08-08-2008, 01:06 AM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: May 2008
Bà i gởi: 548
Thá»i gian online: 1 ngà y 15 giá» 54 phút
Thanks: 0
Thanked 191 Times in 137 Posts
Chương 93: Dạy tà i nữ (P2)
Dịch giả: vicent
Biên dịch : Melly
Biên táºp: Melly
Nguồn: Tà ng Thư Viện
Lạc Ngưng còn chưa nói gì thì Uyển Doanh tiểu thư đã nhảy dựng lên trước, kêu lên:
- Ngươi nói linh tinh cái gì đó, bức há»a nà y rất tuyệt, má»i ngưá»i chúng ta Ä‘á»u công nháºn, ngay cả Tổng đốc đại nhân cÅ©ng tá»± mình khen thưởng.
Lâm Vãn Vinh trong lòng kỳ quái, chẳng nhẽ bức há»a nà y là do Uyển Doanh tiểu thư vẽ? Không giống a, tiểu nữ nà y tÃnh tình nóng như tiêu cay, là m sao có bút pháp tinh tế như váºy
Mặc kệ là ai vẽ, dù sao thì lá»i Ä‘á»u đã nói ra ngoà i miệng rồi, Lâm Vãn Vinh cÅ©ng không sợ cô ta cưá»i nói:
- Ta nói hắn là bại bút, tự nhiên có đạo lý của ta.
Lạc Ngưng mặt á»ng đỠnghiêm giá»ng:
- Lâm đại ca, xin huynh nói bức há»a nà y bại bút ở chá»— nà o?
Lâm Vãn Vinh thấy sắc mặt nà ng bừng bừng, lộ vẻ xấu hổ, lại thấy nét vẻ rất tỉ mĩ, chắc hẳn là thủ bút của nữ nhân, trong lòng cả kinh, cái nà y không phải do Lạc tà i nữ vẽ chứ?
Bên kia Uyển Doanh hừ nói:
- Lạc tá»· tá»·, hắn là ngưá»i thÃch nói báºy, tá»± dưng phê bình bức há»a cá»§a tá»·.
Nguyên lai tháºt sá»± là do Lạc Ngưng tiểu nữ nà y vẽ. Ngẫm lại, Lạc Ngưng được tôn là m Kim Lăng đệ nhất tà i nữ, cÅ©ng tá»± coi mình là kẻ thanh cao hÆ¡n ngưá»i, bây giá» dưới con mắt cá»§a bao nhiêu ngưá»i khác bị Lâm Tam dùng “ bại bút†hai chữ đơn giản để khái quát vá» bá»™ tác phẩm mà nà ng tá»± hà o, đả kÃch nà y to lá»›n ra sao, nà ng không khóc thà nh tiếng đã là cống gắng lắm rồi
Lâm Vãn Vinh khóc hay cưá»i cÅ©ng không xong, nha đầu ngươi sao không sá»›m nói, đối vá»›i Háºu công tá» rắm chó kia ta còn có thể lưu lại thể diện huống chi là nà ng. Bất quá Lạc Ngưng cá tÃnh cao ngạo, nà ng chÃnh là không muốn bởi vì quan hệ cá»§a mình và Lâm Vãn Vinh mà ảnh hưởng tá»›i cảm quan độc láºp cá»§a hắn.
Nhìn Lạc Ngưng cắn chặt môi, sắc mặt đỠbừng, Lâm Vãn Vinh thở dà i miệng thầm cầu khẩn, hết rồi, hết chê tà i tá» rồi chê tà i nữ, lão tá» tháºt là đã bị con trâu bị Ä‘eo ách mà .
- Lâm đại ca cứ nói đừng ngại, Lạc Ngưng rất muốn được nghe huynh chỉ ra lỗi sai.
Lạc Ngưng kiên cưá»ng nói.
- Lạc tiểu thư, bức há»a nà y cá»§a nà ng, vô luáºn là đưá»ng nét, bút pháp, góc độ Ä‘á»u là thượng thừa.
Lâm Vãn Vinh cho cá ăn tảo trước, rồi đổi giá»ng nói:
- Bất quá, lại cũng có chút quá tưởng tượng.
Nhìn bá»™ dạng ngưng thần lắng nghe cá»§a má»i ngưá»i, ngay cả Háºu Dược Bạch và Uyển Doanh Ä‘ang hừ hừ tức giáºn cÅ©ng lắng nghe. Lâm Vãn Vinh diá»…n giải tiép:
- Nhìn ngưá»i trên bức há»a nà y, vị lão giả nà y quần áo lam lÅ©, vừa nhìn liá»n biết là dân chúng tầm thưá»ng đến ấm no cÅ©ng chưa được thá»a mãn, có đúng hay không?
Lạc Ngưng nhẹ nhà ng gáºt đầu:
- Äúng váºy, ta muốn miêu tả má»™t nguá»i dân tầm thưá»ng lo lắng vá» tình hình nước lÅ©.
Lâm Vãn Vinh than vãn:
- Lạc tiểu thư, xuất phát Ä‘iểm cá»§a nà ng thì tốt, nhưng nà ng không biết lòng ngưá»i, không biết dân chúng. Nà ng đâu có phải chịu đựng sá»± gian khổ, căn bản là không rõ trong lòng dân chúng suy nghÄ© gì. Dân chúng cá»§a Äại Hoa chúng ta, trung thá»±c nhất, và cÅ©ng nói má»™t cách dá»… nghe nhất, chỉ cần nà ng để cho bá»n hỠăn no mặc ấm, cuá»™c sống vô lo, há» liá»n há»p nhau coi nà ng như phụ thân. Nhưng đồng thá»i, vá»›i thá»±c tại cá»§a bá»n há», nếu ngay cả cÆ¡m áo vẫn chưa đủ, bá»n há» phải lo tá»›i chuyện khác là m gì. Vấn đỠsinh tồn há» còn chưa biết là m sao, nà ng cho rằng há» nghÄ© suy vá» nước lÅ© sao. Lạc tiểu thư, nà ng cho rằng há» là thánh nhân lo cho nước lo cho dân sao? Sai rồi, sai lầm quá xa rồi. Ngưá»i có địa vị thấp, sinh tồn má»›i là nhu cầu lá»›n nhất, quốc gia cùng dân tá»™c, cách há» tá»›i mưá»i vạn tám ngà n dặm.
Tà i tá», tà i nữ ở đây hoà n toà n không có tiếng động, câm lặng không má»™t lá»i phản biện, bá»n há» Ä‘á»u chỉ biết cuá»™c sống công tá» tiểu thư, sao có thể từng trải nghiệm qua hoà n cảnh cá»§a dân chúng cấp thấp. Tưởng rằng ngưá»i trong thiên hạ Ä‘á»u như bá»n há», ăn no uống đủ, má»i việc Ä‘á»u vô sá»±, liá»n lo cho nước cho dân. Lâm Vãn Vinh diá»…n giải má»™t phen khiến cho há» cứng lưỡi, nhưng cÅ©ng không thể không thừa nháºn hắn nói có lý.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u không nói gì, kể cả ngưá»i xướng giá»ng phản đối Lâm Vãn Vinh từ trước đến nay là Uyển Doanh tiểu thư cÅ©ng có chút kÃnh nể liếc mắt nhìn hắn má»™t cái.
Lâm Vãn Vinh tâm tình nặng trÄ©u, tá»±a như bị đè ép bởi và i tảng đá lá»›n, mấy loại công tá» bá»™t nà y, không chỉ có ở Äại Hoa vương triá»u mà ngay cả ở kiếp trước cá»§a hắn cÅ©ng nhìn thấy không Ãt. Thoát ly hiện thá»±c, thoát ly quần chúng. Tháºt sá»± hảo huyá»n a.
Lạc Ngưng lấy bụng ta suy ra bụng ngưá»i, ban đầu nà ng cÅ©ng tháºt là kiêu ngạo tưởng rằng khi vẽ ra bức há»a nà y, tà i tá» tà i nữ chỉ còn biết ngợi khen,. Bây giá» suy nghÄ© lại thá»±c sá»± là đã sai rồi. Da bị thương tổn thì lông còn chá»— bám sao, bức há»a nà y láºp ý đã sai rồi, dùng hai từ bại bút đã là nhẹ, đây hoà n toà n là má»™t thứ phế phẩm.
Lạc Ngưng hốc mắt đỠlá»±ng, gắng hết sức chế trụ nước mắt. Từ lúc nà ng trưởng thà nh tá»›i nay, bởi vì tà i há»c xuất chúng hÆ¡n ngưá»i, được xưng là Kim Lăng đệ nhất tà i nữ, mặc dù cÅ©ng luôn cẩn tháºn khiêm nhưá»ng, nhưng trong lòng tá»± nhiên có Ä‘iểm tá»± hà o nho nhá». Lần nầy chÃnh là lần nà ng bị đả kÃch lá»›n nhất từ trước đến nay, tuy nà ng kiên cưá»ng, trước mặt má»i ngưá»i bị Lâm Vãn Vinh chê bai dù đã giảng giải cho thông suốt, lẽ nhiên cÅ©ng chịu ấm ức không Ãt.
- Nếu muốn vẽ nhân sinh, trước tiên phải vẽ lòng ngưá»i.
Nhìn bộ dạng như sắp ứa nước mắt của Lạc Ngưng, Lâm Vãn Vinh cảm khái thở dà i, nói tiếp:
- Äừng khóc, đừng khóc, ta có phương pháp bổ cứu.
Lạc Ngưng lau khóe mắt, hừ nói:
- Ai khóc chứ? Ngươi có cách gì sá»a nó.
Lâm Vãn Vinh lấy trong ngá»±c ra má»™t chiếc bút chì tá»± chế, cưá»i nói:
- Phải dựa và o bảo bối nà y của ra rồi.
Cái bút chì nà y, ngoại trừ Lạc Ngưng ra, những ngưá»i khác Ä‘á»u chưa thấy qua. Uyển Doanh tá»±a hồ quên cả sá»± bất đồng vá»›i Lâm Tam, mở miệng há»i:
- Lâm Tam, đây là cái gì?
Lâm Vãn Vinh mỉm cưá»i đáp:
- Äây là má»™t con ngá»±a Ä‘en cùng má»™t con ngá»±a trắng sau khi yêu nhau má»™t trăm năm hóa thà nh tro tà n, dùng tro cốt cá»§a chúng luyện chế mà thà nh, gá»i là bút chì.
Uyển Doanh nhất thá»i sá»ng sốt, “a†nhẹ má»™t tiếng, láºp tức hiểu ra, đây chÃnh là Lâm Tam chÆ¡i xá» mình. Tên nà y tháºt là xấu xa, đến lúc nà y còn nghÄ© ra chuyện đó, nà ng gắt nhẹ má»™t tiếng, không quay đầu nhìn hắn nhưng khóe mắt lại liếc nhìn động tác Lâm Vãn Vinh.
Lâm Vãn Vinh cầm bút chì,nhẹ nhà ng vẽ và i nét và o con mắt trong bức há»a, lại thêm mấy đưá»ng lên trên mặt, liá»n vá»— tay nói:
- Lạc tiểu thư, nà ng chiếu theo vết mỠcủa bút chì vẽ lại một lần đi.
Vết bút chì cá»±c nhạt, má»i ngưá»i liếc sÆ¡ và i lần cÅ©ng căn bản không phát hiện ra có cái gì cải biến, chỉ có Lạc Ngưng đã biết hắn không quen dùng bút lông. Bá»—ng nà ng “a†nhẹ má»™t tiếng, tay trái nắm cổ tay áo, tay phải vẽ theo theo nét má» trên bà n, nét ấn ký được hiện rõ lên.
Lúc bắt đầu, nà ng cÅ©ng không hiểu nhiá»u lắm nhưng cà ng vẽ cà ng ngạc nhiên, đến cuối cùng thần sắc bắt đầu hưng phấn, nét bút cà ng thêm tỉ mÄ©, tháºt lâu sau má»›i ngừng bút vẽ, cao hứng kêu lên:
- Lâm đại ca, ta hiểu rồi.
Má»i ngưá»i nhìn lại trên bà n đã thấy lão giả mặc quần áo lam lÅ©, trong mắt có chút u sầu, tất nhiên là đã phai nhạt Ä‘i rất nhiá»u, trên mặt lại thoáng hiện và i nét cưá»i.
NghÄ© lại những lá»i mà Lâm Vãn Vinh vừa má»›i nói,má»i ngưá»i có chút hiểu được. Dân chúng bần cùng trên đê sông nà y tuy là có chút khổ cá»±c, nhưng chung qui là vẫn đủ cÆ¡m ăn, tá»± nhiên có nụ cưá»i, trong mắt có ưu sầu cÅ©ng là lo lắng cho con đê khó chống lại được nước lÅ©. Äứng ở góc độ bá»n hỠđể suy nghÄ©, sợ rằng hằng năm hồng thá»§y đến thì hằng năm lại phải tu sá»a đê Ä‘iá»u.
Ngưá»i cưá»i mà trong mắt ứa lệ, đó là bức há»a mà được miêu tả chân tháºt nhất.
Sá»± tháºt là Lâm Vãn Vinh đối vá»›i cách sá»a sau nà y cÅ©ng không hà i lòng lắm, dùng bút pháp để phác lại bức há»a nà y chỉ có thể xem như khiên cưỡng thêm và o thôi .Nhưng những lá»i nói vừa rồi quá tà n nhẫn khiến cho Lạc Ngưng tiểu nữ kia xém rÆ¡i lệ, không thể là m gì hÆ¡n là cứu được bao nhiêu thì cứu bấy nhiêu.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u thở phà o, nói tháºt nha, bức há»a nà y cá»§a Lạc Ngưng, bút pháp kÄ© thuáºt khoáng đãng tinh thâm, lại là cảm xúc mà há»a nên, tháºt sá»± là khó là m được, nếu bị phế Ä‘i thì quá tiếc.Bây giỠđược cứu trở lại, tháºt là má»™t may mắn to lá»›n.
