03-09-2008, 05:08 PM
TỠSỹ 4vn
Tham gia: May 2008
Äến từ: TPHCM
Bà i gởi: 206
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 2 Times in 2 Posts
Phần thứ hai
Chương I
Sang đến Bắc Ninh, trước khi tìm đến nhà bạn, Chi ngồi trên má»™t cái ghế trong công viên. Má»™t luồng gió mạnh chạy qua quét những lá khô trong vưá»n lạt sạt.
Tần ngần ngắm những chiếc lá khô, trong óc Chi bá»—ng nảy ra bao ý nghÄ© chua chát. Thân Chi nà o khác chiếc lá rÆ¡i, má»™t chiếc lá còn xanh đã rụng vì cÆ¡n mưa gió tÆ¡i bá»i, mà nay bá» quăng trong vưá»n vắng.
Trá»i đã vá» chiá»u.
Nghe tiếng kèn nhà binh thổi ở đằng xa xa, Chi giáºt mình tỉnh má»™ng. Nà ng má»i mệt quá nhưng cố gượng đứng dáºy Ä‘i ra ngoà i đưá»ng.
Má»™t ngưá»i cảnh sát cưỡi xe đạp qua trước mặt khiến nà ng lo lắng, vì biết đâu ông Bình lại không trình báo lôi thôi, nhá» ty cảnh sát bắt nà ng vá». NghÄ© váºy, Chi thở dà i, rảo bước Ä‘i mau.
Äến nhà Tâm ở phố Ninh Xa, quen như má»i khi, nà ng Ä‘iá»m nhiên đẩy cá»a bước và o, nhưng nà ng bá»—ng kinh ngạc, sượng sùng, vì thoáng trông đồ trần thiết trong buồng khách cÅ©ng biết là nhà đã thay chá»§. Thấy má»™t bà cụ ở dưới bếp Ä‘i lên, nà ng gượng há»i:
- Thưa cụ, cháu há»i chị Tâm.
Bà ta ngơ ngác:
- Không, ở đây không có ai tên là Tâm.
Sau má»™t tiếng "vâng", Chi láºt Ä‘áºt chà o bà cụ rồi trở ra, trong lòng chán nản, tuyệt vá»ng.
Rồi, đứng bÆ¡ phỠở má»™t góc phố, nà ng chạnh tưởng đến cuá»™c Ä‘á»i mai sau, đến cái ngà y đứa con nhá» lá»t lòng... Ôi! Mai sau thân nà ng chá»a biết còn Ä‘iêu đứng đến đâu!
BÆ¡ vÆ¡ trên Ä‘á»i không ai thân thÃch, tiá»n bạc cÅ©ng không, biết bao ngưá»i đà n bà khốn nạn phải sống trong cảnh khốn cùng vá»›i đứa con thÆ¡. Rồi má»™t hôm con ốm không có tiá»n mua thuốc, ngưá»i mẹ đà nh phải bán thân cho ngưá»i vì lòng thương con quá nặng...
Cảnh Ä‘á»i trụy lạc ấy thoáng qua trà não khiến Chi rùng mình.
Bùi ngùi, nà ng nghĩ đến mẹ, đến em rồi ứa hai hà ng lệ...
Äang lúc băn khoăn lo lắng, Chi bá»—ng thấy má»™t cô bạn há»c ngà y xưa Ä‘i lại. Nà ng thở dà i tá»± nhỉ: "Chị nà y chẳng biết có lòng tốt chứa ta không? Thôi, ta cÅ©ng đà nh liá»u".
Khi ngưá»i bạn đã đến gần, nà ng cất tiếng há»i trước:
- Kìa chị Yến.
Cô bạn ngơ ngác nhìn.
- Chị quên tôi rồi à ?
Yến vẫn ngơ ngác:
- Vâng, tôi chẳng nhớ ra ai.
- Chi đây mà .
Nghe tiếng xưng tên, Yến bỗng reo lên:
- Ô kìa chị "Hoa khôi". Sao bây giỠchị khác hẳn đi thế. Lâu nay mới lại gặp nhau, chị và o chơi nhà tôi nhé!
Hai chữ "Hoa khôi" bá»—ng nhắc Chi nhá»› lại những ká»· niệm ngây thÆ¡ ngà y còn theo há»c ở trưá»ng con gái B. N. Vì khi đó nà ng đẹp nhất trưá»ng, nên chị em bạn há»c vẫn tặng cho cái biệt hiệu ấy.
Yến há»i:
- Bây giỠchị ở đâu?
- Hưng Yên.
- Chị lên đây chơi à ? Thế tối nay chị ngủ nhà tôi nhé?
Chi thẫn thỠđáp:
- Vâng, cả tối mai, tối ngà y kia nữa, được không chị?
Thấy Yến ngơ ngác nhìn, nà ng nói tiếp:
- Nghĩa là tôi không thể trở vỠnhà được nữa. Chị có bằng lòng cho tôi ở trỠcho đến khi...
Yến (thẫn thá») ngắm bạn má»™t lúc rồi bá»—ng chợt hiểu. Nà ng thở dà i bảo bạn:
- ÄÆ°á»£c, chị vá» vá»›i tôi. Nhà tôi ở Niá»m Thắng.
Hai chị em lặng lẽ Ä‘i bên nhau, thỉnh thoảng má»›i há»i má»™t câu vÆ¡ vẩn. Äến Vá»ng Cung, Yến Ä‘i trước, dắt bạn qua những khúc đưá»ng nhá» hẹp. Má»™t lúc đã tá»›i nhà .
Thấy vưá»n tược tươi tốt, Chi ngắm nghÃa quanh quẩn má»™t lúc rồi khen:
- Äẹp nhỉ! Chị ở đây chắc tÄ©nh mịch, hẳn không có sá»± gì khó chịu nữa.
Yến cưá»i:
- ở chỗ nà y tu được.
- Nhưng chị có thể cho tôi...
- ÄÆ°á»£c, chị không lo. Khổ! Chị có thể nói... cho tôi nghe được không?
Chi ngần ngừ má»™t lúc, rồi cất tiếng buồn rầu thuáºt lại chuyện thương tâm cá»§a mình cho bạn nghe. Lúc nói đến sá»± tà n tệ cá»§a Tú, nà ng ứa nước mắt khóc.
Yến cÅ©ng ngáºm ngùi:
- Thá»±c, sinh ra con gái cÅ©ng khổ! Sao ở Ä‘á»i lại có hạng đà n ông hèn mạt như thế. Nhưng thôi, sá»± đã rồi, chị cÅ©ng đừng nghÄ© gì nữa. Thà coi nó là đứa khốn nạn không đáng để chị báºn lòng.
Nói Ä‘oạn, Yến và o trong nhà lấy thau và khăn mặt mang ra cạnh bể ở trước sân. Múc nước xong nà ng má»i Chi rá»a mặt.
Thấy bạn ân cần săn sóc đến mình, Chi tá»± lấy là m hổ thẹn. Vì khi xưa lúc còn Ä‘i há»c, thấy Yến máºp mạp to lá»›n, nà ng vẫn cho là ngưá»i tục tằn thô bỉ nên có ý khinh, ai ngá» ngưá»i mà nà ng đã tặng cho cái tên "du côn" cay độc lại có tấm lòng quý hóa như váºy.
Rá»a mặt xong, Yến má»i bạn và o trong nhà . Ngắm gian buồng sạch sẽ vá»›i bá»™ ghế tối tân, Chi Ä‘oán là còn ngưá»i đà n ông nữa nên sượng sùng há»i:
- Yến ở đây với ai thế?
- Anh Tuấn.
Chi sá»ng sốt!
