07-07-2008, 07:28 AM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 16 giá»
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
NGUYỄN VĂN HUYỀN dịch
HỒ NHƯ THẦN
(Tiểu Mai)
Vương Má»™ng Trinh, con nhà thế gia ở Má»™ng Am, Ä‘i chÆ¡i Triết Giang, tình cá» gặp má»™t bà lão ngồi khóc ở giữa đưá»ng. Vương há»i căn do bà lão cho cho biết chồng bà ta chỉ để lại má»™t con trai, nay nó phạm tá»™i tá» hình, không biết nhá» ai cứu được.
Vương tÃnh khẳng khái. Vương há»i rõ há» tên rồi xuất tiá»n túi, tìm cách xoay sở gỡ tá»™i cho. Chà ng trai kia được tha, nghe tin Vương đã cứu mình, ngỡ ngà ng không hiểu duyên cá»› ra sao, vá»™i tìm đến nhà trá» khóc lóc mà lạy tạ. Vương an á»§i:
- Chẳng có duyên cớ gì đặc biệt. Ta chỉ vì thương mẹ già anh đó thôi.
Chà ng kia kinh ngạc, nói mẹ mình đã chết từ lâu. Vương cũng lấy là m lạ.
Tối đến, bà lão đến tạ Æ¡n. Vương trách bà nói dối. Bà ta bà y tá»:
- Xin cho thưa thá»±c: tôi chÃnh là con hồ già ở Äông SÆ¡n. Hai mươi năm vá» trước, có đêm tôi đã ân ái cùng cha hắn. Bởi váºy nay tôi không thể đà nh lòng thấy hắn chết là m con ma tá»™i lá»—i đói khổ.
Nghe mà rợn tóc gáy, nhưng Vương vẫn đáp lá»…, định há»i thăm cho rõ chuyện thì bà lão đã biến mất.
Vợ Vương là ngưá»i hiá»n háºu, ăn chay niệm Pháºt không uống rượu. Nhà có thá» tượng Quan Âm, lúc nà o cÅ©ng được lau chùi sạch sẽ, đèn hương cúng bái hà ng ngà y để cầu tá»± vì chị ta chưa có con trai.
Thần, Pháºt cÅ©ng linh, thưá»ng báo má»™ng dạy Ä‘iá»u thiện trách Ä‘iá»u ác, vì thế má»i việc trong nhà dưá»ng như Ä‘á»u so thần linh chỉ dẫn. Sau khi bệnh nặng, vợ Vương sai dá»i giưá»ng kê và o má»™t góc gian thá», còn cá»a thì cứ đóng im ỉm suốt ngà y đêm, dưá»ng như có Ä‘iá»u gì ẩn dấu. Vương nghi hoặc nhưng lại nghÄ© vợ bệnh hoạn mê mẩn, không nỡ trái ý. Nằm liệt hai năm, vợ Vương rất sợ tiếng ồn, thưá»ng sai che chá»— nằm kÃn mÃt, không cho ai và o. Song lắng nghe kỹ hình như chị ta vẫn chuyện trò to nhá» cùng ai trong đó. Äến khi mở cá»a ra thì chẳng có ai.
Trong suốt thá»i gian nằm bệnh chị ta không há» tá» ra lo buồn, duy chỉ ngà y ngaỳ sốt sắng giục giã chồng tìm nÆ¡i gá nghÄ©a cho đứa con gái mưá»i bốn tuổi. Gả được con gái xong, chị ta má»i chồng lại đầu giưá»ng, cầm tay trăn trối:
-Bây giỠđã đến lúc vÄ©nh biệt. Khi tôi má»›i ốm, được Bồ Tát báo má»™ng rằng váºn tôi sắp hết nay mai. Tôi còn có Ä‘iá»u chưa an tâm là con gái chưa thà nh gia thất cho nên ngà i cho tôi chút thuốc kéo dà i hÆ¡i tà n đợi con gái vá» nhà chồng. Năm ngoái đức Bồ Tát từ Nam Hải vể, có để thị nữ Tiểu Mai hầu hạ tôi trong những ngà y thoi thóp. Nay tôi chết Ä‘i, Tiểu Mai pháºn má»ng không biết vỠđâu. Tôi rất thương thằng Bảo Nhi, chỉ sợ sau nà y chà ng lấy phải vợ kế hay ghen thì mẹ con nó mất nÆ¡i nương tá»±a. Vì váºy, Tiểu Mai nhan sắc tươi đẹp, tÃnh nết hiá»n hòa, mình nên lấy là m vợ kế cho vẹn cả má»i bá».
Bảo Nhi là đứa con trai do ngưá»i thiếp cá»§a Vương sinh ra. Vương nghe vợ dặn dò thế, cho là nói vẩn vÆ¡ má»›i nhá»§ lại rằng:
- Mình vẫn thá» kÃnh Thần Pháºt, nay nói ra những Ä‘iá»u lạ lùng như thế, e sà m sỡ gì chăng?
Vợ nói tiếp:
- Tiểu Mai đã quên mình phục dịch tôi hÆ¡n má»™t năm nay rồi. Tôi cạn lá»i cầu cạnh nên Tiểu Mai đã nháºn lá»i.
Há»i Mai đâu, vợ há»i lại:
- Không có trong buồng ư?
Vương vừa định há»i nữa thì vợ Vương đã nhắm mắt tắt thở. Äêm ấy Vương ngồi má»™t mình bên mà n coi thi hà i vợ, thoáng nghe trong buồng có tiếng nức nở. Tưởng là ma sợ quá, vá»™i gá»i ngưá»i mở khóa cá»a buồng ra xem. Hóa ra đó là má»™t cô gái tuyệt trần, tuổi chừng đôi tám, mặc áo sô ngồi trong đó. Má»i ngưá»i thấy váºy cho là thần, ai nấy Ä‘á»u cúi lạy. Cô gái lau nước mắt, đỡ má»i ngưá»i dáºy. Vương chăm chăm nhìn, nà ng cúi đầu e thẹn. Vương bảo nà ng:
- Nếu lá»i trối trăn cá»§a vợ tôi đã khuất không phải là mê sảng thì xin má»i nà ng lên nhả trên cho con trẻ, đầy tá»› trong nhà được là m lá»… lạy chà o. Nếu không kẻ hèn má»n nà y đâu dám mÆ¡ tưởng hồ đồ mà đà nh chịu đác tá»™i vá»›i vong linh ngưá»i quá cố.
Nà ng đỠmặt ra khá»i buồng, lên nhà trên thẳng hướng Bắc. Vương sai ngưá»i hầu đặt lá»… hướng vá» Nam rồi đứng ra là m lá»…. Nà ng đáp lá»…. Rồi thứ tá»± tùy theo ngôi thứ trong nhà , má»i ngưá»i ra vái lạy. Nà ng nghiêm trang ngồi nháºn lá»…, đến lượt ngưá»i thiếp, nà ng đứng dáºy đỡ.
Từ khi vợ Vương ốm liệt, kẻ ăn ngưá»i ở trong nhà sinh thói ăn cắp, biếng lưá»i, cho nên gia cảnh có phần sút kém. Khi há» là m lá»… xong rồi, đứng nghiêm chỉnh đợi lệnh, nà ng truyá»n bảo:
- Ta vì cảm lòng thà nh cá»§a phu nhân cho nên buá»™c phải ở lại trần gian để nháºn lấy việc lá»›n mà phu nhân đã á»§y. Bá»n các ngươi ai nấy Ä‘á»u phà i tẩy rá»a tâm địa vì chỉ mà gắng gá»i, thì những lá»—i trước nay không há»i đến nữa. Không thế, chá»› tưởng rằng nhà nà y không có ngưá»i.
Ngước nhìn thấy nà ng ngồi uy nghi như pho tượng Quan Âm lại dưá»ng như có má»™t là n gió thổi qua, cả bá»n nghe gịá»ng nói mà run sợ, bất giác Ä‘á»u dạ ran má»™t loạt. Nà ng cắt đặt việc tang lá»… đâu và o đấy.
Từ đó, lá»›n bé trong nhà không ai dám tắt mắt, trá»… nải. Suốt ngà y nà ng để mắt lo toan xếp đặt sai khiến má»i việc. Má»—i khi Vương cần việc gì, nà ng Ä‘á»u lÄ©nh ý là m trá»n. Tuy rằng đêm hôm gần gụi Vương nhưng nà ng tuyệt không má»™t lá»i tình tá»± nà o cả.
Tang lá»… xong. Vương muốn nhắc lại lá»i vợ dặn song không dám nói thẳng, phải nhá» ngưá»i thiếp ngỠý. Nà ng nói:
- Tôi đã nháºn lá»i phu nhân căn dặn cặn kẽ. Song việc hôn phối là trá»ng, không thể cẩu thả sÆ¡ sà i. Hoà ng tiên sinh là báºc bác tôn quý, vừa cao tuổi vừa đức lá»›n, xin má»i cho được ngưá»i đứng ra là m chá»§ hôn thì tôi hết sức tuân theo.
Bấy giỠông Hoà ng là m Thái bá»™c đã vá» hưu sống ở Nghi Thá»§y là báºc bằng vai vá»›i cha Vương, vẫn thưá»ng Ä‘i lại thân thiết. Vương thân đến thăm, kể rõ sá»± tình, cầu ông giúp đỡ, Hoà ng tiên sinh lấy là m lạ, bèn Ä‘i cùng Vương. Nà ng nghe thấy tiếng vá»™i ra lạy chà o. Tiên sinh vừa trông thấy kinh ngạc, cho là tiên không nháºn lạy.
Nà ng trang Ä‘iểm chỉnh tỠđể là m lá»… cưới. Việc xong Hoà ng tiên sinh ra vá», nà ng đưa tặng gối thêu, già y ấm, đối xá» tá» tế như cha. Từ đó sá»± Ä‘i lại giữa hai nhà lại cà ng thân.
Sau lá»… hợp cẩn, Vương vẫn coi nà ng là thần nữ cho nên trong sá»± yêu thương vẫn có phần cung kÃnh. Thỉnh thoảng Vương dò há»i cách sống cá»§a Bồ Tát, Mai cưá»i mà rằng:
- Anh mà không hiểu đến thế kia ư? Là m gì có Thần Pháºt Ä‘Ãch thá»±c nà o mà hạ mình lấy ngưá»i trầ thế bao giá».
Vương lại căn vặn nà ng từ đâu đến? Mai vẫn cưá»i đùa:
Anh là m gì phải chất vấn kỹ cà ng đến thế? Äã cho em là thần thì cứ việc sá»›m tối cung cúc chiá»u chuá»™ng, tá»± nhiên em không bắt tá»™i nữa.
Äối vá»›i kẻ dưới nà ng thưá»ng khoan dung song tuyệt đối không nhá»n. Con hầu đầy tá»› đùa cợt chá»›t nhả vá»›i nhau, thấy bóng nà ng là im bặt. Mai cưá»i nhá»§ rằng:
-Bá»n bay cho ta là thần ư? Äâu phải. Ta chÃnh là em phu nhân, nhưng Ãt khi Ä‘i lại nên bay không biết. Chị ta ốm, nhá»› em nên nhá» mụ Vương ở thôn nam gá»i đến. Nhưng sợ rằng ngà y đêm gần gÅ©i anh rể là điá»u không tiện cho nên mói nói thác là thần, phải ngồi kÃn trong phòng chứ đâu phải thá»±c là thần.
Bá»n há» không tin hẳn như thế, song hà ng ngà y hầu hạ ở bên thấy nà ng chẳng khác ngưá»i thưá»ng cho nên những Ä‘iá»u dị nghị má»›i hết dần. Tuy nhiên đối vá»›i những kẻ ngu độn. Vương vẫn phải đánh mắng mà há» vẫn không sá»a được, nay nà ng chỉ nói má»™t lá»i là há» răm rắp nghe theo. Há» thưá»ng ca tụng, thá»±c ra thì không có gì sợ hãi nhưng cứ trông thấy mặt nà ng là lòng thấy êm dịu, không nỡ là m Ä‘iá»u trái ý.
Từ đó, má»i sá»± trong nhà đá»u tốt đẹp lên, chỉ má»›i và i năm ruá»™ng liá»n bá», kho đầy dãy. Và i năm sau, ngưá»i thiếp sinh con gái, nà ng cÅ©ng đẻ con trai. Äứa con trai lúc má»›i đẻ đã có má»™t nốt đỠtrên cánh tay, vì thế má»›i đặt là Tiểu Hồng.
Con đầy tháng tuổi, nà ng bà n vá»›i chồng sá»a tiệc lá»›n má»i Hoà ng tiên sinh. Tiên sinh cho quà mừng rất háºu nhưng từ chối không đến vì đã tám mươi tuổi, già yếu không Ä‘i xe được. Nà ng lại sai hai lão bá»™c đến khấn khoản má»i Ä‘i cho bằng được, Hoà ng công má»›i đến. Nà ng ẳm con ra vạch tay trái cho ông xem để nói cái ý đặt tên con. Lại há»i xem đó là điá»m tốt hay Ä‘iá»m xấu. Tiên sinh cưá»i nhá»§ rằng:
- Vết đỠlà điá»m tốt. Có thể thêm má»™t chữ và o tên gá»i là Hỉ Hồng.
Nà ng rất vui mừng, sai sá»a đại lá»…, nhã nhạc vang lừng, há» hà ng thân quý đến đông như chợ. Hoà ng công lưu lại ba ngà y má»›i vá».
Sau đó, bá»—ng có má»™t chiếc xe ngá»±a xịch đến ngoà i cổng đón nà ng vá» chÆ¡i nhà . Ai nấy Ä‘á»u lấy là m lạ, xôn xao bà n tán vì đã hÆ¡n mưá»i năm nà ng vỠđây, tuyệt nhiên không thấy có há» hà ng thân thÃch nà o lui tá»›i. Song nà ng không để ý, chỉ sá»a soạn hà nh trang, ẵm con và o lòng bảo Vương theo tiá»…n. Äi trước chừng ba chục dặm đến chá»— không có bóng ngưá»i nà o, nà ng dừng xe bảo Vương xuống ngá»±a, đứng và o bên đưá»ng, buì ngùi bảo chồng:
- Chà ng Æ¡i! Sum há»p sao mà ngắn ngá»§i, chia ly má»›i tháºt lâu dà i. Chà ng có Ä‘au lòng vì ná»—i cách biệt không?
Vương hoảng hốt há»i có Ä‘iá»u gì, nà ng há»i lại:
- Chà ng có biết em là ngưá»i thế nà o chăng?
Äáp: không biết. Nà ng lại há»i:
- Ở Giang Nam chà ng cứu má»™t ngưá»i bị tá»™i chết. Việc ấy có không?
