Quan Trường Thiết Luật Tác Giả: Bình Hồ Lãng Châu
-----oo0oo-----
Chương 5: Gặp Lý Binh.
Dịch: Masta4ever
Nguồn: Sưu Tầm
Khi bí thư thị ủy Lý Binh tiến vào địa phận huyện Tuyên Thi thì Triệu Thiên Nhiên và đám lãnh đạo huyện đã đứng chờ sẵn. Lý Binh không nói gì thêm, trong lòng có chút thỏa mãn. Trước nay hắn đến thị sát công tác tất cả các huyện đều xem trọng vấn đề nhẹ nhàng linh hoạt, không mang theo bao nhiêu người, lân này đến thị sát huyện Tuyên Thi cũng không ngoại lệ. Nhưng hắn làm lãnh đạo thời gian dài thường luôn hy vọng được mọi người tôn trọng và tán thành, hắn hiểu mình cũng là phàm nhân, không thể nào tránh khỏi những lễ tiết quan trường, vì vậy trong thời gian dài hắn có thói quen được đưa đón tiếp đãi như vậy.
Khi Triệu Thiên Nhiên đưa chỉ nam tiếp đãi vào tay thì Lý Binh lập tức bị thu hút, hắn nhìn quyển sách nhỏ được thiết kế rất đẹp, sau đó lại nhìn nội dung bên trong, cuối cùng lộ ra nụ cười nghiêm túc.
- Anh Triệu, rất tốt, sắp xếp rất tốt, chỉ nam tiếp đãi này đã nói rõ mọi chuyện cần thiết. Hôm nay tôi đến huyện Tuyên Thi, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của anh.
Vài chiếc xe cùng tiến vào khách sạn, xe của bí thư Lý Binh tất nhiên sẽ đi đầu, vì có mục lục tiếp đãi nên nhân viên phục vụ đưa tất cả lãnh đạo lêu lầu rửa mặt, những lãnh đạo thị ủy và nhân viên công tác đi theo đều được nhận mục lục tiếp đãi, đều biết mình ở phòng nào, ăn cơm ở đâu, thời gian dùng cơm, chương trình sắp xếp cụ thê là thế nào, vì thế mà ai cũng trực tiếp lên lầu, không trễ nãi trong khách sạn. Lúc này có mục lục tiếp đãi mà mọi ngườ tiết kiệm được rất nhiều thời gian, nhân viên phục vụ cũng nhờ vào chỉ nam tiếp đãi mà biết được chức vụ của mọi người, ai cũng nho nhã lẽ độ với khách thuê phòng, xưng hô kèm theo chức vụ của khách, điều này làm cho Lý Binh rất thỏa mãn. Triệu Thiên Nhiên luôn đi theo Lý Binh, hắn thấy vẻ mặt tươi cười của đối phương, hắn biết mình được lãnh đạo tán thành.
Đến khi dùng cơm lúc giữa trưa mới coi như biểu hiện uy lực của mục lục tiếp đãi, năm xưa ăn cơm cần phải sắp xếp bàn tiệc, điều này làm cho người ta cảm thấy rất phức tạp. Bí thư huyện ủy và chủ tịch huyện không thể tự mình đi sắp xếp, chủ nhiệm văn phòng cũng không dám đứng lên, sợ mắc sai lầm, đắc tội với khách cũng không phải là chuyện nhỏ. Trong quan trường thì ăn cơm thế nào, ngồi ra sao chính là một môn học vấn, bây giờ mục lục tiếp đãi đã có sắp xếp rõ ràng, không ai khách khí mà ngồi vào vị trí của mình, giảm bớt rất nhiều phiền toái.
Ngồi bên cạnh Lý Binh chính là thường ủy thị ủy, thư ký trưởng thị ủy Thái Tịnh Thiên, hắn cười nói với đám người Triệu Thiên Nhiên:
- Bí thư Triệu, chủ tịch Vương, chỉ nam tiếp đãi của các anh là rất tốt, dù là chuyện lớn nhỏ thế nào thì chỉ cần nhìn qua là hiểu ngay, đáng giá để văn phòng thị ủy học tập. Sau này vấn đề tiếp đãi của thị ủy cũng sẽ noi gương làm việc, bí thư Triệu, chủ tịch Vương không có ý kiến gì chứ?
- Nào có, chỉ nam tiếp đãi này còn chưa hoàn thiện, còn nhiều sai sót, thư ký trưởng Thái cần phải phê bình chỉ ra chỗ sai.
- Anh Triệu, anh Vương, chỉ nam tiếp đãi này là rất tốt, quy phạm rất nhiều vấn đề, ví dụ như chuyện ăn cơm, dừng chân, rất rõ ràng. Tất cả chương trình đều có, mỗi ngày làm gì đều biết rất rõ, sau này chúng tôi tiếp đãi sẽ có quy cách hơn, cao hơn vài lần, không phải chỉ ăn được uống được là tốt, cần phải làm tốt đẹp và rõ ràng hơn nữa. Lần này có kinh nghiệm của huyện Tuyên Thi, không phải chỉ có văn phòng thị ủy cần phải học tập, còn mở rộng đến tất cả các huyện ở thành phố Hoài Dương. Lần này huyện Tuyên Thi lập công lớn, có chỉ nam tiếp đãi này, tôi tin thành phố Hoài Dương nhất định sẽ để lại ấn tượng khắc sâu cho các lãnh đạo ở bên ngoài.
Lúc này bí thư Triệu Thiên Nhiên và chủ tịch Vương Vọng Hoa đều nhớ đến người tạo ra chỉ nam tiếp đãi, là Viên Tự Lập.
- Bí thư Lý, thư ký trưởng Thái, chỉ nam tiếp đãi này do thư ký của tôi xếp đặt, cậu ấy tên là Viên Tự Lập, tốt nghiệp đại học vào tháng bảy năm nay, đã vào đảng ngay trong trường.
- À, cậu Tự Lập kia rất tốt, mau gọi cậu ấy đến đây gặp mặt.
Viên Tự Lập dùng cơm ở đại sảnh khách sạn, hắn cùng cười nói với đám tài xế, hắn đã cố ý nói với khách sạn, cho mỗi vị tài xế một gói Hồng Tháp Sơn, vì vậy mà bọn họ rất hài lòng, tất cả đều không thể tin người thanh niên trẻ tuổi có thái độ khiêm nhường hòa ái này chính là thư ký của bí thư huyện ủy.
- Thư ký Viên, cảm tạ ân tình khoản đãi của cậu, chúng tôi đều là người thô kệch, cậu là văn nhân, nắm cán bút, chúng tôi mời cậu một chén rượu.
- Các vị đại ca cứ nói đùa, các anh nắm giữ phương hướng, nắm tay lái, đi đến đâu thì lãnh đạo có mặt nơi đó. Trách nhiệm của các vị đại ca rất trọng đại, chén rượu này tôi xin uống cạn, các anh có thể tùy ý, vì hôm nay các anh còn có nhiệm vụ lái xe, nhất định nên ăn nhiều uống ít một chút.
- Thư ký Viên thật sự sảng khoái, cậu cứ uống, chúng tôi sẽ làm một ngụm.
Liêu Cảnh Lâm tiến vào trong đại sảnh, hắn thấy Viên Tự Lập đang uống rượu hòa hợp với đám lái xe, điều này rõ ràng nằm ngoài dự đoán.
- Chào chủ nhiệm Liêu.
- Tiểu Viên, đi theo tôi, bí thư Lý muốn gặp cậu.
Viên Tự Lập đi theo sau lưng Liêu Cảnh Lâm, trong lòng có chút bất an. Hắn biết về Lý Binh, vài năm sau người này sẽ tiến lên tỉnh ủy, sẽ là thường ủy tỉnh ủy, trưởng phòng tổ chức. Sau này hắn được điều ra ngoài tỉnh làm phó chủ tịch thường vụ, sau đó lại là phó bí thư tỉnh ủy, mãi đến năm 2005 mới về hưu. Một lãnh đạo lớn như vậy muốn gặp Viên Tự Lập, điều này làm hắn nghĩ đến nguyên nhân, có phải vì chỉ nam tiếp đãi hay không? Nhưng hắn cũng không quá trông cậy vào điều này, địa vị của Lý Binh là quá cao, nhiều việc quấn lấy người, bây giờ có thể nhớ đến mình nhưng sợ rằng vài ngày sau sẽ quên ngay thôi.
- Chào bí thư Lý, chào thư ký trưởng Thái.
- Cậu chính là Viên Tự Lập sao? Là sinh viên đại học Trung Nam, quả nhiên rất tốt, có thể nghĩ ra chỉ nam tiếp đãi.
- Bí thư Lý, thư ký trưởng Thái, đây đều là ý kiến của bí thư Triệu, chủ tịch Vương và chủ nhiệm Liêu, lãnh đạo phân phó chuyện tiếp đãi phải làm sao cho mạch lạc, đạt tiêu chuẩn, tôi chẳng qua chỉ dựa theo yêu cầu của lãnh đạo, làm công tác chứng thực mà thôi.
Triệu Thiên Nhiên, Vương Vọng Hoa và Liêu Cảnh Lâm cực kỳ hài lòng, Viên Tự Lập biết ăn nói, dù đó chỉ là những lời khách khí nhưng thể hiện hình tượng của huyện Tuyên Thi, còn chứng tỏ huyện ủy coi trọng nhân tài, sử dụng nhân tài.
- À, rất tốt, rất tốt.
Lý Binh không nhiều lời, hắn nhìn Viên Tự Lập mà gật đầu, Viên Tự Lập vội vàng cầm ly rượu và chai rượu lên.
- bí thư Lý, thư ký trưởng Thái, tôi còn trẻ, công tác bên cạnh bí thư Triệu, có thể thấy ngài và thư ký trưởng Thái đến huyện Tuyên Thi kiểm tra chỉ đạo công tác thì tôi cực kỳ kích động, tôi xin kính bí thư Lý và thư ký trưởng Thái một ly rượu, các ngài cứ tùy ý, tôi xin cạn.
