Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #1  
Old 29-03-2008, 02:01 PM
samacvuong's Avatar
samacvuong samacvuong is offline
Quá»· Vương Äại Lão Gia
 
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: ha noi
Bài gởi: 613
Thá»i gian online: 1 giá» 27 phút 20 giây
Xu: 0
Thanks: 79
Thanked 105 Times in 10 Posts
Như lai thần chưởng (Äã post trá»n bá»™)

Chương1
Äêm đã khuya lắm rồi, trên ná»n trá»i xanh thẳm, lấm tấm muôn ngàn vì sao Ä‘ang nhấp nháy...
Giữa cảnh vắng lặng cá»§a đêm trưá»ng, bá»—ng có má»™t chiếc bóng Ä‘en nhẹ nhàng êm ái, bay lên đầu tưá»ng, rảo mắt nhìn quanh, Ä‘oạn nhún chân buông mình xuống đất êm như ru.
Tứ bá» vắng ngắt như tá», thỉnh thoảng từ xa vá»ng lại vài tiếng trống canh não ruá»™t, hòa lẫn trong tiếng chó sá»§a oang oang trên đầu xóm...
Bóng đen ngoảnh đầu lại, nhìn ngôi nhà đồ sộ một giây, rồi thở dài, lầm lũi bước.
Bóng đen vừa đi, vừa miên man suy nghĩ :
- Ta sẽ vỠđâu? Trá»i! Ta là má»™t đứa trẻ côi cút, không cha không mẹ, không cá»­a không nhà...
Bóng Ä‘en vẫn âm thầm Ä‘i trong bóng tối trập trùng, thỉnh thoảng buông vài chuá»—i cưá»i Ä‘au đớn.
Bóng đen đó chính là Giang Thanh.
Chàng Ä‘i thất thểu, Ä‘i mãi vá» má»™t phương trá»i vô định.
Phương Äông đã dần dần rá»±c sáng, địa thế càng ngày càng cao.
Äến khi trá»i đã sáng hẳn, Giang Thanh thấy trước mặt mình có má»™t dòng suối trong veo uốn khúc bên má»™t hàng liá»…u xanh tươi.
Mệt quá, chàng đến bên bỠsuối vốc nước lên uống cho đỡ khát.
Nước lã làm cho chàng lần lần tỉnh táo. Nhác trông dưới làn nước trông veo hiện ra gương mặt của một chàng trai xấu xí.
Giang Thanh đăm đăm nhìn bóng mình in vào đáy nước, thẫn thỠsuy nghĩ. Một mối đau thương thầm kín lại len vào tâm tư của chàng. Chàng nghĩ :
- Ta xấu xí thế này, hèn chi ai cũng chẳng mến được ta!
Còn Ä‘ang bâng khuâng thì bá»—ng giật mình đánh thót, vì từ xa vá»ng lại có tiếng má»™t ngưá»i con gái Ä‘ang gào lên kêu cứu.
Äứng phắt dậy, Giang Thanh lắng tai nghe ngóng.
Quả thật, bên kia triá»n núi, có tiếng ngưá»i con gái thất thanh kêu cứu...
Giang Thanh vá»™i xoay ngưá»i trở bước, chạy bay vá» phía đó.
Xuyên qua nhiá»u khe đá, vượt qua rặng cây chằng chịt, má»™t cảnh tượng thê thảm man rợ chưa từng thấy vụt phÆ¡i bày ra trước mắt chàng.
Máu nóng trào sôi, lá»­a lòng bừng dậy, nhưng Giang Thanh cÅ©ng kịp ngắm kỹ thấy trên mặt đất nằm ngổn ngang ba cái xác chết bị ngưá»i ta đâm chém nát be nát bét.
Dưới gốc cây cổ thụ có ba ngưá»i Ä‘ang bị trói chặt. Äó là má»™t lão già tuổi độ lục tuần, râu tóc bạc phÆ¡ và má»™t ngưá»i đàn bà đã luống tuổi, có lẽ là vợ cá»§a ông già ná».
Ngưá»i thứ ba là má»™t thiếu nữ chưa đầy hai mươi tuổi, có má»™t gương mặt thật đẹp và má»™t làn da trắng ngần. Sắc trắng ấy bây giỠđã ngã sang màu xanh nhợt nhạt vì quá sợ.
Trong khi đó có hai ngưá»i lá»±c lưỡng Ä‘ang đứng xoay lưng vá» phía Giang Thanh, nhìn chằm chằm vào thiếu nữ trẻ đẹp kia.
Má»™t ngưá»i lá»±c lưỡng buông ra má»™t chuá»—i cưá»i ghê rợn :
- Hừ! Äể ta xé hết quần áo cá»§a mi xem làn da cá»§a mi trắng đến bá»±c nào cho biết!
Ngưá»i đứng bên cạnh ồ á» nói :
- Mạc đại huynh! Chúng ta rút thăm để quyết định coi ai trước ai sau!
Ngưá»i được gá»i là Mạc đại huynh lại buông ra má»™t chuá»—i cưá»i hể hả, gật gù ra vẻ khoái trá lắm, Ä‘oạn bước đến gần bên thiếu nữ chụp vào vai cô ta xé toạt má»™t cái.
Cả má»™t vai trái cá»§a nàng kia đã lá»™ liá»…u ra trước mặt má»i ngưá»i.
Ông già kia rủa sả luôn mồm :
- Äồ súc sanh! Vô liêm sỉ! Trá»i nào để chúng bay sống sót!
Bà già kia cũng khóc lóc :
- Mi có giết thì giết chúng ta đi... chớ con ta có tội tình gì?
Mạc đại huynh nghe nói quay sang chỉ vào mặt lão già mắng :
- Thằng già khốn kiếp! Khi xưa lúc mà Lang SÆ¡n song hữu chúng ta chưa thành danh, chỉ lấy cá»§a ngưá»i mưá»i lạng bạc mà mi đành bá» tù hai đứa ta, và tra tấn má»™t cách dã man! Ha ha...! Trá»i xanh có mắt, ngày nay thằng già khốn kiếp kia phải trả nợ rồi đây!
Nói Ä‘oạn, giÆ¡ tay ra định vuốt lấy gò má cá»§a ngưá»i đẹp.
Chính vào lúc bàn tay cá»§a hắn vừa sắp sá»­a chạm đến khuôn mặt ngá»c kia thì vang lên má»™t tiếng quát rợn ngưá»i. Má»™t đưá»ng gươm loé lên như má»™t chiếc cầu vòng bay vèo tá»›i đâm thẳng vào giữa ngá»±c cá»§a y, khí thế thật muôn phần dÅ©ng mãnh.
Thật bất ngá», hắn vô phương trốn tránh, mặt mày biến sắc, tung song chưởng ra trả má»™t đòn sấm sét vào ngưá»i má»›i đến.
Má»™t tiếng “bùng†kinh rợn vang lên kèm trong má»™t tiếng rú não nùng thê thảm, hai bóng ngưá»i lảo đảo dang ra.
Má»i ngưá»i nhìn kỹ thấy kẻ má»›i đến là má»™t chàng trai xấu xí, cánh tay tả cá»§a thanh niên đó chắc có lẽ đã thá» thương, buông thòng xuống, Ä‘ong đưa không cá»­ động được.
Nhìn sang đứa em của Lang Sơn song hữu đã bị gươm đâm xuyên qua ngực, ngã ngửa ra vùng vẫy trên vũng máu đào.
Phải! Ngưá»i má»›i đến chính là Giang Thanh, chàng đã dùng thế Máu Loang Chiến Äịa cá»§a phái Ná»™ Giang kết liá»…u cuá»™c Ä‘á»i cá»§a con ngưá»i hung bạo. Äồng thá»i cÅ©ng chịu má»™t đòn sấm sét mà hư hết má»™t cánh tay.
Mạc đại huynh thấy em mình chỉ trong vòng một miếng mà chết một cách thê thảm trong tay kẻ địch, trong lòng hết sức kinh hoàng. Hắn ta thầm khấn :
- Äệ khoan Ä‘i đã! Hãy chá» xem huynh báo thù đây!
Nói xong, vội rút phắt chiếc gậy đầu rắn ra cầm trong tay, bất thần xử thế Thiên Ngoại Phi Hồng đánh thẳng vào giữa đỉnh đầu của Giang Thanh, cùng trong một lúc bàn tay tả kèom theo hai chưởng.
Giang Thanh là má»™t đứa há»c trò giá»i nhứt trong phái Ná»™ Giang, nên lâm trận rất là bình tÄ©nh. Chàng rút lui ba bước, thá»§ thế rồi xáp chiến dữ dá»™i vá»›i đối phương. Má»›i nhập cuá»™c chàng ta đã giở Cuồng Äào Kiếm Pháp ra để trấn áp đối phương.
Trong nháy mắt, hai ngưá»i đã trao đổi vá»›i nhau trên năm mươi hiệp. Äối thá»§ là Mạc Giao tuy kém hÆ¡n Giang Thanh má»™t bá»±c, nhưng vì Giang Thanh hư Ä‘i má»™t cánh tay, xoay trở bất tiện nên lần lần yếu thế.
Ba ngưá»i bị trói lo lắng nhìn hai ngưá»i Ä‘ang diá»…n ra má»™t trận chiến kinh hồn. Chỉ trong khoảng khắc, hỠđã trao đổi thêm năm mươi hiệp nữa và lần lần xê dịch đến bên triá»n núi, dưới kia má»™t cái vá»±c sâu thăm thẳm...
Giang Thanh cảm thấy đối phương tấn công càng lúc mãnh liệt liên tiếp tung ra nhiá»u thế võ công vô cùng hóc hiểm. Còn mình thì hÆ¡i thở bắt đầu dồn dập, tim đập rá»™n ràng, tay chân lần lần chậm chạp. Xem tình thế này thì thua chắc trong tay.
Giang Thanh nhìn thấy gương mặt đáng sợ mà đắc ý của đối phương trong lòng bỗng nảy ra một ý tưởng táo bạo. Chàng nghĩ :
“Äá»i ta có sống nữa cÅ©ng vô ích, chi bằng chết phức cho xong.†Chính lúc chàng Ä‘ang phân tán tinh thần thì Mạc Giao đã quát to má»™t tiếng, chiếc gậy đầu rắn bất thình lình đâm ngược từ dưới lên trên ngay vào giữa bụng.
Giang Thanh hấp tấp lách sang má»™t bên để tránh, nhưng má»™t tia máu đào đã bắn vá»t ra. Chiếc gậy đầu rắn đã đâm phập vào đùi bên tả cá»§a chàng.
Giang Thanh quát :
- Lão trượng hãy trốn đi!
Rồi vung cánh tay hữu lên, thanh gươm lập tức tuá»™t khá»i lòng bàn tay, bay vèo vá» phía ông lão. Trong lúc đó thì nhanh như chá»›p, Giang Thanh bất thần nhập ná»™i ôm chặt lấy cần cổ cá»§a đối phương, cắn răng dùng hết sức bình sinh lăn tròn xuống vá»±c.
Liếc nhìn trở lại, chàng thoáng thấy gươm cá»§a mình bay ra hết sức như ý, cắt đúng vào mối dây trên mình ông lão. Trên khuôn mặt cá»§a ba ngưá»i đồng lá»™ ra má»™t nết vô cùng cảm xúc, thoáng hiện lên vài ánh mắt lo âu kinh sợ, dõi mắt nhìn theo chàng đàng ôm cứng lấy đối thá»§ lăn lông lốc xuống cái vá»±c sâu vô tưởng.
Chỉ bấy nhiêu hình ảnh đó đối với Giang Thanh cũng đầy đủ lắm rồi. Tâm thần chàng nhẹ nhàng thanh thản, không chút lo âu.
RÆ¡i má»™t khoảng cách khá xa, chàng má»›i tách rá»i vá»›i đối thá»§, nhìn hai bên thấy vách đá trồi lên vùn vụt, bên tai chàng gió dậy ào ào.
Äang xuống ngon trá»›n, thình lình nghe má»™t tiếng bốp rợn ngưá»i, tiếp theo đó là má»™t tràng Ä‘au nhức thâm nhập tâm cang, mắt đổ hào quang, Giang Thanh ngất lịm Ä‘i.
Không biết bao lâu sau chàng mơ hồ cảm thấy toàn thân mình thấm ướt và hơi lạnh làm cho lần lần tỉnh lại.
Giang Thanh mơ màng nhướng mắt, từng cơn gió lạnh thổi ào ạt khắp bốn bên. Chàng mơi hồ nghĩ rằng :
“Äây có lẽ là Âm Tỳ Äịa Ngục...â€
Lần lần định tỉnh, chàng mÆ¡ màng thấy trước mặt mình là má»™t ná»n trá»i xanh thẳm, lấm tấm muôn vạn vì sao, bên cạnh là má»™t vách núi cheo leo hiểm trở.
Vẫn mÆ¡ màng trong cảm giác triá»n miên, không biết mình sống hay là chết, tứ chi thì không thể cá»±a quậy được, chàng le lưỡi ra cắn mạnh má»™t cái.
Tiếp theo đó, chàng rút lên một tiếng mừng rỡ :
- À! Ta còn sống!
Nhưng liá»n sau đó, má»™t cảm giác kỳ lạ xâm chiếm tâm tư, ná»­a vui ná»­a buồn, vui là vui mình còn sống, buồn là buồn mình tại sao chưa chết?
Còn Ä‘ang bàng hoàng tâm trí, bá»—ng thoáng nghe đâu đây có tiếng “khè khèâ€, chàng vá»™i đảo mắt nhìn xem...
Ô kìa! Cách đó không bao xa có một con rắn từ trên một nhánh cây thòng xuống, trong mồm nó phát ra những tiếng khè khè thật kinh rợn.
Thấy nó rá» tá»›i gần mình, Giang Thanh hết sức kinh mang, chàng vá»™i lấy hÆ¡i thở Ä‘á»u, vận chuyển tay chân, nhưng tứ chi Ä‘au rá»§ riệt.
Mùi hôi tanh phát ra từ miệng rắn hắt vào mặt chàng. Nó chá»n vá»n chá»±c mổ vào yết hầu cá»§a Giang Thanh.
Giang Thanh toàn thân bất toại, đành nhắm mắt để chỠchết...
Bất thình lình, một tiếng vèo xới ngang tai, tiếp theo đó là một tiếng “khè†thê thảm của con rắn phát ra.
Giang Thanh mở bừng mắt dậy, thấy cho rắn ban nãy Ä‘ang nằm dãy dụa, trên cổ nó xuyên qua má»™t nhánh cây bén nhá»n.
Giang Thanh cố gắng lên tiếng :
- Không biết bị cao nhân tiá»n bối nào đã ra tay cứu độ? Giang Thanh này lấy làm cảm kích vô cùng!
Câu nói ấy chưa dứt, thì bên tai chàng đã vang lên má»™t giá»ng nói khàn khàn :
- Thật không nên thân, chỉ con rắn con này mà cÅ©ng sợ chết ngất ngưá»i Ä‘i!
Giang Thanh hổ thẹn, ấp úng nói :
- Tiá»n bối! Tại hạ vì lỡ chân nên rÆ¡i xuống đây, thá» trá»ng thương nên không thể chống cá»± vá»›i con rắn này...
Má»™t giá»ng nói khàn khàn lại nổi lên :
- Nhãi con, hãy nói cho ta biết tại sao ngươi lại té xuống đây?
Giang Thanh vẫn nằm trên nhánh cây tòng ấy gắng gượng lấy sức kể lại giây phút kinh hoàng vừa qua. Vừa xong câu chuyện thì giá»ng nói khàn khàn lại phát ra :
- Nhãi con! Mạng mi thật lớn nên mới vướng vào nhánh cây tòng này. GiỠđây, Lang Sơn song hữu gì đó chắc đã nát thây như tro bụi rồi.
Bốn bá» im lặng, dưá»ng như ngưá»i ẩn mặt Ä‘ang suy nghÄ© má»™t việc gì quan hệ lắm.
Một cơn gió lốc thoảng qua, lá tòng khua sào sạt.
Giang Thanh cố bám lấy nhánh cây, bỗng nghe tiếng nói ban nãy phát ra :
- Ta đã thá» không gặp mặt vá»›i ngưá»i Ä‘á»i nữa, nhưng thôi, dưá»ng như ta có duyên vá»›i mi là má»™t thanh niên rạt rào tình cảm, xem chết thoảng như bèo.
Vừa nói đến đây, thì có một tiếng vù bay tới, một sợi dây không biết từ đâu bay lại, quấn chặt lấy thân hình của Giang Thanh. Chàng chưa kịp rú lên thì sợi dây dã nhấc bỗng thân hình chàng rút mạnh lên phía trên, làm cho thân hình chàng ta như một cái cầu vòng rơi thẳng vào một cửa động tối om om.
Ngưá»i cầm dây thật là kỳ diệu, dùng sức thật cân phân, làm cho thân hình Giang Thanh rÆ¡i xuống má»™t cách nhẹ nhàng êm ái.
Nhướng mắt nhìn xem, thấy trong tận đáy động có một ông già hình dung cổ quái ngồi xếp bằng tròn trên bệ đá.
Ngưá»i này râu tóc bạc phÆ¡, dưới thân chỉ che má»™t miệng khố rách. Toàn thân Ä‘en sạm như đồng, nhưng lạ thay hai bàn tay lại trắng nõn nà như ngá»c.
Ông ta hé miệng há»i :
- Ngươi đây là Giang Thanh? Sư phụ ngươi là ai đó?
Giang Thanh gắng gượng lắm má»›i lết tá»›i thêm năm bước nữa, thá»u thào nói :
- Gia sư là Chưởng môn Ä‘á»i thứ ba cá»§a phái Ná»™ Giang, tên là Cá»­u Thiên Thần Long Hoa Minh Viên!
Ông già quái dị này suy nghĩ giây lâu, rồi lắc đầu nói :
- Ta không biết ngưá»i này. Ta chỉ nhá»› má»™t ngưá»i tên là Song Bút Phi Thoa Thương Nam Bình!
Giang Thanh sửng sốt :
- Äó là sư tổ cá»§a tôi! Chưởng môn Ä‘á»i thứ sáu cá»§a phái Ná»™ Giang!
Giang Thanh nghÄ© thầm ông già này không biết bao nhiêu tuổi mà lại quen vá»›i Tổ sư ta. Trong lúc đó thì ông ta dưá»ng như Ä‘á»c thấu tâm tư cá»§a Giang Thanh, chép miệng nói :
- Lão phu năm nay vừa một trăm hai mươi tuổi!
Trá»i, đã gần sáu mươi năm rồi, ta không có dịp nói chuyện vá»›i ngưá»i Ä‘á»i!
Bấy giá», Giang Thanh má»›i để ý ngắm kỹ ông già quái dị, bá»—ng khẽ giật mình vì đôi mắt cá»§a ông ta dưá»ng như đã mù rồi.
Ông già lại chép miệng nói :
- Nhãi con! Äôi mắt cá»§a lão phu đã mù rồi, sáu mươi năm nay không biết việc Ä‘á»i đã biến đổi như thế nào?
Giang Thanh thở dài ảo não trả lá»i :
- Trên Ä‘á»i vẫn toàn là những việc Ä‘au thương!
Lão già chớp nhanh đôi mắt đã mù :
- Chà! Chắc nhãi con lại có một việc gì thương tâm đây, hãy kể lạ cho ta rõ!
Giang Thanh nói :
- Thôi! Tiá»n bối đừng buá»™c tôi phải khÆ¡i lại đống tro tàn trong dÄ© vãng!
Ông lão cưá»i khà khà :
- Không sao, ngươi hãy kể cho ta nghe rồi ta cũng sẽ kể lại cho ngươi nghe một câu chuyện bi đát não nùng.
