Ghi chú đến thành viên
Gởi Ãá» Tài Má»›i Trả lá»i
 
Ãiá»u Chỉnh
  #136  
Old 20-05-2008, 10:30 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Con Chim Quên Tiếng Hót
Tác giả: Nguyễn Quang Sáng
Bà ná»™i tôi là kho chuyện Ä‘á»i xưa, má»—i đêm má»™t chuyện cho đàn cháu ná»™i, cháu ngoại, lÅ© nhá» vây quanh bà trên bá»™ ván ngá»±a gá»— giữa nhà trong ánh sáng tù mù cá»§a ngá»n đèn dầu.

Chuyện này không phải là chuyện Ä‘á»i xưa. Chuyện cá»§a nhà mình nhưng lúc đó bà còn trẻ, tụi con chưa có, vậy cÅ©ng là chuyện Ä‘á»i xưa phải không? Ãêm ấy, bà kể:

Ông tôi có nuôi má»™t con nhồng. Con nhồng đẹp lạ lắm. Nó như má»™t cô công chúa khoác chiếc áo choàng Ä‘en, ấy là bá»™ lông mượt mà cá»§a nó, từ mí mắt kéo đến cổ nó là má»™t đưá»ng vàng hình lưỡi câu. Viá»n quanh cổ là má»™t đưá»ng mầu trắng, như công chúa quấn qua cổ chiếc khăn bằng lông cừu, má» vàng và đôi chân cÅ©ng vàng. Ông tôi vốn là má»™t thợ má»™c, cho nên cái lồng cá»§a nó như má»™t cái lâu đài. Con nhồng lúc nào cÅ©ng vui tươi, nhảy nhót trong chiếc lồng lá»™ng lẫy treo trước hiên nhà. Vừa đẹp, lại vừa biết nói, nó là niá»m vui cá»§a cả xóm, không chỉ cho trẻ con mà cho cả ngưá»i lá»›n. Thấy có ngưá»i thoáng qua, nó cất tiếng: "Chào khách". Khi ngưá»i dừng lại trước mặt nó, nó há»i: "Khá»e không". Ai há»i gì thì nó dạ. Nó bắt chước giá»ng ông, nó gá»i bà: "Em Æ¡i, em". Nó bắt chước giá»ng bà, nó gá»i ông: "Anh Æ¡i, anh". Trong nhà Ä‘ang nói chuyện, bá»—ng chợt nghe tiếng cưá»i, nó cưá»i: "Khậc khậc" y như giá»ng cưá»i cá»§a ông. Thỉnh thoảng nó lại cất tiếng: "Thôi, thôi thôi" nghe như lá»i can gián thiết tha cá»§a má»™t cô gái.

- Khách ! - Ngồi trong nhà nghe nó nói, biết là có khách sắp vào nhà.

Ngưá»i lá»›n hay trẻ nhá» hàng xóm, má»—i lần đến chÆ¡i vá»›i nó cÅ©ng cho nó má»™t trái á»›t. Thò má» gắp trái á»›t, nó mừng nó nhảy.

Trong nhà ai cÅ©ng dạy nó tiếng nói lịch sá»±, lá»… phép. Nhưng hình như bấy nhiêu tiếng đó, nghe hoài cÅ©ng nhàm, bá»›t vui. Chẳng biết đứa nhá» nào cắc cá»› dạy thêm cho nó vài tiếng chá»­i cục cằn: "Ãồ đểu, cút, cút Ä‘i".

Ngày đầu, nghe những tiếng lạ lùng đó, bá»n nhá» vá»— tay và nó được nhiá»u á»›t hÆ¡n má»i ngày. Nhá» vui đã đành, ngưá»i lá»›n cÅ©ng vui... nghe nó chưởi "đồ đểu" ngưá»i nghe không nghÄ© là mình đểu nên chẳng ai giận, nghe nó bảo "cút, cút" ngưá»i ta không cút mà cưá»i và lại thưởng cho nó á»›t ngon hÆ¡n, nhiá»u hÆ¡n. Nó nói riết thành quen không ai để ý nó quên tiếng hót từ lúc nào.

Bá»—ng má»™t hôm có má»™t chiếc xe hÆ¡i đậu lại trước nhà. Quan huyện từ trong xe bước ra. Má»™t ngưá»i to lá»›n bệ vệ trong bá»™ đồ tây trắng, cà vạt Ä‘á», giày Ä‘en. Quan huyện đến để đặt ông đóng nhái bá»™ salon thá»i Louis. Ãã là quan thì phải oai quyá»n, trước mặt ai không chào không há»i.

Quan huyện vào tới cửa thì con nhồng cất tiếng:

- Ãồ đểu!

Quan huyện giật mình:

- Ãồ đểu! Ãồ đểu!

Thấy quan huyện không thưởng cho nó trái ớt, nó lại cất tiếng:

- Ãồ đểu! Ãồ đểu!

Quan huyện trợn tròn hai con mắt. Ông tôi thấy vậy sợ Ä‘iếng, vá»™i cúi rạp mình rước quan vào. Ông liếc nhìn bà. Hiểu ý ông, bà rối rít má»i quan ngồi, rót nước má»i quan uống.

Ãang chào Ä‘ang há»i khách, bà bá»—ng nghe bên ngoài có tiếng đánh "bốp" má»™t cái. Bà bước ra, bà thấy con chim bị ông đập vào cây cá»™t, nát đầu. Trên thân cá»™t còn má»™t đốm máu bê bết, còn con nhồng thì nằm dưới đất như má»™t miếng giẻ rách Ä‘en. Chẳng biết ông sợ hay ông giận, bà chỉ nghe ông lẩm bẩm:

- Không! Nó bảo "cút đi" thì nhà này chỉ có chết.

Thương con nhồng, bà tôi quỳ xuống trước cái xác cá»§a nó. Chẳng biết lúc ấy bà tôi Ä‘au đớn thế nào, bây giá» trong ánh đèn dầu, tôi thấy hai giá»t nước mắt cá»§a bà.

Con chim chết, hết chuyện, bá»n tôi có đứa thò chân xuống đất, bà đưa tay kéo lại. Và sau câu chuyện bao giá» bà cÅ©ng rút lá»i răn dạy:

- Cho nên, biết thì nói, không biết thì đừng nói theo lá»i ngưá»i khác, chết oan đó, các con!
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #137  
Old 20-05-2008, 10:32 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Cô Dâu Trong Thung
Tác giả: Hải Miên

ÄÆ°a tay vặn ngá»n đèn dầu xuống thật nhá», chị Nụ sẽ sàng nằm xuống chiếc giưá»ng tôi. Dù sẽ sàng, chiếc giưá»ng tre cÅ© vẫn kêu lên cá»t kẹt.
- Cái giưá»ng này đã già lão quá rồi, Gá»— nhỉ? Ngày trước mẹ bảo mẹ đã sinh chị ra trên chiếc giưá»ng này. Cả em cÅ©ng khóc chào Ä‘á»i ở đây. Những vệt thâm Ä‘en trên vạt giưá»ng là do nước đái cá»§a hai chị em mình để lại đấy.
- Thế còn cái giưá»ng em Ä‘ang nằm đây?
- Tá»± tay bố hạ tre, đóng năm em lên 10. Bố nói con trai lá»›n phải ngá»§ riêng, không được nằm chung vá»›i mẹ và chị gái. Bố đóng giưá»ng em dài hÆ¡n chiếc giưá»ng bên này cả Ä‘oạn vì bố bảo nhìn giò biết em sẽ cao lắm. Em có nhận thấy không?
- Có, nhưng em cứ tưởng khúc tre dài, bố tiếc không muốn cưa đi.
Chị Nụ bật cưá»i, tôi cÅ©ng cưá»i rúc rích như chị em nhà chuá»™t cắn lúa trong đêm tối.
- Hai đứa mày không lo mà Ä‘i ngá»§, khuya rồi - giá»ng anh tôi ngái ngá»§. Tiếp theo là tiếng nói nhẹ nhàng và xa cách cá»§a chị dâu:
- Mai cả nhà phải dậy sớm để dỡ đám khoai trên đồi, trưa ở lại luôn. Cô Nụ nhớ nấu cơm sớm và dỡ theo cho chúng tôi.
Chỉ nghe tiếng chị Nụ trả lá»i khẽ: "Vâng", rồi tất cả chìm vào yên lặng. Hình như chị Nụ không ngá»§ được, lâu lâu lại nghe tiếng chị trở mình, tiếng thở dài cố nén.
- Gỗ, em còn thức không?
Tôi nắm lấy bàn tay 20 tuổi khô gầy cá»§a chị Ä‘ang rá» nhẹ trên mặt mình, áp vào má. Bàn tay chị có mùi mặn mặn, tôi sá»±c nhá»› lúc chiá»u chị đã muối má»™t vại cà bát và hai chum nhá» cà pháo. Chị Nụ lại thở dài.
- Gỗ này, chắc chị phải đi lấy chồng.
Cố lắm tôi mới không kêu lên thảng thốt mà cũng thầm thì như chị:
- Nhưng chị mù loà...
- Chị cÅ©ng biết vậy - tiếng chị buồn và cam chịu - Nhưng chị không đến ná»—i vô dụng. Chắc cÅ©ng có ngưá»i đàn ông kém vẹn toàn nào đó muốn lấy chị làm vợ chứ, em có nghÄ© vậy không?
Äá»™t nhiên chị im lặng giây lâu. Tôi quá» tay lên mặt chị chạm phải hai dòng nước mắt chứa chan.
Gia đình tôi đã bao Ä‘á»i sống ở nông trang này, quây quần trong thung cùng hÆ¡n 50 nóc nhà khác. Bị chắn chung quanh bởi đồi, núi và má»™t con dốc cao chót vót, những ngá»n gió trong thung thưá»ng quanh quẩn khắp lượt các cá»­a nhà, những bàn chân trẻ con hiếu động cÅ©ng dừng lại trước vách núi và con dốc chắn. Nhưng chúng tôi không hoàn toàn bị cô lập. Phía bên kia con dốc là đưá»ng dẫn xuống chợ, xuống phố phưá»ng, cá»­a hiệu náo nhiệt tưng bừng.
Chợ năm ngày má»™t phiên. Vá»›i bá»n trẻ con, xuống chợ là má»™t phần thưởng năm chúng lên 10 tuổi, khi chúng có thể gánh đỡ bố mẹ hai má»§ng khoai, bắp cải hoặc lúa gạo. Rồi từ đó má»—i năm má»™t lần, chúng lại được theo bố mẹ, ông bà hoặc anh em xuống chợ má»™t lần vào dịp Tết. Äể chuẩn bị cho Ä‘i chợ Tết, chúng phải để dành tiá»n xu quanh năm, nhịn thèm tất thảy đến mức nhìn những quả thông, quả á»›t hay trái cà chúng Ä‘á»u thấy có hình que kem mát lạnh và viên kẹo mút ngá»t lịm. Chúng dành tiá»n Ä‘i chợ Tết mua bong bóng, kẹp tóc, dép má»›i.
Tôi đã Ä‘i chợ Tết bốn lần. Chị Nụ 20 tuổi chưa được Ä‘i chợ Tết lần nào bởi quãng đưá»ng đó xa xôi và lạ lẫm đối vá»›i má»™t ngưá»i mù như chị. Những ngưá»i lá»›n ở nông trang chúng tôi vừa tá»± hào vừa tá»± ti vá» cái làng nhá» cá»§a mình nên nhiá»u Ä‘á»i các cuá»™c hôn nhân chỉ chăng đèn kết hoa từ cá»­a nhà này sang cá»­a nhà khác ngay trong làng. Äến lứa cá»§a anh Cả, chị Nụ tôi thì các bậc cha mẹ đã phải nhỠđến ông mai bà mối cưỡi ngá»±a vượt qua thung, Ä‘i đến các làng khác để kén dâu tìm rể mặc dù Ä‘iá»u đó trái vá»›i tục lệ cá»§a nông trang. Chị dâu tôi bây giá» cÅ©ng do má»™t ông bà mối dẫn vá» từ má»™t làng rất xa...
Gia đình chúng tôi cÅ©ng từng vững chãi như má»i nhà khác trong làng, thá»i mà má»—i bữa ăn chị Nụ phải dá»n ra mâm đủ sáu đôi đũa, sáu cái bát cho ông ná»™i, bố mẹ và ba anh em. Thá»i đó nhà tôi có ông ná»™i trông nhà, hạ tre ngồi Ä‘an thúng má»§ng, giần sàng và vót đũa dưới bóng mát cá»§a cây mít trước ngõ, có bố để anh cả theo sau Ä‘uôi trâu tập cày, có mẹ để bày chị Nụ nấu cÆ¡m, may vá và tôi còn cố trợn mắt trợn mÅ©i nhai nuốt thật nhanh má»—i bữa hai bát cÆ¡m chan canh để tối được mẹ cho sá» tí.
Ngày qua tháng lại, mắt bá»n trẻ con chúng tôi xa dần, xa dần mặt đất thì những ngưá»i già cứ má»—i ngày còng xuống gần hÆ¡n vá»›i đất, cho đến khi nằm hẳn xuống ngá»§ má»™t giấc muôn Ä‘á»i. Ông ná»™i tôi thở hÆ¡i cuối cùng khi mẹ Ä‘ang hối hả đào hố trồng xuống sau vưá»n má»™t cây ăn trái lâu năm. Äây là tục lệ cá»§a riêng ngưá»i trong thung. Khi trong nhà có má»™t ngưá»i lá»›n tuổi vá» vá»›i đất thì ngưá»i đàn bà cá»§a gia đình đó phải trồng xuống má»™t loại cây lâu năm kịp trước khi ngưá»i kia im hÆ¡i tắt tiếng. Linh hồn cá»§a ngưá»i chết sẽ không chịu vùi sâu dưới ba tấc đất cùng thể xác cá»§a há» mà thoát ra, nhập vào thân cây ấy trong vưá»n nhà. Vá»›i những ngưá»i trẻ, linh hồn sẽ bay Ä‘i nương vào má»™t cây trên rừng. Hằng năm vào ngày mồng má»™t Tết, chúng tôi có lá»… thăm cây. Trước hết là thăm cây trong vưá»n nhà và sau đó toả lên rừng.
GiỠông nội đã trú ẩn trong cây mít trước ngõ, bố tôi ở cây xoài sau nhà và mẹ tôi ở cây xoan cạnh bỠmương. Mỗi khi buồn, chị Nụ hay ra tựa lưng vào gốc cây xoan, một chốc lại lẳng lặng quay vào, không muốn để ai nhìn thấy. Nhưng tôi biết bí mật của chị. Tôi còn biết từ dạo nhà có chị dâu, chị rất hay lén ra dựa gốc xoan...
Tôi không chắc trong hai ngưá»i, anh cả và chị Nụ, ai là ngưá»i háo hức đón cô dâu má»›i hÆ¡n bởi anh luôn giữ vẻ mặt căng thẳng, lạnh lùng. Sau ngày đón cô dâu má»™t thá»i gian cÅ©ng vậy. Chị Nụ vốn tính trầm lặng nhưng khi có chị dâu, chị bá»—ng trở nên hoạt bát và nói nhiá»u. Tuần đầu chị Nụ là bạn trò chuyện duy nhất cá»§a chị dâu. Chị kể rất nhiá»u vá» những ngưá»i trong nhà, nhất là anh cả. Chị nói cho chị dâu biết vá» linh hồn cá»§a ông ná»™i ẩn trong cây mít, bố ở ngoài cây xoài, mẹ nương cây xoan. Chị dâu rất ngạc nhiên, hồ nghi: "Ở làng chúng tôi không có tục lệ như vậy".
Má»™t cách chậm chạp nhưng anh cả ngày má»™t đổi khác. Sau má»—i đêm ngá»§ dậy anh thưá»ng nói vá»›i chị em tôi, nhất là chị Nụ, những Ä‘iá»u má»›i mẻ, lạ lùng. Nói má»™t lèo, trÆ¡n tru, chặt chẽ. Chúng tôi vẫn yêu quý anh nhưng ngày má»™t e ngại anh mình. Chị dâu chưa bao giá» rầy la hay tỠý không hài lòng vá» hai đứa em. Äến bữa ăn, chị dâu luôn ngồi ở đầu nồi, nhận lấy việc xá»›i cÆ¡m cho cả nhà, và cả tôi lẫn chị Nụ, không ai bảo ai nhưng Ä‘á»u hết sức e dè khi đưa bát cho chị dâu xá»›i bát cÆ¡m thứ ba. Rồi dần dà, dù đói dù no, chúng tôi luôn dừng ở bát thứ hai. Tá»™i nhất là chị Nụ. Trước đây tôi là ngưá»i gắp thức ăn cho chị trong má»—i bữa cÆ¡m, nhưng vá» sau này tôi thá»±c thi nhiệm vụ cá»§a mình hết sức e dè, tiết kiệm. Chị dâu ít nói. Chị dâu xoay chuyển nếp sống cá»§a cả nhà theo ý riêng cá»§a chị bằng má»™t uy lá»±c vô hình.
Nắm lấy tay tôi, quÆ¡ quÆ¡ cây gậy trên con đưá»ng làng nhá» hẹp, lẫn lá»™n phân trâu phân ngá»±a, chị Nụ bảo: "Gá»—, em Ä‘i tá»›i nhà bà Duyên vá»›i chị. Có em, chị vững tâm hÆ¡n". Bà Duyên chuyên làm nghá» mai mối ở làng tôi. Bà dẻo miệng, có thể ghép duyên giữa má»™t anh trai thá»t chân vá»›i cô gái đẹp ngưá»i tốt nết nhất làng mà không ai trách móc được bà. Giúp chị Nụ nhảy qua má»™t con suối cạn và hẹp xong, tôi há»i:
- Việc này sao chị không nhỠanh cả đi giúp cho đỡ khổ?
Chị cưá»i, vẫn nụ cưá»i và giá»ng nói cam chịu:
- Äúng ra là phải như vậy, con gái má»i nhà khác Ä‘á»u để mẹ Ä‘i lo việc này. Ở nhà mình thì anh cả Ä‘i là phải lẽ nhất. Chỉ có hạng con gái không ra gì, không biết xấu hổ thì má»›i tá»± Ä‘i nhá» ngưá»i kiếm chồng cho mình. Nhưng phận chị mù loà, có đáng gì mà chảnh choẹ, ngưá»i ta sinh ghét thêm.
Từ nhà bà mối Duyên trở vá», chị bảo tôi khoan vá» thẳng nhà mà ngồi nghỉ chân bên lòng suối cạn má»™t lúc. Hai chị em vục chân trong làn nước mát lạnh, trong veo, thấy rõ từng con cá bé bằng đầu tăm trong suối bÆ¡i dạt theo nước chảy. Chị vốc nước lên vã vào mặt, cho chảy ròng ròng xuống cổ, ướt cả ngá»±c áo và tạt nước lên rá»­a chân tay. Tôi nhận ra chị Nụ cá»§a mình không hèn kém chút nào như đôi mắt mù cá»§a chị. Chân tay chị thon thả, trắng ngần và đẹp đẽ hÆ¡n cá»§a chị dâu tôi nhiá»u. Hái má»™t chiếc lá sÆ¡n to gấp lại như chiếc phá»…u, tôi vá»›t được con cá suối nhá» bằng đầu đũa, bảo chị khum tay lại rồi thả chú cá vào lòng bàn tay chị. GiÆ¡ cao bàn tay chụm lại, chị yên lặng để cho dòng nước tuôn theo những kẽ tay xuống suối. Khi cảm thấy được con cá búng trong lòng bàn tay, chị cúi ngưá»i trả con cá nhá» vá» vá»›i suối: "Nếu như chị không mù, chị đã có thể bÆ¡i xa như chú cá nhá» kia rồi...".
Không ngá» má»i việc tiến triển nhanh thế. Khi bà mối Duyên đến nhà báo cho biết đã có má»™t đám bên kia núi chịu cưới chị Duyên cho con trai há», vá»›i Ä‘iá»u kiện nhà gái không đòi há»i tiệc tùng, lá»… vật thì đúng vào bữa cÆ¡m tối, có anh cả và chị dâu cùng nghe.
Anh chị hơi ngạc nhiên nhưng không tỠý gì đặc biệt. Chị dâu nhẹ nhàng:
- Mừng cho cô có nơi có chốn để nương tựa. So tuổi thì cô cũng hơi cứng rồi.
Anh cả há»i kỹ hÆ¡n vá» gia đình đằng trai và bản thân ngưá»i chồng sắp cưới cá»§a chị Nụ. Bà mối Duyên trả lá»i qua loa, bảo:
- Bên mình đừng đòi há»i quá. Phận cô Nụ mù loà, có ngưá»i chịu cưới cho là may lắm. Tôi phải trổ hết tài khéo cá»§a má»™t bà mối giàu kinh nghiệm ra má»›i xong đấy.
Tối đó, chị Nụ không ngủ được. Chị quay sang tôi:
- Gá»— này, không biết mai sau Ä‘á»i chị thế nào nhỉ? Có được như chị dâu nhà mình không?
Tôi chưa biết nói sao thì chị đã tiếp:
- Chắc là không. Chẳng biết xứ ấy nó ra làm sao? Äã bao giá» em thả trâu sang tận xứ ấy chưa, có giống như ở đây không?
Tôi chưa bao giá» biết xứ ấy cả, mà cả làng tôi cÅ©ng chưa chắc ai đã má»™t lần đặt chân đến. Má»™t làng ở sau núi? Sau ngá»n núi cao dá»±ng đứng vây bá»c thung này, còn có má»™t làng nào đó sinh sống ư? Hiểm trở, heo hút đến thế kia mà.
Ngồi dậy uống má»™t há»›p nước để trong chiếc ấm đất ở dưới nhà, ngay cạnh đầu giưá»ng, chị nài nỉ tôi:
- Hai hôm nữa tới phiên chợ, em dẫn chị đi chợ với nghe, Gỗ. Chị đi không được mau nhưng chị sẽ cố, miễn là em chịu đi chậm lại một chút. Chưa bao giỠchị được biết chợ cả, chị thèm lắm. Hồi xưa, mẹ có hứa sẽ đưa chị xuống chợ một lần cho biết, nhưng mẹ không kịp...
Tối hôm sau chị Nụ xin anh cả cho tôi dẫn chị đi chợ, chị dâu sang nhà bác hỠdạm đổi đỗ giống. Anh cả vào buồng một lúc, quay ra nhét vào tay chị Nụ mấy tỠbạc:
- Em cầm lấy, xuống chợ muốn mua gì thì bảo thằng Gá»— nó dẫn Ä‘i mua. Anh thấy hôm chị nhập dâu vá» nhà mình, trên đầu chị giắt nhiá»u những thứ gì lóng lánh, trông đẹp lắm. - Ngập ngừng má»™t lúc, anh cúi đầu thở dài - Lẽ ra anh phải cho em nhiá»u hÆ¡n, nhưng chị em có thai. Sắp tá»›i sinh em bé, hao tốn lắm.
Rồi anh vuốt vuốt mấy sợi tóc xoà xuống trán, còn vướng tro bếp của chị Nụ, nghẹn ngào:
- Lẽ ra anh phải đưa em xuống chợ huyện nhiá»u lần rồi má»›i phải. Suốt mấy năm qua, từ khi...
Äể lẩn tránh phút yếu lòng, anh quả quyết đứng dậy, vá»› lấy bó Ä‘uốc giắt sau chái bếp, gắp than bá» vào rồi thổi bùng lên:
- Anh Ä‘i đón chị vá». Má»›i mưa đưá»ng trÆ¡n lại Ä‘ang có mang.
Dù không nói ra và vẫn giữ nét mặt phẳng lặng, hiá»n dịu vốn có cá»§a má»™t ngưá»i mù, nhưng tôi biết chị Nụ Ä‘ang hồi há»™p và lo sợ lắm. Lâu nay má»i việc nhà chị Ä‘á»u chu toàn, dù có hÆ¡i chậm chạp, là nhá» chị đã quen vá»›i má»i ngóc ngách và những trật tá»± không bao giá» thay đổi cá»§a các đồ vật trong nhà. Nay chị sắp sá»­a vá» má»™t nÆ¡i xa hút, bước chân vào má»™t ngôi nhà hoàn toàn xa lạ, phải mất bao nhiêu tháng chị má»›i quen được vá»›i những ngóc ngách và vị trí đồ vật? Biết có ai trong nhà ấy tốt bụng, thương chị mù loà để cầm tay dẫn chị từng li từng tí như ngày xưa mẹ đã chỉ dạy cho chị hay không?
Sáng ấy hầu như cả thung ngưng làm việc, nhất là các bà và đám trẻ con. HỠđứng chật sân, giẫm nát cả đám cải con má»›i xoè ba lá sau giếng nước, chỠđợi đến ngá»™p thở ngưá»i đàn ông sẽ đến lấy chị Nụ mù loà cá»§a tôi vá» làm vợ. Chị Nụ chân mang giày má»›i, đầu do chị dâu bá»›i chải cầu kỳ, dắt những món trâm cài lấp lánh mà chị đã mua ở phiên chợ hôm Ä‘i vá»›i tôi, ngồi ngay đơ trên chiếc chõng tre cá»§a chị. Bên cạnh là tay nải quần áo, toàn đồ cÅ©, để chị mang theo, có má»™t bá»™ má»›i duy nhất vừa may thì chị Ä‘ang mặc trên ngưá»i. Khi nghe đám con nít chạy như bay ngoài đầu dốc vào, cấp báo "Chú rể tá»›i rồi, chú rể tá»›i rồi!" chị kêu tôi lại khẽ khàng:
- Gá»— này, tí nữa em đừng bá» ra ngoài đó theo đám trẻ con mà hãy ngồi đây vá»›i chị. Em cố nhìn qua kẹt cá»­a xem chú rể là ngưá»i như thế nào, tả thật tỉ mỉ cho chị nghe vá»›i. Tỉ mỉ hÆ¡n ngày em tả chị dâu nữa. Gá»—, em là đôi mắt cá»§a chị.
Nói đến đó chị nghĩ tới ngày mai hay sao mà hai dòng nước mắt đổ xuống chứa chan.
Äoàn nhà trai đã vào đến ngõ. Chẳng đông đúc, rầm rá»™ như những đám cưới khác. Äi theo chú rể chỉ có hai ngưá»i đàn ông đã đến tuổi đổ dốc, má»™t ngưá»i dắt ngá»±a, má»™t ngưá»i bưng quả trầu cau bé xíu, ngả màu héo hon, nằm lá»t trong khay trà rượu. Cả hai ngưá»i đàn ông Ä‘á»u có dáng vẻ thảm hại do những gì há» mang lên trên ngưá»i, mặt gầy choắt và đặc biệt đôi mắt mí sụp vằn lên những tia hung ác. Tôi lo sợ cho chị mình. Con ngá»±a trắng Ä‘ang cõng chú rể trên lưng cÅ©ng lá»™ vẻ già nua, đói kém. Lông nó ngả màu khói như những đám cá» nắng táp trên đồi.
- Chú rể cá»§a chị đã xuống ngá»±a, có vẻ cao hÆ¡n anh cả nhà mình. Chú rể mặc đồ má»›i, trông chững chạc, đưá»ng hoàng lắm.
- Sao chị nghe ngoài sân ồn lên ghê thế? Có gì không ổn hả em?
- Các bà đang trầm trồ vỠchú ngựa tuyệt đẹp của chú rể đấy. Úi chà, chú rể có dáng đi thẳng và đẹp lắm chị ạ.
Chị nghiêng tai vỠphía tôi, sốt ruột:
- Em tả cho chị nghe vá» nét mặt cá»§a ngưá»i ấy Ä‘i. Hiá»n hay dữ? Có hiá»n như bố không?
- Mặt anh ấy vuông chữ Ä‘iá»n, lông mày rậm và Ä‘en, mắt sâu, trông tình cảm lắm...
- Gỗ, sao chị nghe ngoài sân xôn xao ghê vậy?
- Em Ä‘oán anh ấy là ngưá»i nhân hậu, chị à.
Rồi tôi còn huyên thuyên má»™t lúc nữa, nhưng nước mắt tôi đã lưng tròng. Tá»™i nghiệp chị Nụ cá»§a tôi! Anh rể mặc áo má»›i, rá»™ng thùng thình, Ä‘oán là áo mượn. Äầu tóc anh xù lên như má»™t tổ quạ và luôn tay đưa khăn lên chấm nước dãi liên tục đổ xuống hai bên mép. Äầu anh ngoẹo sang má»™t bên, dá»±a hẳn vào vai trái. Chắc chắn anh là ngưá»i bị ngá»› ngẩn, đần độn. Khổ thân chị tôi biết bao! Há» còn nói má»™t thứ tiếng mà không ai ở thung chúng tôi hiểu được. Há» khác ngôn ngữ vá»›i chúng tôi! Nếu không có bà mối Duyên thông dịch thì hai bên đàng trai đàng gái đã như hai kẻ Ä‘iếc trò chuyện vá»›i nhau.
BỠchị Nụ ngồi lại trong nhà, tôi lao ra sân, vẹt đám các bà bu quanh để núp sau lưng anh cả. Tôi năn nỉ:
- Anh cả Æ¡i, anh đừng gả chị Nụ cho há». Chị ấy chết mất! Có gì khổ lắm, mai em sẽ dẫn chị Nụ xuống phố chợ Ä‘i xin ăn. Còn hÆ¡n...
Anh cả ngập ngừng, lưỡng lá»±, nét mặt anh tá» vẻ kinh tởm khi nhìn thấy chú rể, con ngá»±a và hai ngưá»i đàn ông Ä‘i há». Nhưng rồi anh bắt gặp ánh mắt cá»§a ngưá»i chị dâu...
Tá»± tay tôi nắm dây mÅ©i cá»§a con trâu già dắt ra khá»i chuồng. Con trâu mẹ này do bố mẹ chúng tôi để lại, đã đẻ cho anh cả ba con nghé đực, giá» anh chia con trâu mẹ cho chị Nụ Ä‘i lấy chồng, coi như cá»§a hồi môn. Má»™t tay gạt nước mắt, tôi đỡ chị Nụ lên lưng trâu, dưới có lót tấm chăn cho chị Ä‘i đưá»ng xa đỡ má»i ngưá»i. Lúc tôi khoác tay nải quần áo cá»§a chị lên cặp sừng cong vút cá»§a con trâu mẹ, chị quá» tay nắm lấy tay tôi, cúi đầu xuống cho má chị áp vào mái đầu khét nắng cá»§a tôi.
- Em đừng lo nhiá»u cho chị, Gá»— ạ. Dù há» có như vậy, anh ta có như vậy, chị vẫn tin là chị có thể sống được ở nhà ngưá»i ta. Chắc dù sao há» cÅ©ng thương má»™t kẻ mù loà như chị mà không đòi há»i quá khắt khe. Em có nghÄ© vậy không?
Hoá ra chị Nụ biết hết. Và chị cam chịu đón nhận cái phận hẩm hiu mà số phận đã dành cho một cô gái mù như chị.
- Em ở lại ngoan, đừng giận anh cả, đừng oán chị dâu, Gỗ nhé. Thực ra chị dâu không xấu gì với chị em mình đâu.
Ngưá»i đàn ông bên há» nhà trai cất giá»ng the thé xổ ra từng hồi. Tôi Ä‘oán là ông ta giục lên đưá»ng.
Vẫn giữ nét mặt phẳng lặng cá»§a má»™t ngưá»i mù và nét dịu hiá»n vốn có, chị Nụ kéo mạnh dây mÅ©i, thúc vào lưng con trâu mẹ. Con trâu mang chị Ä‘i được má»™t quãng rồi cứ quay đầu trở lui. Tôi chạy theo gá»i: "Chị Nụ, chị Nụ nhá»› vá» thăm em!". Chị quay đầu lại, nghẹn ngào: "Em cố lá»›n nhanh băng núi vượt đèo lên thăm chị, Gá»— nhé. Xa quá thế này, chắc chẳng khi nào há» dẫn chị vá» lại nhà mình nữa đâu".
Tôi leo lên gốc thị cụt ngá»n ở đầu thung, ngóng theo bóng Ä‘oàn ngưá»i mang chị Nụ tôi Ä‘i má»—i lúc má»™t xa dần. Trước là chú rể cưỡi con ngá»±a trắng xỉn màu, sau là chị tôi ngồi nhá» bé trên lưng trâu, hai bên hai ngưá»i đàn ông loắt choắt. Rồi cứ khuất dần, khuất dần, cho đến khi tôi chỉ còn nhìn thấy má»™t chấm đỠxa mù, đó là tay nải áo quần cá»§a chị tôi Ä‘u đưa trên cặp sừng cong vút cá»§a con trâu mẹ...
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #138  
Old 20-05-2008, 10:35 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Có Má»™t Äêm Như Thế!
Tác giả: Phạm Thị Minh Thư

