Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #6  
Old 16-04-2008, 04:30 AM
kiet1991's Avatar
kiet1991 kiet1991 is offline
SÆ¡ Cấp Há»c Äồ
Huyết Hoả Kỳ Lân
 
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: UNDERWORLD
Bài gởi: 1,398
Thá»i gian online: 3 giá» 54 phút 12 giây
Xu: 0
Thanks: 9
Thanked 88 Times in 61 Posts
Chương 3 tiếp

Từ lúc xẩy ra việc bá»n Miêu tá»™c lá»™ng hành không ai chú ý đến má»™t vị hoà thương có khuôn mặt đầy những vết sẹo ngang dá»c bước vào quán hồi nào. Chính ông là ngưá»i lên tiếng niệm Phật hiệu và gá»i đích tên công phu cá»§a vị Sư thái. Thoáng má»™t chút, như để nhá»› lại, vị Sư thái đứng dậy, vẻ cung kính:
- Mô Phật! Bần ni tham kính Äại sư!
Vị Äại sư cúi đầu đáp lá»…, nụ cưá»i nhân từ, trái vá»›i gương mặt nhăn nhúm coi rất dá»… sợ:
- Chu... sư trưởng! Bần tăng thật có lỗi không được biết đạo hiệu của Sư trưởng đấy!
- Mô Phật! Äệ tá»­ là Tâm Hư!
- A Di Äà Phật! Lành thay!
Tâm Hư Sư Thái chắp tay há»i:
- Bạch Äại sư, mấy chục năm nay, Äại sư không Ä‘i lại trên giang hồ, nay bá»—ng nhiên tái xuất, chắc Äại sư cÅ©ng vì hoạ phúc cá»§a võ lâm. Bạch Äại sư, xin má»i ngưá»i ngồi tạm.
Vị Äại sư mỉm cưá»i:
- Hôm nay bần tăng có việc riêng phải gặp ngưá»i anh em cÅ© thật ra cÅ©ng còn ít chuyện hồng trần mà phải bận tâm. Trần nghiệp còn nặng ná» lắm, không biết bao giá» má»›i thoát được !
Nói xong, Äại sư ghé ngồi . Tâm Hư Sư thái gá»i trà , bá»—ng bà để ý thấy hai lão già bước tá»›i, má»™t ngưá»i to lá»›n, má»™t ngưá»i nhá» bé cụt tay trái. Bà không nhân ra hai ngưá»i này. Ngưá»i cao lá»›n là Lãnh Thiá»m, giá»ng nói tuy oang oang nhưng vẫn giữ được vẻ cung kính:
- Phạm ca! Tiểu đệ chỠmuốn chết!
Vị Äại sư há» Phạm quay ngưá»i lại, đẩy ghế đứng lên vui vẻ há»i:
- Lãnh thí chủ đã tới lâu chưa?
Trong lúc đó, Nhan Bổn bước tá»›i má»™t bước, kính cẩn quỳ má»™t chân, bàn tay phải còn lại chụm trước ngá»±c như ngá»n lá»­a :
- Thuộc hạ Nhan Bổn cung kính ra mắt Hữu Sứ!
Ãnh mắt nhà sư chợt lóe lên má»™t tia vui mừng pha lẫn ái ngại. Ông cúi xuống đỡ Nhan Bổn, má»™t luồng kình lá»±c ôn nhu chận lại không cho y hành lá»…:
- Ôi Nhan đệ, Nhan thí chủ đó chăng! Sao lại khách khí đến vậy ! Các vị ngồi xuống đi! Ta xin phép Sư thái, Sư thái có nhận ra hai nhân vật này không?
- Äệ tá»­ ngày ấy còn nhá», làm sao nhá»› và biết được các vị tiá»n bối này?
- Mô Phật ! Câu chuyện gần 30 năm trước như một cơn ác mộng, nghĩ đến bần tăng lòng còn đau đớn.
Äại sư chỉ Lãnh Thiá»m và Nhan Bổn rồi tiếp:
- Vị này ngày xưa là má»™t trong NgÅ© Tảng Nhân, vị này là Chưởng Kỳ Sứ Liệt Há»a Kỳ cá»§a Quang Minh Äỉnh đấy! Này hai hiá»n đệ ! Hãy ra mắt Tâm Hư Sư thái, đương kim chưởng môn Nga Mi phái.
- Bạch Äại sư! Bần ni đã truyá»n chức chưởng môn cho má»™t ngưá»i sư muá»™i từ gần 20 năm nay rồi!
Lãnh Thiá»m và Nhan Bổn cúi đầu:
- Chúng tại hạ xin tham kiến Sư thái.
- Không dám, không dám! Tiểu ni đâu dám bất kính vá»›i nhị vị lão tiá»n bối như vậy! Kính xin nhị vị an tá»a !
Cả bốn ngưá»i ngồi xuống quanh chiếc bàn tròn kê ở góc trái căn.phòng. Thá»±c khách im phăng phắc, không má»™t tiếng động, lắng nghe cuá»™c đối đáp giữa bốn nhân vật này. Nhan Bổn ngồi im cúi đầu không nói, buồn bã, xa vắng.
- Nhan lão đệ!
- Bẩm, thuộc hạ... thuộc hạ ...
- Ấy đừng, lão đệ, ngày xưa qua rồi. Má»i thứ hãy uể nó nằm yên trong nấm mồ thá»i gian ấy. Hãy gá»i ta bằng má»™t tiếng ca ca có phải hÆ¡n không? Ta nghe Nhan lão đệ lúc này làm cào, cuốc, cày, bừa cho nông gia. Thật là đại phúc. Ta thấy lão đệ dưá»ng như còn nhiá»u oán hận. ôi, lòng ta đây còn nặng ná» thay. Tất cả những Ä‘iá»u ấy như má»™t cÆ¡n ác má»™ng. Ta vẫn tá»± nhá»§: nghÄ© đến mà làm chi ! Má»—i ngưá»i trong chúng ta đã tham dá»± vào cÆ¡n lốc ấy, kéo theo bao nhiêu há»a kiếp cho giang hồ, há»i có ai chẳng thiệt thòi như ta, như Sư trưởng, như nhị vị túc hạ. Có Ä‘iá»u, còn đến ngày nay cÅ©ng là mừng lắm, cái mừng không phải là sá»± tồn tại cá»§a thân xác, mà để thấy được cái sai, cái đúng. Bàn tay cá»§a bất cứ ai trong chúng ta cÅ©ng đã nhúng vào máu, vào tá»™i ác trong cuá»™c bất bình vô ích kia, .sá»± mất mát là cái giá phải trả, thân xác là kiếp phù sinh, vết thương trong tâm hồn má»›i thật là Ä‘iá»u mất mát lá»›n nhất. Nhan đệ hiểu được ý ta chăng?
Nhan Bổn cung kính lắng nghe, đáp nhỠâm thầm:
- Bạch Äại sư! Thuá»™c hạ xin lãnh giáo!
- Ô hay ! Hiá»n đệ lại lầm lẫn nữa rồi ? Cái gì là ta, cái gì là ngươi? Chẳng là ta, cÅ©ng chẳng là hiá»n đệ, chẳng có tướng làm sao có danh được. Äừng câu chấp như thế!
Quay sang phía Tâm Hư Sư Thái, Äại sư tiếp:
- Bần tăng từ thuở rút tay ra khá»i cÆ¡n lốc trầm kha năm xưa, lúc đầu tu hành chỉ là phương tiện cho má»™t mục đích, sau này nhận biết được kiếp nghiệp trầm luân như có ánh sáng chiếu rá»i, nên lấy pháp danh là Kiến Nghiệp, thấy rõ được nghiệp kiếp nên tránh được nhân quả. Sư thái! Lần này Sư thái vân du qua nÆ¡i hoang vắng này, chắc hẳn có chá»§ đích?
- Bạch Äại sư, tiểu ni bao nhiêu năm nay quên lãng má»i sá»± cÅ©ng chẳng muốn quan tâm đến bất cứ Ä‘iá»u gì, mong cho được cái tâm hư. Nhưng gần đây, ngưá»i há» Dương năm trước Ä‘i lại giang hồ dương danh, lập thế, có nhiá»u tham vá»ng, e rằng kiếp nạn võ lâm mấy chục năm trước lại má»™t lần nữa đảo Ä‘iên. Lại nghe nói tháng chín này, há» tập há»p Äại Há»™i Kình Dương. Nghe cái tên ấy cÅ©ng hiểu được phần ý đồ cá»§a há»... Vã lại, nếu há» Dương ở núi Chung Nam này có liên quan tông tá»™c vá»›i Quang Minh Dương Vương thì không chỉ là kiếp nạn cá»§a võ lâm mà không chừng đồ thán cả sinh linh. Vì lẽ đó, tiểu ni chẳng thể ghét bở thế sá»± được!
- Ãi chà ! Thật là hạnh ngá»™ ! Bần tăng cÅ©ng vì việc ấy mà đến nÆ¡i này. Nay được gặp Sư thái ở đây cùng quan tâm đến việc thiên hạ đại sá»± này. Nhưng ở đây không tiện nói. Nếu sư thái thấy không có gì bất tiện mong có dịp khác gặp nhau được chăng?
- Bạch Äại sư! Mưá»i bốn năm nay, tiểu ni vá» qui ẩn ở khu vá»±c hoang vắng này, trên má»™t hòn núi nhá» có tên là Thục SÆ¡n cách đây trên 40 dặm vá» hướng Äông Bắc. Nếu có dịp ngang qua, mong Äại sư ghé lại, tiểu ni xin trình bày rành rá»t để Äại sư rõ thêm!
Kiến Nghiệp Dại sư đứng dậy chắp tay:
- Mô Phật! Xin Sư thái thứ lá»—i cho. Bần tăng và hai ngưá»i anh em cÅ©ng có chuyện cần Ä‘i. Mong có ngày gặp lại!
Äại sư quay sang nói vá»›i Lãnh Thiá»m:
- Lãnh hiá»n đệ, vốn là má»™t phú ông, hiá»n đệ chu tất má»i việc Ä‘i!
- Ấy chết! Xin Lãnh thí chủ để đấy cho bần ni chu toàn!
Äại sư cưá»i nói:
- Sư thái ! Chúng ta là ngưá»i cá»­a Phật. Cái thân còn chẳng có, lấy đâu nhìn thấy kim ngân!
- Äa tạ Äại sư Ä‘iểm xuyết! Xin chúc Äại sư và nhị vị may mắn!
Bốn ngưá»i cúi chào nhau chia tay sau khi Lãnh Thiá»m đã trả cho chá»§ quán má»™t món tiá»n hậu hÄ©nh. Lãnh Thiá»m, Nhan Bổn theo chân Kiến Nghiệp ra khá»i quán. Tâm Hư Sư thái cÅ©ng đứng dậy. toan Ä‘i ra. Từ nãy giá» ngồi im, lắng nghe câu cá»§a bốn ngưá»i, Tiêu Äại Hùng nói nhá» vá»›i Nguyên Huân:
- Äấy là những nhân vật kiệt xuất cá»§a Võ Lâm Trung Nguyên những năm vá» trước! Tâm Hư Sư Thái tục danh là Chu Chỉ Nhược, há»c trò cá»§a Diệt Tuyệt Sư thái phái Nga Mi, đã từng gây sóng gió trong võ lâm má»™t thuở. Võ công cá»§a bà ta há»c được cá»§a Nga Mi phái rất bình thưá»ng, nhưng con vừa xem bà ta xuất thá»§, võ công quái dị, tàn bạo. Äó là chiêu thức trong Cá»­u âm Chân Kinh, má»™t loại âm công siêu tuyệt tà độc ấy cÅ©ng do tình hận vô vá»ng mà ra đó thôi. Cái chữ tình thế má»›i biết, chẳng những lụy tàn má»™t Ä‘á»i mà còn di há»a là dưá»ng nào!
Nói xong, ông thở dài, dưá»ng như nhá»› đến má»™t quá khứ xa xăm nào đó, cái quá khứ phiá»n muá»™n mà ông cố quên Ä‘i, cái quá khứ cá»§a má»™t thá»i trai trẻ . Chợt thấy T^am Hư Sư thái Ä‘ang định quay Ä‘i, ông vá»™i đứng lên, bước nhanh ra, khẽ gá»i:
- Sư thái! Xin chỠlão phu một chút!
Tâm Hư Sư thái quay lại, nhìn lão già tóc bạc ăn vận theo lối khách thương, một lúc như nhận ra và reo khẽ :
- Tiêu lão tiên sinh! Tiêu lão tiên sinh đó có phải không?
Tiêu Äại Hùng vái chào:
- Äúng là lão há»§ há» Tiêu đấy! Sư thái thật vô tình, đến ngay lão há»§ này mà còn không nhận ra nữa !
- Äã quá lâu không gặp lão tiên sinh, thật là khó lòng lắm má»›i nhận ra được?
Tâm Hư Sư thái đưa mắt nhìn Nguyên Huân rồi quay há»i :
- Vị tiểu thí chủ nào thế?
- Y là Con duy nhất cá»§a ngưá»i bạn đã qua Ä‘á»i. Bây giá» là nghÄ©a tá»­ cá»§a lão phu đấy !
- Hình như y không phải là ngưá»i Trung Nguyên?
- Nhãn quan cá»§a Sư thái ghê gá»›m thật! Cha y là má»™t trong Bát Äại danh gia ở phương Nam đấy!
- Ãi chà! Bần ni có nghe giang hồ trước đây nhắc đến đại danh tám nhân vật này, đó là những nhân vật hành hiệp phiêu hốt lắm. Thân phụ tiểu thí chá»§ là ngưá»i thứ mấy vậy?
- Vị ấy ngưá»i thứ ba, há» Trần.
- À, phải rồi! Äó là má»™t Vương gia Äại Việt!
- Phải ! Chính đấy!
- Trần Äại Hiệp năm xưa cùng Hoạt Phật Äại sư có ghé thăm Nga My SÆ¡n má»™t hai lần. Ngày ấy đã lâu lắm rồi. Chẳng hay vì lẽ gì mà Trần đại hiệp qua Ä‘á»i?
- Cả gia đình bị thảm sát. Sư thái không hay biết việc ấy sao?
- Äã bao nhiêu năm nay, bần ni gác bên tai má»i chuyện, ẩn cư nÆ¡i thâm sÆ¡n để di dưỡng tinh thần, vậy mà cÅ©ng chưa đạt được Ä‘iá»u sở nguyện. Mà chuyện ấy ra sao?
- Äại Việt bị Minh Triá»u xâm lược..
- Nhưng Trần triá»u cá»§a Äại Việt đã vá» tay dòng há» khác rồi cÆ¡ mà !
- Thuở bình sinh, Trần Vương gia không quan tâm đến lợi danh, nên khi nhà Trần lá»t vào tay nhà Hồ, Vương gia ẩn cư nÆ¡i thâm sÆ¡n cùng cốc, có can dá»± gì đến chính sá»± đâu. Nhưng việc này liên quan đến võ lâm đấy? Tam gia, Thất gia, Bát gia Ä‘á»u bị sát hại, riêng Lục gia bị tàn phế võ công.
- Võ công cá»§a tám ngưá»i này đâu phải tầm thưá»ng. Vậy kẻ nào có bản lÄ©nh ấy?
- Äiá»u này không biết được. Có Ä‘iá»u Lục gia Äoàn Chính Tâm bị âm Hàn chưá»ng lá»±c đánh trúng!
- Ãi chà chà! Võ lâm Trung Nguyên, những cao thá»§ âm Hàn rất hiếm. Ngày xưa, Lá»™c Thượng Khách và Ngốc Bút Ông có công phu ấy, nhưng cả hai, võ công không có gì cao siêu lắm!
- Äúng vậy ! Ngưá»i gây ra cuá»™c thảm sát ở Trần gia trang công lá»±c hÆ¡n hai nhân vật này nhiá»u lắm. Nhưng y cÅ©ng đã bị Tam gia chặt đứt ba ngón tay !
- Việc này có manh mối đấy!
- Theo ý Sư thái thế nào?
Việc này còn dài dòng. Tiêu lão tiên sinh ! Tiên sinh ghé thăm tệ am chứ?
- Ãi chà ! Lão há»§ này chỠđợi tiếng má»i ấy mà thôi !
Ông quay lại phía sau gá»i:
- Huân nhi ! Mau lại đây!
Nguyên Huân bước lại, vòng tay cúi đầu xá thật sâu:
- Vãn bối xin làm lễ ra mắt sư trưởng!
Tâm Hư Sư thái dịu dàng:
- Công tá»­ hãy bình thân. Bần ni còn nhá»›, ngày ấy bần ni còn nhá», có được thấy mặt Trần Vương gia đôi lần. Công tá»­ quả giống Vương gia nhiá»u lắm!
Nguyên Huân cúi đầu cung kính lắng nghe. Trong lòng chàng vô cùng kính phục võ công của vị Sư thái, lễ phép thưa :
- Vãn bối lần đầu tiên trong Ä‘á»i má»›i được thấy mặt trá»i. Võ công cá»§a Sư thái cao thâm không biết đâu mà kể!
Tâm Hư Sư thái mỉm cưá»i:
- Dăm ba miếng quê mùa, công tử quá khen đó thôi !
Bà quay sang Tiêu đại hiệp nói:
- Ta đi thôi chứ !
- Äể lão há»§ thanh toán tiá»n ăn uống đã !
Ba ngưá»i rá»i khá»i quán, ra khá»i Ninh Trấn. Càng Ä‘i vá» phía Bắc, phong cảnh càng tươi nhuận hÆ¡n. Nhân nÆ¡i vắng vẻ, cả ba giở khinh công ra Ä‘i. Sư thái cố ý thá»­ khinh công cá»§a Nguyên Huân nên giở hết tám thành cá»§a môn Lăng Vân ra, thấy Tiêu Äại Hùng vẫn sóng bên và đàm đạo, trong lòng Sư thái hết sức kính phục. Nguyên Huân vẫn chạy phía sau, tuy có hÆ¡i vất vả, nhưng vẫn cố giữ được khoảng cách. Tâm Hư Sư thái quay sang Tiêu Thứ Gia:
- Khinh công cá»§a công tá»­ được lão tiá»n bối truyá»n thụ cho cÅ©ng khá lắm đấy !
Tiêu Äại Hùng cưá»i nhẹ:
- Y có căn cốt tuyệt vá»i, có phẩm cách và đạo hạnh, nhưng kinh mạch nghịch đảo, e không luyện được võ công thượng thừa!
Tâm Hư Sư thái ngạc nhiên:
- Kinh mạch nghịch đảo! Chẳng lẽ có Ä‘iá»u ấy? Trưá»ng hợp này hi hữu thật! Ngày xưa, ngay khi sư phụ còn sống, có má»™t lần ngưá»i cùng bằng hữu nhắc đến sá»± kiện này và cho rằng có má»™t môn võ công hết sức kỳ bí thích hợp vá»›i loại ngưá»i này và sẽ phát huy đến má»±c siêu việt bản năng tiá»m tàng trong con ngưá»i. Việc này không biết ra sao?
- Có đấy ! Chính vì vậy mà cả nhà Trần Nguyên Lữ bị tàn sát đấy!
Qua dãy núi không cao lắm, quang cảnh đã đổi khác, cây cối xanh tết hÆ¡n. Äến chiá»u, cả ba vỠđến Thục SÆ¡n. Äó là má»™t ngá»n núi hùng vÄ©, rậm rạp. Càng đến gần, phong cảnh càng u tịch. Lên đến lưng chừng núi, theo má»™t lối mòn giữa hai hàng cây cao bóng mát, Thục Vân am hiện ra thấp thoáng sau hàng cây lá»›n, phong cảnh thanh nhả tuyệt vá»i. Tiêu Äại Hùng nói:
- Thục Vân Am quả như tên gá»i. Sư thái chá»n nÆ¡i này làm chốn thanh tu thật chẳng kém gì Thanh Hư động.
- Bần ni từ mưá»i bốn năm trước đã vỠđây. Má»›i đầu chỉ là chiếc am sÆ¡ sài bằng lá, mãi sau từ từ má»›i cố công xây cất thêm. Ngày má»›i đến, chỉ có ba thầy trò, bây giá» có thêm má»™t số đệ tá»­ nữa. Äất trên sưá»n núi rất màu mỡ, nên canh tác dư thừa thá»±c phẩm. Äứng trước Tam quan là má»™t ngôi nhà nhá» treo bảng Khách Quán. Phàm những ngưá»i đến viếng am, bất kể già trẻ, lá»›n bé, là đàn ông con trai không được bước qua cổng am.
Má»™t ni cô đã có tuổi, dáng ngưá»i quê mùa, chạy ra chắp tay cúi đầu vái chào:
- Bạch sư phụ đã vá»! Chúng con chậm chạp, mong Sư phụ thứ lá»—i !
- Trúc Diệp! Hãy mở cá»­a Khách Quán để Tiêu Lão tiá»n bối và Trần công tá»­ nghỉ ngÆ¡i. Nhá»› cÆ¡m nước tươm tất nhé !
Quay sang Tiêu lão, bà nói:
- Bần ni phải vào coi sóc vài công việc, xin nhị vị nghỉ ngơi, sau lưng có suối chảy qua, nước trong mát và rất tinh khiết!
Tiêu lão vòng tay:
- Xin đa tạ nhã ý của Sư thái!
Thấy Nguyên Huân đứng sau lưng Tiêu lão chắp tay kính cẩn, Tâm Hư Sư thái nói: - Bây giỠđã cuối giá» Thân rồi, sáng mai bần ni ghé ra thăm nhi vị và xem kinh mạch cá»§a công tá»­ ra sao. Nhị vị cần bất cứ Ä‘iá»u gì, xin cứ cho Trúc Diệp biết!
Tiếng khánh trong am gióng lên ba hồi thong thả báo hiệu ngưá»i sư trưởng đã trở vá». Tâm Hư Sư thái chào tạm biệt Tiêu Thứ Gia và đáp lá»… Nguyên Huân rồi thong thả vào trong.
Sau bao ngày tháng vất vả, gian lao, Tiêu lão và Nguyên Huân mới có được một đêm nghỉ ngơi thoải mái, được tắm táp được ăn uống, dẫu là cơm chay nhưng vô cùng ngon miệng. Thế nhưng Nguyên Huân vẫn không một phút giây xao lảng việc luyện tập công phu, cho nên đến nửa giỠHợi, chàng mới đi nằm và đầu giỠdần đã thức dậy. Sau khi luyện
tập quyá»n cước, chướng pháp, kiếm pháp và ná»™i công, Nguyên Huân xuống suối tắm rá»­a thì trá»i đã vừa sáng. Khi trở lên khách sảnh, thấy Tiêu lão ngồi trước ấm trà và khay bánh bao chay còn bốc khói, chàng tá»›i bên vòng tay vấn an nghÄ©a phụ và rót trà ra chén cung kính má»i. Tiêu lão cưá»i nói:
- Trà dẫu ngon hay dở, ta cũng chẳng phân biệt được. Huân nhi! Con mang cho ta túi rượu !
Ông vừa nhấm cạn chung rượu, vừa ngâm nga :

