 |
|

05-12-2008, 02:32 PM
|
 |
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Chương 6
Hai ngưá»i đà n ông là công nhân trong Ä‘iá»n trang, Bill Short và Luuther Wilcox. Còn ngưá»i ngồi thẳng Ä‘uá»—n trên lưng ngá»±a là Chad Faulkner, anh ta Ä‘i ngá»±a bên cạnh Tom Rawlins. Hawk nháºn ra nói dối hoặc thanh minh vá»›i Tom Rawlins chẳng có Ãch gì, chắc chắn chú ấy đã nhìn thấy quá đủ rồi. Nếu Rawlins có Ä‘iểm yếu thì đó là con gái cá»§a ông ta. Dưới con mắt cá»§a ông ta, cô gái không thể là m được Ä‘iá»u gì xấu. Hawk biết rằng chuyện nà y sẽ đảo lá»™n hoà n toà n kế hoạch cá»§a mình. Ngay trong mùa hè nà y anh phải cưới Carol. Hawk kÃnh nể ngưá»i đà n ông đã tiếp nháºn anh, dạy cho anh tất cả những hiểu biết vá» gia súc và điá»n trang.
Nhưng lúc nà y gương mặt lạnh lùng, tức giáºn cá»§a ngưá»i đà n ông không biểu lá»™ sá»± bình thản lắng nghe má»i lá»i giải thÃch.
- Chuyện gì ở đây thế nà y? – Rawlins gầm lên – Mà y đã là m gì vá»›i đứa con gái bé bá»ng cá»§a tao?
Hawk đã chuẩn bị đối phó vá»›i những cÆ¡n tức giáºn như váºy, là m như không để ý tá»›i:
- Chú Tom ạ, cháu… - Anh không có cơ hội nói ra hết.
- Bố ơi, con không muốn! – Carol òa lên nức nở - Anh ấy cưỡng hiếp con. Anh ấy là m con đau quá!
Hawk như bị sét đánh, lặng ngưá»i nhìn cô. Nước mắt chảy trà n hai bên má cô, cô đỠmặt vì xấu hổ, dây choà ng áo lót trắng cá»§a cô buông lá»ng khá»i vai, cô cố giữ dây lại và giấu trong áo sÆ¡mi. Hawk cảm thấy rất khó chịu khi bị lừa dối.
- Tao đã đối xá» vá»›i mà y như đối vá»›i đứa con đẻ, đồ khốn nạn! – Rawlins nghiến răng, gần như nghẹt thở vì tức giáºn – Và mà y đã trả Æ¡n bằng cách cưỡng hiếp con gái tao.
Hawk lùi lại nhưng không còn cÆ¡ há»™i để nói thêm má»™t lá»i. Má»™t quả đấm thép đánh trúng bụng, hất bổng anh lên không. Miếng đòn thứ hai đánh trúng cằm và giáng anh xuống đất. Äầu anh Ä‘au như bị xuyên thá»§ng.
Khi Hawk quỳ gượng dáºy được, anh thấy Carol chạy vá» phÃa Chad. Má»™t quả đấm má»›i đẩy anh ngã dúi xuống, mÅ©i á»§ng đá tá»›i tấp và o sưá»n anh, hất anh lăn Ä‘i lăn lại. Nhưng anh còn gượng quỳ dáºy được lần nữa. Rồi tình hình còn xấu hÆ¡n trước. Anh cảm giác như bị hai ngưá»i đà n ông giữ chặt, và Rawlins đấm đá tá»›i tấp và o ngưá»i anh. Quả đấm cá»§a ông ta như búa tạ Ä‘áºp và o mặt anh, cổ anh, trúng khắp má»i nÆ¡i. Hawk không nhìn thấy gì nữa, anh thấy bất lá»±c, má»i sức lá»±c mất dần. Những miếng đòn khác tiếp tục giáng và o anh, dây thừng quất xoắn và o ngưá»i anh.
- Nó xỉu rồi, sếp ạ - Luther Wilcox nói.
- Dá»±ng nó dáºy! – Rawlins vẫn sôi sục vì căm giáºn, nhăn mặt nói.
- Ông không được giết nó, thưa sếp. Trá»i Æ¡i, nó là … - Ãnh mắt anh hướng vá» Chad. Anh lá»±a lá»i để nói, vì không muốn là ngưá»i đầu tiên lưu ý vá» mối liên hệ máu má»§ nà y.
Bill cÅ©ng cho rằng Rawlins không được phép quá tay đối vá»›i Hawk. Anh đã nhiá»u lần nhìn thấy cô con gái cá»§a Rawlins cùng cưỡi ngá»±a vá»›i Hawk. Nếu Hawk táºn dụng cÆ¡ há»™i tốt thì rất có thể vì cô gái đã thúc đẩy anh. Anh không tin Hawk là ngưá»i đà n ông duy nhất trong Ä‘á»i cô gái. HÆ¡n hết má»i cái, phải tÃnh đến phản ứng cá»§a J.B nếu Hawk bị giết chết.
HỠđể Hawk ngã nhà o xuống, thân thể anh lăn lộn trong bụi. Rawlins đưa mắt nhìn con gái. Với sự giúp đỡ của Chad, cô đã mặc áo. Tay Chad choà ng ôm lấy cô, tạo cho cô sự bảo vệ, che chở và chỗ dựa. Cô giấu mặt mình trong áo anh ta, ngón tay cô bấu chặt lấy anh ta.
- Giữ chặt lấy em, anh Chad! – Cô thì thầm.
- Em đợi ở đây – Chad dịu dà ng bảo – Anh chỉ Ä‘i tìm lại tháºt nhanh con ngá»±a cá»§a em.
Con ngá»±a nâu Hawk cưỡi nhếch mõm hà khi năm ngưá»i cưỡi ngá»±a phóng Ä‘i. Không ai ngoái đầu nhìn lại.
Khi Hawk tỉnh lại, mà n đêm đã buông xuống từ lâu. Không gian lạnh lẽo lấp lánh đầy ánh sao. Má»i cái chao đảo, má» nhòe. Lúc đầu anh không hiểu mình nằm ở đâu và vì sao lại nằm trên mặt đất. Rồi anh gượng đứng dáºy, cái Ä‘au như dao sắc xén và o ngưá»i anh. Anh nháºn ra xương sưá»n bị gẫy. Anh lảo đảo đứng dáºy, đầu Ä‘au như búa bổ. Mặt anh sưng tấy, da toác tứa máu. MÅ©i cÅ©ng bị dáºp. Mà mắt sưng phồng, chỉ hé mở được tý chút. Chá»— nà o trên ngưá»i cÅ©ng Ä‘au ê ẩm, miệng anh khô rang. Hawk thá» liếm môi, anh thấy có bụi bẩn, máu và mồ hôi mặn chát. Hawk thấy con ngá»±a cá»§a mình ở cách đó mấy bước. Anh kháºt khưỡng Ä‘i lại phÃa nó.
Anh nắm yên cương, con ngá»±a bước lùi lại vì mùi máu tanh toát ra từ ngưá»i anh. Hawk vá»— vá», vuốt ve con ngá»±a rồi nói vá»›i nó bằng ngôn ngữ cá»§a ngưá»i Navajos. Phải dùng hết sức lá»±c anh má»›i trèo lên được lưng ngá»±a. Tay nắm chặt chuôi yên ngá»±a, anh để mặc nó tá»± tìm đưá»ng trở vá».
Lúc con ngựa dừng lại, anh biết cả hai đã vỠtới chuồng. Anh tìm cách xuống ngựa sao cho đỡ đau nhất.
- Hawk! – Ai đó gá»i, phải lát sau anh má»›i nháºn ra giá»ng nói cá»§a cha anh – Cha nghe nói có ẩu đả và đang định Ä‘i tìm con. á»i trá»i Æ¡i, con bị sao thế nà y? Chúng ta đưa con đến bác sÄ© thì hÆ¡n. Frank Petro đâu, đến đây giúp tôi – Ông kêu lên.
