Ghi chú đến thành viên
Gởi Ãá» Tài Má»›i Trả lá»i
 
Ãiá»u Chỉnh
  #131  
Old 20-05-2008, 10:22 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Hoa Vông Vang
Tác giả: Hồ Thị Hải Âu

Chiá»u đã chuyển sang Ä‘en nhiá»u hÆ¡n tím. Mặt biển sẫm lại đầy bí hiểm và Ä‘e dá»a. Bên vách núi dá»±ng đứng, vươn lên bầu trá»i má»™t đốm đỠnhưng nhức... chưa chịu tắt trong hoàng hôn. Cô gái chun chun chiếc mÅ©i hếch vá» phía anh, bướng bỉnh :

- Em bảo đấy là hoa vông vang...

* * *

... Ãã lâu lắm rồi mà anh vẫn luôn bị ám ảnh bởi chiếc mÅ©i chun chun hÆ¡i hếch cá»§a em. Em mặc áo màu trắng. Cổ khoét hÆ¡i rá»™ng, để lá»™ cả đưá»ng hõm chân ngá»±c. Rất đàn bà, anh bảo: "Em lẳng lắm". Em toét miệng cưá»i. Anh há»i: "Có thích anh không?" Em gật đầu: "Thích" rồi lại toét miệng cưá»i. Ngày ấy, anh cứ nghÄ©: "Cô ả nông choen hoẻn". Anh nào biết, bên khóe mắt em Ä‘á»ng những giá»t nước mắt to, tái nhợt ná»—i buồn...

- ?, anh trai! Dạo bỠbiển một mình... quê quá.

Má»™t dúm dăm sáu em từ các bar ào tá»›i. Hót chÅ©m chá»e bên tai anh như yểng. Anh thương lượng: "Các em xinh quá. Ãợi anh chút nghe, Ä‘ang bận". "Bận gì? Tụi em giúp?". "Anh Ä‘ang tìm". "Tìm gì?". "Gì hả? Cái cuá»™c tình cÅ© rích mà anh đánh mất ấy mà". "Ôi, thằng này bị Ä‘iên! Mả mẹ mày, Ä‘... có tiá»n thì nói cho các mẹ mày chá», lại còn giở giá»ng văn chương bốc mùi". Anh nhếch mép, cưá»i. Ãấy, em thấy không? Anh Ä‘ang tìm em giữa ký ức và cuá»™c Ä‘á»i. Giữa thiêng liêng và trần trụi, bẩn thỉu. Dù biết chẳng để làm gì?

Mà sao hôm ấy em cứ bướng bỉnh cãi bay rằng: "Ãó là hoa vông vang!".

* * *

Hoàng hôn thứ nhất

Chúng ta cùng dạo chÆ¡i trên bá» biển. Anh há»i em: "Có ngá»­i thấy gì từ biển không?" Em bảo: "Có", "Gì". "Mùi tanh", "ừ, tanh thật. Mẹ kiếp toàn là xác chết trương phình dạt lên bá». Tởm quá!" Không ngá» em phản đối quyết liệt: "Ãừng nói thế. Ãấy là mùi cá»§a sá»± sống Ä‘ang quẫy đạp trong nước biển". Anh cưá»i: "Văn hoa chảy tồ tồ". Em cong cá»›n: "Chứ còn gì!". Lúc ấy môi em cong lên, trông Ä‘anh đá, mãi đến bây giá» anh má»›i hiểu em cÅ©ng nhân hậu biết bao.

- Cây gì mà hoa đỠthế nhỉ? - Anh há»i vu vÆ¡.

- Vông vang!

- Nhầm rồi. - Anh cưá»i chế giá»…u.

- Ãúng là hoa vông vang. Anh phải tin thế! - Em bắt đầu đỠmặt vì tá»± ái.

- Kìa, anh đã phản đối gì lắm đâu... Sao em hiếu chiến thế? - Anh chá»c tức.

- Ãúng - Em nhướng đưá»ng chân mày, nói quả quyết. Em hiểu nó hÆ¡n anh.

"Này nhóc, ta không thèm chấp mi đâu nhé!" - Anh độ lượng nghĩ vậy.

"... Hồi bé, tụi con gái bá»n em toàn rá»§ nhau ra gốc cây vông vang đầu làng để chÆ¡i chuyá»n, chÆ¡i chắt. Em chÆ¡i giá»i như thần. Tay nhặt thẻ má»m như mưa. Dẻo hÆ¡n cả mấy bà cô lên đồng cÆ¡ đấy. ChÆ¡i dưới gốc chán bá»n em hê nhau trèo cây. Hái những chùm hoa đỠlá»±ng. Mút chùn chụt như con chó bú để tìm chút vị ngá»t, nhân nhẩn đắng. Rất hay. Bà em vẫn dạy: "Hoa có mật ngá»t là hoa lành...".

Miệng em nói líu ríu.

Chả biết từ lúc nào, mắt anh bị hút chặt vào cái miệng em mấp máy. Nó chả đẹp. Hơi dày so với khuôn mặt. Nhưng có một nốt ruồi rất đậm ở môi dưới. Khi em nói, nó ẩn hiện, tinh nghịch. Anh cảm giác mình bị thôi miên. Anh muốn nhặt nó ra để lên lòng bàn tay. Cho nó nhảy tí tách. Anh muốn đặt lên đó một cái hôn. Em biết không lúc đó anh thèm được hôn em một cái.

Ãến bây giá» vẫn là khát vá»ng Ä‘au đớn trong anh.

* * *

Hoàng hôn thứ hai

- Này, bảo thật, anh bắt đầu quý em rồi đấy!

- Thật không?

- Thật.

- Chắc không?

- Chắc. Còn em?

- Quý chứ. Ngưá»i như anh ai mà chẳng quý. "Lại há»› hênh rồi em gái Æ¡i. Em nhẹ dạ quá đấy. Ãá»i nó sẽ lừa em vỡ mặt ra". Anh thầm nghÄ©. "Ãừng nghÄ© em là đứa nông cạn". Em nheo mắt nhìn, cái nhìn có vẻ Ä‘o đếm. Giá»ng như má»™t mụ nạ dòng: "Anh là thằng Ä‘a cảm", em nói thế. Anh máy móc há»i: "Biết xem tướng đấy hả ?" Em cưá»i buồn: "Anh lên gân bá» mẹ. Cái bá» mặt lạnh lùng, tàn nhẫn cá»§a anh... trông đểu lắm". Anh muốn giá»…u em má»™t câu thật ác: "Biết đếch gì mà hót như bà già". Nhưng anh không nói thế, anh bảo: "Cái bá»™ mặt thá» non, vá»›i giá»ng nói líu ríu oanh vàng cá»§a em chắc là lừa được ối thằng. Quần áo, giày dép, nước hoa... chắc cÅ©ng bá»n ấy cung phụng cả chứ ?" Em nhổ má»™t bãi nước bá»t vèo qua mặt anh, dẩu má»: "Tưởng ngưá»i tá»­ tế hóa ra cÅ©ng chỉ toàn ý nghÄ© Ä‘en tối". Em vùng vằng bá» Ä‘i. Anh giữ lại. Xoay mặt em vá» phía anh, thấy hai hòn nước mắt tròn, từ khóe mắt em ứa ra: "Ãồ lừa dối". Anh dịu dàng: "Ãừng giận, ai lừa em". "Ãàn ông?". "Tiá»n à?". "Không! Tình". Anh cưá»i ngất: "Ai lừa ai trong chuyện yêu đương được?". "Lừa tốt ! Ãàn ông rót mật vào tai đàn bà để chỉ làm má»—i má»™t việc là lùa được lưỡi cá»§a há» vào miệng đàn bà và đôi tay cá»§a há» quá» quạng lung tung" - Em nói chua chát.

Anh thương em. Thứ tình thương cá»§a con diá»u hâu vá»›i chú gà non ngÆ¡ ngác. Em thật thà má»™t cách giả dối. Anh như kẻ đứng bên bá» vá»±c chênh vênh. Vừa thích vừa sợ.

Thích được khám phá. Và sợ vì hiểu biết.

Trên mặt em chan hòa nước. Mặt anh cÅ©ng vậy. "Em khóc à?" Chỉ im lặng. Mưa nữa. "ừ, đúng rồi. Mưa". Anh dìu em, hay là bế em chạy trên bá» cát. Nước làm cho da thịt em má»m lại, đúng là em.

Nước mưa ở biển mặn mòi như nước mắt.

* * *

Hoàng hôn thứ ba

- Em đang buồn.

- Sao buồn?

- Biển cứ lặng sẫm như đang đeo tang ai...

- Em nói kinh quá!

Em chỉ cưá»i, ngậm ngùi. Hoàng hôn loang lổ. Ãậm nhạt không Ä‘á»u. Trên mặt em có cả hoàng hôn, chia thành hai phần đậm nhạt. Mắt em buồn như đêm ba mươi tết. Hoang hiu. Lại hÆ¡i ma quái. Anh không dám soi vào, chỉ nói vu vÆ¡: "Em thất tình hả?". Em gá»n lá»n: "Ãúng". "Nó bá» em!". "Không, em bá» nó". "Tại sao?". "Nó đểu lắm... Có nghe không em kể cho mà nghe?".

... "Em yêu nó ba năm, trung thành như má»™t con chó cái. Mẹ em trợn mắt : "Mày bước qua xác tao mà Ä‘i theo nó". Ba em bảo: "Tao coi như mày đã chết lúc má»›i đẻ". Còn anh trai thì vác dao Ä‘uổi: "Con khốn nạn kia, mày cướp công bố mẹ". Em nói vá»›i nó: "Càng hay, chúng mình càng yêu nhau hÆ¡n. Ãêm đến, khi mẹ em xoay mặt vào tưá»ng, ngá»§ kỹ, em dậy len lén ra khá»i nhà và chạy đến vá»›i nó. Hai tay em nâng đầu nó đặt lên đùi mình và bắt đầu ru - ngá»› ngẩn và u mê như má»™t kẻ hát xẩm mà bụng đói rá»—ng:

"Ru anh ngủ những đêm khuya..., ru anh ngủ tháng âm u...".

... Cho đến khi nó ngá»§ má»m, em lặng ngắt quay vá», nằm vào chá»— cÅ©...

Tiếng biển oàm oạp vá»— vào bá». Ãôi ba cánh buồm nhá» nhoi, khắc khoải xa xa. Em nói:

- ồ kìa, vông vang đỠcháy như sắp gục xuống mà chết. Ãá» quên mình. Nhiá»u khi em nghÄ©. Thế là ngu xuẩn.

Mắt em nhìn đâu đâu. Anh bồn chồn.

- Rồi sao nữa?

- Chẳng sao cả, chúng em vẫn yêu nhau như lá»­a. Nó bị ốm, em lấy cắp cả há»™p nhân sâm quý giá cá»§a mẹ em đưa cho nó dùng. Sau đó, ba em ốm. Mẹ em tìm mãi không thấy, cụ nói run run: "Tôi già lẫn mất rồi, há»™p sâm biến mất đâu mà không biết". Em cúi gằm mặt trong bát cÆ¡m ăn dở. Nước mắt chan chứa... Vá»›i má»i ngưá»i, em là đứa mất dạy, hư đốn, xấu xa. Nhưng em là đức mẹ đồng trinh thống khổ và nhẫn nhục cá»§a nó... Nó bảo em: "Hãy chiá»u anh...". "Vâng!". Em vui vẻ chứ không khóc lóc, vật vã. Mà thật là như thế. Không phải vì em thích. CÅ©ng không phải là em trÆ¡ trẽn, chai lì... Em thấy tất cả Ä‘á»u thiêng liêng. Em tin nó, hạnh phúc khi thấy nó hài lòng... Em tắc nghẹn trong câu nói dang dở. Thoắt nhìn em, thấy gương mặt lênh láng nước. Ngưá»i đàn bà u tối, mong manh ngồi còm cõi bên bãi biển. Ãá thì cứ sừng sững. Mặc sóng. Mặc gió. Mặc thá»i gian.

... Má»™t lần, nó cởi cúc áo cá»§a em. Rồi nó nheo nheo mắt. Cưá»i ná»­a miệng. Nó ngả ngưá»i ra sau duá»—i thẳng tấm thân trần. Nó bảo: "Ãàn bà như em... dá»… chÆ¡i nhỉ". Em trừng mắt, vá»› đại bình pha lê trên bàn, ném vào tưá»ng. Vỡ tan. Em nhảy vá»t xuống đất, rồi Ä‘i. Không thèm ngoái lại nhìn mặt nó. Cho đến tận bây giá»...

- Tại sao anh lại giật mình?

- Anh không biết?

Anh giận dữ ôm má»™t hòn đá to, thét lên má»™t tiếng rồi ném nó xuống biển. Ãá va vào đá, kêu lục cục như tiếng nấc nghẹn. Em cưá»i "Ãiên à ?". Anh nhếch mép bảo em: "Ãiên...". Rồi hất hàm: "Ngu ! Cho nó lừa, là phải". Em từ từ khép mắt lại. Trong anh sôi lên thứ tình cảm dữ dằn. Yêu thương. Căm ghét. Kính phục. Khinh bỉ. Anh muốn ôm ghì em mà hôn tá»›i tấp. Anh muốn là ngưá»i nâng niu ná»—i Ä‘au cá»§a em, lại thèm muốn được tát vào mặt em mấy cái. Còn em, tai há»a khốn nạn nằm trong đứa con gái ngây thÆ¡, trong sáng, và ngưá»i đàn bà đạo đức, lẫn vô đạo đức...

Anh cưá»i hiá»n: "Thôi, chuyện cÅ© ấy mà... Em quên Ä‘i mà sống... hy vá»ng vào ngày mai". Anh nhẹ nhàng vuốt tóc em. Anh nói đùa: "Tóc em cÅ©ng lả lÆ¡i ra phết". Em không cưá»i. Mắt nhìn nhoi nhói như xát muối.

Ãến lúc ấy thì màu hoa đỠđến nhức nhối cÅ©ng đã tắt vào đêm.

Trăng đang ngoi lên từ lòng biển.

* * *



Hoàng hôn cuối cùng

- Anh nghĩ gì thế?

- Nghĩ đến cái vô hạn và hữu hạn.

- !!!

- Sự sống là vô hạn, còn chúng ta là hữu hạn. Cái của ngày hôm nay, mai đã mất rồi. Vô lý quá!

- Anh hay triết nhỉ?

Không, em không biết đâu! Thói ghen tuông khá»§ng khiếp. Ãầy Ä‘oạ kiếp ngưá»i. Anh gá»i: "Ngần này, mắt em dài có Ä‘uôi". "Ô thế á ! Thì sao ?". "Ãàn bà mắt ấy, khổ má»™t Ä‘á»i. Lại ** nữa". Em cưá»i phá lên, anh cÅ©ng cưá»i. Chợt gặp ánh sáng dằn dá»—i và tức giận trong cái nheo cưá»i cá»§a em.

- Thôi nhé, anh há»i thật... Em có yêu anh không?

Em lặng phắc. Biển rì rầm. Rừng xao xác. Anh thấy sợ khi đôi bá» vai em cứ đẩy lên tận cùng theo nhịp thở. Anh gặng há»i: "Sao em ?". Em ngước nhìn anh, khẽ khàng: "Có..." Nhưng anh không làm gì cả. Không hôn em. Không âu yếm. Hình như em chỠđợi. Còn anh không vượt qua được chính mình. Anh vuốt nhẹ tóc em, nói :

- Anh đùa thôi, một vợ hai con rồi.

Anh nghÄ© là em sẽ khóc, vì đôi mắt em bao giá» cÅ©ng như chá»±c khóc. Vì anh nghÄ©, em nông nổi. Nhưng mắt em chỉ to thêm, sẫm màu biển chiá»u. Lặng lẽ... cưá»i.

Cuối cùng, em gửi anh mẩu thư này.

"Biển Hạ Long...

Em biết là anh chưa có vợ. Anh là ngưá»i thợ săn tìm con chim mồi, mãi mãi là thế. Cảm Æ¡n anh vá» lá»i nói dối và chúc anh may mắn...

Em : Ngần"

Trên bãi biển. Một cô gái mặc áo trắng. Tóc dài lả lơi. Cô đi lững thũng với hai bàn tay đầy sắc đỠcủa loài hoa đốt cháy.

- Ngần!

Anh chạy theo níu áo:

- Anh tìm em mãi.

- Ô, cái ông này... làm trò gì đấy?

- Anh đây, Phương đây mà.

Ãúng là em rồi. Cái mÅ©i chun chun hÆ¡i hếch. Chiếc nốt ruồi ở môi dưới hÆ¡i dày. Chiếc áo trắng cổ khoét hÆ¡i rá»™ng... "Ãúng em rồi" - Anh giữ tay cô gái.

- A, cái thằng này... Tưởng là điếm hả? Tiên sư thằng đểu!

Cô gái cong cá»›n, giá»ng oanh vàng, anh ngạc nhiên:

- Kìa, ngày xưa em vẫn cãi anh là hoa vông vang mà?

Cô gái lu loa:

- Cút mẹ mày đi, thằng dê đực!

Nhanh như chá»›p, "Roạt" má»™t cái, cả bó hoa đỠối tá»›i tấp ngang ngưá»i anh. Dáng cô gái xa dần. Anh nhận thấy, ngày xưa, má»—i khi bước dáng em hÆ¡i vươn lên, chứ không chùng thế kia. Anh không dám chắc...

Những cánh hoa bị dập nhàu, nổi trôi theo sóng dưới chân anh.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #132  
Old 20-05-2008, 10:24 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Ãá»i Khổ
Tác giả: Nguyễn Khải

1

Năm 1961, vợ chồng tôi được quân đội cấp cho má»™t căn nhà mưá»i bốn mét vuông ở khu tập thể Phúc Xá, là má»™t rẻo đất bãi phía ngoài đê sông Hồng. Tôi sinh ra ở Hà Ná»™i, mãi đến năm mưá»i sáu tuổi má»›i rá»i Hà Ná»™i Ä‘i kháng chiến, trong từng ấy năm chưa bao giá» tôi bén mảng xuống vùng đất bãi cá»§a Hà Ná»™i gồm mấy xã Phúc Tân, Phúc Xá, NghÄ©a DÅ©ng, An Dương. Ãó là vùng đất cá»§a dân nghèo, cá»§a trá»™m cướp và những phần tá»­ bất hảo. Nghe các ông bà sống trong phố đồn đại thế nên cÅ©ng sợ. Nào ngá» mình sẽ phải sống ở đó những mấy chục năm, đẻ cả loạt con, viết cả loạt sách, thành dân làng Phúc Xá chính cống. Cái năm tôi vá» Phúc Xá là hai vợ chồng còn rất trẻ, má»™t bà mẹ chưa già lắm và đứa con trai đầu má»›i lên ba tuổi. Lối vào khu tập thể là con đưá»ng đất nhá», má»™t bên là hồ, má»™t bên trồng mía, trá»i mưa dầm phải tụt dép bấm chân mà Ä‘i. Những dãy nhà má»™t tầng xây đối nhau, mưá»i hai gian má»™t dãy, như trại lính, là trại vợ lính. Má»—i nhà có hai cá»­a ra vào, hai cá»­a sổ, má»™t cái bếp và má»™t nhà tắm chung cho hai há»™, mùi vôi mùi xi-măng còn nồng lên. Má»—i dãy nhà đã có vài bốn gia đình dá»n đến ở, chồng xách nước dá»™i, vợ gò ngưá»i lấy chổi rá»… cá» ná»n, vừa làm vừa cưá»i, rồi má»i gá»i nhau sang uống nước, hút thuốc, hả hê, khoan khoái vì đã có má»™t mái nhà, đã mất rất nhiá»u tâm sức để có được má»™t gian nhà.

Buổi tối đầu tiên được vỠở nhà má»›i lại không có Ä‘iện, các nhà Ä‘á»u thắp đèn dầu, chúng tôi không có đèn vì không nghÄ© rằng còn phải thắp đèn, dá»n cÆ¡m ra đầu hè ăn nhỠánh sáng đèn nhà hàng xóm. Bữa cÆ¡m đầu tiên nấu bằng nồi cá»§a mình, cá»§i cá»§a mình, bếp cá»§a mình và dá»n ăn bằng mâm, mẹ ngồi giữa, vợ chồng ngồi hai bên, thằng con vác bát chạy ra chạy vô trong gian nhà cá»§a nó, đến vui. Chuyện thưá»ng thế mà cÅ©ng vui được nhỉ? Má»™t gian nhà trống không, túi quần túi áo rá»—ng tuếch, má»i thứ còn là trong tính toán, trong dá»± định, trong hy vá»ng, mà lại vui! Nhiá»u năm sau cái niá»m vui xốn xang, mÆ¡ hồ cá»§a chỠđợi và hy vá»ng cái thuở tay trắng không thể có nữa. Nó đã ở phía sau. Nó đã thuá»™c vá» má»™t thá»i. Tôi còn nhá»› rõ đúng vào cái tối ấy, cái tối ăn cÆ¡m không đèn, má»™t gương mặt nhìn không rõ ghé vào song cá»­a, má»™t giá»ng nói lanh lảnh há»i vá»›i vào: "Cô chú nào vừa đến lại Ä‘i rồi à?". Ngưá»i hàng xóm có tính tò mò ấy là chị Vách.

2

Chị Vách hÆ¡n tôi má»™t con giáp, răng Ä‘en và vấn khăn. Chồng chị là thiếu tá ở má»™t há»c viện chính trị, hÆ¡n tôi khoảng mưá»i lăm tuổi. Cấp thiếu tá ngày ấy là to lắm, là mÆ¡ ước gần như viển vông cá»§a đám thượng úy lau nhau. Tên ông thiếu tá là gì tôi không rõ, mặt ông tôi cÅ©ng quên, chỉ nhá»› mang máng má»™t ngưá»i đàn ông có bá»™ dạng rất đứng đắn, có thể rất tốt bụng, nhưng không làm má»™t việc gì, nói má»™t lá»i nào để dãy xóm được nhá»›. Má»—i lần gặp tôi ở đưá»ng, má»™t năm khoảng đôi ba lần, ông Ä‘á»u chào trước thân thiện và nhạt nhẽo: "Ãồng chí khá»e không? Tốt chứ?".

Vá»›i gia đình ấy vợ chồng tôi chỉ biết có chị Vách ông thiếu tá chồng chị là ông Vách, các con chị má»™t lÅ© lôi thôi, lốc thốc là con bà Vách. Chị Vách rất hợp chuyện vá»›i vợ chồng tôi, chị là ngưá»i dưới quê má»›i theo chồng lên sống ở tỉnh, vợ tôi cÅ©ng thế. Chị là má»™t cán bá»™ xã vùng địch hậu thá»i đánh Pháp, vợ tôi là du kích, rồi là dân công gùi gạo theo bá»™ đội suốt mấy chiến dịch. Hai chị em má»—i lần được ngồi vá»›i nhau là dứt không ra. Chuyện đàn bà không đầu không cuối nhưng chị Vách đã lên tiếng, mình lại chót dại để tai nghe là cứ phải nghe đến cùng. Hết cả Ä‘á»c, hết cả viết. Vì nó vui lắm, buồn cưá»i lắm, cưá»i đến Ä‘au ruá»™t, đến não lòng.

Tôi nói:

- Có má»™t bà vợ vui tính như chị chắc ông ấy được cưá»i cả ngày:

Chị Vách nói:

- Quân tá»­ ẩn hình, tiểu nhân lá»™ tướng. Ông ấy vẫn phê bình tôi nói năng vô chính trị, không được chín chắn như các bà cán bá»™ ở tỉnh. Ngưá»i ta có trình độ cao lỡ lấy phải vợ dại cÅ©ng là khổ tâm lắm. Thá»i trước thì há» Ä‘uổi mình ra đưá»ng rồi.

Giàu vì bạn, sang vì vợ, có má»™t bà vợ như tôi ông chồng cÅ©ng hóa hèn, chị nói thế. Nên không bao giá» chị dám Ä‘i cùng chồng ra ngoài, đến thăm ai chồng đạp xe tá»›i trước, vợ Ä‘i bá»™ tá»›i sau, không xem hát, không xem chiếu bóng, chưa bao giá» tôi thấy vợ chồng há» Ä‘i sóng đôi cả. Mà chị đâu có xấu, là má»™t phụ nữ xinh đẹp cá»§a má»™t thá»i, gương mặt tươi tắn, cái miêng vá»›i hàm răng Ä‘en Ä‘á»u đặn khi nói khi cưá»i duyên dáng lạ lùng. Tôi há»i, làm thế nào mà ông ấy lại vá»› được chị nhỉ? Là cái duyên may chú ạ, chị nói, ngưá»i ta là cán bá»™ trên tỉnh hoạt động cách mạng từ thá»i bóng tối, mình chỉ là cô du kích ở làng, cách nhau như trá»i vá»›i đất, lấy được là mừng, có vá»›i nhau đã hai mặt con nghÄ© lại vẫn còn mừng. Chị nói thêm, huống hồ tôi còn là ngưá»i có tá»™i, phải ngưá»i chồng có máu ghen há» thì gá»t tóc bôi vôi. Chuyện như sau, làng chị thá»i đánh Pháp là làng tá», hai đầu hai bốt, lính Tây ít, lính dõng nhiá»u, ** Ä‘iếm là gái làng lên ngá»§ vá»›i Tây càng nhiá»u hÆ¡n. Chị phải Ä‘i phu nhưng vì có chút ít nhan sắc nên được giữ lại quét dá»n trong đồn. Lính dõng ra đùa má»™t câu, vào ghẹo má»™t câu, chúng nó hát:

"Mẹ già khắc khoải đêm ngày
Anh đi ai cấy ai cày ruộng hoang
Ngưá»i ta vì nước vì làng
Anh đi theo Vẹm, ai mang tội này."

Có má»™t anh cai, ngưá»i xã dưới, bụng dạ tá»­ tế, biết chị là vợ cán bá»™, con lại còn nhá» liá»n xui chị giả cách ốm rồi cho vá». Lại còn cho tiá»n và má»™t cân thịt bò nữa. Anh ta đẹp trai, có há»c, lại má»›i góa vợ nên trong làng cứ xì xầm chắc anh chị đã có tình ý vá»›i nhau, mấy đêm ở lại trên đồn rÆ¡m ká» lá»­a lại bảo không bén là khó tin lắm. Ngưá»i làng thì khó tin, ông chồng vá» nghe chuyện chỉ cưá»i xòa không nói gì. Chị phục nhất là ông chồng không nói gì, chỉ cưá»i, ăn ở vá»›i vợ vẫn như xưa, ngưá»i có trình độ cao cư xá»­ cÅ©ng có khác dân thưá»ng thật, chị nói thế. Riêng tôi là ngưá»i hàng xóm chỉ thấy thương chị thêm, và lấy làm sợ cái ông chồng cá»§a chị, bụng bảo dạ: "Phải tránh xa ông này ra, ở gần có ngày mất mạng".

3

Chị Vách không biết chữ, đã là cán bá»™ phụ nữ xã mà không biết chữ, chỉ vạch được má»™t chữ V thay chữ ký thôi. Má»™t mình chị suốt những năm tháng đánh Pháp vừa nuôi hai con, vừa nuôi mẹ chồng, mẹ ốm má»™t mình chị chăm sóc, lúc chết má»™t mình chị chôn cất ma chay. Mà vẫn không dám coi là có công, làm dâu, làm vợ, làm mẹ ắt phải thế, từ thá»i xá»­a thá»i xưa vẫn là thế.

Chị đẻ hai đứa con gái đầu, ông chồng vắng nhà vì phải Ä‘i đánh giặc. Ãẻ hai đứa con trai sau, ông cÅ©ng vắng mặt nốt vì phải Ä‘i công tác. Chị sanh không được thuận vì đã lá»›n tuổi, lúc sát nhau, lúc băng huyết, chỉ có bạn bè xóm giá»ng tá»›i thăm há»i giúp đỡ, nằm dăm bảy ngày lại bò dậy ôm con ra viện, vài ngày sau đã giặt giÅ©, cÆ¡m nước, da mặt vàng á»§ng nhưng nụ cưá»i vẫn tươi tắn. Nghe chị nói thì nhà chị có sáu ngưá»i nhưng ăn hai mâm. Chồng má»™t mâm, năm mẹ con má»™t mâm riêng. Tiá»n nong chia đôi, tiêu cho chồng má»™t ná»­a, năm mẹ con má»™t ná»­a. Chị bảo, anh ấy phải làm việc trí óc nhiá»u, lại cao tuổi, lại lắm thứ bệnh không bồi dưỡng là nguy ngay. Còn năm mẹ con chị ăn sao cÅ©ng được, nông dân vốn nuôi dá»…. Tôi nói: "Bà cứ bày vẽ, ông ấy không là nông dân thì là cái gì, là trí thức hả?" Chị cưá»i rất tươi: "Ông ấy há»c cao lắm chú ạ, má»™t rương vàng không bằng má»™t nang chữ. Má»™t Ä‘á»i chỉ biết đánh giặc vá»›i Ä‘á»c sách thôi". Tôi há»i: "Ông ấy cÅ©ng được Ä‘i há»c à?". Chị có vẻ giận: "Con địa chá»§ không được Ä‘i há»c thì ai được há»c. May mà ông bố đã phá tan hết cÆ¡ nghiệp, nếu không cÅ©ng bị đấu hồi cải cách rồi". Tôi cÅ©ng phải phì cưá»i, thì ra lấy con ông địa chá»§ để được hầu vẫn cứ vinh hạnh hÆ¡n là lấy con ông nông dân để được bình đẳng.

Chị Vách không biết chữ nên chị làm cấp dưỡng má»™t bếp ăn tập thể cá»§a quân đội. Chị Ä‘i làm rất sá»›m và vá» rất muá»™n. Khi Ä‘i gánh đôi thùng không, khi vá» má»™t bên là nước vo gạo, má»™t bên là cÆ¡m thừa cá»§a bếp ăn tập thể. CÆ¡m nước lợn gà, hầu bố và trông các em trong má»™t ngày chị Ä‘á»u phó mặc cho đứa con gái đầu. Má»™t ngưá»i vác cày bảy ngưá»i vác muá»—ng như chị thưá»ng nói. Năm tôi vỠở Phúc Xá thì đứa con gái lá»›n cá»§a chị đã mưá»i bốn, mưá»i lăm tuổi. Con bé không được xinh, da Ä‘en, chân tay lòng khòng, cả ngày không nghe nó nói má»™t câu, cứ lầm lì làm, hết làm thì lầm lì đứng má»™t góc giương mắt nhìn xung quanh. Giống tính ông bố như hệt, nhưng nó không được há»c như bố nó, biết Ä‘á»c biết viết là thôi vì đông em quá. Tôi há»i chị Vách: "Tại sao chị không cho cháu Ä‘i há»c?". Chị nói: "Con gái cần gì há»c nhiá»u", "Ông ấy không bắt nó Ä‘i há»c à?" Lại thêm má»™t dịp để chị được khoe chồng: "VỠđến nhà là vùi đầu Ä‘á»c báo Ä‘á»c sách, không há»i đến vợ đến con má»™t câu". Tôi cưá»i to: "Ông ấy sướng nhỉ, sướng nhất khu đấy". Chị cÅ©ng cưá»i: "Ngưá»i khôn nhá»c lo, ngưá»i dại ăn no lại nằm. Tôi má»›i là ngưá»i sướng chứ chú".

Nói đến thế là hết.

4

Năm 1965, Mỹ ném bom miá»n bắc, dân Hà Ná»™i phải sÆ¡ tán vá» nông thôn. Các con tôi và các con chị Vách Ä‘á»u ở cùng má»™t trại trẻ cá»§a quân đội. Chúng tôi má»›i có hai con, lại có mẹ tôi Ä‘i cùng, tiá»n tiêu cÅ©ng dư dật. Chị Vách những bốn con, má»—i con phải ná»™p má»™t suất tiá»n cho trại, ông chồng lấy má»™t phần lương để Ä‘i theo cÆ¡ quan, chị ở Hà Ná»™i cÅ©ng phải có phần chi tiêu cá»§a mình nên tốn quá. Và túng quá. Vá» sau chị phải xin vá»›i trại cho các con được ăn riêng, con chị thổi nấu cho các em ăn, gạo chị đưa lên, dầu đốt đưa lên, thức ăn khô làm sẵn đưa lên, lấy cái vất vả cá»§a mình để bù vào sá»± thiếu thốn. Và chị vẫn nuôi hai con lợn. Chỉ nhìn chị Ä‘i lại vợ chồng tôi cÅ©ng chóng cả mặt. Má»—i năm qua Ä‘i ngưá»i chị càng sắt lại, da xạm lại nhưng vẫn rất khá»e, suốt mưá»i mấy năm ở cùng má»™t dãy chưa bao giá» nghe nói chị Ä‘au mệt hoặc cảm cúm. Có Ä‘iá»u chị nói ít hÆ¡n, thá»i giá» rá»—i để trò chuyện vui vẻ vá»›i các cô em hầu như không có, vừa làm vừa nói, vừa chạy vừa nói. Trong má»™t lần vừa chạy vừa nói chị báo tin cho tôi biết ông chồng chị phải nằm bệnh viện vì huyết áp lên cao. Bệnh huyết áp là bệnh cá»§a trí thức chứ mấy khi là bệnh cá»§a nông dân. Ngưá»i ngoài nhìn vào gia đình chị Ä‘á»u lấy làm lo mà chị lại như không há» lo. Chồng thì như ông thánh ông thần, hai đứa con gái má»—i đứa má»™t tật, hai thằng con trai càng lá»›n càng lêu lổng, há»c đã không ra gì lại có tính ăn cắp vặt. Vậy mà ngưá»i mẹ cứ thản nhiên như không. Ãàn bà gì lại vô lo vô nghÄ© đến thế. Tôi há»i chị: "Ông bà nuôi con như cá» dại, cứ mặc nó tá»± ăn tá»± lá»›n không dạy dá»— gì cả sao?" Chị nói: "Làm có chúa, múa có trống, má»™t mình tôi dạy con ở quê thì được, chứ dạy con ở tỉnh biết dạy những gì". Tôi nói: "Dạy con ở quê mà dá»… à?" Chị nói: "Dá»… lắm chú ạ, cổ lệ đã sẵn có, cứ theo thế mà làm".

Chiến tranh ngày má»™t gay gắt, các gia đình trong dãy tôi ở má»—i nhà má»—i phương, thi thoảng má»›i có ngưá»i vá» quét dá»n qua quýt, ngá»§ lại má»™t đêm, sáng hôm sau lại đạp xe Ä‘i sá»›m. Lần nào tôi vá» Ä‘i qua nhà chị Vách Ä‘á»u thấy sáng đèn, ngá»§ được má»™t giấc dậy Ä‘i tiểu, nhìn ra cái sân chung phía sau vẫn thấy chị cầm cái đèn con bước ra bước vào như không há» ngá»§. Vá»›i chị chẳng có chiến tranh, chẳng có bom đạn, má»i tâm trí Ä‘á»u hướng vỠông chồng Ä‘au yếu ở má»™t nÆ¡i, và sá»± chi tiêu cho lÅ© trẻ ở má»™t nÆ¡i. Chị không có ý thức vá» sá»± tồn tại cá»§a chính mình, chị quen sống trong phục tùng, trong phụ thuá»™c. Chồng không tính được thì trá»i tính, còn chị chỉ làm thôi, làm không biết đến mệt nhá»c, đến Ä‘au ốm, đến nguy hiểm. Có hai năm tôi dá»n tạm vá» Lò Ãúc ở nhá» nhà thằng em, không vá» Phúc Xá má»™t lần nào. Ãầu năm 73, đất nước tạm thá»i ngưng bom đạn, tôi lại trở vá» nÆ¡i ở cÅ©, má»›i được biết ông trung tá chồng chị Vách đã mất. Ông bị tai biến mạch máu não phải nằm liệt tá»›i má»™t năm má»›i mất.

5

Ông trung tá mất, gia đình chị Vách hầu như chẳng có gì thay đổi, tuy sá»± chi tiêu có bị thiếu hụt khoảng năm sáu chục bạc là cái phần lương ông chồng dành cho gia đình. Xưa nay nhà ấy chỉ có ngưá»i làm ngưá»i ăn mà không có ngưá»i chỉ huy. Ngưá»i chỉ huy luôn luôn là cái hoàn cảnh, cứ tùy thá»i mà ứng phó. Cái được cái mất hoàn toàn phụ thuá»™c vào phúc phận cá»§a gia đình chị, sá»± may rá»§i cá»§a từng ngưá»i và má»—i ngày. Như cây cá» phụ thuá»™c vào thá»i tiết. Chị khoe vá»›i tôi: "Tôi vừa được má»™t món tiá»n lá»›n chú ạ, nhưng là ăn cắp cá»§a chính phá»§". Tôi cưá»i: "Ãã ăn cắp lại còn khoe". Chị kể, cái bữa đến phòng Thương binh - xã há»™i cá»§a Hà Ná»™i làm lương tá»­ tuất thì anh cán bá»™ lại đưa luôn cả tiá»n truy lÄ©nh hai tháng lương cá»§a ông chồng sau khi mất. Số tiá»n đó chị đã cầm má»™t lần rồi do cÆ¡ quan cá»§a chồng đưa. Là cầm hai lần tiá»n, những sáu trăm bạc. Chị nói: "Tá»± giác trả thì tôi không trả vì nhà túng quá, nhưng tiêu ngay cÅ©ng không dám, nhỡ há» nhá»› ra đòi lại thì mình vẫn còn tiá»n". Ãứa con gái lá»›n đã hăm nhăm tuổi, cao ngá»ng cao ngòng, vừa gầy, vừa Ä‘en, mặt mÅ©i vẫn lầm lì. Nó xin được làm công nhân cho má»™t tổ hợp dệt ở phố Hàng Quạt. Con em nó mang tật từ nhá» Ä‘i má»™t bước nhảy má»™t bước, ngưá»i lệch hẳn má»™t bên như con chim sẻ xõa cánh, ở nhà cÆ¡m nước lợn gà. Thằng con trai đầu đã mưá»i bảy tuổi, bá» há»c ná»­a chừng, theo bạn Ä‘i buôn, vốn liếng cá»§a nhà, lúc trở vá» vốn mất đằng vốn lãi mất đằng lãi, lại nằm dài, ăn bám mẹ. Trong bốn đứa con may ra được thằng út, nó giống vá»›i số đông, không giá»i không ngu, Ä‘i há»c má»—i năm lên má»™t lá»›p. Năm 75, cuá»™c chiến tranh dài ba mươi năm kết thúc, cả nước hòa bình, chị Vách thay áo cho chồng đưa hài cốt vá» quê. Ãúng má»™t năm sau ngày cất mả bố thì thằng con trai lá»›n bị chứng động kinh. Ãang khá»e mạnh hẳn hoi bá»—ng dưng nó ngã xoài ra giữa đưá»ng mắt trợn trắng, miệng ngầu bá»t. Rồi nó tỉnh lại, ăn uống Ä‘i lại như thưá»ng nhưng không nói nữa. Chỉ cưá»i thôi. Mẹ nó khóc còn nó thì cưá»i. Chỉ trong có má»™t tháng ngưá»i chị rá»™c hẳn, già hẳn, chị nhìn nó khóc: "Con thẳng da bụng mẹ chùng da mặt, nuôi con hai chục năm trá»i mà con trả công cha nghÄ©a mẹ thế này ư?" Nó nhíu mày như chợt nhá»› ra má»™t Ä‘iá»u gì rồi da mặt lại dãn ra như đã quên hết, và nó lại cưá»i. Mắt nó nhìn vẫn khôn, cái cưá»i cÅ©ng khôn cứ như ngưá»i giá»…u, thoạt gặp không thể tin thằng bé bị mất trí. Lại là đứa có gương mặt trí thức nhất nhà, vóc dáng cÅ©ng đẹp, hai bàn tay rất đẹp, bàn tay cá»§a anh trí thức chứ không phải cá»§a ông nông dân, mà lại Ä‘iên, ông trá»i chÆ¡i khăm quá. Hai năm 76 và 77 các dãy xóm trong khu tập thể xôn xao những tính toán, những dá»± định để đổi Ä‘á»i, để thoát khá»i những thiếu thốn đã giày vò từng gia đình trong suốt mấy chục năm. Ãiện vẫn vàng vá»t, nước vẫn nhá» giá»t nhưng mặt ngưá»i đã rạng rỡ vì bao nhiêu hy vá»ng. Chỉ tá»™i nghiệp chị Vách, chiến tranh hay hòa bình chẳng liên can gì tá»›i số phận riêng cá»§a chị. Thằng con mà vợ chồng chị hy vá»ng nối được nghiệp nhà đã mất trí, đã hóa Ä‘iên. Năm đầu thằng bé bị bệnh chị bán luôn đôi bông tai hai chỉ vàng để thuốc thang ở nhà. Năm sau bệnh vẫn không khá»i, chị phải đưa con Ä‘i trại Ä‘iên ở Châu Quỳ. Nó ở có má»™t tháng thì trốn vá», vỠđúng nhà. Nó vẫn nhá»› đưá»ng Ä‘i lối lại đâu có Ä‘iên hoàn toàn. Suốt mấy năm hai mẹ con cứ vật lá»™n vá»›i nhau, con trốn vá» mẹ lại đưa sang, khóc lên khóc xuống, rồi van lạy, rồi gào thét, nó vẫn má»§m mỉm cưá»i, bất thần trở vá», bất thần lẻn Ä‘i, ngưá»i mẹ tả tÆ¡i như nắm giẻ cứ quay tròn quanh thằng con dại, quay mãi không có cách gì dừng lại được.

6

Ãã nhiá»u năm trôi qua, gia đình tôi không còn ở bãi Phúc Xá nữa, đôi ba năm có dịp vá» Hà Ná»™i tôi lại xuống làng bãi thăm bạn bè và thăm chị Vách. Chị đã già nhiá»u, bảy chục tuổi còn gì, nhưng tóc vẫn Ä‘en, răng chưa rụng cái nào, Ä‘i lại nhon nhón. Ngưá»i thế là khổ, các cụ vẫn nói thế. Thằng út đã lấy vợ, đã có má»™t đứa con trai, vợ chồng nó lên má»™t tầng lầu, còn nhà dưới dành cho mẹ và hai chị. Và má»™t ông anh Ä‘iên dại nữa. Tôi há»i: "Chị chưa gả chồng cho cô nào à?" Chị cưá»i: "Má»™t con sếu vưá»n, má»™t con chích chòe có chó nó lấy. Làm bà cô thôi chú ạ, hai con bà cô, má»™t thằng dở ngưá»i, phúc phận nhà tôi to quá". Tôi ngồi trên giưá»ng, lưng quay ra cá»­a, cứ nhá»™t nhá»™t như có ai Ä‘ang nhòm mình, nhòm từ đỉnh đầu xuống. Tôi quay ngưá»i, ngước mắt lên, cách đã mươi năm không gặp nhưng tôi vẫn nhận ra là nó. Nó nhìn tôi mỉm cưá»i, nụ cưá»i trắng ướt thật đẹp. Má»™t chút ria hai bên mép. Tôi há»i nó: "Còn nhá»› chú Khải không?". Nó cưá»i nụ: "Nhá»›". Bà mẹ nói: "Lắm lúc nó ăn nói đến là khôn, được vài câu lại dại rồi!" Tôi lấy bao thuốc má»i: "Cháu hút nhé?" Nó cưá»i, bước vào ngồi trên cái ghế thấp vừa hút thuốc vừa nhìn tôi đăm đắm, cái nhìn rất âu yếm làm tôi muốn chảy nước mắt. Tôi nói : "Bệnh tình cá»§a nó xem như đỡ nhiá»u, chị nhỉ?" Chị thở dài sưá»n sượt: "Nặng hÆ¡n nhiá»u chú ạ, những năm trước chỉ ngá»› ngẩn chứ không lên cÆ¡n, năm nay má»—i lần lên cÆ¡n xé cả quần cả áo, chạy nhông nhông ở ngoài đưá»ng. Thằng em nó phải lấy dây xích khóa chân khóa tay lại". Chị nói, cả nhà này nó chỉ sợ có thằng em, thằng em bảo sao là nghe vậy, không nghe nó đánh, nó có võ mà.

Ãêm đó tôi ngá»§ lại đất bãi, làng quê thứ hai cá»§a tôi. Sáng hôm sau tôi đạp xe Ä‘i từ rất sá»›m. Những ngày cuối chạp vừa mưa vừa rét, nhầy nhụa, tối Ä‘en. Tá»›i khúc ngoặt má»™t bên là hồ nước, má»™t bên là rẻo đất trồng mía ven sông, gió lạnh quất vào mặt rát như roi đánh, thì có tiếng gá»i giật: "Chú Khải đã Ä‘i sá»›m thế!" Chị Vách ngồi bán xôi ngay ở rìa đưá»ng, dá»±a lưng vào tấm liếp che cá»­a cá»§a cái quán bán nước. Tôi dá»±ng xe ngồi sụp xuống, nói: "Chị cho em má»™t bát". Gạo rất thÆ¡m, hạt lạc tròn mẩy, vừng rang nhạt và ngậy, bát xôi năm trăm bạc đơm đầy đặn thế thì lá»i lãi bao nhiêu. Chị nói: "CÅ©ng có lá»i chút ít thì hai mẹ con má»›i nuôi nổi nhau. Lương hưu tôi má»™t tháng chỉ có hai chục ngàn". Tôi há»i: "Còn chúng nó?" Chị nói: "Anh em kiến giả nhất phận, thân ai nấy lo chú ạ". Tôi lại há»i: "Má»™t mai chị Ä‘i theo anh thì ai nuôi nó?" Chị lại thở dài: "Nếu cái nghiệp nó nhẹ thì nó chết trước tôi, tôi còn chôn cất ma chay được, còn nó chết sau tôi thì chiếu bó thây vùi thôi". Rồi chị òa khóc, chị gục đầu lên gối mà khóc, khóc tấm tức, khóc ai oán. Chị đã yếu thật rồi, đã nản thật rồi, đã muốn buông xuôi tất cả. Chị lấy gấu quần lau nước mắt, nói mếu máo: "Chung quy là tại tôi cả chú ạ, tôi ngu đần, vụng dại nên con cái má»›i ra nông ná»—i này, nếu như ông ấy còn sống...". Vâng, tại chị cả, trăm tá»™i, ngàn tá»™i phải đổ lên đầu chị, nếu ông chồng siêu đẳng cá»§a chị còn sống thì chúng nó đâu đến ná»—i... Tôi nôn thốc miếng xôi ra, cổ há»ng tắc nghẹn lại, chính tôi, tôi cÅ©ng muốn bật khóc.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #133  
Old 20-05-2008, 10:25 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Ãàn Bà
Tác giả: Nguyễn Khải

Lưu là đội trưởng đội cảnh sát hình sá»± tuyến, tức là cảnh sát chống tá»™i phạm hình sá»± trên các tuyến giao thông. Năm 1982, Lưu 22 tuổi, anh lấy vợ. Vợ chồng bằng tuổi nhau, cùng há»c vá»›i nhau ba năm trung há»c. Chồng làm công an, vợ làm ở khách sạn, được công ty du lịch phân cho má»™t căn nhà ở trung tâm thành phố. Vá» Ä‘á»i riêng, bắt đầu như thế cÅ©ng là hÆ¡n nhiá»u ngưá»i. Lưu rất đẹp trai, dáng vóc cao lá»›n, hao hao giống các diá»…n viên Hồng Kông trong phim hình sá»±. Vợ cÅ©ng rất xinh gái, đẻ má»™t con lại càng xinh. Vợ chồng bế con Ä‘i chÆ¡i phố ai cÅ©ng phải ngoái cổ lại nhìn. Má»™t cặp vợ chồng thá»i bình quả nhiên có khác vá»›i những cặp vợ chồng thá»i chiến. Há» là những ngưá»i may mắn khiến các thế hệ sinh trước phải ghen tị. Chỉ có má»™t trục trặc rất nhá» không đáng để ý, ấy là lương má»™t trung sÄ© công an hÆ¡i ít, chỉ có 51 đồng, đóng tiá»n ăn đã mất 18 đồng. Lương vợ bao nhiêu chồng cÅ©ng không há»i vì biết lương cá»§a vợ chỉ là hình thức, còn "bổng" má»›i là nguồn thu chính. Vì là "bổng" nên số tiá»n không cố định nhưng trong tá»§ lúc nào cÅ©ng có sẵn từng xấp tiá»n. Ãẻ con, nuôi con, nuôi mẹ từ quê ra trông cháu Ä‘á»u là tiá»n cá»§a vợ. Lưu Ä‘i bắt cướp, có khi phải Ä‘i vài ngày, tiá»n công tác rất ít cÅ©ng phải ngá»­a tay xin vợ. Xin mãi cÅ©ng ngượng, vợ lại để sẵn tiá»n trong tá»§ nên vá» sau Lưu cứ tá»± tiện lấy, không mấy khi há»i. Cá»§a vợ như cá»§a chồng, đã là vợ chồng ai còn phân bì cá»§a tôi vá»›i cá»§a anh. NghÄ© ngợi lẩm cẩm quá có khi vợ lại ngá» rằng tình yêu cá»§a anh vá»›i cô không trá»n vẹn.

Má»™t tối Lưu vá» nhà đã rất khuya nhưng vợ anh vẫn chưa vá». Bà mẹ ra mở cá»­a mặt buồn rưá»i rượi, há»i câu nào trả lá»i câu ấy, mắt cứ nhìn xuống. Lưu đã vào giưá»ng nằm má»›i nghe bà cụ nói: "Anh thá»­ há»i vợ anh xem nó có muốn gá»­i con bé Ä‘i nhà trẻ không? Hàng xóm há» Ä‘á»u gá»­i con ở nhà trẻ cả, nghe nói các cô trông cháu cÅ©ng cẩn thận lắm". Lưu há»i: "Mẹ không thích ở đây nữa à?". Bà cụ nói: "Tôi muốn vá» quê ít tháng, ở mãi đây cÅ©ng nóng ruá»™t ở nhà". Chuyện ở hay vá» là chuyện thưá»ng nhưng giá»ng nói bà cụ lại không bình thưá»ng, cứ như ngưá»i muốn khóc. Lưu lại há»i: "Mẹ chồng nàng dâu lại có chuyện gì không vui, phải không mẹ?"." Không, chả có chuyện gì. Bá» nhà Ä‘i cả năm, còn các em anh..." Mấy ngày sau Lưu nói chuyện vá»›i chị ở phòng kế bên má»›i hay, dạo này vợ anh nói há»—n vá»›i mẹ chồng nhiá»u lắm. "Chắc là nó má»›i đổi tính, trước kia đâu có thế". Chị kia nói: "Lâu lắm rồi chú Æ¡i. Bà cụ rất hiá»n, cứ bế cháu sang đây khóc lén khóc lút, lại còn dặn tôi phải giấu chú". Lưu lại há»i: "Cách đây mấy ngày chị có biết đã xảy ra chuyện gì không?". "Má»i ngày giá» trưa cô ấy không vá», trưa hôm ấy bá»—ng nhiên lại xồng xá»™c vá» thấy bà cụ ôm cháu ngá»§, bát đũa chưa rá»­a, thế là cô ấy làm ầm lên. Bảo là lấy chồng chứ ai lấy thằng ăn cắp. Chả biết lấy tiá»n cho gái hay cho anh cho em mà để tiá»n bao nhiêu cÅ©ng hết bấy nhiêu". Lúc ấy Lưu má»›i ngá»› ngưá»i ra. Vợ lấy tiá»n cá»§a chồng là chuyện tá»± nhiên, nhưng chồng không làm ra tiá»n lại lấy cá»§a vợ tiêu lại là chuyện không bình thưá»ng. Lấy tiá»n mà không nói tức là ăn cắp, chứ còn gì nữa.

Bà mẹ chồng vá» quê. Con gái gá»­i nhà trẻ rồi gá»­i mẫu giáo, thỉnh thoảng vợ chồng Lưu vẫn má»i bạn bè tá»›i nhà dùng cÆ¡m. Thỉnh thoảng há» vẫn cùng nhau Ä‘i xem kịch, xem chiếu bóng, Ä‘i và cùng uống nước giải khát ở các quán quen. Há» dắt con Ä‘i chÆ¡i vẫn có nhiá»u ngưá»i ngoái lại nhìn, vẫn là má»™t cặp vợ chồng đẹp đôi và có vẻ thá»a mãn. Ngưá»i ngoài tưởng thế, bạn bè cÅ©ng nghÄ© thế nhưng hàng xóm thì biết giữa há» không khéo đã có chuyện to rồi. Vì căn há»™ cá»§a cặp vợ chồng trẻ ấy không có tiếng cưá»i, không có cả tiếng nói. Chồng vá» rất khuya cÅ©ng chỉ nghe có tiếng mở cá»­a rồi tiếng giá»™i nước, không thấy bật đèn cÅ©ng không nghe có ai há»i ai. Vợ vá» muá»™n cÅ©ng thế. Há» chỉ nói vá»›i nhau khi có bạn bè tá»›i thăm hoặc trước mặt hàng xóm. Con bé đã lên năm, Ä‘i mẫu giáo rất ngoan, đến giỠđón con mà bố mẹ chưa vá» thì bác hàng xóm đón, thưá»ng là ăn cÆ¡m tối vá»›i các con cá»§a bác, nÅ©ng nịu vá»›i các anh chị, há»i han, cưá»i đùa như má»i đứa trẻ khá»e mạnh. Nhưng ở vá»›i bố mẹ những ngày nghỉ thì cả ngày con bé không nói, cưá»i cÅ©ng không, mắt nhìn lấm lét như là sợ.

Lưu cÅ©ng biết vợ không còn yêu anh nữa, anh khá»e mạnh, đẹp trai, đàn bà con gái đủ má»i lứa tuổi rất thích được nói chuyện vá»›i anh, chá»c ghẹo anh và cÅ©ng rất muốn được anh nắm tay, nắm chân ghẹo lại. Anh chỉ thiếu có tiá»n thôi. Chả lẽ má»™t thằng đàn ông thiếu tiá»n nằm cạnh vợ mà không gây được má»™t xúc động nào ở ngưá»i đàn bà, dẫu rằng há» không còn là tình nhân nữa? Vô lý! Nhưng là chuyện có thật. Há» vẫn nằm chung giưá»ng, con gái ngá»§ giưá»ng con kê liá»n cạnh, nhưng rất nhiá»u đêm há» không há» biết đến nhau. Lưu luôn luôn vá» muá»™n và đôi khi mệt má»i, chán chưá»ng, không phải lúc nào cÅ©ng chán vợ, mà là chán cái nghá» truy lùng, bắt, khám xét. Tá»›i đâu cÅ©ng chỉ vấp phải những bá»™ mặt sợ hãi, dối trá, oán hận. Bất cứ lúc nào cÅ©ng có thể nhận má»™t nhát dao đâm từ lưng hoặc má»™t gậy bổ xuống đầu. Cứ hẳn thế anh lại dá»… ăn, dá»… nói, dá»… xá»­ sá»±. Còn vợ anh thì sao? Từ mấy năm nay chị có má»™t gương mặt rất lạ, không vui, không buồn, cÅ©ng không giận, như gương mặt tượng. Vừa là vợ lại vừa là ngưá»i lạ, vừa là ngưá»i thân nhất, vừa là ngưá»i có thể căm ghét anh nhất. Không có mÅ©i dao nào ló ra nhưng đứng cạnh nhau là Ä‘au nhói, sau đó là rã rá»i như đã bị chảy máu từ bên trong. Anh phải xá»­ sá»± như thế nào, phải nói năng ra sao? Anh không biết, anh lúng túng, vụng vá», cau có và càng trở nên đáng ghét hÆ¡n. CÅ©ng có đêm Lưu rất muốn được yêu vợ. Anh nằm cạnh vợ, cưá»i nịnh ná»t và đưa tay khẽ vuốt ve má»™t cánh tay cá»§a vợ. Chị hất tay anh ra như ngưá»i ghê tởm, càu nhàu nói: "Ông ngá»§ Ä‘i, tôi mệt quá". Có lần anh nhẫn nại năn nỉ thì chị quay mặt vá» phía anh, má»™t gương mặt trắng xanh dưới ánh Ä‘iện đưá»ng chiếu vào, nói dá»­ng dưng: "Ông muốn làm gì thì làm nhanh lên". Anh thở dài, nằm lùi lại, nói nhá»: "Em ngá»§ Ä‘i, anh cÅ©ng thấy mệt rồi!". Ai mà tin được má»™t cặp vợ chồng đẹp đôi như thế, nằm cạnh nhau cả năm mà không ai đụng chạm vào da thịt cá»§a ai.

Thá»i gian đầu chỉ có vợ chồng Lưu là biết cái gia đình nhá» bé cá»§a há» có nguy cÆ¡ tan vỡ, còn bạn bè và há» hàng vẫn không hay biết gì. Thá»i gian sau, má»i ngưá»i Ä‘á»u biết vợ Lưu có ngoại tình, biết rõ cả địa chỉ cá»§a ngưá»i tình nhưng Lưu lại không há» biết. Có thể anh cÅ©ng đã lá» má» biết nhưng anh không muốn tin vì ngưá»i tình cá»§a vợ lại là ông trưởng phòng vật tư cá»§a má»™t công ty du lịch. Ông ta đã năm chục tuổi, xấu trai và thô lá»—, chỉ được cái khá»e mạnh và rất lắm tiá»n. Ngưá»i như thế làm sao quyến rÅ© nổi vợ anh. Vợ anh còn trẻ, vẫn đẹp và cÅ©ng có tiá»n. Anh cÅ©ng còn rất trẻ, má»›i ngoài ba mươi, là má»™t sÄ© quan cảnh sát có triển vá»ng, đã được báo Hải Phòng nêu tên và đăng ảnh. Anh chỉ có má»™t khuyết Ä‘iểm nhá» là không nghÄ© ra được những cá»­ chỉ âu yếm lặt vặt cá»§a má»—i ngày để chiá»u vợ, không luôn luôn có mặt bên cạnh vợ những lúc cô ấy cần. Và đã rất nhiá»u đêm anh nằm vật bên cạnh vợ như má»™t khúc gá»— sau má»™t ngày bám theo những chiếc xe ca chật như nêm cối để phục bắt bá»n cướp giật. Nhưng Lưu vẫn tin mối quan hệ bất chính kia nếu có thì cÅ©ng để trêu anh thôi, cảnh cáo cho biết chứ chưa hẳn đã muốn dứt bá» thật. CÆ¡ quan vật tư cá»§a công ty du lịch gần ngay khu nhà tập thể cá»§a công nhân viên. Gia đình trưởng phòng vật tư ở Kiến An nên ông ta chỉ vá» nhà tối thứ bảy và ngày chá»§ nhật, còn các ngày làm việc ông ta ăn ở ngay tại cÆ¡ quan. Các buổi trưa vợ Lưu cÅ©ng không vá» nhà, Ä‘i chợ nấu ăn tại nÆ¡i làm việc, cùng ăn vá»›i trưởng phòng và ngá»§ trưa tại phòng ông ta như má»™t cặp vợ chồng. Không ai dám nói đã đành, ngưá»i vợ ngoại tình cÅ©ng không thích giấu giếm nữa, kể cả vá»›i ông chồng cảnh sát. Cho tá»›i má»™t buổi trưa, Lưu đã bí mật leo ống máng như cách vây bắt má»™t tá»™i phạm hình sá»±, đột nhập từ cá»­a sổ khép há» vào phòng riêng cá»§a trưởng phòng vật tư và bắt gặp vợ mình cùng ngưá»i nhân tình lá»›n tuổi chỉ vừa kịp quÆ¡ chăn phá»§ lên ngưá»i...

HỠđã đưa nhau ra tòa để ly hôn. Lưu thì xấu hổ và Ä‘au đớn nhưng vợ anh rất thản nhiên như Ä‘ang thay mặt ai đó để làm cái việc nghiêm trá»ng ấy. Khi tòa há»i ai sẽ nuôi đứa con gái, theo luật thì đứa con duy nhất sẽ theo mẹ, trừ phi... Ngưá»i đàn bà nói luôn: "Ãể bố cháu nuôi, lương tôi thấp không đủ khả năng nuôi cháu". Nói rất tá»± nhiên, không đắn Ä‘o, nghÄ© ngợi gì cả. Vài tháng sau, Lưu được tin cô vợ cÅ© Ä‘ang ăn sáng thì bị bà vợ chính thức cá»§a ngưá»i tình đưa con trai lá»›n tá»›i đánh ghen, mẹ thì chá»­i, con thì đánh. Má»™t năm sau, tay trưởng phòng chuyển công tác Ä‘i nÆ¡i khác và bá» luôn ngưá»i đàn bà còn trẻ và đẹp đã vì hắn chịu mất hết những gì cô ta có từ mưá»i năm nay. Rồi có tin cô Ä‘i cặp vá»›i má»™t ngưá»i khác, thanh niên má»›i lá»›n, kém cô ta cả chục tuổi. Lúc thì cô ta sống vá»›i ngưá»i trẻ tuổi hÆ¡n, lúc thì vá»›i ngưá»i bằng tuổi, có lúc lại chạy theo má»™t ông già tóc đã muối tiêu, đạo mạo như má»™t ông bố. Chả hiểu ra sao cả. Như má»™t con Ä‘iếm. Mà cô ấy vẫn có tiá»n.

Lưu gá»­i con vá» quê nhá» mẹ nuôi, làm việc vẫn hăng say nhưng cứ nghÄ© tá»›i đàn bà là Ä‘au nhói. Ãàn bà thật khó hiểu mãi mãi anh không thể hiểu. Theo cách đánh giá cá»§a anh, há» Ä‘á»u tham tiá»n, ham vui và cạn nghÄ© như nhau cả. Sau cuá»™c chia tay vá»›i vợ, đưa con gái vá» quê gá»­i mẹ và các em. Lưu đã là ngưá»i hoàn toàn tá»± do, như thá»i anh má»›i Ä‘i làm. Anh xin nghỉ hẳn hai ngày để ngá»§. Anh ngá»§ từ sáng đến tối, ra phố ăn cÆ¡m bụi rồi lại vá» ngá»§ tiếp. Tá»›i trưa ngày hôm sau, anh dậy tắm rá»­a, cạo râu, lấy xe chạy má»™t vòng quanh thành phố rồi chui vào má»™t quán cà phê tồi tàn gần bến xe Niệm NghÄ©a ngồi cho đến tối. Chưa bao giá» Lưu mệt má»i đến thế và buồn đến thế. Thất bại vá» gia đình là thất bại Ä‘au đớn nhất vì lòng kiêu hãnh cá»§a thằng đàn ông bị tổn thương đến tá»™t cùng. CÅ©ng trong khoảng thá»i gian ấy Lưu còn phải chịu đựng thêm má»™t thất bại khác là đơn vị anh sau nhiá»u tháng truy lùng vẫn không thể bắt được tên tá»™i phạm thuá»™c loại đặc biệt nguy hiểm cá»§a thành phố. Tên đó là Tích. Tích "híp", là sói độc, không thuá»™c má»™t băng nhóm nào, không có lãnh địa riêng, gặp cÆ¡ há»™i là làm, đã làm là chuẩn bị kỹ lưỡng và luôn luôn giữ được sá»± bất ngá». Ãến vợ con nó cÅ©ng sống rất bí mật, khi ở Kiến An, khi ở Thá»§y Nguyên, có khi lại sống ngay giữa Hải Phòng, không ai biết mặt mÅ©i thị, cÅ©ng không ai biết vá» bá»c cá»§a thị. Sá»± thách thức ấy khiến má»i ngưá»i phát Ä‘iên lên. Trong đơn vị chỉ có hai ngưá»i biết rõ mặt Tích "híp" là Ãá»™i trưởng Lưu và má»™t chiến sÄ© trinh sát. Nó có má»™t gương mặt không có đặc Ä‘iểm riêng, rất dá»… trá»™n lẫn vào đám đông, ngoại trừ đôi mắt híp. Cách đây đã dăm năm, Tích "híp" còn làm thư ký đội bốc vác cá»§a má»™t bến xe khách, đã vài lần Lưu đứng trò chuyện vá»›i nó, chuyện bâng quÆ¡ thôi, nhưng anh chợt gai ngưá»i, cÅ©ng chỉ má»™t thoáng, vì cái đảo mắt và cái cưá»i không thành tiếng cá»§a nó. Vài tháng sau nó biến mất, không để lại má»™t dấu vết nào vì vẫn còn là má»™t tên tuổi vô danh. Sau đó hai năm trong giá»›i giang hồ bắt đầu xì xào cái tên Tích "híp" sau nhiá»u vụ làm ăn rất mạo hiểm: buôn thuốc phiện, buôn xe hÆ¡i, xe máy qua biên giá»›i, buôn ngưá»i. Rồi cÅ©ng vẫn là Tích "híp" đụng độ bằng dao, bằng súng vá»›i Công an Móng Cái, Công an Cẩm Phả, Công an thành phố Hạ Long. Ãá»™i trưởng Lưu là ngưá»i Ä‘a mưu, chân tay trong giá»›i giang hồ cÅ©ng nhiá»u, xá»­ trí nhanh, đã từng bày nhiá»u thế trận rất lắt léo để nhá»­ con mồi, nhưng Tích "híp" vẫn lá»t qua hết sức ngoạn mục hoặc nhởn nhÆ¡ múa nhảy ở vòng ngoài. Má»™t lần, qua má»™t hệ thống truyá»n tin rất công phu, Lưu biết được Tích "híp" Ä‘ang náu thân tại nhà ngưá»i bạn cá»§a ông anh nuôi cách Kiến An dăm cây số. Ông này vừa mở quán vừa chăn vịt, quán nhà quê, bán bánh đúc riêu cua, chè xanh, rượu và lạc rang. Lưu và má»™t chiến sÄ© trinh sát vào quán uống rượu từ trưa đến ba giá» chiá»u, rồi Lưu giả vá» Ä‘au bụng xin nằm nhá» gian trong cá»§a chá»§ quán. Vẫn không có ai ra vào hoặc thăm há»i, không có dấu vết nào có ngưá»i lạ trong nhà. Khoảng 4 giá» chiá»u Lưu há»i lối Ä‘i đại tiện, nhìn ra cánh đồng thấy má»™t bóng ngưá»i đội nón Ä‘ang cất vó tép. Má»™t cái lưng rất quen thuá»™c. Là nó chăng? Lưu đứng ngắm nghía má»™t lúc rồi xăm xăm bước lại, tá»›i gần lưng ngưá»i kia anh rút súng quát to: "Tích "híp" mày đã bị bắt!". Ngưá»i kia quay từ từ gỡ nón, má»™t gương mặt lạ hoắc, râu quai nón, tóc muối tiêu, má»™t bên mặt có vết nám to bằng ná»­a bàn tay bầm Ä‘á». Lưu lúng túng nhét lại súng vào bụng, tá»± giá»›i thiệu là công an thành phố Ä‘i bắt cướp nhưng đã nhận lầm ngưá»i. Ngưá»i kia giương mắt nhìn không nói gì lại quay lưng nhấc tiếp các vó tép. Trên đưá»ng trở lại thành phố, Lưu má»›i thoáng ngá» cái bá»™ mặt râu quai nón cá»§a ngưá»i cất vó tép. Rất ít ngưá»i ở nông thôn để râu quai nón. Ngưá»i buôn bán thì có, ngưá»i Ä‘i cất vó tép thì không. Ông ta lại không nói, không há»i thêm câu nào vá» cái chuyện bắt cướp, là ông nông dân mà không có tính tò mò sao? Má»™t gương mặt muốn giấu Ä‘i, má»™t giá»ng nói muốn giấu Ä‘i, thì là ai nhỉ? Là "nó" chứ còn ai nữa! Lúc này có quay lại cÅ©ng quá muá»™n. Nó đã cao chạy xa bay từ lâu rồi. Nó biến mất nhưng ông chá»§ quán, kẻ chứa chấp nó nhiá»u ngày, nhất định vẫn còn đó. Từ đó...

Sáng hôm sau. Lưu quay trở lại từ rất sá»›m, ông chá»§ quán vẫn bán bánh đúc riêu cua cho đám thợ làm đưá»ng, nhìn thấy anh vẫn má»i chào vồn vã. Nhưng Lưu không cưá»i, anh bước vào kéo ghế ngồi rồi há»i ngay: "Cái ông cất vó tép còn ở đây không?". Ngưá»i kia mặt không đổi sắc, há»i lại rất tá»± nhiên: "Anh há»i ông cất vó tép nào? Ông ta ở đâu?". Lưu nói gằn giá»ng: "Nó ở đây, ở ngay cái nhà này, nó là tá»™i phạm, ông hiểu chưa?". Ông chá»§ quán quay sang há»i đám thợ Ä‘ang ăn: "Các chú có nhìn thấy ông cất vó tép nào lảng vảng quanh đây không?". Má»™t ngưá»i nói: "Vào trong làng mà há»i, chứ ở đây làm sao biết". Ông chá»§ quán nói thêm: "Xin lá»—i anh, từ ngày bán Ä‘i lứa vịt, tôi chỉ ngồi suốt ngày ở đây, không mấy khi bước chân ra đồng. Anh vào trong làng há»i công an xã xem". Lưu cưá»i cay đắng, anh vẫn khá» quá, khá» như thế làm sao bắt được má»™t kẻ rất ranh ma là Tích "híp".

Sau ngày li dị vợ được ná»­a năm, Lưu nhận được tin Tích "híp" đã trở lại Thá»§y Nguyên, lần này nghe nói có cả vợ con. Cuối cùng Lưu đã mò được ra hang ổ cá»§a nó ở má»™t hẻm núi, cách làng chừng ná»­a cây số. Anh Ä‘i má»™t mình, giả làm nhân viên thu mua cây thuốc nam cá»§a viện dược liệu. Anh đã nhìn thấy nó má»™t lần Ä‘i cùng vá»›i vợ và đứa con trai khoảng 13, 14 tuổi. Nó để râu quai nón, mang kính râm nhưng vẫn là cái dáng Ä‘i lòng khòng cá»§a thằng thư ký đội bốc vác năm nào, rất may nó chưa mập ra, chưa có bụng mặc dầu tuổi cÅ©ng đã ngoài bốn chục rồi. Chỉ cần thêm dăm năm sống ngoài vòng pháp luật là nó có thể xóa hẳn hình bóng cái thằng Tích "híp" năm xưa để trở thành má»™t kẻ chỉ có tên chứ không có con ngưá»i thật. Má»™t buổi chiá»u, khoảng năm giá». Tích "híp" vá» nhà được hÆ¡n ná»­a tiếng thì Lưu đạp cá»­a ngoài nhảy vào. Ngưá»i vợ Ä‘ang cầm siêu nước bước xuống bếp vá»™i quẳng ấm nước ra sân rồi quay nhanh vào nhà trong. Lưu vẫn bám theo má»™t bóng ngưá»i Ä‘ang nằm trên giưá»ng nhảy xuống, cúi ngưá»i lá»§i dá»c vách tưá»ng vào sâu trong nữa. "Có cá»­a sau lên núi chắc?". Lưu vừa thoáng nghÄ©, sải chân định bước vá»t lên thì bị vấp ngã chúi xuống. Không phải vấp mà bị con vợ Tích quỳ xuống ôm chặt lấy chân cá»§a Lưu kéo lại. Lưu thúc thẳng bàn chân bị ôm vào chét ngá»±c teo tóp cá»§a ngưá»i đàn bà, má»™t tay vÆ¡ lấy chiếc ghế đẩu ném mạnh vào lưng Tích Ä‘ang loay hoay trước khuôn cá»­a gá»— ăn thông lên núi, rồi anh rút súng nhằm vào Tích hét to: "Tích đứng lại! Mày mở cá»­a là tao bắn!". Thằng Tích hình như cÅ©ng sợ quá, hắn không quay ngưá»i lại, vẫn loay hoay vá»›i cái then cá»­a. Con vợ liá»n buông chân cá»§a Lưu nhảy chồm lên kéo cánh tay cầm súng vá» phía thị, dồn hết sức mạnh ghì chặt khẩu súng đạn đã lên nòng ép vào ngá»±c thị, nếu súng nổ thì sẽ được chết thay chồng, chồng thị sẽ có cÆ¡ há»™i chạy thoát vì sá»± lúng túng cá»§a kẻ bắt giữ. Cánh cá»­a phía hông nhà đã mở, Tích lao vào khoảng trống có rất nhiá»u bụi cây dại ở sưá»n núi mặc cho Lưu hò hét, chá»­i rá»§a cả vợ lẫn chồng. Mấy phút sau vợ Tích má»›i buông tay, nhìn kẻ thù vá»›i ánh mắt mừng rỡ và biết Æ¡n: "Chúng em biết anh đã thương nên không nỡ bắn chết cả hai vợ chồng. Xin anh yên tâm, nhà em đã muốn ra đầu thú từ lâu rồi nhưng Ä‘ang sợ". Lưu buông ngưá»i xuống ghế, giắt súng vào ngưá»i, nhìn chằm chằm ngưá»i đàn bà nhá», ốm yếu vừa giận vừa phục. Chị ta lấy đâu ra cái sức mạnh đến kinh ngạc ấy nhỉ? Má»™t cái thúc cá»§a anh vào ngá»±c đến thằng thanh niên cÅ©ng phải há miệng buông tay, huống hồ...

Có tiếng gá»i cá»­a cá»§a đứa con trai ở phía ngoài, mẹ nó búi vá»™i cuá»™n tóc vừa bị xổ, nói bằng giá»ng rất nhẹ nhàng:

- Nhà có khách vào chào chú đi con.

Một thằng bé cao lớn, rất khôi ngô, cầm cặp sách bước vào:

- Thưa chú, thưa mẹ con Ä‘i há»c vá».

Mẹ nó quay lại nhìn Lưu, nói to cho cả con nghe:

- Má»i chú ở lại ăn cÆ¡m vá»›i mẹ con tôi rồi chá» anh ấy vá» luôn thể.

Lưu biết ý tứ cá»§a ngưá»i mẹ trước con cái, anh mỉm cưá»i nói theo:

- Xin chị cho bữa khác. Nhá» chị nói lại vá»›i anh, nếu anh tá»›i gặp tôi sá»›m mai thì má»i chuyện sẽ không xấu lắm đâu.

Vợ Tích vá»›i đứa con trai tiá»…n Lưu ra cổng. Có mấy bà hàng xóm đứng ở đưá»ng chào Lưu rồi há»i vợ Tích:

- Vừa rồi nghe ầm ầm như có đánh nhau to ở đâu thì phải?

Vợ Tích liếc mắt nhìn Lưu trả lá»i thản nhiên:

- Tôi mải nói chuyện với chú cháu từ thành phố sang chơi nên chả nghe thấy gì.

Rồi chị ta giục con: "Con chào chú Ä‘i" và nói vá»›i Lưu: "Xin má»i chú lại nhà. Chỉ vài bữa nữa nhà tôi sẽ xin sang gặp chú ngay, mong chú giúp cho". Lá»i nói dịu dàng, cung cách con nhà gia giáo mà chịu làm vợ má»™t thằng tướng cướp ư? Vợ con như thế, trá»i ưu đãi đến thế mà không chịu làm ngưá»i đàng hoàng thật là uổng quá, là má»™t thằng đàn ông ngu quá. CÅ©ng như đã có những con đàn bà hết sức ngu...
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #134  
Old 20-05-2008, 10:27 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Con Yêu Con Ghét
Tác giả: VÅ© Thị Thưá»ng

Bớt vừa đi vào đến giữa sân, bà Ngải ngồi trong nhà đã chì chiết:

- Sao chị chả Ä‘i chÆ¡i lấy má»™t lúc nữa hãy vá», cÆ¡m nước đã có con già ở nhà nó thổi!

Bớt đang hớn hở bỗng sững lại. Bớt đi tát cá cả buổi hôm, Bớt có đi chơi đâu mà mẹ cũng mắng. Bớt vùng vằng, vất cái giỠlấm như trát bùn xuống đất. Cái giỠlăn chiêng, một con cá trê từ trong giỠrơi ra, quẫy đành đạch. Con mèo mướp từ nãy vẫn khoanh tròn trên đầu hè lim dim ngủ, lúc này bỗng nhảy vụt ra như một mũi tên, gừ gừ sắp sửa vồ lấy con cá.

Bà Ngải cuống quít hét lên the thé:

- Kìa! Mèo nó vồ cá kia! Bớt!...

Bớt chộp lại được con cá nhét vào giỠrồi, bà vẫn còn thở hồng hộc chưa thôi.

- Cha tiên nhân quân trắng mắt! Quân trắng mắt nó ra gan với tôi! Suýt nữa không có tôi thì con mèo nó vồ mất con cá!

Những cÆ¡n chá»­i mắng vô lý thế, chẳng mấy ngày là Bá»›t không phải chịu. Thưá»ng mẹ mắng, Bá»›t chỉ lặng im. Bá»›t quen rồi. Mẹ chá»­i quá thì Bá»›t bá» Ä‘i, sang hàng xóm vá vẩn há»™ bà cụ Xã, hoặc Ä‘i kiếm lá hòe vá» vò đầu trốc cho con chị Hồi. Ãi chán chốc vá», mẹ lại có cá»› chá»­i cái tá»™i con gái Ä‘i ngồi lê, mẹ chá»­i thêm cho má»™t chập nữa.

Song cÅ©ng có những lúc Bá»›t tá»§i thân muốn. Ấy là lúc mẹ âu yếm chị Nở, âu yếm thằng Tấn, đối xá»­ chênh lệch hẳn vá»›i Bá»›t. Thằng Tấn là con giai, nó lại là em Bá»›t. Bá»›t chả thèm suy tị nó làm gì, nhưng đối vá»›i chị Nở thì sao...? Thì sao mẹ lại thế? Này nhé, có những hôm Bá»›t Ä‘i cắt cá» vá», giá»i thì nắng, mắt Bá»›t hoa lên, cổ khe khé, ngưá»i hầm hập nóng, nóng như than và mặt, mắt đỠdứ đỠdừ. Bá»›t cảm. NhÅ©ng lúc ấy mẹ đã không thương Bá»›t thì chá»›, mẹ còn lưá»m còn nguýt Bá»›t, làm như Bá»›t chỉ giả ốm Ä‘au để mà trốn việc! Mẹ kể lể:

- Ôi dào! "con gái mưá»i bảy bẻ gãy sừng trâu", ngày xưa tôi bằng tuổi các chị, đố ai bắt được tôi nhức đầu, xổ mÅ©i lấy má»™t buổi.

Nhưng chị Nở, giá Ä‘i vá» có hÆ¡i hu hi, mẹ đã giục chị lên giưá»ng nằm, rối rít sai Bá»›t Ä‘i nấu cháo, Ä‘i rang cám, đánh cảm cho chị. Thỉnh thoảng nhà mua được ít đưá»ng ngoài hàng hợp tác, mẹ lại dành dụm cho chị Nở. "Chị mày nó nhiệt, có tí đưá»ng để cho nó hòa vá»›i bá»™t sắn sống nó uống. Mày thì nồi bảy quăng ra, nồi ba quăng vào, hàn nhiệt gì mà phải ăn đưá»ng nào?".

Chị Nở Ä‘i đâu, mẹ cÅ©ng phần cÆ¡m, phần canh cho cẩn thận. Chị Nở vá», chỉ việc trèo lên giưá»ng, chÄ©nh chệ ngồi ăn, hiá»m nào! Còn Bá»›t Ä‘i thì Ä‘i, vá» thì vá», mẹ mặc thây. Mẹ không phần. Ãói, Bá»›t phải Ä‘i lục niêu vét cÆ¡m nguá»™i ăn. Mẹ lại ngồi kể xấu Bá»›t:

- Rõ đẹp mặt con gái chưa kìa! Chá»­a vỠđến nhà đã hục vào buồng, cạo nồi xoèn xoẹt? Cứ bảo sao tao lắm Ä‘iá»u? Con gái, con đứa, ăn uống xấu thói thế, ở nhà mẹ không dạy, mai kia Ä‘i lấy chồng, nhà chồng nó lại không đào mồ cuốc mả lên nó chá»­i, tao chá»› kể!.

Bớt đi ngang qua chỗ mẹ, mẹ cũng nhìn theo chê bai:

- Con cái Bá»›t này giống bà Dẫn ngoài đó, hai cái chân thì dài như chân cò dóc; ngồi, đầu gối quá tai; má thì má có bá»›t; mÅ©i, mÅ©i nhòm mồm chỉ có ăn; miệng thì miệng chum chúm thổi lá»­a, hÆ¡i ai nói gì, ngồi ngoài cÅ©ng hÆ¡n há»›t hÆ¡n há»›t cái miệng nói leo được. Ngưá»i hình dạng đã xấu, có cái nết thì mưá»i nết bá» Ä‘i cả mưá»i, khổ thân Ä‘á»i nó vậy.

Má»™t lần chị Nở vá»›i Bá»›t Ä‘i cất vó tôm. Ãi má»™t lúc buổi tối, vỠđược lưng cái rá nhỡ tôm, toàn những con tôm càng to tướng, nhảy tanh tách, chị em rá»§ nhau bá» vào rổ, trên đậy sàng cạp chặt, xong Ä‘em thả lÆ¡ lá»­ng xuống ao, sáng mai Ä‘em Ä‘i chợ bán. Sáng mai, mẻ tôm chỉ còn vài chục con, rang lên khéo chỉ được má»™t đĩa. Mẹ tiếc cá»§a chá»­i mãi. Mẹ không chá»­i cả hai, chỉ nhè má»™t Bá»›t chá»­i. Nở đã không bị sao còn nói hùn vào, đổ tại Bá»›t tối qua Ä‘i sống, đã đốt đèn lại nói oang oang, để lão Nhá» nhà bên kia ao nghe thấy, đêm khéo lão lần sang lão đổ mất.

Cả con ngan thằng Tấn mua vá» nuôi cÅ©ng thế. ÃÆ°á»£c hôm trước, hôm sau mở cá»­a chuồng, đã thấy con ngan nằm chết cứng giữa chuồng, cái mình màu vàng nghệ bẹp dí xuống đất. Mẹ lại nghiến ngẩm Bá»›t, đổ chỉ tại hai con ngan lá»›n cá»§a Bá»›t nuôi riêng, vật cÅ©ng giống chá»§ ác, giẫm chết con ngan bé!

Những chuyện bất công ấy, giá Bớt có phàn nàn thì mẹ đã ầm lên:

- Phải rồi! Mày cứ chửi tao đi. Tao chỉ con yêu con ghét thế thôi. Mày cũng là con tao đẻ ra, mày có làm sao, tao mới ghét mày chứ!

- Rồi mẹ ngồi mẹ so. Nào là Bớt vô ý vô tứ. Bớt cục cằn, Bớt hay đi ngồi lê, hay cãi mẹ... Thôi thì hàng thúng tội. Còn chị Nở thì khôn ngoan. Chị Nở nhiệm nhặt. Chị Nở biết thương mẹ, quý mẹ, vun vén cho mẹ.

-... Cái đứa khôn, có phải ai dạy nó má»›i khôn. Con cái Nở năm nó má»›i lên năm, bé lÅ©n chÅ©n vừa bằng cái nấm, ấy thế nhưng ra đồng thế này, gặp nhà ai rỡ khoai, con bé cÅ©ng tìm cách lần vào, xin. Ngưá»i ta thấy con bé bẻo lẻo thì ngưá»i ta lại cho, chốc con bé đã kệ nệ ôm vá» năm, bảy cá»§ to kếch. Còn Bá»›t ấy à? Nhà đáng có thứ gì cất kỹ trong buồng, ai đến há»i, mẹ còn Ä‘ang chối không, con đã tông tốc Ä‘em ra cho ngưá»i ta; ngưá»i tá»­ tế há» vay há» còn giả, phải cái ngưá»i tham là thôi, mình mất không. Con, có đứa làm giàu làm có, lại có đứa chỉ có làm hại... Ãấy, cứ bảo sao con yêu con ghét?

Từ sau ngày chị Nở Ä‘i há»c lá»›p ươm tÆ¡ má»™t tháng vá», ra làm ở đội chăn.nuôi, mẹ lại càng quý chị. Trá»i mưa, mẹ thương chị Ä‘i hái dâu, ướt át tá»™i nghiệp. Trá»i nắng, mẹ chép miệng chèm chẹp:

- Tá»™i con bé? Nắng này mà ngồi ươm được mẻ tÆ¡ thì còn gì là hÆ¡i sức. Chá»— ươm tÆ¡ tao vào rồi, tao biết. Chỉ có ba gian, cÅ©ng kích thước như ba gian nhà này mà đây má»™t lò, kia má»™t lò, bảy, tám lò ươm, toàn lò Ä‘un than, các cô thợ ươm, cô nào cô nấy mồ hôi cứ đẵm như tắm. Chả trách con cái Nở này ăn không ăn được, gầy rá»™c Ä‘i đêm tao sá», trên lưng nó phải có đến trăm cái mụn đầu Ä‘anh - đến đây mẹ lại lưá»m Bá»›t -Thế giá có bảo nhưá»ng nhịn cho con bé ít đưá»ng, mặt nó đã sưng lên bằng cái thá»›t!

Mẹ làm như cả nhà đói hay no là trông cả vào số Ä‘iểm chị Nở làm ra, còn công Bá»›t chăn trâu, cắt cá», công Bá»›t Ä‘i mò, Ä‘i tát, Ä‘i cất vó, bá» chá»— - chả ngày nào là ngày không được cá, được cua, hết bán lại ăn - thì mẹ không kể.

Bá»›t càng lá»›n lên, mẹ càng ghét Bá»›t. "Con gái đâu có con gái mưá»i đêm Ä‘i ngá»§ lang cả chín, tao sợ lại không có ngày mà bôi gio trát trấu vào mặt tao ấy à?" Mẹ nhiếc thì nhiếc; Bá»›t vào dân quân, Bá»›t phải Ä‘i ngá»§ tập trung, ban đêm còn canh phòng tuần tiá»…u trong làng vá»›i chị em, Bá»›t chả làm chuyện gì xấu. Mẹ chá»­i Bá»›t: "Cha tông môn quân trắng mắt! Quân trắng mắt, việc nhà thì nhác, việc chú bác thì siêng", Bá»›t chỉ lặng thinh, càng hùng hục làm cho mau việc nhà, nhưng đến lúc đứng lên Ä‘i há»p, mẹ vẫn không hết chá»­i. Làm thế nào được? Ãoàn phân công cho Bá»›t công tác, Bá»›t phải làm, không lẽ Bá»›t bá»? Mẹ chê tướng Bá»›t Ä‘i như tướng đàn ông, đúng tướng khổ, khổ thì khổ, Bá»›t là quân báo. Bá»›t còn tập sao cho Bá»›t Ä‘i nhanh nữa, Ä‘i nhanh như bay. Ãêm, mẹ nằm nhà, mẹ không biết: "anh" quân báo, ban đêm, bất cứ lúc nào, há»… có lệnh á»›i má»™t tiếng là đã phải vùng dậy Ä‘i ngay. Không phải Ä‘i mà là chạy. Chạy sao cho từ xã lên huyện, lại từ huyện Ä‘em lệnh vá» xã, chỉ trong vòng má»™t tiếng đồng hồ, Ä‘i cho có tướng nhàn thì có mà... há»ng việc!

Chị Nở đã được mẹ chiá»u, lại càng hay vá» hùa ton hót vá»›i mẹ:

- Bu có bảo cái Bá»›t thế nào không? Tối qua há»p đội bên sân kho, ông Thanh ăn cắp thóc cá»§a đội hay không thì kệ ông ấy, nó cÅ©ng nói. Nói, bà ấy má»›i chá»­i cho: "chị có bắt được tay, day được tóc chồng tôi không mà chị nói?". Bu bảo thế nó có dÆ¡ không?

Mẹ nghe chị Nở, mẹ lại lưá»m, chá»­i Bá»›t:

- Thế má»›i đẹp mặt giống má»ng môi ! cứ để ngưá»i ta đánh, ngưá»i ta xé nó ra, cho nó chừa cái tính hay há»›t!

Mẹ chá»­i rồi, mẹ vẫn còn tức. Không chỉ tức má»™t cái nhẽ "để vợ ông Thanh chá»­i cho" mà £ò® ´á»©c vì ®hiá»u nhẽ khᣮ Ừ, cá»§a - cá»§a hợp tác - ai khiến nó mà nó lanh chanh nó giữ? Cái năm ná» cÅ©ng thế. Mùa đến, con ngưá»i ta Ä‘i mót đông mót tây cả, con nhà mình, ai giục, chỉ được má»—i cái Nở chịu Ä‘i (mà con bé đã Ä‘i là nó phải mót được bằng ngưá»i ta chứ nó không chịu kém). Còn cái Bá»›t đã không Ä‘i, nó còn quay cổ lại nó Ä‘e con cái Nở: "Chị cứ Ä‘i Ä‘i, hôm nào sinh hoạt đội, tôi đưa ra!" Nó Ä‘e là con cái Nở lại sợ, lại rụt vào không dám Ä‘i. Con đâu có con tai hại!

Chị Nở lại xúi mẹ: Bá»›t đã khá»e Ä‘i há»p, Ä‘i công tác thế, mẹ cứ cho phắt Bá»›t ra ăn riêng. Tưởng mẹ vá»›i chị nói đùa, Bá»›t cÅ©ng cưá»i ngay thật:

- ÃÆ°á»£c! Bu cứ chia thóc ra cho tôi, mai tôi ăn riêng ngay. Mẹ chá»­i:

- Ãừng có mà đòi tao chia thóc, tao vạc mặt ra bây giá».

Chị Nở hùa vào:

- Mày làm Ä‘iểm à? Ãiểm cá»§a con, còn thóc cá»§a bu, bu nhỉ?

- Phải rồi! Mai mấy đứa thổi cÆ¡m, dứt khoát đừng thổi cho con Bá»›t. Nó ở đâu có cÆ¡m ăn, Ä‘i công tác được thì nó ở. Tao già rồi, việc gì tao phải còm cá»m làm nuôi báo cô nó mãi.

Ngưá»i lành thì ra dá»… cục. Bá»›t tức, khóc ầm Ä©:

- Bu đừng có con yêu con ghét? ÃÆ°á»£c, đã thế xem sau này bu già, má»™t mình cái Nở có nuôi được bu không, hay lúc ấy lại phải gá»i đến tôi?.. Nay bu dá»a Ä‘uổi ra ăn riêng, mai bu dá»a Ä‘uổi ra ăn riêng... Tôi Ä‘i công tác chứ tôi có Ä‘i đánh **?...

Bà mẹ cưá»i khẩy:

- Phải, tôi chỉ đối xử thế thôi. Chị tức th젣hị đ⭠đầu xuống s? xuống ao kia mࠣhết. À, chị lại đe tôi nữa kia! Mai sau tôi già cái Nở, thằng Tấn nó không nuôi nổi tôi thì tôi đi ăn mày thiên hạ tôi sống, tôi không thèm nhỠcái mặt chị đâu, tôi bảo cho chị biết thế...

2

Sang năm sau, cả Bá»›t và Nở Ä‘á»u Ä‘i lấy chồng. Nở lấy chồng bên kia sông - đám mà bà Ngải vẫn thưá»ng khoe vá»›i bà con má»™t cách hãnh diện:

Ãám này nhà cháu nể nhá»i bà Lân bên ấy quá, phiên chợ trước, nhà cháu có rẽ vào... Vâng, cÅ©ng phải xem cá»­a xem nhà thế nào má»›i dám định Ä‘oạt cho cháu chứ ạ! Nhà bên ấy cÅ©ng còn lợp rạ, nhưng nhà xây năm gian, cá»­a toàn cá»­a kiểu má»›i, chả có kiểu cổ cá»­a bức bàn như ta thế n๠đ⵮ Ấy, hôm ná» bà Lân lại sang, nhà cháu cÅ©ng tiá»n tiện thế nào xong thôi, chỉ xin đôi hoa tai, cái nhẫn, hai thứ hai đồng cân, đôi áo bô-lin, đôi quần lụa, cái khăn len, cái áo len. Còn tiá»n mặt thì xin ba trăm. Ba trăm chỉ vào khoản giầu nước, vá»›i lại thế nào cÅ©ng phải chạy lấy dăm, ba mâm má»i bà con trong há» khéo thiếu đấy ạ? Bà tính Ä‘á»i ngưá»i má»›i có má»™t lần, tôi cÅ©ng xin cho cháu gá»i là cho cháu khá»i tá»§i... Không ạ! Ông bà bên ấy ưng ngay. Hoa, nhẫn thì ngưá»i ta đã sắm trước - từ những ngày vàng má»›i lên năm mươi. Bảo chỉ khó có cái khăn len, đằng mưá»i sáu đồng hai hào, Ä‘i tìm khắp mấy cá»­a hàng, lên cả cá»­a hàng bách hóa trên huyện cÅ©ng không có, chỉ có đằng mưá»i hai đồng bốn hào, xấu hÆ¡n, há» lại không dám mua, lại nhá» bà Lân sang nói hay là há» gá»­i tiá»n, nhưng cháu nó không nhận.

Ấy là đám cưới cô con gái lớn. Nhưng đến đám cưới Bớt giá có ai nhắc đến, là bà Ngải mặt đã tái ngăn ngắt:

- Tôi có gả bán đâu, bà? Tôi không thừa con tôi gả cho đứa không cha, không mẹ, không cá»­a, không nhà cÆ¡ mà! Nói, bà tha phép, tôi bảo con cái Bá»›t: Ãấy, mày dại Ä‘i theo nó thì mày cứ theo, nhưng đừng có mở mồm xin tao má»™t xu tao cÅ©ng không thí cho đâu... Ôi dào! Bà bảo cán bá»™ xã còn chả ăn ai nữa là cán bá»™ đội sản xuất! Nếu có tá»­ tế, nó đã chả tá»± do Ä‘em con Bá»›t lên xã đăng ký...

*
* *

Ba năm sau, Tấn Ä‘i bá»™ đội. Dạo ấy, Nở má»›i đẻ đứa thứ hai. Bà Ngải vét tất hai ổ gà đẻ, mua thêm nữa đầy đủ năm chục trứng xếp vào cái bị có lót trấu, lá»… má»… xách sang cho con gái. Tưởng ở chÆ¡i vá»›i cháu dăm ba bảy ngày đỡ nhá»› rồi vá», chẳng ngá» con rể, con gái giữ ở dịt. Bà giẫy lên:

- Còn gà, lợn của tao ở nhà?

Gà, lợn thì con rể dồn vào một gánh - bên rỠlợn, bên lồng gà gánh cả sang bên này nuôi khó gì.

Mùa đến, bà cụ cuống cuồng:

- Cho tao vá», tao còn gặt ruá»™ng phần trăm, còn xem hợp tác chia chác thóc lúa ra sao, rồi mùa tao lại sang, chứ bắt tao ở đây bây giá» thì tao chết.

Con gái, con rể lại thu xếp khéo léo:

-... Ruá»™ng phần trăm - cả phần cá»§a cậu Tấn - được năm miếng chứ gì thì gặt mấy lúc! Còn thóc lúa hợp tác xã chia cho, bao nhiêu đã có phương án, giấy trắng má»±c Ä‘en rành rành đấy rồi, ai bá»›t xén được? Bà không phải vá», để chúng con vá», chỉ vài buổi là xong, được bao nhiêu, chúng con gánh tất sang đây, quây riêng ra cho bà, bà giữ.

Ãấy được hai cái mùa còn rành mạch, cá»§a mẹ riêng, cá»§a con riêng, chưa có chuyện gì xảy ra cả. Nhưng dần dà, lúa thóc cá»§a bà gá»™p lại vá»›i nhà nó lúc nào không biết. Con lợn nuôi đến cuối năm Ä‘em bán - nào có bán cho Nhà nước, lại bán thầm bán vụng cho mấy anh chuyên Ä‘i giết lợn lậu! - được má»™t trăm bốn chục đồng. Món tiá»n ấy bà giữ trong ngưá»i khéo chỉ được ná»­a tháng, rồi thì con gái vay, con rể vay, nay năm đồng, mai má»™t chục, quanh quẩn mà rồi hết nhẵn.

Cho đến má»™t hôm, ấy là hôm bà cụ nhận được thư cá»§a cậu con trai. Trước khi Ä‘i xa, Tấn gá»­i thư vá» xin mẹ má»™t trăm đồng để mua đồng hồ vá»›i mấy thứ lặt vặt. Bà cụ quýnh lên, há»i Nở. Nở làm ra bá»™ ngÆ¡ ngác:

- Tiá»n gì bà nhỉ?

Bà cụ gắt lên:

- Tiá»n bán lợn chứ còn tiá»n gì. Phiên chợ hôm mưá»i sáu tháng giêng, chị há»i vay tôi mưá»i đồng, tôi đưa chị hai tá» giấy năm đồng thì má»™t tá» có vết má»±c tím. Ãến phiên chợ hôm mưá»i má»™t tháng hai, anh ấy lại há»i vay mưá»i lăm đồng, bảo Ä‘i mua cái gì? có phải cái dÅ©i dÅ©i cắt tóc không nhỉ?... Lại cái hôm có ông cụ bên Sở...

Nở ngắt ngang:

- Con tưởng bà sang ở bên này vá»›i chúng con, tiá»n nong, thóc lúa mẹ con có gì thì tiêu chung, chứ ai biết đâu bà lại...

Bà cụ choáng cả ngưá»i. Nó nói thế là làm sao? Chả có nhẽ ngay con gái mình nó cÅ©ng định cướp không cá»§a mình con lợn vá»›i mấy chục thùng thóc. Ruá»™t bà nóng Ä‘iên lên, bà bá» bữa cÆ¡m trưa hôm ấy không ăn. Nở cÅ©ng lá» Ä‘i, bế con Ä‘i chÆ¡i hàng xóm. Ãợi đến tối, con rể vá», bà lại há»i, hy vá»ng nó là đàn ông biết Ä‘iá»u, chắc nó phải thu xếp nó giả. Nhưng thằng chồng cÅ©ng chẳng hÆ¡n gì con vợ. Nó cÅ©ng làm bá»™ ra ngÆ¡ ngẩn - ngÆ¡ ngẩn ăn ngưá»i - há»i lại vợ:

- Kìa mình? Tiá»n gì mà mình nợ bà nhỉ?

Vợ nó nói buông xõng:

- Nợ gì? Bà muốn đòi thì đòi chứ nợ gì?

Bà cụ khóc lóc, làm toáng lên. NghÄ© tức mất cá»§a thì ít, mà tức con gái, con rể thì nhiá»u. Chẳng thà nó xin, nó lại dáo dở! làm toáng lên thì chỉ mệt bà; má»™t đồng cÅ©ng không cạy được ở chúng nó. Thằng chồng còn hầm hầm chá»­i vợ:

- Ông đã bảo mày rồi, có sai đâu, rằng mấy đứa bé ấy thì tống nó vào nhà trẻ hợp tác! Cứ vẽ sự, để bây giỠđiếc tai ông, điếc tai hàng xóm.

Nó chửi vợ nó thế là nó chửi mình rồi còn gì? Bà cụ điên tiết, chửi con rể, con gái một thôi, xong cắp quần áo vỠngay tức khắc hôm ấy.

VỠđến nhà, việc đầu tiên là bà cụ nhá» má»™t em há»c sinh gần nhà viết cho bà má»™t lá đơn - lá đơn thật dài kể các chi kỳ việc, kể hết.

ÃÆ¡n được viết xong, bࠧấp cất Ä‘i cẩn thận, định bụng mai thứ hai, Ủy ban huyện làm việc là bà lên tận nÆ¡i đưa đơn. Ãúng lúc ấy thì Bá»›t tìm đến.

Từ khi đi lấy chồng, dù ở đầu làng - cuối làng, Bớt cũng ít khi vỠnhà thăm mẹ. Bớt không giận gì mẹ, nhưng cứ nghĩ đến cái đận đi lấy chồng nhục nhã thì Bớt lại buồn tênh, lại chả muốn vỠchơi làm gì. Anh Sâm, hồi chưa đi nhập ngũ có lần cũng bảo với Bớt:

- Mẹ đã rẻ rúng thế thì thôi, đến in ít chứ. Ãến luôn, có khi mẹ lại tưởng hay là mình định bòn rút gì mà đến, thật đấy. Cứ để khi nào mẹ già mẹ yếu, không làm gì được nữa, lúc ấy mình hãy đến. Cần thì mình Ä‘em mẹ vá», san sẻ nuôi mẹ. Tôi không phải cái đứa mẹ mày mẹ tao đâu, cô không phải lo.

Cho nên lần này, nghe biết chuyện, Bá»›t lật đật đến ngay. Vừa ngồi xuống phản Bá»›t đã há»i mẹ:

- Bu định... bu định kiện chị Nở hay sao đấy?

Giá là ai khác, có lẽ bà cụ đã kể ra rông rốc một thôi. Kể cho nó hả, với để tìm lấy một thái độ đồng tình. Nhưng đằng này lại là Bớt: "Khổ! Xưa nay thì mình vẫn cứ ngỡ con cái Nở nó hiếu nghĩa!".

Bá»›t mở ghim băng, rút ở túi ra má»™t cuá»™n tiá»n đưa cho mẹ. Thoạt đầu bà lão còn ngẩn ngÆ¡, chưa chi đã ngá» cái Nở nó nghÄ© lại, nó gá»­i tiá»n sang cho em nó giả mình? Nhưng đến khi Bá»›t bảo là "tiá»n Bá»›t bán Ä‘i ổ lợn chín con vá»›i má»™t má»› ba mươi quả mít cho ngưá»i ta buôn, bòn tất cả được trăm mốt bạc, Ä‘em lên xem bà có cần gá»­i Ä‘i cho cậu Tấn" thì bà cụ khóc, khóc rưng rức, và nhất định đẩy cuá»™n tiá»n ra, không lấy. Bà cụ muốn kêu lên rên rỉ: "Ôi! Xưa nay mẹ đối xá»­ vá»›i con bất công, giá» mẹ lại cầm tiá»n cá»§a con thì ra mẹ là giống chó".

Bá»›t nhặt cuá»™n tiá»n, cố nhét vào túi áo mẹ:

- Còn kiện cáo thì thôi thôi, bu nghe con, chuyện mẹ con trong nhà, bu bá»›i ra làm gì, rồi ngưá»i ta cưá»i cho chả bõ - Bá»›t đứng dậy cưá»i to. Ãấy rồi bu xem, đố rồi chị ấy có bỠđược bu, bu có bỠđược chị ấy.

3

Vài hôm sau, bà cụ Ngải khóa cá»­a, xuống cuối làng ở vá»›i mẹ con Bá»›t, ngày ná» - ngày bà cụ còn ghét bá» con gái ấy - thoạt nghe tin con rể Ä‘i bá»™ đội, lại nghe con gái được cá»­ ra thay, làm đội phó đội sản xuất, thì bà cụ đã cưá»i, mỉa mai:

- Con Bá»›t mà cÅ©ng làm đội phó, chả trách làng này bây giá» hết ngưá»i!

Và cứ nghĩ đến cái tính lành chanh của Bớt ngày bé, bà cụ lại lẩm bẩm:

- Rõ mới thối!

Ngày ấy cÅ©ng có ngưá»i đã há»i:

- Sao bà không xuống trông cháu, đỡ dần cho cô Bớt? Chú ấy thì đi bộ đội vắng, cô ấy thì bận công tác đi suốt ngày, lại con cái...?

Bà cụ chỉ lặng thinh hoặc gượng gạo đổ lỗi cho con rể, con gái:

- Chị ấy có thèm nhỠđến tôi đâu? Cả anh ấy nữa, khi Ä‘i chẳng thà anh ấy bảo tôi lấy má»™t câu "nhá» bà ở nhà" hay là sao? Ãã không nhỠđến tôi thì thôi, tá»™i gì tôi lại phải ngá»­a tay ra xin việc ấy nhỉ?

Nhưng bây giá», thoạt bước chân vào sân nhà Bá»›t, nhìn cái nhà khóa cá»­a để đấy, cái bếp thì gà qué bá»›i tung hoăng, trấu lá»™n vá»›i gio, cái vung đất vỡ làm đôi nằm lăn lóc bên mấy ông đồ lốc, còn hai đứa bé, chả hiểu mẹ nó gá»­i nhóm trẻ ở tận đâu thì bà cÅ©ng nhận ra mình bây giá» má»›i đến vá»›i mẹ con nó là muá»™n quá.

Ừ, hoàn cảnh như con cái Nở thì việc gì mình phải đến bế con nó giúp nào? Không phải vợ chồng nó dáo dở vá»›i bà rồi bà má»›i nghÄ© thế, nhưng cái Nở thì công tác gì, còn thằng chồng nó béo khá»e như vâm, cứ đợt nghe sắp tuyển binh, lại thấy nó nhăn nhó kêu Ä‘au tim, vá»›i thấp khá»›p... mưu mẹo trốn nghÄ©a vụ đấy!

Thấy mẹ đem quần áo, nồi niêu đến ở chung, Bớt rất mừng. Nhưng chị cố gặng mẹ cho hết lẽ:

- Bu nghÄ© kỹ Ä‘i. Chẳng có sau này lại phiá»n bu ra, như chị Nở thì con không muốn...

Nghe con nhắc thế thì bà cụ lại ngượng. Bà cụ gượng cưá»i:

- Mày khác, nó khác. Vá»›i có gì mà phải nghÄ© hở con? Ãây này, bu cứ tính thế này: bao giỠđánh xong thằng Mỹ; bố con Hiên vá»›i cậu Tấn nó vá», lúc bấy giỠở đâu rồi hãy hay. Còn bây giá» thì bu cứ ở đây vá»›i mẹ con mày, chứ bu ở trên ấy má»™t mình vong vóng cÅ©ng buồn, mà mẹ con mày dưới này thì lại bấn quá. Mày thì đã lắm thứ công tác. Lại còn lo làm lấy Ä‘iểm lấy thóc nuôi con...

Từ ngày có bà đến ở chung, Bá»›t như ngưá»i được cất Ä‘i má»™t ná»­a gánh nặng trên vai. Giá» Bá»›t chỉ còn lo công tác vá»›i ra đồng làm, giá có phải Ä‘i há»p hay Ä‘i há»c dăm, bảy ngày liá»n như lá»›p há»c chống sâu bệnh cho lúa vừa rồi, là Bá»›t có thể yên trí đùm gạo Ä‘i được, không phải như cái đận ngày xưa vừa há»p đấy, mà bụng thì nôn lên vá»›i mấy đứa con còn vất vạ ra ở nhà, gá»­i liá»u cho hàng xóm. Mấy đứa trẻ được bà trông, chỉ vài tháng đã lá»›n, béo ra trông thấy. Cái Hiên con đã chập chững bước nhanh, cứ bà Ä‘i trước, cháu Ä‘i sau, hai bắp chân có ngấn, lảo đảo như anh say rượu. Còn con Hiên lá»›n, giống mẹ ngày xưa như đổ khuôn, da cÅ©ng ngăm ngăm Ä‘en, lông mày cÅ©ng rậm cÅ©ng to chỉ khác má không có cái bá»›t. Tá»™i con bé, cả cái tính lá»§i thá»§i hay làm cÅ©ng giống mẹ. Má»›i bốn tuổi đầu đã nhá»›n nhao gì, cứ cái xảo vá»›i cái liá»m cùn, lê la má»™t mình ngoài ngõ cắt cá». Cắt được má»™t dúm cá» cháu lại khệ nệ bê xảo vá», đổ vào chuồng lợn, bắt chước ngưá»i lá»›n làm phân đấy. Bà sợ cháu má»i tay, gá»i cháu vỠăn hạt mít, cháu mải cắt không vá», bà nghÄ© thương (có phải chỉ thương nó, mà là bà thương cái hình bóng ngày xưa cá»§a mẹ nó), bà lại ôm cháu, ná»±ng:

- Cháu bà chăm làm quá? Mai kia hợp tác cân phân, đổi cho thóc, bà bảo mẹ mày cho hai đồng, bà cháu ta đi chợ mua đôi ngan con vỠnuôi, công cái Hiên cắt cỠbỠlợn nhỉ.

Chiá»u vá», nghe bà kể chuyện, Bá»›t móc túi chìa ra cho con hai con niá»ng niá»…ng chị vừa bắt được ở ngoài ruá»™ng.

- Ãây con ngoan, mẹ cho con. Ừ, con đưa bà, chốc bà nấu cám bà nướng cho. Ãừng ăn sống. giun sống, nó vào nó đục bụng cho đấy, Hiên ạ?

Bớt kéo con vào lòng, vạch tóc con ra, và chỉ vào cái sẹo to bằng cái trôn bát ở gần đỉnh đầu, vô tình kể với bà:

- Còn bố nó ở nhà, bố nó thương con này nhất, bố nó cứ bảo: Tội! Con gái xấu xí.

Bà cụ thở dài, và buá»™t ra cái Ä‘iá»u mà bà vẫn lấy làm ân hận:

- Ừ, đáng ra thì thế, con nào chả là con. Có mẹ cổ nhân cổ sÆ¡, ngày xưa mẹ má»›i dá»a ra thế chứ!

Bớt vội buông bé Hiên, ôm lấy vai mẹ:

- Ô hay? Con có nói gì đâu, sao bu cứ nghĩ ngợi thế nhỉ.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #135  
Old 20-05-2008, 10:29 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Cõi Linh
Tác giả: Lê Công

Ẩn dưới chân núi Liang, dãy núi chạy dài theo bá» biển đến đây thì ăn ra tận ngoài khÆ¡i, chia thành nhiá»u đảo nhá». Làng Trẻn trông như má»™t con hổ xám khổng lồ không há» khuất phục trước những cÆ¡n đổ lá»­a cá»§a mặt trá»i thiêu đốt hoặc những trận cuồng phong cá»§a bão biển. Vá» mùa hè dân làng Trẻn còn phải chịu những cÆ¡n gió tây nóng rát chỉ còn chui vào bụi rậm mà nằm thoi thóp.

Như vạn vật sinh ra trên Ä‘á»i, hắn có má»™t cái tên: thằng Lù. Lù là lù mù, lá» má». Mẹ hắn bảo thế. Chẳng biết cha hắn vì bất đắc dÄ© sinh ra hắn hay vì lẽ gì mà gá»i hắn là Lù. Má»i đứa con sinh ra trên cõi trần đâu phải Ä‘á»u có chá»§ định. Lù luôn luôn tá»± há»i mình là ai? Nguồn gốc cá»§a mình như thế nào. Tại sao cha mình không kể cho mình biết?

Bất chấp nắng gió. Lù lá»›n lên như má»™t mãnh hổ. Da dần sùi như da trâu. Tóc quăn tít. Trán đóng chữ thập má»—i khi nhướn mày lên. Môi cắt ra có thể làm được má»™t bữa nhậu. Lưng hắn như tấm phản. Giá»ng nói ồm ồm như nước chảy vào thùng rá»—ng. Hắn Ä‘i đứng khệnh khạng. Mặt lúc nào cÅ©ng cúi gằm xuống đất.

Âm Ä‘iệu giá»ng nói cá»§a Lù cÅ©ng như âm Ä‘iệu giá»ng nói cá»§a làng Trẻn chính là do ăn mắm. Làng này có cái lạ, cá mú để ươn bao giá» cÅ©ng đắt hÆ¡n cá tươi. Những ngưá»i dân chài đến bán cá thưá»ng ngạc nhiên vá» dân làng Trẻn chá»n mua những con xể ruá»™t. Làng Trẻn làm nước mắm hoàn toàn khác vá»›i dân vạn chài. Há» mua cá ươn, ướp muối rồi bá» vào vại. Dùng má»™t tấm Ä‘an tròn bằng nứa ép lên trên, dằn đá rồi phÆ¡i ra nắng. HỠđặt chính giữa má»™t cái ống nứa gá»i là "lù" để chắt nước mắm ra ăn má»—i ngày. Nhà nào cÅ©ng có má»™t vại mắm để trước sân. Những ngày đẹp trá»i vạn chài được cá thì làng Trẻn cÅ©ng sặc mùi nước mắm. Mùa đông hoặc những năm mất mùa cá, làng Trẻn còn muối cả chân trâu, lợn, gà làm mắm. Bây giá» vạn chài sản xuất đủ loại nước mắm kể cả mắm viên nhưng làng Trẻn chỉ thích ăn thứ nước mắm do chính tay mình muối. Thứ nước mắm mà Lù nhá»› mãi, khi thả miếng thịt lợn luá»™c vào bát nước chấm má»›i chắt từ vại ra, lật qua lật lại cho mắm thấm Ä‘á»u vào má»—i thá»› rồi thả tõm vào miệng nhai ngồm ngoàm đến đâu, chất béo trá»™n vá»›i vị đậm đà cá»§a mắm tan vào lưỡi ngất ngây đến đó.

Hết chiến tranh, ông Sáng, cha cá»§a Lù trở vá» cày ruá»™ng nuôi con. Vá»›i ông cuá»™c sống đã an bài. Tương lai chỉ nhìn vào ngưá»i con trai đã lá»›n. Nhưng thằng Lù con ông thật lạ lùng. Ba tuổi, nó đã cào em chảy máu. Năm tuổi, nó cắn bạn cùng lá»›p đứt thịt không gá»›m mồm. Mưá»i tuổi thì bÆ¡i vá»›i con Xuân, má»™t con bé "mò cua bắt ốc" nổi tiếng bÆ¡i giá»i cá»§a làng. Hắn không bÆ¡i mà lặn xuống đáy sông tụt quần con Xuân rồi lên bá» ngồi, làm con bé khóc sướt mướt vá» mách cha mẹ nó. Ông Sáng buá»™c phải đến trá»±c tiếp gặp thầy Nho, chá»§ nhiệm lá»›p bốn, nhá» kèm cặp cho Lù. ÃÆ°á»£c ba bữa, thầy Nho đến bảo: "Thằng Lù lưá»i há»c lắm. Lúc nào cÅ©ng chá»±c ngồi, chá»±c đứng, chá»±c Ä‘i. Bài vở chẳng chịu làm". Ông Sáng dùng roi mây quất nó và bảo:

- Muốn nên ngưá»i thì phải há»c hành tá»­ tế!

Thằng Lù vẫn không chịu há»c. Chữ như gà bá»›i, viết trang sau, xé trang trước. Vở lúc nào cÅ©ng nhàu nát. Nghe thầy Nho bảo, mặt hắn vằn lên những đưá»ng gân trắng. Chữ thập ở trán sâu hoắm. Môi hắn trá» ra quá cằm. Ông Sáng quát: "Mày muốn Ä‘i há»c hay Ä‘i cày?". Hắn bảo: "Ãi cày!".

Ông Sáng bắt Lù má»—i ngày phải cày má»™t thá»­a ruá»™ng. Hắn há»i má»™t ngưá»i làm thế nào để Ä‘iá»u khiển được bò. Ngưá»i ta bảo: "Phải hô "tắc, hò, rì". Hắn bảo: "Tắc, hò, rì là cái quái gì?" Xem ngưá»i ta cày, hắn thấy "tắc, hò, rì" chẳng qua là bắt con bò rẽ phải, trái, và Ä‘i thẳng. Hắn bảo: "Gá»i cha nó phải, trái, tiến cho xong". Hắn liá»n đập bò ra ruá»™ng và cứ hô: "Phải, trái, tiến!". Con bò chẳng biết Ä‘i đưá»ng nào. Hắn liá»n dùng roi vá»t quất vào mông con bò hằn lên những con chạch. Con bò Ä‘au quá bươn thẳng, kéo cả cày lẫn ngưá»i ngã chổng khoèo. Cày thì gãy mà hắn thì bị sái chân. Hắn bò dậy nắm lấy dây thừng lần tá»›i cái "trẹo" bằng ngá»n hóp xuyên qua sóng mÅ©i bò, giật mạnh làm con bò đứng ngắt.

- Tao phải sống mái với mày!

Hai tay hắn cầm lấy hai sừng con bò, chân cố gắng bám vào mặt đất. Lấy hết sức bình sinh, hắn vặn cổ con bò. Chú bò thuần má»›i đầu tưởng thằng bé giỡn chÆ¡i. Ãến khi Ä‘au quá chú má»›i lật lại, húc vào thằng bé. Con bò và Lù đẩy tá»›i đẩy lui. Biết mình không thắng nổi, hắn tháo lưỡi cày xỉa mạnh vào đầu con bò, bị trúng thóp bò quỵ xuống sùi bá»t mép, đến đêm thì chết.

Trước khi xá»­ tá»™i Lù, ông Sáng há»i hắn má»™t câu:

- Mày không chịu há»c, cÅ©ng không biết cày ruá»™ng, thì mày định làm gì?

- Ãi săn!

Ông Sáng giật thót mình. Ãiá»u ông chôn chặt bấy lâu bá»—ng bùng dậy. Ông đã thưá»ng kể chuyện vá»›i con vá» sá»± trả thù cá»§a các loài thú. Ông đã nhắc Ä‘i nhắc lại vá»›i con trai hàng trăm lần rằng: "Thú rừng cÅ©ng như ngưá»i, chúng ham sống. Chúng cÅ©ng biết Ä‘au, biết giận và biết căm thù". Thế mà Lù không chịu nghe, bây giá» hắn lại hoác mồm ra bảo muốn Ä‘i săn...

Ãể trừng trị tá»™i giết chết con bò má»™ng và đỠphòng Lù bá» trốn lên rừng, ông Sáng trói hắn vào cá»™t nhà. Hàng ngày bảo mẹ hắn chỉ cho ăn má»™t bát cÆ¡m, má»™t ngày thả ra vài phút cho đến lúc nào hắn chịu thá» hai Ä‘iá»u: Má»™t là không gây tá»™i ác đối vá»›i bất kỳ má»™t con súc vật nào trong nhà. Hai là cấm không được Ä‘i săn. Ãến ngày thứ mưá»i hắn vẫn không chịu thá». Ngưá»i hắn gầy rá»™c chỉ con da bá»c xương nhưng mắt hắn vằn lên tức tối. Cuối cùng ông Sáng phải thả hắn ra mặc dù hắn câm miệng. Tuy vậy ông dá»a hắn nếu mò vào rừng thì ông sẽ chém. Nhưng chẳng bao lâu Lù đã biến khá»i làng.

*
* *

Ông Sáng bảo vợ chuẩn bị tay nải để ông lên đưá»ng Ä‘i tìm con trai. Ông biết chắc chắn thế nào thằng Lù cÅ©ng Ä‘i tìm hổ-loại thú dữ được mệnh danh là chúa rừng xanh để đối chá»i. Ông Sáng mang má»™t bao tượng gạo, má»™t ống muối mè. Mè cá»§a ông làm rất công phu. Rang giòn tá»a ra mùi thÆ¡m phức, cho vào cối bằng gá»— ổi giã. Gá»— ổi cứng hạt vừng bị chà xát biến thành bá»™t mịn thả vào lưỡi tan ngay. Muối ông cÅ©ng dùng loại muối kết tinh bằng hạt đậu sáng lấp lánh, rang khô nổ lép bép, giã nhá» trá»™n vá»›i mè thật Ä‘á»u, má»—i ngày chỉ cần ăn hai muá»—ng mè là đủ chất. Ông Sáng quyết định Ä‘i vá» phía rừng Liang.

Rừng Liang bây giá» cÅ©ng ít cây cối. Thú dữ vẫn còn nhưng ít hoạt động. Ông Sáng Ä‘i vào khu rừng mà cha ông chết ở đó. Ông lấy hương ra thắp. Bó hương bá»—ng cháy vụt lên thành má»™t ngá»n lá»­a. Trong ngá»n lá»­a đó hiện lên mặt ngưá»i đàn ông không có mắt. Bá»™ mặt bị cào cấu, vết máu Ä‘en lại khô cứng. Ông Sáng cố trấn tÄ©nh xem hình ảnh đó là thật hay mình tưởng tượng ra. Phải rất lâu bá»™ mặt đó má»›i biến mất.

*
* *

Hồi ấy ông Sáng mưá»i tuổi. Ngoài nghá» trồng trá»t, trai làng Trẻn còn nghá» Ä‘i săn. Lão MÆ¡, cha đẻ cá»§a ông Sáng là má»™t tay bắn cung thiện nghệ. Má»—i cuá»™c Ä‘i săn dù trai làng thất bại lão vẫn hạ được con nai, con Ä‘á», chưa bao giá» chịu vá» tay không. Má»—i mùa săn lão hạ được vài chục con thú.

Những con gấu chó khá»e như Min, lão chỉ cần bắn má»™t phát tin tim. Thợ săn làng Trẻn hiếu thắng nhất vùng. Há» tôn vinh lão MÆ¡ làm thá»§ lÄ©nh. VÅ© khí bấy giá» chỉ là tên, ná». Lão MÆ¡ có cây ná» siêu hạng, cánh cung bằng giang già. Dây cung bằng da Min do ông ná»™i Sáng làm khi ông săn được con Min lá»›n nhất rừng Liang. Những thợ săn khác khó lòng mà giương nổi cung cá»§a lão nhưng lão MÆ¡ chỉ giương má»™t cái là được ngay.

Ãể truyá»n nghá» cho con trai, lão MÆ¡ cho Sáng Ä‘i vào rừng má»—i chuyến săn. Khi đội săn Ä‘uổi theo những mãnh thú thì Sáng tìm những con nai tÆ¡, đùa giỡn vá»›i chúng. Bá»—ng má»™t con hổ vằn xám xuất hiện. Hai mắt nó mở to nhìn Sáng. Những chiếc răng nanh cá»§a nó như lưỡi cuốc chim. Sáng lạnh toát ngưá»i chỉ biết đứng nhìn chằm chằm vào mắt hổ. Con hổ bá»—ng quay đầu bá» Ä‘i. Sau này Sáng má»›i nghe dân làng kể, loài hổ rất sợ ánh mắt ngưá»i nhìn vào mắt nó.

Mùa săn năm ấy lão MÆ¡ quyết tâm hạ con hổ vằn xám chuyên Ä‘i mây vá» gió. Tiếng gầm cá»§a nó làm đám thợ săn hạ đẳng sợ vãi linh hồn. Những tay thợ săn nổi tiếng nÆ¡i khác Ä‘á»u không dám động đến nó. Há» bảo rằng nếu bắn con hổ xám vằn thì không những mạng phải đổi mạng mà con cháu sau này cÅ©ng phải gánh chịu hậu quả vì sức mạnh cá»§a "ông ba mươi".

- Tại sao phải giết nó hở cha? - Sáng há»i.

- Vì nó là chúa tể cá»§a muôn loài, ta phải giết nó má»›i trở thành ngưá»i hùng làng Trẻn.

Lão MÆ¡ không sợ hổ, tuy vậy cÅ©ng không dám giáp mặt nó. Lão phải dùng mẹo. Sau má»™t tháng dò dẫm đưá»ng Ä‘i lối vá» cá»§a hổ xám vằn, lão bắt đám thợ săn đào gấp gáp má»™t cái hố sâu chừng thước, rá»™ng vừa đủ để con hổ rÆ¡i gá»n xuống hố. Lão cắm dày đặc chông tre, thứ tre già, vàng hươm, đặc ruá»™t, lão vót nhá»n, khắc ngạnh để khi đâm vào là không rÅ© ra được. Sau đó lão đậy miệng hố bằng những cành khô, mục, dá»… gãy, phá»§ lá rừng lên mặt không để lại dấu vết. Sáng nói:

- Con tưởng ngưá»i hùng là tay không bắt hổ như Võ Tòng chứ cha?

- Thằng nhãi này, con ngưá»i hÆ¡n con thú là biết dùng mẹo chứ! - Lão MÆ¡ quát.

Con hổ vằn Ä‘i mây vá» gió gần ná»­a tháng thì trúng bẫy. Nghe tiếng gầm gào xé, Ä‘au đớn cá»§a con hổ, lão MÆ¡ nhảy lên sung sướng. Lão dẫn Sáng tá»›i xem. Con hổ sau khi vùng vẫy tìm cách thoát nạn đã bị chông tre đâm dày đặc lên mình. Nó kiệt sức Ä‘ang nằm thoi thóp. Lão không manh động, mà trở vá» làng gá»i đám thợ săn. Tất cả phải mang theo cung ná». Ãến nÆ¡i, lão hết sức ngạc nhiên không hiểu con hổ bị trá»ng thương ấy làm cách nào mà thoát khá»i hố sâu, chỉ để lại má»™t vệt máu dài trên đất. Lão MÆ¡ lần theo vết máu lùng tìm con hổ. Sáng níu lấy tay cha bảo: "Tha cho nó Ä‘i cha!". Lão MÆ¡ trợn mắt: "Ãồ nhãi biết gì. Xéo! Khá»i vướng chân!" Lão MÆ¡ xô Sáng ngã rồi lò dò quan sát xung quanh khi đã mất vết máu, chợt giật mình khi thấy trong đám lá cá»§a mấy cây rừng thấp lè tè, đôi mắt con hổ vằn xám Ä‘ang mở trừng trừng nhìn lão. Lão ra hiệu cho đám thợ săn dàn hàng ngang, giương cung vá» phía con hổ.

- Nhằm vào nó, bắn!

Tiếng hô vừa dứt. Tên bay rào rào. Bá»—ng má»™t luồng gió mạnh hÆ¡n bão táp ùa vá» phía lão MÆ¡, xô lão ngã xuống. Con hổ vá»›i sức bình sinh đã phóng ra chính xác đến kinh hãi, hai cặp móng trước móc vào đôi mắt lão MÆ¡. Cặp vuốt sau cặp vào xương chậu. Lão MÆ¡ vật vã nhưng không thể thoát ra được. Con hổ đã chết khi vồ được lão MÆ¡ vì ngấm thêm thuốc phát tên hiểm cá»§a lão. Ãám thợ săn cố hết sức lôi xác hổ ra khá»i lão. Bá»™ vuốt trước đã móc sâu vào mắt lão vì vậy khi kéo ra hai tròng mắt lão cÅ©ng phá»t theo. Bá»™ móng sau cào gãy bốn cái xương cá»§a lão. Sáng lao tá»›i ôm lấy lão khóc: "Cha!"...

- Bảo đám thợ săn moi tim con hổ cho ta ăn! - Lão MÆ¡ thét lên. Ãám thợ săn cố hết sức moi tim hổ nấu cao. Má»™t tay thợ săn lấy bá»™ móng treo trong nhà để răn Ä‘e con cháu bá» nghá» Ä‘i săn. Sáng vẫn trong trạng thái má»™ng mị. Cậu không ngá» rằng cha cậu lại chết Ä‘au đớn như vậy.

Hàng đêm sau đó, Sáng cứ nghe tiếng hổ gầm ngoài má»™ cha. Con hổ cái đánh hÆ¡i vá» làng. Dân làng kinh hãi không ai dám ra khá»i nhà. Khi không nghe tiếng hổ nữa, má»i ngưá»i ra thăm thì má»™ lão MÆ¡ bị bá»›i tung. Xương thịt tanh bành, vương vãi khắp má»i nÆ¡i. Con hổ cái đã trả thù lão đến tận cùng. Dân làng lượm lặt từng mẩu xương, cất cho lão ngôi má»™ khác. Từ đấy làng Trẻn bá» nghá» Ä‘i săn...

*
* *

Gần má»™t tháng, hết lá»™i rừng lại đến các bản làng ven sưá»n núi để há»i tin tức vá» thằng Lù, ông Sáng vẫn chưa gặp được nó. Ông chỉ biết rằng con ông Ä‘ang lao vào má»™t cuá»™c mạo hiểm. Ãến đâu cÅ©ng nghe dân làng kể vỠđội săn cá»§a thằng Lù giết quá nhiá»u thú rừng. Chúng nó bắn bất kỳ con thú nào chúng gặp, lá»™t da, nhồi bông đưa vá» thành phố bán. Nhiá»u đứa đã làm giàu nhá» săn gấu, hươu, nai và khỉ. Có tên bắn chết cả con tê giác quý hiếm. Có ngưá»i kể, thằng Lù giết thú không gá»›m tay, không phải vì lợi mà để thá»a mãn tính ngông cuồng, khát máu cá»§a hắn. Hắn còn bảo phải giết được chúa tể cá»§a rừng xanh bằng má»™t phát súng trưá»ng. "Phải ngăn chặn hắn". Ông Sáng lẩm bẩm.

ở má»™t hẻm núi phía Tây rừng Liang nÆ¡i Lù cắm trại, Lù Ä‘ang xách khẩu súng trưá»ng ra ngắm nghía. Già làng ở Krông-Knô kể, có con hổ xám thỉnh thoảng qua lại nÆ¡i đây, lúc ẩn, lúc hiện như má»™t bóng ma. Lù không cho bất kỳ má»™t tay thợ săn trong đội theo. Hắn muốn má»™t mình sống mái vá»›i con hổ. Lù chuẩn bị súng ống thật cẩn thận. Loại súng trưá»ng hắn dùng là thứ vÅ© khí từ thá»i chống Pháp. Súng này chỉ bắn từng viên má»™t. Bắn được rất xa và chính xác. Nhồi đạn vào súng, hắn Ä‘i ra khu rừng nÆ¡i già làng bảo con hổ thưá»ng Ä‘i qua. Hắn tìm má»™t chá»— tương đối an toàn, thuận tiện, phục chá».

Màn đêm bắt đầu buông xuống vá»›i núi rừng Liang. Từng lá»›p sương mỠở đâu xuất hiện rất nhanh trong các bụi cây. Rừng ở đây khác hẳn rừng nÆ¡i khác mà Lù đã đến là quá nhiá»u vắt. Buổi chiá»u Lù đã chuẩn bị hai há»™p dầu cù là. Loại dầu này bôi vào chân làm vắt sợ mùi không dám bám. Há»… hết mùi là vắt lại bám chặt rứt không ra. Ãêm ở đây cÅ©ng dày đặc hÆ¡n. Mặc dù đã chuẩn bị đèn săn, loại đèn pin chóa to, xài đến sáu cục pin vị chi là chín vôn nhưng tầm soi vẫn quá ngắn. Nếu con thú xuất hiện ở xa thì cÅ©ng khó nhận ra.

Bá»—ng có tiếng gió ào ào rồi lá rừng xào xạc. Lù nghÄ© chắc con hổ Ä‘ang đến. Hắn không bật đèn vá»™i mà căng tai ra nghe ngóng. Tuy trá»i tối nhưng mắt hắn cÅ©ng nhìn được trong phạm vi bán kính vài mét. Quả thá»±c có tiếng quất vun vút trong gió. Ãúng là hổ rồi. Lù để ý xem nó Ä‘i từ hướng nào. Cố gắng Ä‘oán định thật chính xác rồi bấm đèn pin. Bấy giá» khoảng cách chừng mưá»i thước, má»™t con hổ xám hiện lên. Nổi bật là đôi mắt Ä‘á», chói sáng cá»§a nó. Con hổ dài độ mét bảy, to lá»›n, dữ dằn. Vằn xám cá»§a nó chạy dài tá»›i Ä‘uôi. Con hổ rất manh động vì vậy Lù phải nằm yên chá» cÆ¡ há»™i giương súng lên chÄ©a vào giữa hai đốm sáng màu Ä‘á». Loài thú này phải hết sức bình tÄ©nh, để nó thấy súng nó sẽ bá» chạy và khó có thể gặp nó lần thứ hai. Cuối cùng thì Lù cÅ©ng đã nâng được súng lên.

- Ãòm!

Phát đạn cá»§a Lù xé toạc không khí. Con hổ ngã xuống nhẹ tênh khiến Lù cÅ©ng ngá» vá»±c. Chẳng lẽ mình bắn "tin" đến như vậy sao. Lù phải leo lên cây, bấm đèn pin xuống quan sát. Ãúng là con hổ đã chết nằm bất động. Nhưng sao hình dạng cá»§a nó quái lạ thế kia. Lù nhảy xuống đất lò dò tá»›i gần. "Ma quá»· gì thế này!". Hắn thấy lạnh cả gáy. "Ngưá»i!" Ta đã bắn nhầm ngưá»i. Hắn định tìm cách phi tang nhưng vừa chạm vào hắn đã bá»§n rá»§n cả chân tay. "Trá»i ám hại ta rồi. Cha Æ¡i!...".

Ông Sáng bị bắn xuyên ngá»±c trái, ra nhiá»u máu và kiệt sức, Lù dìu cha vá» trại. Sau khi cứu chữa cho cha, hắn đưa ông vá» làng. Lù bây giỠđã chịu cày ruá»™ng. Làng Trẻn sản xuất nhiá»u gạo tám thÆ¡m. Há» lại mua cá ươn vạn chài làm nước mắm. Làng xóm thanh bình. Ông Sáng bây giỠđã già yếu. Chỉ có Lù là khá»e như vâm. Tấm lưng trần luôn bóng nhẫy. CÆ¡m ăn ba Ä‘á»i, nước chè má»i uống ba vò. Hắn Ä‘ang là trụ cá»™t cá»§a cả nhà.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
Trả lá»i

Từ khóa được google tìm thấy
âàëåíòèíà, áåñïëàòíûé, áåðêîâà, äèñêè, àëüôà, ãîòèêà, ãîðÿùèé, chẻ que tăm, choàm ngoặp, diepkhuc.coằng, êíèæíûé, êîíêóðñû, êóëèíàðíûå, êðàñîòû, ìåáåëü, ïåñíÿ, ìåðñåäåñ, ïëèòêà, ïîãîäû, ïîòòåð, îòå÷åñòâà, ìóðàò, ïðîåêòû, khuỳm khuỵp là gì?, khuýp khuỳm khuỵp, ñàíòåõíèêà, ñîâìåñòèìîñòè, ñíîóáîðä, ñòóäåíòîâ, ñòðîèòåëüñòâå, ôåäåðàëüíàÿ, òåíäåð, òàìîæíÿ, õåíòàé, òåñòû, ôèçèêà, òîâàðû, òî÷êà, óðàëñèá, ðàáîòó

Ãiá»u Chỉnh


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™