Dịch giả: One_God
Biên tập: One_God
Nguồn: bachngocsach.com
Sau khi an trí chỗ ẩn thân thật tốt thì việc thứ nhất Đoan Mộc Vũ cần phải làm là nắm chặt thời gian luyện chế thanh kiếm cho mình. Mặc dù hắn tự phụ nhưng bây giờ trong tay không có Cầu Mộc Cung nên chiến lực cũng yếu bớt một nửa. Nếu không thì lần này hắn đã không phải lẩn trốn, dù không mạnh mẽ nhưng cũng có lực đánh một trận.
Quá trình luyện kiếm tất nhiên Đoan Mộc Vũ thành thạo vô cùng, nhưng quá trình đầu tiên hắn cần làm là tinh luyện một ngàn cân Hàn Thiết thô.
Thật ra nếu bình thường thì đại đa số người tu hành mua Hàn Thiết cũng sẽ chọn Hàn Thiết đã tinh luyện tốt rồi dựa trên cơ sở này đem Hàn Thiết tinh luyện làm mười năm, trăm năm, cho tới ba trăm năm, năm trăm năm!
Nhưng Đoan Mộc Vũ lại biết bên trong quáng mạch Hàn Thiết thô còn hàm chứa một loại tài liệu cực kỳ khan hiếm nhưng ít người biết, chính là Duệ Kim Sa !
Muốn có Duệ Kim Sa thì người tu hành phải có cảnh giới Tử Khí trở lên mới xâm nhập vào những vùng đất hiểm ác mà kiếm. Có thể có được một chút, đã khiến phi kiếm trở nên vô cùng sắc bén. Loại tài liệu này căn bản không thể nào xuất hiện ở chỗ giao dịch bởi vì người kiếm được còn chưa chắc đủ để dùng!
Nhưng trong quáng mạch Hàn Thiết thô đúng là có chứa Duệ Kim Sa ! Mặc dù ít đến đáng thương nhưng bí mật không phải ai cũng biết bởi vì Hàn Thiết không phải là tài liệu luyện chế phi kiếm tốt nhất. Một khi tu vi gia tăng đến cảnh giới Tinh Uẩn thì sẽ muốn luyện chế phi kiếm có phẩm chất cao hơn, khi đó thì có tinh luyện loại Hàn Thiết năm trăm năm thì cũng ra phẩm chất quá kém.
Cho nên dùng Hàn Thiết, cũng chỉ có người tu hành dưới cảnh giới Linh Thai. Nhưng vấn đề là rất ít người phát hiện Duệ Kim Sa có chứa trong quáng mạch Hàn Thiết thô.
Mà những người tu hành cảnh giới Tinh Uẩn trở lên thì mới có thể phát hiện trong quáng mạch Hàn Thiết thô ẩn chứa Duệ Kim Sa, nhưng bọn họ đã khinh thường Hàn Thiết nên nếu không tiếp xúc tất nhiên không biết.
So sánh như vậy cũng giống như nói công chúa Đại Tần đế quốc có thân phận tôn quý nhưng người hữu duyên của nàng lại ẩn thân trong đám khất cái đường phố. Rõ ràng hai người chỉ cần đứng từ xa nhìn nhau một lần là vừa thấy đã yêu, nhưng sự thật thì chỉ sợ có gặp vô số lần thì hai người chưa chắc đã nhìn nhau được một cái.
Tạo vật kỳ lạ cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi! Tài liệu cực cao, phẩm chất cực tốt, ngàn vàng khó cầu lại giấu trong tài liệu thấp nhất, đơn giản nhất, bình thường nhất.
Nói ra thì ai tin?
Cho dù là người tu hành cấp cao có tiếp xúc với Hàn Thiết thì chưa chắc đã phát hiện bí mật này, bởi vì ban đầu Đoan Mộc Vũ cũng không biết. Hắn vì muốn tìm một mảnh vụn Yêu Thạch nên mới tinh luyện một khối Hàn Thiết lớn, tinh luyện đến từng điểm Hàn Thiết đều thành năm trăm năm. Cuối cùng hắn không tìm được mảnh vụn Yêu Thạch nhưng lại được hai lượng Duệ Kim Sa. Đây tuyệt đối là tình cờ, trừ phi những người khác cũng có cơ duyên như hắn chứ nếu không bí mật này sẽ không ai biết.
Thế nên hôm nay Đoan Mộc Vũ mới mua một ngàn cân Hàn Thiết thô. Mặc dù số lượng Hàn Thiết tuy nhiều nhưng cuối cùng chỉ có thể tinh luyện ra một tiền Duệ Kim Sa. Thế nhưng đã đủ bởi vì Duệ Kim Sa có phẩm chất quá cao, nếu vượt quá hai tiền thì thực lực bây giờ của hắn sẽ không thể luyện ra phi kiếm. (CT: 1 tiền (市钱, qian) = 10 năm = 5 g)
Tinh luyện Hàn Thiết thô thì không dùng Băng Ngưng Pháp được mà phải sử dụng Hỏa Luyện Pháp. Nhưng Hỏa Luyện Pháp bình thường sẽ cho rằng Duệ Kim Sa là tạp chất nên đào thải, muốn giữ lại Duệ Kim Sa thì còn cần Băng Ngưng Pháp phụ trợ. Đây là nguyên tắc cơ bản nhất để có thể tinh luyện ra Duệ Kim Sa.
Một ngàn cân Hàn Thiết thô thì một người tu hành cảnh giới Động Huyền có thể tinh luyện xong trong vòng ba ngày. Nhưng nếu muốn tinh luyện làm mười lăm năm Hàn Thiết thì cần ba tháng. Về phần Hàn Thiết trăm năm, cũng chính là phẩm chất Hàn Thiết Anh Nhược đưa cho Đoan Mộc Vũ, ít nhất cần ba năm. Ba Hàn Thiết trăm năm, lại cần chín năm. Năm Hàn Thiết trăm năm, lại cần đến mười tám năm!
Đoan Mộc Vũ không có ý định tinh luyện Hàn Thiết thô đến năm trăm năm, bởi vì hắn biết số lượng Hàn Thiết thu được cuối cùng không quá một lượng nên chẳng có ý nghĩa. Hiện tại phi kiếm của hắn chỉ cần dùng Hàn Thiết trăm năm là đã đủ. Một ngàn cân quáng thô, cuối cùng có thể dư lại năm cân Hàn Thiết trăm năm, đủ để luyện chế một thanh kiếm.
Nhưng mà Đoan Mộc Vũ không phải là người tu hành bình thường, hắn phối hợp Băng Ngưng Pháp với Hỏa Luyện Pháp thì chỉ cần dùng thời gian ba tháng là quá đủ rồi! Tính luôn cả việc tách Duệ Kim Sa từ quáng mạch Hàn Thiết thô ra.
Ba tháng, thoáng một cái qua đi! Những người đuổi giết hắn quả nhiên không cách nào tìm ra chỗ này. Bên trong động phủ, Đoan Mộc Vũ đang khoanh chân ngồi. Tiểu Bạch đang đứng trên đầu vai hắn, ôm một Băng Linh Quả vui mừng gặm gặm. Hôm nay, bệnh lười của nó lại tái phát, mỗi ngày trừ chạy đến ăn một Băng Linh Quả ra thì lại chui vào túi ngủ say, không cần biết là lúc nào và ở đâu!
