 |
|

11-08-2008, 07:41 PM
|
 |
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
|
|
Chương 50
RỚT
Gió đã nổi, mây Ä‘en tụ lại, dưá»ng như chỉ má»™t lát nữa thôi mưa sẽ như trút nước.
Tư Dao khó nhá»c Ä‘i trên đưá»ng, vì quá yếu nên cứ Ä‘i rồi lại nghỉ, cuối cùng cô cÅ©ng đến được trước cầu Bá»™ Nhai. Thỉnh thoảng có cÆ¡n gió mạnh thổi qua. Trong con mắt Tư Dao lúc nà y, cái cầu đá rá»™ng má»™t mét ấy nhá» như má»™t sợi dây. Có lẽ lúc nà y nó không phải là con đưá»ng tốt nhất để xuống núi nhưng Tư Dao biết đây vẫn là đưá»ng tắt. Cô không thể ở trên núi thêm má»™t phút nà o nữa.
Lâm Nhuáºn, anh sao rồi? Äã tỉnh lại chưa? Em chỉ muốn gặp anh ngay láºp tức.
à nghĩ nà y bất ngỠđem lại cho cô lòng cam đảm. Cô từ từ đi lên cầu đá.
Lại má»™t cÆ¡n gió mạnh thổi tá»›i. Cô cảm thấy ngưá»i chao Ä‘i như muốn rÆ¡i, vá»™i và ng thụp xuống, bám chặt lấy thân cầu.
Chiếc cầu dà i ba chục mét dưá»ng như không có Ä‘iểm cuối.
Tay cô bám chặt trên mặt cầu, gần như sắp bò qua được hết cây cầu. Cô thầm chế nhạo bá»™ dạng thảm hại cá»§a mình, nhưng cảm thấy đã có hy vá»ng.
Cô đã gần Lâm Nhuáºn thêm má»™t chút.
Khi rá»i khá»i cầu được và i bước, cô bá»—ng thấy căng thẳng, trong ngưá»i Ä‘au âm ỉ. Có lẽ vừa rồi qua cầu quá căng thẳng. HÃt thở sâu, thả lá»ng, nhắm mắt dưỡng sinh. Nhưng bất kể Ä‘iá»u tiết thế nà o, ngá»±c cô vẫn má»—i lúc má»™t Ä‘au.
Có chuyện gì thế nà y?
Cô dừng lại, ngồi trên một tảng đá, há miệng thở dốc.
"Ha ha ha… thứ ta muốn có đã lấy được rồi, xem các ngưá»i có thể là m gì ta". Má»™t chuá»—i tiếng cưá»i Ä‘iên dại từ đằng sau đưa lại. Tư Dao quay lại nhìn, giáºt mình kinh hãi, tháºm chà quên luôn cả cÆ¡n Ä‘au trong ngá»±c.
Dục Chu đã xuất hiện trước cầu Bộ Nhai. Chân anh ta đã bị đánh gãy rồi kia mà ?
Tay trái anh ta chống má»™t cà nh cây, Ä‘ang loạng choạng bước Ä‘i, đúng là chân đã bị thương. Tư Dao đột nhiên hiểu ra, sau khi ngưá»i mặc áo mưa ra tay, Dục Chu biết khó thoát nên chắc chắn đã giả vá» xương đùi gãy hết, thế là anh ta tránh được cái chết. Cô thấy trên lưng anh ta cõng hai chiếc va li sắt, tay phải xách 2 chiếc, tức là anh ta không bá» lại má»™t tý tiá»n nà o.
Phải là m gì bây giá»? Chá» anh ta đến, liá»u đỠsức vá»›i anh ta?
Hay là lẳng lặng tránh đi, chạy trốn.
Tư Dao lại nhìn và thấy Dục Chu đang lắc lư bước lên cầu Bộ Nhai.
Hay là chá» trá»i trừng phạt kẻ tham lam nà y?
"Các ngưá»i đã đến muá»™n rôi, ha ha…Má»™t xu ta cÅ©ng không để lại cho các ngưá»i". Dục Chu kêu lên.
Anh ta Ä‘ang nói vá»›i ai nhỉ? Anh ta Ä‘iên rồi chắc? Chắc chắn anh ta Ä‘iên rồi, sao lại mang cùng lúc bốn hòm tiá»n lên cầu Bá»™ Nhai? Tại sao không mang từng cái má»™t, hoặc là chia là m hai lượt?
Có lẽ, lòng tham cá»§a con ngưá»i tháºt không có giá»›i hạn.
Gió cà ng mạnh hÆ¡n, cây cối bên cô như sắp bị gẫy rạp, Tư Dao bám chắc và o tảng đá, đã thấy yên tâm, có thể tin là cô không bị "cưỡi gió mà qui tiên". Vị trà cầu Bá»™ Nhai tương đương vá»›i má»™t hẻm núi, là nÆ¡i rất hút gió. Dục Chu đã Ä‘i được khoảng chục mét, áo căng phồng gió, toà n thân nghiêng ngả lắc lư, như má»™t con thuyá»n nhá» trong cÆ¡n sóng to gió cả, bất cứ lúc nà o Ä‘á»u có thể bị láºt úp.
Từng tráºn gió Ä‘iên cuồng trà n đến dữ dá»™i, Dục Chu đà nh phải ôm lấy thân cầu, cà nh cây dùng là m nạng đã rÆ¡i xuống vá»±c từ lúc nà o. Y vẫn cố lì lợm di chuyển vá» phÃa trước, nhưng dưá»ng như gió cố tình chống lại. Há»… y dịch được má»™t chút vá» phÃa trước thì gió lại mạnh hÆ¡n má»™t chút. Äá»™t nhiên y bị trượt tay, y vá»™i và ng bám chặt lấy thân cầu, giữ yên ngưá»i, nhưng má»™t va li đã rÆ¡i xuống dưới. Va và o má»™t hòn đá nhô ra bên sưá»n núi, nó bá»—ng báºt nắp. Dưới mà n trá»i âm u, Dục Chu vẫn có thể nhìn thấy những tá» tiá»n bay lượn.
Dục Chu trố mắt nhìn "tà i sản" cá»§a mình phút chốc bị mất Ä‘i má»™t phần tư, lòng Ä‘au như cắt. Y đà nh tá»± an á»§i: coi đó là phần tiá»n chia cho thầy giáo Cung váºy!
Y cảm thấy gió đã mạnh tá»›i mức có thể cuốn mình Ä‘i bất cứ lúc nà o. Äể giữ an toà n, y đặt má»™t chiếc va li lên mặt cầu, má»—i khi nhÃch lên trước má»™t chút thì cÅ©ng đẩy va li lên má»™t chút.
NhÃch từng phân, ganh Ä‘ua vá»›i thá»i gian, giống như rùa chạy thi vá»›i thá», y là con rùa bẩn nhưng sẽ là ngưá»i chiến thắng.
Y cà ng cảm thấy bái phục nghị lá»±c cá»§a mình. Bao ngà y qua y giở trò ma quá»·, cần mẫn không mệt má»i bám theo Tư Dao, cuối cùng đã đạt được kết qá»§a, dù lúc nà y thá»i tiết quá khắc nghiệt, trước mắt còn phải Ä‘i qua Ä‘oạn đưá»ng nguy hiểm nhất.
Äoạn cuối cá»§a chiếc cầu đã gần ngay trước mặt.
Bá»—ng nhiên, má»™t hòn đá theo gió bay tá»›i, dù không to nhưng lá»±c Ä‘áºp rất mạnh, đẩy chiếc va li trước mặt khá»i vị trà giữa cầu. Cầu chỉ rá»™ng chừng má»™t mét nên non ná»a chiếc va li đã ra ngoà i mặt cầu.
Dục Chu vá»™i bổ theo, giữ lấy nó, nhưng vì động tác quá mạnh, hai chiếc va li trên lưng y cÅ©ng xô theo quán tÃnh, suýt nữa đẩy y rá»›t xuống vá»±c. Y thầm kêu lên "nguy tháºt". Äang nghÄ© cách kéo cái va li trước mặt vỠđúng chá»—, bá»—ng má»™t hòn đá nữa bay tá»›i, không trúng chiếc va li nhưng lại Ä‘áºp trúng tay y. Y Ä‘au quá rụt phắt tay lại theo bản năng, nhưng sợ chiếc va li rÆ¡i mất nên lại vá»™i đưa ra giữ lấy.
Lúc nà y, má»™t hòn đá nữa lại bay tá»›i, Ä‘áºp và o mặt bên cá»§a va li, thúc phần lá»›n chiếc va li nhÃch khá»i mặt cầu. Dục Chu vẫn giữ chiếc va li đó theo bản năng, nhưng nháºn ra đây là má»™t sai lầm cá»±c kỳ nguy hiểm: Lúc nà y quan trá»ng nhất không phải là việc giữ nó mà là cần phải sống đã.
Ngưá»i y nghiêng hẳn Ä‘i, dù đã thà nh công trong việc đỡ chiếc va li nhưng cả ngưá»i đã mất trá»ng tâm. Hai chiêc va li nặng trên lưng như cà ng "há»— trợ" thêm sức, đẩy y ra phÃa ngoà i cầu.
Y đã giữ được chiếc va li nhưng không giữ được mạng.
Trong khoảnh khắc rá»›t khá»i cầu, y chợt hiểu ra Ä‘iá»u gì đó, cố gắng ngẩng đầu nhìn lên, thấy rõ rà ng má»™t bóng ngưá»i mặc chiếc áo mưa dà i vá»›i chiếc mÅ© nhòn nhá»n chắn che cÆ¡n gió Ä‘iên cuồng, và cÅ©ng che luôn cả khuôn mặt.
Thần chết!
Váºy là ông ta cÅ©ng không tha cho mình!
Một tiếng kêu thê thảm phát ra từ đáy lòng Dục Chu.
Lúc Dục Chu rÆ¡i xuống, Tư Dao có thể thở phà o nhẹ nhõm, nhưng tiếng kêu thảm thiết kéo dà i cá»§a anh ta như má»™t Ä‘iệu nhạc buồn cá»±c kỳ nặng ná», cứ lẩn quẩn mãi bên tai, trong tim cô không chịu rá»i Ä‘i.
Mình đã tá»± tay giết hai ngá»i trong má»™t ngà y!
Cái dạ dà y trống không của cô nhộn nhạo, ngực lại bắt đầu đau dữ dội.
KHÚC VĨ THANH CHƯA KẾT THÚC
Lúc Tư Dao tỉnh lại, thấy phÃa trên là trần nhà sáng sá»§a. Cô Ä‘ang nằm trên đệm ga trải giưá»ng trắng tinh, xung quanh lặng ngắt như tá», cô nghÄ© là mình Ä‘ang nằm mÆ¡. Gặp ác má»™ng nhiá»u rồi nên giấc má»™ng đẹp rõ rà ng là không tháºt.
Äây là đâu? Chung cư cá»§a thần chết?
Äây là đâu?
Cố muốn nhổm dáºy, nhưng ở đùi dá»™i lên má»™t cÆ¡n Ä‘au.
Rõ rà ng không phải cô đang mơ.
Vết thương ở đùi và cẳng tay Ä‘á»u đã được băng lại ngay ngắn. Má»™t cây kim ở cổ tay nối vá»›i bình truyá»n dịch treo bên giưá»ng, má»i thứ bà y biện cho cô thấy đây là má»™t phòng trong bệnh viện. Vừa hay bác sÄ© Tạ Tốn Ä‘i và o nói cho cô biết đây là bệnh viện nhân dân số 7 Giang Kinh.
“Váºy là Lâm Nhuáºn cÅ©ng ở đây? Anh ấy thế nà o rồi?â€
“Không giấu gì cô, anh ấy Ä‘ang nằm ở phòng theo dõi đặc biệt ở chếch bên kia, đã qua cÆ¡n nguy hiểm, chúng tôi Ä‘ang gắng hết sức giúp anh ấy bình phục. Thá»±c tế là thế nà o, cô có thể tá»± Ä‘i xem†Tạ Tốn thấy cô đã tỉnh, cưá»i vui vẻ, đỡ cô ngồi dáºy. “Trước tiên nói vá» tình trạng cá»§a cô, cô chỉ bị thương phần ngoà i, có thể xuất viện vá» nhà tÄ©nh dưỡng. Nhưng kỳ lạ là , dù cô chỉ bị thương nhẹ, từ núi VÅ© Di vỠđến Giang Kinh, 2 ngà y liá»n cô luôn trong tình trạng hôn mê. Chúng tôi sẽ còn phải kiểm tra nhiá»u hÆ¡n má»™t chút, đặc biệt là vá» phương diện bệnh lý há»c thần kinh, cần theo dõi thêm và i ngà y nữaâ€
“Vâng, em xin nghe anh…Em muốn Ä‘i thăm anh ấyâ€
Má»™t y tá bước và o, đỡ Tư Dao xuống giưá»ng, thấy lúc bước xuống sà n trên mặt cô lá»™ vẻ Ä‘au đớn, nên vá»™i cầm đến cho cô má»™t chiếc nạng.
Trong phòng bệnh chếch phÃa đối diện, Lâm Nhuáºn vẫn nằm yên lặng, hai mắt nhắm nghiá»n.
Anh ấy đang ngủ? Hay là anh ấy vốn dĩ chưa hỠtỉnh lại, vẫn đang hôn mê?
Mặt anh ấy không một chút hồng hà o.
Lẽ nà o anh ấy vẫn không…Y tá hiểu ý cô, gáºt đầu.
Cô không cầm được nước mắt tuôn trà o. Äá»u là tại mình nên anh ấy má»›i bị cuốn và o chuyện đầy rắc rối nà y. Tư Dao hết sức Ä‘au khổ.
Bác sÄ© Tạ Tốn nói, dù Lâm Nhuáºn vẫn chưa hoà n toà n tỉnh lại nhưng các chỉ sổ Ä‘á»u khả ổn định, cô không phải lo lắng gì.
Tư Dao bước đến cạnh giưá»ng Lâm Nhuáºn, khẽ hôn lên trán anh, biết rõ là anh không nghe được nhưng vẫn nói thầm bên tai “Lâm Nhuáºn, em đây, anh phải gắng lên, ngà y mai trá»i rất đẹpâ€
Ngưá»i y tá cÅ©ng thấy bùi ngùi, bước đến khuyên nhá»§ Tư Dao. Bá»—ng nhiên cô ta ngạc nhiên vui mừng khẽ reo lên “Anh ấy Ä‘ang nói!â€
Tư Dao vá»™i ngẩng đầu, quả nhiên đôi má»™i nứt nẻ cá»§a Lâm Nhuáºn hÆ¡i mấp máy. Cô ghé tai lại, nghe rõ anh Ä‘ang gá»i “Dao Dao, Dao Daoâ€
Y tá vá»™i chạy Ä‘i gá»i Tạ Tốn. Sau ba ngà y kể từ khi bị xe đâm, đây là lần đầu tiên anh mở miệng nói.
