 |
|

15-10-2008, 10:14 AM
|
 |
Äại sắc lang bán cánh gà nướngVu Thần Giáo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bà i gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 4 giá»
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
|
|
Hồi 11
Giáºn Hoà i Vương, Hạng VÅ© tá»± láºp
Nuôi chà lớn Bái Công giữ mình
Phạm Tăng thấy Hạng VÅ© má»—i ngà y má»—i nóng tÃnh, Ä‘em lá»i bà n :
- Trước kia Lưu Bang và o Hà m Dương không lấy cá»§a dân má»™t mảy, Ä‘em lá»i hiểu dụ, bá» hết các hình luáºt nghiêm nhặt, khiến dân má»™t lòng cảm mến. Nay Minh công nóng tÃnh, xem thưá»ng sinh mệnh cá»§a dân, tôi e lại sa và o vết xe cá»§a nhà Tần thuở ná».
Hạng Vũ nói :
- Ta Ä‘em quân đánh Tần, Tá» Anh là vua Tần sao lại chẳng giết ? Còn như dân Hà m Dương phản nghịch, tỠý oán háºn ta , nếu không giết ngà y sau di lụy.
Phạm Tăng nói :
- Ông Lá»— Công ngà y xưa giết má»™t cung nữ vô tá»™i mà mắc chÃn năm đại loạn. Vua Cảnh Công giáºn giết má»™t cung phi mà địa chấn ba dặm. Ấy váºy, sá»± hà m oan cá»§a con ngưá»i có ảnh hưởng đến vÅ© trụ chẳng nhá». Nay mây sầu phá»§ đầy trá»i, khà oan kÃn đất, chÃnh là vì Minh công đã giết oan Tá» Anh đó. Nếu giá» lại giết nhân dân nữa e tổn thương hòa khÃ, xin Minh công xét lại.
Trong lúc Phạm Tăng Ä‘ang tìm lá»i khuyên Hạng VÅ© thì dân chúng Hà m Dương vì uất ức, má»—i lúc má»™t xôn xao tiếng nguyá»n rá»§a, tiếng than oán không dứt.
Hạng VÅ© không thể nén giáºn được, truyá»n Anh Bố Ä‘em quân và o thà nh bắt tôn tá»™c nhà Tần giết hÆ¡n 800 ngưá»i, và há» hà ng quần thần giết hÆ¡n 4.600 ngưá»i.
Thà nh Hà m Dương trong phút chốc máu loang ngáºp đất, thây chất thà nh gò, đưá»ng sá vắng tanh, cá»a nhà bá» trống, tháºt là má»™t thảm há»a Ä‘au thương !
Hạng VÅ© chưa nguôi giáºn, còn muốn giết má»™t số nhân dân ngoại thà nh nữa. Phạm Tăng rÆ¡i lệ, can :
- Ãá»i vua Thang trá»i là m đại hạn, vua Thang Ä‘em thân mình chiu khổ cá»±c cầu đạo ở Tam Lâm, lại kiểm Ä‘iểm hà nh động để tá»± trách mình. Lòng thà nh thấu đến trá»i, má»—i được mưa nhuần gió thuáºn. Ấy, vua Thang biết bá» mình cứu dân như thế nên sá»± nghiệp vững bá»n. Nay dân Tần trải bao nhiêu cay đắng, nhưng mong Minh công đến giải phóng Ä‘em lại an vui, thế mà Minh công lại giết hại, thì có ai phục ?
Hạng VÅ© thấy Phạm Tăng hết sức khổ gián lòng cÅ©ng nguôi ngoại, truyá»n thôi chém giết.
Ãoạn kéo quân đến Tần cung, thấy cung Ä‘iện nguy nga , lâu đà i tráng lệ, bất giác thở dà i than :
- Nhà Tần phú quà đến thế nà y, mà không giữ được đáng tiếc !
Phạm Tăng nhân lá»i nói ấy tá» ra vẻ chau buồn nói :
- Ấy bởi nhà Tần vô đạo, chém giết lương dân, không nghe lá»i khổ gián nên má»›i mất cÆ¡ nghiệp.
Hạng VÅ© nÃn lặng không nói gì cả. Tối hôm ấy, sai ngưá»i cầm đèn đến má»i Phạm Tăng và o tư dinh bà n việc.
Phạm Tăng đến Hạng Vũ nói :
- Nay ta đã và o Hà m Dương lấy được ngá»c tá»· , giết được Từ Anh trừ được nhà Tần thế là má»i việc đã xong,
bây giỠcần có một minh quân đứng ra trị dân, nếu để nước không vua lâu ngà y bất tiện. Ta muốn lên ngôi vua
đất Quan Trung nà y, tiên sinh nghĩ có nên chăng ?
Phạm Tăng nói :
- Chư hầu sở dÄ© theo Minh công là há» cÅ©ng muốn được phong quan, thưởng tước, để vui cảnh già u sang. Minh công nghÄ© như váºy rất hợp lòng ngưá»i. Nhưng trước hết phải bẩm lệnh Hoà i Vương , xin má»™t chiếu thư rồi sẽ tức vị , như thế thiên hạ má»›i phục.
Hạng VÅ© y lá»i sai Hạng Bá và o Bà nh Thà nh thỉnh mệnh Hoà i Vương.
Hạng Bá và o yết kiến, Hoà i Vương phán :
- Ta đã có lá»i ước rồi, cần gì phải thỉnh mệnh .
Hạng Bá tâu :
- Tuy Bái Công và o được Hà m Dương trước, song Bái Công sức yếu thế cô, còn Lá»— Công uy quyá»n rất trá»ng, xin bệ hạ cứ cho Lá»— Công là m vua thì đất Quan Trung má»›i trấn an được
Hoà i Vương nói .
- Không được ! Nhân vô tÃn bất láºp. Má»™t lá»i nói cá»§a kẻ tầm thưá»ng mà còn phải tôn trá»ng thay huống hồ má»™t ông vua. Ta không thể thất tÃn vá»›i thiên hạ . Nhà ngươi vá» nói vá»›i Lá»— Công phải theo lá»i ước cÅ©.
Hạng Bá trở vỠnói với Lỗ Công :
- Hoà i Vương bắt phải theo lá»i ước , nhất định không hạ chiếu . Tôi cầu khẩn hai ba lần vẫn không được .
Hạng VÅ© nổi giáºn nói :
- Hoà i vương do ta láºp nên , nghiêẽm nhiên được ngôi thiên tá». Ãã không xét công trạng ta, cố chấp như váºy tháºt là kẻ bất nghÄ©a. Công bình định thiên hạ do tay ta , cần gì phải cầu khẩn vá»›i ai .
Liá»n chá»n ngà y tá»± láºp là m vua.
Phạm Tăng nói :
- Việc tức vị phải hợp vá»›i cổ kim, không phải việc dá»…. Trương Lương là ngưá»i há»c rá»™ng, am hiểu lá»… nghi có thể biết được, xin Minh công cho đòi Trương Lương đến, nếu hắn nói đúng theo lẽ phải tức là hắn trung thà nh , bằng sai tức là giả dối, gạt Minh công mang tiếng vá»›i thiên hạ đó . Minh công nên giết Ä‘i để trừ háºu hoạn.
Hạng VÅ© toan sai ngưá»i sang đòi Trương Lương thì vừa lúc Trương Lương ở Bái Thượng vá», xin và o yết kiến.
Hạng Vũ nói :
- Nay ta muốn là m vua Quan Trung nhưng chẳng biết láºp tôn hiệu thế nà o cho phải . Nhà ngươi là ngưá»i há»c rá»™ng, dòng há» là m tướng năm Ä‘á»i nước Hà n , váºy ngươi thá» nói ta nghe.
Trương Lương nghĩ thầm :
- Ãây là mưu Phạm Tăng định gieo vạ cho ta. Nếu ta nói thẳng tất Lá»— Công ghét, chi bằng đưa những tôn hiệu cá»§a các Ä‘á»i Vua trước, để Lá»— Công muốn chá»n thế nà o tùy ý .
Nghĩ rồi ôn tồn đáp :
- Tôn hiệu rất nhiá»u, tôi xin ká»… qua để Minh công chá»n. Xưa, sau Ä‘á»i Tam Hoà ng thì có NgÅ© Ãế , đó là Thiếu Hiệu, Xuyên Húc, Ãế Cốc, Ãế Nghiêu, Ãế Thuẫn.
Thiếu Hiệu tên là Chiết tự là Thanh Dương đóng đô ở Khúc Phụ, là m vua được 100 năm . Xuyên Húc, cháu vua
Hoà ng Ãế, há» CÆ¡ giúp vua Thiếu Hiệu trị thiên hạ, hai mươi tuổi má»›i lên ngôi, là m vua được 78 năm. Ãế Cốc, cÅ©ng há» CÆ¡, lên ngôi ở đất Bạc, là m vua 70 năm - Ãế Nghiêu há» Y Kỳ, mẹ là Khánh Ãô, hoà i thai 14 tháng, sinh ra ông Nghiêu ở đất Ãan Lăng, hiệu là Phong Huân, 14 tuổi giúp vua Ãế Chi, phong là m vua ở đất ÃÆ°á»ng, 20 tuổi má»›i lên ngôi hoà ng đế là m vua được 50 năm - Ãế Thuẫn, dòng dõi vua Xuyên Húc, bà mẹ cảm cái hình cầu vồng mà sinh ra nÆ¡i đất Diêu, nên lấy há» Diêu, tá»± là Ãô Quân giúp vua Nghiêu trị thiên hạ. Sau nối ngôi xưng Ãế vị, thá» 100 tuổi. Ãó là tôn hiệu cá»§a 5 Ä‘á»i đế, gá»i là NgÅ© Ãế . Minh công muốn dùng tôn hiệu ấy chăng ?
Hạng Vũ tự nghĩ :
- NgÅ© đế là báºc nhân đức, dùng tình thương trang trải giữa hoà n vÅ©, ta khó sánh kịp. Vả lại, ta vừa giết Tá» Anh, dùng bạo lá»±c trấn áp nhân dân, đế hiệu e không hợp .
Liá»n há»i lại Trương Lương :
- Còn tôn hiệu nà o khác chăng ?
Trương Lương đáp :
- Sau năm Ä‘á»i đế thì có tam vương, tức là : nhà Hạ, nhà Thương , nhà Châu - vua Hạ VÅ© há» Tá»± tên Cao Máºt sinh trưởng ở Tây Thương, vua Nghiêu dùng là m Tư Không, nối cha là ông Cổn, giữ việc trị thá»§y. Ãóng đô ở An ấp, thá» 100 tuổi truyá»n được 19 Ä‘á»i, cá»™ng 432 năm.
Nhà Ân là dòng dõi vua Ãế Cốc, há» CÆ¡ tên Lý, tức là vua Thà nh Thang, Ä‘uổi vua Kiệt ra Nam Sà o lên ngôi thiên tá», thá» 100 tuổi , truyá»n 31 Ä‘á»i cá»™ng 629 năm - vua Văn Vương (nhà Châu) nhân vua Trụ (nhà Thương) vô đạo sá»a chÃnh đức, thu nhân tâm, sau vua VÅ© nối nghiệp, bốn năm chinh phạt, giết vua Trụ , là m thiên tá», thá» 93 tuổi, cá»™ng 867 năm. Ãó là đá»i tam vương, tu nhân tÃch đức Minh công muốn dùng tôn hiệu ấy chăng ?
Hạng Vũ nói :
- Hiệu vương thì ta có thể xưng được. Song dưới hiệu vương còn có tôn hiệu nà o khác chăng ?
Trương Lương nói :
- Dưới tam vương thì có ngũ Bá, tức là : TỠHoà n công , Tống Trương Công, Tần Mục Công, Tấn Văn Công,
Sở Trang Vương. Năm Ä‘á»i Bá Ä‘á»u vì thiên hạ trừ tà n bạo, gây má»™t uy lá»±c to lá»›n , bá tánh Ä‘á»u tùng phục. Minh công
dụng tôn hiệu ấy được chăng ?
Hạng Vũ suy nghĩ một lúc rồi nói :
- Vương hiệu tuy hợp với cổ mà không hợp với kim, Bá hiệu thì hợp với kim lại không hợp với cổ. Muốn cho cổ kim hợp nhất ta lấy cả hai tôn hiệu, xưng là "Bá Vương".
Ta vốn sinh ở đất Sở, từ sông Hoà i sang phÃa Bắc, là địa pháºn Tây Sở, váºy từ nay ta xưng là Tây Sở Bá Vương.
Phạm Tăng vội can :
- Mình công nên xưng Vương hiệu và bá» Bá hiệu Ä‘i. Bá hiệu các Ä‘á»i vua không Ä‘á»i nà o được vững bá»n . Ãại Bá chỉ được năm Ä‘á»i, còn Tiểu Bá chỉ được ba Ä‘á»i. Xin chá»› nghe lá»i Trương Vương sà m tấu.
Hạng Vũ nói :
- Năm Ä‘á»i Bá là m vua như thế kể cÅ©ng lâu dà i. Công việc là m cá»§a ta chẳng những hợp vá»›i Tam Vương, mà còn đúng ý vá»›i NgÅ© Bá nữa Thế thì xưng Bá Vương là phải . Tôn hiệu ấy do ta lá»±a chá»n, Trương Lương chỉ là kẻ trình bà y cho ta biết đó thôi .
Nói xong, trá»ng thưởng Trương Lương, Chá»n ngà y là nh tháng tốt lên ngôi, xưng hiệu Tây Sở Bá Vương cai trị 9 quáºn nước Sở, đóng đô ở Bà nh Thà nh, tôn Hoà i Vương lên là m NghÄ©a Ãế, thiên sang Giang Nam.
Công việc xong, Bá Vương muốn xuất kho nhà Tần để ban thưởng quân sÄ© , nhưng khi quân Bái Công và o Hà m Dương đã chuyển Ä‘i hết sạch, nay kho tà ng Ä‘á»u trống rá»—ng, liá»n há»i Phạm Tăng :
- Tướng sĩ theo ta đã lâu nay muốn thù lao lấy đâu là m việc ấy ?
Phạm Tăng nói :
- Việc ấy không khó , Bái Công và o Hà m Dương trước cá»§a cải ở đâu tất biết . Xin há»i Bái Công thì rõ.
Bá Vương theo lá»i, sai ngưá»i Ä‘i vá»i Bái Công.
Trương Lương hay tin , cấp tốc biên thư máºt gởi cho Bái Công nói :
- Minh công nên và o yết kiến Bá Vương, há»… Bá Vương có há»i đến lương tiên, xin cứ chỉ cho Lương nà y .
Bái Công và o yết kiến, Bá Vương há»i :
- Nhà Tần già u có bội phần, tướng công và o Hà m Dương trước có biết của cải để đâu chăng ?
Bái Công nói :
- Tôi má»›i đến, công việc bá»™n bá» ,chưa há» xét đến kho tà ng xin đại vương há»i Trương Lương má»›i biết được.
Bá Vương tức giáºn cho đòi Trương Lương đến trách :
- Nhà ngươi biết kho tà ng nhà Tần, cớ sao không nói cho ta biết ?
Trương Lương nói :
- Tâu đại vương, đại vương chưa há»i đến, tôi đâu dám thưa. Cứ như nhà Tần , cá»§a cải tÃch trữ từ Ä‘á»i Hiếu vương đến nay ká»… trong thiên hạ không đâu bằng. Tuy nhiên, đến Ä‘á»i Tần Thá»§y Hoà ng, lấy ngân quỹ ra sá»a sang cung Ä‘iện ở Ly SÆ¡n, cá»§a cải ấy hao quá ná»a. Sau đó, lại để và o trong má»™ Tần Thá»§y hoà ng rất nhiá»u, vì váºy mà hiện nay kho tà ng trống rá»—ng.
Bá Vương ngẫm nghÄ© má»™t lúc rồi há»i Phạm Tăng :
- Của cải để trong mộ Tần Thủy Hoà ng thì ta cứ đà o lên lấy, để ban thưởng quân sĩ.
Phạm Tăng nói :
- Má»™ Tần Thá»§y Hoà ng chẳng qua bà i trà những đồ chÆ¡i thưá»ng nháºt, là m gì có cá»§a cải.
Trương Lương mỉm cưá»i nói :
- Quân sư lầm rồi ! Má»™ Tần Thá»§y Hoà ng chu vi chÃn dáºm , cao đến năm mươi thước, lấy châu ngá»c kế là m ngôi sao , lấy thá»§y ngân giả là m sông nước, lấy và ng bạc xây thà nh quách, lấy bách bảo là m đồ ngá»± thiện, bắt hÆ¡n và i trăm cung nữ chôn sống theo. Bao nhiêu cá»§a báu trong nước như san hô mã não phỉ thúy, lưu ly Ä‘á»u chất thà nh núi giả , ban đêm bảo khà trong má»™ bốc lên như ánh trăng .
