Phan Ngọc cũng không để ý bụi đất, ngồi cạnh Hứa Tiên.
Hứa Tiên tiện tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng. Phan Ngọc cũng thuận thế tựa đầu vào vai hắn và hỏi:
- Chàng không trách ta?
Hứa Tiên cả giận nói:
- Đương nhiên là trách chứ.
Phan Ngọc lập tức ngồi thằng lên:
- Ta…
Hứa Tiên đã đem ngón tay áp vào môi nàng:
- Ta hiểu mà.
Nàng thật ra luôn suy nghĩ cho Hứa Tiên. Khi đó Chung Quỳ đã làm Hoàng đế tức giận, Hứa Tiên muốn cứu hắn chỉ sợ cũng bị liên lụy. Lúc đó sẽ khiến Hứa Tiên bộc lộ lực lượng của mình. Từ đó tất cả mọi người có thể đoán ra hắn chính là người đại náo Lương Vương Phủ. Có thể nói cứu Chung Quỳ có trăm cái hại mà chẳng có cái lợi nào. Mà trái lại khoanh tay đứng nhìn có rất nhiều lợi. Giờ phút này, chính nàng đã giúp nhặt xác Chung Quỳ, có thể nói rằng nàng cũng đã khiến Hoàng đế tức giận, chỉ sợ đường công danh về sau khó bảo toàn.
Phan Ngọc đối mặt vs Hứa Tiên, rồi rốt cục cũng buông tha lo lắng
Phan Ngọc nói:
- Trên điện, hắn đã hồ đồ, mà ngươi lại nói giúp hắn, nhạt xác giúp hắn. Coi như là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ hắn rồi.
Từ nhỏ nàng đã được giáo dục là phải sát phạt quyết đoán, chỉ ngoại trừ vài người đăc biệt mà thôi. Những người ngoài đều nên dùng lý tính mà đối đãi. Trong mắt nàng, Chung Quỳ chính là tự tìm đường chết, không thể trách ai.
Hứa Tiên khẽ cười khổ, đây cũng chính là cách người bình thường nghĩ. Cho nên hắn cũng không có trách Phan Ngọc. Muốn làm người tốt điều trọng yếu nhất chính là không thể so sánh tiêu chuẩn của mình với người khác, lại càng không thể vì làm một chút chuyện tốt mà lại bày ra thái độ người bề trên.
Hứa Tiên khẽ vuốt mái tóc của Phan Ngọc:
- Kỳ thật, chính ta là người ích kỷ.
Nếu như là một người bình thương ngăn cản hắn cứu một người. Hắn tình nguyện kéo đứt tay người đó, nhưng đối phương là Phan Ngọc nên hắn không làm được.
Phan Ngọc mỉm cười, khẽ xoa ngực của Hứa Tiên và nói:
- Nếu một chút ích kỷ đó cũng không có, thì có lẽ ngươi đã bay thẳng lên trời làm Phật tổ rồi.
Hứa Tiên nắm lấy tay nàng, bất đắc dĩ cười nói:
- Chỉ là, Minh Ngọc, về sau nàng làm việc có lẽ nên từ bi một chút, cho dù không làm việc thiện nhưng cũng đừng làm việc ác.
Phan Ngọc mở to mắt hỏi:
- Nếu như ta không cẩn thận làm điều sai lầm thì sao?
Hứa Tiên khẳng định:
-Vậy tất cả mọi việc do Nhân Quả xử lý, hết thảy mọi việc do nàng làm đều do ta – Hứa Tiên một người chịu trách nhiệm.
Phan Ngọc thở phập phồng vài cái, rồi trợn mắt nhìn Hứa Tiên. Nàng có chút cảm động rồi phụt cười một tiếng. Nàng dựa vào lồng ngực của Hứa Tiên:
- Chàng giảo hoạt quá, biết rõ ta để ý tới chàng, nên chàng mới dám dùng lời này lấy lòng ta.
Hứa Tiên sờ sờ mũi, dường như hắn có chút xấu hổ vì bị nhìn thấu ý đồ.
Phan Ngọc nằm tựa lên đùi của Hứa Tiên, cười nói:
- Nhưng, dù tốt xấu gì thì ta cũng đọc sách thánh hiền từ nhỏ, ngoại trừ chấn hưng gia tộc, còn muốn tìm một chút tiếng thơm, làm ra sự nghiệp. Về sau còn có thể so sánh được với vị Bạch tỷ tỷ kia, cho dù phép thuật của ta không bằng nàng, nhưng chưa chắc những thứ khác cũng kém hơn.
Hứa Tiên nhìn qua nữ tử thông minh đang nằm trong lòng mình, nói không chừng nàng thực sự có thể trở thành một hiền thần phổ độ chúng sinh.
Đến lúc đó, nàng có thể làm việc “thiện” nhiều hơn rất nhiều so với hắn
Hứa Tiên đứng dậy:
- Tốt rồi, trở về thôi! Yên nhi đang nóng lòng lắm đó.
Hứa Tiên giúp Phan Ngọc phủi đi bụi đất trên người. Phan Ngọc cũng vui vẻ thụ hưởng sự vuốt ve của hắn. Hứa Tiên cùng Chung Quỳ dù sao cũng chỉ mới gặp mặt mấy lần, cho dù có chút ít thổn thức, nhưng cũng không sầu não nhiều lắm.
Hứa Tiên gọi mây, mang Phan Ngọc trở về vương phủ. Một đêm, hai người ôm nhau ngủ. Cả hai người đều tạm thời mang chuyện thi đình bỏ qua một bên.
Mà chuyện ở đại điện đã sớm lưu truyền khắp các trà lâu cùng tửu quán. Phàm là những người tụ tập với nhau đa phần là bán tới chuyện này.
Một lão già thở dài nói:
- Nghe nói tài văn vẻ của Chung Quỳ không ai không thán phục. Một trạng nguyên mà rơi vào tình trạng như vậy quả thực rất đáng thương.
Lập tức một vị tú tài phản bác lại:
- Đáng thương? Ta xem là gieo gió gặt bão, không biết tốt xấu dám phản lại thánh chỉ. Không thành Trạng Nguyên âu cũng là điều đúng đắn.
