Ghi chú đến thành viên
Gởi Ãá» Tài Má»›i Trả lá»i
 
Ãiá»u Chỉnh
  #86  
Old 20-05-2008, 02:02 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Hồi Ức Của một Binh Nhì
Tác giả: Nguyá»…n Thế Tưá»ng

Hồi ấy, nghÄ©a là cách đây tròn hai mươi năm, tôi, hai mươi tuổi cùng các "chiến hữu" cá»§a tôi Ä‘ang huấn luyện ở vùng trung du VÄ©nh Phú, cách thị xã VÄ©nh Yên 7 km vá» phía núi Tam Ãảo. Chúng tôi thuá»™c số quân trung Ä‘oàn 207 xe tăng thiết giáp. Má»›i nghe đến đây thôi, hẳn có bạn thắc mắc sao đã gá»i là "xe tăng" lại còn "thiết giáp"? Xin thưa đó là hai danh từ khác nhau để gá»i hai loại xe khác nhau. Xin cung cấp vá»›i các bạn má»™t định nghÄ©a rút gá»n cá»§a xe tăng: "Là má»™t loại xe chiến đấu chạy bằng xích có tháp pháo quay tròn 360 độ". Thế nghÄ©a là nó khác vá»›i thiết giáp là có pháo, lại không giống vá»›i pháo tá»± hành là pháo cá»§a nó có thể quay 360 độ trên xe. Câu chuyện cá»§a chúng tôi hai mươi năm trước trên vùng đồi trung du VÄ©nh Phú có liên quan đến cái "tháp pháo quay tròn 360 độ" ấy. Thế là chúng tôi thuá»™c trung Ä‘oàn 207. Tiểu Ä‘oàn và đại đội mấy thì không nhá»› nữa. ÃÆ¡n vị huấn luyện mà lính đến rồi Ä‘i không mấy gắn bó - chỉ nhá»› rằng tham mưu trưởng trung Ä‘oàn là ông Phùng Minh, má»™t đại úy có phong độ rất "hắc xì dầu". Và ngay tại đây, trong mùa hè nóng bá»ng năm 1972 khi tiếng nổ cá»§a đại pháo ở cổ thành Quảng Trị Ä‘ang âm âm vá»ng vá» réo gá»i, thì chúng tôi, trên những ngá»n đồi trung du đầy bóng bạch đàn đã làm nên những chuyện tày đình, để lại những ká»· niệm "ác liệt" không kém gì trận mạc.

Chúng tôi đóng quân trong làng, tất nhiên rồi "quân vá»›i dân như cá vá»›i nước", cá mà rá»i nước thì có mà ngáp. Nhưng có má»™t Ä‘iá»u thuá»™c vá» quân lệnh là cấm léng phéng vá»›i con gái chá»§ nhà. Vả lại, chúng tôi há»c lái suốt ngày, vỠđến nhà là mệt lá»­, đêm phải gác xe. Bãi xe lại là xe tăng, tất nhiên không thể để trong làng mà ở trên đồi. ÃÆ¡n vị tôi chá»n được má»™t địa Ä‘iểm rất hay. Số là, quả đồi bạch đàn ấy trước đó đã có má»™t hàng rào kẽm gai. Hôm tìm địa Ä‘iểm, ông đại đội phó bảo thằng Bá Hùng Ä‘i trinh sát. Trở vá», hắn thì thầm vá»›i bá»n tôi rằng bên kia hàng rào có rất nhiá»u "ami xinh tươi" mặc quân phục. "Mẹ kiếp! đóng bãi xe ở đấy thôi chá»› Ä‘i đâu nữa". Sau đó, chúng tôi làm mặt lạnh kéo tá»›i gặp đại đội phó, giÆ¡ tay chào theo kiểu quân sá»± và báo cáo rằng, đây là má»™t địa Ä‘iểm đóng quân mang tính chất chiến lược, chiến thuật, rằng có thể tiến công phòng thá»§ Ä‘á»u tiện lợi v.v... và v.v... Khi đại đội phó há»i: Bên kia hàng rào là đơn vị nào thì thằng Hùng báo cáo mập má» rằng: đó là đơn vị chiến thuật, ká»· luật nghiêm , có thể là hậu phương vững chắc cho đơn vị ta. Chao ôi! Chúng tôi đâu có biết rằng bên hàng rào kẽm gai kia là cả má»™t thế giá»›i riêng, má»™t đơn vị cÆ¡ yếu đặc nhiệm cá»§a Bá»™ Quốc phòng có vai trò cá»±c kỳ quan trá»ng trong cuá»™c chiến tranh cá»§a cả nước và những bóng "ami mặc quân phục" kia chính là những chiến sÄ© báo vụ cÆ¡ yếu được bảo vệ hết sức nghiêm ngặt.

Có lẽ đây là má»™t trong ít lần ông đại đội phó được cái đám "giặc đầu bò" là chúng tôi đối xá»­ nghiêm túc và kính cẩn, nên ông có phần cảm động mà chấp nhận đóng bãi xe ngay trên ná»­a quả đồi tai ương ấy. Và vá»›i quyết định đó, ban chỉ huy đại đội bắt đầu phải chịu đựng và trả giá cho những trò ba trợ cá»§a tụi tôi. Có lẽ cái lam sÆ¡n chướng khí cá»§a đất tổ Hùng Vương được tích lÅ©y từ thá»i khai thiên lập địa đến năm 1972 đã xì hÆ¡i nhập vào chúng tôi mà sinh ra các chuyện nghịch ngợm ấy chăng.

Ban ngày chúng tôi phải Ä‘i tập lái xe. Lái đủ các khoa mục: Hạn chế thẳng, hạn chế chữ Z, vách hụt, vách đứng, sống trâu, cầu vệt... Ãã qua các thá»i kỳ tậm tá»e: sang số, tăng ga, xuống số, vù ga... vá»›i cái bảng cầu chì dài dằng dặc: Ä‘uôi (cầu chì đèn Ä‘uôi), hồng (hồng ngoại), hông, còi, quạt-nhá»n-đồng khởi-mù pha. Tóm lại, chúng tôi có vẻ là những chú chim ra ràng Ä‘ang tập bay. Chiá»u chiá»u chúng tôi xin trợ giáo được tá»± lái xe ra bãi, cố ý đỗ sát hàng rào, vù ga thật mạnh, ngõ hầu gây được sá»± chú ý cá»§a "phía bên kia". Mất hÆ¡n mưá»i ngày như thế mà chẳng nước non gì cả. Những bóng áo binh phục mầu nhạt bó sát những eo lưng tròn lẳn vẫn chỉ thấp thoáng sau bóng cây bạch đàn đằng xa. Má»™t lần chúng tôi đến sát hàng rào đánh bạo gá»i vá»›i vào:

- Này! Các đồng chí ơi!

... Và mừng rÆ¡n khi thấy có ngưá»i Ä‘i tá»›i. Nhưng té ra là hai gã đàn ông có súng, mặt lạnh như tiá»n, há»i:

- Các đồng chí cần gì?

- à, á»... chúng tôi xin má»™t tý xà phòng, à quên xin ngụm nước uống, khát quá.

- ở đây không có xà phòng và cũng chẳng có nước uống đâu nhé.

Nói xong, hai gã đàn ông có súng quay Ä‘i. Chà thật là "phí rượu" mấy cha hách gá»›m! Nói thật chứ bá»n tôi đâu có sợ mấy khẩu AK báng xếp nÆ¡i tay bá»n hắn. Gì chứ súng thì bá»n tôi cÅ©ng có, có Ä‘iá»u là hÆ¡i to má»™t chút. Khẩu pháo 100ly trên xe đó, tôi mà khạc má»™t cái thì... Nhưng chúng tôi cÅ©ng thừa biết là không thể tấn công bằng cách ấy được, phải tìm mẹo khác, nhất định phải "móc nối" cho bằng được má»™t số "ami" má»›i nghe.

May thay, thằng Tuấn lại có má»™t cái đàn ghi ta. Bá»n tôi tất thảy Ä‘á»u qua vài năm ở trưá»ng đại há»c nên chÆ¡i đàn cÅ©ng khÆ¡ khá»›, hát cÅ©ng đúng thanh nhạc, riêng tôi lại có cả cái giá»ng "ôpêrêt" tàm tạm. Vậy là, trăng trung tuần vằng vặc, đồi trung du lá»™ng gió, lá bạch đàn xao xác rụng, chúng tôi ôm đàn ngồi trên tháp pháo xe tăng thả theo làn gió nam mát rượi qua bên kia hàng rào bài tình ca Nga rất "ác chiến". "Giá» này anh vỠđâu hỡi ngưá»i lính cÅ© binh Ä‘oàn... Nếu giá» này bạn hiá»n còn thiếu má»™t gia đình... Có nhiá»u cô đẹp như ca khúc ban chiá»u". Mất ba đêm như thế mà không thấy động tÄ©nh, chúng tôi nản quá. Ban đêm không nước non gì nên ban ngày chúng tôi vặc nhau luôn luôn. Mùa trăng Ä‘ang qua, khóa huấn luyện sắp kết thúc, chúng tôi biết ngày lên đưá»ng vào Nam chiến đấu không còn xa nữa. Vậy mà! Ban đầu chúng tôi chỉ chÆ¡i đàn theo kiểu "gá»i tình". Ai ngỠđến đêm thứ năm, tiếng đàn thằng Hùng nghe khác hẳn, cả cái giá»ng "ôpêrêt" cá»§a tôi cÅ©ng rà Ä‘i lúc nào không biết.

Từ trên đỉnh núi Chi-ta xa vá»i, mưa tuyết vẫn rÆ¡i tuyết đầy trá»i. Chợt nghe tin đến chân tay rụng rá»i.
Ngưá»i lính em yêu ngã ngá»±a rồi. Không may gãy tay rồi còn đâu lấy tay lành vuốt tóc em dài...

Tất cả chúng tôi gục đầu xuống, mÆ¡ màng nghÄ© đến má»™t Ä‘iá»u gì rất xa, vá» má»™t kỵ sÄ© nào đó ngã ngá»±a, vá» khoa văn trưá»ng Ãại há»c Tổng hợp Hà Ná»™i mà tôi má»›i kịp gá»­i thân theo há»c hai năm, vá» ngày nhập ngÅ©, vá» chiến trưá»ng Quảng Trị Ä‘ang đỠlá»­a mùa hè, đêm trăng vàng, sương buông đồi trung du á»›n lạnh. Bá»—ng có tiếng vá»ng nghe thảng thốt.

- Hát nữa đi các anh!

Lập tức chúng tôi ngẩng đầu lên, thằng Hùng buông rÆ¡i cây đàn xuống cá»: Sát hàng rào bên kia tập hợp đủ má»™t tiểu đội chiến sÄ© gái thấp thoáng dưới trăng, huyá»n ảo như những nàng tiên vừa bay từ trên trá»i xuống...

... Các bạn cá»±u chiến binh thân mến! Tôi nói Ä‘iá»u này chỉ các bạn má»›i hiểu và tin chúng tôi, rằng: Ngay trong đêm đó, cái đêm huyá»n thoại, khi tiếng đàn nức nở lặng Ä‘i và những cái bóng eo lưng mặc quân phục mầu cỠúa nhạt hiện ra bên hàng rào. Chúng tôi đã đến, đã nói chuyện và dưá»ng như đã quen nhau từ lâu lắm rồi, đã tìm nhau lâu lắm rồi, dưá»ng như chúng tôi đã yêu nhau. Hai đội binh Ä‘á»u áp sát hàng rào kẽm gai, từng đôi má»™t xoắn xuýt tâm sá»± - như chúng ta thưá»ng nói là không biết mệt má»i. Tôi mạnh dạn cầm tay "ngưá»i chiến sÄ© gái" dành cho tôi. Mãi đến cuối buổi, tôi má»›i biết được tên thật cá»§a nàng là Nụ. Lạ lùng thay, Nụ không có ý định rụt tay lại. Cổ tay Nụ tròn và mát. Tôi nhìn rất lâu vào cái cổ tay ấy rồi ngước lên thấy Nụ cưá»i, má»™t nét cưá»i hiá»n lành và say đắm, mà sau này suốt hai mươi năm qua tôi không há» tìm thấy bất cứ ở đâu dưới gầm trá»i này. Bên cạnh tôi lúc đó cÅ©ng đầy tiếng thì thào khe khẽ và cảm động cá»§a bá»n thằng Bá Hùng, Hoàng Sâm, Quốc Tuấn. Trong ánh trăng vằng vặc diá»…n ra má»™t cảnh tượng hết sức kỳ dị trông như má»™t vÅ© Ä‘iệu huyá»n ảo: Tám đôi trai gái cầm tay nhau qua hàng rào kẽm gai mắt cáo mà cứ trân trân nhìn nhau, không thể nhúc nhích được vì các vòng kẽm gai sắc nhá»n như những chiếc vòng khóa chặt các đôi tay.

Ãêm ấy, khuya lắm chúng tôi má»›i rá»i nhau ra, không phải vì buồn ngá»§ hay mệt má»i mà vì trá»i Ä‘ang rạng dần. CÅ©ng phải mưá»i năm sau tôi má»›i hiểu vì sao các cô gái cÆ¡ yếu đó có thể chấp nhận tình cảm nhanh chóng và nồng nàn đến thế.

Các bạn có tin được không, cái cảnh cầm tay nhau như chuẩn bị khiêu vÅ© ấy tái diá»…n đến bảy đêm. Bá»n chúng tôi, ban đầu do nghịch ngợm, đến thá»i gian sau nghe các cô kể chuyện má»›i thấy thương thương và má»§i lòng thá»±c sá»±. Chúng tôi hôn nhau qua hàng rào. Nụ cá»§a tôi nước mắt chứa chan. Tôi loay hoay xoay xở mãi mà không có cách gì ôm được nàng. Nụ cho biết, các cô phải làm việc dưới má»™t chế độ ká»· luật rất nghiêm, vì như tôi nói từ đầu, đấy là má»™t công việc cá»±c kỳ quan trá»ng và tuyệt mật. Má»—i tháng các cô má»›i được ra khá»i hàng rào má»™t lần và phải Ä‘i cùng nhau, hạn chế tiếp xúc vá»›i ngưá»i ngoài, phải vá» trước giá» Ä‘iểm danh buổi tối. Thưá»ng thì khi xuất ngÅ© hay phục viên các cô được giải quyết đồng loạt và ngay sau đó Bá»™ Quốc phòng thay mã khóa cÆ¡ yếu để đỠphòng bị lá»™.

Ãấy, tình yêu cá»§a bá»n chúng tôi nằm trong tình thế nghiệt ngã như vậy đấy.

Tôi thì không tin rằng sẽ còn đóng quân tại đó cho đến cái buổi mà Nụ cá»§a tôi được ra ngoài hàng rào. Tình hình chiến trưá»ng Ä‘ang nóng như cÆ¡n sốt. ở Quảng Trị giặc đã phản công tái chiếm thành cổ. Bá»™ binh chiến đấu thiếu há»a lá»±c đột kích nên rất gian nan. ÃÆ¡n vị hối hả hoàn thành các khoa mục cuối cùng. Ãến những ngày cuối cùng tôi cuống lên. Tôi khao khát được má»™t lần, má»™t lần thôi ôm Nụ vào lòng, quàng tay vòng qua cái eo lưng mặc quân phục nổi lên đưá»ng cong đẹp như má»™t thiếu nữ trong há»™i há»a Phục Hưng. Tôi giống như chú nghé con bị nhốt trong chuồng vươn cái cổ khát khao vá»›i tá»›i đám cá» má»›i nhú lên sau những đêm mưa.

Má»™t lần thôi rồi chết cÅ©ng được. Tôi quyết định đột nhập doanh trại đơn vị cÆ¡ yếu đặc nhiệm. Nghe tin này thằng Hoàng Sâm và Bá Hùng xúm lại can, các hắn vẫn chưa quên được bá»™ mặt băng giá cá»§a hai gã đàn ông khoác súng dạo ná». Nhưng chí tôi đã quyết, không ai có thể ngăn cản được. Chiá»u hôm ấy, tôi đánh xe vỠđậu sát hàng rào húc đổ má»™t cây bạch đàn. Mặc, tôi không sợ, có húc đổ má»™t cây chứ mưá»i cây tôi cÅ©ng húc. Tôi hồi há»™p chá» trá»i tối: Thằng Sâm và thằng Hùng hứa giúp tôi. Phần tôi, tôi tranh thá»§ xác định lại hướng tiến đến cái "ki ốt" mà đêm đêm Nụ vẫn trá»±c ca từ 20 đến 21 giá».

Màn đêm buông xuống, lạy trá»i, đêm hạ tuần trá»i tối Ä‘en. Tôi Ä‘ang đứng bên hàng rào dõi mắt vá» phía sâu trong doanh trại đến chá»— có mấy ánh đèn thắp ắc quy rồi. Trong đêm tối, cái tháp pháo quay chầm chậm ná»­a vòng trên xe rồi lặng lẽ gác cái nòng 100 ly Ä‘en trÅ©i, lạnh buốt ngang qua hàng rào. Tôi lẩy bẩy ôm cái ống thép dài ngoằng ấy bò lên, vượt qua trên đầu hàng rào, rồi thả tay rÆ¡i xuống. Má»i việc Ä‘ang tiến triển tốt đẹp. Tôi Ä‘ang ở phía trong bá» rào, thuá»™c vùng cấm địa. Thằng Sâm Ä‘ang quay cái nòng pháo trở ra. Chỉ ba phút nữa Nụ sẽ ngả vào vòng tay tôi, má»m mại như má»™t thiên thần bé nhá». Thú thá»±c trong giá» phút nghiêm trá»ng nhất cuá»™c Ä‘á»i ấy, tôi có thoáng nhá»› đến gia đình, đến ká»· luật quân đội, đến tòa án binh, nhưng tất cả Ä‘á»u nhanh chóng mịt má» Ä‘i: Chỉ ba phút nữa thôi, tôi sẽ ôm đầy vòng tay má»™t cÆ¡ thể ấm nóng và hôn nàng mà không sợ bị thép gai cào cấu.

... Em ơi rất có thể
Anh chết giữa chiến trưá»ng
Ãôi môi tươi đạn xé
Chưa một lần biết hôn

Tiến lên, hỡi hiệp sÄ© TankistÆ¡! Tôi thì thầm hô khẩu hiệu. Sau lưng tôi, cả hai thằng Sâm và Hùng Ä‘á»u áp ngưá»i vào hàng rào giục: "Nhanh lên". Và tôi tiến lên đến gần chá»— có ánh đèn hắt ra. Trong đêm cái ki ốt trông rất kỳ lạ, ma quái. Tôi ghé mắt nhìn qua kẽ hở và chợt bàng hoàng: Nụ Ä‘ang ngồi nhận mật mã giữa má»™t vầng sáng trắng ánh Ä‘iện và vô số những máy móc rất lạ mắt.

Em ngồi đó như thiên thần mất ngủ!

Tôi thì thầm nhẩm má»™t câu thÆ¡ không biết cá»§a ai hay là tôi má»›i nghÄ© ra, rồi thu hết can đảm gõ vào cánh cá»­a. Má»i việc diá»…n ra sau đó tôi không đảm bảo là nhá»› hết, nhưng cái cảm giác thì bây giỠđã hai mươi năm trôi qua tôi vẫn còn nhá»›, và má»—i lần nhá»› đến tôi lại á»›n lạnh. Ãèn vụt tắt cánh cá»­a sắt bật mở nhanh và mạnh hÆ¡n tôi tưởng. Nụ xuất hiện trong bóng tối vá»›i bá»™ mặt Ä‘en thui cùng vá»›i khẩu súng nhá» chÄ©a thẳng vào mặt tôi:

- Ai? đứng im, giá»ng hô sắc nhá»n như má»™t mÅ©i kim.

Tôi cứng ngưá»i hoảng hồn:

- A... Anh đây... Tư... á»ng.

- Trá»i Æ¡i, anh Tưá»ng. Chết mất thôi, anh chạy nhanh Ä‘i không ngưá»i ta bắn chết bây giá»!

Tôi lắp bắp:

- Nụ, anh yêu em, cho anh...

- Biết rồi, anh chạy nhanh đi, anh vào đây bằng lối nào, mẹ ơi, cứu anh ấy với!

Tôi hoảng cả hồn, sợ gần chết, không biết trá»i đất là gì nữa. Nụ đút súng vào lưng quân phục dùng cả hai tay xô mạnh vào vai tôi, nhưng đã muá»™n: "Báo động". Phía đằng sau vang lên những tiếng thét giật giá»ng, tiếng AK lên đạn, tiếng con chó béc giê gầm lên. Tôi chạy cuống cả chân tay. Ãây rồi hàng rào kẽm gai, cái nòng pháo Ä‘ang quay rất chậm. Ãã nghe tiếng bước chân rào rào, ánh Ä‘iện đèn pin loáng thoáng. Tôi cuống cà kê định lao đầu vào hàng rào nhưng lập tức dừng ngay lại, hàng rào mắt cáo rất dày và là má»™t thứ kẽm gai rất sắc. May thay, cái nòng pháo đã hạ xuống, tôi bật ngưá»i Ä‘u lên nhưng lại buá»™t tay. Ãêm, sương xuống ướt đẫm khối thép, cái chá»— tôi Ä‘u tay vào lại dính má»™t tý mỡ trÆ¡n nhẫy. Tôi nhảy hai lần và thở phào co ngưá»i lên.

- Ãứng lại, giÆ¡ tay lên, má»™t ánh đèn pin chiếu thẳng vào lưng tôi, thốt nhiên cái "cần trục" ngưng lại. Tôi thét:

- Quay nhanh lên Sâm.

- Pằng!

Tôi lạng ngưá»i, mắt hoa Ä‘om đóm, trong tia chá»›p hiểm nghèo vừa vượt qua, tôi còn kịp nghÄ© rằng mình đã chết và buông tay cho ngưá»i rÆ¡i xuống ngay sát hàng rào.

*
* *

Nếu không có lệnh cấp tốc lên đưá»ng chiến đấu ngay sáng hôm sau, chắc chắn tôi đã phải ra tòa án quân sá»± và lãnh vài năm tù giam. Chỉ huy đã bảo vệ tôi và ký vào tá» cam kết vá»›i đơn vị bạn rằng, đó chỉ là trò trai gái thông thưá»ng. Mặc dầu vậy, trong vòng hai tiếng đồng hồ, quân báo đã lục tung cái sÆ¡ yếu lý lịch ba Ä‘á»i ăn cá»§ chuối cá»§a gia đình tôi rồi má»›i tạm yên tâm cho tôi lái xe tăng vào Nam. Giây phút cuối cùng khi chuẩn bị lên đưá»ng, không cầm lòng được chúng tôi đã đến bám vào hàng rào gá»i toáng lên, và các em đã đến. CÆ¡n choáng "vượt rào" còn chưa qua, nghe chúng tôi thông báo lệnh Ä‘i chiến trưá»ng, các em bàng hoàng. Nụ, nước mắt đầm đìa cầm tay tôi khóc mãi Ä‘iệp khúc:

- Tha lá»—i cho em, tha lá»—i cho em...

Giây phút ấy tôi có nhìn thấy những chiến sÄ© cảnh vệ ban đầu. HỠý tứ đứng xa nhìn lại. Mãi sau má»›i đến gần chào chúng tôi và nói lá»i thông cảm vá»›i vẻ mặt hết sức thân thiện. Thế là chúng tôi Ä‘i, khi lái xe lên tàu ở ga VÄ©nh Yên chúng tôi má»›i nhá»› ra rằng, chưa há» biết quê hương các em ở đâu và hòm thư cá»§a đơn vị các em. Cả má»™t lá»i hẹn ngày vá» cÅ©ng không thằng nào kịp nói - thật là "ngu lâu" cả má»™t bá»n!

... Rồi, chiến trưá»ng đẫm máu cuốn chúng tôi Ä‘i...