"Bán dạ tam bôi tửu
Lương y bất đảo gia."


Tiếng tụng kinh và tiếng mõ vá»ng ra từ lúc đầu giá» Dần, giỠđã im bặt. Triá»n núi quay vá» hướng Äông nên ánh mặt trá»i tá»a trên cảnh sắc má»™t màu rá»±c rỡ. Phong cảnh thoáng đãng u nhàn. Từ phòng khách nhìn ra có thể thấy được cả má»™t khoảng trá»i rá»™ng, và qua những thân cây lá»›n là má»™t vùng bát ngát những ruá»™ng nương và làng mạc.
Vưá»n hoa nở trước sân nhà và hương thÆ¡m ngào ngạt buổi sá»›m mai trong má»™t không gian thuần khiết. Nguyên Huân chạnh nhá»› tá»›i Uyển Thanh và Lục Thúc, nhá»› đến Dư Tứ. Äã sáu tháng trôi qua, giá» này nàng Ä‘ang làm gì, chắc chắn là nàng nhá»› thương và lo lắng cho chàng không ít. Bá»—ng nhiên, chàng thấy lòng mình chùng lại, má»™t ná»—i buồn xa vắng thoáng động trong hồn.
Khoảng đầu giá» Thìn, má»™t tiểu ni ra khách quán cung kính báo Tiêu Äại Hùng là khoảng hai khắc nữa, Tâm Hư Sư thái sẽ ra thăm.
Vừa bước lên thá»m Khách Quán, Sư thái đã chắp tay vái chào Tiêu Lão Ä‘ang đứng ở ngoài thá»m đón chào:
- Nam Mô A Di Äà Phật! Äêm qua Tiêu Lão anh hùng và Trần công tá»­ ngá»§ ngon chứ?
Tiêu Äại Hùng cúi đầu đáp lá»…, mỉm cưá»i:
- Äa tạ hảo tâm cá»§a Sư thái! Äêm qua cha con chúng tôi nhá» Æ¡n Sư thái cho trú ngụ và chu tất, nên suốt sáu tháng trá»i nay má»›i có má»™t đêm yên giấc. Phong cảnh nÆ¡i đây thật yên tÄ©nh và trong lành. Qua má»™t đêm nghỉ ngÆ¡i, bao nhiêu mệt nhá»c cá»§a Ä‘oạn đưá»ng dài cÆ¡ hồ biến sạch.
Tiêu Äại Hùng nhưá»ng chá»§ nhân vào khách phòng, Nguyên Huân vòng tay đứng hầu sau lưng Tiêu lão. Tâm Hư Sư thái bảo:
- Trần công tá»­! Má»i ngồi!
Nguyên Huân kính cẩn đáp:
- Tạ ơn Sư thái. Xin cho tiểu tử được đứng hầu cũng là ơn phước lắm rồi. Tiểu tử đâu dám vô lễ !
Sư thái hài lòng nói:
- Khinh công cá»§a công tá»­ đã tinh thông lắm, duy chỉ còn thiếu đôi chút há»a hầu. Công tá»­ luyện võ công từ khi lên mấy?
- Thưa Sư thái! Vãn bối được nghÄ©a phụ và thúc phụ truyá»n thụ võ công từ lúc sáu tuổi, đến nay đã được mưá»i hai năm!
- Tiếc thay Tam đại gia mất sá»›m nên công phu võ há»c không được ngưá»i truyá»n lại. Khi xưa công lá»±c cá»§a Vương gia dương danh thiên hạ má»™t thá»i. Bần ni còn nhá»› bẩy mươi hai chiêu thức trong Vân Hà Tá»a Kiếm cá»§a Vương-gia, công tá»­ có được biết chăng?
Nguyên Huân cúi đầu đáp:
- Vãn bối phận má»ng, khi ấy còn quá nhá» nên chưa được truyá»n thụ sở há»c cá»§a phụ thân, Vân Hà Tá»a Kiếm xem như bị thất truyá»n!
Tiêu Äại Hùng nói:
- Vân Hà Tá»a Kiếm chỉ có má»™t ngưá»i lãnh há»™i thấu đáo được Tiếc thay, đã mưá»i mấy năm nay, y tuyệt tích giang hồ!
- Ai vậy? Thưa lão anh hùng?
- Y là nhân vật thứ hai cá»§a Bát Äại gia, là Thiên Hư Äạo Trưởng!
- Trên hai mươi năm trước, bần ni có gặp vị đạo trưởng ấy má»™t hai lần, rồi sau thì không nghe nói đến nữa. Ãi chà ! Äể bần ni nhá»› xem. Cách đây bảy, tám năm gì đó, trong lúc tình cá» bần ni có nghe thấy má»™t ngưá»i nào đó nhắc đến tên cá»§a Äạo trưởng, nhất thá»i chưa nhá»› được là ai. Äể bần ni cố nhá»› lại xem!
Tiêu đại Hùng hồi hộp nín thở chỠđợi. Tâm Hư Sư thái nhắm mắt định thần một hồi, bỗng mở bừng mắt, chậm rãi nói:
- Cách đây bảy năm, bần ni có việc phải lên Trưá»ng Bạch đại sÆ¡n trên đưá»ng Ä‘i có gặp Hân Lục Hiệp cá»§a Võ Äang nói chuyện vá»›i má»™t ngưá»i Phù Tang trong má»™t thá»±c Ä‘iểm. Lúc ấy vì bận nên bần ni không ra mắt Lục Hiệp được, và Lục Hiệp cÅ©ng không nhận ra bần ni vì quán ăn đông khách. Lúc Ä‘i ngang qua sau lưng, bần ni có nghe ngưá»i Nhật này nhắc đến tên cá»§a Thiên Hư Äạo trưởng. Việc này nhị vị phải đến Võ Äang SÆ¡n mà há»i thì may ra có manh mối đấy!
Tiêu Äại Hùng và Nguyên Huân vô cùng mừng rỡ trước tin này. Nguyên Huân chắp tay cúi đầu nói:
- Äa tạ Sư thái đã cho vãn bối má»™t tin vô cùng quý giá. Lần này vãn bối cùng nghÄ©a phụ cÅ©ng có công việc phải đến Võ Äang SÆ¡n tham kiến Dư lão tiá»n bối !
Tiêu Äại Hùng tiếp:
- Chẳng là khi còn thanh xuân, Äoàn Chính Tâm được Nhị Hiệp Võ Äang SÆ¡n cứu mạng. Từ đó hàng năm Ä‘i lại giá»— tết Võ Äang SÆ¡n xem Äoàn Lục thúc cá»§a Nguyên Huân như ngưá»i thân thiết, nên nhân tiện đến bái kiến lão Nhị Hiệp!
- Dư lão tiá»n bối lúc này đã gần tám mươi tuổi, công lá»±c chẳng kém gì Tổ sư Trương Tam Phong năm xưa. Má»i việc trong môn phái nay trao lại cho Hân Lục Hiệp cả. Hân phu nhân có được má»™t trai, má»™t gái, võ công cÅ©ng hết sức cao siêu, mấy lần Dương Vương cho đón vá» triá»u hưởng phú quý nhưng phu nhân nhất định không vá» và cÅ©ng chẳng nhận phúc lá»™c gì. Ká»· sư tỉ cá»§a bần ni có được ngưá»i con ấy cÅ©ng ngậm cưá»i!
Tiêu Äại Hùng há»i:
- Chẳng lẽ Hân phu nhân không vỠđã đành mà cũng không cho công tử với tiểu thư bái yết Ngoại Tổ sao?
- Việc việc Trương Giáo chá»§ năm xưa khiến Bất Hối buồn bá»±c cha mình không ít. Không có Trưá»ng Vô Kỵ làm sao Bất Hối còn sống đến ngày nay. Bà ta cư xá»­ như thế cÅ©ng mong có ngày lão Dương Vương kia nghÄ© lại. Bần ni nghe đồn bà ta cùng cha mình cãi nhau nhiá»u lần. Dương Vương khắp cùng thiên hạ chỉ sợ có hai ngưá»i. Ngưá»i thứ hai mà Dương Vương úy kỵ chính là con gái lão!
- Việc này cÅ©ng dá»… hiểu. Má»™t là tâm địa y bất chính tất nhiên phải úy kỵ cái chính khí. Hai là y chỉ có má»™t ngưá»i con duy nhất, từ cái chá»— quá yêu thương rồi phát sinh sá»± nể nang, rồi úy kỵ !
- Không phải vậy đâu. Äiá»u thứ nhất thì đúng, nhưng Ä‘iá»u thứ hai thì sai, vì y có lập Vương phi, cách đây mưá»i mấy năm, có thêm được má»™t quận chúa nữa. Vương phi nghe đâu là má»™t ngưá»i đàn bà tuyệt đẹp, lai lịch không biết thế nào, nhưng tâm địa thì vô cùng hiá»n hậu, Ä‘oan chính, thưá»ng hay cứu giúp má»i ngưá»i. Dân chúng yêu quý bà ta lắm. Bà còn là má»™t phật tá»­ thuần thành nữa !
- Sư thái! Sư thái có nghe qua vá» số phận cá»§a những danh sÄ© và các nghệ nhân Äại Việt bị bắt qua đây không?
- Nghe nói có má»™t số bị giam cầm, má»™t số khác được phân tán Ä‘i các nÆ¡i, làm các công việc theo tài năng cá»§a há»!
- Có ai trốn chạy đi không?
Có chứ! Nhưng há», Ä‘a phần là những ngưá»i chân yếu tay má»m, còn Trung Nguyên thì mênh mông vá»i vợi, mà khi bị bắt lại thì bị tá»­ hình, thành ra hỠđành chịu yên phận!
Nguyên Huân, nghe đến chá»— bà Vương phi hiá»n đức, trong lòng chàng phát sinh má»™t cảm giác mÆ¡ hồ quen thuá»™c, má»™t Ä‘iá»u gì đấy mà chàng chưa hình dung má»™t cách rõ ràng. Từ đấy, chuyện vị Vương phi ấy cứ quẩn quanh trong ý nghÄ© cá»§a chàng.
Tài sản của kiet1991

  #7  
Old 16-04-2008, 04:32 AM
kiet1991's Avatar
kiet1991 kiet1991 is offline
SÆ¡ Cấp Há»c Äồ
Huyết Hoả Kỳ Lân
 
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: UNDERWORLD
Bài gởi: 1,398
Thá»i gian online: 3 giá» 54 phút 12 giây
Xu: 0
Thanks: 9
Thanked 88 Times in 61 Posts
Chương 4