Một tráng hán ở phía trước lập tức phản bác lại:
- Ngươi cái đồ tú tài nghèo kiết xác lại còn hủ lậu thì biết cái gì gọi là sĩ khả sát bất khả nhục? Thiên đạo bất công, cha mẹ không cho một tướng mạo bình thương. Thời này, tham quan ô lại hoành hành ngang ngược, đã ép bao nhiêu vị hảo hán tới tuyệt lộ, nên đổi ngôi..
Đang nói, hắn lập tức bị người bạn cùng bàn đá vào chân, nên lập tức sửa lời:
- Vị Hứa công tử kia thực sự là một vị hảo hán, dám thay nói chuyện thay Chung Quỳ. Đáng tiếc không có dịp gặp mặt, không ta cũng phải thỉnh hắn một chén.
Vị tú tài kia đỏ mặt, rồi cười lạnh nói:
- Người ta là thám hoa loang, ngươi muốn mời người ta uống rượu. Không bằng uống thử nước tiểu của mình đi rồi xem có xứng không?
Hắn hồn nhiên không để ý tới, cánh tay của tráng hán đó còn to hơn bắp chân của hắn.
Tráng hán đập mạnh lên bàn dường như muốn phát tác. Lão già lập tức đứng lên can ngăn:
- Nhưng vị Hứa công tử này đã dám vuốt râu rồng, chỉ sợ rằng chức thám hoa này không giữ được.
Lời này không gặp sự phản bác của người nào. Gặp phải việc như thế này, không bị phế truất coi như may mắn lắm rồi.
Tiểu nhị đưa rượu tới, và chen miệng nói:
- Nghe nói Chung Quỳ thiếu chút nữa làm gãy cột chống của đại điện, dường như muốn làm sập đại điện, đồng vu quy tận! Nhưng không có thành, thi thể của hắn ôm chặt lấy cột, hơn mười tên đại nội thị vệ đều không thể kéo ra được, mà vị Hứa công tử kia tiến lên chỉ cần nhẹ nhàng đụng chạm một cái, liền đem hắn tách ra khỏi cái cột. Các vị có thấy siêu không.
Vị tráng hán uống một hớp rượu rồi nói:
-Chung Quỳ trên trời có linh, đem thi thể phó thác cho bạn tốt tránh bị người khác giày xéo.
Tại vô số miệng người, vô số quan điểm, câu truyện đã có chút trở nên thần kỳ .. Chung Quỳ mặc dù không trở thành Trạng Nguyên nhưng thanh danh còn hơn xa Trạng Nguyên rất nhiều.
Ngày hôm sau,kết quả thi đình niêm yết cho thiên hạ. Phan Ngọc thuận lợi trở thành trạng nguyên mà Trình Tàng Kiếm trở thành bảng nhãn. Vượt qua dự liệu của mọi người Hứa Tiên nổi danh vẫn là thám hoa nhưng không thuận lợi trở thành bản nhãn. Điều này có thể xem như sự trừng phạt nho nhỏ.
Hứa Tiên vốn đã có tâm lý bị phế truất, nhưng giờ phút này hắn cũng không biết được vì sao vị Hoàng đế bệ hạ kia lại ưu ái hắn như vậy, chẳng lẽ tại thi từ của hắn sao?
Phan Ngọc nói:
- Vô luận như thế nào, thì cũng là chuyện tốt. Chúng ta đi thôi.
Hôm nay Phan Ngọc mặc một thân trạng nguyên trang đỏ thẫm.
Hứa Tiên phát giác được một cỗ hơi thở phát ra từ người Phan Ngọc. Cỗ hơi thở này có chút giống Long Khí của Đại hạ, cỗ khí thế này kết hợp với số mệnh nàng tạo thành một mệnh cách mới.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Đạm Tình Cư
Chỉ cần Phan Ngọc không tham ô, nhận hối lộ, không làm điều trái quốc pháp, tự tổn hao số mệnh thì bất luận yêu ma quỷ quái đều không dám dễ dàng thương tổn nàng. Mà Âm Quỷ bình thường thì càng muốn lui binh sớm. Trên người Hứa Tiên cũng có khí tức đồng dạng như vậy chỉ là không nồng đậm bằng Phan Ngọc mà thôi.
Trong Phan Phủ, pháo mừng nổ khắp nơi, tất cả mọi người đều vui mừng. Cho dù là Phan vương gia cực kỳ nghiêm túc cũng là cười đến không ngậm miệng lại được. Phan Ngọc trong những kì thi Hương, thi Hội, thi Đình đều liên tiếp dành được các chức Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng Nguyên. Trong thời đại này, điều này quả thực kinh hãi thế tục.
Vân Yên ôm Thường Hi tiến vào phòng, cười nói:
- Ở chỗ này không nên tình chàng ý thiếp nữa, chuẩn bị diễu phố thị chúng rồi.
Rồi nàng sửa sang lại quần áo cho Hứa Tiên.
Hứa Tiên sờ sờ gò má nàng, nói:
- Nhiều việc vui như thế này, sao nàng lại không hưởng thụ một chút.
Vân Yên hì hì cười, cũng không quên chỉnh lại quần áo cho Phan Ngọc. Nàng tán thán nói:
- Muội muội coi như tìm lại mặt mũi cho đấng nữ tử chúng ta. Thi Hương, thi Hội, thi Đình đều giành được Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên. Không biết nếu Doãn lão sư biết thì không biết nàng sẽ cao hứng chừng nào.
Phan Ngọc sờ sờ khuôn mặt nàng, cười nói:
- Ta không muốn thua kém ai thôi. Mà lại nói, ai là muội muội của ngươi. Muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi cảu ta sao?
Vân Yên cũng không chịu yếu thế:
- Chẳng qua ta không có cơ hội ra tay mà thôi.
Hứa Tiên chỉ đành ôm các nàng vào lồng ngực, an ủi một phen rồi mới cùng Phan Ngọc đi ra ngoài.
Thường Hi ngồi cạnh, trợn mắt hà mồm nói:
- Meow, thật lợi hại, nam nữ ăn sạch.
Vân Yên nghe thấy vậy, liên trêu ghẹo:
- Chớ nói nam nữ, chính con mèo nhà ngươi nhất định cũng bị thôi.
