 |
|

16-10-2008, 10:56 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương 6
Tòa án gia đình
Aurore de Caylus, quả phụ cá»§a công tước de Nevers, vợ cá»§a hoà ng thân de Gonzague ngồi trên má»™t chiếc ghế bà nh có lưng thẳng, là m bằng gá»— mun, cÅ©ng như toà n bá»™ đồ đạc bên trong nhà thá» riêng cá»§a bà . Bà mang đồ tang trên mình và xung quanh mình. Trang phục cá»§a bà , giản dị đến thà nh khắc khổ, tháºt hợp vá»›i vẻ giản dị khô khan nÆ¡i bà đến ẩn mình. Äó là má»™t căn phòng có vòm chữ tháºp mà bốn mặt vòm khuôn lấy má»™t bức chạm đầu ngưá»i ở giữa do Eustache Lesueur vẽ, theo phong cách khổ hạnh đánh dấu giai Ä‘oạn thứ hai trong Ä‘á»i ông. Giữa hai đưá»ng giao nhau ngưá»i ta đặt má»™t ban thá». Ban thá» phá»§ khăn tang, như thể buổi kinh nháºt tụng gần nhất được tiến hà nh ở đó là má»™t lá»… cầu siêu.
Äối diện vá»›i ban thá» là bức chân dung toà n thân công tước Philippe de Nevers ở và o tuổi hai mươi. Bức chân dung ký tên Mignard. Trong tranh công tước mặc quân phục đại tá cá»§a đội.vệ binh Thụy SÄ©. Xung quanh khung phá»§ má»™t băng tang xếp nếp.
Äã mưá»i tám năm nay Aurore de Caylus là vợ cá»§a de Gonzague. Có thể nói rằng bà không quen biết gì ông ta, bà không bao giá» muốn nhìn cÅ©ng như nghe ông ta. Gonzague đã là m đủ má»i cách để được gặp vợ mình. ông ta nghÄ©, chÃnh vì rất tin ở tà i hùng biện cá»§a mình, má»™t khi vương phi thuáºn nghe ông ta, ông ta sẽ là ngưá»i thắng cuá»™c. Nhưng vương phi, má»™t má»±c đắm mình trong thất vá»ng, không muốn được an á»§i. Bà đơn độc giữa cuá»™c Ä‘á»i, và ngay đến cha giáo đạo cá»§a bà cÅ©ng chỉ được bà thổ lá»™ duy có các tá»™i lá»—i mà thôi. Má»™t tình cảm duy nhất còn sống động trong trái tim hóa đá đó: tình yêu cá»§a ngưá»i mẹ.
Ký ức vá» Nevers đối vá»›i bà giống như má»™t tôn giáo. ý nghÄ© vá» con gái là m cho bà hồi lại và đem đến cho bà những ước mong mÆ¡ hồ vá» tương lai. Vương phi cá»§a Gonzague, luôn luôn cô độc bên những ngưá»i hầu gái cấm được nói vá»›i bà , luôn luôn giam mình giữa những bức tranh câm lặng và tang thương, mất dần Ä‘i khả năng nháºn thức và xúc cảm. Äôi lúc bà nói vá»›i đức cha nghe bà xưng tá»™i: "Con là má»™t kẻ chết rồi." Äúng thế.
Ngưá»i đà n bà tá»™i nghiệp sống như má»™t bóng ma.
Buổi sáng, khi bà dáºy, những ngưá»i hầu gái lặng lẽ giúp bà mặc má»™t bá»™ đồ mà u xám; sau đó, ngưá»i hầu chuyên lo việc Ä‘á»c sách cho bà mở má»™t cuốn sách kinh. ChÃn giá», vị linh mục phụ trách nhà thá» riêng đến Ä‘á»c kinh cầu siêu. Suốt thá»i gian còn lại trong ngà y, bà ngồi má»™t mình, bất động, lạnh lùng. Bà không ra khá»i dinh má»™t lần nà o kể từ ngà y cưới. Triá»u đình chỉ còn thiếu nước láºp má»™t ban thá» khác tôn vinh Gonzague vì sá»± táºn tâm cá»§a ông ta đối vá»›i vợ. Quả tháºt, không bao giá» có lấy má»™t lá»i phà n nà n thốt ra khá»i miệng Gonzague.
Không bao giá» nà ng ngừng tiến hà nh những cuá»™c tìm kiếm năng nổ nhất ở Pháp và ở nước ngoà i. Gonzague luôn rá»™ng mở hầu bao cho các mong muốn cá»§a vợ mình. Chỉ có Ä‘iá»u, ông ta thu xếp sao cho tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u biết được Ä‘iá»u bà máºt vá» sá»± hà o hiệp cá»§a ông ta.
Và o đầu mùa, đức cha mà vương phi vẫn xưng tá»™i đưa đến cho bà má»™t ngưá»i phụ nữ trạc tuổi bà , cÅ©ng góa bụa như bà và được bà chú ý.
Ngưá»i phụ nữ đó tên là Madeleine Giraud. Chị ta hiá»n là nh và táºn tụy. Sáng hôm ấy, Madeleine báºn tÃu tÃt. Khác vá»›i bình thưá»ng, nhiá»u vị khách đến xin được gặp.
Chỉ má»™t ngưá»i duy nhất được đưa và o, đó là vị Hồng y giáo chá»§ già de Bissy, do quan Nhiếp chÃnh phái đến. Philippe d’Orléans cho.ngưá»i đến nói vá»›i cô em há» quyá»n quý rằng ký ức vá» Nevers luôn sống động trong ông. Tất cả những gì có thể là m vì lợi Ãch cá»§a bà quả phụ Nevers sẽ được là m.
Hồng y giáo chá»§ cố tìm cách an á»§i bà . Bà má»™t má»±c giữ im lặng. Vị Hồng y giáo chá»§ ra vá» vá»›i cảm giác rằng ngà i vừa gặp má»™t ngưá»i đà n bà ná»a Ä‘iên ná»a tỉnh. Vừa từ biệt ông ta, vương phi lại ngồi bất động và u sầu, theo thói quen cá»§a bà . Mắt bà nhìn chòng chá»c vô hồn. Madele-ine Giraud Ä‘i ngang qua phòng mà bà không để ý. Madeleine lại gần chiếc ghế cầu kinh đặt bên vương phi và để lên đó má»™t cuốn sách kinh mà chị ta giấu dưới áo choà ng. Rồi chị ta đến trước chá»§, tay khoanh trước ngá»±c, đợi má»™t lá»i nói hoặc má»™t lệnh truyá»n. Vương phi ngá»ng đầu nhìn chị ta và nói: - Chị ở đâu ra váºy, Madeleine? - Từ phòng mình ạ. - Chị ta trả lá»i.
Vương phi nhắm mắt lại. Bà vừa má»›i đứng dáºy để chà o Hồng y giáo chá»§. Qua cá»a sổ, bà đã thấy Madeleine ở dưới khu vưá»n trong dinh, giữa đám ngưá»i nhốn nháo. Thế cÅ©ng đủ để đánh thức tất cả ná»—i ngá» vá»±c cá»§a bà quả phụ Nevers.
Tuy nhiên Madeleine có Ä‘iá»u gì muốn nói mà không dám. Äó là má»™t ngưá»i có tấm lòng, mang trong mình má»™t tình thương chân thà nh và kÃnh trá»ng trước ná»—i Ä‘au lá»›n lao nà y.
- Thưa lệnh bà vương phi, - chị ta thì thầm, - lệnh bà cho phép tiện nữ nói chứ ạ? Aurore de Caylus mỉm cưá»i và nghÄ©: "Lại má»™t kẻ mà ngưá»i ta thuê để nói dối ta!".
- Chị nói Ä‘i. - Bà cao giá»ng bảo.
- Thưa lệnh bà vương phi, - Madeleine nói tiếp, - tiện nữ có má»™t đứa con, đó là cả cuá»™c Ä‘á»i tiện nữ. Tiện nữ sẵn sà ng Ä‘em hiến tất cả những gì có trên Ä‘á»i nà y, trừ con mình, để lệnh bà cÅ©ng được là má»™t ngưá»i mẹ hạnh phúc như tiện nữ.
Bà quả phụ de Nevers không nói gì.
- Tiện nữ nghèo khó, - Madeleine tiếp tục, - trước khi được ân sá»§ng cá»§a lệnh bà vương phi, đứa con trai bé bá»ng Charlot cá»§a tiện nữ luôn đói ăn thiếu mặc. A! Giá như tiện nữ có thể Ä‘á»n đáp lại lệnh bà vương phi tất cả những gì lệnh bà đã là m cho tiện nữ! - Chị cần gì sao, Madeleine? - Không! ồ! Không, - chị ta thốt lên. -Chuyện liên quan đến lệnh bà , chỉ liên quan đến lệnh bà mà thôi. Cái tòa án gia đình nà y...
- Ta cấm chị nói vá»›i ta vá» chuyện ấy... - Thưa lệnh bà , - chị ta thốt lên, - thưa chá»§ nhân quý trá»ng cá»§a con, cho dù lệnh bà có định Ä‘uổi tiện nữ...
- Ta sẽ đuổi chị, Madeleine.
- Thì tiện nữ cÅ©ng phải thá»±c hiện bổn pháºn cá»§a mình, thưa lệnh bà , tiện nữ cÅ©ng cần phải nói vá»›i ngưá»i: "Lệnh bà không muốn tìm lại con mình sao?" Vương phi rùng mình và cà ng tái Ä‘i. Bà chống hai tay lên tay ghế bà nh, hÆ¡i nhổm ngưá»i lên. Äá»™ng tác đó khiến cho chiếc khăn mùi soa cá»§a bà rÆ¡i ra. Madeleine nhanh nhẹn cúi xuống nhặt để đưa lại cho bà . Chiếc túi tạp dá» cá»§a chị ta phát ra má»™t tiếng trong như bạc. Vương phi nhìn xoáy và o chị ta bằng ánh mắt lạnh băng.
- Chị có và ng. - Bà khẽ nói.
Rồi bằng động tác cá»§a má»™t ngưá»i phụ nữ nghi ngá» muốn biết bằng má»i giá, bà thá»c tay và o túi Madeleine. Chị ta chắp tay khóc. Vương phi lôi ra má»™t nắm và ng: mươi mưá»i hai đồng caÄ‘rup Tây Ban Nha.
- Ngà i de Gonzague từ Tây Ban Nha vá»! -Bà lại nói nhá».
Madeleine sụp xuống chân bà .
- Thưa lệnh bà , thưa lệnh bà , - chị ta khóc nức lên. - Con trai Charlot bé bá»ng cá»§a tiện nữ sẽ được há»c, nhá» số và ng nà y. Ngưá»i cho tiện nữ và ng cÅ©ng từ Tây Ban Nha vá». Nhân danh Chúa, xin lệnh bà đừng Ä‘uổi tiện nữ trước khi nghe tiện nữ nói đã.
- Äi Ä‘i! - Vương phi ra lệnh.
Madeleine còn muốn khẩn cầu. Vương phi dứt khoát chỉ tay ra cá»a và nhắc lại: - Äi Ä‘i! Khi chị ta đã tuân theo, bà thả ngưá»i ngồi lại xuống ghế bà nh.
- Ta đã tin yêu ngưá»i phụ nữ nà y! - Bà rùng mình thì thầm vá»›i má»™t cảm giác hãi hùng. - ôi! - Bà nói tiếp, gương mặt thể hiện má»™t ná»—i kinh hoà ng sâu sắc cá»§a sá»± cô độc. - Không có ai, không có ai! Cầu Chúa, xin hãy rá»§ lòng thương vì con không còn tin ai nữa! Bà cứ ngồi thế má»™t lúc, hai tay che mặt, ngá»±c bà thổn thức. Rồi bà ngước nhìn cây thánh giá trên ban thá»: - Chúa Æ¡i! Con đã không đủ Ä‘au khổ rồi sao? Con còn phải chịu đựng sá»± hy sinh nà y bao lâu nữa? Trong cuốn sách kinh Madeleine Giraud vừa để lên góc chiếc ghế cầu kinh có má»™t trang mà .cuốn sách tá»± mở ra, do nó thưá»ng được mở đến thà nh nếp ở gáy sách. Trang sách đó in bản dịch ra tiếng Pháp cá»§a bà i thánh thi Miserere mei, domine. Vương phi Gonzague thưá»ng Ä‘á»c lại bà i thánh thi nhiá»u lần trong ngà y. Khoảng mưá»i lăm phút sau, bà vá»›i tay lấy quyển kinh. Cuốn sách tá»± mở ra ở trang có bà i thánh thi. Trong giây lát, cặp mắt mệt má»i cá»§a vương phi nhìn mà không thấy. Nhưng bá»—ng nhiên bà rùng mình và thốt kêu lên. Bà giụi mắt, bà đưa mắt nhìn xung quanh để tin chắc rằng mình không mÆ¡.
- Cuốn sách đã không rá»i khá»i đây mà . - Bà lẩm bẩm.
Vì bà tin và o má»™t phép mà u. Bà quỳ xuống trước chiếc ghế cầu kinh. Cuốn sách để mở trước mắt bà . Bà đá»c đến lần thứ mưá»i, những dòng chữ to ở bên lá» trang sách, được viết bởi má»™t bà n tay không quen và là m thà nh câu trả lá»i cho Ä‘oạn đầu tiên nói rằng: "Chúa Æ¡i, xin hãy rá»§ lòng thương". Nét chữ lạ trả lá»i: "Chúa sẽ rá»§ lòng thương, nếu như bà có niá»m tin. Hãy can đảm để bảo vệ con mình. Hãy đến tòa án gia đình, dù bà có ốm Ä‘au hay hấp hối... và hãy nhá»› tá»›i dấu hiệu trước đây bà và Nevers đã ước định vá»›i nhau".
- Câu châm ngôn cá»§a chà ng! - Aurore de Cay-lus láºp báºp nói: "Có ta đây!" Con ta! - Bà lại tiếp, nước mắt lưng tròng: - Con gái ta. Rồi bà cưá»i phá lên: can đảm để bảo vệ con mình! Ta sẽ can đảm và ta sẽ bảo vệ con ta! Và o giá» nà y, đại sảnh dinh Lorraine dưá»ng như chứng kiến sá»± hiển hách cuối cùng và chói lá»i cá»§a mình. Chưa bao giá», chắc chắn thế, ngay cả dưới thá»i các công tước vÄ© đại de Guise, lại có sá»± tụ há»™i dưới mái vòm cá»§a nó những tên tuổi nổi tiếng hÆ¡n thế. Gonzague đã có lý do khi muốn rằng buổi lá»… phải được hoà n toà n long trá»ng uy nghi.
Các gương mặt đáng kÃnh đó tá»± nhiên chia thà nh hai phe: những ngưá»i Gonzague đã nắm được và những ngưá»i độc láºp. Trong số những ngưá»i thuá»™c phe đầu có má»™t công tước và má»™t hoà ng thân, nhiá»u hầu tước, má»™t số lá»›n bá tước và gần như cả má»™t đám những ngưá»i có tước vị loà ng xoà ng. Gonzague hy vá»ng và o lá»i nói và quyá»n chÃnh đáng cá»§a mình để thuyết phục những ngưá»i còn lại. Trong lúc cuá»™c há»p còn chưa bắt đầu, má»i ngưá»i Ä‘á»u nói chuyện thân máºt. Không ai biết Ä‘Ãch xác vì sao lại có cuá»™c triệu táºp nà y.
Nhiá»u ngưá»i nghÄ© rằng đó là má»™t cuá»™c phân xá».giữa hoà ng thân và vương phi vá» tà i sản cá»§a Nevers. Gonzague có những ngưá»i á»§ng há»™ hăng hái. Vương phi được và i vị lão thần chÃnh trá»±c và má»™t số hiệp sÄ© trẻ tuổi bảo vệ. Nhưng sau khi Hồng y giáo chá»§ xuất hiện thì lại xuất hiện má»™t ý kiến khác. Những gì mà vị giáo chức thuáºt lại vá» trạng thái tinh thần hiện nay cá»§a vương phi là m nảy sinh ý nghÄ© rằng cuá»™c há»p là để bà n vá» má»™t sá»± cấm Ä‘oán. Hồng y giáo chá»§ không há» lá»±a lá»i, nói: - Bà ta Ä‘iên đến ba phần tư rồi! Sau tuyên bố đó, má»i ngưá»i nói chung Ä‘á»u tin rằng vương phi sẽ không thể đến dá»± phiên tòa. Tuy nhiên ngưá»i ta chỠđợi Ä‘iá»u nà y như má»™t lẽ thưá»ng. Còn Gonzague thì yêu cầu đợi thêm vá»›i má»™t vẻ cao thượng mà má»i ngưá»i phải lấy là m biết Æ¡n ông ta. Äến hai rưỡi, ngà i chá»§ tá»a de Lamoignon ngồi và o ghế cá»§a mình; các vị há»™i thẩm cá»§a ông ta gồm có Hồng y giáo chá»§, phó chưởng ấn, các ông de Villeroy và Clermont-Tonnerre.
Chánh lục sá»± nghị viện Paris cầm bút vá»›i cương vị thư ký tòa, bốn công chứng viên cá»§a nhà vua phụ tá cho ông ta vá»›i tư cách kiểm soát viên - lục sá»±. Cả năm ngưá»i tuyên thệ nháºn nhiệm vụ. Jacques Thallement, chánh lục sá»±, được yêu cầu Ä‘á»c giấy triệu táºp.
Văn bản nói rằng Philippe de France, công tước Orléans, quan Nhiếp chÃnh có ý định Ä‘Ãch thân chá»§ trì cuá»™c há»p gia đình nà y, vừa vì tình bạn cá»§a ngà i vá»›i hoà ng thân de Gonzague, vừa vì tình huynh đệ mà ngà i từng gắn bó vá»›i công tước de Nevers quá cố, nhưng do công việc trị vì mà ngà i không thể rá»i xa hoà ng háºu và thái háºu dù chỉ má»™t ngà y, vì má»™t mối quan tâm đặc biệt, nên đã giữ ngà i lại Hoà ng Cung. Thay mặt Äiện hạ là các á»§y viên được bổ nhiệm và thẩm phán cá»§a triá»u đình, các ngà i Lamoignon, Villeron và Arenson. Äức Hồng y sẽ phục vụ vương phi vá»›i tư cách là ngưá»i quản lý tà i sản hoà ng gia. Há»™i đồng được láºp tại tòa án tối cao, có thể tùy ý quyết định dứt khoát và cuối cùng tất cả các vấn đỠliên quan đến việc thừa kế tà i sản cá»§a công tước de Nevers đã quá cố, có thể giải quyết nhất là tất cả các vấn đỠNhà nước, có thể tháºm chà định Ä‘oạt, khi cần, vì lợi Ãch cá»§a ngưá»i đương nhiên được hưởng quyá»n sở hữu vÄ©nh viá»…n các tà i sản cá»§a Nevers. Gonzague đã tá»± tay soạn thảo văn bản nà y mà lá»i lẽ chỉ có thể thuáºn lợi cho ông ta đến thế là cùng.
Má»i ngưá»i lặng lẽ nghe Ä‘á»c trong bầu không khà trang nghiêm, rồi đức Hồng y nói vá»›i ngà i chá»§ tá»a Lamoignon:.- Vương phi de Gonzague có ngưá»i đại diện nà o không? Ngà i chá»§ tá»a cất cao giá»ng nhắc lại câu há»i.
Khi Gonzague định tá»± mình trả lá»i để yêu cầu tòa mặc nhiên cá» cho má»™t ngưá»i và chuyển sang việc khác, hai cánh cá»a lá»›n mở ra và các môn lại bước và o mà không có sá»± báo trước. Ai nấy đứng dáºy, quả nhiên vương phi de Gonzague xuất hiện trên ngưỡng cá»a, bà vẫn mặc đồ tang như má»i khi, nhưng kiêu hãnh và đẹp đến mức những tiếng thì thầm thán phục kéo dà i từ hà ng nà y sang hà ng khác khi bà bước qua.
- Thế nà o, ngà i nghĩ sao, ông anh hỠcủa tôi? - Mortemart khẽ rỉ tai de Bissy.
- Thế đấy! - vị giáo chức đáp, - ta đáng bị ném đá đến chết! Ta đã phạm tội báng bổ. Trong chuyện nà y có phép mà u chi đây.
Từ ngưỡng cá»a, vương phi nói bằng má»™t giá»ng Ä‘iá»m tÄ©nh và dõng dạc: - Thưa các ngà i, không việc gì phải cần đến ngưá»i đại diện. Tôi đây rồi! Gonzague vá»™i và ng rá»i chá»— ngồi và tiến đến trước mặt vợ. ông ta đưa tay ra cho bà vá»›i má»™t cung cách lịch duyệt đầy kÃnh trá»ng. Vương phi không từ chối, nhưng má»i ngưá»i thấy bà rùng mình khi chạm tay hoà ng thân, và hai gò má tái nhợt cá»§a bà biến sắc. Dưới chân bục là "nhà " Navailles, Gironne, Montaubert, Nocé, Oriol...