Kiếm Hiệp

Nam thiên nhất tuyệt kiếm


Chương 4
Võ Äang sÆ¡n, mây trá»i bằn bặt
Trăng đầu non, chạnh nhớ cố hương


ÄÆ°á»ng Ä‘i Võ Äang SÆ¡n xa xôi, trắc trở, nhưng nhá» vậy Nguyên Huân há»c há»i được rất nhiá»u kinh nghiệm giang hồ. Tiết trá»i tháng Sáu oi nồng, vì vậy ná»—i mệt má»i cá»§a chàng tăng thêm. Trên đưá»ng Ä‘i, được nghÄ©a phụ chỉ dạy, và kinh qua những Ä‘iá»u gặp gỡ, được nhìn, được nghe, Nguyên Huân dần dà nắm vững tình hình võ lâm Trung Thổ má»™t cách khái quát: những bang phái, những đại gia tiếng tăm, những liên hệ chồng chéo giữa những giao hảo và oán thù trong hai đạo Hắc, Bạch, má»™t thá»±c thể vô ích trong má»™t bối cảnh nghèo đói, bất công và áp bức, má»™t xã há»™i quá nhiá»u chênh lệch giữa giai cấp nghèo hèn và giàu có, quan lại và lê dân, những bóc lá»™t trắng trợn, những sưu cao thuế nặng... Võ lâm Trung Nguyên cÅ©ng đã góp vào đây không nhá» những bất hạnh cá»§a dân Ä‘en đói nghèo. Trá»™m cướp, chém giết và pháp luật ở trong tay cá»§a vua quan, cá»§a những ngưá»i giàu có, thế lá»±c, và cả những bạo lá»±c.
Dân bản xứ đã bị đối xá»­ như thế làm sao dân tá»™c Äại Việt cá»§a chàng lại không chịu đựng những bạo tàn gấp trăm lần hÆ¡n. Lòng Nguyên Huân quặn Ä‘au khi những buổi chiá»u, đăm đăm nhìn vá» phương Nam, nÆ¡i quê hương thân yêu cá»§a chàng, cùng lúc, chàng cảm thông được Tổ quốc cá»§a Thúc phụ chàng đến tận cùng ná»—i Ä‘au đớn trong trái tim và tâm hồn héo hắt cá»§a ông.
Trên suốt dá»c đưá»ng Ä‘i, chàng đã gặp nhiá»u vụ thanh toán lẫn nhau trong giá»›i võ lâm vì những lý Ä‘o rất tầm thưá»ng, cái sống chết cá»§a má»™t con ngưá»i phi lý đến mức chàng chẳng thể nào hiểu nổi.
Má»™t hôm, Tiêu Äại Hùng và Nguyên Huân đến địa phận Võ Äang SÆ¡n thì trá»i đã vá» chiá»u, do đó, cả hai quyết định ngá»§ qua đêm trong má»™t thị trấn nhá», cách Võ Äang SÆ¡n chừng năm dặm. Hai ngưá»i thuê má»™t căn phòng nhá» trong má»™t khách Ä‘iếm, và sau khi đã dùng cÆ¡m tối, cả hai quyết định ngá»§ sá»›m để lấy lại sức sau bao ngày lặn lá»™i. Ná»­a đêm, Nguyên Huân giật mình thức dậy vì có tiếng lao xao ở sân khách Ä‘iếm, cả tiếng vó ngá»±a gõ trên sân gạch, tiếng thở phì phà cá»§a cặp ngá»±a, dấu tích cá»§a má»™t chặng đưá»ng dài.
Tiêu Äại Hùng cÅ©ng đã thức giấc từ bao giá», ông Ä‘ang đứng nhìn ra từ cánh cá»­a sổ hé mở. Dưới ánh trăng nhạt, hai bóng ngưá»i và cặp ngá»±a. Má»™t trong hai ngưá»i lên tiếng gá»i cá»­a. Má»™t lúc sau, tiểu nhị xách đèn ra, dưới ánh sáng cá»§a cây đèn lồng, má»™t ngưá»i trạc 40 tuổi, râu quai nón, cao lá»›n, ngưá»i kia trê hÆ¡n, ăm mặc ra dáng công tá»­, ngưá»i tầm thước, cả hai khoác sau lưng chiếc nón rá»™ng vành. Khi má»™t trong hai ngưá»i quay lưng lại, thì má»›i thấy trên vành nón có má»™t giải khăn trắng trông như khăn tang. Tiêu Äại Hùng nói:
- Há» là ngưá»i Tứ Xuyên đấy!
- Sao NghÄ©a phụ lại biết há» là ngưá»i Tứ Xuyên?
Thá»i Tam Quốc, Lưu Bị vào Tứ Xuyên vạch đất chia ba thiên hạ, Khổng Minh làm Thừa tướng, thi hành luật pháp khắc khe. Pháp Chính thấy vậy cản ngăn, Khổng Minh gạt Ä‘i lấy nghiêm minh mà trị dân, lấy tấm lòng mà thương yêu dân, lấy sá»± khiêm cung và bình dị mà đối đãi vá»›i má»i ngưá»i, khổ trước cái khổ cá»§a dân, vui sau cái vui cá»§a dân, má»™t lòng tận tụy quên mình. Từ đó đất giàu dân mạnh, khi ông qua Ä‘á»i, dân Tứ Xuyên để tang như cha mẹ , hết hạn không muốn bá» Ä‘i. Tập tục ấy kéo dài đã má»™t ngàn năm trăm năm, nên thấy dấu hiệu ấy, ta biết ngay gốc tích!
Tiểu nhị dắt cặp ngá»±a vào chuồng, lấy rÆ¡m cá» cho ăn, ngưá»i trẻ tuổi nói:
- Chúng ta đói bụng lắm! Có cái chi ăn không?
- Có một con gà quay hồi hôm và bánh bao thôi! Nếu quý vị cần dùng, để tiểu nhân hâm nóng lại!
- Khá»i cần, ngưá»i mang cả lên phòng cho ta, cho rượu nữa !
Nói xong, ngưá»i trẻ tuổi Ä‘i vào, má»™t lúc có tiếng chân bước ngoài cá»­a và cá»­a phòng bên mở ra, ánh đèn chiếu qua khe vách ván.
Tiểu nhị! Nhanh lên nhé! Bá»n ta đói lắm rồi đấy!
Má»™t lát, rượu thịt được dá»n ra, tiếng ngưá»i trẻ nói:
- Tạ Äại ca! Chiá»u mai hãy lên đưá»ng. Tiểu đệ mấy bữa nay mệt lả ngưá»i!
- CÅ©ng được, cÅ©ng chẳng cần kíp lắm. Từ đây đến Võ Äang SÆ¡n khoảng năm sáu dặm, nếu không bị cản trở, chúng ta đã đến từ chiá»u. Từ nay, Trương đệ đừng can dá»± đến việc cá»§a thiên hạ !
- Chuyện ấy Äại ca đừng nhắc đến nữa ! Tạ Äại ca ! Danh cá»§a Võ Äang SÆ¡n lẫy lừng thiên hạ, võ công cá»§a Thất hiệp chắc phải cao siêu lắm. Äại ca có lần nào lãnh giáo há» chưa?
- Ngày há» thành danh ta còn nhá», có Ä‘iá»u Trương tổ sư cá»§a Võ Äang phái võ công đứng vào đệ nhất thiên hạ, Thất hiệp thì không thể sánh bằng. Trong bẩy ngưá»i, tư chất có thể kế truyá»n y bát là NgÅ© Hiệp thì đã tá»± sát, Dư Nhị Hiệp là ngưá»i võ công đứng hàng thứ hai, nhưng trên 20 năm nay không Ä‘i lại giang hồ, bế quan luyện công, giá» cÅ©ng đã già lắm. Danh tiếng cá»§a môn phái bị sứt mẻ rất nhiá»u vì đứa nghịch tá»­ cá»§a Tống đại hiệp khiến Tống Viá»…n Kiá»u mất chân thừa kế chưởng môn, và chức Chưởng môn lá»t vào tay Dư Nhị Hiệp. Việc này có liên quan đến phái Nga Mi, nên từ đó hai môn phái này mất Ä‘i tình giao hảo.
- Có phải vì ngưá»i há» Chu?
- Thôi, chuyện cũ đã gần 30 năm, Trương đệ nhắc lại làm gì, với lại không nên kết thù kết oán vì câu chuyện phiếm.
- À! Trương đệ có thấy gì lạ trên đưá»ng Ä‘i không?
- Tiểu đệ vô tình không để ý !
- Ngưá»i cá»§a Cái bang, từ bá»n ba túi trở lên, không thấy má»™t ai. À phải rồi ! Sắp đến rằm Trung Thu, Cái Bang thưá»ng lệ cứ ba năm má»™t lần đại há»™i, Sá»­ bang chá»§ má»›i mất, lần này tuyển chá»n bang chá»§ chắc là trá»ng đại lắm!
- Dưới thá»i Hồng Thất Công, hÆ¡n trăm năm trước, Cái Bang lừng lẫy, vá» sau này danh tiếng không còn mấy, tiểu đệ nghe gia phụ nói vậy!
- Phải rồi! Cá»­u Chỉ Thần Cái, còn được gá»i là Bắc Cái, má»™t trong NgÅ© Bá cá»§a võ lâm. Giáng Long Thập Bát Chưởng ngoài Quách đại hiệp ra, không ai được chân truyá»n cả, các bậc trưởng lão chỉ biết được má»™t hai thế đánh mà thôi, đó là phần thưởng Bắc Cái Bang cho những kẻ có công. Mà Quách đại hiệp chỉ có má»™t con trai, lại không ra gì. Riêng Quách Tưá»ng nữ hiệp, sau này là tổ sư cá»§a phái Nga Mi thì lại không được truyá»n thụ, vì thế mà thất truyá»n.
- Ngày trước tiểu đệ nghe nói Cá»­u âm Chân Kinh được Quách Äại Hiệp giấu trong lòng á»· Thiên Kiếm, VÅ© Mục Di Thư thì trong Äồ Long Äao, chả lẽ 18 thế Giáng Long lại không di dấu lại sao?
Cái đó, hơn trăm năm nay không thấy ai nhắc tới. Chẳng biết thế nào được!
- Dương Khiết Tâm là trung thần nhà Tống, sinh ra Dương Khang lại là kẻ dâm loàn, vô đạo, đến Ä‘á»i cháu lại thành danh, bây giá» còn nối nghiệp. Quách Khiếu Thiên sanh con anh hùng mà Ä‘á»i con cháu lại chẳng ai ra gì. Thế má»›i biết mệnh trá»i khó biết!
- Con cháu há» Dương ổn cư ở Chung SÆ¡n, nối nghiệp Thần Äiêu đã mấy Ä‘á»i, lần này lại dương danh cùng thiên hạ, lập đại há»™i Kình Dương, phát thư má»i quần hào võ lâm, ý đồ chẳng rõ ra sao.
- Tạ Äại ca! Quang Minh Dương Vương có phải là hậu duệ cá»§a há» Dương kia không?
- Chắc là không phải. Từ lâu không thấy có liên hệ gì cả ?
- Sao mà biết được! Biết đâu Kình Dương Äại Há»™i chẳng là ý đồ cá»§a Dương Vương lập vây lập cánh!
- Ta cÅ©ng có cảm giác ấy. Ta là đệ tá»­ tục gia cá»§a Thiếu Lâm, lần này nhân ghé thăm Phương Trượng, Phương Trượng nhỠđưa thư lên Võ Äang, thành ra Trương đệ Ä‘i cùng ta bị má»™t phen vất vả!
- Äằng nào cÅ©ng trên đưá»ng vá», nào có gì vất vả đâu. Vả lại, đến Võ Äang làm lá»… bái sÆ¡n má»™t phen cho biết, chẳng hóa ra là hay đó sao. Thôi, đại ca, ăn no lại hóa ra buồn ngá»§ trÄ©u mắt. Sáng ra đại ca đừng đánh thức tiểu đệ dậy sá»›m như má»i bữa nữa nhé !
Sáng hôm sau, Tiêu lão và Nguyên Huân lên đưá»ng từ sá»›m, giữa giá» Thìn đã đến chân núi Võ Äang. Võ Äang phái được thiết lập từ hai trăm năm vá» trước, nằm lưng chừng Võ Äang sÆ¡n, trên má»™t triá»n dốc thoải, má»™t cÆ¡ sở khang trang được xây dá»±ng, má»—i ngày tô bồi thêm, nhưng không làm mất Ä‘i cái vẻ u nhã.
Tiểu đồng má»i Tiêu lão và Nguyên Huân ngồi chỠở Thanh Hư quán. Sau khi nhận thư bái kiến mang Ä‘i, má»™t thanh niên ăn mặc lối đạo sÄ© bước ra má»i cả hai vào sảnh đưá»ng. Giữa sảnh đưá»ng rá»™ng, bày trí đơn giản nhưng trang nhã , má»™t ngưá»i ngoại lục tuần, đôi mắt sáng như sao, mặt hồng hào, râu năm chòm Ä‘en nhánh, tóc đã bạc phân nữa, đứng lên đón chào:
- Võ Äang chúng lôi nghe danh lão huynh đã lâu, đến nay má»›i được gặp. Hân má»— thật hân hạnh.Chẳng hay quí vị đến bản phái có Ä‘iá»u chi dạy bảo?
- Hân Lục Hiệp! ÄÆ°á»£c Lục Hiệp tiếp kiến, tại hạ thật vô cùng cảm kích. Từ xa xôi nếu không có chút việc má»n, ắt chẳng dám đến quấy rầy quí phái thế này!
Nói xong, Tiêu Lão lấy phong thư cá»§a Äoàn Chính Tâm cung kính đưa lên, nói:
- Tại hạ có công việc phải vào Trung Nguyên, nhân tiện Ä‘i ngang đây, Äoàn Chính Tâm nhá» dâng thư vấn an Dư lão tiá»n bối đồng thá»i cÅ©ng nhá» tại hạ có lá»i thưa gá»­i. Xin Lục hiệp nhận cho!
Hân Lợi Hạnh đỡ lấy phong thư, liếc qua, mừng rỡ nói:
- Äã bao nhiêu năm qua không có tin tức gì cá»§a Äoàn Lục Gia, tệ Sư huynh Chưởng môn vẫn nhắc tá»›i. Lúc này tuổi hạc đã cao nên không mấy khi ra ngoài, lần này nhận được
tin cá»§a Äoàn Lục Gia chắc tệ chưởng môn mừng lắm.Äể Hân má»— cho ngưá»i chuyển dâng, xin Tiêu lão huynh chá» phúc đáp. À còn vị thiếu gia này là ai vậy?
Từ lúc vái chào Hân lục hiệp khi má»›i bước vào trong sảnh đưá»ng đến giá», Nguyên Huân cung kính đứng vòng tay sau lưng nghÄ©a phụ, nghe há»i đến, chàng cúi đầu thi lá»… má»™t lần nữa. Tiêu Äại Hùng nói:
- Tại hạ thật là sÆ¡ sót. Äây là nghÄ©a tá»­ cá»§a tại hạ, há» Trần tên Nguyên Huân. Gia phụ y cÅ©ng ngưá»i quen biết cÅ© cá»§a quý vị đấy!
Hân Lợi Hanh nhìn Nguyên Huân một lúc rồi nói:
Thì ra đây là lệnh công tử. Xin lỗi Tiêu huynh, chẳng hay gia phụ của công tử là ai mà quen biết bản phái?
- Ông ta là ngưá»i trong Bát Äại Danh gia, kẻ đứng hàng thứ ba, tên là Nguyên Lữ, được thiên hạ tặng cho mỹ hiệu Nam Thiên Nhất Tuyệt Kiếm!
- Ãi chà! Thì đây là Trần Tiểu Vương gia, con trai cá»§a ngưá»i bạn già ta đấy ư! Lại đây cho ta nhìn ngươi má»™t chút. Quả thá»±c hiá»n Ä‘iệt giống Gia phụ ngươi như đúc, lúc đầu ta có ý ngá» ngợ, nhưng nghÄ© rằng ngưá»i giống ngưá»i, hai mươi năm trá»i nay không gặp, bạn cÅ© ta khá»e mạnh chăng?
Trần Nguyên Huân cúi đầu:
- Bẩm lão bá! Gia phụ đã qua Ä‘á»i mưá»i ba năm trước?
Hân Lục Hiệp kinh ngạc sá»­ng sốt, nét Ä‘au buồn, há»i:
- Gia phụ con mất vì lẽ gì?
Tiêu Äại Hùng đỡ lá»i:
- Hân Lục Hiệp thứ lá»—i, câu chuyện còn dài dòng lắm. Tất cả má»i Ä‘iá»u ngưá»i bạn há» Äoàn đã thưa rõ cả trong thư dâng lên Dư lão tiá»n bối đầy đủ hết!
- Thôi đưá»c! Lão huynh và hiá»n Ä‘iệt dùng nước, chá» má»— má»™t chút, má»— ghé lại thư phòng cá»§a tệ Chưởng môn chuyển bức thư này!
Nói xong ông vá»™i vã quay vào hậu đưá»ng, má»™t lúc sau, ông trở ra, vẻ mặt buồn bã:
- Tiêu huynh! Tệ Chướng môn má»i Tiêu huynh và hiá»n Ä‘iệt diện kiến!
Theo chân Hân Lục Hiệp, ba ngưá»i Ä‘i qua má»™t sân gạch rá»™ng, đến má»™t cánh cá»­a khép giữa dãy tưá»ng cao. Hân Lục Hiệp đẩy cá»­a mở ra má»™t hoa viên rá»™ng trồng toàn kỳ hoa và những khóm lão mai, không khí cá»±c kỳ thanh tÄ©nh, u nhàn. Sau khu lão mai, má»™t căn nhà ba gian lợp ngói xanh. Trên thá»m cá»­a, má»™t lão nhân còn quắc thước, râu tóc bạc phÆ¡, mặc áo đạo sÄ©, giống như má»™t tiên ông, đứng chá». Tiêu thứ gia bước đến vái chào:
- Tiêu Äại Hùng tham kiến Chưởng Môn Nhân lão gia!
- Ấy chết! Tiêu lão đệ đừng đa lễ như vậy!
Trần Nguyên Huân vừa thấy Dư Lão Nhị Hiệp, trong lòng đã phát sinh lòng kính phục, chàng bước đến trước mặt lão tiên sinh quì phục xuống:
- Hài tá»­ xin tham kiến lão tiá»n bối. Kính chúc lão tiá»n bối vạn an!
Bằng giá»ng trầm ấm, còn dồi dào sinh lá»±c, Dư Chưởng Môn ân cần ân cần:
- Hãy bình thân, Ä‘iệt nhi! Ta không ngá» 20 năm xa cách, nhận được tin ngưá»i xưa lại là tin làm cho ta hết sức Ä‘au buồn. Thương thay!
Nói xong, ông nhìn Nguyên Huân chăm chú, gật đầu:
- Nhưng dù sao ngưá»i thân quen cÅ© cá»§a ta cÅ©ng còn kẻ nối dõi. Trá»i xanh cÅ©ng không đến ná»—i vô tình. Vào đây các vị!
Dư chưởng môn ngồi trên chiếc bồ Ä‘oàn, đưa tay má»i má»i ngưá»i, Nguyên Huân hầu sau lưng nghÄ©a phụ, hai tiểu đồng dâng trà xong lui ra. Dư Chưởng Môn nhắp chung trà thÆ¡m, trầm ngâm suy nghÄ© má»™t lúc rồi nói:
- Khi xưa Trần lão đệ, Äoàn lão đệ Ä‘i lại vá»›i bản phái thân thiết như ngưá»i nhà. Ta vẫn ngạc nhiên suốt gần hai mươi năm nay không ghé thăm ta, có hay đâu thảm há»a xẩy đến. Cách đây mưá»i mấy năm, Thiên Hư Äạo Trưởng có ghé thăm má»™t lần, từ ấy ngao du bốn biển. Bảy năm vá» trước, Lục đệ ta có gặp má»™t ngưá»i Phù Tang và má»›i biết được ông ta ở Nhật, riêng Phật Hoạt Äại sư cÅ©ng biệt tích. Nhóm Bát Äại gia bây giá» cÅ©ng tan tác cả. Trên hai mươi năm nay, giang hồ im sóng gió, các cao thá»§ ngày xưa đã già, hầu hết Ä‘á»u ẩn cư. Cứ như trong thư cá»§a Äoàn đệ, Trần Tam gia bị hại bởi tay má»™t nhân vật mà ta có thể mÆ¡ hồ Ä‘oán ra, nhưng chưa quyết Ä‘oán được. Vả lại, nếu đúng là y thì việc rá»­a thù cá»§a Huân Nhi thật là khó khăn. Việc này nhất thá»i chưa thể nói hết được.
Tiêu Äại Hùng nói:
- Mưá»i hai năm vá» trước, võ công cá»§a ngưá»i thứ ba trong nhóm Bát Äại gia chẳng phải tầm thưá»ng, nhất là Vân Hà Tá»a Kiếm uy lá»±c kinh ngưá»i, nếu nó được phối hợp vá»›i Sát Na Vô Lượng Thần Công thì pho kiếm này, Äá»™c Cô Cá»­u Kiếm không thể sánh bằng. Trong thiên hạ, những pho kiếm lợi hại không phải là nhiá»u. Vô Cá»±c Kiếm cá»§a quý môn phái cÅ©ng ảo diệu lạ thưá»ng. Äiểm tương đồng cá»§a các pho kiếm nổi danh trong thiên hạ Ä‘á»u có những nét giống nhau, được gá»i là Tâm Kiếm.
Äiá»u gì không nhá»› được thì vô cùng, Ä‘iá»u gì nhá»› được thì hữu hạn. Tại hạ được biết Vân Hà Tá»a Kiếm cÅ©ng có những nét như thế. Nếu khi xưa Trần Tam Gia há»c được Sát Na Vô Lượng Thần Công phối hợp vá»›i Vân Hà Tá»a Kiếm, thì tên sát thá»§ kia không thể sống sót qua chiêu thứ chín. Vậy mà má»™t mình y vá»›i hai tay không, đã sát thá»§ được hai nhân vật thứ ba và thứ sáu cá»§a Bát Äại Gia bằng má»™t loại chưởng pháp âm Hàn kịch độc. Từ ba mươi, bốn mươi năm nay, công phu âm Hàn siêu tuyệt dưá»ng như trong võ lâm không còn ai, Huyá»n âm Thần chưởng cá»§a Nhị Lão năm xưa không đủ sức đả bại Trần Tam Gia chứ đừng nói chi đến cá»™ng thêm cả Äoàn Lục hiệp nữa.
- Lão tiá»n bối! Vãn bối xin há»i má»™t Ä‘iá»u, Vi Nhất Tiếu Thanh Dá»±c Bức Vương cá»§a Minh Giáo, võ công so vá»›i Nhị Lão thì cao thấp ra sao?
- Há» Vi võ công cao. Công lá»±c, thân pháp Ä‘á»u hÆ¡n hẳn hai gả Lá»™c, Ngốc !
- Vậy thì há» Vi không thể bị đả thương bởi Nhị Lão được. Vậy ai đã đả thương y đến ná»—i y phải hút máu mà giải âm độc nhất thá»i. Hà, việc này có liên can đến việc kia đấy.
- Việc đó Trương đệ của ta có thể đoán biết được!
- Khốn nỗi Trương giáo chủ tuyệt tích giang hồ đã trên hai mươi năm nay!
Dư tiên sinh mỉm cưá»i:
- Tuyệt tích có nghĩa là không để lại hình tích...
Nhưng tìm được má»™t ngưá»i cố ý lánh mặt không phải là dá»…!
Quả vậy! Có chỗ dễ, chỗ khó!
Tài sản của kiet1991

  #8  
Old 16-04-2008, 04:33 AM
kiet1991's Avatar
kiet1991 kiet1991 is offline
SÆ¡ Cấp Há»c Äồ
Huyết Hoả Kỳ Lân
 
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: UNDERWORLD
Bài gởi: 1,398
Thá»i gian online: 3 giá» 54 phút 12 giây
Xu: 0
Thanks: 9
Thanked 88 Times in 61 Posts
Chương 4 tiếp