Bá vương truyá»n quân sÄ© đến quáºt má»™ Thá»§y Hoà ng ngay , Phạm Tăng can :
- Thá»§y Hoà ng tuy vô đạo , nhưng đó cÅ©ng là ngôi má»™ cá»§a má»™t vị đế vương , nay vô cá»› quáºt lên , khác chi là lối cưóp mả , chá»› nên là m thế .
Bá vương nói :
- Thá»§y Hoà ng tà n bạo , gồm thâu sáu nước , vÆ¡ vét cá»§a thiên hạ đến táºn xương tá»§y , ác hÆ¡n Kiệt , Trụ , đốt sách vỡ , chôn há»c trò , tá»™i chất đầy trá»i . Ta đà o mả Thá»§y Hoà ng cốt vì dân trả oán , cần gì phải có cá»§a cải .
Ngà y hôm sau, Bá Vương dẫn quân lên núi Ly SÆ¡n . Cảnh váºt trang nghiêm, muôn mà u rá»±c rỡ. Rừng tùng bách trải mà u xanh mÆ¡n mởn , cung Ä‘iện nguy nga lá»ng bóng đà i gương. Thá»m lan quì ngá»±a đá, đưá»ng ngá»± uốn cầu vòng, tháºt là má»™t cảnh bồng lai trong cõi thế .
Bá Vương tấm tắc khen thầm :
- Công trình kiến trúc tinh vi, bà n tay nhân tạo đúc nên cảnh váºt . Thế nà y thì hết cả kho tà ng, kiệt sức nhân dân là phải lắm.
Má»™t lá»i ban lệnh , ngà n nhát búa vang động, cát bụi bay mịt mù , chim chóc giáºt mình tua tá»§a lượn vòng trong không gian như luyến tiếc nÆ¡i tổ ấm . Quân sÄ© đà o đến ba ngà y mà chưa thấy chÃnh huyệt.
Bá Vương treo bảng truyá»n lệnh ai biết được chÃnh huyệt sẽ được ban thưởng.
Bá»—ng có má»™t ngưá»i đến tâu :
- ChÃnh huyệt cá»§a Thá»§y Hoà ng chỉ riêng hạ thần dược biết mà thôi.
Bá Vương quay lại, thấy ngưá»i ấy là Anh Bố, mừng rỡ há»i :
- Sao nhà ngươi lại biết được ?
Anh Bố tâu :
- Khi trước tôi Ä‘em phu Ä‘i là m đốc công, coi ngôi má»™ nà y , sau đó các dân phu Ä‘á»u bị Thá»§y Hoà ng bắt giết hết , tôi may trốn thoát má»›i biết được .
Bá Vương truyá»n Anh Bố Ä‘em quân Ä‘i đà o .
Ãà o từ đưá»ng chÃnh Bắc cho đến đưá»ng chÃnh Nam dà i hÆ¡n má»™t trượng má»›i thấy má»™t tiá»n phòng chu vi rá»™ng tám thước. Trong tiá»n phòng lót bằng đá hoa, trần kết gấm, chÃnh giữa má»™t con đưá»ng chạy thẳng và o má»™t khung cá»a bằng
cẩm thạch, hai bên đứng la liệt các lão thần, chạm bằng mã não, mặc triêu phục, cầm hốt , mang hia đứng chầu .
Anh Bố dà n quân tiến đến phá tấm cá»a đá. Tiếng dá»™i thấu đến hai dặm .
Cảnh cá»a đá tung ra để lo má»™t căn phòng rá»™ng, chÃnh giữa má»™t tấm bia rất lá»›n chạm chÃn con rồng, Ä‘ang giương nanh múa vuốt . Sau tấm bia là má»™t cái lầu, cÅ©ng xây bằng đá , bốn phÃa vách tưá»ng kÃn mÃt tuyệt nhiên không có cá»a và o.
Quân sĩ ngơ ngác, không biết đi và o đâu nữa nữa .
Bố nói :
- Các ngưá»i hãy quáºt cái bia ấy xuống tất nhiên sẽ có đưá»ng Ä‘i .
Tháºt váºy qua má»™t lúc hì hục, quân sÄ© Ä‘áºp vỡ bia đá , tức thì tám cánh cá»a cá»§a thạch lâu mở ra, để lá»™ bên trong thà nh quách ngổn ngang , cung và ng Ä‘iện ngá»c, chẳng khác nà o má»™t Ä‘á»n vua trên mặt đất.
Cứ theo con đưá»ng nÆ¡i chánh Ä‘iện Ä‘i thẳng và o, thì hai bên là tam cung lục viện, chÃnh giữa là nhà để linh cữu, đâu đâu cÅ©ng chạm trổ toà n là trân châu, ngá»c bÃch, sáng rá»±c như ban ngà y. Tuy ở dưới đưá»ng hầm nhưng ánh sáng không thiếu.
Anh Bố truyá»n Ä‘áºp các bá» thà nh lấy và ng bạc rồi khuân những bảo váºt lên.
Bá Vương muốn Ä‘áºp linh cá»u cá»§a Thá»§y Hoà ng ra, Anh Bố nói :
- Thá»§y Hoà ng bình sanh là m Ä‘iá»u ác, sợ sau nà y có ngưá»i quáºt mồ, phá xác nên đỠphòng rất kỹ. Linh cữu là m bằng đá, trong có chứa rất nhiá»u tên sắt, thuốc nổ, nếu Ä‘áºp vỡ , cả đám quân sÄ© và o đây Ä‘á»u phải chết hết. Chi bằng cứ để yên như thế lấp lại là hÆ¡n.
Bá Vương y lá»i, truyá»n khuân hết kim ngân châu báu lên mặt đất , Ä‘oạn sai đốt cung A Phòng. Lá»a cháy ba tháng chưa tắt , bao nhiêu cung đà i mỹ lê nguy nga thảy Ä‘á»u ra tro hết .
Ôi ! Công trình dân chúng bao nhiêu năm trá»i xương máu , dưới tay bạo chúa , chỉ trong phút chốc tan tà nh .
Ngưá»i sau có thÆ¡ rằng :
Chén ngá»c vỡ tan xem tợ tuyết !
Quân Hà n nghìn vạn Ä‘á»u lưu huyết
Hà m Dương lá»a cháy mấy tuần trăng
Bá nghiệp đang theo lan khói biếc
Cung điện nhà Tần ra tro, lòng dân Tần cũng lạnh lẻo, hỠchán ngán hà nh động hung tà n của Hạng Vũ.
Các chư hầu đóng quân nÆ¡i Hà m Dương lâu ngà y, muốn rút vá», rá»§ nhau đến nói vá»›i Phạm Tăng :
- Chúng tôi đến đây đã lâu, chưa được phong thưởng tước lộc sợ rằng trong nước có biếng nên muốn xin lui vỠ.
Phạm Tăng nói :
- Xin các ngà i chỠđợi Ãt hôm, tôi sẽ bảo tấu vá»›i đại vương .
Nói xong và o yết kiến Bá Vương nói :
- Các vua chư hầu theo đại vương đánh Tần Ä‘á»u có công lao mà chưa được phong thưởng. Xin đại vương luáºn công hà nh thưởng rồi cho đâu vỠđấy để hỠđược an tâm.
Bá Vương nói :
- à ta muốn phong tước cho hỠđã lâu song có má»™t Ä‘iá»u khó khăn nên còn do dá»±.
Phạm Tăng há»i :
- Tâu Ãại vương, có thể cho tôi biết Ä‘iá»u khó khăn chăng ?
Bá Vương nói :
- Vua Hoà i Vương có ước : Ai và o Quan Trung thì là m vua . Lấy lẽ công bình thì Bái Công được là m . Nay ta tiếm vị còn biết phong Bái Công là m sao !
Phạm Tăng nói :
- Nếu muốn thiên hạ khá»i cho Ãại vương là kẻ cướp công thì nên phong Bái Công vương chức. Ba Thục, cÅ©ng thuá»™c đất Quan Trung, nhưng non sông hiểm trở, nhà Tần trước đây thưá»ng đầy kẻ có tá»™i và o đấy. Váºy cứ phong cho Bái Công là m Hán vương, rồi phong cho Chương Hà m, Tư Mã Lân, Ãổng Ể là m vua Tam Tần để chẹn đưá»ng hiểm yếu, không cho Bái Công thoát ra khá»i đất Ba Thục. phái chết già trong hung địa. Tuy tiếng là phong vương song ká»… như là đà y biệt xứ .
Sở Bá vương nói :
- Kế ấy rất hay.
Liá»n sai quan Quân ChÃnh Tư Ä‘em sổ bá»™ để luáºn công phong thưởng .
Bá vương phong thưởng như sau :
- Bái công là m Hán vương, đóng đô ở Nam Trịnh, cai trị 41 huyện.
- Chương Hà m là m Ung vương, đóng đô ở Phế Khẩu, cai trị đất Thượng Tần, gồm 38 huyện.
- Tư Mã Hân là m Tắc vương, đóng đô ở Lịch Dương, cai trị đất Hạ Tần, gồm 18 huyện.
- Ãổng Ể, là m Ãịch vương, đóng đô ở Cao Nô, cai trị đất Trung Tần , gồm 30 huyện.
- Thần Dương là m Hà Nam vương, đóng đô ở Lạc Dương , cai trị Hà Nam gồm 20 huyện.
- Anh Bố, là m Cứu Giang vương, đóng đô ở Lục Hợp cai tn 45 huyện.
Và , những ngưá»i sau đây cÅ©ng Ä‘á»u được lần lượt phong thưởng trấn những nÆ¡i không quan trá»ng lắm, như :
- Cung Ngao là m Lâm Giang vương.
- Ngô Nhuế là m Hoà nh Sơn vương.
- Ãiá»n An là m Tế Bắc vương.
- Ngụy Bái là m Tây Ngụy vương.
- Trương Nhĩ là m Thương Sơn vương.
- Tang Ãồ là m Yến vương.
- Triệu Yết là m Ãại vương.
- Ãiá»n Hoà nh là m Thượng Tá» vương.
- Ãiá»n Úc là m Trung Tá» vương.
- Trịnh Lã là m Hà n vương.
- Trần Thắng là m Lương vương.
- Ãiá»n Vinh là m Tiá»n Tá» vương.
- Ãiá»n Khánh là m Triệu vương.
- Trần Dư là m Bắc Triệu vương.
- Hạng Trang là m Ãông Giáo vương.
- Hạng ChÃnh là m Xuân Thắng vương.
- Phạm Tăng là m Thừa Tướng
- Hạng Bá là m Thượng Thư lệnh.
- Chung Ly Muội là m hữu Tư Mã.
- Ãinh Công là m tả Tướng quân.
- Long Thư là m Ãại Tư Mã.
- Quý Bố là m tả Tư Mã.
- Ung Tôn là m hữu Tướng quân.
- Lưu Tần là m háºu Tướng quân.
- Trần Bình là m Ãô Úy.
- Tà n Sinh là m tả Giám Nghị.
- VÅ© Anh là m Giầu Chiên Ãại tướng quân
- Hoà n Sở là m Ãại tướng quân.
- Tá» Kỳ là m Ãại tướng quân.
- Hà n TÃn là m Chấp kÃch lang.
Văn vÅ© bá quan sau khi được phong tước quyá»n mỡ tiệc ăn mừng trong ngoà i rá»™n rịp.
Riêng Bái Công lòng bối rối không an. Chư tướng thấy váºy háºm há»±c nói :
- Hán Trung là chá»— nhà Tần dùng để đà y tá»™i nhân, nay Bá vương phong Chúa công và o trấn nÆ¡i đó, chẳng khác nà o muốn giam lá»ng , ấy là mưu cá»§a Phạm Tăng muốn hại Chúa công đó.
Phà n Khoái ná»—i giáºn nói :
- Phạm Tăng khi chúng ta thái quá. Tôi xin liá»u chết Ä‘em thân chống lại quyết không nghe lá»i Bá vương.
Bái Công cÅ©ng tỠý hằn há»c :
- Công ta rất lá»›n, diệt nhà Tần, thâu đất Quan Trung, lẽ ra phải được là m vua nước Tần, đóng đô ở Hà m Dương má»›i đáng, sao lại đà y và o ná»›i lâm sÆ¡n chướng khà , bốn bá» núi non rừng ráºm, chịu sao được.
Tiêu Hà vội can :
- Là m vua ở Hán Trung tuy xấu, nhưng còn hÆ¡n mất cả sá»± nghiệp . Chịu khuất má»™t ngưá»i mà thu phục được thiên hạ đó là gương vua Thang, vua VÅ© Ä‘á»i xưa váºy . Xin Ãại vương cứ và o Hán Trung, tÃch thảo dồn lương chiêu hiá»n đãi sÄ© lấy Ba Thục là m căn cứ, má»™ thêm quân , ngà y kia kéo ra đánh Tam Tần, thì là m gì chẳng thu phục được thiên hạ.
Trương Lương cũng nói :
- Thục tuy là tá»™i địa nhưng trong có núi non hiểm trở, ngoà i có sông ngòi bao quanh, tiến thì có thể chiếm được thiên hạ, thoái thì có thể giữ được biên cương. Ãó thá»±c là chá»— đất dụng võ . Ãại vương nên vui lòng nháºn lấy .Nếu tỠý bất mãn tất Bá vương tìm cách ám hại. HÆ¡n nữa, Phạm Tăng là kẻ mưu sâu, ta không nên chống đối.
Hán vương bùi ngùi nghe theo, và nói :
- Nếu không có Tiên sinh giải bà y, ta đã lầm việc lớn .
Lịch Tư Cơ nói :
- Chúng ta và o Hán Trung có ba Ä‘iá»u lợi. Thứ nhất, đất Thục hiểm trở, xa cách Trung nguyên, không ai rõ được thá»±c hư. Thứ nhì, trong lúc Ãại vương có công, bị Bá vương bạc đãi, tất lòng dân mến chuá»™ng. Thứ ba, chúng ta có đủ thá»i giá», hoà n cảnh để tạo lấy thá»i thế. Có ba Ä‘iá»u lợi như váºy lo gì không gồm thâu được thiên hạ sau nà y.
Hán vương mừng rỡ liá»n chá»n ngà y khởi hà nh.
Giữa lúc đó, Phạm Tăng, sau khi đỠnghị phong Bái công là m Hán vương, trấn thủ Hán Trung , bỗng nghĩ lại rằng :
- Bái Công mạng há»a , tất cả đồ dùng hoà n mà u đỠthuá»™c há»a , nay đến Hán Trung, đất phương Tây thuá»™c kim . Kim mà gặp há»a tất thà nh đại khà .
NghÄ© như váºy liá»n và o tâu vá»›i Bá vương :
- Bệ hạ phong Bái công là m Hán vương , Bái công có ý bất bình . Vả lại chư tướngg cá»§a Bái công phần nhiá»u là ngưá»i SÆ¡n Ãông, Ä‘á»u có ý oán Bệ hạ. Nếu không dùng uy lá»±c trừ Ä‘i, sau nà y khó tÃnh.
Bá vương nói :
- Ta đã phong tước rồi nay còn tranh cải nữa sao được
Phạm Tăng suy nghĩ một lúc rồi tâu :
- Ngà y mai Bệ hạ đòi Hán vương và o chầu, nếu Hán vương tỠý bất mãn, xin Bệ hạ chém quách là xong.
Bá vương nháºn lá»i. Hôm sau, Hán vương và o chầu .
Bá vương há»i :
- Ta phong ngươi và o Hán Trung ngươi có thuáºn Ä‘i hay không ?
Hán vương khúm núm tâu :
- Ãã là m tôi ăn lá»™c vua, thì sinh mệnh ở trong tay vua, có lẽ nà o còn dám nói thuáºn hay không thuáºn . Tôi cÅ©ng như con ngá»±a cá»§a Bệ hạ , giáºt cương thì Ä‘i , gò cương thì đứng lại, thế thôi.
Bá vương cưá»i khúc khÃch, nói :
- Nhà ngươi tháºt khéo và dụ ! Thôi, ta cho vá» thu xếp để lên đưá»ng, không còn gì há»i han nữa cả .
Hán vương vội và ng trở vỠdinh.
Trương Lương mừng rỡ nói :
- Ãại vương có biết việc nguy hiểm ngà y hôm nay chăng ?
Hán vương ngạc nhiên không hiểu . Trương Lương nói tiếp :
- Ãại vương hồng phúc lá»›n lắm . Ban nãy nếu Ãại vương nói là "bằng lòng hay không bằng lòng" thì nguy rồi.
Hán vương bấy giá» má»›i biết đó là kế cá»§a Phạm Tăng, liá»n há»i Trương Lương :
- Nếu cứ ở đây mãi e có Ä‘iá»u nguy hiểm. Tiên sinh liệu sao ?