Có lẽ dừng ở đây thôi nhỉ? - Ãấy, bây giá» công việc tiến triển nhanh hay chậm là tùy thuá»™c vào việc cung cấp số liệu cá»§a bên các chị.

Gập quyển sổ lại, cẩn thận nhét cây bic vào túi áo ngá»±c - Phụng vừa cưá»i, vừa nói vá»›i tôi. Tuy má»›i ra trưá»ng, tuổi Ä‘á»i và tuổi nghá» so vá»›i anh chỉ đáng mặt làm "cháu" nhưng bao giá» Phụng cÅ©ng gá»i tôi bằng "chị" hết sức trịnh trá»ng. CÅ©ng có thể vá»›i anh đó là thói quen xưng hô trong cuá»™c sống hàng ngày nhưng vá» phần mình - má»—i lần sang công tác ở cÆ¡ quan này tôi không khá»i cảm thấy tí chút khoai khoái. Chả gì tôi cÅ©ng đại diện cho má»™t cÆ¡ quan cấp cao hÆ¡n.

Công việc kết thúc, chúng tôi quay sang nói chuyện phiếm. Cùng làm việc vá»›i tôi hôm nay, ngoài Phụng còn có má»™t ngưá»i nữa - kỹ sư Vịnh, tuổi trạc ba mươi, Vịnh không hay nói lắm. Tôi chưa khi nào thấy anh tham gia vào những chuyện ngoài lá». Ãặc biệt hôm nay hình như ở con ngưá»i kín đáo ấy còn có Ä‘iá»u gì khác thưá»ng, Vịnh cứ lặng lẽ hút thuốc suốt. Ngay cả trong công việc anh cÅ©ng không đưa ra nhiá»u ý kiến tranh luận như những lần khác. Bởi vậy khi nói "chúng tôi" thì có nghÄ©a là chuyện phiếm chỉ có giữa tôi và Phụng. Sá»± và Linh - hai kỹ sư khác có mặt trong phòng Ä‘ang ngồi mài má»±c tàu. Trước mặt há», trên bàn la liệt những bản vẽ.

Thế anh chị, cái ông há»c sinh vật ấy liệu chiá»u nay có rẽ ngang, rẽ tắt đâu không nhỉ? Qua nhà gặp được ông ta để há»i cặn kẽ vá» cách ươm hạt thì tuyệt.

- Cả phòng này, tiếp sau lá»i Phụng - Vịnh đột ngá»™t lên tiếng - Mình có cái này, còn gần má»™t tiếng nữa, liếc mắt vào đồng hồ nÆ¡i tay Vịnh tiếp - Mình Ä‘á»c cả phòng nghe nhé.

- Cái gì vậy? Má»™t bài báo má»›i hả? Ngón tay trá» Ä‘ang giÆ¡ lên định đỗ xuống đầu tàn Ä‘iếu thuốc dừng lại - Phụng xăm sắn há»i. Rồi chẳng đợi câu trả lá»i cá»§a Vịnh anh quay sang tôi. Chắc chị không biết nhỉ? Anh Vịnh cá»§a chúng tôi đây "tâm hồn" lắm. ThÆ¡, văn đủ cả. ấy, xin lá»—i, cái tật cứ hay nói thành lá»i những Ä‘iá»u chỉ nghÄ©, cậu nói bao lần vẫn không sá»­a được! Nhưng thôi, dẹp qua chuyện vặt. Cậu Ä‘á»c Ä‘i. Ãừng để ý đến đồng hồ. Quá giá» má»™t tý có chết đâu!

- Phải đấy, Vịnh Ä‘á»c Ä‘i - Sá»± sốt sắng. Bá»n mình vừa mài má»±c vừa nghe cÅ©ng được chứ?

Vẫn ngồi ở chá»— mình, tuy nhiên cả Sá»± và Linh Ä‘á»u đã thay đổi tư thế, há» quay cả vá» phía chúng tôi.

- Cái này, có thể coi là... Thôi, Vịnh khẽ chặc lưỡi, khá»i dài dòng, cứ Ä‘á»c nhé.

Rút trong túi đi làm ra một tập giấy, sắp xếp lại những trang phía trên, nhìn đi đâu đó giây lát, Vịnh bắt đầu.

- Có má»™t đêm như thế - Ãây là tên cá»§a truyện ngắn, Vịnh dừng lại giải thích và bắt đầu Ä‘á»c vào chuyện:

Má»™t buổi tối mùa hạ. Trá»i oi ả lạ thưá»ng. Cái oi ả nung nấu suốt cả má»™t tuần lá»… vừa qua theo dá»± báo cá»§a Nha khí tượng, ngày mai bão sẽ vá». Ngày mai bầu trá»i sẽ cao và xanh. Rất cao và rất xanh. Những dải mây "si" trắng và mảnh như những rẻo voan nhá» sẽ bay vá». Thế rồi bão sẽ đến. Bất ngá» nhất trong những bất ngá» là bão tố.

Qua ô cá»­a sổ, Miên nhìn lên bầu trá»i. Những đêm như thế này mà được nằm ngoài trá»i thì thật thích.

"Những đêm thế này được nằm ngoài trá»i, thật thích" Vịnh chữa lại. Sau câu vấp giá»ng anh có vẻ nhanh hÆ¡n:

Dưới bầu trá»i rá»™ng lá»›n, uy nghiêm có thể sẽ thao thức, thao thức mãi, lại cÅ©ng có thể thiếp Ä‘i ngon lành như trẻ nhá». NÆ¡i Miên đứng, thẳng xuống là vòi nước công cá»™ng. Má»›i sau giỠăn cÆ¡m, ngưá»i rá»­a bát, ngưá»i giặt giÅ©, cái vòi nước ồ ồ chảy suốt. Tiếng thùng, chậu va loảng xoảng chen trong tiếng ngưá»i chạo nhau vá» những chuyện xảy ra trong ngày. Lương tăng má»™t trăm linh năm phần trăm, nhưng mấy bà tài vụ tính thế nào lại quên quách không cá»™ng mưá»i hai phần trăm khu vá»±c cho bà Nga, cái bà có giá»ng nói rin rít như bản lá» khô dầu; giá thịt ngoài hạ nhanh đến ngạc nhiên; tình hình Ba Lan xem ra thật đáng lo ngại quá, chẳng hiểu Bá»™ Chính trị má»›i sẽ xoay xở ra sao; xuyên tâm liên thá»±c ra là thuốc kháng sinh đấy, vậy mà sao con bé nhà tôi uống đến ngày thứ ba vẫn chưa hạ sốt... Những âm thanh há»—n tạp, và bầu trá»i Ä‘ang mở ra trên tít tắp kia - có gì liên quan nhỉ?

"Ngày đêm ta bên nhau, những đêm dài chiến đấu"...

Giá»ng hát cá»§a má»™t ca sÄ© nào đó bá»—ng réo lên. Tá»™i nghiệp cho cô gái. Cô ta không sao xoay xở nổi vá»›i chiếc máy hát cÅ© kỹ. Ãứng ở đây Miên vẫn nhìn được đôi mày Ä‘en rậm như con trai cá»§a cô gái trên căn gác hai chênh chếch kia. Gia đình cô má»›i chuyển đến, Miên chưa quen há».

... "Thá»i gian trong cách trở đốt cháy lá»­a tình yêu...".

Giá» thì có đỡ hÆ¡n. Song vẫn chệch choạng như thể ngưá»i sắp ngã. Giai Ä‘iệu tha thiết ấy, trái tim tha thiết thế, mà lại vấp phải cái đầu máy hát ngá»— ngược. Ãến há»ng đĩa hát thôi! Mà sao máy hát cá»§a cô gái chỉ quay vá»›i má»™t đĩa. Chỉ quay vá»›i má»™t đĩa như thế mấy đêm rồi?

Giá như lúc này cái đầu máy hát tá» ra biết Ä‘iá»u, để giá»ng hát được cất lên như nó đã từng cất lên. Giá như lúc này được nhìn sâu vào đôi mắt cá»§a ngưá»i hát và đôi mắt cá»§a cô gái còn mang đầy vẻ "cô bé" kia! Những lá»i ca tuyệt đẹp không bay Ä‘i, cÅ©ng không tắt bao giá». Nó Ä‘á»ng lại, Ä‘á»ng mãi trong đáy mắt cá»§a ngưá»i hát và ngưá»i nghe.

Thá»i gian - Cách trở - Tình yêu... Vượt lên trên tất cả. Ngá»n lá»­a không gì dập tắt nổi trong lá»i hát cá»§a ngưá»i con trai ấy, nó có thật trong cuá»™c Ä‘á»i không nhỉ? Ngày má»›i lá»›n cùng vá»›i "những vì sao cá»§a Ãôđê", Miên đã yêu vô cùng câu chuyện cổ tích vá» Chá»­ Ãồng Tá»­ và nàng Tiên Dung. Theo Miên, tình yêu phải là như thế: Giản dị và hồn nhiên. ấy thế mà sau này Miên đã gặp ở mình má»™t tình yêu hoàn toàn ngược lại. Và buồn thay, khi thần tượng sụp đổ trong Miên thì cÅ©ng là lúc những năm cá»§a tuổi thanh xuân đã trôi qua.

Nước vẫn ồ ồ chảy xuống thùng và chậu. Chuyên đỠvá» thá»i sá»± vẫn sôi nổi tiếp tục. Ãầu máy hát trở vá» Ä‘iểm xuất phát cá»§a nó. Hành khúc ngày và đêm cá»§a cô gái lại chấp chá»›i cất lên. Trong âm thanh há»—n tạp ấy, những ý nghÄ© cá»§a Miên sẽ tiếp tục Ä‘an nối. Chẳng có gì vá»™i vàng cả. Ãêm này là cá»§a riêng Miên. Bầu trá»i trên kia... Ngày mai...

Cũng không biết Miên sẽ còn đứng bên ô cửa sổ bao lâu nữa, và tiếp sau những dải mây "si" những gì sẽ bay đến trong ý nghĩ của chị, nếu không có tiếng gõ cửa vang lên.

Trong ánh sáng vàng ệch tá»a xuống từ chiếc bóng đèn cÅ© kỹ trên mái vòm bụi bậm, gương mặt cá»§a ngưá»i khách lạ có những đưá»ng nét thật quen. MÅ©i ngắn và hếch. Má»™t nốt ruồi Ä‘en sậm ngay trên khóe miệng, kéo chiếc miệng hÆ¡i lệch vá» bên phải (cái miệng gây cho ngưá»i ta cảm giác nó Ä‘ang giấu má»™t tiếng cưá»i sau vành môi rá»™ng). ánh mắt sâu và trầm tÄ©nh thoát ra khá»i cả cặp kính cận. Má»™t cậu bé, hay má»™t chàng trai - đã gặp ở đâu rồi khuôn mặt này.

- Thưa cô...

Má»™t sinh viên... Không, Miên đã gặp khuôn mặt này ở má»™t khoảng thá»i gian nào đó khác cÆ¡. Quá»· bắt cái trí nhá»› cá»§a chị Ä‘i! Sao hôm nay nó lại tồi tàn thế.

- Má»i bạn vào. Chắc đợi tôi đã lâu?

- Em mang bài đến nộp. Em nộp bài sau thế này...

- ồ, không sao đâu, tôi cÅ©ng chỉ muốn biết tình hình há»c cá»§a lá»›p thôi. Vừa nói, Miên vừa dẹp nhanh mặt bàn lá»™n xá»™n. Cô Ngá»c Ä‘i an dưỡng, tôi sẽ dạy nốt phần còn lại cá»§a giáo trình cho lá»›p. Sáng nay chắc bạn nghỉ. Tên bạn là Long... Ngồi xuống Ä‘i Long.

Nhưng... sao lại thế này? - Sau thoáng liếc nhanh nÆ¡i góc vẫn đỠtên và lá»›p, Miên hết sức ngạc nhiên. Dưới phần câu há»i "hãy nói vá» hiện tượng nguyệt thá»±c" - bài viết chỉ vẻn vẹn mấy dòng:

"Trên mặt trăng không có hoàng hôn...".

- Cạch! Cạch! Cạch!

Ai đó gõ vào cá»­a phòng làm việc ba tiếng. Giá»ng Ä‘á»c Ä‘ang dập dồn cá»§a Vịnh bị cắt ngang.

Sự đứng dậy đi vỠphía cửa.

- Gì thế? - Tiếng Sá»± há»i ai đó.

- Tiá»n! Tiá»n! Tiá»n!

Tiếp theo ba tiếng "tiá»n" mạnh như tiếng gõ cá»­a, má»™t thanh niên thấp nhá», tay cầm nắm tiá»n bước vào. Nhìn thấy tôi anh ta gật đầu chào, rồi Ä‘i lại bàn Sá»±.

- Cậu ná»™p tiá»n may ô nhé!

- Bao nhiêu?

- Hai mươi đồng. Phòng này chỉ còn mình cậu. Bốn đồng lưỡi dao cạo nữa là hai tư. Mà cho tiá»n lành đấy - Ông cứ nắm cả đống thế kia tiá»n nào lành nổi, lưỡi dao cạo... thôi khoản này "nghỉ".