- Không! – Hawk phản đối – Bác sÄ© cÅ©ng không giúp được gì trong trưá»ng hợp bị dáºp mÅ©i và gãy xương sưá»n – Ngoà i những thứ ấy ra, anh không bị gì nữa cả.
- Cha sẽ nói chuyện vá»›i chú Tom để giải quyết ổn thá»a việc nà y – J.B nói.
Hawk nhìn cha cầu khẩn:
- Cách đây rất lâu, cha đã nói vá»›i con rằng con phải tá»± giải quyết má»i việc liên quan đến mình. Con không cần sá»± giúp đỡ cá»§a cha. Tá»± con sẽ giải quyết xong vá»›i chú Rawlins.
- Trong tình hình hiện nay, tốt nhất là con trở vá» trưá»ng ngay – Cha anh nói, mặt ông tái nhợt.
Hawk gượng mỉm cưá»i, miệng anh rất Ä‘au:
- Äi khá»i đây ư? Ngưá»i Navajos là m việc ấy sao, thưa cha? Con dám đánh cuá»™c là cả cha, chú Tom và Carol Ä‘á»u muốn như váºy. Có thể cha không thÃch con trở lại hÆ¡n, con sẽ là m cho má»i ngưá»i dá»… dà ng hÆ¡n, phải không cha? Nhưng con không Ä‘i đâu hết! – Hawk nói chắc như váºy – Từ nay trở Ä‘i con sẽ là m những gì con muốn. Nếu cha không thÃch, không chấp nháºn thì mặc kệ cha!
Hawk lần bước Ä‘i. Tiếng rì rầm bà n tán cá»§a những ngưá»i chăn bò bám theo anh, còn ngưá»i cha im lặng.
Cá»a sổ nhà Rawlins vẫn sáng ánh đèn. Mưá»i má»™t năm qua đây đã là quê hương cá»§a anh. Bước và o sân sau, anh nhìn thấy mặt mình trong gương ở bồn rá»a mặt. Da mặt tÃm bầm, sưng tấy và rách khá nhiá»u chá»—, giống như mặt cá»§a má»™t con quá»· vá»›i bá»™ tóc Ä‘en nhánh.
Tom Rawlins ngồi bên bà n ăn, nhìn anh chằm chặp.
- Cháu vỠlấy mấy thứ đồ - Hawk nói.
- Lấy rồi cút đi – Tom gầm gừ.
- Chú biết cháu, chú Tom ạ. Chú biết cháu không bao giá» dùng vÅ© lá»±c vá»›i con gái chú cả. Äúng là chú nuôi dạy cháu như đứa con trai cá»§a chú, nhưng chú không há» muốn cháu là con rể. Cái gì đã là m chú tức giáºn như váºy hả chú Tom? Hay là vì ý nghÄ© con gái chú lấy má»™t kẻ ná»a da trắng, ná»a da Ä‘á», hay lấy đứa con hoang cá»§a J.B? – Giá»ng Hawk như thách thức.
Vera Rawlins xuất hiện và rụt lại ngay khi thấy Hawk, nhưng anh đã nói tiếp:
- Vả lại, cháu không phải là ngưá»i đầu tiên cá»§a con gái cô chú. Mặc dầu phải công nháºn rằng nếu cô ấy còn trinh tiết thì Ä‘iá»u đó cÅ©ng không ngăn cản cháu.
Anh Ä‘i vá» gian phòng nhá» cá»§a mình và trải tấm chăn đệm lên giưá»ng. Äó là tấm chăn đệm anh mang theo cách đây mưá»i má»™t năm.
Tiếng động khẽ bên ngoà i là m cho anh dừng lại nghe ngóng. Cánh cá»a khẽ mở, chỉ có má»™t ngưá»i muốn gặp anh mà không muốn ai để ý thấy: Carol.
- Anh Hawk, em rất lấy là m tiếc – Cô thì thầm xin lá»—i anh – Em không hiểu vì sao đã nói váºy. Em… em sợ hãi quá! Anh phải tin em, bố mẹ em sẽ giết chết em nếu thấy em ở đây.
Anh từ từ quay ngưá»i nhìn cô. Mắt cô tròn xoe vì sợ hãi.
- Trông anh đẹp lắm phải không?
- Xin anh tha lỗi cho em! – Cô lẩm bẩm, không dám nhìn anh một lần nữa.
Äối vá»›i anh, Ä‘oạn đưá»ng đến khu nhà ở cá»§a công nhân rất dà i. Chân anh nặng như chì. Khi anh bước và o, má»i câu chuyện tắt ngấm. Hawk quá mệt má»i và quá Ä‘au đớn nên không nháºn ra những ánh mắt Ä‘ang dán và o mình. Con mắt sưng tấy cá»§a anh nháºn ra má»™t chá»— nghỉ còn để trống và anh nằm xuống, để túi đồ xuống đất.
Anh ngá»§ li bì 36 tiếng liá»n, lấy lại sức khá»e trong giấc ngá»§. Khi anh tỉnh dáºy, những vết máu đã được lau sạch, suá»n đã được băng bó và má»™t cái cốc bốc khói để bên cạnh. Anh nháºn ra gương mặt cá»§a Luther Wilcox.
- Cái gì đây, thuốc độc à ? – Giá»ng Hawk khà n khà n, cÆ¡ bắp cứng lại khi anh thá» cỠđộng.
- Cáºu có định ở tạm chá»— các anh không? – Luther há»i.
- Tôi cuốn gói đi thì hơn.
- Không cần phải thế - Luther là m anh yên lòng – Carol đã xa rồi. Cô ấy sống má»™t thá»i gian vá»›i nhà Faulkner ở Phoenix.
Ba ngà y sau, Hawk buá»™c yên ngá»±a Ä‘i và o núi. Anh sống má»™t tháng vá»›i há» hà ng thân thÃch cá»§a mình. Khi trở vá», anh lại đến ở trong lán cá»§a những ngưá»i công nhân. Sáng sáng anh cưỡi ngá»±a Ä‘i vá»›i há», là m công việc cá»§a há» và sống vá»›i há». Rawlins không bao giá» ra lệnh cho anh, và không hỠđể ý đến công việc Hawk là m, nhưng con mắt ông bùng cháy lá»a căm giáºn má»—i khi há» gặp nhau.
Hai tháng sau ngà y bị đánh Ä‘áºp như váºy, Hawk nghe tin Chad và Carol cưới nhau. Tin đó chẳng có ý nghÄ©a gì vá»›i anh.
Bảy tháng sau, cô Ä‘em lại cuá»™c sống cho má»™t cáºu bé. Äứa bé được đặt tên là John Buchanan Faulkner, theo tên ông nó.
|

05-12-2008, 02:34 PM
|
 |
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Phần III
Chương 7
Bầu trá»i thà nh phố Phoenix đầy mây Ä‘en, mưa như trút nước. Giao thông trên đưá»ng phố lúc 6 giá» tối tắc nghẽn. Cái gạt nước chiếc xe Volkswagen không quét sạch nổi dòng nước Ä‘ang tuôn xuống.
Sau tay lái, Lana Marshall táºp trung cao độ và o giao thông trên đưá»ng. Cô nghÄ© ngưá»i bản xứ nói mưa giông đột ngá»™t có thể gây ngáºp úng. Nhưng cô không tin. Tất cả khô cằn và bụi bặm tá»›i mức không thể tưởng tượng được nổi có thể có mưa lá»›n đến váºy. Bây giá» thì cô biết rõ hÆ¡n.
Nếu kéo kÃnh cá»a sổ xuống thì nước mưa sẽ xối và o. Äây không phải là lần đầu tiên cô muốn có hệ thống Ä‘iá»u hòa trong xe. Ở thà nh phố Denver trang bị như váºy tháºt là xa xỉ, nhưng ở đây, ở Arizona cô đã thấy nhiá»u cái cần thiết đến đơn giản. Cô cởi bá»›t hai cái nút áo trên cá»§a bá»™ y phục trắng và báºt quạt máy. Còn năm dặm nữa má»›i tá»›i lối rẽ. Sau đó cô còn phải Ä‘i và i dặm nữa má»›i vá» tá»›i nhà .