Há» là những ngưá»i đầu tiên tránh ra để là m thà nh má»™t lối rá»™ng cho hai vợ chồng. Có má»™t chiếc ghế bà nh được chuẩn bị sẵn cho vương phi. Chiếc ghế nà y được đặt ở phÃa cuối bục mé bên phải, gần chiếc ghế ngăn cá»§a Hồng y giáo chá»§. Sát ngay bên phải vương phi là tấm rèm che cánh cá»a riêng cá»§a đà i bán nguyệt. Cá»a đóng và buông rèm. Vị chá»§ tá»a cho Ä‘á»c má»™t lần thứ hai giấy triệu táºp, rồi nói: - Hoà ng thân de Gonzague muốn trình bà y vá»›i chúng ta những gì ông thấy thuá»™c pháºn sá»± và quyá»n hạn cá»§a mình, chúng ta chỠđợi mong muốn cá»§a ông.
Gonzague đứng ngay dáºy. ông ta cúi rạp ngưá»i trước hết chà o vợ, tiếp đến các vị thẩm phán cá»§a nhà vua, rồi đến những ngưá»i còn lại.
- Không ai ở đây nghÄ© rằng tôi có thể triệu táºp má»™t cuá»™c há»p như thế nà y để thông báo má»™t mối quan tâm thông thưá»ng, tuy nhiên, trước khi bắt đầu má»™t chá»§ đỠrất quan trá»ng, tôi cảm thấy cần phải bà y tá» mối lo ngại có trong tôi, má»™t mối lo ngại gần như là trẻ con. Khi tôi nghÄ© rằng tôi sẽ nói trước bấy nhiêu con ngưá»i có đầu óc.lá»—i lạc và danh giá, sá»± yếu Ä‘uối là m tôi hoảng sợ, và vấn đỠkhông phải chỉ ở thói quen nói năng nà y, cách phát âm các từ mà má»™t ngưá»i con cá»§a nước ý không bao giá» có thể rÅ© bỠđược, vấn đỠkhông phải chỉ ở giá»ng nói vốn là má»™t trở ngại cá»§a tôi. Thá»±c váºy, lẽ ra tôi đã lùi bước trước nhiệm vụ cá»§a mình, nếu như không nghÄ© rằng kẻ mạnh thưá»ng độ lượng, và sá»± ưu việt cá»§a các ngà i chÃnh là má»™t sá»± cứu giúp chắc chắn đối vá»›i tôi.
Vá»›i Ä‘oạn mở đầu quá ư kinh viện nà y, Gon-zague nháºn thấy có má»™t số trong đám ngưá»i tinh hoa mỉm cưá»i, nhưng ông ta không là m Ä‘iá»u gì dại dá»™t.
- Tôi xin được phép trước hết, - ông ta tiếp tục, - cám Æ¡n tất cả những ai, nhân dịp nà y, đã vui lòng đến dá»± là m vinh hạnh cho gia đình chúng tôi. Quan Nhiếp chÃnh nguyên thá»§, quan Nhiếp chÃnh mà chúng ta có thể nói vá» ngà i má»™t cách cởi mở, bởi vì ngà i không có mặt giữa chúng ta, nhà quý tá»™c nà y, vị hoà ng thân tuyệt vá»i nà y, bao giá» cÅ©ng Ä‘i đầu khi cần đến má»™t hà nh động xứng đáng và tốt đẹp...
Trong đám cá» tá»a xuất hiện những dấu hiệu tán đồng không có vẻ gì là lưỡng lá»±.
- Ngưá»i thứ hai, - Gonzague nói tiếp, - đó là vương phi, mặc dù sức khá»e héo hắt và ý thÃch ẩn cư, vẫn vui lòng gắng gượng rá»i bá» nÆ¡i Ä‘ang sống thanh cao hạ mình xuống ngang tầm các lợi Ãch trần tục thảm hại cá»§a chúng ta. Thứ ba, đó là các vị triá»u thần quyá»n cao chức trá»ng cá»§a má»™t ngai và ng đẹp nhất thế giá»›i; hai vị chánh án cá»§a tòa án tôn nghiêm nà y, những ngưá»i Ä‘em lại công lý đồng thá»i giải quyết các số pháºn cá»§a Nhà nước; má»™t vị đại úy quang vinh, má»™t trong những ngưá»i lÃnh khổng lồ mà chiến thắng có thể Ä‘em dùng là m chá»§ đỠcho các Plutarque tương lai; má»™t vị giáo sÄ© cao cấp; và tất cả các vị công khanh cá»§a vương quốc nà y, những ngưá»i má»›i xứng đáng là m sao ngồi hai bên ngai và ng. Và cuối cùng, tất cả các vị, thưa các ngà i, dù các vị có phẩm hà m như thế nà o. Tôi cÅ©ng vô cùng lấy là m biết Æ¡n, và sá»± tạ Æ¡n cá»§a tôi tuy có vụng vá», nhưng Ãt nhất cÅ©ng xuất phát tá»± đáy lòng.
Tất cả những lá»i lẽ đó được phát ra vá»›i má»™t liá»u lượng hoà n hảo, bằng má»™t chất giá»ng quyến rÅ© và âm vang vốn là đặc quyá»n cá»§a ngưá»i bắc ý. ông ta đã Ä‘i đến phần kết. Gonzague là m như tÄ©nh tâm lại. Trán ông ta cúi thấp và mắt nhìn xuống.
- Philippe de Lorraine, công tước de Nevers, - ông ta nói tiếp bằng má»™t giá»ng trầm đục, - là anh há» tôi theo huyết thống, anh ruá»™t tôi theo tâm can. Chúng tôi đã cùng chung sống những ngà y thÆ¡ ấu. Tôi có thể nói rằng hai tâm hồn chúng tôi chỉ là má»™t. Äó là má»™t vị hoà ng thân hà o hiệp, và có Chúa biết vinh quang nà o lẽ ra đã được dà nh cho anh ấy khi đến tuổi chÃn muồi! Nevers đã chết khi chưa tròn hai mươi lăm tuổi.
Trong cuá»™c Ä‘á»i nghiệt ngã và thưá»ng xuyên Ä‘au khổ cá»§a mình, tôi chưa từng phải nháºn cú đòn nà o ác độc đến thế. Mưá»i tám năm đã trôi qua kể từ cái đêm định mệnh ấy, nhưng thá»i gian không há» là m dịu bá»›t ná»—i đắng cay trong sá»± tiếc nuối cá»§a chúng ta... Ký ức vá» anh ấy còn đó! -ông ta cắt ngang và đặt tay lên ngá»±c, giá»ng rung lên, - cÅ©ng như những đồ tang cá»§a ngưá»i phụ nữ quý tá»™c, ngưá»i đã không chê mang tên tôi sau tên cá»§a Nevers! Má»i cặp mắt đổ dồn vá» phÃa vương phi. Bà đỠmặt. Má»™t ná»—i xúc động khá»§ng khiếp là m biến đổi khuôn mặt bà .
- Äừng có nói đến chuyện đó! - Bà nói giữa hai hà m răng xiết chặt. - Äã mưá»i tám năm nay tôi sống náu mình trong nước mắt.
Những ngưá»i có mặt để phán xá» má»™t cách nghiêm túc, các quan tòa, hoà ng thân và công khanh cá»§a nước Pháp, dá»ng tai lên nghe lá»i nói đó. Những ngưá»i mà chúng ta đã thấy tụ táºp trong phòng Gonzague xì xà o ầm lên. Hồng y giáo chá»§ de Bissy đứng dáºy.
- Tôi yêu cầu, - ông nói, - ngà i chá»§ tá»a buá»™c má»i ngưá»i yên lặng. Lá»i nói cá»§a vương phi ở đây cần phải được lắng nghe cÅ©ng ngang như lá»i cá»§a ngà i de Gonzague.
- Yên lặng, - ngà i de Lamoigon ra lệnh, mắt nhìn nghiêm khắc khiến tất cả đám bạn bè trâng tráo của Gonzague phải nhìn xuống.
Gonzague đáp lại nháºn xét cá»§a Hồng y giáo chá»§: - Không, không phải cÅ©ng ngang như, thưa đức Hồng y, nếu ngà i cho phép tôi nói khác ý ngà i, mà là còn hÆ¡n thế, bởi vì vương phi chẳng là vợ và quả phụ cá»§a Nevers ư? Tôi sẽ rất ngạc nhiên nếu như trong chúng ta đây có ai đó quên, dù chỉ trong chốc lát, sá»± kÃnh trá»ng sâu sắc dà nh cho vương phi cá»§a de Gonzague.
Tráºt tá»± đã được láºp lại. ông ta ngẩng cao đầu và nói tiếp bằng má»™t giá»ng cương quyết: - Philippe de Nevers đã chết do má»™t sá»± trả thù hay bá»™i phản. Tôi cần phải lướt rất nhanh.qua những bà ẩn cá»§a cái đêm bi thảm ấy. Ngà i de Caylus, cha cá»§a vương phi, đã mất từ lâu, và sá»± kÃnh trá»ng buá»™c tôi phải im miệng.
Khi thấy vương phi ngồi không yên trên ghế, như sắp ngất Ä‘i, ông ta Ä‘oán rằng má»™t sá»± thách thức má»›i sẽ chẳng có phản hồi. Vì thế ông ta ngừng lại giữa chừng và nói bằng má»™t giá»ng phong nhã tá» tế và khoan háºu: - Nếu như ở đây vương phi có Ä‘iá»u gì cần truyá»n đạt, tôi xin sẵn sà ng nhưá»ng lá»i cho bà .
Aurore de Caylus cố gắng nói, nhưng cổ há»ng bà tắc nghẹn không thốt được má»™t lá»i. Gonzague đợi và i giây rồi lại tiếp tục: - Thưa các ngà i, giá» tôi nói tá»›i những sá»± việc đã dẫn đến việc triệu táºp các ngà i. Khi lấy tôi, vương phi đã cho biết vá» cuá»™c hôn nhân bà máºt, nhưng hợp pháp cá»§a bà vá»›i công tước de Nevers quá cố. Khi lấy tôi bà đã ghi nháºn má»™t cách hợp pháp sá»± tồn tại cá»§a má»™t ngưá»i con gái được sinh ra từ sá»± kết hợp nà y. Nhưng các chứng cứ thà nh văn thì lại thiếu: cuốn sổ cá»§a nhà thá» xứ bị xé ở hai chá»— không chứa đựng bất cứ sá»± ghi nháºn nà o, và tôi buá»™c phải nói thêm rằng ngà i de Cay-lus là ngưá»i duy nhất trên Ä‘á»i có thể giúp chúng ta là m sáng tỠđôi chút sá»± việc nà y. Nhưng ngà i de Caylus khi còn sống đã luôn giữ im lặng. Còn hiện giá», không ai có thể há»i gì nấm mồ ngà i.
Äể có thể chứng thá»±c những lá»i tuyên bố cá»§a vương phi, đà nh phải cần đến lá»i chứng trịnh trá»ng cá»§a dom Bernard, linh mục nhà thá» riêng Caylus, ngưá»i đã ghi nháºn cuá»™c hôn phối đầu tiên và chứng sinh cho tiểu thư de Nevers ở bên lá» tá» giấy đứng tên bà quả phụ de Nevers. Tôi rất mong vương phi vui lòng xác nháºn cho những Ä‘iá»u tôi vừa nói.
Aurore de Caylus giữ im lặng. Nhưng Hồng y giáo chá»§ de Bissy Ä‘ang ghé sang bà , đứng dáºy nói: - Vương phi không có Ä‘iá»u gì tranh cãi.
Gonzague nghiêng mình và tiếp tục: - Äứa trẻ biến mất ngay trong đêm xảy ra vụ ám hại. Các vị Ä‘á»u biết, thưa các ngà i, trái tim các bà mẹ được bao bá»c bởi má»™t kho báu vô hạn lòng nhẫn nại và tình thương yêu như thế nà o. Suốt mưá»i tám năm qua, mối báºn tâm duy nhất cá»§a vương phi là tìm kiếm con gái mình.
Nhưng tôi cần phải nói rằng, các ná»— lá»±c tìm kiếm cá»§a vương phi cho tá»›i giá» hoà n toà n là vô Ãch. Không má»™t vết tÃch, không má»™t dấu hiệu, vương phi đã không tiến được chút nà o so vá»›i ngà y đầu tiên.
Aurore de Caylus ngẩng lên nhìn trá»i. Trong đôi mắt ướt đầm cá»§a bà , Gonzague không tìm.đâu ra vẻ thất vá»ng mà những lá»i cuối cùng cá»§a ông ta lẽ ra đã phải gây được.
- Bây giá», - ông ta nói tiếp, - mặc dù rất ngại ngùng tôi cÅ©ng buá»™c phải nói vá» mình. Sau hôn lá»… cá»§a tôi, dưới sá»± trị vì cá»§a đức vua đã quá cố, nghị viện Paris, chịu sá»± xúi giục cá»§a vị công tước de Elbeuf đã quá cố, chú cá»§a anh há» và ngưá»i bạn bất hạnh cá»§a chúng tôi, đã ra má»™t quyết định trong phiên há»p toà n thể, đình chỉ vÄ©nh viá»…n (ngoại trừ các giá»›i hạn do luáºt định) các quyá»n thừa kế cá»§a tôi đối vá»›i Nevers. Äó là để bảo vệ các quyá»n lợi cá»§a tiểu thư Aurore de Nevers, nếu như tiểu thư còn sống trên Ä‘á»i nà y; tôi không há» phà n nà n gì vá» Ä‘iá»u đó. Tuy nhiên, quyết định nà y, thưa các ngà i, không phải là không gây cho tôi ná»—i Ä‘au khổ sâu sắc và không thể chữa là nh.
Gonzague liếc nhanh nhìn Montauber, Gi-ronne và đồng bá»n để báo cho chúng biết rằng đây là giây phút quyết định.
- Tôi còn trẻ, - Gonzague tiếp tục, - có vị trà tương đối trong triá»u, già u có, rất già u có là đằng khác. Danh vị quý tá»™c cá»§a tôi thuá»™c và o hà ng không có gì phải bà n cãi. Tôi có vợ là má»™t kho báu cá»§a sắc đẹp, trà tuệ và phẩm hạnh. Là m sao có thể, hỡi các ngà i, tránh khá»i những cuá»™c tấn công ngấm ngầm và hèn hạ cá»§a sá»± ghen tuông? Quyết định cá»§a nghị viện đã khiến cho tình trạng cá»§a tôi bị là m cho sai lạc, nghÄ©a là đối vá»›i má»™t số tâm hồn thấp hèn, dưá»ng như là tôi muốn cho con gái Nevers phải chết.
Bá»n há» lại thốt lên vừa đủ mức cần thiết.
- A! Thưa các ngà i, - Gonzague nói trước khi ngà i de Lamoignon kịp yêu cầu những kẻ cắt ngang giữ im lặng, - thế giá»›i được tạo ra như thế đấy! Tôi có mối quan tâm vá» váºt chất, do váºy chắc hẳn tôi phải có thâm ý gì đây. Việc vu khống tôi má»›i thuáºn lợi là m sao. Chỉ má»™t trở ngại duy nhất chia cắt tôi vá»›i má»™t món cá»§a cải thừa kế khổng lồ. Má»™t trở ngại chết ngưá»i! Ngưá»i ta nghi ngá» tôi có những ý đồ đồi bại nhất, hèn hạ nhất! Ngưá»i ta sắp đặt (tôi cần phải nói ra tất cả vá»›i há»™i đồng), ngưá»i ta sắp đặt sẵn sá»± ghẻ lạnh, mối ngá» vá»±c, gần như cả sá»± thù háºn nữa giữa vương phi và tôi. Ngưá»i ta dùng là m bằng chứng cái hình hà i để tang nà y, nó tô Ä‘iểm cho chốn ẩn cư cá»§a má»™t phụ nữ thánh thiện; ngưá»i ta lấy vị phu quân đã chết để đối lại vá»›i ngưá»i chồng còn sống; ngưá»i ta khuấy động tổ ấm cá»§a tôi.
ông ta nhấn mạnh những từ nà y.
- Tổ ấm cá»§a tôi, các vị nghe cho rõ; cuá»™c sống ná»™i tâm cá»§a tôi, chốn nghỉ ngÆ¡i cá»§a tôi, gia.đình tôi, tâm hồn tôi! Và đây, tôi xin khẳng định vá»›i các ngà i Ä‘iá»u nà y bằng danh dá»± và sá»± cứu rá»—i cá»§a mình, tôi thỠđấy! Tôi sẵn sà ng đánh đổi tên tuổi cá»§a mình, tôi sẵn sà ng đánh đổi cá»§a cải cá»§a mình để được hạnh phúc như những ngưá»i thấp kém nhưng có má»™t tổ ấm, nghÄ©a là có má»™t ngưá»i vợ táºn tụy, má»™t trái tim bầu bạn, những đứa con thương yêu mình và được ta yêu quý, và cuối cùng, gia đình, cái phúc pháºn tuyệt vá»i mà Thượng Äế đã để rÆ¡i vãi giữa chúng ta! Có thể nói rằng ông ta đã đặt tất cả tâm hồn và o cách nói cá»§a mình. Há»™i đồng xúc động đến đáy lòng. Những vị quan tòa ấy, phần đông Ä‘á»u là ngưá»i có gia đình. Trái vá»›i táºp quán thá»i bấy giá», sá»± nhạy cảm cá»§a ngưá»i cha và ngưá»i chồng khuấy động mãnh liệt trong lòng há». Những ngưá»i khác thì cảm thấy má»™t ná»—i xúc động mÆ¡ hồ nà o đó, giống như những ngưá»i mù Ä‘oán mà u váºy.
Chỉ có hai ngưá»i vẫn giữ vẻ lạnh lùng giữa những ngưá»i có chung sá»± má»m lòng ấy: vương phi de Gonzague và ngà i de Chaverny. Vương phi mắt nhìn xuống. Bà có vẻ như Ä‘ang mÆ¡ má»™ng, và chắc chắn cái vẻ lạnh lùng ấy không thể biện há»™ có lợi cho nà ng trước các quan tòa đã có định kiến. Còn vá» chà ng hầu tước bé nhá», anh chà ng cứ ngồi lắc lư trên ghế và nói trèo trẹo giữa hai hà m răng: - ông anh há» danh giá cá»§a tôi quả là quái kiệt! Những ngưá»i khác thì hiểu rằng, thông qua chÃnh thái độ cá»§a vương phi de Gonzague, vị hoà ng thân bất hạnh đã phải Ä‘au khổ như thế nà o.
- Tháºt là quá quắt! - Ngà i de Mortemart nói vá»›i Hồng y giáo chá»§ de Bissy. - Chúng ta hãy công bằng, tháºt là quá quắt! - Má»™t khi tôi đã nói vá»›i ngà i rằng, - Hồng y giáo chá»§ khẽ nói sau má»™t lát, - chúng ta sẽ được biết ối chuyện hay há»›m! Nhưng hãy nghe: Gonzague vẫn chưa nói hết.
Gonzague quả tháºt lại tiếp tục, mặt tái Ä‘i và đẹp lên vì xúc động: - Tôi không háºn gì, thưa các ngà i. Chúa tránh cho tôi không giáºn ngưá»i mẹ tá»™i nghiệp bị lừa bịp nà y. Các bà mẹ Ä‘á»u cả tin vì há» yêu tha thiết.
Và nếu như tôi đã phải Ä‘au khổ, chả nhẽ nà ng lại không bị dằn vặt Ä‘au đớn hay sao? Má»™t trà tuệ vững và ng nhất mãi rồi cÅ©ng mòn má»i trong ná»—i thống khổ. Ngưá»i ta mất khôn Ä‘i. Há» bảo vá»›i nà ng rằng tôi là kẻ thù cá»§a con gái nà ng, rằng tôi có những mối lợi... các ngà i hiểu rõ Ä‘iá»u nà y chứ, thưa các ngà i, những mối lợi, tôi, Gon-zague, hoà ng thân de Gonzague, ngưá»i già u nhất nước Pháp xếp sau Law! Há» nói vá»›i nà ng: "Ngưá»i nà y có đặc vụ ở khắp nÆ¡i; ngưá»i cá»§a ông.ta sục sạo khắp nước Pháp, Tây Ban Nha, Italia...
Ngưá»i nà y quan tâm đến con cá»§a vương phi còn hÆ¡n cả vương phi..." ông ta quay vá» phÃa vương phi và nói thêm: - HỠđã nói vá»›i bà thế, đúng không, thưa bà ? Aurore de Caylus không nhìn lên và cÅ©ng không xoay ngưá»i để rÆ¡i những lá»i nà y: - HỠđã nói thế.
- Các ngà i thấy chưa! - Gonzague thốt lên vá» phÃa há»™i đồng.