Thường Hi run rẩy nói:
- Meow… Không… Không thể nào!
Nội tâm nàng rất sợ hãi “bụng đói diệt sạch” Hứa Tiên. Nàng dùng cặp chân trước che lại mặt mèo của mình. Khuôn mặt tràn đầy ưu tư nhu nhân loại:
- Muốn làm gì thì ít nhất cũng phải chờ ta khôi phục hình dáng người chứ!!!
Vân Yên dí sát mặt vào mặt mèo Thường Hi, nhìn vào đôi mắt mèo màu hổ phách của nàng và nói:
- Ờ, đã tiếp nhận sao? Nói cách khác, chờ ngươi khôi phục thân người, thì người kia muốn làm gì ngươi đều cho?
Thường Hi xấu hổ, liều mạng cào cào:
- Cái… cái gì a, ta không phải có ý như vậy!!
Vân Yên cười ha ha, bỗng nhiên nàng dừng cười, âm trầm nói:
- Vậy để ngươi, cả đời làm mèo được rồi.
Nhìn Thường Hi sợ tới phát run lên, Vân Yên lại cười ha hả.
Thường Hi mới biết nàng đang bị đùa bỡn. Nàng thầm hận từ khi biến thành mèo sau, đầu óc nàng dường như cũng đần đi rồi. Thường Hi oán hận nhảy ra khỏi vòng tay của Vân Yên, nàng thầm phát thệ không hề để ý tới nữ nhân còn tà ác hơn cả Hồ Tâm Nguyệt nữa.
Vân Yên duỗi tay ra, nhẹ nhàng xoa cằm Thường Hi. Thường Hi không thoải mái meo một tiếng. Chỉ trong chốc lại lại đã chổng vó lên hưởng thụ sự vuốt ve của Vân Yên. Ai, nàng hoàn toàn bị bản năng loài mèo đánh bại rồi.
Vân Yên cười thầm, không có Hứa Tiên ở nhà, đùa bỡn Thường Hi là niềm vui thích lớn nhất của nàng. Vân Yên thầm nghĩ tới, lúc nàng bị Hứa Tiên đùa bỡn trên giường, phải chăng là dạng này? Loại liên tưởng này, làm mặt của nàng đỏ lên. Theo bản năng, nàng khẽ liếm đôi môi đỏ mọng của mình, có lẽ đêm nay nên cho phu quân ngủ tại phòng mình.
Mắt phượng chứa tình, hai gò má đỏ hổng. Bộ dáng diễm lệ vũ mị này đủ để bất luận nam tử nào đều trầm mê trong đó.
Đội ngũ khua chiêng gõ trống đã chờ lâu ở ngoài. Hoàng đế ban thưởng cho vinh quy bái tổ. Đó chính là giờ khắc này.
Ba con ngựa cao to, có màu hồng, màu trắng lại có màu đên khoác trên người một giải lụa hồng. Yen ngựa trạm trổ hoa văn, trông rất uy phong. Đằng sau còn có ba tấm mộc bài màu vàng rất to phân biệt là ba chữ Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa.
Phía trước của Vương phủ đã sớm chật cứng. Phan Ngọc cùng Hứa Tiên đi ra ngoài cửa. Lập tức chiêng trống trở nên vang dội hơn rất nhiều, mọi người đều ủng hộ chúc mừng không dứt. Cảnh vui vẻ nào nhiệt này cũng khiến đè nén tâm tình lo lắng của Hứa Tiên xuống.
Phan Ngọc khẽ mỉm cười, chắp tay tứ phương. Nàng tiêu sái trên lưng hồng mã. Hứa Tiên theo sát ở phía sau, trên con ngựa màu trắng. Hai người cùng đi đón Trình Tàng Kiếm.
Vốn nên dựa theo bài danh, Phan Ngọc đừng đầu tiếp đó là Trình Tàng Kiếm rồi mới đến Hứa Tiên, cung Hứa Tiên ở cùng một chỗ nên cũng không có nhiều bận tâm.
Hứa Tiên chắp tay với Trình Tàng Kiếm:
- Kiếm huynh! Chúc mừng!
Trình Tàng Kiếm cũng mỉm cười đáp lại:
- Cùng vui, cùng vui.
Những sự tình hôm qua, hắn cũng có cảm giác được nhân sinh có nhiều điều không thể tưởng tượng được. Vốn rơi vào cảm giác phiền muộn khi rơi vào giáp hai, nhưng giờ hắn lại được lên giáp một mà còn là bảng nhãn, ở phía trên Hứa Tiên.
Phan Ngọc mỉm cười:
- Tàng Kiếm, đã lâu không gặp!
Nự cười này làm Trình Tàng Kiếm hơi sững sờ. Con người hắc bạch phân minh mà cũng có dạng này sao. Hắn lập tức hồi phục tinh thần, chắp tay nói:
- Đã lâu không gặp.
Hôm qua tại trên đại điện, cho dù Trình Tàng Kiếm có nhìn thấy Phan Ngọc nhưng cũng không dám tiến lên chào.
Mà Phan Ngọc lại rất phòng bị Trình Tàng Kiếm, sợ hắn khám phá ra huyền cơ. Ngày xưa còn là hảo hữu mà bây giờ lại nói một câu. Tư vị này làm Trình Tàng Kiếm rất khó chiu.
Hứa Tiên ở ngoài cuộc tỉnh táo nhìn những người u mê trong cuộc. Hắn muốn giáo huấn, lại có chút đồng tình với Trình Tàng Kiếm.
Vô luận tâm tư của ba người như thế nào, đoàn người vẫn cứ đi. Đoàn người tới đâu, ở đó liền hỗn loạn. Chẳng những trên đường cái, trà lâu, khách sạn hai bên đường hay thậm chí cây liễu cây hòe đều chật cứng người. Trong những thời điểm như thế này, trộm cắp là những người được lợi nhiều nhất.
Tướng mạo ba người thực sự khác tưởng tượng. Phan Ngọc tuấn mỹ phiêu dật, Trình Tàng Kiếm phong lưu tiêu sái, Hứa Tiên dựa vào dáng người cao lớn, thái độ bình tĩnh cũng không có thua kém hai người kia. Ba người cưỡi ngựa chạy song song. Phong phạm đấu khiến nhiều người tán thưởng.
