Mưá»i Phương Pháp Tu hà nh-Hòa Thượng Tuyên Hóa
Äây là mưá»i phương-pháp dạy trong kinh Hoa-Nghiêm, nÆ¡i phần Trị-Äịa-Trụ ở phẩm Tháºp Trụ. Tháºt sá»± ra phương-pháp nà y không hạn cuá»™c nÆ¡i chư Tăng Ni, mà dà nh cho má»i ngưá»i tu Bồ-Tát Hạnh, tại gia và xuất gia. Song nói rằng dà nh cho chư Tăng Ni là bởi chư Tăng Ni có Ä‘iá»u kiện, nhân duyên thù thắng để thá»±c hiện phương-pháp nà y. Äồng thá»i, sinh-hoạt cá»§a tăng chúng là sinh-hoạt hướng vá» sá»± giác-ngá»™, phù-hợp hoà n-toà n vá»›i mưá»i phương-pháp cá»§a kinh nêu ra. Phương-pháp ấy như sau:
1. Tụng táºp Ä‘a văn
Tức là há»c há»i sâu rá»™ng Pháºt-Pháp. Há»c để biết rõ Pháºt-lý, chân lý. Há»c để tà i bồi đức-hạnh. Do đó đối tượng cá»§a việc há»c là chân lý, đưa tá»›i sá»± giải-thoát phiá»n-não, phá tan sá»± mê hoặc cá»§a bản ngã.
2. Hư nhà n tịch tịnh
Äây là thái-độ tá»± tại vá»›i Ä‘á»i. Nếu "Ä‘a văn" có nghÄ©a là chất chứa những tri-kiến, chuyện thị-phi cá»§a thế-gian, thì mình chắc chắn chiêu-cảm lấy đủ chuyện thị-phi, phiá»n-não ở Ä‘á»i; do đó mình sẽ kẹt trong vòng luẩn quẩn cá»§a "việc Ä‘á»i". Nếu "Ä‘a văn" có nghÄ©a là huân-táºp chân lý trong kinh-Ä‘iển, tiêu-hóa (internalize) đạo lý giải-thoát, thì mình sẽ trở nên tá»± tại. Bởi thế, hư nhà n tịch-tịnh là thái-độ vứt bá» chuyện Ä‘á»i, chuyện hÆ¡n thua, tranh chấp, chuyện lợi lá»™c cho mình. Má»i thứ tÃnh toán cho mình Ä‘á»u không phải là nhà n, là tịch.
3. Cáºn thiện tri thức
NghÄ©a là gần gÅ©i những báºc thầy có kiến-địa, giác-ngá»™ hay giải-thoát. Hoặc gần gÅ©i những báºc thầy có trÃ-huệ và đạo-đức để dắt dẫn mình tu hà nh. Báºc thiện-tri-thức phải là báºc Ä‘i trước mình nhiá»u bước trên đưá»ng tu, do đó có thể khiến mình phát bồ-đỠtâm, dạy mình trương dưỡng và thà nh-thục bồ-đỠtâm; cứu giúp lúc mình gặp bế-tắc; chỉ bảo lúc mình còn đầy khuyết Ä‘iểm. Do gần gÅ©i thiện-tri-thức mình má»›i thà nh-tá»±u được Ä‘a văn, tức là nghe nhiá»u những lá»i chỉ dạy cá»§a báºc thầy.
4. Pháp ngôn hòa duyệt
NghÄ©a là nói năng ôn-hoà vui-vẻ. Lá»i nói chỉ có thể ôn-hoà , duyệt-lạc khi mà tâm mình tháºt sá»± ôn-hoà . Do đó mình phải táºp thái-độ không tranh: không tranh-chấp vá»›i ai; bất kỳ việc gì, hãy sẵn sà ng nháºn lá»—i, chịu thua. Không đấu lý, không tá»± bà o chữa. Khi tâm mình không thấy ai là kẻ thù, không có thà nh-kiến vá» ai cả, cÅ©ng không cho rằng mình hay mình giá»i, cách mình là m việc là độc nhất đúng đắn thì mình rất dá»… tá»± tại, ôn-hoà .