- Thế à ? Anh ấy thưá»ng vẫn đến chÆ¡i vá»›i me tôi. Ra chị là em anh Tuấn mà tôi không biết.
Nói xong Chi mỉm cưá»i, vì nà ng lại nhá»› đến thói nghịch tinh cá»§a mình, khi còn là cô há»c trò nhà nhảnh.
- Äá»i há»c trò thá»±c đáng tức cưá»i, chị nhỉ! Ngà y chúng ta còn há»c vá»›i nhau, tôi vá»›i chị thưá»ng kình địch nhau luôn thế mà ...
Yến mỉm cưá»i nói tiếp:
- Nay lại ngồi thân máºt vá»›i nhau. Nhưng ngà y ấy Chi cÅ©ng tệ lắm kia. Chi đẹp... Chi há»c giá»i, được cô giáo yêu. Tóm lại cái gì Chi cÅ©ng hÆ¡n Yến nên má»›i khinh.
Chi cưá»i gượng:
- Chắc bây giá» chị hãy còn giáºn?
- Chi nhầm! Äá»i nà o lại thế. Chi có thấy Yến giáºn và ghét ai bao giá» không?
Cảm động vì lá»i nói âu yếm cá»§a bạn, Chi bá»—ng rầu rầu nét mặt. Yến lại thở dà i nói tiếp:
- Cuá»™c Ä‘á»i biến đổi thá»±c chẳng ra sao. Má»›i cách có ba năm nay chị đã...
Chi cướp lá»i:
- Äã già , xấu hÆ¡n trước nhiá»u rồi phải không chị?
Thấy bạn lặng im ra chiá»u ái ngại, nà ng lại ngáºm ngùi:
- Bây giá» Chi phải bÆ¡ vÆ¡ trên Ä‘á»i... Chi má»›i biết bụng Yến... Yến có tha thứ cho Chi không.
- Chị dạy quá lá»i. Tôi xin thá» vá»›i chị rằng ở đây không có sá»± gì phiá»n cho chị. Hai anh em tôi ở đây trong "túp lá»u tranh" (nà ng gạch ba chữ túp lá»u tranh bằng nụ cưá»i) như hai ngưá»i ở ẩn. Thú lắm chị ạ! Anh Tuấn sẽ coi chị như má»™t ngưá»i em vì từ ngà y anh ấy...
Yến nói đến đây bá»—ng im bặt như không muốn Ä‘em chuyện riêng cá»§a anh ra nói vá»›i bạn. Nhưng Chi vốn thông minh nên hiểu ngay. Nà ng mỉm cưá»i trông ra ngoà i vưá»n.
- Vâng, em xin cám Æ¡n. Nhưng thưa chị, nhà nà y mà gá»i là "túp lá»u tranh" thì cÅ©ng khà quá, vì mái ngói, tưá»ng gạch cá»a lại có chấn song để phòng kẻ trá»™m.
Yến vui vẻ giảng nghĩa:
- Äấy là cái tên sáo cá»§a các anh ấy đặt ra cho có vẻ mÆ¡ mà ng đấy chứ. CÅ©ng như nhà văn sÄ© kiết ở gian nhà lụp sụp mà viết thư cho ai tả những nhà lầu, đệm thêu, chăn gấm. Vá»›i lại cứ xem cái giá tiá»n sáu đồng má»™t tháng cÅ©ng đủ sợ cái "lá»u" cá»§a chúng tôi rồi.
Nghe những mẩu chuyện khôi hà i cá»§a bạn, Chi cÅ©ng Ä‘oán được tÃnh tình cá»§a Tuấn. Cái cảm giác nhẹ nhà ng mà Yến vừa gieo và o tâm trÃ, khiến nà ng ao ước cuá»™c Ä‘á»i khoáng đạt. Còn gì sung sướng hÆ¡n là cảnh má»™t anh má»™t em sống trong chiếc nhà cô tịch như anh em Tuấn ăn ở vá»›i nhau.
Lúc ấy Yến bá»—ng nghe tiếng thằng nhá» gá»i ở dưới bếp, nên bá» bạn ngồi má»™t mình, xuống bếp là m cÆ¡m. Chi cÅ©ng sá»±c nghÄ© đến cha nên vá»™i và ng viết bức thư từ biệt. Xong, má»i mệt quá nà ng ngả lưng xuống chiếc ghế xÃch Ä‘u. Má»™t lúc sau nà ng thiu thiu ngá»§.
Hai giá» sau Yến đánh thức nà ng dáºy ăn cÆ¡m. Bầng mắt ra trông thấy Tuấn ngồi Ä‘á»c báo ở phòng ngoà i, nà ng bẽn lẽn đứng dáºy, rồi rón rén Ä‘i sang, cố lấy giá»ng nhiên sẽ chà o:
- Ông... Anh còn nhớ tôi không?
Tuấn tươi cưá»i đáp:
- Tôi thì không bao giỠquên cô được. Từ ngà y bà giáo mất đến nay tôi vẫn...
Chà ng bá»—ng im bặt. Muốn che sá»± ngượng nghịu chà ng quăng tá» báo xuống, láºt Ä‘áºt sang buồng ăn.
Trước Chi còn e lệ dụt dè, nhưng tự biết ở địa vị mình mà do dự thì vô lý nên chỉ một lúc sau câu chuyện của chủ, khách đã có vẻ nồng nà n.
Ä‚n xong má»i ngưá»i ngồi yên lặng trước những chén chè sen hÆ¡i bốc lên nghi ngút, Tuấn bá»—ng đứng dáºy nhìn Chi se sẽ nói:
- Cô không ngại, chúng tôi là ngưá»i xa lạ mà cô cho anh em chúng tôi biết chuyện riêng, đáp lại lòng tin cá»§a cô, tôi thá» xin giữ kÃn. Từ nay cô cứ ở đây vá»›i em tôi. Tôi rất vui lòng.
Chi cúi mặt xuống, ấp úng trả lá»i:
- Cảm ơn anh...
Tà i sản của conanbmt
03-09-2008, 05:10 PM
TỠSỹ 4vn
Tham gia: May 2008
Äến từ: TPHCM
Bà i gởi: 206
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 2 Times in 2 Posts
Phần thứ hai
Chương II
Sau mấy hôm đầu, sự buồn bực ở đâu lại lặng lẽ kéo đến lấn áp tâm hồn Chi.
- Ta có thể nhá» má»™t ngưá»i đối vá»›i ta chỉ là bạn xoà ng, má»™t ngưá»i đà n ông chưa vợ được không?
Chi tá»± há»i như thế, trong lòng lại băn khoăn khó chịu. Sau nà ng nghÄ©: "Không thể được, Ta thế nà y nà o còn có thể lấy ai được nữa. Thân ta ô uế mất rồi. Váºy ta chịu Æ¡n mà không trả được Æ¡n thì chả hóa ra vô sỉ lắm sao."
Nhưng lúc Chi ngỠý muốn ra Ä‘i láºp thân ở má»™t nÆ¡i xa lạ, chà ng bà n:
- Cô ở đây mà tìm kế sinh nhai cũng được chứ sao? Chả hạn, cô có thể buôn thứ hà ng gì đó; tôi sẽ vui lòng giúp cô. Bạn bè đối với nhau, cô cũng chả nên câu nệ, giữ gìn cho lắm!
Yến cũng tán thà nh ý kiến của anh nên cố nghĩ xem có thứ hà ng gì buôn có lãi. Nhưng buôn bán nà o phải là nghỠdễ kiếm ăn, mà biết buôn thứ hà ng gì cho hợp ý mình? Mở hiệu ư? Nà ng là m gì có vốn.
