28-05-2008, 03:50 PM
Phá Quan Hạ Sơn
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát cá»§a những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
Chương sáu
Tôi cần phải nói chuyện với cô tôi.
Äó là ngưá»i đầu tiên tôi tháºt sá»± cần phải đối mặt khi trở vá» nhà . HÆ¡n nữa, nếu như tôi tháºt sá»± muốn là m phẫu thuáºt, cô cÅ©ng sẽ là ngưá»i á»§ng há»™ kinh tế duy nhất cá»§a tôi (đương nhiên, tôi không nghi ngá», bất kể Ngô Nguyên sau nà y sẽ có thái độ thế nà o vá»›i tôi, trong việc nà y, anh cÅ©ng có thể hết lòng dang tay giúp đỡ). Cho nên, trước khi xuống xe tôi đã suy Ä‘i tÃnh lại, phải đưa ánh mắt tuyệt vá»ng cầu cứu đến cô, tránh sau nà y cô biết sẽ trách móc rằng tôi không gần gÅ©i vá»›i cô –– việc trá»ng đại như váºy mà giấu cô, không bà n bạc vá»›i cô, xem cô là ngưá»i ngoà i, như váºy sao ổn? Cô là má»™t ngưá»i rất trá»ng tình cảm, Ä‘iá»u ấy sẽ cà ng là m cô Ä‘au lòng.
Quả thế, nếu nói ngà y xưa không vì quá trá»ng tình cảm thì cô sẽ không bao giá» xuống tóc và o chùa là m ni cô.
Cô tên là Thạch Lan. Cái tên nà y do ông ná»™i được gá»i là “Cá» nhân†đặt cho. Khi ấy, trên cô còn có má»™t chị gái, tên là Thạch Mai, dưá»ng như để vẹn toà n khát vá»ng có được tứ quà quân tỠ“Mai Lan Trúc Cúc†cùng sum há»p, bà ná»™i lại sinh được má»™t trai má»™t gái, rất tá»± nhiên, con trai được gá»i là Thạch Trúc –– đó chÃnh là ngưá»i cha đã cứu vá»›t và nuôi dưỡng tôi, con gái là Thạch Cúc.
Nhưng ở nhà , ở xóm, má»i ngưá»i Ä‘á»u gá»i cô là Tiểu Lan.
Lẽ ra tôi phải gá»i cô là Cô Hai, nhưng bởi vì cô cả qua Ä‘á»i mấy năm trước khi cha tôi tá»± vẫn, tôi hầu như chẳng có ấn tượng gì, còn cô út lại yểu mệnh qua Ä‘á»i khi má»›i mưá»i bốn tuổi –– đấy là duyên cá»› khiến cha tôi theo há»c nghá» y. Cho nên, trên thá»±c tế, từ khi tôi lá»›n, chỉ biết má»—i mình cô mà thôi, hÆ¡n nữa cô Ä‘ang ở trên huyện.
Hồi nhá» cô rất thông minh, lanh lợi đáng yêu, được sá»± hướng dẫn chuyên tâm cá»§a ông ná»™i, cô Ä‘á»c thuá»™c lòng rất nhiá»u thÆ¡ ÄÆ°á»ng và từ Tống. Cho nên, trong mấy cô con gái, chỉ má»—i mình cô có cÆ¡ há»™i há»c táºp, đầu tiên là trưá»ng tư thục, sau đó là tốt nghiệp tiểu há»c ở trưá»ng kiểu má»›i.
Ông tôi có má»™t ngưá»i bạn há» Lưu, má»™t ông chá»§ có tiá»n tà i và thế lá»±c cách nhà chúng tôi khoảng năm sáu dặm, bởi ngưỡng má»™ tà i há»c cá»§a ông ná»™i, tìm đến kết bạn vá»›i ông. Có lần cháºp choạng tối mùa hè, há» ngồi dưới gốc cây du uống rượu, Ä‘ang tuần rượu ngá»t, bà sai cô bưng đĩa trứng rán lên, câu chuyện bá»—ng chốc xoay sang cô.
Khi ấy, cô má»›i vừa sáu tuổi, buá»™c túm lá»n tóc nhá», hai má hồng hồng, trông rất đáng yêu. Ông chá»§ há» Lưu nghe nói cô thuá»™c rất nhiá»u thÆ¡ ÄÆ°á»ng, bèn kéo cô và o lòng, cho ngồi lên đùi, bảo cô Ä‘á»c thÆ¡. Cô cÅ©ng chẳng sợ ngưá»i lạ, Ä‘á»c liá»n mạch hÆ¡n chục bà i thÆ¡. Ông chá»§ Lưu rất kinh ngạc, bèn há»i đã có nÆ¡i nà o hứa gả chưa.
Phong tục nÆ¡i quê tôi, khi còn bé, tháºm chà là đang trong yếm tã, đã nghe mệnh cha mẹ, lá»i mối mai, định sẵn nÆ¡i chốn.
Ông ná»™i nói chưa có. Ông chá»§ há» Lưu bèn ướm há»i liệu có thể sánh cùng cáºu cả nhà ông.
Nhà há» Lưu nổi tiếng xa gần, có mấy ngà n mẫu ruá»™ng tốt; nhà há» Thạch tuy được xem là già u có, nhưng cÅ©ng chỉ có hai trăm mẫu ruá»™ng xấu. Nếu theo con mắt thế tục, đã là vá»›i cá»a cao, hÆ¡n nữa, ông cÅ©ng đã từng nom thấy mặt cáºu cả nhà há» Lưu thông minh, sáng sá»§a, há có lý để từ chối? Váºy láºp tức má»™t cái bắt tay là xong.
Từ đó, hai nhà qua lại thưá»ng xuyên hÆ¡n, má»—i lần ông đến Lưu gia, nhất định phải cho cô Ä‘i cùng.
Cáºu cả Lưu lá»›n hÆ¡n cô ba tuổi, Ä‘á»c sách thông đạt đạo lý. Cô rất quý cáºu, cáºu cÅ©ng rất quý cô, chỉ ngại bởi nam nữ, khi gặp nhau hai ngưá»i lại đỠmặt e thẹn, lá»i nói vá»›i nhau cÅ©ng hiếm.
Sau nà y, cáºu Lưu Ä‘i há»c trung há»c ở Thượng Hải, há» má»›i bắt đầu thư từ cho nhau. Qua những lá thư, cô má»›i thá»±c sá»± được thưởng ngoạn máºt ngá»t cá»§a tình yêu. Có lần, cáºu Lưu nghỉ hè, trong vưá»n trúc bên bá» sông ở phÃa đông đầu thôn, lần đầu cô để cáºu hôn. Lại sau nữa, có lần ở trên giưá»ng cá»§a ngưá»i là m thuê phòng đông nhà cáºu Lưu, cô không cá»± lại cáºu, không nỡ nhìn dáng vẻ Ä‘au khổ cá»§a cáºu, đã trao thân cho cáºu. Sau việc đó, cáºu đã thá» non hẹn biển vá»›i cô...
Chẳng ngá» ná»a năm sau, đầu tiên là nhà há» Thạch bị cưá»ng đạo, tiếp đến lại kiện quan. Ông ná»™i đổ bệnh nguy kịch, Ä‘au lồng ngá»±c, buá»™c phải dùng thuốc phiện để giảm Ä‘au, nhưng chẳng được bao lâu, bệnh nặng hÆ¡n rồi qua Ä‘á»i. Bà vẫn còn trẻ mà đã mất chồng, không chịu nổi cú sốc, đổ bệnh không gượng dáºy nổi, rồi cÅ©ng nhanh chóng theo ông.
Gia cảnh nhà hỠThạch nhanh chóng lụi bại.
Nhưng Ä‘iá»u khiến cô không thể chịu đựng được là sá»± thay đổi thái độ nhanh chóng cá»§a nhà há» Lưu đối vá»›i cô. Äầu tiên là sá»± lạnh nhạt, rồi trong lá»i nói đã có sá»± khinh miệt, tiếp theo là cô không còn nháºn được thư cá»§a cáºu Lưu từ Thượng Hải gá»i vá», cuối cùng là má»™t giấy huá»· bá» hôn ước cá»§a nhà há» Lưu...
Äau đớn vì má»i hy vá»ng Ä‘á»u đổ bể, cô quyết tâm xuống tóc là m ni cô, cùng bầu bạn nÆ¡i cá»a Pháºt.
.............
Những sá»± việc và ký ức nà y chỉ mình cô cất giữ, thỉnh thoảng cô má»›i tiết lá»™ chút Ãt vá»›i tôi trong suốt thá»i gian nương tá»±a và o nhau hÆ¡n mưá»i hai năm nay. Nay cô đã sáu mươi sáu tuổi Ä‘á»i, nói đến Ä‘iá»u Ä‘au lòng xưa vẫn còn xúc động, lệ ứa trà o.
Và những năm gần đây cô thưá»ng thưá»ng răn dạy tôi những Ä‘iá»u từ đáy lòng:
- Thạch Ngá»c, con cần phải nhá»› cho kỹ, bất kể lúc nà o cÅ©ng không được mê muá»™i, mất sá»± kiá»m chế mình. Con ngưá»i, nhất là đà n ông, con chá»› được nhẹ dạ cả tin. HÆ¡n nữa, trai gái quấn quýt, nói tháºt cÅ©ng chẳng qua là hoa trong gương, trăng trong nước, nhanh đến mà cÅ©ng nhanh Ä‘i. Cho nên, con ngưá»i sống trên Ä‘á»i nà y, ngẫm nghÄ© cho kỹ, niệm a di đà Pháºt, tiêu giải nhiá»u nghiệp chướng, sá»›m được vãng sinh tịnh thổ Tây Thiên là điá»u thá»±c tế nhất...
Tôi không rõ cô sẽ phản ứng thế nà o nếu như nghe những lá»i trình bà y vá» thể xác cá»§a tôi. Äầu tiên có lẽ cô sẽ trách cứ quan hệ tôi và Ngô Nguyên không nên quá nông nổi, xem những lá»i dặn dò đứt đầu lưỡi cá»§a cô chỉ là gió thoảng qua tai; nhưng có lẽ cô sẽ không nói gì, chỉ trút những tiếng thở dà i.
Nhưng, tôi đã chuẩn bị chịu đựng tất cả má»i thứ, trong đó bao gồm cả những lá»i trách cứ, oán thán, tháºm chà là răn dạy cá»§a cô. Tôi quên Ä‘i sá»± xấu hổ nà y, mình là m mình chịu. Cô có đứa cháu “thạch nữâ€, nét mặt cô ắt chẳng còn tươi nữa.
Nhưng tôi luôn có lòng tin –– rốt cục cô vẫn là ngưá»i quan tâm tôi nhất, yêu thương tôi nhất trên cõi Ä‘á»i nà y. Tuy trước đây tôi đã từng chán ghét những lá»i dạy dá»— cá»§a cô, cho rằng đó là phản ứng tâm lý bệnh thái cá»§a ngưá»i phụ nữ đã chịu những Ä‘au thương, tháºm chà đã từng đối khẩu vá»›i cô vì những chuyện nhá» nhặt, chá»c đùa tÃnh bảo thá»§ cá»§a cô… Bây giá» trong lòng tôi thá»±c sá»± hối háºn.
- Cô, cô đồng mệnh tương lân, xin lượng thứ. Từ nay con sẽ nghe lá»i cô như hồi còn nhá». Chỉ vì hiện nay con gặp phiá»n phức vá» thể xác, đó thá»±c không phải là con sai…
HÆ¡n bốn tiếng lắc lư trên đưá»ng, gần chÃn giá» tối xe má»›i vỠđến bến. Sau khi xuống xe, ngưá»i rã rá»i, thân dưới vẫn Ä‘au ê ẩm, tôi đà nh phải gá»i xe ba bánh chở vá» nhà .
Äến ngõ nhá» gần nhà , tôi xuống trả tiá»n xe, chợt phát hiện ra ngá»n đèn trên cá»™t Ä‘iện xảy ra sá»± cố từ khi nà o, cứ cháºp chá»n liên tục. Cảnh tượng đó tháºt giống như con ma nham hiểm nhìn rõ những bà máºt thể xác tôi, Ä‘ang cưá»i cợt và ám thị tôi, giống như cái nháy mắt hý há»ng khi thấy ngưá»i khác gặp nạn.