Äáp:có. Lúc ấy nà ng má»›i bà y tá»:
- Bà lão khóc bên đưá»ng chÃnh là mẹ em. Vì cảm cái nghÄ©a ấy muốn tìm cách Ä‘á»n đáp, cho nên nhân dịp phu nhân ham thá» Pháºt mà em phải giả là m thần, cốt để Ä‘em em mà đá»n cho chà ng đó thôi. Nay may sinh được đứa con nà y, ước mong thế là toại. Em xem chà ng váºn xấu đã tá»›i. Thằng nà y nếu để ở vá»›i anh sợ không nuôi được. Vì thế em phải mang theo để tránh tai ách cho nó. Xin anh nhá»› lấy: khi nà o trong nhà có ngưá»i chết vì dịch tả, cứ gà gáy lần thứ nhất anh đến rặng liá»…u bá» sông Tây Hà , thấy ngưá»i nà o cầm đèn hoa quỳ cứ bên đưá»ng cầu khấn thì có thể thoát nạn.
Vương xin ghi lòng tạc dạ. Lại há»i ngà y nà o trở lại, nà ng đáp:
- Không thể nà o biết trước được, song cẩn tháºn nhá»› kỹ lá»i em thì ngà y tái hợp cÅ©ng không ngại xa.
Phút chia ly hai vợ chồng cầm tay nhau khóc ròng. Nà ng lên xe, vụt Ä‘i như gió. Vương nhìn theo hút bóng, lâu lâu má»›i lá»§i thá»§i quay vá».
Sau đó dăm bảy năm Tiểu Mai vẫn bằng bặt tin tức. Rồi bá»—ng bệnh dịch trà n lan khắp nÆ¡i, ngưá»i chết như ngã rạ. Má»™t con ở trong nhà bi bệnh ba ngà y rồi chết. Vương vẫn nhá»› lá»i Tiểu Mai dặn dò, song hôm ấy có khách uống rượu say quá, quay ra ngá»§ mất. Tỉnh dáºy nghe tiếng gà gáy Vương vá»™i và ng choà ng dáºy ra bá» liá»…u trên đê, quả nhiên thấy có ánh đèn le lói song đã Ä‘i xa rồi. Chà ng vá»™i vã Ä‘uổi theo, đã tá»›i gần trăm bước, nhưng từ đấy cà ng Ä‘uổi theo ánh đèn cà ng xa cho đến khi mất hút. Vương buồn bá»±c quay vỠđược và i ngà y cÅ©ng bị lây bệnh chết.
Há» hà ng nhà Vương có nhiá»u kẻ vô lại, được thể nhà Vương con côi vợ góa, chúng hè nhau công nhiên tranh già nh phá phách bòn rút tà i sản. Chẳng bao lâu gia cảnh sa sút hẳn. Năm sau Bảo Nhi cÅ©ng chết nốt, cá»a nhà thà nh ra vô chá»§, bá»n há» hà ng lại cà ng ngang ngược chiếm Ä‘oạt. Trong nhà chuồng ngá»±a chồng trâu Ä‘á»u đã trống trÆ¡n, chúng lại còn định chia nhau nhà , Ä‘uổi ngưá»i thiếp cá»§a Vương Ä‘i. Nguá»i thiếp không chịu, chúng hè nhau kéo đến bắt lấy Ä‘em Ä‘i bán. Chị ta thương con gái còn nhá», hai mẹ con ôm nhau kêu trá»i kêu đất khóc vang dáºy, khiến cho cả là ng cÅ©ng động lòng thương.
Äang lúc nguy nan ấy, chợt thấy ngoà i cổng có tiếng xe ngá»±a xịch và o sân. Tiểu Mai dắt con trai từ trong xe Ä‘i ra. Ngưá»i đứng xem rối rÃt chạy dạt ra như vỡ chợ. Nà ng há»i có chuyện gì, ngưá»i thiếp kể lại ngá»n nghà nh. Nà ng biến sắc mặt, sai ngưá»i hầu đóng ngay cổng, khóa chặt laị. Bá»n vô lại định chống cá»± nhưng tá»± nhiên chúng thấy chân tay bá»§n rá»§n. Nà ng ra lệnh trói hết chúng má»—i tên và o má»™t cá»™t, má»—i ngà y chỉ cho và i bát cháo loãng, lại phái ngay má»™t lão bá»™c phi ngá»±a đến nhà Hoà ng tiên sinh. Rồi lúc ấy má»›i và o trong nhà khóc chồng thảm thiết. Sau đó nà ng ngáºm ngùi than thở vá»›i ngưá»i thiếp:
- Kể tháºt không may, âu số trá»i là váºy. Tháng trước giáp dịp chà ng bị nạn, đột ngá»™t mẹ tôi ốm nặng, tôi phải đến thăm gấp, tá»›i vẫn chưa há» chợp mắt. Bây giá» vỠđến nhà , chà ng đả thà nh nhiá»u thiên cổ!
Lại thấy cá»a nhả vắng bóng con hầu đầy tá»›, há»i ra Ä‘á»u bị bá»n vô lại chia nhau cướp mất, nà ng cà ng sụt sùi thương cảm. Và i ngà y sau, gia nhân nghe tin nà ng trở lại, tất thảy Ä‘á»u trốn vá». Chá»§ tá»› gặp nhau không ai không rÆ¡i nước mắt.
Bá»n vô lại bị trói đã hoà n hồn, hè nhau kêu thằng bé không phải là con Vương Má»™ Trinh. Nà ng chẳng thèm đối lá»i. Không lâu, Hoà ng tiên sinh lá»n khá»m đến. Nà ng dẫn con ra mắt ông. Ông cầm tay thằng bé, vạch tay áo lên nốt son hãy còn y nguyên. Ông chỉ cho bá»n vô lại thấy táºn mắt. Äoạn ông tra há»i cặn kẻ vá» những cá»§a đã mất, những đứa đã chiếm, biên hết và o sổ Ä‘em cáo lên quan. Quan huyện cho bắt tất cả bá»n chúng, đánh suốt má»™t lược má»—i tên bốn chục roi, ra lệnh phải bồi hoà n. Ruá»™ng đất trâu bò từ đấylại trở vá» chá»— cÅ©.
Ông Hoà ng sắp vá», nà ng dẫn con ra, khóc mà thưa:
- Con không phải là ngưá»i thế gian, Ä‘iá»u đó ông đã rõ. Nay xin Ä‘em đưa đứa con côi nà y giao lại cho ông.
Ông Hoà ng buồn rầu đáp:
- Già nà y chỉ còn sống ngà y nà o biết ngà y ấy, sao có thể cáng đáng được.
Ông Hoà ng vá» rồi, nà ng sắp đặt lại công việc đâu ra đấy giao thằng bé cho ngưá»i thiếp rồi sá»a soạn lá»… váºt ra má»™ cúng chồng.
Ná»a ngà y sau chưa thấy nà ng vá», ngưá»i nhà ra xem thấy lá»… váºt còn đấy mà nà ng đã Ä‘i đâu.
LỜI BÀN CỦA TÃC GIẢKhông để ngưá»i phải tuyệt tá»±, ngưá»i cÅ©ng không nỡ để mình không còn nối dõi. Äó là việc ngưá»i, song cÅ©ng là việc trá»i.
Con như những ông bạn hiá»n ngá»a nghêng chén chú chén anh tưởng chừng áo cừu ngá»±a đẹp có thể cùng nhau chia xẻ. Song cho đến khi nấm cá» xanh rì, vợ con sa sút thì tất cả những kẻ chung ngá»±a độ nà o Ä‘á»u lẳng lặng biến mất.
Bạn chết không nhẫn tâm quên, ân nghÄ©a còn lo báo đáp, có phải chỉ riêng ngưá»i má»›i thế đâu. Loà i hổ cÅ©ng còn biết váºy chứ không có cái thói:
Khi nà o tiá»n đủ gạo đầy
Thì em ở lại sá»a già y cho anh.
Tà i sản của XuyVuu
Chữ ký của XuyVuu [CENTER][SIZE="3"]Vợ là địch, bồ là ta
Chiến sự xảy ra,Ta vỠvới địch
Nằm trong lòng địch,Vẫn hướng vỠta
[/SIZE][/CENTER]
[CENTER][URL="http://4vn.eu/forum/showthread.php?t=4790"]Thông báo link die[/URL][/CENTER]
Viện Chủ Lạc Hương Viện
[CENTER][IMG]http://www.upanh.com/images/ydir029ew97ax0ih43sy.gif[/IMG][/CENTER]
07-07-2008, 07:28 AM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 16 giá»
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
NGUYỄN VĂN HUYỀN dịch.
TẤM GÆ¯Æ NG HIỆN HÃŒNH
(Phượng Tiên)
Lưu XÃch Thá»§y ngưá»i Bình Lạc, thuở trẻ vừa thông minh vừa đẹp trai, mưá»i lăm tuổi đã và o há»c trưá»ng huyện (theo chế độ khoa cá» thá»i ấy, và o trưá»ng há»c huyện là có trình độ tú tà i). Cha mẹ mất sá»›m, anh ta mãi mê chÆ¡i bá»i, bá» há»c. Gia cảnh cÅ©ng chẳng có gì mà tÃnh lại thÃch chải chuốt chưng diện, giưá»ng chiếu, chăn đệm nhất nhất Ä‘á»u là những cá»§a tốt đẹp, tinh xảo.
Má»™t tối, Lưu được ngưá»i ta kéo Ä‘i ăn uống, vá»™i quên tắt đèn. Rượu được và i tuần, sá»±c nhá»› ra, anh ta quay vá» nhà , chợt nghe trong buồng mình có tiếng rì rầm. Lưu nấp dòm xem, té ra má»™t chà ng trai Ä‘ang ôm cô gái Ä‘ang nằm trong giưá»ng. Căn nhà nhà vốn là phá»§ đệ cá»§a má»™t nhà quyá»n quý đã bá» phế, thưá»ng xảy ra nhiá»u quái dị. Anh ta biết đôi trai gái kia là hồ ly tinh nhưng cÅ©ng không sợ, xông và o quát lên:
- Giưá»ng ta nằm để bay đú đởn hả?
Hai bóng ngưá»i hoảng hốt vùng dáºy, ôm áo, trần như nhá»™ng chạy trốn. Trên giưá»ng còn xót lại cái quần lụa tÃa, trên dải còn Ä‘Ãnh cái bao kim, song đỠphòng bị lấy trá»™m, liá»n dấu và o trong chăn ôm khư khư lấy.
Chỉ lát sau, má»™t con hầu đầu tóc rối bá»i, len lén bước và o phòng, nằn nì xin Lưu trả lại cá»§a ấy. Lưu cưá»i, đòi phải có cái gì chuá»™c. xin chuá»™c bằng rượu: không ưng. Bằng và ng: cÅ©ng không ưng. Con hầu dưá»ng như bắt được ý quay ra. Lát sau trở lại:
- Cô cả tôi bảo: Nếu cáºu bằng lòng cho lại thì xin hiến cáºu vợ đẹp.
Lưu vá»™i há»i:
- Ai thế?
- Nhà chá»§ tôi há» Bì. Cô cả là Bát Tiên. Cái ngưá»i nằm vá»›i cô cả tôi đây là chồng cô, há» Hồ. Cô hai là Thá»§y Tiên, lấy quan nhân há» Äinh ở Phú Xuyên. Cô ba là Phượng Tiên, so vá»›i hai cô còn đẹp hÆ¡n nhiá»u, thá»±c không chê và o đâu được. Äáng lắm!
Lưu sợ nuốt lá»i, đòi phải giao ước rõ rà ng ngay. Con hầu quay vá» khá lâu, trở lại trả lá»i:
- Cô cả tôi nhắn vá»›i cáºu: việc đại sá»± tốt là nh đâu có phải vá»™i vã được. Cô tôi vừa nói vá»›i cô Ba, Ä‘ang bị cá»± lại. Xin nấn ná đợi cho ngà y má»™t ngà y hai. Nhà chúng tôi không phải là loà i chỉ cốt hứa cho xong việc mà coi nhẹ chữ tÃn đâu.
Lưu nghe váºy cÅ©ng tin liá»n trao lại cái quần tÃa. Äã qua mấy ngà y rồi mà vẫn chưa thấy hồi âm. Sẩm tối Lưu ra ngoà i trở vá», vừa đóng cá»a sổ ngồi chÆ¡i, bá»—ng hai cánh cá»a tá»± mở toang ra: hai ngưá»i, bốn tay túm bốn góc chăn, khiêng má»™t cô gái nằm thu lu ở giữa. HỠđặt tất cả lên giưá»ng nói:
- Chúng tôi đưa cô dâu tới đây!
Äoạn quay trở ra ngay.
Lưu lại gần ngó xem : má»™t cô gái nõn nà đang ngá»§ mê ngá»§ man miệng sặc mùi rượu, mặt á»ng mà u say. Còn ước gì hÆ¡n nữa, chà ng ta cầm lấy tay, rút bÃt tất, cởi giải quần và ôm lấy cô ta. Mà cô gái thì đã hÆ¡i tỉnh, hé mắt nhìn thấy Lưu chân tay như bá»§n rá»§n ra, song vẫn có vẻ háºn, lẩm bẩm:
- Cái con ** Bát Tiên, nó bán rẻ ta thế nà y!
Lưu ôm ấp vuốt ve cô gái. Cô ta ngán thịt da hở lạnh, mỉm cưá»i Ä‘á»c:
Äêm nay là đêm gì đây?
Gặp chà ng mê mải thế nà y chà ng ơi!
Lưu tiếp:
Nà ng ơi! Nà ng ơi! Nà ng ơi!
Gặp ta mát mẻ sá»± Ä‘á»i thế nao? (1)
Và o cuộc giao hoan rồi, nà ng còn ca cẩm:
- Cái con vô sỉ đã là m bẩn giưá»ng ngưá»i, lại còn Ä‘em ta đổi lấy cái quần. ÄÆ°á»£c rồi! Thế nà o cÅ©ng phải báo thù.
Từ đó tối nà o cô ta cÅ©ng đến chăn gối vá»›i Lưu, tháºt là đằm thắm. Má»™t hôm cô ta lấy trong tay áo ra má»™t cái xuyến và ng, bảo Lưu:
- Của Bát Tiên đấy!
Mấy hôm sau lại Ä‘em đến má»™t đôi già y thêu và ng, dát hạt châu cá»±c kỳ tinh xảo, nhá»§ Lưu cứ đưa ra khoe vung lên khắp bạn bè thân thÃch (như má»™t chứng cứ ngưá»i chá»§ già y đã có tư tình vá»›i mình). Những ngưá»i đến xem Ä‘á»u mang rượu là m lá»… tiếp kiến, do đó váºt lạ cứ truyá»n tụng rá»™ng mãi.