Hứa Tiên cũng không ngờ tới Trường An lại nhiều người như vậy. Hơn nữa trong đám người này còn không có thiếu người ngoại quốc. Ở thời đại này, thành Trường An chính là thành thị ẩn khuất nhất. Ngoại quốc còn chưa được biết đến. Chỉ có Bắc Địch, Tây Nhưng, Đông Di, Nam Man những từ ngữ miệt thị như vậy. Mà chỉ có cường giả mới có thể thoát khỏi danh xưng như vậy. Chứ không như người thời sau, khiên tốn, không phân biệt chủng tộc.
Giờ phút này trong nội tâm Hứa Tiên cũng không khỏi sinh ra một cỗ hào hùng, bằng kiến thức hơn ngàn năm lịch sử của hắn, nhất định sẽ cải biến một chút sự tình của Trung Quốc! Đương nhiên, hắn cũng không nên gây sự gì. Chốn quan trường có nhiều chìm nổi, không hoàn toàn dùng pháp thuật để ăn gian, bằng không Thiên Đình cuối cùng sẽ tham dự vào chuyện của hắn. Hơn nữa bên người hắn lại còn nữ tử ưu tú kia, chỉ cần dùng nói cho nàng cách nghĩ của nàng, nàng sẽ tự cân nhắc được nàng nên làm gì.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Đạm Tình Cư
Nếu như lúc trước, thân là bình dân, hắn cũng không có ý nghĩ như vậy. Nhưng giờ đã trúng thám hoa, hẳn là Hứa Tiên sẽ được phong quan thụ tước. Hắn cũng không định ngồi không ăn bám, nên cũng định phát huy một chút kiến thức của kẻ xuyên việt.
Hứa Tiên đang tự đánh giá, nên cũng chưa phát giác ra ở bên lầu hai ở khách sạn bên đường, không hề giống đông đảo như địa phương khác mà chỉ có vài ánh mắt âm lãnh nhìn đội ngũ di động.
Trình Tàng Kiếm hạ giọng nói:
- Tựa hồ có chút không đúng.
Phan Ngọc nói:
- Có sát khí.
Hứa Tiên kinh ngạc nói:
- Sát khí?
Hắn lập tức dùng Linh Giác. Hứa Tiên lập tức cảm giác dị thường ở khách sạn bên đường, nên lập tức thúc ngựa tới cạnh Phan Ngọc.
Vừa dứt lời, Phan Ngọc nói:
- Đến rồi.
Lập tức, cửa số của hai khách sạn bên đường cùng một lúc mở ra, bảy người bịt mặt, giơ nỏ, đồng thời bắn ra bảy mũi tên. Trên đầu tên còn chứa kịch độc kiến huyết phong hầu. Trong chớp mắt những mũi tên đã bắn về phía Phan Ngọc.
Trình Tàng Kiếm vừa thấy chiến nỏ lập tức cả kinh. Hắn không ngờ thích khách lại có sát khí như vậy, hắn chỉ kịp hô lên:
- Coi chưng!
Thời đại này, đao kiếm tuy nhiều cửa hàng bán, nhưng cung nỏ tuyệt đối là hàng cấm. Bảy chuôi chiến nỏ làm bằng thép tinh bỗng nhiên đột kích đủ để diệt sát đại bộ phận cao thủ trên giang hồ.
Phan Ngọc đang muốn ra tay thì bỗng có một mũi tên Bạch Vũ bắn tới. Tốc độ của mũi tên này đã vượt qua tốc độ của âm thanh. Đây mới đích thực là sát chiêu.
Khoảng cách gần như vậy, cho dù là võ lâm cao thủ cũng không phản ứng được. Cho dù là cao thủ đã đả thông hai mạch Nhâm Đốc, Phan Ngọc cũng không chắc rằng nàng có thể bình yên vô sự. Nhưng đối diện với đám mưa tên như vậy nàng cũng không có ý định xuất thủ, trên mặt cũng không có chút lo lắng nào.
Bởi vì trong mắt Hứa Tiên, bảy mũi tên này chỉ như là bảy con ốc sên bò tới. Khiến hắn có chút nóng vội chỉ là trong lòng hắn không cảm thấy nguy hiểm nào. Có vài con muỗi muốn đốt ngươi, nhưng chỉ là vài con muỗi bị lag mà thôi. Không tạo thành một chút nguy hiểm nào, cho dù là mũi tên dài kia cũng chỉ là con muỗi nhanh hơn một chút mà thôi. Mũi tên đó nhanh chóng bị Hứa Tiên bắt lấy.
Hứa Tiên nhìn lên nóc nhà, có một bóng người tựa hồ là thủ lĩnh của đám thích khách. Hắn che mặt cầm một chiếc cung to màu đen. Lúc này dây cung vẫn còn đang rung lên mạnh mẽ.
Đợi tới khi bảy mũi nỏ kia bắn tơi, hắn chậm rãi bắt lấy từng mũi nỏ một rồi ném trên mặt đất.
Trình Tàng Kiếm cảm thấy một bóng nhòe, sau đó những mũi nỏ mũi tên đều biến mất. Đám người chung quanh đều mờ mịt. Đám hộ vệ rốt cuộc cũng phản ứng. Bọn họ bao quanh nhóm người Phan Ngọc. Một đám khác tràn vào khách sạn hô to:
- Bắt lấy thích khách!
Dứt lời, dân chúng lập tức trốn chạy tứ tán. Nhiều người còn giẫm đạp lên nhau mà chạy.
Hứa Tiên dùng Đại Lôi Âm thuật hét lớn một tiếng:
- Tất cả mọi người đứng yên.
Tất cả mọi người đều không tự chủ dừng lại.
Thích khác cầm cung ở trên nóc phòng cũng tràn đầy khiếp sợ lại rất mê hoặc. Hắn lập tức bỏ đồng bạn, quay người chạy trốn.
Hứa Tiên nhẹ nhàng thở ra. Hắn cũng không đuổi theo tên thích khách kia, mà bắn một đạo linh quang về phía sau lưng tên thích khách. Một lát sau hộ vệ trường hồi báo, tất cả đám thích khác đều đã uống thuốc độc mà chết. Lưng của hắn chảy mồ hôi đầm đìa. Chỉ trong hai ngày, thiếu chút nữa Đại Hạ đã mất hai vị trạng nguyên.
