Bá Khí Tác giả: Xấu Tới Linh Hồn
Chương 6: Hậu Thiên nhị phẩm
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
Vũ kỹ trong thiên hạ phân ra bốn giai Thiên Đại Huyền Hoàng! Mỗi một giai lại phân ba cấp, cao cấp, trung cấp, hạ cấp!
Vũ kỹ bí điển tối cao của Phong Vân gia tộc chỉ bất quá là một bộ công pháp Hoàng Giai cao cấp, Đoạt Mệnh Thập Tam Kiếm!
Loại công pháp này, tại phạm trù gia tộc có thể coi là không tồi, thế nhưng, so với công pháp của môn phái quả thực không đáng để nhắc đến.
Có người nói, nội bộ Ngạo Hàn Tông có số lượng vũ kỹ bí điển rất lớn, trong đó, rác rưởi nhất, thấp nhất cũng là Hoàng Giai cao cấp. Nói cách khác, công pháp không người thèm quan tâm trong một tông phái, tương đương với công pháp đỉnh cấp của một gia tộc.
Đây là khái niệm gì?
Càng không nói đến các loại đan dược và thiên tài địa bảo.
Thí dụ như, Tăng Khí Đan Phong Vân Tuyết dùng để đột phá bình cảnh, tại thế lực gia tộc, đó tuyệt đối là một bảo bối. Không thể dùng tài phú đến so sánh. Toàn bộ Phong Vân gia tộc, tổng số lượng Tăng Khí Đan tuyệt đối không vượt qua mười viên.
Thế nhưng, đối với tông phái mà nói, Tăng Khí Đan cũng không phải rất trân quý.
Nói cách khác, đối với một võ giả, đặc biệt võ giả được cho là thiên tư kỳ tài, rời khỏi gia tộc, tiến nhập tông môn, giống như cá chép vượt long môn!
Phong Vân Vô Ngân biết rõ, nếu như chính mình muốn trở thành một cường giả chân chính, đã định trước phải đi vào một tông môn.
Rất nhiều công pháp cao giai, đan dược cao cấp, hệ thống huấn luyện, Võ giả Tiên Thiên chỉ điểm, luyền võ trường cần quyền hạn đặc thù mới có thể đi vào.
Rất nhiều chỗ tốt.
Phong Vân Vô Ngân cũng không cho rằng Độc Cô Cửu Kiếm của chính mình trên đại lục thần bí này là vũ kỹ cao giai. Mà Thiên Địa Bá Khí Quyết là công pháp tăng thêm huyền khí mà không phải vũ kỹ. Bởi vậy, muốn đề cao thực lực, phải thu được vũ kỹ cao giai.
- Tuyết tỷ, thi đấu lựa chọn nhập môn của Ngạo Hàn Tông kia, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Ánh mắt Phong Vân Vô Ngân hăng hái bừng bừng. Chỉ có tại trước mặt Phong Vân Tuyết, Phong Vân Vô Ngân mới biểu hiện ra tình cảm chân thực như vậy, hoặc vui hoặc buồn, mà đối với những người khác, Phong Vân Vô Ngân chỉ lạnh lùng mà thôi! Không hơn!
- Ừm! Vô Ngân, Tuyết tỷ nói cho đệ, Ngạo Hàn Tông là một trong năm tông môn của đế quốc Chiến Tần, quản lý mười ba thành trì, hơn một trăm gia tộc. Đệ nghĩ lại, trong hơn một trăm gia tộc, có bao nhiêu võ giả tuổi trẻ? Có bao nhiêu thiên tài? Mà muốn gia nhập vào cánh cửa Ngạo Hàn Tông, lại cao đến mức nào?
Phong Vân Tuyết chậm rãi nói.
Phong Vân Vô Ngân cẩn thận lắng nghe.
- Quy tắc thi đấu chọn lựa này, ngày hôm qua đã tuyên bố xuống. Đầu tiên, sáu đại gia tộc Khâu Hác Thành chúng ta, trong đám võ giả tuổi từ 10~18 tuổi, sẽ tiến hành rút thăm phân tổ đối kháng, 10~12 tuổi làm một tổ, 13~15 tuổi làm một tổ, 16~18 tuổi làm một tổ. Cuối cùng tranh đoạt mười danh ngạch!
Lông mi xinh đẹp của Phong Vân Tuyết hơi nhăn lên:
- Vô Ngân, tất cả thanh niên tài tuấn của sáu đại gia tộc, đều chỉ tranh đoạt mười danh ngạch này, đệ nghĩ sẽ kịch liệt đến mức nào sao?
Phong Vân Vô Ngân cũng hoảng sợ. Không nói cái khác, đệ tử độ tuổi 10~18 tuổi trong Phong Vân gia tộc, chí ít có năm mươi người! Như vậy, dùng số liệu này đến suy tính, tổng công sáu đại gia tộc, có đến ba trăm người tham gia thi đấu chọn lựa. Ba trăm người dự thi, mười danh ngạch... Như vậy thậm chí còn liều mạng hơn đám nhân viên công vụ tranh nhau chức cao ở kiếp trước.
- Xác thực rất kịch liệt, xem ra, muốn đi vào Ngạo Hàn Tông, cũng không phải chuyện đơn giản như vậy. Bất quá, một khi đi vào đó, số phận của võ giả sẽ xảy ra biến hóa vô cùng to lớn!
Phong Vân Vô Ngân thì thào nói:
- Tuyết tỷ, đệ tin tưởng tỷ cuối cùng có thể tiến vào! Cảnh giới huyền khí Hậu Thiên lục phẩm, đã rất giỏi rồi!
- Vô Ngân, điều này rất khó nói!
Phong Vân Tuyết mỉm cười:
- Bất quá, Tuyết tỷ sẽ cố gắng hết sức!
Ngừng lại một chút, Phong Vân Tuyết bổ sung nói:
- Vô Ngan, đệ đừng tưởng rằng, chiếm được một trong mười danh ngạch này đã chắc chắn tiến vào Ngạo Hàn Tông. Đây chỉ là một điều kiện cơ bản mà thôi. Khâu Hác Thành tổng cộng có mười danh ngạch, trong mười ba tòa thành trì Ngạo Hàn Tông quản hạt có một trăm ba mươi võ giả ưu tú, sẽ tập trung lại một chỗ, huấn luyện một đoạn thời gian. Sau đó cạnh tranh lại càng thêm thảm liệt tàn khốc! Nếu muốn trở thành người thắng cuối cùng, tiến vào Ngạo Hàn Tông... Phi thường hà khắc!
Lúc này, Phong Vân Tuyết lại chuyển đề tài sang chuyện khác nói:
- Được rồi, Vô Ngân, gần đây Khâu Hác Thành xảy ra chuyện lớn, có vài tán tu lén lút lẻn vào Khâu Hác Thành. Tiến hành ám sát đối với các thành viên sáu đại gia tộc, thậm chí những tán tu này còn đột nhập vào Hạ gia và Da Luật gia ám sát vài người! Bởi vậy, Vô Ngân đệ đệ coi chừng một chút, tốt nhất nên ở lại trong phủ đệ dòng chính của Phong Vân gia tộc.
- A...
Phong Vân Vô Ngân cười:
- Tuyết tỷ, khu vực cạnh biển này còn an toàn hơn phủ đệ! Tỷ nghĩ lại, đệ đến ở khu vực này, tất nhiên muốn xuyên qua khu vực phủ đệ dòng chính, đám tán tu này, nếu như thật sự có bản lĩnh bình yên lặng xuống phiến hải vực phủ đệ dòng chính này, kia đã nói lên... A, Phong Vân gia tộc thật sự là... Ha ha. Hơn nữa, cạnh biến này có cái gì để bọn họ tới? Bọn họ muốn giết người, tự nhiên giết vào nơi thành viên tụ tập trong gia tộc, tội gì phải chạy đến cạnh biển hoang vắng này? Nhưng thật ra, đệ nghĩ Tuyết tỷ mới là người cần phải cẩn thận, nếu không Tuyết tỷ chuyển đến cạnh biển ở đi!
Chương 6: Hậu Thiên nhị phẩm (2).
Phong Vân Tuyết che miệng cười:
- Được rồi, Vô Ngân, Tuyết tỷ của đệ cũng không sợ đám tán tu này, nếu bọn họ thực sự có bản lĩnh, đã không cần phải lén lút tiến hành ám sát! Ừm, Vô Ngân, vậy thì Tuyêt tỷ đi trước rồi, trước khi kết thúc thi đấu nhập tông của Ngạo Hàn Tông, tạm thời Tuyết tỷ sẽ không đến thăm đệ. Tuyết tỷ muốn nắm chặt chút thời gian cuối cùng, cố gắng tu luyện, lý tưởng của Tuyết tỷ là tiến vào Ngạo Hàn Tông! Còn có năn nỉ Võ giả Tiên Thiên Ngạo Hàn Tông, cởi ra phong ấn đan điền cho Vô Ngân.
- Ừm, Tuyết tỷ, nhất định tỷ sẽ thành công!
Phong Vân Vô Ngân cũng trịnh trọng nói. Trong lòng cười trộm... Cởi ra phong ấn đan điền của ta? Miễn đi, ta không cần.
Sau khi Phong Vân Tuyết rời khỏi, Phong Vân Vô Ngân lại vùi đầu vào tu luyện.
Hắn cũng rõ ràng, tháng sau, hắn có một lần cơ hội trong thi đấu chọn lựa nhập môn của Ngạo Hàn Tông.
Quả thật, phụ mẫu Phong Vân Vô Ngân bởi vì Ngạo Hàn Tông mà chết, trong lòng Phong Vân Vô Ngân tự nhiên vô cùng hận Ngạo Hàn Tông. Bất quá, nếu muốn tu luyện vũ kỹ cao thâm, muốn báo thù, nếu muốn đứng ở đỉnh phong của thế giới này, chỉ có thể lựa chọn gia nhập tông môn! Đương nhiên, đế quốc Chiến Tần còn bốn tông môn khác, nhưng lấy thân phận của Phong Vân Vô Ngân, căn bản không có khả năng đầu nhập vào tông môn khác ngoài Ngạo Hàn Tông.
Bởi vì, năm tông môn đều lựa chọn sàng lọc đệ tử trong khu vực mình quản hạt, tuyệt đối sẽ không ngoại lệ.
Về phần nói, trở thành tán tu, Phong Vân Vô Ngân cũng không suy nghĩ qua. Tán tu là một chức nghiệp võ giả vô cùng nguy hiểm, mỗi thời mỗi khắc đều phải đối mặt tông môn, các đại gia tộc bao vây tiễu trừ tàn sát, ăn bữa nay lo bữa mai! Giữa các tán tu cũng ẩu đả, cừu thị, chém giết nhau!
Từ đó trở đi, mỗi ngày Phong Vân Vô Ngân tu luyện càng thêm chăm chỉ, càng thêm khắc khổ.
Một ngày...
