- Sư tỷ của tiểu muội họ Phương tên Di. Chữ Di một bên chữ Tâm và một bên chữ Thái.
Vi Tiểu Bảo chẳng biết chữ Di viết thế nào, cũng gật đầu nói:
Hừ! Cái tên này nghe hung hăng, chẳng hay ho gì hết.
Tiểu Quận Chúa ! Tên họ ngươi là gì?
Tiểu Quận Chúa đáp :
- Tiểu muội là Mộc Kiếm Bình. Chữ Bình là bình phong chứ không phải Bình là bèo.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Cái tên này nghe được đây, nhưng khôngphải là hạng nhất.
Phương Di hỏi:
- Tên ngươi là đệ nhất, vậy "tôn tính đại danh" không hiểu nó hay ho ở chỗ nào?
Vi Tiểu Bảo chưng hửng nghĩ thầm:
- Ta không thể đưa tên thật ra được. Mà cái tên Tiểu Quế Tử dường như không có gì bảnh bao.
Gã nghĩ vậy liền đáp :
- Ta họ Ngộ Chữ Ngô là tạ Vi ta làm thái giám ở trong cung nên mọi người kêu bằng Ngô lão công (Ngô lão công còn có nghĩa là chồng ta).
Phương Di cười lạt nhắc lại:
- Ngô lão công, Ngô lão công. Cái tên này...
Nàng nói tới đây chợt tỉnh ngộ, biết mình mắchợm liền "hừ" một tiếng :
- Nói láo, nói láo !
Tiểu Quận Chúa Mộc Kiếm Bình nói:
- Đại ca lại gạt rồi.
Tiểu muội nghe người ta kêu đại ca bằng Quế công công,chứ không phải họ Ngô.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Đàn ông kêu ta bằng Quế công công, đàn bà kêu bằng Ngô lão công.
Phương Di nói:
- Ta biết tên ngươi là gì rồi !
Vi Tiểu Bảo giật mình kinh hãi nói:
- Sao ngươi lại biết?
Phương Di đáp :
- Ta biết ngươi họ Hồ, tên Thuyết, tự là Bát Đạo(Hồ Thuyết bát đạo nghĩa là nói nhăng nói càn, Phương Di có ý xỏ xiên Vi Tiểu Bảo).
Vi Tiểu Bảo nổi lên tràng cười khanh khách.
Gã thấy Phương Di nói một lúc rồi lại thở hồng hộc liền bảo tiểu Quận Chúa:
- Hảo muội tử! Ngươi rịt thuốc cho thị đi, không thì thị đau đến chết mất.
Ngô lão công này chỉ có một cô vợđó.
Thị mà chết thì ta khó lấy được người thứ hai.
Mộc Kiếm Bình nói:
- Sư tỷ bảo đại ca nói nhăng nói càn quả là không sai.
Cô nói rồi buông màn, mở chăn, rịt thuốc cho Phương Di và hỏi:
- Quế đại ca ! Lúc trước đại ca rịt thuốc cầm máu gì vậy?
Vi Tiểu Bảo hỏi lại:
- Máu đã hết chảy chưa?
Mộc Kiếm Bình đáp:
- Hết chảy rồi.
Nguyên mật cũng đủ cầm máu vì nó dính chặt vào miệng vết thương, dĩ nhiên máu không chảy ra được. Còn bột đậu, bột hạt sen tuy không phải là thuốc nhưng đắp vào vết thương cũng ngăn được máu chảy.
Vi Tiểu Bảo cả mừng nói:
- Thứ linh đan diệu dược đó hiệu nghiệm hơn cả tiên đan củaBồ Tát.
Tiểu muội tin rồi chứ. Chỉ đáng tiếc là trong đó có nhiều bột trân châu mà đồ vào trước ngực thị thì sau này khỏi rồi, trước ngực thị dù có đẹp đến nguyệt thẹn hoa nhường cũng không ai nhìn thấy.
Mộc Kiếm Bình cười hích hích nói:
- Đại ca nói nghe thú quá !
Vi Tiểu Bảo nói:
- Muội muội lấy chút linh dược chỉ huyết khẽ bôi vàorồi hãy rịt thuốc trị thương lên trên...
Mộc Kiếm Bình gật đầu.
Giữa lúc ấy bỗng nghe ngoài cửa có người chạy đến hỏi:
- Quế công công ! Công công đã ngủ chưa?
Vi Tiểu Bảo đáp :
- Ngủ rồi. Ai đó? Có việc gì sáng mai sẽ tính.
Người ngoài cửa nói:
- Hạ quan là Thuỵ Đống.
Vi Tiểu Bảo giật mình kinh hãi nói:
- Ủa ! Té ra là Thuỵ tổng quản. Có việc gì vậy?
Nguyện Thuỵ Đống là Ngự Tiền thị vệ Phó tổng quản.
Vi Tiểu Bảo ngày thường nói chuyện với bọn thị vệ, ai cũngkhen Thuỵ phó tổng quản võ công cao cường. Y làmộtnhân vật xuất sắc trong đội thị vệ.
Nhưng gần đây, y thường phục vụ Ở ngoài nên Vi Tiểu Bảo chưa được gặp qua.
Thuỵ Đống đáp:
- Hạ quan có việc gấp làm kinh động Quế công công và Anh công công,muốn cùng công công thương nghị.
Vi Tiểu Bảo có tật giật mình, tự hỏi:
- Nữa đêm hắn còn đến phòng mình làm gì?
Chắc là hắn biết trong phòng ta có dấu thíchkhách nên đến xục tìm.
Biết làm thế nào bây giờ?
Nếu ta không mở cửa hắn cũng sấn vào mà hai con đượithối tha này đều bị thương, muốn trốn cũng không kịp.
Ta đành tùy cơ ứng biến.
Ta nghe tiếng bước chân dường như chỉ có mình hắn, vậy ta lừa lúc hắn không kịp đề phòng hạ thủ giết quách đi, chần chờ được lúc nào hay lúc ấy.
Thuỵ Đống lại nói:
- Việc này rất quan trọng.
Nếu không đã chẳng dám đến quấy nhiễu giấc ngủ của công công.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Được rồi ! Để tại hạ ra mở cửa !
Gã thò đầu vào màn khẽ dặn:
- Chớ có lên tiếng.
Rồi chạy ra cửa phồng, đánh liều mở cửa ra thì thấy một đại hán thân thể cao lớn đứng sừng sững trước cửa.
Đại hán cao hơn gã cả một cái đầu.
Thuỵ Đống chắp tay nói:
- Hạ quan đến quấy nhiễu. Xin công công tha lỗi.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Không dám! Không dám!
Rồi gã ngửng đầu nhìn mặt đối phương.
Vi Tiểu Bảo thấy nét mặt Thuỵ Đống chẳng vui tươi, cũng chẳnggiận dữ,nên khó mà đoán được tâm ýcủahắn.
Gã hỏi:
- Thuy tổng quản có việc chi cần kíp?
Gã không dám mời khách vào nhà,vì sợ hắn phát giác ra tiểu Quận Chúa vàPhương Di.
Thuy Đống đáp :
- Hạ quan vâng ý chỉ Thái Hậu.
Ngài nói: bọn thích khách vào cung đêm nay là do Quế công công dẫn tới.
Vi Tiểu Bảo vừa nghe nói bốn chữ "ý chỉ Thái Hậu" đã biết là nguy rồi, liền nói:
- Sao lại có chuyện lạ thế được?
Vừa rồi tại hạ đến thỉnh an Hoàng thượng lại nghe ngài bảo: "Tên nô tài Thuỵ Đống thật là lớn mật.
Gã vừa về tới cung. Hừ hừ. .."
Thuỵ Đống giật mình kinh hãi.
Nguyên hắn vâng mệnh Thái Hậu, bà nói là bọn thích khách vào cung đêm nay để ngấm ngầmcấu kết với Tiểu Quế Tử và phải lập tức giết gã đi.
Bây giờ hắn không hiểu sao Hoàng Thượng lại nói vậy và sợ toát mồ hôi.
Hắn còn biết Tiểu Quế Tử là tên thái giám thân tín của Hoàng Thượng.
Hắn cũng hơi tin lời Vi Tiểu Bảo, vội hỏi lại:
- Hoàng Thượng còn nói gì nữa?
Vi Tiểu Bảo bịa chuyện nói nhăng nói càn cốt để kéo dài thời gian đặng nghĩ cách đào tẩu cho thoát thân.
Gã thấy vừa nói một câu đã dụ được đối phươngmắc bẫy, liền đáp:
- Hoàng Thượng dặn tại hạ: "Sáng sớm mai ngươi phải lập tức hỏi dò bọn thị vệ xem tên nô tài Thuỵ Đốngđã vâng lời sai khiến của ai ngấm ngầm đưa thích kháchvào cung?
Đồng thời ngươi phải điều tra xem gã có âm mưu gì? Đồng đảng của gã còn những ai nữa?"
Thuỵ Đống giật mình kinh hãi lắp bắp hỏi:
- Hoàng. .. Hoàng Thượng bảo sao?. .. Ngài bảo hạ quan. .. cấu kết với thích khách đưa vào cung ư? Không hiểu tên gian đồ nào đã đặt điều vu hãm hạ quan tâu lên Hoàng Thượng như vậy?
Họ làm thế. .. há chẳng để hạ quan phải chịu tội oan tầy đình ư?
Tuy hắn võ nghệ cao cường lại là người rất tinh tế, nhưng đột nhiên phải gánh tội toàn gia tru lục thì làm sao mà không hoang mang dược?
Vi Tiểu Bảo nói:
- Hoàng thượng đã căn dặn tại hạ phải ngấm ngầm điều tra.
Ngài còn phán: "Tên nô tài đó mà nghe phong phanh thấy vụ này tất đến giết ngươi đó.
Ngươi phải cẩn thận lắm mới được".
Gã ngừng lại một chút rồi nói tiếp :
- Tại hạ liền tâu: "Xin thánh thượng vạn an. Tên nô tài Thuỵ Đống dù lớn mật đến đấu cũng chẳng dámđến hành hung giết người ở trong cung."
Thuỵ Đống hỏi:
- Quế công công tâu vậy thì Hoàng Thượngphán thế nào?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Hoàng Thượng phán: "Hừ! Cái đó chưa chắc đâu. Hắn đã có gan dám dẫn thích khách vào cung toan hành động bất lợi đến mình trẫm thì còn việc gì gã không dám làm?"
Thuỵ Đống nói ngay:
- Quế công công. .. nói bậy. Hạ quan không cấu kết, dẫn dụ thích khách vào cung.
Hoàng Thượng. .. có bao giờ làm tội oan người tốt?
Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng:
- Ta phải đến cáo số tên này với Hoàng Thượngtrước để giữ mình qua khỏi đêru nay, chờ lúc trời sáng sẽ trốn ra khỏi Hoàng cung.
Nhưng còn tiểu Quận Chúa và Phương Di thì làm thế nào? Chà! ốc chưa lo nổi mình ốc thì hơiđâu mà lo cho kẻ khác? Ta hãy thoátthân rồi sẽ tính. Cần gì phải nghĩ đến tiểu Quận Chúavớiđại Quận Chúa?
Gã nghĩ vậy liền hỏi:
- Nói vậy thì ra bọn thích khách này không phải do Thuỵ tổng quản dẫn vào cung?
Thuỵ Đống đáp:
- Dĩ nhiên không phải hạ quan.
Chính miệng Thái Hậu bảo là công công dẫn chúng vào đó.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Nếu vậy thì e rằng cả hai chúng ta đều bị gian nhân vu cáo.
Thuỵ tổng quản. Tổng quản bất tất phải lo âu.
Tại hạ sẽ biện bạch dùm tổng quản trước long nhan.
Vấn đề là ở chỗ đúng không phải tổng quản đã cấu kết với thích khách mà thôi.
Đức Hoàng Thượng tuy còn nhỏ tuổi nhưng ngài rất anh minh và có ý tín nhiệm tại hạ.
Vụ này thế nào rồi cũng điều tra ra được gốc ngọn.
Thuỵ Đống nói:
- Hay lắm! Đa tạ Quế công công. Bây giờ côngcông đi theo hạ quan đến bái kiến Thái Hậu.
Nguyên Thái Hậu dặn Thuỵ Đống hễ gặp Tiểu Quế Tử là phải giết gã liền,nhưng Thuỵ Đống biết gã được Hoàng Thượng rất sủng ái không dám hạ sát ngay.
Sau khi nghe hắn thuyết một hồi lại càng không dám động thủ, vì hắn sợ giết Vi Tiểu Bảo rồi mà Hoàng Thượngvấn tội thì hết đường biện bạch.
Vi Tiểu Bảo đáp :
- Đang lúc đêm khuya đến bái kiến Thái Hậu thế nào được?
Tại hạ cho là sáng sớm mai mình lên bái kiến Hoàng Thượng hay hơn.
Tại hạ còn sợ ngay bây giờ có người vâng chỉ đến bắt Thuỵ tổng quản. Thuỵ tổng quản.
Tại hạ dặn trước nếu bọn thị vệ đến bắt thì tổng quản chớ có kháng cự.
Chống lại lệnh Hoàng Thượng thì chẳng tài nào thoát tội được.
Thuỵ Đống tuy không hoàn toàn tin lời Vi Tiểu Bảo, nhưng hắn gặp đại biến một cách đột ngột, không khỏi ruột rối như mớ bòng bong.
Hắn còn mong Vi Tiểu Bảo biện bạch cho hắn trước mặt HoàngThượng nhưng mệnh lệnh của Thái Hậu cũng cực kỳ nghiêm khắcvì bà đã nói nếu để Tiểu Quế Tử chạy thoátlà phạm tội giúp kẻ phản nghịch. Hắn đành định dẫn ViTiểu Bảođến gặp Thái Hậu để phúc bẩm.
Hắn nghĩ vậy rồi nói:
- Hạ quan không phạm tội thì khi nào lại chống đối người đến bắt.
Bây giờ Quế công công phải đến bái kiến Thái Hậu mới xong.
Vi Tiểu Bảo nghiêng mình khẽ nói:
- Thuỵ tổng quản hãy coi kìa ! Người bắt tổng quản đã tới đó !
Thuỵ Đống sắc mặt tái mét quay đầu nhìn lại.
Vi Tiểu Bảo liền xoay mình nhảy vào trong phòng.
Thuỵ Đống quay lại ngó phía sau không thấy ai liền biết là bị lừa.
Hắn tung mình vươn tay chụp lấy sau lưng Vi Tiểu Bảo.
Sự thực Thuỵ Đống bị Vi Tiểu Bảo hăm doa. một phen đã sợ bủn rủn cả người.
Giả tỷ gã kiên trì bắt hắn phải đi bệ kiến vua KhangHy, hắn cũng không dám cưỡng lại.
Nhưng trong phòng Vi Tiểu Bảo lại dấu hai cô gái mà một cô quả là thích khách vào náo loạn trong Hoàng cung.
Vi Tiểu Bảo cho rằng vụ này đã bị bại lộ nên Thái Hậu vừa rồi đã thân hành đến để giết gã.
Khi nào gã còn dám đi bái kiến vua Khang Hy để tâu bày?
Vi Tiểu Bảo gạt cho Thuỵ tổng quản ngoảnh đầu nhìn lại phía sau.
Đồng thời gã lập tức chạy vào phòng, tính chuyện chuồn cửa sổ khác trốn đi.
Gã nghĩ rằng trong vườn chỗ nào cũng có núi giả cùng bụi hoa mà đang lúc đêm tối ẩn nấp thì chưa dễ gì bắt ngay được gã.
Không ngờ thân thủ Thuỵ Đống cực kỳ mau lẹ.
Vi Tiểu Bảo vừa chạy đến cửa phòng, Thuỵ Đống đã rượt tới nơi.
Vi Tiểu Bảo tung mình nhảy lên, chân còn đạp vào khung cửa sổ chưa kịp chuồn vào, Thuỵ Đống đã phóng chưởng đánh ra.
Một luồng chưởng phong mãnh liệt xô tới sau lưng gã.
Vi Tiểu Bảo cặp giò nhũn ra té xuống liền.
Thuỵ Đống vươn tay trái ra chụp lấy sau lưng Vi Tiểu Bảo.
Vi Tiểu Bảo thi triển cầm nã thủ pháp, vung hai tay hết sức đẩy mạnh, nhưng người gã nhỏ bé, sức lực yếu ớt.
Thân hình gã lảo đảo té vào lu nước đánh "bõm" một tiếng.
Nguyên lu nước này ngày trước Hải lão công đặt ở đây để dùng vào việc dưỡng bệnh.
Hải lão công chết rồi, Vi Tiểu Bảo vẫn không bảo người khiêng đi
Thuỵ Đống cười khanh khách, thò tay vò lu nhưngchụp vào chỗ không.
Nguyên Vi Tiểu Bảo đã ngồi co ro dưới đáy lu.
Có điều cái lu này chẳng lấy gì làm lớn cho lắm.
Thuỵ Đống chụp lần thứ hai túm được cổ áo gã, xách gã lên người ướt đầm đìa.
Vi Tiểu Bảo há miệng phun nước vào mặt Thuỵ Đống.
Đồng thời người gã xô mạnh về phía trước đâm vào lòng đối phương.
Tay trái gã ôm cổ hắn.
Thuỵ Đống bỗng rú lên một tiếng. Người hắn run bần bật.
Bàn tay mặt hắn nắm cổ áo Vi Tiểu Bảo phải từ từ buông ra.
Đôi mắt hắn lồi trô trố. Vẻ mặt hắn rất đỗi hoang mang kinh hãi.
Cổ họng hắn khằng khặc mấy tiếng.
Dường như hắn muốn nói mà không thốt lên lời.