Lý Binh không từ chối mà để cho Viên Tự Lập rót rượu, Viên Tự Lập rất chú ý, hắn chỉ rót cho Lý Binh tám phần ly, đây là quy củ. Hắn rót cho mình đầy ly, cung kính mời Lý Binh, sau khi ực một hơi cạn sạch thì lại mời rượu Thái Tịnh Thiên. Viên Tự Lập không ngờ Lý Binh và Thái Tịnh Thiên đều uống cạn. Sau đó Viên Tự Lập mời rượu các lãnh đạo khác, sau khi mời một vòng thì cũng uống không ít rượu.
Viên Tự Lập đang định bỏ đi thì Lý Binh nói:
- Tiểu Viên, cậu làm vậy là không đúng, bí thư Triệu, chủ tịch Vương và chủ nhiệm Liêu đều có mặt ở đây, bọn họ là lãnh đạo của cậu, sao cậu không mời rượu bọn họ?
Viên Tự Lập lúc này mới nhớ ra vấn đề, hắn đã quên không mời rượu lãnh đạo huyện, vì vậy mà vẻ mặt đỏ hồng, không biết do rượu hay do xấu hổ.
- Tiểu Viên, rót rượu, chén rượu này chúng ta nhất định phải uống.
Triệu Thiên Nhiên nói, Viên Tự Lập vội vàng rót rượu, sau khi mời xong các lãnh đạo huyện thì hắn mới bỏ đi. Liêu Cảnh Lâm vẫn tiếp tục đi phía trước, ra khỏi gian phòng, Liêu Cảnh Lâm cười tủm tỉm hỏi Viên Tự Lập xem có say không, Viên Tự Lập liên tục nói không sao.
- Tiểu Viên, cậu rất tốt, có năng lực, có thể uống được, đúng là nhân tài.
Dựa theo những sắp xếp trong mục lục tiếp đãi thì bí thư thị ủy Lý Binh ngồi trên chiếc xe thương vụ đến nhà máy thuốc lá Tuyên Thi, lúc này xe thương vụ là không nhiều, trong huyện chỉ có một chiếc chuyên dùng để tiếp đón lãnh đạo cấp trên. Sau đó đoàn người Lý Binh gặp mặt ban ngành nhà máy thuốc lá, chụp ảnh lưu niệm, đồng thời hắn còn khảo sát thực địa nhà máy.
Khi đi thăm bên trong nhà xưởng, Lý Binh hỏi thăm kỹ càng quá trình sản xuất, nhìn một cây thuốc được sản xuất hoàn thiện, trên mặt liên tục lộ ra nụ cười hài lòng.
Hôm sau ở phòng họp nhỏ của huyện ủy là nơi tổ chức báo cáo tình huống nhà máy Tuyên Thi, những tài liệu tổng hợp của văn phòng huyện ủy lại làm cho hai mắt bí thư Lý Binh và thư ký trưởng Thái Tịnh Thiên phải tỏa sáng. Đặc biệt là Thái Tịnh Thiên, nhiều năm hắn làm công tác văn thư, cũng rất hứng thú với những tài liệu tổng hợp thế này.
Những chuẩn bị tỉ mỉ làm cho đợt thị sát của bí thư Lý Binh đến huyện Tuyên Thi kết thúc trong thỏa mãn, vào cuộc họp tổng kết thì Lý Binh đưa ra lời thừa nhận rất cao cho huyện ủy và chính quyền huyện Tuyên Thi. Hắn cho rằng huyện ủy và chính quyền huyện Tuyên Thi đã suy nghĩ thấu đáo, đẩy mạnh hình tượng của huyện, rất đáng quý, các cấp đảng ở Hoài Dương cần phải học tập kinh nghiệm của huyện Tuyên Thi.
Hai ngày qua vẻ mặt Triệu Thiên Nhiên tươi rói, tất cả công tác chuẩn bị đều nhận được sự tán thưởng của Lý Binh, đây cũng không dễ dàng. Hắn hiểu tất cả mọi thứ đều do Viên Tự Lập nghĩ ra, hơn nữa thái độ của Viên Tự Lập rất khôn khéo, trả lời rất khéo, tăng ấn tượng của mình với Lý Binh. Triệu Thiên Nhiên cảm thấy rất may mắn, xem ra Viên Tự Lập này không tồi, có năng lực, khiêm tốn, an phận, nghĩ ra được nhiều sự việc, đều là chuyện nhỏ nhưng phát huy tác dụng lớn.
Liêu Cảnh Lâm lại càng vui sướng, chỉ nam tiếp đãi và tài liệu tổng hợp của huyện Tuyên Thi nhanh chóng xuất hiện ở thị ủy, chính quyền thành phố và các huyện thị khác, danh tiếng của văn phòng huyện ủy huyện Tuyên Thi sẽ bùng lên, đây chính là chuyện vui lớn, năm nay nếu có bầu chọn thì chắc chắn huyện Tuyên Thi sẽ là điển hình tiên tiến.
Sau khi Lý Binh rời khỏi huyện Tuyên Thi thì Viên Tự Lập vẫn rất tỉnh táo, hắn thậm chí còn quên chuyện Lý Binh tiếp kiến mình. Lý Binh cách hắn quá xa, nước xa không cứu được lửa gần, muốn được đề bạt thì phải dựa vào Triệu Thiên Nhiên. Triệu Thiên Nhiên là bí thư huyện ủy, chỉ cần nói một câu là có thể quyết định tương lai của hắn, vì vậy hắn càng thêm cố gắng công tác, chăm chú với từng sự việc, quan tâm đến từng bức thư dân chúng đưa lên. Hắn đẩy mạnh chất lượng công tác, vì Triệu Thiên Nhiên mà giảm bớt nhiều chuyện, tiết kiệm thời gian. Trước đây Triệu Thiên Nhiên tốn rất nhiều thời gian để xem xét văn kiện, bây giờ Viên Tự Lập tổng hợp nội dung, vì vậy mà thời gian rút ngắn, xem rất nhanh.
Triệu Thiên Nhiên bắt đầu chú ý đến Viên Tự Lập, có một số việc mà hắn vẫn biết rõ vài phần. Lần này bí thư Lý Binh đến huyện Tuyên Thi kiểm tra chỉ đạo công tác, không phải chỉ đơn giản là biểu hiện, vì khối chính quyền thành phố cần đề bạt một vị phó chủ tịch, Triệu Thiên Nhiên là một người được đề cử. Lần này bí thư Lý Binh đến thị sát có hiệu quả, có thể nói là đạt đến hiệu quả rất tốt, tất cả đều có liên quan đến Viên Tự Lập.
Tất nhiên Viên Tự Lập sẽ không biết đến ý nghĩ của Triệu Thiên Nhiên, hắn cực kỳ chú ý đến thời gian, khoảng cách Triệu Thiên Nhiên rời khỏi huyện Tuyên Thi càng ngày càng gần, hắn phải làm tốt tất cả công tác. Hắn nhớ đến một câu nói: "Không có tốt nhất, chỉ có càng ngày càng tốt!"
Quan Trường Thiết Luật Tác Giả: Bình Hồ Lãng Châu
-----oo0oo-----
Chương 6: Đối thoại khó quên.
Dịch: Masta4ever
Nguồn: Sưu Tầm
Viên Tự Lập là thư ký cho bí thư Triệu Thiên Nhiên, chức trách của hắn là phục vụ cho bí thư, nhưng đại thư ký chín thức của Triệu Thiên Nhiên chính là chủ nhiệm Liêu Cảnh Lâm, Viên Tự Lập chỉ là người làm những việc cụ thể. Vì vậy mà bí thư thị ủy Lý Binh đến huyện Tuyên Thi, công tác chủ yếu của Viên Tự Lập chính là sắp xếp tiếp đãi, chuẩn bị hiện trường, trù tính hội nghị. Những tình huống xuất đầu lộ diện đều là chuyện của Liêu Cảnh Lâm, ngoài lúc gặp mặt bí thư Lý Binh ở trên bàn tiệc thì sau này Viên Tự Lập cũng không có được cơ hội thứ hai.
Sau này Viên Tự Lập phát hiện ra thái độ của Triệu Thiên Nhiên và Liêu Cảnh Lâm đối với mình có biến đổi, đặc biệt là bí thư Triệu Thiên Nhiên, lúc ra cửa phần lớn đều mang theo hắn.
Triệu Thiên Nhiên để cho Viên Tự Lập thoải mái vài ngày, Triệu Thiên Nhiên cho rằng Viên Tự Lập tránh không khỏi tình huống sẽ nói khoác lác vài câu, hoặc sẽ rất đắc ý, dù sao thì Viên Tự Lập còn trẻ, có được thành tích công tác thì sẽ có chút cảm xúc kiêu ngạo, điều này là bình thường. Nhưng Viên Tự Lập lại không đắc ý, vẫn bảo trì sự khiêm tốn, thái độ cẩn thận, vì thế mà Triệu Thiên Nhiên cho rằng Viên Tự Lập còn trẻ mà ổn định thận trọng, có tâm tính bình thản, sẽ rất có tương lai. Triệu Thiên Nhiên thật sự không ngờ Viên Tự Lập lúc này đang nghĩ đó là những công tác vốn có của hắn, cũng không có gì để khoe khoang.
Tháng 12, Triệu Thiên Nhiên đến tất cả các xã thị trấn để kiểm tra công tác cuối năm, hắn đến tìm hiểu tình huống mà không thích ngồi ở văn phòng nghe báo cáo, thích xem xét thực tế. Có đôi khi hắn xuống tuyến dưới mà không thông báo, sau khi xem xét rõ ràng tình huống thì sẽ trở lại huyện ủy.
Liêu Cảnh Lâm bắt đầu bận rộn, đến cuối năm thì văn phòng huyện ủy cân phải sắp xếp nhiều hạng mục kiểm tra, chuẩn bị nghênh đón nhiều đơn vị đến kiểm tra, vì vậy Triệu Thiên Nhiên xuống nông thôn, Viên Tự Lập đều đi theo.