Từ lúc đầu Hân Lục Hiệp ngồi im, dáng vẻ suy nghÄ©, má»™t lúc sau cất tiếng há»i:
- Lúc nãy Tiên sinh có nhắc đến Tâm Pháp Sát Na, cứ như danh gá»i, đó là Phật gia tâm pháp, chắc là kỳ ảo lắm, nhưng sao không thấy ai nhắc đến?
- Trước đây khoảng hai trăm năm, có má»™t ngưá»i luyện được, nhưng đến nay, không ai luyện thành cả!
- Ngưá»i ấy là ai vậy?
- Ngưá»i đó là Tiết chế Thượng Quốc công Äại Nguyên soái Hưng Äạo Äại Vương Trần Quốc Tuấn cá»§a Äại Việt. Khi quân Mông Thát tung hoành thiên hạ, từ Äông sang Tây không má»™t dân tá»™c nào địch ná»—i, vậy mà ba lần Ä‘iá»u động binh lá»±c cá»±c kỳ hùng hậu, bá»n Nguyên Mông Ä‘á»u bị đại bại nhục nhã tại Äại Việt. Danh tiếng ngưá»i này như sấm vang trong thiên hạ. DÄ© nhiên ngưá»i này dụng binh khiển tướng, mưu lược như thần, mà bá»n Mông Nguyên thì thưá»ng dùng cách ám sát các nhân vật quan trá»ng trong hàng ngÅ© địch như cách làm cá»§a Triệu Quận chúa khi xưa chẳng hạn, mà cao thá»§ trong hàng ngÅ© Nguyên Mông thì nhiá»u vô kể...
- Thế nhưng Sát Na Vô Lượng Thần Công vì sao mà thất truyá»n? Và việc luyện tập tại sao khó khăn đến nổi gần cả hai trăm năm không có ai luyện thành?
Dư lão tiá»n bối nghe sư đệ há»i bèn chen vào:
- Trước đây Trần hiá»n đệ có nói cho ta biết vá» môn công phu này, chỉ có ngưá»i kinh mạch và vị thế ná»™i tạng nghịch đảo má»›i luyện được mà thôi !
Hân lục Hiệp há»i:
- Làm sao có ngưá»i ná»™i tạng và kinh mạch nghịch đảo được?
Tiêu Thứ Gia mÄ©m cưá»i:
- Huân Nhi đây là cháu Ä‘á»i thứ năm cá»§a Hưng Äạo Äại Vương có ná»™i tạng và kinh mạch nghịch đảo như thế đó!
Dư lão tiá»n bối và Hân Lục Hiệp cùng kêu lên má»™t lúc:
- Ãi chà! Kỳ thật! Huân nhi ! Lại gần đây!
Nguyên Huân kính cẩn bước tới. Hân Lợi Hanh ân cần:
- Huân hiá»n Ä‘iệt! Cởi áo ra, ta xét nghiệm xem thế nào!
Một lúc sau, Hân Lợi Hanh kinh ngạc:
- Kỳ quái thật! Quả tim của Huân nhi nằm bên phải thay vì bên trái, các huyệt đạo, kinh mạch cũng hoán chuyển theo. Nhị sư ca! Nhị sư ca! Xem này!
Dư chưởng môn bước tới cùng sư đệ xét nghiệm kỹ lưỡng
kinh kỳ bát mạch, bộ vị, nội tạng Nguyên Huân và nói:
- Lục phá»§, ngá»§ tạng, kinh kỳ, bát mạch Ä‘á»u thay đổi hết.
Tuy nhiên ná»™i lá»±c cÅ©ng rất sung mãn. Hiá»n Ä‘iệt! Hiá»n Ä‘iệt
luyện ná»™i công binh thưá»ng có gì trắc trở không?
- Thưa lão tiá»n bối, cÅ©ng bình thưá»ng thôi, nhưng thảng hoặc huyệt Ngá»c Chăm hÆ¡i tê nhứt, tuy nhiên chỉ thoáng qua !
- Hiá»n Ä‘iệt luyện võ công từ bao giá»?
- Dạ đã hÆ¡n mưá»i hai năm!
- Căn cốt cá»§a hiá»n Ä‘iệt thật ít có. Ta khuyên hiá»n Ä‘iệt má»™t Ä‘iá»u. Ngưá»i quân tá»­ trả thù mưá»i năm không gá»i là muá»™n. Cứ như công lá»±c này, hiá»n Ä‘iệt có muốn lấy lại báu vật cá»§a tổ tiên, muốn trả mối phụ thù, nếu không trì chí, khổ luyện, thì thật là việc mò kim đáy bể .Vì mối giao tình cá»§a ta vá»›i cha, chú cá»§a con, ta không thể làm ngÆ¡ cho được. Hiá»n Ä‘iệt từ nay ở lại đây, ta cố gắng giúp con thành ngưá»i hữu dụng, và cho ngưá»i dò la tung tích cá»§a Äại ca, Nhị ca cá»§a Gia gia con!
Nguyên Huân cả mừng, quỳ sụp xuống dập đầu lạy tạ:
- Công đức, tấm lòng cá»§a lão tiá»n bối và Hân Bá phụ như trá»i biển, con nguyện khắc cốt ghi tâm!
Cả hai không cản mà đứng im nhận lá»…. Tiêu Äại Hùng cÅ©ng hết sức mừng rỡ, đứng lên cung kính tạ Æ¡n. Dư chưởng môn nói:
- Công lá»±c cá»§a ta có hÆ¡n xưa do công phu rèn luyện, nhưng nếu chỉ mình ta thôi cÅ©ng chẳng thành toàn cho hiá»n Ä‘iệt phục thù được. Äiá»u quan trá»ng là giúp cho hiá»n Ä‘iệt đủ bản lãnh để truy tầm bảo vật trước rồi má»›i tìm cách rá»­a mối huyết hận sau. Thá»i gian chẳng thể má»™t sá»›m má»™t chiá»u, phai kiên trì má»›i có cÆ¡ há»™i tốt được !
Tiêu Äại Hùng nhìn Nguyên Huân má»™t lúc rồi nói:
- Huân nhi! Phúc quả cá»§a con thật lá»›n, ngày nay đã được Dư lão tiá»n bối nhận Ä‘iểm hóa cho, ta thật là yên dạ, mà Lục thúc ngươi cÅ©ng mừng vui không ít. Ta có rất nhiá»u công việc phải chu tất, không thể cận ká» bên con được, nhưng ta tin con là ngưá»i kiên trì, có chí lá»›n. Trong khoảng ba năm, nếu con chưa hoàn thành nhiệm vụ, ta sẽ tìm con sau. Trong chuyến Ä‘i này, nhân tiện ta sẽ tìm kiếm Äại bá bá và Nhị bá bá cá»§a con. Ta hy vá»ng, vá»›i thành tâm và thiện ý, trá»i chẳng phụ lòng con!
Nói xong, ông quay lại Dư lão chưởng môn và Hân Lục Hiệp nói:
- Tiểu đệ xin cúi đầu cảm tạ nhị vị đã thương xót mà toàn thành cho Nguyên Huân. Äệ chỉ còn biết cầu xin Trá»i Phật độ trì Äêm hôm qua, tiểu đệ có gặp hai ngưá»i mang thư cá»§a Phương trượng chùa Thiếu Lâm gá»­i đến lão tiên sinh, trong chiá»u nay thế nào há» cÅ©ng bái yết!
Tiếp theo đó, Tiêu lão bèn kể chuyện gặp gỡ hai ngưá»i há» Tạ và há» Trương. Hân Lục Hiệp thở dài:
- Tuy không Ä‘i lại trên chốn giang hồ, nhưng má»i biến động cá»§a thế sá»±, tại hạ Ä‘á»u quan tâm đến. Äã trên hai mươi năm, võ lâm im sóng lặng gió, bây giá» lại bắt đầu quấy động, chắc chắn có việc hệ trá»ng nên Viên Nhẫn Äại Sư Phương trượng má»›i gá»­i thư đến.
- Tại hạ nghe bá»n há» nhắc đến Kình Dương Äại há»™i cá»§a ngưá»i há» Dương. Äiá»u này như thế nào, nhị vị có rõ chăng?
Dư Nhị hiệp cau đôi lông mày bạc, suy nghĩ một lúc rồi ông nói:
- Trong võ lâm không ai biết gì hÆ¡n vá» ngưá»i há» Dương, ngay cả đến tên tuổi cÅ©ng không. Ngày trước, ngưá»i há» Dương ở núi Chung Nam, xuất hiện là má»™t cô gái áo vàng xinh đẹp, võ công cá»±c kỳ ảo diệu. Võ công thuá»™c loại âm nhu nhưng không tà độc, ra tay hết sức quái dị, chiêu thức nhan nhác như Cá»­u âm Chân Kinh, rồi từ đấy không thấy xuất hiện nữa!
- Việc này... Việc này, trước khi lên đưá»ng, Äoàn Chính Tâm có nhắc đến. Y nói rằng trước đây gia gia cá»§a Huân nhi, thuở còn sinh tiá»n, thưá»ng hay nhắc đến ngưá»i há» Dương này. Cứ như lá»i Äoàn Chính Tâm nói thì Trần Tam gia có quen biết há», và há» là những hậu duệ cá»§a Thần Äiêu Hiệp Lữ khi xưa!
Dư lão Chương môn nói:
- Trước đây sao không thấy Trần đệ nói vá»›i ta Ä‘iá»u này?
- Y chẳng dấu giếm ta Ä‘iá»u gì cả !
- Lão huynh! Theo ý cá»§a lão huynh thì ngưá»i há» Dương này có liên hệ tông tá»™c vá»›i Quang Minh Dương Vương chăng?
Hân Lục Hiệp nói:
- Việc này chắc là không! Vì tiện nội của tại hạ cũng không hay biết gì!
- Phu nhân không biết cÅ©ng phải . Vì phu nhân là má»™t ngưá»i ôn nhu thuần hậu, chẳng bận tâm gì đến công việc cá»§a võ lâm thì làm sao rõ được!
Dư chưởng môn nói tiếp:
- Ta biết núi Chung Nam có má»™t cái hồ gá»i là Äàm Hồ, và theo lá»i Tổ sư ta, không ai có thể đến gần Äàm Hồ được, vì những bầy ong cá»±c độc, hàng muôn triệu con chiếm ngá»±. Tổ sư có nhắc đến, năm xưa Châu lão tiá»n bối có nghá» nuôi ông, sau kết giao vá»›i Dương Hiệp Lữ, ông bắt há» Dương phải há»c nghá» cá»§a ông, đó chỉ là cái thú vui cá»§a ông mà thôi. Nhưng sau này nó lại trở thành đạo quân phòng ngụ bất khả xâm phạm. Nay nếu há» Dương kia mà dương danh trên chốn giang hồ chắc không phải là không có chá»§ ý !
- Cả ba ngưá»i ngồi im lặng rất lâu, má»—i ngưá»i theo Ä‘uổi má»™t ý nghÄ©. Nguyên Huân cÅ©ng đứng im như má»™t pho tượng. Bá»—ng Tiêu Äại Hùng mở lá»i trước:
- Dư, Hân nhị vị lão huynh, tại hạ thật có lá»—i. Dám xin được thăm há»i sức khá»e cá»§a Äại hiệp, Tam và Tứ hiệp, Hân phu nhân cùng các tiểu thư và công tá»­!
Hân Lục hiệp thở dài:
- Chúng ta có bảy anh em, thế mà bây giá» còn lại có hai. Äại ca, Tam ca và Tứ ca ta đã qua Ä‘á»i từ chín mưá»i năm trước. Riêng tiện ná»™i thì vẫn an khang. Hai cháu bây giỠđã lá»›n. Bảo Thư là gái đã hai mươi tuổi: Vân Hạc 23 tuổi, bá»n chúng không có ở. nhà, nếu không thì đã cho ra mắt Tiêu huynh rồi chứ có đâu để Tiêu huynh phải há»i thăm tá»›i!
Từ đấy, Nguyên Huân ở lại Võ Äang SÆ¡n và được Dư chưởng môn dạy dá»— tài bồi. Tiêu lão đã lên đưá»ng, còn lại má»™t mình trên đất khách, chàng chỉ còn biết lao vào công việc luyện tập, không má»™t giây xao lãng, võ công, ná»™i khí vì thế tăng tiến rất nhanh. Ngoài giá» luyện tập, Nguyên Huân trau dồi thêm văn há»c, Ä‘á»c binh thư, trận pháp. Song sá»± chuyên cần vẫn không làm ná»—i buồn khôn khuây trong lòng. Chàng dành được sá»± yêu mến cá»§a tất cả má»i ngưá»i, được đối xá»­ như ruá»™t thịt. Hân phu nhân xem chàng như con. Vân Hạc, Bảo Thư thương mến chàng như em ruá»™t. Nguyên Huân cố gắng không để cho thá»i gian rảnh rá»—i và sá»± suy nghÄ©, thương nhá»› làm cho việc luyện tập sút giảm. Các môn đệ, kể cả Thanh Phong, Minh Nguyệt cÅ©ng yêu mến chàng, thưá»ng chỉ dẫn chàng từng chút, cùng chàng đàm đạo thân tình.
Ngày tháng trôi qua, thoáng chốc đã gần má»™t năm khổ luyện, từ thân pháp đến ná»™i lá»±c chàng Ä‘á»u tăng tiến hÆ¡n nhiá»u so vá»›i ngày trước. Trước đây chàng chỉ luyện tập má»™t mình nên kinh nghiệm giao tranh không có, từ bấy đến nay, thưá»ng được giao đấu thân hữu vá»›i các huynh đệ, đã giúp cho chàng thêm những sáng kiến bổ túc cho căn bản đôi lầnđã khiến cho Dư lão Chưởng Môn ngạc nhiên và vui thích.
Thá»i gian má»›i chỉ má»™t năm mà sở há»c chàng đã tinh tiến gấp bao lần so vá»›i ngưá»i khác.
Càng luyện tập, càng Ä‘i vào cái ảo diệu cá»§a tinh hoa võ lá»c, chàng càng thấy mình chỉ là kẻ má»›i bước vào ngưỡng cá»­a cá»§a má»™t ná»n võ đạo, và càng thấy mình kém cá»i . Chàng khao khát há»c há»i, đồng thá»i cÅ©ng trau dồi thêm vỠđạo đức và lòng nhân.
Trong chàng, ná»—i hận thù cÅ©ng không còn là má»™t ý niệm cuồng sát nữa, thế nhưng trách nhiệm lại càng lúc càng đè nặng trên vai. Chàng không lúc nào không nhá»› đến quê hương. Tổ quốc chàng Ä‘ang quằn quại trong tăm tối, thống khổ, dưới gót giầy xâm lược cùng những bạo tàn cá»§a giặc trên quê hương đã làm chàng ray rức, chàng phải cố gắng gạt bá» tất cả ra khá»i tâm trí để cho lòng lặng yên như mặt hồ trong những đêm chàng tá»a công. Chàng nhá»› đến Uyển Thanh, và nàng như má»™t động lá»±c thôi thúc chàng vươn lên. Trong lòng chàng, Uyển Thanh như má»™t ngưá»i em gái, chàng thấy mình nhá»› thương nàng má»™t cách êm Ä‘á»m, nhưng sá»± nhá»› thương ấy không chỉ tập trung vào má»™t mình Uyển Thanh mà còn nhá»› thương đến cả những ngưá»i thân thích nữa: Äoàn Lục thúc, Dưới... ngay cả từ chòm cây, lối cá», những ký ức cá»§a má»™t thá»i thÆ¡ ấu. Ôi mảnh trá»i quê hương kỳ diệu ấy ! Ôi mảnh đất giỠđây đầy thống khổ !
Má»—i lần thấy chàng tư lá»±, Bảo Thư thưá»ng há»i han, trò chuyện giúp chàng khuây lãng, khuyến khích, an á»§i chàng. Äối vá»›i anh em cá»§a Vân Hạc, chàng cÅ©ng yêu quý như Uyển Thanh. Trái tim chàng nồng nàn má»™t tình cảm thanh khiết. Vân Hạc, Bảo Thư cố không nhắc gì đến quê hương thống khổ cá»§a chàng. Bảo Thư, đúng như tên cá»§a nàng, là má»™t cô gái xinh đẹp, tính tình đôn hậu, sâu sắc, yêu thích thi phú, ngoài võ há»c được cha, bác tinh luyện cho, nàng vẫn giữ nguyên được cái cốt cách văn nhân trong Ä‘á»i sống, cái dịu dàng ôn nhu cá»§a nàng dá»… làm cho má»i ngưá»i quý mến.
Má»™t lần Bảo Thư và Vân Hạc đến thăm Nguyên Huân lúc chàng Ä‘ang Ä‘á»c sách ở thư phòng, nhìn thấy bài thÆ¡ và bản dịch cá»§a chàng treo trên vách, Bảo Thư thích thú nói vá»›i Vân Hạc:
- Huynh trưởng, huynh trưởng xem này, bài thÆ¡ đẹp quá, nét chữ cá»§a Huân đệ như phượng múa vậy. Tiểu muá»™i không ngá» Huân đệ viết đẹp không thua gì chữ trong Lan Äình thiếp đấy! Úi cha, chữ nghÄ©a gì mà ta không hiểu chi cả. Huân đệ! Äúng là chữ Hán, nhưng xem ra cÅ©ng không phải !
Nguyên Huân mỉm cưá»i bảo:
- Tá»· tá»·! Chữ cá»§a Äại Việt đấy! Ở quê hương đệ, gá»i nó là chữ Nôm. Vì chữ riêng này gần 2000 năm trước đã bị kẻ thù xóa sạch, đốt sạch, cấm Ä‘oán, lâu ngày không ai còn nhá»›, nên lấy chữ Hán mà tạo thành để ghi những ngôn ngữ cá»§a ngưá»i Äại Việt.
Bảo Thư hồn nhiên nói:
- Ãi chà ! Huân đệ Ä‘á»c cho ta nghe Ä‘i!
Nguyên Huân bước lại gần Ä‘á»c:
- " Thuở bé ra Ä‘i, già trở vá»...
- Tiếng Äại Việt nghe hay quá ! Cứ như là chim hót vậy. Hiá»n đệ dạy tá»· tá»· nhé ! Này Huân đệ, đây là chữ "sương", sao Huân đệ phát âm làm vậy? Bá»™ trong ngôn ngữ cá»§a Äại Việt cÅ©ng có chữ "sương" à? NghÄ©a cá»§a nó cÅ©ng vậy à?
- Äúng vậy đó tá»· tá»· !
- Nhưng giá»ng Ä‘á»c, âm hướng như tiếng chim ấy. Các cô gái Äại Việt chắc là những con chim Há»a Mi cả, chả trách Huân đệ nhá»› ngày thương đêm đến vậy. Huân đệ dạy ta vá»›i nhé, bằng lòng không?
- Chỉ sợ tỷ tỷ không thích thôi !
- Không thích lâm sao được ? Biến thành má»™t cô nàng há»a mi có hay hÆ¡n không? À này hiá»n đệ có..: có bạn gái không? Có em gái chẳng hạn.
- Tiểu đệ mồ côi cha mẹ từ bé, không chị em, anh em.
Thuở nhá» sống vá»›i Äoàn Lục thúc. Lục thúc có cô con gái tiểu đệ xem như em và cÅ©ng như... bạn vậy !
- Cô bạn, cô em ấy tên là gì vậy?
- Äoàn Uyển Thanh!
- Hiá»n đệ phát âm theo tiếng Äại Việt nghe hay quá, viết ra chữ xem!
Nhìn theo từng nét dưới đầu ngá»n bút, Bảo Thư reo lên:
- Chữ Hán đây mà ! Tên đẹp quá ! Này cô Uyển Thanh có đẹp không?
- Không đẹp bằng tỷ tỷ đâu !
- Hiá»n đệ nói dối rồi! Ta đẹp đâu mà đẹp. Há»i anh Vân
Hạc xem. Thuở nhá» huynh trưởng cứ gá»i ta là con cú!
Vân Hạc chen vào, trêu em gái:
- Ừ, ngày xưa thì như con cú, bây giỠnhư tiên rồi!
- Ãi chà ! Ai dạy huynh trưởng ăn nói nịnh bợ thế? Thục Hà hiá»n tá»· phải không?
Vân Hạc đánh trống lảng nói sang chuyện khác:
- Nguyên Huân! Gia gia ta vừa nói chuyện với Bá phụ là đã tìm thấy tông tích Thiên Hư đạo trưởng rồi đấy! Ta đến đây báo tin mừng cho Huân đệ !
Nguyên Huân sung sướng đến ngây ngưá»i, má»™t lúc sau má»›i nói được:
- Vân ca! Bao giá» Nhị bá phụ cá»§a tiểu đệ đến đây? Ông có đến đây không? Bây giỠông ở đâu? ông có khá»e không?
- Thế nào mà chẳng đến đây! Còn những việc Huân đệ há»i dồn dập vừa rồi, ta cÅ©ng như Huân đệ , làm sao biết được !
Nguyên Huân ngồi lặng Ä‘i trong cÆ¡n xúc động. Vá»›i ná»™i lá»±c ngày nay, theo như lá»i Dư lão chưởng môn nói thì chàng đã đủ khả năng luyện tập kiếm pháp cá»§a cha chàng má»™t cách không khó khăn mấy. Chàng cố hình dung ra gương mặt và dáng dấp cá»§a ông, tính tình và cung cách, dá»±a theo những lá»i Lục thúc chàng kể lại...
Tài sản của kiet1991

  #9  
Old 16-04-2008, 04:34 AM
kiet1991's Avatar
kiet1991 kiet1991 is offline
SÆ¡ Cấp Há»c Äồ
Huyết Hoả Kỳ Lân
 
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: UNDERWORLD
Bài gởi: 1,398
Thá»i gian online: 3 giá» 54 phút 12 giây
Xu: 0
Thanks: 9
Thanked 88 Times in 61 Posts
Chương 5

Kiếm Hiệp

Nam thiên nhất tuyệt kiếm


Chương 5
Thương xót muôn trùng, Võ Äang sÆ¡n tá túc
Mối tình câm chợt chớm giữa tim ai. . .


