Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #6  
Old 26-04-2008, 09:07 AM
meongo75's Avatar
meongo75 meongo75 is offline
Nghịch Thiên Quá»· Äế
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Ha Long
Bài gởi: 419
Thá»i gian online: 1 ngày 8 giá» 29 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 1 Post
Bạch Mã Khiếu Tây Phong
Tác giả: Kim Dung
Dịch giả: Nguyễn Duy Chính

Hồi 6


Bá»n ngưá»i đó chính là ngưá»i trong tiêu cuá»™c cá»§a Hoắc Nguyên Long và Trần đạt Hải đã Ä‘uổi theo vợ chồng Bạch Mã Lý Tam đến đất Hồi Cương, tuy đã giết được hai ngưá»i rồi, nhưng vẫn không biết được đứa bé lưu lạc nÆ¡i đâu . Bá»n há» cÅ©ng biết chắc Lý Tam có được bức địa đồ Cao Xương mê cung, nhưng tìm không thấy trên ngưá»i hai vợ chồng, thì nhất định phải ở trong tay đứa nhá». Cao Xương mê cung có chứa không biết bao nhiêu châu báu, cho nên bá»n Tấn Uy tiêu cục vẫn chưa bá» cuá»™c, Ä‘i lang thang khắp nÆ¡i tìm xem đứa con gái đó ở nÆ¡i nao . Thấm thoát thế mà đã mưá»i năm, bá»n há» chẳng làm ăn gì chỉ nhá» vào võ nghệ, sẵn bò cừu ngá»±a lạc đà cá»§a dân chúng trong vùng mà sống. Há» chỉ cần rút dao, giết ngưá»i, đốt nhà, cướp cá»§a, gian dâm...

Trong mưá»i năm đó, cả bá»n không ngừng tìm kiếm đứa trẻ nhưng thảo nguyên rá»™ng hàng nghìn dặm biết tìm nÆ¡i đâu ? Chỉ sợ đứa bé đó đã chết rồi, xương cốt cÅ©ng đã mục nát nhưng ở nÆ¡i thảo nguyên này làm ăn cướp tá»± do tá»± tại, so vá»›i nghá» bảo tiêu nÆ¡i trung nguyên thật sướng hÆ¡n nhiá»u cho nên ai vá» làm gì?

Thỉnh thoảng há» cÅ©ng nói chuyện vá» bảo tàng trong Cao Xương mê cung, vỠđứa con gái cá»§a Bạch Mã Lý Tam. Con bé đó nếu không chết thì cÅ©ng đã lá»›n nhận không ra nữa, chỉ có con ngá»±a trắng là không thay đổi thôi . Giống ngá»±a to cao toàn thân trắng như tuyết ấy không phải dá»… có, từ xa cÅ©ng đã thấy ngaỵ Thế nhưng nếu con ngá»±a cÅ©ng đã chết rồi thì sao ? Ä‘á»i con ngá»±a so vá»›i ngưá»i ngắn hÆ¡n nhiá»u . Má»—i má»™t ngày qua Ä‘i, chẳng ai còn chút hi vá»ng gì nữa .

Nào ngỠthật bất ngỠlại thấy một con ngựa trắng. Không sai, chính là con bạch mã hỠvẫn đi tìm.

Con ngá»±a lúc này tuổi cÅ©ng đã cao, cước lá»±c không bằng khi còn trẻ, nhưng so vá»›i ngá»±a thưá»ng cÅ©ng vẫn nhanh hÆ¡n, đến khi trá»i tá» má» sáng, đã bá» bá»n năm tên ăn cướp kia không còn thấy hình bóng đâu, tiếng chân Ä‘uổi theo cÅ©ng không còn nghe nữa . Thế nhưng Lý Văn Tú biết rằng trên sa mạc để lại dấu chân, năm tên giặc tuy nhất thá»i Ä‘uổi không kịp, nhưng cứ theo vết chân sẽ tá»›i nên nàng vẫn không dám ngừng lại .

Lại chạy thêm chừng mươi trượng nữa, trá»i đã sáng hẳn. Qua mấy cái đồi cát, đột nhiên nÆ¡i tây bắc thấy má»™t triá»n núi, trên núi cây cối xanh rì, nÆ¡i giữa sa mạc nhìn thấy thật chẳng khác nào nÆ¡i tiên cảnh chứ không phải là trần thế. NÆ¡i sa mạc vì có mấy đồi cát nên che khuất triá»n núi kia, thành thá»­ ở xa không nhìn thấy được. Lý Văn Tú trong lòng bàng hoàng: “Không lẽ đây là núi qui ? chăng? Sao giữa sa mạc lại nhiá»u núi thế, trước nay chưa nghe ai nói bao giá»?â€. Nàng nghÄ© lại tá»± nhá»§: “Dù có là qui ? sÆ¡n cÅ©ng không sao, chính ta Ä‘ang cần dụ mấy tên ác tặc vào đâyâ€.

Bước chân bạch mã nhanh nhẹn nên chẳng mấy chốc đã đến trước ngá»n núi, rồi chạy thẳng vào sÆ¡n cốc. Ngay giữa hai quả núi là má»™t dòng suối chảy . Con ngá»±a trắng hí lên má»™t tiếng vui mừng, chạy ngay đến bên bá» nước. Lý Văn Tú nhảy xuống ngá»±a, vốc nước rá»­a sạch đất cát bám trên mặt, uống thêm mấy ngụm, thấy nước suối có vị hÆ¡i ngòn ngá»t, thật là mát ruá»™t.

đột nhiên nàng bị má»™t vật gì cứng đè vào sau gáy, rồi nghe má»™t giá»ng hầm hừ há»i:

- Ngươi là ai ? đến đây làm gì?

Lý Văn Tú giật mình kinh hãi, định xoay ngưá»i lại thì ngưá»i kia lại nói tiếp:

- Cây gậy cá»§a ta để ngay vào ót nhà ngươi, chỉ cần vận kình, ngươi sẽ bị trá»ng thương mà chết.

Lý Văn Tú cảm thấy vật cứng kia hÆ¡i nhấn xuống, quả nhiên đầu óc choáng váng, nên không dám cá»­ động, nghÄ© thầm: “Ngưá»i này nói năng được, chắc không phải là qui ? quái . Y lại còn há»i ta đến đây làm gì, ắt là ngưá»i dân xứ này, không phải giặc cướpâ€.

Lại có tiếng nói:

- Ta há»i ngươi, sao không trả lá»i ?

Lý Văn Tú đáp:

- Có bá»n ngưá»i xấu xa Ä‘uổi theo tôi, tôi chạy đến đây .

Ngưá»i kia nói:

- Bá»n ngưá»i xấu xa nào ?

Lý Văn Tú đáp:

- Có nhiá»u kẻ cướp lắm.

Ngưá»i kia nói:

- Bá»n cướp nào thế? Tên chúng là gì?

Lý Văn Tú đáp:

- Tôi cÅ©ng không biết nữa . Bá»n há» trước kia làm nghá» bảo tiêu, đến đất Hồi Cương thành ăn cướp.

Ngưá»i kia há»i:

- Thế tên ngươi là gì? Cha ngươi là ai ? Sư phụ là ai ?

Lý Văn Tú đáp:

- Tôi tên Lý Văn Tú, cha tôi tên Bạch Mã Lý Tam, mẹ tôi là Kim Ngân tiểu kiếm Tam Nương Tử. Tôi không có sư phụ.

Ngưá»i kia “À†lên má»™t tiếng, nói:

- Ồ, thì ra là Kin Ngân tiểu kiếm Tam Nương Tử và Bạch Mã Lý Tam. Thế cha mẹ ngươi đâu ?

Lý Văn Tú đáp:

- Ä‘á»u bị bá»n giặc cướp đó giết cả rồi . Bá»n há» còn muốn giết cả tôi nữa .

Ngưá»i kia “Ôi†má»™t tiếng nói:

- đứng dậy đi .

Lý Văn Tú đứng lên. Ngưá»i kia bảo:

- Quay lại đây .

Nàng từ từ quay lại, cái gậy đầu bịt sắt cá»§a ngưá»i kia vừa rút ra khá»i ót đã đâm luôn vào cổ há»ng. Tuy nhiên đầu trượng không sá»­ kình, chỉ nhứ tá»›i . Lý Văn Tú nhìn ông ta, trong lòng thật là lạ lùng, nghe giá»ng khàn khàn lạnh lẽo nàng nghÄ© chắc hẳn y diện mạo hung ác lắm, nào ngá» trước mặt chỉ là má»™t ông già, thân hình gầy yếu, hình dung khô héo, mặt mày buồn so, mặc quần áo theo lối ngưá»i Hán, Ä‘á»u đã rách bươm. Thế nhưng tóc ông ta lại quăn, trông không giống ngưá»i Hán chút nào .

Lý Văn Tú nói:

- Lão bá bá, ông tên là gì? địa phương này là đâu ?

Ông già kia thấy Lý Văn Tú mặt mày xinh xắn, quả thực ngoài dự liệu, hơi ngạc nhiên, lạnh lùng đáp:

- Ta không có tên, cũng chẳng biết đây là đâu nữa .

Vừa lúc đó, từ xa có tiếng chân ngá»±a vá»ng tá»›i . Lý Văn Tú thất kinh kêu lên:

- Bá»n ăn cướp đến rồi, lão bá bá mau Ä‘i trốn Ä‘i .

Ngưá»i kia đáp:

- Việc gì phải trốn?

Lý Văn Tú nói:

- Bá»n cưá»ng đạo này hung ác lắm, sẽ giết ông đó.

Ngưá»i kia cưá»i khẩy nói:

- Ngươi với ta không quen, không biết sao lại lo chuyện chết sống của ta là sao ?

Khi đó tiếng chân ngá»±a lại càng gần hÆ¡n. Lý Văn Tú không lý đến cây trượng Ä‘ang để ngay cổ há»ng mình, thò tay ra nắm lấy tay ông già, nói:

- Lão bá bá, hai ngưá»i mình cùng cưỡi con ngá»±a, để nữa không kịp mất.

Ngưá»i kia vùng vẫy muốn giá»±t tay ra, nhưng không ngỠông ta yếu quá nên không sao thoát khá»i tay cá»§a Lý Văn Tú. Lý Văn Tú lạ lùng há»i:

- Ông bệnh ư? để tôi đỡ ông lên ngựa .

Nói xong hai tay đỡ ngang lưng, đẩy ông già lên lưng ngá»±a . Ngưá»i đó gầy gò nhá» thó, tuy là đàn ông mà nhẹ hÆ¡n đứa con gái da thịt rắn chắc nhiá»u, ngồi trên ngá»±a lảo đảo lắc lư, tưởng chừng như muốn ngã. Lý Văn Tú cÅ©ng nhảy lên ngá»±a, ngồi ở sau lưng ông ta, giật cương chạy vụt vào trong núi .

Hai ngưá»i vừa chạy Ä‘i thì nghe có tiếng năm con ngá»±a đã tiến vào sÆ¡n cốc, tiếng hô hoán cá»§a năm tên cướp cÅ©ng đã nghe văng vẳng. Ngưá»i kia bá»—ng quay lại quát lá»›n:

- Ngươi vá»›i chúng cùng má»™t bá»n phải không? Các ngươi sắp đặt mưu kế, định lừa ta chăng?

Lý Văn Tú thấy khuôn mặt bệnh hoạn cá»§a ông ta đột nhiên trở thành hung dữ đáng sợ, mắt lá»™ hung quang, không khá»i rùng mình, nói:

- Không đâu, không đâu, tôi chưa há» gặp ông bao giá», lừa ông làm chỉ

Ngưá»i kia gay gắt nói:

- Ngươi định đánh lừa ta dẫn ngươi đến Cao Xương mê cung...