Viên Tự Lập rất quý trọng cơ hội lần này, hắn cũng không hiểu quá rõ tình huống các xã thị trấn, cho tới nay hắn đều sinh hoạt ở huyện thành, khi học đại học lại càng rời xa nông thôn, sau đó hắn được phân công công tác ở huyện thành, lại phân phối đến thôn xóm bốn năm, khi đó hắn căn bản không an tâm công tác. Bây giờ hắn đi theo bí thư Triệu Thiên Nhiên đến xã thị trấn kiểm tra, rõ ràng đây là một cơ hội tốt đẻ tìm hiểu tình huống thực tế ở nông thôn vào lúc này. Viên Tự Lập cố ý chuẩn bị hai quyển vở, mỗi khi đến nơi hắn đều chú tâm lăng nghe những câu hỏi của bí thư, chăm chú ghi chép, không buông tha cho bất kỳ chi tiết nào. Viên Tự Lập cũng không ngờ mình cẩn thận ghi chép mà khi bí thư Triệu Thiên Nhiên cần số liệu thì có thể đưa ra ngay, rất tiên lợi.
Ngày 11 tháng 12, Triệu Thiên Nhiên đến xã Liễu Hà.
Triệu Thiên Nhiên đến nhà máy xi măng, nhà máy rượu xem xét tình huống trong nhà xưởng, hắn không bộc lộ thân phận ở trong hai nhà máy này. Hắn hỏi thăm giá cả xi măng, tình huống tiêu thụ, công nhân viên nhà máy xi măng thấy Triệu Thiên Nhiên mang theo thư ký còn tưởng rằng đây là ông chủ lớn đến tìm hiểu, vì vậy giới thiệu tình huống rất kỹ càng. Khi đến nhà máy rượu thì Triệu Thiên Nhiên được nhấm nháp rượu Cao Lương mới ra lò, cùng nói chuyện với những chuyên gia ủ rượu để tìm hiểu tình huống. Viên Tự Lập đi theo sau lưng Triệu Thiên Nhiên cũng không khỏi nhấm nháp vài ly rượu, sau khi trải qua vài lượt tiếp đãi thì Triệu Thiên Nhiên cũng biết Viên Tự Lập có thể uống rượu, vì thế mà không khuyên can, cứ để cho Viên Tự Lập nhấm nháp rượu Cao Lương.
Rượu cao lương vừa mới ra lò có một mùi hương thơm ngát, ấm áp, mùi rượu không quá nồng, hai người Triệu Thiên Nhiên vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm với các chuyên gia ủ rượu. Đám người trong nhà máy thấy hai vị kia vừa uống được rượu, vừa liên tục tán thưởng kỹ thuật của mình, vì thế mà hứng thú bùng phát, nói chuyện cũng thao thao bất tuyệt. Sau khi rời khỏi nhà máy rượu thì Triệu Thiên Nhiên và Viên Tự Lập mới phát hiện có chút gì đó không đúng, rượu Cao Lương có nồng độ cao, tác dụng rất chậm, hai người hôm nay xem ra đã uống khá nhiều.
Sau khi trở lại xe thì chỉ một lát sau hai người đã mơ màng, bắt đầu ngủ.
Tài xế cũng không quấy rầy hai người, hắn chạy xe đến một địa điểm hẻo lánh, để cho hai người tùy ý ngủ. Tài xế còn cẩn thận khoác lên người cả hai một chiếc áo khoác dày, đây là thứ được chuẩn bị sẵn trên xe, vì mùa đông xuống nông thôn rất sợ cảm lạnh, Triệu Thiên Nhiên không muốn quấy rầy đảng ủy xã, vì vậy lúc nào trong xe riêng cũng chuẩn bị sẵn áo khoác dày.
Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã gần tối.
Viên Tự Lập là người tỉnh táo đầu tiên, khi thấy bí thư con đang ngủ thì hắn chú ý mở cửa xe, sau khi đi xuống xe thì thấy tài xế mặc áo khoác quân dụng đứng hút thuốc cách đó không xa.
Viên Tự Lập chào hỏi và nói vài câu với tài xế, sau đó hắn lo lắng cho bí thư, vì vậy lại quay về trong xe.
Lúc này Triệu Thiên Nhiên cũng đã tỉnh, hắn ngồi bên cạnh ghế tài xế hút thuốc, ánh sáng trong xe cũng không quá tốt.
- Bí thư Triệu, anh đã tỉnh rồi à?
- Đã tỉnh, ha ha, thật không ngờ rượu Cao Lương kia quá lợi hại, vô tình uống quá nhiều.
- Bí thư Triệu, anh uống rượu thật lợi hại, còn biết cả kỹ thuật ũ rượu, vì thế mà đám chuyên gia kia rất bội phục anh.
- Tiểu Viên, tuy tôi không biết ủ rượu nhưng lại biết rõ trình tự của nó.
- Bí thư Triệu, tôi cho rằng anh biết ủ rượu, anh thật sự hiểu rộng.
- Tiểu Viên, làm công tác hành chính thì cái gì cũng phải hiểu, nhưng không thể nào tinh thông, thời gian dài cậu sẽ hiểu. Khụ, trong xe có chút oi bức, Tiểu Viên, theo tôi ra ngoài một chút.
Viên Tự Lập vội vàng cầm lấy áo khoác dày mà Triệu Thiên Nhiên đặt ở phía sau bước ra ngoài xe, lúc này nhiệt độ bên ngoài rất thấp, chỉ cần không chút cẩn thận sẽ cảm lạnh ngay. Viên Tự Lập phủ thêm một lớp áo khoác cho Triệu Thiên Nhiên, mà Triệu Thiên Nhiên cũng phất phất tay với lái xe, lái xe hiểu rõ ý đồ của Triệu Thiên Nhiên, hắn vẫn tiếp tục đi dạo tại chỗ.
Triệu Thiên Nhiên và Viên Tự Lập đi dạo trên con đường khá rộng, Viên Tự Lập cảm thấy vẻ mặt bí thư rất nghiêm túc, hai mắt không có mục tiêu cố định, giống như đang suy xét vấn đề, vì vậy hắn cũng không quấy rầy mà chỉ yên lặng đi theo.
- Tiểu Viên, cậu đã ở bên cạnh tôi được hai tháng, cậu có cảm thụ gì?
- Bí thư Triệu, đi theo anh tôi hiểu được rất nhiều chuyện, những kiến thức này không có được trong trường đại học.
- Tiểu Viên, hai chuyện quy phạm hóa văn kiện trong văn phòng và chỉ nam tiếp đãi đã nhận được lời khen ngợi từ bí thư Lý Binh và bí thư Ngô Thiên Vũ, cậu thấy thế nào?
- Bí thư Triệu, tôi cảm thấy đây là hai chuyện không có gì quá to tát, cải thiện hoàn cảnh văn phòng là chức trách của thư ký, mỗi ngày anh đều suy xét những chuyện đại sự trong huyện, tôi là thư ký, làm tốt những chuyện nhỏ nhặt để anh yên tâm mưu đồ cho những đại kế hoạch trong huyện, coi như làm xong công tác bản chất. Nếu chuyện nhỏ nhặt này mà không làm được thì sao có thể là thư ký hợp cách?
- Nói đến cùng thì chưa quét xong phòng của mình sao có thể quét thiên hạ? Nếu muốn làm chuyện lớn thì phải làm tốt từng chuyện nhỏ, cậu có nhận thức như vậy là không tồi, Tiểu Viên, năm nay cậu hai mươi hai tuổi sao?
- Bí thư Triệu, năm sau tôi là hai mươi ba.
- Tiểu Viên, tôi không thích khen ngợi cá nhân, thân phận đặc thù thì tránh khen ngợi làm cho người ta sinh ra cảm giác mơ màng sẽ chẳng tốt. Nhưng tôi cảm thấy cậu thật sự rất tốt, đi theo tôi mới được hai tháng mà đã nhanh chóng tiến vào vị trí công tác, đảm nhiệm bản chất công tác, hơn nữa còn làm rất xuất sắc, xem ra cũng không thấy nhiều trong đám cán bộ trẻ.
- Bí thư Triệu, cảm ơn anh đã khen ngợi, sau khi được phân phối đến công tác ở văn phòng huyện ủy thì cha tôi từng nói, nên thành thật làm người, làm việc thực tế, hoàn thành tốt công tác của mình, tiến lên từng bước để lại từng dấu chân, không cần đuổi theo những thứ xa vời, tôi cũng chỉ làm theo lời dạy bảo của cha mà thôi.
- Tiểu Viên, cha cậu công tác ở đâu?
- Bí thư Triệu, cha tôi là sinh viên tình nguyện lên miền núi công tác, bây giờ đang công tác ở phòng tổ chức huyện Lạc Nghi, là một cán bộ bình thường.
- Phải không, cha cậu là sinh viên năm xưa, khó trách cậu có biểu hiện như vậy. Tiểu Viên, cha cậu nói rất đúng, nên thành thật làm người, làm việc thực tế, ngàn vạn lần không nên mơ tưởng những mục đích xa vời, cơ hội thường đến trong lúc vô tình. Tiểu Viên, cơ hội của cậu còn tốt hơn cả tôi, khi tôi còn ở tuổi cậu thì còn đang trồng trọt ở nông thôn, cũng không biết gì, vì thế cậu nên quý trọng cơ hội bây giờ của mình.
- Bí thư Triệu, tôi nhất định sẽ khắc ghi lời dạy bảo của anh, sẽ cố gắng công tác.
- Tiểu Viên, cậu còn trẻ, còn trải qua nhiều kinh nghiệm mưu gió, đóa hoa trong nhà ấm thường chưa trưởng thành, sau này cậu sẽ gặp nhiều sự việc, nhiều lựa chọn. Có một vài vấn đề thật sự không như những gì biểu hiện bên ngoài, cậu cần phải đi đến thực tế, cần phải phán đoán, tuyển chọn. Cậu còn trẻ, đó là ưu thế, cũng là một điều xấu, nắm chắc thế nào phải xem vào cậu.