Nếu chú ý kỹ mình sẽ thấy có những lúc nhất định nà o đó, mình hay thÃch lên giá»ng, cá»c cằn. Những lúc ấy, trÃ-huệ hay tâm mình không còn khống-chế là m chá»§ lá»i nói nữa, bấy giá» thói quen hư xấu khống chế cái lưỡi mình. Bởi váºy, phải táºp lắng nghe lá»i mình nói, quán-sát và chú ý từng lá»i, khiến lá»i không ngược lại vá»›i tinh-thần "Bất tranh".
5. Ngữ tất tri thá»i
Tức là nói cho đúng lúc. Cổ-nhân dạy rằng khi nói chuyện, hãy xem mặt đối phương. Nếu ngưá»i ta tá» thái-độ khó chịu, không muốn nghe, buồn-bá»±c thì chá»› nói nữa. Gặp lúc đối phương không chú ý, Ä‘ang báºn rá»™n, Ä‘ang nói, thì chá»› ngắt lá»i, chá»› nói. Biết đối phương không thÃch, không muốn nghe má»™t đỠtà i gì đó thì chá»› Ä‘em nó ra nói, bà n luáºn. Biết đối phương không có thì giỠđà m luáºn, thì chá»› giông dà i. Việc vô-Ãch, vô nghiã, việc thế-tục thì ngưá»i tu không nên nói.
Ngưá»i xuất gia nếu thÃch đà m luáºn chuyện thế-tục, chuyện tranh-chấp, lợi lá»™c riêng tư thì chỉ khiến ngưá»i tại gia khinh thưá»ng và chỉ-trÃch. Chỉ nên nói những việc khiến ngưá»i nghe phát khởi lòng tin, phát bồ-Ä‘á»-tâm, hoặc giải-trừ được bế-tắc và phiá»n-não trong Ä‘á»i sống. Nên táºp quán-sát thá»i-cÆ¡, nhân-duyên rồi hãy phát biểu.
6. Tâm vô khiếp bố
Tức là tâm không sợ hãi, bố-úy. Không sợ hãi rằng pháp quá thâm sâu, mình không thể thá» nháºn. Không bố-úy rằng pháp quá khó tu, mình không thể thá»±c-hà nh. Khi tâm có hy-vá»ng, có mong cầu thì tâm ấy lúc nà o cÅ©ng có bố-úy sợ hãi. Bởi váºy táºp luyện tâm thái không khiếp-bố là táºp luyện tÃnh không cầu. Há»… được dạy pháp nà o thì tu pháp ấy, không mong cầu quả báo, không nghÄ© tá»›i mình sẽ được lợi-Ãch gì.
7. Liễu đạt ư nghĩa
Tức là dùng trÃ-huệ tư-duy, giải đạt thâm nghiã. Äây không phải là hiểu bá» ngoà i, hay há»c thuá»™c là u. Liá»…u đạt nghiã-lý tức là thấy được sá»± thể hiện cá»§a nghiã-lý ấy trong cuá»™c sống. Và như khi nghiên-cứu Ä‘oạn: "Thế-gian vô-thưá»ng, quốc độ nguy thuý..." mình cần phải thấy sá»± vô-thưá»ng ấy, không phải chỉ qua mặt chữ, lá»i văn, mà là qua trá»±c-giác và sá»± cảm nháºn thá»±c tại cảnh vô-thưá»ng ở trần-gian.
8. Như pháp tu hà nh
Trong quá trình liá»…u đạt thâm nghiã, sẽ có những lúc mình không dùng suy nghÄ© để hiểu rõ, cÅ©ng không thể dùng cảnh-giá»›i bên ngoà i để minh chứng, những lúc ấy, đòi há»i mình phải dùng cảnh-giá»›i thiá»n-định để giải đáp. Bởi váºy ngưá»i tu cần phải "Như pháp tu hà nh" để phát triển năng-lá»±c thấu hiểu chân-lý bén nhạy hÆ¡n khả-năng cá»§a đầu óc suy tư nà y. Như pháp có nghiã là là m đúng theo sá»± chỉ dẫn, đúng vá»›i chân-lý, đúng vá»›i giá»›i-luáºt, hợp vá»›i đạo đức nhân nghiã.