Phan Ngọc khẽ vuốt cằm. Dường như nàng đang suy nghĩ điều gì đó. Tổn hao cho đám thích khách đó tuyệt đối không phải là con số nhỏ. Địch nhân của Phan gia nhiều vô kể,trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể phán đoán được địch nhân tới từ đâu.
Phan Ngọc mở miệng nói:
- Tàng Kiếm, ngươi xử lý chuyện này nhé! Ta cùng Hứa Tiên về phủ trước.
Trình Tàng Kiếm gật đầu nói:
- Nếu như có tin tức, ta sẽ tới quý phủ tìm ngươi.
Phát sinh chuyện này, cuộc dạo phố đành phải chấm dứt. Mắt thấy Hứa Tiên cùng Phan Ngọc rời đi, nhìn những mũi tên rơi lả tả trên mặt đất. Cho dù Trình Tàng Kiếm không rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng kết hợp với sự tình giằng co với người Hồ lần tước, hắn đã có suy đoán:
- Hứa Tiên này quả thực không đơn giản
Phan Ngọc mở miệng hỏi:
- Hứa Tiên, chàng một mực nắm tay lại làm gì vậy?
Hứa Tiên trả lời:
- Đây là hồn phác của bảy người kia! Chờ đến tối, ta sẽ đem tên cung tiễn thủ kia bắt về, rồi tìm ra ai là kẻ chủ mưu.
Hứa Tiên trở lại Vương Phủ. Việc đầu tiên hắn làm là mở lòng bàn tay ra. Hắn muốn thẩm vấn bọn chúng một phen. Nhưng hắn chưa có kinh nghiệm thẩm vấn, hơn nữa đám thích khách này quá ngoan lệ mà nói thì thực sự không dễ hỏi. Bất quá, một kẻ xuyên việt như hắn không có điều gì là không làm được cả. Trong nháy mắt, hắn đã nghĩ đến nhiều tình cảnh trên Tv, nên trong lòng cũng đã có vài kế hoạch nên hỏi:
- Là ai sai các ngươi tới đây.
Bảy người đứng trong lòng bàn tay của hắn. Bọn họ còn chưa biết phát sinh chuyện gì, chỉ cảm thấy có một bóng người phát ra những thanh âm to lớn, tường như đang tuyên truyền giác ngộ, tưởng như là giọng nói từ trên trời cao vọng xuống. Lập tức có một hồn phách lắp bắp trả lời:
- Ta… chúng là là thích khách của Lương Vương phủ.
Hứa Tiên có chút buồn bực nhìn đám thích khách này. Đám thích khách này hoàn toàn đem hết mọi thứ nói ra chí không có liều mạng như hồi uống thuốc độ. Làm những kế sách uy bức lợi dụng của Hứa Tiên đều tan thành mây khói.
Nhưng thích khách này có thể coi là cao thủ nhất lưu, hơn nữa cũng đã trải qua huấn luyện. Đánh chết cũng không nói. Hơn nữa nhóm người này còn có đạo đức nghề nghiệp, một khi ám sát thất bại liền nuốt thuốc độc tự vẫn. Từ đó có thể nhìn ra tâm tình kiên nhẫn của bọn họ, cho dù Mãn Thanh thập đại cực hình cũng không thể khiến bọn họ nói một lời, nhưng cảnh tượng trước mắt thực sự vượt quá tưởng tượng của bọn họ. Hứa Tiên vô hình đã thành lập uy áp phá vỡ tâm lý phòng tuyến của bọn họ nên bọn hắn nói tất cả mọi điều không một chút dấu diếm.
Hứa Tiên vốn định ném nhóm thích khách này vào trong Ngự Linh châu, trực tiếp luyện hóa thành âm binh, là những quái vật chỉ biết giết chóc . Loại hành động này cùng hồn phi phách tàn hoàn toàn giống nhau. Do dự một chút, Hứa Tiên hỏi:
- Các ngươi biết tội chưa?
Bảy tên thích khác đều quỳ gối trong lòng bàn tay của Hứa Tiên, không ngừng dập đầu nói:
- Biết tội, biết tội!
Hứa Tiên từ kế thừa một tia uy nghiêm của Đông Nhạc Đại Đế, thì làm sao những thích khách mới chuyển hóa thành âm hồn có thể chống cự được áp lực này.
Hứa Tiên nói:
- Sát nghiệt của bọn ngươi vốn sâu nặng, đáng lẽ phải trừng trị hồn phi phách tán, nhưng niệm tình hành động của các ngươi vốn không phải tự chủ mà là bị người khác sử dụng. Hôm nay ta tha cho các ngươi một mạng, các ngươi trở thành tay sai của ta. Các ngươi có bằng lòng không?
Hứa Tiên cũng đã quyết định, tương lai hắn sẽ thu phục Địa Phủ nên cũng cần thuộc hạ.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Đạm Tình Cư
Bọn thích khách nghe “ hồn phi phác tán” bốn chữ, lập tức run rẩy, liên tục xin tha. Nghe tới Hứa Tiên có ý thu phục bọn họ, bọn hắn liền nhao nhao:
- Nguyện ý, nguyện ý! Chúng tiểu nhân hoàn toàn nghe theo lời của tiên nhân!
Hứa Tiên gật đầu, điểm 7 chỉ vào hồn phách của mỗi người:
- Các ngươi nhanh chóng thu nạp linh lực. Linh lực vô cùng có ích. Hơn nữa nếu như các ngươi có dị tâm, ắt sẽ bị chân hỏa luyện chết.
Thái dương chi lực cực kỳ bổ dưỡng với đám âm hồi. Đám thích khách thu được thiên linh chi lực, tâm thần của bọn hắn chấn động. Thân thể cũng hóa thành thực chân, liền luôn miệng thể hiện lòng trung thành.
Hứa Tiên đem bảy hồn phách thu vào Dương chi ngọc, rồi thở dài nhẹ nhõm. Phan Ngọc rốt cuộc không nhịn được cười:
- Hứa Tiên, bộ dáng lúc lẫy của chàng rất thú vị.