Viên Tự Lập không nói gì, hắn nhìn Triệu Thiên Nhiên, trong lòng mơ hồ có chút chờ mong, chỉ cần nhìn vào những gì mà bí thư Triệu đã nói thì giống như có vấn đề gì đó, quả nhiên Triệu Thiên Nhiên lại nói tiếp:
- Tiểu Viên, thế hệ chúng tôi là những người trải qua cách mạng văn hóa, đã từng làm nông dân, cũng có nhận thức riêng của mình, khác biệt rất lớn với các cán bộ trẻ tuổi các cậu. Các cậu còn chưa chính thức nếm qua đau khổ, những nhận thức với sự việc, với xã hội còn rất đơn thuần và lương thiện. Sau này cậu công tác ở đơn vị hành chính, khi nhìn vấn đề, suy xét sự việc cần không ngại làm phức tạp lên, không nên đưa ra quyết định một cách đơn giản, như vậy mới có lợi. Hơn nữa công tác bên cạnh lãnh đạo thì tầm mắt phải thoáng, nhưng rất khó có cơ hội thực tế, vì vậy nếu có cơ hội thì nên lập tức xuống tuyến dưới rèn luyện ngay.
- Bí thư Triệu, tôi đi theo anh còn chưa lâu, tôi còn muốn theo anh học tập.
- Tôi biết rõ, mới hai tháng mà thôi, thời gian hơi ngắn.
Triệu Thiên Nhiên không nói thêm điều gì, hắn tiếp tục đi về phía trước, Viên Tự Lập đi theo bên cạnh. Triệu Thiên Nhiên móc gói thuốc ra đưa cho Viên Tự Lập một điếu, hai người đốt thuốc, lặng lẽ đi lên phía trước.
- Được rồi, Tiểu Viên, nhớ kỹ những lời của tôi hôm nay, nên làm tốt công tác của mình.
- Vâng, bí thư Triệu, tôi đã nhớ kỹ.
Cuộc nói chuyện lần này xem như là bước ngoặt quan trọng trong đời Viên Tự Lập, những lời Triệu Thiên Nhiên nói ra đều là thật tâm, dưới tình huống bình thường thì lãnh đạo sẽ không nói ra những lời này, nếu nói thì chứng minh anh đã được lãnh đạo quan tâm, tán thành, trên vấn đề liên quan đến tương lai, sẽ bổ sung thêm vài câu nói chân thật. Viên Tự Lập căn cứ vào kinh nghiệm của mình để phân tích, coi như Triệu Thiên Nhiên rời khỏi huyện Tuyên Thi cũng sẽ sắp xếp đường đi cho mình.
Quan Trường Thiết Luật Tác Giả: Bình Hồ Lãng Châu
-----oo0oo-----
Chương 7: Cơ hội xuất hiện đột nhiên.
Dịch: Masta4ever
Nguồn: Sưu Tầm
Sau đó vẫn là những ngày bận rộn, tháng 12 này Triệu Thiên Nhiên tham gia rất nhiều hội nghị tổng kết của nhiều đơn vị, tất nhiên sẽ tránh không khỏi những tình huống phát biểu, hắn lại đưa Liêu Cảnh Lâm đi theo. Hắn vốn cố ý cho Viên Tự Lập đi theo nhưng không biết vì chuyện gì xảy ra mà đột nhiên đổi thành Liêu Cảnh Lâm, tất cả bản thảo mà Triệu Thiên Nhiên phát biểu đều là do đơn vị chuẩn bị tốt, không cần tự viết.
Cuối năm Viên Tự Lập có hai công tác quan trọng, một là chỉnh lý chương trình công tác cả năm của bí thư Triệu Thiên Nhiên, hắn tiếp nhận công tác vào tháng mười, nguyên bí thư Tô Dũng bị điều động đến thị ủy, chỉ để lại một bản ghi chép về các chương trình mà thôi. Thứ hai là hắn cần phải quan tâm đến những lời phát biểu của Triệu Thiên Nhiên, một năm bí thư phát biểu rất nhiều, hai chuyện này có vẻ đơn giản nhưng làm rất khó.
Chương trình công tác của Triệu Thiên Nhiên không phải chỉ được lưu vào sổ thu chi, vì Triệu Thiên Nhiên xuất hành hay công tác đều phản ánh những chuyện đại sự trong tỉnh, nếu chỉnh lý tốt những chương trình này thì sẽ rất có lợi cho vấn đề sắp xếp, bố trí công tác cho năm sau. Nếu tất cả chỉ được thanh toán nhanh gọn, không được lưu ý trọng điểm, như vậy công tác năm sau sẽ tạo nên sẽ tạo nên lẫn lộn về sổ sách. Còn vấn đề phát biểu thì không cần phải nói, thiên hạ cần văn vẻ nhưng cũng không quá chú trọng đến cách trình bày, chủ yếu là nội dung, mỗi năm bí thư đều phát biểu rất nhiều, nếu mỗi lần như vậy đều phải viết lại bản thảo thì sợ rằng dù đặc biệt phân phối một ban ngành chuyên viết bản thảo cũng không thể đủ dùng. Có rất nhiều hội nghị chỉ có vài vấn đề mà thôi, sau đó kết hợp với tình huống thực tế của hội nghị, chỉ cần thay đổi một chút là xong. Hơn nữa lãnh đạo phát biểu hay nói chuyện cũng không cần sức ảnh hưởng tan đá nát vàng, có vài vấn đề cần thường ủy huyện ủy thảo luận, vì vậy khi Viên Tự Lập cảm thấy cần chú ý thì sẽ nắm chắc vấn đề, những hội nghị bình thường thì không quá chú trọng.
Viên Tự Lập để ý đến những thứ này đều dựa vào những gì mình lĩnh ngộ ra, trong văn phòng không ai trợ giúp hắn, mà những chuyện như vậy hắn cũng không thể đi hỏi Liêu Cảnh Lâm. Vì Liêu Cảnh Lâm là lãnh đạo huyện, đi theo Triệu Thiên Nhiên thật ra chỉ làm tham mưu trưởng, thật ra Liêu Cảnh Lâm cũng chỉ suy xét đại sự, cho nên những chuyện nhỏ nhặt chỉ có thể là Viên Tự Lập tự làm mình đau đầu. Dù hắn có kinh nghiệm hùng mạnh nhưng dù sao cũng không có chuyên môn làm những việc này.
Ngày 25 tháng 12, Viên Tự Lập đã tổng hợp tất cả chương trình và những bài phát biểu của bí thư trong một năm, hắn đem đến giao cho chủ nhiệm Liêu Cảnh Lâm. Hắn cũng cảm thấy những gì mình làm ra là không quá tốt, trong đó chắc chắc có những phần không được như ý, nhưng hắn không biết nên làm thế nào, cải tiến ra sao.
Viên Tự Lập lấy được bản thảo mà trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, bản thảo mà mình nộp lên trước đó đã được sửa chữa, trang nào cũng có rất nhiều chữ nhỏ chằng chịt, hắn biết rõ đó là chủ nhiệm Liêu Cảnh Lâm trực tiếp sửa chữa. Có lẽ lãnh đạo suy xét hắn công tác bên cạnh bí thư chưa lâu, còn có rất nhiều chuyện, rất nhiều vấn đề chưa hiểu rõ ràng nên mới giúp đỡ sửa chữa như vậy. Điều này làm hắn cảm thấy rất ngượng ngùng, đã vài tháng trôi qua mà hắn vẫn chưa tĩnh tâm đề cao năng lực, điều này nhất định phải rút kinh nghiệm, sau này gặp phải những tình huống như vậy thì chính mình phải bắt tay vào sửa chữa cho tốt.
Viên Tự Lập đứng canh giữ nơi phòng đánh máy, hắn nhìn tên nhân viên đánh ra những nội dung trọng điểm về chương trình công tác và những lời phát biểu của bí thư. Vào niên đại này thì máy tính hầu như có rất ít, tên nhân viên đánh máy tất nhiên rất bận rộn, đồng thời cũng cần phải nghỉ ngơi, vì thế những lúc như vậy Viên Tự Lập phải xung phong nhận việc. Dù sao thì khi còn ở trong trường đại học Viên Tự Lập đã sớm làm quen với máy tính và máy đánh chữ.
Sau khi làm xong bản thảo và đóng bìa, Viên Tự Lập cung kính đến giao cho chủ nhiệm Liêu Cảnh Lâm, đồng thời cũng bày tỏ sự cảm tạ, một lần nữa đảm bảo sẽ nhanh chóng đề cao năng lực, để không làm phiền lãnh đạo. Liêu Cảnh Lâm rất thỏa mãn vói thái độ của Viên Tự Lập, hắn mở miệng an ủi vài câu, nói rằng cán bộ trẻ đều có một giai đoạn như vậy, khoảng thời gian sau làm quen là được.
Viên Tự Lập cảm thấy mình được lãnh đạo coi trọng và ưu ái, trong văn phòng có nhiều nhân viên nhưng chưa từng có người nào được chủ nhiệm Liêu Cảnh Lâm sửa bản thảo bao giờ.
Tháng một năm 1992 huyện Tuyên Thi chợt xuất hiện tin đồn: "Bí thư huyện ủy Triệu Thiên Nhiên sắp được điều động đến thành phố Hoài Dương, nghe nói đến làm phó chủ tịch thành phố, Triệu Thiên Nhiên đã bốn mươi hai tuổi, độ tuổi này được điều động rất phù hợp!"
Tin đồn trong xã hội rất mạnh, không biết mọi người lấy đâu ra tin tức, dù sao thì mỗi lần có tin đồn như vậy đều rất chính xác.
Viên Tự Lập đi theo bí thư Triệu chưa được nửa năm, tất cả mọi người cũng nhìn thấy bí thư Triệu Thiên Nhiên rất coi trọng hắn, nếu Triệu Thiên Nhiên đến Hoài Dương làm phó chủ tịch thì hắn không thể nào đi theo. Thứ nhất Triệu Thiên Nhiên chỉ là phó chủ tịch, không có năng lực giúp hắn rời khỏi huyện Tuyên Thi, thứ hai hắn vừa được phân phối về huyện Tuyên Thi chưa lâu, cũng không có khả năng được điều động.