Ngày đợi ngày, trong lòng Nguyên Huân nôn nao chỠđợi, chàng không dám há»i mà Hân Lục Hiệp cÅ©ng không đá động gì đến. Chàng phải cố dằn lòng để lấy lại sá»± bình thưá»ng trong những ngày ấy. Chỉ trong giá» tập luyện công phu là còn thanh tâm được, ngoài ra, chàng đứng ngồi không yên, ngóng mong và chỠđợi .
Hiểu rõ tâm lý này, Vân Hạc và Bảo Thư thưá»ng ghé thăm chàng, luôn luôn tìm cách làm Nguyên Huân khuây khá»a. Trong lúc đàm đạo, có lúc Vân Hạc nhắc đến ngoại tổ cá»§a mình. Nguyên Huân đắn Ä‘o rồi há»i:
- Vân Hạc ca ca ! Ngoại tổ cá»§a ca ca hiện là má»™t bậc vương gia phú quý, hiển vinh không thua gì hoàng đế. Sao ca ca và tá»· tá»· không vá» thăm ngưá»i
- Dưá»ng như gia gia và má má không muốn ta dính vào đưá»ng công danh, nhất là má má. Tính tình má má ưa thanh tịnh, giản dị, không thích hào nhoáng bá» ngoài. Khi ta còn nhá», ta, Bảo Thư và Má Má có vá» thăm Ngoại Tổ má»™t lần, nhưng chỉ ở lại vài ngày là má má đòi vá» Võ Äang SÆ¡n, Ngoại Tổ ta giữ thế nào cÅ©ng không nghe. Ngoại Tổ và má má tính tình khác nhau nên không hợp được. Lần ấy má má cứ buồn nản, gia gia ta phải nói mãi má»›i khuây lãng đôi chút. Ta cÅ©ng chẳng biết tại sao gia gia và Ngoại Tổ ta không hợp nhau, chẳng thấy khi nào ông nhắc đến Ngoại Tổ ta cả. Có lần, lúc còn bé, ta bị gia gia đánh đòn vì sá»± tò mò, lần ấy, gia gia suốt hai ngày không bước chân ra khá»i phòng. Má má cấm ta từ nay không được đá động gì đến việc đó nữa. Ta há»i lý do thì má má ta buồn lắm và không trả lá»i. Ta vẫn nghe Ngoại Tổ ta có má»™t mình má má là con, nên cha con dù có xung khắc thì cÅ©ng không như thế được!
Nguyên Huân nhìn thấy vẻ phiá»n muá»™n trên gương mặt cá»§a Vân Hạc, không dám há»i tiếp. Má»™t lúc lâu, Vân Hạc nói:
- Vương phá»§ cá»§a Ngoại Tổ sát ngay Hoàng cung, lá»™ng lẫy lắm. Khách phần lá»›n ghé thăm Ngoại Tổ thưá»ng là những nhân vật giang hồ, còn các bậc đồng liêu thì khi được triệu má»i, má»›i tá»›i diện kiến.
- Thế Ngoại Tổ mẫu của ca ca còn không?
- Ta chỉ nghe má má nói là Ngoại Tổ mẫu mất khi má má ta mới vừa năm tuổi!
- Ngoại tổ của ca ca sau có lập vương phi không?
- Nghe đâu mãi sau này, khi ấy ta khoảng mưá»i hai, mưá»i ba tuổi, Ngoại Tổ má»›i lập vương phi. Nghe nói bà ấy trẻ lắm, thua má má ta đến mưá»i tuổi, xinh đẹp lắm!
- Thế ca ca đã gặp bà chưa?
- Ta chưa gặp! Äó là lần má má dẫn anh em ta vá» triá»u, ta không thấy bà ta đâu cả. Bà ta hình như không muốn ra ngoài. Nhưng thôi, đừng há»i đến việc này, gia gia biết được, ta và hiá»n đệ thế nào cÅ©ng bị trách phạt đấy !
Bảo Thư nói:
- Huân đệ này! Ta còn má»™t ngưá»i anh, con cá»§a NgÅ© Sư bá, ta cÅ©ng không biết mặt. Thái Sư phụ và má»i ngưá»i yêu kính vị ca ca ấy lắm. Cả má má ta cÅ©ng rất kính mến. Má má nói vị ca ca ấy hÆ¡n má má bẩy tuổi, võ nghệ, công lá»±c trùm Ä‘á»i!
- Thế bây giỠvị ca ca ấy đâu?
- Khi ta chưa ra Ä‘á»i, vị ca ca ấy đã cùng má»™t ngưá»i đàn bà ẩn tích ẩn danh, không còn thấy tăm hÆ¡i trên giang hồ nữa!
Vân Hạc chen vào:
- Nghe má má ta nói vị ca ca ấy rất được Thái Sư phụ ta yêu mến!
- Sau này có nghe Nhị Sư bá nhắc đến vị này không?
- Chắc có đấy ! Nhưng làm sao bá»n ta nghe được!
Việc chỠđợi nào cÅ©ng có lúc chấm dứt. Má»™t buổi chiá»u, Bảo Thư chạy lại thư phòng cá»§a Nguyên Huân:
- Huân đệ! Có khách rồi đấy!
- Ai vậy?
Nguyên Huân hồi há»™p há»i.
- Ta cÅ©ng chưa biết rõ, chỉ thấy hai vị khách, má»™t vị là đạo trưởng tuổi chừng trên bẩy mươi, má»™t vị khác là kiếm khách, không phải là ngưá»i Trung thổ, Ä‘eo hai thanh kiếm ở sưá»n, má»™t dài má»™t ngắn!
- Bây giỠhỠđâu rồi?
- Nhị Bá phụ có vẻ mừng rỡ lắm, ra tận đại sảnh đón tiếp. Äã từ lâu Bá phụ không há» bước chân ra khá»i hoa môn. Phá lệ đấy! Hiện giá» khách Ä‘ang ở khách sảnh, chá»› lấp ló mà bị phạt. Không má»™t ai được quẩn quanh bên khách sảnh nếu không được má»i gá»i. Äó là má»™t trong những môn qui. Vi phạm là chết đấy!
Má»™t khắc trôi qua lâu như má»™t Ä‘á»i, bá»—ng có bước chân chạy, đồng tá»­ hầu trà chạy vá»™i tá»›i vòng tay nói:
- Trần huynh! Chưởng môn nhân gá»i!
Chưa kịp há»i má»™t Ä‘iá»u gì, thư đồng đã vá»™i vã chạy vá» phục mệnh. Nguyên Huân hít má»™t hÆ¡i dài chân khí, nhắm mắt định thần, lấy lại bình tÄ©nh, bước vá» phía đại sảnh. Chàng thấy ở đấy có bốn ngưá»i, Nhị và Lục Hiệp, hai ngưá»i khách lạ má»™t ngưá»i mặc y phục theo lối đạo sÄ©, tuổi khoảng bảy mươi, tay cầm phất trần, sau lưng má»™t thanh trưá»ng kiếm nhô lên, đôi mắt long lanh thần khí. Ngưá»i kia trạc tuổi trên sáu mươi, trán hói, tóc búi cao, y phục mặc theo lối Nhật Bản mà chàng đã thấy trong tranh vẽ, mắt sáng quắc như có Ä‘iện quang. Cả hai, trên khuôn mặt còn hằn nét Ä‘au đớn.
Khi Nguyên Huân bước vào, cả hai ngưá»i Ä‘á»u đứng lên, ánh mắt chiếu cả vào Nguyên Huân tràn đầy trìu mến. Chàng vá»™i vàng bước đến trước mặt Dư lão chưởng môn quì xuống:
- Hài tử xin ra mắt nhị vị lão nhân gia và nhị vị quí khách!
Dư Chướng môn dịu dàng:
- Huân nhi hãy đứng dậy, ta sẽ nói cho con rõ!
Chàng nghe lệnh bình thân. Hai ngưá»i khách bước tá»›i gần chàng rồi dừng lại, im lặng. Trong khóe mắt cá»§a vị đạo trưởng, long lanh những cảm xúc Ä‘ang cố che dấu.
- Huân nhi! Con nghe đây! Trước mặt con, đây là hai ngưá»i thân thiết nhất cá»§a cha con mà bấy lâu con mong đợi: Thiên Hư đạo trưởng, Nhị Bá phụ và Äiá»n Hoành Thứ Lang, Tứ Thúc phụ cá»§a con đấy. Con hãy mau quì lạy ra mắt Ä‘i con!
Ná»—i mừng rỡ và xúc động khiến Nguyên Huân không sao cầm được nước mắt. Bao nhiêu thương Ä‘au, đắng cay, phút chốc như vỡ bá» tràn tuôn theo dòng lệ. Chàng quỳ xuống ôm lấy chân hai ngưá»i huynh đệ thân yêu cá»§a cha mình, nghẹn ngào:
- Ôi Bá phụ! Ôi Thúc phụ! Ôi Gia gia!
Nguyên Huân chỉ kêu được mấy lá»i, rồi cổ há»ng như nghẹn lại không nói thêm gì được. Có đôi bàn tay dịu dàng nâng chàng dậy. Chàng thấy giá»t lệ như sương Ä‘á»ng trong khóe mắt hai ngưá»i. Thiên Hư Äạo trưởng đặt tay lên vai chàng. Äiá»n Thứ Lang cầm lấy tay chàng. Thiên Hư Äạo Trưởng nói:
- Con đấy ư! Äứa con còn sót lại cá»§a Tam đệ ta, hai mươi năm chia lìa vẫn mong có ngày gặp lại. Thế là tám anh em ta ngày xưa chỉ còn lại hai ta. Äại ca giá» nÆ¡i nào chẳng biết, Lục đệ ta thân già bệnh tật, Ngá»§, Thất, Bát đệ giỠđã an giấc ngàn thu. Ôi con! Con giống phụ thân con lắm. Äó cÅ©ng là Ä‘iá»u an á»§i cho anh em chúng ta. Thôi con đừng xúc động như thế nữa!
Nói xong, ông ấn Nguyên Huân ngồi xuống chiếc ghế đôn sứ kế cạnh. Thiên Hư quay lại nhìn Tứ đệ mình, bốn mắt chạm nhau như có tiếng nói, cùng bước lại trước mặt Dư chưởng môn, Hân Lục Hiệp, rồi bất thần sụp lạy:
- Nhị vị ân nhân, xin cho anh em lão đạo được lạy một lạy. Thâm tạ tấm lòng của nhị vị!
Dư lão chưởng môn, Hân lục hiệp, nhanh như chá»›p lách mình lánh qua hai bên, khom mình đỡ hai ngưá»i đứng dậy, vá»™i vàng nói:
- Äạo hữu, Tứ hiệp, sao lại khách khí như vậy, sao lại thế? Äó chẳng phải là bổn phận cá»§a ta đối vá»›i bằng hữu giang hồ hay sao? Nhị vị làm thế ta buồn lắm đấy, như thế là các vị không hiểu được lòng ta!
Thiên Hư và Äiá»n tứ gia vâng lá»i đứng dậy, bước đến bàn thá» có Chân dung cá»§a tổ sư Trương Chân Nhân, quỳ gối hành đại lá»…. Sau khi an tá»a trở lại, Thiên Hư dịu dàng há»i:
- Huân nhi, ta đã được Dư Chưởng môn nhân kể hết dầu Ä‘uôi tá»± sá»± Anh em ta gồm tám ngưá»i, kết nghÄ©a huynh đệ đã gần 40 năm, tình hÆ¡n ruá»™t thịt, công việc và con cái, thân thuá»™c cá»§a bất cứ ai trong chúng ta, chúng ta Ä‘á»u chung nhau gánh vác. Ta và Tứ đệ còn sống ngày nào quyết chẳng để con má»™t mình gánh vác, con hãy cứ yên lòng!
Äiá»n Hoành Thứ Lang đến lúc này má»›i mở lá»i. ông nói tiếng Trung Nguyên lưu loát như má»™t ngưá»i Hán tá»™c:
- Huân nhi, con còn giữa được tín vật của cha con không?
Nguyên Huân tháo ở cổ mảnh ngá»c chàng luôn Ä‘eo bên mình bằng má»™t sợi dây bạc, hai tay nâng bảo vật kính cẩn dâng lên:
- Lục Thúc trao cho con trước khi con lên đưá»ng, con giữ gìn nó hÆ¡n cả sinh mệnh, kính trình Tứ thúc xem qua!
Äiá»n Hoành cầm túi gấm, mở và lấy ra mảnh ngá»c xanh biếc tám cạnh, chạm trổ 8 thanh gươm và mặt Trăng tròn ở giữa, ông giữ nó trong hai bàn tay chắp lại, gương mặt tái xanh vì xúc động, nói má»™t mình:
- Hơn 20 năm xa cách, thấy được tín vật này, như nhìn thấy Tam ca của ta!
Dư chưởng môn quay há»i Thiên Hư như cố ý xua tan không khí sầu thảm :
- Lão đệ, từ lúc gặp lại nhau, ta chưa kịp há»i thăm, Lão đệ suốt mưá»i mấy năm nay làm gì? ở đâu?
- Äạo huynh, độ ấy đệ có việc phải sang Nhật, vì Äiá»n tứ đệ và Phong ngÅ© đệ nhắn ngưá»i má»i sang, đệ có rá»§ luôn lão đại ca cá»§a tiểu đệ Ä‘i cùng cho vui, nhưng ông nói có việc phải sang Tây vá»±c. Từ đó đệ chẳng còn được tin tức cá»§a ông nữa!
Hân Lục Hiệp nói:
- Äiá»n huynh, tiểu đệ có được chứng kiến kiếm pháp cá»§a quý quốc trong má»™t lần có việc sang Cao Ly, đến bây giá» vẫn thầm phục. Trong má»™t trận đỠkiếm, đúng ra thì phải gá»i là trận phục kích cá»§a má»™t nhóm mưá»i hai kiếm sÄ© cá»§a Cao Ly. Bị tấn công bất thình lình, thế mà chỉ trong nháy mắt, má»™t vị kiếm sÄ© Nhật đã dùng kiếm hạ sát mưá»i hai cao thá»§ kia. ÄÆ°á»ng kiếm nhanh đến nổi tiểu đệ không kịp nhận ra chiêu thức nữa. Vì vậy, bao nhiêu năm vẫn mong có dịp đế hiểu biết thêm vá» kiếm đạo, Äiá»n huynh có thể nói cho biết qua được không?
Äiá»n Hoành Thứ Lang mỉm cưá»i :
- Thưa nhị vị lão nhân huynh, ở xứ sở chúng tôi, các Sa mu-rai Ä‘á»u xá»­ dụng kiếm cả và Ä‘á»u xuất thân từ dòng dõi cá»§a các tướng quân Ä‘á»i Ä‘á»i nối nghiệp. Thá»i Mạc phá»§, các tướng quân cát cứ má»—i ngưá»i má»™t phương, Ä‘em quân đánh lẫn nhau như thá»i Thập Nhị sứ quân cá»§a Äại Việt, cÅ©ng như thá»i Tam quốc cá»§a quý quốc vậy, vì thế võ há»c trở nên má»™t nghá» cần thiết chuyên dùng kiếm, đó là Kiếm đạo. Nói cho cùng thì kiếm pháp ở cái giai Ä‘oạn khởi đầu có khác nhau, nhưng khi luyện tập lên đến mức thượng thừa, thì dẫu là kiếm đạo cá»§a Nhật, cá»§a Việt, cá»§a Trung nguyên cÅ©ng hợp vá» má»™t mối cả, chá»§ yếu là tâm. Tâm càng lắng, cùng kiếm hợp làm má»™t, thì thân ảnh tất nhiên biến theo kiếm, việc này Hân Lục Hiệpthừa biết, nguyên lý là: nhanh, chuẩn và đúng lúc.
Dư lão chưởng môn nói :
- Võ thuật cá»§a quý quốc đánh giá cao thấp bằng đẳng cấp, việc đó thật.là tiện lợi. Äiá»n huynh là ngưá»i Ä‘i lại nhiá»u, có bạn hữu bốn biển, Äiá»n huynh có ý niệm gì vá» các loại võ thuật trong thiên hạ?
- Thưa lão chưởng môn, theo ngu ý cá»§a tại hạ, kiếm pháp võ thuật trong thiên hạ Ä‘á»u phát tích từ má»™t mối, sau thêm bá»›t, trước tác, mà tạo thành từng phái, mang từng tên khác nhau và cÅ©ng do công phu mà trở thành cao thấp, lợi hại khác nhau mà thôi!
Thiên Hư đạo trưởng chen vào:
- Tiểu đệ ở Nhật má»™t thá»i gian dài cùng Tứ và NgÅ© đệ , có thá»i gian nghiên cứu võ công cá»§a xứ này, má»™t Ä‘iá»u đặc biệt là nghá» luyện kiếm tiến đến mức kỳ tuyệt và những thanh kiếm ấy nặng hÆ¡n kiếm cá»§a Trung thổ, cán kiếm dài, sá»­ dụng bằng hai tay, luôn luôn má»™t võ sÄ© đạo có bên mình hai thanh trưá»ng, Ä‘oản, nhưng ít khi dùng đến Ä‘oản kiếm trong chiến đấu. Thế kiếm Ä‘i thật mạnh, thật trầm hùng, chém, bổ, chứ ít khi xá»­ dụng đến mÅ©i kiếm, đệ cho đó là má»™t loại quân tá»­ kiếm, và đó cÅ©ng khiến cho kiếm đạo Nhật mất Ä‘i cái biến hóa má»™t cách độc hại, tuy nhiên khi địch thá»§ mà trúng kiếm thì không bao giá» thoát chết được!
Dư chưởng môn cưá»i nói :
- Việc nhận xét cá»§a lão đệ thì ta không thể có ý kiến gì được, Vì má»™t thá»i gian dài mưá»i mấy năm, lão đệ nghiên cứu ná»n võ há»c cá»§a Nhật chắc chắn là đến độ tinh vi, việc này thế nào cÅ©ng phải cho lão há»§ này được sáng mắt ra!
Hân Lục Hiệp nói:
- Trong võ há»c, tư chất, căn cốt, và công phu tôi luyện là Ä‘iá»u quan trá»ng nhất, vậy thì bất cứ ná»n võ há»c cá»§a má»™t dân tá»™c nào cÅ©ng không thoát khá»i những Ä‘iá»u tiên quyết ấy, không có lòng kiên trì khổ luyện thì không thể đạt được cho dẫu là được danh sư truyá»n thụ. Huân hiá»n Ä‘iệt há»™i đủ cả những Ä‘iá»u cần thiết ấy. Có nghÄ©a là nhập tâm. Khi lâm chiến mà còn nhá»› vá»›i quên thì làm sao ứng biến cho kịp, khi còn dùng tá»›i trí để nhá»› tất phải phân tâm, tâm mà loạn là há»ng hết!
Thiên Hư chắp tay thưa :
- Nhị vị, lần này lão há»§ vỠđây quấy rầy nhị vị má»™t phen, tiểu đệ phải truyá»n Vân Hà Tá»a Kiếm lại cho Huân nhi, nên xin má»™t chá»— nhá» tá túc!
