- Ngươi vào hỏi quốc sư đại nhân đi. Ta tin tưởng ngài sẽ nói cho ngươi biết rõ hơn!
Bì Ba nói xong đã đi tới đại trướng. Hắn vỗ vỗ phía sau lưng Âu Dương ra hiệu hắn có thể đi hỏi Sở Tương Hợp.
- Đa tạ nguyên soái!
Âu Dương quay về phía Bì Ba cung kính cúi đầu một cái. Hắn biết, mình sắp phải chia tay Bì Ba, Bì Ba thân là trọng thần ngoài biên ải, dù thế nào cũng phải trấn thủ đông nam. Lần này mình trở về Đô Thành, sau đó có còn cơ hội gặp lại Bì Ba hay không cũng chưa biết.
- Đi thôi! Hi vọng ngươi có thể nhớ tới nguyên soái như ta!
Tuy Bì Ba nói như thế, nhưng hắn biết Âu Dương không phải loại người như vậy.
- Nguyên soái yên tâm. Nếu có một ngày nguyên soái hoặc là hậu nhân của nguyên soái có một ngày cần tới Âu Dương ta, chỉ cần Âu Dương có thể làm được, Âu Dương sẽ dốc toàn lực đi làm!
Âu Dương rất ít khi đưa ra lời hứa hẹn với người khác, nhưng hôm nay hắn lại hứa với Bì Ba!
Ở lại quân đông nam lâu như vậy, Bì Ba đã rất chiếu cố tới hắn. Trên chiến trường, bất luận hắn làm chuyện gì hồ đồ, bất luận hắn điên cuồng thế nào, Bì Ba đều dung túng cho hắn. Điều này khiến Âu Dương rất cảm động.
- Được rồi. Có những lời này của ngươi, ta thấy cũng không uổng công kết giao với ngươi!
Bì Ba nghe Âu Dương nói vậy, hắn ngoại trừ vui mừng không cảm thấy gì khác. Giờ phút này giữa hắn cùng Âu Dương không chỉ đơn giản là quan hệ cấp trên cấp dưới nữa. Bọn họ đã thăng cấp trở thành bằng hữu. . .
Đi vào trong trướng soái, Âu Dương phát hiện Sở Tương Hợp đang ngồi trịnh trọng trên hổ tọa. Lúc này trên mặt Sở Tương Hợp đang nở nụ cười. Qua nụ cười trên mặt hắn, Âu Dương biết, cuộc nói chuyện vừa nãy giữa mình và Bì Ba, hẳn là hắn đã nghe được.
- Quốc sư. . .
Đối với Sở Tương Hợp, Âu Dương vẫn rất tôn kính. Đây không chỉ bởi vì hắn là cường giả , mà còn bởi vì hắn đã cứu tính mạng của mình! Nếu lúc đó không phải Sở Tương Hợp chạy tới cứu mình một mạng, vậy tuyệt đối không có Âu Dương hôm nay.
- Được rồi! Chúng ta nên lên đường thôi!
Sở Tương Hợp không nhiều lới với Âu Dương. Hắn chính là một tay cáo già chân chính. Hắn biết có câu nói, ngươi không cần nói hắn cũng sẽ nhớ trong lòng. Âu Dương chính là loại người như vậy. Đây cũng là lý do tại sao hắn lại coi trọng Âu Dương như vậy.
Sau năm năm nữa, hắn sẽ phải tiến vào Chân Linh Giới. Đến lúc đó Đại Vận có thể lại xuất hiện một Sở Tương Hợp khác hay không hắn không biết, nhưng hắn rất xem trọng yêu cung thủ như Âu Dương. Hắn cảm thấy, nếu như Âu Dương tiếp tục trưởng thành theo tốc độ này, có lẽ trong mười năm nữa Âu Dương có thể đạt được độ cao như hắn. Như vậy sau mười năm nữa, Đại Vận sẽ lại có một thần thủ hộ, có thể lại bảo vệ Đại Vận suốt trăm năm! Đây chính là truyền thừa!
- Vâng!
Âu Dương thoáng nhìn về phía lều lớn. Hắn ở tại đại doanh của quân đông nam không lâu, hoặc là nói thời gian hắn thực sự ra chiến trường cũng không dài, hắn không tính là một quân nhân chân chính. Tuy nhiên bất kể nói thế nào, quân doanh và chiến trường đều là địa điểm cực kỳ quan trọng thay đổi vận mệnh của hắn.
Nếu như hắn không gia nhập Đao Nhọn, nếu như không đánh một trận ở phía bắc nhận được Hóa Yêu Quyết, có khả năng hôm nay Âu Dương vẫn chỉ là một Thần Xạ Thủ. Mặc dù kỹ thuật bắn cung của hắn thuật rất tuyệt vời, mặc dù kỹ thuật bắn cung của hắn là thiên hạ vô song, nhưng trong mắt của một Tu luyện giả chân chính, hắn mãi mãi chỉ có thể là một con giun con dế.
Nhưng hiện tại không còn như vậy nữa! Hiện tại hắn có yêu khí tứ giai đỉnh phong, tiếp cận ngũ giai! Tuy rằng hắn vẫn không có cách nào hô phong hoán vũ thoáng động thiên hạ phải kinh sợ như Sở Tương Hợp, nhưng dù sao đây cũng là khởi đầu của hắn. Hắn tin tưởng, chỉ cần cho hắn thời gian và cơ hội, hắn biết sẽ có một ngày hắn có thể đạp tất cả cường giả trên thế giới này dưới chân hắn. giống như lúc hắn trở thành yêu cung thủ, hắn đã nới:
- Tin tưởng ta! Có một ngày ta sẽ khiến thế giới này phải run rẩy trước tên của ta và ngươi!
Câu nói này không phải Âu Dương nói để an ủi mình. Đây là ý nguyện vĩ đại của hắn! Nếu ông trời để cho hắn sống ở thế giới này, vậy để xứng đáng với diều đó hắn không thể bình thản sống một đời. Tranh với người, tranh với thiên địa. Đây mới là mục tiêu của Âu Dương!