Nói chưa dứt câu, đột nhiên im bặt.

Bốn chữ “Cao Xương mê cung†hồi nhá» khi được cha mẹ dẫn chạy đến Hồi Cương đã từng nghe hai ông bà bàn đến mấy lần, nhưng khi đó không biết gì cÅ©ng không để ý đến. Bây giỠđã mưá»i năm, tá»± nhiên lại nghe ông lão này đỠcập đến, nàng nhất thá»i không nghÄ© ra là đã từng nghe qua rồi, thản nhiên há»i lại:

- Cao Xương mê cung? Cái đó là cái gì?

Ông lão thấy nàng thần sắc chân thành, không có vẻ gì dối trá, thanh âm liá»n trở lại ôn hòa nói:

- Ngươi quả thực không biết đến Cao Xương mê cung sao ?

Lý Văn Tú lắc đầu nói:

- Không biết, a, có Ä‘iá»u ...

Ông già há»i dồn:

- Có Ä‘iá»u gì?

Lý Văn Tú nói:

- Khi tôi còn nhỠđi theo cha mẹ chạy đến Hồi Cương, từng nghe ông bà nói đến Cao Xương mê cung. Chỗ đó vui lắm phải không?

Ông già nét mặt hầm hầm há»i thêm:

- Cha mẹ ngươi còn nói gì thêm nữa không? Không được dấu tạ

Lý Văn Tú buồn bã nói:

- Chỉ mong tôi nhá»› thêm được má»™t lá»i nào cha mẹ tôi nói thì thật hay biết bao nhiêu . Chỉ tiếc là tôi không còn được nghe giá»ng nói cá»§a hai ngưá»i nữa . Lão bá bá, tôi vẫn thưá»ng ngốc nghếch nghÄ© rằng, chỉ mong cha tôi mẹ tôi được sống lại, để tôi được nhìn thấy má»™t lần nữa thôi . Ôi, chỉ mong cha mẹ tôi sống lại, dù có ngày ngày đánh mắng tôi, cÅ©ng vẫn còn sung sướng biết bao nhiêu . DÄ© nhiên, hai ngưá»i chẳng bao giò còn có thể đánh mắng tôi được nữa .

đột nhiên nàng nghe văng vẳng có tiếng roi cá»§a Tô Lá»— Khắc đánh Tô Phổ, cùng tiếng giận dữ chá»­i rá»§a cá»§a ỵ Ông già đổi vẻ mặt nhu hòa, “Ôi†lên má»™t tiếng, bất ngá» lá»›n tiếng há»i:

- Ngươi có chồng chưa ?

Lý Văn Tú đỠmặt lắc đầu . Ông lão nói tiếp:

- Thế lâu nay ngươi ở với ai ?

Lý Văn Tú đáp:

- ở với Kế gia gia .

Ông lão há»i:

- Kế gia gia ư? Y bao nhiêu tuổi rồi ? Tướng mạo ra sao ?

Lý Văn Tú nói với con ngựa trắng:

- Ngá»±a yêu quí Æ¡i, cưá»ng đạo Ä‘ang Ä‘uổi theo, chạy cho mau nhé.

Nàng nghÄ© thầm: “Việc Ä‘ang khẩn cấp thế này, ông già sao còn há»i những chuyện đâu đâu, chẳng liên quan chi cảâ€. Thế nhưng thấy dáng Ä‘iệu ông đầy ngá» vá»±c, nàng bèn nói:

- Kế gia gia phải đến tám chục tuổi rồi, tóc bạc trắng cả, mặt mũi nhăn nheo, đối với tôi tốt lắm.

Ông già há»i:

- Thế ngươi ở Hồi Cương biết được những ngưá»i Hán nào ? Trong nhà Kế gia gia còn những ai ?

Lý Văn Tú nói:

- Trong nhà Kế gia gia chẳng còn ai khác. đến ngưá»i Cáp Tát Khắc tôi còn chẳng quen ai, nữa là ngưá»i Hán.

Hai câu sau cùng nàng vì phẫn uất mà nói, nàng nghĩ đến Tô Phổ và A Mạn, tuy có biết hỠnhưng cũng như không.

Con ngá»±a chở hai ngưá»i trên lưng, chạy không thể nhanh được, năm tên cưá»ng đạo Ä‘uổi theo sau má»—i lúc má»™t gần, nghe có tiếng vèo vèo, ba mÅ©i tên bắn xoe .t ngang qua ngưá»i . Bá»n ăn cướp kia muốn bắt sống thành thá»­ không muốn bắn chết nàng, nên chỉ bắn dá»a để nàng ngừng lại mà thôi .

Lý Văn Tú nghÄ© thầm: “Ta nhất định cùng bá»n chúng mày chết chung má»™t lượt, thôi để lão bá bá này chạy má»™t mình vậyâ€. NghÄ© vậy nàng nhảy xuống ngá»±a, vá»— vào mông con vật má»™t cái, kêu lên:

- Bạch mã, bạch mã, mang bá bá chạy cho mau .

Ông lão ngạc nhiên, không ngá» nàng bụng dạ nhân đức đến thế, nhưng chẳng lẽ ông chạy tìm đưá»ng sống má»™t mình, nên hÆ¡i do dá»±, hạ giá»ng nói:

- Cầm lấy cái kim trong tay ta, cẩn thận đừng để đâm vào mình.

Lý Văn Tú cúi xuống xem, thấy kẹp trong hai ngón tay ông má»™t cây kim nhá», liá»n đưa tay cầm lấy, nhưng chưa rõ lý do tại sao . Ông lão nói:

- Cái kim này có tẩm thuốc cá»±c độc, nếu cưá»ng đạo bắt được ngươi, chỉ cần đâm nhẹ vào ngưá»i chúng nó, bá»n cướp sẽ chết ngaỵ

Lý Văn Tú giật mình kinh hãi, bây giá» má»›i nghÄ© đến ông lão đã cầm sẵn cái kim, lúc trước không để ý, xem ra nếu mình trả lá»i không vừa bụng ông ta, thì ông sẽ dùng kim đâm vào mình. Ông lão lúc ấy má»›i giục ngá»±a chạy thẳng.

Năm tên ăn cướp chạy đến gần, vây Lý Văn Tú vào giữa . Năm tên đó thấy cô gái tuổi trẻ xinh đẹp, không ai còn nghÄ© đến việc Ä‘uổi theo ông già nữa . Năn tên liá»n nhảy xuống ngá»±a, mặt đứa nào cÅ©ng tươi rói . Lý Văn Tú tim đập thình thình, nghÄ© thầm ông già nói là độc châm có thể giết ngưá»i được nhưng cái kim nhá» bé, làm sao chống nổi vá»›i năm gã đàn ông khá»e mạnh, hung ác đáng sợ thế này . Nếu có giết được má»™t tên, còn lại bốn tên thì làm sao ? Chi bằng dùng kim đâm mình chết để khá»i bị bá»n này lăng nhục. Chỉ nghe má»™t tên nói:
Tài sản của meongo75

Chữ ký của meongo75
[COLOR="DarkRed"][FONT="Times New Roman"][SIZE="4"][B][I]Ngưá»i Ä‘á»i Ä‘á»u nói làm thần tiên là tốt, nhưng không bằng làm đôi chim liá»n cành ở nhân gian. “[/I][/B][/SIZE][/FONT][/COLOR]
  #7  
Old 26-04-2008, 09:08 AM
meongo75's Avatar
meongo75 meongo75 is offline
Nghịch Thiên Quá»· Äế
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Ha Long
Bài gởi: 419
Thá»i gian online: 1 ngày 8 giá» 29 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 1 Post
Bạch Mã Khiếu Tây Phong
Tác giả: Kim Dung
Dịch giả: Nguyễn Duy Chính

Hồi 7


- Con bé này kháu quá.

Lập tức hai tên xông tá»›i bên nàng. Gã bên trái liá»n đấm má»™t cái, đánh gã kia ngã lăn ra, hầm hè quát:

- Mày dám tranh với ông hả?

Nói xong liá»n ôm ngang hông Lý Văn Tú. Lý Văn Tú trong cÆ¡n hoảng hốt, dùng kim chích vào cánh tay y má»™t cái, kêu lên:

- Ãc cưá»ng đạo, mau bá» ta ra.

Gã kia ngÆ¡ ngẩn nhìn nàng đột nhiên cứng đơ không còn động đậy gì nữa . Gã ngã dưới đất nhá»m dậy giang hai tay ôm lấy bắp chân Lý Văn Tú, giá»±t mạnh má»™t cái, kéo nàng ngã xuống. Lý Văn Tú giÆ¡ tay trái ra đẩy y ra, tay phải tống má»™t cái, mÅ©i kim đâm ngay vào ngá»±c ỵ Tên kia Ä‘ang cưá»i ha hả, đột nhiên im bặt, há hốc mồm, thân hình cÅ©ng đỠra không còn cá»­ động.

Lý Văn Tú vùng dậy nhảy lên lưng má»™t con ngá»±a, giục ngá»±a chạy vào trong núi . Ba tên còn lại thấy hai tên kia bá»—ng dưng cứng Ä‘á», tưởng như trúng gió, Ä‘á»u nghÄ© đã bị Lý Văn Tú Ä‘iểm huyệt, nghÄ© thầm cô gái này võ công thật cao siêu, không dám Ä‘uổi theo . Ba tên này không biết phép Ä‘iểm huyệt, giải huyệt, chỉ còn nước Ä‘em hai tên đồng bá»n vá» cho thá»§ lãnh. Nào hay khi sá» vào ngưá»i hai tên này, thấy lạnh dần, đưa tay lên mÅ©i, má»›i hay đã ngừng thở chết từ bao giá».

Ba gã kinh hãi quá, má»™t lúc lâu không nói nên lá»i . Má»™t gã há» Tống hiểu biết đôi chút, lá»™t áo hai ngưá»i ra xem, thấy má»™t gã tay có vết Ä‘en bằng đồng tiá»n, giữa vết bầm có má»™t nốt kim châm nhá», còn má»™t gã thì trên ngá»±c có vết chàm Ä‘en. Bá»n này liá»n hiểu ra: “Con nhãi đó dùng kim đâm ngưá»i, trên kim có tẩm chất độcâ€. Má»™t gã há» Toàn nói:

- Thế thì không sợ, mình đứng xa xe bắn tên, không cho nó đến gần là được.

Một tên ăn cướp hỠVân thì nói:

- đã biết được qui ? kế của nó rồi thì còn sợ quái gì nữa .

Tuy nói thế nhưng ba đứa vẫn không dám Ä‘uổi theo, má»™t mặt bàn tán má»™t mặt thu hết can đảm Ä‘uổi vào sÆ¡n cốc. Lý Văn Tú hai lần thành công, vừa mừng vừa sợ, biết bá»n chúng ba đứa thể nào cÅ©ng tìm ra, những chúng ắt sẽ cố đỠphòng, không để nàng dùng kim đâm nữa . Nàng Ä‘ang giục ngá»±a chạy cho nhanh, bá»—ng nghe phía bên trái có tiếng ngưá»i nói:

- Vào đây này .

Chính là tiếng cá»§a ông già. Lý Văn Tú vá»™i vàng xuống ngá»±a, thấy tiếng nói từ má»™t cái hang truyá»n ra, lập tức chạy tá»›i . Ông lão đứng ngay cá»­a động, há»i:

- Thế nào ?

Lý Văn Tú nói:

- Tôi ... tôi đâm được hai tên... hai tên cướp, chạy được tới đây .

