Chân Tiên Tác giả : EK Quyển 2: Hư Thiên Tiên Tông
-----oo0oo-----
Chương 71: Trúc Thai trung kỳ.
Sưu tầm và đả tự : MTR01- Kiếm Giới
Sau khi sờ mó một hồi trong áo, Hoàng Phủ Hạo lại nhìn ngó bốn phía nhưng không phát hiện ra Cổ Thần đang ẩn mình. Bây giờ tu vi Cổ Thần đã đạt đến Thần Hải cảnh, cho dù Hoàng Phủ Hạo dùng thần thức kiểm tra cũng không phát hiện ra được.
Thấy không có ai, Hoàng Phủ Hạo càng bạo gan hơn, kéo dây lưng Liễu Thanh Y, cả bộ y phục màu vàng rơi xuống, sau đó Hoàng Phủ Hạo kéo tiếp dây yếm, bộ ngực trắng ngần như hai con thỏ ngọc nhất thời lộ ra.
- Liễu sư tỷ, thỏ ngọc của tỷ đẹp quá.
Hoàng Phủ Hạo tán dương một câu, sau đó ngậm vào đầu ngực đỏ hồng, hít hà. Thân thể Liễu Thanh Y không ngừng run rẩy, rên rỉ gấp hơn.
Thấy hai người chuẩn bị làm chuyện bất chính, Cổ Thần không có ý định xem trộm, đang định rời đi, đúng lúc đó Liễu Thanh Y đột nhiên hồi thần, nâng cổ Hoàng Phủ Hạo, hỏi:
- Hoàng Phủ sư đệ, đệ thực sự muốn đột phá Trúc Thai trung kỳ sao?
Hoàng Phủ Hạo ngẩng đầu, một tay mâm mê bầu ngực Liễu Thanh Y, một tay vòng ra vuốt ve sau lưng, gật đầu nói:
- Ừm, đệ đã bước vào Trúc Thai sơ kỳ một năm rồi, đợi sư phụ đại thọ kết thúc, đệ sẽ bế quan, trùng kích Trúc Thai trung kỳ, chưa đến ba tháng, Liễu sư tỷ, tu vi của đệ sẽ đuổi kịp tỷ.
Bàn tay đang mân mê trước ngực Liễu Thanh Y không ngừng vò xát, khiến Liễu Thanh Y thở dốc liên tục, Liễu Y Thanh nắm lấy bàn tay hư hỏng của Hoàng Phủ Hạo, nói:
- Cổ Thần sư đệ mà đệ nói với ta được đại sư huynh dạy Ngự Hỏa Phần Thiên quyết, nhưng nếu như tu vi của đệ đã gần chạm đến Trúc Thai trung kỳ, bảy tháng sau ngũ mạch đại tỷ thí, đệ chắc chắn giành vị trí thứ nhất.
Thấy Liễu Thanh Y nhắc đến mình, Cổ Thần không vội rời đi mà tiếp tục ở lại quan sát.
- Được rồi sư tỷ, quản tên phế vật đó luyện Ngự Hỏa Phần Thiên làm gì, bây giờ đệ đang dục hỏa phân thân đây, nào cho đệ sờ thử cô em gái của tỷ...
Hoàng Phủ Hạo hắc hắc cười, rút tay ra khỏi tay Liễu Thanh Y, thò xuống dưới quần lót của nàng ta.
Tay Hoàng Phủ Hạo, lay động giữa hai đùi Liễu Thanh Y, thân thể Liễu Thanh Y run lên kịch liệt, miệng phát ra những tiếng rung dài.
Liễu Thanh Y kẹp chặt hai đùi, kẹp luôn cả tay Hoàng Phủ Hạo, nói:
- Hoàng Phủ sư đệ, đệ nghe ta nói nốt, tu vi Cổ Thần sư đệ tăng trưởng rất nhanh, không lâu trước hắn lại đột phá Tiên Thiên cảnh tầng chín, cứ với tốc độ này, đến ngũ mạch đại tỷ thí hắn sẽ chạm đến Trúc Thai kỳ. Ta nghe sư phụ nói, ngũ mạch đại tỷ thí lần này vì có đệ và Cổ Thần là hai đệ tử thiên tài nên trưởng môn sư bá dự định lấy một món pháp bảo trung phẩm ra làm phần thưởng.
- Cổ Thần chỉ là một phế vật tiên căn hạ phẩm mà thôi, luyện đan còn được, chứ tu luyện thì làm sao bằng được đệ?
Hoàng Phủ Hạo cười khẽ một tiếng, sau đó lại hỏi:
- Pháp bảo trung phẩm, tỷ nói thật chứ?
Liễu Thanh Y gật gật đầu, nói:
- Ta nghe sư phụ nói, chắc không phải giả đâu, chỉ có lúc đại sư huynh và Vô Chân sư huynh tham gia ngũ mạch đại tỷ thí chưởng môn sư bá mới lấy ra pháp bảo trung phẩm làm phần thưởng cho người đứng đầu, đệ nhất định phải lấy được nó.
Hoàng Phủ Hạo mừng rỡ ra mặt, nói:
- Yên tâm đi, ai có thể làm đối thủ của đệ? Pháp bảo trung phẩm? Không phải cầm chắc trong tay rồi sao, hắc hắc, bây giờ sư phụ chỉ cho đệ một món pháp bảo hạ phẩm Dẫn Lôi Kiếm, qua ngũ mạch đại tỷ thí đệ có thể sở hữu một món pháp bảo trung phẩm, hắc hắc, ha ha... Tốt lắm sư tỷ, thông tin này thực sự khiến đệ quá hứng phấn, tỷ làm đệ kích động rồi đây, bây giờ phải giúp đệ dập lửa.
Nói đoạn, tự động mở hai đùi, tiếp tục nói:
- Đến đây, sư tỷ cũng muốn đệ.
Hoàng Phủ Hạo nghe vậy, hai mắt lập tức chuyển sang đỏ rực, lốt sạch y phục còn lại trên người Liễu Thanh Y. Lần này, toàn bộ thân thể trắng ngần của Liễu Thanh Y đều đã lộ cả ra ngoài.
Thấy hai người đã tiến nhập chiến hỏa, âm thanh dã chiến đã vang lên, Cổ Thần âm thầm rút lui, bụng thầm nghĩ:
- Hoàng Phủ Hạo, ngũ mạch đại tỷ thí ta sẽ cho ngươi biết thế nào là thất bại. Pháp bảo trung phẩm, ta cầm chắc.
Cho đến khi dạ tiệc bắt đầu, Cổ Thần mới quay trở về tiền viện, Hư Tử Uyên nhìn thấy hắn, hỏi:
- Lúc nãy không thấy đệ, đệ chạy đi đâu vậy?
Bị Hư Tử Uyên hỏi, nghĩ lại cảnh tượng ướt át vừa rồi, lại nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước mặt, trái tim Cổ Thần đập loạn xạ, nói:
- Lúc nãy đệ đi dạo một vòng, thấy có hai con vật đang đánh nhau nên dừng lại xem một lúc.
- Làm gì mà nhìn ta dữ thế, ở đây đông người lắm đấy... Đáng ghét.
Bị Cổ Thần nhìn chăm chú, Hư Tử Uyên vội vàng nhìn ngó xung quanh, chột dạ nói.
Cổ Thần cũng nhìn trái phải một lượt, quả nhiên, đang có không ít đệ tử Ẩn Kiếm Phong đang dùng ánh mắt đầy địch ý nhìn hắn ghen tị. Hư Tử Uyên là nữ thần trong mơ của tất cả đệ tử Hư Thiên Tông, thấy nàng có vẻ thân thiết với Cổ Thần, bảo sao họ không đố kị.
Cổ Thần và Hư Tử Uyên đứng vào một góc kín, đợi thọ yến bắt đầu. Thọ yến gần bắt đầu mới thấy một mỹ nữ áo vàng từ hậu phong bước vào, chính là Liễu Thanh Y, sắc hồng trên mặt vẫn chưa hết, mị sắc còn lưu, mặt đầy xuân sắc.
Không ít đệ tử Ẩn Kiếm Phong nhìn nàng, biểu tình lộ ra một tia bỉ ổi.
Liễu Thanh Y bước đến bên Cổ Thần, nhìn quét một lượt, ánh mắt vẫn còn nguyên nộ ý, nhưng, lần này có thêm một phần coi thường. Rõ ràng Hoàng Phủ Hạo nói việc hắn sắp vào Trúc Thai trung kỳ khiến nàng ta coi thường Cổ Thần không ít.
Không lâu sau, Hoàng Phủ Hạo cũng từ hậu phong bước vào, lúc này thọ yến vừa bắt đầu.
Thời gian thọ yến, Hoàng Phủ Hạo nhiều lần dùng ánh mắt khiêu khích liếc nhìn Cổ Thần, nhưng trưởng lão các mạch đều đang có mặt ở đây, hắn không thể làm gì Cổ Thần được, đợi thọ yến kết thúc, Hoàng Dược Tiên còn lưu lại Ẩn Kiếm Phong, Cổ Thần và Hư Tử Uyên quay về Bách Thảo Phong trước.
Nhá nhem tối, Hoàng Dược Tiên mới từ Ẩn Kiếm Phong trở về.
Hai ngày sau, Ẩn Kiếm Phong truyền tin: Hoàng Phủ Hạo bế quan trùng kích Trúc Thai trung kỳ, Hoàng Phủ Hạo lớn hơn Cổ Thần một tuổi, Cổ Thần mười lăm, còn hắn mười sáu. Mười lăm bước vào Trúc Thai sơ kỳ, chỉ trong vòng một năm ba tháng, Hoàng Phủ Hạo lại bước vào Trúc Thai trung kỳ, tốc độ tu luyện này khiến tất cả đệ tử Hư Thiên Tông đều phải chậc lưỡi thán phục.
Trừ đại sư huynh Vân Phiêu Trần, thiếu tông chủ Vô Chân không có người thứ ba làm được điều này.