Đối diện Đoan Mộc Vũ là một luyện đỉnh cao khoảng một người trưởng thành đang chậm rãi vận chuyển. Dưới luyện đỉnh là hai mươi bốn ngọn lửa lóng lánh không ngừng thiêu đốt, nhưng bên ngoài những ngọn lửa này lại có một lớp băng khổng lồ bao phủ. Nhìn qua rất quỷ dị, hẳn là băng hỏa đồng lô!
Ở trong luyện đỉnh có một khối Hàn Thiết cỡ nắm tay. Nó được tinh luyện từ ngàn cân Hàn Thiết thô. Chỉ một chút đó mà đã nặng năm cân rồi, không hổ là Hàn Thiết trăm năm. Giờ phút này, khối Hàn Thiết đã trở nên bóng loáng nhẵn nhụi, mặc dù đen thui nhưng mơ hồ đã cảm nhận được sự sắc bén ẩn chứa bên trong!
Mặt ngoài khối Hàn Thiết, còn có một chút tinh mang rực rỡ. Không chỉ là một điểm vì so sánh với hạt gạo còn nhỏ hơn. Nhưng mà quang mang do nó phát ra lại có thể so sánh với khối Hàn Thiết khổng lồ kia. Một kẻ vương giả tôn sư, một kẻ giống chỉ như con kiến!
Đây chính là một tiền Duệ Kim Sa tách từ Hàn Thiết thô ra !
Nó vô cùng sắc bén, sắc đến mức không thể đỡ! Dõi mắt cả thiên hạ, không gì không phá vỡ!
Khẽ cười một chút, Đoan Mộc Vũ liền dừng luyện đỉnh lại. Luyện đỉnh này đối với hắn chỉ có thể là khí cụ để luyện chế ra bán thành phẩm, còn muốn luyện chế thành phẩm thì phải dùng Băng Ngưng Pháp mới hoàn mỹ nhất!
Lấy khối Hàn Thiết trăm năm cùng với Duệ Kim Sa ra, Đoan Mộc Vũ không vội vàng động thủ mà kiên nhẫn chờ Tiểu Bạch ăn uống cho no, tiến vào túi ngủ say thì hắn mới lấy ra tám Băng Linh Quả đặt ở bên cạnh nó. Chín ngày kế tiếp hắn không thể không chuyên tâm, một lòng luyện chế phi kiếm cho nên không thể chiếu cố nó được.
An bài thỏa đáng, Đoan Mộc Vũ phất tay, thả một đạo hàn khí ra. Trong nháy mắt liền có một khối băng ngưng kết thành, mà ngay trung ương khối băng lại biến ảo theo ý hắn, cuối cùng tạo thành một khuôn hình thanh kiếm. So ra thì rõ ràng không giống với Hỏa Luyện Pháp, Băng Ngưng Pháp phải xác định hình dáng thanh kiếm trước tiên.
Dưới sự khống chế của Đoan Mộc Vũ, khuôn hình thanh kiếm không ngừng biến hóa, đủ loại hình dáng. Hắn luôn luôn làm việc cho trọn vẹn nên nếu việc trong khả năng thì tuyệt đối sẽ không có bất kỳ sai sót nào.
Cuối cùng, một thanh kiếm đã được định hình. Nó dài ba thước một tấc, lưỡi kiếm giống như phi vũ, linh động phi phàm. Chuôi kiếm, có một ấn ký Phượng Hoàng Linh Vũ.
Hết thảy đều thỏa đáng, giờ là lúc bắt đầu luyện chế!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Cưa Gái Toàn Miss
Dịch giả: One_God
Biên tập: One_God
Nguồn: bachngocsach.com
Một luồng bông tuyết tinh tế xoay tròn, thoải mái bay lượn trên hàn băng trong suốt. Không màng tới cái lạnh thấu xương, không để ý tới sắc thái đơn điệu; chăm chú như thế, nhẹ nhàng như thế giống như tình nhân liếc mắt đưa tình, lại như những sợi tóc mỏng manh tung bay theo gió.
Hàn băng trong suốt, trơn tru nhẵn nhụi, tuy lạnh lẽo vô cùng nhưng lại có phần ôn nhu không cách nào chạm đến, không cách nào cảm nhận nhưng có thể thưởng thức ở chỗ sâu nhất trong lòng. Cho dù thiên địa có biến đổi thế nào thì phần tâm tư cảm xúc này vẫn như một.
Bên trong khối hàn băng chính là thanh kiếm do Đoan Mộc Vũ dùng Băng Ngưng Pháp luyện ra. Nó không oanh động hay cuồng nhiệt như Hỏa Luyện Pháp mà lại an tĩnh nằm đó, giống như một cỗ thi thể không vui sướng, không tức giận, không oán hận, không đau thương; khoảng cách giữa sống và chết lại có thể gần như vậy, gần đến mức như dung hợp cùng một vị trí! Không có giới hạn rõ ràng!
Thanh kiếm này quả thực giống Đoan Mộc Vũ như đúc, mới vừa xuất thế đã muốn nhìn thấu tình đời, lấy kiếm phong lạnh như băng hành tẩu ở thế gian đầy hỗn loạn này.
"Suy nghĩ của ta, vui giận của ta, đau đớn của ta đều cùng tồn tại với ngươi. Đoan Mộc Tiêu Tiêu, lăng không phi vũ. Uy phong ngày xưa, nay có còn đâu? Ta đã trầm luân lâu như vậy, giọng nói và dáng điệu của ngươi đã ngày càng mơ hồ. Tìm ngươi trăm ngàn đời giờ không thể quay đầu. Tâm này đã chết, thân này đã đau, bóng dáng này đã cô quạnh nên không thấy được trăng sáng như năm đó. Giờ phút này, tình cảm cũng đã hết rồi! Nay ta lấy tư niệm đúc một thanh kiếm, muốn thân ta hóa thân ngươi, kiếm này hóa hồn ngươi! Cầu được mộng thiên cổ, chỉ là giấc chiêm bao không bao giờ tỉnh lại!"
Tay phải của Đoan Mộc Vũ khẽ vuốt hàn băng, miệng thì lẩm bẩm. Trong ánh mắt hắn chứa đựng vô tận ưu thương. Theo từng lời của hắn, khối hàn băng vốn trơn tru nhẵn nhụi nhất thời xuất hiện vết nứt, từ từ mở rộng. Cuối cùng nó vỡ vụn rồi bay lượng xung quanh thanh kiếm, vô cùng có linh tính!
Đoan Mộc Vũ phất tay một cái, vô số bông tuyết nhanh chóng tản ra nhưng ngay sau đó liền dung nhập vào trong thanh kiếm.
