Nguồn: sưu tầm
Tác Giả: Lão Đàn Toan Thái
Người dịch: kokono_89
Edit by : Endless Love
"Các nàng đi trước đi, ta sẽ theo kịp!"
"Không, phải cùng đi!"
"Các ngươi sao có thể như vậy, đây là lúc nào rồi, đi mau!"
Huân Nhi, Thải Lân hai nữ nhân nước mắt rơi như mưa.
"Không!"
Tiêu Viêm thấy bọn họ rất cố chấp, lập tức vung tay lên, một cỗ Đấu Khí suy yếu một lần nữa bị ép ra. Hung hăng đánh về phía Huân Nhi. Cái lồng năng lượng run lên vài cái, liền bị cổ phản lực đẩy đến phía cửa thông đạo, mất tung ảnh.
Nhìn về phía mấy người Thải Lân, Huân Nhi biến mất, Tiêu Viêm trong nội tâm cũng nới lỏng không ít. Xoay người lại, trông thấy cuồng bạo gió lốc trước mặt lại đánh úp lần nữa, không khỏi làm hắn cảm thấy da đầu run lên một hồi. Sau khi tiến vào Đấu Đế hơn mười năm đây là lần đầu tiên thấy được vật có thể uy hiếp đến tính mạng hắn.
"Luân hồi chưởng!"
"Phanh!"
"Bang bang!" Hai tiếng cực lớn đối oanh vang lên, luân hồi chưởng hư ảnh cũng đã biến mất, bạo phong xuyên thấu qua chưởng ấn hung hăng đánh lên ngực Tiêu Viêm!"
"Oa." Một ngụm máu tươi màu vàng lợt không nhịn được phun ra.
"Khốn khiếp!" Tiêu Viêm thấp giọng mắng một câu. Trong đôi mắt để lộ ra vẻ điên cuồng. Nếu như Huân Nhi, Thải Lân tại nơi này, nhất định sẽ liều mạng ngăn cản Tiêu Viêm. Vì ánh mắt này các nàng thực sự là quá quen thuộc. Đến bây giờ, các nàng đều quên không được cái ánh mắt ấy, lần đầu tiên là cùng Hồn Tộc tộc trưởng hồn Thiên Đế quyết đấu thì đến cuối cùng hắn đã lộ ra thần sắc điên cuồng như thế. Kết quả cuối cùng là tự mình thiêu đốt thân thể Đấu Đế
Tiêu Viêm trong mắt được vẻ điên cuồng càng đậm. "Móa nó, Lão Tử liều mạng với ngươi!" Lập tức, chậm rãi giơ hai tay lên, một tràng huyền ảo ấn ký liên liếp xuất hiện!
"Hỏa. . .Thiêu. . . Đấu. . . Đế. . . Chi. . . Thể. . . !"
"Tiêu Viêm lúc này, mắt đã đỏ ngầu, sử dụng phương pháp tự hại thân thể để trong thời gian ngắn vượt qua đỉnh phong tu vị. Phương phá tự thiêu Đấu Đế chi thể này sợ rằng cũng chỉ có cái tên điên Tiêu Viêm này mới làm ra được. Tự thêu Đấu Đế chi thể, tổn thương không chỉ là thân thể mà thôi, nhẹ sẽ dẫn đến từ nay về sau Đấu Khí tu vị vĩnh viễn không phát triển. Nặng một chút sẽ mất đi Đấu Khí tu vi, từ nay về sau biến thành một phế vật, thậm chí trực tiếp vẫn lạc.
Tiêu Viêm lần trước vì phong ấn Hồn Thiên Đế không tiếc tự thiêu thân thể, trải qua hai năm thời gian, may mắn tái kiến lại thân thể, trải qua một loạt kỳ thiên địa bảo bù lại, mới có thể hoàn toàn khôi phục, Đấu Khí tu vi cũng không bị giảm đi. Thế nhưng là lần này, Tiêu Viêm lần thứ hai thiêu đốt Đấu Đế chi thân. Đây không phải tên điên thì là cái gì? Đấu Đế chi thân có thể tùy tiện muốn đốt là đốt hay sao? Trước đó lần thứ nhất do vạn phần may mắn mà không có bao nhiêu tổn thương, lúc này đây sẽ còn có may mắn như vậy sao?
Đấu Đế chi thân đang bị thiêu đốt nhanh chóng, đồng thời cũng thiêu đốt linh hồn Tiêu Viêm. Giờ phút này Tiêu Viêm sắc mặt so với giấy còn muốn trắng hơn, không còn chút huyết sắc. Trong hư không, linh hồn chi hỏa đang bị thiêu cháy một cách cuồng bạo trong một pho tượng cự nhân cao vạn trượng, thế cho nên không gian chung quanh đều kịch liệt vặn vẹo. Tạo thành một vòng xoáy năng lượng cực lớn.
Theo sự thiêu cháy của linh hồn chi hỏa thực lực của Tiêu Viêm tăng nhanh một cách kinh khủng. Ước chừng không đến nửa thời gian uống cạn chun trà,Tiêu Viêm liền khôi phục đỉnh phong thực lực! Hơn nữa vẫn còn đề thăng lên một bậc.
Lại một nén hương thời gian trôi qua rồi, Tiêu Viêm lúc này thực lực so với lúc trước đã cao hơn gấp ba lần. Hắn cũng loáng thoáng cảm nhận được một tầng cách ngăn tồn tại. Nếu như có thể xuyên phá tầng cách ngăn này mà nói..., thì thực lực của hắn sẽ có khả năng tăng lên nhiều hơn nữa. Nhưng bây giờ là lúc hắn không có thời gian suy nghĩ nhiều.
"Hoàng Tuyền Thiên Nộ!" Tiêu Viêm mở miệng quát lớn, một hồi sóng âm kinh khủng tràn ra. Hung hăng đập thẳng về hướng gió lốc cuồng bạo kia. Gió lốc đang đi về phía trước lập tức bị cản lại.
Trong thời gian ngắn này, Tiêu Viêm liền lướt tới sáu dặm đường. Lúc này cách lối ra kia chưa đầy năm dặm. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Bạo phong màu đen lại lần nữa đánh tới.
Tiêu Viêm há miệng, lại là ba đạo Hoàng Tuyền Thiên Nộ từ trong miệng Tiêu Viêm lan tràn đi ra. Thừa dịp bạo phong bị ngăn cản, Tiêu Viêm lập tức mãnh liệt lao đi, bắn ra khỏi thông đạo.
Không gian trong thông đạo, vô tận gió lốc cùng Bạo phong màu đen vẫn còn tiếp tục gầm thét.
Nơi đây, là một mảnh hoang vu không người ở, chung quanh có chỉ có cỏ dại không biết tên tồn tại. Một thanh niên nam tử mặc trường bào màu đen ngã từ hơn trăm trượng xuống phiến cỏ rậm, hắc bào hắn đang mặc đúng là không hợp với màu cỏ, đoán chắc rằng người nào gặp hắn lúc này sẽ phát hiện ra hắn và gọi hắn với cái tên "Thi thể" .