Một chiếc xe ngựa cực kỳ xa hoa chạy trên quan đạo của Đại Vận quốc. Nếu như chỉ nhìn mức độ hào hoa phú quý của xe ngựa, có lẽ người bình thường sẽ cho rằng đây là xe ngựa của một nhà quyền quý nào đó.
Nhưng dọc trên đường đi, quan binh nhìn thấy cây quyền trượng có mây mù bao phủ phía trên xe ngựa, trong số bọn họ không có bất kỳ người nào có can đảm ngăn cản chiếc xe ngựa này tiến lên!
Quyền trượng mây mù! Tại Đại Vận, biểu tượng này chỉ thuộc về một người! Hoặc là nói thuộc về một thần! Đó chính là Sở Tương Hợp thần thủ hộ Đại Vận! Đây chính là vị thần đã bảo vệ cho Đại Vận được bình yên gần trăm năm qua!
Tại Đại Vận, đế vương nói có thể sẽ khiến dân chúng bất mãn, nhưng Sở Tương Hợp nói lại có thể nhận được sự ủng hộ của toàn dân! Bởi vì Sở Tương Hợp có cống hiến thực sự quá lớn đối với Đại Vận.
Trong một trăm năm này, Sở Tương Hợp ra tay bảy lần, nhưng mỗi lần đều ngăn được cơn sóng dữ trước bước ngoặt nguy nan của Đại Vận, kéo Đại Vận chao đảo trong nguy nan trở lại bình yên.
Ký ức sâu sắc trong lòng bọn họ chính là hai mươi lăm năm trước. Hai mươi lăm năm trước, Hồng Minh quốc và Tây Kỳ quốc giáp công tiến tới đánh Đô Thành của Đại Vận. Đại Vận quốc rơi vào tình thế nguy cấp. Tu luyện giả của hai nước có đến trăm người xuất hiện phía trước Đô Thành, với ý định chỉ trong một đêm biến nó thành phế thành!
Trong hoàn cảnh nguy cấp như vậy, Sở Tương Hợp đã ra tay. Huyễn Trận vừa xuất hiện thiên địa biến sắc. Một trăm hai mươi ba vạn đại quân của Hồng Minh quốc và Tây Kỳ quốc nuốt hận tại Đô Thành Đại Vận. Một trăm mười ba tên Tu luyện giả không chạy thoát được một nửa! Trận chiến ấy không chỉ khiến uy danh của Sở Tương Hợp đạt tới trình độ gần như thần thoại tại Đại Vận, đồng thời cũng khiến tên tuổi đệ nhất thiên hạ của hắn được đứng vững.
- Thì ra là như vậy. . .
Âu Dương nghe Sở Tương Hợp kể cho hắn nghe về sự cố phong vân, hắn cảm thấy máu trong người mình có phần sôi trào! Tuy rằng Sở Tương Hợp giới thiệu rất sơ sài, nhưng Âu Dương nghe ra được, Sở Tương Hợp có thể có ngày hôm nay đều do hắn liều mạng từng chút một mới có được! Gia hỏa cáo già này không chỉ có đầu óc, hắn còn có thực lực đáng để mình kính phục!
- Trong hội võ tứ quốc lần này, ta sẽ để ngươi đi theo thế hệ trẻ tuổi của Đại Vận tới Tây Kỳ. Nhớ tới năm đó, lần đầu tiên lão phu tham gia hội võ tứ quốc cũng do Tây Kỳ tổ chức. Lần đó lão phu đã chém hết thế hệ trẻ tuổi của Tây Kỳ, ép Hồng Minh quốc và Đại Kim Quốc. Lão phu tin tưởng ngươi sẽ vượt qua thực lực của lão phu năm đó. Ngươi thấy sao?
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của N4mPh0ng
Cũng không biết tại sao, Sở Tương Hợp rất coi trọng Âu Dương. Sự coi trọng của hắn đối với Âu Dương thậm chí còn vượt qua cả sự quan tâm đối với Trận Đồ Sư ngàn năm mới xuất hiện một lần.
- Vì sao quốc sư tại tin tưởng ta như vậy? Ta chỉ mới là tứ giai mà thôi!
Lúc này Âu Dương cũng không hề bị những lời nói nhiệt huyết của Sở Tương Hợp làm choáng váng đầu óc. Bản thân hắn biết rõ hơn ai hết, đánh lén thì hắn là thần, nhưng chân chính trực diện chiến đấu hắn lại không nắm chắc có thể vô địch trong đám cùng giai.
- Trong ba tháng từ một kẻ bị gọi là phế vật bán yêu giả biến thành một Yêu Chiến Sĩ tứ giai. Từ cổ chí kim cũng chỉ có một mình đại đế Hoàng Thiên. Từ trên người ngươi, ta mơ hồ có thể thấy được bóng dáng của đại đế. Có thể rất nhiều năm sau, khi chúng ta gặp lại ngươi đã là nhân vật hào hùng một phương!
Sở Tương Hợp nhìn Âu Dương với khoảng cách rất gần. Hắn rất hy vọng vào Âu Dương. Lúc này hắn không muốn hỏi dò bất kể bí mật nào của Âu Dương. Hắn chỉ muốn làm một người đứng xem yên lặng nhìn Âu Dương trưởng thành. Hắn muốn nhìn xem, liệu có phải Đại Vận sẽ lại xuất hiện một nhân vật cấp đại đế quét ngang thiên hạ nữa hay không!
- Đại đế!
Nghe thấy từ này, tuy rằng Âu Dương không hiểu tên gọi này đại biểu cho điều gì, nhưng không nghi ngờ chút nào trọng lượng của cái tên gọi này tuyệt đối không nhẹ. Không ngờ Sở Tương Hợp lại định vị hắn cao như vậy. Cho dù Âu Dương rất tự tin, cũng cảm thấy áp lực quá lớn.
- Hội võ tứ quốc chỉ là bước đi đầu tiên của ngươi. Ta có thể thay ngươi che giấu tất cả bí mật của ngươi. Tuy nhiên có thể che giấu bí mật đó trong bao lâu ta lại không biết. Nhưng ta chỉ có thể làm được như vậy. Tất cả còn phải dựa vào bản thân ngươi.