Vân Yên cũng cười nói:
- Đúng vậy! Đúng vậy!
Nàng giả bộ giọng của Hứa Tiên:
- Nếu như các ngươi có dị tâm, ắt sẽ bị chân hỏa luyện chết. Ha ha ha ha, cười chết ta.
Hứa Tiên sờ sờ cái mũi, cũng không phản bác điều gì. Đời trước ngay cả lớp trưởng hắn cũng chưa làm, cũng chưa từng chỉ đạo ai thì làm sao có thể lừa được một người chuyên nghiệp như Phan Ngọc cơ chứ.
Phan Ngọc cố nén cười, vỗ vỗ bả vai của Hứa Tiên:
- Hứa Tiên, ngày sau chàng cũng xử án tại công đường, cũng phải làm chuyện này rất nhiều. Làm quen nhanh thì tốt hơn. Chỉ không ngờ được Lương Vương phủ lại dám động thủ. Từ khi bệnh tình của Lương Vương gia trở nên tốt hơn, hắn liền muốn thi hồi quyền lợi, quyền hành. Thật sự không dễ đối phó.
Hứa Tiên cau mày:
- Uh, nghe nói hắn xin dị nhân tương trợ. Bằng không thì ta đã đại náo Lương Phủ rồi. Nếu là hòa thượng, thì tám chín phần mười chính là Pháp Hải hòa thượng, còn phần còn lại chính là tế sư đệ, thật là một sư đệ hồ đồ.
Hắn vốn tưởng rằng Lương Vương sẽ như trong cốt truyện tìm kiếm thần y giúp đỡ, nhưng không ngờ rằng Lương Vương căn bản không muốn để địch nhân trị liệu. Chắc hắn sợ rằng nếu Hứa Tiên điều trị sẽ đưa hắn xuống âm tào địa phủ luôn.
Phan Ngọc tình kỹ càng:
- Điều này cũng không gấp gáp. Phan gia cũng không sợ Lương gia. Lực lượng của chàng chính là vũ khí cuối cùng, không bất đắc dĩ thì không thể vận dụng.
Hứa Tiên nói:
- Vậy ta đi trước, bắt tên cũng thủ kia rồi nói sau. Bằng không nếu ta không ở cạnh nàng, thì nàng thực sự gặp phải nguy hiểm.
Linh giác của hắn đã sớm định vị được vị trí của tên cung thủ kia. Nói đi đôi với làm, chỉ trong thời gian uống hết một chén trà, Hứa Tiên đa mang tên cung thủ đang hôn mê trở về. Cũng khá may nắm, tên cung thủ không trốn trong Lương Vương Phủ nên Hứa Tiên mới có thể nhanh chóng bắt được hắn như vậy.
Phan Ngọc nói:
- Đây là cao thủ đứng đầu trong Lương gia. Võ công cao cường mà cung kỹ cũng cao tuyệt. Đáng tiếc.
Suy nghĩ một lát, Phan Ngọc nói:
- Người đâu, đem thích khách ném vào địa lao, không cần động chạm tới hắn. Không có lệnh của ta, không ai được bắt chuyện hắn.
Đám thị vệ cảm thấy kỳ quái không hiểu từ đâu xuất hiện thêm một người, nhưng cũng không dám hỏi nhiều chỉ dạ một tiếng rồi đem tên cung thủ dẫn đi.
Hứa Tiên biết rằng Phan Ngọc muốn thu tên cung thủ này cho hắn sử dụng. Tên cung thủ này thân thủ còn phía trên bảy tên thích khách kia, nếu sử dụng được thì chắc chắn là một thanh kiếm tốt. Hơn nữa, hắn có thể thay Hứa Tiên làm nhiều chuyện Hứa Tiên không tiện ra mặt. Ví dụ như giết người, trong triều đình tranh đấu, thủ đoạn không thể nào kể xiết được.
Hứa Tiên đương nhiên không ngây thơ cho rằng Phan Vương là chính nghĩa, Lương Vương là tà ác, chỉ là Lương Vương vì tham ô mà dám hợp tác với người Hồ, nuôi hổ gây họa. Điều này so với đám quan tham ô còn khốn nạn hơn nhiều.
Mà nếu Phan gia có thể cầm quyền thì ít nhất Hứa Tiên cũng tin tưởng Phan Ngọc sẽ không vì một chút ít lợi lộc nhỏ mà bỏ đi bàn dân thiên hạ.
Chuyện thi cử đã xong, Hứa Tiên chính thức ném chuyện đó sáng một bên. Hiện giờ hắn chỉ chú tâm vào tu luyện. Giờ hắn phải tập trung cho độ kiếp. Phan Ngọc khuyên hắn không nên nóng lòng, dù sao tu luyện cũng không phải chuyện trong một sớm một chiều. Hứa Tiên cũng minh bạch trừ việc nàng lo cho hắn, nàng cũng không muốn hắn rời khỏi kinh thành, nhưng cuối cùng nàng vẫn chưa mở miệng nói ra mong muốn của mình.
Hứa Tiên chỉ có thể nắm tay nàng an ủi:
- Yên tâm đi, ta sẽ không làm việc tùy tiện đâu. Nếu như tu thành Địa Tiên, thì việc chu du nam bắc cũng dễ dàng hơn. Ta tuyệt đối sẽ không để nàng một mình.
Nghe được điều này Phan Ngọc mớ bình tĩnh lại được một chút.
Đợi tới đêm khuya thanh bắng, Hứa Tiên mới bay vào trong hoàng cung, làm nốt vài sự tình.
Đêm nay, trăng sáng sao thưa. Hứa Tiên bay lên cao rồi nhìn từ đó xuống.
Mặc dù là đêm khuya nhưng, khắp nơi trong hoàng cung đều đốt đèn dầu, thị vệ thì lai vãng không ngừng.