Trên đưá»ng, phÃa tay phải cô nhấp nháy đèn báo hiệu tai nạn cá»§a má»™t chiếc xe đỗ ở đó. Giây lát sau, đèn pha ô tô cá»§a cô chiếu sáng má»™t chiếc xe tải mà u và ng đỗ bên lỠđưá»ng. Khi cô chuẩn bị vượt lên, ngưá»i lái xe chiếc xe và ng bước xuống xe. Lana nhìn ra đó là má»™t ngưá»i đà n ông vạm vỡ, vai rá»™ng, mặc áo khoác nâu, tóc bạc uốn cong nhô ra dưới chiếc mÅ© cao bồi. Bên thà nh xe tải ghi dòng chữ Falcon Constructions và dấu hiệu cá»§a công ty là hình má»™t con chim. Ngưá»i đà n ông Ä‘i ngược chiá»u mưa.
Lana ngần ngừ chốc lát. Khi Ä‘i ngang tá»›i ông, cô dừng lại quay kÃnh cá»a sổ xuống và há»i:
- Bác có cần tôi cho đi cùng không?
Ngưá»i đà n ông ngạc nhiên dừng lại, cúi xuống cá»a xe, nước mưa chảy xuống từ mÅ© ông. Dưới đôi mi xám cô nháºn ra đôi mắt xanh biếc. Thá»i gian và năm tháng đã để lại trên gương mặt sạm nắng mặt trá»i cá»§a ông những nếp nhăn nhá» sâu.
- Bác lên xe Ä‘i – Cô vui vẻ mỉm cưá»i má»i ông.
Ông ngần ngừ trong chốc lát và mở cá»a xe bước lên.
- Cảm Æ¡n cô – Giá»ng nói lịch sá»± hoà n toà n trái ngược vá»›i vẻ ngoà i cá»§a ông.
- Ở ngoà i mưa to lắm, bác bị ướt thấm táºn da còn gì – Lana nói. Có cái gì ở ngưá»i đà n ông nà y là m cô nghÄ© tá»›i ông già Noel tốt bụng.
Ông quay vá» phÃa cô:
- Bố mẹ cô không dạy cô đừng cho ai Ä‘i nhá» dá»c đưá»ng à ? Äó là điá»u nguy hiểm đối vá»›i má»™t cô gái trẻ.
Lana cưá»i:
- Có chứ, bố mẹ cháu bảo đỠphòng những ngưá»i xin Ä‘i nhá» và đà n ông lạ - Cô nói – Nhưng cÅ©ng kể cho cháu nghe câu chuyện vá» những cứu nhân tốt bụng. Cháu thÃch câu chuyện đó hÆ¡n. Xe bác là m sao váºy?
- Bác nghĩ bugi bị ướt.
Lana nhìn đèn đưá»ng mà u xanh báo hiệu lối rẽ tá»›i:
- Cháu không biết ở đây có trạm xăng không, nhưng ở lối rẽ thì có – Äó là lối rẽ vá» nhà nên cô biết rõ – Cháu đưa bác tá»›i đó, ở đó ngưá»i ta sẽ giúp bác.
Ông nhìn đồng hồ:
- Gần đây có má»™t văn phòng xây dá»±ng. Cô có thể đưa tôi tá»›i đó được không? Ở đấy tôi sẽ tìm được ngưá»i xem giúp chiếc xe.
- Có phải công trình Ä‘ang được xây dá»±ng là trung tâm y há»c má»›i phải không bác? – Lana há»i.
- Äúng thế - Ông gáºt đầu.
- Cháu đưa bác tới đó, đằng nà o cháu cũng qua đó vỠnhà .
Cô liếc nhìn ông. Ão quần, tuổi tác và việc sau giá» là m còn phải đến công trưá»ng xây dá»±ng khiến cô tin rằng ông là ngưá»i gác đêm.
- Nếu trá»i cứ mưa thế nà y, đêm nay bác chẳng phải là m gì đâu.
- Cô nói gì cÆ¡? – Ông nhăn trán há»i lại.
- Thá»i tiết như thế nà y má»i ngưá»i Ä‘á»u ở nhà , không ai Ä‘i lấy trá»™m váºt liệu ở má»™t công trưá»ng xây dá»±ng, do đó bác sẽ không vất vả.
Ông quay Ä‘i, má»™t nụ cưá»i thÃch thú thoáng trên môi khi ông hiểu ra cô gái tưởng mình là ngưá»i gác đêm.
- Äúng thế, đúng thế! – Ông nói.
- Bao giỠcông trình xây dựng xong hả bác?
- Và o ngà y má»™t tháng mưá»i, nếu không gì trở ngại và không bị trì hoãn nữa.
- Ước gì cháu được nháºn và o là m việc ở đó, như váºy cháu không cần phải Ä‘i là m xa như thế nà y nữa – Lana thở dà i.
- Cô là m việc ở má»™t phòng khám bệnh à ? – Äôi mắt xanh cá»§a ông quan sát bá»™ y phục cá»§a cô.
- Vâng, trong phòng khám bệnh trẻ em cá»§a bác sÄ© Faichild – Cô trả lá»i – Tùy thuá»™c và o thá»i tiết và giao thông, cháu thưá»ng phải Ä‘i xe 30 đến 40 phút má»›i vá» tá»›i nhà .
- Cô có gia đình chưa? – Ãnh mắt ông nhìn xuống bà n tay cô gái. Nhưng cô gái không há» Ä‘eo đồ trang sức.
- Chưa bác ạ, cháu chưa lấy chồng – Cô gái nói giá»ng buồn buồn – Cháu chưa có ý định kết hôn vá»›i ai.
- Như váºy đã sao đâu. Äấy chưa phải là quyết định cuối cùng trong việc nà y – Ông đáp lại, là m như không nháºn thấy gì – Khối đà n ông xếp hà ng quanh má»™t ngưá»i phụ nữ xinh đẹp như cô.
- Trong suốt 25 năm đến nay cá»§a cháu, cháu đã nháºn được vô số lá»i cầu hôn nhưng không có lá»i cầu hôn nà o nghiêm chỉnh – Cô thú nháºn, giá»ng hÆ¡i châm biếm – Có cái gì đấy ở cháu hấp dẫn những anh chà ng chỉ thÃch trăng gió.
- Nghe cô nói tôi có cảm giác như nghe ngưá»i vừa tan má»™t giấc má»™ng – Ngưá»i đà n ông mỉm cưá»i – Äiá»u đó thưá»ng nghÄ©a là má»™t cuá»™c tình vừa má»›i chấm dứt.
Cô gái cưá»i, ngạc nhiên thấy ông để ý chÃnh xác tá»›i âm Ä‘iệu trong giá»ng nói cá»§a mình.
- Chuyện gì váºy cô gái? – Ông há»i – Anh ta bá» rÆ¡i cô vì ngưá»i đà n bà khác hay sao?
- Có thể coi như váºy được bác ạ! – Lana công nháºn – Nhưng ngưá»i đà n bà kia là vợ anh ấy. Cháu đã đợi anh ấy ly hôn hai năm và cuối cùng cháu hiểu ra anh ta chẳng há» muốn ly hôn. Tại sao phải ly hôn khi có thể được cả hai?
Ngưá»i đà n ông trông có vẻ buồn rầu.
- Cháu đã nói Ä‘iá»u gì sai chăng? – Cô gái nhÃu mà y há»i.
- Sao cÆ¡? – Ông há»i, như không hiểu ý cô gái – Không đâu! – Ông tiếp lá»i – Lối rẽ đây rồi.
Ông lái câu chuyện sang đỠtà i khác:
- Cách đây và i năm ở đây chỉ toà n cỠdại và xương rồng. Bây giỠcô hãy nhìn xung quanh mà xem.
Lana há»i:
- Bác sinh trưởng ở Phoenix à ?
- Không, tôi sinh ra ở miá»n bắc Arizona. Thế còn cô?