Tối đó, bá»—ng Phượng Tiên đến từ biệt. Lưu há»i lý do. Äáp:
- Bà chị vì việc mấy già y mà giáºn em cho nên có ý địch dá»n nhà đi xa để cách chia em cho tiện.
Lưu hoảng, có ý muốn trả lại già y. Cô gái can:
-Việc gì phải thế? Chị ta là m váºy hòng uy hiếp em. Trả lại là trúng mưu đồ đấy.
- Sao em không thể ở lại một mình?
- Cha mẹ em Ä‘i xa, nhà hÆ¡n mưá»i miệng ăn Ä‘á»u trông cáºy và o má»™t tay anh Hồ xoay váºt. Nếu em không Ä‘i e đầu lưỡi không xương đớm đặt trắng Ä‘en nhiá»u chuyện.
Từ đó cô ta không đến nữa. Hai năm trôi qua, ná»—i tưởng nhá»› trong Lưu ngà y cà ng da diết. Tình cá» hôm ấy trên đưá»ng Lưu gặp má»™t cô gái cưỡi ngá»±a có lão bá»™c giong cương, len sát và o ngưá»i Lưu mà đi. Cô gái láºt cái khăn lụa che mặt mà liếc nhìn Lưu, phong tư đẹp vô ngần. Lát sau má»™t anh chà ng trai trẻ Ä‘i cùng cô ta cÅ©ng vừa đến. Lưu bắt chuyện:
- Cô nà o thế? Có vẻ đẹp đấy!
Lưu còn khen nức nở hồi lâu. Chà ng trai chắp tay khiêm tốn cưá»i:
- Anh khen quá đấy! Äó là ngưá»i vợ hèn cá»§a tôi đó.
Lưu giáºt mình ngượng ngùng tạ lá»—i. Chà ng trai ôn tồn.
Không hỠgì. Song Nam Dương có ba ông Cát thì anh chiếm được “rồng†rồi (2). Cứ bo bo giữ lấy một mình thì còn đáng nói gì nữa.
Lưu đã ngá» ngợ vá» Ä‘iá»u anh chà ng ấy má»›i nói. Anh lại nói tiếp:
- Anh có nháºn ra kẻ nằm vụng ở giưá»ng anh độ nà o không?
Lúc ấy Lưu má»›i biết đó là anh chà ng há» Hồ, anh em đồn hao vá»›i mình. Thế là hai ngưá»i trò chuyện, đùa cỡt rất vui. Hồ lại há»i Lưu:
- Tôi đi thăm nhạc gia đây, chú có cùng đi được không?
Lưu được lá»i như cởi tấm lòng, theo ngay chà ng ta đến vùng Vinh SÆ¡n- trên núi trước đây có ngưá»i tỵ nạn đến ở. Cô gái xuống ngá»±a và o trong nhà . Lát sau có mấy ngưá»i ta nghiêng ngóng trông chừng, và o báo:
- Cả Lưu quan nhân cũng đến!
Khi và o chà o há»i ông bà nhạc, Lưu thấy ở đó có má»™t chà ng trẻ tuổi mặt áo bà o, Ä‘i già y cao cổ bốt lóng loáng. Ông giá»›i thiệu:
-Äây là anh rể há» Äinh ở Phú Xuyên.
Hai ngưá»i vái chà o nhau, an vị. Lát sau cá»— bà n bà y ra ngổn ngang, má»i ngưá»i nói cưá»i hồ hởi. Ông cụ đỠxướng:
- Hôm nay cả ba chà ng rể cùng đến, có thể gá»i là cuá»™c tụ há»™i đẹp đẽ. Không có ai là khách lạ, có thể gá»i cả bá»n con gái ra đây, mở má»™t đại há»™i Ä‘oà n viên.
Lát sau cả ba chị em cùng ra. Ông xếp đặt chá»— ngồi, vợ nà o cạnh chồng ấy. Bát tiên trông thấy Lưu cứ che miệng cưá»i khúc khÃch. Phượng tiên cÅ©ng theo đà mà giá»…u cợt. Chỉ có Thá»§y Tiên là ra vẻ trầm ngâm, khắc khổ, má»i ngưá»i cưá»i nói hể hả, cô ta chỉ má»§m mỉm. Rượu và o không khà vui má»—i lúc má»™t bốc, già y dép lẫn lá»™n lung tung, mùi hương bay lan xạ tá»a ra sá»±c nức.
Trên đầu giưòng đã thấy bà y sẵn các loại nhạc cụ. Lưu rút ra cây sáo ngá»c xin thổi chúc thỠông nhạc. Ông cụ ra lệnh, ai chÆ¡i được thì cứ cầm lấy thứ ấy. Thế là má»i ngưá»i tranh nhau chá»n, chỉ trừ Äinh và Phượng Tiên. Bát Tiên bảo Phượng:
- Chú Äinh không sà nh thì còn được, chứ mà y sao lại không động ngón tay?
Rồi nhặt cái phách ném và o lòng Phượng. Tiếng tơ tiếng trúc đan nhau nổi lên. Ông cụ vui bụng lắm, nói:
- Tà i nhạc ngưá»i nhà ta tuyệt lắm! Bá»n các con Ä‘á»u biết múa hát, ai có ngón gì sao không trổ hết ra?
Bát Tiên đứng luôn dáºy bảo:
- Xưa nay Phượng Tiên vẫn là giá»ng và ng tiếng ngá»c, không dám để vất vả đến cô ấy. Còn hai chị em ta có thể cùng ca khúc Lạc Phi. (nữ thần sông Lạc)
Hai chị em cùng múa hát xong, con hầu bưng ra một mâm hoa quả lạ, không ai biết thứ gì. Ông cụ cho biết:
-Äây là quả “Äiá»n Bà La†(không biết quả gì, âm từ Hán- Việt) Ä‘em từ Chân Lạp sang.
Rồi cụ cầm luôn mấy quả đặt trước mặt Äinh. Phượng Tiên thấy thế có vẻ không vui:
- Äối vá»›i con rể sao cha lại có thể phân ra già u nghèo mà yêu ghét?
Ông cụ chưa kịp nói thì Bát Tiên đã vội phân bua hộ:
- Äây là chú Äinh ở huyện khác, cha coi là khách nên má»›i xá» sá»± thế. Còn nếu bà n vá» ngôi thứ cao thấp ấy mà , đâu phải chỉ có em Phượng má»›i có chồn nghèo khó chai tay.
Phượng Tiên cuối cùng vẫn không vui. Nà ng cởi áo hoa, trao trống phách cho con hầu rồi cất gịá»ng hát má»™t Ä‘oạn khúc “Phá dao†(3). Vừa hát nước mắt vừa ứa xuống. Hát hết Ä‘oạn, phát tay áo Ä‘i ra. Bà i hát và cá» chỉ ấy là m cả nhà mất vui. Bát Tiên nói:
- Cái con ấy vẫn còn hay há»n dá»—i như trẻ con.
Äoạn Ä‘uổi theo song không biết cô ta đã Ä‘i đâu mất. Lưu tái mặt cÅ©ng từ tạ ra vá». Äến ná»a đưá»ng thấy Phượng Tiên Ä‘ang ngồi bên vệ đưá»ng. Nà ng cất tiếng gá»i chà ng đến ngồi bên cạcnh mà bảo:
- Má»™t trang nam tá» như anh mà không thể giúp cho ngưá»i đầu ấp tay gối nguôi háºn được sao? “Tá»± trong sách đã có nhà và ng†(4) xin anh là m được như ngưá»i ấy. Rồi giÆ¡ chân lên bảo Lưu:
- Em ra khá»i nhà vá»™i quá, gai đâm nát cả già y rồi. Äôi già y thêu em đưa cho anh ngà y trước ấy, anh có mang bên mình không?
Lưu vội lấy ra đưa cho nà ng thay rồi xin lại đôi rách. Nà ng mủm mỉm:
- Cái anh nà y chẳng được tÃch sá»± gì! Dá»… thưá»ng cả những đồ dùng khi chăn gối anh cÅ©ng lưu là m ká»· niệm chắc? Thôi, nếu anh có nhá»› em, xin tặng má»™t thứ nà y.
Nà ng trao cho Lưu một tấm gương và dặn:
- Muốn thấy mặt em thì phải đang lúc đèn sách bà i vở. Nếu không đừng hòng bao giỠem đến!
Nói đoạn đã không thấy nà ng đâu nữa.
Lưu á»§ ê trở vá». GiÆ¡ gương ra thấy bóng Phượng Tiên đứng quay lưng lại, cứ như ngưá»i Ä‘i đưá»ng ở ngoà i tầm trăm bước. Nhá»› đến lá»i dặn cá»§a nà ng, Lưu buông rèm tạ khách, má»™t mình chăm chỉ há»c hà nh. Hôm khác Ä‘em gương ra coi: nà ng đã quay mặt trở ra môi mấp máy như muốn cưá»i. Lưu cà ng yêu quý tấm gương, lúc vắng không có ai lại lấy gương ra đối mặt vá»›i nà ng cho đỡ nhá»›. ÄÆ°á»£c hÆ¡n má»™t tháng, ý chà dần suy giảm, chà ng ta lại bá» Ä‘i chÆ¡i hoà i, trở vá» giở gương ra xem, nét mặt nà ng bá»—ng trở nên ảm đạm như muốn khóc. Hôm sau xem lại, bóng đứng quay lưng như trước. Lúc ấy má»›i hiểu, đó là bóng nà ng không bằng lòng vá»›i việc chà ng trá»… biếng. Từ đó chà ng đóng cá»a nghiá»n ngẫm kinh sá», ngà y đêm miệt mà i. Qua hÆ¡n má»™t tháng, bóng quay mặt lại. Từ đấy nghiệm thấy: há»… chà ng lÆ¡ là đèn sách thì bóng buồn, há»c hà nh chăm chỉ thì bóng cưá»i vui. Thế là chà ng treo hẳn gương trước mặt, coi như là má»™t thầy giáo phụ váºy. Cứ thế hai năm, chà ng Ä‘i thi đỗ luôn. Chà ng mừng quá nghÄ© bụng:
- Phen nà y có thể giáp mặt Phượn Tiên của ta rồi.
Äem gương ra coi: nét ngà i cong cong, răng ngà hé lá»™, dáng mừng rỡ, khuôn mặt yêu thương hiển hiện trước mắt. Tưởng nhá»› đến cồn cà o, chà ng cứ chăm chăm nhìn không chá»›p mắt. Thốt nhiên ngưá»i trong gương nhoẻn miệng cưá»i lên tiếng:
- Bây giá» má»›i đúng là : ngưá»i yêu trong trnh, tình nhân rõi bóng. Lưu giáºt mình mừng rỡ, nhìn khắp bốn bá» thì Phượng Tiên đẽ đứng sau. Chà ng nắm tay há»i thăm tin tức ông bà nhạc. Nà ng đáp:
- Từ buỗi chia tay ấy, em chưa từng vỠnhà mà cứ nương náu chốn hang động núi non những mong cùng chà ng chia sẻ nỗi vất vả.
Lưu Ä‘i dá»± yến mừng ở quáºn, cô gái xin được Ä‘i theo, lúc hai ngưá»i ngồi xe mà không ai thấy mặt nà ng. Lúc sắp vá», nà ng bà n riêng vá»›i Lưu giả như là m lá»… cưới ở quáºn. Äến khi trở vá» nhà nà ng má»›i ra tiếp khách; chăm sóc việc nhà . Ai nấy cÅ©ng kinh ngạc vá» sắc đẹp tuyệt thế mà tuyệt nhiên không má»™t ai biết nà ng là hồ ly.
Lưu ra là m việc quan dưới quyá»n quan lệnh Phú xuyên cho nên phải đến yết kiến. Chà ng gặp lại Äinh, được anh ta má»i vá» nhà khoản đãi rất trá»ng háºu rồi bảo Lưu:
- Gần đây ông nhạc chuyển Ä‘i nÆ¡i khác. Nhà tôi Ä‘i thăm cÅ©ng sắp trở vá». Ta nên gá»i thư báo để há» cùng đến chúc mừng chú.
Lúc đầu, Lưu tưởng Äinh cÅ©ng là hồ, khi há»i thăm kỹ há» hà ng quên quán má»›i biết anh là má»™t nhà buôn bán lá»›n ở Phú Xuyên. Nguyên trước đây, Äinh từ má»™t hiệu sách trở vá» nhà , gặp Thá»§y Tiên Ä‘i má»™t mình, thấy cô ta đẹp má»›i đưa mắt liếc nhìn. Cô ta xin ghé Ä‘i nhá» ngá»±a. Äinh vui lòng cho Ä‘i và chở luôn vá» nhà há»c cùng ăn cùng ở. Cô ta có thể lách qua khe chấn song mà và o, lúc ấy Äinh má»›i biết là hồ ly. Cô ta bảo:
- Chà ng chá»› nghi ngại. Em thấy chà ng là ngưá»i thà nh thá»±c rất má»±c cho nên em tình nguyện gá»i mình nương tá»±a.
Äinh yêu cô ta, không lấy ai nữa.
Lại nói vá» Lưu vỠđến quê, mượn má»™t ngôi nhà rá»™ng cá»§a nÆ¡i quyá»n quý, thu xếp đủ chá»— cho khách ăn nghỉ. Cá»a nhà đã quét dá»n sá»a sang sạch sẽ, song Lưu còn loay hoay vá» việc tiệc tùng trần thiết. Qua má»™t đêm, sáng ra đã thấy nhà cá»a được trang hoà ng bà y tiệc lá»™ng lẫy. Mấy ngà y sau, quả có Ä‘oà n ngưá»i hÆ¡n ba mươi ngưá»i, trương cá», khiêng rượu chè lá»… váºt đến, xe ngá»±a ngổn ngang Ä‘áºu đầy đưá»ng ngõ. Lưu vái chà o ông nhạc và hai ông anh đồng hao Äinh và Hồ, dẫn há» và nhà khách. Phượng Tiên đón mẹ và hai chị gái và o nhà trong.
Bát Tiên mà o đầu:
- Thôi nhé! Con bé nà y đã lên bà rồi, đừng oán mụ mối nữa đấy. Xuyến với già y của tao còng không?
Phượng lục ra đưa lại, trả miếng:
- Già y thì vẫn còn đây, nhưng hà ng nghìn con mắt đã ngắm nhìn nhão ra rồi.
Bát Tiên cầm già y Ä‘áºp và o lưng Phượng:
- Chị đánh mà y để gá»i truyá»n cho chú Lưu đấy, nghe chưa?
Rồi ném già y ra cá»a mà chúc rằng:
Lúc mát như hoa nở
Khi cũ tựa hoa tà n
Trân trá»ng chưa dùng đến
Hằng Nga đã mượn luôn.
Thủy Tiên cũng chúc thay:
Äã từng luồn chân ngá»c
Bước ra muôn ngưá»i khen
Nếu để Hằng Nga mượn
Hẳn thương anh trò hèn.
