  | 
	
	 | 
 
 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				18-09-2008, 01:18 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng 
					
					
						Bài gởi: 4,793
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 24 
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 6
  
  
  
 
 
  
 
Rôì mùa thu lặng lẽ đến. Hôm ấy chúng tôi tụ há»p tại nhà cá»§a  Phong. Tôi đến trá»…, khi đến nÆ¡i thì má»i ngươì đã đông đủ. Thanh Thương Ä‘ang đứng  cươì nghiêng ngả trong đám đông, Trần Hoài Nam thì Ä‘ang ngôì ở má»™t góc nhà chÆ¡i  guitar. Thá»§y Ngá»c ngôì bên cạnh to nhá». "Ba chàng ngư lâm" và Lan, Mỹ Linh, Thu  Vân, Äan Vân cùng Nguyá»…n Hưng cùng nhau hàn huyên ở đằng kiạ Khung cảnh tháºt  vui, tháºt ấm cúng. Khi tôi vừa bước vào, Äan Vân vá»™i bước đến nắm tay áo  tôị 
 - Thảo, tao có chuyện muốn nói vơà màỵ 
 Chúng tôi bước ra khá»i phòng khách, đến cạnh hồ phun nước nÆ¡i  vưá»n hoạ Äan Vân đâù tư lá»±, hình như nàng Ä‘ang có má»™t tâm sá»± cần tá» bàỵ Tôi  cươì: 
 - Xin có lơì chúc mừng. Có gì khó đâu, thì hãy cho tụi tao ăn  kẹo là xong chứ gì. 
 Äan Vân chau mày: 
 - Äừng có đùa, ngươì ta Ä‘ang nói chuyện đứng đắn vơà bồ mà,  bồ cÅ©ng biết là Nguyá»…n Hưng ... 
 Äan Vân không biết nên nói từ chá»— nào nàng ngôì xuống cạnh hồ  phun nước má»™t cách bồn chồn. 
 - Tao nghĩ là tao chưa hỠyêu Nguyễn Hưng. 
 - Nghiã là sao  ? 
 - Sá»± tháºt Thu Vân  yêu hắ n hÆ¡n taá» 
 Äâù óc tôi rôà  ren, bất chợt nghÄ© đến lơì cá»§a mẹ. Nắm chặt tay Äan Vân tôi  nói: 
 - Äừng bao giá»  coi tình yêu như má»™t trò đùa, chị em mày phải phân biệt rành rẽ, vì ngươì yêu  không phải là má»™t chiếc áo, để hai ngươì có thể mặc chung. 
 Äan Vân hấp tấp  đáp: 
 - Thảo, tao hiểu,  vì thế tao mơà lo lắng. 
 - Nhưng mà mày  đừng vì thấy Thu Vân cũng yêu Nguyễn Hưng, mà mày trốn tránh tình yêu, vì như  thế chỉ tạo ra bi kịch mà thôị 
 Äan Vân  đáp: 
 - Thảo, mày lầm.  Tháºt tình tao chưa há» yêu Hưng, anh âý tuy có tháºt thà trung háºu, nhưng quá trầm  lặng, không lanh lẹ, vì váºy không há»™i đủ Ä‘iá»u kiện vá» ngươì yêu lý tưởng cá»§a  taá» 
 Äan Vân quay sang  nhìn tôi vơà cái nhìn đăm chiêụ 
 - Tao nghÄ© rằng  tao quá tầm thưá»ng nên tao chỉ thÃch những ngươì có vóc dáng anh  hùng. 
 - Có chắc rằng  mày chưa há» yêu Nguyá»…n Hưng không ? sao lúc trước mày bảo là mày thÃch hắn  ? 
 Äan Vân cúi đâù  nhìn xuố ng. 
 - Äó là chuyện  ngày xưạ Vả lại, thÃch và yêu là hai thứ tình cảm khác nhau cÆ¡ mà  ? 
 - Thế thì, tại  sao mày không nói tháºt vơà hắn, để hắn chấm dứt ý tưởng theo Ä‘uổi  ? 
 Bá»—ng nhiên tôi  nghÄ© đến má»™t Ä‘iêù gì, vá»™i quay sang Äan Vân há»i: 
 - Hay là mày đã  yêu ngươì khác ? 
 Äan Vân như bàng  hoàng, nó trố mắt nhìn tôị 
 - Mày chỉ tổ nói  báºy không, làm như yêu ngươì khác là má»™t việc dá»… dàng lắm  váºá»µ 
 Từ bá» hồ, chúng  tôi quay vào phòng khách, vưà Ä‘i Äan Vân vưà há»i: 
 - Nầy Thảo, theo  mày, tao có nên đem chuyện này nói lại cho Thu Vân nó nghe hay không  ? 
 Tôi tư lự một  chút. 
 - Tao nghÄ© rằng  mày chỉ cần nói cho nó biết là mày không yêu Nguyá»…n Hưng là được rôì. Äừng để  cho nó ngá»™ nháºn là mày vì nó mà làm như thế. Nêú tháºt sá»± giưã mày và Nguyá»…n Hưng  không có gì, thì tao cÅ©ng mong rằng Thu Vân và Nguyá»…n Hưng sẽ thành thân, vì tao  thấy hai ngươì cÅ©ng xứng lắ m. Thu Vân cÅ©ng dá»… thương và hiá»n đâý chứ  ? 
 - Ừ, tao cũng  thâý như thế. 
 Chúng tôi trở vá»  phòng khách ngôì lại vơà đám đông ngươì. Äôi mắt sắc bén cá»§a Nguyá»…n Hưng Ä‘ang  quét vá» phiá chúng tôi, hình như hắn tìm kiếm Äan Vân trong đám ngươì đã lâụ  Trong khi Thu Vân Ä‘ang trò chuyện cùng ba chàng hiệi sÄ© mà mắt cô ta cứ liếc mãi  vá» phiá Nguyá»…n Hưng. Tôi đã nhìn rõ cả má»™t màn kịch câm Ä‘ang diá»…n tiến lòng chợt  lo lắng. Tháºt váºy giống như lơì Thanh Thương đã nói, ai có thể biết được vở kịch  chúng tôi Ä‘ang diá»…n bây giá» ngày sau sẽ ra sao ? 
 Anh chàng Trưá»ng,  má»™t trong ba chàng ngá»± lâm, Ä‘ang thao bất tuyệt vá» việc tán tỉnh má»™t cô gáị Lúc  tôi bước vào, chàng ta Ä‘ang kể đến Ä‘á»an: 
 " ... Lần sau  cùng tôi đến tìm nàng, cương quyết sẽ tìm má»™t phương thức khác để chiến thắng.  Nhưng không ngá» lần xuất quân nàng tháºt xui xẻo, khi vưà nhìn thâý nàng, chúng  tôi chỉ nói vơà nhau được có ba câu ... 
 Nói đế n đây  chàng ta bỗng ngừng lại, đôi chân mày xuôi theo hình chữ  bát. 
 Thanh  Thương giục: 
 - Ba câu âý  ra sao, nói nhanh Ä‘i, để chúng tôi còn tìm hiểu xem tại sao lại thất bại như váºy  ? 
 Trưá»ng cháºm  rãi nói: 
 - Câu thứ  nhất tôi dùng mắt để nói, tôi nhìn nàng một cách tha thiết. Câu thứ hai tôi dùng  miệng, hôn chớp nhoáng lên mặt nàng, và câu thứ ba, nàng dùng tay trả lơì  tôị. 
 Trưá»ng giả  vá» kéo dài giá»ng nói, gương mặt á»§ dá»™t. 
 - Nàng đã  tặng tôi má»™t cái tát nẩy lá»áº¡ 
 Tất cả má»i  ngươì cươì ầm lên, cươì muốn bể bụng, cươì chảy nước mắt. Chỉ có Thanh Thương và  Trưá»ng là cố ý không cươì, hai ngươì muốn tạo cho mình vẻ khác ngươì. Thanh  Thương tỉnh táo há»i: 
 - Rôì sau  đó ra sao ? 
 -Còn sao  nưã - Trưá»ng nhăn mặt đáp 
 - Tôi chỉ  biết đưa tay lên che mặt chạy vá»™i ra cá»a, chá»› không lẽ đứng đâý để nàng ta nói  thêm má»™t câu thứ tư sao ? 
 Má»i ngươì  lại cươì rá»™ lên, cươì muốn nghiêng ngả đất trơì, không có hôm nào vui vẻ như váºá»µ  Trưá»ng la lá»›n trong tiếng cươì cá»§a kẻ chung quanh: 
 - Tôi đã kể  một câu chuyện buồn, mâý ngươì không cảm thì thôi, sao lại nỡ cươì trên sự đau  khổ của tôi chứ. Bạn bè như thế đó ư ? 
 Trưá»ng càng  nói, má»i ngươì càng cươì to, chuá»—i cươì dài như muốn không dứt, Thanh Thương  trợn mắt, cô nàng hét: 
 - Thôi nÃn  cươì Ä‘i, chúng ta tìm má»™t trò chÆ¡i gì để đùa chứ ? 
 Trấ n Hoài  Nam duá»—i thẳng chân, tay vẫn ôm dàn guitar, thái độ tháºt ung dung, chàng  nói: 
 - Chúng ta  chơi trò "kể chuyện nôà tiếp". 
 Kể chuyện  nói tiế p là má»™t trò chÆ¡i, trong đó má»™t ngươì khởi đâù câu chuyện bằng má»™t câu  nào đó, rôì ngươì thứ nhì sẽ đặt câu kế ăn khá»›p vơà câu trên cứ thế kể giáp  vòng, để hợp lại thành má»™t câu chuyện. Äâý là má»™t trò chÆ¡i mà chúng tôi thÃch,  vì có thể mang đến những nghiêng đâù ngẫm nghÄ© má»™t lúc  nói: 
 - Hôm nay  chúng ta thay đổi má»™t tà đi, bây giá» bắt buá»™c chữ cuôà cá»§a câu kế phải đồng vần  vơà chữ cuôà cá»§a câu Ä‘i trước như làm thÆ¡ váºy đó, chá»› chÆ¡i hoài má»™t thứ chán  chết. 
 Dũng đưa  tay lên phản đôà ngay: 
 - Tôi xin  phép rút lui, trò chÆ¡i gì mà khó quá váºy, váºn là gì tôi còn không hiểu nưã là  ... 
 Anh chàng  Lăng Xăng cũng nóị 
 - Tôi cÅ©ng  xin rút lui, vì môn há»c cá»§a tôi là toán chá»› không phải văn  chương. 
 Thá»§y Ngá»c  bảo: 
 - Có vẻ hay  đâý, để thỠxem nhưng đừng nghiêm khắc quá nhé. 
 Dũng vẫn  hét: 
 - Ai làm  thì làm, tôi xin rút luị 
 - Rút lui cái gì  ? Thanh Thương trợn mắt 
 - Không ai có  quyá»n rút lui hết, nêú không nghe, tôi Ä‘uổi ra khá»i nhóm. 
 Trấn Hoài Nam  giảng hòa, giá»ng nói cá»§a chàng trầm và ấm giưã tiếng ồn àỠ
 - Thôi thì ráng  thỠxem saỠ
 Äan Vân  há»i: 
 - Ai mở đâù đây ?  Thảo, bồ bắt đâù trước nhé, má»i ngươì nhá»› để ý tiế ng cuôà cùng  nghẹ 
 Tôi nhìn ra ngoài  cá»a, đêm thu có những ngá»n gió mát, tôi Ä‘á»c ngay má»™t câu: 
 - Ngoài song cá»a  có ngá»c thu phong. 
 Kế bên tôi là anh  chàng Trưá»ng đỠmặt suy nghÄ©. 
 Phong, phong,  phong? Chữ gì vơà Phong đồng váºn cà? á»’ có rôì, thế là hắn Ä‘á»c  to: 
 - Tôi nhìn thâý  một chú ong. 
 Thanh  Thương nói to: 
 - Tấm báºy,  mùa thu làm gì có ong ? Ngoài ra câu này Ä‘i vơà câu trên có vẻ không chặt chẽ  lắm. 
 Nguyễn Hưng  nói: 
 - Thôi  thông qua Ä‘i, bây giá» tơà phiên Äan Vân. 
 Äan Vân  ngẫm nghÄ© má»™t lúc, Ä‘á»c: 
 - Ung, ung, ung. 
 DÅ©ng há»i: 
 - Cái gì thế ? 
 - Thì tiếng con ong nó kêu đâý mà, đến phiên Thanh Thương  nàỠ
 Thanh Thương cươì Ä‘á»c: 
 - Làm cho tai tôi muốn nổ tung. 
 Nguyễn la lên: 
 - Trơì Æ¡i, má»™t con ong kêu mà làm gì muốn nổ tung lá»— tai láºn  ? Tai có làm bằng cái gì váºy ? 
 Thanh Thương vưà cươi vưà giải thÃch: 
 - Lỗ tai tôi nhạy đặc biệt mà, bây giỠtơà Lăng Xăng đâý  ! 
 - Tôi chịu thua, tôi kể tiếp không được. 
 Thanh Thương la lớ n: 
 - Phải tiếp chớ , không thể chịu thua được. 
 - Thế thì, thế thì ... 
 Lăng Xăng trợn mắt, nhìn lên trần nhà, bá»—ng chàng ta như bắt  được ý, Ä‘á»c to: 
 - Tôi vá»™i vàng váºn ngay ná»™i công. 
