  | 
	
	 | 
 
 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				19-07-2008, 08:14 AM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				  Hàn Lâm Há»c Sỹ 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: May 2008 
					Äến từ: Nam Äịnh city 
					
					
						Bài gởi: 445
					 
                    Thá»i gian online: 6 giá» 17 phút 4 giây
                 
					
 
	Thanks: 0 
	
		
			
				Thanked 37 Times in 28 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			   Hồi 88 Kiếm kẻ gian   
 
 
  
 
 
 
 
Äá»™c Cô Ngá»c mở nắp ấm rượu lên xem liá»n cưá»i khẩy má»™t tiếng và ném mạnh ấm rượu vào vách đá vỡ tan tành tức thì má»™t mùi thÆ¡m bay lên ngay. 
Thì ra cái ấm rượu ấy gá»i là uyên ương hồ, trong ấm có hai lá»›p, như váºy má»™t chiếc ấm không khác gì hai. Má»™t bên đựng rượu ngon, má»™t bên là thuốc mê. Khi rót rượu, chỉ cần bấm cái nút ở trên nắp ấm là có thể rót ra hai thứ rượu khác nhau ngay. Má»™t bên là rượu Thái Bạch Túy, chỉ uống vào má»™t chén là say ngay. Chỉ riêng có Gia Cát Ngá»c Lão trại chá»§ là có thuốc giải cứu cho ngưá»i bị say lai tỉnh ngay mà thôi. Bằng không ngưá»i đó phải ngá»§ đúng ba ngày ba đêm má»›i có thể lai tỉnh được. 
Äá»™c Cô Ngá»c biết Thái Bạch Túy rất lợi hại nhưng không sao kiếm được thuốc giải, chàng đành phải để cho ngưá»i bạn này ngá»§ luôn trong ba ngày đêm. 
Äá»™c Cô Ngá»c biết đối phương phải lợi hại thế nào má»›i khiến được Hiểu Lam say sưa như thế, nên chàng đành phải ẳm Hiểu Lam tránh ra khá»i chốn nguy hiểm này trước. 
Äá»™c Cô Ngá»c vừa Ä‘i khá»i thì đáy sÆ¡n cốc liá»n có giá»ng cưá»i rất đắc chà và nói : 
- Lão Nhị thấy thế nào? 
- Nguy hiểm thực! 
- Lão Nhị lầm rồi, chỉ có nÆ¡i đây má»›i là an toàn nhất, ngưá»i nào tìm kiếm cÅ©ng mãi tìm kiếm chá»— xa nhất, chứ Ãt ai để ý đến chá»— gần và ngưá»i ta chỉ chú ý đến bụi ráºm chứ không ai lại để ý đến chá»— không có cây cối, má»— lợi dụng tâm lý ấy nên má»›i ẩn núp ở đây là thế. 
- Lão Tứ, xem như váºy má»— không phục lão Tứ cÅ©ng phải phục rồi. 
- Hà, lão Nhị đừng có tâng bốc má»— nữa, bây giá» chúng ta có thể Ä‘i được rồi, chá» gặp lão Äại và lão Tam chúng ta má»›i Ä‘i nước cá» sau. 
Chỉ nghe thấy chúng nói tới đó thôi rồi im lặng không nghe thấy gì nữa. 
* * * * * 
Bên cạnh núi Tuyết Phong có ba ngưá»i, có cả nam mữ lão ấu Ä‘ang Ä‘i tá»›i. Ngưá»i đàn ông là má»™t ông già mặc áo xám lưng gù, còn hai thiếu nữ, má»™t mặc áo trắng, má»™t mặc áo Ä‘en trông tuyệt đẹp. 
Ba ngưá»i đó chÃnh là Trà Lôi, Äổng Phi Quỳnh vá»›i Tư Äồ Sương. Không thấy bốn nữ tỳ cá»§a Phi Quỳnh Ä‘i theo, không hiểu há» Ä‘i đâu nhưng chắc bốn nữ tỳ ấy cÅ©ng không nhàn rá»—i gì đâu, thể nào cÅ©ng có má»™t nhiệm vụ gì khác chứ không sai. 
Ba ngưá»i Ä‘i ven theo núi Tuyết Phong chứ không Ä‘i qua Äá»™ng Äình như váºy đủ thấy há» có ý muốn tránh Äá»™ng Äình nhị tháºp bát trại. Nhưng nhiá»u khi sá»± Ä‘á»i rất kỳ lạ, mình càng muốn tránh né lại càng bị gặp phải. 
Ba ngưá»i vừa Ä‘i khá»i Tuyết Phong bá»—ng thấy đưá»ng cái quan ở bên phải có hai ngưá»i cỡi hai con ngá»±a, má»™t trắng má»™t Ä‘en Ä‘ang phi nước đại tá»›i. Phi Quỳnh nhanh mắt hÆ¡n ai hết, nàng đã trông thấy rõ mặt cá»§a hai ngưá»i Ä‘ang cỡi ngá»±a rồi nên nàng má»›i cau mày lại, khẽ nói rằng : 
- Sương muội, phen này chúng ta lại mất công toi. 
Äôi mắt cá»§a Tư Äồ Sương cÅ©ng khá sắc bén, vá»™i đỡ lá»i : 
- Quỳnh tỷ mau... 
Phi Quỳnh mỉm cưá»i, ngắt lá»i nàng và nói tiếp : 
- Không kịp đâu? 
Tư Äồ Sương cau mày lại không nói năng gì. 
Trà Lôi có vẻ oán thán xen lá»i nói : 
- Con nhãi, theo ý lão phu chi bằng chúng ta cứ đưá»ng đưá»ng hoàng hoàng Ä‘i qua Äá»™ng Äình, nhưng ngươi lại cứ không nghe, đưá»ng chÃnh không Ä‘i, lại cứ Ä‘i đưá»ng tắt. Nhưng có giấu giếm được ngưá»i ta đâu? 
Tư Äồ Sương ngẫm nghÄ© giây lát và há»i Phi Quỳnh rằng : 
- Quỳnh tỷ, tại sao anh em hỠlại biết... 
Phi Quỳnh đỡ lá»i : 
- Khó nói lắm, Sương muá»™i đừng có quên nÆ¡i đây còn là trong phạm vi cá»§a Äá»™ng Äình nhị tháºp bát trại. Nhưng lần này há» ngẫu nhiên gặp gỡ chúng ta đấy thôi chứ không phải là biết trước đâu? 
Nói xong nàng má»›i cùng Tư Äồ Sương thúc ngá»±a phóng lên, tá»›i gần hai nam nữ kia. Quả nhiên hai ngưá»i đó chÃnh là anh em Gia Cát Äởm vá»›i Gia Cát Quỳnh Anh. 
Gia Cát Äởm ở đằng xa đã trông thấy rõ ba ngưá»i nên đã giÆ¡ tay chào rồi. Khi đôi bên chỉ còn cách nhau có năm mươi trượng thì Quỳnh Anh đã nóng lòng sốt ruá»™t, vá»™i phi thân đến chá»— trước mặt ba ngưá»i luôn. 
Phi Quỳnh nhìn nàng ta mỉm cưá»i và khen ngợi : 
- Thân pháp của Anh muội đẹp tuyệt. 
Quỳnh Anh đỠbừng mặt, vừa cưá»i vừa đáp : 
- Quỳnh tỷ cứ khéo chế nhạo tiểu muội. 
Phi Quỳnh chỉ mỉm cưá»i chứ không nói năng gì, nhưng Quỳnh Anh đã giÆ¡ tay ra nắm tay cá»§a hai nàng và há»i : 
- Hai vị tá»· tá»· vá»›i Trà tiá»n bối Ä‘i đâu thế? 
Tư Äồ Sương chưa trả lá»i thì Phi Quỳnh đã nói tiếp : 
- Muốn đi Thanh Thành một phen. 
Quỳnh Anh hÆ¡i ngạc nhiên vá»™i há»i tiếp : 
- Trên Thanh Thành có việc gì xảy ra thế? 
Phi Quỳnh vừa trả lá»i xong thì Gia Cát Äởm cÅ©ng vừa phi thân tá»›i giÆ¡ tay vái chào. 
Trà Lôi lên tiếng há»i thăm Gia Cát Äởm rằng : 
- Thằng nhá» Gia Cát kia, lão Gia Cát có mạnh giá»i không? 
Gia Cát Äởm cung kÃnh đáp : 
