Ghi chú đến thành viên
Gởi Ãá» Tài Má»›i Trả lá»i
 
Ãiá»u Chỉnh
  #11  
Old 16-04-2008, 11:03 PM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Hồi 11

Múa Ä‘ao thần, Lâm Xung gặp ngưá»i ngang sức;
Bán gươm báo, Dương Chí giết cá»p không lông.




Lâm Xung thấy ngưá»i kia múa Ä‘ao đến đánh thì hai mắt trợn tròn xoe, hàng râu hùm dá»±ng ngược, rồi cÅ©ng giÆ¡ giao ra cá»± lại, hai bên kẻ đánh ngưá»i đỡ, chống nhau ước chừng hÆ¡n ba mươi hiệp, mà chưa rõ được thua.
Khi đánh được độ hai mươi hiệp nữa, sắp quyết được thua, thì chợt thấy tiếng trên đỉnh núi gá»i to lên rằng:
- Hai vị hảo hán hãy khoan tay, đừng đánh nhau nữa.
Lâm Xung nghe vậy, nhảy tót ra ngoài vòng, rồi hai bên cùng đứng dừng đao lại.
Bấy giá» Vương Luân, Äá»— Thiên, Tống Vạn cùng mấy đứa tiểu lâu la xuống núi chở thuyá»n ra, rồi Ä‘i đến chá»— hai ngưá»i mà nói rằng:
- Hai thanh Ä‘ao cá»§a hai vị hảo hán thá»±c là thần xuất qá»§y má»™t không ai theo kịp, ông nầy là Báo Tá»­ Äầu Lâm Xung, là anh em chúng tôi, còn ông mặt xanh kia là ai, xin cho chúng tôi biết tên há»?
Ngưá»i kia nói:
- Ta là Dương Chí, cháu NgÅ© Hầu Dương Lệnh Công, là dòng dõi ba Ä‘á»i cá»­a tướng, lưu lạc ở Quan Tây. Khi còn ít tuổi có thi võ cá»­, rồi làm đến chức Äiện Tư Chế Sứ Quân, sau đức Äạo Quân xây lăng vạn tuế, sai mưá»i ngưá»i Chế Sứ ra Thái Hồ, tải đá hoa vá» ná»™p kinh sư. Chẳng may Ä‘i đến giữa sông Hoàng Hà, bị cÆ¡n phong ba đánh đắm thuyá»n, mất cả đá hoa cho nên phải trốn Ä‘i nÆ¡i khác, mà không dám vá» kinh nữa. Nay nhân nghe tin triá»u đình xá tá»™i, ta định thu nhặt ít tiá»n để vá» kinh sư lo liệu ở CÆ¡ Mật Viện mà kiếm kế an thân, dè đâu Ä‘i qua đây lại bị các ngươi đánh tên gánh thuê mà cướp mất, vậy các ngươi nên Ä‘em trả lại cho ta lập tức.
Lâm Xung nói:
- Nếu vậy ngài là Thanh Diện Thú Dương Chí đó chăng?
- Chính phải.
- Thế thì may lắm, xin má»i Chế Sứ hãy vào chÆ¡i qua trong trại, xÆ¡i chén rượu suông đã, rồi chúng tôi xin ná»™p lại gánh hành lý.
- Hảo hán đã nhận biết tôi, thì xin trả lại gánh hành lý, còn hơn là cho tôi uống rượu.
- Mấy năm trước tôi vào thi ở Äông Kinh, cÅ©ng có được nghe tiếng Chế Sứ, thế mà ngày nay lại được gặp ở đây, thá»±c là may quá, thế nào cÅ©ng xin đón Chế Sứ vào chÆ¡i qua loa chứ không có ý gì khác cả.
Dương Chí từ chối không được, đành phải theo lÅ© Vương Luân xuống thuyá»n mà Ä‘i vào sÆ¡n trại, Vương Luân cho tìm cả Chu Quý lên Tụ NghÄ©a Sảnh, sai bắc bốn cái ghế chéo, để Vương Luân, Äá»— Thiên, TốngVạn, Chu Quý ngồi vá» bên tả, còn má»™t bên hữu, thì bắc hai cái ghế chéo, để má»i Dương Chí, Lâm Xung ngồi. Äoạn rồi sai mổ trâu làm tiệc khá»an đãi Dương Chí. ÄÆ°Æ¡ng khi uống rượu, Vương Luân nghÄ© thầm trong bụng: "Nếu ta lưu má»™t Lâm Xung ở, thì tất nhiên có Ä‘iá»u không ổn cho ta, vậy bất nhược tiện đây giữ cả Dương Chí ở lại, để có tay địch thá»§ vá»›i Lâm Xung, thì má»›i được.
Cho hay:
Mấy quân bé mệt ở Ä‘á»i.
Chưa đi đã sợ chưa ngồi đã kinh!
Những là lúng túng nghĩ quanh,
Chẳng qua thêm để vận mình mà chi?

Bấy giá» Vương Luân nghÄ© vậy, liá»n Ä‘em chuyện Lâm Xung từ đầu đến cuối, thuật lại cho Dương Chí nghe, Ä‘oạn rồi bảo Dương Chí rằng:
- Cái nầy không phải là Vương Luân tôi muốn cá»­ hợp Chế Sứ ở đây đâu. Nhưng tôi thiết nghÄ©: Tôi đây đã bá» văn theo võ, đến lạc thảo đất này, mà Chế Sứ là ngưá»i có tá»™i, dẫu nay được tha rồi, nhưng cÅ©ng khó lòng được phục nguyên chức tước. Vả chăng hiện nay Cao Thái Úy lại coi giữ binh quyá»n, thì tất nhiên hắn không dùng ngài được, vậy bất nhược ngài tạm dừng ngá»±a ở đây, để cùng nhau hưởng cái phú quý, kim ngân tá»­u nhục, mà làm tay hảo hán có lẽ lại hÆ¡n, không biết ý ngài nghÄ© sao?
- Các ngài có lòng như thế tôi lấy làm cảm Æ¡n lắm, song tôi còn có má»™t ngưá»i bà con thân ở kinh sư, khi tôi làm việc quan có phiá»n lụy ngưá»i ta nhiá»u lắm, mà chưa sao tạ Æ¡n lại được. Vậy nay tôi muốn trở vá» qua đấy má»™t phen, xin các ngài trả lại hành lý cho tôi, bằng không thì Dương Chí tôi đành bỠđấy, mà Ä‘i tay không vậy.
Vương Luân cưá»i rằng:
- Vậy thôi, Chế Sứ đã không ở, thì chúng tôi cũng cưỡng bách làm chi. Nhưng xin ngài hãy khoan tâm ngồi đây một tối, rồi sáng mai đi sớm.
Dương Chí cả mừng lưu lại ở đấy một tối. Sáng hôm sau Vương Luân lại làm rượu tiễn Dương Chí, đoạn rồi sai tiểu lâu la quảy hành lý đưa xuống dưới núi mà bái biệt, rồi trở vỠlưu giữ Lâm Xung ở lại.
Bấy giá» Dương Chí Ä‘i ra đến đưá»ng cái, tìm má»™t ngưá»i nhà quê thuê quảy gánh hành lý, mà cho tên lâu la trở vá» sÆ¡n trại, rồi thẳng đưá»ng trông nẻo Äông Kinh.
Khi tá»›i Äông Kinh, Dương Chí tìm vào má»™t tá»­u Ä‘iếm để trá», rồi trả tiá»n cho đứa gánh thuê trở vá». Cách vài hôm sau Dương Chí nhá» ngưá»i đến đút lót ở Khu Mật Viện, để lo bổ Chế Sứ Äiện Tư Phá»§ như cÅ©. Lúc ấy phải Ä‘em các thứ kim ngân tài vật để đưa chá»— ná», tặng chá»— kia, đến khi hết sạch cả tư trang hành lý, má»›i xin được giấy khai phục trong Khu Mật Viện, nhưng còn phải đến trình Cao Thái Úy má»›i xong.
Tới khi đến trình Cao Thái Úy, Thái Úy đem các lý lịch và giấy má ra xem một lượt, rồi cả giận mà rằng:
- Ngươi cùng đi vận tải với chín tên Chế Sứ, thì chín tên kia đã đem vỠgiao nộp từ bao giỠrồi, duy còn có ngươi là đánh mất đá hoa, mà thiện tiện trốn đi đâu mất, quan quân truy nã không ra, thế mà nay lại muốn phục chức hay sao? Tuy rằng ngươi đã có giấy tha, nhưng cũng không khi nào rửa hết tội danh, mà phục chức được.
Nói xong đem các giấy má phê bỠtất cả, rồi đuổi Dương Chí ra ngoài Soái Phủ.
Cây con đâu có cái tổ chim Hồng!
Quân hèn đâu có cái lượng bao dung nổi ngưá»i?

