10-08-2008, 09:25 PM
Hà n Lâm Há»c Sỹ
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 445
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 14 giá»
Thanks: 0
Thanked 134 Times in 108 Posts
Chương 97 Tây Sương Chi Lang*
dịch thô: viruslove
biên dịch: bi_an
biên táºp: Melly
Nguồn: Tà ng Thư Viện
Thuáºn mắt nhìn qua khe hở cá»§a cánh cá»a quên cà i khóa đó thì thấy má»™t ná»a thân ngưá»i trong thùng nước tắm. Äó là má»™t nữ tá» khá»a thân ngồi thẳng, nhưng bị thân thùng gá»— che Ä‘i mất má»™t ná»a thân thể, cÅ©ng là lá»™ ra bên ngoà i chưa đến ná»a tấm lưng.
Trong hÆ¡i nước bốc lên, là n tóc Ä‘en búi cao, chiếc cổ trắng ngần, da thịt mịn mà ng bóng loáng, tá»±a như má»™t khối ngá»c tuyệt đẹp váºy. Nà ng Ä‘ang nhẹ nhà ng kì cỠđôi bá» vai, lá»™ ra tấm lưng mỹ lệ mịn mà ng. Má»™t và i nha hoà n Ä‘ang không ngừng tá»›i lui, chuyển nước nóng má»›i Ä‘un đổ và o trong thùng nước tắm.
Không nhìn thì tháºt đáng tiếc, được miá»…n phÃ, ai chẳng muốn nhìn. Tiêu phu nhân nà y dưỡng da tháºt khéo, cÅ©ng không biết có bà quyết gì không. Lâm Vãn Vinh phải khó khăn lắm má»›i dá»i được ánh mắt Ä‘i. Mẹ nó, tháºt là may mắn, Ä‘i trá»™m hương thì lại lạc tá»›i nÆ¡i nà y, không ngá» ngay và o lúc Tiêu phu nhân Ä‘ang tắm.
Vô lá»…, cấm nhìn! Vô lá»…, cấm nhìn**! Hắn thầm nhắc câu châm ngôn bốn chữ nà y, nhưng má»™t lúc lâu ánh mắt vẫn không chịu từ bá» chuyển Ä‘i. Äấu tranh tâm lý cả má»™t lúc lâu, Lâm Vãn Vinh lau mồ hôi trên trán, thu lại tư tưởng há»—n loạn, rồi lén lút Ä‘i vá» phÃa sương phòng mé tây.
Ngụ tại mé đông là phu nhân, váºy sống ở phÃa tây hẳn là Nhị tiểu thư rồi.
Lâm Vãn Vinh nhẹ nhà ng Ä‘i đến tây phòng, thấy nha hoà n ở đây không nhiá»u, cÅ©ng cá»±c kỳ yên tÄ©nh, liá»n biết nÆ¡i đây nhất định là chá»— cư ngụ cá»§a Nhị tiểu thư
Lâm Vãn Vinh cưá»i hắc hắc , nói không ra lá»i , đêm nay chắc phải diá»…n má»™t vở “Tây Sương Ký“ rồi, mặc dù không có Hồng Nương, nhưng không phải vẫn còn có Oanh Oanh sao. Bảo ả Hồng Nương luôn cản trở xuống địa ngục Ä‘i. Lão tá» Ä‘ang muốn là m lang quân Tây Sương.
Sương phòng yên tÄ©nh không có tiếng động nà o, cÅ©ng không biết Nhị tiểu thư có ở bên trong không. Lần nà y, Lâm Vãn Vinh tá»± biết tháºn trá»ng. Trước tiên xuyên má»™t lá»— nhá» tại cá»a sổ để nhìn và o bên trong. Äèn nến lấp lóe, má»™t thân hình yểu Ä‘iệu, khoác trên ngưá»i má»™t bá»™ đồ lụa trắng, ngồi trước bà n thá» thần linh, trong tay cầm tá» giấy, cÅ©ng không biết Ä‘ang nhìn cái gì, trên mặt còn thoáng lá»™ ý cưá»i, không phải là Nhị tiểu thư thì còn ai và o đây.
Nhìn trái nhìn phải, thấy không có ai, Lâm Vãn Vinh liá»n Ä‘i tá»›i nhẹ nhà ng đẩy cá»a, không ngá» cánh cá»a đã từ từ mở ra. Phòng nà y là ở trong phu nhân viện, qua lại Ä‘á»u là nha hoà n và ngưá»i hầu nữ, nên việc không khóa cá»a có thể hiểu được, như váºy không phải là tạo thuáºn tiện cho ta sao? Lâm Vãn Vinh thầm nghÄ© trong lòng, rồi tiện tay đóng cánh cá»a lại.
Hắn đã và o trong phòng, nhưng Nhị tiểu thư vẫn chưa nghe thấy động tÄ©nh, vẻ mặt chăm chú nhìn và o cái váºt gì đó, trên mặt hiện lên nụ cưá»i. Lâm Vãn Vinh rón ra rón rén Ä‘i tá»›i phÃa sau nà ng, thấy được trong tay nà ng cầm má»™t bức há»a. Trên đó vẽ má»™t ngưá»i, nhìn khá đẹp trai, áo xanh quần ngắn, Ä‘ai nghiêng mÅ© chỉnh, Ä‘ang nhe răng trợn mắt, vẻ mặt lén lút, vừa nhìn là biết không phải là ngưá»i đứng đắn.
Trá»i ạ, là ai vẽ cái nà y, dám vẽ ta thà nh cái bá»™ dáng đó, có còn muốn cho ta vác mặt Ä‘i gặp ngưá»i khác nữa hay không đây? Lại còn rÆ¡i và o trong tay Ngá»c Sương, như thế nà y không phải đã phá hư hình tượng đẹp đẽ anh tuấn đĩnh đạc cá»§a ta rồi ư?
Lâm Vãn Vinh tức giáºn trong lòng. Hắc cưá»i hắc má»™t tiếng:
- Nhị tiểu thư, nà ng đang nhìn cái gì thế?
Tiêu Ngá»c Sương nghe bên tai có ngưá»i nói chuyện, trong lòng cả kinh, vá»™i và ng cuá»™n bức há»a lại, bối rối:
- Không có, không có gì.
Äợi khi nghÄ© tá»›i, không ngá» thanh âm kia là cá»§a nam tá», hÆ¡n nữa lại rất quen thuá»™c, nà ng cà ng ngạc nhiên, ngẩng đầu lên, thấy ngưá»i trong bức há»a Ä‘ang đứng trước mặt mình.
Tiêu Ngá»c Sương vừa thẹn vừa mừng nói:
- Lâm Tam, sao chà ng tới đây?
- Ta đến thăm nà ng mà .
Lâm Vãn Vinh cưá»i hắc hắc, nắm chặt lấy cánh tay nhá» bé cá»§a nà ng há»i:
- Má»›i rồi nà ng nhìn cái gì váºy?
Tiêu Ngá»c Sương ngượng ngùng rút tay lại, cúi đầu xuống, trên mặt hồng hồng á»ng lên:
- Không, không có nhìn bức hình của chà ng.
Lâm Vãn Vinh háºn không được cưá»i ra má»™t tiếng lá»›n, tiểu nha đầu nà y, tháºt sá»± là quá đáng yêu. Chỉ là thấy nà ng không cho mình nắm cánh tay nhá» bé cá»§a nà ng, trong lòng Ãt nhiá»u cÅ©ng có phần bất ngá», là m sao má»›i hai ngà y không gặp lại mà đã xa lạ váºy.
- Lâm Tam, sao chà ng tới đây?
Tiêu Ngá»c Sương nhá» giá»ng há»i.
- Nhớ nà ng, thì ta tới thôi.
Lâm Vãn Vinh nói xong, lại muốn đi cầm tay của nà ng.
Tiêu Ngá»c SuÆ¡ng đương nhiên hiểu tâm tư cá»§a hắn, cúi đầu e thẹn nói:
- Tá»· tá»· ta nói, nữ nhân chúng ta cần cẩn tháºn, vá»›i nam tá» phải giữ khoảng cách, rằng không thể để cho chà ng nắm tay ta, cÅ©ng không thể để cho chà ng muốn là m gì thì là m. Tá»· nói, như váºy nữ tá» chúng ta sẽ Ãt bị thiệt thòi hÆ¡n.â€
Lâm Vãn Vinh hoà n toà n choáng váng, Tiêu Ngá»c Nhược nà y, toà n dạy những thứ không tốt, như thể là đã sá»a soạn sẵn những lá»i nà y để phá ta, ta mà là ngưá»i tùy tiện như váºy ư? Bây giá» thì tốt rồi, đã biến má»™t tiểu cô nương nhiệt tình như lá»a, trở thà nh dè dặt như thế, Ä‘au lòng, tháºt là đau lòng mà .
Lâm Vãn Vinh mặc kệ nà ng, kiên quyết nắm chặt tay nà ng nói:
- Tá»· tá»· nà ng nói rất đúng, nhưng lá»i đó chỉ dà nh cho ngưá»i ngoà i, không phải đối vá»›i ta. Hai ngưá»i chúng ta đã từng sinh tá» hoạn nạn có nhau, còn dùng lá»… nghi khách khà như váºy là m gì?
Tiêu Ngá»c Sương nhẹ nhà ng ừ má»™t tiếng, khuôn mặt thoáng hiên vẻ xấu hổ:
- Ta cÅ©ng đã nói cho tá»· tá»· rồi, nhưng tá»· tá»· bảo, tá»· dạy ta những lá»i nà y, là để chuyên dùng phòng bị chà ng.
Trá»i ạ, Lâm Vãn Vinh muốn há»™c máu, uổng công ta vừa rồi còn cảm Æ¡n sâu sắc đối vá»›i Äại tiểu thư, không ngá» rằng nà ng nghÄ© ta như váºy. Ta không phải là sắc lang, phòng bị ta là m cái gì.
Hắn giữ chặt cánh tay nhá» bé cá»§a Ngá»c Sương, đổi chá»§ Ä‘á»:
- Váºy nà ng có thÃch cho ta cầm tay nà ng hay không?
Mặt Tiêu Ngá»c Sương đỠrá»±c, cúi đầu nhẹ nhà ng ừ má»™t tiếng, nhưng lại thu tay cá»§a mình trở vá»:
- Tỷ tỷ nói, chỉ sau khi thà nh thân thì nam nữ mới có thể cầm tay nhau, chúng ta vẫn chưa có ….
Sắc mặt nà ng đỠbừng, không nói nên lá»i.
Lâm Vãn Vinh than vãn má»™t tiếng trong lòng, Äại tiểu thư nà y, tháºt là biết cách tẩy não a, chỉ có và i ngà y, đã khiến cho Tiêu Ngá»c Sương hoạt bát cá»§a ta biến thà nh má»™t tiểu thư khuê các tuân thá»§ lá»… nghÄ©a rồi, cô ta không Ä‘i là m giảng viên chÃnh trị thì tháºt là quá đáng tiếc à .
- Ngá»c Sương, váºy nà ng có nhá»› tá»›i ta không?
Lâm Vãn Vinh không thể là m gì khác hÆ¡n là tiến lên má»™t cách từ từ, vốn nghÄ© rằng câu chuyện buổi tối hôm nay sẽ tốt đẹp, không ngỠđã đổi thà nh bị má»™t gáºy và o đầu, tháºt là trá»i cao cố ý là m khó a.
- Nhá»›!
Nhị tiểu thư nhẹ nhà ng nói. Lần nà y Lâm Vãn Vinh giữ chặt tay nà ng, dùng má»™t Ãt sức mạnh, tiểu nha đầu rút không được, liá»n để mặc cho hắn nắm tay, trên mặt ánh lên má»™t mà u hồng xinh đẹp.
- Váºy ban ngà y, trong khi niệm kinh thư nà ng có nhá»› đến ta hay không?
- Nhá»›!
- Buổi tối trong khi ngủ có nhớ đến ta hay không?
- Nhá»›!
- Váºy nà ng nguyện ý nghe lá»i ta hay là muốn nghe lá»i tá»· tá»· nà ng?
Vấn đỠnà y đã là m khó cho Nhị tiểu thư, nà ng nhÃu mà y, khẽ nói:
- Lâm Tam, lá»i cá»§a hai ngưá»i, ta Ä‘á»u nghe, váºy được chứ?
- Ta muốn cầm tay nà ng, tá»· nà ng lại không cho ta cầm tay nà ng, váºy nà ng nghe ai?
Lâm Vãn Vinh lòi ra đuôi hồ ly.
Mặc dù hiện tại Nhị tiểu thư đã trở nên dè dặt, nhưng không có trở nên khá» dại, láºp tức yêu kiá»u hừ má»™t tiếng:
- Chà ng là ngưá»i xấu, hiện giỠđã cầm tay rồi. Nhưng lại còn há»i ta nghe lá»i ai? Chà ng cố tình khi dá»… ta mà .
Và i lá»i nà y cá»§a Nhị tiểu thư, đã khôi phục lại phần nà o bá»™ dáng hoạt bát, Lâm Vãn Vinh mừng rỡ trong lòng, cưá»i hắc hắc:
- Ta không có khi dá»… nà ng à , chá»§ yếu là vì nà ng bị Äại tiểu thư dạy thà nh ngưá»i khác, ta má»›i uốn nắn lại nà ng má»™t chút mà thôi.
Tiêu Ngá»c Sương bÄ©u môi:
Ta nháºn thấy tá»· tá»· nói đúng. Tên bại hoại chà ng chỉ chuyên môn khi dá»… ta, ta nên đỠphòng chà ng, hi hi…!
Äây má»›i đúng là Tiểu Ngá»c Sương tươi trẻ hoạt bát cá»§a ta chứ, cám Æ¡n trá»i đất, cám Æ¡n ngưá»i, Lâm Vãn Vinh cảm động muốn khóc, giữ chặt cánh tay nhá» bé cá»§a nà ng:
- Nhị tiểu thư, cuối cùng nà ng đã trở lại vá»›i chÃnh mình rồi.
- Chà ng chá»› nói báºy, ta vẫn luôn là ta, từ trước tá»›i giá» Ä‘á»u chưa từng thay đổi .
Ngá»c Sương dÅ©ng cảm nắm lấy cánh tay to lá»›n cá»§a hắn. Nhẹ nhà ng cưá»i, lá»™ ra hai cái lúm đồng tiá»n nhá» nhắn.
Lâm Vãn Vinh cưá»i há»i:
- Má»—i ngà y nà ng Ä‘á»u ở trong miếu niệm kinh có khổ hay không?
- Không khổ, chỉ có Ä‘iá»u không được gặp chà ng thôi.
Và nh mắt Tiêu Ngá»c Sương đỠlên:
- Hôm nay trở vá», vốn tưởng chà ng ở trong phá»§, Ä‘i tìm cả má»™t ngà y trá»i, nà o ngá» ngay cả cái bóng cá»§a chà ng cÅ©ng không thấy, cái đồ bạc bẽo chà ng …
Loạn rồi, loạn rồi, từ lúc nà o Nhị tiểu thư đã há»c được ba chữ nà y, không lẽ là do Äại tiểu thư dạy nà ng?
Lâm Vãn Vinh vội và ng dỗ dà nh nà ng:
- Ta cÅ©ng không biết hôm nay nà ng hồi phá»§ a. Nà ng cÅ©ng biết đấy, chuyện vặt vãnh cá»§a ta rất nhiá»u, nhưng dù cho có báºn rá»™n tá»›i đâu, ta cÅ©ng vẫn luôn nhá»› tá»›i nà ng mà .
Nhị tiểu thư tuổi trẻ hoạt bát, là m sao chịu được những lá»i không biết xấu hổ đến cùng cá»±c nà y. Láºp tức cúi mặt xuống, mặt đỠbừng bừng, tim Ä‘áºp thình thịch, thình thịch má»™t cách loạn xạ.
Dỗ dà nh tiểu nha đầu nà y, là việc dễ như bỡn đối với Lâm Vãn Vinh, hắn nhẹ nhà ng vuốt ve cánh tay nhỠbé của nà ng:
- Là ai dạy nà ng nói ‘đồ bạc bẽo’ váºy? Äại tiểu thư à ?
Tiêu Ngá»c Sương đỠmặt, vá»™i và ng nói:
- Không phải đâu, là m sao tá»· tá»· có thể nói vá»›i ta những lá»i nà y được, là ta xem trong sách vở.
- Xem sách? Xem sách gì?
Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên há»i:
- Nà ng ở tại Tê Hạ Tá»±, không phải là má»—i ngà y Ä‘á»u Ä‘á»c kinh pháºt ư?
Nhị tiểu thư cưá»i khanh khách:
- Ai nói vá»›i chà ng má»—i ngà y ta Ä‘á»u xem kinh pháºt? Tháºt là ngốc. Chỉ có buổi sáng sá»›m và buổi chiá»u là niệm kinh, những lúc khác thì có thể Ä‘á»c sách. Chà ng lại không đến gặp ta nên ta phải mượn mấy quyển sách há»—n tạp để giải buồn thôi.â€
Lâm Vãn Vinh hiểu ra, Nhị tiểu thư nà y nhà n rá»—i không có việc gì là m nên Ä‘á»c và i cuốn sách, có lẽ chÃnh là cái loại sách vá»› vẩn tình tình ái ái kiểu “Tây Sương kÃâ€. Tiểu nha đầu nà y đã qua cái tuổi hoa mưá»i sáu rồi, Ä‘ang lúc dáºy thì, xem những tiểu thuyết tình yêu cÅ©ng có thể hiểu được.
- Nhị tiểu thư a, đợi ta có thá»i gian rảnh, ta viết tặng nà ng và i cuốn, so vá»›i mấy quyển sách linh tinh gì đó mà nà ng xem còn hay hÆ¡n nhiá»u.
Lâm Vãn Vinh trân tráo nói. Cái nà y cũng không phải là khoác lác, những cố sự mà hắn kể, có cái nà o mà không phải là tác phẩm kinh điển? Dỗ dà nh một tiểu nha đầu, tự nhiên là rất dễ dà ng.
