Hiên Viên Vô Khuyết ánh mắt nhìn Diệp Húc, tiếng đàn thong thả, như thoáng suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói: “Họ Diệp tên Tần, thực lực lại mạnh mẽ như vậy, một quyền có thể đánh bại một trưởng giả Hạ gia, cao thủ trẻ tuổi như vậy có thể đếm được trên đầu ngón tay, càng không phải là hạng người vô dang. Mà họ Diệp thì càng ít, theo ta được biết, chỉ có một người như vậy…”
Ánh mắt của đám người Trang Cổ Đạo, Lý Tông Sơn lay động, đồng thời cũng ôm tâm hoài nghi với Diệp Húc. Người trẻ tuổi có được thực lực dũng mãnh như vậy, có thể đếm được trên đầu ngón tay, rất có khả năng chính là Diệp Húc.
“Diệp Tần huynh, xin hỏi ngươi tiên hương ở đâu?” Cơ Xương Canh đi trước làm khó dễ, chất vấn hỏi.
“Trang mỗ cũng muốn biết, Diệp Tần huynh sư thừa nơi nào, là cao thủ trẻ tuổi do thánh địa nào bồi dưỡng ra?” Trang Cổ Đạo ánh mắt sáng như đuốc, nhìn lên trên người Diệp Húc, thanh âm phạn xương vang lên trong đại phạm âm lôi tự phía sau đầu hắn, một tiếng sau cao hơn tiếng trước.
Khí thế của hắn liên tiếp tăng vọt, chỉ cần Diệp Húc vẻ mặt hơi chút lộ ra thần sắc không đúng, hắn sẽ lập tức ra tay.
“Hoặc là nói, ngươi chính là Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo!” Hạ Đông Dương ánh mắt chợt lóe thần quang, cười lạnh nói.
Một quyền của Diệp Húc đánh bạo Hạ Ngân Xuyên, một cường giả tam thần cảnh Hợp Thể kỳ, chấn động là rất lớn. Nếu là cường giả tam tướng cảnh ra tay, một chiêu đánh chết cường giả Hợp thể kỳ thì mới bình thường.
Mấu chốt nhất chính là, Diệp Húc dùng tên giả là Diệp Tần quá vô danh rồi, lúc này lại đột nhiên quật khởi, không thể không khiến cho người khác hoài nghi. Tất cả mọi người đoán hắn là nhân vật thành danh đã lâu, dùng thân phận Diệp Tần để che dấu thân mình.
Hơn nữa, Diệp Húc một quyền đánh bạo Hạ Ngân Xuyên, sử dụng chỉ là một chiêu vu pháp quyền ấn đơn giản nhất, thậm chí ngay cả vu bảo cũng không vận dụng, khiến cho người ta không thể đo lường được thực lực chân chính của hắn.
Nhân vật như vậy, không thể không khiến cho người khác cảnh giác.
Diệp Húc trong lòng cảnh giác, nếu thân phận của hắn bại lộ chỉ sợ không biết bao nhiêu cao thủ sẽ ra tay với hắn. Thậm chí ngay cả lão quái vật tam bất diệt cảnh chỉ sợ cũng ra tay.
“Chư vị đồng đạo, có phải là hoài nghi thân phận của ta?”
Phía sau Diệp Húc hiện lên di la thiên địa tháp chín tầng, như cười như không nói: “Diệp Thiếu Bảo là người trong ma đạo, mà ta là chính đạo mười phần, hay là chư vị không biết trung ương quân thiên tiên tháp chín tầng của ta?”
“Vị Diệp Tần huynh này thực lực mạnh mẽ, nhưng còn không phải là Diệp Thiếu Bảo! Chư vị, chỉ sợ các vị sẽ phải thất vọng rồi, Diệp Thiếu Bảo hiện giờ đang bị ân sư ta trách phạt, phạt hắn diện bích suy nghĩ một năm, hiện giờ còn đang hối cải ở bên dưới vách vô vọng thiên bích.”
Đặng Nguyên Giác nhẹ nhàng ho khan một tiếng, hấp dẫn ánh mắt mọi người lên mình, mỉm cười nói: “Nếu không, căn bản không tới phiên chư vị ra tay. Đặng mỗ liền quân pháp bất vị thân, tự tay giết chết hắn.”
“Diệp Thiếu Bảo ở Hoàng Tuyền Ma Tông diện bích suy nghĩ sao?”
Đám người Trang Cổ Đạo đều thu hồi ánh mắt trên người Diệp Húc, vừa rồi bọn họ hoài nghi “Diệp Tần” là Diệp Húc, lúc này đều đã đánh mất nghi ngờ trong lòng.
“Tuy nhiên, Diệp Tần huynh thực lực quả thực kinh người, không ngờ một quyền đánh bạo cường giả Hạ gia, loại thực lực này thiên hạ ít có.”
Lý Tông Sơn ánh mắt nhìn Diệp Húc cười nói: “Tiên tháp chín tầng chỉ có người có thân thể ngũ hành mới có thể đạt được. Diệp Tần huynh, hay ngươi là thân thể ngũ hành?”
Phía sau Diệp Húc xuất hiện di la thiên địa tháp, làm cho người ta nghĩ tới trung ương quân thiên tiên tháp chín tầng. Cho dù ở đây có nhiều cường giả thế hệ trước nhưng cũng không thể nhận ra cái khác nhau giữa di la thiên địa tháp và trung ương quân thiên tiên tháp chín tầng.
“Người này là thân thể ngũ hành, đạt được truyền thừa bên trong trung ương quân thiên tiên tháp chín tầng, thực lực tu vi lại cao thâm như vậy, không hề kém các kỳ tài các thánh địa! Diệp Tần này nhất định là một cao thủ trẻ tuổi do thánh địa chính đạo bí mật bồi dưỡng ra.”
“Chẳng lẽ hắn là đệ tử của Thái Thượng Đạo Tông? Thái Thượng Đạo Tông từ trước tới nay đều bất hiển sơn bất lộ thủy, sâu không lường được, những đệ tử trong môn phái này không nhiều lắm, nhưng mỗi một vị đệ tử đi ra, tu vi đều vượt xa thường nhân, kinh diễm một thời.”
“Hắn cũng có khả năng là cường giả trẻ tuổi của nguyên thủy thánh tông. Nguyên thủy thánh tông nội tình sâu xa, cũng có đủ tài lực có thể bồi dưỡng ra nhân tài kiệt xuất như vậy. Hạ Ngân Xuyên bị hắn một kích đánh bạo, chết không oan.”
Diệp Húc có thể cảm giác được có không ít hơn mười cỗ sát khí đang tập trung vào mình. Trong đó ngoại trừ sát khí của Hạ gia, còn có những cao thủ trẻ tuổi các thánh địa khác nữa.