Dương Chí trở vá» nhà trá», trong bụng lấy làm uất ức mà tá»± nghÄ© má»™t mình rằng:
- Lá»i nói cá»§a Vương Luân khuyên ta thế mà có lý. Nhưng hiá»m vì nhà ta, vốn là tiếng tăm trong sạch xưa nay, lẽ nào ta lại Ä‘em cái Ä‘i thể cá»§a tổ tiên mà làm nhÆ¡ bẩn cho đành? Bởi vậy ta cÅ©ng muốn trở vỠđây để Ä‘em cái tài võ nghệ, cây cao ngá»n giáo ra chốn biên đình, hoặc may lập được chút công danh để báo Ä‘á»n quan phụ, thì cÅ©ng hả trong lòng má»™t chút. Ai ngá» bị lão Cao Cầu nó cay nghiệt tàn nhẫn, làm cho ta không còn kế chi mà xuất đầu được nữa, chán chưa!
Chàng nghÄ© vậy, trong lòng lại phân vân khó chịu, đưá»ng xa tiá»n hết, đất khách quê ngưá»i, không biết làm sao cho ổn được!
Nhân nhá»› đến ông cha ngày trước, còn để lại thanh bảo Ä‘ao, xưa nay vẫn Ä‘eo luôn ở bên mình, liá»n nghÄ© kế Ä‘em ra phố bán, để lấy ít tiá»n mà Ä‘i nÆ¡i khác lập thân, Khi Ä‘em ra bán, đứng ở phố Quần Ngá»±a, có tá»›i mấy giỠđồng hồ, cÅ©ng không thấy ai đến há»i mua cả, chàng lấy làm nóng ruá»™t, lại vác ra má»™t chá»— náo nhiệt ở trên cầu Thiên Hán để bán.
Dương Chí đứng má»™t lúc thấy ngưá»i ở hai bên phố Ä‘á»u la nhao nhao bảo nhau rằng:
- Cá»p đã đến ta trốn Ä‘i.
Äoạn rồi ngưá»i nào ngưá»i ấy đổ xô nhau mà trốn vào trong ngõ. Dương Chí thấy vậy, nói lẩm bẩm má»™t mình rằng:
- Há» nói quái lạ! Ở chá»— cấm thành này, còn làm gì có cá»p đến đây được?
Nói Ä‘oạn xa trông thấy má»™t anh đại hán, ngưá»i Ä‘en chùi chÅ©i, say rượu bứ bá»± đương chân nam đá chân chiêu Ä‘i đến.
Nguyên đó là má»™t thằng vô lại, có tiếng ở kinh sư, vẫn thưá»ng gá»i là Má»™t Mao Äại Trùng Ngưu Nhị, xưa nay chỉ chuyên nghá» rắc rối ở đầu đưá»ng cuối phố, gặp ai là cÅ©ng dây vào, làm cho lôi thôi khó chịu, mà quan tư ở Phá»§ Khai Phong không sao trị ná»—i. Bởi vậy mà ai trông thấy cÅ©ng tránh mặt cho xa, không còn dám Ä‘i gần đến.
Bấy giá» tên Ngưu Nhị Ä‘i đến trước mặt Dương Chí, dằng tay cầm lấy thanh Ä‘ao xuống để xem rồi há»i rằng:
- Anh, cá»§a nầy định bán thanh Ä‘ao bao nhiêu tiá»n?
Dương Chí đáp:
- Thanh bảo Ä‘ao này cá»§a tổ phụ tôi để lại, tôi định bán lấy 3.000 quan tiá»n.
Ngưu Nhị quát lên rằng:
- Äao ăn mày nầy lại bán đến ngần ấy tiá»n? Ta cứ mua 30 kẽm má»™t con dao, cÅ©ng thái được thịt, cắt được đậu rồi. Con dao khốn nạn này có cái gì tốt mà gá»i là bảo Ä‘ao?
- Thanh đao của tôi có phải như của đám hàng chợ đâu. Nó là bảo đao kia mà...
- Thế nào gá»i là bảo Ä‘ao?
Dương Chí nói:
- Má»™t là có thể chặt đồng chặt sắt mà lưỡi không quằn, hai là thổi lông Ä‘i qua được, ba là chém ngưá»i mà Ä‘ao không có máu, thế cho nên gá»i là bảo Ä‘ao.
- Anh có dám cắt đồng bây giỠkhông?
- Anh cứ đem đến đây, tôi cắt cho mà xem.
Ngưu Nhị thấy nói, bèn chạy đến má»™t cái hàng ở cầu, tảo lấy má»™t món tiá»n đồng, để thành má»™t chồng ở bên cầu, rồi gá»i Dương Chí rằng:
- Anh kia, nếu anh chặt đứt được, thì ta trả cho 3.000 quan.
Bấy giá» các ngưá»i đứng xem, dẫu không anh nào dám đứng gần, song cÅ©ng đứng túm ở đằng xa mà nom lại. Dương Chí vén tay áo cầm Ä‘ao, nhắm cho trúng rồi chém má»™t nhát, cá»c tiá»n đứt hẳn làm đôi. Những ngưá»i đứng xem thấy vậy, ai cÅ©ng reo ầm lên.
Ngưu Nhị quát lên rằng:
- Reo cái gì thế? Anh này còn Ä‘iá»u thứ hai, thế nào nữa?
Dương Chí nói:
- Äiá»u thứ hai là thổi lông Ä‘i qua được, nếu cầm má»™t sợi tóc thổi qua lưỡi Ä‘ao thì tất đứt làm đôi.
Ngưu Nhị nói:
- Ta không chắc được như thế.
Nói đoạn nhổ ngay sợi tóc trên đầu, đưa cho Dương Chí mà bảo rằng:
- Anh thử làm cho ta xem?
Dương Chí tay tả cần sợi tóc đưa lên trước lưỡi dao, rồi thổi một cái thực mạnh, sợi tóc đứt làm đôi mà rơi xuống đất.
Ngưu Nhị há»i:
- Còn Ä‘iá»u thứ ba là cái gì?
Dương Chí nói:
- Là chém ngưá»i mà Ä‘ao không có máu.
- Thế nào là chém ngưá»i mà Ä‘ao không có máu.
- NghÄ©a là cầm thanh Ä‘ao mà chém giết má»™t ngưá»i, mà máu không kịp vây vào được.
- Ta không chắc được như thế, anh thá»­ cầm Ä‘ao chém má»™t ngưá»i cho ta xem?
Dương Chí nói:
- Trong chá»— Cấm thành này, bá»—ng dưng giết ngưá»i sao được? Nếu không tin thì mang con chó đến đây, tôi chém cho mà xem.
Ngưu Nhị nói:
- Anh bảo giết ngưá»i không có máu, chứ anh có nói giết chó đâu?
- Thôi anh không mua thì thôi, đừng nhiá»…u ngưá»i ta làm gì thế?
- Anh đưa đây ta xem nào.
Dương Chí nói:
- Không có tiá»n, tôi không cần chuyện cho xem nữa!
Ngưu Nhị nói:
- Anh có dám giết ta không?
- Tôi với anh trước không thù, sau không oán, việc gì mà tôi giết anh?
Bấy giỠNgưu Nhị nắm chặt lấy Dương Chí mà bảo rằng:
- Thế nào ta cũng mua thanh đao của anh.
Dương Chí nói:
- Anh muốn mua thì mang tiá»n lại đây.
- Ta không có tiá»n.
- Không có tiá»n thì giữ ta làm chi?
Ngưu Nhị nói:
- Ta chỉ cần lấy thanh đao của anh thôi.
- Ta không cho.
Ngưu Nhị lại nói:
- Anh giá»i thá»­ cứ chém ta Ä‘i.
Dương Chí cả giận đẩy Ngưu Nhị ngã bắn xuống đất. Ngưu Nhị vội vàng bò dậy đâm húc vào bụng Dương Chí.
Dương Chí kêu lên rằng:
- Xin hàng phố làm chứng cho tôi, Dương Chí này hết tiá»n phải mang Ä‘ao Ä‘i bán, lại bị thằng khốn nạn nó chá»±c ăn cướp Ä‘ao mà đánh tôi đây.
Bây giỠhai bên hàng phố sợ Ngưu Nhị bằng một phép, không ai còn dám đến gần mà can ngăn nữa.
Ngưu Nhị thét lên rằng:
- Mầy bảo ta đánh mầy...ừ thì ta đánh chết nữa coi sao.
Miệng nói rồi giÆ¡ tay lên đánh Dương Chí, Dương Chí vá»™i né mình để tránh, rồi nổi máu nóng lên cầm Ä‘ao nhằm giữa trán Ngưu Nhị chém cho má»™t nhát, ngã lăn quay xuống đất. Äoạn rồi nhảy sấn vào đâm luôn mấy nhát váo bụng Ngưu Nhị, máu chảy lênh láng ra đưá»ng.
Khi đó Dương Chí bảo với phố xá rằng:
- Tôi giết thằng ăn mày nầy, không việc gì liên lụy đến ai cả. Bây giỠnó chết đây rồi, các ông các bà cứ đi vào Phủ với tôi, để tôi nhận tội cho.
Gươm thần chém chết oan gia,
Trừ loài đê tiện cũng là nghĩa chung.
ÄÆ°á»ng hoàng thay! Việc anh hùng,
Trá»i soi đất xét để hòng sợ chi?