Rồi lại quay vá» phÃa vợ mình: - Há» cÅ©ng nói vá»›i bà , ngưá»i mẹ tá»™i nghiệp: "Nếu vương phi vẫn còn Ä‘ang tìm kiếm con mình, nếu như má»i công sức cá»§a vương phi Ä‘á»u vô Ãch, thì đó là vì có bà n tay cá»§a con ngưá»i nà y, đứng trong bóng tối, bà n tay đã đánh lạc hướng tìm kiếm cá»§a vương phi, đã khiến cho việc truy tìm cá»§a vương phi bị sai lạc, bà n tay độc ác cá»§a ông ta". Không phải thế sao, thưa bà , rằng hỠđã nói vá»›i bà như thế? - HỠđã nói thế. - Vương phi lại đáp.
- Các ngà i thấy chưa, thấy chưa, hỡi các vị quan tòa, các vị công khanh! - Gonzague nói. -Và không phải há» còn nói vá»›i bà điá»u gì nữa sao? Rằng bà n tay hà nh động trong bóng tối đó, bà n tay độc ác đó, là bà n tay cá»§a chồng bà ? Không phải hỠđã nói vá»›i bà rằng có lẽ đứa trẻ không còn nữa, rằng có những ngưá»i hèn hạ đến mức giết cả má»™t đứa trẻ, và rằng có lẽ... tôi xin không nói hết ra, thưa bà , nhưng hỠđã nói vá»›i bà như thế.
- HỠđã nói thế.
- Và bà đã tin theo, thưa bà ? - Hoà ng thân há»i, giá»ng lạc Ä‘i vì phẫn ná»™.
- Tôi đã tin theo. - Vương phi lạnh lùng đáp.
Câu trả lá»i cá»§a vương phi đã gây nên những tiếng la ó khắp gian phòng.
- Bà nguy mất, thưa vương phi, - Hồng y giáo chá»§ nói rất khẽ và o tai vương phi. - Chỉ cần ngà i de Gonzague Ä‘i tá»›i má»™t kết luáºn nà o đó, chắc chắn bà sẽ bị kết án.
Bà lại ngồi im bất động. Ngà i chá»§ tá»a de Lamoignon vừa mở miệng định nói vá»›i bà và i lá»i trách cứ, thì Gonzague đã kÃnh cẩn ngăn ông ta lại.
- Khá»i cần, thưa ngà i chá»§ tá»a, tôi xin ngà i, - ông ta nói, - khá»i cần, thưa các ngà i. Số trá»i đã định kiếp nà y tôi phải mang má»™t nghÄ©a vụ nhá»c nhằn. Tôi sẽ thá»±c hiện nghÄ©a vụ đó má»™t cách tốt nhất, có Chúa biết cho sá»± ná»— lá»±c cá»§a tôi. Nếu như cần phải nói cho các ngà i toà n bá»™.sá»± tháºt, thì cuá»™c triệu táºp long trá»ng nà y là nhằm buá»™c vương phi phải lắng nghe tôi má»™t lần trong Ä‘á»i. Suốt mưá»i tám năm kể từ khi chúng tôi thà nh vợ thà nh chồng, tôi đã không thể có được ân huệ nà y. Nay tôi đã đạt được, nhưng xin các ngà i đừng đứng xen giữa vương phi và tôi, bởi vì tôi có má»™t thứ bùa cuối cùng sẽ mở mắt cho bà ta.
Rồi, từ lúc nà y trở đi chỉ nói riêng cho vương phi, ông ta hướng trực tiếp sang bà , giữa một sự im lặng như tỠbao trùm gian phòng.
- HỠđã nói đúng đấy, thưa bà . Tôi có nhiá»u nhân viên ở Pháp, Tây Ban Nha, Italia hÆ¡n bà , bởi vì trong lúc bà đi nghe những lá»i buá»™c tá»™i hèn hạ chống lại tôi, thì tôi Ä‘ang là m việc vì bà .
Tôi tìm kiếm, cả tôi nữa, tôi tìm kiếm không ngừng, không nghỉ, vá»›i quyá»n uy và thế lá»±c mà tôi có, vá»›i và ng cá»§a tôi, vá»›i trái tim tôi! Và hôm nay đây, cuối cùng cÅ©ng được Ä‘á»n đáp lại sau bấy nhiêu năm nhá»c nhằn, tôi đến vá»›i bà , ngưá»i khinh bỉ tôi và căm ghét tôi, tôi - ngưá»i kÃnh trá»ng và yêu bà ... Tôi đến và tôi nói vá»›i bà : "Hãy dang tay ra, hỡi ngưá»i mẹ hạnh phúc, tôi sẽ trao lại đứa con cho bà !" Hãy đưa và o đây, - ông ta cất cao giá»ng ra lệnh, tiểu thư Aurore de Nevers!
|

16-10-2008, 10:57 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương 7
Chà ng gù rình ráºp
Peyrolles ra theo báºc thá»m dẫn lên phòng hoà ng thân. ông ta nhanh chóng trở lại, dẫn tay dona Cruz tiến và o. Gonzague bước tá»›i đón há». Chỉ thấy má»™t tiếng xuýt xoa: "Cô ta đẹp quá!". Rồi bá»n tay chân cá»§a Gonzague trở lại vá»›i vai trò cá»§a mình, thì thà o những lá»i mà ngưá»i ta đã má»›m cho: "Trông giống quá!" và "Cô ta tháºt giống vá»›i mẹ mình!".
Thế là đối vá»›i những ngưá»i có nhiệm vụ phán xá», hỠđã tin chắc rằng vương phi là mẹ cá»§a dona Cruz. Tuy nhiên vương phi, mặt lại biến sắc, trở lại vẻ bối rối và lo ngại. Bà nhìn cô gái xinh đẹp, và trên nét mặt bà hiện lên ná»—i kinh hoà ng.
Không! Bà đã không mÆ¡ thấy con gái mình như thế. Con gái bà không thể đẹp hÆ¡n, nhưng con gái bà phải khác thế kia. Thêm và o đó là má»™t mối lo ngại khác. Quá khứ cá»§a cô bé xinh đẹp nà y là thế nà o, mà mắt cô ta sáng lên dạn dÄ©, mà .thân hình má»m mại lại có những đưá»ng cong lạ lùng? Chaverny diá»…n đạt ý nghÄ© cá»§a vương phi theo cách khác và rõ hÆ¡n là bà có thể nói ra.
- Cô ta tháºt tuyệt! - Anh ta nói vá»›i Choisy trong lúc ngắm nghÃa cô.
- Cáºu si mê hẳn rồi? - Choisy há»i.
- Có lẽ thế, - chà ng hầu tước bé nhá» trả lá»i, - nhưng cái tên Nevers sẽ nghiá»n nát nà ng và là m khổ nà ng. Có những sá»± che Ä‘áºy không thể được.
Gonzague đã không lưá»ng được Ä‘iá»u nà y, ông ta không thể nhìn ra. Sá»± tinh tế theo kiểu Milan cá»§a ông ta thuá»™c vá» cách xá» sá»± khôn khéo, hoà n toà n không thuá»™c vá» lý trÃ.
Tuy nhiên dona Cruz, trán á»ng Ä‘á», mắt nhìn xuống, nụ cưá»i trên môi, đã đứng dưới bục. Duy có Chaverny và vương phi Ä‘oán được cô ta phải cố gắng lắm má»›i khép các mà mắt lại được. Cô ta má»›i thèm được ngắm nhìn là m sao! - Tiểu thư de Nevers, - Gonzague bảo cô, -hã y đến ôm hôn mẹ cô Ä‘i! Dona Cruz đã có má»™t giây lát hoan hỉ chân thà nh, vẻ hăm hở ở cô không há» là phô diá»…n.
Äây chÃnh là sá»± khéo léo rất má»±c cá»§a Gonzague, ông ta không muốn để má»™t ngưá»i khéo đóng kịch thể hiện cái vai đầu tiên nà y. Dona Cruz vốn thá»±c lòng. ánh mắt trìu mến cá»§a cô hướng ngay sang ngưá»i mà cô tin là mẹ. Cô bước tá»›i và chìa tay ra phÃa trước. Nhưng tay cô lại buông xuống, mà mắt cÅ©ng váºy. Má»™t cá» chỉ lạnh lùng cá»§a vương phi khiến cho cô đứng chôn chân tại chá»—. Vương phi, trở lại vá»›i những ngá» vá»±c vừa khiến cho ná»—i cô đơn cá»§a bà thêm ngao ngán, nói thá»§ng thẳng: - Ngưá»i ta đã là m gì vá»›i con gái cá»§a Nevers? Tá»™i nghiệp, má»™t giá»t nước mắt Ä‘á»ng trên mắt dona Cruz.
Hồng y giáo chủ cúi xuống Aurore de Caylus.
- Trừ phi bà không có những lý do cụ thể và chÃnh đáng để tiếp tục nghi ngá»... - ông ta bắt đầu.
- Những lý do! - Vương phi ngắt lá»i. - Trái tim tôi vẫn giá lạnh, mắt tôi ráo hoảnh, tay tôi bất động, chẳng nhẽ đấy không phải là những lý do sao? - Thưa bà , nếu như bà không có những lý do khác nữa, thì tôi không thể chống lại ý kiến cá»§a há»™i đồng mà rõ rà ng là nhất trÃ.
Aurore de Caylus liếc nhìn xung quanh mình, ánh mắt u uẩn..- Các ngà i, thưa các ngà i! - vương phi thốt lên, - phải chăng các ngà i đã phán xá» tôi rồi sao? - Vương phi, xin hãy yên lòng và bình tÄ©nh lại, - chá»§ tá»a de Lamoignon đáp. - Tất cả má»i ngưá»i trong phòng nà y Ä‘á»u tôn trá»ng và yêu quý vương phi, tất cả, và trước hết là vị hoà ng thân danh giá nà y, ngưá»i đã trao tên há» cho bà ...
Vương phi cúi đầu. Chá»§ tá»a de Lamoignon tiếp tục, vá»›i má»™t vẻ nghiêm khắc trong giá»ng nói: - Bà hãy hà nh động theo lương tâm, thưa vương phi, và đừng sợ gì hết. Tòa án cá»§a chúng ta không há» có nhiệm vụ trừng phạt. Sai lầm không phải là tá»™i ác, mà là sá»± bất hạnh. Các thân quyến và bạn hữu cá»§a bà sẽ thương cảm bà nếu như bà có bị nhầm.
- Nhầm ư! - Vương phi nhắc lại mà không ngẩng đầu lên. - Phải, phải, tôi đã luôn bị nhầm, nhưng nếu ở đây không có ai bảo vệ tôi, tôi sẽ tự bảo vệ mình. Con gái tôi cần phải mang theo mình bằng chứng của sự sinh thà nh.
- Bằng chứng gì váºy? - Chá»§ tá»a de Lamoignon há»i.
- Bằng chứng mà chÃnh ngà i de Gonzague đã chỉ ra, tá» chứng sinh bị xé từ cuốn sổ cá»§a nhà thá» riêng de Caylus. Bị xé bởi chÃnh tay tôi, thưa các ngà i! - Nà ng ngồi thẳng lại nói thêm.
- Äây chÃnh là điá»u ta muốn biết, Gonzague nghÄ©. Bằng chứng đó, - ông ta lại cất cao giá»ng nói, - con gái bà sẽ có, thưa bà .
- Váºy là cô ta hiện không có nó? - Aurore de Caylus thốt lên.
Má»™t tiếng thì thầm kéo dà i cất lên trong đám các cá» tá»a trước tiếng kêu nà y.
- Hãy đưa tôi đi! Hãy đưa tôi đi! - Dona Cruz ấp úng nói.
Có cái gì đó khuấy động đến táºn đáy lòng vương phi khi nghe giá»ng nói thất vá»ng cá»§a cô bé tá»™i nghiệp.
- Chúa Æ¡i, - bà nói và giÆ¡ hai tay lên trá»i, -Chúa Æ¡i, xin hãy chỉ giáo cho con! Chúa Æ¡i, sẽ là ná»—i bất hạnh khá»§ng khiếp và tá»™i ác tà y trá»i nếu chối từ con gái con! Chúa Æ¡i, con cầu xin Ngưá»i trong cảnh khốn cùng, hãy trả lá»i con Ä‘i! Mặt bà chợt sáng lên, trong khi toà n thân run rẩy mãnh liệt. Bà đã thỉnh cầu Chúa. Má»™t giá»ng nói mà không ai nghe thấy, trừ bà , má»™t giá»ng nói bà ẩn và dưá»ng như đáp lại lá»i khẩn cầu ấy, cất lên từ phÃa sau tấm rèm ba từ nà y mà Nevers vẫn dùng là m phương châm: - Có ta đây!.Vương phi bÃu lấy cánh tay Hồng y giáo chá»§ để khá»i ngã váºt ra đằng sau... Bà không dám quay ngưá»i lại. Giá»ng nói ấy đến từ trá»i sao? Gonzague coi thưá»ng ná»—i xúc động bất chợt ấy. ông ta muốn ra đòn cuối cùng.
- Thưa bà , - ông ta kêu lên, - bà đã khẩn cầu đấng chúa tể. Chúa đã đáp lá»i bà . Tôi có thấy và tôi cảm thấy. Thưa bà , xin đừng chối bá» hạnh phúc sau những Ä‘au khổ triá»n miên mà bà đã chịu đựng má»™t cách cao thượng, thưa bà , tiếng nói cá»§a tâm hồn sẽ trả lá»i bà .
Vương phi ngắm nhìn dona Cruz. Và Gon-zague nói tiếp má»™t cách bà i bản: - Giá» bà đã thấy cô gái rồi, nhân danh đức Chúa vÄ©nh hằng! Tôi xin há»i bà , đó không phải là con gái bà sao? Vương phi không trả lá»i ngay. Má»™t cách không tá»± giác, bà quay ná»a ngưá»i vá» phÃa tấm rèm. Giá»ng nói mà chỉ bà nháºn thấy, phát ra cái từ duy nhất nà y: - Không.
- Không. - Vương phi quả quyết lặp lại.
Và ánh mắt dứt khoát cá»§a bà nhìn khắp các cá» tá»a. Bà không còn sợ nữa. Dù ngưá»i cố vấn bà ẩn đó là ai chăng nữa, bà tin và o anh ta, vì anh ta chống lại Gonzague. Vả lại, anh ta đã thá»±c hiện lá»i hứa âm thầm trong cuốn sách kinh. Anh ta đã nói: "Có ta đây!". Anh ta đã đến vá»›i câu châm ngôn cá»§a Nevers. Tuy nhiên trăm nghìn tiếng la lối vang lên khắp gian phòng.
- Äá»§ rồi! - Gonzague nói. - Sá»± kiên nhẫn cá»§a con ngưá»i cÅ©ng có giá»›i hạn. Tôi xin há»i vương phi má»™t lần cuối cùng, và xin nói vá»›i bà rằng: cần phải có những lý do chÃnh đáng, những lý do quan trá»ng và chắc chắn để từ chối má»™t sá»± tháºt hiển nhiên.
- Chao ôi! - vị Hồng y giáo chá»§ tốt bụng thở dà i, - tôi chẳng vẫn nói thế là gì! Khi các bà nghÄ© Ä‘iá»u gì trong đầu...
- Những lý do đó, - Gonzague nói nốt, - bà có chứ, thưa bà ? - Có. - Giá»ng nói bà ẩn trả lá»i.
- Có. - Äến lượt vương phi lặp lại.
Gonzague tái nhợt Ä‘i và môi ông ta run láºp báºp. ông ta cảm thấy ở đây, ngay giữa há»™i nghị do ông ta triệu táºp nà y, có má»™t ảnh hưởng thù địch nhưng không nắm bắt được. ông ta cảm thấy nó, nhưng chỉ hoà i công tìm kiếm.
Chỉ sau có mấy phút, má»i thứ đã thay đổi trong con ngưá»i bà quả phụ Nevers. Äiá»u kỳ lạ nà y từ đâu ra? Sá»± thay đổi diá»…n ra ngay trong.lúc vương phi Ä‘iên loạn cầu xin Chúa giúp.
Nhưng Gonzague không hỠtin và o Chúa. ông ta lau mồ hôi chảy ròng ròng trên trán.
- Váºy bà có tin gì vá» con gái mình sao, thưa bà ? - ông ta há»i, cố hết sức che giấu ná»—i lo. -Có những kẻ bịp bợm. Gia tà i cá»§a Nevers là má»™t miếng mồi ngon. Ngưá»i ta đã dẫn đến cho bà má»™t cô gái nà o khác chăng? Và nói vá»›i bà rằng, - Gonzague tiếp tục, - "đây má»›i tháºt là con gái bà , ngưá»i ta đã cứu được nó, ngưá»i ta đã bảo vệ nó". Bá»n há» Ä‘á»u nói thế! Chá»§ tá»a de Lamoignon và các phụ tá quan trá»ng cá»§a ông giỠđây nhìn Gonzague vá»›i vẻ ngạc nhiên.
- Giấu móng vuốt đi thôi, đồ mèo rừng! -Chaverny thì thầm.
Trên khuôn mặt tái nhợt của Gonzague, có thể thấy mắt ông ta thiêu đốt và đỠngầu.
- Cô ta ở đây, đâu đó, - ông ta tiếp tục rÃt lên giữa hai hà m răng nghiến chặt, sẵn sà ng xuất hiện, hỠđã khẳng định vá»›i bà thế, phải váºy không, thưa bà ? Và còn sống, trả lá»i Ä‘i, còn sống! Vương phi tì má»™t tay lên tay vịn chiếc ghế bà nh. Bà lảo đảo.
- Trả lá»i Ä‘i! Trả lá»i Ä‘i! - Gonzague giục.
Và cả các vị quan tòa cÅ©ng lặp lại: - Vương phi, trả lá»i Ä‘i! Aurore de Caylus lắng nghe. Ngá»±c bà không còn hÆ¡i nữa. ôi! Lá»i phán truyá»n sao mà cháºm thế! - Còn sống? - Aurore de Caylus há»i ngưá»i phán truyá»n bằng má»™t giá»ng đứt Ä‘oạn.
- Còn sống. - Bà được trả lá»i.
- Phải, còn sống! Còn sống! - Bà hét toáng lên, - còn sống, mặc dù ông không muốn, và được Chúa che chở.
Tất cả má»i ngưá»i nhốn nháo đứng lên. Trên dãy ghế các á»§y viên cá»§a hoà ng gia, má»i ngưá»i há»i ý kiến nhau.
- Äà nh rằng tôi đã nói vá»›i ngà i, - Hồng y giáo chá»§ nhắc lại, - đà nh rằng tôi đã nói vá»›i ngà i, thưa công tước! Nhưng chúng ta không thể biết hết tất cả, và tôi bắt đầu tin rằng vương phi không há» Ä‘iên chút nà o! Giữa lúc khắp phòng còn Ä‘ang lá»™n xá»™n, giá»ng nói từ sau tấm rèm treo tưá»ng nói: "Tối nay, tại vÅ© há»™i cá»§a quan Nhiếp chÃnh, ngưá»i ta sẽ nói vá»›i bà câu châm ngôn cá»§a Nevers".
- Và tôi sẽ gặp con gái tôi chứ? - Vương phi ấp úng, ngưá»i như muốn xỉu Ä‘i. Tiếng động cá»§a má»™t cánh cá»a đóng lại khẽ phát ra sau tấm rèm. Sau đó không nghe thấy gì nữa. Vẫn còn kịp. Chaverny, vá»›i má»™t ná»—i ngá» vá»±c mÆ¡ hồ, vá»™i tá»›i sau Hồng y de Bissy. Anh ta đột ngá»™t vén tấm rèm cá»a, không thấy có gì hết, nhưng vương phi kêu lên má»™t tiếng tắc nghẹn.
Thế là đủ, Chaverny mở cá»a lao ra ngoà i hà nh lang. Hà nh lang tối om, vì đêm đã bắt đầu xuống.
Chaverny không nhìn thấy gì, ngoà i cái bóng láºt Ä‘áºt cá»§a chà ng gù thấp lùn có đôi chân vẹo vỠở mãi cuối hà nh lang, cái bóng đó bình tÄ©nh xuống thang và biến mất.
- ông anh hỠmuốn xấu chơi với quỷ, - anh ta nói, - và quỷ nó chơi lại.
Trong lúc đó, ở trong phòng thảo luáºn, chá»§ tá»a de Lamoignon ra hiệu cho các thà nh viên há»™i đồng ngồi lại và o chá»—. Gonzague đã có má»™t ná»— lá»±c ghê gá»›m. Bá» ngoà i ông ta có vẻ bình thản.
ông ta chà o há»™i đồng và nói: - Thưa các ngà i, tôi lấy là m xấu hổ phải nói thêm má»™t lá»i. Xin các ngà i hãy quyết định Ä‘i, giữa vương phi và tôi.
- Chúng tôi sẽ thảo luáºn. - Và i ba giá»ng đáp.
Chá»§ tá»a de Lemoignon đứng lên và đội mÅ©.