Hắn bày ra thực lực đúng là tạo thành uy hiếp cho rất nhiều người. Thậm chí ngay cả trên người Hiên Viên Vô Khuyết hắn cũng cảm thấy một cỗ sát khí như có như không. Tuy nhiên Hiên Viên Vô Khuyết che dấu rất tốt, không dễ dàng cảm thấy được.
Hạ Đông Dương đột nhiên đứng dậy, hướng tới Diệp Húc mà đi, chiến ý hừng hực, gằn từng chữ: “Đương kim trên đời này, không ai có thể hạ nhục Trung Châu Hạ gia ta! Mặc kệ ngươi tới từ thánh địa nào đi nữa, đắc tội Hạ gia ta, hôm nay chắc chắn chết không thể ngờ!”
Đương!
Khí thế của hắn hoàn toàn phát ra, tóc bay múa, khí thế hình thành một đại đỉnh cao tới vài dặm ở phía sau đầu. Trong đỉnh còn có lục địa có sông có núi, đè ép về phía Diệp Húc.
Quanh thân Diệp Húc quần áo không gió tự bay, khí thế của Hạ Đông Dương mạnh mẽ khiến cho khí cơ của hắn cảm ứng. Hắn gần như không kìm nổi mà buông ra toàn bộ khí thế của mình.
“Thực lực của Hạ Đông Dương không ngờ lại mạnh mẽ như vậy, không đề xuất toàn lực mà nói, chỉ sợ ta cũng không có nhiều phần thắng!”
Diệp Húc hít vào một hơi thật dài, áp chế xao động trong lòng, nếu hoàn toàn buông ra khí thế của mình, hắn tất bị lộ diện mạo thật ra trước mắt mọi người, lâm vào vây công ngay.
Cho dù hắn có ba đầu sáu tay, chỉ sợ trong nháy mắt cũng bị những người này oanh kích tới chết. Mục đích của hắn chỉ vì hoàn thiện cửu đỉnh, cũng không phải một sống hai chết với những người này.
Lại vào lúc này, Hiên Viên Vô Khuyết đột nhiên đứng dậy, cất cao giọng nói: “Hạ huynh, ngươi hướng ta khiêu chiến, vì sao lại động thủ với người khác? Nếu ngươi đã chuẩn bị tốt, vậy chúng ta bắt đầu quyết chiến đi!”
Ầm!
Khí thế của hắn đột nhiên phát ra, sau người hình thành ra một con chúc long dài chừng hơn mười dặm, long thân quấn quanh, cái đầu thật lớn ngó ra phía trước, long nhãn khép kín, dường như đang ngủ say.
Chúc long này mở cái mồm thật to của mình ra, trong miệng ngậm nến, mà Hiên Viên Vô Khuyết đã hoàn toàn đứng bên trong ngọn lửa nến rồi, áo trắng phiêu phiêu, giống như một vị bích nhân.
Cảnh tượng này vô cùng mỹ lệ, văn chương khó có thể hình dung. Hiên Viên Vô Khuyết giống như thần linh trong lửa, làm cho người ta cảm thấy rung động không gì sánh nổi.
Phong thái của hắn, không người nào có thể kịp.
Khí thế của hắn mạnh mẽ, Diệp Húc chỉ gặp qua được trên cường cường giả tam tướng cảnh. Việc này nói rõ thực lực của Hiên Viên Vô Khuyết chỉ sợ đã đạt tới độ cao mà người thường không thể nào vươn tới được, thậm chí có thể vượt cấp khiêu chiến, tranh phong được với cường giả tam tướng cảnh.
Hơn một năm trước Hiên Viên Vô Khuyết một kiếm chặt đứt đầu một thánh, nếu như không phải thiên bằng đại thánh ra tay cứu giúp thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Mà hiện nay, thực lực của hắn lại có tinh tiến, cao thâm mạc trắc hơn nhiều.
Thiên bằng đại thánh trong mắt tinh quang chợt bắn ra, nhìn thẳng vào Hiên Viên Vô Khuyết bên trong hỏa diễm, từ từ phun ra một ngụm trọc khí. Vài vị yêu tông yêu thánh trầm giọng nói: “Sau này gặp được Hiên Viên Vô Khuyết các ngươi phải nhượng bộ lui binh!”
Đám người nguyên ưng yêu thánh sắc mặt kịch biến, thiên bằng đại thánh vừa nói ra, bọn họ đã ý thức được, bản thân mình đã không phải là đối thủ của Hiên Viên Vô Khuyết nữa rồi. Chỉ sợ cuộc đời này là thế, vĩnh viễn không có khả năng so được với Hiên Viên Vô Khuyết.
“Hiên Viên gia rốt cuộc cũng xuất hiện một tuyệt thế kỳ tài, không biết có thể kéo dài được số mệnh của thiên đế thế gia không…” Một lão già chính đạo lẩm bẩm nói.
Hiên Viên Vô Khuyết áo trắng như nước, một bước tới Hoành Đoạn sơn mạch: “Hạ Đông Dương, ta ở trong Hoành Đoạn sơn mạch chờ ngươi.”
“Diệp Tần, đợi khi ta giết Hiên Viên Vô Khuyết xong sẽ tới giết ngươi!”
Hạ Đông Dương hừ lạnh một tiếng, hung hăng liếc nhìn Diệp Húc một cái, lập tức lấy cửu đỉnh trấn thần châu thúc dục thiên sơn thanh điện đồ. Khí thế của hắn càng mạnh mẽ hơn so với Hiên Viên Vô Khuyết, bước thẳng tới Hoành Đoạn sơn mạch.
Hai người bọn họ, đại biểu cho lực lượng mạnh nhất trong lớp trẻ tuổi, hai người trẻ tuổi này thực lực đủ cho rất nhiều cường giả thế hệ trước phải xấu hổ!
Mọi người đều tiến tới Hoành Đoạn sơn mạch, không nghĩ tới bỏ qua một trận chiến của hai đại cao thủ trẻ tuổi đương thời.
Diệp Húc rời khỏi quan tinh đài, cùng đám người Tôn Trọng Thư bay về phía hoành đoạn sơn mạch, dò hỏi: “Trọng Thư huynh, Hiên Viên Vô Khuyết và Hạ Đông Dương có ân oán gì?”
“Hai người bọn họ không ân không oán, tuy nhiên sau khi Hạ Đông Dương đạt được truyền thừa của Khải Hoàng, tin tưởng tăng cao, khiêu chiến với Hiên Viên Vô Khuyết. Hiên Viên Vô Khuyết cũng cực kỳ tự tin với thực lực của mình, đương nhiên không thể trốn tránh không chiến được.”
