19-05-2008, 06:15 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Hạnh Phúc
Tác giả: Lê Thu Mai
Tôi không thÃch cái tên cá»§a mình lắm, thá»±c sá»± là như váºy. ÄÆ¡n giản là tôi không thấy cái tên Giao Hạ ấy có má»™t chút gì hay hay cả. Váºy là nhiá»u lúc tôi cảm thấy ghen ghét nó. Mẹ tôi bảo tại tôi sinh và o tháng tư (ôi, cái tháng tư quái quá»·). Bạn tôi đứa khen là "má»™t cái tên đẹp" đứa lại trêu "đồ dở dở ương ương". Äã có lúc tôi ao ước là được chá»n cái tên cho mình...
Äiá»u an á»§i đối vá»›i tôi là cả lá»›p, đúng hÆ¡n là cả khối, chẳng có đứa nà o tên giống tôi cả. Tôi và o cấp ba, lá»›p mưá»i, rồi lá»›p mưá»i má»™t mang theo cả tÃnh "dở dở ương ương" cá»§a mình. Má»—i lần nhìn tôi mở nhạc, ba tôi lại lắc đầu: "Giao Hạ cá»§a ba là con gái cÆ¡ mà . Thằng nhóc nà o váºy?". Tôi toét miệng cưá»i: "Con không thÃch cái tên đó tẹo nà o. Trả ba mẹ đó". Ông xoa xoa mái tóc ngắn cÅ©n cá»§a tôi, lại lắc đầu rồi Ä‘i ra.
"Trong cuá»™c chÆ¡i xổ số, chỉ ngưá»i được giải đặc biệt là ngưá»i vui sướng khác ngưá»i nhất". Bá»n tôi tuyên bố rất hùng hồn". Như váºy, có thể có lúc tôi cÅ©ng có má»™t niá»m vui như váºy. Giải đặc biệt chỉ có má»™t và già nh cho má»™t ngưá»i. Hình như tôi đã lẩm bẩm "cái tên mình đẹp chán" và hình như tôi đã cầu mong rằng đừng đứa nà o có cái tên như tôi nữa. Hình như...
Váºy mà sang há»c kỳ II, tôi đã phải chia má»™t ná»a niá»m vui đó cho Nguyên Hạ. Äó là má»™t đứa con gái má»›i chuyển và o lá»›p tôi, hiá»n khô như bá»™t, lúc nà o cÅ©ng ngÆ¡ ngÆ¡ ngác ngác. Mặt nó tháºt sá»± nghệt ra khi tôi kéo nó ngồi xuống bên cạnh và bảo thằng Hưng "chịu khó" xuống bà n dưới. Thỉnh thoảng trước kia má»—i khi nghÄ© đến có má»™t đứa nữa đến, đùng đùng lấy mất cái "giải độc đắc" cá»§a mình là tôi đã muốn... ghét. Nhưng bây giá», cứ nhìn Nguyên Hạ là tôi chẳng thể ghét nổi. Tá»± nhiên tôi thÃch chÆ¡i vá»›i nó. Khi nghe tôi nói váºy, nó tròn mắt ra nhìn rồi nhoẻn cưá»i. Nó không giống tôi lấy má»™t chút, ngoà i cái tên (mà cái tên cÅ©ng chỉ gần giống). Tóc nó dà i, thẳng, hÆ¡i hoe và ng, má»ng dÃnh, ép sát và o lưng như má»™t dòng chảy nhá», lá» lững và buồn xa xăm. Nó trầm tư, đôi lúc còn thở dà i. Bạn bè cùng lá»›p vẫn bảo tôi vá»›i nó là "qui luáºt bù trừ". Nó có thể ngồi hà ng giỠđể nghe tôi "thuyết trình" vá» bất cứ cái gì mà tôi "nổi hứng". Có hôm, nó là m tôi phát cáu vá» kiểu trầm tư "bà cụ non" đó. Tôi nhìn và o mắt nó rồi lắc đầu (như ba tôi vẫn là m). "Mà y buồn quá. Tóc mà y cà ng buồn. Mà y phải cắt tóc Ä‘i má»›i được. Nhất định phải cắt. Tao khó chịu....". Äáp lại cái giá»ng háºm há»±c cá»§a tôi, nó há»i như là không: "Thế à ?"
Tôi rá»§ nó đến nhà để "xem cái nà y hay lắm" Nó ngốc nghếch nghe theo ngồi im trên chiếc ghế và nhắm mắt lại chỠđợi. "Xoẹt", mái tóc cá»§a nó bây giá» chỉ còn chấm vai. Nó thảng thốt, mặt hÆ¡i tái Ä‘i, môi nó run run. Nhưng tôi không để nó kịp nói gì, tôi phá»§ đầu bằng má»™t loạt nháºn xét rằng tóc nó để dà i không hợp, rằng bây giá» ngưá»i ta để tóc ngắn cho trẻ, rằng... Nó chẳng nói gì. Chắc là nó đồng ý. Tôi trổ hết tà i năng cá»§a mình để uốn uốn, sấy sấy mái tóc cá»§a nó và phải luôn mồm liến thắng như là dá»— dà nh, đôi lúc còn xen và o mấy câu như "Em ở đâu hỡi mùa thu tóc ngắn, giữ há»™ anh...". Lúc nà y tôi sợ nhất là nó khóc. Cuối cùng, má»i việc Ä‘á»u tốt đẹp. Tóc nó để ngắn trong xinh xắn hÆ¡n, rắn rá»i hÆ¡n má»™t chút. Nhưng nhìn nó tôi vẫn thấy băn khoăn. Không, tôi chưa là m được gì cả. Nó vẫn là nó, yếu Ä‘uối lặng lẽ và buồn. Có thể tôi đã lấy Ä‘i được ná»—i buồn trên tóc nó, nhưng tôi đã không thể lấy được ná»—i buồn trên gương mặt nó, trong mắt nó, trong tâm hồn nó. Tôi nhìn và o cái bóng cá»§a nó trong gương, chợt thở dà i rồi cụp mắt xuống vì ý nghÄ© thất bại. Nó chẳng vì mái tóc tôi cắt cho mà khác Ä‘i. Tôi thấy mình như có lá»—i. Dưá»ng như mái tóc dà i, buồn như má»™t dòng chảy lá» lững ấy lại là cái để tôi tìm thấy nó, nháºn ra ở nó má»™t cái gì...
Nó bất chợt nhìn lên, lúc lắc mái tóc, cưá»i tháºt ngá»™ nghÄ©nh rồi há»i tôi:
- Hạ nà y, cáºu có biết hạnh phúc là gì không?
Tôi đứng như chôn chân, tròn mắt nhìn nó. Tôi sá»ng sốt tháºt sá»± khi nghe nó há»i. Hạnh phúc là gì ư? Tôi đã bao giá» tá»± há»i như váºy chưa? Hạnh phúc cá»§a tôi và cả gia đình, là bạn bè. Còn hạnh phúc cá»§a nó?
Giá»ng nó bá»—ng trầm xuống:
- Ngà y mai Hạ đến nhà mình nhé. Mai là ngà y giỗ mẹ mình.
Tôi nắm chặt lấy cái lược, cố tìm một câu gì để an ủi nó mà không được. Cổ tôi nghẹn lại. Bóng nó khuất dần sau những cây phi lao gầy gộc, mong manh.
Ba cá»§a Hạ là má»™t ngưá»i có khuôn mặt khắc khổ. Ông yêu Hạ bằng tình yêu cá»§a cả cha và mẹ. Những bức tranh cá»§a ông bao giá» cÅ©ng chìm trong cảm giác cô đơn, trÆ¡ trá»i mất hút giữa cái mênh mang cá»§a đất trá»i. Tôi chỉ thấy mắt ông ánh lên má»™t chút khi thấy Hạ cưá»i.
- Cháu ạ, Hạ nó kể vá» cháu nhiá»u lắm đấy. Bác rất cảm Æ¡n vá» những gì cháu là m cho Hạ.
Ông mỉm cưá»i khi nói vá»›i tôi. Những nếp nhăn cứ hằn lên quanh đôi mắt. Ông nhìn chúng tôi nồng ấm, yêu thương.