Không cần bất kỳ kiếm quyết gì nhưng thanh kiếm liền bay tới trong tay Đoan Mộc Vũ. Thanh kiếm này tuy dùng Băng Ngưng Pháp luyện chế, lại hấp thu nhiều băng tuyết như vậy nhưng toàn thân lại là hiện lên màu đỏ hồng. Nhìn thoáng qua nó giống như một cái lông chim rực lửa. Càng khiến người khác sợ hãi chính là bên trong mũi kiếm tựa hồ có một bóng dáng không ngừng bay múa. Nếu nhìn kỹ thì có thể nhận ra hình bóng này là một con phượng hoàng lửa màu hồng!
Cẩn thận ngắm nhìn thanh kiếm này hồi lâu, cuối cùng Đoan Mộc Vũ mới khẽ thở dài đặt tên là Phi Vũ. Đây không phải vì cái tên của hắn! Thực ra mà nói thì cái tên Đoan Mộc Vũ này cũng ẩn chứa hàm nghĩa sâu xa khác, nhưng lại là ưu tư mà thôi!
Vỏ kiếm đã sớm chuẩn bị xong. Nó được luyện chế từ da lưng một con Xích Mục Hỏa Ban Ngưu, đồng dạng cũng có màu đỏ như lửa nên hợp với Phi Vũ Kiếm hợp lại càng tăng thêm sức mạnh.
Đoan Mộc Vũ vuốt ve Phi Vũ Kiếm một cách tinh tế hồi lâu thì thanh kiếm này bỗng run nhẹ rồi tự động tra vào vỏ, dù cho hắn không hề có hành động gì. Chỉ riêng chuyện này, đã khiến vô số thanh kiếm trong thiên hạ ảm đạm thất sắc!
Đặt Phi Vũ Kiếm trong ngực, Đoan Mộc Vũ xoay người rời khỏi nơi này. Hắn theo khe núi chui ra, hướng về phía trước bước đi.
Khe núi này sâu khoảng hai trăm trượng, phía trên nó hẳn là một thác nước khổng lồ chứ không sẽ dễ dàng bị người khác phát giác.
Từ trong khe núi leo lên, quả nhiên lọt vào tai chính là những tiếng rầm rầm khổng lồ. Sau lưng chính là vách đá, phía trước là một mặt nước rộng rãi, bốn phía linh khí đầy đủ, đúng là một chỗ tu luyện vô cùng tốt.
Lúc này, Đoan Mộc Vũ đang muốn rời khỏi thác nước thì bỗng nhiên giật mình, thân hình chợt núp vào sau một tảng đá lớn bên cạnh thác nước rồi ngoái đầu nhìn ra. Hắn không khỏi cười khổ trong lòng, chẳng trách sao nơi này linh khí sung túc như thế, hóa ra lại là sơn môn của một môn phái tu hành.
Bên đầm nước cách thác nước mấy trăm trượng đang có hơn hai mươi tu sĩ nam nữ tuổi tác không đều đang ngồi điều tức. Bọn họ đều mặc trường bào màu xanh, tu vi từ Tàng Phong đến Động Huyền đều có nhưng thứ khiến Đoan Mộc Vũ cảm thấy phiền toái chính là một con rắn khổng lồ màu vàng nhạt đang cuộn mình nằm trên một tảng đá lớn. Trên đầu nó có một cái sừng màu vàng, đang hô hấp nhè nhẹ.
Đôi mắt vĩ đại của nó cũng hoàn toàn màu vàng. Đây chính là yêu thú cấp Kim Mục tương đương với cảnh giới Tinh Uẩn. Hớn nữa nó còn được môn phái này nuôi dưỡng nên chỉ cần từ điểm đó mà xét thì cho dù môn phái này không cường đại bằng ba tông môn lớn thì cũng hơn nhiều lần Phù Vân Sơn không tới mười mấy nhân khẩu!
Thấy tình hình như thế, Đoan Mộc Vũ tất nhiên không thể thản nhiên đi ra ngoài, ngay cả lén lén lút lút chuồn đi chỉ sợ cũng không thể! Bởi vì môn phái này đã mở đại trận hộ sơn, chỉ cần nhìn màn sáng lóng lánh trên bầu trời thì đã biết. Kể từ đó, dựa vào thực lực của hắn tuyệt đối không xông ra được.
Còn phương án giải thích cho họ để họ cho đi thì lại càng hoang đường hơn. Nên biết một điều là sơn môn của các môn phái đều rất quan trọng, có người xông vào lập tức giết chết không cần phải hỏi lý do. Cho dù là Phù Vân Sơn luôn giúp mọi người làm điều tốt cũng có quy củ này!
Bất đắc dĩ Đoan Mộc Vũ đành lui về, nghĩ biện pháp khác.
Chờ từ ngày đến tối, Đoan Mộc Vũ mới chui ra. Hắn chuẩn bị dò xét cẩn thận một phen, nếu thật sự không được thì đành phải bắt đệ tử của tông môn này, đánh cho ngất xỉu rồi ném dưới khe núi. Sau đó mượn thân phận của đối phương để ra ngoài. Chỉ cần ra ngoài sơn môn rồi thì không còn lo lắng bất cứ vấn đề gì nữa.
Lần nữa leo lên bên dưới thác nước, Đoan Mộc Vũ liền phát hiện con rắn khổng lồ kia đã rời đi. Đây thực sự là điều tốt, nếu không cẩn thận thí sẽ bị nó phát hiện.
Mà sơn môn của một môn phái tu hành tất nhiên rộng phi thường, từ kích thước đại trận hộ sơn mà tính thì ít nhất nó cũng bao phủ phương viên ba trăm dặm. Hơn nữa môn nhân đệ tử trong môn phái này cũng có thể có rất nhiều.
Thừa dịp đêm đen, Đoan Mộc Vũ leo lên một ngọn núi hoang vắng đầu tiên, vừa lúc hắn có thể quan sát hoàn toàn sơn môn của tông phái này. Sau khi quan sát, hắn đã xác định được trung tâm lốc xoáy của thiên địa linh khí nơi đây. Nếu như bình thường thì nơi có lốc xoáy linh khí đều dành cho Trưởng Lão hoặc Chưởng Môn hay những người có thực lực tương đối cao tu luyện.
Mà lốc xoáy thiên địa linh khí lớn nhất nằm ở một ngọn núi cao phương Bắc, cách Đoan Mộc Vũ hơn một trăm dặm. Nếu đúng theo suy đoán thì hắn không cần lo chuyện bị người tu hành có thực lực cường đại phát hiện.
Trừ lốc xoáy lớn nhất ra thì trong sơn môn còn có ba lốc xoáy linh khí kém hơn. Ví dụ như thác nước nơi hắn ẩn thân chính là một cái. Mà xung quanh ba chỗ có lốc xoáy linh khí có ánh đèn, chắc hẳn là đệ tử trong môn phái.
Nếu hắn đoán không sai, thì ba cái lốc xoáy này đại biểu cho ba phân chi trong môn phái.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Cưa Gái Toàn Miss
Dịch giả: One_God
Biên tập: One_God
Nguồn: bachngocsach.com
Xác định phương hướng đại khái xong, Đoan Mộc Vũ liền lưu lại trên ngọn núi hoang vắng này để canh me bắt cóc một người xui xẻo rồi áp dụng đại kế thoát thân. Chẳng qua hắn mới đi không bao xa, thì đã phát hiện có người trong rừng trúc rậm rạp phía trước.