Tuấn thấy bạn ngần ngừ, thì Ä‘oán là nà ng không thuáºn nên lại bà n cách khác:
- Hay thế nà y. Cô thạo nghá» thêu. Chi bằng là m tạm nghỠấy, tôi sẽ Ä‘iá»u đình vá»›i ông chá»§ hiệu tôi quen để lÄ©nh đồ vá» là m. Nghá» thêu xưa nay vẫn là gia tà i cá»§a thà nh Bắc.
Yến can anh:
- Là m nghỠấy vất vả mà chẳng kiếm được là bao.
Nhưng Chi rất ưng lá»i bà n cá»§a Tuấn, vì cái lợi được ẩn trong nhà mà là m việc. Äối vá»›i nà ng không còn gì khổ hÆ¡n là phải phÆ¡i mặt ra vá»›i công chúng.
Tuy váºy nà ng cÅ©ng chưa quả quyết vì biết đâu Tuấn là m Æ¡n lại không phải vì lợi, vì ái tình.
Nhưng nếu Chi biết là từ ngà y nà ng ở đó đến nay. Tuấn đã phải chịu nhiá»u tiếng xấu thì cÅ©ng không nỡ nghi oan cho chà ng; hết ngưá»i hà ng xóm cưá»i chê lại đến các bạn đồng sá»±, các cáºu há»c trò nhạo báng. Song Tuấn chỉ lấy nụ cưá»i ra đối phó.
Thế mà Chi vẫn nghi ngá» cho ân nhân. Há»… nói đến chuyện vỠđà n ông vá»›i bạn là thế nà o nà ng cÅ©ng len và o má»™t câu: giả dối hết, há» nhá» nhen hÆ¡n các sá»± nhá» nhen trên Ä‘á»i.
Nhưng ná»a tháng qua...
Lòng ngay thẳng cá»§a chà ng đã thắng hẳn được tÃnh Ä‘a nghi cá»§a ngưá»i thiếu phụ... Thế là Chi bắt đầu là m việc.
ở nhà đã sẵn có khung, có chỉ, vải và kiểu mẫu Tuấn lĩnh ở trên hiệu mang vỠcho, nên nà ng chẳng phải bỠmột xu nà o là m vốn.
Bức thêu đầu, nà ng cáºm cụi là m trong năm hôm má»›i xong. Chiá»u hôm ấy Tuấn ở trưá»ng vá» thấy Chi đứng tần ngần trước khung thêu thì cảm động đến gần ngắm nghÃa má»™t lúc, chà ng khen:
- Äẹp lắm, cô thêu khéo lắm.
Tuấn nói không ngoa. Bức tranh khóm chuối vá»n gió bên bá» ao vá» lúc hoà ng hôn cá»§a nhà mỹ thuáºt đã dịu dà ng hoạt động thêm cái tà i khéo léo cá»§a cô thợ thêu lá»™t được hết tinh thần và mà u chỉ óng ánh lại cà ng thêm lá»™ng lẫy.
Thấy Tuấn khen, Chi bẽn lẽn gượng cưá»i:
- Bây giỠanh lại đi giả hộ em nhé!
Tuấn yên lặng rồi nói:
- Thôi, không trả há» nữa. Bức thêu đẹp như thế nà y mà và o tay ngưá»i khác thì phà mất, ta phải giữ là m ká»· niệm chÆ¡i.
Khi bức thêu thứ hai đã xong, Tuấn đem lên hiệu trả lại chủ và lĩnh được hai đồng công nhưng chà ng nói dối Chi được bốn đồng.
ÄÆ°á»£c lÄ©nh số tiá»n kiếm ra lần thứ nhất, Chi cảm động nhìn ân nhân không nói.
Từ đó trở đi, nà ng mới được an lòng. Thân thể nà ng dần dần bình phục nhưng thấy bụng cà ng ngà y cà ng to, nà ng không sao quên được cái đêm khốn nạn, cái đêm mà Tú đã lừa gạt nà ng. Nà ng lại mong cho chóng đến ngà y sinh nở để được tự do đi tìm Tú mà trả thù xưa.
Ngà y nà o cÅ©ng váºy, ngoà i buổi giúp Yến là m cÆ¡m thì Chi lại cáºm cụi ngồi thêu, chứ không bao giá» ra ngõ. Tuy váºy nà ng là m việc rất Ä‘iá»u độ vì nà ng chỉ mong sao cho được no ấm thì thôi, chứ cÅ©ng chẳng mong gì suốt Ä‘á»i theo Ä‘uổi cái nghá» thêu mướn. Mà giá không nhá» Tuấn lÄ©nh và trả đồ há»™ thì nà ng cÅ©ng không lấy gì là m vui vì nà ng sẽ biết là má»—i ngà y chỉ kiếm được độ hai hà o hoặc kém hÆ¡n: Tuấn bao giá» cÅ©ng đưa gấp đôi số tiá»n công cá»§a chá»§.
Thá»±c là má»™t cách giúp nhau kÃn đáo, âu yếm cá»§a má»™t cặp tình nhân. Nhưng không, đối vá»›i Chi, Tuấn chỉ coi như má»™t ngưá»i bạn, bạn chÆ¡n mà Chi cÅ©ng chỉ coi chà ng là ân nhân đáng kÃnh, đáng phục mà thôi.
Vì váºy "túp lá»u tranh" thêm má»™t ngưá»i đà n bà nữa lại trở nên vui vẻ hÆ¡n xưa.
Ngoà i công việc hà ng ngà y, cả ba Ä‘á»u ham Ä‘á»c sách. Chẳng có tá» báo nà o hay mà Tuấn không mua, chẳng có má»™t cuốn sách nà o được các nhà phê bình ca tụng là Yến không gá»i tiá»n đặt trước. Cả ba Ä‘á»u là văn sÄ© cả, nghÄ©a là cùng mắc má»™t chứng bệnh: bệnh viết văn. ÄÆ°á»£c cái, viết xong, các nhà văn sÄ© chỉ xé Ä‘i hoặc để những hôm mưa dầm Ä‘em ra ngâm chÆ¡i, chứ không có can đảm gá»i đăng báo.
Tà i sản của conanbmt
03-09-2008, 05:11 PM
TỠSỹ 4vn
Tham gia: May 2008
Äến từ: TPHCM
Bà i gởi: 206
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 2 Times in 2 Posts
Phần thứ hai
Chương III
Äang lúc má»i ngưá»i Ä‘á»u sống vui vẻ như những ngưá»i vô tư lá»± thì bá»—ng má»™t hôm có khách ở Hà Ná»™i vá» chÆ¡i.
Hôm ấy, má»™t buổi chiá»u giữa thu...
Trước khi và o nhà , khách còn dạo quanh vưá»n để ngắm những cây xanh tốt. Äứng bên gốc nhãn già , khách dang tay hút gió, bá»—ng chợt nom thấy Chi ngồi thêu bên cá»a sổ.
Trong buồng tối, bên ngoà i bóng râm, ở giữa khoảng tranh tối, tranh sáng ấy, khách thấy hình ảnh Chi như in trên má»™t bức tranh lụa mầu Ä‘en cá»±c má»ng. Mà bà n tay trắng nõn cá»§a nà ng đưa lên đưa xuống, là m cho bức tranh mỹ nhân ngồi thêu đó thêm phần hoạt động.
Ngưá»i thiếu niên Ä‘ang đăm đăm ngắm nghÃa, cố thu và o trong cặp mắt bức tranh tuyệt xảo, thì nà ng bá»—ng chợt ngẩng lên. Bà ng hoà ng vì cái nhan sắc diá»…m lệ cá»§a ngưá»i thiếu phụ, khách bẽn lẽn ngả mÅ© chà o rồi đến gần cá»a sổ:
- Thưa cô, anh Tuấn tôi có nhà không ạ?