Ông lão nói:

- Tốt lắm, thôi mình đi vào .

Vào trong động thấy cái hang đó thật sâu, Lý Văn Tú Ä‘i theo ông lão, cái hang càng lúc càng nhá» lại . Ä‘i được vài chục trượng, sÆ¡n động bá»—ng dưng mở ra, có thể chứa được đến má»™t hai trăm ngưá»i . Ông già nói:

- Mình giữ ngay chá»— đưá»ng hẹp Ä‘i vào, ba tên giặc đó chẳng vào nổi đâu . Cái đó gá»i là "Nhất phu đương quan, vạn phu mạc khai " đó.

Lý Văn Tú buồn rầu đáp:

- Thế nhưng mình cũng chẳng ra được. Cái hang này có thông đi đâu không?

Ông lão đáp:

- Thông đạo thì có nhưng không thông đến bên ngoài núi được.

Lý Văn Tú nghÄ© đến chuyện vừa rồi, trong lòng vẫn còn kinh hãi, há»i thêm:

- Bá bá, mới rồi tôi đâm hai tên giặc cướp, đột nhiên chúng không còn cử động gì nữa, không lẽ chết thật sao ?

Ông lão ngạo nghễ đáp:

- Bị trúng độc châm của ta, ai mà còn sống nổi ?

Lý Văn Tú đưa tay ra, trả lại chiếc kim cho ông tạ Ông già toan cầm lấy nhưng lại rụt ngay vỠnói:

- BỠxuống đất.

Lý Văn Tú y lá»i, ông lão nói:

- Ngươi lùi lại ba bước đi .

Lý Văn Tú thấy lạ lùng, liá»n lùi ba bước, lúc ấy ông già má»›i cúi xuống lấy chiếc kim độc lên, bá» vào má»™t cái ống. Lý Văn Tú bây giỠđã rõ, thì ra ông ta nghi ngại sợ mình bất ngá» dùng kim hại ông tạ

Ông già lại nói:

- Ta vá»›i ngươi không quen biết gì, hà cá»› ngươi lại nhưá»ng ngá»±a cho ta chạy trốn là sao ?

Lý Văn Tú đáp:

- Tôi cÅ©ng không biết nữa . Tôi thấy ông bệnh tật sợ bá»n giặc giết hại ông.

Ông lão bỗng lảo đảo, hầm hừ nói:

- Làm sao ngươi biết trên ngưá»i tạ.. trên ngưá»i tạ..

Nói tá»›i đây, đột nhiên các bắp thịt trên mặt giá»±t giá»±t liên hồi, thần tình thật là Ä‘au đớn, trên trán nhá» xuống liên tiếp những giá»t mồ hôi to bằng hạt đậu, má»™t lát sau kêu lên má»™t tiếng, lăn lá»™n dưới đất, miệng rên rỉ.

Lý Văn Tú sợ đến chân tay bủn rủn, thấy ông lão nằm co quắp, chân tay quằn quại, nhỠnhẹ nói:

- Trên lưng ông đau lắm phải không?

Nói xong giÆ¡ tay đấm nhè nhẹ lên lưng ông ta, lại nắn bóp các khuá»·u tay, khoeo chân. Con Ä‘au cá»§a ông lão giảm dần, gật đầu cảm Æ¡n, khoảng chừng tàn má»™t nén hương lúc ấy má»›i hết liá»n đứng lên, há»i:

- Ngươi có biết ta là ai không?

Lý Văn Tú nói:

- Không biết.

Ông lão nói:

- Ta là ngưá»i Hán, há» Hoa tên Huy, ngưá»i đất Giang Nam, trên giang hồ gá»i tên “Nhất Chỉ Chấn Giang Nam†chính là ta đó.

Lý Văn Tú nói:

- Ồ, thì ra là Hoa lão bá bá.

Hoa Huy nói:

- Ngươi chưa nghe đến ta hay sao ?

Trong giá»ng có chiá»u hÆ¡i thất vá»ng, nghÄ© thầm tên mình Nhất Chỉ Chấn Giang Nam Hoa Huy vang dậy Giang Nam Giang Bắc, trong võ lâm ai mà không biết, nhưng xem thần sắc Lý Văn Tú dưá»ng như không có gì kinh ngạc.

Lý Văn Tú nói:

- Cha tôi mẹ tôi hẳn đã từng nghe tên của lão bá bá, còn tôi khi đến Hồi Cương mới có tám tuổi, chẳng biết gì cả.

Hoa Huy mặt dịu xuống, nói:

- Chắc là như thế, ngươi ...

Câu nói chưa dứt, bá»—ng nghe ngoài cá»­a động tại sÆ¡n đạo có tiếng ngưá»i nói:

- Chắc nó trốn ở đây, cẩn thận coi chừng độc châm của nó.

Nói xong có tiếng chân, Ä‘i má»™t bước lại ngừng má»™t bước dè dặt tiến vào . Hoa Huy lấy chiếc kim ra cắm Ä‘uôi kim vào đầu trượng, giao lại cho cô cái, chỉ vào phía cá»­a hang, nói nhá»:

- đợi nó vào đâm ngay lưng, tuyệt đối đừng có nóng nảy mà đâm trước ngực.

Lý Văn Tú nghÄ© thầm: “đưá»ng vào hang nhá» như thế, đợi y vào đâm ngay ngá»±c chẳng dá»… hÆ¡n nhiá»u hay sao ?â€.

Hoa Huy thấy nàng có vẻ ngỠvực bèn nói:

- Sống chết mất còn là ở giá» phút này, ngươi không nghe lá»i ta á»­

Tiếng tuy nhá» nhưng giá»ng nói cá»±c kỳ nghiêm khắc. Ngay lúc đó, từ phía cá»­a hang má»™t thanh Ä‘ao sáng choang, múa lên vùn vụt, bảo vệ trước mặt để phòng địch nhân đánh lén, sau đó má»™t bóng Ä‘en từ từ tiến vào, chính là tên cướp há» Vân.

Lý Văn Tú nhá»› lá»i dặn cá»§a Hoa Huy, nép vào má»™t bên, không dám động đậy . Hoa Huy lạnh lùng nói:

- Ngươi xem trong tay ta có cái gì đây ?

Giả vỠgiơ ra, gã hỠVân vội vàng né tránh, vung đao ra trước để đỡ, chăm chú nhìn ông ta, sợ ông ta ném ám khí. Hoa Huy quát lên:

- đâm nó.

Lý Văn Tú giơ gậy lên, đầu gậy điểm ngay vào lưng ly một cái, độc châm đã đâm vào . Gã hỠVân chỉ thấy lưng đau nhói một cái như bị ong đốt, kêu lên một tiếng đã ngã ra chết. Gã hỠToàn lẽo đẽo theo sau, thấy y trúng kim chết rồi, tưởng là Hoa Huy đã ném ám khí, sợ đến mất vía, không kịp quay lại chạy trốn, vừa lùi vừa giơ cả hai tay ra đỡ. Hoa Huy thở dài:

- Nếu như võ công ta không mất, năm tên giặc cỠthế này có đáng gì đâu!

Lý Văn Tú nghĩ đến ngoại hiệu ông ta là Nhất Chỉ Chấn Giang Nam, hẳn là võ công ghê gớm lắm thế sao thấy năm tên giặc mà không làm gì được cả, nói:

- Hoa bá bá, vì ông bị bệnh nên không thi triển võ công được, phải vậy không?

Hoa Huy đáp:

- Không phải đâu, không phải đâu . Tạ.. ta có lá»i thá», nếu không phải lúc sinh tá»­ quan đầu thì không được thi triển võ công má»™t cách bừa bãi .

Lý Văn Tú kêu “Ồ†má»™t tiếng, thấy ông ta nói có vẻ không ăn khá»›p vá»›i nhau, vừa má»›i bảo “võ công bị mấtâ€, bây giá» lại cố gắng che đậy, thế nhưng nếu như ông ta không muốn nói, nàng cÅ©ng chẳng há»i thêm làm gì.

Hoa Huy cũng thấy mình ăn nói có vẻ sơ hở, bèn lảng qua chuyện khác nói:

- Ta bảo ngươi đâm vào sau lưng, ngươi có hiểu lý do tại sao không? Y tấn công vào trong hang, chỉ chăm chăm phòng bị đằng trước, ngươi không biết võ công, tập kích phía trước mặt không có thể thắng được. Ta dụ cho y tập trung đỠphòng ta, ngươi ở phía sau đâm một cái là trúng ngaỵ

Lý Văn Tú gật đầu:

- Kế của bá bá hay thật.

CÅ©ng biết Hoa Huy giang hồ duyệt lịch rất nhiá»u, đối phó vá»›i mấy tên giặc cá» thật chẳng có gì là khó. Hoa Huy lấy trong bá»c ra má»™t miếng dưa đã phÆ¡i khô đưa cho Lý Văn Tú nói:

- Thôi ăn trước đã. Hai tên giặc kia chưa dám tiến vào đâu, nhưng mình cÅ©ng không ra được. để ta nghÄ© kế nào giết luôn cả hai tên, chứ nếu chỉ giết được má»™t đứa, tên kia thể nào cÅ©ng chạy Ä‘i báo tin, cả bá»n chúng kéo tá»›i thì thật là khó mà đối phó.

Lý Văn Tú thấy ông ta suy nghĩ chu đáo, trí mưu phong phú, biết mình không thể nào có được kế nào cao minh hơn, nên không cần tính toán thêm, ăn no dưa khô rồi ngồi dựa vào vách đá nghỉ ngơi .

độ nửa giỠsau, Lý Văn Tú bỗng ngửi thấy một mùi khét lẹt, rồi bắt đầu ho lên sù sụ. Hoa Huy nói:

- Không xong rồi! Bá»n giặc này dùng khói hun mình đây . Mau bít cá»­a hang lại .

Lý Văn Tú lấy đất cát sá»i đá dưới chân Ä‘em chặn cá»­a hang. CÅ©ng may cái cá»­a hang rất nhá» nên sau khi chặn lại rồi khói tuôn vào hang rất ít. Bên trong hang lại rất lá»›n nên khói vào rồi cÅ©ng theo mấy lá»— đằng sau tản Ä‘i cả. Cứ như thế hai bên cầm cá»± má»™t hồi lâu, ánh nắng chiếu từ đằng sau động vào má»—i lúc má»™t sáng, dưá»ng như đã chính ngá». đột nhiên Hoa Huy lại kêu lên má»™t tiếng “A†rồi lăn xuống đất giãy giu .a nữa . Lần này so vá»›i lần trước có vẻ Ä‘au đớn hÆ¡n, tay múa chân đạp lung tung, có vẻ như không chế ngá»± nổi . Lý Văn Tú kinh hãi, lại chạy tá»›i đấm bóp cho ông tạ Hoa Huy vừa bá»›t Ä‘au, hổn hển nói:

- Cộ.. cô nương, lần này ta xem không còn chịu nổi nữa rồi .

Lý Văn Tú an ủi:

- đừng nghÄ© thế, hôm nay gặp phải địch nhân nên quá lo lắng, nghỉ má»™t lát là khá»i ngaỵ

Hoa Huy lắc đầu:

- Không được đâu, không được đâu . Ta sắp chết rồi, nói thật với ngươi ... đằng sau lưng ta bị trúng... trúng một cái kim độc.

Lý Văn Tú “A†lên một tiếng nói:

- Ông trúng kim độc từ bao gi� Hôm nay ử

Hoa Huy nói:

- Không phải đâu, trúng đã mưá»i hai năm rồi .

Lý Văn Tú ngạc nhiên nói:

- Có phải cũng cái kim độc ghê gớm ấy không?

