[Thế giới Đại Giang Hồ] - Phần I: Tà phái đột kích
Chương 35: Lưu Ly Kim Tuyền Đan
Từ phòng của 5 vị trưởng lão bước ra, “hắn” trở thành đệ tử nội môn, như vậy “hắn” có vui sướng không? Không, “hắn” chỉ hụt hẫng.
“Mẹ nó, theo lý mà nói thì phải trở thành đệ tử chân truyền mới đúng. Mới có đệ tử nội môn thì ăn nhằm gì.” - Đó mới là tiếng lòng của “hắn”.
Tất nhiên cái “hắn” cần không phải là cái danh hão. Cái “hắn” cần là phúc lợi của đệ tử chân truyền. Nếu như suy nghĩ của “hắn” không xuất hiện sai lầm thì đệ tử chân truyền đã vô hạn tiếp cận với Thái Cực Quyền và Thái Cực Kiếm – 2 môn võ công mạnh nhất của phái Võ Đang. Còn phúc lợi của đệ tử nội môn? Làm thế quái nào mà bằng phúc lợi của đệ tử chân truyền được chứ?
Tuy rằng ở thời buổi này, rất hiếm có người chơi nào trở thành đệ tử nội môn của một môn phái, nhưng không có nghĩa là không có. Mà bởi vậy, “hắn” chẳng phải vô địch thiên hạ. “Hắn” ở trong hàng ngũ người chơi cũng là giọt nước trong ao. Và “hắn” ở trong giang hồ cũng chỉ là cát trên sa mạc. Nhỏ yếu thế đấy.
Nói gì thì nói, cho dù là người mạnh nhất giang hồ hiện tại thì cũng từng bắt đầu từ một con người nhỏ yếu. “Hắn” rõ đạo lý đó. “Hắn” cũng biết dục tốc bất đạt. Nhưng thời gian với “hắn” đã trở nên gấp gáp. Không chỉ lo lắng “bọn chúng” phát hiện, rồi sau đó tiếp tục bị truy sát. Mà còn lo lắng Chủ Thần phát hiện ra “hắn” mạo phạm. Nếu một trong 2 lo lắng trên trở thành sự thật, thân phận của “hắn” bại lộ thì kết cục của “hắn” chẳng có khả quan. Nói chẳng khả quan là tự mình an ủi mình, chứ thực tế hẳn là chết chắc.
Muốn có một con đường sống, “hắn” chỉ có thể cố gắng để bản thân ngày càng mạnh hơn. Khi đó “hắn” có thể đối phó với “bọn chúng”, và với Chủ Thần thì tiếng nói của “hắn” có một tí ti trọng lượng nào đó. Nhìn chung là “hắn” phải trở nên mạnh mẽ, rất mạnh mẽ, vô cùng mạnh mẽ thì mới có một con đường sống mong manh.
Thở dài một tiếng. “Hắn” cảm thấy dễ chịu hơn.
Không có con đường nào không phủ đầy gai nhọn. Không có con đường nào không tràn đầy sỏi đá. Không có con đường nào chỉ có một đường thẳng. Càng không có con đường nào là một màu hoa hồng chờ ngươi bước lên. Vì thế nếu muốn đi tới cuối con đường thì phải có sự chuẩn bị, có cả cần cù và kiên trì, nhẫn nhục và cả dối trá.
Chuẩn bị cái gì? Chuẩn bị tinh thần hứng chịu tra tấn, chuẩn bị ngã mà không gục, chuẩn bị 300% sức mạnh để sau khi khóc lớn vì thất bại lại có thể cất tiếng cười to trào phúng cuộc đời này ngay sau đó... Thậm chí chuẩn bị tinh thần bị người đời xa lánh, chuẩn bị nếm trải ấm lạnh của nhân gian, chuẩn bị nhận lấy tất cả những lời nói chế giễu, những câu mắng chửi không hay, những con người chỉ biết lợi dụng ngươi...
“Hắn” tự giễu.
Ánh mắt như mất hết đau buồn, như chìm trong biển sâu tĩnh lặng, như giọt nước trong veo, như ngọn núi lửa chờ ngày bạo phát, “hắn” nhìn về phương xa, nơi đường chân trời. Trong lòng lại không ngừng chập chờn.
Tâm tình biến hóa phức tạp, “hắn” tự nhủ thủ vững bản tâm.
Một lát sau, “hắn” khẽ đảo tay. Ngay lập tức trong tay “hắn” xuất hiện một chiếc lọ tinh xảo. Bên trong chiếc lọ là 3 viên đan dược màu xanh sẫm. Đó là món quà “hắn” được trưởng lão Phong Vân tặng cho khi tấn thăng từ đệ tử ngoại môn lên đệ tử nội môn.
“Lưu Ly Kim Tuyền Đan: (Đan dược – Loại: Hiếm – Phân cấp: Trung phẩm Địa cấp)
Mô tả: Đan được quý giá được chế tạo phỏng theo một tấm đan phương cổ xưa. Mỗi năm phái Võ Đang luyện ra Lưu Ly Kim Tuyền Đan không quá 30 viên. Trong đó phần lớn là cung cấp cho đệ tử chân truyền.
Sử dụng càng nhiều thì dược lực giảm dần. Đến viên thứ 11, hoàn toàn không nhận được hiệu quả gì.
Sử dụng đan được thì nhận được: Nội công tăng lên từ 1000 – 1300 (viên thứ nhất).”
“Hắn” không muốn nợ ơn người khác. Ở điểm này, “hắn” và nửa kia không hẹn mà cùng nhất trí. “Hắn” biết trưởng lão Phong Vân sở dĩ tặng “hắn” một lọ Lưu Ly Kim Tuyền Đan là vì tỏ ý lôi kéo “hắn” vào phe phái của mình. “Hắn” thật sự không muốn, nhưng “hắn” chỉ có thể chấp nhận. Đâu phải lúc nào con người ta cũng có thể làm theo những gì mình muốn? Đôi lúc khi không có sự lựa chọn nào khác, con người ta cũng chỉ có thể nhắm mắt làm bừa.
Còn về phe phái trong Võ Đang? Đó là chuyện quá bình thường. Ở nơi đâu không có phân chia quyền lực? Nơi nào có cạnh tranh, nơi đó chắc chắn sẽ xuất hiện phe phái. Hiển nhiên phái Võ Đang nghiêm cấm giết hại đồng môn, tình cảm ở phái Võ Đang rất tốt nhưng không có nghĩa là họ sẽ không cạnh tranh giành lấy lợi ích.
Nhanh chân bước vào phòng, “hắn” đóng cửa lại. Và sau đó cầm chiếc lọ, đổ ra một viên Lưu Ly Kim Tuyền Đan trên tay.
Đây là một viên thuốc óng ánh màu xanh, lúc trở nên đậm màu, lúc màu lại nhạt đi, giống như nó đang hô hấp. Ngoài ra, xung quanh viên thuốc “hắn” cũng có thể cảm nhận được một luồng khí vô hình đang bao bọc nó. Đây chính là tiêu chí của một viên đan được có phẩm chất Địa cấp. Đan dược cũng như con người, lên đến Địa cấp thì có thể câu thông thiên địa linh khí.
Ngắm nó trong giây lát, “hắn” không chần chừ cho vào miệng và nuốt xuống.
Lưu Ly Kim Tuyền Đan vừa được nuốt xuống thì nó bùng nổ lại một làn sóng dược lực kinh người. “Hắn” chỉ có thể cắn răng vận chuyển một nửa nội lực bao quanh dược lực để tránh dược lực quá mạnh làm bạo thể. Đồng thời bỏ ra một phần ba nội lực còn lại dẫn dắt dược lực tiến vào từng ngóc ngách của cơ thể. Đây là một hồi tẩy lễ!
Cả Thế giới Đại Giang Hồ đều tu luyện nội công. “Hắn” đạt đến chiến lực mạnh nhất trong giai đoạn này, mặt khác “hắn” lại là đệ tử phái Võ Đang có công pháp nội công hàng đầu võ lâm, cho nên nói về khống chế nội lực, “hắn” có tự tin không thua kém mấy ai cùng cấp.
Hơn ba mươi phút sau, khi dược lực tan hết, thân thể của “hắn” trở nên nhẹ bổng. Nội lực trong đan điền của “hắn” dường như to lên một vòng. Đúng lúc này, “hắn” nhận được âm báo của hệ thống.
“Tích!
Người chơi sử dụng Lưu Ly Kim Tuyền Đan, nhận được: +1000 nội lực.”
Nghe thế “hắn” cau mày. Chẳng lẽ “hắn” hấp thu không hết dược lực, hay “hắn” có sai lầm trong việc hấp thu nên nội lực của “hắn” tăng lên ở mức độ thấp nhất? 1000 – 1300 lại chỉ được 1000. Đứng hàng thấp nhất thì không còn gì khó chịu hơn.