Lúc Tạ Tốn chạy đến, anh cà ng ngạc nhiên hÆ¡n khi thấy Lâm Nhuáºn mở mắt lần đầu tiên.
“Dao Daoâ€. Lâm Nhuáºn cố gắng mở mắt. Khuôn mặt Tư Dao tiá»u tụy nhưng vô cùng xinh đẹp khiến anh cảm thấy sá»± cố gắng cá»§a mình tháºt bõ công. Trên mặt anh lại xuất hiện má»™t vẻ nghi hoặc, hẳn là lần đầu tiên anh thá»±c sá»± nháºn ra tình trạng nguy nan cá»§a mình.
“Dao Daoâ€
Tư Dao lại ghé tai đến gần, nghe Lâm Nhuáºn nói “Em hãy gắng giữ mìnhâ€
Nước mắt lại trà o ra, Tư Dao khẽ nói: “Êm ổn rồi mà . Em chỉ mong anh khá»e lại!â€
“Lỡ mà … khkoong khá»e lại được thì sao?Khả năng ấy rất lá»›n… chứ không phải chỉ là lỡ mà …â€
Cái táºt đáng ngán cá»§a nghá» luáºt sư!
“Chỉ nói vá»› vẩn, nhất định sẽ khá»e lại, và nếu… thì em sẽ chăm sóc anh mãi mãiâ€
Khóe mắt Lâm Nhuáºn ươn ướt.
“Bà máºt cá»§a Viên Thuyên…â€
“Má»i việc Ä‘á»u được giải quyết rồiâ€
Tạ Tốn rất mừng, nhưng vẫn giữ được sá»± bình tÄ©nh cá»§a ngưá»i thầy thuốc. Anh bảo Tư Dao: “Lâm Nhuáºn má»›i tỉnh lại sau 3 ngà y hôn mê, khôn nên để anh ấy bị tốn sứcâ€
Tư Dao vẫn dùng dằng, lại hôn Lâm Nhuáºn, rồi đứng dáºy há»i Tạ Tốn “Em đã được cứu như thế nà o ạ?â€
Tạ Tốn kể lại má»™t lượt những gì anh biết. Vốn là Trương Sinh thấy Tư Dao suốt đêm không vá», cho rằng có chuyện nghiêm trá»ng, bèn liên lạc vá»›i Lịch Thu. 2 ngưá»i lại bà n bạc vá»›i Tá» Phóng, và há» quyết định báo công an. Nhưng Tư Dao ở đâu, Trương Sinh suy Ä‘oán chắc chắn là Hang Tháºp Tịch bởi đó là nÆ¡i có má»™t ‘bà máºt’ mà cô đã kể vá»›i ngưá»i bạn trên mạng “Hoà ng Dược Sư†cô rất tin cáºy.
Dưới sá»± chỉ dẫn theo trà nhá»› cá»§a Thưá»ng Uyển, cảnh sát đã đến Tân Thưá»ng Cốc. Cả Ä‘oà n đứng trên đèo đã trong thấy Dục Chu và 3 chiếc vali rÆ¡i xuống vá»±c sâu. Sau đó, há» phát hiện thấy Tư Dao Ä‘ang hôn mê bất tỉnh trước cầu Bá»™ Nhai.
Tư Dao nghÄ© bụng, thảo nà o Dục Chu Ä‘iên rồ tá»›i mức mang 4 vali tiên Ä‘i qua cầu đá. Chắc anh ta đã trông thấy ngưá»i đến hoặc là qua thiết bị vô tuyến Ä‘iện đã biết cảnh sát Ä‘ang đến.
Lâm Nhuáºn mắt ná»a nhắm ná»a mở nghe xong tất cả. Anh thở phà o, đôi môi lại mấp máy. Tư Dao ghé tá»›i gần, thấy anh nói “Äoán xem, hôm đó khi uống nước suối dưới chân vách Niết Ban, anh đã ước Ä‘iá»u gì?â€
“Em biết rồi, anh đừng nói ra, nói ra sẽ mất thiêng†Lúc nà y, Tư Dao là ngưá»i hạnh phúc nhất trên Ä‘á»i.
Lâm Nhuáºn dưá»ng như đã được thá»a lòng, anh ngá»§ 1 cách an là nh.
Tư Dao được y tá đỡ Ä‘i ra ngoà i, không nén được ngoái đầu lại nói: “Lâm Nhuáºn, anh hãy yên tâm ngá»§ ngon, ác má»™ng đã kết thúcâ€
Bên ngoà i cá»a sổ phòng theo dõi đặc biệt, má»™t y tá Ä‘i qua nhìn thấy má»™t ngưá»i nhà bệnh nhân đứng dưới cá»a sổ. Ngưá»i y tá lẩm bẩm “Sao váºy? Sắp mưa à ? Sáng nay trá»i vẫn Ä‘ang đẹp thế nà y…â€
Ngưá»i ấy mặc má»™t chiếc áo mưa dà i, dù Ä‘ang ở trong phòng, vẫn đội dá»±ng chiếc mÅ© nhòn nhá»n lên, che khuất quá ná»a khuôn mặt. Những chuyện vui vẻ vừa ròi ông ta Ä‘á»u trông thấy, đến khi Tư Dao nói “Ãc má»™ng đã kết thúcâ€. Ông ta nhếch mép cưá»i nhạt má»™t cách tà n nhẫn. Äã quên mất những gì ta nói trong hang Tháºp Tịch rồi à ? Ãc má»™ng cá»§a ngươi chỉ vừa má»›i bắt đầu!
Hết phần 1
Last edited by ♥huytuandc♥; 11-08-2008 at 11:43 PM.
|

11-08-2008, 11:45 PM
|
 |
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
|
|
PHẦN 2
LUÂN HỒI
Chương 1
Luân hồi rồi Vạn kiếp trở lại
Xe cảnh sát rú còi ầm Ä© chạy lên, định cố lách khá»i đám xe cá»™ kẹt cứng vì đèn tÃn hiệu giao thông bá»—ng dưng không hoạt động. Chiếc đèn trên mui xe nhấp nháy liên hồi, gần như là sắc mà u duy nhất nổi lên và o lúc xế trưa khói bụi nồng nặc cá»§a má»™t ngà y giữa thu.
Äáng tiếc cho gã đà n ông ngồi trong xe cảnh sát, ngay cả cái mà u duy nhất ấy y cÅ©ng không thể nhìn thấy. Äể báo thù ngưá»i yêu cÅ© là Tư Dao, Lâm Mang đã bước và o con đưá»ng bế tắc - giết ngưá»i. Dù mưu sát chưa thà nh nhưng ngưá»i ta đã Ä‘iá»u tra ra y là tên tá»™i phạm sát nhân nên y đã bị bắt . Chiếc xe cảnh sát nà y Ä‘ang đưa y đến ga tà u há»a, chuyển y từ Giang Kinh vá» nÆ¡i y thưá»ng trú là Thượng Hải. ChỠđón y là những lần thẩm vấn rồi tuyên án. Ở Thượng Hải, y đã từng láºp mưu rồi tá»± tay giết hai ngưá»i tình, y tá»± biết sẽ không thoát khá»i tá»™i chết.
NghÄ© đến cái chết, y thấy lòng quặn Ä‘au, tim Ä‘áºp nhanh hÆ¡n.
Qua cá»a kÃnh xe ở ngay bên cạnh, Lâm Mang nhìn thấy bầu trá»i, má»i công trình kiến trúc, đưá»ng phố, xe cá»™ cá»§a thà nh phố nà y Ä‘á»u là má»™t mà u xám xịt, mà u xám không chút sinh khÃ, mà u xám bi thảm, ngay cả má»i ngưá»i Ä‘i trên đưá»ng phố Ä‘á»u bị má»™t mà u xám Ä‘en nặng nỠđầy tá» khà bao trùm.
Có thể lấy ngay má»™t và dụ: ngưá»i đứng ở góc phố kia, dáng cao gầy, Ä‘ang đứng thẳng như chiếc cá»™t Ä‘iện mà u xám bên cạnh ông ta trên cái vỉa hè xám xịt, ánh mắt lạnh lùng nhìn dòng xe xám xịt tắc nghẽn thà nh má»™t khối. Ngưá»i ấy mặc áo mưa mà u xám, chóp mÅ© cao dá»±ng thẳng trên đầu che lấp toà n bá»™ khuôn mặt...
Ngưá»i mặc áo mưa dưá»ng như cảm giác được ánh mắt ngưá»i ngồi trong xe. Ông ta hÆ¡i ngẩng đầu, mặt vẫn khuất trong bóng âm u nhưng Lâm Mang có thể cảm nháºn được má»™t nét cưá»i lạnh lẽo, ánh mắt căm há»n sắc nhá»n nhìn mình. Thoáng chốc y thấy trên tay ngưá»i mặc áo mưa má»™t tá» giấy trắng viết bốn chữ mà u đỠmáu:
Äau thương đến chết
Ngưá»i y run lên dữ dá»™i, hai tay Ä‘ang bị còng cá»§a y bám chặt và o thà nh ghế má»›i không bị đổ váºt xuống.
Ngưá»i mặc áo mưa chÃnh là ông già đã xuất hiện ở Tân Thưá»ng Cốc, đã nói ra lá»i nguyá»n "Äau thương đến chết"
"Dừng xe! Dừng xe!" Lâm Mang kêu lên má»™t cách man dại. Äá»™t nhiên y thể nghiệm được ná»—i sợ hãi cá»§a Tiểu Mạn lúc sắp chết gà o lên "Dừng xe" dẫn đến vụ "tai nạn láºt xe ở Äại Lý".
Ngưá»i cảnh sát lái xe và ngưá»i áp giải Ä‘á»u cưá»i nhạt, không thèm để ý. Ngưá»i cảnh sát áp giải dứ dứ chiếc dùi cui lên vai Lâm Mang: "Nà y, có im Ä‘i không?"
Sau khi bóng ngưá»i mặc áo mưa biến mất, Lâm Mang dần dần trấn tÄ©nh. Y biết, mình vừa nhìn thấy má»™t thần chết thá»±c sá»±. Bản thân y đã từng giả trang thà nh ngưá»i mặc áo mưa, bà y ra trò chÆ¡i cá»±c kỳ tà n nhẫn vá»›i Tư Dao, bây giá» thì thần chết thá»±c sá»± đã đến.
Nhá»› đến Tư Dao, y bá»—ng sững sá», vừa thương xót lại vừa yêu.
Cảm giác nà y sau bao nhiêu năm với y vẫn không thay đổi.
Sau cái lần mưu sát không thà nh bên bá» sông Thanh An, ná»—i oán háºn từng có vá»›i Tư Dao đã tan Ä‘i như má»™t cÆ¡n ác má»™ng chợt kết thúc. Có lẽ, mình đã bắt đầu sám hối chăng.
Tại sao con ngưá»i ta khi tuyệt vá»ng má»›i biết sám hối? Lâm Mang thà nh khẩn nói vá»›i ngưá»i cảnh sát áp giải: "Xin tạm thá»i đừng đưa tôi vá» Thượng Hải, tá»—i đã nghÄ© kỹ rồi, tôi sẽ khai báo thà nh khẩn, sẽ nói hết những gì trá»±c tiếp liên quan đến vụ nà y. Nhưng, xin các ông tìm Mạnh Tư Dao. Có và i Ä‘iá»u tôi nhất định phải nói... vì nó liên quan đến sá»± an toà n cá»§a cô ấy"
Khi nháºn được Ä‘iện thoại cá»§a Sở công an đỠnghị đến gặp Lâm Mang, Tư Dao hÆ¡i do dá»±. Tá»± đáy lòng cô không há» muốn gặp lại Lâm Mang, dù chỉ là nhìn mặt. Trong mắt cô, anh chà ng ngưá»i yêu cÅ© khôi ngô phóng khoáng giỠđã hiện nguyên hình là má»™t kẻ thâm hiểm ác độc cần phải tránh cho xa. Nhưng ngưá»i cảnh sát gá»i Ä‘iện đến rất khẩn thiết, nói đây là má»™t mắt xÃch quan trá»ng trong cuá»™c Ä‘iá»u tra. Lâm Mang nhất định muốn gặp cô nói chuyện. PhÃa cảnh sát cÅ©ng không có lý do gì để hoà n toà n tin lá»i anh ta, cho đến hôm nay y vẫn không thà nh khẩn khai báo vá» hà nh vi phạm tá»™i cá»§a mình - nhưng há» cảm thấy nếu muốn nhanh chóng đưa Lâm Mang ra xét xá» thì đây là má»™t cÆ¡ há»™i không thể bá» qua.
Coi như mình vì những ngưá»i bị hại váºy.
Ngưá»i cảnh sát tiếp Tư Dao tên là Äồng Thụ nói vá»›i cô, trong mấy ngà y ở trại tạm giam, Lâm Mang rất ngoan cố không nháºn tá»™i, tháºm chà còn không thèm nói năng. Dù phÃa cảnh sát cho rằng có thể dá»±a và o lá»i khai cá»§a những ngưá»i chứng kiến và những ngưá»i bị hại như Tư Dao, trình tá»± công tố sẽ rất thuáºn lợi trong việc định tá»™i y, nhưng vẫn muốn nghe y nháºn tá»™i. Sở công an Giang Kinh Ä‘ang chuẩn bị chuyển anh ta cho cảnh sát Thượng Hải thẩm vấn chÃnh thức, nhưng trên đưá»ng ra ga tà u há»a, đột nhiên y yêu cầu được gặp Tư Dao, và đồng ý sẽ khai hết những hà nh động tá»™i lá»—i cá»§a y.
Tư Dao vừa liên tiếp trải qua những câu chuyện kinh hồn trong mấy ngà y, nên cô nghĩ ngợi sâu xa hơn: chắc chắn anh ta có ý gì khác!
Nhìn qua cá»a kÃnh cá»§a phòng há»i cung, Tư Dao thấy con ngưá»i mà cô không há» muốn nhìn mặt nữa: Lâm Mang ngồi trước bà n há»i cung, hai tay bị còng đặt lên bà n, hai ngón tay bồn chồn gõ gõ trên mặt bà n, nét mặt đầy vẻ lo âu, đôi mắt trà n ngáºp ná»—i sợ hãi.
"Tạ Æ¡n trá»i đất, em vẫn khá»e!" Nhìn thấy Tư Dao Ä‘i và o phòng há»i cung, Lâm Mang như gặp được ngưá»i thân, đứng dáºy, tá» ra rất tha thiết mong chá».
Tư Dao gần như chắc chắn rằng anh ta Ä‘ang diá»…n kịch. Vẻ mặt sa sầm, cô lùi vá» sau má»™t bước, đứng sát bên Äồng Thụ, lạnh lùng nói: "Lại muốn gì nữa đây? Cho rằng tôi vẫn tin anh? Và sẽ vẫn giúp anh tìm lý do chối tá»™i hay sao?"