Đây cũng như thức ăn đưa đến cửa, Đoan Mộc Vũ tất nhiên không bỏ qua. Sau khi xác định khoảng cách xa xa xung quanh hết thảy đều bình thường, hắn liền nhanh chóng lẻn vào rừng trúc. Hiện tại Đoan Mộc Vũ rất tự tin, cho dù đối phương có là cao thủ Động Huyền thì hắn cũng có thể chế trụ dễ dàng.
Chẳng qua sau khi hắn tiềm nhập một đoạn thì phát hiện khí tức của người này đã yếu ớt cực kỳ, rõ ràng tính mạng đang nguy cấp!
Mặc dù ngạc nhiên trong lòng, không rõ sao lại xuất hiện chuyện này ở sơn môn của môn phái tu hành này nhưng Đoan Mộc Vũ không chút do dự, trực tiếp xông qua. Sau đó, hắn liền nhìn thấy một người nằm vật vờ ở trong rừng trúc, đã hôn mê bất tỉnh. Nhìn phục sức hắn mặc trên người hẳn là đệ tử trong môn phái này. Nhưng quỷ dị chính là trên người hắn không có bất kỳ vết thương nào nhưng thất khiếu lại chảy máu, ấn đường tái xanh, một cỗ khí hung sát từ trong thân thể hắn phát ra.
Nhìn thấy cảnh này, Đoan Mộc Vũ nhất thời hiểu ra mọi chuyện. Thì ra người này lén lút tu luyện tà công ở nơi đây, chẳng qua lại bị tẩu hỏa nhập ma nên khí huyết toàn thân nghịch chuyển, sắp đi tong. Giờ phút này, trừ khi có cao thủ Linh Thai trở lên nguyện ý cứu giúp thì có lẽ giữ lại được mạng, nhưng không cách nào tiếp tục tu luyện.
"Chuyện này thật đúng là may mắn!"
Đoan Mộc Vũ tiến lên, vỗ nhẹ vào đầu người này. Một đạo hàn khí sắc bén lập tức bao phủ toàn thân người này, trực tiếp đóng băng hắn. Làm thế này chỉ tạm thời giảm bớt đau đớn cho hắn!
Sau đó, Đoan Mộc Vũ dùng hàn khí ngưng kết ra chín cây châm dài chừng ba tấc rồi đâm vào chín huyệt đạo quan trọng của người này. Chốc lát sau, người này liền tỉnh dậy.
Song đây chỉ là ‘hồi quang phản chiếu’, một khi chín cây châm do hàn khí ngưng kết tan đi thì người này sẽ ngay lập tức ra đi. Hôm nay, Đoan Mộc Vũ cũng mới chỉ có cảnh giới Động Huyền, hoàn toàn không cứu được người này.
"Đa tạ! Là... ngươi đã cứu ta sao?" Người này mở mắt ra, nhìn Đoan Mộc Vũ một cái rồi nghi ngờ, hiển nhiên là không nhận ra hắn.
"Ta không cứu ngươi. Hiện tại chẳng qua ngươi bị ta dùng hàn khí phong trụ khí huyết nghịch chuyển toàn thân. Chỉ sau thời gian một chén trà ngươi lập tức chết. Hiện tại, ngươi còn di ngôn gì không? Mau nói đi!" Đoan Mộc Vũ thản nhiên nói. Mọi chuyện hắn làm đều không thích nợ nhân tình. Nếu hắn muốn giả mạo người này, thì cho hắn có chết thì Đoan Mộc Vũ cũng trả phần nhân tình này.
"Hắc hắc, ngươi không phải là người của Lạc Tinh Tông! Người của Lạc Tinh Tông sẽ không quan tâm ta sống chết thế nào. Thấy ta tu tập tà công, bọn họ... bọn họ ước ta thân bại danh liệt mới thôi!" Người này cười thảm nói, hơn nữa từ đó mà đoán ra thân phận của Đoan Mộc Vũ.
"Ta không có di ngôn gì cả. Từ nhỏ ta đã là cô nhi, được đưa về Lạc Tinh Tông nhưng vẫn bị người khác khi dễ bởi vì tư chất của ta quá kém; tu luyện một trăm hai mươi năm vẫn không cách nào đột phá cảnh giới Linh Thai. Nhưng ta không cam lòng! Trong lúc vô tình, ta nhặt được một công pháp của tà phái. Công pháp này rất bá đạo, nghe nói có thể dễ dàng khiến người tu hành tiến vào cảnh giới Linh Thai, nhưng phải thừa nhận một nửa tỷ lệ thất bại. Mà một khi mất bại thì khí huyết sẽ nghịch chuyển, bạo thể mà chết. Cho nên ta không kinh ngạc chút nào bởi vì tư chất của ta quá kém. Đến cả ông trời cũng không thèm đoái hoài gì ta! Ta đúng là một tên hèn nhát, ngu ngốc, đần độn, cả đời chỉ có thể nấp sau bóng dáng người khác, bị người ta xem thường!"
Người này nói với vẻ rất kích động, trong đôi mắt hắn nổi đầy tơ máu nhưng mơ hồ cũng thoáng hiện ngấn lệ. Có thể đoán được quá khứ một trăm hai mươi năm của hắn đã sống rất uất ức, rất thảm bại.
Đoan Mộc Vũ nhìn hắn rồi bỗng nhiên nói: "Ta cần giả trang thành bộ dáng của ngươi, lẩn trốn khỏi sơn môn Lạc Tinh Tông. Bình sanh ngươi hận nhất là ai? Hoặc là ai khi dễ ngươi nhiều nhất? Nói cho ta biết hắn tên họ là gì, ta thay ngươi chặt hết chân tay của hắn. Thế nào?"
"Hận ai?" Đầu tiên người này sửng sốt nhưng ngay sau đó hai mắt lại sáng lên một đoàn quang thải không cách nào tưởng tượng.
"Tốt! Rất tốt! Thật ra, tâm nguyện lớn nhất cả đời này của ta chính là đánh những kẻ khi dễ, xem thường ta đến bể đầu chảy máu, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ! Chẳng qua lại không cần thiết, thật sự không cần thiết. Bây giờ ta sắp chết, đột nhiên cảm giác được điều đó là không cần thiết. Quá khứ giãy dụa mà sống là do ta ấu trĩ, ta vô dụng! Sinh mệnh này hẳn có cách sống đặc sắc hơn nhưng đã không kịp nữa rồi. Song ngươi nói rất đúng, ta thật sự có một tâm nguyện. Tâm nguyện này ta chưa từng nói với ai nhưng đây chính là động lực để ta cố gắng suốt một trăm hai mươi năm qua!"
"Ta... ta..." Người này lấy hết dũng khí, hồi lâu mới nói: "Ta ... ta thích một nữ nhân. Ta mới liếc nhìn nàng đã rất thích, thích vô cùng, thích đến tận xương tủy nhưng mà nàng quá ưu tú, quá siêu việt. Ưu tú đến mức ta không thể nói ra tên nàng! Ngươi... nếu ngươi nếu dùng dáng vẻ của ta thì như vậy... như vậy đi ... ngươi có thể thay ta liếc nhìn nàng một cái hay không? Bởi vì qua nhiều năm như vậy, ta ngay cả liếc nhìn bóng lưng của nàng cũng cảm thấy tự ti mặc cảm. Ta chỉ muốn nhìn nàng chính diện một cái, chỉ một cái thôi ta chết cũng nhắm mắt."