- Hoà ng thân, - ông nói, - ý kiến cá»§a các á»§y viên hoà ng gia, sau khi đã nghe đức Hồng y giáo chá»§ đại diện cho vương phi, là không có gì để phán xá» cả. Vì phu nhân de Gonzague biết con mình Ä‘ang ở đâu, bà hãy đưa cô gái ra. Ngà i de Gonzague cÅ©ng đưa ra cô gái mà ông nói là ngưá»i thừa kế cá»§a Nevers. Chứng cứ thà nh văn, được hoà ng thân chỉ ra, được vương phi viện dẫn, cái trang giấy bị xé ra khá»i cuốn sổ cá»§a nhà thá» riêng de Caylus, sẽ được xuất trình và là m cho việc quyết định trở nên dá»… dà ng. Chúng tôi, nhân danh Äức Vua, hoãn há»™i nghị lại sau ba ngà y.
- Tôi chấp nháºn, - Gonzague mau mắn đáp, - tôi sẽ có bằng chứng.
- Tôi sẽ có con gái mình và tôi sẽ có bằng chứng, - vương phi cÅ©ng nói tương tá»±, - tôi chấp nháºn.
Các á»§y viên cá»§a hoà ng gia nhanh chóng bế mạc phiên há»p.
- Giraud, - vương phi nói với nữ thị tỳ Madeleine, - hãy bảo chuẩn bị kiệu cho ta.
Gonzague mỉm cưá»i.
- Váºy là có buổi Ä‘á»c kinh tối ở nhà thá» xứ Saint-Magloire sao? - ông ta ngạc nhiên há»i..- Tôi không biết, thưa ngà i, - vương phi bình tÄ©nh đáp, - không phải nhà thá» xứ Saint-Magloire là nÆ¡i tôi đến. Xin chúc mừng, ông sẽ được thấy các đồ trang sức cá»§a tôi.
- Äồ kim cương cá»§a bà ! - Hoà ng thân nói vẻ giá»…u cợt. - Triá»u đình đã vắng bóng bà suốt bao lâu, cuối cùng cÅ©ng có hân hạnh sẽ lại thấy bà sao? - Tối nay tôi sẽ đến dá»± vÅ© há»™i cá»§a quan Nhiếp chÃnh. - Bà nói.
Gonzague kinh ngạc sững sá».
- Bà , - ông ta lúng búng, - bà ! Vương phi đứng thẳng ngưá»i lên, đẹp và kiêu xa đến mức mặc dù không muốn Gonzague cÅ©ng phải cụp mắt xuống.
- Tôi! - Bà đáp.
Và bước lên trước những ngưá»i hầu gái để Ä‘i ra: - Hôm nay tôi kết thúc để tang, ngà i hoà ng thân. Ngà i hãy là m những gì ngà i muốn để chống lại tôi, tôi không còn sợ ngà i nữa! Gonzague đứng ngây ra má»™t lúc nhìn vợ mình Ä‘i ngang qua hà nh lang trở vá» phòng.
- Má»™t sá»± nổi dáºy! - ông ta nghÄ©. - Thế nhưng ta đã nháºp cuá»™c chÆ¡i lá»›n nà y tốt thế cÆ¡ mà . Tại sao ta lại thua? Chắc chắn bà ta phải có má»™t quân bà i bà máºt. Dẫu sao, chúng ta không được để mất má»™t phút nà o. Bà ta định là m gì tại vÅ© há»™i ở Hoà ng Cung nhỉ? Nói vá»›i quan Nhiếp chÃnh ư? Chắc chắn, bà ta biết con mình ở đâu...
Và cả ta nữa, ta cÅ©ng biết, - ông ta ngừng lại, mở các tá» ghi ra. - Ãt ra thì ở đây sá»± ngẫu nhiên đã giúp ta.
ông ta gõ chiếc chuông và nói vá»›i ngưá»i đầy tá»› vừa chạy lại: - ông Peyrolles! Bảo ông Peyrolles đến ngay cho ta! - Thưa hoà ng thân, - Peyrolles thốt lên khi bước và o. - Lagardère Ä‘ang ở Paris.
- Hừm! Ta đã ngá» thế, từ bao giá» váºy? - Ãt nhất là từ hôm qua.
Hẳn là vương phi đã gặp hắn ta, Gonzague nghÄ©. Rồi ông ta há»i: - Là m sao ngươi biết? Peyrolles hạ giá»ng trả lá»i: - Saldagne và Faenza chết rồi.
Sá»± biểu lá»™ cá»§a ngà i de Gonzague vượt quá mức chỠđợi. Các cÆ¡ mặt ông ta rung lên và ông.ta dưá»ng như bị choáng. Khi Peyrolles ngước lên nhìn, ông ta đã định thần trở lại.
- Hai tên má»™t lúc! - ông ta nói. - Con ngưá»i nà y ghê gá»›m tháºt! Trong số tất cả những ngưá»i Ä‘i dạo dưới ánh trăng trong con hà o Caylus, chúng ta chỉ còn lại bốn ngưá»i.
- Vâng, - gã quản gia rùng mình nói, - thá»i gian gấp lắm rồi.
- Hai miếng mồi ngon, - Gonzague nói tiếp trong lúc cà i đai lưng. - Hai ta một lúc. Còn kia là hai gã cà khổ...
- Cocardasse và Passepoil! - Peyrolles ngắt lá»i. - Bá»n chúng sợ Lagardère.
- Váºy là bá»n chúng cÅ©ng như ngươi. Äà nh váºy thôi, chúng ta không có sá»± lá»±a chá»n. Hãy Ä‘i tìm chúng Ä‘i! Äi Ä‘i! Gonzague nghÄ©: "Ta đã nói đúng, cần phải hà nh động ngay. Äêm nay sẽ có nhiá»u chuyện lạ đây!".
- Nhanh lên! - Peyrolles nói khi tá»›i trước căn phòng, - đức ông Ä‘ang cần gặp các anh! Bá»n chúng vênh vang bước và o, vạt áo cá»™m lên vì Ä‘eo kiếm. Cocardasse vẫn oai vệ, Passepoil vẫn vụng vá» và xấu xà tệ hại. "Chà o ngà i Ä‘i, đệ, - gã Gascon đã được đồng hóa thà nh ngưá»i Provence nói, và cám Æ¡n đức ông Ä‘i".
- Äá»§ rồi! - Gonzague nói và nhìn xéo qua chúng.
Chúng liá»n đứng yên ngay. Vá»›i những chà ng trai dÅ©ng cảm nà y, ngưá»i nà o trả tiá»n có thể cho phép mình là m bất cứ Ä‘iá»u gì.
- Kiếm cá»§a các anh vẫn tốt chứ? - Gonzague lại há»i.
- Còn tốt hơn ấy chứ. - Gã Gascon đáp.
- Và sẵn sà ng phục vụ đức ông. - Gã Nor-mand đế theo, tá» ra cung kÃnh.
- ÄÆ°á»£c. - Gonzague nói. Và ông ta quay lưng lại, trong lúc hai ngưá»i bạn cá»§a chúng ta chà o sau lưng ông ta.
Gonzague ra hiệu cho Peyrolles lại gần. Hai ngưá»i Ä‘i đến táºn cuối phòng, gần sát lối ra. Gon-zague xé trang giấy trong cuốn sổ mà ông ta ghi các thông tin cá»§a dona Cruz. Äúng lúc ông ta trao tá» giấy cho gã quản gia, bá»™ mặt pha tạp cá»§a gã gù hiện ra bên ngoà i cánh cá»a hé mở. Không ai thấy anh ta, và anh ta biết Ä‘iá»u đó, bởi vì mắt anh ta sáng lên đầy vẻ thông minh khác thưá»ng, vẻ mặt thay đổi hoà n toà n. Nhìn thấy Gonzague và gã tay chân mù quáng đứng nói chuyện cách.ông ta hai bước, gã gù nhanh chóng lùi lại, rồi ghé tai và o khe cá»a lắng nghe. Peyrolles Ä‘á»c ngắc ngứ những từ mà chá»§ y viết ra bằng bút chì.
- Phố Chantre, - y nói, - một cô gái tên là Aurore...
Má»™t ngá»n lá»a sầm tối ánh lên trong mắt gã gù.
- Hắn biết! - Gã gù nghÄ©. - Là m sao hắn biết? - Ngươi hiểu rồi chứ? - Gonzague há»i.
- Dạ, tại hạ hiểu ạ, - Peyrolles trả lá»i. - May tháºt đấy! - Những ngưá»i như ta có sao bản mệnh. -Ngà i de Gonzague lại nói.
- Bá»n há» sẽ đưa cô gái tá»›i đâu ạ? - Chái nhà cá»§a dona Cruz.
Gã gù sỠtrán.
Gonzague đặt và o tay gã quản gia má»™t trong hai giấy má»i đến dá»± vÅ© há»™i cá»§a quan Nhiếp chÃnh, vốn được dà nh cho Saldagne và Faenza.
- Ngươi sẽ kiếm, - ông ta nói tiếp, - má»™t bá»™ y phục vÅ© há»™i tươi tắn và lịch sá»±, giống như bá»™ mà ta đã đặt cho dona Cruz. Ngươi sẽ có má»™t chiếc kiệu đợi sẵn ở phố Chantre, và ngươi sẽ tá»›i trình diện cô gái nhân danh chÃnh Lagardère.
- Äó là sá»± liá»u mạng được ăn cả ngã vá» không. - Peyrolles nói.
- Còn sao nữa! Trừ khi trông thấy xiêm y và đồ nữ trang khiến cô ta phát Ä‘iên lên, còn thì ngươi chỉ được nói: "Lagardère gá»i cho cô những thứ nà y và đợi cô".
- Trò dở ẹc! - má»™t giá»ng the thé xen và o giữ hai ngưá»i, - cô gái sẽ không nhúc nhÃch đâu.
Peyrolles nhảy sang má»™t bên, Gonzague đặt tay lên kiếm. Peyrolles phá lên cưá»i, như tất cả những kẻ hèn nhát vừa qua má»™t cÆ¡n sợ hãi rụng rá»i.
- Thằng gù! - Gã hét lên.
- Lại cái tên nà y? - Gonzague vui vẻ nói. -Ngươi đến đây là m gì? - Thế còn các vị, - gã gù trâng tráo há»i lại, - các vị định là m gì ở đó? Và chẳng khách khà gì gã gù giáºt tấm thiếp má»i từ tay Peyrolles mà ngưá»i ta vừa trao cho y.
- Ngươi là m gì váºy, đồ vô lại? - Gonzague quát há»i.
Gã gù từ tốn lấy trong túi ra chiếc bút lông ngỗng và tráp bút.
- Hắn điên rồi! - Peyrolles nói.
- Äâu có! Äâu có! - Anh ta đứng dáºy nói bằng má»™t giá»ng đắc thắng..Anh ta chìa tá» giấy cho Gonzague. ông nà y Ä‘á»c: "Cô bé yêu quý, những đồ trang sức nà y là cá»§a ta gá»i tá»›i. Ta muốn dà nh cho tiểu thư má»™t sá»± bất ngá». Tiểu thư hãy trang Ä‘iểm cho tháºt đẹp: má»™t chiếc kiệu và hai ngưá»i đầy tá»› sẽ thay ta đến đưa tiểu thư tá»›i vÅ© há»™i, ta sẽ đợi tiểu thư ở đó." "Henri de Lagardère" Cocardasse và môn đệ Passepoil đứng quá xa nên không nghe được, bá»n chúng dõi mắt nhìn mà chẳng hiểu gì.
- Sư khỉ! - gã Gascon nói, - đức ông trông như ngưá»i bị lóa mắt ấy! - Nhưng cái gã lùn thấp bé nà y, - gã Nor-mand tiếp, - cứ nhìn mặt gã mà xem! Äệ dám chắc là đã thấy ánh mắt nà y ở đâu rồi.
Äúng thế tháºt, Gonzague có vẻ mặt cá»§a má»™t ngưá»i sững sá» vì kinh ngạc.
- Thế nà y nghÄ©a là gì? - ông ta khẽ há»i.
- Thế nà y nghÄ©a là , - gã gù tháºt thà đáp, -vá»›i những dòng chữ nà y cô gái sẽ tin.
- Váºy là ngươi đã Ä‘oán được ý định cá»§a chúng ta? - Tôi hiểu rằng ngà i muốn gặp cô gái.
- Và ngươi biết rằng ngưá»i ta sẽ phải mạo hiểm khi nắm được những bà máºt nà o đó? - Có mạo hiểm thì má»›i mong vá»› bẫm! - Gã gù xoa hai tay đáp.
Gonzague và Peyrolles đưa mắt cho nhau.
- Nhưng, - Gonzague hạ giá»ng nói, - nét chữ nà y?...
- Tôi có chút Ãt tà i lẻ, - gã gù đáp. - Má»™t khi tôi biết nét chữ cá»§a má»™t ngưá»i...
- à phải! Äiá»u đó sẽ dẫn ngươi tiến xa! - ồ! Ngưá»i đó, - gã gù cưá»i ngắt lá»i, - ông ta cao lá»›n còn tôi thì quá bé, tôi không thể bắt chước ông ta.
- Ngươi quen ông ta? - Khá rõ.
- Là m sao ngươi quen biết ông ta.
- Quan hệ là m ăn.
- Ngươi có thể cho chúng ta một và i thông tin? - Một tin duy nhất: hôm qua ông ta đã ra hai cú đòn; ngà y mai ông ta sẽ ra hai cú nữa.
Peyrolles run rẩy từ đầu đến chân. Gonzague nói:.- Có nhiá»u phòng giam tốt trong tầng hầm dinh thá»± cá»§a ta! Gã gù không hỠđể ý đến vẻ Ä‘e dá»a cá»§a ông ta và đáp: - Thua rồi! Ngà i hãy biến chúng thà nh các hầm rượu và cho bá»n buôn rượu thuê.
- Ta nghĩ ngươi là một tên do thám.
- NghÄ© gì mà hãm váºy. Ngưá»i mà ta Ä‘ang nói đến không có lấy má»™t đồng má»™t cắc, còn ngà i thì già u có bạc triệu. Ngà i có muốn tôi giao ông ta cho ngà i không? Gonzague mở to mắt.
- Hãy đưa cho tôi tấm thiếp nà y. - Gã gù nói tiếp và chỉ và o tá» giấy má»i cuối cùng mà Gonzague còn cầm trong tay.
- Ngươi sẽ là m gì vá»›i nó? - Tôi sẽ sá» dụng nó được việc. Tôi sẽ đưa nó cho ngưá»i đó và ngưá»i đó sẽ giữ lá»i hứa mà nhân danh ông ta, tôi nói vá»›i ngà i ở đây. ông ta sẽ tá»›i vÅ© há»™i cá»§a quan Nhiếp chÃnh.
- Äức Chúa muôn năm! Anh bạn, - Gonzague thốt lên, - ngươi quả là đồ ranh ma quá»· quyệt! - ô! ô! - gã gù nói vẻ khiêm tốn, - có ngưá»i còn ranh ma hÆ¡n tôi ấy chứ.
- Tại sao ngươi lại nhiệt tình phục vụ ta như thế? - Tôi là váºy mà , rất táºn tụy vá»›i những ngưá»i mà tôi thÃch.
- Và chúng ta có vinh dá»± là m ngươi thÃch? - Rất nhiá»u.
- Hãy phục vụ ta trung thà nh, và ngươi sẽ được Ä‘á»n đáp, ngược lại... - Gonzague bảo.
ông ta không nói hết và đưa tấm thiếp cho gã gù. Gã nháºn lấy và bước lùi vá» phÃa cá»a. Cứ ba bước gã lại cúi chà o và nói: - Vinh hạnh cho tôi được đức ông tin cáºy.
Äêm nay, đức ông sẽ nghe nói vá» tôi..
|

16-10-2008, 10:57 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương 8
Nháºt ký cá»§a Aurore: thá»i thÆ¡ ấu
ở góc phố Chantre và Saint-Honoré có má»™t ngôi nhà trông bá» ngoà i khiêm tốn, gần như còn má»›i. Lối và o ở trên phố Chantre: má»™t cái cá»a nhá» xây cuốn mà để lên đến ngưỡng cá»a ngưá»i ta phải bước qua ba báºc thá»m. Chỉ má»›i và i ngà y nay, má»™t gia đình trẻ đến ở ngôi nhà nà y, cung cách cá»§a há» khiến cho hà ng xóm láng giá»ng phải để ý đôi chút. Äầu tiên là má»™t ngưá»i đà n ông trẻ, Ãt nhất cÅ©ng là so vá»›i vẻ đẹp đầy trẻ trung cá»§a gương mặt chà ng, ánh mắt rá»±c lá»a cá»§a chà ng, món tóc và ng hung dà y dặn ôm lấy vầng trán rá»™ng và thanh tú cá»§a chà ng. Chà ng được má»i ngưá»i gá»i là kiếm sư Louis, và chà ng uốn nắn cho các tay kiếm... Sống cùng vá»›i chà ng là má»™t cô gái còn rất trẻ, xinh xắn và dịu hiá»n như thiên thần mà không ai biết tên cô là gì.
Ngưá»i ta đã nghe thấy há» nói chuyện vá»›i nhau.
Há» không anh anh em em vá»›i nhau và không sống vá»›i nhau như vợ chồng. Há» có gia nhân là má»™t bà già không nói năng bao giá», và má»™t cáºu bé mưá»i sáu mưá»i bảy tuổi luôn tá» ra rất má»±c kÃn đáo. Cô gái trẻ không ra ngoà i bao giá», tá»›i mức ngưá»i ta có thể tưởng cô bị giam giữ, nếu như không luôn nghe thấy tiếng hát hay và vẻ tươi tắn cá»§a cô khi hát những bà i thánh ca hoặc khúc hát. Ngược lại kiếm sư Louis ra khá»i nhà khá thưá»ng xuyên, và trở vá» nhà cÅ©ng khá muá»™n khi đã khuya. Những khi ấy, chà ng không bao giá» và o qua cá»a có báºc thá»m. Ngôi nhà có hai lối và o, lối thứ hai Ä‘i qua cầu thang nhà bên cạnh. Äó là lối mà kiếm sư Louis sá» dụng để trở vá» phòng mình.
Từ khi hỠđến ở ngôi nhà nà y, không có ngưá»i lạ nà o bước qua ngưỡng cá»a, trừ má»™t ngưá»i gù thấp bé trông hiá»n là nh và nghiêm túc, ngưá»i nà y ra và o nhà mà không nói vá»›i ai má»™t lá»i, bao giá» cÅ©ng theo lối cầu thang, không bao giá» theo lối thá»m. Chắc hẳn đó là má»™t mối quen biết đặc biệt cá»§a kiếm sư Louis, và những ngưá»i tò mò không bao giá» thấy anh ta dưới phòng, nÆ¡i cô gái ở cùng vá»›i bà già và cáºu bé. Trước khi kiếm sư và gia đình mình tá»›i, không ai nhá»› đã từng gặp ngưá»i gù nà y trong khu phố..ChÃnh hôm ở dinh thá»± de Gonzague diá»…n ra há»™i nghị gia đình trá»ng thể ấy, cô gái ở ngôi nhà cá»§a kiếm sư Louis ngồi má»™t mình trong gian phòng riêng xinh xắn. Cô Ä‘ang viết. Những tia sáng cuối cùng trong ngà y lá»t và o qua cá»a sổ, mà các tấm rèm vừa được vén ra, rá»i đúng và o gương mặt cô. Äó là má»™t cô gái tươi cưá»i, thuá»™c loại những cô gái dịu dà ng mà tÃnh hồn nhiên vui vẻ tá»a sáng đến mức chỉ má»™t mình cô cÅ©ng đủ tạo nên niá»m vui cá»§a cả má»™t gia đình. Má»i đưá»ng nét ở cô dưá»ng như được tạo ra để Ä‘em lại niá»m vui. Gương mặt cô toát lên vẻ dịu dà ng, nhưng trong mắt cô, rá»±c sáng dưới vòm lông mà y Ä‘en táo bạo như tô vẽ, có má»™t vẻ quả quyết Ä‘iá»m nhiên và gan dạ. Cô hoà n toà n đơn độc. Khi hoà ng hôn buông xuống che tối đầu ngá»n bút, cô ngừng viết và bắt đầu mÆ¡ má»™ng.
- Chà ng vỠmuộn quá! - Cô gái thì thầm.
Cô xếp lại các trang giấy giở ra trên bà n và cho tất cả và o má»™t cái há»™p nhá», rồi đẩy và o sau đầu giưá»ng.
- Hẹn ngà y mai nhé! - Cô nói như thể chia tay vá»›i má»™t ngưá»i bạn đồng hà nh.
Rồi cô khép cá»a sổ lại và vá»›i lấy cây ghita, gẩy lên và i nốt ngẫu hứng. Cô đợi. Hôm nay, cô đã Ä‘á»c lại tất cả các trang viết, giá» Ä‘ang được cất trong chiếc há»™p. Chao ôi! Cô có thá»i gian để Ä‘á»c. Các trang ghi lịch sá» Ä‘á»i cô.