Buổi trưa, chúng tôi lên đồi. Má»™ cá»§a mẹ Hạ nằm dưới những cây thông cao, hướng ra biển. Tôi và Hạ ngồi cạnh nhau. Những cÆ¡n gió mang theo cả vị mặn, mùi cá»§a biển thổi và o là m bay bay hai mái tóc ngắn. "Hạ ạ, khi mẹ mất Ä‘i, mình cảm thấy niá»m vui, hạnh phúc cá»§a ba con mình đã Ä‘i theo mẹ. Ba mình cÅ©ng váºy. Tất cả Ä‘á»u chìm trong ná»—i buồn mà mình có lúc tưởng là mãi mãi. Mình biết, bạn đã cố gắng kéo mình ra khá»i ná»—i buồn ấy. Nhưng khi đó mình không đủ sức. Bây giá» mình đã hiểu rằng hạnh phúc vẫn ở quanh mình. Ba yêu thương mình lắm và có lẽ mẹ cÅ©ng sẽ buồn lắm nếu biết được là vì mình mà ba mình khổ. Mình sẽ không để ba phải sống mãi trong ná»—i buồn ấy. Còn bạn nữa, bạn cÅ©ng rất tốt vá»›i mình cÆ¡ mà . Mình sẽ hạnh phúc khi mình mang lại hạnh phúc cho má»i ngưá»i. Phải váºy không?".
Gió thổi là m cho lá thông ngả và o nhau, tấu lên má»™t bản nhạc nhẹ nhà ng như tiếng ai gá»i từ xa vá»ng vá». Những chiếc lá khe khẽ trở mình. Có má»™t chiếc lá theo cÆ¡n gió liệng qua. Tôi và Hạ cùng giÆ¡ tay bắt lấy, chiếc lá có mà u đỠthắm lạ kỳ. Hạ giÆ¡ nó lên, soi dưới má»™t tia nắng. Sắc đỠấy bá»—ng bắt và o, ánh lên trong mắt Hạ má»™t mà u như mà u cá»§a hạnh phúc...
Tà i sản của Memory
Last edited by Memory; 06-09-2008 at 08:16 PM .
19-05-2008, 06:16 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Hoa Bất Tá»
Tác giả: Äặnh Minh Châu
Hắn lại đến. Tôi không sao hiểu hắn.
Ba tháng nay, không tối nà o hắn không đến, dù trá»i nóng ná»±c hay mưa gió to đến mức nà o Ä‘i nữa. Lúc đó, trông hắn như má»™t đứa trẻ nghịch nước, quần áo chá»— ướt chá»— khô, những lá»n tóc ướt xõa xuống vầng trán thông minh rá»™ng mở, nổi báºt, đôi mắt đầy tá»± tin kiêu hãnh. Äiá»u đó khác hẳn ngà y thưá»ng.
Cả thá»i gian dà i tôi nhẫn nại ngồi nghe hắn tâm sá»± hoặc ngồi yên "hưởng" sá»± im lặng thẫn thá» cá»§a hắn. Äó là những ngà y bình thưá»ng.
Hôm nà o trá»i mưa, hắn lặng lẽ ôm đà n và hát những bà i hát chứa đầy tâm trạng. Sá»± hòa quyện tuyệt vá»i cá»§a tiếng đà n cùng giá»ng hát truyá»n cảm đó thá»±c sá»± lôi cuốn. Và tôi như bị rÆ¡i và o má»™t cõi mê bồng bá»nh vô định. Phải chăng hắn có sá»± giao cảm lạ kỳ vá»›i trá»i mưa và muốn bá»™c bạch vá»›i lòng mình hay đơn giản chỉ muốn át Ä‘i tiếng mưa rÆ¡i não nỠđó. Äiá»u đó có lẽ chỉ riêng mình hắn biết. Sá»± có mặt thưá»ng xuyên cá»§a hắn đã là m tôi khó chịu bởi bị mất quá nhiá»u thá»i gian dà nh cho há»c táºp. Và sá»± tiếp đón cá»§a tôi ngà y cà ng nhạt nhẽo. Dần dần tôi đã mặc cho hắn ngồi đơn độc trên ghế suốt mấy tiếng đồng hồ.
Hắn vẫn đến, không má»™t lá»i trách móc, không má»™t ánh mắt van xin.
Khi tôi ốm, hắn lặng lẽ chăm sóc tôi cẩn tháºn, chu đáo và dá»ng dưng trước má»i phản ứng cá»§a tôi. Suốt cả năm trá»i, hắn vẫn thế, vẫn lặng lẽ đến vá»›i tôi, lặng lẽ trước những ngưá»i đến tán tỉnh tôi, lặng lẽ trước sá»± thá» Æ¡ cá»§a tôi và lặng lẽ trước những thay đổi trong tôi.
Tôi hững há» trước sá»± có mặt cá»§a hắn và rồi tôi không còn để ý đến Ä‘iá»u đó nữa.
Má»™t hôm, trở vá» nhà trong tâm trạng buồn bã thất vá»ng, đặt mình xuống ghế má»™t cách nặng ná», tôi cảm nháºn sá»± trống trải thiếu vắng cá»§a căn nhà . Và tôi chợt nháºn ra sá»± vắng mặt cá»§a hắn.
"Anh ấy đã không đến má»™t tuần rồi chị ạ". Em tôi nói "Anh ấy gá»i lại cho chị cái nà y nhưng em nghÄ© chị không thÃch nên chưa đưa". Nháºn trên tay em tôi chiếc há»™p xinh xắn, tôi luống cuống mở nắp há»™p, và tháºt bất ngá»: Äó là má»™t hình lăng trụ bằng thá»§y tinh bên trong là những giá»t nước trong suốt như không những được lan tá»a từ má»™t bông hoa bất tá» mà u nắng úa. Tôi sững sá» buá»™t miệng: "SÆ¡n".
Những tháng ngà y nặng ná» trôi trong sá»± đợi chá» mòn má»i. Sá»± thiếu vắng cá»§a SÆ¡n khiến tôi không chịu đựng nổi: Tôi bị ốm. Không, tôi cần sá»± chăm sóc cá»§a SÆ¡n, tôi cần sá»± có mặt cả SÆ¡n ở bên tôi lúc nà y. Phải chăng Ä‘iá»u đó SÆ¡n không cảm nháºn được, SÆ¡n không biết hay cố tình coi như không biết. Con ngưá»i ấy không thể dá»… đổi thay. Tôi tin và o đôi mắt ấy, tin và o sá»± sâu sắc, chân thà nh cá»§a con ngưá»i ấy.
Tôi Ä‘i tìm SÆ¡n. Tôi còn nhá»› mang máng địa chỉ SÆ¡n đã nói. Äứng trước cánh cổng sắt lạnh lùng, khó khăn lắm tôi má»›i trấn tÄ©nh được và lấy hết can đảm, tôi nâng tay gõ cá»a:
..."SÆ¡n nó Ä‘i đâu vẫn chưa vá»"... như trút được cả ngà n cân Ä‘ang đè nặng trên ngá»±c, nhưng tôi nháºn thấy mình chững lại.
Hôm nay trông chị đẹp quá, có hẹn vá»›i anh nà o rồi phải không?". Cô em gái nhìn tôi đầy soi mói châm chá»c. Nó ngạc nhiên trước sá»± thay đổi đột ngá»™t cá»§a tôi, bởi đây là lần đầu tiên nó thấy tôi ngồi và o bà n trang Ä‘iểm. Tôi muốn gặp lại SÆ¡n vá»›i má»™t lý do "vô cùng" chÃnh đáng. Vâng, tôi muốn xin lá»—i và cảm Æ¡n SÆ¡n.
..."Sơn không có nhà đâu cháu"...
Bước chân quay vá» như má»™t kẻ má»™ng du, tôi thấy mình chá»›i vá»›i... "Em không biết, tôi yêu hoa bất tỠđến cháy lòng, nhưng khi chạm và o nó tôi cảm nháºn như chạm và o lá khô. Cả những giá»t sương long lanh cÅ©ng không là m cho hoa đổi sắc, nhưng không hiểu sao tôi vẫn yêu, vì phải chăng đó là bất tá»". SÆ¡n đã nói vá»›i tôi như thế.