Trương Lương nói :
- Ãể tôi bà n vá»›i Hạng Bá và Trần Bình rồi sẽ liệu. Bây giá» xin Ãại vương cứ thu xếp hà nh trang sẵn sà ng để chá» dịp lên đưá»ng.
Rồi đó, Trương Lương đến nói với Hạng Bá và Trần Bình :
- Phạm Tăng có ý hại Hán vương. Hán vương muốn đi ngay cho thoát nạn . Hai ông có kế gì xin giúp đỡ. Tôi quyết chẳng quên ơn.
Trần Bình ngồi nghĩ một lúc rồi ghé và o tai Trương Lương nói mấy câu.
Trương Lương vỗ tay khen :
- Kế ấy hay lắm .
|

15-10-2008, 10:15 AM
|
 |
Äại sắc lang bán cánh gà nướngVu Thần Giáo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bà i gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 4 giá»
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
|
|
Hồi 12
Cứu Hán vương , Trần Bình láºp kế
Ãốt Sạn đạo, Trương Lương chá»§ mưu
Bá vương phong tước chư hầu xong, ý muốn vỠđóng đô nÆ¡i Bà nh Thà nh, nhưng hay tin vua NghÄ©a Ãế chưa thiên đô sang Giang Nam, lòng nóng như đốt.
Má»™t hôm, Bá vương triệu quần thần đến há»i :
- Nay vua NghÄ©a Ãế không chịu thiên đô qua Giang Nam, nhưá»ng Bà nh Thà nh cho ta, các khanh nghÄ© thế nà o ?
Trần Bình bước ra tâu :
- Trá»i không hai mặt, nước chẳng hai vua. Nay Bệ hạ đã lên ngôi Thiên tá», lấy quyá»n hạn phong chư hầu, mà lại còn thỉnh mệnh Hoà i vương, tránh sao khá»i thiên hạ chê cưá»i. Cứ như ngu ý, Bệ hạ nên sai quân sư Ä‘em và i viên Ãại tướng đến Bà nh Thà nh bắt Hoà i vương phải thiên đô đến má»™t nÆ¡i cùng tịch, coi như bá» Ä‘i váºy. Như thế tôn hiệu Bệ hạ má»›i chÃnh đáng.
Bá vương chuẩn tấu, liá»n gá»i Phạm Tăng đến, phán :
- Quân sư vì trẫm dẫn hai tướng Hoà n Sở, VÅ© Anh thẳng đến Bà nh Thà nh, bắt vua NghÄ©a Ãế phải thiên đô ngay không được trì hoãn. Ãoạn, sá»a sang cung thết trẫm ngá»± vỠđóng đô. Vì Bà nh Thà nh là nÆ¡i quê hương cá»§a trẫm.
Phạm Tăng tâu :
- Bệ hạ truyá»n chỉ tôi chẳng dám trái lá»i, song tôi chỉ sợ trong lúc vắng mặt tôi, có kẻ lừa dối Bệ hạ. Vì váºy, tôi xin ba Ä‘iá»u.
Bá vương nói :
- ÃÆ°á»£c, quân sư cứ nói.
Phạm Tăng tâu :
- Thứ nhất, Bệ hạ chá»› nên rá»i khá»i Hà m Dương, vì Hà m Dương xưa nay là nÆ¡i trù máºt, đất rá»™ng, dân già u, thiên hạ không đâu bằng. Thứ hai, nên trá»ng dụng Hà n TÃn, vì Hà n TÃn là kẻ có tà i Nguyên Nhung. Nếu đắc dụng Hà n TÃn sẽ là kẻ phi thưá»ng trong thiên hạ, không ai dám tranh phong. Nhược bằng không dùng thì phải giết Ä‘i, chá»› nên dể lá»t và o tay ngưá»i khác. Thứ ba, chá»› nên cho Hán vương và o Hán Trung vá»™i. Hãy tạm giữ đến lúc tôi vá» sẽ tÃnh. Ba Ä‘iá»u ấy rất khẩn yếu, xin Bệ hạ chá»› quên.
Bá vương nói :
- Quân sư cứ an tâm là m nhiệm vụ. Trẫm xin ghi nhớ .
Phạm Tăng liá»n dẫn bá»n VÅ© Anh, Hoà n Sở thẳng đến Bà nh Thà nh.
Ãêm hôm ấy, Trần Bình dâng biểu tâu vá»›i Bá vương :
Quốc gia lấy sá»± già u mạnh là m gốc . Thánh vương lấy nhân nghÄ©a là m đầu. Bê hạ nay má»›i lên ngôi hai Ä‘iá»u căn bản là giữ gìn kho tà ng cho sung túc, ban bố Ä‘iá»u ân cho dân là nh . Thế mà chư hầu Ä‘á»u tụ há»p ca nÆ¡i Hà m Dương nà y , má»—i ngà y Ãt ra cÅ©ng phải cung cấp thá»±c phẩm cho lÆ¡n 3, 4 vạn quân. Phải tÃnh, má»—i ngà y dùng hÆ¡n 300 gánh rượu, 200 con dê, 400 lợn, 100 trâu, 4000 cân gạo 3000 há»™c Ä‘áºu , 2000 bó cá»§i v. v. . như thế thì chẳng bao lâu kho tà ng hết sạch, dân chúng nghèo nà n đó là chưa nói những sá»± nhiá»…u hại cá»§a quân sÄ© đối vá»›i nhân dân là m cho nhân dân, oán trách Bệ hạ. Xin Bệ hạ xét lại ?
Bá vương xem biểu xong, truyá»n cho các nước chư hầu , hạn trong ba ngà y phải lui quân vá» nước . Duy có Hán vương hãy tạm ở lại Hà m Dương, đợi phạm Tăng vá» sẽ liệu .
Hán vương được tin kinh sợ than :
- Ôi ! Nếu chá» Phạm Tăng vá», Phạm Tăng bà y kế hại ta, còn và o Hán Trung sao được ?
Liá»n đòi Trương Lương và o há»i :
- Bây giá» Bá vương cho chư hầu đâu vỠđấy, chỉ riêng ta bị bắt ở lại đây, tháºt nguy lắm. Tiên sinh có kế gì giải cứu chăng ?
Trương Lương nói :
- Nay gia quyến Ãại vương còn ở cả nÆ¡i Phong Bái, Ãại vương nên dâng biểu xin vá» thăm gia quyến và mang gia quyến đến đây . Thế rồi tôi sẽ có kế cứu thoát.
Hán vương theo lá»i, láºp tức sai Lịch Tư CÆ¡ dâng biểu.
TỠbiểu viết như sau :
Ãức Thánh vương lấy hiếu trì dân, là m cho dân theo vỠđạo hiếu, gia đình thá»a thuáºn nhà cá»a sum vầy . Bang tôi vốn ngưá»i Phong Bái , má»™t kẽ thưá»ng dân , ngữa đội Æ¡n trên , được phong vương tước. Tấm thân vinh quy đã đủ mưá»i phần . Duy chỉ cha mẹ, vợ con còn ở nÆ¡i cố quán tấm lòng tấc cá» chưa chút báo Ä‘á»n. Nay xin để hết binh mã lại đây má»™t mình vá» thăm quê quán, trong hạn ba tháng sẽ cùng gia quyến đến Hà m Dương phục mệnh . Chút tình khuyển mã, cúi đầu trần tấu, xin Bệ hạ Ä‘oái hoà i .
Bá vương xem biểu xong, phán :
- Hán vương xin vá» thăm cha mẹ, tháºt phải đạo là m con . Tuy nhiên, trẫm lại nghÄ© rằng Hán vương xin Ä‘i đây không phải là chân ý, mà có lẽ vì bất mãn việc trẫm giữ lại Hà m Dương chăng ?
Hán vương thất kinh, khúm núm tâu :
- Muôn tâu Bệ hạ, kẻ hèn nà y được phong vương tước cÅ©ng đã đũ lắm rồi còn gì bất mãn nữa. Phụ thân tôi mình già , tuổi yếu, dưới gối không kẻ chăm nom, đạo là m con nghÄ© không đà nh lòng. Xin Ãại vương thương tình rá»™ng xét.
Nói xong, Hán vương gục xuống đất khóc nức nở.
Trương Lương bước ra tâu :
- Không nên để Hán vương vá» Phong Bái, nên bắt Hán vương và o ngay Hán Trung, rồi Bệ hạ sai ngưá»i bắt Thái công và gia quyến đến đây là m con tin. Như váºy chẳng bao giá» Hán vương dám gian trá Ä‘iá»u gì nữa.
Bá vương ngẫm nghĩ một lúc rồi nói :
- Lúc đi, quân sư có dặn phải giữ Hán vương lại đây đừng để và o Hán Trung, e sanh dị ý.
Trân Bình bước ra tâu :
- Bệ hạ đã phong Lưu Bang là m Hán vương mà giữ lại đây mãi e thất tÃn vá»›i thiên hạ. Chi bằng cứ nghe theo lá»i Tá» Phòng, bắt Thái công là m con tin, Hán vương đâu dám trái mệnh.
Bá vương nói :
- Nếu các ngươi thấy việc cho Hán vương và o Hán Trung là cần thiết cho uy tÃn, thì trẫm cÅ©ng y lá»i. Thế thì trẫm truyá»n cho Hán vương và o ngay Hán Trung, mà không được vá» Phong Bái.
Hán vương giả khóc lóc van xin mãi.
Bá vương lấy lá»i phá»§ dụ :
- Thôi, nhà ngươi cứ an lòng Ä‘i trấn nháºm. Ãợi lúc nà o trẫm dá»i đô đến Bà nh Thà nh sẽ sai ngưá»i rước Thái công vá» nuôi dưỡng thay cho nhà ngươi.
Hán vương tâu :
- Ãá»™i Æ¡n Bệ hạ ! Kẻ hèn nà y dẫu đến chết cÅ©ng không quên Æ¡n ấy.
Nói xong bái tạ lui ra. Chung Ly Muội thấy Bá vương cho Hán vương vỠHán Trung, vội vã can :
- Lúc quân sư lâm hà nh có ân cần xin Bệ hạ đừng cho Hán vương và o Hán Trung, Bệ hạ đã quên rồi sao ?
Bá vương nói :
- Ãã bắt gia quyến ngưá»i ta quản thúc nÆ¡i đây, còn giữ ngưá»i ta là m gì nữa. Vả lại lá»i ta đã phán, không thể là m khác hÆ¡n được. Nhà ngươi không cần nhắc đến chuyện ấy nữa.
Hà n TÃn thấy váºy than thầm :
-Ãã cho và o Hán Trung mà còn giữ gia quyến ở đây mai sau há» vì gia quyến cố đánh để giải thoát thì chúng ta tất phải chết. Tiếc thay ! Lá»i nói cá»§a quân sư không được xem trá»ng .
Hán vương vỠđến đại trại, láºp tức chỉnh đốn binh mã, lên đưá»ng. Trăm há» kéo nhau tiá»…n biệt, đứng cháºt hai bên đưá»ng , ai nấy Ä‘á»u tá» lòng ái má»™.
Các báºc bô lão đến trước ngá»±a, nói :
- Chúng tôi cầu mong Ãại vương được là m vua nÆ¡i Quan Trung nà y, nay Ãại vương lại và o Hán Trung, chúng tôi biết bao giá» còn trông thấy ánh mặt trá»i nữa.
Hán vương nói :
- Chúng dân cứ thá»§ pháºn là m ăn, có ngà y sẽ tương kiến.
Tiêu Hà nói với các bô lão :
- Các cụ nên trở lại kẻo Bá vương hay được , chẳng những hại cho các cụ mà còn nguy hiểm đến Ãại vương nữa.
Nói xong, giục quân lên đưá»ng. Ãi được má»™t quãng dà i, mà tiếng khóc than cá»§a dân chúng vẫn còn vang đến.
Trương Lương dẫn đưá»ng, và o mạn núi Thiểm SÆ¡n.
Ãi được 90 dặm thì tá»›i huyện Phượng Tưá»ng rồi đến cá»a ải Mê Bồn. Lại Ä‘i 30 dặm nữa đến huyện Bảo Kê rồi đến
cá»a quan Ãại Tân và đến Sạn đạo .
Quân Hán vương toà n là ngưá»i SÆ¡n Ãông, không quen trèo non, lặn suối, nay tá»›i đưá»ng Sạn đạo chá»— thì cao vút mây xanh, chá»— thì xuống táºn suối thẳm, má»™t cái trợt chán có thể bá» mạng được, lấy là m kinh sợ, nói vá»›i nhau :
- Chúng ta và o đây, bốn bá» hoang vu, rừng thâm nước độc, nếu không liá»u chết giải thoát cho mình, thì trá»n Ä‘á»i là m ma dại nÆ¡i hoang địa nà y.
Phà n Khoái nghe nói nổi giáºn hét lá»›n :
- Các ngươi nói rất phải, dẫu chết vá»›i bá»n chúng cÅ©ng còn mát lòng hÆ¡n sống trong đất nà y. Tôi xin nguyện là m tiên phuông, cá» binh chinh phạt cho.
Hán vương bùi ngùi nói :
- Ta thà chết còn hÆ¡n Ä‘em thân đến đây cầu sống. Má»™t mai bá»n Chương Hà m đóng quân cháºn lối nà y, dầu ta có cánh cÅ©ng không thoát ra được
Trương Lương, Tiêu Hà , Lịch Tá»± CÆ¡ Ä‘á»u can :
- Nếu Ãai vương chán nản như thế e há»ng việc lá»›n.
Hán Trung cà ng hiểm trở bao nhiêu cà ng giúp cho Ãại vương dá»… định thiên hạ bấy nhiêu. Ở đây Ãại vương tha hồ chiêu binh mai mã, dẫu cho Bá vương có tám tai bốn mắt cÅ©ng không thể nà o biết được. Khi quân ta có đủ sức mạnh thì còn sợ gì gian nguy hiểm trở, trước địch Tam Tần, sau bình thiên ha có khó chi.
Hán vương nghe lá»i khuyên giải lòng cÅ©ng nguôi ngoai nên truyá»n Phà n Khoái đốc binh thẳng và o Bao Trung.
Khi đến núi Kim Ngưu , ba quân dừng lại nghỉ ngơi.
Hán vương há»i :
- Sao lại gá»i là Kim Ngưu ?
Lịch Tự Cơ nói :
- Trước kia đưá»ng Hán Tung ra Trung Nguyên còn hiểm trở bằng vạn lần ngà y nay, tuyệt không có lối nà o Ä‘i lại .Vua Huệ vương nhà Tần muốn kiêm tÃnh sáu nước, nhưng không có cách nà o kéo quân và o đánh Thục đặng . Nghe nước Thục có năm ngưá»i lá»±c sÄ© sức mạnh xẻ núi lấp sông , liá»n bà y ra má»™t kế đúc năm con trâu bằng sắt phao đồn rằng : nhà Tần có năm con trâu và ng má»—i ngà y tiêu ra năm đấu và ng! Vua thục tưởng tháºt, sai năm ngưá»i lá»±c sÄ©, khai sÆ¡n phá thạch, lấy lối ra Tần, cướp năm con trâu ấy. Nhưng khi mở lối xong , cướp được trâu té ra là trâu sắt . Vua Huệ vương mượn con đưá»ng ấy Ä‘em quân và o đánh lấy đất Thục, là m ra con đưá»ng Sạn đạo, và đặt tên núi là Kim Ngưu.
Hán vương nói :
- Chỉ vì vua Thục tham và ng mà mở đưá»ng cho quân Tần và o cướp đất !
Quân sÄ© nghÄ© ngÆ¡i xong toan lên đưá»ng, Trương Lương bước đến nói vá»›i Hán vương :
- Tôi tiá»…n chân Ãại vương đến đây rồi, xin cho phép tôi được trở vá» cố quốc.
Hán vương kinh ngạc nói :
- Từ khi ta gặp được Tiên sinh, đã bao lần gian nguy khổ cá»±c nhá» Tiên sinh giúp đỡ, má»›i mong được toà n mạng, nay Tiên sinh bá»—ng nhiên bá» ta trong lúc sá»± nghiệp chưa thà nh ta còn biết nương cáºy và o ai ?
Trương Lương nói :
- Trước đây vì phải luôn luôn tranh đấu trước gian nguy, nên tôi không dám rá»i Ãại vương nữa bước. Nay Ãại vương và o Hán Trung, đâu còn gì nguy hiểm nữa ? Giữ tôi bên cạnh, Ãại vương chẳng Ãch gì ! Tôi xin từ giã Ãại vương trở vá» thăm cố chúa, nhân tiện tÃnh giúp cho Ãại vương ba việc, xin Ãại vương cứ an tâm.
Hán vương há»i :
- Ba việc ấy là ba việc gì xin Tiên sinh chỉ giáo.
Trương Lương nói :
- Má»™t là : vá» du thuyết Bá vương, bà y Bá vương thiên đô sang Bà nh Thà nh, dà nh Hà m Dương cho Ãại vương sau nà y, trở vá» lên ngôi thiên tá».