Đương nhiên, trên danh nghĩa thì không có, nhưng ngầm bên trong vẫn còn một người, tốc độ tu luyện của hắn thậm chí còn nhanh hơn Hoàng Phủ Hạo.
Người có tốc độ tu luyện đó, đương nhiên chính là Cổ Thần, hắn vào Trúc Thai sơ kỳ chậm hơn Hoàng Phủ Hạo bảy tháng, nhưng, bởi vì nhỏ hơn Hoàng Phủ Hạo một tuổi nên trên thực tế, thời gian vào bước vào Thần Hải cảnh của Cổ Thần sớm hơn Hoàng Phủ Hạo năm tháng.
Từ sau khi bước vào Trúc Thai sơ kỳ, Hoàng Phủ Hạo phải mất một năm ba tháng mới bắt đầu trung kích Trúc Thai trung kỳ, mặc dù nói Trúc Thai trung kỳ dễ hơn Trúc Thai một chút, nhưng cho dù Hoàng Phủ Hạo là tiên căn thượng phẩm, đột phá trung kỳ e rằng cũng phải mất hai ba tháng.
Lúc này, Cổ Thần cách đột phá Thần Hải cảnh mới chỉ tám tháng, nhưng đã ngầm cảm nhận được bình cảnh Trúc Thai trung kỳ, tin rằng không lâu nữa có thể trực tiếp chạm đến Trúc Thai trung kỳ, trước ngũ mạch đại tỷ thí hoàn toàn có thể bước vào cảnh giới Trúc Thai trung kỳ.
Thời gian từng ngày trôi qua, hai tháng sau, Ẩn Kiếm Phong lại truyền tin đến, Hoàng Phủ Hạo đã đột phá bình cảnh Trúc Thai sơ kỳ thành công, trở thành một tu sĩ Trúc Thai trung kỳ khi mới mười sáu tuổi.
Chân Tiên Tác giả : EK Quyển 2: Hư Thiên Tiên Tông
-----oo0oo-----
Chương 72: Nụ hôn thâm tình (1+2).
Sưu tầm và đả tự : MTR01- Kiếm Giới
Cùng lúc đó, Cổ Thần cũng chạm đến bức tường Trúc Thai sơ kỳ, bắt đầu kế hoạch bế quan.
Liên tục thời gian mấy tháng, Cổ Thần ở Bách Thảo Điện cùng Hoàng Dược Tiên học cách luyện đan dược cửu phẩm bồi nguyên đan. Cũng giống như lần trước, Cổ Thần nói với Hoàng Dược Tiên hắn muốn bế quan chuyên tâm nghiên cứu luyện đan thuật, luyện ra cửu phẩm đan dược bồi nguyên đan.
Việc Cổ Thần bế quan, Hoàng Dược Tiên đương nhiên không phản đối, nếu như lần bế quan này có thể thành công luyện ra bồi nguyên đan, như vậy, Cổ Thần sẽ trở thành đan dược sư mạnh nhất Bách Thảo Phong sau Hoàng Dược Tiên, cho dù là trưởng lão có luyện đan thuật mạnh nhất thì cũng chỉ là đan dược sư bát phẩm mà thôi.
Trước khi bế quan, Cổ Thần cũng đến tìm Hư Tử Uyên cáo biệt, lần này Cổ Thần dự định bế quan lâu một chút, chưa đến ngũ mạch đại tỷ thí, tuyệt đối không ra ngoài, nếu như giữa chừng đột phá Trúc Thai trung kỳ, cũng phải tiếp tục bế quan tu luyện.
Sau ngũ mạch đại tỷ thí, Cổ Thần sự định xuống núi một chuyến, đương nhiên phải nâng tu vi càng cao càng tốt.
Ở sát ngay gần Hư Tử Uyên vậy mà không thể gặp nàng, cảm giác này vô cùng khó chịu, nhưng vì sự phát triển sau này, Cổ Thần quyết định bế quan, chỉ có nầng cao tu vi sau này mới có hi vọng giải cứu Hư Tử Uyên khỏi huyền âm tuyệt mạch.
Phong ấn động phủ, Cổ Thần bắt đầu đại nghiệp bế quan, đưa một số nguyên linh đan cực phẩm cho Tiểu Bạch, để nó tự tu luyện, Cổ Thần ngồi trên giường, tiến nhập nhập định.
Thần thức Cổ Thần nhanh chóng nhìn vào đạo thai trong đan điền, Thần Hải, đạo thai lớn nhỏ, vẫn giống như đan điền, nhưng âm dương Thần Hải, so với mới tiến vào Trúc Thai kỳ lớn hơn rất nhiều, xem ra âm dương Thần Hải giống như một tấm cực đồ, đường kính dài chừng một trượng.
Một trượng không phải một không gian nhỏ, thân thể Cổ Thần, lớn nhỏ chỉ gần một thước vuông, nhưng âm dương Thần Hải trong cơ thể lại tăng trưởng đến một trượng?
Có phải thần thức nhìn nhầm không?
Thần thức đương nhiên không nhìn nhầm, âm dương Thần Hải, to lớn đến một trượng vuông, nhưng Thần Hải không phải vật thực, mà là thể hư huyễn, mắt thường không thể thấy được, chỉ có đạo thai mới là vật thực, tồn tại trong đan điền.
Thần Hải là biểu hiện mạnh yếu của đạo thai, đạo thai cường đại một phần, Thần Hải tăng trưởng một phần, bây giờ âm dương Thần Hải so với lúc mới vào Trúc Thai kỳ lớn hơn mười lần, cũng chính là nói đạo thai bây giờ so với lúc đầu đã cường đại mười lần,
Có pháp quyết vô thượng Đỉnh Thiên Quyết, tốc độ đột phá Trúc Thai trung kỳ của Cổ Thần tương đối nhanh, hơn bốn mươi ngày Cổ Thần thành công bước vào Trúc Thai trung kỳ, Thần Hải trong cơ thể lại có chuyển biến lớn, đủ hai trượng vuông.
Tu vi bước vào Trúc Thai trung kỳ, Cổ Thần tu luyện Huyền Băng Tử Diễm quyết và Ngự Hỏa Phần Thiên quyết, tốc độ cũng nâng cao không ít, uy lực hỏa lực của tử diễm băng viêm và Ngự Hỏa Phần Thiên cũng tăng trưởng không ít.
Nhưng, tử diễm băng viêm là lấy từ huyền băng tử diễm của ma tu Tà Băng tông, bây giờ cổ Thần đã Trúc Thai trung kỳ, uy lực cực mạnh, đủ để làm trọng thương một tu sĩ Dẫn Hồn trung kỳ, cho dù là tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ, Cổ Thần cũng có thể dựa vào pháp bảo và pháp thuật trong người rút lui an toàn.
Đương nhiên nếu như dùng bùa chú, tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ gặp phải Cổ Thần e rằng cũng phải né tránh.
Sau khi bước vào Trúc Thai trung kỳ, Cổ Thần tiếp tục bế quan tu luyện, từ sau khi bước vào Thần Hải cảnh, Cổ Thần càng có hứng thú với tấm bản đồ của Lý Nghiêm hơn, từ lúc Lý Nghiêm chết đến ngũ mạch tỷ võ, ba năm đã trôi qua.
Bí địa Lý gia cho dù có Tàng gia canh giữ, so với ba năm trước có lẽ cũng yếu đi rất nhiều, bây giờ tu vi Cổ Thần đã thành, không còn là tu vi Tiên Thiên như trước nữa, có lẽ đã đủ để đến bí địa Lý gia.
Dù sao, bí địa Lý gia có một tòa hợp trận thủ hộ thực lực cường hãn, Cổ Thần chỉ cần tiếp nhập vào trong hợp trận, thông qua bản đồ bí địa là có thể an toàn thông qua. Người không có bản đồ bí địa, cho dù là bản thân Tàng Thiên Cơ cũng không thể vào được bên trong.
Cổ Thần biết thu hoạch thường đi liền với nguy hiểm, bí địa Lý gia mặc dù bây giờ đã là của Tàng gia nhưng vẫn có nguy hiểm trọng đại ẩn tàng trong đó, lần thám hiểm kiếp trước nếu như không phải Cổ Thần cẩn thận lưu ý, tại sao cả đoàn thám hiểm cuối cùng chỉ có mình hắn sống sót.
Nếu như lần trước không phải chỉ có mình hắn sống sót, pháp quyết vô thượng như Đỉnh Thiên Quyết sao có thể rơi vào tay Cổ Thần.
Cho nên, bây giờ có thể nâng cao tu vi được phần nào, sau này đi bí địa Lý gia, mức độ nguy hiểm sẽ bớt đi phần ấy.
Nếu như có thể lấy được món bảo vật mà ngay cả đế đình Tàng gia cũng muốn... Hắc hắc, Cổ Thần nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi khoái chí, một là vì lấy được đồ của Tàng gia, hai là món bảo vật đó chắc chắn không phải vật tầm thường.
Dưới tác dụng của việc bế quan tu luyện, mỗi ngày tu vi đều tăng trưởng. Một ngày mười hai canh giờ, ngay cả thời gian ban đêm, hắn cũng dùng để tu luyện. Cổ Thần bế quan một ngày, bằng tu sĩ khác bế quan hai ngày, và bằng một tu sĩ bình thường tu luyện bốn năm ngày...
Tháng ba, thủ tọa Ẩn Kiếm Phong Lợi Kiếm Quân đại thọ bảy mươi.
Tháng năm, Hoàng Phủ Hạo bế quan trùng kích Trúc Thai trung kỳ.
Tháng bảy, Hoàng Phủ Hạo bước vào Trúc Thai trung kỳ, Cổ Thần bắt đầu bế quan.
Tháng tám, Cổ Thần bước vào Trúc Thai trung kỳ, tiếp tục bế quan.
Từng ngày từng giờ, thấm thoát thoi đưa...
Thu qua đông tới...
Năm nay, trời rơi một trận tuyết lớn biến Bách Phong Thảo thành một dải trắng tinh. Nhưng Cổ Thần đang bế quan trong Dược Tiên động phủ không hề hay biết gì, hắn vẫn như trước ra sức tu luyện.