Vừa nói Sá»± vừa móc ví, đếm đủ hai mươi đồng đặt trước mặt anh cán bá»™ Ä‘á»i sống. Không hiểu ở đâu ra mà anh có lắm tá» năm hào thế. Hôm nay chắc là "ngày căng tin" ở đây. Có nhiá»u tiếng lao xao phía ngoài. Hẳn ngưá»i ta Ä‘ang bàn xem nên mua thứ gì: áo may ô hay là lưỡi dao cạo. Lưỡi dao cạo - ở nhà tôi má»i ngưá»i Ä‘ang rất cần... Há»i nhá» mua suất cá»§a Sá»± chăng?

"... Biển phong phú, biển Nhụy hoa, biển Mây..."

Thôi chết, Vịnh bắt đầu Ä‘á»c tiếp từ lúc nào thế nhỉ? Nhưng... chẳng có ai nhìn tôi cả. Anh cán bá»™ Ä‘á»i sống vẫn Ä‘ang trao đổi vá» tem phiếu gì đó vá»›i Sá»±. Phụng và Linh im lặng nhìn ra ngoài cá»­a sổ. Còn Vịnh - anh Ä‘ang cúi xuống những trang bản thảo và Ä‘á»c, giá»ng khẽ hÆ¡n, thong thả như lúc bắt đầu:

... Rá»i mắt khá»i bàn kiểm tra cá»§a Long, Miên bắt gặp trong đôi mắt trầm tÄ©nh ánh nhìn ná»­a mừng rỡ, ná»­a lo ngại. Cái ánh nhìn như Ä‘ang dò há»i, chỠđợi.

"Trên mặt trăng không có hoàng hôn, nhưng lại có biển, Biển theo cách gá»i cá»§a Galilê...".

Luật sư, trá»i Æ¡i, có phải em đấy không?

Sá»± bừng dậy cá»§a trí nhá»› gần như vô ý thức. Tá» giấy má»ng mảnh rÆ¡i nhẹ xuống mặt bàn.

*
* *

Ngày 16 tháng 4 năm 1972, sau ba năm rưỡi kể từ ngày 31 tháng 10 năm 1968 những - ngưá»i - Mỹ - không - biết - im - lặng đã đột ngá»™t lên tiếng, bằng cách trút hàng loạt bom và rốc két xuống Hải Phòng, Hà Ná»™i. Các trưá»ng há»c phải đóng cá»­a mặc dù năm há»c chưa kết thúc. Rồi những ngưá»i dân Hà Ná»™i được lệnh phải gấp rút rá»i khá»i thành phố. Những trận bom há»§y diệt Ä‘ang lÆ¡ lá»­ng trên đầu há» - vá» Ä‘iá»u này Chính phá»§ Mỹ vốn thành thạo lắm, hành động cá»§a há» bao giá» cÅ©ng Ä‘i đôi vá»›i lá»i nói.

Ãêm buông xuống trên dòng ngưá»i cuồn cuá»™n đổ ra các ô cá»­a cá»§a thành phố, Ä‘i vá» các ngả. Ô-tô, xe máy, xe đạp, rồi xe bò, thậm chí cả ngưá»i Ä‘i bá»™ gánh gồng nữa; ngưá»i, đồ đạc, nồi niêu, chăn màn, giưá»ng chiếu... mặt đưá»ng bị cuốn phăng Ä‘i trong dòng thác ấy... Trong má»™t đêm như thế Miên đã gặp anh sinh viên có cái tên Luật sư chị vừa buá»™t kêu lên, khi ấy Luật sư má»›i là má»™t cậu bé trạc 10 tuổi, và má»™t thanh niên nữa - Lai. Phải rồi, ngưá»i thanh niên ấy tên là Lai...

Lúc bấy giá» xe cá»§a Miên bị há»ng. Xe há»ng đúng vào lúc cô đã rá»i khá»i đưá»ng quốc lá»™, rá»i khá»i dòng ngưá»i ít nhất cÅ©ng hÆ¡n ná»­a giá». Trên con đưá»ng tắt này - Ä‘oạn đưá»ng phía sau và phía trước chẳng có ai. Ngoài những bóng cây và những thá»­a ruá»™ng im lặng đến chết ngưá»i.

Chập tối khi mẹ từ cÆ¡ quan đạp xe vá», báo tin đã xin các chú trong cÆ¡ quan cho Miên Ä‘i nhá» xe vá» quê ngoại sÆ¡ tán, cô đã bá»±c bá»™i vô cùng vì bị coi thưá»ng. Tá»± nhận thấy mình là má»™t phần tá»­ độc lập, hoàn toàn có thể tá»± lá»±c cánh sinh được Miên tuyên bố vá»›i mẹ việc đạp xe má»™t mình vá» quê hoàn toàn là chuyện vặt.

Vá»›i má»™t bá»c quần áo và sách vở nhá», đạp xe Ä‘i giữa dòng ngưá»i đông đúc, "phần tá»­ độc lập" cho việc Ä‘i xe má»™t mình là chuyện vặt thật hoàn toàn hợp lý, cÅ©ng như ná»—i sợ hãi và chút ân hận giỠđây, khi đứng chôn chân vá»›i chiếc xe há»ng giữa cái im lặng đến chết ngưá»i cá»§a những bóng cây và những thá»­a ruá»™ng.

- Ãồng bào nào mà đứng như vạc thế kia!

Từ thá»­a ruá»™ng sau lưng Miên, má»™t tiếng ngưá»i đột ngá»™t cất lên. Mừng rỡ ngoảnh lại, Miên trông thấy má»™t cậu bé tay cầm chiếc đèn bão nho nhá» Ä‘i vá» phía mình. Thì ra trong lúc Ä‘ang hoảng, chỉ ngó trước ngó sau, Miên đã không nhận thấy cái nếp nhà nho nhá», nằm lẫn giữa những vạt lúa tối um trên mé đưá»ng cô Ä‘ang đứng.

- Xe cá»§a chị bị há»ng.

Cùng vá»›i câu than, Miên tò mò ngắm cậu bé. Nó đã tá»›i nÆ¡i. Hai vai nhá»n hoắt Ä‘ung đưa theo nhịp vung vẩy cá»§a chiếc đèn bão, gương mặt nhá» choắt, má»™t cặp kính cận dầy cá»™p, rồi vành môi bị kéo lệch Ä‘i trong "nụ cưá»i bẩm sinh" - Cậu bé như vừa nhảy ra khá»i má»™t bức tranh biếm há»a nào đó.

- Chị đi sơ tán phải không?

- ừ, chị Ä‘i sÆ¡ tán. Xe cá»§a chị Ä‘ang Ä‘i tá»± nhiên bị há»ng.

- Tá»± nhiên? Cậu bé phì cưá»i. Cặp kính nảy lên. Hẳn nó đã thấy hết vẻ sợ sệt trong giá»ng nói cá»§a Con - Vạc - Khổng - Lồ này. May cho chị đấy, chứ đạp thêm má»™t Ä‘oạn nữa thì chẳng có ma nào trên quãng đưá»ng này đâu. Thôi vào nhà bá»n em Ä‘i. Cậu bé nói như ra lệnh. Ãể em Ä‘i trước soi đưá»ng cho.

- Nhà em có ai biết chữa xe không?

- Em thì không. Nhưng chị yên trí, có anh Lai. Anh ấy có thể làm được tất cả má»i thứ trên Ä‘á»i. Thần thông biến hóa, có kém Tôn Ngá»™ Không, thì cÅ©ng chỉ tí ti thôi.

Miệng nói, chân Ä‘i, chỉ má»™t loáng cậu bé đã dẫn Miên tá»›i nÆ¡i. Căn nhà xem ra còn bé nhá» hÆ¡n lúc nhìn từ xa. Nó dưá»ng như lá»t thá»m trước má»™t đầm nước rá»™ng mênh mông.

"Chúng tôi kêu gá»i các bạn hãy coi tình yêu, cuá»™c sống cá»§a ngưá»i Việt Nam là tình yêu, cuá»™c sống cá»§a bản thân mình, hãy coi cuá»™c đấu tranh...".

- Cạch - cá»­a phòng mở. Má»™t phụ nữ bé nhá» và nhanh gá»n bước vào.

- Linh ơi - Xin lỗi, chào cả nhà. Mực mài xong chưa, cho chị một tí vào đây. Này chỗ len ấy để cho chị nhé.

- Vâng! Vâng! - Linh trả lá»i rồi trút cho ngưá»i phụ nữ má»™t ít má»±c vào cái lá» con tí cá»§a chị.

- Ãan cho anh cô cái mÅ©. Anh ấy cứ hay phàn nàn, so sánh. Lúc nào cÅ©ng thở than.

- Chậc!

Anh cán bá»™ Ä‘á»i sống khẽ buông má»™t tiếng. Câu chuyện tem phiếu giữa anh và Sá»± ngừng từ lúc nào tôi cÅ©ng chẳng hay.

- Gì thế? ở đây Ä‘ang Ä‘á»c báo à? Thôi, chị vá» nhé. Chào cả nhà!

CÅ©ng nhanh gá»n như lúc vào, ngưá»i phụ nữ biến mất sau cánh cá»­a.

"Chúng tôi kêu gá»i các bạn". - Lặp lại câu vừa Ä‘á»c, Vịnh tiếp.

... Hãy coi tình yêu cuá»™c sống cá»§a ngưá»i Việt Nam là tình yêu cuá»™c sống cá»§a bản thân mình, hay coi cuá»™c đấu tranh cá»§a nhân dân Việt Nam, vì tiến bá»™ xã há»™i là cuá»™c đấu tranh cá»§a chúng mình. Hãy hành động ngay bây giỠđể cứu nhân loại khá»i thảm há»a...

... Chúng tôi đưa ra lá»i kêu gá»i này từ các hầm tránh máy bay ở Hà Ná»™i.

Ký tên Gớt Hôn(1)
Raxít Xtôri
Giôdép Noócthơ

Trong căn nhà ai đó Ä‘ang mở đài. Giá»ng Ä‘á»c truyá»n cảm mạnh mẽ cá»§a ngưá»i phát thanh viên đã ngừng. Phần nhạc xen giữa các Ä‘oạn tin cất lên. Miên đứng lại bên chiếc xe. Má»™t thanh niên từ trong nhà bước ra. Hai tay đút túi quần, chân Ä‘a đá vào má»™t vật gì đó dưới đất, anh nói má»™t mình: "Tất cả Ä‘ang sôi lên, vậy mà mình cứ ngồi đây...".

Hẳn đây là anh Lai cá»§a cậu bé, con ngưá»i có thể làm được tất cả má»i thứ trên Ä‘á»i - Miên nghÄ© thầm và quay sang cậu bé, dáng chừng để chá» má»™t sá»± giá»›i thiệu nào đó.

- Chào bạn.

Nhận ra sá»± có mặt cá»§a Miên và cậu bé, ngưá»i thanh niên niá»m nở lên tiếng.

- Anh làm như cả thế giá»›i đã lên đưá»ng rồi không bằng. Nếu anh không ở đây - ai sẽ trông đống tre, lá này, lại còn lo đất làm nhà nữa. Ãặt chiếc đèn bão lên hè, cậu bé lên tiếng chững chạc đến bất ngá».

- Xin có lá»i cảm Æ¡n Luật sư. "Ngài" đây cứ bào chữa cho mình suốt đấy. Thân mật như đã quen từ lâu, ngưá»i thanh niên vui vẻ nói vá»›i Miên. Xe cá»§a bạn bị há»ng phải không? Luật sư thế mà tài. Bá»n này Ä‘ang ngồi câu, lúc quay lại lấy mồi, cậu ấy phát hiện ra bạn. Mình cho là bạn dừng lại nghỉ, nhưng nó thì bảo: "đưá»ng vắng thế này bá»n con gái có đố cÅ©ng chẳng dám ngồi nghỉ, kiểu này chỉ có há»ng xe". Mình định nghe nốt bản tin rồi chạy ra. Mình là Lai. Nào đưa xe mình xem cho. Mà có thể gá»i bạn là gì nhỉ?

- Em là Miên - Trao xe cho Lai, Miên trả lá»i.

- Mình sẽ gá»i bạn là Miên.

- Sao lại "sẽ gá»i" ạ?

- Anh ấy không biết gá»i má»i ngưá»i bằng tên cá»§a hỠđâu. Như em chẳng hạn, hẳn hoi là có tên, tên đẹp nữa là khác. Con Rồng Xanh, - ông em vẫn gật gù bảo thế, vậy mà anh cứ réo Nhóc, lại réo Luật sư...

- Có ngưá»i để than phiá»n cÅ©ng thích thật. Nhưng than vừa thôi, kính tụt khá»i mÅ©i rồi kìa! - Săm cá»§a bạn bị há»ng. Lại sang vành nữa. Ãồ chữa xe bá»n này không có. Ãồ chữa xe... Sau má»™t thoáng đắn Ä‘o Lai tiếp - kể ra chạy vào làng mượn ngay cÅ©ng được, có Ä‘iá»u Ä‘i tiếp nếu lại há»ng dá»c đưá»ng thì gay. Tối lắm rồi, hay Miên ở lại sáng mai Ä‘i sá»›m? Nhà này chỉ có mình và Luật sư. Trong nhà có đài, có thể nghe Ä‘á»c truyện đêm khuya, hoặc nếu không thích thì tắt nó Ä‘i và nằm ngá»§. Ãêm sẽ qua rất nhanh thôi.

ở lại đêm trong nhà má»™t ngưá»i không quen - bố, mẹ chắc không bao giá» nghÄ© đến chuyện này. Nhưng Ä‘i tiếp làm sao được. Anh ấy nói đúng đấy - nhỡ giữa đưá»ng xe lại há»ng thì sao? Quả là lúc Ä‘i Miên không há» nghÄ© đến Ä‘iá»u này.

- Nhưng - Miên ngập ngừng, thế còn anh và Luật sư?

- Bá»n này nằm ngoài trá»i. Vá»›i lại cÅ©ng chẳng ngá»§ đâu. Nhóc con Ä‘ang khoái câu cá.

- Chị ở lại Ä‘i! Từ đây đến làng sÆ¡ tán cá»§a chị dá»c đưá»ng chỉ có má»™t lÅ© bạch đàn thôi. Ghê chết lên được. ở lại xem bá»n em câu cá. Hay lắm!

ÃÆ°a tay đẩy cặp kính dày và nặng đến mức cái mÅ©i hếch ngược lên cÅ©ng không giữ nổi, Luật sư giục giã.

- Anh và Luật sư câu được nhiá»u không ạ? Miên há»i.

- Một chú! Cậu bé láu táu.

- Thế là chị ấy đồng ý rồi. Cá»§a "Ngài" Luật sư đấy. Nom hắn khá đấy chứ? Cả ba đã ở bên bỠđầm. Lai giÆ¡ con cá lên ánh trăng soi rõ vệt lấm và những sợi rác vụn bám trên cái lưá»n bàng bạc cá»§a con trôi. Nó đã chết.

Rá»i mắt khá»i con cá Miên lại gặp vầng trăng. Ãã lên cao, lúc này vầng trăng mảnh hÆ¡n, và màu đỠcÅ©ng nhạt hÆ¡n. Giá» má»›i thấy đôi chân má»i rã rá»i, má»i đến không thể làm chá»§ được. Chả gì, Miên cÅ©ng đã đạp trên ba mươi cây số, cô ngồi bệt xuống.

- Sao lại có trăng đỠhở anh? - Chưa bao giỠem thấy trăng thế kia.

Không phải chỉ riêng Miên dừng mắt trên cái màu đỠđồng kỳ lạ ấy, có tiếng Luật sư há»i khe khẽ. Chắc nó sợ nói to cá sẽ nghe thấy.

- Em thì biết gì ngoài sách. Rồi sẽ đến lúc phải Ä‘eo lồng hai kính vào nhau nữa kia. Có ngưá»i bảo đấy là Ä‘iá»m cá»§a chết chóc, cá»§a mất mùa, rồi chiến tranh Lai bật cưá»i.

- Ãiá»m cá»§a chiến tranh... Ãừng giá»…u cợt thế! Nếu như lúc này anh cÅ©ng có mặt trong dòng ngưá»i...

Bàn tay Ä‘ang bóp bóp chá»— chân nhức dừng lại - Giá»ng Miên run run.

- Mình xin lỗi, nếu có gì không phải... Nhưng - Miên đã thấy gì nào?

Thấy gì ư?

- Kịch - cá»­a phòng mở, má»™t ngưá»i đàn ông đứng tuổi vào.

- Chào cả phòng - Sau khi quay lại khép cửa - ông hướng vỠphía Phụng. Cho mình xin tí lửa. ồ, xin lỗi...

- Cạch! Cạch! Cạch! Sang lÄ©nh lương cho ngưá»i ta còn vá» chứ!

Cùng với tiếng gõ cửa, ai đó nói to ngoài cửa phòng rồi vội vã đi, tiếng "gộc" khua lộp cộp.

- Lương vá»›i chả lậu - Anh cán bá»™ Ä‘á»i sống lầu nhầu.

- Thôi, dừng ở đây... Tiếng Vịnh nói khẽ.

- Không, không! Ông cứ Ä‘á»c tiếp! Lương chả lÄ©nh hôm nay thì mai. Nào! Phụng hất hàm.

Tôi và má»i ngưá»i cùng gật đầu đồng tình vá»›i Phụng. Và Vịnh lại cúi xuống những trang bản thảo.

- Trở lại câu trên nhé - Anh nói, rồi tiếp tục Ä‘á»c.

Thấy gì ư? Trong đôi đồng tá»­ Ä‘ang dãn ra cá»§a Miên vầng trăng trên kia như Ä‘ang "to" lên, to mãi. Rồi biết bao ý nghÄ© bá»—ng lấp gấp xô vá». Lai và cậu bé Luật sư, không, cả Miên nữa - Chính cô cÅ©ng cần phải hiểu lại những xúc cảm miên man ấy.









Em cÅ©ng không biết. Vầng trăng như nhòe Ä‘i. Tiếng Miên khẽ khàng. Có Ä‘iá»u trăng thượng huyá»n mà lại to và nặng, lại còn màu đỠnữa... Tưởng như có má»™t mặt trá»i được kéo ngược từ phía hoàng hôn trở vá». Má»™t mặt trá»i trong đêm - Vầng trăng đỠối. Trên dòng ngưá»i Ä‘ang im lìm đổ ra khá»i thành phố, trên bầu trá»i vá»›i những đám mây rạn ra từng khoảng lá»›n, cái mặt trăng lừng lững ấy...

Nói tá»›i đây Miên có cảm giác như Ä‘ang Ä‘i trở lại trên con đưá»ng đã qua, lẫn vào dòng xe cá»™ đông đúc. Trên những chiếc xe ấy Miên đã thấy gia tài bé nhá» cá»§a những ngưá»i dân trong thành phố cá»§a cô, đã thấy những chiếc ghế mây mà trên đó những cái đầu bé bá»ng cứ gật lên gật xuống theo nhịp xe xóc, hai bàn tay - cÅ©ng bé bá»ng như thế buông lÆ¡i trên thành ghế - phần lá»›n các em bé Ä‘á»u đã ngá»§ ở dá»c đưá»ng. Có má»™t cái gì đó cứ dâng lên trong mí mắt Miên, cô không sao nói tiếp được.

- Ãừng sợ!

Giá»ng Lai thấp xuống. Trong giá»ng nói cá»§a anh Miên cảm thấy Lai đã hiểu những gì cô không diá»…n tả nổi. Trước sá»± quá tinh tế cá»§a những diá»…n biến tình cảm trong tâm hồn con ngưá»i - ngôn từ bá»—ng trở nên khô cứng, nghèo nàn. Vào lúc ấy, may chăng chỉ có âm Ä‘iệu trong giá»ng nói má»›i giúp con ngưá»i truyá»n đạt được những gì há» muốn. Bởi vì nếu không, chỉ căn cứ vào hai tiếng "đừng sợ" Miên hẳn đã cho rằng Lai đã hiểu sai cô. Không phải Ä‘iá»m chiến tranh. CÅ©ng chẳng thể là ná»—i khiếp sợ. Má»™t sá»± bất nhẫn chăng? - Nhẹ quá! Vậy thì Ä‘iá»u gì đã diá»…n ra trong tâm hồn khi bắt gặp sá»± liên tưởng: Có má»™t kẻ nào đó đã dùng cái gam màu ghê sợ ấy xóa Ä‘i màu trắng xanh dịu cá»§a những ngày tháng thanh bình?

Im lặng trôi qua. Tiếng Lai khe khẽ:

- Trước lá»i kêu gá»i cá»§a Gá»›t Hôn, đài Ä‘á»c thÆ¡ cá»§a Nam Hà, Miên có thích bài đó không?

- "ÃÆ°á»ng dài Ä‘i giữa Trưá»ng SÆ¡n. Nghe vá»ng bài ca đất nước..." - Ãúng không? Thích ghê lên ấy chứ! Cái Dá»± bạn em, anh có biết không - Miên tiếp - HÆ¡n em hai tuổi. Khai tăng má»™t tuổi, đợt sÆ¡ tán này nó ở nhà để xin Ä‘i thanh niên xung phong. Bố nó thích lắm, trong má»i việc chẳng bao giá» chú ấy cấm Ä‘oán cả.

- Thế bố Miên hay cấm Miên những việc gì?

- Cấm đủ thứ - Miên trả lá»i. Hai năm lá»›p tám, lá»›p chín tối nào Dá»± cÅ©ng đến há»c nhóm vá»›i em. Bàn há»c cá»§a bá»n em kê ở má»™t góc, nhưng chỉ liếc qua là bố em biết ngay là Ä‘ang ngồi há»c, hay Ä‘ang xem truyện.

- Giá» há»c lại ngồi Ä‘á»c truyện, bị mắng cÅ©ng phải. Luật sư xen vào.

- Kìa Nhóc, để chị ấy nói! Lai giơ một ngón tay lên "đe" cậu bé.

"Giá» thì chị hiểu tại sao em bị gá»i là Luật sư rồi. Nhưng cấm cÅ©ng chẳng được! - Giá»ng Miên thoáng vẻ đắc thắng. Kéo cái ngăn kéo ra má»™t chút, em để truyện trong đó, và cứ đàng hoàng thế mà Ä‘á»c. Dá»± ngồi đối diện vá»›i em, lúc nào bố em từ buồng Ä‘i ra, nó khẽ ho lên má»™t tiếng, thế là ngăn kéo tá»± động ập vào. Tất cả những cấm Ä‘oán - bố em cứ nghÄ© rằng nếu không mê Ä‘á»c truyện quá, chăm chỉ há»c hành em sẽ trở thành má»™t ngưá»i giá»i giang. Rất giá»i giang nữa cÆ¡ đấy!

Khẽ bật cưá»i, như thể vì Ä‘ang hình dung ra mình trong vai trò má»™t ngưá»i giá»i giang, rồi Miên tiếp:

Có má»™t lần em suýt chết... Anh có biết không - bố em rất hay kiểm soát ngăn kéo và giá sách. Lục truyện mà. Nhưng ai Ä‘á»i dại dá»™t để ở những nÆ¡i ấy. Muốn tìm truyện phải xuống dưới bếp cÆ¡! Thùng gạo, chạn thức ăn, thùng đồ vật, rồi trong đống cá»§i, dưới gầm lò cÅ©... Phái mạnh các anh, nhất là cá»±c mạnh như bố em, ai để ý đến những nÆ¡i vá»› vẩn?