Sở Tương Hợp đối với Âu Dương đều là chờ mong.
Trong mắt Âu Dương mang theo vài phần cảm kích thoáng nhìn về phía Sở Tương Hợp. Tuy lão hồ ly này rất cáo già, nhưng hắn cũng là kẻ thông tình đạt lý. Hắn không phải là kẻ cảm thấy bất cứ chuyện gì cũng phải nằm trong kế hoạch quỷ quái của hắn. Hắn biết cách đầu tư! Hiện tại hắn đang đầu tư vào Âu Dương. Nếu có một ngày Âu Dương thật sự có thể trở thành đại đế như miệng hắn nói, vậy tất cả đầu tư của hắn đều đáng giá, hơn nữa tiền lời lại vô cùng to lớn.
- Cảm ơn. . .
Trong miệng Âu Dương chỉ có thể nói cảm ơn. Ân tình của Sở Tương Hợp, hắn tạm thời còn không đáp lại được. Bất kể là ơn cứu mạng, hay sự trợ giúp hiện nay hắn đều tạm thời không có cách nào đáp lại. Hắn chỉ có thể lặng lẽ ghi nhớ tất cả những điều này ở trong lòng. Sẽ có một ngày hắn trả lại tất cả cho Sở Tương Hợp.
- Âu Dương, sát khí trên người của ngươi quá mạnh. Ta không biết sát khí này là tốt hay xấu. Tuy nhiên có lẽ điều này là do phương thức tu luyện của ngươi không giống với người khác. Nhưng ta phải nói cho ngươi biết, vĩnh viễn không nên để sát khí khống chế ngươi. Nếu có một ngày ngươi lạc lối, lão phu nhất định sẽ tự tay kết liễu ngươi!
Sở Tương Hợp vẫn có một chút lo lắng. Sát ý của Âu Dương quá nặng! Bất luận là trên chiến trường hay trong thời điểm bình thường, ánh mắt Âu Dương nhìn người khác đều mang theo một sát ý như có như không. Người khác nhìn người là nhìn, nhưng hắn lại đánh giá! Sự đánh giá này giống như đang quan sát con mồi. Cảm giác này rất nhỏ, nhưng Sở Tương Hợp là người thế nào? Tất nhiên hắn có thể cảm giác được.
Nghe Sở Tương Hợp nói vậy, Âu Dương liền gật đầu. Không có cách nào, hắn khác với tất cả mọi người. Người khác dựa vào tu luyện, hắn lại dựa vào hấp thu tu luyện của người khác để tăng lên. Cho nên bất kỳ thời khắc nào hắn cũng tìm kiếm con mồi. Điều này đã trở thành một thói quen.
Về phần sát khí mà Sở Tương Hợp nói tới, Âu Dương hiểu rõ hơn Sở Tương Hợp. Sát khí này đến từ Huyết Sắc Yêu Đan của mình. Sở Tương Hợp có thể cảm giác được sát khí, tất nhiên hắn cũng cảm giác được. Nhưng không giống với Sở Tương Hợp, hắn biết sát khí thật ra là một phần của mình. Mình càng tăng lên, sát khí cũng sẽ càng ngày càng mạnh. Còn việc khống chế gì đó, hắn lại không một chút lo lắng! Mình dựa vào sát khí, không còn sát khí mình vẫn chỉ là bán yêu giả. . .
Xe ngựa chậm rãi tiến vào trong Đô Thành Đại Vận. Nơi này đã có thể nhìn thấy vô số xe ngựa lui tới. Dọc theo hai bên quan đạo là các tiểu thương. Nhưng khi xe ngựa của Sở Tương Hợp xuất hiện, tất cả tiểu thương hay xe ngựa của quan to quý nhân trên quan đạo đều đồng loạt nhường đường. Chủ nhân của xe ngựa không hẹn đều từ trong xe ngựa đi xuống ôm quyền nhìn theo tới khi xe ngựa biến mất mới trở về trong xe ngựa của mình.
Đây là thể hiện sự trung thành tôn trọng nhất của bọn họ đối với Sở Tương Hợp! Đây là điều Sở Tương Hợp đáng được nhận. Cho dù bọn họ cũng không biết trong xe ngựa có Sở Tương Hợp hay không, nhưng xuất phát từ nội tâm, bọn họ muốn làm như vậy.
Dọc theo đường đi, nhìn tất cả những điều này, Âu Dương mới biết được, những điều Sở Tương Hợp đã kể chỉ là một phần câu chuyện của hắn. Tại Đại Vận, địa vị của Sở Tương Hợp gần như vượt qua tất cả. Nhưng lão nhân này trước sau vẫn trung thành với Đại Vận. Cho dù hắn biết năm năm sau hắn sẽ rời khỏi Đại Vận, hắn vẫn cố hết sức lôi kéo Âu Dương, ý đồ lưu lại một truyền thừa cho cho Đại Vận sau năm năm nữa!
Nhưng trong lòng hắn nghĩ như vậy, Âu Dương lại chẳng muốn như vậy!
- Chân Linh Giới! Chân Linh Giới thần bí! Trong thời gian năm năm, ta còn có năm năm nữa! Có lẽ ta không cần phải chờ tiếp một trăm năm nữa. Có lẽ năm năm sau ta cũng có thể đạt tới đỉnh cao tiến vào trong. Chân Linh Giới. .
Đô Thành Đại Vận, Âu Dương xuyên qua cửa sổ xe ngựa, từ phía xa có thể nhìn thấy Đô Thành hình tròn khác với tòa thành khác! Toà thành thị này rất lớn. So với Đô Thành của ba nước khác hẳn nhỏ hơn một chút. Nhưng kiến trúc ở đây khác hẳn với những kiến trúc khác, khiến nó vẫn rất nổi danh.
Phương Viên, đây chính là tên của toà thành thị này. Thành bên trong hình vuông, thành bên ngoài hình tròn. Theo Âu Dương thấy, toà thành thị gọi là Phương Viên không bằng gọi là tiền tài?