Giang Thanh suy nghÄ© giây lâu, rồi má»›i thong thả kể lại vào lúc thiếu thá»i bÆ¡ vÆ¡ lưu lạc, được Hoa Minh Viên nuôi nấng. Lá»›n lên chàng thầm yêu sư muá»™i, tức con gái Hoa chưởng môn, nhưng vì gương mặt xấu xí nên đành phải nuốt mối hận không dám thố lá»™ cùng ai, để rồi rốt cuá»™c sư muá»™i cá»§a mình trao thân cho kẻ khác.
Äồng thá»i, ngưá»i chồng cá»§a sư muá»™i lãnh chức Chưởng môn, đáng lý ra ngôi vị này phải lá»t vào tay Giang Thanh má»›i phải...
Nghe xong câu chuyện, lão già thở dài nói :
- Con chá»› khá ngã lòng, trên Ä‘á»i này còn biết bao nhiêu việc chỠđợi chúng ta làm. Tại sao chúng ta lại vì má»™t mối tình cá»n con đó mà mất hào khí cá»§a kẻ trượng phu!
Giang Thanh nghe câu nói này như sét đánh ngang mày, vừa sợ vừa hổ thẹn, lại nghe lão già há»i :
- Ngươi có biết ta là ai không?
Giang Thanh lắc đầu nói :
- Thật kẻ hậu sanh này không biết quý danh cá»§a tiá»n bối!
Lão già ngá»­a mặt lên ha hả cưá»i :
- Lão phu tên gá»i Lệ Vật Tà, sáu mươi năm vá» trước, ngưá»i trong chốn giang hồ Ä‘á»u gá»i là Tà Thần!
Giang Thanh líu lưỡi kinh dị vô cùng, lắp bắp nói :
- À! Tiá»n bối có phải chăng là “Nhất Tà, Song Phi, Tam Tuyệt Chưởngâ€?
Lão già lại ha hả cả cưá»i, trong lòng rất lấy làm phi thưá»ng đắc ý vá»›i cái tên đã lừng lẫ giang hồ hồi sáu mươi năm vá» trước, ai nghe cÅ©ng Ä‘á»u vỡ mật.
Giang Thanh rợn tóc gáy há»i :
- Tại hạ nghe các bậc lão thành kể lại, thì uy danh cá»§a lão tiá»n bối đây trong hồi vàng son cá»±c thịnh thì nhân vật võ lâm nghe tên thấy Ä‘á»u vỡ mật, nhưng sao tiá»n bối lại có vẻ hiá»n từ như vậy?
Té ra Giang Thanh nghe thầy là Cửu Thiên Thần Long kể lại rằng :
- “Sáu mươi năm vỠtrước, Tà Thần là một tay cao thủ số một trong võ lâm. Ông ta có một cấu chuyện ly kỳ khúc triết như thế này :
Vì ông ta võ công quá ư siêu đẳng, cho nên anh hùng hảo hán trong thiên hạ nghe danh thảy Ä‘á»u kinh khiếp.
Äồng thá»i, ông ta hỉ ná»™ vô thưá»ng, lại thích giết chóc. Ông có má»™t cái tật kỳ dị là thích mặc má»™t chiếc áo màu đỠtrông rất hoa hòe khó coi!
Nhưng nếu ngưá»i nào lỡ ngắm nhìn chiếc áo kỳ dị đó thì ông ta móc phân đôi mắt, vì vậy mà trong làng võ chết trong tay lão rất nhiá»u.
Tính tình ngạo mạn cá»§a ông ta càng ngày càng bành trướng hunh hăng, do đó mà anh hùng hào kiệt khắp trong võ lâm cÅ©ng đứng dậy chá»n bảy mươi cao thá»§ vây đánh ông ta trên bá» sôn Tiêu Thá»§y.
Sau trận chiến thần sầu quá»· khốc ấy, bảy mươi tay cao thá»§ gồm đại diện các phái võ lâm không má»™t ngưá»i sống sót trở vá».
Äợi cách má»™t ít lâu, các phái má»›i cho ngưá»i Ä‘i dò la tin tức, phát giác bên bá» Tiêu Thá»§y nằm ngổn ngang bảy mươi xác chết mà trong đó không có xác cá»§a Tà Thần.
Từ đấy võ lâm càng thêm kinh sợ, nhưng Lệ Vật Thần sau trận ác chiến ấy, bá»—ng đột ngá»™t mất tích má»™t cách ly kỳ...â€
Bấy giá», Giang Thanh ngước lên nhìn lão già gầy gò Ä‘en đúa kia mà không dám ngá» là má»™t tay cao thá»§ trong võ lâm đã từng ngang dá»c trong sáu mươi năm vá» trước.
Lệ Vật Thần cưá»i há»i :
- Thằng nhãi con kia, trên Ä‘á»i này có những vật gì làm cho ngưá»i ta Ä‘au khổ nhứt?
Giang Thanh lắc đầu tỠvẻ không hiểu.
Lệ Vật Thần lại tiếp :
- Có hai việc, đó là ái tình và thá»i gian!
Ông ta trầm ngâm giây lâu rồi thở dài não ruột, nói :
- Khoảng thá»i gian sáu mươi năm dài dằng dặc làm cho tâm tính cá»§a ta sá»­a đổi rất nhiá»u. Ta không còn nóng nảy như xưa nữa... Má»—i ngày ta chỉ thấy toàn là má»™t màu Ä‘en tối mị mù. Ta chỉ nghe thấy những tiếng gió rừng xào xạt. Ta đã lìa cõi Ä‘á»i này sáu mươi năm, lìa cái cõi Ä‘á»i đầy dãy những tá»™i lá»—i gian trá, căm thù.. Giang Thanh cÅ©ng run rẫy nói :
- Lão tiá»n bối! Con xin ở đây làm bạn vá»›i tiá»n bối trá»n Ä‘á»i. Con cÅ©ng ghét cÅ©ng thù cái xã há»™i gian trá ngoài kia lắm!
Lệ Vật Thần bá»—ng buông lên má»™t chuá»—i cưá»i rang rảng nói :
- Äồ ngu! Ta nay gần đất xa trá»i, còn ngươi thì tuổi trẻ đầu xanh, tương lai còn dài. Sao lại có tư tưởng bi quan yếu thế như vậy?
Giang Thanh nghe nói hổ thẹn cúi đầu, và bỗng dụng chàng sôi lên mấy cái nhắc nhở rằng chàng đã đói lắm rồi.
Lệ Vật Thần cÅ©ng cưá»i nói :
- Nhãi con, ngươi mò dưới bệ đá cá»§a ta, lấy má»™t ít lương khô ra dùng đỡ. Äó là món ăn duy nhất mà ta khổ công tá»± trồng lấy ở phía sau động này.
Giang Thanh y theo lá»i, mò lần vào phía trong, quả thật gặp rất nhiá»u lương khô chất gần bệ đá.
Nhưng vừa lấy được món đồ ăn ra, chàng lại lảo đảo té nhá»§i xuống. Lệ Vật Thần cả cưá»i :
- À! Ta quên, ngươi đã thá» trá»ng thương, ngươi hãy xê lại gần đây để ta xem thá»­!
Giang Thanh cố gắng lắm, mà không sao gượng gạo nổi, tứ chi rá»i rạc, Ä‘au đớn như dần.
Lệ Vật Thần thình lình vung bàn tay nõn nà ra chá»™p tá»›i má»™t cái. Giang Thanh bá»—ng cảm thấy dưá»ng như có má»™t sức mạnh vô hình từ bàn tay cá»§a ông ta tiết ra hút chặt lấy chàng. Thân hình chàng chúi nhá»§i vào mình ông ta.
Ông ta đỡ lấy Giang Thanh mân mê khắp những đại huyệt trên toàn thân chàng, đoạn mừng rỡ nói :
- À! Ta không ngỠmi có một thân hình tráng kiện mà con nhà võ cần phải có!
Äoạn ông ta sá»­a bá»™ ngồi lại cho ngay ngắn, há»›p má»™t hÆ¡i dưỡng khí để lấy sức, rồi Ä‘iểm má»™t loạt ba mươi sáu đại huyệt trên mình Giang Thanh. Äoạn dùng má»™t bàn tay áo vào há»™ tâm để truyá»n ná»™i lá»±c sang.
Giang Thanh vừa bị Ä‘iểm huyệt lại thình lình cảm thấy má»™t luồng hÆ¡i ấm từ trong lòng bàn tay cá»§a Lệ Vật Thần từ từ chuyển sang cÆ¡ thể cá»§a mình rồi tá»a khắp châu thân, Ä‘em lại má»™t cảm giác thật là thoải mái.
Giang Thanh không ngỠông ta vừa truyá»n ná»™i lá»±c lại vừa có thể nói chuyện, ông nói :
- Nhãi con! Lão phu thật lấy làm mến nhà ngươi. Ta khổ công luyện tập võ công má»™t Ä‘á»i ngưá»i mà chưa có ngưá»i nối chí, không biết ngươi có chịu nhập vào môn phái cá»§a ta không?
Giang Thanh vì Ä‘ang chịu làn hÆ¡i nóng cá»§a ông ta để trị thương nên không thể mở miệng trả lá»i. Chàng đối vá»›i câu há»i cá»§a Lệ Vật Thần rất lấy làm cảm kích, nhưng hiá»m mình đã là ngưá»i trong môn phái Ná»™ Giang, nên còn lưỡng lá»±.
Lệ Vật Thần dưá»ng như đã soi thấu tâm tư cá»§a chàng, vá»™i nói :
- À! Quên! Ngươi đã là ngưá»i cá»§a phái Ná»™ Giang kia mà!
Ông suy nghĩ giây lâu :
“Ta rất mến thằng nhá» có tâm tính hào hùng khí khái và thân hình tráng kiện này!â€
Bỗng ông reo lên mừng rỡ :
- A phải rồi! Ngươi có thể lạy ta làm nghĩa phụ được không?
Giang Thanh cũng mừng rỡ gật đầu.
Lệ Vật Thần đôi mắt tuy mù, nhưng dưá»ng như cÅ©ng thấy rõ cái cá»­ chỉ đồng ý cá»§a Giang Thanh, nên vui mừng nói :
- Tốt lắm! Tốt lắm! Vậy con là ngưá»i thân duy nhất cá»§a ta. Thôi để ta biếu cho con má»™t món quà!
Câu nói vừa dứt, toàn thân ông ta vang lên những tiếng kêu răn rắc, râu tóc Ä‘á»u dá»±ng đứng cả lên, làn hÆ¡i ấm trong lòng bàn tay ông ta thình lình nóng bá»ng như lá»­a.
Toàn thân cá»§a Giang Thanh cÅ©ng nóng bừng lên như ngưá»i Ä‘ang Ä‘i giữa sa mạc, trong cÆ¡n nắng gắt.
Trải qua má»™t thá»i gian khá dài, làn hÆ¡i nóng thình lình đổi sang lạnh buốt như băng làm cho Giang Thanh cóng tay cóng chân, hai hàm răng đập vào nhau côm cốp.
Giang Thanh cố sức chịu đựng. Không bao lâu thì hơi lạnh lần lần tan biến để rồi trở lại ấm áo như khi trước.
Sau mấy lần thay đổi như vậy, Giang Thanh tinh thần phấn chấn, khí lá»±c dồi dào, thân hình dưá»ng như nhẹ nhàng thoải mái lắm.
Trong hang đá âm u lạnh lẽo khi xưa, bây giá» trước mắt Giang Thanh nó sáng rỡ như ban ngày. Chàng liếc mắt lên nhìn Lệ Vật Thần, bất giác cả kinh, vì con ngưá»i cá»§a ông ta khô héo như sắp chết.
Chàng lật đật đặt ông ta nằm ngửa, dùng một ít lương khô bỠvào miệng cho ông ta, bước ra phía sau vốc một ít nước đổ vào miệng để cho ông ta lại sức, và ông ta bắt đầu lim dim ngủ...
Giang Thanh cÅ©ng nằm ngoẽo dưới chân cá»§a ông ta đánh má»™t giấc ngon lành. Äến khi tỉnh lại thì đã thấy Lệ Vật Thần ngồi xếp bằng tròn mỉm má»™t nụ cưá»i tươi tỉnh.
Chàng vội quỳ xuống lạy tạ và nói :
- Thưa nghĩa phụ! Xin nhận nơi đây lòng thành kính tri ân của con, vì nghĩa phụ đã ra tay cứu thương cho con!
Lệ Vật Thần nghiêm sắc mặt nói :
- Ban nãy ta đã dùng Ly Há»a Huyá»n Băng chân khí trị bịnh cho con!
Giang Thanh thấy ông ta Ä‘ang vui vẻ, mở lá»i há»i :
- Từ hồi con vào đây đến giá», sao không thấy nghÄ©a phụ Ä‘i đứng?
Lệ Vật Thần nghe há»i suy nghÄ© giây lâu, rồi má»›i thở dài ảo não nói :
- Äó là việc xảy ra sáu mươi năm vá» trước.. Hừ! Sáu mươi năm vá» trước, các phái võ lâm cao thá»§ tập trung trên bảy mươi ngưá»i vây đánh ta bên bá» sông Tiêu Thá»§y... khà khà...
Ta đã không cho chúng còn má»™t mống sống sót trở vá», nhưng tàn chiến cuá»™c rồi, ta cÅ©ng thá» trá»ng thương, nên Ä‘i lang thang tìm má»™t nÆ¡i trú ẩn. Bất ngá», gặp má»™t ngưá»i trẻ đẹp tên là Lý Diá»…m Ngá»c, ngưá»i này cÅ©ng là má»™t ngưá»i có tên tuổi trong võ lâm.
Cô ta thấy ta bị trong thương, nên ngày đêm chăm sóc bên mình. Lúc ấy, ta tuy sáu mươi tuổi, nhưng chưa thành gia thất, lại ngày ngày luyện tập võ nghệ, nên tác độ bốn mươi mà thôi. Vì ngày đêm gần gũi bên nhau, nên giữa ta và nàng nảy sinh ra một mối tình đậm đà.
Má»™t hôm, nàng khẩn khoản muốn cùng ta cao bay xa chạy đến má»™t nÆ¡i hoang tàn hẻo lánh để cùng nhau chung sống má»™t cuá»™c Ä‘á»i êm đẹp...
Giang Thanh bá»—ng buá»™t miệng há»i :
- Thế là nghĩa phụ đồng ý?
Lệ Vật Thần gật đầu :
- Phải! Ta đồng ý và đã trải qua thiên lao vạn khổ má»›i tìm đến triá»n núi hẻo lánh ở bên trên đây.
Giang Thanh lại ngắt ngang :
- Thật là tốt đôi! NghÄ©a phụ và bà ta Ä‘á»u vang danh cái thế. Thật là má»™t cặp thần tiên!
Lệ Vật Thần nở má»™ nụ cưá»i Ä‘au đớn nói tiếp :
- Nào ngá», nàng ta đã bị võ lâm mua chuá»™c từ trước, cốt để tìm chá»— hở cá»§a ta mà hạ độc thá»§...
Lệ Vật Thần bỗng nhiên trợn đôi mắt mù run rẩy kể tiếp :
- Trong má»™t đêm trăng thanh gió mát, ta đã cùng nàng vui hưởng ái ân, thình lình nàng ra tay Ä‘iểm vào huyệt Quy Lai cá»§a ta... Trong lúc đó thì bên ngoài có má»™t chuá»—i cưá»i kinh rợn vang lên, má»™t gã đàn ông tuổi ngoại ngÅ© tuần nhảy xổ vào tống cho ta má»™t chưởng. Dòm thấy bá»™ Ä‘iệu hắn, ta đã biết đó là Suy SÆ¡n chưởng cá»§a Nhiểm Thương Ẩn. Trong phút ấy, ta vừa bị Ä‘iểm huyệt Quy Lai nên toàn thân máu huyết Ä‘ang nghịch chuyển, bán thân bất toại, vá»™i vàng tung song chưởng ra để đón đỡ...
Giang Thanh gấp rút cắt ngang câu nói :
- Thế rồi kết quả ra sao? Bá»n há» chạy thoát không nghÄ©a phụ?
Lệ Vật Thần cưá»i ha hả, hiên ngang nói :
- Song Phi Tam Tuyệt Chưởng cá»§a chúng tuy danh vang thiên hạ, nhưng làm sao đương cá»± nổi Như Lai thần chưởng cá»§a ta, chỉ trong vòng hai miếng, bá»n chúng Ä‘á»u té vào cái vá»±c sâu muôn trượng này mà nát thân tro bụi. Trong lúc chiến đấu, vì dùng sức quá nhiá»u, nên tinh thần tê liệt, máu huyết nghịch chuyển làm cho ta phải mù hai mắt.
Giang Thanh lộ vẻ đau đớn nhìn ông ta nói :
- Nghĩa phụ! Bệnh tình của nghĩa phụ đây có cách gì cứu chữa hay chăng?
Lệ Vật Thần suy nghĩ rất lâu rồi lắc đầu nói :
- Còn má»™t cách nhưng hy vá»ng má»ng manh lắm!
Giang Thanh nóng nảy há»i :
- NghÄ©a phụ! Xin truyá»n cho con được biết, dù nÆ¡i dầu sôi lá»­a bá»ng, hổ huyệt long đàm con cÅ©ng nguyện xá thân này đến đó tìm cách cứu nguy cho nghÄ©a phụ!
Lệ Vật Thần lại trầm ngâm suy nghĩ rất lâu, rồi mới thong thả tiết lộ cho Giang Thanh nghe một câu chuyện ly kỳ bí mật trong làng võ :
Số là cái hang đá mà Lệ Vật Thần cư ngụ đây tên gá»i là Tuyệt Duyên động. Äó là má»™t cái hang nằm giữa lưng chừng má»™t vách đá cao nghìn trượng. Vách đá này trÆ¡n như mỡ, địa thế cheo leo hiểm trở phi thưá»ng.
Lệ Vật Thần dùng trăm mưu ngàn kế, trải qua thiên lao vạn khổ má»›i có thể vào lá»t hang đá này. Trước khi vào đây, ông cÅ©ng dò biết ở phía vá»±c sâu thăm thẳm dưới kia có má»™t phiến đá hình thù quái dị, dưá»ng như má»™t con rồng Ä‘ang vùng vẫy bay lượn giữa từng không.
Lệ Vật Thần không những võ công cái thế mà sá»± hiểu biết cÅ©ng dồi dào, má»›i xem qua đã biết đó là má»™t vật quý trên Ä‘á»i.
Sau má»™t thá»i gian nghiá»n ngẫm, ông biết đó là ngôi Tá»­ Long chi huyệt, thá»±c là má»™t phong thá»§y quý báu nhất trần gian. Ông lấy làm mừng rỡ, đã tốn nhiá»u ngày để mò mẫm tìm tòi truy ra long mạch cá»§a nó. Biết rằng cứ má»—i năm trăm năm thì ngôi bảo huyệt này sẽ tá»± động mở ra chừng độ má»™t trống canh thôi.
Trong ngôi huyệt này, ẩn tàng rất nhiá»u sách vở lại lùng quý báu và nhiá»u món bảo vật thuốc men mà trên Ä‘á»i này không bao giá» tìm ra. Trong những vật quý trong huyệt, có má»™t cặp sinh vật có thể trị bá bệnh cải tá»­ hoàn sanh. Nếu được nó thì không sợ bị nhiá»…m độc và có thể trừ được bệnh tật trên mình.
Bấy giá», ông bán thân bất toại, Ä‘i đứng rất là bất tiện mà Tá»­ Long bí huyệt thì đến năm trăm năm mÆ¡i mở má»™t lần. Phàm há»… chá»— nào có chứa đựng vật quý, thì tất có nhiá»u thú vật ác độc ngăn giữ canh chừng, hoặc giả là cao thá»§ trong giá»›i giang hồ vì thèm thuồng vật quý mà rình rập chung quanh.
Vì vậy mà ông ta tạm thá»i lánh mặt để chá» thá»i cÆ¡...



Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này:

Tài sản của samacvuong

  #2  
Old 29-03-2008, 02:03 PM
samacvuong's Avatar
samacvuong samacvuong is offline
Quá»· Vương Äại Lão Gia
 
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: ha noi
Bài gởi: 613
Thá»i gian online: 1 giá» 27 phút 20 giây
Xu: 0
Thanks: 79
Thanked 105 Times in 10 Posts
NHƯ LAI THẦN CHƯỞNG: Hồi 2

NHƯ LAI THẦN CHƯỞNG: Hồi 2
(Khuyết Danh)

Giang Thanh nghe xong câu chuyện, đôi mắt đổ hào quang dưá»ng như đã quyết định má»™t việc gì quan hệ lắm, chàng nói vá»›i Lệ Vật Thần bằng má»™t giá»ng rắn rá»i :
- Thưa nghĩa phụ, xin nghĩa phụ chấp thuận cho con đến nơi bảo huyệt đó để tìm món thuốc thần vỠtrị bệnh cho nghĩa phụ, ví dầu có nát thân này ra trăm mảnh, con cũng chẳng hỠhối hận!
Lệ Vật Thần nghe xong, trầm ngâm suy nghĩ giây lâu, rồi hai dòng lệ từ từ ứa ra lăn tròn trên đôi má nhăn nheo.
Thật không ngá» con ngưá»i đã từng thét ra lá»­a trong chốn giang hồ hồi sáu mươi năm vá» trước, ngày hôm nay lại yếu Ä‘uối như vậy.
Ông ta rất lấy làm cảm kích, nói với Giang Thanh rằng :
- Con! Con... con rất tốt đối với nghĩa phụ...
Sau khi Giang Thanh nài nỉ thêm nhiá»u lần, ông ta má»›i chấp thuận và cho hay :
- Còn thêm chừng độ một tháng nữa, vào khoảng trăng tròn thì đến kỳ hạn năm trăm năm, Tử Long Chi Huyệt sẽ mở ra!
Từ đó vá» sau, Lệ Vật Thần Ä‘em môn Như Lai thần chưởng má»™t môn võ đã làm cho trong giá»›i giang hồ sáu mươi năm trước nghe đến tên là vỡ mật, nay Ä‘em truyá»n lại cho Giang Thanh.
Giang Thanh tuy mặt mày xấu xí, nhưng thông minh tá»™t độ, nghe má»™t biết mưá»i, lại để hết tâm trí vào việc luyện Như Lai thần chưởng.
Nhưng hỡi Æ¡i! Suốt má»™t tháng trá»i mà chàng chỉ vá»n vẹn có hai chiêu đó là Phật Quan SÆ¡ Hiện và Kim Äỉnh Phật Äăng.
Thá»i gian thấm thoát Ä‘i qua, vào má»™t đêm kia, Lệ Vật Thần gá»i Giang Thanh đến trước mặt nghiêm trang bảo :
- Con! Äêm nay con phải Ä‘i đấy... Thành công hay thất bại Ä‘á»u do lòng trá»i. Con không nên quá ư mạo hiểm, phải tùy cÆ¡ ứng biến, nếu khó quá thì thôi, hãy trở vá»...
Ngưng lại một giây, ông ta lại tiếp :
- Cha đã truyá»n lai cho con hai chiêu trong Như Lai thần chưởng. Chỉ ná»™i hai chiêu đó con có thể đánh rạp tất cả các cao thá»§ võ lâm! Nay ta còn hai vật trao cho con.
Nói Ä‘oạn, đưa tay ra phía sau vá»— má»™t chưởng đánh bốp vào vách đá. Giang Thanh lấy làm kinh ngạc, vì có má»™t vùng độ má»™t thước vuông bị lõm sâu vào. Ông ta thò tay vào đó mò rất lâu, Ä‘oạn rút ra má»™t tấm Ngá»c Bài sáng loáng và má»™t cái ống tròn trông rất quý giá.
Lệ Vật Thần trang nghiêm nói tiếp :
- Äây là miếng Châu Ngá»c Hàn Cốt lệnh là má»™t tín vật cá»§a cha để Ä‘i đứng trong chốn giang hồ. Nó có tác dụng có thể ngừa được má»i thứ chất độc. Còn đây là má»™t môn ám khí cá»§a ta tên gá»i là Liệt Dương Thần Châu, sức công phá cá»§a nó lợi hại phi thưá»ng.
Ông ta thận trá»ng giao hai món ấy cho Giang Thanh và dặn dò :
- Con phải hết sức cẩn thận không nên tham lam quá mà hư việc Ä‘i... Thôi con hãy lên đưá»ng!
Giang Thanh lãnh mạng lui ra.
Lệ Vật Thần tung ra một sợi dây đen ngòm dài dằng dặc xuống cái vực sâu thăm thẳm.
Giang Thanh quỳ xuống lạy nghĩa phụ một lần nữa, rồi nói :
- Con đi đây!
Äoạn chàng tuá»™t lần theo sợi dây đó mà xuống phía dưới. Xuống càng sâu chừng nào không khí càng ẩm ướt chừng nấy. Xuống mãi... xuống mãi...
Cho đến khi hai bàn chân của chàng đạp nhằm một miệng đá trơn như mỡ. Giang Thanh mới buông sợi dây ra nhìn quanh quẩn.
Bốn bỠtối đen như mực, cố gắng nhìn kỹ mới thấy chung quanh toàn là những phiến đá với những hình dáng kỳ lạ, thật là thiên hình vạn trạng, quái gở vô cùng.
Mò mẫm mãi mà không tìm ra manh mối, nhưng chàng không nản lòng thối chí, cứ y theo vị trí của Lệ Vật Thần đã dặn dò mà phăng lần tới mãi để tìm cho ra phương vị của nó...
Bỗng nhiên văng vẳng đâu đâu có tiếng gió xào xạc...
Giang Thanh quắc mắt nhìn xem bốn phương tám hướng. Nghe tiếng gió càng lúc càng lớn, trong phút chốc một luồng gió lốc bỗng quện lên quện chặt lấy chàng.
Luồng gió này hơi lạnh thấu xương. Giang Thanh cố hết sức vận nội công kháng cự, nhưng tốc lực của cơn gió càng lúc càng mạnh, nó xoáy tròn trong óc làm cho chàng tối tăm mặt mũi.
Cả sợ, Giang Thanh quát to má»™t tiếng, dùng hết sức bình sanh tungmình nhảy vá»t ra ngoài. Thật rất may nhỠđó mà chàng vượt ra khá»i tầm ảnh hưởng cá»§a cÆ¡n gió lốc.
Như má»™t chiếc cầu vòng, thân hình cá»§a Giang Thanh là đà rÆ¡i xuống. Má»™t tiếng bá»m vang lên, thân hình cá»§a chàng đã rÆ¡i vào má»™t vÅ©ng lầy hôi hám không thể tả.
Càng vùng vẫy, thân hình càng chìm lần sâu xuống.
Giang Thanh hết sức kinh hoàng, nhưng chàng cố vận chuyển khinh công, lại quát to một tiếng nhảy vụt lên.
Thật ngoài sá»± tưởng tượng cá»§a Giang Thanh, vÅ©ng lầy má»m mại như thế mà thân hình cá»§a chàng lại bắn vá»t trở lên. Äó là nhá» mức khinh công đã luyện tuyệt diệu má»›i có thể giúp cho chàng thoát cÆ¡n đại nạn.
Xòe bàn tay ra vá»› lấy má»™t mõm núi, Giang Thanh nhẹ nhàng Ä‘u mình sang má»™t bá»±c đá bên kia. Äứng vững rồi, cưá»i vui mừng vô hạn. Không ngá» chỉ có má»™t tháng trá»i mà công lá»±c cá»§a mình tiến bá»™ hÆ¡n xưa rất nhiá»u.
Quá mừng rỡ, muốn thử sức mình, chàng xuống tấn rồi tông đại vào vách đá một chưởng. Một tiếng kêu bùng kinh rợn vang lên, cát đá bay tứ tung.
Nhìn thành tích cá»§a mình, Giang Thanh gật gù khoái chí, lại ngá»­a mặt nhìn trá»i, thấy má»™t vầng trăng lạnh đã nhô lên khá»i đầu non tá»a má»™t thứ anh sáng bàng bạc khắp đó đây...
Giang Thanh rất rợ trá»… giá», mặc dù không biết vị trí cá»§a Tá»­ Long bí huyệt ở đâu, chàng cÅ©ng giở khinh công nhảy vèo xuống đám đá nằm ngổn ngang ở phía dưới, chạy tung tăng khắp nÆ¡i để tìm Tá»­ Long bí huyệt.
Vừa lúc đó, một ánh mây mỠbay ngang che khuất mặt trăng, dưới vực thẳm tối đen như mực, nhưng Giang Thanh cũng cố sỠsoạng để tìm kiếm.
Trong phút chốc, ánh mây mỠđã đi qua, ánh trăng lại soi xuống vực sâu. Giang Thanh bất thình lình rú lên một tiếng kinh khiếp vì trong phút tranh tối tranh sáng, chàng bất thần bắt gặp một con rồng khổng lồ trương nanh múa vuốt nằm dưới vực sâu...
Mặc dầu có lá»i cá»§a Lệ Vật Thần cho hay từ trước rằng là do đá cấu tạo mà thành, nhưng Giang Thanh cÅ©ng rùng mình rởn óc, trước thái độ hùng hổ cá»§a nó.
Qua má»™t giây kinh hãi, chàng lấy lại bình tÄ©nh nhìn kỹ thì thấy toàn thân con rồng Ä‘á»u do má»™t loại đá màu tím thẫm cấu tạo mà thành. Con rồng này ngá»­a mặt nhìn trá»i, bá»™ Ä‘iệu dưá»ng như dợm muốn bay lên vậy.
Giang Thanh trong lòng hồi há»™p, lại ngá»­a mặt nhìn trăng. Chàng tính chắc phải còn thêm ná»­a trống canh nữa má»›i đến lúc mặt trăng lên đúng giữa trá»i, thì Tá»­ Long bí huyệt má»›i tá»± động mở ra. Và chỉ trong vòng giây khắc, khi mà mặt trăng hÆ¡i lệch vá» phía Tây thì cá»­a huyệt tá»± động đón lại...
Biết chắc rồi, Giang Thanh bình tÄ©nh ngồi xếp bằng tròn lim dim nhập định để dưỡng thần. Äôi mắt chàng vừa híp lại, bá»—ng có má»™t luồng gió lạ nổi lên.
Nên biết từ ngày Giang Thanh nhá» Lệ Vật Thần truyá»n ná»™i lá»±c sang cÆ¡ thể đả thông hai huyệt Nhiệm Äốc thì chàng tá» tia sáng mắt không biết dưá»ng nào. Vừa nghe tiếng động, chàng vá»™i vàng nín thở hé mắt nhìn xem, thấy từ trên cao có hai chiếc bóng Ä‘en lao nhanh xuống.
Nhìn kỹ lại, Giang Thanh hết sức kinh mang, vì đó là hai ngưá»i râu tóc bạc phÆ¡, gầy và cao như hai cây tre miá»…u, sắc mặt mét xanh và bốn mặt lại hào quang lóng lánh. Rõ ràng ná»™i công cá»§a hai ngưá»i này thật là thâm hậu phi thưá»ng...
Má»™t ngưá»i nói :
- Lão Tam! Ta nói có sai đâu, Tá»­ Long bí huyệt này cứ má»—i năm trăm năm thì phải hé miệng ra để hút lấy tinh hoa cá»§a mặt trăng má»™t lần... Kiá»m Linh tam my nhứt quyết không nhưá»ng cho ai!
Hai ngưá»i nói xong rồi, thái độ hiu hiu tá»± đắc buông tiếng cả cưá»i.
Giang Thanh nhá» ngồi khuất sau mõm đá, nên há» không trông thấy. Lúc trước, chàng thưá»ng nghe sư phụ Hoa Minh Viên nhắc đến tên Kiá»m Linh tam my. Nghe nói ba tên này ngày thưá»ng Ä‘i đâu cÅ©ng chẳng rá»i nhau, bá»n há» có thá»§ Ä‘oạn rất tàn ác. Thật là bá»™ ba hung thần ác sát trong võ lâm.
Giang Thanh nhá»› đến việc này bất giác toát mồ hôi lạn, vì giá» khai huyệt đã gần đến, nhược bằng không kịp thá»i trừ khá»­ hai tên này trước thì ắt bị há» cướp lấy công đầu.
Giang Thanh còng Ä‘ang nghiá»n ngẫm tìm cách Ä‘iệu hổ ly sÆ¡n dụ hai ngưá»i ná» Ä‘i chá»— khác. Bá»—ng thình lình có má»™t tiếng hú dài vang lên, má»™t chiếc bóng Ä‘en to lá»›n từ phía trên cao lao phăng phắc xuống...
Kiá»m Linh song my vừa nhác trông thấy, vá»™i rút mình vào sau vách đá ẩn thân, liá»n sau đó ngưá»i đó đã đứng trước mặt Tá»­ Long bí huyệt.
Äó là má»™t ngưá»i mặt mày nhợt nhạt, mặc chiếc áo màu xanh. Ngưá»i này khẽ liếc nhìn bốn bên, lại cả cưá»i và nói :
- Ha ha! Thật không ngỠkho tàng quý giá nhất trần gian này, hôm nay lại thuộc vỠHoàng Báo ta... Thật là cao sanh có mắt...
Ông ta đứng ngắm nghía Tử Long Bí Buyệt một hồi rồi men tới đưa bàn tay sỠvào mình con rồng đá.
Bất thình lình, một tiếng kêu the thé phát ra, có bốn sợi dây màu xanh từ bên trong bay ra quấn chặt vào mình Hoàng Báo.
Hoàng Báo không đỠphòng nên luống cuống tránh thoát dưới hai sợi dây, còn hai sợi kia quất mạnh vào mặt ông ta vang lên một tiếng bốp.
Có lẽ đau đớn lắm, Hoàng Báo rú lên một tiếng kinh khủng rồi vội vã tháo lui, trên mặt in rõ hai vết bầm tím.
Giang Thanh lấy làm lạ, không biết tại sao Hoàng Báo lại thỠthương, chỉ thấy ông ta run rẩy quắc mắt nhìn vào Tử Long bí huyệt. Giang Thanh cũng dòm theo, bất giác rùng mình rởn óc, vì trong đó đang từ từ bò ra một con rít khổng lồ bỠdài trên bảy thước.
Toàn thân con rít này màu đen sậm, đôi mắt tua tủa hào quang, trên đầu có bốn sợi dây quơ qua quơ lại.
Hoàng Báo rút trong ngưá»i ra lưá»i dao găm bén ngót.
Trong lúc đó thì con rít đã lộ hẳn toàn thân ra dưới bóng trăng. Hoàng Báo thình lình quát to một tiếng, nhảy tới đâm một mũi vào đầu con rít.
Con rít này lại phát ra một tiếng kêu the thé, mấy mươi chiếc chân của nó hoạt động một lượt, thân hình đã tạt sang một bên tránh thoát lưỡi dao của Hoàng Báo.
Hoàng Báo lại quát to một tiếng, tung mình bay bổng lên khoảng không, rồi là đà sà xuống đâm một loạt ba dao vào đầu con rít.
Phen này quái vật trúng đòn nằm dãy dụa mà Hoàng Báo cũng ôm chặt lấy cổ nó dùng hết sức bình sinh chẹn lấy yết hầu không cho nó cục cựa.
Giang Thanh trống ngá»±c nổi thình thình, bất giác má»™t tiếng rú kinh hoàng vang lên, con rít khổng lồ đã dùng bốn sợi râu quấn chặt lấy Hoàng Báo. Ngưá»i và vật bám sát nhau lăn lá»™n trên mặt đất.
Giang Thanh ngán ngẩm thở dài, biết rằng phút này mà mình ra tay cứu lấy Hoàng Báo thì ắt bị Kiá»m Linh song my phát giác, càng gây thêm rắc rối.
Trong lúc đó, ngưá»i và vật lăn lá»™n đến sát mé vÅ©ng lầy, rồi không ká»m được cả hai từ từ mất dạng trong vÅ©ng lầy hôi thối. Ngoài hai tiếng bá»t soi lên ùng ục... tứ bá» lại vắng lặng như tá».
Chính vào lúc đó thì trong bóng tối lại nhảy sổ ra hai ngưá»i. Giang Thanh giật mình nhìn kỹ thì thấy đó là Kiá»m Linh song my. Hai ngưá»i nhìn vào vÅ©ng lầy rồi cất tiếng cưá»i ha hả :
- Thật không ngá» Hoàng Báo Ngô Thuận Hòa vượt đưá»ng xa vạn dặm để tá»± mình vùi xác nÆ¡i đây!
Má»™t ngưá»i trong Kiá»m Linh song my là Cá»­u Kỳ nói :
- Ha ha! Cũng nhỠlão già đó mà trừ bớt được cho ta một chướng ngại vật!
Ngồi sau mõm đá, Giang Thanh căm tức vô cùng, chàng nghĩ thầm :
“Nếu ta không ra tay vào phút này, thì chốc nữa Bí huyệt tá»± khai, ta làm sao đối phó...â€
NghÄ© Ä‘oạn, hú dài lên má»™t tiếng, rồi chàng nhảy xổ ra. Kiá»m Linh song my giật mình. Há» thật không ngá» ngoài Hoàng Báo ra còn có ngưá»i phục sẵn đâu đây.
Giang Thanh vừa đứng vững, liá»n cung tay xá chào nói :
- Nhị vị chắc có lẽ là hai ngưá»i trong Kiá»m Linh tam my?
Kiá»m Linh song my là Cá»­u Kỳ và Châu Côn, còn má»™t ngưá»i nữa vì bận việc nên không đến. Bấy giá», nghe Giang Thanh há»i, không trả lá»i mà há»i ngược lại chàng :
- Ngươi là ai, đến đây làm gì mà biết huynh đệ ta?
Giang Thanh hơi giận đáp :
- Tại hạ tên Giang Thanh!
Kiá»m Linh song my ha hả cả cưá»i. Cá»­u Kỳ nói :
- Tưởng là ai, nào ngỠđâu tên vô danh tiểu tốt!
Câu nói chưa dứt thì Giang Thanh đã cảm thấy hai luồng sức mạnh như nước tràng sóng vỗ ập vào mặt chàng. Giang Thanh cả sợ vội rút lui trên năm bước để tránh, rồi vận nội công tung song chưởng lên đối địch.
Một tiếng bùng kinh rợn vang lên.
Giang Thanh không biết mình sau má»™t tháng tập luyện đã hấp thụ được Ly Há»a Huyá»n Băng chân khí, nên hai luồng sức mạnh gặp vào nhau là đẩy lui được Kiá»m Linh song my ra ngoài năm bá»™. Phần chàng thì lảo đảo lui lại bốn bá»™ mà thôi.
Châu Côn đã giận quát to má»™t tiếng, rồi phóng tá»›i tấn công Giang Thanh. Giang Thanh thình lình thấy má»™t bóng Ä‘en nhảy xổ tá»›i, lập tức hoành thân dùng thế Hồi Thá»§ Trích Äào phá vỡ thế công cá»§a Châu Côn.
Bất thình lình, Châu Côn đổi chưởng thành trảo, nhanh như chá»›p khoá cứng Mạch Môn cá»§a chàng. Giang Thanh bất ngá» bị đối phương khóa mạch, hồn vía lên mây, dùng hết sức bình sang tiết ra ná»™i lá»±c đẩy mạnh má»™t cái, không ngá» thoát khá»i bàn tay cá»§a đối phương.
Còn Châu Côn thừa lúc thỠơ khóa được Mạch Môn của đối thủ, bỗng thình lình bị một luồng sức mạnh thoát ra đẩy ông ta bật ngược trở lại. Châu Côn hết sức kinh sợ, vội giở giở tuyệt nghệ danh giang hồ là Bách Nhuyễn Quỷ Trảo ra dồn Giang Thanh vào ngõ bí.
Còn Cá»­u Kỳ đứng im lìm bên cạnh, càng xem càng hết sức lạ lùng, thấy chàng trai xấu xí kia giở phép Lăng Ba chưởng trong Ná»™ Giang phái ra đối địch. Nhưng trong vòng mưá»i hiệp Lăng Ba chưởng đã bị Bách Nhuyá»…n Quá»· Trảo dòn vào má»™t tình thế hết sức nguy ngập. Nhưng cứ má»—i khi gặp lúc nguy nan thì chàng trai xấu xí ná» lại tung ra má»™t đòn quái dị để thoát hiểm trong đưá»ng tÆ¡ kẻ tóc.
Cá»­u Kỳ hết sức bá»±c mình, ông ta rá» lần vào vòng chiến, chá» cÆ¡ há»™i để tung ra sát thá»§. Nhưng ông ta bá»—ng giật mình, vì thoáng nghe bên sau mõm đá có má»™t ngưá»i Ä‘ang thở hổn hển.
Cửu Kỳ liếc mắt nhìn bốn bỠsuy nghĩ :
“Ngoài Hoàng Báo và chàng trai xấu xí này ra, thật không còn biết bao nhiêu võ lâm cao thá»§ Ä‘ang ẩn núp đâu đây...â€
Nghĩ vậy, ông ta vội nói lớn tiếng cho Châu Côn nghe :
- Lão Tam cấp tốc giải quyết thằng nhãi con này đi!
Câu nói chưa dứt thì ông ta đã bay vù lên liệng mình qua sau mõm đá định bất thần tấn công cái ngưá»i Ä‘ang rình rập kia.
Nhưng má»™t chuá»—i cưá»i rang rảng đã vang lên và má»™t ngưá»i trạc độ tứ tuần xuất hiện. Ngưá»i này nói :
- Cửu lão nhị! Ngươi thật là xấu bụng, có của quý mà không thông báo cho chúng ta, im lìm đến đây để định phỗng tay trên, kha kha...
Cửu Kỳ cau mày chưởi thầm trong bụng :
- Mẹ kiếp! Tại sao Toàn Phong song hữu lại biết việc này mà đến đây. Tên Dư Khai Minh này ta không sợ, nhưng còn lão đại ca nó là Bạch Hồ mới đáng khủng khiếp...
Ông ta nở má»™t nụ cưá»i xã giao, nói :
- Ngỡ là ai, té ra là Toàn Phong song hữu, ủa còn Bạch Hồ đâu?
Dư Khai Minh biết tên này có ý e sợ anh mình, nên chỉ cưá»i đáp :
- Äại ca ta sẽ tá»›i liá»n theo sau!
Nói rồi trên mặt lá»™ ra vẻ đắc ý phi thưá»ng.
Cửu Kỳ liếc mắt nhìn thấy Châu Côn và chàng trai xấu xí nỠđang đánh nhau đến hồi kịch liệt, mà đối phương bắt đầu núng thế, tay chân đã tỠra bấn loạn.
Ông ta vùng nảy ra má»™t kế, rá» gần tá»›i trước mặt Dư Khai Minh, buông ra má»™t chuá»—i cưá»i thâm độc, lén thò tay vào túi rút ra má»™t gói thuốc. Trong gói này chứa đựng má»™t loại thuốc rất độc tên là Diệt Hồn Hương.
Nếu tung gói thuốc này ra trong gió, ngưá»i nào hít phải ắt ngá»™ độc mà chết ngay tức khắc.
Ông ta xé má»™t gói rồi bước sát tá»›i gần Dư Khai Minh, cách nhau chỉ còn bốn thước mà đôi mắt thì đưa lên nhìn vầng trăng lạnh ở giữa trá»i, dưá»ng như chẳng để ý vào việc mình Ä‘ang làm.
Bá»—ng ông ta cưá»i nói :
- Dư Khai Minh lão đệ! Lão đệ xem đây này...
Dư Khai Minh Ä‘ang chăm chú nhìn vào hai ngưá»i Ä‘ang đánh nhau, nghe gá»i tên mình nên quay đầu lại, bất giác nghe má»™t tiếng phịt vang lên. Má»™t làn khói má» tá»a ra trước mặt...
Vì không phòng há» nên Dư Khai Minh liá»n hít vào má»™t mùi trúng cay thấu lên tận óc. Biết nguy, ông ta lảo đảo lùi lại quát :
- Cửu Kỳ, ngươi dám cả gan...
Nói đến đây thì toàn thân rũ riệt chúi xuống mặt đất.
Cửu Kỳ tháo lui ba bước đợi cho hơi độc tan hết rồi, mới bước tới dùng mũi giầy đá lật Dư Khai Minh ra, thấy thân hình ông này co rút mặt mày méo mó vì hít phải một hơi độc quá mạnh bạo.
Ông ta hậm hực nói :
- Äáng kiếp! Ai biểu ngươi dám vuốt râu cá»p!
Lần này, ông ta lại ngửa mặt nhìn trăng bất giác nói lớn lên :
- Lão Tam giải quyết mau lên đi! Tử Long bí huyệt sắp đến giỠkhai huyệt rồi!
Châu Côn thì đang đắc ý với kiệt tác của mình là Bách Nhuyễn Quỷ Trảo, nhưng không ngỠnội lực của chàng trai trẻ này quá ư thâm hậu, kháng cự hết sức dẻo dai.
Trong lúc đó thì cả hai Ä‘á»u nghe tiếng nói cá»§a Cá»­u Kỳ và hai ngưá»i Ä‘á»u hết sức kinh mang, vì thá»i khắc quý báu đã đến gần ká» mà còn chưa giải quyết được trận chiến.
Châu Côn thình lình trợn tròn đôi mắt, chuyển hết sức bình sanh tung ra năm đòn trí mạng. Bị năm đòn này dồn dập, Giang Thanh mồ hôi chảy ra như tắm. Trong lòng cả giận, chàng quát to má»™t tiếng, bàn tay hữu vá»™i đưa ra vẽ ná»­a vòng tròn, rồi bàn tay tả bất thình lình đáng vá»t ra má»™t chưởng xuyên qua cái vòng tròn ấy.
Tuyệt chưởng mỠảo biến đổi dị thưá»ng đó chính là má»™t chiêu thất truyá»n đã lâu trong Như Lai thần chưởng :
Phật Quan SÆ¡ Hiện. Chỉ nghe má»™t tiếng bá»™p rợn ngưá»i vang lên, Châu Côn đã trúng chưởng ngã ngá»­a ra đất.
Cửu Kỳ hết sức kinh mang, không ngỠem mình lại bị đối thủ lật ngược tình thế một cách thình lình như vậy, vội vàng nhảy xổ tới tung ra sáu chưởng liên hoàn đánh bạt Giang Thanh trôi vỠmột phía.
Còn Giang Thanh thì đánh trúng một đòn rồi trong lòng mừng khắp khởi, nghĩ thầm :
“Thật không ngá» oai lá»±c cá»§a Như Lai thần chưởng lại hùng hồn thâm hậu như vậy!â€
Vừa đúng lúc đó, bốn bên gió thổi ào ào, sáu chưởng liên hoàn của Cửu Kỳ đã khởi thế tấn công. Trong lúc bất cập, chàng trúng phải một chưởng, loạng choạng tháo lui bảy bước, rồi té ngồi bệt xuống đất.
Cá»­u Kỳ thấy đối phương té quỵ xuống rồi, liá»n nhảy vèo tá»›i tung ra hai đá sấm sét vào ngá»±c Giang Thanh.
Giang Thanh thất thế, thấy đòn của đối phương đã đến, vội đưa bàn tay hữu tung ra một chưởng.
Cửu Kỳ thình lình thấy ba bên bốn bỠbóng tay của đối phương trùng trùng điệp điệp, rồi một tiếng “bùng†kinh rợn lại vang lên. Cửu Kỳ trúng chưởng, bật ra ngoài đến nửa trượng.
Äó chỉ má»›i là ná»­a đòn cá»§a chiêu Phật Quan SÆ¡ Hiện mà thôi. Giang Thanh nhỠđó mà giải nguy rồi vá»™i dùng thế Lý Ngư Vượt Sóng nhảy dá»±ng lên. Vừa sá»­a soạn tấn công đối thá»§ thì bá»—ng chính vào lúc đó, ba bên bốn bá» tiếng rầm rầm như trá»i long đất lở nổi lên...
Giang Thanh quay đầu nhìn lại Tử Long bí huyệt, thấy bấy giỠnơi cửa miệng của con rồng thiêng kia phát lên những tiếng ồ ồ...
Cá»­u Kỳ và Giang Thanh Ä‘á»u trố mắt đứng nhìn cái hiện tượng kỳ quái đó. Chỉ thấy chiếc đầu con rồng đá lúc bấy giá» ngẩng lên nhìn vào vầng trăng tròn vành vạnh giữa từng không, đôi mắt cá»§a con rồng bây giá» dưá»ng như bị truyá»n thần vào đầu long lên sáng quắc.
Một việc kỳ dị lại phát sinh, bốn chân con rồng se sẽ động đậy, và miệng rồng từ từ há ra, toàn thân của nó giỠđây phát ra hào quang lóng lánh, một áng mây mỠbao phủ khắp bốn bên.
Trong tiếng gió dậy lên ào ạt, ngưá»i ta thấy dưá»ng như sắp sá»­a muốn bay.
Cách một khắc đồng hồ sau, gió lạnh sưong ta, toàn thân con rồng bấy giỠmới trơ ra như cũ, nhưng cái đầu của nó đã ngó thẳng vào mặt trăng và hé miệng ra...
Giang Thanh trong lòng rúng động nói :
- GiỠkhắc đến rồi!
Trong lúc đó, Cửu Kỳ quát to một tiếng, tống cho Giang Thanh một chưởng sấm sét rồi bay mình lên phía đầu rồng.
Giang Thanh cÅ©ng cắn răng chuyển hết sức bình sanh trả lại má»™t đòn dữ dá»™i, rồi cÅ©ng vá»t mình vào cái miệng rồng Ä‘ang hé mở nhìn thẳng vào mặt trăng.
Tài sản của samacvuong