Viên Tự Lập cũng có một khoảng thời gian rơi vào hoang mang, nói thật, được đi theo Triệu Thiên Nhiên thì hắn cần phải nói lời đa tạ, vì Triệu Thiên Nhiên thường xuyên hỏi cái nhìn của Viên Tự Lập về đảng ủy xã, thị trấn, các ban nghành trong huyện. Viên Tự Lập không phải kẻ ngốc, tất nhiên biết rõ Triệu Thiên Nhiên đang bồi dưỡng mình, vì vậy cũng sảng khoái nói ra ý nghĩ của mình. Triệu Thiên Nhiên lắng nghe khá cẩn thận, cũng đưa ra vài lời chỉ điểm, để hắn có được khá nhiều tri thức. Nhưng bây giờ Triệu Thiên Nhiên sắp đi, Viên Tự Lập là người có nhiều kinh nghiệm, tất nhiên muốn mình được đưa lên công tác ở khối chính quyền thị ủy, đó là con đường tốt nhất, tương lai sẽ tươi sáng. Nhưng hắn cũng nhanh chóng điều chỉnh tâm tình của mình, vì tình huống hiện tại khó thể nói rõ được điều gì.
Ngày 20 tháng 1 năm 1992, Viên Tự Lập đến phòng làm việc của bí thư Triệu.
- Tiểu Viên, ngồi đi.
Triệu Thiên Nhiên đang phê duyệt văn kiện, Viên Tự Lập cũng không quấy rầy, hắn nhìn vào chiếc ly thủy tinh của bí thư, trà bên trong không còn nhiều. Vì vậy hắn đứng lên đổ trà nguội ra, châm nước ấm vào bình. Trong lúc hắn bận rộn thì Triệu Thiên Nhiên có nhìn lên một lần, hắn có thể thấy trong ánh mắt của bí thư có chút phức tạp.
- Tiểu Viên, bên ngoài có tin đồn, cậu nghe rõ rồi chứ?
- Bí thư Triệu, tôi đã nghe rõ.
- Tiểu Viên, cậu có tính toán gì không?
Viên Tự Lập nghe những lời này thì chợt đỏ mặt, hắn hiểu Triệu Thiên Nhiên sẽ rời khỏi huyện Tuyên Thi, lịch sử không có gì thay đổi. Hắn đi theo bí thư đã được bốn tháng, hắn có được những lợi ích không nhỏ, lãnh đạo là người nói chuyện không nhanh không chậm, giỏi tổng kết, phân tích và phoán đoán vấn đề, luôn có thể bắt lấy chỗ hiểm. Hơn nữa Triệu Thiên Nhiên rất quan tâm đến hắn, giống như cố ý bồi dưỡng, lãnh đạo như vậy rõ ràng chỉ có thể ngộ mà không cầu.
- Bí thư Triệu, tôi muốn đi theo anh học tập.
- Tiểu Viên, đã suy xét đến vấn đề đi công tác trong vùng chưa?
- Bí thư Triệu, tôi còn trẻ, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của anh.
- Được, làm cho tốt, đã sắp đến tết, chúng ta sẽ xuống các xã xem xét một chút.
Viên Tự Lập không biết cảm nhận của mình lúc này là thế nào, hắn tham gia công tác chưa đến nửa năm, nói thật hắn cũng không quá quen thuộc và chẳng có quan hệ với lãnh đạo huyện ủy, khối chính quyền huyện, đồng thời còn có quan hệ với các nhân viên huyện ủy và khối chính quyền. Trước kia hắn chưa từng công tác ở huyện ủy, hắn còn phải học tập rất nhiều, ví dụ như chuyện công văn tài liệu, biểu hiện có vẻ đơn giản nhưng thật ra muốn làm tốt cũng không dễ. Hắn bỏ ra rất nhiều tinh lực vào những phương diện này, vì thế mà sinh ra sơ sót với việc kéo quan hệ giữa người và người. Bây giờ Triệu Thiên Nhiên rời khỏi huyện Tuyên Thi, chính hắn sau này phải làm sao? Triệu Thiên Nhiên nói đến vấn đề công tác trong vùng, hắn thật sự không có gì cần chờ đợi, nếu được làm chủ tịch xã thì thật sự không tồi, hắn còn trẻ, chỉ sợ khó được sắp xếp vị trí tốt như vậy mà thôi.
Ngày 1 tháng 2, Viên Tự Lập về đến nhà, đi theo Triệu Thiên Nhiên thì đến ngày hai mươi bốn tháng chạp còn chưa được nghỉ ngơi, nhà Triệu Thiên Nhiên ở Hoài Dương, sau hai mươi bốn tháng chạp thì bí thư còn có rất nhiều chuyện, phải an ủi chiến sĩ cảnh sát bộ đội, chiến sĩ phòng cháy...Mãi đến ngày 27 tháng chạp thì Viên Tự Lập mới có thể thoát được. Triệu Thiên Nhiên sắp xếp một chuyến xe đặc biệt để đưa Viên Tự Lập về nhà, hai địa phương cách nhau hơn ba trăm kilomet, giao thông cũng không quá thuận tiện, nếu không có sự sắp xếp của Triệu Thiên Nhiên, sợ rằng Viên Tự Lập cũng phải mất hai ngày đi đường.
Viên Thuật Hải biết được tình huống của Viên Tự Lập thì suy xét rất lâu, sau đó nói một câu:
- Nên nghe theo những gì bí thư Triệu sắp xếp.
Viên Tự Lập mang đến huyện Tuyên Thi năm trăm tệ, cũng không dùng bao nhiêu, cộng thêm tiền lương và những vật phẩm mà đơn vị phát cho an ủi cho nhân viên vào cuối năm, có thể nói là thắng lợi quay về. Viên Thuật Hải lại đưa ra yêu cầu cho Viên Tự Lập, sau khi đi làm, trước ngày mười lăm tháng giêng thì nhất định phải dến thăm hỏi bí thư huyện, chủ tịch huyện, phó bí thư đoàn thể, các lãnh đạo văn phòng huyện ủy và trưởng phòng nhân sự Dư Nguyên Đông. Viên Tự Lập biết những lời của cha là lời vàng ngọc, tuy giọng điệu rất nghiêm khắc nhưng hắn lại cảm thấy rất thoải mái.
Những ngày tết Viên Tự Lập cũng không ra khỏi nhà, cũng không có thời gian đến chúc tế thân thuộc, hắn cần phải có thời gian suy xét vấn đề, lúc này đường đã bày ra trước mắt, lựa chọn thế nào, điều này rất quan trọng.
Ngày 9 tháng 2, Viên Tự Lập lưu luyến rời khỏi nhà đến huyện Tuyên Thi.
Đến tối, Viên Tự Lập đeo giò heo, tay xách thuốc lá, rượu đế đến khu nhà tập thể của bí thư Triệu Thiên Nhiên, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kỳ quái của Triệu Thiên Nhiên thì vẻ mặt hắn biến thành màu gan heo, nhưng cuối cùng thì mọi việc cũng ổn thỏa. Sau đó Viên Tự Lập đến nhà chủ tịch Vương Vọng Hoa, phó bí thư Hào Vĩnh Khải và chủ nhiệm Liêu Cảnh Lâm. Nhà Vương Vọng Hoa ở thành phố Hoài Dương, hôm nay đã có mặt ở khu tập thể khối chính quyền huyện, nhà của phó bí thư Hào Vĩnh Khải và chủ nhiệm Liêu Cảnh Lâm ỏ trong huyện Tuyên Thi, hắn cũng rất may mắn khi đến chúc tết mà các lãnh đạo chưa đi chúc tết người khác. Khi hắn đến nhà Dư Nguyên Đông thì thuận lợi hơn, Dư Nguyên Đông cho rằng hắn biểu hiện rất tốt ở văn phòng huyện ủy, vì vậy mà vui sướng giữ hắn ở lại dùng cơm. Hắn lập tức dùng giọng dịu dàng chối từ, hắn không thích đắc ý, đứng trước mặt Dư Nguyên Đông cần phải học tính khiêm tốn.
Sau khi đi làm thì bí thư Triệu Thiên Nhiên vẫn rất bận rộn, bộ dạng không giống như sắp rời khỏi huyện Tuyên Thi, Viên Tự Lập cũng vì vậy mà chạy theo cũng rất bận rộn. Nhưng Viên Tự Lập cũng bắt đầu chú ý đến những mối quan hệ ở huyện ủy và chính quyền huyện, hắn cũng khá quen thuộc với đám lãnh đạo kia, hắn cũng biết rõ hướng đi sau này của bọn họ. Nhưng bây giờ hắn đã quay về quá khứ, sự việc có phát sinh hay không, hắn cũng chẳng biết rõ ràng.
Ngày 18 tháng 3, đại hội hội đồng nhân dân và mặt trận tổ quốc mời họp, Hào Vĩnh Khải dùng thân phận phó bí thư để chính thức được tuyển làm chủ tịch mặt trận tổ quốc, những lãnh đạo huyện ủy và chính quyền cũng không có gì thay đổi.
Lúc này khu nhà huyện ủy và chính quyền đã khá náo nhiệt, hàng năm cứ đến cuối tháng ba đầu tháng tư là có rất nhiều điều chỉnh nhân sự, tất cả mọi người phụ trách đều ngầm hiểu lẫn nhau, trên danh nghĩa là xin chỉ thị công tác, thực tế là nghe ngóng tin tức.