Trải qua tu luyện bằng sóng biển gột rửa, Phong Vân Vô Ngân như thường ngồi bên cạnh nhà tranh, một mặt tước quả dại ăn, một mặt nghỉ ngơi.
Tương đối khác thường một điểm là, hôm nay Phúc bá cũng không đưa cơm qua đây cho Phong Vân Vô Ngân. Bất quá Phong Vân Vô Ngân cũng không có gì kỳ quái, ngoại trừ tỷ tỷ Phong Vân Tuyết, trong toàn bộ Phong Vân gia tộc, Phong Vân Vô Ngân trước mặt mọi người chính là một phế vật, rác rưởi, một hai ngày quên không đưa cơm cho hắn cũng là bình thường.
Phong Vân Vô Ngân cũng không đi tính toán những thứ này. Buổi chiều vẫn đi tu luyện Độc Cô Cửu Kiếm như bình thường, cảm ngộ kiếm ý, kiếm vận.
Trên bờ cát...
Phong Vân Vô Ngân cầm một cành cây trong tay, nhẹ nhàng thoải mái, hoặc đâm hoặc chém, thi triển ra nét tinh diệu của Độc Cô Cửu Kiếm. Khi thì, Phong Vân Vô Ngân sẽ đâm ra một kiếm như thần lai chi bút, như linh dương quải sừng, không để lại vết tích.
Toàn thân đắm chìm trong thế giới của kiếm.
Đột nhiên...
- Hừ! Chủ nhân nhà ta quả nhiên đoán không sai! Tiểu tử phế vật ngươi, dường như len lén tu luyện vũ kỹ... Khặc khặc, ngươi luyện cái gì?
Một tiếng âm dương quái khí lanh lảnh kêu lên, trực tiếp truyền ra từ chỗ nhà trang, kéo Phong Vân Vô Ngân ra khỏi trạng thái tu luyện trở về hiện thực. Cành cây trong tay vừa thu trở lại, xoay người, híp mắt nhìn theo nơi tiếng người truyền ra.
Chỉ thấy, thân thể khom khom của Phúc bá, trong tay vẫn cầm một giỏ trúc, đứng bên cạnh nhà tranh, âm hiểm cười.
- Hôm nay hắn đưa cơm muộn một hồi, ta còn tưởng rằng hắn không tới. Hóa ra... Ừm, dĩ nhiên bị hắn phát hiện rồi!
Trên mặt Phong Vân Vô Ngân bình tĩnh không chút dao động, chậm rãi đi vào trong nhà tranh. Nắm chặt cành cây trong tay.
- Khặc khặc... Từ khi ngươi chủ động đến nhà tranh gần biển ẩn cư, chủ nhân nhà ta đã nghi ngờ ngươi, tiểu tử này, cũng không đơn giản như vậy, quả nhiên, cư nhiên len lén tu luyện vũ kỹ! Làm sao? Khổ tâm cố sức, nghĩ muốn làm gì?
Trên mặt Phúc bá tỏa ra nét vui mừng. Hắn phụng mệnh mỗi ngày mượn cơ hội đưa cơm đến giám thị Phong Vân Vô Ngân, thời gian một năm vẫn chưa từng thu được điều gì, mà hôm nay hắn có một số việc bận buổi trưa, đến chiều mới vội vã chạy qua đây. Không nghĩ tới, lại phát hiện bí mật của Phong Vân Vô Ngân.
Nếu như bẩm báo tin tức này cho chủ nhân, chắc chắn chủ nhân sẽ luận công ban thưởng cho mình đi?
Trong lòng Phúc bá cười như hoa. Tuy rằng nói Phong Vân Vô Ngân như trước không có một tia huyền khí ba động, bất quá chỉ lấy một cành cây vớ vẩn khoa tay múa chân, loại chuyện này, cũng lơ lỏng bình thường mà thôi.
Thế nhưng, Phúc bá lại có thể thêm mắm thêm muối, thổi phồi trước mặt chủ nhân một phen, nói xong như thật, chủ tử sẽ vui vẻ, ban thưởng.
Về phần Phong Vân Vô Ngân có thực sự tu luyện vũ kỹ hay không, đã không còn quan trọng!
Phong Vân Vô Ngân chậm rãi đi tới trước mặt Phúc bá, thản nhiên nói:
- Thời gian vừa qua, mỗi ngày ngươi đưa cơm cho ta, giám thị ta, gió mặc gió, mưa mặc mưa, mà chúng ta, lại thủy chung chưa từng nói qua một câu. Hôm nay, chúng ta ngồi nói với nhau một chút. Có phải ngươi nghĩ rằng ngươi sẽ bẩm báo những chuyện xảy ra ngày hôm nay cho chủ nhân ngươi, để lấy công ban thưởng? Đúng không?
- Hắc hắc, chủ tử nói ngươi còn nhỏ nhưng tâm cơ thâm trầm, quả nhiên không tồi! Họa lớn sắp giáng xuống đầu ngươi còn lan man lảm nhảm nói trước mặt ta, nói không ngớt, hơn nữa mặt không đổi sắc, thực sự không giống như một tiểu hài đồng. Người như ngươi, nên sớm giết chết, mới là tốt nhất!
Phúc bá ném đi giỏ tre trong tay, khí thế đột nhiên tăng mạnh, bộ mặt dữ tợn quát:
- Theo ta trở về, gặp chủ nhân ta!
Phong Vân Vô Ngân không chút phật lòng, tâm niệm khẽ động, hai sáu viên Thiên Địa Đan Điền thình lình thu nhập vào thân thể!
Một cổ huyền khí nhàn nhạt, cuồn cuộn chảy và bốn chân trăm huyệt của Phong Vân Vô Ngân! Khí thế của hắn, thoáng chốc đã trở nên sắc bén bá đạo!
- Hả? Là... Là tu vi huyền khí Hậu Thiên nhị phẩm!
Phúc bá giống như gặp quỷ:
- Ngươi... Không phải ngươi bị đại nhân Ngạo Hàn Tông phong ấn đan điền, cả đời không thể tụ tập một tia huyền khí sao? Ngươi... Ngươi không nên có huyền khí mới đúng!
- Ức! Hóa ra, huyện tại huyền khí của ta, là Hậu Thiên nhị phẩm. Thời gian một năm, từ không hề có huyền khí, đến lúc đạt được cảnh giới huyền khí Hậu Thiên nhị phẩm, tốc độ này, cũng coi như tạm được đi...
Phong Vân Vô Ngân tự nhủ gật đầu:
- Được rồi, đây mới là bí mật chân chính của ta. Ngươi là người thứ nhất biết bí mật này.
Dứt lời, chậm rãi bước về phía trước, khóe miệng, hiện ra một tia sát khí dày đặc!
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Bá Khí Tác giả: Xấu Tới Linh Hồn
Chương 7: Luyện hóa Phúc bá
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
Khi Phúc bá nhìn ra chính mình đã có cảnh giới huyền khí Hậu Thiên nhị phẩm. Hắn nắm chặt cành cây, chậm rãi đi về phía Phúc bá. Trong lòng hắn đã phán định Phúc bá tử hình!
Gia tộc giàu có giống như Phong Vân gia tộc, đại bộ phận tôi tớ nha hoàn cũng đều tu luyện một ít huyền khí, bất quá phẩm chất bình thường! Tu vi huyền khí cũng đều Hậu Thiên lục phẩm trở xuống, không thể tiến hành công kích mang theo huyền khí trên kiếm phong chưởng phong, hầu như đều dựa vào chiêu số, lực lượng tinh khiết đối địch. Đối với Phong Vân Vô Ngân mà nói, Phúc bá trước mắt, không đủ cân lượng.
Bản thân Phúc bá có cảnh giới tu vi huyền khí Hậu Thiên tam phẩm, hiện nay cao hơn một tầng cảnh giới so với Phong Vân Vô Ngân, đáng lẽ không nên sợ hãi. Bất quá, có thể bởi vì tính cách nô tài trời sinh quấy phá, hoặc là Phong Vân Vô Ngân tạo ra cho hắn chấn động quá lớn. Giờ khắc này khí thế Phúc bá héo khô, giọng điệu mềm nhũn...
- Ngươi... Ngươi muốn thế nào? Chẳng lẽ còn muốn giết ta hay sao? Hôm nay nếu như ta chết, chủ nhân nhà ta nhất định sẽ tru sát ngươi! Bầm thây ngươi thành vạn đoạn!
Phong Vân Vô Ngân cười lớn:
- Có nghe gần đây một đám tán tu thần bí lẻn vào Khâu Hác Thành, tiến hành ám sát thành viên của sáu đại gia tộc, ngươi đoán xem, nếu như ngươi chết, Phong Vân gia tộc sẽ nghi ngờ là do tán tu gây nên, hay một phế tài toàn thân không chút nguyên khí như ta?
Vu oán giá họa!
Lúc này muốn giết Phúc bá, quả thực chính là cơ hội trời ban! Giết chết phúc bá, hủy thi diệt tích, cho dù ai cũng sẽ không nghĩ đến trên đầu Phong Vân Vô Ngân.
Khuôn mặt Phúc bá trong nháy mắt trở nên méo mó, trên trán nổi lên từng mạch gân xanh, mồ hôi lạnh thấu lưng...
- Không... Không nghĩ ra, ngươi còn nhỏ tuổi, tâm cơ lại thâm trầm như vậy!
Phúc bá lường trước, hôm nay tất nhiên sẽ có hậu quả không tốt, đơn giản cắn răng một cái lấy một thanh chủy thủ sắc bén từ bên hông ra.
Rồi đột nhiên, hai sáu viên Thiên Địa Đan Điền rời khỏi thân thể Phong Vân Vô Ngân, toàn thân hắn lại trở nên không có chút huyền khí nào.
- Di?
Phúc bá không biết, bất quá để phòng ngừa vạn nhất, liên tục múa chủy thủ vài cái, chiêu số ảo diệu, chính là một bộ vũ kỹ Hoàng Giai trung cấp của Phong Vân gia tộc... Liễu Nhứ Kiếm Pháp!
Thanh chủy thủ múa ra mang theo gió mát lất phất, đồng thời còn kém theo sát khí sắc bén, chuyên môn đâm vào các bộ vị yếu hại như yếu hầu, hai mắt của Phong Vân Vô Ngân.
Suốt đời Phúc bá làm nô tài cho Phong Vân gia tộc, cho nên bộ Liễu Nhứ Kiếm Pháp này đã có vài chục năm kinh nghiệm hỏa hậu, lúc này thi triển ra, có vể khá tinh túy.
Mà trong mắt Phong Vân Vô Ngân, bộ kiếm pháp này chồng chất kẽ hở, giống như tiểu hài đồng cầm trò chơi. Đến gần trước mặt, cành cây trong tay Phong Vân Vô Ngân nhẹ nhàng đâm ra một cái, lấy một độ lớn quỷ dị, giống như người cá vẫy đuôi, phi điểu lướt đi, dễ dàng dâm vào yết hầu Phúc bá.