*
* *

Hỡi các em Nụ, Quang, Lài, Bích, Lâm... hiện giá» các em ở đâu? Ãang là má»™t phụ nữ nông dân lo toan miếng cÆ¡m, manh áo cho chồng con, vui vầy vá»›i khói lam chiá»u, giàn mướp, mái gianh, Ä‘ang là má»™t chá»§ sạp hàng chợ Châu Long, Ãồng Xuân nào đó hay đã trở thành mệnh phụ, phu nhân má»™t bá»™ trưởng, thứ trưởng, cục, vụ, viện nào đó? Dù các em Ä‘ang là ai, phục vụ đức ông chồng nào cÅ©ng xin các em má»™t phút - má»™t phút thôi như buổi chia tay năm nào lên đưá»ng vào Nam đánh giặc - nhá»› đến chúng tôi, những chú lính lái xe tăng nghịch ngợm nhất dưới gầm trá»i này. Những ngưá»i lính thuá»™c trung Ä‘oàn huấn luyện 207 đã cùng các em làm nên những chuyện động trá»i mùa hè năm 1972 trên đồi bạch đàn VÄ©nh Phú. Chúng tôi, hai mươi năm qua như Hoa Xuân Toàn, Phùng Anh DÅ©ng, Nguyá»…n Tá»± Chính đã ngã xuống ở chiến trưá»ng như những hiệp sÄ© chết vì quê hương và ngưá»i đẹp. Có ngưá»i bị thương cháy hết mặt mày đã lui vá» làm vưá»n, vào há»™i chiến binh vùng sÆ¡n cước. May thay chưa có ai chết vì trụy lạc xa hoa. Chúng tôi vẫn là những Hoàng Sâm, Quốc Tuấn, Mạnh Tưá»ng, Bá Hùng tuyệt diệu cá»§a các em. Tuy Ä‘uôi mắt có nhiá»u nếp nhăn, râu ria có má»c ra rậm rạp, nhưng trái tim chúng tôi vẫn trẻ trung, vẫn nguyên vẹn đến hoang sÆ¡ những ká»· niệm ngá»t ngào vá»›i các em, cả mùa hè đầy lo âu khi là TankistÆ¡ trên đồi VÄ©nh Phú.

VÄ©nh biệt những ngưá»i bạn gái tốt nhất trên Ä‘á»i, hẹn gặp lại sau hai mươi năm nữa, như thể hai mươi năm qua chúng ta đã không thể gặp nhau.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #87  
Old 20-05-2008, 02:03 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Kiá»u Tam cưới vợ
Tác giả: Khuất Quang Thụy

Không ai trong chúng tôi tin được rằng chuyện cậu Tam cưới vợ vào đúng những ngày cuối năm này lại là má»™t chuyện nghiêm túc. Chí ít cÅ©ng đã má»™t lần chúng tôi bị hố vá»›i hắn rồi. ấy là vào cuối năm ngoái, khi đơn vị vừa rã rá»i sau má»™t đợt diá»…n tập trở vá», trung đội cá»§a Tam đạt loại giá»i, có tá»›i năm chiến sÄ© trong trung đội được thưởng phép, trong đó có cả trung đội trưởng Tam. Ãó cÅ©ng là chuyện bình thưá»ng. Nhưng Ä‘iá»u đáng kể là chiá»u hôm đó trước khi ra tàu vá» quê Tam tá»›i chia tay tôi vá»›i vẻ mặt rầu rÄ©: "Ãại đội trưởng ạ, tôi vá» phép đợt này kể như là hết má»™t Ä‘á»i trai!" "Sao thế?" "Cưới vợ, chứ còn sao nữa." Tôi bật cưá»i: "Cưới vợ là chuyện vui mừng sao mà cậu lại trình cái bá»™ mặt thiểu não ra thế?" "Em bị ép duyên - Tam nhăn nhó kể - Chả là ông cụ nhà em vá»›i sư Ä‘oàn trưởng cá»§a mình vốn là đồng đội cÅ© cá»§a nhau từ những năm đánh Mỹ, chẳng hiểu vì ân oán gì mà hai cụ lại hứa hẹn gả con cho nhau. Bố em viết thư lên nói rằng chỉ chá» em được nghỉ phép là sẽ sang thưa chuyện vá»›i nhà gái, tức là vá»›i sư trưởng cá»§a mình ấy, để xin tổ chức. "Thế thì càng tốt chứ sao. Cậu trở thành con rể cá»§a sư trưởng anh em đại đội ta cÅ©ng được nhá»". Vẻ mặt cá»§a Tam càng trở nên khổ hÆ¡n. "Vấn đỠlà ở chá»—... em đâu có yêu cô ấy". "Sao lại không yêu? Nàng có xinh không?". Tam nhăn mặt: "Xấu ma chê quá»· há»n. Ãã thế tính nết lại chẳng ra sao, lúc nào cÅ©ng lên mặt con ông lá»›n, khinh ngưá»i như rác". "Thế thì vứt - Tôi cÅ©ng bắt đầu bất bình - cậu không việc gì phải biến thành vật hy sinh cho tinh thần đồng đội cá»§a mấy ông cá»±u chiến binh. Nếu cần, tá»› sẽ kéo mấy anh em trong đại đội Ä‘i cùng vá»›i cậu lên tận sư Ä‘oàn gặp ông ấy để nói cho ra nhẽ". "Thôi thôi...- Tam vá»™i gạt Ä‘i - Làm thế sao tiện, tôi không muốn kéo anh em vào chuyện này, để tôi tá»± giải quyết lấy".

Tôi tiá»…n Kiá»u Tam ra vá» mà lòng vẫn không yên, thá»i buổi này mà còn bị ép duyên theo kiểu đó thì chịu sao nổi? Mà là ai chứ, má»™t thằng sÄ© quan trẻ giá»i giang ngang dá»c hẳn hoi kia mà! Là cán bá»™ cấp phân đội, chẳng mấy khi tôi có dịp được gặp sư Ä‘oàn trưởng cá»§a mình nhưng trong tâm trí tôi từ trước tá»›i nay vẫn lưu giữ được những ấn tượng tốt đẹp vỠông. Ãó là má»™t ngưá»i chỉ huy dày dạn, giá»i giang, vừa có kinh nghiệm trong thá»±c tế chiến đấu, lại vừa được há»c hành đào tạo đến nÆ¡i đến chốn và đã kinh qua hầu như tất cả các cấp chỉ huy từ tiểu đội đến sư Ä‘oàn, nên cán bá»™ cấp dưới khó mà qua mặt ông được Ä‘iá»u gì. Nghe đồn ông sắp được Ä‘iá»u lên làm phó tư lệnh tham mưu trưởng quân Ä‘oàn và cái lon cấp tướng cÅ©ng không phải là Ä‘iá»u gì quá xa vá»i đối vá»›i má»™t vị chỉ huy giàu năng lá»±c như ông. Vậy mà không hiểu sao ông ta lại có thể có má»™t hành động lạ lùng đến như vậy? CÅ©ng không loại trừ khả năng ông quá lo lắng cho tương lai cá»§a con gái hÆ¡i bị... khiêm tốn vá» nhan sắc, nên đã cố bám vào những lá»i hứa hẹn trá»i Æ¡i đất hỡi cá»§a cánh lính trận những lúc vui mồm để hy vá»ng kiếm cho con gái má»™t tấm chồng "ở chốn ba quân": Và cái cậu Tam lá»› quá»› thế nào lại trở thành nạn nhân. Chuyện ông bố Kiá»u Tam là bạn chiến đấu cá»§a sư trưởng thì cả tiểu Ä‘oàn chúng tôi Ä‘á»u biết. Hồi Kiá»u Tam má»›i ra trưá»ng, chính ông bố đã đích thân đưa Tam lên sư Ä‘oàn nhận công tác và đã gây ra má»™t vụ to tiếng vá»›i cánh lính cảnh vệ vì ông cứ má»™t má»±c đòi xá»™c thẳng vào Sở chỉ huy để gặp bằng được "thằng Tâm mốc" (biệt danh cá»§a ông sư trưởng thá»i đánh Mỹ), cho đến khi trá»±c ban phải Ä‘iện thoại báo cáo Sở chỉ huy và sư Ä‘oàn trưởng Tâm phải đích thân ra đón khách thì ông má»›i chịu thôi. Gặp mặt nhau, ông cưá»i đẩy chàng thiếu úy Kiá»u Tam ra trước mặt sư trưởng rồi nói: "Không phải là tao xin xá» cho nó được vỠđây đâu nhé? Nhưng nó đã được Ä‘iá»u động vỠđây thì tao giao nó cho mày. Hãy rèn nó cho cẩn thận. Không có ưu tiên ưu tót gì đấy nhé. Nó mà hư há»ng thì mày liệu mà ăn nói vá»›i bà Vân". Bà Vân là vợ ông, dÄ© nhiên là mẹ cá»§a Kiá»u Tam rồi, nhưng có trá»i má»›i hiểu vì sao mà ông lại Ä‘em vợ mình ra để dá»a thá»§ trưởng má»›i cá»§a con. Chỉ biết rằng từ đó Kiá»u Tam quả là có được sư trưởng để mắt tá»›i theo đúng yêu cầu cá»§a ông bố, nghÄ©a là rèn tá»›i nÆ¡i tá»›i chốn chứ không má»™t chút nương nhẹ nào, thậm chí còn bị "phân biệt đối xá»­" nữa là đằng khác, nghÄ©a là trong những lần tập huấn cán bá»™ phân đội trước mùa huấn luyện, khi đích thân sư trưởng kiểm tra thì bao giá» Kiá»u Tam cÅ©ng được má»™t suất ưu tiên và sẽ bị hành đến nÆ¡i đến chốn nếu có sÆ¡ suất. Vá» phía Kiá»u Tam cÅ©ng vậy chưa má»™t lần cậu ta có ý định lợi dụng mối quan hệ này để tạo thuận lợi cho mình trong công tác, thậm chí cÅ©ng chưa má»™t lần cậu ta bén mảng tá»›i sư Ä‘oàn bá»™ thăm "chú Tâm" như lá»i dặn cá»§a ông bố. CÅ©ng có lẽ vì những Ä‘iá»u ấy mà cán bá»™, chiến sÄ© trong đại đội càng thêm nể trá»ng Kiá»u Tam, thá»i buổi này mà còn có những ngưá»i không coi ô dù là cái Ä‘inh gì thì kể cÅ©ng đáng nể thật. Nay bá»—ng dưng lại nghe Tam tâm sá»± vá» cái chuyện khó xá»­ này tôi bá»—ng nổi máu anh hùng, muốn thá»­ xả thân giúp bạn má»™t phen.

Chiá»u hôm đó, sau khi Tam đã lên đưá»ng vá» quê, tôi và Hải chính trị viên đại đội há»™i ý chá»›p nhoáng và Ä‘i đến nhất trí phải hành động ngay để vừa tránh cho má»™t cán bá»™ cấp dưới cá»§a mình má»™t cuá»™c đối đầu nan giải vá»›i việc ép duyên? vừa tránh cho thá»§ trưởng cấp trên cá»§a mình rÆ¡i vào má»™t lầm lá»—i có khi là "chết ngưá»i" chứ chẳng chÆ¡i. Thế là ngay sau khi hết giá» buổi chiá»u tôi và Hải lập tức phóng xe lên thẳng sư Ä‘oàn bá»™ xin gặp sư Ä‘oàn trưởng. Ãang hăng hái vá»›i vị trí hậu vệ trên sân trong má»™t trận thư hùng giữa đội sư Ä‘oàn bá»™ và đội tiểu Ä‘oàn thông tin, sư Ä‘oàn trưởng Tâm bị gá»i ra khá»i sân vì "có má»™t việc rất hệ trá»ng". Vẫn trong bá»™ đồ thi đấu cá»§a cầu thá»§ số 5, ông tiếp hai sÄ© quan cấp dưới ngay tại bá»™ bàn ghế kê để ngồi hóng gió dưới bóng má»™t cây si xanh tốt rá»… rá»§ lòng thòng trước sân cá»§a ngôi nhà nghỉ dành cho các vị chỉ huy sư Ä‘oàn.

- Hai cậu uống nước Ä‘i, xin lá»—i vì ngoài giá» nên mình không được chỉnh tá» lắm - Dưá»ng như để cho hai vị sÄ© quan trẻ yên tâm rằng ông nhận ra há», sư Ä‘oàn trưởng tiếp luôn - Hai cậu ở đại đội hai, tiểu Ä‘oàn má»™t phải không? Cậu này là Sinh, đại đội trưởng, má»™t trong năm tay thiện xạ cá»§a sư Ä‘oàn, còn cậu này là Hải, chính trị viên đại đội... Tá»› không lầm đấy chứ?

- Dạ... Thủ trưởng có trí nhớ tốt thật đấy - Tôi khen một câu lấy lệ.

- Sư đoàn trưởng mà không nhớ mặt, nhớ tên các cán bộ chỉ huy phân đội của mình thì chỉ huy sao được. Mình biết đến tận cán bộ trung đội kia, không tin các cậu cứ thử kiểm tra xem.

Tôi làm như tình cá» há»i:

- Thế thủ trưởng biết cậu Tam chứ ạ?

- Sao lại không? Nó là má»™t trong những cán bá»™ trung đội giá»i nhất cá»§a sư Ä‘oàn ta đấy. Ãại đội các cậu có được má»™t trung đội trưởng giá»i như nó là may mắn lắm đấy. Hồi đánh Mỹ mình và bố cậu ấy cùng chiến đấu trong má»™t tiểu đội, thân nhau lắm. Nói cho đúng ra ông Thành, bố thằng Tam là ngưá»i chỉ huy cá»§a mình. Là tiểu đội trưởng thôi, nhưng ông ấy hách lắm nhé, mình đã từng bị ông ấy phạt mấy lần cÆ¡ đấy. Nhưng đánh đấm thì hăng. Ãến năm bảy mươi lăm, mình đã là tiểu Ä‘oàn trưởng, còn ông ấy thì vẫn chỉ là trung đội trưởng, nhưng mình vẫn ngại ông nhất. Trong chiến dịch Tây Nguyên, ông ấy bị thương rồi sau đó vá» phục viên luôn. Hôm đưa thằng Tam lên đơn vị gặp mình, ông ấy vẫn còn cay cú bảo: "Mẹ kiếp! Thằng oắt con này má»›i nứt mắt ra, chỉ Ä‘i há»c có ba năm đã được phong thiếu úy rồi. Mình thì đánh nhau bạc mặt mưá»i năm trá»i mà lúc ra quân cÅ©ng chỉ là thằng thiếu úy quèn!"

Trong lúc sư trưởng say sưa "hồi ký", tôi và Hải nhấp nháy đùn đẩy nhau chưa biết nên vào chuyện thế nào, cÅ©ng may sư trưởng hiểu ý liá»n ngừng lá»i há»i:

- Thế có việc gì mà cả hai cậu kéo nhau lên đây gặp chỉ huy sư đoàn?

- Dạ... chẳng là... chẳng là - Tôi ấp úng.

- Cứ mạnh dạn trình bày đi - Sư trưởng khích lệ.

Tôi hít má»™t hÆ¡i thật sâu lấy can đảm xông thẳng vào vấn Ä‘á».

- Dạ... thưa thá»§ trưởng, chúng tôi rất hiểu mối tình đồng chí đồng đội rất sâu đậm cá»§a những ngưá»i đã từng sống chết vá»›i nhau trên chiến hào như thá»§ trưởng và bác Thành bố cá»§a cậu Tam. Nhưng không nên vì thế mà để ảnh hưởng tá»›i tương lai hạnh phúc cá»§a thế hệ sau...

Sư đoàn trưởng ngạc nhiên nhìn chúng tôi.

- Các cậu đang nói gì thế nhỉ?

Tôi cưá»i thầm trong bụng "Cha này còn giả ngây giả ngô đây. Ãã thế thì ta phải xông thẳng vào trận thôi".

- Là chúng tôi đang nói vỠchuyện hôn nhân của cậu Tam với... con gái của thủ trưởng ấy mà.

Sư trưởng trợn tròn mắt nhìn chúng tôi:

- ... Chuyện hôn nhân... giữa... con gái tôi với... cậu Tam... nhưng...

- Vâng... - Vì nghÄ© rằng thá»§ trưởng sắp nổi Ä‘iên đến nÆ¡i nên tôi nắm chặt lấy tay cậu Hải như để lấy thêm lòng can đảm rồi xả tiếp má»™t hÆ¡i - Chúng tôi vừa được đồng chí Tam cho biết rằng trong đợt nghỉ phép này đồng chí ấy sẽ... phải kết hôn theo ý nguyện cá»§a hai gia đình chứ không phải vì tình yêu. Ãồng chí ấy nói rằng chỉ vì ngày trước thá»§ trưởng và bác Thành đã hứa hẹn vá»›i nhau rằng sau này sẽ gả con cho nhau. Ãồng chí Tam Ä‘ang rất Ä‘au khổ và khó xá»­ vì từ chối thì vừa trái ý bố vừa trái ý thá»§ trưởng, mà... bố và thá»§ trưởng thì Ä‘á»u là giá»i cả, nên...

Mải nói, tôi không để ý thấy nét mặt thá»§ trưởng hết đỠbừng lên lại tái dại Ä‘i rồi ông bá»—ng ôm bụng mà cưá»i, cưá»i ngả nghiêng xiêu vẹo cả ngưá»i. Tiếng cưá»i vốn dÄ© hay lây nên chỉ má»™t lúc sau cả Hải và tôi cÅ©ng ngặt nghẽo cưá»i theo... mặc dù chúng tôi chưa hiểu mình cưá»i vì cái gì?

- ối trá»i đất Æ¡i... - Thá»§ trưởng vừa lau nước mắt nước mÅ©i vừa kêu trá»i - ông Thành Æ¡i là ông Thành Æ¡i! Cái thằng quá»· con nhà ông nó nghÄ© ra chuyện gì thế này?

Ãến lượt tôi và Hải nhìn nhau ngÆ¡ ngác "Như vậy là... như vậy là..." Miệng tôi lắp bắp, tôi đã lá» má» cảm thấy hình như mình vừa làm má»™t việc dại dá»™t. Sau khi cưá»i thá»a thuê, sư Ä‘oàn trưởng nhìn chúng tôi như hai thằng ngố.

- Các cậu bị thằng quá»· ấy nó lỡm rồi. Làm quái gì có cái chuyện hứa hôn nhảm nhí đó cÆ¡ chứ? Trí khôn cá»§a các cậu để ở đâu thế? Mãi tận cuối năm bảy mươi nhăm, khi ông bố nó ở chiến trưá»ng ra thì má»›i đúc ra nó cÆ¡ mà. Còn tá»›, vào thá»i Ä‘iểm đó đã vợ con gì đâu mà dám hứa trở thành thông gia cá»§a ông Thành? Tá»› cÅ©ng có má»™t cô con gái kém thằng Tam ba tuổi vừa tốt nghiệp trưá»ng cao đẳng sư phạm mẫu giáo thật, nhưng cái thằng quá»· ấy đã nhìn thấy nó bao giỠđâu? Các cậu sống vá»›i nhau mà chẳng hiểu nhau gì cả. Má»™t thằng cứng đầu như thằng Tam mà lại có thể bị ép duyên à? Nó mà không thích thì dù có dí súng vào đầu nó, nó cÅ©ng chẳng chịu huống nữa là...

Tôi và Hải chỉ muốn chui ngay xuống đất cho rồi. Thì ra tôi đã bị thằng khốn ấy cho ăn quả lừa. Còn may là tôi chưa kể ra những lá»i mà thằng Tam chê con gái sếp là vừa xấu ngưá»i lại vừa xấu nết đấy. Thông cảm vá»›i cảnh ngá»™ bẽ bàng cá»§a chúng tôi sư Ä‘oàn trưởng vừa tiá»…n chúng tôi vá» vừa an á»§i.

- Dù sao thì cÅ©ng phải khen ngợi tinh thần vì đồng đội cá»§a hai cậu. Còn cái thằng trá»i đánh ấy thì cứ để đấy cuối tuần này tá»› sẽ vá» tận nhà bảo vá»›i bố nó để bố nó cho nó má»™t trận.

Mặc dù chúng tôi sẵn sàng trả "nhuận mồm" vá»›i giá cao để được nghe Kiá»u Tam kể lại tấn hoạt kịch trứ danh xảy ra vào cái hôm sư trưởng cá»§a chúng tôi đến tận nhà để "bảo bố nó cho má»™t trận", nhưng Kiá»u Tam vẫn im lặng. Sau khi lặng lẽ chịu phạt ná»­a tháng lương vì can tá»™i dá»±ng chuyện khiến tôi và Hải bị hố trước mặt sư trưởng, Kiá»u Tam tuyên bố má»™t cách hào phóng: "Tá»› vẫn có thể xét chiếu cố vá» nhiá»u mặt để lấy con gái ông ấy". Nghe hắn nói phách lối như vậy chúng tôi chỉ phì cưá»i, không thèm chấp. ở đại đội này ai còn lạ gì miệng lưỡi cá»§a Kiá»u Tam nữa. Chỉ có má»™t Ä‘iá»u lạ là kể từ sau cái lần Ä‘i phép ấy Kiá»u Tam rất hay viết thư, má»™t việc mà từ trước tá»›i nay hắn rất ngại. Nhưng hắn viết thư cho ai và thi thoảng cÅ©ng nhận được thư cá»§a ai thì chịu, không ai Ä‘oán ra được. Theo cậu liên lạc đại đội thì chắc chắn thư gá»­i cho hắn là thư cá»§a con gái. Ãiá»u đó thì chẳng khó khăn gì, chỉ cần ngá»­i và nhìn nét chữ là biết ngay. Nhưng ngưá»i con gái đó là ai, có quan hệ như thế nào vá»›i đương sá»±? Ãoán mãi không ra, "há»™i đồng sÄ© quan đại đội" bèn Ä‘i đến má»™t biện pháp cứng rắn. Nhằm đúng vào buổi chiá»u hôm hắn vừa nhận được thư, sau giá» hành chính tôi cho liên lạc gá»i hắn lên há»™i ý gấp. Lên tá»›i nhà đại đội, thấy có mặt đông đủ các cán bá»™ trung đội Kiá»u Tam không nghi ngá» gì, chỉ thấy hắn tá»§m tỉm cưá»i rồi thỉnh thoảng lại đưa tay lên nắn túi áo ngá»±c. Tôi liếc nhìn má»i ngưá»i ra hiệu rồi hô lá»›n: "Bắt đầu!. Lập tức hai cán bá»™ trung đội ngồi hai bên chồm tá»›i ghì cứng cu cậu vào ghế, tôi ung dung bước tá»›i mở túi áo ngá»±c cá»§a hắn, lôi ra má»™t bức thư. Ãúng như lá»i cậu liên lạc bức thư sá»±c nức mùi con gái. Kiá»u Tam la lên: "Không được, đó là thư riêng cá»§a tôi." Nhưng tôi cứ phá»›t lá», mở lá thư ra Ä‘á»c.

Anh thân yêu của em!

Nhận được thư cá»§a anh em mừng quá. Vậy là anh không giận em vì em đã chậm biên thư lên cho anh. Thá»±c tình hồi này em bận quá, vừa phải dạy lại vừa phải há»c thêm. Em muốn lấy được tấm bằng đại há»c trước khi trở thành vợ anh, là vì em muốn xứng đáng vá»›i anh, má»™t sÄ© quan trẻ giá»i giang cá»§a Quân đội nhân dân Việt Nam anh hùng...

Vá»— tay rào rào. Thế là rõ rồi, Kiá»u Tam đã có ngưá»i yêu. Tôi lật trang cuối cung cấp thêm cho "há»™i đồng sÄ© quan" má»™t thông tin quan trá»ng nữa, tên cá»§a ngưá»i yêu cậu Tam là... Em yêu cá»§a anh Nguyá»…n Thùy Linh. Gá»­i anh nhiá»u cái hôn nồng cháy. Lại vá»— tay rào rào. Kiá»u Tam giận Ä‘iên lên, mặt mÅ©i đỠphừng phừng. Tôi trịnh trá»ng tuyên bố kết thúc Ä‘iá»u tra. Từ đó Tam được xóa tên khá»i danh sách trắng, vì dù sao cÅ©ng đã có má»™t mối tình vắt vai.

Nhưng có ngưá»i yêu là má»™t chuyện, cưới vợ lại là má»™t chuyện hoàn toàn khác, đó là má»™t việc nghiêm túc hệ trá»ng. Ãến như tôi đây, xét vá» thâm niên yêu đương thì ăn đứt Kiá»u Tam rồi, nhưng đã bao giá» dám mÆ¡ tưởng đến chuyện cưới xin đâu. Dù rằng hắn vừa được phong quân hàm trung úy, nhưng tôi còn là đại úy mà vẫn chưa nghÄ© rằng mình có thể đủ sức để xây đắp má»™t cái tổ uyên ương đâu nhé. Chẳng lẽ thằng này cưới vợ vá» rồi thả cá»?

Vá»›i bản tính cá»§a má»™t ngưá»i thích cầm đèn chạy trước ô-tô tôi liá»n lấy tình đồng chí đồng đội ra thá»­ khuyên bảo xem có thể chữa được cái máu thích lấy vợ cá»§a Kiá»u Tam hay không. Hắn lắng nghe má»™t cách rất chăm chú, rồi cÅ©ng gật đầu đồng tình: "Anh nói cÅ©ng có lý nhưng kẹt má»™t ná»—i cô vợ tương lai cá»§a tôi lại hÆ¡i bị xinh gái, những Ä‘iá»u khác lại quá lý tưởng. Tóm lại là phải theo lá»i dạy cá»§a các cụ thôi: "Cưới vợ phải cưới liá»n tay, chá»› để lâu ngày lắm kẻ dèm pha".