Lâm Mang ngượng nghịu. Tư Dao cảm thấy hình như kẻ đáng ghét trước mặt mình đã thay đổi ghê gá»›m, hoà n toà n suy sụp, tháºt sá»± khá»§ng hoảng khiến cô không sao nháºn ra được nữa, nên thấy hÆ¡i má»§i lòng.
Äồng Thụ nghiêm khắc nói: "Lâm Mang, ngưá»i mà anh muốn gặp chúng tôi đã má»i tá»›i rồi. GiỠđến lượt anh thá»±c hiện lá»i hứa!"
Lâm Mang tá» ra thiện chà đáp: "Dù sao tôi cÅ©ng không nói đùa vá»›i công an các ông, chắc chắn sẽ giữ lá»i. Tuy nhiên, trước hết tôi muốn nói chuyện riêng vá»›i Dao Dao".
Anh còn dám gá»i tôi là "Dao Dao" nữa ư? Nhưng không hiểu tại sao, nghe thấy cách gá»i nà y – cách gá»i đã từng vấn vÃt bên cô rất lâu, vẫn khiến cô nhá»› lại mối tình đầu cá»§a hai ngưá»i.
Äồng Thụ dằn giá»ng: "Anh đúng là điển hình cá»§a những kẻ được voi đòi tiên! Tuy thế, chúng tôi vẫn sẽ cho anh thêm má»™t cÆ¡ há»™i. Hãy biết Ä‘iá»u, có gì thì nói nhanh trong mưá»i phút, đừng có mà giở trò".
Tư Dao ngá»› ra: Gì thế nà y. HỠđể mình ở lại cùng vá»›i tên ác ma nà y tháºt ư?
Äồng Thụ gáºt đầu vá»›i Tư Dao, ra hiệu đừng sợ, rồi anh ta bước ra khá»i phòng há»i cung, sáºp mạnh cá»a lại.
Cảm giác khi ngồi má»™t mình vá»›i anh ta, đối mặt vá»›i anh ta cá»±c kỳ quái đản. Tư Dao cảm thấy chứng bệnh sợ khép kÃn cá»§a cô lại Ä‘ang thức dáºy. Tim cô đột nhiên Ä‘áºp rất nhanh. Có phải vì căn phòng nhá» nà y thiếu không khÃ? Sao ngá»±c mình lại nghẹn thế nà y? Cánh cá»a phòng há»i cung nà y nặng và dà y, nếu Lâm Mang hà nh hung, mình có thể kịp thá»i thoát khá»i căn phòng khiến ngưá»i ta rất ức chế nà y không? Cô nhìn ra ô cá»a sổ là má»™t mặt kÃnh to trên tưá»ng, tuy chỉ thấy nó là má»™t tấm kÃnh bình thưá»ng nhưng cô biết ở đà ng sau, Äồng Thụ Ä‘ang đứng giám sát. Cô dần dần yên tâm trở lại, hÃt má»™t hÆ¡i sâu, chầm cháºm Ä‘i tá»›i chiếc ghế ngồi cách vá»›i Lâm Mang qua má»™t cái bà n.
Phòng há»i cung nằm giữa nhiá»u gian phòng, bên ngoà i là phòng là m việc cá»§a cảnh sát hình sá»±. Äồng Thụ đứng bên cạnh cá»a sổ lá»›n nhìn và o phòng há»i cung, phÃa trên đầu là hệ thống giám sát âm thanh nối vá»›i trong kia. Tiếng Lâm Mang truyá»n qua loa tá»›i: "Dao Dao, anh biết chắc chắn em háºn anh đến chết... "
"Yêu cầu gá»i tôi là Tư Dao, chỉ có những ngưá»i bạn rất thân má»›i gá»i tôi là Dao Dao". Tư Dao lạnh lùng cắt ngang.
"Anh gá»i em đến chỉ là vì muốn há»i em má»™t câu. Mấy ngà y nay... em có ổn không... à anh là ... vá» sức khá»e có gì khó chịu không?"
"Tôi thấy anh Ä‘ang là m lãng phà thá»i gian cá»§a má»i ngưá»i!" Tư Dao không thể tin nổi đến lúc nà y mà anh ta vẫn còn chÆ¡i cái trò "là m là nh" vẫn quen dùng.
Lâm Mang rụt dè nói: "Anh... dù em nghÄ© thế nà o, nhưng anh tháºt sá»± lo lắng cho em. Anh biết anh gần như 100% bị kết tá»™i, chết là chắc chắn, nhưng không muốn thấy em... giống như bá»n há».. "
"Rốt cuá»™c anh muốn nói gì? Anh nói, gá»i tôi đến thì anh sẽ khai báo hoà n toà n má»i tá»™i lá»—i, thế nà y thì hãy và o đỠđi"
"Thôi được. Nói đến Viên Thuyên trước váºy". Lâm Mang trấn tÄ©nh lại.
"Lần trước ở bỠsông Thanh An, anh nói mình không liên quan đến cái chết của cô ấy kia mà ?"
Äồng Thụ Ä‘ang đứng nghe bên ngoà i chau mà y: há»i cung rất coi trá»ng việc dẫn dắt, cô gái nà y lại "dẫn dắt ngược chiá»u" à ?"
"Còn nhá»› buổi trưa rá»i Thượng Hải trước khi xảy ra chuyện, Viên Thuyên đã ăn cÆ¡m cùng anh không? Lúc ăn cÆ¡m bá»n anh nói chuyện rất nhiá»u. Có má»™t câu nói cá»§a cô ấy bây giá» anh nhất định phải cho em biết. Những ngà y nà y, nhá»› đến câu đó anh lại thấy sợ"
"Anh mà cũng biết sợ ?"
"Anh Ä‘ang nói đùa vui, bá»—ng nhiên cô ấy trầm ngâm, rất nghiêm túc, bá»™ dạng cÅ©ng hÆ¡i sợ hãi, nói: "Em cảm thấy con ngưá»i anh, quá mải miết theo Ä‘uổi váºt chất, có lúc nà o nghÄ© váºn Ä‘en đủi có ngà y sẽ đổ áºp lên mình chưa?" Anh thấy hÆ¡i kỳ cục, xưa nay cô ấy không phải là má»™t ngưá»i cố là m ra vẻ thâm trầm, bèn há»i: "Em có thể nói rõ hÆ¡n được không?" Cô ấy nghÄ© ngợi, rồi há»i lại anh: "Có biết em vừa Ä‘i đâu vá» không?" Anh nói không biết. Cô ấy bảo: "Vừa từ Tân Thưá»ng Cốc vá»"".
Tư Dao nói: "Tôi tưởng là bà máºt gì ghê gá»›m! Chuyện Viên Thuyên Ä‘i Tân Thưá»ng Cốc tôi đã biết thừa rồi"
Lâm Mang lại hÃt má»™t hÆ¡i tháºt sâu, nói: "Liá»n sau đó cô ấy nói tiếp má»™t câu, không biết em đã nghe bao giá» chưa. Cô ấy nói: "Em có má»™t linh cảm, mấy ngưá»i chúng ta sẽ lần lượt "Äau thương đến chết" như lá»i ông già mặc áo mưa ấy nói!"
Quả nhiên Tư Dao khẽ giáºt mình. Quãng thá»i gian không lâu trước đó, những ngưá»i bạn thân liên tiếp chết má»™t cách lạ lùng, nhất là việc giáp mặt vá»›i "thần chết" mặc áo mưa, tất cả Ä‘á»u cá»§ng cố cho tÃnh chân thá»±c và bà hiểm cá»§a bốn chữ "Äau thương đến chết" kia. Nhưng hôm nay nghe Lâm Mang nhắc đến câu nói cá»§a Viên Thuyên, trong thâm tâm cô vẫn thấy kinh sợ. Viên Thuyên đâu phải là ngưá»i mê tÃn nhẹ dạ. Lúc cô ấy nói câu nà y, trong số những ngưá»i cùng Ä‘i chỉ má»›i có Kiá»u Kiá»u gặp chuyện, chÃnh mình cÅ©ng không cho Ä‘iá»u đó là đúng. Chắc chắn sau khi đến Tân Thưá»ng Cốc Viên Thuyên đã biết được thông tin gì đó liên quan tá»›i "Äau thương đến chết", nên cô ấy má»›i nói má»™t cách tuyệt vá»ng như váºy.
"Sao anh lại nói với tôi những chuyện nà y?" Tư Dao vẫn không mấy tin rằng Lâm Mang chỉ có một động cơ đơn thuần nà o đó.
"Hôm nay trên đưá»ng bị áp giải đến ga tà u, anh đã nhìn thấy ông ta"
"Ông ta? Ông già mặc áo mưa?!"
Hai mắt Lâm Mang lại xuất hiện vẻ sợ hãi: "Äúng, là ông ta! Ông ta đã đến Giang Kinh, tháºm chà anh còn cảm thấy ông ta bám theo anh. Không hiểu tại sao ông ta lại bám theo má»™t kẻ đã mất tá»± do như anh, nhưng cảm giác nà y cá»§a anh rất rõ rệt"
"Anh nói với tôi những việc nà y... "
"Mong em hãy hết sức cẩn tháºn. Anh sẽ không là m hại em nữa, nhưng cÅ©ng không thể ngăn cản được má»™t thế lá»±c khác, dù rằng... anh rất muốn có thể là m lại má»™t lần nữa để chuá»™c tá»™i lá»—i cá»§a mình". Lâm Mang nghẹn ngà o, Ä‘au khổ.
"Nhưng, anh bảo tôi là m sao có thể lại tin những Ä‘iá»u anh nói?" Tâm trạng Tư Dao chùng xuống, biết mình dù vẫn còn háºn nhưng vẫn muốn tin anh ta, cô mãi mãi tin và o thiện căn ở nÆ¡i sâu thẳm trong má»—i trái tim con ngưá»i, dù trên bá» mặt là cây hoa độc.
"Vì sá»± an toà n cá»§a mình, em nhất định phải cẩn tháºn. Em có thể quên anh, nhưng anh mong cuá»™c Ä‘á»i nà y sẽ không bị mất em". Lúc Lâm Mang nói câu nà y, không hiểu sao trán y vã mồ hôi, y bắt đầu thở gấp gáp hÆ¡n.
"Câu anh nói... anh là m sao váºy?" Thoạt đầu Tư Dao cảm thấy Lâm Mang giả tạo đến cùng cá»±c, nhưng rồi láºp tức nháºn thấy thần sắc cá»§a anh ta rất khác thưá»ng.
Äồng Thụ đứng ngoà i cá»a sổ cÅ©ng nháºn ra vẻ khác lạ cá»§a Lâm Mang. Cho đến giá», thằng cha nà y vẫn chưa nói và o Ä‘á». Anh gá»i má»™t đồng nghiệp: "Tiểu Cưá»ng, chuẩn bị Ä‘i, có thể hắn ta giở trò gì đó!"
Lúc nà y tim Lâm Mang Ä‘áºp như Ä‘iên loạn, ngá»±c như bị tảng đá đè, khiến y không chỉ nghẹt thở mà lục phá»§ ngÅ© tạng Ä‘á»u vô cùng Ä‘au đớn. Y ngẩng đầu nhìn Tư Dao, trái tim cô ấy đã chết, cô gái mà y từng yêu tha thiết nhưng lại háºn thấu xương, dù gần nhau trong gang tấc nhưng lại cách xa trăm sông nghìn núi, nhìn thấy nhưng không thể vá»›i tá»›i. Y thá»±c sá»± hối háºn, và cà ng hối tiếc vì cảm giác nà y đến quá muá»™n mà ng. Y hối háºn đã không biết nâng niu quý trá»ng sá»± sống. Sá»± sống dù chỉ hết sức bình thưá»ng và nhá» bé - giỠđây vẫn còn hÆ¡n ná»—i tuyệt vá»ng đáng buồn cá»§a y khi sắp chết.
Sao thế? Lẽ nà o sắp chết sao?
Mà hơn thế còn đau đớn đến chết.
Nghĩ đến đây, tim y như thắt lại từng cơn. Con ngươi của y bất chợt mở to, chỉ thấy cơ thể Tư Dao bắt đầu mỠdần, vặn vẹo, dần dần loang lổ đầy vết máu... Trong chớp mắt, máu chảy thà nh bốn chữ đỠtươi
Äau thương đến chết (1)
***********************************
Chú thÃch: (1) Vá» từ Ä‘au thương: chỉ là má»™t giải pháp dịch ra tiếng việt, tuy nhiên, chưa thể bao hà m hết ''cách chÆ¡i chữ'' cá»§a tác giả. Trong tiếng Trung Quốc, từ nà y ( âm Hán Việt: thương tâm), chỉ có nghÄ©a là đau lòng, Ä‘au thương, xót xa, Ä‘au xót... nhưng tác giả đã ngầm váºn dụng cả "nghÄ©a theo mặt chữ" = Ä‘au tim. Yếu tố nà y xuyên suốt cả hai táºp sách.
***********************************
không thể để cho cô rá»i khá»i thế giá»›i nà y như váºy!
Kêu lên má»™t tiếng kỳ quái, y đứng dáºy Ä‘i vòng qua bà n, loạng choạng bước vá» phÃa Tư Dao, hai tay giÆ¡ ra đằng trước miệng gá»i: "Dao Dao, không thể... không thể để cho bất kỳ chuyện tồi tệ nà o xảy ra vá»›i em"
Tư Dao vá»™i đứng dáºy, chạy ra phÃa cá»a, nghiêm giá»ng quát: "Äứng lại! Anh muốn là m gì? Anh Ä‘iên rồi hả?"
Cánh cá»a phòng báºt mở, Äồng Thụ và má»™t cảnh sát nữa xông và o. Hai ngưá»i tóm vai Lâm Mang ấn mạnh xuống, hoà n toà n khống chế được y.
Má»™t tiếng "uỵch", ngưá»i Lâm Mang bị ấn ngả trên mặt bà n. Äồng Thụ chợt cảm thấy kỳ lạ: lúc Lâm Mang ngã xuống hình như cÆ¡ thể cứng đơ, rất không bình thưá»ng, cứ như má»™t xác chết. Äồng Thụ kêu lên "gay rồi", khi nhìn thấy trên bà n có hai dòng máu. Anh vá»™i và ng cúi xuống xem xét, nhÃch cái đầu gục trên bà n cá»§a Lâm Mang. Anh hÃt sâu má»™t hÆ¡i, đưa mắt nhìn đồng nghiệp, trong tai vá»ng đến tiếng hét kinh hoà ng cá»§a Tư Dao.
Thì ra lúc Lâm Mang bị ấn ngã xuống, huyệt thái dương bên phải bị Ä‘áºp lên chiếc còng tay là m bằng thép. Do Ä‘áºp quá mạnh nên xương gò má và xương sá» bị vỡ, máu chảy ra.