Ở địa phương hoang vu này cũng không có ai phát hiện cỗ thi thể, thế nên bên trên thi thể này bao phủ đầy một lớp phân chim. Cũng không biết đã qua bao lâu, có lẽ là một tháng, có lẽ là một năm, trên mặt đất thi thể dính đầy phân chim đột nhiên nhúc nhích. Thời gian từ từ trôi. Không biết qua bao lâu, thi thể kia lại bỗng nhúc nhích. Sau đó,cái thi thể tóc tai bù xù lật thân mình lên. Khuôn mặt giờ phút này cũng lộ ra ngoài. Cái “thi thể” này thật sự là từ thông đạo thoát ra Tiêu Viêm.
"Nơi này là chỗ nào? Ta còn chưa chết sao? Nơi này là Viễn Cổ Đại lục sao?" Tiêu Viêm đang nhìn bầu trời, tham lam hô hấp linh khí, thì thào lẩm bẩm.
"Đúng rồi, Huân Nhi, Thải Lân các nàng đã đến đây, không biết hiện tại các nàng đang ở nơi nào!" Tiêu Viêm từ trong áo lấy ra một viên ngọc nhỏ, phía trên có bốn đạo quang điểm nhỏ như hạt gạo chuyển động.Mấy quang điểm này đúng là linh hồn ấn ký của mấy người Huân Nhi, Thải Lân. Phiến ngọc này trước khi đi Tiêu Viêm đã nhắc mọi người đưa linh hồn ấn ký để biết sinh tử của mỗi người trên linh hồn ngọc.
Tiêu Viêm trông thấy quang điểm bên trên linh hồn ngọc, trong nội tâm không khỏi thở dài một hơi.
"Khá tốt, Huân Nhi, Thải Lân linh hồn ấn ký cũng còn rất tốt, bọn họ có lẽ đều không có việc gì!"
Chính mình lần đã quá mức lo lắng rồi. Trong thân thể của mình khí tức thật hỗn loạn. Xem ra mình phải mau chóng dưỡng thương cho tốt mới có thể đi tìm Huân Nhi, Thải Lân các nàng a...!
Tra xét thoáng một lượt thân thể của mình, Tiêu Viêm chân mày nhíu chặt hơn.
"Lần này Tự thêu Đấu Đế chi thể, tổn thương nhận được so với tưởng tượng nặng còn muốn nghiêm trọng hơn rất nhiều. Thân thể này cho dù khôi phục, sau này Đấu Khí tu vi chỉ sợ cũng sẽ khó mà tinh tiến nữa rồi! Hắn như vậy, không bằng bỏ qua thân thể này, một lần nữa tu luyện một cái mới. Nơi đây hoang vu không người, đoán chừng sẽ không có người tới nơi đây. Nơi đây chính là nơi để ta khôi phục thân thể tốt nhất a...!"
Tiêu Viêm kéo lê thân thể đầy vết thương, đi một vòng quanh khu vực hoang vu này, kết quả là chỉ tìm được vài loại thảo dược luyện chế bát phẩm đan dược.
Sau đó, tại một sơn động bên trong ngọn tiểu sơn. Sau khi chuẩn bị đầy đủ dược liệu để trị thương. Tiêu Viêm xếp bằng ở trong động, như một lão tăng nhập định, im lặng không nhúc nhích.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Long Hoàng
Nguồn: sưu tầm
Tác Giả: Lão Đàn Toan Thái
Người dịch: kokono_89
Edit by : Endless Love
Tiêu Viêm xếp bằng ở trong động. Như là lão tăng nhập định, thân thể không chút chuyển động. Hô hấp rất nhẹ nhàng. Thậm chí với thân thể tràn ngập khí tức nhưng nhìn qua tựa hồ tương đối mỏng manh. Giống như người đang chuẩn bị trút hơi thở cuối cùng vậy. Nếu không phải nơi đây thiên địa linh khí nồng đâm từ từ bị Tiêu Viêm hấp thu, cơ thể hỗn loạn đang từng điểm từng điểm hồi phục mà nói..., đoán chừng tuyệt đại bộ phận mọi người sẽ cho rằng đây chỉ là một cỗ thi thể mà thôi.
Quang cảnh như vậy, thời gian trôi dần, trong lúc bất tri bất giác đã qua hơn ba tháng. Hai mắt Tiêu Viêm nhắm chặt thở một hơi chậm rãi rồi từ từ mở ra, lúc này đây, trong ánh mắt kia, đã sáng hơn rất nhiều...giáng vẻ lo lắng trước đó được thay bởi một nụ cười mãn nguyện. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
"Lần này lần này liệu thương tình huống so với ta lúc đầu tưởng tượng kết quả tốt hơn rất nhiều. Không chỉ có như thế, hơn nữa thời gian cũng rút ngắn rất nhiều. Vốn dự tính là phải mất nửa năm thời gian. Chính mình chỉ mới liệu thương có hơn ba tháng mà thồi nhưng căn cơ cũng khôi phục lại như ban đầu rồi. Hơn nữa thân thể cũng đã khôi phục chừng sáu thành, xem ra là trên phiến đại lục này thiên địa linh khí so với Đấu Khí Đại Lục tinh thuần và nồng đậm hơn rất nhiều...!" Tiêu Viêm thì thào lẩm bẩm.
Hai tay Thủ Ấn biến hóa, Tiêu Viêm dò xét qua một lượt trong cơ thể mênh mông Đấu Khí của mình, không khỏi hài lòng gật đầu. Chính mình đã có thể cơ bản sử dụng được Đấu Đế lực lượng. Từ từ đứng dậy, một cổ khí tức kinh khủng giống như gió lốc tràn ngập phát ra!
“Đến thời điểm ngưng tụ thân thể rồi!"
Hai tay lập tức phát ra những ấn ký kì dị làm cho người ta hoa mắt. Trong miệng quát khẽ một tiếng "Linh hồn xuất khiếu!" Lập tức, trên đỉnh đầu Tiêu Viêm, một đoàn năng lượng quang đoàn theo huyệt Bách Hội vụt lên phía trên. Phía trong quang đoàn mơ hồ có một cỗ năng lượng màu xám, mơ hồ có thể thấy được một cái phiên bản thu nhỏ Tiêu Viêm. Hơn nữa cái "Tiêu Viêm" này đang nhanh chóng biến lớn lấy. Ước chừng đã qua một nén hương thời gian, cuối cùng xuất hiện một linh hồn thân ảnh giống hệt Tiêu Viêm, đây chính là Tiêu Viêm linh hồn. Chỉ có linh hôn đã tiến vào cảnh giới Đế cảnh mới có thể xuất ra bộ dáng như thế này được, hơn nữa loại bộ dáng này cùng thực thể cũng giống nhau, không phải giống như linh hồn mờ mờ ảo ảo của Dược lão năm đó, mà tồn tại hết sức chân thật, cũng có thể nói hồn còn,người còn, hồn mất người cũng vẫn lạc. Đối với bộ dáng của mình lúc này, Tiêu Viêm không có để ý lắm. Thần sắc của hắn thập phần ngưng trọng. Vì hắn kế tiếp muốn dùng hỏa diễm để chế tạo một thân thể mới phù hợp với linh hồn của mình, điều này ảnh hưởng đến tu vi Đấu Khí về sau của hắn.