Dĩ nhiên, nếu như gọi thành thị này là tiền tài thành, vậy phỏng chừng nó có thể biến thành giống như tên. Bởi vì tên của nó xuất phát từ một nhà giàu mới nổi. . .
- Chiến tranh lần này kết thúc, hẳn là bệ hạ sẽ tiến hành phong thưởng cho ngươi. Ta sẽ cố gắng xin cho ngươi một vị trí càng cao càng tốt!
Sở Tương Hợp đã nghĩ kỹ. Tuy rằng chức vị gì đó đối với Tu luyện giả mà nói giống như phù vân. Nhưng là người đều cầu danh lợi. Hẳn là Âu Dương cũng vậy. Phải trói chặt hắn với Đại Vận, cho hắn một vị trí cao hơn chính là điều cần thiết.
- Ta không am hiểu về chức vị này lắm!
Âu Dương gãi gãi đầu. Tuy rằng hắn cảm thấy chức vị rất uy phong, nhưng hắn càng yêu thích chiến tranh có thể khiến hắn càng thăng cấp nhanh hơn.
- Không phải cho ngươi chức vị, mà là phong tước!
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của N4mPh0ng
Sở Tương Hợp cười khẽ. Hắn đã đặt rất nhiều hy vọng vào Âu Dương. Hắn làm sao có thể để những chuyện phàm tục này ảnh hưởng tới Âu Dương. Quyết định của hắn chính là khiến Âu Dương có thể tận tâm tận lực đi tu luyện.
- Tước? Có phải chính là cầm nắm tiền ăn không ngồi rồi hay không?
Âu Dương cười khà khà. Nếu như vậy, hắn còn có thể miễn cưỡng tiếp nhận được. Đời trước hắn chính là một tên quỷ nghèo khó. Đến trường còn phải dựa vào tiền học bổng và tiền thưởng trong các giải thi đấu. Đời này hắn có năng lực cũng không thể tiếp tục làm quỷ nghèo khó chứ?
- Nếu như ngươi nhất định phải lý giải như vậy cũng không sai.
Sở Tương Hợp có chút phê bình kín đáo đối với cách lý giải của Âu Dương. Tước trong mắt vô số người đều thần thánh, nhưng trong mắt của hắn lại trở thành ăn không ngồi rồi. Nếu để cho các vị tước gia trong Đô Thành biết được, chỉ sợ bọn họ có thể tức giận tới mức hộc máu.
- Là xe ngựa của quốc! Trời ạ, đúng là xe ngựa của quốc sư! Quốc sư vạn tuế!
Thời điểm hai người đang ở trong xe ngựa đàm luận, xe ngựa cũng đã đi vào trong Đô Thành. Biểu tượng quyền trượng mây mù thật sự quá dễ nhìn. Tại Đại Vận, cho dù là trẻ con bảy, tám tuổi, cho tới ông lão tám mươi tuổi, có người nào không biết bản thân quyền trượng mây mù đại diện cho điều gì.
- Quốc sư vạn tuế! Quốc sư vạn tuế!
Bên ngoài đã có vô số người quỳ xuống đất. Bất kể là người buôn bán nhỏ hay bách tính bình dân, hay hoặc quan to quý nhân, lúc này nhìn thấy xe ngựa của Sở Tương Hợp đi tới liền thi nhau ngã quỳ dưới mặt đất.
Một đoàn mây mù từ xung quanh xe ngựa tản ra. Mây mù do Sở Tương Hợp tạo thành. Đây là huyễn thuật của Sở Tương Hợp. Lúc này hắn đang lợi dụng huyễn thuật hỏi thăm những người này một chút.
- Đúng là quốc sư! Quốc sư ở trên xe ngựa!
Nhìn thấy mây mù từ trong xe ngựa tản ra, những người này càng điên cuồng hơn nữa! Theo Âu Dương thấy, bọn họ quả thực còn điên cuồng hơn cả những fan hâm mộ của các minh tinh thời hiện đại. Nhưng bọn họ điên cuồng nữa cũng không sao. Bất kể bọn họ la thét ầm ĩ thế nào, bất kể điên cuồng như thế nào, bọn họ vẫn giữ một khoảng cách đối với xe ngựa để xe ngựa có thể thoải mái đi qua. Có lẽ đây cũng là một cách bọn họ tỏ lòng kính ngưỡng đối với Sở Tương Hợp.
- Thật ra suy nghĩ của người bình thường rất đơn giản. Bọn họ cần một người anh hùng cứu vớt tất cả bọn họ. Ta thủ hộ Đại Vận gần trăm năm, lại sắp rời khỏi đây. Ta hi vọng có một ngày bọn họ không phải gọi tên Sở Tương Hợp ta nữa, mà gọi tên Âu Dương nhà ngươi! Ta hi vọng có một ngày phía ngoài xe ngựa không phải là biểu tượng quyền trượng mây mù nữa, mà là Thứ Kiêu Cung của ngươi!
Sở Tương Hợp nói với Âu Dương. Theo hắn thấy, Âu Dương cũng kinh sợ trước cảnh tượng bên ngoài.
Âu Dương khẽ gật đầu một cái, không nói gì. Nếu như không phải đã từng trải qua vô số chiến dịch cùng với những tiếng hoan hô của quân đông nam, có lẽ hiện tại Sở Tương Hợp nói vậy sẽ khiến hắn nhiệt huyết sôi trào. Nhưng hiện tại Âu Dương biết, vẫn là câu Bì Ba đã nói.
- Mọi người cần anh hùng, nhưng ngươi muốn làm anh hùng nhất định phải có thực lực xứng với một người anh hùng. Bằng không sẽ có một ngày nào đó bọn họ sẽ đạp ngươi dưới chân, sau đó kêu lên tên của người anh hùng tiếp theo. . .
Bì Ba nói rất đúng, cũng rất hợp với tới suy nghĩ của Âu Dương. So với loại hư danh này, Âu Dương càng khát vọng có được thực lực cùng với Chân Linh Giới thần bí kia.
- Trước tiên ta dẫn ngươi đi Lăng Hoa biệt viện dạo chơi đã. Nơi đó tập trung tất cả thiên tài của Đại Vận ta. Có lẽ ở đó ngươi có thể tìm được điều ngươi muốn.