Uyển Doanh hừ một tiếng nói:
- Lâm Tam, ngươi đã chiếm được đại tiện nghi, má»›i vẻ má»™t hai đưá»ng bút mà bức há»a cá»§a Lạc tá»· tá»· coi như tÃnh là có cống hiến cá»§a ngươi rồi.
Ta xỉu mất, má»™t hai bút nà y là cả vấn Ä‘á», Äại tiểu thư nhà ngươi có bản lãnh thì sao không tá»›i mà xem?
Háºu Dược Bạch tuy nhìn ra Lâm Tam có chút há»a công, nhưng đối vá»›i cái cái bút chì kỹ xảo cá»§a hắn thì cưá»i nhạt khịt mÅ©i, thầm nghÄ© gã gia há»a kia cÅ©ng là kẻ tầm thưá»ng, bình há»a thì đúng là cao thá»§ nhưng há»™i há»a thá»§ pháp thì chỉ là hạng ngu ngÆ¡, lần sau có cÆ¡ há»™i liá»n cùng hắn so tà i vá» há»a công.
NÆ¡i nà y cÅ©ng chỉ có Lạc Ngưng hiểu được ý dụng cá»§a má»™t hai nét bút nà y cá»§a Lâm Vãn Vinh. Äảo mắt liá»n thay đổi ý cảnh cá»§a má»™t ngưá»i. Bức há»a nà y tÃnh là do bản thân ta hoà n thà nh sao!? Lạc Ngưng trong lòng vừa khổ sở vừa xúc động, cá»™ng vá»›i cả trăm phần cảm kÃch. Vá»™i và ng chuyển thân chạy Ä‘i.
Uyển Doanh vội và ng kêu lên một tiếng :
- Lạc tá»· tá»·, tá»· chạy Ä‘i đâu váºy.
Lạc Ngưng dừng lại má»™t chút nhưng không xoay ngưá»i lại, dịu dà ng nói:
- Uyển Doanh, các ngưá»i cứ vẽ tiếp Ä‘i, ta ra chá»— nà y thư giãn, sẽ quay vá» ngay thôi.
Uyển Doanh tức giáºn liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh má»™t cái nói:
- Äá»u là “chuyện tốt†do ngươi là m sao?
Lâm Vãn Vinh ngây ngốc thầm nghÄ©, cái đó và ta có quan hệ gì chứ. Nhìn bá»™ dạng tức giáºn cá»§a Uyển Doanh, Lâm Vãn Vinh cưá»i nói:
- Lúc trước có một con ngựa trắng yêu một con ngựa đen…
- Ngươi muốn chết a…..
Uyển Doanh kia đúng là vua bạo lá»±c, nghe hắn trêu chá»c mình, liá»n phi má»™t cước đá tá»›i,vừa mạnh vừa nhanh, cÅ©ng là muốn dồn hắn và o chá»— chết, khó trách có thể là m nữ bá»™ khoái.
Lâm Vãn Vinh lại không muốn dây dưa cùng vá»›i nà ng, co giò chạy thẳng, Ä‘i tá»›i phÃa dưới đê lá»›n được và i bước, Ä‘ang muốn tìm chá»— Ä‘i tiểu lại thấy má»™t thân ảnh xinh đẹp kiá»u mị ngồi thẳng trên mặt đất, ngẩn ngưá»i nhìn dòng sông Ä‘ang cuồn cuá»™n chảy.
Không thể nà o, bất quá chỉ phê bình và i câu thôi mà , tiểu nữ nà y cÅ©ng không nghÄ© ra như váºy, muốn nhảy sông à ? Lâm Vãn Vinh trong lòng kinh hãi vá»™i và ng kêu lên:
- Lạc tiểu thư, không nên nhảy a….
Lạc Ngưng vừa quay đầu lại nhìn đã thấy Lâm Vãn Vinh chạy dồn dáºp tá»›i, nà ng nhoẻn miệng cưá»i:
- Lâm đại ca, huynh nói cái gì váºy?
Lâm Vãn Vinh khuyên can:
- Lạc tiểu thư, nà ng ngà n vạn lần không nên nhảy, vừa rồi ta chỉ là nói đùa với nà ng, nà ng không nên bỠmặt sống chết nha.
Lạc Ngưng vừa thẹn vừa tức, buồn bực nói:
- Lâm đại ca, huynh nói cái gì đó, ta cứ tới nơi nà y là muốn nhảy sông sao?
- Thế thì tốt.
Lâm Vãn Vinh lau mồ hôi lạnh:
- Chỉ cần không nhảy sông, má»i thứ Ä‘á»u có thể thương lượng.
Lạc Ngưng nghÄ© ngưá»i có đôi khi thông minh vô cùng, lúc thì đầu óc như cái rá»… khô, thá»±c sá»± không có biện pháp vá»›i hắn, liá»n lui ra phÃa sau và i bước cách xa mép sông má»™t chút, cưá»i nói:
- Bây giỠhuynh yên tâm chưa.
Lâm Vãn Vinh không khách khà đặt mông ngồi bên cạnh nà ng nói:
- Là m ta sợ muốn chết, nguyên lai nà ng không nên nhảy xuống khúc sông kia. Lạc tiểu thư, ta nói vá»›i nà ng cái nà y, nước Trưá»ng Giang vừa đục vừa dÆ¡, muốn nhảy xuống thì ngà n vạn lần không nên chá»n chá»— nà y. Huyá»n VÅ© hồ nước trong vắt, phong cảnh lại hữu tình, nhảy hồ là thÃch hợp nhất.
Lạc Ngưng cưá»i liếc mắt má»™t cái đánh giá hắn, sẵng giá»ng:
- Lâm đại ca, huynh khuyên giải ngưá»i ta như váºy sao?
Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên nói:
- Khuyên giải? tại sao ta phải khuyên nà ng, nà ng là má»™t nữ tá» kiên cưá»ng, còn muốn có ngưá»i khuyên giải sao?
Lạc Ngưng thần sắc buồn bả:
- Lâm đại ca, huynh nói sai rồi. Lần nà y ta tháºt sá»± hiểu được bản thân mình rất kém cá»i.
Không nên nha, bất quá đây chỉ là má»™t đả kÃch nho nhá» mà thôi, như thế nà o khiến cho đại tà i nữ nà y tâm ý nguá»™i lạnh? Xem ra phải tăng cưá»ng giáo dục tháºt nhiá»u a.
Lạc Ngưng thở dà i ngồi ở bên hắn, nhà n nhã nhìn là n nước sông nói:
- Trước kia, ta nghÄ© bản thân cầm kỳ thi há»a, má»i thứ Ä‘á»u tinh thông, ngay cả nam tá» so vá»›i ta cÅ©ng không hÆ¡n, trong lòng rất là tá»± hà o. ChÃnh là sau khi thấy được câu đối ở Thá»±c Vi Tiên, trong lòng ta liá»n bị đả kÃch, hôm qua những lá»i Lâm đại ca nói và hôm nay chỉ Ä‘iểm vá» bức há»a, má»›i để cho ta biết đến ta bất quá chỉ là ếch ngồi đáy giếng. Ngay cả bầu trá»i có bao nhiêu tuổi rồi cÅ©ng không biết. Thà nh ra theo như lá»i cá»§a Lâm đại ca, ta thuở nhá» sinh trưởng là ngưá»i nhà quan, căn bản là không có tiếp xúc vá»›i dân chúng, kinh nghiệm và lịch duyệt Ä‘á»u thiếu má»™t cách đáng thương, lại còn tá»± cao tá»± đại như váºy, bây giá» bản thân ta nghÄ© có chút chán ghét chÃnh mình.
Tiểu nữ nà y tháºt khéo tá»± trách chÃnh mình, gặp phải ta tÃnh là nà ng xui xẻo rồi, bất quá phải bị roi vá»t má»›i có tiến bá»™, Lâm Vãn Vinh gáºt gáºt đầu:
- Lạc tiểu thư, nà ng là ngưá»i thà nh khẩn lại có lòng thương ngưá»i, má»i ngưá»i thÃch nà ng không kịp, như thế nà o lai chán ghét nà ng. Kiên trì theo Ä‘uổi ước mÆ¡ biết đâu đến lúc nà o đó sẽ đạt được. Vá» phần lịch duyệt, cÅ©ng không cần vá»™i, chá» nà ng tuổi lá»›n má»™t chút, nhiá»u kinh nghiệm má»™t chút thì sẽ tá»± hiểu được sá»± tình.
Lạc Ngưng liếc mắt nhìn hắn một cái:
- Lâm đại ca, ta nghÄ© tháºt kỳ quái, tuổi huynh rõ rà ng so vá»›i ta không lá»›n hÆ¡n bao nhiêu, nhưng vì sao hiểu được nhiá»u thứ như váºy, lại hiểu rõ lòng ngưá»i như thế?
Vấn đỠnà y đã không có cách trả lá»i nà o khác, Lâm Vãn Vinh ra vẻ trịnh trá»ng:
- Kỳ tháºt ta cÅ©ng tá»± há»i mình vấn đỠnà y, câu há»i nà y đối vá»›i cả má»™t thiên tà i như ta, tháºt sá»± cÅ©ng là má»™t chuyện nan giải.
Lạc Ngưng sá»ng sốt trong giây lát má»›i nháºn ra ý hà i hước cá»§a hắn, che cái miệng nhá» nhắn cưá»i khanh khách:
- Lâm đại ca, huynh nói chuyện không có chút nà o nghiêm chỉnh.
Lâm Vãn Vinh than vãn:
- Sá»± tháºt là váºy, ngoại trừ dùng từ thiên tà i để hình dung ta, tháºt sá»± ta tìm không được những từ khác.
Lạc Ngưng nhẹ giá»ng nói:
- Ta cũng nghĩ như thế.
Lâm Vãn Vinh ha ha cưá»i to, cô gái nà y cÅ©ng há»c xong tÃnh hà i hước cá»§a ta, tháºt là có ý tứ a.
Lạc Ngưng trên mặt có chút bối rối ngồi không yên, đứng dáºy nói:
- Lâm đại ca, ta đi vẽ tranh đây, huynh không cần lại theo ta nữa đâu,nếu không, ta lại muốn chết lần nữa đó.
Nà ng nói xong bá» chạy, tưởng tượng Lâm Vãn Vinh là quái thú hồng thá»§y váºy.
Chà , ta có đáng sợ như váºy không, nếu không phải ngươi má»i ta, ta má»›i là m cho chán ghét. Nói ná»a ngà y, gần như đã quên chuyện tiểu tiện, Ä‘ang định hà nh động, đã thấy bên cạnh đột nhiên hiện ra má»™t “ ngưá»i bùnâ€.
Trên mặt ngưá»i nà y toà n là bùn đất, bước Ä‘i nhẹ nhà ng, khuôn mặt có chút quen mắt,Lâm Vãn Vinh sá»ng sốt nói:
- Lạc đại nhân, là m sao ngà i thà nh ra như váºy.
Tà i sản của haitc
Chữ ký của haitc [B][CENTER][SIZE="3"][COLOR="Blue"]Thế gian Tình là gì?:00 (103):
[/COLOR][/SIZE][/CENTER][/B]
[B][CENTER][SIZE="5"][COLOR="DarkOrchid"]Phó Äảng Lưu Manh - [COLOR="Magenta"]Song Tu ÄÆ°á»ng Chá»§[/COLOR][/COLOR][/SIZE][/CENTER][/B]
09-08-2008, 12:24 AM
Tham gia: May 2008
Äến từ: 4vn
Bà i gởi: 179
Thá»i gian online: 41 giây
Thanks: 0
Thanked 12 Times in 12 Posts
Chương 94: Tự mình hại mình
Dịch: chudu
Biên dịch & biên táºp: chudu
Nguồn: Tà ng Thư Viện
Lạc Mẫn cưá»i cưá»i, xấu hổ nói:
- Ta vừa mới xuống dưới đê, không để ý khi đi trên bùn, thất thố rồi, thất thố rồi.
Lâm Vãn Vinh thấy lão già nà y khó mà e thẹn được, ha ha cưá»i nói:
- Ta thấy cũng không sao cả, chỉ là nếu tuần tra sỠmôn của đốc sát viện nhìn thấy bộ dạng nà y của ngà i, sợ là khó nói chuyện.
Lạc Mẫn nói:
- Ta khổ khổ sở sở như váºy là vì cái gì? Còn không phải là tạo phúc cho dân chúng tỉnh Giang Tô sao? Cho dù tuần sát ngá»± sá» có bẩm cáo ta lên trước mặt hoà ng thượng, ta cÅ©ng dám nói như váºy.
Lâm Vãn Vinh cưá»i nói:
- Bẩm cáo trước mặt hoà ng thượng sao? Ta thấy Lạc đại nhân chÃnh là đang chá» ngà y đó a, chỉ bằng và i câu nói nhẹ nhà ng song lại khiến cho hoà ng thượng thấy đại nhân yêu dân như con, Ä‘iá»u tốt như váºy đương nhiên là phải là m a.
Lâm Vãn Vinh đối vá»›i loại ngưá»i da mặt dà y như thế nà y không khá»i thầm khâm phục, lão hồ ly nói nghe quả tháºt hay, cái gì: “Tạo phúc cho dân chúng tỉnh Giang Tô.†Lâm Tam tuyệt đối không tin, chẳng qua đây chỉ là má»™t thá»§ Ä‘oạn để thăng quan mà thôi.