Hai là : Ä‘i du thuyết chư hầu bá» Sở phò Hán, và tìm cách là m cho Bá vương không đế ý đến lá»±c lượng Ãại vương nữa. Ba là : tìm cho Ãại vương má»™t ngưá»i Ãại nguyên soái, đủ tà i diệt Sở hưng Lưu Hà m , xong ba việc ấy tôi sẽ trở vá» Hà m Dương chỠđón Ãại vương .
Nay chỉ khuyên Ãại vương má»™t Ä‘iá»u là cố gắng nhẫn nhục, vì Hán Trung chỉ là nÆ¡i ở tạm, không quá ba năm Ãại vương sẽ và o Trung Nguyên là m chá»§ thiên hạ.
Hán vương nói :
- Nếu thá»±c được như lá»i Tiên sinh thì Bang nà y dẫu khổ nhục đến đâu quyết chẳng dám sá»n lòng. Nhưng Tiên sinh định tìm má»™t vị Nguyên soái, mà Tiên sinh không trở vỠđây, là m thế nà o được ?
Trương Lương nói :
- Ngưá»i ấy sẽ là má»™t anh tà i trong thiên hạ. Khi tìm được tôi sẽ chỉ tỠđưá»ng lối để ngưá»i ấy tìm đến đây. Ãại vương phải thu dụng, chá»› thất tÃn.
Hán vương há»i :
- Tiên sinh phải lấy gì là m tin, ta má»›i biết là ngưá»i cá»§a Tiên sinh giá»›i thiệu chứ ?
Trương Lương nói :
- Tôi xin giao cho ngưá»i ấy má»™t giốc thư . Trong thư tôi sẽ viết những lá»i bà máºt cá»§a Ãại vương nói vá»›i tôi lúc bình nháºt.
Trương Lương nói xong, cúi đầu giã biệt.
Hán vương nắm tay rơi lệ nói :
- Xin Tiên sinh đừng sai ước. Tiên sinh vá» có gặp thân phụ tôi xin nói giúp má»™t lá»i rằng : Bang nà y ngà y đêm mong nhá»› cá»™i thung, nhưng hoà n cảnh không thể nà o phụng dưỡng được. Xin ngưá»i cứ giữ gìn thân thể, và trông nom các cháu. Còn trá»i còn đất, tất còn có ngà y Ä‘oà n tụ .
Trương Lương nói :
- Vâng, tôi xin tuân mệnh.
Nói xong, lại dắt Tiêu Hà ra dặn dò má»i việc và nói :
- Lúc nà o tôi tìm được vị Nguyên soái thì tướng quân phải hết lòng tiến cá» nhé. Bức thư có rá»c mất má»™t chéo góc .
Tiêu Hà nói :
- Tiên sinh cứ yên lòng, nếu tôi thấy ngưá»i cầm giốc thư đến đây quyết không để lỡ việc .
Trương Lương bái biệt Hán vương , giã từ tướng sĩ rồi lên ngựa trở lại.
Hán vương tiá»…n đưa mấy dặm đưá»ng .
Bá»—ng phÃa sau có tiếng kêu la ầm Ä© , và ngá»n lá»a cháy ngất trá»i, lan ra hÆ¡n ba mươi dặm. Há»i ra má»›i biết Trương Lương đốt Sạn đạo rồi.
Hán vương thất kinh, ngước mặt lên trá»i than :
- Ôi chao ! Trương Lương đã trở vá» còn nhẫn tâm đốt Sạn đạo là cố ý giam lá»ng chúng ta nÆ¡i đây trá»n Ä‘á»i bá» xương trong núi thẳm rồi.
Quân sÄ© cÅ©ng dá»u nhao nhao chá»i rá»§a Trương Lương và nói :
- Trá»i Æ¡i ! Thế là chúng ta đà nh sống là m má»i nÆ¡i xứ Hán Trung, để rồi chết là m quỉ nÆ¡i hoang vu nà y, chứ còn đưá»ng sá nà o mong trở vá» ná»a.
Ãang lúc ba quân huyên náo, Tiêu Hà chạy lại nói nhá» vá»›i Hán vương :
- Xin Ãại vương chá»› oán Trương Lương. Sở dÄ© Trương Lương đốt Sạn đạo là để cho Bá vương không còn để ý đến ta nữa, quân tướng Tam Tần ăn no ngá»§ kỹ không đỠphòng xin Ãại vương lượng xét .
Hán vương như sực tỉnh, thở hà o hển nói :
- Nếu không có nhà ngươi, ta đã hiểu lầm oán trách ngưá»i hiá»n.
Nói xong, truyá»n ba quân tiếp tục lên đưá»ng.
Khi đến Bao Dung, Hán vương tìm lá»i phá»§ dụ quân sÄ©, rồi chá»n ngà y lên ngôi, thi ân bố đức, dân chúng Ä‘em lòng cảm phục.
Năm ấy được mùa, dân chúng ấm no, trăm hỠan vui, non sông tươi thắm.
Hán vương phong Tiêu Hà là m Tướng quốc, Tà o Tham, Phà n Khoái, Chu Bá»™i, Quán Anh Ä‘á»u là m tướng .
Từ đó, chiêu hiá»n đãi sÄ©, tÃch thảo dồn lương, chỉ hÆ¡n và i tháng dân Hán Trung, đưá»ng không nhặt cá»§a rÆ¡i, đêm ngá»§ không cần đóng cá»a, tuyệt nhiên không có má»™t kẻ gian manh trá»™m cướp, tháºt là má»™t cảnh thái bình.
Sau khi đốt Sạn đạo, Trương Lương đến Phương Linh nghỉ má»™t hôm, ngà y hôm sau qua Phượng Châu, Ãch Môn, Ä‘i gần tá»›i Ä‘ia pháºn Bảo Kê, bá»—ng có má»™t tướng kéo má»™t Ä‘oà n quân ra đón đưá»ng hét lá»›n :
- Trương Lương ! Ta vâng lệnh quân sư Phạm Tăng đến đây đón ngươi đã lâu.
Trương Lương kinh ngạc, xem lại thì thấy đó là nha tướng của Hạng Bá.
|

15-10-2008, 10:17 AM
|
 |
Äại sắc lang bán cánh gà nướngVu Thần Giáo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bà i gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 4 giá»
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
|
|
Hồi 13
Vì vua Hán , Trương Lương quyết chÃ
Can vua Sở , Hà n Sinh bỠmình
Viên tướng ấy thấy Trương Lương sợ hãi, vá»™i xuống ngá»±a, và cưá»i lá»›n nói :
- Tiên sinh không nháºn ra tôi sao ? Hạng công biết tiên sinh và o nÆ¡i hiểm trở, nên sai tôi đến đây bảo vệ .
Trương Lương mừng rỡ nói :
- Hạng công tháºt là ngưá»i chu đáo.
Rồi cùng theo tướng ấy và o thà nh đến nhà Hạng Bá.
Hai ngưá»i gặp nhau trong bầu hoan hỉ.
Hạng Bá sai lấy quần áo cho Trương Lương thay, trao đổi niá»m tâm sá»±, và mở tiệc đãi đằng cho đến tối má»›i Ä‘i nghỉ .
Ãêm ấy, Trương Lương lòng bà ng hoà ng không ngá»§ được, bá» ra ngoà i hiên dạo cảnh ngắm trăng, nhân há»i thăm chuyện các nước chư hầu đối vá»›i Bá vương như thế nà o.
Bá»n quân canh nói :
- Chư hầu Ä‘á»u đến bái yết Bá vương , duy có vua nước Hà n là CÆ¡ Thà nh vì đến cháºm lại để Trương Lương theo phò Hán vương và o Bao Trung, nên Bá vương truyá»n chém đầu, đưa linh cữu vá» nước cách đây và i hôm.
Trương Lương hay tin như sét đánh bên tai, tay chân bủn rủn, vội và ng chạy và o phòng, suốt đêm khóc sướt mướt, nước mắt ướt đầm cả gối.
Sáng hôm sau, Trương Lương cáo từ Hạng Bá, trở vỠHà n quốc.
Hạng Bá nóà :
- Lâu nay báºn rá»™n viẹc nước, tuy gặp nhau nhưng chưa bao giỠđược cùng nhau tâm sá»±. Vừa rồi, tôi sai ngưá»i đón Tiên sinh đến dây cốt để thá»a tình hoà i má»™, sao Tiên sinh vừa đến lại đã giả biệt ?
Trương Lương đáp :
- Vừa rồi tôi nghe Hà n Vương bị Bá vương giết chết, chỉ vì tôi theo Hán vuÆ¡ng và o Bao Trung. Tình vua tôi rất nặng xin hiá»n huynh cho tôi vá» nước, khóc cho Hà n vương rồi sẽ trở lại đây bái yết.
Nói dứt lá»i , hai dòng nước mắt chảy xuống Ä‘á»ng trên má .
Hạng Bá cảm động không dám ngăn, chỉ hẹn sau má»™t tháng sẽ cho ngưá»i đến đón.
Trương Lương ra Ä‘i... buồn bã vỠđến nước Hà n và o tiếp kiến cac vị công tá», rồi ra trước má»™ Hà n vương là m lá»…,
rồi khóc và than rằng :
- Chúa công ôi ? Ãể cho Hạng VÅ© hại Chúa công tháºt là tá»™i cá»§a Lương nà y. Nếu Lương nà y không báo thù được cho Chúa công xin muôn kiếp không là m ngưá»i.
Than rồi lại khóc. Các công tỠxúm lại khuyên giải mãi, Trương Lương mới chịu gạt lệ trở vỠthăm gia quyến.
ÃÆ°á»£c và i hôm, Trương Lương lại thu xếp hà nh trang ra Ä‘i. Quê ngưá»i cảnh lạ, non nước đìu hiu, lòng buồn bả khôn khuây.
Vừa Ä‘i được mấy ngà y , bá»—ng gặp ngưá»i nhà cá»§a Hạng Bá sai đến đón .
Trương Lương nghĩ tình bạn, không nỡ từ chối, trở lại nhà Hạng Bá.
Hạng Bá thấy Trương Lương buồn rầu, ân cần há»i :
- Tiên sinh định đi đâu mà có vẻ buồn bả như thế?
Trương Lương thản nhiên đáp :
- Bấy lâu vì nước quên nhà , tuyết sương chẳng quản. Nay cố chá»§ đã mất, thân hèn lại nhiá»u táºt, chẳng mong gì ở cõi Ä‘á»i nà y nữa ; vì váºy muốn há»c thuáºt huyá»n vi cá»§a Lão Tá» , theo lối phóng đãng cá»§a Trang Chu, hái rau vi theo Bá Di . Thúc Tá», rá»a tai trâu há»c đòi Hứa Do, Sà o Phá»§ chán vòng danh lợi, tìm thú sÆ¡m lâm, phú quý vinh hoa không dám nghÄ© tá»›i , hiá»n huynh đã là bạn , tôi chẳng dám giấu.
Hạng Bá biết không thể Ä‘em già u sang là m vui Trương Lương được, nên chỉ xin lưu lại và i tháng để thá»a tình ngưỡng vá»ng.
Môt hôm , Hạng Bá và o chầu , Trương Lương ở nhà má»™t mình Ä‘i bách bá»™ , đến má»™t vưá»n hoa thấy có má»™t tòa lâu đà i tưá»ng cao, cá»a rá»™ng, cá» hoa man mác trên có đỠbốn chữ "Vạn quyển thư lâu " .
Trương Lương lần và o. Trong thư lâu có nhiá»u phòng, nhưng đặc biệt nÆ¡i phòng chÃnh trang hoà ng đồ sá»™ , án thư ở giữ muôn vẻ trang nghiêm. Cách tưá»ng, má»™t giá sách dể toà n trúc giản Ä‘á»i cổ . Má»™t bên có để những văn thư rất nhiá»u. Trương Lương mở ra xem thì thấy đó là những tá» sá»› tấu cá»§a sáu nước, những lá»i biểu cá»§a bá quan, vì Hạng Bá là m Thượng Thư lệnh nên các văn thư Ä‘á»u phải kiểm duyệt trước rồi má»›i đệ trình lên Bá vương.
Bản chÃnh Ä‘em và o triá»u bản sao để ở nhà .
Trương Lương Ä‘á»c qua má»t loạt thấy những tá» biểu ấy có tá» cÅ©ng hay, có tá» cÅ©ng dở có tá» lại toà n là lá»i sà m nịnh, nói chung là không có gì xuất sác. Bá»—ng Trương Lương rút đến tá» biểu sau cùng, xem qua , trát mồ hôi ướt áo .
TỠbiểu ấy như vầy :
" Tôi nghe nói trị thiên hạ tối thiểu phải có hai Ä‘iểm . Thế và CÆ¡ . Thế là xét Ä‘iểm thá»±c hư lượng sức mạnh, yếu. Biết mình, hiá»…u ngưá»i, ấy là nét cần bà n để trị thiên hạ . Nếu chỉ lấy sức mạnh hoà nh hà nh chẳng qua là má»™t cÆ¡n gió lốc, cây cá» tuy ngã rạp xuống, nhưng chẳng bao lâu sau sẽ đứng dáºy chÆ¡m chởm như muôn ngà n mÅ©i giáo chống lại uy vÅ©.
Cơ là hiễu rõ sự hưng vong , xét cơ trị loạn , nếu không biết đến cơ , chẳng qua là nhóm giặc cỠnổi lên , bạo phát bạo tà n , lâu dà i sao được ?
Nay Bệ hạ tuy là m vua Quan Trung nhưng lòng ngưá»i chưa phục . Dân chỉ sợ uy mà không mến đức. Trong vÅ© trụ , không có gì mạnh mà không đến lúc suy yếu . CÆ¡n bão tố khá»§ng khiếp kia , có thể xô tưá»ng, trốc đá nhưng rồi cÅ©ng phải dứt. Cái gì biểu lá»™ ra ngoà i, cái ấy chói v vong . Ngược lại cái gì i •v , cái ấy lâu mất. Tá»· như lòng oán vá»ng cá»§a dân chúng, tuy không phát lá»™ , nhưng tồn tại mải trong lòng, khó mà tẩy sạch . Ãã uy rồi đến lúc phải khuất , đã mạnh rồi tất có lúc phải yếu . Nếu không thấu nghÄ©a chữ "cÆ¡" là m sao có thể trị thiên hạ ? Tôi thấy váºy mà lo cho Bệ hạ đó .
Như Hán vương khi ở SÆ¡n Ãông tham tà i hiếu sắc mà lúc đến Quan Trung thấy cá»§a không mà ng thấy sắc không lụy , thi ân bố đức, khiến cho dân Tần cảm mến , đó chẳng phải là kẻ hiểu được chữ "cÆ¡" và chữ "thế" trong thiên hạ ư ?
Nếu Hán vươngg thừa cÆ¡ xướng khởi , lấy lòng dân là m sức mạnh , lợi dụng cái yếu cá»§a Bệ hạ để là m cái mạnh cá»§a mình , có phải là láºp được cái "thế" trong thiên hạ không ?
Cứ xem như việc đốt Sạn Ãạo để Bệ hạ khá»i ngó vá» phương Ãông . Tam Tần không có ý phòng bị vỠđất Hán , rồi Ä‘em quân Ba Thục vá» lấy Quan Trung là hiá»…u "thế" và biết "cÆ¡" trong thiên hạ lắm !
Hán vương là kẻ đối thá»§ cá»§a Bệ hạ mà Bệ hạ không thấy cái nguy hiểm ấy , tướng sÄ© chỉ biết thừa thuáºn ý vua , tưởng chỉ dùng cái VÅ© cá»§a Bệ hạ sẽ trở thà nh ngưá»i vô địch trong thiên hạ !
Tôi , dẫu là má»™t kẽ hèn ,nhưng đã ăn lá»™c vua lẽ nà o không có lòng lo lắng , mạo muá»™i đôi lá»i, không ngại trăm quan chê cưá»i , hiá»n dâng và i kế : nay phải thêm quân phòng bị biên cương, rút bá»n Chương Hà m vá» dùng và o việc khác, chá»n ngưá»i trà dÅ©ng cháºn lấp cá»a quan, bắt gia thuá»™c Lưu Bang đến là m con tin, trong thì lo Ä‘iá»u nghÄ©a, chá»n sÄ© cầu hiá»n, tuân theo chÃnh lệnh nhà Châu, lấy dân là m gốc, ngoà i thì trấn an chư hầu, sá»a việc binh nhung, chá»n ngưá»i tà i dùng là m Nguyên soái lo việc tảo trừ những mầm phản loạn, như thế, Lưu Bang nhất định không dám dòm ngó vá» phương Ãông, xã tắc vững bá»n như bà n thạch .
Và i lá»i trung trá»±c giải bà y xin Bệ hạ rá»™ng xét ".