Tôi dưá»ng như trở vá» tuổi thÆ¡, như đã là m chuyện gì đó sai trái ở ngoà i, cãi lá»™n vá»›i ngưá»i khác, tay chân bị cà o cấu, trong lòng vừa lo sợ vừa ấm ức, không cầm được nước mắt cứ trà o ra. Nhưng tôi cố ngẩng đầu, chầm cháºm bước tá»›i trước sân, khe khẽ gõ và o cánh cổng.
- Con đi đâu? Tối thế nà y mới v�
Cô mở cá»a, ngạc nhiên nhìn tôi.
- Con đi Nam Kinh.
Tôi trả lá»i, đầu cúi thấp, nước mắt láºp tức trà o ra, cúi xuống ôm con mèo Ä‘ang kêu meo meo đón chà o.
- Con Ä‘i Nam Kinh là m gì? Cô cứ nghÄ© con ở nhà ngưá»i bạn há»c nà o đấy.
Cô cà i chặt then cổng, chăm chú nhìn ngấn nước trên mắt tôi vặn há»i:
- Gì thế, con khóc à ? Xảy ra chuyện gì thế?
Tôi không lên tiếng, cúi đầu Ä‘i và o phòng, rồi Ä‘i thẳng vá» phÃa tây, rúc và o phòng mình, buông con mèo ra, đổ váºt xuống giưá»ng và khóc nấc lên.
- Tiểu Ngá»c, đừng khóc. Nói vá»›i cô nà o, có chuyện gì thế? Ai ăn hiếp con à ?
Cô theo sát tôi và o phòng, đến bên giưá»ng, nhẹ nhà ng lay vai tôi, vừa an á»§i vừa há»i.
Tôi không trả lá»i, tiếng khóc cà ng lá»›n hÆ¡n. Cô đứng dáºy, bước ra sảnh lấy chiếc khăn bông ướt đưa cho tôi.
Tôi cầm khăn mặt, lau bừa trên gương mặt, bá»›t nghẹn ngà o. Tôi láºt ngưá»i, chầm cháºm đứng dáºy.
- Có phải Ngô Nguyên bắt nạt con?
Cô đón lấy chiếc khăn, lại há»i.
Tôi cắn môi, lắc đầu.
- Thế các con cũng không cãi nhau? Hôm nay nó đến tìm con mấy lượt, dáng vẻ lo lắng lắm.
- Anh ấy đến tìm con? Äến lúc nà o?
Tôi vá»™i há»i.
- Buổi chiá»u, buổi tối Ä‘á»u tá»›i.
- Có dặn gì không?
- Bảo con phải gá»i Ä‘iện cho nó.
Tôi cúi đầu, đau thắt ngực, không ngăn nổi nước mắt lại trà o ra.
………….
Tôi đã nói. Cuối cùng tôi đã nói tất cả.
Chỉ có má»™t chi tiết, đó là “sá»± mê muá»™i†giữa tôi và Ngô Nguyên buổi tối đó được giấu nhẹm Ä‘i. Tôi nói, tôi đã sá»›m cảm thấy phÃa dưới không bình thưá»ng, hay Ä‘au bụng, bác sÄ© phụ khoa ở đây toà n là đà n ông nên má»›i phải Ä‘i Nam Kinh.
Cô ngồi lắng nghe, rất lâu chẳng nói lá»i nà o, ngây ngưá»i nhìn ra ngoà i cá»a sổ.
Sau đó, bảo tôi đưa bệnh án, cô Ä‘eo kÃnh lão nghiên cứu rất lâu rồi má»›i trả lại cho tôi. Tiếp đó, cô chá»›p chá»›p mắt bình tÄ©nh nhìn tôi.
Lúc nà y tôi má»›i chú ý hốc mắt cô trÅ©ng sâu xuống, các thá»› thịt trên mặt giãn ra, khoé miệng đặc biệt nhăn lại, dưới trán, mắt đã nổi rõ những đốm đồi mồi cá»§a ngưá»i già . Nhưng mái tóc cá»§a cô vẫn xanh như ngà y nà o, má»› tóc mai mượt mà .
Bá»—ng nhiên, khoé miệng cá»§a cô giáºt giáºt, mắt ngầu Ä‘á», cô kéo tôi ôm và o lòng, nghẹn ngà o:
- Tiểu Ngá»c, khổ con tôi…
Tôi ôm lấy vai cô khóc nấc lên.
Äã sắp má»™t giỠđêm, cô vẫn chưa trở vá» phòng cá»§a mình. Cô khoác thêm chiếc áo bông ngồi trên giưá»ng đối diện vá»›i tôi, an á»§i tôi, bà n bạc vá»›i tôi, giúp tôi đưa ra má»™t quyết định...
Cuối cùng, ý kiến cá»§a cô là : Phẫu thuáºt dù chỉ có má»™t tia hy vá»ng thì cÅ©ng sẽ phải thá».
Cô cÅ©ng đã nói vá»›i tôi, cá»§a cải trong nhà mấy năm cung cấp cho tôi há»c đại há»c chẳng còn lại là bao, giá» chỉ còn năm sáu ngà n đồng. Nếu như kinh phà mổ quá cao, cần phải nghÄ© cách Ä‘i vay mượn.
- Nhưng, mượn thì cứ mượn, cô không trả nổi thì sau nà y có con. Äây là việc hệ trá»ng cả Ä‘á»i con.
Giá»ng cô bá»—ng kiên quyết, rồi kéo chăn, tuá»™t khá»i giưá»ng, chuẩn bị quay vá» phòng mình Ä‘i ngá»§. Nhưng khi đến cá»a phòng, cô lại quay lại dặn dò tôi:
- Nhá»› kỹ, việc nà y tuyệt đối không được nói cho ngưá»i khác, đặc biệt là không để cho Ngô Nguyên biết.
- Con hiểu rồi.
Tôi nói, gáºt đầu ngoan ngoãn như má»™t đứa trẻ.
Song khi tôi nhìn theo bóng dáng cô nhanh nhẹn ra khá»i phòng mặc dù lưng cô đã gù xuống, trong lòng tôi bá»—ng nhói Ä‘au, tháºm chà cảm giác tá»§i nhục. Bởi vì khi đối diện vá»›i má»™t ngưá»i già đã trải bao phong sương nhưng luôn cảm thông, quan tâm và yêu thương tôi như váºy mà tôi lại không thể thà nh tháºt tất cả vá»›i cô.
Sau khi cô Ä‘i rồi, tôi cảm thấy mệt má»i rá»i rã mà vẫn không thể nà o chợp mắt được.
Tôi chỉnh lại quần áo, xuống giưá»ng, ngồi và o bà n.
Tôi lôi từ ngăn bà n ra cuốn “Äại toà n y há»c gia đình†mượn thư viện vẫn chưa trả, giở đến phần “Những dị hình ở bá»™ pháºn sinh dục phụ nữâ€, nghiên cứu kỹ lưỡng má»™t lượt nữa. Tôi phát hiện ra trong sách tuy có nhắc đến “vách chắn ngang âm đạoâ€, và có tất cả má»i giải thÃch, nhưng không há» có má»™t chữ nà o nói đến nguyên nhân.
Tôi nghÄ©, đây có lẽ là má»™t chứng bệnh Ãt gặp, có thể cho đến nay giá»›i y há»c vẫn chưa nghiên cứu được nguyên nhân phát sinh.
Cho nên, tôi dá»± tÃnh sẽ tìm má»™t hai bác sÄ© nữa để khám lại, nếu như ý kiến nhất trÃ, trong lòng má»›i thá»±c sá»± yên tâm. Còn vá» việc phẫu thuáºt hay không và phẫu thuáºt như thế nà o có lẽ phải tÃnh toán lại.
Lại nghÄ© đến tình trạng kinh tế nhà mình khá túng quẫn. Lương cá»§a cô cÅ©ng không cao, đã vá» hưu nhiá»u năm, may mà trong nhà máy công việc nhiá»u, gấp, nên há» thưá»ng xuyên gá»i cô đến giúp, cÅ©ng kiếm thêm được chút Ãt, nhưng cung cấp cho tôi ăn, mặc, đã khó khăn lắm rồi. HÆ¡n nữa, ngưá»i già , sức khoẻ má»—i ngà y má»™t khác, khó tránh nổi bệnh táºt hoặc giả có Ä‘iá»u bất trắc. Lẽ nà o tôi nhẫn tâm tiêu sạch sà nh sanh chút tiá»n cóp nhặt cá»§a cô để là m má»™t cuá»™c phẫu thuáºt tốn kém mà ngay cả bác sÄ© cÅ©ng không dám nắm chắc phần thắng trong tay? Cho nên xét từ góc độ kinh tế, tôi ngẫm nghÄ© kỹ, nếu có cần phải phẫu thuáºt thì nhất định tôi sẽ không sá» dụng má»™t đồng cá»§a cô, cần phải dá»±a và o cách kiếm tiá»n cá»§a mình. Tôi có thể tranh thá»§ cuối tuần hoặc ngà y nghỉ để Ä‘i là m thêm, chẳng hạn như là m gia sư. Các bạn lá»›p tôi quê ở nông thôn đã chẳng từng là m như thế, gá»i là “cần công kiệm há»câ€. Dù chốc lát chẳng kiếm đủ tiá»n phẫu thuáºt cÅ©ng không sao, chỉ còn năm rưỡi nữa tôi sẽ tốt nghiệp, đến lúc đó tôi có việc là m, góp nhặt tiá»n cÅ©ng nhanh chóng hÆ¡n. HÆ¡n nữa, chắc lúc đó tôi đã có bảo hiểm y tế, phẫu thuáºt sẽ chẳng mất má»™t xu.
NghÄ© váºy nên tôi cÅ©ng dần dần trở lại yên tâm hÆ¡n, bèn nhấc bút, láºt tá»›i trang giấy trắng, tá»± ghi cho mình đơn thuốc vá» sá»± phiá»n phức cá»§a thể xác:
1. Cần phải tìm Ãt nhất hai bác sÄ© nổi tiếng khác để khám kỹ hÆ¡n nữa.
2. Số tiá»n tiết kiệm cá»§a cô khi chưa tháºt cần thiết tuyệt đối không được động đến.
3. …
Ngòi bút bỗng ngừng lại trên mặt giấy.
Tôi dá»± định viết má»™t Ä‘iá»u quan trá»ng quyết định vá» việc xá» lý như thế nà o mối quan hệ giữa tôi và Ngô Nguyên, nhưng tôi trù trì không thể viết nổi. Tôi nghÄ© cần phải chá»§ động rá»i bá» anh, nhưng lại không cam lòng; tôi cÅ©ng từng nghÄ© để giữ được anh, sẽ không từ má»™t thá»§ Ä‘oạn vá»›i bất kể giá nà o dù chỉ là má»™t phần trăm hy vá»ng, nhưng tôi còn chưa hiểu thái độ cá»§a anh đến nay đối vá»›i tôi, đối vá»›i phiá»n phức vá» thể xác cá»§a tôi cÅ©ng như quan hệ sau nà y cá»§a chúng tôi như thế nà o. Nếu như anh đã có kế hoạch rút lui, há còn phải đợi đến tôi phà công sức?
Lại nghÄ© đến việc cô nói hôm nay anh đã mấy lượt đến tìm tôi vá»›i dáng vẻ lo lắng. Rốt cục anh muốn nói vá»›i tôi Ä‘iá»u gì?
Hai bà n tay tôi ôm lấy đầu, và thiếp đi tự lúc nà o chẳng biết.
Äến khi tay tôi lÆ¡i lá»ng, đầu chợt gục xuống, giáºt mình tỉnh giấc, phút chốc chẳng biết mình Ä‘ang ở nÆ¡i nà o.
Tôi dụi mắt, vươn ngưá»i, dá»± định dá»n dẹp sách vở và giấy bừa bá»™n khắp mặt bà n để lên giưá»ng Ä‘i ngá»§, bá»—ng má»™t việc xảy ra là m tôi vô cùng kinh ngạc.