 - Ai chà! - Nguyá»…n Hưng Ä‘ang uống nước sặc ngay đầy nhà. Má»i  ngươì cươì tá» Nguyá»…n sặc nước, vưà ho vừa cươì, vưà nói: 
 - Trơì Æ¡i! Bị ong làm nổ tung lá»— tai, còn ráng váºn ná»™i công  lên để đôà phó, váºy thì ông này khiếp quá rôì còn gì nưã. 
 Thanh  Thương nói: 
 - Thôi đừng  cươì, tơà phiên ông rôì. 
 Nguyễn tiế  p ngay: 
 - Làm cho  mặt phải phát hồng. 
 Hà tiế  p: 
 - Giáºn quá  tôi muốn nổi phong. 
 Má»i ngươì  lại dịp cươì lá»›n, tấ t cả bán luáºn ần ào xe, lại sao má»™t chú ong nhá» như thế mà  lợi hại quá trÆ¡Ã. Bây giá» tơà phiên Thá»§y Ngá»c. Không ngá» cô ta lại tiế  p: 
 - Tôi liá»n  gá»i ngay ông ông. 
 Thanh  Thương há»i: 
 - Cái gì ?  Gá»i ông ná»™i làm chi thế ? 
 Thá»§y Ngá»c  đáp tỉnh bÆ¡: 
 - Thì gá»i  đến để tiếp tay chống lại con ong chứ ! Má»i ngươì lại cươì, cươì ngả nghiêng,  tiế p theo là anh Tại: 
 - Ông bảo:  thì ra chỉ là một con ong, mày qủa là đồ vô công. 
 Nguyễn Hưng  tiếp: 
 - Nghe ông  nói, tôi giáºn run, miêng la lá»›n không xong! Không xong! 
 Äến phiên  Trần Hoài Nam, chàng cháºm rãi vưà gảy đàn, vưà Ä‘á»c: 
 - Ông! Ông!  sao ông bênh lũ ong! 
 - Ôà giơì ơi! Tôi  chết mấ t, cươì thở muốn không ra! 
 Lan vưà la lá»›n,  vưà ngả lăn vào mình Thá»§y Ngá»c, Thá»§y Ngá»c vưà đỡ, vưà ôm chầm lâý bạn. Thanh  Thương nằm dài trên thảm, Äan Vân thì đụng đổ cả ly nước và Ä‘iã hạt dưạ Trong  má»™t phút, kẻ than Ä‘au bụng, ngươì thở không ra hÆ¡i, những tiếng cươì tràn ngáºp  cả căn phòng. Má»™t lúc sau, khi tiếng cươì tắt dần, lại đến phiên DÅ©ng Ä‘á»c tiếp,  hắn đỠmặt. 
 - Thế thì cho ông  một dao chết cho xong, 
 Nguyá»…n Hưng  há»i: 
 - Giết ai váºy  ? 
 Dũng  nói: 
 - Ông nội chứ ai,  vì ông ta dữ hơn lũ ong mà! 
 Má»i ngươì lại  cươì ồ lên, Thanh Thương hổn hển thở: 
 - Thôi tôi chịu  thua rôì, cươì muốn bể bụng, ai có thuốc tán lợi thống không ? Mệt quá chắc chết  mấ t! 
 Có lẽ câu há»i cá»§a  Thanh Thương đã giúp ý cho Lan nàng liá»n Ä‘á»c to: 
 - Ông bảo: Hãy  khoan, đợi tao uống xong viên tán lợi thống. 
 Dũng la  lên: 
 - Cái gì thế ?  Äiệu này chắc già trẻ gì cÅ©ng vưà mơà ở nhà thương Ä‘iên ra hay sao, lại uống má»™t  viên tán lợi thống để chống lại được vơà dao à ? 
 Má»i ngươì cươì  không ra tiếng, vưà cươì vưà Ä‘á»c tiếp. 
 - Bây giỠtôi  biết ông chỉ là một lão ngông. 
 - Tháºt là vô  công! 
 - Tôi liá»n chạy  xông! 
 - Chỉ nghe thâý  tiếng: tông! tông! tông! 
 - Dao tôi đã bị  gãy cong. 
 - Còn bị chá»i là  thành bất công! 
 - Äành quì xuống  cho xong. 
 - Mắt khóc đến  thâý nổi bông. 
 - Lúc âý bên  ngoài trơì mưa mênh mông. 
 Äến phiên Thanh  Thương, nàng vưà cươì, vưà thở: 
 - Bên ngoài cá»a  sổ bá»—ng nhảy vào má»™t chú khá»§ng long. 
 Má»i ngươì la lá»›  n: 
 - Không ổn, không  ổn, chuyện gì mà kỳ quặc váºy, nôà tiế p báºy bạ từ má»™t chú ong bây giá» lại đến  con khá»§ng long. 
 Câu chuyện nôà  tiếp không ra câu chuyện nưã. Tháºt là xui xẻo cho tôi, từ "ngoài khung cá»a má»™t  tráºn thu phong" kéo dài câu chuyện đến chá»— kỳ quái ngoài ý muốn, sau khi Thanh  Thương mang chú khá»§ng long ra, không má»™t ai còn có thể nôà kết được. Sau cùng,  Trần Hoài Nam cháºm rãi thêm vào: 
 - Khiến cho tôi  chợt tỉnh Nam Kha nhất mộng. 
 Không ai ngỠđược  chàng lại tìm ra được má»™t câu kết thúc cho câu chuyện má»™t cách ăn khá»›p như thế ,  lại vưà thÃch hợp cho câu kết luáºn. Äây chỉ là má»™t giấc má»™ng, giấc má»™ng vui cùng  vá»— tay khen ngợị Nam chỉ cươì, không nói, chàng tiếp tục đàn và  hát. 
 Äâý là má»™t bản  nhạc nhẹ nhàng trữ tình sau tráºn cươì ngấ t ngư cÅ©ng cần phải có má»™t giây phút  nghỉ ngơị Lá»i ca như mang chúng tôi vào má»™t thế giơà khác, tất cả yên lặng, mê  man theo lơì cạ Nam hát tháºt hay, tháºt sống động, chúng tôi như bị cuốn hút theo  tiếng nhạc. 
 Bài ca chấm dứt,  tiếp theo tràng pháo taỵ Thá»§y Ngá»c lặng lẽ bước đế n ngôì cạnh tôi, nàng rỉ  taị 
 - Thảo, mày có  nháºn thâý trong đám chúng ta, hầu hết mâý cô đêù có vẻ mê Nam cả không  ? 
 Tim tôi Ä‘áºp mạnh,  nhìn gương mặt có vẻ hiêú kỳ cá»§a Thá»§y Ngá»c, nêú có má»™t số lá»›n bạn gái mê Nam,  thì Ãt nhất cÅ©ng có hàng tá con trai trong nhóm ngẩn ngÆ¡ vì  Thủỵ 
 Tôi cươì  há»i: 
 - Có gồm cả bồ  trong âý không ? 
 - Tá»› à ? Thá»§y mỉm  cươì há»i ngược lại: - Còn bồ ? 
 - Chắc cũng có  chút đỉnh. 
 Thá»§y Ngá»c lắc  đâù: 
 - Thôi bá» qua Ä‘i,  tao không thÃch chen vào chuyện ồn àỠ
 Thanh Thương chạy  đến, nàng chen vàỠ
 - Chuyện gì vui  thế ? Tao thÃch chen vào chuyện ồn ào nhất, nói tao nghe Ä‘i, để tao tham dá»± vơà  ! 
 Tôi và Thá»§y Ngá»c  cùng cươì. Thá»§y Ngá»c nắm tay Thanh Thương kéo lại gần, đưa tay lên véo vào mắt  nàng: 
 - Mầy cÅ©ng muốn  chen vào nưã ư ? Tao sợ mày không thÃch chứ ? 
 Thanh Thương la  to: 
 - Äồ nham nhở,  chuyện nào vui mà tao không chen vào, cóc nhái đánh lá»™n tao cÅ©ng muốn xem nưã là  ... 
 - Nêú mày muố n  chen vào tháºt, thì tao xin nói cho mày nghe váºy ! 
 Thá»§y Ngá»c kéo  thấp Thanh Thương xuố ng, ká» ngay miệng cô nàng nói nhỠđôi câu, chưa nói xong  đã nghe Thanh Thương kêu lên: 
 - Báºy  ! 
 Thá»§y Ngá»c cươì  ngặt nghẽo, khiến má»i ngươì đêù nhìn phiá chúng tôi, Nam buông guitar xuống,  ngẩng đâù lên há»i: 
 - Các bạn cươì gì  đâý ? 
 - Thá»§y Ngá»c nói  vơì tôi là ... - Thanh Thương nói tháºt to, khiến Thá»§y Ngá»c phải cuống  quýt. 
 - Thanh Thương  đừng nói báºy ! 
 Anh chàng Lăng  Xăng kêu lên: 
 - Hay quá ! Các  cô có chuyện gì bà máºt, phải công khai nói ra ngay chá»› không được giâú giế m.  Thá»§y Ngá»c nói gì kể ra nghe xem. 
 Thanh Thương vưà  cươì, vưà cố ý làm ra vẻ quan trá»ng, nàng kéo dài giá»ng  nói: 
 - Nó nói ... nó  nói ...nó yêu một ngươì. 
 Thá»§y Ngá»c nhảy  nhá»m lên, nàng không ngá» Thanh Thương lại dám nói như thế. Hai má đỠhồng Thá»§y  Ngá»c vưà hoảng vưà giáºn hét: 
 - Thanh Thương,  mày muố n làm trò qủy gì đâý ? 
 Nhưng mà, đám con  trai đã bắt đâù sôi động lên, hỠvưà la, vưà hét đòi Thanh Thương phải nói rõ.  Thanh Thương ôm bụng cươì lăn, nàng lớn tiế ng: 
 - Nham nhở quá,  nham nhở đến chết được. 
 Lăng Xăng chen  vào: 
 - Khoan chết nhé,  hãy cho chúng tôi biết ngươì cô ta yêu là ai ? 
 - Là, là  ... 
 Thanh Thương vưà  cươì vưà nóị Thá»§y Ngá»c đỠmặt, cuống quýt: 
 - Thanh Thương,  mày mà nói báºy tao giáºn cho mà xem. 
 Äám con trai vưà  la vưà hét, ép Thanh Thương phải nói, sau cùng cô bé đành thố  lá»™: 
 - Ngươà cô ta yêu  là ... là cha cô tạ 
 Thá»§y Ngá»c thở  phào nhẹ nhõm, nàng mỉm cươì. Äám con trai tức giáºn vì bị gạt, háºm há»±c mở to mắt  ra nhìn Thanh Thương, cươì, vưà chá»á»‹ Cả gian phòng như rôà loạn hẳn lên, khiến  Thanh Thương bịt cả tai la to: 
 - Ây da! Nham nhở  quá! Tháºt nham nhở ! 
 - Nham nhở cái  mốc xì ! - Lăng Xăng bực tức 
 - Thanh Thương,  cô giá»i nghá» ghẹo phá thiên hạ, như váºy là không thể không phạt cô được - Quay  đâù sang chúng bạn. Lăng Xăng há»i - Phải không các bạn ? 
 - Äúng! Äúng!  Äúng! 
 Tiếng hét ầm lên  cả phòng. Thanh Thương lăn trên thảm, mặt nàng có vẻ lo  lắng: 
 - Phạt tớ chuyện  gì đây ? 
 Lăng Xăng vội  nói: 
 - Tùy Thương,  hoặc là bò ba vòng hay chịu hôn ai một cái cũng được. 
 Thanh Thương ngôì  xổm dáºy, nàng có vẻ vui vuị 
 - Nhưng hôn ai  đây chứ ? 
 Lăng Xăng tÃnh  lợi dụng cÆ¡ há»™i, hắn nói: 
 - Thì hôn tớ đây  nè ! 
 - ÄÆ°á»£c rôì! -  Thanh Thương bước đế n đưa tai vịn lên vai Lăng Xăng nàng nghiêng đưa đâù ngắ m  nghiá má»™t lúc Ä‘á»an nói: 
 - Lạ quá, sao anh  không có vẻ gì giống ngươì ta chút nào cả váºy ? Hôì nào tơì giá» ta chưa há» hôn  thú váºt bao giá» 
 Lăng Xăng giáºn dữ  cá»i đổng: 
 - Äồ chết bầm  ! 
 Thanh Thương  cươì, dơì chân bước Ä‘i, đế n trước mặt Nam dừng lại, nàng bá»—ng cúi ngươì xuống,  hôn tháºt nhanh lên mặt chàng ngẩng đâù lên nói: 
 - Anh này có vẻ  giống con ngươì một chút đâý ! 
 Má»i ngươì vá»— tay  cổ võ. Khiến Nam có vẻ thẹn, chàng không quen lắm vơà trò chÆ¡i này, nhìn Thanh  Thương, chỉ biết lắc đâù: 
 - Thanh Thương,  chừng nào Thương mơà nghiêm chỉnh được ? 
 Thanh Thương tinh  nghịch cươì, đáp: 
 - Chừng nào mà  anh há»i cươà tôi ! 
 Má»i ngươì cươì ầm  lên khiế n Nam cÅ©ng cươì, trong khi Thanh Thương thản nhiên Ä‘i vá» phiá Lan, Thu  Vân, Äa Vân giá»±t lâý miếng khô bò đưa lên miệng nhai nhóp nhép. Và như thế ,  chúng tôi ở bên nhau, tiếng cươì đùa vui vẻ không bao giá» dứ t. Nhưng mà, có ai  biết được trong tiếng đùa vui kia Ä‘ang bắt đâù nhen nhúm má»™t cái gì  ! 
   