- Dạ (Chi khẽ đáp) anh ấy Ä‘i chÆ¡i chưa vá».
- Cô Yến?
- Chị tôi đi chợ.
Rồi lặng yên má»™t lát, Chi dịu dà ng há»i:
- Có phải ông là ông đốc Lương ở Hà Nội không ạ.
Khách mỉm cưá»i đáp:
- Vâng, sao cô biết?
Chi cúi mặt xuống khung thêu se sẽ trả lá»i:
- Anh Tuấn thưá»ng nhắc đến ông luôn!
Lương cưá»i:
- Còn tôi, tôi cũng biết cô là cô Chi vì anh Tuấn cũng có viết thư nói chuyện.
Nhưng lạnh lùng Chi nói lảng:
- Má»i ông và o trong nhà .
Sau má»™t tiếng vâng, Lương vá» dạo quanh vưá»n, kỳ thá»±c hai mắt vẫn không rá»i cái cá»a sổ Chi ngồi thêu. Cái nhan sắc diá»…m lệ cá»§a nà ng gợn nét buồn thương là m cho Lương say sưa như ngắm cảnh u sầu, thanh tÄ©nh.
Chà ng nghÄ© thầm: "Äáng thương! Con ngưá»i đẹp như thế mà bị quân độc ác nó lừa. Trá»i! Giá như ta... Sao ta chẳng được ở địa vị anh chà ng há» Sở ấy mà nâng niu chiá»u chuá»™ng đóa hoa nà y!"
Lá»i tá»± nhá»§ văn hoa ấy, Lương nghe thấm thÃa đến táºn đáy lòng. Nhưng không biết tại sao chà ng lại lắc đầu như chán nản?
- Äây là cấm phòng, không được ngó và o, quan Äốc ạ!
Tiếng ai nói là m cho chà ng thiếu niên tỉnh giấc mÆ¡. Lương quay lại thấy Yến nhìn mình mà cưá»i thì cÅ©ng gượng cưá»i theo:
- Cô đi chợ v�
- Vâng, anh mới sang chơi? Anh ở đây ăn cơm với chúng em nhé. Anh và o trong nhà đi.
Lương lặng lẽ theo Yến và o phòng khách rồi táy máy đến chá»— Chi thêu thì, không biết cố ý hay vô tình, nà ng bá»—ng vùng đứng dáºy Ä‘i xuống bếp.
Cái cá» chỉ khiếm nhã ấy là m cho Lương ngượng quá. Chà ng thở dà i nằm lăn xuống ghế xÃch Ä‘u nét mặt ngao ngán.
Má»™t giá» sau, Tuấn Ä‘i chÆ¡i vá». Äôi bạn thiết chà o nhau bằng má»™t nụ cưá»i. Tuấn há»i:
- Anh má»›i sang?
- ừ, sang thăm bệnh má»™t bà cụ ở bên nà y. Mấy tháng nay báºn quá chẳng lúc nà o sang thăm anh được, buồn quá!
Nghe giá»ng nói dịu dà ng cá»§a bạn, Tuấn hÆ¡i lấy là m lạ, vì Ãt khi Lương lại đứng đắn như váºy. Chà ng mỉm cưá»i bảo bạn:
- Có một việc quan hệ phải nhỠđến tay quan đốc mới xong đây!
Lương chừng mắt nhìn, sẽ há»i:
- Việc gì mà bà máºt thế?
- Thôi chả nói nữa!
Lương bĩu môi chế nhạo:
- Ê! Hay không.
Tuấn ngần ngừ một lúc rồi ấp úng:
- Việc... Chi ấy mà .
Lương bá»—ng vá»— tay cưá»i rá»™, nhưng lại im bặt, nhá»›n nhác nhìn ra sân như sợ có ngưá»i nghe thấy tiếng cưá»i mỉa mai cá»§a mình đối vá»›i ngưá»i con gái khốn nạn.
Là m thà y thuốc, Lương còn lạ gì việc há»™ sinh, nhưng không hiểu tại sao lúc nà y chà ng thấy ngáºp ngừng e lệ.
- Thế nà o? Quan Äốc có thuáºn không?
- Khỉ, đùa mãi, ở bên nà y cũng được chứ sao?
Lúc ấy, thằng nhỠđã bưng cÆ¡m lên buồng ăn. Yến má»i:
- Nà o má»i các anh các chị ra chén Ä‘i cho.
Lương cau mặt nói đùa:
- Ai khiến cô má»i đấy? Thá»±c rõ khéo vô duyên!
- Äã đà nh! Nhưng chị Chi em hẳn là ngưá»i có duyên!
Nói xong nà ng cưá»i rá»™ khiến Lương lo lắng tưởng cô em ranh mãnh đã nghi ngá» rồi, sợ Yến tưởng mình mỉa mai, chà ng nói chữa:
- Yến có duyên ngầm thôi.
Chà ng lại toan pha trò nữa, nhưng đưa mắt nhìn Chi thấy nà ng có ý lạnh lùng vá»›i những câu bông lÆ¡n nên bá»—ng sinh ngượng, ngồi im thin thÃt, Tuấn nói:
- Nà o ăn đi! Trong khi ăn, cấm nói chuyện.
Khi đã rót rượu xong, Yến đứng dáºy má»i:
- Em xin nâng cốc uống mừng anh.
- Không dám.
Tiếc thay những lá»i bỡn cợt, chà o má»i kia lại chẳng ở miệng con ngưá»i nhan sắc; Lương nghe thấy nhạt nhẽo vô cùng. Cho hay cái nết tốt cá»§a ngưá»i đà n bà chỉ khiến ta kÃnh nể mà thôi.
Tuy đồ ăn thanh đạm, nhưng Lương ăn rất ngon miệng. Ngồi bên Chi, chà ng cảm thấy một mối vui nhẹ nhà ng, man mác. Nhất là lúc nà ng sới cơm đưa cho, chà ng cảm động bẽn lẽn, thẹn thùng.
Món ăn tráng miệng là má»™t đĩa đà o má»›i hái ở trước sân. Táy máy nhìn hai cô chá»§ gá»t vá», Lương mỉm cưá»i: chà ng so sánh má hồng hồng vá»›i má Chi, má xanh vá»›i má Yến: gương mặt hồng hà o bên cạnh mầu da tai tái lại cà ng thêm tươi.
Nhưng Ä‘ang cưá»i nói vui vẻ, Chi bá»—ng đứng dáºy sang buồng bên cạnh khiến Lương buồn thiu. Hồi lâu chợt nghÄ© ra má»™t kế để gần nà ng, chà ng đứng dáºy ấp úng:
- Nóng quá! Ra ngồi gốc nhãn cho mát đi.
Rồi không đợi để bạn bằng lòng hay không, chà ng đã hai tay xách hai cái ghế mang ra vưá»n.
Cây cối vá» chiá»u á»§ rÅ©... Không má»™t hÆ¡i gió mát. Không má»™t tiếng chim kêu. Duy, trên mặt đất xám, mấy tia nắng và ng nhạt in hình lốm đốm.
Sá»± yên tÄ©nh trong vưá»n bá»—ng nhiên gieo và o tâm trà Lương những mối buồn u uất. Chà ng lim dim cặp mắt nhìn theo khói thuốc nhè nhẹ bay trên không, rồi thở dà i bảo bạn:
- Sống an nhà n ở một nơi tĩnh mịch như anh thế nà y thực là sung sướng.
Thấy bạn không đáp lá»i, chà ng lại tiếp:
- Giá những đêm trăng trong gió mát mà được ngồi dưới gốc nhãn nà y mà tình tự thì sung sướng biết chừng nà o!