Hoa Huy đáp:

- CÅ©ng má»™t thứ. Có Ä‘iá»u ta vận công đỠngá»± nên độc tính phát tác rất chậm, vá» sau lại uống thêm thuốc giải, cho nên má»›i chịu được mưá»i hai năm, tá»›i ngày hôm nay xem chừng không còn chịu thêm được nữa . Ôi, trên mình mang cái kim quái qui ? đó, mưá»i hai năm trá»i, má»—i ngày Ä‘au đớn ba bận, nếu biết như thế, hồi đó ta đừng uống thuốc giải cho xong, Ä‘au đớn thêm mưá»i hai năm, rồi sau cùng cÅ©ng chẳng Ä‘i đến đâu .

Lý Văn Tú trong lòng nhói má»™t cái, câu đó cÅ©ng không khác gì tâm sá»± nàng. Mưá»i năm trước nếu như nàng cùng vá»›i cha mẹ chết luôn má»™t thể trong tay bá»n cướp, vá» sau đã khá»i phải chịu bao nhiêu khổ sở. Thế nhưng mưá»i năm qua có thật là khổ sở hay không? Không, cÅ©ng có thá»i kỳ sung sướng. Má»™t thiếu nữ mưá»i bảy mưá»i tám tuổi, dù có thương tâm tịch mịch chăng nữa, trong cuá»™c Ä‘á»i thể nào chẳng có những lúc sung sướng ngá»t ngào .
Tài sản của meongo75

  #8  
Old 26-04-2008, 09:09 AM
meongo75's Avatar
meongo75 meongo75 is offline
Nghịch Thiên Quá»· Äế
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Ha Long
Bài gởi: 419
Thá»i gian online: 1 ngày 8 giá» 29 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 1 Post
Bạch Mã Khiếu Tây Phong
Tác giả: Kim Dung
Dịch giả: Nguyễn Duy Chính

Hồi 8


Chỉ thấy Hoa Huy nghiến chặt hai hàm răng, cố gắng chịu đựng cơn đau, Lý Văn Tú nói:

- Bá bá, ông nghÄ© cách rút cái kim độc ra, có lẽ sẽ khá»e hÆ¡n đó.

Hoa Huy gắt lên:

- Nói nhăng, cái đó ai chẳng biết? Ta sống má»™t mình nÆ¡i hoang sÆ¡n này, lấy ai mà nhổ kim ra cho tả Còn vào trong đây có ngưá»i nào là ngưá»i tá»­ tế, ối ối ...

Lý Văn Tú trong lòng đầy nghi hoặc: “Sao ông ta không ra ngoài tìm thầy chữa thuốc, má»™t thân má»™t mình ở trong núi hoang này mưá»i hai năm là tại sao ?â€. Hiển nhiên ông ta đối vá»›i mình còn đầy đỠphòng nghi ngại nhưng trước mắt nàng thấy ông lão Ä‘au đớn thật đáng thương nên nói:

- Bá bá, để tôi thử xem. Bác đừng ngại, tôi quyết không hại bác đâu .

Hoa Huy chăm chú nhìn nàng, hai hàng lông mày nhíu lại, trong lòng chuyển qua bao nhiêu ý niệm, dưá»ng như vẫn không có được chá»§ định gì. Lý Văn Tú rút chiếc kim nÆ¡i đầu trượng ra, đưa cho ông ta nói:

- Bác để cho tôi xem vết thương trên lưng ra sao . Nếu bác thấy tôi có lòng bất lương, bác dùng độc châm đâm tôi .

Hoa Huy đáp:

- được.

Y cởi áo ra để lộ lưng trần. Lý Văn Tú vừa nhìn thấy, không nhịn nổi phải kêu khẽ một tiếng, thấy lưng ông ta chỗ trắng chỗ đen, không biết bao nhiêu là vết sẹo . Hoa Huy nói:

- Ta trăm phương nghìn kế tím cách đào cái kim ra nhưng vẫn không lấy ra được.

Có vết sẹo dưá»ng như lấy lưng đập vào đá, có vết thì tá»±a như lấy ngón tay moi vào . Lý Văn Tú nhìn những vết thương đó biết rằng mưá»i hai năm qua ông ta chịu không biết bao nhiêu dày vò, trong lòng không khá»i ái ngại há»i:

- Cái kim độc đó cắm vào chỗ nào ?

Hoa Huy đáp:

- - Tổng cộng có ba cái, một tại huyệt Phách Hộ, một tại huyệt Chí Thất, và một tại huyệt Chí Dương.

Ông ta vừa nói vừa chỉ cho Lý Văn Tú những nÆ¡i độc châm ở, có Ä‘iá»u thá»i gian đã lâu, lại thêm lưng đầy sẹo, không cách nào nhìn thấy được vết kim đâm vào . Lý Văn Tú kinh hãi nói:

- Cả thảy ba cái ư? Sao bác nói là trúng một cái ?

Hoa Huy giận đữ đáp:

- Lúc đầu ngươi đâu có nói là sẽ giúp ta nhổ kim ra, việc gì ta phải nói thực cho ngươi biết?

Lý Văn Tú biết rằng ông ta rất Ä‘a nghi, nên khi trúng độc châm rồi mất hết võ công, sợ mình gia hại ông ta nên nói là vì đã lập má»™t lá»i thá», không thể sá»­ dụng võ công bừa bãi, cả đến số kim bị trúng, cÅ©ng bá»›t Ä‘i hai cái để cho nếu như mình có ý hại ông ta thì cÅ©ng thêm phần e ngại . Nàng quả không thích cái tính cÆ¡ trá cá»§a ông già, nhưng nghÄ© đã cứu thì cứu đến cùng, ông lão này thật là đáng thương, nên không thể nghÄ© thêm nữa chỉ trầm ngâm tìm cách nào rút mấy cái kim nằm sâu trong thịt ra thôi .

Hoa Huy há»i:

- Ngươi có thấy rõ không?

Lý Văn Tú đáp:

- Tôi không thấy đuôi kim đâu cả, bác thử nghĩ cách nào hay nhất lấy ra được?

Hoa Huy đáp:

- Nên dùng vật sắc bén mổ thịt ra mới thấy được. độc châm ngập vào mấy tấc thật khó mà tìm.

Nói tá»›i đây âm thanh dưá»ng như run run. Lý Văn Tú đáp:

- được, tiếc thay tôi lại không mang dao nhá».

Hoa Huy đáp:

- Ta cũng không có dao .

đột nhiên chỉ thanh đao dài nằm dưới đất nói:

- Dùng cái dao kia cũng được rồi .

Thanh Ä‘ao đó xanh lè lấp loáng, thật là sắc bén, nằm ngang ngưá»i gã há» Vân, lúc này ngưá»i chết Ä‘ao còn, không khá»i khiến ngưá»i ta kinh sợ. Lý Văn Tú thấy như nếu dùng con dao đó mà mổ lưng ông ta thật là bất tiện, còn Ä‘ang chần chừ, Hoa Huy hiểu rõ ý nàng, chuyển sang giá»ng ôn hòa nói:

- Lý cô nương, nếu cô giúp tôi rút độc châm ra, tôi sẽ tạ Æ¡n cô rất nhiá»u vàng bạc châu báu . Ta không lừa cô đâu, nói thật rất nhiá»u vàng bạc châu báu .

Lý Văn Tú nói:

- Tôi chẳng mong vàng bạc châu báu làm gì, cÅ©ng chẳng cần ông phải tạ Æ¡n. Chỉ muốn ông khá»i Ä‘au thế là tốt rồi .

Hoa Huy nói:

- Hay lắm, thế cô mau mau ra tay đi .

Lý Văn Tú bấy giỠmới nhặt thanh đao lên, cắt trong áo gã hỠVân kia độ mươi mảnh vải để cầm máu và băng bó, nói:

- Bá bá, tôi chỉ cố làm hết sức, bác chịu đau một tí.

Nàng nghiến răng, dùng mÅ©i dao để cách chá»— huyệt Phách Há»™ ông ta chỉ chừng vài phân nhẹ nhàng cắt xuống. Dao Ä‘i vào thịt, máu tươi vá»t ra, Hoa Huy chẳng thèm xuýt xoa má»™t tiếng, há»i:

- Có thấy không?

Mưá»i hai năm qua y đã chịu bao nhiêu là Ä‘au khổ, đối vá»›i chuyện dao cắt chẳng coi vào đâu . Lý Văn Tú lấy chiếc trâm trên đầu đưa vào trong vết cắt mò thá»­, quả nhiên thấy má»™t cây kim nhá», cắm vào trong xương. Nàng vạch vết thương ra, hai ngón tay cầm Ä‘uôi kim giá»±t mạnh má»™t cái, nhưng trÆ¡n quá, phải đến lần thứ tư má»›i lấy ra được. Hoa Huy kêu lên má»™t tiếng, Ä‘au đến ngất Ä‘i . Lý Văn Tú nghÄ© thầm: “Ông ta bất tỉnh rồi cÅ©ng đỡ Ä‘auâ€. Nàng tiếp tục mổ các nÆ¡i khác rút ra hai cây kim nữa rồi dùng vải dịt vết thương cho ông tạ

Một lúc sau, Hoa Huy tỉnh lại, vừa mở mắt ra thấy trước mặt ba chiếc kim đen sì, hậm hực nói:

- Qui ? châm, tặc châm, chúng bay ở trong thịt ta mưá»i hai năm, hôm nay má»›i chịu ra.

Ông ta quay sang Lý Văn Tú nói:

- Lý cô nương, cô cứu mạng cho ta, lão phu không biết lấy gì báo đáp, chỉ biết tặng cô ba chiếc kim này . Tuy ba chiếc kim nằm trong da thịt ta mưá»i hai năm nhưng độc tính vẫn còn nguyên không mất.

Lý Văn Tú lắc đầu:

- Tôi không lấy .

Hoa Huy lạ lùng há»i:

- Uy lực của độc châm chính mắt cô đã thấy rồi . Cô có những chiếc kim này trong tay, ai cũng phải sợ cô ba phần.

Lý Văn Tú nói nhá»:

- Tôi không muốn ngưá»i khác phải sợ tôi .

Nàng trong bụng chỉ muốn nói: “Tôi chỉ muốn ngưá»i khác yêu thích tôi, những kim độc này chẳng thể làm được chuyện đó đâuâ€. độc châm lấy ra rồi, Hoa Huy tuy chảy máu nhiá»u, mưá»i phần suy nhược nhưng trong bụng vui vẻ, tinh thần cao hứng, nhắm mắt ngá»§ đến hÆ¡n má»™t giá». Trong giấc mÆ¡ bá»—ng nghe tiếng ngưá»i chá»­i rá»§a, y giật mình tỉnh giấc, nghe gã ăn cướp há» Tống ở bên ngoài hang ăn nói tục tằn, nhục mạ lá»i lẽ thật là độc ác. Y không dám tiến vào nên định dụ cho kẻ địch phải Ä‘i ra. Hoa Huy càng nghe càng tức, đứng dậy nói:

- độc châm trong ngưá»i ta hết rồi, Nhất Chỉ Chấn Giang Nam không lẽ lại sợ hai tên giặc cá»?

Thế nhưng vừa vận khí, kình lực không vận lên được, thở dài:

- Kim độc nằm trong ngưá»i ta quá lâu, xem ra ba bốn tháng nữa má»›i hồi phục ná»™i công.

Tai nghe tên cướp leo lẻo “thằng giặc già, thằng khốn nạnâ€, y giận dữ nói:

- Chẳng lẽ ta phải chịu nghe ngươi chửi ngày này tháng khác rồi mới giết ngươi hay sao ?