- Cháu quê ở Colorado, thà nh phố Denver – Cô lượn chiếc xe và o lối rẽ.
- Cô ở đây lâu chưa? Tên cô là gì?
Cô gái ngáºp ngừng, nhưng sau tất cả những gì cô đã kể cho ông nghe thì cô cÅ©ng có thể cho ông biết tên cô:
- Tên cháu là Lana Marshall. Cháu đã ở đây sáu tháng rồi.
- Cô thÃch ở đây không?
- Ở đây nóng bức lắm – Lana thở dà i thừa nháºn.
- Nóng bức gần bằng trong địa ngục – Ngưá»i đà n ông cưá»i.
- Cháu nhá»› núi đồi, tuyết và rừng cây – Cô thú nháºn khi nghÄ© vá» việc nà y.
- Cô đã tìm được bạn bè chưa?
- Có mấy ngưá»i bác ạ - Thá»±c ra không được bao, nhưng Lana không muốn nói vá» việc nà y. Bạn thưá»ng cô là m quen rất nhanh, nhưng ở thà nh phố nà y cô chưa ở đủ lâu để là m quen vá»›i nhiá»u ngưá»i khác.
Công trưá»ng xây dá»±ng hiện ra phÃa bên phải. Lana Ä‘i xe cháºm lại.
- Cô cho tôi xuống cạnh túp lá»u kia.
Ãnh sáng chiếu hắt qua cá»a sổ. Dưới dòng chữ “văn phòng†lại hiện ra dòng chữ Falcon Construction Company vá»›i dấu hiệu con chim. Hai chiếc xe mà u và ng và má»™t xe Cadillac Ä‘en Ä‘áºu ở đó. Lana dừng lại bên cạnh văn phòng công trưá»ng.
- Chúng ta đến nÆ¡i rồi – Cô gái mỉm cưá»i vá»›i ngưá»i đà n ông.
Tay ông đặt và o chốt mở cá»a, ông đáp lại nụ cưá»i cá»§a cô gái và ná»—i buồn biến mất khá»i đôi mắt ông:
- Cảm Æ¡n cô đã cho Ä‘i cùng, nhưng lần sau để cho ngưá»i khác đóng vai kẻ cứu nhân tốt bụng nhé!
- Cháu sẽ cố nhá»› Ä‘iá»u đó! – Cô gái hứa – Bác không Ä‘em áo mưa à ? Bác sẽ ướt hết lúc Ä‘i tuần canh phòng đêm nay.
Ông khẽ cưá»i:
- Nếu bị cảm lạnh, tôi biết có ngưá»i sẽ chăm sóc tôi bình phục – Rồi ông xuống xe – Cô Ä‘i cẩn tháºn nhé – Ông nói lúc đóng sáºp cá»a xe lại.
Lana đợi tá»›i khi ông mở cá»a văn phòng công trưá»ng và biến mất sau cánh cá»a.
|

05-12-2008, 02:35 PM
|
 |
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Chương 8
Lana đặt sá»t đồ vừa giặt xuống sà n, lục tìm chìa khóa và o nhà . Thứ Bảy là ngà y giặt giÅ© cá»§a cô. Cô mở cá»a và bước và o nhà .
Căn há»™ cá»§a cô nhá», trưng bà y Ãt đồ gá»—. Hiện tại cô không đủ khả năng để mua sắm thêm. Lần đầu tiên cô sống má»™t mình. Từ trước tá»›i nay, cô ở cùng vá»›i má»™t cô gái khác. Cô thấy sung sướng khi không phải lưu ý đến ngưá»i nà o khác.
Äang xếp những cái khăn mặt sạch và o trong tá»§ buồng tắm, cô nghe tiếng chuông cá»a rung. Cô cà i xÃch bảo hiểm và mở cá»a.
- Chà o bác – Cô vừa ngạc nhiên vừa lo sợ, tháºn trá»ng khi thấy ngưá»i gác đêm Ä‘ang đứng ngoà i.
- Bác rất mừng thấy Ãt nhất có xÃch bảo hiểm cà i cá»a – ông nói, cưá»i thÃch thú.
- Bác là m gì ở đây? Cháu nói… cháu rất mừng gặp lại bác… nhưng bác để quên thứ gì trên xe cháu à ? – Cô không tìm ra lá»i giải thÃch hợp để che giấu sá»± ngạc nhiên bối rối cá»§a mình.
Lần nà y, ông váºn áo trắng, quần kaki, già y đánh bóng lá»™n, thắt lưng dây khóa bạc. Ông giấu váºt gì đó sau lưng. Cô gái tròn xoe đôi mắt khi ông đưa ra bó hoa hồng.
- Bác muốn cảm ơn cháu – Ông nói.
- Hoa hồng đẹp quá. Nhưng sao bác có địa chỉ nhà cháu?
- Trong danh bạ Ä‘iện thoại chỉ có má»™t Lana Marshall – Ông giải thÃch
Lá»i giải thÃch đơn giản tá»›i mức Lana phì cưá»i. Cô gái vẫn chưa biết nói gì.
- Cháu vẫn chưa biết tên bác.
Ông ngáºp ngừng giây lát. Sau nà y Lana nghÄ© rằng mình tưởng tượng như thế.
- Tên bác là John Buchanan.
Cô gái vẫn còn ngần ngừ không mở cá»a.
- Bác John Buchanan, cháu có thể là m được gì cho bác?
- Bác nghÄ©, bác muốn má»i cháu Ä‘i ăn trưa vá»›i bác. Cháu có thÃch các món ăn Mexico không? – J.B nói tiếp luôn – Cách đây không xa có má»™t quán ăn nhá», trông bá» ngoà i không sang trá»ng lắm nhưng các món ăn rất tuyệt.
Ông nháºn ra sá»± ngần ngại cá»§a cô và mỉm cưá»i:
- Nếu muốn và để cảm thấy an toà n hơn, cháu có thể đi xe của cháu.
Ná»—i lo ngại cá»§a cô gái biến mất, cô mỉm cưá»i:
- Okie, bác chỠcháu 10 phút thay quần áo.
- Còn bó hoa thì sao bây gi� Cháu cắm nó và o một cái bình nà o đó được không? – Ông nhìn bó hoa trên tay mình.
- Tất nhiên là được bác ạ! – Lana đóng cá»a, tháo xÃch an toà n rồi mở rá»™ng cá»a ra để nháºn hoa – Bác và o trong nà y đợi cháu má»™t lát.
- Cháu nhẹ dạ quá đấy, dám má»i đà n ông lạ và o nhà mình – Ông lắc đầu vá»›i vẻ sợ hãi rất há» - Cháu không bao giá» há»c hết được, cô Lana ạ. Bác đợi cháu ở dưới nhà .
Lana có cảm tình ngay với ông do cách cư xỠnà y.
- Cháu không cần nhiá»u thá»i gian đâu – Cô nói và đóng cá»a lại.
Quán ăn nhá» không đông ngưá»i mặc dù lúc nà y gần má»™thai giá». John dẫn cô tá»›i má»™t bà n ở góc phòng, ngồi quay lưng ra cá»a. Äúng như ông đã nói, các món ăn ở đây tuyệt vá»i.
Cô phục vụ dá»n đĩa ăn cá»§a há» sang bên và đem cafe lại. Lana ngả ngưá»i ra sau:
- Bác kể cho cháu nghe vá» mình Ä‘i bác John – Cô nói – Cuá»™c Ä‘á»i cháu bác đã biết rồi.
- Cháu muốn biết gì? – Ông mỉm cưá»i, nhưng hình như ông muốn tháo lui sau nụ cưá»i.
- Bác có gia đình không? Bác được mấy con?
- Con trong hay ngoà i giá thú? – Ông phản công lại.
- Bác đừng đùa nữa và trả lá»i cháu Ä‘i – Cô đỠnghị.
- ÄÆ°á»£c thôi. Bác đã có vợ, hai đứa con trai và má»™t đứa cháu. Nó tuyệt lắm! – Ông rút má»™t tấm ảnh từ và ra – Không ai tin rằng thằng bé má»›i hai tuổi.