Câu sau, chà ng nói to lên cốt để Chi nghe tiếng. Nhưng - ôi mai mỉa. Lúc quay lại nhìn và o cá»a sổ thì chà ng nà o thấy bóng ai đâu. Nà ng, vì chếnh choáng hÆ¡i men, đã bá» Ä‘i nằm từ lâu.
Tình cảnh ấy là m cho Lương chán nản tuyệt vá»ng. Chà ng ngồi tá»±a lưng và o ghế, ngá»a mặt lên trá»i mà ngáp dà i, ngáp ngắn. TÃnh bỡn cợt cá»§a Yến, vẻ mặt lạnh lùng cá»§a Chi và thái độ mô phạm cá»§a bạn lúc nà o cÅ©ng như trêu cợt chà ng. NghÄ© đến, Lương cà ng thêm ngao ngán. Chà ng ngáºm ngùi:
- Tôi như anh, tôi chẳng để Chi phải là mg lụng vất vả như thế.
Tuấn so vai đáp:
- Mình có lòng tốt vá»›i ngưá»i ta dá»… ngưá»i ta không tá»± cao vá»›i mình! Phải chiá»u tÃnh tá»± ái cá»§a ngưá»i ta má»›i được chứ.
Má»™t lúc sau, Tuấn vì má»i mệt đã cáo Ä‘i nằm, mà Lương vẫn thẫn thá» trong vưá»n vắng. Chà ng Ä‘i qua Ä‘i lại trước cá»a sổ, Chi vẫn ngồi thêu, nhưng hai cánh sÆ¡n nâu vẫn khép chặt chẳng cho chà ng nhìn giai nhân trong chốc lát.
Trá»i đã sâm sẩm tối...
Lương thấy má»i ngưá»i Ä‘á»u như hững há» lãnh đạm vá»›i mình thì tưởng như bị há» coi khinh. Tiếng còi xe hÆ¡i văng vẳng bá»—ng nhắc chà ng nhá»› đến giá» vá» Hà Ná»™i. Ngáºm ngùi, chà ng thở ra má»™t hÆ¡i thá»±c mạnh rồi lẳng lặng Ä‘i ra ngoà i ngõ.
Nhưng mưá»i phút sau, không biết tại sao chà ng lại quay vá». Thì, lạ sao, ánh đèn ở trong nhà đã chiếu ra ngoà i cá»a sổ trước sân. Hồi há»™p, Lương rón rén đến gần cá»a sổ để ngó và o trong thì má»™t cảnh xum há»p dịu dà ng bà y ra trước mắt.
Trên cái giá đóng và o tưá»ng, chiếc đèn măng sông phá»§ rua xanh tá»a là n ánh sáng trong phÆ¡n phá»›t. Má»™t bên Tuấn ngồi đăm đăm Ä‘á»c sách, má»™t bên, Chi lúi húi thêu. Còn Yến Ä‘ang đứng vót tăm cạnh bà n.
Cảnh tầm thưá»ng ấy, Lương ngắm mãi không thôi... Chà ng lại lắng tai nghe tiếng giun, tiếng dế rì rì dưới cá». Tiếng côn trung như than vãn bá»—ng reo và o lòng ngưá»i cô độc những cảm giác tê mê...
Tà i sản của conanbmt
03-09-2008, 05:12 PM
TỠSỹ 4vn
Tham gia: May 2008
Äến từ: TPHCM
Bà i gởi: 206
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 2 Times in 2 Posts
Phần thứ hai
Chương IV
Buổi chiá»u hôm ấy, không khà nặng ná» như ngâm hÆ¡i nước. Trá»i tối sầm. Những đám mây Ä‘en trông gần ta hÆ¡n. Gió trước còn hiu hiu mát mẻ; sau bá»—ng à o à o kéo đến như tiếng thác chảy nghe táºn đằng xa.
Äến ná»a đêm, thì bốn phương trá»i Ä‘á»u như có gió nổi lên, há»p thà nh những luồng mạnh gá»›m ghê. Thỉnh thoảng luồng đông nam gặp luồng đông bắc, ráºp nhau, rồi quay cuồng váºt lá»™n, như giáºn dữ, như hò reo. Má»™t lúc lại bẵng Ä‘i như trá»i Ä‘ang mưa to bá»—ng tạnh.
Gió lại im như trốn đâu mất. Rồi đột nhiên lại ầm ầm kéo đến rất mau, chốc chốc lại rÃt lên những tiếng ghê sợ trên các ngá»n cây. Nhá» cÆ¡ há»™i, những hạt mưa nặng trÄ©u cÅ©ng rà o rà o đạp và o mái ngói và o lá cây như sóng vá»—. Vạn váºt Ä‘á»u như sụp đổ dưới cÆ¡n bão loạn cuồng.
Bá»—ng má»™t luồng gió giáºt bóc mấy viên ngói ném xuống sân kêu loảng xoảng. Chi rùng mình ngồi nép và o cạnh Yến:
- Bão to lắm! Không khéo đổ nhà mất.
Yến cũng nơm nớp lo sợ, nhớn nhác nhìn anh. Nhưng lạnh lùng, Tuấn vẫn ngồi, lặng im hút thuốc lá hình như không thèm để ý đến cơn bão kinh thiên động địa. Khi điếu thuốc đã tà n, chà ng mới sẽ bảo em:
- Trong lúc mưa gió thế nà y chẳng biết những ngưá»i không nhà , không cá»a há» trú ẩn và o đâu? Ta thá» tưởng tượng xem cái cảnh ngưá»i lỡ bước, tay bế con thÆ¡ Ä‘ang lầm lá»™i ở dá»c đưá»ng tìm chá»— trú chân. Nước mắt lẫn nước mưa, khóc than đói rét.
Nhưng, cÆ¡n giông tố phÅ© phà ng nà o có nghÄ© chi đến cảnh khổ cá»§a loà i ngưá»i. Gió vẫn à o à o thổi mạnh, mưa vẫn Ä‘áºp và o mái nhà như sóng vá»—. Nghe tiếng gió rÃt mưa rà o mà rùng mình sởn óc, tưởng như trăm nghìn oan hồn Ä‘ang thi nhau kêu khóc.
Mãi đến sáng hôm sau bão má»›i ngá»›t. Chi mở cá»a trông ra sân thì má»™t cảnh tang thương bầy ra trước mắt. Cây nà o cây nấy, cà nh lá xác xÆ¡; lá rụng đầy vưá»n. Gốc bưởi đà o bên bể nước báºt rá»… lên nằm ngang trên mặt đất, quả lăn lóc khắp sân. Cây nhãn ở đầu hồi cÅ©ng bị tước là m hai mảnh.
Nhìn cảnh vưá»n tan nát, Chi ngáºm ngùi:
- Äấy, má»›i có má»™t đêm mưa bão.
Phải, chỉ có một đêm mưa bão mà thân Chi phải ngả nghiêng. Ngà y nay mưa tạnh bão tan, đứng trước cảnh hoang tà n như thân thế, nà ng thấy mình không khác gì những cây kia gẫy nát rồi đến khi hồi phục lại phải chống với cơn giông tố phũ phà ng.
Là vì, ngà y nay lại có ngưá»i yêu Chi!
Sau hôm ở chÆ¡i vá»›i bạn, Lương thưá»ng luôn luôn sang Bắc, mà lần nà o chà ng cÅ©ng chỉ đứng sau bá» ráºu để nhìn Chi ngồi thêu bên cá»a sổ má»™t lúc, rồi lại vui vẻ trở vá».
Hôm nay, theo lệ thưá»ng, chà ng cÅ©ng chịu khó sang thăm, nhưng lần nà y ra mặt chứ không thầm vụng như những hôm xưa.