"Không, SÆ¡n Æ¡i xin đừng tặng cho em loà i hoa bất tỠđó. Em không phải là kẻ lạnh lùng sắt đá. Hãy tặng cho em loà i hoa dịu dà ng và khát nắng như trái tim em lúc nà y, dù nó không phải là bất tá»".
Sơn vẫn không có nhà , tôi chỉ muốn gặp lại dù là lần cuối. Tôi muốn được nhìn thẳng và o đôi mắt ấy.
Lui xe và o mép tưá»ng cổng, tôi lặng lẽ chỠđợi. Thá»i gian trôi cháºm chạp nặng nỠđến nghẹt thở, chÃn giá» rồi mưá»i giá», không thể trở vá» nhà muá»™n hÆ¡n được nữa. Tôi báºt khóc. Lau khô nước mắt, rồi nhẹ nhà ng dắt xe và o nhà . "Sao chị vá» muá»™n thế, em đợi chị mãi. Hôm nay em gặp anh SÆ¡n đèo má»™t cô bé có vẻ tình cảm lắm, hình như há» yêu nhau. Thôi, chị hãy quên anh ấy Ä‘i!".
...!
"Sao chị bình thản váºy? Chị đã chẳng nhá»› anh ấy mà , chị tưởng em nói đùa sao?".
"Thôi ngá»§ Ä‘i em, khuya rồi". Nó nhìn và o mặt tôi như không tin và o chÃnh mắt cá»§a mình.
Em tôi ngỡ ngà ng cÅ©ng phải thôi, vì nó đâu có hiểu tôi chÃnh là bông hoa bất tá» trong khối lăng trụ thá»§y tinh kia, những giá»t sương nhẹ nhà ng hay những giá»t mưa xối xả cÅ©ng không là m cho hoa đổi sắc, không là m cho hoa má»m mại dịu dà ng hÆ¡n. "Äấy là cái chết Ä‘ang giả vá» là m hoa không chết" cho dù nó là hoa bất tá».
Tà i sản của Memory
Last edited by Memory; 06-09-2008 at 08:18 PM .
19-05-2008, 06:18 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Cánh Äồng Hoa Dại
Tác giả: Bùi Thuý HÃ
Cuối cùng, Ä‘iá»u tôi không mong đợi đã đến. Nó đến nhanh hÆ¡n tôi tưởng. Äến bất ngá», nó nằm trong cái bao mà u hồng xinh xinh. Má»™t mùi hương ngát lên khi tôi mở ra. TH, hai cái tên nằm cạnh nhau, hà i hòa đến tuyện mỹ...
Anh kể cho tôi nghe chuyến thá»±c táºp vừa qua, vá» những cái ngông cá»§a đám bạn rồi kết luáºn:
- Sinh viên mỹ thuáºt tên nà o cÅ©ng hÆ¡i Ä‘iên Ä‘iên đấy!
Tôi cưá»i dà ngón tay và o mÅ©i anh:
- Anh có điên không?
Anh nắm lấy tay tôi, bóp mạnh.
- Anh cũng đang sắp điên đây nà y, em muốn anh bẻ ngón tay em không?
Tôi la lên:
- Ui da! Má Æ¡i cứu con! Có ngưá»i Ä‘iên bẻ ngón tay con kìa!
Anh buông tay tôi, ngơ ngác nhìn xuống nhà dưới:
- Má đâu?
Tôi cưá»i như nắc nẻ.
- Tỉnh rồi ha anh, ngưá»i Ä‘iên gì má»›i hù có chút xÃu mà đã biết sợ. Má Ä‘i chợ rồi!
Anh cốc tôi một cái đau điếng:
- Mai mốt còn gạt anh như váºy, anh đánh đòn nghe không! Tôi hiá»n dịu:
- Dạ, em sợ rồi, mai mốt hông dám nữa. Nhưng bây giá» thì... Tôi nhanh tay véo tai anh tháºt mạnh rồi co giò chạy xuống sau nhà . Má»™t lúc sau, hai tay hai ly nước chanh. Tôi nghiêm trang Ä‘i lên:
- Má»i há»a sÄ© dùng nước ạ.
Anh vuốt tóc tôi:
- Có thế chứ, cô bé!
Tôi gạt tay anh là m ly nước sóng sánh:
- Không được kêu ngưá»i ta là cô bé nữa. Ngưá»i ta lá»›n rồi, sinh viên rồi chứ bá»™.
Anh nheo mắt:
- á»’;, nghiêm trá»ng váºy sao, thưa nữ sÄ©!
Tôi nhăn mặt:
- Không được chá»c em nữa à nha. Em giáºn bây giỠđó. Anh là m hòa:
- Thôi, thôi, được rồi. Không cô bé, không nữ sĩ nữa. Mình hu�
Tôi im lặng, nghe lòng dịu lại. Má»™t tia nắng lá»t qua cá»a sổ Ä‘áºu xuống mái tóc bồng bá»nh cá»§a anh. Bạn bè tôi thưá»ng bảo "Háºu cá»§a mà y có mái tóc rất nghệ sÄ©". Khuôn mặt anh có nét dịu dà ng vá»›i nước da trắng, đôi môi Ä‘á», nét mà y thanh tú. Khi chúng tôi Ä‘i chung vá»›i nhau, ngưá»i ta thưá»ng bảo cặp nà y trông lạ. Tôi có nước da ngăm ngăm, khuôn mặt tròn vá»›i cái mÅ©i nhá» xÃu, hênh hếch. Cái đầu ngông nghênh má»™t mái tóc ngắn cÅ©n. Má»™t đứa bạn bảo tôi: Mà y lúc nà o cÅ©ng ngó ngoáy lia lịa như con khỉ con". Rồi lại nháºn xét: "Äôi lúc, Háºu cá»§a mà y trông như hiá»n triết"... Anh thưá»ng chạy xe rất cẩn tháºn chở tôi dạo trên những con đưá»ng rợp bóng cây. Nhiá»u lúc, tôi phát chán, hối anh chạy nhanh hÆ¡n, anh bảo:
- Em không thấy con đưá»ng nà y rất đẹp sao.
Tôi dấm dẳng:
- Em thÃch mình phóng nhanh. Gió ù ù bên tai, cảm giác tháºt tuyệt khi má»i thứ vụt qua.
Anh há»i:
- Lúc nà o em cũng chạy xe thế à ?
Tôi vênh mặt:
- Vâng, sáng nà o em cÅ©ng dáºy trá»…. Phải phóng xe nhanh má»›i kịp giá», chứ Ä‘i như anh thì hết buổi há»c còn gì.
Anh dịu dà ng như bà mẹ:
- Chết, em chạy từ từ thôi. Ráng dáºy sá»›m má»™t chút. Xe cá»™ bây giỠẩu lắm. Lỡ có chuyện gì thì sao....
Tôi xụ mặt:
- Anh trù em hả?
Anh cưá»i:
- Äâu có, anh chỉ nhắc chừng em thôi mà .
Tôi im lặng cắt đứt cuộc đối thoại. Một lần gặp nhau, cứ vui vẻ một chút lại có chuyện, mà nguyên nhân đa số là tại tôi luôn có ý kiến bất đồng với anh.
Tôi và Háºu quen nhau đã hÆ¡n má»™t năm. Lần ấy, Lâm, anh há» tôi, là sinh viên đại há»c Mỹ thuáºt, dẫn tôi và o lá»›p ngồi mẫu cho anh vẽ chân dung. Không quen ngồi mẫu nên khi lưng cứng đơ, tôi rất khó chịu, cứ ngá» nguáºy suốt khiến Lâm phải nhắc chừng luôn. Anh, lúc ấy cÅ©ng Ä‘ang vẽ gần đấy, thấy tôi như váºy, cứ tá»§m tỉm cưá»i hoà i. Gần má»™t buổi sáng mà Lâm chưa phác thảo xong bức chân dung. Tôi phát cáu:
- Thôi, em chẳng ngồi mẫu nữa đâu, mệt má»i quá rồi. Lâm cÅ©ng quăng cá»:
- Em cứ ngó ngoáy như váºy là m sao anh táºp trung được. Tôi không vừa:
- Chứ không phải tại anh vẽ dở sao!
