Và như vậy ở đời thường khi tình cảm con người chỉ bắt đầu bằng một chữ “tình cờ”, gặp nhau, quen nhau rồi trở thành tri kỷ.
Sau mùa mưa thì Băng Nhi, A Thái, Mộ Đường và Thế Sở đều trở thành bạn khắng khít. Mưa qua khô đến, sự qua lại thường xuyên hơn. Đường thường qua nhà “ảo tưởng” ngồi, cũng như đám Băng Nhi cũng thỉnh thoảng ghé qua phòng mạch. Mùa khô đã đến, những cuộc đi chơi xa ngoài trời. Có nhiều lúc Đường nghĩ đây là một cuộc kết hợp tương xứng Thế Sở với Băng Nhi, còn A Thái với chàng, nếu có một sự kết hợp tiếp theo cũng là chuyện tự nhiên. Nhưng thật ra, chẳng hiểu sao dù cả hai không gì ngăn cách nhưng mỗi lần ngồi bên nhau chuyện vãn là đề tài lúc nào cũng vờn quanh Thế Sở với Băng Nhi. A Thái kể tỉ mỉ cho Đường nghe chuyện cô ta với Băng Nhi ra sao? Rồi chuyện tình giữa Băng Nhi với Thế Sở như thế nào?
– Tôi với Băng Nhi là bạn cùng lớp ở đại học khăng khít nhau ngay từ đầu.
Nhà cô ấy ở Cao Hùng. Còn tôi thì ở Đài Nam, chúng tôi lại chung phòng trong ký túc xá, tốt nghiệp xong chúng tôi cùng được tuyển dụng vào xí nghiệp lắp ráp điện tử làm việc, thế là hợp nhau mướn phòng trọ. Tình cảm bạn bè còn khăng khít hơn chị em ruột thịt.
A Thái đưa tay lên vuốt tóc, đó là thói quen, mái tóc dài và đen nhánh, từ lúc Băng Nhi cắt ngắn tóc. Cô ấy có vẻ ganh tị với mái tóc dài của bạn, thường rịt lấy tóc A Thái réo:
– A Thái! Bạn bè có phúc đồng hưởng, có họa cùng chia. Tại sao tóc tôi cắt ngắn rồi mà cô chưa chịu cắt?
Mặc Băng Nhi đòi hỏi, A Thái vẫn tiếc rẻ mái tóc dài của mình.
– Băng Nhi là cô gái rất nhiệt tình, dễ cười, dễ khóc, dễ quậy. Cô ấy lại đẹp, thời còn là sinh viên biết bao bạn trai đeo đuổi ...Lạ một điều cô ấy chẳng để ý một ai ...Riêng tôi thì – A Thái cười thật thà – Tôi có đến hai bạn trai, nhưng rồi cũng không đến đâu cả. Anh biết không, mấy ông sinh viên họ chưa trưởng thành, hơi trẻ con ...Thành thử kết bạn một thời gian, mới thấy họ còn hôi sữa.
Lúc tôi có bạn trai Băng Nhi thường cười tôi cho tôi là cả nghi. Không ngờ, vừa ra trường, trong một buổi dạ hội Băng Nhi đã đụng ngay Thế Sở và tuyên bố với tôi là đã bắt đầu yêu ...Và từ đó quay cuồng trong biển tình yêu điên cuồng, yêu vội. Thế Sở thì anh biết rồi, đẹp trai, cao lớn, ăn nói lịch thiệp, hiền, dễ thương ...Đáng yêu lắm, có điều hơi ...đào hoa. Nhưng mà đàn ông đẹp trai nào lại không bay bướm? Nhất là có tài nữa ...Chưa kể là cái môi trường của Đài truyền hình ...Lúc nào cũng tràn ngập chuyện phong lưu ...Rồi tin đồn ...Trong lúc Băng Nhi yêu ...lại yêu bằng tất cả trái tim, không phân tích thiệt hơn. Vì vậy mối tình của họ lúc nào cũng khiến cho người khác đứng tim. Không biết rồi kết cục chuyện tình sẽ ra sao?
Đúng là mối tình giữa Băng Nhi và Thế Sở làm mọi người đứng tim.
Một buổi hoàng hôn tháng bảy, trời rất nóng. Phòng khám bệnh đầy bệnh nhân. Chu Châu và Nhã Bội bị quay mệt nhừ. Giữ lúc đó A Thái xông vào nói lớn:
– Anh Đường, đến ngay, hai người lại nổ to chuyện nữa kìa!
Đường giật mình. Kinh nghiệm cho chàng thấy, khi A Thái đích thân đến cầu cứu thì tình hình phải nghiêm trọng lắm. Đường dặn dò Chu Châu:
– Đừng phát thẻ nữa nhé! Người nào xem bệnh rồi thì cô phát thuốc, những người có thẻ rồi mà chưa khám thì cô hẹn mai! Cô mời họ mai đến đi.
Và Đường theo A Thái phóng sang cao ốc “Đại Đế”. Mới đặt chân đến cửa, cảnh tượng đã khiến chàng bàng hoàng. Cả gian phòng là một bãi chiến trường, bình hoa, đồng hồ treo, đèn bàn, kính soi, bàn ghế, sách vở, đổ tứ tung trên nền nhà, ngay bức bình phong cũng gãy sứt nhiều mảnh. Hiện giờ thì hình như cuộc chiến đã tàn. Gian phòng yên lặng một cách dễ sợ. Đường nhìn kỹ mới thấy Thế Sở ngồi giữa đống sách báo, bất động. Không biết còn sống hay chết. Còn Băng Nhi ở đâu chả thấy?
A Thái hét lớn:
– Vậy là nguy rồi! Chắc họ chết cả rồi!
A Thái chạy tới nắm vai Thế Sở lắc lắc:
– Thế Sở! Thế Sở! Anh làm sao thế? Còn sống chứ?
Thế Sở ngồi thẳng lưng dậy, vết sưng đỏ trên trán, vết cào trên mặt, áo rách tả tơi, không có vết thương nặng nào khác – anh đẩy A Thái ra mệt mỏi.
– Tôi sống sờ sờ ra đây chứ có chết đâu mà rủa?
– Thế còn Băng Nhi?
– Băng Nhi hả? – Thế Sở có vẻ giận dữ - Cô ta núp trong phòng khóa cửa lại, tôi làm sao biết, chắc có lẽ đang cắt mạch máu tự tử không chừng.
Có tiếng Băng Nhi từ phòng vọng ra:
– Tôi không cắt mạch máu đâu, tôi sẽ tự thiêu cho xem!
Đường nghe không rõ:
– Gì? Cô ấy nói gì?
– Cô ấy sẽ tự thiêu!
Đường xanh mặt, lúc ấy đột nhiên A Thái la lớn:
– Không xong rồi anh Đường ơi! Băng Nhi nó làm thật đấy! Thế Sở sao bê bối vậy? Hãy nhìn vào khe cửa xem, nó đang làm thật đấy!
Đường nhìn về phía cửa phòng, chàng xanh mặt, từ khe cửa bên dưới, từ lỗ khóa, khói đang xông ra. Đường dùng vai tông mạnh lên gọi to:
– Băng Nhi! Đừng giỡn nghen! Mở cửa ra mau!
A Thái cũng dộng cửa rầm rầm.
– Băng Nhi! Mi đừng ngu xuẩn như vậy! Nếu mi thiêu mà chết thì không nói gì, bằng ngược lại, giống như quỷ Dạ Xoa thì sao?
– Sặc! Sặc! Chắc chắn là tôi sẽ chết! ....- Băng Nhi vừa ho vừa cả quyết – Các bạn cứ yên tâm, tôi đã quyết định tự thiêu, thì không những chết thôi mà thành tro, phải tan biến tất cả!
Khói trong phòng xông ra nhiều hơn. Tiếng ho sặc sụa của Băng Nhi càng lớn, tình hình có vẻ nguy ngập. Đường hối:
– Thế Sở! Gọi cứu hỏa ngay!
Thế Sở nhìn về phía khe cửa, tay vuốt mũi. Khói xông vào làm chàng chảy nước mắt. Tình hình quả thật nghiêm trọng nhưng chàng vẫn cứng:
– Cô ấy muốn chết thì cứ để cô ấy chết!
A Thái thất thanh:
– Thế Sở, không có án mạng anh không yên tâm phải không? Còn chần chừ gì nữa mà không đến giúp chúng tôi phá cửa?
Thế Sở vẫn đứng bất động, mặt đỏ gay trừng trừng nhìn về phía khói. Đường luýnh quýnh thét lớn qua khe cửa:
– Băng Nhi! Cô đừng có điên như vậy. Trên đời này không có cái chết nào đau đớn bằng cái chết tự thiêu! Chết thiêu trông dễ sợ lắm, đen đúa cong queo ghê lắm, cô đừng có khùng điên, hãy mở cửa ra mau!
– Tôi đã quyết định chết thật đau đớn, Sặc! Sặc! ....Tôi muốn thành tro bụi ...Sặc! Sặc! ....Tôi vẫn không quên mối hận này, nó sẽ biến thành khói mây ...Tôi vẫn không quên ...Bây giờ đã cháy đến chân rồi. Tốt lắm! Tốt lắm!
Thế Sở có vẻ không nhẫn nại được nữa hét to:
– Băng Nhi! Em điên rồi hả? Em điên thật rồi hả? Thế Sở xông đến, dáng cao lớn đầy sức lực của chàng đẩy mạnh vào cửa, vừa đẩy chàng vừa la:
– Em điên rồi, điên thật rồi, chết thiêu đau đớn lắm em biết không? Em đúng là đồ điên, đồ khùng, đồ ngu! Mở cửa ra mau nào?
“Bùm” cánh cửa bị sức đẩy của ba người mở bật ra. Nhưng cảnh bên trong phòng lại làm tất cả ngỡ ngàng. Thì ra Băng Nhi đang ngồi tỉnh bơ trên thảm đang bỏ những chiếc quạt bàn đến hướng về phía cửa. Trông thấy Thế Sở đẩy cửa vào cô ta có vẻ hể hả.
– Nào Thế Sở, anh bảo là anh muốn tôi chết, nhưng thật ra anh đâu đành lòng để tôi chết đâu?
Thế Sở tức đến độ muốn thở khói ra lỗ mũi. Mắt trợn trừng, mặt đanh lại.
– Cô ...Cô ...thật là ...
Băng Nhi nghiêng nghiêng đầu cười tỉnh bơ.
– Để tôi cháy thành tro anh đau khổ lắm không? Anh sợ tôi chết phải không?
Bởi vì anh không thể sống thiếu tôi phải không?
Thế Sở nghiến răng:
– Em đúng là thứ vô liêm sỉ.
Đột nhiên Thế Sở xông tới chụp lấy cánh tay của Băng Nhi đẩy vào lửa.
– Chết này! Chết này! Cô muốn thiêu, tôi cho cô thiêu này!
Băng Nhi cắn chặt môi yên lặng. Đường vội vã phóng tới kéo tay Băng Nhi ra. Những ngón tay trắng nõn của Băng Nhi đã bị bỏng đỏ. Đường tức giận thở ra:
– Như thế này đủ chưa? Quý vị đâu phải trẻ con mà lại quậy nhau đến thành thương tật mới chịu?
Thế Sở trừng mắt nhìn Băng Nhi nhấn mạnh từng chữ một:
– Xong rồi, Băng Nhi, tôi phải nói rõ cho cô biết chuyện của chúng ta coi như chấm dứt. Từ nay về sau cô sống đời cô, tôi sống đời tôi. Cô đừng đến tìm tôi nữa, cũng đừng điện thoại cho tôi. Tôi thề là sẽ không nhìn đến mặt cô nữa.
Nói xong Thế Sở quay lưng đi. A Thái bận rộn dập tắt lửa rồi đi mở cửa sổ để khói thoát ra ngoài. Thấy Thế Sở bỏ đi thật cô vội chạy tới chặn lại cười hỏi:
– Anh đi thật ư? Chuyện cãi vã của quí vị là chuyện bình thường, có gì quan trọng vậy? Làm ơn ở lại đây, quí vị làm tùm lum thế này thì phải ở lại dọn dẹp chứ đi đâu?
Băng Nhi ấm ức:
– Hãy để cho anh ấy đi đi, người ta đang cần gặp Lục Phong đấy.