Tôn Trọng Thư và Diệp Húc sóng vai mà đi, nói: “Hạ Đông Dương ở hơn nửa năm trước từng tiến vào Khải Hoàng cổ mộ, đạt được truyền thừa của Khải Hoàng, lại lấy được một kiện trọng bảo do Khải Hoàng luyện chế! Ta phỏng chừng, thực lực của hắn chỉ sợ so với trước càng khủng bố hơn nhiều. Trong lớp trẻ tuổi đương thời, có thể làm đối thủ của hắn, thật sự ít ỏi không có mấy. Lúc này, Hiên Viên Vô Khuyết chỉ sợ gặp phải kình địch.”
Hắn chậm rãi cười nói: “Tuy nhiên thắng bại còn khó nói, Hiên Viên gia dù sao cũng là thiên đế thế gia, nội tình so với Trung Châu Hạ gia còn thâm hậu hơn nhiều. Hiên Viên Vô Khuyết dám ứng chiến, hơn phân nửa cũng có quân bài chưa lật của mình.”
Diệp Húc gật đầu xưng phải, thiên đế thế gia dù sao nội tình cũng rất thâm hậu. Hiên Viên Vô Khuyết thân là người thừa kế của gia chủ, trên người không có vài món trọng bảo là không thể.
Rầm
Thiên sơn thanh điện đồ của Hạ Đông Dương triển khai, chỉ thấy đám núi nguy nga dài ngàn dặm ầm ầm đánh xuống. Trong hoành đoạn sơn mạch đột nhiên xuất hiện ra từng tòa núi lớn.
Hắn công kích đầu tiên, tế khởi thiên sơn thanh điện đồ, làm cho Hiên Viên Vô Khuyết bị đánh vào trong trận đồ.
Đương! Đương! Đương!
Thanh đồng đại điện bên trong thiên sơn thanh điện đồ ầm ầm chấn vang, chỉ thấy trăm núi ngàn sông trong trận đồ bị phá nát, hóa thành hỗn độn hư vô!
Đây là uy lực của thiên sơn thanh điện đồ, làm cho hết thảy sông núi cùng kẻ thù bị chấn vỡ tất cả. Mà chủ nhân trận đồ tâm niệm vừa động, trận đồ lại có thể khôi phục lại như cũ.
Xuy!
Đột nhiên kiếm khí trắng như tuyết hiện lên như kinh hồng, đâm phá thiên sơn thanh điện đồ, kiếm khí chỉ thẳng vào mi tâm Hạ Đông Dương.
Hiên Viên Vô Khuyết phá trận đồ mà ra, kiếm khí huy hoàng, quét ngang hết thảy, Hạ Đông Dương đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện chín đại đỉnh, hợp làm một, buông xuống từng đạo sáng mờ, bao lại quanh thân.
Hiên Viên Vô Khuyết kiếm khí cắt tới, xuy xuy từng tiếng mở ra đạo sáng mờ, rốt cuộc kiệt sức, dừng ở trước người hắn ba thước.
“Hiên Viên Kiếm!”
Hiên Viên Vô Khuyết trầm giọng quát lớn, đột nhiên triệu tập ảo ảnh của Hiên Viên Kiếm. Ảo ảnh cùng dung với kiếm khí trong tay, xuy một tiếng mở ra từng đạo ánh sáng mờ, đâm thẳng vào mi tâm Hạ Đông Dương.
Rầm!
Một ảo ảnh đại đỉnh oanh phá hư không, dung nhập vào đại đỉnh trên đỉnh đầu Hạ Đông Dương. Cũng là Hạ Đông Dương triệu tập cấm bảo cửu đỉnh Hạ gia, tới tăng cường phòng ngự cho mình.
Chỉ thấy kiếm khí của Hiên Viên Vô Khuyết đâm tới, dừng lại phía trước mi tâm của Hạ Đông Dương, thủy chung vẫn không thể đâm phá được đạo sáng mờ do đại đỉnh buông xuống.
“Hiên Viên Vô Khuyết, ta triệu tập ảo ảnh cửu đỉnh dung nhập vào trong đỉnh của ta. Ngươi căn bản là không thể phá được phòng ngự của ta! Hôm nay, ngươi nhất định bại!”
Hạ Đông Dương cười ha hả, đại đỉnh trên đỉnh đầu ầm ầm chấn động. Kiếm khí của Hiên Viên Vô Khuyết ầm ầm chấn nát, đại đỉnh nghiền áp mà qua thẳng tới Hiên Viên Vô Khuyết. Hư không bị nghiền ép sụp đổ ầm ầm.
Ánh mắt Diệp Húc chớp động, nhìn chằm chằm vào bóng dáng hai người này. Đây là một hồi ác chiến của hai người trẻ tuổi mạnh nhất đương thời, với hắn mà nói, rất có khả năng là đại địch.
Những người khác cũng là như vậy, nhìn về phía hai người Hiên Viên Vô Khuyết và Hạ Đông Dương không chớp mắt. Tất cả nghiền ngẫm xem nếu là mình thì phải ứng đối như thế nào.
Ông!
Diệp Húc tâm niệm hơi động, chân nguyên tự động hóa thành một ánh mắt thật lớn, lơ lửng bốn phương tám hướng. Mượn ánh mắt do vu pháp hình thành mà quan sát những chiêu thức của Hiên Viên Vô Khuyết và Hạ Đông Dương, mọi động tĩnh trong trận chiến đều không thể gạt được ánh mắt của hắn.
Đột nhiên một đại đỉnh vô thanh vô thức từ phía sau hắn đánh tới. Hô một tiếng chộp Diệp Húc vào bên trong đỉnh.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cưa Gái Toàn Miss
“Tiểu tử ngươi liên tiếp làm nhục Hạ gia ta, thậm chí ngay trước mặt mọi người giết một người Hạ gia. Hôm nay ta muốn nhìn xem ngươi có thủ đoạn gì chạy thoát khỏi lòng bàn tay ta!”
Tế khởi đại đỉnh, bao phủ lấy Diệp Húc vào trong đỉnh, đúng là do vị cường giả tam tướng cảnh đi cùng với Hạ Đông Dương tới Mục Vương thành này. Chỉ thấy hắn giơ tay đánh một chiêu, đại đỉnh rít gào bay về phía hắn, dừng ở trên đỉnh đầu hắn.
“Thần Châu trấn áp!”
Đại đỉnh này chính là do chín đỉnh hợp thành một, Hạ Cảnh Niên đã là cường giả tam tướng cảnh rồi. Bên trong cửu đỉnh của hắn chỉ có thiên địa âm dương bốn đỉnh là nguyên thần chi bảo, còn lại năm đại đỉnh khác hết thảy bị hắn luyện chế thành tam tướng chi bảo.