Tiêu Viêm vẫy tay một cái, hai mươi mốt loại thiên địa Dị hỏa xuất hiện ở trước mắt. “Ta dùng danh hiệu Viêm Đế Tiêu Viêm ra lệnh bọn ngươi. Tất cả Dị hỏa nghe ta hiệu lệnh”.
"Dị hỏa bảng, bài danh thứ hai mươi mốt, Huyền Hoàng viêm ra khỏi hàng, dùng ngươi tái tạo cho ta Đấu Đế chi thân! Tiến hành lần luyện thứ nhất!"
Thanh âm của Tiêu Viêm cứng rắn phát ra, hơn hai mươi đoàn Dị hỏa ở bên trong thân thể lập tức bay ra, bao vây chung quanh Tiêu Viêm, hừng hực bùng cháy, bắt đầu lần luyện thể thứ nhất!"
". . ."
"Dị hỏa bảng, bài danh mười chín, Thanh Liên Địa Tâm Hỏa, ra khỏi hàng, ta dùng danh Viêm Đế Tiêu Viêm lệnh ngươi dùng uy năng của ngươi giúp ta tái tạo thân thể, tiến hành lần luyện thứ ba!"
"Một đoàn Dị hỏa màu xanh thẫm bay ra, đem Tiêu Viêm bao phủ ở bên trong, Tiêu Viêm dùng linh hồn chi lực ngưng tụ thân thể. Tân sinh thân thể nương theo uy lực của từng loại dị hỏa mà dần dần hình thành.
". . ."
"Dị hỏa bảng, thứ tư, Kim Đế Phần Thiên viêm, ra khỏi hàng! . . ."
"Dị hỏa bảng thứ ba, Tịnh Liên Yêu Hỏa, ra khỏi hàng! . . ."
"Dị hỏa bảng thứ hai, Hư Vô Thôn Viêm, ra khỏi hàng! . . ."
"Dị hỏa bảng đệ nhất! Đà Xá Cổ Đế viêm, ra khỏi hàng! . . ."
Theo thời gian, hai mươi mốt loại Dị hỏa đều tiến vào tân sinh thân thể, từ từ luyện thể từng lần một. Trong lúc nhất thời, cả sơn động tràn ngập màu sắc khác nhau của hỏa diễm. Càng về sau, sơn mạch nơi Tiêu Viêm luyện chế cũng bị thiêu đốt. Dù cho mưa to rơi xuống cũng không thể dập tắt, hình thành " núi Hỏa diễm!" .
Trong thiên địa hỏa nguyên tố đang điên cuồng thiêu đốt trong sơn mạch. Chuẩn xác mà nói là thiêu đốt địa phương Tiêu Viêm bế quan. Ở bên trong mảnh sơn mạch bị thiêu đốt, một đạo thân ảnh gầy gò đang ngồi không một chút chuyển động,như cao tăng nhập định. Hỏa diễm tại chung quanh thân thể không ngừng sôi trào. Mỗi đoàn hỏa diễm nơi đây chính là thiên địa kỳ bảo trên Đấu khí đại lục làm người ta đỏ con mắt. Nhưng hỏa diễm này bùng cháy lên tựa hồ như hoan nghênh vị vua của chúng trở lại.
Hai mươi mốt loại dị hỏa màu sắc khác nhau đang không ngừng xoay tròn xung quanh thân thể Tiêu Viêm, mỗi một lần hỏa diễm bốc lên đều khiến cho sơn mạch bi thiêu cháy mãnh liệt thêm một ít.
Đối với sự việc chung quanh. Bóng người bên trong hỏa diễm cũng không hề phát giác, vẫn như cũ không có một chút chuyển động. Tính ra, từ khi Tiêu Viêm bắt đầu bế quan đến nay đã hơn ba năm. Tại trong ba năm, hắn chỗ bế quan sơn mạch này sơn mạch cũng bị thiêu đốt ba năm, cho dù là rơi xuống mưa to, cũng vô phương dập tắt. Thậm chí ngay cả một bộ phận chung quanh sơn mạch cũng bị đốt. Toàn bộ sơn mạch là một mảng lửa đỏ, lộ ra thập phần sáng chói.
Khi hắn nhập định như vậy, từng tia hỏa diễm khác nhau, theo thân thể, thẩm thấu mà ra. Quấn quanh lấy thân thể, từng vòng từng vòng quấn lấy nhau, giống như hình dạng của DNA trong thời hiện đại vậy. Loại phương thức kỳ lạ này rèn luyện thân thể mới, xương cột, thậm chí cả huyết nhục ( Editor: không hiểu sao làm được vậy nhỉ =.=!).
Hoang vu sơn mạch,trước đến nay vẫn yên tĩnh như vậy. Không có chút sinh khí nào tồn tại trên phiến lãnh thổ này. Có đi nữa chẳng qua là vô tận hỏa diễm đang thiêu đốt lấy cái mảnh sơn mạch này, làm cho người ta có một loại cảm giác quỷ dị. Sự quỷ dị lại xẩy ra ở địa phương hoang vu này không khỏi làm người ta sợ hãi.
Giờ phút này, Tiêu Viêm khí tức thập phần ổn định, thân thể không có chút chuyển động, thậm chí trạng thái nhập định còn hơn lúc trước.
Trong lúc đó, một cổ cường đại hấp lực theo người Tiêu Viêm truyền đến, thiên địa linh khí lập tức hỗn loạn. Lúc này Tiêu Viêm như là một lỗ đen không đáy, điên cuồng hấp thu. Hỏa diễm thiêu đôt sơn mạch nhiều năm như vậy cũng bị Tiêu Viêm lập tức hút vào trong bụng. Hai mắt đóng chặt lâu như vậy sau ba năm hai con ngươi lại dần dần mở ra, sau khi thổ ra một ngụm trọc khí, Tiêu Viêm từ từ đứng dậy, thân thể vang lên tiếng răng rắc.
"Rốt cục hoàn toàn khôi phục sao?" Tiêu Viêm cảm thụ thoáng thân thể mới, nhẹ nhàng cười, thập phần hài lòng.
Nhìn qua phiến địa phương hoang vu. Tiêu Viêm khẽ nhíu chân mày, cười khổ một tiếng, nói "Nơi đây đến cùng có phải Viễn Cổ Đại lục không đây?".
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Long Hoàng
Nguồn: sưu tầm
Tác Giả: Lão Đàn Toan Thái
Người dịch: kokono_89
Edit by : Endless Love
Đập vào mắt chính là một mảng sông núi cô quạnh, đây chính là địa phương Tiêu Viêm đi đến trong khi bị thương! Giờ phút này cái mảnh sông núi này chỉ là một màu đen nghi ngút khói, thoạt nhìn một mảnh hoang vắng. Xuyên thấu qua đám khói đặc hướng ra phía ngoài nhìn lại, xa xa là vô tích sơn lĩnh, không có một cái thôn trang nào cũng không có một bóng người. Có đi nữa chẳng qua là là chim chóc không biết tên ngẫu nhiên bay qua.
"Nơi đây rốt cuộc địa phương quỷ gì? Trong vòng ngàn dặm cũng không thấy một bóng người nào? Nơi đây không lẽ không giống như ta nghĩ là Viễn Cổ Đại lục sao?" Tiêu Viêm nhìn địa phương hoang vu rộng lớn, có chút phàn nàn thầm nói.