Nghe hắn nói cứ tức anh ách, nhưng biết làm thế nào được, hắn cưới vợ chứ có phải tôi đâu mà tôi lo. Nhưng cái Ä‘iá»u hắn nói rằng cô vợ tương lai cá»§a hắn... hÆ¡i bị xinh thì còn phải xem lại, xinh mà sao hắn giấu biệt như mèo giấu *** ấy thế". Chưa má»™t lần hắn dám đưa ngưá»i yêu lên trình diện "há»™i đồng sÄ© quan đại đội hai", đến má»™t tấm ảnh hắn cÅ©ng không dám trình ra. Không khéo lại ma chê quá»· há»n chị em vá»›i Thị Nở. Gì chứ khiếu thẩm mỹ cá»§a Kiá»u Tam thì cÅ©ng rất đáng nghi ngá».

Nhưng rồi Ä‘iá»u gì phải đến cÅ©ng đã đến. Có Ä‘iá»u, lại má»™t lần nữa Kiá»u Tam khiến chúng tôi ngã bổ chá»­ng vì bất ngá». ấy là vào má»™t buổi chiá»u, tôi vừa từ bãi tập chiến thuật trở vá» thì chính trị viên Hải nhảy bổ vào phòng tôi vá»›i má»™t gương mặt thất sắc, khiến tôi lập tức nghÄ© tá»›i má»™t tai há»a, chí ít cÅ©ng phải là má»™t cú ká»· luật cấp sư Ä‘oàn.

- Thằng Tam... nó... nó... - Hải líu cả lưỡi khiến tôi cũng phát hoảng.

- Nó làm sao? Nói nhanh lên?

- Nó... nó cứ.. ớ.. i...con... ô.. ông.. Tâ.. m..

- Con nhà ai thì mặc cha nó, việc gì mà ông cuống lên thế?

- Nhưng... đó là... là ... con...ga..ái...sư ...sư trưởng.

- Hải? Ông nói sao?- Ãến lượt tôi ngá»› ra vì ngạc nhiên - Con gái thá»§ trưởng Tâm à? Sao nó bảo... con gái ông ấy vừa xấu ngưá»i lại vừa xấu nết? Hay nó vẫn bị ... ép...?

- ép cái con khỉ? - Hải bá»—ng nổi khùng lên - Mặt nó cứ tươi hÆ¡n há»›n như bắt được vàng ấy. Nó lỡm bá»n ta thì có. Ãây này, nó đưa lý lịch nhà vợ để báo cáo chính thức xin cưới vợ. Ãúng má»™t trăm phần trăm cô Nguyá»…n Thùy Linh là con gái cá»§a ông Nguyá»…n Thanh Tâm, đại tá sư Ä‘oàn trưởng.

- Thế này thì... láo thật? - Tôi quay sang quát cậu liên lạc đại đội - xuống trung đội má»™t gá»i đồng chí Kiá»u Tam lên gặp chỉ huy đại đội ngay?

Cậu liên lạc lao ra khá»i nhà ban chỉ huy đại đội như má»™t mÅ©i tên nhưng phải ná»­a tiếng sau Kiá»u Tam má»›i đủng đỉnh tá»›i, lại còn véo von thổi sáo mồm nữa chứ! Tôi sá»­a soạn má»™t bá»™ mặt thật nghiêm trang đứng đợi trước cá»­a. Khi hắn vừa vào tá»›i hiên là tôi lên giá»ng chỉ huy hạ mệnh lệnh ngay:

- Trung úy Kiá»u Tam... Ãứng nghiêm? Chỉnh đốn trang phục?

Tuy hÆ¡i bị bất ngá» nhưng Kiá»u Tam cÅ©ng hiểu rằng lúc này không phải là lúc có thể đùa giỡn nên lập tức trở lại tư thế nghiêm chỉnh, chỉnh đốn trang phục rồi đập gót đứng nghiêm:

- Báo cáo... Tôi, trung úy Kiá»u Tam, trung đội trưởng trung đội má»™t, đã có mặt theo lệnh triệu tập cá»§a đồng chí đại úy đại đội trưởng. Báo cáo hết!

Tôi giả vỠnhìn đồng hồ:

- Ãồng chí đã tá»›i muá»™n hai mươi phút?

- Báo cáo... Ãồng chí liên lạc truyá»n đạt mệnh lệnh cho tôi không nói rõ thá»i gian tôi phải có mặt trình diện đại đội trưởng. Tuy vậy, tôi sẵn sàng chịu trách nhiệm nếu tôi đã không chấp hành đúng mệnh lệnh cá»§a chỉ huy cấp trên.

- ÃÆ°á»£c rồi... - Tôi bá»—ng trở nên lúng túng - Ãồng chí nghe tôi há»i đây. Tại sao... đồng chí không báo cáo chỉ huy cấp trên rằng đồng chí... yêu con gái cá»§a sư Ä‘oàn trưởng?

- Báo cáo... Tôi nghÄ© rằng đó hoàn toàn là chuyện riêng tư. Tôi chỉ có trách nhiệm phải báo cáo vá»›i tổ chức khi nào tôi có ý định xây dá»±ng gia đình và tôi đã làm Ä‘iá»u đó .

- Nhưng đây lại là chuyện khác, ngưá»i mà đồng chí định cưới làm vợ lại là con gái...

- Báo cáo... Là con cái nhà ai thì có gì là quan trá»ng ạ?

- Thằng quỷ, vào đây - Tôi điên tiết bỠhết cả lễ nghĩa quân phong quân kỷ túm lấy ngực hắn lôi tuột vào trong nhà - Nào, mày nói đi, không phải với tư cách cấp dưới cấp trên gì cả mà với tư cách bạn bè xem mày đối xử với chúng tao như thế có được không?

Bây giỠthì Tam mới thật sự hiểu rằng chúng tôi rất giận hắn, hắn có thể không sợ cấp trên, vì hắn chẳng làm gì sai cả, nhưng hắn cũng biết sợ sự tự ái của bạn bè.

- Xin lá»—i các anh... nhưng tôi... không thể nói sá»›m hÆ¡n được... Vì năm ngoái tôi đã má»™t lần đẩy hai anh vào thế khó xá»­. Thá»±c tình lúc đó tôi cÅ©ng chỉ vui miệng nói đùa cho vui thôi, chứ chưa há» biết con gái ông Tâm mặt ngang mÅ©i dá»c thế nào. Ãến khi hai anh lên gặp ông ấy để... can thiệp vá» cái chuyện ép duyên mà tôi đã bịa ra, ông ấy giận tôi lắm. Ngay trong ngày chá»§ nhật tuần ấy, ông ta liá»n phóng xe xuống nhà tôi gặp bố tôi. Hai cụ định liên thá»§ để cho tôi má»™t trận, nhưng ông Tâm lại dại dá»™t mang con gái theo, có ý khoe, lại có ý dằn mặt tôi rằng con gái ông ấy đẹp như tiên thế này, má»™t thằng thiếu úy ba trợn ba trạo như tôi thì đừng có mà mÆ¡ má»™ng hão huyá»n. Nhưng ông ta đã đánh giá thấp Kiá»u Tam này rồi. Tôi mà đã phát hiện ra mục tiêu thì... các anh biết rồi đấy, chỉ có tiến tá»›i chứ không bao giá» chịu lùi bước...

- Thế cậu làm cách nào để câu được con gái ông ấy? - Tôi tò mò há»i.

Tam nháy mắt cưá»i:

- Dá»… ợt, bài má»™t - dương đông kích tây - Trước hết phải làm cho ông cụ nhà mình tin rằng mình đã mê tít con gái ông Tâm nên đã dùng kế bịa ra chuyện hai cụ hứa hôn để dụ ông ấy tá»›i đây. Ãiá»u này không khó khăn gì, chỉ cần nháy ông già ra rỉ tai vài ba câu là ông ấy hiểu liá»n, sau đó mình yêu cầu ông ấy phải làm má»i cách giam chân "địch" lại. Vá» khoản này thì ông già nhà mình nhiá»u mưu lắm. Muốn giữ ông Tâm lại thì chỉ cần dùng ba kế, thượng sách là "Hồi ký cách mạng"; trung sách là dùng lệnh bài cá»§a bà Vân, tức là mẹ mình, ông Tâm rất nể mẹ mình vì chính bà ấy đã làm mối xe duyên cho ông ấy lấy được bà vợ này; còn hạ sách là rượu. Nhưng rồi trên thá»±c tế là đã có sá»± phối hợp nhịp nhàng cả ba kế trên. Hai cụ ngồi má»™t lúc thì bắt đầu lên cÆ¡n hồi ký, cái mặt bàn uống nước lập tức thành sa bàn chiến lệ để hai vị bày hết trận này đến trận khác; bà Vân chạy qua chạy lại vừa phục vụ làm cổ động viên kiêm trá»ng tài cho cả hai ngưá»i; và cuối cùng thì vẫn phải có má»™t bữa cÆ¡m thân mật để chén chú chén bác...

- Thế còn cậu thì làm gì?

- Há»i má»™t câu rất thừa... DÄ© nhiên là tôi phải đơn thương độc mã tiến hành má»™t lúc hai bài chiến thuật còn lại rồi: Bài hát - chia cắt đội hình "địch" ra mà đánh. Chỉ cần nháy mẹ mình má»™t cái là bà liá»n ngá»t nhạt nói vá»›i cô con dâu tương lai: "Cháu Ä‘i vá»›i thằng Tam giúp bác má»™t chút chứ để cho thằng gà tồ ấy Ä‘i má»™t mình thì bác chẳng yên tâm má»™t chút nào". Khi chỉ còn má»™t mình vá»›i nàng thì bài chiến thuật thứ ba - bao vây tiến công liên tục bắt đầu, tất cả các mÅ©i các hướng, tất cả các ngón chiến thuật Ä‘á»u được huy động, kể cả việc nhắc tá»›i tình đồng chí đồng đội thiêng liêng giữa các bậc phụ huynh và nói xa xôi vá» việc rất có thể các cụ hình như đã có má»™t quyết định trá»ng đại nào đó liên quan tá»›i tương lai cá»§a hai chúng mình... Tóm lại, chỉ trong má»™t hai tiếng đồng hồ phải biết được những thông tin chính xác nhất vá» nàng và phải gây được cảm tình và sá»± tin cậy, đặc biệt là sá»± tin cậy ở nàng. Hai mÅ©i vu hồi cá»§a chiến dịch do ông già bà già mình đảm nhiệm cÅ©ng hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. Ãến ná»—i ông Tâm quên béng cả mục đích chính cá»§a chuyến hành quân trừng phạt. Cho đến tận xẩm tối, khi sắp sá»­a ra vá» hình như ngài má»›i sá»±c nhá»› ra nên chỉ vào mặt mình và nói vá»›i ông già mình bằng cái giá»ng ná»­a tỉnh ná»­a say: "Ông Thành này, cái thằng quá»· nhà anh nó dám nói vá»›i đám bạn bè cá»§a nó trên đơn vị rằng tôi và anh đã từng hứa vá»›i nhau rằng rồi chúng ta sẽ gả con cho nhau. Anh bảo... thế nó có láo không cÆ¡ chứ?. Láo! Thằng Tam chưa được phép nói như thế khi bố mẹ hai bên chưa cho phép, phải không?". Ông già nhà mình cÅ©ng ngất ngưởng phụ há»a- "Nhưng mà tôi nói thế này khí không phải... Bây giá» anh làm quan to rồi, anh có chê thằng Thành này nghèo nàn, kém cá»i không đấy?". Ông bố vợ tương lai ôm lấy ông thông gia tương lai để tá» tình thân ái: "Ai dám chê anh nào. Anh từng là thá»§ trưởng cá»§a tôi, anh đã từng má»™t lần cứu tôi thoát chết, chị Vân lại là ngưá»i giúp tôi có được má»™t ngưá»i vợ hiá»n, đảm Ä‘ang... Làm sao mà tôi dám coi thưá»ng anh chị". "Thế... còn thằng Tam nhà tôi... anh thấy nó thế nào?". "Nó... thằng Tam nhà anh ấy là... má»™t thằng khá đấy. Có bản lÄ©nh, có ý chí, thông minh lanh lợi... Nhưng cÅ©ng láu cá, bướng bỉnh lắm. Nó chưa má»™t lần tá»›i thăm tôi đâu nhé... Cu cậu ra cái vẻ không thèm nhá» vả gì ai đấy mà... ấy thế mà cu cậu dám bịa ra cái chuyện tôi vá»›i anh đã hứa...". "Ãây là tại tôi! Chính tôi đã nói vá»›i cháu rằng... Mày cứ liệu hồn, ông Tâm không những chỉ là thá»§ trưởng cá»§a mày mà có thể sẽ là bố vợ tương lai cá»§a mày nữa đấy. Mẹ mày đã rỉ tai vá»›i bác Tâm gái rồi đấy...". Ông sư trưởng ngá»› ra nhìn mẹ tôi: "Thì ra chị đã nói vá»›i nhà tôi rồi hả?" Mẹ tôi khéo léo đánh trống lảng: "Thì... chị em chúng tôi gặp nhau chả nói vá» chuyện con cái thì còn biết nói chuyện gì?". Các ông thấy cha mẹ tôi có thần tình không chứ? Thế là má»i chuyện không những được hóa giải má»™t cách tuyệt vá»i mà còn tạo cho tôi những Ä‘iá»u kiện vô cùng thuận lợi để tiếp tục cuá»™c chinh phục cá»§a mình. Vá»›i má»™t Ä‘iá»u kiện thuận lợi như thế mà tôi không đánh thắng thì còn mặt mÅ©i nào mà nhìn các ông nữa?

Tam kể chuyện rất hấp dẫn khiến chúng tôi quên cả sá»± tá»± ái vì đã bị qua mặt. Nhưng còn má»™t Ä‘iá»u nữa tôi nhất định phải há»i.

- Thế cô Thùy Linh có thực sự xấu như cậu đã ca cẩm với chúng tớ hồi cuối năm ngoái không?

- Nếu vậy thì tá»› thà ngậm miệng ăn vài cái roi mây cá»§a bố còn hÆ¡n. Trái lại nàng rất đẹp, rất dịu dàng nết na nên tá»› má»›i choáng ngay từ cái nhìn đầu tiên chứ. Chính từ giây phút ấy tá»› đã quyết định phải chinh phục nàng bằng má»i giá, cho dù bố nàng có là đại tướng Bá»™ trưởng Bá»™ Quốc phòng thì mình cÅ©ng chẳng ngán.

- Ãến đây thì chúng tôi chẳng còn cách nào khác hÆ¡n là nói câu chúc mừng đồng đội!

Ãám cưới cá»§a trung úy Kiá»u Tam được tiến hành vào dịp giáp Tết, khi đơn vị Ä‘ang thảnh thÆ¡i sau má»™t mùa huấn luyện. Ãó thá»±c sá»± là má»™t đám cưới Ä‘iển hình cá»§a con nhà lính. Há»™i trưá»ng cá»§a sư Ä‘oàn bá»™ đã được trang trí thành má»™t phòng cưới lá»™ng lẫy. Khách má»i Ä‘a phần là lính trong đó có cả trung tướng Phó Tổng Tham mưu trưởng, vốn là bạn chiến đấu vá»›i cả hai bậc phụ huynh cá»§a cô dâu chú rể. Tôi, đại đội trưởng đại đội hai, được "há»™i đồng sÄ© quan" cá»§a đại đội nhất trí bầu là má»™t sÄ© quan chưa vợ đẹp trai nhất đại đội nên phải phù rể. Nhá» trá»i, phù dâu là má»™t cô gái trẻ rất xinh gái nên tôi cÅ©ng đỡ bị thiệt thòi. Há»c tập Kiá»u Tam, tôi cÅ©ng nhanh chóng triển khai các bài chiến thuật nên chỉ trong khoảng thá»i gian vàng ngá»c cá»§a ngày hôn lá»… tôi cÅ©ng đã kịp làm quen và có những thông tin quan trá»ng nhất, đủ để tiến hành chiến dịch biến cô dâu phụ thành cô dâu chính vào mùa cưới năm sau.

Có Kiá»u Tam làm cố vấn, tôi tin rằng mình nhất định sẽ thành công.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #88  
Old 20-05-2008, 02:05 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Tiếng Vạc Sành
Tác giả: Phạm Trung Khâu

... Như Ä‘á»n đứt dây

Quát bạn của Khản kể: ở đây có một loại động vật kêu ròng rã suốt đêm. Tiếng kêu của nó là bản hợp tấu sự đau đớn, cô đơn, một nỗi buồn da diết, là tiếng kêu thất thanh của nỗi đau mất hạnh phúc mà không do mình gây ra.

Truyá»n thuyết vá» nó cÅ©ng không xưa lắm. Ãồn rằng, xưa có má»™t cặp vợ chồng trẻ. Ngưá»i chồng như thiên thần. Vợ cá»±c kỳ xinh đẹp. Há» sống trong má»™t ngôi nhà nhá», không rá»i nhau má»™t bước. Ãôi vợ chồng làm lụng cật lá»±c kiếm miếng ăn, manh quần, tấm áo. Ngày lại ngày, niá»m say mê nhau càng lá»›n rá»™ khi há» có thêm má»™t đứa con. Há» hạnh phúc thật.

Chiến tranh.

Ngưá»i chồng phải xa gia đình, xa ngôi nhà Ä‘ang cuốn tròn há» trong yêu thương. Hai năm sau được tin chồng chết trận. Ngưá»i vợ Ä‘iên loạn suốt má»™t thá»i gian. Nhưng tuổi trẻ, sức sống mãnh liệt. CÆ¡n buồn rồi cÅ©ng nguôi ngoai. Vài năm sau, ngưá»i vợ tái giá vá»›i má»™t ngưá»i cùng làng. Ngưá»i chồng sau má»™t má»±c gắn bó vá»›i vợ, vá»›i con ngưá»i chồng trước.

Lúc này ở vùng đó, dân làng đồn có má»™t con rắn lạ vỠở. Vết nó bò in xuống mặt ruá»™ng ngưá»i ta ước lượng nó lá»›n hÆ¡n cây cá»™t đình. Có ngưá»i khẳng định thấy nó đầu cuốn gốc cây bên này, Ä‘uôi cuốn gốc cây bên kia, mình ép dẹp lép làm cái gàu "sành sạch" tát má»™t cái ao lá»›n để bắt cá. Ngưá»i khác kể đã thấy Ä‘uôi nó cuốn tròn làm gốc, mình dá»±ng đứng làm thân cây cổ thụ, lừa thú vật và ngưá»i Ä‘i ngang qua bắt ăn thịt.

Cách đó mấy hôm ngưá»i vợ đêm nào cÅ©ng nghe tiếng: "tá»c, tá»c, tá»c" ở lùm cây hoang sau nhà. Chồng vá», vợ kể lại và nghi chắc là tiếng huýt sáo cá»§a con rắn độc, anh quyết rình bắn.

Y như lá»i nói, khoảng chín giá» tối tiếng "tá»c, tá»c" lại vang lên. Lúc to, lúc nhá», lúc như van lÆ¡n cầu khẩn khiến ngưá»i lính má»§i lòng. Nhưng muốn trừ rắn độc anh vẫn ghìm súng chá» bên cá»­a sổ.

Chẳng chá» lâu, chừng hÆ¡n tiếng đồng hồ sau. Dưới ánh trăng má», con rắn thò đầu ra toan bò qua bụi chuối phía sau nhà.

Ngưá»i lính ngắm kỹ, miết cò súng. Ba tiếng nổ vang lên. Con vật oằn oại trong ánh trăng. Nghe tiếng nổ ngưá»i làng đốt Ä‘uốc chạy đến. Nhưng khi tá»›i nÆ¡i má»i ngưá»i sững sá» rồi run lẩy bẩy. Ãó không phải là con rắn mà là con ngưá»i. Má»™t con ngưá»i giống khuôn mặt quá»·. Ba viên đạn Ä‘á»u trúng vào ngá»±c, hắn Ä‘ang thoi thóp trên vÅ©ng máu. Khi gặp ngưá»i vợ lính, hắn lấy tay che mặt mình lại còn tay kia chỉ vào túi áo rồi tắt thở.

Ngưá»i ta khiêng anh vào nhà. Móc trong túi thì là những bức thư cá»§a vợ gởi lúc trước và cả bức thư anh má»›i viết cho chị. Ngưá»i vợ cÅ©ng nhận ra chồng trước cá»§a mình qua cặp mắt và cái sống mÅ©i thanh có vết sẹo từ bên trái.

Hóa ra, ngưá»i chồng trước cá»§a chị bị thương rất nặng nên tất cả đồng đội tưởng anh chết. Anh sống. Lần đầu soi gương, trong kiếng hiện ra không phải gương mặt cá»§a anh mà là gương mặt dị dạng. Phía dưới cặp mắt sáng và cái mÅ©i thanh là má»™t phần trống hoác. Xương hàm dưới bị cắt má»™t ná»­a. Răng trên gẫy gần hết. Cái lưỡi rụt vào trong làm lá»™ cái miệng như má»™t cái hang sâu hoắm, đỠlòm trông rõ cả cuống há»ng. Khi nói chuyện, lá»i nói chỉ phát ra những tiếng "tá»c, tá»c" liên hồi cùng vá»›i Ä‘á»m dãi rá»›t ra.

Ba năm.

Anh không muốn trở vá» quê hương vá»›i hình dáng gá»›m ghiếc. Nhưng nhá»› gia đình. Anh quyết định vá» ban đêm. Ãứng ngoài cá»­a sổ gá»i, để gia đình không trông thấy mặt mình, còn anh trông rõ vợ con má»™t lần, rồi gá»­i lại bức thư và ra Ä‘i vÄ©nh viá»…n. Ãến quê anh biết vợ mình Ä‘ang sống vá»›i ngưá»i khác. Mấy đêm rồi, anh núp phía sau nhà gá»i vợ ra cá»­a sổ. Tiếng gá»i tên ngưá»i vợ hiá»n qua lưỡi trở thành tiếng "tá»c, tá»c".

Ngưá»i vợ khi biết ngưá»i chết là chồng trước cá»§a mình nên Ä‘iên loạn trở lại, ít tháng sau té sông chết Ä‘uối. Ngưá»i chồng sau bị bắt. Còn đứa con không cha, không mẹ trước tuổi thÆ¡.

Riêng anh, dân làng đồn là hồn anh hóa thành con chim vạc sành, khoác đôi cánh màu xanh cá»§a ngưá»i lính. Hằng đêm, vá»›i gương mặt xấu xí anh ẩn mình trong các lùm cây "tá»c, tá»c" ròng rã từ lúc chạng vạng tá»›i sáng, lên tiếng kêu Ä‘au thương để gá»i vợ con. Tiếng kêu xé lòng cá»§a hạnh phúc bị số phận cay đắng tước Ä‘oạt.

Nghe bạn kể xong. Khản buồn buồn nói:

- Tao trốn công việc, trốn cái ầm ĩ của thành thị vỠnông thôn để tìm sự thanh thản vài bữa. Mầy kể tao nghe chi chuyện đó buồn thảm quá!

Quát vỗ vai Khản:

- Buồn vui cuá»™c sống chá»— nào, nÆ¡i nào cÅ©ng có - Quát cưá»i khì rồi tiếp - Tao giao cái nhà này cho mày, má»™t tháng, mặc sức nghiên cứu buồn vui. Gạo, nước, mắm, bá»™t ngá»t, há»™t vịt, lạp xưá»ng, vợ tao để sẵn trong tá»§. Muốn ăn đồ tươi phải Ä‘i chợ xã. Cần cứ mần mấy con gà. Muốn giải trí thì ra ruá»™ng bẫy chim cu. Có thể chụp được vài con, nướng nhậu cÅ©ng đã lắm. Còn lưới chụp mầy phải tập cho thành thạo. Loại này khôn lắm. Sảy má»™t lần khó bắt lại được.

Và đây là ngày thứ hai Khản làm chá»§ nhà thằng bạn. Ãá»c sách mãi đâm buồn. Sáng nay thấy mặt trá»i má»c đẹp quá. Khản chợt muốn ra đồng chụp lưới bắt chim cu.

Chưa tá»›i sáu giá» mà ông trá»i đã vạch đưá»ng xanh đậm ở tít xa để chui lên. Hôm nay, ông không khoác cho mình những tia sáng chói lá»i như những nan quạt hình ngá»c lá»±u mà má»™t nhà văn nào đó đã tả. Nhưng đẹp nhất có lẽ là những đám mây phía trên. Những đám mây phiêu diêu trong cổ tích vá»›i đủ hình dạng. Màu trắng lốp, được vừng sáng đỠviá»n quanh, cá»™ng vá»›i cái xốp ướt cá»§a nước cá»§a mây làm cho nó lóng lánh khác thưá»ng. Khản nhìn nó vá»›i lòng cá»±c kỳ thán phục và biết rằng má»™t chút nữa cái trứng khổng lồ đó sẽ nhá» hÆ¡n, ánh sáng đỠbá»›t chói chang. Và sẽ mất Ä‘i má»™t buổi sá»›m mai. Cho nên Khản bắt tay vào công việc má»™t cách sốt sắng.