Bấy giá» các ngưá»i hàng phố nghe nói, má»›i đổ ra Ä‘i theo Dương Chí vào Phá»§ Khai Phong. Tá»›i nÆ¡i vừa gặp lúc buổi hầu, Dương Chí cùng bá»n hàng phố Ä‘i vào công đưá»ng, rồi đặt thanh bảo kiếm ra trước mặt, mà bẩm rằng:
- Chúng tôi là Dương Chí, trước làm Äiện Tư Phá»§ Chế Sứ, sau bị đắm mất Hoa Thạch Cương, phải cách chức vá». Nay hết tiá»n tiêu mang thanh Ä‘ao Ä‘i bán, bất đồ bị thằng vô lại là Ngưu Nhị, nó toan cướp Ä‘ao, rồi lại sinh sá»± đánh tôi, bởi vậy tôi tức mình đánh nó chết ra đó, hiện có các phố xá làm chứng, xin trình quan lá»›n biết cho.
Các ngưá»i hàng phố cÅ©ng túm vào làm chứng, mà kêu vá»›i quan Phá»§ rõ các căn nguyên, quan Phá»§ nghe nói truyá»n rằng:
- Äã làm nên tá»™i, mà tá»± ra thú tá»™i, ta tha đánh cho. Nói Ä‘oạn sai gông Dương Chí lại, rồi phái hai viên nha, giải Dương Chí cùng các ngưá»i hàng phố ra cả Thiên Hán Kiá»u, để khám nghiệm tá»­ thi, mà làm thành văn án. Äoạn bắt các ngưá»i hàng phố làm đơn khai bẩm, rồi cho vá», còn Dương Chí thì giao xuống nhà lao giam giữ.
Bấy giá» các bá»n canh giam ở nhà lao, thấy nói Dương Chí đánh chết má»™t con Cá»p không lông, thì ai nấy có lòng kính phục tá»­ tế, mà không sách nhiá»…u tiá»n nong chi cả. Các ngưá»i hàng phố ở quãng cầu Thiên Hán thấy Dương Chí trừ được má»™t đứa đê hèn, liá»u lÄ©nh quấy nhiá»…u loài ngưá»i ấy, thì cÅ©ng lấy làm phục, mà bảo nhau đưa tiá»n nong vào cho Dương Chí tiêu. Còn ngưá»i giữ phần ăn, thấy Dương Chí là má»™t tay hảo hán mà lại trừ được hại cho ngưá»i, vả chăng nhà tên Ngưu Nhị, cÅ©ng không có má»™t ai mà đến khống khiếu, thì cÅ©ng Ä‘em văn án mà rút nhẹ bá»›t Ä‘i. Sau hết, án cho Dương Chí là vì đánh nhau lỡ giết chết ngưá»i. Giam ở đó đủ 60 ngày, rồi Ä‘em trình quan Phá»§ cho thợ thích kim ấn vào mặt, đánh phạt hai mươi trượng, đóng gông giải sang Äại danh phá»§ ở Bắc Kinh, để sung quân. Còn thanh bảo Ä‘ao thì để vào công khố.
Khi kết án xong rồi Phá»§ Doãn phê cho hai tên công sai là Trương Long, Triệu Hổ giải Ä‘i. Hai tên công sai vâng lệnh giải Dương Chí ra đến phố cầu Thiên Hán, thì các nhà phú há»™ trong phố má»i cả ba ngưá»i, vào má»™t tá»­u Ä‘iếm để thiết đãi. Äoạn rồi đưa tiá»n cho hai tên công sai mà nói rằng:
- Xin các ông nghÄ© đến ông Dương Chí, là má»™t ngưá»i vì dân trừ hại, mà trông nom tá»­ tế giúp cho.
Trương Long, Triệu Hổ đáp rằng:
- Chúng tôi đây cũng biết ông ấy là một tay hảo hán, các ông không phải dặn hai chúng tôi, xin thế nào cũng phải tử tế.
Bấy giá» các nhà phú há»™ lại đưa tiá»n tiá»…n cho Dương Chí, rồi cùng bái biệt ra vá». Dương Chí đưa hai tên công sai vỠđến nhà trá», tính trả tiá»n nong cẩn thận, còn thừa sai làm rượu thiết đãi hai ngưá»i và mua ít thuốc cao dán vào chá»— bị roi đánh, rồi khoác khăn gói hành lý, cùng hai tên công sai Ä‘i sang Bắc Kinh.
ÄÆ°á»ng Ä‘i nắng sá»›m mưa mai,
Phòng khi hưu thích, ba ngưá»i cùng chung.
Không bao lâu đã tá»›i Bắc Kinh, ba ngưá»i liá»n tìm má»™t tá»­u Ä‘iếm để đưa nhau vào trá». Nguyên quan Lưu Thú ở Äại danh thá»§ Bác Kinh, vốn là con rể quan Thái Úy Xai Kinh ở trong triá»u, tên là Lương Trung Thư Húy là Thế Kiệt, là má»™t tên lên ngá»±a coi quân, xuống ngá»±a coi dân, uy quyá»n rất lá»›n xưa nay. Khi hai tên công sai giải tên Dương Chí vào, đến sảnh sứ, Lương Trung Thư xem văn thư xong, thì nhận ra ra rằng: Khi ngài ở kinh sư cÅ©ng có biết Dương Chí, liá»n há»i han đầu Ä‘uôi các lẽ.
Dương Chí Ä‘em căn nguyên chuyện mình, kêu rõ cho Trung Thư nghe, Trung Thư cả mừng phê hồi văn cho công sai vá», rồi sai tháo gông cho Dương Chí, mà lưu lại trong sảnh để sai khiến.
Từ đó Dương Chí ở trong Äại danh phá»§, sá»›m khuya hầu hạ rất là siêng năng cẩn thận. ÄÆ°á»£c ít lâu Lương Trung Thư có ý đỠcá»­ cho Dương Chí làm má»™t chức võ quan, song lại e các tướng không phục, bèn nghÄ© ra má»™t kế bắt các quan quân trên dưới hết thẩy đến ngày mai phải tá»›i giáo trưá»ng để diá»…n võ. Äoạn gá»i Dương Chí lên mà bảo rằng:
- Ta có lòng muốn đỠcử cho ngươi làm một chức quan võ để có ít lương tiêu, nhưng không biết võ nghệ của ngươi thế nào.
Dương Chí đáp rằng:
- Tôi nguyên là võ cá»­ xuất thân, trước đã làm Äiện Tư Phá»§ Chế Sứ, mưá»i tám ban võ nghệ Ä‘á»u đã thông thạo cả. Nay nếu ân tướng rá»™ng lòng thương mà đỠcá»­ lên, cho chúng tôi được rẽ mây trông thấy mặt trá»i, thì ân đức ấy xin kết cá» ngậm vành để báo.
Lương Trung Thư nghe nói cả mừng, liá»n ban cho Dương Chí má»™t bức áo giáp để dá»± bị ra diá»…n võ ngày mai.
Sáng hôm sau, bấy giỠđương diệp trung tuần Tháng hai, chiá»u trá»i ấm áp gió lạnh mây quang, Lương Trung Thư cÆ¡m nước Ä‘oạn rồi cho Dương Chí cùng lên ngá»±a, mà tiá»n hô hậu á»§ng đưa ra giáo trưá»ng. Khi ra tá»›i giáo trưá»ng, đến trước cá»­a Diá»…n võ sảnh Lương Trung Thư xuống ngá»±a, rồi sai bắc má»™t chiếc ghế ngồi ở đó. Hai bên tả hữu đứng dàn giá các hàng quan viên, nào Chỉ Huy Sứ, Äoàn Luyện Sứ, Chánh Chế Sứ, Thống LÄ©nh Sứ, cùng là Chánh Bài Quân, Phó Bài Quân, trăm viên tướng tá, mấy đội ngá»±a quân, rất là uy nghi tá» chỉnh.
Trên chốn tướng đài có hai viên Äô Giám, má»™t viên là Lý Thiên Vương Lý Thành, má»™t viên là Văn Äại Äao Văn Äạt, là tay dÅ©ng lá»±c hÆ¡n ngưá»i, thống lÄ©nh các hàng quân mã; Ä‘á»u quay mặt vá» chá»— Lương Trung Thư ngồi mà cúi chào làm lá»…. Äoạn rồi trên giữa Tướng Äài dá»±ng lên má»™t lá cá» vàng, khua trống nổi kén làm hiệu. Bấy giá» trong chốn Giáo Trưá»ng, đứng im tăm tắp không há» ai dám nói ra.
Má»™t lát thì là Hồng Kỳ dẫn quân ở trên Tướng Äài lay động, năm quân Ä‘á»u trông lệnh mà sắp sá»­a chỉnh tá». Äoạn rồi ngá»n cá» phấp phá»›i, tiếng trống vang lừng, năm trăm quân Ä‘á»u cầm khí giá»›i trong tay, dàn thành bài trận. Lại thấy ngá»n cá» Trắng ở trên Tướng Äài phất lên, thì hai hàng trận quân ngá»±a Ä‘á»u sắp lượt chỉnh tỠđứng ra trước mặt.
Khi đó Lương Trung Thư truyá»n đòi Phó Bài Quân Chu Cẩn ra thính lệnh. Chu Cẩn ở bên tả trấn nghe lệnh đòi, liá»n đánh ngá»±a ra trước cá»­a sảnh, rồi xuống ngá»±a ngả ngá»n thương mà dạ má»™t tiếng rất to.
Trung Thư truyá»n lệnh rằng:
- Cho phép Phó Bài Quân ra diễn võ.
Chu Cẩn vâng tướng lệnh vác thương nhảy lên mình ngá»±a xông ra quay ngược quay xuôi, xông tả múa hữu, diá»…n mấy bài thương ở trước diá»…n võ sảnh. Bấy giá» Lương Trung Thư má»›i truyá»n Dương Chí ra trước sảnh mà bảo rằng:
- Dương Chí! Ta nghe trước đây ngươi đã làm Chế Sứ ở Äiện Tư Phá»§ bên Äông Kinh, vì phạm tá»™i má»›i phải tá»›i đây, nhưng hiện nay bốn phương giặc cướp; quốc gia đương lúc cần tài, vậy ngươi có dám ra thá»­ võ nghệ vá»›i Chu Cẩn không? Nếu ngươi hÆ¡n được Chu Cẩn thì ta sẽ cho ngươi thay vào chức ấy.
Dương Chí cung kính bẩm rằng:
- Ân tướng đã rá»™ng thương, truyá»n cho như thế, chúng tôi đâu dám sai lá»i.
Lương Trung Thư liá»n truyá»n dắt ra má»™t con ngá»±a trận, và truyá»n quan kho lấy đồ quân khí ra chuyện Dương Chí.
Dương Chí vâng lệnh ra sau nhà Võ Sảnh, đem áo giáp của Trung Thư cho mặc vào, rồi thắt đai đội mũ, lưng đeo cung tên, tay cầm thương dài, nhảy lên ngựa mà ra đấu với Chu Cẩn, mới hay là:
Kiếp sinh ví có gặp thì
Tài này sức ấy kém gì ai đâu?
Cảm ngưá»i lượng cả ân sâu
Anh hùng há»a biết mặt nhau phen này
Cuá»™c Ä‘á»i thay đổi, đổi thay
Hôm nào thế ấy hôm nay thế nào?
Rồi đây cung kiếm ra vào
Chắc rằng xuống thấp lên cao còn nhiá»u
Lá»i bàn cá»§a Thánh Thán:

Trong phép văn chương, diá»…n tả ra từng chuyện, có nhiá»u chá»— giống nhau, và nhiá»u chá»— khác nhau, những câu chuyện giống nhau, tả ra gá»i là phạm vào nhau, những câu chuyện khác nhau, tả ra gá»i là tránh xa nhau, văn sÄ© diá»…n tả rất hay ở chá»— khéo phạm đến nhau như má»™t chuyện, song lại biến khác xa nhau, tức đã tránh nhau. Khi phạm đến nhau, rồi lại tránh xa nhau, không má»™t chuyện nào giống hẳn chuyện nào, má»›i thấy phép văn dÅ© xuất dÅ© kỳ, tác giả má»›i thá»±c là chân chính tài tá»­. Như ở chuyện này, sau khi tả xong Lâm Xung mua Ä‘ao báu, rồi xảy ra câu chuyện, cho đến hồi này tiếp tả luôn Dương Chí bán Ä‘ao báu, rồi cÅ©ng xảy ra câu chuyện, hai chuyện cùng phải tá»™i tù, kết lại tưởng như má»™t may má»™t rá»§i, thế mà cả hai Ä‘á»u phải trốn tránh, không đắc chí vá»›i Ä‘á»i, đã thấy phép văn khéo phạm đến nhau, mà lại khéo tị khác nhau.
Lại rằng: Ta Ä‘á»c Thá»§y Há»­ đến đây, không khá»i ngậm ngùi, mà than rằng: Tác giả Thá»§y Há»­, muốn bảo là chẳng phải tài tá»­, sao có thể được? Hỡi ôi! Trong lòng kẻ có tài phi thưá»ng, phải có ngá»n bút phi thưá»ng, có ngá»n bút phi thưá»ng, phải có sức phi thưá»ng, nếu không có tài phi thưá»ng, thì làm sao cấu tứ nổi? Mà không có bút phi thưá»ng, làm sao mà trổ tài năng? Và không có sức phi thưá»ng, làm sao viết nổi bút ấy? Nay xem Thá»§y Há»­ tả Lâm Võ Sư, chợt thấy vì bảo Ä‘ao mà diá»…n ra văn chương kỳ thái; Tá»›i khi tả Dương Chế Sứ cÅ©ng thấy vì bảo Ä‘ao mà cÅ©ng diá»…n ra văn chương kỳ thái. Hỡi ôi! Tả chuyện hào kiệt không bao giá» hết nay chợt gác chuyện hào kiệt, mà tả bảo Ä‘ao, đó là mượn cái tài phi thưá»ng, mà biết đâu bảo Ä‘ao là thế thân hào kiệt? Chỉ tả chuyện bảo Ä‘ao Ä‘i đến hứng thú, đã thành ra tả hào kiệt hứng thú ở trong rồi. Tả bảo Ä‘ao mà ra hào kiệt vậy. Äem bảo Ä‘ao tả chuyện võ sư, lại Ä‘em bảo Ä‘ao tả chuyện Chế Sứ, hồi trước má»™t thanh bảo Ä‘ao làm sáng chói võ sư, hồi này cÅ©ng má»™t thanh bảo Ä‘ao làm sáng diá»…n ra, nổi lên đối trÄ©, dùng bút đến thế, rất kỳ hiểm vậy, nếu bảo rằng chẳng phải phi thưá»ng, mà xét mặt nhÆ¡n ngÆ¡n, đối vá»›i trăm nghìn ngưá»i Ä‘á»u nhận xét ra, còn cãi rằng không phi thưá»ng sao được.
Chuyện mua Ä‘ao vá»›i chuyện bán Ä‘ao, diá»…n ra khác nhau, mà cÅ©ng giống nhau, rồi vẫn khác nhau, văn tá»± từng câu từng chữ, không phạm đến nhau bút pháp tác giả ly kỳ biến ảo, khác nào cảnh lạ như Thái SÆ¡n nổi bên đông, Hoa SÆ¡n nổi bên tây, hai bên đối trÄ© ly kỳ, không má»™t chút giống nhau, thì đủ biết rằng ngá»n bút loài ngưá»i, khác nào văn chương tạo hóa!
Dưới cầu Thiên Hán, tả chuyện anh hùng bí lối, khiến ngưá»i như ngồi suốt đêm đông; gấp tả ngay trước sảnh Diá»…n Võ, tả chuyện anh hùng đắc ý khiến ngưá»i như chợt tá»›i đài xuân, lúc buồn thêm má»™t ná»—i buồn, khi vui thêm má»™t chuyện vui, Ä‘á»u là tài tác giả phi thưá»ng, theo Ä‘uổi từng bước theo hình long hổ mà xuất hiện.
Tài sản của tarta12a

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #12  
Old 16-04-2008, 11:05 PM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Hồi 12

NÆ¡i Äông Quách, Cấp Tiên Phong tranh công;
Äất Bắc Kinh, Thanh Diện Thú đấu sức.