Khi tu không như pháp thì tức là tu không đúng theo lá»i thiện-tri-thức chỉ dạy, hoặc giả không phù hợp vá»›i tinh thần cá»§a kinh Pháºt, hoặc là tá»± mình sáng tác ra phương-pháp cách thức hoà n-toà n không theo má»™t tiá»n-Ä‘á», hệ-thống hay quy cá»§, giá»›i-luáºt nà o cả. Có kẻ ở trong chúng nhưng tá»± mình là m ra vẻ khác biệt, láºp dị; Khi không cùng tu, không hoà -đồng vá»›i đại-chúng, mình phải quan-sát, xem mình có tu như pháp hay chăng. Há»… như pháp tu hà nh thì không bao giá» có "cái mình", "cái tôi" đặc biệt "nổi" hÆ¡n kẻ khác cả.
9. Viễn ly ngu mê
Gốc ngu mê là ở lòng dục-vá»ng, phiá»n-não, chấp-trước. Khi tu mình hãy nhá»› mục tiêu là dứt trừ những thứ ấy. Cà ng tu phải cà ng bá»›t phiá»n-não, bá»›t nóng giáºn, bá»›t cống cao, bá»›t dục-vá»ng. Do đó sẽ thêm sáng-suốt, nên Pháºt dạy phải "siêng tu giá»›i, định, huệ để dứt trừ tham, sân. si".
Phải để ý năm thứ mà dục-vá»ng thèm khát nhất:
a/ Tiá»n tà i, váºt chất, tivi, video.
b/ Sắc đẹp trai gái: cá»a sắc dục mà không thoát được thì tu pháp môn cao siêu tá»›i đâu cÅ©ng vô-Ãch, không thể giải-thoát. Kinh Lăng-Nghiêm dạy: "Dâm tâm không trừ, không thể thoát trần".
c/ Danh vá»ng, địa vị, tên tuổi: Mong được kẻ khác cung kÃnh, trá»ng vá»ng cÅ©ng là hình-thức mê-muá»™i vô cùng.
d/ Ä‚n uống: ThÃch ăn ngon, ăn sang cÅ©ng là má»™t dục vá»ng đáng sợ; bởi vì thá»±c dục chỉ là biến hoá từ sắc dục mà ra.
e/ Ngá»§ nghỉ: Hay nói đúng hÆ¡n là lòng ưa thÃch hưởng thụ, sung-sướng, là m biếng, ngồi không cho qua ngà y. Khi lòng ưa thÃch nà y biến thà nh nghiện thì cà ng nguy hại hÆ¡n nữa, và dụ như ngà y nay nhiá»u ngưá»i nghiá»n thuốc, rượu, bà i bạc, chÆ¡i computer hay xem phim bá»™, v.v.. Năm thứ trên Ä‘á»u cần phải lánh xa.
Nói vỠduyên của sự ngu mê thì có lẽ nên nói thêm vỠnhững thứ khiến mình nẩy sinh tà -kiến:
Tivi, video vá»›i những chương-trình đầy dẫy bạo lá»±c, dâm-dục, ô-nhiá»…m. Bạn xấu hay kẻ thiếu tri-kiến vá» chân-lý; Nếu ngưá»i bạn có quá nhiá»u thói hư táºt xấu thì khó thể giúp đỡ, gây ảnh hưởng tốt cho mình, mà mình nếu không đủ trà huệ và phương tiện, cÅ©ng không giúp đỡ gì y được.
10. An trụ bất động
Tâm chỉ bất động khi nà o tâm an-trụ hay thấy được sá»± tháºt, chân-lý bất biến. Bởi váºy trong má»i chuyện, má»i việc, mình phải phát-triển con mắt biết thẩm-thấu sá»± tháºt hay chân-lý, gá»i là Trạch-Pháp-Nhãn. Phải biết nhìn xuyên thá»§ng hiện-tượng hay hình-tướng để biết đặng chân-lý. Khi ấy tâm mình lúc nà o cÅ©ng an-định, dù ở bất cứ hoà n-cảnh trắc-trở, xáo-động nà o Ä‘i chăng nữa. Khi tâm không còn bị tình-dục, phiá»n-não, vá»ng tưởng quấy nhiá»…u, thì lúc ấy tâm má»›i tháºt sá»± an-trụ bất động. Mưá»i phương-pháp trên, Ä‘a số Ä‘á»u dùng trÃ-huệ để dẫn dắt, từ đó khởi thêm lòng đại bi thì má»›i tá»›i được chá»— viên mãn. Song những phương-pháp trên, có thể nói, vô cùng thá»±c tiá»…n cho những ai sống trong tùng lâm: cứ tu táºp theo chúng thì đưá»ng đạo ắt phải tiến-bá»™.
Tà i sản của hldta76