Lana nháºn ra ngay nét giống nhau giữa ông và cháu, vẫn đôi mắt xanh ấy.
- Bác không có cháu gái à ?
- Bác có má»™t đứa con gái – Ông nhìn đăm chiêu và hÆ¡i thẫn thá» - Nó đã chết khi còn bé tý. Nếu còn sống, mùa hè nà y nó 23 tuổi, gần bằng tuổi cháu. Tóc nó cÅ©ng mà u nâu như cháu. Có lẽ cháu là m bác nhá»› tá»›i nó – Miệng ông nhếch lên thà nh má»™t nụ cưá»i châm biếm – Nhưng cháu đừng nói bác là m cháu nhá»› tá»›i cha cháu nhé.
- Không như váºy đâu bác ạ, Ãt nhất vá» ngoại hình. Cha cháu không to lá»›n như bác, đầu không có nhiá»u tóc như bác.
- Chắc cÅ©ng không bằng tuổi bác – Ông tiếp lá»i – Cháu kể cho bác nghe vá» cha mẹ cháu Ä‘i. Há» sống thế nà o?
- Me cháu mất năm cháu 11 tuổi. Cha cháu lại lấy vợ và hiện sống ở Calorado Spring.
- Và cháu có mụ dì ghẻ, phải không? – Ông há»i.
- Không bác ạ - Lana lắc đầu – Dì Ann là má»™t ngưá»i phụ nữ tuyệt vá»i. Lần nà o vá» cháu cÅ©ng được tiếp đón tá» tế. Dì ấy cÅ©ng là m cho cha cháu rất hạnh phúc.
- Nhưng gia đình cháu Ãt khi gặp nhau phải không?
- Há» có cuá»™c sống cá»§a riêng mình. Dì Ann có ba con. Äiá»u đó có nghÄ©a là há»c hà nh, thể thao và đủ thứ việc khác liên quan đến trẻ em Ä‘ang lá»›n. Cha cháu vẫn yêu quý cháu như trước nhưng giá» mang trách nhiệm khác.
- Bác hiểu – John nói, tỠra thông cảm.
- Bác kể cho cháu nghe vá» vợ bác Ä‘i – Cô gái đỠnghị và cô hình dung ra ngưá»i đà n bà đã cưới ngưá»i đà n ông nà y.
- Katheryn và bác sống cùng nhà . Ngoà i ra không còn gì để kể cả.
Ông nhún vai và Lana tá»± há»i, không biết có phải đó là lý do cho biểu hiện buồn rầu mà cô nháºn thấy ở ông hay không?
- Bà ấy có mối quan tâm của bà ấy, hội hè phụ nữ với nhau… Còn bác có mối quan tâm của bác.
- Cháu hiểu – Lana nói, hối háºn vì đã há»i ông Ä‘iá»u đó.
- Không, bác không tin – John cưá»i khẽ, buồn rầu tư lá»± - Äó không phải là cuá»™c hôn nhân bình thưá»ng. Nhưng Katheryn và bác có được những cái gì mình cần. Bà ấy đối vá»›i bác là má»™t ngưá»i ngoan ngoãn và má»™t ngưá»i mẹ tốt.
Lana hiểu ra, ông không nói gì chứng tỠyêu vợ mình. Cô nhấp một ngụm cafe:
- Vợ bác có lẽ là má»™t ngưá»i phụ nữ đặc biệt. Hy vá»ng cháu có dịp gặp bà ấy.
- Bác không nghÄ© đấy là má»™t ý hay – John nói, giá»ng châm biếm – Chỉ cần liếc nhìn cháu, Katheryn đã có thể nghÄ© không hay. Phải công nháºn rằng trong quá khứ bác đã từng gây ra nguyên cá»› để cho bà ấy nghÄ© như thế. Bác không bao giá» nghÄ© mình là thánh cả. Có ngưá»i nói bác là kẻ khốn nạn. Nhưng ai biết được, biết đâu há» có lý.
Hình như ông không quan tâm ngưá»i khác nghÄ© gì vỠông.
Há» uống hết café rồi vá» nhà Lana. Cô gái má»i ông và o nhà nhưng ông từ chối.
- Cháu cảm Æ¡n bác vá» lá»i má»i ăn trưa và tặng hoa – Lana nói – Cháu rất vui.
- Bác cÅ©ng váºy. Bác rất muốn gặp cháu Lana ạ. – Ông già nói.
- Cháu cÅ©ng rất muốn gặp lại bác, bác John ạ - Cô gái nói tháºt lòng.
Lana nghÄ© cuối cùng đã tìm được ngưá»i bạn giữa đại dương cá»§a sá»± xa lạ nà y.
- Bác không có nhiá»u ngưá»i để trò chuyện được như vá»›i cháu. Bác sẽ gá»i Ä‘iện cho cháu – Ông hứa.
|

05-12-2008, 02:36 PM
|
 |
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Chương 9
Tình bạn bá»n chặt thêm má»—i buổi John đến thăm Lana. Hai lần trong tuần ông đến thăm cô và hỠăn tối vá»›i nhau trước khi ông trở vá» chá»— là m việc cá»§a mình trong trung tâm xây dá»±ng. Thỉnh thoảng há» Ä‘i ăn ở tiệm, trong má»™t quán ăn không đắt lắm. Nhưng cô gái nấu cho cả 2 là chÃnh vì ông để cô trả tiá»n má»—i khi Ä‘i ăn ở ngoà i. Thỉnh thoảng ông cÅ©ng đến và o thứ Bảy, những buổi ấy há» Ä‘i và o thà nh phố xem triển lãm hoặc và o rạp xem phim.
Trong những tháng mùa hè nà y, Lana dần quen có ông. Công việc cá»§a cô trong phòng khám bệnh cá»§a má»™t bác sÄ© hầu như không tạo cho cô cÆ¡ há»™i gặp gỡ những ngưá»i đà n ông chưa láºp gia đình. Tình bạn cá»§a John giúp cô chống chá»i lại ná»—i cô đơn.
Hôm thứ Bảy cuối cùng trong tháng Tám, John đỠnghị Ä‘i xem viện bảo tà ng Heard. Ở đó Ä‘ang trưng bà y triển lãm vá» ngưá»i da đỠMỹ, đặc biệt vá» những bá»™ tá»™c da đỠở miá»n Tây Nam.
Khi ra khá»i viện bảo tà ng và đi vá» phÃa bãi để xe, há» còn trao đổi vá»›i nhau vá» những gì đã xem thì má»™t bà n tay chạm và o cánh tay Lana. Cô nhìn xung quanh và ngạc nhiên thấy má»™t gương mặt vá»›i đôi mắt tô đỠrá»±c. Ngưá»i đà n ông bốc mùi rượu, má»™t má»› lông đỠcắm và o má»› tóc rối bù. Ông ta khoác ngang lưng tấm chăn bẩn thỉu.
- Chuá»—i Ngá»c Thông – Ông ta nói, giá»ng nghe không rõ rà ng và chà o má»i John mua chuá»—i hạt – Ông hãy mua cho bà . Giá má»™t đôla thôi!
Ngưá»i da đỠnà y bốc mùi mồ hôi và rượu, John thương cảm nhìn ông ta:
- Không, cám ơn ông – Ông từ chối.
- Rẻ thôi mà , có 50 cents – Ngưá»i da đỠbám riết và đưa chuá»—i hạt lại gần John hÆ¡n – Chuá»—i hạt Ä‘eo cổ cá»§a ngưá»i da đỠthá»±c sá»±.
- Không! – John trả lá»i.
Ngưá»i da đỠbước sang bên:
- Ta biết ông – Ông ta nói.
- Tôi cÅ©ng biết ông, ông Bobby Con Chó Sá»§a ạ - John công nháºn và mỉm cưá»i buồn bã.
Tri thức như trở lại trên khuôn mặt ngưá»i da Ä‘á»:
- Äôi Mắt Cưá»i – Ông ta nói – Chồng cá»§a Mary Bông Hoa Trắng!