PhÃa sau mục “ba†để trống chẳng biết đã được Ä‘iá»n và o từ lúc nà o tám chữ tôi đã rất quen thuá»™c:
Một chiếc chìa khoá mở một ổ khoá.
Tôi chẳng há» có má»™t ấn tượng rằng chÃnh mình đã viết mấy chữ nà y và o, nhưng rõ rà ng chúng đã tồn tại ở đây, như những con ngươi chòng chá»c nhìn tôi –– hÆ¡n nữa rõ rà ng chẳng phải nét chữ cá»§a tôi.
Tôi không thể không có chút nghi hoặc.
Tà i sản của haoyun
Last edited by khungcodangcap; 06-01-2009 at 05:29 PM .
28-05-2008, 03:50 PM
Phá Quan Hạ Sơn
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát cá»§a những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
Chương bảy
Buổi sá»›m hôm sau (tôi cảm giác như mình vừa chợp mắt), cô đã gá»i tôi dáºy. Hoá ra cô muốn đưa tôi Ä‘i chùa Giác Tuệ thắp hương buổi sá»›m.
Ngưá»i ta nói “má»—i khi gặp đại sá»± cần yên tÄ©nhâ€, nhưng vá»›i cô tôi thì “má»—i khi gặp đại sá»± cần phải thắp hươngâ€. Trên tá»§ cô đặt khám thá» Pháºt hướng vá» phÃa nam chÃnh giữa sảnh đưá»ng nhà tôi, bốn mùa đốt hương, tôi “văn Ä‘a bất giácâ€. Má»—i khi có ngưá»i nà o đó lần đầu đến nhà tôi, câu đầu tiên chắc chắn sẽ là –– “Chà , nhà nà y tháºt sùng tÃn!â€
Khám thá» Pháºt được là m bằng gá»— đà n, mầu đỠsáºm, nhá» hÆ¡n khoang cá»a sổ má»™t chút, giống như bố cục “Äại hùng bảo Ä‘iện†trong chùa. PhÃa cao cao chÃnh giữa là Pháºt tổ ThÃch ca mâu ni, cạnh chân Pháºt tổ là má»™t đôi lư hương đồng đúc rất tinh xảo và o giữa năm Cà n Long Ä‘á»i nhà Thanh.
Khám Pháºt, tượng Pháºt và đôi lư hương có lai lịch khá dà i dòng.
Má»™t năm sau khi ông ná»™i bà ná»™i tôi qua Ä‘á»i, má»™t mình cô đến chùa Quảng Giáo trên núi Thông Lang, cầu xin Bồ tát phù há»™ cho bốn chị em mình, lúc xuống núi gặp má»™t cụ già , thấy cô có duyên Pháºt, bèn dẫn và o nhà trong, tặng cô bá»™ thá» Pháºt, dặn rằng phải thà nh tâm cúng dưỡng, lại nói sau nà y có thể tránh được tai hoạ.
Sau đó, cô nhất quyết gá»t tóc Ä‘i tu cÅ©ng không phải không quan hệ tá»›i bá»™ thá» Pháºt nà y.
Năm cô bị chÃnh quyá»n cưỡng ép hoà n tục, cô vẫn kiên trì cúng phụng tại nhà . Äến khi Äại cách mạng văn hoá bùng phát, khắp nÆ¡i huá»· miếu dèm Pháºt, bất đắc dÄ© cô đà nh phải chuyển chúng vá» quê, giấu trong quan tà i gá»— Nam cá»§a ngưá»i dì. Dì cô là thà nh phần tốt, con bà là m cán bá»™ trong quân đội, vả lại quan tà i rất dầy và nặng, không thể tuỳ tiện mở ra được, nên nó má»›i thoát khá»i kiếp nạn…
Cô thà nh kÃnh thá» Pháºt, nhưng cÅ©ng rất tôn trá»ng tá»± do tÃn ngưỡng cá»§a tôi. Bình thưá»ng chẳng bao giá» cô yêu cầu tôi Ä‘i chùa thắp hương cùng, nhưng khi gặp đại sá»± hoặc ngà y tết nhất, đặc biệt là lúc cần phải lá»… chùa, khi đó dứt khoát cô muốn tôi Ä‘i cùng. Huống hồ lần nà y lại hoà n toà n là vì tôi, cho nên tôi đà nh phải mở mắt, chui ra khá»i chăn.
- Cô muốn con Ä‘i thắp hương, thấy con ngá»§ ngon, không nỡ gá»i dáºy.
Trên đưá»ng tá»›i chùa Giác Tuệ, cô nói.
Tôi bá»—ng nhá»› tá»›i đêm qua (thá»±c ra là sáng sá»›m hôm nay), liá»n Ä‘em việc không thể hiểu tại sao tá» giấy lại được Ä‘iá»n và o mấy chữ “Má»™t chiếc chìa khoá mở má»™t ổ khoáâ€, cÅ©ng như tình cảnh gặp phải trong giấc mÆ¡ trên xe Ä‘i Nam Kinh nói vá»›i cô.
Cô nghe xong, láºp tức dừng bước, nét mặt đầy kinh ngạc, nói:
- Có chuyện đó sao? Cô nói tiếp: - Bố con là danh y, ông từ trên trá»i thác má»™ng cho con, nhất định có liên quan tá»›i bệnh cá»§a con. Chỉ có Ä‘iá»u “Má»™t chiếc chìa khoá mở má»™t ổ khoá†rốt cục mang ý nghÄ©a gì?
Ngay lúc đó, cô không thể giải thÃch được tại sao lại thế.
Chùa Giác Tuệ nằm ở phÃa nam thà nh phố, đây là nÆ¡i đỠhương nhất trong thà nh phố nhá» chúng tôi. Chùa tuy nhá», nhưng danh tiếng lại lá»›n, kết cấu chặt chẽ, tạo hình khoáng đạt, chế tác tinh xảo. Cháºm rãi bước và o trong, chỉ thấy hà nh lang khúc khuá»·u, góc góc liá»n mạch, mái tiếp mái, Ä‘iện tiếp Ä‘iện, ngoà i lầu có lầu, trong miếu có miếu… Cái đó gá»i là : phóng mắt má»™t bước là cảnh, ngẩng đầu có khung cảnh khác thưá»ng. Lại nữa cá»a rừng chỉ hướng vá» phÃa bắc, có chá»— khác hẳn vá»›i các chùa nổi tiếng khác, có ngưá»i nói vì thế nên đặc biệt lá»t và o mắt xanh cá»§a Phạm Trá»ng Yêm, má»™t vị quan cao, má»™t đại gia tản văn thá»i Bắc Tống.
Tôi cùng cô bước và o cá»a chùa, đốt hương cúng vái từng Ä‘iện từng Ä‘iện. Äầu tiên là Pháºt Di lặc, Vi đà Thiên tướng, tiếp là “Tây phương Tam thánhâ€, rồi bái nhiá»u lần dưới toà Quan âm lão mẫu. Cô còn ngá»a mặt ngắm nhìn tượng Quan âm Bồ tát, cảm thán vá»›i tôi rằng:
- Quan thế âm Bồ tát tháºt đại từ đại bi! Thế nhân gặp nguy ách, chỉ cần thà nh tâm niệm tên ngưá»i, bất kể bao xa, ngưá»i cÅ©ng mau tá»›i cứu giúp. Biết không? Ngưá»i có mắt trá»i tai trá»i đấy.
Và o đến Äại hùng bảo Ä‘iện, thấy há»™p quẻ, cô bảo tôi lạy ba lạy trước Pháºt ThÃch ca mâu ni, sau đó bá» má»™t đồng để rút má»™t tá» quẻ.
Tôi cẩn tháºn mở tá» giấy nhá», bốn chữ to “Äại pháºt pháp ngữ†đáºp luôn và o mắt tôi, rồi tiếp đó, vẫn là dòng viết theo thể chữ Lệ –– Má»™t chiếc chìa khoá mở má»™t ổ khoá.
Tôi và cô sững ngưá»i trân trân nhìn hồi lâu mà chẳng nói được lá»i nà o.
Nếu như nói giấc má»™ng trên xe hôm qua và nét viết mÆ¡ hồ trên trang giấy sáng nay có thể là sản phẩm cá»§a trà tưởng tượng do tôi quá mệt má»i, tâm tình không yên định, thần sắc ngẩn ngÆ¡, thì tá» thẻ nà y trong tay tôi phải giải thÃch như thế nà o đây?
Xem ra trong cõi sâu thẳm Ä‘Ãch thá»±c có ngưá»i nà o đó, hoặc giả có má»™t lá»±c lượng nà o đó Ä‘ang nhắc nhở tôi. HÆ¡n nữa cÅ©ng có thể kết luáºn, Ä‘iá»u nà y có liên quan chặt chẽ đến thể xác tôi.
Theo phân tÃch cá»§a cô Má»™t chiếc chìa khoá mở má»™t ổ khoá, đầu tiên có thể là vì ngưá»i cha là m nghá» y cá»§a tôi lo lắng cho những phiá»n toái trên cÆ¡ thể tôi, không quản gian lao, vá»™i vã từ cõi âm hoặc từ Tây phương đưa đến phương thuốc chữa trị, rồi sau thông qua lá»i dặn dò cá»§a Pháºt Bồ tát.
- Äúng thế, chẳng phải cô nói –– trước đây con luôn miệng nói không mê tÃn, con ngẫm lại xem, rất nhiá»u việc trên thế giá»›i nà y, không thể theo chá»§ quan mình. Ngưá»i ta nói “quá tam ba báºnâ€, mà việc nà y lại hai ba lượt rồi, nhất định có cái lý cá»§a nó. Con thá» nghÄ© nó xuất hiện đúng và o lúc nà y, và o lúc con cần sá»± giúp đỡ nhất, cần ngưá»i khác chỉ Ä‘iểm bến mê nhất...
Trên đưá»ng trở vá», cô tôi cảm khái nói.
Tôi tin những lá»i cô nói, có muốn gạt Ä‘i cÅ©ng không có cách giải thÃch nà o tốt hÆ¡n.
Tôi há»c lịch sá», tôi không tin bất cứ việc gì ngẫu nhiên thuần tuý, trong tất cả má»i ngẫu nhiên Ä‘á»u chứa đựng cái tất nhiên, mặc dù cái tất nhiên nà y bình thưá»ng chúng ta không thể nói rõ ra được. Còn giữa tôi và ngưá»i cha đã tạ thế phải chăng tồn tại quan hệ tâm linh, đây lại là vấn đỠcá»§a thần há»c, nhưng tôi cÅ©ng cảm thấy từ góc độ triết há»c tìm ra lá»i giải đáp chắc chắn. Bởi vì tôi tin rằng, sống và chết chỉ là má»™t khâu Ä‘oạn trong quan hệ nhân quả cá»§a thế giá»›i tá»± nhiên vô cùng vô táºn, sống có thể Ä‘i đến cái chết, váºy tại sao chết không thể Ä‘i tá»›i sá»± sống?
- Nói như váºy, cha Æ¡i, cha, cha vẫn chưa rá»i xa con? Có thể thể xác Ngưá»i tuy đã rá»i xa con, nhưng linh hồn Ngưá»i vẫn lẩn khuất sá»›m tối bên con, đôi mắt dõi khắp theo sát từng bước con Ä‘i, quan tâm tá»›i con, đúng không?
Tá»± đáy lòng tôi cảm tạ ý tốt cá»§a Pháºt Bồ tát, chỉ có Ä‘iá»u cho đến nay ấn tượng trong tôi thì Ngưá»i vẫn chỉ là những bức tượng gá»— mà thôi, mãi mãi không thể bằng hình ảnh rõ rà ng, sinh động, già u sức sống như cha tôi. Nhưng tôi biết, Ngưá»i đã thông qua sá»± lá»… bái thà nh kÃnh cá»§a cô nhiá»u năm nay và từng bước từng bước hướng tá»›i tôi, thông qua bá»™c lá»™ sá»± việc thể xác khác thưá»ng cá»§a tôi mà má»—i ngà y đến gần tôi… Tôi vẫn còn đầy những nghi ngá», tháºm chà là oán trách Ngưá»i: cô thà nh kÃnh lá»… Pháºt như váºy, vì sao Thạch gia vẫn còn đầy bất hạnh như thế?