Sở Tương Hợp nhìn thấy rõ, Âu Dương có vẻ như đã miễn dịch với những tiếng tung hô này. Theo lý đây không phải là điều mà một hài tử mười mấy tuổi nên có. Nhưng trên người Âu Dương có quá nhiều bí mật, Sở Tương Hợp đã không cảm thấy kinh ngạc nữa.
Nghe thấy Sở Tương Hợp nói muốn dẫn mình đi gặp các thiên tài của Đại Vận, tinh thần Âu Dương lập tức trở nên phấn chấn. So với những tiếng hoan hô này, hắn càng yêu thích thiên tài hơn! Đúng như lời hắn đã nói, ta không phải là thiên tài, nhưng các thiên tài, các ngươi nỗ lực tu luyện đi. Chỉ có các ngươi nỗ lực tu luyện hơn nữa, ta mới có thể tăng cấp nhanh hơn!
Không phải là thiên tài, nhưng có thể săn bắt thiên tài. Hắn nhất định là bi kịch của thiên tài, là kẻ huỷ diệt thiên tài! Ông trời cho hắn năng lực quỷ dị như vậy, có lẽ chính là để kết thúc thiên tài.
- Lăng Hoa biệt viện chính do một tay lão phu sáng lập. Cho đến ngày nay, trong Lăng Hoa biệt viện đều là những người thuộc thế hệ trẻ tuổi có thiên phú trác việt, đồng thời cũng là tương lai của Đại Vận quốc ta. Hiện tại, Lăng Túc và Lý Vĩ đều đang ở trong Lăng Hoa biệt viện. Chỉ có điều hai người bọn họ đã bế quan. Muốn đi ra có lẽ chí ít phải một năm. Cho nên ngươi tạm thời không gặp hai người bọn họ được.
Khi Sở Tương Hợp nhìn thấy Âu Dương nghe nói mình không gặp Lăng Túc và Lý Vĩ được liền lộ vẻ thất vọng, hắn vội vàng tiếp lời nói.
- Nhưng đừng thất vọng! Trong Lăng Hoa biệt viện vẫn có rất nhiều nhân vật thiên tài không kém hơn Lăng Túc. Hoàng tử Đại Vận, Vương Phong Minh là người rất xuất sắc. Ngoài ra trong những thiên tài thế hệ tuổi trẻ, người có tên Tiêu Vân Cận cũng là nhân vật không tầm thường. Đồng thời cũng là đội hữu với ngươi trong hội võ tứ quốc lần này. Lần này các ngươi phải giao lưu với nhau nhiều một chút.
- Bọn họ giai mấy?
Âu Dương nghe thấy hoàng tử này cũng là thiên tài, hắn không tránh được cảm thấy hiếu kỳ đối với hai người này. Có thể được Sở Tương Hợp coi trọng, vậy người đó hoặc là thiên phú dị bẩm, hoặc là người có năng lực đặc biệt giống như mình. Hai người này có thể được Sở Tương Hợp đặc biệt chọn ra từ trong các thiên tài, nói vậy nhất định không đơn giản.
- Vương Phong Minh năm nay hai mươi bảy tuổi, Lục Tiên ngũ giai. Tu vi bản thân thực sự không kém. Nhưng tính cách của người này khá kiêu ngạo. Tuy nhiên dù sao hắn cũng xuất thân hoàng gia, khó tránh khỏi có mấy phần kiêu ngạo.
Sở Tương Hợp nói về Vương Phong Minh trước. Thời điểm hắn nói tính cách của người này khá kiêu ngạo, Âu Dương phát hiện hắn khẽ lắc đầu. Xem ra hắn hiểu rõ một người như vậy rất khó có thể thành báu vật.
- Còn về Tiêu Vân Cận, hai mươi hai tuổi, cũng có thực lực ngũ giai. Yêu khí nồng đậm gần như đã có thể chiến đấu vượt giai. Có cơ hội ngươi nên cố gắng giao lưu với hắn một phen!
Rõ ràng Sở Tương Hợp cảm thấy hài lòng về Tiêu Vân Cận hơn Vương Phong Minh. Trước khi gặp được Âu Dương, thật ra Sở Tương Hợp vẫn xem hắn là như người nối nghiệp để bồi dưỡng. Nhưng sau khi Âu Dương xuất hiện hắn đã hiểu được. Bất kể là tính cách hay tiềm lực, Âu Dương vẫn cao hơn Tiêu Vân Cận một bậc.
Tuy thực lực của Tiêu Vân Cận nhìn có vẻ mạnh hơn Âu Dương, nhưng người này chỉ có thể được xem là đóa hoa lớn lên trong nhà kính.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của N4mPh0ng
So với Âu Dương một người thực sự chém giết ngoài chiến trường để có được thực lực như ngày nay, thực lực của hắn có phần yếu hơn một chút. Nếu chiến đấu vượt cấp, Âu Dương khó có thể thắng hắn. Nhưng nếu cùng giai hắn nhất định không phải là đối thủ của Âu Dương. Đặc biệt là phương diện tính cách. Âu Dương là loại người giết chóc rất quyết đoán. Tiêu Vân Cận không thể sánh bằng.
Trước sau, Sở Tương Hợp vẫn cho rằng, người thủ hộ một quốc gia có thực lực là một mặt, tính cách cũng vô cùng quan trọng. Một người thủ hộ quốc gia không thể là một con cừu. Hắn phải là một con ác lang! Một con ác lang nuốt sống người khác. . .
Lăng Hoa biệt viện nằm tại khu vực trung tâm Đô Thành, rất gần với hoàng thành. Nơi này tập trung tất cả thiên chi kiều tử của Đại Vận. Tuy nhiên nơi này còn có một cái tên, nơi thiên tài chôn xương. Bởi vì mỗi người trước khi tới nơi này đều cảm giác mình là thiên tài. Nhưng người có thể chân chính từ nơi này đi ra nổi danh quá ít.