"Mau gá»i cấp cứu!" Äồng Thụ kêu lên.
Lâm Mang đã chết. Má»™t việc bất ngá», má»™t sá»± ngẫu nhiên không thể lưá»ng trước, nhưng trong con mắt thất thần vì kinh sợ cá»§a Tư Dao thì đây là má»™t sá»± tất nhiên.
Tháºm chà cô còn cảm thấy, Lâm Mang cÅ©ng như Viên Thuyên có má»™t linh cảm rõ rệt vá» cái chết sắp đến cá»§a mình. Và cô còn cảm nháºn thấy anh ta "Äau thương đến chết" trong ná»—i nhá»› vá» cuá»™c sống và tình yêu đã mất!
Mấy tiếng đồng hồ sau đó Tư Dao dưá»ng như vẫn đông cứng ngưá»i lại.
Tư Dao kể lại sá»± việc xảy ra vá»›i nhân viên cảnh sát đến Ä‘iá»u tra, xác nháºn ná»™i dung biên bản, rồi á»§ rÅ© Ä‘i ra. Äồng Thụ cÅ©ng bị Ä‘iá»u tra. Thấy cô anh nói vá»›i vẻ ân háºn và áy náy: "Rất xin lá»—i đã là m cô phải trải qua những chuyện tồi tệ thế nà y".
"Không sao, mấy tháng nay, những việc tồi tệ tôi cÅ©ng trải qua nhiá»u rồi". Tư Dao nói há» hững, mắt đỠhoe. Căn cứ và o những tá»™i lá»—i do Lâm Mang gây ra, anh ta tháºt đáng chết, nhưng cô vẫn vị choáng vì sá»± tà n khốc và đột ngá»™t cá»§a sá»± việc nà y. Phải chăng, những câu Lâm Mang vừa nói là đúng bởi: "ngưá»i sắp chết, nói lá»i thưá»ng thà nh tháºt?" (2)
************************
(2): Một câu tục ngữ Trung Quốc
************************
Äồng Thụ thầm cảm phục cô gái đứng trước mặt nom có vẻ yếu Ä‘uối nhưng lại rất cứng cá»i. Anh nghÄ© lại má»™t lượt các vấn Ä‘á», rồi nói: "Lần trước tôi và cảnh sát địa phương núi VÅ© Di cùng đến Tân Thưá»ng Cốc, sau khi tìm thấy cô, thì cô gái dẫn đưá»ng đó... ngưá»i bạn cá»§a cô.."
"Thưá»ng Uyển?"
"Äúng, chÃnh cô ấy, cô ấy cứ má»™t má»±c can ngăn chúng tôi đừng và o hang quan tà i, cô ấy... vừa khóc vừa nói nếu chúng tôi và o đó chắc chắn sẽ nguy hiểm đến tÃnh mạng. Sau đó chúng tôi nghÄ© hang quan tà i không liên quan trá»±c tiếp đến vụ án nà y nên cÅ©ng thôi, không và o. Cô cho là thế nà o?"
"Tôi không biết rõ sá»± tháºt vá» hang quan tà i, chỉ biết trong bảy ngưá»i chúng tôi - kể cả Lâm Mang cùng đến đó, thì cho đến nay chỉ còn Thưá»ng Uyển và tôi sống sót. Biết nói thế nà o bây giá»? Nếu không nhất thiết phải mạo hiểm thì đừng nên và o, kẻo chỉ chuốc lấy hối háºn".
|

11-08-2008, 11:47 PM
|
 |
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
|
|
CHÆ¯Æ NG 2
THÔN QUÃI DỊ
Thôn Thạch Lạp dù ở sâu trong núi nhưng không giống như má»™t thôn hoang vắng cách biệt vá»›i thế giá»›i bên ngoà i, bởi con đưá»ng lá»›n rải nhá»±a xuyên suốt, nhà ngói san sát hai bên, những cá»a hà ng tạp hóa Ä‘á»u trang trà đâu ra đấy, vá»›i những bá»™ quần áo, đồ dùng hà ng ngà y thá»i thượng và áp phÃch quảng cáo những đĩa DVD má»›i nhất.
Äi trên con đưá»ng liên thôn, Tư Dao cảm thấy có phần bất yên và lúng túng. Má»™t thá»i gian đã trôi qua kể từ khi cô và những ngưá»i bạn thân bị mê hoặc bởi bức thư vô danh ấy, đến tham quan khu thắng cảnh chưa được biết đến là Tân Thưá»ng Cốc ở núi VÅ© Di, và o hang Tháºp Tịch có ba cá»— quan tà i treo mà theo lá»i ông già mặc áo mưa gặp ở trên núi, ngưá»i nà o từng và o hang Tháºp Tịch sẽ “Äau thương đến chết†và trên đưá»ng xuống núi, ngưá»i bạn đồng hà nh là Kiá»u Kiá»u sảy chân rÆ¡i xuống vá»±c thì đây là lần thứ ba sau khi Kiá»u Kiá»u xảy ra chuyện, Tư Dao tìm đến cái thôn gần Tân Thưá»ng Cốc nhất nà y. Và o buổi sáng, Ä‘a số ngưá»i dân trong thôn Ä‘i đến các Ä‘iểm du lịch chá»§ yếu cá»§a núi Hoà ng Cương kế bên để chà o bán các đặc sản địa phương. Lần nà o tá»›i đây Tư Dao cÅ©ng nhất định phải gặp ngưá»i chá»§ cá»a hà ng cÆ¡m đầu thôn, tuổi ngoà i 40, có kinh nghiệm chạy hà ng ở khu du lịch, tiếng phổ thông báºp bõm nhưng anh ta lại là ngưá»i duy nhất trong thôn Thạch Lạp mà Tư Dao có thể nói chuyện.
“Cô đến đây không biết mấy lần rồi, tôi vẫn chỉ có má»™t câu trả lá»i duy nhất. Từ trước đến nay tôi chưa há» nhìn thấy ngưá»i nà y, cÅ©ng chưa há» nghe nói “Äau thương đến chết†là gì…â€. Chá»§ quán vừa bấm máy tÃnh cá»™ng tiá»n má»™t hóa đơn, vừa nói. “Nói Ä‘iá»u nà y không phải là không hoan nghênh cô đến, cô đến đây có thể nói chuyện vá»›i tôiâ€.
“Việc nà y quả hÆ¡i kỳ lạâ€. Tư Dao tá»± nhá»§
Chá»§ quán đột nhiên nhá»› ra Ä‘iá»u gì, ngẩng đầu nói “Tôi chợt nhá»› ra… cách đây không lâu, khoảng chừng má»™t tháng có má»™t cô gái xinh đẹp na ná như cô cÅ©ng đến há»i tôi chuyện nà yâ€.
“Trông cô ấy thế nà o?â€
“Cao gần bằng cô, mặt trái xoan, đôi mắt tô, nhìn hÆ¡i dữ… tóc nhuá»™m và ng… không hiểu sao, tôi thấy cô ta hÆ¡i không bình thưá»ng, có vẻ đỠđẫnâ€
Tiểu Mạn! Tiểu Mạn cÅ©ng từng tá»›i đây Ä‘iá»u tra, có phải cô ấy cÅ©ng Ä‘ang truy tìm tung tÃch ngưá»i mặc áo mưa kia không?
Tư Dao chá»™t dạ: Theo suy Ä‘oán cá»§a cô thì lúc Tiểu Mạn quay lại Tân Thưá»ng Cốc cÅ©ng là thá»i gian trước khi xảy ra vụ láºt xe ở Äại Lý không lâu. Bóng “Thần chết†mặc áo mưa không lẽ đã xuất hiện ở nÆ¡i xảy ra sá»± cố, nếu không sao cô ấy tá»± rước há»a và o mình?
Tiểu Mạn đột ngá»™t yêu cầu ngưá»i lái xe buýt dừng lại giữa đưá»ng, chắc chắn cÅ©ng vì nhìn thấy ngưá»i mặc áo mưa- hình ảnh từ lâu đã gây rối loạn trong đầu cô ấy.Vì quá mải mê Ä‘iá»u tra sá»± tháºt vỠông già nói 4 chữ “Äau thương đến chết†má»›i khiến cô ấy có hà nh động Ä‘iên rồ như váºy trên xe.
Tư Dao đưa bức ảnh chụp hiện trưá»ng vụ láºt xe ở Äại Lý ra, chỉ và o bóng ngưá»i mặc áo mưa ở góc ảnh “ChÃnh là ngưá»i nà y, anh nghÄ© lại xem đã từng trông thấy ông ta chưa?â€
Chá»§ quán nhìn lướt, rồi lắc đầu “Tôi cÅ©ng đã há»i những ngưá»i dân thôn hay Ä‘i núi, há» chưa há» thấy lão già mặc áo mưa giữa trá»i nắng đã đà nh, mà ngay cả Tân Thưá»ng Cốc và hang quan tà i treo cÅ©ng chưa há» nghe nói đến. Äúng là có thung lÅ©ng đẹp, nhưng xưa nay chưa từng có tên. Hang quan tà i treo thì lại cà ng hết sức hão huyá»nâ€
“Hang đó rất khuất… nhưng đây không phải là điá»u quan trá»ng nhất. Rõ rà ng chúng tôi đã gặp ngưá»i nà y. Ông ta nói mình là dân thôn dưới núi, Ä‘i xa từ hồi tra trẻ đến già má»›i quay vá». Dù ông ta nói tiếng phổ thông rất tốt, nhưng chúng toi vẫn có thể nháºn ra là giá»ng cá»§a vùng nà y, hÆ¡i giống giá»ng anh. Má»™t ngưá»i như váºy lẽ nà o tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u không biết?â€
Chá»§ quán ngẩng đầu “Giá» tôi đã biết tại sao cô cứ bá» công đến đây. Có phải cô cho rằng dưới núi nà y chỉ có má»™t cái thôn không?†Anh ta cúi xuống dưới quầy lấy ra má»™t tá» giấy nhà u nhÄ©, vốn là má»™t tấm bản đồ cÅ© “Cô nhìn thấy không, trong vòng 20 dặm quanh đây còn có bốn năm thôn nữaâ€
“Nhưng thôn cá»§a các anh gần Tân Thưá»ng Cốc nhất, mấy thôn kia khá xa, cÅ©ng không biết nên đến chá»— nà o để há»i, chẳng lẽ phải đến há»i từng nÆ¡i má»™t ư?†Hôm nay lần đầu tiên Tư Dao biết quanh đây vẫn còn mấy thôn nữa.
“Cô Ä‘i Ä‘iá»u tra vá» con ngưá»i, và sá»± việc quái dị chứ gì? Váºy tôi đỠnghị cô đến thôn nà y trướcâ€. Chá»§ quán chỉ và o má»™t thôn ở phÃa khác cá»§a Tân Thưá»ng Cốc, trên bản đồ chỉ đánh dấu ‘thôn A’ chứ không có tên chÃnh thức như những thôn khác.
“Äây là thôn gì?â€
“Cô không Ä‘á»c được chữ à ? Thôn A†Chá»§ quán lắc đầu.
“À, là tôi hiểu lầm, tưởng đó là kiểu gá»i tạm “ABCDâ€, chứ không nghÄ© rằng đó là tên tháºt cá»§a thôn đóâ€
“Nói chuyện vá»›i cô tháºt mệt quá, sao lại là tên tháºt? ÄÆ°Æ¡ng nhiên là tên gá»i tạm! Cai thôn nà y không có tênâ€
Lá»i nói cá»§a chá»§ quán khiến Tư Dao bá»—ng nhiên thấy mịt mù.
“Thôn không có tên?â€
“Nên má»›i nói là quái dị mà . Lịch sá» cá»§a thôn nà y rất lạ, ngưá»i trong thôn rất quái, nghe nói, cả gia súc trong thôn nà y cÅ©ng không bình thưá»ng. Có lẽ Ä‘á»u là tin đồn đại, nhưng không chừng lại liên quan đến ngưá»i cô muốn tìm hiểu cÅ©ng nên bởi ngưá»i cô tìm, cÅ©ng rất kỳ quáiâ€. Chá»§ quán vừa nói vừa nhìn ra ngoà i quán, vừa như chỠđợi những thá»±c khách không bao giỠđến, vừa như có ý bảo Tư Dao hãy mau Ä‘i Ä‘i.
“Váºy anh có thể chỉ đưá»ng giùm tôi không? Lẽ nà o phải Ä‘i quanh núi Ä‘i đưá»ng vòng không cần thiết gìâ€.
“Tôi cÅ©ng không biết chút gì vá» cái thôn kỳ quái đó. Cô Ä‘i đến thị trấn Hoa Tây há»i xem Ä‘i xe ôm hoặc nhá» xe tải nhá» chở hà ng… Hình như nhiá»u ngưá»i trong thôn đó lái xe ở vùng nà y. Mưá»i mấy dặm đưá»ng núi! Cô gái thà nh phố như cô phải Ä‘i đến gãy chân thì má»›i tá»›i đó được. Cô cứ cầm lấy tấm bản đồ nà y!â€
Tư Dao thầm nghÄ© “Thà nh kiến quáâ€, nhưng lại cảm thấy anh ta nói không sai, cô cảm Æ¡n rồi quay ngưá»i định Ä‘i.
Bá»—ng nhiên cô cảm giác có ngưá»i Ä‘ang quan sát mình.
Cô nhìn xung quanh. Ngoà i kia ánh nắng rá»±c rỡ chiếu xuống khiến cả thế gian dưá»ng như không thể che Ä‘áºy những thứ gì nhÆ¡ bẩn nhưng sao cô lại cảm thấy nguy hiểm Ä‘ang rình ráºp bên mình.
Quảng trưá»ng Long Äịa phÃa Ä‘ong thị trấn Hoa Tây má»™t ná»a là chợ mua bán nông sản, ná»a kia là má»™t bãi đỗ xe. Xe váºn chuyển hà ng hóa cá»§a các há»™ nông dân và xe chở khách đỗ lẫn lá»™n, nhiá»u xe Ä‘á»u treo tấm biển ghi nÆ¡i đến trên tấm kÃnh chắn gió phÃa trước. Tư Dao xem xét kỹ từng chiếc má»™t trong mưá»i mấy chiếc xe ở đó. Nhiá»u nhất là xe tuyến Ä‘i đến thà nh phố VÅ© Di, còn thì không thấy má»™t chiếc nà o đến “Thôn quái dị†hay “Thôn A†cả.