Äang há mồm đôi co vá»›i ông anh há», tá»™i chợt sững lại khi thấy anh bạn cá»§a ông anh nhìn chúng tôi tá»§m tỉm cưá»i. Tôi ngó xuống chân, bối rối nói vá»›i Lâm:
- Em vỠđây, bữa nà o em kêu nhá» Äà o đến ngồi mẫu cho anh. Nó hiá»n lắm, chắc là thÃch hợp hÆ¡n em đấy.
Lâm nhăn mặt:
- Chết anh rồi, bà i sắp chấm mà anh chưa vẽ được gì cả. Hay là mai em đưa bạn em tới đây được không!
Tôi cưá»i cưá»i:
- ÄÆ°á»£c, nhưng anh phải đãi em má»™t chầu cÆ¡ đấy.
Lâm mừng rỡ:
- Ừ, ừ, ngay bây giỠanh sẽ dẫn em đi ăn.
Quay sang anh bạn lúc nãy, Lâm rủ:
- Äi ăn vá»›i tụi nà y không Háºu? CÅ©ng đến giá» cÆ¡m trưa rồi. Háºu lại mỉm cưá»i:
- Ừ, thì đi.
Tôi nghÄ© bụng, cha nà y bị "ma cưá»i" hà nh sao mà nãy giá» cứ tá»§m tỉm hoà i?
Sau khi bức chân dung hoà n thà nh thì tôi và Háºu đã thân nhau. Nhá» Äà o cÅ©ng thân vá»›i Lâm. Bá»n tôi thà nh hai cặp tÃnh tình trái ngược: Lâm quáºy, Äà o hiá»n, Háºu hiá»n, tôi là lắc. Cặp Lâm và Äà o có vẻ ngá»t ngà o, tình tứ vì nhá» Äà o rất ngoan, Lâm nói gì nó cÅ©ng gáºt và chìu ý. Còn chúng tôi lúc nà o cÅ©ng chỉ vui được lúc đầu, sau đó là tranh luáºn, cãi cá» rồi đến tôi giáºn dá»—i còn anh thì ngồi im hút thuốc hoặc là m huá» vá»›i tôi. Anh hÆ¡n tôi gần mưá»i tuổi nên rất rá»™ng lượng. Tôi luôn cảm phục anh vì Ä‘iá»u đó nên cuối buổi Ä‘i chÆ¡i, tôi lại lặng lẽ ngồi sau lưng anh, chầm cháºm ngắm ngưá»i xuôi ngược, lòng cảm thấy bình an và nhẹ nhõm.
Anh không có nhiá»u thì giá» cho tôi vì ngoà i giá» há»c anh phải Ä‘i chép tranh để kiếm sống. "Há»c Mỹ thuáºt tốn kém lắm". Anh thưá»ng bảo tôi váºy. Má»—i lần lãnh lương, anh chỉ giữ lại má»™t khoản nhỠđể tiêu xà i, còn lại là đi mua mà u hết. Há»c lá»›p sÆ¡n dầu, mà u cà ng mắc hÆ¡n. Anh sống tá»± láºp đã gần mưá»i năm.
Trước đây, anh định là m thầy giáo nhưng rồi niá»m Ä‘am mê há»™i há»a đã kéo anh ra khá»i cái công việc mà theo anh là công chức mẫn cán. Anh tâm sá»± vá»›i tôi: "Ngưá»i ta sống phải là m được cái gì đó mãi mãi tồn tại, ngay cả khi mình đã chết Ä‘i".
Phần lá»›n những buổi Ä‘i chÆ¡i hiếm hoi, anh lại dẫn tôi và o các gallery để xem tranh. Nhiá»u bức tranh, nhất là tranh trừu tượng cứ là m tôi hoa mắt lên, chẳng hiểu gì. Anh bảo "Xem tranh không cần hiểu mà phải cảm nháºn". Nhiá»u lần, anh chỉ cho tôi: Bức tranh nà y cá»§a Picasoo, bức nà y cá»§a Léonard de Vinci, cá»§a Titien, rồi Goya... Nhưng tôi thưá»ng lẫn lá»™n luôn. Có lần, tôi nhầm bức "Hoa Diên VÄ©" cá»§a Van Gogh là anh cá»§a Picasso là m anh cưá»i chảy nước mắt...
Trưá»ng tôi chỉ cách trưá»ng anh má»™t khoản Ä‘i bá»™ ngắn. Thỉnh thoảng, tôi rá»§ nhá» Äà o sang chá»— anh và o buổi trưa. Nhá» Äà o hay mắc cở. Nhìn mấy bức tượng ở tiá»n sảnh trưá»ng Äại Há»c Mỹ Thuáºt, nó đỠbừng mặt. Tôi cÅ©ng hÆ¡i ngượng nhưng sắc tố cá»§a tôi lặn đâu hết nên má tôi không đỠtà nà o. Lâm rất thÃch thú khi thấy hai má Äà o á»ng hồng. Háºu há»i tôi:
- Em không mắc cỡ khi nhìn tượng khá»a thân sao?
Tôi rắn rá»i đáp:
- Vẽ đẹp thân thể con ngưá»i khi được chiêm ngưỡng qua cái nhìn nghệ thuáºt thì sao lại đỠmặt. Chỉ khi nà o có ý nghÄ© vẩn đục thì má»›i xấu hổ.
Anh đồng tình:
- Ừ, cái đẹp thân thể con ngưá»i là cái trác tuyệt.
Tôi tò mò nhìn anh:
- Thế anh có vẽ tranh khá»a thân không?
Anh nhìn tôi:
- Có chứ, đó là phần bắt buá»™c cá»§a chương trình há»c mà . Äến lúc nà y thì tôi thấy hai má mình nóng ran.
Thá»i gian trôi. Tôi đã lên năm thứ hai. Chương trình há»c nặng hÆ¡n, tôi không la cà nhiá»u. Anh cÅ©ng vùi đầu và o bảng mà u, khung vải chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp. Những lúc gặp nhau, tôi và anh Ãt còn dịp để mà tranh cãi, giáºn há»n... Anh nói nhiá»u vá»›i tôi vỠước mÆ¡ ngà y ra trưá»ng. Anh sẽ lang thang má»™t năm, Ä‘i khắp nÆ¡i để quan sát, để vẽ.
Tôi băn khoăn:
- Anh không lo gì cho tương lai sao? Má»™t gia đình chẳng hạn? Anh cưá»i, nhắc lại câu nói ngà y nà o. Tôi ngắt lá»i anh:
- Lỡ anh không là m được gì để lại ngà y sau thì sao?
Anh hứa sẽ vẽ cho tôi má»™t bức tranh tháºt đẹp. Má»™t cánh đồng hoa dại, tÃm chân trá»i. Những cánh bướm ráºp rá»n, bầu trá»i bà n bạc tÃm, má»™t cô bé vá»›i mái tóc tÃm tung bay. Tôi há»i anh:
- Cô bé ấy là ai hả anh?
Anh vuốt mái tóc ngắn cũn của tôi.
- Dĩ nhiên cô bé với mái tóc dà i rồi, không phải cái đầu ngắn nà y đâu.
Tôi vùng vằng:
- Không thèm, Anh đừng vẽ ai cả. Má»™t cánh đồng đầy hoa bướm là được rồi. Mà sao lại là mà u tÃm nhỉ?
Cuá»™c sống đôi khi không như ngưá»i ta nghÄ©. Thá»±c tế là m cho những ước mÆ¡ sá»›m lụi tà n.