Nhị tiểu thư vui vẻ nói:
Tốt a, tốt a! Lâm Tam, chà ng hãy Ä‘em những cố sá»± mà chà ng kể cho ta chép lại má»™t lần Ä‘i, ta rất thÃch.
Nhưng láºp tức nà ng lại nghÄ© đến Ä‘iá»u gì đó, nói tiếp:
- Mà không cần đâu, chà ng hãy Ä‘á»c, để ta chép lại.
Tiểu nha đầu nà y biết Lâm Vãn Vinh viết bút lông rất tệ, nên nghÄ© tá»›i mặt mÅ©i cho hắn, má»›i đổi thà nh do nà ng tá»± mình chấp bút. Lâm Vãn Vinh cưá»i ha ha má»™t tiếng, tiểu nha đầu tháºt là đáng yêu quá Ä‘i.
- ÄÆ°á»£c rồi, Nhị tiểu thư, bức há»a nà ng nhìn vừa nãy là vẽ ai váºy? Anh tuấn như váºy, đĩnh đạc như thế, ta cảm thấy rất giống ta? Là nà ng vẽ ư?
Lâm Vãn Vinh trơ mặt nói.
Tiêu Ngá»c Sương khanh khách cưá»i duyên:
- Hừ, đồ tá»± mãn chà ng. Hình đó không phải là chà ng, đó là má»™t ngưá»i xấu, má»™t ngưá»i xấu nhất trong những ngưá»i xấu .
- Ngưá»i xấu cÅ©ng có thể đẹp trai đến váºy ư? Tháºt là không có công bằng mà .
Lâm Vãn Vinh giả vỠcả kinh nói.
Khuôn mặt nhá» bé cá»§a Nhị tiểu thư hồng lên, nắm tay khẽ đánh lên ngưá»i hắn:
- Cái đồ đáng ghét chà ng chết luôn đi!
Nói chán ghét, chÃnh là yêu thÃch, đạo lý nà y tháºt đơn giản dá»… hiểu. Lâm Vãn Vinh giữ nắm tay nhá» nhắn đó lại, hôn lên má nà ng má»™t cái, cưá»i nói:
- Là nà ng vẽ ư?
Nhị tiểu thư hoảng hốt kêu lên một tiếng a, xấu hổ hừ nói:
- Chà ng là ngưá»i xấu, lúc nà o cÅ©ng khi dá»… ta. Bức há»a chÃnh là do ta vẽ. Có gì sao?
- Không có gì mà .
Lâm Vãn Vinh cưá»i khổ
- a vốn hiểu hình ảnh chân tháºt cá»§a mình, đáng lẽ phải cao hÆ¡n má»™t chút, anh tuấn hÆ¡n má»™t chút, và chÃnh trá»±c hÆ¡n má»™t chút.
Nhị tiểu thư che cái miệng nhá» nhắn lại, vừa e thẹn vừa buồn cưá»i:
- Hừ, bá»™ dạng chà ng tốt như váºy sao? Ta thÃch há»a như váºy đấy, ai bảo chà ng không đến gặp ta. Ta háºn chà ng muốn chết.
Chết rồi, chết rồi, Nhị tiểu thư mà cà ng như thế nà y thì sẽ cà ng câu dẫn trái tim Ä‘ang ngứa ngáy cá»§a lão tá» mất. Mẹ kiếp, và i ngà y không có tán gái, không ngỠđã trở nên yếu kém như váºy. Lâm Vãn Vinh âm thầm sám hối.
Nhị tiểu thư thần sắc ôn nhu hÆ¡n rất nhiá»u, nhẹ nhà ng nói:
- Lâm Tam, ở trong mắt ta, chà ng chÃnh là cái loại bại hoại thÃch khi dá»… ngưá»i ta. Má»—i ngà y ta Ä‘á»u nghÄ© tá»›i việc chà ng đã khi dá»… ta như thế nà o, trong lòng vừa giáºn, lại vừa thÃch. Nhưng gặp được chà ng, dù cho có phải lấy mạng ta để đổi lấy mạng chà ng, ta cÅ©ng không hối háºn.
Lâm Vãn Vinh nháºn ra hà nh động tán gái cá»§a buổi tối hôm nay đã hoà n toà n thất bại. Nhị tiểu thư khá» khạo, hồn nhiên, nhưng toà n nói ra những lá»i thấm táºn tim gan. Äêm nay gái không tán được mà ngược lại còn bị gái tán.
Nhị tiểu thư nhẹ nhà ng dựa sát và o trong lồng ngực hắn:
- Lâm Tam, chà ng sẽ vÄ©nh viá»…n đối vá»›i ta như váºy chứ? Tá»· tá»· nói, lá»i thá» cá»§a nam nhân Ä‘á»u là giả dối.
Trá»i ạ, như thế nà y không phải là là m khó ta ư. Nếu ta không thá», nhất định nà ng sẽ thương tâm trong lòng. Nhưng ta phát thệ rồi, tá»· tá»· nà ng sẽ nói má»™t câu gạt bá». Lâm Vãn Vinh là ngưá»i thông minh, đương nhiên biết lá»±a chá»n như thế nà o. Cho dù là ngưá»i đà n bà khôn ngoan nhất cÅ©ng thÃch lá»i nói dối, huống chi lão tá» còn nói lá»i tháºt tâm.
- Ngá»c Sương, ta sẽ vÄ©nh viá»…n yêu thương chăm sóc …
“Ngá»c Sương …â€Lâm Vãn Vinh chưa nói xong thì bên ngoà i truyá»n và o má»™t tiếng gá»i nhẹ. Âm thanh đó vô cùng quen thuá»™c, không ngá» lại là Äại tiểu thư. Sắc mặt
Nhị tiểu thư biến đổi, vội nói:
- Ai da, ta quên mất, buổi tối hôm nay tỷ tỷ muốn ngủ cùng ta. Lâm Tam , là m sao bây giỠ…
Chuyện loạn rồi đây. Lâm Vãn Vinh rất là căm tức trong lòng, sao mà lần nà o cÅ©ng Ä‘á»u bị con bé nà y phá há»§y chuyện tốt hết. Bất quá hôm nay không đơn giản, đêm hôm lẻn và o ná»™i viện cá»§a Tiêu phu nhân, nếu bị phát hiện thì sẽ hết sức nghiêm trá»ng.
Nhị tiểu thư vội và ng bảo:
- Hay là chà ng mau chui xuống giưá»ng núp Ä‘i.
Ta xỉu mất, như váºy cÅ©ng được ư? Trốn dưới giưá»ng đà n bà , sẽ gặp phải Ä‘iá»m gở, Lâm Vãn Vinh kiên quyết lắc đầu:
- Không được.
Nhị tiểu thư cÅ©ng nháºn ra như váºy có chút không ổn, đột nhiên nhìn thấy cái tá»§ treo quần áo phÃa sau bình phong, liá»n giữ chặt hắn đẩy và o, lo lắng bảo:
- Chà ng hãy tránh ở trong đó một lát, ngà n vạn lần đừng lên tiếng.
Lâm Vãn Vinh bị má»™t đống quần áo mà u sắc sặc sỡ che lại, chịu không nổi giáºt phăng cái mÅ© gia Ä‘inh xuống, trong lòng thở dà i ai oán. Gia Ä‘inh đã phải vụng trá»™m vá»›i tiểu thư, mà vẫn bị ngăn cản ở trong phòng, như thế nà y thì còn là m ăn được gì nữa a. Lang quân Tây sương như lão tá», tháºt là thất bại a.
Nhị tiểu thư mở cá»a, Tiêu Ngá»c Nhược đứng ở ngoà i cá»a, nghi hoặc há»i:
- Ngá»c Sương, muá»™i Ä‘ang là m cái gì đó? Äã ngá»§ rồi à ?
Mặt Nhị tiểu thư đỠlên, nhẹ đáp:
- Không có, vừa rồi muá»™i niệm kinh pháºt, có chút phân tâm.
Äại tiểu thư nắm lấy tay nà ng, thương yêu nói:
- Nha đầu nà y, mệt nhá»c thì nghỉ sá»›m má»™t chút.
Ngá»c Sương là m nÅ©ng:
- Tỷ tỷ còn chưa có tới, muội sao dám ngủ.
- Quỷ nha đầu nà y!
Tiêu Ngá»c Nhược thân thiết nhéo nhéo khuôn mặt nhá» nhắn cá»§a nà ng, trầm mặc trong chốc lát rồi nói:
- Ngá»c Sương, Lâm Tam hắn có tá»›i tìm muá»™i hay không?
Nhị tiểu thư nghe váºy hoảng sợ, trên mặt nổi lên má»™t lá»›p phấn hồng, vá»™i và ng đáp:
- Không có, không có, tuyệt đối không có.
Äại tiểu thư nghi hoặc nhìn nà ng má»™t cái:
- Tháºt à ?
Ngá»c Sương vá»™i gáºt đầu, Äại tiểu thư gáºt gáºt đầu nói:
- Váºy là tốt. Cái tên Lâm Tam đó, tuy là rất có bản lãnh, nhưng là ngưá»i khoa trương, hoa ngôn xảo ngữ, luôn có thể là m cho nữ nhân vui lòng. Muá»™i còn nhá» tuổi, ta lo là muá»™i sẽ bị lừa dối lợi dụng.
Mẹ kiếp, đó chÃnh là ấn tượng tháºt sá»± cá»§a trong lòng Äại tiểu thư vá» ta sao? Ở phÃa sau bình phong, Lâm Vãn Vinh kêu lên oan uổng, con bé nà y quá đáng lắm rồi a.
- Ngá»c Sương, ta cho muá»™i tiểu Ä‘ao kia, muá»™i vẫn mang theo bên ngưá»i chứ?
Äại tiểu thư há»i.
“Vâng.†Nhị tiểu thư lấy ra má»™t cái bao từ trong ngá»±c, bên trong là má»™t ngá»n Ä‘ao nhá» sắc bén. Ở trong tá»§, Lâm Vãn Vinh nghe váºy, đầu toát đầy mồ hôi. Bà nó chứ, quá trình tán gái đêm nay tháºt là quá hung hiểm, thiếu chút nữa ăn Ä‘ao mà chết rồi a.
- Nếu có ngưá»i khi dá»… muá»™i, muá»™i hãy lấy tiểu Ä‘ao nà y đâm hắn. Sá»± trong sạch cá»§a nữ nhân nhà chúng ta là quan trá»ng nhất. Dù có phải chết, cÅ©ng quyết không để cho ngưá»i xấu đắc ý.
Äại tiểu thư nghiêm túc nói.
Nhị tiểu thư ừ một tiếng, đột nhiên nhẹ nhà ng nói:
- Tỷ tỷ, nếu là Lâm Tam, thì cũng, cũng… Muội cũng phải đâm hắn ư?
- Hắn dám?
Äại tiểu thư cả giáºn quát, má»™t lúc sau, nhẹ nhà ng bảo:
- Con ngưá»i hắn tuy là có chút xấu miệng, nhưng những cái khác cÅ©ng không quá tệ. Muá»™i cứ hù dá»a hắn là được rồi, chá»› nên đâm hắn tháºt, ta đỡ phải….
Nà ng dừng lại má»™t chút, sá»a lá»i:
- Äỡ cho chúng ta lại phải trả tiá»n thuốc men, con ngưá»i hắn không có chuyện gì là m chỉ thÃch to miệng đòi há»i những thứ quá đáng, muá»™i cÅ©ng biết rồi đó.
Nhị tiểu thư cưá»i khẽ má»™t tiếng:
- Tá»· tá»· nói đúng, con ngưá»i xấu xa đó, không có chuyện gì là m chỉ thÃch đòi há»i quá đáng, dá»a chết ngưá»i ta, khanh khách.
Nà ng nói chuyện vá»›i âm thanh lá»›n, chÃnh là cố ý để cho Lâm Vãn Vinh nghe được.
Äại tiểu thư nhẹ nhà ng giữ tay cá»§a Nhị tiểu thư nói:
- Ngá»c Sương, ngà y mai tá»· phải cùng vá»›i Lâm Tam Ä‘i Hà ng Châu. Hôm nay chúng ta hãy táºn dụng tâm sá»± vui vẻ. Lần nà y Ä‘i phải mất nhiá»u ngà y đấy.
Nhị tiểu thư thất vá»ng:
- Tá»· tá»·, tá»· và hắn Ä‘á»u phải Ä‘i à ?
Äại tiểu thư gáºt gáºt đầu:
- Ừm, hắn mà ở nhà thì tỷ không yên tâm. Nói không chừng sẽ lại đến khi dễ muội, tỷ mang hắn theo bên mình để quản giáo hắn cho tốt.
Ngá»c Sương cắn nhẹ môi, khó nén được ná»—i thất vá»ng trong lòng, tên xấu đó, ta ở bên ngoà i thì hắn không đến thăm ta, ta trở vá», hắn lại phải Ä‘i, cái đồ nhẫn tâm.
Nhị tiểu thư thở dà i:
- Tá»· tá»·, tá»· và Lâm Tam cùng Ä‘i, trên đưá»ng phải cẩn tháºn, không được để cho ngưá»i khác khi dá»… tá»·, cÅ©ng đừng để Lâm Tam khi dá»….
Äại tiểu thư cưá»i khẽ nói:
- Khi dễ ta? Thách hắn cũng không dám.
Nói lá»i đó, bản thân nà ng cÅ©ng có chút đỠmặt, lần trước không phải chÃnh là đã bị hắn khi dá»… rồi ư.
Hai tá»· muá»™i trò chuyện má»™t hồi, Äại tiểu thư duá»—i mình, cưá»i nói:
- Chá» tá»· thay đổi xiêm y, rồi nói chuyện tiếp vá»›i muá»™i.â€
Trong khi nói, nà ng liá»n Ä‘i tá»›i trước bình phong, cởi áo khoác trên ngưá»i, sau đó Ä‘i thẳng và o bên trong. Nhị tiểu thư muốn ngăn thì đã không kịp, trong lòng vừa sợ vừa lo, không biết là m thế nà o cho tốt.
________________________
*Tây Sương chi lang: chỉ thư sinh Trương Quân Thụy trong Ä‘iển cố Tây Sương ký. Nếu có ai quan tâm có thể Ä‘á»c qua và i thông tin vá» Ä‘iển cố nà y trong link sau: http://vi.wikipedia.org/wiki/T%C3%A2...6%A1ng_k%C3%BD
**Nguyên văn là câu “Phi lá»… váºt thịâ€- NghÄ©a là : không được nhìn cái gì không phù hợp vá»›i lá»… giáo.
Xuất xứ cá»§a nó là : Nhan Uyên là đệ tá» nháºp thất cá»§a Khổng Tá». Có má»™t lần ông đã thỉnh giáo Khổng Tá» hà m nghÄ©a cá»§a “Nhânâ€, Khổng tá» bảo: “Bắt mình theo lá»… là Nhânâ€. Nhan Uyên lại há»i cách là m cụ thể để bắt mình theo lá»…. Khổng TỠđáp:â€Phi lá»… váºt thị, phi lá»… váºt thÃnh, Phi lá»… váºt ngôn, phi lá»… váºt động†(Luáºn ngữ - Nhan Uyên)
Tà i sản của nguyenan
Last edited by hoangcongthanh; 01-10-2008 at 11:58 PM .
10-08-2008, 10:05 PM
Hà n Lâm Há»c Sỹ
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 445
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 14 giá»
Thanks: 0
Thanked 134 Times in 108 Posts
Chương 98 : Äêm tối thưởng hoa
Dịch giả :HoaThieuGia
Biên dịch và biên táºp:Melly
Nguồn: Tà ng Thư Viện
Lâm Vãn Vinh toát mồ hôi lạnh, sao đột nhiên Äại Tiểu thư đến đây, việc nà y cÅ©ng tháºt quá trùng hợp mà .
Hắn chÃnh là đang nghÄ© là m thế nà o để đối phó, bá»—ng nghe từ bên ngoà i truyá»n đến má»™t tiếng gá»i:
- Ngá»c Nhược, Ngá»c Sương, các con Ä‘á»u ở đây phải không ?
Nghe thanh âm thì đúng là Tiêu phu nhân, Tiêu Ngá»c Nhược vá»™i và ng mặc thêm áo, nhẹ nhà ng nói:
- Nương thân, chúng con Ä‘á»u ở đây.
Nà ng không kịp thay xiêm y, vá»™i và ng chạy đến mở cá»a phòng.
Lâm Vãn Vinh lau mồi hôi trán, thầm than may mắn may mắn. Tiêu phu nhân tự nhiên lại cứu mạng mình.
Tiêu phu nhân vừa má»›i tắm rá»a, trên tóc còn chưa khô, trên mặt còn vương chút hÆ¡i nóng á»ng Ä‘á», vừa Ä‘i và o phòng, đã thấy tá»· muá»™i hai ngưá»i Ä‘á»u ở đây, bà liá»n tiến đến giữ chặt hai chị em :
- Hai nha đầu các ngươi, Ä‘á»u ở chá»— nà y sao.
Äại tiểu thư gáºt đầu:
- Nương thân, ngà y mai con phải Ä‘i Hà ng Châu, nên muốn cùng ngá»c Sương nói chuyện
Nhị tiểu thư cũng nhà o và o lòng mẫu thân nói :
- Nương thân, con cũng muốn đi Hà ng Châu.
Tiêu phu nhân yêu thương véo cái mũi của con gái :
- Là m loạn, tá»· tá»· cá»§a con Ä‘i là vì chÃnh sá»±, con Ä‘i là m cái gì ?
Tiêu Ngá»c Sương khẽ nói :
- Con cÅ©ng là vì chÃnh sá»± mà , con muốn há»c là m kinh doanh, thay tá»· tá»· giúp nương thân đỡ lo âu.