"ở Ä‘á»i có bốn cái ngu. Làm mai, giải nợ, gát cu, cầm chầu". Lại nhá»› lá»i thằng bạn nói. Gát cu có vẻ tiêu cá»±c và công phu. Nào phải có những cái lục, má»™t dụng cụ gát cu, lục phải chạm trổ tinh vi, phải ngụy trang sao cho cu bổ đừng ngá». Nhưng khó khăn nhất vẫn là chuyện cu mồi. Má»™t con mồi gát được ít nhất cÅ©ng phải huấn luyện từ ba đến mưá»i năm. CÅ©ng có thể cu mồi là những con gát bắt được. Ãó là những con có mã tốt, giá»ng gáy say. Qua thá»i kỳ huấn luyện, phải biết nhận ra hÆ¡i chá»§. Biết gióng lểu đôi, lểu ba. Biết chiêu, bo, gù rút khi ngưá»i chá»§ ra hiệu lệnh.

Con mồi giá»i nhất là khi thấy con bói đến gần lục, phải "rút" cho kỳ được đồng loại nhảy vào bẫy.

Thuyết xong vỠcách gát cu, bạn Khản nói tiếp:

- Cách gát này tao nghÄ© thụ động quá. Lá»±a má»™t cành cây, gát cái lục có con mồi lên, ngồi chá». Cả ngày được má»™t vài con là nhiá»u, thậm chí không có con nào nữa. Bởi vậy ngưá»i Ä‘á»i má»›i xếp vào loại ngu thứ ba.

Nghe Khản nói, Quát ngồi hẳn xuống chiếc ghế dựa. Bật lửa, đốt thuốc. Quát nhả những vòm khói tròn bay lên trần nhà, mơ màng nhìn nó.

- Không đâu mày. Trò chÆ¡i nào cÅ©ng có cái Ä‘am mê cá»§a nó. Ãá»i sống không có ý vị gì, khi mình không có má»™t Ä‘am mê. Biết rằng sẽ mất nhân cách khi uống rượu. Cha tao hồi trước làm nghá» hạ bạc, giàu lắm. Sau bá» nghá» vỠđây mua hàng mấy trăm công ruá»™ng. Lên bỠông lại sanh ra Ä‘am mê nghá» gát cu. Ông đổi hai mẫu ruá»™ng lấy con cu mồi. Má»™t mẫu lấy má»™t cái lục. Và hàng trăm công ruá»™ng khác bay theo nghá» gát cu cá»§a ông. Gia đình sa sút. Bệnh tật kéo đến Ä‘eo đẳng như rẫy bìm bịp. Ãến lúc hấp hối ông vẫn ra dấu cho mồi rúc lên từng hồi gióng giả má»›i chết.

Nói xong thằng bạn Khản lại mơ màng nhìn theo khói thuốc. ánh mắt đăm đăm vỠxa xăm. Khản biết nó cũng đang đeo đuổi theo một đam mê nào đó. Khản cắt ngang dòng suy nghĩ của nó.

- Sao mầy không theo nghiệp ổng?

- Cùng là loài cu thôi. - Quát trả lá»i - Nhưng có chút ít bổng lá»™c, chút gạo trắng nước trong, chút lồng son gác tía, thì lại dùng đúng ngôn ngữ loài mình sát hại đồng loại mình. Những thứ đó tao khác ba tao, má»™t cắc cÅ©ng không mua.

- Vậy chứ chụp cu khác với gát như thế nào?

- Tao thực dụng hơn. - Quát nói - Chụp kiếm mồi nhậu. Con mồi không có tội khi đồng loại sa lưới. - Nói xong Quát lại nhìn khói thuốc.

Lưới chụp sẵn. Soạn thêm đồ nghá», cu mồi, cÆ¡m nước cho cả ngày. Khản vác, xách các thứ đó ra đồng.

Ãi má»™t hồi tá»›i khu vưá»n hoang. Nghe tiếng chân ngưá»i, bầy trao trảo trên cây á»›t hiểm bay loạn xạ. Má»™t con rắn hổ ngá»±a giật mình, chạy phăng phăng trên mặt nước cá»§a má»™t ao to.

Chui qua đám nhãn lồng. Ruộng hiện ra. Những vạt lúa vừa cắt xong còn trơ rạ vàng tươi, mập mạp.

Khản chá»n chá»— như lá»i bạn dặn, cắm cá»™t, chăng lưới, giá»±t thá»­. Hai mảnh lưới chụp vào nhau nhanh như chá»›p. Các thanh tre nằm song song rất Ä‘á»u, hứa hẹn không sảy con bổi nào.

Làm xong cái tum bằng lá dừa, thả cu mồi, buá»™c dây nhà. Khản chui vào tum ngồi chá».

Nghe theo lá»i Quát, Khản chừa bốn năm khe hở để quan sát.

Sáu con bồi từ hướng Bắc bay tá»›i. Khản giá»±t dây nhá. Bầy cu trên không Ä‘ang ngon trá»›n, bá»—ng thấy con mồi chá»›p cánh, nên đảo vòng. Khản chụp dây nhá giá»±t lia lịa, ý thúc bá»n chúng đáp nhanh xuống. Bầy bồi định đáp xuống lưới, chợt thấy con mồi chá»›p cánh liên hồi. Con đầu đàn cất cánh bay lên, kéo theo năm con sau bay thẳng.

Khản tiếc rẻ. Ngồi chá» hồi nữa. HÆ¡i nản, nên lục tìm túi há»™p quẹt đốt thuốc hút. Khi quay lại, hai con cu đất không biết từ hồi nào, đã đứng gá»n trong lưới.

- "Ãố trá»i cho mày thoát" - Khản nghÄ© và chụp dây giá»±t thật mạnh. Vút. Hai cánh lưới úp nhanh vô cùng. Quá đà Khản té ra sau. Khi ngồi dậy được, anh thấy hai con cu đất Ä‘ang thảnh thÆ¡i bay vá» phương Nam. Nó lẹ hÆ¡n lưới chụp.

Không hiểu tại sao nó thoát được. Sửa lại lưới, Khản ngồi chỠmột hồi lâu nữa. Ngồi một lúc không thấy con nào. Anh định cuốn lưới. Trong lúc đang tính, anh chợt nghe bên tai mình có làn hơi thở mạnh và mùi mồ hôi pha mùi đất khen khét.

Quay lại, sát Khản, má»™t gương mặt xương xương Ä‘en ngòm hiện ra. Nhưng ghê nhất là hai hàm răng. Nó nhá», Ä‘á»u, nhưng nhá»n má»™t cách kỳ lạ và đóng bợn vàng khè khiến Khản liên tưởng đến ma cà rồng.

Hắn cưá»i tá»± tin và nói nho nhá» nhưng chắc chắn, như ra lệnh vá»›i Khản.

- Xê ra chút coi, để tui chụp cho vài con. Chá»› giá» tá»›i chiá»u chú không bắt được con nào đâu. Tôi thắc mắc tức chết mẹ!

Tá»± động Khản xê ra, nhưá»ng chá»— cho thằng nhá». Và không biết sao mình lại nghe lá»i nó.

Thằng nhỠlại ra lệnh:

- Xê ra chút nữa, ngồi sát vào vách tum.

Khản lật đật làm theo.

Bây giá», nó má»›i chá»…m chệ ngồi vào chá»— Khản. Nó vạch rá»™ng hai lá»— quan sát, giá»±t thá»­ dây nhá, rồi tỉnh bÆ¡ nó rút má»™t Ä‘iếu trong gói thuốc thÆ¡m cá»§a Khản, quẹt lá»­a, thản nhiên thả khói.

Nó rít từng đợt thật sảng khoái. Khản nghe như cả tiếng khói đảo giòn giã trong hai lá phổi của nó.

Chậm rãi rít thuốc, độ ná»­a Ä‘iếu, Khản nghe nó nói nhá»:

- Cu đất ba con, phía Bắc.

Chú ý giữ lắm má»›i thấy ba chấm Ä‘en lao tá»›i, Khản quay lại nhìn thằng nhá».

Nó vẫn phì phả khói, đoạn đặt điếu thuốc xuống ruộng, hơi xê mình ra sau một chút.

Ba con cu trên cao, đang đà bay hướng khác.

Khản nóng lòng định giựt dây nhá. Nhưng thằng nhỠquyết định nắm tay Khản lại:

- Ãừng!

Nó nói và đợi ba con mồi gần đến, thò tay kéo một cái, con mồi ở giữa chớp nhẹ đôi cánh, chỉ có một lần. Nó buông dây nhá, nắm sợi dây giựt.

Ba con mồi trên đà bay, thấy con mồi chá»›p cánh. Chúng đảo lại sà bay xuống lưới chụp. Ãợi chúng còn cách lưới bốn năm tấc, thằng nhá» nắm sợi dây giá»±t má»™t cái. Hai mảnh lưới ụp vào nhau cÅ©ng không nhanh lắm nhưng ba con cu đất đã nằm gá»n trong lưới, chúng nhảy lung tung tìm đưá»ng bay lên.

Không kiá»m được sá»± vui mừng, Khản khoái trí vá»— tay đèn đẹt.

Thằng nhá» mỉm cưá»i và ra lệnh:

- Chú lại gỡ đi. - Nói vậy, nhưng nó vẫn cùng đi.

Khản định thò tay kéo lên.

- Chú đừng kéo vậy rách lưới.

Má»™t tay lồng phía dưới nắm gá»n con cu đất mập ú, tay trên cầm cái mỠấn xuống và ngón út đưa xuống mắt lưới kéo lên. Con cu đất sút khá»i lưới. Nhẹ nhàng nó kéo ra đưa cho Khản và dặn:

- Coi chừng sẩy.

BỠxong mấy con cu vào lồng, giỠKhản mới quan sát thằng nhỠvới vẻ thích mến thực sự.

Nó độ mưá»i ba, mưá»i bốn tuổi. Ngưá»i khô đét. Móng tay, móng chân đầy ngấn bùn Ä‘en. Bá»™ đồ nó mặc, chẳng có hình dáng gì gá»i là quần áo. Giẻ lau nhà Khản sạch hÆ¡n gấp trăm lần.

Khản ái ngại nhìn nó.

Riêng thằng nhá», biết Khản Ä‘ang đánh giá mình. Mặt chẳng để lá»™ cảm xúc nào, nó nhìn Khản nói:

- Tui lạ lắm không?

Khản chợt giật mình khi nghe câu há»i đó và hÆ¡i thẹn.

Nó móc bịch thuốc rê, quấn hút. Khản đưa cho nó điếu thuốc thơm.

- Thuốc đó thÆ¡m nhưng cá»§a chú. Giúp chú khi nãy lấy má»™t Ä‘iếu là huá». Còn tôi quen thứ rê chảng này rồi.

Nó đứng dậy nói tiếp:

- Cu đàn má»—i ngày ăn ba lần. Hừng đông, trưa và sẩm chiá»u. Trừ ngày nào có mưa lá»›n, sau mưa chúng má»›i Ä‘i ăn trá»™m, nhưng ít khi gặp lắm. Chú có thể ăn cÆ¡m hoặc ngá»§ đợi trưa chụp nữa. Nhưng chắc chú không chụp được đâu. Nó khôn hÆ¡n quá»·. Tui mắc vào nhà anh Bầu chịu mối mai đào mương. Chá»› không tui lại chỉ cho chú. Chú ở xa đến phải không? - Nói xong chẳng chá» Khản trả lá»i, nó đứng dậy phá»§i đít rồi Ä‘i vá» phía cái nhà lá bên kia ruá»™ng.

Khản muốn rủ thằng nhỠăn cơm, nhưng nhìn bộ răng nó, Khản không giữ lại.

Ãồng trống, gió từng cÆ¡n phẩy vào ngưá»i. Hương rạ ngát. Má»™t khoảng trống mênh mông yên ắng. Bữa cÆ¡m đạm bạc nhưng ngon.

?n xong. Khản lấy miếng vải bạt trải ra. Nằm nghỉ đợi trưa chụp tiếp. Anh quyết phải bắt được vài con chá»› không bao giá» chịu thua loài hải cánh tầm thưá»ng này.

Nằm thoải mái trên rÆ¡m, Khản má»›i tức cưá»i. Lâu nay, không nói ra nhưng Khản vẫn tá»± hào vá»›i há»c vị tiến sÄ© cá»§a mình và đã từng lệnh cho ngưá»i ta. Nhưng hôm nay nÆ¡i thôn dã, Khản lại răm rắp nghe theo lệnh má»™t chú nhóc lên mưá»i. Và, phải há»c khôn nhiá»u hÆ¡n má»›i có thể bẫy được loài động vật có cánh chỉ sinh tồn bằng bản năng tá»± vệ. Khản lại mỉm cưá»i và nằm yên lặng.

Xa, lÅ©y tre xanh cuối làng, có tiếng gà eo óc. Má»™t con gáy, hai con gáy. Tiếng gà lưa thưa đếm bước chân thá»i gian đưa hồn Khản bay vá» giấc kê vàng xa xôi trầm lắng.

Ãến gần hai giá» chiá»u má»›i thức giấc. Khản cố nằm nán lại và hé mắt nhìn. Năm sáu con se sẽ. Bốn con dòng dá»c đầu vàng nghệ Ä‘ang xúm xít chung quanh chân mổ những há»™t lúa cá»§a bá»n cu mồi làm rÆ¡i. Chúng xem Khản như khúc gá»— vô tri chứ không phải má»™t con ngưá»i mà má»—i chữ ký quyết định hàng trăm số phận ngưá»i khác. Khản vui vẻ ngồi dậy "hù" má»™t tiếng. Cả bá»n bay toán loạn.

Anh chui ra khá»i tum, vươn vai, khoan khoái hít lấy những luồng không khí trong lành.

Xa xa, bụi chuối xiêm ra hoa đỠkhiến anh chú ý. Dưới gốc có má»™t ngưá»i Ä‘ang nằm. Hình dáng ấy, không ai khác, chính thằng nhá» hồi sáng.

Khản đi đến đó.

Nó xê ra những cái thân cây chuối cho Khản ngồi.

- Hồi nãy, tui có lại thấy chú ngủ mê quá. Có hai bầy khá đông, nếu chú thức sẽ chụp giùm được. - Nó nói.

Chụp nhiá»u hay ít Khản không quan tâm. Cái háo hức chính cá»§a Khản là muốn biết tại sao mình làm như nó, mà không chụp được dù là hai con cu đã đứng gá»n trong lưới.

Khản há»i:

- Cháu tên gì?

- Tui tên Nhá»n.

- Nhà gần đây không?

- Nhà cháu cách nhà thầy Quát bảy cây cầu.

- Cháu biết chú ở đó?

- Tui còn biết chú ở đây chơi cả tháng nữa. Anh Bầu nói lại.

Khản sang chuyện khác:

- Tại sao chú cũng làm như cháu mà không chụp được con nào hết?

Nhá»n cưá»i. Khản tránh không dám nhìn hàm răng nó.

- Tui đã ngồi xem chú chụp từ khi vác lưới ra kia. NghỠchụp cu dở ẹt.

- Tại sao chú cũng nhả mồi mà nó không đáp xuống lưới?






- Cái ngoắc tay gá»i bạn vá»›i các ngoắc tay cầu cứu nó khác xa lắm. Con cu mắt nó tinh, trên cao nó thấy con khác xa hàng cây số. Ãợi nó lại gần chú giá»±t dây nhá cho con mồi chá»›p cánh má»™t cái nhẹ. Ãó là cái chá»›p gá»i bạn. Còn chú giá»±t liên tục, bắt buá»™c con mồi chá»›p cánh liên tục vì sợ hãi. Ãó là cái chá»›p cánh báo hiệu sá»± nguy hiểm. Dù giống vật nhưng nó có thèm sà xuống chá»— chết đâu!

Khản thấy tim mình thắt lại vì sá»± thiển há»c ở cuá»™c sống nông thôn cá»§a mình và bắt đầu thán phục sá»± am hiểu cá»§a Nhá»n.

Khản móc thuốc má»i Nhá»n vá»›i vẻ trân trá»ng đặc biệt. Lần này nó cầm.

- Cháu năm nay bao nhiêu tuổi?

- Tui mưá»i hai, mưá»i ba gì cÅ©ng quên mất.

- Còn mẹ cha cháu?

Nhá»n vá» mượn cái há»™p quẹt thuốc và khen nó đẹp. Khản biết nó không muốn nói vá» chuyện gia đình. Nên đặt vấn đỠkhác.

- Có con đã đứng sẵn trong lưới rồi, sao chú giựt nó vẫn thoát được?

Nhá»n rít hÆ¡i thuốc, thong thả:

- Ãã nói vá»›i chú nó khôn hÆ¡n quá»·. Chú để ý xem khi nó đậu xuống đất không bao giá» mổ lúa ăn liá»n. Nó đứng liếc mắt quan sát xem có nguy hiểm không má»›i mổ ăn. Cho nên khi nó đậu xuống lưới, khó mà chụp được nó vì lưới nhanh, nhưng không bằng đôi chân, đôi cánh cá»§a nó. Chỉ động má»™t chút là nó bay mất. Muốn bắt được, phải canh lúc nó xuống cách độ vài tấc, chú giá»±t đố con nào thoát. Cái trá»›n nó Ä‘ang sà xuống muốn đảo lên thì không được, vì sát đất nếu đảo lên bất ngá», nó cÅ©ng phải té xuống. Cuối cùng nói phải nằm gá»n trong lưới chú.

- Vậy mà chú tưởng dễ xơi nó lắm. Hèn chi...

ở đây tụi tui không có tiá»n. Nên bắt buá»™c phải theo dõi bá»n nó để kiếm cái ăn hàng ngày. Chú phải biết cách sinh sống má»›i bắt được nó. Tui đố chú tháng ba tìm được ếch ngoài đồng hay dưới mương rạch. Còn ngưá»i sành ăn ếch chỉ ăn có lúc này vì thịt nó ngon và thÆ¡m hÆ¡n thịt gà. Nhưng muốn bắt, chỉ có tụi tui thôi.

Và để chấm dứt câu chuyện Nhá»n nói:

- Giá» chúng sắp sá»­a Ä‘i ăn buổi chiá»u, chú rình chụp được rồi.

Khản lắc đầu, vá»— vai Nhá»n:

- Chú chụp chÆ¡i chứ không muốn bắt nhiá»u. Cháu lại đây.

Nhá»n theo, Khản bắt ba con cu chụp được lúc sáng đưa cho Nhá»n. Nhá»n lắc đầu:

- Không! Chú đem vỠnướng đi. Tụi cháu ăn hoài.

Khản nhìn Nhá»n, tiếp:

- Cháu xách vá» làm sạch treo đó. Chiá»u chú lại chÆ¡i. Chú cháu mình nướng nó và tâm sá»± thêm vá» chuyện chim cò. - Khản cưá»i.

Nhá»n e dè cầm lấy, rồi há»i:

- Chừng nào chú lại?

- Chiá»u chiá»u.

- Làm món gì để tui lo. Chú uống rượu không?

Khản lưỡng lự một chút rồi nói:

- Có chút rượu cÅ©ng được. Tiá»n đây. Còn cu thì nướng.

Khản nghÄ© chắc gia đình Nhá»n có trục trặc gì đây, nên có ý muốn tối nay đến chÆ¡i. Vả lại ở nhà Quát má»™t mình cÅ©ng buồn. Và Nhá»n Ä‘ang thá»±c sá»± thu hút Khản.

Khản lui cui cuốn lưới, nhổ cá»c rồi đưa mắt tìm Nhá»n.

Cái dáng nhá» thó cá»§a nó đã khuất sau đám bắp xanh rá»n.

*
* *

Sá»± sạch sẽ, giàu sang lịch sá»± cá»§a ngưá»i khách lá»›n tuổi làm Nhá»n chăm lo chút đỉnh cho bản thân mình.

Cái áo rách lúc sáng được thay bằng cái áo mầu Ä‘á», đỠtrông đến kỳ cục, và cÅ©ng đã có vài chá»— vá. Cái quần dài sá»n hai đầu gối, ở mông có má»™t miếng vá. Còn hàm răng được nó đánh kỹ.

Ba con cu được làm sạch sẽ treo ở chái bếp. Còn nhà chẳng ra nhà. Vì nó có mái không có cá»­a, có vách không có ván lợp. Má»™t bàn thá», má»™t giưá»ng nằm. Trên cái bàn ăn nhá» bằng tre, dá»n sẵn chén đũa ra, nước mắm. Má»™t ly uống rượu. Toàn bá»™ chỉ có bấy nhiá»u. Riêng đĩa rau má»›i nhìn đã thấy rất ngon lành.

Khản đến. Nhá»n cưá»i vẻ thèn thẹn vì sá»± nghèo nàn cá»§a mình.

- Chú ngồi chơi nghen. Tui nướng nó, chim nướng một lửa mới ngon.

- Sao cháu không ướp cho thơm?

- Nó ướp gia vị, mất mùi chim. Ãể tui làm lát chú ăn sẽ biết.

Nhá»n gạt lá»­a bắt đầu nướng.

Ngồi không, Khản Ä‘i vòng quanh nhà ngưá»i bạn nhá».

Dưới bàn thá», có má»™t há»™p thiếc cÅ© khá to. Trong đựng đồ chÆ¡i Nhá»n nặn bằng đất. Khản ngồi xuống lấy từng vật trong đó ra quan sát.

Má»™t con trâu cỡ cưá»m tay nằm thảnh thÆ¡i ngÆ¡i nghỉ. Nó đưa cặp mắt bằng hai há»™t đậu Ä‘en nhìn xa vẳng nhá»› lại thá»i làm lụng cá»±c nhá»c đã qua. Miệng nó ngoạm ngang má»™t bông lúa nhá». Bông lúa hÆ¡i khô chứng tá» con trâu này được nặn cách đây không lâu.

Thầy trò Tam Tạng Ä‘i Tây Trúc thỉnh kinh. ÃÆ°á»ng thiên lý xa xôi muôn dặm mà thân hình ÃÆ°á»ng Tăng lá»›n hÆ¡n ngón chân cái. Gương mặt thầy hiá»n hòa đầu đội mÅ© tỳ lư làm bằng những há»™t lứa dá»±ng ngược thật Ä‘á»u và khéo. Thầy Ä‘ang cưỡi con ngá»±a trắng, tay cầm gậy thiên trượng bằng nhánh trúc nhá», trên cắm ruá»™t trái mù khô. Cạnh là chú Sa Tăng Ä‘eo má»™t sâu sỠđầu bằng há»™t thầu dầu trông rất dữ tợn. Còn anh Trư Bát Giá»›i ham dâm vá»›i hai còn mắt ti hí, hai lá»— tai heo bằng lá nhãn khô dá»±ng đứng, hai tay ôm cái bụng phệ nung núc mỡ, có cái lá»— rún sâu hoắm. Trư Ä‘ang lưá»i biếng nằm cạnh gốc cây khò khò ngá»§. Riêng bác Tá» Thiên có lẽ tác giả tốn công vá»›i bác nhiá»u nhất. Bác vận quần da hổ, áo thầy Tam Tạng may cho, y như trong phim. Hai tay bác cầm ngang cây thiết bảng bằng má»™t cành tre nhá». Cây thiết bảng được nối vá»›i má»™t thanh nứa dài và uốn cong theo lưng bác bằng má»™t sợi dây nhợ.

Thấy ngá»™, Khản cầm ngang lưng bác đưa lên cao. Bất ngá» thanh nứa động đậy giá»±t sợi dây lia lịa. Thế là, hai chân bác Tá» Thiên Ä‘ong đưa. Tay bác nâng cây thiết bảng lên, lúc thì gạt bên này, lúc thì gạt bên kia. Lúc giÆ¡ lên cao, lúc thẳng tay đập xuống. Bác Ä‘ang Ä‘i má»™t bài hầu quyá»n tuyệt diệu. Nếu lúc này nam tài tá»­ Lục Tiểu Linh Ãồng thấy cÅ©ng chắc phải khen tài đối vá»›i bác.

Khản say mê nhìn. Quên luôn Nhá»n, quên luôn mùi cu nướng thÆ¡m lừng.

So vá»›i xe hÆ¡i, chiếc máy bay Ä‘iá»u khiển bằng Ä‘iện tá»­ từ xa Khản mua cho những đứa con, nếu mang vật này vá» thì chắc chắn chúng sẽ bá» hết để chá»n bác Tá» Thiên.