Y nghÄ© thầm: “Bá»n ngươi không vào động được, thể nào cÅ©ng vá» gá»i cả bầy đến đây thì thật ôi thôi . Bây giá» biết làm thế nào đây ?â€.

đột nhiên y nghĩ ra một cách bèn nói:

- Lý cô nương, để ta dạy cô một lộ võ công, để cô ra thanh toán hai tên giặc cướp này .

Lý Văn Tú há»i:

- Phải mất bao lâu má»›i há»c xong? Không có cách gì nhanh hÆ¡n sao .

Hoa Huy trầm ngâm đáp:

- Nếu dạy ngươi Ä‘iểm huyệt, Ä‘ao pháp, quyá»n pháp, ít ra cÅ©ng phải ná»­a năm má»›i biết chút đỉnh, việc trước mắt không tốc thành không xong. đành luyện má»™t món binh khí bàng môn cá»±c nhanh, trong má»™t hai chiêu là thắng rồi . Thế nhưng trong cái hang này lấy đâu ra binh khí?

Y ngửng đầu lên đột nhiên vui mừng nói:

- được rồi, mau ra hái hai trái bầu khô ở trên kia xuống, nhớ lấy luôn cả dây leo, mình luyện lưu tinh chùy .

Lý Văn Tú thấy nÆ¡i ánh sáng chiếu xuống, lá»§ng lẳng mươi trái bầu khô đã lâu, không biết má»c hồi nào, liá»n dùng sức cắt hai trái cả bầu lẫn dây xuống. Hoa Huy nói:

- Tốt lắm. Ngươi đục một cái lỗ trên trái bầu, đổ cát vào, rồi lấy dây đóng chặt lại .

Lý Văn Tú y lá»i làm như thế. Hai trái bầu đổ đầy cát, má»—i trái phải nặng đến bảy tám cân, quả nhiên là môt đôi lưu tinh chùy . Hoa Huy cầm trên tay, nói:

- Ta dậy ngươi má»™t chiêu “Tinh Nguyệt Tranh Huyâ€.

Nói xong cầm đôi hồ lô lưu tinh chùy chầm chậm diá»…n má»™t tư thế ra. Chiêu Tinh Nguyệt Tranh Huy này bên trái đánh vào huyệt Thương Khúc nÆ¡i giữa bụng và ngá»±c kẻ địch, bên phải lập tức Ä‘i theo, Ä‘i vòng ra đánh vào huyệt Linh đài sau lưng, tuy chỉ má»™t chiêu nhưng bên trong bao hàm thá»§ kình, nhãn lá»±c, tung chùy nhận huyệt nhiá»u pháp môn khác nhau, lại phải đỠphòng địch nhân né trái tránh phải, mượn lá»±c đánh trả. Thành thá»­ Lý Văn Tú há»c đến hÆ¡n má»™t giá» má»›i biết tung chùy cho đúng cách.

Nàng lau mồ hôi trên mặt, sượng sùng nói:

- Tôi ngu quá, há»c mãi má»›i biết.

Hoa Huy nói:

- Ngươi không ngu đâu, mà phải nói là rất thông minh. Ngươi đừng coi thưá»ng chiêu Tinh Nguyệt Tranh Huy này, tuy chỉ là công phu vỡ lòng, nhưng biến hóa kỳ ảo, uy lá»±c vô cùng, ngưá»i thưá»ng phải mất mưá»i ngày, tám ngày cÅ©ng chưa chắc đã xong. Nếu dùng đối phó vá»›i hảo thá»§ võ lâm, chỉ má»™t chiêu thì không ăn thua gì, nhưng để đánh bại hai tên giặc cá», thì thật là quá đủ. Ngươi ngồi nghỉ giây lát rồi ra làm thịt chúng nó.

Lý Văn Tú hoảng hốt nói:

- Chỉ một chiêu đó mà xong ử

Hoa Huy cưá»i đáp:

- Ta tuy chỉ dạy ngươi má»™t chiêu thôi, nhưng ngươi cÅ©ng đã là đệ tá»­ cá»§a ta rồi, há»c trò cá»§a Nhất Chỉ Chấn Giang Nam đối phó vá»›i hai tên ăn cướp, chẳng lẽ phải dùng đến hai chiêu sao ? Ngươi không sợ làm tổn uy danh cá»§a sư phụ á»­

Lý Văn Tú quả thá»±c không muốn bái ai làm thầy, không khá»i chần chừ không trả lá»i, nhưng thấy vẻ mặt ông ta cá»±c kỳ thất vá»ng, vá» sau lại dưá»ng như có chiá»u Ä‘au lòng, không nỡ từ chối bèn quì xuống lạy mấy lạy, kêu lên:

- Sư phụ.

Hoa Huy thật là hoan hỉ, lại có vẻ ngại ngùng, u buồn nói:

- đâu có ngá» ta chết Ä‘i sống lại, lại còn thu được má»™t đứa há»c trò thông minh lanh lợi như thế này .

Lý Văn Tú cÅ©ng mỉm cưá»i, nghÄ© thầm: “Ta ở trên Ä‘á»i này ngoài Kế gia gia, chẳng còn ai thân thiết. Há»c hay không há»c võ công cÅ©ng chẳng làm gì. Chẳng qua thêm má»™t sư phụ thì bá»›t Ä‘i má»™t ngưá»i muốn hại ta, thêm má»™t ngưá»i chăm sóc cho taâ€. Hoa Huy nói:

- Trá»i sắp tối rồi, ngưá»i dùng lưu tinh chùy mở đưá»ng, xông ra Ä‘i . đến chá»— nào rá»™ng rãi thì lấy mạng hai tên giặc đó.

Lý Văn Tú quả thật sợ hãi, Hoa Huy giận dữ nói:

- Ngươi không tin tưởng vào võ công của ta, sao lại còn lạy ta làm thầy ? Năm xưa Mân Bắc song hùng hai đứa bỠmạng cũng vì chiêu Tinh Nguyệt Tranh Huy này đó. Tài nghệ hai thằng giặc cỠkia, so với Mân Bắc song hùng thì thế nào ?

Lý Văn Tú nào có biết Mân Bắc song hùng võ công đến đâu, nhưng thấy ông ta nổi cáu, đành phải thu hết can đảm đẩy những tảng đá chắn lối hang ra, tay phải xách đôi hồ lô lưu tinh chùy, tay trái nhặt một mũi kim độc dưới đất lên, quát lớn:

- Bá»n ác tặc chết tiệt kia, xem độc châm đây .

Hai tên giặc há» Tống và há» Toàn Ä‘ang canh ngoài cá»­a hang, nghe thấy “xem độc châm đâyâ€, sợ đến mất hết hồn vía, vá»™i vàng lùi lại . Tên há» Tống vốn đã nghÄ© đến chuyện nếu quả thá»±c nàng ném kim độc thì Ä‘á»i nào lại báo động trước như thế, còn như nàng hô hoán ắt chẳng phóng độc châm đâu, thế nhưng trước mắt chứng kiến ba tên đồng bá»n chết làm sao y dám thản nhiên không lý đến?
Tài sản của meongo75

  #9  
Old 26-04-2008, 09:10 AM
meongo75's Avatar
meongo75 meongo75 is offline
Nghịch Thiên Quá»· Äế
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Ha Long
Bài gởi: 419
Thá»i gian online: 1 ngày 8 giá» 29 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 1 Post
Bạch Mã Khiếu Tây Phong
Tác giả: Kim Dung
Dịch giả: Nguyễn Duy Chính

Hồi 9


Lý Văn Tú chầm chậm duổi theo, trong bụng cÅ©ng sợ không kém gì hai tên cưá»ng đạo . Cả ba ngưá»i Ä‘á»u nÆ¡m ná»›p lo cùng chạy ra khá»i hÆ¡n mưá»i trượng hang núi chật hẹp. Tên há» Toàn vừa quay đầu lại, Lý Văn Tú liá»n vung tay trái lên, tên cướp hoảng quá, chân vấp má»™t cái ngã lăn cù. Tên há» Tống lại tưởng y trúng độc châm, càng cố chạy cho nhanh, vá»t ra khá»i động. Tên há» Toàn cÅ©ng lóp ngóp chạy theo . Hai đứa múa Ä‘ao há»™ thân, má»™t tên nói:

- Mình đứng đây đối phó với con nhãi đó.

Má»™t tên trả lá»i:

- đúng thế, nếu nó có ném độc châm mình cũng nhìn thấy rõ.

Lúc đó mặt trá»i đã xuống dưới núi, ánh sáng buổi chiá»u chiếu lên mặt hai tên Tống Toàn, hai đứa hÆ¡i nghiêng đầu né cho khá»i mặt trá»i rá»i thẳng vào mắt, bá»—ng nghe từ trong hang má»™t tiếng lảnh lót:

- Coi độc châm đây!

Hai đứa vá»™i lách qua má»™t bên, thấy từ trong hang bay ra hai trái hồ lô, Lý Văn Tú đã nhảy ra. Hai ngưá»i lúc đầu kinh hãi, đến khi thấy nàng tay cầm hai trái bầu khô, không khá»i cưá»i rá»™ lên, không còn đỠphòng gì nữa . Lý Văn Tú tim đập thình thình, nàng chỉ há»c được má»™t chiêu võ công, chẳng biết có dùng được không, tuy khi bé có há»c cha mẹ ít nhiá»u, nhưng cha mẹ chết rồi nàng cÅ©ng không tập luyện thành thá»­ cÅ©ng quên hết cả.

Nàng quả thá»±c sợ hãi hai tên ăn cướp diện mạo hung ác này lắm, nếu như không cần chiến đấu mà dá»a bá»n chúng bá» chạy được thì hay biết bao nhiêu, nên gằn giá»ng quát lá»›n:

- Các ngươi nếu không chạy cho nhanh, sư phụ ta Nhất Chỉ Chấn Giang Nam sẽ bước ra, độc châm cá»§a lão nhân gia giết ngưá»i thật không khác gì lấy đồ trong túi, các ngươi dám trêu đếu thầy ta thật là lá»›n mật.

Hai tên ăn cướp này Ä‘á»u là bá»n tầm thưá»ng, cái tên Nhất Chỉ Chấn Giang Nam cÅ©ng đã nghe qua nhưng đâu có liên hệ gì nên chẳng thèm để bụng. Hai đứa đưa mắt cho nhau, cùng nghÄ© thầm: “Mình cứ tóm con bé này Ä‘em vá» cho Hoắc đại gia, Trần nhị gia là lập được đại công, cần quái gì đến Chấn Giang Nam, Chấn Giang Bắc?â€. Hai gã bèn cùng hô hoán chia hai bên xông vào .

Lý Văn Tú giật mình kinh hãi: “Nếu hai đứa cùng xông vào, làm sao dùng được chiêu Tinh Nguyệt Tranh Huá»·â€. Quả thật Hoa Huy hết sức dạy cho nàng ra chiêu làm sao đả huyệt, nhưng quên hẳn dạy cho nàng làm sao đối phó vá»›i hai tên má»™t lần. Nên biết đối địch ra chiêu, thiên biến vạn hóa, chỉ trong má»™t hai giá» há»c được bao nhiêu ?

Lý Văn Tú chân tay luống cuống, nhảy vá»™i qua bên phải ba thước. Tên há» Toàn Ä‘ang ở bên phải, liá»n xông lên tấn công, Lý Văn Tú bất kể trá»i đất, vung luôn hai trái hồ lô, trong cÆ¡n nguy cấp chiêu Tinh Nguyệt Tranh Huy chỉ sá»­ dụng được có má»™t ná»­a, chùy bên trái đánh trúng huyệt Thương Khúc trên ngá»±c y, còn chùy bên phải trúng ngay thanh Ä‘ao, nghe bốp má»™t tiếng, trái bầu bị chặt vỡ, cát bay ra tung tóe .