- Äa tạ Trà tiá»n bối, gia phụ vẫn được bình yên như thưá»ng. 
Trà Lôi gáºt đầu nói tiếp : 
- Khi vỠtrại báo cho lão già Gia Cát biết, vài ngày nữa lão già gù này sẽ đi kiếm lão ấy để thanh toán. 
Anh em Gia Cát Äởm nghe Trà Lôi nói như váºy vá»™i đỡ lá»i : 
- Gia phụ Ä‘ang mong Trà tiá»n bối giáng lâm đấy. 
Trà Lôi vẫn trợn to đôi mắt lên nói tiếp : 
- Hai ngươi đừng tưởng già gù này nói đùa. Lão già gù này Ä‘i kiếm y thanh toán thá»±c sá»±. Ngày thưá»ng lão già Gia Cát quý Thái Bạch Túy hÆ¡n cả tÃnh mạng mà lão ấy lại cho Äổng cô nương hết như váºy thì lão già gù này không bá»±c mình sao được? 
Anh em Gia Cát Äởm Ä‘á»u ngẩn ngưá»i ra giây lát rồi Gia Cát Äởm má»›i há»i lại Trà Lôi rằng : 
- Trà tiá»n bối, sao tiểu bối lại không biết chuyện này? 
Quỳnh Anh đưa mắt nhìn Phi Quỳnh và há»i tiếp : 
- Quỳnh tỷ tới bổn trại vào hồi nào thế? 
Phi Quỳnh biết không thể giấu giếm được, đành phải trả lá»i rằng : 
- Cách đâu không lâu, ngu tá»· đã Ä‘i bái vá»ng Lão trại chá»§ má»™t phen. 
Quỳnh Anh càng ngạc nhiên thêm và há»i tiếp : 
- Tiểu muá»™i vá»›i gia huynh vẫn ở trong trại, không há» Ä‘i đâu ná»a bước, sao tiểu muá»™i lại không biết tá»›i? 
Trà Lôi vừa cưá»i vừa ngắt lá»i nói : 
- CÅ©ng may Äổng cô nương lại kiếm thấy lão già ấy, bằng không có lẽ cả lão già ấy cÅ©ng không biết cô nương tá»›i cÅ©ng nên. 
Quỳnh Anh má»›i vỡ nhẽ thì Phi Quỳnh lại cưá»i và nói tiếp : 
- Äừng nghe cụ ấy nói! Hôm đó ngu tá»· có việc báºn, đến rất vá»™i vàng và Ä‘i cÅ©ng vá»™i vàng nốt. Hoàng đưá»ng chá»§ định Ä‘i thưa cùng Thiếu trại chá»§ nhưng ngu tá»· không cho Hoàng đưá»ng chá»§ Ä‘i và ngu tá»· chỉ gặp Lão trại chá»§ trong giây phút là Ä‘i ngay. 
Quỳnh Anh nghe thấy Phi Quỳnh nói như thế má»›i tin và há»i tiếp : 
- Quỳnh tỷ lấy Thái Bạch Túy để làm gì? 
Phi Quỳnh chỉ Trà Lôi vừa cưá»i vừa đáp : 
- Há»i cụ ấy, chÃnh cụ ấy bảo ngu tá»· Ä‘i xin đấy. 
Trà Lôi rất ngạc nhiên, ngẩn ngưá»i ra nhìn thì Tư Äồ Sương đứng cạnh đấy đã vá»™i nói : 
- Vì chuyến đi xa này mà cụ không có rượu thì sao chịu nổi. 
Trà Lôi trợn mắt lên ngắt lá»i : 
- Con nhãi còn dám nói... 
Lá»i nói ấy ná»a hiểu ná»a không hiểu nên má»i ngưá»i Ä‘á»u cưá»i ồ. Phán quan đã vá»™i nói sang chuyện khác mà há»i anh em Gia Cát Äởm rằng : 
- Thế hai vị đi đâu thế? 
Quỳnh Anh mặt đỠbừng gượng cưá»i đáp : 
- Nhàn rỗi không có việc gì nên đi dạo quanh đấy thôi. 
Phi Quỳnh rất sành sõi, chăm chú nhìn Gia Cát Äởm và há»i tiếp : 
- Thiếu trại chủ, có thực không? 
Gia Cát Äởm chỉ cưá»i chứ không trả lá»i, nhưng lúc này Tư Äồ Sương cÅ©ng đã hiểu vá»™i xen lá»i vừa cưá»i vừa nói : 
- Anh muá»™i, bể ngưá»i mênh mông, ngÅ© ná»™i lồng lá»™ng, như váºy muốn kiếm má»™t ngưá»i đâu có phải là chuyện dá»…? 
Quỳnh Anh mặt đỠtai tÃa, dáºm chân mấy cái giả bá»™ há»n giáºn đáp : 
- Sương tỷ tỷ chỉ được cái... 
Tư Äồ Sương vá»™i đỡ lá»i : 
- Có cần tỷ tỷ phải giúp đỡ cho không? 
Quỳnh Anh hổ thẹn quá, chỉ muốn có cái lỗ nào để mình chui xuống cho đỡ thẹn nhưng mồm thì vội biện bạch : 
- Tiểu muá»™i có bảo định Ä‘i kiếm ngưá»i đâu? 
Tư Äồ Sương liá»n an á»§i : 
- Nếu váºy thì hay lắm! Bằng không tá»· tá»· sẽ giúp má»™t tay. Nhưng sá»± thá»±c ngu tá»· có giúp cÅ©ng không ăn thua gì vì chÃnh ngu tá»· vá»›i Quỳnh tá»· cÅ©ng không biết chàng ta ở đâu? 
Quỳnh Anh bá»—ng ngá»ng đầu lên vá»™i há»i : 
- Có thực không hả Sương tỷ? 
Phi Quỳnh không sao nhịn được liá»n cưá»i khì. 
Quỳnh Anh má»›i biết mình lại mắc hởm lại dáºm chân mấy cái và nói : 
- Sương tỷ... 
Phi Quỳnh vá»™i cưá»i và đỡ lá»i : 
- Nếu Anh muội không kiếm được chàng ta thì thôi chứ việc gì mà phải cuống lên như thế? 
Quỳnh Anh chỉ hổ thẹn cúi gầm mặt xuống chứ không nói năng gì. 
Phi Quỳnh thấy thế liá»n nghiêm nét mặt lại, vừa cưá»i vừa nói : 
- Thá»±c thế đấy Anh muá»™i! Äến ngay cả tá»· tá»· và Sương muá»™i cÅ©ng không biết hiện giá» Äá»— tướng công ở đâu? Chuyến Ä‘i này cá»§a tôi má»™t phần là Ä‘i kiếm Äá»— tướng công. 
Lần này anh em Gia Cát Quỳnh Anh cÅ©ng định Ä‘i kiếm Äá»™c Cô Ngá»c, Ä‘ang cảm thấy hoang mang không biết nên Ä‘i vá» phÃa nào thì lại may mắn gặp bá»n Tư Äồ Sương. Quỳnh Anh bá»—ng gặp Phi Quỳnh vá»›i Tư Äồ Sương nàng cảm thấy như nhặt được váºt báu, trong lòng Ä‘ang mừng rỡ vô cùng thì ngỠđâu Phi Quỳnh lại trả lá»i là không biết Äá»™c Cô Ngá»c ở đâu cả nên nàng lại thất vá»ng và buồn rầu. Giây phút sau nàng lại gượng cưá»i há»i tiếp : 
- Äi ngang cá»a mà hai vị không vào chÆ¡i giây lát? 
Tư Äồ Sương vá»™i đỡ lá»i : 
- Anh muội chả ra đây rồi là gì? 
Quỳnh Anh Ä‘ang định đáp thì Phi Quỳnh đã xen lá»i nói trước : 
- Sao Anh muội lại không sớm không muộn, lúc này mới đi kiếm chàng? 
Quỳnh Anh đáp : 
- Hai vị lại còn nói? Trên đại há»™i ở Äá»™ng Äình sao hai vị lại không cho tiểu muá»™i biết Phạm TÄ©nh Nhân chÃnh là chàng? 
Tư Äồ Sương lại há»i lại : 
- Sao Anh muá»™i lại biết Phạm TÄ©nh Nhân chÃnh là chàng? 
Quỳnh Anh đáp : 
- Äó là hai vị Liá»…u tiá»n bối nói cho tiểu muá»™i biết đấy! 
Quỳnh Anh nói hai vị Liá»…u tiá»n bối ấy tất nhiên là BÃch Mục song sát. 
Phi Quỳnh há»i lại : 
- Hai vị ấy có còn ở trong trại không? 
Quỳnh Anh gáºt đầu, chưa nói năng gì thì Phi Quỳnh lại há»i tiếp : 
- Hai vị ấy vẫn mạnh giá»i đấy chứ? 