Má»™t chiếc xe nhá» có treo tấm biển “Xe liên váºn Tây Mânâ€. Má»™t anh chà ng gầy nhom ngồi trên ghế lái xe xem tạp chÃ. Tư Dao nghÄ© chắc là xe chở khách bèn Ä‘i tá»›i há»i “Anh Æ¡i, xin há»i xe nà y Ä‘i đâu?â€
“Äâu cÅ©ng Ä‘i, các trấn các thôn trong cả huyện, tuy nhiên phải đợi đủ 6 ngưá»iâ€
“Tốt quá rồi, tôi muốn đến ‘Thôn A’, anh đã từng nghe nói đến chưa? Thôn không có tên ấyâ€
“Tôi không Ä‘i đến thôn không có tên!†Tà i xế gà o lên, nhưng láºp tức cảm thấy có phần thất thố, bèn hắng giá»ng rồi nói “Vì tôi không biết Ä‘i đưá»ng nà o để tá»›i thôn đóâ€
“Không sao, tôi có bản đồ đâyâ€
Ngón tay gầy quắt cá»§a anh tà i xế long ngóng giở tạp chÃ, nhưng mãi không giở nổi 1 trang. Anh ta thẳng tay ném luôn xuống, nổ máy, rồi nói “Tôi phải Ä‘i đến nÆ¡i khác bắt khách đây†Rồi phóng mất hút trong đám bụi.
Tháºt kỳ quái! Ngưá»i nà y má»›i gá»i là thÃch hợp để đến thôn quái dị!
Hai trung niên má»™t nam má»™t nữ từ chợ Ä‘i lại, lên má»™t chiếc xe tải cÅ© nát. Tư Dao Ä‘i tá»›i há»i “Xin há»i hai vị có biết xe nà o Ä‘i đến thôn A không? Cái thôn không có tên, trên bản đồ chỉ gá»i là thôn A?â€
Hai ngưá»i đó nhìn nhau, Tư Dao nghÄ© bụng “Ãt ra thì bá»n há» cÅ©ng từng nghe nói đến nÆ¡i nà yâ€. Ngưá»i đà n ông há»i “Äến đó là m gì?â€
“Tôi định tìm má»™t ông già mặc áo mưa giữa ngà y trá»i nắngâ€. Tư Dao cÅ©ng thấy ngượng ngịu nhưng vẫn nói tiếp “Chuyện là thế nà y, mùa hè năm nay tôi và má»™t đám bạn lên núi chÆ¡i, gặp má»™t ông già bảo chúng tôi đừng và o hang quan tà i, nếu không sẽ mất mạng, nhưng chúng tôi vẫn cứ và o…â€
“Từ trước đến giá», chúng tôi chưa từng nghe nói đến ‘Thôn A’ gì đó, xin lá»—i!â€. Hai ngưá»i đột nhiên biến sắc, gần như thô lá»— cắt ngang câu chuyện kể cá»§a Tư Dao, quăng những váºt phẩm vừa mua được lên thùng xe, chui tá»t lên cabin như muốn chạy thoát thân. Trong nháy mắt, ngưá»i đà n ông đã lùi xe lại. Dưá»ng như nghÄ© tá»›i Ä‘iá»u gì đó, ông ta thò đầu ra nó “Cô đừng Ä‘i há»i ai vá» Thôn A nữa, từ đâu đến, thì nên quay vỠđó Ä‘iâ€
Tư Dao cảm thấy rát mặt, cảm thấy mình bị hạ nhục quá thể, nghÄ© bụng: tôi mà biết ngoan ngoãn nghe lá»i ư? Rồi lạnh lùng bÄ©u môi, quay ngưá»i Ä‘i.
Má»™t lát sau má»™t anh chà ng mặc quần bò rá»™ng và áo phông dà i tay Ä‘i thẳng đến trên chiếc xe lam 3 bánh. Thấy Tư Dao đứng sừng sững giữa má»™t đám xe pháo xám xịt, anh ta không thể không để ý nhìn. Tư Dao cảm thấy anh ta có vẻ tá» tế, bèn cưá»i cưá»i Ä‘i tá»›i, khẽ há»i “Anh Æ¡i, là m phiá»n anh, có thể đưa tôi đến má»™t thôn ở gần đây không? Tôi sẽ thanh toán tiá»n xe háºu hÄ©â€.
Anh chà ng cưá»i nói “Nếu không phải là đi Phúc Châu, thì đương nhiên tôi có thể chở chị Ä‘i. Thôn nà o thế?â€
“Thôn Aâ€
Anh chà ng ngẩn ngưá»i “Äó là nÆ¡i nà o, sao từ trước đến nay tôi chưa há» nghe nói nhỉ?â€
Tư Dao nghÄ© bụng “Äiá»u mà tôi cần, là anh không biết vá» nó†Cô nói luôn “Ở đây có bản đồ, anh cứ Ä‘i theo sá»± chỉ dẫn là đượcâ€
Anh ta ngáºp ngừng, rồi gáºt đầu â€œÄÆ°á»£c, chị cứ xem bản đồ, rồi bảo cho tôi biết nên Ä‘i thế nà oâ€.
Tư Dao mừng ra mặt, lên xe, nói “Ra khá»i thị trấn, trước tiên Ä‘i vá» hướng bắcâ€.
Chiếc xe ba bánh nổ máy chạy ra khá»i chợ, anh chà ng hắng giá»ng, rồi gợi chuyện, há»i Tư Dao “Cô giống như khách đến Hoà ng Cương SÆ¡n du lịch, sao lại đến đây?â€
“Tìm ngưá»i!†Tư Dao thấy tiếng cá»§a cô hoà n toà n bị tiếng động cÆ¡ và o tiếng gió nhấn chìm.
“Ngưá»i nhà à ?â€
Äá»™t nhiên, má»™t chiếc xe tải lái chéo ra, chắn giữa đưá»ng. Anh lái xe lam đáng ngoái đầu nói chuyện vá»›i Tư Dao, chợt nháºn ra vá»™i và ng phanh lại, suýt nữa thì đâm và o chiếc xe tải đó, láºp tức chá»i toáng lên. Tư Dao hoà n toà n không hiểu tiếng địa phương nhưng cÅ©ng biết anh ta rất tức giáºn. Má»™t cái đầu thò ra khá»i buồng lái xe tải. Tư Dao giáºt mình, đó chÃnh là ngưá»i đà n ông trung niên vừa rồi đã xua cô Ä‘i. Äiá»u là m cô cà ng ngạc nhiên hÆ¡n là không biết từ khi nà o, trên xe đã chở thêm chục ngưá»i, lúc nà y Ä‘á»u nhổm dáºy, hằn há»c nhìn Tư Dao.
Anh lái xe lam thấy tình thế bất lợi, quay đầu nhìn Tư Dao. Ngưá»i đà n ông ngồi trong buồng lái gá»i “Tôi có lá»i tá» tế khuyên cô, sao cô không nghe, cư muốn chúng tôi phải Ä‘uổi à ?â€
Tư Dao nghÄ© bụng: ông ta vừa nói “Từ đâu đến, thì quay vỠđó†mà coi là câu nói tá» tế à ? CÔ má»—i lúc má»™t cảm thấy kỳ quặc, cái thôn quái dị đó tháºt khác thưá»ng.
Má»™t hồi còi chói tai từ phÃa sau chợt vang lên, báo hiệu có xe muốn vượt. Tư Dao thở phà o. Vẫn có xe qua lại, chiếc xe tải kia không thể cứ đứng chắn mãi như thế, có lẽ sẽ giải tá»a được cảnh bế tắc nà y. Cô quay đầu lại nhìn nhưng lòng cà ng nặng trÄ©u hÆ¡n.
Äó là chiếc xe nhá» có treo tấm biển “Xe liên váºn Tây Mãnâ€. Xe dừng lại, cá»a mở ra, khoảng tám chÃn ngưá»i đà n ông lục đục Ä‘i xuống, nhìn Tư Dao chằm chằm. Ngưá»i trên chiếc xe tải cÅ©ng lần lượt nhảy xuống, thế là cả trước lẫn sau cô có hai đám ngưá»i dần vây kÃn lại. Ãnh mắt má»—i ngưá»i Ä‘á»u hiện rõ ná»—i sợ hãi và phẫn ná»™.
Tư Dao kêu lên “Các vị muốn gì?â€
Ngưá»i tà i xế gầy nhom hạ giá»ng “Chúng tôi chỉ muốn khuyên cô rá»i khá»i nÆ¡i đây, đừng có chuốc lấy phiá»n phứcâ€
Anh thanh niên chở Tư Dao kêu to “Các ngưá»i lẽ nà o có thù à ? Äối phó vá»›i má»™t cô gái mà cần nhiá»u ngưá»i thế nà y ư? Tôi từ huyện tá»›i má»›i được hÆ¡n hai năm, không biết những chuyện quái dị cá»§a ngưá»i trong núi các ông. Nhưng cÅ©ng không thể đứng nhìn các ông ức hiếp má»™t cô gái đượcâ€
Ngưá»i đà n ông đứng tuổi lái chiếc xe tải cưá»i nhạt nói: “Bá»n tôi ức hiếp cô ta chắc? Bá»n tôi không thiết! Nhưng chỉ muốn cô ta Ä‘i khá»i đây, không việc gì đến anh!"
Ngưá»i lái xe lam lại há»i “Nà y, cô nghÄ© lại xem? Có đồng ý quay ra không?
Tư Dao đà nh phải gáºt đầu, nghÄ© bụng để há» Ä‘i khá»i rồi hãy hay.
â€œÄÆ°á»£c, đồng ý là được rồi. Cô xuống xe ngay Ä‘i. Bên bến đó có rất nhiá»u xe và o thà nh phố đấy†Ngưá»i lái xe lam ra hiệu bảo Tư Dao xuống.
Tư Dao miá»…n cưỡng xuống khá»i chiếc xe ba bánh. Chân cô vừa chạm đất, chợt có má»™t ngưá»i đà n ông Ä‘i tá»›i, giáºt lấy tấm bản đồ trong tay cô. Rất nhanh, ngưá»i ấy báºt lá»a đốt tấm bản đồ, Tư Dao bước lên giằng lại thì đã không kịp, bản đồ đã hóa thà nh tro.
“Sao ông lại…†Tư Dao gay gắt há»i, nhưng cô hiểu ngay. Câu trả lá»i rất giản đơn: những ngưá»i nà y dám là m đủ má»i chuyện miá»…n là không để cô đến cái thôn quái dị đó.
|

11-08-2008, 11:49 PM
|
 |
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
|
|
CHÆ¯Æ NG 3
NGƯỜI NGOÀI CUỘC SÃNG SUá»T HÆ N
Ông vừa lau Ä‘i vết bụi cuối cùng phá»§ trên bà n là m việc, thì tiếng gõ cá»a vang lên. Khuôn mặt in hằn những dấu vết thá»i gian cá»§a ông thoáng nét cưá»i: Dương TÃn Chà đến đúng giá», anh chà ng nà y xưa nay chưa bao giá» là m mình thất vá»ng.
“Chà o chú, cháu không để chú chá» quá lâu chứ!†TÃn Chà nhìn ông Ä‘ang giÅ© chiếc khăn lau dưới vòi nước, vắt lên trên báºu cá»a sổ, y biết ông Ä‘ang khó chịu. Má»—i khi phiá»n muá»™n, ông sẽ dá»n dẹp tỉ mỉ phòng là m việc, quét nhà , lau bà n, tháºm chà còn lau cá»a sổ.
Nhưng trên mặt ông rõ rà ng Ä‘ang mỉm cưá»i.
“TÃn Chà lại đây ngồi Ä‘iâ€. Ông vẫn rất hiá»n hòa.
Thá»±c ra ông ấy còn tốt vá»›i mình hÆ¡n cả bố đẻ, TÃn Chà nghÄ©. Bố mình là má»™t con sâu rượu, để lại bao vết thương đáng buồn trong những năm tháng thÆ¡ ấu cá»§a mình. “Chú báºn trăm công nghìn việc, cháu không muốn chú mất nhiá»u thá»i gian ạâ€. TÃn Chà biết, mình dám nhảy và o chốn nước sôi lá»a bá»ng vì ngưá»i đà n ông Ä‘ang ngồi trước mặt.
“Äừng giữ kẽ như thế, lại đây ngồi xuống, rồi nói, đâu có thể vừa đứng vừa nói… Äã thu xếp xong rồi chứ?â€
“Äã thu xếp ổn rồi, Ä‘á»u là những ngưá»i cừ nhất, cháu đã Ä‘Ãch thân kiểm tra, nhân thân Ä‘á»u rất sạch sẽ†Äến gần, TÃnh Chà má»›i nháºn ra khóe mắt ông ươn ướt. Trải qua ngần ấy năm sóng gió, cốt cách cá»§a ông vẫn là má»™t ngưá»i nhạy cảm.
“Cô gái há» Mạch kia…â€
“Äây chÃnh là việc hôm nay cháu sốt ruá»™t muốn báo vá»›i chú. Hôm qua cô ta bất chợt rá»i Giang Kinh, cháu đã kiểm tra rồi, cô ta lại đến núi VÅ© Diâ€
“Tức là … cô ta lại có đầu mối má»›i?†Ông đã trở lại vẻ Ä‘iá»m đạm như má»i ngà y, những tin tức đủ khiến những ngưá»i bình tÄ©nh nhất cÅ©ng thấy bất an, nhưng ông thì vẫn thản nhiên. Äây là điá»u đáng kể nhất mà TÃn Chà há»c được từ khi là m việc cho ông.
“Rõ rà ng là như váºy. Cô ta được sở công an gá»i đến má»™t lần. Theo tin tức ná»™i tuyến, cô ta gặp thằng cha ở Thượng Hải lần trước mưu hại mình. Trong quá trình nói chuyện, hắn bá»—ng phát Ä‘iên, lúc giằng co vá»›i công an bị Ä‘áºp đầu chết!â€
“Lại là ‘Äau thương đến chết’ à ?â€
“Dù nói là thế nà o, thì vẫn coi như má»™t cái chết bất ngá». Trong số 7 ngưá»i cùng đến núi VÅ© Di vá»›i Tư Dao, bây giá» chỉ còn lại cô ta và má»™t cô tên là Thưá»ng Uyển, 5 ngưá»i khác Ä‘á»u chết vì sá»± cố… Chú à , chú…†TÃn Chà thấy khóe mắt ông lại ươn ướt.
Ông thở dà i, nói “Không có gì… chú không tin ma quỉ, sống bao năm nay chưa há» gặp ma. Cô gái tên Tư Dao đó rốt cuá»™c đã biết được những gì? Chú muốn nói là , những phiá»n phức Viên Thuyên để lại cho chúng ta, cô ấy đã biết được bao nhiêu? Cô ấy có ý muốn tìm hiểu đến táºn cùng hay không?â€
Câu há»i cá»§a ông thưá»ng thưá»ng là tá»± há»i mình khi suy nghÄ©, nhưng TÃn Chà không dám coi nhẹ, vá»™i trả lá»i “Rõ rà ng là trước khi chết, Viên Thuyên tìm má»i cách để lại đầu mối cho Tư Dao, nhưng lại không nói thẳng, nói rõ. TÃnh đến hôm nay, hình như Tư Dao má»›i phát hiện ra khoản tiá»n đó. Thá»±c không hiểu Viên Thuyên tÃnh toán thế nà o, tại sao không nói má»™t lần cho Tư Dao?â€
Ãnh mắt cá»§a ông dừng lại ở má»™t cái vò bằng đồng niên hiệu Vạn Lịch thá»i Minh, đặt trên giá sách. Sưu táºp bình rượu cổ là sở thÃch xa xỉ duy nhất cá»§a ông. Lúc ông Ä‘ang chăm chú, TÃn Chà không nói câu nà o vì biết ông Ä‘ang suy nghÄ©, và còn biết chắc chắn ông sẽ cho mình má»™t đáp án chuẩn xác.