Chi và Yến Ä‘ang lúi húi nhặt bưởi rụng, thấy Lương và o thì Ä‘á»u quay lại, ngạc nhiên nói:
- Kìa quan Äốc!
Rồi dịu dà ng, Chi tiếp:
- Mưa gió thế nà y mà ông cũng chịu khó sang.
Lương cưá»i:
- ấy chỉ vì có bão tôi má»›i sang xem bên nà y có việc gì không. ở Hà Ná»™i có mấy nhà đổ chết ngưá»i, tôi sợ quá!
Yến reo lên:
- May mà nhà ta không đổ. Nếu bây giỠchị em mình chết bẹp thì anh Lương lại khóc chán.
Nói xong nà ng cưá»i rá»™ khiến Chi cÅ©ng cưá»i theo. Lương nghÄ© thầm: "ừ mà nếu em bị nạn thì ta Ä‘au đớn biết chừng nà o. Em! anh đã vì em mà phải lặn lá»™i, chẳng quản gió mưa, chẳng hay em có hiểu cho ná»—i khổ tâm nà y không, em? "
Ngẫm nghÄ©, chà ng tá»§m tỉm cưá»i rồi lững thững Ä‘i và o phòng khách. Yến theo sau tò mò há»i:
- Anh đắc trà gì mà cưá»i thế?
- Tôi cưá»i cô nhìn trá»™m tôi đấy! Xấu lắm.
- Sao anh biết là em nhìn anh?
- Hình như thế thì phải.
Thấy hai ngưá»i đùa bỡn vá»›i nhau như trẻ con, Chi ngoảnh ra sân cắn môi nhịn cưá»i. Nhưng nà ng cÅ©ng như lây cái tÃnh vui vẻ cá»§a Lương nên bá»—ng quay lại cưá»i nụ, bảo chà ng:
- Cái gì ông biết hẳn hãy nói có được không?
Nghe lá»i trách âu yếm, Lương sung sướng nhá»§ thầm: "Cứ má»—i ngà y được nghe má»™t lá»i cá»§a em, ta cÅ©ng đủ nghị lá»±c mà là m việc rồi."
NghÄ© váºy, chà ng lại đưa mắt nhìn Chi. Thấy nà ng Ä‘ang ghé và o tai bạn mà thì thầm có vẻ kÃn đáo lắm, chà ng đỠmặt, tưởng chế riá»…u mình. Nhưng không, hai chị em chỉ bà n nhau đãi khách má»™t quả bưởi chua.
Chi nói:
- Chị xuống bếp lấy muối ớt để em bổ cho.
Ngồi tá»±a cằm và o lưng ghế, Lương táy máy nhìn bà n tay trắng muốt cá»§a nà ng in trên vá» bưởi xanh, trong lòng vui thÃch.
Chà ng âu yếm nói:
- ăn bưởi chua chấm muối ớt với các cô có lẽ thú hơn ăn tiệc.
Vừa nói buông miệng, Chi bá»—ng kêu lên vì con dao vấp phải tay. Nà ng nhăn mặt bóp ngón tay bị đứt ra chiá»u Ä‘au đớn lắm. Lương vá»™i và ng rút cuốn băng trong túi ra buá»™c cho nà ng. Xưa nay mó và o da thịt đà n bà , Lương cÅ©ng dá»ng dưng như cầm má»™t côn trùng để mổ xẻ. Thế mà không, lúc đụng và o tay Chi, toà n thân chà ng rá»n rợn, hình như cái hÆ¡i mát mẻ cá»§a mỹ nhân đã truyá»n và o cái giây thần kinh, mạch máu. HÆ¡n nữa, thấy nà ng để im cho buá»™c, chà ng lại yên trà rằng nà ng cÅ©ng má»™t lòng, có biết đâu chỉ vì lâu nay sống trong cảnh Ä‘á»i lặng lẽ, nà ng vẫn khao khát sá»± an á»§i, vá»— vá» nên má»›i... Nhưng sá»±c nhá»› ra, nà ng rụt tay lại rồi bẽn lẽn trách:
- Tại ông đấy nhé!
Lương cũng sượng sùng đáp:
- Vâng, thôi tôi xin lỗi.
Khi Yến đã mang muối ớt lên, Lương ăn luôn ba, bốn múi rất ngon là nh. Còn thừa bao nhiêu chà ng nhặt bỠcả và o túi, nói khôi hà i:
- Thà y lang Ä‘i ăn cá»— chẳng lẽ lại không lấy phần! Thôi hai cô bằng lòng váºy, tôi vỠđây.
Yến nà i:
- Anh hãy ngồi chơi thong thả, đi đâu mà vội!
- Khốn nhưng ngưá»i ta còn chá» mình ở bệnh viện kia. Nếu ở chÆ¡i lâu được thì còn nói gì.
Chi cũng trông ra ngoà i, tỠý thương hại:
- Trá»i mưa gió thế nà y mà phải vá» Hà Ná»™i!
Lương cưá»i:
- Nếu hôm nà o sang chơi mà cũng được ăn bưởi như hôm nay thì đến bão đổ đình cũng chẳng ngại.
Chiá»u hôm sau giá»i đã quang, gió đã ngá»›t, Chi, Yến giúp thằng nhá», dá»n vưá»n xong thì Tuấn cÅ©ng ở trưá»ng vá». Nhưng khác hẳn vá»›i ngà y thưá»ng, chà ng có vẻ âu sầu mệt nhá»c. Cất sách và cởi áo xong, chà ng nằm lăn ngay xuống giưá»ng, chẳng tươi cưá»i nói chuyện vá»›i hai em...
Từ ngà y ở nhà bạn đến nay, lần nà y là lần đầu, Chi thấy Tuấn buồn. Vì đâu? Nà ng nà o có thể biết được. Nhưng tối hôm ấy, khi đã lên đèn, Tuấn bá»—ng lại vui vẻ như thưá»ng. Chi ngồi thêu được má»™t lúc, thì chà ng rút ở trong túi ra má»™t tá» giấy gáºp tư rồi để lên trên bức lụa:
- Äây cô xem.
Chi hÆ¡i ngạc nhiên, lặng lẽ mở ra Ä‘á»c:
Anh Tuấn,
Khổ lắm bạn ạ! Tôi thá»±c không ngá» rằng ngà y nay tôi lại phải sa chân và o vòng tình ái, tôi ngồi viết bức thư nà y cho anh mà trong lòng chứa chan hoà i cảm. Äêm đã khuya rồi.
Từ ngà y Lan chết Ä‘i tá»›i nay thấm thoát đã năm năm. Trong năm năm bị sá»± hối háºn dà y vò, tôi đã hồ quên, nà o ngỠđâu ngà y nay Lan lại trở vá» dương thế, Lan tức là Chi đó bạn ạ.
Ôi! ở Ä‘á»i sao lại có sá»± khắt khe nhưá»ng ấy. Không biết ai khéo nặn Chi mà giống Lan cá»§a tôi như thế! cÅ©ng cặp mắt mÆ¡ mà ng, cÅ©ng đôi môi vạch thẳng.
Anh Tuấn Æ¡i, chắc anh cÅ©ng biết rằng ngà y xưa Lan đã vì tôi mà chết! Tôi Ä‘au đớn vì Lan bao nhiêu thì lại muốn chóng quên Ä‘i bấy nhiêu. Vì kẻ âm, ngưá»i dương tôi là m thế nà o mà chuá»™c được sá»± lá»—i lầm.
Mà có lẽ cÅ©ng bởi quá thương ngưá»i vợ khuất, nên lần đầu tôi trông thấy Chi tôi má»›i bà ng hoà ng ngây ngất, tưởng như cuá»™c Ä‘á»i mình Ä‘ang sống Ä‘á»u là má»™ng cả, phải chăng là Lan lại hồi dương để ngưá»i chồng khốn khổ nà y được chuá»™c những tá»™i lá»—i xưa!