Tôi bá»—ng nghÄ© đến lá»i tôi Ä‘á»c được từ trong cuốn sách vá» Pháºt há»c cá»§a cô –– Trá»i gieo hoạ còn mong thoát, tá»± mình gieo tai hoạ khó thoát nổi vòng. Lẽ nà o kiếp trước tôi đã gây ra oan nghiệt gì chăng, nên kiếp nà y tôi phải chịu khổ nhục như váºy?
Cô không nói gì nữa, nhưng thỉnh thoảng quay lại nhìn tôi. Äó là ánh mắt lạ thưá»ng mà tôi chưa từng thấy bao giá».
Tôi biết cô còn nhiá»u Ä‘iá»u muốn nói, dưá»ng như có Ä‘iá»u lo ngại nên tôi thẳng thắn há»i cô:
- Cô, theo cô, tám chữ nà y rốt cục có ý nghĩa gì?
- Cô Ä‘ang nghÄ©, có thể là Pháºt Bồ tát muốn con quy y cá»a Pháºt.
- Giống như cô năm nà o xuất gia và o chùa?
Tôi nói mà trong lòng cảm thấy kinh hãi.
- Có thể như thế. Cô vừa chợt nghÄ© đến câu trong sách cá»§a thánh Khổng Tá» hồi nhá» còn Ä‘i há»c, đại ý là , da thịt cá»§a mình là nhá» cha mẹ sinh ra, không thể tuỳ tiện vứt bỠđược. Cha con há»c còn nhiá»u hÆ¡n cả cô, chắc chắn sẽ hiểu đạo lý nà y. Cho nên, nếu như là phương thuốc cá»§a ông kê, nhất định sẽ không cho con Ä‘i phẫu thuáºt. Nói Ä‘i nói lại, giả sá» bệnh cá»§a con là nghiệp chướng kiếp trước tạo thà nh, y há»c cÅ©ng chẳng thể là m gì được. Như váºy, con gái như con, sau nà y nhất định không thể lấy chồng, lại cà ng không thể sinh con, há chẳng phải là trần duyên ư? Cho nên, cô nghÄ©, “Má»™t chiếc chìa khoá mở má»™t ổ khoá†nà y có thể là phương thuốc mà cha con đã kê cho con đó, cÅ©ng có thể là tám chữ chân ngôn cá»§a Pháºt Bồ tát cho con. Gá»™p cả lại, đại ý Ä‘á»u là muốn con và o chốn cá»a Thiá»n… nhưng…
- Không thể thế được.
Tôi nói, bản năng kháng cá»± phản ứng lại những giải thÃch có phần nghiêng theo ý nghÄ© chá»§ quan cá»§a cô, cà ng không dám tưởng tượng nổi sau nà y mình sẽ tháºt sá»± bước theo cô, cùng bầu bạn vá»›i những pho tượng đất, gá»— sống nốt quãng Ä‘á»i còn lại. Tôi là con ngưá»i hiện đại, má»™t phụ nữ hiện đại đã từng hai năm rưỡi há»c đại há»c chÃnh quy, má»™t phụ nữ hiện đại ngay từ tuổi thanh xuân đã ngà y đêm mong ngóng sẽ có sá»± nghiệp, tình yêu, hôn nhân và gia đình lý tưởng cá»§a mình… Cho nên, chỉ cần nghÄ© đến cảnh bị gá»t tóc trá»c trÆ¡, khoác lên mình chiếc áo cà sa, ngồi xếp tròn chân, mắt nhắm miệng niệm kinh, tôi đã không chỉ cho là hoang đưá»ng mà còn cảm thấy đó là trò cưá»i.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên, ngưá»i phà m Ä‘á»u có tÃn ngưỡng cá»§a mình, thế nà y hoặc thế kia, sau nà y có thể tôi cÅ©ng phải lá»±a chá»n, nhưng quyết không phải là hiện tại. Tôi có thể nói má»™t cách chắc chắn rằng: tÃn ngưỡng cá»§a tôi, tôn giáo cá»§a tôi, bất kể tương lai sẽ như thế nà o, phương Äông hoặc phương Tây, thần Pháºt chỉ là những pho tượng, má»™t Ä‘iểm rất quan trá»ng đối vá»›i tôi –– đó chÃnh là có được không khà hiện đại và hÆ¡i thở cá»§a nhân gian; đồng thá»i, nó còn cần phải tháºt sá»± thông qua quan sát và giác ngá»™ tâm linh chÃnh mình mà có. Tôi cÅ©ng hiểu sâu sắc rằng mình thá»±c ra không cá»± tuyệt, bà i xÃch Pháºt và Pháºt giáo, trái lại, ná»™i tâm còn rất hứng thú đối vá»›i tất cả những câu chuyện, giáo nghÄ©a, tư tưởng và triết há»c liên quan tá»›i Pháºt, Pháºt giáo. Chỉ có má»™t số việc bạn cÅ©ng không thể không thừa nháºn: già néo đứt dây. Có thể tôi tai đã nghe, mắt đã thấy quá nhiá»u tất cả nghi thức lá»… Pháºt lúc bình thưá»ng cá»§a cô –– đốt hương, dáºp đầu, quỳ lạy, cúng phụng, niệm Pháºt, trai giá»›i (tôi cần phải trịnh trá»ng nói rằng: tôi đặc biệt thÃch ăn thịt)… đã tạo nên sá»± chống đối cá»§a tôi đối vá»›i chùa cÅ©ng như tất cả các nghi thức lá»… Pháºt trong chùa.
Tôi nghÄ©, sở dÄ© tôi bình thưá»ng ở nhà hoặc cùng cô Ä‘i chùa lá»… Pháºt và hÆ¡n nữa phần lá»›n cÅ©ng rất thà nh kÃnh, nguyên nhân chÃnh là do sá»± kÃnh nể những pho tượng hà o quang xán lạn hồi nhá». HÆ¡n nữa, xem dáng vẻ cô sùng bái đầu rạp xuống đất, tôi cÅ©ng không nỡ vì sá»± bất kÃnh nà o đó cá»§a mình mà là m tổn hại đến cô. Nhưng hiện nay, đối mặt vá»›i những lá»i giải thÃch và suy luáºn mang tÃnh phá»ng Ä‘oán vá» tám chữ cá»§a cô, tôi có thể nói gì? Tôi có thể nói –– tôi không thể tin những lá»i ma quá»· nà y, dù là ý cá»§a cha tôi hay Bồ tát, tôi thà cam chịu độc thân, là m má»™t phụ nữ quý tá»™c độc thân trong xã há»™i hiện đại có văn hoá, có tri thức, có đầu óc, có năng lá»±c thưởng thức, có tiá»n, có xe, có nhà cá»a, có cuá»™c sống nhẹ nhà ng thanh thản và vui vẻ? Tôi không thể, tôi cần phải tá» thái độ má»m má»ng má»™t chút, chà Ãt…
Váºy là , tôi vá»™i vã bổ sung:
- Nhưng nếu như tháºt là ý cá»§a cha, ngược lại là ông nhắc nhở con không nên xốc nổi manh động, nhất định phải tìm má»™t bác sÄ© thÃch hợp nhất để là m phẫu thuáºt. Như váºy má»›i là “Má»™t chiếc chìa khoá mở má»™t ổ khoáâ€.
- Cũng có thể, cũng có thể. Con nói cũng có lý.
Cô hiểu thấu tâm tư cá»§a tôi, sốt sắng gáºt đầu thừa nháºn.
Suốt chặng đưá»ng còn lại chúng tôi chẳng nói gì nữa.
Nhưng tôi hiểu rõ, những lá»i cô vừa nói Ä‘Ãch thá»±c xuất phát tá»± đáy lòng chân thá»±c cá»§a cô. Cho nên cô má»›i lặng im, không nhắc đến nữa, bởi cô ý thức được rằng nếu có nói nữa rất có thể sẽ cà ng tạo nên đám sương mù trong tinh thần vốn đã suy sụp cá»§a tôi.
- Còn mấy ngà y nữa con má»›i Ä‘i há»c?
Khi sắp tá»›i ngõ, cô bá»—ng há»i tôi.
- Thứ Hai, còn dăm hôm nữa.
Tôi trả lá»i.
- Thế nà y váºy - Cô bấm đốt ngón tay tÃnh tÃnh: - Cô tÃnh con ngà y mai trở vá» Ä‘i, đến Thượng Hải trước khi và o há»c để tìm má»™t bệnh viện nà o đó khám xem. CÅ©ng đừng quên há»i xem phẫu thuáºt hết bao nhiêu, xem há» có miá»…n giảm đặc biệt cho sinh viên không, nhưng… Cô nghÄ© còn vá» phẫu thuáºt, chúng ta quyết định như nà y nhé, chỉ cần có má»™t tia hy vá»ng nhất định sẽ là m. Có Ä‘iá»u nhanh nhất cÅ©ng phải đợi đến lúc con nghỉ hè. Äúng rồi, chẳng phải con nói bà bác sÄ© ở Nam Kinh cÅ©ng có má»™t ngưá»i cháu là bạn há»c vá»›i con sao?
- Vâng, tên là Doãn Hoa.
- Quan hệ nà y cÅ©ng cần phải sá» dụng tốt, bây giỠở đâu cÅ©ng “trong triá»u không ngưá»i khó là m việcâ€. Nếu bà bác sÄ© ấy nháºn lá»i giúp, há» là bệnh viện quân đội, miá»…n giảm cho con hai ba ngà n đồng là có thể là m được dá»… dà ng rồi. Cô tÃnh, phẫu thuáºt cho con thế nà o cÅ©ng phải trên mất vạn đồng. Nhưng con phải nhá»› dặn ngưá»i bạn cá»§a con, không được kể chuyện nà y vá»›i ai, đặc biệt là không được truyá»n tá»›i tai Ngô Nguyên. Truyá»n Ä‘i là không được đâu, má»™t cô gái có chuyện như váºy, ai còn dám dạm há»i?
- Con biết rồi.
Tôi nói và bước theo cô và o ngõ nhá», bá»—ng nhìn thấy Ngô Nguyên từ xa Ä‘ang giữ chiếc xe đạp má»›i toanh đứng chỠở cổng.
- Thạch Ngá»c!
Anh nhìn thấy chúng tôi, gá»i to, giÆ¡ tay vẫy vẫy.
- Cháu chà o cô.
Khi lại gần chúng tôi, anh chà o há»i cô rất lá»… phép, lại quan tâm há»i:
- Cô cháu đi đâu thế? Cháu lại cứ nghĩ cô đi chợ kia.
Tôi liếc nhìn anh, nhưng không lên tiếng, cúi thấp đầu.
Tâm tình cá»§a tôi rất phức tạp. Tôi đã từng rất mong được thấy con ngưá»i Ä‘ang đứng trước mặt nà y, đặc biệt là trên đưá»ng Ä‘i Nam Kinh. ChÃnh ngay lúc trong chùa thắp hương lá»… Pháºt, bóng dáng anh vẫn cháºp chá»n trước mặt tôi. GiỠđây anh Ä‘ang ở trước mặt, trong lòng tôi như có má»™t lá»±c lượng nà o đó đè đầu tôi xuống không cho nhìn anh –– bởi vì ngưá»i tôi yêu sâu sắc, đồng thá»i cÅ©ng là ngưá»i phát hiện, ngưá»i sỉ nhục bà ẩn trên thể xác tôi, mặc dù lúc đó anh chẳng há» có ác ý gì. Trước mặt anh, đặc biệt khi ánh mắt anh chăm chắm nhìn tôi, tôi chợt cảm thấy quần áo mình như bị bóc ra, lõa lồ trần trụi, còn phần dưới cá»§a tôi lại bị ngá»n đèn há»ng nÆ¡i đầu cổng nhấp nháy chiếu rá»i.