“Cô gái tên là Viên Thuyên đó chúng ta quả tháºt đã đánh giá thấp cô ta†- cuối cùng ông lên tiếng - “Má»i hà nh vi cá»§a cô ta cho thấy chắc chắn cô ta là bạn thân cá»§a Tư Dao. Má»™t mặt muốn Ä‘em những ẩn tình mình biết được phÆ¡i bà y cho thiên hạ, mặt khác lại không muốn để Tư Dao sá»›m trở thà nh Ä‘Ãch ngắm bắn. Nói cách khác, nếu cô ta Ä‘em những Ä‘iá»u mình biết nói vá»›i Tư Dao, thì chúng ta sẽ không kiên nhẫn chỠđến ngà y hôm nay. Viên Thuyên đã sắp đặt má»™t loạt các câu đố như váºy, để Tư Dao lần lượt tháo gỡ từng tầng sá»± tháºt, cÅ©ng là để Tư Dao có đủ thá»i gian để nảy sinh cảnh giác, tá»± bảo vệ mình, tháºm chà thu hút sá»± chú ý cá»§a công anâ€.
TÃn Chà bất chợt hiểu ra “Chú ạ, chú nhìn thấu suốt má»i việc, phát hiện nà y cá»§a chú đã là m cái đầu đất nà y cá»§a chú cÅ©ng tỉnh ra. Nhưng cô Viên Thuyên ấy cÅ©ng hÆ¡i xem thưá»ng chúng ta. Váºy chú…â€
“Cứ đợi thêm. Tại sao phải đợi? Hẳn cháu không cần chú phải giải thÃch nguyên nhân… Thá»±c ra không chỉ có má»™t nguyên nhân, nhưng quan trá»ng nhất vẫn là phải đợi cô ta tìm ra sá»± tháºt. Như váºy, chúng ta sẽ chỉ vất vả má»™t lần mà an nhà n dà i lâu. Nhưng từ giá» trở Ä‘i phải sai ngưá»i chú ý sát sao nhất cá» nhất động cá»§a cô ta ở Giang Kinh; đồng thá»i nghe ngóng tin tức. Há»… cô ta phát hiện được ra Ä‘iá»u gì quan trá»ng chúng ta sẽ kịp thá»i ra tay. Chú tin cháu chắc chắn đã hiểu rõ việc nà yâ€
“Cảm Æ¡n chú đã tÃn nhiệm cháu! Chú yên tâm, dù thưá»ng ngà y cháu vẫn thương hoa tiếc ngá»c, tránh xuống tay vá»›i phụ nữ, nhưng lần nà y thì khác. Biết cô ấy sá»›m muá»™n gì cÅ©ng phải “Äau thương đến chết†nên cháu sẽ không má»§i lòng nương tayâ€.
|

11-08-2008, 11:52 PM
|
 |
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
|
|
CHÆ¯Æ NG 4
XÆ¯Æ NG KHÔ THIÊN TÃNG THÊ LÆ¯Æ NG(1)
- - - - - - - - - -
Chú thÃch
(1) Thiên táng: Chỉ phÆ¡i xác giữa trá»i, trên má»™t tấm ván ngoà i trá»i hoặc trong hang động, hoặc để cho chim ăn (Ä‘iểu táng) , không chôn, gá»i là thiên táng; má»™t táºp tục cổ xưa.
Chuyến xe đưá»ng dà i chạy đến thà nh phố VÅ© Di rá»i khá»i thị trấn Hoa Tây. Sau khi ra khá»i thị trấn không xa, Tư Dao cảm thấy xung quanh không có chiếc xe nà o khả nghi, bèn xin tà i xế dừng lại, vẫy tay chà o tạm biệt há».
Muốn ngăn cản tôi đến cái thôn quái dị? Äâu có dá»…? Trong đầu cô vẫn còn ấn tượng rõ nét vá» tấm bản đồ, còn nhá»› đưá»ng đến thôn quái dị. Tuy nhiên, qua mấy lần bị ngáng trở vừa rồi, cô biết mình chỉ có thể Ä‘i bá»™ đến đó.
Trên trá»i mây Ä‘en Ä‘ang tụ vá».
Tư Dao gần như chạy trên đưá»ng. Bị gió và mây Ä‘en hối thúc, cô vá»™i rảo bước. Äi khoảng hÆ¡n má»™t tiếng, khắp đất trá»i đã Ä‘en kịt, cứ như là mà n đêm buông xuống rất sá»›m.
Mưa như trút nước táp và o mặt cô, Ä‘au rát như bị roi quất. Cô bất giác nhá»› đến buổi tối và o hang Tháºp Tịch, cÅ©ng gió táp mưa sa như thế nà y, kể từ đó bắt đầu mở ra từng bức mà n chết chóc kỳ lạ. Sá»± khác biệt duy nhất là đêm đó cô có sáu ngưá»i bạn đồng hà nh, còn lúc nà y chỉ má»™t mình cô đơn độc trên đưá»ng. Cô thở dà i thưá»n thượt, chân trượt trên đưá»ng lầy lá»™i, suýt ngã.
Cô bước trong đêm tối hoà n toà n chỉ dá»±a và o ấn tượng, thầm cầu khấn đừng bị lạc đưá»ng. Các bạn mà biết, sẽ lại nói cô cố chấp, to gan. Nhưng há», những ngưá»i bạn thân liệu có Ä‘ang từ má»™t cõi xa xăm nà o đó dõi theo cô Ä‘ang nhếch nhác trên đưá»ng Ä‘i tìm câu trả lá»i bà ẩn, để cố nắm lấy dù chỉ má»™t tia hy vá»ng sinh tồn.
Lâm Nhuáºn, em biết chắc là anh Ä‘ang nằm trên giưá»ng bệnh và lo lắng cho em. Mong sao có thể sá»›m gặp lại anh.
Cách đây không lâu, bạn trai cá»§a Tư Dao là Lâm Nhuáºn bị Dục Chu – bà y mưu Ä‘oạt tiá»n bạc – đã dùng xe đâm và o khiến anh bị thương nặng. Hiện Lâm Nhuáºn vẫn Ä‘ang tÄ©nh dưỡng, đợi các vết xương gãy phục hồi.
Có lẽ ná»—i nhá»› ngưá»i yêu đã mang lại cho cô lòng can đảm, đôi chân vốn đã má»i nhừ cá»§a Tư Dao lại phục hồi sức lá»±c.
ÄÆ°á»ng cà ng Ä‘i cà ng xấu, cà ng hẹp. Những tán cây cao vút che khuất chút ánh sáng yếu á»›t khiến Tư Dao tháºm chà còn nghi ngá» cô đã lạc đưá»ng.
Chắc chắn là lạc dưá»ng rồi!
May mà cô đã có chút kinh nghiệm Ä‘i du lịch và thám hiểm. Lúc nà y cô vá»™i báºt đèn pin rồi nhanh chóng nháºn ra khắp bốn bá» chỉ có chút ánh sáng nà y cá»§a cây đèn và cái bóng cá»§a cô di chuyển như má»™t hồn ma.
à nghÄ© nà y vừa lóe lên, cô đột nhiên cảm thấy toà n thân á»›n lạnh, má»™t cái lạnh âm âm thấu da thấu xương. Thế nà y là thế nà o? Toà n thân cô dưá»ng như bị không khà chết chóc vây chặt. Ngưá»i ta thưá»ng nói tá» khà thì nằng nặng, sao cô lại cảm thấy tá» khà cuá»™n trà o mãnh liệt thế nà y?
Cô cảm thấy khó thở, tim Ä‘áºp nhanh không rõ nguyên do. Chắc là vì vừa rồi Ä‘i hÆ¡i gấp, có lẽ cô nên bước cháºm hÆ¡n. Bước cháºm hÆ¡n trong không khà chết chóc khó hiểu nà y ư?
Nhưng cô vẫn phải đến má»™t phiến đá bên đưá»ng ngồi xuống. Cô cần Ãt nhất là và i lần hÃt thở sâu, thả lá»ng toà n thân Ä‘ang cứng ngắc
Trong bụi cá» ven đưá»ng chợt lóe lên ánh sáng lân tinh.
Tim cô chợt giáºt thót lên.
Cô chiếu đèn pin vá» hướng bụi cá». "Cạch" má»™t tiếng, đèn pin cá»§a Tư Dao rÆ¡i trên đất.
Tư Dao kinh hãi kêu lên rồi lần mò nhặt đèn pin lên, lấy hết can đảm chiếu và o bụi cỠlần nữa. Lần nà y cô đã nhìn rõ, trước mặt cô là một đống xương khô!
Lúc nà y cô má»›i cảm thấy phiến đá mình vừa ngồi xuống cÅ©ng khác thưá»ng, bèn soi đèn pin và nháºn ra đây là má»™t tấm bia má»™!
Không có nấm mồ, mà chỉ có một tấm bia trơn không chữ, cùng với đống xương khô là m bạn với Tư Dao giữa khu rừng mưa tăm tối.
Tư Dao không kêu lên kinh hãi nữa vì cô biết tiếng vá»ng lại cá»§a núi rừng chỉ cà ng khiến cô thêm hoảng loạn.
Äi khá»i đây ngay!
Cuối cùng cô đã hiểu ra tại sao khi nhắc đến thôn quái dị, ngưá»i trong thị trấn Ä‘á»u tái mặt Ä‘i ra sức ngăn cản cuá»™c viếng thăm cá»§a cô, thá»±c ra há» không có ác ý gì vá»›i cô nhưng rá»i khá»i đây đồng nghÄ©a vá»›i việc có thể quay vá» còn Ä‘i tiếp có nghÄ©a là sẽ còn nhiá»u thứ nữa chưa há» biết, có lẽ là cà ng nhiá»u ná»—i kinh hoà ng hÆ¡n.
Cô chá»n cách tiếp tục Ä‘i gấp vá» phÃa trước.
Trong hoà n cảnh nà y, tại nÆ¡i nà y, chÃnh cô cÅ©ng không dám tin mình lại có má»™t quyết định Ä‘iên rồ như váºy, nhưng lúc nà y cô cảm thấy nó rất tá»± nhiên. Trải qua bao phen gian nan, lúc nà y tÃnh cách bất khuất tiếp tục đẩy cô dấn thân và o chốn nguy hiểm hÆ¡n.
Dù chân đã hơi tê cứng nhưng cô đi còn nhanh hơn vừa nãy.
Dần dần, đưá»ng má»—i lúc má»™t khó Ä‘i hÆ¡n. Bá»—ng nhiên chân cô đá và o má»™t váºt gì cưng cứng.
Cô cảm thấy hÆ¡i kỳ lạ, bèn chiếu đèn pin xuống. Khà lạnh xuyên và o tim khiến bắp chân cô co giáºt từng cÆ¡n.
Cô thấy nÆ¡i cá» má»c dà i phá»§ che trên mặt đất là má»™t tấm bia má»™ nho nhá». Lại là má»™t tấm bia má»™! Má»™t linh cảm chẳng là nh nhưng rất mạnh trá»—i dáºy trong đầu Tư Dao. Cô quét đèn pin nghiêng má»™t lượt, quả nhiên, sau tấm bia lại là má»™t đống xương khô. Dù chỉ thoáng liếc qua nhưng cô cÅ©ng có thể thấy đây là đám xương trẻ con.
Cô đứng đỠra một lúc, cắn chặt mu bà n tay để kìm nén nước mắt tuôn trà o.
Äáng sợ hÆ¡n là cô bá»—ng cảm thấy không chỉ có má»™t mình cô Ä‘ang Ä‘i trên con đưá»ng nà y!
Giác quan thứ sáu đáng ghét, mi đến tháºt không đúng lúc!
"Ai?" Cô tưởng như mình Ä‘ang kêu to nhưng không há» có âm thanh nà o phát ra. Hai bên Ä‘á»u là rừng cây ken sát, chắn hết tầm nhìn.
"Suỵt..." Má»™t âm thanh dưá»ng như vang lên trong đầu, nhắc cô hãy khe khẽ má»™t chút, đừng là m kinh động những vong hồn hai bên đưá»ng.
Rồi cô nhìn thấy bóng Ä‘en phÃa trước vụt biến Ä‘i trong nháy mắt. Má»™t bóng Ä‘en quen thuá»™c.
Chiếc áo mưa dà i, mÅ© dá»±ng lên nhòn nhá»n, căn nguyên cá»§a những cÆ¡n ác má»™ng cá»§a cô.
Cô không nghÄ© ngợi, Ä‘uổi theo vá» hướng bóng Ä‘en vừa biến mất nhưng dưá»ng như cô Ä‘ang chạy và o trong bóng tối vô táºn, Ä‘uổi theo má»™t thứ hư không.
Äây lẽ nà o lại là trò chÆ¡i do tá» thần thiết kế? Liệu có phải là ảo giác cá»§a cô không? Bác sỹ Lượng từng nói cô cần được Ä‘iá»u trị.
Nhưng bước chân cô không dừng lại, dù biết thứ mình Ä‘uổi theo có thể chỉ là má»™t ảo ảnh. Cô chạy mãi cho đến khi bị vấp, ngã nhà o xuống đất. Tay và mặt Ä‘á»u bị xây xước nhưng Tư Dao hoà n toà n không cảm thấy vì cô nháºn ra bên cạnh, gần như nằm sát cô là má»™t bá»™ xương.
Cô run rẩy đứng lên, nhìn thấy cạnh chân cô lại là một tấm bia
Cô nên là m thế nà o đây?
Quay đầu là bỠ(2)
----------------------
(2) Cách nói cá»§a pháºt giáo, "hãy trở vá», thoát khá»i bể khổ"
----------------------
Cô nghe thấy tiếng cá»§a lý trà gá»i cô quay trở lại.
Chịu đựng má»i kinh hoà ng đúng là đáng sợ nhưng đáng sợ hÆ¡n là cô sẽ ngà y cà ng cách xa sá»± tháºt. Nếu bây giá» cô trở vá» thì khác gì quay lưng lại vá»›i sá»± tháºt? Quay vỠđể lặng lẽ đón nháºn định mệnh "Äau thương đến chết" hay sao? Huống hồ con đưá»ng kỳ quặc đến thôn quái dị nà y lại dá»± báo cô sẽ biết được nhiá»u thông tin bổ Ãch.