Bỗng nghe đánh "sột " một tiếng.
Một lưỡi đao rạch từ trước ngực xuống đến bụng dưới Thuỵ Đống thành một vệt dài.
Thuy Đống giương mắt nhìn lên lưỡi đao mà chẳng hiểu lưỡi đao đó ở đâu ra, hắn cũng không biết bàn tay nào đã cầm chuôi đao rạch bụng hắn.
Từ ngực xuống bụng Thuy Đống máu tươi phun ra ồng ộc.
Đột nhiên người Thuỵ Đống ngã ngửa về phía sau.
Cho đến lúc chết, hắn vẫn không hiểu Vi Tiểu Bảo đã dùng cách gì để hạ sát hắn.
Vi Tiểu Bảo bật lên tiếng cười khành khạch. Tay tráigã đón lấy lưỡi truỷ thủ.
Tay mặt từ trong áo trường bào thò ra.
Nguyên Vi Tiểu Bảo rớt vào trong lu nước rồi.
Lúc gã thu mình lại, đã cầm dao truỷ thủ dấutrong áo trường bào, lưỡi đao chìa ra ngoài.
Vi Tiểu Bảo phun nước vào mặt Thuỵ Đống cho hắn không mở mắt được.
Đoạn gã xổ mình về phía trước ôm lấy đối phương thì lưỡi đao truỷ thủ sắc bén cắt sắt như cắt bùn đã đâm vào ngực hắn.
Giả tỷ hai bên chiến đấu thực sự thì đến mười gã Vi Tiểu Bảo vị tất đã chống nổi Thuỵ Đống, nhưng kỳ biến xảy ra tronglúc đột ngột khiến tên phó tổng quản nổi danh lừng lẫylàThụy Đống đã bị ám toán.
Vi Tiểu Bảo cùng Thụy Đống hai người nhảy xổ vào phòng thế nào
Phương Di và Mộc Kiếm Bình đều đã nhìn rõ.
Nhưng Thuỵ Đống túm Vi Tiểu Bảo ở trong lu nước xách ra rồi bị chết ngay lập tức, Vi Tiểu Bảo đã dùng thủ pháp gì? Cả hai cô Phương, Mộc đều không hiểu được.
Vi Tiểu Bảo muốn ba hoa khoác lác mấy câu liền lên tiếng :
- Ta... ta... vụ này... vụ này...
Chỉ nghe thấy thanh âm gã ấm ớ chớ không thốt nên lời.
Nguyên gã đánh một đòn ngầm thành công, khác nào người đã bước vào ngưỡng cửa Quỷ môn quan lại được trở về dương thế.
Lòng gã cực kỳ hồi hộp, tâm thần vô chủ nên nói không ra lời.
Mộc Kiếm Bình nói:
- Tạ Ơn trời đất ! Đại cạ.. giết được tên Thát Đát rồi !
Phương Di cũng lên tiếng:
- Thằng cha Thuy Đống ngoại hiệu là thiết chưởng vô địch, đêm nay đã giết chết ba người anh em của Mộc vương phủ chúng ta.
Ngươi giết hắn tức là báo thù thay cho chúngtạ Hay lắm! Hay lắm!
Bây giờ Vi Tiểu Bảo đã hơi trấn tĩnh tinh thán, gã lại ba hoa khoác lác :
- Thiết chưởng vô địch thì thiết chưởng vô địch chư địch làm sao lại Tiểu Quế Tử?
Ta đây là cao thủ bậc nhất về võ học tất nhiênphải có chỗ khác người.
Gã thò tay vào bọc Thuỵ Đống để xem có vật gì không.
Gã lấy ra một cuốn sách mỏng toàn chữ nhỏ ly ty và mấy đạo công văn.
Vi Tiểu Bảo vốn chẳng biết chữ nghĩa gì liền bỏ cả xuống một bên.
Bỗng gã đụng tay vào vật gì cứng rắn dấu ở sau lưngThuỵ Đống.
Gã liền dùng đao truỷ thủ rạch áo bào ra thì thấy đây là một gói bọc vải dầu, liền nói:
- Cái này là bảo bối gì đây mà hắn dấu kỹ thế?
Vi Tiểu Bảo lại cắt sợi chỉ khâu ngoài mở bọc ra thìbên trong là một bộ sách.
Gã vội thò tay vào sau lưng lấy bộ Tứ Thập Nhị Chương Kinh mà gã đã ăn cắp được ở phủ Khang Thân Vương.
May mà gã vừa rớt vào lu nước, Thuỵ Đống lập tức túm lấy kéo ra nên mới ướt bìa bọc ngoài chứ chưa thấm vào trong sách.
Vi Tiểu Bảo đặt hai bộ kinh lên bàn thì giống hệt như nhau.
Từ trước đến giờ gã đã được coi năm bộ Tứ Thập Nhị Chương Kinh.
Hiện ba bộ Ở trong tay Thái hậu.
Còn gã giữ hai bộ. Gã nghĩ bụng:
- Trong pho kinh này nhất định có nhiều chuyện cổ quái.
Đáng tiếc là mình không biết chữ.
Nếu nhờ tiểu Quận chúa và Phương cô nương coi dùm là hiểu rõ ngay.
Nhưng làm như vậy há chẳng để chúng coi thường mình?
Gã liền kéo ngăn bàn bỏ hai pho kinh vào đó.
Tiểu Quận chúa hỏi:
- Đại ca giết được người này rồi e rằng còn kẻ khác đến thì làm thế nào?
Vi Tiểu Bảo tự nhủ:
- Vừa rồi Thái Hậu thân hành đến đây giết ta là mụ sợ ta đã biết những điều bí mật của mụ sẽ đem tiết lộ ra ngoài.
Sau mụ lại phái Thuỵ Đống đến hạ sát ta, còn đổtội bừa bãi lên đầu ta bảo là cấu kết với bọn thích khách dẫn vào đại náo Hoàng cung.
Vụ này ta phải hạ thủ trước mới được.
Chờ đến sáng mai, ta trốn khỏi Hoàng cung không trở lại nữa.
Đoạn gã nhìn phương Di nói:
- Ta phải đi phao ngôn Thuỵ Đống cấu kết với bọn Mộc vương phủ.
Hảo lão... lão. .. Phương cô nương ! ...
Gã muốn hô Hảo lão bà ! Nhưng thấy cục diện khẩn trương, không tiện đùa cợt để làm lỡ việc lớn, nên mới đổi lại hô Phương cô nương.
Gã ngừng một chút rồi tiếp :
- Đêm nay các cô đến Hoàng cung là có dụng ý gì?
Phương Di đáp :
- Ngươi đã là người nhà, ta nói ra cũng không hề chi.
Chúng ta giả làm thủ hạ Ngô Tam Quế đi theo con traihắn là Ngô Ứng Hùng đến Hoàng cung để hànhthích Hoàng Đế Thát Đát.
Nếu thành sự là hay quá rồi.
Bằng không cũng khiến cho Hoàng đế nổi giận xuống chiếu giết chết Ngô Tam Quế.
Vi Tiểu Bảo thở phào một cái hỏi:
- Diệu kế, chân diệu kế! Các cô dùng cách gì để hãm hại Ngô Tam Quế?
Phương Di đáp :
- Lần áo trong chúng ta đã cố ý lưu lại ký hiệu bộ thuộc trong phủ Bình Tây Vương.
Cả binh khí, ám khí cũng khắc chữ giống như ở phủ Bình Tây Vương.
Lại có mấy thứ binh khí trên khắc hàng chữ: "Phủ Tổng Binh ở Sơn Hải Quan nhà Đại Minh".
Vi Tiểu Bảo biết Ngô Tam Quế trước khi đầu hàng nhà Mãn Thanh đã làm Tổng Binh ở Sơn Hải Quan về triều nhà Minh, liền cười nói:
- Kế này quả nhiên lợi hại.
Phương Di nói:
- Chuyến này chúng ta vào cung đã chắc trướccó người hy sinh vì nước,địch nhân liền phát giác ra ký hiệu trên áo.
Nếu ai bị bắt, ban đầu không chịu cung xưng, chờ cho bọn Thát Đát khảo đã chết đi sống lại rồi mới tự thú nhận là tuân lệnh Bình Tây Vương đến đây hành thích Hoàng Đế.
Chúng ta tiến vào cung rồi liền bỏ khí giới có khắc chữ rải rác khắp nơi.
Nếu may mà toàn quân trở về cũng còn lưu lại chứng cớ.
Nàng càng nói càng hăng hái, nhưng hơi thở dấn cấp bách, má nàng đỏ bừng lên.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
- Thế ra các ngươi vào đây không phải để cứu tiểu Quận Chúa ư?
Phương Di đáp :
- Dĩ nhiên không phải. Vả lại bọn ta đâu phải là thần tiên mà biết dược tiểu Quận Chúa hiện ở trong cung?
Vi Tiểu Bảo hỏi:
- Bên mình cô có binh khí khắc chữ không?
Phương Di đáp :
- Có.
Nàng lấy ra một thanh Liễu diệp đao, nhưng cánh tay mất sức không giơ cao lên được.
Vi Tiểu Bảo cười nói:
- May mà ta chưa nằm bên cô không thì bịđâm một đao chết rồi.
Phương Di đỏ mặt lên, trợn mắt nhìn Vi Tiểu Bảo.
Vi Tiểu Bảo đón lấy đao dấu vào sau lưng thi thể Thuỵ Đống cười nói:
- Ta đi tố cáo nói là Thuỵ Đống cùng về phe với bọn thích khách.
Bấy nhiêu là đủ chứng cớ rồi.
Phương Di lắc đầu hỏi:
- Ngươi thử coi lại xem trên đao khắc những chữ gì?
Vi Tiểu Bảo hỏi lại:
- Khắc chữ gì vậy?
Gã có trông vào cũng chẳng biết, nên không thèm trông đến.
Phương Di nói:
- Trên đao khắc tám chữ: "Đại Minh Sơn Hải Quan, Tổng Binh phủ". Thuỵ Đống là người Mãn Châu, chưa từng làm bộ hạ dưới trướng tổng binh ở Sơn Hải Quan nhà Đại Minh bao giờ.
Vi Tiểu Bảo "ồ" một tiếng rồi thu thanh Liễu diệp đao về để trên giường hỏi:
- Biết để vật gì vào người hắn được bây giờ?
Xoay chuyển ý nghĩ rồi nói:
- Hay lắm rồi ! âu là ta nhét hai chuỗi minh châu, một cặp ngọc kê và mấy tấm ngân phiếu mà Ngô Ứng Hùng đã tặng cho vào trong bọc của Thuỵ Đống.
Gã biết ngân phiếu này do một tiệm vàng ở BắcKinh phát ra.
Ngô Ứng Hùng đã phái người đi mua bạc về.
Chỉ cần điều tra cửa tiệm phát phiếu là hiểu rõ gốcngọn ngay.
Cách phao tang vật như vậy thật là kín đáo không còn sơ hở chút nào.
Vi Tiểu Bảo quyết định rồi lẩm bẩm:
- Ngô thế tử hỡi Ngô thế tử! Lão gia cần phải thoát thân, đành là có điều không phải với thế tử.
Vi Tiểu Bảo ôm xác Thuỵ Đống lên toan đi vào trong vườn hoa, nhưng gã mới lê được một bước, bỗng nghe bên ngoài có tiếng mấy người đi tới.
Vi Tiểu Bảo liền nhẹ nhàng đặt thi thể Thuỵ Đống xuống để nghe động tĩnh.
- Thánh Thượng xuống chỉ triệu Tiểu Quế Tử lập tức ứng hầu.
Vi Tiểu Bảo cả mừng nghĩ bụng:
- Đêm nay ta đang lo không tìm được cơ hội bái kiến Hoàng Thượng để tâu trình về vụ lộn xộn này.
Ngờ đâu Hoàng Thượng lại xuống triệu tuyên chỉ thì còn gì hay bằng?
Xác chết Thuỵ Đống đành bỏ lại vậy, không đem rađược.
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, miệng lên tiếng đáp :
- Xin chờ nô tài mặc áo rồi lập tức ra ngay.
Gã nhẹ nhàng đẩy xác chết Thuỵ Đống vào gầm giường rồi giơ tay ra hiệu cho tiểu Quận Chúa và Phương Diđừng nhúc nhích và đừng lên tiếng.
Vi Tiểu Bảo toan bước ra khỏi cửa, chợt động tâm tự nhủ:
- Con điếm họ Phương này không thể tin cậy được. Biết đâu thị chẳng lấy cắp đồ của mình?
Gã liền cầm hai cuốn võ công đồ phổ và những tập kim phiếu, ngân phiếu đút vào bọc rồi mới tắt đèn bước ra khỏi phòng.
Ngoài cửa phòng đã có bốn tên thái giám đứng đó, nhưng toàn là lạ mặt chưa từngquen biết.
Tên thái giám đi đầu cười nói:
- Quế công công ! Nửa đêm mà Hoàng Thượng còn có lệnh triệu công công đủ tỏ ra lượng thánh bao la, đối với công công không phải tầm thường.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Có thích khách lẻn vào cung, tại hạ đương mong được bái kiến Hoàng Thượng để vấn an long thể, nhưng chưa thấy tuyên triệu, đêm khuya không dám thiện tiện vào kiến giá.
Viên thái giám kia nói:
- Quế công công tận trung như vậy, trách nào Hoàng Thượng chẳng thương yêu.
Hắn nói rồi xoay mình cất bước đi trước dẫn đường.
Vi Tiểu Bảo ngấm ngầm buồn bực tự hỏi:
- Ta làm Tổng Quản thái giám ở Thượng Thiện Giám, chức vị còn cao hơn thằng cha này nhiều mà sao hắn lại được đi trước ta?
Hắn đã nhiều tuổi thế này thì chẳng phải là hắn không hiểu phép tắc ở trong cung.
Gã nghĩ vậy liền hỏi:
- Qúy tính công công là gì ? Trước nay tại hạ ít khi được gặp.
Tên thái giám kia cười đáp :
- Quế công công là đại nhân đường bệ Ở trong cung, bọn tại hạ chức phận nhỏ mọn, dĩ nhiên công công không nhận ra được.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Công công đã được Hoàng Thượng phái tới kêu tại hạ thì khi nào còn là hạng tiểu giám tầm thường?
Hai người còn đang nói chuyện, bỗng thấy thái giám kia rẽ về hướng Đông, mà tẩm cung của Hoàng Đế lại ở phía Đông Nam.
Vi Tiểu Bảo liền cười hỏi:
- Công công đi lầm đường rồi phải không?
Gã nghĩ bụng:
- Tên thái giám này quả là hồ đồ.
Thậm chí nẻo đường đến tẩm cung của Hoàng Thượng hắn cũng đi trật.
Thái giám kia đáp :
- Không lầm đâu. Hiện giờ Hoàng Thượng đang vấn an Thái Hậu vì ngài sợ mẫu hậu bị kinh động.
Bây giờ chúng ta đến tẩm cung của Thái Hậu.
Vi Tiểu Bảo nghe nói phải đến cung Thái Hậu thì giật mình kinh hãi liền dừng bước lại.
Ba tên thái giám đang đi sau gã, hai tên đột nhiên chia ra đứng hai bên vây gã vào giữa.
Vi Tiểu Bảo càng kinh hãi hơn, la thầm:
- Hỏng bét ! Hỏng bét ! Có phải Hoàng Thượngkêu mình đâu.
Hiển nhiên Thái Hậu cho người đến bắt mình rồi.
Tuy gã không biết bốn tên này có hiểu võ công hay không nhưng lấy một chọi bốn nhất định gã không địch nổi. Vả lại làm náo loạn lên, bọn thị vệ nghe tiếng kéo đến thì chạy đâu cho thoát?
Vi Tiểu Bảo trống ngực đánh hơn trống làng, mà ngoài miệng cười hề hề hỏi:
- Đến tẩm cung của Thái Hậu ư? Nếu vậy càng hay.
Mỗi lần Thái Hậu thấy mặt tại hạ thì chẳng cho tiền cũng cho kẹo bánh.
Hoàng Thái Hậu đối đãi với bọn nô tài rất tử tế.
Ngài thường bảo tại hạ còn trẻ nít, tham ăn, nên ngài ban thưởng rất nhiều.
Gã nói rồi theo dẫy hành lang thông tới tẩm cung của Thái Hậu.
Bốn tên thái giám kia thấy gã lờ mờ không biết liền trở về vị trí một tên đi trước và ba tên đi sau như trước.
Vi Tiểu Bảo lại nói:
- Lần trước tại hạ bái kiến Thái Hậu thật là hên vận.
Ngài thường cho năm ngàn lạng vàng, hai ngànlạng bạc.
Tại hạ khí lực nhỏ bé yếu đuối thì mang làm sao được hết?
Thái Hậu liền bảo: "Không mang được hết thì thủng thẳng đem đi dần dần.
Tiểu Quế Tử! Ta ban tiền bạc cho ngươi thì ngươi xài phí bằng cách nào?
Gã ngừng lại một chút rồi tiếp :
- Tại hạ liền tâu: "Khải bẩm Thái Hậu! Nô tài bản tính thích kết giao bằng hữu. Trong mình có vàng, có bạc thì trong bọn thái giám những ai thân mật với nô tài, nô tài cũng tặng cho họ để họ tiêu xài. "
Vi Tiểu Bảo miệng nói ba hoa xích đế mà trong đầu óc vẫn xoay chuyển ý nghĩ tìm kế thoát thân.
Bốn tên thái giám kia nửa tin nửa ngờ.
Một tên đi đằng sau bỗng cất tiếng hỏi:
- Sao Thái Hậu lại ban thưởng nhiều như vậy?