Quỳnh Anh đáp : 
- Hai vị ấy vẫn được mạnh giá»i... Sao hai vị tá»· tá»· không sá»›m không muá»™n mà lúc này cÅ©ng Ä‘i kiếm chàng ta? 
Thấy nàng châm đối má»™t cách rất tức cưá»i, Tư Äồ Sương liá»n đáp : 
- Chúng tôi tìm kiếm chàng ta ý định khác hẳn Anh muội. 
Quỳnh Anh mặt đỠbừng vá»™i há»i lại : 
- Sương tỷ tỷ nói như thế là có nghĩa lý gì? 
Tư Äồ Sương đáp : 
- Anh muá»™i muốn biết cứ há»i Quỳnh tá»· sẽ rõ! 
Quỳnh Anh quay lại nhìn Phi Quỳnh nhưng không nói năng gì hết. 
Phi Quỳnh thấy thế mỉm cưá»i, bèn kể cho nàng hay câu chuyện Äá»™c Cô Ngá»c đã hẹn ước vá»›i các ngưá»i cá»§a các đại môn phái đến tết Trung Thu này đại chiến má»™t phen và còn nói rõ tráºn đấu ấy lợi hại như thế nào, bên trong gian mưu ra sao. 
Anh em Gia Cát Äởm nghe xong Ä‘á»u kinh hoảng. 
Quỳnh Anh gáºt đầu há»i : 
- Ra là thế đấy... Quỳnh tỷ cho là mấy lão già kia hiện giỠcòn ở trên Thanh Thành ư? 
Phi Quỳnh lắc đầu đáp : 
- Ngu tỷ có nói qua như thế đâu? Bây giỠlà chỉ cứ việc đi tìm thôi chứ ai dám chắc chúng ở đâu? 
Quỳnh Anh trầm ngâm giây lát lại há»i tiếp : 
- Từ nay đến tết Trung Thu chả còn bao nhiêu ngày nữa, Quỳnh tỷ làm thế nào mà kiếm thấy chúng, chỉ e... 
Phi Quỳnh vừa cưá»i vừa nói tiếp : 
- Anh muá»™i lo lắng như váºy rất phải. nhưng bây giá» biết làm sao khác hÆ¡n? Chỉ có táºn hết nhân sá»±, còn thành bại ra sao lại tùy theo thiên mệnh. 
Quỳnh Anh ngẫm nghÄ© giây lát bá»—ng quay lại nhìn ngưá»i anh và nói : 
- Äại ca hãy vá» trước, tiểu muá»™i không khiến đại ca nữa? 
Gia Cát Äởm ngạc nhiên há»i lại : 
- Tại sao thế? 
Quỳnh Anh đáp : 
- Äã biết tết Trung Thu chàng hẹn các môn phái ở trên Tung SÆ¡n rồi, tất nhiên đã có thá»i giá», có địa Ä‘iểm rồi, hà tất còn phải tìm kiếm mà chi nữa. Bây giá» tiểu muá»™i muốn Ä‘i theo các tá»· tá»· này má»™t phen. 
Phi Quỳnh vá»™i xen lá»i há»i : 
- Trong sÆ¡n trại có nhiá»u việc như thế, Anh muá»™i Ä‘i xa như thế sao được? 
Quỳnh Anh đáp : 
- Äằng nào cÅ©ng ra đây rồi, Ä‘i cÅ©ng thế thôi! HÆ¡n nữa việc này liên quan đến thiên hạ võ lâm, Nhị tháºp bát trại cÅ©ng là má»™t phần cá»§a võ lâm, không biết thì thôi chứ biết thì khi nào chịu khoanh tay ngồi yên, không can thiệp. 
Gia Cát Äởm vừa cưá»i vừa nói tiếp : 
- Biết váºy tại sao hiá»n muá»™i lại còn bảo ngu huynh trở vá»? Nói vá» thân pháºn thì ngu huynh là Thiếu trại chá»§, thì việc đó để ngu huynh Ä‘i má»›i đúng. 
Lá»i nói cá»§a Gia Cát Äởm rất có lý, vì chỉ có y má»›i đại biểu cho ngưá»i cha thôi. 
Quỳnh Anh không trả lá»i được nên nàng há»i lại Gia Cát Äởm rằng : 
- Nếu váºy đại ca định bảo tiểu muá»™i Ä‘i vá» má»™t mình hay sao? 
Gia Cát Äởm đáp : 
- Ngu huynh có nói như thế đâu? 
Quỳnh Anh vá»™i đỡ lá»i : 
- Nếu váºy... 
Gia Cát Äởm nói tiếp : 
- Hiá»n muá»™i hồ đồ thá»±c, chả lẽ anh em ta không thể Ä‘i cùng hay sao? 
Quỳnh Anh vừa cưá»i vừa cau mày lại nói tiếp : 
- Trong trại... 
Gia Cát Äởm đỡ lá»i : 
- Còn phải suy tÃnh gì nữa, chúng ta hai ngưá»i chả xin phép cha Ä‘i rồi là gì? Nếu trong trại không bình yên thì khi nào cha lại để cho anh em ta Ä‘i như thế này. Vả lại trong trại lại còn hai Liá»…u lão tiá»n bối, bên dưới còn có các vị ná»™i ngoại ÄÆ°á»ng chá»§. 
Thiếu hai anh em chúng ta đâu có phải là thiếu! 
Quỳnh Anh gáºt đầu không nói gì. 
Trà Lôi xen lá»i nói : 
- Phải, thằng nhỠnày nói đúng. Thôi! Chúng ta cùng đi Thanh Thành một phen cho vui. Lão già gù này thỠxem mấy tên khốn nạn kia ẩn núp ở đâu? 
Trà Lôi đã tán thành. Phi Quỳnh vá»›i Tư Äồ Sương không dám phản đối các ngưá»i, nhưng các ngưá»i vừa định Ä‘i thì Gia Cát Äởm bá»—ng ngá»a mặt lên trá»i rú má»™t tiếng tháºt dài. 
Trà Lôi ngạc nhiên vá»™i há»i : 
- NhỠkia, ngươi làm gì thế? 
Gia Cát Äởm vừa cưá»i vừa đáp : 
- Núi Thanh Thành cao lắm, ngưá»i còn chưa chắc đã leo lên nổi thì tiện sao mà Ä‘em theo hai con ngá»±a như thế này! Tiểu bối định gá»i đệ tá» cá»§a phân trại ở gần đây tá»›i, bảo chúng Ä‘em hai con ngá»±a vá», tiện thể nói cho gia phụ hay. 
- Thằng nhỠnày cũng khá khôn ngoan và biết nghĩ chu đáo như thế đấy! 
Gia Cát Äởm chỉ cưá»i thôi chứ không nói năng gì. 
Má»™t lát sau quả nhiên đã có hai ngưá»i cưỡi ngá»±a ở phÃa bên phải đưá»ng cái quan phi tá»›i, thoáng má»™t cái đã tá»›i trước mặt má»i ngưá»i. 
Hai ngưá»i vừa cưỡi ngá»±a tá»›i đó là hai đại hán áo Ä‘en, lưng Ä‘eo đại Ä‘ao, vừa đến nÆ¡i đã phi thân xuống cung kÃnh vái chào : 
- Thuộc hạ xin chào Thiếu trại chủ. 
Gia Cát Äởm xua tay và há»i : 
- Hai ngưá»i có phải là ngưá»i cá»§a Trương Âm phân trại đấy không? 
Hai đại hán áo Ä‘en cung kÃnh vái chào đáp : 
- Thưa Thiếu trại chá»§, tiểu nhân hai ngưá»i đúng là lệ thuá»™c Trương Âm phân trại. 
Gia Cát Äởm gáºt đầu nói tiếp : 
- ÄÆ°á»£c, hai ngưá»i vá» thưa vá»›i Vương phân trại chá»§, bảo ông ta Ä‘em hai con ngá»±a này vá» tổng trại và thưa cùng Lão trại chá»§ hay là anh em má»— giữa đưá»ng gặp Tư Äồ động chá»§, Äổng cô nương vá»›i Trà tiá»n bối, có việc phải Ä‘i Thanh Thành rồi. Bao giá» má»›i trở vá» thì chưa nhất định, xin Lão trại chá»§ đừng báºn tâm, nghe thấy chưa? 
Hai đại hán ná» vâng lá»i đáp : 
- Tiểu nhân đã nghe rõ rồi. 
- ÄÆ°á»£c, hai ngưá»i Ä‘i Ä‘i. 
Gia Cát Äởm xua tay má»™t cái, hai ngưá»i cung kÃnh vái chào, dắt hai con ngá»±a Ä‘i luôn. 
 