Khi đó Dương Chí và Chu Cẩn toan xông ngá»±a ra để đấu nhau, thì bá»—ng thấy quan Äô Giám Văn Äạt thét lên rằng:
- Hãy khoan tay.
Bấy giá» Dương Chí và Chu Cẩn Ä‘á»u đứng dừng ngá»±a lại.Văn Äạt từ thượng sảnh chạy lại bẩm vá»›i Lương Trung Thư rằng:
- Dám bẩm ân tướng, vâng lệnh ân tướng, cho hai bên ra thá»­ võ nghệ, cÅ©ng chưa biết rằng bên nào thua được, song Ä‘ao thương là vật vô tình xưa nay, chỉ dùng để giết thù đánh giặc. Nay quân tướng trong nhà tập thá»­ vá»›i nhau, mà cÅ©ng cứ dùng như thế, lỡ ra hoặc đến tàn tật, hay là thiệt đến tính mạng thế nào thì đối vá»›i việc quân có Ä‘iá»u không lợi. Vậy dám xin ân tướng truyá»n cho tháo bá» trên dưới ngá»n thương mà bá»c vải chấm vôi vào đó, rồi cho hai tướng phải mặc áo Ä‘en, để trông vết trắng mà phân thua được thì hÆ¡n.
Lương Trung Thư khen là có lẽ, liá»n truyá»n cho hai tướng cứ theo thế để thi hành. Khi buá»™c thương thay áo xong đâu vào đấy rồi hai ngưá»i lại lên ngá»±a để xông ra đấu.
Hai bên đánh nhau ước được 4, 5 mươi hiệp, thì trên áo Chu Cẩn đã be bét có tá»›i 3, 4 mươi dấu trắng, mà bên kia Dương Chí chỉ có má»™t nốt trắng ở trên vai, Lương Trung Thư thấy vậy cả mừng, gá»i Chu Cẩn đến trước sảnh mà bảo rằng:
- Quan trước cho ngươi làm chức quân trung Phí Bài, nhưng cứ xem võ nghệ cá»§a ngươi như thế, thì phá»ng đánh đông dẹp bắc làm sao cho được? Vậy từ nay ta cho Dương Chí thay vào chức ấy.
Trung Thư nói dứt lá»i, thì quan Äô Giám Lý Thành đến trước bẩm rằng:
- Bẩm ân tướng, Chu Cẩn dẫu đánh thương có kém, song nghá» cung nghá» ngá»±a quen giá»i xưa nay, nếu ân tướng truất ngay như thế, thì e ná»—i lòng quân không phục, vậy lại xin cho hai bên thá»­ đấu nghá» cung nghá» ngá»±a xem sao?
Lương Trung Thư cho là phải, liá»n truyá»n cho Dương Chí và Chu Cẩn lại lấy cung tên ra đấu.
Hai ngưá»i cùng vâng tướng lệnh, Ä‘oạn rồi Dương Chí đến chá»— treo cung chá»n lấy má»™t cây ngay ngắn, cầm ra tay nhẩy lên ngá»±a, rồi ra trước Võ Sảnh ngồi lên trên yên ngá»±a, cúi mình mà bẩm vá»›i Trung Thư rằng:
- Bẩm ân tướng cung tên là việc võ, ngá»™ lỡ ra thương hại đến ngưá»i, thì bấy giá» làm sao? Xin ân tướng dạy trước cho.
Trung Thư nói:
- Äã là võ phu thí nghệ, thì còn cần chi đến sá»± tổn thương, cho phép các ngươi cứ bắn, giá»i thì được mà thua chết thì thôi không ngại. Dương Chí vâng lệnh, rồi quay ngá»±a Ä‘i ra trước trận.
Bấy giá» Lý Thành lại truyá»n cho hai bên má»—i ngưá»i cầm lá chặn che tên, rồi má»›i ra trận. Khi ra trận, Dương Chí bảo Chu Cẩn rằng:
- Bây giá» tôi nhưá»ng bác bắn tôi ba phát trước, rồi tôi bắn lại sau.
Chu Cẩn nghe nói, trong bụng đã căm tức vô cùng, muốn sao bắn cho Dương Chí một phát suốt óc chết ngay thì mới thích. VỠphần Dương Chí nguyên là một tay quan võ xuất thân, cũng đã am hiểu các thủ đoạn xưa nay cho nên cũng không coi vào đâu cả.
Khi ấy trên Tướng Äài phất lá thanh kỳ, thì Dương Chí vá»— ngá»±a cho Ä‘i vá» bên Nam, rồi Chu Cẩn cÅ©ng buông ngá»±a Ä‘uổi theo. Äoạn rồi Chu Cẩn bá» dây cương xuống yên ngá»±a, mà tay tả cầm cung, tay hữu cầm tên, nhắm đằng sau Dương Chí bắn ra má»™t phát Dương Chí nghe thấy tiếng dây cung bật đến banh má»™t cái, liá»n tránh ngoắt ra má»™t bên, thành thá»­ mÅ©i tên bắn vụt ra ngoài mất. Chu Cẩn thấy vậy, trong bụng hÆ¡i mừng, lại lấy ra má»™t mÅ©i tên nữa, nhè lúc Dương Chí Ä‘i gần, mà nhằm giữa sau lưng bắn luôn má»™t phát nữa. Dương Chí nghe biết tiếng tên thứ hai đã phát thì không né mình để tránh mà cầm cây cung ở tay gạt má»™t cái đúng vào mÅ©i tên kia bắn ngay ra đất.
Chu Cẩn thấy hai phát tên bắn ra Ä‘á»u vô ích cả, thì trong lòng lại bồn chồn khó chịu, quây ra thấy con ngá»±a cá»§a Dương Chí đã Ä‘i hết đất giáo trưá»ng, mà quay vòng trở lại chính sảnh, chàng bèn cùng quay ngá»±a lại mà Ä‘uổi theo. Bấy giá» lại lấy mÅ©i tên thứ ba mà dùng hết sức bình sinh, nhằm thá»±c đích xác vào chính giữa sau lưng Dương Chí mà bắn ra.
Dương Chí biết vậy, vá»™i ngồi trên yên ngá»±a, quay mình lại giÆ¡ tay lên bắt lấy mÅ©i tên, rồi phóng ngá»±a vào Diá»…n võ sảnh mà vất mÅ©i tên cá»§a Chu Cẩn xuống. Lương Trung Thư trông thấy cả mừng, truyá»n lệnh cho Dương Chí ra bắn cho ba phát tên.
Khi đó lá thanh kỳ ở trên Tướng Äài lại lay động, Chu Cẩn liá»n vất cung xuống đất, cầm lá chắn ra tay, mà vá»— ngá»±a Ä‘i sang phía Nam.
Dương Chí thúc hai chân vào vế, thì con ngá»±a lốp đốp co cẳng chạy theo, Ä‘oạn rồi chàng giương cung bắn ở tay, bắn đứt đến tạch má»™t cái. Äằng kia Chu Cẩn nghe tiếng tên bắn, thì vá»™i quay mình mà giÆ¡ lá chắn lên, để đỡ, té ra lại không thấy gì cả. Bấy giá» Chu Cẩn lại nghÄ© trong bụng: "Anh này chắc chỉ biết đánh gậy, mà không biết bắn, để đợi khi hắn bắn dứt phát nữa, thì ta sẽ kêu to lên, thế thì ta đắc thắng".
Chu Cẩn vừa nghÄ© xong, thì ngá»±a đã Ä‘i đến đầu giáo trưá»ng bên Nam, chàng liá»n quay cương cho ngá»±a chạy trở lại.
Con ngựa của Dương Chí thấy con ngựa kia quay đầu lại, thì cũng ngoắt ngay lại đuổi theo. Dương Chí lấy một mũi tên trong túi ra, rồi nghĩ một mình rằng: "Nếu ta bắn vào giữa chỗ lưng sau, thì tất là hắn chết, ta với hắn không có cừu thù gì, mà làm như thế thì không tiện, vậy ta cứ bắn cho hắn bị thương thôi cũng được".
NghÄ© Ä‘oạn tay tả dang ra như đẩy núi Thái SÆ¡n, tay hữu co lại như ôm đứa con Ä‘á», rồi thấy cánh cung vòng lên, như vòng trăng khuyết, mà mÅ©i tên bắn vụt ra như sao đổi ngôi vậy. Bây giá» nói còn chậm, chứ bấy giá» thì rất nhanh, mÅ©i tên ấy bắn ra, Chu Cẩn chưa kịp trở mình, đã bị trúng ngay vào cánh tay bên tả, ngã lăn xuống đất, còn con ngá»±a thì chạy thá»™c ra đằng sau Diá»…n Võ Sảnh.
Dương Chí vẫn thần sắc tá»± nhiên như thưá»ng, xuống ngá»±a đến trước sảnh lạy Lương Trung Thư mà nhận chức. Chợt có ngưá»i ở dưới thá»m bên tả, chạy đến kêu lên rằng:
- Khoan khoan hãy nhận chức, để tôi với anh thử đấu một lúc xem sao?
Dương Chí nghe nói bèn quay lại nom thấy ngưá»i ấy đứng trước mặt Lương Trung Thư mà bẩm rằng:
- Bẩm ân tướng, Chu Cẩn bị yếu má»›i dậy, cho nên đến ná»—i bị thua Dương Chí, nay tiểu tướng dẫu bất tài, xin cho ra đấu vá»›i Dương Chí má»™t keo. Bằng có kém thua má»™t tý nào, xin nhưá»ng ngay chức cá»§a tiểu tướng cho Dương Chí, tiểu tướng không há» dám oán hận Ä‘iá»u chi.
Lương Trung Thư trông ra, thì chính là Chánh Bài Quân, ở Äại danh phá»§ tên là Sách Siêu, vốn ngưá»i nóng tính xưa nay, việc quốc gia thưá»ng hay tranh khí mà xốc vác tiên phong, cho nên ai cÅ©ng gá»i tên là Cấp Tiên Phong Sách Siêu.
Khi ấy Lý Thành ở trên Tướng Äài nghe thấy vậy, thì cùng xuống trước cá»­a sảnh mà bẩm vá»›i Lương Trung Thư rằng:
- Dám thưa ân tướng, ân tướng đã cắt Dương Chí ra đây, thì tất nhiên là ngưá»i giá»i, không phải là tay Chu Cẩn đối địch. Vậy để cho Chánh Bài Quân Sách Siêu đỠlại thì má»›i biết rõ được võ tài hÆ¡n kém. Xin ân tướng cho phép thế má»›i công bình.
Lương Trung Thư nghe nói, nghÄ© thầm trong bụng rằng: "Ta cốt đài cá»­ cho Dương Chí, thế mà chúng tướng lại không phục, vậy ta cứ để cho hắn đánh đổ Sách Siêu, thì tất nhiên các cậu dẫu chết, cÅ©ng không còn oán hận Ä‘iá»u chi được ngưá»i". NghÄ© Ä‘oạn quay ra bảo Dương Chí rằng:
- Nếu vậy thì ngươi theo quân kho ra mà chá»n lấy quân khí, rồi cho mượn chiến mã cá»§a ta, để mà ra đấu, nhưng phải cẩn thận, chá»› coi thưá»ng má»›i được.
Dương Chí vâng lá»i tạ Æ¡n, rồi trở ra sắm sá»­a.
Bấy giá» Lý Thành cÅ©ng gá»i Sách Siêu ra mà bảo rằng:
- Anh phải biết, anh không như ngưá»i khác được, lúc nãy Chu Cẩn là há»c trò anh bị thua rồi, nay nếu anh lại lỡ ra thế nào, thì há» không còn coi đám quan quân ở Äại danh phá»§ này ra gì nữa đâu. Tôi có con ngá»±a chiến, ra trận đã quen, và các thứ Ä‘ai giáp đây, cho anh mượn mà dùng, tất phải dụng tâm cẩn thận, chá»› để mất nhuệ khí mà nguy.
Sách Siêu nghe lá»i, tạ Æ¡n Lý Thành mà ra Ä‘i sắm sá»­a Ä‘ai giáp.
Khi đó Lương Trung Thư đứng dậy, Ä‘i ra trước thá»m rồi các quân hầu mang ghế chéo bắc ra chá»— bao lÆ¡n Nguyệt Äài để Trung Thư ngồi, vào tả hữu đứng dàn ra hai bên, rồi có má»™t tên cầm tàn đứng che ở đằng sau ghế.