Phượng Tiên cá»i tro Ä‘á»c tiếp:
Äêm đêm lên trá»i biếc
Một sớm tìm chốn vui
Lưu lại bóng nho nhá»
Äể khắp thế gian coi.
Rồi vun tro và o giữa mâm, cao đến và i đốt tay. Trông thấy Lưu, nà ng bưng tặng: hóa ra đầy má»™t mâm già y thêu, hệt như đôi già y trước đây. Bát tiên vá»™i bước ra hắt mâm đổ xuống đất, chỉ còn lại và i chiếc nguyên. Nà ng phục xuống đất mà thổi, lúc ấy già y má»›i tan biến, không còn dấu tÃch gì.
Mâý ngà y sau, lấy cá»› đưá»ng xa, hao vợ chồng Äinh vá» trước. Bát Tiên còn ham đùa giỡn vá»›i em gái, ông cụ và chồng phải thúc giục mấy lần, đến đúng ngá» nà ng má»›i cùng má»i ngưá»i ra vá».
Lúc há» má»›i kéo đến, linh đình rầm rá»™ quá, ngưá»i theo coi đông như chợ. Có hai tên cướp trông thấy Bát Tiên và Thá»§y Tiên đẹp quá, say chết mê chết mệt. Chúng âm mưu đón đưá»ng để cướp. Khi đó thấy há» vá», chúng Ä‘uổi theo. Cách nhau độ tầm tên thì xe há» chạy cá»±c nhanh, chúng không theo kịp. Äến má»™t chá»— hai bên vách đá giáp đưá»ng, xe Ä‘i hÆ¡i cháºm, lúc ấy chúng má»›i Ä‘uổi kịp, huÆ¡ Ä‘ao mà hò hét hâm dá»a. Má»i ngưá»i tùy tùng Ä‘á»u bá» chạy cả. Má»™t tên cướp xuống ngá»±a mở rèm, trong xe chỉ có má»™t bà già . Äang ngá» là nhắm nhầm bà mẹ, vừa định quay hướng khác liá»n bị dáo chém và o cánh tay phải và bị trói ngay tại chá»—. Nó định thần lại thì chung quanh không phải là núi, mà là cổng thà nh Bình Lạc. Bà mẹ ngồi trong xe chÃnh là mẹ Lý tiến sÄ© từ quê ra. Tên cướp Ä‘i sau cÅ©ng bị chặt chân ngá»±a và bắt trói và o cổng thà nh. Ông Lý bắt ná»™p quan Thái thú. Tra há»i thì ra chÃnh tên vừa bị bắt là má»™t tên đại bợm Ä‘ang bị truy nã.
Lại nói vá» Lưu. Mùa xuân năm sau chà ng thi há»™i đỗ luôn tiến sÄ©. Phượng Tiên thấy việc vừa xảy ra cÅ©ng lo không khéo rước lấy tai vạ cho nên hết lá»i từ tạ xin thân bằng cố hữu khá»i đến mừng. Lưu cÅ©ng không lấy vợ khác. Chỉ đến khi là m quan thị lang thì má»›i mua thiếp, đẻ được hai con trai.
LỜI BÀN CỦA TÃC GIẢ
Than ôi! Thói Ä‘á»i sá»›m nắng chiá»u mưa, tiên hay trần cÅ©ng không khác nhau mấy. “Trẻ không gắng sức, già hối chẳng kịpâ€, tiếc rằng không có giai nhân hiếu thắng là m bóng trong gương để mà vui mà buồn váºy! Tôi mong có được hằng hà sa số báºc tiên sai con gái xuống lấy ngưá»i trần thế thì cái bể bần cùng sẽ bá»›t những chúng sinh khổ sở . ( hà m ý nói vá» cảnh há»c trò)
(1) Nguyên văn mấy câu nà y trong Kinh Thi? “Kim tịch hà tịch, kiến thá» lương nhân? Tá» hồ tá» há», kiến thá»§ lương nhân hà ? (Äêm nay là đêm gì mà ta gặp chà ng đây? Nà ng Æ¡i, nà ng Æ¡i! Như váºy thì chúng ta thế nà o). Trong truyện, tác giả để cho nhân váºt dùng lối chÆ¡i chữ: “chữ “lương†trong “lương nhân†nguyên là “ngưá»i là nh†“chà ng- vợ gá»i là chồng†thà nh “lương†là “mát†do sá»± lạnh da thịt vì hở.
(2) Thá»i Tam Quốc ở Nam Dương có ba anh em Gia Cát Cẩn, Gia Cát đà n và Gia Cát Lượng (tục gá»i là tam Cát) là m quan phò tá ba nước Ngụy, Thục và Ngô. Vì Gia Cát Lượng ở Thục là ngưá»i có tà i năng nhất cho nên ngưá»i đương thá»i bảo “nước Thục được rồngâ€
Ở đây muốn ẩn dụ: Lưu được Phượng Tiên là cô đẹp nhất trong ba chị em.
(3)khúc Phá dao: Nói đầy đủ là khúc: “Lã Mông ChÃnh phong tuyết phá dao lý†(bà i ký Lã Mông ChÃnh ở nhà hang trong cảnh gió tuyết) tức là Vương Thá»±c Phá»§ thá»i Nguyên. Lã Mông ChÃnh ngưá»i Ä‘á»i Tống, thuở bé bị cha hắt há»§i Ä‘uổi Ä‘i phải và o ở trong cái nhà hang đà o trong núi, vô cùng cá»±c khổ, sau là m quan đến tể tướng.
Hát khúc nà y Phượng Tiên có dụng ý cảm thán cho cảnh riêng vợ chồng mình.
(4) Nguyên văn là câu thÆ¡ cổ “Thư trung tá»± hữu hoà ng kim ốc†ý nói há»c trò giá»i tất được già u sang.
Tà i sản của XuyVuu
08-07-2008, 07:17 AM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 16 giá»
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
NGUYỄN VĂN HUYỀN dịch.
Nghĩa Khà Cải Hóa Hồn Ma
Nhiếp Tiểu Thiện
Ninh Thái Thần ngưá»i Triết Giang, tÃnh tình khảng khái, chÃnh trá»±c, tá»± trá»ng. Chà ng thưá»ng tuyên bố vá»›i má»i ngưá»i:
- Ngoà i vợ chÃnh ra bình sanh không biết đến ngưá»i đà n bà thứ hai.
Có việc Ä‘i Kim Hoa, Ninh đến vùng cổng Bắc, đặt hà nh trang ở má»™t ngôi chùa. Trong chùa, Ä‘iện tháp như không có dấu chân ngưá»i qua lại. Hai ngôi nhà tăng bên đông và bên tây, cánh cá»a khép há», chỉ có căn nhà nhá» phÃa nam, khóa cá»a còn má»›i. Ở ngoà i góc đông Ä‘iện có rặng tre, cây to bằng chét tay, phÃa dưới là má»™t cái ao lá»›n, mặt ao hoa súng nở rá»™. Ninh đã có ý thÃch nÆ¡i thanh u nà y. Dịp nà y phá»§ sở tại mở khoa thi khảo thưá»ng kỳ, trong thà nh giá cả ăn ở đắt Ä‘á», cho nên Ninh quyết ở đây cho tiện.
NghÄ© thế, Ninh dạo bước quẩn quanh, đợi nhà sư vá». Trá»i đã sẩm tối, má»™t sÄ© nhân đến, mở cá»a căn nhà phÃa nam. Ninh bước tá»›i chà o há»i và nói rõý định cá»§a mình. SÄ© nhân nói:
- Nhà nà y không có chá»§, tôi cÅ©ng chỉ là má»™t ngưá»i ở ngụ. Nếu anh không chê cảnh hoang vắng, sá»›m tối tôi được chỉ giáo thì hay lắm!
Ninh mừng, trải cá» là m giưá»ng, ghép ván là m ghế, tÃnh kế ở lâu. Tối hôm đó trăng cao lồng lá»™ng, trá»i trong như gương, hai ngưá»i bạn má»›i quen kỠđùi gác vế dưới mái hiên, chuyện trò thân thiết. Há»i đến tên há», sÄ© nhân đáp:
- Tôi há» Yến tên là XÃch Hà .
Ninh cứ tưởng anh ta là thà sinh đợi thi, song nghe tiếng không phải là ngưá»i Triết Giang, há»i ra quê ở mãi Thiểm Tây. Cứ xem cung cách nói năng thì anh ta là ngưá»i chất phác tháºt thà . Chuyện vãn đã cạn, hai ngưá»i chia tay Ä‘i nghỉ.
Ninh lạ nhà , mãi không ngá»§ được, chợt nghe phÃa bắc nhà có tiếng rì rầm như có ngưá»i nói chuyện. Chà ng vùng dáºy, nấp bên cá»a sổ đá, ghé mắt nhòm qua. Thì ra bên ngoà i tưá»ng ngăn đá ấy còn có má»™t ngôi nhà nhá», má»™t ngưá»i đà n bà ngoà i bốn mươi tuổi và má»™t mụ vú Ä‘ang chuyện trò vá»›i nhau dưới ánh trăng. Mụ vú già lưng còng, dáng Ä‘iệu lá»m khá»m, mặt má»™t cái áo cÅ© mà u hồng bợt bạt, búi tóc gà i lược to ( phục sức kiểu cổ). Ngưá»i đà n bà ca cẩm:
- Con Tiểu Thiện sao mãi không thấy đến?
- Ta cứ đợi, nó sẽ đến đấy. - Mụ vú đáp.
Nó có ca thán gì với mụ không?
- Con bé ấy, không việc gì phải nể nang lắm đâu.
Nói chưa dứt lá»i thì má»™t cô gái trạc tuổi mưá»i bảy, mưá»i tám đến, trông loáng thoáng có vẻ xinh xắn. Mụ vú cưá»i bảo:
- Không nên tán chuyện ngưá»i sau lưng. Hai chúng ta Ä‘ang nói vá» mà y, thế mà cái con tiểu yêu nà y lẻn đến lúc nà o lẹ thế, không má»™t tiếng động. May mà chúng ta không nói gì xấu.
Lại nịnh:
- Ôi tiểu nương tá» má»›i xinh tươi như ngưá»i trong tranh váºy. Giả sá» thân già nà y là đà n ông ắt hẳn cÅ©ng bị bắt mất hồn luông rồi.
Tiếng cô gái:
- Vú mà không tán thơm tôi thì còn có cái gì để mà nói tốt nói đẹp.
Rồi không rõ há» còn nói vá»›i nhau những gì. Ninh cho đó chỉ là ngưá»i trong gia đình hà ng xóm, cho nên không buồn nghe nữa, quay và o Ä‘i nằm. Lát sau, tất cả lại yên ắng, không còn tiếng rì rầm trò chuyện.
Ninh Ä‘ang ngà ngà sắp ngá»§, bá»—ng cảm thấy có ngưá»i và o chá»— nằm cá»§a mình, vá»™i vùng dáºy xem ai thì hóa ra cô gái lúc nãy ở bên nhà phÃa bắc. Chà ng sá»ng sốt há»i, cô gái cưá»i và trả lá»i:
- Äêm trăng không ngá»§ được, xin đến chung tình.
Ninh nghiêm sắc mặt:
- Cô phải phòng Ä‘iá»u dị nghị mà tôi thì sợ lá»i cưá»i chê. Chỉ có má»™t bước lỡ chân, còn đâu là liêm sỉ.
Cô gái năn nỉ:
- Äêm hôm ai biết đấy là đâu?
Ninh lá»›n tiến, nhưng cô gái cứ lần lá»±a, dưá»ng như còn muốn nói Ä‘iá»u gì. Ninh phải quát lên:
- Cút ngay, không tôi kêu to cho ngưá»i há»c trò bên kia biết.
Cô gái có vẻ sợ, lùi ra đến ngoà i cá»a. Rồi lại và o đặt má»™t thoi và ng lên chá»— nằm. Ninh cầm quẳng ra sân:
- Của phi nghĩa chỉ là m bẩn túi ra.
Cô gái thẹn, quay ra nhặt lấy và ng, lẩm bẩm một mình:
- Anh nà y là sắt đá hay sao ấy!
Sá»›m hôm sau, có má»™t ngưá»i há»c trò ở Lan Khê dẫn theo má»™t ngưá»i đầy tá»› đến trỠđợi thi, ngụ ở mái đông chùa, tối đến đột nhiên chết, bắp chân có má»™t lổ nhá» như dùi đâm, máu rỉ ra. Không ai biết là duyên cá»› vì đâu? Tối sau, ngưá»i đầy tá»› chết nốt, cÅ©ng có những vết tÃch như váºy.
Buổi chiá»u Yến vá», Ninh há»i tại sao hai ngưá»i thiệt mạng. Yến cho là yêu tinh. Ninh vốn là ngưá»i khà phách cương trưá»ng, không cho là phải. Ná»a đêm cô gái lại mò đến, bảo Ninh:
-Tôi đã từng trải nhiá»u ngưá»i, không ai có lòng dạ sắt đá như anh đâu. Chà ng tháºt là báºc thánh hiá»n, tôi không dám lừa dối. Tôi há» Nhiếp tên là Tiểu Thiện, chết yểu năm mưá»i tám tuổi, chôn ở cạnh chùa. Tôi bị yêu tinh cưỡng ép phải là m những Ä‘iá»u kinh tởm hèn hạ, mặt dạn mà y dầy vá»›i má»i ngưá»i, thá»±c lòng chẳng vui thú. Nay trong chùa không còn ai giết đượcnữa, sợ chÃnh quá»· Dạ Xoa sẽ hại tá»›i chà ng.
Ninh cả kinh, há»i cách thoát thân. Cô gái mách:
-Chà ng cứ ngủ chung một nhà với Yến sinh là yên.
Há»i:
- Sao không dám mê hoặc Yến sinh?
- Ông ta là báºc kỳ nhân nên không dám tá»›i gần.
Váºy cô mê hoặc ngưá»i ta thế nà o?
- Ai ôm ấp tôi, tôi giấu dùi đâm và o chân, ngưá»i đó láºp tức mê Ä‘i rồi hút máu cho yêu tinh uống. Hoặc đưa cho và ng, thá»±c không phải là và ng mà là xương quá»· La Sát để kiếm cá»› lưu lại rồi moi hết tim gan. Hai cách ấy là m được cả thì tốt nhất.
Ninh ngá» lá»i cảm tạ, há»i phải phòng bị và o thá»i gian nà o? Cô gái mách: đêm mai. Äến khi từ biệt, ngưá»i con gái khóc mà rằng:
- Thiếp rÆ¡i và o bể khô, muốn tìm lên bá» mà không được. Chà ng là ngưá»i nghÄ©a khÃ, ắt có thể cứu thiếp qua khá»i khổ nạn. Chà ng có thể Ä‘em nắm xương tà n cá»§a thiếp vá» chôn cho mồ yên mả đẹp, như thế cÅ©ng có thể và vá»›i Æ¡n tái tạo.