Ra trưá»ng, sau má»™t tháng tìm việc, anh được nháºn và o là m giảng viên cá»§a má»™t trưá»ng Mỹ Thuáºt ở thà nh phố khác. Thỉnh thoảng vá» thăm tôi, anh đăm chiêu, Ãt cưá»i. Tôi nhắc anh ước mÆ¡ ngà y nà o. Anh thở dà i:
- Em còn nhá», chưa sống tá»± láºp nên không biết đấy. Anh thì đã mưá»i năm rồi. Gần nữa Ä‘á»i ngưá»i rồi anh vẫn chưa có gì. Bạn bè anh phần lá»›n đã có sá»± nghiệp, gia đình, nhà cá»a... anh phải bắt đầu thôi.
Anh Ãt vá» dần. Tôi há»i tại sao? Anh bảo báºn lắm. Tôi lá» má» nháºn ra có cái gì đó Ä‘ang rạng nứt. Nhiá»u đêm, tôi không ngá»§ được vì nhá»› anh. Nhá»› đến quay quắt lòng. Sáng và o lá»›p, nhá» Äà o há»i sao mắt bị sưng thế. Tôi nói dối chả sao cả. Hôm qua tao uống cà phê nên khó ngá»§.
Rồi anh Lâm bảo tôi:
- Háºu nó có bồ rồi, má»™t cô kế toán chung trưá»ng, hÆ¡i lá»›n tuổi nhưng mà nhà khá giả. Ba má cô ấy hứa sẽ cho hai ngưá»i má»™t căn nhà sau khi cưới...
Tai tôi ù Ä‘i, tôi cố nén nhưng nước mắt cứ trà o ra. Anh Lâm an á»§i: "Thôi, bá» Ä‘i em. Em còn nhá», tương lai còn dà i".
Tôi vùi đầu và o há»c. Tôi nháºn chá»— dạy kèm. Tôi Ä‘i là m thêm... Tôi báºn rá»™n từ sáng đến chÃn giá» tối má»›i vỠđến nhà . Ngà y tháng qua, tôi thấy mình già dặn, tim như chai lại, rồi cÅ©ng dần bá»›t Ä‘au khi nghÄ© vá» chuyện cÅ©. Äến má»™t hôm, tôi chợt nghÄ©: anh đã chá»n Ä‘iá»u tốt đẹp cho anh và ngưá»i anh yêu. Cuá»™c sống là má»™t sá»± chá»n lá»±a giữa Ä‘iá»u nà y và điá»u kia. Rồi đây tôi cÅ©ng chá»n được Ä‘iá»u tốt đẹp cho chÃnh mình....
Äêm qua, tôi mÆ¡ má»™t giấc mÆ¡ đẹp. Tôi thấy mình Ä‘ang nhẹ nhà ng chạy lướt trên má»™t cánh đồng đầy hoa Những cánh bướm ráºp rá»n, không chỉ má»™t mà u tÃm huyá»n hoặc mà cánh đồng rá»±c rỡ nhiá»u mà u sắc khác. Chợt má»™t bụi hoa niếu chân tôi lại là m tôi té sấp. Má»™t cánh tay rắn chắc nâng tôi lên. Má»™t giá»ng nói ấm áp bé Æ¡i, dáºy Ä‘i, bay lên nà o. Anh ư... Rồi bừng tỉnh.
Ngoà i kia, mặt trá»i Ä‘ang chiếu những tia nắng đầu tiên ấm áp. Tiếng chú sáo trong lồng Ä‘ang véo von. Tôi nằm im, chợt nháºn ra đã lâu sao mình không cảm thấy và nắm bắt sá»± tuyệt nà y. Tôi vùng váºy, kéo mạnh bức mà n. Má»™t là n gió ùa và o. Ãnh ban mai như xua tan nốt cái mà u tÃm huyá»n hoặc cá»§a giấc mÆ¡ đêm qua.
Tà i sản của Memory
Last edited by Memory; 06-09-2008 at 08:20 PM .
19-05-2008, 06:20 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Ban Mai Bình Yên
Tác giả: Lê Thu Thuỷ
Buổi sáng Kim ngá»§ dáºy muá»™n. Mấy ngưá»i anh Ä‘ang tán lại giấc mÆ¡ đêm qua để đánh Ä‘á». Kim cưá»i lÆ¡ mÆ¡. Các ông anh trà thức hẳn hoi, ông nà o cÅ©ng ôm từ má»™t cái bằng đại há»c trở lên. Ấy váºy mà còn mê tÃn.
Thằng cu Äiệp chạy và o giưá»ng lay Kim:
- Cô út! Dáºy ba há»i kìa! Äêm qua cô út mÆ¡ thấy gì? Äêm qua cô út mÆ¡ thấy cháy nhà . Tiếng anh Minh.
- Tra bảng thỠcháy nhà ra con gì? Tiếng chị Sáu.
- Cháy nhà ra mặt chuá»™t! Tiếng ai đó Kim không nháºn ra.
Tất cả cưá»i ầm.
Kim xuống nhà dưới giúp mẹ dệt nốt chiếc chiếu. Vụng vá», cô là m há»ng má»™t mảng lá»›n. Mẹ mắng Kim Ä‘uá»nh Ä‘oà n. Buồn, Kim bá» lên nằm Ä‘á»c sách.
Äô hẹn sáng nay lên đưa Kim Ä‘i Mỹ SÆ¡n. HÆ¡n tám giá», nắng lên, chắc là Äô không đến. Kim tặc lưỡi. Äô bao giá» cÅ©ng sai hẹn. Ban đầu Kim còn há»n dá»—i, sau quen dần, Kim xem chuyện ấy là bình thưá»ng. Có má»™t Ä‘iá»u Kim thưá»ng sợ thót tim là Äô hay uống rượu. Äôi khi Kim phải Ä‘i tìm. Kim lo Äô quá chén, phóng xe xảy ra tai nạn thì nguy. Äô không biết là Kim luôn lo lắng cho mình.
Chị Sáu thưá»ng mắng Kim:
- Bá» quách nó Ä‘i cho rồi. Em không gặp được thằng nà o tá» tế hÆ¡n sao? Äà n ông gì rượu chè tối ngà y. Thỉnh thoảng lại bá» nhà đi hoang ở cái tuổi chẳng trẻ trung gì.
Anh Minh thì nói không nể nang:
- Hắn có cái gì mà mê hoặc được đứa cá»±c kỳ khó tÃnh như mà y. Tao thì chỉ thấy hắn vừa già vừa xấu.
Kim thở dà i. Chẳng ai lý giải được tình yêu. Kim hiểu Kim yêu Äô Ä‘au đớn như thế nà o. Äô không hiểu váºy. Kim biết Äô không yêu mình. Äô lừa dối Kim. Äô cặp bá»™ vá»›i Kim và nói vá»›i bạn bè anh ta muốn là m cảnh. Kim đã thá» bứt mình ra khá»i Äô. Má»™t lần, hai lần, ba lần... mưá»i lần và Kim không đủ sức. Äô thì đà ng hoà ng má»™t cách chÆ¡i chÆ¡i. Mà chÆ¡i tháºt. Lúc đầu Kim còn khổ sở. Sau Kim thả lá»ng luôn.
Kim nghÄ© đến ngưá»i đà n bà Äô yêu hÆ¡n mưá»i năm nay và rá»§a thầm: "Äồ rắn độc!". Kim không biết Äô còn nô lệ quá khứ đến bao giá»? Äô hay hát "Em giỠđã hai con rồi đó!" Kim nhức nhối. Hai con rồi. Äô vẫn chá» bà ta quay vá». Vẫn chá» gia đình kia nát bét ra để minh chứng tình yêu và lòng hà o hiệp.