Khản quỳ má»™t chân bên con trâu, tay nâng nó như má»™t báu vật. Con trâu đất bá»—ng hỉn mÅ©i như nhận được hÆ¡i ngưá»i chá»§ cÅ©, nó phình to lên như con trâu thật ngoác miệng nhìn Khản cưá»i. Nụ cưá»i kéo tận mang tai, ná»­a thương, ná»­a khinh. Nó nói:

- Có phải ông tiếc những ngày xưa phải không? Khi ông cưá»i tôi, nhàn nhã rong chÆ¡i khắp đồng không mông quạnh. Lúc đó lòng ông trong sạch như bông sen trắng. Còn bây giá»... ha ha... ha ha...

Nói đến đây, đầu nó ngước cao và cưá»i thành tiếng "ha ha" "ha ha". Nó cưá»i đến hàm răng trên ta tả rụng xuống hết nó má»›i thôi cưá»i và ngâm nga:

Con trâu có một hàm răng
ăn cỠđất bằng, uống nước bỠao.

Ngậm xong miệng lại cắn ngay bông lúa và từ từ biến nhá» lại thành đất nằm gá»n trong lòng bàn tay Khản.

Ôi! Cái thá»i xa xưa cá»§a Khản, cái thá»i quá vãng ào qua lạnh buốt. Khản thấy rưng rưng và day dứt trong lòng.

Tiệc bày xong.

Nói là tiệc nhưng chỉ có hai ngưá»i.

Hai chú cháu ngồi ngang nhau. Không ngần ngại Khản làm má»™t ly rượu nếp rặc vừa nồng vừa thÆ¡m, khà má»™t tiếng nhá». Ãoạn, Khản xé má»™t đùi chim béo múp, nóng hổi chấm nước mắm, bá» vào miệng. Ngắt thêm vài Ä‘á»t rau thÆ¡m, cắn ná»­a trái á»›t hiểm, Khản bắt đầu nhai. Mỡ chim tươm ra đầy môi. Cái béo, cái ngá»t, cái nồng, cái cay cá»™ng vá»›i mùi chim nướng nó quyện tê đầu lưỡi.

Khản uống luôn hai ly vá»›i hai đùi chim. Anh bạn nhá», ngồi nhìn Khản ăn, mỉm cưá»i nói:

- Tui nói đâu có trật, chú ướp rồi nướng ăn không ngon hơn đâu.

Vị ngon của rượu nếp rặc vẫn chưa tan, Khản gật gù:

- Không bữa tiệc nào ngon hơn.

Nhá»n sung sướng nói:

- Nhằm nhò gì chú. Chim này thịt long nước ăn không ngá»t hung. Bữa nào ra giữa đồng Ä‘em rau rượu, nước mắm theo. Cháu làm cho chú món chim ướp sình nướng rÆ¡m. Món đó còn ngon hÆ¡n nữa.

Ãợi cÆ¡n khoái cảm qua, Khản má»›i trở lại ý chính là mình muốn tìm hiểu hoàn cảnh ngưá»i bạn nhỠở đợ này, vì càng lúc càng thấy mến nó hÆ¡n.

Nhưng há»i thẳng thì nhá»› lại cái lẩn tránh cá»§a nó lúc ban trưa, Khản suy nghÄ© tìm cách khác. Anh vào Ä‘á»:

- Rượu ở đây ngon quá!

-Cái nầy là cá»§a thằng bạn, nó gởi cho tui và chú. Rượu nếp rặc. Nó còn gởi thêm má»™t má»› phèo heo Ä‘ang luá»™c nữa kia. Ãợi hết chim tui chú sẽ làm tá»›i món đó.

- Nãy giá» cháu chưa uống ly nào. - Khản muốn Nhá»n uống vài ly. - Vậy mà cháu nói, cháu vá»›i mấy thằng bạn uống hoài.

Con chim nướng trong chén rượu Nhá»n còn nguyên. Nó rót rượu thật gá»n. Bá»t rượu sôi tràn thành ly và nổ tanh tách nhưng không rá»›t ra ngoài má»™t giá»t. Nó xé má»™t đùi chim đút vào mõm con chó cò, rồi má»›i xé đùi kia bá» vào miệng, đánh á»±c má»™t ly rất thạo.

GiỠKhản mới chú ý đến con chó.

Con chó háo hức nhai miếng thịt chim, Ä‘uôi ngoáy lia lịa. Toàn bá»™ cÆ¡ thể nó thật thiểu não, có thể nói chỉ còn má»™t bá»™ khung xương vá»›i dúm da bá»c. Chỉ có cặp mắt nó sáng quắc. Khản biết nó đói và chợt nhá»› tá»›i ngưá»i bạn đã nhận xét là khi đói mắt ngưá»i ta sáng dạ lạ thưá»ng và trở nên hung dữ hÆ¡n. ?n xong nó thè lưỡi liếm mép rồi liếm bàn tay Nhá»n.

- Bạn tui đó chú. Thầy trò tui không lúc nào rá»i nhau. Nó giá»i lắm, nhưng lúc này thiếu cÆ¡m nên ốm nhom, ốm nhách, tá»™i nghiệp. Nó bắt "ông Ä‘en" số má»™t. Chú biết không, bữa hôm nó bắt má»™t con lá»›n hÆ¡n cưá»m tay chú nữa, dài gần hai thước. Con rắn hổ Ä‘en phùng bàn nạo vá»›i nó, cháu thấy cháu còn sợ. Hai con thá»§ thế. Con rắn trưá»n tá»›i, nó thối lui; con rắn thối lui nó nhào tá»›i. Má»™t hồi, nó đưa chân trái tá»›i miệng con rắn, dứ má»™t cái con rắn mắc lừa mổ liá»n xuống đất. Lợi dụng phút đó, nhanh như chá»›p nó nhào tá»›i cắn ngang cổ cúp con rắn, quay qua, quay lại lia lịa. Nó nhả ra, con rắn nằm im không nhúc nhích được. Tôi chỉ cần lấy cái mác vá»›t khứa cổ Ä‘em vá». Thầy trò nấu nồi cháo đậu xanh rồi cùng vá»›i mấy thằng bạn làm má»™t bữa bí tá»·.

- Tiá»n đâu mấy cháu mua rượu?

- Ãứa nào dư thì mua, không có thì thôi. Tụi cháu làm mướn. Ngày nào không ai mướn thì săn chuá»™t, thối quốc, hay nặn đồ chÆ¡i chÆ¡i.

- Cháu làm gì?

Thằng Nhá»n đưa bàn tay to bè, chai sần. Những đốt tay phù to như những đốt tre, cưá»i hồn nhiên:

- Ãá»§ nghá» hết, mần cá», đào mương, cuốc đất.

Nói xong, để chứng minh, nó vào buồng ôm ra lỉnh kỉnh vá, cuốc, dao, cái nào cái nấy sáng giá»›i vì cá» sát vá»›i đất. Chứng tá» lao động cật lá»±c. Nhá»n tiếp.

- Bây giỠít ai mướn làm quá. Ngưá»i lá»›n như anh Bầu làm má»™t ngày, ăn cÆ¡m chá»§, chá»§ trả mưá»i ngàn. Tui làm giá»i như ảnh nhưng chá»§ chỉ trả sáu ngàn mà anh Bầu phải lãnh dùm ngưá»i ta má»›i mướn. - Nói xong, nó ôm con chó lên. Con chó thè lưỡi liếm gò má nó. - Nhá»n tiếp - Tá»™i nghiệp con này nó theo cháu hàng ngày. Nhưng mình ăn cÆ¡m chá»§, cho nó ăn nữa thì chá»§ không chịu, thỉnh thoảng cháu lén đổ vài muá»—ng, nên nó ốm nhom - Nhá»n lại cưá»i.

- Còn ba má cháu đâu?

Nhá»n nhìn xuống đất hồi lâu nói:

- Ba má cháu thôi nhau bảy năm rồi. Cháu ở vá»›i ba, nhưng ba buồn Ä‘i rượu chè đôi ba tháng má»›i vá». Còn mẹ thì Ä‘i luôn. - Nói xong, nó vẫn nhìn xuống đất.

- Cháu sống như vậy thì sao sống nổi?

- Biết làm sao giá» chú! Cháu van vái ba má cháu vá». Rồi, cháu sẽ làm cật lá»±c để có tiá»n mua bá»™ đồ há»›t tóc. NghỠđó há»c nhanh và dá»… làm ra tiá»n lắm. Vá»›i lại nó ít cá»±c hÆ¡n nghá» làm mướn cá»§a cháu. Chá»› chú nghÄ©, cháu có há»c hành gì đâu mà làm nghá» khác được?

Khản nhìn mãi ngá»n lá»­a bập bùng trong bếp, thằng Nhá»n đứng dậy nói tiếp: - Cháu xắt lòng heo, chú cháu mình làm tiếp.

Khản đưa tay ngăn:

- Không! Chú không uống nữa. Cháu dẹp Ä‘i. Ãêm nay chú ở đây chÆ¡i vá»›i cháu:

- Phèo non ngon lắm.

- Không - Khản trả lá»i dứt khoát.

Nhá»n nghe lá»i:

- Nếu chú ở thì chú ngá»§ giưá»ng cháu. Cháu ngá»§ ngay bàn này.

- Cháu ngủ chung với chú. - Khản nói.

- Không, cháu nằm chỗ nào cũng được, với lại cháu ngủ đâu con chó cò này theo ngủ đó.

Dá»n dẹp xong, nó trải chiếu cho Khản nằm, rồi ra sàn ôm mấy khúc cá»§i bá»± vào.

Khản há»i:

- Cháu làm gì vậy?

- Hun muá»—i. ở đây muá»—i nhiá»u lắm chú.

Khản nằm im trên giưá»ng. Men rượu nồng lâng lâng mạch máu. Những ngày trước uống cỡ này dá»… ngá»§ say lắm. Ãêm nay lạ chá»— Khản trằn trá»c mãi.

Ãêm sâu, ánh trăng lại rá»›t ở hiên nhà. Những lùm cây xung quanh không còn trông rõ hình dáng, bếp cá»§i Nhá»n nhóm gần tàn, thỉnh thoảng cÆ¡n gió thoáng qua, nó bùng lên uốn éo má»™t Ä‘iệu múa lạ rồi tắt ngay. Qua ánh lá»­a, Khản thấy Nhá»n nằm co ro trên chiếc ghế ăn cÆ¡m, con chó cò nghếch cổ nằm ngá»§ trên kheo chân Nhá»n.

Khản chắc mấy ly rượu đã làm nó ngá»§ say. Anh định Ä‘i vá» thành phố, anh sẽ mua tặng liá»n cho nó má»™t bá»™ đồ há»›t tóc hiệu Pháp, loại tốt nhất. Chợt có tiếng Nhá»n ho. Khản há»i:

- Cháu chưa ngủ à?

- Ãêm nào cÅ©ng vậy chú - Nhá»n trả lá»i - Buồn quá. Nhất là tiếng con vạc sành nó kêu "tá»c, tá»c" suốt đêm. Cứ nghe hoài cháu không ngá»§ được. Ãó, chú có nghe không?

Từ lúc chiá»u đến giá» Khản không chú ý, giá» nó nói, Khản yên lặng nghe "tá»c, tá»c, tá»c". Tiếng kêu Ä‘á»u Ä‘á»u phát ra từ những lùm cây quanh nhà.

Nằm nghe nó kêu Khản thao thức mãi, chợt đầu anh chạm vào má»™t gói gì nho nhá» dưới gối. Ãó là má»™t tấm ảnh cÅ© cá»§a ba Nhá»n và Nhá»n. Ngưá»i đàn ông trong ảnh Ä‘ang cưá»i, để lá»™ những chiếc răng nhá» Ä‘á»u, nhá»n má»™t cách kỳ lạ y như hàm răng cá»§a Nhá»n.

Khản rùng mình choàng dậy.

"Tá»c, tá»c, tá»c". Khản biết giải quyết vấn đỠNhá»n bây giá» không phải đơn giản là mua má»™t bá»™ đồ há»›t tóc loại tốt, mà chính là tiếng vạc sành cá»§a truyá»n thuyết ngày xưa.

Khản len lén đứng lên lấy cái má»n đắp cái hình hài tiá»u tụy cá»§a nó. Rồi anh bước hẳn ra ngoài trá»i trở vá» nhà bạn mình.

ánh trăng khuya làm ướt cả đưá»ng Ä‘i.

"Tá»c, tá»c, tá»c" đâu đâu cÅ©ng có bản hợp tấu Ä‘au đớn, da diết, bi thương đó. Tiếng kêu thất thanh cá»§a ná»—i Ä‘au nhất Ä‘á»i ngưá»i, nhưng không do mình gây ra.

"Tá»c, tá»c, tá»c". "Tá»c, tá»c, tá»c" Khản chợt nhìn thấy chùm tóc lòa xòa trước trán mình bá»—ng bạc trắng và nghe ngàn tiếng vạc sành như những tiếng răng nhá»n hoắt cắn xé trong tim mình.

"Tá»c, tá»c, tá»c". "Tá»c, tá»c, tá»c". Anh Ä‘i như chạy dưới ánh trăng tai tái.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #89  
Old 20-05-2008, 02:06 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Rừng Mắm
Tác giả: Bình Nguyên Lộc

Chim Ä‘ang bay lượn bá»—ng đứng khá»±ng lại, khiến thằng Cá»™c thích chí hết sức. Nó theo dõi con chim thầy bói từ nãy đến giá», chỠđợi cái phút này đây.

Thật là huyá»n diệu, sá»± đứng yên được má»™t chá»— trên không trung, trông như là chim ai treo phÆ¡i khô ngoài sân nhà.

Chim thầy bói nghiêng đầu dòm xuống mặt rạch giây lát rồi như bị đứt dây treo, nó rÆ¡i xuống nước mau lẹ như má»™t hòn đá nặng. Vừa đụng nước nó lại bị bắn tung trở lên như má»™t cục cao su bị tưng, má» ngậm má»™t con cá nhá».

Cá»™c ngá»­a mặt lên trá»i để theo ông câu kỳ dị và tài tình ấy nữa, nhưng mắt nó bị ngá»n dừa nước bên kia bá» rạch níu lại.

- Trên má»™t tàu dừa nước, má»™t con chim thằng chài xanh như da trá»i trưa tháng giêng, Ä‘ang yên lặng và bá»n chí rình cá.

Trong thế giá»›i bùn lầy mà thằng Cá»™c Ä‘ang sống, ai cÅ©ng là ông câu cá, từ ông ná»™i nó đến những con sinh vật nhá» má»n quy tụ quanh các ngá»n nước.

Màu xanh cá»§a chim thằng chài đẹp không có màu xanh nào sánh kịp. Sá»± bá»n chí cá»§a nó cÅ©ng chỉ có sá»± bá»n chí cá»§a các lão có sầu não là ngang vai thôi, cái bá»n chí nhìn rất dá»… mê, nhưng mê nhứt là mÅ©i tên xanh bắn xuống nước nhanh như chá»›p, má»—i khi thằng chài trông thấy con mồi.

Thặng Cá»™c là má»™t đứa bé bạc tình. Má»™t đàn cò lông bông bay qua đó, chỉ làm cho nó quên thằng chài ngay. Là vì đầu cò chÆ¡m chởm những cá»ng lông bông, nhắc nhở nó những kép vó hát bá»™i gắn lông trÄ© trên mão kim khôi mà nó đã má»™ cách đây năm năm, hồi gia quyến nó còn ở trên làng.

Hồi ấy nó sướng lắm. Quanh nhà nó, có hàng trăm nhà khác, có vưá»n cây trái, có nước ngá»t quanh năm, có trẻ con để nó làm bạn, để nó đùa giỡn vá»›i.

Nhưng không hiểu sao má»™t hôm, tía má nó bán chiếc chòi lá Ä‘i, rồi ông ná»™i nó, tía nó, má nó và nó, má»™t đứa bé mưá»i tuổi kéo nhau xuống má»™t chiếc xuồng cui, má»™t thứ xuồng to mà ngưá»i ta gá»i là xuồng mẹ, ghe con, rồi há» Ä‘i lang thang từ rạch hoang vắng này đến kinh hiu quạnh ná», và rốt cuá»™c dừng bước nÆ¡i cái xó không ngưá»i này mà ông ná»™i nó đặt tên là xóm ổ Heo.

NghÄ© đến những năm cÅ©, thằng Cá»™c bá»—ng nghe thèm ngưá»i vô cùng, thèm còn hÆ¡n là thèm má»™t trái xoài ngá»t, má»™t trái khế chua mà từ năm năm nay nó không được nếm.

Những ngưá»i di cư năm ná» trên chiếc xuồng cui, vẫn còn sống đủ cả. Những chiá»u nghi ngút sương từ đất lầy bốc lên, và những đêm mưa gào gió hú, những ngưá»i ấy thưá»ng kể chuyện cho Cá»™c nghe, những chuyện ma, rợn óc như ăn phải trái bần chua. Nhưng dầu sao, Cá»™c cÅ©ng thích ngưá»i khác hÆ¡n, cÅ©ng như nó thích vưá»n tược sầm uất hÆ¡n cảnh rừng tràm tối mịch hoặc cảnh đồng không bát ngát ở đây. ở đây, cho đến tiếng chó sá»§a, tiếng gà gáy nó cÅ©ng không nghe từ lâu. Con chó săn và mấy con gà giống mang theo đã ngã lăn dùng ra mà chết ngay trong tháng má»›i tá»›i. Thặng Cá»™c ngạc nhiên mà thấy sao ngưá»i vẫn không chết trong khí hậu tàn ác nầy: nóng, ẩm, còn muá»—i mòng thì quÆ¡ tay má»™t cái là nắm được cả má»™t nắm đầy.

Chưa bao giá» mong má»i cá»§a Cá»™c được thá»a mãn mau lẹ như hôm nay. Nó vừa thèm ngưá»i thì tiếng hò cá»§a ai bá»—ng vẳng lên trong rừng rậm, rồi tiếp theo đó là tiếng chèo khua nước:

HỠơ... tháng ba cơm gói ra hòn.
Muốn ăn trứng nhạn phải lòn hang mai.

MÅ©i xuồng cui ló ra khá»i khúc quanh cá»§a con rạch, và trên xuồng chồng chèo lái, vợ ngồi không trước mÅ©i mà hò. Cặp vợ chồng này Cá»™c quen mặt mấy năm nay, nhưng không biết há» từ đâu đến. Nó chỉ biết há» ra biển để bắt cua và ba khía, má»™t năm mấy kỳ. Nghe tiếng ngưá»i lạ nói, nhứt là nghe hát, Cá»™c sướng như có lần tía nó cho nó ăn má»™t cục đưá»ng từ nÆ¡i xa mang vá».

Thà là không được ăn, chá»› còn ăn má»™t chút xíu thì cái vị cá»§a món ăn còn chá»c thèm hÆ¡n bao giá» cả. Nên chi Cá»™c nhìn xuồng chèo khuất dạng thì xây lưng tức khắc để chạy lên ổ Heo.

Trá»n vùng này, ông ná»™i nó đã đặt tên là ổ Heo nhưng riêng trong gia quyến nó thì ổ Heo chánh hiệu là má»™t cái gò xa ở tận trên kia, cách mé rạch đến hai dặm hú.

Số là hồi trước, ngày đầu tới đây, ông nội nó với tía nó đi kiếm đồ ăn trong rừng, đã gặp nơi đó một cái ổ heo rừng.

Cả ổ heo Ä‘á»u bị sát hại hôm đó và canh tác cá»§a gia quyến nó vá» sau này đã Ä‘uổi thú dữ Ä‘i xa. Tuy nhiên, đỠphòng chúng trở vá», ông ná»™i nó đã cấm nó lên ổ Heo má»™t mình.

Thằng Cá»™c lại thích lên đó, ban đầu chỉ vì ổ Heo có sức quyến rÅ© như má»™t trái cấm. Nhưng vá» sau, nó đã gặp ngưá»i ở nÆ¡i đó.

Ãó là vài ngưá»i Ä‘á»n ông và Ä‘á»n bà, nói là ở xa lắm, cách đó má»™t ngày đưá»ng sông, Ä‘á»n ông thì đến để gác cuốc, gác nhan sen, còn Ä‘á»n bà thì để nhổ bồn bồn vá» làm dưa bán.

Ãó là những ngưá»i bạn bí mật cá»§a nó, nó giữ kín không cho nhà nó biết. Há» hay kể chuyện xóm làng, chuyện đám cưới, đám ma, đám hát, đám cúng đình, tóm lại tất cả sanh hoạt cá»§a làng mạc từ lâu Cá»™c không thấy và ngậm ngùi tưởng đến như nhá»› những ká»· niệm xa xôi.

Cá»™c chạy qua khá»i ruá»™ng nhà, và đứng lại nghỉ mệt. Nó mệt lắm vì nó chạy dưới nước và dưới bùn mặc dầu lúa đã đến mùa gặt.

Năm xưa, gia quyến nó đến đây vào cuối tháng giêng, sau khi cúng ông vải xong ở quê cũ.

Ông ná»™i nó vá»›i tía nó đốt rừng tràm từ ngoài bá» rạch. Gió thổi vô rừng và lá»­a như con vật khổng lồ, đã táp má»™t cái vào khối thịt xanh um cá»§a biá»n rừng tràm này. Thành ra ruá»™ng nhà nó mang má»™t hình tròn kỳ dị, không tròn Ä‘á»u đặn vì không ai chỉ huy được sá»± cháy rất là rắn mắt cá»§a ngá»n lá»­a.

Cá»™c nhìn ruá»™ng mình má»™t hÆ¡i rồi cưá»i khan lên. Ãám rừng bị khoét má»™t lá»— để làm ruá»™ng, trông như đầu tóc trẻ con được mẹ cạo, nhưng má»›i cạo có má»™t mảng thì có chuyện gấp, bá» dở công việc, đứa bé bị chúng bạn chế nhạo là đầu chó táp.

Lúa ruá»™ng chín, cây lúa cao quá, ngã rạp xuống để lòi trăm ngàn gốc tràm lên, trông như ai đóng cá»c để cất nhà sàn; năm xưa đốt rừng nhưng không đủ sức đánh những gốc tràm tươi rói không cháy được nầy, tía thằng Cá»™c dành cấy lúa giữa những gốc ấy, mãi cho đến ngày nay mà gốc vẫn chưa mục. Tía nó nói mưá»i năm nữa tràm chết cÅ©ng vẫn còn đưa cẳng lên như vậy.

Sau lưng Cộc là những rặng tràm bị cháy sém dưới trận lửa khai hoang, không chết ngay, nhưng "Chết Nhát", cứ mỗi năm chết lần mòn thêm vài mươi cây. Mấy hàng tràm đầu nám đen và trụi nhánh như cột nhà cháy, căm hận nhìn chiếc chòi lá xa tít mù dưới mé rạch đang chứa chấp kẻ thù đã lấn đất của chúng, đã sát hại chúng.

Sau đó, rừng chàm dày mịt, chằng chịt những dây bóng bong, dây choại bò từ thân cây nầy qua thân cây khác.

Thằng Cá»™c lắng tai nhưng không nghe tiếng động nào cả. Nó đánh bạo chen qua những cây bình bát, cây rán, má»c xen vá»›i tràm, để Ä‘i tá»›i đích.

Má»™t ổ chồn cá»™c bá»—ng chạy qua trước mặt nó khua lên má»™t cái roạch, làm nó giá»±t mình, nhưng tiếng ngưá»i trên ổ Heo cách đó chừng hai hàng cây giúp nó vững dạ.

Tiếng Ä‘á»n bà há»i:

- Anh hổng sợ thằng Mùi hay sao?

Tiếng Ä‘á»n ông đáp:

- Thằng Mùi thì qua cho một loi là nhào hớt.

Cá»™c vẹc cá», lá, Ä‘i mau đến đó và khi nó chun ra khá»i khối xanh thì hai ngưá»i có mặt trên gò ổ Heo sợ hãi ngồi dang xa ra. Ngưá»i Ä‘á»n ông gác cuốc là ngưá»i quen, ngưá»i Ä‘á»n bà nhá» bên thì lạ hoắc. Chị này trẻ đẹp hÆ¡n tất cả những chị nó quen biết từ lâu.

Ngưá»i đàn ông trấn tÄ©nh lại ngay, ngoắc nó lại mà há»i:

- Muốn vỠtrên hay không Cộc? Muốn thì đi theo chị Hai mầy đây, chị có một đứa em gái ngộ lắm.

Trong khi thằng Cá»™c mắc cỡ đỠtía tai thì chị Ä‘á»n bà há»i anh kia:

- ở miệt này có ngưá»i sao anh?

- Chỉ có một nhà thôi. Mới tới đây chừng năm năm.

- Quen hay lạ?

- Lạ. HỠở trên Sa Ãéc lận.

Chị Ä‘á»n bà an lòng, vui lại được và nói vá»›i Cá»™c để mua lòng kẻ đã bắt chợt việc thầm lén cá»§a chị:

- Em của chị không bao giỠchịu vỠlàm dâu một chỗ như vậy. Em có muốn thì phải ở rể thôi.