Phá Kiếm Thức!
Phụt!
Cành cây lộ ra vẻ bén nhọn, mặc dù không thể nói đâm sắt phá đá, nhưng đâm thủng yếu hầu yếu đuối của một người, đó là dễ dàng.
Một cổ máu tươi tuôn ra từ yếu hầu Phúc bá, hai mắt hắn trợn ngược, giống như cá chết, trong mắt còn sót lại vô cùng kinh khủng, tuyệt vọng, nghi hoặc...
Đến chết hắn vẫn không nghĩ ra, cho dù Phong Vân Vô Ngân không điều động huyền khí, phảng phất hời hợt đâm ra một kích, chính mình dĩ nhiên không thể tránh được, thật giống như chính mình mạnh mẽ giơ ra yếu hầu để cho Phong Vân Vô Ngân đâm thủng.
Độc Cô Cửu Kiếm, có thể đâm chém thiên hạ, chiêu số vô cùng tinh diệu.
Tu vi huyền khí của Phúc bá thấp, chỉ mượn chiêu số, làm sao có thể là đối thủ của Phong Vân Vô Ngân? Huống hò, chiêu số kiếm pháp Hoàng Giai trung cấp kia của hắn, trước mặt Độc Cô Cửu Kiếm đã có thành tựu của Phong Vân Vô Ngân, quả thực có vẻ quá ấu trĩ rồi.
Phanh!
Thân thể Phúc bá mềm nhũn, té ngã xuống đất.
- Dưới tình huống không cần dùng huyền khí, có thể miểu sát một võ giả tu vi huyền khí cấp thấp!
Phong Vân Vô Ngân chậm rãi gật đầu. Tâm trí hắn là người hai mươi mấy tuổi, lần đầu tiên giết người cũng không cảm thấy không khỏe, huống hồ, người bị giết chính là người đáng chết! Phải giết! Không thể không giết! Không giết thì mình chết!
Hít sâu vài lần, Phong Vân Vô Ngân ném xuống cành cây trong tay, cúi đầu quan sát thi thể của Phúc bá.
Chỉ ngưng mắt nhìn một lát, Phong Vân Vô Ngân đột nhiên khoanh chân mà ngồi, tâm thần khẽ động, hai sáu viên Thiên Địa Đan Điền trống rống xuất hiện, quanh quẩn xung quanh Phong Vân Vô Ngân, giống như lưu tinh hồ điệp.
Hai mắt Phong Vân Vô Ngân buông xuống, hai tay ngắt một pháp quyết kỳ quái, chợt, hai tay vừa đổi, một pháp quyến đã hình thành trong lúc đó...
Tại động tác xuyên toa như hồ điệp của hai tay pvn, hai sáu Thiên Địa Đan Điền như vật còn sống, thoáng cái đã đánh về phía thi thể Phúc bá, nhưng không cấp tốc chui vào trong cơ thể hắn.
- Luyện hóa!
Đôt mắt Phong Vân Vô Ngân đột nhiên mở ra, trong miệng quát nhẹ một tiếng!
Bất thình lình, chỉ thấy thi thể của Phúc bá, tỏa ra một chùm tia sáng quỷ dị, chợt lóe chợt loét! Rất nhanh, thi thể Phúc bá bắt đầu héo rút!
Khoảng chừng năm phút sau, thi thể Phúc bá giống như bị chưng cất!
Biến mất! Biến mất như kỳ tích!
Trên mặt đất, chỉ còn lại y phục, một thanh chủy thủ cùng với mội ít tạp vật của hắn.
Hai sáu Thiên Địa Đan Điền từ từ bay lên không trung, bắt đầu di động theo nhịp điệu, giống như trái tim! Tạo nên từng tiếng thình thịch hỗn loạn!
Sau đó... Phanh! Phanh! Phanh!
Hai sáu Thiên Địa Đan Điền lần lượt nổ tung, phân hóa thành năm mươi hai hạt.
Chia ra hai!
Biến đổi về lượng!
Bất quá, cũng không biến chất, mỗi một Thiên Địa Đan Điền, giống như trước to bằng hạt gạo.
Tâm thầm Phong Vân Vô Ngân khẽ động, năm hai hạt thiên địa đàn điên dung nhập vào trong cơ thể, một cổ ba động đại biểu năng lượng huyền khí, chảy xuôi trong tứ chi trăm huyệt, ngũ tạng lục phủ của Phong Vân Vô Ngân.
Phong Vân Vô Ngân cảm giác rất rõ ràng, tu vi huyền khí của chính mình, dĩ nhiên mạnh hơn gấp đôi vừa rồi!
- Thiên Địa Bá Khí Quyết này quả nhiên là bá đạo vô cùng, thậm chí còn hấp thu luyện hóa được võ giả vừa tử vong, hấp thu nặng lượng ngoài huyền khí!
Phong Vân Vô Ngân thỏa mãn cười.
Đương nhiên, cũng không phải nói, tu vi Phúc bá đạt được Hậu Thiên tam phẩm, Phong Vân Vô Ngân thi triển Thiên Địa Bá Khí Quyết hấp thu luyện hóa thân thể hắn, liền chuyển hết năng lượng huyền khí của Phúc bá làm của riêng, chỉ bất quá, là luyện hóa hấp thu được một bộ phận nhỏ mà thôi.
Hơn nữa, Phúc bá này chỉ có cảnh giới huyền khí Hậu Thiên tam phẩm, nếu như cảnh giới rất cao, lấy thực lực hiện nay của Phong Vân Vô Ngân, còn không đủ sức để luyện hóa.
Chương 7: Luyện hóa Phúc bá (2).
Tất cả làm xong ổn thỏa, Phong Vân Vô Ngân mới lấy di vật, giỏ trúc của Phúc bá ném vào trong biển.
Sau đó, lại tiếp tục đi luyện kiếm như bình thường, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra!
Buổi tối, Phong Vân Vô Ngân lần thứ hai tu luyện Thiên Địa Bá Khí Quyết, phóng ra năm mươi hai Thiên Địa Đan Điền, lúc này tốc độ luyện hóa thiên địa linh khí, cùng với số lượng hấp thu, nhanh gấp đôi trước đây.
Thời gian ban đầu, Phong Vân Vô Ngân có chút không giải thích được, bởi vì Thiên Địa Bá Khí Quyết này cũng không giống như công pháp khác, chia làm cảnh giới một tầng, hai tầng... Đại viên mãn. Thiên Địa Bá Khí Quyết, không có cảnh giới trình tự như vừa nói.
Hiện nay, Phong Vân Vô Ngân mới rõ ràng, Thiên Địa Bá Khí Quyết, căn bản không có chừng mực! Chỉ cần tiếp tục tu luyện sẽ thu được vô số Thiên Địa Đan Điền!
Ngày thứ hai, Phong Vân Vô Ngân cũng không tu luyện, ngược lại nằm ở trên bờ cát phơi nắng.
Như hắn suy đoán, đến gần trưa, một đám đệ tử Phong Vân gia tộc, thần sắc đề phòng đi tới cạnh biển, tiến hành lục soát toàn diện.
- Tiểu tử, ngày hôm qua, lúc nào Phúc bá đưa cơm tới cho ngươi?
Một gã trung niên ba mươi tuổi, nếu luận bối phận có lẽ chính là thúc thúc của Phong Vân Vô Ngân, lớn tiếng chất vấn nói.
Phong Vân Vô Ngân chậm rãi đứng lên từ trên cát, vỗ vỗ hạt cát dính trên người, lười biếng nói:
- Ngày hôm qua? Ngày hôm qua hắn căn bản chưa từng tới đây?
Bộ dáng chán chường, toàn thân lại không có chút huyền khí ba động.
Chuyện này đương nhiên sẽ không khiến bất luận kẻ nào nghi ngờ.
- Hừ! Tiểu tử, gần đây ngươi ngoan ngoãn một chút, cẩn thận tán tu lén lút ẩn thân nơi đây, cắt cả đầu ngươi!
Gia hỏa này quét ngang liếc mắt nhìn Phong Vân Vô Ngân, sau đó dẫn người rời khỏi.
Nhìn đám người hoảng loạn rời khỏi, trong mắt tràn đầy vẻ hồi hộp, khóe miệng Phong Vân Vô Ngân, cũng hiện ra dáng tươi cười đầy mỉa mai.
Từ nay về sau, liền thay đổi một lão bộc khác, đúng giờ đúng lượng đưa cơm tới cho Phong Vân Vô Ngân.
Phong Vân Vô Ngân vẫn sinh hoạt như bình thường. Sáng sớm rèn luyện thân thể trong sóng biển, buổi chiều tu luyện Độc Cô Cửu Kiếm, buổi tối tu luyện Thiên Địa Bá Khí Quyết.
Rất nhanh, thời gian đã trôi đến ngày Ngạo Hàn Tông thi đấu chọn lựa.
Lần này thi đấu chọn lựa nhập tông của Ngạo Hàn Tông ở Khâu Hác Thành, được cử hành tại Phong Vân gia tộc.
Sáu đại gia tộc Khâu Hác Thành, mỗi năm năm, sẽ tha phiên nhau tổ chức thi đấu lựa chọn một lần. Lần này, đến phiên Phong Vân gia tộc tổ chức.
Phong Vân gia tộc, tốt xấu cũng coi như chiếm được lợi thế sân nhà.
Sáng nay, Phong Vân Vô Ngân không rời giường tu luyện, cũng không chạy từ sáng sớm sang phủ đệ thành viên chính bên kia, tương phản, hắn ngủ thẳng đến trưa mới rời giường. Sau đó ngồi xếp bằng trên giường, chậm rãi điều chỉnh tinh lực toàn thân tới trạng thái đỉnh phong.
Hắn không cần phải vội vã chạy qua hiện trường thi đấu chọn lựa. Lần thi đấu chọn lựa này, Phong Vân gia tộc không báo danh cho hắn. Bởi vậy, hắn chỉ có thể lựa chọn thời gian tương đối ổn thỏa mới chạy qua. Đi sớm, ngược lại dễ bị cản lại.
Mãi cho đến buổi chiều, Phong Vân Vô Ngân mới cầm một cành cây, từ cạnh biển bước đi về phía phủ đệ dòng chính của Phong Vân gia tộc.
- Không biết, thi đấu chọn lựa tiến hành tới trình độ nào rồi...Tuyết tỷ có trổ hết tài năng hay không? Ừm, ta lập tức đi qua! Hi vọng, kết quả sẽ không làm mọi người quá thất vọng!
Khâu Hác Thành, phủ đệ dòng chính của Phong Vân gia tộc, luyện võ trường.
Luyện võ trường tạo thành từ Huyền Vũ Thạch cứng rắn, tạo cho người ta một hơi thở rộng rãi, khí thế bằng phẳng.