Ãá»c xong tá» hiểu, Trương Lương rất kÃnh phục, khen thầm :
- Ngưá»i nầy đáng sánh vá»›i Y Doãn ở Ná»™i Sằn, Thái Công ở sông Vị, nếu Bá vương dùng ngưá»i nà y là nhà Hán phải nguy vong. Còn nếu Hán vương dùng được ngưá»i nà y nước Sở phải mất. Chẳng biết hiện nay ngưá»i nà y Ä‘ang là m gì ? Và có ở đây chăng ?
Nghĩ rồi, đem văn thư xếp lại như cũ, dạo gót xuống lầu vỠthư phòng nằm nghỉ.
Má»™t lúc sau , Hạng Bá Ä‘i chầu vá», truyá»n mở tiệc khoản đãi, và nói :
- Tiên sinh vá»›i tôi chẳng khác nà o anh em ruá»™t, xin chá»› khách tÃnh nhé !
Trương Lương nói :
- Hiện nay tôi đã đặt mình ngoà i vòng thế sá»± còn khách tÃnh gì nữa .
Hạng Bá và Trương Lương cùng ngồi uống rượu .
Rượu được ná»a chừng, Trương Lương há»i :
- Nghe hiá»n huynh có vưá»n hoa đẹp, xin cho tiện đệ tiêu khiển má»™t chốc có được chăng ?
Hạng Bá đứng dáºy má»i Trương Lương.
- Vâng, xin Tiên sinh cùng tôi dạo mát.
Hai ngưá»i dắt tay đến vưá»n hoa, Ä‘i đến thư lâu, Hạng Bá má»i Trương Lương và o chÆ¡i, Trương Lương giở táºp văn thư ra xem, giả vá» há»i :
- Văn thư ở đâu nhiá»u thế nà y ?
Hạng Bá đáp :
- Văn thư cá»§a sáu nước chưa tiến lãm, còn bá» cả nÆ¡i đây . Trương Lương lục lạo má»™t hồi rồi cầm tá» biểu ban sáng đưa cho Hạng Bá xem, và há»i :
- TỠbiểu nà y của kẻ nà o mà viết dà i như thế ?
Hạng Bá đáp :
- Ngưá»i ấy chỉ là môt tên quân hầu. Tuy nhiên tà i có thể sánh vá»›i Lã Vá»ng nhà Chu, tiếc rằng chưa gặp thá»i.
Trương Lương vồn vã há»i .
- Tà ì như thế mà chỉ là m môt tên quân hầu ư ?
Hiá»n huynh có thể cho biết lai lịch ngưá»i ấy chăng ?
Hạng Bá cháºm rãi nói :
- Ngưá»i ở Hoà i âm, tên Hà n TÃn, nhà nghèo, thuở trước là m nghá» câu cá. Phạm Tăng đã hai ba lần tiến cá», nhưng Bá vương không dùng , chỉ cho là m chức Chấp KÃch thôi . Tháºt đáng tiếc , vừa rồi Hà n TÃn dâng biểu nà y lên Bá vương. Bá vương toan bắt tá»™i , may có tôi xin giúp má»›i toà n mạng .
Trương Lương nghĩ thầm :
- ChÃnh là ngưá»i mà ta đã gặp nÆ¡i Hồng Môn trước đây . Nếu Hán vương dùng được ngưá»i nà y , lo gì không phá được Sở, mà thù nước Hà n ta cÅ©ng trả được .
Trương Lương lưu lại nhà Hạng Bá và i hôm, dò xét quân tình, xong, nói với Hạng Bá :
- Tôi muốn tìm cảnh núi non thanh vắng để an thân, váºy từ đây xin giã biệt hiá»n huynh.
Hạng Bá quyến luyến nói :
- Tiên sinh cứ ở đây , sá»›m cuá»™c cá», tối chén rượu, như thế cÅ©ng thanh thoảng rồi , cần gì phải tìm nÆ¡i thanh vắng ?
Trương Lương đáp .
- Tôi đã là ngưá»i nhà n tản thì không thÃch chốn phồn hoa . Ở đây là trướng phá»§ , trước mắt rá»±c cảnh và ng son , bên tai vang mùi thế sá»±, là m thế nà o tâm hồn thoải mái được .
Hạng Bá dùng hết lá»i , gợi hết tình cảm nhưng không thể nà o giữ Trương Lương lại được , liá»n tiá»…n chân ra khá»i Hà m Dương mặc cho Trương Lương vui phong nguyệt !
Trương Lương giã biệt Hạng Bá xong , thay áo quần , giả là m má»™t Ä‘ao sÄ©, lẽn và o thà nh , lúc thì dừng chân nÆ¡i cây cao bóng mát , lúc thì và o ngõ hẻm hang sâu , lúc và o đình chùa , là ng mac , lúc đến nÆ¡i chợ búa, phố phưá»ng , lưng Ä‘eo mấy đồng tiá»n , tay cầm năm quả táo , hát nghêu ngao , nói vÆ¡ nói vẩn . Bá»n trẽ thấy lạ xúm nhau xem suốt ngà y .
Má»™t hôm , Trương Lương gặp má»™t đứa trẻ mặt mà y sáng sá»§a đỉnh ngá»™, bèn gá»i đứa trẻ ấy và o má»™t ngôi chùa vắng , cho mấy đồng tiá»n , mấy cái bánh rồi dạy mấy câu như sau :
Hổ trong nước lặng
Cá lội thảnh thơi
Dầu ai phú quà trong dá»i,
Quê hương chẳng biết , lẽ trá»i chưa thông
Bóng tối mông lung
Ngưá»i mang áo gấm.
Ão kia dầu đẹp
Chẳng được tiếng khen
Chỉ dạy và i lượt , đứa bé đã thuộc lòng.
Trương Lương dặn :
- Nếu có ai há»i, em cứ nói rằng : " Em nằm mÆ¡ thấy thần dến dạy hát " , đừng nói ta dạy nhé ! Nếu em nói như váºy , em sẽ được sống lâu, già u có còn ta dạy thì lúc chết xuống âm phá»§ sẽ bị nấu và o vạc dầu sôi , em nghe rõ chưa ?
Ãứa bé đáp :
- Thưa sư cụ, cháu xin vâng . Nhưng ngoà i ra sư cụ còn dặn gì thêm nữa chăng ?
Trương Lương nói .
- Em Ä‘em lá»i nói ấy dạy cho các đứa trẻ khác, cà ng nhiá»u cà ng tốt.
Nói xong Trương Lương cho thêm đứa bé mấy đồng tiá»n nữa rồi tìm chổ vắng vẻ tạm trú để dò thêm tin tức.
Từ khi Bá vương cho chư hầu vá» nước, đêm ngà y vẫn áy náy lo sợ dân Tần không phục, tìm cách gây rối nên thưá»ng cho ngưá»i ra ngoà i thám thÃnh.
Má»™t hôm, quân thám thÃnh nghe đứa trẻ hát, vá»™i vá» báo lại vá»›i Bá vương .
Bá vương không tin. Chiá»u hôm ấy cải trang má»™t thưá»ng dân ra ngoà i chợ, Bá vương trong thấy mấy đứa trẻ Ä‘ang vừa Ä‘i vừa hát liá»n gá»i lại há»i :
- Ai dạy chúng bay hát thế ?
Một đưa trẻ trả đáp :
- Trá»i dạy chúng tôi hát đấy .
Bá vương kinh ngạc nghĩ thầm :
- Ãất Hà m Dương bị tà n phá, ta muốn thiên đô vá» Bà nh Thà nh . Nay câu đồng dao nà y ứng đúng theo ý định cá»§a ta, thế thì lòng trá»i hợp vá»›i lòng ta váºy .
Hôm sau , Bá vương hội quần thần, phán :
- Hiện nay có má»™t câu đồng dao lưu truyá»n khắp chợ búa, tại sao các ngưá»i không tâu cho ta biết. Câu hát ấy chÃnh là trá»i muốn cho ta thiên đô vá» Bà nh Thà nh.
Bà nh Thà nh thuá»™c nước Sở , từ sông Hoà ng sông Hà trở vá» phÃa Bắc , đất vuông nghìn dáºm , chÃnh là chổ nên đóng đô
đó . Nước cũ là ng xưa còn đâu hơn được.
Quan Gián nghị Hà n Sinh bước ra can :
- Tâu Bệ hạ , những lá»i đồng dao chẳng qua lá»i ngưá»i đặt ra , tuyên đồn nhảm nhà , xin Bệ hạ chá»› tin . Quan Trung là nÆ¡i kiên cố, bốn mặt núi rừng , chỉ hở có má»™t mặt phÃa Ãông mà thôi, nhưng phÃa Ãông lại có sông Hoà ng Hà .Ãịa thế như váºy quả là nÆ¡i Thiện phá»§ . Nhà Châu dùng là m đất Hưng vương , nhà Tần lấy chổ nà y là m nÆ¡i đồ Bá . Xin Bệ hạ chá»› nghe lá»i đồng dao mà bá» nÆ¡i thắng địa .
Bá vương lắc đầu nói :
- Lòng trá»i đã ưng theo ý muốn cá»§a ta, ngươi chá»› Ä‘em lá»i ngăn cản. Ta thiên đô vá» Bà nh Thà nh có ba Ä‘iá»u cần thiết : Má»™t là đã ba năm nay, ta lo chinh Ãông phạt Bắc chưa vá» quê hương. Hai là xứ Quan Trung đất Ãt núi nhiá»u, tầm con mắt trông không được quang đãng. Ba là điá»m trá»i đã ứng, trái lại không hay .
Hà n Sinh nói :
- Bệ hạ gồm thâu bốn bể như mặt trá»i soi trên quả đất , dẫu ở đâu nhân dân cÅ©ng ngưỡng vá»ng, hà tất phải trở vá» cố hương má»›i vinh hạnh ?
Bá vương nói :
- Thôi , ngươi không cần nói nữa, đà nh rằng : " Bốn phương đâu cÅ©ng là trá»i , ngưá»i trong bốn bể là tôi má»™t nhà " . Nhưng ta thÃch ở dâu thì đóng đô ở đó, há» chi ?
Hà n Sinh nói :
- Trước khi Quân sư Ä‘i có dặn Bệ hạ không nên rá»i Hà m Dương kia mà .
Bá vương cưá»i lá»›n nói :
- Ta là vua , Ä‘em chà dá»c ngang , tung hoà nh bốn bể , há lệ thuá»™c theo ý muốn cá»§a má»™t kẻ nà o sao ?
Hà n Sinh không còn lá»i nà o can ngăn nữa, tức giáºn bước xuống thá»m , ngá»a mặt lên trá»i thở phà o ra má»™t cái, rồi nói :
- Thưá»ng nghe ngưá»i ta nói :
- Ngưá»i nước Sở như con khỉ tắm mà đội mÅ© . Lá»i nói ấy nay xét thấy không sai .
Bá vương thoáng nghe câu nói ấy, há»i Trần Bình :
- Hà n Sinh muốn nói gì váºy ?
Trà n Bình không dám giấu ,tâu :
- Tâu Bệ hạ, Hà n Sinh oán Bệ hạ, lấy con khỉ mà và ngưá»i nước Sở .
Bá vương vỗ hét :
- Thế là ý gì ?
Trần Binh nói : :
- Tâu Bệ hạ , câu nói có nhiá»u ý . Con khỉ mà cho mặc áo đội má»§ và o , tuy bá» ngoà i giống loà i ngưá»i, song bên trong vẫn là khỉ. Ãó là ý thứ nhất. Con khỉ không quen mặc áo đội mÅ©, thế nà o nó cÅ©ng bá» quần áo Ä‘i. Ãó là ý thứ hai .
Bá vương nghe xong nổi giáºn mắng lá»›n :
- Súc sanh ! Dám buông lá»i sỉ nhục ta như thế sao ?
Liá»n truyá»n Chấp KÃch Lang trói Hà n Sinh lại, dẫn ra chợ. Dân chúng đến xem cháºt cả trong ngoà i.
Trương Lương lúc bấy giỠcũng đang lẩn mặt trong đám dân chúng ấy.
Hà n Sinh thấy quân nấu vạc dầu, tức giáºn, nói :
- Hởi ngưá»i xứ Hà m Dương a Æ¡i ! Ta vì trung vá»›i nước mà phải nấu dầu, chứ xét chẳng có tá»™i chi. Ta chắc không quá má»™t trăm ngà y nữa, quân Hán vương sẽ ra đánh Tam Tần, lấy Hà m Dương, chừng ấy các ngươi má»›i thấy loà i khỉ đội mÅ© .
Hà n TÃn nghe nói, bảo Hà n Sinh :
- Thôi, xin quan Gián nghị chớ nói nữa ! Ông bảo là ông chết oan , nhưng theo tôi , tôi cho là ông chết đáng lắm .
Hà n Sinh trợn mắt cải lại :
- Tại sao ngươi dám nói thế ?
Hà n TÃn nói :
- Ông là m chức Gián nghị, sao lúc giết tướng Tống NghÄ©a , ông không can ; lúc chôn hai mươi vạn hà ng tốt , ông không can ; lúc giết Tá» Anh , đà o mả Thá»§y Hoà ng , đốt cung A Phòng , ông không can ? Nay bệnh trạng đã quá trầm trá»ng dầu trá»i cÅ©ng chẳng cứu được thì ông lại nhảy và o can gián . Như thế chết là đáng lắm . Chỉ có được má»™t Ä‘iá»u, nếu hồn thiêng có oán háºn thì nên oán háºn kẻ đã tạo ra câu đồng dao kia , chá»› có oán háºn kẻ hà nh hình nà y .
Nói xong ném Hà n Sinh và o vạc dầu . Dân chúng Ä‘á»u nhắm mắt thở dà i . Trương Lương đứng bên cạnh , nghe Hà n TÃn nói , kinh sợ, biết không phải không phải là ngưá»i thưá»ng , liá»n theo dõi vỠđến táºn nhà để biết chổ ở cá»§a Hà n TÃn .
Sáng hôm sau, Hà n TÃn và o phục mệnh , tâu lại việc hà nh hình Hà n Sinh. Bá vương liá»n sai Quý Bố Ä‘em quân đến Bà nh Thà nh, đốc thúc công việc sá»a sang cung . Các quan thấy Hà n Sinh chết , không ai dám ngăn nữa .
Hà n TÃn vá» nhà , nằm vắt tay lên trán ngẫm nghÄ© :
- Con chim là m tổ ở cây còi , chẳng bao giỠđược êm ấm .
Tiếng chuông thu không vừa Ä‘iểm , bóng tối nhá nhem , Trương Lương giắt thanh bảo kiếm và o mình chui qua thà nh đến trước nhà Hà n TÃn, nói vá»›i quân giữ cá»a :
- Tôi là ngưá»i đồng hương vá»›i Hà n tướng quân, xin và o yết kiến.
Quân và o báo. Hà n TÃn ngẫm nghÄ© :
- Mình là kẻ bần tiện nÆ¡i Hoà i Âm , chẳng dám chÆ¡i bá»i vá»›i ai, tại sao nay có ngưá»i đồng hương đến viếng ?
Ãiá»u nà y thá»±c cÅ©ng lạ.
Hà n TÃn còn Ä‘ang suy nghÄ© thì Trương Lương đã và o đến nÆ¡i.
Trông qua ánh trăng, Hà n TÃn thấy Trương Lương mặt mà y tuấn tú, dáng Ä‘iệu thanh cao, xem chừng hÆ¡i quen, nhưng không dám há»i, liá»n má»i và o trong nhà thi lá»…, và nói :
- Hiá»n công ở chốn nà o lại chÆ¡i ? Quý hiệu là chi ? Có Ä‘iá»u gì chỉ giáo ?
Trương Lương đáp .
- Tôi là ngưá»i đồng hương vá»›i tướng quân, nhưng lưu lạc giang hồ từ thuở bé, nên tướng quân không rõ đặng. Nay nhân dịp qua đây, biết được tướng quân, nên xin và o thăm viếng.
Hà n TÃn há»i .
- Chẳng hay hiá»n công là m nghá» gì mà dạo khắp giang hồ . Hẳn có má»™t chà hướng ?
Trương Lương đáp :
- Tôi vốn có nghá» xem tướng. Tiá»n nhân tôi có để lại cho tôi ba thanh bảo kiếm rất quý, vì váºy bấy lâu nay tôi Ä‘i tìm báºc anh hùng hà o kiệt trong thiên hạ, kẽ nà o đáng mặt thì dâng hiến. Hiện hai thanh bảo kiếm kia tôi đã dâng hai ngưá»i xứng đáng rồi, còn má»™t thanh nà y chưa gặp chá»§ . Nay nghe tướng quân là báºc hà o kiệt, lại là kẻ đồng hương, nên mang lại đây kÃnh biếu.
Hà n TÃn thấy Trương Lương ca tụng thanh bảo kiếm liá»n há»i :
- Thanh kiếm ấy có gì quý ?