Phu nhân hòa Äại tiểu thư Ä‘á»u phì cưá»i, Tiêu Ngá»c Nhược nhẹ nhà ng nói:
- Muá»™i tuổi còn nhá», đợi thêm má»™t hai năm, tá»· tá»· sẽ dạy cho được không? Việc nà y để nói sau, muá»™i bây giá» còn phải lá»… pháºt má»™t tháng, lúc nà y má»›i được và i ngà y, sao có thể không thà nh tâm như váºy?
Nhị tiểu thư ngẫm lại cÅ©ng cảm thấy như váºy, đã trước cá»a pháºt đã hạ lá»i hứa, thì nhất định phải thá»±c hiện, bèn thá»§ thỉ :
- Ta sẽ ở lại đây để tại đây chá» tá»· tá»· đã trở vá». Bất quá, tá»· tá»·. Ta lần trước cùng ngươi đã nói qua mấy việc, ngươi cần phải nhá»› rõ nghe.
Tiêu phu nhân ngạc nhiên há»i:
- Ngá»c sương, con cùng Ngá»c Nhược đã nói sá»± tình gì váºy gì?
Äại tiểu thư nói:
- Nương thân, ngá»c sương nói muốn Ä‘i cầu há»c."
Nhị tiểu thư cÅ©ng vá»™i và ng tiếp lá»i:
- Äúng váºy. Nương thân, con nếu chỉ ở nhà , sẽ không há»c được gì cả, con nghÄ© Ä‘i ra ngoà i sẽ há»c được nhiá»u kiến thức, tương lai cÅ©ng giúp tá»· tá»· chia sẽ ưu lo.
Tiêu phu nhân lo lắng nói :
- Con là má»™t nữ hà i tá», má»™t mình ra ngoà i cầu há»c, ta như thế nà o mà yên tâm được.
Tiêu ngá»c nhược liá»n nói tiếp:
- Nương thân yên tâm Ä‘i. Äợi hết năm, con tiện phải lên phÃa bắc tá»›i kinh thà nh để coi sóc việc là m ăn trên đó, đến lúc đó Ngá»c Sương và con cùng Ä‘i. Con chiếu cố, tiện cho Ngá»c Sương tại kinh thà nh há»c thêm nhiá»u thứ. Nương thân thấy như thế nà o?"
Tiêu phu nhân thấy bá»n tá»· muá»™i hai ngưá»i tháºt sá»± hòa thuáºn yêu thương nhau như váºy, lòng dạ thiệt khoan khoái, nhẹ giá»ng nói:
- Có Ngá»c Nhược lo cho Ngá»c Sương, ta cÅ©ng an tâm. Chỉ là cả hai Ä‘á»u Ä‘i kinh thà nh, ta má»™t mình ở lại Kim Lăng, ta nếu nhá»› các con, phải là m sao bây giá» ?
Một câu nói hai vị tiểu thư ánh mắt cùng bắt đầu đỠhoe, hai tiểu thư nghẹn ngà o:
- Nương thân cũng cùng chúng con cùng đi kinh thà nh nghe.
Phu nhân âu yếm nhìn hai đứa con gái:
- Nha đầu ngốc. Nếu tất cả cùng đi kinh thà nh, thì nhà ởKim Lăng là m sao bây gi� Các con có việc cần thì hãy đi đi, nương thân nếu rảnh rỗi sẽ lên thăm các con.
Lâm vãn vinh nghe mẫu tá» ba ngưá»i các nà ng bên ngoà i tâm sá»± chuyện nhà , hắn tránh ở mặt sau bình phong tháºt cảm thấy khó chịu. Ngá»c Sương nha đầu kia như thế nà o lại nêu vấn đỠkia ra, tá»±a như đã quên có ta ở đây . Chà , từ khi tán gái, cho tá»›i bây giá» không chưa có bị qua như váºy, bị ngưá»i ta ba mẹ con giam trong phòng mãi không Ä‘i, tháºt sá»± là bi ai.
Tiêu phu nhân thở dà i:
- Ngá»c nhược, sang năm con cÅ©ng đã hai mươi tuổi, , cÅ©ng nên lo lắng việc chung thân má»™t chút Ä‘i.
Nhị tiểu thư láºp tức vá»— tay cưá»i nói:
- Hay lắm, chúng ta nên giúp tỷ tỷ tuyển một phu tế tốt nhất thiên hạ.
Tiêu ngá»c nhược ngượng ngáºp:
- ương thân, việc nà y không vội, nữ nhân đâu chỉ lo lắng mỗi việc nà y.
Tiêu phu nhân thở dà i:
- Ngá»c nhược, con từ năm mưá»i bốn tuổi đã bắt đầu Ä‘i theo ta há»c cách là m ăn. Äã mất bao nhiêu năm, cÅ©ng tháºt khổ cho con, việc chung thân nà y, vạn vạn lần không thể lại cháºm trá»… .
Äại tiểu thư khổ sở nói:
- Nương thân, vì giúp Tiêu gia phát triển, cho dù có cháºm trá»… và i năm, con cÅ©ng không oán trách hối háºn đâu.
Tiêu phu nhân liếc nhìn nà ng:
- Ngá»c nhược, con nói cho nương thân, ngươi đã có ý trung nhân chưa ?
Tiêu ngá»c nhược mặt đỠlên :
- Con thân mang nhiá»u trá»ng trách kinh doanh, việc nà y tháºt tình còn chưa có nghÄ© đến.
Tiêu phu nhân lại than:
- Con năm nay tuổi cÅ©ng không còn nhá», việc nà y cÅ©ng nên nghÄ© sá»›m Ä‘i. Ta từng nhìn qua vị Äà o công tá» kia, phẩm mạo cÅ©ng không tồi, vốn tưởng con cÅ©ng để mắt tá»›i hắn. Bây giá» xem ra, ngươi đối vá»›i hắn tá»±a hồ không có cảm tình. Trong số công tá» thế gia trong Kim Lăng thà nh, ta cÅ©ng Ä‘á»u biết qua, nhưng tìm không thấy nhân tuyển thÃch hợp. Sau khi và o kinh, ngươi cần phải tá»± mình lưu tâm,để ý , nếu là gặp gỡ được ý trung nhân, vạn vạn lần chá»› có bá» qua. Ngưá»i đà n bà khi còn sống, muốn tìm má»™t ngưá»i ưng ý, là tháºt không dá»… dà ng đâu!
Äại tiểu thư đỠmặt:
- Nương thân, ngưá»i không cần lo lắng, ngưá»i xem con có phải giống như là ngưá»i không lấy được chồng không ?
Phu nhân cảm thán:
- Không phải ta nghÄ© rằng con không xuất giá được, đúng hÆ¡n chỉ là lo lắng con không cưới được ngưá»i tốt. Ngá»c Nhược, nghe nương thân nói má»™t câu, không thể vì công việc cá»§a Tiêu gia, mà bá» qua hạnh phúc cả Ä‘á»i cá»§a chÃnh mình. Nếu là như váºy, nương thân vÄ©nh viá»…n trong lòng sẽ không yên.
Tiêu phu nhân cÅ©ng biết rõ tâm tư cá»§a nữ nhân, Äại tiểu thư cái gì cÅ©ng tốt, chỉ là quá chú tâm cho sá»± nghiệp, vì công việc cá»§a Tiêu gia, cái gì cÅ©ng có thể hy sinh, chỉ má»›i ngần tuổi nà y mà đã trở thà nh ngưá»i quan trá»ng nhất cá»§a Tiêu gia. Nữ nhân mà chỉ có ý niệm nà y trong đầu cuối cùng sẽ hại cả Ä‘á»i mình.
Äại tiểu thư khẽ “vâng†má»™t tiếng, cúi đầu cÅ©ng không biết suy nghÄ© cái gì.
Tiêu phu nhân hai mắt đỠhoe, bùi ngùi than thở:
- CÅ©ng là Tiêu gia chúng ta mệnh khổ, không có được má»™t đứa con trai. Nếu mà có má»™t ngưá»i đà n ông, nÆ¡i nà y cần gì đến đà n bà chúng ta ra mặt, Ngá»c Nhược ngươi cÅ©ng sẽ an tâm mà là m má»™t tiểu thư, thoải mái lá»±a chá»n má»™t tấm chồng tốt, đâu có nhiá»u tâm sá»± phiá»n não như bây giá».
Tiêu phu nhân thá»§ tiết nhiá»u năm, má»™t mình nuối hai nữ nhân khôn lá»›n, trong thá»i gian đó cÅ©ng trải qua không biết bao nhiêu tá»§i cá»±c. Lúc nà y bồi hồi nghÄ© lại có má»™t chút Ä‘au xót, nước mắt cứ thế rÆ¡i rá»›t như mưa.
Äại tiểu thư nhìn mẫu thân rÆ¡i lệ, nhá»› tá»›i mấy năm nay lúc nà o trong tâm cÅ©ng toan tÃnh, cÅ©ng ôm lấy mẫu thân khóc rấm rứt. Nhị tiểu thư tuy là tuổi còn trẻ, song cÅ©ng yêu thương mẫu thân và tá»· tá»·, mẫu nữ ba ngưá»i ôm nhau cùng khóc.
Lâm vãn vinh tại đứng tại chá»— nghe ba ngưá»i đà n bà “hu hu†khóc, nhịn không được lắc đầu, đà n bà tháºt là phiá»n toái, nghÄ© lại má»™t chút chuyện cÅ©, mưá»i thì có chÃn là thống khổ. Nhân sanh sinh ra là phải chịu khổ, có ai thoát được đâu ? Bá»™ tưởng rằng gian khổ, nếu là đà n ông thì không phải gánh chắc ?
Hắn cảm thán má»™t hồi, ngẫm lại bên ba nữ tá» Tiêu gia ở bên ngoà i. Äúng là có chút đáng thương, cô nữ quả mẫu, vừa phải kinh doanh, vừa phải chiếu cố cho cả má»™t đại gia đình, là tháºt không dá»… dà ng.
Rốt cuá»™c thì Tiêu phu nhân cÅ©ng đã trải qua nhiá»u thâm niên, sau má»™t lát đã dừng khóc, nhìn hai nữ nhi nói:
- Ngá»c Nhược, Ngá»c sương, các con cÅ©ng chá»› khóc nữa, chỉ để cho hạ nhân thấy là m trò cưá»i.
Nói đến hạ nhân. Tiêu Ngá»c Sương nhất thá»i nhá»› tá»›i, phÃa sau bình phong còn có má»™t Lâm Tam, nói như váºy, cảnh mẹ con mình ba ngưá»i ôm nhau khóc, tất cả Ä‘á»u rÆ¡i cả và o trong tai hắn sao? Bất quá hắn không tÃnh là ngoại nhân, Nhị tiểu thư ngá»t ngà o thầm nghÄ©.
Ngá»c nhược, gần đây việc là m ăn tiến triển như thế nà o? Tiêu phu nhân há»i.
Äại tiểu thư gáºt gáºt đầu nói:
- Kinh doanh vải vóc trong tháng nà y cả lượng tiêu thụ lẫn lợi nháºn Ä‘á»u giảm nhẹ. nhưng chúng ta trước mắt sẽ từ từ đổi phương hướng kinh doanh, cho nên ảnh hưởng không tÃnh là quá lá»›n. Chúng ta Ä‘ang tiếp thị cho ná»™i y, hiên tại là tại Kim Lăng thà nh, các tiểu thư, thái thái bắt đầu quan tâm, vừa má»›i trông đã rất có hứng thú. Còn vá» nước hoa kia cÅ©ng không cần phải nói vừa má»›i tung ra đã bán hết sạch, còn được đặt hà ng trước cả hai tháng . Mấy ngà y trước đây vừa má»›i chà o bán xà phòng, phản hồi cÅ©ng rất tốt. Trước mắt phúc bá bá»n há» Ä‘ang là m thiết bị vá»›i công thưởng, sẽ nhanh chóng đưa và o sản xuất chÃnh thức.
Tiêu phu nhân gáºt gáºt đầu:
- Cái tên Lâm Tam kia, đúng là nhân tà i.
Tiêu Ngá»c Sương thấy mẹ khen ngợi Lâm Tam, nhất thá»i mặt mà y há»›n hở:
- Äúng mà , đúng mà ! Nương thân, con đã sá»›m nói qua hắn là ngưá»i tà i .
Phu nhân ý vị thâm sâu liếc nhìn nhị tiểu thư, thở dà i:
- Chỉ tiếc lại là một hạ nhân.
Äại tiểu thư cÅ©ng nói:
- Tên Lâm Tam ý nghÄ© linh hoạt, ăn nói hÆ¡n ngưá»i. CÆ¡ trà dÅ©ng cảm, dám là m dám chịu, quả tháºt không đơn giản. Tiêu gia chúng ta lần nà y có thể khởi tá» hồi sanh, công cá»§a hắn là rất lá»›n.
Lâm Vãn Vinh phÃa sau bình phong nghe được thầm thấy tháºt sảng khoái. Chà , đây là nói ta sao, tiểu nữ nà y như thế nà o lại trong chốc lát là biến giá»ng, lần trước gặp còn nói ta liến thoắng ba hoa, bây giá» khước biến thà nh ăn nói hÆ¡n ngưá»i .
Phu nhân gáºt đầu:
- Quả tháºt như thế, nhân tà i như váºy, chúng ta ngà n vạn lần phải lưu giữ . Chút nữa quên, hắn chỉ cùng chúng ta ký khế ước má»™t năm.
Nhị tiểu thư cắn răng nói:
- Nương thân, nếu các ngươi muốn Lâm Tam vĩnh viễn ở lại nhà chúng ta, con nghĩ hắn sẽ nguyện ý thôi.
Tiểu nha đầu nà y, bá»™ dá»… ăn váºy sao, lá»i nà y không thể tùy tiện thốt nghe, ta khi nà o đã nói qua nguyện ý vÄ©nh viá»…n ở lại Tiêu gia ? Ta là muốn Ä‘em lấy ngươi vá» Lâm gia cá»§a ta kia.
Tiêu ngá»c nhược nói tiếp:
- Lâm Tam quả có chút tà i hoa, bất quá ngưá»i nà y có chút quá tá»± kiêu, thiết không thể nhượng để hắn quá đắc ý, phải chấn chỉnh, chấn chỉnh hắn cẩn tháºn má»›i được.
Phu nhân cưá»i nói:
- Ngá»c Nhược, con lần nà y cùng tên Lâm Tam kia đến Hà ng Châu, tiện nên chỉ bảo hắn má»™t chút . Tiêu gia ta khó mà có má»™t ngưá»i tà i như váºy, nếu được dạy tốt, đối vá»›i con cÅ©ng là má»™t đại trợ thá»§.
Lâm vãn vinh nghe được trong lòng thầm than: “Ta mà là ngưá»i vô dụng váºy sao? Äể Tiêu Ngá»c Nhược dạy ta, không bằng để ta giáo huấn cô ta còn hÆ¡n! “
Tiêu phu nhân lại tiếp:
- Ngá»c nhược, con cần phải đối xá» tốt vá»›i Lâm Tam , chá»› để lại như trước kia cùng hắn đấu khẩu.
Äại tiểu thư trên mặt đỠlên:
Con đâu có cùng hắn đấu khẩu, chỉ là kẻ đó quá xấu xa luôn là m cho ngưá»i ta ghét.
Phu nhân nói:
Con đối xá» vá»›i má»i ngưá»i Ä‘á»u là bình đạm, như thế nà o đối Lâm Tam nà y lại luôn bảo thá»§ váºy. Ta nhìn Lâm Tam Ä‘iểm nà y so vá»›i con kiá»m chế tốt hÆ¡n. Váºy má»›i thấy bất luáºn kẻ nà o mà da mặt dà y, thì ai cÅ©ng không sợ, ta cÅ©ng chưa thấy hắn chịu thiệt dưới tay ai.
Lâm vãn vinh nghe được vế đầu tiên rất đắc ý, nghe được phần sau cÅ©ng đôi chút ấm ức, ta đây là loại da mặt dà y sao ? ta đây là ngưá»i nhân hòa, là tà i năng, đà n bà các ngươi, tháºt sá»± là kiến thức hẹp hòi.
Äại tiểu thư nhá»› tá»›i khuôn mặt Lâm Tam, cÅ©ng nhịn không được báºt cưá»i:
- Ta thấy da mặt hắn đúng dà y không ai bì được. Ngưá»i như hắn, da mặt đã dà y thế mà lá gan cÅ©ng chẳng biết có phải là gan báo không nữa. Hôm nay ngay cả công tá» cá»§a phá»§ doãn mà hắn còn dám đánh nữa.
Phu nhân nghe xong cả kinh:
- Có việc nà y sao?
Cả Nhị tiểu thư cũng chấn động.
Äại tiểu thư Ä‘em sá»± tình hôm nay giảng má»™t lần, Tiêu Ngá»c Sương thở dà i:
- Tá»· tá»·, lâm tam nói không có việc gì, váºy tức là không có việc gì, hắn là loại ngưá»i xưa nay chưa lấy việc trá»ng đại ra đùa. không có nắm chắc trong tay, hắn sẽ không hứa bừa đâu.
Tri ká»·! nà y tiểu nha đầu, Lâm Vãn Vinh nghe cả đêm, cuối cùng chỉ có những lá»i nà y là hợp ý , tháºt háºn không được Ä‘em tiểu nha đầu nà y ôm chặt và o trong lòng hôn luôn mưá»i cái.
Äại tiểu thư cÅ©ng gáºt gù nói:
- Hắn là ngưá»i, mặc dù hÆ¡i độc mồm nhưng không phải là kẻ hà nh sá»± lá»— mãng. Ta nghe nói hắn cùng phá»§ Tổng đốc Lạc đại nhân và cả công tá», tiểu thư nhà đó Ä‘á»u có giao tình, tá»± nhiên không phải là kẻ ngốc. Nhưng nhà chúng ta không thể để hắn lại tiếp tục ngạo mạn, nhân cÆ¡ há»™i nà y , phải quản giáo hắn tháºt tốt.