Vi Tiểu Bảo đáp :
- Ha ha ! ông bạn không tin ư? Coi đây nè !
Gã rút trong bọc ra một tập lớn vừa kim phiếu, vừa ngân phiếu.
Những tấm phiếu này có tám trăm lạng, có tấmmột ngàn lạng, lại có tấm đến hai ngàn lạng.
Dưới ánh đèn lồng, bốn tên thái giám ngó thấy mà ngột ngạt cơ hồ hơi thở không thông.
Vi Tiểu Bảo rút mấy tâm ngân phiếu vừa cười vừa nói:
- Hoàng Thượng và Hoàng Thái Hậu thỉnh thoảng thưởng vàng bạc cho tại hạ luôn, một mình tại hạ tiêu xài thế nào cho hết được?
Bây giờ tại hạ đưa ra bốn tấm ngân phiếu.
Có tấm hai ngàn lạng, có tấm một ngàn lạng.
Bốn vị huynh đệ thử xem khí vận mình hên hay xui bằng cách mỗi vị rút lấy một tấm.
Mấy tên thái giám không tin, bụng bảo dạ:
- Dù gã có hào phóng đến đâu cũng không thể đem hàng mấy ngàn lạng bạc cho người ta được.
Vi Tiểu Bảo nói :
Trong mình có nhiều tiền bạc không chỗ tiêu xài lắm lúc cũng bực mình.
Bây giờ tiểu đệ bái kiến Thái Hậu cùng Hoàng Thượng, không chừng các ngài lại thưởng bạc cho nữa.
Gã vừa nói vừa giơ cao mấy tấm ngân phiếu lên trước gió bay lất phất.
Đồng thời gã liếc mắt nhận định hình thể chung quanh.
Một tên thái giám cười hỏi:
Quế công công ! Công công đem ngân phiếu cho bọn tiểu đệ thật sự hay công công muốn giỡn cợt?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Sao lại có chuyện giỡn cợt ?
Những anh em trong Thượng Thiện Giám chẳng ai là không được tại hạ thưởng tiền không một ngàn thì cũng bảy tám trăm.
Các vị hãy lại đây thử vận khí coi. Vị nào muốn rút trước?
Một tên thái giám cười hề hề nói:
- Để tiểu đệ rút trước.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Hãy khoan! Các vị hãy coi cho rõ đã!
Gã giơ bốn tấm ngân phiếu gần vào ánh đèn.
Bốn tên thái giám đều nhìn rõ.
Quả nhiên là những tấm ngân phiếu một ngàn và hai ngàn lạng.
Tên nào trống ngực cũng đánh thình thình.
Nên biết bọn thái giám đã không thể lấyvợ sinh con, lại không được đầu quân, làm quan.
Cuộc đời của họ không có lạc thú như người thường, chỉ có tiền bạc là món sở thích nhất của bọn chúng.
Bọn thái giám phục vụ Ở trong cung, nhưng chưa từng được thấy những tấm ngân phiếu hàng ngàn lạng.
Vi Tiểu Bảo lại giơ tay lên cho ngân phiếu nhảy múa trước gió.
Gã cười nói:
- Nào. Vị đại ca này hãy rút trước đi!
Tên thái giám vươn tay ra rút nhưng ngón tay chưa đụng vào ngân phiếu, Vi Tiểu Bảo đã buông tay, bốn tấm ngân phiếu bị gió thổi bay lập lờ rồi rớt xuống bụi hoa.
Vi Tiểu Bảo la lên:
- Ô hay ! Sao đại ca không nắm chặt ? Bây giờ các vị mau mau tranh thủ đi !
Ai cướp được tấm nào lấy tấm đó.
Bốn tên thái giám vâng lệnh Thái Hậu đến phòng Vi Tiểu Bảo.
Bà chỉ dặn bọn chúng là Hoàng Thượng triệu gã đến tẩm cung của bà, nếu gã kháng cự thì bắtgã đưa đến.
Nguyên Thái Hậu đã sai Thuỵ Đống đi hạ sát Vi Tiểu Bảo.
Thuỵ Đống võ công cao cường, lại là người tinh tế, Thái Hậu chắc hắn làm được ổn thoả.
Nhưng bà lại nghĩ thầm:
Gã Tiểu Quế Tử rất nhiều quỷ kế.
Chính mình vung chưởng đánh gã còn bịgã ngấm ngầm dựng đao truỷ thủ làm cho tay mình bị trọngthương.
Mình còn mắc bẫy gã thì biết đâu Thuỵ Đống lại không bị gã lừa gạt?
Nhưng gã đã ở trong cung thì bay lên trời cũng không thoát.
Bà nghĩ thế nên chỉ dặn bốn tên thái giám là đi triệu Tiểu Quế Tử chứ không lộ ra bản ý muốn giết gã.
Bốn tên thái giám chẳng bao giờ Vi Tiểu Bảo dám kháng cự chủ ý của Thái Hậu.
Vừa rồi chúng vây gã vào giữa chẳng qua là làm bộ tác oai tác phúc mà thôi.
Bây giờ chúng nhìn thấy ngân phiếu theo gió bay đi khi nào bỏ qua được?
Dĩ nhiên chúng xoay mình rượt theo.
Vi Tiểu Bảo vẫn la :
- Bắt lấy cho mau ! Đừng để bay mất !
Đoạn gã lún thấp người xuống chuồn vào trong hang núi giả mà gã đã ngó thấy từ trước.
Trong Ngự hoa viên này đặt rất nhiều núi giả. Sơn động quanh co vòng vèo.
Gã chuồn vào hang núi rồi thì trong lúc nhất thời chưa dễ gì kiếm thấy được.
Bốn tên thái giám đuổi theo ngân phiếu, kẻ trước người sau lượm lấy.
Trong bọn này, một người lượm được hai tấm và một người không lượm được tấm nào.
Thế là hai người gây lộn.
Một tên nói:
- Ai đoạt được bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu. Ta lượm được hai tấm là về phần ta hết.
Tên kia cãi:
- Nói bậy! Mỗi người chỉ được một tấm. Vậy ngươi phải chia cho tamột tấm.
Ta chỉ đòi tấm một ngàn lạng cũng được rồi.
Tên này không chịu đáp :
- Ngươi nói dễ nghe nhỉ? Một lạng ta còn không cho huống chi một ngàn lạng.
Tên thái giám không lượm được ngân phiếutúm lấy ngực tên này hỏi:
- Ngươi có cho ta một tấm hay không?
Nếu ngươi không chịu thì ta đưa ngươi lại xin Quế công công xử vụ này.
Hắn xoay mình ngó lại không thấy Vi Tiểu Bảo đâu nữa.
Bốn tên thái giám giật mình kinh hãi đồng thanh la hoảng.
Chúng chia nhau đi tìm các ngả. Nhưng một tênkhông lượm được ngân phiếu vẫn chưa chịu thôi, cứ túmchặt lấy áo người đồng bọn đã lượm được hai tấm và nằngnặc đòi chia cho một tấm.
Lúc này Vi Tiểu Bảo đã chuồn vào sơn động và đi xa đến mười mấy trượng rồi.
Gã còn nghe rõ tiếng hai tên thái giám gây lộn và trong bụng không khỏi cười thầm.
Gã tự nhủ:
- Ta ẩn quanh đây chờ đến lúc trời sáng rồi theo cửangách chuồn ra ngoài cung, nhất quyết không bao giờ quaytrở lại nữa.
Bỗng nghe tiếng bước chân vang lên. Mấy người từ mé Tây tiến gần lại.
Một người nói:
- Đêm nay trong cung xảy ra vụ thích khách lẻn vào náo loạn. E rằng sáng mai bọn mình tất bị trách phạt.
Vi Tiểu Bảo nghe nói biết chúng la bọn thị vệ trong cung.
Một người khác nói:
- Chỉ mong sao được Quế công công nói mấy câu che chở trước mặt Hoàng Thượng thì đỡ quá.
Lại một người nữa nói:
- Quế công công tuy nhỏ tuổi nhưng khôn ngoan và rất tử tế, thật khó mà kiếm được người như y.
Vi Tiểu Bảo cả mừng từ trong hang núi giả chui ra khẽ nói:
- Này các anh em! Chớ có lên tiếng.
Hai tên thị vệ cầm đèn lồng đi trước nhận ra gã khẽ hô:
- Quế công công !
Vi Tiểu Bảo thấy bọn thị vệ này có đến 15, 16 tên và chính là toán người vừa đến dưới cửa sổ lúc nãy. Gã đã nhớ tên họ chúng liền nói:
- Trương đại ca ! Triệu đại ca ! Bên kia có bốn tên thái giám cấu kết với bọn thích khách.
Các vị mau bắt lấy chúng. Công này không nhỏ đâu.
Đoạn gã lại gọi tllêm mấy tên nữa :
- Vương đại ca ! Thạch đại ca ! Trước hết hãy điểm vào á huyệt bốn tên đó.
Bằng không thì đấm trẹo quai hàm, đừng để chúng la lối om sòm làm kinh động đến thánh thượng.
Bọn thị vệ nghe nói là bốn tên thái giám thì không coi vào đâu.
Chúng đánh tay ra hiệu, thổi tắt đèn đi cúi thấp người xuống bò dần lại.
Bốn tên thái giám thì hai tên ở trong sơn động kiếm Vi Tiểu Bảo, còn hai tên đang tranh chấp ngân phiếu, để hết tâm thần vào công việc của chúng.
Bọn thị vệ đứng thành thế bao vây rồi khẽ huýt một tiếng còi.
Bốn mặt tám phương ùa ra. Ba bốn tên coi một thái giám giữ chặt lấy chúng đè xuống đất
Bọn thị vệ này võ công tầm thường không biết điểm huyệt.
Chúng liền dùng cầm nã thủ pháp hay vung quyền đánh vào quai hàm bốn tên thái giám.
Hàm dưới bốn tên này trật khớp, há hốc miệng ra mà chỉ kêu be be mấy tiếng chứ không thốt nên lời.
Vi Tiểu Bảo trỏ vào gian nhà gần đó nói:
- Các vị kéo chúng vào trong kia tra khảo.
Bọn thị vệ liền lôi bốn tên thái giám xềnh xệch kéo vào sương phòng.
Một tên thị vệ thắp đèn lồng giơ cao lên.
Vi Tiểu Bảo ngồi ở giữa nhà.
Bọn thị vệ kéo bốn tên thái giám đến trước mặt gã và bắt quỳ xuống.
Bốn tên này vâng lệnh Thái Hậu đi bắt nhiều, dĩ nhiên chúng không chịu quỳ.
Bọn thị vệ quyền đấm, chân đá rồi ấn bốn tên thái giám quỳ xuống đất.
Vi Tiểu Bảo cất tiếng hỏi:
- Vừa rồi bốn người thập thò lén lút tranh nhau cái gì vậy? Các ngươi bảo một ngàn lạng cũng của ta, hai ngàn lạng cũng của ta nghĩa làm sao? Các ngươi còn nói những gì bạn hữu ở ngoài đến. .. chuyến này vận khí không may, bị bọn thị vệ chó má sát hại mất không phải là ít.
Ta hãy hỏi các ngươi:
- Bạn hữu nào? Tại sao các ngươi lại kêu anh em thị vệ là bọn thị vệ chó má?
Bọn thị vệ nghe nói nổi hung, vung cước đá vào lưngbốn tên thái giám huỳnh huỵch.
Bốn tên thái giám la thầm trong bụng:
- Oan uổng cho chúng ta !
Nhưng chúng không thốt nên lời được.
Vi Tiểu Bảo lại hỏi:
- Ta theo sau bọn ngươi, thấy một tên nói: "Ta là người dẫn đường thì hai tấm ngân phiếu này họ cho ta hết, sao ta lại phải chia cho ngươi?"
Gã vừa nói vừa trỏ vào tên thái giám lượm được hai tấm ngân phiếu.
Vi Tiểu Bảo lại trỏ vào tên thái giám không cướp được ngân phiếu hỏi:
- Có phải ngươi đã trả lời tên kia: Đây là một đại sự mấy người làm chung nhau.
Giết người đốt nhà là cùng một tội phạm. Sao ngươi lại không chia cho ta?
Không được ! Nhất định ngươi phải chia mới xong"...
Vi Tiểu Bảo ngừng lại một chút rồi hỏi tiếp:
- Các ngươi chung nhau làm đại sự thì việc đó là việc gì?
Tại sao lại nói đến tội giết người đết nhà gì gì đó?
Mấy tên thị vệ nói ngay:
- Bọn chúng đã dẫn đường cho thích khách dĩ nhiên phạm vào đại tội giết người đốt nhà.
Còn vụ chúng chia chác những gì thì chỉ việc xục tìm trong người chúng là ra ngay.
Bọn thị vệ lục soát liền thấy ngay trong mình bốn tên thái giám có bốn tấm ngân phiếu.
Trong bốn tên này thì một tên có hai tấm, một tên không có.
Còn hai tên nữa mỗi tên một tấm.
Bọn thị vệ thấy bốn tấm ngân phiếu này đều ghi một món tiền lớn, bất giác lớn tiếng la ó.
Nên biết lương tháng mỗi tên thái giám bất quá từ hai lạng đến bốn lạng bạc, mà đột nhiên trongmình chúng đều có khoản tiền lớn thì hiển nhiêntang chứng rành rành không còn giả dối vàođâu được.
Một tên thị vệ nói:
- Phải rồi ! Bọn thích khách cho các ngươi nhiều bạc thế này nên các ngươi mới dẫn đường cho chúng, và kêu chúng là bạn hữu ở ngoài đến.
Còn chúng ta các người kêu bằng bọn thị vệ chó má ! Tổ bà nó! Láo thật !
Hắn vung cước đá một cái thật mạnh.
Một tên thái giám lồi mắt ra, chết ngay lập tức.
Một tên thị vệ khác nói:
- Chúng ta chớ nên lỗ mãng. Cứ từ từ mà thẩm vấn.
Tên này là một người lão thành, thận trọng.
Hắn cúi xuống đưa tay ra nắm lại quai hàm một tên thái giám đặt vào khớp.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
- Các ngươi làm công việc động trời này là nghe lời ai sai khiến?
Các ngươi thật là lớn mật ! Hãy thú nhận mauđi để khỏi ăn đòn.
Tên thái giám kia la lên:
- Oan uổng ! Thật là oan uổng cho bọn tại hạ ! Đây là Thái Hậu truyền bọn tại ha....
Vi Tiểu Bảo không để hắn nói hết lời đã nhảy xổ đến trước mặt, đưa tay trái ra đè lấy miệng đối phương lớn tiếng quát:
- Không được nói càn!
Tay mặt gã vung quyền đánh xuống đỉnh đầu tên thái giám một đòn rất nặng, xuýt nữa hắn ngất đi.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Các vị đại ca ! Hắn nói Thái Hậu sai khiến. Vụ này... vụ này thật là đại hoa. đến nơi rồi.
Bọn thị vệ cả kinh thất sắc tự hỏi:
Thái Hậu truyền cho bọn này dẫn thích khách vào cung ư?
Chúng biết đức Hoàng Thượng không phải là conruột của Thái Hậu, mà Thái Hậu trước nay là ngườitinh tế, cả quyết chẳng lẽ đức Hoàng Thượng có điều chi đắctội với Thái Hậu?
Ai mà biết được... trong chốn cung vì cũng có chuyện âm mưu, những cuộc đấu trí cực kỳ khủng khiếp ! Chúng còn lo nội vụ liên can đến mình. lình thế nguy hiểm này nghĩ tới không rét mà run.
Vi Tiểu Bảo lại hỏi tên thái giám kia:
- Có thật Thái Hậu phái các ngươi làmviệc này không?
Đây là một vụ rất quan trọng, không thể ăn nói hồ đồ. Các ngươi phải nói cho thật. Có đúng Thái Hậu sai khiến các ngươi không?
Tên thái giám kia không nói nên lời, chỉ gật đầu lia lịa.
Vi Tiểu Bảo lại hỏi:
- Mấy tấm ngân phiếu này cũng của Thái Hậu ban cho hay sao?
Ba tên thái giám đều lắc đầu.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
- Các ngươi vâng lệnh thi hành chứ chẳng phải chủ ý của mình, có đúng thế không?
Ba tên thái giám lại gật đầu luôn mấy cái.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
- Các ngươi muốn chết hay muốn sống?
Câu hỏi này khó mà trả lời bằng cái gật đầu hay lắc đầu. Trong ba tên thái giám thì một tên gật đầu, một tên lắc đầu, còn một tên lúc trước gật đầu rồi sau lại lắc đầu.
Sau cùng hắn ngẫm nghĩ dường như cảm thấy lắc đầu là không phải, nên hắn lại gật đầu.
Vi Tiểu Bảo đặt lại câu hỏi:
- Các ngươi muốn chết ư?
Ba tên thái giám lắc đầu.
Vi Tiểu Bảo lại hỏi:
- Vậy ra các ngươi muốn sống hay sao?
Ba tên thái giám gật đầu rất mau lẹ.
Vi Tiểu Bảo dắt hai tên thị vệ đứng đầu ra ngoài căn nhà.
Gã khẽ nói:
- Trương đại ca! Triệu đại ca ! Vụ này thật nguy cho chúngta !
Gã họ Trương tên là Trương Khang Niên, còn gã họ Triệu tên gọi Triệu Tề Hiền đều sợ hãi rụng rời. Chúng đồng thanh hỏi:
- Làm thế nào bây giờ?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Tiểu đệ không có chủ ý gì hết. Trương đại ca và Triệu đại ca thử tính xem phải làm sao cho ổn?
Trương Khang Niên nói:
- Nếu vụ này tiết lộ thì còn gây ra không biết bao nhiêu là chuyện !