Trước Dược Tiên động phủ là một bóng người màu lục. Nàng im lặng đứng đó, nhìn vào bên trong động phủ, cứ như vậy suốt một canh giờ.
Nàng đã đứng ở đây rất nhiều ngày liên tiếp.
- Cổ Thần sư đệ đã bế quan ba tháng, cũng không biết đan dược cửu phẩm của đệ ấy luyện thành hay chưa? Với thiên phú yêu nghiệt như vậy, cho dù là đan dược c cửu phẩm hắc cũng không thể làm khó được đệ ấy.
Nhìn động phủ lặng ngắt như tờ, Hư Tử Uyên thầm nghĩ.
Năm ngoái Hư Tử Uyên tự mình bế quan thì không nghĩ gì, năm nay Cổ Thần bế quan, nàng lại có cảm giác rõ ràng đang ở ngay trước mắt mà chỉ có thể nhớ nhung, không thể gặp mặt.
- Kinh Tiên Chỉ của Cổ sư đệ là do người ấy dạy? Người ấy vẫn khỏe chứ? Sống thế nào?
Hư Tử Uyên mỉm cười, nhớ lại người đàn ông cao lớn trong kí ức.
- Không phải người ấy sẽ không quay lại Hư Thiên Tông nữa sao? Ngay cả đệ tử của người ấy cũng không được lại gần Hư Thiên Tông vạn dặm, là vì lý do gì? Sao lại để Cổ sư đệ tiến nhập Hư Thiên Tông?
- Từ lúc nhìn thấy Cổ sư đệ, mình đã có cảm giác thân thiết như từng quen nhau, đệ ấy nói nằm mơ thấy một cô gái bị hàn khí hành hạ? Không lẽ là người ấy nói cho Cổ sư đệ? Nếu không sao đệ ấy lại có giấc mơ kiểu đó?
- Trừ phi... Cổ sư đệ là do người ấy cố tình phái đến bù đắp cho ta? Nếu không, Cổ sư đệ sao lại tốt với ta như vậy, vì giúp ta thoát khỏi sự hành hạ của huyền âm hàn khí đến tính mạng của mình cũng không cần?
...
- Ta cứ tưởng, sống qua ba mươi ba tuổi chết đi là xong, nhưng bây giờ...
Mắt Hư Tử Uyên ngấn lệ, thì thầm nói:
- Bây giờ có Cổ sư đệ, ta... Ta không muốn chết...
Những giọt lệ nóng hổi rơi xuống nền tuyết trắng, tạo thành những cái lỗ nhỏ, nhưng rất nhanh những cái lỗ đó lại bị hoa tuyết phủ lên, nhìn không ra một chút dấu vết.
Không biết qua bao lâu, nước mặt trên mặt Hư Tử Uyên đã cạn, nàng chăm chú nhìn vào trong động một lần nữa, sau đó mới tung pháp bảo, thân ảnh hóa thành một đường hào mang, biến mất nơi chân trời.
Ngày thứ hai, Hư Tử Uyên lại xuất hiện bên ngoài động phủ, chăm chú nhìn vào bên trong, nội tâm cồn cào ngứa ngáy, vô cùng khó chịu, cảm giác này chỉ những khi nghĩ đến Cổ Thần mới giảm nhẹ đi một chút, nếu như gặp được Cổ Thần, cảm giác ngứa ngáy đó sẽ không có còn khó chịu nữa mà chuyển biến thành khoan khoái...
Ngày thứ hai, Cổ Thần vẫn không ra ngoài...
Trận tuyết lớn đó kéo dài đúng mười ngày mười đêm rồi mới chịu dừng, Hư Tử Uyên mỗi ngày đều đến trước Dược Tiên Động, vết chân của nàng đều bị đại tuyết vô tình xóa hết, trừ bản thân nàng, không một ai biết liên tục mấy ngày, ngày nào nàng cũng đứng bên ngoài Dược Tiên động phủ ít nhất một canh giờ.
Sau trận đại tuyết, bầu trời lại trở nên quang đãng, ánh mặt trời chiếu khắp đại địa, mặc dù ánh sáng vẫn còn yếu nhưng dưới nhiệt lượng của mặt trời, tuyết trên mặt đất vẫn ào ào dung hóa...
Lai qua hơn mười ngày nữa, trừ những góc lõm vào, tất cả tuyết trên mặt đất đều đã tan ra, hóa thành nước tuyết, lưu nhập vào dòng chảy dưới núi.
Hôm đó, mới sáng sớm Hư Tử Uyên đã đứng bên ngoài Dược Tiên động phủ, lòng thầm nghĩ:
“Ngũ mạch đại tỷ thí chỉ còn chưa đến ba ngày nữa, Cổ Thần sư đệ sao vẫn chưa xuất quan?”
Lại một ngày, mặt trời lặn rồi lại mọc, bên ngoài Dược Tiên động phủ, lại đứng một cô gái lục y xinh đẹp, lòng thầm nghĩ:
“Cách ngũ mạch đại tỷ thí chỉ còn chưa đến hai ngày, Cổ Thần sư đệ sao vẫn chưa xuất quan?”
Lại một ngày nữa, trời vừa sáng, cô gái áo lục đẹp như tiên nữ trên trời lại đứng bên ngoài Dược Tiên động phủ, lòng thầm nghĩ:
“Cách ngũ mạch đạu tỷ thí chỉ còn một ngày, hôm nay còn không xuất quan, ngày mai ngũ mạch đại tỷ bắt đầu, Cổ sư đệ sẽ bỏ lỡ mất...”
Đúng lúc đó, đột nhiên phía trước vang lên một tiếng động, tảng đá lớn phong ấn lối vào động nhất thời mở ra, một thân niên áo xám xuất hiện ngay trước cửa động.
Thanh niên áo xám đó chính là Cổ Thần, lúc này hắn đã tròn mười sáu tuổi nhưng nhìn chẳng khác gì một thanh niên mười bảy mười tám. Bốn mươi ngày bế quan, hắn đã đột phá tu vi đến Trúc Thai trung kỳ, sau đó lại tiếp tục bế quan gần năm tháng, Thần Hải bên trong cơ thể Cổ Thần đã biến thành mườitrượng vuông.
So với lúc sơ nhập Trúc Thai trung kỳ, Thần Hải lớn hơn gần năm lần, đạo thai của Cổ Thần, so với sơ nhập Trúc Thai trung kỳ cường hóa năm lần.
Cổ Thần mở phong ấn động, đầu tiên hắn nhìn thấy là thân ảnh lục sắc đẹp tựa tiên nữ đang đứng bên ngoài động phủ.
Trái tim Cổ Thần như bị một sợi dây dài quấn lấy, kéo mạnh làm cho nó không ngừng run rẩy, chớp chớp mắt mấy cái, Cổ Thần chạy đến trước mặt Hư Tử Uyên, kinh hỉ nói:
- Sư tỷ, sao sư tỷ lại ở đây?
Hư Tử Uyên nhìn Cổ Thần, mắt đột nhiên nóng bừng, hai hàng lệ tuôn lã chã. Rồi bất ngờ, hai tay nàng ôm chặt, kéo cổ Cổ Thần, đầu hơi nâng, môi hướng lên, chạm vào môi Cổ Thần.
Cổ Thần thoáng giật mình, hành động này của Hư Tử Uyên khiến hắn có chút bất ngờ...
Đúng là sư tỷ sao? Cổ Thần không khỏi hoài nghi, sư tỷ sao lại... Sao lại chủ động ôm ta? Hôn ta?
Nụ hôn này không chỉ là một cái chạm nhẹ như lần trước, đôi môi mềm mại của Hư Tử Uyên ấn chặt lên môi Cổ Thần, mãi mà vẫn chưa phân khai.
Một lúc lâu sau, Cổ Thần mới tỉnh lại từ trong kinh ngạc. Hư Tử Uyên rõ ràng là không biết hôn, chỉ biết hai môi chạm vào nhau, không biết bất cứ động tác gì, nhưng nàng biết, lúc nhìn thấy Cổ Thần, niềm vui trong lòng nàng không thể nhiều hơn được nữa, nàng chỉ muốn hôn Cổ Thần, thật lâu, thật lâu.
Cổ Thần từ từ giơ tay, ôm lấy má sư tỷ, môi mở ra, cái lưỡi ấm áp từ từ lưới qua môi nàng.
Khớp hàm của Hư Tử Uyên bị Cổ Thần chạm vào, lập tức mềm ra, hé mở một cách vô thức. Khoảnh khắc khớp hàm vừa mở, lưỡi Cổ Thần tranh thủ cơ hội, luồn vào bên trong miệng sư tỷ.
Xoạt...
Hai cái lưỡi ấm áp chạm vào nhau, lập tức phát ra cảm giác khoan khái như vừa bị một dòng điện nhẹ đánh trúng, từ môi, chạy thẳng vào tim.
Được lưỡi của Cổ Thần dẫn dắt, cái lưỡi thơm tho của Hư Tử Uyên cũng bắt đầu cuốn động, hai người không ngừng quấn chặt lấy nhau...
Một lúc lâu sau, Cổ Thần nâng mặt Hư Tử Uyên, từ từ rời môi, ngẩng đầu, nói khẽ:
- Sư tỷ.
Hư Tử Uyên vùi đầu vào ngực Cổ Thần, nói:
- Sư đệ, ta nhớ đệ.
- Sư tỷ, ta cũng nhớ sư tỷ.
Cổ Thần giơ tay, ôm chặt Hư Tử Uyên vào lòng.
Ngày thứ hai là ngày Cổ Thần tiến nhập Hư Thiên Tông tròn ba năm, hôm đó, cũng là ngày ngũ mạch đại tỷ thí chính thức bắt đầu.
Ngũ mạch đại tỷ thí, mỗi mạch tổng công có tám đệ tử tham gia, trừ thủ tọa các mạch, đệ tử trưởng lão có thể trực tiếp tham gia, danh sách cụ thể trước ngũ mạch đại tỷ thí một tháng, các mạch đều tiến hành tiểu tỷ thí, lựa chọn đệ tử tham gia.