Nguyên lai Äại tiểu thư nà y đã có chá»§ ý, Lâm Vãn Vinh xem như đã hoà n toà n hiểu được, tiểu nữ kia đúng là nhân cÆ¡ há»™i nà y lấy cá»› để kiá»m chế hắn. Hừ, ta mà dá»… bị chèn ép váºy sao? ta là m sao không nghÄ©, không hiểu được, đúng là muốn bị đánh mà , sẽ phải đánh và o mông má»›i được. Lâm vãn vinh tá» vẻ vô tá»™i thầm nghÄ©.
Phu nhân mỉm cưá»i:
- Lần nà y, con nên quản hắn cho tốt nghe. Bất quá đừng là m quá, hắn là ngưá»i không ưa cứng .
Äại tiểu thư gáºt đầu:
- Nữ nhi nhá»› kỹ , con sẽ dạy hắn tháºt tốt .
Lâm vãn vinh nghe được vừa tức giáºn vừa buồn cưá»i. ta ưa má»m ư? ta như thế nà o cho tá»›i bây giá» không biết sao. Äúng là mẹ nà o con nấy, phu nhân nà y cùng Äại tiểu thư Ä‘á»u giống nhau, Ä‘á»u là kẻ âm mưu thá»§ Ä‘oạn thâm hiểm mà .
Mẹ con ba ngưá»i lại má»™t phen rôm rả, rồi phu nhân cùng Äại tiểu thư đến phòng cá»§a mình, bà n tiếp vá» chuyến Ä‘i ngà y mai đến Hà ng Châu.
Nhị tiểu thư bỉu môi gá»i hắn Ä‘i ra,:
- Hay chưa! hôm nay sá»± tình cá»§a nhà chúng ta, tất cả Ä‘á»u bị ngươi nghe hết.
- Không có, không có! chỉ nghe má»™t ná»a mà thôi.
Lâm vãn vinh cưá»i ha hả.
Trong phòng hoà n lưu lại đầy mùi nước hoa hồng, Lâm Vãn Vinh hÃt má»™t hÆ¡i tháºt sâu, thÃch thú thưởng thức mùi hương hoa nồng đượm nà y, không biết là do Äại tiểu thư hay là phu nhân đây?
- Không được Ä‘em chuyện đêm nay nói cho ngưá»i khác nghe chưa!
Nhị tiểu thư dặn dò.
- Còn nữa, chà ng nhất định phải giúp tá»· tá»· cho tháºt tốt, không được khi dá»… ta, cÅ©ng không được khi dá»… tá»· ấy.
Tiểu nha đầu lên giá»ng nói.
Lâm vãn vinh ra vẻ vô tội:
- Nếu cô ấy khi dá»… ta thì là m sao bây giá», nà ng cÅ©ng biết, ta là ngưá»i rất dá»… dà ng bị ngưá»i khác coi thưá»ng mà .
Tiêu Ngá»c Sương nói:
Thế nà o mà tỷ ấy lại khi phụ chà ng được. Dù sao cũng là tỷ tỷ của ta, đối với ta rất tốt, chà ng đừng bắt nạt tỷ tỷ nghe, chà ng cùng với ta là …là …là … chuyện đó! Dù gì chà ng cũng đâu để tỷ tỷ khi dễ!
Rắc rối quá, tiểu nữ nghÄ© ra lý do tháºt là kỳ quái.
Nhị tiểu thư lên giá»ng má»™t hồi, đột nhiên lại bắt đầu ôn nhu, lôi kéo hắn lại khẽ thá»§ thỉ :
- Lâm Tam, khi chà ng ra ngoà i kia, có hay nhớ đến ta không?
- Chỉ một chuyện khiến ta nhớ đến nà ng…
Lâm vãn vinh cưá»i nói.
Nhị tiểu thư mắt đỠlên, mũi sụt xịt, đang muốn phát tiết thì chợt nghe hắn nói tiếp:
- Là má»—i khi hÃt thở.
- Äáng ghét! Tháºt là đáng ghét!
Nhị tiểu thư ruốt cuá»™c nước mắt cÅ©ng rÆ¡i xuống nhưng lại hoan hỉ lạ thưá»ng:
- Chà ng xấu xa quá! Cứ chá»c ta hoà i!
Nà ng khẽ nghẹn ngà o, rồi đột nhiên nhẹ thở dà i, đôi lông mi cong dà i còn vương chút nước mắt, ôn nhu nói:
- Có những lá»i nà y cá»§a chà ng, ta dù có chết cÅ©ng cam tâm . Chà ng đúng là kẻ xấu chuyên hại ngưá»i mà , nếu là ta mà chết Ä‘i, chỉ có thể vì nhá»› tá»›i chà ng mà chết.
Lâm Vãn Vinh có chút mê muá»™i, nha đầu nà y rốt cuá»™c Ä‘á»c qua bao nhiêu bao nhiêu tiểu thuyết tình cảm váºy, sao nói và i câu lại là m lão tá» cảm động quá. Trá»i ạ, sau chừng đó thá»i gian má»›i biết tiểu nữ nà y má»›i là mưu mô nhất.
Cùng Nhị tiểu thư chưa nói được mấy câu, Ngá»c Sương lo lắng tá»· tá»· quay lại, không ngừng thúc giục lâm vãn vinh rá»i Ä‘i. Äêm nay, “Tây Sương chi lang†nà y , đúng là hữu danh vô thá»±c, Lâm Vãn Vinh thầm tiếc nuối, nhìn Nhị tiểu thư mặt đẹp như há»a, Ä‘ang bối rối ngượng ngùn, liá»n nhẹ hôn lên đôi môi nhá» nhắn cá»§a nà ng.
Nhị tiểu thư vừa vui vừa thẹn, đưa hắn niện ra ngoà i cá»a xong liá»n chạy nhanh và o khoá cá»a phòng, trong lòng trống ngá»±c đánh từng hồi không ngừng, Cảm thấy ngưá»i nà y sao tháºt đáng ghét, chẳng có chá»— nà o tốt đẹp, xấu từ trong ra ngoà i.
Lần nà y hôn được cô gái nhá» nà y, Lâm Vãn Vinh trong lòng đắc ý không kể xiết, đêm tối thưởng hoa, tư vị quả tháºt sá»± là cá»±c kỳ vi diệu. Hắn luyến tiếc nhìn sương phòng kia, lén lét lút lút lẻn ra khá»i cá»a viện.
Lâm Vãn Vinh thân ảnh vừa biến mất khá»i cánh cá»a, Äại tiểu thư đã không biết từ nÆ¡i nà o Ä‘i tá»›i, nhìn hắn bóng lưng hung hăng dáºm chân:
- Vô sỉ, bại hoại, hạ lưu …!
Tà i sản của nguyenan
Last edited by hoangcongthanh; 01-10-2008 at 11:59 PM .
13-08-2008, 01:21 PM
Hà n Lâm Há»c Sỹ
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 445
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 14 giá»
Thanks: 0
Thanked 134 Times in 108 Posts
Chương 99: Oan gia ngõ hẹp
Dịch giả:binhbt
Biên dịch: melly
Biên táºp: binhbt
Nguồn: Tà ng Thư Viện
Ngà y thứ hai khi trá»i còn chưa sáng, Lâm Vãn Vinh Ä‘ang say giấc thì nghe thấy tiếng gá»i cá»§a má»™t nữ tá» từ ngoà i cá»a:
- Lâm Tam, dáºy mau!
Lâm Vãn Vinh mÆ¡ mÆ¡ mà ng mà ng mở mắt, nghe thanh âm tá»±u hồ như cá»§a Äại tiểu thư, trong lòng liá»n buồn bá»±c, nha đầu kia, Ä‘i sá»›m như váºy để là m chi, không sợ bị thâm như mắt gấu mèo sao?
- Lâm Tam, dáºy nhanh lên, chúng ta phải xuất phát.
Tiếng cá»§a Äại tiểu thư từ bên ngoà i truyá»n đến.
Lâm Vãn Vinh không còn cách nà o khác đà nh phải ngồi dáºy mặc quần áo. Lúc ra ngoà i mở cá»a má»›i thấy ánh sáng le lói cá»§a sao Mai báo hiệu buổi hừng đông, còn hÆ¡n má»™t canh giá» nữa trá»i má»›i sáng.
Äại tiểu thư y phục đã sá»›m chỉnh chu, khoác má»™t tấm áo choà ng dà i. Khuôn mặt nhá» nhắn hÆ¡i á»ng hồng trong gió lạnh mùa đông, nà ng đứng ở ngoà i cá»a phòng lưá»m hắn:
- Biết ngươi vẫn còn ngá»§ mà . Nhanh tỉnh dáºy, chúng ta phải lên đưá»ng.
Ngáp dà i má»™t cái, Lâm Vãn Vinh nói giá»ng uể oải:
- Äại tiểu thư, lúc nà y vẫn là giá» ngá»§ mà , có cần gấp như váºy không?
Tiêu Ngá»c Nhược hừ má»™t tiếng:
- Quãng đưá»ng từ đây đến Hà ng Châu dà i và i trăm dặm, nếu không sá»›m khởi hà nh, đến khi nà o má»›i tá»›i nÆ¡i? Ngươi đúng là kẻ lưá»i biếng, chỉ toà n viện cá»› thôi, lần sau ta tiện thể Ä‘em theo chiêng trống gõ bên tai ngươi, để xem ngươi ngá»§ thế nà o mà ngá»§.
Lâm Vãn Vinh thầm nghÄ©, giá»i thì đến đây, ngươi muốn quản giáo ta ư, hắc hắc, tiểu nữu nà y tháºt quá xem thưá»ng lão tá». Hắn lấy nước lạnh rá»a mặt rồi nhanh chóng là m mấy việc cá nhân lặt vặt. Khà trá»i đã là dần trở lạnh, cần phải mang theo má»™t Ãt đồ ấm để cùng Ä‘i vá»›i Tiêu Ngá»c Nhược.
Thấy hắn động tác nhanh nhẹn gá»n gẽ, sắc mặt Äại tiểu thư cÅ©ng dãn ra má»™t chút, nà ng nói:
- Từ nay vá» sau đừng có như váºy, ta đâu có muốn thúc giục ngươi!
Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ, ngươi mà không đến lão tỠlại chẳng thoải mái ngủ một mạch đến sáng ấy.
Vừa bước ra khá»i cá»a, thoáng thấy tình hình bên ngoà i, Lâm Vãn Vinh chợt có chút xấu hổ. Không chỉ có thêm Tiêu phu nhân mà cả Tiêu Ngá»c Sương cÅ©ng Ä‘ang đứng đó, khuôn mặt nhá» nhắn hÆ¡i á»ng hồng, rõ rà ng đã đợi má»™t Ä‘oạn thá»i gian. Nhị tiểu thư thấy hắn liá»n nở nụ cưá»i ngá»t ngà o, khiến Lâm Vãn Vinh trong lòng bá»—ng thấy ấm áp.
Lão tỠđúng là tên trá»™m giá»i nhất trong giá»›i gia Ä‘inh ở thá»i đại nà y, Lâm Vãn Vinh hắc hắc cưá»i thầm và i tiếng, tiến ra phÃa trước nói:
- Phu nhân và Nhị tiểu thư dáºy sá»›m a!
Tiêu phu nhân gáºt đầu mỉm cưá»i:
- Lâm Tam, đêm qua ngá»§ có ngon giấc không? Hôm nay nếu không lên đưá»ng sá»›m thì sẽ chẳng vá»™i đánh thức ngươi như váºy.
Phu nhân bà nói nói những lá»i tháºt sá»± là quan tâm a! Lâm Vãn Vinh dẫu biết rõ đây là thá»§ Ä‘oạn để lung lạc mình, nhưng dù sao lá»i nói cá»§a bà ta nghe cÅ©ng rất lá»t tai, không giống như những kẻ giả dối khác.
- Äa tạ phu nhân quan tâm. Äêm qua ta ngá»§ rất tốt!
Lâm Vãn Vinh cảm kÃch đáp.
Tiêu phu nhân gáºt gáºt đầu nói tiếp:
- Ngá»c Nhược chỉ là má»™t nữ tá», lần nà y lên đưá»ng Ä‘i Hà ng Châu má»™t mình không tiện, ngươi cần phải để tâm nhiá»u hÆ¡n.
Lâm Vãn Vinh láºp tức thể hiện công phu vá»— mông ngá»±a:
- Không dám, không dám! Có Äại tiểu thư anh minh chá»§ trì, chuyến Ä‘i lần nà y tất nhiên là thông suốt không trở ngại gì đâu, sẽ thuáºn lợi bình an thôi.
Nhị tiểu thư mỉm cưá»i nhìn hắn, đôi môi đỠmá»ng mấp máy, tá»±a như muốn nói Ä‘iá»u gì đó, nhưng lại ngại sá»± hiện diện cá»§a mẫu thân và tá»· tá»· nên không biết là m sao để mở miệng.
Thấy nhân mã Ä‘á»u đã sẵn sà ng đúng như dá»± tÃnh, Tiêu Ngá»c Nhược liá»n nói vá»›i mẹ:
- Nương thân, ngưá»i cùng Ngá»c Sương hãy trở vá» nghỉ ngÆ¡i, con phải Ä‘i đây!
Vá»™i và ng Ä‘i lên và i bước, Tiêu Ngá»c Sương nắm chặt lấy tay chị:
- Tá»· tá»· Ä‘i đưá»ng cẩn tháºn nhé!
Tiêu Ngá»c Nhược mỉm cưá»i gáºt đầu. Nhị tiểu thư lại quay đầu nhìn Lâm Vãn Vinh nói khẽ:
- Lâm Tam, ngươi…cÅ©ng bảo trá»ng!
- Äa tạ Nhị tiểu thư!
Thần sắc như bị quá»· thần xui khiến, Lâm Vãn Vinh tiến tá»›i và i bước, Ä‘ang muốn nắm lấy bà n tay nhá» nhắn cá»§a nà ng thì đã thấy Äại tiểu thư chen thân đứng trước em gái:
- Lâm Tam, ngươi chuẩn bị đầy đủ má»i thứ rồi chứ?
Nhìn thấy ánh mắt Äại tiểu thư hiện lên vẻ giảo hoạt, Lâm Vãn Vinh trong lòng căm tức, nha đầu ngươi cố ý phá hảo sá»± cá»§a ta, được, má»™t ngà y nà o đó, ta cÅ©ng phải phá lại chuyện tốt cá»§a ngươi.
- á»’, chuẩn bị tốt rồi. Còn nữa, Nhị tiểu thư, việc niệm kinh Pháºt cá»§a nà ng vẫn tốt chứ? Linh Ẩn Tá»± bên bá» Tây Hồ ở Hà ng Châu nghe nói là má»™t đại miếu nổi danh, nếu có thể ta sẽ Ä‘i tìm cho nà ng hai bản kinh Pháºt tốt nhất, chẳng biết có cần má»™t bản tranh minh há»a kèm theo không?
Nhị tiểu thư che cái miệng nhá» nhắn cưá»i thầm, “Tên xấu xa nà y, kinh Pháºt thì nÆ¡i nà o mà chả giống nhau, đâu có phân biệt loại tốt loại xấu chứ? Ngươi tưởng mình có thể vẽ cả quyển sách sao? Lại còn cái gì mà tranh minh há»a, rõ rà ng là tìm cá»› cùng ta nói chuyệnâ€.
Thấy gương mặt chị mình thoáng vẻ khó chịu, Tiêu Ngá»c Sương vá»™i đáp:
- Không cần! Dá»c đưá»ng ngươi cứ chăm sóc tá»· tá»· tháºt tốt là được. Còn nữa, ngươi cÅ©ng phải lưu tâm chu toà n cho chÃnh mình, chá»› có gây chuyện mà sinh hoạ. Trở vá» sá»›m má»™t chút…
Nói đến Ä‘oạn sau, thanh âm đã nghẹn ngà o không thốt nên lá»i.
Tiêu phu nhân đứng xa nên không nghe thấy, nhưng Äại tiểu thư cùng Lâm Vãn Vinh lại ở quá gần. Nhìn cái tên Lâm Tam mặt mà y há»›n hở, Äại tiểu thư hừ thầm má»™t tiếng rồi nói:
- Váºy được rồi, chúng ta mau khởi hà nh thôi!
Nói xong liá»n xoay ngưá»i bước Ä‘i.
Nhân cÆ¡ há»™i giúp tá»· tá»· lên xe, Tiêu Ngá»c Sương đã kịp lén đưa cho cái gã Lâm Tam kia má»™t mảnh giấy đã vo tròn. Lâm Vãn Vinh vá»™i và ng giữ lại trong tay. Khuôn mặt nhá» nhắn cá»§a Nhị tiểu thư đỠbừng, nà ng lặng lẽ liếc nhìn hắn rồi tất tả quay lui.
Lâm Vãn Vinh vô cùng cao hứng! Ngá»c Sương nha đầu kia, ngay cả cái trò lén trao máºt thư mà cÅ©ng há»c được, tháºt sá»± là cà ng ngà y cà ng mê ngưá»i mà .
Äại tiểu thư vừa lên xe liá»n vén rèm cá»a, quay vá» phÃa vá» mẫu thân cùng muá»™i muá»™i vẫy tay:
- Nương thân, Ngá»c Sương, các ngưá»i mau trở vá» thôi, chỉ và i ngà y nữa chúng ta đã trở vá» rồi.
Tiêu phu nhân gáºt đầu:
- Con cũng đừng có lưu luyến nữa!
Nhị tiểu thư hướng vá» phÃa xe ngá»±a vẫy tay, liá»n thấy cái tên xấu xa kia đẫ lấp ló ngoác miệng cưá»i vẫy tay chà o lại. Gương mặt nà ng thoáng đỠlên, trong lòng vừa thẹn thùng vừa lo lắng, liá»n sà và o lòng mẫu thân, lệ châu trà n ra hai khóe mắt.