"Người phụ nữ kia tên gọi là gì?"
"Nàng... là... là sư thúc của ta, nàng gọi... gọi... "
Người này còn chưa nói tên người hắn thích ra thì đã ra đi, ngay cả họ tên mình cũng chưa kịp nói. Cũng may, Đoan Mộc Vũ chỉ muốn lừa gạt để rời đi nên có biết tên hay không cũng chẳng sao cả.
"Sư thúc của ngươi? Nhìn nàng chính diện một cái? Tốt, ta đáp ứng!"
Đoan Mộc Vũ nói xong liền lấy đi túi trữ vật trên thân người này, cộng thêm thanh kiếm. Lúc này, hắn mới kết pháp quyết, phá hủy thi thể người này.
Sau đó, Đoan Mộc Vũ lấy tay làm đao, liên tiếp chặt đứt ba cây trúc xanh rồi nắm trong lòng bàn tay. Hắn nhẹ nhàng vò nát ba cây trúc rồi thổi tung lên. Chỉ trong chốc lát, những sợi trúc màu xanh trên không trung tự động bện thành một bộ trường bào màu xanh giống y như của người đã chết.
Mặc trường bào màu xanh lên người, Đoan Mộc Vũ lại lấy ra một khối hàn ngọc, dùng ngón trỏ tay phải điểm lên mi tâm của mình rồi kéo một đạo ngân quang ra. Sau đó, hắn lấy ngón trỏ làm bút, vẽ một cách tinh tế lên khối hàn ngọc. Thoáng chốc, một hình ảnh giống y như người đã chết xuất hiện trên đó.
Cuối cùng, Đoan Mộc Vũ xuất ra một đạo pháp quyết. Cả người hắn cùng người đã chết liền giống nhau như đúc!
Loại thần thông dịch dung này có hệ số an toàn cao nhất, thân thể ngụy trang cùng bản thể kết hợp hoàn mỹ, không có một chút sơ hở. Hai người hoàn toàn giống một người, cho nên dù có thiên nhãn thần thông cũng không cách nào biết được lại lịch của hắn. Tuy nhiên loại thần thông dịch dung này có một điều kiện tiên quyết chính là không thể có người quá quen thuộc mình, ví dụ như giữa phu thê, huynh đệ tỷ muội v.v. Họ sẽ dễ dàng phát giác ra điểm không ổn.
Mặt khác, chỉ cần là cao thủ cảnh giới Tử Khí có thiên nhãn thần thông quen biết thì cũng sẽ bị phát hiện. Tựa như bộ dáng hiện tại của hắn, nếu đứng trước mặt Thương Ngô Tử thì không có tác dụng bởi vì Thương Ngô Tử đã quen với ba động của hắn.
Nhưng Đoan Mộc Vũ không lo lắng chút nào vì theo lời kể của người này thì hắn ở trong Lạc Tinh Tông tuyệt đối là một người cô đơn. Hắn có chết cũng không ai thèm quản, cho nên hoàn toàn không lo bị phát hiện. Về phần cao thủ cảnh giới Tử Khí của Lạc Tinh Tông thì càng không thể! Đây là một tông môn ít nhất cũng có trăm người, với bộ dạng hèn yếu bị khi phụ sỉ nhục như hắn thì không có cao thủ nào nhận ra hắn cả, cho dù là một ngón tay cũng không thể. Nên mọi việc đều không có vấn đề.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cưa Gái Toàn Miss
Dịch giả: One_God
Biên tập: One_God
Nguồn: bachngocsach.com
Tiếp theo, Đoan Mộc Vũ xem xét túi trữ vật của người này một chút. Kết quả khiến hắn có phần bất đắc dĩ! Người này đúng là nghèo rớt mồng tơi, thân là người tu hành cảnh giới Động Huyền nhưng trong tay chỉ có hai mươi viên huyền tinh. Trọng yếu hơn, ngay cả pháp khí, phù triện cũng không có mà chỉ sở hữu một chút tài liệu bỏ đi. Đoán chừng tất cả thu hoạch những năm này của hắn đều dùng để mua linh đan cải thiện tư chất bản thân rồi. Đáng tiếc, tâm thái này căn bản không thể nào tu hành, chết đi ngược lại là một sự giải thoát.
Trừ chuôi kiếm bỏ đi này ra, Đoan Mộc Vũ từ túi trữ vật lấy được một khối Yêu Bài chứng minh thân phận. Vật này mới là vật mấu chốt để đi ra khỏi đại trận hộ sơn của Lạc Tinh Tông.
Trong lúc nhất thời, mọi tính toán của Đoan Mộc Vũ quả nhiên dễ dàng vô cùng. Thậm chí hắn đang suy nghĩ, có nên lấy thân phận này trở về Phù Vân Sơn hay không. Nếu mà như vậy thì những người đuổi giết hắn nhất định phải giận điên lên.
Ở trên Yêu Bài, Đoan Mộc Vũ biết được tên của người này. Hắn là Hạ Mạch Nhiên, mạch nhiên trong mạch nhiên hồi thủ. Cái tên này rất tốt, có ý muôn hắn là một người nhanh nhẹn tháo vát!
Nhưng bi kịch của Hạ Mạch Nhiên cũng do chính hắn vì hắn lựa chọn một phương hướng hắn không am hiểu. Hơn nữa còn tâm thái bi tráng, không đụng Nam Sơn thì chưa từ bỏ ý định, kiên trì trước sau như một. Nếu không phải thế, thì hắn chỉ cần thay đổi cách sống một chút đã không luân lạc tới độ phải tu luyện tà công để chứng minh mình.
Bất kỳ ai trên thế gian này cũng không thể toàn vẹn mười phần! Ngay cả chính Đoan Mộc Vũ cũng thừa nhận điểm này. Đừng thấy hắn vẫn luôn muốn làm mọi viêc cho tận thiện tận mỹ, nhưng tuyệt đối hắn sẽ không làm quá cực hạn của bản thân!
Cho nên sống trên đời cần phải hiểu được nên lấy hay bỏ, phải hiểu được tiến thối!
Hơi cảm khái một chút rồi Đoan Mộc Vũ ra khỏi rừng trúc, nghênh ngang đi thẳng về phía trước. Hạ Mạch Nhiên này là đệ tử đời thứ ba của Lạc Tinh Tông, là người của Tử Trúc Viện. Đoan Mộc Vũ không biết Tử Trúc Viện ở nơi đâu cả, lại càng không biết sư thúc mỹ nữ khiến Hạ Mạch Nhiên đến chết cũng nhớ mãi không quên kia ở nơi đâu và tên gì? Vì vậy, nhất thời hắn không vội vã rời đi.