Bấy giỠở trên Tướng Äài phất hồng kỳ ra hiệu, thì hai bên Ä‘á»u nổi chiêng trống vang lừng, Ä‘oạn rồi tiếng trống dứt, thì tiếng pháo nổ lên, mà bên kia Sách Siêu bên này Dương Chí, Ä‘á»u phất ngá»±a ra đứng dưới cá» mặt trận. Hồi trống thứ hai nổi lên, trên Tướng Äài phất lá Bạch kỳ, thì quan quân đâu đấy đứng im phăng phắc má»™t lượt.
Äoạn rồi lá thanh kỳ trên Tướng Äài lay dá»™ng, rồi chiến cổ thứ ba nổi lên, thì thấy cá»­a trận tả rẽ ra, tiếng nhạc kêu xoang xoảng, rồi quan Chánh Bài Quân Sách Siêu cưỡi con ngá»±a bạch cá»§a Lý Äô Giám tay cầm quân khi Ä‘i ra giữa trận vẻ rất oai nghiêm. Bên kia cá»­a cá» hữu trận cÅ©ng mở ra rồi Dương Chí tay cầm cây thương, cưỡi con ngá»±a đỠThiên Lý tiên phong cá»§a Lương Trung Thư, nhạc khua xoang xoảng Ä‘i ra, đứng giữa trận địa, nom rất hùng dÅ©ng.
Bấy giá» quân kỳ bài cầm cá» lệnh, vá»— ngá»±a đến trước trận, mà tuyá»n lệnh rằng:
- Vâng lệnh tướng công, truyá»n cho hai viên Ä‘á»u phải dụng tâm cẩn thận, bằng có sÆ¡ xuất há»› hênh, thì là có phạt. Nếu ai đắc thắng tất có thưởng to.
Hai ngưá»i được lệnh, Ä‘á»u thúc ngá»±a ra giáp trận vá»›i nhau. Sách Siêu ra dáng tức giận; Múa cây phá»§ trong tay mà đánh Dương Chí trước, Dương Chí đỡ thương lên đón, rồi hai bên hết sức bình sinh đánh nhau tá»›i 50 hiệp, mà không rõ được thua.
Lương Trung Thư ở trong Nguyệt Äài, ngồi ngây ra xem hai ngưá»i đấu võ, quan quân đứng ở hai bên cùng các hàng quân sÄ© trong trận, Ä‘á»u nom nhau mà thì thầm rằng:
- Chúng ta theo việc quân đã lâu cÅ©ng có nhiá»u phen ra trận nhưng chưa từng thấy hai tay hảo hán như thế bao giá»?
Lý Thành, Văn Äạt đứng trên Tướng Äài, nom xuống Ä‘á»u phải vá»— tay khen là giá»i quá! Văn Äạt lại e trong hai ngưá»i, hoặc lỡ ra bị Ä‘au đớn thiệt hại, liá»n bảo kỳ bài quan giÆ¡ cá» hiệu cho hai bên dừng lại.
Khi đó trên Tướng Äài nổi hiệu thanh la lên, song Dương Chí, Sách Siêu đương hăng đánh để tranh công, không ai chịu dừng tay cả.
Quan kỳ bài thấy vậy, phải quay ra trước trận, mà thét lên rằng:
- Hai tay hảo hán hãy khoan tay, tướng công có lệnh...
Dương Chí, Sách Siêu nghe lệnh mới chịu thu tay thương phủ, mà xóc ngựa quay vỠbản trận, đứng ở dưới cỠđể đợi lệnh.
Bấy giá» Lý Thành, Văn Äạt ở Tướng Äài, chạy xuống Nguyệt đài bẩm vá»›i Lương Trung Thư rằng:
- Bẩm Tướng Công, võ nghệ cá»§a hai ngưá»i ấy, Ä‘á»u có thể trá»ng dụng được lại.
Lương Trung Thư nghe nói cả mừng, truyá»n lệnh cho Kỳ Bài Quân đòi Dương Chí, Sách Siêu vào, rồi sai phòng Quân Chánh thảo văn án cho hai ngưá»i thăng chức Äá» Hạt. Hai ngưá»i vâng lệnh lạy tạ Lương Trung Thư, rồi trở ra thay bá» các đồ nhung phục, Trung Thư lại gá»i hai ngưá»i vào làm lá»… tương kiến vá»›i nhau, mà dá»± vào ban Äá» Hạt. Äoạn rồi Lương Trung Thư cùng các quan viên lá»›n nhá» cùng ăn tiệc ở Diá»…n Võ Sảnh, mãi đến mặt trá»i xế hôm má»›i tan.
Khi trở ra vá» thấy các phụ lão hai bên hàng phố, Ä‘á»u dắt dúm Ä‘i theo ra dáng vui mừng há»›n hở, Lương Trung Thư ngồi trên mình ngá»±a há»i rằng:
- Các ngưá»i, dân chúng có việc gì mà vui mừng như thế?
Bá»n già lão bẩm rằng:
- Từ khi chúng tôi sinh ra ở Bắc Kinh tá»›i nay, chưa há» bao giỠđược thấy hai ngưá»i hảo hán địch thá»§ như buổi hôm nay, bởi thế chúng tôi Ä‘á»u lấy làm vui mừng quá đỗi.
Trung Thư nghe nói, trong bụng càng lấy làm thích. Khi vá» tá»›i phá»§, các quan viên Ä‘á»u bái tạ Trung Thư, rồi ai vá» nhà nấy, duy còn má»™t mình Dương Chí là lưu lại ở phá»§ Äại Danh mà hầu hạ Trung Thư, sá»›m khuya rất là cần mẫn. Từ đó Lương Trung Thư lại càng thương yêu Dương Chí, các quan viên gần đó, cÅ©ng dần dần kéo đến làm quen mà Sách Siêu thấy Dương Chí võ nghệ cao cưá»ng thì cÅ©ng dốc lòng kính phục.
Äá»i ngưá»i như cái con quay.
Khi im phắc khi xoay xoay tròn
Bây giỠchim đã vào ngàn
Biết rằng sau có lạc đàn nữa không?
Sá»›m hôm thay đổi, ngày tháng xoay vần, thấm thoát không bao, mà xuân qua hạ lại. Má»™t hôm vào khoảng giữa tết Äoan NgÅ©, Xài phu nhân bảo vá»›i Trung Thư rằng:
- Tướng Công ngày nay làm đến chức Thống Súy, cầm quyá»n quốc gia ở trong tay, vậy cái công danh phú quý ấy, ở đâu mà đến nhỉ?
Lương Trung Thư đáp rằng:
- Tôi lúc thuở nhá» có theo đòi kinh sá»­, có biết ít nhiá»u đạo lý, lẽ đâu lại không biết cái công danh phú quý này là cá»§a Thái SÆ¡n cất nhắc lên cho.
- Tướng Công đã biết như vậy, mà sao lại quên ngày Sinh Nhật của phụ thân tôi?
- Có khi nào quên được. Äến hôm Rằm tháng sáu đây, là Sinh Nhật cá»§a Thái SÆ¡n, hiện tôi đã sai ngưá»i mua sắm mưá»i vạn kim ngân châu báu, để làm lá»… thá» từ tháng trước, chỉ nay mai mua xong là mang dâng đó thôi. Chỉ có má»™t Ä‘iá»u tôi còn phân vâng chưa quyết, là năm trước đã sai ngưá»i Ä‘em bao nhiêu kim ngân châu báu để dâng, bất đồ Ä‘i đến giữa đưá»ng, bị quân gian cướp lấy, đến nay truy nã chưa ra, vậy thì bây giá» biết sai ai đưa Ä‘i cho chắc được.
- Hiện nay ở trong phá»§ biết bao nhiêu quan quân ở đó, Tướng Công há lại không chá»n được má»™t ngưá»i tâm phúc mà sai khiến hay sao?
Lương Trung Thư nói:
- Nhưng mà chuyện ấy còn hÆ¡n má»™t tháng trá»i nữa, để bao giá» mua sắm xong rồi, sẽ chá»n ngưá»i mang Ä‘i cÅ©ng được, vá»™i gì? Phu nhân cứ an tâm, thế nào tôi cÅ©ng chu tất được.
Nói vá» tỉnh SÆ¡n Äông, phá»§ Tế Châu, huyện Vận Thành, có má»™t quan Huyện má»›i, tên là Thá»i Văn Bân, má»›i đến nhậm ở đó, má»™t hôm cho hai viên Tuần Tập Äô Äầu là Chu Äồng và Lôi Hoành đến mà bảo rằng:
- Ta nghe trong hạt Tế Châu đây, có má»™t bá»n cướp ở Lương SÆ¡n Bạc, xưa nay vẫn thưá»ng giết ngưá»i lấy cá»§a mà cá»± địch cả quan quân. Vả lại e các đám trá»™m cắp ở hương thôn cÅ©ng vùng vẫy theo lên, thì đảng ác tất to mà khó trị. Vậy nay hai các ngươi phải chịu khó Ä‘em đám thổ binh, má»™t đằng Ä‘i ra cá»­a tây, má»™t đằng Ä‘i ra cá»­a đông, để chia đưá»ng tróc nã giặc cướp Ä‘em vá» giải ná»™p ở đây, mà không được quấy nhiá»…u dân gian chi cả. Ta thấy nói ở trên ngá»n núi thuá»™c vá» Äông Khê có má»™t thứ cây Äại hồng mà không đâu có nữa, vậy các ngươi Ä‘i vá» phải Ä‘em theo mấy cái lá cây để ta biết làm tin má»›i được. Nhược bằng không có cái lá ấy thì tất là man trá, ta sẽ trá»ng phạt không tha.
Hai ngưá»i Äô Äầu này, má»™t ngưá»i là Äô đầu Mã binh coi 24 tên quân và ngá»±a cùng 20 tên thổ binh; Má»™t ngưá»i là Äô đầu Bá»™ binh, coi 20 tên thương đầu mục, và cÅ©ng có 20 tên thổ binh nữa.
Ngưá»i Äô đầu Mã binh há» Chu tên Äồng, mình cao hÆ¡n tám thước, râu dài thước rưỡi coi như râu hùm, mặt dài mắt sắc, hÆ¡i giống tướng mạo Quan Vân Trưá»ng, là má»™t nhà phú há»™ ở bản xứ, nhân vì có lòng trá»ng nghÄ©a khinh tài, cho nên thưá»ng kết giao vá»›i đám giang hồ hảo hán, mà há»c được má»i ban võ nghệ; Ngưá»i Äô đầu Bá»™ binh tên là Lôi Hoành, mình dài bảy thước rưỡi, mặt mÅ©i đỠtía, ria râu xòe như cái quạt, sức vóc khá»e mạnh hÆ¡n ngưá»i, thưá»ng nhảy qua được những nÆ¡i hào rãnh rá»™ng chừng 3, 4 trượng, cho nên ngưá»i ta thưá»ng gá»i ông là Sáp Sí Hổ, nguyên là má»™t tay thợ rèn xuất thân, cÅ©ng hÆ¡i có lòng nghÄ©a khí, nhưng tâm địa thì vẫn hẹp hòi.
Hôm đó hai ngưá»i vâng lệnh Tri huyện, rồi trở vá» Ä‘iểm các thổ binh cá»§a mình, mà chia đưá»ng Ä‘i tuần canh. Lôi Hoành dẫn 20 tên Ä‘i ra cá»­a đông, xét nét vùng quanh các thôn xã, rồi trở vá» ngá»n núi ở thôn Äông Khê, nhặt được nắm lá Äại hồng, rồi lại Ä‘i xuống thôn để vá» nhà Bảo Chính.
Bấy giá» trá»i đã tối, Lôi Hoành cùng quân lính, Ä‘i được 2, 3 dặm đưá»ng, bá»—ng đến má»™t tòa miếu Linh Quan, thấy cá»­a còn bá» ngá», Lôi Hoành liá»n bảo vá»›i chúng rằng:
- Cái miếu nầy làm sao mà không đóng cửa? Hay là có trộm cắp nấp ở trong này chăng? Ta thử vào soi ở đó xem sao?
Chúng vâng lá»i, cùng nhau Ä‘em Ä‘uốc vào soi, thì thấy trên án thư má»™t đại hán cổi trần trùng trục, cuá»™n áo làm gối mà nằm gáy khò khò ở đó.
Lôi Hoành thấy vậy, Ä‘oán chắc là má»™t tay trá»™m cướp nằm đó, lấy làm khâm phục Huyện quan là thần minh, liá»n quát má»™t tiếng, sai thổ binh đổ xô vào trói lại.
Anh kia nghe tiếng, toan vùng trở dậy, thì đã bị thổ binh lấy thừng trói chặt cánh tay, mà dong ngay vỠthôn Bảo Chính.
Buồn tênh cho khách giang hồ,
Bỗng dưng sao lại lần mò đến đây.
Canh trưá»ng giấc Ä‘iệp còn say,
Bừng con mắt dậy mới hay giật mình.
Hóa công cũng giống vô tình,
Làm chi sự bất thình lình trêu ai?
Rồi đây quấy nước đục trá»i,
Còn thân còn để cho Ä‘á»i biết tay...