Trương Lương ngâm lên một bà i thơ ca tụng thanh kiếm , đại khái như sau :
Ãê ngầm dưới nước, giao long khóc
Ãem bõ trên không, quỉ mị kinh
Lưu truyá»n thiên cổ
GÃá trị thiên kim
Kiếm báu không đem bán
Chỉ hiến kẽ hùng anh !
Giang sơn mặc sức tung hoà nh
Giúp ngưá»i dá»±ng nước, lưu danh muôn Ä‘á»i.
|

15-10-2008, 10:19 AM
|
 |
Äại sắc lang bán cánh gà nướngVu Thần Giáo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bà i gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 4 giá»
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
|
|
Hồi 14
Láºp kế , Trương Lương dụ Hà n TÃn
Ãòi ấn , Anh Bố bức Hoà i Vương
Hà n TÃn thấy Trương Lương tán tụng thanh kiếm mãi , và biết mình là hà o kiệt, lòng hoan hỉ , vá»™i đứng dáºy nói :
- TÃn tôi từ đến nước Sở, chẳng qua là má»™t kẻ hư danh , nay Tiên sinh có lòng hạ cố Ä‘em thanh bảo kiếm đến đây, Æ¡n ấy không sao nói hết. Váºy xin Tiên sinh cho tôi xem qua kiếm ấy.
Trương Lương rút kiếm trao cho Hà n TÃn.
Kiếm vừa rút ra khá»i vá», hà o quang chói sáng ngá»i.
Trên bao có đỠmột thơ như sau :
Kiếm báu láºp lòe tay dÅ©ng sÄ©
Non sông môt dãi chà hiên ngang.
Máu hồng men rượu say băng tuyết
Muôn dặm sơn hà một tấc gang.
Hà n TÃn bình nháºt rất thÃch kiếm, nay thấy thanh bảo kiếm nà y bằng lòng lắm, chỉ vì trong túi không có tiá»n, nên không dám há»i giá.
Sau má»™t lúc lăm le thanh kiếm, Hà n TÃn há»i :
- Ngà i có ba thanh kiếm, thế thì hai thanh kia ngà i đã bán được bao nhiêu ?
Trương Lương nói :
- Tôi đã nói vá»›i tướng quân là kiếm tôi không phải bán. Nếu gặp ngưá»i xứng đáng là m chá»§, xin Ä‘em dâng không mà thôi , vì nghe tướng quân là báºc hà o kiệt, má»›i Ä‘em kiếm đến đây.
Hà n TÃn nói :
- Ãa tạ Tlên sinh có lòng chiếu cố. Chỉ sợ TÃn tôi chưa chắc phải là hà o kiệt hay không ?
Trương Lương nói :
- Nếu không phải là hà o kiệt thì đến vạn nén và ng tôi cũng không thèm bán .
Hà n TÃn mừng rỡ, sai gia nhân dá»n tiệc rượu khoản đãi. Trong lúc nâng chén, Hà n TÃn há»i :
- Thưa Tiên sinh, ba thanh bảo kiếm Ä‘á»u có tên cả chứ ?
Tnrơng Lương nói :
- DÄ© nhiên . Má»™t thanh gá»i là Thiên Tá» kiếm , má»™t thanh gá»i là Tể Tướng kiếm, còn thanh nà y gá»i là Nguyên Nhung kiếm. Thanh Thiên Tá» kiếm còn gá»i là Bạch Hồng Từ Ãiện, nguyên cá»§a Ngô vương đúc ra treo trên vách , giống tà ma quỉ mị phải xa lánh. Tể Tướng kiếm biệt danh là Long Tuyá»n Thái A , thanh kiếm nà y cá»§a Lôi Hoán đà o được .
Lôi Hoán giá»i vốn vá» thiên văn xem thấy có má»™t tia sáng vá»t lên sao Ngưu, sao Ãẩu, liá»n sai ngưá»i đà o nÆ¡i ná»n nhà sâu hÆ¡n mưá»i trượng , được má»™t cái hòm , mở ra thấy trong đó có thanh kiếm . Từ đó ánh hà o quang không còn chiếu sáng nữa. Sau Lôi Hoá Ä‘eo kiếm lá»™i qua sông , bá»—ng nhiên thấy mất . Trông xuống sông thì thấy kiếm ấy hóa thà nh con Giao Long Ä‘ang vẩy vùng trong nước .
Nguyên Nhung kiếm có tên là Can Tương, Mạc Tà .
Nguyên vua nước Ngô là Hạp Lư đúc ra hai thanh , má»™t thanh "Thư" và má»™t thanh "Hùng" . Tuy là cá»§a nhân tạo, song chá»n ngà y giá», ứng theo các vì tinh tú, hợp khà âm dương , rèn và o lá»a hÆ¡n mưá»i năm má»›i thà nh, cho nên quý báu lắm.
Vì sá»± quý báu ấy nên tôi Ä‘i bán kiếm phải dùng ngưá»i tà i đức mà trao.
Hà n TÃn há»i :
- Ngưá»i tà i đức thế nà o má»›i dùng được kiếm báu cá»§a Tiên sinh ?
Trương Lương đáp :
- Ngưá»i muốn dùng Thiên tá» kiếm phải có đủ tám đức : Nhân, hiếu, thông, minh, kÃnh , tắc, kiếm, há»c.
Hà n TÃn há»i tiếp :
- Còn dùng Tể Tướng kiếm phải có những đức nà o ?
Trương Lương đáp :
- Cũng phải có đủ tám đức mới đeo được.
Thế nà o là tám đức tể tướng ?
- Ãó là : Trung, chÃnh, minh, biện, thứ, dong, khoan, háºu .
Hà n TÃn há»i :
- Còn như kiếm Nguyên Nhung cần phải có những đức gì ?
Trương Lương đáp :
- CÅ©ng phải đủ tám đức : Liêm , quả, trÃ, tÃn , nhân, dÅ©ng , n ghiêm, minh.
Hà n TÃn lại há»i :
- Tiên sinh Ä‘i bán kiếm mà hiểu thấu lẽ trá»i, quả là báºc anh tà i. Song hai thanh kiếm kia Tiên sinh đã bán cho ai ?
Trương Lương nói :
- Thanh Thiên Tá» kiếm thì tôi đã bán cho ông Lưu Bang, ngưá»i Phong Bái.
Hà n TÃn kinh ngạc, há»i :
- Tiên sinh xem tướng Lưu Bang như thế nà o mà bán Thiên TỠkiếm ?
Trương Lương thản nhiên đáp :
- Ông ấy là ngưá»i khoan nhân đại độ, biết trá»ng dụng lương thần, biết nghe lá»i trung gián, không tham tà i , không hiếu sắc, không bá»™i nghÄ©a, không vong ân, tháºt là má»™t ngưá»i có đức, đáng là m Thiên tá» . Trước đây, ngưá»i ấy vì dân, chém bạch xà khởi nghÄ©a nÆ¡i núi Mang Ããng, trừ nhà Tần tà n bạo, khiến thiên hạ mến phục. Ngay khi đó tôi đã hiến thanh kiếm cho ông ấy.
Hà n TÃn há»i :
- Còn thanh Tể tướng ngà i đã trao cho ai ?
- Tôi đã trao cho ông Tiêu Hà .
Hà n TÃn ngạc nhiên há»i :
- Ngưá»i ấy có tà i gì váºy ?
Trương Lương gáºt gù nói :
- Thế , Tướng quân cÅ©ng chưa biết cả ông Tiêu Hà nữa ư ? Ông ta là ngưá»i có tà i thao lược, gồm đủ kinh luân, lại đầy đức khoan hồng , nhân nhượng , không lấy vÅ© lá»±c là m trá»ng, chỉ lấy nhân nhu là m gốc, xem lúc ông ta theo Bái Công và o Hà m Dương , Ä‘em ba Ä‘iá»u ước pháp truyá»n trong nhân dân, thì tháºt là tà i Tể Tướng đă biểu lá»™ ra đó . Tôi dâng kiếm cho Tiêu Hà từ lúc ấy .
Hà n TÃn nghe xong, mừng rỡ nóì :
- Tiên sinh bán kiếm cho Hán vương và Tiêu Hà tháºt xứng đáng. Nay thanh kiếm nà y Tiên sinh Ä‘em đến cho Tiểu tá», chỉ sợ rằng Tiểu tá» không đủ tà i đức Nguyên Nhung, phụ vá»›i lòng tin cá»§a Tiên sinh chăng ?
Trương Lương nói :
- Cứ như tà i đức và cái há»c vấn cá»§a tướng quân dấu Tôn Ngô Ä‘á»i xưa cÅ©ng không hÆ¡n được. Chỉ vì chưa gặp được minh quân. Tá»· như con Thiên lý mã ngà y xưa, lúc chưa gặp được Bá Nhạc thì Thiên lý mã phải nhốt chung và o chuồng trâu, chịu nhục vá»›i đứa ăn, đứa ở. Khi Bá Nhạc biết được, Ä‘em vá» nuôi dưỡng, Thiên lý mã vó câu dong ruổi, nghìn dặm má»™t giá», ai nấy Ä‘á»u khen ngợi. Ấy váºy, Tướng quân bây giá» chẳng khác con Thiên lý mã chưa gặp Bá Nhạc. Nếu tướng quân gặp đặng minh quân, tà i đức ấy sẽ là m khuynh thà nh, nghiêng quốc có khó chi.
Hà n TÃn nghe Trương Lương động đến hà o khÃ, bất giác thở dà i, đứng dáºy nói :
- Ãa tạ Tiên sinh, lá»i nói cá»§a Tiên sinh như soi và o buồng gan cá»§a kẻ thất thá»i nà y, khiến TÃn tôi không thể cầm lòng được. Ãã lâu, tôi không thi thố được tà i năng nà o, mang danh là ngưá»i tiểu tốt, mấy lần dâng biểu lên Bá vương, nhưng Bá vương không dùng. Nay Bá vương lại thiên đô vá» Bà nh Thà nh thì việc Ä‘á»i còn trông mong gì nữa ? Chẳng bao lâu TÃn tôi cÅ©ng trở vá» cố hương , tiêu dao ngà y tháng cho nhà n thân.
Trương Lương nói :
- Ấy chết ? Tướng quân nghÄ© lầm rồi ! Ãấng anh hùng nuôi chÃ, thua cuá»™c nà y bà y cuá»™c khác, cá»› sao lại tá»§i pháºn há»n duyên ? Lấy cái há»c cá»§a tướng quân trong thiên hạ, thì thiếu gì nÆ¡i cá nước duyên ưa , có lẽ nà o quay vá» là m má»™t gã câu cá nÆ¡i xứ Hoà i Âm nữa ?
Hà n TÃn nói :
- Thưa Tiên sinh, lá»i nói cá»§a Tiên sinh chẳng khác nà o liá»u thuốc chữa cho ngưá»i ốm ! Tiên sinh lại đây cốt không phải bán gươm, mà e ý riêng gì đây. Thoạt trông dưới ánh trăng má», tôi đã hiểu, nhưng chưa dám nói. Tiên sinh có phải là Trương Tá» Phòng, Ä‘ang khuông phò Hán vương chăng ?
Trương Lương vá»™i và ng đứng dáºy thá»§ lá»…, và đáp :
- Tướng quân đã biết , Lương nà y đâu dám giấu .
Lâu nay nghe danh tướng quân, Ä‘em lòng ngưỡng vá»ng, nay má»›i hân hạnh được yết kiến !
Hà n TÃn mừng rỡ, nắm tay Trương Lương nói :
- Thế thì trá»i xui Tiên sinh đến đây để giúp TÃn tôi tìm nÆ¡i vin rồng cưỡi phụng, xin Tiên sinh vì TÃn tôi chỉ bảo cho .
Trương Lương nói :
- Tôi xem các vua chư hầu, không ai bằng Hán vương, ngưá»i ấy là báºc siêu nhân, có thế là m nên đại sá»±.
Nếu tướng quân muốn vá» Hán, tôi xin đưa cho má»™t váºt là m tin, váºt nà y còn quý hÆ¡n viên ngá»c Biện Hòa, và lạ hÆ¡n chén Ngá»c đẩu nữa.
Hà n TÃn hoan hỉ, tuân lá»i. Trương Lương thò và o túi rút ra bức thư đã viết sẵn, nói :
- Thư nà y, lúc đưa cho Hán vương và o Bao Trung, tôi có hứa sẽ Ä‘i cầu giúp ngưá»i vá» là m Phá Sở Ãại nguyên soái lấy cái giốc thư nà y là m bằng. Nếu ai cầm giốc thư nà y đến tất được trá»ng dụng ngay. Xin tướng quân cẩn tháºn chá»› để thất lạc.
Hà n TÃn tiếp lấy, và nói :
- Cám Æ¡n Tiên sinh tiến cá». Song Sạn đạo đã bị đốt, còn lối nà o và o Bao Trung được nữa ?
Trương Lương lại móc túi lấy ra bức há»a đồ, giao cho Hà n TÃn, và nói :
- Há»a đồ nà y chỉ rõ đưá»ng ngang lối tắt, khe núi, chân Ä‘eo. Không cần đến Sạn đạo, muốn và o Bao Trung thì theo con đưá»ng nhá» nà y đến ngã ba, rẽ vầo Trần Thươg qua chân núi Cô Vân, vòng sang núi Kê Ãầu rồi cứ băng theo lối ấy Ä‘i độ hai trăm dặm nữa là tá»›i nÆ¡i. Sau nà y tướng quân kéo binh ra bình định Tam Tần tất cÅ©ng phải dùng nẻo ấy . Con đưá»ng nà y bà máºt lắm , ngay ngưá»i Hán Trung cÅ©ng không ai biết . Thôi, tôi xin giã biệt tướng quân .
Hà n TÃn ngạc nhiên há»i :
- Tiên sinh định đâu ? Không trở lo việc nước sao ?
Trương Lương nói :
- Tôi còn Ä‘i dò xét tình hình xem nếu Bá vương dá»i đô vá» Bà nh Thà nh thì nhiệm vụ tôi còn phải Ä‘i du thuyết các chư hầu, khuyên há» bá» Sở, phò Hán. Há»… chặt bá»›t được vây cánh cá»§a Sở, thì sau nà y tướng quân phá Sở má»›i dá»… dà ng .
Hà n TÃn quyến luyến nói :
- Váºy thì má»i Tiên sinh ở nán lại đây chÆ¡i vá»›i Tiểu tá» Ãt hôm để xem cÆ¡ sá»± thế nà o. Nay mai Tiểu tá» cÅ©ng xin cá» bá»™ .
Nhắc lại, Phạm Tăng từ lúc đến Bà nh Thà nh, và o yết kiến vua NghÄ©a Ãế, và bắt buá»™c phải thiên đô.
Vua NghÄ©a Ãế nói :
- Xưa nay vua ra lệnh cho bá» tôi, có lẽ nà o bá» tôi lại bắt buá»™c vua. Ta lấy Ä‘iá»u nghÄ©a, chiêu dụ chư hầu, bốn bá» ngưỡng vá»ng , do đó, há» Hạng má»›i ìáºp được công lá»›n. Trước khi và o Hà m Dương, ta có lá»i ước :
- Ai và o Quan Trung trước thì là m vua . Thế mà Hạng VÅ© bá»™i ước xưng vương, tá»± tiện phong chức cho chưa hầu. Ãó là hà nh động khi quân, dẫm chân lên vết xe nhà Tần đã gãy đổ, cá»› sao không biết thẹn ?
Phạm Tăng tâu :
- Tâu Bệ hạ, thần khổ tâm can gián, nhưng Hạng vương nhất định không nghe. Nay lại sai Quý Bá đến Bà nh Thà nh kiến đô, thần vì mệnh chủ không thể không tuân.
NghÄ©a Ãế nói :
- Ngươi là quân sư cá»§a Hạng VÅ©, Hạng VÅ© là m sai, lẽ ra phải liá»u chết can ngăn, sao lại phải tòng mệnh ?
Ngươi chà là đứa tiểu nhân, dua nịnh , không phải là kẻ đại thần lấy đạo thỠvua.
Phạm Tăng hổ thẹn, không dám nói nữa, bái lạy lui ra , rồi viết thư vỠbáo cho Bá vương biết.
Bá vương tiếp được thư, nổi giáºn, hét :
- Hoà i vương chẳng qua là đứa chăn dê, cắt cá» nÆ¡i thôn dã, được ta Ä‘em vá» láºp lên là m vua, tôn là m NghÄ©a Ãế . Nay đã không biết Æ¡n ta lại còn lên mạt vênh váo, ta phải trừ Ä‘i má»›i được.