   
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
        
		    
  
		 
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				18-09-2008, 01:18 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng 
					
					
						Bài gởi: 4,793
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 24 
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 7
  
  
  
 
 
  
 
Mẹ thưá»ng bảo tôi là đưá con gái có quá nhiêù  mÆ¡ ước vẩn vÆ¡ không thá»±c tế. Tôi thưá»ng rÆ¡i  vào trạng thái nghÄ© ngợi xa vơì và ngôì bất động hàng giá». 
 Mùa đông năm âý, sá»± suy nghÄ© vẩn vÆ¡ càng làm cho tôi vÆ¡ vẩn  hÆ¡n, lúc nào tôi cÅ©ng thâý bá»±c mình, mệt má»i, ngay cả đám đông vẫn không mang  đến cho tôi được niá»m vui trá»n vẹn. 
 Tôi nghÄ© rằng có lẽ tại thơì tiết xâú và mưa đã làm tôi khó  chịụ Bây giá» là mùa mưa, mưa đã hÆ¡n tháng, tình cảm tôi xuống rất thấp, nhiêù  lúc tôi tưởng rằng mình vẩn vÆ¡ chỉ má»™t lúc thôi rôì má»i việc sẽ qua, nhưng rôì  sau đó, tình trạng tinh thần cá»§a tôi vẫn chưa khả quan. 
 Mẹ tôi có vẻ lo lắng, má»™t lần, ngươì nhìn tôi  há»i: 
 - Thảo, lúc này con làm sao thế ? 
 - Không có gì cả mẹ, chỉ tại trơì mưạ 
 - Nhưng trơì mưa đâu có làm cho con xanh xao được ? Thảo, hãy  nói cho mẹ nghe xem, con có điêù gì lo buồn ? 
 - Không có gì cả mẹ ạ. 
 - Nhưng mà ... - Mẹ tôi có vẻ u sâù 
 - Äã lâu rôì sao mẹ không thâý con cươì. Mẹ cÅ©ng không thâý  con nÅ©ng nịu vơà mẹ như trước ? Mẹ biết, chắc chắn đã có má»™t cái gì xảy ra mà  con dâú mẹ đâỵ 
 - Con thỠlà không có mà - Tôi gượng cươì - Nè mẹ xem con  cươì vẫn tươi đây nè. 
 Mẹ chăm chú nhìn tôi: 
 - Con cươì còn khó coi hơn con khóc nưã là ... Mẹ cứ tưởng  con đang định khóc đâý chứ ! 
 Không hiểu tại sao, vưà nghe mẹ bảo thế , tôi bá»—ng nhiên muốn  khóc tháºt, khoen mắt như nóng hẳn lên, rôì những giá»t lệ chá»±c trào rạ Cắn chặt  răng, chá»›p nhanh mắt, tôi cố gượng lạị 
 - Mẹ đừng há»i nưã, con cÅ©ng không biết tại sao, nhưng con  thâý hÆ¡i buồn buồn, đừng lo cho con, mẹ nhé. 
 - Mẹ làm sao  không lo cho con được ? Mẹ có vẻ lo lắng hơn cả tôi 
 - Ngoài con ra mẹ  đâu còn gì. Suốt cuá»™c đơì, niá»m hy vá»ng duy nhất cá»§a mẹ là làm sao cho con mãi  sung sướng mà thôị 
 -á»’, mẹ ! - Tôi  hét lên. Những dòng nước mắt lăn dài trên má. ÄÆ°a tay dụi lâý mắt tôi quay ngươì  xuống - Sao mẹ cứ làm con khóc hoài thế này ? 
 Mẹ đưa tay vỗ vỠ tôi, ngươì nói: 
 - Thôi được rôì,  lá»—i tại mẹ, NÃn Ä‘i con, con búp bê cá»§a tôi, hãy Ä‘i nghỉ Ä‘i, mẹ chỉ mong con được  sống đơì hồn nhiên, vui vẻ mà thôị 
 ÄÆ°á»£c mẹ an á»§i,  tôi càng khóc lá»›n hÆ¡n. Úp mặt vào lòng ngươì, tôi khóc như má»™t đưá con nÃt, mẹ  không ngá»›t vá»— vá», ngươì dùng những lơì tháºt ngá»t an á»§i, cho đế n má»™t lúc sau,  tôi mơà nÃn khóc. Ngôì trước gôà ngươì, tôi ngước mặt lên nhìn, gương mặt cá»§a mẹ  lá» má» hiện ra sau màn nước mắt vơà đôi mắt long lanh hiá»n dịụ Bá»—ng nhiên cảm  thâý mình vưà khóc má»™t cách khó coi, dù sao cÅ©ng đã hai mươi tuổi rôì còn gì ?  Thế là tôi ngượng ngùng hôì háºn, gượng cươì vơà mẹ. 
 Sự kiện vưà khóc  vưà cươì của tôi có lẽ làm cho mẹ lạ lùng, ngươì vuốt lâý mặt tôi, trách  yêu: 
 - Con bé này lạ  không, sao vưà khóc lại vưà cươì như thế ? 
 Sao lại váºy ? Tôi  cÅ©ng không hiểu nưã. Trong khoảng thơì gian qua, tôi thưá»ng hay vô cá»› buồn  phiá»n, vô cá»› khóc, vô cá»› cươì và vô cá»› thẫn thá», tại sao ? 
 Äã hai lần nhóm  há»p mặt mà tôi không đến dá»±. Không có lý do gì cả chẳng qua vì không thÃch mà  thôị Sau đâý, Thu Phương tìm đến. Vưà bước vào nhà, nó đã cầm vá»™i tay tôi lên,  ngắm khuôn mặt tôi, nó nói: 
 - Làm sao váºy hả  Thảo ? 
 Làm sao ? Lại Làm  saá» Tại sao ai cÅ©ng há»i tôi câu đó mãi thế ? Tôi cươì bảo: 
 - Không có chuyện  gì cả. 
 - Thế tại sao hai  lần rôì mày lại không đến há»p ? Làm cho "ngươì ta" phải thất vá»ng  đó. 
 -  Báºy! 
 Thu Phương cươì,  nó ngôì xuống cạnh giưá»ng tôị 
 - Tháºt mà. Có  ngươì buồn đâý nhé! Chàng cứ há»i ta vá» mi mãị 
 - Ai váºy  ? 
 Thu Phương nháy  mắt: 
 - Bộ bồ cũng để ý  đến nưã ư ? 
 Tôi châu  màỵ 
 - Äừng nói báºy,  lúc này tao coi bá»™ mày hư như con Thanh Thương rôì đâý. 
 - Thế mi không  biết ai há»i thăm mi à ? 
 - Mầy không muốn  nói thì thôị 
 Thu Phương  nghiêng đâù qua một bên: 
 - Tao nói cho mi  biết nhé, anh chàng Trần Hoài Nam đó! 
 Tim tôi như không  tá»± chá»§ được, nó Ä‘áºp liên hôì. Chắc lúc âý mặt tôi trắng bệch ra, nhưng tôi cố  gắng nói cứng: 
 - Äừng nói  báºy! 
 - Ta mà nói báºy  tao không phải là ngươì. 
 Tôi nhìn ra cá»a  sổ, há»i nhá»: 
 - Thế ... Nam nói  gì ? 
 Thu Phương bắt  đâù giở giá»ng trêu chá»c: 
 - Bây giỠnàng  cũng để ý đến chàng rôì ư ? 
 - Không nói thì  thôị 
 Tôi đứ ng dáºy như  muốn bỠđị Thu Phương kéo tôi lạị 
 - Äừng Ä‘i, Nam  há»i tao là tại sao Thảo không đến ? Äi đâu ? Thảo bệnh rôì chăng ? Và sau cùng  Nam há»i địa chỉ cá»§a màỵ 
 Tôi nhìn ra ngoài  cá»a, tim tôi sao Ä‘áºp nhanh quá váºy ? Cố gắ ng ngăn cháºn sá»± xúc động, tôi nhá»  nhẹ: 
 - Chuyện cũng đâu  có gì mà mày làm vẻ kinh thiên động địa không bằng. 
 Thu Phương nằm  dài trên giưá»ng tôị 
 - Thôi được rôì,  không có gì thì thôi, kể như là tao lo chuyện bao đồng Ä‘i, tháºt là "làm Æ¡n mắc  oán". 
 Ngưng một chút,  bỗng nó tiếp: 
 - Nầy,  Thảo! 
 Tôi bước đế n  ngôì ở cạnh giưá»ng há»i: 
 - Gì  ? 
 Thu Phương hướng  mắt lên trần nhà. 
 - Phong ngỠý  muốn cùng tao Ä‘Ãnh hôn trước, mày thâý sao ? 
 - Váºy thì hay  quá! - Tôi kêu lên - Thế chừng nào cá» hành đây ? 
 - Äừng có nóng,  tao chưa nháºn lơì Phong mà. 
 Tôi hơi ngạc  nhiên: 
 - Sao váºy, tao  thâý hai ngươì đã yêu nhau từ lúc há»c cấp ba mà, Ä‘Ãnh hôn Ä‘i là vưà  rôì. 
 Thu Phương  hơi do dự: 
 - Äúng ra  thì như váºy, nhưng mà biết cuá»™c hôn nhân này có thể mang lại hạnh phúc hay không  chứ ? 
 Tôi hơi lo lắ  ng: 
 - Nghiã là sao ?  Bồ không còn yêu chàng ư ? 
 Äôi mắt Thu  Phương chá»›p nhanh, má nàng đỠhồng. 
 - Tao không còn  yêu anh âý ? Tại sao lại thế ? Từ năm mươì lăm tuổi đến nay, ngoài Phong ra, tao  còn ai nưã đâu mà mày bảo là tao không yêu anh âý chứ ? 
 - Thế thì mày sợ  cái gì ? 
 - Mẹ tao thưá»ng  bảo, con nên chá»n ngươì con yêu làm bạn, và chá»n ngươì yêu con làm  chồng. 
 Tôi nắm tay Thu  Phương, cươì sặc sụa: 
 - Váºy thì ngoài  ngươì chồng ra, cô còn muố n có thêm má»™t ngươì bạn trai nưã há»  ? 
 Thu Phương cắ t ngang: 
 - Äừng nói báºy, ngươì ta Ä‘ang nói chuyện đứng đắn  mà. 
 - Chuyện giưã mày vơà Phong tao thâý cÅ©ng không có gì đáng  nóị Mày yêu Phong, Phong yêu mày, gia đình môn đăng há»™ đôà tÃnh tình hai ngươì  hoà hợp, như thế thì mày còn lo lắng Ä‘iá»u gì nưã. 
 Mặt Thu Phương đỠlên vì thẹn, nàng ngại ngùng trong sung  sướng. 
 - Tai chỉ sợ vì quá yêu anh âý mà cuá»™c sống sau này sẽ không  được hạnh phúc. Mầy thâý không, tao lúc nào cÅ©ng chìu chuá»™ng không dám làm Ä‘iá»u  gì cho anh ấy buồn. 
 - Phong đốà vơà mày cũng đâu có tệ lắ m. 
 - Tháºt hả ? 
 Mắt Thu Phương sáng rực lên. Tôi cươì nắm lâý tay nàng  tạ 
 - Bồ biết rôì mà còn há»i tôi làm chị Äừng có Ä‘iên nhé Phương,  ngươì mày đã chá»n là ngươì mày yêu, lại yêu mày, vưà có thể làm bạn mà vưà có  thể làm chồng, còn ai lý tưởng hÆ¡n nưã đâụ 
 Thu Phương nhìn tôi cươì sung sướ ng: 
 - Äúng thế Thảo ạ, mày nói đúng tháºt. 
 Tôi cũng  cươì: 
 - Thế à  ? 
 Thu Phương có vẻ  cởi mở : 
 - Nghe mày nói,  tao yên tâm, tao cũng mong rằng mỗi ngươì trên đơì đêù có được môà tình đẹp.  Thảo, mày đừng bỠmất cơ hội này nhé. 
 Tôi  nói: 
 - Tao chưa hỠyêu  ai cả. 
 - Nhưng tao biết  rôì mày sẽ yêụ 
 - Mày không  biết. 
 - Tao biết.  - Thu Phương bá»—ng đứng dáºy nói: 
 - Thôi tao  vỠnhé ThảỠMà này, đừng trố n bạn bè nưã nhé, ai cũng mong mày  cả. 
 - Tháºt  không ? 
 - Sao lại  không, mà hôm trước chúng tao ai cÅ©ng nói mày tháºt lạ, bá» ngoài thì tháºt nghiêm  trang, nhưng nêú gần gÅ©i thì ai cÅ©ng mến mày cả. Nam thì bảo là mày giống như  má»™t que diêm, ai đến gần sẽ bị đốt nóng. 
 Tôi giáºt  mình, thân thể như có má»™t luồng Ä‘iện chạy suốt. Thu Phương bước ra phiá cá»a, tôi  thẫn thá» theo, cô nàng vá»— vai tôi nói: 
 - Chiêù chá»§  nháºt tuần sau chúng mình gặp nhau tại nhà Phong nhé. 
 Thu Phương  Ä‘i rôì, tôi vẫn còn đứng tưạ vào cá»a sổ. Bên ngoài mưa lâm râm làm má» cảnh váºt  xa xạ Bá»—ng nhiên tôi nghÄ© mưa tháºt đáng ngét quá chừng! 
   