Tại hạ tưởng nếu dấu nhẹm được thì ta ứng đi là hơn.
Triệu Tề Hiền nói theo :
- Phải đấy! Chi bằng buông tha ba tên thái giám kia, cứ tảng lờ như không biết gì là xong.
Trương Khang Niên nói:
- Nhưng e rằng người không muốn giết cọp mà cọp lại muốn vồngười.
Huống chi chúng ta đã giết chết một tên trong bọn họ.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Tha họ là phải lắm. Có điều đừng để họ đi bẩm rõ với Thái Hậu. Nếu không thì Thái Hậu nổi lôi đình cũng giết người để bịt miệng. Ba tên thái giám dĩ nhiên là không sống được. Còn chúng ta mười bảy anh em chắc cũng bị chặt làm 34 khúc.
Hai tên Trương, Triệu nghe nói phát run lên.
Trương Khang Niên giơ tay mặt lên ra hiệu phóng chưởng.
Vi Tiểu Bảo nhìn Triệu Tề Hiền để dò xem ý kiến củahắn thế nào thì hắn gật đầu rồi hỏi:
- Còn bốn tấm ngân phiếu trong mình chúng thì sao?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Món tiền sáu ngàn lạng bạc đó các vị đại ca chia nhau mà lấy. Tiểu đệ đã sợ bở vía, chỉ cầu vụ này đừng liên can gì đến mình là hay rổi. Còn tiền bạc thì không lấy đâu.
Hai tên Trương, Triệu nghe nói có sáu ngàn lạng bạc chia nhau tính ra mỗi người được bốn trăm lạng chúng không ngần ngừ gì nữa, quay vào trong nhà kêu ba tên đồng bọn thân tín ghé tai dặn nhỏ mấy câu. Ba tên kia gật đầu dắt ba tên thái giám đứng dậy nói:
- Các vị đã là người chầu chực bên mình Thái Hậu, vậy các vị về đi.
Ba tên thái giám mừng rỡ như được lệnh ân xá, chạy ra ngoài nhà. Ba tên thị vệ cũng đi theo.
Bỗng nghe bên ngoài rú lên mấy tiếng thêthảm "ối ối ối".
- Quế công công ! Bên ngoài thích khách lại xuất hiện, giết chết bốn vị công công !
Vi Tiểu Bảo thở dài hỏi:
- Đáng tiếc ôi đáng tiếc. Thích khách trốn rồi ư? Có đuổi kịp được không?
Một tên thị vệ đáp:
- Thích khách đã bị bọn ty chức đập chết rồi.
Vi Tiểu Bảo khen:
- Hay lắm! Hay lắm! Các vị đã là anh dũng lại tận tâm với chức vụ.
Thật là đáng quý! Bốn vị công công bị thích khách đánh chết các vị bẩm rõ cho thị vệ tổng quản lão gia biết.
Bọn thị vệ mỉm cười đồng thanh đáp:
- Dạ dạ !
Vi Tiểu Bảo không nhịn được nữa bật lên tràng cười hahả.
Bọn thị vệ cũng cười theo :
Vi Tiểu Bảo nói:
- Chúng vị đai ca ! Kính mừng các vị đại ca phát tài. Chúng ta về thôi.
Vi Tiểu Bảo từ biệt mọi người lật đật về phòng.
Gã vừa tới cửa, bất thình lình trong bụi hoa có người lạnh lùng lên tiếng:
Tiểu Quế Tử! Ngươi vẫn bình yên chứ...?
Vi Tiểu Bảo nghe rõ thanh âm Thái Hậu thì chẳng còn hồn vía nào nữa, vội xoay mình chạy trốn.
Gã mới chạy được năm, sáu bước, bỗng cảm thấy một bàn tay đặt lên vai bên trái gã, lập tức toàn thân gã nhũn ra, tưởng chừng một phiến đá nặng mấy trăm cân đè lên người.
Gã không thể cất bước được nữa.
Vi Tiểu Bảo cúi xuống thò tay rút lưỡi đao truỷ thủ, nhưng ngón tay vừa đụng vào chuôi đao thì cánh tay mặt bị trúng chưởng.
Gã không nhịn được "ối" lên một tiếng.
Thái Hậu khẽ bảo gã:
- Tiểu Quế Tử! Mi còn nhỏ tuổi mà thủ đoạn cực kỳ lợi hại ! Mi đã giết bốn tên thái giám của ta một cách êm ru, còn phao tang gieo vụ. Chà chà! Mi dám đặt điều hãm hại cả ta nữa.
Vi Tiểu Bảo la thầm:
- Tên khốn kiếp Vi Tiểu Bảo ! Con bà mi! Đêm nay mà mi còn thoát chết thì không phải là họVi nữa !
Trong lòng cực kỳ xao xuyến, gã yên trí Thái Hậu căm hận mình thấu xương, có năn nỉ đến mấy cũng bằng vô dụng.
Gã định bụng gác bỏ sống chết ra ngoài, khôngnghĩ gì đến nữa, chỉ tìm lời bướng bỉnh hăm doa. TháiHậu để kéo dài thời gian rồi sẽ tìnl kế thoátthân.
Quyết định chủ ý rồi. Vi Tiểu Bảo lạnh lùng đáp :
- Tâu Thái Hậu! Bây giờ Thái Hậu có giết nô tài thì cũng chậm mất rồi!
Đáng tiếc ôi đáng tiếc !
Thái Hậu cất tiếng the thé hỏi:
- Điều chi đáng tiếc?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Thái Hậu định giết nô tài là cốt để bưng kín miệng bình, vĩnh viễn không sợ tiết lộ bí mật.
Đáng tiếc bây giờ Thái Hậu mới hạ thủ thành ra hơi chậm.
Bọn thị vệ vừa nói với nhau những chuyện gì, chắc... chắc Thái Hậu... nghe rõ cả rồi.
Thái Hậu cất giọng âm trầm hỏi:
- Mi bảo ta phái bốn tên thái giám vô dụng đó đi cấu kết với bọn thích khách và dẫn chú vào cung, nhưng hành động đó có mục đích gì?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Nô tài hiểu thế nào được mục đích của Thái Hậu?
Hoặc giả chỉ có đức Hoàng Thượng biết được mà thôi.
Trong mười phần, gã chắc chín phần là mình không thoát chết, nên chẳng sợ hãi gì nữa, mới thếtlời chống đối vừa bướng bỉnh vừa có ý hăm doạ.
Thái Hậu giận đến uất người, bụng bảo dạ:
- Bây giờ ta chỉ nhả kình lực ra là lập tức gã toi mạng, nhưng làm thế há chẳng là phước đức cho tên tiểu tặc này ư?
Thái Hậu còn đang ngẫm nghĩ lại nghe Vi Tiểu Bảo nói tiếp :
- Thái Hậu mà xô kình lực ở bàn tay ragiết chết Tiểu Quế Tử thì chỉ sáng sớm mai là bao nhiêu người trong cung đều hiểu rõ hết.
Đây là những câu vấn đáp sẽ được nêura:
- Tiểu Quế Tử chết trong trường hợp nào? Dĩ nhiên làThái hậu giết.
- Tại sao Thái Hậu lại giết gã? Vì gã đã phanh phui những điều bí mật của Thái Hậu.
- Những điều bí mật gì? Vấn đề này khá dài. Xin Thái Hậu vào trong nhà để nô tài trình bày cho Thái Hậu nghe.
Thái Hậu bụng bảo dạ:
- Gã tiểu tặc này nói vậy cũng không phải hoàn toàn vô lý.
Bà tức quá, bàn tay đặt trên vai Vi Tiểu Bảo run lên không ngớt.
Bà hít một hơi chân khí rồi hỏi:
- Bất quá chỉ có mười mấy tên thị vệ hiểu nội vụ.
Ta giết mi rồi lập tức hạ lệnh cho Thuỵ Đống bắt mười mấy tên đó đem xử tử thì còn lo gì nữa?
Vi Tiểu Bảo nổi lên tràng cười hô hố.
Thái hậu giận xám mặt lại nói:
- Mi chết đến gáy rồi mà còn cười được ư?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Thái hậu muốn sai Thuỵ Đống giết người ư? Hắn... ha hạ..
Thái Hậu hỏi:
- Hắn làm sao?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Hắn đã bị nô tài...
Gã định nói: Hắn bị nô tài chém chết rồi, chơt động tâm linh liền bật lên mấy tiếng cười ha hả.
Thái Hậu hỏi ngay:
- Hắn bị ngươi làm gì?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Hắn bị nô tài thuyết phục, không nghe lời Thái Hậu nữa.
Thái Hậu cười khẩy nói:
- Một tên tiểu quỷ như mi có tài năng gì mà thuyết phục được một vị phó
tổng quản để hắn không tuân lệnh ta?
Vi Tiểu Bảo hững hờ đáp :
- Nô tài là một tên tiểu thái giám dĩ nhiên chẳng làm gì được, nhưng Thuỵ phó tổng quản sợ một nhân vật khác.
Thái hậu cất tiếng run run hỏi:
- Hắn sơ.... Hoàng Thượng phải không?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Bọn nô tài thì dĩ nhiên phải sợ HoàngThượng, tưởng không nên trách hắn.
- Hắn đi xa rồi, xa lắc xa lơ, không bao giờ trở lại nữa.
Thái Hậu! Thái Hậu muốn gặp hắn không phải chuyện dễdàng.
Thái hậu càng kinh hãi hơn hỏi:
- Có phải mi muốn nói hắn ra khỏi Hoàng cung rồi?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Đúng thế! Hắn bảo đã sợ Hoàng Thượng, lại sợ Thái Hậu thành ra bị chết chẹt ở giữa hai người, e rằng có ngày phải hoa. sát thân, nên phải cao chạy xa bay cho sớm.
Thái Hậu chữa lại:
- Xa chạy cao bay.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
- Đúng rồi ! Sao Thái Hậu cũng biết? Có phải Thái Hậu nghe hắn nói là xa chạy cao bay rồi hay không?
Thái Hậu đặng hắng một tiếng rồi hỏi:
Đến làm quan mà hắn cũng không thiết nữa ư? Hắn trốn đi đâu?
Vi Tiểu Bảo ngập ngừng đáp : '
Hắn... hắn đến.
Chợt động tâm cơ, gã nói tiếp :
- Hắn bảo đến cái gì. .. Đài Sơn... dường như Lục Đài, Thất Đài, Bát Đài Sơn gì đó.
Thái hậu hỏi ngay:
- Có phải Ngũ Đài Sơn không?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Đúng, đúng ! Đúng Ngũ Đài Sơn rồi. Cái gì Thái Hậu cũng biết hết.
Thái Hậu hỏi:
- Hắn còn nói gì nữa?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Hắn không nói gì nữa, mà chỉ bảo... nô tài uỷ thác cho hắn việc gì thì bất luận thếnào hắn cũng phải làm đến nơi. Hắn còn tuyên lờitrọng thệ những gì ngàn đao phanh thây, tuyệt đường tửtôn...
Thái Hậu hỏi:
- Ngươi uỷ thác cho hắn làm việc gì?
Vi Tiểu Bảo đáp:
Kể ra cũng không có chuyện gì. Thuỵ phó tổng quản đã nói là làm qụan hay chẳng làm quancũng không sao. Có điều lúc ra đi không kiếm đượctiền hành phí, phải lo một năm hay dăm bảy năm thángmới đủ. Nô tài liền tặng cho y hai vạn lạng bạc.
Thái Hậu hỏi:
- Ngươi phát tài lắm nhỉ? Lấy đâu ra được nhiều tiềnthế.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Cái đó cũng của người ta chọ Nào Khang Thân Vương tặng, nào Sách Ngạch Đồ đại nhân thưởng. Trong Thượng Thiện giám cũng có người đưa một ít.
- Ngươi hào phóng như vậy, dĩ nhiên Thuỵ Đống mang ơn phải trả ơn.
Ngươi uỷ thác cho hắn làm việc gì?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Nô tài không dám tâu.
Thái Hậu lớn tiếng:
- Ngươi có nói hay không thì bảo?
Vi Tiểu Bảo thở dài đáp :
- Thuỵ tổng quản hứa lời hễ nô tài ở trong cung bị người sát hại thì y đem nguyên nhân nội vụ tâu bàytường tận lên Thánh Thượng. Y bảo sẽ viết sẵn một bản tâuđể bên mình và ước định cùng nô tàicứ hai tháng một lần nô tàì nô tài sẽ...
Thái Hậu run lên, hỏi:
- Hai tháng một lần ngươi làm sao?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Hai tháng một lần nô tài đến chỗ người. .. bán đường phèn, hỏi gã: "Có đường phèn đựng trong bình bằng phỉ thúy mã não bán không?"
Gã sẽ trả lời : "Có, mỗi bình một trăm lạng".
Nô tài hỏi: " Sao đắt thế ! Ta trả năm trăm lạng một bình có bán không?"
Gã hỏi lại: "Ngươi chưa về chầu trời ử"
Nô tài đáp : "Ngươi cứ về nói với lão gia ngươi đi! "
Thế là gã sẽ thông tri cho Thu tổng quản.
Trong lúc cấp bách, Vi Tiểu Bảo không nghĩ ra được thiên cố sự gì mới lạ,liền rập mẫu những lời chỉ điểm của Trần Cận Nam,biến cải đi một ít rồi đưa ra.
Thái Hậu nghe nói, nghĩ bụng: "Đây đúng là cách liên lạc của con nhà võ trên chốn giang hồ, chắc thằng giặc non này không bịa ra được ! "
Bà càng nghĩ càng kinh hãi trong lòng, lại có ý hối hận mình không dằn lòng nhẫn nại được.
Sau khi bà bị thương ở tay, căm hận quá chừng mới đụng phải bọn thích khách xuất hiện ở trong cung.
Bà thừa cơ Thuỵ Đống đến canh gác ngoài tẩm cung liền phái hắn đi giết Tiểu Quế Tử.
Không ngờ gã này lại thổ lộ việc cơ mật với hắn và hăm doa. hắn đến phải bỏ chức chạy trốn.
Bà lại nghĩ:
- Tên tiểu tặc này đem việc đại sự cơ mật nói ra thì bất cứ là ai cũng phải kinh tâm động phách.
Thuỵ Đống tránh vạ để giữ mình là chuyện thường.
Hắn. .. vẫn còn nghĩ đến tiên đế mới lên Ngũ Đài sơn.
Thái Hậu trong lòng xoay chuyển ý nghĩ hồi lâu, bà lại hỏi:
- Nếu đến thời hạn mà ngươi không đi kiếm tên bán đường phèn được thì làm thế nào?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Thuỵ tổng qụa?n nói là y chờ nô tài chừng mười bữa hay nửa tháng vẫn không thấy nô tài tìm đến tức là nô tài đã uổng mạng rồi.
Khi đó y... y sẽ tìm cách đưa bản tâu lên Hoàng Thượng ...
Gã ngừng lại một chút rồi thở dài, nói tiếp:
- Nô tài chết là hết đời, chẳng còn chuyện gì hay ho nữa.
Nhưng nô tài thuỷ chung giữ vẹn lòng trung, chỉ xin Thánh Thượng gia tâm đề phòng, oán thì trả oán, hờn cũng rửa hờn, đừng để người ta ám toán.
Tấc dạ sắt son của nô tài cùng Thuỵ tổng quản hết lòng vì chúa là ở chỗ đó.
Thánh Thượng được muôn năm trường trị thì kẻ vi thầncũng ngậm cười nơi chín suối.
Thái Hậu lẩm bẩm nhắc lại:
- Oán thì trả oán, hờn cũng rửn hờn. Thế là hay lắm.
Vi Tiểu Bảo lại nói:
- Bấy lâu nay nô tài chầu hầu Hoàng Thượng, việc gì cũng bưng kín miệng bình, không dámhé răng hé lợi đả động tới những điều cơ mật đại sự vìnô tài chỉ mong sao thân mình được sống bìnhyên.
Cho dù nô tài được mãn đại chầu chực bên mình Thánh Thượng cũng chỉ cầu những điều đó vĩnh viễn
đừng đến tai Thánh Thượng là hơn.
Thái Hậu nghe gã nói vậy cũng hơi yên lòng, cất tiếng khen:
- Xét cho cùng, ngươi là một kẻ thần tử rất tốt.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Hoàng Thượng có lòng đoái thương nô tài, Thái Hậu đối đãi với nô tài cũng chẳng tệ tình gì.
Nô tài hết dạ trung thành cùng Thái Hậu, biết đâu ngài chẳng vui lòng mà ban thưởng cho.
Như vậy há chẳng là một việc tốt đẹp cho hết thảy mọi người?
Không ai còn điều gì phải oán hận nữa.
Thái Hậu cười khành khạch hỏi:
- Mi còn mong ta ban thưởng cho cái gì? Thật là quân mặt dầy!
Tiếng cười của bà đượm vẻ hân hoan.
Lúc Thái Hậu mới nghe Vi Tiểu Bảo nói "Thuỵ Đống lên Ngũ Đài sơn" thì tưởng là hắn sẽ tìm cách đem những điều cơ mật mà gã đã cho hay tâu trình Hoàng Thượng, nên trong lòng hồi hộp dịthường.
Trong lúc nhất thời bà không biết nên làm thế nào cho phải?
Bà biết rằng muốn giết gã thật dễ như trở bàn tay, nhưng hạ sát gã rồi mọi việc càng tiết lộ mau chóng..
Sau bà nghe gã nói không dám hérăng hé lợi nửa câu với Hoàng Thượng thì bàcho là dù có bị gã kiềm chế, nhưng hiện giờ tạmthời không xảy ra vạ lớn.