Từ ngọn núi hoang vắng này đi xuống, phía trước liền xuất hiện hai con đường lát đá xanh. Đoan Mộc Vũ do dự một chút, rõ ràng không biết con đường nào mới là con đường đến Tử Trúc Viện. Bất đắc dĩ hắn không thể làm gì khác là dùng phương pháp đơn giản nhất —— tùy tiện lựa một cái, đi nhầm thì cùng lắm quay về đi lại là được.
Hắn bước trên một con đường lát đá xanh, chậm rãi đi về phía trước, đồng thời cũng thuận tiện nhìn ngắm phong cảnh. không thể không nhận xét một điều, sơn môn Lạc Tinh Tông kiến tạo cực kỳ tráng lệ, phong quang vô hạn, hơn nữa đệ tử cũng rất nhiều. Cho nên tính từ trên xuống, thì có lẽ họ được xếp vào hạng tư hoặc năm trong Nhân Giới.
Đi về phía trước bốn năm dặm đường chỉ thấy thế núi lên cao. Hai bên đường liễu rủ phất phơ, muôn hoa khoe sắc thắm. Nơi xa có một dãy hơn mười gian nhà tinh xảo, được xây dựng dưới một cây cổ thụ chọc trời. Trước dãy nhà có hồ nước và một chiếc cầu nhỏ. Nước thì chảy róc rách, loáng thoáng còn nghe thấy có người ngâm nga ca hát, tiếng đàn du dương rất sảng khoái!
Đoan Mộc Vũ không biết Hạ Mạch Nhiên ở trong gian nhà nào, nhưng có khả năng là màn trời chiếu đất. Nhưng cho dù có thế nào đi nữa cũng phải dò xét một phen để tránh làm chuyện đáng cười.
Vừa nghĩ như vậy thì trong lòng hắn chột dạ. Đoan Mộc Vũ không kịp suy nghĩ nhiều liền lui ra sau, đồng thời nhanh chóng rút chuôi kiếm bỏ đi của Hạ Mạch Nhiên ra đỡ trước người. Hoàn hảo là hắn phản ứng rất nhanh, nếu không giờ phút này Phi Vũ Kiếm sẽ ra khỏi vỏ. Đây chính là phiền toái lớn.
Chỉ nghe một loạt "đinh đinh đương đươọa" giòn vang! Trong giây lát, Đoan Mộc Vũ đã đánh rơi toàn bộ mười điểm hàn mang đột kích. Trong lòng hắn cũng cảm thấy bi ai thay Hạ Mạch Nhiên! Địa vị của hắn cũng quá kém rồi, chỉ tùy tiện đi trong sơn môn cũng bị tập kích. May mà đây là hắn chứ đổi lại là Hạ Mạch Nhiên thì không chừng sẽ bị thương!
"Hả?"
Ngay lúc Đoan Mộc Vũ đánh rơi hơn mười điểm hàn mang, trong gian nhà nhỏ truyền ra tiếng đàn bỗng nhiên có tiếng ồ nhẹ vang lên. Sau đó lại là thanh âm nổi giận của một cô gái vang lên.
"Hạ Mạch Nhiên, ngươi thật to gan tử! Dám tới Mộc Tuyết Viện chúng ta rình rập hả? Quả nhiên không xem môn quy giới lệnh không ra gì! Mấy vị sư tỷ sư muội, chúng ta mau bắt hắn lại đem đến chỗ của Chấp Pháp Trưởng lão. Lần này phải hung hăng trừng phạt hắn một hồi!"
Nghe nói thế, Đoan Mộc Vũ thầm kêu không ổn. Thì ra nơi này không phải là Tử Trúc Viện, mà lại là Mộc Tuyết Viện gì gì đó. Cô gái này thật hung ác, không thể để bọn họ bắt được!
Lập tức, Đoan Mộc Vũ xoay người chạy trốn. Chỉ cần không bắt được hắn thì chả phải quan tâm mấy người lắm mồm này hô to gọi nhỏ làm gì!
Thấy hắn xoay người chạy trốn, mấy người con gái trong gian nhà nhỏ không khỏi sửng sốt. Từ lúc nào mà Hạ Mạch Nhiên luôn đần độn lại có phản ứng nhanh như vậy? Nhưng người này thật sự quá to gan lớn mật! Nếu là những sư huynh, sư đệ anh tuấn biết nói lời lấy lòng tới đây rình xem thì cũng sẽ cho qua, làm như không nhìn thấy là được!
Nhưng người rình xem hôm nay lại là Hạ Mạch Nhiên, là người bị người khác xem thường nhất trong số những đệ tử đời thứ ba. Chuyện này quả thực kinh khủng! Chỉ cần nghĩ tới, quả thực muốn nôn. Không trút cơn giận này, đoán chừng buổi tối sẽ mơ thấy ác mộng.
Mấy nữ đệ tử của Lạc Tinh Tông này quả nhiên hung ác, trực tiếp lao khỏi gian nhà nhỏ, ngự kiếm phi hành đuổi theo!
Nhưng Đoan Mộc Vũ sao có thể để các nàng đuổi theo dễ dàng được? Tuy hắn không quen thuộc đường đi nơi này nhưng chỉ cần khống chế ba động trên người rồi lủi vào chỗ rậm rạp nào đó, chuyển hướng mấy lần là có thể cắt đuôi được!
Chẳng qua sau phen đuổi bắt này, Đoan Mộc Vũ cảm thấy không chút thú vị nên không tìm Tử Trúc Viện nữa mà theo đường cũ trở về ngọn núi hoang vắng, ngồi trên một tảng đá lớn đả tọa đến sáng.
Nhưng sau khi trời sáng, Đoan Mộc Vũ liền cảm thấy khổ rồi. Theo lý thuyết, giờ phút này hắn đã có thân phận Yêu Bài của Hạ Mạch Nhiên, thì chuyện rời Lạc Tinh Tông vô cùng đơn giản. Nhưng hắn cũng đã đáp ứng Hạ Mạch Nhiên, thì phải làm được. Tối thiểu hắn phải biết rõ ràng sư thúc của Hạ Mạch Nhiên là ai, tên gì? Nếu trong khoảng thời gian ngắn không cách nào tìm được thì sau này có cơ hội sẽ nhìn bù mấy lần, xem như đã làm xong.
Chẳng qua Lạc Tinh Tông này cũng thật lớn! Trong lúc nhất thời, hắn chẳng nghĩ ra phuong án nào tốt để biết tên sư thúc của Hạ Mạch Nhiên.
Đang suy tính một hai, trong lòng Đoan Mộc Vũ bỗng có phản ứng. Hắn quay đầu nhìn xuống núi thì thấy có hơn mười đạo kiếm quang xé gió mà đến, trong đó có mấy nữ đệ tử buổi chiều hôm qua đuổi giết hắn.
Khẽ cau mày mà Đoan Mộc Vũ cũng lười chạy. Lúc này, hắn tiếp tục kê cao gối mà ngủ trên tảng đá, bộ dạng ngắm phong cảnh trời cao.