   
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				18-09-2008, 01:19 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng 
					
					
						Bài gởi: 4,793
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 24 
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 8
  
  
  
 
 
  
 
Chiêù chá»§ nháºt tôi đế n nhà Phong tháºt đúng giá». Trơì vẫn còn  mưa và rất lạnh. Nhưng nhà Phong rất sáng sá»§a, nhất là lò sưởi đặt giưã phòng  khách, Ä‘ang báºp bùng những tia lá»a Ä‘á», má»i ngươì chia nhau ngôì trên tấm thảm  trải trước lò sưởi, khung cảnh đẹp như bức tranh "Cuá»™c vui trong mùa đông". Tôi  vưà bước vào thì Thanh Thương chạy vá»™i đến. 
 - Ồ Thảo, hôm nay mày là khách quà đâý. 
 Thu Vân bước tơà há»i: 
 - Làm sao  thế ? Bệnh đâý à  ? 
 Dũng  bảo: 
 - Hình như hÆ¡i ốm  má»™t tÃ. 
 - Sắc mặt trông  không được tươi - Nguyễn Hưng nóị 
 Trong khi âý Lan  bỠchiế c ghế tựa bên lò sưởi, chạy đến nắ m lâý tay tôi kéo vào ấn xuống ghế  : 
 - Nào, ngôì đây  Ä‘i Thảo ở gần lá»a cho ấm. 
 Äan Vân can  thiệp: 
 - Äừng ngôì  gần lá»a quá, coi chừng bụi than. 
 Ngươì má»™t  câu, kẻ má»™t tiếng, há» tÃu rÃt vây quanh, không để tôi kịp nói má»™t lơì. Há» chăm  sóc, lo lắng há»i han như tôi vưà thoát qua má»™t tráºn bạo bệnh khiến tôi cảm động  muốn rÆ¡i nướ c mắt. Tháºt buồn cươì, hổ thẹn, tôi cứ tưởng như mình vưà bị bệnh  mơà hết tháºt. Khi tôi vưà ngôì yên Thá»§y Ngá»c lại mang chăn ra đắp lên ngươì, tôi  cố gắng giải tÃch: 
 - Tao không  có bệnh gì cả, không hỠgì mà. . . 
 Nhưng Thá»§y  Ngá»c ngắt lơì: 
 - Thôi im  đi, nhìn khuôn mặt trắng xanh của mày là ngươì ta đã biết, thế mà vẫn cố cãi,  ngôì ngoan cho tôi xem nàỠ
 Nhìn tình  hình như thế này qá»§a tháºt tôi đã "bị bệnh" rôì, không còn chôà cai gì được. Äành  ngôì yên cho há» làm gì thì làm. Ghế tá»±a, chăn hông, túi cao su đựng nước nóng. .  . Tháºt lá»™n xá»™n. Tay tôi phải giữ túi cao su đựng nước nóng, mình đắp chăn. Thanh  Thương cươì: 
 - Trông mày  giống như Tây Thi ngã bệnh. 
 Trong giây  phút yên lặng tôi ngẩng đâù lên, tìm kiếm trong đám đông. Bất chợt, như va phải  luồng điện mạnh, mắt tôi chạm phải tia nhìn của ngươì âý. Chàng ngôì trên ghế  salon đặt ở xa xa, chân duỗi thẳng, yên lặng nhưng đôi mắt sá ng long lanh kia  không rơì tôị 
 Cúi đâù  nhìn xuống, đúng ra không nên ngôì quá gần lò sưởi vơà túi nước nóng và chăn,  mặt tôi nóng sốt lên. Gian phòng ồn ào nhưng tiếng cươì nói, nghe tiế ng cá»§a  Thanh Thương Ä‘ang kêu gá»i má»i ngươì chÆ¡i cái trò gì "ba chân", nhưng óc tôi vẫn  mÆ¡ màng, không thể chú tâm đến má»™t việc gì, vì đôi mắt đắ m Ä‘uôà kia Ä‘ang bá»nh  bồng trong tôị 
 Thanh  Thương và DÅ©ng bắ t đâù trò chÆ¡i "ba chân", hai ngươì đứng tá»±a lưng nhau, cá»™t  chân ngươì này bắt tréo chân ngươì kiạ Äàng kia Phong và Thu Phương, hỠđứng từ  bên này tưá»ng và cố gắng đưa nhau sang bá» bên kia tưá»ng trước sá»± cổ vÅ© cá»§a bạn  bè. Trong tiếng la hét, cươì đùa Ä‘iếc tai đó, cặp Thương - DÅ©ng và Phong -  Phương chưa Ä‘i được nưã Ä‘á»an đưá»ng đã chạm nhau, ngã lăn thành đống trên thảm,  khiến cho má»i ngươì cươì ầm lên. 
 Lần lượt  những cặp khác đưa nhau ra Ä‘ua, chỉ có Trần Hoài Nam là vẫn ngôì yên lặng mắt mÆ¡  màng nhìn ra khung cá»áº¡ 
 Như một cơn  gió. Thanh Thương tiến đế n cạnh Nam, chẳng nói chẳng rằng, nắm lâý tay  chàng. 
 - Äứng dáºy  xem nào ngươì đàn ông ? Ngôì đây làm gì, hãy đến cùng phe vơà tôi nhé ? Cặp tên  DÅ©ng không được, hắ n ngu như heá» 
 Trần Hoài  Nam đành đừng lên tham gia cuá»™c vuị Gian phòng tràn ngáºp tiếng la tiếng hét,  cươì đàụ Tôi yên lặng nhìn những ánh lá»a báºp bùng vơà tiếng nổ tà tách trong lò  sưởi như du tôi vào cÆ¡n má»™ng tưởng hư vô. 
 Thá»§y Ngá»c  bước tơà cạnh ngôì xuống. 
 - Vẫn chưa  khá»e ư ? 
 - Có gì là  không khá»e đâụ 
 - Sao mặt  đỠhồng thế này, có nóng không ? 
 - Tại lá»a  đâý. 
 Thá»§y Ngá»c  quay lại chăm chú nhìn đám đông má»™t lúc, rôì bá»—ng nói: 
 - Anh chàng  xem cũng có vẻ khá đâý. 
 - Ai  ? 
 - Trần Hoài  Nam. 
 Tôi nhìn Thá»§y  Ngá»c, Thá»§y Ngá»c nhìn tôi, đôi mắt quái cá»§a nó như Ä‘ang giâú giếm má»™t Ä‘iêù  gì. 
 Tôi Æ¡ há»  há»i: 
 - Mày cũng yêu  hắn nưã ư ? 
 Thá»§y Ngá»c nhún  vai cươì bảo: 
 - Mầy nhá»› không,  tao đã bảo là tao không thÃch chen chân vào chá»— đông ngươì kia  mà. 
 Có tiếng hét,  chúng tôi quay đâù nhìn lạị Thanh Thương Ä‘ang ngã sấp trên mình Trần Hoài Nam,  Vì chân há» Ä‘ang bị cá»™t vào nhau nên không thể đứng lên. Má»i ngươì ồn ào nhưng  chẳng má»™t ai chịu chạy đến đỡ há» lên, trái lại còn vá»— tay tán thưởng. Thanh  Thương tức giáºn quá. . . 
 - Tháºt là má»™t lÅ©  vô tÃch sá»± . 
 Trưá»ng chen  vàỠ
 - Nam Æ¡i! Nhất  màỵ ÄÆ°á»£c ngươì đẹp ấp á»§ như thế sướng chưa ? 
 Thanh Thương đã  đứng dáºy, tháo sợi dây thừng cá»™t ở chân ra, nghe câu nói âý, nàng thẳng tay quất  mạnh sợi dây vá» phiá mặt Trưá»ng, chỉ nghe má»™t tiếng "ai da" Trưá»ng đưa tay ôm  mặt. Thanh Thương đến ká» sát vào mặt Trưá»ng, nàng hát  trêu: 
 - "Như một vị nữ  vương, tay cầm sợi roi dạ 
 Em nhẹ nhàng nhịp  trên thân ngươì, để nghe những lơì ca êm ái" 
 Äây là má»™t bài  hát cá»§a ngươì chăn dê, thành thá» Trưá»ng đã bị đánh Ä‘au mà còn bị so sánh vơà súc  váºt, hắn tứ c giáºn buông tay xuống. Nhưng nhìn khuôn mặt vơà đôi mắt long lanh  Ä‘ang mỉm cươì như thế kia, bao nhiêu cÆ¡n giáºn cÅ©ng phải tiêu tan, Trưá»ng chỉ còn  biết thở dàị 
 - Thanh Thương,  cô tinh ranh dễ sợ, giết ngươì. 
 - Giết ai chứ  ? 
 Gương mặt Trưá»ng  làm ra vẻ buồn bã. 
 - Giết tôi chớ  còn ai nưã, vì bây giỠsao tôi thâý tôi yêu cô quá trơì. 
 - Thế à ? - Thanh  Thương có vẻ vui vui 
 - Thảo ơi, mày  xem nhiêù ngươì yêu tao ghê chưa - Nàng nhìn tôi - Như thế mày bảo tao có nên  ngạo nghễ không chứ ? Nào để tao thống kê thỠcoi ở đây có mâý ngươì yêu tao  nhé. Ai yêu tôi giở tay lên xem nào ? 
 Tất cả ngươì  trong phòng, không phân biệt nam nữ đêù đưa thẳng tay lên. Äôi mắt Thanh Thương mở to, giá»ng  run run: 
 - Tao muốn  khóc quá. Tao khóc tháºt  à. 
 Tôi đứng dáºy, kéo  Thanh Thương ngôì xuống, mắt nàng đỠhoẹ Con bé này coi váºy mà rất dá»… xúc động,  tôi sợ cô ta sẽ òa lên khóc to, gì đã có lần không kiá»m chế được, nó đã làm thế  rôì. 
 Thanh Thương vâng  lơì ngôì xuố ng cạnh, nàng tá»±a đâù vào ngươì tôi ngoan ngoãn dá»… thương. Gian  phòng chìm trong im lặng, má»i ngươì đêù cảm động. Lò sưởi cháy tháºt sáng soi ấm  cả gian phòng tràn ngáºp tình thương. Rôì Nam lại hát, chàng qá»§a là ngươì biết  hát đúng lúc nhất, những lơà ca êm Ä‘á»m trữ tình như đưa ngươì vào vùng quên  lãng. 
 Khi Nam dứt tiếng  hát, gian phòng lại trở vá» không khà ồn ào như cÅ©. DÅ©ng lại lá»›n tiếng khoe  khoang việc trêu gái: ba chàng hiệp sÄ© nhà này hình như lúc nào cÅ©ng thÃch việc  cháºn gái ngoài đưá»ng, vì váºy hỠđã đặt má»™t bài hát, tiếng Anh tiếng ta lẫn lá»™n  như sau: 
 Ở nhà không việc  làm. 
 Vá»™i ra đưá»ng tìm  Miss. 
 Miss, Miss,  Miss pleasẹ 
 Chut your  month.. 
 Give me a  kiss! 
 Sá»± xúc động  đã qua, Thanh Thương rơì tôi để gia nháºp vào đám đông. Tôi cÅ©ng bước đế n cạnh  máy hát, chá»n má»™t Ä‘iã nhạc cá»§a ba "Con gà lôi" rôì ngôì bên cạnh thưởng thức.  Trong khi Ä‘ang nghÄ© ngợi mông lung thì tầm mắt tôi vướng má»™t ngươì, đưa mắt nhìn  lên thì ra là Trần Hoài Nam. 
 Chúng tôi  nhìn nhau trong khoảng khắc, Nam há»i: 
 - Thảo cÅ©ng  thÃch nghe nhạc lắm à ? 
 Tôi  đáp: 
 - Thảo  thÃch tất cả những gì đẹp, nhất là có thể làm Thảo xúc động như má»™t bức tranh,  má»™t bài thÆ¡ hay, hay má»™t bản nhạc. 
 Nam gáºt  đâù, đôi mắt chàng sâu nhưng đầy nhiệt tình, rôì chàng bá» Ä‘i, bước đến ghế  salon, cầm đàn guitar lên. Má»i ngươì biết chàng muốn hát, nên đến vây  quanh. 
 Äã lâu rôì,  tôi không nghe em nóị 
 Äã lâu rôì,  không nghe tiếng em cươì. 
 Äã lâu rôì,  không thâý mắt em tươị 
 Nên tôi  nhớ, tôi buồn, mà chẳng nóị 
 Từ sáng  sá»›m, đến chiêù tà, đêm tôÃ, 
 Tôi vẫn  nguyện câù, vẫn nhớ đến em. 
 Tôi lặng lẽ  tắt máy hát, lặng lẽ nghe chàng ca mắt tôi rưng rưng. Tại sao chàng hát bản nhạc  này ? Chàng đã vì ai ? vì ai  ? 
 Giá»ng ca cá»§a Nam  vẫn quay cuồng theo tiếng nhạc. 
 Từ sáng sá»› m, đến  chiêù tà, đêm tôÃ. 
 Tôi vẫn nguyện  câù, vẫn nhớ đến em. 
   