Cổ Thần là đệ tử thân truyền của Hoàng Dược Tiên, có thể trực tiếp tham gia.
Đệ tử mới nhập môn, có thể được thủ tọa, trưởng lão thu làm đệ tử thân truyền không nhiều, những người đó, hầu như đều thông qua các mạch tiểu tỷ thí.
Cho nên, đệ tử tham gia ngũ mạch đại tỷ thí, đều là đệ tử có tu vi mạnh nhất các mạch.
Tin Cổ Thần bước vào Thần Hải cảnh, Hư Tử Uyên và Hoàng Dược Tiên đều đã biết, cả hai đều rất chấn động, nhưng cuối cùng cảm giác chấn động vẫn biến thành kinh hỉ, Hoàng Dược Tiên đưa cho Cổ Thần một món pháp bảo hạ phẩm, làm vũ khí cho Cổ Thần tham gia ngũ mạch đại tỷ thí...
…
Ngũ mạch đại tỷ thí là sự kiện lớn được Hư Thiên Tông tổ chức năm năm một lần, mỗi một khóa đệ tử mới có thể tham gia ngũ mạch đại tỷ thí đều là một niềm vinh hạnh, nếu như được xếp vào danh sách hàng đầu thì sẽ được tất cả kính trọng và sùng bái. Như Vân Phiêu Trần, ngũ mạch đại tỷ thí hai mươi năm trước, hắn thế như chẻ tre giành vị trí số một ngũ mạch, được đệ tử đồng niêm tôn xưng đại sư huynh, từ đó trở đi các đệ tử phía sau cũng theo thói quen gọi hắn là đại sư huynh. Ngũ mạch đại tỷ thí mười năm trước, thiếu tông chủ Vô Chân cũng thế như chẻ tre giành ngũ mạch đệ nhất, được đệ tử ngũ mạch sùng bái, danh tiếng cực thịnh, so với đại sư huynh Vân Phiêu Trần không hề thua kém. Chớp mắt đã qua mười năm, Hư thiên Tông lại có một đệ tử thiên tài tuyệt thế tiên căn thượng phẩm, ngũ mạch tỷ thí năm nay, mức độ hưng thịnh giống y như mười năm, hai mươi năm trước lúc Vô Chân và Vân Phiêu Trần tham gia.
Từ sáng sớm, Cổ Thần đã cùng Hư Tử Uyên đến quảng trường Bách Thảo Phong, ngũ mạch đại tỷ thí là trận đấu giữa các đệ tử áo xám, Hư Tử Uyên đương nhiên không thể tham gia, nàng đi chỉ là để trợ giúp cho Cổ Thần mà thôi.
Biết Cổ Thần đột phá đến Trúc Thai kỳ, Hư Tử Uyên kinh hỉ vô cùng, đồng thời cũng có chút lo lắng, bởi vì trên ngũ mạch đại tỷ thí, Cổ Thần vẫn còn một đối thủ Trúc Thai trung kỳ Hoàng Phủ Hạo.
Đệ tử đi chủ mạch Đô Thiên Phong tham gia ngũ mạch đại tỷ thí đều đã tập trung trên Bách Thảo Phong, tất cả gần hai mươi người, trừ bảy đệ tử là đệ tử áo xám ra, những người còn lại, màu áo không giống nhau, đều là những người đi theo cổ vũ. Cộng thêm Cổ Thần, số đệ tử áo xám vừa tròn tám người.
Bảy người còn lại tu vi ở Tiên Thiên cảnh tầng sáu đến Tiên Thiên cảnh tầng tám. Hoàng Phủ Cực chính là đệ tử áo xám có Tiên Thiên cảnh tầng tám.
Bách Thảo Phong lấy luyện đan làm chủ, phương diện tu luyện, không bằng những mạch khác. Mỗi một khóa tổng cộng chi có ba mươi đệ tử, lựa chọn tám người, tu vi Tiên Thiên cảnh hậu kỳ chỉ có chưa đến một nửa, trừ Cổ Thần và Hoàng Phủ Cực ra, chỉ có hai đệ tử Tiên Thiên cảnh tầng bảy. Bốn người còn lại là Tiên Thiên cảnh tầng sáu, tầng sáu và tầng bảy là sự khác biệt giữa trung kỳ và hậu kỳ, không thể mang ra so sánh được.
Chân Tiên Tác giả : EK Quyển 2: Hư Thiên Tiên Tông
-----oo0oo-----
Chương 73: Ngũ mạch đại tỷ thí.
Sưu tầm và đả tự : MTR01- Kiếm Giới
Nếu như là các mạch khác, lựa chọn tám đệ tử hàng đầu chí ít cũng có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng bảy, đệ tử bước vào Tiên Thiên cảnh tầng chín cũng có, đệ tử có thể tham gia ngũ mạch đại tỷ thí, thành tựu sau này đều là đột phá đến Thần Hải cảnh, cuối cùng trở thành trưởng lão Hư Thiên Tông.
Mỗi kì ngũ mạch đại tỷ thí, Bách Thảo Phong hầu như đều về chót. Mặc dù Bách Thảo Phong lấy luyện đan là chính, nhưng, trên ngũ mạch đại tỷ thí lúc nào cũng bị bốn mạch còn lại đạp dưới chân, lâu dần khó tránh khỏi việc bị mất thể diện.
Cho nên tông chủ Vô Thủy mới nói với Cổ Thần, hi vọng hắn có thể cải thiện hiện trạng tu vi thấp kém của Bách Thảo Phong.
Năm nay, đệ tử tham gia ngũ mạch đại tỷ thí của Bách Thảo Phong so với những năm trước mạnh hơn rất nhiều. Tin Cổ Thần bước vào Trúc Thai kỳ chỉ có Hư Tử Uyên và Hoàng Dược Tiên biết. Ngũ mạch đại tỷ thí sắp đến, hai người cũng không định ban bố tin này.
Cứ để cho Cổ Thần làm chấn động mọi người, cho dù tu vi Cổ Thần triển hiện, chỉ có Tiên Thiên cảnh tầng chín. Đệ tử tham gia ngũ mạch đại tỷ thí, mới nhập môn ba năm mà thôi, mặc dù nói hầu như đều là trưởng lão dự bị của Hư Thiên Tông, nhưng tu vi hiện tại có thể đạt đến Tiên Thiên cảnh tầng chín, cũng đếm trên đầu ngón tay. Mỗi một mạch, khó khăn lắm mới xuất hiện một người.
Hơn nữa, Bách Thảo Phong còn có một Hoàng Phủ Cực, tu vi Tiên Thiên cảnh tầng tám, trong số đệ tử tham gia ngũ mạch đại tỷ thí, thực lực cũng xếp hàng đầu, nhân số nhiều nhất là đệ tử Tiên Thiên cảnh tầng bảy, đệ tử Tiên Thiên cảnh tầng sáu hoàn toàn chỉ là bước đệm. Qua vòng đầu tiên, chín mươi phần trăm là sẽ bị đào thải.
Ngũ mạch đại tỷ thí trước đây, đệ tử Bách Thảo Phong tám người thì bảy người bị loại ngay từ vòng một, trên mặt Hoàng Dược Tiên không có lấy một nụ cười, nhưng năm nay thì không giống vậy, tâm trạng Hoàng Dược Tiên vui vẻ, từ hôm qua biết Cổ Thần đã đột phá Trúc Thai cảnh, Hoàng Dược Tiên mừng không khép nổi miệng, rốt cục ngũ mạch đại tỷ thí lần này, Bách Thảo Phong cũng có thể làm nên đại sự.
- Xuất phát...
Hoàng Dược Tiên đến trước mặt mọi người, thấy nhân số đã đủ, cao giọng nói.
Dứt lời, một đệ tử áo lam bước đên, chính là vị sư huynh ba năm trước đã dùng Độ Thiên Chu đưa bọn Cổ Thần đến Bách Thảo Phong. Hắn là một trong những đệ tử tu vi Thần Hải cảnh của Bách Thảo Phong, tên gọi Huyền Hùng.
Ba năm trước, Huyền Hùng mới chỉ là một đan dược sư lục phẩm, biểu hiện ở luyện đan đại hội của Cổ Thần khiến Huyền Hùng bị kích thích, bế quan một năm, cuối cùng luyện xuất thai nguyên đơn thành công, trở thành một đan dược sư thất phẩm.
Vì có tu vi Thần Hải cảnh, lại là đan dược sư thất phẩm, hai năm sau Huyền Hùng chắc chắn trở thành trưởng lão Bách Thảo Phong. Trong mắt các đệ tử Bách Thảo Phong, thanh danh chỉ thua mỗi Hư Tử Uyên.
Huyền Hùng tung Độ Thiên Chu, đợi tất cả mọi người lên xong, Huyền Hùng điều khiển Độ Thiên Chu, bay thẳng đến chủ mạch Đô Thiên Phong, không lâu sau Đô Thiên Phong đã xuất hiện trước mắt. Độ Thiên Chu đáp xuống, dừng ở quảng trường hình tròn rộng ngàn trượng vuông trên Đô Thiên Phong.
Hoàng Dược Tiên bảo mọi người đứng ở đó, còn mình phá không bay lên Hư Thiên Điện.
Đã có hai nhóm đến trước Bách Thảo Phong, một là Thanh Viêm Phong, một là Lạc Hà Phong. Đại sư huynh Vân Phiêu Trần cũng ở trong số các đệ tử Thanh Viêm Phong. Đi bên cạnh Hư Tử Uyên, Cổ Thần nói:
- Sư tỷ, đại sư huynh đã từng dạy đệ một tháng Ngự Hỏa Phần Thiên quyết, chúng ta qua bên đó chào đi.
Hư Tử Uyên gật gật đầu, cùng Cổ Thần đi về phía đệ tử Thanh Viêm Phong, đến trước mặt Vân Phiêu Trần, Cổ Thần chắp tay nói:
- Đại sư huynh, huynh cũng đến à.