– Vâng, tôi đang cần gặp Lục Phong. Không những chỉ có Lục Phong mà còn Giang Tiểu Huệ, Kha Mộng Lan,Tiêu Mỹ Cầm ...Thế Sở xổ ra một loạt, xong gằn giọng – Người mà tôi không muốn gặp bây giờ là cô đấy.
Băng Nhi đứng bất động, mặt thất sắc:
– Anh nói thật chứ?
– Đương nhiên là nói thật. Bạn gái thì tôi có thiếu gì, đâu phải chỉ có một mình cô? Nói thật, từ lúc gặp cô tới giờ xúi quẩy quá. Cô nghe rõ này, Băng Nhi tôi đã chán cô lắm rồi.
– Thế Sở! – Đường kêu lên.
A Thái cũng hét lên:
– Thế Sở!
Trong khi Băng Nhi rắn lại.
– Anh bảo là. ....anh đã chán tôi à?
– Vâng! – Thế Sở lớn tiếng – Tôi đã quá chán. Băng Nhi cô biết cô thế nào không? Cô chỉ là một đứa trẻ mới lớn, không lớn nổi. Lúc nào cô cũng sống đầy kịch tính. Bây giờ tôi mệt mỏi lắm rồi, nói chuyện tình yêu với cô quá mệt mỏi.
Tôi muốn nói lời vĩnh biệt cô!
Nói xong Thế Sở quay lưng định bước ra. A Thái ngăn lại, khuôn mặt cười, mở miệng định nói thì Thế Sở lên tiếng trước:
– A Thái, cô không muốn tôi rời khỏi đây à?
– Không, anh đừng nên đi!
– Vậy thì A Thái, nếu đó là ý của cô thì tôi sẽ ở lại. Nhưng việc ở lại này không phải là Băng Nhi mà là cô!
Như một quả bom nổ, mặt A Thái tái hẳn, cô lắp bắp:
– Anh ...anh ...định giỡn chơi hả?
Thế Sở trầm giọng:
– Cô biết là tôi không thích nói đùa. A Thái, em là người rất thông minh, em phải biết điều tôi nói là thật, mỗi lần tôi đến đây phải chỉ là vì có Băng Nhi đâu?
Gian phòng đột nhiên rơi vào không khí im lặng đáng sợ. A Thái mở choàng mắt kinh ngạc. Dáng dấp cao lớn của Thế Sở vẫn sừng sững đứng yên. Băng Nhi như trời trồng, riêng Đường thì nhận thấy đây phải là lúc đột phá cái không khí chết cứng này, nhưng không hiểu sao chàng vẫn không mở miệng được.
Cuối cùng, người mở miệng đầu tiên là Băng Nhi.
– A Thái này! – Băng Nhi nhỏ nhẹ nói, A Thái ngơ ngác quay đầu lại. Băng Nhi nắm tay A Thái run giọng. – A Thái! Mi vẫn là bạn thân nhất của ta, ta muốn nói cho mi biết, bất cứ chuyện gì xảy ra trong đời này, thì tình bạn của chúng ta vẫn là tình bạn.
A Thái thở gấp, những giọt nước đang muốn rơi.
– Băng Nhi, bạn đừng nên nghĩ là tôi ...
– Không! – Băng Nhi cắt ngang, khuôn mặt nghiêm túc – Đừng giải thích gì cả, tôi hiểu, tôi biết hết. Quay sang Thế Sở, Băng Nhi im lặng một chút rồi nói tiếp – Anh cứ ở lại, tôi đi đây. Băng Nhi bước tới nắm tay Đường – Anh Đường! Tôi có thể đến nhà anh tạm lánh nạn được không? Tôi không tự tin lắm, nếu không gỡ được thế bí này, chắc tôi phải tự thiêu thật đấy.
Đường như sực tỉnh ra.
– Được! Được chứ Băng Nhi, chúng ta cùng đi nào.
A Thái nước mắt ràn rụa.
– Không được! Băng Nhi! Mi không thể bỏ đi được, giữa tình thế này mi đi rồi sao? Khi không rồi đẩy tôi vào cuộc chiến của hai người. Tôi phải đi, đi khỏi đây mới đúng.
Thế Sở nghẹn giọng:
– Được rồi! Không ai phải đi khỏi đây cả. Từ đầu đến cuối chỉ có tôi là người đúng ra phải đi! Thôi tạm biệt!
Thế Sở mở cửa và đi nhanh ra ngoài. Tất cả mọi người chẳng ai thèm giữ anh ta lại. Gian phòng tràn ngập sự im lặng. Băng Nhi lặng lẽ bước tới salon cúi đầu nhìn chằm chằm xuống những mảnh pha lê vỡ. A Thái đi theo và ngồi xuống cạnh Băng Nhi, đặt tay lên vai Băng Nhi nói khẽ:
– Anh ấy cố tình chọc tức mi, đừng tin những lời anh ấy nói.
Băng Nhi ngẩng đầu lên nhìn A Thái rồi đột nhiên òa khóc lớn. Ôm chặt lấy A Thái, Băng Nhi nói:
– Tôi không thể cùng một lúc bị mất cả tình yêu và tình bạn, như vậy tôi sẽ chết. A Thái, tôi không thể mất bạn.
– Ta bảo đảm với mi là mi chẳng bao giờ mất ta. – A Thái vội vã nói, cô cũng bắt đầu khóc. – Chỉ tại những lời nói bậy bạ của anh chàng điên ấy.
Băng Nhi vẫn sướt mướt:
– Vấn đề ở chỗ không phải là những lời nói bậy bạ đó mà là ...Tôi đã bị mất tất cả rồi!
Băng Nhi vùi đầu vào lòng A Thái. Đường nãy giờ vẫn đứng yên, chàng không hiểu mình đóng vai trò gì trong vở kịch này? Chàng chỉ biết là khi thấy hai cô gái ôm nhau khóc sướt mướt thì tim chàng cũng thót lại, nước mắt như muốn dâng lên mi ...
Qua ngày sau, Đường hầu như bận rộn suốt ngày. Mùa hè là mùa hoành hành của vi trùng. Dịch cúm giống như những cơn sóng biển hết đợt này đến đợt khác kéo theo. Bệnh viêm ruột và sốt xuất huyết đầy rẫy. Từ sáng cho tới chiều phòng khám hầu như đông nghẹt những đứa trẻ chưa đến tuổi đi học.
Tiếng khóc, tiếng kêu la lúc nào cũng làm cho đầu óc Đường căng thẳng. Chàng định gọi điện thoại cho Băng Nhi nhưng không làm cách nào gọi được ...Mãi tới khi phòng khám sắp đóng cửa thì Băng Nhi tới. Băng Nhi đẩy cửa bước vào nói:
– Anh cứ lo công việc của anh, để mặc tôi, tôi đợi được.
Thế là Băng Nhi ngồi xuống ơ hờ chọn một tạp chí ngồi chăm chú đọc.
Đường liếc nhanh thăm dò. Băng Nhi hơi ốm, hơi tiều tụy một chút. Chu Châu mang phiếu bệnh còn lại bước tới nói nhỏ vào tai Đường:
– Bạn gái của bác sĩ hình như có điều gì buồn đấy.
Trong khi Nhã Bội đứng cạnh đấy nói:
– Lạ thật, sao cô ta không khi nào cười nhỉ?
Hai cô gái có vẻ chăm chú theo dõi Băng Nhi rất kỹ. Trong khi Băng Nhi vẫn bình thản ngồi đọc báo, hết trang này đến trang khác. Bệnh nhân ra về hết, Chu Châu và Nhã Bội cũng ra về. Khép cửa lại, Đường cởi chiếc blu trắng ra, ngồi xuống ghế, mệt quá. Chàng vươn vai. Băng Nhi nhanh chóng đứng dậy bước tới máy bấm nút rót cà phê cho Đường.
Băng Nhi dịu dàng nói:
– Mời anh, quen anh đã lâu, chỉ có đêm nay mới thấy rõ sự bận rộn của anh.
Nghề của anh chẳng thú vị tí nào cả.
Đường thở dài:
– Không thú vị, không lãng mạn. Tôi đã bảo rồi, cuộc sống của tôi từ xưa đến nay chỉ là cuộc sống bình lặng.
– Tôi cũng chẳng thấy bình lặng – Băng Nhi lắc đầu nói – Anh phải chiến đấu từng giây từng phút chống lại bệnh tật, phải gây niềm tin cho cả bản thân và thân bằng quyến thuộc của bệnh nhân. Công việc hàng ngày của anh là công việc của một nhà khoa học với công việc của một vị thần. Như vậy mà anh bảo là bình thường.
Đường ngẩn ra nhìn Băng Nhi:
– Ồ, Băng Nhi, cô nói năng hoạt bát quá, cô biết phân tích, tư duy thông minh và phản ứng nhạy bén ...Những người con gái như vậy tạo hóa chỉ tạo được một trong số hàng ngàn hàng vạn người, chỉ một kỳ tích.
Băng Nhi tiếp:
– Anh mệt mỏi lắm phải không? Đúng ra thì tôi không nên quấy rầy trong giờ phút anh mệt mỏi như vậy ...Nhưng mà. ....Anh Đường, tôi đến đây đã thành thói quen rồi. – Băng Nhi cười nhẹ với chàng – Để tôi mat-xa (xoa bóp) cho anh một tí cho đỡ mệt nhé!
Băng Nhi ra sau lưng Đường, hai tay ấn lên vai chàng. Những ngón tay thon nhẹ nhàng xoa. Gân cốt giãn ra. Một cảm giác thoải mái. Nhưng Đường không nhẫn tâm để Băng Nhi xoa nhiều. Chàng nắm lấy tay nàng kéo tới ngồi đối diện.
– Ngồi đây.
– Không khỏe hơn à?
– Khỏe rồi, nhưng tôi thích ngồi đối diện với cô hơn.
Bàn tay Băng Nhi run nhẹ trong tay Đường khiến chàng sực nhớ vết bỏng đêm qua của Băng Nhi chưa lành.
– Đưa xem nào?
– Không sao đâu.
– Thì cứ đưa xem, cô đừng quên tôi là bác sĩ nhé!
Băng Nhi chớp mắt:
– Đúng ra tôi phải dự trù một phần chi phí cho anh.
– Cô khỏi cần phải đóng bảo hiểm trước.
Đường chăm chú nhìn bàn tay Băng Nhi. Vết bỏng đã phồng túi nước, đỏ và bóng.
– Để tôi đi lấy thuốc.
– Đừng vội. – Băng Nhi ngăn lại – Anh ngồi lại, ngồi lại nói chuyện với tôi, đừng đi đâu cả, vết bỏng ở tay tôi cũng không đến nỗi.
– Thế còn vết thương trong tim?
Đường buột miệng. Nhưng nói xong chàng lại thấy hối hận. Nói chẳng kịp suy nghĩ là một chứng bệnh hay lây của nhóm Băng Nhi đã truyền cho chàng.
Tuy vậy, mỗi lần nói xong là Đường áy náy. Quả nhiên, nụ cười trên môi của Băng Nhi đã biến mất. Nàng ngồi co ro trên ghế một cách cô đơn phiền muộn.
Đường đi lấy thuốc, căn phòng chìm trong yên lặng, vết thương bôi thuốc băng lại, công việc hoàn tất chàng mới vỗ nhẹ lên tay Băng Nhi.
– Nhớ là đừng vô nước nhé!
Băng Nhi đột nhiên nói:
– À! Tôi biết là tôi kỵ nước. Lúc xưa còn bé, thầy bói bảo tôi là không nên đến chỗ có nước nôi, tốt nhất là chẳng nên học bơi lội, vì tương lai có thể bị chết đuối.
– Cô thì lúc nào cũng thế. Hết chết vì ngộ độc, tự thiêu rồi bây giờ đến chết đuối. Cô có vẻ thích thú với cái chết nhiều quá.
Băng Nhi nhìn thẳng Đường.
– Anh Đường! Anh là bác sĩ, xin anh hãy nói thật tôi nghe, tại sao con người phải sống?
Đường suy nghĩ một chút.
– Có lẽ ...vì con người bất hạnh ...lỡ có sự sống nên phải sống.
Băng Nhi trừng mắt.
– Giản dị như thế à?
– Vâng.