Trong đó Hỏa Đỉnh là một đỉnh có uy năng mạnh mẽ nhất, tinh khí trên đỉnh đầu Hạ Cảnh Niên không ngừng cuồn cuộn lao ra, oanh nhập vào trong đỉnh. Chín đại thần hỏa cũng xuất hiện, hơn nữa lấy thực lực tam tướng cảnh của hắn, đừng nói là một đại vu tam thần cảnh, cho dù là đại vu pháp tướng kỳ, cũng có thể luyện chế được.
“Diệp huynh!” Tôn Trọng Thư thất thanh kêu lên.
Kiều Quốc Lão và mọi người Đồng Tước Môn vội vàng bắt lấy hắn, loại cường giả cấp bậc này, căn bản không phải là Đồng Tước môn có thể trêu chọc.
Trang Cổ Đạo, Lý Tông Sơn, đám người này cũng chú ý tới hết thảy, nhưng cũng không có can thiệp vào, Cơ Xương Canh nhẹ giọng cười: “Diệp Tần huynh đánh người Hạ gia ở trước mặt Hạ gia, Hạ gia làm sao có thể kiềm chế được chứ?”
“Hắn vẫn là rất trẻ tuổi…” Trang Cổ Đạo lắc đầu nói.
Bên trong Hỏa đỉnh, Diệp Húc ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên không trung đại đỉnh này một mảnh mênh mông. Hư không che kín không có đường ra, mà bốn vách đại đỉnh, còn lại những đồ án rộng lớn mạnh mẽ.
Những đồ án này mênh mông bát ngát, vô số núi cao, sông dài, rừng rậm, đủ loại thượng cổ yêu thú, thậm chí trong đó còn thấy được vu đạo môn phái khí thế nguy nga, thành trì rộng lớn, quốc gia, lê dân trăm họ…
Đây là một bức đồ án đại châu xa lạ, hắn chưa từng gặp qua.
Rầm!
Đột nhiên, đồ án này giống như đang sống dậy vậy, tòa đại châu này từ trên vách đỉnh hiện ra hóa thành thực chất, vô số sông dài núi cao rừng rập đè ép tới hắn, nặng nề vô cùng, làm cho hắn chịu áp lực cực mạnh, gần như có thể so với cường giả như Thái Tử Sơ.
“Thì ra là thế, hóa ra đây là huyền bí của cửu đỉnh…”
Diệp Húc nhìn tòa đại châu này đang nghiền áp tới hắn, trong lòng chấn động, lập tức hiểu ra được huyền bí sâu xa của cửu đỉnh.
Vũ Hoàng luyện chế cửu đỉnh, luyện chế cửu đại thần châu vào trong đỉnh, mỗi một tòa đại đỉnh đều ẩn chứa một đại châu, cũng tức là nói, mỗi một đại đỉnh đều chất chứa lực lượng của cả một thần châu. Không chỉ có bao hàm cả sông núi nước non, thần châu địa khí, thậm chí môn phái vu đạo trong đại châu, thượng cổ yêu thú, hết thảy bị hắn luyện hóa, biến thành lực lượng trong đỉnh.
Đây mới là nguồn suối lực lượng của cửu đỉnh, lực của một châu, có thể nghĩ được lực lượng là lớn như thế nào. Loại sức mạnh này, hơn nữa thêm một đạo cấm pháp đầy đủ của Vũ Hoàng, động một cái có thể hủy thiên diệt địa, tuyệt đối không ai có khả năng chống lại!
Hạ Cảnh Niên thân là cường giả pháp tướng kỳ tam tướng cảnh, thực lực tuy rằng mạnh mẽ, nhưng bị hạn chế bởi tu vi, cửu đỉnh do hắn luyện chế cũng không giống như cửu đỉnh Hạ gia, có thể dung nhập chín đại thần châu vào bên trong đỉnh.
Hắn chỉ có chế tạo đại đỉnh của mình dựa theo cấu tạo của cửu đỉnh Hạ gia, phỏng chế được vô cùng nhuần nhuyễn, luyện chế cửu đỉnh khí, cấu tạo địa lý sơn hà.
Dù vậy, phong thủy hỏa lôi sơn năm đỉnh của hắn cũng thăng tiến tới cấp độ tam tướng cảnh, uy lực hạo hãn vô cùng.
Diệp Húc trong nháy mắt thông suốt điểm này, lập tức biết cửu đỉnh của mình luyện chế thủy chung không thể hoàn mỹ vô khuyết được. Trong lòng hắn không khỏi vui sướng cực điểm, cất tiếng cười to!
“Hạ lão nhân, ngươi đánh lén ta, ta không trách ngươi, tuy nhiên đại đỉnh của ngươi thuộc về ta!”
Thân thể Diệp Húc chấn động, một hỏa đỉnh phóng lên cao, thể tích càng lúc càng lớn, gần như nhồi nhét vào trong hỏa đỉnh của Hạ Cảnh Niên.
Đại đỉnh này vừa mới xuất hiện, lập tức giống như nuốt trôi địa khí vô cùng vô tận bên trong hỏa đỉnh. Chỉ thấy đại châu trong đại đỉnh của Hạ Cảnh Niên đột nhiên tan rã ra, điên cuồng dũng mãnh hướng vào trong đỉnh của hắn.
Diệp Húc rèn luyện cửu đỉnh, hao phí rất nhiều tài liệu, hoàn toàn có thể rèn ra sáu bảy kiện bất diệt chi bảo. Phẩm bậc của nó vượt xa cửu đỉnh Hạ Cảnh Niên, bởi vậy hai đại đỉnh đồng thời va chạm vào nhau, quân của Hạ cảnh Niên lập tức tan rã, biến thành dinh dưỡng cho đại đỉnh của Diệp Húc.
Trong chớp mắt, hỏa đỉnh của Hạ Cảnh Niên kịch liệt thu nhỏ lại, uy lực ngày càng yếu đi, hỏa đỉnh khí bị hỏa đỉnh của Diệp Húc cắn nuốt hơn phân nửa.
Chỉ thấy từng tòa sơn hà trên vách hỏa đỉnh của Hạ Cảnh Niên nhanh chóng biến mất, mà bên trong hỏa đỉnh của Diệp Húc, một tòa đại lục chậm rãi thành hình, uy lực của đại đỉnh ngày càng mạnh hơn.
Trước mặt Hạ Cảnh Niên, phẩm bậc của hỏa đỉnh kia nhanh chóng giảm xuống, cho dù hắn liều mạng thúc dục hỏa đỉnh, nhưng chỉ trong vài cái hô hấp đại đỉnh này đã từ tam tướng chi bảo rơi xuống thành nguyên thần chi bảo, thậm chí còn có xu hướng đi xuống thuần dương chi bảo!
Răng rắc!
Trên vách đỉnh xuất hiện những vết rách rậm rạp, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể tan rã ra vậy!
“Tại sao có thể như vậy?”