Kim nhá»› vá» những ngà y bá» Huế ra Ä‘i. Thịnh giá» chắc con bế con bồng! Hồi ấy Kim và Thịnh yêu nhau. Mối tình đầu chẳng để lại cho Kim chút ká»· niệm gì ngay cả nụ hôn. "Mình thế nà o ấy!" Kim tá»± nhá»§ thầm. "Mình luôn sống trong trạng thái mê sảng". Má»—i năm đến ngà y sinh nháºt Kim Ä‘i ngồi cà phê má»™t mình. Kim dà nh riêng ná»—i buồn cho mối tình vá»›i Thịnh. Äúng ra là có má»™t lần Kim tổ chức sinh nháºt linh đình. Ấy là năm Kim và DÅ©ng quen biết nhau. DÅ©ng yêu Kim. Bạn bè ai cÅ©ng viện trợ há». Kim cÅ©ng rất muốn yêu DÅ©ng. "Anh ấy tốt!". Äêm đêm Ä‘i chÆ¡i vá»›i DÅ©ng vá» Kim vùi mặt và o trong chăn. Kim viết vá» DÅ©ng. Kim tưởng tượng ra DÅ©ng bên cạnh và nói vá»›i anh những lá»i yêu thương. Thế nhưng Kim và DÅ©ng tá»± nhiên báºt ra, chẳng đến đâu hết. Lý do má»™t phần từ sá»± xuất hiện cá»§a Äô. Khi gặp lại DÅ©ng, Kim day dứt. Nhiá»u lần cô mạo hiểm đến ngôi nhà trá» cá»§a anh. Kim đứng rất lâu dưới chân cầu thang. Bên khung cá»a sổ DÅ©ng cắm cúi vẽ đồ án. Kim biết chỉ ngước lên là DÅ©ng sẽ thấy cô. DÅ©ng sẽ chạy ra đón. Mãi mãi trong DÅ©ng, Kim là má»™t tiên nữ mù lòa. Äô viết cho Kim những dòng thư đầy ắp yêu thương. Äá»c nháºt ký Äô, Kim biết rằng những dòng ấy Äô từng viết cho ngưá»i yêu cÅ©. Từ ngà y chị ta lấy chồng, Äô không gởi những dòng ấy Ä‘i. Äô sợ anh chồng Ä‘á»c được những bức thư sẽ đánh vợ.
Sao DÅ©ng không viết gì cho mình nhỉ? Kim tá»± há»i. Rồi DÅ©ng sẽ yêu ngưá»i con gái khác. Cầu cho anh được hạnh phúc. Bao giá» vá»›i DÅ©ng, Kim cÅ©ng tháºt dịu dà ng. Nếu quá khứ hồi sinh, em sẽ yêu anh. Kim mÆ¡ mà ng.
Kim nghe tiếng thằng Äiệp lÃu lo:
- Äêm kia má nằm mÆ¡ có ông già cho má con số năm sáu. Ngá»§ dáºy má biểu con Ä‘i mua cho má con năm sáu. Hồi đêm xổ số ra con sáu lăm.
- Mà y vẽ!
Kim nghe tiếng anh Minh cá»± thằng Äiệp.
Lại số Ä‘á». Äêm qua Kim cÅ©ng nằm mÆ¡. Giữa giấc ngá»§ nặng ná» cá»§a Kim hắn đến. Hắn đưa Kim qua dãy sương mù. "Thần chết"! Kim sợ hãi. Kim đã từng tá»± tá». Chuyện nà y xảy ra đã mưá»i năm. Lúc nà o Kim cÅ©ng thèm chết. Trong mÆ¡ Kim lại thấy sợ vị thần nắm quyá»n sinh tá» cá»§a con ngưá»i. Kim đợi phép mầu đến vá»›i cô. Sá»± bất tá» chỉ dà nh cho thiểu số có những quyá»n năng tối thượng. Thấu đáo tất cả không gian thá»i gian vô táºn, vượt ra ngoà i thế giá»›i hữu hạn và tương đối nà y. Là m sao Kim có thể sống là m nên má»™t việc gì tháºt kỳ diệu? Thế là Kim khao khát.
Ta không nên nhấm nháp ná»—i buồn. Kim gá»i tình yêu cá»§a mình bằng cái tên như váºy. Kim đã trải nghiệm những xót xa, niá»m day dứt, thương Ä‘au, oan trái, háºn sầu, cay đắng, tháºm chà thù háºn. Cuối cùng Kim thấy mình quá cô đơn. Rồi cô yêu sá»± cô đơn dù cô chưa biết táºn dụng hoà n cảnh ấy để há»c những Ä‘iá»u phi phà m. Quá nhiá»u thói quen mà i mòn Kim.
Chuá»—i ngà y dà i phiá»n muá»™n. Äiệp khúc vấn nạn vang lên trong cả giấc ngá»§. "Äi vỠđâu?". Kim bức bối: Tình yêu, há»c vấn, giáo Ä‘iá»u, tiá»n bạc... như xiá»ng xÃch. Khi Kim mÆ¡ thần chết đưa Kim đến dòng sông. Bên kia là vưá»n Uyển lạc, lẽ ra Kim được nghỉ ngÆ¡i ở đó. Kim biết chốn ấy là nÆ¡i dà nh cho những ngưá»i suốt Ä‘á»i là m Ä‘iá»u thiện. Kim từng phạm nhiá»u sai lầm, nghiêm trá»ng và không nghiêm trá»ng. Có ý và vô ý. Kim Ä‘em lại Ä‘au khổ cho ngưá»i và váºt. Có sinh linh chết oan vì Kim. Váºy là Kim không được giải thoát hoà n toà n. Kim sám hối.
Kim lại mÆ¡ thấy địa ngục như thể cô thoát ra từ chốn ấy. Thần chết đã nói vá»›i Kim là cô không đáng bị giam cầm trong đó. Linh hồn và thể xác Kim cÅ©ng chưa quá hư hoại để tạo hóa phi công tạo tác lần nữa, Ä‘iá»u cần thiết là trả Kim vá» trần gian, sống nốt kiếp con ngưá»i. "Muốn liá»…u thoát sinh tá» thì đừng bao giá» là m Ä‘iá»u ác nữa". "Hãy sống vá»›i tÃnh bản thiện!". Äấy là những Ä‘iá»u cuối cùng thần chết dặn. Kim thoát vòng luân hồi. Kim khá»i phải đầu thai kiếp sống má»›i.
"Tất cả như tháºt ấy! Hay là đêm qua mình kinh nghiệm sá»± chết. Dá»… lắm chứ". Kim trăn trở. Kinh Pháºt bảo con ngưá»i ta có thể chết khi Ä‘ang cố sống và ngược lại. Ba thì bảo: "Sống chết như trở bà n tay".
Kim bắt đầu hình dung vỠđôi mắt bà ẩn, nhiá»u năm nay đôi mắt ấy dõi theo Kim. Ban đầu cô không để ý. Rồi cô thấy nó ở má»i nÆ¡i má»i lúc. Cô giam mình trong phòng kÃn để sống riêng vá»›i đôi mắt ấy, cô soi bóng và o đôi mắt và thấy mình từ chân tÆ¡ đến kẽ tóc. Rất nhiá»u khi đôi mắt chiếu và o Kim tia sáng lạnh lùng nghiêm khắc. Nhất là khi Kim là m những việc Kim không thÃch mà cô cÅ©ng cứ là m. Còn thì cô luôn thấy đôi mắt nhìn cô bao dung từ ái.
Sáng nay Kim ôn lại toà n bá»™ giấc mÆ¡ vá»›i những băn khoăn. Kim lại thấy đôi mắt. Cô mỉm cưá»i viết:
"Mắt ngưá»i tình năm xưa.
Hằng đêm vỠxua tan cơn ám muội
Hằng đêm ta thầm hôn mắt sao trá»i..."
Cô nghe những giai Ä‘iệu vang ngân giữa không gian bao la. Bầu trá»i xanh trong, gió lồng lá»™ng. Những khúc nhạc huyá»n hoặc rót và o tai Kim. Äô đến đưa Kim Ä‘i Mỹ SÆ¡n cùng. Anh ta nhìn cô và buông má»™t câu:
- Hôm nay trông em tháºt lạ lùng!
Kim không biết Äô khen hay chê mình. Cô thấy mình lạnh nhạt vá»›i Äô hẳn, Kim chìm trong những hợp âm từ cây đà n vô hình. Kim biết giữa đôi mắt và tiếng nhạc kia có sá»± đồng nhất vá»›i nhau.