Lạc Mẫn biết không thể nà o gạt được hắn, cưá»i cưá»i nói:
- Không dối gạt Lâm lão đệ, ngươi nói quả thực cũng không phải là sai. Nhưng nếu có thể nhanh chóng thăng quan lại có thể tạo phúc cho dân chúng, há không phải là chuyện tốt sao, ta hà cớ gì lại không là m?
Lão Lạc nà y đối vá»›i Lâm Vãn Vinh cÅ©ng không phải là loại trống rá»—ng, nghÄ© lại con ngưá»i lúc thà nh niên ai không ôm ấp hoà i bão, chỉ là bây giá» khi lòng tham con ngưá»i ta trở nên to lá»›n thì cÅ©ng phải chấp nháºn rằng hoà i bão ngà y xưa dần mục ruá»—ng theo thá»i độ lá»›n cá»§a lòng tham.
Lạc Mẫn bảo Lạc Ngưng mang cho mình một bộ quan phục sạch sẽ, nhìn cách Lâm Vãn Vinh nhìn Lạc Ngưng, Lạc Mẫn nhẹ nhà ng nói với hắn:
- Lâm lão đệ, ngươi má»›i cùng Ngưng nhi đà m luáºn chuyện gì váºy? Ta thấy con nha đầu nà y sao có dáng vẻ rất cao hứng váºy.
Hắn lúc nà o từ Lâm công tá» hóa thà nh Lâm lão đệ váºy? Chỉ trong nháy mắt mà Lạc Mẫn đã thay đổi cách xưng hô, nhanh như trở bà n tay váºy. Song vá»›i da mặt dà y như hắn, Lâm Vãn Vinh nói:
- Cũng không có chuyện gì, chẳng qua là nói vỠcuộc sống của bá tánh mà thôi.
Lạc Mẫn dưá»ng như có chút không tin tưởng:
- Tháºt sá»± chỉ có váºy thôi sao?
Lâm Vãn Vinh cưá»i nói:
- Váºy ngưá»i nghÄ© chúng tôi nói vá» cái gì?
Cà ng nhìn Lạc Mẫn cà ng thấy hắn không giống cha ruá»™t cá»§a Lạc Ngưng chút nà o. Trưởng thà nh trong sá»± nuôi dưỡng như váºy là m sao có thể sinh ra má»™t nữ nhân đẹp như hoa thế nà y? Có lẽ hai tá»· đệ tiểu lạc Ä‘á»u là giống mẫu thân há» a.
Lạc Mẫn cất tiếng than, trong lòng bá»—ng chốc nhá»› vá» ngưá»i vợ quá cố cá»§a mình.
- Ngưng nhi lá»›n lên không chỉ giống mẫu thân nó vá» hình dáng mà còn cả tÃnh cách tương tá»±. Äá»™c láºp, lại có chá»§ kiến, phong cách rất thanh cao, ta cÅ©ng hiếm cùng nó nói chuyện.
Lâm Vãn Vinh cÅ©ng không hứng thú nghe hắn kể chuyện xưa liá»n và o thẳng vấn Ä‘á»:
- Lạc đại nhân, ngưá»i gá»i ta tá»›i đây không phải chỉ đơn giản nói những chuyện nà y chứ.
Lạc Mẫn cưá»i to rồi nói:
- Ta nói chuyện vá»›i lão đệ ngươi quả thá»±c rất sảng khoái, ngay cả chÃnh sá»± suýt chút nữa thì đã quên mất. Lâm lão đệ, ngươi xem việc đê phòng nà y có cảm giác ra sao?
Lâm Vãn Vinh có chút hồ đồ nói:
- Tốt mà , quy mô rất lá»›n, kÃch thước cà ng không vừa nên cần rất nhiá»u nhân lá»±c, nhìn thá»±c sá»± là rất náo nhiệt.
Lạc Mẫn cưá»i khổ nói:
- Chỉ có váºy thôi sao?
Lâm Vãn Vinh hÆ¡i kinh ngạc há»i:
- Äại nhân còn muốn ta biết thêm gì nữa?
Hồ ly đụng phải hồ ly, so vá» tÃnh nhẫn nại xem ra Lạc Mẫn có phần thua kém, lão nhịn không được nói:
- Không dối gạt lão đệ, ta hôm nay má»i lão đệ tá»›i đây là muốn phiá»n lão đệ giúp ta, đó là muốn nhá» ngươi nghÄ© cách xem là m thế nà o để nhanh chóng có đủ bạc.
Cũng biết lão hồ ly nà y không có hảo ý, quả nhiên là việc nà y. Lâm Vãn Vinh vẻ mặt kỳ quái nói:
- Kiếm bạc? Lạc đại nhân, ngưá»i là Giang Tô tổng đốc, trong tay nắm quyá»n tà i chánh, ngà i lại có thể lo lắng vì má»™t chút bạc đó sao?
Lạc Mẫn than vãn:
- Lão đệ ngươi có Ä‘iá»u không biết rồi, ta tuy là tổng đốc chức cao vá»ng trá»ng, nhưng thá»±c tế cÅ©ng phải vô cùng tháºn trá»ng. ‘Giang Nam phong, thiên hạ túc’ lá»i nà y thá»±c không sai, khi thu thuế hằng năm Giang Tô lúc nà o cÅ©ng là nÆ¡i ná»™p đủ trước. Bây giá» phương bắc không thái bình, sang năm lại có thể cùng Hồ nhân đại chiến, bên trong lại có mầm mống tai há»a Bạch Liên giáo, lợi dụng tiá»n tà i nÆ¡i nà y để phát triển. Ta tuy thu thuế má»™t tỉnh Giang Tô, nhưng toà n bá»™ phải ná»™p và o quốc khố, ngay má»™t chút tiá»n thừa quả thá»±c cÅ©ng không có.
Lá»i nà y cÅ©ng có chút đạo lý, Giang Tô tổng đốc lá»›n như váºy, không biết có bao nhiêu ngưá»i ham muốn ngồi và o chiếc ghế nà y. HÆ¡n nữa lúc nà y quốc khố quả thá»±c chịu không nổi, tiá»n không đủ chi, cÅ©ng bởi có nhiá»u lý do mà Giang Tô trở thà nh nguồn thu chÃnh.
Lạc Mẫn bất đắc dĩ nói, vẻ lo âu khắc sâu trên mặt.
- Năm nay việc chăm sóc đỠđiá»u cả tỉnh Giang Tô, bá»™ Há»™ tổng cá»™ng má»›i phát xuống má»™t vạn lượng bạc. Nhân tiện nói đến Kim Lăng thà nh, nếu không tranh thá»§ mùa đông tu sá»a đê Ä‘iá»u, tháng bốn tháng năm sang năm là mùa mưa dầm tiết thứ nhất, hồ Huyá»n VÅ© trà n đầy, hÆ¡n nữa trên Trưá»ng Giang nước lÅ© lại vá», đến lúc đó trong ngoà i Ä‘á»u ngáºp úng, thà nh huá»· ngưá»i mất, Ä‘iá»u nà y tuyệt đối không phải nói Ä‘iêu để doạ ngưá»i.
Lạc Mẫn kêu ca:
- Chỉ má»™t thà nh Kim Lăng nà y trị thuá»·, trên đê Trưá»ng Giang, má»—i ngà y cÅ©ng phải xuất ra trên hai ngà n lượng bạc. PhÃa trong Giang Tô cá»§a ta bá» sông hà ng ngà n dặm, chảy qua trên hai mươi mốt huyện, ngoại trừ Trưá»ng Giang hiểm yếu, còn có sông Hoà i, hồ Thái, hồ Hồng Trạch cần phải xá» lý. TÃnh ra, lại còn bị thiếu mất trên hai mươi vạn lượng bạc, như váºy bảo ta là m sao cho tốt đây?
Lâm Vãn Vinh suy tư một chút, nói:
- Lạc đại nhân, thứ lá»—i cho ta nói thẳng, kế sách trị thuá»· nà y, tuyệt đối không phải má»™t mai có thể hoà n thà nh, cháºm thì mưá»i năm, lâu thì trăm năm, sốt ruá»™t cÅ©ng không được.
Lạc Mẫn gáºt đầu đáp:
- Ta cÅ©ng biết vá»™i không được, nhưng mà ta không muốn lại dẫm và o vết xe đổ. Äại hồng thuá»· bốn năm trước, vì bảo vệ Kim Lăng, bị ép phải xả nước tại má»™t huyện ngoại thà nh trên thượng du, là m chìm ngáºp cả ngà n dặm ruá»™ng đồng mà u mỡ, ta tháºt sá»± là hổ thẹn vá»›i phụ lão Giang Tô a.
Äiá»u nà y cÅ©ng khó trách, hoá ra là có má»™t lần kinh nghiệm nặng ná», xả lÅ© trên thượng du, bảo vệ mục tiêu trá»ng yếu, đó là biện pháp khi không có biện pháp, bị lão bách tÃnh oán than cÅ©ng có thể hiểu được.
Lâm Vãn Vinh nói:
- Lạc đại nhân, ta rất bá»™i phục quyết tâm cá»§a ngưá»i. Chỉ là chuyện táºp trung ngân tệ, ngưá»i nên tìm sư gia trong phá»§ để thương lượng. Ta chỉ là má»™t gia Ä‘inh nhá» nhoi, cùng lắm là quản lý má»™t tá»u lâu, kiếm được chút tiá»n, nói vá»›i ta những lá»i nà y không có tác dụng.
Lạc Mẫn than vãn:
- Không gạt lão đệ, việc cần là m ta cÅ©ng đã là m rồi, quyên góp, các loại thá»§ Ä‘oạn ta Ä‘á»u đã áp dụng rồi, nhưng còn thiếu hÆ¡n mưá»i vạn lượng bạc, là m sao có thể bù được đây? Không có ngân lượng, việc đê Ä‘iá»u Trưá»ng Giang không quá và i ngà y nữa phải dừng lại rồi. Nếu không nhân lúc còn chưa sương giá mà không tu sá»a xong đê Ä‘iá»u, sang năm lÅ© tá»›i, chúng ta liá»n thúc thá»§ vô sách.
- Lâm lão đệ, Ngưng nhi từng đỠcáºp vá»›i ta, nói ngươi linh hoạt nhanh nhẹn, trước nay luôn tháo vát, nó đã từng nhá» ngươi giúp đỡ, cho nên ta má»›i mạo muá»™i má»i ngươi tá»›i, xin lão đệ ngươi giúp ta má»™t tay. Coi như là vì dân chúng Giang Tô mà là m phúc.
Lạc Mẫn nói rất thà nh ý, cuối cùng khiến Lâm Vãn Vinh cÅ©ng không nháºn ra đâu là tháºt giả nữa.
“ Ài, hoá ra nha đầu Lạc Ngưng kia giá»›i thiệu ta vá»›i lão gia nà ng. Nói lão tá» sở trưá»ng kiếm tiá»n. Chỉ là ta có thể là m. CÅ©ng không thể chỉ trong phút chốc được. ÄÆ°a ra cho ngươi mưá»i mấy vạn lượng bạc a? Nếu có bản lÄ©nh đó. Còn đứng đây nói chuyện vá»› vẩn sao, đã vá» thẳng nhà đếm bạc rồi Ä‘i chÆ¡i bá»i.†Lòng hắn tuy nghÄ© váºy nhưng bên ngoà i lại nói:
- Lạc đại nhân, ta không chức không quyá»n không tiá»n, là m thế nà o để giúp ngươi đây?
Lâm Vãn Vinh cưá»i khổ.
Lạc Mẫn tâng bốc nói:
- Không chức, không quyá»n, không tiá»n. Thế nhưng Lâm lão đệ, ngươi có thông minh tà i trÃ. Äiá»u nà y đúng là vạn lượng và ng cÅ©ng không mua được.
Thấy bá»™ dạng nà y cá»§a Lạc Mẫn, quả tháºt là đã cùng đưá»ng rồi, nếu không sẽ không tìm đủ má»i cách như váºy. Lâm Vãn Vinh lá»›n lên bên bá» sông, tất nhiên biết đê Ä‘iá»u đối vá»›i dân chúng bình thưá»ng có ý nghÄ©a như thế nà o, Lạc Mẫn bá»™ dạng quả tháºt là muốn là m má»™t thứ gì đó, hắn thở dà i, nói thầm: “Mẹ nó, chẳng lẽ quả thá»±c muốn ta là m đấng cứu thế má»™t lần sao?â€
Lâm Vãn Vinh đi đi lại lại trên con đê lớn, trầm tư không nói. Lạc Mẫn cũng không nói gì.
Bên kia Lạc Ngưng ngẩng đầu nhìn lại, nhìn hai ngưá»i ở trên bỠđê sắc mặt u sầu, nà ng ta lặng lẽ thở dà i:
- Chẳng lẽ ngay cả gian thương Lâm đại ca cũng không có biện pháp sao?
Lâm Vãn Vinh đi và i bước đột nhiên quay đầu lại vẻ mặt nghiêm chỉnh nói:
- Biện pháp thì ta có thể nghĩ giúp đại nhân, nhưng có thực hiện được hay không phải xem bản thân đại nhân có khả năng hay không?
Lạc Mẫn nhìn hắn vui vẻ nói:
- Ngưá»i cứ việc nói ra, Lạc Mẫn ta cÅ©ng không phải má»›i lần đầu gặp thất bại, có thêm má»™t lần nà y cÅ©ng đà nh chấp nháºn.