  #3  
Old 29-03-2008, 02:05 PM
samacvuong's Avatar
samacvuong samacvuong is offline
Quá»· Vương Äại Lão Gia
 
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: ha noi
Bài gởi: 613
Thá»i gian online: 1 giá» 27 phút 20 giây
Xu: 0
Thanks: 79
Thanked 105 Times in 10 Posts
NHƯ LAI THẦN CHƯỞNG: Hồi 3

NHƯ LAI THẦN CHƯỞNG: Hồi 3
(Khuyết Danh)

Dưới ánh trăng vằng vặc, con rồng đá màu tím giương nanh múa vuốt chá»n vá»n nhìn lên mặt trăng tròn vành vạnh.
Cửu Kỳ dùng khinh công nhảy phóc lên cần cổ của nó rồi bám theo từng cái vảy của nó mà leo dần đến miệng.
Giang Thanh sau khi tống ra má»™t chưởng rồi cÅ©ng nhảy theo, nhưng vì Ä‘i sau nên tá»›i trá»… má»™t bước. Giang Thanh trong lòng nông nóng cố gắng gấp rút bò theo. Sau má»™t khắc hai ngưá»i vượt qua khá»i cái cầu cổ trÆ¡n như mỡ cá»§a nó. Giang Thanh thoáng thấy má»™t chiếc bóng má» bay vút vào miệng rồng, thì ra Cá»­u Kỳ nhá» tá»›i trước nên hắn đã nhảy vào trước.Trong lòng quýnh quá, Giang Thanh cấp tốc nhảy theo. Vừa đến miệng rồng, má»™t mùi hương thoang thoảng hắt ra cùng trong cái ánh sáng dịu dàng huyá»n bí từ trong miệng rồng.
Trên môi con rồng trÆ¡n như mỡ, Giang Thanh chưa kịp đứng vững thì đã loạng choạng té nhá»§i vô trong cổ há»ng cá»§a nó.
Rơi đến nửa chừng, Giang Thanh thình lình nín thở vung song chưởng đánh không vào không khí một đòn để lấy đà lộn mèo giữa khoảng trống để lấy lại thăng bằng cho thân hình từ từ rơi xuống.
Äứng vững rồi, Giang Thanh rảo mắt nhìn xem địa thế độ chừng chá»— chàng đứng, bấy giá» là cuống há»ng cá»§a con rồng. Trước mặt chàng mở ra má»™t con đưá»ng nho nhá» thông vào bụng con rồng...
Giang Thanh lách mình Ä‘i thẳng vào đó, trong bụng con rồng hai bên vách đá thật khô ráo mà lại mịn màng bóng nhoáng tá»a ra má»™t ánh hào quang sáng dịu, càng Ä‘i sâu chừng nào ánh sáng càng tá» thêm chừng nấy.
Trong ánh sáng màu xanh nhạt đó, có má»™t luồng hÆ¡i lạnh làm cho tinh thần con ngưá»i sảng khoái vô cùng.
Giang Thanh cắm cổ đi thẳng vào mãi...
Äến má»™t chá»— ngoặc sang tay phải, vì không để ý nên chàng không thấy có má»™t bóng ngưá»i gầy và cao lêu khêu đứng nép mình bên bóng tối dòm Giang Thanh Ä‘i qua mà trên môi mở má»™t nụ cưá»i thâm hiểm. Ngưá»i ấy chính là má»™t trong Kiá»m Linh tam my, Cá»­u Kỳ.
Giang Thanh vẫn lầm lÅ©i bước vào nhưng thình lình chàng đình bá»™ lại, vì ở đàng kia con đưá»ng hầm đã bị má»™t miếng bá»­ng chận nghẹn lối Ä‘i.
Trước tấm bá»­ng ấy có má»™t giòng nước đỠngầu, bá» mặt cá»§a vÅ©ng nước này chừng má»™t trượng vuông. Trên mặt nước bá»t Ä‘ang sôi lên ùn ụt. Giang Thanh còn Ä‘ang suy nghÄ© tìm cách để vượt qua khá»i chá»— này.
Bỗng sau lưng chàng vang lên một tiếng rầm dữ dội, quay đầu lại thấy một miếng bửng bằng đá màu đỠđã buông xuống chận nghẽn lối ra. Chừng ấy, Giang Thanh mới thật là kinh sợ...
Nhưng vÅ©ng nước đỠngầu trước mặt bấy giá» càng sôi càng mạnh, má»±c nước từ từ dâng lên. Giang Thanh tinh thần sững sốt không biết đối phó ra sao. Trong nháy mắt má»±c nước đã dâng lên khá»i đầu gối, rồi qua ngá»±c rồi lên tá»›i cổ.
Hết sức kinh mang, Giang Thanh quát to má»™t tiếng, vá»t mình bay thẳng lên trần. Nhưng trên trần, mặt đá lại nhẳn thín và trÆ¡n như mỡ, bám không được, chàng lại rá»›t trở vá» mặt nước. Lân này, chàng chìm lỉm xuống mặt nước.
Giang Thanh nín thở mò mẫm khắp bốn bên, cố tìm một lối ra. Càng mò mẫm càng kinh dị, vì cái vũng nước này bên trên thì nhỠmà dưới ruột lại rộng mênh mông.
Trong lúc đó thì trước mặt chàng bỗng thình lình xuất hiện một con quái vật lông lá xồm xàm rỠtới...
Giang Thanh run rẩy lá»™i tạt sang má»™t bên để tránh nó, nhưng nó vẫn bám sát theo. Con quái vật này hình thù quái gở, nhăn nanh múa vuốt. Giang Thanh đếm kỹ dưá»ng như nó có đến tám cánh tay. Äầu cá»§a nó hình dáng tương tá»± như đầu rùa, chỉ có độc má»™t con mắt sáng ngá»i nằm ở giữa trán.
Bất thình lình con quái vật ấy hé miệng phun ra một tia nước màu đỠsậm vào giữa mặt Giang Thanh.
Giang Thanh biết rằng đồ độc, lập tức vung tay ra vẽ ná»­a cái vòng tròn để lấy trá»›n rồi bàn tay hữu đánh tá»t ra má»™t chưởng xuyên qua cái vòng tròn đó. Äây là chiêu Phật Quan SÆ¡ Hiện trong Như Lai thần chưởng.
Uy lực của chiêu này quá ư mạnh bạo làm cho mặt nước xao động. Vì Giang Thanh đứng ở dưới nước mà sử dụng thế này, bỗng nhiên cảm thấy mình sức lực tăng lên gấp bội.
Giang Thanh trong lòng hết sức mừng rỡ, một thứ cảm giác hào hùng khí khái xâm chiếm tâm tư của chàng.
Mặc dầu đứng dưới mặt nước sâu, nhưng chàng cũng xuống trảo mà tấn rồi tưng song chưởng ra theo chiêu Phật Quan Sơ Hiện một lần nữa.
Lần này, mặt nước càng bị xao động mạnh, con quái vật có tám cánh tay kia bị dòng nước xoáy đi loạng choạng xuýt té.
Trong lúc đó thì Giang Thanh vì quá mừng nên hé miệng ra, một dòng nước lập tức tràn vào miệng, làm chàng sặc một cái thật mạnh.
Chính vào lúc đó, con quái vật đã bất thần tấn công chàng. Bốn cánh tay của nó tung ra một lượt bám chặt lấy vai của Giang Thanh.
Giang Thanh vừa sợ vừa giận, vội vàng rút lui một bước, nhưng mảnh áo của chàng đã bị nó xé toạt một miếng và lôi theo một miếng thịt trên vai, chỗ bị thương đau nhức còn hơn dao cắt.
Qúa sợ đâm liá»u, Giang Thanh tấn công mãnh liệt, chỉ thấy con quái vật ấy dùng hai cánh tay chõi xuống mặt đất, còn lại sáu cánh tay kia tấn công Giang Thanh tá»›i tấp. Trong chá»›p mắt dã bám chặt lấy Giang Thanh.
Vận hết toàn lực, Giang Thanh tung ra hai chưởng.
Trúng đòn, con quái vật xụi hết hai cánh tay, còn bốn cánh kia nó cứ bám chặt lấy Giang Thanh, từ từ siết lại và đưa lên miệng nó.
Giang Thanh thoáng thấy nó hé cái miệng đỠlòm như chậu máu, hai hàm răng trắng phếu đâm ra tua tủa.
Thấy mình bị bám chặt từ từ bị đưa vào đó, Giang Thanh hồn phi phách tán. Chính vào lúc nguy nan cùng cấp, chàng bá»—ng nhác thấy phía trước mặt mình má»™t tia sáng hồng tá»a ra.
Nhìn kỹ luồng ánh sáng đó phát ra từ con mắt độc nhãn cá»§a con quái vật kia, Giang Thanh thu hết tàn lá»±c dồn vào hai cánh tay rồi đánh má»™t vòng tròn như con chim đại vàng vá»— cánh. Mưá»i ngón tay chàng đã rắn như sắt thép, bất thình lình chìa mạnh vào con mắt cá»§a quái vật.
Äó là chiêu thứ hai trong Thiên Phật chưởng, Kim Äẳng Phật Quang. Con quái vật thở phì ra má»™t tiếng kinh dị, rồi từ từ quỵ xuống, má»™t dòng máu đỠngầu từ trong con mắt bắn vá»t vào đầu cá»§a Giang Thanh. Loại máu này đặc sệt không hòa tan trong nước mà dính khắn vào đầu cá»§a chàng.
Äá»™c nhãn quái vật bị mù rồi, con quái vật toàn thân rÅ© riệt, lông lá trên mình nó rÅ© xuống, và dòng nước đỠngầu cÅ©ng lần lần rút bá»›t và yên lặng không còn xao động như trước nữa.
Giang Thanh cố ngoi lên mặt vÅ©ng nước và bắn mình nhảy vá»t lên mặt đất. Lạ lùng thay, hai tấm bững hai bên giỠđây không biết đã rút Ä‘i đâu mất.
Trước mặt chàng chỉ còn lại vũng nước đỠngầu yên lặng. Giang Thanh dòm sơ qua thấy thân hình mình máu me be bét.
Sợ hết giá» mở huyệt, Giang Thanh cắm cổ Ä‘i thẳng vào bên trong. Quanh qua má»™t Ä‘oạn đưá»ng, trước mắt chàng lại mở ra má»™t cảnh tượng kỳ quan. Trông đưá»ng hầm sáng tá»a ra sáng ngá»i nghìn màu muôn sắc, do những hòn ngá»c long lanh khảm trên vách tá»a ra.
Bỗng nghe đâu đây có một tiếng kêu lên thảm thiết, Giang Thanh giật mình noi theo tiếng kêu ấy mà đi tới.
Vừa qua khá»i má»™t cánh cá»­a, thấy bên trong có má»™t vùng đất rá»™ng, mặt đất màu xanh dịu như lát ngá»c.
Có má»™t bóng ngưá»i cao lêu nghêu Ä‘ang đấu kịch liệt vá»›i hai con chim khổng lồ. Hai con chim này Ä‘ang dùng má»™t tốc độ khinh hồn chia ra hai mặt tấn công ráo riết bằng những đòn nguy hiểm.
Ngưá»i này hÆ¡i thở phá»u phào, thấy nguy trước mắt, Giang Thanh vừa bước vào thì ngưá»i ấy cÅ©ng vừa xoay lại.
Chàng thấy gương mặt ông ta xanh như tàu lá mà lại máu me đầm đìa, đôi mắt tinh anh khi xưa nay không còn nữa, một bên đã lõm sâu vào, tròng con mắt không biết biến đi đâu mà máu tươi lại rỉ ra lai láng.
Ngưá»i này không phải ai xa lạ, chính là cái tên tham lam quá»· quyệt Cá»­u Kỳ.
Vì già kinh nghiệm, ông ta biết rằng trong này có nhiá»u quái vật bảo vệ những món đồ quý trong huyệt, nên cố tình nép mình bên bóng tối nhưá»ng cho Giang Thanh Ä‘i trước để làm vật hy sinh. Rồi ông ta má»›i thừa cÆ¡ mà lấy vật quý, thật dá»… như trở bàn tay...
Giang Thanh vừa qua khá»i trước mặt ông ta, liá»n bị tấm bá»­ng chận ngang, và phải chiến đấu vá»›i con quái vật ban nãy.
Sau khi có ngưá»i rÆ¡i tõm vào mặt nước thì tấm bững tá»± động chạy vá» chá»— cÅ©, nhá» vậy mà Cá»­u Kỳ bình yên vượt qua vÅ©ng nước đỠngầu đó mà Ä‘i vào bên trong.
Ông ta Ä‘ang mừng khấp, thì gặp phải cặp chim khổng lồ, trải qua má»™t trưá»ng ác chiến, ông ta bị nó mổ Ä‘ui hết má»™t con mắt.
Trong lúc hoang mang, ông ta quay đầu nhìn lại thấy má»™t ngưá»i máu me be bét, nhìn không rõ mặt mày đứng nhìn mình, ông ta vừa đấu vá»›i hai con chim khổng lồ vừa liếc nhìn ngưá»i ná» mà tâm trí hết sức kinh hoàng. Qúa sợ, ông ta rú lên :
- Mi... mi là ngưá»i hay ma?
Tiếng rú thật là kinh hoàng khá»§ng khiếp. Thật không ngá» má»™t tay cao thá»§ tiếng tăm vang dá»™i khắp giang hồ mà trong lúc thá» trá»ng thương bị hãm trong vòng nguy khốn lại thấy má»™t ngưá»i máu me be bét thình lình xuất hiện, nên làm cho ông ta tán đởm kinh tâm.
Giang Thanh vừa muốn trả lá»i, thì hai con chim khổng lồ đã lòn ra phía sau lưng cá»§a Cá»­u Kỳ chá»n vá»n chụp mổ.
Giang Thanh quát :
- Coi chừng!
Rồi nhảy xổ tới...
Cửu Kỳ nghe tiếng quát bị chim đánh úp, vội vàng tung ngược ra phía sau một chưởng. Những đã trễ, miếng đòn này chỉ đánh gãy cổ một con chim, còn một con kia thì mổ một cái thật mạnh vào đùi của ông ta.
Một tiếng rú khủng khiếp của Cửu Kỳ vang lên, chiếc đùi của ông ta đã bị con chim khổng lồ róc đi còn trơ ra một khúc xương mà thôi.
Việc xảy ra thật ngoài sá»± tưởng tượng cá»§a hai ngưá»i.
Trong giỠphút nguy nan, Giang Thanh đã quên hẳn Cửu Kỳ là đối thủ của mình, vội tung chiêu Phật Quan Sơ Hiện đánh bạt con chim khổng lồ bay sang một bên.
Còn lại một con chim trúng chiêu của Cửu Kỳ ban nãy bây giỠthình lình mổ vào đùi của Giang Thanh một cái. Giang Thanh đổi chiêu đánh từ trên xuống dưới, một tiếng bốp vang lên, lông chim bay ra tua tủa, con chim đã trúng đòn nát óc mà chết.
Gỡ nguy rồi, Giang Thanh má»›i đến xem xét vết thương cá»§a Cá»­u Kỳ, thất ông ta chỉ dùng má»™t chân đứng tá»±a lưng vào vách đá thở hào hển, máu me đầm đìa, râu tóc rối bá»i.
Giang Thanh vừa cúi xuống để xem cho tưá»ng tận thì sau lưng chàng má»™t luồng gió mạnh đã ập tá»›i. Giang Thanh bước tréo qua ba bước rồi đánh ngược trở vá» năm chưởng liên tiếp để hổ vệ hậu tâm.
Nhìn kỹ thì thấy đó là con chim bị chàng đánh bạt sang ban nãy, bây giỠtrở lại tấn công.
Năm chưởng liên hoàn của Giang Thanh càng đánh càng hăng, áo lực lúc càng nặng, liên tiếp nghe mấy tiếng bốp bốp vang lên. Lông chim bay ra tua tủa, con chim khổng lồ đã trúng đòn loạng choạng dạt vỠmột phía.
Bỗng nhiên con quái điểu kêu lên một tiếng thảm thiết rồi bay bổng lên không trung. Nó lượn nhanh ba vòng rồi xông thẳng xuống đầu của Giang Thanh chực mổ...
Giang Thanh xoạt hân xuống tấn chữ Äinh, quắc mắt nhìn nó, chá» cho nó sà xuống sát đầu, thình lình tung ra chiêu Phật Quan SÆ¡ Hiện.
Trong tiếng gió kêu ào sạt, con quái Ä‘iểu lại cất tiếng kêu lên, chá»›p cánh má»™t cái thật mạnh. Thình lình lông lá trong toàn thân cá»§a nó bắn vá»t ra ngoài như trăm ngàn mÅ©i tên bén nhá»n, ghim thẳng vào mình cá»§a Giang Thanh.
Việc xảy ra thật ngoài sá»± tưởng tượng cá»§a Giang Thanh. Dù vậy, chàng cÅ©ng kịp thá»i nhảy tạt ngang qua má»™t bên để tránh, nhưng má»™t chiếc lông bén nhá»n như thép cá»§a con chim kia đã ghim chặt vào vai cá»§a chàng.
Giang Thanh kêu lên một tiếng đau đớn, quay đầu nhìn lại thấy con chim khổng lồ kia vẫn lượn trên đầu chàng, nhìn chàng một cách hậm hực. Toàn thân nó lúc bấy giỠđã rụng hết lông lá, nên trông rất dễ sợ.
Giang Thanh giơ cánh tay lên rút chiếc lông chim ra, cử động đó làm cho chàng chạm phải một vòng tròn ở trước ngực mình, chàng sực nhớ lại nghĩa phụ Lệ Vật Thần giao cho mình một cái ống Liệt Dương Thần Châu.
Trong lúc vạn phần nguy cấp, chàng quyết định mang nó ra ứng biến. Trong chớp mắt, chàng đã rút cái ống ấy cầm ở nơi tay.
Khi đó, con chim khổng lồ đã đảo được ba vòng để lấy trớn, rồi thình lình đâm sả xuống đầu của Giang Thanh. Ngón tay trỠcủa Giang Thanh đã hỠsẵn trên cái nút, khẽ ấn mạnh một cái. Sau một tiếng rắc, một viên đạn đỠlòm sáng loáng bay vụt lên.
Trong ống Liệt Dương Thần Châu này chứa đựng được sáu viên đạn có thể bắn ra từng viên mà trong lúc nguy cấp cũng có sử dụng một loạt sáu viên.
Viên Liệt Dương Thần Châu bay đến giữa không trung gặp dưỡng khí nổ lên má»™t tiếng bùng nho nhá», má»™t ngá»n lá»­a hừng há»±c lập tức bốc cháy chung quanh nó.
Con quái Ä‘iểu bay vù lên hÆ¡n má»™t trượng, nhưng chính vào lúc đó Liệt Dương Thần Châu lại tá»± động nổ lên thêm má»™t tiếng nữa và ngá»n lá»­a càng lúc càng lan rá»™ng làm hÆ¡i nóng tá»a khắp con đưá»ng hầm.
Nghe má»™t tiếng kêu thảm thiết rú lên, con quái Ä‘iểu đã lá»t vào vòng lá»­a và từ từ rÆ¡i xuống.
Phần Giang Thanh, thì sau khi đã bắn ra má»™t viên Liệt Dương Thần Châu rồi liá»n tung mình nhảy vá»t ra phía sau hÆ¡n hai trượng, nên không bị ảnh hưởng bởi hÆ¡i nóng.
Chàng thật không ngá» uy lá»±c cá»§a Liệt Dương Thần Châu lại mạnh bạo như vậy. Sau khi chim rÆ¡i rồi, ánh lá»­a cÅ©ng dần dần tắt lịm, xác con chim khổng lồ đã cháy thành than. Nhưng trên đầu cá»§a nó có má»™t chiếc sừng con con giỠđây vẫn nằm yên trong đống lá»­a, tá»a hào quang xanh dịu, rõ ràng là vật quý.
Giang Thanh đang chắc lưỡi trầm trồ thì phía sau bỗng có một tiếng rên rỉ vang lên :
- Trá»i Æ¡i! Liệt Dương Thần Châu... Hấp Huyết Giác Äiểu...
Giang Thanh vừa muốn quay đầu nhìn lại thì sau ót đã nổi lên tiếng gió vì vèo. Không kịp suy nghÄ©, chàng trở tay tống ngược vá» phía sau má»™t chưởng Phật Quan SÆ¡ Hiện. Bàn tay cá»§a chàng vừa chạm vào má»™t vật thì má»™t tiếng bốp rợn ngưá»i vang lên, vật ấy bắn ra xa hÆ¡n năm thước.
Nhìn kỹ thấy đó là Cá»­u Kỳ ngưá»i mà được chàng cứu thoát khá»i móng vuốt cá»§a con chim khổng lồ ban này.
Cửu Kỳ rên rỉ rồi mửa ra một ngụm máu tươi, đôi mắt trợn tròng, hơi thở thoi thóp, xem tình thế thật là khó sống.
Giang Thanh bỗng sực nhớ lại mình vào đây đã hơn một tiếng đồng hồ rồi, còn không lập tức để tìm bảo vật thì hết giỠkhai huyệt còn đâu?
Vừa ra khá»i con đưá»ng hầm thì trước mặt chàng bá»—ng xuất hiện má»™t khối đá khổng lồ chấn ngang. Quýnh quá, Giang Thanh vá»™i dùng má»™t thế Bình Bá»™ Thanh Vân nhảy vá»t lên khối đá đó.
Äứng vững rồi, chàng nhìn quanh quất, té ra bên kia là má»™t khoảng đất tròn, chừng hÆ¡n má»™t trượng, phía dưới có má»c xanh rì lá»™c tÆ¡ mÆ¡n mởn.
Trong Tá»­ Long bí huyệt âm u huyá»n bí này mà có má»™t thảm cá» tốt đẹp như vậy thật là má»™t việc lạ trên Ä‘á»i.
Trong chính giữa thảm cá» xanh có má»™t cái chậu bằng đá, sâu chừng ba thước. Bên trong ánh nước sáng ngá»i, dưới làn nước kia có má»™t cặp sinh vật màu vàng óng ánh Ä‘ang vùng vẫy trong làn nước trong xanh, thỉnh thoảng thò đầu lên mặt nước thở phì phò...
Giang Thanh nhướng mắt nhìn kỹ bây giỠtoát mồ hôi lạnh, suýt nữa té nhào xuống đất.
Thì ra đó là má»™t cặp Kim Long, toàn thân rá»±c rỡ Ä‘ang thò đầu lên phát ra nhưng tiếng thở Ä‘á»u Ä‘á»u, dưá»ng như Ä‘ang hấp thụ má»™t vật chi vậy.
Giang Thanh dụi mắt nhìn kỹ, ánh trăng dá»i qua má»™t đưá»ng sánh sáng chiếu đúng vào giữa chiếc chậu đá đặt giữa thảm cá», mà cặp Kim Long kia Ä‘ang ngá»­a mặt hít hÆ¡i thở đó.
Nhìn bóng trăng nhợt nhạt, Giang Thanh bay hồn bạt vía biết rằng giỠđóng huyệt sắp đến rồi.
Chàng vùng nhảy xuống thảm cá», rá» tá»›i trước chậu đá thò tay vào định bắt cặp Kim Long. Chính vào lúc ngón tay cá»§a chàng vừa chạm vào mặt nước, bá»—ng phát ra má»™t tiếng hú rợn ngưá»i, má»™t chiếc bóng trắng nhanh như sao băng bay vù đến sau lưng chàng chá»™p má»™t cái thật mạnh bạo vào hậu tâm.
Trong phút nguy nan cùng cấp, Giang Thanh nhủi luông tới phía trước, lộn vèo ba vòng rồi mới trổi dậy, nhưng chiếc bóng trắng quái gở đó cứ bám sát theo chàng như bóng với hình.
Giang Thanh liá»u chết tống ra hai chưởng, má»›i làm cho chiếc bóng trắng kia khá»±ng lại. Äịnh thần nhìn kỹ, đó là má»™t con vượn trắng cao lá»›n hÆ¡n ngưá»i, đôi mắt đỠngầu đằng đằng sát khí.
Giang Thanh quá đổi kinh mang, cứ dùng má»™t chiêu Phật Quan SÆ¡ Hiện đánh liên tiếp không ngừng tay. Con vượn bạch ấy cá»­ động nhanh nhẹn phi thưá»ng. Chá»›p mắt mà ngưá»i và vật đã trao đổ vá»›i nhau trên trăm hiệp.
Trong lúc đó, ánh trăng mỗi lúc mỗi nhợt nhạt, mà trong lòng của Giang Thanh thì nóng nảy vô cùng. Chiêu Phật Quan Sơ Hiện đã dùng không biết mấy mươi lần rồi mà vẫn không làm sao hạ được con quái vật tinh khôn nhanh nhẹn kia.
Bực tức và nóng nảy xâm chiếm tâm tư của Giang Thanh, chàng vùng nảy ra một cách định mạo hiểu thí nghiệm...
Vừa nghÄ© xong, Giang Thanh tung ra má»™t đòn dữ dá»™i rồi rút lui hai bước. Trong cái chá»›p nhoáng đó đã rút ra miếng Châu Ngá»c Hàn Cốt lệnh cầm sẵn nÆ¡i tay. Con Vượn bạch lại hú dài má»™t tiếng để áp đảo tinh thần đối phương, rồi vươn mình tá»›i chá»™p vào hai vai cá»§a Giang Thanh má»™t đòn nhan không thể tả.
Sau tiếng hú, Giang Thanh cÅ©ng trả lá»i má»™t tiếng quát rợn ngưá»i, thình lình xoay mình ná»­a bá»™ rồi tung bàn tay hữa ra, chỉ thấy trước mắt chàng tung bay trăng ngàn ngón chỉ, uy thế mạnh như kiếm kích. Nghe con Bạch Hầu kêu lên má»™t tiếng đã bị ba ngón tay cá»§a Giang Thanh bấu nhằm ba đưá»ng rướm máu.
Nhanh như chớp, con Bạch Hầu tháo lui vài bước.
Giang Thanh đánh trúng một đòn rồi được nước làm tới.
Bàn tay hữu vung ra nhanh như Ä‘iện, miếng Châu Ngá»c Hàn Cốt lệnh thình lình vuá»™t khá»i bàn tay bay vù vá» phía trước. Tiếp theo đó là má»™t tiếng hú bi thảm vang lên, đỉnh đầu cá»§a con Bạch Hầu đã bị miếng Châu Ngá»c Hàn Cốt lệnh trúng nhằm vỡ sá». Nó vùng vẫy mấy cái rồi ngất Ä‘i trên thảm cá». Giang Thanh thở phào má»™t hÆ¡i nhẹ nhõm quên hết sá»± Ä‘au đớn trên thân mình, bước nhanh tá»›i lượm miếng Châu Ngá»c Hàn Cốt lệnh lên, Ä‘oạn bước tá»›i bên chậu đá.
Chàng thấy đôi Kim Long này vẫn ngá»­a cổ lên hứng lấy bóng trăng, hÆ¡i thở phì phò dưá»ng như không biết bên mình vừa má»›i xảy ra má»™t trận đấu kinh hồn.
Giang Thanh vá»™i vàng xé vạt áo dính đầu máu trên mình ra làm thành má»™t cái bá»c, Ä‘oạn thò tay vào chậu đá bắt hai con Kim Long lên bá»c vào vạt áo cá»§a mình.
Nước trong chậu giá lạnh hÆ¡n băng, khi chàng vừa nhất khá»i hai con rồng vàng ra mặt nước thì lạ thay thình lình nước ở trong chậu đá tan biến Ä‘i đâu mất cả.
Nhát thấy dưới đáy chậu lá»™ ra má»™t chiếc há»™p vuông trắng ná»n nà, Giang Thanh vá»™i vàng chá»™p lấy bá» vào túi áo cá»§a mình.
Lúc ấy bóng trăng đã ngã hẳn vỠTây, chỉ còn lại một tia vàng nhợt yếu ớt, thảm cỠxanh mơn mởn ban nãy bây giỠcũng vàng úa...
Giang Thanh thấy ánh sáng trong động lần lần u ám, lập tức xoay mình chạy vá»t ra ngoài. Khi Ä‘i qua con đưá»ng hầm ban nãy, sẵn tay chàng lượm lấy chiếc sừng cá»§a con chim khổng lồ bị cháy thiêu, rồi vá»™i bước ra ngoài.
Vừa bay mình ra khá»i vÅ©ng nước đỠngòm khi má»›i vào, thì hai bên vách đá đã rầm rầm chuyển động, cát bay đá đổ mịt trá»i.
Giang Thanh trống ngá»±c nổi thình thình, dùng hết sức bình sanh chạy thoát ra ngoài. Vừa đến cổ há»ng con rồng thì tiếng rầm rầm càng lúc càng lá»›n, vách đá hai bên đã lở ra từng mảnh, từng mảnh, cÆ¡ hồ như má»™t trận địa chấn kinh hồn Ä‘ang xảy ra.
Giang Thanh vừa ngước đầu lên thì hồn phi phách tán, thì ra cái miệng con rồng đang từ từ khép lại.
Bấy giá», chá»— đứng cá»§a Giang Thanh cách hàm rồng còn cao sáu trượng, chàng tá»± nghÄ© khinh công cá»§a mình khó nổi vượt qua. Nhưng chính vào lúc đó thì hình ảnh nghÄ©a phụ nổi lên trong tâm trí, Giang Thanh lẩm bẩm :
- Không! Ta không thể chết, ta còn phải cứu nghĩa phụ!
Chàng quát to má»™t tiếng, thu hết toàn lá»±c cất mình bay vá»t lên. Chân cừa chấm lên hàm rồng thì miệng rồng đã khép lại, chỉ còn đủ chá»— cho má»™t ngưá»i chui ra.
Chàng lập tức dùng chiêu Ngá»c Nữ Äầu Thoa bay mình nhanh như má»™t con thoi xuyên qua khung cá»­i. Hai bàn chân cá»§a chàng vừa thoát ra khá»i cá»­a miệng thì má»™t tiếng cốp vang lên, miệng rồng đã ngậm kín lại. Giang Thanh cách cái chết chỉ có đưá»ng tÆ¡ kẽ tóc.
Ra khá»i miệng rồng rồi, thân hình Giang Thanh như má»™t con diá»u đứt dây bay lÆ¡ lững giữa không trung rồi rá»›t xuống.
Äứng vững trên mặt đất rồi, Giang Thanh lấy hÆ¡i thở lại cho Ä‘iá»u hòa, nhìn lại khắp châu thân mình bị thương be bét.
Chưa kịp mừng thì thấy bốn bên tám hướng, núi rừng rầm rầm chuyển động, cả má»™t thung lÅ©ng dưá»ng như đắm chcìm trong má»™t trận động đất kinh hồn.
Sợ quá, Giang Thanh chạy bay vỠphía trước nấp sau một hòn đá thật ta. Trong lúc đó, bốn bỠcát bay đát chạy, ngoài tiếng động đất ra còn nổi lên những tiếng gió gào thét hãi hùng.
Giang Thanh thu mình sau mõm đá để trốn.
Tiếng rầm rầm chuyển động càng lâu càng kịch liệt, giá» phút này Giang Thanh má»›i hiểu thấm thía bốn chữ trá»i long đất lở. Giang Thanh khẽ lén ló đầu ra dòm...
Trá»i! Con rồng khổng lồ bằng đá kia giỠđây từ từ sụp đổ, rồi chìm lần, chìm lần vào lòng đất.
Không bao lâu, sức chuyển động dần đần lắng dịu rồi im hẳn. Một bầu không khí vắng lặng âm u lại bao trùm cái thung lũng.
Äằng Tây, má»™t vầng trăng lạnh lẽo vẫn treo lÆ¡ lững ở đầu non. Giang Thanh uể oải đứng dậy, phá»§i bụi xung quanh mình, định thần nhìn kỹ quả thật Tá»­ Long bí huyệt đã hoàn toàn mất dạng. Chá»— đó giỠđây đã là má»™t cái đầm mênh mông bát ngát.
Giang Thanh sững sốt kinh hoàng mò chiếc bá»c trên mình, thấy hai con Kim Long vẫn còn cá»±a quậy ở trong đó. Chiếc há»™p bằng ngá»c trắng và chiếc sừng cá»§a con chim vẫn còn nằm im bên cạnh. Chàng sá»­a soạn lại cho chu đáo, rồi vắt những món đồ đó lên vai, chệch choạng ra vá»...
Äến lúc này, Giang Thanh má»›i phát giác má»™t việc đáng buồn là những tia máu từ trong con mắt cá»§a quái vật bắn vào đầu vào mình chàng giỠđây nó dính khắn vào da thịt, không thể nào chùi bá» hay gá»™t rá»­a cho được.
Tuy vậy, mục đích đã đạt, tâm hồn chàng trở lại thanh thản vô cùng, lần mò trở ra chỗ hiểm, tìm vỠnơi mối dây đã thòng xuống ban nãy.
Tài sản của samacvuong