Bèn đòi Cá»u giang vương là Anh Bố, Hoà nh sÆ¡n vương là Ngô Nhuế, Lâm giang vương là Cung Ngao đến nói :
- Các ngươi Ä‘em mấy chiến thuyá»n và o sông Ãại Giang mai phục, cho ngưá»i đến bắt vua NghÄ©a Ãế phải thiên đô. Rồi đợi khi thuyá»n đến giữa sông, các ngươi giả cách là m nghiêng thuyá»n, nháºn vua NghÄ©a Ãế xuống sông và giết quách Ä‘i. Nếu có ai há»i các ngươi nói : "Vua Ä‘i đến giữa sông gặp cÆ¡n phong ba chìm thuyá»n chết Ä‘uối".
Ba ngưá»i lãnh mệnh, thu xếp ra Ä‘i. Bá vương viết má»™t phong thư dâng vua NghÄ©a Ãế .
Thư như sau :
" Sở Bá vương Hạng VÅ© cúi đầu dâng biểu : Tôi, trước phụng mệnh và o đánh nhà Tần, đến Hà m Dưong . Tá» Anh chịu trói, giao cả sÆ¡n hà xã tắc. Chiến thắng cá»§a tôi đã đưa Bệ hạ lên địa vị NghÄ©a Ãế, là m chá»§ thiên hạ . Nay nháºn thấy đất Bà nh Thà nh cháºt hẹp, không phải chổ Ãế đô, còn Mân Châu (thuá»™c tỉnh Hồ Nam) bên tả có hồ Ãá»™ng Ãình , bên hữu có hồ Bà nh Lãi, non xanh nước biếc, đáng là m chá»— để cho chư hầu táºp trung đến chầu , vì váºy muốn thiên đô vỠđấy. Chẳng ngá» Bệ hạ lại nghe lá»i tiểu nhân không chìu theo ý . Thiết tưởng cÆ¡ nghiệp cá»§a Bệ hạ nhá» ai mà có , sao bệ hạ không nghÄ© . Tiếp được biểu nà y xin Bệ hạ ngá»± giá Ä‘i ngay, chá»› nên cháºm trá»… " .
Vua Hoà i vương xem biểu xong, nói với bá quan :
- Hạng VÅ© không giữ ước tất lòng đã phản phúc, không kể tôi thần gì nữa. Nay viết biểu gởi lên,! dùng lá»i bức bách nếu ta không liệu trước ắt mang tai vạ. Chi bằng chiá»u ý thiên đô cho xong.
Liá»n hạ lệnh cho bá quan chá»n ngà y khởi giá . Xa giá lên đưá»ng, dân chúng Bà nh Thà nh lÅ© lượt kéo đến bà y hương án lạy đưa, tá» lòng quyến luyến.
Vua NghÄ©a Ãế thấy lòng dân như váºy cÅ©ng sa nước mắt, thở dà i.
Má»™t hôm, xa giá đến bá» sông, thuyá»n rồng đã sắp sẳn, vua bỠđưá»ng bá»™ qua đưá»ng thá»§y, vưa Ä‘i đến giữa sông , bá»—ng có má»™t con bạch ngư rất lá»›n, cản lại, sóng gió nổi lên dữ dá»™i, thuyá»n không vượt lên được thá»§y thá»§ phải neo thuyá»n. ÃÆ°á»£c má»™t lúc, gió cà ng mạnh, thổi đứt phăng dây neo, thuyá»n dạt và o bãi.
Ãêm ấy, vua vừa chợp mắt, thấy năm sắc tưá»ng vân sa xuống măt nước, hương thÆ¡m ngà o ngạt, tiếng nhạc vang rá»n, có hai vị Kim Ãồng, Ngá»c Nữ từ trên không sa xuống, bước và o thuyá»n quỳ tâu :
- Chúng tôi vâng mệnh Ngá»c Hoà ng xuống rước Bệ hạ vá» Long cung tức vị. Hiện giá» bá quan Ä‘ang chá» sẵn.
Hoà i vương ngạc nhiên đáp :
- Không. Hôm nay trẫm thiên đô sang Mân Châu mà .
Kim Ãồng, Ngá»c Nữ tâu :
Tâu Bệ hạ , vua Long cung phụng sắc mệnh Thượng đế , sá»a sang cung Ä‘iện, chỠđợi xe loan, xin Bệ hạ Ä‘i ngay cho .
Vua đáp :
- Long cung của Thủy TỠđâu phải côi trần gian ? Ta là m sao ngự trị được ?
Kim Ãồng, Ngá»c Nữ tâu :
Thượng Ãế thương Bệ hạ là ngưá»i có đức, lẽ ra cho là m Chúa trần gian, song vì hồng phúc cá»§a ông XÃch Ãế lá»›n lắm, nên bắt Bệ hạ phải nhưá»ng ngôi ấy, xuống Long Cung giữ việc thá»§y phá»§.
Hoà i vương toan bước theo hai vị Thiên sứ, sá»±c thấy nước lẫn vá»›i trá»i sóng gió ầm ầm, quang cảnh há»—n loạn , sợ hãi, giáºt mình thức dáºy má»›i biết chiêm bao, liá»n gá»i các quan hầu đến Ä‘oán má»™ng.
Có viên cáºn thần tâu :
- Ãã gặp cá đón đưá»ng, gió bạt thuyá»n trôi, bây giá» Bệ hạ lại chiêm bao như thế nà y thì không phải là điá»m tốt .
Ngà y mai xin Bệ hạ hồi loan rồi sẽ thương nghị.
Hoà i vương nói :
- Xa giá đã khởi hà nh, đại tÃn đă truyá»n bá mà còn trở lại sao được ! Vả lại số trá»i đã định, không thể tránh !
Hôm sau, Hoà i vương thức dáºy truyá»n tiến hà nh.
Long thuyá»n đến giữa dòng thấy ba chiếc thuyá»n cá»§a Anh Bố, Ngô Nhuế, Cung Ngao vùn vụt kéo đến, chiêng trống vang trá»i. Anh Bố đứng trước mÅ©i thuyá»n nói lá»›n :
- Chúng tôi phụng mệnh Hạng vương đến đây nghênh giá. Bệ hạ có đồ kim phù, ngá»c sách xin để lại đây .
Hoà i vương nổi giáºn mắng :
- Ãồ bất nghÄ©a ! Bây lại hùa theo Hạng VÅ© là m phản à ?
Bá»n Anh Bố cầm gươm nhảy qua Long thuyá»n, chém chết và i thá»§y thá»§. Ngưá»i trong thuyá»n khiếp vÃa .
Hoà i vương cả tiếng mắng :
- Thằng giặc Hạng VÅ© kia. Mà y bất nghÄ©a như thế còn trá»i nà o dung tha mà y.
Nói xong, trầm mình xuống Trà ng giang tá»± váºn.
Bao nhiêu ngưá»i nấp sau thuyá»n Ä‘á»u bị bá»n Anh Bố giết hết.
Sau Hồ Tăng có thơ rằng :
Ngá»n cá» lÆ¡ láo glữa Trà ng giang
Nước mất, thân chìm cảnh thảm thương
ChÃn suối khôn tan mà u lá»a háºn
Vầng trăng lả tả ánh thê lương
Giết xong Hoà i vương, bá»n Anh Bố quay thuyá»n trở lại thấy nÆ¡i bá» sông dân chúng kéo đến đông như kiến, trá» và o mặt mắng :
- Thằng Anh Bố kia ? Mà y nghe lá»i Hạng VÅ© giết vua cá»§a thiên hạ, còn trá»i nà o dung tha mà y ? Chúng ta vì vua NghÄ©a Ãế nhất định báo thù.
Anh Bố tức giáºn truyá»n quân áp thuyá»n và o bá», nhưng gặp gió ngược, nên thuyá»n Ä‘i cháºm. Khi đến nÆ¡i dân chúng đã di tản hết rồi .
|

15-10-2008, 10:20 AM
|
 |
Äại sắc lang bán cánh gà nướngVu Thần Giáo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bà i gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 4 giá»
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
|
|
Hồi 15
Tìm chân chúa, anh hùng cất bước
Giết tiá»u phu, tráng sÄ© Ä‘au lòng
Trong số dân chúng ấy, có má»™t ông lão tuổi ngoà i tám mươi, tóc bạc da mồi, nhưng còn có vẻ quắc thước lắm. ông lão ấy tên Ãổng Công, há»c rá»™ng, chuá»™ng đạo đức, cả vùng ai cÅ©ng kÃnh mến.
Ãổng Công bà n vá»›i dân chúng :
- Chúng ta chá» bá»n Anh Bố Ä‘i rồi, tìm lấy xác vua là m lá»… mai táng, rồi kéo sang Lạc Dương rước Hán vương vá» là m chá»§ để trả thù cho Chúa thượng.
Dân chúng đồng thanh hưởng ứng, và nói :
- Chúng tá»™i xin theo lá»i lão công.
Nói xong, tụ há»p hÆ¡n và i mươi chiếc thuyá»n, nhắm dòng hạ lưu tìm vá»›t xác cá»§a Hoà i vÂÆ¡ng Ä‘em lên, láºp đà n ma chay cúng tế, mà mai táng Hoà i vương nÆ¡i Mân Châu.
Giữa lúc đó, bá»n Anh Bố đã trở vá» Bà nh Thà nh, gặp Phạm Tăng thuáºt lại đầu Ä‘uôi.
Phạm Tăng thở dà i, nói :
- Thôi thế thì còn ra gì nữa ! Vua NghÄ©a Ãế do tôi và VÅ© TÃn Quân láºp lên để trấn an nhân tâm, nay giết Ä‘i mang tiếng trong thiên hạ, nếu còn dá»i đô vá» Bà nh Thà nh nữa sao khá»i thiên hạ chê cưá»i. Chúng ta phải trở vá» Hà m Dương can ngăn việc thiên đô má»›i xong.
Quý Bá nói :
- Khi trước Hà n Sinh can gián, bị Bá vương giáºn bá» và o vạc dầu, bây giá» ai còn dám ngăn cản nữa ?
Phạm Tăng nói :
- Không liá»u chết ngăn cản thì rồi đây chúng ta sẽ bị chết cả bá»n.
Nói xong, lưu Quý Bá ở lại Bà nh Thà nh, còn bao nhiêu thảy Ä‘á»u vá» Hà m Dương, và o yết kiến Bá vương.
Bá vượng Ä‘ang thu xếp hà nh trang, thôi thúc bá quan hạn trong bốn hôm nữa sẽ đăng trình, xảy được tin Phạm Tăng và Anh Bố trở vá» tâu việc giết vua NghÄ©a Ãế .
Bá vương thÃch chà nói :
- Thế là ta đã trừ được cái bệnh trong gan phổi rồi.
Phạm Tăng tâu :
- Bệnh gan phổi cá»§a Bệ hạ không phải ở vua NghÄ©a Ãế mà là ở Hán vương. Bệ hạ trừ được Hán vương má»›i gá»i là chữa được bệnh. Ngà y nay Bệ hạ dá»i đô vá» Bà nh Thà nh ngà y mai Hán vương dá»i đô ra Hà m Dương đó.
Bá vương lắc đầu nói :
- Quân sư chá»› lo. ÃÆ°á»ng Sạn đạo đã đốt rồi, quân Tam Tần ráo riết phòng bị, dẫu Hán vương có cánh cÅ©ng không thoát ra khá»i đất Ba Thục được.
Phạm Tăng tâu :
- Nếu Bệ hạ dá»i đô vá» Bà nh Thà nh tất Tam Tần trá»… biếng, Hán vương thừa cÆ¡ há»™i ấy tấn binh. ÃÆ°á»ng Sạn đạo đã đốt nhưng lòng ngưá»i đã quyết, việc sá»a chữa chẳng mấy chốc.
Bá vương tỠvẻ bất bình nói :
- Hiệu lệnh đã ban, văn vÅ© đã chuẩn bị chỉnh tá», không thể sá»a đổi được nữa. Quân sư chá»› nói nhiá»u lá»i.
Phạm Tăng thấy Bá vương không nghe lá»i mình, hổ thẹn bước ra buồn bã sắp sá»a hà nh trang để cùng các quan theo há»™ giá.
Nhắc lại Hà n TÃn từ khi tiá»…n chân Trương Lương Ä‘i rồi lòng hồi há»™p, mấy đêm không ngá»§ được, lo chuẩn bị hà nh trang lên đưá»ng.
Trước khi ra Ä‘i, Hà m TÃn ghé nhà Trần Bình thăm viếng.
Trần Bình thảy Hà n TÃn đến, mừng rỡ đón chà o và há»i :
- Chấp kÃch lang sang chÆ¡i chắc có chuyện lạ ! Hay là cá sắp hóa rồng, rồng toan vượt bể ?
Hà n TÃn biết Trần Bình không ưa gì Bá vÂÆ¡ng, tìm lá»i nói thá» :
- Bá vương dá»i đô vá» Bà nh Thà nh tất Hán vương thôn tÃnh Tam Tần. Ãất Hà m Dương nầy e không giữ được . Ãô úy nghÄ© sao ?
Trần Bình đáp :
- Bá vương lấy uy vÅ© hà m gốc, nấu Hà n Sinh, giết NghÄ©a Ãế, lại thiên đô vá» Bà nh Thà nh, tôi tưởng cÆ¡ nghiệp không thể nà o yên được. Trong chư hầu, chỉ có Hán vương là ngưá»i đại lượng, có thể mưu đồ việc lá»›n.
Chấp kÃch lang ở đây không ra gì, sao không tìm nÆ¡i khác tiến thân, tá»™i gì sống trong khổ cá»±c ?
Hà n TÃn đưa mắt nhìn quanh rồi nói nhá» :
- Tôi có ý đó đã lâu, không dám giấu Ãô úy, ngặt vì quan san cách trở, đồn ải canh phòng rất nghiêm, không có giấy thông hà nh không thể nà o Ä‘i lá»t.
Trần Bình thở dà i nói :
- Việc ấy không khó . Trong dinh tôi có văn thư ấn tÃn tôi sẽ cấp cho má»™t đạo thông hà nh, có thể tá»± do Ä‘i lại. Nếu đồn ải nà o há»i thì cứ nói rằng : "Bá vương sai và o Bao Trung thám thÃnh".
Hà n TÃn đứng dáºy nói :
- Ãa tạ Ãô úy. Ngà i cho TÃn tôi mảnh giấy nầy thá»±c quý hÆ¡n ngà n và ng. Nếu TÃn tôi gặp thá»i, đạt danh vá»ng, nguyện không quên Æ¡n tri ngá»™.
Trần Bình nói :
- Ngà i cứ an tâm, láºp chÃ. Sau nầy tôi cÅ©ng phải tìm chá»— dung thân, chừng ấy ngà i ra Æ¡n tiến cá» tôi thì còn gì quý hÆ¡n.
Hà n TÃn lãnh giấy thông hà nh, từ giã vá» dinh. Tối hôm ấy dặn bá»n gia nhân :
- Ta báºn việc Ä‘i thăm ngưá»i bạn, chúng bây ở nhà phải canh phòng cẩn máºt. Nói xong, lên ngá»±a ra Ä‘i. Vó câu khấp khểnh vầng trăng chênh chếch mái đầu. Anh hùng yên ngá»±a đâu quản gió sương, bóng Hà m Dương khuất dần sau những rặng núi Ä‘en sì, giữa những mà n sương lạnh.
Hà n TÃn ra Ä‘i đã hai hôm thế mà tuyệt nhiên không ai hay biết.
Bá»n gia nhân thấy Hà n TÃn không vá», bà n vá»›i nhau :
- Quan Chấp kÃch lang Ä‘i đâu không vá», chúng ta phái và o báo cho quân sư kẻo mang vạ.
Chúng kéo đến dinh Phạm Tăng, bẩm :
- Chúng con là gia nhân ở dinh quan Chấp kÃch lang. Cách đây và i hôm có ngưá»i khách lạ đến chÆ¡i, cùng vá»›i quan Chấp kÃch lang đà m đạo, cách đó mấy hôm, quan Chấp kÃch lang lại Ä‘i biệt không vá». Vì váºy, chúng con đến đây cấp báo.
Phạm Tăng thất kinh, dáºm chân, thở dà i than :
- Thôi ! Cá»p đã và o rừng rồi ! Ta còn mong gì mưu việc thiên hạ. Trước đây ta đã tâu xin Bá vương má»™t là dùng, hai là giết, thế mà Bá vương không nghe, nay còn hối sao kịp.
Nói xong, vá»™i vã và o triá»u, tâu vá»›i Bá vương :
- Hà n TÃn trốn rồi, bệ hạ phải cho ngưá»i Ä‘uổi theo bắt lại, nếu không, nghiệp cả khó bá»n.
Bá vương giáºn dữ, vá»— án hét :
- Ãứa thất phu ấy lại dám bá» ta mà đi ư ?
Phạm Tăng nói :
- Hà n TÃn là kẻ kiến thức, có thể giúp Bệ hạ là m nên đại sá»±, thế mà Bệ hạ đã không dùng, còn để cho hắn trốn, thất là bất lợi.