Lâm Vãn Vinh xoay ngưá»i Ä‘iá»u khiển hắc mã. Lần nà y theo Äại tiểu thư đến Hà ng Châu ngoại trừ hắn ra còn có hai gia Ä‘inh và má»™t nha đầu. Cô nà ng nà y đương nhiên là ở cùng trong xe vá»›i Äại tiểu thư. Còn hai gia Ä‘inh kia Ä‘á»u là ngưá»i quen thuá»™c, má»™t là tên giữ ngá»±a Tứ Äức, gã còn lại chÃnh là tên Tiêu Phong ngây ngô.
Nguồn nguyên liệu cung cấp cho xưởng sản xuất nước hoa Ä‘ang gặp vấn Ä‘á», má»—i tháng chỉ có thể là m ra hÆ¡n năm trăm bình. Tiêu Phong là má»™t sư gia nên cÅ©ng có chút tay nghá» trong việc nà y, còn Tứ Äức cùng và i ngưá»i khác đã theo Phúc Bá từ khi láºp ra xưởng sản xuất xà phòng, đối vá»›i Lâm Tam cÅ©ng không xa lạ. Lần nà y tuy Ä‘á»u do Äại tiểu thư tá»± mình chá»n lá»±a ngưá»i Ä‘i cùng nhưng lại rất quen thuá»™c vá»›i Lâm Tam. Cả hai Ä‘á»u biết tÃnh toán, lại siêng năng, có há» Ä‘i theo cÅ©ng đỡ đần được nhiá»u việc.
Thấy ba ngưá»i Ä‘á»u đã lên ngá»±a, Tiêu Ngá»c Nhược liá»n vén rèm thò đầu ra khá»i ô cá»a nói:
- Lâm Tam, lần nà y đến Hà ng Châu, trừ ta ra thì ngươi là đầu lÄ©nh, cần phải đối xá» tá» tế vá»›i bá»n há». Chá»› gây chuyện thị phi mà phụ kỳ vá»ng cá»§a ta và phu nhân.
Tiểu nữ tháºt giảo hoạt a, cố ý đùn cho ta việc quản lý bá»n kia, đẩy hết cho ta trách nhiệm, quả là đi má»™t nước cá» vi diệu.
Lâm Vãn Vinh cưá»i hắc hắc:
- Tiêu huynh, Tứ Äức! Hai ngưá»i hãy ngoan ngoãn theo ta, chá»› có Ä‘i lạc nhé.
- Vâng, Tam ca!
Cả hai đồng thanh cung kÃnh nói. Lâm Vãn Vinh giỠđã là cao cấp gia Ä‘inh, thân pháºn so vá»›i hai ngưá»i bá»n há» cao hÆ¡n không Ãt, tại Tiêu gia địa vị như mặt trá»i lúc chÃnh ngá», sợ rằng ngay cả Vương quản gia thấy hắn cÅ©ng phải cúi đầu chà o má»™t tiếng “Tam caâ€.
Thấy tên xấu xa nà y cÅ©ng có chút uy nghiêm, Äại tiểu thư khẽ gáºt đầu nói:
- Cứ như váºy Ä‘i, các ngươi phải há»— trợ nhau nghe!
Ba ngưá»i chia thà nh hai nhóm, Lâm Vãn Vinh cùng Tiêu Phong cưỡi ngá»±a song song phÃa bên trái cá»— xe, Tứ Äức thì Ä‘i phÃa bên phải, Ä‘oà n ngưá»i cùng tiến ra hướng ngoại thà nh.
Do kỵ thuáºt đã thà nh thục, Lâm Vãn Vinh liá»n núp sau thân hình cá»§a Tiêu Phong để tránh khá»i tầm mắt cá»§a Äại tiểu thư, nhẹ nhà ng mở máºt thư Ngá»c Sương vừa đưa, chỉ thấy mặt trên bên phải có má»™t hà ng chữ nhá» duyên dáng:
“Äi nhanh vá» nhanh! Chá» chà ng!â€
Hắn gáºt đầu mỉm cưá»i. Lá»i lẽ tuy ngắn nhưng đầy tình ý, cô bé Ngá»c Sương nà y xem ra cà ng ngà y cà ng nhu thuáºn a.
Lúc Ä‘oà n ngá»±a xe Ä‘i qua Thá»±c Vi Tiên, Lâm Vãn Vinh nhìn lên khuê phòng cá»§a Xảo Xảo ở phÃa xa xa, đã thấy ánh đèn láºp lòe. Nha đầu nà y sao rá»i khá»i giưá»ng sá»›m như váºy? Trong lòng hắn chợt trà o dâng niá»m thương cảm, Ä‘ang nghÄ© đến việc cáo tá»™i vá»›i Äại tiểu thư để Ä‘i thăm ngưá»i yêu thì đã thấy dưới lầu Thá»±c Vi Tiên má»™t bóng dáng xinh đẹp tươi cưá»i. Ngưng thần nhìn kỹ thì nháºn ra đó chÃnh là Xảo Xảo.
- Äại ca!
Thấy hắn từ xa, Xảo Xảo liá»n vá»™i vã chạy tá»›i.
Lâm Vãn Vinh thoáng chấn động, vá»™i và ng xoay ngưá»i nhảy xuống ngá»±a:
- Xảo Xảo, sao nà ng lại đứng ở đó?
Khà trá»i đã dần quang đãng. Xảo Xảo mặc má»™t chiếc áo có hoa nhá» mà u hồng, khuôn mặt nhá» nhắn đỠbừng, giữ chặt tay Lâm Vãn Vinh thá»§ thỉ:
- Äại ca, là thiếp đợi chà ng Ä‘i qua mà !
Lâm Vãn Vinh nhẹ nhà ng vuốt mái tóc còn Ä‘á»ng chút hÆ¡i sương cá»§a Xảo Xảo, sau đó giữ chặt bà n tay nhá» bé cá»§a nà ng nói:
- Nha đầu ngốc, sao ra đây là m gì?
Xảo Xảo cưá»i e thẹn:
- Äêm qua Äại tiểu thư cho ngưá»i đến nhắn là hôm nay sẽ cùng chà ng Ä‘i Hà ng Châu, nên thiếp chuẩn bị cho má»i ngưá»i Ãt thức ăn.
Äúng lúc đó Tiêu Ngá»c Nhược cÅ©ng từ trên xe bước xuống nói:
- Xảo Xảo, tháºt cảm Æ¡n ngươi!
Xảo Xảo cưá»i ngá»t ngà o:
- Äại tiểu thư, ngưá»i sao lại khách khà như váºy!
Dứt lá»i khẽ vẫy tay, liá»n có hai tiểu nhị cá»§a Thá»±c Vi Tiên Ä‘em giỠđồ ăn đặt lên xe ngá»±a.
Lấy ra một giỠtrúc, nà ng nói với Lâm Vãn Vinh:
- Äại ca, chá»— nà y là những món chà ng thÃch ăn, sáng sá»›m hôm nay thiếp má»›i là m xong. Trên đưá»ng Ä‘i chà ng chỉ hâm nóng má»™t chút là có thể dùng được.
Cầm bà n tay nhỠnhắn đang lạnh cóng của nà ng, Lâm Vãn Vinh cảm động nói:
- Xảo Xảo, từ nay vá» sau đừng thức khuya dáºy sá»›m nghe. Ta đã nói qua vá»›i nà ng rồi đấy, tuổi thanh xuân cá»§a phụ nữ vô cùng quan trá»ng, thức đêm như váºy đối vá»›i cÆ¡ thể nà ng không tốt đâu, từ giỠđừng như thế nữa. Nghe lá»i đại ca nhé, bây giá» trở vá» nghỉ ngÆ¡i Ä‘i.
Xảo Xảo “vâng†một tiếng rồi cúi đầu nói:
- Äại ca, lần nà y đến Hà ng Châu đưá»ng xá xa xôi, chà ng hãy giữ gìn sức khá»e!
Lâm Vãn Vinh âu yếm vuốt nhẹ gương mặt nà ng:
- Nha đầu ngốc, chá»› có mau nước mắt như váºy, đại ca chỉ Ä‘i và i ngà y là trở vá» rồi. Hà ng Châu kia gần ngay đây, đại ca Ä‘i ngá»±a, chỉ cần trú qua má»™t đêm là có thể quay lại.
Gạt nhanh nước mắt, Xảo Xảo vội và ng căn dặn:
- Chà ng chá»› nên lo nghÄ© chuyện đó. Trên đưá»ng xa không giống như lúc ở nhà , nhất định phải Ä‘i đứng tháºn trá»ng chá»› nên hấp tấp.
Äại tiểu thư thấy hai ngưá»i “chà ng chà ng thiếp thiếp†mãi liá»n sốt ruá»™t dục:
- GiỠcũng không còn sớm, Lâm Tam, chúng ta cũng nên khởi hà nh thôi.
Lâm Vãn Vinh thì thà o:
- Äại tiểu thư đã trả tiá»n cho chá»— thức ăn nà y chưa?
Xảo Xảo Ä‘ang buồn cÅ©ng phải phì cưá»i:
- Äại ca sao lại tÃnh toán như váºy?
Nhìn diện mạo tươi cưá»i cá»§a Lâm Vãn Vinh nà ng má»›i hiểu ra rằng đại ca chỉ muốn là m cho mình vui vẻ. Xảo Xảo vừa vui vừa thẹn, cùng Lâm Vãn Vinh nói chuyện không phải lần đầu tiên, nhưng má»—i lần Ä‘á»u có cảm má»›i lạ, ma lá»±c cá»§a đại ca cÅ©ng không biết là tá»›i mức nà o nữa.
Lưu luyến chia tay vá»›i Xảo Xảo, thấy Äại tiểu thư có vẻ không vui, hắn cÅ©ng chẳng tiện nói chuyện. Bây giá» xem ra hết thảy Ä‘á»u là Äại tiểu thư cố ý an bà i, nà ng đặc biệt giúp hắn trước tiên gặp gỡ Xảo Xảo, thức ăn kia chỉ là cái cá»›, cố ý đưa Xảo Xảo đến từ biệt, coi như là giữ cho Lâm Vãn Vinh má»™t chút thể diện. Như váºy là lão tá» phải mang cái Æ¡n nà y rồi, nha đầu nà y đúng là tÃnh toán mưu mô mà !
Äi được má»™t Ä‘oạn đã thấy tưá»ng thà nh trước mặt. Äến lúc tá»›i gần thì thấy má»™t đám công nhân ở phÃa xa xa giÆ¡ cao những ngá»n Ä‘uốc. Bá»n há» Ä‘ang ở trên tưá»ng thà nh dán cái gì đó tá»±a hồ cáo thị.
Lâm Vãn Vinh đưa mắt nhìn Tứ Äức, tiểu tá» nà y láºp tức hiểu ý liá»n giục ngá»±a tiến lên phÃa trước, nhưng trong chốc lát đã trở lại.
Äại tiểu thư cÅ©ng nhìn thấy chuyện đó, liá»n cất tiếng há»i:
- Há» dán cáo thị gì váºy?
Tứ Äức cung kÃnh :
- Bẩm Äại tiểu thư, bẩm Tam ca, đấy là thông văn cá»§a Tổng đốc đại nhân.
“Hả?†Äại tiểu thư cảm thấy tháºt kỳ quái. Tổng đốc Lạc đại nhân rất Ãt xuất cáo kì, sao bữa nay lại váºy, chắc phải có đại sá»± gì đây.
Cả bá»n liá»n tiến vá» phÃa trước để xem. Lâm Vãn Vinh mở to mắt, cố táºp trung nhìn bà i tiểu tá»± bằng chữ phồn thể, mắt như muốn hoa lên. Xem Ä‘i xem lại và i lần cÅ©ng không tà i nà o hiểu nổi, hắn liá»n há»i Tiêu Phong bên cạnh:
- Tiêu huynh, đêm qua ta ngá»§ không ngon nên mắt bây giá» cứ nhắm tÃt lại, ngươi mau nói cho ta, Tổng đốc đại nhân ra cáo thị gì váºy?
Tiêu Phong trả lá»i:
- Là công bố vá» các thuế suất má»›i. Tổng đốc đại nhân viết “Vì khoản tiá»n dùng cho việc từ thiện cÅ©ng như xây nhà cá»a tạo phúc cho bá tánh Giang Tô đã gần cạn. Dá»±a theo nguyên tắc có tiá»n giúp tiá»n, có sức góp sức, đặc biệt đối vá»›i Thanh Lâu hai bá» sông Tần hoà i, nay định ra Chinh thu thuế và Hà nh nghiệp thuế. Các thanh lâu có thể đến nha môn đăng kà trong danh sách đóng thuế, sau đó sẽ được cấp môn bà i chÃnh thức để quang minh chÃnh đại kinh doanhâ€.
Hay quá! Lão Lạc nà y tháºt nhanh tay. Ta má»›i góp ý việc ra gia tăng các loại thuế mà lão đã ứng dụng ngay được, còn biết kết hợp thêm nhiá»u loại thuế và thẻ chứng nháºn cho phép là m ăn, đúng là nhất cữ lưỡng tiện, vừa cho phép quản là kinh doanh thanh lâu trong khuôn khổ luáºt pháp, lại thu được lợi lá»›n. Thanh lâu xưa nay vốn hoạt động láºp lá», triá»u đình tuy không có cho phép nhưng cÅ©ng chẳng cấm Ä‘oán, lão Lạc đặt ra Ä‘iá»u lệ nà y sẽ khởi đầu cho má»™t thay đổi lá»›n, biến nó thà nh má»™t nghỠđược nha môn cấp giấy phép hoạt động để tiện thu thuế, đương nhiên qua đó việc kinh doanh thanh lâu cÅ©ng trở nên công khai hợp pháp. Từ lúc nà y, vì khoản lợi nhuáºn vô cùng to lá»›n, nên thuế ngạch có cao tá»›i đâu bá»n lão bản cÅ©ng phải cam tâm tình nguyện ná»™p đủ. Thá»§ Ä‘oạn nà y cá»§a lão Lạc tháºt quá cao minh!
Lâm Vãn Vinh trong lòng cảm thán.
Lại nghe Tiêu Phong tiếp tục:
- Lạc đại nhân còn nói, ngà i đã hạ lệnh cho Giang Tô đô chỉ huy sứ Trình đại nhân láºp tức Ä‘iá»u binh lÃnh bắt tay và o tu sá»a đê sông Trưá»ng Giang cùng vá»›i dân chúng toà n tỉnh, đồng thá»i đẩy mạnh việc quyên góp tiá»n tà i, xuất lá»±c để phòng lÅ©. Äây là thá»i khắc quan trá»ng nên quân dân Giang Tô phải đồng tâm hiệp lá»±c cùng bảo vệ gia viên. Nếu có ai bất tuân hiệu lệnh, việc đó đồng thá»i là há»§y diệt Kim Lăng, há»§y diệt Giang Tô, chÃnh là tá»™i nhân thiên cổ.
Mặc dù giữa hai bên có bất hòa, nhưng Lạc Mẫn lại là quan lại cao cấp nhất ở đất Giang Tô, nên Trình Äức cÅ©ng phải chịu sá»± quản chế cá»§a lão. Lạc Mẫn trước tiên tạo sức ép dư luáºn, đá quả bóng vá» phÃa Trình Äức, đúng y như phương pháp hôm qua Lâm Vãn Vinh đã truyá»n thụ.
Theo lý vá» là m ăn mà nói thì việc đặt thêm thuế sẽ gây cho thương nhân nhiá»u bất lợi. Việc kinh doanh thanh lâu tuy đối vá»›i Äại tiểu thư là điá»u ô nhục, nhưng nà ng cÅ©ng ở trong giá»›i kinh doanh, liá»n thở dà i má»™t hÆ¡i nói:
- Là m ăn đã không dễ dà ng gì mà quan lại còn đặt thêm đủ thứ thuế, không biết tên cẩu sư gia nà o đỠxuất ý tưởng nà y!
Lâm Vãn Vinh trán đổ mồ hôi. Cẩu đầu sư gia kia chả phải là lão tá» sao, tháºt oan uổng thanh danh ta, hắn vá»™i và ng biện giải:
- Äại tiểu thư, đúng là trong là m ăn thì ý nà ng không sai, có Ä‘iá»u sinh ý cÅ©ng chia lá»›n nhá», lợi nhuáºn má»—i loại cÅ©ng khác nhau. Như mức lợi nhuáºn to lá»›n trong việc kinh doanh thanh lâu thì khá»i cần phải bà n. Chưa kể việc kinh doanh nà y là dá»±a trên xương máu và nước mắt cá»§a phụ nữ, vì đồng tiá»n mà gieo biết bao Ä‘au khổ lên thân xác bá»n há», tháºt sá»± là má»™t lãi mưá»i. Váºy các khoản lợi nhuáºn đó vá» tay ai đây?
Thấy nà ng lộ ra vẻ trầm tư, Lâm Vãn Vinh lại nói tiếp:
- Việc thanh lâu tồn tại đương nhiên là cÅ©ng có lý do cả. Nói trắng ra, nó có thể sinh tồn được là do nhu cầu cá»§a con ngưá»i. Việc nà y có ngăn cÅ©ng không được, váºy không bằng hãy cho nó hoạt động công khai, rồi đặt ra những quy Ä‘inh rõ rà ng, đánh thuế nặng và o các khoản lợi nhuáºn khổng lồ đó. Như váºy vừa hạn chế sá»± phát triển cá»§a thanh lâu lại thu được má»™t khoản thuế lá»›n, đúng là nhất cữ lưỡng tiện, má»™t mÅ©i tên trúng hai chim, tại sao không là m?
Cái gì mà hạn chế sá»± phát triển, hoà n toà n chỉ là vẽ chuyện lừa gạt ngưá»i. Có nhu cầu tức phải có nguồn cung cấp, đây là chân lý vÄ©nh hằng không bao giá» thay đổi, Việc đánh thuế tháºt nặng và o thanh lâu, kỳ tháºt đối vá»›i những tên chá»§ hút máu cÅ©ng không ảnh hưởng nhiá»u. Những khoảng thu nà y rồi sẽ được tÃnh thêm và o hóa đơn cho khách hà ng chi trả. Lâm Vãn Vinh đương nhiên hiểu rất rõ việc đó.