  #4  
Old 29-03-2008, 02:08 PM
samacvuong's Avatar
samacvuong samacvuong is offline
Quá»· Vương Äại Lão Gia
 
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: ha noi
Bài gởi: 613
Thá»i gian online: 1 giá» 27 phút 20 giây
Xu: 0
Thanks: 79
Thanked 105 Times in 10 Posts
NHƯ LAI THẦN CHƯỞNG: Hồi 4

NHƯ LAI THẦN CHƯỞNG: Hồi 4
(KHUYẾT DANH)

Trá»i dần dần sáng, đằng Äông đã rạng ánh hồng, nhưng dưới đáy Âm Dương cốc vẫn còn Ä‘en tối mịt mù.
Trong lá»›p sương dày đặc, má»™t bóng ngưá»i sá» soạng tìm kiếm...
Äó chính là Giang Thanh, chàng Ä‘ang sá» soạng tìm mối dây đã thòng mình xuống đó. Äầu cổ Giang Thanh bị má»™t lá»›p máu đỠlòm dính khắn vào, lại thêm quần áo be bét, tóc tai rối bá»i, má»›i nhác trông thật dá»… sợ.
Thở dài một tiếng, chàng uể oải ngồi xuống nghỉ mệt, vi sương mù dày quá, chàng tìm chưa ra mối dây. Thẫn thỠnhìn những vết máu bám trên mình, trong lòng Giang Thanh nổi lên một nổi buồn vơ vẩn, chàng cố sức cào cấu mà nó chẳng chịu tróc ra.
Giang Thanh trong lòng thầm nghĩ :
“Äợi chốc nữa sương mù tan, mình sẽ tìm mối dây cÅ©ng không muá»™n, bây giá» hãy nghỉ mệt trước đã.â€
Vừa muốn ngả lưng ra đánh má»™t giấc, thình lình thoáng nghe đâu đây có tiếng hÆ¡i thở cá»§a má»™t ngưá»i.
Giang Thanh phản ứng thật nhạy, rúng mình nhảy vá»t tá»›i trước, quay đầu nhìn lại rõ ràng thấy má»™t gã thư sinh mặc áo trắng phau, thân hình cao lá»›n Ä‘ang đứng phía sau mình chừng độ ba bước.
Trên gương mặt tuấn tú cá»§a gã thư sinh kia Ä‘ang nở má»™t nụ cưá»i khó hiểu.
Giang Thanh kinh ngạc.
Chàng biết rằng từ khi hai mạch Nhiệm Äốc được nghÄ©a phụ đã thông thì tá» tai sáng mắt vô cùng.
Chung quanh mình trong vòng ba trượng, dù má»™t cánh hoa rÆ¡i má»™t chiếc lá rụng, chàng cÅ©ng phát giác được. Nhưng ngưá»i thư sinh áo trắng này đứng sát mình ba bước mà chưa hay, thì khinh công cá»§a ngưá»i này thật đến mức siêu đăng phi phàm.
Thư sinh áo trắng mỉm cưá»i, không thấy thân hình ông ta cá»­ động, nhưng đã lướt tá»›i trước mặt Giang Thanh như má»™t cÆ¡n gió thoảng.
Giang Thanh kinh hoảng rút lui một bước, quắc mắt nhìn chằm chằm vào gã thư sinh tuổi trung niên đó.
Im lặng một hồi, thư sinh khe khẽ hé miệng nói :
- Tiểu huynh đệ này chắc là từ trong Tử Long bí huyệt ra đây?
Äôi mắt cá»§a Giang Thanh nhìn chằm chặp vào cái nụ cưá»i khó hiểu trên môi ngưá»i thư sinh, miá»…n cưỡng gật đầu.
Thư sinh lại nói :
- Vậy thì... cặp Kim Long trong huyệt và chiếc há»™p bằng ngá»c trắng kia chắc tiểu huynh đệ đã lấy được?
Giang Thanh thấy thái độ cá»§a gã thư sinh này thật là trầm lặng, ngoài nụ cưá»i khó hiểu trên môi ra, không còn cảm giác hỉ ná»™ ái ố nào lá»™ ra nét mặt. Chàng có cảm nghÄ© rằng giá mà trá»i sập bên lưng chắc cÅ©ng không làm kinh động ông ta được.
Thấy ngưá»i này nói má»™t câu trúng phóc, Giang Thanh lại miá»…n cưỡng gật đầu. Ngưá»i áo trắng đưa mắt nhìn quanh tứ phía, thong thả há»i :
- Vậy thì tiểu huynh đệ định mang hai món bảo vật ấy đi đâu, tiểu huynh đệ có biết cách sử dụng hai món ấy không?
Giang Thanh thấy ngưá»i áo trắng càng há»i càng Ä‘i sâu vào vấn Ä‘á», bất giác lá»™ vẻ há»n giận, trả lá»i gắt gá»ng :
- Những Ä‘iá»u ấy xin các hạ đừng lo nghÄ© tá»›i, tại hạ tá»± nhiên biết cách sá»­ dụng!
Ngưá»i áo trắng lại khẽ mỉm cưá»i :
- Có gan đấy! Hai mươi năm nay chưa từng có má»™t ngưá»i nào đứng trước mặt ta mà nói má»™t câu khó nghe như vậy!
Giang Thanh hừ, ưỡn ngực nói :
- Thôi tại hạ kiếu!
Nói rồi cất bước lui ra.
Äi chưa được mưá»i bước, thì sau lưng có má»™t tiếng gá»i nhá» vang lên :
- Trở lại!
Hai tiếng trở lại đơn sÆ¡ giản dị này hàm xúc biết bao nhiêu uy nghiêm phương phất, dưá»ng như có má»™t tiá»m lục phi thưá»ng làm cho ngưá»i ta nghe qua phải tâm cang rúng động.
Giang Thanh bất giác phải quay nhìn trở lại há»i :
- Ông muốn gì? Tại hạ ngu dốt nhưng không phải là ngưá»i dá»… khinh thưá»ng đâu!
Ngưá»i áo trắng vẫn giữ má»™t má»±c ôn hòa Ä‘iá»m đạm nói :
- Chỉ má»™t Ä‘iá»u mi dám đơn thân độc mã vào Tá»­ Long bí huyệt, ta cÅ©ng biết ngươi có má»™t đởm lá»±c phi thưá»ng.
Äôi mắt nhìn chằm vào Giang Thanh nói tiếp :
- Thú thật vá»›i tiểu huynh đệ, ta trải đưá»ng xa vạn dặm tá»›i đây, mục đích là muốn tìm vật quý ở trong huyệt...
Giang Thanh giật mình tháo lui một bước, sẵn sàng nghênh địch.
Ngưá»i áo trắng lại nở má»™t nụ cưá»i lãnh đạm :
- Ngươi đừng sợ, ta không bao giá» cưỡng ép ngưá»i khác. Nếu ta muốn chiếm Ä‘oạt thì... khà khà.. thì mưá»i ngưá»i như ngươi cÅ©ng không chống cá»± nổi!
Giang Thanh bị những câu nói ná»­a cứng ná»­a má»m, ná»­a đùa ná»­a thật cá»§a ngưá»i áo trắng làm cho hÆ¡i giận sôi lên, gắt :
- Ông muốn gì?
Ngưá»i áo trắng Ä‘iá»m đạm trả lá»i :
- Ta trèo non lặn suối đến đây là muốn tìm cho được bảo vật trong Tá»­ Long bí huyệt, nhưng vì đến trá»… nên không cưỡng Ä‘oạt cá»§a nhà ngươi. Thôi! Ta định như vầy, ngươi trao cho ta cặp Kim Long ở sau lưng nhà ngươi đó, ta truyá»n lại cho ngươi má»™t môn võ tuyệt diệu nhất trần gian gá»i là Ä‘iá»u kiện để trao đổi!
Giang Thanh cả giận nói :
- Ta không thiết.
Giang Thanh những tưởng là mình nói câu này ra sẽ làm cho đối phương cả giận, nên liá»n vận khí ÄÆ¡n Äiá»n sẵn sàng ứng chiến. Nào ngá», ngưá»i áo trắng vẫn Ä‘iá»m đạm nói :
- Ta thật cảm mến gan dạ cá»§a nhà ngươi, nhưng ngươi có biết đâu tuyệt kỹ mà ta sắp truyá»n cho ngươi đây anh hùng hào kiệt khắp bốn biển giang hồ ngày đêm Ä‘ang sao ước, đó là Thất Hoàn Trảm. Như vậy sá»± trao đổi này ngươi không lá»—...
Nói vừa dứt lá»i thì mở bừng đôi mắt hào quang đổ ra lóng lánh nhìn thẳng vào mặt Giang Thanh gằn giá»ng :
- Ngươi nên nghÄ© kỹ, ta vốn có thể dùng võ lá»±c để cưỡng Ä‘oạt cá»§a ngươi, nhưng ta không làm như thế mà lại truyá»n dạy cho ngươi má»™t môn võ quý báu nhứt trong võ lâm, vậy thì ngươi nghÄ© sao?
Giang Thanh bị luồng nhãn quang cá»§a ngưá»i này uy hiếp cả sợ tháo lui má»™t bước. Sau má»™t giây suy nghÄ©, chàng hiên ngang trả lá»i :
- Tại hạ biết ông võ nghệ cao cưá»ng, nhưng vá»›i Ä‘iá»u kiện đó tại hạ thật không thể nào tuân lệnh!
Ngưá»i áo trắng bình nhật sống trong cảnh tiá»n hô hậu á»§ng, võ lâm nghe tên thảy Ä‘á»u khiếp vía, lá»i nói cá»§a ông ta không má»™t ngưá»i dám cưỡng lại, mà ngày nay bị má»™t ngưá»i trẻ tuổi vô danh ngang nhiên chống đối như vậy, thật là má»™t sá»± bất ngá», nhưng ông ta vẫn không nổi nóng, thong thả nói :
- Hôm nay ta phí rất nhiá»u lá»i để nói chuyện vá»›i ngươi là má»™t việc ngoại lệ đó! Ngươi nên biết Trưá»ng Ly Nhất Äiểu không có thì giỠđể nói chuyệt lôi thôi!
Bốn tiếng Trưá»ng Ly Nhất Äiểu đập vào màn tai cá»§a Giang Thanh như bốn tiếng sét kinh hồn, chàng tái xanh mặt, tháo lui thêm vài bước để thá»§ thế.
Trên môi cá»§a ngưá»i áo trắng bấy giá» thoáng qua má»™t nét thật là đắc ý há»i :
- Sao... ngươi nghĩ sao? Ngoài việc tặng ngươi tuyệt kỹ Thất Hoàn Trảm, ta còn chịu trách nhiệm đưa ngươi vỠđến nơi đến chốn!
Lúc này, Giang Thanh tinh thần bấn loạn, bốn chữ Trưá»ng Ly Nhất Äiểu làm cho chàng mất cả bình tÄ©nh, nhưng thình lình hình ảnh gầy gò bệnh hoạn cá»§a Lệ Vật Thần bá»—ng nổi lên, chàng nghÄ© rằng ông ta Ä‘ang mong má»i vào cặp Kim Long này để trị bệnh.
Hình ảnh ấy vừa nổi lên trong trí, Giang Thanh lập tức quắc mắt hiên ngang nhìn Trưá»ng Ly Nhất Äiểu cất cao giá»ng :
- Té ra ông đây là má»™t ngưá»i tăm tiếng lừng lẫy.
Trưá»ng Ly Nhất Äiểu lão tiá»n bối, oai danh cá»§a tiá»n bối tại hạ đã biết từ lâu, bất cứ mệnh lệnh nào cá»§a tiá»n bối tại hạ cÅ©ng tuân theo, nhưng tiếc rằng việc này quan hệ đến sinh mạng cá»§a nghÄ©a phụ, nên xin tiá»n bối thứ lá»—i cho kẻ hèn không thể làm theo ý muốn cá»§a tiá»n bối được.
Trưá»ng Ly Nhất Äiểu nở má»™t nụ cưá»i lạnh nhạt :
- Ờ! Hay là ngươi muốn cùng ta so qua vài miếng võ?
Giang Thanh đôi mắt cÅ©ng đổ hào quang nghÄ© rằng đối phương là má»™t ngưá»i danh trấn giang hồ số má»™t, số hai trong làng võ, nhưng ta vì bệnh tình cá»§a nghÄ©a phụ mà đổi lấy sinh mạng thì cÅ©ng không sao.
NghÄ© đến đây, tinh thần vùng phấn khởi, chàng trả lá»i bằng má»™t câu đầy hào khi :
- Tiá»n bối muốn ép như vậy thì tại hạ cÅ©ng xinh hầu vài chiêu xem sao?
Trưá»ng Ly Nhất Äiểu đối vá»›i chàng trai xấu xí mà gan ruá»™t cùng mình, bá»—ng nảy ra má»™t chút tình cảm, vì con nhà võ lúc nào cÅ©ng tôn kính những con ngưá»i trá»ng Ä‘iá»u nhân nghÄ©a, xem thưá»ng cái chết. Ông ta lại nói :
- Thôi ta định như vầy, nếu ngươi mà chịu nổi ta mưá»i chiêu thì không những ta không lấy cặp Kim Long cá»§a nhà ngươi mà còn truyá»n thụ cho ngươi Thất Hoàn Trảm nữa.
Giang Thanh nghe nói trống ngá»±c nổi thình thình, chàng biết rằng Trưá»ng Ly Nhất Äiểu Vệ Tây tung ra mưá»i chiêu võ chính là bình sanh sở há»c, vá»›i tài bá»™ cá»§a chàng e rằng phải thua trong vòng ba hiệp. Giang Thanh Ä‘ang ở trong tình trạng kinh hoàng thì thình lình hình ảnh hai chiêu Phật Quan SÆ¡ Hiện và Kim Äảng Phật Quang cá»§a Như Lai thần chưởng thoáng hiện trên trong trí, chàng bá»—ng cảm thấy mình gan dạ phi thưá»ng, lá»›n tiếng trả lá»i :
- Vệ lão tiá»n bối đã định như vậy, thì tại hạ nghÄ© rằng cung kính bất tòng mạng!
Vệ Tây nghe Giang Thanh nói chịu đấu vá»›i mình mưá»i chiêu, bất giác bàng hoàng do dá»±, nhưng chỉ trong nháy mắt rồi lấy lại sá»± bình tÄ©nh nghÄ© thầm :
“Cái thằng này có tà thuật không, ta không tin nói chịu nổi mưá»i chiêu cá»§a ta!â€
Trong lúc đó, Giang Thanh đã tháo lui ba bước, xuống tấn vững, quắc mắt nhìn chòng chá»c vào Trưá»ng Ly Nhất Äiểu. Vệ Tây nở má»™t nụ cưá»i rất tươi, nói nho nhá» :
- Huynh đệ... cẩn thận nhé!
Rồi phóng ra một chưởng nhẹ nhàng lã lướt vỗ vào vai của Giang Thanh. BỠngoài xem tuy êm dịu vô cùng, nhưng tốc độ của nó thật là nhanh không thể tả. Chưa kịp chớp mắt thì bàn tay của Vệ Tây đã chạm vào áo của Giang Thanh.
Giang Thanh rợn tóc gáy, lách sang một bước vừa vặn tránh thoát, nhưng tâm trạng hết sức hãi hùng.
Vệ Tây cưá»i thong thả đếm :
- Chiêu thứ nhất!
Nói rồi bàn tay tả vung lên biến thành trăm trăm ngàn ngàn bàn tay, rồi thình lình chá»™p xuống. Giang Thanh nhác thấy bốn bá» bóng tay cá»§a đối thá»§ chập chá»n chận hết tất cả những đưá»ng rút lui, má»—i má»™t ngón tay cá»§a Trưá»ng Ly Nhất Äiểu Vệ Tây Ä‘á»u chá»±c hở muốn Ä‘iểm vào hai đại huyệt trên thân thể chàng.
Giang Thanh quát to má»™t tiếng, dùng Lăng Ba chưởng cá»§a phái Ná»™ Giang sá»­ dụng liên tiếp hai chiêu liên hoàn Phù Ba Chế Anh, Ba Äào Như Dõng nhanh như chá»›p đảo mình rút lui năm bước, thế như sóng vá»— nước xô, hùng hồn khôn tả.
Thật ngoài sự tưởng tượng của Vệ Tây, ông ta kinh ngạc “ý†lên một tiếng, rồi rút tay trở vỠđể ngăn ngừa hai đòn liên hoàn của Giang Thanh, miệng vẫn thong thả đếm :
- Chiêu thứ hai!
Tiếng đếm vừa dứt, hai cánh tay của ông ta vung tròn ra vây chặt Giang Thanh vào giữa, rồi bất thình lình dùng một bàn tay bắt từ trên ép xuống.
Giang Thanh bị vây trong hai cánh tay cá»§a Trưá»ng Ly Nhất Äiểu, còn Ä‘ang ngÆ¡ ngác thì sức mạnh đã từ trên ép xuống, cưá»i nghe lá»— tai cá»§a mình lùng bùng, thân huyết mạch cÆ¡ hồ như chảy ngược, mặt mày choáng váng gần như nghẹt thở.
Vùng cắn răng há»›p hÆ¡i cương khí, chàng quát to má»™t tiếng, sá»­ dụng má»™t thế Phật Quan SÆ¡ Hiện. Tai nghe bốn bên gió dậy ào ào, hai luồng sức mạnh chạm vào nhau vang lên má»™t tiếng bùng khá»§ng khiếp, thân hình cá»§a Giang Thanh bị bắn ra xa hÆ¡n má»™t trượng, còn Trưá»ng Ly Nhất Äiểu Vệ Tây cÅ©ng lảo đão cÆ¡ hồ muốn té.
Trên gương mặt lạnh lùng Ä‘anh đá cá»§a Trưá»ng Ly Nhất Äiểu lúc bấy giá» nổi lên má»™t niá»m thắc mắc, ông ta thong thả ngá»­a mặt nhìn trá»i, dưá»ng như Ä‘ang suy nghÄ© việc gì vô cùng quan hệ.
Giang Thanh lộn mèo mấy vòng, rồi đứng dậy nói :