Hạ Cảnh Niên vừa sợ vừa giận, khoanh chân ngồi xuống, giận dữ quát lên một tiếng, gương mặt dữ tợn lạnh lùng nói: “Tiểu tử không ngờ ngươi dám phá hư hỏa đỉnh do ta cực cực khổ khổ mới luyện chế ra được, hôm nay cho dù thiên vương lão tử ở đây cũng không thể nào cứu được ngươi!”
“Cửu đỉnh hợp nhất, pháp tướng chân thân!”
Vù vù.
Phía sau hắn từng đại đỉnh bay ra, rầm rầm va chạm vào hỏa đỉnh, cùng dung với hỏa đỉnh, cửu đỉnh hợp nhất, chín đại thần châu trong đỉnh ầm ầm xuất hiện, hướng tới Diệp Húc mà trấn áp đi. Hắn muốn nghiền nát Diệp Húc thành thịt vụn.
Cùng lúc đó, phía sau hắn đột nhiên hiện ra một pho tượng pháp tướng thật lớn, giống hắn như đúc, tuy nhiên thể tích lại lớn hơn vô số lần.
Đây là một người khổng lồ, mi tâm xuất hiện một đầu nguyên thần thương hạc, quanh thân tràn ngập lực lượng. Nó vừa xuất hiện hư không lập tức bị trấn áp thành từng đợt vặn vẹo.
Rống!
Người khổng lồ này há miệng rống to, trong miệng xuất hiện một cột tinh khí thô to vài trăm mét, oanh nhập vào bên trong đại đỉnh, thôi phát uy lực của cửu đỉnh trấn thần châu tới mức lớn nhất.
Một kích này của hắn uy lực mạnh mẽ, đủ cho hắn dễ dàng oanh sát một tam tướng cảnh pháp tướng kỳ đồng cấp khác. Chỉ thấy đại đỉnh này thể tích ngày càng lớn hơn, kịch liệt bành trướng, vách đỉnh ông ông chấn động, hư không sụp đổ một mảng lớn, thanh thế kinh người tới cực điểm.
Rầm rầm rầm.
Một phiến núi rừng to lớn của Hoành Đoạn sơn mạch bị cửu đỉnh trấn thần châu cứng rắn đè sụp, những dãy núi cây cối hết thảy hóa thành bột mịn, một mảnh thổ địa rộng lớn hơn trăm dặm, lập tức bốc hơi sạch sẽ, lộ ra dung nham nóng bỏng dưới nền đất.
Thậm chí những vu sĩ chung quanh đây trăm dặm cũng có không biết bao nhiêu người bị một kích này của hắn chấn vỡ, biến thành một đoàn sương máu. Cho dù là đại vu tam thần cảnh cũng không thể trốn thoát được, hết thảy đều bị một kích của Hạ Cảnh Niên đánh chết, tính cả nguyên thần, hết thảy chấn vỡ.
Chỉ có một số ít vu sĩ tu vi cao thâm, thực lực mạnh mẽ mới có thể trốn thoát khỏi một kích cửu đỉnh trấn thần châu.
Phạm vi trăm dặm, trống không không còn gì, chỉ có Hạ Cảnh Niên cùng đại đỉnh trôi nổi trước người hắn.
“Hạ Cảnh Niên động nộ rồi!”
Cơ xương Cảnh luôn chú ý hết thảy chuyện bên này, thấy thế không khỏi hút một ngụm lãnh khí, lẩm bẩm nói: “Cường giả tam tướng cảnh giận dữ, nổi giận ngàn dặm, mặt đất trầm luân, lần này họ Diệp gặp nạn…”
Lý Tông Sơn sắc mặt ngưng trọng, đã không còn thần sắc ban đầu, nhỏ giọng nói: “Hạ Cảnh Niên chính là cường giả thế hệ trước, hắn thực sự nổi giận, vừa ra tay tất nhiên long trời lở đất, ngay cả ta cũng khó chống lại được hắn! Diệp Tần tuy rằng thực lực không kém, có thể chống lại hỏa đỉnh luyện hóa, nhưng lúc này chín đỉnh của Hạ Cảnh Niên đều xuất hiện, pháp tướng hiện thân. Diệp Tần chỉ sợ khó có thể chống lại được hắn, nếu như không có thủ đoạn đặc thù, ví dụ như tam tướng chi bảo, chỉ sợ Diệp tần này khó tránh khỏi kiếp này!”
“Tam tướng chi bảo bình thường cũng không thể chống lại cửu đỉnh của Hạ Cảnh Niên.”
Trang Cổ Đạo ánh mắt chớp động, thanh âm trầm thấp nói: “Theo ta được biết, cửu đỉnh của Hạ Cảnh Niên, đã có năm đỉnh luyện thành tam tướng chi bảo, cửu đỉnh hợp nhất, uy lực cực mạnh, ngay cả tam tướng chi bảo bình thường cũng có thể dễ dàng đánh nát.”
“Diệp Tần khiêu chiến cường giả tam tướng cảnh sao?”
Thiên Bằng đại thánh ánh mắt như điện, trầm giọng nói: “Một trận chiến này chấn động chỉ sợ không kém một trận chiến của Hiên Viên Vô Khuyết và Hạ Đông Dương, bất kể thắng bại thế nào, sinh tử thế nào, đều muốn dương danh thiên hạ.”
Hạ Cảnh Niên khí thế kinh động mọi người, làm cho đại bộ phận ánh mắt của mọi người bị hấp dẫn lại đây, tất cả đều nhìn lại phía Hạ Cảnh Niên.
Mà giờ phút này Hạ Cảnh Niên có khổ đắng cũng không ai biết, hắn có thể cảm giác được, Diệp Húc ở bên trong cửu đỉnh trấn thần châu của hắn thậm chí giống như một đầu thao thiết ăn không đủ no vậy. Hắn đang không ngừng thôn phệ năng lực trong cửu đỉnh, khiến cho uy lực của cửu đỉnh trấn thần châu không ngừng giảm bớt.
“Nếu bị tiểu tử này cắn nuốt tiếp tục, cửu đỉnh mà ta trăm cay nghìn đắng luyện chế được sẽ xong rồi.”
Hắn cảm giác được năng lượng cửu đỉnh không ngừng xói mòn, phẩm bậc kịch liệt giảm xuống. Bộ mặt không khỏi âm độc, nghiến răng nghiến lợi, hiện giờ Diệp Húc đang ở bên trong đỉnh của hắn, một bộ dạng muốn ăn sạch đây, khiến cho hắn đâm lao phải theo lao, thậm chí không thể phóng Diệp Húc ra khỏi đỉnh dược, chỉ có thể cắn răng mà kiên trì.
“Pháp tướng thêm vào, nhập đỉnh tru ma!”
Hạ Cảnh Niên quát lớn liên tục, chỉ thấy pháp tướng phía sau nhấc chân lên, một bước vào trong đỉnh.