 
 
 
 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
        
		    
  
		 
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				19-07-2008, 08:16 AM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				  Hàn Lâm Há»c Sỹ 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: May 2008 
					Äến từ: Nam Äịnh city 
					
					
						Bài gởi: 445
					 
                    Thá»i gian online: 6 giá» 17 phút 4 giây
                 
					
 
	Thanks: 0 
	
		
			
				Thanked 37 Times in 28 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			   Hồi 89 Là phúc hay là há»a?   
 
 
  
 
 
 
 
 
Ở chốn hẻo lánh, Ãt khi có má»™t ngưá»i Ä‘i lại cho nên năm ngưá»i già trẻ nam nữ không còn sợ ai kinh ngạc, mà cùng giở hết tốc lá»±c khinh công ra Ä‘i nhanh như năm mÅ©i tên váºy. Không bao lâu đã tá»›i dưới chân núi Võ Lăng thì bá»—ng nghe thấy trên đỉnh núi đã có tiếng ngưá»i niệm Pháºt hiệu và nói vá»ng xuống. 
- A di đà Pháºt! Xin các vị thà chá»§ hãy đợi chá» lão tăng má»™t bước. 
Năm ngưá»i nghe nói vá»™i ngừng chân lại. Phi Quỳnh mừng rỡ khôn tả vá»™i lên tiếng há»i : 
- Có phải Äại Trà thiá»n sư đấy không? 
Tư Äồ Sương đã nháºn ra là ai rồi nên trống ngá»±c Ä‘áºp rất mạnh. 
Năm ngưá»i Ä‘á»u ngẩng đầu lên nhìn thì thấy má»™t lão hòa thượng gầy gò Ä‘ang ở trên cao trăm trượng phi xuống má»™t cách nhẹ nhàng và cháºm chạm như má»™t ngưá»i Ä‘ang bay xuống. 
Trà Lôi thấy thế cÅ©ng phải giáºt mình đánh thót má»™t cái và la lá»›n : 
- Lão hòa thượng đã luyện tới mức chà cao vô thượng rồi. 
Ông ta chưa nói dứt thì Äại Trà thiá»n sư đã tá»›i trước mặt. 
Phi Quỳnh vá»›i Tư Äồ Sương và anh em Gia Cát vá»™i chạy lại chào. 
Trà Lôi nóng lòng sốt ruá»™t há»i : 
- Lão hòa thượng, chuyến đi Phạm Tĩnh có kết quả gì không? 
Äại Trà thiá»n sư chưa kịp trả lá»i đã vá»™i chắp tay vái chào lại và há»i thăm rằng : 
- A di đà Pháºt! Lão thà chá»§ vẫn mạnh giá»i đấy chứ? 
Trà Lôi đáp : 
- Lão già gù vẫn được khá»e như thưá»ng. Lão hòa thượng, lão già gù há»i lão hòa thượng chuyến Ä‘i Phạm TÄ©nh có kết quả gì không? Và đã tìm thấy Liá»…u lão tiá»n bối chưa? 
Äại Trà thiá»n sư chư kịp trả lá»i thì đã tá»§m tỉm cưá»i và nói : 
- TÃnh nết cá»§a thà chá»§ vẫn còn nóng nảy như năm xưa... 
Trà Lôi nóng lòng sốt ruá»™t đến râu tóc Ä‘á»u dá»±ng ngược và nói : 
- Lão hòa thượng này... 
Äại Trà thiá»n sư đã quay vá» phÃa Tư Äồ Sương và nói : 
- A di đà Pháºt! Tư Äồ động chá»§ tuy ngá»™ liá»…u kiếp nhưng đã lại thấu triệt đại ngá»™, như váºy đâu có phải tai há»a mà cÅ©ng chả phải là phước, lão tăng xin mừng cho Äá»™ng chá»§. 
Tư Äồ Sương, Phi Quỳnh vá»›i Trà Lôi Ä‘á»u hiểu rõ lá»i nói cá»§a lão hòa thượng, riêng có anh em há» Gia Cát là không hiểu gì hết. 
Tư Äồ Sương không hổ thẹn chút nào nghiêm nghị đáp : 
- Äa tạ thiá»n sư, mong thiá»n sư dẫn độ cho tiểu bối. 
Äại Trà thiá»n sư vừa cưá»i vừa trả lá»i : 
- Thá»i giá» chưa tá»›i, có dẫn độ cÅ©ng vô Ãch, nếu khhi thá»i giỠđã tá»›i thì chả cần phải dẫn độ. Äá»™ng chá»§ hãy đợi chá» má»™t Ãt ngày giỠđã. 
Tư Äồ Sương nghiêm nghị cảm Æ¡n. Lúc này Phi Quỳnh má»›i xen lá»i : 
- Sao đến giá» thiá»n sư má»›i vá» tá»›i ư? 
Äại Trà thiá»n sư đáp : 
- Vâng, lão tăng đã vỠtới. 
Phi Quỳnh nói tiếp : 
- Äại sư vất vả thá»±c. 
Äại Trà thiá»n sư nói tiếp : 
- Ngưá»i Ä‘i tu thì phải theo ý chỉ cá»§a Pháºt, để hai chữ từ bi lên trên hết, như thế má»›i có thể giải được phần nào mối tương tư mưá»i năm và phải cương quyết hy sinh. 
Nếu mình không vào địa ngục thì thiên hạ chúng sinh vá»›i võ lâm cá»§a ngÅ© ná»™i lấy cái cứu vãn ra khá»i khổ nhưng chỉ có Lệnh chá»§ là thanh giảm rất nhiá»u. 
Trong khi hai ngưá»i hàn huyên vá»›i nhau thì Trà Lôi đứng cạnh nóng ruá»™t quá, cứ dáºm chân xuống đất bồm bá»™p. 
Có phải là Phi Quỳnh không nóng lòng sốt ruá»™t đâu, nhưng dầu sao nàng cÅ©ng là siêu nhân, nên nàng còn có thể chịu nhịn được mà chỉ tá»§m tỉm cưá»i há»i : 
- Vì thiên hạ chúng sinh, vì võ lâm cá»§a vÅ© ná»™i tiểu bối cÅ©ng nguyện Ä‘em tấm thân này ra hy sinh huống hồ gầy gò má»™t chút có sao đâu? Thiá»n sư có thể cho tiểu bối biết trước việc cá»§a chuyến Ä‘i núi Phạm TÄ©nh không? 
Lúc này má»›i vào chÃnh đỠÄại Trà thiá»n sư tá»§m tỉm cưá»i chắp tay trước ngá»±c và nói : 
- Có lẽ tai kiếp khó có thể mà tránh thoát... 
Năm ngưá»i đó nghe thấy lão hòa thượng nói như thế Ä‘á»u giáºt mình đến thót má»™t cái. Trà Lôi buá»™c miệng nói : 
- Lão hòa thượng! Chả lẽ ngưá»i chưa tìm thấy lão nho há»§ há» Liá»…u kia ư. 
Äại Trà thiá»n sư gáºt đầu đáp : 
- Phải! Lão tăng chưa tìm thấy Liễu thà chủ. 
Trà Lôi biến sắc mặt và há»i tiếp : 
- Thế tại sao lão hòa thượng lại còn cưá»i được như thế? 
Äại Trà thiá»n sư đáp : 
- Lão thà chủ trách lầm lão tăng rồi. 
Trà Lôi nhảy bắn ngưá»i lên há»i lại : 
- Cái gì? Lão già gù này đã trách lầm lão hòa thượng ư? Lão hòa thượng thỠnói ra cho lão già gù này nghe xem. 
Äại Trà thiá»n sư vừa cưá»i vừa đáp : 
- Không thể nói được! Không thể nói được! 
Trà Lôi càng bá»±c tức thêm, Ä‘ang định nói tiếp thì Tư Äồ Sương đã xen lá»i nói trước : 
- Cụ hãy bình tĩnh, việc này có liên quan đến thiên cơ, cụ không nên quá nóng nảy. 
Äại Trà thiá»n sư nhìn Tư Äồ Sương tá»§m tỉm cưá»i khẽ niệm Pháºt hiệu. Trà Lôi lại trợn tròn xoe đôi mắt lên quát bảo Tư Äồ Sương rằng : 
- Con nhãi kia, việc này liên quan đến thiên cơ à? Lão già gù này không tin cái trò đó, chả lẽ con nhãi ngươi lại hiểu biết hơn lão già gù này ư? 
Tư Äồ Sương mỉm cưá»i đáp : 
Không dám nói là hiểu, nhưng cũng có thể nói là hơi hiểu biết đôi chút. 
Trà Lôi cứ trố mắt lên nhìn không nói được ná»a lá»i. 
Phi Quỳnh nhìn Äại Trà thiá»n sư và há»i : 
- Xin thiá»n sư cho tiểu bối biết rõ đầu Ä‘uôi câu chuyện? 
Äại Trà thiá»n sư đáp : 
- Lệnh chá»§ thông minh như váºy không phải là lão tăng mà là Liá»…u thà chá»§... 
Trà Lôi ngẩn ngưá»i ra xen lá»i há»i : 
- Lão hòa thượng... 
Äại Trà thiá»n sư không đếm xỉa đến lá»i nói cá»§a Trà Lôi mà chỉ nhìn Phi Quỳnh nói tiếp : 
- Việc này liên can đến chúng sinh cá»§a thiên hạ võ lâm, cá»§a vÅ© ná»™i, lão tăng biết Liá»…u thà chá»§ không khi nào không lý tá»›i, nhưng lão tăng không ngá» Liá»…u thà chá»§ đã biết hết thảy và hành động cá»§a Liá»…u thà chá»§ còn cao hÆ¡n lão tăng và đã xếp đặt sẵn má»i việc rồi. Chuyến Ä‘i này cá»§a lão tăng tuy không gặp Liá»…u thà chá»§ ở Bất Quy Cốc nhưng đã thấy Liá»…u thà chá»§ để lại má»™t lá thư cho lão tăng và dặn lão tăng đưa lá thư cho Lệnh chá»§ Ä‘á»c. Bây giá» Lệnh chá»§ chỉ cần Ä‘á»c xong lá thư là sẽ biết hết tiá»n nhân háºu quả ngay. 
Lão hòa thượng vừa nói vừa rút lá thư ở trong tay áo đưa cho Phi Quỳnh. 
Phi Quỳnh đỡ lấy lá thư Ä‘á»c kỹ má»™t hồi, vẻ mặt cá»§a nàng lúc buồn lúc mừng, ngưá»i run lẩy bẩy, sau cùng nước mắt cá»§a nàng chảy ròng hai bên má. Äá»c xong nàng gạt lệ nói : 
- Ra thế đấy. Tiểu bối thực không ngỠgia sư... 
- Lệnh chủ! 
Äại Trà thiá»n sư khẽ kêu gá»i như váºy. 
Phi Quỳnh giáºt mình đánh thót má»™t cái, vá»™i ngắt lá»i ngay, nhưng nàng đã bẽn lẽn nói : 
- Äa tạ thiá»n sư đã cảnh cáo như váºy. 
- Không dám! 
Äại Trà thiá»n sư đỡ lá»i và tiếp : 
- Xin Lệnh chá»§ tháºn trá»ng cất kỹ ở trong lòng và giữ lá thư này đến đêm Trung Thu, sau khi ngá»™ tai kiếp rồi hãy đưa cho Äá»™c Cô thà chá»§, thì chắc Äá»™c Cô thà chá»§ thế nào cÅ©ng giác ngá»™. 
Nói xong nàng giấu ngay lá thư vào trong ngưá»i. 
Äại Trà thiá»n sư nói tiếp : 
- Còn có má»™t việc này lão tăng cần phải nói cho thà chá»§ hay, đêm Trung Thu các thà chá»§ khá»i cần phải Ä‘i Tung SÆ¡n nữa. Vì Äá»™c Cô Ngá»c thà chá»§ đã viết thư cho các môn phái đổi địa Ä‘iểm ở Thanh Thành rồi. Äến lúc đó các vị cứ đến Thanh Thành là được rồi. 
Nói đến chuyện hẹn ước đấu thì vẻ mặt cá»§a Phi Quỳnh đã hết tươi tÄ©nh và lá»™ vẻ lo âu, Ä‘au đớn ngay. Nàng nhìn Äại Trà thiá»n sư muốn nói lại thôi. 