Lúc này, bốn phía quanh luyện võ trường, chủ khách cao cao ngồi trên. Phong Vân gia tộc là chủ nhà, hôm nay trình diện Phong Vân gia tộc chính là Hạ gia, Trần gia, Nạp Lan gia, Hồ gia, Da Luật gia!
Sáu đại gia tộc của Khâu Hác Thành!
Mỗi tộc trưởng, trưởng lão tự mình suất lĩnh đại bộ phận đệ tử trong gia tộc, tụ tập tại đây!
Xung quanh luyện võ trường, bày đặt sáu đội hình.
Từ trong đội hình, ngồi xuống hơn trăm người.
Hôm nay, là thi đấu lựa chọn nhập tông năm năm tổ chức một lần của Ngạo Hàn Tông, khu thi đấu Khâu Hách Thành.
Đối với sáu đại gia tộc Khâu Hác Thành mà nói, ngày hôm nay là một ngày trọng đại, một ngày quyết định số phận năm năm tương lai của gia tộc.
Trên thực tế, Ngạo Hàn Tông chọn thanh niên tài tuấn từ trong sáu đại gia tộc Khâu Hác Thành, đây không đơn giản là chọn lựa và dự trữ nhân tài, còn quan hệ đến lợi ích bản thân của mấy đại gia tộc!
Nguyên nhân đơn giản, tuy rằng có mấy gia tộc cầm một tòa thành trì, nhưng người điều khiển chính của thành trì này, lại chính là tông môn!
Mượn Khâu Hác Thành mà nói, diện tích địa vực, có rât nhiều chợ, khu phố, thôn trấn, đồng dạng cũng có các loại mậu dịch, bao quát cả lá trà, vật liệu gỗ, nhưỡng rượu, công nghệ thủ công, hải sản, cây nông nghiệp, nghề dệt, vân vân...
Như vậy, sáu đại gia tộc của Khâu Hác Thành, làm sao phân chia những địa bàn và sản nghiệp mậu dịch này?
Muốn phân, cũng không phải các gia tộc định đoạt, còn phải nhìn ý tứ của lãnh đạo trực tiếp Ngạo Hàn Tông.
Tại phương diện phân phối, Ngạo Hàn Tông cũng coi như công bình. Lại nói tiếp, phương pháp phân phối rất đơn giản, mỗi một lần thi đấu chọn lựa nhập tông, gia tộc nào cung cấp càng nhiều nhân tài, địa bàn càng lớn, lợi ích về sản nghiệp mậu dịch lại càng nhiều!
Thi đấu nhập tông mấy kỳ trước, Phong Vân gia tộc biểu hiện xuất sắc nhất, vận chuyển nhân tài nhiều nhất, bởi vậy, liền được phân chia một phần tư địa bàn của Phong Vân gia tộc, còn lại ba phần tư địa bàn, do năm đại gia tộc khác phân chia. Mà phương diện mậu dịch, Phong Vân gia tộc cũng chiếm lá trà, tơ lụa, hải sản và mấy thứ lợi ích dày dậm khác, tích lũy rất nhiều tài phú.
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Bá Khí Tác giả: Xấu Tới Linh Hồn
Chương 8: Bắt đầu thi đấu
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
Bất quá, đây cũng không phải chuyện lớn gì. Mỗi một lần thi đấu lựa chọn nhập tông, đều rõ ràng là một lần tẩy bài mới.
Một lần nữa phân phối lại.
Địa bàn nhiều, mậu dịch nhiều, muốn bảo trụ cơ nghiệp, địa bàn thiếu, lợi ích thiếu, phải cố gắng phấn đấu.
Cho nên phải cạnh tranh kịch liệt!
Đám người trong trận doanh của Phong Vân gia tộc.
Bên trên bày ra mấy chiếc ghế bành, tộc trưởng hiện nay của Phong Vân gia tộc Phong Vân Mặc cùng mấy huynh đệ ruột của hắn, cũng chính là trưởng lão trong gia tộc, ngồi nghiêm chỉnh đằng trước. Phía sau đứng thẳng thành viên Phong Vân gia tộc đồng lứa. Đứng sau nữa chính là đám người trẻ tuổi.
- Các vị, thi đấu lựa chọn lần này, mọi người cho rằng tình thế của Phong Vân gia tộc chúng ta ra sao?
Phong Vân Mặc ở trên cương vị tộc trưởng, sống yên ổn phải nghĩ đến ngày gian nguy, biểu tình không quá dễ dàng.
- Đại ca, năm năm qua, Phong Vân gia tộc chúng ta chăm lo bồi dưỡng, có thể nói đã ra sức bồi dưỡng hàng đệ tử trẻ tuổi! Độ tuổi 10~12 tuổi, Phong Vân gia tộc chúng ta không dám nói có thể đạt được thành tích gì lớn, bất quá độ tuổi 13~15, 16~18, Phong Vân gia tộc, vẫn rất có ưu thế!
Một gã thân đệ của Phong Vân Mặc, vuốt râu mà cười, tràn đầy tự tin:
- Đại ca, đệ mượn đám tuổi 16~18 mà nói, Tuyết nhi, Cương nhi đã tấn chức cảnh giới huyền khí Hậu Thiên lục phẩm, cũng luyện vũ kỹ gia truyền Đoạt Mệnh Thập Tam Kiếm, luyện được lô hỏa thuần thanh. Có thể nói, tuổi 16~18, chúng ta đã vững vàng bỏ được hai danh ngạch vào túi. Mặc khác, trong đám tuổi trẻ này, Khôn Nhi, Thụy nhi, Cầm nhi cũng có tu vi Hậu Thiên ngũ phẩm đỉnh phong, đều có lực tranh đấu một trận! Ha ha, ta coi trọng Phong Vân gia tộc chúng ta, nhất định chiến thắng!
Nghe được lời nói này, biểu tình của Phong Vân Mặc đang buộc chặt, mới chậm rãi buông lỏng.
- Tuyết nhi, Cương nhi, các ngươi qua đây!
Phong Vân Mặc mỉm cười, nói với Phong Vân Tuyết và Phong Vân Thết Cương đứng sau hô.
Phong Vân Tuyết, mười bảy tuổi, tu vi huyền khí Hậu Thiên lục phẩm!
Phong Vân Thiết Cương, mười tám tuổi, tu vi huyền khí đồng dạng là Hậu Thiên lục phẩm!
Tuy nói rằng hai người bọn họ đều dựa vào đan dược, mạnh mẽ đột phá bình cảnh, mới đạt được Hậu Thiên lục phẩm, cảnh giới chưa chắc đã vững, thế nhưng, trong đám võ giả cùng tuổi tại Khâu Hác Thành đã đủ nổi tiếng rồi.
- Đại gia gia!
Phong Vân Tuyết, Phong Vân Thiết Cương cung kính xưng hô nói. Trong mắt bọn họ đều tỏa ra tia sáng kỳ dị, ánh mắt lấp lóe. Hôm nay, chính là thời khắc mấu chốt quyết định số phận võ giả của bọn họ.
- Hài tử tốt, hài tử tốt... Các ngươi, chính là hi vọng của Phong Vân gia tộc! Gánh vác sứ mệnh giữ gìn lợi ích của Phong Vân gia tộc!
Phong Vân Mặc cổ vũ nói:
- Tuyết nhi, Cương nhi, các ngươi nghe rõ rồi sao? Ngày hôm nay, các ngươi cố gắng thi đấu! Biểu hiện ra khí thế của Phong Vân gia tộc,! Biểu hiện ra khí tiết, uy phong của chúng ta! Hưng suy vinh nhục trong vòng mấy năm tới của gia tộc, vinh hoa phú quý cả đời này của các ngươi, tất cả đều nhờ vào cuộc thi này... Cố gắng lên!
Động viên trước thi đấu!
Không đơn giản là Phong Vân gia tộc, tộc trưởng và trưởng lão năm đại gia tộc khác, đều làm công tác động viên cuối cùng trước khi thi đấu.
Từng đệ tử các đại gia tộc hôm nay sẽ lên đài dự thi, đều xoa tay, khởi động thân thể, ánh mắt cực nóng!
Tại một chỗ khác của luyện võ trường, có ba gã nam tử trung niên khí độ hiên ngang, mặc cẩm y, ngồi một chỗ như hạc giữa bầy gà, anh dũng siêu phàm ngồi ở kia.
Da thịt bọn họ trắng noãn, khí chất cao ngạo, không giống bình thường, chính là nhân viên trọng tài Ngạo Hàn Tông phái đến Khâu Hác Thành chủ trì thi đấu.
Tất cả đều là võ giả cảnh giới tu vi huyền khí đạt đến Hậu Thiên thập thẩm đại viên mãn! Chỉ kém một bước đã đứng vào hàng ngũ Tiên Thiên!
Đương nhiên, ba tên trọng tài này, quê quán xuất thân cũng không phải Khâu Hác Thành, mà là thành trì khác thuộc quản hạt của Ngạo Hàn Tông. Đây cũng là tuyệt đối công bình, bởi vậy, mỗi trọng tài một tòa thành trì, Ngạo Hàn Tông cũng sẽ không phái người xuất thân từ thành trì đó để đi lựa chọn võ giả nhập tông.
Ba gã trọng tài, trong tay đang cầm trà thơm, một mặt nhấm nháp, một mặt thầm trò chuyện với nhau.
- Tây Môn huynh, Đạt Hề huynh, y theo ý kiến của các ngươi... Trong đám thanh niên tuấn kiệt này của Khâu Hác Thành, có thể có người đặc biệt xuất chúng?
- A, Lý huynh, nếu như ta không nhìn nhầm, trong đám thanh niên tài tuấn này, tổng cộng có chín người đạt được cảnh giới huyền khí Hậu Thiên lục phẩm, chỉ bất quá, dường như có người ăn vào đan dược ẩn dấu cảnh giới huyền khí, nguy trang thành Hậu Thiên ngũ phẩm, Ha ha, ngươi lừa ta gạt, để đoạt được danh ngạch nhập tông, có chút gia tộc đã dùng hết tâm cơ, trăm phương ngàn kế bắt đầu tính toán! Có ý tứ, có ý tứ!
- Ừm, được rồi, thời gian đã không còn sớm, chúng ta liền tuyên bố, thi đấu chọn lựa chính thức bắt đầu!
Tiếng bắt đầu vừa dứt, trọng tài họ Tây Môn kia, chậm rãi từ chỗ ngồi đứng lên. Một loại uy áp bàng bạc, lấy thân thể hắn làm trung tâm, tản ra bốn phương.
Nguyên bản, luyện võ trường đang nhốn nháo ầm ĩ không ngớt, dần dần trở nên yên tĩnh.
- Các vị, mời yên lặng!
Trọng tài họ Tây Môn lạnh giọng nói. Sắc mặt biểu tình nghiêm trọng, giữa mặt dường như có uy phong hiển hách, không giận tự uy.
Những lời này hắn cũng không nói lớn tiếng, thế nhưng, mỗi người ở đây đều nghe được khá là rõ ràng.