Rồi ông ta nói bằng thứ tiếng lạ. John trả lá»i bằng thứ tiếng ấy. Há» nói chuyện vá»›i nhau tá»›i mấy phút.
- Ông nên trở vỠnhà đi – John nói.
Ngưá»i da đỠdà n dụa nước mắt:
- Nhà tôi ở đâu?
- Ông hãy cẩn tháºn giữ mình – John nói và bắt tay ngưá»i da Ä‘á».
Lana nhìn thấy má»™t miếng giấy xanh gáºp lại và biến mất trong đó. John cho ông ta tiá»n.
Bà n tay ông nắm cùi tay cô:
- Thỉnh thoảng lại xảy ra chuyện như váºy. Ai đó nói vá» ngưá»i bản xứ cao thượng, thế là xuất hiện ngay má»™t ngưá»i da đỠsay rượu bán những chuá»—i hạt rẻ tiá»n.
- Cháu hiểu bác định nói gì. Nếu quen biết hỠthì sẽ chẳng thấy thú vị gì – Cô thở dà i.
- Äúng thế. Bobby Con Chó Sá»§a là má»™t trưá»ng hợp đặc biệt, nhưng ông ấy cÅ©ng đặc trưng cho tất cả các vấn đỠcá»§a ngưá»i da Ä‘á». Cách đây 30 năm, Bobby đã đóng phim ở Hollywood. Giá»›i là m phim Ä‘á»u công nháºn ông ta có gương mặt cá»§a ngưá»i da đỠlý tưởng. Bobby luôn có việc là m và tiá»n trong túi, và cÅ©ng có nhiá»u bạn bè ngưá»i da trắng. Không may ông ta mắc phải sai lầm là trở nên già nua. Äến má»™t ngà y nà o đó không còn ai muốn thuê ông ta là m phim nữa, và Bobby không tìm thấy con đưá»ng quay trở vá».
Há» Ä‘i ra xe. Lana há»i:
- Có phải Bông Hoa Trắng là cái tên ngưá»i da đỠđặt cho vợ bác không?
Những giá»t mồ hôi đã tụ trên trán ông, trông ông tái nhợt Ä‘i dưới lá»›p da sạm nắng. Ông cảnh giác nhìn cô gái:
- Äúng thế! – Câu trả lá»i ngắn gá»n. Tay ông run rẩy khi mở cá»a xe.
- Bác John, bác là m sao váºy? – Cô gái há»i.
Cô gái nhìn theo ông nặng ná» Ä‘i vá» phÃa bên kia xe và ngồi xuống. GiỠông không còn toát nhiá»u mồ hôi hÆ¡n lúc trước. Ông lấy từ túi áo má»™t há»™p thuốc nhá» và uống thuốc.
- Bác bị bệnh tim à ? – Cô gái lo lắng há»i.
- á»”n lại rồi cháu ạ! – John ngả ngưá»i ra xe, mắt nhắm nghiá»n.
Theo bản năng, cô gái nắm tay ông xem mạch:
- Mạch hÆ¡i cháºm – Cô kết luáºn như má»™t nhà chuyên môn.
- Bác rất yêu cô ấy! – Giá»ng nói cá»§a ông do ná»—i khổ Ä‘au gần như không nghe thấy được.
- Cháu hiểu – Cô gái nhất trà vá»›i ông, ngạc nhiên vá» lá»i công nháºn nà y. Cô đã có ấn tượng là ông không yêu vợ lắm.
- Cháu đã từng yêu tháºt sá»± lần nà o chưa, Lana?
Con mắt xanh dưới đôi lông mà y xám của ông như nhìn xuyên thấu cô gái
- Bác John, bác đừng nói nữa, thuốc bắt đầu có tác dụng rồi.
- Trước đây bác chưa bao giá» có được niá»m vui vô bá» bến như váºy – Ông thá»u thà o – Bác đã thưá»ng chỉ luôn nghÄ© đến mình, Lana ạ.
- Cháu không tin Ä‘iá»u đó – Lana cãi lại.
- Nhưng đúng thế - Ông nhìn cô gái mỉm cưá»i, và sức sống trở lại trên gương mặt ông – Bác đã luôn là m việc nhẹ nhà ng nhất, Ä‘i con đưá»ng bằng phẳng nhất. Bác đã luôn chỠđợi ngưá»i khác giải quyết những vấn đỠcá»§a mình. Rồi sau đấy bác lại ngạc nhiên vá» những chuyện xảy ra.
- Nếu bác đã tự lên án bác xong, thì cháu đỠnghị bác dịch lại kia để cháu lái xe – Lana cố là m ông quên đi.
- Cháu không hiểu má»i Ä‘iá»u bác đã nói, phải không? – Ông lo lắng há»i.
- Cháu chẳng hiểu gì! – Cô bước xuống xe và vòng ra sau – Bác dịch qua kia, cháu lái xe.
- ÄÆ°á»£c thôi! – Ông cho phép cô gái lái xe – Cháu lái Ä‘i. Nhưng má»i cái ổn thá»a rồi, thuốc đã có tác dụng.
Khi vỠđến nhà cô gái, ông lại ngồi và o ghế lái xe:
- Nếu thứ ba cháu không có dự định gì đặc biệt, ta sẽ gặp lại nhau.
- Thứ ba rất thÃch hợp. Cháu rất vui nếu bác tá»›i!
Hôm đó, Lana chuẩn bị bữa ăn tối tại nhà mình:
- Bác muốn uống trà hay café?
Ông há»i ngay:
- Trà gì váºy?
- Trà hoa quả. Loại trà nà y rất tuyệt, nó giúp hệ thống tuần hoà n trong cơ thể hoạt động tốt.
- Nếu váºy, bác không uống trà – John nói và lại cắm đầu và o tá» báo.
Trở lại phòng, cô thoáng Ä‘á»c được dòng chữ lá»›n trên báo. Cô đứng sau lưng ông Ä‘á»c cùng.
- Cháu tìm thấy cái gì đó thú vị, phải không? – John há»i.
- Có bà i báo nà y vỠFaulkner và vụ tranh chấp tới bệnh viện. Cháu nghe bác sĩ Faichild hôm nay nói trong điện thoại vỠviệc ấy. Bác John ạ, bác là m việc cho công ty vỠJ.B.Faulkner phải không ạ?
- ChÃnh thế - Ông gáºt đầu.
- Theo cháu nghe được, khắp nÆ¡i trong thà nh phố nà y Ä‘á»u có bà n tay cá»§a Faulkner!
John quay ngưá»i trên ghế bà nh, thÃch thú nhìn cô gái:
- Cháu không ưa ngưá»i già u à ?
- Không phải thế. Nhưng cháu nghĩ ông ta là m hơi quá. Cháu cảm giác gã J.B nà y hơi bất chấp thủ đoạn.
- á»’ - Ông quan sát cô gái vá»›i nụ cưá»i rá»™ng lượng – Cháu vừa má»›i tá»›i thà nh phố sao lại biết nhiá»u vá» ngưá»i đà n ông nà y thế?
- Ông ta là má»™t huyá»n thoại cá»§a Phoenix, có nhiá»u câu chuyện vỠông ta lắm. Như ông ta mua đất rẻ như bèo rồi bán Ä‘i vá»›i giá gấp trăm lần, ông ta lừa lấy cá»§a những chá»§ đất hà ng đống tiá»n.
John ngã ngưá»i cưá»i phá lên:
- Ông ấy không lừa ai đâu, ông ấy trả giá theo hỠđòi. Sau đó ông ấy có thể bán đất thu lợi nhuáºn. Ngưá»i đà n ông nà y tiên Ä‘oán thà nh phố sẽ lá»›n rá»™ng thêm. Ông ta chấp nháºn rá»§i ro và thắng cuá»™c. Äó không phải là tá»™i lá»—i!
- Cháu nghÄ© có ngưá»i sinh ra để gặp may. J.B. Faulkner chắc phải là má»™t ngưá»i như váºy !