Lâm Vãn Vinh gáºt gáºt đầu, thầm nghÄ©: “Cái lão hồ ly nà y ngoại trừ lòng tham hÆ¡n lá»›n ra, lại thêm cái tÃnh gian xảo thì nhìn chung vẫn không còn khuyết Ä‘iểm nà o.†NghÄ© Ä‘oạn hắn lại há»i:
- Lạc đại nhân, việc sá»a chữa đê Ä‘iá»u nà y rốt cuá»™c cần bao nhiêu ngưá»i?
Lạc Mẫn trả lá»i:
- Cần Ãt nhất là ba ngà n tráng Ä‘inh. Xong số ngưá»i hiện nay thá»± sá»± đã dùng hết tiá»n lương rồi, nếu thuê thêm tráng Ä‘inh thì sẽ dẫn đến không đủ chi phÃ.
Lâm Vãn Vinh nói:
- Trả tiá»n để thuê thêm tráng Ä‘inh thì có thể là không được, nhưng chúng ta có thể sá» dụng được má»™t lá»±c lượng tráng Ä‘inh không phải trả tiá»n. Äại nhân tại sao lại không lợi dụng?
Lạc Mẫn nét mặt rạng rỡ:
- NÆ¡i nà o có loại tráng Ä‘inh như váºy
Lâm Vãn Vinh nhà n nhạt nói:
- Dưới tay chỉ huy sứ Giang Tô có mấy vạn binh mã, chỉ suốt ngà y ăn lương không là m gì, vì sao không cho bá»n há» Ä‘i tu bổ đê Ä‘iá»u.
Lạc Mẫn cả kinh thầm nghÄ©: “Lôi kéo cả binh lÃnh Ä‘i tu bổ đê Ä‘iá»u qua nhiên là má»™t ý nghÄ© lá»›n máºt. Trong lịch sá» Äại Hoa chưa từng có thông lệ nà y. Có thể được hay không?â€
Lạc Mẫn thở dà i nói:
- Ngươi không phải là ngưá»i trong quan trưá»ng nên có má»™t số sá»± việc ngươi không hiểu được. Giang Tô đô chỉ huy sứ Trình Äức mặt dù trên danh nghÄ©a là do ta quản lý, nhưng cho tá»›i bây giá» chưa từng nghe hiệu lệnh ta. Nếu muốn sá» dụng binh lÃnh cá»§a hắn ta sợ rằng có chút phiá»n phức.
Lâm Vãn Vinh lắc đầu nói:
- Äó là vấn đỠcá»§a đại nhân, ta chỉ giúp ngưá»i nghÄ© ra chá»§ ý thôi.
Lạc Mẫn khuôn mặt trở nên khó coi, nhÃu mà y. Lâm Vãn Vinh lác đầu cưá»i nói:
- Má»i việc Ä‘á»u tùy và o con ngưá»i. Nếu Trình Äức không chịu nghe lệnh cá»§a đại nhân, ngà i có thể tố cáo hắn. Những chuyện khác không cần phải nói chỉ nói tá»›i việc hắn không quan tâm đến sinh tá» cá»§a ngưá»i dân, ngà i có thể lên kinh tố cáo hắn trước mặt hoà ng thượng, tốt nhất là cho cả thiên hạ Ä‘á»u biết. Äể cho dân chúng cả Giang Tô Ä‘á»u biết. Nói không chừng ná»a đêm sẽ có ngưá»i đến cá»a nhà hắn Ä‘áºp phá.
Lạc Mẫn sao lại không hiểu ý tứ cá»§a hắn, chÃnh là muốn bôi nhá» danh tiếng cá»§a Trình Äức. Rồi thuáºn theo đó mà bôi nhá» danh tiếng cá»§a chá»§ tỠđằng sau hắn, ép cho chúng phải xuất binh tu bổ đê Ä‘iá»u.
Lạc Mẫn cắn răng nói:
- Như váºy, ngay tối hôm nay ta sẽ hạ lệnh cho Trình Äức đồng thá»i cấp báo tinh khẩn cho chuyên xa chạy ngà y tám trăm dặm cấp tốc vá» kinh thà nh. Äể hoà ng thượng ra chiếu.
Lâm Vãn Vinh nhẹ nhà ng nói:
- Lạc đại nhân nếu bất tuân theo luáºt thượng cấp thì theo hệ thống cá»§a Äại hoa thì xá» tá»™i gì.
- Nhẹ thì cách chức, nặng thì chém đầu.
Lâm Vãn Vinh như vô tình nói:
- Nếu đã như váºy, nếu ngà i dùng quyá»n binh bá»™ ra lệnh cho Trình Äức phái binh nếu hắn không tuân lệnh, ngà i có thể láºp tức trảm thá»§ hình như cÅ©ng không phải là quá đáng.
Lạc Mẫn trong lòng cả kinh: “Tên há» Lâm nà y trong lòng quả tháºt có chút ngoan độc.†Song bên ngoà i lại gáºt đầu nói:
- Chiếu theo luáºt cá»§a Äại hoa quả thá»±c có thể là m như váºy
Lâm Vãn Vinh cưá»i hắc hắc nói:
- Äại nhân vấn đỠnà y để lại cho ngà i suy xét. Có thể thà nh công hay không đà nh xem thá»±c lá»±c cá»§a ngà i. Ta không còn gì để nói. Chúng ta bà n sang chuyện khác.
Lạc Mẫn gáºt đầu nghÄ©: “Lúc nà y quả tháºt không còn cách nà o khác chỉ đà nh là m theo lá»i tên gian thương nà y. Nếu Trình Äức dám phản kháng sẽ rá»i và o cảnh vạn kiếp bất phục.â€
- Lạc đại nhân ngưá»i nháºn định trong Kim Lăng thà nh nà y nghá» nà o có thể dá»… kiếm tiá»n nhất?
Lạc Mẫn không cần suy nghĩ nói:
- Tá»u lâu!
Lâm Vãn Vinh nghe xong thiếu Ä‘iá»u há»™c máu: “Lão hồ ly nà y nÆ¡i nà o không nghÄ© lại nghÄ© đến tá»u lâu.†Hắn khe khẽ cưá»i:
- Lạc đại nhân chá»› nên nói giỡn, ở thà nh Kim Lăng nà y nÆ¡i dá»… kiếm tiá»n nhất thá»±c sá»± là thanh lâu. PhÃa ngoà i bá» Tần Hoà i, thanh lâu má»c như nấm sau mưa Ãt nhất cÅ©ng trên trăm, đây không phải là má» và ng sao. ÄÆ°Æ¡ng nhiên kỹ nữ thanh lâu bá»n há» chÃnh là dùng khuôn mặt và cÆ¡ thể để kinh doanh. Äây là loại kinh doanh không vốn, bao nhiêu bạc thu được Ä‘á»u trên tay bá»n há», đại nhân không lẽ lại không có cách thu lợi từ đây sao!!!
Lạc Mẫn trong mắt chợt lóe lên nói:
- Lá»i cá»§a lão đệ ý là muốn ta tăng thuế à ?
Lâm Vãn Vinh cưá»i nói:
- Không nhất định phải tăng thuế, có thể tạo ra thêm các loại thuế mà . Äại nhân, cả dãy Tần Hoà i kia không phải là tấc đất tấc và ng sao, ngà i có thể láºp thêm má»™t số loại thuế, từ thuế phòng ốc cho đến các loại thuế đất giá trị gia tăng, thuế phụ thu hà nh nghá»â€¦ Có thể nói là danh sách dà i dằng dặc. Bất quá đại nhân cần phải là m sao cho khéo.
ÄôÌi việc taÌ£o ra loaÌ£i thuÃªÌ mÆ¡Ìi Ä‘aÌnh trên thanh lâu quả thật râÌt laÌ€ coÌ lực hâÌp dẫn, nhưng cũng như theo lời Lâm Văn Vĩnh noÌi, tuy chỉ laÌ€ chaÌ£m vaÌ€o một phần nhỏ trong lợi iÌch của người dân, nhưng coÌ thể sẽ mang lâÌy nhiều danh tiêÌng vô cuÌ€ng xâÌu.
Lâm Văn Vĩnh thâÌy y do dự, thầm măÌng mâÌy lão hồ ly không muôÌn miÌ€nh trở thaÌ€nh tội nhân, laÌ£i muôÌn dân chuÌng xưng tuÌ£ng laÌ€ viÌ£ quan tôÌt, thiên haÌ£ laÌ£i coÌ tiện nghi Ä‘oÌ sao?
LaÌ£c Mẫn gật đầu noÌi:
- Lâm lão đệ noÌi thÃªÌ quaÌ coÌ Ä‘aÌ£o lyÌ râÌt lÆ¡Ìn, ta xem ra ngoaÌ€i thanh lâu, phaÌ€m laÌ€ ngaÌ€nh nghề naÌ€o coÌ lợi lÆ¡Ìn đều coÌ thể Ä‘aÌnh thuêÌ, như vậy phaÌ£m vi can thiệp cũng không quaÌ lÆ¡Ìn, coÌ thể dân chuÌng coÌ€n ủng hộ, lão đệ nghĩ sao?
Y vừa noÌi đôi măÌt hiÌ cũng liêÌc nhiÌ€n hăÌn một caÌi, trên mặt cũng coÌ một caÌi thâm yÌ.
Lâm Văn Vĩnh trong loÌ€ng nhảy dựng lên: “MeÌ£ noÌi, lão hồ ly naÌ€y sẽ không Ä‘aÌnh troÌ£ng thuÃªÌ vÆ¡Ìi hương thủy cuÌ€ng xà phòng của ta chưÌ? Hay, cuôÌi cuÌ€ng laÌ€ tự đặt tảng Ä‘aÌ cản chân miÌ€nh maÌ€.â€
LaÌ£c Mẫn như nhiÌ€n thâÌu tâm tư hăÌn, giảo hoaÌ£t cười noÌi:
- Lâm lão đệ, tửu lâu ngươi quả thật lợi nhuận vô cuÌ€ng lÆ¡Ìn, Tiêu gia cũng vừa mÆ¡Ìi vực dậy, thuÃªÌ naÌ€y hiện nay sẽ không Ä‘aÌnh lên đầu caÌc ngươi.
Lão hồ ly naÌ€y lâÌy mâÌt tiện nghi của ta, laÌ£i coÌ€n baÌn laÌ£i cho ta, Lâm Văn Vĩnh vừa bực maÌ€ laÌ£i vừa buồn cười, Ä‘ang muôÌn noÌi chuyện laÌ£i thâÌy LaÌ£c Ngưng Ä‘ang tự miÌ€nh bê hai taÌch traÌ€ hương minh tÆ¡Ìi, cười noÌi:
- Cha, Lâm Ä‘aÌ£i ca, caÌc người đều mệt mỏi, thôi thiÌ€ nhanh choÌng uôÌng một nguÌ£m traÌ€ nha.
ÄÆ°Æ¡Ì£c Lâm Văn Vĩnh chỉ Ä‘iểm, LaÌ£c Mẫn tâm tiÌ€nh thập phần vui vẻ, cầm cheÌn traÌ€ uôÌng một nguÌ£m noÌi:
- Ngưng nhi, Lâm công tử Ä‘iÌch thực vừa giuÌp cho ta một việc tôÌt.
LaÌ£c Ngưng mÆ¡Ìi vừa rồi thâÌy hoÌ£ cười noÌi vui vẻ, nên muôÌn tÆ¡Ìi tiÌ€m hiểu tin tưÌc, nghe thÃªÌ hân hoan noÌi:
- Thật vậy sao, Lâm đại ca?
Lâm Văn Vĩnh mỉm cười chưa noÌi, Ä‘ã nghe xa xa coÌ tiêÌng quaÌt măÌng vang tÆ¡Ìi.
Ba người vội nhiÌ€n laÌ£i, nguyên lai laÌ€ một dân phu Ä‘ang trên đê ước khoảng bôÌn, năm mươi tuổi, nghe noÌi taÌ€i tử tÆ¡Ìi hoÌ£a tranh, liền ra xem, vừa ra thiÌ€ laÌ€m rÆ¡i xuôÌng bưÌc tranh giang sÆ¡n Ä‘iểu khaÌm đồ của Hậu Dược BaÌ£ch trên baÌ€n, laÌ€m bưÌc tranh biÌ£ vấy bẩn.
Dân phu Ä‘oÌ chỉ một thảo dân giữa những hoÌ£a sư, gương mặt taÌi nhợt, hai chân run run, nhanh choÌng lau Ä‘i những dâÌu vêÌt Ä‘oÌ, nhưng caÌ€ng lau caÌ€ng laÌ€m lem luôÌt.
Lão nhân kia vừa quyÌ€ gôÌi vừa không ngừng dập đầu khoÌc roÌ€ng noÌi:
- Công tử, tiểu nhân không phải laÌ€ cÃ´Ì yÌ.
Võ sĩ yêu Ä‘ao, văn nhân yêu hoÌ£a, nay bưÌc giang sÆ¡n đồ chiÌnh laÌ€ đặc yÌ của Hậu Dược BaÌ£ch muôÌn lâÌy loÌ€ng LaÌ£c Ngưng maÌ€ hoÌ£a nên, biÌ£ một tên tiện dân hủy Ä‘i, sao coÌ thể không nổi noÌng, hăÌn hung hăng Ä‘aÌ một cươÌc thẳng vaÌ€o mặt của lão nhân, cả giận noÌi:
- Ngươi chỉ laÌ€ tiện dân, bưÌc tranh naÌ€y ngươi sao coÌ thể thưởng thưÌc?
A, Lâm Văn Vĩnh long vô cuÌ€ng tưÌc giận, liền lâÌy cheÌn traÌ€ dươÌi đâÌt, xông lên vaÌ€i bươÌc, tuÌm lâÌy một người, miệng kề saÌt tai người âÌy noÌi:
- Huynh đệ ngươi muôÌn coÌ baÌ£c không?