"Ai, không biết cái địa phương hoang vu này rộng đến mức nào? Xem ra chỉ có thể nghĩ biện pháp xuyên qua mảnh đất sỏi đá này, tìm người địa phương hỏi mới biết được đây là nơi nào...!"
Tiêu Viêm xác định phương hướng, cấp tốc lao đi. Cái hướng kia, đúng là phương bắc.
Phía trên địa phương hoang vu, một đạo nhân ảnh cấp tốc xẹt về phía chân trời, phía sau đạo nhân ảnh là một loạt tàn ảnh còn lưu lại.
"Dù gì cũng đã bay vài ngày rồi, như thế nào còn chưa ra khỏi nơi này...!"
Tiêu Viêm nghĩ ngơi một lúc rồi lập tức lao thẳng về hướng Bắc
Hắn đã sử dụng tốc độ lớn nhất đi ba bốn ngày liên tục, tính đến lúc này, cũng đã đi được khoảng chừng hơn ngàn vạn km. So với Đấu Khí đại lục quãng đường này là rất lớn. Thế nhưng tại địa phương vô danh này chẳng qua chỉ là một góc của băng sơn. Hoang vu địa phương này có thể so với diện tích của cả Đấu Khí Đại Lục.
Tiêu Viêm nhìn về phía xa, vẫn là một vùng hoang vu vô tận.
"Ta không tin không thể ra khỏi nơi này!" Lập tức, lại hướng về phương bắc mà đi.
Cứ như vậy trọn vẹn nửa tháng, Tiêu Viêm lúc này mới nhìn thấy phần cuối hoang vu chi địa.
Nơi đó là một mảnh rừng rậm cực lớn, cây cối không biết tên mọc ra rất nhiều.
"Phốc! Rốt cục đi ra khỏi nơi hoang vu chết tiệt kia rồi." Chậm rãi thở ra một hơi, Tiêu Viêm thấp giọng nói ra.
"Ta đến thế giới kỳ lạ này cũng đã nhiều năm rồi, không biết Huân Nhi, Thải Lân các nàng thế nào? Còn có Chúc Khôn tiền bối, Cổ Nguyên bá phụ bọn họ Đấu Đế chi thân bị phá rồi, không biết hiện tại có khôi phục được hay không?" Tiêu Viêm ngữ khí có chút lo lắng, bốn quang điểm trên linh hồn ngọc vẫn chạy loạn.
"Huân Nhi, Thải Lân. Các người chờ ta!"
Đem linh hồn ngọc thu vào nạp giới, Tiêu Viêm mới cẩn thận đánh giá chung quanh. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Chung quanh đều là cây cối cao ngất, dưới cây mọc ra rất nhiều thực vật vô danh và dây leo. Tiêu Viêm đoán nơi đây hết thảy đặc biệt phù hợp với rừng mưa nhiệt đới trên địa cầu.
Linh hồn lực tràn ngập xuất ra, dò xét động tĩnh chung quanh. Một cổ linh hồn chi lực đảo qua. Toàn bộ trong chim chóc trong rừng rậm thoáng kinh hãi kêu lên. Ngàn vạn chim chóc bay ra khỏi rừng rậm, bay về chân trời.
"Cô, xì xào."
Tiêu Viêm cả kinh, phát hiện mỗi con chim nhỏ ở đây thực lực thấp nhất cũng là Đấu Hoàng. Nuốt nước miếng một cái, Tiêu Viêm vẫn cảm thấy một mảnh rung động.
Đấu Hoàng, trước kia ở Gia Mã Đế Quốc là cường giả số lượng rất ít. Ở chỗ này, xác thực nhiều như thế, quả thực có thể vơ tay là nắm được một bó to. Vùng đất này Đấu Hoàng nhiều như chó, so sánh như vậy cũng tuyệt không quá. Suy nghĩ một chút, tùy tiện một con chim nhỏ đều có Đấu Hoàng thực lực, thậm chí trong đó nổi bật còn có Đấu Tông thực lực. Có thể tưởng tượng cái này thế giới không biết đáng sợ đến cỡ nào!
Xem ra, ta đây Đấu Đế thực lực quả nhiên không phải mạnh nhất, ở cái thế giới này, thực lực của ta khẳng định có thể tiến thêm một bước nữa.
Xem ra, chấm dứt cũng là một loại khởi đầu mới a...! Tiêu Viêm con ngươi càng ngày càng phát lửa nóng, chính mình, cuối cùng đến đúng rồi.
"Trời sắp tối rồi!" Nhìn mặt trời chiều đang ngã về tây, Tiêu Viêm thấp giọng nói thầm một câu.
Vào đêm. Gió lạnh dần. Hàn ý tập kích vào người.
Tiêu Viêm ngồi khoanh chân bên cạnh một đống lửa
"Tiểu Y, ra đây!"
Lập tức, một quang đoàn trong suốt trong thân thể Tiêu Viêm xuất hiện. Cuối cùng chậm rãi hình thành một bóng người nhỏ.
"Y oa y oa!"
"Tiểu Y,lúc ở trong không gian trong thông đạo kia ngươi nói 'Quen thuộc' là thế nào vậy?"
Đối với Tiểu Y ngày đó nói "Cảm giác rất quen thuộc", hắn cũng cảm thấy hết sức tò mò.
Tiểu Y trên khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm, lúc này lại để lộ ra một vẻ mờ mịt, tang thương thần sắc."Tiểu Y, chuyện gì xảy ra?"
"Ta cũng không biết, chẳng qua là cảm giác vật kia rất quen thuộc? Ta dường như trước kia đã ở đây rất lâu..."
"Tiểu Y là hai mươi mốt loại Dị hỏa ngưng tụ mà tạo thành Dị hỏa chi linh, theo lý thuyết dung hợp nhiều Dị hỏa như thế, nó không nên chỉ có trí lực năm sáu tuổi a...! Hơn nữa, Dị hỏa ở Đấu Khí Đại Lục, làm sao cùng nguyên khí cảm thấy thân thiết?" Trong lúc nhất thời, Tiêu Viêm cảm thấy Tiểu Y lúc này cũng không biết rõ lắm.
"Không nghĩ nữa, đi một bước tính toán một bước a!" Tiêu Viêm lắc đầu,trấn áp sự hiếu kỳ xuống.
"Ngao ô. Ngao ô. . ." Màn đêm yên tĩnh bị một hồi âm thanh gào thét đánh vỡ.
Nhìn những con mắt sáng lên trong những tán cỏ, Tiêu Viêm tự cười khổ một tiếng. “Tại sao mình lại quên mất nhỉ đốt lửa trong rừng thế này kiểu gì cũng gây chú ý cho ma thú. Mình hơi khinh xuất rồi.”
Trước mặt là một đám động vật giống như loài sói, bất đồng duy nhất chính là chúng không có lỗ tai giống như loài Sói, thay vào đó là hai cái sừng nhỏ.
Mấy ngàn đôi mắt màu xanh nhìn về phía Tiêu Viêm, miệng đỏ như chậu máu hàm răng nhe ra lộ ra sát ý, khóe miệng còn không tự chủ được chảy dãi liên tục.