Trong nháy mắt, toàn trường yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng châm rơi xuống đất.
Thành viên sáu đại gia tộc Khâu Hác Thành không ai dám nói ra khỏi miệng, dường như ngay cả muốn thở ra một vài hơi cũng đều cố gắng nhịn xuống.
Tại trước mặt ba gã Hậu Thiên thập phẩm đại viên mãn, tất cả thành viên sáu đại gia tộc Khâu Hác Thành, không khác gì con kiến hôi.
Trong lòng bọn đều rất khẩn trương.
Chương 8: Bắt đầu thi đấu (2).
Trọng tài họ Tây Môn kia cười cười, đối với loại hiệu quả hắn chế tạo khiến toàn trường kinh sợ này, hắn tương đối thỏa mãn. Hắn lại nói:
- Hiện tại, bản thân ta sẽ nói ra chi tiết các quy tắc thi đấu lựa chọn, tuyên bố một lần, các ngươi chăm chú nghe cho tốt. Lần này thi đấu lựa chọn, 10 danh ngạch, do sau đại gia tộc cạnh tranh. Đệ tử dự thi phân ba độ tuổi 10~12, 13~15, 16~18. Trong đó, độ tuổi từ 10~12 tuổi, tranh đoạt hai danh ngạch, 13~15 tuổi, cũng tranh đoạt hai danh ngạch, mày độ tuổi 16~18, sẽ tranh đoạt sáu danh ngạch!
Từ việc phân phối danh ngạch mà nói, độ tuổi từ 16~18, dĩ nhiên phân cao tới sáu danh ngạch.
Bất quá, nghĩ lại cũng đúng, thí dụ như hai độ tuổi 10~12, 13~15 này, có tuyển thủ lần này thất bại, hoàn toàn có cơ hội, đợi sau năm năm, lần thứ hai tham gia báo danh thi đấu chọn lựa. Chỉ cần số tuổi không vượt quá mười tám tuổi, vậy thì đều có cơ hội.
Mà tuyển thủ độ tuổi từ 16~18, kiếp này, chỉ còn lại duy nhất một cơ hội.
Trọng tài họ Tây Môn tuyên bố nói:
- Đệ tử dự thi của sáu đại gia tộc sớm đã đánh số thứ tự để thi đấu, như vậy, liền dựa theo số thứ tự đến thi đấu,cuối cùng, phân ra mười danh ngạch. Trong quá trình thi đấu, trước khi hai bên không phân ra thắng bại, không cho bất luận kẻ nào, dựa vào bất luận tình thế nào, cắt đứt thi đấu! Mà, loại thi đấu tính chất này, không giống như sinh tử chém giết, bởi vậy, chỉ cần đủ có thể dừng lại, đó là tốt nhất. Thế nhưng quyền cước vô tình, đao kiếm không có mắt, nếu như xuất hiện tử thương, vậy cũng không thể tránh được! Cho nên, trong lúc thi đấu, các gia tộc không được kết oán trả thù! Đương nhiên, nếu như trong thi đấu có hành vi cố ý thương tổn đối phương, một ngày bị ba trọng tài chúng ta nhìn ra, như vậy, tuyển thủ sẽ bị thủ tiêu tư cách.
- Cuối cùng, ta muốn nói, người đệ tử đạt được mười danh nghạch, ngoại trừ điều kiện cơ bản được tiến nhập Ngạo Hàn Tông, còn được ban tặng một viên Thối Thể Đan, một viên Dưỡng Tâm Đan. Được rồi, thi đấu bắt đầu!
Thi đấu chính thức bị giật lại màn che!
- Các huynh đệ! Chiến đấu đi! Cố gắng phát huy toàn lực! Hưng suy vinh nhục của gia tộc, tiền đồ khi còn sống của các ngươi, phải nhìn một trận đánh ngày hôm nay của các ngươi đó!
Tộc trưởng, trưởng lão sáu đại gia tộc Khâu Hác Thành, đều mặt đỏ tới mang tai bắt đầu hét to.
Bắt đầu thi đấu!
Đầu tiên đó là tiến hành trận đấu tầm tuổi từ 10~12 tuổi.
Tại trận đấu này, sáu đại gia tộc cộng lại phái ra 82 tuyển thủ nhỏ tham dự.
Chọn dùng từng đôi chém giết, thất bại lập tức bị loại, người thắng tiếp tục chém giết, tách ra phương thức tuyển thủ đồng tộc nội đấu chém giết. Thời gian gần một giờ, hai danh ngạch trong đám tuổi trẻ này, đã trở thành danh hoa có chủ.
Hai danh ngạch, một cái rơi vào trên đầu Nạp Lan gia tộc, một cái rơi vào trên đầu Hồ gia.
Đám người trong hai gia tộc này, nhất thời hoan hô như sấm dậy, hò reo một mảnh! Tuy rằng hai cái gì tộc mỗi bên chỉ lấy được một danh ngạch, không coi là người thắng cuối cùng, nhưng chung quy là trận chiến mở màn, đáng giá hoan hô.
- Ách...
Trong trận doanh của Phong Vân gia tộc. Tộc trưởng Phong Vân Mặc hơi nhăn lại đầu lông mày. Ý tứ của hắn rất rõ ràng, tại trong thi đấu của đám người tuổi trẻ này, Phong Vân gia tộc không có lực cạnh tranh quá lớn, không cần ôm tâm lý may mắn, bất quá khiến hắn cảm thấy có chút mất mặt chính là, các tuyển thủ nhỏ của Phong Vân gia tộc, hầu như đều trực tiếp vừa lên đài đã bị đối phương miểu sát! Ngay cả thực lực chiến đấu giằng có cũng không có.
Một tia dự cảm không tốt chợt phủ xuống trong lòng Phong Vân Mặc.
Một người bào đệ của Phong Vân Mặc ở bên cạnh vội vã thấp giọng an ủi nói:
- Đại ca, mong đại ca chớ ưu phiền, vở kịch chính còn ở phía sau! Hai đám tuổi trẻ 13~15, 16~18, Phong Vân gia tộc chúng ta có lực cạnh tranh! Còn lại tám danh ngạch, đều có thể liều mạng tranh, đại ca cần gì phải buồn lo vô cớ, tự tìm phiền não.
Phong Vân Mặc ngẫm lại cũng đúng, Phong Vân gia tộc dựa vào lớn nhất chính là đám tuổi trẻ 16~18 này.
Thi đấu vẫn khua chiêng gõ chống tiến hành.
Đám tuổi trẻ 13~15!
Quả nhiên, trong đám tuổi trẻ này so đấu, Phong Vân gia tộc bắt đầu biểu hiện một ít ưu thế.
Trên lôi đài...
- Nếu như ngươi thức thời, ngoan ngoãn nhận thua! Đạo kiếm không có mắt, không khéo ta làm ngươi bị thương, cũng đừng trách trước đó ta không đề tỉnh cho ngươi!
Phong Vân Trường Thiên, một thiếu niên thiên tài mười bốn tuổi của Phong Vân gia tộc, tu vi huyền khí đạt được Hậu Thiên tam phẩm, thuộc về đám người Phong Vân gia tộc trọng điểm bồi dưỡng. Cực kỳ tự phụ, đã có chút thông hiểu bí điển tối cao Đoạt Mệnh Thập Tam Kiếm của gia tộc.
- Hừ! Nói những lời vô ích này để làm chi? Ra tay để kiếm phán giải đi!
Đối thủ của Phong Vân Trường Thiên, chính là Hồ Kiếm Cách đến từ Hồ gia, năm nay mười lăm tuổi, đồng dạng tu vi huyền khí Hậu Thiên tam phẩm, trong đám trẻ tuổi của Hồ gia, hắn cũng là một nhân tài kiệt xuất. Trong tay hắn lay động chiếc quạt bằng tinh cương, tuổi nhỏ, đã có một loại phong độ của một vị công tử trong thời hỗn loạn đen tối.
- Thua đi!
Phong Vân Trường Thiên gầm nhẹ một tiếng, trường kiếm trong tay bỗng nhiên xoay vòng, kéo theo một kiếm ảnh màu bạc, thân hình mau lẹ, kiếm ảnh đâm thẳng về phía yết hầu Hồ Kiếm Cách.
Vô cùng tàn nhẫn!
Hồ Kiếm Cách không chút sợ hãi, bắt đầu biểu hiện, xoát xoát vài cái, đã thi triển ra bí điển tối cao của Hồ gia, Phong Lôi Phiến Pháp Hoàng Giai cao cấp, phiến phong sắc bén, thanh thế kinh người.
Đoạt Mệnh Thập Tam Kiếm của Phong Vân Trường Thiên, là một chiêu lấy nhanh làm kiếm, hắn đã thể hiện ra sự tinh thần ảo diệu của bộ kiếm pháp này phi thường nhuần nhuyễn.
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Bá Khí Tác giả: Xấu Tới Linh Hồn
Chương 9: Phong Vân gia tộc, ưu thế rõ ràng
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
Hai luồng bóng người, rất nhanh di động trên lôi đài, một chiêu một thức, đều là tinh túy võ học của mỗi gia tộc bản thân, trong lúc nhất thời khó phân thắng bại.
Dưới lôi đài, tất cả mọi người đang xem cuộc chiến đều thán phục, Phong Vân Trường Thiên và Hồ Kiếm Các, quả thực chính là kỳ tài ngút trời, nếu có thời gian, tất thành châu báu.
Mà trên đài chủ tịch, ba gã sứ giả Ngạo Hàn Tông đều mỉm cười nhấm trà, mí mắt không nháy một chút, dường như trình độ chém giết đấu tranh bực này rất khó khiến cho bọn họ phải coi trọng.
Trên lôi đài, chung quy thiên phú của Phong Vân Trường Thiên tốt hơn, đánh cùng Hồ Kiếm Cách đến chiêu thứ sáu lăm, hắn hô lên một tiếng, đánh ra một chiêu kiếm, đâm thủng cổ tay Hồ Kiếm Cách khiến cho cây quạt rơi xuống đất!
- Ta chịu thua!
Sắc mặt Hồ Kiếm Cách đỏ bừng, trong mắt một mảnh nản lòng thoái chí, cả người nhảy về phía sau, run giọng nói.
Năm nay hắn mười lăm tuổi, lần này thất bại, cả đời không còn tư cách trúng tuyển vào Ngạo Hàn Tông.
Tàn khốc! Đó là điểm tàn khốc của thi đấu chọn lựa nhập môn!
Đối với đệ tử một gia tộc mà nói, bại một lần, cả đời đều bại.
Phong Vân Trường Thiên hăng hái, thu kiếm thi lễ với bốn phía, sau đó, liền tự đi về góc lôi đài, lĩnh một viên Hồi Huyền Đan do sứ giả Ngạo Hàn Tông phát, nuôt ăn sau đó đi xuống lôi đài, lẳng lặng điều tức, khôi phục huyền khí, chuẩn bị nghênh chiến đối thủ kế tiếp.