Äô lái xe đưa Kim qua những vùng quê quen thuá»™c. Anh ta Ä‘ang công tác tại má»™t phòng văn hóa. Sáng nay anh ta đưa Kim Ä‘i khảo sát để viết bà i vá» những di sản văn hóa Chămpa ở miá»n Trung. Kim quan sát quê hương. Những ká»· niệm thá»i thÆ¡ ấu ùa vá». Kim nghe tiếng gá»i cá»§a má»™t nhân váºt trong vở kịch từng để ấn tượng sâu sắc nhất suốt tuổi thÆ¡ cô:
"Thá»i gian Æ¡i! Thá»i gian Æ¡i! Thá»i gian Æ¡i!".
Äó là tiếng gá»i cá»§a Thiên Ya Na, trong vở kịch "Tình sá» thiên Ya Na". Ngưá»i nà y đã từng là thần tượng thá»i thÆ¡ ấu cá»§a Kim.
- Thá»i gian Æ¡i! Kim hét vang.
Äô dừng xe lại:
- Em là m sao váºy?
Kim im lặng.
Äô đạp máy và buông má»™t câu cục cằn: "Äồ khùng!". Xe đến nhà thá» Trà Kiệu. Äô muốn ghé. Kim cản. Äô thôi. Kim lẩm bẩm:
- Có thể tiá»n kiếp ta đã sống buổi hoà ng kim cá»§a kinh đô sư tá».
- Có thể! Äô phụ hoạ.
- Lúc nà y đây em Ä‘inh ninh mình là háºu thân cá»§a công chúa Chămpa. Em từng gặp Thiên Ya Na thánh mẫu, Ngưá»i tạo dá»±ng nên vương quốc Chămpa.
- Còn anh là thần vương BhaÄ‘resvana. Gốc rá»… cá»§a vương quyá»n.
Äô cÅ©ng sôi nổi góp chuyện.
- Không ngỠchúng ta tha hóa đến mức nà y. Kim vui vẻ. Có khi kiếp sau chúng ta thà nh khỉ.
- Coi chừng thà nh tháºt đấy cô bé, ai mà biết được xưa kia mình không từng đùa cợt kiếp sau mình là m lÅ© vô tÃch sá»±. Äô trầm ngâm. Xe và o Thánh địa Mỹ SÆ¡n. Từ ngà n xưa nÆ¡i đây là địa Ä‘iểm hà nh hương thiêng liêng cá»§a hà ng chục triá»u đại và hà ng triệu con ngưá»i. Mỹ SÆ¡n là nÆ¡i thá» phụng vị thần vua BhaÄ‘resvana. TÃn ngưỡng chÃnh cá»§a vương triá»u Chămpa là thá» tá»± thần, vua và các thần linh bảo há»™ vương quốc cÅ©ng như vương quyá»n. Dân tá»™c Chămpa đã mất tên trên bản đồ thế giá»›i, giỠđây chỉ còn rÆ¡i rá»›t lại các di tÃch mà Mỹ SÆ¡n là điển hình.
Äối diện vá»›i sá»± thịnh suy cá»§a Lịch sá». Má»™t ná»—i trắc ẩn bóp chặt Kim. Cô Ä‘au thắt. Cô định nói má»™t Ä‘iá»u gì đó vá»›i Äô thì bất chợt đôi mắt bà ẩn hiện ra cắt ngang.
- Em giống như má»™t ngưá»i ngoại tình váºy! Äô nhìn Kim ngá» vá»±c. Kim ngắm đôi mắt ở vị trà trá»±c diện nhất. Äô thấy Kim không phản ứng gì trước câu nói cá»§a mình. Äô bá»±c tức, anh ta chá»c cho Kim ghen:
- Anh nhớ Phượng ghê!
Kim im lặng. Phượng là tên ngưá»i đà n bà tình địch. Äô cưá»i khẩy:
- Em say đắm một thằng cha nà o rồi phải không?
- Äể tôi yên! Kim chau mà y. Anh cứ đến chá»— ngưá»i đà n bà kia mà ăn mà y tình yêu...
Kim định nói thêm nhưng trong giây lát Kim dưá»ng như thấy đôi mắt kia ngoảnh Ä‘i hướng khác. Kim hoảng hốt. Cô suýt khóc. Äô tưởng Kim buồn mình nên kéo cô và o lòng hôn khẽ. Kim lắc đầu. Tại sao Kim không nháºn ra đôi mắt ấy sá»›m hÆ¡n nhỉ. Nó là hà o quang cá»§a Thiên Ya Na. Toà n thân Kim chấn động khi khám phá ra Ä‘iá»u ấy.
- Em không còn yêu anh nữa phải không? Äô há»i Kim.
- Anh đủ nhạy cảm để nháºn ra Ä‘iá»u đó. Kim đáp.
- Äừng bảo anh dá»a! Äô nóng nẩy. Anh sẽ giết chết em và giết cả thằng cha kia, em đợi đấy.
Kim thấy Äô tháºt thảm hại. Anh ta đã mất cô tháºt sá»±. Khi anh ta nháºn ra anh ta yêu. Kim thì quá muá»™n rồi. Kim không thể tôn thá» Äô. Kim tôn thá» con ngưá»i bất tỠấy: Kim tin và o sá»± thần kỳ cảm ứng. Kim tin Thiên Ya Na sẽ tái sinh và Ngưá»i Ä‘ang ở đâu đó. Kim Ä‘i tìm Ngưá»i.
Tà i sản của Memory
Last edited by Memory; 06-09-2008 at 08:24 PM .
19-05-2008, 06:21 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Hoa Cá» May
Tác giả: Trịnh Thị Lan
Nắng lÆ¡ mÆ¡ nhìn Chấm. Chấm nheo mắt vẻ thú vị. Cá» may lÃu rÃu bên bước chân Chấm. Cuối xuân, đồng cá» thẫm mà u hÆ¡n, cà ng bát ngát, hiá»n hòa.
Chấm mỉm cưá»i má»™t mình. Cứ như Ä‘ang Ä‘i đến nÆ¡i cảm thá»±c tại. Äồng cá» nà y là cá»§a Chấm, nhưng là cá»§a con bé Chấm cá»§a mùa hè năm trước kia. Cô Chấm bây giá» có thể nà o còn xô và o ôm cứng lấy được những cáºu bé cùng tuổi, rồi cùng ngã đùng ra, lăn cù cù trên thảm cỠđể cướp cho bằng được chùm quả mây, quả dút dót. Chấm khẽ nhún vai. Buồn cưá»i tháºt! Chỉ có bốn, năm đứa con gái giữa má»™t lÅ© con trai lá»™c ngá»™c to tồ, thế mà bá»n Chấm luôn luôn già nh phần thắng. "Äúng là lÅ© mặt săng đá!"
- Có lúc thua Ä‘au, VÄ©nh đã nổi khùng lên mà nói như thế. Lúc ấy, Chấm nà o đã biết thế mạnh, Ä‘iểm yếu cá»§a mình đâu, thấy ngưá»i khác lăn xả và o, Chấm cùng lăn xả và o, già nh được phần thắng thì nhảy cẫng lên, cưá»i khanh khách, nếu bị đẩy báºt ra, Chấm sẵn sà ng bệt ngay xuống cá», đạp chân lia lịa và "nhè mồm ra".
Hoạch bảo sợ nhất là khi cái Chấm nhè. Nó khóc dai kinh. Khóc mà chẳng có tà nước mắt nà o, chỉ toà n dá»—i. Äã thế lại "khá»e" dá»—i vặt. Bao giá» cÅ©ng thế, Hoạch là đứa đầu tiên ngừng cuá»™c già nh giáºt để dá»— Chấm. Chấm chẳng đếm xỉa những lá»i ấy. Cả lÅ© bạn chăn trâu xúm lại. CÅ©ng chẳng ăn thua. Chúng nản lòng, tản Ä‘i cả. Còn lại mình Hoạch: "Thôi nà o, đứng dáºy Ä‘i!". Äến khi đó, dưá»ng như cá»±c chẳng đã, Chấm má»›i đứng dáºy. Hay vá»› vẩn thế nhưng chẳng đứa nà o giáºn Chấm cả. "Nó nhóc con nhất há»™i mà lị!". Hoạch cứ nói như phân bua.