Một chốc sau, “hắn” lại nuốt vào một viên.
30 phút sau đó, âm báo hệ thống lại vang lên.
“Tích!
Người chơi sử dụng Lưu Ly Kim Tuyền Đan, nhận được: +850 nội lực.”
850 – 1200 lại hấp thu ở hàng thấp nhất? Chuyện gì xảy ra?
“Hắn” không rõ.
Cách “hắn” sử dụng Lưu Ly Kim Tuyền Đan là được trưởng lão Phong Vân chỉ dạy, không thể nào có sai sót được. “Hắn” nhíu chặt lông mày mà bắt đầu trầm tư.
Chẳng bao lâu sau, “hắn” cất đi chiếc lọ chứa viên đan được còn lại vào túi. Dĩ nhiên khi không biết thì tốt nhất để đó đã. Đợi đến lúc rõ ràng rồi thì làm sau cũng chẳng muộn.
Vẫn còn ngồi xếp bằng, lần này “hắn” vận chuyển nội công qua những kinh mạch được chỉ định, đi theo dòng luyện công của Võ Đang Chưởng pháp. “Hắn” đang cố gắng tu luyện bộ tâm pháp này, một trong bốn bộ “hắn” được ban phát khi trở thành đệ tử nội môn.
Bốn bộ đó lần lượt là: Võ Đang Chưởng pháp, Võ Đang Kiếm pháp, Nộ Lôi Chỉ, Thương Hải Minh Nguyệt Kiếm.
Trong đó có thể dễ dàng thấy được bản Võ Đang Chưởng pháp là cấp cao hơn của Võ Đang tâm pháp. Hay như lời mô tả 2 bộ này thì rõ ràng các vị tiền bối phái Võ Đang dựa vào Võ Đang Chưởng pháp mà làm ra một bộ đơn giản và dễ tu luyện hơn đó là Võ Đang tâm pháp.
“Võ Đang Chưởng pháp (Đầy đủ - Phái: Võ Đang – Loại: Nội công – Phân cấp: Hạ phẩm Địa cấp)
Mô tả: Nội công tâm pháp truyền thừa hơn 7000 năm lập phái.
Tu luyện hoàn thành:
- Máu: +2000
- Nội công: +7000
- Căn cốt: +21
- Ngộ tính: +32
- Sức chịu đựng: +12
- Độ linh hoạt: +5
- Tỉ lệ làm choáng: 5%
- Xác suất hóa giải hoàn toàn đòn tấn công của địch: +1%
- Xác suất phản lại 30% sức mạnh từ đòn đánh của địch: +2%
Sau khi tu luyện thành công, chỉ số của nhân vật chính tăng lên:
- Máu: +200
- Khí công: +700
- Tốc độ chạy: +5
- Tấn công vật lý hoặc tấn công phép thuật: +70
- Phòng thủ vật lý hoặc phòng thủ pháp thuật: +49
- Kháng Lôi: +12%
- Tỉ lệ bạo kích: +1%
- Tỉ lệ né tránh: +0.5%”
...
Từng ngày trôi qua... Cứ mỗi lúc “hắn” vào game là “hắn” lại cắm đầu tu luyện Võ Đang Chưởng pháp và Võ Đang Kiếm pháp. Nhưng thành quả chưa được gì. Ắt hẳn muốn tu luyện xong hai bộ tâm pháp này thì còn cần đan dược phụ trợ. Thế nhưng mà hiện tại trong giai đoạn giằng co ở thành Tương Dương, “hắn” không nhận được nhiệm vụ môn phái. Vì thế “hắn” chẳng có điểm cống hiến và do đó dẫn đến việc “hắn” không có đan dược mà cắn.
Ở thực tế “hắn” cũng chưa dám đi hành động. Nó là bởi vì chưa đúng thời cơ, “hắn” sợ bị “bọn chúng” đánh hơi thấy. Cho nên “hắn” vẫn sinh hoạt bình thường như nửa kia. Chứ tính cách của “hắn” thì không có yếu mềm, chẳng có hèn nhát. “Hắn” là kẻ biết rõ chỉ có lợi dụng nhiều nguồn sức mạnh ở bên ngoài thì mới có khả năng đối kháng với bọn chúng, chứ còn người đơn thế cô thì không thể.
Nửa kia của “hắn” bị trọng thương tinh thần mà rơi vào giấc ngủ say. Nên “hắn” vẫn còn nhiều thời gian, “hắn” không cần phải vội vàng.
Bỗng nhiên hệ thống xuất hiện 3 lần thông báo.
“Hệ thống: Võ lâm chính phái nhận thấy tà phái hoành hành vô kị, tàn sát dân thường, ám hại chính phái. Chuyện thương thiên hại lý tà phái không việc nào không làm. Do đó, võ lâm chính phái thống nhất ý kiến quyết định tiến hành tiểu trừ dư nghiệt tà phái.
Vì vậy, hoạt động đầu tiên của Thế giới Đại Giang Hồ mở ra: “Tuổi trẻ chí tôn!”. Sau 3 tháng nữa tại thành Tương Dương, thế hệ anh hào trẻ tuổi của tất cả các môn phái võ lâm chính phái tiến hành tụ hội. 7 đại môn phái chính phái liên hợp tổ chức thi đấu.
Mọi chi tiết xin vui lòng xem ở trang chủ.”
Mọi người chơi còn chưa kịp hoan hô thì 3 lần thông báo khác lại vang lên.
“Hệ thống: Trong thời gian 3 tháng chờ đợi sự kiện “Tuổi trẻ chí tôn!” của Thế giới Đại Giang Hồ, nhằm cung cấp thêm sân chơi mới cho người chơi, Chủ Thần quyết định sớm mở cửa Thế giới Pokemon.
Nội dung cơ bản: Mở ra Thế giới Pokemon.
Ngày mở: 3 ngày sau.
Yêu cầu: Cấp độ 25 trở lên trong game chính mới có thể tham gia.
Mọi chi tiết xin vui lòng xem ở trang chủ.”
Chỉ 2 thông báo khiến cả thế giới chấn động!
3 tháng nữa có hoạt động đầu tiên trong Thế giới Đại Giang Hồ, cũng là hoạt động đầu tiên từ khi game Huyền Thoại mở cửa!
Nếu yêu thích sủng vật, 3 ngày nữa tham gia Thế giới Pokemon!
Có thể với đa số mọi người thì nhận được 2 cái thông báo này chẳng khác gì nhận được những viên bom nặng kí. Họ sẽ vui sướng reo hò, thậm chí là đợi chờ từng phút từng giây. Song với “hắn” lại không. Năm cái nghi vấn lớn hiện lên trong đầu “hắn”.
Thứ nhất, câu hỏi mà “hắn” vẫn luôn tự hỏi: “Tại sao Chủ Thần lại phân biệt game chính và phụ? Chỉ một game chính không đủ hay sao mà còn cần phải có nhiều game phụ trợ?”. Đương nhiên càng nhiều game thì sinh mệnh trí năng quản lý càng vất vả. Nó lại mới chỉ là giai đoạn ấu sinh kỳ, ép nó vắt kiệt sức như thế này có ổn chăng?
Thêm nữa là cái vị Chủ Thần này nhiều ý nghĩ quá! Qua hơn 100 vạn năm tổng hợp, lịch sử chỉ ra rằng một hành tinh được khai phá phải được sự chấp nhận của Chủ Thần sở hữu hành tinh ấy, mà qua 100 vạn năm, mỗi lần như vậy chỉ có 1 game duy nhất. Cho nên lần này quá khác lạ. Liệu có chuyện gì đáng sợ ẩn đằng sau hay không?
Thứ hai, theo quy định hiểu ngầm, 1 cái game sẽ có nhiều phần quà, thế nên game càng nhiều thì số lượng phần quà bay theo cấp số nhân. Chủ Thần này phóng khoáng đến nỗi làm cho “hắn” nghi ngờ mục đích thật sự của Chủ Thần.
Thứ ba, tại sao cứ mỗi khi xuất hiện biến hóa của một game là lại ra game khác? Lấy ví dụ như game Huyền Thoại xuất hiện đồ bộ Thường, Anh Hùng và Huyền Thoại thì game Đại Giang Hồ mở cửa. Thêm một ví dụ rõ ràng nữa là bây giờ game Đại Giang Hồ tổ chức sự kiện thì lại mở cửa Thế giới Pokemon.
Một lần tình cờ thì thôi, hai lần tình cờ thì chẳng phải tình cờ.
Xét theo lẽ thông thường, khi game Huyền Thoại xuất hiện đồ bộ, người chơi sẽ toàn tâm toàn lực săn đuổi đồ bộ cho đến khi đủ bộ mới thôi. Mở cửa game Đại Giang Hồ lúc đó là vì cái gì?