Một thiên tài trong một đám người bình thường được gọi là hạc giữa bầy gà. Nhưng một thiên tài ở chung với một đám thiên tài vậy sẽ không lộ ra được điều gì. Lăng Hoa biệt viện chính là nơi như thế.
Khi xe ngựa của Sở Tương Hợp dừng ở trước cửa Lăng Hoa biệt viện, đã dẫn tới một trận rối loạn lớn. Tuy rằng thỉnh thoảng Sở Tương Hợp sẽ xuất hiện ở đây, nhưng mỗi lần Sở Tương Hợp xuất hiện đều giống như là cơn gió lốc, luôn khiến tất cả Lăng Hoa biệt viện chấn động. Phải biết rằng, tại Đại Vận, có thể được Sở Tương Hợp chỉ điểm, vậy quá trâu bò không khác gì nhận được truyền thừa của thần trong tiểu thuyết.
Âu Dương nhìn đám học sinh đông nghịt xuất hiện ở cửa, chăm chú nhìn xe ngựa đi vào Lăng Hoa biệt viện, trái lại hắn có vẻ rất bình tĩnh. So với những nụ hoa trong nhà kính kia, hắn cảm giác mình đã gặp phải nhiều sóng to gió lớn. Chí ít khi Âu Dương đối mặt với Sở Tương Hợp vẫn không có vấn đề gì.
- Quốc sư đại nhân! Đúng là quốc sư đại nhân tới!
Nhìn thấy Sở Tương Hợp từ trên xe ngựa đi xuống, những tiếng hoan hô lập tức vang lên. Đồng thời sự mơ hồ trong mắt những người kia đã biến thành chờ mong. Bọn họ chờ mong có thể được Sở Tương Hợp chỉ điểm, chờ mong có thể tham dự hội võ tứ quốc!
Hội võ tứ quốc tổng cộng chỉ có mười hai người. Không nghi ngờ chút nào, mười hai người này tuyệt đối là những nhân vật tinh anh nhất trong tất cả thế hệ trẻ tuổi của Đại Vận. Không cần nói tới Vương Phong Minh và Tiêu Vân Cận, nếu như hai người bọn họ còn không thể trúng cử, vậy những người khác lại càng không có khả năng này.
Nhưng bọn họ mới chỉ là hai người. Nói cách khác còn có mười vị trí có thể khiến người khác đi tranh đoạt. Cơ bản mỗi người đạt tới tứ giai đều nhìn chằm chằm vào vị trí này. Trong Lăng Hoa biệt viện, chỉ riêng tứ giai đã có tới hai mươi mấy người. Những người này có người nào không muốn tham gia? Nhưng cuối cùng ai đi ai ở còn phải chờ Sở Tương Hợp quyết định.
- Quốc sư đại nhân!
Lúc này một nam tử mặc áo bào, toàn thân đều tản ra kiếm khí mạnh mẽ từ trong Lăng Hoa biệt viện tách đám học viên đi ra. Đây là phó viện trưởng Lăng Hoa biệt viện, cũng là người hàng ngày quản lý Lăng Hoa biệt viện.
Ngay khi nam tử này mở miệng, Âu Dương lại không nhanh không chậm từ trong xe ngựa đi ra. Trong nháy mắt khi hắn đi ra, tất cả mọi người trong Lăng Hoa biệt viện kể cả nam tử này giống như bị định trụ. Tất cả mọi người đều không nhúc nhích nhìn Âu Dương đột nhiên xuất hiện!
Trong Đại Vận, ngoại trừ đế vương Vương Văn Viễn ra, chỉ có Tiêu Vân Cận từng được vinh hạnh ngồi cùng một xe ngựa với Sở Tương Hợp. Cho nên trong Lăng Hoa biệt viện vẫn có lời đồn, Tiêu Vân Cận có thể được Sở Tương Hợp bồi dưỡng làm người nối nghiệp.
Mà ngày hôm nay, lại có một người trẻ tuổi ngồi cùng một xe ngựa với Sở Tương Hợp. Có thể tưởng tượng điều này khiến bọn họ chấn động lớn đến mức nào.
- Chuyện này. . .
Cuối cùng, vẫn là phó viện trưởng Mạch Thiên Nhai có phản ứng trước. Từ yêu khí trên người Âu Dương hắn có thể phán đoán đây là một Yêu Chiến Sĩ. Tuy nhiên Yêu Chiến Sĩ này không tản mát ra khí tức quá mạnh mẽ. So với Vương Phong Minh và Tiêu Vân Cận vẫn còn kém xa. Quỷ dị nhất chính là vũ khí sau lưng hắn!
Yêu Chiến Sĩ bình thường đều mang theo vũ khí của mình bên người. Nhưng không ngờ trên lưng Âu Dương lại là một chiến cung! Yêu Chiến Sĩ lấy chiến cung làm vũ khí sao? Từ cổ chí kim có Yêu Chiến Sĩ từ bỏ ưu thế cận chiến lựa chọn viễn trình sao? Dường như không có. . .
- Đây là Âu Dương, là tuyển thủ của hội võ tứ quốc lần này!
Sở Tương Hợp thoáng nhìn về phía Âu Dương. Hắn đi thẳng vào vấn đề, chỉ ra mục đích dẫn Âu Dương đến đây!
- A. . .
Những tiếng hít vào truyền ra. Đây là lần đâu tiên Sở Tương Hợp tuyên bố công khai trường hợp một người nào đó nhất định sẽ tham gia hội võ tứ quốc. Trước kia, cho dù là Tiêu Vân Cận và Vương Phong Minh cũng không có tư cách này. Mọi người bắt đầu thi nhau suy đoán. Rốt cuộc yêu cung thủ tứ giai này có điểm nào xuất chúng, có thể khiến Sở Tương Hợp coi trọng như thế?
- Quốc sư đại nhân, không biết người này là lai lịch thế nào? Dường như chúng ta chưa bao giờ nghe nói Đại Vận còn có một Yêu Chiến Sĩ cường giả am hiểu sử dụng chiến cung!