Viên Tự Lập không quan tâm đến bất kỳ vấn đề nào khác, lời nói của bí thư hắn vẫn nhớ kỹ. Ngày 18 tháng 4 là đại hội hội đồng nhân dân thành phố Hoài Dương, khi đó Triệu Thiên Nhiên sẽ phải rời khỏi huyện Tuyên Thi, mà Viên Tự Lập cũng sớm suy xét đường ra cho mình, hắn có ba lựa chọn: Một là đến nhận chức ở một xã thị trấn, sẽ được đề bạt làm chủ tịch, hai là đứng lại ở văn phòng huyện ủy làm một vị phó khoa, ba là rời khỏi huyện ủy nghĩ biện pháp đi theo Triệu Thiên Nhiên đến thành phố Hoài Dương. Ba con đường này vừa có lợi vừa có hại, nếu đến nhận chức ở xã thị trấn thì rời khỏi sự quan tâm của Triệu Thiên Nhiên, con đường rất gian nan, không biết đến năm nào mới có tương lai. Nếu ở lại văn phòng huyện ủy và được đề bạt là một phó khoa thì sẽ là một cán sự, không có cấp bậc, hơn nữa bí thư mới đến nhận chức thường sẽ không dùng thư ký của bí thư cũ, dù Viên Tự Lập mới làm vài tháng, dù có năng lực mạnh thì đến Hoài Dương mới là con đường ra tốt nhất. Nhưng đáng tiếc là khả năng này không lớn, bí thư Triệu đến Hoài Dương chẳng qua chỉ làm một phó chủ tịch, cũng không phải là thường ủy, không có quyền lên tiếng ở vấn đề nhân sự.
Quan Trường Thiết Luật Tác Giả: Bình Hồ Lãng Châu
-----oo0oo-----
Chương 8: Phó bí thư xã Liễu Hà.
Dịch: Masta4ever
Nguồn: Sưu Tầm
Ngày 6 tháng 4, mặt trời lên cao, Viên Tự Lập nhận được thông báo của phòng tổ chức, tham gia đại hội cán bộ được tổ chức ở phòng họp lớn của huyện ủy vào buổi chiều.
Trước đó Viên Tự Lập không nhận được bất kỳ tin tức gì, cũng vì vậy mà hắn cảm thấy tình huống của mình ở trong văn phòng huyện ủy rất không ổn, vì hắn còn trẻ, lại là thư ký cho bí thư huyện ủy, vì thế có rất nhiều người ghen ghét. Cũng may hắn là người an phận nếu không sẽ chọc ra khá nhiều tin đồn bậy, ví dụ như lần này huyện ủy điều chỉnh hơn bốn mươi cán bộ, phần lớn đều biết hướng đi của mình nhưng Viên Tự Lập thì không.
- Viên Tự Lập đến nhận chức phó bí thư xã Liễu Hà... ....
Khoảnh khắc khi nghe đọc công văn bổ nhiệm thì đầu óc của Viên Tự Lập có vẻ vận chuyển hỗn độn, hai mươi ba tuổi làm phó bí thư đảng ủy xã, dù là trong lịch sử huyện Tuyên Thi cũng có rất ít. Thì ra hán cho rằng mình được làm phó chủ tịch xã đã là rất tốt nhưng bây giờ lại là phó bí thư xã. Không nên xem thường sự khác biệt của phó bí thư xã với chủ tịch xã, tuy cả hai đều là cấp phó khoa nhưng phó bí thư là ủy viên đảng ủy, còn có chút quyền lên tiếng, quan trọng là khi gặp những tình huống đề bạt cán bộ thì huyện ủy sẽ nghĩ đến phó bí thư đầu tiên. Đồng thời Viên Tự Lập cũng biết rất rõ, chỉ có những cán bộ cấp phó khoa ở văn phòng huyện ủy mới được đề bạt xuống làm phó bí thư xã, bây giờ hắn trực tiếp được đề bạt làm phó bí thư, tất nhiên những ảo diệu bên trong không cần nói cũng biết. Kiếp trước Viên Tự Lập làm phó chủ nhiệm phòng văn thư mới được đưa xuống xã làm phó bí thư Liễu Hà, nhưng khi đó Liễu Hà đã là thị trấn, thời gian cách biệt nhau mười năm.
Sau khi hội nghị kết thúc thì đám người chung quanh liên tục tiến lên chúc mừng Viên Tự Lập, ai cũng tỏ ra thân mật và quan tâm. Xã Liễu Hà là một xã lớn của huyện Tuyên Thi, điều kiện kinh tế rất tốt, giao thông thuận tiện, Viên Tự Lập xuống làm phó bí thư đảng ủy xã, chủ quản đoàn thể, chính là ba vị quan đứng đầu xã, hơn nữa hắn lại mới hai mươi ba tuổi, ai mà chẳng hâm mộ?
- Tiểu Viên, cậu được đề bạt làm phó bí thư đảng ủy xã Liễu Hà, huyện ủy tín nhiệm cậu, tôi hy vọng sau khi nhận chức thì có thể dung nhập vào tập thể, triển khai mở rộng công tác. Hơn nữa công tác ở xã thị trấn không thể so với huyện thành, phức tạp hơn rất nhiều, cậu còn trẻ, còn bốc đồng, có năng lực, đây đều là chuyện tốt, nhưng công tác ở xã thị trấn không phải chỉ nhiệt tình là xong, cần phải cân não. Tôi rất xem trọng cậu, nếu cậu làm tốt thì sau này có gì khó khăn có thể đến tìm tôi. Cậu nên nhớ kỹ, dù là công tác ở đâu, có gì khó khăn cứ đến tìm tôi.
- Bí thư Triệu, tôi sẽ không phụ lòng kỳ vọng của anh.
- Tiểu Viên, chúc mừng cậu, tôi cũng không muốn đẩy cậu đi nhưng cũng không thể nào cản tương lai của cậu. Sau này xuống tuyến dưới nên cố gắng làm tốt công tác, cố gắng tạo nên niềm tự hào cho huyện ủy, nếu sau này có yêu cầu gì thì cứ nói, văn phòng huyện ủy là nhà mẹ đẻ của cậu, không cần khách khí.
- Chủ nhiệm Liêu, cám ơn anh, tôi nhất định sẽ cố gắng công tác, sau này còn cần anh chỉ điểm và quan tâm nhiều hơn.
Chức phó ở tuyến dưới thường sẽ chẳng được huyện ủy cử người đưa đi nhận chức, phần lớn là tự mình đến cương vị, nhưng dù sao thì đơn vị cũng tổ chức một bữa tiệc chia tay, còn tặng vật kỷ niệm, cuối cùng đơn vị cũng sắp xếp người và xe đưa đến địa phương nhận chức.
Trưa ngày 6 tháng 4 văn phòng huyện ủy tổ chức tiệc đưa tiễn, rời khỏi văn phòng không phải chỉ có một mình Viên Tự Lập, còn có phó chủ nhiệm Khương Thụy Lâm, người này đã bốn mươi lăm tuổi, được điều động đến làm trưởng phòng giao thông, coi như là lời khẳng định cho hắn khi công tác nhiều năm trên cương vị ở văn phòng huyện ủy.
Tiệc đưa tiễn với hạch tâm là Khương Thụy Lâm, vì người này đến nhận chức trưởng phòng giao thông, đây là một vị trí khá hiển hách trong tỉnh, Viên Tự Lập căn bản chỉ là một phó bí thư đảng ủy xã, người trong văn phòng huyện ủy phần lớn đã thành tinh, thấy rất nhiều sự việc, tình huống như Viên Tự Lập là rất nhiều. Sau khi mất đi chỗ dựa, xuống xã thị trấn được vài năm, rèn luyện một lượt, may mắn thì có thể được tiến lên làm chủ tịch xã hay bí thư đảng ủy xã, không may thì trở lại huyện đảm nhận một vị trí phó phòng, như vậy là tốt lắm rồi.
Dù là như vậy thì Viên Tự Lập cũng phải uống rất nhiều, Khương Thụy Lâm sau khi uống xong thì đến lượt hắn, mà hắn cũng khó thể chối từ được. Bây giờ hắn cũng sẽ không chối từ, hầu như ai mời cũng không từ chối, cũng không lâu sau thì gục ngã.
Ngày 7 tháng 4, Hầu Vũ đại biểu cho văn phòng huyện ủy đưa Viên Tự Lập xuống xã Liễu Hà nhận chức, trên đường đi Hầu Vũ với gương mặt tràn đầy nụ cười và giọng điệu không mặn không nhạt cùng nói chuyện với Viên Tự Lập, điều này làm Viên Tự Lập cảm thấy không đúng, nhưng hắn cũng không biết vì nguyên nhân gì. Xã Liễu Hà hôm nay và thị trấn Liễu Hà kiếp trước đến nhận chức không thể nào so sánh với nhau, thời gian mười năm thì người đã sớm đổi dời, ở lại bản địa phần lớn chỉ còn là cán bộ bình thường mà thôi.
Bí thư đảng ủy xã Liễu Hà là Đoạn Kim Ba, ba mươi tám tuổi, đang ở vào thời điểm phát triển tột bậc. Đoạn Kim Ba nguyên là chủ nhiệm phòng cơ mật của huyện ủy, ba mươi hai tuổi xuống nông thôn, sau khi xuống thì đảm nhiệm chức phó bí thư, chủ tịch xã, bí thư đảng ủy xã, hầu như chỉ hai năm là được đề bạt tiến lên một nấc mới, xuôi chèo mát mái, vì vậy nhìn qua có vẻ rất có tinh thần. Chủ tịch xã Liễu Hà là Chu Nghĩa Hải, ba mươi sáu tuổi, trước kia công tác ở phòng tổ chức huyện ủy. Viên Tự Lập đều có quen biết hai người này, sau này bọn họ đều được điều về huyện thành làm trưởng phòng một ban ngành trong huyện, sau đó lại chuyển công tác. Viên Tự Lập nhớ rất rõ, giữa Đoạn Kim Ba và Chu Nghĩa Hải hình như có quan hệ không quá tốt.
Xã Liễu Hà cách huyện thành năm mươi kilomet, điều kiện giao thông tốt, đi lại chỉ mất hơn một giờ. Hầu Vũ và Viên Tự Lập tiến vào ủy ban nhân dân xã, vào khu vực hành chính, lúc này là mười giờ sáng, bên trong rất yên tĩnh, khi thấy có xe tiến vào thì có vài người tiến lên.