- Vệ lão tiá»n bối, chiêu thứ tư rồi nhé!
Vệ Tây mÆ¡ màng như ngưá»i trong má»™ng, không đếm xỉa đến lá»i nói cá»§a Giang Thanh, đôi mắt dán chặt lên ná»n trá»i xanh thẳm, dưá»ng như ngưá»i Ä‘ang đứng trước má»™t bài toán nan giải.
Ông ta nghÄ© rằng, ngưá»i con trai xấu xí này kinh nghiệm thật còn non, nhưng tại sao ná»™i lá»±c lại hùng hồn thâm hậu, có thể biểu diá»…n má»™t cách khôn khéo nhất trần gian để chá»i lại Há»—n Nguyên Chân Khí cá»§a ông ta.
Giang Thanh thấy Trưá»ng Ly Nhất Äiểu ngá»› ngẩn cÅ©ng đứng xuôi tay nhìn ông ta trân trối. Bá»—ng thình lình Vệ Tây quát to má»™t tiếng, vung bàn tay ra chá»™p mạnh má»™t cái vào vai hữu cá»§a Giang Thanh.
Cùng má»™t lúc, Giang Thanh cảm thấy trong những huyệt nằm rải rác trên ngá»±c trên vai cá»§a mình như: Thiên Môn, Tá»± Cốt, Tý Cách, Ngá»c Ly, Thốn Giao, Vân Môn, Phá»§ Äài Ä‘á»u bị uy hiếp mãnh liệt bởi chiêu thế kinh dị cá»§a đối phương.
Sợ quá, Giang Thanh vung bàn tay hữu ra biến thành trăng ngàn bàn tay để đón chiêu cá»§a đối phương. Äồng thá»i, cánh tay hữu vẽ má»™t vòng tròn rồi thình lình tung ra má»™t chưởng hết sức bình sanh từ trong cái vòng tròn ấy đánh tá»t ra chiêu Phật Quan SÆ¡ Hiện.
Trưá»ng Ly Nhất Äiểu buông ra má»™t tiếng cưá»i hậm há»±c, thấy rằng mình có thể dùng thế Phương Viên Phân Quang để phá vở thế tấn công cá»§a đối phương, nhưng hai luồng kình lá»±c vừa gặp nhau, ông ta cảm thấy đối phương dưá»ng như có má»™t ná»™i lá»±c liên miên bất tuyệt như trưá»ng giang, như đại hải. Bất đắc dÄ© ông phải đổi thành thế Hưng Ba Trợ Lãng hòa lẫn trong Há»—n Nguyên Chân Khí để chống lại.
Má»™t tiếng bùng kinh rợn lại vang lên, Giang Thanh lại té lá»™n mèo trên mặt đất, còn sắc mặt cá»§a Trưá»ng Ly Nhất Äiểu Vệ Tây lại đỠbừng vì e thẹn.
Lần này ông đã mất hết bình tĩnh, không chỠGiang Thanh trỗi dậy, chồm tới đánh với theo hai chưởng. Trong lúc Giang Thanh đang bật dậy nửa chừng, thì ba bên bốn bỠsức mạnh đã ép tới, cơ hồ như bị nghẹt thở, anh ta la hoảng.
- Chiêu thứ bảy!
Nói rồi mưá»i ngón tay cá»§a anh ta đưa phắc ra chập chá»n như mưá»i thanh kiếm bén. Mưá»i ngón tay Ä‘i đến đâu thì vang ra tiếng gió vì vèo đến đó, uy thế thật dÅ©ng mãnh phi thưá»ng.
Vệ Tây quát to một tiếng, đảo tròn thân hình như chiếc chong chóng, liên tiếp trảm ra bảy thế, tung ra bảy đá liên hoàn trông rất đẹp mắt, khí thế lại hung hiểm vô cùng.
Hai ngưá»i quây quần vá»›i nhau lông lốc, sau hai tiếng quát rợn ngưá»i, cả hai Ä‘á»u tách rá»i nhau. Nhưng Trưá»ng Ly Nhất Äiểu không kịp dừng chân lại, quát to má»™t tiếng, chồm tá»›i bằng tốc độ ngoài sá»± tưởng tưởng vây chặt lấy Giang Thanh. Thân hình ông ta xoay tròn như má»™t bánh xe khổng lồ trong cái bóng mỠđó tung ra liên tiếp không biết bao nhiêu là quyá»n cước, khí thế như tưá»ng đồng vách sắt, như cuồng phong bạo vÅ© thật chưa từng thấy. Äó chính là các bí quyết không truyá»n cho ai :
Thất Hoàn Trảm.
Thình lình có má»™t tiếng thét hãi hùng vang lên, má»™t bóng ngưá»i bị đánh bật ra ngoài vòng chiến.
Không ai xa lạ, kẻ ấy chính là Giang Thanh, vì chịu đựng không nổi thần công cái thế cá»§a Trưá»ng Ly Nhất Äiểu, chàng lãnh lấy má»™t chưởng đích đáng bật ngược ra ngoài.
Trong lúc ấy, Giang Thanh đang nằm sóng soài trên mặt đất, thì Vệ Tây lại gầm lên một tiếng, tung mình bay tới như một con chim khổng lồ sà xuống đỉnh đầu của chàng.
Trong lúc đó, Giang Thanh đã mửa ra một bụm máu tươi, mặt mày choáng váng, vừa thấy chiếc bóng của Vệ Tây sà xuống, vội cắn răng lăn tròn ra một bên, kêu lên khủng khiếp :
- Ông nuốt lá»i à? Äã hÆ¡n mưá»i chiêu rồi!
Thân hình cá»§a Trưá»ng Ly Nhất Äiểu Vệ Tây Ä‘ang lÆ¡ lững giữa không trung nghe câu nói ấy, bá»—ng buông ra má»™t chuá»—i cưá»i ròn rã, chưởng lá»±c cá»§a ông vừa má»›i tuôn ra thì cắn đánh ép làm cho vạt sang hai phía...
Hai tiếng bốp vang lên, hai miếng đá bên cạnh mình của Giang Thanh trúng chưởng nát ngướu như tương, bụi bay mù mịt. Giang Thanh kinh hoàng đến ríu lưỡi ra, hơi thở dồn dập, mặc máu căng thẳng gần như sắp đứt.
Còn Trưá»ng Ly Nhất Äiểu Vệ Tây thì thẫn thỠđứng xuôi tay bên cạnh không biết ông ta Ä‘ang há»n giận, Ä‘ang ăn năn hay Ä‘ang nghÄ© gì nữa.
Ông mÆ¡ hồ không biết ngưá»i trai xấu xí này chỉ dùng Ä‘i dùng lại hai chiêu quái dị mà tránh thoát dưới móng vuốt cá»§a tá»­ thần. Ông ta vẫn ngá»­a mặt nhìn làn sương má»ng dần dần tan biến ở đầu non mà bàng hoàng như ngưá»i nhập má»™ng.
Giang Thanh lúc bây giá» ngồi xếp bằng tròn nhắm mắt Ä‘iá»u công dưỡng khí. Hai con hổ nãy giá» gá»m nhau, lúc bấy giá» Ä‘á»u trầm mặc, má»™t ngưá»i ngá»­a mặt nhìn trá»i trầm tư mặc tưởng.
Trên gương mặt trong khoảnh khắc mà có trăm ngàn biến đổi, còn má»™t ngưá»i thì tâm tư phẳng lặng ngồi Ä‘iá»u khí luyện công.
Cả hai dưá»ng như quyên hẳn việc mình Ä‘ang trải qua má»™t trận chiến kinh khiếp hãi hùng. Gần ná»­a canh giá» sau, Giang Thanh má»›i mở bừng đôi mắt dậy, đúng vào lúc Vệ Tây thình lình quát há»i :
- Thằng nhỠkia, hai chiêu lúc nãy có phải là Như Lai thần chưởng không?
Giang Thanh trợn trừng đôi mắt nhìn ông ta gật đầu.
Vệ Tây lại há»i tiếp :
- Chưởng pháp tuyệt kỹ này có phải Nhất Tà, má»™t trong ba ngưá»i Nhất Tà, Song Phi, Tam Tuyệt chưởng hay không?
Giang Thanh suy nghĩ giây lâu rồi lại gật đầu.
Vệ Tây chắc lưỡi ngá»­a mặt lên trá»i lẩm bẩm :
- Thật là lạ lùng! Tà Thần nếu chưa chết thì phải hơn trăm tuổi, thật là khó tin...
Ông ta than thở má»™t hồi rồi lại cúi xuống há»i Giang Thanh :
- Mi tên gì?
Giang Thanh trả lá»i :
- Tại hạ tên Giang Thanh!
Vệ Tây há»i tiếp :
- Tà Thần thật là chưa chết?
Rồi trên sắc mặt ông ta lộ vẻ thật là khó tả, than thở rằng :
- Hồi ấy uy danh cá»§a Tà Thần Lệ Vật Tà biết bao lừng lẫy trong sáu mươi năm trở vá» trước. Sau má»™t trận chiến kinh khiếp bên bá» Tiêu Thá»§y, ngưá»i ta ngá» rằng ông đã qua Ä‘á»i! Thật không ngá» ngày nay ông ta lại còn sống trên dương thế!
Giang Thanh nghe lá»i lẽ cá»§a Vệ Tây dưá»ng như nếu Tà Thần mà còn sống thì thật là má»™t Ä‘iá»u bất hạnh cho ông ta vậy.
Giang Thanh bất giác há»i :
- Vệ lão tiá»n bối, xin cho phép tại hạ há»i má»™t Ä‘iá»u :
chẳng hay nghÄ©a phụ tôi nếu còn sống trên dương thế thì có Ä‘iá»u chi đáng làm cho tiá»n bối than thở như vậy?
Vệ Tây nghe há»i giật mình đáp :
- Sao? Tà Thần là nghĩa phụ của ngươi à, lại một chuyện lạ...!
Ông ta suy nghĩ một hồi rồi lại chân thành nói tiếp :
- Thú thật sáu mươi năm vá» trước, khi mà tiếng tăm cá»§a Nhất Tà Song Phi Tam Tuyệt chưởng Ä‘ang vang dá»™i trong võ lâm, thì ta chỉ là má»™t thằng con nít... nhưng... khi ta thành danh rồi, thì ba ngưá»i này không còn nữa. Từ trước đến nay, ta thật không phục há», nghÄ© rằng chẳng qua là may mắn mà được chút hư danh thôi! Ta thật tiếc rằng tại sao ta sinh trá»… hai mươi năm, bằng không thì ta sẽ so tài vá»›i hỠđể phân cao thấp. Hừ! Gần đây, hai mươi năm nay ta ngang dá»c trên giang hồ không gặp ngưá»i đối thá»§, tưởng rằng tài ba cao cưá»ng lắm...
Ông ta đưa mắt nhìn Giang Thanh thở dài, nói :
- Nào ngỠhôm nay ta gặp ngươi mà không chiếm đặng ưu thế. Ngươi chỉ biết được hai chiêu trong Như Lai thần chưởng mà lợi hại như vậy, nếu Tà Thần mà đến đây thì ta thật là không phải đối thủ của ông ta.
Giang Thanh nghe đến đây mới sực tỉnh thì ra Vệ Tây cũng vì chút hư danh mà e ngại nghĩa phụ chàng còn sống. Chàng than dài nghĩ thầm :
“Trên Ä‘á»i này con ngưá»i bị bả hư danh làm cho hệ lụy thật quá nhiá»u!â€
Chàng còn Ä‘ang suy nghÄ© thì Trưá»ng Ly Nhất Äiểu Vệ Tây đã lấy lại sắc mặt bình tÄ©nh Ä‘iá»m đạm như xưa, há»i :
- Lệ lão tiá»n bối chắc còn mạnh giá»i, ngươi đã lạy ông ta làm nghÄ©a phụ đã lâu mau rồi?
Giang Thanh không dám nói thật :
- Cám Æ¡n tiá»n bối có lòng biết đến, nghÄ©a phụ cá»§a tôi vẫn mạnh giá»i như thưá»ng, còn tôi lạy ngưá»i để làm nghÄ©a tá»­ thì chỉ má»™t tháng nay mà thôi!
Nói rồi rút miếng Châu Ngá»c Hàn Cốt lệnh đưa ra khoe cho Vệ Tây xem.
Vệ Tây thò tay tiếp lấy ngắm xem, thấy trên mặt miếng thẻ bằng ngá»c này có khắc ba lóng xương khô, trình bày thật tinh vi sắc sảo.
Vệ Tây lẩm bẩm :
- Äúng! Äây là tín vật cá»§a Tà Thần...
Ông ta mân mê má»™t hồi rồi trả lại cho Giang Thanh, cưá»i rằng :
- Ngươi hãy đứng dậy, ta sẽ truyá»n Thất Hoàn Trảm cho ngươi!
Giang Thanh mừng rỡ và dợm đứng dậy, thì lại loạng choạng suýt té vì khắp châu thân đang đau nhức vì những viết thương dồn dập.
Vệ Tây thấy vậy cưá»i nói :
- À suýt nữa ta quên, ngươi đã bị Hỗn Nguyên khí công của ta làm cho thỠthương.
Giang Thanh nghe nói giật mình kinh hãi nghĩ thầm :
“Té ra ban nãy mình đã bị Há»—n Nguyên khí công làm cho thá» thương.â€
Vệ Tây cưá»i nói :
- Không sao, để ta cho thuốc, sau mưá»i hai ngày ngươi sẽ bình phục như xưa!
Nói rồi thò tay vào túi rút ra chiếc lá» trắng đổ ra má»™t viên thuốc thÆ¡m tho ngào ngạt nhét vào miệng cá»§a Giang Thanh. Nuốt xong viên thuốc, Giang Thanh cảm thấy châu thân mát rượi, toàn thân thoải mái vô cùng. Chàng lại ngồi xếp bằng tròn Ä‘iá»u công dưỡng khí. Má»™t lúc sau má»›i mở mắt thấy Trưá»ng Ly Nhất Äiểu Vệ Tây đương nhìn chằm vào mình, trong ánh mắt lá»™ vẻ do dá»± bàng hoàng.
Ãnh mắt cá»§a ông ta vừa chạm vào phải ánh mắt cá»§a Giang Thanh thì vá»™i vàng lẩn trốn.
Giang Thanh biết đâu rằng trong lúc chàng đang nhắm mắt luyện công thì Vệ Tây mấy lần đã muốn tung ra sát thủ nhưng vì một chút do dự của ông ta mà Giang Thanh thoát chết.
Trong tâm tư cá»§a Vệ Tây Ä‘ang có hai luồng tư tưởng tranh thá»§ vá»›i nhau, ná»­a muốn giết Giang Thanh để Ä‘oạt cá»§a quý, mà ná»­a lại mến phục cái ngưá»i trẻ tuổi mà gan dạ này.
Trong lúc ông ta đang bàng hoàng do dự thì Giang Thanh cũng vừa luyện công xong.
Trưá»ng Ly Nhất Äiểu như ngưá»i sá»±c tỉnh cÆ¡n mê, cưá»i lá»›n nói :
- Ngươi hãy đứng dậy, thừa dịp nÆ¡i đây vắng ngưá»i, ta truyá»n ngay Thất Hoàn Trảm cho ngươi!
Giang Thanh dạ rân má»™t tiếng, rồi đứng dậy, coi theo Ä‘iệu bá»™ cá»§a Vệ Tây mà há»c từng chiêu má»™t.
Vệ Tây vừa biểu diễn, miệng vừa giảng giải phương pháp sử dụng và cái tinh diệu của Thất Hoàn Trảm.
Giang Thanh tập tung hết tinh thần để lãnh há»™i ý cá»§a Trưá»ng Ly Nhất Äiểu. Thất Hoàn Trảm tuy chỉ vá»n vẹn có bảy chiêu, nhưng mà phức tạp vô cùng, biến ảo thiên hình vạn trạng. Sá»± cao thâm cá»§a nó thật là không thể nào Ä‘o lưá»ng cho được.
Gần hai canh giá», Giang Thanh má»›i lãnh há»™i hết.
Chàng lại tuần tự biểu diễn thêm ba lần nữa cho Vệ Tây xem, ông ta mừng rỡ nói :
- Ngươi thật là thông minh cái thế, sau này tất có làm nên một việc lừng lẫy trong giới võ lâm.
Ông ta lại nói :
- Thôi chúng ta đi!
Giang Thanh tuy thấy lòng tốt cá»§a Trưá»ng Ly Nhất Äiểu, nhưng cÅ©ng không dám tiết lá»™ chá»— ở cá»§a nghÄ©a phụ, nên lầm lÅ©i Ä‘i theo ông ta.
Lúc ấy trá»i đã sáng hẳn, vừa Ä‘i Trưá»ng Ly Nhất Äiểu Vệ Tây vừa há»i :
- Sao mình mẩy nhà ngươi dính đầy máu như vậy?
Giang Thanh bèn thuật lại việc trong Tử Long bí huyệt cho Vệ Tây nghe.
Vệ Tây nghe xong suy nghĩ rất lâu, rồi mới “à†lên một tiếng :
- Không sao! Không sao! Con quái vật ở trong vÅ©ng nước đỠđó tên là Ma Ly, mà nước đỠtrong đó gá»i là Thoát CÆ¡ Äá»™c Giao. Nếu dính vào mình thì không bao giá» gá»™t rá»­a ra được. Phải đợi đúng má»™t năm sau, nó má»›i tá»± nhiên tróc ra và Ä‘em theo má»™t lá»›p da cá»§a mình.
Giang Thanh nghe nói trong lòng kinh sợ, nghĩ rằng :
“Ta đã xấu xí rồi, nếu tróc thêm má»™t lá»›p da nữa thì còn đâu...†Hai ngưá»i vừa Ä‘i vừa chuyện trò vui vẻ.
Bỗng thình lình Vệ Tây đưa tay ra phía trước chỉ vào một khe đá nói :
- Ai ngồi ở trong đó ra mau!
Câu nói chưa dứt thì đã vang lên má»™t chuá»—i cưá»i Ä‘inh tai nhức óc. Má»™t bóng ngưá»i phi thân nhảy ra nhẹ nhàng như chiếc lá rụng.
Tài sản của samacvuong