Cho nên, sau những mong đợi và trông ngóng đã được thá»±c hiện, trái lại, giỠđây trong tôi là thứ há»—n hợp cá»§a sá»± quẫn bách và oán háºn, đồng thá»i còn là bát canh cá»§a sá»± lo lắng không thể không nuốt và o –– cô đã từng dặn dò tôi không nên để anh biết chân tướng thể xác mình, còn tôi thì chưa kịp thông báo cho anh biết, giá» nên ứng phó thế nà o, nhưng cầu mong cho anh chá»› có nhiá»u lá»i, đừng có để lá»™ ra, mà cô thấy được Ä‘iá»u gì.
NghÄ© đến đây, chẳng đợi cô lên tiếng, tôi liá»n nói:
- Cô, cô và o nhà trước nhé, con và Ngô Nguyên ra công viên một chút.
- Không mệt sao? Tối qua đã không ngủ rồi.
- Không, con sẽ vỠngay.
Tôi đáp.
Tà i sản của haoyun
Last edited by khungcodangcap; 06-01-2009 at 05:32 PM .
28-05-2008, 03:50 PM
Phá Quan Hạ Sơn
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát cá»§a những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
Chương tám
Äây là công viên duy nhất cá»§a thà nh phố nhá» chúng tôi.
Dù đã qua tiết xuân, cần phải nói là mùa xuân, nhưng trong công viên chẳng thấy má»™t chút dấu tÃch cá»§a má»™t chút đầu xuân.
Tôi và Ngô Nguyên bên nhau lặng lẽ bước trên con đưá»ng lát đá bên hồ, chẳng ai nói vá»›i ai má»™t lá»i.
Trên đưá»ng đến công viên, ngồi trên xe, anh vẻ quan tâm há»i tôi:
- Em đã đi bác sĩ chưa?
Tôi không lên tiếng.
Sau đó, đến ná»a đưá»ng, anh vừa đạp xe vừa ngoái đầu lại há»i tôi vấn đỠcÅ©.
Tôi vẫn im lặng không đáp.
Anh biết Ä‘iá»u, không há»i tôi bất cứ stupid question (câu há»i ngu ngốc) nà o nữa mà nhẫn nại đợi tôi chá»§ động phá vỡ sá»± yên lặng đó.
Không phải cuối tuần, trong công viên chỉ và i ba ngưá»i dạo chÆ¡i, bầu trá»i xám xịt và có gió.
PhÃa trước là ngã ba, tôi dừng bước, bất giác mông lung, chẳng biết cần phải Ä‘i hướng nà o. Thá»±c ra, tôi đâu có ý định dạo chÆ¡i công viên, nên cÅ©ng chẳng biết Ä‘i đâu. Nhưng tôi nghÄ©, hay là chá»n lối “Cầu Tầm Phươngâ€.
Tôi đứng giữa cầu, cảm thấy mặt hồ lăn tăn dưới chân chợt cuộn à o và o lòng hồ.
Hồ hình bầu dục nho nhá», có lẽ chỉ có mấy trăm mẫu bá» xung quanh là rá»™ng. Sát mép hồ đối diện là má»™t ngôi lầu nhá» dầm kèo chạm khắc tinh vi, trông giống như con thuyá»n tranh không bao giá» có thể ra khÆ¡i đã khiến lòng tôi trà o dâng ná»—i niá»m cảm thương vô bá» bến.
Tôi không còn nhá»› mình đã bao lần cùng Ngô Nguyên dạo chÆ¡i ở công viên nà y. Nhưng lần nà o tôi cÅ©ng cảm thấy thÃch thú đứng trên cây cầu đá nà y. ở nÆ¡i cao nhất cá»§a cây cầu đá lặng lẽ nhìn ngôi lầu nhá» bên kia bá», con thuyá»n tranh vẽ… Nó luôn luôn nhắc nhở ký ức tôi: công viên nhá» nà y đã từng là vưá»n hoa riêng cá»§a má»™t vị đại tà i tá», đại danh nhân đầy khà tiết dân tá»™c cuối Minh đầu Thanh –– “Thuá»· phảng viênâ€; là biểu hiện thái độ kiên quyết bất hợp tác cá»§a ông đối vá»›i kẻ thống trị dị tá»™c, bấy giỠông đã từng kiên quyết dắt cô gái lầu xanh tri ká»· chạy khá»i kinh thà nh, đến thà nh phố nhá» bé chẳng tên tuổi cá»§a chúng tôi ẩn cư, lưu lại giai thoại tà i tá» giai nhân cảm động lòng ngưá»i.
Tôi đã từng mấy lần thăm qua con “thuyá»n tranhâ€. Trước thá»m dưới hè, trong lầu ngoà i viện, trong ngà y xuân, trong chiá»u tà , mÆ¡ hồ nghe thấy những lá»i thầm thÄ© chân thà nh cá»§a há» năm nà o, thấy được bóng dáng cá»§a há» bên nhau như má»™ng ảo…
Äó cÅ©ng là giấc má»™ng khiến tôi mãi mãi không quên, mãi mãi ấm áp trong lòng từ thuở má»›i biết yêu. Nhưng, Ngô Nguyên má»›i là đại tà i tá», còn tôi –– quyết không phải xuất thân gái lầu xanh, nhưng trái lại cÅ©ng là hồng nhan tri ká»· má»™t Ä‘á»i má»™t kiếp bên anh…
Nhưng nghÄ© đến “sá»± hẹp lỗ†ở phần dưới, nay e rằng tư cách cá»§a má»™t gái là ng chÆ¡i cÅ©ng chẳng còn, còn mÆ¡ tưởng gì đến chuyện mãi mãi bên nhau? NghÄ© đến váºn mệnh thê lương cá»§a nà ng Marguerite, cÅ©ng vẫn còn trong những tháng năm như hoa như ngá»c, cùng vá»›i ngưá»i nà ng yêu tha thiết Armand, gắn bó keo sÆ¡n mấy tháng lãng mạn… so vá»›i há», là má»™t ngưá»i con gái, má»™t phụ nữ, má»™t ngưá»i đà n bà , cuá»™c sống cá»§a tôi dưá»ng như chưa bắt đầu, nhưng đã lại kết thúc… váºn mệnh cá»§a tôi há chẳng phải bất hạnh hÆ¡n sao?
………
Má»™t là n sương mây tê tái, dưá»ng như từ mặt hồ và tá»± đáy lòng tôi đồng thá»i trà n qua.
- Ngá»c, em sao thế? Nói gì Ä‘i chứ?
Cuối cùng Ngô Nguyên không chịu nổi sá»± trầm mặc cá»§a tôi, anh tháo găng cầm tay tôi, lo lắng há»i.
Tôi ngẩng đầu, nhìn anh một lát, nói:
- Em chưa Ä‘i bệnh viện, chưa kiểm tra gì cả, Ä‘iá»u nà y rất quan trá»ng vá»›i anh phải không?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên. Anh cảm giác được trong lá»i tôi có hà m ý, nhưng vẫn gáºt gáºt đầu và bổ sung: - Äối vá»›i em còn quan trá»ng hÆ¡n.
- ÄÆ°á»£c, anh đã quan tâm đến em như váºy, em cÅ©ng nói để anh rõ, em đã Ä‘i bệnh viện. HÆ¡n nữa, em cÅ©ng nói để anh rõ, em Ä‘i Nam Kinh, ngà y hôm qua, hÆ¡n nữa Ä‘i má»™t mình, Ä‘i má»™t mình.
Tôi nói, trong lòng bỗng cảm thấy xót xa.
- Thế bác sĩ bảo sao?
Ngô Nguyên sốt sắng há»i tôi.
- Còn gì để nói. Chẳng phải anh đã thấy hết rồi sao?
Tôi lạnh lùng nói.
- Thạch Ngá»c, em đừng như váºy, anh hiểu tâm tình em không tốt, nhưng trong lòng anh cÅ©ng rối bá»i. Em không để anh đưa em Ä‘i, không để anh đưa ra ý kiến, hÆ¡n nữa Ä‘iện thoại cá»§a anh em cÅ©ng chẳng trả lá»i… Anh biết, xảy ra sá»± việc nà y, em buồn, không muốn nhìn thấy anh, anh cÅ©ng rất hiểu. Nhưng từ tối qua, anh không thể chịu đựng được thêm nữa, anh phải tìm đến nhà em. Chẳng ngỠđến mấy lượt em Ä‘á»u không có nhà … Nếu anh biết em Ä‘i Nam Kinh, nhất định anh sẽ Ä‘i cùng em.
Những lá»i cá»§a anh –– đặc biệt là câu nói sau cùng đã khiến tôi cảm động, biết được tình yêu cá»§a anh không vì những biến cố cá»§a thể xác tôi mà có thay đổi gì đặc biệt, hÆ¡n nữa vẫn quan tâm tá»›i tôi như hồi nà o, tôi dần bình tÄ©nh trở lại, ngữ khà cÅ©ng trở nên Ä‘iá»m tÄ©nh hÆ¡n, nhưng vẫn không giấu nổi chút buồn Ä‘au:
- Nhưng cho dù anh có đi cùng thì có thể là m gì? Kết quả vẫn chẳng thể khác.
- Ãt nhất là anh cÅ©ng chia sẻ vá»›i em phần nà o cô độc và vất vả đưá»ng trưá»ng. Ngá»c, em phải tin anh, những ngà y nà y vì em mà anh không thể nà o ăn ngon ngá»§ yên được.
Anh nắm chặt bà n tay tôi.
Tôi cảm thấy mệt má»i khó tả bằng lá»i, không đừng được khẽ dá»±a và o vai anh. Nhưng tình cảm trong lòng tôi vẫn rối loạn không yên.
- Có thể phẫu thuáºt, đúng không?
Lát sau, Ngô Nguyên khẽ há»i tôi.
- Nếu như em nói là không thể?
Tôi đứng thẳng ngưá»i, hất đầu lại.
- Không thể thế, không thể thế. Anh đã nhá» ngưá»i há»i bác sÄ©, đương nhiên, anh không há» nhắc đến em…
- Nhưng nếu em không muốn?
- Vì sao? Sao lại thế được? Hoà n toà n vô lý.
- Chẳng phải anh đã từng tán tụng phải là tân Nho gia sao? Khổng TỠđã từng nói: da tóc do cha mẹ sinh ra, không thể được phép huỷ hoại.
- Bây giá» chẳng còn phải là thá»i cá»§a Khổng Tá» nữa, cái chúng ta cần là tinh thần theo Ä‘uổi không biết mệt má»i đối vá»›i sá»± nghiệp kia, chứ không phải những lá»i giáo Ä‘iá»u cÅ© rÃch ấy.
- Nhưng em rất nghiêm túc muốn há»i anh má»™t câu, giả sá» em không muốn phẫu thuáºt, anh sẽ còn yêu em, muốn có em và lấy em không?
Tôi mở to mắt nhìn anh.
- Thế …. Anh hÆ¡i ngáºp ngừng, nói: - Of course certainly (đương nhiên). Nhưng anh tin, nếu như em tháºt sá»± yêu anh, muốn cưới anh, muốn hạnh phúc cá»§a chÃnh mình, nhất định em sẽ Ä‘i phẫu thuáºt.
Lá»i cá»§a anh khiến tôi rất cảm động, hÆ¡n nữa phÃa sau lá»i nói đó đã phá vỡ những bà máºt trong lòng tôi. Äó là tiếng tri âm. Tôi không nén nổi việc muốn ngã và o vòng tay anh nghỉ ngÆ¡i, hay muốn khóc to lên, nhưng tôi đã kìm được. Tôi không thể suy sụp, đặc biệt là suy sụp trước mặt anh. Tôi cần phải giữ được sá»± tôn nghiêm cá»§a ngưá»i phụ nữ, cho dù tôi có hai bà n tay trắng, tôi quyết không thể đánh mất sá»± tá»± tôn và tá»± ái cá»§a mình.