Game Đại Giang Hồ sắp có sự kiện thì chắc chắn người chơi đổ xô đi tăng thực lực mà chuẩn bị, chắc chắn họ sẽ sẵn sàng bỏ ra giá cao để thu mua đan dược, mật tịch… Thế nhưng Chủ Thần ngay lập tức ra game Thế giới Pokemon cắt đứt giảm công cuộc ấy (Bởi vì người chơi không thể chơi cùng lúc 2 game, muốn chơi game này thì game kia phải dùng chế độ tự động – Auto). Tham gia chuẩn bị sự kiện ở game Đại Giang Hồ thì bỏ lỡ những bước đầu trong game Thế giới Pokemon. Mà tham gia Thế giới Pokemon thì lại không có nhiều thời gian chuẩn bị cho sự kiện trong game Đại Giang Hồ.
Thứ tư, bất cứ game nào đều có nhiệm vụ ẩn, bất cứ game nào đều có những NPC đặc biệt và những bản đồ hay phụ bản ẩn giấu. Có cả những trang bị cấp cao nhất cần bỏ thời gian đi nghiên cứu, có luôn cả nghề nghiệp cần thời gian vun bón. Chỉ mở chế độ Auto thì có thể thăm dò đến những bí ẩn như thế sao? Không thể! Vì auto chỉ có tự động tu luyện theo chỉ định, đánh quái, đánh phó bản và làm nhiệm vụ. Phải chăng Chủ Thần cố ý phân tán sự tập trung của người tham gia game?
Thứ năm, con người không ai có đủ đầu óc phát triển thành cao thủ cùng lúc tại mấy cái game, chứ đừng nói là số lượng game hiện tại là 3 và tương lai thì chưa biết bao nhiêu. Con người đều có sở trường và sở đoản, ai dám đảm bảo giỏi hết tất cả?
Rốt cuộc là vì sao?
Dù biết rằng chiến trường chính là ở game Huyền Thoại. Nhưng những game khác đều phụ trợ lấy nó, muốn mạnh thì không chỉ ở game Huyền Thoại là cao thủ mà ở những game khác cũng phải mạnh. Bởi vậy không đầu tư cho tất cả lại không phải là tốt nhất.
Thử hỏi một con người chỉ chơi duy nhất game Huyền Thoại, dù cho gã ta ở game này là cực mạnh, nhưng có thể chỉ đánh ngang bằng một kẻ gà mờ ở game này chỉ bởi vì kẻ này được cộng thêm thuộc tính từ game phụ. Cho nên rất dễ thấy chơi giỏi một game cũng chẳng khác gì chơi tệ nhưng chơi tất cả các game.
Từ đó suy ra khoảng cách chênh lệch giữa người chơi với nhau gần như là không có! Phải chăng Chủ Thần này làm vậy là vì duy trì tính công bằng? Chủ Thần này khuyến khích mọi người cạnh tranh ở tất cả các mặt trận game?
Mọi chuyện trở nên khó phân biệt. “Hắn” đau đầu tự nghĩ lấy.
Nhưng cái đau đầu không chỉ bởi không hiểu rõ mục đích của Chủ Thần, mà còn là vì cấp độ hiện tại của “hắn” chưa đạt 25. Sau khi “hắn” đào được một lượng lớn thông tin nơi sinh mệnh trí năng, “hắn” đã cấp tốc vào game Huyền Thoại mà sửa Auto từ đánh phó bản kiếm đồ bộ Anh Hùng sang tập trung làm nhiệm vụ. Đó là do lượng thông tin ấy có một phần khiến “hắn” lưu tâm.
Lượng thông tin ấy chỉ ra rằng nếu muốn làm nhiệm vụ chuyển chức lần 2 thì cần phải hoàn thành tất cả các nhiệm vụ chủ tuyến và phụ tuyến ở game Huyền Thoại. Bởi vậy để tương lai không tụt sau người khác, “hắn” không thể không điều chỉnh auto thành làm nhiệm vụ.
Nhưng bởi chỉnh làm như vậy nên kinh nghiệm thu được không bao nhiêu, tiền bạc thu vào cũng toàn bèo bọt. Chính là không bằng một phần mười đánh phó bản Bác sĩ điên. Vì lẽ ấy, cấp độ của “hắn” hầu như đứng yên và so với mặt bằng chung của những người chơi khác là… điên cuồng rớt xuống.
Giờ đây nhận được thông báo, “hắn” chỉ có thể lặng lẽ đặt auto game Đại Giang Hồ cho nhân vật Nhất Nhân Nhất Kiếm bên này tự tu luyện và mò vào game Huyền Thoại nhằm bắt đầu con đường cày cấp độ của mình.
Chỉ 3 ngày. “Hắn” chỉ có 3 ngày để từ cấp độ 24, cây kinh nghiệm là 12% tới cấp độ 25. Khó! Hai tháng trôi qua, chỉ mới từ 20 lên 24, giờ 3 ngày phải từ 24 lên 25. Không khó mới lạ.
Khi này đây, “hắn” vận dụng đầu óc đến cực hạn mà phân tích lượng lớn thông tin đã thu được.
Cả 3 giờ sau “hắn” mới có kết quả mong muốn.
“Hắn” trở về thôn Koha và lướt thẳng tới phía đông thôn. Chạy thêm vào ngôi nhà nhỏ đầy hoa nằm ở một góc hẻo lánh. “Hắn” gõ cửa.
“Cốc… Cốc… Cốc…”
- Ai đấy? Vào đi!
Một giọng nữ dịu dàng truyền ra. “Hắn” đánh cái rùng mình. Vậy nhưng “hắn” vẫn đẩy cửa bước vào một cách bình thường.
Nhìn người mỹ nhân tóc lam đằng trước, “hắn” lễ độ khom người chào hỏi:
- Xin chào đại tỷ Yulia xinh đẹp.
Yulia chớp chớp đôi mắt to tròn và gật đầu:
- À… Ai đây nhỉ?
“Hắn” nhanh nhảu đáp:
- Đại tỷ xinh đẹp, đệ là Đừng Cắt Ngang đây.
Và ngay tức thì “hắn” nhận được lời chế giễu vọng lại:
- Há há… Đừng Cắt Ngang? Ừm, không phải là kẻ cô phụ lòng kỳ vọng của chúng ta sao?
Sau đó là cái nhướng mày đuổi khéo:
- Nếu có chuyện gì quan trọng thì nói đi. Còn chuyện lặt vặt thì biến. Đại tỷ ta không có thời gian tiếp đón một con côn trùng ngọ nguậy.
“Hắn” nặn ra nụ cười chân thành, tỏ vẻ ấp úng và dốc hết vốn liếng kém cỏi mà xu nịnh:
- Đại tỷ Yulia xinh đẹp. Đệ biết sai rồi, đệ hứa sẽ sửa chữa mà. Cho đệ thêm một cơ hội đi mà. Đại tỷ xinh đẹp như ngàn vạn tinh tú treo trên bầu trời, như ánh trăng lấp lánh chiếu rọi màn đêm. Đại tỷ dễ thương như con chim bồ câu xinh đẹp, như chú mèo con mềm mại, thướt tha. Đại tỷ thánh thiện…
- Được rồi, được rồi. Ngươi không cần phải nịnh hót.
Yulia cắt đứt lời nói của “hắn”. Mặc dù nhìn mặt Yulia có vẻ khó chịu vì những từ ngữ lề đường xó chợ không biết cách nịnh ấy, nhưng dưới tác động của độc được mắc phải thì trong lòng Yulia vui vẻ vô cùng.
Nàng trầm ngâm vài giây rồi nói:
- Ta thay mặt các anh hùng cho ngươi một cơ hội. Cơ hội này chính là ngươi phải hoàn thành thử thách đặt ra. Thế nhưng ta nói trước là nhiệm vụ rất khó và khả năng thất bại rất cao. Mà khi ngươi thất bại thì cấp độ của ngươi về 0. Ngươi có dám nhận hay không?
“Hắn” bình tĩnh trả lời:
- Tiếp nhận!
“Tích!
Người chơi tiếp nhận nhiệm vụ đặc biệt: “Lấy lại niềm tin.”
Mô tả nhiệm vụ: Hoàn thành thử thách của các vị anh hùng.
Bước 1: Thu thập 10 cây thuốc Vạn Hà Thảo. Hoàn thành nhiệm vụ thì quay về gặp Yulia để nhận đầu mối bước 2 của nhiệm vụ.
Phần thưởng: Đẳng cấp +2
Thất bại: Đẳng cấp về 0.”
- Được rồi, đi đi thôi!
Lại một cái phất tay, “hắn” bị cưỡng chế chuyển cảnh.
“Roẹt…”
Đứng ở giữa thôn, đứng trước dòng người tấp nập, “hắn” cười khổ không thôi. “Hắn” biết vị nữ anh hùng Yulia này dễ nói chuyện và dễ lôi kéo nhất trong các vị anh hùng. Nhưng có biết thì vận mệnh của “hắn” cũng vô cùng trắc trở, có như thế nào nhiệm vụ này cũng có độ khó quá cao.