- MuôÌn.
Lâm Văn Vĩnh ruÌt trong người ra mười lượng baÌ£c, rồi cầm lâÌy cuÌ£c Ä‘aÌ Ä‘Æ°a hăÌn noÌi:
- Ta cho ngươi mười hai lượng, ngươi đi theo ta.
Người kia hỏi:
- ÄaÌ£i ca, người muôÌn laÌ€m giÌ€?
Lâm Văn Vĩnh nhiÌ€n Hậu Dược BaÌ£ch căÌn răng noÌi:
- Cho hăÌn một baÌ€i hoÌ£c.
[/B]
Tà i sản của jimmy19
Last edited by haitc; 09-08-2008 at 12:51 AM .
09-08-2008, 11:53 PM
Tham gia: May 2008
Äến từ: 4vn
Bà i gởi: 179
Thá»i gian online: 41 giây
Thanks: 0
Thanked 12 Times in 12 Posts
Chương 95: Tà i tỠkiêm lưu manh (P1)
Dịch: Nháºm Sương Bạch
Biên dịch & biên táºp: vandai79; Melly
Nguồn: Tà ng Thư Viện
Tên kia Ä‘ang ở độ tuổi trẻ, tÃnh tình hà o sảng, thấy báºc trưởng bối bị khi dá»…, sá»›m đã tức giáºn trong lòng. Bây giá» có ngưá»i xuất đầu, hắn láºp tức đáp:
- ÄÆ°á»£c, đại ca ta nghe lá»i ngươi. Nhưng bạc nà y ta không nháºn.
Lâm Vãn Vinh giơ ngón cái:
- Huynh đệ, ngươi đúng là một trang hảo hán.
Hắn vừa nói, vừa lấy bạc kia nhét và o ngưá»i gã.
***
Lão nhân kia Ä‘ang cúi đầu quỳ trên mặt đất, nước mắt, nước mÅ©i Ä‘ua nhau chảy xuống. Háºu Dược Bạch vẫn không buông tha, định đá má»™t cước và o mặt lão. Bá»—ng có tiếng động lá»›n trên bà n truyá»n tá»›i, lại nghe má»™t ngưá»i quát to:
- Ta chá»i tám Ä‘á»i tổ tông nhà ngươi.
Quay đầu nhìn, hắn thấy Lâm Vãn Vinh Ä‘ang nện má»™t tảng đá lá»›n lên mặt bà n, giang sÆ¡n Ä‘iểu khảm đồ liá»n bị lá»§ng má»™t lá»—.
- Ngươi, ngươi muốn là m gì?
Háºu Dược Bạch kinh hãi, tên gia Ä‘inh Lâm Tam nà y khà thế rất hung hãn, hắn cảm giác có chuyện không hay.
Lâm Vãn Vinh chá»i xong, chẳng nói chẳng rằng, đấm má»™t quyá»n thẳng và o mặt Háºu Dược Bạch.
Hắn cÅ©ng được coi là má»™t "cao thá»§" nên hiểu khá rõ các yếu quyết quyá»n cước, má»™t quyá»n nà y tuy vẫn chưa dùng tá»›i ná»™i lá»±c, nhưng cÅ©ng khiến loại công tỠẻo lả như Háºu Dược Bạch cÆ¡ hồ không chịu nổi.
Y không kịp phòng bị, còn chưa kịp hoà n hồn thì quyá»n cá»§a Lâm Tam đã đến nÆ¡i, trong đầu liá»n “ong†má»™t tiếng, bao nhiêu thức ăn trong ruá»™t như muốn trà o ra, ngã sấp trên mặt đất, lăn và i vòng má»›i ngừng lại được, mắt Ä‘en bầm như con hùng miêu (gấu mèo), trên mặt có và i vết xước, chảy cả máu mÅ©i.
Gã kia thấy Lâm Vãn Vinh đã động thá»§, liá»n không do dá»±, vÆ¡ lấy má»™t hòn đá, hung hăng ném và o đùi Háºu Dược Bạch là m y nhất thá»i hét má»™t tiếng thê thảm “ai nhaâ€.
“Thống khoái, con mẹ nó, tháºt là thống khoái!†Lâm Vãn Vinh lá»›n tiếng nói:
- Äánh tên tà i tá» chó má nà y, con bà nó, tháºt quá sướng.
Hôm qua nữ nhân cùng tà i tá» trong thư viện thấy Lâm Vãn Vinh còn giảng đạo lý, hôm nay lại nhìn hắn thô lá»— bạo lá»±c như váºy, trong lòng Ä‘á»u giáºt mình. Ngưá»i nà y rốt cuá»™c là tà i tá» hay lưu manh?
Lâm Vãn Vinh không quản bá»n há» nghÄ© như thế nà o. “Thấy sá»± việc như váºy trước mắt mà không ra tay thì đâu phải đức tÃnh xưa nay cá»§a ta. Lão tỠđến nÆ¡i nà y liệu còn có ý nghÄ©a gì nữa chứ?â€
- Háºu công tá»â€¦
Vừa rồi Uyển Doanh ở đằng xa, không kịp cứu trợ, thấy Háºu công tá» bị đánh liá»n vá»™i và ng vá»t tá»›i, ngăn Lâm Vãn Vinh lại:
- Lâm Tam, ngươi muốn là m gì?
Mặt Lâm Vãn Vinh không chút biến sắc, nhìn nà ng rồi lạnh lùng nói:
- Uyển Doanh tiểu thư, chẳng lẽ ngươi không có thấy ta đang đánh đầu heo sao.
Uyển Doanh tức giáºn cà nh hông:
- Ngươi... trước mặt má»i ngưá»i ngươi đánh Háºu công tá», liệu có còn vương pháp hay không? Ta phải bắt ngươi vá» nha môn.
- Vương pháp? Uyển Doanh tiểu thư, ngươi có biết vì cái gì mà định ra vương pháp không?
Lâm Vãn Vinh khẽ cưá»i nói.
- Vì cái gì?
- Äịnh ra vương pháp để là m gì, không phải vì “bao che†nên má»›i đưa ra đấy chứ?
Lâm Vãn Vinh cưá»i nói.
- Ngươi tháºt ngang ngược.
Uyển Doanh cả giáºn.
Trong mắt Lâm Vãn Vinh hiện lên một tia hà n quang:
- Uyển Doanh tiểu thư, má»›i vừa rồi há» Hầu nà y đánh ngưá»i khác, ngươi vì sao không đến tuyên giảng vương pháp? Bây giá» lại giảng vương pháp cho ta, con mẹ nó, tháºt là buồn cưá»i.
Hắn xuất lá»i tục tÄ©u, lại đánh ngưá»i, so vá»›i biểu hiện hôm qua tại thư viện hoà n toà n khác biệt, Uyển Doanh thốt nhiên giáºn dữ:
- Lâm Tam, ngươi coi rẻ vương pháp, đánh Háºu công tá», ta nhất định phải bắt ngươi.
Lâm Vãn Vinh trừng mắt, tức giáºn nói:
- Ngươi cút ngay.
Trong cÆ¡n thịnh ná», hắn cá»±c kì có khà thế, Uyển Doanh bị dá»a cho nhẩy đựng lên, không ý thức được lùi vá» phÃa sau má»™t bước. Nà ng ta chợt tỉnh ngá»™, quát lên:
- Lâm Tam, ta là bộ khoái của nha môn, ngươi dám chống lại ta sao?
Lâm Vãn Vinh căn bản không là gì tá»›i, nhanh chóng băng qua nà ng ta, tiến vá» phÃa Háºu Dược Bạch.
Háºu Dược Bạch vá»™i và ng lui lại, vướng phải thà nh ghế phÃa sau, ngay cả máu mÅ©i cÅ©ng không lau, hoảng hốt nói:
- Lâm Tam, ngươi muốn gì? Ta không sợ ngươi đâu, ta là ngưá»i có há»c, không thèm động thá»§ vá»›i má»™t kẻ thất há»c hèn hạ như ngươi.
- Có há»c cái con mẹ ngươi.
Lâm Vãn Vinh tiến lên má»™t bước, đến cạnh chiếc bà n rồi tung ra má»™t cước, Háºu Dược Bạch hoảng sợ, vá»™i và ng lùi ra phÃa sau, chân vấp phải má»™t tảng đá, ngã sấp mặt xuống đất.
Lâm Vãn Vinh dẫm chân lên mông hắn nói:
- Háºu công tá», giẫm lên ngưá»i khác tháºt thoái mái, phải không?
Sau lưng hắn bá»—ng có tiếng quyá»n phong truyá»n lại, Uyển Doanh thấy Lâm Vãn Vinh quá ngạo mạn, buá»™c phải ra tay cứu, tiến tá»›i đánh ngưá»i.
Cho tá»›i lúc nà y, Lâm Vãn Vinh không có chút hảo cảm nà o vá»›i Uyển Doanh. Äang cÆ¡n giáºn dữ, tay hắn liá»n giÆ¡ lên nắm lấy cổ tay cá»§a nà ng ta, xoay nhẹ má»™t cái, Uyển Doanh liá»n kêu “a†má»™t tiếng Ä‘au đớn.
- Äừng tưởng rằng dá»… dà ng khi dá»… má»i ngưá»i.
Lâm Vãn Vinh lạnh lùng nói rồi đẩy ra, Uyển Doanh liá»n lảo đảo lùi lại mấy bước. Hắn không thèm nhìn Uyển Doanh, quay đầu vá» phÃa lão nhân má»›i bị đánh:
- Vị đại thúc nà y, tên kia vừa đá ngươi phải không?
Lão nhân thấy hắn so vá»›i Hầu công tá» còn hung hãn hÆ¡n, liá»n run rẩy, vá»™i nói:
- Công tá», tiểu nhân không dám.
Lâm Vãn Vinh hiểu được lòng lão, cÅ©ng không muốn ép, chuyển hướng nhìn má»i ngưá»i xung quanh nói:
- Má»i ngưá»i nghe đây, ai tiến lên đá tên há» Háºu nà y má»™t cước, ta liá»n cho kẻ đó má»™t lượng bạc.
Má»™t lượng bạc, Ä‘Ãch thá»±c rất có sức mê hoặc, Háºu Dược Bạch cả giáºn nói:
- Lâm Tam, ngươi dám?
- Thiên hạ nà y, chỉ có cha mẹ ta là ta không dám động đến thôi.
Lâm Vãn Vinh cưá»i "hắc hắc" nói.
Tiểu tá» bên cạnh đã hiểu "cách chÆ¡i" cá»§a Lâm Vãn Vinh, liá»n tiến lên phÃa trước, hung hăng đá má»™t cái và o ngưá»i Háºu Dược Bạch. Lâm Vãn Vinh cưá»i “ha ha†xuất ra má»™t lượng bạc cho hắn.
Có ngưá»i Ä‘i đầu, má»i ngưá»i Ä‘á»u sẽ là m theo, láºp tức có hai ngưá»i vá»t tá»›i, Háºu Dược Bạch cả kinh kêu lên:
- Lâm Tam, tên ác tặc nà y. Ã…
Lâm Vãn Vinh đang lúc cao hứng thưởng bạc, thấy Uyển Doanh chưa từ bỠý định, chuẩn bị lao đến, hung hăng nhìn hắn rồi hét lên:
- Lâm Tam, hôm nay ngươi tác oai tác quái, ta bắt ngươi vỠnha môn. Ta mà không là m được việc đó thì không phải là Uyển Doanh.
Lâm Vãn Vinh khinh khỉnh cưá»i:
- Ngươi muốn tá»›i bắt ta sao? Bất quá ta nhắc ngươi má»™t chút, nếu muốn bắt, ngươi hãy bắt Háºu Dược Bạch trước Ä‘i, hắc hắc.
Hắn nói không sai, Háºu Dược Bạch đánh ngưá»i trước, má»i ngưá»i Ä‘á»u đã nhìn thấy. Như váºy bắt buá»™c phải bắt y trước.
Thấy Uyển Doanh thẫn thá», Lâm Vãn Vinh “hắc hắc†nói:
Dân tâm bất khả khi. Dân tâm bất khả vũ (1), ngươi muốn bắt ta là bắt sao, phải có bổn sự nghe.
Háºu Dược Bạch bị ngưá»i ta đá mấy cái, Ä‘au đớn nhảy đựng lên, không ngừng rên rÄ©, nhưng xung quanh cÅ©ng không có ai tá»›i ngăn trở. Lạc Ngưng ở phÃa xa thấy Lâm Vãn Vinh biểu diá»…n má»™t mà n, vừa buồn cưá»i, vừa kÃnh nể. Tại cái nÆ¡i mà "dân không dám đấu quan" nà y, Lâm Vãn Vinh phải có dÅ©ng khà rất lá»›n má»›i dám là m váºy.
Lạc Ngưng thân ở gia đình quan viên, nhưng tấm lòng lại vô cùng lương thiện, đôn háºu. Từ việc nà ng trợ giúp cô nhi, có thể thấy được Ä‘iá»u nà y. Sá»± việc vừa rồi Ä‘á»u diá»…n ra trước mắt nà ng, Háºu Dược Bạch quả tháºt đã khi dá»… ngưá»i ta quá đáng. Nà ng cố ý đứng qua má»™t bên, thÃch thú quan sát Lâm Vãn Vinh thu tháºp hắn.
- Cha, lần nà y ngưá»i cần phải giúp đỡ Lâm đại ca.
Lạc Ngưng biết thân thế cá»§a Háºu công tá», cha hắn là phá»§ doãn Kim Lăng, thế lá»±c tá»± nhiên không vừa.