Dư Nhị hiệp nói :
- Lão đạo, sao lại nói thế, ta vá»›i lão là đồng đạo đã đành, còn là chá»— thân tình quen biết, cùng làm má»™t Ä‘iá»u không thể không làm được, Ä‘iá»u này, từ khi được tin lão đệ nhắn vá», ta đã cho sá»­a soạn nÆ¡i ăn ở cho nhị vị từ lâu rồi!
Nguyên Huân ngồi lắng nghe câu chuyện cá»§a các bậc tiá»n bối cho đến giá» cÆ¡m, chàng má»›i xin phép đứng lên. Tối hôm ấy, Võ Äang SÆ¡n tiếp đãi Bát đại nhị gia hết sức ân cần. Hân Lục hiệp Ä‘em tình hình võ lâm Trung nguyên thuật lại:
- HÆ¡n má»™t năm gần đây, Trung nguyên võ lâm có nhiá»u biến động. Äại há»™i Kình Dương đáng lẽ mở vào tháng Tám trước đây bị hoãn lại vì lý do nào đó. Tại hạ cÅ©ng có nhận được thư cá»§a Viên Nhẫn Äại sư nói vá» Kình Dương đại há»™i cá»§a ngưá»i há» Dương, nhưng đến nay chưa thấy phát thiếp má»i quần hào võ lâm, chẳng rõ ná»™i dung đại há»™i ấy thế nào, nhằm chá»§ đích gì. Gần đây, bá»n giáo chúng cá»§a Tiêu Dao tiên giáo, chắc huynh đài còn nhá»›, lại hoạt động mạnh, chúng Ä‘i lại giang hồ làm nhiá»u Ä‘iá»u bại hoại lắm, chúng như chiếc ung nhá»t khuấy động võ lâm. Sát nghiệp lại bắt đầu!
Dư Nhị hiệp nói :
- Má»›i đây, vụ thảm sát toàn phái Thần Kiếm cá»§a Äông Phương Bạch và các cao thá»§ cá»§a Cái Bang bị giết hại, phái Äiểm Thương cÅ©ng bị giết chết mấy ngưá»i, việc này Lục đệ có biết thêm gì nữa không?
- Tiểu đệ đã cho ngưá»i dò la, chỉ biết là bá»n sát thá»§ Ä‘á»u Ä‘eo mặt nạ, chém giết hết sức tàn bạo mà không nói năng tuyên bố gì, rồi rút Ä‘i phân tán không để lại dấu vết!
Thiên Hư nói:
- Trên đưá»ng từ Trưá»ng Bạch vỠđây, bần đạo có nghe xì xào đến việc này, tất cả việc gây ra do cùng má»™t bá»n ngưá»i, việc đó không phải là không đáng lưu tâm, Dư nhị lão huynh còn nhá»› năm xưa không? Triệu quận chúa đã gây tác hại biết bao cho võ lâm Trung thổ, chỉ có mục đích là loại trừ các môn phái, cao thá»§ cá»§a thiên hạ giang hồ, nhằm ngăn chặn việc quật khởi cá»§a Hán tá»™c đối vá»›i Nguyên triá»u, bánh xe năm cÅ© không chừng Ä‘ang Ä‘i vào vết xưa . Việc này chẳng nhá» !
Gương mặt Hân Lợi Hanh thoáng đượm nét buồn, như nhá»› lại quá khứ xa xăm đã từng chịu đựng nhiá»u Ä‘au khổ, nhá»› đến những Ä‘iá»u thân yêu, nổi Ä‘au đớn, xót xa và cả niá»m căm giận.
Dư lão chưởng môn nói:
- Äiá»u này ta cÅ©ng đã nghÄ© đến, nhưng ta đặt giả thuyết há» Dương ở Chung SÆ¡n không có liên quan gì đến trưá»ng hợp như vừa nói. Chắc chắn há» Dương không nhúng tay vào các vụ này, bởi vì đó là má»™t Ä‘iá»u bạo tàn không chá»§ đích. Nhưng nếu há» Dương chỉ là công cụ cá»§a má»™t thế lá»±c khác thì đã không phao ngôn trên giang hồ vá» Äại há»™i Kình Dương và hành động sẽ giấu nhẹm tung tích, vậy việc này do má»™t thế lá»±c khác chá»§ động, ném đá giấu tay, hướng mÅ©i tên sang má»™t hướng khác và ngồi im thá»§ lợi, Ä‘iá»u này chẳng nên vá»™i vàng để có thể đưa đến má»™t kết luận sai lầm được, từ đấy làm mất hòa khí trong võ lâm, gây nên má»™t trưá»ng sát kiếp.
Hân Lợi Hanh nói :
- Vậy thì ai đã làm chuyện này? Tiểu đệ nghÄ©, má»i việc triá»u trung bây giỠở trong tay há» Dương, y lấy hiệu lệnh hoàng đế để khuynh đảo thiên hạ, gây ra căm phẫn khắp chốn, tạo nên những cuá»™c chinh chiến, xâm lược. Há» Chu trên ngai vàng chỉ là hư vị, nhưng những oán ghét cá»§a trăm há» thì nhận lãnh cả. Há» Chu vốn là kẻ cưá»ng đạo, xưa kia núp dưới bóng Thiá»n môn, nhưng chắc chắn y không phải là kẻ nhu nhược. Bởi vì nếu không, y đã chẳng thể lợi dụng Minh Giáo để thâu tóm giang sÆ¡n vào tay mình, chẳng nhẽ y lại không biết gì đến hành động cá»§a Dương Tiêu đã gây nên những Ä‘iá»u không lấy gì làm tốt đẹp cho y như vậy hay sao? Vậy thì rõ ràng há» Chu đã bị Minh Vương ká»m chế. Võ công cá»§a ngưá»i này tuyệt cao, chân tay hào kiệt còn nhiá»u, ná»™i cái việc hào khách giang hồ lui tá»›i và bạn đồng liêu ít ai dám giao du, y có gá»i má»›i đến diện kiến. Việc này phải tìm hiểu cho thấu đáo.
Thiên Hư đạo trưởng nói:
- Việc tìm hiểu ná»™i tình chốn triá»u trung không phải là việc ngưá»i ngoài có thể làm được và nhất là khi đó lại là má»™t mưu đồ!
Hiểu ý, Hân Lợi Hanh đáp:
- Tiện ná»™i có thể làm việc ấy được, nhưng tính tình tiện ná»™i đôn hậu, ngay thẳng. Vã lại, dùng con mà dò xét cha mẹ, Ä‘iá»u này thá»±c chẳng nên!
Dư chưởng môn chen vào:
- Thôi được rồi, việc này ta sẽ tính sau, chúng ta hãy đợi xem tin tức ra sao đã !
Kể từ đó, Nguyên Huân được nhị vị Bá phụ và Thúc phụ truyá»n thụ võ công, tâm pháp, sở há»c, sau khi đã đắc truyá»n cho 72 chiêu thức trong Vân Hà Tá»a Kiếm mà bấy lâu nay hai ông đã dụng công Ä‘iểm xuyết thêm.
Äiá»n Hoành Thứ Lang cÅ©ng mang những tuyệt chiêu truyá»n hết cho Nguyên Huân, cả những kinh nghiệm mà các vị đã thu thập được trong hằng mấy chục năm bôn tẩu giang hồ. Nguyên Huân cÅ©ng đã thấu đáo những Ä‘iá»u ảo diệu trong Äạo giáo, những biến dịch, những vận hành, những kỳ môn, những tương khắc, tương sinh. Tất cả những há»c thuật cá»§a Äạo gia chàng cÅ©ng được hai vị hết lòng truyá»n dạy.
Trong suốt từng tháng, từng ngày trôi qua, Nguyên Huân luyện tập, há»c há»i không giây phút xao lãng, bất kể nắng mưa, khuya sá»›m, giá rét và tuyết phá»§. Thoáng chốc đã sáu tháng, chàng đạt được má»™t bước tiến bá»™ lá»›n mà suốt mưá»i ba năm cá»™ng lại chẳng bằng. Sở dÄ© có sá»± tiến bá»™ như thế, bởi có những Ä‘iá»u kiện cá»™ng lại, ngoài tư chất trí tuệ, ngoài căn cốt, ngoài sá»± kiên trì không mệt má»i, ngoài sá»± quyết tâm và mối thù nung nấu, ngoài sá»± tận tình cá»§a ngưá»i truyá»n dạy, chàng còn có đủ kinh nghiệm và ná»™i lá»±c làm căn bản. Vân Hà Tá»a Kiếm chàng đã đạt được sá»± thuần thục, khi múa lên, chỉ thấy chàng và kiếm ảnh tụ lại như má»™t đám mây bao quanh, tuy nhiên, vẫn chưa thích tụ được cái sức tích ẩn dung chứa trong lòng dòng sông mây cuồn cuá»™n. Vì không có Sát Na Vô Lượng Thần Công, chàng chưa thể đạt đến độ thân, kiếm hợp nhất, chưa đạt đến cái khoảng cách nhá» nhất cá»§a thá»i gian.
Một hôm Thiên Hư đạo trưởng nói với Nguyên Huân :
- Ngày ta và gia gia con cùng nghiên cứu võ há»c, gia gia ngươi có cho ta xem nguyên bản cá»§a Sát Na Vô Lượng Tâm pháp, đến nay ta chỉ nhá»› được lõm bõm Ä‘oạn mở đầu, vì văn tá»± trong Tâm pháp cá»±c kỳ trúc trắc, huyá»n ảo, lại nữa, phép tá»a công kỳ bí và nghịch đảo, do đó ta chỉ vì tò mò mà Ä‘á»c, không chá»§ ý để nhá»›. Nay ta và Tứ sư thúc con đã dốc túi truyá»n cho con bản lÄ©nh cá»§a ta, con ráng ngày đêm luyện tập cho thành. Ta và sư thúc con không ở đây lâu được. Äể Ä‘á»n đáp công Æ¡n cá»§a Võ Äang, ta cùng Tứ đệ ta cÅ©ng đã truyá»n thụ võ công cho Vân Hạc và Bảo Thư. Nay ta và sư thúc con còn nhiá»u việc phải làm, rồi thế nào ta cÅ©ng còn gặp lại. Từ khi tiá»…n chân nhị vị Thúc, Bá lên đưá»ng đến nay, chàng Ä‘em hết tâm lá»±c khổ luyện. Má»™t hôm Nguyên Huân đến xin được thưa chuyện cùng Dư, Hân nhị vị:
- Hài nhi vô cùng đội Æ¡n nhị vị lão nhân gia đã thương yêu mà Ä‘em lòng đùm bá»c, nuôi nấng dạy dá»—, đến nay thoắt đã gần ba năm. Con không dám tá»± nghÄ© là đã đủ bản lãnh vào Ä‘á»i. Tuy nhiên vì nghÄ©a vụ hai vai còn nặng, tâm trí con không lúc nào nguôi ngoai được, nay con xin phép nhị vị lão nhân gia cho con được lên đưá»ng!
Dư chưởng môn trìu mến nói :
- Ta cÅ©ng biết võ công con rất tăng tiến trong khoảng thá»i gian gần đây, việc Ä‘i lại giang hồ ta không còn lo âu nhiá»u nữa, tuy nhiên bản lãnh, công lá»±c con hiện có chưa đủ để đương đầu vá»›i cừu nhân được, vì ta Ä‘oán biết nếu cừu nhân cá»§a con là y, thì ngay cả ta, cÅ©ng chưa phải là đối thá»§ cá»§a y. Vậy chá»› nóng lòng khi chưa tìm được và luyện được bí kíp cá»§a Tổ phụ con, con phải kiên nhẫn chỠđợi, đừng vì bất cứ lẽ gì mà uổng tấm thân hữu dụng cho Tổ Quốc con mai sau, và cho những ngưá»i đã vì con đặt rất nhiá»u kỳ vá»ng!
Hân Lục hiệp nói thêm :
- Ta cÅ©ng cảm thông được sá»± nôn nóng ra Ä‘i cá»§a con, chỉ hiá»m má»™t nổi ta còn lo âu là kinh nghiệm giang hồ cá»§a con chưa là bao mà lòng ngưá»i thì âm hiểm xảo quyệt, bởi vậy phải thận trá»ng trong tất cả má»i lúc, nhưng cÅ©ng không vì thế mà nghi ngá» quá đáng có thể làm lỡ việc lá»›n. Ta chỉ có bấy nhiêu lá»i dặn dò!
Dư chưởng môn nhắm mắt, một lúc sau nói:
- Lần này con ra Ä‘i hung, cát trùng trùng, gian truân vất vả còn nhiá»u, tai biến còn lắm, nhưng rồi hung thành cát, má»i Ä‘iá»u rồi cÅ©ng tốt lành, vá» sau ngươi sẽ biết, bấy nhiêu là đủ Thiên cÆ¡ không thể nói được. Ngày mai, cuối giá» Mão hãy lên đưá»ng, theo hướng Äông Bắc mà tiến, đạp chân vào quẻ Äá»™n mà Ä‘i, tất sẽ hạnh thông!
Chiá»u hôm ấy, Vân Hạc và Bảo Thư nghe tin Nguyên Huân lên đưá»ng vào sáng sá»›m mai, cả hai Ä‘á»u có ý buồn và lưu luyến. Bảo Thư bùi ngùi nói :
- Huân đệ, thá»i gian qua nhanh quá, má»›i ngày nào hiá»n đệ đến Võ Äang, ta tưá»ng như má»›i là hôm qua, hôm kia. Việc Huân đệ ra Ä‘i, anh em ta có lưu luyến cÅ©ng chẳng được, mong Huân đệ bảo trá»ng. Hiá»n đệ nhá»› là còn nợ ta đấy nhé!
Nguyên Huân mỉm cưá»i há»i :
- Tiểu đệ thiếu nợ gì thế?
- Ngươi nói ngươi dạy ta tiếng Äại Việt, nay bá» dở dang chả nợ là gì!
Vân Hạc chen vào:
- Thư muá»™i ! Giả dụ Huân đệ chưa lên đưá»ng thì Thư muá»™i cÅ©ng không có thì giá» mà há»c, thì giá» còn để sá»­a soạn vá» nhà chồng nữa chứ!
Bảo Thư đỠmặt gắt :
- Việc gì đến huynh trưởng mà huynh trưởng chế diễu tiểu muội hoài vậy?
Nguyên Huân nói :
- Tiểu đệ không ở lại cùng chung vui với tỷ tỷ được, thật đáng tiếc lắm, còn Hạc huynh, việc của đại ca đến bao giỠvậy?
- Còn lâu lắm, ta chưa vội vả gì!
Bảo Thư thu xếp hành trang cho Nguyên Huân và đưa tặng cho chàng tiá»n bạc để sá»­ dụng cho cuá»™c hành trình.
Nguyên Huân từ chối nói :
- Äa tạ tá»· tá»·, tiểu đệ mấy năm nay có xá»­ dụng gì đến số tiá»n vàng mang theo đâu, nên còn dư giả lắm?
Chiá»u hôm ấy, Nguyên Huân đến từ biệt Hân phu nhân và Thanh Phong sư ca, Minh Nguyệt không có nhà, vì đã
vâng lá»i Hân Lục hiệp Ä‘i Thiểm Tây từ tháng trước. Hân
phu nhân yêu quý chàng như con, bà buồn rầu bảo chàng:
- Äiệt nhi, ta là đàn bà không thể biết việc cá»§a con được, ta chỉ cầu mong Trá»i Phật ban cho con được nhiá»u Ä‘iá»u may mắn!
Nguyên Huân chắp tay thưa :
- Hài nhi xin tạ Æ¡n tấm lòng cá»§a Bá mẫu thương yêu, dạy dá»—, săn sóc bấy lâu nay, tấm lòng trá»i bể ấy hài nhi chẳng bao giá» quên được!
Phu nhân bắt ép chàng nhận lấy má»™t số tiá»n, chàng không thể từ chối được. Bà bảo :
- Cứ giữ lấy đi con,để cho ta được yên lòng, biết thế nào là đủ, thiếu được!
Hân Lục hiệp bảo :
- Nguyên Huân, Nhị sư ca ta đã nhập thất từ tối nay và có dặn ta ngươi khá»i phải lạy chào, hãy nhá»› lá»i ngưá»i dặn dò, cả ta nữa, mai ngươi cứ lên đưá»ng đừng chấp nê làm gì tiểu tiết!
Nguyên Huân quỳ lạy nói:
- Lần này ra đi, không biết ngày nào con trở lại, con cầu xin nhị vị lão nhân gia bình an và khang kiện!
Tối hôm đó chàng thao thức đến khuya không tài nào ngá»§ được Vân Hạc sang chÆ¡i mấy lần giục chàng Ä‘i ngá»§ lấy sức cho ngày mai. Suốt đêm, qua giá» Tý, mảnh trăng hạ tuần lạnh lẽo, Nguyên Huân thÆ¡ thẩn má»™t mình vá»›i bao nhiêu lo lắng, nghÄ©a vụ Ä‘ang đợi chàng phía trước, chàng không lo sợ hiểm nguy, không ná» hà vất vả, nhưng sá»± lo lắng là cái lo lắng cá»§a má»™t ngưá»i đứng trước má»™t nhiệm vụ nặng ná» . Thoắt chốc, chàng đã rá»i quê hương trên ba năm, ba năm trá»i chàng đã kiên tâm khổ luyện miệt mài, không má»™t phút lÆ¡ là để nghÄ© đến những chuyện khác, và giỠđây, lần đầu tiên trong suốt ba năm mài miệt, chàng má»›i có thì giỠđể lòng mình chùng lại.
Nguyên Huân nhá»› vá» Tổ Quốc chàng Ä‘ang quằn quại, rên xiết dưới ách thống trị bạo tàn, nhưng vẫn không thiếu những bậc anh hùng bất khuất vì dân vì nước xả thân cho đại cuá»™c sức dẫu yếu trước kẻ thù xâm lược nhưng lòng kiêu dÅ©ng có thừa. Chàng xót xa vô vàn khi chính mình vẫn chưa đóng góp được gì cho quê hương đất nước để cởi bỠách ngoại xâm cho muôn dân Ä‘ang sống trong tối tăm, há»n oán. Và giỠđây, có phải chàng Ä‘ang phiêu linh ở chốn này như má»™t ngưá»i ngoại cuá»™c?! Dẫu biết rằng trá»ng trách mình cÅ©ng gian nan và thiêng liêng không kém, nhưng trong lòng chàng vẫn ray rứt khôn nguôi. Chàng nhá»› vá» vùng trá»i hiu hắt cá»§a nÆ¡i mình từ giã, nÆ¡i ngá»n Liên SÆ¡n soi bóng dưới đáy hồ Vân Má»™ng, giá» này, nÆ¡i ấy Äoàn Lục thúc, Dư Tứ và Uyển Thanh Ä‘ang ngày đêm má»i mòn ngóng đợi.
Tài sản của kiet1991