Bà định bụng để thủng thẳng rồi sẽ nghĩ kế hoạch vẹn toàn cũng chưa muộn.
Bất giác trong lòng bà rất cao hứng.
Vi Tiểu Bảo là một đứa nhỏ rất tinh khôn.
Gã nghe tiếng cười của Thái Hậu biết tâm trạng bà đã biến đổi, vội đáp:
- Nô tài còn tham tiền của làm chi nữa?
Chỉ mong Thái Hậu cùng Hoàng Thượng bình yên hoan lạc là kẻ vi thần được hưởng phúc lớn rồi!
Gã ngừng lại một chút rồi tiếp :
- Nô tài cầu Trời, Phật độ trì thánh thể của Thái Hậu đặng bình yên.
Sáng mai nô tài sẽ tới Thiên Kiều kiếm gã hán tử bán đường phèn, bảo gã thông tri cho Thụy tổng quản phải bưng kín miệng bình, không được tiết lộ mảy may những chuyện đã xảy ra.
Nô tài sẽ giả hán tử... đưa thêm cho Thụy tổngquản ba ngàn lạng bạc, nói là của Thái Hậu banthưởng cho...
Thái Hậu "hừ", một tiếng, ngắt lời:
- Đối với kẻ đã bất lực trong công việc sai phái, lại bỏ chức vụ lẩn trốn, ta không chặt đầu đã là phước lắm rồi, còn mong ta thưởng bạc nữa ư?
Vi Tiểu Bảo vội nói ngay:
- Dạ ! Dạ ! Ba ngàn lạng bạc này cũng do nô tài xuất ra. Khi nào còn dám xin tiền của Thái Hậu để thưởng y?
Thái Hậu từ từ buông bàn tay đè trên vai Vi Tiểu Bảo xuống rồi chậm rãi hỏi:
- Tiểu Quế Tử! Có thật ngươi hết dạ trung thành với ta chăng?
Vi Tiểu Bảo quỳ mọp ngay xuống, đập đầu "binh, binh" tâu:
- Nô tài có tận trung với Thái Hậu mới được hàng ngàn hàng vạn điều hay.
Nếu nô tài đem lòng phản bạn thì cái đầu cũng không giữ được.
Tiểu Quế Tử này tuy đầu óc hồ đồ, nhưng đối với thủ cấp của mình lại coi là một điều rất quan trọng.
Thái hậu gật đầu nói:
- Hay lắm! Hay lắm! Hay lắm!
Mỗi tiếng "Hay lắm ! " bà lại đập một phát chưởng xuống lưng gã.
Bà hô ba tiếng, đánh luôn ba chưởng.
Vi Tiểu Bảo quỳ dưới đất liền cảm thấy đầu nhức mắt hoa, lợm giọng buồn nôn.
Trong cổ họng những tiếng "òng ọc" vang lên không ngớt.
Thái Hậu nói:
- Tiểu Quế Tử! Đêm hôm ấy tên lão tặc Hải Đại Phú đã nói trên thế gian có môn công phu kêu bằng "Hoá cốt miên chưởng" mà luyện được đến chỗ tinh vi thì khi đánh trúng vào ai có thể khiến cho xương cết toàn thân người đó bị gẫy nát.
Công phu này rất khó luyện và dĩ nhiên ta không biết sử dụng.
Có điều ta thấy ngươi là một thằng nhỏ rất tinh khôn, rất lanh lợi nên đánh ba phát chưởng vào lưngngươi chơi, kể ra cũng thú !
Vi Tiểu Bảo thấy khí huyết trong ngực trong bụng lộn nháo lộn nhào.
Gã không nhẫn nại được nữa, "ọc" một tiếng rồi thổ máu tươi và nước trong ra rất nhiều.
Gã mắng thầm:
- Con điếm già này không tin lời ta, mụ hạ độc thủ rồi.
Thái Hậu lại nói tiếp:
- Ngươi bất tất phải khiếp sợ. Ta không đánh chết ngươi đâu.
Ngươi mà chết thì ai đến Thiên Kiều kiếm gã hán tử bán đường phèn cho?
Bà ngừng lại một chút rồi tiếp :
- Sáng sớM mai ngươi đến cung Từ Ninh, ta cho ngươi ba chục viên thuốc,mỗi ngày uống một viên là ngươi bảo toàn được tính mạng trong ba chục ngày.
Sau khi uống hết ba chục viên rồi, ta lại cho ngươi ba chục viên nữa.
Vi Tiểu Bảo tâu:
- Đa tạ hồng ơn của Thái hậu.
Gã từ từ đứng dậy nhưng thân hình lảo đảo lại phải ngồi phệt xuống đất,miệng thổ ra mấy búng vừa máu vừa nước.
Gã lại nói:
- Nô tài hàng ngày cầu đảo đức Bồ Tát độ trì cho Thái Hậu trường sinh bất lão, thọ tỷ Nam Sơn.
Nếu không thế, Thái Hậu bị cảm mạo phát ho phát nóng thì ai ban thuốc cho nô tài?
Cái mạng nô tài... phải chết non... không bằngmạng sống của con rùa.
Thái Hậu cười khanh khách nói:
- Ngươi biết vậy là hay!
Rồi bà trở gót cất bước, biến vào trong bụi hoa.
Vi Tiểu Bảo gắng gượng đứng lên.
Gã trấn tĩnh tâm thần từ từ cất bước quanh ra cửa sổ phía sau nhà.
Gã muốn nhảy vào nhưng không đủ sức, phải nằm gục xuống khung cửa thở một lúc rồi mới trèo lên cửa sổ tiến vào.
Tiểu Quận chúa Mộc Kiếm Bình khẽ hỏi:
- Quế đại ca ! Có phải đại ca đấy không?
Vi Tiểu Bảo đang bực mình mắng luôn:
- Con bà nó! Không phải ta.
Phương Di lên tiếng chất vấn:
- Tiểu Quận chúa vì lòng tử tế mà hỏi han ngươi, sao ngươi lại mở miệng mắng người?
Vi Tiểu Bảo trèo lên được thành cửa rồi đáp :
- Ta...
Rồi gã hết hơi không nói được nữa.
"Huỵch" một tiếng! Gã té vào trong cửa, nằm thẳng cẳng dưới đất, không đứng dậy được.
Phương Di và Mộc Kiếm Bình đồng thanh la:
- Trời ơi !
Mỗi cô hỏi một câu:
- Ngươi làm sao thế?
Đại ca bị thương rồi ư?
Vi Tiểu Bảo tuy trúng Hoá cốt miên chưởng của Thái Hậu nhưng chưa đến nỗi chết ngay trong một vài giờ.
Có điều gã bị té một cái khá nặng mà trong lòng lại khoan khoái.
Gã cười ha hả đáp:
- Hảo muội tử và hảo lão bà đều bị thương.
Nếu ta không bị thương một chút thì sao gọi là cùng hưởng phúc lành, cùng chia hoạn nạn được?
Mộc Kiếm Bình hỏi:
- Quế đại ca ! Đại ca bị thương ở chỗ nào? Có đau lắm không?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Hảo muội tử! Muội tử thật là người có lương tâm mới hỏi ta "có đau lắm không?".
Kể ra ta bị đau khá nặng, nhưng được muội muội hỏi một câu là ta tưởng chừng hết đau ngay.
Muội muội bảo thế có kỳ không?
Mộc Kiếm Bình cười nói:
- Đại ca lại gạt người ta rồi.
Vi Tiểu Bảo vịn tay vào bàn, đứng dậy.
Gã nghĩ bụng:
- Ta mà còn sống đến bây giờ là hoàn toàn trông vào vị Thuỵ tổng quản này nâng đỡ.
Giả tỷ Thái Hậu mà biết hắn chết rồi thì cáimạng nhỏ xíu của ta khi nào còn chống chọi được nửagiờ?
Gã chậm chạp bước đến bên tủ áo, mở tủ lấy cái rương thuốc ra.
Vi Tiểu Bảo tìnl lấy bình thuốc hình tam giác mầu xanh có điểm trắng đựng thuốc bột.
Trong rương thuốc của Hải lão công có rất nhiều bình thuốc, nhưng Vi Tiểu Bảo nhận được bình này đựng Hoá thi phấn.
Ngày trước Hải lão công và Vi Tiểu Bảo đã dùng thứ thuốc bột này để tiêu hoá thi thể của Tiểu Quế Tử.
Vi Tiểu Bảo lấy được bình thuốc hoá thi rồi lôi thi thể Thuỵ Đống ở dưới gầm giường ra.
Gã lấy lại ngân phiếu cùng đồ trân quý trong bọc hắn nhét vào bọc mình.
Mộc Kiếm Bình ngập ngừng nói:
- Đại ca mãi không về. Xác chết này... xác chết này lại để dưới gầm gIường bọn tiểu muội, khiến cho bọn tiểumuội sợ muốn chết luôn.
Vi Tiểu Bảo cười đáp :
- Nếu hai người mà chết luôn thì anh chàng này há chẳng thêm được hai cô bạn gái?
Phương Di tức mình lên tiếng:
- Hừ! Tiểu Quận chúa đừng nói chuyện với gã nữa được không?
Vi Tiểu Bảo nói:
- Bây giờ ta làm trò biến hình. Các ngươi có muốn coi không?
Phương Di buông thõng:
- Không coi !
Vi Tiểu Bảo nói:
- Không coi thì nhắm mắt lại.
Phương Di nhắm mắt lại ngay, còn Mộc Kiếm Bình nhắm mắt rồi lại mở ra.
Vi Tiểu Bảo lấy chiếc chìa khoá bạc ở trong rương thò vào nậy nắp bình thuốc lấy ra một ít Hoá thiphấn để vào miệng vết thương.
Chỉ trong khoảng khắc, miệng vết thương bốc khói lên.
Tiếp theo, một mùi hôi thối mãnh liệt xông lên.
Sau một lúc, miệng vết thương chảy rất nhiều nước vàng và mỗi lúc một cháy rộng ra.
Mộc Kiếm Bình la lên một tiếng :.
- Trời ơi!
Phương Di động tính hiếu kỳ mở mắt ra nhìn.
Trước tình cảnh này cặp mắt nàng giương lên thật lớn rồi không nhắm lại được nữa.
Thịt xương gặp nước vàng liền hủ nát ngaỵ Nước vàng càng nhiều thi thể càng tan mau.
Vi Tiểu Bảo thấy hai cô đều lộ vẻ kinh hãi, liền hăm doạ:
- Một cô nào trong các người mà không nghe lời ta là ta rắc chút phấn quý báu này lên má, lập tức mặt bị cháy sém ngay.
Mộc Kiếm Bình bở vía la:
- Đại ca... đừng hăm người nữa...
Phương Di trừng mắt lên nhìn Vi Tiểu Bảo ra chiều tức giận nhưng nàng vẫn không dấu được vẻ khủng khiếp.
Vi Tiểu Bảo rất lấy làm đắc ý, cất bình thuốc vào bọc.
Lúc này xác Thuy Đống đã bị cháy đứt làm hai đoạn.
Vi Tiểu Bảo cầm ghế lên, dùng hai chân ghế đẩy hai khúc xác người vào cả đống nước vàng.
Sau chừng nửa giờ toàn thể đều biến ra nước.
Gã thở phào một cái, nghĩ bụng:
- Bây giờ mụ điếm có sai hàng trăm vạn quân lên Ngũ Đài sơn bắt Thuỵ Đống cũng không được nữa.
Gã múc nước ở trong lu ra rửa sạch nước vàng do xác chết gây nên.
Nhưng mới múc được vài gáo thì người gã xiêu đi, ngã lăn xuống giường vì mỏi mệt quá.
Mi mắt nặng trĩu, gã ngủ thiếp đi.
Khi Vi Tiểu Bảo tỉnh giấc thì trời đã sáng rõ.
Gã cảm thấy miệng đắng và buồn nôn nhưng khôngmửa ra được.
Bỗng nghe Mộc Kiếm Bình cất giọng thiết tha hỏi:
Quế đại ca ! Đại ca có đỡ không?
Vi Tiểu Bảo ngồi dậy mới biết là mình nằm ngủ ở dưới chân hai cô Phương, Mộc.
Gã thấy trời không còn sớm nữa, vội bước xuống grường nói:
- Ta phải đi chầu hầu Hoàng Đế.
Các ngươi nằm yên đây đừng có cử động.
Gã toan nhảy qua cửa sổ chuồn đi nhưng cảm thấy mình bất lực , đành mở cửa chính ra rồi khoá trái lại.
Vi Tiểu Bảo vào trong Ngự thư phòng ngồi đợi không đầy nửa giờ thì vua Khang Hy lui chầu tới nơi.
Đức vua vừa thấy Vi Tiểu Bảo liền cười hỏi:
- Tiểu Quế Tử! Trẫm nghe nói đêm qua ngươi lại giết người phải không?
Vi Tiểu Bảo dâng lời vấn an, tâu:
- Tâu Thánh Thượng ! Nô tài những mong thánh thể an khang.
Vua Khang Hy cười phán:
- Ngươi hên vận lắm mới được giao thủ cùng bọn thíchkhách. Còn trẫm đây đến mặt thích kháchcũng chưa được nhìn thấy. Võ công tên thíchkhách mà ngươi giết đó thế nào? Ngươi đãdùng chiêu số gì hạ sát hắn?
Vi Tiểu Bảo thực ra chưa từng cùng thích khách độngthủ ra chiêu.
Gã tự nhủ:
- Võ công Hoàng Thượng không phải hạng kém cỏi. Ta chớ nên buột miệng nói quàng.
Gã Chợt nhớ tớ; lúc ở nhà họBạch, Phong Tế Trung cùng Bạch Hàn Phong động thủ, liền tâu:
- Trong đêm tối, nô tài chỉ nhắm mắt đánh bừa.
Đột nhiên thấy hắn đưa chân trái quét qua bên tay mặt, tay mặt quét sang bên trái...
Gã vừa nói vừa khoa chân vòng tay.
Vua Khang Hy vỗ tay nói:
- Đúng rồi ! Đúng rồi! Chính là chiêu đó.
Vi Tiểu Bảo làm bộ sửng sốt hỏi:
- Thánh Thượng cũng biết chiêu này ư?
Vua Khang Hy vừa cười vừa hỏi lại:
- Ngươi có biết chiêu đó kêu bằng gì không?
Vi Tiểu Bảo biết đó là chiêu "Hoành tảo thiên quân", nhưng miệng tâu:
- Nô tài không hiểu.
Vua Khang Hy cười nói:
- Vậy trẫm dạy khôn chọ Cái đó kêu bằng "Hoành tảo thiên quân".
Vi Tiểu Bảo ra chiều kinh hãi nói:
- Cái tên này nghe hay quá!
Vua Khang Hy hỏi:
- Hắn sử chiêu đó đánh ngươi thì ngươi đối phó thế nào?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Trong lúc hoang mang, nô tài bối rối trong lòng, xem chừng không đối phó được, chợt nhớ tới khi ThánhThượng tỷ võ với nô tài, nhớ được chiêu số tuyệtdiệu mà Thánh Thượng đã hất nô tài vọtqua đỉnh đầu Thánh Thượng té xuống, tựa hồ chiêu "Phivân thủ", trong Miên chưởng của phái Võ Đang.
vua Khang Hy cả mừng reo lên:
- Ngươi đã dùng võ công của trẫm để phá chiêu "Hoành tảo thiên quân" của địch ư?
Vi Tiểu Bảo tâu:
- Chính thế! Võ công mà nô tài học được vốn chẳng có gì cao minh.
May ở chỗ Thánh Thượng cùng nô tài tỷ võ lâu ngày nên những thủ pháp của Thánh Thượng nô tài nhớ đến quá nửa. ..
Vua Khang Hy mặt rồng hớn hở phán:
- Phải đó! Phải đó! Chiêu này kêu bằng Phi vân thủ hay Chiết mai thủ.
Vi Tiểu Bảo tự nhủ:
- Mình xu nịnh nhà vua nhưng phải khéo léo lắm mới được.
Gã nói tiếp :
- Nô tài học thủ pháp của Thánh Thượng đã nắm được tay gã rồi, đáng tiếc là khí lực không đủ và bộ vị cũng không đúng lắm nên bị gã hất mạnh một cái, giật ra được.
Vua Khang Hy nói:
- Đáng tiếc ôi là đáng tiếc ! Bây giờ Trẫm cho ngươi hay là ngươi phải nắm trúng vào chỗ giữa huyệt Nội Tông và huyệt Ngoại Quan thì bất luận gã cạy quạy thế nào cũng không thoát được.
Nhà vua nói rồi vươn tay ra nắm lấy huyệt đạo ở cổ tay Vi Tiểu Bảo.
Vi Tiểu Bảo vận động kình lực cựa cạy mấy lần mà quả nhiên không tài nào thoát ra được.
Gã liền tâu:
- Thánh Thượng mà chỉ dạy cho sớm thì sau này nô tài ít gặp nguy hiểm.
Vua Khang Hy cười hỏi:
- Rồi sau sao nữa?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Gã cựa thoát rồi xoay mình đến sau lưng nô tài, vung song chưởng đánh tới
Vua Khang Hy la lên:
- "Cao sơn lưu thuỷ" !
Vi Tiểu Bảo hỏi:
- Chiêu đó kêu bằng "Cao sơn lưu thuỷ" ư?
Lúc đó nô tài bị gã làm cho bở vía khác nào hoa rụng nước trôi.
Gặp tình thế cấp bách, nô tài lại phải dùng đến chiêu số của Thánh Thượng.
Vua Khang Hy cười hỏi:
- Không biết rõ ! Đi đánh nhau với người ta sao ngươi không dùng công phu của sư phụ truyền dạy mà lại toàn dùng chiêu số của Trẫm?
