Lục Vi Dân lặng lẽ quan sát vẻ mặt lạnh lùng của người đàn ông đang đứng trước mặt, hiển nhiên người thương nhân tới từ Hồng Kông này không hài lòng với điều kiện bên Nam Đàn.
Điều này cũng không thể oán trách đối phương, cơ sở thiết bị bên Nam Đàm thật sự hơi kém một chút. Ngay cả Lục Vi Dân cũng cảm thấy nếu muốn thuyết phục đối phương đầu tư xây dựng nhà máy ở đây, thì hơi quá gắng gượng, nhưng tình hình lúc này đã thành thế cưỡi hổ. Về phía Thẩm Tử Liệt thì không cần phải nói, ngay cả Bí thư huyện ủy An Đức Kiện cũng đã cùng Từ Hiểu Xuân và Lã Ngọc Xuyên đặc biệt tiếp đón nói chuyện cùng đối phương hơn hai giờ.
Hai ngày này, Mao Dung và hắn đã liên tục cùng đối phương thăm dò, từ nguyên liệu, nơi sản xuất đến nhà máy, từ điện lực, đường nước đến đường giao thông, hễ là liên quan đến đến ban ngành nào cũng lập tức triệu tập ban ngành đó đến. Có vấn đề gì tại hiện trường sẽ đưa ra quyết định phù hợp, nhưng đối phương hiển nhiên vẫn không được hài lòng.
Hai ngày nay, Mao Dung cũng ăn không tiêu, hơn nữa trúng gió, bị cảm, phải đi truyền dịch. Buổi chiều Lã Ngọc Xuyên cũng bị. Cuối cùng chỉ còn lại có mình và Hứa Dương hai người cùng đối phương tới xem xét hiện trường.
Tình trạng đường xá ở một vài huyện, xã cũng không tốt lắm, nhưng vị thương nhân Hồng Kông này cũng trăm lần cố gắng, đi một mạch, từ Đông Cố đến Bạch Tháp, thậm chí muốn đích thân đến từng nông hộ xem xét vườn cây kiwi, còn muốn dùng ngôn ngữ Quan thoại phổ thông nói chuyện với các nông hộ, chủ yếu là hỏi về vấn đề sử dụng phân hóa học và thuốc trừ sâu khi các nông hộ gieo trồng kiwi. Điều này làm cho thái độ của Lục Vi Dân đối với vị thương nhân Hồng Kông so với lúc còn uống rượu hoa ở Lĩnh Nam có sự thay đổi không nhỏ.
- Ông Lâm, nếu anh còn có điều gì không hài lòng với địa phương, xin cứ việc đề xuất. Chỉ cần huyện chúng tôi có thể giải quyết được, chúng tôi đều tuyệt đối thỏa mãn. Anh cũng đã trực tiếp gặp qua Bí thư An, Chủ tịch huyện Thẩm cùng với phó Chủ tịch huyện Lã, tôi tin rằng anh cũng có thể cảm nhận được nhiệt tình của huyện chúng tôi.
Lục Vi Dân cố gắng điều chỉnh giọng điệu của mình, khiến thái độ trở nên thành khẩn hơn.
Ngoại trừ Lâm Diệu Hùng, còn có một người luật sư và hai người trợ lý cùng đi với anh ta. Trong đó, hai người trợ lý, một người phụ trách phương diện sản xuất, một người còn lại phụ trách về tài chính, một hàng bốn người, vừa đủ tay cho bàn mạc chược. Lục Vi Dân cảm thấy đối phương cũng có thành ý muốn đến đầu tư.
- Ông Lục, tôi cảm thấy tình hình nơi này cùng với những gì lúc trước khi anh giới thiệu với tôi trong cuộc gặp mặt ở Quảng Châu có hơi không giống nhau, hơn nữa tình hình quá kém, điều này làm cho tôi rất do dự.
Ngoại trừ khuôn mặt ngăm đen gầy yếu, cặp mắt sâu còn có chút nhanh nhẹn, nhìn qua cảm thấy anh ta chẳng hợp với bộ âu phục nhẹ mát, dù ở bất kì nơi nào, cũng không thể tin đây là một nhân vật có tài sản trên chục triệu
Kỳ thật Lâm Diệu Hùng cũng biết mọi việc nếu không tự mắt mình trông thấy cũng không thể làm được gì, vì lừa gạt anh đến đầu tư, cán bộ rất giỏi về khoản nói ba hoa chích choè. Tình huống trên thực tế lại cách xa một trời một vực. Anh ta đối với bên đại lục cũng không xa lạ gì. Bên Lĩnh Nam kia như thế, bên này lại cũng như thế, anh ta đã có tư tưởng chuẩn bị.
Thực tế mà nói, điều kiện cơ sở thiết bị bên huyện Nam Đàm này tuy rằng không tốt, nhưng anh ta ngầm đoán được, điều kiện tự nhiên ở Nam Đàm cực kỳ thích hợp gieo trồng kiwi. Điều này cũng khiến anh ta có chút dao động. Phải nói rằng đây là nhân tố chính quyết định có nên đầu tư xây dựng nhà máy hay không. Đương nhiên, tình trạng cơ sở thiết bị không tốt cũng thực sự đáng để anh ta hung hăng oán giận, ít nhất có thể mượn điều này đề xuất điều kiện có lợi hơn.
- Thật không? Ông Lâm, tôi thừa nhận điều kiện đất bên chúng tôi và khu tam giác có lẽ có sự chênh lệch nhất định, nhưng ưu thế của chúng tôi cũng rất rõ ràng. Anh hẳn là có thể thấy được, ưu thế của chúng tôi thì bên khu tam giác không thể khôi phục được, mà chênh lệch về cơ sở thiết bị chúng tôi lại có thể từng bước thu nhỏ lại.
Tay Lục Vi Dân chỉ vào bãi sông lớn hoang vu nằm ngay đằng sau con đê, giọng nói tràn đầy sự tự tin.
- Kỳ thật anh xem, đến một mảnh đất này năm trước bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị nước sông mùa hè dâng lên bao phủ cả bãi sông. Nhưng hiện tại anh xem, chưa đến một năm, một con đê kiên cố đã vững vàng chặn cơn hồng thủy, biến khu vực này thành khu kinh tế công nghiệp mới của chúng tôi. Tôi xin cam đoan với anh, trong vòng một năm, sẽ biến nơi này trở thành một vùng đất công nghiệp nóng hổi. Vô số doanh nghiệp sẽ ở chỗ này đột ngột từ mặt đất mọc lên. Tôi hy vọng anh có thể may mắn trở thành xí nghiệp bên ngoài đầu tiên đầu tư vào khu kinh tế công nghiệp mới Nam Đàm chúng tôi. Điều này sẽ khiến cho anh và xí nghiệp của anh trở thành một dấu ấn lịch sử vĩnh viễn được ghi lại tại huyện Nam Đàm chúng tôi. Điều này là một vinh dự thật không có gì sánh bằng.
Hứa Dương vô cùng hâm mộ khi thấy tài ăn nói của Lục Vi Dân. Người kia còn nhỏ hơn mình một tuổi, nhưng về tài ăn nói thì ngay cả mình cũng không thể bằng được. Hơn nữa, nói chuyện một hồi mà giọng điệu vẫn luôn truyền cảm, cuốn hút như vậy, làm cho người ta theo bản năng chạy theo ý nghĩ của hắn.
- Ông Lục, theo như lời anh nói, tôi cũng hiểu được. Anh cũng đã giới thiệu qua với tôi. Tôi thừa nhận Nam Đàm có không ít điều kiện vô cùng hậu đãi. Giống như lời anh nói, tôi cũng nghe nói về việc đội đại biểu Á Vận độc nhất vô nhị đã sử dụng hoa quả tốt cho sức khỏe này. Bản nhân tôi cũng rất hy vọng có thể có được vinh quang ghi danh tại huyện các anh. Nhưng tôi muốn nói chính là tình hình thực tại. Hai ngày nay, chúng ta đã đi tới không ít địa phương. Anh nói huyện các anh tính quy hoạch nơi này thành khu kinh tế công nghiệp mới. Nhưng trên thực tế, điều này mới chỉ là quy hoạch trên giấy tờ. Trước mắt, chúng ta vẫn nhìn thấy nơi đây chỉ là bãi sông hoang vắng. Từ nơi này đến quốc lộ gần nhất còn một km, đất được san bằng, việc kiến thiết đường xá, còn có việc mắc nối hệ thống đường điện lực và đường nước, tất cả cũng vẫn chỉ là lâu đài trên không. Anh bảo tôi làm thế nào để tin tưởng các anh, liệu khu kinh tế mới này có phải do các anh nhất thời tưởng tượng ra hay không?
Sau khi Lâm Diệu Hùng và trợ lý của mình dùng tiếng quan thoại trao đổi nhanh với nhau vài câu, lúc này mới thong dong điềm tĩnh nói.
Cuối cùng đã đi vào vấn đề mang tính thực chất. Chạy vài ngày như vậy, cái gì nên xem cũng đã xem, nên biết cũng đã biết. Có thể nói Lục Vi Dân cũng đã đem những cân nhắc lo lắng suy xét tới rồi, đã tới lúc nên ngả bài.
- Ông Lâm, tôi cũng hiểu những lo lắng của anh. Nhưng chúng ta tiếp xúc lâu như vậy, anh cảm thấy tôi có lúc nào lừa gạt anh không? Có lẽ khi tôi giới thiệu về tình hình ở Nam Đàm có hơi khoa trương hoặc là thu nhỏ lại, nhưng phải nói rằng tôi cũng không che dấu điều gì. Điều kiện ở Nam Đàm chúng tôi chính là như thế. Trên tình hình thực tế, ở đất liền cũng có nhiều điểm giống và có vài điểm khác với chúng tôi. Tôi cảm thấy Nam Đàm chúng tôi đã làm tất cả những điều mà chúng tôi có thể làm.
Giọng điệu Lục Vi Dân trầm tĩnh mà tự tin:
- Về phần những điều anh vừa nói, tôi chưa thể hiểu được, nếu chúng tôi chấp thuận theo như lời anh nói, đàm phán giữa chúng ta coi như đã tiến vào giai đoạn cuối cùng?
Trên mặt Lâm Diệu Hùng cũng lộ ra vẻ trịnh trọng đến kỳ lạ, sau khi nói chuyện với luật sư của mình vài câu, lại cùng hai thư ký dùng tiếng quan thoại giao tiếp một trận, lúc này mới trả lời:
- Trên cơ bản có thể nói như vậy. Nếu có thể giải quyết kiến thiết cơ sở thiết bị mà tôi vừa nhắc tới một cách nhanh nhất, tôi cảm thấy dự án này có thể được thực hiện tại Nam Đàm.
- Được, ông Lâm, anh cảm thấy kỳ hạn hoàn thành toàn bộ kiến thiết này là bao lâu?
Lục Vi Dân trầm giọng nói.
- Chậm nhất không thể quá tháng năm phải hoàn thành toàn bộ cơ sở thiết bị kiến thiết và lập dự án phê duyệt. Việc xây dựng nhà xưởng phải hoàn thành không quá đầu tháng tám. Trang bị thiết bị và vận hành thử cần nửa tháng. Mặt khác tất yếu cũng cần tiến hành đào tạo nhân viên. Tôi nhớ rõ ông Lục đã nói công nhân có năng lực thành thạo...
Lâm Diệu Hùng mỉm cười.
- Ông Lâm tiên sinh, tôi chịu trách nhiệm với tất cả những điều tôi đã nói. Những điều này cũng có thể viết trong hiệp nghị.
Lục Vi Dân nói tiếp, trong lòng đã có tính toán. Đây là đại khái là tình huống tốt nhất có thể tranh được. Cơ sở thiết bị giải quyết không được, xí nghiệp kia cũng không có khả năng ở lại, nhưng thời gian ngắn như thế, cũng là một sự khảo nghiệm về năng lực chấp hành và hiệu suất làm việc của ban ngành hành chính của huyện.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tiểu Long
Khi Tô Yến Thanh đi vào phòng làm việc, Lục Vi Dân đang xem quyển sách <> của nhà xuất bản khoa học quân sự xuất bản một cách rất hứng thú.
Thấy Tô Yến Thanh tiến lại, Lục Vi Dân đặt quyển sách trong tay xuống, cười mỉm hỏi:
-Về rồi?fi Hứa Dương đâu?f
-Anh vẫn là nhàn rỗi à, bắt chúng tôi đi, một mình ngồi hưởng thụ trong văn phòng.
Tô Yến Thanh tò mò lật quyển sách
-Quyển sách này anh cũng có hứng thú?fi Người Nhật Bản khẩu khí rất lớn, nghe nói trong nước biên dịch quyển này là bản gốc, nguyên bản của đồng giác giả Ishihara và Akio Morita còn có một số chương khoa trương hơn không trao quyền xuất bản với bên ngoài.
-Người Nhật Bản có vốn tự kiêu, tuy nhiên bọn họ muốn thách thức với người Mỹ, vậy thì còn non một chút.
Lục Vi Dân hít một hơi dài.
-Không có lực lượng quân sự làm chống đỡ, chỉ dựa vào một ít vốn kinh tế thì dám ba hoa, điều này đang kích thích người Mỹ, nói khó nghe một chút, đây là tự chui đầu vào rọ. Tuy nhiên tôi cảm thấy quyển sách này có chút ý nghĩa tham khảo đối với nước ta, ít nhất người Nhật Bản dám nói ra suy nghĩ trong lòng họ, thậm chí có ý định bảo vệ cho rằng thuộc về lợi ích kinh tế chính trị của bọn họ, thật có lòng dũng cảm.
Cửa lại bị đẩy ra, Hứa Dương một đầu mồ hôi chạy vào
-Nói cái gì chứ?Ff Ồ, là quyển <>?f Tôi mượn xem thử, tôi đến tiệm sách Tân Hoa cũng không tìm thấy quyển sách này.
-Vậy xem đi, tôi xem lần thứ ba rồi.
Lục Vi Dân thuận tay chuyển sách cho đối phương.
- Xong việc rồi?f
- Ừ, cơ bản ổn định rồi, nghi thức ký hợp đồng sáng ngày mai tổ chức ở nhà khách Nam Đàn, chuyên viên văn phòng phải qua đây, bốn phòng trong huyện đều phải tham gia nghi thức ký ước.
Hứa Dương cười hớn hở nói:
- Nghe nói bên Địa khu rất xem trọng việc này, sau khi Lâm Diệu Hùng ký hợp đồng, Địa khu có thể còn sẽ mời anh ta đến bên Lê Dương đi khảo sát, điều này có phải có ý đào vào chân tường Nam Đàn chúng ta hay không à?f
- Muốn đào chân tường cũng phải có bản lĩnh mới đào được, Địa khu nói chung cũng là muốn có một thái độ như vậy, hi vọng có nhiều vốn đầu tư nước ngoài đến Lê Dương chúng ta đúng không?Yf
Tô Yến Thanh nói không chút khách sáo:
- Tôi không cho rằng ai có bản lĩnh có thể lấy đi dự án này!Yf
-Yến Thanh, có nhiều niềm tin thế?fi
Lục Vi Dân cười như không cười liếc mắt nhìn đối phương một cái.
- Đó cũng là học tập anh, phân tích so sánh từng cái, đem từng đối thủ cạnh tranh đưa ra phân tích, bổ sung khiếm khuyết cho nhau, trong lòng tự nhiên có tính toán.
Tô Yến Thanh mặt hơi nóng lên, ngay cả bản thân cô ta cũng phát hiện mình dường như có chút thay đổi, từ hai người đầu tiên bình tĩnh thoải mái đối thoại, đến giờ dường như trong lời nói cũng có chút mùi vị nói không ra lời, chỉ có điều mùi vị này ngoại trừ người trong cuộc, thì cho dù là Hứa Dương ngồi trước mặt cũng không cảm nhận được.
- Ừ, Chủ nhiệm Lục, tôi cũng có niềm tin, có thể chỉ có Hoài Sơn và Phụ Đầu có thể cạnh tranh với chúng ta, có thể Hoài Sơn có diện tích gieo trồng trái Kiwi tuy lớn, điều kiện giao thông tốt hơn một chút, nhưng trong huyện chúng ta một là không có sự chuẩn bị phương diện này, không hề quy hoạch, hai là chúng ta đang rèn luyện nhân công thành thục, về điều này càng là điểm yếu, chính điểm này, bất luận là Hoài Sơn hay Phụ Đầu đều không thể so sánh với chúng ta.
Hứa Dương uống một ngụm trà to.
- Hôm nay Bí thư An và Chủ tịch huyện Thẩm chúng ta đều đến kiểm tra nơi chuẩn bị nghi thức ký kết hợp đồng, tôi thấy tinh thần họ đều rất tốt, chỉ có phó Chủ tịch huyện Tào…, hi hi…
Tô Yến Thanh trừng mắt nhìn Hứa Dương một cái, anh chàng này đừng thấy làm việc đã hai năm, nhưng không quản được cái miệng này, so với Lục Vi Dân mới làm việc mấy tháng, biểu hiện quả thực không thể so sánh nổi, nhưng nói đi cũng phải nói lại, giống như Lục Vi Dân khác thường, thực sự cũng rất hiếm thấy.
Cũng không biết là chuyện gì xảy ra, Hứa Dương cảm thấy mình đối với Tô Yến Thanh có một sự kính sợ kì lạ, có lẽ là trên người Tô yến Thanh có một vẻ lạnh lung kiều diễm, hoặc là Tô Yến Thanh bình thường trong lời nói cử chỉ không màng danh lợi cao sang, tóm lại Hứa Dương cảm thấy mình ở trước mặt Tô Yến Thanh luôn có một cảm giác toàn thân đều không thể thả lỏng, đặc biệt là đôi mắt đẹp của đối phương như hố sâu đảo qua, anh ta cảm thấy mình rất khó thở.
Trước mắt đôi nam nữ này khiến cho Hứa Dương rất khó chịu, làm việc muộn hơn mình, thì coi như là bọn họ tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, nhưng dường như trên người của hai người bao bọc lên khí chất đặc thù không giống như học đại học có thể mang đến, trong huyện mỗi phòng cũng có không ít người tốt nghiệp những trường đại học danh tiếng khác, cũng không có ai mang đến cho mình cảm giác như vậy, vị này thật sự có chút cổ quái.
Trước cửa truyền đến tiếng bước chân, một bóng người béo lùn xuất hiện ở trước cửa văn phòng
- Đều có mặt à, vừa đúng lúc, vừa đúng lúc.
- Bí thư Mã
Lục Vi Dân có chút kinh ngạc đứng dậy
- Mau ngồi xuống.
- Hihi, thật ngại, ở chỗ Chủ tịch huyện Thẩm ngồi một lúc, đúng lúc qua đây ngồi xuống.
Mã Thông Tài là trước giờ thân thiết, hai câu thì có thể khiến người ta cảm thấy anh ta dường như kết giao với anh nhiều năm, rất tự nhiên ngồi trên ghế mây của Hứa Dương nhường cho
- Chủ nhiệm Tiểu Lục, tôi là người không có việc không trèo lên điện Tam Bảo, có việc phải làm phiền câu.
- Ồ, Bí thư Mã, lời này của ông cũng quá khách sáo rồi, có chuyện gì ông chỉ định thì được rồi, tôi đâu dám nhận hai chữ làm phiền.
Lục Vi Dân cũng không biết trong lòng Bí thư Đảng ủy xã Song Phượng lưu manh này nghĩ ra chủ ý gì xấu.
Mã Thông Tài sinh ra và lớn lên là người Song Phượng. hiện tại quy hoạch kỳ một khu công nghiệp kinh tế mới, bước đầu xác định ở bãi sông ven sông xã Song Phượng, một phần khu đất này thuộc về đường sông đất hoang của Bộ thủy lợi, một phần thuộc về đất bờ sông. Ý của huyện bây giờ là phải thống nhất giao cho khu công nghiệp kinh tế mới, đất hoang bờ sông tự nhiên không cần nói nhiều nữa, nhưng phần đất bờ sông này mặc dù trước đây chưa có người đề cập đến quyền sở hữu, nhưng đê này vừa sửa xong, mảnh đất này lại bỏ hoang, đó cũng coi như một mảnh đất, trắng trợn bị huyện thu lại, khiến cho Mã Thông Tài trong lòng khó chịu.
Mã Thông tài đã tìm Mao Dung, nhưng Mao Dung nói với anh ta sự việc này cô ta không dễ ra mặt.
Mã Thông Tài cũng biết Mao Dung khó xử, vừa mới dịu đi quan hệ với Thẩm Tử Liệt, mới bắt đầu làm việc, từ vẻ ngoài thấy Thẩm Tử Liệt càng nhượng bộ một bước, Santana cũng nhường cho Lâm Thuận Lộc, lúc này nếu để Mao Dung mạo muội đi tìm Thẩm Tử Liệt nói sự việc này, thực sự có chút khó xử, nhưng việc này Mã Thông Tài cũng khó xử giống vậy.
Bên xã có rất nhiều ý kiến đối với việc huyện thu lại miếng đất bờ sông với danh nghĩa “Đất vô chủ” này. Trong cuộc họp Đảng ủy xã bất luận là Tôn Khắc Cường hay mấy Phó bí thư Đảng ủy khác mạnh mẽ yêu cầu trong xã phải phản ánh đến huyện, hoặc là được thì miếng đất này có khả năng sinh lời một cách rõ ràng, hoặc là cũng phải rút ra một phần đất trả cho xã, mặc dù nói mảnh đất hẹp này vốn dĩ có quyền sở hữu không rõ ràng, nhưng dù sao cũng lân cận phần đất thôn Đại Hà xã Song Phượng, nếu nói thuộc về xã Song Phượng cũng không phải là sai.
Nhưng ai cũng biết rằng chuẩn bị xây dựng khu công nghiệp kinh tế mới này, hiện tại là việc lớn nhất trong huyện, nhất là Chủ tịch huyện Thẩm lại càng xem trọng, hơn nữa đang trong lúc khí thế nhất, miếng đất này cũng là huyện ủy sau khi qua nghiên cứu quyết định là phần đất khởi công kỳ một khu công nghiệp kinh tế mới, anh hiện tại nếu muốn lấy lại đất, vậy không phải là cướp thịt từ trong miệng hổ sao?f Ai dám đi tìm Bí thư An, Chủ tịch huyện Thẩm nói việc này, làm chắc chắn thì không nói, làm không tốt còn phải mặt xám mày tro bị mắng, ai muốn đi chuốc lấy rủi ro?fz
Nhưng anh ta Mã Thông Tài với tư cách là Bí thư Đảng ủy cũng không dám đi phản ảnh ở huyện, vậy ai dám đi?fi Quan hệ giữa Tào Cương và mình vẫn tốt, nhưng hiện tại tình hình trong huyện ngày càng rõ ràng, quan hệ Thẩm Tử Liệt và Tào Cương tinh tế, muốn tìm Tào Cương đi nói tốt cho, chỉ sợ hoàn toàn ngược lại, cho nên Mã Thông Tài mới nghĩ đến tìm Mao Dung, Mao Dung khó xử, mới đưa cho anh ta một chủ ý xem thử có thể thông qua Lục Vi Dân phản ánh tình hình này không?f
Mã Thông Tài cũng không hề xa lạ gì với Lục Vi Dân, đã làm thư kí cho Thẩm Tử liệt ba tháng, sau khi điều đến văn phòng trù bị khu kinh tế mới này chạy đến Song Phượng cũng khá gần, Mã Thông Tài rất có ấn tượng với Lục Vi Dân, người trẻ tuổi cần cù chăm chỉ như vậy không thấy nhiều, ngay cả ông La trong huyện chạy theo mấy ngày cũng mệt đến ngạt thở. Trong thời gian hơn một tháng ngắn ngủi thì có thể biết rõ tình hình bên bờ sông. Ngay cả tình hình đất nghĩa trang thôn Đại Hà cũng đều rõ như lòng bàn tay. Ông La có chút ngược với mọi người đều có ấn tượng khá tốt với người trẻ tuổi.
Không hề nghi ngờ Lục Vi Dân là tâm phúc của Thẩm Tử Liệt, nếu không Mao Dung làm sao sẽ cho mình đến đây, cho nên Mã thông Tài đưa ra chủ ý phải tỉ mỉ nói chuyện này với Lục Vi Dân, biết đâu tìm được chút kẽ hở trong đó, cũng coi như có một giao phó với xã.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tiểu Long
Mã Thông Tài sau khi nói xong sự việc xảy ra, lại tiếp tục nói đến phản ảnh của xã Song Phượng. Lục Vi Dân cũng cẩn thận hỏi thăm ý kiến của xã như thế nào.
Nói thật, trong chuyện này, Lục Vi Dân có thể lý giải suy nghĩ của xã. Dù sao thì mảnh đất hơn ngàn mẫu này tuy rằng chưa được xác thực, cũng không có giấy chủ quyền, nhưng hiện tại lại lập tức lấy đi. Hơn nữa lại lấy tương đối lớn và cả một cái thôn bên kia sông, nên cũng khó trách xã Song Phượng trong lòng khó có thể tiếp nhận được.
Nhưng đối với chuyện này thì hắn cũng không dám tỏ bất luận một thái độ nào. Dù sao thì Huyện ủy cũng đã rõ ràng quyết định mảnh đất này là mảnh đất đầu tiên do khu kinh tế công nghiệp mới quản lý. Mà công ty TNHH Thực phẩm Lâm Ký cũng sẽ xây dựng tại mảnh đất này. Lúc này, ai ngờ lại xảy ra vấn đề chứ.
Cho nên, Lục Vi Dân chỉ có thể hướng Chủ tịch huyện Thẩm và Phó chủ tịch huyện Lã để báo cáo tình huống của xã Song Phượng. Nhưng kết quả như thế nào thì không phải do hắn quyết định.
Mã Thông Tài cũng có thể hiểu được sự cẩn thận của Lục Vi Dân. Loại chuyện này, đối phương có thể thông qua con đường thích hợp để truyền đạt ý kiến quả là không dễ dàng. Mảnh đất ở xã Song Phương quả thật là trước đây chưa có sự suy xét qua. Nhưng nếu có thể có được chút ít tiền lời trong đó thì không còn gì tốt hơn.
Lục Vi Dân vốn không nghĩ sẽ đi ăn bữa cơm này, nhưng Mã Thông Tài vẫn nhiệt tình mời mãi, nhất định phải mời một vài đồng chí của văn phòng thu hút đầu tư và chuẩn bị xây dựng khu kinh tế mới dùng cơm. Lục Vi Dân cũng hiểu được cự tuyệt ý tốt của đối phương là không thích hợp. Nhất là trong quá trình xây dựng khu kinh tế mới thì thời điểm giao tiếp với Đảng ủy xã Song Phượng sẽ còn rất nhiều. Có thể tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp với Mã Thông Tài, đối với việc triển khai công tác sau này cũng có lợi. Cho nên hắn đã tiếp nhận lời mời.
Tùng Hạc Cư không thể nghi ngờ được xưng tụng với danh hiệu quán ăn số một tại Nam Đàm. Thịt bò thịt gà hun khói, thịt gà nướng với hạt dẻ rất nổi tiếng. Các lãnh đạo ở huyện, nếu không phải do quy cách cao hoặc quy mô tiếp đãi quá lớn thì đều lựa chọn nơi này làm chỗ tiếp đãi dùng cơm. Còn về phần tiệc liên hoan cá nhân hoặc tiếp đãi quy mô nhỏ, thì không ít người đều chọn nơi này. Chẳng qua là không gian quán có phần hơi nhỏ hẹp.
Mã Thông Tài luôn quan sát ba người Lục Vi Dân. Cô gái tên tên Tô Yến Thanh kia có vẻ rất lạnh nhạt, không chút kiêu ngạo cũng không siểm nịnh. Còn cái tên tiểu tử họ Hứa kia thì có chút không thoải mái.
Lúc trước, khi cùng Tào Cương ăn cơm thì y cũng đã nghe nói Lục Vi Dân là một sinh viên mới tốt nghiệp. Tào Cương nói tên tiểu tử này rất tài hoa, và than rằng Từ Hiểu Xuân đã tìm được một thư ký tốt cho Thẩm Tử Liệt.
Có thể được Tào Cương đánh giá như vậy thật không dễ dàng. Nhất là người này lại là thân tín của Thẩm Tử Liệt. Cái này lại càng không đơn giản. Hơn nữa, Mao Dung cũng rất tôn sùng người này. Và đây cũng chính là nguyên nhân chủ yếu mà Mã Thông Tài muốn kết bạn một chút với vị Phó chánh văn phòng trẻ tuổi này.
Bữa cơm đạm bạc nhưng lại rất vui. Mã Thông Tài là người rất biết làm cho không khí sinh động hẳn lên. Mọi người đều bị cuốn theo câu chuyện của y, nhất là tài chọc cười. Và điều này làm khiến cho Lục Vi Dân và Tô Yến Thanh nhìn Mã Thông Tài bằng cặp mắt khác xưa, không nghĩ đến một người thô lỗ như vậy, lại có trực giác phong phú như vậy.
Sau khi mọi người ra về, Lục Vi Dân mới phát hiện Hứa Dương đi đâu mất. Hắn có chút bực bội nhìn xung quanh. Công tác của Hứa Dương thì không có gì phải nói, khá tích cực. Tuy nhiên, khi đến giờ tan tầm là không thấy mặt y đâu. Hôm nay, việc đi ăn cơm này cũng giống như là công việc, sao anh ta lại bỏ đi trước như thế?v
- Thôi đi, mặc kệ anh ta. Chúng ta đi thôi. Bí thư Mã, chuyện mà anh nói thì tôi nhất định sẽ tận lực báo cáo với Chủ tịch huyện Thẩm và Phó chủ tịch huyện Lã. Tuy nhiên, tôi cũng xin nói trước, anh cũng biết tình hình lúc này, cũng không cần hy vọng quá nhiều. Nếu có thể tranh thủ được thì tranh thủ, còn không được thì cũng đừng thất vọng quá. Khu kinh tế mới một khi được khởi công xây dựng thì xã Song Phượng cũng được lợi không ít. Công ty TNHH Thực Phẩm Lâm Ký đó chỉ là một sự mở đầu, khẳng định là sau này sẽ có nhiều xí nghiệp tiến vào. Đến lúc đó, thì thôn bên kia sông phỏng chừng khẳng định đều đã bắt tay vào khai thác, phát triển phạm vi. Khi đó thì Bí thư Mã anh có thể cũng sẽ trở thành người cầm lái cho khu kinh tế công nghiệp mới.
Lời khen tặng của Lục Vi Dân khiến cho Mã Thông Tài cười ha hả. Y vừa lắc đầu vừa chỉ vào Lục Vi Dân:
- Tiểu Lục à, nói chuyện với cậu thật khiến cho người ta phải mở cờ trong bụng. Lão Mã tôi không dám nghĩ đến chuyện này, chỉ cân nhắc làm sao làm tốt công việc thôi, làm thế nào để giải thích với cán bộ quần chúng xã. Cho nên mới cần đến Tiểu Lục cậu hướng các lãnh đạo báo cáo chuyện này, cấp cho quần chúng cán bộ xã một lời giải thích.
Lục Vi Dân gật đầu xác nhận, nhìn Tô Yến Thanh không ngừng xem đồng hồ. Lục Vi Dân cũng biết Tô Yến Thanh đối với loại xã giao này không có hứng thú, biết hôm nay chỉ nên dừng tại đây, cám ơn Bí thư Mã đã thịnh tình chiêu đãi.
Vừa mới đến cửa thì đã nghe một trận huyên náo, trong lòng có chút lo lắng vì thanh âm quá mức quen thuộc.
- Phòng Công an làm sao vậy, đội Cảnh sát hình sự cũng vậy?v Tôi không làm gì trái pháp luật.
Hứa Dương giọng nói có chút phẫn nộ truyền ra ngoài.
Lục Vi Dân nhìn thoáng qua Tô Yến Thanh và Mã Thông Tài, trong lòng cười khổ.
Không đợi Lục Vi Dân phản ứng trở lại, bên kia đã làm ầm ĩ lên. Một vài người vây xung quanh Hứa Dương và một cô gái khác, trong đó có hai người mặc chế phục màu o-liu. Còn những người khác thì có người khuyên can, nhưng có người thì không thèm hé răng.
Một gã đàn ông nồng nặc mùi rượu đang ôm chặt Hứa Dương, còn cô gái bên cạnh thì khóc nức nở lên:
- Tần Lỗi, anh làm gì vậy?vH Anh mau thả Hứa Dương ra.
- Thả nó?vN Bố mày hôm nay sẽ thu thập nó. Mẹ nó, đã nói cho nó biết là không được tìm em, không ngờ nó dám mặt dày mà tìm em chứ. Mẹ nó, thật sự là muốn chết mà, dám khiêu khích bố mày sao?vH
Gã đàn ông mặc chế phục công an đang phanh áo ra, có thể nhìn thấy chiếc áo lót màu trắng bên trong:
- Mày có tin là bố mày sẽ bắt mày gỡ lịch vài ngày không?v Ngày mai có muốn Ủy ban Xây dựng khai trừ mày không?vH Mẹ nó, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!Sv Đã đẩy mày ra Ủy ban Xây dựng rồi mà còn chưa hiểu chuyện sao?
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tiểu Long
- Anh dựa vào cái gì mà không cho tôi gặp Phàn Thiền chứ?vm Anh có quyền gì mà làm vậy?iv Chỉ bằng việc anh làm ở Phòng Công an huyện sao?v Chuyện của tôi và cô ấy anh có quyền xen vào à?vo
Bị khí thế của đối phương áp chế có chút nao núng, nhưng nhìn thấy người bạn gái bên cạnh nước mắt rơi đầy, Hứa Dương cơn tức lại bùng lên, cũng không quản được nhiều thứ mà lớn tiếng ra ngoài.
Lục Vi Dân trong lòng giận dữ. Tuy rằng kiếp trước hắn cũng đã gặp qua cái hạng người kiêu ngạo, ương ngạnh như thế này. Nhưng công nhiên dọa nạt người khác vì chuyện nam nữ thì là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy.
- Chà, cái thằng nhóc con này còn dám mạnh miệng?vF Tao đánh chết mày!vo
Gã đàn ông đột nhiên nhảy dựng lên, tung một cú đấm. Có lẽ là do uống nhiều rượu nên động tác có chút chuệch choạng. Hứa Dương lập tức né tránh cú đấm của đối phương. Gã đàn ông lập tức kêu lên:
- Mẹ nó, đem nó ra ngoài cho tao. Hôm nay tao sẽ dọn dẹp hết cả bọn tụi bây.
Hai gã mặc trang phục cảnh sát động tác lỗ mãng, hung hăng kéo Hứa Dương ra ngoài. Cô gái thấy vậy, lập tức tỉnh mộng, vừa ngăn cản hai gã cảnh sát, vừa cảm thấy mình đúng là hữu tâm vô lực, khóc lóc kêu lên:
- Tần Lỗi, anh mau thả Hứa Dương ra. Tôi đồng ý làm bạn gái của anh. Anh mau thả Hứa Dương ra đi.
Lục Vi Dân liếc mắt nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Tô Yến Thanh rồi cố kìm cơn giận lại, xông lên phía trước:
- Dừng tay!v
Sắp đem Hứa Dương ra khỏi cửa, hai gã cảnh sát lập tức nghe được tiếng gầm giận dữ ở đằng sau, theo bản năng mà quay đầu lại, thì nhìn thấy Lục Vi Dân tiến tới, thuận thế một tay nắm lấy tay đối phương, còn một tay thì vặn cánh tay còn lại. Ôi!v Một gã kêu lên vì đau đớn, lập tức buông tay ra.
- Chánh văn phòng Lục!v
Hứa Dương lấy sống mũi mình cay lên. Đây là lần đầu tiên y gọi Lục Vi Dân là Phó chánh văn phòng một cách thật lòng nhất. Bình thường y hay gọi là Lục Vi Dân, hay là Phó chánh văn phòng Tiểu Lục. Có đôi khi y cũng gọi là Phó chánh văn phòng Lục, nhưng trong nội tâm thì lại không tự nguyện cho lắm. Một sinh viên vừa mới tốt nghiệp đại học, cũng không lớn tuổi hơn y, những biểu hiện sau này của Lục Vi Dân cũng khiến y có chút khâm phục, nhưng muốn cho y phải tâm phục khẩu phục gọi một người nhỏ tuổi hơn mình bằng cái chức Phó chánh văn phòng thì còn lâu. Trong rất nhiều thời điểm y lãng tránh việc xưng hô đối phương.
- Cái đồ khốn kiếp!vo
Thấy Lục Vi Dân không biết từ nơi nào chui ra, lập tức đã đánh cho hai người an hem của mình phải nằm úp, gã đàn ông vẻ mặt đang đỏ bừng lập tức tỉnh táo lại, cơn tức giận nổi lên, điên cuồng đánh ra một cú, muốn cho Lục Vi Dân trở tay không kịp, rồi hét to lên với mấy tên đồng nghiệp còn lại:
- Bắt thằng đó lại cho tao!vo
Lục Vi Dân cũng thậy không ngờ gã đàn ông đó lại kiêu ngạo và ngang ngược như vậy, không nói gì đã vồ lên rồi thì liền tránh qua một bên , một quyền đánh nhẹ vào người đối phương khiến gã ta phải lảo đảo vài bước. Nếu không có hai người đồng nghiệp đỡ lấy thì chắc gã đã lăn quay ra rồi.
- Đại Dân!vm
Người đàn ông đang đỡ gã say rượu trố mắt ra một chút, theo bản năng mà kêu lên.
- Từ Binh?vm
Lục Vi Dân cũng ngây người, không nghĩ đến trong lúc này lại gặp người bạn học của mình. Sau khi bạn học tụ tập lần đó, hắn bận tối mặt tối mũi, rồi Quách Hoài Chương rời khỏi Nam Đàm, ngoại trừ thỉnh thoảng nói chuyện tán gẫu vài câu qua điện thoại với Thư Nhã, thì những bạn học khác cũng ít lui tới, kể cả người bạn học ở đội Cảnh sát hình sự phòng Công an huyện này.
- Từ Binh, anh quen người kia à?iv
Không đứng vững, nhưng cảm giác say đã có có chút biến mất, gã đàn ông thở ra một mùi rượu.
- Anh Tần, cậu ấy là bạn học với tôi thời trung học, Lục Vi Dân.
Từ Binh vẻ mặt bất đắc dĩ. Ai mà biết được hôm nay lại trùng hợp như vậy. Có người có gia thế cũng tốt, ít ra là có thể giải quyết vấn đề một cách nhanh gọn lẹ cho mình.
- Hừ, là bạn học của cậu?vo Đừng trách tôi không nhắc cậu. Hôm nay có ai đến cũng vậy, kể cả có là an hem tốt của cậu thì tôi cũng sẽ dạy cho một bài học, để nó hiểu được muốn kiếm chuyện phải kiếm đúng lúc.
Gã đàn ông đó khi nói chuyện mùi rượu nồng nặc không ngừng bay ra, khuôn mặt có chút dữ tợn. Bị người khác không nể mặt, lại là một người thanh niên trẻ tuổi, lạ mặt. Ngay bên dưới Tùng Hạc Cư này, tuy rằng không có bao nhiêu người lộ mặt ra, nhưng Tần Lỗi lại tưởng tượng có rất nhiều ánh mắt trong bóng tối đang nhìn vào mình. Nghĩ đến đây, gã ta gần như là mất cả lý trí, vung tay lên, ra hiệu cho vài người đến hỗ trợ:
- Mẹ nó!iv Hôm nay, nếu bố mày không đánh cho mày đến bố mẹ mày nhận không ra thì bố mày không phải họ Tần nữa.
- Mày nếu không phải họ Tần thì vậy mày họ Thú. Mà không, cầm thú cũng không bằng mày.
Lục Vi Dân giọng điệu bình tĩnh, chất chứa lửa giận, không cần đoán Lục Vi Dân cũng biết chuyện gì đã xảy ra. Hắn đã nghe Hứa Dương nói qua chuyện của y và bạn gái. Có một người làm việc tại Phòng Công an đang theo đuổi bạn gái y. Hơn nữa còn uy hiếp y phải chia tay. Lúc ấy Lục Vi Dân cũng không để ý, không nghĩ đến cảnh tượng này lại phát sinh trước mắt mình.
- Thanh danh của người công an đã bị mày phá hư rồi.
Lục Vi Dân nói câu cuối cùng khiến cho người người kia cảm thấy chần chừ một chút.
Người mà có đủ tư cách đề cập đến thanh danh của người công an không thể nghi ngờ không phải là dân chúng bình thường. Nếu là người bình thường thì, cho dù là phẫn nộ và điên cuồng thì ngôn ngữ quy hiếp hoặc mắng to đối phương, phê bình thanh danh của người công an là không có. Điều này khiến cho đám cảnh sát hình sự lập tức nhận ra một điều gì đó.
- Từ Binh, bạn học của cậu làm gì?v
Một cảnh sát mặc thường phục nhỏ giọng hỏi.
- Anh ta lúc trước là thư ký của Chủ tịch huyện Thẩm.
Tuy rằng Lục Vi Dân không chú ý đến tình hình của bạn học mình, nhưng Từ Binh lại vô cùng chú ý đến Lục Vi Dân.
- Thư ký của Chủ tịch huyện Thẩm?gv
Một người người này cùng với Từ Binh không có ra mặt, nhưng khi Tần Lỗi bị đẩy lảo đảo thì mới ra mặt giúp đỡ.
- Mẹ kiếp!vF Chán sống rồi à?vF Dám trêu chọc bố?vm Cứ đánh cho tao, có chuyện gì tao sẽ chịu trách nhiệm.
Trong cơn giận dữ, gã đàn ông đó căn bản là không chú ý đến ngôn ngữ của Lục Vi Dân. Cho dù là có chú ý thì y cũng không thèm để ý. lúc này y chỉ nghĩ đến phải dạy cho Lục Vi Dân một bài học. Dám ở huyện Nam Đàm này khiêu khích y, thì quả thật là chán sống. Hôm nay không thể lột da Lục Vi Dân thì họ Tần này không thể lăn lộn tại huyện Nam Đàm.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tiểu Long
Chương 103: Không gây chuyện nhưng tuyệt đối không sợ phiền phức
Nhóm dịch PQT
Biên dịch: Mê truyện
- Tiểu Tần, thôi nào!s Cũng không phải chuyện gì lớn, bỏ qua đi!Ms
Người đàn ông có gương mặt sắc nhọn chưa từng có hành động gì cuối cùng cũng lên tiếng, rõ ràng là thấy rằng việc này e nếu cứ tiếp tục làm ồn ào sẽ không thích hợp.
Thư ký của Chủ tịch huyện, không cần biết là tiền nhiệm hay thế nào, có thể xây dựng mối quan hệ với Chủ tịch huyện thì không đơn giản. Hơn nữa nhìn dáng vẻ của đối phương dường như cũng không sợ, từng lời nói ngắn gọn đâu ra đó, dùng hết cách này đến cách khác, khiến cho đoàn người bên mình bị quay cuồng, xem ra cũng không phải người sợ phiền phức.
Huyện thành Nam Đàm lớn như vậy, quan hệ rắc rối phức tạp, Tần Lỗi này ỷ vào quan hệ của cha chú liền có phần không biết trời cao đất dày. Y cũng không muốn bị gặp rắc rối, nhưng hôm nay hai người đi cùng nhau, nếu không ngăn lại, sau này nếu thực sự có rắc rối gì thì lãnh đạo Cục sẽ có thành kiến với mình.
- Bỏ qua?sw Anh Đồng, anh có ý gì?sN
Vừa nghe thế, Tần Lỗi lập tức nhảy dựng lên.
- Cố ý xem người ta cười nhạo tôi đúng không?ls Được, anh đi đi, họ Tần này cũng không cần anh giúp đỡ, đã có anh em của tôi cổ vũ, ủng hộ!sw
- Tiểu Tần, cậu uống nhiều rồi, có việc gì mai nói sau, tối nay thế là đủ rồi.
Người đàn ông bước lên giữ chặt bả vai Tần Lỗi, cũng nói với Lục Vi Dân:
- Người anh em, không sao. Cậu em này của tôi uống quá chén, xin lỗi, không có việc gì, các cậu đi đi.
- Đi mẹ mày à!sw Đồng Lập Trụ, mày là cái quái gì?s
Tần Lỗi sớm đã bị lửa giận bốc lên tận đầu đẩy mạnh bàn tay đang giữ vai y, trong lòng càng thêm tức giận.
- Mày cố ý làm xấu mặt tao đúng không?Ms Mày tưởng rằng mày là ai?s Cút qua một bên!sw Việc của ông đây không đến lượt mày chỉ tay năm ngón!sy
Trong lúc bất ngờ không kịp đề phòng, người đàn ông cũng không ngờ đối phương lại chẳng hề nể mặt mình như vậy, bị Tần Lỗi đẩy một cái mạnh cho nghiêng người, người đàn ông mặt nhọn khẽ run nhưng không hề hé răng, chắc cũng biết không dễ xử lý.
Thấy đối phương và hai người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát sau khi sửng sốt nhất thời không động thủ lại lao đến, rõ ràng là thực sự định dạy cho mình một bài học, Lục Vi Dân liền biết chuyện này e rằng rất khó giải quyết êm thấm.
Nếu thực sự phải đơn thân độc mã động thủ thì Lục Vi Dân cũng không sợ. Hắn là người từ nhỏ đã thích võ thuật, từ bé đến lớn ở trường trung học Nam Đàm cũng được, ở trường học cho con em công nhân nhà máy 195 cũng tốt, không ít lần đánh nhau với người ngoài. Bây giờ ở trán nơi chân tóc vẫn còn một vết sẹo mờ, đó chính là dấu vết để lại hồi ức vẻ vang từ thời học cấp ba ở trường học cho con em công nhân nhà máy 195.
Có một lần đánh nhau với học sinh tư cách yếu kém trung học 195 nhất của Xương Châu, khi ấy, hắn bị người ta dùng gậy trúc đập một phát mạnh vào đầu, lúc ấy da tróc thịt bong, máu chảy đầy mặt. Đương nhiên đối phương cũng không chiếm được lợi thế, bị hắn lao lên trước ôm ngang hông mà vật xuống, đối phương bị đánh cho đến mức đang khỏe mạnh mà tự dưng thấy đầu óc có phần choáng váng.
May mà trận đánh nhau đó mọi người đều đánh rất thông minh, đánh xong là tất cả ai đi đường nấy, không ai tìm ai. Còn Lục Vi Dân thì đến phòng y tế nhà máy khâu vết thương, sau đó về nhà không tránh khỏi lại bị bố đánh cho một trận nên thân.
Tuy nhiên đứng trước ba cảnh sát mặc đồng phục, Lục Vi Dân cũng không tự nghĩ mình tài giỏi đến mức đó. Công an thời đại này thực sự dám đánh rất mạnh tay, những kẻ dám mạo phạm uy quyền của đối phương như mình, lại thêm vào đối phương chắc chắn có chút thế lực, vậy thì họ lại không dạy cho mình một trận nhớ đời sao?sy
Mã Thông Tài có nghĩ thế nào cũng không ngờ có thể gặp một chuyện như vậy. Nếu thực sự phải ra mở đường thì có vẻ không được ổn, nhưng nếu cứ đứng im thì dường như cũng không thích hợp.
Y đương nhiên biết gã Tần Lỗi này, còn rất quen nữa. Gã chưa đến ba mươi tuổi đã làm đến chức Đội phó đội Cảnh sát Hình sự phòng Công an huyện. Đương nhiên gã cũng có chút hậu thuẫn, cha xưa là Cục trưởng Cục lương thực huyện, giờ đã về hưu. Mấu chốt là chú ba của gã là Phó bí thư huyện ủy Tần Hải Cơ, người này cũng không nên động vào.
- Đội phó Tần, có chuyện gì xảy ra thế?s Có phải là hiểu nhầm không?ls Chắc chắn là hiểu lầm rồi!sw Vị này là…
Mã Thông Tài này mới để ý đến cô gái đứng bên Tô Yến Thanh, vừa nhìn qua, ánh mắt sắc bén đó gần như đã ép y không thể không xuất đầu lộ diện.
Mã Thông Tài lúc này thực sự vô cùng hối hận. Gã Tần Lỗi này vốn dĩ đã có tiếng xấu, lòng dạ hẹp hòi, đến một Đội phó khác cùng thuộc đội Cảnh sát Hình sự là Đồng Lập Trụ cũng không nể mặt. Mình đích thân ra mặt chỉ sợ cũng như vậy, chẳng có tác dụng gì. Nhưng nếu như không ra mặt nói một tiếng, chỉ sợ cô gái đứng bên cạnh này ở trước mặt Lục Vi Dân không biết sẽ lăng nhục mình đến mức nào. Lăng nhục trước mặt Lục Vi Dân thì không sao, chỉ sợ Lục Vi Dân lăng nhục mình trước mặt Thẩm Tử Liệt, như thế thì không tốt chút nào.
- Hiểu lầm cái con khỉ!sy Ông Mã, đừng có hòa giải gì ở đây. Tối nay ai đến cũng không được. Đây không biết chừng chính là thằng khốn nạn do thằng nhóc vắt mũi chưa sạch đó cử ra, lại dám vuốt râu hùm, hôm nay tôi phải cho nó biết ông đây lợi hại đến đâu!ls
Tần Lỗi nhìn Mã Thông Tài vừa đứng dậy một cái, rõ ràng cũng không ngờ người rất quen thân với chú ba mình cũng ở đây. Y cũng đoán người thanh niên trước mặt e rằng là một cán bộ ở cơ quan nào đó. Có điều lúc này cơn giận đã bốc tận lên đầu, y cũng bất chấp nhiều điều. Một lũ người này đứng đây xem ta là trò cười, đặc biệt là đồ vô dụng Đồng Lập Trụ này. Nếu như mình cứ cuốn cờ im trống như thế này, sợ rằng ngày mai liền bị đồn đại khắp trong Cục rằng Tần Lỗi này cũng có lúc bị bẽ mặt, như thế chịu sao nổi?sN
Lời nói vô cùng thô tục khiến Lục Vi Dân đã uống không ít rượu lại tiếp tục đùng đùng nổi giận, nhất là ở giữa nơi đông người như thế này lăng nhục mình. Đã là người sống hai kiếp, Lục Vi Dân cũng thực sự có phần không kìm được muốn dạy cho đối phương một bài.
Thấy sắc mặt Lục Vi Dân tím bầm, nắm tay xiết nghe kêu rắc rắc, Mã Thông Tài trong lòng cũng không nhịn được thở dài, thầm nói nhỏ:
- Phó chánh văn phòng Lục, đây là Đội trưởng Tần của đội Cảnh sát Hình sự, cháu của phó Bí thư Huyện ủy Tần. Gã đã quá chén rồi, đừng chấp nhặt với gã làm gì.
Cháu của Tần Hải Cơ?s Lục Vi Dân giật mình sững sờ, thảo nào lại kiêu ngạo như vậy. Trong mắt gã thì Nam Đàm này chính là địa bàn của mình, có thể mặc cho gã muốn làm gì thì làm.
Lục Vi Dân không muốn có mâu thuẫn xung đột gì với Tần Hải Cơ, Tần Hải Cơ cũng chắc chắn chẳng có cảm tình gì với mình. Thẩm Tử Liệt lên chức đột ngột như vậy, chỉ sợ những thế lực sừng sỏ ở Nam Đàm này, trong lòng đều rất khó chịu, e rằng Tần Hải Cơ thì còn hơn thế. Nhất là hiện nay trong khi Tào Cương đã có chút xa cách với mình, Lục Vi Dân càng hy vọng bản thân có thể yên ổn một thời gian, để địa vị của Thẩm Tử Liệt ở Nam Đàm càng được củng cố vững chắc hơn.
Nhưng như thế không có nghĩa là mình có thể bỏ qua tất cả mọi chuyện đã xảy ra. Không gây chuyện, nhưng tuyệt đối cũng không sợ phiền phức. Kiếp trước Lục Vi Dân chính đã có tính cách như vậy, đến kiếp này, nếu như đến nó cũng không còn, vậy thì quả là uổng phí cơ hội tái sinh này, nhất là trong những trường hợp liên can đến đồng nghiệp trong cơ quan kiểu này. Đối phương quả thực là ép người quá đáng, Lục Vi Dân càng không thể lùi bước.
Không đợi Lục Vi Dân cân nhắc xong, đối phương hung hăng xông lên, hai tay vồ từ trên xuống dưới, hiển nhiên là muốn tóm chặt đầu mình, mà hai người đàn ông mặc sắc phục cảnh sát cũng như vậy, người bên phải người bên trái vây xung quanh, muốn tóm lấy cánh tay Lục Vi Dân.
- Dừng tay!sw Dừng tay lại cho tôi!s Tần Lỗi, cậu đã nghe thấy chưa?sw Chuyện gì thế này?ls
Một giọng nói ồm ồm vang lên từ đằng sau.
- Tất cả lũ chúng mày dừng tay lại ngay!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tiểu Long