   
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				18-09-2008, 01:19 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng 
					
					
						Bài gởi: 4,793
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 24 
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 9
  
  
  
 
 
  
 
Khi mùa Xuân vưà đến, thu Phương và Phong tuyên bố làm lá»…  Ä‘Ãnh hôn ngaỵ 
 Äây là má»™t tin  vui cho cả nhóm. Tình yêu giống như môt cÆ¡n bệnh truyá»n nhiá»…m, chúng tôi không  những chỉ chia vui vơà Phong và Phương mà hình như còn bị nhiá»…m tình. Trong  khoảnh khắc, các cô bá»—ng trang Ä‘iểm má»™t cách chăm chú hÆ¡n, đẹp đẽ hÆ¡n và đám con  trai thì cứ mãi vây quanh đám con gái, đôi mắt lúc nào cÅ©ng xoay quanh tìm đôà  tượng. 
 Có má»™t lần, Thá»§y  Ngá»c gặp tôi bảo: 
 - Mầy có biết tụi  con trai tÃnh bày trò gì không ? 
 - Trò gì  ? 
 - HỠđã thá»a  thuáºn nhau má»™t cách hết sức bà máºt, ghép đôi chúng tạ 
 - Tao không hiểu,  sao lại có chuyện đó ? 
 - Há» ghép đôi đưá  này vơà đưá kia và thá»a hiệp là đưá khác không được quyá»n theo Ä‘uổị Thà dụ như  há» dành Lan cho ba chàng ngá»± lâm, Äan Vân cho Nguyá»…n Hưng, Mỹ Linh cho Tài . .  Há» không những không theo tán tỉnh đôà tượng cá»§a kẻ khác mà còn đồng tâm hiệp  lá»±c tạo hoàn cảnh cho các cặp âý chóng có kết qá»§a mỹ mãn. 
 - Ồ! Tôi mỉm cươì  - Thế bồ thuộc vỠai đâý ? 
 Thá»§y Ngá»c đỠmặt,  đây là má»™t thói quen cá»§a nàng. 
 - Tao chưa nói  hết mà, há» còn đặt ba ngoại lệ, đó là ba ngươì mà ai cÅ©ng có quyá»n tán tỉnh nêú  nháºn thâý mình có đủ khả năng. 
 Tôi tò mò thÃch  thú. 
 - Thế ba ngươì âý  là ai ? 
 - Äó là Thanh  Thương, mày vơà taá» 
 Tôi hÆ¡i thất  vá»ng, ngẫm nghÄ© má»™t lúc há»i: 
 - HỠcho là ba  đưá mình khó tán nhất chứ gì ? 
 - Không phải chỉ  có thể không đâụ Mày hiểu hỠđã gá»i ba đưá mình là gì không  ? 
 - Tao không  biết. 
 - Há» goị là  ba hạt ngá»c. 
 Mặt tôi  nóng lêm, tháºt hổ thẹn, tại sao không phải là hai mà là ba ? Sao lại có tôi  trong âý ? Ngẫm nghÄ© tôi lại há»i: 
 - Tại sao  mày biết chuyện này ? 
 - Trần Hoài  Nam bảo cho tao biết. 
 - Hả ? -  Tôi có vẻ ngỡ ngàng 
 - Nam đem  những chuyện tụi con trai bảo cho Nam nghe để nói lại vơà bồ nghe hết cả à ? Như  thế Nam là kẻ phản bội rôì. 
 Äôi mắt cá»§a  Thá»§y Ngá»c long lanh say đắm. 
 - Không  phải Nam cố tình thuáºt lại cho tao nghe chuyện đó, mà chỉ là má»™t thổ lá»™ trong  lúc cao hứng thôị 
 - Ồ! Thế  à! 
 Tôi lạnh nhạt há»á»‹  Bây giá» thì tôi biết rôì, hiểu rôì, Hoài Nam và Thá»§y Ngá»c. Thượng đế qá»§a khéo  sắp đặt cho má»™t đôi xứng lứạ Thái độ phong lưu cá»§a Nam Ä‘i vơà vẻ kiêù diá»…m cá»§a  Thá»§y Ngá»c thì nhất rôì. Thần linh đã lặng lẽ tôi phải chịu, phải khuất phục,  tháºt là tá»™i cho tôi làm saá» Tại sao tôi lại dám má»™ng tưởng vẩn vÆ¡ chứ ? Tỉnh Ä‘i  ? Tỉnh Ä‘i Thảo Æ¡i! 
 Buổi lẽ Ä‘Ãnh hôn  cá»§a Phong và Phương đã quyết định sẽ cá» hành vào ngày má»™t tháng ba, đây chÃnh là  mùa hoa Äá»— quyên thi nhau Ä‘ua nở. Chương trình đã được xếp đặt buổi trưa là tiệc  khao há» hàng cá»§a đàng trai đàng gái, còn tôà đến thì. . . Phong  bảo: 
 - Buổi tôà dành  riêng cho nhóm chúng ta, tôi sẽ tổ chức một buổi dạ vũ. 
 Thu Phương  tiế p: 
 - Và má»i  ngươì sẽ vui chÆ¡i thá»a thÃch. 
 DÅ©ng  há»i: 
 - Suốt đêm  ư ? 
 Phong hào  nhoáng. 
 - Vâng,  suốt đêm cũng được. 
 Trưá»ng  há»i: 
 - Còn địa  điểm ? 
 - Thì tại  phòng khách nhà nàỵ 
 Nguyễn Hưng  nói: 
 - Tao đỠ nghị phải có má»™t cái gì đặc biệt hÆ¡n chứ chỉ là má»™t buổi dạ vÅ© không thì tầm  thưá»ng quá. 
 Thanh  Thương sung sướng hét to: 
 - Váºy thì  tổ chức má»™t buổi dạ vÅ© hoá trang Ä‘i, có được không ? Má»—i lần xem xi nê tôi thâý  cảnh ấy thÃch chết Ä‘i được, sao, mâý ngươì nghÄ© sao ? Hãy tưởng tượng cảnh tượng  kỳ quái không ai nháºn ra thì nham nhở chết Ä‘i được! 
 - Dạ hội  hoá trang ư ? - Lan nói 
 - Ừ thì hay  lắm, nhưng khó khăn vì quần áo đâu, mặt nạ đâu ? 
 Hà chen vào: 
 - Hay lắm, quần áo ăn mặc xuá»nh xoàng được rôì, nhưng còn mặt  nạ . . . 
 - Äừng lo, tá»› có sẵn mươì mâý caÃ, ai đế n trước thì được lưạ  trướ c. 
 Thu Phương tiếp lơì Phong. 
 - Và nêú ai muốn mang riêng của mình đến cũng  được. 
 - Ờ, cái gì chứ dạ hội hóa trang thì tớ khoái chết đi được! -  Anh chàng Lăng Xăng bảo - Tớ se hóa trang thành . . . 
 Thanh  Thương chen vào: 
 - Thành một con  ruôì ! 
 Lăng Xăng trợn  mắt nhìn Thanh Thương. 
 - Nói báºy, có lẽ  Thương hoá thành con muá»—i ư ? 
 Thanh Thương vẫn  vui vẻ, nàng mở to mắt ra nói: 
 - Tớ hả, tớ sẽ  hóa trang thành con qủy mặt xanh nanh dàị 
 Trần Hoài Nam  buột miệng: 
 - Thế là qủy dạ  xoa ư ? 
 Thanh Thương hét  lớ n: 
 - Nói cái gì thế  anh Nam ? Anh cÅ©ng muốn Ä‘uà nưã ư ? Thương sẽ hóa trang thành qá»§y dạ xoa khi nào  anh hóa trang thành qá»§y vô thưá»ng. 
 Anh chàng Lăng  Xăng chen vào: 
 - Nêú một ngươì  là qủy vô thương, một ngươì là qủy dạ xoa, thì ta sẽ là Ngưu Ma  Vương. 
 Hà cũng lên tiế  ng: 
 - Váºy thì chúng  tá»› sẽ hoá trang thành đâù trâu mặt ngưạ và. . . 
 - Diêm vương! -  Dũng nóị 
 Trần Hoài Nam  cươì. 
 - Ha ha ha! Váºy  thì mình phải soạn ngay má»™t bản nhạc tên là Ma Qá»§y Hành Khúc mơà được, và lúc đó  dừng gá»i đây là dạ há»™i hoá trang nưã mà nên bảo là Äại há»™i Qá»§y vương mơà  đúng! 
 Má»i ngươà cùng  cươì, rôì lại thảo luáºn sôi nổi, và tiếc là ngày mai này sao không là ngày lá»…  Ä‘Ãnh hôn cá»§a Phong và Thu Phương cho thÃch. Sau cùng, buổi dạ vÅ© hóa trang cÅ©ng  thông qua dá»… dàng. Phong yêu câù má»i ngươì nên hóa trang tỉ mỉ để ngươì khác  không nhìn ra được, và hóa trang càng kỳ quái càng tốt, vì sau buổi dạ há»™i sẽ có  má»™t cuá»™c thi xem ai là kẻ hóa trang khéo nhất để được đôi vợ chồng sắp cươà này  tặng má»™t quà đặc biệt. 
 Thế là câu chuyện  đã được sắp xếp, chúng tôi tháºt vui vơà không khà phấn khởi cá»§a buổi dạ hộị  Ngươì này bàn phải làm thế nào để hóa trang cho tháºt giống, tháºt hay và há»i ý  ngươì kia để tránh trùng hợp. 
 Câu chuyện này  đôà vơà tôi qá»§a tháºt là má»™t vấ n đỠnan giải, vì tình trạng tài chÃnh cá»§a gia  đình không cho phép tôi xa xỉ má»™t số tiá»n lá»›n cho mục hóa trang. Suy nghÄ© tháºt  lâu, vẫn chưa quyết định được mình sẽ hóa trang ra sao ? vì đây là việc đòi há»i  má»™t số tiá»n không nhá», chỉ tại ham vui mà để mẹ phải lo lắng thì tháºt là phiá»n  hà. Nhưng rôì, sau đâý mẹ tôi lại tá»± động gỡ rôà cho tôị Mẹ  há»i: 
 - Con đang buồn  gì đâý Thảo ? 
 Tôi không muốn để  mẹ phải báºn tâm đáp: 
 - Äâu có gì đâu  mẹ. 
 Mẹ cươì  há»i: 
 - Có phải lo  chuyện dạ vũ hóa trang không con ? 
 - Ồ! Tôi ngạc  nhiên - Tại sao mẹ biế t ? 
 - Sao lại không  biết hở con ? - Mẹ cươì tháºy là dá»… thương 
 - Hôm trước bạn  cá»§a con, cái cô Thá»§y Ngá»c gì đó đến đây cùng con thảo luáºn cả buổi trơì, mẹ lõm  bõm gì là dạ há»™i hóa trang, dạ vÅ©. . . gì đó. 
 Tôi mở to  mắt. 
 - Dạ, thế  thì mẹ biết tất cả rôì. 
 - Dĩ  nhiên. 
 Tôi vội câù  viện. 
 - Thế mẹ  xem con phải làm thế nào đây ? 
 Mẹ kéo tôi  đế n gần ngươì, ngắm nghÃa má»™t lúc, rôì gáºt đâù như đã nghÄ©  ra: 
 - Con đẹp  lắm nên không thể hóa trang theo kiểu xinh xắn được. Äể mẹ phôà hợp khuôn mặt và  dáng dấp con lại xem saá» 
 - Nghiã là sao  ? 
 - Mẹ muốn con trở  thành một vị thiên sứ áo trắng vơà vương miện màu bạc. 
 - Nhưng vải đâu  ? 
 Mẹ tôi  cươì. 
 - Chúng ta có  nhiêù vải màn cá»a sổ, chỉ cần mua thêm má»™t Ãt giâý màu bạc và những hạt ngá»c gỉa  để làm vương miện là được rôì, đâu tốn kém gì ? 
 - Ồ mẹ! Tôi sung  sướng quá hét to - Con cám ơn mẹ . 
 - Màn cá»a còn mơà  toanh, chỉ cần lâý má»™t khúc là được rôì, chuyện này con hãy để cho mẹ lo  chá» 
 Tôi chăm chú nhìn  mẹ, ngươì cÅ©ng mỉm cươì nhìn tôi, ngáºp ngừng trong thoáng chốc tôi bước tơà ôm  chầm đôi vai ngươì, ká» má há»i: 
 - Có phải mẹ lo  cho con việc này đã lâu rôì không ? 
 - Cái gì nưã đây  cô lớ n rôì nhé, mẹ không muốn con cứ nhè mãi nhé - Mẹ vỗ vỠlưng  tôi 
 - Cô qủa giống  như một con búp bê đầy nước mắt. 
 Ngẩn đâù lên, tôi  nhìn mẹ qua màn lệ, rôì bất giác mỉm cươì. 
 Y phục cho ngày  dạ há»™i đã làm xong, lần đâù tiên mặc thá», đứ ng trước kÃnh tôi có vẻ ngạc nhiên  vơà hình ảnh trong gương. Mẹ nói đúng, màu trắng có vẻ thÃch hợp vơà tôi, chiếc  vương miện màu bạc trên đầu vơà mái tóc dài xõa vai, áo dài bằng vải the trắ ng  vơà nịt áo cùng màu, cá»™ng thêm những sao trơì lấp lánh trên ngá»±c, khiến tôi cảm  thâý nhẹ nhàng như muốn bay bổng. Dáng dấp đài các cá»§a ngươì trong gương khiến  tôi không nghÄ© đâý là tôị Mẹ ngắm tôi qua kÃnh, mắt ngươì nhòa lệ, tôi biết đó  là vì tôi, nghẹn ngào ngươÌ bảo: 
 - Ồ Thảo, mẹ  không ngỠrằng con lại đẹp đến thế . 
 -  Mẹ! 
 - Con là tiên nữ,  Thảo, trong lòng mẹ lúc nào con cũng là cô tiên nhỠbé, và mẹ cũng mong rằng  trong trái tim của ngươì khác con cũng sẽ được thế . 
 Có như váºy chăng  ? ÄÆ°á»£c như thế chăng ? Tôi là  má»™t nàng tiên đâý à ? Tôi dá»… thương sẽ làm ngươì mê hoặc ? Äứng trước kÃnh xoay  ngươì ngắm nghÃa, để mặc cho những tà áo phất phÆ¡, tôi bá»—ng có ý muố n được bay  tung ra khung trơì rá»™ng bên ngoài cá»a sổ. 
   