Vi Tiểu Bảo tâu:
- Sư phụ dạy chiêu số là luyện theo cách từ đầu đến đuôi, nhưng khi liều mạng với người ta ngờ đâu hoàn toàn không hề dùng đến mà phải dùng những chiêu số của Thánh Thượng, vì lúc đó nô tài chợt nhớ tới mới phát chiêu được.
Gã ngừng lại một chút rồi tiếp :
- Lúc đó cườm tay địch nhân đã đánh xuống lưng nô tài, nô tài chẳng còn hồn vía nào nữa thì còn biết dùng chiêu số gì?
Nô tài bèn mượn thế nhảy xô về phía trước rồi lạng sang mé hữu.
Vua Khang Hy phán:
- Đó là "Hồi phong bộ".
Vi Tiểu Bảo tâu:
- Đúng thế! Nô tài tránh khỏi đòn của địch thủ liền thừa cơ rút truỷ thủ ra,xoay tay đâm lại một nhát,miệng lớn tiếng la:
- Tiểu Quế Tử! Ngươi có chịu đầu hàng không?
Vua Khang Hy cười ha hả hỏi:
- Sao ngươi lại hô Tiểu Quế Tử?
Vi Tiểu Bảo tâu:
- Trong lúc nguy cấp, nô tài học chiêu số của Thánh Thượng thì phải học cho đầy đủ.
Nguyên trước Thánh Thượng xoay tay phóng chưởng đánh vào lưng nô tài, Thánh Thượng đã hô lớn:
- "Tiểu Quế Tử! Ngươi có chịu đầu hàng không?"
Nô tài không nghĩ đến mình nữa mà chỉ nhớ tới Thánh Thượng lúc ra chiêu nên miệng hô như vậy.
Địch nhân vừa rên lên một tiếng chứ chưa kịp hô "Xin đầu hàng ! " thì đã chết ngoẻo rồi.
Vua Khang Hy cười rộ phán:
- Tuyệt diệu! Tuyệt diệu ! Trẫm xoay tay phóng chưởng như vậy gọilà "Cô vân xuất trục".
Nguyên vua Khang Hy sau khi luyện võ ra tỷ thí với Vi Tiểu Bảo chỉ ra chiêu hờ chứ không phải đánh chí mạng như đối phó với địch nhân thực sự.
Bây giờ Vi Tiểu Bảo dùng chiêu số này của nhà vua để đâm chết địch nhân thì dĩ nhiên nhà vua cao hứng vô cùng.
Vua Khang Hy tự nghĩ: "Nếu mà mình ra tay thì còn tinh thâm hơn Tiểu Quế Tử gấp mười."
Vua Khang Hy lại phán:
- Tên thích khách này quả là lớn mật, nhưng võ công gã hãy còn tầm thường.
Vi Tiểu Bảo tâu:
- Muôn tâu Thánh Thượng! Võ công bọn thích khách đó không phải. là kém cỏi.
Các nhân viên thị vệ trong Hoàng cung có mấy anh em bị tử thương về tay chúng.
Kể ra Tiểu Quế Tử này phúc đức khá lớn, được chầu hầu Thánh Thượng luyện võ bấy lâu mới đánh cắp được đôi ba chiêu thức, không thì... Hà hà! Tâu Thánh Thượng!
Bữa nay bệ hạ đã ban ra một đạo chiếu chỉ phủ tuất cho kẻ trung thần bỏ mình vì chức vụ là tên tiểu thái giám Tiểu Quế Tử và ban cho một ngàn lạng bạc.
Vua Khang Hy cười phán:
- Ngàn lạng thì đủ thế nào được? ít ralà phải vạn lạng.
Cả hai người cùng cười khanh khách.
Vua Khang Hy lại hỏi:
- Tiểu Quế Tử! Người có biết mấy tên thích khách đó là hạng người nào không?
Vi Tiểu Bảo tâu:
- Nô tài không hiểu. Thánh thượng biết rõ gia số võ công của bọn chúng,chắc ngài đã đoán ra là ai rồi?
Vua Khang Hy nói:
- Trẫm vẫn chưa nắm vững. Vừa rồi ngươi đã vạch rõ chiêu số, lại được thêm một tầng chứng minh.
Nhà vua vỗ tay một cái rồi hạ lệnh cho tên thái giám chầu hầu trong Ngự thư phòng :
- Triệu Sách Ngạch Đồ và Đa Long vào đây !
Hai lão này đã chờ sẵn ở ngoài Ngự thư phòng, vừa nghe đức Hoàng đế truyền chỉ đã chạy vào sụp lạy.
Đa Long nguyên là quan Đô Thống trong đạo cờ màu lam của Mãn Châu.
Khi tiến quân vào quan ải, hắn đã từng lập được nhiều chiến công.
Bản lãnh hắn lại không phải hạng tầm thường.
Trước kia hắn bị Ngao Bái chèn ép nên gặp nhiều điều bất như ý trong chốn quan trường.
Sau Ngao Bái bị hạ, Đa Long vừa mới được vua Khang Hy thăng lên chức Ngự tiền thị vệ Đô tổng quản. Đa Long mới nhậm chức thì đột nhiên trong cung xẩy ra vụ thích khách đến náo loạn.
Suốt đêm hắn không sao ngủ được, trằn trọc lo âu, chỉ sợ Hoàng đế cùng Thái Hậu hạch tội.
Vua Khang Hy thấy Đa Long cặp mắt nổi nhiều tia đỏ liền phán hỏi:
- Những tên thích khách bắt được đã thẩm vấn chưa?
Đa Long tâu:
- Binh khí của phản tặc bỏ lại còn khắc rõ mấy chữ "Bình Tây vương phủ".
Những tên phản tặc bị giết, ở lần áo trong cũng có tiêu ký của Bình Tây Vương phủ.
Những phản tặc vào cung quấy nhiễu đêm qua có đủ chứng cớ xác thực là bọn thủ hạ của Ngô Tam Quế. Dùcho không phải Ngô Tam Quế đã phái chúnghành động bạo thiên nghịch địa, nhưng y... cũng khôngthoátkhỏi mối liên can trong vụ này.
Đức vua lại phán hỏi Sách Ngạch Đồ:
Khanh đã điều tra chưa?
Sách Ngạch Đồ tâu:
- Binh khí cùng áo trong của phản tặc, nô tài đã tra xét.
Một mặt Đa tổng quản chất cung, chúng đã thú nhận như vậy đều là sự thực.
Vua Khang Hy nói:
- Các khanh cho đem binh khí cùng áo trong của chúng vào đây để trẫm duyệt lại.
Đa Long tâu:
- Xin tuân mệnh!
Hắn biết đức Hoàng đế tuy còn nhỏ tuổi, nhưng trí tuệ rất tinh minh.
Vụ này vô cùng hệ trọng, sơ sót một chút là không được.
Hắn đã gói cẩn thận những tang chứng lại và sai tên thị vệ thân tín ôm đồ đứng chờ sẵn ở ngoài thưphòng.
Đa Long dứt lời liền chạy đi lấy bọc mang vào mở ra, đặt trên án rồi lùi lại mấy bước.
Nên biết nhà Mãn Thanh phải bách chiến mới thâu được thiên hạ.
Những vị Hoàng đế khai quốc đều thông hiểu võ công, vốn không úy ky khí giới,nhưng ở trong thư phòng, kẻ thấn tử đưa khí giới trước mặt Hoàng đế là một việc tối kỵ.
Vì thế Đa Long phải giữ gìn cẩn thận, đặt khí giới xong phải lùi ra xa ngay.
Vua Khang Hy bước lại bên án cầm đao kiếm lên coi thì thấy trên chuôi một thanh đơn đao có khắc những chữ "Đại Minh Sơn Hải quan, Tổng binh phủ".
Nhà vua mỉm cười nói:
- Cái gì đã muốn dấu tất nhiên không đểlộ, cái gì đã muốn lộ là có ý hý lộng quỷ thần, càng khiến cho người ta khả nghi.
Đoạn ngài quay lại hỏi Sách Ngạch Đồ:
- Nếu Ngô Tam Quế phái người lẻn vào cung hành thích thì dĩ nhiên hắn phải lo mưu tính kế sâu xa.
Sao hắn không dùng khí giới gì mà lại dùng đao kiếm có khắc chữ?
Gia dĩ bọn chúng đường xá muôn dặm từ Vân Nam lần đến kinh thành, dọc đường sao chúng không nghĩ tới những đao kiếm này có thể bị thất lạc ở trong cung?
Sách Ngạch Đồ tâu:
Dạ ! Dạ ! Chúa thượng thật là bậc thánh minh, nô tài rất lấy làm bội phục !
Vua Khang Hy quay lại hỏi Vi Tiểu Bảo :
- Tiểu Quế Tử! Tên phản tặc mà ngươi hạ sát được đã thi triển chiêu số gì?
Vi Tiểu Bảo tâu:
- Gã thi triển chiêu "Hoành tảo thiên quân", rồi lại sử chiêu "Cao sơn lưu thuỷ".
Vua Khang Hy hỏi Đa Long:
- Đó là những công phu nào?
Đa Long tuy là kẻ quyền quý ở Mãn Châu, nhưng hắn hiểu rất sâu rộng về võ công các nhà các phái. "Hoành tảo thiên quân", "Cao sơn lưu thuỷ" lại là hai chiêu số chẳng có gì đặcbiệt, hắn biết ngay, liền tâu:
- Dường như đó là võ công của Mộc vương phủ ởVân Nam.
Vua Khang Hy vỗ tay nói:
- Phải rồi ! Phải rồi ! Đa Long ! Kiến văn nhà ngươi khá quảng bác đấy!
Đa Long được đức vua tán dương một câu, sung sướng bủn rủn cả người,nét mặt tươi lên, quỳ xuống dập đầu tâu:
- Tạ Ơn Thánh thượng ban khen.
Vua Khang Hy phán:
- Các ngươi thử nghĩ mà coi: Nếu Ngô Tam Quế phái người vào Hoàng cung hành thích thì chẳng khi nào y lại lựa chọn thời cơ vào những ngày con ycòn ở Bắc Kinh.
Việc phái thích khách hành động bất cứ ngày nào cũng được, y dại gì mà cho người hành động phản nghịch vào giữa buổi con đến triều kiến.
Đó là một điều đáng ngờ.
Ngô Tam Quế là tay dùng binh rất giỏi,mưu sự cực kỳ kín đáo.
Nếu y phái nghịch tặc vào cung hành động với một nhân số ít ỏi, võ công lại tầm thường thì thành công thế nào được?
Y đã biết không nắm chắc được phần nào thì chẳng bao giờ y hành động.
Điểm này không hợp với tính cách Ngô Tam Quế.
Đó là hai điều đáng ngờ.
Sau nữa, dù cho thích khách đâm chết được trẫm thì có lợi gì cho y?
Chẳng lẽ y muốn dấy quân tạo Phản?
Trường hợp y định tạo phản thì sao còn phái con y tới Bắc Kính?
Chăng lẽ y cố đưa con vào đây cho người ta giết hộ hay sao?
Đó là ba điều đáng ngờ.
Vi Tiểu Bảo hôm trước nghe Phương Di nói tới kế hoạch hãm hại Ngô Tam Quế, gã đã cho là tuyệt diệu. Bây giờ gã thấy nhà vua phân tách từng điểm một liền phát giác ra biết bao nhiêu chỗ sơ hở.
Trong lòng gã kính phục nhà vua đến cùng cực.
Sách Ngạch Đồ tâu:
- Hoàng Thượng là bậc Thánh minh, bọn vi thần kiến thức nông cạn thật không kịp được phần nào.
Vua Khang Hy lại đặt vấn đề:
- Bây giờ chúng ta lại suy xét: Trường hợp màthích khách không phải thủ hạ của Ngô Tam Quế,vậy thì đeo binh khí phủ Bình Tây vương làcó dụng ý gì?
Dĩ nhiên là để hãm hại y...
Nhà vua ngừng lại một chút rồi nói tiếp :
- Ngô Tam Quế giúp nhà Đại Thanh ta bình định thiên hạ.
Công lao của y cực kỳ lớn lao, vậy số người thù hận, ghen ghét y dĩ nhiên không phải là ít.
Vậy đám phản tặc này do ai cầm đầu?
Đó là một điểm cần phải thẩm vấn cho ra mới được.
Sách Ngạch Đồ và Đa Long đồng thanh vâng dạ.
Đa Long lại tâu:
- Nếu không được Hoàng Thượng là bậc Thánh minh chỉ thị cho thì bọn nô tài làm việc một cách hồ đồ, chẳng những mắc mưu kẻ địch mà còn ghép tội oan cho người ngay.
Vua Khang Hy nhắc lại:
- Ghép tội oan cho người ngay! ... Ha ha !
Sách Ngạch Đồ cùng Đa Long không thấy Hoàng đế dặn bảo gì nữa liền cúi đầu tạ Ơn, lui ra.
Vua Khang Hy lại hỏi Vi Tiểu Bảo:
- Tiểu Quế Tử! Ngươi có đoán được tại sao trẫm hiểu hai chiêu "Hoành tảo thiên quân" và "Cao sơn lưu thuỷ" đó không?
Vi Tiểu Bảo tâu:
- Đó là một điều mà nô tài đang lấy làm kỳ. Xin Thánh Thượng cho hay tại sao ngài lại hiểu hai chiêu đó?
Vua Khang Hy đáp :
- Sáng sớm hôm nay, trẫm đã truyền chỉ cho bọn thị vệ tới đây để hỏi chúng về tình hình chiến đấu với bọn thích khách đêm qua.
Cuộc điều tra đã đem lại kết quả là một số chiêu thức võ công của Mộc vương phủ.
Ngươi thử nghĩ coi: Nhà họ Mộc vốn là một nhà đời đời làm trấn thủ ở Vân Nam.
Sau khi nhà Đại Thanh ta khai sáng nghiệp rồng, triều đình phong cho Ngô Tam Quế trọng trấn tỉnh Vân Nam, trách nào Mộc gia chẳng căm hận?
Huống chi vị Mộc vương gia cuối cùng là Mộc Thiên Balại chết về tay Ngô Tam Quế.
Nhà vua ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Trẫm lại triệu người đến biểu diễn những chiêu số lợi hại nhất của nhà họ Mộc.
Trong đó có hai chiêu đáng kể là "Hoành tảo thiên quân" và "Cao sơn lưu thuỷ".
Vi Tiểu Bảo nói:
- Chúa thượng quả là bậc Thánh minh, đoán việc như thần.
Miệng gã nói vậy mà trong lòng không khỏi xao xuyến, tự hỏi:
- Chẳng hiểu nhà vua đã biết trong phòng mình có dấu hai cô gái của Mộc gia chưa?
Vua Khang Hy lại cười hỏi:
- Tiểu Quế Tử! Ngươi có muốn phát tài không?
Vi Tiểu Bảo tâu:
- Chúa thượng không cho tiểu tử phát tài thì tiểu tử không dám phát tài.
Chúa thượng bảo tiểu tử phát tài thì Tiểu Quế Tử cũng lại chẳng dám không phát.
Vua Khang Hy cười phán:
- Hay lắm. Trẫm cho ngươi phát tài. Ngươi hãy đem những đao kiếm cùng áo trong lột ở người thích khách ra và cả khẩu cung của thích khách đưa cho một người là ngươi được dịp đại phát tài.
Vi Tiểu Bảo ngơ ngác một chút, gã đột nhiên tỉnh ngộ la lên:
Đưa cho Ngô Ứng Hùng.
Vua Khang Hy nói:
- Ngươi khá thông minh đấy. Vậy ngươi đi đi !
Vi Tiểu Bảo tâu:
- Gã tiểu tử Ngô Ứng Hùng chuyến này số phận cao thật !
Ha ha ! Tánh mạng toàn gia gã đều của Hoàng Thượng ban cho.
Vua Khang Hy hỏi:
- Ngươi định bảo gã thế nào?
Vi Tiểu Bảo tâu:
- Nô tài sẽ nói với gã: Họ Ngô kia ! Đức Hoàng thượng của chúng ta mắt soi muôn dặm. Cha con ngươi ở Vân Nam làm việc, chẳng một hành động nào là ngài không haỵ Các ngươi không tạo phản Hoàng thượng đã thấy rõ.
Trái lại, ha ha ! Các ngươi có hai lòng hai dạ, Hoàng Thượng cũng soi thấu tâm can. Vậy cha con ngươi biết điều thì phải khôn ngoan đối với ta.
Vua Khang Hy cười khanh khách nói:
- Ngươi thông minh thật. Dù ngươi không đọc sách, nói năng có điều thô lỗ nhưng cũng hợp ý trẫm.
Con mẹ nó ! Cha con ngươi biết điều thì phải ngoan ngoãn với tạ Ha ha...
Vi Tiểu Bảo nghe đức Hoàng đế học lại câu "Con mẹ nó" của mình, bất giác gã nức lòng hởi dạ, nổi lên tràng cười ha hả.
Gã ôm đao kiếm cùng mọi vật bước ra khỏi thư phòng.
Đột nhiên sau lưng gã nổi cơn đau kịch liệt.
Vi Tiểu Bảo cảm thấy choáng váng lại buồn nôn, liền bụng bảo dạ :
- Mình phải đi gặp mụ điếm để xin thuốc uống rồi sẽ tính.
Gã trấn tĩnh tâm thần, quay sang bảo tên thái giám ở mé tả:
- Ông bạn mang dùm ta cái này.
Ta phải đến vấn an Thái hậu ở cung Từ Ninh.
Tên thái giám kia vội đáp :
- Dạ dạ !
Rồi đón lấy cái bọc của Vi Tiểu Bảo.