Ninh khẳng khái nháºn lá»i và há»i má»™ cÅ©. Trả lá»i:
- Ở chá»— cây bạch dương, trên ngá»n có quạ là m tổ.
Nói Ä‘oạn ra cá»a vụt biến mất.
Hôm sau, Ninh sợ Yến Ä‘i vắng, ngay từ sá»›m đã má»i Yến sang chÆ¡i, sá»a soạn cÆ¡m rượu cùng ăn để lưu Yến lại. Ninh còn rá»§ ngá»§ chung giưá»ng. Yến lấy cá»› ưa tÄ©nh để khước từ. Ninh không nghe ép phải mang giưá»ng chiếu sang. Yến bất đắc dÄ© chiá»u ý, và còn dặn Ninh:
- Tôi biết túc hạ là báºc trượng phu cho nên rất kÃnh má»™ phong độ. Tôi còn chút niá»m riêng chưa sá»›m bá»™c bạch được, váºy xin chá»› mở xem cái tráp cá»§a tôi. Nếu không cả hai chúng ta Ä‘á»u bất lợi.
Ninh hứa nghiêm cẩn tuân theo. Rồi ai nấy Ä‘i nghỉ. Yến để cái tráp trên cá»a sổ, vừa nằm má»™t chút đã gáy vang như sấm. Ninh không ngá»§ được. Khoảng gần trống canh má»™t, thấp thoáng có bóng ngưá»i ngoà i cá»a sổ. Má»™t lát, cái bóng ấy tá»›i gần cá»a sở nhòm và o, mắt trợn trừng dữ tợn. Ninh hoảng Ä‘ang định gá»i Yến. Bá»—ng có má»™t váºt gì như dải lụa vá»t từ trong tráp bay ra, vút như má»™t mÅ©i tên, cắt phăng cái chấn song đá cá»a sổ rồi vụt quay và o trong tráp như má»™t ánh chá»›p lặn biến.
Yến biết trở dáºy, Ninh giả vá» ngá»§ xem sao. Yến bưng cái tráp, lấy ra má»™t váºt, vừa soi vừa nhìn hÃt ngá»i dưới trăng. Nó dà i khoảng và i tấc, đẹp như lá lúa, ánh bạc lóng lánh. Xem rồi, Yến bá»c lại mấy lá»›p cẩn tháºn, bá» và o cái tráp đã thá»§ng, lẩm bẩm má»™t mình:
- Cái con yêu cụ nà y khá lớn mặt, là m thủng mất tráp rồi.
Äoạn định Ä‘i nằm. Ninh ngạc nhiên không biết ra sao, liá»n trở dáºy nói hết những Ä‘iá»u mình đã trông thấy và há»i Yến. Yến bảo:
- Äã là bạn tri giao tâm ái vá»›i nhau, tôi đâu dám giấu: tôi là kiếm khách. Nếu không vướng cái chấn song đá thì con yêu tinh kia tức khắc chết rồi. Tuy nhiên nó cÅ©ng bị thương.
Há»i:
- Váºt anh bá»c lại đó là cái gì?
- Thanh kiếm đấy. Tôi vừa ngá»i thấy có yêu khÃ.
Ninh muốn được nhìn táºn mặt má»™t chút. Yến lấy ra đưa cho xem má»™t thanh Ä‘oản kiếm sán lóa. Ninh cà ng thêm kÃnh phục.
Hôm sau trở dáºy, Ninh xem xét bên ngoà i cá»a sổ, quả nhiên vẫn còn vết máu. Ra phÃa bắc chùa quả có má»™t nấm mồ sè sè dưới gốc bạch dương, trên có tổ quạ.
Công việc đã giải quyết xong. Ninh thu xếp hà nh trang định vá» quê. Yến bà y tiệc tiá»…n, tình nghÄ©a tháºt dạt dà o. Rồi chà ng đưa tặng Ninh má»™t cái bao da đã rách, dặn rằng:
- Äây là cái bao kiếm, xin giữ cẩn tháºn, có nó thì lÅ© yêu quái không dám tá»›i gần.
Ninh ngỠý xin há»c đạo. Yến bảo:
- Túc hạ là ngưá»i tÃn nghÄ©a, cương trá»±c, có thể há»c được. Song túc hạ thuá»™c dòng phú quý, không phải là ngưá»i trong mạch đạo.
Chia tay vá»›i Yến rồi, Ninh nói thác là mình có cô em gái chôn ở đây, đà o mồ lấy hà i cốt, gói bá»c trong quần áo, đưa xuống thuyá»n chở vá» quê.
Thư phòng của Ninh ở rìa là ng, sat với cánh đồng cho nên chà ng đem hà i cốt Tiểu Thiện chôn và xây mộ ngay ngoà i thư phòng. Khi tế mộ chà ng khấn:
- Thương nà ng hồn ma côi cút, nên chôn nà ng ở cạch nhà khi cưá»i khi khóc cùng nghe để khá»i lÅ© quá»· đà n ông là m nhục. Má»™t bát nước mưa má»i uống, có gì chưa được ngá»t xin đừng chấp.
Khấn xong quay vá», nghe đằng sau có tiếng gá»i:
- Xin đợi cùng vỠvới!
Ninh quay lại nhìn thì hóa ra là Tiểu Thiện. Cô ta vui mừng ra mặt, ngá» lá»i cảm tạ:
- Chà ng là báºc tÃn nghÄ©a, em dù có chết mưá»i lần cÅ©n không đủ Ä‘á»n đáp. Xin cho được theo vá» chà o lại song thân cho lòng nà y khá»i hối.
Chà ng nhìn kỹ Tiểu Thiện, da nõn nà như trứng gà bóc, chân tay thon thả như búp măng non, ban ngà y ban mặt lại cà ng thấy đẹp. Hai ngưá»i cùng và o thư phòng. Ninh dặn nà ng ngồi đợi, và o trước thưa vá»›i mẹ. Mẹ ngạc nhiên, nhân vợ Ninh ốm đã lâu, dạy rằng chá»› có nói cho biết, e chị ta kinh sợ. Còn Ä‘ang đôi hồi thì cô gái đã nhẹ nhà ng bước và o, phục lạy dưới đất. Ninh giá»›i thiệu:
- Thưa mẹ, đây là Tiểu Thiện.
Bà mẹ hoảng hốt nhìn cô gái, lòng bứt rứt không yên. Cô ta thưa:
- Con lênh đênh trÆ¡ trá»i má»™t mình,xa cha mẹ anh em, nay nhá» Æ¡n công tỠđến từng chân tÆ¡ kẽ tóc xin nguyện được sá»a túi nâng khăn để báo Ä‘á»n ân nghÄ©a lá»›n.
Bà mẹ thấy cô ta cÅ©ng ra dáng xinh xắn đáng yêu, lúc ấy má»›i dám tiếp lá»i:
- ÄÆ°á»£c nương tá» chiếu cố đến con tôi, thân già nà y mừng không để đâu cho hết. Song tôi chỉ có má»™t mình nó, những mong đợi có giá»t máu nối dõi tông đưá»ng, cho nên không dám cho gá nghÄ©a cùng ma.
Cô gái buồn rầu thưa lại:
- Con thá»±c không dám hai lòng. Ngưá»i dưới suối và ng đã không để mẹ tin thì con thá» chà ng là m anh trai. Từ nay xin nương tá»±a nÆ¡i mẹ, sá»›m tối hầu hạ, như thế có được không?
Bà mẹ cảm thương cô ta lòng thà nh, tỠý chấp nháºn. Cô ta xin và o lạy chị dâu, song bà mẹ can vì chị ta Ä‘ang ốm. Cô ta láºp tức xuống bếp thay mẹ sá»a soạn xÆ¡m nước, và o buồng sắp xếp giưá»ng chiếu như đã quen thuá»™c ở đây lâu. Tối đến bà mẹ vẫn còn e sợ, không dám đặt giưá»ng trải nệm cho cô. Biết ý cô láºp tức quay ra. Qua thư phòng, cô định và o lại ra, cứ ngáºp ngừng ngoà i cá»a như e sợ Ä‘iá»u gì. Ninh gá»i và o, cô ta nói:
Trong nhà có kiếm khà toát ra kinh ngưá»i. Äi qua em không dám và o là vì thế.
Lúc ấy Ninh má»›i biết là vì cái bao da, liá»n tháo Ä‘em treo sang buồng khác. Cô gái đến ngồi cạnh đèn, không nói không rằng. Lâu sau má»›i há»i:
- Tối anh có Ä‘á»c sách không? Hồi bé em tụng kinh La Nghiêm nay quên quá ná»a. Xin anh cho mượn má»™t quyển, tối rảnh em đến nhá» anh chỉ cho.
Ninh nháºn lá»i. Cô ta ngồi yên lặng như trước, mãi đến canh hai mà chưa muốn Ä‘i. Ninh phải giục, cô ta má»›i ão não nói:
- Ở cõi âm cô hồn nà y khiếp nấm mồ hoang lạnh lẽo lắm.
Ninh an á»§i:
- Trong thư phòng không có cái giưá»ng riêng nà o để nằm. Vả chăng anh trai em gái không nên quá gần cáºn, tránh hiá»m nghi.
Cô gái miá»…n cưỡng đứng dáºy, mặt á»§ mà y chau, tưởng sắp phát khóc, loạng choạng cất bước ra khá»i cá»a. Cám cảnh xót thầm, Ninh muốn lưu cô ta ngá»§ giưá»ng khác song lại e mẹ la rầy.
Từ đó, chiá»u hôm cô ta múc nước, bưng thau hầu mẹ, xuống nhà chăm sóc việc nhà việc cá»a, không Ä‘iá»u gì là không theo ý mẹ. Và o khoảng xẩm tối, cô ta lại cáo lui, Ä‘i qua đầu thư phòng đốt đèn tụng kinh. Äến khi thấy Ninh sắp Ä‘i ngá»§, cô ta má»›i buồn bả lá»§i thá»§i trở ra.
Từ lâu, vợ Ninh ốm nặng bá» bê việc nhà , bà mẹ không kham được nhá»c nhằn vất vả. Sau khi Tiểu Thiện đến, bà cụ được thư thái, trong lòng đã mến cô gái, rồi lâu dần cà ng yêu quý như con đẻ, không còn bị ám ảnh là ma nữa. Do váºy bà cụ không nỡ chiá»u chiá»u để mặc cô gái ra khá»i nhà mà lưu lại ngá»§ chung giưá»ng. Lúc đầu cô gái má»›i đến không hỠăn uống gì, ná»a năm sau dần dần má»›i há»›p miếng canh cháo. Cả hai mẹ con cùng thương yêu cô ta, kiêng không nhắc đến Ä‘iá»u quá»· ma cho nên má»i ngưá»i cÅ©ng không ai biết cô ta không phải là ngưá»i.
Không bao lâu vợ Ninh chết. Bà mẹ muốn cho lấy Tiểu Thiện song lại sợ ma hại. Cô gái thoáng ý ấy, thừa dịp thưa với mẹ:
- Con vỠđã hÆ¡n má»™t năm, hẳn mẹ hiểu thấu lòng con không phải Ä‘i gieo vạ cho ngưá»i. Con theo công tá» chỉ chăm chắm má»™t lòng, không há» có ý khác, là vì thấy chà ng quang minh lá»—i lạc, cả trá»i và ngưá»i Ä‘á»u khâm phục, cho nên thá»±c lòng muốn nương tá»±a và phục giúp cho chà ng để nhá» hÆ¡i được chút sắc phong (phong cáo. thá»i phong kiến má»™t ngưá»i là m quan, cha mẹ vợ con thưá»ng được tặng phẩm hà m theo) hồn được vẻ vang ở dưới tuyá»n đà i.
Bà mẹ cũng rõ rằng cô ta chẳng có ác tâm, song còn e không có cháu nối dõi. Nà ng thưa:
- Con cái là do số trá»i. Tên chà ng đã được ghi trong “sổ phúcâ€, rạng vẻ tông đưá»ng, có ba con trai, không vì lấy vợ ma mà bị cắt giảm.
Bà mẹ tin cùng con trai bà n bạc. Ninh được lá»i mừng lắm, sá»a soạn cá»— bà n để cá vá»›i há» hà ng bầu bạn. Có ngưá»i muốn được coi cô dâu má»›i. Nà ng trang Ä‘iểm lá»™ng lẫy, thản nhiên bước ra, ngưá»i đầy má»™t nhà , ai ai cÅ©ng trố mắt nhìn, không dám ngá» là ma mà cứ tưởng là tiên. Bởi váºy há» hà ng ná»™i ngoại Ä‘á»u biện lá»… đến mừng, tranh nhau má»i má»c là m quen. Còn Tiểu Thiện lại giá»i há»a, nà ng vẽ hoa lan,hoa mai lên giấy thước đưa tặng lại đáp lá»…. Ngưá»i nà o được tặng Ä‘á»u vinh dá»± quý giá, bá»c tháºt kỹ để giữ cho bá»n.
Má»™t hôm, nà ng cúi đầu đứng bên song, vẻ rầu rầu như mất váºt gì. Äá»™t nhiên nà ng há»i chồng:
- Cái bao da đâu rồi ạ?
Äáp:
- Vì mình có ý hãi nó, cho nên tôi bá»c lại để chá»— khác.
- Em tiếp thụ được sinh khà đã lâu nên không còn sợ nó nữa. Chà ng nên lấy vá» treo ở đầu giưá»ng.
Ninh há»i sao phải thế? Nà ng đáp:
- Ba ngà y vừa rồi, tim em cứ hồi há»™p không yên. Em e rằng lÅ© yêu tinh ở Kim Hoa háºn em bá» trốn Ä‘i xa, sá»›m muá»™n sẽ tìm cho bằng được.
Ninh Ä‘em cái bao da vá», Tiểu Thiện láºt trái láºt phải xem kỹ rồi nói:
- Bao kiếm nà y, tiên đã dùng để bỠđầu ngưá»i. Nó đã rách nát đến thế nà y, không biết số kẻ ác bị giết là bao nhiêu? Bây giá» em trông thấy đây, vẫn còn sởn cả da gà .