Vạn Hà Thảo là loại dược thảo quý hiếm, chỉ mọc ở trên những viên Vạn Hà Sa tinh khiết. Trong một vạn viên Vạn Hà Sa, khó có thể tìm ra được một viên Vạn Hà Sa tinh khiết. Trong trăm viên Vạn Hà Sinh tinh khiết, càng khó có thể tìm ra được một viên có thể nuôi dưỡng Vạn Hà Thảo. Vậy nên, Vạn Hà Thảo gần như tuyệt tích, mức độ quý hiếm của nó không thua gì một gốc Linh dược.
Vạn Hà Sa lại chỉ xuất hiện ở những dòng sông lớn.
Vậy nên muốn tìm Vạn Hà Thảo thì phải đến các bản đồ cấp 50 trở lên mới có. Dẫu cho đến bản đồ đó thì cũng không dễ tìm, bởi vì cần phải tìm những hang động ẩm thấp cạnh những dòng sông phì nhiêu thì mới có cơ hội nhìn thấy nó.
Song liệu “hắn” có khả năng chạy tới bản đồ cấp 50 không? Này lại là một câu đố khác. Ở game Huyền Thoại, muốn đến bản đồ mới thì chỉ có chạy bộ qua đó. Thế nhưng mà hiện tại bản đồ chỉ mở đến cấp 30, những vùng còn lại là một màu xám. “Hắn” đi đâu để tìm?
“Hay là về hỏi lại xem vị Yulia kia có cách nào không?” – “Hắn” vừa nghĩ thế thì bỏ ngay. Yulia đã là vị anh hùng dễ nói chuyện nhất, nhưng cái gì cũng có mức độ của nó. Vượt quá mức thì chỉ chọc điên nữ anh hùng dính phải độc dược có thuộc tính yêu thích được khen xinh đẹp ấy mà thôi. Và hậu quả chọc điên một con mụ bạo lực chính là về đẳng cấp 0 thật chứ không phải đùa.
“Hắn” thật sự không dám mạo hiểm. Lỡ về cấp độ 0, dù có hoàn thành thử thách của các vị anh hùng thì chỉ mới lên cấp độ 2. Thời gian 3 ngày làm sao cho lên cấp độ 25?
Thật đau đầu! “Hắn” sắp hỏng mất!
Hít sâu một hơi, khi lòng bình tĩnh lại, “hắn” quyết định lại tới nhà Yulia, nhưng không phải để hỏi về vấn đề nhiệm vụ mà nhờ vả chuyện khác.
- Đã hoàn thành nhiệm vụ rồi đó à? Cũng quá nhanh đi chứ? Còn chưa tới 10 phút nữa. Thật không hổ là người được kỳ vọng.
“Hắn” lắc đầu:
- Không, không... Đại tỷ, người hiểu lầm. Tiểu đệ đến đây không phải để trả nhiệm vụ.
Khuôn mặt đang cười của Yulia thoáng chốc cứng lại. Liếc nhìn “hắn”, Yulia bỏ ra những lời lạnh lẽo đầy sát ý từ kẽ răng:
- Không hoàn thành nhiệm vụ của ta thì đến đây làm gì? Nhanh chóng cút đi!
- Đại tỷ, tiểu đệ đến để cầu ngài. Tiểu đệ cần gặp M. Storm, nhưng không biết cách nào để tiến vào nơi đó mà không bị giết rụng. Vì thế, đệ chỉ có thể tới đây cầu cạnh đại tỷ xinh đẹp, đầy thiện lương và có thực lực cao siêu là ngài.
Nghe “hắn” trình bày, Yulia nhíu mày:
- Ngươi chán sống? M. Storm không phải hiền lành như ta đâu. Mà ngươi muốn gặp hắn để làm gì? Ngươi có biết nếu muốn đạt được điều gì từ hắn thì phải bỏ ra một cái giá đắt thế nào hay không?
- Đại tỷ, đệ rõ ràng. Nhưng đệ bị ép vào đường cùng rồi. Ngài cũng biết 3 ngày nữa Chủ Thần mở thông đạo đi về Thế giới Pokemon. Mà đệ chỉ mới có 24 cấp, không đủ điều kiện.
“Hắn” biết rõ những NPC có thực lực cao siêu này chắc chắn biết đến Chủ Thần, thậm chí là họ còn có dây mơ rễ má với vị thần linh ấy. Cho nên “hắn” lựa chọn thẳng thắn nói ra. Đối với những con quái vật sống hơn ngàn năm, trải qua tẩy lễ của vô số cuộc chiến tranh tàn khốc, sử dụng chút tiểu thông minh mà dối trá thì chỉ tự rước lấy nhục. Họ là những người có thể liếc mắt là nhận ra mục đích của ngươi, vấn đề là họ có nói ra hay là không mà thôi.
Với ánh mắt đầy giễu cợt, Yulia trở nên lạnh giọng:
- Thế ra ngươi không phải thật tâm hối cải. Mà ngươi chỉ vì tăng lên đẳng cấp? Chỉ vì mục đích ngắn hạn mà ngươi bất chấp tất cả? Ngươi đang trêu chọc thứ trách nhiệm thiêng liêng? Ngươi chính là đang sỉ nhục trọng trách của chúng ta? Ngươi muốn chết!
Cả căn phòng đầy hoa trở nên áp lực. Mùi hoa thoang thoảng lúc này lại mang theo lửa giận và sát ý ngập trời.
Trong nội tâm của “hắn” một mảnh lạnh run.
Dù “hắn” đã đoán trước, nhưng khi thật sự đối mặt, “hắn” bắt đầu thấy ứng phó không nổi. Nếu như “hắn” gánh lấy tội danh này thì cả phần đời còn lại của “hắn” trong game chỉ là trốn chui trốn nhủi. “Hắn” không thể nào chống lại lệnh truy sát của những trùm sò này. Đến lúc ấy “hắn” gia nhập trận doanh Tà ác thì may ra còn có con đường sống. Tuy nhiên trừ khi “hắn” lọt mắt xanh của một con trùm bên trận doanh Tà ác, còn không, “hắn” sẽ vẫn phải trốn đông trốn tây.
Bởi vậy lúc này đây đầu óc “hắn” suy tư thật nhanh. “Hắn” bắt đầu cẩn trọng từng chữ một:
- Đại tỷ, ban đầu tiểu đệ thật sự là có ý nghĩ như thế. Thật không giấu diếm, giờ phút này vẫn còn nhưng nó chỉ là nhỏ bé không đáng kể so với nghĩa vụ đứng dưới sự kỳ vọng của mọi người. Đại tỷ cũng không muốn nhìn thấy người được kỳ vọng là đệ tụt lại phía sau để rồi mọi người chế nhạo tiểu đệ chứ? Như vậy có khác gì họ xem thường trí tuệ và tài năng của mọi người.
Sau câu nói ấy, Yulia lập tức quát:
- Nói láo! Ngươi yếu là do ngươi không đủ cần cù và chăm chỉ. Ngươi yếu là do ngươi ngu. Còn dám mang lên chúng ta? Hừ, bọn chúng cười nhạo ngươi là phải rồi. Ngươi còn oán trách cái nỗi gì.
- Đệ cũng chăm chỉ hết công suất rồi. Vậy nhưng không hề có ai hướng dẫn và chỉ giúp nên đệ cũng chỉ có thể tự mò mẫm. Tự mò mẫm thì sao có thể so với những kẻ “đầu tiên” chứ?
- Ngươi còn dám nói? Chính mình vô dụng lại đẩy lên chúng ta? Cái lũ “đầu tiên” thì được cái gì? Chỉ là một lũ được trợ giúp bước đầu mà thôi.
Yulia bĩu môi.
“Hắn” cười khổ không thôi:
- Đại tỷ, ngài cũng rõ mà. Lũ “đầu tiên” vượt trước tiểu đệ cả một khoảng cách dài cho nên thời gian càng dài thì bọn họ bỏ rơi tiểu đệ càng xa. Tiểu đệ thật sự là lực bất tòng tâm.
Yulia xem thường đáp lại:
- Thế nên ngươi quyết định giao dịch với M. Storm? Ngươi có biết hậu quả khi giao dịch với hắn là gì hay không? Hắn chắc chắn sẽ vắt ngươi thành cặn bã, mà chút cặn bã ấy hắn sẽ tiếp tục tái sử dụng thêm vài lần.
- Đại tỷ, đệ cũng là hết cách.