Äại Trà thiá»n sư vá»™i há»i : 
- Lệnh chá»§ có việc gì buồn phiá»n như thế? 
Phi Quỳnh đáp : 
- Vì Chưởng môn của các đại môn phái mà... 
- A di đà Pháºt! 
Äại Trà thiá»n sư niệm má»™t tiếng Pháºt hiệu rồi nói tiếp : 
- Lệnh chủ đã biết hết thảy, tất nhiên phải biết đó là việc mừng. 
Phi Quỳnh cúi đầu xuống không nói năng gì cả. 
Äại Trà thiá»n sư lại nói tiếp : 
- Nếu không có việc gì thì lão tăng xin cáo lui. 
Phi Quỳnh ngẩn đầu lên nói tiếp : 
- Äa tạ thiá»n sư đã cất công Ä‘i má»™t phen như váºy, bằng không tiểu bối không thể nào hiểu rõ má»i việc như váºy. Tiểu bối cung kÃnh tiá»…n thiá»n sư, chá» má»i việc xong xuôi tiểu bối sẽ lên Nga Mi bái kiến. 
Äại Trà thiá»n sư đáp : 
- Lúc nào lão tăng cÅ©ng cung kÃnh đợi chá» Lệnh chá»§ giáng lâm. 
Nói xong ông ta quay ngưá»i định Ä‘i thì đột nhiên Trà Lôi lên tiếng há»i : 
- Lão hòa thượng định vỠNga Mi ư? 
Äại Trà thiá»n sư gáºt đầu đáp : 
- Phải, lão thà chá»§ còn muốn chỉ giáo Ä‘iá»u gì nữa? 
Trà Lôi nói tiếp : 
- Không có chỉ giáo gì hết! Lão già gù này chỉ cảm thấy lão hòa thượng không thể đi ngay như thế được. 
Äại Trà thiá»n sư lại nói tiếp : 
- Lão thà chủ muốn chỉ giáo gì nữa? 
Trà Lôi đáp : 
- Ma kiếp Ä‘ang hưng thịnh, máu tanh sắp nổi lên, ngưá»i là đệ tá» cá»a Pháºt mà vẫn tá»± cho mình là trừ ma vệ đạo, thì dù sao lão hòa thượng ngưá»i cÅ©ng phải chàng tất cả má»i ngưá»i đồng tâm hiệp lá»±c để nghÄ© cách cứu vãn tai kiếp má»›i phải. Sao ngưá»i lại khoanh tay đứng yên không thèm can thiệp tá»›i và định quay vá» Nga Mi hưởng thanh phúc như thế. 
Äại Trà thiá»n sư không trả lá»i, chỉ tá»§m tỉm cưá»i và quay mình Ä‘i. 
Trà Lôi lại nói tiếp : 
- Lão hòa thượng! Sao ngưá»i không trả lá»i già gù này vấn đỠđó? 
Äại Trà thiá»n sư quay ngưá»i lại trả lá»i : 
- Lão tăng có ở lại cÅ©ng chỉ là ngưá»i thừa thôi, nên chả cần phải ở lại làm chi. 
Như váºy sao lão tăng không vá» Nga Mi thì còn ở lại đây làm chi? Trừ ma vệ đạo, cứu vãn tai kiếp đã có ngưá»i rồi, lão thà chá»§ cứ an tâm. 
Nói xong ông ta lại quay ngưá»i Ä‘i luôn, Trà Lôi định gá»i lại nói nữa thì Tư Äồ Sương đã vá»™i khuyên bảo : 
- Thiá»n sư đã nói như váºy tất nhiên phải có lý lẽ riêng cá»§a ông ta. Äừng quên ông ta là cao tăng cá»§a cá»a Pháºt và là má»™t vị kỳ nhân duy nhất có thể biết trước được cát hung. 
Vì thế Trà Lôi không dám kêu gá»i nữa. Chá» Äại Trà thiá»n sư Ä‘i khá»i, ông ta quay lại nhìn Phi Quỳnh há»i : 
- Cô nương, lão hòa thượng nói gì cô nương có hiểu được không? 
Phi Quỳnh tá»§m tỉm cưá»i đáp : 
- Tiểu bối chỉ có thể nói cho tiá»n bối biết là Liá»…u lão tiá»n bối đã Ä‘i kiếm gia sư rồi. 
Trà Lôi kêu ồ má»™t tiếng, ngạc nhiên há»i tiếp : 
- Chả lẽ lệnh sư cũng quen biết lão nho hủ hỠLiễu ấy ư? 
Phi Quỳnh đáp : 
- Không những chỉ quen biết không mà thôi! 
Chỉ má»™t câu đó cÅ©ng đủ làm cho Trà Lôi rất ngạc nhiên mà há»i tiếp. 
- Cô nương nói như váºy... 
Phi Quỳnh mỉm cưá»i không trả lá»i. Trk cÅ©ng không tiện há»i thêm, chỉ nói tiếp : 
- Cái gì là thiên cÆ¡, cái gì là bà máºt cÅ©ng không sao, nhưng ai bảo lão già gù này ngu xuẫn nghe mãi cÅ©ng không hiểu. Äá»i sau trước khi đầu thai, lão già gù này cÅ©ng phải xin là má»™t ngưá»i thông minh rồi má»›i chịu ra Ä‘á»i. 
Má»i ngưá»i nghe thấy ông ta nói như váºy Ä‘á»u phì cưá»i. Tư Äồ Sương nhìn Phi Quỳnh định lên tiếng há»i thì Phi Quỳnh đã nói tiếp : 
- Việc này có liên quan đến thiên cơ, xin Sương muội thứ lỗi cho ngu tỷ. 
Tư Äồ Sương vừa cưá»i vừa há»i tiếp : 
- Quỳnh tá»· lạ thá»±c! Tiểu muá»™i có há»i Quỳnh tá»· vá» vấn đỠấy đâu mà chưa chi đã... 
Phi Quỳnh cÅ©ng cưá»i phì đỡ lá»i : 
- Thế Sương muá»™i muốn há»i vá» vấn đỠgì? 
Tư Äồ Sương đáp : 
- Tiểu muá»™i muốn há»i là chúng ta có nên Ä‘i Thanh Thành nữa không? 
Phi Quỳnh giáºt mình đến thót má»™t cái, vá»™i há»i lại : 
- Chả lẽ Sương muội đã... 
Tư Äồ Sương vừa cưá»i vừa đỡ lá»i : 
- Tiểu muá»™i thì làm gì có tài ba như thế? Nhưng cứ xem sắc mặt cá»§a Quỳnh tá»· thì tiểu muá»™i đã nháºn xét ra được đôi chút rồi. Váºy Quỳnh tá»· bảo có nên Ä‘i nữa hay không? 
Phi Quỳnh nhìn lại nàng ta mà trả lá»i má»™t cách bâng quÆ¡ rằng : 
- Xem như váºy, bây giá» ngu tá»· lại kém Sương muá»™i rất nhiá»u... 
Nói tá»›i đó nàng lại lắc đầu cao giá»ng nói tiếp : 
- Tất nhiên thể nào cÅ©ng phải Ä‘i Thanh Thành nhưng không phải là Ä‘i ngay bây giá». Bây giá» chúng ta hãy trở vá» nhà trước đợi chỠđến ngày tết Trung Thu, đúng đêm trăng tròn thì hãy Ä‘i Thanh Thành cÅ©ng chưa muá»™n. 
Tư Äồ Sương mỉm cưá»i gáºt đầu. Trà Lôi ngạc nhiên xen lá»i há»i : 
- Thế sao không đi bắt mấy tên ma đầu kia. 
Phi Quỳnh vừa cưá»i vừa đáp : 
- Không bắt chúng nữa. 
Trà Lôi lại há»i tiếp : 
- Äể mặc cho chúng đảo lá»™n trá»i đất, muốn làm gì thì làm mà không bị ai trừng trị hay sao? Như váºy thì còn thiên lý gì nữa? 
Phi Quỳnh đáp : 
- Chắc còn mấy ngày nữa, cứ để mặc cho chúng. 
Trà Lôi lắc đầu nói tiếp : 
- Không được, lão già gù này nhất định không tán thành! 
Ngoài ông ta nói ra không thấy ai lên tiếng nói nữa. Phi Quỳnh liá»n vừa cưá»i vừa há»i : 
- Chả hay cụ đã có cách gì đối phó chưa? 
Trà Lôi đáp : 
- Lão phu không có cách gì hết, chỉ muốn đi tới đó thấy một tên là bắt một tên thôi. 
Phi Quỳnh lại há»i tiếp : 
- Cụ chắc có thể bắt được chúng ư? 
Trà Lôi đáp : 
- Tuy lão già này không chắc bắt nổi chúng, nhưng đã có... 
Phi Quỳnh vá»™i ngắt lá»i : 
- Cụ có chắc bá»n chúng bốn ngưá»i hiện giá» Ä‘ang ở trên Thanh Thành không? 
Trà Lôi ngẩn ngưá»i ra giây lát má»›i trả lá»i : 
- Cô nương quên rồi hay sao? Äá» nghị Ä‘i Thanh Thành có phải là lão già gù này đâu? 
Lá»i nói này cá»§a ông ta rất phải, đỠnghị Ä‘i Thanh Thành là Phi Quỳnh chứ đâu có phải là ông ta đâu. 
Phi Quỳnh vừa cưá»i vừa nói tiếp : 
- Nếu váºy cụ hãy nghe lá»i tiểu bối đã. 
Không suy nghĩ gì hết, Trà Lôi buột miệng đáp : 
- Lẽ dĩ nhiên rồi! 
Phi Quỳnh quay lại há»i : 
- Thế sao bây giỠlại không chịu nghe? 
Trà Lôi trợn tròn xoe mắt lên há»i : 
- Ai bảo thế? 
Phi Quỳnh đáp : 
- ChÃnh cụ đã tá»± nói ra. 
Trà Lôi lại ngẩn ngưá»i ra há»i lại : 
- Lão già gù này nói hồi nào? 
Tư Äồ Sương bá»—ng xen lá»i nói : 
- Cụ hồ đồ thực! Bây giỠtỷ tỷ bảo đi vỠtại sao cụ lại cứ đòi đi nữa? 
Trà Lôi ngẩn ngưá»i ra giây lát má»›i đáp : 
- Không phải là lão già gù này không hiểu mà cÅ©ng không phải là không chịu nghe lá»i. 
Phi Quỳnh vừa cưá»i vừa nói tiếp : 
- Tiểu bối cam đoan với cụ, đến lúc đó cụ sẽ tự hiểu ngay. 
Trà Lôi thắc mắc há»i tiếp : 
- Äến lúc nào? Bây giá» không được hay sao? 
Phi Quỳnh đáp : 
- Äã bảo việc này liên quan đến cÆ¡ trá»i, bây giá» không thể nói ra ngay được. 
Trà Lôi ôm đầu kêu la : 
- Lại giở cÆ¡ trá»i ra, bây giá» không được thì bảo là không được, ai bảo ông trá»i lại ban cho lão già gù này má»™t cái óc hồ đồ như thế! 
Ông ta lắc đầu thở dài, nhún vai chìa tay ra, gượng cưá»i nói tiếp : 
- Xem như váºy vá» mặt này có lẽ lão già gù này suốt Ä‘á»i đừng có hòng đấu vá»›i hai con nhãi này. Thôi! Äi vá» Bát động Ä‘i! 
Bốn ngưá»i là bá» dưới, thấy ông ta nói như thế chỉ còn cưá»i thôi, nhưng tiếng cưá»i chưa dứt thì Gia Cát Quỳnh Anh đã đột nhiên lên tiếng há»i : 
- Quỳnh tỷ, còn mấy ngày nữa sẽ tới rằm tháng tám? 
Phi Quỳnh đáp : 
- Chỉ còn mưá»i ngày nữa thôi, Anh muá»™i há»i như thế làm chi? 
Quỳnh Anh đáp : 
- Từ đây vỠMân Tây, đến lúc ấy lại đi Thanh Thành liệu có kịp không? Ở Mân Tây cũng chả ở được vài ngày thì hà tất phải đi đi lại lại tốn công như thế làm chi? 
Phi Quỳnh vừa cưá»i vừa há»i lại : 
- Có phải Anh muội muốn giữ khách đấy không? 
Quỳnh Anh gáºt đầu mỉm cưá»i, Trà Lôi bá»—ng la lá»›n : 
- ÄÆ°á»£c, được! à kiến này hay lắm! Lão già gù tiện thể Ä‘i kiếm lão già Gia Cát uống mấy ấm rượu má»›i được. Sâu rượu đã nổi loạn rồi, lão phải Ä‘i trước đây. 
Nói xong, ông ta phi thân đi ngay. 
 