  #5  
Old 29-03-2008, 02:10 PM
samacvuong's Avatar
samacvuong samacvuong is offline
Quá»· Vương Äại Lão Gia
 
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: ha noi
Bài gởi: 613
Thá»i gian online: 1 giá» 27 phút 20 giây
Xu: 0
Thanks: 79
Thanked 105 Times in 10 Posts
NHƯ LAI THẦN CHƯỞNG: Hồi 5

NHƯ LAI THẦN CHƯỞNG: Hồi 5
(Khuyết Danh)

Giang Thanh thấy vật bất giác thầm phục thính giác cá»§a Trưá»ng Ly Nhất Äiểu Vệ Tây thật là bén nhạy.
Nhìn kỹ thấy đó là má»™t ngưá»i mặc má»™t chiếc áo dài rách be rách bét nhưng rất sạch sẽ. Ngưá»i này tuy thân hìn cao lêu nghêu, nhưng gương mặt vuông vắn, đầy vẻ uy nghi.
Vệ Tây thấy mặt ngưá»i ấy vùng biến sắc nói :
- Ngỡ là ai... nào dè Cùng Hiệp Cát Tòng...
Ngưá»i ấy nghe nói, mỉm cưá»i :
- Không ngá» lại gặp Vệ huynh ở đây, mưá»i năm xa cách phong độ cá»§a Vệ huynh vẫn không thay đổi!
Vệ Tây lạnh lùng nói :
- Ta năm nay sáu mươi tám tuổi rồi, đâu còn trai tráng như Cát huynh nữa.
Câu nói có vẻ khiêu khích. Cát Tòng nghiêm sắc mặt nói :
- Vệ huynh cÅ©ng chưa quên vụ án mưá»i năm vá» trước sao? Sá»± thật khi ấy vì lệnh sư đệ quá khinh thưá»ng chứ không phải tôi cố tình gieo oán. Mặc dù lệnh sư đệ mất Ä‘i má»™t cánh tay, nhưng Cùng Gia bang cá»§a chúng tôi phải bù lại bằng ba nhân mạng.
Vệ Tây cưá»i gằn, nói :
- Cùng Gia bang chúng bây toàn là hạng buôn gánh bán bưng, ăn mày ăn chực. Ba nhân mạng đó làm sao có thể đánh đổi với một cánh tay của sư đệ ta?
Äến lúc này, Cát Tòng má»›i nổi giận quát :
- Xin Vệ huynh hãy cẩn trá»ng lá»i nói, việc này đã có Tiêu Như lão tiá»n bối Ä‘iá»u đình xong rồi, chứ không phải Cùng Gia bang chúng tôi khiếp sợ đâu!
Trưá»ng Ly Nhất Äiểu lại cưá»i gằn :
- Äông Hải Trưá»ng Ly Äảo chúng ta cÅ©ng không bao giá» khiếp sợ chúng bây!
Cùng Hiệp Cát Tòng giận đến cá»±c độ, buông ra má»™t chuá»—i cưá»i kinh rợn nói :
- À... à vậy thì ngày nay Cát Tòng này xin cùng vá»›i Trưá»ng Ly Äảo đệ nhất cao thá»§ thá»­ chÆ¡i vài chiêu!
Vệ Tây cÅ©ng buông ra má»™t tiếng cưá»i ngạo nghá»…, nói :
- Tốt lắm! Tốt lắm! Vệ Tây này cũng muốn biết Bang chủ của Cùng Gia bang lợi hại tới đâu!
Cát Tòng bình tÄ©nh soạt chân xuống tấn đợi chá». Ông ta dồn hết tâm trí vào việc ứng chiến, vì biết rằng Vệ Tây vốn có tiếng là ngưá»i chưa há» gặp tay đối thá»§.
Vệ Tây thong thả mỉm cưá»i, nói :
- Cát bang chủ! Xin lỗi nhé...
Câu nói vừa dứt thì đã nhẹ nhàng lướt tới tuôn ra một chưởng nhanh như chớp.
Cát Tòng quát to một tiếng, đứng yên không trốn tránh, hai tay đưa ra theo thế tuần hoàn dùng sức mạnh chống lại với sức mạnh.
Vệ Tây nạt :
- Tốt!
Thình lình biến thế, thân hình ông xoay tròn lông lốc, hai tay đưa ra theo thế tuần hoàn dùng sức mạnh chống lại với sức mạnh.
Cùng Hiệp Cát Tòng cũng tung hoành song chưởng.
Thấy bóng chưởng bay lả lướt, cương khí vì vèo luôn, miệng khoát nạt để làm khiếp đảm đối phương.
Giang Thanh đứng xuôi tay bên cạnh nhìn xem mà mê mẩn tâm thần, những luồng gió mạnh từ trong trận chiến tá»a ra làm ta áo rách cá»§a Giang Thanh bay lất phất. Thấy hai ngưá»i càng đánh càng hung, Ä‘á»u là những đòn sấm sét lại luôn miệng khoát nạt như trá»i long đất lở, thế thá»§ thế công Ä‘á»u khéo léo vô cùng.
Giang Thanh lấy làm lạ nghĩ thầm :
“Xem ông Cát Tòng này tuổi không ngoài bốn mươi, cá»› sao ná»™i lá»±c lại hùng hồn và thâm hậu như vậy? Chống chá»i vá»›i má»™t tay vang danh thiên hạ như Trưá»ng Ly Nhất Äiểu Vệ Tây mà không thấy kém sút chút nào...â€
Sá»± thật Giang Thanh vì chưa rõ, chá»› Cùng Hiệp Cát Tòng hồi hai mươi tuổi đã liên tiếp đánh ngã năm vị ÄÆ°á»ng chá»§ cá»§a Thanh Äàn bang, nhá» dó mà thanh danh nổi dậy. Chưa tá»›i ba mươi tuổi thì được công cá»­ lên làm chúa tể Cùng Gia bang.
Tuyệt há»c Du Anh chưởng và ba mươi sáu viên ám khí cá»§a ông ta nổi danh từ Bắc chí Nam. Mưá»i năm vá» trước Cùng Gia bang xảy ra má»™t việc xung đột vá»›i Trưá»ng Ly Äảo chẳng qua là má»™t sá»± hiểu lầm mà thôi, nhưng hai bên Ä‘á»u cố gắng trui rèn võ công chuẩn bị má»™t cuá»™c báo thù ghê gá»›m. Nhưng nhá» có má»™t bậc lão thành Tiêu Như đứng ra hòa giải nên má»›i tạm êm...
Giang Thanh đứng xem hai tay cao thá»§ đáng đánh vá»›i nhau trên trăm hiệp, bá»—ng thình lình từ trên mõm núi sà xuống hai chiếc bóng Ä‘en. Má»™t ngưá»i hình thù vạm vỡ, mặt đỠnhư gấc chín. Má»™t ngưá»i lại mặt trắng như sáp có má»™t đôi mắt thật oai nghiêm.
Hai ngưá»i này vừa xuất hiện vừa đưa mắt nhìn Cát Tòng, Vệ Tây rồi lại quay nhìn Giang Thanh trân trối.
Ngưá»i mặt đỠlá»›n tiếng rổn rảng như chuông :
- Ê thằng nhá», mày mang cái gì trên lưng đó?
Giang Thanh cáu tiết trả lá»i :
- Ngươi không cần biết đến!
Ngưá»i mặt đỠha hả cả cưá»i :
- Thằng nhá» này thật không muốn sống rồi, dám chá»i lại vá»›i Xích Dương Phán Quan!
Câu nói chưa dứt thì ngưá»i mặt trắng đã lạnh lùng nói :
- Äại ca! Tôi đã thấy rõ trên lưng nó má»™t chiếc há»™p bằng ngá»c trắng, chắc là bảo vật trong Tá»­ Long bí huyệt!
Tiếng nói cá»§a ngưá»i này lạnh lùng khôn tả. Giang Thanh nghe qua thấy làm khó chịu.
Ngưá»i mặt đỠlại nói lá»›n :
- Äừng nói dài dòng, ta cứ lấy bảo vật này trước đã!
Giang Thanh cả giận quát :
- Hai ngưá»i thật là ngạo mạn!
Ngưá»i mặt đỠtrả lá»i :
- Hôm nay ta cho ngươi biết mùi vị của Âm Dương song phán.
Nói rồi chồm tá»›i chá»™p Giang Thanh, nhưng ngưá»i mặt trắng đã lẹ làng bước tá»›i nói :
- Äại ca! Khoan đã, hãy xem hai ngưá»i Ä‘ang đấu vá»›i nhau kia công lá»±c quả là phi phàm. Nếu là đồng bá»n vá»›i tên này thì thật là khó xá»­ cho chúng ta.
Ngưá»i mặt đỠnghe nói giật mình quay lại nhìn, rồi cau mày nói :
- Ngươi đừng quên lá»i cá»§a Giáo chá»§ rồi sao? Bất luận đối phương có võ công cao cưá»ng đến đâu, ta tin chắc không dám rỠđến Linh Xà giáo cá»§a chúng ta.
Ngưá»i mặt trắng lắc đầu lui ra.
Ngưá»i mặt đỠtrợn mắt quát :
- Thằng kia! Nạp bảo vật tới đây!
Câu nói chưa dứt thì đã tung mình nhảy tới áp đảo Giang Thanh.
Giang Thanh đã sẵn sàng ứng chiến, vừa thấy đối phương xuất thủ, bình tĩnh đưa tay đánh ra một chưởng.
Trong má»™t tiếng bùng dữ dá»™i, ngưá»i mặt đỠbị chưởng lá»±c cá»§a Giang Thanh chá»i ngược trở lại. Còn Giang Thanh cÅ©ng cảm thấy đối phương ná»™i lá»±c thật là thâm hậu, đảo lùi lại ba bước.
Ngưá»i mặt đỠhết sức kinh dị, nhưng lại gầm lên má»™t tiếng rồi chá»n vá»n nhảy sổ tói...
Phần Trưá»ng Ly Nhất Äiểu Vệ Tây tuy Ä‘ang đấu nhau kịch liệt vá»›i Cùng Hiệp Cát Tòng, nhưng từ khi Âm Dương song phán xuất hiện, xưng là ngưá»i cá»§a Linh Xà giáo và đỠchưởng vá»›i Giang Thanh, ông ta Ä‘á»u thấy cả.
Trong thâm tâm cá»§a ông ta vẫn còn thèm thuồng hai món bảo vật trên mình cá»§a Giang Thanh, nhưng vì đã có lá»i hứa từ trước nên ông không thể nuốt lá»i mà cướp trong tay chàng được.
Nhược bằng món đồ này mà bị kẻ thứ hai giá»±t Ä‘i, thì ông ta có thể dùng võ lá»±c để cướp lại, như vậy danh chánh ngôn thuận không sợ ngưá»i Ä‘á»i chê cưá»i là nuốt lá»i nữa.
Cùng Hiệp Cát Tòng tuy rằng võ công cao siêu, nhưng so vá»›i Trưá»ng Ly Nhất Äiểu Vệ Tây còn kém hÆ¡n má»™t bá»±c, trận chiến Ä‘ang đến hồi cam go quyết liệt, thình lình cảm thấy Vệ Tây ná»›i lá»ng vòng vây, trong lòng lấy làm lạ.
Té ra Vệ Tây vì có ý định mâu thuẫn như vậy nên không muốn kết thúc trận đấu. Ông ta cố ý tiết kiệm tinh lá»±c cá»§a mình ngá» hầu chúc nữa đối phó vá»›i ngưá»i giá»±t được báu vật trên tay cá»§a Giang Thanh.
Trong lúc đó thì Giang Thanh đã đấu vá»›i Xích Dương Phán Quan trên năm mươi hiệp. Nếu luận vá» võ công thì Giang Thanh không bằng ngưá»i này, nhưng nhá» có ná»™i lá»±c thâm hậu và Lăng Ba chưởng quá ư tinh vi huyá»n diệu nên chưa lá»™ vẻ kém sút.
Ngưá»i mặt trắng đứng bên cạnh tá» vẻ rất khó chịu.
Xích Dương Phán Quan thấy trên năm mươi hiệp mà đối phương vẫn còn lúc công lúc thá»§ như thưá»ng, ông ta lấy làm cả giận, thình lình thay đổi lối đánh má»™t cách mạnh bạo tấn công dồn dập bằng những chiêu thuá»™c ngoại công...
Giang Thanh bá»—ng dưng cảm thấy áp lá»±c cá»§a đối phương tăng lên, chàng ngá»­a mặt hú dài má»™t tiếng, dùng hết bình sanh sở há»c tung ra những ngón đòn lạ.
Chỉ thấy thân hình cá»§a chàng quay long lóc như má»™t trận cuồng phong, quyá»n cước tuôn ra ào ào như nước tràn sóng vá»— theo tuyệt kỹ Thất Hoàn Trảm má»›i há»c được cá»§a Trưá»ng Ly Nhất Äiểu.
Xích Dương Phán Quan rú lên má»™t tiếng. Thì ra hắn đã trúng đòn bật ngá»­a, lảo đão lùi lại năm bảy bước, may nhá» hắn có luyện môn Thiết Bố Sam bằng không thì đã Ä‘i Ä‘á»i.
Giang Thanh đánh trúng đối phương một chiêu, trong lòng đắc chí vừa muốn thừa thế lướt tới trảm vào huyệt Khúc Trì của Xích Dương Phán Quan, bỗng nhiên sau óc nổi lên tiếng gió vì vèo.
Tuy trong lòng kinh sợ, nhưng chàng cÅ©ng kịp thá»i quay phắt mình lại tuông ra má»™t lúc ba đấm và ba đá.
Ngưá»i đánh lén chính là Bạch Diện Âm Sát Phán Quan. Hắn không ngá» Giang Thanh phản ứng bén nhạy như vậy. Trong chá»›p mắt đã bị Giang Thanh phản công bật ra ngoài vòng chiến.
Thình lình Xích Dương Phán Quan la lớn :
- Nhị đệ coi chừng đó là Thất Hoàn Trảm cá»§a Trưá»ng Ly Nhất Äiểu!
Hay là ông ta chưa phát giác Trưá»ng Ly Nhất Äiểu có mặt nÆ¡i đây?
Giang Thanh buông ra má»™t tiếng cưá»i nhạt, rồi nhảy sổ lại tấn công.
Chính vào lúc ấy, bên ngoài thung lÅ©ng vang lên má»™t tiếng hú dài. Tiếng hú vang vang đồng vá»ng nghe thật hùng hào khí khái. Tiếng hú chưa dứt, thì má»™t bóng mỠđã bay vèo tá»›i.
Cả năm ngưá»i có mặt tại đây thảy Ä‘á»u giá»±t mình kinh dị quay đầu nhìn lại, thấy đó là má»™t lão già mặc áo xám tuổi ngoại ngÅ© tuần.
Ông ta có má»™t gương mặt thật là nghiêm trang và lạnh lùng. Ông quắc mắt nhìn má»™t lượt tất cả năm ngưá»i, rồi há»i :
- Bá»n ngươi có thấy lão đệ cá»§a lão không?
Vệ Tây và Cát Tòng Ä‘ang đánh vùi vá»›i nhau nên không lên tiếng trả lá»i. Còn Giang Thanh và Âm Dương song phán thì thảy Ä‘á»u ngừng tay lại.
Ngưá»i mặt đỠnóng nảy quắc mắt trả lá»i :
- Tên già này ở đâu đến đây, em mình mà giữ không được thì còn há»i ai?
Lão già mặc áo xám lạnh lùng nhìn Xích Dương Phán Quan, thấy ông ta mặc áo vàng, trên mặt lộ vẻ không vui, ông nghiêm trang nói :
- Ta xem cách ăn mặc cá»§a ngươi, chắc là ngưá»i cá»§a Linh Xà giáo?
Lão ngá»­a mặt nhìn trá»i, lạnh lùng nói :
- Nhác trong thấy bộ mặt của hai ngươi, ta đã biết đó là Âm Dương song phán Quách Nhiệm và Tang Vinh chớ gì?
Âm Dương song phán nghe nói bất giác giật mình, không ngỠlão già này lại biết rõ lai lịch của mình.
Quách Nhiệm chưa kịp trả lá»i, thì Tang Vinh đã nói :
- Âm Dương song phán thì sao? Chắc nhà ngươi muốn sao tài chứ gì?
Lão già áo xám buông tiếng cả cưá»i :
- Ha ha! Nhà ngươi cũng muốn sao tài với Bạch Hồ à?
Hai tiếng Bạch Hồ vừa thốt ra thì Âm Dương song phán thảy Ä‘á»u kinh hoàng thất sắc.
Còn Ä‘ang bàng hoàng ngÆ¡ ngác thì Bạch Hồ đã quay lại há»i Giang Thanh :
- Ngươi có thấy lão đệ ta là Dư Khai Minh chăng?
Giang Thanh ngần ngừ nói :
- Tôi có gặp ông ta ở ngoài Tử Long bí huyệt, nhưng mà... nhưng mà...
Bạch Hồ nghe nói mặt mày biến sắc há»i :
- Nhưng mà sao, nói mau!
Giang Thanh nghe khẩu khí ngạo mạn của ông này trong lòng bất mãn, nhưng cũng cố nhịn, nói :
- Ông ta chết rồi!
Bạch Hồ nghe bốn tiếng này liá»n thét lên má»™t tiếng rợn ngưá»i, nhảy sổ tá»›i tấn công vào giữa ngá»±c cá»§a Giang Thanh như vÅ© bão.
Giang Thanh bất ngá» suýt nữa đã bị thương, nhưng nhá» lanh chân nên kịp thá»i lách khá»i. Bạch Hồ đánh hụt má»™t chưởng, lại tấn công liên tiếp.
Âm Dương song phán Quách Nhiệm và Tang Vinh đứng một bên há mồm kinh dị.
Bá»—ng thình lình hai ngưá»i tấy nhìn nhau ra hiệu, rồi bất thần mở thế gá»ng ká»m chia ra tả hữu tấn công Bạch Hồ. Thì ra hia ngưá»i ấy hiểu lầm Bạch Hồ mượn cá»› để cướp lấy báu vật trên mình Giang Thanh.
Trong chá»›p mắt, sáu ngưá»i ấy chia ra làm hai nhóm đấu chiến vá»›i nhau quyết liệt dưới thung lÅ©ng.
Chỉ thấy cát bay đá chạy mù trá»i, quyá»n cước tung ra như vÅ© bão, kèm trong nhưng tiếng khoát nạt vang trá»i cá»§a hai nhóm ngưá»i Ä‘ang quần thảo vá»›i nhau.