Rồi hai ngưá»i lá»›n cưá»i ngặt nghẹo vá»›i nhau.

Thằng Cá»™c má»›i mưá»i lăm, nhưng cao lá»›n gần bằng ngưá»i đàn ông kia. Mình trần cá»§a nó nổi u nổi nần những bắp thịt rắn như nắm bằng đất sét gắn vào đó rồi nung cho Ä‘en và cứng.

Sá»± nẩy nở cá»§a thân thể nó Ä‘i song đôi vá»›i sá»± trưởng thành cá»§a Ä‘á»i sống sinh lý bên trong nó. Năm nay nó đã bắt đầu bâng khuâng má»—i khi chiá»u xuống, mặt trá»i đốt cháy đỠđầu rừng tràm trầm thá»§y trước nhà. Nhưng sống cô đơn ở đây, nó không biết chuyện trai gái như vậy là xấu đến mức nào và phải có thái độ làm sao nên bối rối lắm.

Chị đàn bà nắm tay nó, rị nó ngồi xuống bên cạnh chị, vá»— lên đầu nó rồi dá»— ngá»t:

- Chị không ăn thịt em rể chị đâu mà sợ. Mày mà vá» trển làm ruá»™ng thì ai cÅ©ng ưa. Làm rể có công ba năm thì má chị gả con Thôi cho mầy liá»n. Nói thiệt đó mà.

- Nó muốn trốn để theo qua dữ lắm, ngưá»i đàn ông nói, nhưng nó còn ngại.

- Ngại gì?

- Thì lo sợ cái việc xa xôi, đất lạ đó mà.

- Em nè, chị đàn bà lại há»i, nhà có mấy ngưá»i?

- Bốn ngưá»i.

- Ai vá»›i ai?

- Ông nội tôi, tía tôi, má tôi với tôi.

- Làm mấy công đất?

- Hồi đó bốn công, bây giá» mưá»i công.

- Gặt được mấy giạ mỗi mùa?

- Tám giạ.

Chị đàn bà cưá»i ngất má»™t hÆ¡i rồi day lại há»i nhân tình:

- Trá»i Æ¡i, ruá»™ng gì mà mưá»i công đất chỉ gặt được có tám giạ thôi?

Ngưá»i đàn ông không cưá»i, đáp:

- Ãất nước mặn nào má»›i khai hoang cÅ©ng như vậy hết.

- Rồi lấy gì mà ăn, em nh�

- Tía tôi đi đổi lúa thêm, ở đâu không biết, xa lắm.

- Ãổi bằng gì?

- Bằng cá khô. Vá»›i lại nhiá»u khi ăn rùa, ăn rắn trừ cÆ¡m. ở đây rùa nhiá»u như kiến. Ãốt rừng rồi đón trên đầu gio má»™t cái là chúng nó lạch cạch chạy trốn, bắt không kịp lận.

Chị đàn bà tỠvẻ ái ngại một hơi rồi nói:

- Nãy giỠchị nói chơi đó. Nhưng không biết tình cảnh của em, chị thật bụng thấy là em cần đi theo chị, hoặc theo anh đây cũng được.

Chị ta vá»›i tay ra sau lưng lấy bầu nước ngá»t, mở nút rồi ngước mặt lên trá»i, rót nước vào miệng. Chị nuốt ừng á»±c vài cái rồi nói:

- Em có được ăn chè lần nào không?

- Không, từ năm năm nay rồi. Cách đây má»™t ngày đưá»ng không có nhà cá»§a ai cả, không có quán, tiệm gì hết. Vá»›i lại cÅ©ng không có tiá»n.

- ở Sa Ãéc sao lại không vô Tháp Mưá»i mà nhè xuống U Minh này?

- Tui cÅ©ng không biết tại sao? ở Tháp Mưá»i dá»… chịu hÆ¡n hả.

- Chị cÅ©ng không biết. Chỉ biết đất hoang ở Tháp Mưá»i gần quê cÅ© cá»§a em hÆ¡n. Quê em ở Cao Lãnh hay không?

- Gần.

- Em có nhớ xoài Cao Lãnh hôn?

- Tui lạy chị, đừng có nhắc chè, nhắc xoài nữa tui thèm muốn chết Ä‘i. Năm năm nay, tui không biết món ngá»t là gì. Mấy cây chuối trồng sau nhà cÅ©ng chết queo vì đất còn mặn quá. Năm nay má»™t cây trổ buồng, chắc tui sẽ được ăn ngá»t đấy. úy chà! Trưa rồi chắc tá»›i bữa cÆ¡m, thôi tui vá» nhà, anh chị?

- ừ vá», mai mốt lại lên đây nữa nhá?

- Xuồng anh chị ở đâu?

- Dưới kia. Nhổ bồn bồn ở dưới ấy, nhưng lên đây cho khô ráo để ăn cơm trưa è mà! Em Cộc nè, em của chị ngộ lắm, trắng lắm nghe không?

Chuá»—i cưá»i cá»§a hai ngưá»i nhÆ¡n tình ấy Ä‘uổi theo lưng Cá»™c khiến cho nó trong giây phút không muốn vá» nhà nữa.

Ra khá»i rừng tràm râm mát, mắt Cá»™c bá»—ng dưng như đổ hào quang trước ánh nắng tháng mưá»i. Không khí bị đốt cháy Ä‘ang rung rinh như nước xao, và nó tưởng chừng như mái lá nhà nó, Ä‘en thui dưới kia, sắp cháy đến nÆ¡i.

Thằng Cá»™c vá» tá»›i nhà, thì cÆ¡m trưa đã dá»n.

- Mầy Ä‘i đâu mà tá»›i đứng bóng má»›i vá»? Má Cá»™c há»i.

- Tôi đi lượm lông chim lông ô.

- Lông đâu?

- Mà kiếm hoài hổng có.

- Mồ tổ cha mầy, nhiá»u chuyện. Chim lông ô Ä‘á»i xưa chá»› Ä‘á»i nay đâu còn nữa. Mai gặt nghe không? ?n cÆ¡m khuya rồi xuống đồng chá»› đừng Ä‘i đâu hết.

Cả nhà lặng lẽ ngồi quanh mâm cÆ¡m, không ai nói vá»›i ai lá»i nào. Những ngưá»i nầy, sống biệt tích ở đây lâu ngày rồi, đã gần biến thành á khẩu vì thói quen.

Riêng thằng Cá»™c, sá»± cần nói cá»§a tuổi thÆ¡ Ä‘ang lên mạnh lắm như cần chạy nhảy, cần ăn uống vậy. Câu chuyện hồi nãy trên gò ổ Heo khiến nó càng bắt mùi nói thêm, nên nín không được, nó há»i ông ná»™i nó.

- Nội nè, hồi tôi mới tới, giữa mùa nắng, mình uống nước gì tui quên rồi?

Nó há»i như vậy vì nó vừa nhìn ra cái giếng bên hè và nhá»› ra là giếng đã ngá»t nước hôm mùa nắng trước, mặc dầu đã được đào năm năm rồi.

- Uống nước Ä‘á»ng trên lung, trên rừng chá»› nước gì.

- Sao mình lại tới đây ông nội?

- Ãã nói cho mầy biết rồi. Trên xứ, mình không có ruá»™ng làm công khổ cả Ä‘á»i.

- ở đây, mình có ruá»™ng, nhưng cÅ©ng khổ cả Ä‘á»i. Ông ná»™i thằng Cá»™c làm thinh. Nó nhìn ông ná»™i nó rồi chợt nhận ra năm nay ông cụ già quá. Tóc râu ông cụ đã trắng bông. Nhá»› ra ông cụ thưá»ng than mình chết ngày nào không biết chừng, thưá»ng than mình nhá»› mồ mả ông bà quá, nó bùi ngùi thương ông, nên dòm ra sân để quên.

Bấy giá» bóng bốn nồi rau đã tròn vành, chỉ rằng thật đúng ngá». Bốn cái nồi bể ấy, hèn thế mà rất nhiá»u công dụng đối vá»›i gia đình nó.







Ãể tránh nước mặn tràn bá» ngập sân, tía nó đã đóng mưá»i hai cây cá»c, làm thành bốn cái giá ba chÆ¡n tréo như giá trống cá»§a bá»n Ä‘á»n thổi đám ma. Trên má»—i giá đặt má»™t cái nồi lá»§ng đít, và trong nồi để đầy đất tía nó mang từ xa vá». Ãất ở đây mặn chát dùng không được. Hành á»›t, rau răm, rau òm om được trồng trong mấy vưá»n cao đẳng đó. Ãó là bốn thứ tối cần, đất mặn bao nhiêu cÅ©ng phải lập thế mà trồng cho được không thôi không có món gia vị nào để ăn cá nữa.

Bốn miệng vưá»n cao đẳng và tí hon lại là chiếc đồng hồ cá»§a nhà này vào mùa khô. Cứ xem bá» dài cá»§a bóng giá là tính giỠđược ngay và khi bóng nồi tròn vụm che mất bóng giá là đúng ngá» ngay bon.

Nhìn sân má»™t hÆ¡i, nhai nuốt hết cÆ¡m, nó day vô há»i tía nó:

- Năm nay mình gặt cỡ bao nhiêu tía?

- NhỠông bà, đất nước, được hăm lăm giạ là ít lắm.

- Cũng chưa đủ ăn.

- Ãá»§ gì mà đủ, má nó nói - nhà mình phải ăn trăm rưỡi là số chót.

- Vá»›i lại, tía thằng Cá»™c trở vào câu chuyện tại lúa nàng Cụm thất gạo lắm. Năm tá»›i tao gieo giống Tằm vuá»™t chắc được gạo hÆ¡n nhiá»u. Năm nay há»… chuối trổ buồng thì năm tá»›i tao trồng sả, trồng ổi được rồi đó.

Cả nhà Ä‘á»u há»›n hở trước dá»± định tương lai tốt đẹp kia. Nhưng thằng Cá»™c chưa thấy gì là sáng lạn cả. Trồng ổi cÅ©ng phải lâu má»›i có trái, trong khi đó, nó tiếp tục thèm chè, thèm xưng xa, nhá»› đám cúng đình, nhá»› hát bá»™i và bị má»™t hình ảnh má»›i quyến rÅ©, hình ảnh cá»§a con Thôi, chắc là giống hệt chị nhổ bồn bồn, tức là có duyên lắm.

Con trai làng thấy con gái thưá»ng là thế, mà há» còn thầm lén rá»§ nhau Ä‘i má»™t ngày đưá»ng nước để ra đây gặp nhau, huống hồ gì là nó chưa được nói chuyện vá»›i con gái lá»›n lần nào hết. Những đứa con gái bạn cá»§a nó cách đây năm năm, nó nhá»› lại là không có gì quyến rÅ© cả. Ãứa nào cÅ©ng cạo trá»c chừa bánh bèo phía sau và giữa chiếc bánh bèo má»c ra má»™t chòm Ä‘uôi dài trông đến buồn cưá»i.

Nhưng mà con gái lá»›n phải khác. Cá»™c chưa thấy con gái lá»›n, nhưng tin chắc như vậy. Có má»™t linh cảm gì, ở đâu từ kiếp tiá»n thân cá»§a nó bay lại và giúp cho nó biết như vậy.

Những cô con gái lá»›n chưa thấy hình ấy, mà đã có tiếng kêu được, chúng âm thầm gá»i Cá»™c, tiếng gá»i như văng vẳng đâu trong không trung.

Thẫn thá», thằng Cá»™c nói lại câu hồi nãy, và giận dá»—i thêm má»™t Ä‘oạn khiến ông ná»™i nó giá»±t mình, chống đũa mà nhìn nó trừng trừng:

- ở đây mình có ruá»™ng, nhưng cÅ©ng khổ cả Ä‘á»i. Tui muốn Ä‘i quá, Ä‘i đâu cÅ©ng được, miá»…n là ở đó có làng xóm, có ngưá»i ta.

*
* *

Thằng Cá»™c thích mấy cây ná»c nạng lắm. Bó lúa nào gác lên đó cÅ©ng nằm yên cả chá»› không chá»±c rá»›t xuống nước ruá»™ng như những bó lúa gác lên đầu ná»c thưá»ng.

Ãó là những gốc tràm mà chảng hai chè ra rất thấp. Khi đốn tràm cháy, tía thằng Cá»™c đã trừ xa, đốn ở trên chảng hai ấy độ má»™t gang rưỡi, nên bây giá» má»›i có ná»c nạng rất tiện mà dùng gác lúa.

Ông ná»™i thằng Cá»™c chống xuồng trên ruá»™ng, len lá»i qua mấy gốc tràm. Ông ghé từng gốc để cho lúa xuống xuồng.

Ãá»§ thứ là cò, cò ma, cò lông bông, cò quắn, cò hương thân mật nhìn gia đình bốn ngưá»i gặt lúa nhà. Ãây là bốn ngưá»i độc nhứt mà chúng thấy má»—i ngày ở vùng hoang vắng này; ban đầu chúng sợ hãi há», nhưng vá» sau thấy há» hiá»n từ quá, chúng làm quen vá»›i hỠđã được ba bốn thế hệ cò rồi.

Má thằng Cộc lội sình tới đầu gối, và lội nước gần tới háng, nhưng vui vẻ hơn ngày nào hết.

Bà ta đằng hắng cất tiếng hò:

Há» Æ¡... Tiếng anh ăn há»c lầu thông
Lại đây em há»i khăn lông mấy đưá»ng

Hò xong câu đó, bà lắng đợi chồng bà hò đáp. Nhưng tía thằng Cá»™c cứ làm thinh mà gặt, khiến bà đâm ngượng nên cưá»i rồi cá»± chồng cho đỡ mắc cỡ:

- Tía nó sao câm cái miệng, không bắt vậy!

- Hứ, nhiá»u chuyện này mà rồi còn hò vá»›i hát, bắt vá»›i nghoẹo. Bá»™ còn trai gái đó sao?

Vì vui kết quả cá»§a cần cù nên má thằng Cá»™c quên rằng bà ta đã quá mùa hò rồi. Tía nó nhắc lại bà ta má»›i chợt nhận ra. Tuy nhiên bà vẫn ngậm ngùi nhá»› cái thú vui ấy thuở bà còn con gái và ngay bây giỠđây tóc đã nhuốm hoa râm rồi, bà cÅ©ng có thể hưởng được nếu còn ở làng, hưởng bằng cách khuyến khích bá»n trai trẻ hò đối đáp vá»›i nhau.

Thằng Cá»™c thì xôn xao trong lòng, nhá»› lại lá»i chị nhổ bồn bồn bảo rằng nó mà vá» làng làm ruá»™ng thì ai cÅ©ng ưa. ừ nó sẽ hò đối đáp vá»›i con Thôi. Chậc! mà nó phải nhá» má nó dạy hò má»›i được. Nó có nghe hò lần nào đâu để mà thuá»™c giá»ng và biết câu.

Ãến chiá»u thì xong xuôi cả. Ông ná»™i thằng Cá»™c chống xuồng lúa ra bá» rạch, còn tía, má nó và nó thì lá»™i nước sình mà vá» bá»™.

Ãập lúa và phÆ¡i phong mất hết mưá»i ngày. Trong những ngày buồn tẻ phẳng lì giữa cảnh bùn lầy nước Ä‘á»ng ấy, thằng Cá»™c càng nao nức muốn vá» làng.

Lại đây em há»i khăn lông mấy đưá»ng.

Câu hò cá»§a má nó ám ảnh nó từ hôm gặt đến nay. Nếu con Thôi mà há»i đố nó câu ấy chắc nó phải ngậm câm, chá»› đâu được phép trả lá»i bằng văn xuôi.

Khăn lông là vật dụng mà nó đã quên rồi thì còn biết là mấy đưá»ng để đáp cho thông. Từ lâu, nó chỉ có má»™t chiếc quần xà lá»n trên ngưá»i, mùa nắng cháy như mùa mưa lạnh. Ãêm khuya nhá» nó che thân cho đỡ bị muá»—i đốt và gió cắt da.

Những món đồ cần dùng của thế giới văn minh ấy cũng thuộc vào những thứ gợi thèm như là bánh trôi nước, bánh ít trần và mái tóc của con Thôi.

Hôm ấy dừng bồ cho con cháu đổ lúa khô vào, ông ná»™i thằng Cá»™c long trá»ng nói:

- Ngày mai ra biển.

Không ai há»i ra biển để làm gì hết. Thằng Cá»™c cÅ©ng làm thinh, trái vá»›i má»i ngày mà nó há»i không kịp đáp.

Con rạch ổ Heo trước nhà, nếu có Ä‘i trên đó thì phải vá» ngá»n, nó nghÄ© như vậy, Ä‘i vá» ngá»n để rẽ qua những kinh rạch khác mà tìm làng mạc sầm uất, chá»› xuôi dòng ra biển, thì còn nghÄ©a lý gì nữa chá»›?

Nó chưa được ra biển lần nào cả và mấy năm trước đây nó muốn theo ghe cá»§a bá»n bắt cua Ä‘i má»™t chuyến lắm, mà không được phép Ä‘i.

Chuyến Ä‘i đâu đến má»™t chân trá»i lạ mà ông ná»™i nó vừa cho biết, không làm cho nó phấn khởi chút nào cả.

Ông nội nói tiếp, dặn mẹ nó:

- Con mẹ Trùm, ngày mai phải dậy khuya nấu cơm. Tao đi với thằng Trùm và thằng Cộc, đi thật sớm để gặp con nước lớn ngay tại cửa mà vỠcho tiện.

*
* *

Rạch ổ Heo nhỠxíu cho nên tràm ở hai bên bỠgiao nhành với nhau được, và phủ kín cả mặt nước.

Rạch tối om, Ä‘i như Ä‘i trong hang. Bây giá» thằng Cá»™c má»›i hiểu thấu nghÄ©a hai tiếng "hang mai" trong câu hát cá»§a bá»n Ä‘i bắt ba khía.

Những nÆ¡i ánh nắng lá»t vào được thì hai bên bá», ô rô và cóc kèn má»c đầy.

Nước ròng chảy xiết xuồng trôi bon bon, tuy vậy ông ná»™i và tía cÅ©ng chèo cẩn thận để mau tá»›i, hầu vá» kịp ná»™i buổi chiá»u ngày đó.

Gần tới trưa, xuồng không đi mau nữa.

- Nước đứng rồi, ông nội nói, tức là gần tới cửa rồi.

HỠnghỉ chèo, để xuồng trôi linh đinh, không tiến cũng chẳng lùi, rồi lấy cơm dở trong mo ra ăn.

Không Ä‘i thá»i thôi đã trót Ä‘i, và lúc gần đến đích thằng Cá»™c nghe thích thấy biển coi ra sao. Nó và cÆ¡m hối hả rồi há»i:

- Ra đó làm gì ông nội.

- Rồi mầy sẽ biết.

HỠăn cơm xong thì nước bắt đầu lớn. HỠchèo nước ngược cho đến quá đứng bóng thì đến một nơi mà ông nội tuyên bố rằng đó là biển.

Thằng Cá»™c ngạc nhiên lắm mà không thấy biển đâu cả. Con rạch tiếp tục Ä‘i xa ra ngoài kia, ngoài má»™t chá»— xa tít mù khÆ¡i, hai bên bá» rạch cây vẫn má»c xanh um, và ở ngoài đầu kia, hai hàng rào cây như đứt khúc, đâm vào má»™t tấm vách tưá»ng xanh như da trá»i.

- Biển ở đâu, ông ná»™i? Cá»™c há»i.

- Ãằng xa kia, xanh xanh đó.

- Sao không ra ngoài, ông nội?

- Không cần.

Tía thằng Cộc chèo mũi, rút sào cậm xuống bùn, theo lịnh của ông nội nó.

Ông ná»™i gá»i Cá»™c lại gần rồi há»i:

- Con có thấy gì khác lạ không.

- Không, ông nội à?

- Không thấy? Cây ở đây không khác cây sau lưng mình à?

- à... phải rồi.

Cá»™c nhìn lại quả như lá»i ông ná»™i nó nói. NÆ¡i đây, đất đã hết, mà chỉ có bùn, tràm má»c tá»›i mé đất cuối cùng thì dừng lại, như là dân ở biên giá»›i má»™t nước kia dừng lại nÆ¡i bia lãnh thổ mình.

Hết tràm thì có má»™t khoảng trống ná»­a bùn ná»­a đất, trên ấy cỠống má»c rậm rì và chim cao cẳng đủ loại đáp đầy trong cá».

Tràm đứng trước bãi cá» mà nhìn dân láng giá»ng má»c trên bùn Ä‘en. Ãó là những cây ốm nhom, chen nhau mà vượt lên cao, cây này cách cây kia không đầy bốn gang tay.

BỠbiển thoai thoải dốc xuống, trông rừng cây lạ ấy như một đạo binh núi, tuôn tràn từ trên cao xuống mé biển ngoài xa.

Xa, xa lắm, có những cây má»c lẻ tẻ như những tên lính xung phong mau bước tiến tá»›i để hãm thành lập công.

- Nhìn xuống gốc cây! Ông nội bảo.

- Nước chưa lá»›n hẳn, để lá»™ bùn Ä‘en dưới gốc cây ra. Bùn Ä‘en từng nÆ¡i lại trắng xóa những đóa hoa năm cánh, hai màu đối chá»i trông rất đẹp.

- Cây gì mà lạ vậy ông nội? Trổ bông ngay dưới gốc.

Bông trổ trên đầu những cái rá»… ăn lên mà ngưá»i ta gá»i là rá»… gió. Cây này là cây mắm, đây là rừng mắm đấy.

- Cây mắm? Sao tui không nghe nói đến cây ấy bao giá».

- Con không nghe, vì cây ấy không dùng được để làm gì cả cho đến làm củi chụm cũng không được.

- Vậy chá»› trá»i sanh nó ra làm chi mà vô ích dữ vậy ông ná»™i, lại sanh hằng hà sa số như là cây cỠấy.

- Bá» biển này má»—i năm được phù sa bồi thêm cho rá»™ng ra hàng mấy ngàn thước. Phù sa là đất bùn má»m lá»§ng và không bao giá» thành đất thịt được để ta hưởng, nếu không có rừng mắm má»c trên đó cho chắc đất. Má»™t khi kia mắm sẽ ngã rạp. Giống tràm lại nối ngôi nó. Rồi sau mấy Ä‘á»i tràm, đất thuần, cây ăn trái má»›i má»c được.

Thấy thằng cháu nội ngơ ngác chưa hiểu, ông cụ vịn vai nó mà tiếp:

- Ông vá»›i lại tía con là cây mắm, chÆ¡n giầm trong bùn. Ãá»i con là Ä‘á»i tràm, chÆ¡n vẫn còn lấm bùn chút ít, nhưng đất đã gần thuần rồi. Con cháu cá»§a con sẽ là xoài mít, dừa cau.

Ãá»i mắm tuy vô ích, nhưng không uổng, như là lính ngoài mặt trận vậy mà. HỠđã ngã gục cho kẻ khác là con cháu há» hưởng.

Con, con sắp được hưởng rồi, sao lại muốn bỠmà đi. Vả lại con không thích hy sinh chút ít cho con cháu của con hưởng sao?

Thằng Cộc nhìn lại ông nội nó và thương không biết bao nhiêu ông già đã bỠmồ bỠmả ông cha để hì hục năm năm trong đồng chua, nước mặn của ổ Heo.

Phải, cứ theo dá»± Ä‘oán cá»§a gia đình thì nó sắp được hưởng tuy không nhiá»u, mà rồi sẽ nhiá»u.

Nó nắm chặt tay ông ná»™i nó và thấy ná»™i nó giá»i quá. Ông có biết chữ nho kia mà.

- Ông ơi, nó than, nhưng tràm buồn quá!

- Tràm sẽ khá»i buồn nữa. Năm tá»›i, đất thuần, ta làm ba mươi công, và sẽ gá»i dân cấy ở xa để phụ lá»±c. Rồi tía con sẽ cưới vợ cho con, rồi thiên hạ sẽ bắt chước tràn tá»›i đây mà phá rừng, vùng ổ Heo sẽ sầm uất, vui biết bao nhiêu.

Tràm hết buồn vì sẽ đẻ ra cau, dừa, xoài, quít đầy nhà, nước sẽ ngá»t má»™t khi đất thuần...

- Và sẽ có chè ăn?

Ông ná»™i cưá»i ha hả mà rằng:

- Gì chớ chè thì sẽ có lu bù.

- Mà ông nội nè, cưới vợ làm sao được, ai thèm vỠổ Heo?

- Hai năm nữa ngưá»i ta sẽ đồn đất ổ Heo thuần... Những kẻ nghèo khó như ta chỉ mong được tá»›i đây.

Ông nói Ä‘iá»u này, không biết con hiểu được hay không. Là tổ tiên ta ngày xưa từ miá»n trung tràn vào đây Ä‘á»u chịu số phận là cây mắm cả, từ xứ Ãồng Nai nước ngá»t tá»›i đây, ở đâu cÅ©ng hoang vu cả.