Trong thi đấu 13~15 tuổi, Phong Vân Trường Thiên quả thực một đường quá quan trảm tướng, thắng được một danh ngạch thay cho Phong Vân gia tộc. Cũng chính là hắn tự kiếm cho mình tư cách cơ bản để gia nhập Ngạo Hàn Tông.
Mà đối với Phong Vân gia tộc, không được hoàn mỹ đó là, trong đám tuổi trẻ 13~15 tuổi này, trừ Phong Vân Trường Thiên ở ngoài, thiên tài thứ hai, Phong Vân Phách, lại bị bại nửa chiêu cuối cùng cho Nạp Lan Hoa của Nạp Lan gia tộc. Chính vì vậy, danh ngạch này đã bị Nạp Lan gia tộc lấy được.
Đến tận đây, bốn danh ngạch trong hồi thi đấu thứ hai đã xuất hiện...
Nạp Lan gia tộc hai danh ngạch!
Hồ gia một danh ngạch.
Phong Vân gia tộc một danh ngạch.
Lần trình diễn tiếp theo, đó chính là phần quan trọng nhất của thi đấu lựa chọn lần này.
16~18 tuổi!
Trong đám tuổi trẻ này, các đại gia tộc luôn coi trọng nhất! Bởi vì có sáu danh ngạch có thể tranh đoạt! Hai đám tuổi trẻ phí trước tỷ thí, có gia tộc trực tiếp bỏ qua, thế nhưng bọn họ cũng không triệt để buông tha, bọn họ phải làm lại từ đầu, đều đặt hết hi vọng vào trong cuộc tỷ thí của đám tuổi trẻ cuối cùng.
Tranh đoạt sáu danh ngạch! Đã nặng còn nặng hơn!
- Các huynh đệ!
Phong Vân Mặc gọi hết đám tuyển thủ tham gia thi đấu trong trận này qua trò chuyện:
- Hưng suy vinh nhục của Phong Vân gia tộc nằm trong trường kiếm trong tay các ngươi! Đợi lát nửa giao thủ, toàn lực ứng phó! Thi triển ra tất cả sát chiêu sắc bén của kiếm pháp Phong Vân gia tộc ta! Các ngươi nhớ kỹ, địch nhân các ngươi đối mặt chính là kẻ địch sinh tử thù hận mấy đời nối tiếp nhau! Giết cho ta!
- Hiện nay, Nạp Lan gia tộc đã thắng được hai danh ngạch, tạm thời vượt lên đầu Phong Vân gia tộc chúng ta... Giết cho ta! Giết vượt Nạp Lan gia tộc!
- Vâng!
Đám đệ tử Phong Vân gia tộc đang chuẩn bị lên sân khấu giống như nổi máu gà chọi, trong đôi mắt, đều xuất hiện một ít tơ máu.
Chỉ có đệ nhất thiên tài Phong Vân Tuyết, là trường hợp duy nhất giữ được tâm tính bình tĩnh, một tay cầm kiếm, mà một tay khác, thì nhẹ nhàng vỗ lên thân kiếm vài cái, trong lòng lập lời thề...
- Ta nhất định sẽ tiến vào Ngạo Hàn Tông! Ta nhất định phải năn nỉ cao thủ Tiên Thiên Ngạo Hàn Tông, thay Phong Vân Vô Ngân cởi ra phong ấn đan điền!
Tranh đoạt sáu danh nghạch cuối cùng, bắt đầu!
Trận đấu lôi đài này, so với hai đám người tuổi trẻ trước chém giết mà nói, có vẻ càng kịch liệt, càng khẩn trương, càng nhiều lo lắng!
Hoặc lấy chiêu số tinh diệu đối sách, hoặc thẳng thắng dùng huyền khí oanh kích, hoặc là chuyển bại thành thắng, khéo léo thắng hiểm... Tới bây giờ, ba gã sứ giả Ngạo Hàn Tông mới bắt đầu buông chén trà trong tay, bắt đầu quan sát cuộc chiến trên lôi đài
Trải qua hai giờ thi đấu vô cùng thê thảm, trên lôi đài xuất hiện mười một người ngã xuống, hai mươi bảy gã tuyển thủ bị thương nặng, năm mươi bảy gã tuyển thủ bị thương nhẹ. Cuối cùng, còn lại mười hai tuyển thủ.
Năm đệ tử có lực cạnh tranh cao nhất của Phong Vân gia tộc, tất cả đều chiến tới cuối cùng! Trong đó, Phong Vân Tuyết, Phong Vân Thiết Cương có huyền khí Hậu Thiên lục phẩm, còn lại ba người, đều là huyền khí Hậu Thiên ngũ phẩm đỉnh phong.
Đội hình siêu cấp cường đại!
Còn lại bảy tuyển thủ khác..
Hạ gia có một người.
Trần gia một người.
Hồ gia một người.
Da Luật gia chiếm hai người.
Nạp Lan gia chiếm hai người.
Cộng lại...Vừa đủ mười hai tuyển thủ.
Vừa đúng lúc chọn ra sáu danh ngạch trong mười hai gã tuyển thủ này!
Nhìn từ mặt ngoài, ưu thế của Phong Vân gia tộc quá mức kinh khủng rồi.
Trong mười hai tuyển thủ, Phong Vân gia tộc bọn họ chiếm được năm ghế cạnh tranh!
Từ góc độ lạc quan nhất mà nói, lúc từng đôi chém giết, nếu như năm đệ tử của Phong Vân gia tộc, đều chiến thắng đối thủ của bản thân, như vậy, Phong Vân gia tộc thu được cả năm danh ngạch.
Hơn nữa, lúc trước Phong Vân gia tộc thu được một danh ngạch trong đám người tuổi trẻ 13~15 tuổi, như vậy, trong thi đấu lựa chọn nhập tông lần này, Phong Vân gia tộc có thể thu được sáu danh ngạch!
Nếu như kết quả thực sự là như vậy, không thể nghi ngờ, đây chính là chiến tích huy hoàng nhất trong lịch sử của Phong Vân gia tộc.
Lần thi đấu lựa chọn trước, Phong Vân gia tộc chỉ thu được bốn danh ngạch mà thôi, đó đã là thành tựu dị thường khó lường, thúc đẩy Phong Vân gia tộc trở thành đệ nhất gia tộc trong Khâu Hác Thành.
Nếu như lần này...
Chương 9: Phong Vân gia tộc, ưu thế rõ ràng (2)?
Bên phía trận doanh của Phong Vân gia tộc, nhiệt huyết của mọi người đều sôi trào lên.
- Ha ha ha! Các huynh đệ lấy lại sắc mặt cho Phong Vân gia tộc chúng ta!
Phong Vân Mặc rất yên lòng, sang sảng cười.
- Đại ca, cục diện như thế này, đối với Phong Vân gia tộc chúng ta, có thể nói là nắm chắc phần thắng!
Đám em ruột của Phong Vân Mặc, tất cả đều cười:
- Không nói nhiều, bảo trụ cơ nghiệp hiện nay đó chính là một bước không thể thiếu.
Mà, trên đài trọng tài...
Ba gã sứ giả Ngạo Hàn Tông, hiện tại cũng bắt đầu hăng hái. Dù sao, bỉ tái nhiều lợi lộc như vậy, đã bị tinh luyện tới bộ phận tinh hoa cuối cùng. Mười hai gã tuyển thủ còn lại, có thể nói thanh niên đệ tử này chính là con át chủ bài hiện nay của sáu đại gia tộc.
Mười hai tuyển thủ, sáu trận thi đấu, mỗi một trận, lượng hoàng kim đều tương đối cao.
- A, Tây Môn huynh, Đạt Hề huynh, các ngươi nhìn một chút, ưu thế của Phong Vân gia tộc kia cư nhiên lớn đến vậy! Trong mười hai tuyển thủ, một nhà bọn họ, đã chiếm được năm ghế, trong đó, còn hai tuyển thủ đều đạt được cảnh giới huyền khí Hậu Thiên lục phẩm.
- Ha ha ha ha! Lý huynh, lời ấy không hẳn là đúng! Ưu thế của Phong Vân gia tộc, chỉ là hư ảo mà thôi!
- Hả? Mong Lý huynh chỉ giáo cho!
- Rất đơn giản, Phong Vân gia tộc có năm tuyển thủ đi vào trận quyết chiến cuối cùng! Bất quá, trong đó có hai tuyển thủ, đạt được cảnh giới huyền khí Hậu Thiên lục phẩm. Mà đối thủ của bọn họ chính là Hạ gia, Hồ gia, Trần gia, Nạp Lan gia, Da Luật gia, tuy rằng tổng cộng mới có bẩy tuyển thủ gia nhập quyết chiến. Nhưng bảy tuyển thủ này, đều đạt được cảnh giới huyền khí Hậu Thiên lục phẩm... Ha ha, còn có, ta coi trọng Nạp Lan gia tộc!
- Tây Môn huynh, Đạt Hề huynh, các ngươi nhìn, hai gã đệ tử kia của Nạp Lan gia, biểu hiện ra cảnh giới huyền khí Hậu Thiên ngũ phẩm, kỳ thực, bọn họ đều dùng đan dược ẩn dấu một bộ phận tu vi, thực lực chân chính của hai tuyển thủ này, đều đã đạt cảnh giới huyền khí Hậu Thiên lục phẩm! Ẩn dấu thực lực như vậy, đơn giản chính là nghĩ tạo thành biểu hiện giả dối cho đối thủ, bất ngờ phản kích trí mạng! Trăm phương ngàn kế, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi! Ta coi trọng Nạp Lan gia tộc!
- A... Lý huynh nói thật đúng! Da Luật gia tộc cũng không sai, hai tuyển thủ đều đạt cảnh giới huyền khí Hậu Thiên lục phẩm, trong đó còn có một người là lục phẩm trung kỳ, không thể coi thường, không thể coi thường nha!
- A ha ha ha... Như vậy xem ra, ưu thế Phong Vân gia tộc chỉ là phù vân mà thôi?
...
Ba sứ giải Ngạo Hàn Tông, tu vi vô cùng cao minh, ánh mắt tự nhiên sắc bén hơn rất nhiều so với ánh mắt các tộc trưởng đại gia tộc, bởi vậy bọn họ có thể chính xác nắm bắt đến chỗ tinh xảo của cục diện.
- Sáu trận thi đấu cuối cùng! Quyết định ra sáu danh ngạch tuổi trẻ 16~18 tuổi! Ta tuyên bố! Trận chiến đầu tiên do đệ tử số 4 của Phong Vân gia tộc đối chiến đệ tử số 5 của Hạg gia!
Trọng tài họ Tây Môn lanh lảnh tuyên bố.
Trên lôi đài...
Đệ tử số 4 của Phong Vân gia tộc chính là nữ đệ tử thanh tú Phong Vân Nhã Cầm, mười tám tuổi, huyền khí Hậu Thiên ngũ phẩm đỉnh phong! Nàng cầm trường kiếm trên tay, vừa thanh tao lịch sự, lại vừa bắn ra khí thế oai hùng bừng bừng.