Bèn Ä‘em treo. Hôm sau lại bảo Ninh Ä‘em treo lên trên cá»a. Äêm đến nà ng ngồi bên đèn, hẹn Ninh chá»› ngá»§. Bá»—ng có má»™t váºt như con chim bay rÆ¡i xuống. Tiểu Thiện hoảng sợ nép và o tấm rèm che. Ninh nhìn coi váºt ấy hình như quá»· Dạ Xoa mắt láºp loè như chá»›p, mồm nhá»… nhãi những máu, tay chấp chá»›i như chá»™p bắt, lừng lững tiến và o. Äến cá»a nó dừng bước quẩn quanh, lúc sau tá»›i gần cái bao da, lấy móng giáºt xuống tá»±a như muốn xé rách. Cái bao da tá»± nhiên “soạt†má»™t tiếng, nghe như hai miếng cái sá»™t Ä‘áºp và o nhau, từ trong bao má»™t ná»a hình quá»· ló ra, kéo giáºt Dạ Xoa và o bao. Bao co rút lại như cÅ©.
Chứng kiến sá»± việc kỳ lạ ấy, Ninh cÅ©ng bà ng hoà ng. Cô gái ra khá»i chá»— nấp mừng rỡ kêu lên: “Yên tâm rồi!†Hai ngưá»i cngươilại cái bao, bên trong chỉ có độ mấy bát nước trong mà thôi.
Sau đó mâý năm, Ninh đỗ tiến sÄ©, Tiểu Thiện sinh má»™t con trai. Ninh lấy vợ lẽ, má»™t vợ lại sinh má»™t con trai nữa. Vá» sau cả ba con Ä‘á»u đỗ tiến sÄ©, có danh tiếng đương thá»i.
Tà i sản của XuyVuu
08-07-2008, 07:18 AM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 16 giá»
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
NGUYỄN VĂN HUYỀN dịch.
Duyên Tiên Âm Phủ
Cầm Sắt
Chà ng thư sinh há» Vương ở Hán Thá»§y, mồ côi từ từ nhá», gia cảnh thanh bần, song phong nhã chỉnh tá», quần áo đẹp đẽ, tinh thÆ¡m.
Phú ông há» Lan ưng ý Vương, gả con gái và hứa sẽ bù trì nên cÆ¡ nghiệp. Cưới không bao lâu ông Lan chết. Anh em vợ Ä‘á»u coi rẻ Vương, không đếm xỉa đến. Còn vợ thì kiêu ngạo coi chồng như con ở. Má»™t mình chị ta chá»…m chệ ăn uống cá»§a ngon váºt lạ, còn chồng chỉ có cÆ¡m hẩm rau già . Vương ẩn nháºn chịu đựng.
Năm mưá»i chÃn tuổi, Vương Ä‘i thi khoa đồng tá» (khoa thi chá»n há»c trò giá»i, cung cấp cho há»c trưá»ng quốc tá» giám) bị há»ng. Ở quáºn trở vá», vợ Ä‘i vắng mà trong nồi có cái đùi dê ninh chÃn, Ä‘ang lúc đói bụng Vương lấy ăn liá»n. Äang ăn vợ vá» không nói không rằng, bê luôn nồi thịt cất Ä‘i. Vương xấu hổ quá vứt đũa xuống đất nói phẫn rằng:
- Tình cảnh nà y chết đi cho rồi!
Vợ nổi đóa há»i dồn, định bao giá» chết? Rồi ấn luôn sợi dây treo cổ và o tay anh ta. Vương uất quá, Ä‘áºp bát canh và o trán vợ rồi bá» Ä‘i. Tá»± nghÄ© nhục nhã thế nà y không đáng sống nữa. Vương Ä‘em theo dây lưng và o má»™t cái thung sâu trong núi. Äến má»™t cây um tùm, Ä‘ang chá»n cà nh buá»™c dây định tá»± vẫn, bá»—ng thấy trong hẻm núi đất, lấp ló có bóng quần đà n bà . Chá»›p mắt, má»™t cô hầu gái bước ra, vừa trông thấy Vương đã quay ngưá»i trở lại như cái bóng biến hút và o trong vách đất, không để lại dấu vết gì. Vương biết là yêu quái, song ý Ä‘ang muốn chết cho nên cÅ©ng chẳng còn sợ hãi, bá» cái dây treo lá»§ng lẳng đó ngồi đợi xem sao. Lát sau, vách đất lại ló ra ná»a khuôn mặt. Anh ta vừa nhác thấy, nó đã lại lặn biến. Vương nghÄ© bụng nó đã là quá»·, theo nó có khi lại tìm được cái chết vui vẻ cÅ©ng nên. NghÄ© thế, liá»n vá»› luôn má»™t hòn đá Ä‘áºp và o vách đất, kêu to:
- Äất nà y nếu có thể và o được, xin ai đó chỉ cho tôi má»™t đưá»ng Ä‘i! Tôi không tiết nguồn vui mà chỉ Ä‘i tìm lối chết thôi.
Äợi hồi lâu không thấy gì, Vương lại Ä‘áºp lại kêu như trước. Ở trong lòng đất có tiếng vẳng ra thanh lảnh nhưng chỉ ri rà như tiếng ong bay:
- Nếu cần chết, xin hãy tạm lui, tối đến!
Vương “vâng†rồi cứ ngồi đấy đợi. Không bao lâu, sao má»c đầy trá»i, vách núi bá»—ng hóa thà nh nhà cao, hai cánh cá»a hé mở, Vương lần theo báºc thá»m bước và o. Má»›i được mấy bước thấy có dòng nước chảy ngang, khóc bốc nghi ngút tá»±a như suối nước nóng. Nhúng tay xuống thấy nước nóng bá»ng, song không biết nông sâu thế nà o. Vương Ä‘oán dây là lối chết mà quá»· thần dẫn lối đến, liá»n trầm mình luôn xuống đó. Thế là nóng thấm qua mấy lần áo, da thịt rát rà n rạt, may mà chà ng ta cứ nổi không chìm, lá»nh bá»nh hồi lâu, quen dần vá»›i nước nóng, Vương cố vùng vẫy má»›i sang được bá» bên kia, da thịt may mà không rá»™p bá»ng.
Lên đưá»ng, trông thấy xa xa má»™t tòa nhà có ánh đèn, anh ta vá»™i tá»›i đó. Má»™t con chó dữ xông ra đớp áo, nhay bÃt tất, Vương nhặt đá ném, nó má»›i hÆ¡i lùi. Nhưng rồi cả má»™t đà n chó, con nà o con nấy to như con bò, xúm đến sá»§a ầm ầm. Trong lúc nguy cấp, cô hầu gái chạy ra, quát Ä‘uổi lÅ© chó rồi bảo anh ta:
- Anh chà ng cần chết đã tá»›i đó phải không? Nương tá» tôi thương hại anh gặp cÆ¡n khốn đốn, sai tôi đưa anh đến “ngôi nhà yên vuiâ€, từ đây không còn gặp tai ương gì nữa.
Äoạn khêu đèn, dẫn đưá»ng, mở cổng sau lẳng lặng mà đi. Tá»›i má»™t căn nhà , ánh Ä‘uốc sáng hắt qua cá»a sổ ra ngoà i, cô ta bảo Vưong:
- Anh và o đi, tôi vỠđây!
Vương và o nhà nhìn bốn xung quanh thì ra lại chÃnh là nhà mình. Quay ngoắt ra thì gặp bà vú vẫn phục dịch. Bà ta bảo:
- Cô tôi cả ngà y trông ngóng cáºu, sao cáºu lại bá» Ä‘i?
Nói Ä‘oạn dắt Vưoná»™i giámvà o, chị vợ- chá»— bị thương buá»™c khăn- tươi cưá»i xuống giưá»ng đón bảo:
- Vợ chồng ăn ở vá»›i nhau hương lá»a nồng bén đã hÆ¡n năm rồi, đùa nhau má»™t chút mà không biết ư? Em biết em có tá»™i, chà ng bị trêu chÆ¡i mà em bị thương tháºt. Thôi xin chà ng bá»›t giáºn là m là nh!
Rồi lục ở đầu giưá»ng ra hai thoi và ng, dúi và o lòng Vương:
- Nay vá» sau việc ăn việc mặc xin chà ng tùy sở thÃch, được không?
Vương chẳng nói chẳng rằng, vá»™i và ng trở lại cứ đẩy cá»a mà đi, định quay và o thung, tá»›i ngôi nhà cao trước đây. Ra đến cánh cổng thì cô hầu gái lúc nãy còn lững thững bước má»™t, khêu đèn đứng đằng xa ngóng lại. Vương vừa chạy theo vừa gá»i, ánh đèn dừng lại hẳn. Äến nÆ¡i, cô hầu bảo:
- Anh lại tá»›i à ? Tháºt là phụ ná»—i khổ công cá»§a nương tá» tôi lắm đấy!
Vương đáp:
- Tôi thÃch chết, có nhá» cô để cầu sống đâu? Nương tá» là báºc đại gia, dưới ấy chắc cần đến ngưá»i là m, tôi xin hết sức phục dịch. Thá»±c thà tôi khôngòn thấy sống là vui nữa.
- Sao anh nghÄ© ngược Ä‘á»i thế. Chết vui vẫn không bẳng sống khổ. Nhà chúng tôi không có việc gì ngoà i việc đà o sông, hốt phân, nuôi chó, dá»n xúc. Là m mà không đúng quy định thì cắt tai xẻo má»§i, chặt chân, cắt gót. Anh có chịu được không?
- ÄÆ°á»£c!
Và o đến cổng sau, Vương há»i:
- Có những việc gì đây? Cô vừa nói việc dá»n xác chết, ở đâu mà nhiá»u ngưá»i chết thế?
Äáp:
- Nương tá» tôi bản tÃnh từ bi. Ngưá»i đã láºp má»™t sở cứu tế cho những kẻ cô độc, thu nuôi các hồn ma ở dưới chÃn suối bị chết bất đác kỳ tá», không còn chốn Ä‘i vá». Ma ấy kể có hà ng nghìn, ngà y nà o có ngưá»i chết là phải Ä‘i vác xác. Anh hãy Ä‘i xem qua!
Äi, thấy má»™t cái cổng có chữ Ä‘á»: “Vưá»n cứu tế kẻ cô độâ€. Và o thấy nhà cá»a ngang dá»c linh tinh, hôi thối nồng nặc. Ma quá»· trong vưá»n thấy có ánh đèn xúm lại, toà n là những thân hình đứt đầu, cụt cẳng, thảm thương quá không nỡ nhìn. Quay ra định Ä‘i tiếp, thấy có hà ng dãy xác chết nằm ngang dưới chân tưá»ng, máu thịt tÆ¡i tả nhầy nhụa. Cô hầu gái bảo Vương:
- Äó, má»›i ná»a ngà y chưa kịp vác Ä‘i mà đã bị lÅ© chó cắn xé như thế đấy! Rồi cô ta sai luôn Vương chuyển Ä‘i. Anh ta cá» vẻ ngần ngừ, cô gái bảo:
- Nếu không anh là m được thì xin má»i vỠ“ngôi nhà yên vui’ váºy!
Vương khẩn khoản nhá» cô gái liá»u há»i xin cho mình khá»i phải là m cái công viêệ uế tạp kinh khá»§ng ấy. Cô ta bằng lòng. Äi đến gần má»™t căn nhà , cô ta bảo:
- Anh tạm ngồi đây, tôi và o thưa vá»›i nương tá». Việc nuôi chó nhẹ nhà ng hÆ¡n, có thể xin giúp. Nếu được tôi báo cho!
Má»™t lát sau cô ta chạy ra gá»i:
- Lại Ä‘áºy! Lại đây! Nương tỠđã ra đấy!
Vương theo và o, trên đại sảnh đèn lồng treo khắp bốn bên, ngồi gần phÃa trong cùng là má»™t vị nữ lang tuổi trạc độ đôi mươi phong thái rõ rà ng là ngưá»i nhà trá»i. Vương phục lạy dưới thá»m. Nữ lang sai đỡ chà ng dáºy, phán rằng:
- Äây là má»™t nho sinh, sao để nuôi chó được? Có thể giao cho việc trông coi sổ sách nhà bên tây.
Vương mừng lạy tạ. Nữ lang lại bảo:
- Anh có vẻ chất phác tháºt thà . Hãy là m việc cá»§a anh cho cẩn tháºn. Ná»u lầm lẫn sai sót, tá»™i ắt không nhẹ đâu.
Vương cứ vâng dạ luôn mồm. Cô hầu gái lại dẫn Ä‘i sang tây. Thấy nhà cá»a ở đây sạch sẽ sáng sá»§a, Vương đã mừng. Khi cảm tạ cô hầu gái, anh ta má»›i lá»±a lá»i há»i thăm gia thế mương tá». Cô ta cho biết:
- Tiểu tá»± nương tá» là Cầm Sắt. Ngưá»i là con gái Tiết hầu ở Äông Hải. Còn tôi tên là Xuân Yến. Khi nà o cần gì, xin anh cứ nói cho biết.
Cô gái quay ra, Ä‘em lại đủ cả áo già y, chăn nệm, xếp lên giưá»ng. Vương mừng được chá»— yên thân. Thế là từ đó, hà ng ngà y má»›i sá»›m tinh mÆ¡ anh đã thức dáºy là m việc, ghi chép danh sách ma quá»·. Con hầu, đầy tá»› trong nhà tất thảy Ä‘á»u yết kiến, biếu rượu thịt rất nhiá»u. Song nhất nhất Vương Ä‘á»u từ chối. Hai bữa cÆ¡m hà ng ngà y Ä‘á»u từ nhà trong cung cấp ra. Nương tá» xét anh ta giữ được đức liêm cẩn cho nên cấp riêng cho mÅ© nho sinh, áo tươi mà u. Phà m tiá»n bạc ban thưởng Ä‘á»u sai Xuân Yến đưa cho.
Cô gái nà y cÅ©ng và o loại lả lÆ¡i, khi đã thân thuá»™c Vương rồi, lúc qua lại vẫn thưá»ng khóe môi là n mắt đưa tình. Vương cẩn tháºn giữ mình không dám mảy may buông thả, tháºm chà còn phải giả vá» như ngốc nghếch dại khá».
ÄÆ°á»£c hai năm sá»› tiá»n thưởng đã gấp bá»™i so vơà lệ thưá»ng, thế mà Vương vẫn giản dị, trước sau sao thế. Má»™t đêm Ä‘ang ngá»§, bá»—ng nghe trong nhà có tiếng hô hoán, vá»™i và ng trở dáºy, xách dao chạy và o lá»a thì lá»a đỠrá»±c trá»i, bá»n cưóp đã lố nhố đầy sân. LÅ© đầy tá»› ấy đã sợ hãi lẫn chạy như chuá»™t. Má»i ngưá»i giục chà ng cùng chạy trốn nhưng chà ng không nghe mà còn bôi mặt, thắt lưng lẩn và o trong đám cướp mà là m bá»™ thét to lên:
- Chớ là m cho Tiết nương kinh sợ! song phải lưu 1y của của, chớ bỠsót!