Tí tách, tí tách!
Bọn này giống như Sói nhưng không phải Sói mỗi con đều có Đấu Hoàng thực lực, mấy con đầu lĩnh, Tiêu Viêm chứng kiến khí thế của chúng, ít nhất đã ở 5 sao Đấu Tông trở lên.
Bọn ma thú này thực lực tuy mạnh, nhưng đối với Tiêu Viêm mà nói, không tạo thành nửa điểm uy hiếp. Bất quá, lại làm cho Tiêu Viêm tò mò, thất giai ma thú trở lên tại sao không có tiến hóa?
Thất giai ma thú đồng đẳng với Đấu Tông, hơn nữa ma thú thể chất hơn xa nhân loại. Hơn nữa, linh trí của thất giai ma thú cũng gần như nhân loại. Theo lý thuyết nên sớm tiến hóa rồi. Có thể là bọn hắn cũng không có tiến hóa, đây mới là chỗ Tiêu Viêm tò mò.
"Đến đây đi, ta liền cùng các ngươi vui đùa một chút, ta muốn xem, các ngươi cùng ma thú của Đấu Khí Đại Lục có điểm nào bất đồng?"
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Long Hoàng
Nguồn: sưu tầm
Tác Giả: Lão Đàn Toan Thái
Người dịch: kokono_89
Edit by : Endless Love
Đám ma thú giống Sói kia tựa như nghe được lời Tiêu Viêm nói..., lại trông thấy Tiêu Viêm sắc mặt toát ra một vẻ khinh thường. Tựa hồ cũng biết ý tứ của Tiêu Viêm.
Lập tức,ngẩng cao đầu tru lên lên, sau lưng mấy ngàn lục giai ma thú nghe thấy, cũng ngóc lên đầu, từng tiếng tru vút lên âm thanh hòa vào nhau.
"Ngạo. . . Ngang. . . Ngạo. . . Ngang. . ."
Thanh âm Sói tru, liên tiếp nối nhau bất tuyệt như lũ.
Đối mặt với tình cảnh mấy ngàn ma thú hình sói đồng thanh tru lên, Tiêu Viêm chẳng qua giống như đang nghe nhạc vậy, không hề bận tâm lấy một lần trên mặt giờ phút này hiện ra chút tiếu ý. Tiêu Viêm nhìn một lượt rồi nhẹ quát"Đến đây đi!"
Theo thanh âm của Tiêu Viêm, đám kia lục giai ma thú giống sói kia tru lên thanh âm càng kịch liệt.
"NGAO. . ." . Một đầu thất giai ma thú gào thét một tiếng, lập tức,tất cả ngừng tru. Mấy ngàn đầu lục giai ma thú trước sự dẫn dắt của mấy đầu thất giai ma thú, hình thành một hình cung đang chậm rãi vây lấy Tiêu Viêm. Đôi mắt khát máu không ngừng nhìn quanh.
Đầu thất giai ma thú thủ lĩnh ngẩng cao đầu gào thét một tiếng. bộ lông Trên người lập tức toàn bộ dựng thẳng lên. Tại đỉnh nhọn của hai cái sừng nhỏ , lóe ra tia tử sắc điện quang. Cùng lúc đó, từng đạo hỏa diễm màu đỏ thắm xinh đẹp "Đằng đằng" bay lên, bất quá trong nháy mắt, liền bao trùm toàn thân. Sau khi âm thanh của Đầu lĩnh thất giai ma thú vang lên mấy ngàn lục giai ma thú giờ phút này cũng đều dựng bộ lông lên, theo thanh âm hỏa diễm cũng lần lượt bay lên.
Đêm đen như mực, trong rừng cây rậm rạp, giờ phút này những lục giai ma thú kia trên người cuồn cuộn hỏa diễm tựa như mấy ngàn khổng lồ bó đuốc, nhiệt độ chung quanh cũng tăng lên dần.
Chứng kiến đàm sói kỳ dị kia biến thành hình thái chiến đấu. Tiêu Viêm trên mặt tiếu ý càng lộ rõ.
"Ha ha, rất lâu không có động thủ rồi, hôm nay liền bắt tụi bay luyện tay một chút, xem thử thân thể mới thế nào? Hôm nay, ta liền cùng các ngươi đại khai sát giới."
Dứt lời. Tiêu Viêm lắc mình một cái, liền xông vào đám ma thú hình sói kia, tùy ý vung vẩy nắm đấm, những nắm đấm nơi đi qua, mang theo trận trận bạo thanh âm.
"Bồng! Bồng bồng! !"
Một đầu thất giai ma thú trong miệng lập tức phát ra một tiếng thống khổ kêu rên. Đồng thời giống như bao cát bị Tiêu Viêm một cước đá bay ra ngoài. Đập vào một gốc cây cổ thụ. Cái gốc cổ thục kêu "Răng rắc" một tiếng, bị thân hình lớn của thất giai ma thú đụng đến vỡ ra. Thân hình không tự chủ được tiếp tục bay đụng vào những cây phía sau.
"Ha ha, thất giai ma thú này cũng không biết là giống gì, lực công kích không chỉ vượt xa ma thú cùng giai, hơn nữa xương cốt cũng thật rắn chắc. Đoán chừng đều đạt cốt cách cường độ của Đấu Tôn cấp bậc rồi. Cái thế giới kỳ lạ này, ngày càng làm cho ta kinh hỉ. Đồng thời, cái thế giới này càng thêm hấp dẫn ta." Tiêu Viêm nhìn qua thất giai ma thú bị một quyền của hắn đập bay, cười ha hả nói.
Một giây sau. Thân ảnh của hắn lại quỷ mị xuất hiện bên cạnh một con thất giai ma thú khác. Lại là một cước đá ra, mang theo lực lượng kinh khủng đánh vào con ma thú. Thân hình thất giai ma thú kia lập tức méo mó, tạo thành kết quả như vậy, Tiêu Viêm vẫn còn nương lực. Nếu không, dùng Tiêu Viêm Đấu Đế thực lực, một cước đạp ra ngoài, đừng nói Đấu Tông, đoán chừng đến Đấu Thánh cường giả cũng sẽ chết không có chỗ chôn. Dù cho những ma thú này cốt cách cường độ vượt xa loài cùng giai, cũng nhất định tan thành mây khói, bây giờ coi như cũng bị thương nặng.
"NGAO. . . NGAO. . ." Thất giai ma thú giống Sói ra sức gào thét. Phương viên trăm dặm đều vang lên âm thanh ầm ầm.
"Muốn kêu gọi đồng bạn đến sao?" Tiêu Viêm trông thấy thất giai ma thú ngẩng cao tru lên, lập tức đã biết nó định gọi đồng bọn giúp đỡ."Ha ha, có ý tứ? Ta muốn nhìn xem, ngươi có thể gọi đến cấp bậc gì giúp đỡ?" Tiêu Viêm thấp giọng nở nụ cười, xếp bằng ở dưới cây, đợi đám kia thất giai ma thú kêu gọi giúp đỡ.(Edit: TV nhà ta ngông kình >.<!)
Thời gian dần trôi. Ước chừng đã qua một nén hương thời gian. Tiêu Viêm đóng chặt con ngươi rồi chậm rãi mở ra.