Gái thanh lâu sẽ cao giá hÆ¡n trước, đến diêu tá» phải mất nhiá»u tiá»n hÆ¡n. Ai dám oán trách đây, thịt heo còn tăng giá được huống chi là nữ nhi lầu xanh? Cà ng cao giá lại cà ng có nhiá»u ngưá»i già nh giáºt, mà nam nhân thì mấy ai không ham thÃch vụ đó? Äây cÅ©ng chỉ vì phòng lÅ© mà lão tá» có chút cống hiến thôi.
Äại tiểu thư liếc nhìn hắn:
- Lâm Tam, ngươi vì Lạc đại nhân mà biện hộ, chủ ý đó là của ngươi phải không?
- Là m sao có thể được? à tưởng thiên tà i váºy, giá»i như ta cÅ©ng vô phương nghÄ© đến. Ta Ä‘oán chừng Lạc đại nhân đã thỉnh đến đây má»™t nhân váºt thông minh đệ nhất thiên hạ má»›i có thể đưa ra má»™t sáng kiến cải cách như váºy.
Lâm Vãn Vinh cưá»i nói.
Äại tiểu thư hừ má»™t tiếng không nói gì, Ä‘ang chuẩn bị xuất môn thì nghe thấy tiếng vó ngá»±a truyá»n đến. Má»™t nữ tá» mặc công phục cưỡi bạch mã phóng tá»›i, uy phong lẫm liệt, hướng vỠđám quan sai há»i:
- Các vị đại ca, nÆ¡i nà y Ä‘á»u dán xong hết rồi phải không?
Lâm Vãn Vinh ngẩng đầu nhìn lại, té ra là Uyển Doanh tiểu nữ. Cô nà ng là quan nhân trong Kim Lăng phủ, lần nà y đi phát bố cáo, tự nhiên cũng có liên quan một phần.
Thấy Uyển Doanh tá»±a hồ có chút hà o hứng, đám quan sai kia liên tục gáºt đầu:
- Dán xong hết rồi!
Nhìn qua má»™t chút, Uyển Doanh Ä‘ang định xoay ngưá»i rá»i Ä‘i, chợt thấy ngay trước cáo thị có bóng má»™t hắc mã. Nà ng láºp tức nhìn kẻ Ä‘ang cưỡi bên trên, bắt gặp mắt chuá»™t mà y gian Ä‘ang dòm mình cưá»i nhăn nhở. Äó chẳng phải là cái tên cà n rỡ Lâm Tam sao?
Tà i sản của nguyenan
Last edited by hoangcongthanh; 02-10-2008 at 12:00 AM .
13-08-2008, 10:17 PM
Tham gia: May 2008
Bà i gởi: 325
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 47 Times in 46 Posts
Chương 100
Dịch giả:Äại Sảnh ÄÆ°á»ng
Hiệu Ä‘Ãnh : Hoathieugia
Biên dịch: melly
Biên táºp: Nháºm Sương Bạch
Nguồn: Tà ng Thư Viện
Uyển Doanh thoáng lộ ra vẻ hoan hỉ, rồi nghiến răng hét lớn:
- Các vị quan sai đại ca, nhanh tóm tên khâm phạm Ä‘ang cưỡi hắc mã Lâm Tam kia, đưa được hắn vỠđại nhân sẽ trá»ng thưởng .
Những bổ khoái nghe Uyển Doanh nói xong, liá»n tất tốc hà nh động, vây lấy Ä‘oà n ngưá»i Lâm Vãn Vinh và o giữa, lá»›n tiếng nói:
- Lâm Tam, mau xuống ngựa chịu trói!
Lâm Văn Vinh hÆ¡i cưá»i má»™t tiếng, nhìn vá» phÃa Uyển Doanh:
- Uyển Doanh tiểu thư, sá»›m như thế nà y mà đã là m nhiệm vụ ư? Tháºt là khổ sở quá! Không hiểu vì sao các ngưá»i lại bao vây bá»n ta, có chuyện gì ư ?
Uyển Doanh cả giáºn nói :
- Lâm Tam, ngươi hôm qua ngươi đánh Háºu công tá», chÃnh mắt ta nhìn thấy. Hôm nay nhân tiện bắt ngươi, ngươi còn gì để chối cãi nữa?
Lâm Văn Vinh mỉm cưá»i:
- Uyển Doanh tiểu thư, quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Ngươi nếu muốn bắt ta thì đơn giản thôi, đưa công văn cho phép bắt ngưá»i cá»§a phá»§ doãn đại nhân ra, khi ấy không cần các ngươi ra tay ta cÅ©ng tá»± quy thuáºn.
Uyển Doanh có đôi chút bất ngá», thầm nghÄ© : “Sao tên Lâm Tam nà y lại biết Ä‘iá»u nà y? hôm qua sau khi trở lại nha phá»§, phá»§ doãn đại nhân thấy bá»™ dạng Háºu công tá» như thế tá»± nhiên vô cùng tức giáºn. Nhưng sau buổi tối khi Lạc đại nhân tìm phá»§ doãn đại nhân bà n bạc, thái độ cá»§a phá»§ doãn đại nhân liá»n hoà n toà n thay đổi, sá»± tức giáºn dưá»ng như đã tan thà nh mây khói, chỉ nói Háºu công tỠđánh ngưá»i trước nên sá»± việc nà y không thể xá» phạt. Äồng thá»i còn bảo việc nà y không thể hoà n toà n trách bá»n há», không được tìm Lâm Văn Vinh báo thù.â€
Uyển Doanh không biết vì sao phá»§ doãn đại nhân lại có chuyển biến kì lạ như váºy, nhưng vì nà ng quan tâm tá»›i Háºu công tá» nên trong lòng thá»±c sá»± vô cùng tức giáºn. Sáng sá»›m hôm nay nhân gặp Lâm Tam cÅ©ng đã toại nguyện tâm sá»± cá»§a nà ng, liá»n tiá»n trảm háºu tấu bắt giữ hắn.
Lâm Tam thấy bá»™ dạng nà ng như thế, liá»n biết ngay Lạc lão sá»›m xá» lý‎ việc nà y, trong lòng không há» e ngại:
- Uyển Doanh tiá»u thư, ngươi đưa công văn ra Ä‘i.
Ãnh mắt Uyển Doanh lấp lánh, lá»›n tiếng nói:
- Ta phụng mệnh đại nhân bắt ngươi, ngươi mau theo ta vá» nha môn, tá»›i đó ngưá»i sẽ thấy công văn.
Äại tiểu thư nghe thấy thanh âm cá»§a Uyển Doanh, từ trong xe ngá»±a thò đầu ra:
- Uyển Doanh tiểu thư, ngươi cũng ở chỗ nà y sao ?
Uyển Doanh thấy Tiêu Ngá»c Nhược liá»n kinh ngạc:
- Ngá»c Nhược tá»· tá»·, tá»· cÅ©ng ở đây à ? Sá»›m như váºy đã định Ä‘i đâu?
Uyển Doanh má»™t lòng muốn thà nh toà n việc tốt giữa đại ca mình và Tiêu Ngá»c Nhược nên ngà y trước thưá»ng tâng bốc, lấy lòng đại tiểu thư. Nhưng hôm qua tên Lâm Tam kia là m bị thương Háºu công tá», trong lòng tháºt sá»± căm háºn, nói tiếp:
- Ngá»c Nhược tá»· tá»·, đợi ta bắt tên Lâm Tam nà y, sau đó sẽ nói chuyện vá»›i tá»·.
Thấy tiểu nữ nà y “ bên trá»ng, bên khinhâ€. Lâm Tam cưá»i lạnh:
- Uyển Doanh tiểu thư nếu muốn bắt ta mà không có công văn cÅ©ng như hà nh động cá»§a bá»n cướp đưá»ng, so vá»›i cưá»ng đạo có khác gì. Ngươi cần phải nghÄ© cho kỹ!
Uyển Doanh cắn môi, cả giáºn:
- Các vị đại ca, nhanh động thủ bắt Lâm Tam lại.
Và i vị quan sai tựa hồ rất muốn lấy lòng của Uyển Doanh, biết rõ nà ng không có công văn nhưng cũng hùng hổ xông tới, hét lớn:
- Lâm Tam, nhanh nhanh xuống ngựa chịu trói .
Con bà nó, ta không phải là chim chóc nên cÅ©ng chẳng sợ cung ná» cá»§a các ngươi. Uyển Doanh tiểu thư, ta đã nhắc nhở ngươi hÆ¡n má»™t lần rồi, bây giá» ngưá»i không có công văn yêu cầu bắt ta, váºy thì dùng cưá»ng đạo đối cưá»ng đạo, ta sẽ không khách khà nữa.
- Lá»›n máºt, để lão tá» lôi ngươi xuống!
Má»™t bá»™ khoái gần Lâm Vãn Vinh tức giáºn chá»i má»™t câu, tiến đến định giáºt dây cương cá»§a Lâm Vãn Vinh.
Lâm Vãn Vinh đá hắn một cước nằm thẳng cẳng trên mặt đất, nói:
- Các ngươi má»›i đúng là cưá»ng đạo, ta cÅ©ng không khách khà vá»›i bá»n ngươi nữa. Cho dù là Tổng đốc đại nhân đến đây, ta cÅ©ng bất tất phải sợ các ngươi.
Bá»™ khoái môn ở Kim Lăng phá»§ nà y bình thưá»ng hay diá»…u võ dương oai, chưa bao giá» phải chịu khi phụ như thế nà y, láºp tức có ngưá»i rút cương Ä‘ao tiến lại. Uyển Doanh thấy đồng bá»n có hà nh động như váºy, cÅ©ng hô vang má»™t tiếng thúc bạch mã xông thẳng đến chá»— Lâm Vãn Vinh định chém giết. Nà ng thân hình má»m mại, kỵ thuáºt tinh thông nên phong thái cưỡi ngá»±a rất vững chắc bình ổn, đột nhiên vung ra má»™t roi hung hăng nhằm và o mặt Lâm Vãn Vinh đánh tá»›i.
- Lâm Tam chú ý!
Äại tiểu thư ở trong xe ngá»±a hoảng sợ kêu to má»™t tiếng
â€Con mụ Uyển Doanh nà y cÅ©ng tháºt gian xảo mà â€. Lâm Vãn Vinh chá»i thầm đồng thá»i cÅ©ng lùi lại phÃa sau. Hắn lúc nà y cÅ©ng đã thà nh thạo thuáºt cưỡi ngá»±a, lại có công phu đầy mình, đối phó vá»›i những quan nhân nà y tá»± nhiên là cÅ©ng rất dá»… dà ng. Nhằm đúng thá»i thá»i cÆ¡, hắn má»™t chiêu phản thá»§ khống chế roi ngá»±a rồi tiện thể tóm luôn cánh tay nhá» nhắn cá»§a Uyển Doanh khiến nà ng ta sắc mặt đỠbừng nhưng roi ngá»±a đã không thể động Ä‘áºy.
- Ngươi buông tay ra.
Uyển thanh tức giáºn.
Lâm vãn vinh kéo mạnh cái roi da là m Uyển Doanh cảm thấy rát tay, không thể giữ chắc nữa, kêu lên má»™t tiếng. Roi ngá»±a đã nằm trong tay Lâm Vãn Vinh. Nà ng lại nổi cÆ¡n tức giáºn, xoay tay rút ra thanh trưá»ng kiếm bên mình nhằm thẳng và o ngá»±c hắn, hung hăng chém tá»›i má»™t kiếm.
Mẹ nó, nha đầu nà y tháºt độc ác mà . Tâm là Lâm Vãn Vinh đã bị kÃch động triệt để, nhanh chóng quay đầu ngá»±a, khó khăn lắm má»›i hóa giải má»™t kiếm nà y. Rồi tung chân đá mạnh lên cần cổ cá»§a con bạch mã Uyá»n Doanh Ä‘ang cưỡi.
Bạch mã hà vang má»™t tiếng dà i lá»™ ra dã tÃnh, hai vó trước nhấc bá»—ng lên, muốn hất Uyển Doanh bay khá»i thân. CÅ©ng may là Uyển Doanh kỵ thuáºt thà nh thục, nhanh chóng giữ chặt lấy dây cương, hai chân liá»n kẹp cứng và o bụng ngá»±a, không thì đã sá»›m ngã xuống. Dù váºy toà n thân nà ng cÅ©ng má»™t phen đổ mồ hôi lạnh.
Lâm Vãn Vinh chá»›p đúng thá»i cÆ¡ vươn ngưá»i ra má»™t chiêu Ä‘oạt lấy trưá»ng kiếm và o tay, thuáºn thế bóp mạnh tay là m Uyển Doanh kêu toáng lên, cổ cánh tay đã bị hắn là m cho đỠlên rồi. Hắn hừ má»™t tiếng thả tay nà ng ra, lui và i bước rồi quay đầu nhìn lại, sau đó Ä‘em trưá»ng kiếm Ä‘oạt được cắm sâu trên mặt đất, lạnh lùng nhìn Uyển Doanh.
Và i bá»™ khoái thấy Uyển Doanh chịu thiệt thòi dưới tay Lâm Vãn Vinh tức khắc Ä‘á»u la lối, Ä‘ao kiếm trong tay Ä‘á»u vung lên quát tháo:
- Tặc tỠnà y dám chống cự lại, huynh đệ chúng ta cùng tiến lên bắt lấy hắn.
Uyển Doanh thấy nhiá»u đồng bá»n giúp sức như thế liá»n lấy lại khà thế dữ tợn nắm chặt nắm đấm, sắc mặt đỠbừng lên, khẽ kêu lên má»™t tiếng đồng thá»i như má»™t mÅ©i tên thúc bạch mã vá»t tá»›i.
Thấy bá»n chúng không biết tốt xấu như thế, Lâm vãn vinh dù là ngưá»i hiá»n là nh cÅ©ng không thể nhịn được. Huống chi hắn vốn không phải là kẻ dá»… bị hù dá»a, chỉ cưá»i hắc hắc, nói vá»›i Tứ Äức và Tiêu Phong:
- Bảo vệ Äại tiểu thư
Rồi liá»n thúc ngá»±a lao thẳng tá»›i.
Cảm giác cưỡi ngá»±a xông tráºn quả nhiên là tuyệt, uy phong lầm liệt, sát khà đằng đằng, khó trách Uyển Doanh lại trông khác biệt như váºy. Lâm Vãn Vinh tà i cao gan lá»›n, thúc hắc mã hướng vá» phÃa Uyển Doanh. Và o lúc hai ngá»±a giao nhau, Uyển Doanh đã lá»±a ngay thá»i cÆ¡, tÃnh đúng khoảng cách dÅ©ng mãnh xuất má»™t quyá»n nhằm thẳng và o mặt hắn hướng tá»›i.
Lâm Vãn Vinh hÆ¡i nghiêng ngưá»i tránh quyá»n phong, thân thể hÆ¡i cuối xuống, hai tay vá»›i nhanh tá»›i trước ngưá»i nà ng . Uyển Doanh chỉ cảm thấy thân thể bá»—ng nhiên nhẹ bẫng, ‘a’ má»™t tiếng thét lên. Thân thể cá»§a nà ng đột nhiên bay trên không, đã bị hai tay hắn ôm chặt và o eo, giống như má»™t hà i nhi bị treo trên không trung. Bạch mã cá»§a nà ng đã chạy xa, mà ngay cả tay chân cÅ©ng không thể động thá»§ được
- Thả ta ra, thả ta ra!
Uyển Doanh liá»u mạng gà o lá»›n. Là má»™t tiểu cô nương, bị ngưá»i khác ôm eo nên cảm giác rất lo lắng, tức giáºn khó mà tưởng tượng ná»—i. Nà ng ‘a’ má»™t tiếng kêu thảm thiết, hai chân cố giẫy mạnh, muốn đạp và o bụng con hắc mã nà y.
Con bà nó! Bị tóm rồi mà vẫn còn muốn ngang tà ng. Lâm Vãn Vinh hai tay dùng lực ấn và o eo nà ng. Thân thể Uyển Doanh rốt cuộc cũng không thể vùng vẫy được nữa.
Lâm Văn Vinh treo ngược ngưá»i nà ng lên, hai tay giữ chặt lấy chân nà ng, đảo đầu xuống dưới chân ở trên. Cái tư thế nà y quả tháºt đáng hổ thẹn. Uyển Doanh cảm thấy máu nóng dồn hết lên mặt.
- Tên ác tặc há» Lâm, Äà o Uyển Doanh ta nếu không giết được ngưá»i, ta không phải là ngưá»i
Uyển Doanh oa oa khóc lớn.
Äại tiểu thư vá»™i và ng kêu lên :
- Lâm Tam, ngươi chá»› để Uyển Doanh tiểu thư bị thương, nà ng ta chỉ là má»™t nữ hải tá».
â€Nữ hà i tá», mẹ nó, lúc cầm Ä‘ao giết ta sao không nói đó là nữ hải tá»â€. Ãnh mắt Lâm Văn Vinh đảo nhìn vòng vây những bổ khoải quanh mình cả giáºn nói :
- Các ngưá»i còn muốn thá» lại không.
- Ngươi.. ngươi dám đánh quan sai Chúng ta tuyệt sẽ không buông tha ngươi
Một bổ khoái lớn gan nói.
- Quan sai ? Các ngưá»i không có công văn, tháºm chà còn muốn giết ta, đó chỉ là hà nh vi cưá»ng đạo, dù tá»›i nhà môn, ta cÅ©ng không sợ ngươi.
Lâm Văn Vinh bực tức.
Uyển Doanh bị Lâm Văn Vinh ôm lấy, liá»n nổi tÃnh quáºt cưá»ng, cao giá»ng:
- Các vị đại ca, tên Lâm tam đầu tiên hà nh hung Hầu công tá», sau đó lại đánh ngưá»i ở nha môn, ngưá»i bình thưá»ng ở nÆ¡i nà y là m gì có lá»›n máºt như váºy? Ta Ä‘oán hắn cùng bá»n bá»n Bạch Liên giáo là má»™t, má»i ngưá»i mau bắt hắn rồi vá» bẩm báo cho đại nhân.