(1) - Không thể coi thương lòng dân, không thể dùng vÅ© lá»±c để lấy lòng dân (tá»± luáºn)
Tà i sản của jimmy19
Last edited by hoangcongthanh; 01-10-2008 at 11:49 PM .
10-08-2008, 01:10 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: May 2008
Bà i gởi: 548
Thá»i gian online: 1 ngà y 15 giá» 54 phút
Thanks: 0
Thanked 191 Times in 137 Posts
Chương 95: Tà i tỠkiêm lưu manh (Phần cuối)
Dịch: Nháºm Sương Bạch
Biên dịch: vandai79; Melly
Biên táºp: vandai79
Nguồn: Tà ng Thư Viện
Vẻ mặt Lạc Mẫn Ä‘au khổ cưá»i:
- Con không thấy Tiểu Lâm ngạo mạn như váºy sao, có lẽ hắn đã sá»›m biết ta sẽ giúp hắn nên chẳng chút sợ hãi, còn đợi con tá»›i cứu nữa? Tiểu Lâm nà y, tháºt là má»™t tên hồ ly giảo hoạt.
Lạc Ngưng nghÄ© tá»›i hình dáng ná»a tà i tá» ná»a lưu manh cá»§a Lâm Vãn Vinh, nhịn không được, duyên dáng báºt cưá»i. Gã gian thương nà y quả nhiên đã sá»›m nắm chắc rồi má»›i ra tay xuất thá»§. Có lẽ hắn biết trước mình không cần lụy cÅ©ng khiến phụ thân nà ng phải tương trợ. Hai chá»§ ý nà y cá»§a Lâm Vãn Vinh quả là đáng giá hÆ¡n cả ngà n và ng.
Lạc Mẫn thấy Lạc Ngưng cưá»i duyên, rốt cục nhịn không được, há»i:
- Ngưng nhi, ngươi đối với Lâm Vãn Vinh nà y có chút hảo cảm sao?
Lạc Ngưng trên mặt đỠbừng, lắc đầu cưá»i nói:
- Phụ thân, ngưá»i nghÄ© sai rồi, con chỉ khâm phục há»c thức cùng sá»± can đảm cá»§a Lâm đại ca. Thấy hắn là má»™t ngưá»i cÅ©ng rất thú vị. Còn chuyện nam nữ con tạm thá»i không nói đến.
Lạc Mẫn là ngưá»i tinh minh, không nhịn được, cưá»i nói:
- Ta biết, Ngưng nhi cá»§a chúng ta mà tuyển lang quân thì “văn có thể là m tể tướng, võ có thể kháng địch, văn võ toà n tà iâ€, có phải thế không?
Lạc Ngưng bị lão nói đúng tâm sá»±, sắc mặt đỠbừng gáºt gáºt đầu, đột nhiên nghÄ©: “vá»›i tà i há»c cá»§a gian thương há» Lâm nà y, Ä‘i là m tể tướng phá»ng chừng cÅ©ng có thể được, chỉ là việc kháng địch kia, hiển nhiên là không có khả năngâ€, liá»n thở dà i.
Uyển Doanh thấy Háºu công tá» liên tục phải chịu đòn cá»±c kì khổ sở, bản thân lại bị Lâm Vãn Vinh cản lại, má»™t chút giúp đỡ cÅ©ng không được. Äang lo lắng thì thấy Lạc Ngưng Ä‘i tá»›i, nà ng vui mừng, vá»™i kêu lên:
- Lạc tá»· tá»· mau tá»›i đây, Lâm Tam Ä‘ang khi dá»… Háºu công tá» nà y.
“Chỉ là khi dá»… thôi sao? Lão tỠđã đánh đến thống khoái†Lâm Vãn Vinh thầm nghÄ©. Bây giá» hắn không có chút cố kị gì, đã có Lạc Mẫn lão hồ ly là m chá»— dá»±a. Trên đất Giang Tô nà y tháºt không thể tìm ra ngưá»i khiến hắn sợ hãi.
Lạc Ngưng Ä‘i tá»›i, tá» vẻ khó hiểu há»i Uyển Doanh:
- Sao lại thế nà y?
Uyển Doanh láºp tức phân bua sá»± tình má»™t lượt, đương nhiên đối vá»›i việc Háºu Dược Bạch hà nh hung thì nói qua loa, mà vá»›i “tá»™i ác†cá»§a Lâm Vãn Vinh lai đặc biệt kÄ© cà ng, lại đưa cổ tay bị Lâm Vãn Vinh bóp đỠcho Lạc Ngưng xem.
Lạc Ngưng thầm nghÄ© Háºu Dược Bạch kia tháºt đã chịu nhiá»u khổ Ä‘au, tá» vẻ ngạc nhiên nói:
- Uyển Doanh, ngươi nói Lâm đại ca là m cà n há»? Ngươi không phải là hảo thá»§ cá»§a Kim Lăng phá»§, võ công cao cưá»ng, sao lại bị là m ra thế nà y?
Lâm Vãn Vinh nghe được, trong lòng cưá»i thầm, quyá»n pháp cá»§a Uyển nha đầu đúng là loại võ công hoa mỹ, đẹp mắt nhưng không dùng được, là m sao mà xưng là hảo thá»§?
Trên mặt Uyển Doanh có chút ý tứ không tốt, vội nói:
- Ta không phòng bị, má»›i bị hắn là m ra như váºy. Lạc tá»· tá»·, chúng ta cứu Háºu công tá» trước, ta thấy công tỠđã không chịu được nữa rồi.
Lạc Ngưng nghiêm nghị nói:
- Uyển Doanh, Háºu công tỠđã động thá»§ đánh ngưá»i trước. Việc nà y xem ra cÅ©ng quan hệ lá»›n tá»›i Háºu công tá». Kim Lăng phá»§ là m việc công không thể vì tư tình.
Lâm Vãn Vinh cuá»i ha ha, hướng vá» Lạc Ngưng nháy mắt. "Tiểu nữ nà y rút cục cÅ©ng là ủng há»™ ta."
Uyển Doanh gáºt gáºt đầu nói:
- Tốt lắm, ta bắt cả hai vỠnha môn.
Lạc Ngưng nói với Lâm Vãn Vinh:
- Lâm đại ca, Háºu công tá» coi như là đã chịu đủ Ä‘au khổ, ngươi xem tiếp theo nên là m gì?
Uyển Doanh nghe giá»ng Ä‘iệu cá»§a Lạc Ngưng vẫn khách khà vá»›i tên lưu manh nà y như váºy liá»n bÄ©u môi, hung hăng nhìn Lâm Vãn Vinh.
Lâm Vãn Vinh cưá»i hắc hắc nói:
- Việc nà y muốn đà m phán cÅ©ng dá»… thôi, kêu Háºu công tá» hướng vá» lão bá kia xin lá»—i, bồi thưá»ng dược phà cho lão, cá»™ng phà tổn thất tinh thần cùng phà tổn “thanh xuân†là hai trăm lượng bạc, ta sẽ buông tha cho hắn.
Hai danh mục trước còn nghe được, danh mục thứ ba khiến Uyển Doanh chịu không nổi, bĩu môi nói:
- Cái gì mà phà tổn “thanh xuânâ€, lão nhân kia đã nhiá»u tuổi rồi mà .
Lâm Vãn Vinh trừng mắt nói:
- Ta nói phà tổn “thanh xuân†thì là phà tổn “thanh xuânâ€, là m sao? Lão bá nà y nhiá»u tuổi như váºy, bị “hầu tá»â€ đánh má»™t tráºn, tổn tất nhiá»u Ãt bao nhiêu quang anh, bao nhiêu “thanh xuânâ€, cái đó có thể xá» dụng tiá»n trả giá sao?
- “Hầu tá»â€ cái gì?
Uyển Doanh cả giáºn nói:
- Háºu Dược Bạch công tá» nói cho dá»… nghe là “hầu tá».â€
Lâm Vãn Vinh cưá»i hắc hắc
- Ngươi…
Uyển Doanh muốn động thủ nhưng Lạc Ngưng vội và ng giữ nà ng lại nói:
- Ngươi mau cùng Háºu công tỠđáp ứng Ä‘iá»u kiện Ä‘i, cháºm chút nữa là lại chịu thêm Ä‘au khổ.
Lúc nà y Uyển Doanh đã biết gặp phải tên lưu manh. Trong lúc bất lợi chỉ đà nh “hừ†má»™t tiếng, vá»™i đến chá»— Háºu công tá» nói Ä‘iá»u kiện.
Lâm Vãn Vinh vô tư nói:
- Lần nà y được đánh tháºt là thoải mái. Lạc tiểu thư, việc nà y Lạc đại nhân có thể là m ổn thá»a, phải váºy không? Nhá» tiểu thư chuyển cáo lá»i cảm tạ cá»§a ta đối vá»›i lão nhân gia.
Äây là loại ngưá»i nà o? Lạc Ngưng liếc mắt nhìn hắn, hắn cùng phụ thân nà ng quá giống nhau, Ä‘á»u là hồ ly thà nh tinh. Lúc nà o cÅ©ng không chịu thiệt.
Trong chốc lát, Uyển Doanh tiểu thư đi tới, ấp úng nói:
- Háºu công tỠđáp ứng bồi thưá»ng bạc, nhưng việc xin lá»—i kia…
Lâm Vãn Vinh hiểu được ý tứ cá»§a nà ng, kêu má»™t phú quý công tá» hướng tá»›i má»™t thưá»ng dân xin lá»—i, vá»›i loại tà i tá» yêu quý thể diện như hắn quả thá»±c còn Ä‘au khổ hÆ¡n mất mạng.
Lâm Vãn Vinh cưá»i lạnh nói:
- Không xin lá»—i tháºt không? Dù sao ta vẫn còn trên ngưá»i ngân phiếu mấy trăm lượng, còn đủ đánh nữa. Các huynh đệ cứ tiếp tục đánh, bây giá» ta tăng giá. Äá má»™t cước 1 lượng 5 tiá»n, hãy đánh cho hắn "khóc cha kêu mẹ, mông Ä‘Ãt nở hoa". Con bà hắn, phải để cho hắn biết tư vị cá»§a ngưá»i hay bị khi dá»….
Nghe hắn xuất khẩu cuồng ngôn thô ngữ, tÃnh lưu manh hiện ra, Lạc Ngưng nghÄ© tháºt buồn cưá»i, nhưng lại có chút thân thiết.
Uyển Doanh lại có cảm giác không tốt, ngưá»i nà y ngâm thÆ¡ đối chữ, thi há»a song tà i nhưng hết lần nà y tá»›i lần khác lại biểu lá»™ tÃnh du côn. Tà i tá» kiêm lưu manh, gá»i hắn như váºy tháºt không sai.
Trong lúc Uyển Doanh lại Ä‘i bà n Ä‘iá»u kiện vá»›i Háºu Dược Bạch, Lạc Ngưng thở dà i nói:
- Lâm đại ca, như váºy có phải có chút quá đáng không?
Lâm Vãn Vinh lắc đầu nói:
- Lạc tiểu thư, tôn nghiêm cá»§a má»™t ngưá»i trong mắt ta là vô giá. Háºu công tỠđạp lên tôn nghiêm cá»§a ngưá»i khác, hắn tá»± nhiên phải dùng tôn nghiêm cá»§a hắn bồi hoà n, cái nà y là rất công bình.
Sau đó Uyển Doanh lại tá»›i, đương nhiên là Háºu công tỠđã đáp ứng Ä‘iá»u kiện.
Äá»™t nhiên Lâm Vãn Vinh gá»i nà ng lại nói:
- Uyển Doanh tiểu thư, má»i ngươi chuyển cáo vá»›i Háºu công tá», nếu hắn dám trả thù những ngưá»i đã đánh hắn, hôm nay ta đối xá» vá»›i hắn thế nà o thì ngà y sau thá»§ Ä‘oạn sẽ tăng gấp mưá»i lần, không tin kêu hắn thá» xem.
- Há» Lâm kia, ta là bá»™ khoái Kim Lăng, ngươi uy hiếp trắng trợn như váºy, ngà y sau ta nhất định phải bắt ngươi.
Uyển Doanh đã chịu không Ãt tức giáºn, lại nghe hắn khoa trương, nhịn không được nhảy dá»±ng lên.
- Bắt ta ư, còn chưa đến lượt ngươi nói chuyện.
PhÃa sau Lâm Vãn Vinh có má»™t tòa địa sÆ¡n tháºt to, như thế nà o lại sợ nha đầu kia uy hiếp:
- Ngươi chuyển lá»i nà y cho Háºu công tá», bằng không từ nay vá» sau phát sinh sá»± kiện bất hạnh gì, đừng trách ta không có nhắc nhở trước.
Lưu manh đúng là lưu manh, Lâm Vãn Vinh từ trong ngá»±c lấy ra má»™t táºp ngân phiếu đếm đếm, Uyển Doanh lá»a giáºn trùng trùng rá»i Ä‘i.
Lạc Ngưng thấy hắn lấy sấp ngân phiếu ra, ngoại trừ hai đầu là tháºt, ở giữa Ä‘á»u là kẹp miếng “da trâuâ€, láºp tức cưá»i khách khách nói:
- Lâm đại ca "rơi đồ" rồi.
Lâm Vãn Vinh nhìn thoáng qua, cưá»i ha ha nói:
- Tháºt tệ, hôm nay Ä‘i vá»™i không cầm theo ngân phiếu, đà nh phải dùng chút bạc vụn nà y, lần sau ta sẽ "đốt" ngân phiếu để thay bạc váºy.
Lạc Ngưng thầm nghÄ©, đúng là “thổi da bòâ€, cho dù ngươi có mang tá»›i má»™t đấu và ng thì ngân phiếu kia ngươi há có thể "đốt" sao?