Vi Tiểu Bảo đến cung Từ Ninh, liền nhờ thông báo xin vào bái kiến Thái Hậu.
Một lát sau, tiểu cung nữ Nhị Sơ chạy ra khẽ nói:
- Quế công công ! Thái Hậu đang nổi nóng.
Ngài bảo không rảnh để tiếp công công. Vậy công công có việc gì sáng mai sẽ tới.
Vi Tiểu Bảo ngơ ngác thầm nghĩ:
- Sáng mai sẽ tới ư? Biết đâu cái mạng của ta còn sống được đến sáng mai không?
Đêm qụa Thái Hậu đã bảo gã đến cung Từ Ninh để cho thuốc uống, không ngờ bây giờ Thái Hậu lại giởquẻ.
Gã xoay chuyển ý nghĩ rổi bảo Nhị Sơ:
- Tiểu muội tử! Nhờ muội muội trở vào tâu Thái Hậu là Tiểu Quế Tử này không sống được đến sáng mai. Muội muội nói thêm là ta coi cái mạng không vào đâu. Có cho thuốc ta cũng chẳng uống.
Nhị Sơ sửng sốt hỏi lại:
- Công công... công công bảo sao?
Khi nào tiểu muội dám tâu lên Thái hậu những lời vô lễ như vậy?
Vi Tiểu Bảo cười khành khạch đáp:
- Ta sắp chết đến nơi rồi thì vô lễ hay chẳng vô lễ ta cũng không cần nghĩ tới nữa.
Gã dứt lời liền trở gót đi về phòng mình.
Gã đón lấy cái bọc cho tên thái giám kia về rồi mới mở khoá tiến vào phòng.
Gã ngồi xuống ghế mà thở hổn hển.
Mộc Kiếm Bình băn khoăn cất tiếng hỏi:
- Đại ca ! ... Trong mình đại ca khó chịu hay sao?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Khó chịu thì có khó chịu thật, nhưng trông thấy tấm dung nhan nguyệt thẹn hoa nhường của muội muội là tiểu huynh lại thấy trong mình khoan khoái ngay.
Mộc Kiếm Bình cười nói:
- Dung nhan của sư tỷ tiểu muội mới đúng là nguyệt thẹn hoa nhường.
Còn trên mặt tiểu muội có hình con rùađen trông xa như quỷ dạ xoa.
Vi Tiểu Bảo thấy cô cười cười, nói nói, lập tức tâm tình trở lại dễ chịu.
Gã cười hỏi:
- Sao trên mặt muội muội lại có con rùa đen?
à! Ta hiểu rồi. Hảo muội tử!
Gương mặt của muội muội vừa nhẵn vừa bóng, vừa trắng vừa trong khác nào một tấm gương.
Vì vậy mà có con rùa đen.
Mộc Kiếm Bình không hiểu gã nói thế lànghĩa làm sao, liền hỏi lại:
- Tại sao thế ?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Tiểu muội ngủ với ai, bộ mặt cũng như tấm gương soi rõ diện mạongười bên cạnh.
Vì thế mà trên mặt muội muội mới có con rùa đen.
Phương Di phì cười nói:
- Ồ ! Ngươi thử lại soi mặt coi.
Vi Tiểu Bảo cười đáp :
- Ta mà soi vào thì trên bộ mặt sáng sủa của hảo muội tử lại có bóng dáng một vị đại lão gia tươi tỉnh.
Hai cô Phương, Mộc đều cười khúc khích.
Phương Di lại cười hỏi:
- Con rùa mà biến thành đại lão gia thì ra ô quy đại lão gia hay sao?
Ba người cùng cười ồ, nhưng không dám cười lớn.
Phương Di bỗng hỏi:
- Này! Chúng ta làm thế nào để trốn thoát khỏi Hoàng cung?
Ngươi thử nghĩ dùm coi có biện pháp nào chăng?
Những ngày Vi Tiểu Bảo ở trong Hoàng cung được mọi người chiều chuộng nịnh nọt, nhưng lúc về phòng riêng lại cảm thấy cực kỳ cô độc quạnh hiu.
Bỗng nhiên gã được hai cô gái nhỏ tuổi là Mộc Kiếm Bình và Phương Di kề cận, tuy lúc nào gã cũng lo âu sợ bị người ta bắt gặp thì thật nguy hiểm vô cùng!
Nhưng thực sự gã không muốn buông tha hai cô rời khỏi phòng mình.
Gã liền đáp :
- Vụ này để thủng thẳng lo nghĩ phương pháp.
Bây giờ hai ngươi mình còn
bị thương, chỉ ra khỏi phòng này một bước là lập tức bị người bắt liền.
Phương Di lại hỏi:
- Những bạn ta vào cung đêm qua không hiểu bao nhiêu người bỏ mạng?
Bao nhiêu người bị bắt? Những người bị nạn tên là gì, ngươi có biết không?
Vi Tiểu Bảo lắc đầu đáp:
- Không biết. Có điều nàng đã quan tâm thì rồi ta sẽ hỏi dò cho.
Phương Di khẽ nói:
- Cám ơn ngươi.
Vi Tiểu Bảo từ ngày gặp Phương Di đến giờ, nay mới được nghe nàng nói một câu tử tế.
Trong lòng gã đang lấy làm kỳ, thì Mộc Kiếm Bình nói:
- Nhất là đại ca hỏi dùm xem một vị họ Lưu có bình yên thoát nạn không?
Vi Tiểu Bảo hỏi:
- Họ Lưu ư? Nhưng tên là gì?
Mộc Kiếm Bình đáp:
- Đó là Lưu sư ca của chúng tạ Y tên là Lưu Nhất Chụ Y... Y là ý trung nhân của sư tỷ đây... Cái đó... cái đó...
Cô chưa nói dứt câu, bỗng bật lên tiếng cười khúc khích vì Phương Di cù lét cô, không để cô nói nữa.
Vi Tiểu Bảo "ồ" lên một tiếng rồi đáp :
- Lưu Nhất Chu ư? Hừ! ... Vụ này... vụ này không hayđâu. ..
Phương Di trong dạ bồn chồn, nàng không nhịn được, vội hỏi:
- Y làm sao?
Vi Tiểu Bảo hỏi lại:
- Có phải y người cao cao, mặt mũi trắng trẻo, lối hai mươi tuổi?
Y là một thanh niên diêm dúa phải không?Võ công y rất tinh thâm. Có đúng thế không?
Thực ra vi Tiểu Bảo chẳng biết Lưu Nhất Chu là người thế nào.
Gã chỉ đoán hắn là ý trung nhân của Phương Di tất nhiên phải là chàng trai tuấn tú.
Đồng thời hắn lại là sư ca của hai cô, chắc võ công cũng vào hạng khá, gã liền nói bịa ra như vậy.
Quả nhiên Mộc Kiếm Bình đáp:
- Đúng rồi! Đúng rồi! Chính y đấy. Y làm sao?
Vi Tiểu Bảo thở dài nói:
- Hỡi ơi! Té ra vị Lưu sư phó này là người yêu của Phương cô nương...
Gã nói tới đây, bỗng ngoài cửa có tiếng bước chân đi tới rồi một người cất tiếng gọi:
- Quế công công ! Thái Hậu ban thưởng đây...
Vi Tiểu Bảo mừng thầm, nghĩ bụng:
- Mẹ kiếp ! Mụ điếm không đến gặp lão gia, lão gia cũng không đến bái kiến mụ thì đã sao?
Lão gia không sợ mình chết, trái lại mụ lại sợ lão gia chết.
Đoạn gã dõng dạc đáp :
- Tạ Ơn ban thưởng.
Vi Tiểu Bảo mở cửa bước ra nhìn tên thái giámmang đồ vật đến, cúi đầu tạ Ơn Thái Hậu ban thưởng.
Gã cầm lấy cái hộp gỗ chạm trổ mở ra coi thì thấy bên trong quả nhiên có đặt một bình thuốc.
Gã liền móc túi lấy tấm ngân phiếu năm mươi lạng bạc thưởng cho tên thái giám kia.
Tên thái giám mừng như bắt được của rơi.
Gã không ngờ làm một việc dễ dàng mà được đến năm chục lạng bạc.
Vi Tiểu Bảo trở vào phòng rồi mở bình lấy một viên thuốc uống.
Phương Di hỏi:
- Quế đại ca! vị Lưu. .. Lưu sư ca đó tình trạng thế nào?
Vi Tiểu Bảo lẩm bẩm:
- Con đượi thối tha này trước nay chưa được câu nói nào tử tế với mình.
Từ lúc thị nhắc đến Lưu sư ca mới kêu mình bằng Quế đại ca.
Chi bằng ta hăm thị một phen cho bõ ghét.
Gã liền thở dài, lắc đầu đáp:
- Đáng tiếc ôi là đáng tiếc !
Phương Di cả kinh, ấp úng hỏi:
- Sao? Y... y... bị thương, hay là... y chết rồi?
Vi Tiểu Bảo cười ha hả đáp :
- Trước nay lão gia chẳng biết Lưu Nhất Chu hay Lưu Nhất Đếchchi hết.
Cô muốn biết hắn sống hay hắn chết thì phải kêu ta batiếng "Hảo lang quân ! ", ta mới cất công điều tra dùm.
Ban đầu Phương Di thấy gã lắc đầu, thở dài, kêu "đáng tiếc " luôn miệng thì tưởng là Lưu Nhất Chu chắc chắn dữ nhiều, lành ít.
Sau nàng nghe gã nói vậy thì trong bụng mừngthầm, hỏi:
- Sao đại ca không ăn nói đứng đắn?
Đại ca cho hay câu nào thật, câu nào dối được không?
Vi Tiểu Bảo đáp :
- Hừ! Thằng cha Lưu Nhất Chu mà lọt vào tay ta thì ta cột hắn lại, đánh cho tan xác để tra hỏi hắn đã dùng những lời đường mật gì để làm xiêu lòng vợ ta, rồi ta mới vung đao chém một nhát cho rồi đời tên lưu manh chuyên đi dụ dỗ vợ người...
Mộc Kiếm Bình hỏi lại:
- Đại ca đã giết y rồi chăng?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Không phải! Ta mới cắt hai hột của hắn để biến hắn thành một tên thái giám.
Mộc Kiếm Bình không hiểu gã nói thế lànghĩa làm sao, còn Phương Di đã hiểu rõ ràng, nên mặt nàng đỏ bừng lên, cất tiếng mắng nhiếc :
- Ngươi chỉ thích nói càn, nói bậy, chẳng còn ra thể thống gì.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Lưu sư ca của cô mười phần chắc đến chín là bị bắtrồi. Cô có muốn cho gã làm thái giámkhông?
Quế công công này mà nói ra một câu thì chẳng thiếu gì người nghe theo.
Còn Phương cô nương ! Cô có năn nỉ ta không?
Phương Di lại đỏ mặt lên.
Mộc Kiếm Bình xen vào :
- Quế đại ca ! Người ta gặp bước gian nan mà đại ca không cần người năn nỉ cũng ra tay giúp đỡ mới phải là anh hùng nghĩa hiệp.
Vi Tiểu Bảo lắc đầu đáp:
- Không được ! Không được ! Ta chỉ thích nghe người cầu khẩn.
Nhất là cô nào kêu ta bằng "Hảo lang quân" , "Thân ái lang quân! " một cách thiết tha thì ta càng phấn khởi tinh thần để giúp việc cho.
Phương Di ngần ngừ một chút rồi hô:
- Quế đại ca ! Hảo đại ca ! Tiểu muội năn nỉ đại ca.
Vi Tiểu Bảo vênh mặt lên nói:
- Phải kêu ta là "Hảo lang quân" mới được.
Mộc Kiếm Bình lại xen vào:
- Đại ca nói thế là không phải. Sư tỷ của tiểu muội đã hứa hôn với Lưu sư ca rồi.
Lưu sư ca mới là lang quân của ỵ Khi nào y chịu kêu đại ca bằng " lang quân" ?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Không được ! Y lấy Lưu Nhất Chu thì lão gia phải nổi cơn ghen, ghen tới long trời lở đất.
Mộc Kiếm Bình khuyên giải:
Đại ca đừng làm thế, Lưu sư ca là người rất tử tế!
Vi Tiểu Bảo nói:
- Hắn càng tử tế bao nhiêu, ta càng ghen tức bấy nhiêu.
Trời ơi! Ghen đến phát điên! Ghen đến chết người!
Ghen càng cay đắng càng ghen cho nhiều !
Ha ha! Ha ha ! ...
Gã vừa cười vừa ôm cái bọc đi ra khỏi phòng.
Vi Tiểu Bảo khoá trái cửa lại rổi kêu bốn tên thái giám tùy tùng, cùng lên ngựa đến phủ Bình Tây Vương đường Trường An, phía Tây thành Bắc Kinh.
Ngô Ứng Hùng nghe báo có Khâm Sứ đến, lật đật chạy ra cúi đầu nghênh tiếp
Vi Tiểu Bảo hỏi:
- Đức Hoàng Thượng phái tiểu đệ đem những vật này cho Tiểu Vương Gia coi thử.
Tiểu Vương Gia ! Tiểu Vương Gia có to gan lớn mật không?
Ngô Ứng Hùng đáp :
- Ty chức cực kỳ nhát gan, không chịu nổi những điều khủng khiếp.
Vi Tiểu Bảo làm bộ sửng sốt rồi cười hỏi:
- Tiểu Vương Gia không chịu nổi những cơn kinh khủng ư? Vậy mà lúc làm việc lại rất gan dạ.
Ngô Ứng Hùng đáp :
- Ty chức chưa hiểu ý tứ của công công. Xin công công nói rõ hơn.
Đêm trước ở phủ Khang Thân Vương, Ngô Ứng Hùng tự xưng là tại hạ.
Bữa nay gã thấy Vi Tiểu Bảo vâng chỉ tới đây, ngấm ngầm cảm thấy tình thế bất lợi liền tự xưng là ty chức.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
- Đêm hôm qua Tiểu Vương Gia phái bao nhiêuthích khách vào cung?
Đức Hoàng Thượng sai tại hạ tới đây hỏi về vụ đó.
Ngô Ứng Hùng đã nghe tin về vụ thích khách đêm qua vào náo loạn Hoàng cung, bây giờ đột nhiên hắn thấy Vi Tiểu Bảo hỏi vậy thì sợ hãi vô cùng.
Hắn co đấu gối, quỳ mọp ngay xuống, trông ra sân. Vừa dập đầu vừa kêu:
- Hoàng Thượng đối đãi với cha con kẻ vi thần ơn nặng tầy non.
Dù cha con nô tài có làm thân trâu, ngựa cũng chưa đủ báo đền trong muôn một.
Cha con nô tài là Ngô Tam Quế và Ngô Ứng Hùng thà cam tâm chết vì Hoàng thượng, quyết chẳng hai lòng.
Vi Tiểu Bảo cười nói:
- Tiểu Vương Gia hãy dậy đi, thủng thẳng rồi hãy dập đầu cũng chưa muộn.
Tiểu Vương Gia ! Tại hạ hãy cho Tiểu Vương Gia coi những thứ này...
Gã vừa nói vừa cởi bọc, mở ra để trên bàn.
Ngô Ứng Hùng đứng dậy ngó thấy y phục cùng khí giới trong bọc thì khiếp sợ không biết đến thế nào mà kể ! Bất giác hai tay hắn run lên bần bật,miệng ấp úng :
Vụ này... vụ này...
Hắn cầm tờ khẩu cung lên coi thấy viết rõ ràng thích khách vâng lệnh Bình Tây Vương Ngô Tam Quế vào cung hành thích, cố ý hạ sát Hoàng đế Thát Đát, để lập Ngô Tam Quế lên làm chúa vân vân. .. mà lúc này hồn vía lên mây.
Hai chân hắn nhũn ra, lại quỳ xuống lắp bắp năn nỉ:
- Quế công công! ... Vụ này... vụ này nhất quyết không phải là sự thật.
Bọn nô tài... bị gian nhân hãm hại. Nô tài hy vọng công công tâu lên thánh thượng...tâu. .. tâu...
Vi Tiểu Bảo nói:
Những khí giới này đều là do bọn phản tặc đem vào trong cung mưu đồ việc tày đình.
Trên binh khí đều khắc chữ hiệu của quý phủ mới thậtlà kỳ!
Ngô Ứng Hùng đáp :
- Cha con nô tài có rất nhiều kẻ thù. Đây nhất định là gian kế của cừu gia.
Vi Tiểu Bảo trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Những lời của Tiểu Vương Gia cũng có lý phần nào.
Song chúng ta chưa hiểu đức Hoàng Thượng có tin nhưvậy không?
Ngô Ứng Hùng nói:
- Đây toàn là trông cậy vào ơn cao đức cả của công công.
Nếu công công chịu phân tích rõ ràng dùm cho cha con ty chức, được Hoàng Thượng tin lời.
Tính mệnh cha con ty chức còn bảo toàn được tức là của công công đã ban cho.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Tiểu Vương Gia! Tiểu Vương Gia hãy đứng dậy! Đêm rồi Tiểu Vương Gia tặng cho tại hạ một phần lễ trọng hậu dường như đã liệutrước có vụ này xảy ra phải không? Ha ha ! Ha ha !
Ngô Ứng Hùng toan đứng lên, nhưng nghe Vi Tiểu Bảo nói mấy câu nghiêm trọng này lại quỳ xuống cái rụp, kêu van:
- Công công minh xét cho ! Công công chỉ cần phân tích mấy lời về cha con ty chức trước mặt HoàngThượng, ngài là bậc thánh minh, nhất định tin lời công công.