   
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				18-09-2008, 01:20 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng 
					
					
						Bài gởi: 4,793
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 24 
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 10
  
  
  
 
 
  
 
Cái đêm huy hoàng âý đã đến. Tôi đế n nhà Phong tháºt đúng  giá», cô ngươì làm đưa tôi vào má»™t gian phòng riêng biệt để thay áỠChiếc áo tiên  nữ tha thướ t kèm theo chiếc vương miện vơà chiếc mặt nạ búp bê. Nhìn vào gương  tôi không còn nháºn ra nổi chÃnh mình, vì khuôn mặt búp bê luôn mỉm cươì. Như cô  tiên nữ trơì sai xuống để mang hạnh phúc cho ngươì trần thế . 
 Chẳng đặng dừng, cô xoay ngươì ngắm mình trong kÃnh mâý lượt,  và mãn nguyện vơà lôà hóa trang vơà má»› tóc dài cá»§a mình, mặc dù chÃnh nó có thể  làm lá»™ tông tÃch cá»§a tôi rạ 
 Vưà bước chân vào phòng khách, tôi như bị hoa mắt, vì cả gian  phòng tràn ngáºp những nhân váºt kỳ quái, những gương mặt tháºt. . . nham nhở. Tôi  cứ tưởng rằng mình Ä‘ang lạc vào thế giơà gỉa tưởng hay trong háºu trưá»ng má»™t gánh  xiếc. Trong lúc còn ngẩn ngÆ¡ ở ngưỡng cá»a, thì: 
 - Xin kÃnh chào nàng tiên áo trắng. 
 Tôi giáºt mình, thì ra chú há» từ đâu nhảy tÆ¡Ã, trao cho tôi  má»™t chiếc bong bóng, tôi nháºn má»™t cách máy móc, và tiếng nói đã tố cáo hắn là  aị 
 - À, thì ra anh  Dũng 
 Hắn cũng sung sướ  ng: 
 - Chị chÃnh là  Thảo, nêú tôi Ä‘oán sai, xin lăn má»™t vòng dươà đất. 
 - Thôi đừng lăn,  anh đoán trúng rôì! 
 - Äây! Lại thêm  má»™t vị nưã. 
 DÅ©ng bá» rÆ¡i tôi,  hắn cầm bóng nhảy nhanh ra phiá sau, tôi quay đâù lại, không khá»i giáºt mình, vì  sau lưng tôi là má»™t tên má»i da Ä‘á», gương mặt rằn rện, đôi mắ t hung tợn, vai  mang cung tên, đâù gắn lông chim, Ä‘ang đưa lưỡi búa sáng ánh lên như sẵn sàng  bá»a xuống đâù tôi, tôi vá»™i vàng né rạ Nhát búa rÆ¡i vào khoảng không làm gã chơà  vÆ¡Ã. Tôi quên mất vai đóng cá»§a mình cươì ầm lên. Gã quên mất cÅ©ng không giữ mình  được la inh á»i: 
 - Mi biết tay ta,  chỠđâý. . . 
 Thì ra là Lăng  Xăng - ghê tháºt, chả giống cái anh chàng rôà rÃt tất báºt má»i ngày chút nàỠTôi  lại né ngươì tránh nhát búa thứ hai cá»§a Lăng Xăng giáng xuống. Lăng Xăng không  chịu thua cố Ä‘uổi theo tôi, lưỡi búa cứ hua hua trên đâù nhằm tôi rá»›t xuống. Tôi  chạy lòng vòng quanh mâý chiếc cá»™t nhà trong lúc mải né tránh tên má»i da đỠLăng  Xăng, tôi đã đâm xầm vào má»™t ông già, mặc áo dài khăn đống, râu ngạnh trê, dáng  dấp má»™t nhà nho đạo mạo, ông ta má»™t tay ôm lâý mắt, má»™t tay mò mẫn sàn nhà tìm  kÃnh. Má»™t lúc lâu mơà tìm thâý, vưà mang vào mắt, là đã lắc đâù mắng như tát  nước vào mặt tôi: 
 - Cô bé Ä‘i đâu  sao chẳng lưu ý gì cả, gặp ngươì lá»›n tuổi lại không biết chào há»i, còn đụng  ngươì ta, bây giá» có xin lá»—i không ? 
 Thì ra là anh  chàng Nguyá»…n Hưng, dáng Ä‘iệu đứ ng đắn, cổ há»§ cá»§a anh ta làm tôi không nÃn được  cươì. Hắn lại lắc đâù, tá» vẻ bất bình thá»±c sá»±, không kịch tÃnh chút  nào: 
 - Không biết xâú  hổ còn cươì được nưã à ? Tháºt là thơì thế đảo Ä‘iên mà! 
 Bỗng từ đâu, một  cô sơn nữ bóng mượt nhảy ra trên tay mang đầy lục lạc, bước đi tạo nên những âm  thanh "lenh keng" vui taị 
 - Lão Æ¡i, lão lại  gặp Ä‘iêù chi phiá»n muá»™n nưã váºy ? 
 Äúng là Thu Vân  rôì. Ông già hÅ© láºu bá»—ng đưa tay chỉ vào khoảng vai trần và chiếc khố ngắn cá»§a  cô ta, lắc đâù nói [ lại lắc đâù ]: 
 - Nhìn xem, ăn  mặc gì mà lạ lùng thế này ? Thế mà dám dạo phố thì còn ra cái thể thống gì nưã  chá»› ? Tháºt là đơì đáng chán! 
 Thu Vân ôm bụng  cươì, hắn kéo tay tôi: 
 - Mầy là "Thá»§y  Ngá»c" ? 
 Tôi lắc đâù không  đáp. 
 - Hay là Lan  ? 
 Tôi cũng lắc  đâù. 
 - Váºy thì đúng là  Thảo rôì! 
 Tôi gáºt đâù, nàng  nói: 
 - Váºy thì Thá»§y  Ngá»c và con Lan chưa tÆ¡Ã. 
 Má»™t chú há» chạy  đến, tay cầm chiếc kèn, ká» ngay tai thổi "toe" má»™t tiếng, làm tôi giá»±t mình, hắn  khoái chà vưà vá»— tay, vưà bứt tóc làm ra vẻ tháºt vui sướng, tôi mắng  ngay: 
 - Lại cũng anh  nưã, hở Dũng ? 
 - Tôi không phải  là "Ngu", tôi là là mèỠ
 Rôì hắn gỉa vá»  kêu "meo, meo, meo". Lúc âý tôi mơà biết hắ n qá»§a tháºt không phải DÅ©ng mà là  Trưá»ng. Äể tâm kiểm Ä‘iểm lại thì mơà nháºn ra là ca ba chàng Ngá»± lâm đêù hóa  trang thành ba chú há». Tôi nói: 
 - Äúng ra các anh  nên hóa trang thành ba chàng ngá»± lâm phóa thá»§ mơà đúng! 
 - Nhưng quần áo  khó kiế m quá . Trưá»ng nói, rôì quay sang ngắm nghiá tôi 
 - Chị xuất sắc  quá, hóa trang còn đẹp hÆ¡n tiên tháºt! 
 - Cám Æ¡n anh, anh  cÅ©ng thế , há» gỉa còn giống hÆ¡n há» tháºt! 
 Anh chàng tức lý  khịt mũị 
 - Hừ, khen cô mà  cô lại chá»i ngươì tạ Tháºt miệng lưỡi đàn bà xâú chẳng chá»—  chê. 
 Có má»™t anh chàng  tháºt lạ lùng bước đến tôi, hắn cao lá»›n, thân hình nở nang, mái tóc Ä‘en rôà bù,  mặc chiếc áo lá»›n màu xanh nhạt vơà những hàng nút vàng cÅ© [ Trơì Æ¡i! Bá»™ quần áo  gì mà muốn lên mốc thế ]. Gương mặt hắn tháºt đặc biệt, màu đỠhồng, cằm vuông,  hàm trên nhá» hÆ¡n hàm dươÃ, ngoài ra má»™t bên má còn có chiếc đồng tiá»n. Trong má»™t  phút, tôi nghi ngá», tưởng chừng khuôn mặt này mình đã từng thấy qua đâu đâỵ Hắn  đứ ng trước mặt tôi, cúi đâù tháºt sát, xong nói: 
 - Chào thiên sứ  cá»§a tôi, tim tôi mang đầy câu chuyện bất táºn muố n nói vơà nàng. Không cần biết  tôi ở đâu, thì ở đâý vẫn có dáng em. . . Ôi! Trơì Æ¡i! Không có em làm sao tôi  sống được, dâù góc biển chân trơì tôi vẫn nhá»› tơà em, và nghÄ© vá» em. .  . 
 Tôi ngạc nhiên vô  cùng trước những lơì cá»§a hắn, dù qua giá»ng nói tôi đã biết chàng chÃnh là Trần  Hoài Nam, nhưng mà. . . Chàng nói như váºy là sao ? Tại sao nói vơà tôi những lơì  như thế ? Chàng có lầm lẫn chăng ? Trong má»™t phút ngạc nhiên, tôi không biết  phải lơì như thế nàỠÂm thanh cá»§a chàng vẫn còn thầm thì bên  taị 
 ". . . Anh chỉ có  thể sống cùng em, bằng không anh sẽ chết, sẽ không còn ai có thể chiếm ngự được  tim anh. . . Mãi mãi . . mãi mãị . ." 
 Bá»—ng nhiên, tôi  chợt tỉnh, những câu này hình như tôi đã Ä‘á»c qua ở đâu rôì. Tôi chăm chú nhìn  chàng, áo nàỵ . . cách trang phục này, những câu nói nàỵ . . Äúng rôì, tôi đã  hiểu, Beethoven! Những lơì vưà qua là những lơì thÆ¡ tình cá»§a Beethoven gá»i cho  ngưởi yêụ Tôi đã Ä‘oán ra được, vì Nam là ngươì hâm má»™ Beethoven nhất, nhưng mà.  . . nhưng tại sao chàng lại gá»i tôi là cá»§a chàng ? 
 Tôi vội vàng  nghiêng mình chào Nam, nói: 
 - Xin lỗi, ông đã  lầm rôì, ông Beethoven ạ! Tôi đây không phải là Ka-lan. 
 Nhưng Nam Ä‘Ãnh  chÃnh ngay: 
 - Tôi không lầm,  cô chÃnh là ngươì yêu cá»§a tôi, Thảo ạ! 
 Gian phòng ồn ào,  tôi cảm thảý gương mắt mình nóng bừng lên. Tim tôi Ä‘áºp loạn đả, những dòng máu  trong mạch như muốn võ tung rạ Nam! Äùa gì lạ váºy ? Tại sao lại Ä‘em tôi ra làm  trò cươì. Tôi là má»™t đưá bé ngu ngÆ¡, ngu tháºt ngu! Lưỡi tôi cứng lại, không nói  được lơì, và bá»—ng thâý cái không khà nham nhở hình như vây quanh đâu đâỵ May  quá, có ngươì vưà đến giải váºá»µ 
 Äó là nhân váºt  trong truyện "Chiếc giầy Pha lê". Cô nàng và Xi-to-li-na và hoàng tá», cả hai đến  trước mặt chúng tôi vơà má»™t mâm đầy hoa qủạ 
 Không cần há» phải  thốt lơì nào cÅ©ng Ä‘oán được đây chÃnh là Thu Phương và Phong. Nắ m lâý má»™t nắm  kẹo, tôi nói to: 
 - Xin chào mừng  Xi-tÆ¡-li-na và hoàng tá». 
 - Dạ . Xin chào  mừng Beethoven và Ka-lan. 
 Thu Phương nói,  có lẽ cô ta lúc nãy đã nghe thâý những lơì đôà đáp cá»§a chúng tôị Quay ngươì lại,  tôi bắt đâù nháºp cuá»™c, má»™t cô sÆ¡n nữ đưa tay vẫy, tôi chạy đến cươì  há»i: 
 - Còn ông già cổ  hủ đâu, Thu Vân ? 
 Cô sÆ¡n nữ cươì  tháºt tươị 
 - Tôi không phải  là Thu Vân mà là Äan Vân. 
 - Tại sao chị em  bồ lại hóa trang giống nhau thế , rôì ai phân biệt được đây  ? 
 - Váºy mơà vui chứ  . Ba anh há», hai cô sÆ¡n nữ. . . Kìa, Thá»§y Ngá»c đến kia rôì. Con bé hóa trang  cÅ©ng dá»… thương quá nhỉ ? 
 Thá»§y Ngá»c hóa  trang thành nàng công chúa Bạch tuyế t, nàng trang Ä‘iá»…m tháºt khéo, giống hệt cô  Bạch Tuyết trong hình vẽ. Sau đấy, Lan cÅ©ng đến. Lan đã có má»™t vẽ đẹp cổ  Ä‘iển cá»§a ngươì phụ nữ Trung Hoa, bây giá» cô ta hóa trang thành ngươì phụ nữ  Trung Hoa thơì xưa, thế là đúng nhất rôì. Cô nàng Butterfly trên sân khâú là Mỹ  Linh còn anh chàng Tài là má»™t tù trưởng à Ráºp. . . Hình như má»i ngươì đã đến đủ  cả. Kiểm Ä‘iểm lại chúng tôi vẫn thâý thiêú Thanh Thương. 
 Trơì không  còn sá»›m nưã, nên chúng tôi quyết định không chá» Thanh Thương, má»i ngươì Ä‘em rượu  bia, nước cốt trái cây, trái câỵ . .đổ chung vào nhau, Ä‘oạn bá» thêm nước đá váo,  rôì cùng nâng ly lên chúc mừng Phong và Thu Phương. 