Suy nghĩ một chút Băng Nhi lại nói:
– Anh Đường này. Anh có biết là anh hay làm tôi xúc động.
– Hả? Băng Nhi. – Đường thở ra. Cô không nên nói như vậy. Thật hay giả vờ không cần. Cô cũng đừng nói thế. Vì cô biết không? Chỉ cần quấy động những giọt nước mắt trong hồ, cô nói thế làm cả Hỏa Sơn nổ tung. Cô nói một cách vô tâm. Còn người nghe thì không hẳn như vậy! – Bất chợt Đường lùi ra, tạo một khoảng cách giữa hai người, hớp một hớp cà phê, Đường hỏi qua việc khác:
– Thế nào? Giữa cô với A Thái bây giờ ra sao?
– Tốt.
– Tốt.
Băng Nhi ngẩng lên ngồi tựa cằm vào gối.
– Không.
– Không?
– Vâng. – Băng Nhi lắc đầu – Anh biết không, suốt ngày hôm nay chúng tôi không nói với nhau được lời nào cả. Trước kia thì khác, không có chuyện gì cũng tán gẫu được tới khuya. Bây giờ thì khác, hết rồi. Tất cả cũng tại cái tay chết bầm Thế Sở.
...Đường yên lặng nghe Băng Nhi nói tiếp:
– Anh Đường! Anh hãy nói thật nhé! Có phải tôi ...tôi hay làm cho mọi người mệt mỏi lắm phải không?
Đường thành thật:
– Phần nào ...
– Anh có sợ không?
– Tôi ...Tôi à? Tôi thì không.
– Tại sao?
Đường cười.
– Bởi vì ...Nếu được mệt mỏi như vậy thì cũng là cái phúc ...Cô biết không, tôi hằng mong có người mang đến cho tôi sự hụt hơi mà chưa được. Vì nếu nói rằng con người bất hạnh vì có sự sống thì cũng phải nói là con người hạnh phúc vì có tình yêu ...hạnh phúc có đến với ta không bởi con đường van xin.
– Hạnh phúc?
– Vâng, được đày đọa, mệt mỏi vì tình yêu cũng là một hạnh phúc.
Băng Nhi chớp chớp mắt. Đột nhiên cô ta đứng lên tới trước Đường rồi đột ngột cúi xuống ôm choàng lấy Đường, một nụ hôn chớp nhoáng lên môi.
– Anh Đường! Anh làm tôi xúc động, xúc động quá!
Nói xong cô ta quay lưng lại xông ra mở cửa chạy thẳng ra ngoài.
Đường như pho tượng ngồi yên. Chỉ có quả tim đập nhanh và đôi tai nóng hẳn lên. Không phải đâu Băng Nhi, cô mới chính là người đã khiến cho tôi xúc động. Chính tôi mới là kẻ bị xúc động.
Ba hôm sau Băng Nhi lại đến phòng mạch của Đường.
– Anh Đường, quen biết anh lâu rồi nhưng lần nào nói chuyện cũng đều ở trong phòng khám đối diện với một lô thuốc men, đôi lúc tôi có cảm nghĩ tôi là bệnh nhân. Tối nay, tôi muốn ghé “nhà” anh trên lầu được không?
– Dĩ nhiên là được, nhưng mà ở đấy không phải là “nhà” mà chỉ là nơi trọ của kẻ độc thân.
– Vậy thì theo anh định nghĩa của nhà là gì?
– Nhà được định nghĩa là nơi “ấm cúng” giống như ở bên cô tuy không có đàn ông nhưng rất ấm cúng.
– Vậy thì nó hiện nay không phải là nhà nữa mà chỉ là phòng trọ của các cô nữ sinh.
Băng Nhi cười, nụ cười không tự nhiên lắm và Đường đã đưa Băng Nhi lên lầu kẻ độc thân.
Thật ra thì phòng cũng không nhỏ lắm, một căn phòng khách lớn phía ngoài, bên trong là hai phòng ngủ bố trí giản dị và trang nhã.
Sách của Đường rất nhiều, những kệ sách, trong phòng khách, trong phòng ngủ đều đầy sách, Đường lại có thói quen coi đâu để đấy nên ngay trên salon, tủ, dưới thảm đệm cũng có. Vì vậy, trong phòng có treo tranh, có màn cửa, có bàn ghế ...Nhưng khi đặt chân bước vào thì ta không nghĩ đó là nhà mà là thư viện. Băng Nhi tò mò ngắm nghía.
– Ồ, hèn gì!
– Hèn gì thế nào?
– Hèn gì tôi thấy anh không giống những ông bác sĩ khác, anh có vẻ nho nhã, thông thái, điều gì nói ra phải nghĩ nửa ngày mới hiểu. Tất cả những tư tưởng học vấn, sự uyên bác của anh đều do đây mà ra.
– Đường có cảm giác được nâng lên mây. May mà chàng biết kiềm chế, bước tới trước mặt Băng Nhi nói:
– Băng Nhi! Chúng ta thỏa thuận như thế này nhé.
– Thế nào?
– Cô đừng bốc tôi lên mây.
– Tôi không hiểu?
– Đừng giả vờ, tôi biết cô thông minh chắc chắn cô phải hiểu. Cô biết là tôi yến rượu lắm nên rất dễ say.
– Mắt Băng Nhi chớp chớp.
– Tôi không nói xạo.
– Vậy thì rất lạ.
Băng Nhi thành thật:
– Tôi không thích nói khoác khi mình nghĩ thật, không phải là anh tựu lượng yếu mà là vì anh khiêm tốn, nếu không có nghĩa là anh cho rằng tôi chưa đủ kiến thức ...- Băng Nhi bước tới giá sách – Thôi tôi không nói nữa để không anh tưởng là tôi tâng bốc anh.
Nhìn lên những quyển sách trên giá sách, đột ngột Băng Nhi nói lớn:
– Ồ! Anh có nhiều sách dịch hay quá vậy:
Đảo nước mắt, Tên gọi của hoa hồng, Quan hệ thân mật, Bốn mùa, Đồ sứ và Chim chích ...Anh có thể cho tôi mượn được không?
– Dĩ nhiên là được.
Băng Nhi bắt đầu gom những quyển sách muốn coi, Đường nói:
– Đừng tham như vậy, lấy một ít về xem, xem xong đổi quyển khác.
– Vâng! – Và Băng Nhi chọn lấy một ít cuốn.
– Cô chọn sách như vậy làm sao mà biết quyển nào mình thích.
– Tôi thích những quyển viết giản dị rõ ràng, sợ nhất là những sách lý luận mô tả lộn xộn.
Cuối cùng Băng Nhi mượn bốn cuốn:
Bốn mùa, Kết quả của mối tình, Đồ sứ và Chim Chích.
– Đủ cả nhé:
Trinh thám, khủng bố, ái tình, văn nghệ cô đều chọn chỉ còn thiếu có tiểu thuyết giả tưởng thôi.
Băng Nhi đặt đống tiểu thuyết sang bên, ngồi xuống ghế hỏi:
– Có gì uống không anh?
– Có trà.
Băng Nhi đứng dậy.
– Vậy thì để tôi đi pha vậy.
Đường chận lại.
– Không được, để tôi, cô là khách.
Băng Nhi kéo Đường lại.
– Ngồi xuống đi ông, tôi không phải là khách, trừ trường hợp anh không muốn tôi đến đây nữa, bằng không anh phải để tôi tự do, tôi sẽ tự tìm ra bình trà, anh cứ yên tâm.
Quả thật, Băng Nhi đã tìm ra bình trà và cả tách trà, bình đựng nước nóng.
Pha hai ly trà đặt trước mặt Đường, ngồi xuống ghế Băng Nhi nhìn quanh nói:
– Thế này đã là nhà rồi, ấm cúng yên tĩnh, tiện nghi lại có nhiều sách như vầy thì làm sao có cảm giác trống trải được – Ngừng một chút Băng Nhi quay qua nhìn Đường. Ánh mắt buồn tư lự - Anh Đường này, chuyện giữa tôi và Thế Sở coi như đã thật sự chấm dứt!
Đường hồ nghi:
– Sao vậy? Nghe nói mỗi lần hai người gây nhau dù có long trời lở đất thế nào cũng giảng hòa nhanh chóng lắm mà.
Băng Nhi chậm rãi:
– Nhưng lần này không giản dị như sự cãi nhau. Đây là một sự kết thúc rất đau đớn, đau đến nỗi ta không biết xử lý như thế nào. – Băng Nhi hướng mắt về phía cửa sổ một lúc sau mới quay lại.
– Hay để tôi đi gặp Thế Sở.
– Đừng, tuyệt đối không nên. – Băng Nhi đáp – Sáng nay tôi đã gặp anh ấy, chúng tôi đã thành thật trình bày, anh ấy thừa nhận là đã có cảm giác kích động và mới mẻ mỗi khi gần tôi, nhưng giờ thì anh ấy thấy rằng tôi không sống thật giống như người đang sống ở thời đại này, nói khác đi anh ta cho rằng anh ta đã trưởng thành còn tôi thì vẫn con là đứa con nít. Chuyện yêu đương giữa tôi và anh ấy là một điều “ấu trĩ”. Nói hết như vậy thì còn cứu vãn tình hình sao được.
Tóm lại, tất cả đã kết thúc, nói rõ ràng là tôi đã bị “đá”. – Băng Nhi cúi xuống mân mê mép váy – Tôi cho rằng lần này Thế Sở đã thực sự thức tỉnh.
Đường yên lặng, trong cái không khí này chàng nghĩ có nhiều lời cũng vô ích. Con người khi đã bị vết thương ở trái tim thì chỉ có thời gian mới chữa lành, là bác sĩ cũng phải bất lực thôi. Gian phòng chìm trong yên lặng.
Đột ngột Băng Nhi vươn vai tươi hẳn ra.
– Thôi đừng nhìn tôi một cách rầu rĩ như vậy, xem này tôi vẫn còn sống, vẫn vui vẻ chứ đâu có hai chữ “thất tình” trên mặt đâu? Vả lại ...Không nên làm tan vỡ sự yên lành êm ấm của ngôi nhà này ...Băng Nhi nhìn quanh rồi tiếp – Anh Đường, anh có biết là anh có một trái tim cao quý, không phải là cao quý mà còn rộng rãi ...
Đường có cảm giác như đi trên mây.
– Thế à?
Băng Nhi xác nhận:
– Vâng, ngay từ lần đầu gặp anh tôi đã cảm thấy anh có cái vẻ gì đặc biệt cao quý, tao nhã. Anh giống như là một cánh đồng bằng phẳng sinh động, xanh ngát. Đó là lý do tại sao tôi thích đến đây với anh. Mỗi lần từ trên trời sao suýt rớt xuống là tôi đáp nhanh về phía cánh đồng cố tìm điểm tựa, tìm cảm giác bình an. Anh có hiểu ý tôi không?
– Hiểu chút đỉnh.
Băng Nhi ngồi xích lại gần Đường choàng tay qua vai chàng khẽ gọi:
– Anh Đường!
Băng Nhi, thế này là không công bình ...trái tim của Đường như gào lên, tôi đã khuyên cô đừng làm tôi bay bổng.
– Băng Nhi, cô biết cô đang làm gì không? Cô bị choáng bởi Thế Sở. Tim cô hiện đang đầy cảm giác thua cuộc. Thật ra cô chưa hiểu tôi nhiều, cô cũng chưa xác định rõ ràng tôi là cánh đồng hay là trái núi cao. Cô tiếp cận tôi chẳng qua vì cô đang đau khổ, đang thất vọng ...
– Không, anh đã hiểu sai tôi rồi – Băng Nhi nói – Anh đừng đánh giá thấp vậy ...
Băng Nhi kéo đầu Đường về phía mình, mắt say đắm.
– Anh Đường, em có đáng ghét lắm không?
– Không, cô rất đáng yêu.
– Vậy thì ...- Cô thở nhẹ - Anh hãy hôn em đi.
Đường chống trả:
– Không.
– Tại sao vậy?
– Thế này thì không công bình.
– Với em?
– Không, với tôi.
– Tại sao?
– Vì cô chỉ muốn chứng minh rằng cô vẫn còn có sức lôi cuốn, vẫn còn làm đàn ông chúng tôi động lòng.