Tên há» Tống vừa Ä‘ang xông lên, đâu ngá» trong trái bầu lại văng ra nhiá»u cát đến thế, bị cả chục hạt lá»t vào mắt, vá»™i đưa tay dụi . Lý Văn Tú liá»n tung chùy ra, vì chùy bên trái vỡ mất rồi, không có thế để mượn, chỉ đánh trúng sau lưng y, nhưng lại không trúng huyệt Linh đài . Thế nhưng trái bầu nặng đến bảy tám cân đánh vào ngưá»i, tên há» Tống cÅ©ng đứng không vững, ngã sấp mặt xuống, mắt cÅ©ng không mở được, vồ trúng ngay đầu vai Lý Văn Tú. Lý Văn Tú kêu lên:

- Ôi chao .

Tay trái nàng đẩy y ra, trong cơn hoảng hốt quên là mình tay cầm mũi kim độc nên đâm luôn vào bụng ỵ Tên hỠTống hai tay ríu lại, chết ngay lập tức. Tuy gã chết rồi nhưng tay vẫn ôm chặt, Lý Văn Tú cố sức vùng ra nhưng vẫn không thoát. Hoa Huy thở dài:

- Con bé này ngốc thật, lúc há»c thì cái gì cÅ©ng thông, đến lúc làm thì làm lung tung hết cả.

Y giÆ¡ chân đá vào xương cùng tên há» Tống má»™t cái, hai tay y liá»n lá»ng ra, ngã ngá»­a vá» sau . Lý Văn Tú kinh hồn chưa hết, nhìn lại tên há» Toàn thấy y đứng sừng sững, hai mắt trợn tròn, không cá»­ động gì được, đã bị cái hồ lô đánh trúng yếu huyệt chết từ bao giá». Lý Văn Tú má»™t ngày đánh chết năm tên cưá»ng đạo, tuy chỉ là báo thù cho cha mẹ, lại để chống cá»± vá»›i bá»n gian ác nhưng trong lòng cÅ©ng thấy không an, đứng ngÆ¡ ngẩn nhìn hai xác chết, nhịn không nổi khóc òa lên.

Hoa Huy mỉm cưá»i:

- Việc gì mà khóc? Sư phụ dạy ngươi chiêu Tinh Nguyệt Tranh Huy đó có hay không?

Lý Văn Tú nghẹn ngào:

- Con... con đã giết ngưá»i .

Hoa Huy nói:

- Giết mấy tên giặc cá» thì có sá gì? Sau khi võ công ta hồi phục rồi, sẽ Ä‘em má»™t thân công phu truyá»n cho ngươi, sau khi việc lá»›n thành rồi, thầy trò mình vá» Trung Nguyên tung hoành thiên hạ, có gì mà không được? Ä‘i Ä‘i Ä‘i, lại nhà ta nghỉ ngÆ¡i, uống vài chén trà.

Nói rồi đưa Lý Văn Tú đi qua một khu rừng rậm ở phía bên trái, đi độ một dặm tới một cây có hoa trắng đến một căn nhà tranh. Lý Văn Tú theo ông ta đi vào căn nhà, thấy bên trong trần thiết giản phác nhưng rất sạch sẽ phong nhã, có treo một đôi câu đối, mỗi câu bảy chữ, một câu là:

Bạch thủ tương tri do án kiếm
Câu bên kia là:

Chu môn tảo đạt tiếu đàn quan
Từ khi đến đất Hồi Cương nàng chưa nhìn thấy câu đối bao giá», cÅ©ng chẳng ai dạy nàng há»c nhưng cÅ©ng may mưá»i bốn chữ này không mấy khó, hồi còn bé mẹ nàng cÅ©ng đã dạy qua rồi, tuy nghÄ©a văn hoàn toàn không hiểu gì cả, nên chỉ lẩm nhẩm Ä‘á»c:

- Bạch thủ tương tri do án kiếm...

Hoa Huy há»i:

- Ngươi đã Ä‘á»c bài thÆ¡ này bao giá» chưa ?

Lý Văn Tú đáp:

- Chưa Ä‘á»c. Mưá»i bốn chữ này nói gì thế?

Hoa Huy văn võ toàn tài, nói:

- đây là hai câu thÆ¡ cá»§a Vương Duỵ Câu trên nói là nếu như ngươi có được ngưá»i bằn hữu tri ká»·, chÆ¡i vá»›i nhau cả Ä‘á»i, đến khi cả hai Ä‘á»u đầu bạc nhưng ngươi vẫn không vì thế mà tin được ngưá»i đó, có khi y vẫn ngầm làm hại ngươi đó. Ngươi đến trước mặt y, cÅ©ng vẫn nên tay để vào đốc kiếm. Câu trên cá»§a đôi câu đối này có nghÄ© là “tình ngưá»i đổi trắng thay Ä‘en, lên xuống như sóng nướcâ€. Còn câu “Chu môn tảo đạt tiếu đàn quan†thì nói là bạn ngươi đến khi đắc ý rồi, đưá»ng mây rong ruổi, đừng có mong y đỠbạt mình, giúp đỡ mình mà y cưá»i cho đấy .

Lý Văn Tú từ khi gặp được ông già, thấy ông ta dối vá»›i mình cái gì cÅ©ng ngần ngại đỠphòng, mãi đến khi mình giúp ông ta nhổ kim độc ra rồi má»›i tin là mình không có ý hại ông ta, đến khi nhìn thấy hai câu đối này nghÄ© rằng trong Ä‘á»i hẳn ông ta đã bị ngưá»i ta hãm hại rất lá»›n, mà ngưá»i đó chính là ngưá»i bạn lâu năm, thành thá»­ má»›i hận Ä‘á»i, dè dặt đến thế.

Lúc này nàng không tiện há»i thêm chỉ lặng lẽ Ä‘i xuống nấu nước pha trà. Hai ngưá»i má»—i ngưá»i uống hai chén rồi, tinh thần cao hứng, Lý Văn Tú nói:

- Sư phụ, con phải đi vỠđây .

Hoa Huy ngạc nhiên, trên mặt mưá»i phần thất vá»ng nói:

- Ngươi Ä‘i ư? Ngươi không theo ta há»c võ à?

Lý Văn Tú đáp:

- Không, đêm qua con không vá», Kế gia gia hẳn là lo lắng lắm. đợi con nói cho ông ta nghe rồi sẽ quay lại há»c võ nghệ.

Hoa Huy đột nhiên nổi giận, mặt đỠlên, lớn tiếng:

- Nếu ngươi nói cho y nghe thì từ rày đừng có lại đây gặp ta nữa .

Lý Văn Tú giật mình nhảy dá»±ng lên, nói nhá»:

- Không nói cho Kế gia gia nghe ư? Ông ấy ... ông ấy thương con lắm mà.

Hoa Huy nói:

- Nói vá»›i ai cÅ©ng không được cả. Ngươi phải lập lá»i thỠđộc, việc ngày hôm nay, dù ai cÅ©ng không nói cho biết, nếu không thì ta không cho ngươi ra khá»i núi này đâu ...

Ông ta nổi giận, vết thương trên lưng lại Ä‘au kịch liệt, “A†lên má»™t tiếng ngất xỉu . Lý Văn Tú vá»™i đỡ ông ta lên, lấy nước lạnh đắp lên trán ông tạ Má»™t lúc sau, Hoa Huy từ từ tỉnh lại, lạ lùng há»i:

- Sao ngươi chưa đỉ

Lý Văn Tú há»i lại:

- Lưng thầy còn đau lắm không?

Hoa Huy đáp:

- đỡ nhiá»u rồi . Ngươi bảo ngươi muốn Ä‘i vá», sao còn chưa đỉ

Lý Văn Tú nghÄ© thầm: “Kế gia gia cùng lắm cÅ©ng chỉ trông ngóng mình thôi, còn sư phụ bị trá»ng thương thế này, nếu mình không ở lại chăm sóc cho ông ấy, sẽ chết không chừngâ€. Liá»n nói:

- Sư phụ không khá»e lắm, để đồ nhi ở lại hầu hạ thầy vài ngày .

Hoa Huy nghe thế mừng lắm. đêm hôm đó hai ngưá»i nghỉ ngÆ¡i trong túp lá»u tranh, Lý Văn Tú Ä‘i nhặt cá» khô, nằm ngay trên ná»n nhà, trong giấc ngá»§ nằm mÆ¡ tỉnh lại mấy lần, khi thì mÆ¡ thấy mình bị giặc bắt Ä‘i, lúc thì mÆ¡ thấy ác qui ? máu me đầy ngưá»i đến đòi mạng. Sáng hôm sau tỉnh dậy, thấy Hoa Huy nghỉ thêm má»™t ngày nữa tinh thần đã thoải mái lắm rồi . Ä‚n sáng xong, Hoa Huy liá»n dạy nàng võ công lại từ căn cÆ¡ ná»™i công, nói:

- Con tuổi đã lá»›n rồi, bây giá» má»›i luyện thượng thừa võ công, quả cÅ©ng đã muá»™n. Thế nhưng má»™t là con tư chất thông minh, hai nữa sư phụ cÅ©ng chẳng phải loại tầm thưá»ng. Minh sư thu cao đồ, còn sợ gì nữa ? Chỉ năm năm nữa, trong võ lâm ít có ngưá»i địch lại con.

Cứ như thế luyện bảy tám ngày, Lý Văn Tú tiến bá»™ rất nhanh, vết thương trên lưng Hoa Huy cùng từ từ bình phục, lúc ấy nàng má»›i bái biệt sư phụ cưỡi con ngá»±a trắng quay vá». Hoa Huy không bắt nàng lập lại lá»i thá» nữa . Nàng vá» nhà rồi nhưng cÅ©n không nói cho Kế lão nghe chỉ nói nàng bị lạc đưá»ng trên sa mạc, má»—i lúc má»™t xa, mau gặp được má»™t Ä‘oàn lái buôn Ä‘i lạc đà má»›i khá»i chết khát trên bãi cát.

Từ đó cứ mưá»i ngày ná»­a tháng, Lý Văn Tú lại đến nÆ¡i ở cá»§a Hoa Huy vài ngày . Nàng sợ gặp lại bá»n cướp, khi ra Ä‘i luôn luôn mặc đồ đàn ông Cáp Tát Khắc. Trong mấy ngày đó, Hoa Huy tận lá»±c dạy nàng võ công, Lý Văn Tú trong lòng cÅ©ng không có gì phải nghÄ© ngợi thành thá»­ má»™t lòng má»™t dạ há»c võ, quả nhiên cao đồ gặp được minh sư, tiến bá»™ rất nhanh.

Cứ thế hai năm trá»i, Hoa Huy vẫn thưá»ng than thở:

- Vá»›i tài nghệ con bây giá», trên giang hồ đã vào hạng cao thá»§ đệ nhất, nếu như vỠđến Trung Nguyên, chỉ ra tay là đã nổi tiếng rồi .

Thế nhưng Lý Văn Tú đâu có nghÄ© đến chuyện quay vá» Trung Nguyên, được “nổi tiếng†trên chốn giang hồ, thế nhưng muốn báo thù cho cha mẹ, khi gặp bá»n cướp không Ä‘ chúng gia hại thì không thể không luyện võ công. Trong nÆ¡i sâu kín nhất cá»§a lòng nàng còn má»™t ý niệm là: “Nếu như ta há»c võ giá»i rồi, ta có thể cướp Tô Phổ lạiâ€. Thế nhưng ý nghÄ© đó nàng không mấy khi nghÄ© đến, má»—i khi dấy lên mặt nàng lại đỠbừng. Nàng tuy không dám nghÄ© đến nhiá»u, nhưng ý nghÄ© đó nằm sâu trong tim, và càng ngày nàng ở vá»›i Kế gia gia càng ít, ở lại vá»›i sư phụ má»—i lúc má»™t nhiá»u .