Nháºt ký cá»§a Aurore, Gá»i mẹ tôi...
Con sinh ra tại Pháp. Má»i ngưá»i không nói cho con biết ở đâu. Con không biết Ä‘Ãch xác tuổi mình. Nhưng có lẽ con khoảng hai mươi tuổi.
Con tin là đôi khi mình nhá»› được má»™t ngưá»i phụ nữ có gương mặt thánh thiện, ngưá»i đó cúi xuống nôi con vá»›i má»™t nụ cưá»i. Có phải đấy là mẹ không? ... Thế rồi, trong bóng tối, những tiếng đánh nhau dữ dá»™i. Có lẽ đấy là đêm lên cÆ¡n sốt cá»§a má»™t đứa trẻ. Ai đó ẵm con trong tay. Má»™t tiếng sấm là m con run lên. Chúng con chạy trong đêm tối. Con lạnh. Có má»™t là n sương bao phá»§ lên tất cả. Bạn con hẳn là phải biết hết, nhưng khi con gặng há»i vá» thá»i thÆ¡ ấu cá»§a mình, bạn con chỉ cưá»i buồn bã và lặng thinh. Lần đầu tiên con thấy rõ mình mặc theo kiểu má»™t cáºu bé, trên dãy núi Pirênê ở Tây Ban Nha. Con Ä‘i chăn dê cho má»™t quintero, tên gá»i ngưá»i ở vùng núi nà y, ngưá»i hẳn là đã cho chúng con hưởng sá»± mến khách. Bạn con bị ốm, và con thưá»ng nghe má»i.ngưá»i nói là bạn con sẽ chết. Khi ấy con gá»i bạn con là cha. Buổi tối khi con trở vá», bạn con bảo con quỳ bên đầu giưá»ng, lại còn chắp hai bà n tay bé nhá» cá»§a con lại, và nói vá»›i con bằng tiếng Pháp: - Aurore, con hãy cầu Chúa cho ta được sống! Má»™t đêm, vị linh mục đến là m lá»… xức dầu cuối cùng cho bạn con. Bạn con xưng tá»™i và khóc.
Bạn con, tưởng là con không nghe thấy, nói: - Äây là đứa con gái bé bá»ng cá»§a con, tá»™i nghiệp cho nó phải ở lại má»™t mình.
- Hãy nghĩ đến Chúa, con của ta! - Vị linh mục động viên.
- Vâng, thưa cha. ồ! Vâng, con nghÄ© đến Chúa. Äức Chúa lòng là nh. Con không lo cho mình. Nhưng con gái bé bá»ng cá»§a con sẽ phải ở lại trên Ä‘á»i. Liệu có phải là má»™t trá»ng tá»™i, thưa cha, nếu con Ä‘em nó Ä‘i theo con? - Giết nó! - Vị linh mục ghê sợ thốt lên, -con cá»§a ta, con mê sảng rồi! Bạn con lắc đầu và không nói gì. Con lại gần bạn con tháºt khẽ khà ng: - Bạn Henri, - con nói và nhìn thẳng và o bạn con (giá mà mẹ biết, mẹ Æ¡i, mặt bạn con gầy và xanh như thế nà o), bạn Henri, con không sợ chết, và con rất muốn được Ä‘i cùng cha ra nghÄ©a địa.
Bạn con ôm lấy con trong vòng tay mà cÆ¡n sốt là m cho nóng hổi. Và con nhá»› bạn con cứ nhắc Ä‘i nhắc lại: - Äể nó lại má»™t mình! Äể nó lại má»™t mình! Bạn con ngá»§ thiếp Ä‘i, vẫn ôm con trong vòng tay. Má»i ngưá»i muốn lôi con ra, nhưng bạn con thì thà phải giết con còn hÆ¡n. Con nghÄ©: "Nếu bạn ta ra Ä‘i, ngưá»i ta sẽ mang ta Ä‘i cùng vá»›i bạn ta".
Và i giá» sau, bạn con tỉnh lại. Ngưá»i con ướt đẫm mồ hôi.
- Ta đã được cứu thoát. - Bạn con nói.
Và khi thấy con bị ghì chặt và o mình, bạn con lại nói: - Hỡi thiên thần bé nhá» tuyệt vá»i, chÃnh con đã chữa là nh cho ta! ... Con chưa bao giá» ngắm kỹ bạn con. Má»™t hôm, con thấy bạn con má»›i đẹp là m sao và kể từ đấy con luôn thấy bạn con như thế. Bấy giá» chúng con đã rá»i trang trại cá»§a quintero để Ä‘i sâu hÆ¡n nữa và o ná»™i địa. Bạn con đã lại sức và nháºn là m các công việc đồng áng. Từ đấy con biết rằng việc đó là để nuôi con. Bấy giá» chúng.con Ä‘ang ở má»™t trại lÄ©nh canh già u có gần Ve-nasque.
ông chá»§ canh tác đất và ngoà i ra còn bán rượu phục vụ những ngưá»i buôn láºu. Bạn con đã dặn con không bao giỠđược ra khá»i khu đất quây nằm phÃa sau nhà , cÅ©ng không và o phòng cá»§a khách. Nhưng má»™t buổi tối, có các ông lá»›n đến ăn tại trại, những ông lá»›n từ Pháp đến. Con Ä‘ang chÆ¡i vá»›i các con cá»§a ông chá»§ trong ruá»™ng nho. LÅ© trẻ muốn xem các ông lá»›n, con đã dại dá»™t Ä‘i theo chúng. Há» có hai ngưá»i ngồi bên bà n ăn, vây quanh là các gia nhân và những ngưá»i mang kiếm. Bảy ngưá»i cả thảy. Ngưá»i chỉ huy cả nhóm ra hiệu cho ngưá»i ngồi cùng bà n.
Cả hai cùng nhìn con. ông thứ nhất gá»i con đến bên và vuốt ve con, trong khi ngưá»i kia ra nói rất khẽ vá»›i chá»§ trại. Khi ông ta quay lại, con nghe thấy ông ta nói: "Äúng nó rồi!".
- Lên ngựa. - ông lớn chỉ huy ra lệnh.
Äồng thá»i, ông ta ném cho chá»§ trại má»™t túi đầy tiá»n.
Quay sang con, ông ta nói: - Ra cánh đồng đi, cháu bé, ra tìm cha cháu.
ÄÆ°á»£c gặp bạn con sá»›m hÆ¡n má»™t chút, đối vá»›i con, chẳng có gì đáng mong hÆ¡n thế. Con ngoan ngoãn trèo lên ngồi đằng sau má»™t trong những ông lá»›n. ÄÆ°á»ng đến cánh đồng nÆ¡i cha con Ä‘ang là m việc, con đâu có biết. Trong ná»a tiếng đồng hồ, con vừa Ä‘i vừa cưá»i nói, hát hò, Ä‘ung đưa theo nước kiệu cá»§a con ngá»±a đại. Con sung sướng như má»™t bà hoà ng! Thế rồi con há»i: - Sắp đến chá»— bạn cháu chưa? - Sắp rồi, sắp rồi! - Ngưá»i ta trả lá»i con. Và lại cứ thế Ä‘i. Hoà ng hôn xuống dần. Con sợ.
Con muốn xuống khá»i ngá»±a. ông lá»›n chỉ huy ra lệnh: "Phi nước đại!" Và cái ngưá»i giữ con lấy tay bịt miệng con để con không hét được. Nhưng bá»—ng nhiên, băng qua cánh đồng có má»™t kỵ sÄ© rẽ khoảng không phi tá»›i, không yên cương, tóc ngưá»i đó bay trong gió cùng vá»›i những mảnh áo rách. Con đưá»ng rẽ quanh má»™t khu rừng chặt, bị má»™t con sông cắt ngang. Ngưá»i đó bÆ¡i vượt sông và băng qua cánh rừng. Ngưá»i đó đến gần dần, gần dần. Con không nháºn ra cha con nữa, ngưá»i vốn dịu hiá»n và điá»m tÄ©nh lắm cÆ¡. Con không nháºn ra bạn Henri cá»§a con nữa, ngưá»i lúc nà o tươi cưá»i bên con. Còn ngưá»i nà y thì tháºt là khá»§ng khiếp, đẹp như bầu trá»i trong cÆ¡n giông. Bạn con đã đến. Bằng má»™t cú nhảy cuối cùng, con ngá»±a chồm lên sưá»n dốc.con đưá»ng và khuỵu xuống vì kiệt lá»±c. Bạn con nắm trong tay cái lưỡi cà y.
- Tấn công hắn! - ông lớn chỉ huy hét.
Nhưng bạn con đã đón trước ý lão ta. Lưỡi cà y, được vung lên bằng cả hai tay, giáng liá»n hai nhát. Hai tên hầu mang kiếm ngã lăn ra đất và giãy giụa trong vÅ©ng máu, và má»—i lần bạn con giáng đánh, bạn con lại hét: - Có ta đây! Có ta đây! Lagardère! Lagardère! Ngưá»i đà n ông giữ con định chạy, nhưng bạn con vẫn luôn để mắt đến lão ta. Bạn con nhảy qua xác hai tên hầu tá»›i bên và đáºp chết lão bằng má»™t nhát cà y. Con đã không bị ngất, mẹ ạ. Sau nà y, có thể con sẽ không còn được can đảm như thế. Nhưng trong suốt cuá»™c đánh nhau khá»§ng khiếp ấy, con luôn mở to mắt, ra sức vung đôi bà n tay bé nhá» lên reo: - DÅ©ng cảm lên, bạn Henri, dÅ©ng cảm lên! Con không biết tráºn đánh có kéo dà i quá má»™t phút không. Trong khoảng thá»i gian đó bạn con đã nhảy lên ngá»±a cá»§a má»™t trong những tên bị giết, giữ con trong lòng và láºp tức phi nước đại. Chúng con không trở vá» trại lÄ©nh canh nữa.
Bạn con bảo với con rằng chủ nhà đã phản bội và nói thêm: - Chúng ta phải đến trốn trong một thà nh phố.
Váºy ra là chúng con phải trốn tránh. Trước đấy không bao giá» con nghÄ© đến chuyện nà y. Con há»i bạn con; bạn con xiết chặt con và o lòng và nói: "Äể sau đã, để sau đã!" Rồi, vá»›i má»™t vẻ u buồn: - Con đã chán gá»i ta là cha rồi sao? Mẹ yêu quý, không cần phải ghen đâu. Bạn con đối vá»›i con là tất cả gia đình; là cha và cÅ©ng đồng thá»i là mẹ. Äây không phải lá»—i cá»§a mẹ; mẹ đâu có đấy. Nhưng khi con nhá»› lại thá»i thÆ¡ ấu, con rưng rưng nước mắt. Bạn con tháºt tốt, bạn con tháºt hiá»n, và những nụ hôn cá»§a mẹ, mẹ Æ¡i, cÅ©ng không thể dịu dà ng hÆ¡n những cái vuốt ve cá»§a bạn con. Bạn con, ngưá»i má»›i khá»§ng khiếp là m sao! Ngưá»i má»›i dÅ©ng cảm là m sao! ôi! Giá mẹ nhìn thấy, mẹ sẽ yêu bạn con xiết bao! Con chưa bao giá» bước qua những bức tưá»ng cá»§a má»™t thà nh phố. Khi chúng con thấy từ xa các tháp chuông cá»§a Pampelune, con há»i đó là gì.
- Äó là các nhà thá», - bạn con trả lá»i. - Con sẽ thấy rất nhiá»u ngưá»i, Aurore bé nhỠạ: những ông lá»›n Ä‘iển trai và những quý bà xinh đẹp;.nhưng con sẽ không có những bông hoa trong vưá»n nữa.
Con không buồn.
- Aurore, - má»™t buổi tối bạn con nói vá»›i con, - ta tên là don Luiz xứ Pampelune, và nếu có ai đó đến há»i tên con, con hãy trả lá»i: Mariquita.
Con chỉ biết có cái tên Henri mà ngưá»i ta đã gá»i bạn con cho tá»›i khi ấy. Chưa bao giá» bạn con nói vá»›i con rằng mình là hiệp sÄ© de La-gardè re. Chỉ là do ngẫu nhiên mà con biết được Ä‘iá»u đó. Con cÅ©ng phải tá»± Ä‘oán bạn con đã là m gì cho con khi con còn bé tÃ. Con nghÄ© là bạn con không muốn để cho con biết con chịu Æ¡n bạn con đến nhưá»ng nà o. Bấy giá» con chỉ muốn bạn con đừng có tế nhị như thế và hãy vui lòng giải đáp các câu há»i cá»§a con. Bạn con thay đổi tên: tại sao váºy? Bạn con, ngưá»i má»›i thẳng thắn là m sao và không biết sợ là gì! Má»™t ý nghÄ© bám theo con; con không ngừng tá»± nhá»§: "Äó là vì ta, ta đã là m cho bạn ta bất hạnh!" Vá» cái tên Lagardère, tuổi con khi ấy và cuá»™c sống đơn độc đã ngăn không cho con biết nó nổi tiếng như thế nà o. Nhưng cái tên ấy cứ ngân vang trong lòng con. Con còn nhá»› vẻ sợ hãi cá»§a những kẻ bắt cóc con khi bạn Henri cá»§a con, má»™t mình chống lại tất cả, thét vang cái tên ấy và o mặt chúng. Vá» sau, con đã hiểu thế nà o là hiệp sÄ© Henri de Lagardère. Con buồn. Bạn con đã thay đổi rất nhiá»u từ khi trở thà nh cha nuôi cá»§a con! ở Pampelune, bạn Henri cá»§a con đã dạy con há»c. Bạn con không có nhiá»u thá»i gian để dạy con, và cÅ©ng chẳng có tiá»n để mua sách, vì bạn con là m quần quáºt suốt ngà y mà được trả công rất rẻ mạt. Bấy giá» bạn con há»c cái môn rồi đây sẽ là m cho bạn con nổi tiếng khắp Tây Ban Nha, dưới cái tên Cincelador. Bạn con cháºm chạp và vụng vá». Thầy dạy đối xá» chẳng tá» tế gì vá»›i bạn con. Thế mà bạn con, cá»±u sÄ© quan kỵ binh nhẹ cá»§a vua Louis XIV, bạn con, ngưá»i thanh niên cao ngạo sẵn sà ng giết ngưá»i chỉ vì má»™t lá»i nói, má»™t ánh mắt xúc phạm, giỠđây nhẫn nhục chịu đựng những lá»i trách mắng, chá»i rá»§a cá»§a má»™t tên thợ quèn Tây Ban Nha! Bởi vì bạn con có má»™t ngưá»i con gái! Khi bạn con trở vá» nhà vá»›i mấy đồng maravêđi kiếm được bằng những giá»t mồ hôi trên trán, bạn con sung sướng như má»™t ông hoà ng bởi vì thấy con cưá»i. Lagardère chỉ có má»™t cuốn vở; đó là má»™t cuốn sách bà n vá» kiếm thuáºt đã cÅ©. Con đã há»c đánh vần vá»›i những dòng đầu tiên cá»§a cuốn sách đó..Không bao giá» con có má»™t ngưá»i thầy nà o khác ngoà i bạn con. Äâu phải lá»—i bạn con. Khi bạn con đã đạt tá»›i tà i nghệ siêu phà m cá»§a má»™t kiếm thá»§, khi mà má»—i ông lá»›n ở Tây Ban Nha Ä‘á»u muốn, bằng bất cứ giá nà o, được don Luiz và Cincelador uốn nắn cho tay kiếm, bạn con bảo con: - Con sẽ trở nên tà i giá»i, con gái yêu quý cá»§a ta. ở MaÄ‘rit có những trưá»ng nổi tiếng mà các cô gái trẻ có thể há»c tất cả những gì mà má»™t ngưá»i phụ nữ cần phải biết sau nà y.
- Con chỉ muốn cha là m thầy giáo cá»§a con thôi, - con trả lá»i, - và mãi mãi! Bạn con cưá»i đáp: - Ta đã dạy con tất cả những gì ta biết, Aurore tá»™i nghiệp cá»§a ta.
- Váºy thì, - con thốt lên, - ngưá»i bạn tốt cá»§a con, con chẳng há» muốn biết gì hÆ¡n cha đã dạy.
|

16-10-2008, 10:58 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương 9
Nháºt ký cá»§a Aurore: tuổi thiếu niên
Cần phải rá»i Pampelune, nÆ¡i chúng con đã bắt đầu bá»›t nghèo khó. Henri tháºm chà còn dà nh dụm được đôi chút, và tháºt may cho bạn con. Con nghÄ© lúc ấy con khoảng mưá»i tuổi gì đấy. Má»™t buổi tối bạn con vá», vẻ băn khoăn lo lắng. Con đã là m tăng thêm mối báºn tâm cá»§a bạn con khi cho bạn con hay, suốt ngà y hôm đó, có má»™t ngưá»i đà n ông mặc áo choà ng sẫm mà u cứ Ä‘i Ä‘i lại lại trên phố, dưới cá»a sổ cá»§a con. Henri không há» ngồi và o bà n ăn. Bạn con chuẩn bị vÅ© khà và mặc như chuẩn bị Ä‘i xa.
Äêm xuống, bạn con khoác cho con má»™t chiếc áo chẽn bằng dạ và thắt dây già y cao cổ cho con. Bạn con ra Ä‘i, mang theo kiếm. Äã lâu con không thấy bạn con bồn chồn như thế. Khi bạn con trở vá», thì đó là để gói ghém quần áo cá»§a bạn con và cá»§a con.
- Chúng ta Ä‘i thôi, Aurore. - Bạn con nói..- Có lâu không? - Con há»i.
- Mãi mãi.
- Sao! - con thốt lên và nhìn căn nhà nhá» nghèo nà n cá»§a chúng con, - chúng ta sẽ bá» lại tất cả những thứ nà y? - ừ, tất cả những thứ nà y, - bạn con cưá»i buồn bã trả lá»i. - Ta vừa Ä‘i tìm ở góc phố má»™t kẻ và kẻ đó sẽ là ngưá»i thừa kế cá»§a chúng ta.
GiỠthì kẻ đó sung sướng như một ông hoà ng.
Má»i việc đâu và o đấy cả.
- Nhưng mà chúng ta Ä‘i đâu? - Có trá»i mà biết được, - bạn con trả lá»i cố tá» ra vui vẻ, - lên đưá»ng, Aurore bé nhá», đến giá» rồi.
Chúng con ra Ä‘i. Khi chúng con xuống các báºc thá»m, con nhìn thấy má»™t váºt tối sẫm nằm ở giữa phố hoang vắng. Henri muốn kéo con Ä‘i theo hướng tưá»ng thà nh, nhưng con đã thoát ra được vì bạn con còn Ä‘ang lúng túng vá»›i các gói bá»c mang theo, và con lao tá»›i chá»— cái váºt đã khiến con chú ý. Henri hét lên má»™t tiếng để ngăn con lại. Con bao giá» cÅ©ng nghe theo bạn con, nhưng đã quá muá»™n. Con đã nháºn rõ má»™t hình ngưá»i dưới má»™t tấm áo choà ng, và con tin rằng đã nháºn được ra chiếc áo choà ng cá»§a cái ngưá»i lạ lùng cứ Ä‘i Ä‘i lại lại dưới cá»a sổ phòng con lúc ban ngà y. Con nhấc chiếc áo lên. Äúng là ngưá»i con đã nhìn thấy trong ngà y. ông ta đã chết, ngáºp trong vÅ©ng máu cá»§a mình. Con ngã váºt ra sau, như thể chÃnh mình bị má»™t cú đánh chết ngưá»i. Äã có cuá»™c đánh nhau ở đó, ngay bên con, vì khi ra Ä‘i Henri đã mang theo kiếm.
Lại má»™t lần nữa Henri liá»u mạng sống vì con.
Mãi sau, con tỉnh dáºy trong má»™t căn phòng tồi tà n nÆ¡i chúng con ngá»§. Con khẽ gá»i Henri bạn con. Không ai trả lá»i con. Nhưng con thấy má»™t bóng ngưá»i bò trên sà n và má»™t lát sau, Henri ngồi dáºy bên đầu giưá»ng con. Bạn con ra hiệu cho con im, và nói rất khẽ và o tai con: - Bá»n chúng đã phát hiện ra dấu vết chúng ta. Bá»n chúng Ä‘ang ở dưới nhà .
- Ai váºy? - Con há»i.
- Äồng bá»n cá»§a tên nằm dưới tấm áo choà ng.
Tên bị giết! Con cảm thấy run rẩy từ đầu đến chân, và nghÄ© rằng mình lại sắp ngất Ä‘i. Henri nắm lấy tay con, nói tiếp: - Bá»n chúng vừa má»›i ở sau cá»a. Chúng tìm cách mở cá»a. Ta đã luồn tay và o các vòng chốt như má»™t thanh ngáng. Bá»n chúng không Ä‘oán ra được và đã Ä‘i tìm má»™t cái kìm, để phá cánh cá»a ở phÃa trong: bá»n chúng sẽ trở lại! - Nhưng cha đã là m gì chúng váºy, Henri bạn cá»§a con, - con thốt lên, - khiến cho chúng Ä‘uổi theo cha riết thế?.- Cha đã giáºt miếng mồi, mà chúng sắp cắn xé, khá»i miệng chúng, cái lÅ© sói ấy. - Bạn con trả lá»i.