Hư Tử Uyên cũng hành lễ với Vân phiêu Trần.
- Cổ sư đệ, cố gắng nỗ lực, với tốc độ tu luyện Ngự Hỏa Phần Thiên quyết của đệ, ngũ mạch đại tỷ thí lần này, đủ để vươn lên top 3.
Vân Phiêu Trần gật gật đầu nói với Cổ Thần. Sau đó, quay sang Hư Tử Uyên. Trong mắt người đàn ông hào sảng này, cũng không khỏi lộ ra vài phần dịu dàng, nói:
- Tử Uyên sư muội.
Hư Tử Uyên khẽ gật đầu, thân thể hơi dựa vào người Cổ Thần, dùng ngữ âm vô thanh, biểu đạt ý tứ.
- Hư sư tỷ...
Các đệ tử Thanh Viêm Phong đồng thành chào, Hư Tử Uyên ở Hư Thiên Tông có danh khí cực thịnh, không hề thua kém đại sư huynh Vân Phiêu Trần và thiếu tông chủ Vô Chân. Đối với Hư Tử Uyên, các đệ tử Thanh Viêm Phong lộ ánh mắt như dang nhìn một nữ thần, đối với Cổ Thần thì không được thân thiện như vậy. Một là vì Cổ Thần và Hư Tử Uyên nhìn giống như một đôi tình nhân, khiến người ta đố kị, hai là bì lúc này Vân Phiêu Trần nói Cổ Thần rất có thể lọt vào top 3. Số một khẳng định là Hoàng Phủ Hạo rồi, nói như vậy khác gì bảo tám đệ tử Thanh Viêm Phong tham gia sẽ có ít nhất bảy người không bằng Cổ Thần?
Hư Tử Uyên khẽ mỉm cười với các đệ tử, gật gật đầu, khiến không ít người lại bị nàng bắt mất hồn.
Lần này, lại có một chiếc Độ Thiên Chu nữa dừng lại trên quảng trường Đô Thiên Phong. Đệ tử Ẩn Kiếm Phong cuối cùng cũng đã đến.
Thủ tọa Lệ Kiếm Quân cũng để các đệ tử đứng trên quảng trường đợi, còn mình hóa thành một đường hào mang, bay vào Hư Thiên Điện.
- Hoàng Phủ sư huynh... Hoàng Phủ sư huynh...
Hoàng Phủ Hạo vừa xuất hiện, không ít đệ tử nữ của Lạc Hà Phong nhất thời vỗ tay reo hò.
Hoàng Phủ Hạo chào hỏi các sư huynh đệ của Ẩn Kiếm Phong trước, sau đó đi vào giữa đám đệ tử nữ của Lạc Hà Phong, Liễu Thanh Y chính là thủ lĩnh của họ.
Liễu Thanh Y và Hoàng Phủ Hạo gặp nhau, không hề kiêng kị dính ngay làm một, xem ra chuyện họ yêu nhau sớm đã được công khai. Thủ tọa Lạc Hà Phong Uất Lạc Hồng và Thủ tọa Ẩn Kiếm Phong Lệ Kiếm Quân có mối quan hệ không bình thường, qua lại rất thân thiết. Mỗi lần Uất Lạc Hồng đi Ẩn Kiếm Phong đều mang theo Liễu Thanh Y, đệ tử yêu quý nhất của mình. Hoàng Phủ Hạo là tiên căn thượng phẩm, địa vị trong Hư Thiên Tông không hề thấp, lại là đệ tử thân truyền của Lệ Kiếm Quân nên Liễu Thanh Y chủ động quyến rũ hắn.
Liễu Thanh Y cũng là mỹ nữ nổi tiếng của Hư Thiên tông nên Hoàng Phủ Hạo nhanh chóng bị lừa ngã vào thân thể trắng ngần của nàng ta. Đương nhiên, Hoàng Phủ Hạo và Liễu Thanh Y rốt cục ai lừa ai trừ hai người họ ra người ngoài không ai biết.
Hoàng Phủ Hạo rõ ràng rất được các nữ đệ tử của Lạc Hà Phong ái mộ, tám đệ tử áo xám chí ít có năm người đang vây quanh hắn, kích động vô cùng. Nhưng ánh mắt Hoàng Phủ Hạo chiếc liếc sang một phía, nơi đó có một đệ tử áo xám, như một đóa hoa sen mọc lên giữa bùn, mang lại cho người ta cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái. Dung mạo tuyệt đẹp, so với Liễu Thanh Y thậm chí còn có phần nhỉnh hơn. So với Hư Tử Uyên chỉ khiêm nhường đôi chút, nếu để Cổ Thần đánh giá, e rằng chỉ có thể dùng hai người Cổ Thiền, Vân Tuyết để so sánh.
Mỹ nhân mặc thanh y này không giống với những đệ tử Lạc Hà Phong khác, mặc dù cũng có vẻ hiếu kì về Hoàng Phủ Hạo, nhưng thần sắc bình thường, không hề có vẻ kích động.
- Hoàng Phủ sư huynh, ngũ mạch đại tỷ thí lần này, vị trí thứ nhất chắc chắn sẽ thuộc về huynh, bọn muội sùng bái huynh...
Một nữ đệ tử áo xám mắt lộ vẻ si mê, hưng phấn nói.
Hoàng Phủ Hạo đắc ý cười, nói:
- Đó là chuyện đương nhiên, ta đã là tu vi Trúc Thai trung kỳ, đệ nhất ngũ mạch, ngoài ta ra còn ai đủ tư cách nữa?
- Nghe nói Cổ Thần sư huynh của Bách Thảo Phong không chỉ thiên phú luyện đan vô cùng yêu nghiệt, tốc độ tu luyện cũng rất nhanh, nhập môn hai năm đã bước vào Tiên Thiên cảnh tầng chín? Hoàng Phủ sư huynh, liệu Cổ sư huynh có gây trở ngại cho huynh không?
Một nữ đệ tử áo xám kích động hỏi.
Chân Tiên Tác giả : EK Quyển 2: Hư Thiên Tiên Tông
-----oo0oo-----
Chương 74: Lại hiện quyền uy (1+2).
Sưu tầm và đả tự : MTR01- Kiếm Giới
- Cổ sư đệ của Bách Thảo Phong sao?
Hoàng Phủ Hạo liếc mắt sang phía Cổ Thần, lớn tiếng nói:
- Chỉ là một kẻ biết luyện đan mà thôi, xét về luyện đan thuật, hắn đúng là chuyên gia, nhưng xét về tu luyện, hắn làm sao bằng ta được, đúng là phế vật.
- Chuyện đó đương nhiên, trừ đại sư huynh và thiếu tông chủ, xét về phương diện tu luyện, đâu có ai bằng được Hoàng Phủ sư huynh?
Không ít thiếu nữ đệ tử của Lạc Hà Phong hưng phấn nói.
- Hừ...
Hư Tử Uyên giận dữ hừ một tiếng, Cổ Thần kéo tay nàng, nói:
- Sư tỷ không cần giận, họ chỉ là những con rối bị giật dây mà thôi, đợi ngũ mạch đại tỷ thí bắt đầu, đệ sẽ khiến họ phải tự vả vào miệng mình.
- Nhưng, họ nhìn đệ như vậy...
Hư Tử Uyên hơi cong môi, thần tình có chút bất mãn.
Cổ Thần cúi đầu thì thầm vào tai Hư Tử Uyên:
- Họ nhìn thế nào đệ không quan tâm, chỉ cần sư tỷ hiểu đệ là được rồi.
Hư Tử Uyên nghe xong, lập tức dịu nét mặt, tim ngọt như mật.
Hoàng Phủ Hạo đứng giữa đám đệ tử nữ Lạc Hà Phong, ngạo mạn như con gà trống, Vân Phiêu Trần nhìn lắc lắc đầu, vỗ vỗ vai Cổ Thần rồi đi sang một bên.
Cổ Thần và Hư Tử Uyên, cũng quay lại chỗ đệ tử Bách Thảo Phong, Hoàng Phủ Hạo vẫy tay với đám đệ tử Bách Thảo Phong, cũng đi về phía đệ tử Bách Thảo Phong.
- Ca...
Hoàng Phủ Cực từ xa đã hưng phấn vẫy tay.
Hoàng Phủ Hạo càng bước nhanh hơn, giơ tay xoa xoa mấy cái lên đầu Hoàng Phủ Cực, nói:
- Hôm nay phải biểu hiện cho tốt, người nhà Hoàng Phủ gia, sinh ra đã là cường giả, đừng có để tụt sau lưng đám phế vật.
Nói đến hai chữ "phế vật", ánh mắt Hoàng Phủ Hạo liếc nhanh sang phía Cổ Thần, ý tứ ám chỉ trong ngôn ngữ có thể nói là rất rõ ràng.
- Hoàng Phủ sư đệ, nếu như là cường giả thực sự thì phải có tâm thái của một cường giả, phải biết tôn trọng đối thủ chứ không giống đệ, coi thường người khác như đệ đâu.
Huyền Hùng đột nhiên lên tiếng.
Cổ Thần là người của Bách Thảo Phong đến đây tham dự ngũ mạch đại tỷ thí, giành lấy vinh quanh cho Bách Thảo Phong. Đệ tử Bách Thảo Phong thấy Hoàng Phủ Hạo lên tiếng chê bai Cổ Thần, tỏ rõ thái độ khó chịu.
Nhưng Hoàng Phủ Hạo đã có tu vi Thần Hải cảnh, cho dù là sư huynh thì những người này vẫn thấp hơn hắn một bậc, cũng chỉ có cùng là Thần Hải cảnh như Huyền Hùng mới dám lên tiếng quở trách hắn.
Hoàng Phụ Hạo cười nhẹ một tiếng, chẳng thèm để tâm, đi thẳng đến trước mặt Cổ Thần, nói:
- Có phải phế vật hay không, đợi sau ngũ mạch đại tỷ thí khắc biết, hắc hắc... Mới tu vi Tiên Thiên cảnh tầng chín, hi vọng nhờ đại sư huynh, ngươi có thể lọt vào top 5, đến lúc đó, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là thiên tài, thế nào là phế vật?