Nói Lâm Văn Vinh đánh tên há» Hầu kia còn được, bây giá» tháºm chà còn nói hắn cấu kết cùng Bạch Liên Giáo, Ä‘iá»u nà y chá»c đến động đến nghịch lân*** cá»§a Lâm Văn Vinh. Nếu hà nh động trước đó cá»§a Uyển Doanh có thể dùng hai chứ há»—n đản để hình dung, thì lá»i nà y cá»§a nà ng trần trụi chỉ toà n vu hại cùng bịa đặt.
Äại tiểu thư nghe xong cÅ©ng đùng đùng nổi giáºn lên tiếng:
- Uyển Doanh tiểu thư, ta cùng vá»›i Lâm Tam cùng trải qua sá»± việc ở Bạch Liên giáo. Ta lấy nhân cách ra đảm bảo hắn tuyệt không phải là yêu nhân cá»§a Bạch Liên giáo. Nếu ngươi vu hãm cho hắn, tức là nói đến ta, cÅ©ng đồng thá»i kết tá»™i cho cả Tiêu gia. Ngươi hôm nay không có công văn bắt ngưá»i, lại vu hãm cho Tiêu gia ta, ngươi thá»±c sư cho thà nh Kim Lăng nà y không có vương pháp hay sao? Tiêu gia ta tuy so ra kém Äà o gia cá»§a ngươi, cÅ©ng không dá»… bị bắt nạt thế nà y. Äà o tiểu thư, ngươi hôm nay quả thá»±c đã giảng cho ta biết thế nà o là công đạo đó. Nếu chúng ta không có giao tình thì ta đã tá»›i phá»§ doãn trước mặt Tổng đốc đại nhân tố cáo, để đòi lại công bằng cho Tiêu gia ta.
Äại tiểu thư tá»±a hồ thá»±c sá»± tức giáºn, Ä‘iá»u đó là m cho Uyển Doanh tiểu thư ba lần bảy lượt khó xá» ngượng nghịu. Khi nãy Uyển Doanh đã thá»±c sá»± nói ra Lâm Tam câu kết Bạch Liên giáo, ngưá»i khác không biết Lâm Tam nhưng nà ng biết rõ. Hiện tại ở Tiêu gia ngoà i mẫu thân cùng muá»™i muá»™i ra, ngưá»i là m cho nà ng nể trá»ng cùng tin tưởng chÃnh là Lâm Tam. Câu nói nà y cá»§a Äà o Uyển Doanh không chỉ nhằm đúng Lâm Tam mà khinh miệt, cà ng miệt thị Tiêu gia, khiến Äại Tiểu thư không nhịn được lá»a giáºn trong lòng.
Tiêu Ngá»c Nhươc lần nà y lá»i lẽ nặng ná», thần sắc lẫn ngữ khà không có má»™t Ä‘iểm lưu tình, nể mặt Uyển Doanh.
“Lá»i nà y nghe tháºt ấm lòng aâ€, Lâm Vãn Vinh hướng vá» Äại tiểu thư.
Nà ng cÅ©ng bá»±c bá»™i liếc hắn: “Nếu như ngươi không đánh Háºu công tá» thì là m gì mà có sá»± tình nà y ?â€
Äà o Uyển Doanh tá»±a hồ ý thức được lá»i lẽ cá»§a mình không ổn, vá»™i bà o chữa:
- Ngá»c Nhược tá»· tá»·, ta không phải có ý nà y ! hụ hụ…
Nà ng ta bị Lâm Vãn Vinh dốc ngược, huyết khà không đủ, nói chuyện cũng bắt đầu khó khăn.
Tiêu Ngá»c Nhược nói vá»›i Lâm Vãn Vinh:
- Lâm Tam, ngươi thả nà ng ra Ä‘i. Nếu nà ng ta còn dám là m ngươi khó xá», ta sẽ Ä‘Ãch thân đến nha phá»§ minh oan cho ngươi.
Thấy Äại tiểu thư đã á»§ng há»™ mình như váºy cÅ©ng phải nể mặt mÅ©i, Lâm Vãn Vinh hai tay dùng sức nhấc Äà o Uyển Doanh lên, xoay ngang đưa ra đưa xa cách thân hình hắn má»™t khoảng để tá» vẻ thá»±c không có ý đồ xấu vá»›i cô ta.
Äà o Uyển Doanh vá»™i la lên:
- Lâm Tam, tên cẩu tặc ngươi mau buông ta ra. Ngá»c Nhược tá»· tá»·, ta không phải có ý kia, ta không phải hoà i nghi ngươi cùng bá»n vá»›i Bạch Liên giáo.
Äại tiểu thư phất phất tay nói:
- Uyển Doanh tiểu thư, việc nà y không cần nhắc lại, ngươi hôm nay nghi ngỠLâm Tam, đó là hoà i nghi ta, hoà i nghi Tiêu gia ta. Ta với ngươi không còn chuyện gì để nói. Lâm Tam, mau thả cô ta ra.
Lâm Vãn Vinh nói:
- Äại tiểu thư, nà ng muốn ta buông cô ta ra như váºy ư ?
Äại tiểu thư gáºt gáºt đầu, Lâm Vãn Vinh tháºt thà đáp:
- Biết rồi, váºy thì ta thả cô ta đây.
Hắn nói xong liá»n ôm ngang Äà o Uyển Doanh, hai tay đột nhiên buông ra. Äà o Uyển Doanh mất Ä‘iểm tá»±a liá»n rá»›t thẳng xuống mặt đất, nà ng kêu khẽ “ai da†má»™t tiếng, kiá»u đồn liá»n nở hoa. Nà ng vừa thẹn vừa giáºn, nói má»™t cách khó khăn:
- Lâm Tam, ta sẽ không buông tha ngươi !
Äại tiểu thư biết Lâm Tam cố ý để Uyển Doanh rá»›t thẳng xuống, nhịn không được chỉ trừng hắn liếc mắt, rồi lạnh lùng nhìn Uyển Doanh:
- Äà o tiểu thư, ngươi nhá»› rõ lá»i ta hôm nay nói. Tiêu gia ta tuy toà n nữ nhân, nhưng cÅ©ng không sợ bị khiêu khÃch đâu.
Trá»i sanh ngưá»i tương khắc ngưá»i. Äà o Uyển Doanh mặc dù tÃnh tình man dại, nhưng có chút e ngại Äại tiểu thư, liá»n ấm ức nói:
- Ngá»c Nhược tá»· tá»·, ta không có ý kia, tại Lâm Tam hắn quá đáng, ta…
Äại tiểu thư không thèm nói thêm vá»›i nà ng ta, quay qua mấy gã công sai kia:
- Chư vị quan sai đại ca, hôm nay các vị vô cá»› đánh ngưá»i, Tiêu gia ta tuy không phải danh môn vá»ng tá»™c nhưng tại Kim Lăng thà nh đây cÅ©ng không để ngưá»i khác vu oan. Ta biết hôm nay việc nà y cùng các vị không có liên hệ gì nên ta cÅ©ng không nghÄ© đến việc truy cứu, chỉ yêu cầu các vị không là m chúng ta khó xá» thêm lần nữa.
Äám bá»™ khoái nà y vốn tưởng đây là chuyện nhá», lại không nghÄ© rằng gặp phải xương khó nhai, mà việc nà y đúng là mình không phải. Tiêu gia tuyệt không phải là chá»— dá»… đụng, Ä‘á»u tại Äà o tiểu thư không nói sá»± tình rõ rà ng, chỉ có thể coi như mình xui xẻo.
Sá»± tình phát triển đến nước nà y, Äà o Uyển Doanh cÅ©ng không biết là m sao bây giá» chỉ nhìn Äại tiểu thư, ánh mắt lá»™ vẻ Ä‘au đớn đáng thương, ai có thể tưởng tượng được nà ng má»›i vừa rồi còn có bá»™ dạng hung dữ muốn giết ngưá»i.
Äại tiểu thư nhìn Äà o Uyển Doanh má»™t tay chống hông, má»™t tay xoa mông, biết nà ng có lẽ bị ngã không nhẹ, nhịn không được liếc mắt Lâm Tam đã thấy hắn chăm chú nhìn mông cá»§a Äà o Uyển Doanh cưá»i mỉm. Hắn đối vá»›i nữ tá» nà y có cái gì mà đặc biệt hứng thú váºy?
Äại tiểu thư có chút đỠmặt, hừ má»™t tiếng, quay vá» xe ngá»±a phất tay:
- Lên đưá»ng !
*** trong câu - Long hữu nghịch lân, xúc chi tất ná»™ (Thần Má»™) : rồng có vảy ngược, đụng và o sẽ nổi giáºn
Cáo thị: Chiêu hiá»n đãi sÄ© - Äăng ký dịch Ngá»c Tiên Duyên
Tà i sản của Tepga
Last edited by hoangcongthanh; 02-10-2008 at 12:14 AM .
13-08-2008, 10:25 PM
Tham gia: May 2008
Bà i gởi: 325
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 47 Times in 46 Posts
Chương 101: Äồng hà nh
Dịch giả: luutinhtinh
Biên dịch: vietstars
Biên táºp: vandai79
Nguồn: Tà ng Thư Viện
Lâm Vãn Vinh quay đầu ngá»±a, hướng vá» phÃa Tứ Äức và Tiêu Phong vung tay lên, Ä‘oà n ngưá»i nhanh chóng tiến ra ngoà i thà nh.
Uyển Doanh nhìn xe ngá»±a cá»§a Äại tiểu thư, nà ng ta muốn gá»i nhưng lại không dám, trên mặt rất á»§y khuất. Lâm Vãn Vinh lúc vượt qua bên ngưá»i nà ng ta đột nhiên lại mỉm.
Uyển Doanh đã chịu “đau khổ†trên tay hắn, thấy hắn mỉm cưá»i vá»›i mình liá»n tránh xa và i bước, cả kinh nói:
- Ngươi muốn gì?
Lâm Vãn Vinh cưá»i hắc hắc:
- Äi ngang qua, Ä‘i ngang qua thôi, má»i ngưá»i Ä‘á»u thấy mà . Ngươi giáºt mình lo sợ như thế, không phải đã là m gì phạm tá»™i chứ?
Uyển Doanh nói:
- Ta là m cái gì mà phạm tội chứ? Chẳng lẽ lại sợ ngươi sao?
Nà ng vừa nói, vừa vá»™i lui hai ba bước. Lâm Tam nà y rất nguy hiểm, chÃnh mình mấy lần chịu thua trong tay hắn, nên cách xa hắn ra là hay nhất.
Lâm Vãn Vinh cưá»i cưá»i, hai mắt láo liên, đột nhiên nói:
- Quả không sai, ngươi mặc chế phục nà y rất hợp.
Uyển Doanh thấy hắn mỉm cưá»i lá»™ ra má»™t chiếc răng nanh trắng. Không hiểu sao trong lòng bá»—ng nổi lên má»™t cảm giác u ám, phảng phất như bản thân giống chú cừu nhá» rÆ¡i và o miệng sói. Mấy lần nà ng ta đã bị thua thiệt dưới tay hắn, trong lòng bất tri bất giác sinh ra loại cảm giác sợ hãi. Nhưng miệng lưỡi vẫn không chịu yếu thế, vừa sợ vừa giáºn nói:
- Ngươi… ngươi muốn là m gì?
Lâm Vãn Vinh nhìn cái đồng phục “nữ cảnh sát†nà y, trên mặt mỉm cưá»i:
- Không ngá» ngươi lại mang há» Äà o, việc nà y cà ng ngà y cà ng hấp dẫn, tháºt có kÃch thÃch a.
Uyển Doanh thấy ánh mắt hắn như muốn xuyên thấu mình, trong lòng cà ng sợ hãi. Äại tiểu thư ở xa liá»n la lá»›n:
- Lâm Tam, đi nhanh lên thôi.
Lâm Vãn Vinh cưá»i ha ha nói:
- Uyển Doanh tiểu thư, việc hôm nay tháºt có “ý tứâ€, lần sau chúng ta lại tương ngá»™ nữa nha.
Hắn nói xong thúc ngá»±a Ä‘i liá»n, Uyển Doanh cÅ©ng lui lại mấy bước. Việc hôm nay có lẽ khiến cả Ä‘á»i nà ng cÅ©ng không thể quên được, lần sau không biết sẽ đến cái gì nữa.
Lâm Vãn Vinh giục ngá»±a chạy và i bước, bắt kịp Ä‘oà n ngưá»i rồi từ từ ra khá»i thà nh. Äại tiểu thư giục xe ngá»±a Ä‘i cà ng lúc cà ng nhanh, Lâm Vãn Vinh đà nh quất thêm má»™t roi nữa, thúc ngá»±a Ä‘uổi theo nà ng.
Tiêu Phong đi bên cạnh Lâm Vãn Vinh nói:
- Lâm huynh, phương pháp đánh nhau vừa rồi là huynh há»c từ ai thế, ta thấy rất hiệu quả.
Lâm Vãn Vinh cưá»i ha ha nói:
- Không có há»c ai cả, không thầy cÅ©ng biết, đánh nhiá»u sẽ thuần thục.
Rèm ở xe ngá»±a lung lay mấy cái, chắc Tiêu Ngá»c Nhược cÅ©ng nghe được lá»i hắn nói. Lâm Vãn Vinh liếc mắt nhìn xe ngá»±a, thầm nghÄ© “Äại tiểu thư nà y tÃnh tình biến hóa cÅ©ng quá nhanh đấy.â€
Äoà n ngưá»i không nói chuyện, thúc ngá»±a phi nhanh vá» phÃa trước. Äi được hai, ba canh giá» thì đến giữa trưa. Äại tiểu thư cố tìm nhưng không thấy tiểu trấn nà o để dừng lại ăn. Nhìn thấy má»™t rừng cây phÃa xa, nà ng liá»n ra lệnh nghỉ hÆ¡i trong rừng để ăn trưa rồi lại Ä‘i tiếp.
Má»™t hÆ¡i Ä‘i ba canh giá», Lâm Vãn Vinh cưỡi ngá»±a suốt cả ngưá»i cÅ©ng khó chịu, nghe váºy liá»n nhanh chóng xoay ngưá»i xuống ngá»±a.
Äại tiểu thư xuống xe, thấy Lâm Vãn Vinh cùng Tiêu Phong và Tứ Äức, ba ngưá»i há» ngồi xa xa ở dưới tà ng cây. Miệng nà ng hừ má»™t tiếng, cÅ©ng mang theo tiểu nha hoà n ngồi cách bá»n há» má»™t khoảng.
Lâm Vãn Vinh thấy thần sắc Äại tiểu thư không thân thiện gì liá»n há»i Tứ Äức:
- Äại tiểu thư giáºn ai thế?
Tứ Äức lắc lắc đầu đáp:
- Ta cÅ©ng không rõ lắm, vừa ra ngoà i thà nh thì thấy Äại tiểu thư tá»±a hồ như mất vui, cÅ©ng không biết là m sao giá» lại như váºy?
Ngốc tỠTiêu Phong đột nhiên nói:
- Lâm huynh, e rằng Äại tiểu thư Ä‘ang tức giáºn huynh đấy.
“Giáºn cái rắm ta ấy?†Lâm Vãn Vinh cảm thấy rất kỳ quái. Hôm nay mình đã cho nà ng nhiá»u thể diện như thế. Nà ng nói ngừng thì ta ngừng, là m sao lại giáºn chứ. Bất quá ngẫm lại, từ lúc ra khá»i thà nh tá»›i giá», tâm tình cá»§a Äại tiểu thư không tốt xem ra cÅ©ng có chút liên quan tá»›i mình. Bình thưá»ng, gã mặc dù Tiêu Phong nà y đầu gá»—, nhưng đôi lúc phát biểu cÅ©ng Ä‘i và o vấn đỠa.
Lâm Vãn Vinh trá»i sanh như không có da mặt, đứng dáºy Ä‘i đến bên ngưá»i Äại tiểu thư, cưá»i nói:
- Äại tiểu thư, và i canh giá» Ä‘i quá nhanh, ngươi phải chú ý thân thể a. Ngươi là nữ hà i tá», thân thể không so được vá»›i tráng Ä‘inh bá»n ta.
Äại tiểu thư nghiêng đầu nói vá»›i nha hoà n:
- Tiểu Thúy, ngươi vá»›i Tiêu Phong, Tam Äức lên xe lấy thức ăn xuống, dùng lá»a hâm nóng lại, trưa nay dùng bữa tại đây.
Nha đầu kia Ä‘i rồi, Äại tiểu thư vẫn nghiêng đầu vá» phÃa hắn, tá»±a nhìn mà lại không nhìn. Lâm Vãn Vinh xác nháºn nà ng tháºt sá»± giáºn mình, nha đầu nà y gần đây tÃnh tình tá»±a hồ cà ng ngà y cà ng cổ quái, không thể hiểu nổi.
- Äại tiểu thư , đến Hà ng Châu còn và i trăm dặm đưá»ng nữa, ngươi không thể hoà n toà n không nói chuyện vá»›i ta.
Sá»± tình đã đến bước nà y, thá» xem xem ai sẽ mặt dầy mở miệng nói trước nà o. Hôm nay Äại tiểu thư đối vá»›i hắn cÅ©ng có chút “hảo ý†khiến Lâm Vãn Vinh hÆ¡i cảm động, hắn liá»n nghiêm mặt mở miệng nói.
Äại tiểu thư hừ má»™t tiếng, Lâm Vãn Vinh tiếp tục nói:
- Nói lại nhé, ta muốn cảm Æ¡n Äại tiểu thư giúp ta giải quyết đại phiá»n toái kia hôm nay. Uyển Doanh đó giống như má»™t con ngá»±a hoang dã cưá»ng hãn, ngưá»i bình thưá»ng không thể thuần phục nổi.