 
 
 
 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				19-07-2008, 08:17 AM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				  Hàn Lâm Há»c Sỹ 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: May 2008 
					Äến từ: Nam Äịnh city 
					
					
						Bài gởi: 445
					 
                    Thá»i gian online: 6 giá» 17 phút 4 giây
                 
					
 
	Thanks: 0 
	
		
			
				Thanked 37 Times in 28 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			   Hồi 90 Ân oán lưỡng tiêu   
 
 
  
 
 
 
 
 
Äêm trăng rằm tháng tám, trăng rất tròn, dưới mặt đất không khác gì má»™t thế giá»›i bằng nhạc. 
Trên đỉnh núi Thanh Thành, cạnh đình Nháºt Quán, Ä‘ang có rất nhiá»u ngưá»i lẳng lặng đứng yên chẳng nói chẳng rằng, tá»±a như phá»—ng đá váºy. 
Những ngưá»i đứng ở đó có tất cả năm ngưá»i và khi nhìn kỹ má»›i hay có cả tăng, đạo và tục. 
Tăng là tăng nhân lá»›n tuổi. Äạo cÅ©ng là đạo sÄ© cao niên. Còn ngưá»i tục thì là má»™t ông già. 
Năm ngưá»i đó có hai tăng, hai đạo má»™t tục. 
Hai lão hòa thượng mặt mÅ©i rất hiá»n từ, trông rất trang nghiêm. Hai đạo sÄ© tuổi trẻ hÆ¡n hai lão tăng, tuy nói là trẻ nhưng cả hai ngưá»i tuổi cÅ©ng trên bảy mươi rồi, mặt mÅ©i thanh kỳ, không giáºn mà oai. Còn ông già mặc quần áo thưá»ng tục tuổi đã tám mươi, ngưá»i béo lùn, đầu sói râu bạc như tuyết, mặt tròn và hồng hào, trông rất hiá»n từ. 
Năm ngưá»i tăng, đạo tục Ä‘á»u là Chưởng môn cá»§a các phải cá»§a đương kim võ lâm là : 
Tuệ Không đại sư cá»§a Thiếu Lâm, Tá»· Hư đạo trưởng cá»§a Võ Äang, Äại Tuệ thiá»n sư cá»§a Nga Mi, Vô Vi đạo trưởng cá»§a Hoa SÆ¡n, Bát Chỉ Tiên Ông Cung Thái Sung cá»§a Cống Lai. 
Năm vị Chưởng môn ấy tuy khác phái nhau nhưng vẻ mặt cá»§a ngưá»i nào ngưá»i nấy Ä‘á»u nghiêm nghị và tâm sá»± rất nặng ná». 
Năm ngưá»i đến đây là để phó ước vá»›i Äá»™c Cô Ngá»c đã má»i. 
Phái Thiếu Lâm không thấy những ngưá»i há»™ pháp, phái Võ Äang cÅ©ng không thấy Thất tá». Nga Mi không thấy Tam Lão, Hoa SÆ¡n và Cống Lai cÅ©ng không thấy có ngưá»i khác tá»›i, mà chỉ vá»n vẹn có năm ngưá»i Chưởng môn này thôi. Xem như váºy chắc chỉ có năm vị này đơn độc phó ước thôi, mà sá»± thá»±c Äá»™c Cô Ngá»c chỉ ước hẹn có năm vị thôi. 
Lúc này năm vị Chưởng môn ấy Ä‘á»u biết rõ phen này hung há»a nhiá»u hÆ¡n phúc, muốn được vẹn toàn xuống khá»i núi Thanh Thành đã là may mắn lắm rồi. 
Lúc ấy trên không mặt trăng đã lên tá»›i đỉnh đầu đột nhiên có tiếng cưá»i khẩy từ trên không vá»ng xuống, má»™t cái bóng xanh nhanh như chá»›p nhoáng phi tá»›i, chỉ thoáng cái đã tá»›i trước Nháºt Quán đình. Ngưá»i đó chÃnh là Äá»™c Cô Ngá»c, mặc áo xanh đầy sát khÃ. 
Äá»™c Cô Ngá»c liá»n đưa mắt nhìn má»i ngưá»i má»™t lượt rồi nói : 
- Năm vị Chưởng môn đã đến đầy đủ, các vị quả thá»±c là ngưá»i rất trá»ng chữ tÃn. 
Tuệ Không đại sư, Chưởng môn của Thiếu Lâm chắp tay vái chào và đáp : 
- Không dám! ÄÆ°á»£c thà chá»§ cho gá»i lão tăng các ngưá»i đâu dám đến cháºm. 
Äá»™c Cô Ngá»c cưá»i khẩy má»™t tiếng tiếp : 
- Má»™t tá» giấy vá»›i mấy chữ mà có thể má»i được mấy vị đại Chưởng môn cá»§a các đại môn phái tá»›i như thế này, Äá»™c Cô Ngá»c tôi cÅ©ng rất lấy làm hân hạnh. Lão hòa thượng có biết tại sao má»— lâm thá»i đổi Tung SÆ¡n thành Thanh Thành như thế không? 
Tuệ Không đại sư đáp : 
- Lão tăng không biết, xin thà chủ chỉ giáo cho? 
Äá»™c Cô Ngá»c cưá»i khẩy má»™t tiếng nói tiếp : 
- Thứ nhất, bên cạnh Nguyệt Quang đình này là chá»— cá»§a bốn vị thúc thúc má»— tá»± tá», muốn nhá» nÆ¡i đây để kết liá»…u kết má»™t phần thù oán để an á»§i anh linh cá»§a bốn ngưá»i ấy ở dưới suối vàng. 
Năm ngưá»i Chưởng môn nghe nói Ä‘á»u giáºt mình đến thót má»™t cái. 
Äá»™c Cô Ngá»c đưa mắt nhìn các ngưá»i má»™t cái rồi má»›i nói tiếp : 
- Thứ hai, má»— không nhẫn tâm để cho các vị chết ở trước mặt các môn hạ để chúng quá Ä‘au đớn mà liá»u lÄ©nh ra tay thì càng khiến má»— phải giết những ngưá»i vô tá»™i. 
Tuệ Không đại sư chắp tay vái chào và nói : 
- Thà chá»§ có lòng tốt như váºy, lão tăng và các ngưá»i xin có lòng Ä‘a tạ. 
Äá»™c Cô Ngá»c vá»™i đáp : 
- Khá»i cần phải Ä‘a tạ như thế! Mục Ä‘Ãch cuối cùng cá»§a má»— đối vá»›i các vị không có lợi Ãch gì. 
Tuệ Không đại sư định nói tiếp thì Äá»™c Cô Ngá»c lại nói luôn : 
- Mặt trăng đã lên tá»›i đỉnh đầu, kỳ hẹn ước đã tá»›i, má»— không có nhiá»u thá»i giá», chẳng hay cuốn Qui chân kinh cá»§a há» Äá»™c Cô cá»§a má»— tản mát ở các môn phái, má»—i nÆ¡i má»™t cuốn, váºy quà vị sẽ đối xá» vá»›i má»— vấn đỠđó ra sao? 
Tuệ Không khẽ niệm má»™t câu Pháºt hiệu rồi đáp : 
- A di đà Pháºt! Bần tăng vẫn nói như trước. Các môn phái không há» thấy cuốn Qui chân kinh ấy bao giá». Xin thà chá»§ minh xét cho, đừng có vì thế mà gây hấn má»™t cách vô lý. 
Äá»™c Cô Ngá»c trợn ngược đôi lông mày kiếm lên há»i : 
- Qui chân kinh chia làm thượng hạ hai cuốn, cuốn thượng ở trong tay cá»§a Long Phan lệnh chá»§, kẻ đại thù cá»§a má»—, cuốn hạ thì bị các vị thừa cÆ¡ cướp giáºt. Chả lẽ bốn vị thúc thúc cá»§a má»— lại lừa dối má»— hay sao? 
Tuệ Không đại sư nói tiếp : 
- Lão tăng không dám nói nhưng ngưá»i Ä‘i tu không bao giá» nói dối hết. Huống hồ lão tăng và các ngưá»i Ä‘á»u là Chưởng môn các môn phái, có khi nào lừa dối thà chá»§ để làm giảm thân pháºn cá»§a mình như thế? 
Lá»i nói cá»§a hòa thượng rất có lý nhưng Äá»™c Cô Ngá»c không chịu tin, liá»n cưá»i khẩy nói tiếp : 
- Như váºy chả lẽ má»— đã vu khống cho các vị hay sao? 
Tuệ Không lại đỡ lá»i : 
- Thà chủ nói quá đấy thôi. Nhưng theo chỗ lão tăng biết thì Qui chân kinh chỉ có một cuốn thôi, chứ không có thượng hạ gì hết. 
Äá»™c Cô Ngá»c lại há»i tiếp : 
- Có phải lão hòa thượng định bảo mỗ đi kiếm Long Phan lệnh chủ đó không? 
Tuệ Không đại sư đáp : 
- Lão tăng không dám, nhưng sá»± thá»±c các môn phái chưa ai trông thấy váºt ấy cả. 
Äá»™c Cô Ngá»c nói tiếp : 
- Dù lão hòa thượng khéo nói đến đâu, mỗ cũng không sao tin được. 
Tuệ Không đại sư nói tiếp : 
- Thà chá»§ không tin tất nhiên lão tăng không có cách gì mà làm cho thà chá»§ tin được, nhưng xin thà chá»§ chá»› nên trúng phải mưu kế cá»§a kẻ gian, gây nên mối háºn ngàn thu. 
Äá»™c Cô Ngá»c lại há»i tiếp : 
- Ai gây nên mối háºn ngàn thu, má»— hay lão hòa thượng? 
Tuệ Không hòa thượng đáp : 
- Nếu thà chá»§ chỉ định là các môn phái đã lấy cuốn kinh đó, thì chỉ e thà chá»§ sẽ hối háºn suốt Ä‘á»i và trở nên công địch cá»§a võ lâm, tá»™i nhân cá»§a ngàn thu chứ không sai. 
Äá»™c Cô Ngá»c lá»›n tiếng nói tiếp : 
- Vì trả thù tuyết háºn cho má»™t môn, má»— bất chấp những Ä‘iá»u đó. 
Tuệ Không đại sư biến sắc mặt nhưng lại dịu ngay, chắp tay trước ngực nói tiếp : 
- Linh đài bị che lấp, không chịu nghe lá»i trung thành, lão tăng rất lấy làm tiếc há»™ cho thà chá»§. 
Äá»™c Cô Ngá»c Ä‘ang định nói thì Tá»· Hư đạo trưởng, ngưá»i Chưởng môn cá»§a Võ Äang đột nhiên xen lá»i nói : 