"Rốt cuộc đã tới sao?"
Trước mắt tới là một ma thú giống Sói nhưng thân thể lớn hơn bọn lúc nãy, nhóm này bên trong phần lớn là thất giai ma thú, còn có vài bát giai ma thú, trong đó có một đầu ma thú rất cường tráng, thực lực có lẽ đã vượt qua Đấu Tôn.
"Ha ha, nhóm ma thú này thực lực cao hơn nhóm trước một bậc! Ngươi là đầu lĩnh của chúng à?"
"Hừ, biết rõ còn hỏi?"
"Nguyên lai ngươi biết nói chuyện à? Ta khi đấu với bọn chúng thì ngươi ở chỗ nào vậy? Ai, đúng rồi, các ngươi nhiều thất giai ma thú như vậy, như thế nào không có lấy một cái tiến hóa hay sao?"
"Ngươi có ý gì? Tiến hóa, đây chính là Đấu Thánh cường giả mới có thể làm được. Chúng ta những thứ này thất giai bát giai ma thú như thế nào tiến hóa được? Ngươi có phải hay không cười nhạo thực lực chúng ta thấp, cho nên mở miệng châm chọc." Con bát giai ma thú đỉnh phong không hài lòng hừ hừ, nói ra. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
"Không phải, ta không cười nhạo các ngươi, ta chỉ là hiếu kỳ, các ngươi vì cái gì mà không có biện pháp tiến hóa?"
“Cái khối Đại lục này bị một đấu tổ cường giả vận dụng đại thần thông hạn chế quy tắc của nơi này đấy, tại trên khối đại lục này, ma thú đã đến cửu giai mới tiến hóa. Nhân loại đã đến Đấu Thánh cấp bậc mới có thể đạp không phi hành, dưới Đấu Thánh, một mực đều chỉ có thể đi hoặc là chạy, đến bán thánh cũng chỉ có thể bay được một đoạn ngắn mà thôi. Bất quá cũng có một loại thứ đồ vật có thể cho Đấu Khí tu luyện giả dưới Đấu Thánh phi hành, cái kia chính là máy phi hành --- hư không con thoi."(chỗ này mình cũng không hiểu lắm =.=!)
"Này, tiểu tử, ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì? Tiểu tử ngươi có phải kéo dài thời gian không? Nói cho ngươi biết, khu vực Ma Thú sâm lâm phạm vi mấy vạn dặm này đều là Tiếu Nguyệt Lôi Hỏa lang tộc ta thống trị, ngươi đả thương nhiều tộc nhân ta như vậy, hôm nay cũng đừng nghĩ rời đi."Tiếu Nguyệt Lôi Hỏa lang tộc?"
"Đương nhiên. Tiểu tử ngươi sợ rồi sao? Còn không ngoan ngoãn bó tay chịu trói."
Nghe đầu Tiếu Nguyệt Lôi Hỏa Sói khí phách mười phần uy hiếp, Tiêu Viêm không có chút cười khổ không được.
Bất quá hơn nữa, đầu ma thú hình Sói nói "Đấu tổ" cường giả, chẳng lẽ, phía trên Đấu Đế chính là đấu tổ sao?
View more latest threads same category:
Khám phá Thái Lan 5 ngày 4 đêm-Giảm 36%
muachung.vn
Khám phá Thái Lan 5 ngày 4 đêm-Giảm 36%
Chỉ 2.850.000đ khám phá Bangkok - Pattaya trong 5 ngày 4 đêm giá 4.850.000đ
Phụ kiện nam cao cấp Verchini - Giảm 75%
muachung.vn
Phụ kiện nam cao cấp Verchini - Giảm 75%
Chỉ 125.000đ có phiếu mua bóp và thắt lưng nam cao cấp Verchini giá 500.000đ
That's Cafe, Phong cách Mỹ- Giảm 64%
muachung.vn
That's Cafe, Phong cách Mỹ- Giảm 64%
Thưởng thức nước uống tự chọn phong cách Mỹ tai That's Cafe chỉ 29.000đ, giá gốc 79.000đ
Áo ngực tôn vòng 1 đầy đặn - Giảm 52%
muachung.vn
Áo ngực tôn vòng 1 đầy đặn - Giảm 52%
Chỉ 73.000đ áo ngực tôn vòng 1, kèm dây sau trong suốt kín đáo giá 150.000đ
06-02-2013 01:00 AM #2
happy.new.year
happy.new.year is online now Junior Member
Tham gia ngày
Apr 2013
Bài gởi
28
Thanks
2
Thanked 28 Times in 18 Posts
thích bộ này quá nên thử edit 1 chương bạn endless love xem có dc ko
<ko phải ks đâu nhóe vì chỉ là thử xem edit chuẩn dc bao nhiêu thôi>
Đấu Đế phía trên, chẳng lẽ chính là Đấu Tổ sao?
"Được rồi, ta bây giờ còn là một cái Đấu Đế mà thôi, Đấu Tổ rời ta bây giờ là có chút qua xa, ta còn là trước tiên đem thực lực tăng lên rồi nói sau!"
Trông thấy Tiêu Viêm tại đâu đó một mình nói thầm.cái con Đầu lĩnh kia bát giai Tiếu Nguyệt Lôi Hỏa Sói có chút buồn bực."Tiểu tử này đang làm sao?"
Muốn không phải của hắn trực giác cảm thấy trước mắt người trẻ tuổi này đối với hắn có gan uy hiếp trí mạng, hắn đã sớm nhào tới công kích.
Vì vậy, một cái tình cảnh kỳ quái xuất hiện, một đám thất giai Tiếu Nguyệt Lôi Hỏa Sói vây quanh một thanh niên ước chừng 25~26 tuổi , vây quanh hắn chỉ (cái) xoay quanh không công kích. Cái kia bị vây thanh niên càng là kỳ quái, trong miệng không ngừng tại nói thầm lấy cái gì. Trọn vẹn đã qua thời gian uống cạn chun trà, Tiêu Viêm mới thanh tỉnh lại.
"Cảm ơn ngươi a..., trong ma thú rừng rậm Tiếu Nguyệt Lôi Hỏa Sói đúng không! Ta nhớ kỹ ngươi rồi. Gặp lại!" Nói xong, liền đạp không quỷ ngủ giống như biến mất rồi.
"Chuyện gì xảy ra? Hắn như thế nào biến mất!" Một đầu bát giai Tiếu Nguyệt Lôi Hỏa Sói thầm nói.
"Hắn, hắn dĩ nhiên là Đấu Thánh cường giả, nhìn hắn rời đi đúng vậy tốc độ, so với trong tộc mấy cái này lão bất tử đều muốn kinh khủng nhiều. Tối thiểu rất đúng tám sao Đấu Thánh, có lẽ còn có thể là một gã Cửu Tinh Đấu Thánh" đầu lĩnh Tiếu Nguyệt Lôi Hỏa Sói đoán được đến Tiêu Viêm thực lực về sau, không khỏi ngược lại hít một hơi khí lạnh.
Nếu hắn biết rõ, Tiêu Viêm là Đấu Đế mà nói, đoán chừng cũng không phải là hít vào khí lạnh rồi.