Tôi quay lại đánh giá con “thuyá»n con†kia –– ngói xám gạch xanh, mái hiên bay vút lên, ô cá»a sổ như mắt rồng, giả tưởng trong ngà y cuối cùng cá»§a nó…
Trong phút chốc đó tôi bá»—ng ý thức được rằng: con “thuyá»n tranh†dưá»ng như không bao giá» có thể ra khÆ¡i trước mắt tôi, từ nay sẽ không chỉ thả neo ở quê hương tôi, đồng thá»i còn thả neo ở trong lòng và trong má»™ng tưởng cá»§a tôi… Chỉ cần Ngô Nguyên khẳng định suốt Ä‘á»i bên tôi, nà o sợ “con thuyá»n tranh†kia chỉ là má»™t phiến thuyá»n, tôi cÅ©ng cam lòng từ bá» tất cả tiá»n đồ như thÆ¡ như hoạ, để cùng anh trên chiếc thuyá»n nhỠđó, gian khổ báºp bá»nh…
Nhưng, tất cả những Ä‘iá»u nà y cần phải xây dá»±ng trên má»™t tiá»n Ä‘á», đó là thể xác tôi, cuối cùng sẽ là cá»™i nguồn cá»§a hạnh phúc cá»§a chúng tôi, chứ không phải sá»± chịu đựng và khổ Ä‘au cá»§a hai đứa.
- Ngô Nguyên. Tôi quay đầu lại, khẽ gá»i anh, trong lòng trà o dâng tình cảm nồng ấm: - Äến rặng cây kia, được không?
- ÄÆ°á»£c, em không mệt à ?
- Có anh em thấy tốt hÆ¡n nhiá»u rồi.
Mặt trá»i rồi cuối cùng cÅ©ng vén đám mây u ám để lá»™ gương mặt tươi cưá»i ấm áp.
Chịu sá»± xúi bẩy và khÃch lệ đó, tôi đã chá»§ động hôn Ngô Nguyên bên sưá»n dốc dưới rặng cây.
Tôi biết tôi cần phải là m gì.
Nhưng khi chúng tôi đứng dáºy từ khoảng đầy lá rụng đó, chuẩn bị rá»i công viên, tôi vẫn không quên dặn anh:
- Äừng để cho cô cảm thấy anh biết chuyện nà y, cô vẫn nghÄ© anh chưa há» hay biết, em cÅ©ng chẳng dám hé lá»™ vá»›i cô.
Tà i sản của haoyun
Last edited by khungcodangcap; 06-01-2009 at 05:35 PM .
28-05-2008, 03:51 PM
Phá Quan Hạ Sơn
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát cá»§a những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
Chương chÃn
Kỳ há»c má»›i lại bắt đầu.
Má»™t chiá»u, tôi gặp Doãn Hoa trước lầu phòng há»c khoa Văn.
Cô đeo trên cổ chiếc khăn lụa trắng, mặc ngoà i chiếc áo bông mầu xanh non, trên áo điểm xuyết hình những bông hoa anh đà o.
Cô Ä‘ang nói chuyện vá»›i lưu há»c sinh ngưá»i Nháºt Bản trước cây sồi xanh, liếc thấy tôi, vá»™i vã đánh tiếng chà o há»i.
- Hi, Thạch Ngá»c! Nghỉ có vui không?
- Chà o. Còn bạn?
- Tà m tạm. Ngoà i thăm bà con bạn bè ra, chẳng đi đâu hết, suốt ngà y ru rú ở nhà . Các bạn có đi du lịch không?
- Ỡ…. Trá»i lạnh quá, chẳng muốn Ä‘i đâu.
Vừa nói đến đây thì má»™t lưu há»c sinh ngưá»i Mỹ, dáng vóc cao lá»›n, để ria mép theo kiểu Stalin từ trong phòng há»c Ä‘i ra. Anh ta nhìn thấy Doãn Hoa liá»n giÆ¡ tay, tiến lại gần sang sảng nói:
- Hello, Anh Hoa!
- Hello, Dabruce! Doãn Hoa cÅ©ng mỉm cưá»i vẫy tay, nhưng khi anh ta tá»›i gần, lại ra vẻ trách móc: - Tôi nói lại lần nữa, tôi không phải là Anh Hoa, tôi tên là Doãn Hoa, Doãn –– Hoa, hiểu chưa?
Dabruce ngây ngưá»i, chá»›p mắt như trẻ con, nghẹo nghẹo cái đầu, nhún vai nói:
- Tôi nói là Anh –– Hoa mà .
- No, no. Doãn Hoa lắc đầu: - Doãn –– Hoa, Doãn là thanh thứ ba, Hoa là thanh thứ hai.
- Anh –– Hoa, Anh –– Hoa…
Dabruce rất cố gắng sá»a lại phát âm lạ lẫm cá»§a mình, miệng anh ta há ra rồi khép lại, ngá»±c cÅ©ng pháºp phồng theo nhịp há ra khép lại cá»§a mồm.
Nhưng ai cÅ©ng Ä‘á»u nghe thấy, hai tiếng phát ra phÃa dưới hà ng ria má»ng là “Anh Hoaâ€.
Chúng tôi Ä‘á»u cưá»i, mấy há»c sinh nam chẳng biết đứng bên cạnh chúng tôi từ lúc nà o cÅ©ng không nhịn được cưá»i.
Trong đó có má»™t ngưá»i ước chừng là sinh viên khoa ngoại ngữ, ná»a có vẻ khoe khoang ná»a cÅ©ng muốn luyện tiếng Anh, chêm và o:
- Your ____unciation is very funny, just like a countryside man trying to learn Shanghai dialect (Bạn phát âm buồn cưá»i lắm, giống như ngưá»i nhà quê há»c nói giá»ng Thượng Hải ấy).
- ồ, tôi hiểu rồi, tôi chÃnh là –– má»™t –– ngưá»i nhà quê. Tôi từ Los Angeles tá»›i. ở đó có rất nhiá»u ngưá»i Thượng Hải má»›i di dân tá»›i, há» nói Los Angeles là nhà quê. Tưởng ngã nhÄ©(1) (ngưá»i nhà quê), đúng không?
Dabruce sá» dụng ngữ Ä‘iệu Ä‘á»u Ä‘á»u, cuối cùng anh bá»—ng nói má»™t câu giống kiểu ngưá»i Thượng Hải, khiến tất cả chúng tôi có mặt cứ ôm bụng cưá»i.
Doãn Hoa cũng đà nh chịu lắc đầu.
Lúc nà y, tôi thấy lưu há»c sinh ngưá»i Nháºt phÃa sau khẽ kéo cánh tay Doãn Hoa, nhẹ nhà ng nói:
- Anh lại thấy gá»i “Anh Hoa†cà ng hay, Sakưra (tiếng Nháºt là Anh Hoa, tức hoa Anh đà o), như em ấy, tháºt đẹp!
Tiếng chuông bá»—ng vang lên, đám há»c sinh túm tụm bên chúng tôi tản tác, chen nhau và o lá»›p.
- Anh cũng phải lên lớp.
Anh bạn há»c sinh ngưá»i Nháºt đứng bên Doãn Hoa có vẻ quyến luyến nói.
Lúc nà y tôi má»›i chú ý, anh ta cÅ©ng chẳng đến ná»—i quá thấp, quãng chừng mét bảy gì đó, chỉ có Ä‘iá»u dáng ngưá»i hÆ¡i mảnh khảnh. Nhưng đứng cùng vá»›i Doãn Hoa, trông rất vừa đôi phải lứa.
- Cáºu không có giá» Ã ?
Doãn Hoa dưá»ng như chẳng chú ý đến anh ta mà cứ tiện tay vẫy chà o, quay lại há»i tôi.
Tôi gáºt đầu, nói:
- Tôi định Ä‘i thư viện tìm tư liệu, còn cáºu?
Doãn Hoa định đáp lá»i, bá»—ng chú ý đến Dabruce vẫn còn đứng bên, Ä‘ang nhìn tôi dò xét, mà vẫn không có ý định bá» Ä‘i, bèn nói:
- Anh là m sao đấy, sao còn chưa và o lớp?
- Tôi không có giá». Dabruce nói, do dá»± má»™t lát, giÆ¡ tay hướng vá» phÃa tôi, nói vá»›i Doãn Hoa: - Tôi có thể nhá» bạn giá»›i thiệu –– “đoá†mỹ nữ nà y không?
Doãn Hoa cưá»i:
- Cái gì gá»i là “đoá†mỹ nữ, phải nói là đoá hoa khôi.
Dabruce mơ hồ:
- Hoa khôi có nghĩa gì?
- The most beautiful girl in our university.
Dabruce bỗng hiểu ra, vội khom mình, giơ bà n tay to như cái quạt, nói:
- Rất vinh dự –– được gặp ni cô(1).
Bởi phép lịch sá»±, tôi đà nh phải bắt tay, đồng thá»i cÅ©ng để ?ý thấy cánh tay anh ta toà n lông, bà n tay cá»§a anh ta hệt như má»™t bà n tay gấu nắm lấy tay tôi.
- Tôi có thể thỉnh giáo tên của ni cô không?
Anh ta lại nói, nét mặt tươi cưá»i, dáng vẻ vừa sùng bái lại vừa rất thà nh khẩn, ngữ khà cÅ©ng trở nên hoạt bát hÆ¡n. Tôi Ä‘oán, chắc đây là mẫu câu anh ta đã luyện quen trong các bà i há»c.
- Thạch Ngá»c.
Doãn Hoa đứng bên trả lá»i thay tôi.
- Thạch – Nữ(2).
Dabruce trịnh trá»ng nhắc lại từng từ.
- Không đúng, Thạch –– Ngá»c.
Doãn Hoa sững ngưá»i, chá»›p mắt nhìn tôi, vá»™i vã cải chÃnh há»™ anh ta.
Cái nhìn đó đã nói thay hÆ¡n rất nhiá»u lá»i. Tôi hiểu: Doãn Hoa đã hoà n toà n biết chân tướng thể xác cá»§a tôi.
- Thạch –– Nữ.
Dabruce như không uốn nổi đầu lưỡi, vẫn gá»i tôi như thế, nét mặt có vẻ dương dương đắc ý.
Tôi tháºt sá»± muốn cho anh ta cái bạt tai, nhưng ngại có Doãn Hoa ở bên, cÅ©ng không tiện gây chuyện, bèn ngầm dùng sức, véo mạnh má»™t cái và o tay anh ta, quay sang Doãn Hoa nói:
- Còn cáºu, cáºu Ä‘i đâu? CÅ©ng Ä‘i thư viện à ?
- Không, tôi phải vá» phòng cất cặp, sau đó ra ga đón dì út. Doãn Hoa nói rồi lại bổ sung: - Dì đến dá»± há»™i thảo ở Trưá»ng Äại há»c Quân y số 2.
Chúng tôi nói “tạm biệtâ€, vẫy tay chà o nhau, má»—i ngưá»i Ä‘i vá» má»™t ngả đưá»ng cá»§a mình, chẳng ai để ý đến Dabruce và cÅ©ng chẳng thèm chà o anh ta.
Mãi đến lúc sắp đến cá»a văn phòng hiệu trưởng, tôi má»›i ngoái lại phÃa sau, vẫn thấy anh ta đứng trá»i trồng tại chá»— cÅ©, dáng vẻ không thể hiểu nổi.
Tôi tìm nÆ¡i cất túi sách ở phòng Ä‘á»c, rồi vá»›i mấy cuốn sách tham khảo dầy cá»™p trên giá sách xuống. Nhưng rồi dù đã ngồi xuống bà n, láºt dở sách mà chẳng và o đầu chữ nà o.
Tôi chẳng thể táºp trung, cứ luôn nghÄ© Ä‘i nghÄ© lại chuyện dì Doãn Hoa tá»›i Thượng Hải.
Bây giá» tôi có thể khẳng định, Doãn Hoa đã biết tưá»ng táºn những bà ẩn vá» thể xác tôi từ ngưá»i dì cá»§a cô ấy. Thái độ cá»§a cô ấy vá»›i Dabruce cÅ©ng như việc như lÆ¡ đãng nhắc tá»›i chuyện Ä‘i đón dì, thá»±c ra là sá»± ám thị rất hà m súc rồi –– cô ta đã nắm được những bà máºt, chỉ có Ä‘iá»u sợ quá đưá»ng đột, tạm thá»i còn chưa chá»c ghẹo. Nhưng tôi thá»±c sá»± rất muốn có lần chá»§ động tìm cô ấy để mở lòng mở dạ, bởi vì rốt cục chúng tôi là hai ngưá»i có thể đồng bệnh tương lân, còn vá» việc cô ấy nhắc đến chuyện dì út sắp tá»›i, cÅ©ng là hướng cho tôi má»™t thông tin –– chỉ cần tôi đồng ý, cô ấy có thể giúp đỡ tôi.