PhÃa bên kia bá»—ng truyá»n đến má»™t tráºn hoan hô, hai ngưá»i ngẩng đầu nhìn thì thấy Háºu công tá» cắn răng cúi đầu nháºn sai và đưa cho lão nhân ngân phiếu hai trăm lượng. Lão đó căng thẳng tiếp nháºn ngân phiếu, nhinf vá» phÃa Lâm Vãn Vinh kÃch động đến mức rÆ¡i lệ.
“Lần nà y có ta giúp ngươi, lần sau thì ai có thể giúp ngươi đây? Lão tá» tháºt không lãnh nổi thể diện loại nà y.†Lâm Vãn Vinh thở dà i, lắc lắc đầu.
Lạc Ngưng nhìn hắn tâm sự:
- Lâm đại ca, ngươi lo lắng cho bá»n há» từ nay vá» sau lại bị khi dá»… sao?
- Äâu?
Lâm Vãn Vinh “a a†cưá»i nói:
- Ngươi thấy ta là ngưá»i thiện lương như váºy ư? Thấy ngưá»i nà y niên ká»· đã lá»›n, ta phá lệ thay hắn xuất đầu, lần sau nhất định sẽ nằm trong “nguyên tắc†cá»§a ta.
“Tâm khẩu bất nhất.†Lạc Ngưng cưá»i khanh khách nói:
- Lâm đại ca, ngươi là gian thương "tâm địa tốt".
- Hả, gian thương là gian thương, ngươi lại thêm cho ta ba chữ “tâm địa tốtâ€, cái nà y không phải tổn thương ta sao?
Háºu Dược Bạch phẫn ná»™ nhìn Lâm Vãn Vinh, không dám đứng lâu trước mắt hắn nên vá»™i và ng rá»i Ä‘i.
Lâm Vãn Vinh tiện thể rút ra ngân phiếu và bạc. Lão nhân nà y đã hÆ¡n sáu bảy mươi tuổi rồi, Háºu Dược Bạch chân cẳng lanh lợi, lão ta có thể chịu được sao?
Lâm Vãn Vinh mặc dù yêu bạc như mạng nhưng mặc kệ nói thế nà o, hôm nay việc nà y tháºt là sảng khoái, cứ phóng tâm mà là m.
Ãnh mắt các tà i nữ ở Kim Lăng thư xã nhìn hắn Ä‘á»u thay đổi, cái tên nà y ná»a lưu manh ná»a tà i tá», cÅ©ng có vẻ tốt nhưng lại hung hăng quá.
***
Buổi chiá»u trên đê…
Thủa nhỠLâm Vãn Vinh sinh sống bên bỠsông, đối với thủy lợi rất quen thuộc. Hắn nêu ra một và i ý kiến quý giá, Lạc Mẫn nghe được mừng rỡ, cố gắng giữ hắn lại trên đê dùng bữa.
Tuy là ngưá»i đứng đầu má»™t tỉnh nhưng Lạc Mẫn có chút thanh liêm, cùng vá»›i dân phu ăn chung má»™t bà n. Các dân phu thuần phác thiện lương cảm động đến rÆ¡i nước mắt.
“Quan thanh liêm†ngươi tháºt biết lấy lòng, ta còn táºn mắt thấy gối kê đầu cá»§a lão đặt trong trướng từ hôm qua. Lâm Vãn Vinh "hắc hắc" nhìn là m Lạc Mẫn vá»™i cúi đầu lảng tránh.
Lão má»i Lâm Vãn Vinh dùng cÆ¡m táºp thể. Trên bà n, ngoà i canh dưa còn đặt má»™t thau cÆ¡m lá»›n. Gặp đúng món hợp khẩu vị, hắn liá»n cắm cúi là m luôn chÃn bát không ngẩng mặt lên. Con bà nó, cảm giác tháºt là ngon.
Lac Ngưng nhấm nháp từ tốn, ăn uống rất trang nhã. Thấy Lâm Vãn Vinh ăn như lang hổ, không má»™t chút lá»… nghi, trong lòng đột nhiên dấy lên má»™t cảm giác tốt đẹp, đúng là "văn võ toà n tà i", e rằng cái vẻ thô hà o bình dị kia cÅ©ng tháºt tốt.
Vá» phá»§ vừa lúc cháºp tối, Äại tiểu thư ở trong phòng cứ Ä‘i qua Ä‘i lại. Thấy mặt hắn liá»n thoáng chút hoan hỉ nhưng láºp tức chuyển sang phẫn ná»™ nói:
- Cái tên xấu xa nà y, hôm nay Ä‘i đánh ngưá»i lại còn thoải mái váºy sao.
Tà i sản của haitc
Last edited by hoangcongthanh; 01-10-2008 at 11:50 PM .
10-08-2008, 03:34 PM
Nhất Vợ Nhì Ông Ngoại Viện Trưởng Viện Tâm Thần Tộc trưởng Thú nhân tộc
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 466
Thá»i gian online: 3 tuần 0 ngà y 21 giá»
Thanks: 3,592
Thanked 196 Times in 126 Posts
Chương 96: Äản há»™
Dịch: MTQ
Biên Dịch: zeuspnt
Biên Táºp: Melly
Nguồn:Tà ng thư viện
“Nguyên lai là việc nà y, không ngỠđại tiểu thư đã biếtâ€. Lâm Vãn Vinh trong lòng có chút kì quái, việc nà y truyá»n Ä‘i quá nhanh mà , ngay cả đại tiểu thư cÅ©ng đã nghe thấy.
Äại tiểu thư hừ má»™t tiếng, nói:
- Ngươi là m chuyện xấu như váºy, còn không khiến cho má»i ngưá»i Ä‘á»u biết à .
Lâm Vãn Vinh thở dà i nói:
- Äại tiểu thư, có lẽ đối vá»›i ngươi, những gì ta là m Ä‘á»u là chuyện xấu, nhưng trên quan Ä‘iểm cá»§a ta, đó là những Ä‘iá»u phải là m. Äã là m ngưá»i khi thấy chuyện trước mắt có thể khoanh tay đứng nhìn sao. Có Ä‘iá»u nếu gặp lại hoà n cảnh như váºy, ta lại không xen và o, váºy thì ta phải hoà i nghi sá»± tồn tại trong cái thế giá»›i nà y liệu có ý nghÄ©a gì.
Äại tiểu thư thấy thần sắc cá»§a hắn trịnh trá»ng liá»n trừng mắt nói:
- Ngưá»i nà o lại chá»c giáºn ngươi, khiến ngươi là m như váºy "
Lâm Vãn Vinh Ä‘em chuyện đã qua nói lại má»™t lượt, nói đến Ä‘oạn Háºu Dược Bạch mắng lão nhân kia là "tên tiện dân thối tha" thì đại tiểu thư thở dà i.
Lâm Vãn Vinh nói:
- Há»§y bức vẽ cá»§a ngưá»i ta thì phải bồi thưá»ng, việc nà y cÅ©ng ko có gì. Chuyện Háºu công tỠđó đánh ngưá»i không nói nhưng hắn lại mắng chá»i ngưá»i khác, nhục mạ chúng sinh, nếu ta ko thu tháºp hắn thì có lẽ ta phải xin lá»—i chÃnh mình.
Äại tiểu thư trầm mặc tháºt lâu không nói gì, nà ng biết, trong mắt ngưá»i già u và các công tá» gia, ngoà i trừ những ngưá»i ở trên cao, còn lại Ä‘á»u là những kẻ không đáng để mắt.
Mặc dù đại tiểu thư là má»™t cô gái có năng lá»±c trên thương trưá»ng nhưng cÅ©ng khó có thể hòa cùng những tiểu thư, công tỠở tầng lá»›p trên, láºp tức thở dà i nói:
- Ngưá»i là m nông và ngưá»i buôn bán, hầu hết bị coi là ngưá»i tầng lá»›p dưới, Tiêu gia ta không phải cÅ©ng như váºy sao.
Nông dân vaÌ€ thương gia chiÌnh laÌ€ maÌ£ch sôÌng của quôÌc gia, nhưng trong xã hội naÌ€y laÌ£i nằm ở viÌ£ triÌ thâÌp keÌm nhâÌt, thay vaÌ€o đâÌy những tên taÌ€i tử laÌ€m văn ngâm thÆ¡, tưởng rằng miÌ€nh chiÌnh laÌ€ nhân taÌ€i của quôÌc gia. VÆ¡Ìi những caÌch suy nghĩ naÌ€y Lâm Vãn Vinh thâÌy râÌt không vừa măÌt, nhưng cÅ©ng không có biện pháp nà o thay đổi được.
ÄaÌ£i tiểu thư nhâÌt thời cảm khaÌi, liêÌc hăÌn noÌi:
- Khi Ä‘aÌnh nhau vÆ¡Ìi hăÌn, ngươi coÌ biÌ£ thương tiÌch giÌ€ không?
Lâm Vãn Vinh cười ha hả:
- Cảm Æ¡n ÄaÌ£i tiểu thư Ä‘ã quan tâm, từ trươÌc đêÌn giờ Ä‘aÌnh nhau, ta chưa biêÌt thua laÌ€ giÌ€.
ÄaÌ£i tiểu thư hừ nheÌ£:
- Ngươi chÆ¡Ì nên đăÌc yÌ, ngươi bên ngoaÌ€i hôÌng haÌch như thêÌ, laÌ€ do Tiêu gia dung tuÌng cho ngươi. Lần naÌ€y ngươi Ä‘aÌnh công tử của Kim Lăng phủ, caÌi hoÌ£a naÌ€y không phải laÌ€ nhỏ đâu.
NhiÌ€n thâÌy vẻ ưu sầu trên neÌt mặt của ÄaÌ£i tiểu thư, Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ: “Kim Lăng phủ chỉ laÌ€ một lão thị trưởng, coÌ€n lão Lạc kia laÌ€ tỉnh trưởng, coÌ chỗ dựa như thÃªÌ thiÌ€ việc quaÌi giÌ€ phải sợ.â€
Hắn mỉm cưá»i:
- Äại tiểu thư không cần lo lắng, ta là m việc Ä‘á»u có cân nhắc, lần nà y sẽ không là m liên lụy Tiêu gia, ngươi đã quên ta và công tá» con trai cá»§a Lạc đại nhân có giao tình hay sao.
Äại tiểu thư trừng mắt ngó hắn:
- Ta lại sợ ngươi là m liên lụy đến Tiêu gia sao? Ngươi đã vì Tiêu gia mà ra sức, bây giỠmang đến tai vạ, ta phải vì ngươi mà giúp lại, bây giỠngươi còn muốn nói gì nữa?
Nghe ý Tiêu Äại Tiểu Thư, Lâm Vãn Vinh trong lòng cảm động, tiểu nữ nà y, bình thưá»ng đối vá»›i ta hung dữ nhưng thá»i Ä‘iểm mấu chốt cÅ©ng biết nghÄ©a khÃ, không uổng ta đối vá»›i Tiêu gia táºn tâm táºn lá»±c.
Tiêu Ngá»c Nhược nói rồi lại bắt đầu tức giáºn:
- Nhà ngươi đó, Ä‘i đến đâu cÅ©ng gây ra chuyện, tai há»a Ä‘á»u là do ngươi mà ra, nếu ta không trừng phạt ngươi, trong phá»§ còn có ai phục nữa.
- Ngươi tưởng đó là chuyện tốt à !
Äại tiểu thư ngó thấy tên gia há»a nà y xem như không có chuyện gì, vừa buồn cưá»i vừa tức giáºn, la lá»›n :
- Phạt lương ba tháng, ngoà i ra phạt thêm năm mươi trượng!
Hừ, muốn đánh bằng trượng à , tiểu nha đầu nà y có phải là vì ta đã đánh và o mông nà ng, cho nên vẫn còn ghi háºn trong lòng, cố ý trừng phạt ta à .
Sá»± tình đã tá»›i nước nà y, Lâm Vãn Vinh dÄ© nhiên tuyệt đối sẽ không là m theo, láºp tức lá»›n tiếng nói:
- Tốt lắm, ta chịu nhưá»ng má»™t bước, tốt nhất không nháºn lương ná»a năm, còn tráºn đòn thì cho qua.
Bổng lá»™c ná»a năm cÅ©ng chỉ là má»™t trăm hai mươi lượng bạc thôi, cứ coi như là bù công tá» ta đánh và o mông ngươi hai lần , Lâm Vãn Vinh xảo trá nghÄ© thầm.
Äại tiểu thư trong lòng cÅ©ng biết nếu muốn trừng trị tên tiểu tá» xấu xa nà y tuyệt không có khả năng, láºp tức hừ má»™t tiếng:
- ÄÆ°á»£c rồi, phạt lương ná»a năm, nhưng ngươi phải hứa vá»›i ta má»™t Ä‘iá»u kiện.
- Nói đi!
Hiếm có lần nà o Äại tiểu thư thông tình đạt là như váºy, Lâm Vãn Vinh cÅ©ng có chút xấu hổ, ngữ khà nhu hòa:
- Từ nay vá» sau, ngươi nên bá»›t bá»™c lá»™ mình, chá»› khinh cuồng nữa, cẩn tháºn lại tá»± gây há»a cho bản thân.
Äại tiểu thư tuy trách mắng hắn nhưng đầy vẻ quan tâm.
- ÄÆ°á»£c.
Lâm Vãn Vinh nói:
- Nếu ngưá»i khác không trêu đến ta, ta cÅ©ng sẽ không trêu chá»c lại.
Äại tiểu thư gáºt gáºt đầu, cái tên xấu xa nà y, hắn có thể nhưá»ng nhịn, im lặng lắng nghe mình nói mấy câu, cÅ©ng là không dá»… dà ng gì.