Con ư? Äó là con! Con là nguyên do cá»§a tất cả, con đã phá vỡ Ä‘á»i bạn con.
Sau đấy con biết rằng bạn Henri cá»§a con đã bế con trên tay, lúc bấy giá» dở sống dở chết, suốt từ Pampelune đến táºn ngôi nhà hẻo lánh nà y. Mệt quá, bạn con đã và o nhà xin được ở nhá». Äó là những ngưá»i nghèo. HỠđã nhưá»ng cho bạn con căn phòng nà y, nÆ¡i chúng con Ä‘ang ở. Henri Ä‘ang định Ä‘i nằm trên má»™t tấm đệm rÆ¡m tá»± chuẩn bị lấy, thì nghe thấy những tiếng ngá»±a phi trên cánh đồng. Tiếng ngá»±a dừng lại trước cá»a ngôi nhà cách biệt. Henri Ä‘oán ngay rằng mình sẽ phải gác giấc ngá»§ lại sang má»™t đêm khác. Thay vì Ä‘i ngá»§, bạn con mở cá»a tháºt khẽ và đi xuống và i báºc thang.
Bá»n há» Ä‘ang nói chuyện trong phòng dưới.
Ngưá»i chá»§ trại ăn mặc rách rưới nói: - Tôi là má»™t chÃnh nhân quân tá» và tôi sẽ không giao ná»™p những ngưá»i khách cá»§a tôi.
Henri nghe thấy tiếng má»™t nắm và ng được ném lên bà n. Chá»§ trại - ngưá»i chÃnh nhân quân tá» - há hốc mồm. Má»™t giá»ng nói mà bạn con nháºn ra, ra lệnh: - Và o việc Ä‘i, và là m nhanh lên! Henri nhanh chóng lùi lại và đóng tháºt kỹ cá»a. Các cà nh cá»§a hai cây sồi bần cao lòa xòa ngay ngoà i ô cá»a sổ không kÃnh. Có má»™t vưá»n cây nhá» gần bên má»™t hà ng rà o thấp. Sau đồng cá», rồi đến sông Arga, mặt trăng ló rạng qua các cà nh cây.
Henri mở khung cá»a sổ đúng lúc chúng con lại nghe thấy tiếng bước chân dưới cầu thang.
Con bám và o các cà nh cá»§a cây sồi bần, trong khi bạn con lao ra cá»a.
- Khi con xuống được dưới kia, - bạn con nói thêm, - con hãy ném má»™t hòn sá»i và o căn buồng để là m hiệu. Sau đó, con hãy chạy dá»c theo hà ng rà o ra tá»›i bá» sông.
Con nghe theo. Xuống tá»›i nÆ¡i, con nhặt má»™t hòn sá»i và ném và o qua ô cá»a sổ. Ngay sau đấy con nghe thấy má»™t tiếng kêu tắc nghẹn ở tầng trên. Tiếng kêu đó khiến con rụng rá»i chân tay; con đứng như trá»i trồng. Hai tiếng súng vang lên. Bạn con nhảy phắt xuống, gần ngay bên con.
- A! Con gái khốn khổ! - bạn con nói khi nhìn thấy con, - ta cứ tưởng con đã thoát rồi! Bá»n chúng sẽ bắn đấy.
Bạn con bế thốc con lên. Nhiá»u tiếng súng vang lên bên ô cá»a. Con cảm thấy bạn con quằn ngưá»i lại.
- Cha bị thương sao? - Con thốt lên..Lúc ấy bá»n con Ä‘ang ở giữa vưá»n. Bạn con dừng lại giữa ánh trăng, và quay ngá»±c vá» phÃa bá»n cướp Ä‘ang nạp lại đạn bên ô cá»a, bạn con hét lên hai lần liá»n: - Lagardère! Lagardère! Rồi bạn con băng theo hà ng rà o chạy ra sông.
Bá»n chúng Ä‘uổi theo chúng con.
Bạn con chạy vá» phÃa ngôi nhà cá»§a gã chá»§ trại đã phản bá»™i chúng con. Hai vợ chồng Ä‘ang cưá»i nói ở phòng dưới, giữa há» là má»™t lò ấp ấm cúng. Hạ gục ngưá»i đà n ông và trói gô gã lại cùng vá»›i mụ vợ đối vá»›i Henri chỉ là má»™t công việc chá»›p nhoáng.
- Im Ä‘i, - bạn con bảo há», - vì há» cứ tưởng sắp bị giết đến nÆ¡i nên gà o khóc thảm thiết.
- Äã từng có thá»i ta sẵn sà ng đốt phăng cái ổ chuá»™t cá»§a các ngưá»i, vì các ngưá»i thá»±c đáng bị thế lắm. Nhưng ta sẽ chẳng là m hại các ngưá»i.
Äây là vị thiên thần đã bảo vệ cho các ngưá»i! Bạn con đưa tay vuốt ve mái tóc má»m mại cá»§a con. Con muốn giúp bạn con băng vết thương. Bạn con bị thương ở lưng và máu chảy ra xối xả.
Bạn con nói: - Ta không còn Ä‘au nữa, con đã chữa là nh cho ta! Lão chá»§ trại và mụ vợ không còn động Ä‘áºy như thể đã chết rồi. Henri lên trên phòng rồi xuống ngay cùng vá»›i bá»c hà nh lý nhá» cá»§a chúng con. Khoảng ba giỠđêm, chúng con rá»i khá»i ngôi nhà , cưỡi trên má»™t con la già mà Henri lấy trong chuồng ra, không quên ném lên bà n hai đồng tiá»n và ng để trả cho nó. Khi ra Ä‘i, bạn con nói vá»›i ngưá»i chồng và mụ vợ: - Nếu bá»n chúng quay lại, hãy chuyển tá»›i chúng lá»i há»i thăm cá»§a hiệp sÄ© de Lagardère và bảo chúng thế nà y: "Chúa và Äức Mẹ Äồng Trinh sẽ che chở cho đứa trẻ mồ côi. Lúc nà y, Lagardère chưa rảnh tay xá» lý chúng, nhưng rồi sẽ đến lúc!".
Chúng con lại lên đưá»ng để xa rá»i vÄ©nh viá»…n vùng biên giá»›i nước Pháp và đi sâu và o Tây Ban Nha. Má»™t hôm, Ä‘ang trên đưá»ng Ä‘i Salamanque thì đêm đến. Äấy là cái đêm mà , thưa mẹ, chúng con đã gặp Flor bé nhá» cá»§a con, cô gái bôhêmiêng thân thiết cá»§a con, ngưá»i bạn gái đầu tiên và duy nhất cá»§a con. Con đưá»ng vượt qua má»™t cái vá»±c. ở ngay bên miệng vá»±c có má»™t đứa trẻ Ä‘ang ngá»§. Con nhìn thấy cô bé trước, và yêu cầu Henri dừng la lại. Con nhảy xuống đất, đến quỳ bên đứa trẻ. Äó là má»™t đứa trẻ bôhêmiêng trạc tuổi con, và xinh xắn! Con không hiểu tại sao con muốn ôm hôn cô bé ngay. Nụ hôn cá»§a.con đã đánh thức cô bé dáºy. Cô bé hôn đáp trả con và mỉm cưá»i, nhưng khi nhìn thấy Henri thì hoảng sợ.
- Äừng sợ, - con nói, - đó là ngưá»i bạn tốt cá»§a tôi, ngưá»i cha yêu quý cá»§a tôi, bạn tôi sẽ yêu cô, vì tôi cÅ©ng đã yêu cô. Cô tên là gì? - Flor, còn chị? - Aurore.
Cô bé lại cưá»i. Henri gá»i chúng con. Cô bé đặt tay lên ngá»±c và bá»—ng thốt lên: - ôi! Tôi đói.
Và con thấy mặt cô bé tái mét. Con ôm cô bé và o lòng. Henri cÅ©ng xuống la. Flor bảo vá»›i chúng con rằng cô đã không được ăn gì từ sáng hôm qua. Henri có má»™t Ãt bánh mì, liá»n đưa cho cô bé cùng vá»›i chút rượu vang xêret còn lại dưới đáy bình. Cô bé ăn ngấu nghiến. Khi uống xong, cô bé nhìn và o mặt Henri, rồi nhìn sang con: - Ngà i và chị không giống nhau, - cô thì thầm. - Tại sao cháu không có ai để yêu cÆ¡ chứ? Cô khẽ đặt môi lên tay Henri và nói thêm: - Cám Æ¡n, hiệp sÄ©, ngà i thá»±c tốt mà lại đẹp nữa. Cháu xin ngà i, đừng để cháu lại ban đêm trên đưá»ng.
Henri lưỡng lá»±, ngưá»i bôhêmiêng là những kẻ nguy hiểm và ranh mãnh. Äứa trẻ bị bá» lại biết đâu không là má»™t cái bẫy. Nhưng con cứ nói mãi và má»™t má»±c đòi nên cuối cùng Henri buá»™c phải đồng ý Ä‘em theo cô bé bôhêmiêng. Trên đưá»ng, Flor đã kể cho chúng con vá» cuá»™c Ä‘á»i cô.
Chúng con Ä‘i, cưỡi trên cùng má»™t con la, ngưá»i nà y bám và o ngưá»i kia và nói huyên thuyên suốt dá»c đưá»ng. Cô bé rất mến con, và con cÅ©ng coi cô ấy như em.
Cuối cùng chúng con tới thủ đô Tây Ban Nha.
Con rất sung sướng, vì bạn con đã chấp thuáºn để cho Flor ở lại vá»›i chúng con. Henri bảo con: - Aurore bé nhá» cá»§a ta, con sẽ có má»™t đứa em.
Má»i việc diá»…n ra tháºt tốt đẹp trong vòng má»™t tháng. Flor muốn được giáo huấn vỠđạo CÆ¡ đốc.
Cô ấy đã được rá»a tá»™i ở tu viện Incarnation và là m lá»… ban thánh thể đầu tiên cùng vá»›i con ở nhà thá» riêng cá»§a trẻ vị thà nh niên. Má»™t buổi sáng đẹp trá»i, chúng con lại thấy cô ấy mặc bá»™ quần áo bôhêmiêng cÅ©. Henri cưá»i bảo cô bé: - Con chim xinh xắn, cháu đã cháºm trá»… bay Ä‘i rồi đấy.
Khi Flor ôm hôn con, cô ấy cÅ©ng đầm đìa nước mắt, nhưng ý nguyện ở cô ấy còn mạnh hÆ¡n. Chao Æ¡i! Buổi tối, con thấy cô ấy trên quảng trưá»ng Santa giữa má»™t nhóm ngưá»i cùng bá»™ tá»™c.
Cô ấy nhảy theo tiếng đệm cá»§a má»™t cái trống xứ Basque, trước khi xem háºu váºn cho những khách qua đưá»ng. Chúng con không còn bị thiếu thốn nữa.
Henri đã mau chóng đứng và o hà ng những ngưá»i dạy kiếm thuáºt hà ng đầu ở MaÄ‘rit. Äó là má»™t thá»i kỳ êm Ä‘á»m và hạnh phúc. Sáng sáng Flor đến. Chúng con chuyện trò. Cô ấy tiếc không được ở bên con nữa, nhưng khi con bảo cô ấy trở vá» vá»›i cuá»™c sống ngà y nà o cá»§a chúng con, cô ấy lảng tránh bằng cách chỉ cưá»i.
Má»™t hôm, Henri nói vá»›i con: - Aurore, cô bé nà y không phải là ngưá»i bạn mà con cần.
Con không biết là đã có chuyện gì, nhưng Flor ngà y cà ng đến thưa dần. Chúng con cảm thấy lạnh nhạt khi ở bên nhau.
Rồi Henri ra Ä‘i, để lại con má»™t mình và suốt má»™t thá»i gian dà i con không gặp bạn con. Mà con thì, trước đấy, sáng sáng vẫn thức dáºy bởi nụ hôn ngưá»i cha cá»§a bạn con! Khi con nghÄ© đến khoảng thá»i gian hai năm ấy, nó dưá»ng như dà i hÆ¡n tất cả phần còn lại cá»§a Ä‘á»i con. Con biết rằng Henri đã dà nh dụm được má»™t món nhỠđể thá»±c hiện má»™t chuyến Ä‘i, bạn con cần phải tá»›i Äức và Italia. Chỉ nước Pháp là khép lại trước bạn con, và con không biết tại sao. Mục Ä‘Ãch cá»§a những chuyến Ä‘i đó cÅ©ng là má»™t bà ẩn lá»›n đối vá»›i con. Má»™t hôm sau khi bạn con, theo như thói quen, ra Ä‘i từ sáng sá»›m, con và o phòng bạn con để dá»n dẹp. Trên bà n viết, có má»™t gói giấy đựng trong má»™t phong bì đã ngả và ng vì thá»i gian. Chiếc phong bì có Ä‘Ãnh hai con dấu gia huy giống nhau, trên đỠmá»™t chữ Latinh như là câu châm ngôn: Adsum. Con nhá» thầy giáo giải thÃch từ đó thì được thầy trả lá»i: Có ta đây! Trong phong bì còn có má»™t con dấu thứ ba, nó dưá»ng như thuá»™c vá» má»™t nhà thá» nà o đó. Con đã có lần thấy những tá» giấy ấy. Hôm chúng con từ Pam-pelune thoát ra tá»›i bá» sông Arga, Henri quay lại trang trại chÃnh là để lấy lại cái gói giấy quý giá nà y. Khi bạn con bình an trở lại, mặt bạn con rạng rỡ vui mừng. Con vẫn còn nhá»› tất cả chuyện đó.
Ngoà i gói giấy mà ngoà i phong bì không đỠmá»™t chữ nà o, còn có má»™t danh sách gì đó má»›i được ghi. Danh sách không cho con biết gì hÆ¡n ngoà i các tên ngưá»i và nÆ¡i ở. Con không biết bất cứ ai trong số những tên ấy. Chắc chắn đó là những ngưá»i mà Henri cần phải gặp trong chuyến Ä‘i. Bản danh sách được kê như sau:
1. Äại úy Lorrain - Naples.
2. Staupitz -Nuremberg.
3. - Pinto - Turin.
4. El Matador -Glasgow.
5. Joel de Jugan - Morlaix.
6. Faenza -Paris.
7. Saldagne - Paris.
Rồi còn hai số nữa không có tên đằng sau: số 8 và số 9.
Hai năm sau, khi Henri trở vá» sau chuyến Ä‘i, con Ä‘á»c lại danh sách. Nhiá»u tên trong đó.đã được xóa, chắc chắn đó là những ngưá»i mà bạn con đã tìm gặp được. Ngược lại, có hai cái tên má»›i Ä‘iá»n và o các khoảng trống. Số 8 mang tên Peyrolles; số 9, tên cá»§a Gonzague, cả hai Ä‘á»u ở Paris.
... Con đã sống hai năm không gặp lại bạn con, thưa mẹ. Con và o ở trong tu viện Incarna-tion.
Các xÆ¡ rất tốt vá»›i con, nhưng các bà không thể an á»§i được con. Niá»m vui cá»§a con đã bay theo bạn con. Con không còn biết hát, biết cưá»i.
ại! Nhưng khi bạn con vá», ná»—i khổ tâm cá»§a con má»›i được Ä‘á»n đáp là m sao. Sau cái hôn đầu tiên, bạn con nhìn con, và con tháºt ngạc nhiên trước nét mặt bạn con.
- Tiểu thư đã là má»™t ngưá»i lá»›n rồi, Aurore, - bạn con nói, - và ta không ngá» lại thấy tiểu thư xinh đẹp như thế.
Ngay hôm ấy con ra khá»i tu viện Incarnation, và chúng con trở vá» chá»— ở cÅ©. Má»i cái đã thay đổi nhiá»u. Chúng con không thể sống riêng vá»›i nhau nữa, Henri và con, vì con đã là má»™t cô gái.
ở nhà con thấy má»™t bà già dá»… ưa, bà Fran § oise Berrichon, và cháu bà là Jean-Marie. Bà Fran § oise nói khi thấy con: - Tiểu thư giống bà quá! Con giống ai? Chắc chắn là có những Ä‘iá»u con không được biết, vì má»i ngưá»i nhất má»±c tá» ra kÃn đáo đối vá»›i con. Con nghÄ© ngay rằng, và ý nghÄ© nà y ngà y cà ng được cá»§ng cố trong con kể từ đấy, Fran § oise Berrichon là má»™t ngưá»i hầu cÅ© nà o đó cá»§a gia đình con.
Bạn con đã thay đổi. Cung cách cá»§a bạn con không còn như trước nữa. Con luôn thấy bạn con lạnh lùng, và đôi khi rất buồn. Dưá»ng như từ lúc nà o đó đã có má»™t bức tưá»ng ngăn cách giữa chúng con.
Con Ä‘oán hẳn là bạn con Ä‘au khổ và bạn con tìm sá»± an á»§i trong công việc. Má»i ngưá»i từ khắp nÆ¡i tìm đến xin bạn con giúp đỡ. Chúng con sống khá giả, gần như là phong lưu. Những ngưá»i bán vÅ© khà ở MaÄ‘rit, có thể nói, bán đấu giá các khà giá»›i cá»§a Cincelador.
Nhiá»u tháng trôi qua.
Henri nháºn được má»™t bức thư nặng mang dấu nước Pháp. Ngà y hôm sau, chúng con khởi hà nh Ä‘i Paris. Chúng con tá»›i nÆ¡i khi đã tối mịt.
Con ngồi trên ghế xe cùng vá»›i Fran § oise. Henri cưỡi ngá»±a Ä‘i trước chúng con. Chúng con Ä‘i xuôi theo má»™t phố dà i, có nhiá»u nhà cao và tối sẫm, sau đó tiến và o má»™t phố nhá» hẹp dẫn tá»›i trước má»™t nhà thá», xung quanh là má»™t nghÄ©a địa. Bấy giá» con má»›i biết đó là nhà thá» và nghÄ©a địa Saint-Magloire.
Äối diện là má»™t dinh thá»± đầy vẻ ngạo.mạn và vương giả, dinh thá»± de Gonzague. Và i phút sau, chúng con và o ngôi nhà nÆ¡i mà con Ä‘ang viết những dòng nà y cho mẹ đây, mẹ yêu quý cá»§a con. Henri đã thuê ngôi nhà từ trước,.
Từ khi con bước qua ngưỡng cá»a, con không há» ra khá»i nhà . Con ở đây, cô đơn hÆ¡n bao giá» hết, vì Henri có nhiá»u việc ở Paris hÆ¡n cả những nÆ¡i khác. Thi thoảng con má»›i gặp bạn con và o giỠăn. Bạn con cấm con ra ngoà i. Con cần phải cẩn tháºn khi ngồi bên cá»a sổ.
Nếu như Henri lạnh nhạt vá»›i con từ bấy lâu, thì có nên kết tá»™i bạn con vá» chuyện ấy không? Con đồ rằng dòng dõi cá»§a con cao hÆ¡n cá»§a bạn con, và có thể tà i sản cÅ©ng thế. Äiá»u đó khiến bạn con xa lánh con. Bạn con e sợ yêu con. ôi! Nếu con biết chắc là thế, con sẽ từ bá» ngay tà i sản cá»§a mình, con sẽ giẫm đạp lên danh hiệu quý tá»™c cá»§a mình! Lợi thế do sinh ra thì có là gì so vá»›i niá»m vui do trái tim Ä‘em lại? ... Cách đây hai hôm, gã gù đến gặp con.
Nhưng mà con vẫn chưa kể vá»›i mẹ vá» cái kẻ dị dạng bà ẩn nà y, ngưá»i duy nhất có thể ra và o chốn ẩn cư cá»§a chúng con. Gã gù nà y đến chá»— chúng con, nghÄ©a là đến vá»›i Henri, và o bất cứ lúc nà o, trong căn phòng ở tầng hai. Chúng con nhìn thấy gã và o nhà và đi ra. Những ngưá»i hà ng phố xem gã như má»™t thứ yêu tinh. Không bao giá» ngưá»i ta thấy Henri và gã gù cùng vá»›i nhau, mà há» thì không rá»i được nhau! Äó là lá»i cá»§a những bà ngồi lê đôi mách ở phố Chantre. Thá»±c tế, chưa bao giá» có mối quan hệ nà o lạ lùng và bà ẩn hÆ¡n thế. Ngay cả chúng con, con muốn nói là Fran § oise, Jean-Marie và con, chúng con không bao giá» thấy hai con ngưá»i không thể chia cắt nà y ở bên nhau. Há» giam mình hà ng ngà y liá»n trong căn phòng ở tầng trên, rồi má»™t trong hai ngưá»i ra Ä‘i, trong khi ngưá»i kia ở lại canh giữ không biết kho báu lạ lùng nà o nữa. Cứ thế kéo dà i đã mưá»i lăm ngà y nay kể từ khi chúng con đến, và mặc dù Henri đã hứa hẹn, con vẫn không biết được gì hÆ¡n so vá»›i lúc ban đầu.