  #10  
Old 16-04-2008, 04:35 AM
kiet1991's Avatar
kiet1991 kiet1991 is offline
SÆ¡ Cấp Há»c Äồ
Huyết Hoả Kỳ Lân
 
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: UNDERWORLD
Bài gởi: 1,398
Thá»i gian online: 3 giá» 54 phút 12 giây
Xu: 0
Thanks: 9
Thanked 88 Times in 61 Posts
Chương 5 tiếp

Chàng nhá»› đến Uyển Thanh bằng cả tâm hồn chàng. Nguyên Huân và;nàng đã lá»›n lên trên vùng đất Châu Má»™c ấy bao nhiêu ká»· niệm êm Ä‘á»m cá»§a thuở thiếu thá»i, bao nhiêu những án cần, những săn sóc. Chàng yêu thương Uyển Thanh như má»™t ngưá»i em gái, khi lá»›n lên, chàng vẫn giữ tấm lòng trong sáng ấy. Suốt mưá»i hai năm trá»i bên nhau, cả hai chưa ai làm má»™t Ä‘iá»u gì làm buồn lòng nhau, đến khi Äoàn Lục thúc thá»±c hiện lá»i giao ước năm xưa giữa chàng và Uyển Thanh, chàng đã cố lắng nghe lòng mình, nhưng vẫn chỉ thấy ở trong chàng má»™t niá»m yêu thương cá»§a má»™t ngưá»i anh đối vá»›i cô em gái, nhưng chàng không thể nói. tình yêu rồi sẽ đến sau.
Chàng cảm động khi nghÄ© đến mối tình cá»§a Uyển Thanh đối vá»›i chàng, Nguyên Huân tá»± hứa vá»›i lòng mình suốt Ä‘á»i sẽ ân cần trân trá»ng tấm lòng thương yêu mà Uyển Thanh đã dành cho chàng. Äôi mắt đầy lệ, nàng đã cố giấu che ngày tiá»…n biệt, những rụt rè, e lệ, dặn dò, những lo lắng trên khuôn mặt nàng tái xanh phút chia ly. Nguyên Huân tá»± giận mình sao không Ä‘á»n đáp lại được tình yêu ấy. Chàng không biết nổi nhá»› thương giữa những ngưá»i yêu nhau ray rứt ra sao, mà trong lòng chàng chỉ có má»™t nổi êm Ä‘á»m dịu dàng vá» má»™t cô bạn, vá» má»™t ngưá»i em gái. Chàng ao ước được đáp lại tình yêu cá»§a Uyển Thanh bằng trái tim nồng nàn cá»§a những ngưá»i yêu nhau.
GiỠđây, dẫu thế nào Ä‘i nữa, hai ngưá»i đã lạy nhau thệ ước từ giây phút đó đã gắn chặt vào nhau, đã là tình chồng vợ, tuy chưa thành thân, nhưng trong tâm hồn Uyển Thanh, chàng đã là chồng cá»§a nàng. Nguyên Huân biết nàng Ä‘ang sống trong âu lo và nhá»› nhung khắc khoải.
Äang nghÄ© ngợi triá»n miên, chàng thoáng nghe tiếng chéo áo phần phật trong gió. Lúc này ná»™i công Nguyên Huân đã thâm diệu, chàng có thể nghe được tiếng lá rụng ngoài sân. Äúng, không thể nhầm lẫn được, có ngưá»i Ä‘ang xá»­ dụng khinh công tiến lên núi và không phải chỉ có má»™t ngưá»i. Nguyên Huân quyết định phải báo ngay cho Vân Hạc, cho Thanh Phong để trình cho Hân Bá phụ, chàng vừa quay đầu chạy vá» phía đông, nÆ¡i tư thất riêng cá»§a gia đình Hân Lục hiệp thì sau lưng có tiếng gá»i. Nguyên Huân quay lại, Han Lục hiệp và Thanh Phong Ä‘ang từ dưới bóng cây tiến ra.
- Huân nhi!
- Bá phụ, có đông ngưá»i lên núi !
- Ta đã nghe thấy rồi.
- Có nên báo cho lão nhân gia không ?
- Không nên quấy rầy ngưá»i, giá» này ngưá»i Ä‘ang bế quan nhập thất, Thanh Phong, ngươi đánh thức các sư đệ, đến canh chừng hoa viên cho Sư phụ . Huân nhi, ngươi canh chừng ở đây để ta đánh thức Bảo Thư và Vân Hạc bảo vệ cho mẹ chúng!
Má»™t thoáng sau, chàng thấy má»™t toán khoảng năm, sáu ngưá»i dùng khinh công nhảy lên má»™t tàn cây rậm. Nguyên Huân Ä‘oán chắc chắn há» là những kẻ có tà tâm nên lén lút xâm nhập môn phái, đó là má»™t Ä‘iá»u đại kỵ. Bá»n này chắc chia làm nhiá»u hướng, năm tên xâm nhập chính diện, khinh công chẳng phải tầm thưá»ng, vì ít nhất, Võ Äang SÆ¡n là má»™t đại phái, bá»n chúng phải có bản lãnh thế nào má»›i dám dẫn thân tá»›i. Nguyên Huân lần theo bóng tối, nép mình trở vá» thư phòng, thanh Bạch Hạc nằm trong tay, chàng mÄ©m cưá»i tá»± tin bước ra chỠđợi. Chàng biết rằng bá»n chúng lén lút, có nghÄ©a là còn úy kỵ. Bá»n núp trên tàn cây vẫn ẩn mình bất động, chắc chúng Ä‘ang chỠđợi má»™t Ä‘iá»u gì.
Từ ngày Tống Viá»…n Kiá»u, Dư Äại Nham mất Ä‘i và Trương Tòng Khuê vắng nhà, thá»±c lá»±c Võ Äang SÆ¡n có phần suy giảm. Ngoài hai vị Dư, Hân, chỉ còn Thanh Phong, Minh Nguyệt là cao thá»§ hạng nhất, giá» có thêm được Vân Hạc, Bảo Thư, phần đệ tá»­ còn lại chỉ là hạng nhì, hạng ba, như vậy cái gai trước mắt chúng cần phải nhổ má»™t cách lén lút, đó là hai vị lão nhân gia. Nhưng vá»›i công lá»±c hiện nay cá»§a nhị vị Dư, Hân, việc lén hạ độc thá»§ chẳng phải là Ä‘iá»u dá»… dàng. Chàng thoáng thấy má»™t bóng má» như vệt khói, vừa lúc đó đã thấy Hân Lục hiệp đến cạnh chàng, nói nhá» :
- Huân nhi, vào hoa viên yểm trợ cho Thanh Phong, mũi
đùi chính cá»§a chúng nhằm vào ngưá»i Chưởng môn đấy!
Nguyên Huân vâng lá»i, lẫn dưới bóng cây dùng Hoán Ảnh Thân Pháp lướt Ä‘i nhanh như má»™t vệt khói. Chàng thấy Thanh Phong Ä‘ang cùng vá»›i các sư đệ núp dưới các bóng cây chung quanh căn nhà nÆ¡i Dư chướng môn Ä‘ang dưỡng khí Chàng đến cạnh Thanh Phong há»i khẽ :
Tiểu đệ đây Phong ca, có động tĩnh gì không?
- Không thấy gì cả !
- ChỠmột chút, thế nào chúng cũng đến!
Cùng lúc ấy, má»™t bóng Ä‘en từ trên cây cao phóng mình sang mái ngói, tuyệt nhanh và nhẹ như tÆ¡. Bóng này nằm úp xuống mái ngói lắng nghe động tÄ©nh. Má»i ngưá»i cá»§a Võ Äang Ä‘á»u im lặng chá» hiệu lệnh cá»§a Thanh Phong. Nguyên Huân nói :
- ChỠxem chúng làm gì!
Má»™t lát sau, hai tên nữa từ tàn cây phóng mình xuống đứng núp vào gần cánh cá»­a sổ khép kín. Có ánh lá»­a lóe lên soi rõ hai bóng ngưá»i bịt mặt. Thanh Phong kêu khẽ:
- Nguy rồi, chúng dùng Tích Lịch há»a lôi!
Chàng chưa kịp ra tay, đã nghe "bùng" má»™t tiếng, cả hai bóng ngưá»i cùng bắn tung lên và tiếp theo là tiếng nổ như sấm sét. Tích Lịch há»a lôi đã phát nổ giữa thinh không, hai tên bịt mặt tan xác. Thanh Phong hô lá»›n:
- Bật hồng lên. Sư phụ, có chúng đệ tử ở đây !
Chưa dứt lá»i, má»™t bóng ngưá»i nhanh như chá»›p từ cá»­a sổ vỡ tung nhảy ra, chàng nhận ra Dư lão chưởng môn:
- Chúng bay là bá»n nào? Hãy ló mặt ra mau!
Tiếng quát cá»§a Dư chưởng môn ná»™i lá»±c cá»±c kỳ sung mãn. từ mái ngói, má»™t chiếc pháo thăng thiên bay lên trá»i đỠrá»±c, má»™t bóng ngưá»i nhảy xuống và cùng như má»™t lúc trên hai mươi tên từ bÆ¡n phía ùa đến đứng sau lưng gã bịt mặt có thân hình cao lá»›n. Gã cất tiếng cưá»i, tiếng cưá»i cá»§a gã vang dá»™i vào vách núi và vá»ng trở lại.
- Ha! Ha! Ha! Dư Liên Châu! Ngươi sống dai thật, đêm nay là đêm cuối cùng cá»§a ngươi đấy. Và cả Võ Äang SÆ¡n cÅ©ng bị xóa từ đêm nay!
Dư chưởng môn bình tÄ©nh há»i :
- Các hạ là ai? Muốn gì ở ta?
- Ta là ai ngươi không cần biết, ta cần cái đầu trên cổ ngươi vậy thôi!
Thanh Phong quát :
- Câm mồm lại, không được vô lễ!
- Ãi chà, ngươi dám quát nạt ta đấy ư ? Số hai, giết nó cho ta!
Tiếng quát chưa dứt, má»™t bóng Ä‘en nhảy ra, thanh Ä‘ao loang loáng dưới ánh Ä‘uốc như những dãi lụa, lưỡi Ä‘ao rít lên như gió nhắm đầu Thanh Phong chém tá»›i theo thế Thái SÆ¡n Ãp Äỉnh. Thanh kiếm cá»§a Thanh Phong đã ra khá»i vá» từ lúc nào khẽ rung lên má»™t cái, đầu mÅ©i kiếm bắn lên những ánh tinh quang tạo thành những vòng tròn đánh vào má»™t lúc sáu huyệt đạo trên ngưá»i cá»§a tên được gá»i là số hai cÅ©ng bịt mặt, chỉ chừa có đôi mắt hung ác.
Tên số hai không dám xá»­ dụng hết chiêu, thu Ä‘ao vá» biến thế, lui lại má»™t bước, má»™t chân đạp lên ở bá»™ vị quẻ Quan. chân kia ở quẻ Äá»™n, vừa giữ gìn thá»§ thế, vừa quay ngưá»i tránh mÅ©i kiếm cá»§a Thanh Phong, vừa sẵn sàng tấn công. MÅ©i kiếm cá»§a Thanh Phong biến thành những vòng tròn chụp vào các huyệt đạo trá»ng yếu trên thân thể y: Äan Ä‘iá»n, nhtj căn, yết hầu, kiên tÄ©nh, nhân trung, thái dương, tá» mi. Gã số hai huy động bảo Ä‘ao, má»—i lúc má»™t nhanh, rít lên như xé lụa: Cuồng Phong Khoái Äao.
Tên chỉ huy nhìn qua cục diện, thấy tên số hai đang lui dần, y quát lớn :
- Vô Cá»±c Kiếm quả là danh hư bất truyá»n, để đấy cho ta !
Trong tay y xuất hiện hai vòng nguyệt khuyết. Nguyên Huân khẽ động vai phải, Bạch Hạc đã nằm trong tay tá»a ánh sáng xanh biếc.
- Có ta đây!
Thân và kiếm như má»™t dải mây vút lên cao, đám mây tá»a rá»™ng, kiếm phong thổi tung ra bốn phía, xoáy như cÆ¡n lốc, Vân Hà Tá»a Kiếm xuất chiêu. Nguyên Huân vừa nhập cuá»™c. Thân hình vừa chạm đất, kiếm trong tay Nguyên Huân đã đánh ra tám thế liên hoàn, phong tá»a toàn bá»™ tá»­ huyệt trên thượng bàn cá»§a địch thá»§. Tên chỉ huy thối lui năm bước má»›i tránh khá»i cái chết thảm khốc, nhưng trên vai trái y đã trúng má»™t mÅ©i kiếm rạch toang lá»›p áo ngoài, y kinh hoàng vÅ© lá»™ng hai thanh nguyệt khuyết tạo thành má»™t lá»›p tưá»ng sắt che chở, bao bá»c toàn thân.
Kiếm chiêu cá»§a Nguyên Huân xuất kích liên tục, khiến địch thá»§ không còn má»™t chút tiên cÆ¡ nào để phản kích, y giở hết toàn bá»™ sở há»c má»›i nhất thá»i giữ được mạng sống. Bá»n trợ thá»§ ào ào vây bá»c Thanh Phong và Nguyên Huân, Tám đệ tá»­ Võ Äang múa gươm lâm chiến, bá»n ngưá»i bịt mặt hÆ¡n hẳn vá» số lượng, võ công bá»n chúng cÅ©ng không phải tầm thưá»ng. Ba tên, má»™t tên lùn xá»­ dụng kiếm, má»™t tên sá»­ dụng Ä‘ao, má»™t tên khác nữa sá»­ dụng má»™t loại vÅ© khí rất quái dị, đồng loạt tấn công Nguyên Huân, giải tá»a áp lá»±c cho tên chỉ huy, nhá» vậy tên này má»›i có cÆ¡ há»™i thoát khá»i tá»­ địa, cả bốn tên vây bá»c Nguyên Huân vào giữa. Nguyên Huân mở rá»™ng đưá»ng kiếm, thân pháp như ảo ảnh, mÅ©i kiếm như nở bừng trăm nghìn đóa mai, cùng má»™t lúc chàng phối hợp Thiểm Äiện, Vân Hà Tá»a Kiếm, Vô Cá»±c Kiếm pháp đánh ra bÆ¡n hướng. Lần đầu tiên trong Ä‘á»i, Nguyên Huân tham dá»± má»™t trận chiến thá»±c sá»±.
Lúc đầu, khi cả bốn cao thá»§ vây bá»c, chàng còn chút e dè, do đó lui vá» thế thá»§, nhưng càng đánh càng thuần thục, càng tá»± tin, dần dần chàng chiếm lại được thế thượng phong. Gã lùn xá»­ dụng kiếm cá»±c kỳ lợi hại, y chuyên tấn công vào hư bàn, chiêu số quái dị, mÅ©i kiếm biến hóa kỳ ảo. Tên xá»­ dụng Ä‘ao chuyên đánh từ cao xuống, đưá»ng Ä‘ao cá»±c kỳ trầm hùng, hai tên đánh vào hai bên sưá»n tả hữu cá»§a Nguyên Huân. Tên xá»­ dụng binh khí kỳ dị tấn công phía sau, vÅ© khí cá»§a y là má»™t loại vÅ© khí chuyên dùng để khóa binh khí cá»§a kẻ địch, do đó, Nguyên Huân phải tấn công y bằng những đưá»ng kiếm chém phạt, lúc hư, lúc thật cá»§a Vô Cá»±c Kiếm, làm cho y không thể lừa thế khóa kiếm cá»§a chàng được. Tên chỉ huy đã lấy lại được quân bình, hai thanh nguyệt khuyết có dịp sá»­ dụng những chiêu số càng lúc càng biến ảo.
Lúc đầu, vì coi thưá»ng địch thá»§, nên y nhất thá»i suýt vong mạng. Thanh nguyệt khuyết bên trái, chiêu số âm nhu kỳ ảo thanh bên phải trái lại, chiêu thức dương cương, nhanh, mạnh, hết sức lợi hại. âm Dương Khuyết cuá»™n lẫn nhau tạo thành như có bÆ¡n ngưá»i tấn công vào bốn bá»™ vị khác nhau trên ngưá»i chàng. âm dương sinh tứ tượng. Nhận ra cách biến hóa chiêu số cá»§a địch thá»§, Nguyên Huân sá»­ dụng chiêu bốn mươi hai, bốn ba, bốn bốn, bốn lăm trong Vân Hà Tá»a Kiếm. âm Dương Chá»§ VÅ©, Dương Nghi Chú Văn, Thiếu Dương Hoa Tiết, Tái Xung Tỵ Bác khóa chặt không cho âm Dương Khuyết tung hoành biến sang bát quái. Thế thứ năm mươi chín, Nhật Nguyệt Tùy Quan, lách qua khuyết ảnh cá»§a địch, nhằm huyệt nhá»§ căn đâm đến, y phải lách mình, dùng bá»™ pháp Thiết Bản Kiá»u má»›i tránh khá»i. Thuận kiếm, chàng xá»­ dụng hai thế tuyệt kiếm trong Vân Hà Tá»a Kiếm: Vân Hà Nhị Sát và Linh Quan Phá Vá»ng đánh tá»›i. Toàn bá»™ thân thể cá»§a y hãm vào tá»­ địa bởi trùng trùng kiếm ảnh. Kinh hoàng, tên chỉ huy lăn mình trên đất, đưá»ng kiếm cá»§a Nguyên Huân chém phăng vạt áo và má»› tóc cá»§a y, may là nhá» có ba tên kia đồng loạt giở tuyệt há»c ra còn mạng.
Nguyên Huân nổi hào khí, chàng chuyển thanh Bạch Hạc từ tay phải sang tay trái, nhanh đến ná»—i không ai trong ba địch thá»§ nhìn thấy. Chàng xuất thế Hoành SÆ¡n Phi VÅ© trong Thiểm Äiện Kiếm, lưỡi kiếm như Ä‘iện quang chém xả má»™t đưá»ng vào lão lùn Ä‘ang tấn công chàng bên tay trái, chém đứt na cánh tay cầm kiếm cá»§a y. Tên cầm Ä‘ao kinh hoàng tung ngưá»i nhảy vá» phía sau tránh thế Vô Cá»±c Hòa Căn cá»§a Nguyên Huân trong Vô Cá»±c Kiếm. Gã lùn, tay trái dùng chỉ Ä‘iểm nhanh vào huyệt Thá»§ Tam Lý cá»§a tay phải và liên tiếp bốn huyệt khác để chặn dòng máu Ä‘ang vá»t ra, cắn răng nhịn Ä‘au, không nói má»™t lá»i lá»§i nhanh mất dạng.
Trong lúc ấy, Thanh Phong cÅ©ng bị bốn tên vây bá»c; kiếm pháp, chướng thức, ná»™i lá»±c cá»§a ông đã từng được Trương Tổ sư đích thân truyá»n thụ, bởi vậy ông đã được má»™t bản lãnh tuyệt vá»i không há» thua sút bất cứ ai trong các vị thúc, bá cá»§a ông. Kiếm pháp cá»±c kỳ ảo diệu cá»§a Vô Cá»±c Kiếm, ông đã luyện đến mức kiếm, thân hòa làm má»™t, chỉ nghe thấy kiếm phong phát ra những tiếng vi vu, vi vu và những vòng tròn kiếm ảnh như vòng bánh xe xoay tít, địch thá»§ cá»§a ông không còn biết làm thế nào để khởi thế tấn công mà còn luôn lâm vào tá»­ địa. Giữa lúc ấy tên cầm Ä‘ao bị Nguyên Huân bức bách, phải tung ngưá»i nhảy lui vá» phía sau, vô tình rá»›t ngay vào vòng kiếm ảnh cá»§a Thanh Phong. Cái chết thảm thiết cá»§a y làm đồng bá»n kinh hoàng.