- Thà chủ có bằng cớ gì bảo các môn phái đã cướp cuốn hạ của Qui chân kinh? 
Äá»™c Cô Ngá»c đưa mắt liếc nhìn Tá»· Hư lạnh lùng đáp : 
- Sá»± thá»±c rành rành ra như váºy, cần gì phải bằng cá»›! 
Tá»· Hư đạo trưởng biến sắc mặt há»i tiếp : 
- Nếu váºy các môn phái bị mất váºt báu trấn sÆ¡n thì thà chá»§ giải thÃch làm sao. 
Äá»™c Cô Ngá»c biến sắc mặt nói tiếp : 
- Ngưá»i nháºn định là má»— đã lấy váºt báu cá»§a các môn phái phải không? 
Tỷ Hư đạo trưởng đáp : 
- Bần đạo không dám, chỉ mong thà chá»§ đừng có vu khống cho ngưá»i thôi. 
Äá»™c Cô Ngá»c ngá»ng mặt lên trá»i, cưá»i như Ä‘iên khùng, xa xầm nét mặt lại và nói tiếp : 
- ÄÆ°á»£c! xem như váºy việc này không thể giải quyết bằng khẩu thiệt được. Ai phải ai trái không cần phải cãi vả cho tốn hÆ¡i. Nào lại đây dùng võ lá»±c giải quyết phải trái thì hÆ¡n. 
Chàng vừa nói vừa giơ tay phải lên trước ngực. 
Tuệ Không đại sư nghiêm nét mặt lên há»i tiếp : 
- A di đà pháºt! Thà chá»§ muốn dùng võ lá»±c giải quyết phải không? 
- Lão hòa thượng hà tất phải há»i như thế làm chi? 
- Xin thà chủ nên nghĩ kỹ đi thì hơn. 
- Mỗ đã nghĩ kỹ lắm rồi. 
Tuệ Không đại sư lại lá»›n tiếng niệm má»™t câu Pháºt hiệu, vá»›i giá»ng Ä‘au đớn và chua chát nói tiếp : 
- Thà chá»§ thị Huyết Ấn thần chưởng hà hiếp ngưá»i, tuy lão tăng biết địch không nổi, nhưng cÅ©ng không khi nào lại chịu để cho ngưá»i ta vu khống làm mất thanh danh cá»§a bổn phái như thế, nên lão tăng cÅ©ng không tiếc tay quyết chiến má»™t phen, lão tăng hãy lảnh giáo trước. 
Nói xong lão hòa thượng tiến lên, giÆ¡ chưởng váºn công để chuẩn bị. 
Äá»™c Cô Ngá»c trố mắt nhìn vừa cưá»i vừa nói tiếp : 
- Lão hòa thượng, má»— không có nhiá»u thá»i giỠđấu từng ngưá»i được đâu. Tốt hÆ¡n hết các ngưá»i năm ngưá»i cùng tiến lên má»™t lúc Ä‘i. 
Ngưá»i run lẩy bẩy, Tuệ Không đại sư há»i lại : 
- Sao thà chủ lại quá ngông cuồng như thế? 
Äá»™c Cô Ngá»c đáp : 
- Các ngưá»i cứ thá» xem rồi hãy nói sau. 
Vô Vi đạo trưởng, ngưá»i Chưởng môn cá»§a phái Hoa SÆ¡n đột nhiên xen lá»i nói : 
- Äại sư, cung kÃnh không bằng tuân lệnh. Chúng ta hãy đồng tâm hiệp lá»±c, diệt trừ tên cuồng đồ này má»›i được. 
Äá»™c Cô Ngá»c cả cưá»i xen lá»i nói : 
- Có thế mới phải. 
Chàng chưa nói dứt, năm ngưá»i Chưởng môn không còn nghÄ© gì đến thân pháºn và sÄ© diện nữa, cùng xông lên. Mưá»i chưởng dồn ra má»™t luồng kình khà như bài sÆ¡n đảo hải lấn át tá»›i. 
Äá»™c Cô Ngá»c vừa cưá»i vừa váºn mưá»i thành công lá»±c cá»§a Huyết Ấn thần chưởng lên, cách không phản công luôn má»™t thế. 
Sau má»™t tiếng kêu như sấm động, mây gió cÅ©ng phải biến sắc, cây cá» Ä‘á»u bị nhổ rể, thá»±c là thạch phá thiên kinh, quá»· khóc thần sầu. Äá»™c Cô Ngá»c bị đẩy lui năm bước. Còn năm vị Chưởng môn thì Ä‘á»u giÆ¡ tay lên ôm ngá»±c, lui bước lia lịa, thân hình lảo đảo và cùng ngã lÆ¡n ra đất tức thì. 
Äá»™c Cô Ngá»c giáºn dữ quát há»i : 
- Lão hòa thượng còn nói gì nữa không? 
Thá»› thịt trên mặt rung động luôn luôn, Tuệ Không đại sư vá»›i giá»ng bi đát đáp : 
- Tài không bằng ngưá»i, biết nói năng ra làm sao, võ lâm có hung đồ ngoan cố, ngang tàng... 
- Câm mồm, lão hòa thượng muốn chết phải không? 
Äá»™c Cô Ngá»c quát lá»›n như váºy và giÆ¡ tay lên định vá»— xuống má»™t chưởng nữa. 
Äá»™t nhiên trong bóng tối có tiếng cưá»i khẩy vá»ng tá»›i và có tiếng ngưá»i quát bảo : 
- Ngươi má»›i là ngưá»i đáng phải câm mồm. 
Má»™t đạo hào quang nhanh như Ä‘iện chá»›p đã nhắm mặt cá»§a Äá»™c Cô Ngá»c phi tá»›i. 
Äá»™c Cô Ngá»c cưá»i khẩy má»™t tiếng, thâu chưởng lại và xoay tay để bắt váºt kia. 
Äá»™c Cô Ngá»c bắt được vào trong tay má»›i hay đó là Long Phan lệnh, chàng Ä‘ang định lên tiếng thì cái bóng Ä‘en mảnh khảnh đã kèm sức mạnh nghìn cân nhằm đầu chàng đè mạnh xuống. 
Äá»™c Cô Ngá»c đã trông thấy rõ ngưá»i đó chÃnh là Long Phan lệnh chá»§, kẻ đại thù cá»§a mình, liá»n váºn mưá»i hai thành Huyết Ấn thần chưởng lên cách không chống đỡ. 
Sau má»™t tiếng kêu bùng, Äá»™c Cô Ngá»c bị đẩy lui năm thước, cái bóng nhá» kia bị đẩy bắn ra ngoài xa, rÆ¡i xuống vá»±c thẳm trăm trượng. Äá»™c Cô Ngá»c thấy thế vừa kinh hãi vừa ngạc nhiên. 
Äá»™t nhiên trên không có mấy tiếng kêu rất bi đát cá»§a Tư Äồ Sương, Trà Lôi và anh em há» Gia Cát vá»ng tá»›i. Tiếp theo đó mấy ngưá»i cùng xuống tá»›i nÆ¡i. 
Tư Äồ Sương chỉ tay vào mặt Äá»™c Cô Ngá»c mà quát bảo : 
- Bổn cô nương đến cháºm má»™t bước, ngươi đã tạo nên má»™t lầm lỡ lá»›n. Ngươi vô lương tâm thá»±c, và cÅ©ng là má»™t tên hồ đồ đáng tiếc. Ngươi có biết nàng ta là ai không? 
Äá»™c Cô Ngá»c vừa định thần xong, mặc kệ Trà Lôi vá»›i anh em há» Gia Cát trách mắng, mà chỉ lạnh lùng há»i lại : 
- Tư Äồ động chá»§ hà tất phải há»i như thế. 
Suýt tà nữa thì tức đến chết giấc ngay tại chá»—, Tư Äồ Sương vá»›i giá»ng bi đát nói tiếp : 
- Nói thá»±c cho ngươi biết để ngươi suốt Ä‘á»i bị lương tâm khiển trách, sống không bằng chết. Nàng là Tuyết Diệm Cầm cô nương đấy, không tin thì ngươi xuống dưới mà xem. 
Trà Lôi giáºn dữ quát lá»›n : 
- Quân đáng chết kia, nàng đâu có phải là đại thù cá»§a ngươi, rõ ràng mấy tên khốn nạn Thanh Thành tứ hữu giỡ trò đê hèn giá há»a, mượn dao giết ngưá»i. Ngươi có biết sư phụ cá»§a Tuyết cô nương là ai không? Là Long Phan lệnh chá»§ chÃnh cống và cÅ©ng là Äổng nữ hiệp, mẹ đẻ ra ngươi. Bốn tên khốn nạn ấy muốn ngươi cốt nhục tương tàn ngươi có biết không? CÅ©ng may sư phụ cá»§a ngươi quẩn chân Äổng nữ hiệp. Bằng không ngươi đã bị NgÅ© Lôi KÃch Äỉnh rồi. Bây giá» tuy cốt nhục ngươi chưa tương tàn, nhưng ngươi đã Ä‘Ãch tay giết hại Tuyết cô nương, má»™t ngưá»i có tình thâm nghÄ©a trá»ng vá»›i ngươi, thá» há»i ngươi có còn lương tâm, có còn thiên tÃnh mà không hối háºn chút nào nữa không? Ngươi thá» xem hai bàn tay đầy máu tanh cá»§a ngươi lại xem, thêm bốn tên khốn nạn vẫn còn sống sá» sá» ra kia, ta chỉ háºn không giết ngươi chết ngay tại chá»— được. thôi Ä‘i, con nhãi, chúng ta Ä‘i ngay thôi, để mặc má»™t mình nó ở lại đây chịu đựng hết thảy. 
Nói xong ông ta kéo Tư Äồ Sương vá»›i anh em Gia Cát Ä‘i luôn. 
Hiểu rồi, hiểu rồi. Tin rồi tin rồi. Nhưng vẫn còn má»™t chút nghi ngá». Äá»™c Cô Ngá»c liá»n phi thân xuống đáy vá»±c thẳm. Nhưng khi chàng xuống tá»›i nÆ¡i không thấy tung tÃch cá»§a Thanh Thành tứ hữu mà cả xác cá»§a Tuyết Diệm Cầm cÅ©ng không thấy nốt. 
Äang ngạc nhiên thì đột nhiên thấy vách núi ở bên trái có ánh đèn sáng lấp lóe, chàng vá»™i phi thân vá» phÃa đó. 
Äó là má»™t hang động, bên trong thắp sáng đèn lá»a. Äá»™c Cô Ngá»c không do dá»± gì hết, tiến thẳng vào trong đó. 
Khi vào tá»›i bên trong, má»™t cảnh tượng phÆ¡i bày ở trước mặt khiến chàng phải giáºt mình đến thót má»™t cái, cứ nghi ngá» là mình Ä‘ang nằm mÆ¡ nên đứng đỠngưá»i ra. 
Mấy ngưá»i đứng ở trên núi nhảy xuống đáng lẽ là phải tan xương nát thịt thành từng đống má»™t, dù có được toàn thây nhưng bấy lâu nay xác cÅ©ng phải mục nát rồi, đâu còn ở trong hang động này được. 