Kế lão há»i nàng đôi lần nàng không chịu nói, biết từ bé tính tình cô gái cứng đầu, đã định làm gì là không thay đổi nên cÅ©ng không há»i thêm nữa .

Hôm đó Lý Văn Tú cưỡi con ngá»±a trắng, từ nÆ¡i sư phụ quay vá» nhà. Ä‘i được ná»­a đưá»ng, bá»—ng thấy ráng đỠnổi đầy trá»i, khí hậu sa mạc thay đổi thất thưá»ng, gió bấc má»—i lúc má»™t mạnh, xem ra má»™t cÆ¡n bão tuyết Ä‘ang kéo đến. Nàng giục ngá»±a phóng nhanh, thấy những ngưá»i chăn cừu Ä‘ang lùa gia súc vá» chuồng, trên trá»i chim chóc không còn thấy con nào nữa . Nàng vừa vỠđến nÆ¡i, bá»—ng nghe tiếng vó ngá»±a lá»™p cá»™p, má»™t ngưá»i cưỡi ngá»±a chạy tá»›i . Lý Văn Tú hÆ¡i kinh ngạc: “Hiện nay bão tuyết đến nÆ¡i, sao lại còn ai ra khá»i nhà đây ?â€. Tiếng vó ngá»±a đến gần, thấy trên lưng là má»™t ngưá»i khoác má»™t tấm áo khoác bằng len Ä‘á», chính là má»™t ngưá»i đàn bà Cáp Tát Khắc.

Nhãn lá»±c Lý Văn Tú bây giá» khác hai năm trước xa, từ xa đã nhìn rõ ngưá»i đàn bà đó thân hình mảnh dẻ, mặt mÅ©i xinh xắn, chính là A Mạn. Lý Văn Tú không muốn hai ngưá»i gặp nhau, xoay đầu ngá»±a, chạy đến phía nam má»™t ngá»n đồi nhá», náu mình sau tàn cây . Nàng thấy con ngá»±a cá»§a A Mạn cÅ©ng chạy vá» hướng ngá»n đồi, vừa đến bên chân núi bá»—ng huýt má»™t tiếng còi, trên đám cây trên đồi cÅ©ng có tiếng đáp lại . A Mạn nhảy xuống ngá»±a, má»™t ngưá»i đàn ông chạy đến bên nàng, hai ngưá»i ôm chặt lấy nhau, vá»ng ra tiếng cưá»i ròn rã. Ngưá»i thanh niên kia nói:

- Sắp có bão tuyết đến nơi rồi, sao em còn ra đây ?

Chính là tiếng cá»§a Tô Phổ. A Mạn cưá»i đáp:

- Anh ngốc này, sao anh biết sắp có bão tuyết, vậy mà vẫn còn liá»u mình đứng đây đợi em?

Tô Phổ cưá»i đáp:

- Hai đứa mình ngày nào cÅ©ng gặp nhau nÆ¡i đây, so vá»›i ăn cÆ¡m còn quan trá»ng hÆ¡n. Dù phải xông vào Ä‘ao kiếm, anh cÅ©ng vẫn đến đây chá» em.

Hai ngưá»i sánh vai ngồi trên ngá»n đồi nói chuyện yêu thương, Lý Văn Tú chỉ cách mấy gốc cây, nghe mà ngÆ¡ ngẩn. Tiếng hai ngưá»i có lúc rất lá»›n, nghe thật rõ ràng, có lúc lại chỉ rì rầm, không nghe thấy gì cả. CÅ©ng có khi hai ngưá»i không biết nói chuyện gì vui mà cùng cưá»i rá»™ cả lên.

Thế nhưng dù hai ngưá»i có nói lá»›n, Lý Văn Tú cÅ©ng chỉ vào tai này, ra tai kia, nàng chẳng muốn nghe lén hai ngưá»i nói chuyện tình. Trước mắt nàng chỉ thấy hai đứa trẻ, má»™t nam má»™t nữ ngồi nói chuyện trên triá»n cá». đứa trẻ con trai là Tô Phổ, còn đứa bé gái chính là nàng, hai ngưá»i Ä‘ang kể chuyện xưa, những chuyện gì thì nàng cÅ©ng quên rồi, nhưng hình ảnh mưá»i năm trước, vẫn rõ ràng hiện ra trước mắt...

Tuyết từng mảng như lông ngá»—ng rÆ¡i xuống, phá»§ lên trên mình ba con ngá»±a, trên ba ngưá»i . Tô Phổ và A Mạn nói chuyện Ä‘ang vui, chẳng để ý đến, còn Lý Văn Tú cÅ©ng không cảm thấy gì. Bông tuyết bắt đầu tụ lại trên đầu ba ngưá»i, cả ba đầu tóc trắng xóa .

Mấy chục năm sau, tóc cả ba ngưá»i cÅ©ng Ä‘á»u sẽ bạc, thế nhưng Tô Phổ và A Mạn vẫn còn cưá»i nói vui vầy, còn Lý Văn Tú hẳn vẫn cô đơn tịch mịch? Nàng vẫn còn nhá»› đến ngưá»i xưa, liệu ngưá»i xưa có còn chút nào hình bóng cá»§a nàng không?

đột nhiên trên cành có những tiếng kêu lá»™p bá»™p, A Mạn và Tô Phổ hai ngưá»i cùng nhá»m dậy, kêu lên:

- Mưa đá, mau vỠthôi .

Hai ngưá»i liá»n nhảy lên ngá»±a . Lý Văn Tú nghe hai ngưá»i kêu lên cÅ©ng giật mình tỉnh má»™ng, những mảnh băng bằng ngón tay đã rÆ¡i trên đầu, trên mặt, trên tay, thật là Ä‘au đớn, vá»™i vàng cởi chiếc mÅ© lông trên yên đội lên đầu phi ngá»±a chạy vá».

Khi nàng vỠđến nhà thấy trong ngõ buá»™c hai con ngá»±a, má»™t con chính là ngá»±a A Mạn cỡi . Lý Văn Tú ngạc nhiên: “Hai ngưá»i đến nhà ta làm gì thế này ?â€.
Tài sản của meongo75

  #10  
Old 26-04-2008, 09:11 AM
meongo75's Avatar
meongo75 meongo75 is offline
Nghịch Thiên Quá»· Äế
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Ha Long
Bài gởi: 419
Thá»i gian online: 1 ngày 8 giá» 29 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 1 Post
Bạch Mã Khiếu Tây Phong
Tác giả: Kim Dung
Dịch giả: Nguyễn Duy Chính

Hồi 10


Khi đó mưa đá má»—i lúc má»™t lá»›n, nàng liá»n dắt ngá»±a Ä‘i theo cá»­a sau mà vào, nghe tiếng oang oang cá»§a Tô Phổ:

- Lão bá bá, mưa đá lớn quá, chúng tôi chắc phải đợi thêm một lúc nữa .

Kế lão đáp:

- Bình thá»i má»i các vị cÅ©ng không đến, để tôi xuống Ä‘un má»™t ấm trà.

Từ khi bá»n Tấn Uy tiêu cuá»™c đến thảo nguyên cướp bóc, ngưá»i Cáp Tát Khắc cá»±c kỳ thù hận ngưá»i Hán, tuy Kế lão ở đây đã lâu, ngưá»i Cáp Tát Khắc lại hiếu khách, không đến ná»—i tống cổ ông ra khá»i khu vá»±c cá»§a há», nhưng tất cả Ä‘á»u rất ít lai vãng. Chỉ khi nào có chuyện đại hỉ, ngưá»i ta má»›i đến mua rượu cá»§a ông, chỉ khi nào gia súc bị bệnh không cách nào trị được, ngưá»i ta má»›i đến má»i ông chữa giùm. Lá»u cá»§a A Mạn và Tô Phổ lúc ấy lại ở xa, nếu không phải vì trốn bão tuyết, thì có đến mưá»i năm nữa chưa chắc hỠđã đến nhà ông má»™t lần.

Kế lão xuống bếp, thấy Lý Văn Tú mặt mày đỠgay, đang ngơ ngẩn xuất thần, nói:

- Ạ.. ngươi vá»...

Lý Văn Tú vội vàng nhảy tới, giơ tay bịt miệng ông lại, ghé tai ông nói thầm:

- đừng để hỠbiết cháu đang ở đây .

Kế lão thấy thật là lạ lùng nhưng cÅ©ng gật đầu . Má»™t lúc sau, Kế lão Ä‘em rượu sữa dê, nhÅ© lạc(#5), hồng trà ra để tiếp khách. Lý Văn Tú ngồi bên bếp lá»­a, văng vẳng nghe thấy tiếng cưá»i nói cá»§a Tô Phổ và A Mạn từ nhà trên vá»ng xuống, khiến má»™t ý nghÄ© nàng không sao chế ngá»± nổi: “Ta muốn ra gặp chàng, nói vá»›i chàng vài câuâ€. Thế nhưng khi nghÄ© đến những lá»i chá»­i rá»§a cá»§a cha Tô Phổ và cái roi cá»§a ông ta, tuy đã mưá»i năm qua nhưng không lúc nào tiếng roi cá»§a Tô Lá»— Khắc không vang vang trong đầu nàng.

Kế lão quay lại bếp, đưa cho nàng má»™t bát trà nóng trá»™n váng sữa đưa cho nàng, trong ánh mắt đầy vẻ từ ái . Hai ngưá»i sống chung đã mưá»i năm, thật chẳng khác nào ông ná»™i vá»›i cháu gái, hai bên lo lắng cho nhau, ngưá»i kia suy nghÄ© gì trong lòng, ngưá»i này cÅ©ng hiểu được. Tuy nhiên hai ngưá»i vì không phải là ruá»™t thịt nên không có được cái cảm ứng tương liên như tình ông cháu thá»±c.

Lý Văn Tú đột nhiên hạ giá»ng nói:

- Cháu không thay quần áo, giả làm một thanh niên Cáp Tát Khắc đến nhà xin tránh bão tuyết, ông đừng để lộ ra nhé.

Không đợi Kế lão trả lá»i, lẻn qua cá»­a sau dắt con ngá»±a trắng, xông vào trong trận bão Ä‘ang mịt mù trá»i đất, lặng lẽ Ä‘i thật xạ Nàng Ä‘i má»™t mạch đến hÆ¡n má»™t dặm, má»›i nhảy lên lưng ngá»±a chạy má»™t vòng rồi tiến vá» phía cá»­a trước. Trong cÆ¡n bão, tưởng như mây Ä‘en trên trá»i như sắp ép xuống đầu . Nàng sống nÆ¡i Hồi Cương mưá»i hai năm, chưa bao giá» thấy trá»i đất lại quái lạ đến thế, trong lòng không khá»i sợ hãi, vá»™i giục ngá»±a chạy thẳng đến cá»­a nhà giÆ¡ tay gõ, nói tiếng Cáp Tát Khắc:

- Làm ơn cho vào! Làm ơn cho vào!

Kế lão mở cá»­a, cÅ©ng dùng tiếng Cáp Tát Khắc há»i lại:

- Huynh đệ, cái gì thế?

Lý Văn Tú nói:

- Trận bão tuyết này không thể đi được, lão trượng, làm ơn cho tôi tránh gió tuyết ở tôn xứ một lát.