Lâm Vãn Vinh thấy sắc diện nà ng có chút ưu tư, biết nà ng chÃnh vì chuyện cá»§a mình mà lo lắng. Thấy nà ng trượng nghÄ©a như váºy trong lòng cÅ©ng có chút cảm động, liá»n cưá»i nói:
- Äại tiểu thư, nà ng cứ an tâm, ngay cả Tổng đốc đại nhân cÅ©ng sẽ giúp ta việc nà y.
Äại tiểu thư tức giáºn trừng mắt ngó hắn nói:
- Ngươi cho là ta không biết gì sao? Ngươi hôm nay đã vì việc nà y mà gây chuyện, lại nhá» Lạc tiểu thư đến nói cho ta biết. Mặc dù nà ng muốn ta yên tâm, nhưng hôm nay ngươi đã gây ra tai há»a quá lá»›n, dù là gia thế cá»§a nà ng ta có cao Ä‘i nữa, nhưng là m sao mà chu toà n cho hết?
Lâm Vãn Vinh giáºt mình hiểu ra, nguyên lai là Lạc Ngưng đã phái ngưá»i đến thông tri cho Äại tiểu thư, nha đầu nà y quả nhiên là chu đáo, nếu như để Äại tiểu thư chÃnh mình nghe được tin tức kia, trong lòng ná»™ há»a không cao đến ba trượng sao. Như hôm nay hòa hoãn như váºy là do Lạc Ngưng đến nói trước. Äại tiểu thư lo lắng chÃnh vì Lạc Ngưng là thiên kim đại tiểu thư cá»§a Tổng đốc đại nhân, nhưng chuyện nà y lại liên quan đến công tá» cá»§a phá»§ doãn đại nhân, má»™t ngưá»i con gái như nà ng nhất định cÅ©ng không có khả năng giải quyết. Nếu biết như váºy Lâm Vãn Vinh đã sá»›m liên lạc vá»›i cha cá»§a Lạc Ngưng, dá»… dà ng và thoải mái hÆ¡n .
Tiêu Ngá»c Nhược như trầm ngâm ná»a ngà y sau má»›i nói:
- Lâm Tam, ngà y mai ta đi Hà ng Châu, ngươi có muốn đi cùng ta không.
- Äi Hà ng Châu? Äi Hà ng Châu là m cái gì?
Lâm Vãn Vinh Ngạc nhiên há»i.
- Hà ng Châu thương há»™i má»i ta tham dá»± đại há»™i năm nay, nhân cÆ¡ há»™i tốt nà y ta cÅ©ng muốn mở rá»™ng tầm mắt, ngươi Ä‘i theo phải há»c cho tốt.
Äại tiểu thư nghiêm giá»ng nói. Há»™i nghị trá»ng yếu như váºy lại mang Lâm Vãn Vinh theo, xem ra nà ng quyết tâm tà i bồi hắn là m trợ thá»§ cho nà ng.
Vãn Vinh cÅ©ng biết những lá»i nà ng nói còn có ý tứ khác, mấy ngà y nay thà nh Kim Lăng mưa to gió lá»›n, ngươi theo ta Ä‘i Hà ng Châu ẩn thân trước khi phong ba dáºy sóng.
Vốn Lâm Vãn Vinh đối với việc nà y không một chút lo lắng, lão hồ ly Lạc Mẫn kia ngay cả điểm nà y cũng bất bình. Giang Tô tổng đốc cũng thanh bạch trong sáng. Huống chi sau lưng hắn còn có và i kẻ quý nhân chống lưng đằng sau.
Nhưng thấy Äại tiểu thư an bà i cẩn máºt, thá»±c ra ý tứ cá»§a nà ng cÅ©ng không trái vá»›i lòng ngưá»i, dù sao là m việc công kiêm luôn du lịch, tá»›i Hà ng Châu ngắm cảnh cÅ©ng không sao, láºp tức gáºt gáºt đầu nói:
- Váºy thì tạ Æ¡n Äại tiểu thư.
Tiêu Ngá»c Nhược “ừm†má»™t tiếng:
- Äã như váºy, ngươi Ä‘i nghỉ sá»›m má»™t chút, sá»›m mai, chúng ta sẽ lên đưá»ng.
Nà ng Ä‘ang muốn rá»i Ä‘i bá»—ng nghe thấy Lâm Vãn Vinh nói:
- Äại tiểu thư, ta còn có má»™t việc muốn nói.
Tiêu Ngá»c Nhược há»i:
- Chuyện gì?
Lâm Vãn Vinh nói:
- Nhị tiểu thư má»™t mình ở Tê Hà tá»± ăn chay niệm pháºt, không an toà n lắm, ta nghÄ© nên đưa nà ng trở vá». Dù sao trong viện cÅ©ng có nhiá»u sân rá»™ng như váºy, xây cho nà ng má»™t tiểu pháºt đưá»ng, đặt tượng bồ tát trong đấy, như váºy có thể hoà n thà nh tâm nguyện cá»§a nà ng.
Äại tiểu thư nhÃu mà y, liếc mắt nhìn hắn:
- Ta còn phải đợi ngươi dạy sao? Äêm nay ta đã đưa muá»™i muá»™i trở vá» rồi.â€
- Tháºt váºy à ?
Lâm Vãn Vinh mừng rỡ, thực không nghĩ là đại tiểu thư đã là m chuyện nà y rồi.
- Lâm Tam, ta nghiêm túc cảnh cáo ngươi, ngươi không được dòm ngó tá»›i Ngá»c Sương.
Tiêu Ngá»c Nhược nghiêm mặt nói. Ngay cả nà ng cÅ©ng không rõ rà ng đây là lần thứ mấy nói chuyện nà y vá»›i hắn rồi, nhưng hiệu quả hình như cà ng ngà y cà ng thấp.
Lâm Vãn Vinh nghe lá»i nà y nhanh chóng cảm thấy ngứa tai, hắn cưá»i a a hai tiếng, đột nhiên nói:
- Äại tiểu thư, đêm qua nà ng và Xảo Xảo cá»§a ta nói chuyện gì váºy?
Äại tiểu thư hÆ¡i đỠmặt má»™t chút:
- Chúng ta nói chuyện của con gái, đến lượt ngươi quản à ?
- Các ngươi nói chuyện cá»§a con gái ta sẽ không quản là m gì. Nhưng nếu có ngưá»i nói xấu vá» ta, hắc hắc, ta không quản không được.
Lâm Vãn Vinh vừa cưá»i vừa nói.
Äại tiểu thư Ä‘iá»m nhiên, không e ngại nói:
- Ngươi lừa gạt Xảo Xảo đến mức đấy, ta nói cho nà ng biết bá»™ mặt tháºt cá»§a ngươi, để cho ngươi biết rằng con gái chúng ta không dá»… bị khi phụ như váºy đâu.
- Nà ng biết bá»™ mặt tháºt cá»§a ta sao?
Lâm Văn Vinh hắc hắc cưá»i nói.
- Ngươi là kẻ xấu, chuyên nghĩ chuyện xấu xa với nữ nhân, ta đã sớm biết được bản chất của ngươi rồi.
Äại tiểu thư hừ má»™t tiếng, không thèm để ý đến hắn, xoay ngưá»i rá»i Ä‘i.
- Sáng sá»›m mai chúng ta sẽ rá»i Ä‘i.
Biết chuyện nhị tiểu thư vá» phá»§, Lâm Vãn Vinh trong lòng cảm thấy ngứa ngáy, cuá»™c hẹn vá»›i nhị tiểu thư hôm ấy Ä‘ang đến lúc cao trà o thì bị đại tiểu thư phá mất, hôm nay vá» phá»§ vẫn chưa Ä‘i gặp Ngá»c Sương, phải đối xá» vá»›i thâm tình cá»§a nà ng ta thế nà o đây?
NghÄ© váºy, hắn liá»n giữ tay má»™t nha hoà n Ä‘i qua đấy, há»i:
- Vị tá»· tá»· nà y, nghe nói nhị tiểu thư đã trở vá», tá»· tá»· có thể cho ta biết nà ng Ä‘ang ở đâu không?
Nha hoà n kia trả lá»i:
- Tam ca, nhị tiểu thư đang ở trong viện của phu nhân.
Chá»— cá»§a đại tiểu thư và nhị tiểu thư hắn Ä‘á»u biết, có Ä‘iá»u nÆ¡i ở cá»§a phu nhân thì hắn gần như chả bao giỠđến đó cả, do không quen thuá»™c đưá»ng Ä‘i nên hắn mất cả ná»a ngà y má»›i tìm được đến nÆ¡i.
Äây là má»™t độc viện tương đối yên tÄ©nh, do đây là nÆ¡i ở cá»§a phu nhân nên chá»— nà y chỉ có nha hoà n, ngay cả ngưá»i gác cá»a cÅ©ng là má»™t nha đầu, gia Ä‘inh lẫn chó đực cÅ©ng bị cấm và o đây.
Nói vá» chuyện thâu hương trá»™m ngá»c, Lâm Vãn Vinh có kinh nghiệm đầy mình. Hắn rút từ trong ngưá»i ra má»™t thá»i bạc, ba má»™t tiếng, nhẹ nhà ng ném xuống cách nha đầu kia hai, ba mét.
Nha hoà n kia nghe thấy có tiếng động lạ liá»n tìm kiếm xung quanh, bá»—ng thấy cách chá»— mình không xa có má»™t thá»i bạc, nà ng ánh mắt sáng ngá»i, nhìn ngó xung quanh không thấy ai liá»n nhanh chóng tiến vá» phÃa thá»i bạc, nhặt nó lên giấu trong lồng ngá»±c. Lâm Vãn Vinh nhân lúc nà y lẻn và o trong viện.
Hắn tiến và o trong viện thấy hai sương phòng ở phÃa đông và phÃa tây Ä‘á»u treo đèn lồng chiếu sáng, nha hoà n liên tục Ä‘i lại. Lâm Vãn Vinh tá»±a sau má»™t thân cây, tim Ä‘áºp loạn lên, mẹ nó, đây là chá»— cá»§a chị em, nếu lỡ bị phát hiện, sợ rằng há» sẽ thả chó ra thịt lão tá» lắm.
Hai bên Ä‘á»u có đèn, Ä‘i sang phÃa đông hay phÃa tây đây? Lâm Vãn Vinh do dá»± má»™t chút, từ trước đến nay, phòng chÃnh hầu hết táºp trung ở phÃa đông, váºy Ä‘i vá» phÃa đông trước. Hắn rón rén Ä‘i được hai bước, nấp sau má»™t cây tùng, chỉ thấy và i nha hoà n Ä‘ang mang nước nóng đến má»™t gian phòng nhá».
Lâm Vãn Vinh theo đám nha hoà n tiến vá» phÃa căn phòng kia, tiện thể ghé đầu và o nhìn vô, vừa thoáng lướt qua đã như bị đông cứng, ngÆ¡ ngẩn đứng yên tại chá»—.
Tà i sản của SongTrang
Chữ ký của SongTrang
Last edited by hoangcongthanh; 01-10-2008 at 11:51 PM .
Từ khóa được google tìm thấy
4vn cuc pham gia dinh , 4vn gia dinh , 4vn.eu cuc pham gia dinh , 4vneu cuc pham gia dinh , ãàäàíèÿ , ãàçåòà , åãèïòà , âëàãàëèùå , âèäåîêëèïû , äîìîäåäîâî , àóäèî , çàâîä , cac pham gia dinh 4vn , cac pham gia dinh 4vn\ , cá»±c phẩm gia Ä‘inh , cá»±c phẩm gja Ä‘inh , cpgd 4vn , cu ham gia dinh 4vn , cu pham gia dinh 4vn , cuc dinh gia dinh 4vn , cuc pha? gia dinh 4vn , cuc pham gi dinh 4vn , cuc pham gia dình 4vn , cuc pham gia dih , cuc pham gia dinb 4vn , cuc pham gia ding 4vn , cuc pham gia dinh , cuc pham gia dinh - 4vn , cuc pham gia dinh 111 , cuc pham gia dinh 130 , cuc pham gia dinh 374 , cuc pham gia dinh 4 vn , cuc pham gia dinh 4.vn , cuc pham gia dinh 4cn , cuc pham gia dinh 4eu , cuc pham gia dinh 4eu.vn , cuc pham gia dinh 4v , cuc pham gia dinh 4v. , cuc pham gia dinh 4vb , cuc pham gia dinh 4vn , cuc pham gia dinh 4vn eu , cuc pham gia dinh 4vn.eu , cuc pham gia dinh 4vn.ru , cuc pham gia dinh 4vneu , cuc pham gia dinh 68 , cuc pham gia dinh 95 , cuc pham gia dinh e4vn , cuc pham gia dinh full , cuc pham gia dinh iphone , cuc pham gia dinh pdf , cuc pham gia dinh. 4vn , cuc pham gia dinh.4vn.eu , cuc pham gia dinh4vn , cuc pham gia dinh\ , cuc pham gja dinh 4vn , cuc pham gja djnh 4vn , cuc phan gia dinh 4vn , cuc phap gia dinh 4vn , cuc phzm gia dinh 4vn , cucphamgiadinh 4vn , cuu pham gia dinh 4vn , êåðàìè÷åñêàÿ , êðóïíåéøèé , gia dinh 4vn , google , hai gia dinhtron bo , hau cuc pham gia dinh , ïåðåâîä , ïåðåâîäîâ , ïèööû , ïñîðèàç , ïðàâîñëàâèå , ïðàéñ , ïðîäàæà , òåàòð , òåêñò , truyen cuc pham gia dinh , ýâàêóàòîð , ðîñòåëåêîì