Như váºy, rốt cục tôi nên hay không nên đón nháºn sá»± giúp đỡ cá»§a Doãn Hoa?
Tôi lại chìm và o suy tư đau khổ.
Trước khi Ä‘i há»c, tôi đã là m theo lá»i dặn cá»§a cô, đến hai bệnh viện ở Thượng Hải khám, (tôi vẫn tránh Ngô Nguyên để Ä‘i má»™t mình), bác sÄ© cá»§a hai bệnh viện nà y Ä‘á»u nói cÆ¡ há»™i thà nh công cá»§a phẫu thuáºt rất lá»›n, tôi rất vui mừng. Chỉ có Ä‘iá»u rất tốn kém, má»™t bệnh viện nói hai vạn sáu, bệnh viện kia nói Ãt hÆ¡n má»™t chút, nhưng cÅ©ng phải tá»›i vạn tám. HÆ¡n nữa còn nghe nói, hiện nay chỉ cần lên bà n mổ, đã phải có phong bì lót tay bác sÄ©, chà Ãt cÅ©ng và i ba nghìn…
T
ôi quyết định khi kết thúc há»c kỳ sẽ gấp rút là m phẫu thuáºt để nhanh chóng giải toả cho lòng thanh thản. Nhưng xem ra tiá»n lại trở thà nh vấn đỠlá»›n. Tôi lại tÃnh theo cách nghÄ© ban đầu, vẫn lấy tiá»n cá»§a cô, nhưng còn thiếu nhiá»u…
Cho nên, má»™t suy nghÄ© rất hiện thá»±c: tôi cÅ©ng cần phải tìm hiểu tình hình kinh phà phẫu thuáºt ở chá»— bệnh viện cá»§a dì Doãn Hoa, hy vá»ng có thể thông qua sá»± giúp đỡ cá»§a cô ấy sẽ được miá»…n giảm chút Ãt. HÆ¡n nữa, xem ra dì Doãn Hoa rất có trách nhiệm, lại có kinh nghiệm, bước đầu trong lòng tôi đã lá»±a chá»n dì ấy phẫu thuáºt… HÆ¡n nữa còn má»™t Ä‘iá»u rất quan trá»ng, dù là xu thế chung hiện nay nhưng bệnh viện quân đội nghe đâu còn chưa có thói xấu thu nháºn phong bì lót tay…
Tôi nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy thế nà o cũng phải nhân cơ hội dì Doãn Hoa tới Thượng Hải để gặp cô một lần. Lại nữa, hôm đi Nam Kinh, cô ấy đã từng nói sau khi quyết định thì nên sớm báo cho cô ấy biết.
muốn gặp dì Doãn Hoa, sao có thể không thông qua sự giới thiệu của Doãn Hoa?
Lại nghÄ© đến quan hệ cá»§a tôi vá»›i Doãn Hoa tuy không nói là máºt thiết (có lẽ giữa những cô gái xinh đẹp vừa có sá»± gần gÅ©i lại vừa có sá»± đố kỵ), nhưng so vá»›i ngưá»i khác, phải nói là xưa nay chúng tôi tương đối hoà hợp. HÆ¡n nữa, theo ngưá»i khác nói, tôi vá»›i cô ấy cÅ©ng hÆ¡i giống nhau (chÃnh bản thân cô ấy cÅ©ng thừa nháºn Ä‘iá»u nà y). Chỉ có Ä‘iá»u trong con mắt thẩm mỹ cá»§a tôi, cái đặc sắc cá»§a cô ấy là nước da khá trắng trẻo, nụ cưá»i rất niá»m nở, nhưng mắt hÆ¡i nhá», chân cÅ©ng hÆ¡i ngắn chút Ãt.
Nhưng, dù nói thế nà o, tôi cũng ngầm định chủ ý ––Tôi muốn, cũng là cần phải nhanh chóng tìm Doãn Hoa nói chuyện.
Tà i sản của haoyun
Last edited by khungcodangcap; 06-01-2009 at 05:38 PM .
28-05-2008, 03:51 PM
Phá Quan Hạ Sơn
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát cá»§a những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
Chương mưá»i
–– Xin chà o, xin ngồi bên nà y.
–– Chẳng thể ngá» lần nà y tôi lại ốm lâu đến váºy, lại phiá»n cả anh đến chÆ¡i.
–– Thực ra, tôi lại muốn đến nhà anh.
–– Tôi rất thÃch thư phòng nho nhá» xinh xinh cá»§a anh, lại còn ban công phÃa ngoà i thư phòng nữa, rất hà i hoà .
–– Gốc tỠđằng bên cạnh cháºu “Mãn thiên tinh†ngoà i ban công sao hợp đến thế, có thể nói chúng tôn nhau lên đấy. Nhưng tôi không ưa hai cháºu hoa hồng má»™t nhung má»™t bạch kia lắm. Hồng nhung nở rá»™ trông quá bắt mắt, hồng bạch dáng vẻ lại quá tao nhã, quá gò bó, cam chịu, tâm tư nặng ná», như má»™t nà ng dâu chịu nhiá»u ấm ức.
–– Tôi có dá»± định tặng anh má»™t cháºu “Lan hạc vá»ngâ€, chẳng ngá» lại đổ bệnh.
–– Äúng rồi, chỉ mải nói chuyện, tôi quên cám Æ¡n anh đã tặng tôi bó hoa tươi tắn.
–– Anh xem, gian phòng tôi sắp thà nh cá»a hà ng hoa rồi đấy. Cháºu hoa tạp bên cá»a sổ là Mary tặng, má»™t bó to, mầu gì cÅ©ng có. Chỉ cần ngá»a mặt lên trông đã cảm thấy như cô ấy Ä‘ang trong má»› quần áo đủ mà u sặc sỡ đứng đó, rồi chợt tá»± cưá»i chẳng hiểu nổi vì sao. Cháºu sen Mã đế dưới bà n trang Ä‘iểm kia là cá»§a Hồng mang đến, trông Ä‘iá»m đạm lắm…
–– Ngưá»i ta nói “văn như ngưá»iâ€, thá»±c ra hoa cÅ©ng như ngưá»i.
–– Tôi ấy, thÃch nhất hoa mà u tÃm. Thoạt nhìn là mà u tÃm, nhìn kỹ lại trở thà nh đỠnhung. Äá» phát tÃm, đây dưá»ng như là từ có sá»± gian láºn nghe ra chẳng có gì may mắn, nhưng tôi cho rằng có ý tán dương, hÆ¡n nữa còn có ý nghÄ©a sâu sắc… bởi vì sau khi rá»±c rỡ chói Ä‘á», hiểu rằng cần phải thu mình lại, má»›i biến thà nh mà u tÃm. Cho nên, tÃm chÃnh là tư thế thấp, là khiêm tốn, không khoa trương, là sá»± lá»™ng lẫy cá»§a hình ảnh bá» ngoà i rá»±c đỠchuyển biến thà nh khà váºn hoạt bát sinh động bên trong cá»§a ngưá»i khiêm tốn. Cho nên, mà u tÃm bao giá» cÅ©ng gắn liá»n vá»›i cao nhã.
–– Phụ nữ ai chẳng qua thá»i thanh xuân, ai chẳng qua lúc tươi thắm kiêu hãnh? Nhưng có mấy ngưá»i qua kỳ tươi thắm đó để trở thà nh tÃm, khà chất ná»™i tâm cao quý…
–– Anh xem, tôi tán gẫu lung tung quá rồi, tháºt đã “múa rìu qua mắt thợ†rồi.
–– Nhưng biết là m gì đây? Má»™t phụ nữ trong Ä‘au ốm, đặc biệt là ngưá»i phụ nữ đơn thân đơn chiếc ngồi ngắm nhìn tuổi xuân mÆ¡n mởn mau qua, thân xác nằm đấy, ngoà i việc suy nghÄ© miên man, còn có thể là m gì?
–– Những suy nghÄ© miên man nà y cÅ©ng là má»™t cách giải thoát, không thế tôi chắc sẽ phát cuồng. Nhưng chỉ cần khoẻ lên, tôi sẽ tìm đến mấy ngưá»i bạn quáºy phá má»™t tráºn. Anh đừng cho rằng tôi từ nhỠđã là má»™t cô gái cam chịu suốt ngà y trầm mặc Ãt lá»i. Thá»±c ra, lúc nhá» tôi cÅ©ng rất thÃch cuồng quấy, tôi thÃch đánh nhau vá»›i bá»n con trai, ai dám dứ dứ lưng, tôi sẽ Ä‘uổi khắp trưá»ng, bá» cả há»c để đánh trả kỳ được má»›i thôi, khiến bá»n con trai trên lá»›p không ai không gưá»m tôi. ÄÆ°Æ¡ng nhiên, tôi cÅ©ng thừa nháºn, từ sau khi quen vá»›i Ngô Nguyên, tôi bắt đầu khép mình hÆ¡n,… nhất là sau khi xảy ra bao nhiêu chuyện.
–– Anh có thể chuyển cho tôi cốc nước được không? Tôi muốn uống chút nước. Anh cÅ©ng nên uống má»™t chút Ä‘i. CÅ©ng có thể uống trước Ä‘i, Ä‘iá»u nà y chẳng cần phải ghi chép.
–– Lần trước tôi nói đến đâu rồi nhỉ? Tháºt xấu hổ, trà nhá»› giảm sút nhiá»u quá, chưa già mà đã váºy.
–– ồ, đúng rồi. Hình như Ä‘ang ở thư viện. Äúng rồi, đúng là ở thư viện. Tôi Ä‘ang có ý định Ä‘i tìm Doãn Hoa…
Nhưng buổi trưa, từ nhà ăn trở vá» phòng ngá»§, tôi bá»—ng phát hiện “ngưá»i bạn cũ†lại đến. Tôi vá»™i vã chạy ra nhà vệ sinh xá» lý.
Nhưng lần nà y rất quái lạ, thân dưới của tôi đau quặn.
Buổi chiá»u chỉ có má»™t tiết chÃnh trị, há»c táºp báo cáo chÃnh trị Äại há»™i đại biểu nhân dân gì đó. Tôi không Ä‘i, rót từ bình nước ra má»™t ca nước ấm để uống, nằm lên giưá»ng, vừa Ä‘á»c sách vừa nghỉ ngÆ¡i.
Tôi lại nằm mơ.
–– Tôi là má»™t ngưá»i rất hay nằm mÆ¡, ban ngà y cÅ©ng thưá»ng xuyên nằm mÆ¡.
–– Nhưng, trong cuá»™c Ä‘á»i, ai chẳng trải qua vô số những giấc mÆ¡? Vấn đỠlà tỉnh dáºy còn nhá»› được chẳng đáng là bao, mà có thể nhá»› được lâu, còn nhá»› suốt cuá»™c Ä‘á»i mình thì quả là hiếm như lông phượng sừng tê.
–– Nhưng giấc má»™ng cá»§a tôi buổi chiá»u hôm đó, lại là giấc má»™ng khắc cốt ghi tâm, suốt Ä‘á»i chẳng thể quên được.
–– Anh có thể ngồi gần lại đây má»™t chút được không? Như váºy anh nghe má»›i rõ. Máy ghi âm tôi thấy chẳng cần đâu. Thá»±c ra tôi không thÃch, có nó tôi thấy căng thẳng thế nà o ấy…
–– Chúng ta hãy nói vỠgiấc mơ nhé.