– Có nghĩa là em thất bại? – Băng Nhi chớp mắt, hai giọt lệ lăn trên má – Anh muốn nói là em đã mất sự lôi cuốn không làm anh động lòng được phải không?
– Ồ! Băng Nhi! Em biết không, em đáng yêu biết chừng nào? Anh đã dùng tất cả để tránh xa em nhưng không được, không được, thật là không công bình, cả em và cả anh nữa. Em như con thú đang bị thương, đang cần sự vuốt ve an ủi, đang cần chỗ dựa tình yêu, đó là việc khác, vì khi vết thương của em đã lành em nhận thấy rằng em hành động điên rồ cho cả em và cả người khác ...
– Thôi em hiểu rồi – Băng Nhi đột ngột nói, nàng buông Đường ra – Xin lỗi anh! – Mặt Băng Nhi đỏ gấc, nỗi đau khổ tuyệt vọng tràn ngập – Tôi ...Tôi đã tự làm nhục chính mình – Và nàng quay mình định chạy vội ra cửa, Đường giữ lấy Băng Nhi lại kéo vào lòng mình, cúi xuống, môi chạm môi.
– Băng Nhi!
Ồ! Băng Nhi! Mặc kệ tất cả! Công bình hay không công bình cũng được!
Tôi đã say rồi! Nụ hôn gắn chặt, Đường siết chặt lấy Băng Nhi, trái tim chàng đập mạnh, mỗi tiếng đập đều như réo gọi. Băng Nhi! Băng Nhi! Băng Nhi!
Ba ngày kế tiếp, mỗi khi tan sở là Băng Nhi đến phòng khám của Đường ngay. Trước đây ba bữa ăn trong ngày của Đường đều rất đơn giản, sáng một miếng bánh mì kẹp thịt, một ly sữa tự pha coi như xong. Buổi trưa và bữa ăn tối do chu Châu và cô Tú gọi hộ từ tiệm cơm ngoài phố “thức ăn chế biến sẵn” là sản phẩm cực thịnh của xã hội hiện đại, chuyên cung cấp cho giai tầng bận rộn suốt ngày. Dù phòng khám có trang bị bếp núc và phòng ăn, nhưng lúc nào cũng bỏ trống.
Tối nào khoảng sáu, bảy giờ là Băng Nhi cũng đến. “Thức ăn chế biến sẵn”.
được gọi thêm một phần, Băng Nhi ngoan ngoãn tham dự xong là ở lại trong Phòng phụ sắp xếp sách báo vương vãi bởi bệnh nhân. Nếu có bà mẹ nào cùng dẫn con đến thì nàng phụ giúp chăm sóc trẻ con, có điều ít khi Băng Nhi vào phòng bệnh. Điều này sau đó Đường mới biết Băng Nhi sợ kim tiêm và máu. Sự hiện diện của Băng Nhi làm cho không khí phòng khám thay đổi. Chu Châu nói:
– Thế này thì chắc sắp rồi.
Nhã Bội hỏi:
– Sắp gì?
– Thì bác sĩ Đường của chúng ta sắp vào vòng rồi.
– Sắp gì mà sắp, đã rồi chứ!
Hai cô gái được dịp cười khúc khích. Nhã Bội hỏi:
– Thế còn ao cá của mi đến đâu rồi?
– Cũng đâu bỏ trống, mấy tuần nay ông anh tao đưa mấy ông bạn đồng nghiệp chủ nhật nào cũng xuống câu. Tuần trước mới câu được con cá tám cân, ba người hợp lực mới kéo nổi lên bờ, vui dễ sợ ....
Câu chuyện cái ao cá của Chu Châu lảng vảng bên tai, nhưng bây giờ đã thật xa, thật xa với Đường. Không biết đến bao giờ chàng mới có dịp đến đó. Bất giác Đường nhìn ra cửa sổ nhìn đồng hồ. Giờ này sao Băng Nhi chưa đến? Cái tâm trạng chờ đợi lúc nào cũng ngập đầy trái tim, ngập đầy suy nghĩ của Đường.
Suốt ba ngày Đường như ở trên trời.
Băng Nhi bình thản ngoan ngoãn ngồi trong phòng chờ đợi. Hôm nào cũng ngồi đến khuya, nếu không có việc gì làm thì cô ta đọc sách, đọc một cách chăm chú. Đến độ nhiều lúc Đường chẳng dám tin đấy là cô gái đã từng “quậy”, từng uống thuốc độc dược, từng coi nhẹ cái sống, từng hét, từng la ...Ba hôm đó Băng Nhi có vẻ dịu dàng, dễ thương như một nữ tu.
Mỗi tối, sau khi công việc khám bệnh của Đường kết thúc, họ thường kéo nhau lên lầu. Cửa vừa khép lại là Băng Nhi sà vào lòng chàng kề môi bên tai:
– Em nhớ anh, nhớ anh quá!
Cả người Đường nóng bừng lên vì sự cuồng nhiệt của Băng Nhi.
– Nhưng anh ...anh vẫn luôn ở bên cạnh em mà?
– Vẫn bên cạnh? Mặt trời tinh tú ...Tất cả vẫn ở trong tầm mắt ta. Anh là bác sĩ anh biết cái nhìn của con người đến đâu. Nhưng bên cạnh không có nghĩa là ...có lẽ là anh không hề nghĩ tới em.
– Ai nói là anh không hề nghĩ tới em? – Đường siết chặt Băng Nhi. – Mỗi sáng khi mở mắt ra là anh đã nghĩ tới em, mãi năm sáu giờ chiều là lòng anh bắt đầu bồn chồn, nhìn ra cửa mấy lần. Mỗi lần có người đẩy cửa là anh nghĩ đến em ...Nếu biết tình yêu biến con người thành ngơ ngẩn như vậy, tốt nhất đừng nhảy vào.
– Bây giờ anh thấy ân hận à?
– Không, mới lạ!
Và tiếp đó là nụ hôn, nụ hôn nồng cháy, nụ hôn nồng nàn ...nụ hôn say đắm ...Họ chìm trong mơ ...Nhưng rồi lúc nào cũng vậy Băng Nhi cũng kịp thoát khỏi vòng tay Đường, nàng đi nấu nước, pha trà ...xoa bóp ...khiến những cơ bắp của Đường thư giãn.
Có một lần Băng Nhi có vẻ lúng túng, ngập ngừng một chút.
– Anh cũng biết, em không phải là người có tính bảo thủ, anh lại có vẻ hời hợt chi li, vì vậy trên phương tiện trách nhiệm tình cảm của chúng ta phát triển quá nhanh, anh lại từng nói sự hiểu biết của em về anh chưa nhiều nên nhiều khi ...em thấy không muốn để anh bận tâm về em rồi hối hận.
Băng Nhi có vẻ rành tâm lý quá.
Hai tiếng đồng hồ còn lại hôm ấy họ đã sống êm đềm, ngọt ngào trong hạnh phúc. Thảo luận về tiểu thuyết, về cuộc đời, về dĩ vãng của từng người, về tương lai lý tưởng và trách nhiệm ...Thời gian trôi nhanh, để giấc ngủ của Đường điều độ, lúc nào Băng Nhi cũng rời phòng trước khi đồng hồ gõ một giờ khuya. Chưa bao giờ Đường thấy hạnh phúc như lúc này. Không uống rượu mà say. Ý say như lởn vởn, lảng vảng trong phòng. Ánh mắt Băng Nhi như rượu, cụ cười như rượu. Nhất cử nhất động của nàng đều làm cho chàng say. Đôi lúc một mình Đường giật mình khi phát hiện ra sự cuồng nhiệt của chính mình.
Nhưng nếu có những người đi trong lòng người đẹp thì cái chết cũng không đán hận. Một tư tưởng thật lãng mạn. Bệnh lãng mạn là chứng bệnh lây. Băng Nhi có giọng hát hay, âm thể lẫn một chút trẻ con. Đường không làm sao quên được bài hát “Và cứ thế em cùng anh đến tận chân trời” mà hôm uống rượu say Băng Nhi đã hát, nhưng từ khi đó đến nay, chưa bao giờ Đường nghe lại được bài đó, dù Băng Nhi vẫn thích hát. Mỗi lúc bên nhau, Đường ngồi trên ghế, Băng Nhi ngồi dưới thảm tựa đầu trên đầu gối chàng, miệng hát nho nhỏ. Đường không rành lắm những bản nhạc mới, có điều chàng biết bài hát rất tình cảm.
– Em hát bài gì đấy?
– Bài “Bây giờ em mới hiểu”.
– Bài gì?
– “Bây giờ em mới hiểu” – Băng Nhi lặp lại, đôi mắt sáng long lanh quyến rũ. Nàng hát lớn hơn:
Bây giờ em mới hiểu Trời có hoảng sợ, đất có già Nhưng ân tình tao ngộ Mãi mãi bên nhau Bây giờ em mới hiểu Dĩ vãng là khói mây Mộng xưa có tàn Nhưng anh và em Mãi mãi bên nhau đến bạc đầu Băng Nhi hát xong, đặt tay lên gối nói dịu dàng.
– Anh Đường, hãy chấp nhận cho em một giấc mơ cuộc sống mới bên anh, anh nhé!
Băng Nhi! Những đợt sóng nhỏ nhấp nhô trong tim Đường hợp lại thành cơn sóng ào ạt tràn ngập. Băng Nhi! Băng Nhi.
Ngày thứ tư, A Thái đến tìm Đường, đó là ngày thứ bảy. Mười một giờ trưa phòng khám đã đóng cửa, cô Lan và cô Mẫn đã về nhưng Đường chưa khép cửa. Chàng nghĩ là Băng Nhi sẽ đến. Trong lúc chờ đợi thì A Thái đến, vừa bước vào cửa A Thái nói ngay:
– Anh Đường, tôi có thể nói chuyện với anh một chút chứ?
Đường bảo chàng rất vui khi A Thái đến. Mấy ngày nay chàng đã khuyên Băng Nhi nên làm lành với A Thái, đừng giận hờn nữa, nhưng Băng Nhi cứ thở ra.
– Nếu giận được cũng đỡ, anh biết tính em không giận dai. Nhưng vấn đề ở đây là bọn em vẫn cùng nói chuyện, cùng đến sở, có điều tình cảm vui vẻ xưa kia đã mất.
Đường nghĩ, về cơ bản bạn bè thì giữa hai người con gái vẫn còn đó. Chỉ tại thời điểm này, bức tường ngượng nghịu vẫn chưa phá vỡ được. Bây giờ A Thái đã đến, chỉ cần có sự hiện diện của Băng Nhi là chàng sẽ mời hai người dùng cơm, biết đâu ...tình cảm sẽ nối lại như xưa.
Đường vui vẻ:
– A Thái, ngồi đây uống ly cà phê nhé, đợi tí Băng Nhi đến chúng ta sẽ cùng ăn, tôi biết cô thích ăn đồ biển lắm. Chúng ta cùng đến nhà hàng Hoa Mai nhé.
A Thái ngẩn ra có vẻ bất an:
– Ồ! Băng Nhi sắp đến rồi à?
– Vâng, cô ấy sẽ đến.
A Thái lắc đầu:
– Vậy thì tôi đi đây.
Đường chặn lại cười nói:
– Cô vừa bảo là cô có chuyện cần nói với tôi cơ mà.
– Thôi để hôm khác.
Đường nhiệt tình:
– Đừng đi, đừng đi. Giữa hai người có việc gì vậy? Tại sao phải làm khổ nhau như vậy? Băng Nhi khi đến đây đều nói cô với vẻ bứt rứt. Thật ra thì cô ấy đâu có trách gì cô.
A Thái ngẩng lên nhìn thẳng vào Đường với đôi mắt lạ.
– Anh Đường ...anh với Băng Nhi yêu nhau à?
Đường bối rối:
– À ...có lẽ vậy.
– Tại sao lại có lẽ. Có hay không có?
Đường thành thật:
– Vâng, thì có.
A Thái kêu lên:
– Anh Đường, anh không cảm thấy là đột ngột lắm sao? Không thể như vậy được, chuyện không bình thường.
Đường ngồi thẳng dậy:
– Bình tĩnh nào, cô nghĩ là tôi với Băng Nhi không có quyền yêu nhau à?
A Thái lắp bắp:
– Không phải như vậy, anh phải sửa tên lại là Vô Thể Đường mới đúng, anh đã làm một việc rất hoang đường, vô thể thống.