Nói đoạn, Hoàng Phủ Hạo lại cười khinh bỉ, nói:
- Trong mắt ta, ngươi chỉ là một tên rác rưởi biết luyện đan mà thôi, sánh với ta? Hừ... Đom đóm mà dam sánh với trăng rằm à? Không biết tự lượng sức mình.
Hoàng Phủ Hạo cười nhẹ, nói:
- Hư sư tỷ, Vô Chân sư huynh thiên tư tuyệt luân, diện mạo anh tuấn, dáng người cao ráo, bất luận là tư chất, tu vi hay bề ngoài, huynh ấy đều hơn tên phế vật này trăm lần? Khả năng nhìn người của tỷ đúng là khiến sư đệ không dám đồng tình.
Nói xong, Hoàng Phủ Hạo liếc quay sang phía Cổ Thần, nói:
- Phế vật chính là phế vật, không trốn ở Bách Thảo Phong luyện đan, mà dám đến đây tham gia ngũ mạch đại tỷ thí, hi vọng chúng ta có cơ hội được xếp chung với nhau, hừ hừ... Trước mặt chưởng môn sư, thủ tọa sư bá các mạch, trưởng lão các mạch, đệ tử các mạch, ta sẽ dẫm chết tên phế vật ngươi.
Sắc mặt Cổ Thần dần chuyển sang lạnh lẽo, lạnh giọng nói:
- Hoàng Phủ Hạo, đợi lát nữa ngươi sẽ được hứng chịu nộ hỏa của ta, cái gì thiên tài, phế vật, trong mắt ta đều giống nhau cả thôi! Rốt cục ai dẫm ai dưới chân, đến lúc đó sẽ rõ.
- Ha ha ha ha...
Hoàng Phủ Hạo cười vang một tiếng, đi được vài bước, lại quay lại, nhìn khắp các đệ tử có mặt, cao giọng nói:
- Các ngươi nghe thấy rồi chứ? Ha ha.. Có người nói sẽ dẫm ta dưới chân? Ha ha ha ha... Các ngươi thấy có buồn cười không? Một đệ tử Bách Thảo Phong, mới Tiên Thiên tầng chín tu vi mà dám nói sẽ dẫm ta dưới chân. Não của ngươi bị lừa đá mất rồi à, ha ha ha ha...
Hoàng Phủ Hạo giống như vừa nghe chuyện gì buồn cười lắm, cười gập cả bụng, ánh mắt không ngừng quét qua chỗ Cổ Thần. Đám đệ tử nữ của Lạc Hà Phong cũng phát ra những tiếng cười rúc rích leng keng như chuông bạc, Thanh Viêm Phong cũng có một số đệ tử lộ vẻ chế nhạo.
Đệ tử Bách Thảo Phong, trừ Hoàng Phủ Cực, mặt mũi ai nấy đều hằm hằm. Những lời Hoàng Phủ Hạo nói không chỉ là sỉ nhục Cổ Thần, mà còn sỉ nhục cả Bách Thảo Phong.
Lúc này, từ phía Hư Thiên Điện đột nhiên xuất hiện mười mấy đường động quang. Tông chủ Vô Thủy và thủ tọa, trưởng lão các mạch trong nháy mắt xuất hiện, đáp xuống lôi đài ngay giữa trung tâm quảng trường.
Trên quảng trường, tổng cộng có năm tòa lôi đài lớn, mỗi tòa lôi đài dài rộng chừng ba mươi trượng, các tòa lôi đài được xếp theo hướng Tây Bắc Đông Nam Trung ngay giữa trung tâm quảng trường, mỗi một lôi đài cách nhau hơn mười trượng.
Hướng Đông của mỗi tòa lôi đài đều có một khán đài cao hơn lôi đài một trượng, chỉ có năm vị trí.
Ngũ mạch đại tỷ thí là sự kiện trọng đại, tham gia ngũ mạch đại tỷ thí đều là bộ phận tinh anh nhất trong những đệ tử mới, được Hư Thiên Tông trọng thị, chưởng môn, thủ tọa đều có mặt đông đủ, mỗi mạch còn phái thêm bốn vị trưởng lão nữa.
Năm tòa lôi đài, trưởng môn thủ tọa các mạch mỗi người quản một tòa, các trưởng lão còn lại mỗi lôi đài mỗi mạch một trưởng lão, cùng nhau giám sát.
Hư Thiên Tông sớm đã sắp xếp số hiệu cho bốn mươi đệ tử áo xám đến tham gia ngũ mạch đại tỷ thí.
Số hiệu của Cổ Thần là số bảy, đối thủ đầu tiên của hắn là số mười ba, địa điểm là lôi đài phía Đông, do thủ tọa Ẩn Kiếm Phong Lệ Kiếm Quân giám sát.
Cổ Thần là hi vọng lớn nhất của Bách Thảo Phong, biết Cổ Thần sẽ tỷ thí ở lôi đài phía Đông, đệ tử Bách Thảo Phong sớm đã tụ tập ở đó.
Cổ Thần và Hư Tử Uyên đi đến chỗ lôi đài phía Đông. Trên lôi đài đã đứng sẵn một thanh niên tuổi độ mười bảy, tướng mạo bình thường nhưng tu vi đã đạt đến Tiên Thiên cảnh tầng chín.
Đệ tử có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng chín, không quá năm người, ngay từ vòng đầu tiên đã phải đấu với nhau, đối với hai người mà nói, đều là chuyện xui xẻo.
- Sư tỷ, xem ta đánh thắng hắn.
Cổ Thần mỉm cười với Hư Tử Uyên, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên lôi đài.
Hư Tử Uyên biết hắn đã là Tu vi Trúc Thai kỳ, đương nhiên chắc thắng, nhưng các đệ tử Bách Thảo Phong khác thì không biết điều này nên ai cũng có vẻ lo lắng, khó khăn lắm Bách Thảo Phong mới có một Tiên Thiên cảnh tầng chín đệ tử, nếu như bị loại ngay từ vòng đầu, thật đúng là một sự đả kích quá lớn.
Cổ Thần lên đài xong, hướng về phía khán đài, chắp tay nói:
- Cổ Thần đệ tử Bách Thảo Phong, xin chào Lệ sư bá và các vị trưởng lão.
Lệ Kiếm Quân phẩy phẩy tay, có vẻ không quan tâm đến tu vi Cổ Thần.
Đệ tử Ẩn Kiếm Phong trên lôi đâì thấy Cổ Thần hành lễ xong, nói:
- Ẩn Kiếm Phong Thường Nghệ, xin được thỉnh giáo Cổ Thần sư huynh.
Cổ Thần gật đầu đầu, chắp tay nói:
- Bách Thảo Phong Cổ Thần, xin được thỉnh giáo Thường Nghệ sư huynh.
Hai người nói xong, lập tức thủ thế, Lệ Kiếm Quân cao giọng nói:
- Tỷ thí bắt đầu.
Lệ Kiếm Quân vừa dứt lời, Thường Nghệ một tay vung lên, một thanh pháp khí cực phẩm hình trường kiếm liền xuất hiện trên tay hắn.
Nhưng tốc độ Cổ Thần nhanh hơn, căn bản không dùng pháp khí gì, thân thể thoáng cái đã lao thấy lao về phía Thường Nghệ, nếu như là tu sĩ có cái nhìn sắc bén chắc chắn sẽ nhận ra khi Cổ Thần vừa cất bước, hai tay của hắn lập tức được đeo một đôi găng màu đen, cũng là pháp khí cực phẩm.
Đôi găng này, chính là "Hắc Long Phá" được hắn dung hợp từ hắc thiết tinh và trảo của hắc tuyến giao luyện chế mà thành.
Khoảng cách giữa Cổ Thần và Thường Nghệ chỉ khoảng hơn mười trượng. Tốc độ Cổ Thần nhanh đến nỗi một tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng tám cũng chỉ nhìn thấy không gian quét qua vô số tàn ảnh, sau đó thân thể Cổ Thần xuất hiện ngay trước mặt Lệ Kiếm Quân.
Một quyền đánh ra, Hắc Long Phá mang theo một đường quyền cương màu đén, đánh thẳng vào mặt Thường Nghệ đệ tử Ẩn Kiếm Phong.
Thường Nghệ giật mình, hắn đâu ngờ tốc độ Cổ Thần lại nhanh đến vậy?
Định tránh nhưng đã quá muộn, Chân khí tiên thiên nhất thời thôi động, một đường kiếm cương bạo trướng, chém thẳng xuống mặt Cổ Thần.
Khóe miệng Cổ Thần hơi nhếch lên, hắn đã nhìn thấy đường kiếm cưỡng của Thường Nghệ, nhưng vẫn tiếp tục tiến lên, tay phải giơ thẳng lên trời, một chiêu kim cương đỉnh thiên trong Kim Cương Thần Quyền điên cuồng đánh ra.
Bàn tay phải trong nháy mắt đánh xuống kiếm cương của Thường Nghệ, một đường quyền cương màu đen giống như tên nhọn, tốc độ cực nhanh, từ trong Hắc Long Phá điên cuồng lao ra, hóa thành một trượng lớn nhỏ.
Ầm... một tiếng lớn, đầu tiên là quyền cương và kiếm cương chạm sau, một tiếng nổ tung, Chân khí tiên thiên hình thành nên những đường gợn sóng, lấy hai người làm trung tâm điên cuồng tràn ra bốn phía.
Keng... Liền ngay sau đó, là một tiếng kim loại va chạm, Hắc Long Phá và trường kiếm chập vào làm một, cả hai thứ đều là pháp khí cực phẩm, kiếm sắc quyền mạnh... quyền kiếm tương kích, thân thể Thường Nghệ giật mạnh một cái, đầy vẻ khó tin. Một luồng sức mạnh cự đại không gì ngăn cản được từ thân kiểm truyền đến cánh tay, vù một tiếng, trường kiếm rời tay, bay xuống lôi đài.