- Bác không rõ Ä‘iá»u đó - John công nháºn - Có thể vá» phương diện nay đó ông ấy hạnh phúc. Bác... bác nghe nói ông ấy là má»™t ngưá»i cô đơn. Dùng tiá»n có thể mua được quyá»n lá»±c và ảnh hưởng, nhưng không mua được bạn bè. Cả tình yêu và sá»± tôn trá»ng trong gia đình ngưá»i ta cÅ©ng không mua được
- Äúng thế - cô gái nói - Nhưng ông ấy sẽ hạnh phúc.
Ông nhìn quanh phòng và thấy quyển mẫu giấy dán tưá»ng trên sà n nhà :
- Cái gì đấy? Cháu muốn dán lại tưá»ng à ?
- Vâng, cháu phải dán lại tưá»ng phòng tắm. Cháu định tá»± tặng mình nhân sinh nháºt. Bác thấy thế nà o?
- Äẹp lắm. Bao giá» sinh nháºt cháu? Cháu không hỠđả động gì đến sinh nháºt cả.
- Thứ sáu tuần sau bác ạ. Nhưng cháu thấy nên quên đi thì hơn. Cháu sẽ 26 tuổi, đấy là lúc nên ngừng không đếm nữa !
- Äến tuổi bác thì cháu má»›i có thể không đếm nữa - ông trả lá»i thẳng - Cháu định tổ chức sinh nháºt như thế nà o?
- Cháu rất muốn nghe ý kiến của bác. Bác đến ăn tối nhé.
- Bác có sáng kiến hay hơn. Bác sẽ dẫn cháu đi ăn tối đà ng hoà ng.
- Hay đấy bác ạ - Lana gáºt đầu đồng ý.
|

05-12-2008, 02:37 PM
|
 |
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Chương 10
- Khăn bà n trắng, nến, champagne, toà n những thứ cháu không há» nghÄ© đến bác John ạ! - Ngá»n lá»a cháºp chá»n là m mái tóc nâu cá»§a cô óng mượt và cái cặp tóc mà u và ng lóng lánh. Cô nâng cốc champagne vừa được ngưá»i hầu bà n rót đầy và hướng vá» ngưá»i đà n ông lá»›n tuổi cùng Ä‘i vá»›i cô hôm nay - Cám Æ¡n bác!
- Hôm nay chúng ta liên hoan sinh nháºt cháu mà ! - Ông trả lá»i.
Lana chăm chú nhìn cái chân cốc má»ng manh. Rượu champagne trong cốc sáng hÆ¡n bá»™ váy cá»§a cô chút Ãt, lá»›p vải váy bó sát thân hình cô.
- Cháu cảm giác như cốc champagne nà y, lấp lánh vá»›i cái nóng rạo rá»±c. Äúng đây là lá»… sinh nháºt đẹp hÆ¡n hẳn so vá»›i nhiá»u ngưá»i. Sao bác biết quán ăn tuyệt vá»i nà y? Vị trà nà y chứa đựng trong đó tất cả: bầu không khÃ, lịch thiệp và riêng tư.
- Cháu biết tại sao bác chá»n nÆ¡i nà y không? Bác má»i tất cả các bạn gái cá»§a bác tá»›i đây - Ông vui vẻ thú nháºn - Những ngưá»i đà n ông trong phòng nà y Ä‘á»u ghen tỵ vá»›i bác. Ai cÅ©ng tá»± há»i cháu là cháu gái hay là ngưá»i tình cá»§a bác.
- Cháu nghÄ© phụ nữ rất thÃch quen thân vá»›i ngưá»i đà n ông bá» ngoà i hấp dẫn như váºy - cô gái đáp lại.
Tóc bạc cá»§a ông cÅ©ng lấp lánh trong ánh nến. Trong bá»™ complet sẫm mà u vá»›i chiếc caravat sang trá»ng, trông ông to máºp, bệ vệ.
- Bác trông rất lịch sá»± trong bá»™ comple nà y. Bác biết không, cháu chưa há» nhìn thấy bác như váºy!
- Không phải suốt Ä‘á»i bác là ngưá»i gác đêm. Nhưng chúng ta phải đặt món ăn đã.
- Cháu không muốn bác Ä‘i là m muá»™n - Lana vá»™i nói và cúi xuống Ä‘á»c thá»±c đơn.
- Bác chưa nói vá»›i cháu hôm nay bác được nghỉ là m hay sao? - John ngả ngưá»i trong ghế - Chúng ta không phải vá»™i và ng gì.
- Nếu tối thứ sáu được nghỉ, ngưá»i đà n ông nên vá» vá»›i gia đình - Cô gái chê trách.
Ông chưa hỠnói chuyện với cô vỠcác vấn đỠgia đình của ông, nhưng cô biết có gì đó trục trặc.
- Vợ bác không có mặt trong thà nh phố, bà đi phương Bắc thăm con dâu và cháu. Còn con trai bác thì có cuộc hò hẹn khác. Nếu ở nhà bác sẽ cô đơn. Bữa ăn tối với cháu không hỠảnh hưởng gì tới gia đình bác.
- Nếu váºy thì cháu rất mừng - Äa số những ngưá»i cùng lứa tuổi ông thưá»ng hay kể vá» con cháu mình. Còn ông không hỠđả động tá»›i há» - Bác không hợp vá»›i mấy anh con trai à ? Bác chẳng bao giá» nói tá»›i há». Tháºm chà cháu không biết cả tên há» là gì. Các anh ấy sinh ở Phoenix hả bác ?
- Cáºu con cả cá»§a bác sống ở đây - Ông ngừng lá»i trong chốc lát - Rất khó tả những đứa con cá»§a chÃnh mình. Cáºu thứ hai rất thông minh nhưng không chà thú. Bố con không hợp nhau lắm. Bác cho rằng cáºu con cả cá»§a bác giống bác chút Ãt - Ông ngẩng lên nhìn, trong đôi mắt có ánh lấp lánh đặc biệt - Bác chưa há» có ngưá»i bạn gái nà o như cháu, hay nói đúng hÆ¡n là chưa có ngưá»i bạn nà o là phụ nữ - Ông cưá»i chữa lại.
- Äây là má»™t lá»i khen đối vá»›i cháu - Lana nói - Trước đây cháu chưa bao giá» có mối quan hệ tinh thần vá»›i má»™t ngưá»i đà n ông. Thá»i gian bạn bè vá»›i bác là thá»i gian cháu thấy hạnh phúc nhất từ nhiá»u năm nay. Cháu phải nói vá»›i bác Ä‘iá»u đó - Mắt cô gái ứa lệ.
- Thôi má»m yếu thế là đủ rồi. Äêm nay bác cháu ta ăn uống và vui vẻ vá»›i nhau.
Khi xe dừng lại trước cá»a nhà , Lana há»i ông, vẻ hà i lòng và hÆ¡i phấn chấn:
- Bác và o nhà uống cốc cafe nhé?
Ông ngần ngừ rồi gáºt đầu:
- ÄÆ°á»£c thôi!
Nhưng Lana nghe ra vẻ mệt má»i trong giá»ng nói cá»§a ông.
- Bác mệt à ? - cô lo lắng há»i.
- Bác đã quá già cho những hoạt động như tối nay - Ông đùa bỡn và xuống xe.
Chân Lana không tuân lệnh cô khi ông giúp cô xuống xe.
- Cháu cần nhiá»u thứ hÆ¡n là má»™t cốc café.
- Bác có phương thuốc tuyệt vá»i chống chuá»™t rút. Sáng mai bác sẽ cho gởi đến cháu - Ông nhìn cô gái vá»›i vẻ nghịch ngợm.
- Cháu chưa há» bị chuá»™t rút bao giá». Nhưng cháu cÅ©ng chưa bao giá» uống nhiá»u champagne như hôm nay! - Cô gái tìm chìa khoá trong túi xách tay
- Äể bác mở khoá cho - John đỠnghị khi cô gái cô gắng mà không đút được chìa khoá và o lá»— khoá.