Khi huyện ủy tổ chức hội nghị thì Viên Tự Lập đã từng được gặp Đoạn Kim Ba, cũng coi như có quen biết. Viên Tự Lập theo Triệu Thiên Nhiên xuống nông thôn, cũng đã đến xã Liễu Hà. Sau khi đại hội cán bộ kết thúc thì Viên Tự Lập thấy Đoạn Kim Ba tìm nói gì đó với Liêu Cảnh Lâm, không biết nói điều gì, sau đó vội vàng rời khỏi khu huyện ủy.
Viên Tự Lập khi đó cảm thấy khó hiểu, Đoạn Kim Ba rõ ràng là thấy mình, sao không nói một câu? Đây là quy tắc quan hệ tối thiểu, chính mình không đắc tội với đối phương, bây giờ nghĩ đến nụ cười không mặn không nhạt của Hầu Vũ càng làm tâm tình Viên Tự Lập trở nên trầm trọng, có lẽ thời gian ở xã Liễu Hà cũng không đơn giản.
- Chủ nhiệm Hầu, bí thư Viên, chào mừng, chào mừng, trong xã đang tổ chức hội nghị đốc thúc trồng cây thuốc lá, bí thư Đoạn sắp xếp tôi đến nghênh đón.
- Chủ nhiệm Hoàng, chào anh, trong xã thường bề bộn nhiều việc. Tôi giới thiệu một chút, vị này là ủy viên đảng ủy, chủ nhiệm văn phòng Hoàng Lâm, ngày hôm qua đã có tuyên bố, chủ nhiệm Hoàng sẽ là chủ nhiệm phòng dân chính.
- Bí thư Viên, chào mừng anh, sau này cần anh quan tâm nhiều hơn.
- Chủ nhiệm Hoàng, chào anh, tôi là người mới đến, sau này cần anh chỉ điểm nhiều hơn.
- Bí thư Viên, chủ nhiệm Hoàng, các anh không nên khách khí, sau này mọi người cùng ăn một nồi, còn rất nhiều thời gian trao đổi. Các anh cứ bận rộn, tôi sẽ không quấy rầy, trong văn phòng còn nhiều việc, tôi đưa bí thư Viên đến sẽ phải quay về ngay bây giờ.
- Chủ nhiệm Hầu, ăn cơm rồi hãy đi, sắp đến giờ cơm rồi.
- Không được, bí thư Hào hôm nay sẽ tiếp vài vị trưởng phòng đến nhận chức, tôi còn phải chạy về sắp xếp. Sau này nếu có thời gian tôi sẽ đến quấy rầy, bí thư Viên, anh là chủ nhà, sau này tôi sẽ đến nhờ vả một chút.
Viên Tự Lập nhìn Hầu Vũ cười cười mà cảm thấy bầu không khí hôm nay có vẻ không đúng, còn vấn đề nằm ở đâu thì hắn thật sự không biết, cũng không phải thời điểm tìm hiểu nguyên nhân nằm ở đâu.
Viên Tự Lập nhìn chiếc xe quay đầu bỏ đi mà nhìn nhìn Hoàng Lâm.
- Bí thư Viên, trong xã đang họp, anh đến nếu không thì nghỉ tạm một lúc, chỗ dừng chân nghỉ ngơi đã sắp xếp xong.
- Chủ nhiệm Hoàng, tôi đã đến xã, thôi thì cứ tham gia hội nghị.
Hoàng Lâm không nói gì, đám người chung quanh cũng tản ra.
Trước khi tiến vào phòng họp thì Viên Tự Lập có chút bồn chồn, dựa theo đạo lý thì chính hắn cần phải nghỉ ngơi, nếu đột nhiên tiến vào phòng họp thì rõ ràng là không ổn. Nhưng hắn đã nói ra thì chẳng quan tâm nhiều như vậy, hắn đã trải qua nhiều tình huống, sẽ không bị chút chuyện nhỏ như vậy làm ảnh hưởng.
Quan Trường Thiết Luật Tác Giả: Bình Hồ Lãng Châu
-----oo0oo-----
Chương 9: Nguyên nhân lạnh nhạt. (1)
Dịch: Masta4ever
Nguồn: Sưu Tầm
Viên Tự Lập tiến vào phòng họp lầu hai mà lập tức trở thành đối tượng được mọi người chú ý, vì là một hội nghị về vấn đề đốc thúc trồng cây thuốc lá nên tất cả những nhân vật phụ trách trong xã đều tham gia, phòng họp ngồi chật ních, trên đài chủ tịch là một loạt lãnh đạo đảng ủy xã, nơi đó có một vị trí trống, có lẽ là của Hoàng Lâm.
Viên Tự Lập tiến vào phòng họp, Đoạn Kim Ba lập tức ngừng nói chuyện, một lãnh đạo đảng ủy xã ở bên cạnh tự giác dịch ra tạo nên một chỗ trống, những lãnh đạo còn lại cũng dịch ra một chút.
- Bí thư Viên, mau lên, mời anh lên ngồi trên đài chủ tịch.
Khi thấy trận thế của hội nghị thì Viên Tự Lập có chút hối hận, nếu sớm biết như thế thì hắn sẽ không tiến vào phòng họp, rõ ràng là tự tìm phiền toái.
- Các đồng chí, tôi xin giới thiệu cho mọi người, vị này chính là đồng chí Viên Tự Lập, là phó bí thư mới của xã Liễu Hà, chủ quản đoàn thể, trước kia anh ấy công tác ở văn phòng huyện ủy. Bí thư Viên, mời anh nói vài câu.
Viên Tự Lập không thể nào chối từ, trường hợp này làm hắn có chút không chuẩn bị.
- Bí thư Đoạn, chủ tịch Chu, các vị lãnh đạo, các đồng chí, hôm nay tôi đến xã Liễu Hà báo danh, cũng không có gì để nói. Sau này tôi nhất định sẽ cố gắng công tác, sẽ cố gắn làm tròn chức trách, hy vọng sau này các đồng chí chỉ điểm nhiều hơn, chúng ta sẽ cùng nhau cộng đồng cống hiến vì sự phát triển của xã Liễu Hà.
Đoạn Kim Ba là người vỗ tay đầu tiên, ngay sau đó là những tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Không mất thời gian quá dài thì hội nghị đã chấm dứt, Đoạn Kim Ba yêu cầu tất cả ủy viên đảng ủy xã, phó chủ tịch xã ở lại tiếp tục họp. Thật ra tất cả mọi người đều hiểu, đây chính là tạo nên một cuộc gặp mặt chính thức giữa Viên Tự Lập với các lãnh đạo trong xã.
Hội nghị diễn ra rất ngắn, Đoạn Kim Ba tuyên bố Viên Tự Lập được phân công quản lý kiểm tra kỷ luật, giám sát, tổ chức, nhân sự, tuyên truyền, mặt trận dân tộc. Hội nghị lần này Viên Tự Lập cũng không thể nhận thức được tất cả lãnh đạo đảng ủy chính quyền xã, mười lăm người, hắn không thể nào nhớ kỹ một lượt cho được, nhưng vài người mấu chốt thì hắn vẫn nhớ rõ. Ngoài bí thư đảng ủy, chủ tịch xã, còn có phó bí thư Trịnh Kiến Thiết phân công quản lý nông nghiệp, phó bí thư Dương Bản Phú phân công quản lý tư pháp, phó bí thư Kim Quảng Quân phân công quản lý các xí nghiệp trong xã, ủy viên ủy ban kỷ luật Hàn Siêu Vũ, ủy viên tổ chức Hùng Khai Thắng, ủy viên tuyên truyền Dịch Văn Hóa. Còn vài phó chủ tịch xã thì Viên Tự Lập không khắc sâu ấn tượng, điều này không thể trách hắn, kiếp trước sau khi hắn được phân công làm phó bí thư thị trấn Liễu Hà thì có rất nhiều cán bộ được phân công, hắn chỉ mơ hồ đã từng gặp qua nhưng ấn tượng không sâu.
Căn tin đảng ủy xã đã sớm chuẩn bị xong, vì Viên Tự Lập đến và Hoàng Lâm được đề bạt nên hôm nay tất cả cán bộ trong xã đều tập trung ăn cơm trong căn tin, dù là giữa trưa nhưng trong căn tin vẫn rất rộn rã, bàn nào cũng có rượu thịt.
Lần này Viên Tự Lập là nhân vật chính, hắn kiên trì ra trận, đây chính là thói quen trên quan trường huyện Tuyên Thi, dù anh là bí thư huyện ủy thì lần đầu tiên đến nhận chức cũng phải tiếp nhận rượu mừng của mọi người.
Trong nhà ăn có chừng mười bàn, không ngoài dự đoán, Viên Tự Lập lại đổ xuống bàn rượu, nhưng hào khí của hắn làm cho mọi người phải chú ý.
Hôm sau Viên Tự Lập tỉnh lại rất sớm, hắn nhìn bố trí trong phòng mà không biết mình đã vào bằng cách nào, quần áo được gấp chỉnh tề đặt trên mặt ghế, cặp da mình mang đến được đặt trên mặt bàn.
Đây là một phòng xép, phòng ngủ thiết kế rất đơn giản, một chiếc giường, một bàn công tác, hai phích nước, một cái ghế. Bên ngoài cũng rất đơn giản, hai cái ghế, một chiếc lò điện ở vị trí chính giữa, Viên Tự Lập thấy những quà tặng mà mình mang đến đang được bày trên bàn. Hắn đoán lãnh đạo đảng ủy chính quyền xã có lẽ đều ở trong khu nhà này, hắn đứng lên, nước sôi trong bình thủy rất đầy, hắn nhanh chóng đi rửa mặt, đóng cửa phòng, trực tiếp xuống lầu.