“Có thể bức Hạ Cảnh Niên không thể không dùng pháp tướng để giết địch, thực lực của Diệp tần này không hề kém Hiên Viên Vô khuyết mà ta…”
Thiên Bằng đại thánh thấy thế sắc mặt không khỏi kịch biến, nhìn vài vị yêu thánh khác, trầm giọng nói: “Nếu Diệp Tần này không chết, sau này các ngươi gặp hắn cũng phải nhượng bộ lui binh, không được tranh phong với hắn!”
“Hạ Cảnh Niên lão già này không ngờ bị bức phải sử dụng pháp tướng chân thân, xem ra thực lực của Diệp Tần này so với ta tưởng tượng còn cao hơn nhiều!” Lý Tông Sơn sắc mặt ngưng trọng, trong lòng yên lặng nói.
Diệp Húc có thể bức Hạ Cảnh Niên không thể không sử dụng pháp tướng chân thân, khiến cho địa vị của hắn ở trong lòng mọi người tăng lên kịch liệt, trong lòng mơ hồ trở thành kình địch có thể dẹp ngang Hiên Viên Vô Khuyết và Hạ Đông Dương rồi.
Mà ở bên trong đại đỉnh, Diệp Húc tế khởi cửu đỉnh của mình, cắn nuốt ba bốn phần cửu đỉnh khí của Hạ Cảnh Niên. Trong chín vách tường của hắn, một tòa đại lục sơn hà dần dần hình thành, uy lực càng ngày càng mạnh, càng lúc càng lớn, tốc độ cắn nuốt càng lúc càng nhanh.
Hơn nữa Diệp Húc có thể cảm giác được, cửu đỉnh của mình dần dần trở nên hoàn mỹ vô khuyết rồi. Nếu có thể cắn nuốt hoàn toàn cửu đỉnh khí của Hạ Cảnh Niên, hắn hoàn toàn có thể cửu đỉnh hợp nhất được.
“Tiểu tử, chết cho ta!”
Rầm vang!
Giữa không trung, Hạ Cảnh Niên pháp tướng đã vào trong đỉnh, pho tượng này đầu đội trời chân đạp đất, khổng lồ vô cùng, nó một quyền đấm thẳng về phía Diệp Húc. Nắm tay to lớn, che kín không gian vài dặm, khiến cho Diệp Húc không thể tránh né được.
“Pháp tướng chân thân?”
Diệp Húc không chút hoảng sợ, ngược lại vừa mừng vừa lo, cười lớn, nghênh đón pháp tướng chân thân của Hạ Cảnh Niên, một quyền oanh ra, cười to nói: “Hay! Hạ lão nhân, chẳng những cửu đỉnh của ngươi thuộc về ta hết thảy, pháp tướng của ngươi, ta cũng muốn biến thành chất dinh dưỡng cho cửu đỉnh của ta!”
“Mua một tặng một, bút mua bán này quả không tồi!”
Diệp Húc cười to, một pho tượng đồng nhân phía sau đi vào trong thân thể hắn, thúc dục đô thiên thập nhị thần sát đại trận, nắm tay của hắn đánh cho trong đỉnh trở nên một mảnh hỗn độn, cứng rắn ngăn cản lại pháp tướng chân thân của Hạ Cảnh Niên.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cưa Gái Toàn Miss
Sắc mặt Trang Đạo Cổ càng thêm ngưng trọng, miệng lại nhẹ nhàng cười nói: “Diệp huynh, ngươi giấu diếm được kẻ khác, nhưng không thể gạt được Trang mỗ đâu. Hiện giờ ngươi đã dầu hết đèn tắt, khí thế tuy mạnh, nhưng thực tế cũng không thể chịu nổi một chiêu!”
Diệp Húc không nói lời nào, đột nhiên thét dài một tiếng, như tiếng lôi đình đến từ chín tầng trời, từng trận nối tiếp nhau, từng tiếng cao hơn từng tiếng!
“Chư thiên công đức, gia trì thân ta! Thái Hoàng Thần Vương Khai Thiên ấn!”
Tay Diệp Húc nắm khai thiên ấn, chân nguyên hóa thành một cái rìu lớn, khai thiên lập địa, bổ xuống Trang Đạo Cổ. Hắn áp chế thương thế của mình, ra sức thúc giục khí thế, lần ra tay này có thể nói là long trời lở đất, thậm chí cả hư không bị giam cầm bởi Thiên Địa Dương tam đỉnh của Hạ gia cũng gần như bị bổ ra!
Có thể nhìn thấy mờ mờ, bàn tay của Diệp Húc hóa thành một cái rìu lớn, hư không nơi nó bổ xuống hiện ra một vết rách đen mỏng manh!
Nếu thực lực của hắn có thể tiến thêm một bước nữa, căn bản không cần cướp đường bỏ chạy, chỉ cần chém ra hư không là có thể thoải mái rời đi.
“Diệp Thiếu Bảo, ngươi đừng tưởng rằng Trang mỗ sợ ngươi? Hôm nay ta sẽ cho ngươi nhìn, Thần thông hàng ma đệ nhất Phật môn kế thừa từ thời viễn cổ của Đại Phạm Âm Lôi Tự ta!”
Cho tới lúc này, Trang Đạo Cổ đã bình tĩnh trở lại, đối diện với Thái Hoàng Thần Vương Khai Thiên ấn của Diệp Húc, khí thế hắn ta đã dâng lên dữ dội, một luồng sức mạnh cuồng bạo trong cơ thể bắt đầu bốc lên.
Luồng sức mạnh này cực kỳ thô bạo, kích thích cho cơ thể Trang Đạo Cổ nở ra từng khối, thân thể vươn cao lên, ngón tay hắn càng lúc càng nhỏ, từng sợi lông từ dưới da tay hắn mọc ra.
Hốc mắt hắn mở ra, hai mắt lõm xuống, giống như một đôi hỏa nhãn kim tinh, trong chớp mắt hắn đã từ một tăng nhân trẻ tuổi tuấn tú hóa thành một con bạo viên đầu đội trời chân đạp đất!
“Diệp Thiếu Bảo, đây là Thần thông hàng ma đệ nhất Phật môn ta, đấu chiến thắng pháp, kế thừa đấu chiến thắng phật từ thế giới cực lạc phương tây thời viễn cổ!”
Trang Đạo Cổ trong hình dáng con bạo viên lông vàng há mồm rít gào, bàn tay to đầy lông chộp tới hư không.
Ầm!
Một cây kim bổng bị hắn bắt ra khỏi hư không, thanh kim bổng này vừa xuất hiện, lập tức một luồng khí thế hung ác đánh nát chư thiên phóng lên, làm cho người ta hết hồn!