Triêu dương điện, cũng có hai thị vệ, chỉ là vẻ mặt của hai tên thị vệ này trắng bệch. Hai chân thỉnh thoảng run rẩy. Chọ vì đại điện sau lưng họ, đột nhiên phát ra một tiếng thở dài. Thanh âm đó xuyên qua của gỗ truyền vào tai bọn họ. Sự tình vài ngày trước chính bọn họ đã được chứng kiến. Hiện giờ nhớ tới khuôn mặt dữ tợn của Chung Quỳ, bọn hắn vẫn sợ hãi không thôi. Mà tiếng thở dài này cũng tiếng gào thét “Thiên đạo bất công” có phải là cùng một người không thì bọn họ cũng không biết. Bọn họ chỉ theo bản năng nhớ đên Chung Quỳ mà thôi.
Tên thị vệ lớn tuổi hơn thận trọng nói:
- Lão đệ, ngươi nói trên đời này có ma sao? Nếu không có thì chắc hắn có người đang muốn trêu đùa chúng ta! Làm ran những âm thanh đó.
Tên thị vệ trẻ tuổi cắn răng nói:
- Nhìn xem sẽ biết! Nếu thực sự có ai cố ý trêu chúng ta, ta muốn băm nát người bọn chúng ra.
Hắn cả gan, ghé đầu nhìn vào trong đại điện. Ánh trăng chiếu sáng khắp đại điện. Hắn nhìn quanh mọi vật trong đại điện không xót một thứ gì. Hắn mở to mắt nhìn, duy chỉ có vết máu trên chiếc cột vẫn còn. Ánh trăng chiếu vào nó tạo nên một màu xanh. Vệt máu này như thẩm thấu vào tận cùng của chiếc cột, cho dù thị nữ tốn bao nhiêu khí lực cũng không thể rửa sạch. Hơn nữa, nghe nói đã có đệ trình yêu cầu Công bộ thay đổi chiếc cột này.
Đột nhiên nghe thấy tiếng thở dài, thị vệ trẻ ngã xuống đất, run rẩy hỏi:
- Ai? Có… có…
Hắn cũng đã tập võ nghệ nên nghe thanh âm đoán được vị trí. Hắn biết rõ rằng tiếng thở dài phát ra từ phía giữa đại điện nhưng trong đó lại không có một bóng người.
Thị vệ lớn tuổi che miệng hắn, nhỏ giọng nói:
- Đừng nói cái gì cả! Cũng không có việc gì đâu! Ngày mai chúng ta mời thị vệ trưởng một bừa, cầu hắn điều chúng ta sang một khu vực khác.
Những điều bí ẩn trong cung cũng không phải không có thật mà cũng không phải chuyện đùa.
Lúc hai người đang nói chuyện, cũng không phát hiến được một con gió nhẹ thổi vào trong đại điện.
Hứa Tiên thấy Chung Quỳ đi quanh trụ không dừng lại thỉnh thoảng lại phát ra một tiếng thở dài. Trên người hắn hắc khí nồng đậm tới cực điểm.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đạm Tình Cư
Khuê tinh ít nhất cũng có tu vi Địa Tiên, cho dù bởi vị chuyển thế đầu thai trí nhớ cùng pháp lực bị hao mòn, nhưng hồn phác vẫn còn tu vi Địa Tiên. Bởi vì đây là lần đầu tiên chuyển thế, nên Chung Quỳ cũng không có chút hao tổn nào. Nếu hắn tu hành thì sẽ không gặp phải trở ngại nào.
Hôm nay, bởi vì oán giận mà trở thành Lệ Quỷ, Chung Quỳ đã đem toàn bộ sát khí trong “ Bạch Hổ đệ nhất tinh” phóng ra ngoài. Sát khí thực sự đáng sợ. Cho dù Kim Long chi khí cũng không thể áp chế, hơn nữa lại bị cỗ sát khí này áp chế ngược lại, khiến nó trở nên ảm đạm.
Hứa Tiên thở dài, thử thăm dò:
- Chung huynh.
Chung Quỳ dường như vẫn chưa tỉnh. Hắn vẫn đi lòng vòng quanh cột trụ, thở dài không ngừng.
Hứa Tiên không thể không dùng Đại Lôi Âm thuật lớn tiếng kêu. Thanh âm này phàm nhân không thể nghe thấy được. Thanh âm hóa thành một đạo song âm xuyên qua tầng hắc khí.
Chung Quỳ sững sờ một chút, dừng bước lại tìm kiếm xung quanh, nhưng dường như hắn hoàn toàn không thấy Hứa Tiên.
Hứa Tiên nhíu mày, hôm nay nếu không thể độ hóa được Chung Quỳ thì căn bản không có cách nào đưa hắn ra khỏi hoàng cung.
Hứa Tiên duỗi tay ra, công đức ngọc phù màu bích lục hiện ra trên tay hắn.
Một thanh âm già nua bỗng truyền vào tai Hứa Tiên:
- Ngươi thực sự không tiếc mấy trăm vạn công đức này sao?
Hứa Tiên âm thầm cả kinh, Linh Giác của hắn triển khai hoàn toàn, nhưng vẫn không cảm giác được có người tới gần. Hắn cũng không biết được thanh âm kia tới từ đâu. Nhưng thanh âm này vô cùng quen thuộc, hơn nữa dường như chủ nhân của thanh âm này cực kỳ hiểu rõ công đức ngọc bài trong tay Hứa Tiên.
Trong đầu Hứa Tiên hiện ra vô số hình ảnh. Thân ảnh cao lớn vừa khiêng cây lê vừa cười dài mà đi. Dường như muốn nói với tinh không, hắn là một người ngạo nghễ không bao giờ biết hối hận
Trong phố xá sầm uất, gieo một hạt lê, trồng xuống Nhân Quả. Phía trên chiếc cầu nhỏ, linh tê nhất chỉ mở ra thế giới. Mọi việc bắt đầu từ đó. Tất cả đều thay đổi vì người đó. Trí nhớ mơ hồ bỗng trở nên rõ ràng.
- Sư phụ
Hứa Tiên xoay người nhìn lại, thấy một đạo nhân thân hình cao lớn, hạc phát đồng nhan (tóc trắng, da dẻ hồng hào) đứng ở cách đó không xa, không còn 1 chút sắc mặt chán nản, quần áo rách nát ngày nào, thay vào đó hôm nay lại là đầu đội bác quan, người mặc hạc huy, nghiễm nhiên ra dáng một thế ngoại cao nhân. Giờ phút này đạo nhân hơi chút mỉm cười, vuốt vuốt chòm râu dài nhìn Hứa Tiên, thần sắc mang theo đôi chút kinh ngạc, đôi chút thoả mãn.