Thôi mẹ nhé, trá»i đã tối, con rá»i bút và nhắm mắt lại để ngắm khuôn mặt mẹ hiá»n trong giấc mÆ¡ cá»§a con. Hãy đến vá»›i con, mẹ vô và n yêu quý, hãy đến vá»›i con!...
Äó là những lá»i cuối cùng trong cuốn sổ cá»§a Aurore. Nà ng yêu chúng, những trang viết ấy, ngưá»i bạn đưá»ng tốt nhất cá»§a nà ng. Cất chúng lại trong chiếc há»™p, nà ng nói: - Mai nhé!.
|

16-10-2008, 10:59 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương 10
Aurore gặp lại Flor
Má»™t tiếng động vang lên trong phòng dưới, má»™t tiếng động chắc hẳn rất thân quen vì nà ng đứng ngay dáºy, mặt rạng ngá»i. Môi nà ng hé mở để khẽ báºt ra má»™t tiếng kêu sung sướng. Tiếng động đó là tiếng cánh cá»a mở ra ở đầu cầu thang trong. Kiếm sư Louis bước xuống thang.
ở cuối báºc, Berrichon cầm má»™t cây đèn chiếu sáng cho chà ng. Kiếm sư Louis là ngưá»i trẻ hÆ¡n nhiá»u so vá»›i tuổi.
- Aurore, hôm nay là ngà y cuối cùng nà ng phải sống trong ngá» vá»±c và ná»—i băn khoăn không biết mình là ai, - chà ng cháºm rãi nói. - Vá»›i ta, có thể đây là ngà y cuối cùng cá»§a tuổi trẻ và hy vá»ng! - Henri, nhân danh Chúa! Xin hãy giải thÃch Ä‘i! - Cô gái thốt lên.
Kiếm sư Louis ngước nhìn lên trá»i.
- Ta đã hà nh động theo lương tâm, - chà ng thì thầm, - đấng cao xanh thấy rõ ta, ta không có gì phải giấu ngưá»i. VÄ©nh biệt, Aurore, - chà ng tiếp, - đêm nay nà ng sẽ không ngá»§... Hãy quan sát và suy nghÄ©, hãy nghe theo lý trà trước khi nghe tiếng nói cá»§a trái tim. Ta không muốn nói gì vá»›i nà ng cả. Ta muốn ấn tượng đến vá»›i nà ng bất ngá» và trá»n vẹn. Nếu nói trước vá»›i nà ng, ta sợ là mình hà nh động vá»›i mục Ä‘Ãch Ãch ká»·. Hãy chỉ nhá»› rằng, dù cuá»™c phiêu lưu đêm nay cá»§a nà ng có lạ lùng thế nà o, thì chúng cÅ©ng bắt nguồn từ ý chà cá»§a ta, vá»›i mục Ä‘Ãch là quyá»n lợi cá»§a nà ng.
Nếu có lâu không thấy ta thì nà ng hãy vững tin.
Dù ở xa hay gần, ta luôn để mắt đến nà ng.
Chà ng hôn tay nà ng, và lại theo đưá»ng trở vá» căn phòng riêng cá»§a mình.
Aurore, câm lặng và hoà n toà n sững sá», dõi nhìn theo chà ng. Lên đến đầu cầu thang, kiếm sư Louis, trước khi bước qua ngưỡng cá»a, gáºt đầu ra hiệu vá»›i nà ng như má»™t ngưá»i cha kèm theo má»™t cái hôn gió.
"Không má»™t ngưá»i bạn gái! - nà ng nói, -không má»™t bạn đồng hà nh để ta xin má»™t lá»i khuyên!" Nà ng nghe thấy má»™t tiếng động nhỠđằng sau mình, bên trong phòng ngá»§. Nà ng quay ngoắt lại. Rồi nà ng thốt lên má»™t tiếng kêu sợ hãi và được đáp lại bằng tiếng cưá»i phá lên vui vẻ. Má»™t ngưá»i phụ nữ đứng trước mặt nà ng, mặc bá»™ đôminô hồng bằng sa tanh, Ä‘eo mặt nạ và để kiểu đầu dà nh cho vÅ© há»™i..- Tiểu thư Aurore? - Cô ta há»i và cúi chà o trang trá»ng.
- Ta có mÆ¡ không đây? - Aurore thốt lên. -Giá»ng nói nà y...
Chiếc mặt nạ rơi ra và bộ mặt tinh nghịch của dona Cruz hiện ra.
- Flor! - Aurore thốt lên, - tháºt thế sao! Có đúng là em không? Dona Cruz, lẹ là ng như má»™t tiên nữ, dang hai tay tiến lại phÃa nà ng.
- Thế mà chị vừa má»›i than phiá»n không có ai là m bầu bạn! - Aurore nói. - Flor, em Flor bé bá»ng cá»§a chị, chị tháºt mừng được gặp em! Rồi chợt nhá»› ra, nà ng cẩn tháºn há»i thêm: - Nhưng ai đã cho em và o? Ta đã bị cấm không tiếp ai cÆ¡ mà .
- Bị cấm. - Dona Cruz nhắc lại vẻ láu lỉnh.
- ÄÆ°á»£c yêu cầu, nếu em yêu nhiá»u hÆ¡n. -Aurore đỠmặt nói.
- Äây là thứ mà ta gá»i là má»™t nhà tù canh giữ tốt, - Flor thốt lên, - cánh cá»a rá»™ng mở, nhưng không có ai canh! Aurore vá»™i và ng xuống phòng dưới. Quả nhiên không có ai, và hai cánh cá»a mở toang.
Nà ng gá»i Fran § oise và Jean-Marie. Không có tiếng đáp lại. Nà ng chỉ chốt cá»a lại, và trở lại bên dona Cruz lúc ấy Ä‘ang báºn là m dáng trước gương.
- Äể cho em ngắm kỹ chị nà o! - Cô nói. -Trá»i ạ, trông chị lá»›n và đẹp quá thôi! - Cả em nữa! - Aurore đáp lại. - Nhưng bá»™ váy sống nà y? - Bá»™ trang phục vÅ© há»™i cá»§a em, chị xinh đẹp cá»§a em Æ¡i, - dona Cruz tiếp tục nói vá»›i đôi chút thá»a mãn, - chị cảm thấy thế nà o? Chị thấy nó có đẹp không? - Äẹp lắm! - Aurore đáp, - cả má»™t gia tà i đấy. Chị cuá»™c là đã Ä‘oán ra. Em diá»…n kịch ở đây, phải không em Flor bé bá»ng? - Dà o Æ¡i! - dona Cruz thốt lên, - em mà lại diá»…n kịch! Em đến vÅ© há»™i, thế thôi.
- Vũ hội nà o? - Chỉ có một vũ hội tối nay thôi.
- VÅ© há»™i cá»§a quan Nhiếp chÃnh? - Vâng, lạy Chúa! Äến vÅ© há»™i cá»§a quan Nhiếp chÃnh, chị xinh đẹp cá»§a em ạ. Ngưá»i ta Ä‘ang đợi em ở Hoà ng Cung để vương phi Pala-tine, mẫu thân ngưá»i, dẫn em đến ra mắt Hoà ng thân Nhiếp chÃnh. Tất cả chỉ có thế, cô mình Æ¡i.
Aurore tròn xoe mắt..- Chị ngạc nhiên à ! - Dona Cruz lại nói và lấy chân hất vạt chiếc váy lâm triá»u cá»§a mình. -Nhưng, thá»±c ra, cả em nữa cÅ©ng rất ngạc nhiên. Có vô khối chuyện xảy ra, em sẽ kể tất cả vá»›i chị.
- Nhưng là m sao em tìm được nÆ¡i chị ở? -Aurore há»i.
- Em biết từ trước. Em được phép đến thăm chị. Vì, cả em nữa, em cũng có một ông chủ...
- Còn chị, chị không có ông chá»§ nà o hết, -Aurore ngắt lá»i cô vá»›i má»™t cá» chỉ tá»± hà o.
- Má»™t kẻ nô lệ, nếu chị muốn, má»™t kẻ nô lệ luôn ra lệnh. Lẽ ra sáng mai em má»›i phải Ä‘i, nhưng em tá»± nhá»§: "Ta nên đến thăm chị Aurore bé nhá» cá»§a ta!" - Váºy ra em luôn luôn yêu chị? - Yêu Ä‘iên cuồng! Nhưng chị hãy để em kể câu chuyện đầu tiên đã, sau đó, lại má»™t câu chuyện khác. Chuyện là , em vốn dÄ© không bước chân ra ngoà i kể từ khi đến đây, chuyện là em Ä‘ang cần tìm đưá»ng trong thà nh phố Paris rá»™ng lá»›n không quen biết nà y, từ nhà thá» Saint-Magloire đến đây.
- Nhà thá» Saint-Magloire! - Aurore ngắt lá»i, - em cÅ©ng ở phÃa nà y? - Phải, em cÅ©ng có má»™t cái lồng như chị, con chim xinh xắn ạ. Chỉ có Ä‘iá»u lồng cá»§a em đẹp hÆ¡n thôi. Chà ng Lagardère cá»§a em được việc hÆ¡n.
- Suỵt! - Aurore nói và đặt ngón tay lên miệng.
- Thôi được! Thôi được! Em thấy là chúng ta luôn sống trong xứ sở cá»§a những Ä‘iá»u bà ẩn.
Tóm lại em Ä‘ang lúng túng thì nghe có tiếng gõ cá»a. Ngưá»i ta đã và o nhà trước khi em kịp ra mở cá»a. Äó là má»™t ngưá»i thấp lùn mặc bá»™ đồ Ä‘en ngòm, trông xấu xÃ, dị dạng. ông ta cúi rạp ngưá»i chà o em, em chà o đáp lại cố không cưá»i và là m ra vẻ thấy thế là hay. ông ta nói: "Nếu tiểu thư Ä‘i theo tôi, tôi sẽ dẫn tiểu thư tá»›i nÆ¡i tiểu thư muốn đến..." - Má»™t ngưá»i gù? - Aurore há»i, vẻ mÆ¡ má»™ng.
- Vâng, má»™t ngưá»i gù. ChÃnh chị phái ông ta đến à ? - Không, không phải chị.
- Chị biết ông ta? - Chị chưa từng nói chuyện với ông ta.
- Quả thá»±c, em không há» nói má»™t lá»i nà o có thể khiến cho bất cứ ai biết được rằng em muốn Ä‘i chÆ¡i sá»›m trước cuá»™c viếng thăm dá»± định và o sáng mai. Vả lại, ông ta Ãt nhiá»u phải là má»™t phù thá»§y thì má»›i đánh lừa được những kẻ canh gác giám sát em. Lá»i đỠnghị cá»§a ngưá»i đà n ông thấp lùn mặc đồ Ä‘en kÃch thÃch lối sống mạo hiểm.cá»§a em, em chấp nháºn liá»n không lưỡng lá»±. ông ta lại chà o em còn kÃnh cẩn hÆ¡n lần đầu, mở má»™t cánh cá»a nhá» mà em không biết ở ngay trong phòng mình. Rồi ông ta dẫn em Ä‘i qua những hà nh lang mà em hoà n toà n không ngá» tá»›i.
Chúng em Ä‘i ra không bị ai nhìn thấy, má»™t cá»— xe Ä‘áºu sẵn trên đưá»ng, ông ta đưa tay cho em giữ để lên xe. Cả hai chúng em xuống bên cá»a nhà chị, cá»— xe lại phóng Ä‘i theo nước đại, em lên thang, và khi em quay lại để cám Æ¡n ông ta, không có ai! Aurore mÆ¡ má»™ng lắng nghe.
- Äúng chà ng rồi, - nà ng thì thầm, - chỉ có thể là chà ng! - Chị nói gì cÆ¡? - Dona Cruz há»i.
- Không... nhưng vá»›i tư cách nà o em được trình diện vá»›i quan Nhiếp chÃnh, Flor, cô bé bôhêmiêng cá»§a chị? Dona Cruz bÄ©u môi.
- Cô mình Æ¡i, - cô ta trả lá»i và ngồi và o má»™t chiếc ghế bà nh, - ở đây không có ai là bôhêmiêng nữa. Chúng ta là con gái quý cá»§a má»™t vương phi, thế thôi.
- Em? - Aurore kinh ngạc há»i.
- Em là ngưá»i thừa kế bị những ngưá»i bôhêmiêng bắt Ä‘i... Ngưá»i thừa kế già u nhất châu OEu, theo như ngưá»i ta nói vá»›i em.
Không thể biết được cô đùa cợt hay nói nghiêm túc. Cô nói liến thoắng khiến cho đôi gò má rám nâu đẹp hồng lên. Mắt cô, còn Ä‘en hÆ¡n cả hạt huyá»n, ánh lên vẻ thông minh và mạnh dạn. Aurore há hốc mồm nghe. Trên gương mặt xinh xắn cá»§a cô hiện lên vẻ ngây thÆ¡ cả tin, và niá»m vui được thấy sá»± may mắn cá»§a cô bạn nhá» rạng ngá»i thà nh thá»±c trong đôi mắt đẹp cá»§a nà ng.
- Hay lắm! - Nà ng nói. - Thế em tên là gì, Flor? Dona Cruz xếp các nếp gấp rá»™ng cá»§a chiếc váy và trả lá»i bằng má»™t phong cách quý phái: - Tiểu thư de Nevers.
- Nevers! - Aurore thốt lên, - má»™t trong những cái tên vÄ© đại nhất nước Pháp! - Chao ôi! Vâng, mình ạ. Äâu như chúng em là chị em há» xa cá»§a Bệ hạ.
- Nhưng là m sao?...
- A! Là m sao? Là m sao? - Dona Cruz thốt lên, bất ngỠđánh mất vẻ trịnh trá»ng để trở lại vá»›i tÃnh cách vui vẻ bá»™t phát vốn hợp vá»›i cô hÆ¡n. - Äây chÃnh là điá»u em không biết.
Aurore, dưá»ng như sau mấy phút ngẫm ngợi, ngắt lá»i cô ta và bất ngá» nói: - Flor, có thể chị biết nhiá»u hÆ¡n em vá» chÃnh cuá»™c Ä‘á»i em..- Quả thá»±c, chị Aurore bé nhá» cá»§a em, Ä‘iá»u đó sẽ không là m em ngạc nhiên. Ngưá»i đỡ đầu em sẽ phải nói cho em biết chi tiết và o đêm nay, ngưá»i đỡ đầu và bạn cá»§a em, hoà ng thân de Gonzague.
- Gonzague! - Aurore rùng mình nhắc lại.
- Chị nói gì cÆ¡? - Em đã nói Gonzague? - Em đã nói Gonzague, hoà ng thân de Gon-zague, ngưá»i bảo vệ quyá»n lợi cá»§a em, chồng cá»§a nữ công tước de Nevers, mẹ em.
- A! - Aurore nói, - cái ông Gonzague nà y là chồng cá»§a nữ công tước? Nà ng nhá»› lại chuyến viếng thăm cá»§a mình tá»›i lâu đà i Caylus đổ nát. Thảm kịch lúc đêm hôm hiện lên trước mắt nà ng. Những nhân váºt hôm qua không ai biết lại có những cái tên cá»§a hôm nay. Äứa trẻ mà bà chá»§ quán ở Tarrides nói, đứa bé ngá»§ trong lúc diá»…n ra cuá»™c đánh nhau khá»§ng khiếp, đó là Flor. Nhưng còn kẻ sát nhân?...
- Chị nghÄ© gì váºy? - Dona Cruz há»i.
- Chị nghĩ đến cái tên Gonzague. - Aurore đáp.
- Vì sao? - Trước khi nói ra, chị muốn biết em có yêu ông ta không? - Trong một chừng mực.
Aurore giữ im lặng.
- Nà o, nói Ä‘i! - Cô gái bôhêmiêng xưa cÅ© hét, chân giáºm xuống sà n vẻ sốt ruá»™t.
- Vì ông ta là ngưá»i đỡ đầu cá»§a em, chồng cá»§a mẹ em...
- Mẹ kiếp! - Ngưá»i kêu bằng tiểu thư de Nevers rá»§a không kiêng dè, - có cần phải nói hết vá»›i chị không đây? Em đã thấy bà , mẹ em. Em rất kÃnh trá»ng bà , hÆ¡n nữa, em yêu bà , vì bà đã phải chịu nhiá»u Ä‘au khổ, nhưng khi thấy bà , tim em không Ä‘áºp mạnh, cánh tay em không mở ra mặc dù em rất muốn. A! Thế đấy, chị Aurore, -cô ngừng lại trong cÆ¡n hưng phấn thá»±c sá»±, - em cứ tưởng là ngưá»i ta phải sung sướng đến chết khi đứng trước mẹ mình.
- Chị cũng cảm thấy như thế. - Aurore nói.
- Thế mà em chẳng xúc động gì, chẳng há» mảy may xúc động. Chị nói Ä‘i, dù có liên quan đến Gonzague, và đừng có sợ, đừng có sợ và nói Ä‘i, ngay như Ä‘iá»u đó có liên quan đến phu nhân de Nevers.
- Không chỉ liên quan đến Gonzague, -Aurore đáp. - Trong ký ức cá»§a chị, cái tên Gon-zague luôn Ä‘i kèm vá»›i tất cả những ná»—i hãi hùng.hồi trẻ con, tất cả những mối kinh hoà ng thá»i con gái. Lần đầu tiên bạn Henri cá»§a chị đùa vá»›i mạng sống cá»§a mình để cứu chị, chị đã nghe thấy tiếng hô cái tên Gonzague ấy. Chị còn nghe thấy nó và o cái lần bá»n chị bị tấn công trong má»™t trang trại gần Pampelune. ở MaÄ‘rit, lại tên Gon-zague; tại lâu đà i Caylus, vẫn lại Gonzague! Äến lượt dona Cruz nghÄ© ngợi.
- Don Luiz, ngưá»i đẹp Cincelador cá»§a chị, -chà ng có bao giá» nói chị là con má»™t mệnh phụ nà o không? - Cô đột ngá»™t há»i.
- Không bao giá», - Aurore trả lá»i, - nhưng dẫu sao chị vẫn tin là thế.
- Tháºt đấy, - cô gái bôhêmiêng xưa cÅ© thốt lên, - em không thÃch cứ suốt ngà y nghÄ© ngợi.
Má»™t Ä‘iá»u em không thể cho phép, đó là việc cho rằng ngà i de Gonzague là má»™t kẻ luồn lá»i và má»™t tên sát nhân. ông ta là ngưá»i cao quý, không thể là m chuyện đó được. Em muốn nói vá»›i chị rằng có rất nhiá»u ngưá»i mang tên Gonzague ở Italia, ngưá»i mà chị nói chắc chắn là má»™t Gonzague giả.
Ngoà i ra, em còn muốn nói vá»›i chị rằng, nếu hoà ng thân de Gonzague là ngưá»i muốn ám hại chị, thì kiếm sư Louis đã không đưa chị đến ngay Paris, nÆ¡i hoà ng thân de Gonzague phô trương dinh thá»± cá»§a mình.
- Lại còn, - Aurore nói, - biết bao là biện pháp đỠphòng nữa bao quanh chúng ta! Cấm ra ngoà i nà y, tháºm chà cấm cả nhìn ra ngoà i cá»a sổ...
- Hai tiếng nữa em má»›i trở thà nh má»™t công nương, - dona Cruz nói, - bây giá» em còn có thể nói chuyện thoải mái. Phải, ông chá»§ Louis cá»§a chị, Lagardère cá»§a chị, chà ng hiệp sÄ© lãng tá» cá»§a chị ghen đấy thôi. Chị không xứng đáng được thế sao? Mặt Aurore đỠnhư má»™t trái đà o. Là ngưá»i quá tinh quái, dona Cruz không há» nghi ngá» mÅ©i tên cá»§a mình đã trúng Ä‘Ãch. Cô ta ngắm Aurore lúc ấy không dám nhìn lên nữa.
- Nà o, - cô vừa nói vừa hôn lên trán nà ng, - chị ấy đỠmặt vì kiêu hãnh và vui thÃch! Chị ấy hà i lòng rằng ngưá»i ta ghen vì mình. Chà ng lúc nà o cÅ©ng đẹp như má»™t vì tinh tú? Và tá»± hà o? Và dịu dà ng hÆ¡n cả má»™t đứa trẻ? Hãy thú nháºn tháºt khẽ thôi: chị yêu chà ng? - Tháºt dõng dạc, đúng đấy: ta yêu chà ng! - Vừa hay! Äiá»u đó đã được nói ra! Em ôm hôn chị vì sá»± thà nh tháºt. Chị hạnh phúc chứ? - ÄÆ°Æ¡ng nhiên.