Lá»i bàn cá»§a Thánh Thán:

Ngưá»i xưa có nói: Vẽ cung Ä‘iện Hàm Dương thì dá»…, vẽ Sở nhân đốt lá»­a thì khó: Vẽ ngàn dặm thuyá»n bè thì dá»…, vẽ nước trào tháng Tám thì khó. Nay Ä‘á»c truyện Thá»§y Há»­ đến hồi Äông Quách tranh công, tả cho có khác vẽ lá»­a vẽ trào, do má»™t ngá»n tuyệt bút. Vì Lương Trung Thư rất yêu Dương Chí, nhằm vào sau đây dùng vào việc Sinh Nhật Thái SÆ¡n, nên yêu để mà sau ký thác việc trá»ng đại cho nên trước phải lưu ý đỠcá»­ làm quan mà cần phải mở cuá»™c đấu võ ở Giáo Trưá»ng cho cônh chúng không còn tị nạnh. Lúc đầu chỉ má»™t Chu Cẩn xin đấu thì lược tả đấu thương, tưá»ng thuật đấu cung mã, cÅ©ng gá»i là má»™t cuá»™c đấu tài hứng thú, thế mà tác giả lại Ä‘em cái tài không bá» không bến, còn diá»…n ra cuá»™c đấu võ khác nữa, cho xuất hiện ra má»™t Sách Siêu, chợt thấy ở dưới thá»m bên tả xin đấu sức Ä‘ua tài, khiến Lương Trung Thư thấy sá»± xảy ra ngoài ý định. Bấy giá» hai ngưá»i từng giao thá»§, mà Lương Trung Thư lưu ý Dương Chí, muốn cho thắng trận, má»›i cho mượn chiến mã bên kia Lý Thành cÅ©ng giúp Sách Siêu mà cho mượn chiến mã, kể ra cuá»™c đấu có phần sôi nổi gay go...Trước khi hai tay chưa từng cá»­ động tý chút, đã làm cho độc giả chú ý, khác dạng kinh hồn động phách trừng mắt, để tâm chỠđợi, thế mà còn gác chuyện đấu võ, lại tả ra Lương Trung Thư chạy tá»›i Nguyệt Äài, nào đặt tiá»n thưởng, rượu ngon, trịnh trá»ng ngồi dưới tàn che quạt rÅ©, đợi cho mấy lần pháo nổ, trống khua mấy lần phất lên Cá» Äá», Cá» Vàng, Cá» Xanh, Cá» Trắng rồi sau má»›i tả ra hai tay hảo hán xuất trận, khiến độc giả đợi chá», để tâm trừng mắt, sao khá»i kinh hồn mất vía vì má»™t cuá»™c tranh công? Äợi đến khi hai ngưá»i chiến đấu, chỉ tả má»™t câu chính văn: Äánh đến 50 hiệp không phân thắng phụ. Tả đến đấy rồi tiếp làm cho Lương Trung Thư ngây ngô, quan quân cÅ©ng ngây ngô, khắp giáo trưá»ng không ai nói má»™t câu, chỉ Lý Thành, Văn Äạt hai ngưá»i luôn mồm khen giá»i, khiến độc giả nghÄ© bụng, khắp Giáo Trưá»ng ai cÅ©ng chú trá»ng hai tay vá»›i chiến mã binh khí, chẳng mình Trung Thư ngây ra, đến ngay độc giả cÅ©ng ngây ra, đến khi ra lệnh thu quân, còn tả má»™t câu: Hai hảo hán còn muốn tranh công, không chịu ngừng lại. Hành văn đến thế, khác nào vẽ lá»­a vẽ trào? Trá»i sinh tuyệt bút tá»± có bút má»±c, chưa có văn này, tá»± có văn này, chưa có phê bình này vậy. Hỡi ôi! Thú vui thiên hạ, không gì bằng Ä‘á»c sách, Ä‘á»c sách không gì bằng Thá»§y Há»­, lại còn nỡ nào chẳng cùng vá»›i khoái nhân trong thiên hạ Ä‘á»i sau bên rượu dưới đèn, để tán thưởng áng văn như vậy!
Má»™t hồi sách này, ngu phu Ä‘á»c đến, thì cho rằng Äông Quách tranh công, để định phận cho Dương Chí, má»™t sá»± long trá»i lở đất xẩy ra, có hay đâu chỉ nhằm vào việc Sinh Nhật sau đây mà ký thác Dương Chí, cho nên bá»—ng không nảy ra má»™t sá»± như lâu đài lừng lẫy giữa trá»i, chỉ do Lương Trung Thư yêu Dương Chí vậy. Cho nên trong khi tả Lương Trung Thư lưu ý Dương Chí là những chá»— văn tuy ít, song là chính, mà tả Chu Cẩn, Sách Siêu tá»· thí, văn tuy nhiá»u rá»±c rỡ dá»c ngang lại là phụ bút, nếu Ä‘á»c không phân ra chá»§ khách chính phụ thì không nhận được ra những cái hay.
Tài sản của tarta12a

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #13  
Old 16-04-2008, 11:06 PM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Hồi 13

Xích Phát Quá»· say nằm Linh Quan Äiện;
Tiểu Thiên Vương nghÄ©a nhận Äông Khê Thôn.