Vẫn biết rằng ông trá»i éo le sinh ra tôi chẳng phải để được may mắn vỠái tình, cho đến gái giang hồ cÅ©ng váºy vì cái lẽ rất Ä‘au đớn: tôi xấu. Nhưng anh Æ¡i! Ngưá»i tôi xấu nhưng nết tôi tốt, tưởng má»™t ngưá»i như Chi cÅ©ng chẳng còn câu nệ. Nếu nà ng ưng, tôi thá» sẽ không nghÄ© đến dÄ© vãng cá»§a nà ng...
Tiếng gá»i cá»§a sá»± thương yêu đầy vẻ nồng nà n tha thiết ấy đã chẳng là m cho Chi mảy may cảm động, thẹn thùng mà lại khiến nà ng căm tức. Xưa kia Tú chả từng nói vá»›i nà ng những lá»i tha thiết như váºy đó ư? Nà o ngá»...
Hồi tưởng lại cuá»™c ân ái chua cay, Chi nhếch mép cưá»i, tá»± nhá»§:
"Tôi còn lạ gì các ông nữa. Miệng thì nói toà n những câu đưá»ng máºt, tưởng chân tháºt, sâu sa lắm, kỳ thá»±c chẳng có mục Ä‘Ãch gì hÆ¡n là sá»± Ãch ká»·: hưởng độc quyá»n trong chốc lát hoặc năm ba tháng rồi thôi. "
Tuấn thấy nà ng có vẻ suy nghÄ©, vá»™i há»i:
- Thế nà o, cô có...
Thì như căm tức nà ng cưá»i gằn:
- ÄÆ°á»£c, để em nghÄ© xem.
Rồi nà ng cúi gầm mặt xuống lẩm bẩm má»™t mình: "Hỡi bá»n đà n ông bạc ác, ta thá» sẽ là m cho mi Ä‘iêu đứng má»›i trả được thù nà y!"
Tà i sản của conanbmt
03-09-2008, 05:14 PM
TỠSỹ 4vn
Tham gia: May 2008
Äến từ: TPHCM
Bà i gởi: 206
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 2 Times in 2 Posts
Phần thứ hai
Chương V
Hai hôm sau, khi đã tiếp được thÆ¡ phúc đáp, - vì trong bức thư gá»i cho Tuấn, chà ng có dặn bạn trả lá»i ngay cho biết thái độ cá»§a Chi, - Lương lại đến "túp lá»u tranh".
Vì năng qua lại nên chà ng đã nhá»› được những giá» mà Yến Ä‘i vắng. Chà ng chá»§ ý muốn được gặp Chi trong trưá»ng hợp ấy vì muốn nói chuyện riêng vá»›i nà ng.
Và o đến sân, thoáng thấy bóng nà ng ngồi sau cá»a sổ, lòng ngưá»i thiếu niên bá»—ng rá»™n rã lạ thưá»ng. Chà ng sượng sùng đứng nấp và o gốc cau để toan tránh mặt, nhưng thấy Chi đã ngẩng lên trông, chà ng đà nh thá» thẫn bước và o như má»™t cái máy.
Nhưng, chỉ qua cái giây phút hồi há»™p đầu tiên là Lương lại trấn tÄ©nh được ngay. Chà ng lặng lẽ đến chá»— Chi ngồi, cố lấy giá»ng tá»± nhiên há»i:
- Thưa cô ngồi chơi!
Chi mỉm cưá»i sẽ nhắc:
- Ngồi thêu chứ ạ!
Rồi, không để cho Lương nói khơi mà o nà ng thong thả đáp:
- Thưa ông, chắc hôm nay ông sang bên nà y là định há»i tôi vá» bức thư hôm ná». Nếu thế, tôi xin vui lòng trả lá»i ông.
Câu nói đột ngột, sống sượng bỗng là m cho Lương phải bồi hồi. Chà ng thực không ngỠrằng Chi lại tự nhiên như thế.
Mà giá»ng nói khô khan, lưu loát cá»§a Chi đủ tá» là nà ng đã rắp tâm là m cho Lương phải đà y Ä‘á»a để trả thù xưa. Nhưng khách ái tình nà o biết được lòng nham hiểm cá»§a bạn nữ lưu. Chà ng thấy Chi nói trúng ý thì cảm động, im thin thÃt.
Chi lại há»i:
- Thưa ông, có phải như thế không ạ?
Lương gượng cưá»i:
- Vâng quả thế! Cô thá»±c là ngưá»i cao Ä‘oán.
Rồi chà ng bẽn lẽn tiếp:
- Lòng anh, em đã rõ, còn em, em nghĩ sao?
Chi dừng kim thêu, thỠthẻ đáp:
- Thưa ông, em thá»±c khó nghÄ© qua. Hẳn ông cÅ©ng đã biết là em bị ngưá»i ta lừa dối má»™t cách đáng thương. ấy cÅ©ng vì thế mà en sinh bụng nghi ngá»...
Thưa ông, như váºy em không thể nà o tin lá»i ông được: khẩu thuyết vô bằng!
Lương sẽ cất tiếng dịu dà ng:
- Thì cô thỠthà nghiệm xem sao.
- Vâng, tôi cÅ©ng định... (Chi ngước mặt nhìn Lương, miệng tá»§m tỉm cưá»i). Nhưng thá» lòng nhau có nhiá»u cách, biết ông có ưng để em thà nghiệm như ý em không?
Lương đã hết thẹn nên quả quyết đáp:
- Anh rất vui lòng, mà dù em có thá» bằng cách nà o anh cÅ©ng thuáºn.
Chi cưá»i:
- Vâng nếu thế thì... Xin lá»—i ông, ngưá»i ta đối vá»›i nhau mà lấy tình chân tháºt thì bao giá» vẫn hÆ¡n. Em nghi ngá» cho lòng tốt cá»§a ông thá»±c cÅ©ng là sá»± bất đắc dÄ©, xin ông lượng thứ cho. Ngưá»i ta bao giá» cÅ©ng chỉ nhẹ dạ má»™t lần thôi.
Nếu quả ông thá»±c lòng, thì trước hết phải hứa vá»›i em. Äiá»u thứ nhất: Sau ba năm thà nghiệm, nếu em hết nghi ngá» em sẽ vui lòng!... Äiá»u thứ hai: Ông phải Ä‘em cả gia tà i ra bảo đảm cho lá»i hứa đó!...
Nói đến đây Chi bá»—ng im bặt, vì nà ng nháºn thấy lá»i mình vừa thốt ra có vẻ tuồng. Nà ng tưởng Lương sẽ cho mình là dở hÆ¡i, lố lỉnh, nhưng không, trái lại, chà ng vẫn vui vẻ như thưá»ng.
- Có thế thôi, em? Nếu váºy, anh xin Ä‘em danh dá»± ra hứa vá»›i em như thế... dù phải xông pha và o chá»— hiểm nghèo để được lòng em, anh cÅ©ng chẳng ngại chút nà o.
Nghe lá»i thiết tha, Chi mỉm cưá»i chế riá»…u. Nà ng cố lấy giá»ng âu yếm:
- Cám Æ¡n ông, nếu được như váºy thì ông thá»±c đáng cho em kÃnh phục. Em sẽ vui lòng vỠở...
Lương cảm động se sẽ nói:
- Thế bao giỠem sang?
Chi đứng dáºy ngẫm nghÄ© má»™t lúc:
- Sáng mai, cũng giỠnà y anh mang xe hơi sang đón em. Bây giỠem còn phải là m xong bức thêu dở nà y và thu xếp công việc.