 Giàn nhạc  bắt đâù vơà bản "Khu rừng thành Vienne" êm Ä‘á»m. Phong và Thu Phương đã sẵn sàng  để nháºp cuá»™c khiêu vÅ© và má»i ngươì lại phiá cá»a ra vàỠCánh cá»a mở toang. Từ bên  ngoài má»™t con quái váºt nhảy vào, ná»a giống thá», ná»a giống loài đại thá», cao bằng  ngươì, má»—m nhá»n, ná»a giống loài đại thú?, cao bằng ngươì, hai ná»a giống chuá»™t  ná»a giố ng chồn. Bên trên miệng còn có thêm vài sợi râu  mép. 
 Dũng lên  tiếng kinh ngạc trước tiên: 
 - Trơì ơi!  Con này chắc từ trong rừng Phi châu lạc lôà đến đây ? 
 Con quái  váºt coi như không có ai trước mắ t, hắn đủng đỉnh đến trước mặt Phong và Thu  Phương, cúi đâù xuống chào, Ä‘oạn lá»›n tiếng: 
 - Chúc mừng  hai ngươì được bá niên hảo hiệp. 
 Lan khẽ kêu: 
 - Ôà trơì ơi thì ra là con Thanh Thương 
 Thu Vân trỠmôi: 
 - Äúng là Thanh Thương, tao không ngá» nó lại nghÄ© ra cái lôà  hóa trang như thế này nhưng mà tấm da, nó lâý ở đâu ra váºy ? 
 Thu Phương và Phong cÅ©ng bị con quái váºt làm kinh ngạc, quên  cả việc phải nhảy mở đâù cho cuá»™c khiêu vÅ©. Má»™t lúc sau, Thu Phương mơà  nói: 
 - Thanh Thương, mầy hóa trang kiểu gì lạ váºy ? 
 Thanh  Thương đáp: 
 - Äầy là  chá»§ nhân ông cá»§a thế giÆ¡Ã, gá»i là "Tam vị nhất thể". 
 Phong  há»i: 
 - Có phải  cô muố n nói tam vị nhất thể cá»§a đạo thiên Chúa là Äức mẹ, Äức con và Äức Linh  hay không ? 
 - Không  phải thế . Tam vị nhấ t thế đây là Ngươì, Thu Phương há»p lạị Thế giơà không phải  do những thứ này tạo nên hay chăng ? 
 Phong đôà ngay: 
 - Thế cô  tưởng hình dáng cô giống ngươì, thú và thần há»p lại chăng ? Sao tôi thâý thú thì  giống, còn hai thứ kia thì không má»™t chút nào cả. 
 Má»i ngươì  cươì ầm lên, trong khi Thanh Thương lá»›n tiếng mắng: 
 - Tầm báºy,  ăn nói bất nhân thất đứ c. 
 Hình dáng  cá»§a Thanh Thương cá»™ng thêm những bước Ä‘i nhún nhảy, khiến cho má»i ngươì không  nÃn cươì được. Sau khi rơì khá»i Phong và Thu Phương, Thanh Thương nhảy từng bước  đế n trước mặt từng ngươì để nháºn diện. Láºp tức nàng bị ngay ba chú há» bao vây,  chỉ nghe những tiếng la hét, tiếp liến theo "Tam vị nhất thể" múa tay múa  chân. 
 - Ôà giơì  ơi, vui quá. Nham nhở quá, nham nhở chết được! 
 Äan Vân  cươì sặc sụa: 
 - Nói tháºt,  mày mơà tháºt là nham nhở ! 
 Bản nhạc  "Khu rừng thành Vienne" sau những phút giây bị tiếng hét cá»§a Thanh Thương che  lấp, lại bắt đâù vang tiế ng. Hai vai chánh Ä‘i những bước đâù, tiế p đó, từng  cặp từng cặp má»™t bước rạ Tên má»i da đỠvà cô nàng Bạch Tuyế t, tên má»i Ä‘en vơà  cô thiêú nữ Trung Hoa thơì cổ. Tù trưởng à Ráºp và phu nhân Buttefly, lão há»§ láºu  và nàng sÆ¡n nữ. . . má»™t sá»± kết hợp lạ lùng. Trong tiếng nhạc êm Ä‘á»m huyá»n diệu,  má»™t bức tranh ly kỳ diá»…n ra trước mắt. Tôi đứng đâý lặng ngươì xem. Má»™t bóng  ngươì tiến đế n trước mặt gián Ä‘á»an tư tưởng tôị 
 - Nàng  thiên sứ của tôi, nàng có cho phép tôi được mơì nàng một bản hay không  ? 
 Lại anh  chàng Trần Hoài Nam Beethoven, tim tôi Ä‘áºp nhanh. ÄÆ°a tay cho chàng không má»™t  lơì đáp. Chúng tôi lướt ra giưã phòng khách. Äâù óc mông lung rôà loạn, khiế n  tôi như cứng lưỡi thốt không ra lơì. 
 - Tại sao  em không nói ? 
 - Tại anh  quay nhanh làm em nhức đâù quá! 
 - Anh còn  chóng mặt hơn em -! Chàng nói nhanh - Lấn đâù tiên vưà nhìn thâý em là anh đã  xây xẩm rôì. 
 Vưà quay  tròn, tôi vưà nói: 
 - Anh định  làm trò xã giao quốc tế ư ? 
 - Em nghÄ© thế à ?  Có tháºt tình em không biết hay là em gỉa vá» không biết ? 
 Giá»ng nói cá»§a Nam  có vẻ bất bình: 
 - Em tháºt tình  không biết ? Hay gỉa vá» không biết ? - Nam láºp lại 
 - Thảo! Em tàn  nhẫn lắm! 
 - Em không hiểu  anh muốn nói gì! 
 - Em phải biết  chứ ? - Nam ôm chặt tôi, quay cuồng theo tiếng nhạc, giá»ng chàng gấp rút hÆ¡n -  Trừ khi em là ngươì không có qá»§a tim. Em đừng tưởng rằng cứ ngôì im lìm má»™t nÆ¡i  lạ không ai để ý đế n mình. Anh chỠđợi dịp này để tá» bày từ lâu rôì em không  biết sao ? 
 Tim Ä‘áºp nhanh,  tôi luống cuống đáp: 
 - Anh diễn kịch  trong buổi dạ hội hóa trang này à ? 
 Giá»ng Nam nhuốm  xúc động: 
 - Chúng ta có thể  hóa trang bỠngoài, nhưng không bao giỠcó thể hóa trang tình  cảm. 
 Chiếc mặt nạ  không để cho tôi thâý nét mặt tháºt cá»§a chàng, nhưng nhìn đôi mắt long lanh rá»±c  sáng, khiến tôi có cảm tưởng như mình Ä‘ang bị đốt cháy bằng đôi mắt, bằng những  câu nói, bằng tiếng nhạc lẫn ánh đèn hồng cá»§a gian phòng. 
 - Khi tiệc tàn,  em cho anh đưa em vỠnhé ? 
 Tôi tiế p tục  quay tròn: 
 - Äể nghị đột  ngá»™t quá, em chưa kịp chuẩn bị . 
 - Tình yêu không  cần chuẩn bị, mà chỉ cần tiếp nháºn. 
 * * * * *  * 
 HỠđã bước ra sàn  nhảy, tôi vẫn ngôì ở đâý, tâm trạng rôà bơì. Hình như có má»™t cảm giác gì nhá»™t  nhạt trong tôị Có tháºt không ? Có thể như váºy không ? Chàng yêu tôi tháºt à ? Hay  là yêu Thá»§y Ngá»c ? Tại sao không là má»™t ngươì nào khác ? Tại sao  ? 
 Bản nhạc đã chấm  dứt, Thanh Thương tháºt tình không buông tha Nam, thêm má»™t bản rôì má»™t bản nưã.  Äến bản nhạc kế tiếp, tôi nhảy vơà Phong, rôì vơà anh chàng má»i da đỠmuốn cắt  đâù tôị Tôi nói: 
 - Thôi không dám  nhảy vơà anh đâu, sợ giữ đâù không nổi quá! 
 Anh chàng má»i da  đỠnói: 
 - Không ai cắt  đâù cô được đâu Thảo, đâù cô đẹp quá mà. 
 Sau đây nhảy vơà  Hà, rôì DÅ©ng cÅ©ng không buông tha tôị Không biết Nam đã đổi bạn chưa, vì mặt tôi  bị hoa rôì. Tháºt là khó khăn, mơà được nghỉ ngơị Tôi chuồn khá»i phòng khách,  bước ra sân lá»™ thiên để thở, thì gặp cô sÆ¡n nữ đứng đâý tá»± bao giá». Tôi  há»i: 
 - Thu Vân hay Äan  Vân đâý ? 
 - Thu  Vân. 
 - Sao không vào  nhảy đi ? 
 - Trong âý nóng  quá, tôi muốn nghỉ mệt một chút. 
 Chúng tôi đứng  vơà nhau má»™t lúc, tôi lại trở vá» phòng khách. Äến trước cá»a, tôi đụng đâù vơà  ông già cổ há»§ Nguyá»…n Hưng. Anh ta há»i tôi: 
 - Có cô cô sơn nữ  ở ngoài đó không ? 
 Tôi đáp không suy  nghĩ : 
 - Có  ạ! 
 Hắ n chạy vá»™i ra  sân thượng, tôi bá»—ng thâý là lạ, Hưng muốn tìm Äan Vân hay Thu Vân ? Chưa kịp  xét suy, thì Trần Hoài Nam đã đế n bên tôi, chàng có vẻ áy  náy: 
 - Em trốn anh hở  Thảo ? 
 - Äâu có, mà anh  có rảnh rá»—i đâu ? 
 - Váºy thì, bây  giá» Ka Lan có thể nhảy vơà tôi được rôì chứ ? 
 - Anh gá»i em là  gì ? 
 - Là Ka Lan -  Chàng đáp tháºt nhanh 
 - Vì lúc anh hóa  trang thành Beethoven, anh cÅ©ng mong em là Ka Lan, Nêú em muốn từ chôÃ, cÅ©ng nên  chỠđế n lúc tàn cuá»™c hãy haỵ 
 - Nhưng mà. .  . 
 Chàng bịt nhanh  miệng tôi: 
 - Äừng nói gì cả,  ra nhảy đị 
 Äây là má»™t Ä‘iệu  Mambo, chàng ôm ngang ngưá»i tôi, tiếng nhạc trầm và êm ả. Trong đôi tay rắn chắc  cá»§a chàng, tôi như say như đắm. 
 Sau bản nhạc, Nam  bảo nhá»: 
 - BỠmặt nạ ra  đi, anh muốn nhìn gương mặt của em. 
 - Không được -  Tôi nói - Bây giỠlà lúc còn đeo mặt nạ. 
 Nguyá»…n Hưng chạy  nhanh vá» phÃa tôi, chàng ta hối hả má»™t cách buồn cưá»i, nắm lấy tôi, Vá»ng  nói: 
 - Äan Vân đâu  rồỉ 
 - Tôi không biết  ! 
 Anh chàng có vẻ  hốt hoảng: 
 - Khổ quá Thái ơị  Tôi đã tá» tình lầm ngưá»i rồị 
 Có tiếng ngưá»i  chen vaá» 
 - Không, đúng  đấy, anh đã tỠtình đúng với đối tượng. 
 Chúng tôi xoay  ngưá»i vá» phÃa tiếng nói, lại má»™t cô sÆ¡n nữ, nhưng lần này là Äan Vân. Giá»ng nói  cá»§a Nguyá»…n Hưng buồn má»™t cách tá»™i nghiệp. 
 - Äan Vân, em nói  saá» 
 - Tôi bảo rằng,  hồi trước tá»›i giá» anh đã tá» tình lầm, chỉ có hôm nay anh má»›i chá»n đúng đối  tượng. Äan Vân đáp rõ ràng, bình tÄ©nh. 
 Nguyễn Hưng  thét: 
 - Äan Vân  ! 
 Äan Vân nắm  lấy tay Vá»ng, nàng bảo: 
 - Khoan nói  gì cả, chúng ta hãy nhảy với nhau bản nàỵ 
 Há» dìu nhau  ra sân. Trần Hoài Nam có vẻ không hiểu nổi câu chuyện chàng  há»i: 
 - Gì váºy  em? 
 - Chuyện  tháºt lôi thôi, phức tạp như Ä‘á»i sống cá»§a chúng tạ Tôi đáp. 
 - Thế há»  cÅ©ng là ngưá»i phức tạp phải không em? 
 - Ãt ra  cÅ©ng không giản dị cho lắm. 
 Chúng tôi  ngồi xuống ghế cạnh cá»a sổ. Nam mang đến cho tôi má»™t ly Cocktail. Chàng nâng ly  lên chạm nhẹ vào ly tôi, nói: 
 - Hãy mừng  cho nhóm. Hãy mừng cho tình yêu và mộng tưởng của chúng  mình! 
 Chúng tôi  cùng uống cạn lỵ Có lẽ vì trong cocktail có trá»™n Ãt nhiá»u rượu nên vừa uống má»™t  ly, tôi đã ngà ngà say, lúc này tôi phiêu diêu trong cõi má»™ng. Tôi cùng Nam cÅ©ng  như cùng những bạn khác nhảy tháºt nhiá»á»¥ Dạ há»™i càng vá» khuya càng nhá»™n, càng  loạn, tất cả bá» mặt nạ xuống, xếp thành hàng dài để "Nhảy thá»", tiếp đấy là màn  vÅ© "Hãy nhìn đôi hài má»›i cá»§a tôi". Nhảy xong, má»i ngưá»i lại cưá»i ồ; cưá»i mãi mê  đến Ä‘au cả bụng, đến ... chết luôn. 
   