Rất nhanh, hơn mười đạo kiếm quang liền bay tới gần chỗ hắn. Lập tức có một người quát mắng nói: "Hạ Mạch Nhiên, ngươi thật to gan nhỉ! Đêm qua dám đến Mộc Tuyết Viện rình rập chư vị sư muội. Quả nhiên ra vẻ đạo mạo nhưng lòng muông dạ thú. Hừ! May mà chư vị sư muội cơ cảnh chứ nếu không sự trong sạch của các nàng chẳng phải đã bị đồ rác rưởi như ngươi làm mất sao! Hiện tại ngươi lập tức xin lỗi mấy vị sư muội này thì ta nể tính đồng môn không truy cứu nữa. Nếu không... Hừ hừ!"
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Cưa Gái Toàn Miss
Dịch giả: One_God
Biên tập: One_God
Nguồn: bachngocsach.com
Người này hẳn muốn dùng Hạ Mạch Nhiên mềm yếu đần độn để nâng cao uy phong của mình đây!
Mà tình huống thực sự cũng đúng như thế vì hắn sẽ nhận được ưu ái của đông đảo sư tỷ, sư muội! Nam nhân mà, tất nhiên phải đỉnh thiên lập địa. Tối thiểu cũng phải giẫm một thi thể của địch nhân ở dưới chân mới đủ mùi vị. Nếu mà đạp không được thi thể địch nhân thì đạp Hạ Mạch Nhiên một cái cũng không tệ!
Mà nghe một phen hỏi tội hùng hổ như vậy xong, Đoan Mộc Vũ không nhịn được khẽ lắc đầu. Hắn xoay người lại, hờ hững xem xét hơn mười nam nữ đệ tử Lạc Tinh Tông một lượt rồi mới hỏi gã đang hăng máu nhất kia: "Ngươi tên gì?"
Thanh âm Đoan Mộc Vũ mặc dù không cao, nhưng tuyệt đối rõ ràng từng chữ. Song khi rơi vào tai hơn mười nam nữ đối diện, thì bọn họ cảm thấy như mình nghe lầm. Không đúng nha, từ lúc nào mà Hạ Mạch Nhiên lại có thể bình tĩnh đến vậy? Còn câu nói kia là có ý gì ? Chẳng lẽ hắn điên rồi sao, ngay cả sư huynh đệ đồng môn cũng không nhận ra hả?
"Sự kiên nhẫn của ta có hạn, đừng để ta phải hỏi lại lần thứ hai!" Đoan Mộc Vũ chậm rãi đứng dậy. Hắn chẳng có tâm tư đi đùa giỡn cùng bọn người này, hơn nữa hắn cũng không phải là Hạ Mạch Nhiên nên đâu có thể bị khi dễ tùy tiện.
"Hạ Mạch Nhiên, chẳng lẻ ngươi ăn nhầm đan dược gì sao? Lại dám nói chuyện bừa bãi thế! Hừ! Nói xin lỗi nhanh lên một chút, nếu không thì hôm nay ta làm sư huynh mà không giáo huấn ngươi một trận thì không được!" Nam đệ tử Lạc Tinh Tông kia cảm thấy mặt mũi của minhf bị mất sạch rồi, nhất là trước mặt của mấy vị sư muội xinh đẹp. Quả thực chuyệnn này đã khiến hắn không thể nhẫn nại nữa!
Chẳng bao lâu trước, Hạ Mạch Nhiên luôn luôn bị đánh thì không hoàn thủ, mắng không cãi lại. Nhưng bây giờ, hắn lại dám ngông cuồng, quả nhiên muốn phản rồi!
Nam đệ tử Lạc Tinh Tông vừa mới nói xong thì bỗng thấy thân ảnh trước mắt mình chợt lóe. Sau đó hắn liền bị đấm một phát trực tiếp vào sống mũi! Tuy hắn có cảnh giới Động Huyền, tố chất thân thể không tệ, pháp lực cũng coi như cường hãn nhưng cũng bị nện cho mắt nổ đom đóm, máu mũi chảy ròng ròng, răng cửa bị gãy ba cái. Bởi vì lực lượng một quyền này khoảng hơn ngàn cân. Nhưng Đoan Mộc Vũ cũng đã lưu tình rồi!
Tên đệ tử kia bị đánh cho mộng mị. Hắn chưa bao giờ gặp phương thức công kích không cần nói lý như vậy cả, huống chi hắn không ngờ rằng Hạ Mạch Nhiên đột nhiên ra tay, hơn nữa còn dùng phương thức kiêu ngạo như vậy!
Đánh được một quyền nhưng Đoan Mộc Vũ vẫn không ngừng tay mà lại tiếp tục đấm phát vào bụng tên kia. Nhất thời, hắn bị đánh cong như con tôm, ôm bụng bay ra sau vài chục trượng!
Một màn này khiến đám đệ tử Lạc Tinh Tông còn lại trợn tròn mắt, cả nửa ngày sau mới phục hồi tinh thần!
"Hạ Mạch Nhiên, ngươi thật khốn kiếp. Ngươi... ngươi dám đánh lão tử! Các ngươi còn đứng ngây ngốc ở đó làm gì, cùng tiến lên cho ta! Đánh chết hắn! Đánh cho đến chết!" Nam đệ tử bị đánh cho mắt nổ đom đóm gầm hét ngao ngao lên. Thật mất thể diện, tThật mất thể diện! Giờ khắc này, hắn thậm chí còn muốn ăn tươi nuốt sống Đoan Mộc Vũ!
Bây giờ, năm sáu nam đệ tử Lạc Tinh Tông còn lại cũng đã phục hồi tinh thần. Ánh mắt chúng nhìn về phía Đoan Mộc Vũ liền trở nên như hung thần ác sát, tuy nhiên bọn chúng lại cảm thấy hưng phấn nhiều hơn vì được chơi một trận thật đã!
Bọn họ không hề sử dụng kiếm hay phóng xuất pháp thuật bởi vì nơi đây là sơn môn, đấu với đệ tử đồng môn không thể làm vậy. Nếu Hạ Mạch Nhiên tố cáo thì đồng dạng bọn họ cũng phải chịu phạt theo. Nhưng nếu đã là đánh lộn bằng tay chân thì không thành vấn đề, năm sáu người còn không đập được một sao? Thật đáng chê cười!
Nhưng không chờ bọn họ xuất thủ, Đoan Mộc Vũ đã triển khai công kích. Thân thể hắn hôm nay không thể dùng từ mạnh mẽ để hình dung nữa cho nên đối diện năm sáu người cảnh giới Động Huyện cũng dễ dàng như ăn một bữa sáng!
Không cần quá nhiều! Mỗi người đều được chia hai quyền, đủ khiến bọn họ bể đầu chảy máu, ngao ngao kêu gào!
Chỉ chốc lát sau, trừ bốn nữ đệ tử Lạc Tinh Tông ra thì toan bộ các nam đệ tử còn lại đều nằm dưới đất. Thương thế mọi người không nhẹ bởi vì một quyền Đoan Mộc Vũ đấm đều có lực đạo khoảng hai ngàn cân. Dưới tình huống không thi triển pháp lực thì bọn họ như cừu non trước sói già vậy!
"Hạ Mạch Nhiên, ngươi điên rồi hả? Ngươi dám đánh sư huynh đệ đồng môn? Ngươi muốn tạo phản sao?" Mấy nữ đệ tử Lạc Tinh Tông hôm qua đuổi giết Đoan Mộc Vũ lập tức kiêu ngạo trừng mắt. Một người trong số đó chỉ vào mũi Đoan Mộc Vũ, chỉ trích điên cuồng.