Chàng thấy bốn vị thúc thúc Ä‘á»u nằm thẳng cẳng, xếp hàng ngang ở dưới đất trông đúng là chết rồi, nhưng chỉ má»›i chết không lâu. Bên cạnh chúng, trên cái kỹ đã có má»™t ngá»n đèn, dưới đèn có má»™t tá» giấy trắng. 
Äá»™c Cô Ngá»c định thần giây lát má»›i chạy lại cầm tá» giấy trắng ấy lên xem, Ä‘á»c xong, Ä‘á»c má»™t lần nữa, đầu óc cá»§a chàng như bị xét đánh, tà nữa thì chết giấc ngay tại chá»—. 
Äó là tuyệt mệnh thư cá»§a Thanh Thành tứ hữu, đại khái nói : 
“Khương Diệu Hương là ái cÆ¡ cá»§a bốn ngưá»i, bị Lãnh Diện thư sinh Äá»™c Cô Vân Phi, cha cá»§a Äá»™c Cô Ngá»c cướp mất rồi giết chết. Chúng không cam tâm, vì má»™t ái cÆ¡ mà chúng đã giết chết cả nhà Äá»™c Cô Ngá»c. Nhưng duy có vợ cá»§a Äá»™c Cô Vân Phi là Äổng Vô Song vì bá» nhà ra Ä‘i từ lâu nên chúng má»›i không diệt trừ được. 
Chúng nuôi Äá»™c Cô Ngá»c trưởng thành và để Bách Hiểu lão nhân giá»›i thiệu làm môn hạ cá»§a Tuyết Y Huyết Thần, luyện thành thần công tuyệt nghệ rồi chúng giá há»a cho Äổng Vô Song để cốt nhục tương tàn chúng má»›i khoan khoái. Bây giá» thù hằn đã báo được rồi, chúng mỉm cưá»i mà tá»± tá», để xác cá»§a chúng tùy ý Äá»™c Cô Ngá»c muốn xá» trà thế nào thì tùy ý. Nhưng còn Äá»™c Cô Ngá»c hay bất cứ ngưá»i nào còn sống, hiểu rõ chuyện này rồi quyết không thể nào sống má»™t mình được. như váºy không khác gì gia đình Äá»™c Cô đã bị diệt trừ hết.†
Bây giá» Äá»™c Cô Ngá»c má»›i hiểu rõ hẵn, má»›i tin tưởng thá»±c. Tuy chàng chưa tạo nên sá»± lầm lá»—i lá»›n, nhưng đã Ä‘Ãch tay giết chết Diệm Cầm, ngưá»i có tình nghÄ©a vá»›i mình, mối ân háºn này đâu có phải là Ãt, chàng vừa Ä‘au đớn vừa thống háºn, lương tâm cứ bị cấu xé hoài, hai mắt đỠngầu, mép rỉ máu ra mà cÅ©ng không hay. 
Lúc này chàng đứng đỠngưá»i ra như tượng gá»—, sắp Ä‘iên khùng đến nÆ¡i, muốn kêu không tiếng, muốn khóc không lệ. 
Äá»™t nhiên chàng giÆ¡ hữu chưởng lên định tấn công vào mấy xác chết, nhưng chưởng ta tá»›i lưng chừng lại đột nhiên quay trở lại, vá»— mạnh vào Thiên Linh Cái cá»§a mình. Bá»—ng có má»™t luồng chỉ phong từ đâu tia tá»›i, chàng bị ngưá»i ta Ä‘iểm trúng huyệt và đứng đỠngưá»i ra ngay. 
Bên trong hang động có ngưá»i mặc áo trắng phong hoa tuyệt trần Ä‘ang thá»§ng thẳng bước ra! Trá»i Æ¡i! Ngưá»i này chả là Äổng Phi Quỳnh hoa danh là Tuyết Diệm Cầm là gì? 
Äá»™c Cô Ngá»c mừng rỡ như Ä‘iên khùng và cứ tưởng mình nằm mÆ¡, không kêu ra má»™t tiếng được, chân tay không cỠđộng được, chỉ có hai dòng lệ lặng lẽ nhá» xuống hai bên má thôi. 
Äổng Phi Quỳnh vẻ mặt lạnh lùng thá»§ng thẳng nói : 
- Bây giá» ngưá»i đã hiểu rõ rồi chứ, nếu không có Liá»…u tiá»n bối vá»›i Äại Trà thiá»n sư thì chúng ta... 
Vẻ mặt của nàng rất rầu rĩ và im miệng, không nói nữa, giây phút sau nàng u oán nói tiếp : 
- Tôi không trách hiá»n đệ, chỉ trách số tôi hẩm hiu. Giữa hai ta không biết là tình hay nghiệp, nhưng dẫu là tình hay nghiệp thì tá»›i đây cÅ©ng phải đình chỉ... 
sắc mặt vẫn nhợt nhạt, mắt mép rỉ máu tươi, mặt ứa lệ, Äá»™c Cô Ngá»c cứ đứng yên lẳng lặng nhìn nàng. 
Phi Quỳnh thấy thế không nhẫn tâm, đưa mắt nhìn Thanh Thành tứ hữu đổi giá»ng nói : 
- Hiá»n đệ, bá»n chúng bốn ngưá»i đã chết rồi ư? Bá»n hung tàn như thế này chưa trả được thù, chưa toại được tâm nguyện, khi nào chúng lại chịu tá»± tá» má»™t cách dá»… dàng như thế? Chúng đánh lừa được hiá»n đệ nhưng không đánh lừa nổi đôi mắt cá»§a tôi. Äây là chúng tá»± bế hÆ¡i thở, tá»± bế huyết mạch giả bá»™ chết đấy thôi. Nhưng vừa rồi chúng đã bị tôi Ä‘iểm huyệt và phế hết võ công cá»§a chúng rồi, sau này chúng không thể nào gây gió gặt bảo nữa, để mặc chúng tá»± sinh tá»± diệt, tá»± ăn lấy quả báo. 
Nói xong nàng giải huyệt cho Thanh Thành tứ hữu, bốn tên gian giảo hung ác Ä‘á»u lần lượt đứng dáºy, tên nào tên nấy sắc mặt nhợt nhạt như kẻ chết Ä‘uối và rầu rÄ© cúi đầu, không nói năng gì. 
Phi Quỳnh giÆ¡ tay ngá»c ra má»i và nói : 
- Má»i việc đã xong, xin má»i quà vị Ä‘i cho. 
Thanh Thành tứ hữu không dám nhìn Äá»™c Cô Ngá»c, lẳng lặng Ä‘i ra khá»i hang động. 
Phi Quỳnh nhìn Äá»™c Cô Ngá»c mặt đỠbừng nhưng chỉ thoáng cái mặt lại lạnh lùng, móc túi lấy lá thÆ¡ cá»§a Äại Trà thiá»n sư ném cho Äá»™c Cô Ngá»c và nói tiếp : 
- Tôi đi đây, từ giỠtrở đi đừng có tìm kiếm tôi nữa, kiếm cũng không thấy đâu, cứ coi như đã chết rồi thì hơn. 
Nói xong nàng Ä‘i ra cá»a động nhưng trước khi ra khá»i cá»a, có giÆ¡ tay ra cách không Ä‘iểm vào Äá»™c Cô Ngá»c má»™t cái. 
Thá»§ pháp Ä‘iểm huyệt rất độc đáo, mãi huyệt cá»§a Äá»™c Cô Ngá»c má»›i được giải. 
Ước Ä‘oán ngưá»i yêu đã Ä‘i xa hàng trăm dặm rồi, chàng nản chà vô cùng, cầm lá thư lên xem. Xem xong chàng đột nhiên mất hết vẻ rầu rÄ© băn khoăn, mặt càng há»›n hở thêm, vá»™i chạy ra ngoài hang động. 
Dưới đáy sÆ¡n cốc không còn có bóng ngưá»i nào nhưng trên đỉnh núi lại có bóng ngưá»i. Äó là trên sưá»n núi cao chót vót, bên cạnh Thượng Quan bình có bốn cái bóng ngưá»i đứng xếp hàng ngang rồi lần lượt nhảy xuống bên dưới. Ngưá»i ta chỉ văng vẳng nghe thấy bốn tiếng kêu rất thảm khốc, tiếng kêu đó qua rồi núi Thanh Thành lại yên tÄ©nh như xưa... 
Nhắc lại chuyện Äá»™c Cô Ngá»c, tại sao chàng Ä‘ang rầu rÄ© băn khoăn, đột nhiên xem xong lá thư cá»§a Äại Trà thiá»n sư chàng lại cảm thấy yêu Ä‘á»i rồi vá»™i vả ra Ä‘i như thế? 
Thì ra trong bức thư cá»§a Äại Trà thiá»n sư, trước hết ông ta chuyển lá»i cá»§a Tuyết Y Huyết Thần khuyên chàng từ này nên bá» hết tÃnh nết ngông cuồng, bồng bá»™t Ä‘i. Sau đó ông ta cho chàng biết, từ nay chàng khá»i băn khoăn nghÄ© ngợi vá» số pháºn cá»§a Vi Hiểu Lam vá»›i Tư Äồ Sương nữa, vì hai ngưá»i Ä‘á»u đã xuống tóc Ä‘i tu, quên cả má»i sá»± tranh chấp cá»§a ngưá»i Ä‘á»i. Sau hết, ông ta lại cho chàng hay, Long Phan lệnh chá»§, mẹ chàng hiện Ä‘ang có mặt ở Äá»™ng Äình hồ trong căn nhà lá cá»§a Phi Quỳnh và đợi khi nào chàng vá» tá»›i đó, bà sẽ đứng chá»§ tá»a cuá»™c hôn lá»… giữa chàng vá»›i Phi Quỳnh. 
Trước kia Äá»™c Cô Ngá»c vẫn tưởng mình là đứa con mồ côi cả cha lẩn mẹ, nay mẹ chàng chưa chết, chàng được gặp cả mẹ lẩn ngưá»i yêu, khá»i nói sá»± sung sướng cá»§a chàng như thế nào! 
Sau đó Ãt lâu, những ngưá»i du ngoạn trên Äá»™ng Äình hồ thưá»ng gặp vào buổi chiá»u má»™t chiếc du thuyá»n, trong đó có má»™t thiếu niên thư sinh rất anh tuấn và má»™t thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần. Má»™t đôi khi, các du khách còn nghe thấy có giá»ng ngâm thÆ¡ rất trầm hùng hoặc giá»ng ca rất du dương, thánh thót từ chiếc du thuyá»n đó vá»ng ra. 
Khá»i nói, chắc quà vị cÅ©ng Ä‘oán ra được đôi thiếu niên nam nữ ấy chÃnh là Äá»™c Cô Ngá»c cùng vợ là Äổng Phi Quỳnh Ä‘ang hưởng tuần trăng máºt trên Äá»™ng Äình hồ. 
 
HẾT 
 
 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
 
	
		  | 
	
	
		
		
		 | 
	
 
 
	
	
	
		
	
	
	
	
		 
	
	
	
		
	
	
 
 |     |