Đường nổi nóng:
– Sao vậy? Thế Sở có quyền yêu Băng Nhi, còn tôi thì không à? Tôi kém hơn hắn ư?
A Thái cũng lớn tiếng:
– Không phải? Chẳng lẽ anh không biết là chuyện cãi nhau giữa Băng Nhi và Thế Sở chỉ có tính cách tạm thời. Họ cắn đắn nhau chỉ vài hôm rồi lại giải hòa, lúc đó rồi anh ăn làm sao, nói làm sao ...
Đường bối rối:
– Không, A Thái. Đến giờ này cô còn chưa biết Thế Sở đã nói lời yêu cô rồi à? Không lẽ mấy hôm nay, hai người không hẹn hò bên nhau à?
A Thái đỏ mặt, lệ đọng ra khóe mắt:
– Tôi chẳng có hẹn hò gì với Thế Sở nào cả. Mấy hôm nay tôi chẳng hề gặp anh ấy. Hôm cãi nhau với Băng Nhi anh ta cố ý đưa tôi vào cuộc ...Vâng, anh ta đã cố tình khiến Băng Nhi đau khổ. Lần nào cũng vậy, cãi nhau là họ triệt nhau bằng mọi ngôn từ, đủ cách ...Không chừa một cách đay nghiến nào. Nhưng với họ đó là chuyện bình thường, còn riêng anh, anh là đồ khùng, đồ điên. Tại sao anh không đứng bên ngoài cho khách quan, anh nhảy vô làm chi?
– Khoan nào ...ý cô muốn nói là tôi thừa cơ hội à?
A Thái yên lặng không nói. Đường thẳng thắn:
– A Thái này, tôi hiểu ý cô, tôi biết cô muốn khôi phục lại cục diện cũ, cô cho rằng chuyện giữa Thế Sở và Băng Nhi còn có thể hàn gắn. Còn tôi, tôi đã quậy xấu đi tình hình. Nhưng mà ...A Thái này, mỗi người đều có tình cảm riêng của mình. Thành thật mà nói, với Băng Nhi tôi không tự chủ được. Vâng, có lẽ tình cảm giữa chúng tôi phát triển nhanh quá, đột ngột quá. Nhưng mà tất cả dù sao cũng đã xảy ra rồi. Riêng Thế Sở với Băng Nhi tôi nghĩ rằng đã kết thúc. Cô có nói tôi thừa cơ hội hoặc thừa nước đục thả câu gì cũng mặc vì ...vì tôi đã yêu Băng Nhi.
A Thái ngẩn ra:
– Anh yêu cô ấy ...cỡ nào lận?
Đường thở dài:
– Tôi không thích thổi phồng. Xưa tới giờ tôi cũng chưa từng yêu ai một cách cuồng nhiệt, sôi nổi, cũng như không tin có thứ tình yêu như vậy. Thế mà, không ngờ bây giờ lại ...Tôi biết nói làm sao bây giờ? A Thái, cô biết không?
Tôi yêu Băng Nhi hơn chính bản thân tôi!
– Trời đất!
– Sao? A Thái? Cô không vui khi thấy tôi với Băng Nhi yêu nhau à? Ít ra thì Băng Nhi đã thoát khỏi sự đau khổ khi còn yêu Thế Sở. Cô không thấy là bây giờ Băng Nhi vui hơn trước sao?
A Thái cắn nhẹ môi:
– Thôi được. Tôi nghĩ rằng bây giờ có đồng ý hay không thì chuyện cũng đã rồi, có nói thêm gì cũng vô ích. Chỉ biết chúc mừng anh. – A Thái đứng dậy bước đi – Thôi tôi về, anh có vẻ tự tin lắm đấy.
Suýt tí nữa thì A Thái đã chạm phải Băng Nhi đang đi vào. Thấy A Thái, Băng Nhi kinh ngạc:
– Ồ! A Thái!
A Thái vội vã chào:
– Tôi phải đi đây, tạm biệt!
Nhưng Băng Nhi đã chận ngang với nụ cười gượng:
– Mi đi đâu? Thế Sở ở đằng ấy à?
A Thái trừng mắt đứng lại:
– Ban nãy tao đã nói chuyện với Đường. Giữa tao với Thế Sở chẳng có gì cả.
Tao không hề gặp Thế Sở từ khi tụi mày đổ vỡ. Nếu tao nói dóc trời đánh tao đi.
Băng Nhi vội vã nói:
– Thôi đừng thề, đừng thề, làm gì xúc động vậy? Giả sử có đi nữa tao cũng không để tâm.
A Thái đỏ mặt:
– Nhưng không có, tao đã bảo là không có gì cả, là không có gì cả ...Khi không rồi đặt chuyện kỳ cục.
Băng Nhi chăm chú nhìn A Thái rồi choàng tay qua vai bạn nói nhanh:
– A Thái, tao cho mi biết, bây giờ tất cả đổi thay rồi ...
Quay sang Đường, Băng Nhi nói:
– Anh Đường, anh có cho A Thái biết chuyện của chúng mình không?
– Có, có, anh đã nói.
Băng Nhi quay lại với A Thái, nụ cười rạng rỡ pha lẫn e thẹn.
– A Thái, giữa chúng ta coi như không có gì hết. Hiện giờ tao rất sung sướng, rất hạnh phúc. Một cảm giác mà trước kia khi còn ở bên Thế Sở chưa hề có.
Giữa tao với Thế Sở như có ngọn lửa nóng vậy, nó thiêu rụi dần cuộc sống, tạo sự đau khổ khôn nguôi. Điều này mi cũng thấy, mong là mi hiểu, còn với Đường thì ...Băng Nhi chậm rãi – Anh ấy khác hẳn, thận trọng, hiền hòa, có chiều sâu. Ở gần anh ấy tao cảm thấy yên tâm, hạnh phúc, an phận. Đó mới là điểm tựa mà người con gái nào cũng cần có.
Đường như nín thở. Cám ơn em, cám ơn lập trường của em.
A Thái vẫn chưa hết nghi ngờ:
– Thật hở Băng Nhi? Có thật mi thấy hạnh phúc và không cần tới Thế Sở không?
Băng Nhi ngẫm nghĩ:
– Vết thương vẫn còn nhưng từ từ rồi nó sẽ lành. Nói theo nghề của anh Đường thì vết thương nào cũng có thẹo nhưng chắc chắn nó sẽ lành.
– Băng Nhi ưỡn ngực – Mi không thấy tao đang sống sung sướng hay sao?
A Thái như được lây phải cái vui, cô gật đầu chấp nhận:
– À, tuyệt thật Băng Nhi! Để ăn mừng diễn biến này, để ăn mừng mối tình mới này, tại sao chúng ta không làm một bữa tiệc vui?
– đường cười to:
– Tôi đã nói là chúng ta cần phải đi ăn đồ biển, uống rượu nữa nhá?
– Đi. – Băng Nhi nói, một tay nắm lấy tay A Thái, một tay nắm lấy tau Đường. - Đến Hoa Mai đi, tôi thích nhất món cua biển ở đấy.
Không khí vui vẻ như quay trở lại, tuy rằng cục diện không giống như ngày trước. Tình bạn của hai cô gái nối lại khiến cho Đường cảm thấy vui tươi, chàng không còn đầu óc đâu nghĩ đến Thế Sở.
Đó là một ngày cuối tuần khó quên. Ba người với một bữa ăn trưa thịnh soạn. Đường và Băng Nhi ăn nhiều nhất, chỉ có A Thái là tâm trạng vẫn chưa thoát khỏi bóng đen ám ảnh. Cô nàng như có phần tư lự, lo lắng, miễn cưỡng.
Trong bữa ăn thỉnh thoảng cô liếc nhìn Băng Nhi và Đường như muốn tìm thấy một sự trung thực.
Để buổi tiệc được vui hơn, Đường gọi bia lon ướp lạnh, chàng đề nghị cả ba phải uống cạn. Có hơi men, không khí lập tức thay đổi, Băng Nhi nói huyên thuyên, nàng kéo A Thái lại gần nói:
– Thái này, Đường tốt lắm. Anh ấy đã dạy cho ta được nhiều thứ mà trước kia ta chưa biết. Trước mặt anh ấy lúc nào ta cũng cảm thấy mình bé nhỏ. Sự uyên bác và chiều sâu của Đường khiến ta phải cần một thời gian dài mới có thể hiểu được.
Đường buông đũa, chàng vẫn chưa thích ứng được với thái độ thổi phồng của Băng Nhi, chàng thấy ngượng ngùng.
– Nữa rồi Băng Nhi, em lại bốc anh!
Băng Nhi nhiệt tình:
– Đúng là như vậy, em không hề bốc thơm anh.
Đường lái sang chuyện khác:
– Thôi được, các bạn thích ăn đầu cá không?
Băng Nhi reo lên:
– Thích chứ, A Thái, chúng ta cùng chia nhé.
Đường chia đầu cá ra làm hai, một nữa cho Băng Nhi, một nữa cho A Thái.
A Thái vừa ăn vừa nhìn hai người.
– Băng Nhi này, ta thấy mi như vừa sống lại.
– Không phải đâu A Thái, mấy hôm nay ta đã suy nghĩ, ta cảm thấy là có lẽ ta yêu Đường từ lâu lắm rồi, có điều ta không biết. Bằng không làm gì chỉ trong ba ngày ta không thể rời xa anh ấy được? Còn nhớ lần đầu tiên đến phòng mạch thấy anh Đường từ tốn, ung dung làm việc ta có cảm giác như đó là một vị thần hộ mệnh. Sau đó bốn người chúng ta vui chơi thì Đường đã đóng nhiều vai trò khác nhau trong đời ta. Một vị thần cứu mệnh là một người an ủi giúp đỡ, lắng nghe lời kể lể. A Thái này, mi suy nghĩ thử xem trong cuộc sống nếu ta gặp được một người đàn ông có thể đóng đủ vai trò như vậy thì hỏi mi không yêu được không?
Đường có cảm giác được tâng bốc lên trên trời xanh, A Thái lắng nghe rồi đột nhiên nói:
– Anh Đường, đây là Băng Nhi mà tôi đã nói với anh. Một Băng Nhi sống cuồng nhiệt, qua lời nói của cô ấy, anh hẳn đã biết. Vì vậy anh hãy cố giữ cho thật chặt, hãy bảo vệ cho thật kỹ, đừng để cô ấy bị thương lần nữa. Nhưng đồng thời anh cũng phải cẩn thận, coi chừng kẻ bị thương lại chính là anh.
Băng Nhi cười:
– A Thái, mi cứ yên tâm. Anh Đường là bác sĩ, anh ấy sẽ không để ta bị thương, vả lại giữa anh Đường và Thế Sở cũng khác nhau, anh Đường hiền lành ...
Quay sang Đường, Băng Nhi hỏi:
– Rồi anh có làm em đau khổ không?
Đường thành thật:
– Cũng có thể, nhưng anh sợ chuyện ấy xảy ra lắm.
– Không thể có chuyện đó được. Em biết nhìn thấy chú kiến bị thương anh cũng nhanh chóng băng bó vết thương cho nó nữa là em.
– Đúng, chỉ vì cá tính của em nên anh sợ sẽ làm em khổ. Em lúc nào cũng thích tô điểm cho hy vọng, cho những gì em thích thành màu hồng, ngay chính anh em cũng lý tưởng hóa. Nhưng Băng Nhi ạ, anh chỉ là một người phàm, mà đã là người phàm thì làm sao không tránh khỏi khuyết điểm. Anh sợ rằng một ngày nào đó khi em phát hiện ra những khuyết điểm của anh em sẽ khổ đau.
Băng Nhi lắc đầu:
– Không, ưu điểm và khuyết điểm của mỗi người đều không có tính chất tuyệt đối. Với người khác đó có thể là khuyết điểm nhưng biết đâu với em nó chẳng là ưu điểm. Sự lôi cuốn giữa người với người chẳng phải chỉ bằng ưu điểm. Có khi ngược lại. Anh yên tâm, chắc em sẽ không khổ với những khuyết điểm của anh. Nhưng còn nah, anh có sợ ngượ lại không?
Đường cười gật đầu:
– Khuyết điểm ai cũng có ...nhưng với em thì anh chỉ thấy có một thứ ...đó là cái má lúm đồng tiền.