HỠđã ngã rạp trong chốn ma thiêng nước độc này để lót đưá»ng cho con cháu há» Ä‘i tá»›i, y như là đàn kiến xung phong, tốp đầu liá»u chết Ä‘uối lá»™i qua lá»™ nước rá»™ng đắp đưá»ng để làm cầu cho bạn Ä‘i sau vào nÆ¡i có chất ngá»t.

Tất cả mấy lá»›p tiên phong đầu Ä‘á»u ngã gục như rừng mắm rồi ông sÆ¡ ông cố con, ông ná»™i đây là tràm má»›i kiếm được miếng ăn...

- Tía!

Thằng Cá»™c lo lắng không biết tía nó sẽ làm tràm như nó được hay không và kêu tía nó bằng má»™t giá»ng thương yêu trìu mến hết sức.

- Thôi nhổ sào đi vỠcho kịp con nước, ông nội ra lịnh.

Ông ná»™i vui vẻ quá, ông bá»—ng nhá»› sá»±c lại những câu hò cá»§a thế hệ ngưá»i tiên phong Ä‘i khai thác đất hoang ở miá»n nam, mà ngày nay thế hệ tràm không hát nữa. Ông cất giá»ng khàn khàn lên:

Hò... ơi! Rồng chầu ngoài Huế,
Ngá»±a tế Ãồng Nai
Nước sông trong sao cứ chảy hoài
Thương ngưá»i xa xứ lạc loài đến đây.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #90  
Old 20-05-2008, 02:07 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
San Cha Chải
Tác giả: Ma Văn Kháng


Muốn biết thế nào là San Cha Chải, mình phải leo dốc cật lá»±c má»™t ngày trá»i. Má»™t ngày ròng gánh cá»±c lên non, nhưng lên tá»›i nÆ¡i mình cảm thấy ngay là được Ä‘á»n bù. Trá»i mở toang tám cánh cá»­a cho mình phóng tầm mắt thá»a sức. Mình nhìn thấy sông Hồng má»™t vệt lênh láng nÆ¡i lưng trá»i xa. Nhìn xuống phố huyện nhà cá»­a xúm xít như má»™t bãi nấm, mình nghÄ© mà buồn cưá»i: Giá có thang dây tụt xuống, chắc chưa kịp sôi ấm nước, mà Ä‘i chân thì phải tận tối mịt. Gần đấy mà xa đấy, xa đấy mà gần đấy, đến hay!

San Cha Chải, tiếng Quan Thoại, dịch ra Việt ngữ là Thôn Ba Nhà. San Cha Chải nay đã ba chục há»™, mà không khí vẫn heo hút như thá»i khởi thá»§y. NÆ¡i đây, cá» ngải tàn rồi cá» ngải lại xanh như câu hát hết câu hát lại bắt đầu. NÆ¡i đây cá» ngải bị chân ngá»±a giẫm bốc mùi thÆ¡m tinh dầu nằng nặng. NÆ¡i đây, hoa tục Ä‘oạn nở và tam thất rừng má»c nhÆ¡ nhởn cho riêng nó. Không khí thanh sạch mùi hoa lá. Yên bình như thá»i mở đất, chó nhà thiu ngá»§ trong nắng, chỉ hậm há»±c đánh hÆ¡i nếu có con thú lạ vá». San Cha Chải không biết khóa sắt khóa đồng, chỉ lấy hai thanh gá»— gài bắt chéo, để ngăn gà nhà vào bá»›i bếp má»—i khi vắng chá»§. NÆ¡i đây, gà rừng ăn lẫn gà nhà. én làm tổ đầu hồi. NÆ¡i đây, trâu thả rông, mắt chưa thấy màu gì hÆ¡n màu chàm Ä‘en, màu lá rừng xanh, nên khi thấy thầy giáo Tính ngưá»i miá»n xuôi mặc cái áo trắng toát như kẻ lạc bước tá»›i đây, chúng liá»n lổm ngổm chống chân đứng dậy từ vÅ©ng đầm, hồng há»™c chạy ra, giương hai cánh sừng nhá»n. Thầy giáo Tính cưá»i: "Thế nào, không cho tao đến lập trưá»ng dạy trẻ con há»c à?". Hiểu tiếng ngưá»i, trâu San Cha Chải liá»n quay lui, mặt gằm gằm ngượng nghịu. Mấy tháng đầu, chưa có trưá»ng lá»›p, chưa có há»c trò, cất cái áo trắng duy nhất, thầy giáo Tính đánh bá»™ quần áo nâu dấn bùn khâu tay kiểu ta Ä‘i vác nước cho ông Mo Chúng nấu rượu. Rượu nấu bằng ngô. ÃÆ°á»£c nước đầu, ông Mo Chúng biếu thầy má»™t chai. Thầy tợp má»™t há»›p, kè lưỡi, kêu: Rượu này má»™t chén ba ngày say xỉn, chỉ biết lấy trá»i làm màn, lấy đất làm chiếu. Rượu này, rÆ¡i má»™t giá»t xuống đất, giun ngá»­i say lá»­ đử. Gà rừng gà nhà ăn phải giun này, cÆ¡n say mê mết truyá»n sang cả ngưá»i ăn tiết canh nó. Mo Chúng gật gù: "Thầy biết ngưá»i biết cá»§a, xứng đáng bậc sư phụ đấy! Rượu này được thế vì ngô ở đây bẩm thụ khí trá»i thanh cao, vì nước nguồn chảy ra từ lòng đất sâu thanh khiết, vì ngưá»i nấu, ngưá»i chuyên nước chưa vong thân".

Mo Chúng sáu mươi tuổi, Ä‘ang lập vưá»n thuần phục cây tam thất rừng, giàu có tiá»n bạc và trí khôn là nhà thông thái, bậc thánh triết dân gian, nói đúng quá vá» giá»t nước ở San Cha Chải.

Nước ở San Cha Chải quý lắm. Trong suốt, má»—i giá»t lóng lánh như hạt bạc, nhưng nó phun từ lòng đất lên thì trôi tuá»™t theo dốc Ä‘i. Má»™t ngưá»i Kinh thứ hai sau thầy giáo Tính, là cán bá»™ thá»§y lợi, lên San Cha Chải má»›i giữ lại được. Cái giếng xây vuông vức má»—i bá» ba bước chân, trong trÆ¡n láng, ngoài gắn mạch cẩm quy, như cái kho kiên cố giữ báu vật, lúc nào cÅ©ng ăm ắp nước. Mo Chúng nói: "Nước ở dưới sâu nước không có ích. Nước muốn có ích phải chuyển động lên khá»i mặt đất. Muốn hữu ích phải làm việc".

Mo Chúng tuổi cao mà lúc nào cÅ©ng luôn tay luôn chân. Thầy giáo Tính hết việc, gá»i trẻ con tá»›i lá»›p lại, dắt trâu kéo cây gá»— dẻ vè dá»±ng trưá»ng sở. Má»i ngưá»i Ä‘á»u làm việc. Cái giếng nước cÅ©ng làm việc. Nó cho ngưá»i, ngá»±a, gà vịt nước để hỠăn uống tắm giặt. Nó còn làm cái gương soi. Lòng trong văn vắt nên nó soi gì cÅ©ng tá». Những đám mây trắng bay qua ngó xuống. Mấy đàn thiên nga Ä‘i tránh rét qua cÅ©ng liệng má»™t vòng nhìn xuống. Má»i ngưá»i trong làng Ä‘á»u đến lấy nước, soi mình. Các cô gái tá»›i. Các em há»c sinh lá»›p má»™t cá»§a thầy Tính tá»›i. Hết trai khôi ngô Tráng A Lừ, Lý A Tếnh, đến gái xinh xẻo Seo Say, Seo Mùa. Phải để Mo Chúng giục: "Soi xem có đạt cái tước hiệu làm ngưá»i chưa?", Pao má»›i tá»›i. Pao tá»›i sau cùng vì ngượng ngập, vì thấy mình to phá»™p, trá»i cho sức vóc thân thể hÆ¡n hẳn bạn bè mà lại ngồi cùng lá»›p. Chỉ thoáng qua má»™t chút, Pao đã hiện lên trá»n vẹn. Trên mặt gương nước, Pao tròn trÄ©nh, mặt sáng như cái mâm bạc, nét mắt, nét mày, phân minh như nét vẽ, không mảy may tư dục, tà niệm, lại ngác ngÆ¡ như ngá»n măng má»›i chồi khá»i đất. Mo Chúng nói : "Bằng tuổi Pao, thằng Tá»§a đã biết Ä‘i cướp gái rồi đấy!". Tá»§a là anh trai Pao, có lá»›n có khôn, hai mươi hai tuổi đã là công an xã. Tá»§a Ä‘en cháy. Mặt soi trong nước vẫn thấy đỠlừng bao ham muốn.

Cả San Cha Chải chỉ có má»™t ngưá»i không tá»›i giếng soi mặt. Ãó là Cư A Cấu, ngưá»i quê đâu đó, má»™t buổi chợ huyện tan thấy bà góa Lý Cài dẫn vá» cùng ăn cùng ở. Cấu lẻo khoẻo, da dẻ quánh chắc, mặt như ám khói. Mo Chúng nói: "Cấu đâu có phải đứt dây trên trá»i rÆ¡i xuống! Ông nó theo bá»n Cá» trắng làm thổ phỉ cướp đưá»ng bị Tây bắt. Bố nó đón đưá»ng giết ngưá»i buôn, lấy vàng bạc, bị Chính phá»§ ta bá» tù. Nó là đứa lêu lổng, chuyên trá»™m cắp vặt ở bên Pa Cheo Phìn. Buồn cho bà góa Cài quá. Xưa, có hồi ở đội văn nghệ hát bài Mùa xuân hoa nở, há»a mi còn đòi hát theo. Giá» lại chịu nó. Ngưá»i không bằng cái giếng rồi".

- Nhà này có ai tên là Cấu thì ra cho tôi há»i. Chả lẽ đất San Cha Chải là đất hoang. Còn tôi là thằng bù nhìn giữ dưa, hả!

Má»™t buổi chiá»u sương sa, trưởng công an Tá»§a, mặt đỠhăm, kìm chẳng được đã đến trước cá»­a nhà bà góa Cài quát vậy. Tá»§a vốn là ngưá»i làm việc có trách nhiệm. Tá»§a tức lão Cấu lắm. Tá»§a quyết định bắt lão Cấu lên trụ sở viết kiểm Ä‘iểm và sau đó trục xuất lão vá» quê cÅ©. Tiếc thay hôm đó, Tá»§a không gặp lão Cấu. Giáp mặt Tá»§a chỉ là bà Cài. Bà góa Cài ba mươi mà tươi mởn. Cổ trắng mịn, ngá»±c bồng bá»nh, đàn ông nhìn vào như bị say sóng. Bà lại có hai con mắt ướt, bình thưá»ng thì lăn tăn, lúc cưá»i thì xoáy tít, khiến nhiá»u anh bị nó hút hồn chóng mặt. Chả hiểu đôi bên nói năng, trao đổi những gì, chỉ thấy lát sau, Tá»§a hứ má»™t tiếng rồi chỉ mặt bà góa ỡm á»: "Hừ, đại hạn lâu quá rồi hả? Nhưng chá»› cậy mình đẹp mà đáo để vá»›i đây nhé". Rồi bá» Ä‘i. Cái lý thua cái tình. Tình này lại là tình dục giống cái bếp lò nuôi lá»­a thâu đêm. Nghe chuyện này từ miệng Tá»§a, má»i ngưá»i cưá»i lăn lóc. Cài từ lúc thiếu nữ đã thuá»™c nòi Ä‘a tình, Ä‘a dục. Quyến quyện nhau vá»›i Cấu trong sắc dục, ngập ngụa trong chăn gối mây mưa, ngưá»i đàn bà háo tình này còn đâu biết gì khác! Thôi, thể tình hãy cho qua.

*

Chuyện qua đi.

Bốn năm, bốn lần ngải tàn ngải lại xanh, Cấu như cây bén rá»…, đã thành ngưá»i San Cha Chải. Pao đã sang tuổi mưá»i sáu, há»c xong lá»›p bốn, môn gì cÅ©ng khá, đặc biệt toán hay, vẽ đẹp. Thầy giáo Tính nói: "Tôi hết chữ dạy em Pao rồi. CÆ¡m chấm cÆ¡m, tôi cÅ©ng chỉ há»c hết lá»›p bốn trưá»ng làng dưới xuôi thôi mà". Mo Chúng bảo: "Thế thì nếu thầy ưng, tôi sẽ dậy thầy các bài cúng mo. Há»c các bài cúng mo mắt sáng ra nhiá»u. Chẳng hạn câu này thầy biết nghÄ©a lý nó làm sao không? Ba buổi sáng cÅ©ng là má»™t Ä‘á»i ngưá»i. Còn chuyện Ä‘o đất Ä‘o trá»i buổi má»›i khai thiên thầy biết chưa?". Thầy giáo Tính gật đầu: "Cụ lại cho tôi nhấp chén rượu đầu nồi. Thế thì còn gì bằng nữa!". Rồi quay sang Pao: "Còn em Pao, như nguồn nước dưới sâu vận chuyển lên mặt đất thành giá»t nước có ích Ä‘i!".

Pao soi mặt mình trong mặt giếng. Mặt Pao vẫn sáng trưng vậy. Rõ hÆ¡n là hai con mắt má»™t mí, cái cằm vuông và gò mÅ©i thẳng, toát ra má»™t thần thái vừa chất phác hồn hậu, vừa văn vẻ, không hôn ám. Pao đã lá»›n, lá»›n thật sá»± rồi. Buổi sá»›m, nghe con gà gáy, Pao phắt dậy. Ngoài sân, con ngá»±a hồng má»™t tuổi bậm bịch chân, răng nhe dữ tợn, thách thức. Trong hiên, anh Tá»§a đứng chống sưá»n, môi bậm, mắt nheo nheo cạnh chị dâu Ä‘ang đẩy cối xay ngô rì rầm. Pao xuống sân, bước tá»›i, tay trái đặt lên cổ con ngá»±a. Con ngá»±a phì hÆ¡i qua lá»— mÅ©i trắng lóa. Thình lình, chân Pao gập lại và tay phải Pao như kìm ngoạm trúng chân trái con hồng, giật mạnh. Con ngá»±a ngã nghiêng, hai chân trên không đạp loạn xạ, cố chống cá»±. Pao nhanh như cắt vòng cả hai tay qua lưng bụng nó, cổ bành căng, há»±c má»™t tiếng trong lồng ngá»±c, xốc nó lên. Con ngá»±a như đứa trẻ quá khổ bị nhấc khá»i đất, kêu thất thanh sợ hãi. Anh Tá»§a cưá»i gật gật: "Sức trai vật ngá»±a được rồi thì má»i việc nương ruá»™ng giao cho em nhé, Pao!".

Pao đã lá»›n. Pao Ä‘i cày nương đá. Pao phát rừng lau. Pao tham gia lá»±c lượng công an cá»§a anh Tá»§a. Pao vác súng Ä‘i săn con lợn độc chuyên phá nương sắn. Má»™t bận, ở giữa rừng già thuần phác gặp má»™t thảm hoa sặc sỡ các cung màu nhưng ẻo lả, èo uá»™t, chập chá»n, ngưá»i bá»—ng thấy mê mê như hít phải hÆ¡i độc, sợ quá liá»n cắm cổ chạy vá». Gặp thầy giáo Tính ở nhà Mo Chúng đúng lúc trá»i đổi mưa, sấm sét rung trá»i. Mo Chúng nói: "Nó là cây thuá»™c phiện đấy, Pao à. Cái cây ra hoa kết quả gây hoảng loạn cả trá»i đất nên sấm chá»›p ầm Ä© lên đấy. Thằng Cấu Ä‘em cái xấu, cái ác vá» San Cha Chải rồi!".

*

Cấu Ä‘em cái xấu, cái ác vá» San Cha Chải rồi. San Cha Chải bình an, chó không lo giữ nhà, nhà không cần khóa đồng, khóa sắt, chim dạn ngưá»i, trâu không biết màu trắng, miá»n đất chưa vong thân, như ngưá»i nhảy má»™t bước vượt rào, nẩy nòi ra thằng ăn trá»™m.

Kẻ trá»™m Cấu lẻo khoẻo, tiểu nhân lá»™ tướng, giỠđã có da có thịt. Ãầu hói mÅ©i khoằm, mặt rá»—, mắt rắn, bao nhiêu tinh tướng ác nghiệt giá» hiện ra cả. Cấu thổ vào không khí thanh sạch San Cha Chải mùi á phiện khài khài. Tình dục và nghiện ngập là hai kẻ xấu dẫn đưá»ng cho tá»™i lá»—i. Cấu ăn trá»™m quả bí, ổ trứng, con gà Ä‘ang ấp. Cấu chẹn đưá»ng ngưá»i Ä‘i chợ. Cấu đột nhập vưá»n cây tam thất nhà Mo Chúng. Cấu nhăm nhăm sấp tiá»n năm nghìn, mưá»i nghìn buá»™c dây chuối Mo Chúng giấu trên gác bếp. Cấu thù ông vì ông biết quá nhiá»u vá» nó.

Cuối cùng cái phải đến đã đến. Buổi sáng ấy hiện ra trong tiếng ngưá»i nhôn nhao và chó sá»§a hoang mang. Pao mở mắt đã thấy chị dâu giúi vào tay má»™t túi lanh đựng bá»™t ngô đồ, giục: "Chú cầm Ä‘i ăn đưá»ng. Ra trụ sở á»§y ban, anh Tá»§a Ä‘ang cần gặp".

Trụ sở á»§y ban xã mái lợp cá» á»§ ê sương mây, sân đầy ngưá»i, cá»­a ra vào nghẽn tắc. Trong nhà, Tá»§a, trưởng công an xã, chá»…m chệ trên ghế. Dưới đất, Cấu áo rách xõa vai ngồi gục mặt trong hai cánh tay vòng qua gối. Cạnh Cấu, bà góa Cài váy lanh, áo hở cổ trắng nhá»…u, má đỠrạn, ngá»±c nở phập phồng.

Tủa đập bàn, quát:

- A Cấu! Mày chưa chết đã thối. Ãã nghiện hút lại không lo làm ăn, chuyên Ä‘i trá»™m cắp cá»§a ngưá»i. Mày như lông má»c trên da cÅ©. Má»i ngưá»i cầm cày cuốc, kèn sáo, mày lại thá»§ trong tay con dao nhá»n để đâm ông Mo Chúng. Ông Mo Chúng bị mày đâm hai nhát, may chỉ vào tay vào chân, nhưng tá»™i mày vẫn đáng tá»™i chết. Mày là ngá»n gió độc Ä‘em dịch bệnh vỠđây, ta sẽ đưa mày ra huyện để má»i ngưá»i biết cái tá»™i cá»§a mày.

Bà góa Cài ngẩng cái cổ nõn nà lên, nhễ nhại:

- Giải nó ra huyện thì giải, nhưng đừng trói nó. Cái lý ngưá»i Mèo nói: Ãá»i ngưá»i Mèo bị sợi dây dính vào mình là há»ng hết rồi, anh Tá»§a à.

Tá»§a đứng dậy, bé choắt, Ä‘en sắt, bước tá»›i. Kéo Cấu đứng lên, quay ra cá»­a nhìn má»i ngưá»i chứng kiến, Tá»§a đánh nhanh tia mắt vào khuôn ngá»±c nở bồng cá»§a ngưá»i thiếu phụ Ä‘a tình, Ä‘oạn tá»§m tỉm:

- Tình yêu biết vận cả lý lẽ để tá»± vệ, má»i ngưá»i nên há»c tập. Còn bây giá», chiá»u lòng cô Cài, tôi có lá»i giải động cho nó đây - Ãấm nhẹ má»™t cái vào lưng tên tá»™i phạm, anh trưởng công an xã cao giá»ng, rành rá»t - Từ nay mày không còn là ngưá»i Mèo ta nữa - Ãoạn chống tay lên sưá»n, thét to:

- ÃÆ°á»£c chưa? Dân quân đâu, trói nó lại. Pao, dẫn nó lên huyện!

Ãám đông ngoài sân, ngoài cá»­a dào lên má»™t tiếng reo thán phục Tá»§a và giãn ra cho Pao dẫn Cấu Ä‘i.

*

Ãi sau Cấu là Pao chÄ©a khẩu CKC.

Trá»i mở bốn phương, tám hướng, sáng choang như được má»™t nguồn thần lá»±c chiếu tá»a. Trần mây cao vút, vắt qua vắt lại những sợi mây trắng muốt, mảnh như lông Ä‘uôi ngá»±a. Vòm trá»i bát ngát như thuở ông Chày bà Chày má»›i làm ra đất ở chuyện Ä‘o đất Ä‘o trá»i Mo Chúng kể. Ãất rá»™ng quá, nhá» nhái bén Ä‘o, nhái bén Ä‘o không nổi. Trá»i rá»™ng quá, nhá» chim én Ä‘o, chim én Ä‘o không xong. Phải nhá» diá»u hâu. Ãất trá»i rá»™ng rãi quá, má»™t mặt trá»i, má»™t mặt trăng soi chiếu không đủ. Phải chẵn ba mươi cái mặt trá»i, phải đủ ba mươi cái mặt trăng. Ãất trá»i bao la quá, Pao nhìn xuống chân mình, tá»± há»i chẳng biết đôi giầy nào lạc bước tá»›i đây. Ãất trá»i mênh mông quá, Ä‘á»i ngưá»i rá»™ng quá, Pao ngÆ¡ ngẩn tá»± há»i, biết bao giá» má»›i hiểu hết má»i Ä‘iá»u, má»›i trở nên khôn ngoan như anh Tá»§a cá»§a mình.

Pao thấy mình bé nhỠvà nhìn xuống chân núi xa mỠthấp thoáng cảnh tượng phố huyện như trong hư giác, Pao có cảm giác như vừa từ xứ sở này bước sang xứ sở khác, lạ lẫm, khó hiểu vô cùng.

Cấu hoàn toàn không giống Pao.

Bị trói hai tay quặt ra sau mà Cấu vẫn phăm phăm bước. Gặp dốc, chân toại đít trệt đất, Cấu trượt từng Ä‘oạn dài. Sau má»—i khúc ngoặt, cái đầu má»›i gá»t cá»§a Cấu lại nghênh ngáo nhìn trá»i. Có lúc lại dừng lại, hít hà thích thú vì chợt nhận ra má»™t cảnh trí quen thuá»™c. Tá»›i má»™t vòng cua, nhìn thấy phố huyện nhấp nhô hình khối, lão quay lại hất hàm vào Pao, thân mật như bạn bè: "Pao, giá mà có má»™t cái thang dây thả xuống thì có phải tiện không nhỉ?".

Lát sau, tới đỉnh một con dốc. Cấu bỗng dừng chân và quay lại nhìn Pao, nằn nì:

- Pao à. Bên trái ta là miếu Quan Âm thiêng lắm. Tay anh bị trói, nhỠcậu nhặt một cây sậy khô đặt cạnh nơi thỠphụng hộ.

Bên trái đưá»ng là má»™t hốc đá nhá», bên trong có má»™t bát hương và ba cồ đá quàng vải đỠtừa tá»±a hình ngưá»i. Tục truyá»n đó là miếu thá» Phật bà Quan Âm. Ai qua đây, đặt cây sậy sẽ được Phật phù há»™ leo dốc chân không má»i, xuống dốc gối không chồn, đưá»ng xa gặp nhiá»u Ä‘iá»u may mắn.

Pao nhặt hai cây sậy, má»™t cho mình, má»™t cho Cấu, đặt cạnh hốc đá thá».

- Cám Æ¡n cậu. Thôi anh em ta Ä‘i kẻo nắng. Con mắt đánh lừa thôi chứ đưá»ng còn xa lắm.

Cấu nói và rảo bước Ä‘i trước, tá»± nhiên như kẻ dẫn đưá»ng. Pao theo sát lão. Lát sau, má»™t già má»™t trẻ chênh vênh bên bá» má»™t vá»±c sâu. Cấu ngoái lại:

- Cậu Pao này, cứ nghÄ© má»™t mình lại thấy buồn cưá»i.

- Sao?

- Anh Tủa thì đen thủi đen thui. Em Pao thì trắng hồng đẹp đẽ.

- Sì!

- Nói thật đấy. Cậu là giá»t nước quý, là hạt bạc hạt vàng San Cha Chải. Tôi là con gái tôi mê cậu liá»n.

- Sì!