Vệ Tây thấy chiến cuộc lan tràn như vậy lòng mừng khấp khởi, càng thêm nới rộng vòng vây, vừa đánh trong lòng ông vừa nghĩ thầm :
“Bạch Hồ là má»™t tay quái kiệt ở Trung Nguyên, ngưá»i này mà xuất đầu lá»™ diện thì bảo vật cá»§a Giang Thanh sợ cầm không vững.â€
Cùng Hiệp Cát Tòng tuy cũng muốn được bảo vật trong huyệt Tử Long, nhưng tánh tình ông ta lãnh đạm, việc đắc thất không màng, nên trước tình cảnh này mà trong lòng ông ta vẫn ung dung hòa hưởng.
Ông ta dồn hết tâm tư để tránh chiến vá»›i Trưá»ng Ly Nhất Äiểu Vệ Tây. Do đó, đôi bên vẫn cầm đồng ngang ngá»­a.
Còn Giang Thanh đấu vá»›i Bạch Hồ vừa cảm thấy nguy cấp, bá»—ng thình lình Âm Dương song phán mở thế gá»ng kiá»m chạy vào trợ chiến.
Bạch Hồ trông thấy cả cưá»i, mở rá»™ng vòng vây, trong chá»›p mắt cả ba ngưá»i Ä‘á»u lá»t vào tầm uy hiếp cá»§a ông ta.
Kể từ khi Âm Dương song phán nhảy vào vòng chiến, thì Giang Thanh cảm thấy dễ thở, tuy vậy chàng vừa cầm cự với Bạch Hồ mà cũng hết sức đỠphòng Âm Dương song phán.
Cuộc chiến thú vị này kéo dài gần một canh giỠđồng hồ, Giang Thanh càng đánh càng lần lần núng thế, trong bụng nghĩ thầm :
“Ba ngưá»i này bất cứ ai thắng cÅ©ng Ä‘á»u bất lợi cho ta.
Há» chỉ vì bảo vật trong Tá»­ Long bí huyệt mà đến đây.â€
Chàng lại nghĩ tiếp :
“Ở đây chỉ có Vệ Tây là ngưá»i giúp ta đắc lá»±c nhất...â€
Chính vào lúc đó Bạch Hồ kích vào giữa mặt Giang Thanh má»™t chưởng. Chàng vừa chống trả vừa nhảy tạt sang má»™t bên để tránh cái đá phi thưá»ng lợi hại cá»§a lão vừa tung ra theo phía dưới.
Chàng liếc mắt nhìn thân hình lã lướt của Vệ Tây mà nghĩ thầm :
“Rõ ràng Vệ tiá»n bối đã có thể hạ được Cát Tòng, nhưng tại sao không dùng hết toàn lá»±c...? A, hay là ông ta đợi cho ngưá»i khác cướp bảo vật trong ngưá»i ta rồi má»›i ra tay cướp lại?â€
Vừa nghĩ đến đây, Giang Thanh toát mồ hôi lạnh quyết định chộp lấy cơ hội để quất ngựa truy phong.
Chính vào lúc đó thì bốn bàn tay của Âm Dương song phán đồng một loạt đánh sả vào Bạch Hồ.
Giang Thanh vá»™i vàng lách mình lá»t ra ngoài vòng chiến, vừa má»›i xem thoáng qua ai cÅ©ng cho là Giang Thanh trốn đòn cá»§a Âm Dương song phán, nhưng thá»±c ra thân hình cá»§a chàng vừa chấm đất thì nhún mình nhảy vá»t lên thêm má»™t cái nữa, làm cho chàng đã thoát ra ngoài trên sáu trượng.
Thình lình vang lên má»™t tiếng bốp rợn ngưá»i, má»™t chiếc bóng trắng má» bay theo Giang Thanh bén gót. Khẽ quay đầu nhìn lại, Giang Thanh thấy chính đó là Trưá»ng Ly Nhất Äiểu Vệ Tây.
Té ra Vệ Tây luôn luôn để hết tinh thần lén nhìn chiến cuá»™c cá»§a bốn ngưá»i. Vừa thấy Giang Thanh thoát chạy, liá»n tống cho Cát Tòng má»™t chưởng rồi Ä‘uổi theo.
Lúc ấy, má»i ngưá»i Ä‘á»u kinh hoảng, Xích Dương Phán Quan Quách Nhiệm la lên :
- Con mồi chạy rồi! Mau rượt theo!
Tiếp theo vừa dứt lá»i, thì thân hình cá»§a hắn đã bắn vá»t ra trên bốn trượng. Âm Sát Phán Quan Tang Vinh cÅ©ng vừa rượt theo vừa nói vá»›i Bạch Hồ :
- Ngươi mà không bắt thằng nhóc đó lại thì sẽ biết tay Linh Xà giáo chúng ta!
Bạch Hồ cưá»i rang rảng, trả lá»i :
- Khà khà... nếu bắt ngưá»i này không được, lão phu sẽ lấy đầu hai ngươi để bù lại sinh mạng cá»§a em ta!
Tang Vinh nghe nói quát mắng om sòm, nhưng chân không dừng bước đuổi theo ráo riết.
Trong chá»›p mắt, bá»n ngưá»i chạy Ä‘i tứ tán, chỉ còn lại má»™t mình Cùng Hiệp Cát Tòng ung dung ngồi xếp bằng tròn híp mắt để Ä‘iá»u công chữa trị vết thương bị Vệ Tây đánh trúng ban nãy.
Lúc bấy giá», Giang Thanh đã chạy đến má»™t phiến thạch nhÅ©, quay đầu nhìn lại thấy Vệ Tây chỉ còn cách mình ba trượng mà thôi. Giang Thanh bay hồn bạt vía, liá»n lẩn trốn sau phiến thạch nhÅ©.
Chàng tức tốc nhảy tạt sang một bên để lẩn trốn, nhưng chân chưa chấm đất thì đã rú lên một tiếng kinh khiếp, vì quá gấp rút nên không biết chỗ đó là một vũng sình lầy lội.
Trong lúc vạn phần nguy cấp, Giang Thanh ngá»­a mặt lên trá»i há»›p lấy má»™t hÆ¡i dưỡng khí, rồi thừa khi mÅ©i chân vừa chấm tá»›i mặt sình vừa quát to má»™t tiếng, cất mình bay bổng trở lên, vừa mãn trá»›n chàng lại cắn răng lá»™n mèo thêm má»™t cái nữa để lấy đà rồi bay ngược trở vào bá» bên kia.
Chính vào lúc ấy thì Trưá»ng Ly Nhất Äiểu Vệ Tây cÅ©ng trá» tá»›i, ông ta dừng chân lại bên mé vÅ©ng mà thẫn thá» suy nghÄ© :
“Thằng nhá» xấu xí không biết nó há»c được phép thuật gì mà có thể vượt qua má»™t khoảng cách trên mưá»i trượng như vầyâ€.
Äôi mắt Vệ Tây vừa sáng rá»±c lên, cÅ©ng quát to má»™t tiếng nhảy vào giữa vÅ©ng sình, khi chân vừa chạm vÅ©ng ông ta mượn lấy mặt sình má»ng mẻo lầy lá»™i đó làm Ä‘iểm tá»±a, rùn chân nhảy thêm má»™t cái cÅ©ng vượt sang bá» bên kia.
Trong lúc đó, Bạch Hồ cÅ©ng trá» tá»›i thấy vậy không do dá»±, ông nhảy vụt ra giữa hồ rồi vung hai ống tay áo ra đánh vút vào không gian má»™t cái để mượn trá»›n rồi cÅ©ng nhảy vá»t sang bên kia nốt.
Còn Âm Dương song phán tự xét mình không có bản lĩnh cao kỳ như vậy, nên phải chạy vòng theo mé mà rượt theo.
Bấy giá», Giang Thanh đã vá»t ra ngoài mưá»i trượng, chàng bá»—ng nhiên thấy phía trước có má»™t phiến đá khổng lồ tá»±a vào vách núi, vá»™i vàng bắn mình nhảy tá»›i quát to má»™t tiếng, cất mình bay bổng lên trên sáu trượng, vừa mân trá»›n, chàng lại thở hắt ra má»™t hÆ¡i dài, hai bàn tay nhấn mạnh vào khoảng không má»™t cái, thân hình lại bắn lên cao thêm bốn trượng nữa. NhỠđó mà đứng được lên trên mõm đá.
Ngỡ là thoát nạn, nhưng chân chưa kịp đứng vững thì má»™t chuá»—i cưá»i nho nhá» rót vào tai, Giang Thanh quay đầu nhìn lại thấy trên mõm đá có má»™t chiếc cầu bằng đá cheo leo bắc Ä‘i vào má»™t cá»­a động nho nhá» tối om om, trước cá»­a động Ä‘ang có má»™t lão già gầy gò ốm yếu mặc chiếc áo Ä‘en đứng đấy.
Giang Thanh thấy ông này râu tóc bạc phơ, gương mặt thật là đanh ác. Chàng kinh sợ nghĩ thầm :
“Lối ăn mặc cá»§a lão già quen thuá»™c... á» á»... phải rồi thật giống hệt vá»›i Kiá»m Linh song my.â€
Ông này ngắm Giang Thanh, lạnh lùng há»i :
- Tam đệ của ta là Chu Côn bị mi đã thương, có phải không?
Giang Thanh trợn mắt quát :
- Phải! Chính hỠra tay trước.
Lão già vẫn lạnh lùng :
- Còn Nhị đệ Cửu Kỳ đâu?
Giang Thanh đáp :
- Ông ta bị chim thần vá»n cho mệt nhá»c quá sức, rồi lại đấu chiến vá»›i ta nên đã vùi thây trong Tá»­ Long bí huyệt rồi!
Lão già thở dài một cách bi thảm, nhìn chằm vào sau lưng của Giang Thanh nói :
- Vậy bảo vật trong Tử Long bí huyệt đã vỠtay mi rồi à...?
Giang Thanh khẽ gật đầu.
Té ra lão già này đích thị là lão Äại trong Kiá»m Linh tam my, tên Hồ Äồng.
Hồ Äồng vì đến trể, nên tá»›i Tá»­ Long bí huyệt thấy hai xác chết nằm đó, trong đó có má»™t ngưá»i là Tam đệ Chu Côn cá»§a mình. Ông ta hết sức kinh hoàng, lập tức cứu trị và há»i rõ nguyên do.
Châu Côn thưa lại tá»± sá»±. Hồ Äồng nghe qua vừa muốn xông vào Tá»­ Long bí huyệt, nhưng nhìn ánh trăng biết rằng gần hết giá» nên không dám mạo hiểm.Hồ Äồng sợ rằng nếu tháo thứ mà vào sợ lỡ lạc đưá»ng thì trở ra không được, lại Châu Côn Ä‘ang bị trá»ng thương cần chữa trị ngay. Do đó, lão ôm Châu Côn chạy Ä‘i tìm chá»— vắng vẻ để chữa trị.
Hồ Äồng xếp đặt Châu Côn yên ổn, rồi má»›i trở lại thám thính. Ông ta nhìn xem địa thế phiến đá này cao lá»›n, đứng trên đó có thể nhìn bao quát hết cả thung lÅ©ng, nên leo lên đó trông chừng bốn phía, vì vậy mà cuá»™c chiến nãy giá» Ä‘á»u lá»t vào cặp mắt cá»§a ông ta.
Và thình lình ông thấy má»™t ngưá»i máu me đầu đìa nhảy vá»t lên chá»— lão Ä‘ang đứng. Hồ Äồng là má»™t tay lão luyện giang hồ, nhìn thấy diện mạo cá»§a Giang Thanh đã độ chừng rằng chàng chính là ngưá»i đã được bảo vật trong Tá»­ Long bí huyệt.
Giang Thanh nhác thấy lão già, đôi mắt tá»a hào quang lóng lánh, sắc diện không phải ngưá»i ngay, nên trong lòng hết sức đỠphòng.
Trong lúc đó, dưới phiến đá vang lên những tiếng khoát nạt rá»n trá»i, dưá»ng như những tay cao thá»§ đã mở ra má»™t cuá»™c đấu chiến kinh hoàng bên dưới đó...
Hồ Äồng chá»›p nhanh cặp mắt, nở má»™t nụ cưá»i Ä‘anh ác, đột nhiên trượt chân lướt tá»›i trước mặt Giang Thanh Ä‘iểm hai ngón thần tốc vào huyệt Hồn Môn và Cách Khải.
Giang Thanh Ä‘ang trầm tư mặc tưởng tìm kế thoát thân. Hồ Äồng đánh lén chàng hoàn toàn không hay biết, mãi đến khi ngón tay cá»§a hắn ta chạm vào áo, chàng má»›i giật mình sá»±c tỉnh, nhanh như chá»›p xoay mình trở bá»™ tuôn ra chiêu Phật Quan SÆ¡ Hiện để há»™ thân.
Trong tiếng gió dậy lên ào ạt, rú lên hai tiếng kinh hoàng, Giang Thanh đã lánh thoát huyệt Cách Khải, nhưng mà huyệt Hồn Môn đã bị đối phương điểm nhằm.
Xương sống cá»§a chàng vùng lạnh toát như đồng, má»™t cảm giác khó chịu xâm chiếm tâm can, liá»n sau đó chàng há»™c ra má»™t búng máu tươi, mặt mày choáng váng.
Còn Hồ Äồng thì sau khi Ä‘iểm trúng má»™t ngón rồi, bồng thình lình trước mặt mình xuất hiện như trăm nghìn bàn tay cá»§a đối thá»§, má»™t luồng kình lá»±c kinh khiếp đập tá»›i chụp lấy cả thân hình. Ông ta liên tiếp tung ra ba chưởng để tháo thân.
Nhưng mà chưởng pháp cá»§a đối phương thật là lạ lùng hết sức, trong chá»›p mắt Hồ Äồng đã lãnh má»™t chưởng mạnh bạo như bị đập bằng má»™t chiếc búa khổng lồ. Ông ta hổn hển lảo đảo thối lui ba bước, rồi cÅ©ng há»™c ra má»™t bụm máu tươi.
Ông ta mặt xanh như tàu lá, ngồi bệt xuống đất xếp bằng tròn để Ä‘iá»u công dưỡng khí.
Còn Giang Thanh thì ngá»­a mặt lên trá»i làm liên tiếp mấy hÆ¡i hô hấp để cho tinh thần tỉnh táo, vừa dợm muốn chạy thì má»™t chuá»—i cưá»i rang rảng lại vang lên, hai chiếc bóng Ä‘en từ đâu lại bay đến đáp xuống trước mặt chàng.
Giang Thanh định thần nhìn kỹ, thấy đó là hai ngưá»i quen thuá»™c: Vệ Tây và Bạch Hồ.
Giang Thanh cả sợ lảo đảo lùi lại, phía sau chàng là một cái vực sâu thăm thẳm, bên trên chỉ bắt bằng một chiếc cầu đá con con.
Trưá»ng Ly Nhất Äiểu đứng khoanh tay má»™t cách ung dung bình tÄ©nh, trên môi nở má»™t nụ cưá»i khó hiểu. Còn Bạch Hồ thì vừa đứng vững liá»n nạt lá»›n :
- Thằng ma lem kia, ngươi hãy Ä‘á»n mạng cho đệ đệ cá»§a ta!
Nói rồi dợm muốn động thủ.
Giang Thanh lúc này tinh thần bấn loạn, khắp châu thân ê ẩm vì những vết thương dồn dập liên miên, chàng biết rằng mình đứng ở đây đã lâm vào tình thế cùng đồ mạt lộ, nên la lớn :
- Bạch lão tiá»n bối, lệnh đệ đâu phải do tại hạ giết mà phải thanh toán vá»›i tại hạ!
Bạch Hồ gào thét :
- Không phải ngươi, chớ ai? Nói mau!
Giang Thanh vừa muốn trả lá»i thì từ phía dưới lại bay thêm lên hai bóng ngưá»i nữa, đó là Âm Dương song phán. Chàng cÆ¡ hồ nghẹt thở. Bạch Hồ hối thúc bên lưng :
- Là ai, là ai... nói mau?
Giang Thanh trả lá»i :
- Là... Cửu...
Nghe tá»›i đây, Hồ Äồng hét lên má»™t tiếng nảy lá»­a, tung song chưởng ra dùng hết sức bình sanh đánh ập vào mặt Giang Thanh má»™t đòn sấm sét.
Bởi vì hắn biết nếu Giang Thanh mà thổ lá»™ việc này do Cá»­u Kỳ gây ra thì sẽ có nhiá»u vụ rắc rối, cho nên hắn ta tức khắc tung sát thá»§ để ém nhẹm Giang Thanh.
Giang Thanh không kịp phòng há», trong lúc kinh ngạc vá»™i vàng giÆ¡ song chưởng ra chống lại. Hai luồng kình lá»±c đập vào nhau, Giang Thanh rút lên má»™t tiếng thảm thiết té ngá»­a vào cái vá»±c sâu thăm thẳm.
Trưá»ng Ly Nhất Äiểu Vệ Tây và Bạch Hồ vá»™i vàng lướt tá»›i chụp lấy chàng, nhưng Ä‘á»u chỉ chụp vào khoảng không...
Giang Thanh Ä‘ang bị thương khắp mình mẩy, nhưng nhá» có má»™t ý chí cang cưá»ng mãnh liệt và má»™t ná»™i lá»±c hùng hậu, nên cố gắng gượng tá»›i giá» phút này.
GiỠđây chàng lại rơi xuống một cái vực sâu muôn trượng, cảm thấy đầu óc choáng váng, thần trí mơ màng.
Hai bên tai Giang Thanh gió dậy ào ào, mÆ¡ màng nhìn thấy dưới đáy vá»±c dưá»ng như có ngưá»i Ä‘ang đốt má»™t ngá»n lá»­a cháy lên phừng phá»±c, má»™t thứ ánh sáng đỠhồng đập vào mắt cá»§a Giang Thanh, thân hình cá»§a chàng cứ như thế mà rÆ¡i xuống... rÆ¡i xuống... rÆ¡i xuống mãi...
Tài sản của samacvuong

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
nhu lai than chuong 4vn, ñíåæíàÿ, öâåòîâ

Ãiá»u Chỉnh


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™