Kim bổng trong tay Trang Đạo Cổ tuy chỉ là ảo ảnh của một món cấm bảo, nhưng dù là ảo ảnh cũng thấy được. Uy lực của món cấm bảo Đại Phạm Âm Lôi Tự tất hơn xa cấm bảo của các thánh địa khác, đạt tới tình trạng khủng bố cực kỳ!
Thực lực của Trang Đạo Cổ sâu không lường được, giờ phút này cuối cùng hắn cũng định thi triển thế võ toàn thân, giữ Diệp Húc ở lại, thậm chí là giết chết!
Coong!
Kim bổng trong tay Trang Đạo Cổ và Thái Hoàng Thần Vương Khai Thiên ấn của Diệp Húc va vào nhau, hai đại công phạt thuật không ngờ đều ngang nhau. Thực lực mà Trang Đạo Cổ bày ra, so với đám người Hiên Viên Vô Khuyết, Hạ Đông Dương, Thiên Bằng Đại Thánh chỉ có hơn chứ không hề kém!
Tuy nói Đấu Chiến Thắng Pháp chính là pháp môn mà Phật đà viễn cổ truyền xuống, nhưng môn công pháp này không hề có chút hơi thở từ bi của Phật gia, mà ngược lại, hống hách bá đạo, khí thế hung ác bao trùm lên tất cả các công pháp, đánh nát chư thiên, như là công pháp của yêu tộc.
Từ đằng xa, Hiên Viên Vô Khuyết chớp đôi mắt, Diệp Húc và Trang Đạo Cổ chính là kỳ tài của hai đại thánh địa, tân tú hậu kỳ của chính ma lưỡng đạo. Trận chiến giữa hai người bọn họ tất có thể sánh ngang với trận chiến giữa mình và Hạ Đông Dương!
Diệp Húc và Trang Đạo Cổ, một kẻ tay nắm Thái Hoàng Thần Vương Khai Thiên ấn, giống như Thần vương thống ngự Thiên giới, cầm đại phủ khai thiên lập địa trong tay. Một kẻ giống như một con bạo viên lông vàng, cầm kim bổng trong tay phải đâm thủng cả đất trời này!
Trận chiến giữa hai người đã đem chỗ bá đạo của sức mạnh bản thân bày ra vô cùng nhuần nhuyễn, không có vu bảo, chỉ có vu pháp và sức mạnh!
Đột nhiên, chỉ nghe một tiếng ầm vang lên, Dương đỉnh của Hạ gia cuối cùng cũng dẫn đầu đi từ Hạ gia Trung Châu vào trong Hoành Đoạn sơn mạch!
Chỉ thấy cái đại đỉnh này tọa lạc giữa không trung, từng dòng thuần dương khí như rồng bay ra khỏi đỉnh, bay đi bốn phương tám hướng. Đám dòng khí này giống như một cái ô thật lớn, bao lại toàn bộ Hoành Đoạn sơn mạch, ngay cả đám người Diệp Húc cũng bị bao lại bên trong.
Trong chớp mắt, Dương đỉnh của Hạ gia liền phong ấn mảng không gian này, biến Diệp Húc thành cá trong chậu, chim trong lồng!
Dương đỉnh như thiên, uy năng to lớn có thể phong ấn phạm vi mấy ngàn dặm, đem lãnh thổ quốc gia mấy ngàn dặm này biến thành một cái thiết thùng giang sơn, người ngoài không thể phá vỡ, người ở bên trong cũng không thể đi ra!
Trang Đạo Cổ nhìn thấy Dương đỉnh của Hạ gia phong ấn Hoành Đoạn sơn mạch, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, nhún lên nhảy ra sau, tản đi sức mạnh cuồng bạo trong cơ thể, chỉ thấy thân hình hắn dần dần khôi phục, biến lại thành vị tăng nhân mi thanh mục tú trẻ tuổi kia. Hắn ta mỉm cười nói: “Đáng tiếc, Diệp huynh, Trang mỗ không thể chiến một trận công bằng với ngươi rồi.”
Hắn ta hơi than tiếc, lắc đầu thở dài: “Chỉ sợ đời này kiếp này Trang mỗ cũng không thể cùng Diệp huynh phân thắng bại…”
Những người khác nhìn thấy Dương đỉnh của Hạ gia xuất hiện, cũng đều nhẹ nhàng thở ra.
Lúc trước bọn họ ngăn cản Diệp Húc là định mượn tay Hạ gia diệt trừ cường địch là Diệp Húc kia. Hiện giờ Dương đỉnh của Hạ gia hoàn toàn được triệu tập đến, Diệp Húc đã không còn đường để trốn, bọn họ đương nhiên là ngừng ra tay, vui vẻ nhìn Diệp Húc bị Hạ gia tiêu diệt.
Lý Tông Sơn chớp mắt, thầm nghĩ: “Hơn mười người vây công mà hai kẻ còn bị Diệp Thiếu Bảo liên sát, kẻ này không hổ cái danh lão ma đầu, ra tay tàn nhẫn đến cực điểm! Cũng may, cuối cùng Diệp Thiếu Bảo cũng phải chết…”
“Tên yêu nghiệt này đến nay còn không có hoàn toàn thoát thai hóa nguyên. Nếu hắn tu luyện đến Tam Thần cảnh, chỉ sợ sẽ áp tất cả đại vu Tam Thần cảnh, không ai có thể là đối thủ của hắn!”
Thiên Bằng Đại Thánh chớp chớp đôi mắt, thầm nghĩ: “Chẳng qua, ta chỉ cần có tu vi hơn hắn, vượt qua hắn một bậc là có thể trấn áp hắn rồi!”
“Lần này Diệp Thiếu Bảo có mọc cánh cũng khó chạy thoát…” Đặng Nguyên Giác và Vinh Lâm cũng ngừng giao thủ, ngẩng đầu nhìn phía Dương đỉnh Hạ gia đang trấn áp hư không kia, nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười.
Vinh Lâm sắc mặt u ám, lạnh lùng nói: “Đặng Nguyên Giác, ngươi giúp người ngoài đối phó với sư thúc bản môn, chính là phản bội sư môn! Sau khi trở về, ta tất sẽ bẩm báo sư tôn, mời người xử trí!”
“Đại sư huynh, đệ đây không phải là phản bội sư môn, mà là giúp sư môn diệt trừ con sâu trong Thánh Tông ta.”
Đặng Nguyên Giác thản nhiên cười, mắt lộ sát khí, hạ giọng nói: “Hơn nữa, Đại sư huynh có thể còn sống sót trở lại Thánh Tông hay không, vẫn là chưa rõ đâu!”
…
Dương đỉnh Hạ gia xuất hiện, phong ấn hư không, hơn nữa hai cái Thiên đỉnh và Địa đỉnh khác cũng sắp xuất hiện, chú định kết cục của Diệp Húc.