Và o nhà , ông Ä‘i ngang phòng và nặng nhá»c ngồi xuống chiếc ghế bà nh tay dá»±a bá»c chrome bên bà n cá»§a cô gái.
- Äừng để phải đợi cafe lâu cháu nhé. Bá»™ xương già cá»§a bác cần phải là m cho khoẻ lại.
Lana biến và o nhà bếp. Cô cởi đôi già y cao gót. Cái lạnh trên sà n nhà là m cô thÃch thú, khoan khoái. Cô đổ nước và o ấm và đặt lên bếp. Suýt chút nữa cô báºt nhầm bếp.
- Cháu kể bác nghe việc đã đặt giấy dán tưá»ng chưa nhỉ? - cô há»i vá»›i ra ngoà i lúc mở tá»§ lấy ra hai cái chén - Tuần tá»›i ngưá»i ta sẽ Ä‘em tá»›i đây. Thứ bảy bác có thể giúp cháu dán tưá»ng nhà tắm được không?
Có cái gì đổ rầm xuống sà n nhà .
- Bác John? - Lana nhìn và o phòng.
Chiếc ghế bà nh nÆ¡i John vừa ngồi giá» trống rá»—ng. Rồi cô thấy thân hình ông đổ dà i trên sà n. Cô tỉnh lại ngay láºp tức.
- á»i trá»i Æ¡i - cô thì thà o.
Kinh nghiệm cá»§a má»™t y sÄ© giúp cô không hốt hoảng. Cô chạy vá»™i lại vá»›i ông, đặt ông nằm ngay ngắn lại, ná»›i caravat và cởi mấy cúc áo ra. Rồi cô kê đầu ông lên cái gối má»m. Cô xem mạch, thấy mạch ông Ä‘áºp rất cháºm. Cô bà ng hoà ng thấy há»™p thuốc mở đổ bên cạnh, những viên thuốc lăn vãi lung tung trên sà n nhà .
Cô chạy vá»™i ra chá»— để Ä‘iện thoại và gá»i Ä‘iện thoại cấp cứu. Giá»ng cô rõ rà ng dứt khoát khi nói tên và địa chỉ cá»§a mình khi xin xe cấp cứu.
Cô cảm giác phải chá» lâu đến vÄ©nh cá»u má»›i nghe thấy tiếng xe cấp cứu rú. Cô biết thá»±c ra chỉ có mấy phút nhưng lại cảm thấy lâu hÆ¡n rất nhiá»u.
Cá»a báºt mở và mấy ngưá»i cấp cứu lao và o.
Má»™t ngưá»i đà n ông há»i cô:
- Chị há» hà ng thân thÃch vá»›i ông ấy phải không?
- Không. Chúng tôi là bạn - cô mệt má»i dá»±a và o bà n, thấy mình Ä‘ang run lẩy bẩy.
- Tên ông ấy là gì?
- John Buchanan.
- Ông ấy bao nhiêu tuổi?
- Sáu mươi ba!
- Chị biết ông ấy mắc bịnh tim không? Ông ấy có dùng thuốc không?
- Có, thuốc của bác ấy rơi vãi ra sà n.
- Chị thấy ông ấy uống thuốc không?
- Không, lúc ấy tôi đang ở phòng bên. Tôi nghe tiếng bác ấy ngã xuống.
Ngưá»i cấp cứu thứ hai đứng dáºy:
- Chúng ta có thể mang ông ấy đi được rồi.
- Xin cho tôi đi cùng được không?
- ÄÆ°á»£c chứ - hai ngưá»i đà n ông khiêng cáng ông Ä‘i.
Lana chạy và o bếp, Ä‘i già y, tắt bếp và vÆ¡ vá»™i túi xách. Những ngưá»i cấp cứu cáng ông ra xe Ä‘i ngang qua bà Morgan, hà ng xóm ở căn há»™ đối diện trong hà nh lang Ä‘ang tròn mắt đứng nhìn.
Lana trèo lên xe cứu thương. Cá»a xe đóng áºp lại và chiếc xe rú còi phóng Ä‘i
Cảnh cấp cứu đến bệnh viện rất quen thuá»™c đối vá»›i Lana. Nhưng chÃnh vì thế, má»i cái không tháºt đối vá»›i cô. Cô cảm thấy tất cả những gì xảy ra Ä‘á»u như trong cÆ¡n ác má»™ng. Cô y tá tiếp nháºn bệnh nhân giữ chân cô lại khi há» khiêng John Ä‘i.
- Chúng tôi cần biết và i Ä‘iá»u, thưa cô - má»™t bà n tay bám và o cánh tay cô
Cô Ä‘i theo y tá và o má»™t văn phòng nhá», ngồi xuống cái ghế có tá»±a lưng cao. Những ngón tay cô co cứng lại để trên đùi lúc cô nhắc lại những gì đã kể cho những ngưá»i đến cấp cứu nghe.
- Chị biết ông Buchanan ở đâu không? Äịa chỉ cá»§a ông ấy ở đâu?
- Bác ấy sống ở Phoenix, địa chỉ cụ thể tôi không biết.
- Chị biết số điện thoại của ông ấy không?
- Không!
- Ông ấy có gia đình không? có ai đó để chúng tôi liên hệ không? - Giá»ng nói lạnh lùng, không biểu thị sá»± đồng cảm hay thương xót.
- Vợ bác ấy tên là Katheryn - Cô nhá»› lại và nháºn thấy cô y tá liếc nhìn mình. - Bác ấy có nói vợ Ä‘ang Ä‘i xa, cùng vá»›i con dâu và cháu trai.
- Còn con trai ông ấy? có thể chị biết anh ấy ở đâu bây gi�
- Không. Bác John nói tối nay anh ấy có cuá»™c hẹn. Tôi không giúp chị được nhiá»u, đúng không? - Lana thở dà i. Rồi cô quay đầu lại - Khoan đã, tôi nhá»› lại rồi. Bác John là m việc cho công ty Falcon Construction, má»™t công ty xây dá»±ng ở Phoenix. Bác ấy là m gác đêm ở đó, tại công trưá»ng xây dá»±ng trung tâm y há»c.
- Có thế chứ. Chị đã giúp tôi đấy - cô y tá nói vá»›i má»™t nụ cưá»i khÃch lệ.
Một cô y tá khác bước và o phòng, đưa ra những đồ đạc cá nhân của John:
- Là m ăn như thế nà y đây - cô ta hốt hoảng kêu lên - Chị hãy nói vá»›i những ngưá»i cấp cứu lần sau phải ghi đầy đủ tên há» cá»§a bệnh nhân. Chúng ta vừa đón John Buchanan Faulkner và o viện.
Cái tên nà y là m Lana ngạc nhiên:
- Chắc có sự hiểu lầm rồi. Bác ấy là John Buchanan. Bác ấy là m nghỠgác đêm. Sao chị lại nghĩ...
- Và cá»§a ông ấy đây, chị Marshall ạ. Khi tìm xem trong đó có đơn thuốc nà o không, tôi tìm thấy chứng minh thư cá»§a ông ấy. Ông ấy là John Buchanan Faulkner - Ãnh mắt cô ta trượt qua mặt Lana và bá»™ váy áo lịch sá»± cá»§a cô - Tôi cho rằng chị có lý do để dấu tên tháºt cá»§a ông ấy.
Lana đỠmặt vì bị nghi ngá». Nhưng cô can đảm đáp lại:
- Chị nhầm rồi, chị y tá ạ. Tôi chỉ biết bác ấy là John Buchanan. Vì thế tôi nói ra cho chị cái tên ông ấy.
Cô y tá tiếp nháºn bệnh nhân tá» ra thông cảm vá»›i Lana.
- Chị ra phòng chỠvà ngồi lại đó. Tôi sẽ thông báo cho chị hay khi được biết vỠtình trạng sức khoẻ của ông ấy.
- Cảm ơn chị! - Lana khẽ thốt lên và đi ra ngoà i.
|
 |
|
| |