Vi Tiểu Bảo nói:
Vụ này đã thành chuyện động trời ! Sách Ngạch Đồ đại nhân, quan thị vệ Đô Đầu Đa Long đại nhân đều đi báo kiến Hoàng Thượng và đã phúc bẩm bản cung trạng của bọn thích khách, Tiểu Vương Gia biết rồi đó.
Việc tạo phản là một vấn đề trọng đại, dù ai lớn mật đến đâu cũng không dám lấp liếm hay tâu trình một cách hồ đồ mà bảo phân tích một vài câu trước mặt Hoàng Thượng mà xong được ư?
Nhưng tại hạ nghĩ rằng chúng ta chưa đến nỗi hết đường.
Tại hạ cần phải nghĩ mưu chước tuyệt diệu, dù mười phần không ăn chắc cả mười, cũng hy vọng rất nhiều rửa sạch tội danh cho cha con Tiểu Vương Gia.
Có điều vụ này phải tốn công lắm mới được.
Ngô Ứng Hùng cả mừng nói:
- Trăm điều trông cậy vào phương lược giải cứu của công công.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Tiểu Vương Gia hãy đứng dậy cùng nhau nói chuyện cho tiện.
Ngô Ứng Hùng đứng lên rồi miệng không ngớt ngỏ lời cảm tạ.
Vi Tiểu Bảo hỏi vặn:
- Bọn thích khách này đúng không phải Tiểu Vương Gia phái đến chứ?
Ngô Ứng Hùng đáp :
- Nhất định là không phải. Ty chức khi nào dám làm việc động trời, muôn thác cũng không đủ đền tội?
Vi Tiểu Bảo nói:
- Được rồi! Tại hạ đã cùng Tiểu Vương Gia kết bạn, lầnnày hãy tạm tin lời.
Trường hợp mà thích khách do Tiểu Vương Gia phái đến tức là đào lỗ để chôn tại hạ đó.
Ngô Ứng Hùng nói ngay:
Xin công công yên lòng, nhất quyết không phải ty chức.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
- Vậy theo ý Tiểu Vương Gia thì những tên phản tặc kia do ai phái đến?
Ngô Ứng Hùng đáp :
- Vì ty chức rất nhiều kẻ thù nên trong lúc nhất thời khó mà xác định được.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Tiểu Vương Gia đã muốn cho tại hạ trình bày trướclong nhan thì ít nhất phải đưa ra một vài kẻ thù,thánh thượng mới tin được.
Ngô ứng Hùng đáp : ,.
- Dạ dạ ! Gia nghiêm thay nhà Đại Thanh bình thiên hạ, tiễu trừ phản nghịch không phải là ít.
Bọn phản nghịch thù hận sâu cay gia nghiêm đại khái là dư đảng của Lý Sấm, bè phái của ĐườngVương, Quế Vương triều nhà Minh, hay dư đảng của Mộc gia ở VânNam.
Bọn chúng đã thù hận thấu xương thì bất cứ việc phản loạn hay bạo thiên nghịch địa chúng cũng dám
làm.
Vi Tiểu Bảo gật đầu hỏi:
- Những bè phái Lý Sấm, dư đảng của Mộc ThiênBa gì gì đó, gia số võ công của họ thếnào?
Tiểu Vương Gia dạy tại hạ mấy chiêu để đến biểu diễn trước mặt long nhan.
Tại hạ sẽ nói là đêm qua chính mắt mình đã trông thấy thích khách thì triển những chiêu số này, quyết không lầm lẫn. Có thế Thánh hoàng mới tin được.
Ngô Ứng Hùng cả mừng đáp :
- Kế này của công công thật là tuyệt diệu. Có điều ty chức hiểu võ công rất ít.
Để ty chức đi hỏi thủ hạ.
Thưa công công ! Xin công công hãy ngồi chơi một chút.
Ty chức vào trong giây lát rồi lập tức trở ra ngay.
Hắn nói xong lại vấn an một câu, rồi lật đật đi vào nhà trong.
Chỉ trong khoảnh khắc, Ngô Ứng Hùng dẫn một người theo ra.
Gã chính là tên đứng đầu bọn tùy tùng tên gọi Dương Dật Chi.
Đêm qua Vi Tiểu Bảo đã đánh bạc giúp gã này được một ngàn sáu trăm lạng.
Dương Dật Chi vừa thấy Vi Tiểu Bảo vội tiến lại dâng lời vấn an, sắc mặt gã đầy vẻ lo âu.
Dĩ nhiên Ngô Ứng Hùng đã nói rõ đầu đuôi cho gã biết.
Vi Tiểu Bảo cười nói:
- Dương đại ca ! Đại ca bất tất phải lo lắng. Đêm qua đại ca đánh bạc ở phủ Khang Thân Vương, chẳng thiếu gì văn võ đại thần đã gặp mặt, quyết không ai dám bảo đại ca vào cung hành thích.
Dương Dật Chi đáp :
Dạ dạ ! Tiểu nhân sợ là sợ bọn gian nhân hãm hại. Họ dám nói thế tử một mặt đưa bọn tiểu nhân vào phủ Khang Thân gia để mọi người chứng kiến, một mặt ngấm ngầm phái bọn nghịch tặc vào cung gây việc động trời.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Cũng có lý như vậy.
Dương Dật Chi lại nói:
- Theo lời thế tử thì công công đã chịu giữ công đạo, đến phân tích trình bày trước Thánh hoàng để nâng đỡ bọn tiểu nhân. Công côngthật là một vị đại ân nhân của Ngô gia.
Những kẻ thù Bình Tây Vương nhiều quá kể không xiết được.
Gia số võ công của họ cực kỳ phức tạp.
Chỉ có Mộc vương phủ đã dựng ra những môn võ riêng biệt cho một nhà nên nhận được dễ dàng.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Chà! Đáng tiếc đây không tìm đượcngười nào trong Mộc vương phủ để bảo họ biểu diễn mấy chiêuthức cho coi.
Dương Dật Chi nói:
- Mộc gia quyền và Mộc gia kiếm đã lưu truyền ở Vân Nam lâu ngày, nên tiểu nhân nhớ được một ít.Tiểu nhân xin biểu diễn mấy đường, nhờ công công chỉ điểmcho.
Bọn thích khách vào cung đã đem theo đao kiếm, vậy tiểu nhân biểu diễn môn "Hồi phong kiếm" của Mộc gia được chăng?
Vi Tiểu Bảo cả mừng đáp:
- Đại ca đã hiểu võ công của Mộc gia thì còn gì hay hơn nữa?
Có điều tại hạ chẳng hiểu gì về kiếm pháp màtrong lúc vội vàng có học cũng không nhớ được.
Vậy đại ca biểu diễn mấy chiêu Mộc gia quyền cho coi.
Dương Dật Chi đáp :
- Dạ ! Tiểu nhân xin tuân lệnh. Ngày trước côngcông đã ra sức bắt Ngao Bái, lừng danh bốn biển.
Công phu quyền cước của công công nhất định cao thâm khôn lường !
Tiểu nhân thi triển có chỗ nào không đúng, xin công công chỉ điểm cho !
Gã nói rồi đứng giữa sảnh đường từ từ thi triển từng chiêu từng thức.
Mộc gia quyền nguyên từ đời Mộc Anh truyền lại đã trên hai trăm năm là một công phu rèn luyện đến trăm ngàn lần nên cực kỳ tinh diệu.
Về quyền pháp Dương Dật Chi không chuyên chú nên ít sở trường.
Nhưng đường quyền này ở Vân Nam rất nhiều người biết, võ công gã lại rất cao thâm, thêm phần kiến văn quảng bác, nên những chiêu thức gã phô diễn được tới trình độ khá tinh diệu.
Vi Tiểu Bảo coi đến chiêu "Hoành tảo thiên quân" bất giác cất tiếng khen:
- Chiêu này hay tuyệt !
Sau gã sử đến chiêu "Cao sơn lưu thủy", Vi Tiểu Bảo lại khen:
- Chiêu này cũng không dở.
Gã chờ Dương Dật Chi sử Mộc gia quyền xong rồi hỏi:
- Hay lắm! Hay lắm!
Trong lúc nhất thời, tại hạ chẳng thể học được nhiều,chỉ cần một vài chiêu để trình diễn trước mặt Hoàng Thượng làđủ.
Hoàng Thượng sẽ vời mấy tay cao thủ võ công trong cung đến nhận xét.
Đại ca tính thử coi liệu họ có nhận ra được lai lịch môn võ này không?
Vi Tiểu Bảo nói rồi vung tay khoa chân y thức sử hai chiêu "Hoành tảo thiên quân" và "Cao sơn lưu thuỷ".
Dương Dật Chi mừng rỡ đáp :
- Công công sử hai chiêu "Hoành tảo thiênquân" và "Cao sơn lưu thuỷ" đã đến chỗ tinh vi.
Những tay hảo thủ nhìn tới liền biết ngay là quyền pháp của Mộc gia.
Công công quả là một nhân vật thông minh mẫn tiệp hơn đời,vừa ngó qua đã sử đúng ngay.
Như vậy Ngô gia của bọn tiểu nhân rất nhiều hy vọng được thoát nạn.
Ngô Ứng Hùng xá dài luôn mấy cáinói:
- Cả nhà họ Ngô của ty chức hơn trăm người, hoàn toàn trông vào công công cứu mạng cho.
Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng:
- Trong cả nhà Ngô Tam Quế có cả non vàng núi bạc, ta bất tất phải nhắc tới chuyện tiền nong cho gã khinh mình.
Gã liền chắp tay đáp lễ nói:
- Chúng ta là bạn kết giao, sao Tiểu Vương Gia còn nói đến những chuyện ơn đức cùng cứu mạng làm chi?
Như vậy chẳng hoá ra tiểu vương gia coi tại hạ là người ngoài ư?
Vả lại tại hạ chỉ biết hết sức hành động, không nghĩ gì đến chuyện khác, mà cũng chẳng hiểu có đắc dụng haykhông?
Ngô Ứng Hùng vâng dạ luôn mấy tiếng.
Vi Tiểu Bảo gói bọc binh khí lại cắp vào nách tự nghĩ:
- Ta không nên giao cái bọc này cho y vội.
Gã chợt nhớ tới điều gì liền hỏi:
- Tiểu Vương Gia ! Hoàng Thượng còn truyền cho tại hạ hỏi Tiểu Vương Gia một điều: Những người ở tỉnh Vân Nam có ai là Dương Nhất Phong đến làm quan trong kinh không?
Hoặc giả có nhân vật nào trùng danh hiệu như vậy không?
Ngô Ứng Hùng sửng sốt nghĩ thầm:
- Dương Nhất Phong bất quá là một viên quan nhỏ mọn.
Hắn lai kinh bệ kiến, chưa vào bái yết thánh thượng, mà sao thánh thượng đã biết hắn?
Gã nghĩ vậy liền đáp :..
- Dương Nhất Phong là người mới được uỷ nhiệm lãnh chức Tri Huyện huyện Khúc Tĩnh, tỉnh Vân Nam. Hiện nay hắn cũng lai kinh chờ đợi bái kiến thánh thượng.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Hoàng Thượng phái tại hạ hỏi Tiểu Vương Gia về vụ mấy bữa trước đây Dương Nhất Phong đã lấn át lương dântrên một toà tửu lầu. Hắn dong cho bọn nô bộc tànác đánh người.
Chẳng hiểu hiện nay hắn đã thay đổi tính tình chưa?
Nguyên Dương Nhất Phong được Ngô Tam Quế uỷ cho làm Tri Huyện Khúc Tĩnh là vì hắn đã đút lót hơn bốn vạn bạc.
Trong khoản này, Ngô Ứng Hùng đã rút lấy trên ba ngàn lạng.
Bây giờ gã nghe Vi Tiểu Bảo nói vậy thì chẳngcòn hồn vía nào nữa, vội đáp ngay:
- Ty chức xin dạy bảo hắn.
Đoạn gã quay ra bảo Dương Dật Chi:
- Ngươi đi kêu Dương Nhất Phong đến đây lập tức, hãy đánh hắn năm chục trượng lớn rồi sẽ liệu.
Ngô Ứng Hùng lại đưa lời vấn an Vi Tiểu Bảo và nói:
- Công công ! Xin công công khải tấu Thánh hoàng cho : kẻ vi thần Ngô Tam Quế xét người không được tinh minh, tiến cử một tên chẳng ra gì. Xin Thánh hoàng giáng chỉ hành tội, kẻ vi thần không dám oán thán. Tên Dương Nhất Phong lập tức bị cách chức, vĩnh viễn không được thu dụng.
Đồng thời kẻ vi thần thỉnh cầu bộ đại nhân uỷ nhiệm bậc hiền tài khác sung vào chức đó.
Vi Tiểu Bảo cười đáp :
- Tưởng bất tất phải dùng hình phạt nghiêm trọng đếnthế.
Ngô Ứng Hùng nói:
Dương Nhất Phong lớn mật làm càn đã đến tai thánh thượng thật tội đáng chu di.
Dật Chi! Ngươi cứ phạt đòn thật nặng cho ta !
Dương Dật Chi đáp :
- Xin tuân mệnh!
Vi Tiểu Bảo cười ha hả nghĩ bụng :
Thế là tên quan họ Dương e rằng khó toàn mạng
Gã nói:
- Tại hạ trở về phúc trình Hoàng thượng sẽ ráng biểu diễn hai chiêu "Hoành tảo thiên quân" và "Cao sơn lưu thủy" cho thật đúng mới được.
Gã nói rồi cáo từ đi ra.
Ngô ứng Hùng lấy trong tay áo ra một gói lớn hai tay dâng lên nói:
- Quế công công ! Đại ơn đại đức của công công không thể báo đáp một cách dễ dàng.
Lại nhờ Đa tổng quản, Sách đại nhân cùng các vị Ngự tiền thị vệ đại thần hết lòng bảo vệ, ty chức gọi là có chút quà mọn để tỏ lòng thành kính.
Ty chức cảm phiền Quế công công vị tình chuyển giao dùm tới các vị đó.
Thánh thượng có hỏi đến, mỗi vị tâu giúp một câu thì nỗi oan uổng của cha con kẻ vi thần mới rửa được.
Vi Tiểu Bảo đón lấy cái bọc cười hỏi:
- Phải chăng Tiểu Vương Gia muốn tại hạ thay mặt tỏ thân tình với mấy vị đó?
Vụ này dễ lắm, tại hạ có thể làm được.
Gã ở trong cung hơn một năm, tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã học được cách ăn nói của bọn thái giám rất đầy đủ. Giả tỷ bây giờ gã mới bắt đầu mạo danh Tiểu Quế Tử thì Hải lão công đui mắt khó lòng phát giác ra được.
Ngô Ứng Hùng và Dương Dật Chi kính cẩn đưa gã ra tận cổng ngoài.
Vi Tiểu Bảo ngồi trên kiệu mở bọc ra coi thấy toàn là ngân phiếu, tổng số đúng mười vạn lạng bạc.
Gã lẩm bẩm:
- Con mẹ nó ! Lão gia lấy năm vạn trước.
Rồi gã cất ngân phiếu vào bọc. Còn năm vạn lạng vẫn để nguyên trong gói.
Công việc đầu tiên của Vi Tiểu Bảo là đến Ngự thư phòng bái kiến vua Khang Hy để phúc trình sứ mạng đã làm xong.
Gã nói: Ngô ứng Hùng đối với bậc chúa thượng thánh minh bằng một tấm lòng cảm kích không bút nào ta?
xiết !
Vua Khang Hy cười nói:
- Chắc gã sợ giật bắn người lên!
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Gã sợ đến té đái vãi phân. Sau nô tài lại bảo gã: Minh kiến của thánh thượng soi xa muôn dặm.
Ngài điều tra võ công của thích khách đoán ngay được là hành vi của bọn phản tặc họ Mộc ở Vân Nam. Ngô Ứng Hùng vừa kinh hãi vừa mừng thầm, gã cười híp mắt lại.
Vua Khang Hy nổi lên tràng Vi Tiểu Bảo ha hả.
Vi Tiểu Bảo móc trong bọc lấy gói ngân phiếu ra tâu:
- Ngô ứng Hùng cảm kích đến độ móc ra một nắmngân phiếu lớn nói là tặng cho nô tài mộtvạn lạng. Còn bốn vạn lạng gã yêu cầu nô tàiđem chia cho bọn thị vệ Ở trong cung đã ra sức chiến đấu đêmquạ Muôn tâu Thánh thượng! Thánh thượng coi đâyđủ rõ bọn nô tài được một dịp đại phát tài.
Mớ ngân phiếu này mỗi tấm đều năm trăm lạng.
Tất cả một trăm tấm chồng lên thành một xấp dầy.
Vua Khang Hy cười nói:
- Ngươi còn là một đứa nhỏ thì một vạn lạng cũng không xài hết được.
Vậy còn bốn vạn lạng ngươi đem chia cho bọn thị vệ.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm:
- Hoàng Thượng tuy thông minh nhưng cũng không đoán được trong mình Vi Tiểu Bảo này có hàng mấy chục vạn lạng bạc.
Gã lại tâu:
- Tâu Thánh Thượng! Nô tài chầu hầu Thánh Thượng, thứ gì cũng đủ hết, có bạc cũng chẳng dùng làm gì! Nô tài thờ chúa giữ vẹn lòng trungđã được Thánh Thượng chiếu cố đủ điều.
Vậy năm vạn lạng bạc này xin đem thưởng hết cho bọn thị vệ, nô tài sẽ bảo với chúng đây là của Thánh Thượng ban thưởng, bất tất phải nhắc tới Ngô Ứng Hùng để mua chuộclòng người cho gã.
Vua Khang Hy không muốn mạo danh ban thưởng, nghe đến bốn chữ "muachuộc lòng người" nhà vua không khỏi động tâm.