- Rất hạnh phúc? - Bởi vì chà ng ở đây!.- Tuyệt! - Cô gái bôhêmiêng thốt lên. - Tình yêu không mấy hiện diện nÆ¡i đây. Ngôi nhà xấu xÃ, đưá»ng phố tối Ä‘en, nhà cá»a trông dá»… sợ. Em biết lắm, cô mình Æ¡i, rằng chị thế nà o cÅ©ng trả lá»i em: "Má»™t cung Ä‘iện không có chà ng..." - Chị sẽ có má»™t câu trả lá»i khác, - Aurore ngắt lá»i. - Nếu ta muốn có má»™t cung Ä‘iện, ta chỉ cần nói má»™t lá»i.
- Váºy là chà ng đã trở nên già u có? - Chưa có Ä‘iá»u gì chị muốn mà chà ng không là m ngay.
- Thá»±c ra, - dona Cruz thì thầm, cô ta không cưá»i nữa, - ngưá»i đà n ông nà y không giống như những ngưá»i khác. ở chà ng có cái gì đó lạ lùng và cao siêu. Em chưa bao giá» chịu nhìn xuống trừ khi đứng trước chà ng... Chị không biết đâu, ngưá»i ta chỉ nói giỡn thôi, có phù thá»§y tháºt đấy. Em tin rằng Lagardère cá»§a chị là má»™t ngưá»i như thế.
Dona Cruz rưng rưng nước mắt. Aurore run rẩy chân tay như lên cÆ¡n sốt. Dona Cruz kéo nà ng vá» phÃa mình dù nà ng cố cưỡng lại.
- Chà ng yêu chị, - cô hạ giá»ng nói, - chà ng yêu chị và mãi mãi chỉ yêu có chị.
Aurore choà ng hai tay ôm lấy cô.
Dona Cruz nâng nà ng đứng dáºy và dẫn nà ng đến bên cá»a sổ. Hoà ng Cung rá»±c sáng lung linh.
- Chị cÅ©ng muốn tá»›i vÅ© há»™i cá»§a quan Nhiếp chÃnh. - Dona Cruz đột ngá»™t nói.
- Chị ư? - Aurore ấp úng.
- Chị đừng giấu! - Chị giấu là m gì? - Phừ! Không nói nghÄ©a là đồng ý. Chị muốn tá»›i vÅ© há»™i cá»§a quan Nhiếp chÃnh.
- Nhưng, - Aurore bác lại, - chị chẳng có gì hết, không đồ trang sức, không váy xống, không xiêm y...
- Chị muốn có đồ trang sức, váy xống, xiêm y? Hãy táºp trung nghÄ© đến chà ng. Bằng không, sẽ chẳng có gì! Cô gái bôhêmiêng trở nên nghiêm túc hÆ¡n.
Cô tin và o ma thuáºt, cô sợ, nhưng cô vẫn muốn.
- Nhưng chị không hỠmuốn tới vũ hội, chúng mình đừng đùa nữa. - Aurore thốt bảo.
- Sao thế! - dona Cruz cố nà i, - nếu như chắc chắn chị sẽ gặp chà ng ở đấy? - Gặp Henri? - Phải, Henri của chị, dịu dà ng, lịch duyệt, và chà ng sẽ thấy chị đẹp hơn trong những đồ nữ trang rực rỡ.
- Nếu thế, - Aurore nói, - chị nghÄ© mình sẽ muốn Ä‘i..Cô gái bôhêmiêng vá»— tay. Cánh cá»a phòng dưới mở ra đánh cách và Berrichon, vá»™i và ng và hổn hển, reo lên trên ngưỡng cá»a: - Äây là tất cả những đồ trang sức ngưá»i ta mang đến cho tiểu thư cá»§a chúng ta. Có hÆ¡n hai mươi há»™p các tông: váy xống, đồ đăng ten và hoa. Và o Ä‘i những ngưá»i kia: đây cÆ¡ mà ! - Rõ khổ! - Aurore sợ hãi thốt lên.
- Tiểu thư đừng sợ, má»i ngưá»i biết mình là m gì, - Jean-Marie đáp vẻ tá»± đắc. - Hãy hạ bệ Ä‘iá»u bà ẩn! Chúng ta tước bá» mặt nạ thôi, mẹ kiếp! Biết nói sao vá» ná»—i ngạc nhiên cá»§a dona Cruz? Cô đã cầu đến quá»· và quá»· thì ngoan ngoãn đáp lá»i cô, và hẳn là chẳng phải đợi lâu. Năm hay sáu cô gái trẻ bước và o qua cá»a phòng dưới, theo sau là chừng nấy ngưá»i mang các gói và há»™p các tông. Aurore không khá»i mỉm cưá»i khi thấy vẻ ngÆ¡ ngác cá»§a bạn mình.
- Và o Ä‘i, các quý ông và quý cô, - Berrichon hét, - đây là nhà cá»§a Äức Chúa lòng là nh! Các cô gái bán hoa, thợ thêu ren và thợ may đặt các gói các tông lên chiếc bà n lá»›n.
Bước và o sau những ngưá»i đó là má»™t cáºu bé thị đồng ăn mặc không có gì là mà u mè. Cáºu đến thẳng trước Aurore, cúi gáºp ngưá»i chà o nà ng rồi trao cho nà ng má»™t chiếc phong bì thắt dây lụa lịch sá»±. Cáºu lại cúi chà o và đi ra. Berrichon thấy cáºu ta tá»›i gần má»™t quý ông choà ng má»™t chiếc áo khoác dà nh cho những chuyến Ä‘i xa.
Berrichon không há» biết quý ông nà y. ông ta há»i cáºu thị đồng: - Xong chưa? Mi đã để ngưá»i cá»§a chúng ta ở đâu? - Gần đây thôi, phố Pierre-Lescot, và có hai chiếc kiệu.
- Sao lại thế? - Quý ông ngạc nhiên há»i.
Cổ áo choà ng cá»§a ngưá»i đó hé ra, để lá»™ phần dưới khuôn mặt. Chúng tôi đã nháºn ra chiếc cằm nhá»n trắng nhợt cá»§a chÃnh cái ông Peyrolles ná».
Cáºu thị đồng đáp: - Con không biết, nhưng có hai chiếc kiệu.
- Một sự hiểu nhầm, hẳn rồi, Peyrolles nghĩ.
Mà y hãy trở vá» dinh, - y bảo cáºu thị đồng, - và nhanh chân lên. Mi sẽ thấy hai vị vẫn đến ám ở thư phòng suốt ngà y.
- Kiếm sư Cocardasse và bạn ông ta Passe-poil? - Phải, mi hãy nói vá»›i há»: "Phần việc cá»§a các vị đã sẵn sà ng, các vị chỉ việc đến trình diện...".Vừa rồi ngưá»i ta đã nói cho mi tên quý ông là chá»§ cá»§a ngôi nhà chưa? - Rồi ạ, ngà i de Lagardère.
- Mi hãy giữ mồm miệng cho kỹ không nhắc đến cái tên nà y. Nếu há» có há»i mi, hãy nói vá»›i há» rằng ngôi nhà chỉ có các phụ nữ.
- Và con sẽ dẫn há»? - Tá»›i góc phố, ở đó mi chỉ cá»a cho há».
Trong nhà , Aurore vừa xé phong bì lá thư mà cáºu thị đồng mang tá»›i.
- Äó là chữ cá»§a chà ng! - Nà ng thốt lên.
- Và đây là má»™t tấm thiếp má»i cÅ©ng giống như tấm cá»§a em. - Dona Cruz ngạc nhiên thêm.
"Cô bé yêu quý, những đồ trang sức nà y là cá»§a ta gá»i tá»›i. Ta muốn dà nh cho tiểu thư má»™t sá»± bất ngá». Tiểu thư hãy trang Ä‘iểm cho tháºt đẹp: má»™t chiếc kiệu và hai ngưá»i đầy tá»› sẽ thay ta đến đưa tiểu thư tá»›i vÅ© há»™i, ta sẽ đợi tiểu thư ở đó." " Henri de Lagardère" Aurore chuyển lá thư cho dona Cruz.
- Chị tin chuyện nà y à ? - Cô ta há»i.
- Chị tin, chị có lý do để tin. - Nà ng nói.
Nà ng cưá»i đầy vẻ tá»± tin. Henri chẳng đã nói vá»›i nà ng là đừng ngạc nhiên gì hết sao? Trên chiếc bà n lá»›n có đầy đủ má»™t bá»™ trang phục để lâm triá»u, thêm má»™t chiếc váy đôminô hồng bằng sa tanh giống hệt như cá»§a tiểu thư de Nevers.
Bà già Fran § oise vừa bước và o, lắc lắc đầu, vẻ như muốn nói rất nhiá»u Ä‘iá»u. Nhưng trong mà n kịch nà y có má»™t khán giả mà không ai ngá» tá»›i sá»± có mặt, ngưá»i chắc chắn không tá» chút ngạc nhiên nà o. Ngưá»i đó nấp sau cánh cá»a phòng trên. Äó hoà n toà n không phải kiếm sư Louis cao đẹp, đó là má»™t ngưá»i thấp lùn mặc bá»™ đồ Ä‘en tuyá»n, đó là chà ng gù. Chà ng cưá»i sau bá»™ râu.
"Gá»›m tháºt! - chà ng tá»± nhá»§, - hoà ng thân de Gonzague biết cách là m việc lắm, và cái tên vô lại Peyrolles nà y quả là ngưá»i có gu." Chà ng gù đã đứng ở đấy từ lúc dona Cruz bước và o. Khi thấy tất cả những váy áo tuyệt đẹp nà y, trái tim Aurore Ä‘áºp rá»™n rà ng. Chúng là cá»§a bạn nà ng: niá»m vui gấp bá»™i. Nà ng sung sướng, và cái tình cảm nà y các thiếu nữ vẫn thưá»ng có khi được ra mắt má»i ngưá»i, nó má»›i tháºt êm ái dịu dà ng đối vá»›i nà ng. ở đó liệu nà ng có được gặp bạn nà ng, ngưá»i bảo há»™?.Aurore, dona Cruz và hai ngưá»i hầu gái và o phòng ngá»§. Bà Fran § oise ở lại má»™t mình trong gian ngoà i vá»›i Jean-Marie Berrichon.
Có tiếng gõ khẽ ngoà i cá»a.
- Còn ai đến thế nữa? - Fran § oise nói.
Cánh cá»a hé mở và má»™t bá»™ mặt đà n ông hiện ra trên ngưỡng cá»a.
- Lè lẹ nà o! - Gã nói với bạn gã hẳn cũng đang cặp kè ở đó.
- Äến có việc gì thế, các vị kia? Cocardasse đưa tay lên mÅ© chà o nhÅ©n nhặn.
Passepoil chạm và o khuá»·u tay gã bảo: - Chìa khóa ở bên ngoà i! - Nói rồi gã chỉ tay ra cá»a.
Cocardasse hoà n toà n thừa nháºn.
- Thưa quý bà , chúng tôi đến vì má»™t việc quan trá»ng. Có phải ở đây có...? - Không, - Berrichon đáp, - không phải ở đây! - Bố sư khỉ, - Cocardasse nói, - đây là má»™t thiếu niên đầy triển vá»ng. Nhưng là m sao cáºu biết không có ngưá»i ấy ở đây, vì ta đã nói tên đâu? - Chúng tôi chỉ có hai ngưá»i thôi, - Fran § oise nói.
- Há»! Äệ nghÄ© là quý bà đây có thể nói dối như thế sao? - Thôi Ä‘i, - bà Fran § oise thét, sốt ruá»™t trước bấy nhiêu lá»i qua tiếng lại. - Muá»™n rồi, không phải lúc ám ngưá»i ta mãi. Ra khá»i đây ngay! - Nà y đệ, - Cocardasse nói, - hỠđây có vẻ có lý, giá» nà y, quả có trái khoáy tháºt. Tuy nhiên, chúng ta không thể ra Ä‘i mà không được trả lá»i.
Váºy ta tÃnh Ä‘i thăm ngôi nhà má»™t cách lương thiện và không ồn à o.
- Tuân lệnh! - Passepoil nói. Và lại gần, gã thêm: - Huynh hãy chuẩn bị mùi soa cá»§a mình, đệ có má»™t chiếc đây rồi. Huynh tóm lấy thằng bé, đệ lo bà già cho! Passepoil tiến vá» phÃa cá»a bếp. Bà Fran § oise dÅ©ng cảm xông ra chặn đưá»ng gã, trong khi Ber-richon tìm cách chạy ra đưá»ng kêu cứu. Cocar-dasse tóm được tai cáºu. Berrichon sợ quá không nói được má»™t lá»i. Cocardasse tá»ng khăn mùi soa và o mồm cáºu. Còn Passepoil bịt chặt miệng bà Fran § oise. Bá»n chúng trói gô hai ngưá»i lại vá»›i nhau và buá»™c xiết há» và o chân tá»§ bát đĩa, sau đó chúng khóa cá»a lại..Trong lúc Passepoil và Cocardasse nói chuyện vá»›i nhau, má»™t cánh cá»a ở tầng trên mở ra không má»™t tiếng động. Bá»™ mặt trắng nhợt cá»§a chà ng gù hiện ra trong bóng tối. Chà ng ta lắng nghe. Cặp bà i trùng mang theo các bá»™ quần áo cá»§a ngưá»i hầu mà chúng đặt trên bà n. Cocardasse tiếp tục: - Ngà i de Gonzague đã bảo chúng ta: "Hãy bảo đảm sao cho chiếc kiệu và những ngưá»i khiêng đợi trên phố"... Nhưng lại có những hai chiếc, đệ nghÄ© sao, hở? - Cá»§a thừa đâu có hại, - Passepoil khẳng định. - Äệ chưa bao giỠđược ngồi kiệu! Chúng ta sẽ lần lượt để cho ngưá»i ta khênh vá»! - Xong béng, - Cocardasse nói, - bây giá», chúng ta cần phải tìm cô gái...
Má»™t tiếng cưá»i khoái trá cất lên trong phòng bên.
- "Äệ lịch sá»± má»i cô gái, - Cocardasse tiếp tục, - bước lên kiệu và dẫn vá» chái nhà ..." - "Và huynh không được dùng vÅ© lá»±c, -Passepoil dặn thêm, - trừ phi không có cách nà o khác." - ÄÆ°á»£c! Năm mươi đồng pixtôn là giá há»i cho má»™t công việc như thế nà y! - Cái ông Gonzague nà y sướng tháºt. - Passe-poil khẽ thở dà i.
Tiếng động lại gia tăng trong phòng bên. Co-cardasse và Passepoil rùng mình, vì má»™t giá»ng nói lanh lảnh và chói tai cất lên rất khẽ phÃa sau chúng: - Äến lúc rồi! Bá»n chúng quay phắt lại. Chà ng gù đứng bên chiếc bà n và đang cháºm rãi giở các gói bá»c cá»§a chúng.
- Ngưá»i nà y và o theo lối nà o? - Cocardasse há»i.
Chà ng gù đưa một chiếc áo vét của gia nhân cho Passepoil và một chiếc khác cho Cocardasse.
- Nhanh lên! - Chà ng ra lệnh mà không lên giá»ng.
Bá»n chúng lưỡng lá»±.
- Khẩn trương lên. - Chà ng gù rÃt lên.
Bên kia cá»a, tiếng dona Cruz cất lên: - Tuyệt vá»i, chỉ thiếu có chiếc kiệu.
- Khẩn trương lên! - Chà ng gù hách dịch nhắc lại.
Cùng lúc, chà ng tắt đèn. Cá»a phòng Aurore mở ra, hắt ánh sáng lá» má» xuống phòng dưới..Cocardasse và Passepoil chui xuống tầng hầm để thay nhanh quần áo. Chà ng gù mở hé má»™t trong những cá»a sổ mở ra phố Chantre. Má»™t tiếng huýt khẽ vang lên trong đêm tối. Má»™t chiếc kiệu di chuyển. Hai ngưá»i hầu gái mò mẫm Ä‘i ngang qua phòng. Chà ng gù mở cá»a cho há».
- Các ngưá»i xong chưa? - Chà ng há»i tháºt khẽ.
- Xong rồi ạ. - Bá»n há» trả lá»i.
- Và o việc Ä‘i! Dona Cruz vừa ra khá»i phòng Aurore vừa nói: - Có cần để em Ä‘i tìm má»™t chiếc kiệu không? Chà ng hiệp sÄ© không nghÄ© đến Ä‘iá»u nà y à ? PhÃa sau cô, chà ng gù khép cá»a lại. Phòng dưới chìm trong bóng tối hoà n toà n. Dona Cruz không sợ. Bóng tối chỉ giá»i nạt ma quá»· thôi. Khi cô quay lại phòng Aurore để mở cá»a, cô gặp phải hai bà n tay rắn chắc và lông lá tóm lấy tay cô.
Äó là tay cá»§a Cocardasse. Dona Cruz cố kêu. Gã cà ng xiết chặt hÆ¡n. Còn Passepoil thì lo mở cho gã má»™t lối ra khác vá»›i lối qua cá»a thá»m. Khi cô tá»›i bên cái cá»a đó, hai cánh cá»a mở ra. ánh đèn cây ngoà i đưá»ng chiếu sáng khuôn mặt cô. Co-cardasse không khá»i có má»™t cá» chỉ ngạc nhiên.
Má»™t ngưá»i đứng trên ngưỡng cá»a, phÃa bên ngoà i, choà ng má»™t chiếc áo khoác lên mặt dona Cruz.
Bá»n chúng tóm lấy cô gần như phát Ä‘iên lên vì giáºn dữ, và đẩy cô và o trong kiệu. Láºp tức cá»a kiệu khép ngay lại.
- Tá»›i ngôi nhà nhỠở phÃa sau Saint-Magloire! - Cocardasse ra lệnh. Chiếc kiệu được khênh Ä‘i.
- Năm mươi đồng pixtôn thuộc vỠchúng ta.
- Passepoil nói. Cocardasse vặn chìa khóa trong ổ. Trước khi gã kịp mở, giá»ng nói cá»§a chà ng gù mà bá»n chúng gần như đã quên khuấy, cất lên bên cầu thang.
- Ta khá hà i lòng vỠcác ngươi, các chà ng trai dũng cảm của ta, - chà ng nói. - Nhưng công việc của các ngươi chưa kết thúc. Hãy để đấy đã.
- Lão ta có giá»ng the thé, cái đồ khỉ gió quái dị nà y! - Cocardasse hầm hừ.
- Bây giá» không nhìn thấy lão, - Passepoil đế thêm, - đệ cà ng thấy giá»ng lão lạ lắm. Có thể nói đệ đã nghe thấy ở đâu rồi.
- Váºy bá»n tôi còn phải là m gì? - Gã Gascon há»i.
- Chú ý, ta sẽ lệnh cho các ngươi! - Chúng tôi đợi lệnh!.- Thế thì, là m đi! - Chà ng gù nói cộc lốc.
Hai tên chém mướn nhìn nhau dò há»i. Passe-poil hết cả vẻ châm chá»c và thì thầm: - Cái giá»ng nà y, chắc chắn đệ đã từng nghe! Chà ng gù lấy ở sau thang ra hai chiếc đèn có tay cầm, loại đèn mà ngưá»i ta vẫn lắp ở trước kiệu khi Ä‘i ban đêm. Chà ng thắp đèn.
- Cầm lấy cái nà y. - Chà ng nói.
Chà ng gù lấy tay chỉ căn phòng mà dona Cruz vừa ra khá»i và i phút trước.
- Có một cô gái ở đấy. - Chà ng nói.
- Lại một cô gái nữa! - Cặp bà i trùng thốt lên.
- Cô gái nà y vừa mặc đồ xong, cô sẽ ra khá»i nhà qua cổng nà y, - chà ng gù tiếp tục. - Các ngươi hãy kÃnh cẩn nói vá»›i cô: "Chúng tôi ở đây để đưa tiểu thư tá»›i vÅ© há»™i Hoà ng Cung".
- Thế nếu tiểu thư há»i chá»§ nhân cá»§a chúng tôi là gì? - Cocardasse há»i thêm.
- Các ngươi hãy nói với cô: Henri de La-gardè re.
Cocardasse và Passepoil nhìn nhau sá»ng sốt.
Bá»n chúng quay lại cá»a buồng Aurore, đưa nà ng tá»›i bên kiệu để há»™ tống nà ng tá»›i vÅ© há»™i. Nhưng còn chà ng gù thì không má»™t vết tÃch...
Câu chuyện của chúng ta đương nhiên không kết thúc một cách đột ngột thế nà y.
Aurore và Henri rồi sẽ thế nà o, Philippe de Gonzague sẽ còn nghÄ© ra những âm mưu quá»· quyệt nà o nữa, má»i các bạn Ä‘á»c Hiệp sÄ© Lagardère sẽ rõ
(Truyện Hiệp sĩ Lagardère đã có trong box TPVH)
|
 |
|
| |