Băng Nhi cười lớn suýt tí đã lăn vào lòng A Thái, nàng nắm tay A Thái nói:
– A Thái thấy không? Ông này bình thường ù ù cạc cạc nhưng đôi lúc cũng biết pha trò như nghệ sĩ hài ấy.
A Thái nhìn Băng Nhi rồi nhìn Đường:
– Tại sao hai người chưa đăng ký kết hôn?
Băng Nhi ngẩn ra:
– Kết hôn à? Sao lại sớm như vậy?
A Thái hứng thú nói:
– Không sớm đâu, không tới ba hôm mà hai người yêu nhau da diết như vầy, biến khuyết điểm của đối tượng thành ưu điểm cả, thì chuyện kết hôn chớp nhoáng đâu có gì lạ. Lấy nhau đi, tôi sẽ là nhân chứng cho. Tôi và Chu Châu được không? Lấy nhau sớm sẽ tránh được cảnh đêm dài thương nhớ.
Đường ngẩn ra nhìn A Thái rồi quay sang Băng Nhi:
– Đề nghị cũng hay đấy, em thấy thế nào?
Băng Nhi do dự:
– Anh nói thật chứ?
– Dĩ nhiên.
Băng Nhi lo lắng:
– Nhưng mà ...nhưng mà ...cả chuyện trọng đại như kết hôn mà anh cũng chẳng cần sự đồng ý mẹ cha ư?
Đường nói:
– Lấy vợ là chuyện của cá nhân anh, cha mẹ có đồng ý hay không anh vẫn làm theo ý mình. Nhưng đứng trên phương diện lễ phép, em cần theo anh về Đài Trung ra mắt cha mẹ anh cũng như anh sẽ về Cao Hùng ...
Băng Nhi cắt ngang:
– Không ...không ...em sợ chuyện đó lắm. Em ngán nhất những thủ tục rườm rà trong lễ nghi bình thường. Nào là phải làm quen với họ hàng hai bên, phải tiếp xúc với người ngoài đối tượng mình yêu ...phải cử hành lễ ...Bên cạnh đó còn tương chao cá mắm, sinh con đẻ cáị ....Ồ. ....- Băng Nhi khó khăn nói tiếp – Anh thấy đó, khuyết điểm em là ở chổ đó. Thế Sở nói rằng em chưa trưởng thành.
Ồ không! Trong giây phút này không thể để bóng đen Thế Sở chen vào.
Không, không thể để cho bất cứ bóng đen nào chen vào. Đường chồm qua nắm lấy tay Băng Nhi:
– Này Băng Nhi, anh hiểu tất cả những điều em lo sợ. Chuyện đó không chỉ một mình em mà nhiều người cũng thế. Trước khi có sự chuẩn bị đầy đủ, anh sẽ không nhắc lại chuyện lấy nhau. Anh tán đồng đề nghị của A Thái chẳng qua chỉ muốn em biết tình cảm và quyết tâm của anh. Bất cứ lý do gì về phía anh, anh không bao giờ thay đổi.
Băng Nhi lắp bắp:
– Nhưng mà ...nhưng mà biết anh có đợi được không? Đợi em trường thành và chuẩn bị đầy đủ.
– Được chứ, nhưng đừng bắt anh đợi lâu quá.
– Lâu là bao lâu?
– Ví dụ như một trăm, hai trăm năm. - Đường cười tiếp – Anh không thể chờ em như vậy được, vì lúc đó ta hẳn đã biến thành đất, mà anh không tin là giữa đất với đất lại có tình yêu.
Băng Nhi cười:
– Anh Đường, bây giờ em mới phát hiện ra là anh khéo ăn nói, phản ứng nhanh và suy nghĩ sâu. Anh có thấy là em nông cạn lắm không?
– Nông cạn? Tại sao em nói vậy?
– Vì em chưa bao giờ tự tin cả.
– Em phải biết là kim cương đâu bao giờ tự biết là nó chói sáng đâu?
A Thái không chịu được kêu lên:
– Ôi! Sự có mặt của tôi có vẻ thừa thãi quá. Hai người nói chuyện làm tôi tự ti mặc cảm, thôi xin phép rút lui vậy.
Băng Nhi vội vàng giữ A Thái lại:
– Không được, không được, chưa bao giờ chúng ta vui như vầy, làm sao mi bỏ đi được?
A Thái lây cái vui, bây giờ nàng mới thật rõ chuyện giữa Đường và Băng Nhi thật.
– Vậy thì mi cũng khéo lựa lời cho ta biết mi là kim cương còn ta là gì?
– Mi cũng là kim cương.
– Kim cương nát phải không? Dùng kim cương nát viền quanh để tăng giá trị viên kim cương lớn.
Đường chen vào:
– Tôi chịu thua, tôi đề nghị ta đi xem phim đi. Bây giờ tôi mới biết lời lẽ của hai người đàn bà có thể xé xác một người đàn ông. Đi, ta đi thôi ...
– Hai người con gái cùng cười vang. Hôm ấy mọi người đều vui vẻ, họ cùng xem phim, dạo phố. Băng Nhi rất ái mộ điện ảnh, xem phim xong nàng vẫn còn tiếc rẻ:
– Tất cả những thiên tài ở đời này đều chết dưới tay kẻ bất tài vô tướng:
Trời đã tối, vì bữa ăn trưa quá thịnh soạn nên bữa ăn tối họ chỉ ăn nhẹ, ba tô mì là xong. Băng Nhi một tau nắm lấy tay Đường, một tay nắm lấy A Thái van nài:
– Tối nay chúng ta phải về “ký túc xá nữ sinh” để biến nó thành căn nhà đúng nghĩa đi.
A Thái không hiểu ý Băng Nhi muốn nói gì, nhưng trước sự nhỏ nhẹ của bạn và nụ cười của Đường nàng đồng ý ngay. Dĩ nhiên khi đó, họ đâu đoán được là trong căn nhà họ đang về, cái gì đang chờ đợi họ!
Vừa đến cao ốc Đại Đế lên lầu tư, A Thái là người tra chìa khóa vào ổ khóa.
Cửa vừa bật mở, cả ba đều bất ngờ trước cảnh trước mắt. Cả phòng trản ngập hoa. Hoa phủ đầy tất cả, những chậu hoa trên thảm, trên bàn, hoa dán trên tường, trên trần nhà, rèm cửa sổ ...Hồng, hoa lay ơn, hoa đồng tiền, bá hạp, cúc kim, lan quân tử, đủ loại. Tất cả đều một màu hồng đào.
Giữa rừng hoa đó là Thế Sở. Anh chàng tay cầm bình xịt sơn, tay kia cầm chậu bông đã được nhuộm hồng đào, thì ra tất cả màu hồng do đây mà ra cả.
Trên người Thế Sở chi độc chiếc áo thun. Phía dưới in năm chữ “Tôi là người có lỗi” và phía sau lưng, lại năm chữ khác “Hãy tha thứ cho tôi” toàn màu hồng.
Nghe tiếng mở cửa Thế Sở ngẩng lên hét lớn:
– À! Thì ra cả ba người! Sao về trễ thế? Hồi chiều điện thoại lại mãi chẳng ai tiếp. Tôi chỉ còn cách trực tiếp đến đây đợi. Vừa đợi vừa sữa soạn thiết kế ...Cả một buổi chiều chẳng thấy ai về.
Thế Sở vừa nói vừa kéo những chậu hoa sang một bên, làm thành con đường đi.
– Mời quý vị vào.
Băng Nhi với A Thái nhìn nhau chẳng nói lặng lẽ đi vào. Đường bối rối nhìn những chậu hoa rồi Thế Sở. Chàng thấy ghen tức pha lẫn mặc cảm. Thế Sở có chìa khóa riêng của phòng. Nhưng bây giờ đối diện với thực tế trước mắt, chàng không thể không bước vào. Cửa khép lại, phòng ngập đầy mùi sơn và hương hoa.
Thế Sở buông bình xịt sơn xuống, đi vào phòng tắm một lúc sau bước ra với một thau đầy nước trên tay. Những đóa hoa hồng màu hồng đào nở rộ. Đem đến trước mặt Băng Nhi, Thế Sở nói:
– Hãy tha thứ cho anh bằng không anh sẽ uống hết thau nước này ...Sẵn đây anh cho em biết anh không mua được màu hồn đào nên mua hoa hồng trắng rồi sơn lên ...Nếu em bắt anh uống chắc có lẽ phải ngủm ...
Băng Nhi đứng yên khó xử, sự việc diễn biến khá bất ngờ, nàng không biết phản ứng ra sao. A Thái bước tới giải vây, cô đỡ thao nước trên tay Thế Sở đổ vào cầu vệ sinh xong bước ra.
– Thế Sở này, chúng ta đều lớn cả rồi. Đừng chơi trò trẻ con nữa. Anh ngồi xuống đi, chúng ta nghiêm chỉnh nói chuyện.
Thế Sở vẫn cười, mắt không rời Băng Nhi.
– Vâng, nhưng mà Băng Nhi em có tha thứ cho anh không?
Băng Nhi trốn tránh, mặt cúi xuống. Những đóa hoa khắp nơi khiến nàng bối rối, nàng lẩm bẩm:
– Anh ...anh là thằng điên!
– Điên à? - Thế Sở tiếp lời - Thế thì em không thể giận thằng điên được phải không?
Câu nói của Thế Sở khiến Băng Nhi bối rối. Đường cảm thấy không đứng ra không được. Chàng bước tới ôm ngang người Băng Nhi nói:
– Tôi nghĩ là Băng Nhi đã tha thứ cho anh từ lâu rồi.
Đôi mày Thế Sở nhíu lại nhưng giãn ra ngay. Nụ cười nhẹ trên môi, anh ta bước tới vỗ mạnh vai Đường, hào phóng nói:
– Cảm ơn Đường, chắc chắn là anh đã giúp tôi nói tốt với Băng Nhi. Bằng không cô ấy dễ gì tha thứ. Bạn bè giúp nhau là ở chỗ này. - Thế Sở lại đưa tay nắm lấy tay Băng Nhi.
– Băng Nhi này, em có biết mấy ngày qua dài như hàng thế kỷ với anh không? Anh đã có lỗi với em, có lỗi với A Thái.
Quay sang A Thái. Thế Sở cúi đầu thật sát.
– Tóm lại tôi là một thằng điên. Xin quý vị rộng lượng cho. Anh Đường, để hôm nào tôi đến phòng mạch của anh nhờ anh cho thuốc trị bệnh điên. Bằng không tôi cứ phạm tội mãi.
Băng Nhi lùi ra xa mấy bước. Thế Sở chồm tới định ôm cô gái vào lòng.
– Băng Nhi! Em đừng đứng cách xa anh như vậy, đừng chau mày ủ dột ...Hãy lại đây ...
Băng Nhi lách qua một bên, chân chàng chạm phải chậu hoa loạng choạng suýt ngã. Đường đưa tay đỡ gọn Băng Nhi vào lòng, A Thái hấp tấp:
– Thế Sở! Anh hãy ngồi xuống đây, chúng tôi có chuyện cần nói với anh.
Đường siết chặt Băng Nhi tiếp lời:
– Thế Sở! Anh đừng xúc động như vậy, tôi cũng có chuyện cần nói với anh.
Thế Sở đứng chựng lại, có cái gì khác lạ, chàng nhìn thẳng Băng Nhi.
– Băng Nhi! Hôm nay em lạ vậy? Em không nói gì cả? Em lại nhờ nhiều người nói hộ em à?
Băng Nhi vùi đầu vào lòng Đường.
– Anh Đường! Anh hãy nói cho anh ấy biết.
Mặt Thế Sở tái hẳn.
– Băng Nhi! Em có điều gì muốn nói cứ nói, khỏi phải nhờ ai hết, giữa chúng ta không cần người thứ ba.
– Anh đã chẳng nói giữa chúng ta mọi cái đều kết thúc? Anh cũng chẳng đã nói là tôi chỉ là một đứa con nít hay sao?
Thế Sở nhún vai.