Dư lão chưởng môn đứng ngoài quan sát trận đấu từ đầu, ông yên tâm, vì thá»±c ra địch thá»§ tuy có đông ngưá»i, nhưng võ công cÅ©ng không cao cưá»ng lắm. Bản lãnh, công phu cá»§a há» như tên số hai và tên chỉ huy chỉ ngang hàng vá»›i Tạ Chí Dương, Liá»…u Thá» Cưá»ng, Tăng Duy Hạ, Tăng Thế Phương, Quách Miêu Nghị chứ không thể sánh bằng Minh Nguyệt và Thanh Phong được, ông biết rằng há»a kiếp võ lâm đã bắt đầu ông không thể bình tâm được nữa. Ngày mai, ông sẽ bảo vá»›i Hân đệ là ông sẽ dốc túi truyá»n toàn bá»™ võ công cá»§a môn phái cho các đệ tá»­ và phải đưa Võ Äang phái vào giai Ä‘oạn khổ luyện.
Liếc nhìn qua trận đấu giữa các môn đệ và bá»n ngưá»i lạ mặt, ông không còn e ngại, nhưng ông hết sức ngạc nhiên, chẳng lẽ kẻ chá»§ chết trong cái âm mưu gây há»a này lại coi rẻ Võ Äang đến như thế? Chắc hẳn phía sau lưng nó Ä‘ang ẩn dấu má»™t Ä‘iá»u gì ? Hoặc giả phái bá»n này đến chỉ để thăm dò thá»±c lá»±c, bởi vì suốt gần ba mươi năm nay, sá»± tương tranh trong võ lâm Trung nguyên lắng dịu, các hảo thá»§ không có dịp dương danh, bởi thế địch thá»§ thật khó lưá»ng được sá»± phát huy thành quả cá»§a môn đồ các đại phái cÅ©, hoặc là suy tàn, hoặc là tinh diệu hÆ¡n.
Äể nắm vững tình hình ấy kẻ chá»§ mưu có lẽ chỉ có ý định Ä‘o lưá»ng thá»±c lá»±c cá»§a từng môn phái, nếu diệt được thì diệt Ä‘i như trưá»ng hợp cá»§a Thần Kiếm phái cá»§a Äông Phương Bạch và các môn phái nhá» khác. Có lẽ chính bá»n này, kẻ đã nhúng tay vào các cuá»™c thảm sát má»›i xảy ra gần đây, đã không đánh giá đúng mức bản lãnh và thá»±c lá»±c cá»§a Võ Äang phái nên má»›i có những lá»i lẽ ngông cuồng gần như là miệt thị; Ä‘iá»u này phù hợp vá»›i những suy nghÄ© cá»§a Viên Nhẫn Äại sư phương trượng chùa Thiếu Lâm. Và Kình Dương đại há»™i biết đâu chẳng nằm trong ý đồ tiên khởi ấy, để tiến đến những dá»± tính sau này cá»§a há»?
à nghÄ© miên man, nhưng ông vẫn chú tâm quan sát trận đánh trước mặt. Lần đầu tiên trong Ä‘á»i, Nguyên Huân tham chiến và tá» ra thấu triệt được tinh hoa cá»§a kiếm thuật. Chàng đã sá»­ dụng hoàn hảo má»™t lúc bốn loại kiếm pháp khác nhau cá»§a những dân tá»™c khác nhau má»™t cách nhuần nhuyá»…n và tài hoa, rõ ràng rằng chính ông cÅ©ng chưa từng nghÄ© đến sá»± kết hợp ấy, bởi vì đó là má»™t Ä‘iá»u cá»±c kỳ khó khăn. Nguyên Huân có má»™t căn cốt tuyệt hảo, nhưng đại tuệ chàng còn lá»›n lao biết bao. ông đã từng quan tâm rất nhiá»u đến các loại kiếm thuật má»—i loại có má»™t cÆ¡ sở khác nhau, sá»± khác biệt ấy chính là nét đặc thù cá»§a kiếm pháp từng môn phái. Sá»± biến chiêu thần tốc từ Vân Hà Tá»a Kiếm cá»§a Äại Việt sang kiếm pháp cá»§a Nhật, đến Thiểm Äiện Kiếm cá»§a Äại Lý rồi đến Vô Cá»±c Kiếm cá»§a Võ Äang, thuận như dòng nước chảy, đó là Ä‘iá»u làm cho ông vô cùng ngạc nhiên và mừng rỡ.
Sá»± kết hợp tuyệt vá»i kia, trong khoảnh khắc, đã loại ra khá»i vòng chiến hai đấu thá»§, còn đấu thá»§ thứ ba thì đã nát thân trong kiếm ảnh vô cá»±c cá»§a Thanh Phong. ông cảm thấy Ä‘au lòng trước cuá»™c thảm sát, vì đó là những dấu hiệu mở đầu cho những trận thư hùng sau này và cÅ©ng chính từ đó, sẽ mang đến sát nghiệp trầm kha cho võ lâm Trung nguyên.
Trong lúc ấy, gã thá»§ lÄ©nh kinh hoàng hô tám kiếm sÄ© đồng bá»n vây bá»c Nguyên Huân vào giữa, còn y đứng ngoài cổ vÅ© sách động. Khí thế Ä‘ang lên, Nguyên Huân chợt như đến quê hương chàng Ä‘ang đắm chìm trong tang thương vì sá»± bạo tàn cá»§a những kẻ như những tên Ä‘ang vây quanh chàng. NghÄ© đến thảm cảnh mà ngưá»i dân Äại Việt đã phải chịu đựng, lòng Nguyên Huân bừng sôi nổi há»n căm, uất khí bốc lên, nhưng chỉ thoáng, lòng căm giận chợt mất tan như bá»t nước, và sát khí Ä‘ang nổi lên cÅ©ng chìm Ä‘i. Tâm chàng chợt yên lặng như mặt nước hồ thu, như khoảng trá»i hiu quạnh. trên vùng trá»i Má»™c Châu những chiá»u nắng muá»™n, trên đỉnh Liên SÆ¡n vàng vá»t chiá»u hôm. Tâm chàng hợp cùng thân, ý; thanh kiếm Bạch Hạc Ä‘ang từ tay trái chÄ©a lên trá»i cao, xéo vá» hướng Tây Bắc, mảnh trăng vàng võ hạ huyá»n tá»a ánh sáng má» lạnh lẽo, bàn tay phải như ngá»n lá»­a trước ngá»±c, thoắt má»™t cái, nhanh đến vô cùng, chỉ thấy má»™t vệt lãnh quang lóe lên, thanh kiếm từ tay trái đã nằm gá»n trong bàn tay phải, lóe sáng. Cả đấu trưá»ng kinh hoàng và táng đởm, và chính Nguyên Huân cÅ©ng ngẩn ngÆ¡ khi chàng bị tám cao thá»§ bao vây cÅ©ng chính là lúc Hân Lục hiệp và Hân Bảo Thư vừa bước đến hoa viên, thấy Nguyên Huân Ä‘ang bị vây kín, Bảo Thư dợm nhảy vào vòng chiến, chưa kịp đặt chân qua bước thứ tư thì tên cao thá»§ thứ tám đã bị Nguyên Huân đốn ngã . Tất cả má»i ngưá»i hết nhiên im lặng, cái im lặng phá»§ lên cây cá» vạn vật Ä‘ang có mặt tại nÆ¡i này.
Dư chưởng môn cất tiếng:
- Các vị khách không má»i, đêm nay các vị đã đến Võ Äang và gây nên cảnh máu đổ thịt rÆ¡i này, bần đạo Ä‘au lòng khôn xiết, vạn bất đắc dÄ© chúng tôi má»›i phải ra tay chứ trong lòng không muốn Ä‘iá»u tàn độc. Các vị là ai chúng tôi không tiết được dẫu các vị có nói cÅ©ng chẳng nói thật, có há»i cÅ©ng chẳng khai. Các vị trở vá» Ä‘i. Thưa vá»›i ngưá»i sai khiến các vị, Võ Äang chúng tôi không hèn nhát và cÅ©ng không muốn hÆ¡n thua cùng thiên hạ võ lâm. Sát nghiệp nên ngừng lại là tốt nhất, bằng không võ lâm lại má»™t phen máu chảy, nào có ích chi. Thôi các vị hãy Ä‘i Ä‘i nếu các vị thấy rằng không thể ở lại!
Tên chỉ huy ra dấu, đám thuá»™c hạ lục đục kéo Ä‘i không quên mang theo xác chết cá»§a đồng bá»n. Võ Äang SÆ¡n cÅ©ng trả má»™t giá không nhá», má»™t chết hai bị thương.
Trá»i gần sáng, Nguyên Huân chuẩn bị lên đưá»ng, nghe lá»i dặn hôm trước, Nguyên Huân má»™t mình xuống núi âm thầm, lòng ngổn ngang trăm Ä‘iá»u lo nghÄ©, buồn vui lẫn lá»™n. Ra khá»i cá»­a quan, chàng thẩn thá» xuống núi. Có tiếng gá»i khẻ . Chàng nhận ra trong ánh sáng mong manh Bảo Thư vô Vân Hạc đứng dưới má»™t gốc cây chá» chàng, Nguyên Huân cảm động vá»™i vã bước tá»›i. Vân Hạc ôm lấy vai chàng, Bảo Thư giữ Cánh tay chàng, nàng tá»± nhiên như chị em ruá»™t thịt không tị hiá»m thụ thụ bất thân.
Vân Hạc nói trong lúc vừa đi:
- Bảo Thư nói vá»›i ta là thế nào Huân đệ cÅ©ng dá»i lại ngày lên đưá»ng. Ta thì nói là chắc chắn Huân đệ vẫn không đổi ý . Bảo Thư, muá»™i thấy ta nói có đúng không?
Bảo Thư im lặng không nói, một lúc sau nàng bảo:
- Huân đệ, nếu huynh trưởng và ta không đón ở đây, Huân đệ chẳng thèm chào chúng ta một tiếng?
Nguyên Huân cưá»i buồn nói:
- Huynh, Tỷ tha thứ cho! Tiểu đệ cố tránh không phải vì vô tình, vì càng bịn rịn càng đau lòng thêm, sớm muộn gì tiểu đệ cũng phải ra đi, rồi sẽ có ngày gặp lại!
Bảo Thư cất giá»ng buồn buồn:
- Nhưng biết đến bao giỠHuân đệ mới trở vỠđây?
- Vâng ! Biết đến bao giỠ!
Vân Hạc lên tiếng:
- Huân đệ đừng nói thế! Rồi cũng có lúc Huân đệ phải trở vỠchứ!
Vâng, nhất định là như thế, nếu tiểu đệ còn có ngày ấy!
Bảo Thư nói như sắp khóc:
- Äừng nói vậy, đừng nói thế chứ Huân đệ . Em sẽ phải trở vá» cùng ta, cùng vá»›i má»i ngưá»i thương yêu em, em không biết Ä‘iá»u đó sao Huân đệ!
- Làm sao tiểu đệ không biết cho được, nhưng mà . . .
Bảo Thư hiểu Ä‘iá»u Huân đệ cá»§a nàng vừa bá» lá»­ng câu nói kia. Lòng nàng bá»—ng quặn Ä‘au, cố cầm không cho nước mắt ứa ra. Nàng đã cố gắng bao nhiêu ngày tháng để che dấu lòng mình "Không, ta không thể, ta không thể như thế, ta lá»›n tuổi hÆ¡n chàng". Nàng cố nén tiếng thở dài:
- Nguyên Huân! Võ công hiá»n đệ ghê gá»›m như thế, kiếm pháp cá»±c kỳ biến ảo và cao diệu, nếu hiá»n đệ thận trá»ng, có ngày hiá»n đệ sẽ trở vá»!
Nói xong nàng lại.muốn khóc, má»™t tình cảm ôn nhu đã phát sinh trong lòng nàng từ má»™t năm trá»i nay, lúc đầu nàng cho đó chỉ là tình chị em thân thiết. Càng lúc nàng càng sợ hãi vá»›i cảm giác nẩy sinh trong lòng mình, cảm giác ấy dịu làng như mật ngá»t, rá»™n ràng như sóng vá»— và buồn man mác thư nắng chiá»u vàng. Thao thức những đêm khuya, nhiá»u khi nàng tá»± trách khi khám phá ra nàng nghÄ© đến chàng nhiá»u lÆ¡n nàng tưởng. Nàng cố gắng xua Ä‘uổi, cố gắng ném Ä‘i thững cảm giác ân cần, mà sợ rằng sẽ không dấu mãi được rong lòng. Nàng sợ hãi, nàng vừa e thẹn, vừa tá»± trách mình, nhưng làm thế nào được, càng xua Ä‘uổi Ä‘i, càng đè nén xuống, tình cảm ấy má»—i lúc má»™t nẩy sinh.
Những đêm trăng bát ngát, má»™t mình thÆ¡ thẩn, nàng thấy lòng cô quạnh và mang má»™t mÆ¡ ước mÆ¡ hồ có chàng cận ká», nàng đã phải vá»™i vàng lắc đầu xua tan hình ảnh ấy. Không, không thể được, không thể được, và nàng thấy mình bất chính. "Huân Æ¡i ! Huân !". Con ngưá»i tràn đầy Ä‘au khổ ấy, con ngưá»i tứ cố vô thân, mang mối thâm thù khôn tả, con ngưá»i tài hoa, kiên trì và kiêu dÅ©ng ấy, đã dạy nàng tiếng nói đầu tiên cá»§a dân tá»™c chàng, cái tiếng nói như chim hót ấy ngấm vào linh hồn nàng dịu ngá»t mà thoắt đó, giỠđây như gai nhá»n. Nàng đã há»c rá»i rạc từng chữ Nôm, để rồi từng đêm lần mò sắp xếp lại: Em yêu anh, Nguyên Huân Æ¡i, nhưng nàng không thể nói, không thể tá» bày và vÄ©nh viá»…n không bao giá» nói cả . Cha nàng, mẹ nàng và má»i ngưá»i sẽ nghe ra sao khi biết Ä‘iá»u này? Không! VÄ©nh viá»…n Nguyên Huân chỉ là đứa em nàng thương yêu, ôi vÄ©nh viá»…n, ôi vÄ©nh viá»…n nín câm, ôi má»™t trá»i vô vá»ng, tối tăm và Ä‘au thương.
Nàng có cảm giác không bao giá» còn gặp lại, vÄ©nh viá»…n chia lìa, chim trá»i đáy nước, chưa kể đến ranh giá»›i cá»§a hai giống nòi khác biệt, làm sao, ôi biết làm sao được, lần chia ly này là lần cuối cùng còn thấy nhau.
Bảo Thư nhá»› đến ngày nàng cắn răng nhận lá»i vá» làm và ngưá»i nàng chưa há» biết mặt, do cha mẹ nàng định đặt. Nàng có còn chi nữa mà lá»±a chá»n, mối tình cá»§a nàng đối vá»›i Nguyên Huân chỉ má»™t mình nàng biết, chỉ má»™t mình nàng hay, âm thầm má»™t Ä‘á»i rồi ngày tháng sẽ qua Ä‘i, trăm năm rồi cÅ©ng qua Ä‘i. Nàng tá»± nghÄ© :
Äá»i như lá thoắt xanh rồi thoắt úa.
Ta như rêu má»c giữa lối Ä‘i này.
qua gió nổi má»™t Ä‘á»i ta nghiệt ngã.
Mà mai đây còn sót chút hương bay.
Những bài thÆ¡ nàng viết kín trong tâm khảm, chỉ có riêng mình nàng và đất trá»i lắng nghe, trái tim nàng giỠđây quặn thắt, ôi, có phải lần cuối cùng thấy nhau. Bảo Thư không thể dằn được, bật khóc. "Æ i, giá»t nước mắt thần thánh này cả Ä‘á»i cá»§a riêng anh?"
Vân Hạc nhìn em gái ngạc nhiên rồi chợt hiểu, bá»—ng dưng thương em xót xa. Nhưng không thể nào được, chàng biết ngay Ä‘iá»u ấy, Vân Hạc nói :
- Bảo Thư, ngày nhá» em vẫn mong má má có đứa em trai, bây giá» có đây mà lại ra Ä‘i, nhưng rồi chú em mình sẽ trở vá»!
Lá»i vụng vá» cá»§a Vân Hạc càng làm nàng Ä‘au lòng thêm. Nhưng nàng không thể á»§y mị, hèn yếu được, không nên gieo vào lòng Nguyên Huân cá»§a nàng nổi buồn khi chia tay. Nguyên Huân còn bao nhiêu là gánh nặng, không thể để cho chàng phân chia tâm trí. Nàng gượng cưá»i làm bá»™ tức bá»±c :
- Em tức là đã nói với huynh trưng. Biết Huân đệ vô tình với anh em mình như thế, em đâu đã thua huynh trưởng!
Vân Hạc hiểu lòng em, chàng nói :
- Ta thắng Thư muá»™i vì ta là đàn ông, đàn ông chúng tôi sợ nhất là bịn rịn, ta hiểu lòng Huân đệ quyến luyến nÆ¡i này lắm nên không muốn Ä‘au lòng thêm khi giã từ, má»›i âm thầm Ä‘i má»™t mình, em có thấy lúc nãy y thẩn thá», ngÆ¡ ngác không?
Nguyên Huân đứng lại, cầm tay Bảo Thư ân cần và dịu dàng nói :
- Thư tá»· đệ đâu có phải là hạng ngưá»i vô tình đến thế được. Trong Ä‘á»i đệ, còn có ai để được yêu thương, ngoài Uyển Thanh như em gái, ngoài tá»· tá»· như chị hiá»n và anh Vân Hạc như huynh trưởng, đệ chỉ còn có bấy nhiêu là ruá»™t thịt, đến khi na Ä‘á»i, đệ cÅ©ng chẳng bao giá» quên được những năm tháng ở nÆ¡i đây, có trá»i kia hiểu thấu, xin hiá»n tá»· bá»›t giận!
Bảo Thư ngượng ngùng quay Ä‘i, khẽ rút tay ra khá»i tay chàng, dù nàng muốn bàn tay kia mãi mãi giữ lấy tay nàng vá»›i tất cả nổi dịu dàng êm ái. Nó như má»™t cÆ¡n gió mát và cÅ©ng như má»™t nhát dao đâm vào trái tim nàng. Chàng xem nàng như má»™t ngưá»i chị, chỉ có thế thôi sao Nguyên Huân? Thôi, đã vậy còn biết làm sao được, từ nay nàng cố quên Ä‘i những gì trong trái tim khép chặt và, Nguyên Huân vÄ©nh viá»…n chỉ là cậu em thân yêu ruá»™t thịt, liệu nàng có giữ lòng mình như thế được chăng? Bảo Thư lau nước mắt bằng tay áo gượng cưá»i :
- Chị tin rồi, Huân đệ, ngu tỷ tin Huân đệ rồi!
Nàng còn biết nói gì được nữa...
Tài sản của kiet1991

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
áàëëîâ, âèäåî, äèåòà, äîñòàâêà, äóøåâûå, çîîôèëîâ, ìóðìàíñê, nam thien nhat kiem. 4vn

Ãiá»u Chỉnh


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™