Kế lão đáp:

- được chứ, được chứ! Có ai Ä‘i ra ngoài mà mang theo nhà mình được đâu . đã có hai ngưá»i bạn khác cÅ©ng Ä‘ang tránh tuyết trong này rồi . Má»i bạn vào đây .

Nói xong nhưá»ng cho Lý Văn Tú tiến vào, lại há»i:

- Bạn đi đâu đây ?

Lý Văn Tú nói:

- Tôi định đi lên vùng Hắc Thạch, không biết còn bao xả

Trong bụng nghÄ© thầm: “Kế gia gia đóng kịch giá»i lắm, không có chút sÆ¡ hở nàoâ€. Kế lão giả vá» kinh ngạc nói:

- á»i chao, nếu muốn Ä‘i Hắc Thạch ư? Thá»i tiết xấu thế này, hôm nay không thể nào đến được đâu, chi bằng nghỉ lại đây má»™t đêm, sáng mai hãy Ä‘i . Chứ không nếu lạc đưá»ng thì thật khổ.

Lý Văn Tú đáp:

- Thế cũng được.

Nàng Ä‘i vào trong nhà, phá»§i sạch tuyết bám trên ngưá»i . Tô Phổ và A Mạn hai ngưá»i ngồi sánh vai bên má»™t lò sưởi . Tô Phổ cưá»i nói:

- Huynh đệ, chúng tôi cÅ©ng Ä‘ang tránh tuyết đây, má»i lại sưởi chút cho ấm.

Lý Văn Tú đáp:

- Vâng, cám ơn bạn.

Nàng Ä‘i đến ngồi xuống bên cạnh ỵ A Mạn mỉm cưá»i chào khách. Tô Phổ không gặp Lý Văn Tú bảy tám năm nay, nàng từ má»™t cô gái nhỠđã thành má»™t thiếu nữ, lại mặc giả trai, làm sao y còn nhận ra được? Kế lão Ä‘em đồ ăn thức uống lên, Lý Văn Tú vừa ăn vừa há»i tên tuổi ba ngưá»i, nói mình tên là A Tư Thác, là má»™t mục nhân ở má»™t bá»™ lạc Cáp Tát Khắc cách đây hai trăm dặm.

Tô Phổ không ngừng đến bên cá»­a sổ nhìn ra xem xét bầu trá»i, thá»±c ra, chỉ cần nghe tiếng gió thổi vào tưá»ng, chẳng phải nhìn mây cÅ©ng biết được rằng chưa thể lên đưá»ng được. A Mạn lo lắng nói:

- Anh nghĩ gió có thổi bay cái nhà này đi được không?

Tô Phổ nói:

- Ta lo là lo tuyết rÆ¡i xuống quá nhiá»u, nóc nhà chịu không nổi . để ta leo lên mái nhà xúc bá»›t tuyết Ä‘i .

A Mạn nói:

- đừng để gió thổi anh bay xuống đấy nhé.

Tô Phổ cưá»i đáp:

- Dưới đất tuyết đóng dày thế này, dẫu có bị ngã xuống cũng không chết đâu .

Lý Văn Tú tay run run cầm bát trà, trong đầu bao nhiêu tạp niệm, không biết thế nào cho phải. Ngưá»i bạn hồi thÆ¡ ấu nay ngồi ngay bên cạnh mình, y có thá»±c là không nhận ra mình không? Hay là biết đó mà giả vá» như không biết? Y đã hoàn toàn quên hẳn mình, hay trong lòng vẫn còn nhá»› nhung, nhưng không muốn cho A Mạn biết đấy thôi ?

Trá»i tối dần, Lý Văn Tú ngồi xa má»™t bên. Tô Phổ và A Mạn tay cầm tay, nho nhá» truyện trò những câu ngưá»i ngoài thấy hoàn toàn không ý nghÄ©a, nhưng đối vá»›i má»™t cặp tình nhân thì là những lá»i dịu dàng ngá»t ngào biết bao nhiêu . Ãnh lá»­a bập bùng chiếu lên mặt hai ngưá»i khi sáng khi tối .

đột nhiên, Lý Văn Tú nghe thấy tiếng ngá»±a đạp trên tuyết, má»™t ngưá»i Ä‘ang cưỡi ngá»±a chạy vá» hướng căn nhà. Thảo nguyên tuyết đóng đã nhiá»u, má»—i bước chân ngá»±a mất rất nhiá»u hÆ¡i sức nên chạy không thể nào nhanh được. Tiếng chân ngá»±a càng lúc càng gần, Kế lão cÅ©ng đã nghe thấy, lẩm bẩm nói:

- Lại có má»™t ngưá»i đến tránh bão nữa đây .

Tô Phổ và A Mạn hoặc chưa nghe thấy, hoặc nghe thấy mà không để ý, hai ngưá»i vẫn nắm tay nhau, nói chuyện rù rì. Má»™t lúc sau, ngưá»i cưỡi ngá»±a đã đến trước cá»­a, tiếp đến là tiếng đập cá»­a bình bình bình. Tiếng đập thật là thô bạo, không lá»… độ như kẻ đến xin trú ẩn. Kế lão nhíu mày, Ä‘i ra mở cá»­a . Chỉ thấy má»™t gã cao to mặc áo da cừu, mặt đầy râu ria, bên hông Ä‘eo má»™t thanh trưá»ng kiếm, lá»›n tiếng nói:

- Bên ngoài gió tuyết lớn quá, ngựa chạy không nổi .

Giá»ng nói tiếng Cáp Tát Khắc chưa sõi, mắt gưá»m gưá»m, nhìn những ngưá»i trong nhà như dò xét. Kế lão đáp:

- Má»i vào trong uống má»™t chén rượu .

Nói xong bưng má»™t chén rượu đưa cho ỵ Ngưá»i kia uống má»™t hÆ¡i cạn sạch, ngồi xuống bên cạnh đống lá»­a, cởi áo ngoài ra, thấy hai bên hông Ä‘eo hai thanh Ä‘oản kiếm sáng lấp loáng. Má»™t thanh kiếm cán màu vàng, má»™t thanh kiếm cán màu bạc.

Lý Văn Tú vừa nhìn thấy hai thanh tiểu kiếm trong lòng chấn động, cổ há»ng dưá»ng như có vật gì chặn lại, mắt hoa lên, nghÄ© thầm: “đây là song kiếm cá»§a mẹ taâ€. Khi Kim Ngân tiểu kiếm Tam Nương Tá»­ chết Ä‘i, Lý Văn Tú tuy còn nhá», nhưng đôi kiếm này nhận biết ngay, không thể nào lầm được. Nàng đưa mắt liếc nhìn gã kia, nhận ra ngay, gã chính là má»™t trong ba ngưá»i thá»§ lãnh năm xưa chỉ huy cả bá»n Ä‘uổi theo truy sát cha mẹ nàng. Tuy đã mưá»i hai năm qua, tướng mạo nàng đã hoàn toàn đổi hẳn nhưng má»™t gã hÆ¡n ba mươi tuổi có thêm mưá»i hai năm cÅ©ng chẳng thay đổi bao nhiêu . Nàng sợ y nhận ra mình, không dám nhìn y lâu, nghÄ© thầm: “Nếu không phải vì cÆ¡n bão tuyết này thì ta đâu có gặp lại Tô Phổ, cÅ©ng đâu có gặp lại gã ác tặc nàyâ€.

Kế lão nói:

- Khách nhân từ đâu đến đây ? Có đi đến nơi nào xa không?

Gã kia ậm ừ, tá»± mình rót uống má»™t chén rượu nữa . Khi đó bên đống lá»­a ngồi năm ngưá»i, Tô Phổ không còn có thể nói chuyện riêng vá»›i A Mạn được, y nhìn Kế lão chăm chăm rồi nói:

- Lão bá bá, tôi muốn há»i thăm má»™t ngưá»i .

Kế lão há»i lại:

- Ai thế?

Tô Phổ đáp:

- Là ngưá»i hồi bé hay cùng tôi chÆ¡i đùa, là má»™t cô bé ngưá»i Hán...

Y nói đến đây, tim Lý Văn Tú bỗng thót lên, vội quay đầu nhìn sang chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào ỵ Tô Phổ nói tiếp:

- Cô ta tên là A Tú, vá» sau qua bảy tám năm, không còn gặp cô ta nữa . Cô ta ở chung vá»›i má»™t ông già ngưá»i Hán, chắc là ông phải không?

Kế lão tằng hắng vài cái, nhìn mặt Lý Văn Tú để há»i xem ý thế nào . Nhưng Lý Văn Tú quay đầu sang chá»— khác, ông ta không biết phải trả lá»i sao cho phải, chỉ ậm ừ.

Tô Phổ lại nói:

- Cô ta hát thật là hay, ngưá»i ta bảo rằng cô ta hát còn hay hÆ¡n tiếng chim thiên linh hót nữa . Thế nhưng mấy năm qua, tôi không còn được nghe nàng hát nữa . Cô ta có còn ở đây nữa không?

Kế lão ngập ngừng, ấp úng nói:

- Không, không, cô ta không... không có ở đây ...

Lý Văn Tú xen vào:

- Ngươi há»i cô gái ngưá»i Hán, ta biết rồi . Cô ta chết đã mấy năm naỵ

Tô Phổ giật mình kinh hãi há»i:

- A, cô ta chết rồi ư, sao mà chết thế?

Kế lão nhìn Lý Văn Tú, nói:

- Bị bệnh... bệnh...

Tô Phổ mắt hơi hoen lệ, nói:

- Tôi khi còn bé thưá»ng hay cùng cô ta Ä‘i chăn cừu, cô ta hát cho tôi nghe nhiá»u bài lắm, cÅ©ng kể cho tôi nghe nhiá»u chuyện cổ. Mấy năm không gặp, nào ngá» cô tạ.. cô ta đã chết rồi .

Kế lão thở dài:

- Ôi, thật tội nghiệp cho con bé.

Tô Phổ nhìn ngá»n lá»­a, lặng thinh xuất thần, nói tiếp:

- Nàng nói cha mẹ Ä‘á»u bị bá»n ăn cướp giết chết, lênh đênh cô khổ lạc loài đến đây ...

A Mạn há»i:

- Thế cô đó có xinh đẹp không?

Tô Phổ đáp:

- Khi đó ta còn nhá», không nhá»› nữa . Chỉ còn nhá»› cô ta hát thật hay mà kể chuyện cÅ©ng thật haỵ..

Gã đàn ông lưng đeo hai thanh tiểu kiếm đột nhiên nói:

- Ngươi nói là má»™t cô gái ngưá»i Hán? Cha mẹ cô ta bị hại, chỉ có má»™t mình đến đây ?

Tô Phổ đáp:

- đúng đó, ông có biết cô ta không?

Gã kia không đáp, lại há»i tiếp:

- Có phải cô ta cưỡi một con ngựa trắng, đúng không?

Tô Phổ đáp:

- đúng rồi, ông có gặp cô ta rồi sao ?

Gã đàn ông đột nhiên đứng dậy, hầm hầm nhìn Kế lão gằn giá»ng há»i:

- Nàng ta chết nơi đâu ?

Kế lão nói ấm á»› mấy câu, gã kia liá»n há»i:

- Cô ta có để lại cái gì không? Má»i thứ ngươi giữ hết phải không?

Kế lão liếc y má»™t cái, lạ lùng há»i:

- Cái đó có can hệ gì đến ngươi đâu ?


Chú thích:

5.một loại rượu nhẹ làm bằng sữa để lên men
Tài sản của meongo75

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
âåòåð, êàìèí, ñâàäüáà, òåêñò, ôóòáîë
Ãiá»u Chỉnh


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™