Lúc bá»n cướp Ä‘ang lùng sục Cầm Sắt ở khắp các dãy nhà mà chưa thấy, Vương hiểu rằng nà ng chưa bị bắt, liá»n lẻn đến tìm ở đằng sau nhà . Gặp má»™t bà già đang nép ở đó, há»i má»›i biết rằng nà ng và Xuân Yến đã vượt tưá»ng ra ngoà i. Vương liá»n trèo qua tưá»ng, bắt gặp chá»§ và tá»› ở má»™t góc tối. Chà ng bảo:
- Ẩn náo ở đây sao được?
Nà ng đáp:
- Nhưng tôi không thể đi được nữa.
Vương liá»n bá» Ä‘ao cõng nà ng, chạy được khoảng hai ba dặm, mồ hôi nhá»… nhại má»›i rút được và o trong hang sâu, ghé đặt nà ng ngồi xuống.
Thoắt, má»™t con hổ chồm tá»›i. Vương cả kinh định xông ra chặn thì hổ đã ngoạm lấy nương tá». Vương vá»™i túm chặt tai hổ, đút cánh tay mình và o miệng hổ để đỡ cho Cầm Sắt. Hổ gầm lên, bá» cô gái, báºp luôn cánh tay Vương. “Rắc†má»™t cái,cánh tay Vưong rá»i ra rÆ¡i xuống đất. Hổ phóng vụt Ä‘i. Còn Cầm Sắt cứ nức nở:
- Khổ chà ng rồi! Khổ chà ng rồi!
Vương đang lúc hăng chưa thấy đau, chỉ thấy máu tuôn ra xối xả, vội nhỠcô hầu xé vạt áo băng bó vết thương, Cầm Sắt ngăn lại, tự mình nối cánh tay cho Vương rồi buộc chặt.
Trá»i hừng đông, há» má»›i cháºm rãi quay vá». VỠđến nÆ¡i, nhà cá»a vắng tanh vắng ngắt. Sáng ra con hầu đầy tá»› dần dần tụ táºp. Cầm Sắt thân đến nhà tây thăm há»i Vương. Cởi vải buá»™c ra, cánh tay đã liá»n. Nà ng đưa thuốc liá»u trị vết thương rồi má»›i Ä‘i.
Từ đó, nà ng cà ng quý trá»ng Vương, má»i đồ ăn thức uống dùng chà ng Ä‘á»u được hưởng ngang như nà ng. Khi vết thương khá»i hẳn, nà ng cho đặt rượu ở nhà trong để úy lạo. Äặt ghế cho ngồi, chà ng ba lần từ chối, sau má»›i dám ngồi ghế và o má»™t góc. Nà ng nâng chén má»i trân trá»ng như đối vá»›i khách, lâu sau má»›i nói:
- Chà ng cõng cứu thiếp, hai thân thể gần cáºn. Nay thiếp muốn xin theo việc em gái vua Sở vá»›i ngưá»i bầy tôi Chung Kiến (1) hiá»m chưa có ngưá»i mai mối, nhưng xấu hổ phải tá»± đến thân.
Vương bà ng hoà ng sợ hãi:
- Tôi chịu Æ¡n sâu nương tá», thân nà y dù có tan nát cÅ©ng không đủ báo Ä‘á»n. Xá» sá»± ấy không đúng pháºn, e búa rìu sấm sét chẳng dung, bởi váºy tôi không dám theo lệnh. Và dù nương tá» có thương lẻ bóng, cho tôi má»™t cô hầu cÅ©ng đã quá.
Mấy hôm sau, bà chị cả Cầm Sắt là Dao Äà i đến. Äó là má»™t thiếu phụ đẹp, khoảng bốn mươi bốn. Tối, Vương được vá»i tá»›i, Dao Äà i má»i ngồi và bảo:
- Ta từ nghìn dặm tá»›i đây để là m chá»§ hôn cho em nó. Äêm nay có thể là m lá»… vá»›i lang quân.
Vương lại vá»™i đứng dáºy tạ từ. Dao Äà i sai bà y tiệc rượu, bảo hai ngưá»i đổi chén. Chà ng lại cố từ. Dao Äà i ép đổi cho bằng được. Chà ng vái lạy ta rồi má»›i dám uống. Dao Äà i Ä‘i ra, Cầm Sắt nói vá»›i Vương:
- Xin thưa thá»±c vá»›i chà ng: Thiếp là tiên trên thượng giá»›i bị trÃch giáng. Thiếp tá»± nguyện xin ở dưới âm nuôi các oan hồn để chuá»™c lá»—i. Vừa rồi gặp cướp- quá»· trá»i nên má»›i có chuyện gắn bó cùng chà ng. Thiếp phải má»i bà chị ở xa tá»›i là m chá»§ hôn lá»… cÅ©ng là để giúp trông coi việc ở đây cho thiếp tiện theo chà ng vá» nhà nÆ¡i trần thế.
Vương đứng dáºy cung kÃnh:
- Ở dưới nà y vui lắm. Trên thế gian tôi có con vợ dữ, cá»a nhà thấp hẹp, thế không thể vá» vun đắp cho vẹn tròn để giữ gìn cuá»™c sống lâu dà i.
Nà ng cưá»i nhá»§:
- Äừng ngại.
Rượu đã say Ä‘i nghỉ, cuá»™c ái ân rất đỗi Ä‘áºm nồng.
Mấy ngà y sau nà ng bảo chồng:
- Vui thú ở cõi âm nà y không thể lâu. Chà ng vá» ngay thu xếp nhà cá»a, xong thiếp sẽ tá»± đến.
Äoạn sai Ä‘em ngưá»i ngá»±a cho Vương, mở cá»a đưa ra. Bức vách núi đất lại liá»n như cÅ©.
Vương cưỡi ngá»±a vá» là ng, ngưá»i là ng trông thấy thảy Ä‘á»u kinh hãi. VỠđến nhà , chốn cÅ© đã biến thà nh nhà cao cá»a rá»™ng. Nguyên là do: khi Vương bá» Ä‘i, chị vợ má»i hai anh đến báo sá»± thể gia đình. Tối Vương không vá», há» bổ Ä‘i tìm. Có ngưá»i nhặt được cái già y ở dưới ngòi cho là anh ta đã chết. HÆ¡n má»™t năm sau vẫn không có tin vá» Vương. Má»™t anh lái buôn ở Thiểm cặp kê vá»›i vợ Vương đến ở luôn đấy, chỉ ná»a năm đã xây cất tòa ngang dãy dá»c. Anh ta buôn bán Ä‘i xa vá» gần lại mua má»™t cô vợ bé Ä‘em vá». Từ đó trong nhà sinh lục đục. Anh lái buôn cÅ©ng có khi hà ng mấy tháng không vá».
Vương nghe tin ấy ức lắm, buá»™c ngá»±a ở ngoà i và o nhà . Bà vú kinh hãi lạy phục xuống đất. Vương quát mắng má»™t tráºn, bắt dẫn tá»›i buồng vợ. Chị ta nghe tin bá» trốn, thắt cổ chết ngoà i thá»m nhà . Vương sai khiêng trả xác cho nhà há» Lan.
Anh gá»i cô vợ bé tay lái buôn đến. Ngắm cô ta cÅ©ng xinh xẻo,má»›i khoảng mưá»i tám mưá»i chÃn tuổi. Vương giữ lại ngá»§. Gã lái buôn nhá» ngưá»i là ng bắn tiếng xin trả cô vợ bé, nhưng cô ta kêu khóc không chịu Ä‘i. Vương là m đơn kiện gã lái buôn tá»™i chiếm nhà , cướp vợ. gã ta không dám ho he, dá»n hà ng quay vá» Thiểm.
Việc nhà xong đã lâu la, Vương đã tưởng Cầm Sắt phụ ước. Má»™t tối chà ng Ä‘ang cùng ngưá»i thiếp ăn uống thì ngá»±a xe Cầm Sắt xịch đến cổng. Nà ng bảo tất cả tùy tùng ra vá», chỉ lưu lại Xuân Yến.
Và o buồng trong, ngưá»i thiếp chạy ra lạy chà o, nà ng bảo:
- Ngưá»i nà y có tướng sinh con trai, có thể thay tôi chịu khổ đây.
Nói rồi Ä‘em quần gấm đồ trang sức ra cho. Ngưá»i thiếp lạy tạ đứng hầu. Nà ng kéo ngồi xuống, nói cưá»i vui vẻ. Lát sau nà ng bảo:
- Tôi say rồi, muốn đi ngủ.
Vương cÅ©ng cởi dép lên giưá»ng cùng nà ng, ngưá»i thiếp lúc ấy má»›i Ä‘i ra. Äến khi cô ta và o buồng mình thì Vương đã nằm đó. Cô ta lấy là m lạ, quay trở lại buồng Cầm Sắt dòm xem, đã tắt đèn.
Từ đó, không đêm nà o Vương không ngá»§ lại buồng ngưá»i thiếp. Má»™t đêm ngưá»i thiếp trở dáºy nhòm và o buồng Cầm Sắt thì lạ qú, Vương Ä‘ang cùng nà ng tình tá»± to nhá». Ngưá»i thiếp lại định nói vá»›i Vương thì chỉ thấy giưá»ng không. Sáng ra, ngưá»i thiếp kể lại vá»›i Vương Ä‘iá»u ấy. Vương cÅ©ng không tá»± biết mình thế nà o, chỉ thấy mình khi thì ngá»§ ở buồng ngưá»i thiếp, khi thì ngá»§ ở buồng Cầm Sắt, Vương dặn phải giấu, đừng để hở ra những Ä‘iá»u lạ lùng ấy. Lâu sau, cô hầu gái Xuân Yến có chá»a. Cầm Sắt là m như không biết. Äến khi cô ta trở dạ, khó đẻ liá»n cất tiếng gá»i “nương tá»â€. Nà ng và o, thai ra ngay: má»™t cáºu con trai. Cắt rốn xong, đặt và o lòng cô hầu, nà ng cưá»i mà bảo:
- Thôi nhé, chá»› có đẻ nữa! Nghiệp nhiá»u thì nạn lắm đó!
Từ đó, cô hầu gái không đẻ nữa. Ngưá»i thiếp sinh năm trai hai gái. Trong ba mươi năm ở cùng Vương, nà ng thỉnh thoảng lại trở vá» nhà mình, Ä‘á»u và o đêm cả. Má»™t hôm nà ng dắt cô hầu gái Ä‘i và thôi không trở lại nữa.
Vương sống đến tám mươi tuổi, đột nhiên Ä‘em theo lão bá»™c cùng Ä‘i đâu không thấy vá».
(1) Thá»i Xuân Thu, hai nước Sở - Ngô đánh nhau. Sở thua phải bỠđô thà nh chạy, vua Sở gá»i bầy tôi là Chung Kiến sai đưa em gái vua là Quý Thiên chạy trốn. Sau Quý Thiên xin được lấy Chung Kiến, ngưá»i mà mình đã gần gụi hình bóng.
Tà i sản của XuyVuu
08-07-2008, 07:19 AM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 16 giá»
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
ÄÀO TRINH NHẤT dịch
Cắt Thịt Vì Tình
Liên Thà nh
Kiá»u sinh ngưá»i quáºn Tấn Minh, nổi tiếng tà i giá»i từ hồi nhá». Má»›i ngoà i hai mươi tuổi, có gan dạ, chÆ¡i thân vá»›i Cố sinh; sau khi Cố mất, thá»i thưá»ng chu cấp cho vợ con Cố. Quan ấp tể (cÅ©ng như chá»§ quáºn hay tri huyện) lấy văn chương cùng chà ng kết giao thân máºt. Khi ấp tể qua Ä‘á»i tại quáºn, gia quyến lần lữa mãi không vá»; chà ng bán sản nghiệp đưa linh cá»u ấp tể vá» quê quán, khứ hồi trên hai nghìn dặm. Vì thế mà giá»›i trà thức cà ng trá»ng, nhưng gia đạo chà ng từ đó cà ng thêm sa sút.
Ông Hiếu Lêm (cá» nhân) há» Sá» có con gái tên là Liên Thà nh, thêu thùa rất khéo, lại hay chữ nên Hiếu Liêm hết sức quý chuá»™ng. Nà ng thêu má»™t bức tranh thiếu nữ ngồi thêu mệt má»i. Sá» Hiếu Liêm đưa ra trưng cầu các cáºu thiếu niên đỠthÆ¡ và o đó, trong ý là muốn kén rể. Kiá»u sinh đỠbà i thÆ¡ như vầy:
Dung hoà n cao kiết lục bà sa
Tảo hướng lan song tú bÃch bÃ
ThÃch áo uyên ương hồn giục Ä‘oạn
Ấm đình trâm tiến xúc song nga.
Nghĩa là :
Óng ả trên đầu mái tóc tiên
Sáng ngồi bên cá»a rút bông sen
Uyên ương thêu đến lòng như thắt
Kim chỉ ngừng tay có vẻ phiá»n.
Ngoà i ra chà ng lại tặng riêng một bà i khen nà ng thêu khéo:
Tú tiến khiêu lai tự tả sinh
Bức trung hoa điểu tự nhiên thà nh
ÄÆ°Æ¡ng nhiên chức cẩm phi trưá»ng ká»·
Hạnh bả hồi văn cẩm thánh minh.
Nghĩa là :
Thêu như sống tháºt thấy tà i chưa?
Hoa Ä‘iểu trá»i xanh há kém thua
Tranh gấm nà ng Tô đâu sánh kịp
Hồi văn may được cảm lòng vua.
(Hai câu sau cùng nhắc tÃch xưa Tô Huệ thêu bà i thÆ¡ Hồi Văn trên gấm, dâng vua để chuá»™c tá»™i cho chồng. Hồi văn có thể Ä‘á»c ngược xuôi đảo lá»™n, thà nh ra mấy trăm bà i thÆ¡. Kiá»u sinh tán tụng Sá» tiểu thư. Sánh lại, Tô Huệ chỉ có Hồi văn cảm lòng thiên tá», chứ bức thêu gấm kia còn kém tà i cá»§a tiểu thư.)
Nà ng được hai bà i thÆ¡ mừng lắm, trước mặt ai cÅ©ng khen Kiá»u sinh đáo để, nhưng cha có ý chê nhà chà ng nghèo. Không muốn gả con gái cho.
Liên Thà nh gặp lại cÅ©ng khen ngợi Kiá»u sinh, lại sai mụ vú, giả vâng mệnh cha, Ä‘em tiá»n bạc đến giúp chà ng chi phà đèn sách. Chà ng nói:
- Liên Thà nh là ngưá»i tri ká»· cá»§a ta.
Từ đó mÆ¡ mà ng tưởng nhá»› như kẻ khát muốn uống, đói muốn ăn váºy.
Không bao lâu Sá» Hiếu Liêm nháºn gả nà ng cho con má»™t nhà buôn muối là Vương Hóa Thà nh; bấy giá» chà ng má»›i tuyệt vá»ng, nhưng trong giấc chiêm bao vẫn còn tÆ¡ tưởng không dứt.