Mà đối thủ của nàng, chính là đệ tử duy nhất tiến vào chung kết của Hạ gia, Hạ Hồ Tử, 18 tuổi, hôm qua vừa mới đạt được huyền khí Hậu Thiên lục phẩm, cảnh giới cũng không phải vững chắc mười phần!
Hai đại anh tài, đều tạo nên thư thế, đang chuẩn bị giao thủ.
Trường kiếm trong tay Phong Vân Nhã Cầm giống như nước mùa thu, có thể sinh ra sóng chấn động khi huyền khí thôi động, trường kiểm xuất hiện một tia sáng chói mắt, như muốn bắn nhanh mà ra, đả thương người trong vô hình.
Mà Hạ Hồ Tử, hình tượng quái dị, bên trên thân thể nhỏ gầy, dưới thân vạm vỡ tráng kiện, đặc biệt hai chân, to lớn vạm vỡ, hiện ra một loại sức bật cường hãn. Trong tay hắn không có binh khí, võ học bí điển tối cao của Hạ gia, chính là thối pháp Hoàng Giai cao cấp, Thiểm Điện Thích!
Vận sức chờ phát động!
Dưới lôi đài, trong đám người Phong Vân gia tộc.
Sắc mặt luôn luôn vui vẻ của Phong Vân Mặc lúc này hơi nhăn lại, nói thẳng ra:
- Trận chiến đầu tiên, do Cầm Nhi chống lại tiểu tử Hạ gia, có chút bất lợi. Ý định của ta, trong bảy gã đối thủ, hai gã đệ tử của Nạp Lan gia tộc, đều có tu vi huyền khí ngũ phẩm, nếu để ba gã đệ tử tu vi huyền khí ngũ phẩm của Phong Vân gia tộc chúng ta, chống lại hai gã đệ tử Nạp Lan gia tộc, sau đó, Tuyết nhi và Cương nhi đối phó hai gõ tu vi huyền khí lục phẩm, như vậy, Phong Vân gia tộc chúng ta mới có thể có được năm danh ngạch. Thế nhưng vừa lên đài, Cầm nhi lấy thực lực ngũ phẩm đỉnh phong, đối kháng đối thủ lục phẩm sơ kỳ, sợ rằng sẽ bất lợi.
- Đại ca, ta nghĩ chưa chắc Cầm nhi đã thua! Năng lực lý giải của Cầm nhi về kiếm pháp gần bằng Tuyết nhi, một bộ Đoạt Mệnh Thập Tam Kiếm, đã có sáu bảy thành hỏa hậu. Mà đối thủ, tiểu tử hạ gia kia, xem ra vài ngày trước mới tấn chức lục phẩm, cảnh giới huyền khí chưa ổn, thời điểm mấu chốt, chưa chắc đã không để lộ kẽ hở.
Nghe được lợi ấy, tâm tình Phong Vân Mặc mới buông lỏng, liên tục gật đầu.
Cái gì gọi là lòng người không đủ rắn nuốt voi, giờ khắc này Phong Vân Mặc đã đang tính toán, bố cục thế nào, mới có thể để Phong Vân gia tộc kiếm được năm người đủ điều kiện!
Nhưng, thế sự há có thể luôn phù hợp mong muốn của chính mình?
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Bá Khí Tác giả: Xấu Tới Linh Hồn
Chương 10: Bại! Bại! Bại!
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
- Chiến đi!
Trên lôi đài, Hạ Hổ Tử không nhẫn nhịn nổi, xong lên đánh trước.
Chỉ chân trái hắn vừa đá một chút, toàn thân giống như mãnh hổ xông về phía Phong Vân Nhã Cầm.
Giữa không trung, Hạ Hồ Tử liên tục đá ra hai chân, thế tới cấp bách, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng sấm sét trong đó. Một cổ cước phong sắc bén, hỗn loạn mang theo huyền khí uy mãnh, tập kích Phong Vân Nhã Cầm!
Hễ là tu vi huyền khí đạt được Hậu Thiên lục phẩm, trong công kích có thể mang theo huyền khí, uy lực tăng nhiều.
Phong Vân Nhã Cầm không dám chậm trễ, người Hạ Hồ Tử chưa đến, cước phong ồ ồ huyền khí, dĩ nhiên đã cách không bất ngờ đánh tới.
Lả tả...
Phong Vân Nhã Cầm nhanh như thiểm điện đâm liền ra ba kiếm, mỗi một kiếm, đều đâm về phía hai chân Hạ Hồ Tử, kiếm pháp nhẹ nhàng sắc bén, có đầy đủ tinh túy của Đoạt Mệnh Thập Tam Kiếm! Nàng biết toàn thân Hạ Hồ Tử đang ở giữa không trung, hạ bàn tất nhiên bất ổn, bởi vậy đầu tiên liên tục đâm vào hai chân Hạ Hồ Tử, cầu mong lấy được quyền chủ động.
Ba kiếm xảo quyệt này, còn chưa kịp tiếp cận Hạ Hồ Tử, đã giao tiếp cùng cước phong của Hạ Hồ Tử.
Nguyên bản ba chiêu kiếm pháp vô cùng nhanh nhẹn, đột nhiên trở nên thong thả ngưng trệ!
Ông!
Trường kiếm phát sinh một tiếng rền rĩ, đột ngột cong lại! Dĩ nhiên, bị cước phong của Hạ Hầu Tử mạnh mẽ ép cong lại.
- Ha ha!
Hạ Hồ Tử hét lên một tiếng giữa không trung:
- Kiếm pháp của ngươi tinh diệu, tốc độ xuất kiếm cũng nhanh, thế nhưng, đây là sự chênh lệch giữa cảnh giới, không thể đơn giản sử dụng kiếm pháp đã bù đắp được. Hậu Thiên lục phẩm, há lại là Hậu Thiên ngũ phẩm có khả năng chống lại.
Phanh!
Khoảng cách Hạ Hồ Tử dừng lại trên không trung phi thường dài, hắn chuyển người trên không trung, mạnh mẽ vung chân, như gió thu cuốn hết lá vàng, trực tiếp đá vào đầu Phong Vân Nhã Cầm!
Lần này, thế chân mạnh mẽ hung ác, trực tiếp đánh bạo liệt không khí bốn phía, phát sinh ra tiếng rít gió, đồng thời, trên chân Hạ Hồ Tử, mơ hồ có thể thấy đực tia chớp quanh quẩn trên đó.
Áo nghĩa tối cao của Thiểm Điện... Siêu Cấp Thiểm Điện Thích!
Một chiêu này hoàn toàn không có bất luận nét khéo léo hoàn, hoàn toàn là lực lượng tinh khiết để thủ thắng.
Cảnh giới Phong Vân Nhã Cầm kém hơn, mà ngay từ đầu đối thủ đã triển khai công kích trước, cố gắng dùng kiếm chiêu sắc bén đả thương đối thủ, hiện tại kiếm pháp không còn tác dụng, ngược lại bị Hạ Hồ Tử chiếm tiên cơ.
Đối mặt một cước Siêu Cấp Thiểm Điện Thích này của Hạ Hồ Tử, nếu như Phong Vân Nhã Cầm trốn sẽ thua, nàng cắn răng, vung lên trường kiếm đón đỡ.
Ông!
Trong chớp mắt, trường kiếm lại bị cước phong đá cong lại, thế chân của Hạ Hồ Tử chỉ thoáng chút dừng một chút, rất nhanh đã đá bay trường kiếm trong tay Phong Vân Nhã Cầm ra ngoài, gẫy tung làm mấy khúc trên không trung.
- Chết!
Trong chớp mắt, một cước này của Hạ Hồ Tử, hung hăng đá vào thân thể đang cố gắng né tránh của Phong Vân Nhã Cầm.
Phanh!
Phong Vân như một bao cát, bị đá bay ra khỏi lôi đài, thân thể lăn lộn mấy vòng trên không trung, trên người còn có tia chớp sấm sét, bùm bùm làm thân thể của nàng bị bỏng.
Đợi đến khi Phong Vân Nhã Cầm rơi xuống đất, toàn bộ thân thể nàng, đã đen thui thành một mảnh, khói đặc màu trắng lượn lờ bốc lên, người cũng chết đến mức không thể chết lại rồi!
- Ha ha! Ta thắng! Ta thắng!
Hai chân Hạ Hồ Tử rơi xuống đất, khàn cả giọng sủa lên như chó, bất quá, hiện tại sắc mặt hắn rất tái nhợt, thân hình cũng lảo đảo một chút, hiển nhiên vừa rồi hắn dùng lực đạo quá mức mãnh liệt, đã xuất hiện tình trạng thoát lực.
Quả nhiên, cảnh giới lục phẩm sơ kỳ, còn chưa đủ thành thục để sử dụng lực đạo.
Một vòng công kích mạnh mẽ vừa rồi, thật sự đã hút hết toàn lực của Hạ Hồ Tử, nếu như Phong Vân Nhã Cầm có thể ngăn cản được, đồng thời lập tức phản công, cũng không khó để kiếm một thắng lợi.
- Cầm nhi!
Trong đám người Phong Vân gia tộc, nhất thời có một gã thiếu phụ xinh đẹp và nam tử trung niên, khóc lóc xông ra ngoài, ôm lấy thân thể cháy thành than cốc của Phong Vân Nhã Cầm, khóc lóc ròng rã.
- Ngươi... Ngươi ra tay... Quá hung ác!
Nam tử trung niên chính là phụ thân của Phong Vân Nhã Cầm, lúc này ánh mắt hắn như nứt ra nhìn chằm chằm vào Hạ Hồ Tử đang giễu võ dương oai trên đài, run giọng nói.
- Được rồi, người Phong Vân gia tộc, nhanh chóng lui xuống, chớ để ảnh hưởng đến thi đấu! Trận đánh vừa rồi, đệ tử Hạ gia giành được thắng lợi tuyệt đối, hắn mới đạt được cản giới lục phẩm sơ kỳ, phương diện khống chế lực đạo không tốt, không phải cố ý định giết người! Lui lại!
Trên bàn trọng tài, trọng tài họ Tây Môn cao giọng tuyên bố:
- Lần này thi đấu lựa chọn đệ tử nhập môn Ngạo Hàn Tông, khu thi đấu Khâu Hác Thành, danh ngạch thứ nhất trong đám tuổi trẻ 16~18 thuộc về Hạ gia!
- Ha ha! Ha ha ha!
Đám người Hạ gia, tự nhiên đều kêu lên ủng hộ, hò hét không ngớt.
Mấy nhà sung sướng mấy nhà sầu. Bên phía Phong Vân gia tộc, ủ rũ, bi thảm. Trận chiến đầu tiên đã bị thua coi như đành thôi, ngay cả Phong Vân Nhã Cầm, một trong những thiên tài của gia tộc cũng bị đối phương trực tiếp đánh chết!