Thế nhưng "Ä‘i đêm lắm cÅ©ng có ngày gặp ma". Lần suýt chết ấy - buổi tối Ä‘á»c xong, khuya rồi mệt quá, em quên không sÆ¡ tán sách. Sáng ra dậy muá»™n, quáng quàng xách cặp chạy. Ãến lá»›p, há»c hết giỠđầu, vào tiết thứ hai, tiết toán cá»§a thầy "Tuấn bút chì" em má»›i sá»±c nhá»›: quyển Phục sinh vẫn để trong ngăn kéo. Sợ quá, chẳng còn nghÄ© được đến xin phép nữa, em bật ra khá»i cá»­a sổ lao má»™t mạch theo đưá»ng tắt vá» nhà. Em ngồi bên cá»­a sổ, bá»n em há»c ở dãy nhà má»™t tầng, chá»— đó có con đưá»ng dẫn ra ruá»™ng rau. Theo đưá»ng này qua làng Quỳnh. Chỉ mưá»i lăm phút sau là có thể có mặt ở nhà.

Nếu bố em mà giở ngăn kéo ra... thì ôi thôi. Liép sẽ tan tành! Sáng đó sương má»›i nhiá»u làm sao. Sương như từ vùng hồ ao dâng lên - Má»™t bức tưá»ng sương kéo suốt dá»c đưá»ng. Lạnh thế mà mồ hôi cứ toát ra...".

- Chị thoát không? - Luật sư há»i dồn. Chẳng hiểu nó Ä‘ang hồi há»™p lo cho số phận Liép, hay cho Miên.

"Thoát!" - Miên trả lá»i Luật sư. Rồi tiếp - giá»ng bâng khuâng. Thế mà thầy Tuấn không mắng em. Thầy Tuấn rất hiá»n. Gày nữa, mùa đông trong chiếc áo bông rá»™ng lùng thùng, trông thầy giống hệt chiếc bút chì trên đậy nắp bút máy Hồng Hà, loại bút đàn ông ấy.

Giá» há»c cuối cùng trước ngày 16 tháng 4, lẽ ra thầy cÅ©ng phải giận em, vậy mà... Thá»±c ra em không nên làm thế. Bao giá» em cÅ©ng sai. Nhưng tại sao ngưá»i ta cứ viết ra những quyển sách hay quá như thế?

- Trong giá» toán hôm đó Miên đã làm gì? - Lai há»i.

- Giá» kiểm tra má»™t tiết, nhưng em lại ngồi Ä‘á»c "Ãất Quảng". Kiểm tra hình. Bài rất dá»…, chỉ mưá»i lăm phút là xong. Quyển "Ãất Quảng" vẫn còn má»™t phần nữa, cuối giá» toán bá»n nó lại đòi... Miên khẽ thở dài. Lẽ ra hết giá» em phải xin lá»—i thầy. Thầy ngồi trong lá»›p chấm bài để trả ngay. Nhưng em đã không xin lá»—i. Bá»n con trai chÆ¡i cá» tướng vui quá... Nếu biết đấy là buổi há»c cuối cùng em đã không làm thế. Không bao giá» làm thế!

- Hết hè đến xin lỗi vậy.

- Anh bảo sao? Miên há»i lại.

- Mình bảo hết hè đến xin lỗi - Lai nói.

- Thầy Ä‘i bá»™ đội rồi. Bài làm hôm ấy thầy vẫn cho em Ä‘iểm mưá»i. Thầy Tuấn Ä‘i bá»™ đội. Dá»± Ä‘i thanh niên xung phong, còn em Ä‘i sÆ¡ tán. Thế mà bố, mẹ em còn định gá»­i em theo xe các chú trong cÆ¡ quan... Ngừng má»™t lát Miên lại tiếp. Ban nãy anh bảo mặt trăng đỠlà Ä‘iá»m chiến tranh. Ãiá»m chiến tranh dứt khoát không phải rồi, nhưng mất mùa thì có thể lắm chứ. Biết đâu chẳng có liên quan nhất định vá» thá»i tiết?

- Chẳng phải đâu - Lai trả lá»i. Ngoài hiện tượng thá»§y triá»u và áp triá»u ra, mặt trăng không có ảnh hưởng gì đến trái đất cả. Còn màu đỠhồng kia là do sá»± khúc xạ cá»§a các tia sáng mặt trá»i vào trong khí quyển, các tia đỠdập lên mặt trăng... Mà có biết không - trên mặt trăng không có hoàng hôn đâu nhé. Nhưng lại có biển. Biển theo cách gá»i cá»§a Galilê. Ngưá»i ta đặt cho biển cá»§a mặt trăng những tên như: Biển Mưa, biển Trong Sáng, biển ẩm ướt, biển Yên tÄ©nh, biển Phong phú, biển Nhụy Hoa, biển Mây...

- Anh há»c vá» những cái đó à?

Miên thốt lên, ngạc nhiên và thích thú. Ãôi mày doãng ra trên vầng trán phẳng và cao.

- Ãâu có, giá»ng Lai thoáng vẻ ngượng ngập.

- ÃÆ°a há»™ mình cái cần câu vá»›i.

Khi đưa cần câu cho Lai, Miên nhận thấy anh có má»™t đôi mắt rất Ä‘en. Có lẽ còn Ä‘en hÆ¡n cả những dải nước mà sóng Ä‘ang lôi vào bá», rồi lại ném ra xa tít tắp kia.

- Sao cần câu ngắn thế anh? - Giá»ng Miên trong và nhẹ.

- Tháng tư cá thưá»ng ăn sát bá»... Nhưng kìa, ngồi không khéo bạn sẽ làm há»ng hết hoa đấy!

- Hoa nào?

Theo bản năng Miên nhổm ngưá»i lên, như thể Ä‘ang ngồi trên hoa thật. Thì ra chá»— Miên Ä‘ang ngồi là má»™t thẻo vưá»n, mà vạt cá» tươi tốt bên đầm đã má»c trưá»n vào. Phải nhìn kỹ má»›i thấy những gốc cây đã héo.

- Có thấy gì không?

- Những gốc cây?

- Chỉ thế thôi à! - Thở ra rồi hít vào thật mạnh xem nào.

- Hít vào thật mạnh... Trá»i, sao từ nãy đến giá» em không nhận ra nhỉ?

- Suỵt! Luật sư quay lại, đưa tay lên miệng cảnh cáo tiếng reo của Miên.

Hẳn cậu ta sợ cá nghe thấy.

Hoa loa kèn. Má»™t mùi thÆ¡m ngá»t mát dâng lên.

Giữa những gốc cây đã héo, giữa những lá cá» dài tươi tốt, cây hoa còn sót lại ở má»™t góc thẻo vưá»n chỉ có má»™t bông hoa duy nhất. Thật khó tưởng tượng nổi hương thÆ¡m ôm đầy cả khoảng không bao la này, chỉ dâng lên từ đài hoa mảnh dẻ đến dưá»ng kia.

- Trước đây là nhà cá»§a má»™t ông già rất yêu hoa. GiỠông chuyển vào làng, nhưá»ng đất cho sinh viên làm nhà ở và giảng đưá»ng. Có biết vì sao mình nhắc đừng ngồi lên không?

- Miên lắc đầu.

- Hoa đã cắt, nhưng còn củ để lại ươm dưới đất đấy - Lai giải thích.

- Giật Ä‘i anh... Thôi, há»ng rồi!

Có tiếng quẫy nhẹ. Tiếp theo là tiếng thở dài thá»±c to cá»§a Luật sư. Dưới ánh trăng, cái gá»ng kính cá»§a cậu in hình to kệch, nom đến kỳ dị.

- Hôm nay đen quá. Thôi chả thèm câu nữa.

Luật sư ngáp dài, và nằm xoài luôn xuống. Nó gỡ kính. Lại ngáp. Má»™t lát im lặng. Rồi bá»—ng cất tiếng, giá»ng ngái ngá»§:

- Cái ông Gá»›t Hôn ấy buồn cưá»i nhỉ. Ngồi dưới hầm rồi kêu gá»i... Mà ban nãy anh nói vá» mặt trăng là bịa thật đấy?

- Xin cứ tin tôi - ngài Luật sư!

Có gì đó vừa giá»…u cợt, vừa trìu mến trong giá»ng Lai.

Cả ba cùng im lặng. Trong đêm tÄ©nh mịch chỉ còn vang lên tiếng nước vá»— bá». Mặt đầm cứ rá»™ng ra, rá»™ng mãi và, và bầu trá»i dưá»ng như cÅ©ng được nâng lên - cao và nhẹ hÆ¡n. Luật sư chừng đã ngá»§. Tiếng nó thở nhè nhẹ. Cái kính cận rá»i khá»i tay, từ mặt kính loáng lên má»™t vệt sáng.

Lai đứng dậy đi vào nhà, rồi trở ra với một cái áo. Anh cuộn áo lại, nâng đầu cậu bé lên và luồn xuống dưới.

- ở nhà nhóc được chiá»u lắm. Ngá»§ không gối hắn ta bị Ä‘au đầu đấy. Lai khẽ cưá»i, rồi như nhá»› ra Ä‘iá»u gì anh bá»—ng ngập ngừng... Thá»±c ra mình cÅ©ng chẳng biết gì đâu, vá» mặt trăng ấy. Ban nãy là mình Ä‘á»c thuá»™c lòng má»™t Ä‘oạn trong giáo trình thiên văn cá»§a Pôlác đấy. Quyển sách tình cá» rÆ¡i vào tay mình. Ông ta viết hay đến ná»—i không thể không thuá»™c được... Cả chuyện cá ăn sát bá» vào tháng 4, và hoa loa kèn khi cắt rồi, thì cá»§ để dưới đất ươm tiếp mình cÅ©ng "nghe" sách thôi. Bao giá» vá» Hà Ná»™i mình sẽ tìm lại quyển sách cá»§a Pôlác cho Miên Ä‘á»c.

- Thật chứ?

- Thật. Có Ä‘iá»u đừng Ä‘á»c trong giá» cá»§a thầy "Tuấn bút chì" nữa và cÅ©ng đừng nhét Pôlác vào gầm lò cÅ© hay chạn thức ăn mà ông ta lại kiện mình.

Im lặng.

- Anh Lai này... Trong quyển sách thiên văn cá»§a Pôlác có viết vỠđêm không? - Anh bảo có à? Tiếng Miên như từ sóng nước vá»ng lên. Bố em bảo em sinh ra vào lúc ná»­a đêm...

- Một giấc mơ - ừ, tên Miên... Nhưng với mình Miên sẽ là đêm, Lai như nói một mình. Rồi bỗng anh thốt lên: Miên xem kìa!

- Trăng...

- Không, đừng nhìn trăng. Vì sao đổi ngôi - Miên có thấy không? Hẳn một vệt sáng xanh... Nó rụng xuống đâu nhỉ?

Im lặng.

- Khuya lắm rồi - tiếng Lai như bừng tỉnh. Thôi Miên ngá»§ Ä‘i, lấy sức sáng mai còn đạp xe tiếp. Mình nhưá»ng cho cái bỠđầm này đấy. Nằm đây ngá»§ khoái hÆ¡n vào nhà. Lai đứng dậy nhìn quanh, rồi trá» vào vạt cá» ngay chân Luật sư. Nằm đây này!

- Còn anh?

- Mình thức. Phái mạnh mà...

Im lặng. Sóng xô nước vào bá». Cùng vá»›i cảm giác má»™t cái gì má»m mại lướt dưới lưng, Miên nghe tiếng Lai từ trong nhà cất lên:

- Thế... Ngủ đi, đừng sợ!

*
* *

... Tất nhiên không phải ngay trong lúc này tất cả những Ä‘iá»u xảy ra trong đêm ấy đã trở vá» cùng lúc trong trí nhá»› Miên. Mà phải má»™t thá»i gian, má»™t khoảng thá»i gian dài sau này Miên má»›i có thể sắp xếp được những ý nghÄ© cá»§a mình, sắp xếp được những gì đã xảy ra theo má»™t trình tá»± rành mạch. Má»›i có thể mưá»ng tượng đến từng chi tiết nhá» những gì đã có trong đêm đó. Còn bây giá», trong cuá»™c gặp gỡ quá đỗi bất ngá» này chỉ kịp cảm thấy trong tâm hồn Ä‘ang mệt má»i cá»§a mình luồng gió năm xưa tươi mát ùa vá». Những ngá»n cỠđâm vào chân buồn buồn. Ãài hoa mảnh dẻ đỡ lấy năm cánh hoa trắng ngà, trên má»—i cánh hoa ấy có muôn vàn tia nước li ti chảy - Những tia nước trong lành đã vá»t lên từ mặt đất ẩm ướt trong suốt cả mùa xuân, qua thân cây xôm xốp. Rồi hương thÆ¡m cá»§a nó... thứ hương lúc thì dậy lên nồng nàn, lúc lại mất Ä‘i trong những đợt gió ào ạt đưa vá» từ phía bên kia bỠđầm. Và sau hết, trên tất cả là âm hưởng cá»§a má»™t giá»ng nói - Cái âm hưởng vừa giá»…u cợt, vừa trìu mến lạ lùng, nhá»› lại chị chưa há» gặp ở má»™t ngưá»i nào khác.

Phải chăng trá»n vẹn những gì Miên mÆ¡ ước Ä‘á»u đã có trong đêm đó?

Khoảng im lặng cá»§a những xao động trôi qua, Miên há»i:

- Anh em giỠthế nào nhỉ?

- Anh Lai không phải anh trai em. Em sÆ¡ tán vá» làng đó, gặp rồi quen thôi. Ngày ấy anh Lai là má»™t trong những sinh viên Ä‘i tiá»n trạm để lo xin đất, và lo chuyện làm nhà cho trưá»ng. Cho đến hôm đó anh Lai đã có tên trong danh sách Ä‘i bá»™ đội. Mắt anh Lai còn cận nặng hÆ¡n em rất nhiá»u, nhưng anh ấy không Ä‘eo kính. Anh Lai bảo tập cho quen Ä‘i, chứ có kính thì còn đánh đấm gì. Nhưng thá»±c ra không Ä‘eo kính để được Ä‘i khám tuyển thì đúng hÆ¡n. Ãã có tên trong danh sách Ä‘i bá»™ đội, nhưng vì chưa có ngưá»i tiếp quản công việc, nên mặc dù rất sốt ruá»™t anh ấy cÅ©ng phải ở lại. Còn bây giá», chị há»i anh Lai... Long quay Ä‘i, và cÅ©ng như đêm nào cái gá»ng kính lại in hình to kệch nom kỳ dị, có khác chăng là in trên tưá»ng chứ không phải trên bá» cá» tươi tốt năm nào - Anh Lai mất đã năm năm. Im lặng má»™t lát Long tiếp - Hà Ná»™i thế mà rá»™ng. Sau những - ngày - bê - năm - hai vá» em tìm chị suốt cả mà không thấy. Những năm sau cÅ©ng không há» thấy. Có cái này em vẫn giữ cho chị. Long đặt trước Miên má»™t phong thư đã cÅ© và nhàu, nét chữ ngoài bì không còn rõ nữa, nhưng lành lặn sạch sẽ. Thư không dán tem. Má»™t ngưá»i bạn anh Lai đã cầm vá» - Long giải thích và đứng dậy Ä‘i vá» phía cá»­a sổ.

Trong phần đầu lá thư gá»­i cho Luật sư. Lai đã kể vá» cuá»™c sống cá»§a anh khi chuyển sang đơn vị má»›i. Bằng vào thư thì những gì anh đã trải qua trong những ngày này Ä‘á»u tuyệt vá»i hết sức. Cái giá»ng Ä‘iệu "từng trải" trong thư, hẳn Lai rất hay dùng vá»›i Long, tuy không phải lúc nào anh cÅ©ng thành công. Nhá»› đêm ấy Long đã tá» ra ngá» vá»±c hết sức khi nghe Lai nói vá» mặt trăng. Thậm chí nó còn há»i thẳng thừng có phải chuyện cá»§a anh là bịa không.

Còn phần sau cá»§a thư - cứ theo ngày tháng thì phần sau viết cách má»™t khoảng thá»i gian dài.

"Luật sư Æ¡i, bá»n anh giá» bắt đầu vào cuá»™c rồi. Có kể em cÅ©ng không hình dung hết được những gì bá»n anh đã qua đâu. Em còn nhá»› anh Kiệm không? Cái cậu beo béo, hay cưá»i, cùng Ä‘i má»™t đợt vá»›i anh ấy. Cách đây hai ngày anh và các bạn anh đã mai táng cho Kiệm cùng hai ngưá»i nữa. Riêng Kiệm, thật thương tâm - thi hài cậu ấy chỉ là má»™t mảnh áo...

Cứ qua má»™t đợt đơn vị lại vÆ¡i Ä‘i. Rất có thể ngày mai trong số vÆ¡i Ä‘i tiếp theo sẽ có anh. Nhóc vẫn hay giá»…u cợt, rồi lại bào chữa cho tính hay bịa đặt cá»§a anh. Nhưng trong những Ä‘iá»u anh sẽ nói sau đây - em phải tin và đừng há»i lại nhé. Trong khoảng thá»i gian thuá»™c vá» mình này sao anh nhá»› Hà Ná»™i, nhá»› đêm trước mấy ngày nhập ngÅ© cá»§a anh - nhá»› đến cồn cào. Tên chị ấy là đêm. Thật may mắn cho anh làm sao, vì như thế lúc này anh có cảm giác như chị ấy Ä‘ang đứng ở đâu đó rất gần anh thôi. Cô bé có vầng trán thẳng dưới mái tóc hất ngược vá» phía sau... Vầng trán và đôi mắt - má»—i lúc nhá»› lại anh không khá»i liên tưởng đến những đám mây trắng, thứ mây vẫn thảnh thÆ¡i bay trên bầu trá»i, trong những sáng hè yên tÄ©nh...

Nếu ngày nào đó anh há»i địa chỉ thì trong từng ấy năm anh đã có thể biết được những gì đã đến vá»›i "cô bé" cá»§a anh. GiỠđây nếu sau trận pháo này - anh có mặt trong số vợi Ä‘i, thì nghÄ©a là cuá»™c gặp gỡ sẽ không bao giá» có. Luật sư sẽ bào chữa cho anh thế nào nhỉ? Anh đã chia tay không há» tìm cách biết thêm ngoài má»™t đôi Ä‘iá»u chị ấy đã nói, và cÅ©ng không há» tá» ra cần biết tiếp vá» những gì sẽ đến vá»›i chị ấy. Ãêm trôi qua dưới má»™t vầng trăng màu Ä‘á», dòng ngưá»i đổ Ä‘i vô tận qua các ô, lá»i kêu gá»i cá»§a Gá»›t Hôn... Những ngày tháng dữ dá»™i và khốc liệt đã bắt đầu, vậy mà tại sao anh lại chia tay vá»›i Miên như chia tay má»™t cô bạn cùng phố - hết hè rồi sẽ gặp lại. Tại sao thế?

Nhưng thôi tìm cách giải thích những trạng thái tâm lý để làm gì. Tất cả Ä‘á»u kỳ lạ... chỉ chút nữa thôi mặt đất sẽ rung chuyển vì pháo cá»§a bá»n anh và pháo cá»§a bá»n nó, vậy mà, Nhóc có tin không - anh nghe thấy cả tiếng cá quẫy đấy. Anh đã để hụt nó. Lúc ấy em thở dài má»›i khiếp chứ. Lại còn bá»±c lây vá»›i cả Gá»›t Hôn. Con cá hẳn không nhá». Nhưng anh có thể chú ý được đến Ä‘iá»u ấy chăng - khi mà, trong cái dáng Ä‘ang vươn vá» phía trước, chị ấy sao mà giống như bông hoa loa kèn ở góc vưá»n đến lạ lùng?

Bông hoa vươn thẳng, hắt má»™t tia sáng trắng dịu lên vầng trăng đỠối - lúc này đây - giữa không gian khét lẹt và nóng bá»ng, anh đã gặp lại hình ảnh này..."

*
* *

Ãá»c tá»›i đây, Vịnh ngừng lại. Anh để tập bản thảo xuống bàn, nÆ¡i từ đó Ä‘ang vang lên tiếng con sâu nghiến vào gá»— kèn kẹt, rồi đưa tay lên xoa mãi vào trán và mắt.

Cái đêm ấy - trong cuá»™c chiến tranh vừa qua, phải chăng niá»m tin ở má»—i chúng ta Ä‘á»u dá»±a trên những Ä‘iểm tÄ©nh đầy thÆ¡ má»™ng như thế, và vá»›i niá»m tin đó chẳng có sá»± tàn bạo, khốc liệt nào đè bẹp nổi? Má»i ngưá»i trong phòng im lặng. Há» Ä‘ang theo Ä‘uổi ý nghÄ© gì?

Phần mình, tôi nghÄ© chỉ thấy trước mặt má»™t đầm nước rá»™ng mênh mông, bên đầm nước - trong yên tÄ©nh đầy tin cậy giấc ngá»§ hồn nhiên cá»§a cậu Luật sư và Miên. Làm sao không ngá»§ được khi vì sao cá»§a Lai đã rụng - Khuya lắm rồi... Làm sao không ngá»§ được khi hai tiếng "đừng sợ" đầy trìu mến đã cất lên? Bên giấc ngá»§ thật sâu cá»§a bông hoa và cậu bé ấy - Lai có biết rằng anh đã thá»±c sá»± lên đưá»ng?

Nhưng kia - có tiếng chân ai vang lên ngoài hành lang... Tiếng dép kéo, rồi tiếng gì đó khua rá»§ng rẻng. Cá»­a phòng bật mở - và ngưá»i thưá»ng trá»±c cá»§a cÆ¡ quan xuất hiện vá»›i chùm chìa khóa to tướng.

- Chà, các vị - Giá»ng ông cáu kỉnh. Sao giá» này mà chưa gá»­i chìa khóa? Bá»™ không cho ngưá»i ta ăn cÆ¡m nữa sao? Há»p thì phải báo trước chứ!

- Xin lỗi bác, chúng tôi có chút việc.

Nở má»™t nụ cưá»i xin lá»—i vá»›i ngưá»i thưá»ng trá»±c, Vịnh quay sang má»i ngưá»i:

- Chúng ta vỠthôi chứ nhỉ?

- Kẻng hết giỠlúc nào mà không nghe?

Trong tiếng ghế xô, tiếng chân bước và tiếng cặp lồng va chạm, anh cán bá»™ Ä‘á»i sống nói to, hẳn cố ý để ngưá»i thưá»ng trá»±c nghe thấy. Ãúng vào lúc này, chuông đồng hồ cá»§a thành phố Ä‘iểm sáu tiếng.

- Ãúng là ngày tháng mưá»i. Má»›i sáu giá» mà đã tối là tối.

Trên dãy hành lang, lặng tanh vẫn tiếng anh cán bá»™ Ä‘á»i sống vang lên.

- Cậu vỠđâu? Ãi bên tôi Linh khẽ há»i.