Bá vương nói :
- Nó không có thông hà nh thì là m thế nà o ra khá»i Quan Trung được ?
Liá»n gá»i Chung Ly Muá»™i đến bảo :
- Ngươi dẫn hai trăm quân khinh kỵ , Ä‘uổi theo bắt Hà n TÃn vỠđây, bầm thây là m gương cho kẻ khác.
Chung Ly Muá»™i lÄ©nh lệnh dẫn quân đến cá»a quan An Bình thì được tin Hà n TÃn đã qua khá»i cá»a quan hai hôm rồi.
Chung Ly Muội trách cứ quan Tổng Trấn. Quan Tổng trấn nói :
Hà n TÃn hiện có văn thư , ấn tÃn rõ rà ng, nói là Bá vương sai Ä‘i há»™i Tam Tần bà n việc khẩn cấp. Tôi là m sao dám ngăn cản ?
Chung ly Muội nói :
- Bây giá» quan Tổng trấn liệu có cách gì bắt Hà n TÃn lại chăng ?
Quan Tổng trấn lắc đầu, đáp :
- Tướng quân khó mà theo kịp. Bây giỠchỉ có cách phi báo cho Tam Tần mang quân truy mã, may ra mới bắt được
Chung Ly Muá»™i nghe lá»i, phi hịch cho Tam Tần, khiến truy nã rất gấp, rồi trở vá» Hà m Dương tâu lại vá»›i Bá vương.
Bá vương , nói :
- Ãứa thất phu ấy, dẫu có Ä‘i đâu lại là m nên trò trống gì mà ta phải báºn tâm .
Tức truyá»n lệnh cho bá quan văn võ sắp sá»a xe ngá»±a thiên đô đến Bà nh Thà nh. Chỉ để Tnmg Công ở lại giữ Hà m Dương mà thôi.
Nhắc lại Hà n TÃn từ khi thoát ra khá»i cá»a An Bình, thẳng tá»›i Tản Quan, đến má»™t ngã ba kia đưá»ng cháºt hẹp, ngoằn ngoèo, liá»n giở bản đồ ra xem, tìm lối tắt và o Bao Tnmg.
Bá»—ng có má»™t viên tiểu tướng tay cầm há»a bà i, xông ngá»±a tá»›i há»i :
- Ngưá»i kia ! Ãi đâu ? Có giấy thông hà nh chăng ?
Hà n TÃn xem qua, biết là ngưá»i cá»§a Tam Tần, sai Ä‘i lùng bắt mình, liá»n giả cách nói :
- Tôi hỠLý, hiện có việc sang Bao trung, giấy thông hà nh có ghi rõ.
Nói xong, rút giấy thông hà nh trao cho viên tiểu tướng.
Viên tiểu tướng khúm núm giở ra xem, Hà n TÃn thừa cÆ¡ rút thanh bảo kiếm Ä‘eo trong lưng, chém phăng má»™t nhát, tiểu tướng rÆ¡i đầu.
Hà n TÃn vá»™i vã. buồng cương thượng lá»™: Ãi chưa bao xa, lại có bốn tráng sÄ© Ä‘uổi theo bắt. Hà n TÃn cÅ©ng theo cách ấy, cho má»—i ngưá»i má»™t nhát gươm đưa hồn vỠđịa phá»§. Ãoạn, quay ngá»±a nhắm hướng Tây mà chạy. Chay được má»™t lúc Hà n TÃn nghÄ© thầm :
- Ta vừa giết mấy tên há»a bà i cá»§a Tam Tần, nếu cứ đưá»ng nà y thẳng tiến, e há» Ä‘uổi theo bắt gặp.
Liá»n rẽ cương sang má»™t con đưá»ng hẻm vá» hướng Tây Nam.
Con đưá»ng nà y chung quanh núi rừng mù mịt, suối reo, đá dá»±ng, không là m sao cưỡi ngá»±a được, con đưá»ng bị nghẽn, không còn lối nà o sang đò Trần Thương được Hà n TÃn buồn bã, lÆ¡ láo đứng nhìn bốn mặt, đâu đâu cÅ©ng rừng núi cháºp chùng.
Tình cá» gặp má»™t tên phu, Ä‘ang kẽo kẹt trên vai má»™t gánh cá»§i nặng, mò mẫm qua triá»n núi. Hà n TÃn mừng rỡ, há»i vá»™i :
- Thưa lão trượng là m Æ¡n chỉ dúm cho tiểu tỠđưá»ng ra Trần Thương.
Lão tiá»u nghe há»i, để gánh cá»§i xuống, chỉ tay vá» phÃa trước, nói :
- Cứ dắt ngá»±a băng rừng Ä‘i tá»›i sang rặng núi đá bên kia đến rừng Tiểu Tùng. Ãi hết rừng ấy là đến khe Loan Thạch, trên khe có cầu đá, Ä‘i khá»i cầu đá thì có núi Nga Mi, phải trèo qua núi ấy má»›i có lối Ä‘i, nhưng phải khó khăn lắm. Ãi má»™t quãng nữa đến núi Thái Bạch, dưới chân núi có hà ng cÆ¡m phải trá» lại đấy dùng cÆ¡m tối, sáng sá»›m má»›i lên đưá»ng. Há»i lối sang núi Cô Vân đến núi Lưỡng Cước, sang đò Bắc Thá»§y, tá»›i bến Hà ng Khê. Ãấy là địa pháºn Nam ChÃnh rồi. Nhưng nhá»› phải Ä‘i đến nÆ¡i trá» trước trá»i tối, vì vùng núi ấy có con mãng xà rất nguy hiểm, ông phải cẩn tháºn lắm má»›i tránh được tai nạn.
Hà n TÃn giở bản đồ ra xem, thấy không sai má»™t nét nà o cả. Hà n TÃn cảm Æ¡n lão tiá»u lên đưá»ng cất bước, giữa lúc ấy lão tiá»u cÅ©ng ì ạch gánh cá»§i tên vai, xuống núi.
Hà n TÃn vừa Ä‘i vừa nghÄ© :
- Nếu Chương Hà m cho ngưá»i truy nã, theo chân mình đến ngã ba gặp lão tiá»u nà y, và lão tiá»u lại chỉ đưá»ng như váºy thì mạng ta khó thoát. Vả chăng, mấy hôm nay ta lặn suối, trèo non ngưá»i má»i.ngá»±a mệt, vô phúc mà gặp truy binh, đà nh phải bó tay chịu chết, chứ chống cá»± sao nổi ! Thôi, thà ta chịu tiếng vong ân giết lão tiá»u phu nà y Ä‘i, để tuyệt lá»™ truy binh.
NghÄ© rồi liá»n quay ngá»±a lại gá»i :
- Há»i lão tiá»u, xin lão dừng chân cho tôi há»i thêm Ä‘iá»u nà y nữa.
Tiá»u phu nghe gá»i, quay gánh lại. Hà n TÃn bước đến chém má»™t gươm đứt là m đôi, rồi mang xác Ä‘em vùi nÆ¡i sưá»n núi.
Nhìn nấm mồ oan, Hà n TÃn rÆ¡i lệ, than :
- Lão tiá»u hỡi ! TÃn không phải là phưá»ng bất nhân, bạc nghÄ©a, chỉ vì sợ lỡ việc lá»›n, đà nh Phải hy sinh mạng lão . Mai sau TÃn nà y được thà nh thân, xin đến đây là m lá»… há»™ tang, láºp Ä‘á»n thá» cúng. Hồn lão có linh thiêng xin phò há»™ bước bôn đà o cá»§a TÃn nà y.
Xác tiá»u phu đã vùi kÃn, Hà n TÃn lên nglra, gạt lệ bôn hà nh.
Ngưá»i sau có thÆ¡ rằng :
Kiếm báu trao tay chá»a giết thù
Giết ngưá»i.ân nghÄ©a : lão tiá»u phu
Hà n quân vì muốn mưu thiên hạ
Sao nỡ đem ân đáp nghĩa thù
Hà n TÃn theo lá»i dặn cá»§a lão tiá»u, băng qua núi đá, sang rừng Tiểu tùng, đến khe Loan Thạch, và vất vả mấy ngà y má»›i tá»›i núi Thái Bạch. Dưới núi có hà ng cÆ¡m, Hà n TÃn xuống ngá»±a bước và o, gá»i chá»§ quán Ä‘em rượu thịt ra ăn.
Rượu nồng hÆ¡i ấm, rừng núi u buồn, xa xa lÆ¡ thÆ¡ và i vầng mấy bạc lồng bóng xuống khe sâu, bÆ¡ vÆ¡ như bước chân dÅ©ng sÄ© chưa định hướng, Hà n TÃn thở dà i, chợt nghÄ© đến cái chết cá»§a tiá»u phu vừa rồi, bất giác ngâm má»™t bà i thÆ¡, rồi sẵn dịp mượn bút má»±c để lên vách đá. ThÆ¡ rằng :
Dần bước đỉnh non cao
Gặp ghá»nh theo lối nhá»
Mây nghiêng mái trá»i xanh
Suối tuôn ghá»nh sá»i Ä‘á»
Ngoắt ngoéo đến muôn trùng
Gá»›m thay ! Tháºt hiểm trở !
Rừng thẳm cà ng đi sâu
Cà ng đến nơi tuyệt lộ !
Trá»i xui gặp lão tiá»u
Chỉ đưá»ng Ä‘i rất rõ
Ân đức biết chừng nà o ?
Nghìn và ng chưa báo bổ !
Ta vì lòng lo riêng
Sợ quân theo truy nã
Sức yếu và thế cô
Và o lưới không thể gỡ !
Cắn răng rút gươm thiêng
Giết Tiá»u, vùi xuống hố!
Hỡi Æ¡i Lão tiá»u phu
Linh thiêng xin phù hộ
Ta há bạc tình chi
Chỉ lo, vá» háºu lá»™
Lão sống chỉ và o rừng
Suốt Ä‘á»i thêm cá»±c khổ !
Ta sống để mai nà y
Ãem thân Ä‘i diệt Sở
Sở diệt, thiên hạ yên
Muôn dân khá»i thống khổ
Ấy váºy kẻ vong tình
Xin lão chớ oán nộ !
Mai sau được thà nh công
Quyệt lòng Ä‘á»n báo bổ
Con lão ta xin nuôi
Phú quý chung hưởng thá»
Và nh trăng lả lướt soi
Cháºp chùng mây má» tá»
Hồn lão đến đây chăng ?
Chứng minh lòng ta đó !
Hà n TÃn đỠthÆ¡ xong, ngồi gáºt gù đánh chén, ngâm Ä‘i ngâm lại bà i thÆ¡ mãi không thôi. Thình linh, bên ngoà i có má»™t tráng sÄ©, vung kiếm xông và o, xem qua bà i thÆ¡ má»™t lượt rồi quay lại há»i Hà n TÃn.
- Anh nà y muốn chết sao ? Ãã bá» Sở bôn đà o và o đây thế mà còn dám giết ngưá»i dá»c đưá»ng, đỠthÆ¡ lên vách ! Nếu tôi bắt anh Ä‘em nạp cho Bá vương thì anh liệu là m sao ?
Hà n TÃn thất kinh, đẩy ly rượu sang má»™t bên, đứng dáºy nói :
- Nếu tôi không lầm, tráng sÄ© là ngưá»i Bao Trung, là m dân nước Hán, cá»› sao lại có ý ấy ?
Tráng sÄ© cưá»i lá»›n, kéo Hà n TÃn ngồi xuống ghế, nói :
- Tôi nói đùa đấy, xin Tướng quân há»· xả cho. Tôi vốn há» Tân tên Kỳ, ngưá»i Phú Phong, mấy năm nay vì lánh nạn nhà Tần nên theo cha tôi là Tân Kim, đến đây mở hà ng cÆ¡m độ nháºt. Từ thuở bé, tánh ưa cung kiếm, nên mải ham mê săn bắn, chưa nghÄ© đến việc tiến thân, láºp nghiệp. Ãêm vừa rồi, tôi nằm chiêm bao, thấy má»™t con hổ từ đỉnh núi cao nÆ¡i phương Ãông chạy đến, nằm trên đám cá». Vá»›i giấc má»™ng ấy, tôi Ä‘oán chắc hôm nay thế nà o cÅ©ng gặp được quý nhân. Vì váºy suốt ngà y tôi ở nhà chá» tiếp đón.
Hà n TÃn nghe nói mừng rỡ đứng dáºy cầm tay Tân Kỳ, cùng ngồi chung bà n đấu chén. .
Rượu ngà ngà say, Hà n TÃn nói :
- Tôi xem tráng sÄ© không phải là kẻ giá áo, túi cÆ¡m. Nay thiên hạ Ä‘ang loạn lạc, Hán vương chiêu hiá»n đãi sÄ©, sao tráng sÄ© không bái yết, Ä‘oạt ấn phong hầu, để thá»a lòng hà o kiệt ?
Tân Kỳ nói :
- Tôi có ý ấy đã ìâu, song nghÄ© rằng Hán vương muốn thâu thiên hạ tất phải Ä‘em quân dẹp Tam Tần. Mà dẹp Tam Tần không có con đưá»ng nà o khác hÆ¡n là đưá»ng ra núi Thái Bạch nà y. Váºy xin Tướng quân và o trước, lúc nà o Tướng quân Ä‘em binh ra đây tôi sẽ vin tháp tùng váºy.
Hà n TÃn ngạc nhiên há»i .
- ÃÆ°á»ng ra Tam Tần không còn đưá»ng nà o khác hÆ¡n sao ?
Tân Kỳ nói :
- Xưa nay chỉ theo đưá»ng Sạn đạo. Bây giá» Sạn đạo đã bị đốt rồi, ngưá»i Sở cÅ©ng như ngưá»i Tần, không ai biết con đưá»ng nà y cả. Nếu quân Hán theo con đưá»ng nà y kéo ra, xuất kỳ bất ý đánh má»™t tráºn, tất Tam Tần phải mất.
Hà n TÃn nói :
- Tráng sĩ quả là kẻ kiến thức. Nhưng, xin chớ lộ việc nà y với ai. Lúc tôi đem binh diệt Tần sẽ nhỠtráng sĩ là m hướng đạo .
Tân Kỳ má»i Hà n Tin và o nhà trong, gá»i mẹ và vợ ra giá»›i thiệu. Cả nhà vui vẻ.
Hà n TÃn và Tân Kỳ kết, là m anh em. Ãêm ấy cả hai ngá»§ chung giưá»ng, và má» sáng, Hà n TÃn giã biệt.
Tân Kỳ nói :
- PhÃa trước là núi Cô Vân, núi Lưỡng Cước, đưá»ng sá hiểm trở, lại có con mãng xà rất lá»›n. Khách Ä‘i đưá»ng không khéo sẽ nguy đến tÃnh mệnh. Váºy tôi xin đưa Tướng quân đến bến Hà n Khê rồi sẽ trở vá».
Hà n TÃn từ chối, nói :
- Thôi xin cám Æ¡n hiá»n đệ, là m như thế quá phiá»n phức.
Tân Kỳ nhất định không nghe, gá»i gia nhân đến dặn :
- Chúng bây ở nhà trông nom quán hà ng, khoản đãi khách khứa. Ta Ä‘i tiá»…n Hà n tướng quân và i hôm sẽ vá».
Dứt lá»i, cầm má»™t ngá»n giáo, Ä‘eo má»™t túi cung, theo Hà n TÃn ra Ä‘i.
Không có gì vui vẻ hÆ¡n khi đưá»ng xa được ngưá»i tri ngá»™ . Hai ngưá»i trao đổi tâm tình, quên cả đưá»ng xa mệt nhá»c Chẳng bao lâu đã đến bến Hà n Khê.
Tân Kỳ chỉ tay ra phÃa trước nói :
- Ở đây chỉ còn cách Bao Trung chừng và i dặm. Váºy tiểu đệ xin trở bước.
Hà n TÃn bùi ngùi cầm tay nói :
- Chúng ta hẹn ngà y tái ngộ, và ngà y ấy sẽ là ngà y thanh gươm yên ngựa, đem sức tà i thị thố giữa ba quân.
Xưa nay, những cảnh tương biệt bao giá» cÅ©ng Ä‘eo sầu, và có bịn rịn đến đâu cÅ©ng phải đến phút giây dứt bá».
Hà n TÃn lên ngá»±a ra roi, vó câu khấp khểnh. Tân Kỳ đứng nhìn theo má»™t lúc, rồi quay lại đưá»ng cÅ© trở vá» chân núi
Thái Bạch.
|
 |
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
äâèæåíèÿ, âèäåîíàáëþäåíèå, âèçèòêà, han so tranh hung, ìîñêîâñêèé, ñèñüêè, ñïðàâî÷íèê, ñòðàíèöû, òåêñò, ðàìñòîð, øêîëüíèöû  |
| |