Viên Tự Lập ở lầu ba, ngôi nhà này có tổng cộng bốn tầng, bên kia cũng có một tòa nhà giống hệt như vậy, mỗi tầng có bốn phòng, như vậy tổng cộng có ba mươi hai phòng. Viên Tự Lập dừng chân ở lầu ba, bốn căn phòng ở đây phân biệt là của bí thư đảng ủy xã Đoạn Kim Ba, chủ tịch Chu Nghĩa Hải và lái xe Dương Thần.
Sau khi xuống lầu thì Viên Tự Lập trực tiếp đi đến khu hành chính đảng ủy xã, đến khu văn phòng, thời gian vẫn còn sớm, có lẽ là bảy giờ ba mươi, còn cách giờ làm việc nửa giờ. Lúc này trong phòng đang có một người hơn ba mươi tuổi đang thu dọn vài thứ.
- Chào bí thư Viên.
- Chào anh.
Viên Tự Lập nhận ra đối phương, đây là Trương Đông Đào, hắn có ấn tượng rất sâu với người này, vì đối phương có năng lực công tác, nhưng lại rất thành thật. Kiếp trước khi Viên Tự Lập đến công tác ở thị trấn Liễu Hà thì Trương Đông Đào làm bí thư thị trấn.
- Bí thư Viên, tôi là phó chủ nhiệm văn phòng đảng ủy xã Trương Đông Đào, văn phòng của anh đã được sắp xếp xong, đây là chìa khóa phòng ngủ và văn phòng của anh.
- Chủ nhiệm Trương, hôm qua anh đã giúp tôi về phòng ngủ à?
- Bí thư Viên, hôm qua anh tự mình vào phòng ngủ, tôi chẳng qua chỉ đỡ phụ một chút mà thôi. Bí thư Viên, anh uống rượu thật lợi hại, bí thư Đoạn, chủ tịch Chu sợ rằng cũng không phải là đối thủ của anh.
Viên Tự Lập nở nụ cười tự chế giễu, xem ra ngày đầu tiên đến xã Liễu Hà thì những thứ khác chưa có gì nhưng danh tiếng uống rượu đã truyền đi, đây cũng không phải chuyện gì tốt.
Thời gian chậm rãi trôi qua, lúc này Hàn Khai Vũ, Hùng Khai Thắng, Dịch Văn Hóa đến báo cáo công tác, nói là báo cáo nhưng thực tế chỉ là lấy ra những bản báo cáo tổng kết năm 1991 và kế hoạch công tác năm 1992 đưa lên, trong đó có liên quan đến công tác của các bộ phận kiểm tra giám sát, tổ chức nhân sự, tuyên truyền, mặt trận tổ quốc.
Viên Tự Lập cũng quen việc dễ làm với những thứ này, hắn không cần quá quan tâm, công tác có người đặc biệt đi làm, khi đến thời điểm thích hợp thì nhắc nhở là được.
Ngày 12 tháng 4 Viên Tự Lập nghe được một tin chính thức: "Bí thư huyện ủy Triệu Thiên Nhiên được đề bạt làm phó chủ tịch thành phố Hoài Dương, nguyên phó phòng tổ chức Dương Bân của thị ủy Hoài Dương xuống nhận chức bí thư huyện ủy Tuyên Thi”. Viên Tự Lập rất muốn đi tiễn chân bí thư Triệu nhưng cấp bậc quá thấp, không có tư cách công khai đến tiễn chân, mà lén đi cũng không thực tế. Hắn vừa mới đến nhận chức ở xã Liễu Hà, hai mắt tối đen, nếu làm không tốt sẽ bi người ta chú ý. Hắn phát hiện nếu không có gì phát sinh ngoài ý muốn thì Dương Bân sẽ công tác nhiều năm ở huyện Tuyên Thi mới được điều đi, kết cục cũng không quá tốt, chỉ là phó chủ nhiệm văn phòng đại biểu nhân dân thành phố.
Ngày 16 tháng 4 Đoạn Kim Ba và Chu Nghĩa Hải phải đến tập trung ở huyện thành, bọn họ đi tham gia đại hội đại biểu nhân dân, cả hai đều là đại biểu nhân dân. Đại hội được tổ chức năm ngày, tính qua tính lại phải trễ mất mười ngày, trong khoảng thời gian này đảng ủy xã phải có người chủ trì công tác, ứng phó với những vấn đề xảy ra. Dựa theo lẽ thường thì Viên Tự Lập sẽ là người chủ trì công tác hằng ngày của đảng ủy chính quyền xã.
- Chủ tịch Chu và tôi sẽ phải đến thành phố Hoài Dương họp, trong lúc chúng tôi đi thì công tác hằng ngày của đảng ủy chính quyền xã sẽ do bí thư Trịnh chủ trì. Đáng lý phải do bí thư Viên phụ trách, nhưng bí thư Viên vừa đến, còn rất nhiều công tác chưa quen thuộc, vì vậy công tác hằng ngày tạm thời giao cho bí thư Trịnh.
Trên hội nghị các ban ngành thành viên đảng ủy chính quyền xã, Đoạn Kim Ba mở miệng nói, điều này làm cho tình cảnh trở nên trầm mặc. Chu Nghĩa Hải nhíu mày, hắn không nói gì, Viên Tự Lập cảm thấy có nhiều ánh mắt chĩa về mình, hắn cũng có chút mất tự nhiên, trong lòng không quá thoải mái. Khoảng thời gian này hắn luôn cảm thấy không đúng, Đoạn Kim Ba chưa từng hỏi hắn về vấn đề công tác, hắn đi vào xã Liễu Hà giống như bị cô lập hoàn toàn, tại sao lại như vậy? Hắn không thể hiểu rõ nguyên nhân, chẳng lẽ vì hắn quá trẻ sao? Hắn biết rõ sự việc sẽ không đơn giản như vậy, trên thế giới này không có yêu hận vô cớ, trong đó nhất định sẽ có nguyên nhân.
Sau khi dùng cơm tối thì Viên Tự Lập đi dạo một vòng trong khu đảng ủy xã, hắn đến được mười ngày và ngày càng cảm thấy mình giống như bị bọc trong một tấm lưới lớn, bị một áp lực vô hình đè xuống. Tấm lưới kia đến từ đâu, vì nguyên nhân gì? Hắn không biết, nhưng hắn phải biết rõ nguyên nhân trong thời gian ngắn. Tuy nhân viên công tác khối đảng ủy xã tỏ ra rất tôn trọng hắn, thực tế hắn lại cảm thấy lạnh lùng, nếu không phải biết rõ tình huống thì hắn cảm thấy mình sẽ ngày càng không xong. Hoàn cảnh công tác ở nông thôn thường phức tạp hơn trong huyện, nơi đây người và người biểu hiện chèn ép nhau, càng thêm xông xáo, hắn cũng không hiểu vấn đề là thế nào.
Viên Tự Lập suy xét lại cẩn thận, hắn chậm rãi dừng chân ven đường. Trước đó hắn đã liên tục chào hỏi các nhân viên công tác của đảng ủy chính quyền xã, bây giờ hắn muốn nói chuyên với ủy viên tổ chức Hùng Khai Thắng, vì sau khi tiếp xúc vài ngày thì hắn dựa vào trực giác mà cảm thấy Hùng Khai Thắng có thể tin được. Người này ba mươi lăm tuổi, trước kia là giáo viên, vì cách hành văn rất tốt nên được điều về văn phòng đảng ủy xã, sau đó lại được một bí thư tán thưởng nên đề bạt làm ủy viên đảng ủy xã, ủy viên tổ chức, tình hình cứ như vậy đã được năm năm. Vợ của Hùng Khai Thắng là giáo viên tiểu học trong xã, cả hai ở lại trong khu nhà tập thể đảng ủy xã.
- Bí thư Viên, chào mừng, chào mừng, mau mời ngồi.
Hùng Khai Thắng ở nhà một mình, nhà cha mẹ vợ ở trong thị trấn nên đôi khi người nhà cũng đến đây dùng cơm.
- Ủy viên Hùng, cứ bình thường là được, chúng ta ra ngoài một chút, thế nào?
- Vâng, bí thư Viên có chỉ thị, tôi nhất định sẽ làm theo.
Hai người rời khỏi khu nhà đảng ủy xã, chậm rãi bước đi. Viên Tự Lập đang suy xét xem nên mở miệng thế nào, hắn nghĩ Triệu Thiên Nhiên đã từng nói, dù là bất kỳ lãnh đạo nào, dù chức vị lớn hay nhỏ cũng cần phải có đồng minh, một mình chiến đấu chắc chắn sẽ không có kết quả tốt. Nhưng đồng minh cũng rất quan trọng, chọn đúng sẽ trở thành trợ lực, chọn sai sẽ trở thành chướng ngại, kinh nghiệm nói cho hắn biết, những lời lẽ trên thật sự chí lý, chính mình bây giờ phải có lựa chọn như vậy.
Viên Tự Lập không mở miệng, Hùng Khai Thắng cũng không nói gì, cả hai chậm rãi bước đi, không có lời nào được nói. Cả hai đi xa cả cây số, xã Liễu Hà phồn hoa cũng không phải chỉ là lời đồn thổi, vì dựa vào quốc lộ 318 nên ven đường có rất nhiều hàng quán. Lúc này rất lưu hành trào lưu khiêu vũ, xã Liễu Hà có ba phòng nhảy, làm ăn rất tốt, vì vậy trên đường đi đều là tiếng nhạc và tiếng la hét. Bây giờ vừa qua thời điểm dùng cơm tối, rất nhiều bạn trẻ không nhịn được, bắt đầu đến phòng khiêu vũ.
Viên Tự Lập lặng lẽ xem những tình cảnh trước mắt, những địa phương này cũng không xa lạ gì, khi hắn học đại học thì rất nhiều lần tham gia những cuộc khiêu vũ thế này. Hắn nhảy không tồi, lớp học từng đề cử hắn tham gia thi đấu, nhưng hắn từ chối. Sau này xã Liễu Hà tiến lên thị trấn, kinh tế ven đường lộ càng phát triển, nổi danh là trung tâm vui chơi trong huyện.