“Diệp Thiếu Bảo, hôm nay ngươi còn đường nào để đi nữa?” Bên trong Dương đỉnh Hạ gia truyền tới một tiếng người vang dội.
“Thiên Bằng Đại Thánh, Trang Đạo Cổ, Đặng Nguyên Giác, Lý Tông Sơn…”
Ánh mắt Diệp Húc lạnh lùng, đảo qua từng khuôn mặt của những kẻ vây công mình, nói ra từng cái tên bọn chúng, âm thanh lạnh lùng: “Thịnh tình của các vị, Diệp mỗ khắc ghi trong tâm khảm. Mối thù hôm nay, ngày khác sẽ báo!”
Ầm!
Diệp Húc toàn lực tế Nghệ Hoàng Kim tiễn, chỉ thấy mũi tên này càng lúc càng lớn, từng luồng hơi thở cấm bảo phóng lên cao, ép cho mọi người không thể không lui ra sau!
“Cấm bảo…” Một kẻ kinh hồn bạt vía, lẩm bẩm nói.
“Không đúng, là cấm bảo không hoàn chỉnh!” Thiên Bằng Đại Thánh ánh mắt sắc sảo, liếc qua một cái liền nhìn ra Nghệ Hoàng Kim Tiễn trong tay Diệp Húc cũng không phải là cấm bảo hoàn chỉnh, mà là một bộ phận của cấm bảo.
“Diệp Thiếu Bảo, ngươi còn muốn trốn sao?”
“Không dễ thế đâu!”
Bên trong Dương đỉnh, từng bóng người phóng lên, trong đó có một vị lão quái vật Tam Bất Diệt cảnh, đi theo sau là ba gã trùm sỏ Tam Tương cảnh, còn có hơn hai mươi tên đại vu Tam Thần cảnh. Những kẻ này sớm biết Diệp Húc mang theo Nghệ Hoàng Kim Tiễn, bởi vậy cũng không lập tức tiến lên đuổi giết Diệp Húc, mà là đồng loạt quát lớn, tế Dương đỉnh lên!
Lúc trước Hiên Viên Vô Khuyết tế Binh Chủ Kỳ của Nhân hoàng lên, uy thế đã khủng bố như thế, thậm chí quấy nhiễu những vu bảo khác, khiến chủ nhân của vu bảo cũng không thể khống chế nó. Hiện giờ nhiều cường giả Hạ gia cùng tế khởi một món nhân hoàng chi bảo, uy thế sẽ khủng bố cỡ nào?
Dương đỉnh phá không bay lên, gào thét đánh tới Diệp Húc, nghiền ép hư không, khiến hư không vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Cái Dương đỉnh này ngay cả lão quái vật Tam Bất Diệt cảnh đều có thể dễ dàng nghiền chết, đối phương không thể chống cự lại!
“Hạ gia, cũng không ngăn cản được ta!”
Tóc Diệp Húc tung bay, phía sau lưng hiện ra một cái nguyên thai rách tung tóe, một luồng sức mạnh tuôn trào vào trong Nghệ Hoàng Kim Tiễn, chỉ thấy mũi tên này càng lúc càng lớn. Đột nhiên, một luồng tiễn khí bắn ra, bắn sập hư không vốn bị Dương đỉnh Hạ gia trấn áp kia, xuất hiện một cửa động thật lớn!
Diệp Húc thét một tiếng, dấn thân bay vào bên trong cửa động kia. Cùng lúc đó, hư không đột nhiên vỡ ra, một đôi tay to xé rách hư không, từ Hạ gia Trung Châu giơ tới. Một bàn tay trong đó đuổi thẳng theo bóng dáng Diệp Húc, xộc thẳng vào trong cửa động thật lớn kia, gần như nhét đầy cái động phạm vi vài dặm kia, dường như muốn lôi Diệp Húc ra khỏi động!
“Nhân hoàng! Nhân hoàng của Hạ gia ra tay!” Hiên Viên Vô Khuyết lúc này đây cũng không thể bình tĩnh nữa, sắc mặt kịch biến.
Trang Đạo Cổ lộ vẻ suy tư, lẩm bẩm nói: “Chả lẽ là gia chủ của Hạ gia Trung Châu, cuối cùng cũng không chịu nổi mà ra tay với Diệp Húc?”
“Diệp Thiếu Bảo thật giỏi, dấu diếm một món cấm bảo không hoàn chỉnh vì để đánh vỡ sự liên hợp truy sát của Thiên Địa Dương tam đỉnh của Hạ gia, cũng không ngờ là Nhân hoàng của Hạ gia ra tay, tự mình bắt hắn!”
Thiên Bằng Đại Thánh cũng khiếp sợ không hiểu. Nhân hoàng chính là nhân vật đứng đầu của thánh địa, tu vi cao cường, thực lực hùng mạnh, có một không hai đương thời. Nhân vật như vậy tự mình ra tay đối phó với Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo, cho dù Diệp Húc thật sự bị bắt, thanh danh của hắn tất sẽ lan truyền đi xa.
“Kỳ quái, Nhân hoàng Hạ gia tôn quý cỡ nào, sao có thể vì cái chết của hai lão già Hạ gia mà tự mình ra tay?” Có kẻ hiếu kỳ hỏi.
“Không chỉ có Nhân hoàng ra tay, Hạ gia thậm chí còn dùng một lúc ba chiếc đại đỉnh, chỉ thiếu không động tới cấm bảo. Cho dù là Diệp Húc thân mang kho báu Tây hoàng, cũng không đáng làm như vậy! Chẳng lẽ có bí mật gì đó mà không thể cho ai biết sao?”
Có người lập tức nghĩ đến chỗ mấu chốt.
“Chạy thoát?”
Bàn tay kia dò xét trong động, chộp tới Diệp Húc, sau một lúc lâu không bắt được gì, chỉ nghe trong hư không vỡ ra truyền đến tiếng gầm giận dữ. Chỉ thấy bàn tay này dùng sức nắm, chộp cả Thiên đỉnh Địa đỉnh từ Trung Châu tới, dựng thẳng tay đánh hai cái, đánh cho hai cái đại đỉnh này bay hết vào bên trong cửa động rách nát kia.
“Tận chín tầng trời hay dưới cùng hoàng tuyền, cũng phải bắt được tên tiểu tử khốn kiếp kia!” Từ Hạ gia Trung Châu truyền đến một giọng nói đầy uy nghiêm của một người đàn ông trung niên , giống như một vị hoàng đế cao cao tại thưởng nhìn xuống chúng sinh, mở miệng lên tiếng.
Ầm ầm!
Dương đỉnh Hạ gia đánh tới, ầm ầm nhảy vào trong cửa động, chỉ thấy cái cửa động thật lớn kia khép lại, biến mất không thấy nữa.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cưa Gái Toàn Miss