- Hết cách, hết cách. Đừng có lải nhải những lời vô nghĩa. Nếu chúng ta cũng như ngươi thì từ xưa chúng ta đã gia nhập trận doanh Tà ác. Vì thế câm cái miệng của ngươi lại. Hết cách? Ta xem ngươi là hết thuốc thì đúng hơn. Con người muốn có tương lai thì có thể nào không nhìn xa trông rộng? Nhìn lại ngươi xem, chỉ vì lợi ích trước mắt mà vứt bỏ tất cả. Thiếu gì cách mà ngươi lại lựa chọn đi giao dịch với M. Storm? Khốn khiếp, ngươi bị ngu à?
- Đại tỷ, nếu ngài có thể giúp được tiểu đệ. Tiểu đệ sẽ dốc hết sức giao dịch với ngài chứ không cần mạo hiểm cả tương lai để đi giao dịch với M. Storm. Nhưng ngài... có thể sao?
“Hắn” trực tiếp phản pháo.
Yulia cười gằn:
- Đương nhiên là không thể. Chỉ có gã điên M. Storm mới có khả năng. Những người còn lại đều không thể, chứ không phải chỉ mình ta đâu.
Trong lòng tan tóc, “hắn” bài trừ ra nụ cười thua cuộc:
- Ngay cả đại tỷ cũng nói như vậy mà. Việc này tiểu đệ không thể làm gì khác hơn.
Nghe những lời ấy, Yulia giận dữ mắng:
- Hừ, ngươi chỉ là một kẻ vô dụng, cút đi khuất mắt ta.
Sau đó là một cái phất tay. Và như lần đầu gặp gỡ, “hắn” đến nơi “hắn” muốn đến.
“Tích!
Người chơi bị cưỡng chế chuyển cảnh.
Chuyển cảnh hoàn thành!”
“Xoẹt...”
Nhìn “hắn” bị cưỡng chế rời đi, Yulia lẩm bẩm:
- Giao dịch với M. Storm? Cũng chỉ có người điên khùng hoặc gan dạ mới dám làm.
Vừa nghĩ tới gã điên M. Storm, Yulia cũng không khỏi rùng mình một cái. Nàng bỗng biến mất và xuất hiện trước một cái lọ hoa ở trên bàn cạnh cửa sổ. Chiếc lọ mà nàng vừa kiểm tra 10 phút trước mà không phát hiện sự khác thường nào.
Nàng cầm chiếc lọ trên tay nhanh như chớp. Lúc này chiếc lọ bỗng chốc giãy dụa. Thế nhưng vô dụng, nó bị Yulia khống chế tức khắc.
Cầm chiếc lọ lên, Yulia cười lạnh:
- M. Storm, chính ta cũng không dám giao dịch với ngươi chứ đừng nói là ai. Và ta nhắc lại cho ngươi biết là hãy dẹp ngay cái hành động lén lút này, nếu không ta không ngại tiến tới trụ sở của ngươi phá hoại một phen.
Nàng vừa dứt lời thì trong chiếc lọ hoa truyền lại một tiếng khinh bỉ:
- Yulia bạo lực, lâu rồi không thấy ngươi, ta cũng không biết thực lực của ngươi tăng lên đến đâu mà có sự tự tin này. Trụ sở của ta luôn chào đón ngươi tới ăn đau khổ. Với thân hình xấu xí của ngươi, ta còn không rảnh đưa rô – bốt tới quay lén.
Giống hệt lần đầu tiên, những âm thanh va chạm giữ kim loại với nhau vang lên theo một nhịp điệu không thay đổi. Có đổi chính là lần này đã có một người máy đứng trước mặt “hắn”.
- Chúng ta lại gặp mặt hỡi dũng sĩ Đừng Cắt Ngang. Mời ngài đi theo ta.
Vẫn như lệ cũ, như một trình tự không đổi, ánh đèn điện tử trên miệng nó nhấp nháy, âm thanh trầm bổng từ miệng nó phát ra.
“Hắn” chăm chú bước theo sau và đánh giá chiếc rô – bốt này. Chốc lát, “hắn” mở miệng:
- Ngươi là Ailen 002? Ngươi muốn dẫn ta đi đâu? Lần này ta không phải đến để huấn luyện. Ta là đến để gặp Anh Hùng Thiên Không M. Storm.
Mặc dù biết trước, nhưng “hắn” vẫn lễ độ tỏ ra mình không hiểu gì. Càng chứng tỏ sự hiểu biết trước mặt những con người vĩ đại, ngươi chỉ cách lòng đất càng gần. Thà rằng tỏ ra ngu ngơ, tự hạ thấp mình, tự cho mình cái vỏ bọc ngu muội và yếu đuối mới là thượng sách.
“Hắn” phải làm thế vì trên thế giới này rất ít người “hắn” có thể tin tưởng, cho dù là những vị anh hùng này. Là con người ai chẳng có tham vọng, sợ rằng tham vọng của những vị anh hùng này chỉ có hơn chứ không có kém, chỉ có “vĩ đại” chứ không có nhỏ. Tự bỏ ra thực lực và kiến thức cao siêu chỉ càng bị họ vắt sạch “sức lao động”.
Ailen 002 nhấp nháy ánh đèn trả lời:
- Trên thế giới này không có tin tức gì là chủ nhân của ta không thể biết. Trước mặt ngài thì không có gì gọi là bí mật. Dĩ nhiên là trừ những việc liên quan đến Chủ Thần. Ngươi có thể biết danh hiệu khác của chủ nhân ta là “Vạn Sự Thông”.
“Hắn” cười trừ:
- Thật vậy chăng?
Ailen 002 ngạo nghễ nói:
- Ha ha... Chủ nhân của ta chính là đứng dưới Chủ Thân và đứng trên tất cả. Khắp nơi đều nằm dưới ánh mắt của chủ nhân ta thì có gì gọi là bí mật?
- Không thể nào.
- Đừng ngạc nhiên, cũng không cần phải nghi ngờ. Sức mạnh của chúng ta bao trùm thế giới này. Hãy lấy đơn giản một ví dụ.
Ailen 002 chỉ về phía trên đầu mà nói:
- Trên bầu trời có vô số vệ tinh không ngừng thu thập dữ liệu. Từng cử động của ngươi có thể thoát được sự quan sát này sao?
- Có thể nào theo dõi việc tư của người khác? Như thế là phạm pháp.
“Hắn” kiên quyết lắc đầu. Đáp lại “hắn” là tiếng cười cợt của con rô – bốt trước mặt:
- Ha ha ha... Phạm pháp? Thế giới này chỉ có kẻ mạnh và kẻ yếu. Mạnh được yếu thua, đó mới là quy luật ở thế giới này. Nếu ngài còn cố chấp theo lý luận trẻ con ấy thì ngài nên rời đi thế giới này.
- Không thể nào. Ta sẽ không rời đi, ta cũng sẽ không từ bỏ chính mình.
Ailen 002 giơ lên cánh tay phải, lắc lắc cánh tay đó mà khinh thường nói:
- Tùy ngài thôi.
Cuộc nói chuyện bỗng trở nên tẻ ngắt. “Hắn” bèn đổi đề tài:
- M. Storm vĩ đại đã giải được độc tố rồi chứ?
Ailen 002 cười giễu:
- Chủ nhân mạnh mẽ vượt quá sức tưởng tượng của ngài. Thế nên loại câu hỏi này ngài không nên hỏi lại. Nó chỉ thể hiện sự ấu trĩ và ngu ngốc của ngài mà thôi.
“Hắn” há to miệng, một bộ muốn tranh luận rồi lại thôi. Cuộc nói chuyện lại một lần nữa đi vào ngõ cụt.
“Hắn” có thể nói cái gì? Chẳng lẽ bảo rằng một con người máy như mày làm sao hiểu được hay sao? Hay là bảo rằng đây chỉ là một câu hỏi thể hiện sự quan tâm? Hay là mắng nó?
Những hành vi ngu xuẩn như vậy xin mời đừng nhắc đến! Đây là rô – bôt dưới trướng Anh hùng Thiên Không M. Storm. Nó có đầy đủ trí thông minh để nghe, hiểu và trả lời. Tuy rằng nó không phải có đầy đủ trí tuệ, nhưng nó vẫn có thể dựa vào những số liệu có sẵn mà phân tích theo hướng tích cực. Và dĩ nhiên là trả lời theo phương án tối ưu nhất. Nó chỉ là một người máy mà thôi, nó như thế đã là kinh khủng rồi, chúng ta có thể nào bắt bẻ gì nữa?
Đó là chưa kể địa vị của nó so với địa vị của “hắn” ở lúc này chênh lệch quá xa. Dẫu gì nó cũng là thuộc hạ của một vị anh hùng vĩ đại. Còn “hắn” chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt không đỡ nổi một đòn.
Năm 2087 nhân loại đã bước đầu đặt chân lên vũ trụ. Vô số loại phi thuyền cũng được chế tác. Thế nhưng đã qua 50 năm, con người vẫn chưa tiếp xúc được với sinh mệnh có trí tuệ khác ở bên ngoài vũ trụ. Phi thuyền của Địa cầu âu cũng chỉ là loanh quanh ở dải ngân hà.