- Trận chiến thứ hai, do Phong Vân gia tộc, Phong Vân Khôn, đánh với Da Luật gia tộc, Da Luật Trượng!
Không đợi đám người Phong Vân gia tộc giãy dụa từ trong tâm cảnh bi thương ra ngoài, trọng tài đã tuyên bố trận chiến thứ hai.
Trên thực tế, một trận chiến này, hầu như không có buất luận lo lắng gì.
Cảnh giới của Phong Vân Khôn, cũng không kém mấy so với Phong Vân Nhã Cầm, đều là Hậu Thiên ngũ phẩm đỉnh phong, mà Da Luật Trượng, chính là đệ nhất thiên tài của gia tộc Da Luật, tu vi huyền khí Hậu Thiên lục phẩm trung kỳ!
Miểu sát!
Hai người vừa mới đứng trên lôi đài, Phong Vân Khôn đã bị một chưởng tùy ý của Da Luật Trượng đánh bay ra ngoài, miệng phun máu tươi, không rõ sinh tử.
Danh ngạch thứ hai, thuộc về Da Luật gia tộc.
Mà Da Luật Trượng thắng lợi, cũng khiến mấy gia tộc khác âm thầm gật đầu:
- Ừm, cũng tốt, tiểu tử Da Luật này hầu như có thể nói là một thiên tài cực mạnh trong đám thanh niên các đại gia tộc, tu vi huyền khí lục phẩm trung kỳ, giao chiến cùng loại cao thủ này, sợ rằng tỉ lệ thắng vô cùng nhỏ. Hiện tại Phong Vân gia tộc lại làm pháo hôi cho Da Luật Trượng, đáng đời hắn không may, cũng tránh cho mấy đệ tử của gia tộc khác, bị Da Luật Trượng đào thải.
Chương 10: Bại! Bại! Bại! (2)
- Trận chiến thứ hai, cũng thua....
Mồ hôi lạnh trên trán Phong Vân Mặc chảy ra đầm đìa, chút đắc ý lúc trước, hiện tại đã không còn sót lại chút gì.
Trận chiến thứ ba bắt đầu!
Dựa theo trình tự rút thăm, như trước là đệ tử Phong Vân gia tộc, đối chiến một gã đệ tử khác của Da Luật gia tộc.
Thật đáng tiếng, Phong Vân Thụy cũng không sáng tạo kỳ tích vượt cấp khiêu chiến thắng lợi, tuy rằng hắn biểu hiện tốt hơn cả Phong Vân Nhã Cầm, đánh được mười tám chiêu cùng Da Luật Thiên Long, cuối cùng vẫn bị Da Luật Thiên Long thi triển vũ kỹ gia truyền, Liệt Diễm Đao Pháp, Hoàng Giai cao cấp, một đao chém thành hai đoạn! Mà ngay cả thi thể, đều bị lửa cháy mạnh đốt thành tro bụi.
Chết! Chết không toàn thây!
Ba trận chiến đầu tiên của Phong Vân gia tộc, ba gã đệ tử, tất cả đều thua cuộc! Chết!
- Lạc...
Trong yếu hầu Phong Vân Mặc, vô ý thức phát ra âm thanh nuốt nước bọt, sắc mặt như tro tàn, ánh mắt si ngốc.
Cũng may, trận chiến thứ tư, đệ tử Phong Vân gia tộc không cần tham chiến, do đệ tử Hồ gia đối chiến đệ tử Trần gia.
Kết quả cuộc chiến, chính là đệ tử Trần gia thắng hiểm đệ tử Hồ gia. Mà tuy rằng đệ tử Hồ gia thua trận tỷ thí, nhưng không bị thương.
Bỗng nhiên, trong đầu Phong Vân Mặc hiện lên một ý nghĩ đáng sợ:
- Vì sao, đệ tử Phong Vân gia tộc ta xuất chiến, luôn luôn trực tiếp bị đánh chết, mà đệ tử các gia tộc khác đối chiến, lại có điểm dừng, không ra tay chém giết nhau!
Một ý niệm vừa hiện lên, một ít hồi ức ùn ùn kéo đến...
- Lúc trước, Phong Vân Bách Thắng nhi tử ta, Triệu Lâm Lâm nhi tức ta, bị năm đại gia tộc liên thủ mạnh mẽ ép tự tử, ngay cả tôn nhi Vô Ngân, thiếu chút nữa cũng bị chết! Chuyện này...
Ánh mắt đảo qua đảo lại, chỉ thấy tộc trưởng và trưởng lão năm đại gia tộc khác, đều cười nói, trò chuyện vui vẻ với nhau.
Trái tim Phong Vân Mặc nhất thời chìm vào đáy cốc... Lẽ nào, năm đại gia tộc thấy Phong Vân gia tộc mấy năm nay phát triển an toàn trong Khâu Hác Thành, lúc này dĩ nhiên liên thủ chèn ép!
Vừa suy đoán như vậy, cả sống lưng Phong Vân Mặc, đều cảm thấy được rét run.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Phong Vân Tuyết và Phong Vân Thiết Cương đang chuẩn bị lên lôi đài, trong lòng dâng lên một loại dự cảm phi thường tồi tệ.
- Đại ca, đại ca không cần lo lắng! Tuy nói Phong Vân gia tộc chúng ta bị thua liên tiếp ba trận, thế nhưng, hai trận sau, đã không có gì phải lo lắng, đại ca xem, hai trận còn lại, chính là hai đệ tử Phong Vân gia tộc chúng ta, đánh với hai đệ tử Nạp Lan gia tộc! Rõ ràng chính là, hai gã đệ tử Nạp Lan gia tộc, đều là cảnh giới Hậu Thiên ngũ phẩm, bọn họ làm sao có thể là đối thủ của Tuyết nhi và Cương nhi đây? Hai danh nghạch cuối cùng của độ tuổi 16~18, tất nhiên sẽ thuộc về Phong Vân gia tộc chúng ta.
Từ lúc tiến hành thi đấu chọn lựa cho tới bây giờ, các danh ngạch được phân chia như sau...
Nạp gia tộc hai danh ngạch...
Hồ gia một danh ngạch...
Trần gia một danh ngạch...
Da Luật gia hai danh ngạch..
Hạ gia một danh ngạch...
Phong Vân gia tộc một danh ngạch.
Nếu cuối cùng Phong Vân gia tộc thu được hai danh ngạch, như vậy bọn họ sẽ chiếm được ba danh ngạch, vẫn như cũ có thể ổn định ngồi trên cái ghế đệ nhất gia tộc Khâu Hác Thành!
- Đúng vậy, hai danh ngạch cuối cùng, Phong Vân gia tộc chúng ta, kiên quyết không thể bị mất nữa!
Phong Vân Mặc cố gắng vực dậy tinh thần.
Trên đài trọng tài...
- Hài... Phong Vân gia tộc, từ đây suy bại rồi!
- A? Tây Môn huynh, sao huynh lại nói vậy? Còn có hai trận đây? Nếu như người của Phong Vân gia tộc chiến thắng, như trước bọn họ vẫn ở vị trí đệ nhất gia tộc Khâu Hác Thành.
- Ta xem, hai gã đệ tử Phong Vân gia tộc, hơn phân nửa không đánh lại được hai đệ tử Nạp Lan gia tộc. Các ngươi biết không? Tất cả hai gã đệ tử của Nạp Lan gia tộc đều dùng dược hoàn ẩn chứa cảnh giới chân chính, ngụy trang thành ngũ phẩm. Kỳ thực bọn họ đều có cảnh giới lục phẩm. Tâm cơ Nạp Lan gia tộc thâm trầm như vậy, sao lại không có phần thắng? Dưới tình huống không phòng bị, Nạp Lan gia tộc tất thắng, không thể nghi ngờ!
- Như vậy, mặc dù Phong Vân gia tộc mất đi hai danh ngạc cuối cùng, đơn giản bọn họ tạm thời trở thành gia tộc cấp thấp, năm năm sau, bọn họ lại có cơ hội ngóc đầu trở lại!
- Ha ha, Đại Hề huynh, trước kia ngươi cũng thấy rõ ràng, đám đệ tử trẻ tuổi 10~12 tuổi trong Phong Vân gia tộc, quả thực không có một ngôi sao, mà đám 13~15, cũng không thấy nhiều kẻ tài trí hơn người! Đám đệ tử cực mạnh của bọn họ là từ 16~18 đã không sai biệt lắm bị diệt toàn quân! Ta có thể kết luận, nhân tài của Phong Vân gia tộc, đã xuất hiện đứt gãy, năm năm sau, lực cạnh tranh của bọn họ, sẽ càng trở nên suy nhược. Sau mười năm, phỏng chừng, trong cả Khâu Hác Thành, sẽ không còn tên Phong Vân gia tộc này nữa!
- Ừm, lời này của Tây Môn huynh rất có lý, được rồi, không nên nói lời vô ích, tuyên bố tiếp tục thi đấu đi!
- Trận chiến thứ năm, do Phong Vân Thiết Cương Phong Vân gia tộc đánh với Nạp Lan Vô Ưu, Nạp Lan gia tộc!
Trọng tài họ Tây Môn tuyên bố.
Phong Vân Thiết Cương chính là võ giả Hậu Thiên lục phẩm, lúc này, kéo theo một thanh tinh cương bảo kiếm, trực tiếp bước lên lôi đài, trong lòng cũng không nhịn được cười...
- Ha ha! Có ý tứ! Phân tổ giao chiến này, thật là có ý tứ! Mấy trận chiến phía trước, cường giả lục phẩm của các đại gia tộc đều lên sâu khấu làm nền, mà hai trận chiến cuối cùng, lại lưu cho ta cùng Phong Vân Tuyết, cũng đồng thời gặp hai võ giả ngũ phẩm! Ha ha! Chính vì vậy chuyện thu được danh ngạch của ta đã là ván đóng thuyền rồi!
Trên lôi đài!
Nạp Lan Vô Ưu cũng cầm bảo kiếm trong tay, bình tĩnh đứng tại chỗ. Vũ kỹ gia truyền của Nạp Lan gia tộc, là kiếm pháp giống như Phong Vân gia tộc.
- Nạp Lan tiểu tử, nếu không muốn bị tổn thương, ngoan ngoãn nghe lời khuyên của ta, dập dầu chịu thua, trái lại lăn xuống dưới lôi đài đi!
Phong Vân Thiết Cương tà tà nhìn về phía đối thủ:
- Chênh lệch trên cảnh giới, chính là hố rộng không thể vượt qua!
- Ha ha ha ha!
Nạp Lan Vô Ưu tức giận phản cười:
- Phong Vân gia tộc, cũng chỉ biết trông cậy vào loại cuồng vọng tự đại như ngươi để chống đỡ thể diện? Vở hài kịch ếch ngồi đáy giếng, buồn cười, thương cảm đáng tiếc! Ha ha ha ha!
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương