Đợi hai người đứng lên, Vọng Thắng lão đạo lần vào ngực lấy ra hai trữ vật giới chỉ: "Vi sư cho quà ra mắt, lấy đi."
Cả hai hớn hở vái tạ.
Đệ tử quanh đó thèm thuồng, đồ của Hiền nhân cảnh sư thúc tống xuất thì không thể tầm thường, cả hai thành thân truyền đệ tử, thân phận địa vị sẽ khác, sau này dù Điền Anh Đông cũng không thể coi thường họ, dù nghênh ngang tại thư viện cũng không ai quản.
Người kinh ngạc nhất là Lý Tử Đình, từ lúc Vọng Thắng lão đạo thu đồ đệ, nàng ta há hốc miệng nhìn tất cả.
Mấy câu như đùa của Tôn Lập đã khiến Đông Phương Phù thành thân truyền đệ tử của Vọng Thắng sư thúc?!
Nàng ta không coi thường gã, chỉ thấy là không thể nào tin được. Nàng ta biết gã không lâu, vì Giang Sĩ Ngọc nên mới có dính dáng, không thể tin gã như Tô Tiểu Mai và Giang Sĩ Ngọc. Nhưng lần này đã cho nàng ta một bài học.
Ban đầu nàng ta còn tưởng Đông Phương Phù sẽ bị Vọng Thắng sư thúc nhìn ra rồi trách phạt, nhưng sau đó đã bái sư lễ rồi cho cả quà ra mắt, trước mặt ngần đấy người thì không thể rút lại. Chỉ có một khả năng, Vọng Thắng sư thúc đích xác không phát hiện.
Nhưng nhưng... Lý Tử Đình không hiểu nổi, việc bất khả thi lại thành công.
Một lúc sau, nàng ta chật vật nuốt nước bọt, ngoái nhìn Giang Sĩ Ngọc một cách máy móc. Y có phần đồng tình: "Ta nói rồi, nên tin y đúng không? Đừng thấy bọn ta hi hi ha ha cả ngày nhưng ta và Tô Tiểu Mai luôn nghe lời y."
Lý Tử Đình cúi người hổ thẹn với Tôn Lập: "Tôn sư huynh, Tử Đình hổ thẹn..."
Tôn Lập xua tay không để tâm, tím nhiệm với nhau có thể từ từ mà thành.
"Không sao, không cần để tâm, chỉ cần cô nương chân tâm thực ý với Tiểu Ngọc, cơ hội thế này vẫn còn."
Giang Sĩ Ngọc hổ thẹn: "Sau này trước mặt nữ nhân của ta, đừng nhắc ngoại hiệu đó được không?"
Tôn Lập chỉ nói: "À, ‘nữ nhân của ta’, bá khí lắm!"
...
Đông Phương Phù và Phùng Trung được Vọng Thắng lão đạo đưa đi dạy dỗ. Chúng các đệ tử giải tán. Đông Phương Phù đã đành, là đệ tử nhóm chữ Giáp, nhưng Phùng Trung chỉ thuộc nhóm chữ Đinh nên không ít người ghen tị, mắng ông trời bất công, thua nhóm chữ Giáp thì thôi, sao lại để thua cả nhóm phế vật chữ Đinh?
Bọn Tôn Lập về Vọng Sơn biệt viện thì chia tay, có họ, Lý Tử Đình không tiện theo Giang Sĩ Ngọc, nhưng cứ theo y một chốc rồi mới cùng Tô Tiểu Mai quay về.
Tôn Lập theo Giang Sĩ Ngọc về đến tiểu viện thì ai về phòng nấy.
Từ Qua Lam phường về, Tôn Lập không có thời gian nghiên cứu dịch thể mới mua.
Lưu Minh Kiến hiếu kỳ, Tôn Lập cũng hiếu kỳ. La Hoàn chỉ dẫn gã mua chứ gã không biết là cái gì.
Gã rất tin La Hoàn, biết dịch thể là thứ tốt, còn là gì thì ai chẳng hiếu kỳ?
Đóng cửa phòng xong, gã lấy bình ngọc ra.
"La tổ, đây là cái gì?"
Tôn Lập mở nắp ra ngửi, không có mùi gì.
La Hoàn đáp: "Ngươi đến Qua Lam phường thị làm gì?"
"Tìm linh đơn chuẩn bị xung quan."
"Vậy được, cảm tạ ta đi." La Hoàn nói.
"Hả? Đây là linh dịch? Uống vào có hiệu quả như linh đơn?" Gã định ghé bình ngọc vào uống.
La Hoàn cản lại: "Đừng uống, tuy không phải kịch độc nhưng uống không dễ chịu đâu!"
Tôn Lập dừng lại, toát mồ hôi lạnh: "Lão nhân gia nói rõ đi."
"Ngươi còn nhớ hai mươi viên Bách minh đơn?"
"Đương nhiên, lão nhân gia bảo thứ đó ẩn hoạn cực lớn nên không cho tiểu tử uống là gì?"
Vọng Hư và Vọng Minh định đem gã làm dê thế tội, bị nhận ra thì do Chung Mộc Hà chủ trì mà bồi thường cho gã. Vọng Minh bỏ ra hai mươi viên Bách minh đơn.
Bách minh đơn là độc môn của Vọng Minh, cực kỳ nổi danh tại Tố Bão sơn. Nhưng La Hoàn biết phương thuốc đó có từ thượng cổ, bị Vọng Minh tự coi là thông minh thay đổi, dùng nhiều sẽ nguy hiểm, nên gã vẫn chưa động đến hai mươi viên này.
"Đây là địa mạch thạch thủy, vốn có độc tính nhất định nhưng có thể trung hòa chất độc trong Bách minh đơn."
Tôn Lập Hớn hởn: "Tức là dùng thứ này trung hòa độc tính của Bách minh đơn thì có thể dùng?"
"Chính thế. Nên tuy ngươi không tìm được linh đơn nhưng cũng thế. Còn không mau cảm tạ ta."
"Đa tạ La tổ!"
Bất quá bao nhiêu địa mạch thạch thủy có thể trung hòa một viên Bách minh đơn thì Tôn Lập không biết, phải nhờ La Hoàn.
La Hoàn đang chỉ dẫn thì có tiếng gõ cửa.
Giang Sĩ Ngọc lên tiếng: "Tôn Lập, có nhà không?"
Tôn Lập mở cửa, Giang Sĩ Ngọc đứng ngoài, còn cả Đông Phương Phù.
Giang Sĩ Ngọc xòe tay: "Ta đã bảo không cần khách khí, nàng ta cứ muốn cảm tạ..."
Đông Phương Phù trịnh trọng vái: "Đa tạ Tôn sư huynh thành toàn! Trước đó chỉ tưởng Tôn sư huynh nói đùa, trong lòng có điều bất kính, mong Tôn sư huynh bỏ quá cho."
Tôn Lập xua tay: "Nói những lời khách khí này không hay, cơ duyên của cô nương đến mà thôi."
Giang Sĩ Ngọc cũng nói: "Muốn cảm tạ Tôn Lập thì cứ nói, không cần trịnh trọng đến thế."
Đông Phương Phù nghe lời: "Được, người ta biết rồi. Tôn sư huynh, thật không biết nên nói gì..." Nàng ta vốn không muốn Giang Sĩ Ngọc giận nên nói là mình tin, không ngờ cư lại thành công.
Vị trí thân truyền đệ tử của Vọng Thắng cộng thêm tư chất nhóm chữ Giáp, địa vị của Đông Phương Phù tại Tố Bão sơn khác hẳn.
Đông Phương Phù thầm thẹn vì không tin Tôn Lập nên càng cảm kích.
Đương nhiên nàng ta mang ơn Giang Sĩ Ngọc, không theo y thì làm gì có chuyện Tôn Lập cho cơ duyên này?
Tiễn Giang Sĩ Ngọc và Đông Phương Phù, Tôn Lập có thể tĩnh tâm thay đổi Bách minh đơn.
Tuy bị Vọng Minh đạo nhân tự tác thông minh thay đổi công thức nhưng dược hiệu của Bách minh đơn không tệ, theo La Hoàn thì năm viên đủ cho y đột phá Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng. Nhưng để an toàn, y vẫn bảo gã lấy lượng địa mạch thạch thủy đủ cho mười viên rồi ngâm vào.
Tạm thu hơn mười viên còn lại đã.
Tối đó, Tôn Lập đả tọa tu luyện, chu thiên tinh lực hảo như đê vỡ tràn vào thể nội, cùng lúc thần hóa tám huyệt vị, gã nhận ra càng lúc càng gần ngưỡng đó.
Một đêm là mười viên Bách minh đơn hút cạn địa mạch thạch thủy của Tôn Lập, nhưng hưa hoàn toàn hóa giải được độc tính.
Tôn Lập dùng Tử cực thiên hỏa, cách một lớp đá hong khô rồi dùng nước hòa tan, tiếp đó lại dùng đá làm thành bát, hong cạn nước thuốc.
Rồi lại làm tan, hong cạn.
Sau ba lần, Bách minh đơn mới không còn độc tính.
Cần chuẩn bị kỹ, trận pháp thì Võ Diệu đã nghĩ xong, Tôn Lập hiện có đủ linh thạch và nguyên liệu nên không cần gì nhiều.
Gã đợi thời khắc đó tới.
Mấy hôm nay tĩnh tâm tu luyện, không cần lên thư viện học nên mười phần tự tại.
Cổ Lô sơn liên tục có tin bất lợi đưa về. Cấm chế Long Bối thượng nhân để lại lợi hại vô cùng. Các đại phái cho là chân nhân lão tổ thì sẽ dễ dàng phá được ba mươi ba tầng tháp lâu. Nhưng tám vị chân nhân lão tổ cùng hành động mà kết quả là khiến cấm chế phát huy uy lực, tám vị chân nhân lão tổ suýt mất mạng, lúc đó các đại phái mới hiểu được uy lực của tháp lâu!
Các đại phái không chán nản mà càng hưng phấn.
Kim Phong Tế Vũ lâu, Đô Vũ môn, Cổ Kiếm môn lập tức cầu viện môn phái cử thêm người đến Cổ Lô sơn - cấm chế có mạnh cũng là vật chết, còn người là sống, chỉ cần có cách sẽ trừ được.
Cấm chế càng mạnh thì thứ ở trong càng quý, các đại phái hưng phấn vô cùng.
...
Ba ngày sau, bọn Sùng Dần và Sùng Bá về.
Quả nhiên, họ không tìm được Tần Thiên Trảm, nhưng phát hiện nơi giao chiến bị Tôn Lập đốt rụi.
Không có chứng cớ là bọn Tần Thiên Trảm tham chiến nhưng lâu rồi mà không ai có tin gì, tất cả đều hiểu họ lành ít dữ nhiều!
Tôn Lập và Tần Thiên Trảm gần như cùng xuất sơn, Huyền Vũ đại điện có ghi chép, tra là ra ngay.
Tần Thiên Trảm từng sai Lưu Tử Hùng giết Tôn Lập, ai cũng biết ân oán này.
Nhưng không ai hoài nghi Tôn Lập.
Một đấu với mười một? Trong đó có Tần Thiên Trảm? Tần Thiên Trảm có bát phẩm pháp khí?
Đùa à, sao có thể!
Họ mà biết Tần Thiên Trảm dùng cả chiến trận của Vọng Hư chân nhân bí truyền, thậm chí dùng cả hạ độc mà vẫn không thoát được thì càng kinh ngạc.
Sùng Dần và Sùng Bá điều tra thì đã bài trừ Tôn Lập, trừ cho là thực lực quá chênh lệch, Tôn Lập không thể giết hết ngần ấy đệ tử mà vì theo Huyền Vũ đại điện thì gã xuất sơn trước.
Cả hai bó tay, việc này không giấu được, đành báo thật với chưởng giáo chân nhân ở Cổ Lô sơn.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Vọng Hư gần đây bù đâu.
Bí mật của Cổ Lô sơn vốn do Tố Bão sơn và Ngọc Kiếm sơn trang phát hiện. Ban đầu không nói nhất lâu song môn mà năm phái kia trong thất đại phái cũng cho là Cổ Lô sơn trung không có thứ gì tốt.
Hiện tại thì khác, phát hiện tàng bảo chi là đổ về. Kim Phong Tế Vũ lâu càng bá đạo, cậy vào binh cường mã tráng, trực tiếp phái bốn chân nhân lão tổ đến, cướp quyền bả chủ trì đại cục.
Song môn không hề khách khí, cùng phái ba chân nhân lão tổ, ép cho thất đại phái không thể phát tác.
Vốn thất đại phái là lực lượng trung kiên tìm bảo vật thì bây giờ lại thành đi xem náo nhiệt.
Hiện tại y không có thời gian tính đến ân oán chút xíu trước đó với Ngọc Kiếm sơn trang.
Sau này nghĩ lại, cho Tần Thiên Trảm bát phẩm hạ pháp khí thì y cũng thấy tiếc. Nhập phẩm pháp khí tại tu chân giới rất hiếm, cứ xem các tán tu, đừng nói nhập phẩm pháp khí mà bất nhập lưu pháp khí cũng không có.
Nhưng dù thế nào, Tần Thiên Trảm cũng là quan môn đệ tử, cho thì cho rồi.
Rồi lại có tin: Tần Thiên Trảm thất tung! Cùng thất tung là mười đệ tử.
Vọng Hư chân nhân có phần quen tai tên nhưng đệ tử đó, đều cùng phe với đồ đệ của y, ngần ấy người sao lại thất tung? Tin Sùng Dần và Sùng Bá đưa đến quá rõ, họ đã gặp bất hạnh.
Tần Thiên Trảm còn có bát phẩm hạ pháp khí, dù gặp địch nhân Đạo nhân cảnh cũng đấu nổi, hơn nữa còn cả mười đệ tử, sao lại vô thanh vô tức bị diệt gọn?
Quan môn đệ tử này có Ngũ hành tuệ căn, Vọng Hư chân nhân dồn vào không ít tâm huyết, đột nhiên không còn thì y như bị đấ một quyền vào ngực!
Y nổi đóa tại thái cực hà cốc, chỉ muốn về Tố Bão sơn ngày để tra xét nhưng tình hình Cổ Lô sơn khiến y không dám rời đi nên càng giận dữ, thầm thề nếu tra ra ai hại đệ tử thì y sẽ xé xác!
...
Tôn Lập mấy hôm nay nhàn hạ, chỉ có Giang Sĩ Ngọc hiểu rõ thì khẩn trương, thầm lo cho gã.
Tôn Lập biết mình xử lý gọn ghẽ, không có dấu tích gì, không sợ bị điều tra. Hơn nữa tìm ra thì sao? Cùng lắm thì rời Tố Bão sơn.
Sùng Dần và Sùng Bá về, các đệ tử đi học lại.
Tôn Lập cách ngưỡng đó một đường chỉ, sau một đêm tu luyện thì theo lệ ra ngoài sân tắm. Tuy trời vào thu, trong núi khí hậu càng lúc càng mát mẻ nhưng gã đã quen, tựa hồ mỗi sáng không tắm là không chịu được.
Chu thiên tinh lực hàm chứa sức mạnh thần bí, Tôn Lập gần đạt Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng, thân thể từ từ được cải tạo.
Gã càng lúc càng cao lớn, da bóng lên, xương hiện rõ, cơ bắp nổi lên. Mỗi ngày lúc gã tắm, Giang Sĩ Ngọc nhìn chằm chằm bộ ngực càng lúc càng thành múi của gã mà ghen tị đến phát cuồng.
Không hiểu vì sao Sĩ Ngọc càng lúc càng gầ tu luyện yêu thuật. Thượng cổ yêu tộc chú trọng tôi luyện nhục thân nên thường thì nhục thân yêu tộc tạo cho người ta cảm giác đáng sợ nhưng y thì ngược lại: ngực phẳng, cơ bắp không cuồn cuộn, bụng cũng phẳng lì!
"Không được, phải cấm Đông Phương Phù và Lý Tử Đình đến tiểu viện vào sáng sớm, vạn nhất họ thấy ngươi thế này thì ta có nguy cơ bị bỏ rơi!"
Giang Sĩ Ngọc đùa, Tôn Lập cũng kệ, xong xuôi là cả hai lên thư viện.
Dọc đường thấy từ tây khu Vọng Sơn biệt viện có một toán người đi ra, bao quanh một người.
Vọng Sơn biệt viện chỉ hai người rình rang như thế: Tần Thiên Trảm cùng Điền Anh Đông.
Tần Thiên Trảm chết rồi, chỉ còn Điền Anh Đông.
Giang Sĩ Ngọc hơi bất ngờ: "Điền Anh Đông xuất quan rồi?"
Cả hai nhìn nhau, đuổi nhanh theo, nghe thấy bàn tán. truyện được lấy từ website tung hoanh
"... Điền sư huynh xuất quan, thiên hạ tịch mịch vô địch thủ."
"Hừ, dù Tần Thiên Trảm còn sống thì sao? Điền sư huynh đã là Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng, cảnh giới cao hơn nhiều."
"Đúng, Tần Thiên Trảm luyện chế pháp khí cũng không sánh bằng Điền sư huynh, cậy sư tôn là chưởng giáo chân nhân mới dám bá đạo như thế."
"Hắc hắc, sư tôn của Điền sư huynh không kém, chắc không lâu nữa Vọng Minh sư thúc sẽ tìm nhập phẩm pháp khí cho Điền sư huynh cũng nên?"
Nhập phẩm pháp khí hiến có, bát phẩm càng trân quý. Vọng Minh cũng không thể nói có là có, thủ hạ biết rõ nên không dám nói lung tung sợ nịnh nhầm.
Tôn Lập đi sau thấy sắc mặt Điền Anh Đông hơi khác thì chợt nhận ra: gã diệt Tần Thiên Trảm, vô tình khiến y Điền Anh Đông khó chịu!
Điền Anh Đông trước đó bị Tần Thiên Trảm vượt qua nên dùng âm mưu bế quan khổ tu, những tưởng xuất quan là quang minh chính đại cướp lại vị trí tân đệ tử đệ nhất nhân nhưng Tần Thiên Trảm chết rồi, y không có cơ hội đó nữa, người ta sẽ nhớ là trước y, Tần Thiên Trảm mới là tân đệ tử đệ nhất nhân, y có ngôi vị đó vì đối thủ đã chết – kiểu tự động lên ngôi này khác xa cướp về được.
Tôn Lập không thích gì ngụy quân tử như Điền Anh Đông nên nhận ra điều đó chỉ cười.
Bọn Điền Anh Đông chưa rời Vọng Sơn biệt viện, phía trước lại ồn ào có một toán đi ra, hai nhóm gặp nhau, con đường không rộng lắm liền ách tắc.
Tôn Lập và Giang Sĩ Ngọc cả kinh vì chủ chốt của nhóm này là Phùng Trung!
"Cút, chó khôn không chặn đường!" Thủ hạ của Điền Anh Đông quen ngông nghênh, thấy bọn Phùng Trung thì không hề khách khí.
Bên kia không kém: "Chó sủa gì thế?"
Phe Điền Anh Đông không nhường: "Bọn rác rưởi muốn ăn đòn hả?"
"Ai là rác rưởi? Cho ngươi biết Phùng sư huynh hiện tại là thân truyền đệ tử của Vọng Thắng sư thúc, không kém Điền Anh Đông, đừng có rước phiền!"
Cả hai phe tranh cãi nhưng không phe nào dám công nhiên động thủ tại sơn môn.
Tôn Lập và Giang Sĩ Ngọc nhìn nhau, thầm lắc đầu. Phùng Trung tỏ rõ vẻ tiểu nhân đắc chí, Tôn Lập vốn không thích y, giờ thì càng ghét.
Cả hai rất ăn ý, mặc kệ hai phe tranh nhau, định vòng qua thì không ngờ Phùng Trung chợt gọi to: "Tôn Lập, ngươi theo ai? Đừng mong không đắc tội với bên nào để rồi đắc tội cả hai bên!"
Thủ hạ của Phùng Trung cùng kêu lên: "Nên theo Phùng sư huynh, trận pháp bác đại tinh thâm, tư chất của ngươi không tốt, nên lo cho tương lai!"
Tôn Lập từ lúc nhập môn đã khép mình nhưng vẫn nhớ lời phụ thân, không gây sự nhưng không sợ gì. Khép mình không có nghĩ dễ bị bắt nạt, mà ngược lại thâm tàng bất lộ.
Tôn Lập không ưa Phùng Trung tiểu nhân đắc chí nhưng y cư xử thế nào thì liên can gì đến gã? Gã mặc kệ. Nhưng y ngông cuồng đến mức dám huênh hoang như thế thì gã chợt hiểu cảm giác của Sùng Bá giáo tập: lão tử đang không có cớ gây sự, ngươi lại đưa tới thì ta nên cảm tạ: cảm tạ ngươi cho ta cơ hội đánh ngươi!
Tôn Lập từ từ quay lại, Giang Sĩ Ngọc đi theo.
Tôn Lập lạnh lùng hỏi Phùng Trung: "Ta đắc tội cả hai bên thì các ngươi dám làm gì?!"
Không chỉ Phùng Trung, mà phe Điền Anh Đông cũng nổi nóng nhưng rồi vội bảo mình lãnh tĩnh. Ai cũng thấy rõ: Tôn Lập và Giang Sĩ Ngọc là hai trong ba đệ tử Phàm nhân cảnh đệ tam trọng ở thư viện hiện tại .
Còn Tô Tiểu cũng Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng điên phong.
Cả Đông Phương Phù và Lý Tử Đình đều Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng. Đông Phương Phù cũng là thân truyền đệ tử của Vọng Thắng lão đạo, tư chất còn hơn Phùng Trung, được Vọng Thắng lão đạo ưu ái hơn.
Đừng nói sau lưng Tôn Lập là chân nhân lão tổ duy nhất của bản môn!
Dù Điền Anh Đông hiện tại là Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng, nhưng đừng quên Tôn Lập đã giết một cao thủ Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng đệ tử: Lưu Tử Hùng!
Phùng Trung mắc nghẹn, y đắc ý quá độ, trước đó bị dồn nén nhiều, chợt đổi đời, được tâng bốc nên quên mất rằng Tôn Lập đáng sợ thế nào!
Phùng Trung hối hận vô cùng, đồng thời hận Tôn Lập nhập cốt. Y không làm gì được gã, bị gã hỏi thì không thể phát tác, mất mặt ngay trước đám đông. Sau khi thành thân truyền đệ tử của Vọng Thắng lão đạo thì chưa bao giờ y mất mặt thế!
Tôn Lập hầm hừ, vẫy tay với Giang Sĩ Ngọc: "Đi!"
Lần này gã không đi vòng, cả hai ưỡn người đi thẳng vào giữa hai nhóm.
Bọn Tô Tiểu Mai còng gọi "Tôn Lập đợi đã", năm người tụ lại, gần như chiếm hết con đường.
Các đệ tử đều tránh lối.
Phùng Trung xám ngoét mặt mày nhưng không dám phát tác.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Bọn Tôn Lập chiến lực hơn xa y, luận bối cảnh càng không thua gì. Tại thư viện, Sùng Dần và Sùng Bá bao che cho gã rõ ràng, Phùng Trung biết nên không dám động thủ.
Tôn Lập kỳ thực không coi Phùng Trung vào đâu, biết mình tiến tới thì tiểu nhân đắc chí như y dù gì vẫn là tiểu nhân, sẽ phải lùi bước. Quả nhiên Phùng Trung và thủ hạ cùng lui vào bãi cỏ, mắt đầy phẫn nộ.
Tôn Lập muốn xem phản ứng của Điền Anh Đông.
Bất ngờ là Điền Anh Đông chỉ cười nhạt, chủ động nhường đường.
Tôn Lập thầm mắng ngụy quân tử, nhất thời không tiện phát tác, năm người “nghênh ngang” ép tất cả sang bãi cỏ, bá khí vô song đi qua.
Đằng sau lặng ngắt như tờ.
Lúc không thấy ai, Tôn Lập mới ho: "Tiểu Ngọc, Tiểu Mai, ta phải phê bình các ngươi, không thể vì tu vi cao mà cậy thế ép người, ban nãy các ngươi mới đáng ghét làm sao!"
"Phì!" Giang Sĩ Ngọc và Tô Tiểu Mai cùng châm chích: "Ngươi còn liêm sỉ không!"
Chúng nhân cười to, biểu hiện ban nãy đích xác bá đạo nhưng sau khi nhập môn, Giang Sĩ Ngọc và Tô Tiểu Mai đều dồn nén, ban nãy bao nhiêu dồn nén trong mấy tháng đã tan, tuy không hậu đạo, nhưng trong lòng nhẹ tênh.
Đoạn Giang Sĩ Ngọc nói: "Điền Anh Đông còn biết ẩn nhẫn, nhưng Phùng Trung thì không, sẽ tìm cách trả thù ngươi."
Tôn Lập coi thường: "Ta sợ y?"
Tô Tiểu Mai nói: "Loại người đó rất phiền, không sợ y nhưng y không quang minh chính đại cạnh tranh với ngươi mà sẽ giở âm mưu quỷ kế."
Tôn Lập ve cằm rồi bảo Đông Phương Phù: "Có tin mỗ không?"
Đông Phương Phù hổ thẹn: "Tôn sư huynh hỏi thế người ta càng xấu hổ, sư huynh bảo tiểu muội phải làm gì?"
Tôn Lập cười: "Không làm gì mà tặng một cơ duyên!"
...
Hôm nay là giờ đơn đạo của Sùng Trọng, Tôn Lập làm gì y cũng kệ.
Được tự do, Tôn Lập nằm dài trên bàn vẽ lung tung, những ý tưởng này chợt này ra nên gã không chuẩn bị, tìm khắp trữ vật không gian chỉ thấy giấy vàng để vẽ linh phù nên dùng luôn viết lại ý niệm về trận pháp.
Là để cho Đông Phương Phù, chỉ cần nàng ta hơn Phùng Trung về trận pháp tu vi, thậm chí đạt tới mức có thể cùng Vọng Thắng lão đạo thảo luận trận pháp thì Phùng Trung sẽ phải dốc hết tinh lực vào nghiên cứu, không thể nghĩ được gì nữa.
Đương nhiên đấy chỉ là kế tạm thời, Tần Thiên Trảm gã còn giết, Phùng Trung dám làm gì thì gã không ngại lấy thêm một mạng.
Khó là ở chỗ đủ liều lượng - Tôn Lập đưa cho Đông Phương Phù đương nhiên không phải tinh tủy. Chỉ hơi cao hơn mức trận pháp của tu chân giới hiện tại.
Những thứ này với Võ Diệu là quá tệ mạt, theo lời y thì người nghiên cứu trận pháp không hiểu nổi những điều đó thì nên đập đầu vào tường tự vẫn cho xong!
Nhưng như thế đủ khiến Đông Phương Phù biến thành trận pháp thiên tài trong mắt Vọng Thắng.
Tôn Lập tung ra kế một đá ba chim.
Tạm thời cầm chân Phùng Trung không phải là tác dụng trọng yếu nhất. Trừ thử ra gã còn hai mục đích: một là thành toàn cho Đông Phương Phù. Hai là thử nàng ta.
Đông Phương Phù dĩ tưởng học được tinh tủy trận pháp, qua cầu rút ván... Tôn Lập có cách khiến nàng ta hối hận cả đời.
Tan học, Tôn Lập vắt óc mới tìm ra tám điểm quan trọng, giảng giải rõ, với tư chất như Đông Phương Phù sẽ hiểu ngay.
Y đưa cho Giang Sĩ Ngọc: "Giao cho Đông Phương Phù thì bảo tam điều này không nói hết ra một lần, cách vài ngày nói ra một điều là được."
Giang Sĩ Ngọc gật đầu, kinh ngạc nhìn Tôn Lập: "Ngươi biết về trận pháp? Hơn nữa..."
Tôn Lập xua tay: "Đừng hỏi, ta không nói rõ được."
...
Quả nhiên mấy ngày tiếp theo, Phùng Trung rất yên tĩnh, hiếm khi xuất hiện tại nhóm chữ Đinh, mỗi ngày trừ tu luyện, tinh lực đều đổ vào nghiên cứu trận pháp. Bỏ hết đơn đạo, chế khí!
Ngược lại Đông Phương Phù rất thong dong, những thứ Tôn Lập đưa cho rất trọng yếu, đứng trên điểm cao hơn mức của tu chân giới hiện thời, nhiều điểm nghi vấn chỉ nhìn là hiểu.
Tuy nhiều phương diện kém xa lão quái vật nghiên cứu trận pháp cả trăm năm như Vọng Thắng nhưng đã bỏ Phùng Trung lại xa lắc.
Đông Phương Phù mỗi ngày cứ rỗi là đến gặp Giang Sĩ Ngọc – theo lời nàng ta vì tu luyện trận pháp, nên thời gian cạnh y ít hơn Lý Tử Đình.
Tháng này sắp hết, các đệ tử vào Tố Bão sơn đã gần năm tháng.
Nhiều đệ hiểu rõ thời gian tại Tố Bão sơn của mình qua ngày nào mất ngày đó, cuối tháng thứ năm lại có một toán đệ tử thành công đạt tới Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng, còn hi vọng ở lại.
Tô Tiểu Mai đã đạt Phàm nhân cảnh đệ tam trọng.
...
Tôn Lập khắc xong trận pháp để phá quan, tiêu hao nguyên liệu trị giá hơn hai trăm linh thạch, trừ ra còn khảm theo ba trăm sáu mươi linh thạch.
Trước đó gã thấy mình lần ra ngưỡng liền khắc trận pháp, rồi đốt Ngưng trầm hương mộc, chuẩn bị Bách minh đơn. Nhưng tu luyện cả đêm, công lực tiến bộ mà chưa có dấu hiệu phá ải.
Cảm giác này cứ vấn vít, gã muốn bỏ học cả ngày để tu luyện nhưng tâm thần không yên, không thể hút đại nhật chân hỏa.
Thử mấy lần, gã đành bỏ cuộc, lên lớp.
Rồi từ trưa đến tối, gần như không ăn uống, chỉ vùi đầu khổ tu.
Thư viện đưa cơm đến cứ để ở cửa – tối đưa cơm đế lại lấy phần lúc trưa đi.
Tần Thiên Trảm hạ độc gã. Tôn Lập chưa quên nhưng tạm thời không tra xét đệ tử nhà bếp, mấy hôm nay cơm nước không có vấn đề gì, gã hiểu đệ tử đáng thương nào đó bị Tần Thiên Trảm bức ép, không còn Tần Thiên Trảm thì không ai hại gã.
Liên tục bốn ngày, gã thấy mình sắp đột phá nhưng đến lúc quan trọng nhất lại mất đi cảm giác đó.
Tối nay gã theo lệ mở phong ấn trận pháp, phong bế căn phòng. Gã cắt một miếng Ngưng trầm hương mộc rồi đốt trong lò hương, xếp bằng giữa trận pháp. Mười viên Bách minh đơn xếp cạnh tay.
“Phàm gian nhất thế thiên” từ từ vận chuyển, chu thiên tinh lực trút vào thể nội.
Lần này tám huyệt đạo cơ hồ được hoàn toàn thần hóa, tinh quang sáng rực, ngân ti như lửa, gã tưởng có thể đột phá bất cứ lúc nào nhưng khi hút chu thiên tinh lực vào thì cả tám như động không đáy, hút mãi chưa đầy.
Tôn Lập thở dài. Hít Ngưng trầm hương mộc, từ từ chìm vào cõi lòng, tối nay khó thành rồi.
Sau nửa đêm, gã đã vận chuyển chín đại chu thiên, từ từ thở ra, chuẩn bị thu công, đúng lúc đó chu thiên tinh thần vận chuyển tựa hồ có thay đổi vi diệu, tám huyệt đạo rung khẽ, tinh quang ràn rạt...
"Oành!"
Thể nội nổ vang, gã không hề chần chừ khởi động trận pháp. Thiên địa linh khí nhưng chóng ngưng tụ lại, qua trận pháp trút vào thể nội.
“Phàm gian nhất thế thiên” tiếp tục vận chuyển, hút linh lực và chu thiên tinh lực thành một. Chu thiên tinh lực đồng hóa thiên địa linh khí, dồn vào huyệt đạo.
Chính thức bắt đầu vượt ải!
Ngưng trầm hương mộc, Xa hào trận pháp, cộng thêm nỗ lực của gã, phá ải mười phần thuận lợi. Tám huyệt đạo triệt để bị thần hóa thì bắt đầu tu luyện giai đoạn sau: thần hóa mười sáu huyệt đạo.
Mười sáu huyệt đạo như mười sáu cự thú Thao thiết, gần như không bao giờ đủ, dù gã dốc bao nhiêu linh khí, tinh lực dồn vào mà vẫn ảm đạm vô quang.
Nếu không thể thần hóa các huyệt đạo thì lần này thất bại.
Lần tới càng gian nan, mà lần tới là khi nào thì gã không chắc.
Gã đành hút thêm chu thiên tinh lực, lấy thêm thiên địa linh khí từ trận pháp dồn vào mười sáu huyệt đạo.
Chu thiên tinh lực càng lúc càng nhạt, sau cùng biến thành đại nhật thần hỏa, Tôn Lập biết trời đã sáng, gã không thể dừng, đại nhật thần hỏa được chuyển hóa thành tinh lực chảy vào huyệt đạo, may mà thiên địa linh khí không đổi.
Bất tri bất giác đại nhật thần hỏa biến thành chu thiên tinh lực, đan nhau hai lần thì ba trăm sáu mươi khối linh thạch hao tận, thiên địa linh khí bị cắt đường cung cấp!
Ngưng trầm hương mộc đã cháy hết, Tôn Lập không kịp đốt tiếp.
Đến lúc nguy cơ! Tôn Lập mở mắt búng tay, tia lửa chạm vào Ngưng trầm hương mộc, mùi thơm lan khắp phòng, bổ sung phần nào thiên địa linh khí tổn thất.
Gã nhanh chóng chụp Bách linh đơn uống liền.
Linh đơn xuống bụng thì hóa thành linh lực thuần túy nhất đổ vào kinh mạch...
Một viên!
Hai viên!
Ba viên!
...
Tôn Lập không biết đã dùng bao nhiêu Bách minh đơn, chỉ cần thấy linh nguyên không đủ là lấy ra uống.
Lúc gã thò tay vào thì trống trơn!
Lòng gã chìm xuống...
Mười viên Bách minh đơn được đặt cạnh tay, chụp là thấy nhưng giờ chụp hụt, chỉ có thể là đã dùng hết.
Gã vốn tưởng năm viên là đủ, mang tới mười viên là thừa, nhưng lần này phiền rồi!
Thể nội linh nguyên nhanh chóng yếu đi, lần này xung quan thất bại, chỉ e lần tới không chỉ mười viên Bách minh đơn là thành công, hơn nữa thương tổn cực lớn.
La Hoàn cho là mười viên thừa đủ - y và Võ Diệu chỉ khi Tôn Lập tu hành mới đoán sai, “Tinh hà chân giải” hiệu xưng thiên hạ đệ nhất, dù cả hai cũng không hiểu rõ, không nắm được nhiều thứ.
Sắp thất bại, Tôn Lập thở dài, tiếc nuối vô hạn. Đột nhiên mùi Ngưng trầm hương mộc trong mũi tăng thêm, không lâu sau bổ sung đủ linh nguyên!
Tôn Lập không hiểu xảy ra chuyện gì nhưng được như thế thì gã không lãng phí cơ hội, lập tức dốc toàn lực, phân thành mười sáu làn tiến vào các huyệt đạo!
"Oành!"
Huyệt đạo đầu tiên nổ vang, ngân quang lấp lóe, đã bị thần hóa.
"Oành!"
"Oành!"
Tiếng nổ không ngớt, mười sáu huyệt đạo trong một tuần trà đã bị thần hóa.
Tôn Lập thở phào, lần này đúng là may mắn!
Mùi Ngưng trầm hương mộc trong mũi liên miên bất tuyệt, Tôn Lập mượn sức dung hợp chu thiên tinh lực, triệt để củng cố Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng rồi thu công pháp mở mắt ra.
Mở mắt là gã xót ruột như cào!
Ngưng trầm hương mộc bốc cháy, đã được quá nửa.
Ngưng trầm hương mộc trân quý vô cùng, Tôn Lập tưởng khối thế này đủ cho gã dùng đến Đạo nhân cảnh thậm chí là Hiền nhân cảnh, không ngờ lần này tổn hao quá nửa, không biết có đủ cho đến Phàm nhân cảnh đệ thất trọng không nữa.
Nhưng gã lấy làm may mắn vì đã đốt Ngưng trầm hương mộc, lúc quan trọng thì Ngưng trầm hương mộc bốc cháy, không thì chuyến này gã đã thất bại.
Trận pháp giá trị năm trăm sáu mươi khối linh thạch, mười viên Lách linh đơn, quá nửa khối Ngưng trầm hương mộc – giá đắt quá!
Tôn Lập xung quan lần này là dốc toàn bộ nguồn lực, nhưng gã vẫn vui mừng vì thành công! Đổi lại là ai cũng chấp nhận đổi tất cả lấy cảnh giới, gã không ngoại lệ.
Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng, thể nội huyệt đạo rừng rực thần quang, linh nguyên cuồn cuộn như sông lớn. So với Phàm nhân cảnh đệ tam trọng, gã nhận ra mình đã khác, cất tay là diệt được!
Hỏa lôi việt bắn ra, linh nguyên dồn vào thì càng lợi hại!
"Ha ha ha!" Tôn Lập cười vang.
... truyện copy từ tunghoanh.com
Tôn Lập lại muốn xuất sơn, đệ tử phụ trách ở Huyền Vũ đại điện vãn là người cũ, gã tuy không nói nhưng biết lần trước ai bán đứng mình.
Chỉ là gã hay phải ra ngoài nên không muốn động tới đệ tử đó – họ có lỗi lầm thì mới không khó dễ gã.
Bất quá Tôn Lập chỉ chấp nhận đến thế, cũng như kẻ hạ độc ở nhà bếp, sau này không tái phạm thì gã cũng kệ, họ chỉ bị bức bách nên có thể tha.
Nếu như còn có lần thứ hai...
Tôn Lập hạ thủ tuyệt bất hội lưu tình.
Đã cho cơ hội mà không biết quý thì trách ai?
Quả nhiên đệ tử phụ trách đưa ngay ngọc bài xuất sơn, gã rời Tố Bão sơn là định vòng đến Qua Lam phường thị.
Bạch lộ vân sơn thảo đã có ba trăm năm hỏa hậu, nghĩ đến Thiên đoán thần thiết đổi về được là gã háo hức.
Con đường này gã đi mấy lần, đã quá quen, qua một vách núi hiểm trở, gã chợt có cảm ứng nên ngoái nhìn, gió thu lùa qua, cố khô rung lên, lá cỏ gãy vụn, bị gió cuốn lên càng lúc càng cao.
Gã đang hồ nghi, chợt thấy nguy hiểm, như bị thượng cổ hung thú chăm chú nhìn sau lưng, tức thì sởn gai ốc!
Gã từ từ ngoảnh lại, trên vách núi trước mặt có một người quen đi ra.
Tô Ngọc Đạo!
Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng!
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Quyển 7: Hung thú lâm thế
Chương 01: nghiền nát
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Tô Ngọc Đạo thong thả đi giữa núi rừng, mỗi bước đều khớp với thiên đạo thần bí. Cảnh giới của y, thật sự Tôn Lập không chống nổi!
Sau mười ba bước, y lại vòng quanh Tôn Lập.
Mười ba bước này y bước lên mặt đường, lên cành cây, lên hư không... nhưng đặt chân ở đâu thì cũng có dấu chân rõ rệt.
Mắt Tôn Lập nhìn vào dấu chân như bị kim châm – mỗi bước chân như có phi kiếm chực bay ra.
"Ầm, ầm, ầm..."
Mười ba đạo minh hoàng sắc kiếm quang từ dấu chân bay lên, Tôn Lập bị vây trong cái lồng kiếm.
Tô Ngọc Đạo vừa ý gật đầu: "Mười ba kiếm này cắt được tất cả, ngươi có có cách cầu cứu gì cũng vô dụng, chịu chết đi."
Tôn Lập cảm nhận được thiên địa linh khí bị mười ba đạo kiếm quang cắt đứt, gã mất liên hệ với ngoại giới. Gã vẫn ở thế giới này nhưng thực tế đã bị đưa vào một tiểu thế giới độc lập. Thiên địa linh khí gã sử dụng được là còn trong phạm vi kiếm quang phong ấn.
"Vì việc ở Cổ Lô sơn hả?" Tôn Lập hiểu ra.
Tô Ngọc Đạo gật đầu: "Gần đây Tố Bão sơn và Ngọc Kiếm sơn trang nối lại quan hệ, thất đại phái cùng đối kháng Kim Phong Tế Vũ lâu, nếu tin ta giết ngươi lộ ra, sẽ bất lợi cho đại cục. Nên ta động thủ phong bế quanh đây, tuy phiền hà nhưng chắc chắn."
Y lại nhìn Tôn Lập: "Một Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng mà khiến bản tọa dùng tới ‘Ngọc kiếm tỏa không’ thì có chết cũng vinh hạnh."
Y chỉ tay, đạo kiếm quang thứ mười bốn xuất hiện trên đầu ngón tay.
Ngón tay sáng lên, quang mang phi kiếm cỡ đầu ruồi quay tít. Tô Ngọc Đạo bình tĩnh như nước. Sát nhân đối với y là việc quá bình thường.
"Bó tay chịu chết, ta để ngươi thống khoái."
"Vù!"
Quang kiếm lóe lên, đến trước mặt Tôn Lập, nhưng đến mức không thể phản ứng. Quang kiếm vốn cỡ đầu ruồi đã thành dài ba trượng, rộng nửa trượng, bá đạo vô cùng bổ xuống!
Tôn Lập dốc hết bản lĩnh lăn snag bên, quang kiếm lăng không chém xuống, cương phong quét qua lưng phục tan thành từng mảnh.
Đạt Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng, thân thể gã cực kỳ mạnh mẽ, dù dùng dao cắt vào cũng chỉ có vệt mờ.
Nhưng cương phong chỉ quét qua là da gã đã rách, rỉ máu.
"Phịch!"
Gã rớt mạnh xuống đất, lăn suýt xuống vách đá!
Bên dưới là vực sâu không đáy, gã không biết phi hành, rơi xuống là mất mạng.
"Hừ. Quả nhiên xú trùng là sinh vật sợ chết nhất trên đời, biết là chết chắc mà không chịu để người ta bớt công bớt sức."
Quang kiếm quét tới, lướt sát mặt đất.
Nền đá cứng bị cắt phẳng lì, bất luận vật gì cũng bị quang gọt sạch.
Tôn Lập cố nhảy sang bên, đồng thời Hỏa lôi việt hóa thành một đạo hồng quang chém vào quang kiếm.
"Đinh!"
Hỏa lôi việt như thỏ non bị cự hùng tát trúng văng tít đi. Quang kiếm cũng tan quang mang, hơi chậm lại.
Tôn Lập nhân cơ hội lao lên vách đá, thoát khỏi cảnh bị quang kiếm quét xuống.
Tô Ngọc Đạo hơi bất ngờ: "À -"
Bộ phi kiếm này từ lúc nhập môn y đã đích thân tế luyện, đến giờ là một trăm sáu mươi chín năm, là thất phẩm hạ pháp khí, tu sĩ Ngọc Kiếm sơn trang cả đời chỉ chuyên chú vào ngọc kiếm, nên phẩm cấp luôn hơn người khác.
Tôn Lập chỉ là đệ tử Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng, luyện chế pháp khí lẽ nào còn đấu nổi phi kiếm của y? Thứ ban nãy chắc tiểu tử này cơ duyên xảo hợp lấy được, tựa hồ có điểm hay ho, giết gã xong thì lấy về nghiên cứu cũng có lợi.
Tô Ngọc Đạo ơ hờ, Tôn Lập ở trong kiếm trận cũng như chuột bị mèo nhốt trong lồng, không thể thoát được, muốn thế nào là do y.
Kiếm quang hơi mờ rồi lại sáng lên, Tô Ngọc Đạo giơ tay, quang mang vô cùng vô tận từ trên trời bắn xuống, ngọc kiếm ẩn đi hành tung, trước mắt Tôn Lập chói lòa!
Địch nhân quá đáng sợ, thủ đoạn càng kinh nhân. Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng, giết gã quả thật không khó gì. Tuy gã không bỏ cuộc nhưng trước cục diện này thì làm được gì?
Trước mắt là hoàng quang che lấp tất cả, nhưng Tôn Lập biết trong hoàng quang có phi kiếm chí mạng!
Ngọc Kiếm sơn trang, Tô Ngọc Đạo. Như ngọn núi ép lên lòng gã. Gã không thể chạy được cũng không thể chống chọi, nên làm gì đây? Lẽ nào mất mạng ở đây?
"Xoạt!"
Tôn Lập cảnh giác hẳn, sát khí ẩn tàng cực khéo, đến trước mặt gã mới bạo phát, mọi thủ đoạn của gã vô hiệu!
Gã gầm lên lách người. Trong lúc quan trọng này, Hỏa lôi việt đã thụ thương, quay lại với tốc độ nhanh nhất cứu chủ.
"Choang!"
Hỏa lôi việt lại văng đi.
Quang mang cự kiếm không giảm tốc độ, y theo quỹ tích cố định cắt tới, Tôn Lập không tránh kịp!
"A!" Gã gầm lên, bất cam ngập lòng hóa thành sát khí, tay cầm thiết bổng dốc sức đập lên quang mang cự kiếm.
"Oành!" Sát khí nổ tung, quang mang tan tác, bao trùm Tôn Lập. Thiết bổng nổ tan dưới quang mang cự kiếm, mỗi mảnh chỉ như kim thêu, cây cối và đá quanh đó thủng lỗ chỗ. nguồn tunghoanh.com
Tôn Lập hộc máu văng đi.
Gã va vào một tảng đá, rơi xuống lại hộc máu.
Ngũ tạng lục phủ như nát vụn, xương cốt không rõ gãy bao nhiêu, Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng, tuyệt đối không phải gã hiện giờ chống nổi, chỉ một đòn là gã trọng thương.
Quang mang cự tượng giơ cao, với Tô Ngọc Đạo coi như tất cả kết thúc. Cả đời giết không biết bao nhiêu tiểu nhân vật cỡ này. Giết thì giết, có gì đâu?
Tôn Lập nghiến răng, quang mang cự kiếm treo cao trên đầu như lời phán tội.
Tôn Lập kéo mạnh, ba mảnh ngọc lọt vào tay, gã dốc toàn lực, dồn linh nguyên vào ném lên không.
"Vô dụng." Tô Ngọc Đạo không cản, cho là Tôn Lập liều chết phát ngọc phù báo tin cho môn phái, tán tu không dám chạm tới đệ tử đại môn phái cũng vì thế, đệ tử đại môn phái trước khi chết sẽ đưa ngọc phù về, sau đó họ sẽ bị môn phái truy sát.
Y đã dùng "Ngọc kiếm tỏa không" phong bế thiên địa, dù Tôn Lập phát ra vạn đạo ngọc phù cũng không thoát được.
Y bất động, chỉ huy quang mang cự kiếm chém xuống.
"Choang!"
Tiếng vang như chuông rền.
Trước mặt Tôn Lập xuất hiện đại đỉnh, gã ném ngọc bài xong thì hết sức, đại đỉnh bay lên không cao thì đã rớt xuống, che kín luôn gã.
"À -"
Tô Ngọc Đạo lại kinh ngạc, đại đỉnh nhận một kiếm nhưng không hề hấn gì, thậm chí không hằn dấu.
Y chợt nhận ra điều khác thường, ngẩng lên thì ba miếng ngọc đã khuất bóng.
"Sao thế!"
Tô Ngọc Đạo biến sắc, ngọc phù cầu cứu Tố Bão sơn luyện chế có thể phá được "Ngọc kiếm tỏa không"? Không thể nào!
Y không muốn Tố Bão sơn biết mình giết Tôn Lập nhưng không có nghĩa là không dám. Đích xác thất đại phái hiện tại đang lúc cùng tiến cùng thoái, không nên có tin gì không hay, nhưng nếu y giết Tôn Lập, ván đã đóng thuyền, Tố Bão sơn lẽ nào vì một đệ tử mới mà xung đột với Ngọc Kiếm sơn trang?!
"Hừ, truyền đi thì sao, chết đi!"
Quang mang cự kiếm sau cùng cũng thể hiện uy lực, Tô Ngọc Đạo phẫn nộ chọc hai ngón tay lên không, quang mang cự kiếm biến thành máu đỏ ngập trời, như hồng sắc lôi điện bổ xuống.
Thanh thế đó khiến người ta hoài nghi liệu tất cả sẽ bị cự kiếm ép thành bột?
"Choang!..."
Tiếng động vang lên du dương, hồng quang tung tóe, như vô số đạo điện xà. Đại đỉnh vẫn bình thường nhưng bị ép xuống đất.
Đại đỉnh vẫn không có dấu tích gì!
Tô Ngọc Đạo nhận ra điều không ổn, ngẩng lên thì thấ mười ba đạo kiếm quang đang tan đi!
"Sao hả?!" Tô Ngọc Đạo chưa từng thấy việc thế này, Ngọc kiếm tỏa không là kiếm trận bí truyền của Ngọc Kiếm sơn trang, uy lực đứng thứ hai! Tô Ngọc Đạo từng nhờ chân nhân lão tổ thử hộ, chỉ cần y bảy ra Ngọc kiếm tỏa không kiếm trận, chân nhân lão tổ cũng phải nửa ngày mới phá được.
Nhưng một làn sức mạnh khủng khiếp từ từ giáng xuống, tuy chậm nhưng không ngăn được, Ngọc kiếm tỏa không của y nhanh chóng tan nát.
"Oành!"
Đạo kiếm quang tan tành, Tô Ngọc Đạo hộc lên một tiếng.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Quyển 7: Hung thú lâm thế
Chương 02: Ba Vị Thần Giá Lâm
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
"Ầm, ầm, ầm..."
Từng đạo kiếm quang như quang mang thiên trụ tan vỡ, Tô Ngọc Đạo lùi liền mấy bước, thu mười ba đạo ngọc kiếm lại. Ngọc kiếm đã ảm đạm vô quang, hiển nhiên thụ thương không nhẹ!
"Là ai!" Y ngửa mặt gầm lên, chỉ quang mang cự kiếmlên trời, huyết sắc quang mang vô cùng vô tận bừng lên, Tô Ngọc Đạo đầu tóc rối bù tung bay trong cuồng phong, như có thể chém nát trời.
"Cách!"
Một tia sét khổng lồ giáng xuống như muốn xé đôi thinh không, thiên địa linh khí trong mấy trăm dặm bị hút sạch, chỉ còn lại tinh thần chi lực tinh thuần mạnh nhất!
"Ầm, ầm, ầm..."
Tiếng sấm đùng đục từ bốn phương tám hướng đổ về, như vô số chiến xa lao tới.
Tô Ngọc Đạo cả kinh, hiểu Tôn Lập không sử dụng ngọc phù cầu cứu của môn phái nhưng là gì?!
Ám kim sắc chiến xa lao tới phảng phất từ tuyên cổ vô cùng về đây, lại như tự nhiên xuất hiện trên đầu Tô Ngọc Đạo. chỉ là tiếng ầm, ầm, ầm vang không ngớt.
Chiến xa có một thần tướng mặc kim khôi kim giáp, nét mắt cứng đơ, hiển nhiên không phải chân thân nhưng ngọn giáo trên tay rực lam sắc lôi quang. Thân giáo khắc thần văn sống động, Tô Ngọc Đạo không biết thần văn nào.
Thần tướng chiến xa lao tới thẳng chỗ Tô Ngọc Đạo.
Tô Ngọc Đạo rú lên, mười bốn thanh ngọc kiếm phát ra, thần tướng giơ trường qua đâm mạnh.
Ngân sắc tinh quang tụ trên trường qua, Tô Ngọc Đạo đắng nghét miệng gầm lên, phun tinh huyết vào ngọc kiếm.
"Oành!"
Trường qua đâm vào mười bốn thanh ngọc kiếm. Hai làn sức mạnh va nhau như hai thượng cổ hung long giao chiến, sức mạnh cuồng bạo hình thành sóng xung kích giáng vào núi non chung quanh, cây cối cỡ trăm năm đều nát vụn, đá như cái bàn vỡ thành mấy mảnh lăn xuống dưới.
Trường qua thần tướng dần hóa thành quang mang tiêu tan.
Tô Ngọc Đạo thở phào, tưởng mình đã thoát.
Đột nhiên tiếng tiên nhạc vang vọng, hoa rơi khắp trời, mười tám phi thiên thần nữ bay múa trong hoa rơi, ai nấy xinh đẹp, vòng eo nhỏ xíu.
Trong thiên nữ tán hoa, một bạch bào thần quan rảo bước tới, một tay cầm sách, một tay để sau lưng, không phải chân thân nên giáng vẻ hơi lờ đờ.
Bạch bào thần quan tùy ý phất tay, quyển sách hạ xuống, hóa thành to như ngọn núi, đập vào Tô Ngọc Đạo.
Tô Ngọc Đạo nhét một nắm linh đơn vào miệng, cố vận linh nguyên, tám thanh ngọc kiếm đâm lên.
"Ầm!"
Sau tiếng nổ, quyển sách treo cao, từng trang được lật ra, Tô Ngọc Đạo rống lên thê thảm bị hất đi mấy chục trượng, làm đổ hai tảng đá lớn mới dừng lại được.
Tám thanh ngọc kiếm chỉ còn lại một thanh.
"Phụt!"
"Phụt phụt!"
Tô Ngọc Đạo thổ huyết, lại thổ thêm hai ngụm.
Bạch bào thần quan và tán hoa thiên nữ hóa thành thần quang từ từ tan đi.
Tô Ngọc Đạo thở hắt ra, vạn lần không ngờ đến giết một Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng mà vất vả thế này.
Bất quá cũng may đã chống nổi, chỉ cần hất đại đỉnh lên tất giết được tiểu tặc để giải hận!
Y lắc lư đứng lên, thinh không chợt dấy lên sát khí thảm liệt, nặng như thép luyện! Tô Ngọc Đạo chưa hiểu gì thì tiếng gầm vang vọng, thần thú sáu phần giống ngựa, bốn phần giống kỳ lân nhảy ra từ hư không. Thần thú to lớn vô cùng, dài hơn sáu mươi trượng, cao bốn mươi trượng, mặc áo giáp nặng nề rừng rực ám hồng sắc hỏa diễm, liên tục có quang mang thần văn hư ảo bay lên, tan vào hư không.
Trên lưng là một cự thần cao trên ba trượng.
Cự thần cũng mặc khải giáp dày vô cùng, toàn thân chỉ lộ ra đôi mắt.
Cự nhân như thế cưỡi cự thú thì càng nổi bật, tay cự thần cầm cự đao trăm hai mươi trượng thì thần thú cũng thấy nặng!
Thần, thần thú, và thần binh đều không thể tin nổi!
Thần binh vung lên, sát ý vô hạn!
"Oành..."
Nửa ngọn núi bị đánh tan, thân thể Tô Ngọc Đạo từ từ tan theo, nhìn Tôn Lập, gầm vang: "Đều là ngươi! Cùng ta chết nào!"
Thanh quang mang cự kiếm sau cùng mang theo sức mạnh và phẫn nộ của Tô Ngọc Đạo giáng vào đại đỉnh.
"Choang!..."
Thanh âm du dương vang vọng trong sát ý vô cùng vô tận.
Cự thần, cự thú và sát ý nghẹt thở cùng biến mất, tinh quang tiêu tan, mây đen cuồn cuộn, thiên địa linh khí tụ lại, kinh lôi lóe qua, mưa trút xuống.
Ba đạo bảo lục liên tục tấn công, Tô Ngọc Đạo cũng khó chống, tan nát trong đòn cuối cùng!
Tôn Lập tu vi không đủ, chế tác bảo lục tuy đạt tới thiên thính, nhưng chân thần giáng lâm chỉ phát được một đòn, gã có năm bảo lục linh bài, lần này dùng mất ba.
Bộp bộp bộp!
Mưa như cuốn trôi tất cả, sức mạnh của thiên địa tự nhiên quả thật sức người không chống nổi, chỉ mưa một canh giờ đã tạo thành cơn lũ đủ để hủy diệt tất cả.
Lũ quét ào ào, sóng dâng cuồn cuộn.
Đại đỉnh bị ấn xuống đất được dòng nước cuốn lên, lật ngửa ra, như con thuyền bập bềnh.
Tôn Lập hôn mê, nhưng cơn lũ cuồng bạo thế nào thì đại đỉnh vẫn bình ổn. Tôn Lập co trong đỉnh, như trong vòng tay mẹ, tuy thụ thương hôn mê mà như say ngủ.
Tô Ngọc Đạo đã chết, cự thần cũng tan biến.
Nhưng lạ lùng là phi kiếm và trữ vật giới chỉ của Tô Ngọc Đạo đều ở trong đại đỉnh, ngay cạnh tay gã.
Võ Diệu và La Hoàn thở dài, Võ Diệu cười khổ: "Đúng là làm khó lão Tát. Người thô kệch như thế mà lại tỉ mỉ, trước khi đi còn đưa thứ này tới."
La Hoàn buồn bã, cả Dạ Ma Thiên chưa từng lên tiếng cũng truyền lại dao động...
...
Mua suốt một ngày, may mà quanh đó là núi, không có người ở, tuy cơn lũ tung hoành nhưng không có thương vong, chỉ có dã thú tử thương không ít.
Sau cơn lũ, những nơi thấp còn đọng nước, chỗ sâu thì đục, chỗ nông thì có thi thể dã thú nổi lên, cực kỳ đáng sợ trong bóng tối.
Dưới một ngọn núi có một ao nước nông, đại đỉnh ngập một nửa trong bùn, sau cơn mưa trời như sáng trong hơn, ngân quang nhìn rõ bằng mắt thường chảy vào đại đỉnh. Tôn Lập hôn mê đã một ngày đêm, hơi động đậy tỉnh lại.
Động đậy là toàn thân như nứt ra, ngũ tạng lục phủ co lại, xương cốt kêu canh cách, gã đau đến méo mặt lại ngã xuống.
Gã nhìn quanh, cười khổ vỗ đại đỉnh: "Đỉnh huynh, không ngờ là huynh ở cùng mỗ."
Võ Diệu lên tiếng: "Ai bảo thế, còn bọn ta."
Tôn Lập cười vang, lại động đến vết thương, đau đến run rẩy: "Võ tổ, La tổ vẫn thế? Dạ tổ cũng ở đó?"
"Bình thường.” La Hoàn cười.
Dạ Ma Thiên cũng dấy lên dao động, Tôn Lập rùng mình.
Gã thoáng nghĩ, mình đúng là thê thảm, đơn dược liệu thương cũng không có, chỉ còn mười viên Bách minh đơn có độc!
Biết thế đã mua của Lưu Minh Kiến chút linh đơn, tuy phẩm kém nhưng còn hơn không có gì.
Gã kiểm tra lại linh dược, tính xem có nên ngắt lá xuống nhai hay không thì nhận ra không có loại nào trị thương! Toàn để tăng tiến công lực!
Tôn Lập cười khổ, áp lực lúc trước quá lớn, chỉ một lòng tăng tiến thực lực, tinh lực và nguồn lực đều dồn cho nâng cao cảnh giới, đột nhiên thụ thương mới phát hiện tự mình thiếu nhiều thứ quá.
Ngần ấy linh thạch mà không có nổi một bình linh đơn liệu thương.
Gã xoay người trong đại đỉnh, cảm giác có thứ gì chọc vào người, mò xuống thì là bạch ngọc tiểu kiếm cỡ một tấc. Tiểu kiếm chỉ cỡ ngón tay cái, trong suốt, mũi kiếm có trữ vật giới chỉ.
Gã nhận ra phi kiếm của Tô Ngọc Đạo, trữ vật giới chỉ chắc cũng của y. Tôn Lập nhớ rõ mình hôn mê, không có có hội lấy ngọc kiếm và trữ vật giới chỉ.
Võ Diệu và La Hoàn đều im lặng.
Tôn Lập mở trữ vật giới chỉ, không gian trong đó bằng ba gian phòng, ở ngoài là một cái tủ gỗ đỏ đựng ba trăm hai mươi khối linh thạch.
Tôn Lập bĩu môi: mạt rệp!
Võ Diệu và La Hoàn tắt tiếng trước biểu hiện của Tôn Lập nhưng gã có tiền nên họ không nói được gì.
Phía sau linh thạch, Tôn Lập tìm được thứ cần tìm: một giá bày toàn bình ngọc.
Tôn Lập mở ra xem, có ba cái giá, cái bên trái toàn bình ngọc đựng dược phấn, linh dịch mới xử lú sơ chứ chưa luyện chế. Giá ở giữa là linh đơn thành phẩm nhưng gã mới ngửi, La Hoàn đã bảo là để tăng cường công lực.
Cũng như Tôn Lập, linh đơn công hiệu này số lượng tối đa.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba