Ghi chú đến thành viên
Gởi Ãá» Tài Má»›i Trả lá»i
 
Ãiá»u Chỉnh
  #126  
Old 20-05-2008, 10:14 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Một Cái Chết
Tác giả: Phan Xuyến Thanh Ãồng

Giáo sư tiến sÄ© Ãình Hạnh không rõ mình Ä‘ang tỉnh hay mÆ¡? Trước mắt là cảnh thá»±c hay ảo ảnh?

Trên chiếc võng lưới đung đưa nhè nhẹ giữa hai gốc cau là bà nội của anh.

Ão trắng, quần trắng, đầu tóc bạc trắng như bông. Chiếc quạt nan trong tay bà thỉnh thoảng phẩy nhẹ, dưá»ng như để xua Ä‘uổi muá»—i mòng hÆ¡n là quạt mát. Lá»n tóc bà xổ xuống, theo nhịp võng, uốn qua, lượn lại như má»™t dải lụa má»m. ánh Ä‘iện neon từ gian nhà mái bằng hắt ra hòa cùng ánh trăng rằm lá»t qua kẽ lá giàn bí Ä‘ao trÄ©u quả, dệt Ä‘an lên những hình hoa, hình lá tÄ©nh và động, làm cho giá»ng ngân nga lẩy Kiá»u khi bổng, lúc trầm chao xa, lúc liệng lại gần:

Còn non, còn nước, còn ngưá»i!
Còn vầng Nhật-Nguyệt, còn lá»i thá» xưa
Qua sông sao nỡ phụ đò...

Chẳng lẽ tất cả lại là cảnh thá»±c? Chẳng lẽ có phép mầu nào đấy đã đưa bà từ cõi vÄ©nh hằng trở lại? Ãể bà quở trách vá» sá»± chậm trá»…, thá» Æ¡ cá»§a Hạnh? Ãình Hạnh thá»­ cấu vào tai, thá»­ bấm vào tay. Vẫn còn cảm giác. Chiếc cặp số sang trá»ng vẫn trong tay. Nhưng còn bức Ä‘iện "Bà chết. Vá» ngay", nằm trong túi ngá»±c thì sao?

Không thể chôn chân mãi trước sân, Ãình Hạnh mạnh dạn bước đến bên võng, úp chiếc mÅ© chính khách vào trước ngá»±c, cất giá»ng run run:

- Chào bà ạ!

Tiếng bà vẫn theo nhịp võng đưa:

- Ai... đó?

- Cháu đây ạ! Hạnh đây!

Bà lão đặt chân xuống đất, đứng hẳn dậy, tưởng chừng sắp ôm chầm lấy Ãình Hạnh:

- Ôi Hạnh! Thằng Hạnh đó à?

Nhưng rồi như có má»™t lá»±c cản nào đó níu kéo, bà lại ngồi xuống, giá»ng đột ngá»™t chuyển "gam":

- à, à, anh nghè... anh nghè è è... Xin lỗi...

Ãình Hạnh khá»±ng lại, thoáng chút hoang mang:

- Bà... bà, cháu đây mà! Thằng Hạnh, cháu nội bà đây... Cháu cứ sợ là... không kịp. May sao!...

- Ha ha ha, anh nghè sợ không kịp đưa tang bà chứ gì! Phải đợi chứ. Ha ha ha ha!

Ãình Hạnh cố lấy lại bình tÄ©nh, mà con tim như muốn chạy ra khá»i lồng ngá»±c, mạch máu thái dương như má»—i lúc má»™t thắt bóp lại. Những phút đầu gặp gỡ giữa hai bà cháu chưa biết còn dấm dẳng đến đâu, nếu bà không chá»§ động tạo hòa khí:

- Mẹ Hồng ơi! Thằng Hạnh vỠđây này!

Có tiếng nồi niêu loảng xoảng từ phía nhà bếp, rồi bà Hồng, một phụ nữ trạc ngoài sáu mươi, vừa lau tay, vừa chạy lên:

- Trá»i! Hạnh đó hở con?

- GiỠnày mẹ còn lụi cụi cái gì dưới ấy!

Bà Hồng đưa chiếc khăn ướt chấm chấm những giá»t mồ hôi trên mặt cho con, giá»ng lo lắng:

- Con vỠmột mình thôi à?

Vị tiến sÄ© khéo léo gạt tay mẹ, rút chiếc khăn thoang thoảng mùi nước hoa, chấm nhẹ lên mặt, ngôn ngữ cô đúc đến mức tiết kiệm từng lá»i, từng chữ:

- Nhà con Ä‘i Pháp. Thằng Ãức ôn thi. Nhà cá»­a thá»i buổi này chả biết tin ai mà gá»­i.

- Vậy chứ lái xe đâu?

- Cậu ấy ở lại khách sạn trông xe. Vả lại còn nghỉ ngơi, xong việc con trở ra Hà Nội ngay.

- Không vào cÆ¡ quan huyện mà gá»­i xe. Rồi anh em rá»§ nhau cùng vá». Ãêm hôm Ä‘i có bạn, có đôi cho bảo đảm an toàn. Sau này, đừng "liá»u" thế nghe con!

- Chậc! Không có gì quý hÆ¡n tiá»n trao cháo múc. Cứ khách sạn là nhất. Vào vá»›i lÅ© bạn ná»­a quê, ná»­a tỉnh ấy, lắm chuyện nhiêu khê. Mài răng chỠăn được bữa cÆ¡m chiêu đãi cá»§a chúng, mình trả năm mươi lần chưa xong. Thôi thì nhá» xin vật tư, nguyên liệu, máy móc, phương tiện. Rồi kinh phí, ngân sách. Rồi gá»­i con cháu vào các trưá»ng, Ä‘i nước ngoài... thượng vàng hạ cám.

Vừa cất đồ đạc cho con, bà Hồng vừa rủ rỉ:

- Thằng Ãậu, thằng Tưá»ng, bạn thân cá»§a con, xem ra vẫn còn chất lính đó chứ! Cứ suy tính như con thì rõ khô cạn hết tình nghÄ©a bạn bè, quê hương! Bà ná»™i Ãình Hạnh mà ở quê thưá»ng gá»i là cụ cố Hùng nằm không yên, đã vào bếp từ lúc nào, gá»i vá»›i lên:

- Chuyện mẹ con còn dài. Ãể thằng Hạnh nó nghỉ ngÆ¡i đã. Không có gì làm thức ăn, ta làm thịt con gà choai nấu miến cho nó dá»… húp... Bước vào buồng tắm rồi, Ãình Hạnh còn làu bàu trong miệng:

- Ãi đứt hai cuá»™c há»™i thảo mất mấy trăm đô rồi. Không biết còn bao lần Ä‘iện nữa?

*
* *

Quá»· quái thật! Không biết bà có chi há»n giận mà giở cái trò chết tiệt này? Vừa mệt thân nhá»c xác, vừa tiếc thá»i gian đứt ruá»™t. Ãình Hạnh khôngdám há»i bà. Giá là mẹ, anh có thể vặc há»i, có thể nổi cáu và bá» vá» Hà Ná»™i ngay. Ãằng này lại là bà ná»™i - ngưá»i mà luôn luôn anh cảm thấy có uy lá»±c rất lá»›n đối vá»›i anh. Anh vừa yêu quý, kính trá»ng và sợ hãi nữa. Bà còn là con gái cụ đỠThiệp, má»™t chiến sÄ© Cần Vương, nhưng có tư tưởng cách tân. Bởi thế, bà được cụ đỠcho há»c hành tá»­ tế, thông thạo cả chữ Hán, chữ quốc ngữ lẫn chữ Pháp. Có há»c vấn đã đành, bà còn trá»±c tiếp thu má»™t ná»n giáo dục gia đình thuá»™c khuôn phép, nghiêm túc. Mưá»i tám tuổi vá» làm bạn vá»›i ông ná»™i anh - ông Trần Ãình Hùng, sau khi sinh hạ bố anh là Trần Ãình Hồng, cả hai ông bà Ä‘á»u lần lượt bị bắt vì hoạt động cách mạng bí mật. Ông bị đày lên Buôn Ma Thuá»™t, bà bị tống vào nhà lao tỉnh rồi vá» quản thúc ở quê. Sau Cách mạng Tháng Tám, ông ná»™i vào bá»™ đội, bà hoạt động phụ nữ huyện. Và bố mẹ anh cÅ©ng cưới nhau trong quân ngÅ©. Sau khi cai sữa cho con, bố mẹ anh liên miên Ä‘i theo chiến dịch nên đành gá»­i anh vá» cho bà ná»™i. Từ đấy anh trở thành "cục cưng" cá»§a bà, bà Ä‘i đâu, kể cả Ä‘i há»p phụ nữ trên tỉnh cÅ©ng bế anh Ä‘i theo. Có thể nói "cục cưng" được bà chăm sóc dưỡng dục từ khi bập bẹ lá»i đầu tiên cho đến lúc anh ra Hà Ná»™i há»c đại há»c. Bà rất nghiêm, chiếc roi song luôn treo trên vách, nhưng chưa lần nào phải dùng đến. Từ bé, Hạnh là đứa bé ngoan, chưa dám trái lá»i bà. Nay đã ngoại tứ tuần, mà vá» trước mặt bà, anh vẫn cảm thấy mình bé bá»ng, nhút nhát. Lẽ nào anh không nhận ra Ä‘iá»u khác thưá»ng trong bức Ä‘iện chính tay bà thảo và nhá» ngưá»i Ä‘i đánh? Và Ä‘iá»u khác thưá»ng còn ở giá»ng Ä‘iệu mát mẻ cá»§a bà, má»™t anh nghè, hai anh nghè. CÆ¡m nước xong, anh toan há»i nhưng thấy nét mặt bà lạnh tanh, anh lại thôi. Bà là ngưá»i sắt đá lắm. Nghe nói khi vào tù, thằng tây tra tấn chết Ä‘i sống lại bà vẫn ngậm tăm. Tính nết bà vốn thế, Ä‘iá»u định nói, bà sẽ nói. Bằng không, chá»› có tra xét bà. CÆ¡n thịnh ná»™ cá»§a bà khó lưá»ng trước. Chỉ có mẹ là bắt chuyện vá»›i anh. Nhưng chuyện cá»§a mẹ chỉ loanh quanh há»i han vợ con anh, vá»›i lại Ä‘á»i sống Hà Ná»™i. Tịnh không hé Ä‘iá»u anh muốn biết. Còn bà chỉ giục anh Ä‘i ngá»§, lấy sức. Anh đành lên giưá»ng nằm, mà nào có ngá»§ được. Vừa má»›i mÆ¡ màng, chợt nghe tiếng động. Bà Ä‘ang thắp hương và lầm rầm khấn trước bàn thá». Trên đó có hai tấm ảnh khung kính lá»›n, hai vị Ä‘á»u mang quân hàm đại tá, huân chương, huy chương đầy ngá»±c. Ãấy là ông ná»™i và bố anh. Ông hy sinh ở Tây Nguyên năm 1967, bấy giá» là chính á»§y má»™t binh Ä‘oàn. Bố anh mất cách đây dăm năm vì bệnh máu trắng, hậu quả cá»§a những năm lăn lá»™n ở chiến trưá»ng Trị Thiên. Phần má»™ bố đặt ở Huế. Năm kia, nhân tìm được hài cốt ông ná»™i từ Tây Nguyên vá», bà và mẹ cÅ©ng đã cải táng cho bố đưa vá» quê luôn. Giá» thì cả hai ông con đã yên nghỉ ở quê nhà đúng theo sở nguyện cá»§a bà và mẹ. Quả thật hồi lo liệu cho các cụ, anh quá bận không vỠđược. Nhưng vợ chồng anh cÅ©ng gá»­i vá» hai "tá»", thế cÅ©ng là tròn phận sá»± con cháu.

Nghe trong lá»i cầu khấn cá»§a bà, có nhắc tên anh, anh chợt hối hận. Lẽ ra mình phải thắp hương. Nhưng lúc này đã quá muá»™n. Ãành nằm im khẽ vá» như đã ngá»§. Rồi giấc ngá»§ cÅ©ng đến từ từ.

Khi anh choàng tỉnh dậy, trá»i đã sáng bạch. Ngồi vào bàn ăn sáng, bà bảo:

- Sáng nay, bà cháu mình ra thắp hương ngoài nghÄ©a trang há» Trần ta. Buổi trưa, mẹ Hồng làm mâm cÆ¡m trước là cúng vong linh ngưá»i quá cố, sau là bà cháu mẹ con ta liên hoan mừng anh nghè vá» quê. ?n uống xong bà để anh Ä‘i, chẳng dám giữ anh.

Ãình Hạnh mừng rÆ¡n, thở phào:

- Vâng, thưa bà, cháu cÅ©ng định thế. Vá», được nhìn thấy bà khá»e mạnh là cháu mừng.

Hai bà cháu Ä‘á»u ăn vận đẹp đẽ. Bà, áo dài Ä‘en, quần lÄ©nh Ä‘en Ä‘i dép nhẹ, tay cầm quạt, tay cầm bó hương. Cháu, comlê mầu cổ vịt, cavat sá»c chéo mầu xanh sẫm, mÅ© phá»›t, dày Ä‘en bóng. Ra giữa sân, bà gá»i toáng:

- Mẹ Hồng! ÃÆ°a cho tôi cái choòng!

Ãình Hạnh Ä‘ang ngÆ¡ ngác chưa hiểu cụ mang choòng Ä‘i làm gì thì bà há»i:

- Nếu anh sợ xấu hổ, để bà cầm?

Tất nhiên, anh nghè phải gượng cưá»i mà giành lấy phần nặng nhá»c. Và khó chịu nữa. Ai Ä‘á»i ăn vận comlê, cavat đàng hoàng, tay lại xách cái choòng. Má»i tay này, anh chuyển qua tay kia. Rồi làm gậy chống. Rồi thây kệ, vác hẳn lên vai. Cứ thế, lẽo đẽo Ä‘i theo bà. Anh không ngỠđã 84 tuổi mà đôi chân bà vẫn dẻo dai đến thế. Bà Ä‘i thoăn thoắt, khiến Ãình Hạnh phải bước gằn. Mướt mồ hôi. Thoạt đầu, bà vượt qua cánh đồng Lau, rồi đến vùng Kiệt năm luôn. Vùng Kiệt này Ãình Hạnh không còn lạ gì. Ãấy là nÆ¡i đầy ká»· niệm ấu thÆ¡. Tuổi lên bảy, lên tám cá»§a cậu bé Hạnh gắn liá»n vá»›i những cuá»™c hái sim, bắt chim trên núi Ãại, rừng Thông hoặc những lần đắm mình trong nước mát khe Cầm. Song thú vị hÆ¡n là những lần theo lÅ© bạn chăn bò ra vùng Kiệt chÆ¡i trò đánh trận. Ãánh bá»™ no chán lại ào xuống các dải hồ ao xung quanh đánh trận dưới nước.

Thôi thì tha hồ mà bÆ¡i lặn, té tát nước vào mặt mÅ©i nhau. Xong cuá»™c chiến, đứa nào đứa nấy mình mẩy trát đầy bùn đất, bóng nhẫy như da rái cá, bê bết như trâu đầm ruá»™ng lầy. Có lần, bà ná»™i biết chuyện, đã rút roi song xuống răn Ä‘e. Răn Ä‘e chứ bà không đánh. Bởi Hạnh là đứa nhát, chưa đánh roi nào nước mắt nước mÅ©i dầm dá», phá»§ phục dưới chân bà mà lạy như tế sao. Chính cái đận ấy, bà má»›i cho Hạnh biết rằng những ao hồ quanh vùng Kiệt chứa đầy tá»­ khí, cấm không được bén mảng xuống.

NghÄ©a là ở đó xưa có hàng mấy trăm ngưá»i chết vào thá»i binh há»a.

Hồi đó, dá»±a vào thế các giáo sÄ© truyá»n đạo, lại có quân lính Pháp đứng phía sau, Những kẻ nhân danh đấng bá» trên ở làng Phúc, làng Hòa, làng Trưá»ng đã kéo theo những kẻ giàu có mở cuá»™c "thập tá»± chinh" lên làng Lâm, làng Thượng. Há» muốn báo thù má»™t thá»i "sát Ta, bình Tây", bắt những ngưá»i "ăn mày cá»­a Phật" tá»± nguyện bá» gốc Bồ Ãá», quy y dưới chân Ãức Chúa Lá»i. Khi lá»i ngon ngá»t không đủ sức thuyết phục, thì lập tức đàn chiên cá»§a Chúa sẵn sàng giáo mác xông lên xé xác những ai chống lại. Những ngưá»i "ăn mày cá»­a Phật" lẽ dÄ© nhiên không chịu rá»i bá» chá»§ quyá»n đất Ä‘ai bao Ä‘á»i cha ông khai phá tạo lập. CÅ©ng không dá»… dàng nuốt nước mắt nhìn cảnh Niết Bàn bao thế hệ, sống thá» phụng, chết gá»­i hồn, bị xúc phạm. Thế là cuá»™c chiến trở nên ác liệt, thảm thương. Máu chảy loang đồng, xác chất thành đống. Cả con chiên lẫn phật tá»­ được đắp Ä‘iếm lại trong nấm mồ chung. Từng ngày, từng tháng, từng năm, những ngưá»i qua lại thấm thía ná»—i Ä‘au, đắp thêm má»™t vài hòn đất, lâu thành gò. Ngưá»i ta gá»i là gò Kiệt, nÆ¡i phân địa giá»›i giữa năm thôn.

GiỠđây, cụ cố Hùng và giáo sư tiến sÄ© Ãình Hạnh đã dừng chân trên gò Kiệt. Phóng tầm mắt xuống, Ãình Hạnh thấy các ao hồ ngày xưa nay đã được san lấp, xóa Ä‘i dấu vết má»™t thá»i đầy tham vá»ng tá»™i ác, và biến thành những ruá»™ng lúa Ä‘ang độ ngậm đòng.

- Thắp hương đi cháu!

Bà ná»™i trao cho cháu má»™t thẻ hương. Anh lui cui che gió bật lá»­a. Thấy có ngưá»i sang trá»ng thắp hương trên gò, bà con Ä‘i làm đồng quanh đấy, cả ngưá»i lương lẫn ngưá»i giáo, cả trẻ con chăn trâu bò cÅ©ng xúm đến. Cụ cố Hùng sai Ãình Hạnh cắm cả thẻ hương lên đỉnh gò, Ä‘oạn cụ đứng im, lòng đầy xúc động. Cụ cố cất tiếng vừa đủ cho má»i ngưá»i cùng nghe, giá»ng não nuá»™t, thiết tha.

- Cầu Chúa lòng lành! Cầu Ãức Phật từ bi bác ái! Cùng chư vị chúng sinh đã bị làm vật hy sinh trong nạn "binh há»a"! Cụ Hồ Chí Minh có nói rằng: Nếu Ãức Phật Thích Ca mầu ni, đức Chúa Cứu Thế, đức Khổng Tá»­ và cụ Mác, cụ Lênin sống cùng thá»i, chắc chắn các cụ là láng giá»ng tốt vá»›i nhau. Cá»› sao lại có những kẻ đội danh Chúa mạo cá»­a Phật, xúi giục chúng sinh lao vào máu lá»­a, vì những mưu đồ xâu xé tranh giành quyá»n lá»±c, gây nên cảnh nồi da - xáo thịt, bể khổ loạn ly. Nếu quả thật, Chúa muôn lần thiêng liêng, Phật giàu lòng tế độ, xin rá»§ má»™t lá»i khuyên: Hãy cứ lo cho đẹp Ä‘á»i, tốt đạo.

Ãừng bao giỠđể quái yêu, quá»· dữ phỉnh lừa, chúa lòng lành vẫn hằng mong. Ãức Phật Thích Ca mầu ni đại từ bi Ä‘á»u hằng muốn vậy cả. Xin chá»› sai lá»i! Amen! Nam mô a di đà Phật. Khấn vái xong xuôi, bà ná»™i bảo Ãình Hạnh xắn hai nhát đất vuông vức, bà má»™t nhát, cháu má»™t nhát; cẩn thận đắp bồi cho những vong hồn xấu số bá»›t lạnh lòng, tá»§i thân.

Xưa nay ngưá»i ta vẫn đến thắp hương cho há» ngày vong nhân xá tá»™i, nhưng chưa ai khấn cầu bài bản như cụ cố Hùng.

Những tiếng trầm trồ nổi lên xung quanh:

- Cụ cố già rồi mà còn minh mẫn, sống có trước có sau lắm!

- Thế má»›i gá»i là trên hợp ý Chúa ý Phật, dưới hợp ý bà con mình.

Cụ cố Hùng dưá»ng như không để ý những lá»i bình phẩm, còn Ãình Hạnh cảm thấy mát lòng hả dạ. Nhìn dáng vẻ bà như tiên đồng đạo cốt, anh càng thêm tá»± hào vá» bà ná»™i mình.

Chào bà con vây quanh, hai bà cháu lại Ä‘i. Lần này, bà ná»™i dẫn Ãình Hạnh tá»›i thắp hương ở gò Cồn Hoang. Ãây là bãi tha ma chung cá»§a bà con cả năm thôn. Ngưá»i chết trở vá» vá»›i đất là lẽ thưá»ng tình. Ãiá»u bất thưá»ng và đáng phải ghi nhá»› là đã có ba trăm ngưá»i nằm xuống nÆ¡i đây trong vụ đói năm ất Dậu. Ôi ba trăm sinh linh nào có ít á»i gì đâu! Chưa đến lúc chết, mà đành chịu chết. Há» chết vì không có gì bá» vào miệng nữa, trong khi đó phát-xít Nhật dùng kho gạo làm chất đốt chạy máy, còn thá»±c dân Pháp lại đổ xuống biển... Ba trăm linh hồn rÅ© xuống thảm thương nÆ¡i đây dưá»ng như ngày đêm còn vá»ng vá» lá»i nguyá»n rá»§a oán hận, để nhắc nhá»§ ngưá»i Ä‘á»i sau... Cụ cố Hùng bảo vá»›i Ãình Hạnh như thế.

Từ gò Cồn Hoang, cụ cố Hùng dẫn Ãình Hạnh quay vá» xóm Trung Ãình, dừng lại trước tấm bia căm thù xây bằng xi măng, khắc chữ chi chít. Cùng vá»›i Hà Ná»™i, Hải Phòng chịu thảm há»a B.52 rải thảm vào cuối năm 1972, mà ngưá»i Ä‘á»i vẫn gá»i là quà tặng Nôen cá»§a tổng thống NíchxÆ¡n, cái xóm Trung Ãình hẻo lánh tận tít Quảng Bình này cÅ©ng gần như bị há»§y diệt 122 ngưá»i bị mất xác, vùi thây. Hai bà cháu thắp hương và cúi đầu tưởng niệm trước vong linh những ngưá»i đã mất, mà oán thù còn ghi lại trên tấm bia, còn khắc cốt ghi xương vào những ngưá»i Ä‘ang sống. Ãằng sau những dòng chữ, hiện lên má»™t khuôn mặt giả nhân giả nghÄ©a, miệng hô thiện chí hòa bình, tay lại ấn nút thả bom rải thảm.







Ở má»—i nÆ¡i dừng chân, vẫn mấy nén nhang, đôi lá»i cầu nguyện, nhưng má»—i đối tượng tưởng niệm, cụ cố Hùng lại sá»­ dụng má»™t ngôn ngữ thích hợp. Khí thiêng và tôn kính bao trùm mà không nhuốm dị Ä‘oan mê tín, gá»­i gắm tâm linh tình cảm mà không mù quáng giáo Ä‘iá»u. Chính giáo sư tiến sÄ© Ãình Hạnh - má»™t nhà khoa há»c cÅ©ng nhận thấy thế. Cứ má»—i lúc, anh nhìn bà ná»™i má»—i khác hÆ¡n. Có cái gì đó vừa tá»± tin vừa thiêng liêng. Anh lá» má» nhận ra rằng, cuá»™c Ä‘i thắp hương vòng vèo này là bà có chá»§ định. Càng rõ sá»± sắp xếp chá»§ định hÆ¡n là lúc đến nghÄ©a trang há» Trần, cái đích cuối cùng cá»§a chuyến viếng thăm. Ông bác tá»™c trưởng há» Trần, ngưá»i có bá»™ râu Ä‘en nhức cùng mươi ngưá»i trong tông tá»™c đã có mặt ở nghÄ©a trang. Sau những cái bắt tay chào há»i, bác tá»™c trưởng nói:

- Từ ngày chú Hạnh Ä‘i xa há»c hành đỗ đạt, lần đâu vá» quê, chắc chưa có Ä‘iá»u kiện hiểu tưá»ng tận, nay má»i chú vào dâng hương, và tôi sẽ giá»›i thiệu từng phần má»™.

Ãình Hạnh vào thắp hương và vái trước bàn thá» nghÄ©a trang rồi Ä‘i theo ông tá»™c trưởng.

Quả thật, vị tiến sÄ© không ngá» trong lúc mình mải mê đưá»ng công danh thì ở quê hương bà con thân tá»™c đã lo lắng chu đáo vá»›i tổ tiên như vậy. Từ cao cao tằng tổ khảo, cao cao tằng tổ tá»· cho đến cụ cố, ông bà, tất cả Ä‘á»u được xếp theo thứ bậc, đâu ra đó. Chỉ có độ dày há» Trần không như lâu nay Hạnh tưởng. Từ thuở tổ tông cách đây dăm trăm năm, chỉ cây cuốc cây rá»±a trong tay đến đây khai sÆ¡n phá thạch cho tá»›i nay con cháu đàn đống, tiến sÄ© cá»­ nhân cÅ©ng nhiá»u, cấp tá cấp úy trong quân đội chẳng hiếm, tú tài thì gia đình nào cÅ©ng có...

Ãình Hạnh dừng lại bên ngôi má»™ ông ná»™i má»›i xây nằm ở hàng thứ tám, má»™ chí ghi rõ: Ãại tá Trần Ãình Hùng (1909-1967). Lùi xuống phía dưới, cÅ©ng má»™t ngôi má»™ má»›i xây kiểu cách như trên. Ãấy là má»™ cá»§a bố anh, Ãại tá Trần Ãình Hồng (1930-1988) cạnh hai ngôi má»™ vẫn còn hai khoảng đất trống. Theo lá»i tá»™c trưởng, đấy là phần đất dành cho bà ná»™i và mẹ anh. Trần Ãình Hạnh nhẩm tính, cả ông ná»™i và bố Ä‘á»u mất ở tuổi 58. Tá»± so sánh vá»›i tuổi mình, anh chợt nghÄ© đến cái gá»i là quỹ thá»i gian. Anh thắp hương cắm lên má»™ ông ná»™i, lên má»™ bố, lòng đầy xúc động. Trong lúc đó, bà ná»™i kể lể vá» sá»± vất vả kiên trì Ä‘i tìm di hài ông ná»™i. Thật là tấm lòng há» hàng và nhân dân như trá»i biển. Nếu không có các cháu giúp bà lặn lá»™i lên tận Tây Nguyên, nếu không có má»™t cụ già ?đê đã 86 tuổi bảo con cháu cõng qua bảy con khe, trèo qua mấy ngá»n núi để tìm tá»›i nÆ¡i chính tay cụ đã đắp Ä‘iếm cho vị chính á»§y hy sinh tức là ông ná»™i, thì...

Ãình Hạnh thoáng thấy xấu hổ, hai "tỠđô" thấm gì vá»›i công sức tình nghÄ©a bao ngưá»i. Anh chợt há»i bà:

- Bố con từng làm sư trưởng, tham mưu phó quân khu nhưng dù sao cũng chết vì bệnh hiểm nghèo, không được coi là liệt sĩ. Còn như ông nội, bằng liệt sĩ rõ ràng, sao không rước ông vào nghĩa trang liệt sĩ hở bà?

- Ãây là nguyện vá»ng chung cá»§a cả ông bà. Từ thuở còn hoạt động bí mật, lúc má»›i yêu nhau cÅ©ng như khi đã thành đôi lứa, ông bà luôn nói vá»›i nhau rằng: làm cách mạng thì súng gươm quân thù ká» bên cổ, ngục tù chá»±c sẵn bên lưng, sinh ly, tá»­ biệt là Ä‘iá»u cầm chắc. Nếu còn sống hoạt động thì dù xa cách, vẫn trong lòng chung thá»§y. Nếu thác vá» thì cố tìm đến vá»›i nhau. Ai phản bá»™i đồng chí, đồng bào hoặc bá»™i bạc nhau thì đừng nhìn lại mặt. Ãã đến lúc tưởng rằng cuá»™c Ä‘á»i hiến trá»n cho dân, cho nước như vậy thì không ná»—i nào ân hận. Thế mà vẫn muôn lần trắc trở, chắc gì đã yên thân. Cụ cố Hùng chợt nấc lên, lấy khăn lau nước mắt...

Cụ dừng lại trong chốc lát, cố nén bớt xúc động và lấy lại hơi sức, rồi nói một mạch:

- Xưa nay gia phong tôn tá»™c ta là vậy. Ai con hiá»n, cháu thảo, trung hiếu vẹn tròn thì khi sống được kính trá»ng, tin yêu, lúc chết được quần tụ quy tiên cùng tông tổ, được ghi dòng đỠvào gia phả há» hàng. Ai bất trung, bất hiếu, thì tùy mức mà phân xá»­. Nặng thì má»i ra khá»i nÆ¡i tôn nghiêm. Nhẹ hÆ¡n thì ghi dòng Ä‘en vào gia phả, khung lại, làm lá»i răn Ä‘e để ngưá»i sau không giẫm vào vết chân lầm lá»—i... May sao, há» ta có anh nghè là nhà khoa há»c thông kim, thạo cổ, hiểu rõ lòng ngưá»i, dá»± Ä‘oán được tương lai. Nay nhân dịp anh vá» dâng hương, anh xem thá»­ chá»— nằm cá»§a ông ná»™i anh, cá»§a bố anh đã ổn chưa? Anh chỉ cho để sau này đỡ phân vân, lầm lạc.

Nét mặt cụ cố vẫn tỉnh không. Giá»ng Ä‘á»u Ä‘á»u thong thả, không gay gắt, chua chát như phút đầu giáp mặt tối qua, mà sao cứ cứa vào lòng, vào ruá»™t. Ãình Hạnh gần như bàng hoàng, sá»­ng sốt:

- Dạ, thưa bà, thưa tộc trưởng. Cháu đâu có là thầy địa lý. Cháu có lỗi lầm, sai sót gì, xin bà cứ dạy bảo. Cháu bao giỠdám nghĩ đến chuyện vô luân.

Anh nghè không là thầy địa. Nhưng là nhà khoa há»c. Má»™t lá»i cá»§a nhà khoa há»c không chỉ cả nước biết, mà còn Ä‘i ra năm châu, bốn biển. Ãâu có như bà con xóm thôn - tôn tá»™c tầm mắt không vượt nổi bá» tre. Chẳng lẽ vá»›i ngưá»i thân, anh lại giữ ý? Hay anh sợ chúng tôi không đủ trình độ tiếp thu?

Không gian như nén lại. Ãôi mắt bà, ôi đôi mắt tiá»m ẩn bao nhiêu Ä‘iá»u cần nói, cứ nhìn thẳng vào đứa cháu đích tôn, trông trá», nán đợi... Ãôi mắt hiá»n từ vậy mà sao như có sóng ngầm như có lá»­a thắp:

- Chắc anh nghè tưởng rằng chúng tôi gõ nhầm cá»­a đó sao? Ãâu có nhầm. Ãây, anh hãy Ä‘á»c những cái này để yên tâm tin ở Ä‘iá»u tôi nói!

Bà ná»™i thong thả lấy từ trong túi xách má»™t tập giấy được khâu đóng cẩn thận. Bàn tay bà run rẩy, giá»ng cÅ©ng run run:

- HỠhàng đang chỠý kiến anh đó.

Nóng lòng muốn biết những thông tin chứa đựng trong tập giấy. Ãình Hạnh giở ngay trang bìa. Ãập vào mắt anh đầu tiên là má»™t bức thư gá»­i bà ná»™i. Những nét chữ run rẩy, kiểu chữ xiên cá»§a lá»›p há»c sinh thuở trước. Bốn trang pÆ¡luya ken đặc chữ là chữ. Nhiá»u Ä‘oạn được gạch đỠdưới từng dòng khá cẩn thận.

"Thân kính gá»­i chị Trần Ãình Hùng.

Tôi chuyển đến chị những ý kiến má»›i lạ cá»§a má»™t tiến sÄ© trẻ tuổi được trình bày trong má»™t số cuá»™c há»™i thảo, diá»…n đàn. Tôi đã má»™t lần trá»±c tiếp nghe nhà khoa há»c này ở trưá»ng T. Sau này tôi má»›i biết vị giáo sư - tiến sÄ© này là con cá»§a anh chị Ãình Hồng và là cháu đích tôn cá»§a chị. Nếu biết sá»›m hÆ¡n chưa rõ tình cảm cá»§a tôi đối vá»›i giáo sư sẽ ra sao. Nhưng thôi cứ để sá»± vật tá»± nó bá»™c lá»™ khách quan hÆ¡n má»i lá»i rào sau, đón trước, phải không chị...?"

Bức thư kể vá» cuá»™c diá»…n thuyết cá»§a anh ở trưá»ng Ãại há»c T vào mùa xuân năm kia. ồ, anh nhá»› ra rồi, đấy là má»™t ká»· niệm không lấy gì làm vui. Hồi đó, sau chuyến Ä‘i Mỹ vá», những thông tin khoa há»c má»›i nhất cá»§a anh Ä‘ang hết sức hấp dẫn. Các buổi nói chuyện cá»§a anh, cá»­ tá»a ngồi chật ních, há»™i trưá»ng hầu hết là trí thức sinh viên. Há» ghi âm, tốc ký rồi chuyá»n cho nhau. Ãình Hạnh gần như say trong men nồng cá»§a ánh mắt hào hứng thán phục cá»§a những tràng vá»— tay, và cả cách thức tiếp anh, vị sứ giả cá»§a cái má»›i. Vậy mà buổi diá»…n thuyết ở trưá»ng Ãại há»c T., anh đã vấp. Nói cho đúng hÆ¡n là vấp phải sá»± phản ứng vừa má»m dẻo, vừa quyết liệt. Trên bục, anh vừa kết thúc buổi nói chuyện, nghiêng đầu chào cá»­ tá»a, bá»—ng nhiên có ai đó nói:

- "Tôi xin có ý kiến".

Há»™i trưá»ng Ä‘ang xáo động, bá»—ng trở lại im lặng, im lặng đến mức nghe rõ những âm thanh là lạ.

Lá»™p... cá»™p... Lá»™p... cá»™p... tiếng gõ lá»™p cá»™p Ä‘á»u trên sàn há»™i trưá»ng. Má»™t ông già mặc quân phục đã bạc mầu, nhưng đưá»ng ly còn thẳng nếp, chống đôi nạng gá»— bịt Ä‘uya ra, khó nhá»c đặt từng bước chân theo các bậc tam cấp. Ngưá»i ông gầy và giá»ng ông sang sảng. Sau vài lá»i xã giao ngắn gá»n, ông già nở má»™t nụ cưá»i thoải mái:

- Kể ra thì sá»± xuất hiện cá»§a tôi lúc này là bất lợi. Giá» sắp mãn. Trá»i gần trưa. Nhưng tôi nghÄ©, thầy giáo nào cÅ©ng mong Ä‘iá»u mình gieo vào lòng há»c sinh sẽ thành hoa, thành trái. Các cụ ta thưá»ng chỉ giáo: "Lá»i nói - gói vàng...". Lá»i nói cá»§a má»™t giáo sư, cá»§a nhà khoa há»c càng bá»™i phần ngá»c - vàng, không thể lÄ©nh há»™i tùy tiện được. Xin giáo sư phiá»n lòng dành cho mấy phút, tôi xin được phép há»i lại đôi Ä‘iá»u cho rõ. Giáo sư có cho phép và cá»­ tá»a có đồng tình không ạ?

Ãình Hạnh mỉm cưá»i đáp lá»…:

- Vâng, xin má»i bác!

Cá»­ tá»a vá»— tay nhiệt thành.

Khóe miệng cá»§a ông già luôn thưá»ng trá»±c nụ cưá»i:

- Thưa giáo sư! Vậy chứ giáo sư đi chuyến này là có chủ ý theo nội dung, chương trình và quy trình nghiên cứu của đỠtài mình muốn, hay do hỠxếp đặt?

- Mình là khách má»i, tất nhiên phải theo sá»± xếp đặt chương trình cá»§a chá»§ nhà chứ!

- Thưa giáo sư, vậy khi diá»…n giải vá» nhân quyá»n và dân quyá»n cá»§a nước Mỹ, giáo sư có được tạo Ä‘iá»u kiện đến những khu vá»±c dân lao động và các khu cư trú cá»§a ngưá»i da Ä‘en, da Ä‘á», chẳng hạn khu Hác-lem?

- Ỡtất tần tật chỉ trong vòng hai tuần lễ, làm sao có thể đi khắp?

- Hai tuần, dá»±ng được cả má»™t công trình nghiên cứu lá»›n như vậy thật là tuyệt. Còn chúng tôi, những quân nhân từng cá» xát vá»›i lính Mỹ gần mưá»i năm ở chiến trưá»ng, mà sao chậm hiểu. Cả hai Ä‘á»i tổng thống Mỹ Ä‘á»u nhiá»u lần nhá» nước mắt cầu nguyện cho hòa bình ở Việt Nam. Nhưng má»—i lần như vậy thì cưá»ng độ bom đạn giết ngưá»i lại tăng. Binh lính viá»…n chinh ồ ạt tăng... Vậy mà, thưa giáo sư...

- Dù sao, thì ngày nay đến vá»›i há», so sánh cuá»™c sống bên ta, thật má»™t trá»i, má»™t vá»±c. Ãã đến lúc mình phải nên làm há»c trò cho há» rồi đấy bác ạ. Ãình Hạnh mỉm cưá»i châm biếm...

- Thưa giáo sư, kể cả việc áp đặt cấm vận đối vá»›i hàng loạt nước, trong đó có nước vốn là nạn nhân cá»§a cuá»™c tàn sát kéo dài hàng chục năm do chính nước mình gieo rắc? Kể cả quyá»n tá»± do được can thiệp vÅ© trang, lật đổ? Và, thưa giáo sư, hành động đó là biểu tượng cao cả cá»§a nhân quyá»n và dân quyá»n sao?

- Ta hãy đặt nó trong Ä‘iá»u kiện cụ thể, hoàn cảnh cụ thể?

- Vâng, tất cả những gì chúng ta Ä‘ang đỠcập Ä‘á»u là cụ thể. Rất cụ thể, tất cả những gì các Ä‘á»i tổng thống Mỹ dành cho cuá»™c chiến tranh ở Việt Nam ta, và cả những gì há» làm mấy thập ká»· qua, phải chăng chưa đủ để má»™t lần xác định rằng đó là những hành động đầy ưu ái cá»§a Nhân quyá»n và Dân quyá»n.

- ồ, đó là quá khứ. Hãy khép lại quá khứ, nhìn vào hiện tại, hướng vỠtương lai...

- Thưa giáo sư! Khép lại quá khứ phải chăng chưa là cụ thể? Chứ không phải lật ngược, đảo lá»™n lịch sá»­? Chẳng hạn, giáo sư nói rằng: hai cuá»™c kháng chiến vừa qua là sá»± phí phạm xương máu. Giáo sư lại còn nói rằng ta có thể tìm con đưá»ng khác tránh được Ä‘au thương, mà vẫn bảo đảm cho dân tá»™c Việt Nam phát triển! Giáo sư thá»­ chỉ dẫn cho, bằng cách gì, bằng con đưá»ng nào vậy?

Ãến tình huống này thì rõ ràng Ãình Hạnh không dá»… dàng trả lá»i. Ngẫu hứng bên bàn trà, cùng má»™t thuyá»n, má»™t há»™i hoặc trước mình là những ai đó thiếu hiểu biết cần thiết, thì có thể vung tay quá trán. Chứ ở đây, trong hoàn cảnh này mà tÆ¡ lÆ¡ mÆ¡ thì chỉ có đốt sách. May mà Ãình Hạnh còn đủ tỉnh táo để không dại mà tương ra những ý định đích thá»±c cá»§a mình. Song cÅ©ng khó tìm được câu trả lá»i cho chuẩn. Ãành nói nước đôi:

- Trên góc độ nghiên cứu, tôi chỉ nêu sá»± gợi ý vá» má»™t phương án có thể hay hÆ¡n cho má»™t Ä‘iá»u kiện cụ thể nào đó thôi ạ!

- Vậy thì, thưa giáo sư, xin chá»›, xin chá»›! Lịch sá»­ không lặp lại. Vận mệnh tối thượng cá»§a đất nước, cá»§a cả dân tá»™c không cho phép bất cứ má»™t ai đưa ra làm vật thí nghiệm cho những động cÆ¡ cá nhân. Song vá»›i giáo sư, xin được nêu má»™t câu há»i cuối cùng giữa má»™t phía là quyá»n sống trong độc lập tá»± do theo con đưá»ng mình chá»n vá»›i má»™t phía là ngưá»i dân mất nước, nô lệ, giáo sư chá»n con đưá»ng nào. Tổ tiên ta đã phải bao lần chống ngoại xâm, vậy tính sổ thế nào cho công bằng?

Ãối vá»›i câu há»i này, hình như Ãình Hạnh bí thá»±c sá»±, anh chỉ đáp chung chung rằng, có nhiá»u Ä‘iá»u cần phải tiếp tục làm sáng tá» thêm, có khi phải vài ba thập ká»· chứ không thể giải đáp ngày má»™t, ngày hai được. Vá»›i vẻ đắc thắng, ông già buông má»™t câu hóm hỉnh:

- Khoa há»c chuyên ngành là lãnh địa cá»§a giáo sư. Kẻ già này đâu dám múa rìu. Nhưng trong phạm vi ná»™i dung vừa trao đổi, tôi cÅ©ng xin sẵn sàng hầu chuyện giáo sư, cho đến lúc má»™t trong hai bị lấm lưng vá»— bụng. Xin ngoắc tay Ãịa chỉ: Ông Trịnh Thế Dương, thiếu tướng hưu trí, số nhà 80, đưá»ng Trần Hưng Ãạo.

Cả há»™i trưá»ng gần như sôi lên trong tiếng vá»— tay, tiếng cưá»i nói thoải mái. Còn Ãình Hạnh cứ ngẩn ngưá»i ra trước sá»± thể bất thưá»ng hôm ấy, mà mãi vá» sau còn ám ảnh anh. Tưởng rằng thá»i gian sẽ phá»§ bụi lên cái ká»· niệm không vui ấy, ai ngỠông Trịnh Thế Dương lại là bạn thân cá»§a ông bà ná»™i anh từ thá»i còn há»c quốc há»c Huế. Và bức thư cá»§a ông Dương đã đến nÆ¡i thôn dã này vá»›i bà ná»™i anh. Cùng vá»›i bức thư là những bài báo anh viết, anh trả lá»i phá»ng vấn và những trang ghi chép lá»i anh diá»…n thuyết được "phô-tô cóp pi" lại. Quả thật, hồi đó những ý tưởng cá»§a anh được coi là má»›i mẻ, được má»™t số ngưá»i tâng bốc, tạo kích thích và phấn hứng cho anh. NghÄ© lại, Ãình Hạnh cảm thấy mình bạo tợn khi chấp nhận sá»± thách thức trên các vấn đỠhóc búa mà lẽ ra vá»›i sá»± nghiêm túc tối thiểu cá»§a nhà nghiên cứu khoa há»c, cần phải thận trá»ng hÆ¡n.

Ãình Hạnh vừa lướt xong tập giấy, bà ná»™i há»i liá»n:

- Anh nghè thấy thế nào? Có đúng "Má»™t ngưá»i làm quan cả há»... trông ngóng" không nào?

- ...

- Vậy là anh nghè khẳng định Ä‘iá»u mình viết và nói? Vậy là chúng tôi nói sai chứ gì? Ãình Hạnh chưa biết trả lá»i bà thế nào thì bà đã đứng dậy. Trang trá»ng và kính cẩn, bà hướng vỠđỉnh Ãại SÆ¡n, nÆ¡i tổ tông gối đầu, ngoảnh sang phía sông Linh, hướng chân dưới nghÄ©a trang. Cứ má»—i nÆ¡i, bà dâng hai vái. Quay vá» Ä‘iện thá» tổ và vá»ng khắp bốn phía yên nghỉ cá»§a ông bà cha mẹ, cụ Hùng nghẹn ngào nói:

- Xin thần núi, thần sông, xin các bậc anh hùng - liệt sÄ© có công dá»±ng nước và giữ nước, xin tổ tiên - ông bà há» Trần - làng Thượng, chứng giám cho tôi, Mai Thị Trung 84 tuổi, con dâu há» Trần vá» lá»i thỉnh cầu sau đây: Má»™t thá»i kỳ dài, chồng tôi - Trần Ãình Hùng đã hy sinh, con trai tôi là Trần Ãình Hồng đã quá cố, con dâu là Hồ Thị Thanh, Ä‘á»u đã mang áo lính, Ä‘i suốt hai cuá»™c kháng chiến chống thá»±c dân Pháp và đế quốc Mỹ xâm lược. Theo tiếng gá»i cá»§a non sông - đất nước, chúng tôi không ngại hy sinh, không ná» gian khổ...

Nay cháu ná»™i tôi là quan nghè giáo sư - tiến sÄ© Trần Ãình Hạnh có luận cứ cho rằng việc tiến hành hai cuá»™c kháng chiến là tá»™i lá»—i. Ãể tránh khá»i những tranh cãi phiá»n toái sau này, nhân lúc cháu ná»™i tôi có mặt, tôi và con dâu tôi còn sống, xin cho phép Trần Ãình Hạnh được dùng lưỡi choòng này dá»i phần má»™ ông ná»™i và bố ra khá»i nghÄ©a trang tôn nghiêm cá»§a dòng há» Trần.

Nâng chiếc choòng lên ngang tầm mắt, cụ cố Hùng vái hai vái, rồi trao lại cho Ãình Hạnh:

- Trong nhà còn có ngưá»i lá»—i lầm mà chưa giải quyết xong thì ra xã há»™i khó thông đồng bén giá»t. Nay cháu cả hai vai Ä‘á»u nặng. Cháu hãy làm phận sá»± cá»§a ngưá»i cháu đích tôn, trước khi làm chức năng nhà khoa há»c, làm ngay trước mặt bà cho bà được yên lòng khi nhắm mắt, sau này khá»i phải đào lên - bá»›i xuống, Ä‘au lòng ngưá»i quá cố má»™t, nhức nhối ngưá»i Ä‘ang sống và sẽ sống trăm nghìn lần.Pháp luật bất vị thân. Lá»i kết án cá»§a nhà khoa há»c lắm khi vượt xa tác động, ảnh hưởng cá»§a luật pháp. Cháu cứ bạo tay mà làm như cháu đã không há» ngần ngại, đắn Ä‘o khi bày tá» quan Ä‘iểm cá»§a mình trước công luận.

Ãình Hạnh đưa nhanh mắt nhìn bà ná»™i, lướt qua bà con tôn tá»™c. Tất cả như đợi chỠở giây phút quyết định này. Má»—i ánh mắt sao mà giống má»™t tia lá»­a Ä‘iện đến thế. Ãình Hạnh cố tránh, thì những tia lá»­a Ä‘iện lại cứ bám chặt.

- Nào, cháu! Hãy bạo tay lên nào - Bà nội vẫn nhẹ nhàng, ôn tồn đến kỳ lạ. Tộc trưởng nãy giỠim lặng, khẽ khàng góp ý:

- Trăm nghe không bằng má»™t thấy. Trăm thấy không bằng má»™t làm. Chú Hạnh đáp lại lá»i bà Ä‘i. Biết đâu đây là Ä‘iểm khởi đầu cho sá»± vươn xa cá»§a chú trên đưá»ng nghiên cứu khoa há»c. Tu thân - tá» gia - trị quốc mà!

Ãình Hạnh tưởng chừng Ä‘ang đứng trên đống lá»­a. Ãôi chân anh khụy xuống, đầu gục vào chân bà. Anh nức nở: "Cháu lạy bà. Cháu có lá»—i. Cháu xin bà!". Trên đầu anh là đôi tay bà Ä‘ang từ từ buông thõng. Lưỡi choòng vẫn còn đó, trong tay bà, gác ngang trên đầu giá»t máu đích tôn. Ãôi tay Ãình Hạnh úp vào trước ngá»±c mình, nÆ¡i đó, quả tim Ä‘ang đập và bức Ä‘iện: "Bà chết, vá» ngay!".
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #127  
Old 20-05-2008, 10:15 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Ma Mèo
Tác giả: Phong Ãiệp

Nụ cưá»i trên môi lÅ© trẻ tắt ngấm khi tiếng chuông gá»i gắt gao cá»§a ngưá»i bố vang lên. Hai cái xe đẩy nối Ä‘uôi nhau chạy dá»c theo đưá»ng hành lang hẹp và tối om. Con mèo già rên gừ gừ ở lối nhá» rẽ vào nhà kho. Hai vệt sáng xanh lẹt, bất động mở trừng trừng vá» phía chúng.

"Anh bảo có chuyện gì không? Bố vá» sá»›m hÆ¡n má»i khi đấy".

"Tiếng chuông còn rất tức giận nữa".

"Thế anh bảo..."

Hai chiếc xe cùng bẻ bánh vá» phía nhà ngang. Tất cả đèn Ä‘iện Ä‘á»u được bật sáng má»™t cách bất thưá»ng. Sàn nhà bóng loáng. Cánh cá»­a gian chính mở rá»™ng. Bên cạnh chiếc giày to sù cá»§a ngưá»i cha là má»™t đôi xăng Ä‘an nhá» nhắn.

Hình như chủ nhân của nó bước vội nên làm xô một bên mép thảm lót trên bậc cửa.

"Anh nghÄ© cha muốn chúng ta vào trong đó chứ? Ãã lâu lắm rồi..." Thêm má»™t lần chuông nữa, ngắn và Ä‘anh. Hai đứa trẻ tần ngần đẩy xe đến trước cánh cá»­a. Má»™t ngưá»i phụ nữ Ä‘ang đứng căng thẳng giữa nhà, chỉ chá»±c đợi chúng đến để nhìn. Khuôn mặt lạnh lẽo và buồn. Nước da bà ta trở nên trắng ốm trong ánh đèn Ä‘iện quá chói.

Ngưá»i cha ngồi lặng ngắt trên chiếc phô tÆ¡i. Chiếc gạt tàn trên bàn đầy những đầu mẩu thuốc lá.

"Từ nay cô Bội sẽ dạy dỗ các con".

Ngưá»i cha im lặng giây lát và nhìn chúng nghiêm khắc.

"Không một ai được phép cãi lại cô Bội. Các con rõ rồi chứ" Không được phép, đúng thế. Bây giỠthì hãy vỠphòng của mình đi".

Ngưá»i đàn bà mệt má»i giÆ¡ tay chào chúng. Bàn tay dài vá»›i các ngón khô khan.

"Chúng ta sẽ gặp lại nhau vào sáng mai".

Hai cái xe vòng trở vỠđưá»ng hành lang hẹp, dài hun hút. Con mèo già vẫn ngồi ở lối rẽ vào nhà kho, hai chấm mắt xanh lét. Những lùm cây trong vưá»n nghiêng ngả vào nhau. Gió thổi ràn rạt.

"Anh ạ, em thấy sợ".

"Bố sẽ đi vào sáng mai. Vẫn những chuyến đi dài ngày".

"Và rất nhiá»u quà".

"Nhưng chẳng bao giỠbố nói chuyện với hai anh em mình".

"Vì bố rất bận. Bố vỠnhà để nghỉ ngơi".

"Em thấy thương bố. Nhỡ lúc nào đấy bố trở nên mệt má»i vì cứ phải chăm sóc hai anh em mình thì sao?".

"Em huyên thuyên rồi đấy!"

Tiếng chuông đánh thức lÅ© trẻ kéo rá»n vào lúc bảy giá». Chúng vá»™i vã mặc quần áo và lết ngưá»i đến cái xe đẩy đặt sát giưá»ng. Tiếng xăng Ä‘an cá»§a cô Bá»™i nện lạch cạch xuống ná»n đá hoa. Cánh cá»­a phòng chúng bật mở ngay trong chá»›p mắt. Thậm chí lÅ© nhá» không nghÄ© đến việc khóa trái cá»­a khi Ä‘ang ở trong phòng.

Trong ánh sáng ban ngày nhìn cô Bá»™i gầy và xanh xao hÆ¡n chúng tưởng. Hai hố mắt sâu trÅ©ng nhìn chúng lạnh lẽo. Bá»™ quần áo bằng vải dày bó chặt lấy thân hình lép kẹp. Thưá»ng những ngưá»i phụ nữ ở tuổi cô ngưá»i ta không ăn mặc như thế.

"Chúng cháu chào cô Bội ạ."

Những đứa trẻ gượng gạo mấp máy môi. Cô Bá»™i dưá»ng như không có ý đáp lại lá»i chúng. Cô Ä‘i thẳng đến những chiếc giưá»ng. Ãống chăn màn lùng bùng được thu dá»n trong giây lát. Hai cái ga giưá»ng được kéo phẳng phiu lại.

"Cô Bội, hôm qua cô ngủ có ngon không?

Ãứa con gái hít má»™t hÆ¡i dài, lên tiếng làm quen. Thằng anh nó bắt tay vào bánh xe, đẩy dần ra cá»­a.

"Cháu định đi đâu đấy?"

Cô Bá»™i quay phắt ngưá»i ra, há»i bằng giá»ng kim hÆ¡i gắt.

"Cháu muốn ra vưá»n".

"Không được. Hãy Ä‘i rá»­a mặt mÅ©i và ngồi vào bàn ăn sáng. Sau đó chúng ta sẽ há»c".

Ãứa con gái lo lắng nhìn thằng anh Ä‘ang giãy giụa má»™t cách khó chịu trên xe đẩy.

"Anh sao thế?"

Cô Bá»™i im lặng đẩy từng chiếc xe ra ngoài và khép cá»­a lại. Bữa ăn sáng bắt đầu trong trật tá»±. Cô Bá»™i ăn rất nhanh và hầu như không gây ra má»™t tiếng động nhá» nào. LÅ© trẻ nhai nuốt chậm chạp, miá»…n cưỡng. Cô Bá»™i phải ngồi đợi đến hÆ¡n mưá»i phút cho chúng kết thúc xong xuôi phần ăn sáng cá»§a mình.

"Tất cả Ä‘á»u là những chất bổ dưỡng giúp nuôi cÆ¡ thể khá»e mạnh".

Cô dá»n bàn ăn và giải thích.

"Tại sao cháu ăn không hết?"

ÃÄ©a cá»§a đứa con gái còn thừa đến má»™t phần ba.

"Còn con Két nữa cô ạ"

"Ãó là con mèo già bị Ä‘iên". Thằng anh vừa lau mồm vừa giải thích.

"Má»™t con mèo già bị Ä‘iên ư?" - Giá»ng cô Bá»™i loãng ra

- "Nó sẽ gào vào ban đêm và cắn xé tất cả những ngưá»i nào mà nó gặp".

"Không đâu cô ạ. Nó đã già lắm rồi. Lông rụng từng mảng. Nhưng nó không bỠđi như những con mèo khác".

Cô Bá»™i im lặng thả chùng ngưá»i xuống ghế. LÅ© trẻ lặng lẽ rá»i bàn ăn và Ä‘i sang phòng bên ngổn ngang sách vở. Má»™t túm lông mèo đậu lÆ¡ phÆ¡ trên thành cá»­a sổ.

Cô Bội bắt đầu bài mới bằng vẻ mặt nghiêm trang.

"Những con ma mèo thưá»ng hiện vá» gào thét trong đêm. Chúng gá»i nhau thê thiết và rầm rập Ä‘i thành từng đàn..."

Ãứa con gái lo lắng đưa mắt nhìn anh. Nhưng chúng vẫn tiếp tục lắng nghe và không nói má»™t lá»i nào.

Giá» há»c kết thúc khi cô Bá»™i trở nên phá» phạc. Khuôn mặt cô trắng bệch, vô hồn.

*

Con mèo không xuất hiện vào những bữa ăn sau đó. Từng đám lông thưa thớt mầu tro của nó vương vãi khắp nhà.

LÅ© trẻ bị cấm thức khuya. Kết thúc giá» há»c buổi tối chúng phải lập tức vá» giưá»ng và tắt đèn Ä‘i ngá»§. Ãiá»u ấy làm cho đứa con gái áy náy.

"Anh nghĩ nó sẽ chết chứ?"

"Ai cơ? Cái con Két hôi hám đó à? Thì nó đã già quá rồi còn gì".

"ý em không phải vậy". Ãứa con gái ấm ức giảng giải

- "Chẳng ai cho nó ăn cả. Kể từ mấy ngày hôm nay. Nó đâu có làm hại ai".

Cô Bá»™i sẽ tiếp tục kể chuyện vá» lÅ© ma mèo nếu em còn tiếp tục nói thế" - Thằng anh nó hào hứng Ä‘e em - "Cô Bá»™i luôn có rất nhiá»u chuyện vá» chúng".

"Nhưng em không thích chúng".

Ãứa con gái thở dài và trùm hụp chăn qua mặt.

"Nó sẽ chết mất thôi".

Thá»±c ra con mèo chưa chết bởi ná»­a đêm, khi chợt tỉnh giấc thằng anh nghe thấy tiếng nó kêu bải hoải ở phía sau nhà kho. Nó lần gá»i em thì con bé Ä‘ang Ä‘au bụng dữ dá»™i, chân tay co quắp lại, mồ hôi tứa ra đầm đìa.

Ngoài hành lang tối om. Tiếng kêu cá»§a con mèo lịm dần Ä‘i. Thằng anh lần xe đẩy Ä‘i ra. Phòng cô Bá»™i ở phía đầu nhà kho vẫn sáng choang như không có động tÄ©nh gì. Ãứa nhá» hít má»™t hÆ¡i thật sâu và cất tiếng gá»i:

"Cô Bội ơi! Cô Bội ơi..."

Bây giá» thì nó đã đứng trước cá»­a phòng. Gió phần phật thốc vào giưá»ng cô Bá»™i. Không có ngưá»i trên đó.

- Cô Bá»™i Æ¡i! Cô Bá»™i Æ¡i! Có tiếng đất đá rào rào ở vưá»n sau rồi đột nhiên im bặt. Ãứa nhá» cố quay trở vá» thật nhanh. Tá»± nhiên nó thấy sợ những tiếng bánh xe xiết lên ná»n đá hoa vang lên lạc lõng giữa đêm khuya. Khi thằng anh vỠđến nÆ¡i thì cô bé đã đỠngưá»i lại. Hai bên mép nó nước dãi nhá»u ra. Thằng anh lôi con em xuống xe, đẩy ra ngoài vưá»n theo lối tắt.

Ngưá»i đàn bà hốt hoảng ra mở cá»­a cho những đứa trẻ. Có tiếng trao đổi xì xụp ở nhà trong. Tiếng chân ngưá»i chạy thình thịch ra lối cổng. Tiếng nước xối xèn xẹt. Con bé em được xốc lên giưá»ng. Có rất nhiá»u ngưá»i quây lại. Cái xe đẩy cá»§a thằng anh bị xô vào tít góc tưá»ng. Muá»—i bay vè vè qua mặt. Nhưng mệt má»i làm đứa trẻ thiếp Ä‘i.

Buổi trưa có ba ngưá»i đàn ông và má»™t ngưá»i phụ nữ đẹp tìm cô Bá»™i. Sau đó tất cả cùng kéo lên chiếc xe Zép cÅ© kỹ có tiếng nổ phành phạch như máy xát.

Ba... tiếp tục sang nấu ăn cho những đứa trẻ. Lúc ra vưá»n sau hái rau thì phát hiện cả má»™t khoảng đất đã bị quần nát. LÅ© trẻ nằm trong phòng Ä‘á»c sách cho mãi tá»›i khi tiếng chuông báo giỠăn kêu lên.

Ngưá»i cha trở vá» sau những chuyến Ä‘i dài ngày. Da ông Ä‘en sạm lại và gò má hốc hác.

"Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra vậy?"

"Con không biết bố ạ. Nhưng lúc ấy con nghe có tiếng mèo kêu ở sau nhà kho".

Ngưá»i đàn ông thở dài:

"Ãã có những chuyện mèo Ä‘iên. Chúng cắn ngưá»i và hỠđã chết vì không biết. Cô Bá»™i có má»™t đứa con như vậy"

Những đứa trẻ ngồi lặng ngắt. Rất lâu sau con bé mới thốt lên:

"Bố ạ. Chúng con muốn cô Bội".

Ngưá»i cha mệt má»i đứng dậy.

"Các con vá» phòng Ä‘i. Từ ngày mai các con sẽ há»c ở trưá»ng".

Hai đứa trẻ im lặng đẩy xe vỠphía hành lang tối om.

"Anh ạ, con Két không bị điên"

"Nhưng chúng ta lại nói khác".

*

Năm há»c má»›i bắt đầu và những đứa trẻ phải dậy sá»›m hÆ¡n thưá»ng lệ. Chuông kêu rá»n dá»c hành lang hẹp, chói chang ánh nắng. Bà cụ hàng xóm đã đợi chúng sẵn ở dưới sân.

"Con chào bố!"

Cánh cửa phòng khách vẫn đóng im lìm. Tấm đệm lót được đẩy quá ra phía hành lang, một bên mép bị xô lại.

Ở gần trưá»ng, luôn có má»™t ngưá»i phụ nữ trong bá»™ quần áo bằng vải thô bó sát lấy thân hình lép kẹp, chá» chúng Ä‘i qua rồi lặng lẽ bá» Ä‘i.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #128  
Old 20-05-2008, 10:17 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Mẹ Chồng Tôi
Tác giả: Nguyễn Minh Chính

Bây giá» thì mẹ chồng tôi đã vá» cõi vÄ©nh hằng. Từ ngày bà mất, không ngày nào là tôi không nhá»› bà, không đêm nào là tôi không gá»i: Mẹ Æ¡i...! Song sá»± chết bao giá» cÅ©ng khốc liệt, cÅ©ng sâu thăm thẳm và cÅ©ng rất đỗi linh thiêng, rất mênh mông vá»i vợi và cÅ©ng rất thấm ná»—i buồn man mác. Những đêm thao thức, tôi như thấy Ä‘ang được trò chuyện vá»›i bà...

Tôi vá» làm dâu khi vừa 20 tuổi, còn chồng tôi - anh Hòa năm ấy ở độ tuổi 22. Chồng tôi là má»™t thanh niên khá»e mạnh, đẹp trai, đã há»c hết cấp III hai năm vá» trước, có giấy báo Ä‘i đại há»c thì địa phương giữ lại, nói là "để đào tạo lâu dài cho xã". Anh Ä‘ang làm kế toán phụ cho hợp tác xã nông nghiệp. Nhà chúng tôi ở gần nhau, hai gia đình đã có ước vá»ng từ khi chúng tôi còn nhá», mong sao khi lá»›n lê® ch??ê® vợ nê® chồng. Ở tuổi thành niên chúng tôi đã thương nhau và đã dẫn đến cuá»™c hôn nhân tốt lành cá»§a chúng tôi.

Nhà Hòa chỉ có hai mẹ con, có thêm tôi, đứa con má»›i trong nhà, mẹ chồng tôi vui lắm. Bà âu yếm thân tình chỉ cho tôi từng cách làm ăn, cách sống, cách đối xá»­ vá»›i chồng và những Ä‘iá»u cần kiêng kỵ, cách ăn ở vá»›i bà con há» hàng, làng xóm. Tôi sáng ý, vâng theo bà và do đó bà tá» ra rất hài lòng. ÃÆ°á»£c chồng yêu, mẹ chồng quý, dân làng mến nể, tôi sống những ngày tràn đầy hạnh phúc.

Ở bên nhau được gần ba tháng thì anh Hòa trúng tuyển bá»™ đội và lên đưá»ng vào đầu tháng giêng năm ấy. Vợ chồng má»›i cưới xa nhau thật là má»™t sá»± thá»­ thách lá»›n: lúc anh sắp Ä‘i, tôi cứ ngỡ là anh Ä‘i rồi. Lúc anh Ä‘i rồi, tôi cứ tưởng anh hãy còn ở bên cạnh. Nhưng sau đó, những đêm mưa lạnh má»›i thấy thấm thía làm sao. Tháng 10, anh Hòa có lệnh Ä‘i B, anh được nghỉ phép và may quá, anh vỠđúng dịp ká»· niệm lần đầu ngày cưới cá»§a chúng tôi. Vá»›i sá»± say nồng cá»§a những ngày sắp xa, chúng tôi sống bên nhau thật hạnh phúc, đậm đà.

Từ khi anh Ä‘i, mẹ chồng tôi càng thương tôi hÆ¡n. Ãêm đến bà thưá»ng bảo: "Bu nằm má»™t mình ở ngoài lạnh lắm, cái Thuận ra nằm vá»›i bu cho ấm". Tôi hiểu ý mẹ tôi muốn cho tôi khá»i buồn nên gá»i tôi ra nằm bên cho vui. Mẹ tôi rất tâm lý, nếu tôi biết hôm sau phải Ä‘i cày bừa, hoặc làm việc nặng là bà giục Ä‘i ngá»§ sá»›m. Còn khi mùa màng thư thái, ban đêm bà kể cho tôi nghe nhiá»u mẩu chuyện, trong đó có chuyện Ä‘á»i tư cá»§a bà.

*

Bà lấy chồng từ năm 13 tuổi, lúc ấy bố chồng tôi 17. Bà bảo: "Ban đầu xấu hổ bá» mẹ, nhưng sau đó nó quen Ä‘i". Bà nói lấy chồng sáu tháng rồi mà bà chẳng hiểu cái cuá»™c sống vợ chồng "như thế, như thế" để làm gì, mà làm sao lại phải làm như vậy. Mãi đến khi bố chồng tôi Ä‘i làm xa, bà má»›i thấy nhá»›, thấy thương, má»›i hiểu vợ chồng "là vậy, là vậy". Rồi năm 18 tuổi bà sinh chồng tôi, sau lại sinh hai em nữa nhưng Ä‘á»u chết bệnh năm đói. Năm sau, bố chồng tôi Ä‘i bá»™ đội rồi "nam tiến", cuá»™c chia tay đầy nước mắt và bố chồng tôi ra Ä‘i biá»n biệt không vá». Mãi đến giữa năm 1956, gia đình má»›i nhận được giấy báo tá»­, lúc ấy mẹ tôi vừa 34 tuổi. Từ đó năm nào bà cÅ©ng làm giá»— vào đúng ngày cưới cá»§a hai ngưá»i, để ká»· niệm những ngày thÆ¡ ngây, đẹp đẽ cá»§a cuá»™c sống vợ chồng buổi xa xưa. Mẹ tôi kể: bà ná»™i chồng tôi rất thương bà, khi biết tin con trai đã chết, bà ná»™i đã nhiá»u lần gợi ý mẹ tôi Ä‘i bước nữa, để đỡ khổ cái tuổi xuân, nhưng mẹ chồng tôi không Ä‘i. Chứ thuở ấy thiếu gì các ông bá»™ đội phục viên chưa vợ, thiếu gì ông bần cố vì nghèo chưa lập gia đình, lại má»™t số ông vợ đã quá cố, cÅ©ng đến ngá» lá»i nhưng mẹ chồng tôi Ä‘á»u cảm Æ¡n và từ chối hết. Có lần thân ái quá, tôi há»i mẹ tôi, rồi má»›i giật mình vì tôi là con dâu:

- Làm sao bu không đi bước nữa?

- Vì bu thương bà ná»™i lắm. Những ai có con trai nên vợ nên chồng, mà con mình chết sá»›m thì thưá»ng mất cả con dâu. Mất má»™t đứa con đã chết Ä‘iếng ngưá»i lại mất con dâu, biết mất trá» trá» ra, mà không níu lại được, thì ná»—i Ä‘au đớn cá»§a ngưá»i mẹ tăng lên gấp bá»™i phần. Bà ná»™i đã mất bố mày, lại mất cả tao nữa thì khổ lắm. Vả lại bu rất thương thằng Hòa, nó côi cút rất cần có bu, và dù nhá» nó cÅ©ng chẳng muốn ai chiếm Ä‘oạt mẹ cá»§a nó.

Hết hạn, anh Hòa trả phép để Ä‘i B, mẹ tôi quay vào nhà khóc, còn tôi tiá»…n anh ra tận bến sông Hồng. Ãi được 10 ngày anh Hòa viết thư vá» báo tin anh đã hành quân đến Quảng Bình. Ôi! Ãá»c thư anh, càng thấy thấm thía càng thấy nhá»› anh như cào cấu ruá»™t gan.

Mẹ chồng tôi có tính cẩn thận, quần áo cá»§a bà, cá»§a tôi khi khô bà Ä‘á»u gấp gá»n gàng bá» vào trong rương. Má»™t hôm vào khoảng ná»­a tháng sau khi anh Hòa Ä‘i B, tôi Ä‘i làm vá», thấy bà Ä‘ang gấp mấy miếng vải màn cá»§a tôi. Tôi thấy rất rõ vẻ buồn trên khuôn mặt bà và hình như bà khóc nữa. Bà xếp quần áo vào rương, tôi quay ra và lúc ấy tôi má»›i hiểu, là chồng tôi ra Ä‘i, không để lại má»™t giá»t máu thiêng liêng trong tôi, tôi cÅ©ng cảm thấy buồn xao xuyến.

Khoảng 20 ngày khi chồng tôi Ä‘i B, hợp tác xã Ä‘iá»u tôi Ä‘i dân công tỉnh má»™t tháng nhưng làm thá»§y lợi ở ngay địa bàn huyện. Chồng tôi có ngưá»i cậu há» là ông Thảo, làm phó phòng thá»§y lợi, được chỉ định làm trưởng ban chỉ huy công trưá»ng. Ông Thảo ghé thăm mẹ tôi, thấy mẹ tôi nói tôi sắp Ä‘i dân công, ông Thảo liá»n nảy ra má»™t ý kiến:

- Cháu nó Ä‘i dân công à? Thế thì thế này, tôi sẽ cắt định suất đất cá»§a xã cho cháu. Nó hát hay, giá»ng nói lại trong trẻo, tôi cho nó lên chá»— tôi để phục vụ thông tin văn nghệ, công việc vừa đỡ vất vả mà lại có tiá»n tiêu, má»—i tháng tôi phụ cấp cho cháu 36 đồng, công trưá»ng có thể kéo dài ba, bốn tháng, chị có đồng ý không?

- Cám Æ¡n cậu, tôi chẳng biết thế nào, cậu thá»­ há»i cháu xem.

Ông quay lại nói với tôi:

- Huyện má»›i mua máy phóng thanh, công trưá»ng trải dài hai cây số, ngày ngày cháu cứ cầm ống nói hát hoặc Ä‘á»c tin, có loa phát to lắm. Công việc chỉ có thế, được chứ?

- Vâng, cháu đồng ý.

- Nhưng phải đi trước 5 ngày, đến đúng ngày 1 để dễ tính lương.

Thế là đúng ngày quy định tôi lên đưá»ng, đến ban chỉ huy công trưá»ng cách nhà tôi hÆ¡n hai chục cây số. Ãến nÆ¡i, tôi đã thấy lán cá»§a ban chỉ huy làm xong. Tối ngá»§ lại lán đó, có hai chị cán bá»™ trong ban chỉ huy, tôi và má»™t nhân viên phụ trách kỹ thuật và Ä‘iá»u khiển máy phóng thanh, tên anh là Lá»±c. Ngày công trưá»ng ra quân, ông Thảo giá»›i thiệu trên loa là: "Có cô Bích Thuận là ngưá»i chuyên phục vụ văn nghệ và thông tin cá»§a công trưá»ng". Và sau đó tôi say sưa vá»›i công việc được giao, nhưng kẹt nhất là cái máy phóng thanh hay trục trặc, anh Lá»±c Ä‘i vắng là tôi chịu, không biết xoay xở ra sao. Vì thế độ hai ba ngày, các đơn vị phản ảnh vá» là hát hay lắm nhưng tắc luôn, nghe dở dang "xem kịch ngắt quãng". Trước tình hình như vậy, ông Thảo liá»n phân công anh Lá»±c ở nhà vừa trá»±c và Ä‘iá»u khiển máy phóng thanh. Từ đó ban ngày nhiá»u khi chỉ có tôi và anh Lá»±c ở lán.

Lá»±c là chàng trai khá»e, ít nói nhưng giá»ng nói dịu dàng, anh cÅ©ng vào loại Ä‘iển trai. Anh thi trượt tốt nghiệp phổ thông đã hai năm, được ông bác làm chá»§ tịch huyện xin cho vào làm nhân viên phòng thá»§y lợi. Khi huyện mua máy phóng thanh, anh được cá»­ Ä‘i há»c vài ngày để sá»­ dụng.

Làm ở công trưá»ng đã bốn tuần. Má»™t hôm ông Thảo cho tôi vá» thăm nhà. Thấy tôi vá» mẹ chồng tôi mừng lắm, nhưng vá» tá»›i nhà thì tôi thấy váng đầu chóng mặt lại hay buồn nôn. Mẹ tôi bảo: "Ãúng con bé phải cảm rồi". Bà vá»™i vàng lấy gừng giã ra xào vá»›i rượu, đổ lẫn vào búi tóc cho vào khăn để đánh cảm cho tôi. Bà bảo tôi cởi áo rồi làm từ đầu, mặt, vùng lưng, sau đến vùng ngá»±c. Tôi thấy bà làm ở vùng ngá»±c rất kỹ lưỡng, tá»± nhiên mặt bà biến sắc, mồ hôi toát ra, tay chân run rẩy. Rồi bà nhìn tôi rất nghiêm bà bảo:

- Thuận, con có mang rồi đấy. Tôi giật bắn ngưá»i, chưa biết nói ra sao thì bà đã tiếp: "Thâm cà thì khú, thâm vú thì chá»­a", hai đầu vú cá»§a con bắt đầu nở và núm vú bắt đầu thâm rồi.

Nói xong bà thở dài, bà xuống ngồi ở cá»­a bếp, bà khóc. Tháng qua không thấy kinh, nhưng không có kinh nghiệm nên tôi coi thưá»ng, giá» nghe mẹ chồng phát giác tôi thấy rợn tóc gáy. Tôi Ä‘i xuống bếp vá»›i bà, bà nhìn tôi vừa khóc vừa há»i:

- Con đi lại với ai mà đến cơ sự này?

Tôi thấy sá»± trầm trá»ng cá»§a câu chuyện, nhưng đã có ý chuẩn bị lÆ¡ mÆ¡, tôi thưa rằng:

- Má»™t buổi tối con vào trong làng để tắm, con Ä‘i đưá»ng tắt qua cánh đồng, khi tắm vỠđến gần má»™t gò đất bá»—ng có ngưá»i Ä‘i sau bịt mồm con, bắt con vào sau gò làm cái chuyện ấy, hắn khá»e như vâm, con không kháng cá»± lại được nên má»›i đến cÆ¡ sá»± này.

- Thế da hắn trắng hay đen? Tóc hắn dài hay ngắn?

- Trá»i tối lắm, con không nhìn rõ được.

Mẹ chồng tôi chưa tin nhưng bà cÅ©ng không há»i nữa. Bà lên nhà, nằm vật ra giưá»ng bà khóc, bà kêu:

- Hòa ơi! Con ơi!

Trước cảnh tình ấy, tôi càng bối rối vì tối đó và hai ngày hôm sau bà nằm liệt, không ăn, chỉ uống chút nước lại Ä‘i nằm. Tôi càng lo lắng hÆ¡n và tôi rất sợ. ở làng này tôi có má»™t con bạn, nó lấy chồng trước tôi hai năm, chồng Ä‘i B, nó bị chàng phó chá»§ nhiệm hợp tác xã mua bán xÆ¡i liá»n, vài lần vụng trá»™m, nó có thai. Mẹ chồng nó biết nhưng cứ phá»›t lá», vẫn tá» ra vui vẻ bình thưá»ng vá»›i con dâu và thông gia. Bà tìm thấy lá thư cá»§a chồng nó gởi vá» sau má»™t tuần lên đưá»ng và bà cất kỹ. Khi con bạn tôi có thai được bảy tháng, thấy mẹ chồng không để ý, làng xóm không ai nói gì, cả gã phó chá»§ nhiệm cÅ©ng cho bà vào loại đần độn. Rồi má»™t hôm bà được má»i sang nhà thông gia ăn giá»—, bà sang vẫn bình tÄ©nh thắp nhang, cưá»i cưá»i, nói nói, uống chén rượu chÆ¡i. Giữa chừng, trong lúc má»i ngưá»i Ä‘ang vui ăn uống, bà gá»i cô dâu lại bên, cầm tay cô dâu ra chiá»u âu yếm, bà đứng lên thưa:

- Trình hỠnhà, hỠnhà sắp có cháu bế rồi đây - Bà móc túi lấy lá thư và tiếp: - Cháu nhà tôi đi B gởi vỠlá thư sau một tuần, tính đến nay đã được 9 tháng rưỡi. Cháu của quý hỠmới có mang độ bảy tám tháng thôi, vậy tôi sang cáo với tổ tiên bên này và tặng hỠnhà cái trống để đánh chơi.

Nói rồi bà vá»— đít ra vá», cả há» sa sầm tái mặt. Ba ngày sau con bạn tôi và gã phó chá»§ nhiệm bá» nhà trốn biệt tăm, nghe nói há» lên miá»n ngược. Vợ gã phó chá»§ nhiệm càng cay sè, ngày nào chị ta cÅ©ng réo chá»­i cha mẹ đẻ con bạn tôi, chị ta chá»­i đủ ba tháng rưỡi má»›i ngừng. Thật khiếp quá. Chỉ má»™t việc chá»­a không phải vá»›i chồng mà tổ tiên cÅ©ng bị động, ba bốn kẻ Ä‘au đầu, nhiá»u kẻ long tóc gáy. NghÄ© đến thế tôi càng thấy sợ hÆ¡n.

Sang ngày thứ ba, mẹ tôi dậy sá»›m, bà gá»i tôi lại bên, tôi vừa lo, vừa sợ, vừa thẹn, bà kéo tôi lại gần và nói.

- Chuyện xảy ra vá»›i con thá»±c đáng buồn. Bu thương thằng Hòa lắm, bu cÅ©ng thương mày. Bu chỉ mong cái thằng cá»§a nợ đừng vác mặt đến đây. Nó mà bén mảng đến đây thì bu sẽ kiện nó ra toà £ho nó ¶ o t?7902; Ä‘á»i đã có tiếng "lá»—i lầm" thì có sá»± "lá»—i lầm" nên bu không lạ. Mày muốn bu cứu chữa thì phải giữ mồm giữ miệng, chá»› hé răng cho ai biết, kể cả ông bà bên nhà. Ãiá»u quan trá»ng là phải chấm dứt quan hệ vá»›i thằng khốn nạn đó khi nó xuất hiện bất cứ dưới dạng nào. Mày không nghe thì bu sẽ chết, chết truá»›c cho mày xem. Bu thương lắm, cứ an tâm Ä‘i làm. Giả như nếu câu chuyện vỡ lở, sau này thằng Hòa nó vá» bu sẽ liệu. Nó thông cảm thì là vợ chồng, nó chia tay thì mày là con nuôi, con gái cá»§a bu. Ráng sống cho tá»­ tế để cho thiên hạ khá»i chê cưá»i.

Tuy vẫn lo nhưng tôi cảm động trước những lá»i chân tình cá»§a mẹ chồng. Tôi biết mẹ tôi vẫn không tin câu chuyện mà tôi đã bịa đặt ra, nhưng bà đã nhìn tôi vá»›i con mắt thương hại thá»±c sá»±.

Còn cái thai là cá»§a ai? Vụ việc như thế này: khi ông Thảo cá»­ Lá»±c ở nhà trá»±c và Ä‘iá»u khiển máy phóng thanh, những ngày đầu quan hệ giữa tôi và anh ta không có gì đặc biệt. Lúc rá»—i anh Ä‘á»c sách, tôi thấy cái rương cá»§a anh có đến hÆ¡n chục quyển sách, tôi ngỠý mượn, anh đồng ý để tôi chá»n tùy ý. Phần nhiá»u sách anh có ở rương, tôi đã Ä‘á»c rồi. Riêng quyển Giông tố là tôi chưa xem, tôi mượn anh để Ä‘á»c. Là con gái má»›i lấy chồng Ä‘á»c nhiá»u trang tôi thấy ngưá»i nóng ran, mặt đỠnhừ, những biểu hiện ấy Lá»±c biết. Công trưá»ng đã mở trá»n tuần, bước đầu đã ổn định vá» nhiá»u mặt, chiá»u thứ bẩy má»i ngưá»i tranh thá»§ vá» qua nhà sáng mai có mặt sá»›m. Phân công ở lại lán chỉ huy có tôi và má»™t chị cán bá»™ nữa ở lại đêm ấy, nhưng nhà chị cán bá»™ kia có câu chuyện, nên chị rỉ tai tôi để chị vá» nhà sáng mai chị đến sá»›m. Tôi định bụng gần tối sẽ vào nÆ¡i xã tôi đóng quân, rá»§ mấy đứa bạn đến ngá»§ cho vui. Chưa kịp Ä‘i thì mưa gió ập đến, tôi lại không có áo mưa thì Ä‘i làm sao được, vả lại tôi không sợ ma tà, nên tối đến cứ thắp đèn Ä‘á»c sách. Hình như lúc chúng tôi rỉ tai nhau vá» việc chị cán bá»™ kia vá» thì Lá»±c nghe thấy, đêm ấy mưa rét lắm, khoảng 9 giá» tối Lá»±c trở lại, anh ta nói lý do quay lại vì sợ mất máy. Anh lại cởi áo mưa, á»§ng rồi lên giưá»ng nằm. Tôi vẫn say mê Ä‘á»c. Xa chồng thá»i con gái, tôi Ä‘á»c tiếp thấy rạo rá»±c, tôi thở dài, mắt lim dim để tưởng tượng những hình ảnh trong sách. Nào ngá» Lá»±c đến bên tôi lúc nào tôi không biết. Anh ta đặt tay lên vai tôi và há»i:

- Em sao thế?

- Em... Em rét.

- Thế thì lên giưá»ng nằm cho ấm.

Ngoài trá»i mưa gió càng mạnh và lạnh thấu xương, nhanh như cắt Lá»±c thổi phụt ngá»n đèn rồi ôm tôi kéo lên giưá»ng.

Tôi sá»±c tỉnh táo, biết chuyện gì sắp xảy ra, tôi chống cá»± kịch liệt, tôi tát vào mặt Lá»±c mấy cái, mắng nhiếc thậm tệ, Lá»±c vẫn không buông tôi ra, tiếp tục cuá»™c vật lá»™n. Hồi lâu tôi thấy Ä‘uối sức không còn khả năng kháng cá»±. Lá»±c đã thắng cuá»™c. Trái vá»›i sá»± mạnh mẽ quyết liệt khi tấn công, khi gần làm chá»§, giá»ng anh ta run run: "Tha thứ cho anh, anh yêu em ngay từ khi má»›i gặp, em là ngưá»i con gái đầu tiên trong Ä‘á»i anh...". Thắng cuá»™c mà anh ta lúng túng, vụng vá», lập cập, mãi má»›i biết cách xoay xở. Nhưng sau thì quen, anh ta tò mò, nghiến ngấu, thức suốt đêm, không bá» phí má»™t phút thá»i gian nào. Ãá»™ 4 giá» sáng anh ta bảo tôi: "Em nằm má»™t mình vậy, anh Ä‘i độ gần 7 giá» anh đến, nằm lỳ ở đây lá»™ mất". Anh ta vùng dậy, lấy áo mưa, Ä‘i á»§ng, dắt xe đạp Ä‘i, ngoài trá»i mưa gió vẫn lạnh. Lúc ấy sợ anh Ä‘i đưá»ng bị ngã vì trá»i tối quá, tôi gá»i đưa cho anh ta cái đèn pin ở đầu giưá»ng tôi mà đêm qua anh đã nhiá»u lần sá»­ dụng. Anh ta Ä‘i rồi, mình tôi trên giưá»ng tôi thấy lạnh, lúc ấy tôi má»›i hoàn toàn tỉnh táo, lướt lại những gì đã diá»…n ra trong đêm, tôi thấy mình tá»™i lá»—i, nhuốc nhÆ¡, dÆ¡ dáng và bệ rạc. Tôi khóc. Cái thai có từ đó và tôi căm thù Lá»±c.

*

Sau mấy ngày ở nhà, tôi xuống công trưá»ng. Công việc vẫn làm như má»i khi. Tôi buồn bá»±c và căm giận nên không nói chuyện vá»›i Lá»±c, chắc hiểu ý tôi nên Lá»±c cÅ©ng chẳng nói năng gì, thấy thái độ anh ta thá» Æ¡, tôi càng giận. Má»™t buổi sáng khi má»i ngưá»i đã ra công trưá»ng rồi, nghÄ© đến hậu quả mà Lá»±c gây ra sẽ làm cho Ä‘á»i tôi khốn đốn, lòng căm thù dâng cao, tôi tiến lại phía Lá»±c:

- Anh có biết anh làm hại Ä‘á»i tôi không?

Lá»±c im lặng, tôi nói nhá» nhưng giá»ng đầy Ä‘ay nghiến:

- Anh cưỡng tôi để bây giỠtôi mang thai rồi đây.

Lực vẫn im lặng, lại còn cúi cúi viết viết gì đó, tôi điên lên:

- Ãồ đểu cáng, đồ khốn nạn!

Thấy căng, Lá»±c đứng lên định Ä‘i, tôi liá»n rút dép cao su quật vào mặt anh ta ba, bốn cái liá»n, máu mÅ©i anh ta trào ra. Giữa lúc đó thì ông Thảo vá», Lá»±c Ä‘ang phá»§i đất và lấy khăn lau máu ở mặt. Tôi sợ. Ông Thảo đảo mắt má»™t lần, ông giận dữ:

- Thế này thì quá quắt lắm.

Ông gá»i tôi và Lá»±c ngồi lại. Ông há»i, cả hai Ä‘á»u im, mãi sau ông ra lệnh:

- Lá»±c, cậu viết kiểm Ä‘iểm, thành thật hối lá»—i thì được chiếu cố, nếu không tôi cho cậu Ä‘i tù vì đã động vào vợ bá»™ đội. Còn Thuận viết tưá»ng trình lại. Hai ngày nữa đưa tôi.

Ông ta nhìn Lực có vẻ căm tức rồi bỠđi. Lực ngồi đó vẻ mặt lạnh lùng, song lại tỠra rất bình tĩnh, anh đứng lên lấy gương soi.

- Thuận, em đánh anh đau quá, mặt tím bầm lại rồi - Tôi tái mặt, nhìn anh thấy máu mũi vẫn rỉ ra, tôi thấy mình cũng động lòng trắc ẩn và bối rối. Lực lại lấy khăn lau mặt, anh quay sang tôi: - Anh viết như thế nào đây?

- Viết thế nào thì tùy anh.

- Thuận định viết như thế nào?

- Tôi viết thế nào thì tùy tôi.

Lúc đó Lực tỠra bình tĩnh và minh mẫn, anh nói:

- Nếu em tưá»ng thuật đầy đủ má»i chi tiết thì có nghÄ©a là em Ä‘eo cái thòng lá»ng vào cổ anh và cổ em. Viết cÅ©ng chẳng cứu được chúng ta đâu. Chi bằng ta không viết gì cả.

- Thế thì giải thích như thế nào với ông Thảo vỠchuyện xảy ra mà ông ta nom thấy?

- Anh đã làm vá»›i ông ta hai năm, biết ông này là loại ngưá»i luồn trên nạt dưới và cÅ©ng chẳng phải là ngưá»i đứng đắn gì. Lãnh đạo chỉ "hừm" má»™t cái là mặt ông ta đã tái mét, chỉ "hừ" má»™t cái là ông ta run cầm cập. Bác anh làm chá»§ tịch huyện, anh đến nói thật vá»›i ông, nhỠông bịt mồm ông Thảo lại - Lá»±c suy nghÄ© má»™t lát, anh ta nói tiếp: - Còn chuyện vừa xảy ra, ta dàn dá»±ng thế này: do phải bê cái bao gạo mà ông Thảo khoét cá»§a công trưá»ng mang vá» cho vợ, để ở giữa lối Ä‘i, nên mấy cái cúc áo ở cổ em bật ra, nhìn thấy anh đưa tay gần để chỉ em cài lại, chưa kịp nói thì em đã tưởng anh "chá»™p" nên chá»­i rá»§a và tặng anh mấy cái dép vào mặt.

Thấy sá»± trầm trá»ng rắc rối cá»§a câu chuyện, lại nghe Lá»±c nói có lý, tôi đồng ý vá»›i cách cá»§a anh. Tôi há»i:

- Nhưng còn cái mặt tím bầm cá»§a anh thì giải thích vá»›i má»i ngưá»i thế nào?

- Em đánh anh Ä‘au quá, nhưng cá© mặt Ä‘au n๠anh sẽ giải thí£¨ lࠢị ng㮠Ở công trưá»ng thá»§y lợi thì lắm kiểu ngã lắm, nào do trÆ¡n, do trượt chân, do ngã xe đạp, có đến x lý do.

Lực lấy xe đi vỠhuyện cách đó chừng hai cây số, hơn tiếng sau anh trở lại, mang vỠbức thư của ông chủ tịch. Anh bảo tôi:

- Ông Thảo có há»i ai đưa lá thư, thì nói là má»™t cô nào đó, đưa rồi Ä‘i ngay.

Tôi mở lá thư để ngá» Ä‘á»c thấy: "Anh lãnh đạo tồi quá. Anh đưa ngưá»i "cá»§a anh" đến trước mÅ©i má»i ngưá»i, sinh ra rắc rối, tôi sẽ báo lại vá»›i thưá»ng trá»±c á»§y ban cho anh nghỉ việc ở công trưá»ng. Tối nay anh vá» gặp tôi". Trưa ấy ông Thảo vá», thấy cái thư trên bàn, ông Ä‘á»c vá»™i, tôi thấy mặt ông ta đỠrồi biến thành xám xịt, miệng ông há hốc, mắt lá» Ä‘á»... quả là ông đã trúng cái mưu cá»§a Lá»±c. Tối ấy ông vá» huyện, sáng mai trở lại lán chỉ huy, lúc vắng ngưá»i ông bảo tôi và Lá»±c:

- Hai đứa không phải viết gì nữa, nhưng sau không được làm thế. Thằng Lá»±c ra quán mua tao lạng trà Bắc Thái, Ä‘i mau vá».






Lá»±c Ä‘i ngay. Lúc còn mình tôi, ông Thảo há»i chuyện, tôi trình vá»›i ông như Lá»±c đã chỉ. Ông nghe có lý, ông bảo:

- Ãẹp gái thế này thì đến bố thằng Lá»±c cÅ©ng mê, cÅ©ng muốn "cài cúc áo" chứ chẳng riêng gì thằng Lá»±c - Ông ta Ä‘i Ä‘i lại lại, tưởng ông ta làm gì, bất ngỠông ôm tôi hôn lấy hôn để, tay ông khua trên mấy cái cúc áo ở ngá»±c tôi. Tôi đẩy mạnh ông ta ra. CÅ©ng vừa sau đó thì Lá»±c vá», thấy tôi đỠmặt, anh ta Ä‘oán rằng ông Thảo vừa tra tôi chuyện hôm qua.

Sau những chuyện xảy ra như vậy, tôi và Lá»±c hầu như không nói chuyện vá»›i nhau, mãi đến hôm chỉ có hai đứa ở lán, Lá»±c tá»± nhiên há»i:

- Con chúng ta em định thế nào?

- Tôi đi nạo thai - Tôi thăm dò ý anh.

Nghe vậy Lực buồn, mắt anh ta rưng rưng:

- Tội nghiệp! Cứ để nuôi có được không?

- Lấy gì mà nuôi, còn chồng tôi, mẹ chồng tôi, hạnh phúc cá»§a tôi. Anh đã đẩy tôi vào con đưá»ng chết.

Lực thở dài:

- Ở Ä‘á»i chẳng bao giỠđược hết má»i thứ cả, được cái này thì mất cái kia. Nhưng anh van em đừng phá thai, làm thế tá»™i nghiệp con chúng ta.

Lại có ngưá»i đến, câu chuyện dừng ở đó. Những ngày tiếp tôi thấy anh có vẻ suy tư tính toán, còn cái mặt cá»§a anh ná»­a tháng sau má»›i khá»i. Ãến lúc ấy tôi cÅ©ng chưa hiểu vá» con ngưá»i đã có má»™t đêm chăn gối. Má»™t lần tôi há»i anh:

- Cha mẹ anh còn không?

Câu há»i đột ngá»™t cá»§a tôi làm Lá»±c xúc động, anh khóc. Sau anh kể vá»›i tôi: bố anh chết bệnh bốn năm nay rồi. Mẹ anh cÅ©ng mất cách đây gần ba năm. Bà bị bệnh tai biến mạch máu não đúng vào há»c kỳ năm cuối cấp III nên anh phải dành nhiá»u thá»i gian chăm sóc mẹ. Mẹ anh mất đúng ba hôm trước ngày thi tốt nghiệp. Há»c hành do thiếu sá»± tập trung, mẹ lại mất đúng vào dịp thi, nên anh đã trượt tốt nghiệp. Nhà anh có ba anh em trai thì hai ngưá»i Ä‘á»u há»c hết phổ thông, Ä‘i bá»™ đội và đã ra tiá»n tuyến, còn má»™t mình anh nên buồn lắm. Anh cho biết đã xin nghỉ việc vào đầu năm tá»›i để ôn tập lại chương trình cấp III, xin thi tốt nghiệp và ná»™p đơn thi vào đại há»c, vì nhà có ba anh em thì hai anh đã Ä‘i B, nên anh xin thi đại há»c chắc sẽ không có gì trở ngại. Anh nói thêm: ở Ä‘á»i không mấy ngưá»i hiểu và thông cảm vá»›i anh, anh cô quạnh...

Chà, nghe Lực kể vỠhoàn cảnh gia đình, vỠanh, vỠhướng đi tới, tôi thấy bùi ngùi.

Tôi quyết định làm trá»n hai tháng sẽ nghỉ. Biết tôi chỉ còn ở công trưá»ng hai ba ngày nữa, tôi thấy vẻ mặt anh vừa buồn vừa có vẻ toan tính má»™t việc nào đó. Rồi anh xin phép nghỉ má»™t ngày, sáng hôm sau anh lên, chá» lúc vắng ngưá»i, vá»›i vẻ thành thật anh nói vá»›i tôi:

- Cuá»™c Ä‘á»i éo le trắc trở, anh đã gây nhiá»u phiá»n hà rắc rối cho em, hãy tha thứ cho anh. Bằng tấm lòng thành và trách nhiệm, em hãy vui lòng nhận món quà nhá» cá»§a anh.

Anh đưa cho tôi má»™t gói nhá» bá»c trong giấy báo, tôi há»i:

- Thứ gì thế này?

- Tiá»n, đây là tiá»n mẹ anh tiết kiệm, tiá»n anh góp hai năm qua, tiá»n cá»§a hai anh Ä‘i B, anh đưa em 1.500 đồng để phòng lúc ốm Ä‘au hoặc là thêm vào chút đỉnh để tăng dòng sữa cho con.

- Không, tôi không nhận đâu, anh cũng cần chi tiêu sau này, cầm vỠmà lo cho anh.

- Anh còn để lại 1.000 đồng (lúc ấy vàng 30 đồng/chỉ) cũng đủ dùng vào những năm tới, hãy cầm lấy đi em.

- Cảm Æ¡n anh, tôi không nhận. Tôi chỉ xin anh má»™t Ä‘iá»u: là sau này xin anh để cho tôi yên, đừng gặp tôi, đừng gặp con, đừng "triển lãm" chuyện chúng ta ra vá»›i má»i ngưá»i.

- Việc ấy thì được, nhưng cÅ©ng tùy Ä‘iá»u kiện.

Lá»±c thẫn thá», nhìn ra phía chân trá»i xa xôi. Gói tiá»n vẫn để trên bàn, tôi ép anh:

- Nếu anh muốn nói chuyện nữa thì anh phải cất tiá»n Ä‘i.

Lá»±c tần ngần, bất đắc dÄ© anh làm theo ý tôi. Anh cất tiá»n Ä‘i, rồi ra nói chuyện tiếp. Tôi há»i anh:

- Anh có ngưá»i yêu chưa?

- Ãã có nhưng lại chưa có - Ãôi mắt anh nhìn tôi rất sâu anh tiếp - Chiến tranh không thể ngăn được yêu đương, nhưng vá»›i tuổi trẻ, yêu đương trong chiến tranh nhiá»u khi là sá»± đánh đố trước số phận cuá»™c Ä‘á»i.

- Thế bao giỠanh lấy vợ?

Ãôi mắt anh Ä‘ang nhìn vá» phía chân trá»i vô định, rồi anh quay lại tôi:

- Chắc không bao giá». Nhưng nếu có chuyện ấy thì chỉ có em là ngưá»i đứng lên tổ chức hoặc là em trở thành ngưá»i giá»›i thiệu mà thôi.

Tôi vụt nghÄ© đến cô em gái Ä‘ang há»c cuối cấp III cá»§a tôi.

Ngày tôi rá»i công trưá»ng, Lá»±c chào tôi, rồi Ä‘i vá» huyện có việc. Lúc sắp vá» chỉ còn ông Thảo và tôi ở lán, ông Thảo há»i tôi còn quên gì nữa không, ông ta kiểm giúp, bước lại sát bên tôi. Bá»—ng ông ta ôm chầm lấy tôi, má»™t tay ông ghì chặt vai, còn tay kia ông tranh thá»§ lần mò. Tôi cố giãy mãi má»›i buá»™t khá»i tay ông. Bằng Ä‘iệu cưá»i hô hố cá»§a má»™t ngưá»i ngoại tứ tuần, ông nhăn nhở, trÆ¡ trẽn bảo tôi:

- Mẩy đấy nhỉ, vỠnhé, hôm nào cậu đến.

Thật là quỷ sứ.

*

Tôi vá» nhà, mẹ chồng tôi bảo: "Vá» là phải vì thai nghén, Ä‘i lại vất vả, ảnh hưởng đến đứa trẻ". Những ngày tôi mang thai, bà bắt tôi tránh làm những việc nặng, má»—i tuần bà mua cho tôi hai ba con cá chép, má»—i con độ hai ba lạng, bà Ä‘em nấu cháo má»—i lần má»™t con, trông cho tôi ăn hết bà má»›i chịu. Bà nói theo kinh nghiệm dân gian, ăn cá chép dá»… sinh và da đứa trẻ thêm đẹp. Bà còn dặn thêm: "Khi có mang phải gạt bá» cái xó xỉnh "bỠđê gốc dứa" ấy Ä‘i, hãy nhá»› thằng Hòa, làm được việc ấy, đứa trẻ sẽ giống ngưá»i mình yêu".

Những đêm không ngá»§, tôi giận Lá»±c, giận mình. Tôi căm thù quân xâm lược. Không biết ở đất nước này có bao nhiêu ngưá»i lính vào cảnh bất hạnh như Hòa cá»§a tôi, có bao nhiêu ngưá»i vợ lỡ lầm và Ä‘au khổ như tôi, có bao nhiêu bà mẹ ở vào cảnh ngá»™ như mẹ chồng tôi. Qua nhiá»u đêm thao thức má»—i khi đặt tay lên bụng, cái thai càng ngày càng lá»›n, tôi càng thấy thương Hòa cá»§a tôi. Có lần tôi há»i mẹ chồng:

- Bu ơi, gia đình ta là gia đình liệt sĩ, anh Hòa lại là con độc nhất, nếu ngày ấy bu xin ở lại thì chắc chắn anh Hòa không phải đi, tại sao bu không xin.

Câu há»i cá»§a tôi vừa thành thật, nhưng cÅ©ng hàm ý trách khéo mẹ chồng, mẹ tôi kéo tôi nằm sát lại, bà nói:

- Bu biết chứ, nhưng bu không làm thế, chẳng phải là vì vinh dá»± hay sÄ© diện gì. Việc tuyển bá»™ đội đã có chỉ tiêu cho từng xã, con mình không Ä‘i thì phải thế con ngưá»i khác vào cho đủ. Mình xa con đã thấy lo lắng, thương nhá»› như cào cấu ruá»™t gan, biết thế mà mình cứ đẩy cho ngưá»i khác phải chịu thì ác quá. Mặt khác cha ông mình có câu: "Giặc đến nhà, đàn bà cÅ©ng đánh", bu già rồi, thằng Hòa Ä‘i đánh giặc là rất phải đạo.

Nghe mẹ tôi giải thích, lúc ấy tôi nghÄ© cÅ©ng chỉ là má»™t cách nói. Sau này càng ngày tôi càng hiểu, má»™t ngưá»i bình thưá»ng ở nÆ¡i thôn dã như mẹ tôi, đã từng nếm vị cay đắng cá»§a chiến tranh, nhưng ý thức vỠđạo lý làm ngưá»i, ý thức vá» việc nước thật trong sáng, rõ ràng, mạch lạc.

Sau khi tôi sinh con trai, mẹ tôi đặt tên cho nó là cu Hoài. Có Ä‘iá»u lạ là nó rất giống anh Hòa cá»§a tôi. Khi cu Hoài đã cứng cáp, qua thá»i kỳ kiêng khem nghiêm ngặt theo sá»± hướng dẫn cá»§a mẹ chồng, tôi má»›i được làm việc đồng áng. Mẹ tôi bảo: "Cháu khá»e, mau lá»›n, ngoài việc đồng ruá»™ng mẹ mày còn phải tham gia công tác cho vui, đừng dá»±a vào có con mà bê trá»… công việc được giao". Có Ä‘iá»u lạ, là má»—i lần tôi nhắc đến việc làm khai sinh cho cháu, thì mẹ tôi lá» Ä‘i, bà nói: "Việc ấy để bu lo". Khi cu Hoài được 7 tháng, mẹ tôi má»›i Ä‘i làm giấy khai sinh cho cháu. Thì ra bà làm chậm phần vì để xem "mặt thằng cá»§a nợ ấy" có xoay xở gì không, mặt khác để má»i ngưá»i không tò mò, lãng quên không để ý tá»›i. Làm giấy khai sinh rồi, bà Ä‘em vá» bảo tôi:

- Thằng Hòa đi 1-10-1963, mẹ khai sinh cho cu Hoài vào 18-7-1964, tức là tính 9 tháng 10 ngày thì đúng vào dịp thằng Hòa nghỉ phép. Cầm lấy cất đi cho cẩn thận. Cha mày, lần khác nữa thì mày lo lấy và bu không để yên đâu.

- Con cảm ơn bu - Nói rồi tôi ôm lấy bà, tôi khóc.

*

Cháu Hoài được 2 tuổi, tôi được bầu làm bí thư xã Ä‘oàn. Má»™t hôm há»p giao ban ở cụm, có ông bí thư huyện á»§y đến dá»±. Lúc tôi phản ánh tình hình và đỠxuất công việc tá»›i, ông bí thư rất chú ý nghe, ông nhìn tôi tá» vẻ hài lòng. Cuối năm đó đại há»™i huyện Ä‘oàn, trước đại há»™i độ hÆ¡n má»™t tuần, ông bí thư huyện á»§y và anh bí thư huyện Ä‘oàn vá» xã làm việc có ghé thăm mẹ tôi. Thế rồi má»™t Ä‘iá»u bất ngỠđã đến vá»›i tôi: tôi đã được đại há»™i bầu vào ban chấp hành huyện Ä‘oàn vá»›i số phiếu cao nhất; khi há»p chấp hành để phân công, tôi được cá»­ làm phó bí thư huyện Ä‘oàn. Hôm đó ông bí thư huyện á»§y tá» ra rất vui, ông chúc mừng tôi và động viên tôi cố gắng hoàn thành nhiệm vụ. Hai hôm sau tôi có quyết định Ä‘iá»u lên huyện công tác, mẹ tôi vui lắm, bà giết mấy con gà má»i bố mẹ tôi và vài bà con đến ăn bữa cÆ¡m vui. Theo ý mẹ tôi: cu Hoài ở nhà vá»›i bà, khi Ä‘i mẹ tôi dặn: "Ra Ä‘á»i phức tạp lắm con, đừng sai lầm lần thứ hai nữa nhé". Tôi hứa vá»›i mẹ tôi: mong bà an tâm, tôi không dám làm Ä‘iá»u gì thêm để bà buồn. Công tác cá»§a tôi thuận lợi, làm phó bí thư huyện Ä‘oàn hai năm, đến năm thứ ba tôi được cá»­ làm bí thư huyện Ä‘oàn, được bầu vào ban chấp hành huyện á»§y. Lúc này tôi đã há»c xong chương trình cấp III bổ túc văn hóa. Làm bí thư huyện Ä‘oàn được má»™t năm tôi được cá»­ Ä‘i há»c chính trị ở trưá»ng Nguyá»…n ái Quốc, vừa vá» tôi được bầu vào Há»™i đồng nhân dân huyện, được Há»™i đồng nhân dân cá»­ làm phó chá»§ tịch huyện phụ trách nông nghiệp. Do khiêm tốn, há»c há»i, tôi được tiếng là làm việc nhanh nhạy, sâu sát, có tín nhiệm vá»›i các ban ngành cá»§a huyện và cÆ¡ sở. Khi sang á»§y ban huyện, tôi đón mẹ tôi lên ở má»™t gian tập thể để có Ä‘iá»u kiện gần gÅ©i chăm sóc mẹ tôi và cu Hoài. Ãã là năm 1971.

*

Sang á»§y ban huyện công tác, tôi hay chạm trán vá»›i hai nhân vật cÅ© là ông Thảo và anh Lá»±c. Ông Thảo hay làm việc vá»›i tôi, má»—i lần làm việc ông ta luôn lắp bắp: "Báo cáo chị... báo cáo chị". Có lần ông ta nheo mắt nhìn tôi vá»›i giá»ng cưá»i hô hố, ông ta nói: "Báo cáo chị... so vá»›i dịp ở công trưá»ng thì bây giá» chị mập mạp hÆ¡n nhiá»u...". Ông ta đưa mắt lướt má»™t lượt toàn thân cá»§a tôi. Thật là láu cá. Sau ông ta được cá»­ làm trưởng phòng thá»§y lợi, tôi không phản đối.

Còn Lá»±c - ngưá»i mà em gái tôi gá»i là "ngưá»i không có trái tim" tôi đã chạm trán trong hai năm ở á»§y ban. Anh đã vào đại há»c kinh tế tài chính năm 1964 cùng cô em gái tôi. Em tôi kể rằng: Lá»±c rất chịu khó há»c, anh tốt nghiệp loại giá»i, do chăm há»c, ra trưá»ng anh có thể tá»± dịch và nói được tiếng Nga, tiếng Anh và tiếng Trung Quốc. Anh không có bạn gái, thưá»ng lẩn tránh má»—i khi bạn gái má»i Ä‘i chÆ¡i. Em tôi bảo: "Nếu anh ta có trái tim thì em đã là vợ anh ấy rồi, hay là anh ta "ái nam ái nữ". Nghe nói, tôi quay Ä‘i và trả lá»i: "Không biết...". Sau khi tốt nghiệp, Lá»±c vá» huyện công tác đến năm tôi sang á»§y ban thì anh ta được cá»­ làm phó phòng lao động. Lá»±c làm việc tốt, có uy tín, đấu tranh thẳng thắn. Bất đắc dÄ© anh ta má»›i làm việc vá»›i tôi, anh gá»i tôi bằng "chị", xong việc anh ta đứng lên Ä‘i ngay, vá»™i vàng. Tuy nhiên đôi lúc ở xa xôi tôi vẫn nhìn anh bằng con mắt thiện cảm. Anh chẳng bao giỠđến chá»— tôi ở. Cả huyện này đặt cho anh cái tên "Lá»±c lim" tức là tình cảm cá»§a anh khô khan như gá»— lim.

Rồi má»™t hôm sau ná»­a tháng, tôi Ä‘i tập huấn lá»›p cá»§ng cố cải tiến quản lý hợp tác xã ở trên tỉnh vá» thì Lá»±c đến nÆ¡i tôi ở. Mẹ tôi nghÄ© anh đến bàn công tác nên bà không để ý, bà Ä‘i sang nhà hàng xóm thăm mẹ con bạn tôi má»›i đến chÆ¡i. Lá»±c cho biết sáng mai anh ta sẽ lên đưá»ng Ä‘i dân công há»a tuyến, Ä‘oàn quân cá»§a huyện có trên sáu trăm ngưá»i, huyện cá»­ anh làm Ä‘oàn trưởng. Tôi nghe tin này đột ngá»™t quá, vì sao há» lại cá»­ anh Ä‘i? Theo bình diện các gia đình ở hậu phương thì gia đình anh đóng góp như thế là đã quá đủ rồi. Tôi Ä‘ang suy nghÄ© thì Lá»±c nói là đến chào tôi. Anh xin lá»—i vì những gì đã xảy ra 9 năm vá» trước, và anh xin phép tôi cho anh được hôn cháu Hoài má»™t lần. Cu Hoài vừa Ä‘i há»c chiá»u vá», chá» nó chào há»i xong, anh gá»i nó lại gần, anh ôm nó vào lòng và hôn lên trán, lên má nó. Tôi thấy anh rưng rưng nước mắt, anh nói vá»›i nó: "Chịu khó há»c và ngoan nghe con". Sau vài phút anh đứng lên vá», chúc tôi gặp nhiá»u may mắn trong cuá»™c sống. Anh nói nhá» câu cuối cùng: "Mong Thuận hiểu anh". Ãi được vài bước anh vụt quay lại, ôm chầm lấy cu Hoài lần nữa, nước mắt anh dàn dụa. Khi Lá»±c Ä‘i rồi, cu Hoài há»i tôi: "Sao chú ấy khóc hở mẹ?". Tôi trả lá»i: "Vì chú ấy Ä‘i nam". Sáng hôm sau Lá»±c lên đưá»ng, cùng lãnh đạo cá»§a huyện tôi cÅ©ng có mặt để tiá»…n quân, tiá»…n anh. Khi bắt tay tôi, Lá»±c nói nhá»: "Ãừng buồn anh nghe em". Tôi khẽ gật đầu. Sau ngày Lá»±c lên đưá»ng, tôi đến ông chá»§ tịch á»§y ban chất vấn vá» việc cá»­ Lá»±c Ä‘i, ông cho biết vì Lá»±c là cháu ông, ông đấu tranh để Lá»±c ở nhà không tiện. Tôi lại sang ông bí thư huyện á»§y, ông trả lá»i: "Khối kẻ đánh giặc mồm thì mạnh lắm, nhưng khi cá»­ Ä‘i tiá»n tuyến thì nhiá»u lý, lắm lẽ. Chú đã bàn vá»›i tổ chức tính để Lá»±c Ä‘i má»™t năm gá»i là thá»­ thách, sau nó vá» sẽ đưa vào cấp á»§y và ý định giao cho nó làm chá»§ tịch huyện. Hôm nay cÅ©ng như lâu dài, phải có những ngưá»i chá»§ chốt ở huyện nhà có đạo đức, có trình độ, có năng lá»±c. Những yêu cầu ấy xem ra Lá»±c có khả năng đáp ứng được". Nghe sá»± giải thích cá»§a ông bí thư huyện á»§y, tôi an tâm và mừng vá»›i anh.

Lá»±c ra tiá»n tuyến được hÆ¡n ba tháng, má»™t hôm tá»± nhiên tôi thấy ông chá»§ tịch vẻ mặt Ä‘au buồn, vào phòng làm việc cá»§a tôi, ông nói: "Thuận Æ¡i! Thằng Lá»±c hy sinh rồi, nó bị trúng bom trên đưá»ng làm nhiệm vụ". Tôi bá»§n rá»§n chân tay, mắt tôi nhòa lệ. Ông chá»§ tịch bảo tôi: "Bác hiểu!". Ãây là lần đầu tiên ông xưng hô vá»›i tôi như vậy. Hai tháng sau có giấy báo tá»­ cá»§a Lá»±c. Lá»… truy Ä‘iệu anh được quyết định tổ chức ở dưới quê. Biết tin này, tôi thấy sá»± thương tiếc anh thể hiện ở nhiá»u ngưá»i trong các ban ngành. Mấy chị, mấy cô ở phòng thá»§y lợi, phòng lao động và văn phòng á»§y ban khóc sưng cả mắt. Má»i ngưá»i Ä‘á»u khen anh: chịu há»c, chịu khó làm việc, khiêm tốn, đứng đắn và chân thành. Tôi buồn, cái buồn vừa có lý trí, vừa có tình cảm, cái buồn đó có sá»± đúng, sá»± sai...

Ãêm ấy tôi thao thức, thở dài, thương nhá»› Lá»±c. Lá»±c không phải cá»§a tôi, nhưng dẫu sao anh vẫn là ngưá»i cha bí mật cá»§a cu Hoài. Càng nghÄ© tôi càng thấy rối bá»i không sao chợp mắt được. Mẹ tôi hình như có linh tính, tá»± nhiên bà há»i tôi:

- Thuận, con có thể nói cho bu nghe bố cu Hoài là ai không?

Tôi suy nghÄ© hồi lâu má»›i dám trả lá»i:

- Con thưa thực với bu, bố cu Hoài là anh Lực mà mai là ngày truy điệu của anh.

Mẹ tôi lặng thinh, đến hÆ¡n tiếng sau thấy tôi vẫn chưa ngá»§, bà dậy vặn đèn lên cho sáng, bà gá»i:

- Cái Thuận, dậy bu bảo.

Lúc này tôi má»›i thấy lo, vì khi biết đích xác bố cu Hoài bà có thể nổi lòng tá»± ái, có thể sáng mai bà sẽ bá» mẹ con tôi ở lại để vá» quê, lại có thể bà làm ầm lên thì bất tiện. Tôi lo đến không thở nổi, nhưng vẫn phải dậy để nghe bà phán quyết. Bằng má»™t giá»ng ôn tồn, bà há»i tôi:

- Con định thế nào trong lễ truy điệu anh Lực?

- Con không đi bu ạ.

- Nghe tao, Ä‘iá»u ấy không nên, ở Ä‘á»i chuyện nào ra chuyện ấy, không nên giằng chuyện ná» xá» chuyện kia. Thằng Lá»±c nó hy sinh vì nước, tao cÅ©ng thương nó đây (mẹ tôi khóc thật). Má»™t ngày là nghÄ©a, tao cho phép con vá» thắp cho nó nén nhang để nó yên nghỉ dưới suối vàng. Phải cho cả cu Hoài Ä‘i nữa.

- Nếu bu cho con đi thì con cũng không cho cu Hoài đến đó, bu hiểu cho con.

- Không xá»­ như vậy được con ạ. Xá»­ như thế là trẻ con. Ngay cả bu nếu ngăn cản nó thắp hương cho bố nó là tàn ác lắm, thất đức lắm. Phải cho nó vá», dù là chẳng cho ai biết mục đích, nhưng phải để nó thắp nén nhang cho bố nó. ÃÆ°á»£c thế, hẳn bố nó ở dưới suối vàng cÅ©ng vui lòng. Biết đâu bố nó sẽ phù há»™ cho gia đình mình may mắn.

Ãã khuya, mẹ tôi Ä‘i nằm, còn tôi thao thức đến sáng. Hôm sau mẹ tôi dậy rất sá»›m. Bà bảo tôi chá» bà vá» rồi hãy Ä‘i làm, bà Ä‘i có việc. Ãợi mãi 7 giá» má»›i thấy mẹ tôi vá» mang theo hai chục huệ, ba thẻ nhang. Mẹ tôi bảo: "Hai chục huệ vá»›i hai thẻ nhang là cá»§a mẹ con mày. Cho bu gởi má»™t thẻ nhang để viếng thằng Lá»±c". Chiá»u đó tôi và cu Hoài đến trước. Tôi Ä‘i vá»›i danh nghÄ©a là đại diện á»§y ban huyện vì hai đồng chí phó chá»§ tịch khác Ä‘i vắng. Tôi và cu Hoài vào nhà Lá»±c, căn nhà mà anh đã từng gắn bó, từng lá»›n lên ở đây. Thấy tôi má»i ngưá»i ra đón, trong đó có ông bác anh là thá»§ trưởng cá»§a tôi. Trên bàn thá» có ảnh anh Lá»±c, khói hương nghi ngút, sau lá»i chia buồn, tôi xin phép được thắp nhang cho anh. Lúc ấy cu Hoài tá»± nhiên rút ra má»™t băng tang bằng vải Ä‘en Ä‘eo vào cánh tay phải, thì ra mẹ tôi đã chuẩn bị và dạy nó cách dâng hương, cách lạy. Làm xong thá»§ tục tá»± nhiên nó tiến lại bàn thá» hai tay nâng tấm ảnh anh Lá»±c lên, miệng nó mếu máo: "Chú Lá»±c Æ¡i! Hôm Ä‘i chú còn hôn cháu cÆ¡ mà". Tôi lặng ngưá»i. Ông bác anh rút khăn lau nước mắt...

Lá»… truy Ä‘iệu anh Lá»±c được tổ chức trá»ng thể tại sân đình làng, có tá»›i mấy trăm ngưá»i dá»±. Hôm đó tôi được á»§y ban phân công Ä‘á»c Ä‘iếu văn. Tôi duyệt lại má»™t lần trước khi đến sân đình. Câu cuối cùng cá»§a bài Ä‘iếu văn ghi: "Vá»›i tấm lòng thương nhá»› vô hạn, chúng tôi xin vÄ©nh biệt anh". Tôi ghi thêm vào: "Xin vÄ©nh biệt anh, xin vÄ©nh biệt" để nói thêm cho tôi và cho cu Hoài. Tá»›i đó Ä‘á»c xong bài Ä‘iếu, tôi thấy hoa mắt lên, tôi lảo đảo Ä‘i vá» hàng ghế quan khách. Sau ngày truy Ä‘iệu anh Lá»±c, cu Hoài thỉnh thoảng lại há»i tôi:

- Mẹ ơi! Bao giỠbố v�

Má»—i lần nghe con há»i, trước cảnh Ä‘á»i éo le, trắc ẩn, tôi rÆ¡m rá»›m nước mắt. tôi bảo cháu:

- Bao giá» giải phóng miá»n nam thì bố vá»!

*

Tháng 6-1975 anh Hòa có thư vá», cả nhà Ä‘á»u vui, và tháng 8 năm ấy anh được vá» thăm nhà vá»›i quân hàm thiếu tá. Mẹ tôi, tôi và cu Hoài mừng rỡ hết chá»— nói vì thấm thoắt mà chúng tôi xa nhau đã tá»›i hÆ¡n 12 năm trá»i. Những ngày đầu gặp lại, lúc vắng anh tôi khóc. Tôi nói vá»›i mẹ tôi:

- Con thực không xứng đáng với anh Hòa, xin bu hãy nói thực với anh, nếu anh chia tay, con cũng không dám phàn nàn gì.

Mẹ tôi an ủi:

- Ãá»i có éo le thật đấy, nhưng "nước đã đánh phèn, đừng cho bùn lại vẩn lên mấy lần". Ãá»i còn dài, hãy ăn ở vá»›i nhau cho tốt, bu mong ngoài cu Hoài rồi đây có má»™t hai cháu nữa cho vui. Mày mà lôi thôi là mày giết bu đấy...

Cuối năm ấy chồng tôi chuyển ngành vỠSở thương binh xã hội. Chúng tôi sống tiếp những ngày êm thắm và có thêm hai cháu trai nữa. Giữa cuộc sống thanh bình, yên vui của gia đình thì mẹ tôi đột ngột ra đi, để lại một khoảng trống trong gia đình, trong tôi, không thể lấy gì bù đắp.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #129  
Old 20-05-2008, 10:18 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Một Tối Ở Quán Bar
Tác giả: Phan Triá»u Hải

Tôi nhá»› là chưa bao giá» mình có được má»™t đêm Trung thu nào cho ra hồn ở đất Sài Gòn này ngoài việc năm nào cÅ©ng như năm nào đầu óc luôn bận rá»™n suy tính quanh quẩn vá»›i mấy loại bánh nướng, bánh dẻo, nhân đậu xanh hay nhân thập cẩm, má»™t trứng hay hai trứng, vi cá hay gà quay. Mà như thế nào đã đủ nhàm chán. Suốt mưá»i mấy năm ở đây, tôi thấy cÅ©ng chẳng có mấy dịp trẻ con được cầm lồng đèn giấy chạy ra ngoài hưởng má»™t Trung thu khô ráo. Hiếm hoi lắm. Và đêm nay chắc cÅ©ng thế thôi, chắc cÅ©ng như năm ngoái, như năm kia, mà không chừng lại có phần thê lương hÆ¡n, bởi mưa đã bắt đầu tầm tã từ hai hôm trước, chừng mưá»i hai âm lịch kéo dài cho đến tận bây giá». Mưa cho tá»›i tận tối, khi tôi vào quán. Tôi phải chạy men theo cái hành lang hẹp tí xíu lợp mái rÆ¡m có nước nhá» thành dòng, mà nhá»› má»™t cái thống kê khoa há»c má»›i công bố gần đây rằng, khi bạn thong thả Ä‘i bá»™ trong mưa thì sẽ nhận má»™t lượng nước nhiá»u hÆ¡n khi bạn chạy từ ba mươi đến bốn mươi phần trăm, nói nôm na là sẽ bị ướt nhiá»u hÆ¡n. Và trong lúc tôi vừa Ä‘i vừa nghÄ© xem làm thế nào có thể từ mái hiên ấy chạy băng qua sân để vào được quán mà ít bị ướt nhất thì má»™t giải pháp giản dị xuất hiện ngay trước mặt vá»›i cái mặt dài và má»™t nụ cưá»i đầy vẻ nghá» nghiệp. Anh chàng phục vụ quen thuá»™c cÅ©ng y như lần cuối cùng gặp tôi, mái tóc dợn sóng và phong cách nhanh nhẹn, đứng đón ngay từ cuối lối lên Ä‘i vá»›i má»™t chiếc ô căng rá»™ng và áy náy bảo như thể đó chính là lá»—i cá»§a anh ta "Chà, mưa gì mà lá»›n quá chừng".

Quán hôm nay chỉ có má»—i hai ngưá»i phục vụ, ngưá»i kia trông có vẻ lá»›n tuổi và lặng lẽ mà tôi không quen. Tôi tá»± tìm chá»— ngồi bên cá»­a sổ. Bên ngoài trá»i Ä‘ang đổ nước xuống má»™t cái sân vắng tanh buồn hiu buồn hắt. Suốt từ sá»›m tinh mÆ¡, bầu trá»i đã nhuốm má»™t mầu má» má» mịt mịt y như mầu cá»§a mùa mưa bão miá»n trung, khiến không thể nào nhận ra được dáng vẻ cá»§a má»™t thành phố lúc nào cÅ©ng sắc sảo vá»›i nắng, vá»›i gió, vá»›i khô hanh và khói bụi xe cá»™ qua lại ào ạt trên đưá»ng. Hồi sáng, tôi vào công ty, câu đầu tiên chào má»i ngưá»i là: "Trung thu ở đây chán thật, năm nào cÅ©ng mưa lê thê". Lúc ấy, ai cÅ©ng ngẩn ngưá»i ra, rồi tròn xoe mắt nhìn trá»i, rồi cố bá»›i móc trong cái trí nhá»› già nua và há» hững cá»§a há» xem liệu Trung thu năm trước có thật là đã mưa không, rồi đưa ra má»™t cái kết luận ba phải: "Làm gì có chuyện đó". Tôi không cãi được, bởi phải từng trải qua má»™t đêm Trung thu thá»±c sá»± thì ngưá»i ta má»›i biết mình thiếu gì. HỠít ra cÅ©ng đã từng được hưởng những mùa Trung thu năm nào cÅ©ng hứa hẹn như năm nào, trá»i khô mà xanh Ä‘en ngăn ngắt. Phía trên thành cổ, trăng từ từ lên như má»™t ngá»n đèn lồng Ä‘ong đưa soi bóng xuống ao hồ, rót đầy thứ ánh sáng hư thá»±c ấy vào những lá sen có phá»§ má»™t lá»›p lông tÆ¡ mịn màng, khiến quanh đó ếch nhái bị đánh động bắt đầu cất tiếng, rá»™ lên nhịp nhàng bất tận như ru. ÃT RA HỌ CŨNG Ãà TỪNG ÃÆ¯á»¢C ÃI CHÂN trần trên những con đưá»ng đất lạnh, ngoằn ngoèo luồn qua xóm này, xóm ná», trên tay bập bùng ngá»n Ä‘uốc tá»a ra má»™t mùi khói thÆ¡m thÆ¡m, cay cay, nồng nồng cá»§a thứ lá»­a rất đượm từ lá. Và thế là trong tiếng trống rá»™n ràng, má»™t Trung thu nữa đến, dịu dàng thÆ¡ má»™ng như má»i lần, như má»™t giấc mÆ¡ giản dị hiện ra trong má»™t không gian khô ráo, trong vắt, huyá»n hoặc.

Tôi cứ nghÄ© lan man như thế cho đến khi ngưá»i phục vụ quay lại:

- Anh uống gì? - Anh ta há»i.

- Như má»i lần.

   - À, tôi nhá»› ra rồi - Anh ta ngẫm nghÄ© má»™t chút rồi đáp.

Lúc ấy, má»™t thanh niên đẩy cá»­a bước vào, trông dáng vẻ rõ là khách quen, theo sau là má»™t thiếu nữ gá»n gàng trong chiếc áo tay ngắn màu ngà và chiếc váy ngắn, để lá»™ đôi chân thon thả. Cả hai dừng ở giữa quán, nhìn quanh như tìm chá»— ngồi rồi Ä‘i vá» phía quầy bar nÆ¡i có treo ngược mấy hàng ly trong suốt khô khốc và những chiếc ghế cao đứng im lìm như thể được đặt ở đó chỉ để trang trí. Tôi không thể rá»i mắt khá»i đôi chân cá»§a thiếu nữ, đôi chân thon mảnh và đầy đặn, Ä‘ang thả xuôi dưới ghế. Bao giá» tôi cÅ©ng cho rằng, cái mà phụ nữ được tạo hóa ban cho hào phóng nhất, không phải là khuôn mặt, mắt hay mÅ©i, mà là đôi chân. Và má»™t phụ nữ đẹp trước hết phải là ngưá»i có đôi chân đẹp. Ở CÔ GÃI NÀY, ÃÔI CHÂN ẤY như có hồn, chúng cứ thong thả Ä‘an vào nhau, rồi lại duá»—i ra nhè nhẹ, tất cả cứ khoan thai phối hợp có vần Ä‘iệu. Cái bắp chân mịn màng thon dài xuống gót, thắt lại nhè nhẹ ở đó như thắt má»™t cái eo, như cấu tạo cá»§a má»™t hợp âm, rằng trưởng thì phải như thế, thứ thì phải như thế. Ngưá»i phục vụ nói:

- Anh đã chá»n được chá»— ngồi tốt.

- Tôi cÅ©ng nghÄ© như thế. - Tôi đáp, cái gót chân hồng hồng xinh xinh Ä‘ang chuồi ra khá»i chiếc giày chật chá»™i.

- Ngồi ở đây anh có thể nhìn ra khắp trá»i. - Anh ta tiếp tục.

- Ãể làm gì?

- Ãể ngắm nguyệt thá»±c. - Anh ta nói, tay thắp ngá»n nến trên bàn. - Sẽ có nguyệt thá»±c toàn phần ngay chính đêm nay, đêm Trung thu. Vậy có lạ không chá»›.

Khi ngưá»i phục vụ Ä‘i vào trong thì tôi ngồi nghÄ© xem nguyệt thá»±c nghÄ©a là gì. Là mặt trá»i, trái đất và mặt trăng cùng vướng phải má»™t sợi chỉ giăng ngang giữa thiên hà, nhưng cái nào trước, cái nào sau, cái nào ở giữa thì lẫn lá»™n rối rắm cả. Ngày xưa quả thật tôi có Ä‘á»c má»™t vài cuốn khoa há»c thưá»ng thức vá» những hiện tượng như vậy, nhưng không hiểu gì mấy ngoài cảm giác buồn bã nhẹ nhàng vá» thân phận nhá» nhoi cá»§a mình trên cõi Ä‘á»i này. Lúc ấy tôi nghÄ© thôi, không quan tâm đến những sá»± kiện siêu nhiên ấy nữa vì bao giá» chúng cÅ©ng khiến cho tôi có cảm giác vô nghÄ©a bởi sá»± bất lá»±c cá»§a mình. Mà vô nghÄ©a là má»™t cảm giác tệ hại. Thế nhưng tôi đã lo xa, vá» sau này những đỠtài ấy đôi khi tôi Ä‘á»c phải mà chẳng mảy may xúc động. Cảm xúc cá»§a tôi đã khác, khác như vậy đó, trÆ¡ ra.

- Lâu quá - anh không ghé chÆ¡i. - Ngưá»i phục vụ quay lại. - Gần má»™t năm rồi, phải không. Tôi nhá»› lúc ấy trá»i mưa. - Anh ta đưa tay áo lướt qua mặt bàn má»™t lượt, như đảm bảo tất cả Ä‘á»u Ä‘ang sạch sẽ khiến ngá»n nến rụt lại má»™t màu xanh trong suốt như ngá»c. Bây giá» trá»i cÅ©ng mưa. Hay thật.

- Có lẽ sẽ mưa suốt đêm.

- Không, nó sẽ tạnh ngay thôi. - Anh ta nói, đặt tách lên bàn.

- Ai mà biết được. - Tôi nói.

- Chắc chắn là sẽ tạnh. - Anh ta quả quyết.

- Tôi chẳng thấy có đêm Trung thu nào mà không mưa.

- Vâng.

Suốt hôm nay, không có ai đồng tình với tôi một cách nhẹ nhàng như vậy.

- Vậy thì, tối nay cũng sẽ mưa suốt đêm cho mà coi. - Tôi nói.

- Không. Ãêm nay có nguyệt thá»±c. - Anh ta nhắc lại. - Nguyệt thá»±c toàn phần. Làm sao mà trá»i mưa suốt được trong khi ai cÅ©ng muốn xem cái sá»± kiện này.

Tôi ngả ngưá»i ra ghế. Nguyệt thá»±c là cái quái gì mà phải bận tâm như vậy chứ. Sao mà nhạt nhẽo quá chừng, nếu không có ai đó trò chuyện tôi chắc chết Ä‘i được vì chán chưá»ng. Tôi nói:

- Anh ngồi chơi cho vui.

Anh ta chỉ chá» có thế, kéo ghế ngồi. Tôi há»i:

- Anh uống gì?

- Không. Tôi chỉ ngồi một lát. - Anh ta đáp.

- Má»™t đêm Trung thu buồn hiu như thế này thì ngưá»i ta uống gì? - Tôi lại há»i.

- Trà nóng.

Tôi gá»i ngưá»i phục vụ kia:

- Cho một tách trà nóng.

Anh ta nhổm dậy:

- Ãể tôi tá»± làm lấy cÅ©ng được.

- Tại sao?

- Tôi không quen.

- Có gì mà không quen. Tôi má»i anh mà. Anh chỉ cần gá»i "cho má»™t tách trà nóng" là xong.

- Không đơn giản. - Anh ta lầm bầm.

- Tôi kể anh nghe chuyện này, hồi sáng, có má»™t tay ngưá»i nước ngoài làm việc chung vá»›i tôi thu xếp đồ đạc để vá» nước. Y gói ghém tất cả vào má»™t thùng giấy thật to và bảo tôi: "?, kiếm cho tao băng keo dán". Tôi Ä‘i kiếm băng keo dán. Sau đó y ngồi trên ghế, tay hút thuốc, hai chân kẹp thùng giấy, còn tôi cúi xuống dán hết má»i ngóc ngách cái thùng ấy, mà nghÄ©, vì sao ta phải làm cái việc vặt này mà nó không làm. Ãây là cái thùng giấy cá»§a nó, nó phải tá»± lo chá»›. Nhưng y lại bảo tiếp, "Làm Æ¡n kiếm giúp sợi dây buá»™c để làm quai". Thế là tôi Ä‘i vào kho tìm má»™t sợi dây, mặc dù ấm ức lắm rồi. Khi buá»™c cái thùng cho y, tôi tá»± bảo, sao mày ngu thế, rõ ràng là vừa ngu vừa hèn. Nhưng đến khi tôi thắt cái quai cho y, thì tôi nghÄ©, cái thùng giấy này nặng thật, nó mà nói mình khiêng xuống nhà thì phải làm sao đây. Chính lúc ấy, y nói "Cái thùng giấy này không nặng lắm đâu. Lát nữa Ä‘em giúp xuống nhà dưới nhé". Lúc ấy, đột nhiên chẳng nghÄ© ngợi gì cả, tôi nói, giá»ng rất to, "Không, đó là việc cá»§a mày, không phải việc cá»§a tao". Y sững ngưá»i, dụi tắt Ä‘iếu thuốc, và tá»± tay xốc cái thùng giấy ấy lên, sượng ngắt mà nói "Thôi tôi Ä‘i đây. Cám Æ¡n nhiá»u". Tôi thấy vậy đó. Giống như anh gá»i má»™t tách trà. Bất cứ chuyện gì mà anh không tá»± tin được, anh hãy xá»­ sá»± như thể anh Ä‘ang gá»i má»™t tách trà. "Này, cho má»™t tách trà".

- Nhưng ngay cả má»™t tách trà tôi cÅ©ng không gá»i được.

- Khi gá»i, anh không nên suy nghÄ© nhiá»u.

Chúng tôi cứ ngồi như thế má»™t lát nữa mà không nói chuyện gì. Nói chung, tôi cần có ngưá»i ngồi bên cạnh nhưng lại không muốn phải nói chuyện. Bên ngoài, nước theo mái rÆ¡m từng dòng nhá» xuống. Những ghế ngồi rải rác trên lối Ä‘i trải sá»i Ä‘á»ng nước LẤP LÃNH. Ở BÀN TRONG, ÃÔI thanh niên ấy vẫn ngồi im lặng. Cô gái khoanh tay trước ngá»±c, cái lưng mảnh dẻ có buá»™c má»™t chiếc áo khoác ở cái eo nhá». Ãôi chân cô vẫn duá»—i ra như thế, thanh thoát, sang trá»ng. Quả là má»™t đôi chân có hồn. Má»™t đôi chân mà ngưá»i ta càng ngắm càng yêu.

- Ãêm nay quán mở cá»­a đến mấy giá»?

- Có lẽ suốt đêm.

- Thật à. Nếu thế thì tôi sẽ ngồi suốt đêm.

- Vâng. Nguyệt thực sẽ diễn ra vào lúc không giỠba mươi phút sáng.

Tôi ở lại vì chuyện khác. - Tôi nói. - Tôi chỉ muốn ngắm đôi chân kia. Một đôi chân quá đẹp, phải không.

Ngưá»i phục vụ đưa mắt thá» Æ¡ nhìn.

- Không.

- Tại sao. Ãó là má»™t trong những Ä‘iểm hấp dẫn nhất ở phụ nữ.

- Nhưng tôi không thích những ngón chân để trần. - Anh ta nói.

Tôi ngắm cái bàn chân đang rất là thảnh thơi ấy.

- Những ngón chân ấy cũng đẹp.

- Không. Không có những ngón chân đẹp. Ngón chân là một món thừa thãi, không nên để trần trụi ra ngoài.

- Vì sao?

- Tôi không biết vì sao. Nhưng những ngón chân lúc nào cũng khiến tôi có cảm giác vỠsự trần tục. Chúng trông có vẻ xác thịt.

- Trá»i đất. - Tôi nói. - Sao anh chỉ thấy có vậy.

- Anh cÅ©ng có thể mua đôi chây ấy đấy, nếu anh muốn. - Ngưá»i phục vụ nói. - Nhưng mà thôi, tôi Ä‘i lấy thêm trà đây. Anh có cần uống thêm gì không.

- Không. Cảm ơn.

Dưới ánh đèn vàng phá»§ lên tưá»ng vàng, bàn chân ấy trông nhẹ như má»™t chiếc khăn má»ng ai đó xếp lại rồi bá» quên trên sàn. Những ngón chân tá»±a vào lòng giày như Ä‘ang nghỉ ngÆ¡i, đơn giản như thể ta Ä‘ang cần hít khí trá»i, ta mở cá»­a sổ ra và đứng tá»±a đấy má»™t lát, thư giãn. Nhưng tôi hiểu anh ta, tất cả chỉ đơn thuần là cảm giác mà thôi, như ngày xưa há»c nhạc, tôi bao giá» cÅ©ng có má»™t liên tưởng kỳ lạ rằng nốt ré phải có màu nâu, và nốt la có màu trắng. Ãôi khi như vậy đấy, không thá»±c, nhưng cÅ©ng không nhất thiết phải giải thích gì.

Ngưá»i phục vụ Ä‘i ngang đôi thanh niên ấy, dừng lại má»™t lát cái cằm dài tận tụy gập xuống kẹp chặt chiếc nÆ¡ nhá». Thiếu nữ vẫn ngồi như thế, tay tá»±a trên quầy. Cánh tay ấy cÅ©ng đẹp, mái tóc thả sau cÅ©ng đẹp, đôi vai áo và cái lưng cong nghiêng dịu dàng vá» phía trước cÅ©ng đẹp. Tôi yêu những dáng ngồi trầm tư như thế. Chúng trông vừa sang trá»ng vừa gần gÅ©i. Má»™t Ä‘iá»u hiếm hoi. Ngưá»i phục vụ trở lại vá»›i chiếc tách tá»a hÆ¡i nghi ngút trên tay.

- Có chuyện này không biết phiá»n anh không.

- Chuyện gì?

Anh ta hạ giá»ng.

- Tôi đem đôi chân ấy vỠcho anh đấy.

- Tôi không hiểu.

- Anh ngạc nhiên à. Ãôi khi cÅ©ng có những Ä‘iá»u ta muốn là được.

Tôi sốt ruột.

- Thôi, đừng dài dòng nữa.

- HỠmuốn được ngồi cùng bàn với anh.

- Ãể làm gì?

- Ãể ngắm nguyệt thá»±c.

Trong tôi có một cảm giác lạ lùng đang đến.

- Vậy thì anh má»i há» qua đây Ä‘i.

Thiếu nữ ấy có má»™t cái gì đó quả thật đặc biệt, nàng như có má»™t sức hút kỳ lạ ở dáng Ä‘i, ở cánh tay Ä‘ong đưa, ở cái cổ cao, hay ở đâu đó nữa mà tôi không rõ. Tôi chỉ biết là tôi đứng đó, kéo chiếc ghế cho nàng, và ngưá»i thanh niên kia lên tiếng "Cám Æ¡n", giá»ng nhẹ nhàng lạ lùng rồi hướng vá» phía nàng anh ta giá»›i thiệu, "Ãây là em gái tôi. Hôm nay nó muốn ngồi bên cá»­a sổ". Thiếu nữ nhìn tôi chào, đôi mắt Ä‘en, rất sâu. Tôi nói "Không có chi. Tôi cÅ©ng không muốn xem nguyệt thá»±c má»™t mình" và thế là tất cả cùng ngồi quanh cái bàn quay ra cá»­a sổ. Những song cá»­a lấp lánh má»™t màu kỳ lạ trong ánh sáng nến Ä‘ang tàn dần.

- Hình như trá»i Ä‘ang tạnh. - Ngưá»i phục vụ nói.

Từ mái rÆ¡m bên ngoài, nước không còn chảy xuống thành dòng nữa mà Ä‘u đưa từng giá»t ngắt quãng. Và trên cái ná»n khuya khoắt cá»§a đêm trước, nước thả từng giá»t lên lối sá»i nghe tí tách nhè nhẹ, nghe như tiếng chim sẻ vào những trưa hè nhảy nhót đôi bàn chân gầy guá»™c trên mặt sân xi-măng nóng bá»ng trước sân nhà, gõ những cái má» mảnh dẻ như vá» trấu lách tách tìm từng hạt cá», hạt thóc lẫn trong khe nứt. Ngưá»i thanh niên nói.

- Nguyệt thực sẽ bắt đầu từ không giỠba phút.

- Ãúng như vậy. Ngưá»i phục vụ vui vẻ. Tôi sẵn sàng tiếp quý vị trong suốt ba tiếng đồng hồ sau đó.

Tôi nhìn đồng hồ.

- Liệu có ai ngồi xem nổi suốt thá»i gian ấy không?

Ngưá»i thanh niên quay sang thiếu nữ, ân cần.

- Chúng tôi sẽ xem suốt đêm.

Thiếu nữ im lặng, mắt đăm đăm nhìn ra ngoài. Ngưá»i thanh niên nói tiếp, má»™t kiểu nói chuyện lÆ¡ mÆ¡ lạ lùng.

- Em tôi muốn thấy trăng sẽ sáng trở lại.

- Ãiá»u đó là chắc chắn rồi. - Tôi nói. - Má»i ngưá»i sẽ được thấy cảnh tượng ngoạn mục cuối cùng cá»§a thế ká»· này.

- Ngoạn mục à? Không đâu, nguyệt thá»±c là má»™t Ä‘iá»u không hay.

Anh ta phản đối, giá»ng nghiêm nghị.

- Tại sao phải tin chuyện đó? - Tôi nói.

- Tôi không biết. Nhưng má»™t cái gì đó Ä‘ang sáng tá»± nhiên bá»—ng bị che lấp Ä‘i, đã là má»™t Ä‘iá»u bất thưá»ng.

- Ừ, cũng có thể nghĩ như vậy lắm. - Tôi nói.

Ngưá»i phục vụ nhá»m dậy.

- Có phải cái bóng đen ấy không, nó xuất hiện rồi kìa.

Trên cái ná»n khúc khuá»·u đưá»ng nét cá»§a những mái nhà, mặt trăng xuất hiện cô độc má»™t mình, tá»a ra má»™t thứ ánh sáng phồn thịnh mà xa lạ, và bên cạnh đó là má»™t khối Ä‘en như má»™t đám mây Ä‘ang trưá»n đến, chạm ở phần mép sáng nhất. Bóng Ä‘en ấy dần dần Ä‘i vào, rất chậm rãi, chiếm cái đĩa bạc sáng tươi ấy từng chút má»™t. Ngưá»i phục vụ nhẹ nhàng đứng dậy bước ra phía cá»­a lá»›n, chiếc khăn trắng nhàn nhạt vắt rất ná»n nếp trên tay. Anh ta ngước nhìn chăm chú ra ngoài, cái cằm dài hất lên, bất động. Trên bàn, ngá»n nến leo lét ánh xanh sắc sảo cuối cùng lịm dần nhưá»ng chá»— cho má»™t thứ ánh sáng Ä‘ang chết dần khác, ánh sáng cá»§a trăng vằng vặc Ä‘ang chết dần má»™t ná»­a. Chính vào lúc ấy, khuôn mặt cá»§a ngưá»i thanh niên ngồi bên cạnh tôi hóa ngây ra.

- Vậy là nó bắt đầu rồi đó. - Anh ta thì thầm.

- Ừ, nó bắt đầu rồi đó. - Tôi nói.

- Nó lại bắt đầu ngay chính vào đêm Trung thu. - Anh ta nói, giá»ng Ä‘á»u Ä‘á»u. - Anh biết không, Trung thu là đêm mà chúng tôi có cảm giác bao nhiêu Ä‘iá»u tồi tệ nhất trên Ä‘á»i này sẽ được gá»™t bá». Thật đấy, bao nhiêu chuyện xấu xa sẽ được gá»™t bá».

Tôi nhìn ngưá»i thanh niên, không hiểu anh ta nói gì. Tôi Ä‘ang thư giãn, tôi Ä‘ang muốn duá»—i cả thân mình ra trong cái ghế êm ấm này bên cạnh má»™t thiếu nữ xinh đẹp như nàng, và như thế là đủ. Tôi không thích nói nhiá»u, mà tôi cÅ©ng không thích phải nghe ai nói nhiá»u. Nói chung ai ai cÅ©ng có thân phận cá»§a mình, ai ai cÅ©ng có ná»—i niá»m riêng thì chỉ thích hợp để cất giữ trong má»™t ngóc ngách nào đó.

- Tôi chỉ thấy má»™t Ä‘iá»u là đêm nay Ä‘ang tàn. - Tôi nói.

- Anh thấy nó đang tàn thật à?

- à tôi nói thế là hết một Trung thu. Xong.

- Vá»›i tôi thì nó còn quan trá»ng hÆ¡n thế. Không đơn giản là xong má»™t đêm. - Anh ta nói. - Má»™t đêm như thế này thật là đặc biệt.

- Tôi thì chẳng thấy có gì đặc biệt. - Tôi nói. - Nó cÅ©ng như má»i đêm khác thôi.

- Khác lắm chứ. Bởi vì khi nhìn lên mặt trăng cá»§a má»™t đêm như thế này thì không ai có thể tá»± cho rằng mình có thể trong sáng như nó được. Không ai có thể kiêu hãnh mà nói rằng mình không có tỳ vết gì. Lúc ấy, tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u như nhau, Ä‘á»u được sinh ra như thể ghé ngang qua đây má»™t cách tạm bợ. Và nếu cứ nhìn mãi như thế thì sẽ thấy trên Ä‘á»i này không có ai mất mát gì, cÅ©ng không ai được thêm gì. Nhìn lên trá»i, sẽ thấy bình yên. - Anh ta ngừng má»™t chút rồi tiếp. - Và chỉ cần bình yên mà thôi.

Thiếu nữ vẫn ngồi im lặng, cái ngá»±c xinh xắn tá»±a lên bàn, đôi mắt không há» chá»›p hướng lên phía trăng lúc này chỉ còn là má»™t lưỡi liá»m má»ng, hai bàn tay nàng chắp lại, những ngón tay mảnh dẻ lắm.

- Tôi lại không thấy được những Ä‘iá»u như anh. - Tôi nói.

- Có gì đâu, anh cứ nhìn lên đó, và đừng nghĩ gì cả thì anh sẽ hiểu.

- Có thể. Nhưng tôi phải vá». Khuya rồi.

- Anh xem giá» làm gì. - Ngưá»i thanh niên nói, đưa tay lên. - Từ lâu tôi không Ä‘eo đồng hồ nữa, và thấy đó đúng là má»™t sá»± giải thoát.

- Hôm nay tôi cũng đã được thư giãn. Ngày mai tôi phải đi làm.

- Lý do ấy chính đáng nhất trong má»i lý do. - Giá»ng anh ta vẻ châm biếm.

- Lý do đó thống trị Ä‘á»i sống má»i ngưá»i. - Tôi đồng ý.

- Nhưng không phải của chúng tôi. - Anh ta nói ngay.

Tôi rất không thích kiểu đôi co như thế này. Tôi đứng dậy, nhìn thiếu nữ một lần cuối. Nàng vẫn im lặng như từ lúc gặp.

- Cám Æ¡n má»i ngưá»i. Tôi vá».

Ngưá»i phục vụ mở cá»­a cho tôi, má»™t làn không khí trong lành tràn đến đầy hÆ¡i nước. Anh ta đưa tôi ra cổng. Trên cao, bóng tối ấy Ä‘ang nuốt phần còn lại cá»§a trăng. Tôi dừng lại ở đó má»™t lát, hít đầy ngá»±c má»™t làn hÆ¡i, ngắm cái cảnh tượng mà suốt đêm bao ngưá»i chỠđợi.

- Anh thấy thế nào? - Anh ta há»i.

- Buồn ngủ.

- Không, tôi há»i em gái ấy thế nào?

- Xinh lắm.

- Tôi biết ngay mà. Anh vẫn thích đôi chân của cô ta à?

- Chuyện ấy thì quan trá»ng gì?

- Quan trá»ng chứ. Bởi vì chúng tôi trả tiá»n để cô ta hằng đêm ngồi đó.

- Anh nói đùa?

- Không đùa đâu. Chỉ có Ä‘iá»u thằng cha kia chỉ có vì vậy mà cứ ăn năn dằn vặt mãi. Y nói vá»›i anh nhiá»u lắm hả?

- Ừ.

- Y hơi điên điên rồi đó. Tôi thấy y càng ngày càng hơi điên điên.

- Ừ. CHẮC LÀ Y XÚC ÃỘNG.

- Cũng may là y còn đứa em gái ngoan ngoãn.

- Ừ.

- Anh thật sự thích cô ta chứ?

- Ừ. Tôi không thích những ngưá»i nói nhiá»u. Tôi thích cái kiểu cô ta im lặng như vậy. Trông thật quyến rÅ©.

- Nàng hấp dẫn khách ở đây cũng nhỠthế.

Lặng im má»™t lát, tôi nói mà lòng ngập đầy má»™t ná»—i thất vá»ng.

- Cô ta quả thật là giá»i.

- Có giá»i gì đâu. - Ngưá»i phục vụ ngạc nhiên. - Y không há» nói gì vá»›i anh sao. Nàng đâu có nghe được mà cÅ©ng đâu có nói được. Nàng bị câm mà.

Tôi vịn tay vào cổng, cảm thấy thép Ä‘ang rỉ ra ướt át, lầy nhầy. Trên cao, mặt trăng Ä‘ang thoi thóp, nhúm ánh sáng lá»™ng lẫy cuối cùng cá»§a nó Ä‘ang bị bóng râm mạnh mẽ không gì cưỡng lại được ấy lấp hẳn. Tôi như thấy đó là đôi môi cá»§a nàng, đôi môi Ä‘ang mím chặt nghiêm nghị, đôi môi ấy nhẹ và mịn cho dù chỉ được nhìn trong bóng tối. Tôi ngắm hình ảnh cá»§a trăng lúc ấy mà có cảm giác gần gÅ©i vá»›i ánh sáng cá»§a nó hÆ¡n bao giá» hết, thấy như chính tôi Ä‘ang vươn tay vuốt ve cái bá» mặt sáng đẹp kiêu kỳ xa cách ấy, vuốt ve bằng bóng râm cá»§a mình, bóng râm cá»§a trái đất nÆ¡i tôi Ä‘ang đứng đây, bóng râm cá»§a má»i ngưá»i. Má»™t cảm giác gần gÅ©i, thân thiết lạ lùng.

Ngưá»i phục vụ đứng phía sau tôi, há»i:

- Anh vỠđược chứ?

- ÃÆ°á»£c.

- Cuối tuần ghé chơi nghe. Cuối tuần mới thú.

- Liệu có gì hay hơn nữa sao?

- Tôi không chắc. Nhưng có lẽ ngưá»i đẹp sẽ cưá»i.

Tôi suy nghĩ một lát.

- Ừ, tôi cÅ©ng muốn biết nụ cưá»i cá»§a nàng như thế nào.

- Anh thấy chưa, phụ nữ hấp dẫn ở đôi môi chứ không phải đôi chân như anh nghÄ© đâu. - Ngưá»i phục vụ mỉm cưá»i. Và càng hấp dẫn hÆ¡n khi đó là má»™t đôi môi đẹp nhưng lại không bao giá» nói được.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #130  
Old 20-05-2008, 10:20 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Mặt Trá»i Bé Con Cá»§a Tôi
Tác giả: Thùy Linh

Tôi gặp cậu bé Nguyên lần đầu tiên ở nhà má»™t ngưá»i bạn. Tối hôm ấy đến chÆ¡i nhà Hà - đứa bạn thân nhất hồi tôi còn là sinh viên - thấy Hà Ä‘ang ngồi chÆ¡i vá»›i má»™t cậu thiếu niên mưá»i bốn, mưá»i lăm tuổi mặc bá»™ quần áo bá»™ đội rá»™ng thùng thình. Chẳng hiểu sao tôi bị chú bé ấy thu hút suốt buổi nói chuyện. Có lẽ tại đôi mắt! Ãôi mắt như mượn cá»§a ngưá»i lá»›n lắp vào khuôn mặt còn đầy lông tÆ¡, trông dè dặt và buồn mênh mang. Khi nó cưá»i, thì khuôn mặt bị biến dạng Ä‘i, còn vẫn không xua được ánh buồn. Lúc nó vá», tôi há»i Hà được biết, năm Nguyên lên tám tuổi thì bố mẹ bá» nhau. Thằng anh 16 tuổi ở vá»›i bố, Nguyên ở vá»›i mẹ. ÃÆ°á»£c ná»­a tháng, thằng anh nhá»› em quá nên đến xin bố cho hai anh em cùng vỠở vá»›i mẹ. Vài tháng sau, mẹ Ä‘i lấy chồng. Theo yêu cầu cá»§a ngưá»i chồng má»›i, ngưá»i mẹ bá» hai đứa con để theo ông ta. Không chịu theo mẹ vá» vá»›i bố dượng, hai anh em tá»± kiếm sống ở vá»›i nhau. Năm Nguyên mưá»i ba tuổi, anh cậu bị bắt Ä‘i tù vì tham gia mấy vụ ăn cắp trong nhà máy. Từ đó Nguyên sống má»™t mình.

Hà kể đến đấy thì có khách. Khi vá» suốt dá»c đưá»ng tôi cứ nghÄ© vá» cậu bé đáng thương kia. Nhưng tình thương ấy cÅ©ng chỉ là cÆ¡n gió lạ tràn qua, khiến tôi có cảm giác se lạnh trong chốc lát nếu không có má»™t buổi chiá»u...

Gần hết giá» làm, tôi xin phép trưởng phòng để Ä‘ong gạo. Ãầu tháng, lại sắp tết nên cá»­a hàng gạo khá đông. Trước tôi có khoảng bốn chục chá»— xếp lằng nhằng đủ thứ: bao tải, nón rách, gạch, làn... tôi ngao ngán xếp bao tải vào cuối hàng rồi lên trên đứng. Trước ô cá»­a bán ngưá»i ta đứng túm tụm chẳng ra hàng lối. Ai ghi sổ xong phải lách mãi má»›i ra được chá»— lấy gạo. Tiếng cô bán hàng Ä‘ang nói vá»›i ngưá»i mua:

- Ãong hết nhé, má»™t cân gạo nếp, bảy cân gạo, năm cân mỳ, năm đồng tám.

- Chị cho em Ä‘ong má»™t ná»­a thôi - ngưá»i mua là má»™t chú bé.

- Hôm nay không có bao lẻ - Cô ta gắt gá»ng.

- Dạ... nhưng... em không đủ tiá»n.

Hai bên đôi co, những ngưá»i đứng phía sau nhao nhao:

- Ãi Ä‘ong gạo không mang đủ tiá»n thì làm sao?

- Thôi tránh ra cho ngưá»i khác lên mua. Mấy ông bà phía trên xích lên cho, đừng để ai chen vào.

Chú bé không mua được gạo lách đám đông chui ra. Hóa ra là Nguyên. Mặt nó đỠbừng, tay cầm cái bao tải bị rách mấy chá»— được buá»™c túm lại, giận dữ nhìn những ngưá»i đứng sau vừa phản đối, nó lẩm bẩm câu gì đó rồi bá» Ä‘i. Sau giây phút ngỡ ngàng, tôi chạy theo gá»i giật lại:

- Nguyên, quay lại chị bảo.

Nhận ra tôi, đôi mắt dịu Ä‘i nó khẽ cưá»i:

- Chị cũng đi đong gạo à!

- Em không mang đủ tiá»n hả? Chị có đây này, quay lại Ä‘ong Ä‘i.

Nguyên lắc đầu, tôi nắm cánh tay nó lắc nhẹ:

- Tết đến nơi rồi, em còn định để đến hôm nào nữa?

- Dạ... - Nó ngập ngừng - Em hết tiá»n rồi... Vay chị lấy đâu mà trả. Em chẳng Ä‘ong nữa đâu - Nó hất nhẹ tay tôi như giận dá»—i, bá» Ä‘i. Tôi đứng nhìn theo cái dáng lòng khòng trong bá»™ áo quần bá»™ đội rá»™ng thùng thình ấy, cái đầu ngẩng cao vẻ bất cần, tôi chợt hiểu: Nguyên đã khước từ sá»± thương hại cá»§a tôi.

*
* *

Vá»›i hoàn cảnh riêng cá»§a mình tôi không mặn mà lắm trong việc đón năm má»›i. Sáng ba mươi tôi dậy sá»›m Ä‘i chợ, nấu nướng. Cả mấy ngày tết, tôi chỉ làm cÆ¡m có ngày này, trước là để cúng tổ tiên, ông bà, bố mẹ, sau là để ăn lai rai cả tuần lá»…, khá»i phải lịch kịch.

Làm xong, ngồi ăn má»™t mình thấy chán ngắt. Má»i mấy đứa bạn nhưng chúng Ä‘á»u từ chối. CÅ©ng phải, tết nhất nhà nào chẳng muốn sum há»p đầy đủ, ngưá»i nào không được may mắn ấy phải chịu. ?n xong, tôi lấy đĩa thịt gà, đĩa xôi, má»™t khoanh giò, hai cái bánh chưng, gói riêng từng thứ vào tá» báo để Ä‘em xuống nhà Nguyên. Sau buổi gặp nó ở cá»­a hàng Ä‘ong gạo, tôi nảy ra ý định sẽ tìm đến nhà nó. Mục đích để làm gì tôi không nghÄ© đến, chỉ biết Nguyên là đứa trẻ rất đáng thương. Thêm ngưá»i bạn nhá» tuổi ấy cÅ©ng tốt chứ sao!

Qua ngã tư Cá»­a Nam, tôi mua má»™t bó hoa hồng trắng. Nhà Nguyên ở gần nhà Hà, nhưng tôi không qua rá»§ Hà vì sợ mối quan hệ láng giá»ng sẽ làm Nguyên ngại ngùng. Phòng bốn mươi nhăm, bốn mươi sáu, bốn mươi bảy - đây rồi! Tôi ngập ngừng gõ cá»­a. Liệu có bị chú bé Ä‘uổi ra vá»›i túi đồ này không nhỉ? Thái độ cá»§a nó hôm Ä‘ong gạo làm tôi chá»n chá»n.

- Chị! Sao chị biết nhà em? - Nguyên mở cá»­a, cưá»i rất tươi chào tôi. Chiếc áo bá»™ đội mặc vá»™i vẫn chưa cài hết cúc.

Tôi bước vào giữa phòng và chưa biết phải làm gì. Căn phòng ngoài rá»™ng chừng mưá»i hai mét vuông giữa nhà sát tưá»ng kê chiếc bàn nhá» và bốn chiếc ghế, trong góc nhà có má»™t cái tá»§ con, cánh đã bị má»t thá»§ng lá»— chá»—. Có thể đó là gia sản duy nhất cá»§a bố mẹ nó để lại. Nguyên vào buồng trong, lúc sau Ä‘i ra, thấy tôi vẫn đứng như trá»i trồng giữa nhà, nó kêu lên:

- Chết, chị ngồi xuống ghế Ä‘i. Ãun bằng "tàu ngầm" đấy chị ạ, nhanh không? - Nó giÆ¡ ấm tích nước còn nghi ngút khói lên, rót ra hai chiếc chén để chá»ng chÆ¡ trên bàn - Em chẳng có chè đâu, chị uống tạm nước trắng nhé!

- Chị đến chÆ¡i, mặc dù chưa được chá»§ nhân đồng ý. Ãứng ngoài cá»­a lo bị lót lá dắt tay ra ngoài đưá»ng, ai dè được chiêu đãi món thanh thá»§y.

Nghe tôi nói nó cưá»i, nhưng nụ cưá»i ấy nhanh chóng biến mất. Tôi trách mình đã đùa quá sá»›m. Nguyên ngồi xuống ghế ỉu xìu:

- Cái hôm đi đong gạo em dở hơi quá phải không chị?

- Chuyện vặt ấy mà - Tôi gạt đi - Thế đã đong gạo được chưa?

- Hôm trước nhỠcác cô bác xung quanh góp cho em hơn trăm bạc ăn tết. Em đã đong và vẫn còn nguyên đây - Nó móc túi lôi ra hai tỠnăm mươi đồng, một tỠhai mươi đồng và mấy đồng bạc lẻ.

- Chiá»u nay chị làm cÆ¡m cúng ngồi ăn má»™t mình buồn quá, định gá»i em xuống nhà chÆ¡i luôn, nhưng ngại em... - Tôi hất hàm cưá»i vá»›i nó.

- Chị ở một mình thôi à?

- ừ - Tôi kể cho Nguyên nghe qua hoàn cảnh cá»§a tôi. Từ lúc đó câu chuyện giữa chúng tôi trở nên thoải mái hÆ¡n. Tôi bá»—ng thấy má»™t chú bé Nguyên khác hẳn, hoạt bát, vui vẻ. CÅ©ng phải thôi, cuá»™c sống có những nét giống nhau thì dá»… đồng cảm và hòa hợp vá»›i nhau. Tôi thiếu thốn tình cảm cá»§a ngưá»i mẹ từ bé nên rất hiểu sá»± mất mát ấy trong Nguyên. Nhưng Nguyên khổ hÆ¡n tôi gấp vạn lần vì có mẹ mà như không.

Tôi lấy các thứ mang theo từ nhà để lên bàn. Nguyên hấp tấp chạy vào buồng lôi ra hai chiếc bát con, một chiếc đĩa và một cái bát ô tô. Nó phân bua:

- Rổ bát nhà em chỉ vậy thôi!

Hà kể cho tôi nghe: má»™t lần bà hàng xóm cho nó mấy miếng thịt kho nó bày lên mâm nhưng để đấy và chỉ ăn muối á»›t, ngày hôm sau cÅ©ng thế, đến ngày thứ ba má»›i ăn. Thấy tôi trầm ngâm nó há»i:

- Chị làm sao thế?

- à... không!

- Chị xem, em ăn tết cÅ©ng đầy đủ các thứ đây này - Nó đứng dậy Ä‘i vá» phía buồng, vén tấm ni lông, bên trong là chiếc bảng hình chữ nhật. Nguyên kéo chiếc bảng ra giữa nhà, lấy cái ghế chặn phía sau. Trên bảng vẽ lá» hoa đào, mứt tết, bánh chưng, con gà ngậm bông hồng đỠnằm trên đĩa... Toàn hương vị ngày tết, Nguyên cưá»i:

- Em vẽ đấy, đẹp chứ chị? Giao thừa xong em sẽ kê ở chỗ kia, ai vào cũng thấy ngay.

Tôi không cưá»i được. Sống mÅ©i tôi cay xè như hít phải á»›t bá»™t. Tôi sá»±c nhá»› bó hoa mua từ lúc nãy vẫn còn để trong túi. Thấy hoa Nguyên chạy lại mừng rỡ:

- Loại hoa này em thích đấy. Ãể em kiếm cái cắm. Chà, tết năm nay em xôm thật!

Nguyên chạy ra ngoài sân, lúc quay vào mang theo ống bơ sữa bò đã gỉ. Nó đổ nước vào đấy rồi đưa cho tôi. Tôi giơ chiếc ống bơ lên ngắm nghía, còn đang ngần ngại thì Nguyên giục:

- Chị sợ nó xấu chứ gì? Không lo, em đã có cách, chị cứ cắm vào.

Nguyên lấy hai tá» giấy xanh mầu cẩm thạch dán liá»n lại. Loáng má»™t cái nó đã gấp xong hình chiếc lá», chụp ra bên ngoài ống bÆ¡. Tôi và nó cÅ©ng lùi ra xa ngắm nghía. Tôi trầm trồ:

- Ãẹp thật! Hoa trắng ná»n xanh trông rất nổi lại nhã.

ÃÆ°á»£c khen, Nguyên cưá»i gật gù có vẻ khoái chí. Nó kể cho tôi nghe chuyện lá»›p há»c, bạn bè như chưa bao giá» có ngưá»i để nói chuyện. Tôi sống lại thá»i há»c sinh vá»›i đủ trò nghịch ngợm, khiến nhiá»u khi bố mẹ, thầy cô phải bá»±c mình. Ná»—i buồn man mác ám ảnh tôi suốt cả ngày hôm qua biến đâu mất. Ãang kể, chợt nhá»› ra Ä‘iá»u gì, Nguyên chạy vào buồng, chui tuá»™t xuống gầm giưá»ng lôi ra má»™t khúc gá»— dài, má»™t đầu gắn chiếc ống bÆ¡ sữa bò trắng tinh, phía trên có thanh sắt dài cong cong. Nguyên lấy tay phá»§i bụi trên đó như sợ bị Ä‘au. Nó khoe:

- Em có cái này nữa cÆ¡. Ãàn bầu em tá»± làm lấy đấy.

Tôi tưởng mình mang đến niá»m vui cho Nguyên, không ngá» bị cuốn hút vào thế giá»›i cá»§a riêng nó. Hết cái lạ này đến cái lạ khác, vui có, cưá»i ra nước mắt có.

- Bây giá» em đàn cho chị nghe nhé - Nó ghếch má»™t đầu chiếc đàn lên bàn, còn đầu kia để xuống đùi, tay mân mê cái cần cong cong nhìn tôi lưỡng lá»± - chÆ¡i bài gì bây giá»... à, phải rồi!

Tiếng đàn rè đục. Tôi chẳng hiểu Nguyên đang chơi bài gì nữa. Một mớ âm thanh lùng bùng bên tai. Một hồi Nguyên ngẩng lên nhìn tôi:

- Chị có biết bài gì không?

- Chịu, em đánh đàn mà cứ như đánh đố ấy.

Nó nhe răng cưá»i đổ lá»—i tại cái đàn tá»± tạo để lâu ngày không đánh nên dây bị gỉ.

- Bài hát này em thích lắm mà không biết đầu Ä‘á». Như thế này... - Nó e hèm má»™t cái rồi cất tiếng hát bằng cái giá»ng Ä‘ang vỡ - Cầm lá thiếp này lòng hướng vô Nam. Dù xa muôn trùng nhưng tình em vẫn ngàn năm không má»... Thôi em chẳng hát nữa kẻo chị lại cưá»i. Chị nghe Ä‘oạn này nhé, nghe này... Tình tình tình gió bay. Nghe ra chưa?



Tôi rÅ© ra cưá»i vì kiểu đánh đàn cá»§a nó. Mặc tôi cưá»i, Nguyên vừa đánh vừa minh há»a bằng lá»i hát. Hết bài nó hất hàm nhìn tôi:

- Nghe êm chứ chị?

Tôi cÅ©ng bắt chước Ä‘iệu bá»™ cá»§a nó hai tay xoa xoa vào nhau, gật gật đầu ra chiá»u tán thưởng, nhưng rồi không nín được, tôi cưá»i phá lên, Nguyên ngất ngư cưá»i theo.

Ãang vui, Nguyên chậm chạp đứng dậy, dá»±ng đàn vào góc nhà. Nhìn dáng Ä‘iệu thẫn thá», buồn bã cá»§a nó, tôi há»i khẽ:

- Em làm sao thế ?

- Chị có phải vá» trước giao thừa không? - Nguyên vẫn đứng góc nhà há»i chẳng buồn quay mặt ra.

- Không, chị ở lại đón giao thừa với em. Chị mang theo cả bánh pháo đây này.

- Thật không ? Chị ở lại nhá? - Nó quay ngoắt lại, mắt sáng bừng, khiến tôi không dám nhìn thẳng vào đấy - Thế mà em cứ tưởng...

Hóa ra nó buồn vì tưởng tôi phải vá». Nếu Nguyên bé lại má»™t chút hoặc tôi già thêm chục tuổi thì tôi sẽ ôm riết lấy nó vào lòng. Nguyên mấp máy môi định nói câu gì đó nhưng lại thôi, rồi bước nhanh đến bên tôi cuống quýt:

- Chị em mình phải dá»n dẹp qua nhà cá»­a để tý nữa còn đón giao thừa chứ. Chị quét nhà và bày biện lại cho em, em ra đây má»™t tý.

Không đợi tôi trả lá»i Nguyên chạy vù ra cá»­a. Lúc quay vá» cầm theo túi kẹo. Nguyên lấy tá» giấy trắng cắt thành hình hoa và để túi kẹo lên đó.

- Hôm nay được phép chi vào "ngân quỹ". Phải có gì khao chị chứ! Giao thừa xong chị em mình sẽ phá cỗ.

Cỗ của Nguyên là mấy thứ tôi mang đến, thêm túi kẹo nó vừa mua. Tôi bày tất cả lên bàn, cạnh lỠhoa hồng.

Chỉ còn ná»­a tiếng nữa là giao thừa. Nguyên tìm chiếc que để treo bánh pháo khi đốt. Nó làm rất cẩn thận như chuẩn bị cho má»™t việc trá»ng đại sắp sá»­a diá»…n ra tại đây. Vừa làm, nó vừa nói chuyện vá»›i tôi:

- Có mấy thằng bạn rá»§ em đến nhà tụi nó đón giao thừa. Em chả thích thế, dù sao mình cÅ©ng là ngưá»i lạ.

"Thằng bé nghÄ© gá»›m thật!" - Tôi thầm nghÄ© - những đứa trẻ như nó thưá»ng khôn hÆ¡n lÅ© trẻ cùng tuổi, bởi sá»›m phải tá»± quyết định má»i việc cá»§a bản thân. Tôi dù sao vẫn còn sá»± chăm sóc cá»§a ngưá»i cha. Tôi không biết mình sẽ ra sao nếu ba tôi mất sá»›m hÆ¡n?

Lúc này tôi má»›i có dịp nhìn kỹ khuôn mặt Nguyên. Phải nói là Nguyên đẹp trai, khuôn mặt thon thả đôi mắt Ä‘en mở to được che bởi hàng mi dài cong vút - má»™t đôi mắt đặc con gái. Nhìn hàng ria má» Ä‘en phía trên môi cu cậu tôi bật cưá»i. Nguyên nhìn tôi ngạc nhiên:

- Chị cưá»i gì thế ?

- à... Em làm khéo tay như con gái ấy - Tôi nói lảng.

- Phải làm cho nó quen tay chứ. Em còn biết khâu nữa cÆ¡. Chị xem này - Nó giÆ¡ lưng vá» phía tôi. Miếng vá bằng bàn tay ở giữa lưng lá»™ rõ cả đưá»ng chỉ.

Tiếng chuông đồng hồ từ vô tuyến ở các nhà xung quanh thong thả gõ từng tiếng. Ãó đây đã râm ran tiếng hÆ¡i pháo. Nguyên nhìn tôi, hiểu ý, tôi gật đầu.

- Em tắt đèn chị nhé. Ãể xem ánh lá»­a từ những quả nổ trông đẹp hÆ¡n.

Nguyên xòe diêm châm lá»­a đốt. Quả pháo cối đầu tiên nổ rất giòn. Mặc dù đã chuẩn bị trước, tôi vẫn hÆ¡i bị giật mình theo phản xạ tá»± nhiên. Ãợi quả pháo cuối cùng nổ xong, tôi bảo Nguyên:






- Năm nay chị em mình sẽ gặp nhiá»u cái may, vì pháo nổ rất tốt.

Không thấy Nguyên trả lá»i, tôi nhìn sang. Hai tay vịn vào song cá»­a sổ, mắt nhìn xa vá»i vợi. Qua ánh đèn từ ngoài đưá»ng hắt vào tôi thấy ở khóe mắt nó hai giá»t lệ lá»›n sắp sá»­a lăn xuống má. Tá»± nhiên nước mắt tôi trào ra. CÅ©ng giá» này năm ngoái tôi còn đón giao thừa vá»›i ba ở bệnh viện. Năm nay ba bá» con má»™t mình. Ba Æ¡i...

- Chị! Nguyên quay sang tôi giá»ng nghẹn ngào: - Chị... Chị là chị gái cá»§a em nhé !

Tôi nhìn nó cưá»i trong khi hai hàng nước mắt kéo vệt trên hai má.

- Nguyên! Chị sẽ là chị của em mãi mãi. Nếu ba còn sống chắc ba sẽ rất thích vì có thêm một cậu con trai đấy!

Nguyên cưá»i rồi đưa tay lên quệt má. Tôi chẳng buồn lau mặt nữa. Chúng tôi đứng như vậy nhìn ra phía xa rá»±c ánh đèn các mầu. Xung quanh là tiếng pháo nổ khi xa khi gần, liên tục. Má»™t năm má»›i bắt đầu...

Mẹ tôi mất năm tôi lên tám tuổi - cái tuổi bắt đầu cảm nhận được tình yêu cá»§a ngưá»i mẹ đối vá»›i mình má»™t cách có suy nghÄ©. Tôi vẫn còn nhá»› mấy hôm sau khi mẹ mất, ba không khóc nhưng thưá»ng nhìn tôi thở dài. Lúc ấy trong ba có vẻ suy nghÄ© ghê lắm. Má»™t lần Ä‘i há»c vá» tôi khoe vá»›i ba là cái Thụy được mẹ nó may cho má»™t cái váy rất đẹp. Mấy hôm sau, thấy ba sưu tầm ở đâu rất nhiá»u tranh ảnh những đứa bé mặc váy há»i tôi thích kiểu nào, rồi ba mang vải đến nhà ngưá»i quen nhá» há» hướng dẫn cắt và tá»± tay ba khâu cho tôi. Từ đó đến khi tôi há»c hết cấp ba, quần áo cá»§a tôi Ä‘á»u do ba may cho. Tốt nghiệp Ãại há»c, ba giục tôi lấy chồng, nhưng tôi bảo chưa tìm được ngưá»i tâm đầu ý hợp, ba đùa yêu: thế tâm vá»›i ý cá»§a con thế nào để ba chá»n giùm. Thá»±c ra trong thâm tâm, tôi rất sợ lấy chồng mà phải vá» nhà chồng, để ba không ai chăm sóc. HÆ¡n nữa chẳng may phải ngưá»i không tốt, hỠđối xá»­ tệ bạc vá»›i ba thì tôi sẽ ân hận suốt Ä‘á»i. Năm ngoái ba mất vì bệnh ung thư phổi, tôi đã phải trải qua giá» phút kinh hoàng khi nghÄ© rằng chỉ có má»™t mình ở trên Ä‘á»i.

Trước đây và bây giá» tôi rất nhiá»u bạn bè, chúng thưá»ng xuyên đến chÆ¡i vá»›i tôi, an á»§i tôi làm tôi đỡ Ä‘i phần nào cảnh cô đơn. Bá»n tôi thưá»ng tổ chức các buổi nói chuyện, vui chÆ¡i, ăn uống ngay tại nhà tôi. Lúc ấy, tôi thấy rất vui vẻ. Khi má»i ngưá»i ra vá», mình tôi đối diện vá»›i bốn bức tưá»ng cá»§a căn phòng thì sá»± trống trải lại xâm chiếm tôi.

Cuá»™c sống cá»§a tôi từ ngày có Nguyên khác hẳn. Chúng tôi đến vá»›i nhau tá»± nhiên như sinh ra trên Ä‘á»i này là để có nhau. Tôi cảm thấy thá»i gian nhàn rá»—i cá»§a mình có ích hÆ¡n khi phải bận rá»™n, lo toan cho cả ngưá»i khác. Mặc dù tôi nói bã bá»t mép, Nguyên vẫn không chịu rá»i bá» nếp sống cÅ©: sáng Ä‘i há»c, chiá»u Ä‘i há»c, tối gánh nước thuê cho mấy hàng phở ở đầu phố để kiếm sống. Quen Nguyên má»™t thá»i gian tôi má»›i biết, hÆ¡n hai năm nay nó không há» nhận má»™t đồng nào cá»§a bố mẹ nó gá»­i vá» cho. Nếu hỠđến thăm thì nó tìm cách lẩn trốn. Hàng xóm láng giá»ng khuyên nó không nên như thế Nguyên chẳng nói gì nhưng lần sau vẫn lặp lại như cÅ©. Ngưá»i ta đã bắt gặp có lần Nguyên đứng ở cá»­a sổ nhìn theo bóng mẹ nó Ä‘i chiếc Diaman cho đến khi khuất hẳn. Ãôi mắt vốn đã buồn lại buồn hÆ¡n. Tiếp xúc vá»›i Nguyên tôi thấy rằng thằng bé có má»™t nghị lá»±c ghê gá»›m mà tôi không có được. Sống trong môi trưá»ng như vậy mà Nguyên vẫn giữ được mình thật là hiếm!

Há»c hết lá»›p chín, Nguyên nói vá»›i tôi là xin Ä‘i làm. Tôi khuyên thế nào nó vẫn má»™t má»±c: em không thể sống dá»±a vào lòng tốt cá»§a ngưá»i khác mãi được. Có Ä‘iá»u kiện em sẽ há»c sau, em hứa vá»›i chị như vậy!

Sau khi cân nhắc khá lâu, tôi vẫn kiếm được việc làm cho Nguyên theo nguyện vá»ng cá»§a nó. Công việc chá»§ yếu là phụ việc cho các há»a sÄ© trong má»™t xưởng há»a. Chá»— đó tuy lương ít hÆ¡n mấy nÆ¡i khác mà tôi đã há»i, nhưng yên tâm hÆ¡n vì Nguyên há»c há»i được nhiá»u Ä‘iá»u ở bậc đàn anh cho cái nghá» nghiệp mà nó mÆ¡ ước đã chá»›m bước vào. Hôm lÄ©nh tháng lương đầu tiên, Nguyên phóng xe thẳng má»™t mạch vá» nhà tôi, mồ hôi nhá»… nhại, má»™t tay thu ra phía sau, khuôn mặt sáng bừng. Chưa khi nào tôi thấy nó tươi tỉnh như thế:

- Hôm nay em được lÄ©nh lương. Thế là em đã làm ra tiá»n rồi nhé. Em mua cho chị cái này, Ä‘oán xem, cái mà chị vẫn thích ấy.

Thấy tôi Ä‘oán sai, nó sốt ruá»™t giÆ¡ bắp ngô nướng ra, dứ dứ rồi rụt nhanh vá».

- Có thế mà không đoán ra.

- Ôi! ÃÆ°a cho chị Ä‘i Nguyên, chị thèm chảy nước miếng ra đây này - Tôi kêu toáng lên.

Nguyên rối rít kể chuyện các anh chị ở cÆ¡ quan đã chúc mừng nó ra sao, có anh còn tặng nó má»™t chiếc túi để đựng đồ Ä‘i làm. Vá»›i nó, đó là má»™t sá»± kiện trá»ng đại trong Ä‘á»i.

- Em má»›i Ä‘i làm má»™t tháng mà thấy khá»e hẳn ra. Chị xem này - Nó đứng dậy vươn vai, hít căng lồng ngá»±c hãy còn phẳng lỳ cá»§a đứa trẻ Ä‘ang lá»›n. Trong thâm tâm, tôi luôn mÆ¡ ước Nguyên sẽ trở thành má»™t há»a sÄ© nổi tiếng. Sá»± mong má»i ấy nhiá»u khi trở thành niá»m tin chắc chắn trong tôi, bởi Nguyên rất có năng khiếu há»™i há»a và giàu nghị lá»±c.

Chị em quý nhau như vậy nhưng bất cứ sá»± giúp đỡ nào cá»§a tôi hÆ¡i thiếu tế nhị má»™t chút thì Nguyên khéo léo từ chối ngay. Tôi gá»i đùa nó là "mẹ chồng" bởi cái tính khe khắt ấy. Nó cưá»i rồi nói vá»›i giá»ng buồn buồn: " ở hoàn cảnh em dá»… bị ngưá»i ta nghÄ© xấu. Anh em đã vậy, có ngưá»i tưởng em rồi cÅ©ng thế". Cho đến bây giá» tôi vẫn chưa hiểu hết lòng tá»± trá»ng cá»§a những đứa trẻ như Nguyên lá»›n đến mức nào?

Má»™t lần, tôi và Nguyên Ä‘i chợ, nó xách làn lẽo đẽo Ä‘i sau. Gặp má»™t thanh niên mù ăn xin, tôi để vào mê nón cá»§a anh ta đồng bạc. Lúc ngẩng lên bắt gặp ánh mắt khinh bỉ và cưá»i mỉa mai cá»§a Nguyên. Ra khá»i cổng chợ, nó bảo:

- Sao chị lại cho anh ta? Anh ta vẫn còn khá»e mạnh kia mà!

- Ai muốn vậy đâu em. Em không thấy anh ta mù sao?

- Anh ta mù thì còn chân tay. Thiếu gì việc dành cho ngưá»i mù, việc phải Ä‘em khuyết tật cá»§a mình để cầu xin cá»§a bố thí cá»§a ngưá»i ta. Thà chết đói còn hÆ¡n!

Nguyên nói cÅ©ng có lý, nhưng nghe cái giá»ng lạnh lùng ấy tôi không thể chịu được. Tôi bá»±c bá»™i bảo:

- Em đừng tàn nhẫn như thế. Các cụ đã bảo "giàu hai con mắt khó đôi bàn tay" đó sao? Nghiêm khắc vá»›i mình nhưng phải rá»™ng lượng vá»›i ngưá»i khác chứ!

Suốt dá»c đưá»ng vá», tôi và Nguyên không tranh luận gì thêm. Có lẽ nào nó lạnh lùng vá»›i Ä‘au khổ cá»§a ngưá»i khác đến thế được chăng? Hay nó bị mất mát nhiá»u trong tình cảm đến mức chai sạn nên khó rung động đến ná»—i Ä‘au cá»§a ngưá»i khác? Nguyên lặng lẽ Ä‘i bên tôi, có thể nó liên tưởng đến chuyện cá»§a nó. ÃÆ°á»£c, càng hay!

Cuá»™c sống cá»§a chị em tôi êm ả trôi Ä‘i. Từ ngày Nguyên Ä‘i làm, tôi bắt nó má»—i tháng phải dành mưá»i đồng gá»­i tiết kiệm, nói đùa là để cưới vợ. Nó xấu hổ nói lảng: "Nếu thế em chẳng để dành nữa". ở má»™t mình, nó lôi bạn bè vá» nhà bày bừa khiếp lên được. Tranh vẽ treo lá»™n xá»™n khắp tưá»ng, bá»™t mầu rÆ¡i loang lổ trên ná»n nhà, chá»— cái ấm, chá»— cái chén. Tuần nào tôi cÅ©ng phải lên dá»n dẹp há»™ nó nhưng chỉ ngày hôm sau lại đâu vào đấy. Tôi, Nguyên và bạn bè cá»§a nó thưá»ng tổ chức những chuyến chÆ¡i xa vào ngày thứ bảy, chá»§ nhật. Tụi nó mang theo đồ nghá», tá»›i nÆ¡i nào có phong cảnh đẹp là mải mê ngồi vẽ và phân công tôi lo bữa ăn. Biết công việc cá»§a tôi hay cần đến sách vở, Nguyên rất chịu khó Ä‘i lùng các hiệu sách tìm mua cho tôi những cuốn truyện, sách nghiên cứu vừa in. Không hiểu há»c được ở đâu, nó viết má»™t câu to tướng vào tá»§ sách cá»§a tôi: "Kẻ nào cho mượn sách là kẻ ngu. Kẻ nào giả sách lại còn ngu hÆ¡n". Tôi thuyết phục mãi nó má»›i chịu bá» Ä‘i...

Thứ bảy, tôi vá» sá»›m hÆ¡n má»™t chút, Ä‘i mua mấy lạng thịt làm bún chả và gá»i dây nói báo cho Nguyên vỠăn cÆ¡m. Ãợi đến bảy giá» tối, vẫn chưa thấy nó đâu, tôi sốt ruá»™t Ä‘i ra, Ä‘i vào. Gần tám giá», Nguyên má»›i lò dò vỠđến cá»­a đã liến thoắng không kịp để tôi há»i han câu nào:

- Chị chỠem lâu lắm phải không? Em có chút việc ở cơ quan. Em đói điên lên đây này. Hôm nay em sẽ ăn hết những thứ chị làm cho mà xem.

- Thì rửa mặt đi đã nào!

Ngồi ăn, Nguyên kể cho tôi nghe hôm qua ở cÆ¡ quan nó có đợt khám nghÄ©a vụ quân sá»±, trúng tuyển năm ngưá»i, xưởng há»a cá»§a nó cÅ©ng có má»™t anh Ä‘i đợt này.

- à quên mất, em được cÆ¡ quan cho Ä‘i há»c đấy.

Nó móc túi lấy tá» giấy đưa tôi xem. Ãó là công văn quyết định cá»§a Nguyên nghỉ công tác từ tháng chín để ôn thi vào trưá»ng Cao đẳng mỹ thuật. Nguyên đã có bằng cấp III bổ túc văn hóa. Gần cuối bữa ăn, Nguyên bảo tôi:

- Chị ơi, em... em... - Nó bỠlửng không nói tiếp. Tôi bỠbát bún đang ăn dở nhìn nó khó hiểu. Thảo nào đang lúc nói chuyện, tôi có cảm giác như nó định nói chuyện gì đó nhưng còn ngần ngại.

- Chị tính xem em nên Ä‘i há»c hay Ä‘i bá»™ đội? - Nó nhìn tôi không chá»›p mắt.

Thật khó trả lá»i. Lâu nay tôi vẫn là ngưá»i chị khuyên bảo lá»i hay lẽ phải. Bây giá» sẽ phải nói vá»›i nó ra sao? Ãi bá»™ đội hay Ä‘i há»c? Nếu suy bì hÆ¡n thiệt thì Ä‘i há»c sẽ tốt hÆ¡n nhiá»u. Nguyên sẽ có cả má»™t tương lai mà tôi hằng mong má»i cho nó. Nhưng khi nó đã cân nhắc giữa việc Ä‘i há»c và Ä‘i bá»™ đội thì có nghÄ©a nó nhận thức được vai trò cá»§a ngưá»i thanh niên và sẵn sàng chấp nhận những khó khăn, vất vả cá»§a ngưá»i lính. Tôi nhìn Nguyên và bá»—ng thấy nó già dặn hẳn lên. ừ, nó mưá»i tám tuổi rồi còn gì! Tôi biết, Nguyên đã quyết định, chỉ vì tôn trá»ng tôi nên má»›i há»i như vậy.

- Cái đó tùy em - Tôi nói chậm rãi, mắt không rá»i vầng trán thông minh được phá»§ bởi lá»n tóc Ä‘en phía trước cá»§a Nguyên - Em đã lá»›n, chị tin em sẽ có quyết định đúng đắn. Nhá»› báo sá»›m cho chị biết ngày Ä‘i.

- Ãấy em biết mà, chị bao giá» cÅ©ng nói Ä‘iá»u phải... - Nó ngập ngừng rồi nói rất nhanh: - HÆ¡n nữa em ra Ä‘i để bù lại phần nào lá»—i lầm cá»§a anh em, để ngưá»i ta hiểu những đứa như em hÆ¡n.

Nguyên cầm đĩa lên và trút hết chả còn lại vào bát của tôi:

- Chị ăn Ä‘i, em gắp cho chị chẳng được bao lâu nữa. Hôm nay em đã khám sức khá»e, loại A1 nhá. Chị cứ chê em còm nữa Ä‘i.

?n xong, Nguyên dành việc rửa bát. Trước khi bê mâm đi, nó còn lấy khăn mặt ướt và cốc nước đưa cho tôi.

Thế là Nguyên Ä‘i bá»™ đội đã được sáu tháng. Vắng Nguyên tôi thấy cá»­a nhà vắng vẻ hẳn. Má»—i tháng Nguyên thưá»ng viết cho tôi ba bốn lá thư. Chẳng có chuyện gì xảy ra mà nó không kể, nào là bà chá»§ nhà rất thương hay để dành cho cá»§ khoai, cá»§ sắn má»—i khi Ä‘i tập vá»; nào là các trò nghịch ngợm cá»§a các cậu lính trẻ... Nó viết: "... Ngoài giá» luyện tập em vẫn tranh thá»§ vẽ thêm, nghỉ lâu sợ cứng tay mất. ÃÆ°á»£c nhiá»u nhiá»u em sẽ gá»­i vá» cho chị xem, góp ý và giữ há»™ em. Em rất khá»e. Tăng ki-lô so vá»›i hồi ở nhà, da Ä‘en hÆ¡n trông như anh nông dân ấy, chắc chị không nhận ra mất". Thư tôi nhận được cách đây hai tuần Nguyên báo đã Ä‘i lên biên giá»›i. Trước đây, tôi chưa khi nào há»i mà cÅ©ng chẳng nghe thấy Nguyên nhắc đến bố mẹ. Ãá»™t nhiên hai hôm trước ngày lên đưá»ng, Nguyên há»i tôi:

- Chị thấy em có nên đến chào bố mẹ em không?

Hóa ra trong tâm hồn Nguyên vẫn còn má»™t góc không nhá» dành cho những ngưá»i đã sinh ra rồi bá» rÆ¡i mà tôi cứ tưởng không bao giá» Nguyên tha thứ cho há». Hồi còn bé chỉ là sá»± giận dá»—i, tức tối cá»§a con trẻ không được ngưá»i lá»›n vuốt ve âu yếm. Nhưng khi lá»›n lên hiểu hết má»i việc diá»…n ra xung quanh, má»™t mặt nó phán xét, má»™t mặt thèm khát tình yêu cá»§a bố mẹ. Bằng cách có thể xa, nhưng ranh giá»›i giữa tình yêu và sá»± căm thù thá»±c là má»ng manh, Nguyên không căm thù bố mẹ nó, nhưng tình yêu ngày má»™t cạn Ä‘i khiến ngưá»i nó khô cằn. Chính cái đó má»›i là Ä‘iá»u đáng sợ. Tôi rất mừng khi nghe Nguyên nói.

Tối hôm ấy, tôi chuẩn bị cho nó quần áo đẹp nhất và giục Ä‘i. Khi Nguyên vá», tôi không há»i chuyện nhưng nhìn đôi mắt nó tôi Ä‘oán chuyện gì đã xảy ra. Ãôi mắt đẹp ấy buồn hÆ¡n nhưng bá»›t sá»± lạnh lùng, chua chát. Bây giá» tôi má»›i chợt hiểu sức mạnh ghê gá»›m cá»§a tình yêu mà tạo hóa đã ban cho con ngưá»i!

Một năm nữa lại trôi qua. Một năm Nguyên làm anh bộ đội.

Tối nay cÅ©ng như má»i tối khác. Viết xong bài báo để ngày mai ná»™p cho phòng, tôi lôi len ra Ä‘an. Ãứa bạn Ä‘i công tác ở Ãức vá» cho ná»­a cân len mầu xám, tôi dành để Ä‘an cho Nguyên. Mầu này rất hợp vá»›i đàn ông, hÆ¡n nữa ở biên giá»›i mùa đông rất lạnh. Nguyên thưá»ng viết thư kể cho tôi nghe vá» bông tuyết đầu mùa phá»§ long lanh trên tán lá rừng... Ãan thì Ä‘an chứ biết làm thế nào gá»­i lên cho Nguyên được. Khoảng mưá»i giá» Ä‘ang định dá»n dẹp giưá»ng Ä‘i ngá»§ thì có tiếng gõ cá»­a. Ai đến chÆ¡i khuya thế nhỉ? Hay là Nguyên vá»? Tôi mừng rỡ đứng dậy, thì cánh cá»­a hé mở. Trước mắt tôi là anh bá»™ đội trạc ba mươi tuổi, quần áo bám đầy bụi đất. Chắc anh ta vừa Ä‘i qua chặng đưá»ng dài khá vất vả. Thấy vẻ ngạc nhiên, bối rối cá»§a tôi, anh ta nói luôn:

- Tôi là Trung, cùng đơn vị với Nguyên.

- Thế ạ! Má»i anh vào chÆ¡i. Anh vừa trên đó vá»?

Tôi hấp tấp Ä‘i pha nước, há»i chuyện rối rít khiến khách không nói được câu nào. Bất giác, tôi quay lại nhìn Trung. Anh ta quay mặt Ä‘i khi bắt gặp cái nhìn cá»§a tôi. Tôi linh cảm có chuyện chẳng lành. Trung vẫn ngồi mân mê cái mÅ© má»m trong tay. Không chịu được không khí căng thẳng ấy, tôi run run há»i:

- Có chuyện gì xảy ra với Nguyên phải không anh?

- Vâng... Nguyên... hy sinh.

Anh ấy nói gì thế nhỉ? Tôi thấy mình Ä‘ang ngồi trên con thuyá»n trôi bồng bá»nh, các bức tưá»ng nhà chao Ä‘i, chao lại. Tiếng Trung rÆ¡i lõm bõm vào tai tôi như tiếng ngưá»i thở đứt quãng... Chúng tôi Ä‘i trinh sát thì lá»t vào ổ phục kích cá»§a địch... Gần hết đạn mà địch vẫn tràn lên rất đông... Anh Trung phải quay lại báo cho đơn vị biết thôi... Không!... Nghe em, anh còn bé SÆ¡n, đừng để bé SÆ¡n phải mất bố... Tôi, hạ sỹ Nguyá»…n Thành Nguyên ra lệnh cho binh nhất Nguyá»…n Văn Trung phải chấp hành mệnh lệnh... Khi đơn vị tôi diệt xong ổ phục kích cá»§a địch, đến nÆ¡i thì Nguyên đã tắt thở, trên ngưá»i có chín vết đạn bắn vào... Bóng đèn giữa nhà tá»a ra quầng xanh, Ä‘á», vàng giống như ánh đèn các mầu rá»i vào chá»— chị em mình đứng đón giao thừa hôm nào, đúng không Nguyên?... Có phải Nguyên đấy không?... Ãừng buồn chị nhé, Ä‘i bá»™ đội vá» em sẽ há»c ra trò cho mà xem... Em sẽ vẽ tặng chị bức tranh to đúng bằng ngưá»i chị hôm cưới... Mặc thá»­ áo len này Ä‘i, chị Ä‘an cho em đấy... Ôi, em không giÆ¡ tay lên được; Ä‘au quá, chúng nó bắn em. Chúng tưởng thế là chia rẽ được chị em mình chắc...

Ai để hòn than lên ngá»±c tôi thế này? Trá»i Æ¡i, bức bối quá! Cả chiếc khăn quàng cổ này nữa, vứt Ä‘i! Ãá»™t nhiên ngưá»i tôi run bắn lên như chạm phải lá»­a, nước mắt cứ thế chảy ra không sao ngăn được. Hãy chỉ đứa nào bắn em, Nguyên, chị sẽ trả thù cho em. Ãừng bá» chị, em Æ¡i...!

Không biết tôi sẽ ngồi khóc bao lâu nếu anh Trung không kéo tôi trở vỠvới thực tại.

- Chị hãy bình tÄ©nh lại. Nguyên dặn tôi đồ đạc cá»§a cậu ấy đưa vá» cho chị. Ãây...

Trung đưa cho tôi chiếc ba lô đã bạc mầu đang để dưới chân bàn. Anh xin phép ra vỠvì đã khuya, trước khi ra cửa anh còn quay lại bảo tôi:

- Chị đừng tá» ra má»m yếu, Nguyên không thích thế đâu.

Câu nói ấy như má»™t liá»u thuốc làm ngưng Ä‘á»ng má»i cảm xúc, má»i suy nghÄ© trong tôi: ngưng Ä‘á»ng cÆ¡n hoảng loạn Ä‘ang xâm chiếm tôi. Tôi ngồi lần giở ba lô cá»§a Nguyên. Có hai bá»™ áo quần bá»™ đội bạc mầu. Còn má»™t chiếc áo bá»™ đội nữ - có lẽ là chiếc áo mà Nguyên đã viết thư kể cho tôi: "Em lấy chiếc áo má»›i phát nhá» cô cấp dưỡng cắt và tá»± tay khây lấy cho chị. Chẳng hiểu có vừa vá»›i ngưá»i chị không?". Má»™t tập tranh vẽ cuá»™n tròn rất kỹ, xếp giữa mấy bá»™ áo quần. Và cuối cùng là chiếc há»™p sắt nhá», dẹt, hình chữ nhật. Tôi mở ra, bên trong có ba bức ảnh đã ngả màu vàng. Má»™t bức ảnh ngưá»i đàn ông, má»™t bức ảnh ngưá»i phụ nữ, đằng sau là chữ Nguyên viết hồi còn bé "Ãây là bố", "Ãây là mẹ". Còn bức ảnh thứ ba, đứa bé Ä‘ang lẫy đằng sau có ghi dòng chữ: "... Mặt trá»i bé con cá»§a mẹ".

Lần giở được những thứ ấy ra, chân tay tôi má»i rã rá»i như vừa phải làm má»™t việc quá nặng. Không buồn mắc màn, tôi vá»›i tay tắt đèn rồi nằm vật ra giưá»ng, vá»›i chiếc áo len Ä‘an giở úp lên mặt...

*
* *

Bạn bè, ngưá»i quen há»i thăm tôi vá» Nguyên, thì hoặc là tôi né tránh câu trả lá»i, hoặc là tôi nói thật Ä‘iá»m tÄ©nh: "Nguyên hy sinh rồi!". Ãó là Ä‘iá»u không thể có trong tôi trước đây, má»™t ngưá»i không biết kiá»m giữ niá»m vui hay ná»—i buồn Ä‘au. Sao lại thế? - Tôi không trả lá»i rành rẽ được, chỉ biết đó là ảnh hưởng cá»§a Nguyên đối vá»›i tôi. Em kiên quyết và bình tÄ©nh trong khó khăn, vui buồn cá»§a cuá»™c sống ngay từ những ngày em chưa làm ngưá»i lá»›n. Và , chính vì vậy em sống có trách nhiệm biết bao!

Tôi đã tìm đưa cho bố mẹ Nguyên ảnh chân dung há» thá»i trẻ. HỠđã khóc. Ngưá»i đàn ông gục mặt vào song cá»­a, lặng lẽ lau mắt, còn ngưá»i phụ nữ thì òa lên. Cả hai nÆ¡i tôi không ngồi lại lâu, chẳng phải vì tôi ghét bá» há», trái lại tôi còn thương há» nữa, nhưng quả thật tôi không thể nói chuyện vá»›i hỠđược. Còn bức ảnh đứa trẻ Ä‘ang tập lẫy thì tôi giữ, tôi thấy mình có quyá»n làm việc ấy. Giữ bức ảnh đó, là giữ mãi hình ảnh cá»§a Nguyên khi buồn bã, khi cưá»i đùa... là giữ mãi má»™t cuá»™c Ä‘á»i cho cuá»™c Ä‘á»i mình. Con ngưá»i Ä‘i qua, ánh sáng còn để lại mãi, phải vậy không? Và, em là mặt trá»i bé con cá»§a chị, phải vậy không, Nguyên?
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
Trả lá»i

Từ khóa được google tìm thấy
âàëåíòèíà, áåñïëàòíûé, áåðêîâà, äèñêè, àëüôà, ãîòèêà, ãîðÿùèé, chẻ que tăm, choàm ngoặp, diepkhuc.coằng, êíèæíûé, êîíêóðñû, êóëèíàðíûå, êðàñîòû, ìåáåëü, ïåñíÿ, ìåðñåäåñ, ïëèòêà, ïîãîäû, ïîòòåð, îòå÷åñòâà, ìóðàò, ïðîåêòû, khuỳm khuỵp là gì?, khuýp khuỳm khuỵp, ñàíòåõíèêà, ñîâìåñòèìîñòè, ñíîóáîðä, ñòóäåíòîâ, ñòðîèòåëüñòâå, ôåäåðàëüíàÿ, òåíäåð, òàìîæíÿ, õåíòàé, òåñòû, ôèçèêà, òîâàðû, òî÷êà, óðàëñèá, ðàáîòó

Ãiá»u Chỉnh


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™