Tay phải Cổ Thần vừa đánh ra, tay trái như mãnh hổ xuống núi, một quyền đánh mạnh về phía trước, khí thế hừng hực, một đường quyên cương trong nháy mắt ấn lên ngực Thường Nghệ, Long Nha Phá vẫn chưa chạm vào người, Thường Nghệ đã bị quyền cương làm cho bay ngược lại phía sau.
Người trong không trung, ụa một tiếng nôn ra một ngụm máu tươi, hình như bị thương không nhẹ.
Bay gần mấy chục trượng ngã khỏi lôi đài, Thường Nghệ và Hoàng Phủ Hạo đều là đệ tử Ẩn Kiếm Phong, trong lòng Cổ Thần vốn đã tồn tại nộ ý với Ẩn Kiếm Phong nên mới ra tay có chút không nể tình.
Lệ Kiếm Quân đứng bật dậy, hai mắt như đao, dừng lại trên người Cổ Thần. Rõ ràng hắn cũng không ngờ cùng là cảnh giới Tiên Thiên cảnh tầng chín mà đệ tử Ẩn Kiếm Phong lại bại dưới tay đệ tử Bách Thảo Phong, thậm chí đến Thần Lôi Ngự Kiếm chân quyết, đại quyết pháp với công kích lực cường đại vẫn chưa kịp sử dụng, trong nháy mắt đã bị đánh bay ra khỏi lôi đài.
Dưới lôi đài phía Đông, đệ tử đứng xem ai nấy đều trợn mắt há mồm, cùng là Tu vi Tiên Thiên cảnh tầng chín, sao lại cách biệt nhau nhiều đến vậy?
Hư Tử Uyên cũng không giấu nổi vẻ kinh ngạc, mặc dù Cổ Thần có Tu vi Trúc Thai kỳ, nhưng mới chỉ sử dụng thực lực Tiên Thiên cảnh tầng chín. Cho dù là Tu sĩ Trúc Thai sơ kỳ, muốn một giây đánh hạ Tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng chín e rằng cũng không phải chuyện dễ.
Nhưng vào tay Cổ Thần lại dễ như trở bàn tay.
- Đệ tử Bách Thảo Phong, Cổ Thần chiến thắng.
Lệ Kiếm Quân đứng trên đài cao giọng nói, mặc dù trong lòng rất không vui, cũng rất bất ngờ, nhưng thực tế là Cổ Thần đã chiến thắng, bản thân hắn ta cũng không thể làm gì.
Nghe Lệ Kiếm Quân nói, đệ tử Bách Thảo Phong nhất thời nhảy lên, reo hò vang dội, đệ tử Ẩn Kiếm Phong thì ngược lại, mặt mày ủ rũ.
- Đa tạ Lệ sư bá.
Cổ Thần chắp tay nói với Lệ Kiếm Quân, sau đó mỉm cười, nhảy xuống lôi đài, quay trở về bên Hư Tử Uyên.
- Chúc mừng Cổ sư đệ! Đệ đã mang chiến thắng đầu tiên về cho Bách Thảo Phong ta.
Huyền Hùng mừng rỡ nói.
Trận đấu giữa Thường Nghệ và Cổ Thần là trận chiến kết thúc nhanh nhất. Những lôi đài khác, mặc dù hai bên có mạnh có yếu, nhưng cũng phải trải qua một trận giằng co, những người có thực lực tương đương càng phải trải qua một trận kịch chiến, đâu có giống như Cổ Thần, mới lên đài mấy phút đã trực tiếp giải quyết đối thủ?
- Ha ha, có Cổ sư đệ ngũ mạch đệ tử tỷ thí lần này Bách Thảo Phong nói không chừng sẽ được lọt top 3, ha ha trăm năm trước Huyền Nhã sư huynh tham gia ngũ mạch đại tỷ thí, giành được ngôi vị số bốn, những khóa sau, Bách Thảo Phong chỉ toàn làm đệm lót!
Các đệ tử Bách Thảo Phong đều ha ha cười nói.
Cổ Thần quay sang mấy vị sư huynh, gật gật đầu rồi đi về phía Hư Tử Uyên đợi vòng thi đấu đầu tiên kết thúc. Trong bốn mươi đệ tử tham gia, các đệ tử chiến thắng sẽ tiếp tục đối quyết tỷ thí, vẫn còn một chút thời gian.
Hư Tử Uyên kinh ngạc nói:
- Cổ sư đệ, thân thể đệ sao lại mạnh đến vậy? Chỉ dùng một quyền mà đã đánh bại Ẩn Kiếm Phong sư đệ?
Cổ Thần nói:
- Nếu như lúc tu luyện chú ý tu luyện thân thể một chút sức mạnh thân thể đương nhiên cường đại rất nhiều.
Hư Thiên Tông có nguồn gốc từ thánh địa Đạo gia Thái Hư Cung, pháp quyết tu luyện mặc dù không giống nhau, nhưng cùng thuộc một hệ đạo tông, đều tương đối coi trọng linh hồn tu luyện, đối với tu luyện thân thể thường yếu hơn một phần.
Thiên Cương Thối Thể đại pháp đối với nữ tử tu luyện không hợp, đạo tông, ma tông đều có nữ tu cao thủ, còn Phật tông, Nho tông lại chú trọng luyện thể lưỡng hệ, hoàn toàn không có cao thủ nữ tu.
Trong lúc nói chuyện, vòng tỷ thí thứ nhất đã kết thúc, Bách Thảo Phong chỉ có hai người giành thắng lợi, một là Cổ Thần và người thứ hai là Hoàng Phủ Cực. Sáu đệ tử còn lại đúng như mọi người dự đoán, trực tiếp đào thải ngay từ vòng đầu tiên.
Rất nhanh, hai mươi đệ tử chiến thắng lại được tông môn xếp cho tỷ thí với nhau. Lần này, Cổ Thần thi đấu ở lôi đài phía Nam, do thủ tọa Thanh Viêm Phong Quản Bá Viêm giám sát.
Cổ Thần đến lôi đài phía Nam, các đệ tử Bách Thảo Phong đều chạy theo hắn. Sáu đệ tử áo xám bị đào thải cũng đến, Hoàng Phủ Cực và Cổ Thần tỷ thí cùng một lúc, nhưng mọi người hình như đã quên mất Hoàng Phủ Cực.
Lần này, đối thủ của Cổ Thần là số hai hai, Cổ Thần đến lôi đài phía Nam, số hai hai cũng vừa nhảy lên lôi đài, trước ngực hắn có thuê một đốm hỏa diễm, là đệ tử Thanh Viêm Phong.
Đúng là trùng hợp thật, Cổ Thần thi đấu ở lôi đài phía Đông so thủ tọa Ẩn Kiếm Phong giám sát thì gặp đệ tử Ẩn Kiếm Phong, bay giờ thi đấu ở lôi đài phía Nam so thủ tọa Thanh Viêm Phong giám sát thì gặp đệ tử Thanh Viêm Phong.
Cổ Thần lên lôi đài, hành lễ với Quản Bách Dương và các vị trưởng lão xong, quay sang nhìn đệ tử Thanh Viêm Phong, cùng nhau hành lễ, được biết người này tên là Sư Viêm.
Sư Viêm nhìn Cổ Thần, ánh mắt ẩn hiện nộ khí, rõ ràng vẫn để ý đến câu nói vừa rồi của đại sư huynh nên xả giận lên đầu Cổ Thần.
Trận đấu vừa bắt đầu, Sư Viêm sử dụng Ngự Hỏa Phần Thiên chân quyết.
Cổ Thần cũng làm vậy, dùng Ngự Hỏa Phần Thiên chân quyết ứng địch.
- Hỏa điểu.
Sư Viêm thét lớn một tiếng, Chân khí tiên thiên vận chuyển, hai tay vẽ ra thủ ấn, rất nhanh hai tay nhất chỉ, một khối liệt diễm cực lớn xuất hiện trước mặt hắn.
Sư Viêm thét lên tiếng nữa, khối liệt diễm hóa thành một con hỏa điểu khổng lồ, dài gần bảy trượng, hai cánh sải dài, rộng hơn mười trượng, che kín cả bầu trời, lao thẳng về phía Cổ Thần.
Cổ Thần cũng kết ra pháp ấn, thét:
- Hỏa vân cung, liệt diễm tiễn... Hỏa tiễn biến.
Chân Tiên Tác giả : EK Quyển 2: Hư Thiên Tiên Tông
-----oo0oo-----
Chương 75: Đối chiến Hoàng Phủ.
Sưu tầm và đả tự : MTR01- Kiếm Giới
Hai khối hỏa diễm xuất hiện trước mắt Cổ Thần, một khối hóa thành trường cung cao hơn một trượng, một khối hóa thành cự tiễn dài gần một trượng, cung và tiễn đều bừng bừng hỏa diễm.
Lắp tiễn lên cung, xoạt một tiếng, liệt diễm tiễn từ hỏa vẫn cung bắn ra, biến con hỏa điểu dài gần bảy trượng mà Sư Viêm biến ra thành vô số hỏa tinh hoàn toàn biến mất.
Liệt diễm tiễn vẫn không giảm thế, dưới sự điều khiển của Cổ Thần, bắn mạnh về phía Sư Viêm với tốc độ cực nhanh.
Uy lực của liệt diễm tiễn nằm ngoài tầm tưởng tượng của Sư Viêm, hai tay vội vàng kết pháp ấn, quát:
- Hỏa phụng...
Một khối hỏa diễm khổng lồ bay lên, một con hỏa phụng từ trong liệt diễm, tắm lửa sinh ra, lao thẳng lên trời.
Sư Viêm thi triển hỏa phụng biến, so với đại sư huynh Vân Phiêu Trần triển hiện, kém hơn rất nhiều. Cũng giống như con hỏa điểu vừa rồi, Cổ Thần lại bắn thêm một đường liệt diễm tiễn, đâm trúng ngực hỏa phụng, khiến hảo phụng cũng biến mất không chút dấu vết.