- Cảm tạ ta? Cảm tạ ta cái gì? Phiá»n toái đó là do ta giải quyết cho ngươi ư?
Äại tiểu thư nghiêm mặt lạnh lùng nói:
- Lạc tiểu thư cùng Tổng đốc đại nhân đã sá»›m giúp ngươi giải quyết, ngươi có cây lá»›n bao bá»c, Tiêu gia ta cô nữ quả mẫu, giúp ngươi được gì chứ?
Lá»i Äại tiểu thư tuy có và i phần oán khÃ, nhưng nói cÅ©ng không sai. Trong lòng nà ng biết, nếu hôm nay mình không ngăn trở thì Uyển Doanh kia không biết bị Lâm Tam hà nh hạ như thế nà o.
Lâm Vãn Vinh cưá»i nói:
- Hôm qua ta đã bẩm báo vá»›i Äại tiểu thư, ta và Lạc Viá»…n, Lạc tiểu thư bá»n há» là bằng hữu, việc nà y tá»± nhiên có thể giải quyết.
Äại tiểu thư hừ má»™t tiếng, nói:
- Ngươi có chá»— dá»±a là công tá» và tiểu thư cá»§a tổng đốc đại nhân thì có thể tùy tiện khinh bạc tiểu thư nhà ngưá»i ta ư?
Khinh bạc? Ta muốn toát mồ hôi a. Con ngá»±a cái “non†kia ai Ä‘á»u có thể tùy tiện khinh bạc được ư? Huống chi lão tỠđối vá»›i nà ng ta căn bản không có hứng thú, Lâm Vãn Vinh cưá»i khổ nói:
- Äại tiểu thư, nha đầu kia muốn giết ta mà , ta bị buá»™c phải hoà n kÃch tá»± vệ. Nói tóm lại, vì nha đầu kia có hình dạng hung hăng như thế nên ta cÅ©ng bắt đầu coi thưá»ng trong lòng.
Äại tiểu thư liếc mắt nhìn hắn, nói:
- Äó là tá»± vệ ư? Ngươi là m váºy đối vá»›i Uyển Doanh mà được ư? Phương pháp cá»§a ngươi tháºt quá đáng.
Quá đáng sao? Ta chỉ tóm lấy con bé đó ném cho dáºp má»™ng xuống đất thì có chá»— nà o quá đáng chứ? Chẳng lẽ để tiểu nữu kia giết ta ngươi má»›i vui? Lão thiên Æ¡i, không biết được đầu óc cá»§a cô tiểu thư nà y suy nghÄ© cái gì nữa.
Lâm Vãn Vinh trịnh trá»ng nói:
- Äại tiểu thư, tình hình hôm nay ngươi cÅ©ng thấy được, Uyển Doanh hoà n toà n bức ngưá»i. Nếu không phải ta có bổn sá»±, sợ rằng hôm nay đã ăn không Ãt Ä‘au khổ. Nếu là ngưá»i yếu Ä‘uối khác gặp nà ng ta, sợ rằng sá»›m đã bị hại. Ta chỉ cho nà ng ta và i Ä‘iểm giáo huấn, tÃnh ra cÅ©ng không có gì quá đáng.
- Ngươi cÅ©ng không cần phải dùng cái tư thế đó, tháºt xấu hổ, sợ rằng là ngươi cố ý chiếm tiện nghi ngưá»i khác.
Äại tiểu thư sắc mặc đỠbừng, bất ngá» biện há»™ cho Uyển Doanh.
Hây a, ta giống như ngưá»i tùy tiện chiếm tiện nghi ngưá»i khác ư? Lâm Vãn Vinh cưá»i hắc hắc nói:
- Äại tiểu thư, ngươi hoà n toà n không hiểu ta. Ta đâu có chiếm tiện nghi cá»§a nữ nhân, bất quá chỉ giá»›i hạn trong đám nữ nhân mà ta thÃch thôi.
Äại tiểu thư trên mặt đỠbừng, hừ nhẹ má»™t tiếng nói:
- Ngươi tháºt là ngưá»i không biết thẹn.
Lâm Vãn Vinh ha ha cưá»i nói:
- Ta nói tháºt mà thôi, lá»i thô nhưng ý không thô.
Nhìn mặt Äại tiểu thư đỠá»ng, Lâm Vãn Vinh nhẹ thở dà i nói:
- Äại tiểu thư, kỳ tháºt ta rất bá»™i phục ngươi. Ngẫm thấy ngươi má»™t nữ tá» trẻ tuổi, phải bôn ba lao lá»±c cả ngà y, thá»±c không biết gặp bao nhiêu cay đắng. Má»™t ná» tá» yếu Ä‘uối như ngươi có thể chống đỡ đến nay, Ä‘iá»u nà y rất nhiá»u nam tá» e cÅ©ng không bằng.
Äại tiểu thư cắn nhẹ đôi môi nói:
- Ngươi nói rằng ta muốn váºy ư? Tiêu gia từ trên xuống dưới mấy trăm miệng, nếu không có ngưá»i đảm đương sợ rằng má»™t ngà y cÅ©ng không tồn tại nổi nữa.
Lâm Vãn Vinh gáºt đầu nói:
- Äại tiểu thư, áp lá»±c cá»§a ngươi quá nặng, do cái gì cÅ©ng gánh trên lưng nên trong lòng sảnh sinh ra tâm là ức chế.
- Cái gì trong lòng bị ức chế?
Äại tiểu thư há»i.
- Và dụ, nhiá»u lúc ngươi lo lắng Tiêu gia sinh ý thất bại, khó có thể ngá»§ được chẳng hạn, như thế tâm tình cÅ©ng bị ức chế.
Äại tiểu thư liếc mắt nhìn hắn, nhẹ nhà ng nói:
- Ngươi như thế nà o biết được?
Lâm Vãn Vinh nghiêm mặt nói:
- Chuyện nà y dá»… dà ng biết được vì lo lắng cá»§a ngươi Ä‘iá»u biểu hiện ở trên mặt. Kỳ tháºt, ngươi mất ngá»§ là biểu hiện cá»§a áp lá»±c quá nặng, cho nên nhất định phải phát tiết tâm trạng cá»§a mình.
Tiêu Ngá»c nhược ngạc nhiên nói:
- Phát tiết như thế nà o?
Lâm Vãn Vinh nói:
- CÅ©ng đơn giản thôi, nếu như ngươi cảm thấy mệt má»i quá, đóng cá»a phòng mình lại, treo lên hai bao cát, táºn lá»±c mà đánh, dùng sức thế nà o, đánh thế nà o, hung hăng chá»i rá»§a, chá»i bất kỳ cái gì khó nghe, dù sao chỉ có má»™t mình cô thôi, giương oai như thế nà o Ä‘á»u không ảnh hưởng gì cả.
“Ngươi thá»±c chỉ biết giương oai.†Äại tiểu thư cưá»i mắng:
- Nếu muốn đánh ngưá»i, ta liá»n đánh ngươi trước. Ngươi là ngưá»i rất thÃch khi dá»… ngưá»i khác, ta đánh ngươi trăm quyá»n cÅ©ng không giải hết phiá»n được.
Lúc Äại tiểu thư cưá»i, hai hà ng lông mà y như thư dãn nhẹ Ä‘i, má hồng, môi anh đà o như hoa nở ngà y xuân, quả thá»±c rất hấp dẫn.
Lâm Vãn Vinh cưá»i nói:
- Äúng váºy, nên có bá»™ dạng thế nà y. Cưá»i nhiá»u lên, tâm tình sáng sá»a má»™t chút, ngưá»i cÅ©ng trở nên quyến rÅ© hÆ¡n.
- Ngươi phải chết a.
Äại tiểu thư mắng, trên mặt má»™t mảnh đỠá»ng, ẩn ẩn mang theo và i phần thẹn thùng.
Lâm Vãn Vinh thở dà i, ngá»a ngưá»i nằm xuống, hai tay ôm đầu, nhìn nhánh cây khô xuất thần nói:
- Äại tiểu thư, ngươi có mục tiêu cá»§a cuá»™c sống hay không?
Tiêu Ngá»c Nhược cùng Lâm Tam nói mấy câu, tâm tình tháºt tốt lạ thưá»ng, cưá»i nói:
- Mục tiêu cá»§a ta là giữ cho Tiêu gia tháºt tốt, để má»—i ngưá»i Ä‘á»u cảm vinh dá»± khi ở tại Tiêu gia.
- Tháºt vÄ© đại.
Lâm Vãn Vinh giơ ngón cái tán thưởng nói.
Äại tiểu thư cÅ©ng vẫn còn trẻ, nhìn bá»™ dạnh hà o sảng cá»§a Lâm Tam, cảm thấy cùng hắn nói chuyện dể dà ng tá»± tại, tâm tình thiếu nữ đã lâu như được khÆ¡i lại, khẽ cưá»i nói:
- Còn ngươi, Lâm Tam, cái gì là mục tiêu của ngươi?
- Mục tiêu cuộc sống của ta?
Lâm Tam cưởi hắc hắc nói:
- Kim tiá»n và mỹ nữ!
Äại tiểu thư hừ má»™t tiếng nói:
- Thô tục không chịu nổi!.
“Thô tục?†Lâm Vãn Vinh cưá»i nói:
- Tốt, nói má»™t cách cao thượng, đấy là “sá»± nghiệp và tình yêuâ€, ngươi vừa lòng chứ?
Äại tiểu thư mỉm cưá»i liếc mắt nhìn hắn nói:
- Quỷ mới tin ngươi! Ngươi không có đứng đắn.
Lâm Vãn Vinh cưá»i khổ nói:
- Ta tháºt sá»± oan uổng, tại sao trong khi ta rất đứng đắn, má»i ngưá»i không ai tin chứ?
Äại tiểu thư cưá»i nói:
- Bởi vì cho đến bây giỠngươi vẫn không có một chút đúng đắn.
Hai ngưá»i nói chuyện mấy câu, khoảng cách phảng phất được kéo lại gần không Ãt, Äại tiểu thư không nghiêm mặt nữa, nha hoà n Tiểu Thúy mang thức ăn nóng cÅ©ng đưa đến nói:
- Tiểu thư, đây là bánh hoa quế, ngưá»i thưởng thức nhanh Ä‘i.
Äại tiểu thư bảo nà ng ta để bánh xuống xuống, tiểu nha hoà n đó là m xong liá»n trở lại há»— trợ hai ngưá»i Tứ Äức.
Nói đến ăn, bụng Lâm Vãn Vinh liá»n bắt đầu kêu ô ô, hắn xoay ngưá»i đứng lên muốn Ä‘i tìm Tiêu Phong, Äại tiểu thư mang đĩa nhỠđến đưa hắn nói:
- Ngươi cũng ăn đi.
Lâm Vãn Vinh cưá»i hắc hắc nói:
- Sao lại tốt như thế chứ, ta rất lấy là m e ngại.
Hắn nói đến nhưng từ “rất lấy là m e ngại†thì mấy cái bánh hoa quế thơm tho đó đã và o miệng rồi.
Äại tiểu thư che miệng cưá»i, nhẹ nhà ng nói:
- Ngươi đúng là đạo đức giả mà . Ä‚n thì cứ ăn, đâu có gì mà là m như ngưá»i khác tranh mất cá»§a ngươi váºy.
Nà ng cÅ©ng lấy ra má»™t khối nhá», có chút không quen khi cùng má»™t nam tỠđối mặt ăn. Nà ng hÆ¡i đỠmặt, cháºm rãi đưa miếng bánh đến miệng nhẹ nhà ng cắn má»™t miếng nhá». Quả nhiên mỹ vị dị thưá»ng, cái miệng nhá» nhắn cá»§a nà ng liá»n ăn thêm khá nhiá»u.
Lâm Vãn Vinh không để tâm, tam khẩu lưỡng khẩu đưa đại một khối lớn nuốt và o, thở dà i nói:
- Thủ nghệ của Xảo Xảo, quả nhiên không cần phải nói.
Äại tiểu thư sá»ng sốt má»™t chút:
- Nà y, không phải đầu bếp của Thực vi tiên nấu ư? Ngươi như thế nà o lại nói là Xảo Xảo nấu?
Lâm Vãn Vinh nói:
- Nếu là đầu bếp bình thưá»ng hầu như sẽ thêm nhiá»u máºt và quả đưá»ng, Xảo Xảo biết khẩu vị cá»§a ta nên cho thêm cả lạc và lúa mì thượng hạng, loại mùi vị như thế nà y, cÅ©ng chỉ có nà ng nấu thôi.
Äại tiểu thư “ừm†má»™t tiếng rồi không nói gì. Nà ng cÅ©ng không ăn Ä‘iểm tâm nữa, má»™t lát sau nhẹ nhà ng đứng dáºy nói:
- Ngươi ăn cháºm rãi, ta lên xe trước.
Nà ng nói xong, khẽ liếc mắt nhìn hắn rồi hướng xe ngựa mà đi đến.
Lâm Vãn Vinh miệng còn ngáºm ná»a miếng bánh, trong lòng kinh ngạc. Ä‚n no rồi sao? Cô nà ng nà y, sợ bị phì à ? Tháºt là ngưá»i dá»… nuôi a!
Má»i ngưá»i nhìn theo phÃa sau, chỉ thấy Äại tiểu thư hạ tấm rèm xuống, không rõ nà ng ở trong đó là m gì.
Lâm Vãn Vinh nghÄ© nà ng chỉ má»›i ăn có ná»a khối bánh hoa quế, liá»n mang phần dư đưa Tiểu Thúy mang và o trong xe ngá»±a. Nhưng trong chốc lát, Tiểu Thúy lại mang mấy cái bánh còn nguyên trở lại, khó xá» nói:
- Tam ca, tiểu thư nói, Ä‘iểm tâm nà y thÃch hợp khẩu vị ngươi, nà ng ăn không quen.
Tâm cảnh Äại tiểu thư biến ảo khó lưá»ng, Lâm Vãn Vinh hoà n toà n không rõ nhưng cÅ©ng không định tìm hiểu. Hắn bất đắc dÄ© lắc đầu, liá»n vung roi ngá»±a lên, hướng vá» phÃa trước chạy Ä‘i.
Từ Kim Lăng đến Hà ng Châu phải đến và i trăm dặm lá»™ trình. Trên đưá»ng Ä‘i, cả Ä‘oà n ghé qua má»™t đại trấn để đổi ngá»±a rồi bị Äại tiểu thư thúc giục Ä‘i tiếp. Äến thà nh Hà ng Châu thì đã ná»a đêm, ngưá»i mệt ngá»±a má»i.
Thà nh Hà ng Châu phồn hoa náo nhiệt hÆ¡n so vá»›i Kim Lăng, ngay lúc ná»a đêm thì các thanh lâu vẫn sáng đèn, tại nhiá»u tá»u quán vẫn nhiệt náo như thưá»ng.
Lâm Vãn Vinh ngá»§ gà ngá»§ gáºt trên lưng ngá»±a, chợt lÆ¡ đãng ngẩng đầu sang bên cạnh thì thấy trên má»™t tá»u lầu ở phÃa xa có má»™t thân ảnh ngồi quay lưng vá» phÃa mình, trông và i phần quen thuá»™c.
Cáo thị: Chiêu hiá»n đãi sÄ© - Äăng ký dịch Ngá»c Tiên Duyên
Tà i sản của Tepga
Last edited by hoangcongthanh; 02-10-2008 at 12:15 AM .
Từ khóa được google tìm thấy
4vn cuc pham gia dinh , 4vn gia dinh , 4vn.eu cuc pham gia dinh , 4vneu cuc pham gia dinh , ãàäàíèÿ , ãàçåòà , åãèïòà , âëàãàëèùå , âèäåîêëèïû , äîìîäåäîâî , àóäèî , çàâîä , cac pham gia dinh 4vn , cac pham gia dinh 4vn\ , cá»±c phẩm gia Ä‘inh , cá»±c phẩm gja Ä‘inh , cpgd 4vn , cu ham gia dinh 4vn , cu pham gia dinh 4vn , cuc dinh gia dinh 4vn , cuc pha? gia dinh 4vn , cuc pham gi dinh 4vn , cuc pham gia dình 4vn , cuc pham gia dih , cuc pham gia dinb 4vn , cuc pham gia ding 4vn , cuc pham gia dinh , cuc pham gia dinh - 4vn , cuc pham gia dinh 111 , cuc pham gia dinh 130 , cuc pham gia dinh 374 , cuc pham gia dinh 4 vn , cuc pham gia dinh 4.vn , cuc pham gia dinh 4cn , cuc pham gia dinh 4eu , cuc pham gia dinh 4eu.vn , cuc pham gia dinh 4v , cuc pham gia dinh 4v. , cuc pham gia dinh 4vb , cuc pham gia dinh 4vn , cuc pham gia dinh 4vn eu , cuc pham gia dinh 4vn.eu , cuc pham gia dinh 4vn.ru , cuc pham gia dinh 4vneu , cuc pham gia dinh 68 , cuc pham gia dinh 95 , cuc pham gia dinh e4vn , cuc pham gia dinh full , cuc pham gia dinh iphone , cuc pham gia dinh pdf , cuc pham gia dinh. 4vn , cuc pham gia dinh.4vn.eu , cuc pham gia dinh4vn , cuc pham gia dinh\ , cuc pham gja dinh 4vn , cuc pham gja djnh 4vn , cuc phan gia dinh 4vn , cuc phap gia dinh 4vn , cuc phzm gia dinh 4vn , cucphamgiadinh 4vn , cuu pham gia dinh 4vn , êåðàìè÷åñêàÿ , êðóïíåéøèé , gia dinh 4vn , google , hai gia dinhtron bo , hau cuc pham gia dinh , ïåðåâîä , ïåðåâîäîâ , ïèööû , ïñîðèàç , ïðàâîñëàâèå , ïðàéñ , ïðîäàæà , òåàòð , òåêñò , truyen cuc pham gia dinh , ýâàêóàòîð , ðîñòåëåêîì