- Cuối phố Huế - Tôi trả lá»i chị.

- Xa nhỉ. Mà cậu có gần chá»— bị bom không? Buồn cưá»i, ngày má»›i lấy nhau "ông nặn tượng nhà mình" cứ lôi mình đến đấy suốt. Chả là dạo đó bạn bè anh ấy Ä‘ang đắp phù Ä‘iêu. Vá» sau nghe đâu ngưá»i ta đã bá» nó.

- Phù điêu là gì? - Sự chen vào.

- Phù Ä‘iêu trên bức tưá»ng cá»§a phố Huế - Anh không biết à? Linh há»i lại Sá»±.

- á», á»... mình là dân ngoại thành.

- Các vị nhanh chân lên một tý để tôi còn khóa cầu thang. Cơm canh nguội tiệt rồi!

Ngưá»i thưá»ng trá»±c lúc này đã xuống đến bậc thang cuối cùng - ông ta khua nắm chìa khóa lên và giục giã.

Cả mấy ngưá»i chúng tôi cùng vá»™i vàng rảo bước. Và trong sá»± vá»™i vàng đó. Linh đã không nhắc lại câu chuyện vá» những phù Ä‘iêu ở phố tôi. Thật may cho tôi, vì chính tôi - tôi cÅ©ng không há» biết những phù Ä‘iêu ấy có còn hay không.

--------------------------------------------------------------------------------

(1) Khi đế quốc Mỹ ném bom Hà Ná»™i và Hải Phòng ngày 16-4-1972, Ä‘oàn đại biểu Ãảng Cá»™ng sản Mỹ lúc đó Ä‘ang ở thăm nước ta đã ra lá»i kêu gá»i này gá»­i nhân dân Mỹ.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #139  
Old 20-05-2008, 10:37 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Chuyện Xảy Ra Giữa Mùa Cá Vật
Tác giả: Vi Hồng
Chú VÆ¡n ở nhà! "Trá»i đất dá»±ng đá, cá lá»™i vá»±c sâu" ạ! "Nhai không đứt. Nuốt không trôi". Anh phải đến so miệng đỠtai vá»›i chú, thật chẳng đúng được tí nào cả: mấy hôm trước bà mối đến nói chuyện vá»›i chú má»™t lần cuối cùng cho dứt miệng... Nhưng chú vẫn không làm sao hạ thấp dưới hai nghìn đồng! Hai nghìn đồng anh tìm vào đâu cho thấy, bá»›i đâu cho ra, "Trá»i đất dá»±ng đá!" ạ! Thôi thì nói xa nói dài, chẳng bằng má»™t lá»i rÆ¡i ngay trước mặt, anh Ä‘em cho chú má»™t nghìn đồng, chú cho anh rước dâu! Má»™t nghìn đồng cÅ©ng bằng thương anh và thương thằng Lìn vậy chú nhá!

Ké Kheng nói giá»ng vừa cứng vừa má»m, nét mặt vừa rắn vừa tươi. Nhưng là tươi gượng. Những nếp nhăn trên trán ké Kheng hằn sâu vừa dài vừa to như những nếp sóng cá»§a thác Thuồng Luồng.

Ké Toóng - bố VÆ¡n Ä‘ang cầm cái phất trần để quét những đồ đạc quý giá bày trước gian bàn thá». Ké Kheng má»›i nói mấy câu đầu, ké Toóng còn dừng tay để nghe. Nhưng khi đã biết ké Kheng định nói gì thì lão lại tiếp tục quét cái chổi trên những đồ đạc bóng lá»™n. Lão quét rất kiểu cách. Quét mà như múa! Ké Kheng nghÄ© đến bụng chua ruá»™t xót, miệng đắng, mÅ©i cay má»›i nhắm mắt lê chân đến nhà ké Toóng, nói vá»›i lão những lá»i khẩn thiết. Nhưng ké Toóng phá»›t lá», trong bụng lão không có lấy má»™t "gang ruá»™t yêu thương con ngưá»i". Ké Toóng vừa cầm cái chổi phẩy ngược xuôi từng nhát má»™t bên sưá»n cái tá»§ "búp phê" đóng cầu kỳ đến rá»m cả mắt.

Thật lâu ké Toóng má»›i trả lá»i câu nói van xin cá»§a ké Kheng.

- Dà! Dà! Bác nói thế cÅ©ng phải! Nhưng mà em đòi hai nghìn và "ăn hai hai" em cÅ©ng Ä‘em cá»­a nhà cá»§a bác mắc vào cân rồi! Bác cÅ©ng biết đấy, năm ngoái em "bán con em cá»§a nó em "ăn bốn bốn". Bây giá» em chỉ "ăn hai hai" mà bác còn muốn bá»›t tiá»n nữa thì em "bán" con em làm sao được. Bác cÅ©ng thấy nếu em con VÆ¡n là bông vắc viá»n vách đá thì con VÆ¡n cÅ©ng là bông kim quý vưá»n xuân nè: mẹ con VÆ¡n ngày xưa có lẽ còn xấu hÆ¡n con VÆ¡n bây giá» mà em còn phải ăn sáu sáu "(1) mà.

Cả vùng LÅ©ng Kít ai cÅ©ng biết ké Toóng bán con gái đẹp gái xinh được bốn nghìn đồng, bốn con lợn... rồi lão Ä‘em số tiá»n bán con gái đó tậu được khối cá»§a. Lão tìm cách buôn vụng bán trá»™m... ké Toóng ngày càng nhiá»u cá»§a. Lão tập tá»…nh há»c đòi ăn ngon chÆ¡i sang! Lão giÆ¡ cái chổi phất trần vá» phía ké Kheng nói:

- Bây giá» mình phải sống cho sang trá»ng cho văn minh bác Kheng ạ! - Lão nói có ý khinh khi cái nhà cá»­a cá»§a ké Kheng. Nhà cá»­a ké Kheng không có màu sÆ¡n xanh Ä‘á», không có những thứ quang dầu bóng lá»™n như nhà ké Toóng - Nhà ké Kheng bình thưá»ng, giản dị như má»i nhà ở trong vùng LÅ©ng Kít. "Hừ, chẳng qua cái con VÆ¡n "chết toi" này nghÄ© cÅ©ng không thấu ba gang tay má»›i yêu cái thằng Lìn... Tao thì chết Ä‘i ba kiếp tao còn không gả cho mày..." - Ké Toóng nghÄ©. Ké Kheng tưởng nói câu ngá»t, câu thảm thiết may ra ké Toóng động lòng gả con gái VÆ¡n cho thằng Lìn, không ngá» ké Toóng lại nói những câu như đổ nước đái, nước phân lợn lên đầu lên mặt mình. Ké Kheng cúi đầu lùi lÅ©i vá» nhà "yêu con, thương dâu ta sẽ cố công lấy móng đào, vuốt bá»›i ki cóp cho đủ hai nghìn để đón dâu thôi, nói vá»›i cái lão lạc hậu này thật há»ng cả cái miệng cá»§a mình" - Ké Kheng vừa Ä‘i vừa nghÄ©.

*
* *

- Em VÆ¡n ạ, ngưá»i già nói "con cóc ước nước bể chết khô, khỉ què ước quả gai chết héo"! Anh không phải là con cóc, em cÅ©ng không phải là nước bể xa vá»i nhưng vì thiếu tiá»n nên anh thành con khỉ què chết héo, em thành quả gai cao vợi.

Lìn nói khẽ nói buồn nhưng cái giận bốc lên đầu làm rung cả mái tóc một mái của anh. Nghe Lìn nói, Vơn thấy đau nhói như kim châm từng khúc ruột. Nuốt mấy lần cái ức vướng ở cổ, Vơn mới nói được những câu không chắp nối:

- Anh Lìn ạ! Không biết anh nghÄ© nên hình nên dáng ra làm sao... anh lại coi khinh em như.... hôm nay... Anh nói những câu đứt ruá»™t cứa gan... Anh nói thành lá»i ngay lá»i thẳng cho em nghe, em được Æ¡n nhiá»u! - Ãôi má hồng như phấn, hình trái xoan cá»§a VÆ¡n trở nên tái tê như gặp cÆ¡n lạnh mùa đông, đôi mắt lá răm, Ä‘en láy cá»§a VÆ¡n bá»—ng đỠhoe như ngưá»i ăn phải á»›t cay.

- Sao VÆ¡n lại nghÄ© vá» anh bằng những ý nghÄ© nặng như núi đá đè lên quả trứng vậy. Anh yêu em ngá»t ngào như mật ong còn trong bá»ng, như mía lùi chấm mật. Bố anh cÅ©ng thương em muốn đứt hÆ¡i, mong má»i cho em thành con dâu trong nhà. Bố đã bán hết lợn gà chó ngá»—ng... ki cóp từng xu định đón em vá» làm dâu năm nay nhưng tiá»n chưa đủ nghìn, lấy đâu hai nghìn như bố em đòi há»i để cưới em. Anh yêu em cÅ©ng đành yêu suông, yêu vã thôi? - Lìn nói, mặt buồn như mặt chim lìa cây rừng. VÆ¡n và Lìn nói vá»›i nhau những câu khổ câu đắng và nhá»› lại những ngày còn thÆ¡ còn trẻ: sáng sáng rá»§ nhau Ä‘i há»c, chiá»u chiá»u rá»§ nhau chăn trâu... Ngày ấy không có gì phải lo phải nghÄ©.

VÆ¡n và Lìn sinh cùng tháng, lá»›n lên sống cùng bản LÅ©ng Kít, há»c cùng lá»›p từ cấp má»™t đến cấp hai. Ngày ngày hai bận Lìn dắt tay VÆ¡n qua thác Thuồng Luồng Ä‘i há»c.

Thác Thuồng Luồng nước xanh biếc, chảy xiết ầm ào như má»™t đàn ngá»±a hí, những con nước gặp vô vàn những sống đá như những con trạch vặn mình giữa thác, vồng lên như những bá»m ngá»±a trắng ngày đêm phi nước đại lao xuống thác. Vá»±c Thuồng Luồng dưới chân thác xanh đậm như má»™t vại chàm khổng lồ. Vô vàn những con trạch giữa thác tạo nên những khe nước sâu ngập đầu ngưá»i. Muốn vượt thác Thuồng Luồng ngưá»i ta phải nhảy từng cái má»™t trên những sống trạch đá lấp ló dưới nước. Nếu chẳng may trượt chân khi nhảy thì sẽ bị ướt quần áo, thậm chí có thể rÆ¡i xuống thác cao đến năm - sáu mét toi mạng như chÆ¡i.

Bảy, tám năm trá»i ngày hai bận Lìn dắt VÆ¡n vượt thác Thuồng Luồng Ä‘i há»c.

Năm há»c lá»›p bảy VÆ¡n bá»—ng lá»›n lên trở thành cô gái vá»›i những đưá»ng nét rẽ mở và rá»±c rỡ. Cái hương sắc rá»±c rỡ cá»§a cô như muốn tá»a ra ngoài làn da nõn nà cá»§a tuổi mưá»i bảy. Nhưng Lìn vẫn ngày ngày dắt tay VÆ¡n vượt thác Thuồng Luồng. Cùng lứa tuổi, con gái có thể khôn sá»›m hÆ¡n con trai nhiá»u Ä‘iá»u, nhưng khi lá»™i sông, lá»™i suối hay vào rừng sâu lắm thú dữ... thì ngưá»i con gái thưá»ng nhá» vào sức khá»e và sá»± gan dạ cá»§a ngưá»i con trai.

Hôm ấy... năm xưa... má»™t ngày đầu thu, nước dòng sông Nặm Thoong Ä‘ang xanh màu lá biếc ngá»t. VÆ¡n và Lìn rá»§ nhau lên Ty Giáo dục lÄ©nh bằng tốt nghiệp lá»›p bảy. Hai ngưá»i đứng bên bá» thác, xắn quần chuẩn bị vượt thác Thuồng Luồng, VÆ¡n há»i đột ngá»™t:

- Anh Lìn ạ! - Lìn quay lại có vẻ ngơ ngác.

- Có chuyện gì hở Vơn?

- Em không được Ä‘i há»c lá»›p tám nữa! Bố em bảo: con gái không cần há»c nhiá»u. ở nhà làm ruá»™ng giúp bố mẹ để lấy công Ä‘iểm! Nhưng em sẽ Ä‘i chuyên nghiệp, anh Lìn ạ! - cái buổi đầu tiên ấy VÆ¡n xưng em và gá»i Lìn bằng anh!

- VÆ¡n không được Ä‘i há»c lá»›p tám nữa, mình tiếc quá. Nhưng bố không cho Ä‘i nữa mình biết nói sao!

Lìn thoắt nhảy qua má»™t khe nước, quay mặt lại đưa tay đón VÆ¡n - Má»™t cá»­ chỉ quen thuá»™c bảy tám năm nay, Lìn dắt tay VÆ¡n vượt thác Thuồng Luồng. Nhưng hôm nay VÆ¡n không đưa thẳng tay mình cho Lìn dắt tay mình như má»i ngày nữa. VÆ¡n lắc đầu, mặt đỠbừng. Lìn cÅ©ng bá»—ng thấy mặt mình đỠbừng và thẹn thùng. Lìn nhảy tiếp vài cái nữa sang tá»›i bá» bên kia đứng đợi VÆ¡n. VÆ¡n sang đến nÆ¡i, Lìn nói:

- Chà, chà... bây giá» không cần "ngưá»i ta" dắt tay qua thác Thuồng Luồng nữa! - VÆ¡n đỠmặt, đỠđến vành tai, cúi mặt nhìn chân mình, VÆ¡n thấy chân mình trắng nõn nà như lõi chuối vừa bóc.

- Cám Æ¡n anh Lìn đã dắt em lâu nay... giá», em thấy tá»± mình vượt thác được rồi! - Câu cảm Æ¡n lịch sá»± cá»§a VÆ¡n có vẻ khách sáo, cả hai ngưá»i Ä‘á»u thấy lạ tai. Lìn không muốn mình đầm đìa trong má»™t thứ cảm giác lạ đầu tiên ấy. Anh ta nói sang chuyện khác.

- Vơn định đi chuyên nghiệp ngành gì?

- Em xin đi trung cấp kế toán.

Sau đó VÆ¡n Ä‘i há»c kế toán trung cấp. Lìn há»c lá»›p tám. Khi Lìn tốt nghiệp lá»›p mưá»i thì VÆ¡n cÅ©ng tốt nghiệp kế toán trung cấp. Lìn định thi vào đại há»c nhưng mẹ già ngày càng yếu, má»™t mình bố Lìn không quản được gia đình. HÆ¡n nữa ban quản trị hợp tác lại vận động Lìn ở lại làm kế toán trưởng cho hợp tác.

VÆ¡n xin vá» công tác tại công trưá»ng thá»§y lợi LÅ©ng Kít. VÆ¡n luôn luôn tìm gặp Lìn nhưng Lìn vẫn hay lảng tránh. Cho nên hôm nay VÆ¡n quyết định đến nhà Lìn bất ngá» và giữ Lìn lại để nói chuyện. Hai ngưá»i ngồi ở cạnh bếp lá»­a, dưới bóng Ä‘iện sáng trưng. Mặt đối mặt, mắt gặp mắt, nhưng cả hai Ä‘á»u buồn như chim không má»™t cành cây để đậu. VÆ¡n phải chá»§ động lên tiếng há»i.

- Anh biết tại sao em lại xin vá» làm ở công trưá»ng thá»§y lợi này không? - Lìn đưa đôi mắt to, nhìn VÆ¡n và trả lá»i không suy nghÄ©. "VÆ¡n xin vỠđây là để gần nhà cá»­a, gần bố mẹ, ai chẳng biết Ä‘iá»u dá»… hiểu ấy!" - Lìn nói dá»—i, nói há»n. VÆ¡n không khóc thành tiếng, nét mặt không biến đổi, hàm răng dưới cắn môi trên và nước mắt thành há»™t lăn trên hai gò má.

- Em không phải là hòn đá, ngưá»i khác nói Ä‘au không biết gì! Em không phải là con khỉ vừa bị ngưá»i ta đánh nhưng sau đó ngưá»i ta lại đưa quả cho ăn lại vá»™i làm lành. Em yêu anh, chung thá»§y vá»›i anh trong mấy năm qua... để hôm nay em nhận được sá»± quý trá»ng cá»§a anh!

- Nếu em yêu anh, yêu tròn như vành nón, yêu vuông vắn như tấm khăn thì em đã đấu tranh với bố em.

- Em đấu tranh không lại, em tranh cãi không qua, em má»›i bảo anh cùng Ä‘i báo cáo Ä‘oàn thể, á»§y ban can thiệp, nhưng anh sợ trá»i sấm sét, đất không yên, bây giá» anh lại trách em! - VÆ¡n nói những lá»i như dao chém vào cây.

- Bố anh không cho làm như thế! - Lìn nói nhát gừng.

Ké Kheng nghÄ© trăm đưá»ng, trăm mối, ngá»§ không say lại nghe Lìn và VÆ¡n cãi nhau bằng những câu nặng như những hòn đá tảng kê cá»™t nhà, ké dậy Ä‘i xuống bếp. VÆ¡n chào.

- Bác chưa ngủ ạ?

- Các con cãi nhau như thế thì ta ngá»§ làm sao được! Trá»i đất dá»±ng đá, cá lá»™i vá»±c sâu ạ! - Ké Kheng cuốn má»™t Ä‘iếu thuốc lá to và hút những hÆ¡i dài. Khói thuốc chá»n vá»n che lấp trán cao như trán ngá»±a cá»§a ông. Ông hút những hÆ¡i rất mạnh nhưng hình như ông không nuốt khói. Ông lão nhả ra những làn khói dày đặc cuá»™n lên cuồn cuá»™n che lấp cả khuôn mặt to bè và rám nắng cá»§a lão. Ké Kheng vươn cổ dài như muốn thoát ra khá»i đám khói thuốc vá» phía VÆ¡n và Lìn. Lão nói tiếp - Các con bảo Ä‘i báo cáo á»§y ban, Ä‘oàn thể há» can thiệp! Ai cÅ©ng biết vậy, nhưng như thế đã thành kiện nhau rồi! Trá»i đất dá»±ng đá cá lá»™i vá»±c sâu ạ! Ngưá»i ta cưới rể lấy dâu là để kết nghÄ©a anh em... ai lại Ä‘i kiện nhau! Trá»i đất dá»±ng đá ạ...! - Càng nói, ké Kheng càng vươn dài cái cổ vá» phía hai đứa như để sức thuyết phục trong những câu nói cá»§a lão mạnh hÆ¡n. Ông lão hạ thấp giá»ng tiếp - Tiá»n bạc rẻ như đất như cá», mặt mÅ©i má»›i đáng giá ngàn vàng. Tao sẽ lo liệu... Tiá»n bạc ở hai bàn tay này mà ra tất cả - Ông lão xòe hai bàn tay to bè, thô tháp, đầy chai sạn ra trước mặt VÆ¡n và Lìn - cái bàn tay bắt hàng vạn con cá cá»§a dòng Nặm Thoong.

*
* *

Từ tháng chạp đến tháng ba ta là những tháng cá chép ở dòng Nặm Thoong vật đẻ. Ngưá»i vùng LÅ©ng Kít gá»i những tháng đó là những tháng cá đẻ hay mùa cá vật.

Những đêm ấm trá»i hai bên bá» sông Nặm Thoong trở nên náo nức. Ãầu đêm cá chưa vật đẻ, ngưá»i ta ra bá» sông nói chuyện vá»›i nhau. Những chàng thanh niên thi nhau hát, lượn, làm âm vang cả hai bên bá». Ven hai bá» những cái "vòn"(2) nổi lên trên mặt nước như những cái nấm xanh to. Bên những cái vòn là những cái lá»u dá»±ng tạm che sương và má»™t cái giưá»ng tre tạm bợ để nằm mà chá» cá vật đẻ. Những tháng cá vật đẻ, trá»i LÅ©ng Kít có những đợt gió lạnh, cả đá cÅ©ng run! Những đợt lạnh ấy kéo dài độ mưá»i ngày, sau đó rồi ấm dần, bừng nắng, mặt trá»i đỠnhư má»™t quả nhót chín má»ng chá»…m chệ ngồi trên những chá»m núi nhá»n hoắt bập bá»nh trong sương lam chiá»u xa xa, đó là những đêm thưá»ng cá gáy vật đẻ. Mặt trá»i vừa khuất núi, trá»i đất còn sáng trưng nhưng cóc đã kêu ran hai bên bá» sông. Gió nam theo con sông đưa gió ấm áp, có vị ngá»t cá»§a nước sông vào bản. Tất cả những Ä‘iá»u đó mách bảo cho dân bản LÅ©ng Kít biết: đêm nay nhất định cá chép vật đẻ. Ngưá»i ta rá»§ nhau, nhắc nhở nhau sắm sá»­a, sá»­a sang lại chài lưới. Cả bản vui nhá»™n hẳn lên trong vụ cá đẻ. Nhưng ngưá»i vui nhất hôm ấy có lẽ là ké Kheng. Vì thiếu tiá»n để cưới dâu, ké Kheng đã dấn thêm má»™t bước trong sá»± can đảm cá»§a ông.

Tất cả những cái vá»±c, trên, dưới thác Thuồng Luồng Ä‘á»u đầy những vòn cá vật, chỉ riêng vá»±c Thuồng Luồng thì không ai dám làm vòn cá, chỉ có ké Kheng dám làm cái vòn ở cuối vá»±c Thuồng Luồng - cách thác Thuồng Luồng đến trăm mét. Nhưng năm nay ké Kheng làm thêm cái vòn ngang dưới chân thác - chá»— mà cá chép vật đẻ đông đúc nhất, con to nhất.

Ãêm nay ké Kheng ra vá»±c Thuồng Luồng sá»›m hÆ¡n má»i ngưá»i, vá»›i mục đích là kiểm tra lại mấy cái vòn ở vá»±c Thuồng Luồng cẩn thận hÆ¡n. Vừa Ä‘i ông lão vừa nghÄ©: "Ãêm nay nhất định cá gáy vật đẻ. Mấy đêm, má»—i đêm chục cân cá chép cÅ©ng đã được vài trăm bạc. Ki cóp, thu vén từng hào, từng đồng... nhất định phải đón được con dâu VÆ¡n năm nay!" Sắp ra đến thác Thuồng Luồng chân ông vấp phải má»™t vật gì lạ. Ông lão ngồi xuống bật lá»­a xem: Má»™t cái túi Ä‘eo vai căng phồng.

- Chà, cái gì thế này nhỉ? - Trá»i đất dá»±ng đá... ạ... ông lão thì thầm và mở cái túi ra xem.

- Ôi, trá»i tiá»n! Tiá»n từng gói, từng buá»™c, má»—i tá» tiá»n còn má»›i tinh, nét giấy còn sắc nguyên, cứa cổ gà còn đứt! Trá»i đất dá»±ng đá, cá lá»™i vá»±c sâu ạ! Còn Ä‘i mò cá vật làm gì! Tiá»n đây rồi, con dâu đây rồi! - Ông lão sung sướng như Ä‘iên và quay vá» nhà. Nhưng má»›i quay vỠđược mấy bước, ông lão tiếc đêm cá vật đẻ. Ông lão nghÄ©: quay lại... úp được má»™t con cá cÅ©ng là cá»§a mình làm ra. Còn tiá»n đây là cá»§a trá»i cho, đất trao... chẳng biết nó thế nào?

Ông lão ngồi trong cái lá»u dá»±ng tạm sá» soạng đến các buá»™c tiá»n. Ông lão đếm được đúng mưá»i lăm buá»™c. Rồi ông lão đếm cụ thể má»™t buá»™c, ông lão thấy má»—i buá»™c chừng má»™t vạn đồng! "Chà, có khi đến mưá»i lăm vạn đồng là ít", ké Kheng thì thầm vá»›i mình: "Ké Toóng a... mày bảo lấy đủ hai nghìn đồng má»›i bán con gái cá»§a mày cho tao để làm dâu à? Bây giá» mày lấy hai vạn hay mưá»i vạn tao Ä‘á»u có!" Ké Kheng lại lẩm bẩm thành tiếng. Ông lão sung sướng vì có thể ngay ngày mai ông lão đã đón được dâu. Ké Kheng cuá»™n má»™t Ä‘iếu thuốc lá to, hút những hÆ¡i dài và nuốt sâu. Ông lão nghÄ© mông lung rất lâu. "Chà... nhưng tiá»n cá»§a ai đánh rÆ¡i nhiá»u thế vậy? Có lẽ chỉ là tiá»n cá»§a công trưá»ng. NghÄ© đến công trưá»ng thá»§y lợi LÅ©ng Kít, lão lại vui mừng, xốn xang: sang năm cả mưá»ng này sẽ mãi mãi có nước làm ruá»™ng, sẽ không còn phải đợi từng giá»t nước cá»§a bố trá»i mẹ trá»i cho nữa.... rồi sẽ có nhà máy Ä‘iện, Ä‘iện sẽ sáng cả mưá»ng, má»—i nhà mấy bóng Ä‘iện... chứ không phải chỉ có bản LÅ©ng Kít thắp nhá» công trưá»ng má»—i nhà má»™t bóng như hiện nay. Vậy thì ta lấy tiá»n công trưá»ng để.... thật không phải là con ngưá»i! Trá»i đất dá»±ng đá cá lá»™i vá»±c sâu ạ!" Ông lão nói má»™t mình nhưng cái cổ vẫn vươn dài ra có vẻ như ông lão cố gắng cho lá»i nói mình tăng thêm sức mạnh để tá»± thuyết phục mình.

"Nếu không phải là tiá»n cá»§a công trưá»ng, thì cÅ©ng là tiá»n cá»§a má»™t ngưá»i nào đó đánh rÆ¡i! Ta lấy tiá»n này Ä‘i đón dâu? Ta cưá»i nhưng ngưá»i mất tiá»n sẽ khóc và nhảy xuống sông tá»± tá»­! Hây! Làm vậy thật không đáng là con ngưá»i! Trá»i đất dá»±ng đá ạ!". Ké Kheng tá»± nói thành lá»i. Ông lão cất túi tiá»n khá»i vai và vứt mạnh ra khá»i cái lá»u! "Hầy! Tiá»n này thật không phải tiá»n mình!"

Sao sáng nưá»m nợp giữa trá»i! Trá»i cao thật cao. Ngàn sao thi nhau Ä‘u võng dưới vá»±c Thuồng Luồng. Gió nồm nam đã lặng, đêm đã vào sâu, má»i vật như chìm trong giấc ngá»§. Chỉ có thác Thuồng Luồng muôn thuở vẫn thức và kêu gào, không má»™t giây phút má»i mệt!

Những con có diếc, cá cắt tày bắt đầu vật đẻ quanh những cái vòn nước bắn tóe lên, trắng như những bông "láp". Những loại cá diếc, cắt tày... vật đẻ là dấu hiệu báo cho những ngưá»i Ä‘i rình cá chép vật đẻ rằng cá chép sắp đẻ đây! Ké Kheng sá»­a chài, ngồi xổm chá» cá đẻ, nhưng ông lão lại nhá»› đến cái túi dết tiá»n... sợ mất. Ông lão lại lượng túi tiá»n khoác qua vai. Vừa khoác túi tiá»n vừa giương chài trá»±c cá đẻ thật vướng nhưng cÅ©ng đành vậy. Ông lão nghÄ© thế. Chẳng mấy chốc cá chép vật đẻ, đánh ầm ầm vào vòn ké Kheng như ngưá»i ta tung từng tảng đá lá»›n xuống trước mặt. Ké Kheng vá»™i vàng tung chài úp lên vòn: "Chắc chắn vá»› mấy con to", ké nghÄ© nhanh. Nhưng thật không ngá», má»™t mắt chài mắc vào cái cúc cá»§a túi tiá»n, kéo cái chài lại, ná»­a chài úp lên bá». Ông lão tức giận chá»­i luôn miệng bằng cái câu quen miệng cá»§a lão - Cái câu ná»­a chá»­i ná»­a than - "trá»i đất dá»±ng đá, cá lá»™i vá»±c sâu" ạ! "Chà... chà thật xúi quẩy hÆ¡n con chó đẻ bảy con". Bá»±c mình ông lão cởi túi dết tiá»n, lẳng má»™t phát lên tận rìa đưá»ng.

Mấy con cá diếc vật đẻ trước mặt, nước tóe lên làm mấy ông sao vỡ tan tác. Những đàn cóc xung quanh kêu Ä‘iếc cả tai như trêu tức lão! Ké Kheng sợ ngưá»i qua lại lấy mất túi tiá»n, ông lão lại mò lên dìa đưá»ng lấy lại túi tiá»n. Lần này ông lão không Ä‘eo vào ngưá»i nữa mà vùi nó dưới rÆ¡m lót chá»— nằm trong lá»u. Ông lão vừa sá»­a sang chài; vừa lẩm bẩm chá»­i mình, chá»­i trá»i đất vì cái túi tiá»n làm ông lão há»ng mẻ cá! Nhưng bá»—ng "ầm". Sóng cuá»™n lên như trâu lăn xuống thác! "Cá gì mà vật đẻ nhanh thế!". Ông lão nghÄ© nhanh - Ông lão mau lẹ giương chài úp xuống vòn, ông lão lá»™t quần ném vào má»™t góc lá»u lá»™i xuống, vừa sá» tá»›i chài đã thấy chài giật như trâu phá. Ông lão lá»™t áo ném lên bá» lặn xuống nhưng ông lão vá»™i lên bá» ngay và nói thành tiếng:

- Trá»i đất dá»±ng đá, cá lá»™i vá»±c sâu Æ¡i. Không phải cá! - Ông lão hoảng hốt - nhưng ông lão lại nghÄ©: mau mau lên! Cứu... "Trá»i đất dá»±ng đá ạ! Sợ cái quái gì! Phải cứu!" - Ông lão lấy lại bình tÄ©nh ôm tất cả lên bá»!

Ngưá»i ở trong chài nôn tháo, bao nhiêu nước vừa má»›i sặc đầy bụng. Ông lão gỡ ngưá»i đó ra khá»i chài và quá» quạng tìm bật lá»­a. Ông lão bật lá»­a lên nhìn thấy mặt nên mặt con VÆ¡n, mÅ©i nên mÅ©i con VÆ¡n. Ông lão hốt hoảng gá»i:

- Cháu VÆ¡n! VÆ¡n! - Nhưng VÆ¡n nằm lả Ä‘i như dá»c hành hÆ¡ lá»­a!

- Ôi, làm sao... làm vậy! Trá»i đất dá»±ng đá cá lá»™i vá»±c sâu Æ¡i! - Ông lão vừa nói vừa vươn dài cái cổ nhìn vào mắt VÆ¡n! VÆ¡n vẫn nhắm nghiá»n mắt, hÆ¡i thở thoi thóp! Ông lão đưa VÆ¡n vá» lán công trưá»ng. Y bác sÄ© tất bật cứu chữa. Ãồng chí và bạn bè ngÆ¡ ngác. Ai cÅ©ng bảo: VÆ¡n vừa Ä‘i lÄ©nh tiá»n ngân hàng vá», sao bá»—ng chốc lại nhảy xuống sông!

Ãến gần sáng VÆ¡n tỉnh lại, kêu gào như má»™t kẻ Ä‘iên loạn.

- Tôi đã chết! Chết rồ... ồi... - VÆ¡n vừa gào vừa chạy ra cá»­a như lại Ä‘i nhảy xuống sống tá»± tá»­! Quần áo tả tÆ¡i! Ãầu tóc rÅ© ra như má»™t cái tổ quạ! Phải đến ba ngưá»i bạn gái khá»e mạnh má»›i giữ nổi VÆ¡n.

Bố mẹ VÆ¡n đến thăm VÆ¡n. VÆ¡n chỉ giương đôi mắt nhìn bố mẹ như má»™t đứa trẻ nhìn kẻ xa lạ. Bố mẹ há»i mưá»i câu, hai mươi câu... Má»™t trăm câu VÆ¡n Ä‘á»u không thưa, VÆ¡n cÅ©ng chẳng khóc!

Lìn bước vào, VÆ¡n vùng đứng dậy, chạy ra đến tận cá»­a ôm chầm lấy Lìn và gục đầu vào vai Lìn khóc như cÆ¡n mưa đã bị hạn lâu ngày, khóc thành tiếng thành câu, than như mẹ chết cha mất. Má»i ngưá»i càng ngÆ¡ ngác hÆ¡n nữa.

- Anh Lìn Æ¡i, anh Lìn à! Em sẽ lìa nhà! Em sẽ xa anh! Em không ở vá»›i anh được nữa... anh Lìn à, anh Lìn Æ¡i! - Má»i ngưá»i dá»±ng tai, má»c gai mắt.

Ké Kheng cũng vừa đến, ông lão vươn dài cái cổ vỠphía hai đứa:

- Trá»i đất dá»±ng đá cá lá»™i vá»±c sâu Æ¡i! Tại sao cháu VÆ¡n lại thế này hả! Tại sao hả, chú VÆ¡n, thím VÆ¡n? Tại sao hả, trá»i đất dá»±ng đá?

- Không tại sao cả bác ạ! Chỉ tại bố cháu tham tiá»n, bác không đủ tiá»n để đón cháu làm dâu. Thế mà cháu lại... - VÆ¡n nhắm mắt, xịu xuống. Lìn dìu VÆ¡n vào giưá»ng nằm!

Ké Kheng cởi cái túi dết to tướng khoác ở vai, đưa cả cái túi cho ké Toóng. Ông già vươn dài cái cổ vỠphía hai vợ chồng ké Toóng và nói câu ra câu rõ ràng.

- Ké Toóng à, giá» tao không chỉ có hai nghìn đưa cho mày để rước dâu mà hai vạn tao còn có! - Nói vậy rồi ông lão cầm lấy cái túi tiá»n trên tay ké Toóng mở bật nắp ra. Ông lão lôi ra từng bá»c tiá»n, dí vào tận mắt ké Toóng nói tiếp - Mày thấy cái này là cái gì chưa? Mày đã thấy chưa? Ké Toóng mở to đôi mắt thao láo nhìn như dính cả cặp mắt vào từng bá»c tiá»n. Miệng lão há hốc và tròn như ống bương muốn nuốt cả từng tập tiá»n... - Hai vạn tao còn có, đây là tiá»n tao được cá»§a rÆ¡i! Cá»§a rÆ¡i vào lá»­a cÅ©ng như cá»§a trôi sông, tao bắt được thì tao quyết lấy, tao có quyá»n tiêu! VÆ¡n mở mắt trừng trừng nhìn vào túi tiá»n trên tay cá»§a bố chồng - nhưng tao không làm thế! Tao không cần cái cá»§a "trá»i cho đất biếu" này để cưới con dâu! Tao Ä‘em ná»™p cho á»§y ban... Ãể trả lại cho ngưá»i mất, má»™t xu tao cÅ©ng không lấy cá»§a ngưá»i ta, ké Toóng ạ! - Ké Kheng vừa nói vừa vươn dài cái cổ vá» phía vợ chồng ké Toóng, mắt ké nhìn hai vợ chồng ké Toóng không biết chá»›p, nói má»™t thôi dài. Còn ké Toóng thì chỉ biết há hốc mồm, hết nhìn ké Kheng lại nhìn những bá»c tiá»n: lão nuốt nước bá»t ừng á»±c! Ké Kheng cầm như giật lấy túi tiá»n trong tay ké Toóng rồi nói:

- Mày đưa đây cho tao, tao Ä‘i lên xã ná»™p bây giá»! - Ông lão khoác túi tiá»n vào vai, bước ra cá»­a má»™t cách dứt khoát, bước những bước dài như chạy! VÆ¡n vùng dậy chạy theo ké Kheng và kêu như sắp vỡ cả cuống há»ng.

- Bác Kheng Æ¡i! Bố Æ¡i... Túi tiá»n ấy, túi tiá»n cá»§a con, bố cho con xin lại... Hôm qua con đánh rÆ¡i!...

Ké Kheng quay lại, vươn cái cổ dài hết nấc, hết cỡ nhìn Vơn.

- Trá»i đất dá»±ng đá, cá lá»™i vá»±c sâu ạ! Lại có chuyện như thế nữa! à, có phải con đánh rÆ¡i tiá»n rồi Ä‘i nhảy xuống thác Thuồng Luồng tá»± tá»­ phải không? Có thế nào thì bảo bố mẹ nếu không thì bảo bác chứ!

Vơn đỠmặt gay gắt:

- Không phải con tá»± tá»­ đâu! Hôm qua con Ä‘i lÄ©nh tiá»n vá» tối! VỠđến thác Thuồng Luồng con còn thấy túi tiá»n buá»™c sau xe. Nhưng vỠđến nhà thì thấy mất tiá»n. Con nghÄ© là có thể khi con vác xe nhảy mạnh qua thác, tiá»n rÆ¡i xuống thác Thuồng Luồng. Con ra thác rá» rẫm những khe đá... may ra thấy... con nhỡ chân rÆ¡i xuống thác! Nhưng... mất ngần này cá»§a công trưá»ng con còn sống làm gì! Con cám Æ¡n bác... cám Æ¡n bố lắm! Bố cho con xin.

Ké Kheng vừa đưa túi tiá»n cho VÆ¡n vừa nói:

- Con hãy cảm Æ¡n Ãảng và Chính phá»§ đã cho bố trở thành con ngưá»i thá»±c sá»± "coi tiá»n bạc như cá» như đất - cái mặt cái mÅ©i đáng giá ngàn vàng"! Bố giao con số tiá»n này để trả lại công trưá»ng. Công trưá»ng sẽ xây con đập lá»›n qua thác Thuồng Luồng và con đập sẽ thành con đưá»ng lá»›n. Con cháu chúng ta... những con ngưá»i LÅ©ng Kít sẽ Ä‘á»i Ä‘á»i kiếp kiếp vá» sau không phải đếm từng bước chân nhảy qua thác Thuồng Luồng nguy hiểm nữa.

Ké Toóng cúi đầu bước từng bước chân vỠnhà. Trong từng khúc ruột của lão đầy ắp những sự xấu hổ và ân hận.

Thưa bạn Ä‘á»c, trên đây là câu chuyện hoàn toàn có thật má»›i xảy ra hôm qua ở cái bản LÅ©ng Kít nhá» bé cá»§a tôi.


(1) Danh từ thách cưới.
(2)Cá»c tre, đầu cá»c giắt rÆ¡m rạ... Ãó là chá»— cá vật, úp chài bắt cá.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #140  
Old 20-05-2008, 10:38 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Chiếc Thuyá»n Ngoài Xa
Tác giả: Nguyễn Minh Châu
Trưởng phòng tôi là ngưá»i sâu sắc, lại cÅ©ng lắm sáng kiến đến cái mức có khi bá»n chúng tôi trong cÆ¡ quan phát mệt vì anh.

Trước đây chừng dăm tháng, để chuẩn bị cho tấm lịch năm sau, anh tỠý không bằng lòng vá»›i cách làm ăn từ trước tá»›i giá» - Sang năm chúng ta sẽ Ä‘em đến cho má»—i gia đình má»™t bá»™ sưu tập chuyên đỠvá» thuyá»n và biển - anh nói quả quyết - Thôi, bá» cái lối má»—i thứ má»™t tí Ä‘i. Phải có má»™t bá»™ sưu tập chuyên Ä‘á». 12 tháng là 12 bức ảnh nghệ thuật vá» thuyá»n và biển. Không có ngưá»i. Hoàn toàn thế giá»›i tÄ©nh vật.

Chúng tôi xách máy lên đưá»ng, suy nghÄ©, chá»n cảnh, bấm máy suốt năm tháng. Và tất cả những gì thu được bằng ánh sáng Ä‘en trắng trên giấy ảnh Ä‘ang được bày ra la liệt trên hai chiếc bàn ghép lại, và quả tình lúc đó tôi đã lấy làm bằng lòng lắm, Ä‘oán chắc không còn phải xách máy Ä‘i chụp bổ sung như má»i năm nữa.

Làn khói thuốc lá cuá»™n phun ra mù mịt trước cặp mắt đầy tinh khôn cá»§a trưởng phòng Ä‘ang nheo lại sau mắt kính lão. Ãá»™t nhiên trưởng phòng quay sang phía tôi há»i:

- Bây giỠđã là tháng mấy nhỉ?

- Tháng bảy. - Tôi đáp với một vẻ dè chừng.

- Tháng này ở biển vẫn còn sương chứ?

- Chỉ có bão táp với biển động. Muốn lấy sương thì phải nghĩ đến từ tháng ba cơ.

- Này anh Phùng - trưởng phòng dưá»ng như đã nhìn thấy rõ má»i ý nghÄ© ngần ngại cá»§a tôi, cho nên anh vừa nói vừa nhăn nhó cái mặt lá»™ vẻ Ä‘au khổ - tôi cho anh má»™t tháng, má»™t tháng là đủ chứ gì?... Anh giúp tôi thêm má»™t cảnh buổi sáng có sương Ä‘i.

- Trá»i Æ¡i - tôi nhặt má»™t bức ảnh ngay trong tầm tay - vá»›i hàng trăm bức ảnh đẹp, chụp công phu thế này mà anh... - Ãẹp thì đẹp thá»±c - anh cướp lá»i tôi - Và nhất là lại có hồn nữa. Ãúng là những bức ảnh nghệ thuật. Nói thá»±c tình năm nay các anh Ä‘i vá», khác vá»›i những năm khác, tấm nào ít nhiá»u tôi cÅ©ng thích. Nhưng không thể chá»n đủ cho mưá»i hai tháng, vẫn Ä‘ang còn thiếu má»™t tá».

ở Ä‘á»i cái gì cÅ©ng thế, con ngưá»i bản tính vốn lưá»i biếng, đôi khi mình hãy cứ để cho mình rÆ¡i vào hoàn cảnh bị ép buá»™c phải làm, không khéo lại làm được má»™t cái gì.

Năm ngày sau tôi đã có mặt ở má»™t vùng biển cách Hà Ná»™i ngoài sáu trăm cây số. Tôi vác máy tá»›i má»™t dải bá» cát nằm "phục kích" thiên nhiên ở cái khoảng giao Ä‘iểm ngày vừa rạng, đêm chưa tắt hẳn, bấy giá» cÅ©ng là lúc những chiếc thuyá»n đánh cá bằng vó bè hiện ra trong khoảng má» tá» cá»§a bình minh.

Thá»±c ra Ä‘i chuyến này tôi có ý muốn trở vá» thăm má»™t vùng chiến trưá»ng cÅ© ở đấy tôi có má»™t thằng bạn vừa là đồng hương, vừa là đồng đội đã từng mưá»i năm ở vá»›i nhau trên rừng A So, trước đây là má»™t trung đội phó bá»™ binh nổi tiếng hay đùa tếu và bây giá», lạy trá»i, ở ngay cái vùng biển ấy hắn ta Ä‘ang làm má»™t thứ công tác... nghiêm túc đến mức chẳng ai có thể tưởng tượng, chính hắn lại có thể làm nổi, mà trong thá»±c tế hắn ta đã làm hai ba năm nay chứ không ít. Ãá»i chúng tôi, cái đám lính cá»§a má»™t thá»i chống Mỹ, từ sau bảy nhăm thật chẳng ít chuyện trá»› trêu và bất ngá».

Thật ra ở đấy chưa phải là biển mà má»›i chỉ là má»™t vùng phá ăn sâu vào đất liá»n, chạy quanh quất như chÆ¡i trò trốn tìm giữa các thôn, ổ, chợ búa trong má»™t phạm vi hàng mấy chục cây số. Chẳng phải nói, cái vùng nước mà tôi vừa má»›i vác máy ảnh đến để chụp bổ sung cho bá»™ sưu tập thật là thÆ¡ má»™ng, và nhất là dưá»ng như trong suốt dải bá» biển cá»§a khắp cả nước, chỉ ở đây vào giữa tháng bảy là còn sương mù. NÆ¡i đây, nếu bá» ra ngoài tầm mắt những bãi xe tăng vứt lại hồi "tháng ba bẩy nhăm" (bây giá» sau gần mưá»i năm, đã bị hÆ¡i nước mặn gặm mòn và làm cho sét gỉ), vùng phá nước có má»™t cái gì đấy thật là phẳng lặng và tươi mát như da thịt cá»§a mùa thu Ä‘ang ấp vào tâm hồn anh. Tôi trở nên ngây ngất vào má»—i buổi sáng, bầu trá»i không xanh biếc, cao thăm thẳm mà đượm má»™t sắc giữa xanh và xám, bầu trá»i như hạ thấp xuống và như ngưng Ä‘á»ng lại; giữa trá»i và nước ấy chỉ có má»™t chiếc thuyá»n cá»§a má»™t gia đình làm nghá» vó bè Ä‘ang tá»a khói bếp giữa phá - chiếc thuyá»n đứng im như làm bằng các-tông dán vào cảnh vật êm ả.

Hai ngày đầu, suýt nữa tôi đã quyết định đưa vào tá» lịch tháng bảy khung cảnh ngưá»i ta đẩy má»™t chiếc thuyá»n xuống nước. Ãó là má»™t chiếc thuyá»n má»›i đóng xong vẫn còn thÆ¡m mùi gá»— lẫn mùi dầu rái. Tôi đã chá»n được má»™t thằng bé khoảng lên năm có đầy đủ ngoại hình con trai má»™t nhà hàng chài, lại có cặp mắt thật Ä‘en gợi cho tôi nghÄ© đến con mắt ngưá»i ta vẽ trên đầu mÅ©i thuyá»n, thằng bé đánh trần, lá»™i ra đứng giữa những lượn sóng bạc đầu giang tay vứt má»™t nắm phoi bào ra thật xa. Trong khi đó, ở trên bá», bố mẹ nó và những ngưá»i lá»›n đứng xếp hàng dá»c ghé vai vào hai bên mạn chiếc thuyá»n má»›i. Tôi chỉ cần chụp đặc tả những chiếc vai trần cá»§a ngư phá»§ cùng vá»›i má»™t hàng bàn chân to bè cá»§a há» dậm lún vào cát.

Nhưng tôi vá»™i thôi ngay cảnh đẩy thuyá»n đầy không khí vui nhá»™n hÆ¡i thô lá»— và thật hùng tráng. Thất bại thấy trước là tôi đã không làm sao thu được vào ống kính khoảnh khắc chiếc thuyá»n đập mình xuống nước làm vỡ tung toé từng đám bá»t sóng trắng xoá.

Tôi cÅ©ng quyết định thôi không lấy cảnh sương và cát như trưởng phòng ở nhà đã gợi ý, mặc dầu có những đêm thật lý thú, tôi ra ngá»§ ngay giữa bãi cát ven bá» phá, theo lá»i rá»§ rê cá»§a má»™t thằng bé mặt mÅ©i xấu xí nhưng có má»™t trí nhá»› khác thưá»ng, quần áo dính đầy nhá»±a cây, nó là đứa cháu ngoại cá»§a má»™t ông lão làm nghá» sÆ¡n tràng ở tận trên miá»n rừng A So, hai ông cháu lái má»™t chiếc xe Reo cá»§a gia đình chở gá»— vá» bán cho xưởng đóng thuyá»n. Trong những đêm như thế, thằng nhóc tận trên rừng xuống và tôi như hai nhà hiá»n triết nằm kê đầu trên mưá»i ngón tay Ä‘an vào nhau, nằm ngá»­a sóng đôi bên nhau, mắt nhìn đăm đăm vào khoảng má» trắng cá»§a sương đêm, cùng hồi há»™p chá» má»™t tiếng vạc rất nhá» kêu thảng thốt trong bầu sương tít trên cao, nghe như vá»ng vá» từ má»™t thá»i hồng hoang nào đó, cái thá»i chung quanh vùng biển này chỉ có lau lách và tiếng sóng vá»—, chưa có ngưá»i.

Thế rồi cuối cùng, tìm Ä‘i kiếm lại, vác máy ảnh tha thẩn suốt má»™t tuần lá»…, tôi quyết định thu vào tá» lịch tháng bảy cá»§a năm sau cảnh thuyá»n đánh cá thu lưới vào lúc nhập nhoạng sáng. Ai đã cầm máy ảnh có kinh nghiệm Ä‘á»u biết đó là má»™t cảnh chết cháy - má»™t đỠtài đã có quá nhiá»u ngưá»i khai thác, đã từng để lại những bức ảnh thật đẹp, đầy chất thÆ¡ cá»§a những ngưá»i cầm máy ảnh có tên tuổi.

Cái gì đã xui khiến tôi tá»± thách thức bằng cái việc mạo hiểm ấy? Có lẽ trước hết, không phải do sá»± hấp dẫn cá»§a hình ảnh mà chính là những tiếng động đầy vẻ náo nhiệt ở cách xa hàng cây số cÅ©ng nghe tiếng cá»§a má»™t nhóm thuyá»n đánh cá đêm bằng vó bè. Tôi chỉ được nghe cái âm thanh cá»§a sá»± làm ăn có cái gì như ma quái ấy vào những đêm thật tối trá»i và chỉ được nghe thấy vào quãng gần sáng, vào lúc mà thằng Phác - thằng bé từ trên rừng "hạ sÆ¡n" xuống đã nép vào sưá»n tôi ngá»§ say như chết sau khi nó cặn kẽ giải thích cho tôi nghe cuá»™c sống cá»§a những giống chim trên rừng, trước mùa thu, trước mùa giá rét rất lâu, chúng đã nháo nhác rá»i tổ xây trên các lùm cây dẻ um tùm để làm những cuá»™c di cư.

Không phải ngay trong mấy ngày đầu má»›i đến mà vá» sau, khi đã chụp trá»n gần má»™t cuốn phim, tôi má»›i có dịp hiểu đôi chút vá» cách làm ăn lâu Ä‘á»i cá»§a những "tổ hợp tác" gồm những chiếc thuyá»n đánh cá không có bến này. Bao giá» há» cÅ©ng chỉ liên kết vá»›i nhau chỉ trong má»™t đêm hoặc má»™t ngày chứ không lâu. Thưá»ng thưá»ng má»—i thuyá»n là má»™t gia đình, ngoài thuyá»n lá»›n còn vài chiếc má»§ng để Ä‘i lại. Cuá»™c sống cứ lênh đênh khắp cả má»™t vùng phá mênh mông. Cưới xin, sinh con đẻ cái, hoặc lúc nhắm mắt cÅ©ng chỉ trên má»™t chiếc thuyá»n. Xóm giá»ng không có. Quê hương bản quán cả chục cây số trá»i nước chứ không cố kết vào má»™t khoảnh đất nào.

Vào má»™t buổi sáng tôi thức dậy. Ãàng đông đã sáng trắng. Trên má»™t ná»­a vòm trá»i sao đã lặn hết. Những đám mây hình vá» sò cứ hồng lên dần, trong khi đó, mặt biển tuy đã sáng rõ, đến cái mức đứng trong bá» cÅ©ng nhìn thấy từng đưá»ng gấp nếp lăn tăn trên mặt tấm thép dát màu xám đục, nhưng sao mà tẻ nhạt, tiếng sóng ồ ồ dá»™i vào giấc ngá»§ suốt đêm chạy trốn Ä‘i đâu hết, biển im thít và không màu sắc, như má»™t con sứa khổng lồ giạt vào bãi.

Ngay chá»— bãi xe tăng nhìn ra, má»™t nhóm chừng dăm chiếc thuyá»n vó vừa tắt đèn. Những chiếc măng sông treo thõng giữa lòng các tấm lưới đã tắt hết nhưng những đợt tiếng la thét vẫn cứ vang lên. Ãó là đám ngưá»i đã được phân công làm công việc xua cá vào lưới. Phần nhiá»u đàn bà, trẻ con, há» ngồi trên những chiếc má»§ng lúc nào cÅ©ng thả trôi lượn lá» mé ngoài. Có khi tản mát má»—i nÆ¡i má»™t chiếc. Số má»§ng bất chợt được tập hợp lại, từ bốn góc hối hả chèo tá»›i. Ãến cá»± ly cách mÅ©i thuyá»n chừng trăm mét, tất cả buông chèo vá»› lấy hai gióng tre khô vứt trong lòng má»§ng gõ ầm ầm, có ngưá»i dùng ngay bÆ¡i chèo gõ vào thành má»§ng, tay gõ miệng hét:

- Há»›i, há»›i...

Trong mấy cái phút ấy, tôi quỳ má»™t chân trên ná»n cát ướt, máy đã đặt sát vào mắt như má»™t ngưá»i Ä‘i săn chỉ rình ít phút nữa con thú sẽ tuông ra khá»i cánh rừng, tôi chá» cái lúc năm sáu chiếc lưới vó cùng má»™t lúc từ từ dâng lên.

Tôi bấm máy lia lịa. Qua khuôn hình ánh sáng, tôi đã hình dung thấy trước những tấm ảnh nghệ thuật cá»§a tôi sẽ là vài ba chiếc mÅ©i thuyá»n và má»™t cảnh Ä‘an chéo cá»§a những tấm lưới Ä‘á»ng đầy những giá»t nước, má»—i mắt lưới sẽ là má»™t nốt nhạc trong bản hòa tấu ánh sáng và bóng tối, tượng trưng cho khung cảnh bình minh là má»™t khoảng sáng rá»±c rỡ đến mức chói mắt, trong khoảng sáng đó sẽ hiện lên trong tầm nhìn thật xa những đưá»ng nét cá»§a thân hình má»™t ngưá»i đàn bà Ä‘ang cúi lom khom, sải cánh tay thật dài vá» phía trước kéo tấm lưới lên khá»i mặt nước, và phía sau lưng ngưá»i đàn bà, hình má»™t ngư phá»§ và má»™t đứa trẻ đứng thẳng trên đầu mÅ©i thuyá»n, dùng lá»±c toàn thân làm đòn bẩy nâng bổng hai chiếc gá»ng lưới chÄ©a thẳng lên trá»i.

Nói chung tôi đã tìm được má»™t bố cục chặt chẽ, và tôi lại có tính duy tâm nghá» nghiệp, tôi lại còn tin vào cái ngẫu nhiên đầy "số Ä‘á»" cá»§a tôi nữa. Tôi nghÄ© rằng vá»›i những tay nhiếp ảnh nghệ thuật, nếu không có thêm sá»± sắp đặt đầy tài tình cá»§a ngẫu nhiên thì vá»›i tài ba đến bao nhiêu, anh cÅ©ng chỉ... thu được những tấm ảnh vô hồn.

CÅ©ng như lúc tụ lại, cái đội hình cá»§a sá»± làm ăn trôi nổi trên mặt nước tản ra rất nhanh. Ãây là mẻ lưới cuối cùng. Trong nháy mắt, trước mặt tôi chỉ còn má»™t khoảng phá nước trống không.

Lúc bấy giá» trá»i đầy mù từ ngoài biển bay vào. Lại lác đác mấy hạt mưa. Tôi rúc vào bên bánh xích cá»§a má»™t chiếc xe tăng để tránh mưa, Ä‘ang lúi húi thay phim lúc ngẩng lên thấy má»™t chuyện hÆ¡i lạ: má»™t chiếc thuyá»n lưới vó mà tôi Ä‘oán là trong nhóm đánh cá ban nãy Ä‘ang chèo thẳng vào trước mặt tôi.

Có lẽ suốt má»™t Ä‘á»i cầm máy ảnh chưa bao giá» tôi được thấy má»™t cảnh "đắt" trá»i cho như vậy: trước mặt tôi là má»™t bức tranh má»±c tầu cá»§a má»™t danh há»a thá»i cổ. MÅ©i thuyá»n in má»™t nét mÆ¡ hồ lòe nhòe vào bầu sương mù trắng như sữa có pha đôi chút màu hồng hồng do ánh mặt trá»i chiếu vào. Vài bóng ngưá»i lá»›n lẫn trẻ con ngồi im phăng phắc như tượng trên chiếc mui khum khum, Ä‘ang hướng mặt vào bá». Tất cả khung cảnh ấy nhìn qua những cái mắt lưới và tấm lưới nằm giữa hai chiếc gá»ng vó hiện ra dưới má»™t hình thù y hệt cánh má»™t con dÆ¡i, toàn bá»™ khung cảnh từ đưá»ng nét đến ánh sáng Ä‘á»u hài hòa và đẹp, má»™t vẻ đẹp thá»±c đơn giản và toàn bích khiến đứng trước nó tôi trở nên bối rối, trong trái tim như có cái gì bóp thắt vào? Chẳng biết ai đó lần đầu đã phát hiện ra bản thân cái đẹp chính là đạo đức? Trong giây phút bối rối, tôi tưởng chính mình vừa khám phá thấy cái chân lý cá»§a sá»± toàn thiện, khám phá thấy cái khoảnh khắc trong gần tâm hồn.

Chẳng phải lá»±a chá»n xê dịch gì nữa, tôi gác máy lên bánh xích cá»§a chiếc xe tăng há»ng bấm "liên thanh" má»™t hồi hết má»™t phần tư cuốn phim, thu vào chiếc Pratica cái khoảnh khắc hạnh phúc tràn ngập tâm hồn mình, do cái đẹp tuyệt đỉnh cá»§a ngoại cảnh vừa mang lại.

Tôi chắc mẩm ngay trong ngày hôm nay hoặc sáng mai đã có thể nhẩy lên tàu há»a trở vá», nếu cái anh bạn đồng ngÅ© không cố níu giữ ở lại chÆ¡i thêm vài bữa.

*
* *


Ngay lúc ấy, chiếc thuyá»n đâm thẳng vào trước chá»— tôi đứng. Má»™t ngưá»i đàn ông và má»™t ngưá»i đàn bà rá»i chiếc thuyá»n. Há» phải lá»™i qua má»™t quãng bá» phá nước ngập đến quá đầu gối. Bất giác tôi nghe ngưá»i đàn ông nói chõ lên thuyá»n như quát: "Cứ ngồi nguyên đấy. Ãá»™ng đậy tao giết cả mày Ä‘i bây giá»".

Chắc chắn há» không trông thấy tôi. Ngưá»i đàn bà trạc ngoài bốn mươi, má»™t thân hình quen thuá»™c cá»§a đàn bà vùng biển, cao lá»›n vá»›i những đưá»ng nét thô kệch. Mụ rá»— mặt. Khuôn mặt mệt má»i sau má»™t đêm thức trắng kéo lưới, tái ngắt và dưá»ng như Ä‘ang buồn ngá»§. Ngưá»i đàn ông Ä‘i sau. Tấm lưng rá»™ng và cong như lưng má»™t chiếc thuyá»n. Mái tóc tổ quạ. Lão Ä‘i chân chữ bát, bước từng bước chắc chắn, hàng lông mày cháy nắng rá»§ xuống hai con mắt đầy vẻ độc dữ lúc nào cÅ©ng nhìn dán vào tấm lưng áo bạc phếch và rách rưới, ná»­a thân dưới ướt sÅ©ng cá»§a ngưá»i đàn bà.

Từ chá»— chiếc xe tăng mà tôi Ä‘ang đứng vá»›i chiếc máy ảnh, Ä‘i quá mươi bước sâu vào phía trong có má»™t chiếc xe rà phá mìn cá»§a công binh Mỹ, chiếc xe sÆ¡n màu vàng tươi và to lá»›n gấp đôi má»™t chiếc xe tăng. Hai ngưá»i Ä‘i qua trước mặt tôi. Há» Ä‘i đến bên chiếc xe rà phá mìn. Ngưá»i đàn bà đứng lại, ngước mắt nhìn ra ngoài mặt phá nước chá»— chiếc thuyá»n đậu má»™t thoáng, rồi đưa má»™t cánh tay lên có lẽ định gãi hay sá»­a lại mái tóc nhưng rồi lại buông thõng xuống, đưa cặp mắt nhìn xuống chân.

Lão đàn ông lập tức trở lên hùng hổ, mặt đỠgay, lão rút trong ngưá»i ra má»™t chiếc thắt lưng cá»§a lính ngụy ngày xưa, có vẻ như những Ä‘iá»u phải nói vá»›i nhau hỠđã nói hết, chẳng nói chẳng rằng lão trút cÆ¡n giận như lá»­a cháy bằng cách dùng chiếc thắt lưng quật tá»›i tấp vào lưng ngưá»i đàn bà, lão vừa đánh vừa thở hồng há»™c, hai hàm răng nghiến ken két, cứ má»—i nhát quất xuống lão lại nguyá»n rá»§a bằng cái giá»ng rên rỉ Ä‘au đớn: "Mày chết Ä‘i cho ông nhá». Chúng mày chết hết Ä‘i cho ông nhá»!".

Ngưá»i đàn bà vá»›i má»™t vẻ cam chịu đầy nhẫn nhục không há» kêu má»™t tiếng, không chống trả, cÅ©ng không tìm cách trốn chạy.

Tất cả má»i việc xẩy đến khiến tôi kinh ngạc đến mức, trong mấy phút đầu, tôi cứ đứng há mồm ra mà nhìn. Thế rồi chẳng biết từ bao giá», tôi đã vứt chiếc máy ảnh xuống đất chạy nhào tá»›i.

Bóng má»™t đứa con nít lao qua trước mặt tôi. Tôi vừa kịp nhận ra thằng Phác - thằng bé trên rừng xuống vừa nằm ngá»§ vá»›i tôi từ lúc ná»­a đêm. Thằng bé cứ chạy má»™t mạch, sá»± giận dữ căng thẳng làm nó khi chạy qua không nhìn thấy tôi. Như má»™t viên đạn trên đưá»ng lao tá»›i đích đã nhắm, mặc cho tôi gá»i nó vẫn không há» ngoảnh lại, nó chạy tiếp má»™t quãng ngắn giữa những chiếc xe tăng rồi lập tức nhảy xổ vào cái lão đàn ông.

CÅ©ng y hệt ngưá»i đàn bà, thằng bé cá»§a tôi cÅ©ng như má»™t ngưá»i câm, và đến lúc này tôi biết là nó khá»e đến thế!

Khi tôi chạy đến nÆ¡i thì chiếc thắt lưng da đã nằm trong tay thằng bé, không biết làm thế nào nó đã giằng được chiếc thắt lưng, liá»n dướn thẳng ngưá»i vung chiếc khóa sắt quật vào giữa khuôn ngá»±c trần vạm vỡ cháy nắng có những đám lông Ä‘en như hắc ín, loăn xoăn từ rốn má»c ngược lên. Lão đàn ông định giằng lại chiếc thắt lưng nhưng chẳng được nữa, liá»n giang thẳng cánh cho thằng bé hai cái tát khiến thằng nhá» lảo đảo ngã dúi xuống cát. Rồi lão lẳng lặng bá» Ä‘i vá» phía bá» nước để trở vá» thuyá»n. Không há» quay mặt nhìn lại, chỉ có tảng lưng khum khum và vạm vỡ càng có vẻ cúi thấp hÆ¡n, nom lão như má»™t con gấu Ä‘ang Ä‘i tìm nguồn nước uống, hai bàn chân chữ bát để lại những vết chân to và sâu trên bãi cát hoang vắng.

Ngưá»i đàn bà dưá»ng như lúc này má»›i cảm thấy Ä‘au đớn - vừa Ä‘au đớn vừa vô cùng xấu hổ, nhục nhã.

- Phác, con ơi!

Miệng mếu máo gá»i, ngưá»i đàn bà ngồi xệp xuống trước mặt thằng bé, ôm chầm lấy nó rồi lại buông ra, chắp tay vái lấy vái để, rồi lại ôm chầm lấy. Thằng nhá» cho đến lúc này vẫn chẳng há» hé răng, như má»™t viên đạn bắn vào ngưá»i đàn ông và bây giá» Ä‘ang xuyên qua tâm hồn ngưá»i đàn bà, làm rá» xuống những giòng nước mắt, nó lặng lẽ đưa mấy ngón tay khẽ sá» lên khuôn mặt ngưá»i mẹ như muốn lau Ä‘i những giá»t nước mắt chứa đầy trong những nốt rá»— chằng chịt.

Thế rồi bất ngá» ngưá»i đàn bà buông đứa trẻ ra, Ä‘i thật nhanh ra khá»i bãi cát xe tăng há»ng, Ä‘uổi theo lão đàn ông. Cả hai ngưá»i lại trở vá» chiếc thuyá»n.

Khoảnh khắc sau, bãi cát lại trở vá» vá»›i vẻ mênh mông và hoang sÆ¡. Giữa tiếng sóng ngoài khÆ¡i dá»™i những tiếng kêu ồ ồ vào cõi im lặng, chỉ có tôi và thằng bé đứng trÆ¡ giữa bãi xe tăng há»ng, trên tay thằng nhá» vẫn cầm chiếc thắt lưng, hai chúng tôi đưa mắt ngÆ¡ ngác nhìn ra má»™t quãng bá» phá vừa ban nãy chiếc thuyá»n đậu.

Như trong câu chuyện cổ đầy quái đản, chiếc thuyá»n lưới vó đã biến mất.

*
* *

Tôi bước vá» phía nó. Nhưng thằng bé không cho tôi lại gần. Tá»± nhiên thằng nhá» vô cá»› đâm ra thù ghét cả tôi - hết sức thù ghét, nhìn vào hai con mắt cá»§a nó, tôi Ä‘á»c thấy được Ä‘iá»u đó.

Mà tại sao từ trước tá»›i giá» tôi không để ý nhỉ, lần đầu tiên tôi sá»±c nhận thấy nó chính là má»™t thằng bé vùng biển. Những món tóc vàng hoe có chá»— đỠquạch như má»› lưới tÆ¡ đã bợt bạt Ä‘ang tá»a ra mùi nước mặn che lấp gần hết khuôn trán nhá» và cặp mắt đầy vẻ ngây thÆ¡, lúc này chả khác nào cặp mắt cá»§a má»™t chú hổ con từ miá»n rừng vừa lạc vá».

Mấy ngày sau thằng Phác đối xá»­ vá»›i tôi như má»™t kẻ hoàn toàn xa lạ, như chưa bao giá» trò chuyện, ngá»§ chung vá»›i tôi. Má»—i lúc bắt gặp tôi khoác chiếc máy ảnh Ä‘i trên bãi cát, nó vẫn nhìn tôi bằng con mắt âm thầm giấu kín đầy má»™t sá»± thù ghét - và tôi hiểu rằng tất cả lá»—i lầm cá»§a tôi chính là ở chá»— tôi đã trót có dịp biết được tất cả má»i việc trong nhà nó, cái thằng trẻ con lạ kỳ nhất trần Ä‘á»i.

Tôi Ä‘ang tìm cách dá»— dành để gần nó, lại bắt đầu làm quen trở lại vá»›i nó má»™t lần nữa, cái chú chó sói con ấy, thì đến là quá quắt, thằng bé thông minh và dá»… thương đã hoàn toàn biến thành má»™t đứa trẻ độc ác và mất dậy, nó hét lên trước mặt tôi bằng giá»ng the thé đầy giận dữ: "Hãy cút Ä‘i! Cút Ä‘i!". Chính lúc ấy là lúc chiếc thuyá»n vó bè lại hiện ra trong làn sương sá»›m cá»§a má»™t buổi mai, sau lần trước ba hôm.

Tất cả diá»…n ra y như lần trước. Chiếc thuyá»n đâm vào đúng quãng bá» phá ngày hôm trước - từ đó Ä‘i bá»™ vào bãi xe tăng há»ng rất gần.






Và vẫn như lần trước, ngưá»i đàn bà lá»™i xuống trước vá»›i cái khuôn mặt cúi gằm xuống, và những bước chân thoăn thoắt Ä‘i lên bãi cát. Nhưng khi lão đàn ông vừa rá»i thuyá»n để Ä‘uổi theo ngưá»i đàn bà thì trong lúc ấy, ngay sau lưng lão, má»™t đứa con gái cÅ©ng tượt xuống ở đằng lái, bÆ¡i vào.

Ãứa con gái trạc 14, 15 tuổi. Ãấy là trông vóc ngưá»i và mái tóc xõa ngang vai - chứ cÅ©ng có thể con gái vùng biển ở cái vóc dạng ấy, chỉ má»›i 12, 13. Nó má»m mại và nhanh như má»™t con vượn Ä‘en tuyá»n trong bá»™ quần áo Ä‘en ướt rượt bó sát vào mình. Trên đôi cẳng rám nắng, con bé chạy như bay vá» phía chá»— thằng Phác đứng.

Ngay từ đầu thằng bé hình như muốn tránh giáp mặt đứa con gái nhưng không thoát, thá»±c sá»± là đứa con gái lá»›n hÆ¡n và có vẻ rất khá»e.

Hai đứa trẻ vật nhau. Có má»™t lúc thằng Phác vùng ra được khá»i đứa con gái, định bá» chạy, nhưng chỉ sau vài sải chân rượt sát ngay sau lưng, đứa con gái đã nhanh nhẹ giÆ¡ tay túm được vạt áo thằng Phác, lôi giật lại.

Ãứa con gái - mà tôi Ä‘oán là con chị - đã đè ngá»­a thằng bé ra giữa bãi cát và đến bây giá» thì tôi má»›i hiểu, đứa con gái đã rút ra được từ trong cạp quần đùi cá»§a thằng bé má»™t vật sáng loáng. Trá»i Æ¡i, đó là má»™t con dao găm.

*
* *

Ãẩu, anh bạn chiến đấu cÅ© lái Hon-Ä‘a đến đón tôi ở má»™t trạm xá xã. Những ngưá»i thợ xưởng đóng thuyá»n đã dìu tôi từ bãi tăng vỠđấy chưa đầy má»™t ngày.

Lão chồng - cái lão đàn ông độc ác và tàn nhẫn nhất thế gian ấy đánh tôi hoàn toàn vì mục đích tá»± vệ. Tôi nện hắn cÅ©ng đã khiếp. Tôi nện hắn bằng tay không, nhưng cú nào ra cú ấy, không phải bằng bàn tay má»™t anh thợ chụp ảnh mà bằng bàn tay rắn sắt cá»§a má»™t ngưá»i lính giải phóng đã từng mưá»i năm cầm súng. Tôi đã chiến đấu trong mấy ngày cuối cùng chiến tranh trên mảnh đất này. Bất luận trong hoàn cảnh nào tôi cÅ©ng không cho phép hắn đánh má»™t ngưá»i đàn bà, cho dù đó là vợ và tá»± nguyện rúc vào trong xó bãi xe tăng kín đáo cho hắn đánh.

Ãẩu đưa tôi vá» cÆ¡ quan cá»§a anh. Cô y tá cá»§a cÆ¡ quan tòa án huyện, má»™t cô gái chưa chồng, đã luống tuổi và béo phục phịch nhận lệnh cá»§a thá»§ trưởng Ãẩu mang túi thuốc tá»›i.

Dưới mắt cô y tá, mấy vết thương xoàng trên trán tôi chả khác nào những vầng hào quang cá»§a má»™t ngưá»i anh hùng. Vừa băng lại các vết thương cho tôi cô vừa kể lể bằng tất cả giá»ng phẫn ná»™ thói tàn nhẫn cá»§a dân đàn ông đánh cá trong vùng địa phương này - do phong tục để lại.

- Hãm bá»›t ngá»n lá»­a căm thù xuống bà chị ạ, dù sao thì đàn ông cÅ©ng cần, đôi khi rất cần - dù là chánh án cá»§a tòa án huyện, Ãẩu vẫn không chịu bá» cái thói hay bông phèng.

- Thà tôi chết già, các anh đừng tưởng, thà tôi làm gái già suốt Ä‘á»i! - Cô y tá luống tuổi cứ chÄ©a mÅ©i kéo Ä‘ang kẹp má»™t dúm bông đã tẩm cồn vào giữa mặt Ãẩu. Anh chỉ nhe răng cưá»i. Vừa tha được tôi vỠđến nÆ¡i là Ãẩu đã chúi mÅ©i vào giữa hàng núi hồ sÆ¡. Những vụ kiện tụng. Những vụ án hình sá»± lặt vặt cÅ©ng có, những vụ nghiêm trá»ng cÅ©ng có.

Vài ngày sau, những vết thương của tôi đã lên da non. Ngồi soát lại tất cả những cuốn phim đã chụp, dù sao thì tôi cũng đã thấy yên tâm vỠcông việc. Tôi tin là nếu chiếc Pratica trung thành với tôi thì phen này tôi có thể đánh ngã bất kỳ một bức ảnh mô tả phong cảnh biển nên thơ nào từ trước.

Tôi ngỠý vá»›i Ãẩu muốn trở lại cái xưởng đóng thuyá»n nằm ngá»§ giữa trá»i vá»›i thằng bé má»™t tối, trước khi trở vá» Hà Ná»™i. Nhưng Ãẩu bảo tôi nán lại vá»›i anh thêm vài ngày.

Vào má»™t buổi sáng có má»™t chiếc mảng chở hai ngưá»i đàn bà ghé vào bến tòa án.

Tôi thầm cảm Æ¡n Ãẩu đã giữ mình ở nán lại. Nếu thiếu nữ không Ä‘i theo mẹ đến tòa án - ngưá»i đàn bà mặt rá»— hai lần tôi giáp mặt trong bãi xe tăng há»ng - thì chắc chắn tôi không thể nhận ra đó chính là đứa con gái ướt sÅ©ng từ đầu đến chân, đã vật nhau vá»›i thằng Phác để tước lấy con dao găm.

Thiếu nữ mảnh dẻ trong tấm áo cánh mầu tím nhạt. Lại má»™t cặp mắt như cặp mắt cá»§a đứa trẻ lên năm mà tôi đã chá»n để cầm vứt má»™t nắm phoi bào ra giữa ngá»n sóng bạc đầu - má»™t cặp mắt Ä‘en cá»§a chiếc thuyá»n má»›i đóng. Tuy chẳng hiểu chút gì vá» nghệ thuật Ä‘iện ảnh, nhưng bất giác tôi cứ nghÄ© giá sau này cần má»™t vai như kiểu nàng tiên cá thì nhất thiết phải chá»n ngưá»i thiếu nữ này. Tôi tá»± há»i chẳng lẽ cái nhan sắc Ä‘ang độ trẻ con như đúc từ trá»i biển trong suốt, nên thÆ¡ này lại được tách ra từ da thịt cá»§a má»™t ngưá»i đàn bà hàng chài xấu xí và Ä‘au khổ?

Ngưá»i đàn bà dặn con gái hãy ở lại dưới thuyá»n rồi vá»›i dáng Ä‘i mệt má»i, chậm chạp như má»™t bà già, trèo lên những bậc đá xếp từ bá» phá lên má»™t con đưá»ng nhá»±a đã long lở, hai bên đưá»ng phÆ¡i đầy lưới chài, cá»§a phố huyện vùng biển.

Ngưá»i đàn bà vẫn mặc chiếc áo mầu bạc phếch vì nước mặn, má»™t miếng vá bằng vải xanh bằng bàn tay trên vai, những nốt rá»— trên mặt có vẻ thưa ra, đứng trong phòng làm việc cá»§a Ãẩu, tôi nhận ra ngay mụ. Hôm nay ngưá»i đàn bà rá»i chiếc thuyá»n vó bè "đổ bá»™" lên tận đây theo giấy triệu tập cá»§a tòa án huyện.

Ãây là lần thứ hai, ngưá»i đàn bà được Ãẩu má»i đến vá» công việc gia đình.

CÅ©ng không phải là lần đầu đến má»™t nÆ¡i công sở nhưng ngưá»i đàn bà vẫn có vẻ sợ sệt, lúng túng - cái vẻ lúng túng, sợ sệt mà ngay lúc mụ đứng giữa bãi xe tăng cÅ©ng không há» thấy có.

Ngưá»i đàn bà chỉ quen sống giữa mặt nước vừa đặt chân vào trong phòng đầy bàn ghế và giấy má liá»n tìm đến má»™t góc tưá»ng để ngồi.

Ngồi sau má»™t chiếc bàn lá»›n, Ãẩu nhổm dậy chỉ chiếc ghế mây trước mặt, cố làm ra vẻ thân mật;

- Chị ngồi lên đây, sao lại thế, hãy ngồi lên chiếc ghế này...

Ãẩu phải nói đến lượt thứ hai, mụ má»›i dám rón rén đến ngồi ghé vào mép chiếc ghế và cố thu ngưá»i lại.

Ãẩu há»i:

- Thế nào, chị đã nghĩ kỹ chưa?

Ngưá»i đàn bà ngước lên nhìn Ãẩu, rồi lại cúi mặt xuống.

- Thưa đã...

Ãẩu gật đầu. Anh đứng dậy. Tá»± nhiên anh rá»i chiếc bàn đến đứng vịn vào lưng ghế ngưá»i đàn bà ngồi giá»ng trở nên đầy giận dữ, khác hẳn vá»›i giá»ng má»™t vị chánh án:

- Ba ngày má»™t trận nhẹ, năm ngày má»™t trận nặng. Cả nước không có má»™t ngưá»i chồng nào như hắn. Tôi chưa há»i tá»™i cá»§a hắn mà tôi chỉ muốn bảo ngay vá»›i chị: chị không sống nổi vá»›i cái lão đàn ông vÅ© phu ấy đâu. Chị nghÄ© thế nào?

Ngưá»i đàn bà hướng vá» phía Ãẩu, tá»± nhiên chắp tay vái lia lịa:

- Con lạy quí tòa...

- Sao, sao?

- Quí tòa bắt tội con cũng được, phạt tù con cũng được, đừng bắt con bỠnó...

Lúc bấy giá» tôi Ä‘ang ngồi giấu mặt sau bức màn vải hoa ngăn chá»— làm việc bên ngoài và phòng ngá»§ bên trong cá»§a Ãẩu. Sau câu nói cá»§a ngưá»i đàn bà, tôi cảm thấy gian phòng ngá»§ lồng lá»™ng gió biển cá»§a Ãẩu tá»± nhiên bị hút hết không khí, trở nên ngá»™t ngạt quá. Tôi vén lá màn bước ra.

Ngưá»i đàn bà nhận ra được tôi ngay. Mụ nhấp nhổm xoay quanh chiếc ghế như bị kiến đốt, và vá» sau tôi má»›i sá»±c nghÄ© ra, mụ nghÄ© rằng tòa án đã bố trí sẵn tôi ngồi phía sau để chuẩn bị làm nhân chứng.

- Chị cứ ngồi nguyên đấy! - Ãẩu nói và vá»›i vẻ đầy hào hứng cá»§a má»™t con ngưá»i bảo vệ công lý vừa có thêm ngưá»i đến tiếp viện, anh chạy sang phòng bên xách má»™t chiếc ghế cho tôi. Bấy giá» dưới con mắt cá»§a ngưá»i đàn bà hàng chài, vị chánh án không phải là Ãẩu đã trở vá» ngồi sau chiếc bàn lá»›n mà là tôi, vá»›i mấy vết thương đã lên da non nhưng vẫn để dấu vết trên mặt.

- Tùy bà! - Ãẩu thay đổi cách xưng hô, khoác lên mình cái cung cách bá» ngoài cá»§a má»™t vị chánh án - chá»§ trương nguyên tắc cá»§a chúng tôi là kêu gá»i hòa thuận...

Ãang ngồi cúi xuống, ngưá»i đàn bà bá»—ng ngẩng lên nhìn thẳng vào chúng tôi, lần lượt từng ngưá»i má»™t, vá»›i má»™t vẻ ban đầu ngÆ¡ ngác.

- Chị cám Æ¡n các chú! - Ngưá»i đàn bà đột nhiên thốt lên bằng má»™t giá»ng khẩn thiết - Ãây là chị nói thành thá»±c, chị cám Æ¡n các chú. Lòng các chú tốt, nhưng các chú đâu có phải là ngưá»i làm ăn... cho nên các chú đâu có hiểu được cái việc cá»§a các ngưá»i làm ăn lam lÅ©, khó nhá»c...

Chỉ mấy lá»i mào đầu ấy, ngưá»i đàn bà đã mất hết cái vẻ ngoài khúm núm, sợ sệt. Ãiệu bá»™ khác, ngôn ngữ khác.

CÅ©ng phải nói thật, những lá»i ấy, nhất là đấy lại là lá»i má»™t ngưá»i đàn bà khốn khổ, không phải dá»… nghe đối vá»›i chúng tôi. Dầu mặt hãy còn trẻ, Ãẩu cÅ©ng là má»™t chánh án huyện. Còn tôi, má»™t ngưá»i đáng lẽ mụ phải biết Æ¡n...

Nhưng ngưá»i đàn bà để lá»™ ra cái vẻ sắc sảo chỉ đến thế, chỉ vừa đủ để kích thích trí tò mò cá»§a chúng tôi. Mụ đưa cặp mắt đầy vẻ mệt má»i nhìn ra ngoài bá» phá bên kia con đưá»ng chính cá»§a phố huyện ở đấy, thiếu nữ mặc áo tím vẫn ngồi đợi mụ trên chiếc má»§ng.

Trong phút chốc, ngồi trước mặt chúng tôi lại vẫn là má»™t ngưá»i đàn bà lúng túng, đầy sợ sệt, nhưng có vẻ thông cảm vá»›i chúng tôi hÆ¡n. Mụ bắt đầu kể:

- Từ nhá» tuổi tôi đã là má»™t đứa con gái xấu, lại rá»— mặt, sau má»™t bận lên đậu mùa. Hồi bấy giá» nhà tôi còn khá giả, nhà tôi trước ở trong cái phố này. CÅ©ng vì xấu, trong phố không ai lấy, tôi có mang vá»›i má»™t anh con trai má»™t nhà hàng chài giữa phá hay đến nhà tôi mua bả (1) vá» Ä‘an lưới. Lão chồng tôi khi ấy là má»™t anh con trai cục tính nhưng hiá»n lành lắm, không bao giỠđánh đập tôi.

Ngưá»i đàn bà bá»—ng chép miệng, con mắt như Ä‘ang nhìn suốt cả Ä‘á»i mình:

- Giá tôi đẻ ít Ä‘i hoặc chúng tôi sắm được má»™t chiếc thuyá»n rá»™ng hÆ¡n, từ ngày cách mạng vỠđã đỡ đói khổ chứ trước kia vào các vụ bắc (2), ông trá»i làm động biển suốt hàng tháng, cả nhà vợ chồng con cái toàn ăn cây xương rồng luá»™c chấm muối... cÅ©ng nghèo khổ, túng quẫn Ä‘i vì trốn lính - bá»—ng mụ đỠmặt - nhưng cái lá»—i chính là đám đàn bà ở thuyá»n đẻ nhiá»u quá, mà thuyá»n lại chật.

- Vậy sao không lên bá» mà ở - Ãẩu há»i.

- Làm nhà trên đất ở má»™t chá»— đâu có thể làm được cái nghá» thuyá»n lưới vó? Từ ngày cách mạng vá», cách mạng đã cấp đất cho nhưng chẳng ai ở, vì không bá» nghỠđược!

- ở trên thuyá»n có bao giá» lão ta đánh chị không? - Tôi há»i.

- Bất kể lúc nào thấy khổ quá là lão xách tôi ra đánh, cÅ©ng như đàn ông thuyá»n khác uống rượu... Giá mà lão uống rượu... thì tôi còn đỡ khổ... Sau này con cái lá»›n lên, tôi má»›i xin được vá»›i lão... đưa tôi lên bá» mà đánh...

- Không thể nào hiểu được, không thể nào hiểu được! - Ãẩu và tôi cùng má»™t lúc thốt lên.

- Là bởi vì các chú không phải là đàn bà, chưa bao giá» các chú biết như thế nào là ná»—i vất vả cá»§a ngưá»i đàn bà trên má»™t chiếc thuyá»n không có đàn ông...

- Phải, phải, bây giá» tôi đã hiểu, - bất ngá» Ãẩu trút má»™t tiếng thở dài đầy chua chát, - trên thuyá»n phải có má»™t ngưá»i đàn ông... dù hắn man rợ, tàn bạo?

- Phải - Ngưá»i đàn bà đáp - CÅ©ng có khi biển động sóng gió chứ chú?

Lát lâu sau mụ lại mới nói tiếp:

- Mong các chú cách mạng thông cảm cho, đám đàn bà hàng chài ở thuyá»n chúng tôi cần phải có ngưá»i đàn ông để chèo chống phong ba, để cùng làm ăn nuôi nấng đặng má»™t sắp con, nhà nào cÅ©ng trên dưới chục đứa. Ông trá»i sinh ra ngưá»i đàn bà là để đẻ con, rồi nuôi con cho đến khi khôn lá»›n cho nên phải gánh lấy cái khổ. Ãàn bà ở thuyá»n chúng tôi phải sống cho con chứ không thể sống cho mình như ở trên đất được! Mong các chú lượng tình cho cái sá»± lạc hậu. Các chú đừng bắt tôi bá» nó! - Lần đầu tiên trên khuôn mặt xấu xí cá»§a mụ chợt á»­ng sáng lên như má»™t nụ cưá»i - vả lại, ở trên chiếc thuyá»n cÅ©ng có lúc vợ chồng con cái chúng tôi sống hòa thuận, vui vẻ.

- Cả Ä‘á»i chị có má»™t lúc nào thật vui không? Ãá»™t nhiên tôi há»i.

- Có chứ, chú! Vui nhất là lúc ngồi nhìn đàn con tôi chúng nó được ăn no...

Viên chánh án huyện rá»i chiếc bàn xếp đến phát ngốt lên những chồng hồ sÆ¡, giấy má. Ãẩu Ä‘i Ä‘i lại lại trong phòng, hai tay thá»c sâu vào hai bên túi chiếc quần quân phục đã cÅ©. Má»™t cái gì má»›i vừa vỡ ra trong đầu vị Bao Công cá»§a cái phố huyện vùng biển, lúc này trông Ãẩu rất nghiêm nghị và đầy suy nghÄ©.

Ngưá»i đàn bà đã khóc khi nghe tôi nhắc đến thằng Phác. Nhưng tình thương con cÅ©ng như ná»—i Ä‘au, cÅ©ng như cái sá»± thâm trầm trong việc hiểu thấu cái lẽ Ä‘á»i hình như mụ chẳng bao giỠđể lá»™ rõ rệt ra bá» ngoài. Trong cái đám con cái đông đúc Ä‘ang sống ở dưới thuyá»n, mụ không yêu má»™t đứa nào bằng thằng Phác, cái thằng con từ tính khí đến mặt mÅ©i giống như lá»™t ra từ cái lão đàn ông đã từng hành hạ mụ, và không khéo sẽ còn hành hạ mụ cho đến khi chết - nếu không có cách mạng vá».

Mụ cho chúng tôi biết, vì sợ thằng bé có thể làm Ä‘iá»u gì dại dá»™t đối vá»›i bố nó, mụ đã phải gá»­i nó lên rừng nhá» bố mình nuôi đã ná»­a năm nay. ở vá»›i ông ngoại, thằng bé sướng hÆ¡n ở trên thuyá»n vá»›i bố mẹ. Nhưng há»… rá»i ra là nó trốn vá». Thằng bé tuyên bố vá»›i các bác ở xưởng đóng thuyá»n rằng nó còn có mặt ở dưới biển này thì mẹ nó không bị đánh.

Chiá»u hôm ấy trong khi Ãẩu gặp lão đàn ông để giáo dục răn dạy lão thì tôi trở lại xưởng đóng thuyá»n. Vắng thằng Phác, dù sao cái bãi cát cÅ©ng như cả vùng phá nước trở nên trống trải thế nào ấy. Ãêm, những đàn chim di cư vẫn vá»— cánh trong sương, bay qua vùng phá. Tôi khoác chiếc máy ảnh Ä‘i lang thang cho đến tận khuya, đã má»i cả chân, tôi đến ngồi bên má»™t ngá»n lá»­a. Nhím phoi bào bắt cháy sang mấy cái đầu mẩu gá»— cưa ra từ các lẻ ván cá»§a má»™t chiếc thuyá»n má»›i vá»›t lên được, sau vụ đắm thuyá»n trong vụ bắc năm ngoái.

Gần sáng trá»i trở gió đột ngá»™t, từng tảng mây Ä‘en xếp ngổn ngang trên mặt biển Ä‘en ngòm, và biển bắt đầu gào thét, sóng bạc đầu ngoài cá»­a lạch nổi cồn lên cao như những ngá»n núi tuyết trắng.

Trong phá, các thứ tầu thuyá»n Ä‘á»u tìm vào bỠđể trú, duy ở giữa phá chẳng hiểu vì sao vẫn còn thấy má»™t chiếc thuyá»n vó bè Ä‘ang đậu.

Gió rú ào ào chung quanh chiếc xe Reo vừa má»›i ở trên rừng xuống, chưa giỡ gá»— xuống hết. Cái ông lão đã ngoài sáu mươi mà vẫn còn theo Ä‘uổi nghá» sÆ¡n tràng Ä‘ang ngồi bên bếp lá»­a giữa trá»i, vẫn đặt hai con mắt đầy vẻ lo lắng ra ngoài mặt phá, nÆ¡i có chiếc thuyá»n.

Cái bếp lửa cũng bị gió ném tung ra khắp bãi cát, những tàn lửa đỠrực bay quẩn lên chung quanh chỗ tôi và ông lão ngồi. Tôi xem lại xoong cơm đã sống nhăn hộ ông lão, đoạn gào lên:

- Chiá»u gió này không khéo bão cấp 11 rồi?

- ừ, ừ... ! - Ông lão lẩm bẩm, vẫn không rá»i mắt khá»i chiếc thuyá»n Ä‘ang chống chá»i vá»›i sóng gió giữa phá.

*
* *

Những tấm ảnh tôi mang vá», đã được chá»n lấy má»™t tấm. Trưởng phòng rất bằng lòng vá» tôi.

Không những trong bá»™ lịch năm ấy mà mãi mãi vá» sau, tấm ảnh chụp cá»§a tôi vẫn còn được treo ở nhiá»u nÆ¡i, nhất là trong các gia đình sành nghệ thuật. Quái lạ, tuy là ảnh Ä‘en trắng nhưng má»—i lần ngắm kỹ, tôi vẫn thấy hiện lên cái màu hồng hồng cá»§a ánh sương mai lúc bấy giá» tôi nhìn thấy từ bãi xe tăng há»ng, và nếu nhìn lâu hÆ¡n, bao giá» tôi cÅ©ng thấy ngưá»i đàn bà ấy Ä‘ang bước ra khá»i tấm ảnh, đó là má»™t ngưá»i đàn bà vùng biển cao lá»›n vá»›i những đưá»ng nét thô kệch tấm lưng áo bạc phếch có miếng vá, ná»­a thân dưới ướt sÅ©ng khuôn mặt rá»— đã nhợt trắng vì kéo lưới suốt đêm. Mụ bước những bước chậm rãi, bàn chân dậm trên mặt đất chắc chắn, hòa lẫn trong đám đông.
__________

(1) Sợi đan lưới.
(2) Mùa động biển.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
Trả lá»i

Từ khóa được google tìm thấy
âàëåíòèíà, áåñïëàòíûé, áåðêîâà, äèñêè, àëüôà, ãîòèêà, ãîðÿùèé, chẻ que tăm, choàm ngoặp, diepkhuc.coằng, êíèæíûé, êîíêóðñû, êóëèíàðíûå, êðàñîòû, ìåáåëü, ïåñíÿ, ìåðñåäåñ, ïëèòêà, ïîãîäû, ïîòòåð, îòå÷åñòâà, ìóðàò, ïðîåêòû, khuỳm khuỵp là gì?, khuýp khuỳm khuỵp, ñàíòåõíèêà, ñîâìåñòèìîñòè, ñíîóáîðä, ñòóäåíòîâ, ñòðîèòåëüñòâå, ôåäåðàëüíàÿ, òåíäåð, òàìîæíÿ, õåíòàé, òåñòû, ôèçèêà, òîâàðû, òî÷êà, óðàëñèá, ðàáîòó

Ãiá»u Chỉnh


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™