Váºy là cô lại mạnh dạn dấn bước.
Cô không chạy thục mạng nữa, mà đi cháºm rãi, đèn pin quét xung quanh.
Äi má»™t Ä‘oạn chưa xa lắm, quả nhiên cô lại trông thấy má»™t tấm bia không có chữ, trong bụi cá» gần đó là má»™t đống xương khô. Cô để ý đếm, trên con đưá»ng khoảng mưá»i dặm, hai bên đưá»ng tổng cá»™ng cả thảy 203 tấm bia trÆ¡n.
Cô nghÄ©, nhìn bia má»™ và xương ngưá»i má»—i lúc má»™t nhiá»u, sẽ dần dần ''trÆ¡'' lì, không phát hoảng như trước nữa. Nhưng trên đưá»ng má»—i khi nhìn thấy má»™t tấm bia má»›i, dưá»ng như tim cô lại Ä‘áºp nhanh hÆ¡n. Ná»—i sợ hãi vá» con đưá»ng phÃa trước cà ng sâu thêm, cảm giác tuyệt vá»ng vá» số mệnh đã an bà i cá»§a cô lại cà ng rõ rệt.
Äi mưá»i dặm đưá»ng mà cô cảm thấy dà i như đã Ä‘i cả mưá»i năm.
Lâm Nhuáºn, nếu giá» nà y anh có thể ở bên em thì tốt biết bao.
Cứ Ä‘i thế nà y có thể tá»›i thôn quái dị được không? Liệu cuối cùng cô có trở thà nh má»™t bá»™ xương, đợi ngưá»i hảo tâm qua đưá»ng láºp cho má»™t bia trÆ¡n hay không?
Sao cô lại có ý nghÄ© kỳ quái thế nà y? Cô rùng mình, Ä‘ung đưa đèn pin theo bản năng, dù thân Ä‘ang thấm lạnh nhưng rõ rà ng cô vẫn ở trần gian. Mưa dần dần tạnh, trá»i hÆ¡i sáng lên má»™t chút, ánh sáng đủ để cho Tư Dao bước tiếp mà không cần chiếu đèn.
Có lẽ, phÃa trước vẫn còn ánh sáng?
Mấy chục căn nhà hiện ra, phần lá»›n là gạch xanh, ngói biếc, rải rác trên sưá»n núi, bìa rừng, ven đưá»ng. Trá»i nhá nhem tối, khói bếp bay lên, cả thôn nom yên tÄ©nh và vẫn có sinh khÃ. Nếu không phải vì Ä‘oạn đưá»ng vừa qua đủ khiến Tư Dao nhiá»u đêm vá» sau liên tiếp gặp những cÆ¡n ác má»™ng thì cô sẽ không tin đây chÃnh là "thôn quái dị" khiến ngưá»i nghe phải tái mặt.
Tư Dao không biết nên bắt đầu há»i han thế nà o, đà nh phải gõ cá»a má»™t nhà đầu thôn. Ngưá»i ra mở cá»a là má»™t cô bé như há»c sinh trung há»c, khuôn mặt trắng trẻo, nét mà y tinh tế, chỉ hiá»m dưới mắt có má»™t quầng Ä‘en rất Ä‘áºm, Tư Dao vừa nhìn đã thấy hÆ¡i sợ.
"Ngưá»i lá»›n nhà em có ai không? Chị muốn há»i má»™t việc, muốn tìm má»™t ngưá»i... "
Nghe thấy tiếng nói rồi má»™t phụ nữ trung niên từ trong sân bước ra, chắc là đang là m dở việc nhà , mặc tạp dá», tay áo xắn lên, lá»™ ra hai cẳng tay trắng bệch gầy như que cá»§i. Chị ta nhìn Tư Dao vẻ cảnh giác, mãi không nói má»™t câu.
"Chị à , tôi muốn há»i thăm chị vá» má»™t ngưá»i... má»™t ông già không kể thá»i tiết tốt xấu thế nà o, luôn mặc áo mưa – có phải ngưá»i ở đây không? Chị đã từng trông thấy chưa?" Tư Dao há»i thẳng, hai mắt không rá»i khuôn mặt phụ nữ, hy vá»ng có thể nhìn thấy má»™t thoáng kinh hoà ng, má»™t nét gì đó mất tá»± nhiên để Ä‘oán xem chị ta biết được bao nhiêu vá» nhân váºt bà hiểm đó.
Trên mặt ngưá»i phụ nữ chỉ lá»™ ra má»™t vẻ ngá»› ngẩn.
"Cô từ đâu đến? Ngưá»i mà cô há»i rất kỳ lạ, nếu tôi từng gặp chắc chắn nhá»› ngay". Tiếng phổ thông cá»§a chị ta cÅ©ng tạm được.
"Váºy chị từng nghe nói "Äau thương đến chết" chưa?
Mặt chị ta biến sắc, há»i lại "Cô nói gì? Äau thương là m sao?"
"Äau thương đến chết"
"Cô nghe được câu nà y ở đâu?"
"Tôi từng đến một sơn động, trong đó có ba cỗ quan tà i treo... "
CÆ¡ mặt ngưá»i phụ nữ bắt đầu méo mó, mặt cô bé đứng bên thì cà ng trắng nhợt, đôi môi tÃm tái không còn giá»t máu. Ngưá»i mẹ đột nhiên gá»i con gái, toà n những câu tiếng địa phương Tư Dao nghe không hiểu, cô biết ngưá»i nà y không muốn cho cô hiểu. Trước tiên, cô bé lắc đầu tháºt lá»±c, rồi vặc lại ngưá»i mẹ. Cuối cùng, ngưá»i phụ nữ tức giáºn, bước lên định đánh cô con gái, giÆ¡ tay lên nhưng lại hạ xuống, giáºn giữ nhìn cô bé, rồi bất chợt bá» chạy.
Tư Dao kinh ngạc vì cảnh tượng kỳ lạ trước mắt, co đứng đỠra, không biết mình đã nói sai hoặc là m gì sai, chỉ cảm thấy có khúc mắc ở đâu đó.
Cô bé đột nhiên goi Tư Dao: "Chị mau Ä‘i, mau Ä‘i Ä‘i, kẻo bá»n há» kéo đến, chị sẽ không Ä‘i nổi đâu!"
"Ai? Bá»n há» là ai?"
"Mau Ä‘i Ä‘i, bây giá» không kịp nói cho chị rõ được! Lần sau đừng nhắc đến sÆ¡n động chị đã từng Ä‘i! Ở thôn nà y sẽ không có ai trả lá»i chị, không ai giúp chị đâu!"
"Tại sao..." Tư Dao thấy cô bé tá» ra cá»±c kỳ hốt hoảng. Cô biết, dù nhất quyết mong tìm hiểu táºn gốc sá»± việc nhưng việc trước mắt - bảo toà n tÃnh mệnh còn cấp bách hÆ¡n cả việc đó.
Tư Dao không đợi cô bé trả lá»i; cô nhìn xung quanh, đột nhiên co chân chạy và o trong thôn, nghe cô bé gá»i từ phÃa sau: "Chị chạy Ä‘i đâu thế? Quay lại, quay lại, chạy vá» phÃa con đưá»ng chị đã Ä‘i đến đây!"
Tư Dao nghÄ© bụng, lại Ä‘i đến đám bia má»™ và xương khô ven đưá»ng hay sao?
Dần dần không còn nghe thấy tiếng gá»i cá»§a cô bé nữa. Tư Dao chạy má»™t hồi, cảm thấy vừa mệt vừa đói. Chai nước khoáng mang theo đã uống hết, cô tháºt sá»± mong có thể ngồi xuống để ăn uống nghỉ ngÆ¡i má»™t lát.
Cá»a hà ng nhá» bán cháo trước mặt đưá»ng dưá»ng như được chuẩn bị riêng cho cô.
Tư Dao bước nhanh đến trước cá»a hà ng cháo, lại do dá»±. Lúc nà y mình giống như má»™t tá»™i phạm Ä‘ang chạy trốn dù biết mình chẳng mắc tá»™i gì. Nán lại đây, liệu có phải là đợi nguy hiểm đến không?
Chá»§ nhân cá»§a căn nhà nhá» hình như nghe thấy tiếng bước chân, bèn ló ra. Tư Dao giáºt mình kinh hãi: má»™t ngưá»i đà n ông dáng vẻ thư sinh, ngoà i ba chục tuổi, khuôn mặt trắng bệch, như đã từng gặp ở đâu đó.
Trắng bệch giống hệt hai mẹ con mình vừa mới gặp.
Äây quả thá»±c là "thôn quái dị" chỉ vì nước da trắng bệch nà y thôi ư?
Ngưá»i đó trông thấy ánh mắt ngạc nhiên nghi hoặc cá»§a Tư Dao, há»i: "Cô từ vùng khác đến phải không?" Anh ta nói tiếng phổ thông cá»±c chuẩn.
Tư Dao nhá»› lá»i cô bé dặn, không nên nói mình đã đến hang quan tà i, nên gáºt đầu: "Vâng, tôi đến tìm má»™t ngưá»i, tìm má»™t ngưá»i luôn mặc áo mưa, anh đã từng trông thấy chưa?"
Chá»§ nhân hÆ¡i sững ngưá»i, sau đó há»i: "à cô là má»™t ngưá»i mặc áo mưa cả khi trá»i nắng phải không? Má»™t ngưá»i tuổi đã cao... "
Tư Dao vui mừng: "Vâng, hóa ra anh cũng đã từng gặp!"
Ngưá»i đó lắc đầu: "Tôi đâu có gặp, đấy là ngưá»i ta kháo nhau váºy thôi. Äể tôi Ä‘oán xem, có phải cô đã từng gặp ông ta, từng và o má»™t sÆ¡n động?"
Tư Dao ra sức gáºt đầu, láºp tức nhá»› đến lá»i dặn dò ban nãy cá»§a cô bé, không được nói là đã từng và o hang quan tà i, nên cô vá»™i cải chÃnh: "Không, không phải. Ngưá»i ta kháo nhau như thế nà o ạ?"
"ÄÆ°á»£c, và o đây, trước tiên húp má»™t bát cháo, tôi má»i cô. Cứ ăn Ä‘i, tôi sẽ nói".
Tư Dao cảm động nhìn ngưá»i đó, khẽ nói cảm Æ¡n, Ä‘i và o trong nhà , thấy bên trong có ba chiếc bà n ăn. Cô ngồi xuống bên má»™t chiếc bà n, lặng lẽ đợi chá»§ quán múc cháo cho mình.
Lúc nà y, còn có gì khiến cô giải tá»a được cÆ¡n đói khát hÆ¡n má»™t bát cháo?
Bên tai vẫn văng vẳng lá»i cảnh báo cá»§a cô bé: ở trong thôn, sẽ không ai giúp chị.
Múc cháo thì chỉ chốc lát là xong, tại sao lại lâu như váºy? Tư Dao nghÄ©, có lẽ mình Ä‘a nghi nhưng cô vẫn không nén nổi nên đứng dáºy, lẳng lặng Ä‘i đến cá»a bếp. Cô láºp tức kinh ngạc trợn mắt há mồm vì cảnh tượng trước mắt: ngưá»i đó đứng nghiêng ra phÃa cá»a, trong tay nặn cái gì đó treo ngay bên trên má»™t cái bát đặt trên bệ bếp, dưá»ng như Ä‘ang cố sức bóp và những giá»t chất lá»ng Ä‘ang rÆ¡i xuống.
Anh ta Ä‘ang là m gì váºy?
Một thứ còn là m cô kinh ngạc hơn là chiếc bình thủy tinh đặt trên bà n cạnh bếp, trong bình là một con thằn lằn ngũ sắc loang lổ đang ngỠngoạy!
Ngưá»i đó bá»—ng cảm thấy ánh mắt cá»§a Tư Dao, quay đầu lại, cái nhìn lạnh băng, Tư Dao dưá»ng như bị ánh mắt lạnh lẽo đó soi thấu đến mức rùng mình, không kịp nghÄ© nhiá»u cô quay ngưá»i chạy ra khá»i quán cháo.
Tiếng bước chân chạy thình thịch phÃa sau lưng cô. Anh ta lạnh lùng há»i: "Nói tháºt Ä‘i, có phải cô đã từng và o sÆ¡n động đó không?"
Tư Dao biết bây giá» không phải lúc giải thÃch vá»›i anh ta. Cô cảm thấy đúng là không khà trong thôn nà y có gì đó quái dị, dưá»ng như đối tượng nhằm và o chÃnh là mình hoặc là nhằm và o việc mình đã từng đến hang quan tà i. Rốt cuá»™c bá»n há» có dây mÆ¡ rá»… má gì vá»›i cái hang quan tà i kia?
Cô không biết Ä‘ang chạy Ä‘i đâu, chỉ cốt chạy thục mạng vá» phÃa trước bất kể phương hướng. Bá»—ng nhiên phÃa trước cÅ©ng vá»ng đến má»™t loạt tiếng bước chân. Má»™t tốp ngưá»i chạy tá»›i, dẫn đầu chÃnh là ngưá»i phụ nữ trung niên cô đã gặp ở ngôi nhà đầu thôn, chị ta từ xa đã la hét chỉ và o Tư Dao. Tốp ngưá»i đó chá»§ yếu là đà n ông, Ä‘iá»u khiến toà n thân Tư Dao tê dại là trong tay má»—i ngưá»i Ä‘á»u cầm má»™t loại nông cụ. Trong mắt cô, đó Ä‘á»u là hung khÃ.
Bất kể ở đây có kì dị đến đâu chăng nữa cô không nên biết quá nhiá»u má»›i phải. Lúc nà y, cảm giác sợ hãi hoà n toà n áp đảo tÃnh tò mò cá»§a cô. Cô gần như phát huy má»i khả năng để tháo chạy.
Phải đổi hướng, không thể tự chui đầu và o rỠcủa hỠđược.
Tiếng kêu và bước chân truy Ä‘uổi má»—i lúc má»™t gần, Tư Dao dần dần cảm thấy có tiếng ngưá»i quen quen. Quay đầu liếc nhìn cô nháºn ra tốp ngưá»i hồi sáng gặp ở thị trấn Hoa Tây, ngưá»i phụ nữ trung niên, tà i xế gầy nhom, những ngưá»i đà n ông đã vây lấy cô.
Cô cảm thấy mình mỗi lúc một hụt hơi, sớm muộn gì hỠcũng sẽ đuổi kịp cô.
Äá»™t nhiên, tiếng động cÆ¡ từ hướng chênh chếch truyá»n lại. Tư Dao tuyệt vá»ng, cảm thấy thoát khá»i những đôi chân còn có thể nhưng sao trụ được lại vá»›i xe động cÆ¡ ?