Khoảng cách Tiếu Nguyệt Lôi Hỏa Sói ngàn dặm xa được một mảnh trong rừng rậm, một bóng người đột vu xuất hiện.
"Được rồi, ngay tại này nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại xuất phát a, dù sao một lát cũng tìm không thấy Huân Nhi, Thải Lân "
Cái này đột vu xuất hiện nói chuyện biết dùng người, đúng là Tiêu Viêm.
Tìm một gốc cây gốc cây già khoanh chân ngồi xuống. Lần này Tiêu Viêm cũng không có dấy lên đống lửa, chính là vì phòng ngừa đưa tới một ít ma thú được công kích, mặc dù mình không cự tuyệt, thế nhưng là ai ưa thích đang nghỉ ngơi gặp thời đợi đã bị quấy rầy?"
Trong đêm đen, Tiêu Viêm ngồi xếp bằng trong một bộ áo đen. Cùng đêm hòa làm một thể. Phảng phất nơi đây tựa như không có Tiêu Viêm. Có chỉ có ngẫu nhiên gió lạnh gào thét mà qua.
Một đêm vô sự.
sáng sớm. phía đông ánh sáng mặt trời dần dần bay lên. Một ánh mặt trời ôn hòa chiếu xuống đại địa. hai con ngươi Tiêu Viêm đóng chặt cả đêm rãi mở ra. Khóe miệng lộ ra một nụ mỉm cười, lại là một ngày mới sao?
Ngày hôm qua tu luyện một đêm, phát hiện đấu khí trong cơ thể lại có tí ti tăng trưởng, mặc dù tốc độ tăng biên độ rất nhỏ, nhưng tóm lại là tăng trưởng, không phải sao? Chỉ cần tháng ngày tích lũy xuống dưới, liền nhất định sẽ lấy được tiến bộ lớn .
Từ từ đứng dậy, đưa tay ra mời lưng mỏi, một hồi tích đấy cách cách tiếng cốt cách va đập lập tức vang lên.
"Ta bây giờ còn là tại Ma Thú sâm lâm sao?" Xem ra chỉ có tìm người hỏi một chút rồi.
Tiêu Viêm hít thở dài, hướng hướng phương bắc đạp không mà đi.
Đạp không đi về phía trước. Tiêu Viêm mắt nhìn xuống kia cái sơn mạch vô tận không ngớt , không ngừng nghe được theo sơn mạch bên trong truyền đến đạo đạo thú rống thanh âm.
"Ồ. Đó là? Xích Tâm Thảo?" Tiêu Viêm nhìn về phía cái cọng cỏ non đỏ thẫm toang thân kia ."
"Ha ha. . ." Một tiếng cởi mở tiếng cười trên không trung vang lên, thân ảnh nhảy lên,giống như là Đại Bằng giương cánh, một đầu đâm vào cái kia sơn mạch bên trong.
"Ha ha, thật đúng là Xích Tâm Thảo, nhìn xem bộ dáng, đoán chừng đều có trên vạn năm đi à nha!"
Một tay ngắt lấy hạ cái gốc Xích Tâm Thảo này, cẩn thận từng li từng tí chứa vào mộc trong hộp. Lúc này, cửu giai ma thú thủ hộ bụi cỏ này ma văn báo tín đi qua, hướng Tiêu Viêm đánh tới.
Tiêu Viêm thân ảnh lóe lên rồi biến mất. Chỉ để lại con cửu giai ma thú tại sơn mạch bên trong không ngừng gào thét.
"Khó trách cái Xích Tâm Thảo này không ai ngắt lấy, nguyên lai thủ hộ nó chính là một cái Đấu Thánh thực lực ma thú a...."
Xích Tâm Thảo chính là luyện chế cửu phẩm Kim Đan phá thánh đan tài liệu chủ yếu. Phá thánh đan chủ yếu tác dụng chính là gia tăng Đấu Thánh đột phá đến nửa đế xác suất, là tùy ý một cái Đấu Thánh đều đỏ mắt đan dược.
Vùng núi này bên trong dược liệu đẳng cấp cao còn thật không ít, xem ra, ta còn là đi bộ xuyên qua, thuận tiện còn có thể lấy viết tin dược liệu. . . . Yên tĩnh trong rừng rậm, một dòng suối nhỏ từ đằng xa trên ngọn núi chảy xuống! Tựa như một cái Ngân Hà nho nhỏ bình thường làm đẹp lấy chỗ thông úc sơn mạch này . bầu không khí Yên lặng , lệnh dòng suối nhỏ chung quanh, tràn đầy tường hòa khí tức.
Nhưng mà, yên tĩnh này cũng không tiếp tục bao lâu, liền bị một tiếng tiếng gầm đánh vỡ.
"Rút lui, đi mau. . ."
nghe được thanh âm Mông mông nồng đậm nơi xa. Tiêu Viêm lông mày nhẹ nhàng nhíu thoáng một phát, lập tức do giãn ra.
Một giây sau, Tiêu Viêm thân ảnh đã không thấy.
"Trương Trác, đi mau!" Trông thấy ma thú lại lần nữa đánh úp lại, trung niên hán tử kia rống đến "Nhanh, tránh ra. . ."
cái người kia được gọi là Trương Trác nam tử trẻ tuổi khó khăn lắm né qua, nhưng mà, cái đuôi ma thú lại lần nữa quét tới, mắt thấy liền quét tại Trương Trác âm thanh bên trên. Một cái một bộ áo đen thanh niên đột vu xuất hiện, nhẹ nhõm thấp ngăn trở roài cái kia cái đuôi tập kích.
Trung niên hán tử kia trông thấy Tiêu Viêm dễ dàng hóa giải ma thú tập kích. Biết mình đám người gặp được cao thủ, vội vàng gọi vào "Tiền bối, cứu ta!"
Không để ý đến trung niên nam tử, Tiêu Viêm chuyển hướng tới ma thú chỗ, khóe miệng lộ ra một vẻ mặt cổ quái. Trước mắt đây chỉ có lấy tám sao ma thú thực lực Đấu Tông thực vậy mà hắn trước kia tại {lạc thần giản-khe núi}, Thiên Hỏa Tôn Giả, cùng yêu khôi lên trận, mới chém giết được Thiên Độc Hạt Long Thú.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Long Hoàng
Nguồn: sưu tầm
Tác Giả: Lão Đàn Toan Thái
Người dịch: kokono_89
Edit by : Endless Love
Phía trên Đấu Đế, chẳng lẽ chính là Đấu Tổ sao?
"Được rồi, ta bây giờ chỉ là một Đấu Đế mà thôi, Đấu Tổ bây giờ có chút quá xa với ta trước tiên cứ đem tăng thực lực lên rồi nói sau!"
Trông thấy Tiêu Viêm đứng đó nói thầm một mình. Đầu lĩnh bát giai Tiếu Nguyệt Lôi Hỏa Lang có chút buồn bực."Tiểu tử này đang làm gì vậy?"
Nếu không phải trực giác của hắn cảm thấy người trẻ tuổi trước mắt này đối với hắn có gan uy hiếp trí mạng, hắn đã sớm nhào tới công kích rồi.