Hỏa phụng đã là chiêu số mạnh nhất trong giai đoạn một Ngự Hỏa Phần Thiên quyết, ngay cả hỏa phụng còn bị Cổ Thần dễ dàng phá, Sư Viêm và Cổ Thần có tu vi khác biệt tới đâu, chỉ cần nhìn cũng có thể nhận ra điều này. Liệt diễm tiễn sau khi xuyên qua hỏa phụng, vèo một cái băn đến trước mặt Sư Viêm, trúng ngay thân thể hắn. Sư Viêm kêu lên một tiếng thảng thốt, thân thể ngã ngửa ra sau, nảy xa vài chục trượng rơi ra khỏi lôi đài, bại dưới tay Cổ Thần.
Thủ tọa Thanh Viêm Phong đứng lên, cao giọng nói:
- Bách Thảo Phong, Cổ Thần chiến thắng.
Nhất thời, tất cả đệ tử Bách Thảo Phong đều động loạt hoan hô. Đệ tử Thanh Viêm Phong có người vui có người buồn. Pháp quyết mà Cổ Thần dùng chính là Ngự Hỏa Phần Thiên quyết của Thanh Viêm Phong, bại dưới pháp quyết bổn phong, có người cảm thấy không mất mặt nhưng một số người lại cảm thấy mất mặt.
Vân Phiêu Trần quay sang nhìn Cổ Thần, gật gật đầu tỏ ý khen ngợi cảnh giới tu luyện Ngự Hỏa Phần Thiên của hắn.
Cổ Thần giành chiến thắng ở vòng đấu thứ hai, lọt vào top 10, rất nhanh Hoàng Phủ Cực cũng bước đến, nhìn bộ dạng buồn bã của hắn là biết ngay hắn đã thua, không có duyên với top 10.
Nghe Hoàng Phủ Cực kể, hắn bại dưới tay một nữ đệ tử Tu vi Tiên Thiên cảnh tầng chín của Lạc Hà Phong, tên gọi Dương Khê.
Vòng tỷ thí thứ hai nhanh hơn vòng một rất nhiều, rất nhanh, tỷ thí hoàn tất, đã chọn ra mười đệ tử. Mười đệ tử đứng đầu này sẽ tạo ra một danh sách, chép vào tông quyển Hư Thiên Tông. Những người có tên, ai cũng cảm thấy vui sướng.
Rất nhanh, danh sách đối chiến vòng ba nhanh chóng xuất hiện, lần này chỉ có mười người, vừa hay có thể tiến hành cùng lúc ở năm lôi đài. Lần này Cổ Thần lại đấu ở lôi đài phía Đông và gặp một đệ tử Ẩn Kiếm Phong, chỉ có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng tám.
Cũng như lần trước, ngay trước mắt Lệ Kiếm Quân, Cổ thần một quyền đánh đệ tử Ẩn Kiếm Phong bay ra khỏi lôi đài, giành quyền lọt vào top 5.
Top 5 gồm: đệ tử Ẩn Kiếm Phong Hoàng Phủ Hạo, đệ tử Đô Thiên Phong Lang Phong, đệ tử Lạc Hà Phong Dương Khê, đệ tử Thanh Viêm Phong Lục Vũ, đệ tử Bách Thảo Phong Cổ Thần.
Trong đó, Hoàng Phủ Hạo là đệ tử Thần Hải cảnh, trực tiếp lọt vào top 3, còn Lang Phong, Dương Khê, Lục Vũ, Cổ Thần bốn người phải tỷ thí với nhau, ai giành chiến thắng, người đó sẽ được cùng Hoàng Phủ Hạo tranh vị trí nhất, nhì, ba.
Bằng phương pháp rút thăm, Cổ Thần đấu chiến với đệ tử chủ mạch Lang Phong, đệ tử Lạc Hà Phong Dương Khê đấu với đệ tử Thanh Viêm Phong Lục Vũ.
Không hề nghi ngại, Cổ Thần lại nhanh như chớp chiến thắng Lang Phong, thành công tiến vào top 3. Dương Khê chiến thắng Lục Vũ, cũng lọt vào top 3.
Trận đấu tiếp theo là Cổ Thần và đệ tử Lạc Hà Phong Dương Khê tỷ thí. Ai chiến thắng mới có tư cách cạnh tranh ngôi vị đầu bảng với Hoàng Phủ Hạo.
Dương Khê, Cổ Thần cảm thấy chỉ có Cổ Thiền, Vân Tuyết mới có thể sánh được vẻ đẹp của nàng, tuổi độ mười sáu, mắt to tròn, trên má có hai lúm đồng tiền rất sâu, nhìn rất ngọt ngào.
Nếu như mỹ nữ là hoa thì Dương Khê là đóa hoa mỹ lệ nhất. Cổ Thần tự nhận mình là một người yêu hoa, nên lúc chiến đấu với Dương Khê, hắn không trực tiếp dùng một quyền đánh bay nàng khỏi đài như những người trước.
Mà cùng Dương Khê chiến đấu mấy hiệp trên lôi đài. Với thân pháp nhanh như điện, mỗi lần công kích đều là thoáng qua. Còn Dương Khê, tất cả công kích của nàng đều bị Cổ Thần tránh né, hoàn toàn không chạm được vào cơ thể hắn.
Sau vài hiệp như vậy, Cổ Thần điểm nhẹ mấy cái lên vai Dương Khê, lúc thân thể hắn vượt qua nàng, nàng chỉ nghe thấy giọng hắn thì thầm bên tai:
- Muội thua.
Dương Khê cảm thấy trong lòng như đang có sóng cồn, cùng là Tu vi Tiên Thiên cảnh tầng chín, hơn nữa nàng còn đánh thắng đệ tử Thanh Viêm Phong Tiên Thiên cảnh tầng chín Lục Vũ, kết quả trước mặt Cổ Thần nàng vẫn không hề đủ sức đánh trả.
Lúc nãy Cổ Thần chỉ là tùy tiện điểm mấy vị trí trên người nàng, vậy mà nàng cũng không thể tránh né. Nghĩ đến đây, Dương Khê không khỏi đỏ mặt, thầm nghĩ may mà vị sư huynh này nương tay, không điểm vào những nơi không nên điểm.
- Cổ sư huynh tu vi cao thâm, sư muội chịu thua rồi.
Dương Khê cúi người chắp tay với Cổ Thần, tự động nhận thua, sau đó nhảy khỏi lôi đài.
Chiến thắng Dương Khê, Cổ Thần trúc tiếp lọt vào top 2, đối thủ tiếp theo của hắn chính là Hoàng Phủ Hạo.
Sau khi Dương Khê xuống đài, Hoàng Phủ Hạo lập tức nhảy lên.
Tông chủ Vô Thủy, thủ tọa các tông, năm người cùng ngồi trên khán đài phía Đông, tất cả trưởng lão và các đệ tử ngồi xung quanh lôi đài trung tâm, chăm chú theo dõi trận tỷ thí.
Chỉ có Hư Tử Uyên và Hoàng Dược Tiên biết, Cổ Thần đã có Tu vi Trúc Thai kỳ, tất cả mọi người đều nhận định Hoàng Phủ Hạo có thể dễ dàng đánh bại Cổ Thần, với trận tỷ thí tranh ngôi vô địch này căn bản không có hứng thú. Bởi vì trong mắt các đệ tử, Tu sĩ Tiên Thiên cảnh và Tu sĩ Thần Hải cảnh khác nhau như trời với đất, Tu sĩ Tiên Thiên cảnh không thể chiến thắng Tu sĩ Thần Hải cảnh.
Hành lễ với tông chủ và thủ tọa các mạch xong, Cổ Thần và Hoàng Phủ Hạo đứng cách nhau mười trượng, nhìn nhau chăm chú.
Tông chủ Vô Thủy cao giọng nói:
- Hai ngươi bắt đầu đi!
Hoàng Phủ Hạo ha ha cười, nói:
- Ha ha, không ngờ ngươi đúng là không làm ta thất vọng, hắc hắc, ta sẽ đạp ngươi dưới chân, để ngươi biết ai mới là thiên tài? Ai là phế vật? Ai mới có tư cách làm đệ nhất ngũ mạch?
Không biết là sư muội háo sắc nào của Lạc Hà Phong hét lên trước, các nữ đệ tử áo xám còn lại lập tức hét theo, liền sau đó đệ tử Ẩn Kiếm Phong cũng hưng phần góp giọng.
Cổ Thần nhún nhún vai, ngồi xuống đất, chẳng thèm nhìn Hoàng Phủ Hạo, mọi người ngạc nhiên, không biết Cổ Thần định làm gì? Đang tỷ thí mà lại ngồi xuống giống như đang ở nhà vậy, ai cũng không hiểu.
- Cổ sư đệ? Đệ sợ sao? Ha ha...
Hoàng Phủ Hạo thấy vậy, ha ha cười nói.
Nhưng Cổ Thần vẫn không thèm nhìn, giống như Hoàng Phủ Hạo không hề tồn tại.
Hoàng Phủ Hạo nhất thời nổi giận, nói:
- Nhìn kiếm...
Vốn dĩ trận tỷ thí này không có gì đáng xem, nhưng thấy Cổ Thần chẳng thèm liếc nhìn Hoàng Phủ Hạo lấy một lần, mà ngồi thẳng xuống đất, mọi người không khỏi cảm thấy hiếu kì.
Chỉ thấy Hoàng Phủ Hạo lẩm nhẩm đọc kiếm quyết, Dẫn Lôi Kiếm trong tay giơ thẳng lên trời, trong nháy mắt, bầu trời vốn dĩ quang đãng đột nhiên mây đen cuồn cuộn.
Ùng...
Một tiếng sấm rền, một tia sét to như cánh tay từ không trung đánh thẳng xuống, đánh lên pháp bảo Dẫn Lôi Kiếm của Hoàng Phủ Hạo, trong nháy mắt lôi quang trên Dẫn Lôi Kiếm lấp lánh, các đệ tử ai cũng biến sắc, chỉ riêng khí thế, uy lực của Thần Lôi Ngự Kiếm chân quyết đúng là không tầm thường.