Má»™t chiếc xe máy nhá» chắn ngang trước mặt Tư Dao, theo phản xạ cô định rẽ ngang thì ngưá»i lái xe đội mÅ© bảo hiểm chợt gá»i: "Lên xe vá»›i tôi!". Tiếng nói nghe rất trẻ.
Tư Dao ngá»› ra trong giây lát. Sau lưng cô vá»ng đến tiếng quát tháo chá»i rá»§a nên cô không do dá»± nữa, ngồi lên yên sau xe máy. Chiếc xe gầm lên, phi như bay trên đưá»ng núi nghiêng ngả. Tư Dao cố quay đầu lại nhìn, tạ Æ¡n trá»i đất, đám ngưá»i truy Ä‘uổi dần dần xa hút tầm nhìn.
"Anh là ai, tại sao lại cứu tôi? Bá»n hỠđịnh là m gì tôi?" Trong đầu Tư Dao Ä‘ang có vô số câu há»i. Cô đến "thôn quái dị" nà y vốn để giải tá»a những mối nghi ngá» nặng trÄ©u trong lòng, thì nay lại chuốc thêm những Ä‘iá»u nghi hoặc cà ng nhiá»u hÆ¡n.
Chiếc xe lên núi, rồi lại xuống dốc, Ä‘i và o rừng, cuối cùng dừng bên má»™t khe suối . Trên đưá»ng, Tư Dao luôn lo lắng chiếc xe bé tẹo nà y sẽ long từng bá»™ pháºn ra . Xe vừa dừng cô đã nhảy ngay xuống, cảnh giác nhìn ngưá»i lái xe. Ngưá»i đó bá» mÅ© ra, quay lại nhìn Tư Dao cưá»i. Äó là má»™t chà ng trai khôi ngô, trạc 18-19 tuổi, để tóc dà i, bung ra khá»i mÅ© bảo hiểm, xõa xuống vai.
"Tim tôi rất yếu nên không muốn nhìn chị phải chết". Anh ta ngồi xổm xuống vốc nước suối uống mấy ngụm, rồi vã nước lên mặt.
"Sao lại thế?"
"Chị từng đến hang quan tà i, đúng không? Má»™t nhóm mấy ngưá»i các chị đã gặp ông già mặc áo mưa, ông già răn Ä‘e má»i ngưá»i sẽ "Äau thương đến chết" nhưng má»i ngưá»i vẫn bất chấp đúng không". Vẻ mặt anh ta khi nói Ä‘iá»u nà y có vẻ bình thản nhưng hÆ¡i có chút khoái trá.
"Sao cáºu biết? Nà y, cáºu là ai?"
"Tôi là Trần Kỳ Lân, cÅ©ng là ngưá»i thôn nà y, vừa tốt nghiệp phổ thông trung há»c, có tiếng là má»™t đứa con hư, má»™t há»—n thế ma vương, má»™t tiểu yêu râu xanh cá»§a thôn...mặc dù từ nhỠđến giá» tôi chỉ có má»™t bạn gái.. "
"Tôi đã gặp cô bé ở đầu thôn, có phải bạn gái cáºu không?"
"Chị tháºt thông minh! Mẹ cô ấy Ä‘i táºp hợp má»i ngưá»i để bắt chị, còn cô ấy lại đến tìm tôi, bảo tôi cứu chị. Những Ä‘iá»u tôi nói, vừa là do tôi Ä‘oán, vừa là do chị tá»± nói ra, có thứ là do chị Thuyên nói"
"Viên Thuyên? Cô ấy cũng từng đến đây sao?"
"CÅ©ng suýt thì mất mạng! Tại chị ấy cứ há»i khắp nÆ¡i, khiến ngưá»i trong thôn Ä‘á»u biết chuyện. CÅ©ng không thể trách chị ấy, vì các chị đã gặp ông ta, ông ta đã răn Ä‘e mà không ai thèm nghe, cứ và o hang để xem!"
"Ông ta là ai? Äúng là ngưá»i trong thôn à ? Là m thế nà o để có thể tìm được ông ta? Rốt cuá»™c xảy ra chuyện gì; những ngưá»i và o hang như chúng tôi sẽ phải chết tháºt sao?"
"Tôi không biết, không biết, không biết. Vẫn là không biết"
"Cáºu đùa tôi à ?" Tư Dao không tin chà ng trai nà y hoà n toà n không hiểu biết tý gì, cÅ©ng không cho rằng anh ta cố ý giấu mình. "Cáºu đã không chịu nói, tại sao còn giúp tôi?"
"Tôi nhắc lại, vì tim tôi rất yếu má»m mà ! Chị Viên Thuyên hồi đó há»i tôi, tôi cÅ©ng chỉ trả lá»i có thế. Quanh tôi có rất nhiá»u chuyện kỳ quái, tôi Ä‘á»u không có lá»i giải. Tôi sống ở đây mưá»i tám năm, há»i đứt cả lưỡi rồi, ngay bố mẹ cÅ©ng chẳng thèm ngó đến tôi, tôi vẫn cứ mù tịt vá» má»i chuyện".
"Chẳng hạn là chuyện gì...?"
"Chẳng hạn như, tuyệt đối không được đến hang quan tà i cách thôn đó rất xa, tại sao? Không có lá»i giải thÃch. Tại sao thôn nà y lại không có tên? Không lá»i giải thÃch. Ngưá»i trong thôn toà n có vẻ bà hiểm, há» Ä‘ang là m gì? Không có lá»i giải thÃch. Những thôn xung quanh Ä‘á»u có lịch sá» và i trăm năm, tháºm chà và i ngà n năm, tá»™c phả chất cao như núi, tại sao lịch sá» cá»§a thôn nà y là má»™t mảng trống không? Không có lá»i giải đáp. Tôi tháºm chà còn nghi ngá» rằng ngưá»i trong thôn nà y Ä‘á»u là háºu duệ cá»§a ngưá»i ngoà i hà nh tinh. ÄÆ°Æ¡ng nhiên tôi biết mình chẳng có chút năng lá»±c đặc biệt gì để phô trương, dù coi là háºu duệ cá»§a ngưá»i ngoà i hà nh tinh thì cÅ©ng rất ngán.."
"Quả là rất kỳ quặc, xem ra cả tôi và cáºu Ä‘á»u là ngưá»i rất tò mò. Ngưá»i khác Ä‘á»u có thể chấp nháºn thá»±c tế Ä‘ang có, còn cáºu lại muốn tìm ra sá»± tháºt"
"Tôi không biết nhiá»u lý lẽ cao xa. Nhưng thứ mà tôi không thể chấp nháºn là , bá»n há», tất cả má»i ngưá»i trong thôn, Ä‘á»u bóp nghẹt ý nghÄ© – Ä‘i ra ngoà i kiếm sống cá»§a tôi"
"Tại sao lại như váºy? Lẽ nà o cÅ©ng không có lá»i giải thÃch à ?"
"Có lá»i giải thÃch, nhưng không sao hiểu nổi, còn ngán hÆ¡n cả không giải thÃch".
"Cáºu cứ nói xem nà o?"
"Äau thương đến chết"
Tư Dao đột nhiên lùi lại mấy bước: "Cáºu nói gì?"
"Äau thương đến chết". Chị không nghe nhầm đâu, tất cả các vị bô lão Ä‘á»u nói: bên ngoà i núi rất tốt, nhưng là má»™t thế giá»›i khác, má»™t thế giá»›i khiến ngưá»i ta Ä‘au thương đến chết. Nói cho cùng, dù bá»n há» Ä‘á»u nói tôi là má»™t kẻ bá» Ä‘i, nhưng vẫn thương yêu tôi, không muốn tôi bị thiệt thòi". Khóe miệng Kỳ Lân hiện ra má»™t nét cưá»i cay đắng.
Tư Dao thẫn thá»: các vị bô lão đó nói dưá»ng như không phải không có lý. Cái thôn nhá» yên tÄ©nh nà y dù rất cổ quái nhưng chắc chắn có má»™t cuá»™c sống đơn thuần, không có những chuyện rối rắm kỳ dị như trong thà nh phố. Những gì mình trải nghiệm trong và i tháng qua chẳng phải là minh chứng rất rõ hay sao?
"Váºy cáºu nói xem, ngưá»i trong thôn bà hiểm như thế nà o?"
"Không thể nói vá»›i chị được". Kỳ Lân nói chắc như Ä‘inh đóng cá»™t. "Dù má»i ngưá»i trong thôn Ä‘á»u bảo tôi là kẻ tệ hại, nhưng tôi không thể nói ra những chuyện trong thôn, đây là vấn đỠnguyên tắc, rất khó cho tôi. Bạn cá»§a chị là Viên Thuyên muốn cho tôi má»™t lô các đồ rất tốt, tôi thèm dá» dãi, nhưng rồi vẫn giữ được miệng".
"Không ngá» Viên Thuyên mà cÅ©ng có lúc bÃ. Thế thì cô ấy phải vá» tay không ư?" Dù sao Tư Dao cÅ©ng không tin Viên Thuyên lại Ä‘i má»™t chuyến công cốc.
"ÄÆ°Æ¡ng nhiên là không. Äầu tiên là , chị ấy xác định được ông già mặc áo mưa không ở trong bất cứ thôn nà o thuá»™c vùng nà y. Trước khi đến đây chị ấy đã Ä‘i má»™t lượt những thôn lân cáºn, đây là điểm cuối cùng".
"Tôi đã sá»›m ngá» ngợ, câu nói cá»§a ông ta "Xa quê từ nhá», đến già má»›i trở vá»" chỉ là má»™t câu dối trá"
"Kể cÅ©ng khó nói. Còn đây là thu hoạch thứ hai cá»§a chị ấy: mà chị ấy đã kiểm chứng được. "Äau thương đến chết" là chuyện có tháºt. Các bô lão trong thôn cÅ©ng nói như váºy, gần như chứng minh rằng Ãt ra ông già mặc áo mưa kia cÅ©ng có quan hệ xa xôi vá»›i thôn nà y. Thu hoạch thứ ba, tại sao những ngưá»i trong thôn lại tá» ra hung vá»›i các chị như váºy, vì há» nghÄ© rằng có thể các chị sẽ mang lại tai há»a cho há»... Chi tiết nà y ngoà i việc chứng minh ông già mặc áo mưa, hoặc là hang quan tà i chắc chắn có liên quan đến thôn chúng tôi ra, thì còn ám chỉ tuyệt đối chuyện nà y sẽ không mang lại Ä‘iá»u gì tá» tế tốt đẹp, chỉ phản tác dụng mà thôi. Chá»— nà y tôi có thể giúp chị là m rõ, từ trước đến giá» trong thôn chúng tôi chưa từng thấy ông ta"
"Cho nên Viên Thuyên má»›i cà ng Ä‘eo bám các vị bô lão trong thôn, cho đến khi bá»n há» nói ra sá»± tháºt"
"Ngay tôi còn không nói, mà chị lại mong các vị bô lão trong thôn nói à ?"
Tư Dao cà ng thấy khó hiểu: "Không đúng! Ông già mặc áo mưa có liên quan vá»›ithôn cáºu, nhưng cáºu lại chưa từng thấy ông ta xuất hiện trong thôn. Nếu ông ta quả là ngưá»i bà y ra má»i chuyện, thì chỉ có khả năng ông ta liên quan đến quá khứ cá»§a thôn, mà phần lá»›n là không trá»±c tiếp dÃnh dáng đến thôn cá»§a cáºu hiện nay"
"Äồng thá»i, những ngưá»i bị hại bởi lá»i nguyá»n cá»§a hang quan tà i, Ä‘á»u bị lôi kéo đến đó vì má»™t bức thư Ä‘iện tá». Nếu ông ta chÃnh là ngưá»i gá»i thư, lại có dụng ý riêng lá»±a chá»n há»™i du lịch đại há»c Giang Kinh để má»i chà o, thì việc nà y chứng tá» có thể ông ta cÅ©ng liên quan đến đại há»c Giang Kinh hoặc là , ông ta sống ở Giang Kinh. Ông ta gá»i Ä‘i lá»i má»i, sau đó quay vá» Tân Thưá»ng Cốc, để chá» con mồi"
"Rất thú vị, Viên Thuyên và chị nói gần như y hệt!"
"Tuy váºy, tôi cà ng không biết nên là m thế nà o... Dưá»ng như tất cả má»i ngả Ä‘á»u tắc. Thôn quái dị cá»§a các cáºu là má»™t bức tưá»ng dà i đầy gai nhá»n, Giang Kinh thì là má»™t đại dương mênh mông không bá» bến. Äi đâu để tìm ông già đó? Tức Æ¡i là tức!"
"Lúc đó xem ra Viên Thuyên còn tức hÆ¡n cả chị!" Kỳ Lân đúng là má»™t gã xấu nết, cáºu ta tá» vẻ khoái trá trước khó khăn cá»§a ngưỠkhác.
Äá»™t nhiên vá»ng đến má»™t tiếng chim kêu thê lương, ngưá»i Tư Dao bá»—ng run lên: "Äây là tiếng chim gì váºy?"
"Không phải tiếng chim mà là tiếng còi tre! Äây là cách liên lạc riêng giữa vợ chồng tôi, cô ấy Ä‘ang cảnh báo, ngưá»i trong thôn đã tìm đến, không lâu nữa sẽ tá»›i. Chiếc xe nhá» nhẹ nà y cá»§a tôi không Ä‘i nổi đưá»ng núi trước mặt, muốn giúp mà không giúp được. Chị Ä‘i theo khe nước nà y, nếu không chạy cho nhanh, thì chưa chắc chị còn sống sót mà ra khá»i núi nà y đâu". Kỳ Lân nói không rõ là đùa hay tháºt.
"ÄÆ°á»£c, tôi sẽ Ä‘i ngay, nhưng cáºu mau nghÄ© xem, còn gì chưa nói thì cho tôi biết Ä‘i, bây giá» vẫn còn kịp"
Kỳ Lân nghÄ© ngợi, rồi nói: "Quả là không còn gì nữa, chị Ä‘i Ä‘i, cho tôi gá»i lá»i há»i thăm chị Viên Thuyên"
"Cô ấy chết rồi". Tư Dao nói hơi nghèn nghẹn, cô thấy trong mắt Kỳ Lân lóe lên một tia sợ hãi.
Má»™t chà ng trai dám coi trá»i bằng vung thế mà vẫn có lúc thấy sợ hãi. Tư Dao chà o tạm biệt, rồi quay ngưá»i Ä‘i vá» hướng tây.
"Chị chỠđã". Kỳ Lân đột nhiên sải bước Ä‘uổi theo Tư Dao, rút từ trong bụng ra má»™t quyển vở nhá» nhà u nhÄ©, dúi và o tay cô, nói nhá»: "Chẳng biết thứ nà y có tác dụng gì không, nhưng Ãt ra cÅ©ng liên quan đến thôn cá»§a chúng tôi".
|
 |
|
| |