– Ồ! Những điều đó, những lời đó chẳng qua là của một thằng điên! Anh cũng vửa giải thích cho em nghe rồi mà? Mà lời nói của một thằng điên đâu phải là một lời nói đúng. Trước kia, nhiều lần em cũng đòi đoạn tuyệt với anh, nhưng rồi chúng ta có đoạn tuyệt nhau đâu? Những lời đao to búa lớn trong cuộc cãi vã nhau đâu phải là những lời nói thật?
Băng Nhi trầm hẳn giọng.
– Rất tiếc là anh đã đến chậm quá rồi!
Mặt Thế Sở trắng bệch:
– Em nói thế nghĩa là thế nào?
Băng Nhi quay lại úp mặt vào vai Đường nói khẽ:
– Anh Đường! Hay là anh nói cho anh ấy biết đi?
Đường bất giác siết chặt Băng Nhi, nhìn thẳng vào Thế Sở nói rõ từng tiếng một:
– Cậu Thế Sở! Hiện nay tôi và Băng Nhi đã yêu nhau.
Gian phòng đột ngột rơi vào im lặng. Băng Nhi run rẩy trong lòng Đường, trong khi ánh mắt của Thế Sở nhìn trừng trừng vào Đường, hét lớn:
– Nói dóc, nói dóc.
Đường lắc đầu.
– Đó là sự thật.
Lồng ngực Thế Sở đập dồn dập, hơi thở nặng nề, đôi mắt vẫn không rời Đường và Băng Nhi. Anh chàng kêu lên:
– A Thái!
– Dạ.
A Thái phản xạ nhanh, Thế Sở hỏi:
– Thế này là thế nào, cô nói đi.
A Thái nói một cách khó khăn:
– Ờ! Tôi nghĩ đó là sự thật, thật sự họ đã yêu nhau.
Thế Sở hừ mạnh trong mũi:
– Yêu nhau à? Chỉ có ba hôm mà đã yêu nhau? Tình yêu dễ dàng như vậy sao?
Băng Nhi quay sang Thế Sở:
– Đúng ra anh phải hiểu rõ hơn tôi, tại sao tình yêu lại dễ dàng như vậy.
Thế Sở đột ngột bước về phía trước, hai tay bấu chặt lấy Băng Nhi. Thấy thái độ hung dữ của Thế Sở, Đường vội chận lại:
– Anh không có quyền đụng vào cô ấy, trước kia cô ấy là người yêu của anh, anh muốn làm gì thì làm. Còn bây giờ cô ấy là người yêu của tôi, anh phải biết kính trọng và có khoảng cách. Nói như vậy, tôi biết anh cho là hoang đường, đối với anh nó như là một cú sét. Nhưng mỗi người chúng ta đều phải đối diện với sự thật. Thế Sở, tôi rất ân hận, nhưng tôi thành thật yêu Băng Nhi, tôi yêu Băng Nhi hơn tất cả trên đời.
Thế Sở hét to khiến cả trần nhà dường như muốn rung lên:
– Vĩ đại thật. Thời đại này là thời đại gì mà chỉ mới ba ngày tình yêu đã phản bội ta, bạn bè đã lường gạt ta!
Thế Sở dùng hết sức mạnh đá vào chậu hoa trước mặt, chậu hoa lăn tròn.
Anh ta nhảy cứ tung trong phòng như một con thú bị thương làm vỡ cả mấy chậu hoa. Sau cùng anh ta dừng lại bên cạnh tường, nắm chặt đấm tay đấm mạnh vào tường. Những đóa hoa hồng màu hồng đào dán trên tường rơi lả tả.
Chỉ một lát sau bàn tay Thế Sở đã rướm máu. Nhìn thấy máu, Băng Nhi kêu thét lên:
– Thế Sở, đừng điên nữa, tay anh đã chảy máu. Thế Sở đột ngột quay lại, mặt đỏ gấc, mắt hằn tia máu:
– Sao, cô đau lắm à? Cô thấy tôi bị đổ máu cô còn biết đau sao? Vậy mà cô dám bảo là cô đã thay đổi, cô không còn yêu tôi?
Băng Nhi sợ hãi lùi vào lòng Đường. A Thái chạy đến cố hết sức giữ lấy Thế Sở:
– Thế Sở này, anh Sở! Làm đàn ông con trai nếu ta giữ được thì giữ bằng không thì hãy buông đi.
Thế Sở đứng lặng chăm chú nhìn A Thái, rất lâu mới nói:
– A Thái, ngay cả cô cũng nói được điều đó sao? Nếu vậy thì ...coi như tôi đã mất Băng Nhi rồi!
Nói xong, Thế Sở cúi đầu, bước những bước chân nặng nề ra cửa. Gian phòng còn lại ba người với mỗt khoảng không gian đầy hoa, cả ba cùng im lặng.
Tối hôm ấy Đường ngủ lại trên ghế salon của căn nhà “ảo tưởng”. Chuyện xảy ra thế này, sau khi Thế Sở bỏ đi, Đường vẫn ở lại phụ Băng Nhi và A Thái dọn dẹp đống hoa tàn. Chậu hoa được khiêng lên sân thượng, còn những cánh hoa được xếp thành chữ “love” trên bàn cũng đều được cho vào sọt rác ...Chuyện phá hoại bao giờ cũng nhanh hơn “xây dựng”. Việc dọn dẹp không chậm không khó, nhưng không hiểu sao cả ba không nói gì cả. Hình như tất cả không dám hở môi, sợ lỡ lời.
Khoảng một tiếng đồng hồ sau, chuông điện thoại đột ngột vang lên, cả ba giật mình. A Thái liếc nhanh về phía Băng Nhi. Băng Nhi đáng lúi cúi ở salon, có lẽ đang tìm xem có đinh ghim nào sót lại không? Băng Nhi đã nghe thấy tiếng chuông nhưng vẫn đứng yên, cuối cùng chỉ có A Thái tiếp máy.
– Helô! Ồ! Thế Sở ...Thôi xin lỗi, đừng quấy rầy nữa chúng tôi sắp ngủ rồi.
Không biết đầu dây bên kia nói gì mà A Thái chẳng đặng đừng quay lại Băng Nhi.
– Băng Nhi, điện thoại của mi nè! Mi nghe đi!
Băng Nhi do dự không muốn tiếp, Đường giục:
– Băng Nhi! Dù sao em cũng không thể tránh mặt anh ta mãi, vậy thì em hãy đối mặt vậy.
Băng Nhi bước tới cầm ống nghe lên chỉ “Ồ” một tiếng rồi lặng đi, mặt đổi sắc, mắt buồn hẳn, đôi môi run rẩy ...Nàng đặt vội ống nghe xuống.
– Sao em? Anh ta làm nhục em à? - Đường bước tới lo lắng nâng cằm Băng Nhi, bây giờ chàng mới thấy hai hàng nước mắt trên má Băng Nhi, lau nước mắt cho nàng, Đường nói - Hắn mắng em? Hắn đã dùng những ngôn từ khó nghe với em phải không?
Băng Nhi lắc đầu, chưa kịp nói gì thì tiếng chuông lại reo vang, cầm ống nghe lên vừa nghe là Băng Nhi đặt nhanh xuống. Những giọt nước mắt lại chảy dài. Băng Nhi lấy một xấp giấy đặt trước miệng như để ngăn khóc thành tiếng ...nước mắt tiếp tục chảy. Tình hình trước mắt làm Đường đau nhói, chàng nắm chặt hai vai Băng Nhi lay.
– Băng Nhi, sao em không nói với hắn? Đơn giản cho hắn biết là em không muốn nghe hắn nói nữa?
Băng Nhi chỉ lắc đầu.
Chuông điện thoại lại reo. Lần này, Đường giật lấy ống nghe, chảng định hét vào máy thì nghe bên kia không có tiếng người, chỉ có tiếng nhạc, tiếng hát.
Tiếng hát ngọt ngào quen thuộc đầy tình cảm của Băng Nhi.
“Và cứ thế em cùng anh đi khắp chân trời Dẫm nát vạn núi cao cùng anh xây nhà.
Và cứ thế em cùng anh đi khắp chân trời Dẫm nát ngày với tháng để tóc xanh biến thành đầu bạc”.
Đường quay lại nhìn Băng Nhi, Băng Nhi òa khóc, phân bua:
– Máy thu băng ...trước kia khi chúng em còn lành. Em đã thu băng bài hát ...Bây giờ hắn cứ để bên máy điện thoại ...
A Thái bước tới rút dây cắm máy ra.
– Thế này thì không còn bị quấy rầy nữa. Thôi chúng ta đi nghỉ nhé?
Thế là máy không còn kêu được nữa. Đường nhìn Băng Nhi, chợt nhiên rối rắm, lòng trĩu nặng, Băng Nhi ngồi khóc nhưng nước mắt kia đâu phải vì chàng? Không khí nặng nề. Bất giác Đường ngẩng lên nhìn ra khung cửa sổ nơi chiếc bình hoa bị bể, mấy bông hoa đồng tiền rũ xuống.
A Thái vỗ nhẹ vai Đường thông cảm.
– Anh Đường! Anh cần phải để Băng Nhi có thời gian. Chuyện tình cảm không giống như cái bóng đèn tắt cháy. Muốn tắt là tắt muốn cháy là cháy. Đó là chưa kể sự giao lưu giữa Băng Nhi và Thế Sở lâu rồi. Kỷ niệm phải nhiều lắm, do đó có tan vỡ, vết thương phải to, phải đau đớn. Anh là bác sĩ anh phải hiểu chuyện đó chứ?
Ta là bác sĩ dỏm, Đường nghĩ, dù có biết đi nữa làm sao có thể tránh được chuyện ghen tức.
A Thái bước sang Băng Nhi.
– Thôi đừng khóc nữa, Băng Nhi, chuyện Thế Sở phát điên lên, mi cũng biết không phải lần đầu, đúng ra phải có sự chuẩn bị trước để đón nhận. Hắn điên mặc hắn, mi tỉnh đi, ta đảm bảo là không sớm thì muộn hắn sẽ lui quân ...Thôi được rồi Băng Nhi, mi đừng khóc nữa, phải kiên quyết, phải giữ vững lập trường của chính mình.
Nhưng Băng Nhi vẫn khóc và Đường vẫn yên lặng.
Gian phòng chìm trong sự nặng nề. Một lúc Đường mới đứng lên nói:
– Thôi quý vị đi ngủ đi, tôi về.
A Thái giật mình ngẩng lên.
– Băng Nhi, mi đừng khóc nữa, mi khóa làm Đường giận rồi đó thấy không?
Đời nào có ai kỳ cục vậy? Trước bạn trai mới, khóc cho người tình củ? Đường xử trí thế nào?
Đường liếc nhanh về phía A Thái. Sao tế nhị thế? Biết hết ruột gan của chàng.
Băng Nhi như chợt tỉnh, nàng sợ hãi quay sang Đường, rồi đứng dậy chạy ngay về phía chàng ôm choàng lấy chàng khóc thút thít.
– Anh Đường! Xin anh, xin anh đừng giận em ...Em đã khóc vì em đã không nín được ...Em cũng không biết mình đã làm gì ...Nếu cả anh cũng giận ...thì em không biết sống ra làm sao nữa.
Đường vuốt tóc Băng Nhi.
– Em cứ khóc đi, khóc nữa đi! Anh biết em bản tính đa tình, yếu đuối, nếu em không khóc cho cuộc tình đã mất thì chẳng hóa ra là vô tình lắm ư? Anh không giận đâu Băng Nhi, em cứ khóc đi, dù cái khóc của em có khiến anh đau lòng, phải, anh đương nhiên phải đau lòng vì ...vì anh yêu em.
Băng Nhi siết chặt lưng Đường.
– Anh càng nói càng làm em muốn khóc ...Anh Đường, em dễ khóc như vậy đó ...Em là đứa không thực tế, không lớn nổi ...không xứng đáng với lòng tốt của anh. Nếu một ngày nào đó em có làm anh buồn ...
Đường ưỡn ngực cắt ngang:
– Tại sao em lại nói vậy? Tối nay em quá mệt, quá xúc động nên ...
Nhưng Băng Nhi vẫn cố chấp:
– Em đủ tật xấu, đủ thói hư ...phải không anh? Em cũng thật đáng sợ, đã làm cho Thế Sở khổ, anh khổ ...rồi chính em cũng khổ ...
Đường dịu dàng:
– Băng Nhi, em đi tắm rồi đi ngủ đi! Ngủ mai dậy một ngày mới sẽ tốt đẹp em ạ!