Một người trẻ tuổi tách ra mọi người đi ra. Người này khoảng chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi. Trời sinh hắn có bộ mặt bảnh bao đủ để mê hoặc các nữ tử trong thiên hạ. Tuy nhiên Âu Dương nhìn người này, hắn lại cảm thấy được trên mặt người này có một sự kiêu ngạo trùng thiên!
Âu Dương thấy, dường như mỗi giờ mỗi khắc hắn đều dùng mũi để nói chuyện với người. Bộ dáng kia dường như đang nói cho mọi người biết, hắn mới thật sự là thiên tài. Những người khác chỉ là vai diễn phụ!
- Âu Dương đến từ tiền tuyến, ta dẫn từ chiến trường ngoài tiền tuyến đến đây. Còn việc hắn có tư cách tham gia hội võ tứ quốc hay không, điều này các ngươi có thể giao lưu một chút!
Sở Tương Hợp nói xong nhìn Âu Dương một chút. Ý tứ của hắn đã rất rõ ràng! Đây là thẳng thắn nói cho Âu Dương biết:
- Thấy được chưa? Có người không phục ngươi. Ngươi biết phải làm sao rồi đấy!
Âu Dương chắc chắn biết mình phải làm sao. Trước khi đến hắn đã chuẩn bị tâm lý rất tốt. Nơi này không phải được gọi là nơi tập trung thiên tài sao? Ngày hôm nay mình phải để cho những thiên tài này biết, chút cân lượng như bọn họ chỉ có thể đi thanh lâu uống uống rượu hoa. Chiến đấu chân chính là tàn khốc!
- Ngươi chính là Vương Phong Minh?
Âu Dương dùng một cánh tay chỉ vào Vương Phong Minh. Tuy rằng chưa từng thấy qua vương tử được gọi là trâu bò bức người của Đại Vận, nhưng từ thái độ cuồng ngạo và cách ăn mặc của hắn đã có thể phán đoán được thân phận của người này.
- Hừ! Một người của giới bình dân nhìn thấy người của hoàng thất dám gọi thẳng tên huý. Một chút lễ nghi cũng không hiểu. Người như vậy nếu như tham gia hội võ tứ quốc, sợ sẽ làm hỏng tên tuổi của Đại Vận ta! Có phải Quốc sư đại nhân
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của N4mPh0ng
Chương 95: Ca ca đây chính là kẻ chuyên môn ngược đãi thiên tài
Dịch giả: nhóm Sói Già
Nguồn: Sưu tầm
Vương Phong Minh nói tới đây liền câm miệng. Tuy rằng hắn là hoàng tử thiên tài nhất của Đại Vận, nhưng dù sao hắn cũng không phải đế vương. Sở Tương Hợp là thần. Hắn chỉ là một hoàng tử sao có thể chất vấn. Nói đến như vậy đã là quá đáng.
- Một người của giới bình dân? Ngươi ngoại trừ xuất thân tốt hơn ta, ngươi còn có gì tốt hơn ta? Tự cho mình rất thiên tài sao?
Âu Dương tiến lên một bước. Hắn không hề sợ hãi đối với thân phận hoàng tử của Vương Phong Minh. Có Sở Tương Hợp làm hậu thuẫn, bất kỳ ai trong Đại Vận cũng có thể nắm được mình sao?
- Ngươi...
Bị Âu Dương mỉa mai một trận, sắc mặt Vương Phong Minh rất khó coi. Hắn nói:
- Tất cả người trong Lăng Hoa biệt viện đều là thiên tài. Muốn tham gia hội võ tứ quốc, trước tiên vẫn phải thông qua sự kiểm tra của Lăng Hoa biệt viện. Đừng tưởng có chút tư chất là có thể chạy tới đây giả mạo thiên tài!
Vương Phong Minh thấy không thể dùng thân phận ép được Âu Dương, hắn bắt đầu dùng tư chất để nói chuyện. Không sai, tư chất của hắn quả thật bất phàm. Theo cách nói của Sở Tương Hợp, thiên phú của hắn trong thế hệ trẻ tuổi đủ để tiến vào vị trí thứ ba. Chỉ có điều hắn kiêu ngạo đã hạn chế khả năng phát triển của hắn. Bằng không hắn cũng không thể nào bị Tiêu Vân Cận ép một đầu như vậy.
- Ta không phải là thiên tài!
Âu Dương mở miệng nói. Sau đó mắt hắn nhìn lướt qua những người trong Lăng Hoa biệt viện tự cho mình là thiên tài cao cao tại thượng này một lượt mới tiếp tục nói:
- Nhưng ca ca đây chính là người chuyên môn ngược đãi thiên tài! Ngày hôm nay ai không phục đều có thể đứng ra. Mặc kệ giai mấy ca ca đều đón tiếp!
Lời Âu Dương vừa ra khỏi miệng, những tiếng la “ngông cuồng” từ trong Lăng Hoa biệt viện truyền ra. Cho dù là Mạch Thiên Nhai lúc này ánh mắt hắn nhìn phía Sở Tương Hợp đã thay đổi! Hắn không rõ tại sao Sở Tương Hợp lại dẫn người này đến đây! Một người nói năng tùy tiện như vậy, bị người ta hơi đả kích một chút đã quên tất cả người đều có thể tham gia hội võ tứ quốc sao?
Trong mắt Mạch Thiên Nhai, Âu Dương chẳng qua chỉ là tứ giai. Nhưng không ngờ hắn lại lớn tiếng nói người nào không phục đều có thể đứng ra! Vậy không phải đã khiêu khích với tất cả Lăng Hoa biệt viện sao? Không nói những người khác, chỉ riêng hai người Vương Phong Minh và Tiêu Vân Cận đều cao hơn hắn một giai. Nếu như hai người này ra tay, vậy hôm nay không chỉ có Âu Dương mất mặt, còn có cả Sở Tương Hợp đã Âu Dương tới nơi này.
Đám thiên tài này kính ngưỡng Sở Tương Hợp, tuy nhiên bọn họ cũng có kiêu ngạo của riêng mình. Nếu như chỉ bởi vì kính ngưỡng mà mất kiêu ngạo, bọn họ sao có thể được gọi là thiên tài?
- Được! Thật ra ta cũng muốn xem thử rốt cuộc ngươi có năng lực gì có thể ăn nói ngông cuồng như vậy! Hiện tại ta đại biểu Lăng Hoa biệt viện khiêu chiến với ngươi. Nếu như ngươi thua lập tức cút ra khỏi Lăng Hoa biệt viện cho ta!
Vương Phong Minh ngạo nghễ nhìn Âu Dương. Hắn tự cho mình đủ ngông cuồng, nhưng ngày hôm nay lại đụng phải một kẻ còn ngông cuồng hơn cả hắn. Điều này bảo hắn làm sao chịu được?
Khi Vương Phong Minh mở miệng, hắn không quên thoáng nhìn về phía Sở Tương Hợp. Vốn hắn cho rằng Sở Tương Hợp sẽ tức giận. Nhưng ai biết khi hắn nhìn về phía Sở Tương Hợp, trong mắt Sở Tương Hợp lại lộ vẻ hài hước!
Yêu Chiến Sĩ tứ giai không thể so với tam giai. Tam giai và tứ giai có thể nói là cách nhau một trời một vực. Bởi vì Yêu Chiến Sĩ tam giai không có cách nào chui xuống đất đi lại được. Nhưng Yêu Chiến Sĩ tứ giai đã có thể chui xuống đất đi lại. Tứ giai và ngũ giai tuy nhìn giống như chênh lệch một giai, trên thực tế mức độ chênh lệch không lớn như vậy. Đây chính là lý do tại sao có vài thiên tài sau khi đạt tới tứ giai có thể chiến đấu vượt giai. Điều này cũng là lý do tại sao Bì Ba một ngũ giai ở trên chiến trường đối kháng với Trịnh Công Danh là một lục giai, cho dù không địch lại cũng không bại.
Sở Tương Hợp nhìn Âu Dương. Hắn biết, Âu Dương cố ý làm như vậy! Nơi này tụ tập một đám thiên tài. Nếu như ngày hôm nay lấy phương thức nhún nhường tiến vào Lăng Hoa biệt viện, như vậy cho dù Sở Tương Hợp hắn đứng ra bảo đảm cho Âu Dương, những Âu Dương nhất định sẽ bị một đám thiên tài nghi ngờ. Loại người như hắn muốn dùng biện pháp này để gián tiếp nói cho mọi người biết, các ngươi đều là hàng lởm!
- Lục Tiên ngũ giai sao? Đừng tưởng rằng cao hơn một giai thì ngươi chính là thần! Muốn giết ngươi dễ như trở bàn tay!
Âu Dương nhìn Vương Phong Minh. Thật ra hắn có ý bắn chết hoàng tử này, nhưng ý nghĩ chỉ là ý nghĩ. Hắn không thể thực hiện được. Tuy nói giết Vương Phong Minh, tất nhiên có thể đạt được ngũ giai, nhưng thân phận của Vương Phong Minh không tầm thường. Giết một hoàng tử, cho dù là Sở Tương Hợp cũng sẽ gặp khó khăn.
- Ha ha ha ha! Các vị thấy chưa? Người này muốn chết, cũng không thể trách ta ra tay ác độc!
Vương Phong Minh hét lớn một tiếng. Cả người hắn đột ngột từ mặt đất bay về phía sân luyện võ của Lăng Hoa biệt viện.
Nhìn Vương Phong Minh bay về phía sân luyện võ, tất cả học sinh trong Lăng Hoa biệt viện đều liếc mắt nhìn Âu Dương một cái sau đó chen chúc tiến về hướng sân luyện võ!
Âu Dương liếc mắt nhìn Sở Tương Hợp một cái, cho hắn một ánh mắt ngươi yên tâm đi. Sau đó Âu Dương tháo Thứ Kiêu Cung từ phía sau lưng xuống. Giây phút Thứ Kiêu Cung nằm trong bàn tay hắn, lập tức hoàn thành yêu hóa. Âu Dương đã đạt đến trạng thái tốt nhất của mình. Ngày hôm nay hắn muốn ra oai phủ đầu đối với những gia hỏa tự cho mình là thiên tài này. Hắn muốn cho bọn họ biết, cho dù cấp độ của bọn họ lại cao hơn, cũng chỉ là nụ hoa trong nhà kính. Đụng phải mưa gió bọn họ ngoại trừ sẽ khóc sẽ nháo ra, còn có thể làm được gì!
- Quốc sư. . .
Mạch Thiên Nhai nhìn Âu Dương đi về phía sân luyện võ, hắn cảm thấy bất an đi tới bên cạnh Sở Tương Hợp. Hắn sợ Vương Phong Minh giận dữ sẽ chém chết người Sở Tương Hợp dẫ đến. Như vậy có khác nào đánh vào mặt Sở Tương Hợp. Nếu sự tình nháo lớn như vậy, sẽ không dễ thu thập!
- Yên tâm, Âu Dương sẽ không nặng tay. Phong Minh ngạo mạn quen rồi, cũng nên có người giết giết nhuệ khí của hắn. Tuy rằng Tiêu Vân Cận có thể ép Phong Minh một đầu, nhưng đáng tiếc Tiêu Vân Cận quá mức nội liễm. Ngày hôm nay có Âu Dương giáo huấn hắn một chút, cũng nhắc nhở hắn một chút!
Sở Tương Hợp mở miệng nói ra mấy câu, Mạch Thiên Nhai liền ngây ngẩn cả người. . .
Sở Tương Hợp căn bản không lo lắng cho Âu Dương! Hắn thật giống như đã nhận định Vương Phong Minh chắc chắn sẽ bại! Đây là chiến đấu vượt cấp! Vượt cấp còn có thể như vậy sao? Mạch Thiên Nhai bắt đầu nhắc nhở mình phải chú ý tới nhất cử nhất động của Âu Dương.
Hắn không phải là kẻ ngu ngốc. Người được Sở Tương Hợp dẫn đến, có thể kém cỏi sao? Nhưng chiến đấu vượt cấp còn có thể tin tưởng như vậy, rốt cuộc gia hoả này dựa vào cái gì!
- Đi thôi! Chúng ta cũng tới đó xem!
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của N4mPh0ng