"Câm miệng! Ngươi ầm ĩ quá!"
Đoan Mộc Vũ lạnh lùng trợn mắt nhìn nàng một cái. Cái nhìn này tuy không tự chủ nhưng lại phát ra sát khí cực kỳ nồng đậm. Nhất thời làm cho sắc mặt mấy nữ đệ tử Lạc Tinh Tông trắng bệch, câm như hến. Sát khí phát ra từ thượng cổ hung thú Đào Ngột đâu phải ai cũng có thể tùy tiện thừa nhận!
Kinh sợ mấy nữ đệ tử Lạc Tinh Tông xong Đoan Mộc Vũ mới tiến lên hai bước, lần nữa hỏi nam đệ tử Lạc Tinh Tông lúc đầu huênh hoang kia: "Ngươi tên gì?"
"Hạ Mạch Nhiên, kẻ sĩ có thể chết chứ không thể chịu nhục! Chuyện này còn chưa xong đâu! Ngươi chờ..." Tiểu tử kia lại mạnh miệng như cũ nhưng còn chưa kịp nói xong đã bị Đoan Mộc Vũ đá bay ra xa vài chục trượng xa, nặng nề nện lên một khối đá lớn!
Mà mấy nam đệ tử Lạc Tinh Tông còn lại đang muốn động sử dụng pháp thuật, kiếm nhưng bị ánh mặt lạnh lùng của Đoan Mộc Vũ đảo qua thì đều bủn rủn tay chân.
Thấy Đoan Mộc Vũ trầm mặt đi tới, nam đệ tử Lạc Tinh Tông kia rốt cục sợ hãi, nghiến răng nghiến lợi kêu lên: "Hạ Mạch Nhiên, xem như ngươi lợi hại! Lão tử đi không đổi danh, ngồi không đổi họ! Triệu Hoa Anh chính là ta! Tiểu tử ngươi, nhất định bị điên rồi!"
"Sư thúc đang ở đâu?" Đoan Mộc Vũ chẳng quản tên Triệu Hoa Anh này kêu loạn mà trực tiếp hỏi. Đây là phương thức đơn giản nhất mà hắn nghĩ ra, có thể khiến những người này không hoài nghi nhiều.
"Sư thúc cái gì? Nhờ ngươi một viêc, nói chuyện với ngươi ta chả thấy hợp lý tí nào! Bổn tông trên dưới gần tám trăm người, chúng ta là đệ tử đời ba thì sư thúc sư bá có khoảng mười mấy người lận. Rốt cuộc ngươi muốn hỏi người nào?" Triệu Hoa Anh quả thực muốn phát điên lên, hơn nữa còn khóc không ra nước mắt! Sao hôm nay lại xui xẻo như vậy? Tiểu tử như đầu gỗ này muốn thông suốt thì liền thông suốt sao! Nói năng bừa bãi như vậy, rốt cuộc muốn như nào?
"Là nữ! Hơn nữa còn là người xinh đẹp nhất!" Đoan Mộc Vũ vẫn hờ hững hỏi. Nếu có thể khiến Hạ Mạch Nhiên tới chết cũng không thể nào quên thì chắc chắn là một đại mỹ nữ rồi. Hi vọng sẽ không lầm!
Nhưng lời của hắn vừa nói ra lại khiến Triệu Hoa Anh và đám người phía sau lập tức câm lặng. Ánh mắt bọn họ nhìn Đoan Mộc Vũ như nhìn quái vật vậy. Hoặc là như đang nhìn người chết.
"Khụ khụ! Hạ Mạch Nhiên, không nhìn ra được ngươi luôn câm như hến mà lại có lá gan lớn vậy! Được rồi, ta bội phục ngươi, sắc đảm ngươi ngập trời, lại đánh chủ ý trên người các sư thúc. Nhưng sư thúc xinh đẹp nhất có hai người, ngươi muốn hỏi người nào? Được rồi, được rồi! Ta đều nói ra hết, Lạc Anh sư thúc đang bế quan ở Thạch Kiếm Phong chắc ngươi không thấy được đâu! Còn có Trình Tuyết sư thúc đang vân du bên ngoài. Cuối cùng ta vẫn khuyên ngươi một câu, sau này đừng để chết quá thảm!"
Khuôn mặt Triệu Hoa Anh cổ quái, nói.
Nhưng Đoan Mộc Vũ sẽ bận tâm sao? Hai hay ba người thì chẳng sao cả, cùng lắm thì nhìn cả hai mấy lần vậy. Thiết nghĩ chắc Hạ Mạch Nhiên cũng sẽ thỏa mãn thôi. Song hiện tại hắn không vội xông lên Thạch Kiếm Phong để nhìn ngắm phong thái mỹ nhân làm gì, sau này có cơ hội rồi nói sau. Chuyện quan trọng bây giờ là lập tức rời khỏi sơn môn Lạc Tinh Tông. Đến bây giờ hắn đã rời Phù Vân Sơn một năm, chả biết nó ra sao nữa!
Chẳng qua đang lúc Đoan Mộc Vũ chuẩn bị rời đi thì từ phương hướng Mộc Tuyết Viện bỗng nhiên xuất hiện liên tiếp bảy tám đạo kiếm quang, hướng phương hướng này nhanh chóng bay đến. Đạo kiếm quang dẫn đầu tương đối sắc bén, tựa hồ là một người tu hành cảnh giới Linh Thai!
Trong nháy mắt, cả bảy tám đạo kiếm quang đã đến trên núi. Tất cả đều là nữ mà người dẫn đầu quả nhiên có tu vi Linh Thai. Nhìn bộ dáng hẳn mới vừa tiến giai không bao lâu. Giờ phút này, ngọc dung nàng như băng, cố nén giận trong ánh mắt, tự có khí thế một phen.
"Chuyện gì đã xảy ra? Các ngươi thân là đồng môn đệ tử lại dám đánh nhau ở chỗ này thì còn ra thể thống gì?"
"Liễu sư tỷ, người phải làm chủ cho chúng ta! Tặc tử Hạ Mạch Nhiên này rất hung ác, đêm qua dám rình xem mấy tỷ muội chúng tôi. Hôm nay, mấy người Triệu sư huynh muốn đòi công đạo cho chúng tôi, nhưng bị Hạ Mạch Nhiên đánh lén, bị hắn ra đòn hiểm ác. Người này tâm địa ác độc, háo sắc hèn mọn, xấu xa hạ lưu, hèn hạ vô sỉ! Thật sự là sỉ nhục của Lạc Tinh Tông! Kính xin sư tỷ nghiêm trị Hạ Mạch Nhiên, tốt nhất là bẩm báo Chấp Pháp Trưởng lão, phế bỏ tu vi hắn rồi trục xuất sư môn!" Lúc này thì nữ đệ tử Lạc Tinh Tông hung ác nhất đang khóc sướt mướt trên mặt đất mà kể khổ, quả nhiên đã biến Đoan Mộc Vũ thành một tên háo sắc, không chuyện ác nào không làm!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Cưa Gái Toàn Miss