Băng Nhi ngước nhìn lên, đôi mắt sưng đỏ.
– Anh ...thật không giận em chứ?
– Không.
– vậy, thì ...em nghe lời anh ...em sẽ tắm rồi đi ngủ ...Mai sáng anh phải đến sớm nhé ...Em sợ là ...Em sợ ....tên điên đó lại đến.
Đường đẩy Băng Nhi ra xa.
– Thôi được rồi! Tắm rửa rồi đi ngủ đi! Tối này anh sẽ ngủ lại salon này.
A Thái cười.
– Anh Đường! Anh cũng không thể ngủ luôn ở trên ghế salon này! Nếu tình cảm của Băng Nhi chỉ phụ thuộc vào sự hiện diện của anh thì mệt quá. Anh về đi! Về ngủ đi ...Như vậy tất cả chúng ta đều ngủ ngon cả.
Băng Nhi ngẫm nghĩ:
– A Thái đúng! Anh Đường, anh về đi, anh không thể ở đây giữ mãi em. Nếu co chuyện em sẽ đối diện với sự thật. Thôi anh về đi. Anh cứ yên tâm, Thế Sở không bắt cóc được em đâu.
Nhưng rồi Đường cũng không đi. Chàng vẫn nghĩ đến cái khùng khùng điên điên của Thế Sở, đến khuôn mặt ràn rụa nước mắt của Băng Nhi, đến vẻ dịu dàng yếu đuối của A Thái. Chàng thở dài.
– Thôi! Quí vị để tôi ngủ tại đây đêm nay. Ngủ ở đây dù sao tôi cũng yên tâm hơn, bằng không chẳng bao giờ tôi ngủ được.
Thế là không còn lý do, hai cô gái mang chăn, nệm gối ra phòng khách, hai chiếc salon dài được kéo sát vào nhau tạo nên một cái giường. A Thái về phòng riêng. Còn Băng Nhi đến bên Đường hôn lên trán chàng.
– Em yêu anh.
Tim Đường dồn dập mạnh, chàng choàng tay ôm Băng Nhi vào lòng hôn dồn dập.
– Băng Nhi! Em hãy can đảm lên! Em phải quyết định! Phải suy nghĩ rồi cân nhắc tình cảm của mình.
Băng Nhi nói khẽ:
– Khỏi cần phải cân nhắc, em hoàn toàn nghĩ đến anh có điều em thấy mình thay đổi nhanh chóng quá, sự thay đổi này làm chính em hoảng sợ. Đó là tại anh đó.
– Tại anh?
– Vâng, vì anh thiết tha, tốt lành. Anh đúng đắn, có chiều sâu, nhưng lại dịu dàng, đa cảm ...do đó anh giống như một thanh nam châm lớn lúc nào cụng hút lấy em. Nói đúng ra không vì em thay đổi nhanh chóng mà tại vì gặp anh.
Băng Nhi! Em khiến ta say đắm.
– Anh không được một góc nhỏ của điều em nói. Băng Nhi! Đừng bao giờ ảo giác về anh như thế nguy hiểm lắm. Đã biết bao người khi yêu đã nhầm lẫn cái hào quang ảo tưởng. Yêu như mê như mệt để rồi cuối cùng thất vọng ...
Băng Nhi nói rất khẽ:
– Đó là Thế Sở.
Đường không hiểu.
– Em nói gì?
– Em đã hiểu rồi – Băng Nhi nói như phát giác ra điều gì - Những năm qua có lẽ là chưa phải em yêu Thế Sở mà thật sự chỉ yêu cái ảo giác. Anh ấy là hiện thân của những ảo giác. Đó là sự lãng mạn, trẻ con, tính cuồng nhiệt và những điều không thực tế ...Bây giờ nghĩ lại, em đã yêu những điều anh ấy đã làm chứ không phải chính bản thân anh ấy. Băng Nhi ngẩng đầu lên mắt chớp nhanh – Anh thấy không đối với bản thân anh ấy em không hề biết gì cả.
Đường nắm tay Băng Nhi.
– Có thật như vậy không?
– Thật chứ! Em không hiểu việc làm của anh ấy, em cũng không hiểu những điều anh ấy nghĩ, bạn bè, gia đình, ngay cả cá tính ...Điều đáng sợ nhất là từ trước tới nay em chỉ đi theo và bị cuốn hút ...Bây giờ thì em hiểu rồi ...
– Có thật là hiểu chưa?
– Tuy không hiểu hoàn toàn nhưng đã có phần nào – Băng Nhi nhoẻn miệng cười – Anh cần phải nhẫn nại, từ từ dạy dỗ em – Băng Nhi đứng dậy tiếp – Thôi, anh ngủ đi, trời sắp sáng rồi, chuyện để ngày mai nói tiếp.
Băng Nhi đi rồi, Đường nằm trên salon vẫn không ngủ được. Mắt trừng trừng mở to nhìn ra khung cửa sổ. Hình ảnh Băng Nhi, Thế Sở, A Thái với những giọng nói của họ quay mãi trong đầu chàng. Lời của Băng Nhi:
“Anh ấy lặng lẽ ngồi ở đây giống như một vị thần hộ mệnh. Anh ấy đã đóng nhiều vai trò khác nhau, kẻ cứu tôi, người lắng nghe tôi kể lể, người an ủi, người bạn đồng hành ...Nếu ta có một người bạn trai có thể đóng nhiều vai như vậy thì làm sao ta không yêu? ...” Lời của Thế Sở:
“Đời này là đời gì mà chỉ trong ba ngày người yêu phản bội, bạn bè lường gạt ta? Đây là đời gì?” ...Lời của A Thái:
“Đường này! Anh hãy cố mà giữ chặt lấy Băng Nhi, bảo vệ cô ấy thật kỹ.
Đừng để cho cô ấy bị thương và đồng thời anh cũng phải cẩn thận coi chừng chính mình mới là kẻ bị thương đấy ...” Rổi lại giọng nói của Băng Nhi:
“Anh là cánh đồng xanh rộng rãi, bát ngát đầy sức sống ...Khi phiêu bạt trên trời cao, sắp bị rơi xuống là em lại tìm đến cánh đồng của anh ...” Tiếng nói của Thế Sở tiếp theo:
“Cái quý bạn bè là ở chỗ này. Có lẽ anh đã nói tốt về tôi rất nhiều trước mặt Băng Nhi, bằng không, không dễ gì cô ấy tha thứ cho tôi ...” Tiếng nói A Thái:
“Không lẽ anh không biết chuyện giữa Băng Nhi và Thế Sở chỉ là chuyện dỗi hờn? Rồi ba ngày sau họ lại giảng hòa. Lúc bấy giờ anh sẽ ăn nói làm sao, nói làm sao chứ? ...” Đầu óc Đường quay cuồng, mồ hôi ướt đẫm sống lưng. Những câu nói khi trước như vang vang mãi bên tai. Một cảm giác rối loạn, hôn mê, quay cuồng ...Mãi đến gần sáng chàng mới chợp được mắt. Giấc mơ lại đến, Thế Sở với chiếc áo lông chim màu hồng đào, đôi cánh to. Hắn bay đến trước mặt chàng cười nói:
– Anh thấy đấy! Băng Nhi thích màu hồng đào nên tôi nhuộm hết những đám mây trên trời thành màu cô ấy thích.
Đường ngẩng đầu nhìn lên ...Bầu trời đầy những cánh hoa màu hồng đào ...Rồi Băng Nhi xuất hiện ...Mái tóc ngắn của nàng rồi màu da, màu quần áo đều màu hồng ...Nàng phi trên người con tuấn mã cũng màu hồng với nụ cười thật giòn, nói với Đường:
– Ban nãy em đã phi trên cánh đồng xanh bát ngát. Bây giờ em lại muốn bay lên mây đầy sắc hồng đào của em.
Băng Nhi vừa dứt lời thì một cánh chim lớn - Thế Sở đã bay đến với những vuốt nhọn chụp lấy Băng Nhi bay vút lên bầu trời màu hồng. Đường kinh hãi đuổi theo hét lớn:
– Băng Nhi! Băng Nhi! Xuống đi em ...Đừng đi! Đừng bỏ anh!
Rồi Đường giật mình tỉnh dậy bởi tiếng hét của mình đồng thời chàng cảm thấy một bàn tay nhỏ đang nắm lấy chàng lắc mạnh.
– Anh Đường! Anh Đường! Anh mơ thấy ác mộng à?
Đường hoàn toàn tỉnh lại. Trời đã sáng tỏ, chàng mở to mắt, Băng Nhi đang đứng trước mặt với chiếc áo ngủ màu trắng yên tĩnh với nụ cười. Bàn tay nàng vẫn còn vuốt ve nhẹ trên mặt chàng.
– Ồ! Băng Nhi!
– Anh đã mơ thấy ...- Đường ngại ngùng không muốn đem giấc mơ kể ra.
Chàng giả lả - Không có chuyện gì cả.
Đường vươn vai. Nằm trên salon chẳng thoải mái tí nào, cột xương sống mỏi và nhức. Có cái gì cộm ở dưới lưng. Đường cố sức đưa tay kéo ra. Băng Nhi và A Thái đến gần nhìn. Cuối cùng Đường kéo ra được một vật. Đấy là ...một chú hươu cao cổ loại đồ chơi màu hồng đào, trên cổ chú hươu có treo một tấm thẻ bài với mấy chữ “Tôi là kẻ có tội” Mặt sau lại có chữ “Hãy tha thứ cho tôi”.
Đường như bị rết cắn, ném vội món đồ chơi vào đống hoa màu hồng đào nơi gốc phòng. Đống rác mà đêm qua cả ba người chưa dọn sạch nơi góc phòng.
Đường buột miệng:
– Như là thứ hồn ma ám ảnh.
– Anh ta sẽ không chịu thất bại dễ dàng đâu – A Thái nhìn qua khung cửa sổ rồi quay lại nói. – Anh ta đang đứng bên ngoài cửa sổ.
Băng Nhi và Đường vội xông tới. Quả nhiên trước mặt họ Thế Sở ung dung đứng tựa cột đèn, trên tay là một gói giấy không biết đựng gì. Anh ta đang đứng đợi nhưng điều làm cho mọi người chú ý hơn là chiêc “NISSAN” bên cạnh hắn.
Trước kia chiếc xe du lịch này màu trắng hiện đã được sơn thành màu hồng đào.
Đường bất giác ngẩng lên nhìn trời. Băng Nhi hỏi:
– Anh nhìn gì đấy?
– Những đám mây.
– Mây gì?
Đường cười nhìn xuống không đáp, chàng nắm tay Băng Nhi, bàn tay lạnh và đang run rẩy.
– Nghe anh nói nè Băng Nhi - Đường mở miệng - Thế Sở dù có bản lĩnh đấy, nhưng hắn không làm sao nhuộm được mây trắng thành mây hồng đào.
Băng Nhi không hiểu:
– Anh nói gì?
– Với bầu trời trong suốt như vầy, anh không còn sợ em sẽ bị cắp đưa vào trong mây. – Đường lẩm bẩ, rồi cúi xuống nhìn Băng Nhi – Băng Nhi này! Anh nghĩ chúng ta đã có một ngày dài quá.
A Thái làm việc tất bật. Cô đang bưng ra một nồi cháo lớn đặt lên bàn ăn.
– Theo tôi thì chúng ta nên ăn cái đã để đối phó với ngày dài hôm nay. Nào!
Lại ăn sáng đi.
A Thái sắp ra bốn đôi đũa. Đường kinh ngạc:
– Cô làm gì vậy?
A Thái trả lời bình thường:
– Anh hãy xuống lầu mời gã khùng kia lên ăn luôn. Đây là cuộc tranh đấu công bình. Tôi không muốn nhìn thấy bất cứ một người nào chiến đấu với cái bụng đói. Vả lại, anh chàng đứng ở dưới lầu kia dù có thế nào thì vẫn là bạn.
Người trước đây hơn nữa năm đã cùng chúng tôi chơi, cùng giỡn, cùng cười.
Không thể để một người bạn như vậy nhịn đói đứng mãi bên dưới. Đó là chưa nói dù có không mời đi nữa thì rồi anh ta cũng tự ý bò lên cho mà xem!
Và A Thái đi xuống lầu.