Ãt lâu sau, nà ng phát bệnh không ngồi dáºy được. Có nhà sá»± Tây Vá»±c đến thăm mạch, nói mình có thể chữa được, song phải có má»™t đồng cân thịt ở ngá»±c con trai, để trá»™n vá»›i thuốc má»›i đặng.
Sá» công sai ngưá»i đến nhà há» Vương nói cho chú rể hay. Chú rể cưá»i nói:
- Lão già nà y kỳ cục, đòi cắt lấy thịt ở đầu trái tim ta ư?
Gia nhân trở vá» thuáºt lại, sá» công giáºn lại rao cho má»i ngưá»i hay rằng: bất cứ ai dám cắt thịt thì ta gả con gái cho.
Kiá»u sinh nghe tin, láºp tức đến nhà há» Sá», tay cầm dao kéo, tá»± cắt lấy thịt trước ngá»±c, trao cho nhà sư Tây Vá»±c, máu vấy cả áo chà ng. Nhà sư phải xừc thuốc cho má»›i hết.
Vá»›i chá»— thịt đó nhà sư trá»™n thuốc thà nh ba chén, nà ng uống ba ngà y bệnh táºt khá»i hẳn.
Sá» công sá»a soạn là m theo lá»i hẹn, nhưng trước hết sai ngưá»i nói cho Vương biết. Vương nổi giáºn đòi Ä‘i kiện. Sá» công bèn là m tiệc má»i Kiá»u sinh đến, bà y ngà n và ng lên án rồi nói:
- Mang Æ¡n rất nặng, váºy xin có chút đỉnh báo Ä‘á»n.
Äoạn, Sá» công bà y tỠý định sai hẹn cho chà ng nghe, chà ng cau mà y nói:
- Tôi không tiếc chi miếng thịt, là để báo đáp ngưá»i tri ká»· chứ có phải bán thịt lấy tiá»n đâu.
Nói xong, chà ng đứng dáºy, phá»§i áo ra Ä‘i. Liên Thà nh nghe chuyện trong lòng không nỡ, liá»n nhá» mụ vú đến an á»§i chà ng và nói nhắn:
- Ngưá»i tà i như cáºu chắc không phải sa sút lâu ngà y. Trên Ä‘á»i thiếu gì giai nhân mà lo. Tôi từng chiêm bao thấy Ä‘iá»m chẳng là nh, ba năm nữa tất chết, váºy cáºu đừng thèm cùng ai tranh già nh lấy được con ngưá»i sắp chết nà y là m gì?
Chà ng nói với mụ vú:
- Con ngưá»i ta vì tình tri ká»· mà chết, chứ không vì sắc đẹp. Tôi chỉ e rằng Liên Thà nh chưa chắc đã tháºt là biết tôi; nếu quả tháºt nà ng biết tá»›i thì việc nhân duyên chẳng thà nh cÅ©ng không hại chi.
Mục vú thay lá»i nà ng thá» thốt giải tá» lòng thà nh, chà ng nói:
- Quả tháºt như váºy thì tôi chỉ xin có má»™t Ä‘iá»u, là khi gặp nhau ở ngoà i đưá»ng, nà ng tặng cho tôi má»™t nụ cưá»i, dù tôi chết cÅ©ng không ân háºn gì.
Mụ vú vế nhà thuáºt lại vá»›i nà ng.
Cách mấy hôm, chà ng ngẫu hứng Ä‘i chÆ¡i, vừa lúc gặp nà ng ở bên nhà ông chú vá». Nà ng đưa mắt liếc nhìn chà ng và hé miệng cưá»i rất tươi. Chà ng cả mừng, tá»± nghÄ© trong trÃ:
- Phải rồi! Liên Thà nh quả tháºt biết rõ lòng ta.
Kế đến nhà hỠVương qua bà n định ngà y là nh tháng tốt xin đón dâu. Bệnh cũ của nà ng tự dưng nổi lên, được và i tháng thì chết.
Kiá»u sinh đến viếng tang, kêu rú má»™t tiếng, ngã xuống chết giấc. Sá» công cho ngưá»i Ä‘em xác vá» táºn nhà .
Lúc đó chà ng tá»± biết mình đã chết rồi, trong lòng không thấy buồn tiếc gì cả, vá»™i và ng Ä‘i ra khá»i thôn muốn được nhìn thấy mặt Liên Thà nh. Xa trông nẻo đưá»ng phÃa tây bắc, ngưá»i ta Ä‘i lại như kiến, chà ng trốn lánh mình trà trá»™n và o trong đám đó.
Giây lát và o má»™t dinh thá»± gặp lại Cố sinh. Cố lấy là m ngạc nhiên há»i chà ng tại sao đến đây, và muốn nắm tay chà ng dắt lá»™n vá» ngay. Nhưng chà ng thở dà i nói rằng có chuyệng tâm sá»± còn lôi thôi, cho nên chẳng muốn trở vá». Cố nói:
- Tôi ở chốn nà y giữ việc sổ sách hÆ¡i được tÃn nhiệm, nếu anh có chuyện chi nhá» cáºy, tôi xin cố súuc không dám tiếc công.
Chà ng há»i vá» Liên Thà nh.
Cố liá»n dẫn Ä‘i tìm kiếm nhiá»u nÆ¡i, thấy Liên Thà ng vá»›i cô áo trắng, mặt rầu lệ dầm, ngồi xổm ở má»™t vỉa hè. Nà ng thấy Kiá»u sinh đến, vá»™i và ng trá»—i dáºy, vẻ như mừng rỡ, há»i chà ng đâu tá»›i đây. Chà ng nói:
- Nà ng chết, tôi còn ở trên Ä‘á»i sống là m chi?
Liên Thà ng khóc:
- Con ngưá»i phụ nghÄ©a thế nà y, chà ng không phỉ nhổ mà đá Ä‘i cho rảnh, còn lấy mình chết theo là m gì? Tôi đã lá»—i hẹn vá»›i chà ng kiếp nà y, xin Ä‘á»n bồi ở kiếp sau.
Chà ng nghoảnh lại bảo Cố sinh:
- Anh có công việc báºn xin cứ tá»± tiện, để mặc tôi ở đây, tôi vui sướng được chết, chứ không thÃch sống nữa. Có Ä‘iá»u tôi muốn phiá»n anh tra sổ sách há»™ xem Liên Thà nh thác sinh chá»— nà o, để tôi Ä‘i theo nà ng.
Cố sinh gáºt đầu rồi Ä‘i.
Thiếu nữ áo trắng há»i chà ng là ngưá»i như thế nà o. Liên Thà nh thuáºt lại đầu cuối.
Thiếu nữ nghe chuyện bùi ngùi than thở. Liên Thà nh bảo chà ng:
- Cô nà y cùng há» vá»›i em tên là Tân NưuÆ¡ng, con quan Sá» thái thú ở quáºn Trà ng Sa; Chúng em cùng Ä‘i má»™t đưá»ng tá»›i đây, cho nên thương yêu trìu mến nhau.
Chà ng liếc thấy ngưá»i có vẻ dá»… thương, vừa muốn há»i chuyện tỉ mỉ, thì Cố sinh đã trở lại ngó mặt chà ng mà ngõ lá»i chúc mừng:
- Tôi Ä‘i thăm dò tin tức giùm chắc chắn lắm: nương tỠđây được theo anh hoà n hồn vá» dương gian, như váºy có thÃch không?
Hai ngưá»i cùng mừng rỡ, sá»a soạn từ biệt ra Ä‘i. Cô Tân khóc rú lên:
- Chị Ä‘i thì em bÆ¡ vÆ¡, biết nương tá»±a và o ai? Váºy xin chị vì tình cứu em, cho em được theo hầu hạ chị.
Liên Thà nh động lòng nhưng không biết phà i là m cách nà o, day lại bà n tÃnh vá»›i chà ng. Chà ng lại năn nỉ vá»›i Cố sinh. Cố sinh tá» vẻ khó khăn và can không nên là m việc đó, chà ng cầu khẩn mãi. Cố nói:
- Äể tôi là m đại thá» coi.
Một lúc, chà ng ăn xong bữa xơm, thì Cố sinh trở lại, khoát tay và nói:
- Ban nải tôi đã bảo là không được mà . Thú tháºt tôi chịu dở muôn phần, không sao giúp được.
Tân Nương nghe nói gà o khóc thảm thương, đứng rÃu rÃu bên cạnh Liên Thà nh, chỉ sợ nà ng vá»™i Ä‘i. Cả hai cùng buồn bã không nghÄ© cách nà o, chỉ nhìn nhau đứng lặng, mà nét mặt thảm sầu, khiến cho ai nấy cÅ©ng phải não lòng héo ruá»™t. Cố sinh phát phẫn nói:
- Thôi thì xin anh chị cứ cho cô Tân đi theo, rủi có tội vạ thì tôi xin chịu hết.
Bấy giá» Tân Nương má»›i mùng, theo chà ng lên đưá»ng. Chà n lo ngại dùm cô Ä‘i vá» nhà cô đưá»ng xá xa xôi không ai là m bạn. Tân nương nói:
- Em xin theo cáºu, chứ không muốn trở vá» nhà em.
Chà ng gạt đi:
- Cô nà y ngây thơ quá, không vỠnhà cô thì lấy gì mà hồi sinh chứ. Mai sau tôi có dịp đi Hồ Nam, xin cô đừng lánh mặt thế là may mắn cho tôi.
Vừa vặn lúc ấy có hai mụ già , lãnh tá» sức Ä‘i tá»›i Trà ng Sa, chà ng nói cho cô Tân Ä‘i theo và căn dặn hai mụ chăm nom há»™ dá»c đưá»ng.
Tân Nương khóc và từ giã.
Liên Thà nh Ä‘i theo rất cháºm chạp, Ä‘i chừng hÆ¡n mưá»i dặm đưá»ng thì phải nghỉ chân má»™t lần. Nghỉ chân đến mưá»i báºn thì má»›i trông thấy cổng là ng trước mặt. Nà ng nói:
- Cáºu Æ¡i! Sau khi em tái sinh, sợ lại có chuyện láºt lá»ng, chi bằng cáºu xin lấy xác em đưa vá» nhà , rồi em hồi sinh tại nhà cáºu, thì không có sá»± ăn năn vá» sau.
Chà ng nghe lẽ phải, dắt nà ng vỠthẳng nhà mình. Nà ng hồi hộp uể oải như bước đi không nổi. Chà ng phải đứng đợi. Nà ng nói:
- Em vá» tá»›i đây, chân tay run rẩy, như không còn sức tá»± chá»§ được mình, chỉ e ý mu6ón không toại váºy ta nên bà n tÃnh thế nà o cho tháºt kỹ lưỡng. Không thế thì sau khi hồi sinh, là m sao tá»± lo được?
Rồi hai ngưá»i cùng và o căn phòng lạnh, lặng im giây lát, Liên Thà nh mỉm cưá»i và nói:
- Mình có ghét em không?
Chà ng kinh ngạc há»i tại vá»› gì, nà ng đỠmặt đáp:
- Em chỉ lo rá»§i ro không xong, thì lại phụ lòng chà ng. Váºy em xin lấy hồn báo đáp cái tình tri ká»· cá»§a chà ng trước đã.
Chà ng mừng quá, cùng nà ng giao hoan hết sức âu yếm. Nhân đó hai ngưá»i quyến luyến không rá»i , ở luôn ba ngà y trong phòng lạnh. Liên Thà nh chợt nhá»› lại:
- Mình Æ¡i! Tục ngữ có câu: Äà n bà xấu xà đến đâu, khi đã lấy chồng, trước sau bá» nà o cÅ©ng phải ra mắt cha mẹ há» hà ng. Chúng ta bịn rịn ôm ấp ở đây mãi đâu phải là kế lâu dà i.
Nói xong, nà ng hối thúc chà ng và o nhà giữa, vừa má»›i tá»›i chá»— thá», thì chà ng hồi tỉnh. Ngưá»i nhà kinh ngạc, vá»™i và ng Ä‘i lấy nước cháo đổ cho chà ng.
Sau khi tỉnh hồn, chà ng sai ngưá»i Ä‘i má»i Sá» Hiếu Liêm đến ngỠý xin xác Liên Thà nh Ä‘em vá» nhà , vì mình có phép là m cho nà ng sống lại.
Sá» công nghe lá»i. Xác cá»§a Liên Thà nh vừa khiêng đến nhà chà ng, xem lại thì nà ng đã hồi sinh, tá»± nói vá»›i cha:
- Thưa cha, con đã trao thân gá»i pháºn cho Kiá»u sinh rồi, giá» không lẽ nà o trở vỠđược nữa. Há»… ai sinh sá»± đổi dá»i má»™t chút thì con chết thôi.
Sá» công vá», láºp tức sai con hầu đứa ở tá»›i phục dịch nà ng.
Bên nhà hỠVương nghe tin, là m đơn đi kiện. Quan sở tại ăn hối lộ xỠnà ng phải vỠnhà Vương.
Kiá»u sinh tức giáºn muốn chết, nhưng không là m sao ngăn cản được.
Liên Thà nh đến nhà Vương, phẫn uất bá» cả ăn uống chỉ cầu mau chết. Thừa lúc nhà vắng ngưá»i, liá»n treo cổ lên xa nhà . Qua hôm sau, bệnh tình cà ng nặng, sắp sá»a tắt hÆ¡i, Vương sợ quá, đưa trả vá» nhà Sá». Sá» lại cho khiêng vá» nhà chà ng. Vương biết thế nên đà nh chịu phép bá» qua.
Liên Thà nh trá»—i dáºy, bình phục như xưa. Nà ng thưá»ng tưởng nhá»› Tân Nương, muốn cho ngưá»i Ä‘i há»i thăm, nhưng vì đưá»ng sá xa xôi, chưa thể Ä‘i được.
Má»™t hôm bá»—ng dưng gia nhân và o thưa rằng: ngoà i cá»a có ngá»±a xe khách lạ. Hai vợ chồng cùng nhau chạy ra ra thì là Tân Nương đã và o tá»›i giữa sân. Äôi bên trông thấy nhau, vừa mừng vừa cảm. Quan thái thú thân đưa Tân Nương đến. Chà ng má»i ông và o. Thái thú nói:
- Con bé nhà tôi nhá» cáºu mà sống lại, nó thá» không chịu lấy ai, cho nên tôi phải phải theo ý muốn cá»§a nó mà dẫn nó đến đây.
Chà ng vái lạy theo lễ con rể và cha vợ. SỠHiếu Liêm cũng tới. Ba nhà đoà n tụ vui vẻ.
Kiá»u sinh tên tháºt là Niên, biểu tá»± là Äại Niên.
Tà i sản của XuyVuu