Bao giá» chia phần, Hoạch cÅ©ng già nh phần hÆ¡n cho Chấm. Äôi khi, Chấm cÅ©ng hÆ¡i thấy mếch lòng vì Hoạch cứ mãi coi Chấm là trẻ con....
Chấm lững thững trên đồng cá». Gió chiá»u là nh lạnh. Äà n cò xếp xong hà ng ngÅ© hình mÅ©i tên Ä‘ang bắn vá» phÃa Tây. Trẻ mục đồng ồn ã đánh trâu vá».
- Ôi! Chị Chấm!
Cái Hà "sún" bé tanh tách kêu toáng lên. Hoạch quay lại nhìn Chấm:
- Cu Äiểm đã cho trâu vá» rồi!
Cái Hà quất thừng và o lưng trâu, chạy lồng lên cho kịp với chúng bạn.
- Chấm vỠtừ bao gi�
- ... Chấm nhá»› đồng cá» quá nên ra thăm đó! Chấm tưởng chỉ mình Chấm Ä‘i há»c không chăn trâu nữa, hóa ra cÅ©ng chẳng còn mấy ai. Còn má»—i Hoạch!
- Hôm nay, tôi chăn đỡ cho Hoạch và Äiểm thôi! Còn "chúng nó" lá»›n cả rồi, ai còn Ä‘i chăn trâu nữa.
- Xì! Lớn gì! Chưa được một năm.
Hoạch nhìn và o mắt Chấm. Cô bé hay nhõng nhẽo vẫn thế:
Ngang như cua, vẫn rất dá»… thương. Chấm Ä‘i chân đất, hai ống quần dệt kÃn hoa cá» may. ánh mắt kiêu hãnh nhìn thẳng lại Hoạch. Chẳng biết cô bé Ä‘ang nghÄ© gì?
- Bây giá» Hoạch là m gì? Có còn chÆ¡i vá»›i Lý, VÄ©nh, Gái, Hòe... nữa không? Sao dạo nà y Ãt nói thế?
Hoạch giáºt mình. Anh chà ng nghÄ© vá» từng đứa bạn theo thứ tá»± Chấm Ä‘iểm danh. Anh bối rối:
- Chẳng là m gì cả... Mà tôi Ä‘ang đóng gạch vá»›i má»i ngưá»i.
- Äóng gạch? Äể xây nhà và cưới vợ. Phải không?
- Sao Chấm lại há»i tôi thế?
- Hoạch đừng xưng tôi vá»›i Chấm, nghe xa cách lắm. Ngà y trước Hoạch nói nhiá»u vá»›i Chấm cÆ¡. Ngà y trước là năm ngoái ấy mà ! Sao bây giá» Hoạch lại cứ.... Hoạch Ãt nói hẳn?
Hoạch đỠnhừ mặt. Anh quấn đầu thừng và o mấy ngón tay, cúi đầu không nói. Bá»—ng nhiên Chấm cÅ©ng lúng túng. Má»›i má»™t năm qua mà Hoạch khác Ä‘i nhiá»u quá. Nhưng vá»›i vóc dáng cao lá»›n, vạm vỡ thừa hưởng ở ngưá»i cha không dá»… là m ngưá»i ta khẳng định anh là nông dân bởi vầng trán cao thông tuệ và sống mÅ©i rất thẳng cá»§a anh.
- Sang năm đủ tuổi, tôi xin đi là m công nhân trên tỉnh.
Chấm không nói gì. Chỉ mấy giỠtrước đây, suy nghĩ của cô rất khác. Hình như giữa mình và Hoạch giỠđây đã có khoảng cách?...
- A! Má»™t tên dế cụ! MÆ¡ ước cá»§a cu Äiểm đây!
Chấm chưa hoà n hồn, cau có nhìn Hoạch. Hoạch vẫn ngồi, trầm ngâm nhìn con dế trong tay:
- Ngà y trước, đấu dế vá»›i chá»i cá» gà là những trò vui nhất cá»§a bá»n mình. Hôm trước khi lấy chồng, Gái và cả lÅ© bạn ra đây, hồn nhiên tìm cá» gà để chá»i....
- Buồn cưá»i nhỉ? Gái đã lấy chồng thì Chấm biết nhưng không há» biết chuyện nà y đâu.
- Không ai biết chuyện đó ngoà i chúng mình. Rồi má»—i đứa sẽ có má»—i nÆ¡i hết đó thôi. Tất nhiên, Chấm vẫn là ngưá»i sướng nhất. VÄ©nh rất khao khát được há»c đại há»c. Chấm có biết không?
- Chấm biết! Chấm vẫn là đứa em út Ãt cá»§a má»i ngưá»i đấy thôi!
- Tất nhiên rồi! Có thể Chấm thay đổi vá» cái gì, nhưng con mắt nhìn má»i ngưá»i, nhất là bạn bè thì đừng thay đổi Chấm nhé!
Không ai có hai thá»i ấu thÆ¡ đâu Chấm ạ!
- Vì thế mà ban nãy Hoạch trầm tư, Ãt nói? Chấm hiểu.
- Không phải... nhưng...
- Chấm sẽ đổi khác, Hoạch ạ! Nếu lên tỉnh, Hoạch đừng ngạc nhiên, trách cứ Chấm Ä‘iá»u gì! Nhưng vỠđây, Chấm vẫn chỉ thế nà y thôi: chân đất, quần Ä‘en, quê hÆ¡n cả những ngưá»i ở quê. Chấm yêu đồng cá» nà y ghê gá»›m, Chấm thèm ăn quả dút dót vô cùng.
Hoạch sững sá». Anh chẳng nói thêm được gì. Những Ä‘iá»u dá»± định nói vá»›i Chấm, giá» anh đã quên béng mất. Anh chăm chú nhìn chấm. Bóng chiá»u loang loáng trong đôi mắt ngợp Ä‘en. Cô bé đã ngồi đối diện vá»›i Hoạch từ lúc nà o, chống tay xuống cá» vững chãi. Trong tay cô, má»™t cá»ng cá» gà khẽ rung rung, dù trước đó, Hoạch đã cố tìm nhưng không thấy.
Äồng chiá»u đã thưa ngưá»i. Con trâu đủng đỉnh Ä‘i trước, ve vẩy Ä‘uôi khoan khoái. Chấm và Hoạch lững thững cùng Ä‘i vá». Cá» may rạp dưới chân Hoạch, lại vùng dáºy, xô tá»›i áp và o chân Chấm. Chấm khẽ hÃt hà . Không khà có hương vị lạ lắm! Äồng quê! Bảo rằng nó có hương thì cà ng hÃt sâu cà ng thấy Ä‘áºm đà . Thế mà có lúc Chấm tưởng chỉ có mùi bùn tanh tanh, mùi phân ngai ngái trên những bá» vùng, bá» thá»a lầy lá»™i.
Con dế trong tay Hoạch cá»±a mình Ỡẹ. Bất giác Chấm đưa tay lên trán. Äầu Chấm vẫn còn u vì cú đụng đầu và o VÄ©nh lúc cổ vÅ© tráºn đấu dế năm ngoái đây!
Tà i sản của Memory
Last edited by Memory; 06-09-2008 at 08:26 PM .
Từ khóa được google tìm thấy
âàëåíòèíà , áåñïëàòíûé , áåðêîâà , äèñêè , àëüôà , ãîòèêà , ãîðÿùèé , chẻ que tăm , choà m ngoặp , diepkhuc.coằng , êíèæíûé , êîíêóðñû , êóëèíàðíûå , êðàñîòû , ìåáåëü , ïåñíÿ , ìåðñåäåñ , ïëèòêà , ïîãîäû , ïîòòåð , îòå÷åñòâà , ìóðàò , ïðîåêòû , khuỳm khuỵp là gì? , khuýp khuỳm khuỵp , ñàíòåõíèêà , ñîâìåñòèìîñòè , ñíîóáîðä , ñòóäåíòîâ , ñòðîèòåëüñòâå , ôåäåðàëüíàÿ , òåíäåð , òàìîæíÿ , õåíòàé , òåñòû , ôèçèêà , òîâàðû , òî÷êà , óðàëñèá , ðàáîòó