Nói là thế, nhưng với một con người đến từ thế giới xa xôi như “hắn” thì lại biết ở xa xôi trên tinh không vô tận là vô vàn quốc gia và liên bang có nền khoa học kỹ thuật đồ sộ, mà theo phân loại thì Địa cầu đang ở cấp độ 0 của 0. Còn ở nơi đó, nền khoa học kỹ thuật cao nhất đã là cấp độ 5. Chênh lệch không phải một tí tẹo.
Sở dĩ họ vẫn chưa tiến vào chiếm đóng Địa cầu để thu hoạch tài nguyên quý giá ở đây, chỉ là vì gặp phải “màn sáng vũ trụ”, họ là đang chờ đợi thời cơ.
Bất cứ một hành tinh hay một ngân hà nào mới được sinh ra, theo trật tự quy tắc không thể phản kháng, nó được bảo vệ bởi màn sáng vũ trụ trong suốt gần 100 tỷ năm. Mà với khoa học – kỹ thuật hiện tại của các liên bang cấp độ 5, thì vẫn chưa thể nào phá nát được màn sáng vũ trụ. Vì đó, họ chỉ có thể cố gắng tiêu hao nó bằng vài loại tia nhiễu xạ Antom và chờ đợi đến khi màn sáng vũ trụ biến mất.
Đến lúc đó, khi Địa cầu mất đi bảo vệ, thì Địa cầu cũng chỉ là một con dê yếu ớt bị bầy sói ăn thịt. Đến lúc đó, nhân loại trên Địa cầu chỉ có trở thành nô lệ. Thực tế tàn khốc ấy không thể thay đổi. Tất cả cũng bởi vì chênh lệch quá xa, Địa cầu không hề có sức phản kháng. Hãy tưởng tượng liên bang ngoài vũ trụ phóng một tia Enda quét qua cả Địa cầu, khi ấy toàn bộ nhân loại trên Địa cầu chỉ có răm rắp nghe theo lời của họ như một tên đầy tớ trung thành nhất. Sức mạnh của khoa học – kỹ thuật há con người yếu ớt trên Địa cầu có thể phản kháng?
Đáng lý ra Địa cầu có thể có thêm thời gian phát triển cũng như có thêm thời gian còn được tự do. Tuy nhiên với cái hành động ngu ngốc tự tìm đường chết là hướng ra ngoài không gian gửi đi các loại tần suất tín hiệu thì kết quả lại đau đớn như thế này. Chỉ một hành động đó đã tuyên án Địa cầu trở thành thuộc địa, đã tuyên án nhân loại trên Địa cầu trở thành nô lệ. Còn vì sao những nền văn minh kia không trả lời? Đơn giản là chúa tể không rảnh trả lời những con kiến hôi. Kiến hôi không đáng để họ làm thế. Với họ, Địa cầu chỉ là một dĩa bánh nhỏ mà thôi. Từ nước, cây cối, không khí đến khoáng sản, và đặc biệt nhất là tâm của Địa cầu. Tài nguyên ở Địa cầu khiến họ thèm thuồng.
Và cái trò chơi Huyền Thoại là bước xâm lược đầu tiên. Mục đích chủ yếu của nó chính là làm cho nhân loại trên Địa cầu từng bước tiếp cận và chấp nhận “số phận” nhỏ yếu và “thực tế” nô lệ của mình. Để rồi sau đó họ dễ dàng khống chế hơn. Đó là cũng vì phóng ra tia Enda thật sự rất tốn kém, chi phí nó cao thái quá. Mặt khác tia Enda còn có tác dụng phụ là làm cho đầu óc những người bị chiếu vào trở nên đần độn, thậm chí biến thành những kẻ ngu ngốc. Hiển nhiên là đối với họ, một nhóm nô lệ có đầu óc, biết suy tư tốt hơn nhiều so với một nhóm đần độn, vô vị.
Nhìn những cánh cửa tự động và nhìn những căn phòng vừa bước qua, “hắn” liên tưởng đến những chiến hạm lớn, và không khó hiểu khi “hắn” miên man suy nghĩ đến vận mệnh nơi mà “hắn” sống nhờ trong hơn mười năm qua. Dẫu gì đối với nơi này, “hắn” cũng có một tí gì đó gọi là tình cảm. “Hắn” cũng muốn thay đổi vận mệnh nô lệ của họ. Nhưng hiện tại, “hắn” không có cái khả năng ấy. Có lẽ nếu “hắn” nhận được quà tặng của Chủ Thần thì lại khác.
Vì lẽ ấy, lúc này đây, mục đích lớn nhất của “hắn” chính là dành trọn thời gian làm bản thân lớn mạnh mà tranh thủ dù chỉ một phần quà của Chủ Thần.
“Hắn” nắm chặt hai bàn tay mà ngẩng đầu với ánh mắt kiên định bước tiếp theo sau Ailen 002.
Xuyên qua con đường dài được chế tạo từ thứ hợp kim Adira thuần khuyết một màu xanh lục và trong suốt như thủy tinh, “hắn” có thể lờ mờ nhận ra dưới chân mình chính là tinh không. Còn trước mặt mình là địa điểm cuối cùng “hắn” muốn tới – nơi “hắn” gặp M. Storm.
“Hắn” dĩ nhiên đang đi trong một chiếc chiến hạm. M. Storm lại là một nhà khoa học có thực lực khó lường đến thế. Phải biết để từ một con người bình thường bước lên trở thành một thành viên trong tinh không như thế này thì không có mười ngàn năm là khó có thể. Song M. Storm lại chỉ cần gần ngàn năm, thậm chí là cả trong lúc hắn và những vị anh hùng khác chiến đấu chống lại thế lực Tà ác trên khắp các mặt trận. Thật sự khó lường, M. Storm thâm sâu như biển cả, rất khó đoán.
“Tít...”
“Roẹt...”
Cánh cửa cuối cùng vừa mở ra, đập vào mắt “hắn” là một căn phòng nhìn thật đơn sơ và giản dị. Tuy nhiên “hắn” lại biết được giá trị xa xỉ của căn phòng này. Hợp kim VanSew số lượng ít ỏi. Thủy tinh Bir bền vững cực kỳ, nhà khoa học nào cũng điên cuồng thu mua nó, chỉ cần nó vừa xuất hiện trên phòng đấu giá thì nó ngay lập tức bị tranh đoạt kịch liệt, giá cả tăng cao chóng mặt. Gỗ Kowax vạn kim khó cầu. Hoa Sting màu lam, mỗi năm trên thị trường không có hơn 500 đóa, mà ở đây lại có 5 đóa.
Giữa căn phòng xa hoa ấy là một người đàn ông trung niên đang ở trần. Hai tay của hắn liên tục cầm lên bình này lọ kia, liên tục pha trộn các thứ chất lỏng kì dị đầy màu sắc. Hắn dường như không thèm đếm xỉa đến những người khác. Cũng phải thôi, đây là địa bàn của hắn, hắn sợ cái mông gì?
Ailen 002 nhẹ nhàng đứng ở bên cạnh. “Hắn” cũng không thể làm gì khác hơn là đứng lặng ở phía sau Ailen 002. Rõ ràng là những tên bác học thường có tính cách quái gở. Có trời mới biết khi ngươi làm ảnh hưởng đến công việc của mấy gã đó thì hậu quả như thế nào. Càng là khi họ đang đến bước ngoặt, hay thứ họ đang chế tạo vô cùng quan trọng mà lại bị ngươi phá ngang. Khi ấy thì có mà giữa ngươi và họ lại không chết không thôi.
“Hắn” tới đây giao dịch tìm sự trợ giúp. “Hắn” không đến nỗi đầu óc bị nước vào mà còn không nhận ra vị trí của bản thân lúc này.
Thời gian chớp mắt trôi qua. Gã bác học điên M. Storm cũng hoàn tất công việc của mình. Song đó vẫn chưa phải đã kết thúc. Gã ta nhanh chóng tiến hành dọn dẹp, tẩy rửa và thu thập những thứ vụn vặt rơi vãi.
Lại tiếp một đoạn thời gian trôi đi. Cuối cùng, M. Storm thở dài một tiếng. Sau đó, gã qua lại hỏi:
- Ailen 002, có chuyện gì sao?
“Hắn” mắng thầm trong lòng. Gã ta đã biết rõ còn bày đặt làm khó. “Hắn” vừa đến thì lại dở trò đang cực kỳ bận rộn. Thực tế, “hắn” không biết cái lão mọi này có thật sự bận hay không, nhưng tám, chín phần mười là gã ta dở trò hề này ra.
- Chủ nhân, vị dũng sĩ Đừng Cắt Ngang này khẩn cầu xin gặp ngài.