 Äêm dạ vÅ©  đó đã xảy ra nhiá»u chuyện tháºt nham nhở. Thanh Thương không hiểu vì lý do gì  bá»—ng trợt chân ngã nhào làm gảy cả Ä‘uôị Nguyá»…n Hưng thì mãi Ä‘eo theo hai nàng  sÆ¡n nữ, lúc gá»i Thu Vân là Äan Vân, lúc gá»i Äan Vân là Thu Vân. DÅ©ng chÆ¡i trò  đánh cá vá»›i Thá»§y Ngá»c bị thua, phải lăn ba vòng dưới đất. Sau cùng, Nam trở  thành trung tâm cá»§a đám đông, há» công kênh chàng lên bàn, bắt chàng phải hát.  Nam bắt đầu ca, giá»ng say sưa ân tình, đôi khi vồn vã cuồng loạn, đấy là bản  "Symphonie Pastorale" cá»§a Beethoven sáng tác vì Ka Lan. Trong đấy có mấy  câu: 
 "Mong tình  đầu riêng tặng. 
 Không ngại  ná»—i nhá»c nhằn 
 Äôi lòng  cùng ấp á»§ 
 Chá»› để  ngưá»i nghỉ ngÆ¡i ". 
 Má»i ngưá»i  vổ tay, huýt sáo tản thưởng. Trần Hoài Nam như ngây ngất, chàng ca má»™t mạch mấy  bản, ca cả những bản mà bạn bè yêu cầụ Khiến gian phòng như bị hâm nóng lên. Sau  cùng, há» công kênh chàng Ä‘i khắp phòng, vừa Ä‘i vừa hát. 
 Trần Hoài  Nam haỵ 
 Trần Hoài  Nam giá»á»‹ 
 Trần Hoài  Nam kêu ênh á»i ! 
 Bất giác  tôi chảy nước mắt. Thanh Thương đứng cạnh đưa tay lên khịt mũi, nàng không ngớt  nói: 
 - Tao muốn  khóc quá ! Tao cảm động quá ! 
 Rồi trá»i  cÅ©ng sáng, bên ngoài khung cá»a sổ bầu trá»i trắng đục, má»i ngưá»i Ä‘á»u có vẻ má»i  mệt, có ngưá»i ngá»§ dài trên salon, hay lăn ra bất động trên thảm. Tiếng nhạc vẫn  còn vang lên, nhưng không ai còn sức lá»±c để tiếp tục cuá»™c vuị Chúng tôi kết thúc  đêm dạ vÅ© hóa trang bằng cách chá»n ngưá»i hoá trang lạ nhất. Thanh Thương được  chá»n. Phong và Thu Phương tặng cho cô bé má»™t con thá» tháºt to bằng vải, không ngá»  lại phù hợp vá»›i cách hoá trang cá»§a cô nàng, thế là má»i ngưá»i lại được thêm má»™t  tráºn cưá»á»‹ Tháºt ra thì bất cứ cái gì cÅ©ng làm chúng tôi cưá»i  được. 
 Má»™t ngày  má»›i bắt đầu, dưới màu trá»i lá» má» sáng, dưới tiếng nhạc êm Ä‘á»m, Thu Phương và  Phong đứng giữa phòng khách, trước mặt má»i ngưá»i say đắm hôn nhaụ Gian phòng  muốn vỡ tung ra vá»›i tiếng vá»— tay, rồi tiếng chúc tụng. Da vÅ© hoá trang đã kết  thúc, má»i ngưá»i thay quần áo từ từ ra vá». 
 Nam đưa tôi  vá». Ãnh mặt trá»i còn đỠhồng Ä‘ang sưởi ấm các đưá»ng phố vắng lặng không má»™t bóng  ngưá»á»‹ Tất cả như đắm chìm trong màn sương đục. Buổi sáng mùa xuân, trá»i có sương  và gây gây lạnh. Nam khoác chiếc áo khoác lên vai tôi, chàng nhẹ nhàng  bảo: 
 - Chúng ta  đi bộ em nhé ? 
 Tôi gáºt  đầụ 
 Thả dá»c theo hè  phố, hai ngưá»i lặng lẽ Ä‘i bên nhau, má»™t lúc sau Nam lên  tiếng: 
 - Thảo  ! 
 - Dạ  ! 
 - Bây giỠanh đã  sẵn sàng, em có thể nói rõ lòng em cho anh biết không? 
 Tôi nhìn chàng,  gương mặt Nam đỠbừng, đôi mắt lo lắng chỠđợi, đôi môi mÃm chặt, giống hệt như  má»™t tá»™i phạm Ä‘ang đợi giá» hành quyết hay Ä‘ang chá» nghe bản án. Tôi nhìn chàng  đắm Ä‘uối, nhưng vẫn không trả lá»á»‹ Nam nài nỉ: 
 - Nói đi em, đừng  làm anh khổ mà, không lẽ em đành nhìn anh ... như thế này sao  ? 
 Tôi nói tháºt nhá»  : 
 - Anh không cần  em nói mà. 
 - Cần lắm  chứ. 
 - Thế ... nói gì  bây giỠ? 
 Nam hối  thúc: 
 - Trả lá»i  cho anh, em có yêu anh không? 
 Tôi  nói: 
 - Tại sao  anh không Ä‘i há»i Thu Phương xem hắn có yêu Phong hay không  ? 
 Nam đứng  lại, ôm chặt lấy tôị Chúng tôi đứng trên đưá»ng, gió xuân thổi tung mái tóc dài  và tà áo tôi, luồn vào táºn cùng tim cá»§a hai đứạ Chàng nhìn tôi tháºt lâu, hÆ¡i thở  dồn dáºp nóng bừng chàng cuối xuống, tôi hÆ¡i ngẩn mặt lên, nhắm mắt lại chá»  đợị 
 Bắt đầu từ  hôm nay, cuá»™c Ä‘á»i tôi Ä‘i vào giai Ä‘oạn mớị 
   
   
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
 
	
		  | 
	
	
		
		
		 | 
	
 
 
	
	
	
		
	
	
	
	
		 
	
	
	
		
	
	
 
 |     |