–– Bình thưá»ng tôi không thể đừng được ta thán: Vì sao rất nhiá»u sá»± việc trá»ng đại trong cuá»™c sống hiện thá»±c trôi qua ngà y tháng cà ng trở nên mÆ¡ hồ; má»™t số má»™ng cảnh những năm xa cÅ© lại trở vá» rõ nét? Hiện thá»±c và má»™ng ảo, má»™ng ảo và hiện thá»±c, giữa chúng rốt cục có quan hệ như thế nà o?
–– Có lẽ hiện thá»±c chÃnh là má»™ng ảo, má»™ng ảo chÃnh là hiện thá»±c; hiện thá»±c là minh hoạ cá»§a má»™ng ảo, má»™ng ảo là sá»± kéo dà i cá»§a hiện thá»±c.
–– Xin lỗi, tôi phải ngắt giữa chừng một lát.
–– Tôi biết, anh sẽ nói, trước đây tôi chưa bao giỠnhư thế.
–– Äúng thế, chưa bao giá» như váºy. Có lẽ sức khoẻ tôi cÅ©ng đã quá kém rồi.
–– Nhưng có Ä‘iá»u anh có thể không thể hiểu nổi –– tôi giống như má»™t ngưá»i bÆ¡i lá»™i mùa đông trên bãi đá ngầm trên biển cả, tôi phải chuẩn bị tháºt tốt –– sức khoẻ, tinh thần, má»›i có đủ dÅ©ng khà để nhảy bước cuối cùng, lao và o má»™ng cảnh lạnh lẽo, khiếp đảm…
Trong giấc má»™ng, bắt đầu là Doãn Hoa tá»›i tìm tôi, cô ấy nói có ngưá»i muốn gặp tôi.
Tôi cho rằng đó là dì cá»§a Doãn Hoa, bèn theo cô ra lối cổng sau trưá»ng, Ä‘i vá» phÃa ngoại ô.
Hình như Ä‘ang hướng vá» phÃa Trưá»ng Äại há»c Quân y số 2, nhưng không biết ở nÆ¡i nà o, Ä‘i mãi Ä‘i mãi, đến má»™t vùng ngoại ô hoang sÆ¡, trá»i bá»—ng tối sầm lại.
Äang đúng lúc tôi hốt hoảng, thì ánh đèn pin chiếu thẳng và o mặt. quyết hét lá»›n:
- Tôi không cần!
- Ai?!
Tôi sợ hãi hét lên, giÆ¡ tay che mặt, cản luồng ánh sáng chói mắt ấy, bá»—ng bị má»™t ngưá»i đấm mạnh và o ngá»±c, tôi ngã ngá»a ra đất.
ánh đèn pin tắt, nhưng nhỠánh trăng và sao mông lung, tôi lá» má» nháºn ra ngưá»i đó là Doãn Hoa. Cô má»™t tay cầm khà cụ bằng thép sáng loáng, má»™t tay chỉ và o mặt tôi ra lệnh:
- Mau cởi ra!
- Cáºu là m gì thế?!
Tôi sợ hãi tột độ, tôi bò mà bò không nổi, cởi lại cà ng không muốn.
- Sao, chẳng phải muốn tá»› tìm dì giúp cáºu mở ra à ? Dì ấy không đến đâu, bảo tá»› là m thay.
- Cáºu? Thế –– không được…
Tôi ra sức kháng cự, hai tay ý thức giữ chặt phần dưới của mình.
- Cáºu là m gì thế? Tá»› Ä‘ang giúp cáºu cÆ¡ mà ! HÆ¡n nữa, không nhìn mặt sư xem mặt Pháºt, chúng ta còn cùng đội thể thao mà .
Doãn Hoa lạnh nhạt chá»c ghẹo tôi.
- Cáºu thế nà y –– giúp được không?
Tôi chăm chú nhìn khà giá»›i giải phẫu trong tay Doãn Hoa, bá»—ng lấy lại được chút dÅ©ng khÃ, kiên cưá»ng
Tôi gắng sức thỠđứng lên, nhưng chân còn chưa đứng vững, lại bị cô ta đấm ngã ra.
Tôi tháºt sá»± không ngá» nổi, tôi lại vô dụng đến mức nà y. Mà ngưá»i con gái trước mắt tôi bình thưá»ng còn yếu á»›t hÆ¡n cả tôi nay lại có võ, có sức khoẻ thế. Trước mặt cô ta, tôi như đã trở thà nh má»™t đống bùn, chẳng còn chút sức nà o.
Cô ta luyện công, há»c võ lúc nà o?
Chẳng đợi tôi phản ứng, chiếc quần của tôi đã bị cô ta xé tan tà nh là m tam tứ ngũ mảnh.
- Dạng ra!
Cô ta lại ra lệnh.
Tôi cá»± tuyệt, cô ta bèn xốc tá»›i, cáºy hai đùi tôi ra.
- Chưa từng thấy bạn không thức thá»i như váºy, có ngưá»i khác giúp, lại còn không muốn. Hiểu chưa? Trong vưá»n trưá»ng nà y, bây giá» chỉ có hai chúng ta tồn tại, cùng vinh cùng nhục.
Lúc đầu tôi còn gắng phản kháng, dần dần chẳng còn một chút sức lực nà o, đà nh để mặc cô ta.
Nhưng Doãn Hoa nà o có giúp tôi phẫu thuáºt, rõ rà ng là mượn cÆ¡ há»™i để chá»c ghẹo tôi, cưá»i cợt tôi.
Äầu tiên là cô ta nói phần dưới cá»§a tôi quá bẩn, rồi lại nói hôi hám, lại còn có mùi thối; bá»—ng Doãn Hoa cưá»i ha hả, cợt nhả nói đám lông cá»§a tôi quá dà y xem ra vừa cứng lại vừa to nhưng thá»±c ra vô dụng, dao cạo cá»§a cô ấy còn chưa ká» và o đã tá»± thi nhau rụng xuống. Doãn Hoa sợ tôi không tin, nhặt những sợi lông đó giÆ¡ lên, chiếu đèn pin cho tôi xem.
- Xem nà y, dùng dao mổ giúp cáºu cắt bá» là chuyện nhá» xé ra to, là m như nà y nhanh hÆ¡n, tiện lợi hÆ¡n.
Doãn Hoa nói, bỗng chẳng biết lôi từ đâu ra một nòng súng, cũng chẳng biết kẹp và o giữa háng đã lột trần trùi trụi từ lúc nà o, như con hổ nhảy chồm lên tôi.
Tôi chợt tỉnh ngá»™: ngưá»i bạn gái cùng trưá»ng cùng tỉnh, đồng chá»§ng đồng bà o có dáng ngưá»i thon đẹp hoạt bát nà y, nụ cưá»i xinh tươi kia, da thịt má»m mại như bông kia lại dùng nòng súng Ä‘en sì sì để cưỡng dâm tôi.
Nhưng chưa đợi đến lúc nòng súng cá»§a cô ta chạm và o chá»— kÃn cá»§a tôi, Doãn Hoa đã thất thanh kêu “á!â€, rồi từ trên ngưá»i tôi ngã lá»™n xuống.
Tôi không thể đừng được sá» sá» phÃa dưới cá»§a tôi –– hoá ra bên ngoà i cá»a phần thân dưới cá»§a tôi còn có mấy sợi lông chưa rụng, dá»±ng đứng như cây kim thép nÆ¡i đó. Nó đã anh dÅ©ng bảo vệ cho đại môn thể xác tôi, đã nghênh tiếp giáng trả đòn Ä‘au cho kẻ xâm nháºp dã man.
Doãn Hoa rã rá»i.
Cô ta lẳng lặng bò dáºy, tiếc rẻ và không cam chịu nhìn tôi cÅ©ng như phần dưới cá»§a tôi vẫn bá»§n nhá»§n nằm yên dưới đất, lắc lắc đầu. Nhưng trong ánh mắt cá»§a cô ta vẫn hằn những tia ham muốn, tôi nằm dưới đất mà ngay đến động cá»±a cÅ©ng chẳng còn đâu hÆ¡i sức, như má»™t miếng mỡ ngá»t bùi.
Trăng lên, bốn bá» không má»™t bóng ngưá»i.
Tôi bá»—ng phát hiện mình nằm không phải là cánh đồng hoang, mà chẳng hiểu sao Ä‘ang nằm trên biển cả sóng à o ạt, chẳng thấy bá», đầu gối lên tấm ván thuyá»n lạnh lẽo…
Còn Doãn Hoa, Ä‘ang hướng vá» má»™t con thuyá»n khác vẫy tay.
Váºy là , từ xa xa vút lại má»™t toán ngưá»i.
Hoá ra là “Liên hợp quốc†nho nhá» cá»§a trưá»ng tôi –– mấy lưu há»c sinh ở lầu lưu há»c sinh, đại để là bảy tám ngưá»i. Ngưá»i chạy đến đầu tiên là Thomas ngưá»i Anh và Herse ngưá»i Äức, sát phÃa sau là Dabruce ngưá»i Mỹ.
Tôi trà n trá» hy vá»ng há» sẽ giải thoát cho tôi, trái lại tôi thấy đôi mắt xanh cá»§a ngưá»i nà o cÅ©ng như bầy sói đói, vừa chạy vá» phÃa tôi vừa tuá»™t cởi quần áo.
Bỗng chốc tôi chợt hiểu, hét lớn:
- Ngô Nguyên! Giúp em…
Nhưng, âm thanh cá»§a tôi nhanh chóng bị gió biển vùi dáºp.
HỠđè tôi xuống, xúm lại nhổ nốt mấy sợi lông còn sót lại ở phần dưới của tôi, rồi sau đó như bầy thú luân phiên nhảy lên tôi…
Äáºp và o, Ä‘áºp và o dã man…
Móc, cà o, bấu, bóp, chá»c…
Äau, Ä‘au đớn cá»§a đâm chá»c… suýt nữa tôi đã ngất Ä‘i.
Nhưng trong hôn mê tôi còn cảm giác được thể xác đầy lông của Dabruce, cũng như hơi thở “phì phò†của anh ta phả lên mặt tôi. Sau đó, lại đến lượt Doãn Hoa và cái nòng súng của cô ta…
- Ngô Nguyên! Anh ở đâu? Vì sao không đến cứu em?
Tôi gà o khóc, nhưng tiếng cá»§a tôi Ä‘á»u bị chìm ngay trong cÆ¡ thể cá»§a mình.
Chẳng biết đã qua bao kiếp bao Ä‘á»i, mấy triá»u mấy chúa, tôi má»›i tỉnh dáºy từ trong hôn mê.
Khắp ngưá»i tôi Ä‘au đớn, mặt tôi đầy nước mắt…
Mặt trá»i đã lên cao. Tôi gắng gượng đứng dáºy.
Tôi chợt phát hiện: thá»±c ra tôi không phải nằm ở giữa biển cả, mà là đang ở bên đống cá» giữa bãi Ä‘áºp lúa mì cá»§a má»™t thôn, thân tôi tá»±a và o má»™t trụ đá cá»c trâu xiêu vẹo, trong tay cầm má»™t cuốn từ Ä‘iển Anh Hán dầy dầy. Tôi dở cuốn từ Ä‘iển, thấy ngay trang lót bìa nét chữ ghi tặng nguệch ngoạc cá»§a Dabruce, đồng thá»i còn ghi má»™t câu cá»§a Lá»— Tấn là m lá»i đỠtặng –– “Cung hình và u bế cÅ©ng là má»™t hình phạt cổ đạiâ€(1)….
- A ha… Tôi bất giác cưá»i Ä‘au khổ: –– tôi bị bảy tám thằng đà n ông và má»™t mụ đà n bà hãm hiếp, nhưng tôi có được má»™t cuốn sách công cụ mà tôi luôn muốn.
Tà i sản của haoyun
Last edited by khungcodangcap; 06-01-2009 at 05:40 PM .
Từ khóa được google tìm thấy
âèäåîíàáëþäåíèå , Ä‘á»c tá» cấm nữ , bi kich tu cam nu , doc truyen tu cam nu , íàöèîíàëüíûé , ìèöóáèñè , ïîçäðàâëåíèå , mÅ© hấp tóc haoyun , tá» cấm nữ , tien nghich , truyện tá» cấm nữ , truyen tu cam nu , tu cam nu , tu cam nu 2 , tử câÌm nữ