M. Storm không chút khách khí đuổi thẳng:
- Dũng sĩ Hecman ta còn không tiếp, thứ ruồi bọ này thì tính là gì? Ta không có thời gian giỡn chơi. Những việc như thế này lần sau không được để cho xuất hiện nữa nghe chưa.
Rồi gã ta phất tay áo:
- Đi đi thôi!
Ailen 002 sốt sắng trả lời:
- Chủ nhân, vị dũng sĩ này là do Yulia bạo lực tiến cử đến. Chúng ta đuổi thẳng như thế cũng quá vô lễ đi. Sợ rằng nếu Yulia bạo lực biết được thì lại tới gây phiền phức.
M. Storm trợn tròn mắt lên:
- Yulia bạo lực thì sao? Ta sợ ả à? Mười ả Yulia bạo lực còn không đủ nhét răng cho căn cứ của ta. Tiễn khách!
Nghe cuộc đối thoại, “hắn” chửi ầm trong lòng. Rõ ràng hai chủ tớ nhà này diễn kịch với nhau mà còn ra vẻ đạo mạo. Thật là khốn khiếp mà.
Thế nhưng ở bên ngoài, “hắn” không còn cách nào khác là tự thân tiến lên bày tỏ mục đích tới đây của mình.
- Kính chào Anh Hùng Thiên Không M. Storm, hôm nay kẻ hèn này đến đây là để bàn chuyện giao dịch với ngài.
M. Storm liếc nhìn “hắn”, và không kiên nhẫn đuổi:
- Cút đi! Con sâu cái kiến thì có giá trị gì mà đòi giao dịch với ta? Ngươi cũng tự cho mình là đúng.
“Hắn” thản nhiên đáp lại:
- Ta nghĩ hai chữ tự do cũng đủ cho ngài suy ngẫm chứ?
M. Storm đảo cặp mắt trắng dã mà cười lạnh:
- Ngươi biết mình đang nói gì sao? Đề tài này không phải là một con giun như ngươi có thể biết. Đừng có ở đó mà lừa người. Có biết những kẻ lừa dối ta đều nhận hậu quả thế nào không?
“Hắn” bình tĩnh nói:
- Màn sáng vũ trụ ngài cũng nghe qua rồi nhỉ? Thế còn Hố đen Gama và Thần điện thì sao?
M. Storm đầy khó tin nhìn “hắn”. Trong 2 giây sau, gã ra lệnh:
- Anpha A, ngay lập tức khởi động vòng phòng hộ cấp độ 1.
Đèn điện trong phòng bỗng chốc nhấp nháy. Rồi một giọng nói điện tử âm u vang lên:
- Anpha A nhận lệnh. Vòng phòng hộ cấp độ 1 khởi động... Đang tiến hành.... 5%... 10%... 90%... Hoàn thành! Vòng phòng hộ cấp độ 1 đã gây dựng!
Lúc này M. Storm nhìn “hắn” mà vươn tay ra, cười nói:
- Ta nghĩ chúng ta có thể giao dịch được rồi. Hân hạnh tiếp đón ngài hỡi dũng sĩ Đừng Cắt Ngang.
“Hắn” điềm nhiên đưa tay ra bắt tay và đáp:
- Ta cũng vậy.
p/s: Bạn nào chém gió hay nhận xét gì thì qua Góp ý - Thảo luận giùm mình. Cảm ơn
[Thế giới Pokemon] - Phần I: Là thiên tài hay là thiên tai?
Chương 39: Cùi bắp không thể cùi bắp hơn
Ngày 2/10/2087, một ngày như mọi ngày. Song với những con mọt game ưa thích sủng vật và thú nuôi thì lại là ngày không thể bỏ qua. Tất cả là vì hôm nay là ngày Thế giới Pokemon mở ra.
Lấy ưu thế xử lý chớp nhoáng của bộ não cộng với bàn tay ma thuật như ảo ảnh đánh máy, “hắn” nhanh chóng hoàn tất công việc của ngày hôm nay. Nửa kia của “hắn” mất 3 ngày hoàn thành mớ công việc ấy, “hắn” chỉ mất 2 tiếng. Sự chênh lệch cực kỳ lớn.
“Hắn” nhàm chán nhìn xung quanh phòng và rồi nhìn về cái Ipad thế hệ 250 trong ba lô. Tâm trạng bỗng chốc rớt xuống, “hắn” buồn bực than thở:
- Giá như có cái máy tính lượng tử thì tốt rồi.
Hiển nhiên với “hắn”, máy tính lượng tử là cái kiểu hệ thống màn ảnh và suy nghĩ như trong game. Cái kiểu mà chỉ cần nghĩ là mọi chuyện được thực thi, cái kiểu mà màn hình tra dữ liệu chỉ có mỗi mình người sử dụng thấy. Vâng, là cái thứ kỹ thuật cấp 5.
Thế nhưng ở nơi Địa cầu tồi tàn chưa tới cấp 0, “hắn” đành chấp nhận số phận thương đau. Đúng là làm việc gì cũng khó.
“Hắn” ngán ngẩm lắc đầu. “Hắn” trở nên trầm ngâm.
Một phút qua đi, “hắn” nhanh chóng đưa công việc lên thư điện tử, gửi một bản qua cho lão sếp. Và sau đó nhanh nhẹn kích chuột để in tài liệu ra.
Ngay tiếp theo “hắn” dùng kim bấm bấm lại xấp tài liệu, mang nó vứt lên bàn và đi ra khóa trái cửa, rồi bắt đầu mang lên kính mắt nD và đăng nhập vào game.
...
9h rất nhanh đã đến. Dòng người đông đúc tiến thẳng vào vòng xoáy tròn lam nhạt trước mặt.
“Tích!
Chào mừng người chơi ID145645246786 đăng nhập vào Thế giới Pokemon. Xin vui lòng đặt tên nhân vật!”
“Hắn” không hề ngẫm nghĩ mà đáp:
- Bộ Hành Giả.
“Tích!
Nhân vật mệnh danh Bộ Hành Giả thành công. Xin vui lòng lựa chọn loại hình nhân vật.
1. Thú tộc: Phòng thủ cao, sức mạnh trung bình, lượng máu cao, lượng ma pháp thấp, mức độ chính xác thấp.
Thiên phú: Tỉ lệ bắt được pokemon quý hiếm loại thú rừng tăng cao.
+ Sử dụng loại hình pokemon loại thú rừng: +3% sức chiến đấu.
+ Sử dụng loại hình pokemon loại thực vật: -3% sức chiến đấu.
2. Nhân tộc: Phòng thủ trung bình, sức mạnh trung bình, lượng máu trung bình, lượng ma pháp trung bình, mức độ chính xác trung bình.
Thiên phú: Tỉ lệ bắt được tất cả các loại pokemon có mức độ tăng lên. Sử dụng tất cả các loại hình pokemon: +0.5% sức chiến đấu.
3. Tinh linh tộc: Phòng thủ thấp, sức mạnh cao, lượng máu trung bình, lượng ma pháp cao, mức độ chính xác cao.
Thiên phú: Tỉ lệ bắt được pokemon quý hiếm loại thực vật tăng cao.
+ Sử dụng loại hình pokemon loại thực vật: +3% sức chiến đấu.
+ Sử dụng loại hình pokemon loại thú biển: -3% sức chiến đấu.
4. Hải tộc: Phòng thủ trung bình, sức mạnh trung bình, lượng máu thấp, lượng ma pháp cao, mức độ chính xác cao.
Thiên phú: Tỉ lệ bắt được pokemon quý hiếm loại thú biển tăng cao.
+ Sử dụng loại hình pokemon loại thú biển: +3% sức chiến đấu.
+ Sử dụng loại hình pokemon loại thú bay: -3% sức chiến đấu.
5. Tử tộc: Phòng thủ thấp, sức mạnh trung bình, lượng máu cao, lượng ma pháp cao, mức độ chính xác cao.
Thiên phú: Tỉ lệ bắt được pokemon quý hiếm loại thú bay tăng cao.
+ Sử dụng loại hình pokemon loại thú bay: +3% sức chiến đấu.
+ Sử dụng loại hình pokemon loại thú rừng : -3% sức chiến đấu.
6. Ám tộc: Phòng thủ cao, sức mạnh thấp, lượng máu trung bình, lượng ma pháp cao, mức độ chính xác cao.
Thiên phú: Tỉ lệ bắt được pokemon quý hiếm hệ khác tăng cao.
+ Sử dụng loại hình pokemon hệ khác: +3% sức chiến đấu.
+ Sử dụng loại hình pokemon loại thú rừng: -3% sức chiến đấu.”
- Nhân tộc.
“Hắn” hầu như chẳng cần suy nghĩ.