Bằng tu vi của hắn sao có thể không nhìn ra, khí lực của Hứa Tiên hôm nay đã cường hãn không thua kém gì Long Tộc, bên trong thần hồn lại là một mảng ánh sáng, đã là cảnh giới Dương Thần Đại Thành, đạt tới nhân tiên đỉnh phong. Chỉ còn cách một chút nữa thôi là Hứa Tiên có thể trở thành Địa Tiên vị. Mà để có được biến hóa như vậy, Hứa Tiên chỉ cần không đến 10 năm ánh sáng, hài tử ngày xưa hắn nhìn tư chất không được …ưu tú cho lắm, bây giờ liền giống như vầng mặt trời đỏ mọc lên phía trời Đông, tỏa ra vạn trượng ánh sáng.
Hứa Tiên vội vàng quỳ trên mặt đất, cung kính thi lễ
- Sư phó.
Một lễ này mang theo Hứa Tiên toàn bộ thành ý, chân thành cảm tạ đạo nhân ngày xưa bất kể được mất. Hao phí công lực bản thân dùng Linh Tê Nhất Chỉ đem Hứa Tiên từ một thanh niên không có chí hướng dẫn vào con đường tu hành, nhờ đó mà hắn mới có thể có đủ loại gặp gỡ kỳ ngộ, dẫn đến thành công như hôm nay. Mà mảnh công đức ngọc bài kia, không biết đã cứu tánh mạng mình bao nhiêu lần, loại này ân tình xác thực được xưng tụng là ân trọng như núi rồi, chỉ 1 cái khấu đầu này, chỉ sợ không đủ để báo một phần vạn đại ân của đạo nhân đối với hắn. Đại ân của đạo nhân đối với hắn đúng là không thể nào dùng lời cảm tạ hết được, hơn nữa Hứa Tiên cũng không phải là kẻ giỏi ăn nói, nên hắn chỉ có thể dùng cái khấu đầu này để biểu đạt tâm ý của mình.
- Không cần giữ lễ tiết, mau dậy đi!
Thái Âm chân nhân sải bước đi tới, đỡ Hứa Tiên dậy, ánh mắt nhìn vào trên người Chung Quỳ, nói khẽ:
Hứa Tiên cũng không đa lễ, lặng lẽ đứng dậy, tu vi của hắn ngày hôm nay đã không còn như lúc nhỏ lần đầu tiên gặp đạo nhân nữa, nhưng nhìn qua bóng lưng Thái Âm chân nhân ngược lại càng thêm cảm thấy cao thâm khó dò, đạo hạnh của Thái Âm chân nhân còn muốn thâm hậu vượt xa so với những gì Hứa Tiên tưởng tượng. Trong nội tâm Hứa Tiên tuy có rất nhiều nghi hoặc, trong khoảng thời gian ngắn hắn cũng không biết bắt đầu hỏi từ đâu, chỉ nói:
- Sư phó vì sao không cho ta cứu hắn.
Thái Âm chân nhân cười nói:
- Khuê tinh chuyển thế không giống với oan hồn ác quỷ bình thường, ngươi dùng công đức cứu hắn, chẳng những vô dụng ngược lại còn là lửa cháy đổ thêm dầu.
Hứa Tiên hỏi vội:
- Không biết sư phó có phương pháp gì?
Thái Âm chân nhân nói:
- Muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông. Trong lòng hắn có chỗ cố chấp, do đó không thể siêu thoát.
Hứa Tiên nói:
- Điều này đệ tử này cũng minh bạch, nhưng là muốn hóa giải chấp niệm trong nội tâm Chung Quỳ chỉ sợ là không hề dễ dàng.
Bình thường oán quỷ hơn phân nửa là bị người làm hại, chết không nhắm mắt, kia chỉ cần giết kia cừu nhân có thể cởi bỏ trong nội tâm chấp niệm. Hoặc là lưu luyến người hoặc vật nào đó trên nhân thế, bị chấp niêm trong lòng trói lại, do đó sẽ có biện pháp dễ dàng hóa giải.
Nhưng Chung Quỳ bởi vì tướng mạo kỳ dị mà bị Gia Ngự Hoàng Đế hủy bỏ tư cách trạng nguyên, trong lúc bi phẫn lao đầu vào cột trụ mà chết. Tâm hận của Chung Quỳ khó có thể bình tĩnh lại được. Điều này cũng xem như là nhân chi thường tình. Hoàng Đế tuy có chỗ không đúng, nhưng là không có quá lớn lỗi lầm. Đừng nói là không thể giết Hoàng Đế, cho dù là giết, chỉ sợ cũng không giải hết được oán niệm trong nội tâm Chung Quỳ.
Chung Quỳ trước lúc chết gào thét:
- Thiên đạo bất công.
Chính là đang oán trách ông trời không cho hắn một tướng mạo bình thường, chứ không phải là oán trách Hoàng Đế hủy bỏ tư cách Trạng nguyên của hắn. Nhưng nếu đúng như thế, thì việc này lại càng trở nên không có biện pháp giải quyết, chẳng lẽ lại có thể để cho Chung Quỳ sống lại một lần nữa, đầu thai trở thành 1 anh chàng đẹp trai sao?
Thái Âm chân nhân hơi mỉm cười mà nói:
- Muốn giải quyết việc này, phải nhờ đến sư đệ của ngươi giúp đỡ rồi!
Hứa Tiên kinh ngạc nói:
- Sư đệ sao? Hắn ở nơi nào?"
Thái Âm chân nhân đem bàn tay đặt lên vai Hứa Tiên nói:
- Cứ đi theo ta.
Rồi tùy ý bước ra một bước. Hứa Tiên ngày nay nhãn lực đã không tầm thường, chỉ cảm thấy một bước này thập phần ảo diệu bao hàm thiên đạo, hết sức thần kỳ. Mà sau khiThái Âm chân nhân bước ra một bước này, trước mắt cảnh tượng chợt biến ảo, vượt qua thời không cự ly, đi vào phía trước một tòa cung điện.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đạm Tình Cư