- Ơ kìa, anh trai Pao ơi, anh trai không biết là các em Seo Say, Seo Mùa mê mẩn anh như thế nào à. Húi! Chẳng bù ông Tủa. Ông Tủa mấy cũng chưa đủ. Cả con mụ Cài của tôi nữa. Chà, nhất là Seo Say, uống chén rượu đầu của lão Mo Chúng say thế nào thì nó say anh như thế đó. ồ, thế anh trai Pao là con gà trống thiến à? Nếu không, sao không thử một lần xem sao!

Mặt Pao nong nóng. Cấu bịa chuyện, lại chuyện trai gái tục tÄ©u. Nhưng có chuyện nghe, đưá»ng xa cÅ©ng đỡ nản. Mặt trá»i đứng bóng, cái đói râm ran bụng, tá»›i Ä‘oạn đưá»ng có cây mí già rợp bóng, Pao dừng lại: "Nghỉ má»™t tí" Pao nói, Ä‘i cách Cấu hai bước chân, móc túi bá»™t ngô, ngồi xuống.

- Này, ông Cấu, ngá»§ à. - Vốc mấy vốc ngô bá»™t đút miệng, nhoai cổ nuốt, Pao quay lại, thấy lão già tá»±a lưng gốc mí, mắt gà gà, liá»n bước tá»›i: - Há miệng ra, tôi bón cho. Cấu mở choàng mắt. Cổ há»ng nhún má»™t miếng nuốt. Rõ ràng là đói ngấu rồi. Ãêm qua mò vào ăn trá»™m, rồi vật lá»™n vá»›i ông Mo Chúng, đã có gì vào bụng! Mệt, đói, lại đã ná»­a ngày đưá»ng, há»a có sức ngá»±a dữ má»›i không lá»­ lả!









Cấu há mồm, thè lưỡi. Nhưng tay Pao vừa chạm môi lão, lão đã giật lui, gục mặt xuống, rũ rượi:

- Tôi bằng đứa bé lên một rồi.

- Phải thế thôi. Cũng là tại ông thích làm kiếp già lừa ưa nặng, nhìn con mèo lại vẽ thành con hổ?

Ngẩng mặt lên, tắt ngay má»™t ánh nhìn dò xét lướt qua mặt Pao, Cấu gượng gạo há mồm. Miếng bá»™t ngô quện nước bá»t đắng ngắt nghẹn ắng. Lão nhoai cổ nuốt:

- Thì tôi phải tự thồ lấy tội thôi.

- Tôi không ngỠông độc ác thế!

- Tôi xấu hổ lắm. Tôi biết tôi hư đốn từ lâu rồi, cậu Pao à.

- Hừ!

- Nhưng cậu cũng thông cảm cho tôi! Tôi bị con mụ góa nó quyến rũ. Tôi bị con ma nó sai, con quỷ nó khiến. Tôi có muốn hại ông Mo Chúng đâu, thực tình là thế.

Nước ứa khá»i hốc mắt, Cấu đứng dậy, mặt giần giật như là bị cÆ¡n tá»± thú giày vò. Hai tay bị trói, Cấu chỉ còn cách nhấc bả vai lên đập vào mặt mình. Má»—i lần đập là má»™t lần rít qua hàm răng nghiến chặt tá»± rá»§a: "Cấu"! Mày là ngưá»i không tốt. Cấu! Mày là con chó thối!".

Pao vội chống súng đứng dậy, đưa tay xua, ngất ngứ nghẹn hơi:

- Ông Cấu, không nên thế! Không nên thế, ông Cấu!

- Cậu cứ để tôi tự trừng phạt mình. Cứ để tôi khóc cho tôi nhẹ lòng. Tôi biết, cậu có thù oán gì tôi đâu. Còn ông Tủa, thực tình ông cũng chỉ ghen tôi với cô Cài thôi. ối!

Ãang than vãn và tá»± sỉ vả, Cấu bá»—ng như giẫm phải gai, giật nảy ngưá»i, thét to má»™t tiếng. Vừa lúc, gáy Pao cÅ©ng bị má»™t mÅ©i kim nhá»n hoắt xuyên thấu buốt tá»›i tận đỉnh đầu. Nhìn sang, thấy Cấu há hốc mồm, mắt đảo thiên đảo địa, chân nhảy tành tạch, cuống cuồng. Pao liá»n kêu to: "Ruồi vàng đấy! Chạy Ä‘i".

Quanh Pao, quanh Cấu, Ä‘uổi theo hai ngưá»i là những vòng bay vu vu. LÅ© ruồi vàng làm tổ ở khu rừng vầu cạnh đưá»ng, vừa ngá»­i thấy hÆ¡i ngưá»i, đã bay ra, nhằm há» hút máu, hút mồ hôi mặn.

Cấu trước, Pao sau, cả hai cùng tung tóa, hốt hoảng. Qua cánh rừng vầu, hết bãi nương sèo, tá»›i má»™t bá» suối lá»›n, hai ngưá»i má»›i dừng lại và vừa thấy mặt nhau liá»n ôm bụng dụi xuống đất. Buồn cưá»i lắm mà mệt quá không cất được tiếng. Cả kẻ tá»™i phạm lẫn ngưá»i áp giải Ä‘á»u như nhau. Cùng lem luốc, nhá»… nhại.Cùng lá»­ lả như sắp đứt ruá»™t mà chết. Cùng dị hình dị tướng vì sưng vếu, méo mó mặt mày. Ná»c ruồi vàng ác hiểm quá. Pao bị nó chích má»™t phát vào gáy, má»™t phát vào cổ, ngứa ran, nóng bừng. Khốn nạn là Cấu. Hai tay bị trói, chạy đã khó, lại vô phương chống đỡ. Ãâu có được như Pao còn có thể cởi áo, vừa chạy vừa văng áo đánh Ä‘uổi lÅ© ruồi ác. Ãã thế cái đầu trá»c giá» má»›i thật báo hại lão! Ãầu lão, trước sau, trái phải, nổi cục nổi hòn mưng tấy. Ãau, buốt, nhức, ngứa, xót lão chỉ còn cách cá» lưng vào tảng đá bên đưá»ng và cắn răng nuốt nghẹn, để mặc nước ri rỉ chảy ở Ä‘uôi mắt.

- Ngứa lắm, hả ông Cấu?

- Ngứa!

Lá»t qua giữa hai hàm răng nghiến chặt là má»™t tiếng rít gió. Ãau đớn, uất nghẹn, tá»§i nhục, đã có lúc Cấu nhảy dá»±ng lên và há»™c má»™t tiếng kêu tắc nghẹt. Pao quay mặt Ä‘i. Pao chưa bao giá» gặp cảnh huống này. Chưa bao giá» Pao thấy má»™t ngưá»i già khóc tức tưởi uất hận như thế.

- Ông Cấu này, bây giỠtôi cho ông tắm một tí nhé.

Vừa nhướng hai mi mắt trên, Cấu vội cúi gập mặt, rầu rầu:

- Tôi sợ phiá»n cho cậu. Vá»›i lại, tôi bị trói thế này.

Pao nhìn dòng suối bên đưá»ng, nhìn quanh, ngần ngừ giây lát, rồi Ä‘i ra sau lưng Cấu, tay lần tìm nút dây trói:

- Ông Cấu! Ông đã ân hận. Tôi tin ông.

- Cám ơn cậu. Thân ong tự ngắt làm ba đoạn, tôi tự biết chứ!

Cấu nhảy ùm xuống suối. Lặn má»™t hÆ¡i, Cấu ngoi lên, thấy Pao lăm lăm ngá»n súng dõi theo, liá»n nhe hàm răng xỉn:

- Mát lắm, Pao ơi! thật không đâu mát như nước suối quê ta. Tắm đi, cậu.

Pao lắc đầu. Cấu lại ngụp đầu, lại ngoi lên, kỳ cá» bả vai, xoa cổ, vò đầu, hít hà khoái trá. Rồi phởn, lão còn chúc đầu chổng phá»™c ngưá»i, chồng cây chuối, vẫy vẫy hai cẳng chân giÆ¡ ngược gá»i Pao. Lát sau, thá»a mãn, Cấu bò lên bỠđá, ý tứ khum khum tay che hạ bá»™, mặc lại quần áo, Ä‘i đến bên Pao:

- Cậu trói lại tôi Ä‘i! Rồi cậu tắm má»™t cái Ä‘i cho mát mẻ. Xong, ta Ä‘i. Má»™t thôi đưá»ng nữa là tá»›i huyện rồi.

Thít vòng dây cuối cùng, thắt thật chặt núi trói hai tay Cấu, Pao chỉ tảng đá bên bá» cho lão ngồi, rồi ghếch khẩu súng vào cạnh má»™t bụi cây và cởi quần áo, tụt xuống nước. Nước mát lịm má»i má»c. Pao vá»›t nước táp lên mặt, lên tóc. Thích quá, Pao nhúi đầu xuống nước. Pao chìm hẳn xuống nước như con rái cá. Hai lần như thế, ngoi lên Pao Ä‘á»u thấy Cấu giậm chân cưá»i khành khạch: Lặn giá»i thế, San Cha Chải chỉ có Pao thôi!.

Lần thứ ba, Pao nhô đầu khá»i mặt suối, đưa tay vuốt mặt, bá»—ng thấy hẫng con mắt. Chá»— Cấu ngồi giá» chỉ còn là tảng đá trống: "Ông Cấu!", Pao quát gá»i, nhảy vá»t lên bá», nhấc khẩu súng và nổ má»™t phát chỉ thiên. Núi vá»ng lại tiếng súng, tiếng Pao thét: "Cấu, lão đã lừa ta. Ta cho lão nợ má»™t món to đấy!".

Lừ lừ hai con mắt im phắc như hai vết dao xẻ, Pao đến nhà bà Cài. Gá»i bà góa ra, Pao nói thật chậm:

- Bà Cài. Ông Cấu hÆ¡i coi thưá»ng tôi... Nhưng tôi nói để bà bảo ông ấy: Nợ càng để lâu lãi càng lá»›n đấy!

Bà Cài vênh đôi gò má cao:

- Cấu vá»›i tôi thành ngưá»i lạ rồi.

Pao lừ mắt:

- Bà cũng tưởng tôi còn là trẻ con, hử ?

Pao lầm lì. Miệng ngậm. Mắt gưá»m, suốt ngày không má»i. Soi trong giếng nước, có lúc giật thá»™t, vậy đưa tay lên rá» mặt: Ai thế nhỉ ? Con ngưá»i luôn xa lạ vá»›i chính mình. Con ngưá»i luôn dao động giữa các cá»±c căng thẳng. Chỉ có thể hiểu được nó bằng kinh nghiệm riêng, bí ẩn và sá»± từng trải cÅ©ng rất bí ẩn. Vì con ngưá»i khó hiểu, khôn lưá»ng. Như anh Tá»§a đó. Anh Tá»§a được Ä‘iá»u ra làm việc ở huyện, được đỠbạt làm phó công an huyện. Nghe nói anh sẽ xây nhà gạch ở ngoài đó. Rượu ngô cá»§a Mo Chúng anh chê uống xổng, giá» anh uống toàn rượu Tây. Anh tuyển má»™ cô Seo Mùa xinh nhất xã làm nhân viên văn phòng. Có ngưá»i nói thấy hai ngưá»i sống vá»›i nhau cùng buồng những ngày chá»§ nhật. Anh Tá»§a chỉ mặt Pao quát: "Cái thằng ngu xuẩn, *** có to mà không có há»™t kia! Mày không bắt lại được lão Cấu thì mày thay nó vào tù". Chị dâu bênh Pao, bảo Pao không có lá»—i, lá»—i là ở lão Cấu, là do xã dung dưỡng lão quá lâu. Anh Tá»§a quát: "Bà là cái chõ đồ xôi biết gì!". Pao uất. Pao đến nhà thầy giáo Tính, gặp Mo Chúng ở đó. Mo Chúng đã chữa lành vết đâm cá»§a Cấu. Mo Chúng bảo: "Ãừng lo! Cái gì đến nó khắc đến! đừng sốt ruá»™t". Rồi ông thêm: "Cấu nó có lòng thành vá»›i Phật bà Quan Âm nên nó được phù há»™ đấy". Pao ngất ngư: "Sau lúc ấy, cháu như ngưá»i bị mê". Mo Chúng cưá»i: "Thầy Tính và Pao biết câu hát này chưa: Mưá»i tuổi tắm không biết rét. Hai mươi tuổi yêu không biết mệt. Ba mươi tuổi bắt chim không cần ná». Bốn mươi tuổi, giá»i buôn bán đưá»ng xa. Cháu muốn khôn trước tuổi à ?!".

Pao muốn khôn trước tuổi! Quên cả mối tình má»›i nở vá»›i cô Seo Say, ngày đêm Pao nung nấu ý chí thanh toán khoản nợ vá»›i lão Cấu. Pao rình ở trước nhà bà Cài. Pao nấp ở nương nhà bà góa ná». Lão Cấu không phải là con thú, không thể sống đơn độc má»™t mình. Lặng lẽ Pao theo sau ngưá»i đàn bà Ä‘a tình này Ä‘i chợ. Bà này địu trên lưng những cái ống Ä‘iếu, những cái gáo gá»—, những quả nhạc Ä‘uôi ngá»±a. Tay đàn bà không làm ra được những đồ vật này. Dõi theo bà này từ xa, thấy bà bán hết những vật dụng ná», lại ra hàng may mặc mua hai bá»™ quần áo đàn ông, Pao chắc mẩm Cấu chỉ quẩn quanh đâu đây, như kiến bò miệng chảo nóng thôi. Bạn bè Pao cưá»i: "Pao à, cứ chui gầm giưá»ng nhà bà góa Cài là bắt được lão Cấu đấy". Lại có thằng thêm: "Nhỡ không phải lão Cấu thì sao?". Những đứa khác nhao nhao: "Ai! Ai?". Pao biết, chúng ám chỉ ai rồi, mặt đỠrần rần, Pao bá» Ä‘i.

Má»™t lần, có việc sang thôn bên, trở vỠđến Ä‘oạn miếu Quan Âm thì trá»i nhá nhem. Ãang Ä‘i, bá»—ng vấp nhẹ, Pao ngẩng lên, liá»n thót ngưá»i đứng ngay đơ, mặt đỠdừ. Trá»i, ngay cạnh hốc đá thá», má»™t ngưá»i đàn ông đầu trá»c Ä‘ang hấp hổm trên bụng má»™t ngưá»i đàn bà tóc xõa rối, váy áo tung tả nằm trên thảm cá» ngải. Sao lại làm tình vá»›i nhau giữa ban ngày, nÆ¡i đưá»ng lối Ä‘i lại! Sao Pao lại lỡ bước tá»›i đây! Xấu hổ cho Pao quá. Quay ngược trở lại con đưá»ng vừa Ä‘i, Pao chạy trong mê. Qua cÆ¡n mê hoảng, Pao dừng lại, vì sá»±c nhá»›. Cái đầu trá»c méo mó cá»§a ngưá»i đàn ông sao giống đầu lão Cấu. Vá»™i vàng, Pao quay trở lại. Tá»›i hốc đá ná». Pao sững ngưá»i, lưng như sụt mất đốt sống, mồ hôi toát đầm đìa. ngưá»i đàn ông đầu trá»c đã biến mất. Cạnh hốc đá thá» chỉ còn lại bà góa Cài ngồi trên thảm cá» nhầu, cổ, mặt lấm tấm mồ hôi, vừa xốc lại váy áo, Ä‘ang thong thả chải đầu. Cá» ngải xanh bị chà nát bốc mùi tinh dầu thÆ¡m nằng nặng. Khóm ngải tàn rồi khóm ngải lại xanh. Câu hát hết rồi câu hát lại bắt đầu. Thá»i gian đã Ä‘i qua bao lâu không nhá»›, chỉ biết lại đến má»™t hôm xóm thôn nhá»™n nhạo tỉnh giấc. Nhìn ra đưá»ng thôn, mình lại thấy: Cấu Ä‘i trước, hai tay bị trói quặt sau lưng, Pao Ä‘i sau, nách cắp khẩu súng kíp, má trái có vết xước rá»›m máu, mắt lì lì. Ãang giá» vào lá»›p, há»c trò thầy giáo Tính chen đến cạnh Pao, líu tíu: "Anh Pao Æ¡i, anh bắt lão ấy ở đâu thế?". "Nó cào anh, anh có Ä‘au không, anh Pao?". Pao không đưa lão Cấu vào trụ sở á»§y ban xã. Pao dẫn thẳng Cấu ra huyện. Coi như mấy năm qua vẫn là trên đưá»ng Ä‘i chưa đến đích.

Cấu Ä‘i trước, Pao Ä‘i sau. Cảnh lặp lại, nhưng không giống lần trước. Vì lần này qua miếu Quan Âm, Pao chỉ chống má»™t cây sậy cho Pao. Hai ngưá»i Ä‘i tắt không qua rừng vầu có ruồi vàng. Qua con suối lá»›n, Pao không dừng lại. ÃÆ°á»ng Ä‘i không có tiếng nói Ä‘i theo. Vì lần này Cấu còn có chuyện gì mà nói. Vì lần này môi Pao không má»™t lần mấp máy. Pao đã khôn rồi. Pao nghiêm nghị ngẫm nghÄ©. Pao câm lặng như núi đồi, như cảnh trí vô thanh.

Vô thanh cả trá»i đất, xóm làng San Cha Chải, vì từ sau hôm Pao áp Ä‘iệu Cấu ra huyện, ba ngày qua, vẫn không má»™t tin tức theo gió bay vá». Má»™t tuần qua, cÅ©ng vẫn vậy. Thầy giáo Tính sang nhà Mo Chúng, xoa xoa hai bàn tay, khấp khởi:

- Hóa ra Pao nó rình ở nhà bà góa Cài, Mo Chúng à.

- Vậy à?

- Nó rình cả đêm như con mèo rình con chuá»™t. Muá»—i hút máu đỠmá»ng cả hai bàn chân. Lão Cấu ná»­a đêm mò vá», nó biết. Nó cứ để mặc. Gần sáng, lão dậy, mở cá»­a Ä‘i ra. Nó má»›i đưa tay ra tóm cổ lão, áp lão vào bá» tưá»ng: "Sao hôm ấy tắm xong ông Ä‘i đâu mà tôi gá»i mãi không thấy vá». Thôi, anh em ta Ä‘i kẻo nắng". Bà Cài chạy ra, tốc váy xong lại cào cấu Pao. Rồi kêu van: "Em đừng trói nó, tá»™i nghiệp, Pao Æ¡i!". Pao nói: "Tất cả là do trâu be muốn mang ách thôi, đừng trách oán gì tôi".

- Pao là ngưá»i có trí lá»±c đấy! - Mo Chúng nói.

Thầy giáo Tính thêm:

- Hồi Ä‘i há»c, Pao là đứa hay xấu hổ, ít nói lắm. Má»™t bận tôi cho cả lá»›p vẽ tá»± do. Pao ná»™p tôi bức tranh vẽ má»™t con chuá»™t nhắt đứng run rẩy cạnh má»™t khối hình tròn. Tôi há»i: "Khối hình tròn là cái gì?". Nói đáp: "Thưa thầy, đó là phía sau lưng con mèo". Con ngưá»i ta nói thì không nhất thiết, nhưng nghÄ© ngợi thì nhất thiết phải có - Ngừng má»™t lát, thầy giáo Tính cắn môi, gật gù: - Sao đến giá» vẫn chưa thấy Pao nó vá». Liệu có bị Cấu lừa lần nữa không? Sao, tôi cứ lo. Cái xấu, cái ác, sao nó quá»· quái, nó khôn ngoan hÆ¡n cái tốt cái đẹp?

- Không! Cái xấu cái ác là cái ích ká»· nhằm hại ngưá»i nên nó phải khôn ranh quá»· quái. Cái tốt, cái đẹp là cái hiá»n hậu, nó vô tư bá»n vững hÆ¡n. Nó là cái khởi thá»§y. Có Ä‘iá»u nó phải chuyển động, để tá»± khôn lá»›n dần lên, để trở nên có ích. Như thầy đấy. Mưá»i năm thầy ở lại đây dạy trẻ con Mèo rồi. Cái tốt, cái đẹp cá»§a thầy lá»›n lao, cái gì so nổi.

- Thế thì có khi huyện giữ Pao lại?

- ừ, có thể là huyện giữ Pao lại!

Huyện giữ lại? Ãể làm báo cáo thật tỉ mỉ. Ãể Pao Ä‘i các nÆ¡i kể chuyện cho má»i ngưá»i há»c tập, rút kinh nghiệm. Bá»n can án thưá»ng bá» trốn, bắt lại chúng là má»™t công việc rắc rối, phức tạp. Nhưng, huyện giữ lại thì cÅ©ng có hạn thôi chứ. Hai tuần trôi qua rồi. Sốt ruá»™t, chiá»u nào thầy giáo Tính cÅ©ng sang Mo Chúng trò chuyện và ngóng mong. Thì trưa ấy, nghe tiếng nước rÆ¡i tành tạch ở giếng nước, thầy giáo Tính liá»n ngó ra. Cạnh giếng, má»™t ngưá»i trai trẻ, ngá»±c trần, thân tròn trÄ©nh, dáng thẳng như cây thông nhá»±a, Ä‘ang đứng trong màn nước trắng xoá đổ từ chiếc gáo múc ở trên đầu xuống. Lát sau, đặt chiếc gáo trên bá» giếng, ngưá»i nỠđưa hai tay lên vuốt mái tóc rậm Ä‘en, ngá»­a mặt nhìn lên trá»i cao. Trên anh, vòm trá»i xanh thăm thẳm cổ kính, như má»™t linh hồn thanh tao ẩn mật lá»›n lao Ä‘ang tá»a xuống xóm thôn San Cha Chải niá»m ưu ái thật dịu dàng và nhân hậu thiết tha. Ôi! San Cha Chải! Thế là sau má»™t ngày leo dốc cật lá»±c ta lại trở vá» vá»›i mình.

Thầy giáo Tính gá»i tên ngưá»i há»c trò cÅ© và chạy ra. Mừng quá, mồ hôi ướt đầm trán, thầy lắp bắp:

- Pao! Sao Pao đi lâu thế mới v� Sao lâu quá thế, Pao?

Pao khoác vội cái áo, chắp tay:

- Thưa thầy, em không biết tháng biết ngày, em tưởng không lâu.

- Lâu đấy. Tôi có tính ngày. Pao đi từ ngày thứ hai tuần trước.

Cảm động long lanh hai khoé mắt, Pao ngập ngừng, rưng rưng:

- Thưa thầy, em cám Æ¡n thầy vẫn dõi theo em. Em mong được thầy thông cảm, vì suýt nữa em lại tá»§i hổ. Vì chả lẽ gạo ngon không có ngưá»i nấu. Vì chả lẽ lại có chuyện ngưá»i cầm cương, ngưá»i cưỡi ngá»±a chống nhau, hả thầy? Em đưa ông Cấu ra huyện gặp anh Tá»§a em, anh Tá»§a em bảo: Ãể lâu quá năm năm, án thối rồi. Mày bắt nó làm gì! Lại mang tiếng là tao vì mê con mụ Cài mà ghen tức nó! Thiếu gì gái non mà tao phải dây vào con mụ nạ dòng. Vả lại, tao Ä‘ang thiếu gì việc to lá»›n khác. Thế là em phải đưa ông Cấu ra tỉnh. Ra tỉnh Ä‘i mất hai ngày đưá»ng. Hai ngày, không lâu, nhưng đưá»ng từ huyện ra tỉnh bằng phẳng nên má»i chân quá. Gần đấy mà xa đấy, xa đấy mà gần đấy là thế. ồ, thế là đã năm năm! Em qua tuổi hai mươi từ lúc nào, thầy Æ¡i!

Nói hết câu cuối cùng, Pao liá»n bật khóc. Pao khóc tiếng khóc tá»§i há»n như con trẻ. Ngưá»i San Cha Chải mình nghe Pao khóc, nói: Ãó là tiếng khóc lá»›n khôn cá»§a Pao.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
Trả lá»i

Từ khóa được google tìm thấy
âàëåíòèíà, áåñïëàòíûé, áåðêîâà, äèñêè, àëüôà, ãîòèêà, ãîðÿùèé, chẻ que tăm, choàm ngoặp, diepkhuc.coằng, êíèæíûé, êîíêóðñû, êóëèíàðíûå, êðàñîòû, ìåáåëü, ïåñíÿ, ìåðñåäåñ, ïëèòêà, ïîãîäû, ïîòòåð, îòå÷åñòâà, ìóðàò, ïðîåêòû, khuỳm khuỵp là gì?, khuýp khuỳm khuỵp, ñàíòåõíèêà, ñîâìåñòèìîñòè, ñíîóáîðä, ñòóäåíòîâ, ñòðîèòåëüñòâå, ôåäåðàëüíàÿ, òåíäåð, òàìîæíÿ, õåíòàé, òåñòû, ôèçèêà, òîâàðû, òî÷êà, óðàëñèá, ðàáîòó

Ãiá»u Chỉnh


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™