Vì vậy, một tình cảnh kỳ quái xuất hiện, một đám thất giai Tiếu Nguyệt Lôi Hỏa Lang vây quanh một thanh niên ước chừng 25~26 tuổi, chỉ dám vây quanh hắn mà không giám tấn công. Thanh niên bị vây bên trong càng là kỳ quái, trong miệng không ngừng nói thầm cái gì đó. Trọn vẹn đã qua thời gian uống cạn chun trà, Tiêu Viêm mới thanh tỉnh lại.
"Cảm ơn ngươi a..., ma thú Tiếu Nguyệt Lôi Hỏa Lang đúng không! Ta nhớ kỹ ngươi rồi. Hẹn gặp lại!" Nói xong, thân ảnh như quỷ mị biến mất trong không trung.
"Chuyện gì xảy ra? Hắn như thế nào lại biến mất!" Một đầu bát giai Tiếu Nguyệt Lôi Hỏa Lang thầm nói.
"Hắn, hắn dĩ nhiên là Đấu Thánh cường giả, nhìn tốc độ hắn rời đi, so với mấy lão bất tử trong tộc còn kinh khủng nhiều. Tối thiểu là bát tinh Đấu Thánh, có lẽ còn có thể là một gã Cửu Tinh Đấu Thánh" đầu lĩnh Tiếu Nguyệt Lôi Hỏa Lang đoán được thực lực Tiêu Viêm, không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Nếu hắn biết rõ, Tiêu Viêm là Đấu Đế mà nói, đoán chừng cũng không phải là hít vào khí lạnh nữa rồi.
Cách chỗ Tiếu Nguyệt Lôi Hỏa Lang ngàn dặm trong một mảnh rừng rậm, một bóng người đột nhiên xuất hiện.
"Được rồi, ở nơi này nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại xuất phát a, dù sao trong một thời gian ngắn cũng tìm không thấy Huân Nhi, Thải Lân "
Bóng người xuất hiện lên tiếng, đúng là Tiêu Viêm.
Tìm một gốc đại thụ khoanh chân ngồi xuống. Lần này Tiêu Viêm cũng không có nhóm lửa nữa, chính là vì phòng ngừa lại dẫn dụ một ít ma thú đến, mặc dù mình không e sợ, thế nhưng ai lại muốn bị quấy rầy lúc nghỉ ngơi?"
Trong đêm đen, Tiêu Viêm mặc bộ áo đen ngồi xếp bằng. Cùng đêm hòa làm một thể. Phảng phất như nơi đây không hề có Tiêu Viêm tồn tại. Có chỉ có gió lạnh ngẫu nhiên gào thét mà thôi.
Một đêm yên tĩnh.
Đến sáng. Mặt trời nhô dần lên từ phía đông. Ánh nắng ôn hòa tỏa khắp thiên địa. Tiêu Viêm chậm rãi mở mắt. Khóe miệng lộ ra nụ cười mỉm, lại là một ngày mới sao?
Ngày hôm qua tu luyện một đêm, phát hiện đấu khí trong cơ thể lại có chút tăng trưởng, mặc dù tốc độ tăng trưởng còn rất nhỏ, nhưng tóm lại có tăng trưởng, không phải sao? Chỉ cần tích lũy dần, nhất định sẽ đạt được tiến bộ lớn.
Từ từ đứng dậy, đưa tay ra vươn vai, tiếng xương vang lên răng rắc.
"Ta bây giờ còn là tại Ma Thú sâm lâm sao?" Xem ra chỉ có tìm người hỏi một chút rồi.
Tiêu Viêm hít thở dài, hướng phương bắc đạp không mà đi.
Đạp không đi về phía trước. Tiêu Viêm nhìn xuống cái vô tận sơn mạch kia, không ngừng nghe được từ bên trong sơn mạch truyền đến đạo đạo thanh âm của ma thú.
"Ồ. Đó là? Xích Tâm Thảo?" Tiêu Viêm nhìn về phía cây thảo dược toàn thân đỏ thẫm kia."
"Ha ha. . ." Một tiếng cười vang lên trong không trung, thân ảnh nhảy lên, như là Đại Bằng giương cánh, lao thẳng vào phía trong sơn mạch.
"Ha ha, thật đúng là Xích Tâm Thảo, xem bộ dáng, đoán chừng trên vạn năm tuổi à nha!"
Một tay ngắt lấy gốc Xích Tâm Thảo, cẩn thận từng li từng tí bỏ vào trong mộc hộp. Lúc này, ma thú bảo hộ thảo dược, hướng Tiêu Viêm đánh tới.
Tiêu Viêm thân ảnh lóe lên rồi biến mất. Chỉ để lại cái con kia cửu giai ma thú bên trong sơn mạch không ngừng gào thét.
"Khó trách Xích Tâm Thảo không có ai hái, nguyên lai là có ma thú thủ hộ thực lực Đấu Thánh a...."
Xích Tâm Thảo chính là tài liệu chủ yếu để luyện chế cửu phẩm Kim Đan Phá Thánh Đan. Phá Thánh Đan có tác dụng làm Đấu Thánh đột phá đến bán Đế, Đấu Thánh thèm đan dược này đến đỏ mắt.
‘’ Vùng núi này bên trong có không ít dược liệu đẳng cấp cao, xem ra ta nên đi bộ thuận tiện có thể lấy dược liệu. . . . ‘’Trong rừng rậm yên tĩnh, một dòng suối nhỏ từ đỉnh núi chảy xuống! Tựa như một Ngân Hà nho nhỏ làm đẹp thêm phiến sơn mạch này. bầu không khí yên lặng, dòng suối nhỏ chảy quanh, cảnh tượng thật yên bình.
Nhưng mà,sự yên bình này cũng không tiếp tục được bao lâu, liền bị một tiếng gầm đánh vỡ.
"Rút lui, đi mau. . ."
Nghe được thanh âm văng vẳng nơi xa. Tiêu Viêm nhẹ nhàng nhíu lông mày một thoáng, lập tức do giãn ra. Nguồn: http://truyenyy.com
Một giây sau, Tiêu Viêm thân ảnh đã không thấy.
"Trương Trác, đi mau!" Trông thấy ma thú lại lần nữa đánh úp, trung niên hán tử kia rống đến "Nhanh, tránh ra. . ."
Người nam tử trẻ tuổi được gọi là Trương Trác kia khó khăn né qua, nhưng cái đuôi ma thú lại lần nữa quét tới, nhằm thẳng hướng Trương Trác mà đánh. Một thanh niên mặc áo bào đen đột nhiên xuất hiện, nhẹ nhàng cản cái đuôi đang tập kích.
Trung niên hán tử kia trông thấy Tiêu Viêm dễ dàng hóa giải ma thú tập kích. Biết đám người gặp mình được cao thủ, vội vàng gọi lớn "Tiền bối, cứu ta!"
Không để ý đến trung niên nam tử, Tiêu Viêm chuyển hướng tới chỗ ma thú, khóe miệng lộ ra một vẻ cổ quái. Con mà thú này Tiêu Viêm đã gặp một lần tại khe núi lạc thần giản lúc đó nó mới chỉ có thực lực bát tinh đấu tông hắn cùng Thiên Hỏa Tôn Giả,còn có yêu khôi cùng lên trận, mới có thể chém giết “Thiên Độc Hạt Long Thú.”
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Long Hoàng