“Hắn” biết sở dĩ phân loại hình nhân vật chủ yếu là để người chơi chọn lựa loại hình thích hợp nhất với mình. Đương nhiên là không chỉ chọn loại hình nhân vật có cộng thêm tỉ lệ bắt, cũng như sức chiến đấu của pokemon được tăng thêm.
Mà theo một lối suy nghĩ khác, chính là lựa chọn loại hình nhân vật theo sở thích chiến đấu của bản thân. Ví dụ như ưa thích núp ở xa đánh người thì nên chọn Tử tộc, ưa thích núp ở trong bóng tối âm người thì nên chọn Ám tộc, ưa thích ngoại hình đẹp và có tai nhọn thì chọn Tinh linh tộc.
Song song với đó chính là với mỗi bộ tộc, người chơi sẽ được đưa đến các khu vực khác nhau. Không chỉ có thế, đối với mỗi bộ tộc, mỗi nơi lại có một cách huấn luyện khác nhau. Với “hắn”, “hắn” chọn nhân tộc vì “hắn” muốn xem xem ở trong những học viện nhân loại cỡ lớn lại dạy cái gì ở trong đó.
Theo dòng suy nghĩ của “hắn”, nhân loại là loại hình có đầu óc phát triển mạnh, là nơi có các phương pháp chiến đấu và tư duy hoàn chỉnh ở mọi địa hình.
Nói thế không có nghĩa là những chủng tộc khác là loại ba phải hay ngu dốt, mà là họ quá tiêu cực khi chơi một loại hình pokemon là chính. Ở đây chính là cải biến đấu pháp để cái loại pokemon thích hợp với họ trở nên ghê gớm. Nói nôm na là họ có chương trình huấn luyện đặc biệt được truyền lại từ lâu đời dành cho loại này.
Ví dụ Hải tộc chỉ chuyên dùng loại thú biển. Tác chiến trên biển, họ không phải đệ nhất thì chẳng ai dám nói mình là đệ nhất. Sự khủng bố của quân đoàn pokemon loại hình thú biển mà họ cầm trên tay đủ để các tộc khác run sợ khi đi biển.
Theo lý thường tình, pokemon mỗi loại đều là có tính khắc chế lẫn nhau, không có cái loại nào là vô địch. Bởi vậy nếu Hải tộc lên đất bằng tác chiến thì chỉ bị chà đạp, Hải tộc tác chiến trên không thì chỉ bị hành hạ. Hai loại pokemon chính của họ là hệ nước và hệ băng gặp phải pokemon hệ cỏ và hệ bay thì chỉ có tịt ngòi.
Dĩ nhiên ở đây chúng ta không tính khoảng cách xa về thực lực và trình độ của người huấn luyện pokemon. Tất nhiên là người huấn luyện có trình độ không cao thì thua là phải, tất nhiên là thực lực pokemon cách quá xa thì thua cũng là chuyện thường tình.
Một mục đích khác khi cho lựa chọn chủng tộc chính là để người chơi trải nghiệm các trận chiến đơn đấu và đoàn chiến. Theo loại hình pokemon cổ điển, người huấn luyện chỉ đứng từ xa ra lệnh chỉ huy cho pokemon tấn công, và đương nhiên là pokemon tuân theo răm rắp. Tuy nhiên ở Thế giới Pokemon, chiến đấu chính là xảy ra trên hai mặt trận, pokemon đấu pokemon, người chơi hốt xác người chơi.
Thế giới Pokemon không phải là loại hình pokemon cổ điển mà là thế giới nhân tâm hiểm ác, giết người cướp pokemon như cơm bữa. Những người chơi còn ôm tâm lý từ truyện pokemon và phim hoạt hình bước vào chốn này thì chỉ nhận lấy đau đớn.
“Tích!
Người chơi Bộ Hành Giả lựa chọn chủng tộc thành công.
Bắt đầu chuyển cảnh...
Chuyển cảnh hoàn thành!
Chúc người chơi vui vẻ!”
“Xoạt...”
Khung cảnh chuyển biến, “hắn” bây giờ đang đứng trong một căn phòng nhỏ. Sau khi quan sát kỹ và nhận định bản thân chỉ là một tầng lớp thấp hèn ở một nơi nghèo rớt quần đùi, “hắn” khẽ nói:
- Bảng nhân vật.
“Tên: Bộ Hành Giả
Giới tính: Nam
Tuổi: 14
Lớp: 8
Trường: Học viện Pokemon sơ cấp WindDay, thành phố Amata.
Số lượng pokemon mang theo: 0/0
Mô tả pokemon mang theo: Không
Kỹ năng: Đánh nhau ẩu tả (Chỉ biết đánh nhau là giỏi. Song mỗi khi đánh nhau thường nhận lấy thất bại thảm hại và bi phẫn là chính)
Danh hiệu: Không
Thủy tinh thần thánh: 3/3
Mô tả nhân vật: Một kẻ mồ côi cha mẹ sống tại một trại mồ côi. May mắn có chút thông minh nên được gửi vào học ở học viện WindDay. Cùi bắp không thể cùi bắp hơn, yếu đuối và yếu đuối, nghèo và nghèo, ngu ngốc lại có một phần.”
Đọc cái mô tả khiến mặt của “hắn” đen lại. Không biết liệu cái gọi là mô tả nhân vật của người khác thế nào, chứ của “hắn” thì thật là hết chỗ nói.
Mặc dù “hắn” biết đây là ngẫu nhiên, nhưng mà cái gọi là “nát đến không thể nát hơn” thì đúng là thích hợp với hoàn cảnh của “hắn” lúc này. “Hắn” không biết có phải Chủ Thần đang để ý đến “hắn” (là từ lần “hắn” đột nhập vào trung tâm sinh mệnh trí năng đã là khiêu khích Chủ Thần) nên mới trêu chọc “hắn” thế này hay không. Nhưng mà cái mô tả với cái nhân vật thật là tệ hại.
Thêm một điểm nữa là nhân vật tệ thế nào cũng được. Thế mà lại đến cái nông nỗi là “trẻ hóa” thành 14 tuổi cùng với không có một loại pokemon nào trên tay thì đúng là hết đường sống. Với cái lũ người chơi còn lại, hẳn là chúng đang cầm pokemon đi học tập hoặc là huấn luyện. Không biết ngoài “hắn” thì có kẻ xui xẻo nào phải cong đít đi kiếm pokemon không nữa.
“Hắn” có một chút, không, là gần một nửa muốn chửi ầm lên cho hả giận.
Trong quãng thời gian 3 phút vừa đáp vào Thế giới Pokemon, khuôn mặt của “hắn” từ bình thường biến đen rồi sang tím và trở về tái xanh, sau đó vào 2 phút 58 giây lại về bình thường. Như thế cũng đủ biết tâm trạng của “hắn” biến ảo không ngừng.
Trong bao lần sinh tử chạy trốn đuổi giết, “hắn” trở nên máu lạnh và cực kỳ bình tĩnh nhưng giờ đây “hắn” cũng không khỏi tức giận. Vì dù gì đây cũng là trò chơi, là trò chơi, là trò chơi... Vâng, và không thể phủ nhận là với “hắn”, trò chơi khốn khiếp này đủ tàn nhẫn.
Là một cái trò chơi thôi mà, có cần phải khốn nạn như thế không?
Tâm tình chập chờn bất định vì không biết có phải Chủ Thần đang quan sát “hắn” hay không. “Hắn” mím môi trầm tư.
Rõ ràng là một việc tưởng chừng đơn giản đối với “hắn” đã không còn đơn giản. Sự việc ngẫu nhiên cũng không hẳn là ngẫu nhiên. Đương nhiên là với “hắn”, xác suất một phần 1 tỷ cũng quá không thể tin. Mà “hắn” thì đúng là con của thần may mắn nên mới đỏ rực như thế này.
Đen đủi không thể diễn tả thành lời.
Lần đầu tiên đen thùi lùi sao không khiến “hắn” cho rằng Chủ Thần đang quan sát mình?
Biết đâu được chứ? Nhỡ Chủ Thần đang dùng “hắn” đùa chơi thì sao?
Trong 10 phút tiếp theo, “hắn” đắn do suy nghĩ. Sau khoảng thời gian dằn vặt ấy, “hắn” quyết định mạo hiểm xông lên. Nếu Chủ Thần đã biết và đang đùa bỡn, “hắn” chỉ có thể chấp nhận, dẫu sao lúc này đây “hắn” không có khả năng đối kháng với Chủ Thần, và dù sao “hắn” đã có hành động khiêu khích sự uy nghiêm của Chủ Thần.
Nếu như là do “hắn” đa nghi, “hắn” sẽ thở phào một hơi. Còn không thì chỉ có tạm thời chấp nhận là một con rối mà thôi.
Đang làm luận văn, chương ra sẽ chậm, mọi người thông cảm!
Đầu tháng 5 sau khi xong hết, tốc độ sẽ trở lại bình thường: đều đặn có chương hằng ngày!