Äêm hôm ấy, khi má»i ngưá»i đã ngá»§ yên, nà ng rón rén trá»—i dáºy, đến bà n há»c cá»§a Tuấn viết vá»™i cho chà ng mấy lá»i từ biệt:
Thưa anh,
"Nhá» anh giúp đỡ cho trong mấy tháng giá»i, em đội Æ¡n anh nhiá»u lắm. Em thá»±c phục lòng anh cư xá».
"Nhưng nay em tá»± nghÄ© nếu Ä‘á»i em cứ như thế nà y mãi thì vô nghÄ©a quá. Lẽ tất nhiên là em phải tìm lấy con đưá»ng có nghÄ©a hÆ¡n để mà đi,
"Em xin nói ngay rằng em đã bằng lòng vá» là m bạn vá»›i anh Lương, vì anh ấy quả thá»±c là ngưá»i quân tá».
"Như váºy có lẽ anh đã khinh em rồi. Nhưng anh Æ¡i, anh khinh em cÅ©ng xin chịu, nếu anh rá»™ng lòng tha thứ cho em, em rất cảm Æ¡n."
Em anh
CHI
Viết xong mấy câu đó. Chi thở dà i tá»± nhá»§: "Chẳng biết anh có thấu cho ná»—i khổ lòng cá»§a em không? Hay anh lại tin lá»i em là tháºt?"
Sáng hôm sau, Yến vừa Ä‘i chợ khá»i thì Lương đã và o đón tình nhân. Thấy nà ng như có ý chỠđợi, chà ng mỉm cưá»i bẽn lẽn. Nhưng không do dá»±, Chi gá»i thằng nhá» lên coi nhà rồi tức khắc Ä‘i ngay. Lương tuy ngượng vì sá»± sá»— sà ng ấy nhưng cÅ©ng lặng lẽ theo sau như má»™t cái máy.
Mấy bác thợ thêu đứng nói chuyện vá»›i nhau trong sân đình thấy hai ngưá»i Ä‘i qua thì chỉ trá», bà n tán, khiến Lương xấu hổ mặt đỠbừng mà Chi vẫn Ä‘iá»m nhiên Ä‘i bên cạnh chà ng như đối vá»›i ngưá»i chồng chÃnh thức.
Từ ngà y và o ở trong là ng Niá»m đến nay, nà ng Ãt ra khá»i ngõ nên há» giương mắt nhìn "vợ theo ông giáo". Lại thấy Ä‘i vá»›i ngưá»i bạn vẫn năng qua lại nhà Tuấn, há» thì thà o:
- ấy chết! HỠdắt nhau đi đâu thế nà y! Kìa hỠcùng ngồi ở đằng sau ô tô mà y ạ!
Rồi há» vá»— tay cưá»i vang.
Nhưng tiếng xe mở máy rầm rầm át hẳn tiếng cưá»i chế riá»…u.
Má»™t lúc sau, Chi đã Ä‘i xa "túp lá»u tranh", nÆ¡i nà ng trú ẩn bấy nay, nà ng đưa mắt nhìn Lương thấy chà ng có dáng buồn bã thì mỉm cưá»i sẽ há»i:
- Anh sao thế?
Lương thở dà i:
- Phiá»n quá em ạ, anh chưa kịp nói gì vá»›i anh Tuấn.
- Em đã nói với anh ấy rồi.
- Thực không? Em chỉ được cái hay chế riễu.
- Lại chẳng thá»±c! Ai Ä‘á»i, mình bá» nhà ngưá»i ta để Ä‘i chá»— khác lại không có thư từ biệt bao giá»; anh cứ yên tâm.
Nghe Chi nói, Lương má»›i hết lo. Nhưng từ đó hai ngưá»i ngồi lặng thinh bên cạnh nhau, trong lòng vẩn vương những ná»—i lo buồn.
Má»™t lúc sau chiếc xe hòm lịch sá»± cá»§a Lương đã đỗ ở trước nhà lầu. Chi giáºt mình nhá»›n nhác:
- Nhà anh đây à ?
Bây giá» Lương má»›i thấy trong lòng vững chãi. Chà ng vá»™i vã bước xuống xe rồi tưá»i cưá»i đưa tay cho ngưá»i bạn gái. Không e lệ, nà ng cầm tay Lương nhảy xuống xe má»™t cách nhẹ nhà ng. Vừa Ä‘i vừa ngắm tòa nhà đồ sá»™, cây cối hoa cá» tốt tươi, Chi tá»± lấy là m vui thÃch vì tưởng mình sẽ được phá phách hả lòng. Tươi cưá»i nà ng há»i:
- Anh giầu lắm nhỉ? Ngưá»i nà o tốt phúc má»›i được là m vợ anh.
Lương cảm động nhìn nà ng, âu yếm đáp:
- Äã đà nh rằng thế nhưng Ä‘em cả gia tà i, tÃnh mệnh ra đổi lấy em, anh cÅ©ng còn e không đủ...
Câu nói thiết tha chẳng là m cho Chi mảy may cảm động. Nà ng cảm thấy má»™t sá»± nịnh hót đáng khinh. Nhưng nà ng cÅ©ng vá» há»›n hở, cùng Lương dạo quanh nhà . Gặp váºt gì đẹp nà ng cÅ©ng lau chau há»i, khiến Lương thÃch chà luôn luôn mỉm cưá»i. Khi và o buồng khách, thấy hai chiếc ảnh lá»›n treo trên tưá»ng. Chi Ä‘oán là thầy me Lương nên dịu dà ng há»i:
- Thầy me đấy à ?
Cảm động, Lương đáp:
- Vâng, thầy me đấy.
- Các cụ bây giỠở đâu?
- Mất rồi.
Biết váºy Chi lại mừng thầm: hẳn không ai ngăn trở công việc cá»§a mình nữa.
Suốt ngà y hôm ấy Lương không lên bệnh viện chỉ ở nhà soắn suýt bên nà ng. Tối đến. Lương lại dắt nà ng lên thăm bệnh viện rồi và o hiệu vải mua mấy thức hà ng tÆ¡ lụa và phấn sáp, nước hoa. Muốn Lương phải tiêu má»™t số tiá»n lá»›n nà ng chá»n những thứ thượng hạng.
VỠnhà , Chi mới đem những đồ trang sức ra đeo và thoa phấn. Xong nà ng quay lại nhìn Lương nũng nịu:
- Em có đẹp không anh?
Thì Lương thở dà i như mê man:
- Em đẹp lắm!
Chi lại tươi cưá»i:
- à ra em đẹp lắm kia đấy! Nhưng anh có tháºt lòng đối vá»›i lá»i hứa hôm qua không?
Lương không bối rối chút nà o, bình tĩnh đáp:
- Anh đã bảo: em muốn thế nà o anh cÅ©ng xin ưng theo, em còn phải há»i gì nữa!
- Anh thá»±c là ngưá»i quân tá». Bây giá» em ra cái chương trình như thế nà y: ban ngà y anh được tá»± do ở bên em, nhưng tối đến anh phải nghỉ ở bệnh viện, anh bằng lòng váºy nhé!
- Xin vâng.
Nói Ä‘oạn, Lương gá»i hai tên đầy tá»› lên trình diện và căn dặn chúng phải hầu hạ nà ng cho tá» tế. Xong chà ng từ biệt Chi.
Lặng lẽ lên buồng ngá»§, Chi bá»—ng cảm thấy hết ná»—i hiu quạnh canh trưá»ng. Trong tâm trà nà ng phảng phất bao sá»± lo ngại, hồ nghi không đầu mối...
Tà i sản của conanbmt