Lôi Hoành sai bá»n thổ binh giải tên đại hán ấy vá» nhà Tiểu Bảo Chính ở thôn Äông Khê để ăn uống, Ä‘iểm tâm qua loa rồi sẽ giải vá» huyện sau. Nguyên Bảo Chính thôn Äông Khê là ngưá»i há» Tiá»u, tên là Cái, vốn con nhà phú há»™ ở trong làng, bình sinh trá»ng nghÄ©a khinh tài, hay giao kết bá»n hảo hán trong thiên hạ, bao nhiêu ngưá»i đến ở đó, bất luận là hay dở thế nào, hết thảy Ä‘á»u dung nạp tá»­ tế, rồi đến lúc ra Ä‘i, lại tặng đãi tiá»n nong để mà chi dụng. Chàng ta sức vóc khá»e mạnh, thích nghá» roi gậy kiếm cung, mà không cần vợ con bận rá»™n, suốt ngày chỉ luyện tập gân cốt mà thôi.
Ngoài cá»­a Äông Môn huyện Vận Thành có hai thôn, má»™t bên gá»i là Äông Khê, má»™t bên gá»i là Tây Khê, hai bên cách nhau bằng má»™t cái khe lá»›n. Ngày trước bên thôn Tây Khê, thưá»ng có ma qá»§y hiện hình, ban ngày dắt ngưá»i xuống dưới khe, mà không ai trị nổi. May đâu má»™t hôm có má»™t ngưá»i đạo sÄ© Ä‘i qua, ngưá»i trong thôn liá»n Ä‘em chuyện kể cho đạo sÄ© biết. Äạo sÄ© bảo ngưá»i hàng thôn trỠđến chá»— ấy, rồi dá»±ng má»™t cái bảo tháp, bằng đá xanh lên để trấn trụ bên khe, thì bao nhiêu ma qá»§y bên Tây Khê, kéo sang Äông Khê để ở. Bấy giá» Tiá»u Cái thấy chuyện như thế, lấy làm tức giận, Ä‘i sang bên kia khe cướp lấy bảo tháp đá xanh, Ä‘em vá» trấn ở bên đây. Bởi thế ngưá»i gần đấy ai cÅ©ng gá»i chàng ta là Thác Tháp Thiên Vương Tiá»u Cái, mà uy thế lừng lẫy trong thôn, đám giang hồ ai cÅ©ng biết.
Khi đó Lôi Hoành cùng bá»n thổ binh dong anh hảo hán kia, tá»›i cổng trang, bảo trang khách vào báo cho Bảo Chính biết. Tiá»u Cái còn Ä‘ang ngá»§ chưa dậy, bá»—ng nghe tin báo Lôi Hoành đến, thì vá»™i vàng gá»i mở cá»­a trang để đón Lôi Hoành và bá»n thổ binh vào.
Bá»n thổ binh rong chàng hảo hán vào ở má»™t chá»— phòng kia, còn Lôi Hoành thì dẫn mấy tên đầu quân đến thảo trưá»ng để chào Bảo Chính.
Bấy giá» Bảo Chính trở dậy tiếp chào rồi há»i Lôi Hoành rằng:
- Chẳng hay Äô Äầu có công cán gì, mà đêm hôm đến đây làm vậy?
- Tôi vâng lệnh Quan Huyện cùng vá»›i Chu Äồng má»—i ngưá»i Ä‘i tuần tiá»…u má»™t mặt, nhân qua đây nghỉ chân nhá» Bảo Chính má»™t lát, làm phiá»n giấc ngá»§, xin ngài thứ lá»—i cho.
Tiá»u Bảo Chính nói:
- Cái đó có hỠchi, xin ngài ngồi chơi xơi chén rượu cho vui.
Nói Ä‘oạn, nhất diện sai ngưá»i nhà dá»n rượu lên để thiết đãi, rồi lại há»i Lôi Hoành rằng:
- Ngài qua tệ thôn đây, có bắt được tên trộm cướp nào không?
Lôi Hoành nói:
- Má»›i rồi Ä‘i qua Ä‘iện Linh Quan, có má»™t tên đại hán, đương nằm ngá»§ ở trong miếu, tôi Ä‘oán chắc là tay gian quái nằm ở trong đó, nên tôi có cho trói lại để ná»™p Quan Huyện; Nhân tiện qua đây còn sá»›m, cÅ©ng muốn vào đây để nói cho Bảo Chính biết, để lỡ ra khi quan trên có há»i đến, thì Bảo Chính cÅ©ng được rõ căn nguyên. Ngưá»i đó hiện còn trói, để ngoài phòng kia.
Tiá»u Cái nghe nói thì để bụng, rồi lại nói vá»›i Lôi Hoành rằng:
- Xin cảm ơn ngài có lòng hạ cố, cho biết đến như thế.
ÄÆ°á»£c má»™t lát thì nhà dá»n cÆ¡m lên. Thương Châu nói rằng:
- Ngồi đây có lẽ nói chuyện không tiện, vậy xin má»i ngài vào nhà trong cho kín đáo.
Liá»n sai ngưá»i nhà thắp đèn dá»n rượu vào nhà trong, má»i Lôi Hoành vào uống rượu, và sai dá»n rượu đãi bá»n thổ binh luôn thể.
Tiá»u Cái ngồi tiếp rượu Lôi Hoành, trong bụng nghÄ© thầm rằng:
- Trong thôn ta đây làm gì có trộm cướp mà lão nầy bắt được? Âu là ta lẻn đi xem kỹ xem sao.
NghÄ© Ä‘oạn cất chén má»i luôn dăm bảy chén, rồi gá»i ngưá»i ra ngồi tiếp Lôi Hoành mà nói rằng:
- Xin má»i ngài cứ xÆ¡i rượu, tôi xin phép ra cá»­a má»™t lát, rồi lại vào hầu ngay.
Nói rồi đứng dậy, thắp cái đèn bóng Ä‘i ra. Bấy giá» bá»n thổ binh Ä‘ang uống rượu ở nhà ngoài, Tiá»u Cái liá»n bảo ngưá»i nhà dẫn vào phòng ngưá»i bị trói để xem. Khi đẩy cá»­a phòng bước vào, thấy má»™t chàng cao lá»›n lông ngông mình Ä‘en chùi chÅ©i, hai bắp chân và hai trái đùi để trần như nhá»™ng vậy.
Tiá»u Cái giÆ¡ đèn soi lên mặt, thì thấy mặt Ä‘en trán rá»™ng, hai bên mái tóc có nốt ruồi Ä‘á», má»c mấy cái lông vàng ở trên, chàng liá»n há»i ngưá»i kia rằng:
- Bác nầy ở đâu đến đây, tôi không trông thấy ở trong thôn nầy bao giỠcả.
Ngưá»i kia đáp:
- Tôi là khách ở xa, muốn đến tìm ngưá»i ở mạn nầy, thế mà lại bắt trói tôi cho là trá»™m cướp, rồi tôi cÅ©ng có chá»— phân biện được.
- Bác định tìm ai ở đây?
- Tôi định đến tìm một tay hảo hán ở đất này.
- Hảo hán tên là gì?
- Hảo hán ấy là Tiá»u Bảo Chính.
Tiá»u Cái nghe đến đó vẫn Ä‘iá»m nhiên há»i rằng:
- Bác tìm ngưá»i ấy có việc gì?
Ngưá»i kia đáp:
- Ông ấy là một tay nghĩa sĩ hảo hán xưa nay, thiên hạ đã biết tiếng, nay tôi có món quà phú quý muốn tìm đến để mách ông ấy đây.
Tiá»u Cái nghe vậy thú thá»±c rằng:
- Nếu vậy thì Tiá»u Bảo Chính chính là tôi đây, mà đương định đến để tìm cách cứu bác đây. Thôi có phải thế thì bác cứ nhận tôi là ông cậu, rồi đến khi tôi đưa bá»n kia ra đây, thì bác gá»i to lên, bấy giá» tôi sẽ có cách thoát thân cho bác.
Ngưá»i kia có vẻ vui mừng mà rằng:
- Nếu thế thì phúc đức nhà tôi, lại lạc vào tay ngài, xin ngài liệu cách chu toàn giúp chuyện cho.
Äoạn rồi Tiá»u Cái lại Ä‘i đóng cá»­a phòng cẩn thận, mà trở vào nhà trong tiếp rượu Lôi Hoành.
Anh em bốn bể là nhà
Äã trong thanh khí lại là sẵn quen.
Bấy giá» hai ngưá»i uống rượu hồi lâu, thấy vầng đông đã hÆ¡i rạng sáng, Lôi Hoành liá»n từ tạ đứng dậy mà nói rằng:
- Bây giá» trá»i đã sáng rồi, tôi xin phép Bảo Chính, để trở vá» cho kịp buổi hầu.
Tiá»u Cái nói:
- Vâng, ngài đi có việc quan, tôi cũng không dám lưu lại nữa, song nếu lần sau ngài có qua đây, lại xin đón vào chơi xơi nước.
Nói Ä‘oạn đưa chân Lôi Hoành lững thững Ä‘i ra. Khi đó các thổ binh rong hảo hán kia ra đến cá»­a trang, Bảo Chính trông thấy, liá»n bảo vá»›i Lôi Hoành rằng:
- Anh này trông khá»e mạnh lắm nhỉ?
Lôi Hoành nói:
- Thưa ngài, chính hắn là thằng ăn cướp bắt được ở điện Linh Quan hôm qua đấy.
Nói vừa dứt lá»i, thì bá»—ng thấy anh chàng kia kêu ta lên:
- Cậu ơi! Cậu cứu tôi với!
Tiá»u Cái giả vá» không biết, quay lại nom kỹ má»™t lượt rồi quát lên rằng:
- Ã, thằng này là thằng Vương Tiểu Tam đó phải không?
Anh kia đáp:
- Vâng, chính tôi đây, xin cậu cứu tôi với.
Má»i ngưá»i nghe lấy làm kinh ngạc, rồi Lôi Hoành há»i Bảo Chính rằng:
- Ngưá»i nầy là ai? Sao lại biết Bảo Chính?
- Thưa ngài, thằng nầy là thằng Vương Tiểu Tam con bà chị tôi đây, hồi có còn nhá» có ở đây bốn năm, rồi sau nó theo bố mẹ sang Nam Kinh, chừng đã mấy mươi năm trá»i nay rồi. Hồi nó mưá»i bốn mưá»i lăm tuổi có theo má»™t ngưá»i buôn bán qua đây má»™t lần, rồi từ bấy tá»›i nay không thấy tăm hÆ¡i đâu cả. Sau chỉ thấy ngưá»i ta nói là nó lêu lổng không ra gì, thế mà sao bây giá» lại vÆ¡ vẩn ở đây. Lạ thá»±c! Tôi trông nó bây giá» cÅ©ng không nhá»› mấy, chỉ còn nhận được cái nốt ruồi đỠở trên mái tóc, cho nên được biết nó là cháu.
Nói xong quay ra mắng rằng:
- Tiểu Tam? Sao mầy đến đây mà không tìm vào nhà tao, lại còn đi trộm cướp làm càn như vậy?
Ngưá»i kia cÅ©ng kêu rằng:
- Thưa cậu, tôi có đi làm càn dở gì đâu?
- Mày không làm càn, có lẽ đâu ngưá»i ta lại bắt?
Nói đoạn vớ lấy thanh gậy ở trong tay một đứa thổ binh giơ lên toan đánh.
Lôi Hoành cùng má»i ngưá»i Ä‘á»u túm lại khuyên rằng:
- Bảo Chính hãy khoan tay, để hắn nói xem sao đã.
Anh kia lại nói:
- Xin cậu hãy bá»›t giận, để tôi kể cậu nghe: Từ khi tôi vỠđây má»™t lần, vào quãng mưá»i bốn, mưá»i lăm tuổi, tá»›i nay đã ngoại mưá»i năm rồi, hôm qua nhân Ä‘i đưá»ng uống mấy chén rượu quá say, không dám vào chào cậu, cho nên phải nằm tạm ở miếu đó má»™t đêm, định sáng nay sẽ vào. Ai ngá» bị bá»n hỠđến, bất vấn thị phi gì cả, cứ trói phăng mà giải đến đây, chứ nào tôi có trá»™m cướp gì đâu? Tiá»u Cái lại giÆ¡ gậy lên, tay thì toan đánh, mà miệng thì mắng rằng:
- Äồ súc sinh, mầy đến đây mà không tìm ta ngay, mà tham ăn uống làm vậy? Nhà ta không có rượu cho ngươi uống hay sao? Mày làm thế thì có nhục không?
Lôi Hoành can ngăn mà rằng:
- Thôi, Bảo Chính đừng giận nữa, anh ấy cũng không ăn trộm ăn cướp gì đâu. Bởi vì chúng tôi thấy anh nầy to lớn, mặt mày lại vơ vẫn nằm ngủ ở miếu, cho nên tôi mới ngỠmà bắt đó thôi, nếu có biết là cháu ngài, thì có đâu chúng tôi lại thế.
Nói xong gá»i thổ binh cởi trói cho ngưá»i kia, để trả lại cho Bảo Chính.
Chúng nghe nói lập tức cởi trói cho ngưá»i kia. Lôi Hoành lại nói;
- Xin Bảo Chính tha lỗi cho, vì chúng tôi lỡ lầm không biết là cháu ngài, thực là đắc tội. Chúng tôi xin phép ngài để vỠhuyện thôi.
Tiá»u Cái nói:
- Hãy khoan, má»i Äô Äầu vào chÆ¡i tôi nói câu chuyện này đã.
Nói xong lại má»i Lôi Hoành vào nhà trong, đưa ra 10 lạng bạc mà rằng:
- Tôi gá»i là chút thành tâm, xin Äô Äầu nhận lấy cho.
Lôi Hoành từ chối mà rằng:
- Sao ngài lại thế? Chúng tôi không dám nhận.
- Nếu thế thì ngài không nể Tiá»u Cái tôi, xin thế nào ngài cÅ©ng cầm lấy cho.
Lôi Hoành miễn cưỡng cầm lấy mà rằng:
- Bảo Chính đã dạy thế, thì tôi xin tạm lấy, rồi sau sẽ trả ơn ngài.
Bảo Chính lại gá»i anh kia đến tạ Æ¡n Lôi Hoành, và lấy thêm ít tiá»n đưa cho lÅ© thổ binh, rồi lại tiá»…n chân bá»n ấy ra vá».
Bấy giá» Tiá»u Cái má»i anh chàng kia vào nhà trong, sai ngưá»i lấy quần áo cho thay, rồi ung dung há»i đến tên há» hành tung.
Ngưá»i kia nói:
- Tôi há» Lưu tên ÄÆ°á»ng, vốn ngưá»i ở Äồng Lá»™, nhân vì bên mái tóc có lông Ä‘á», cho nên há» thưá»ng gá»i tôi là Xích Phát Qá»§y, nay nhân có má»™t món phú quý rất to, toan đến đây để hiến ngài, ai ngá» bị há» bắt Ä‘em đến đây, thá»±c là sá»± bất hạnh mà cÅ©ng may cho tôi lắm, vậy xin Ca Ca hãy nhận tôi bốn lạy rồi sẽ thưa chuyện.
Nói xong lạy luôn ngay bốn lạy. Tiá»u Cái há»i:
- Phú quý thế nào, ở đâu, bác hãy nói tôi nghe xem sao?
Lưu ÄÆ°á»ng nói:
- Chúng tôi từ thá»§a nhá» trôi nổi giang hồ, nay đây mai đó, cÅ©ng kết nạp được ít bạn hảo hán ở trong Ä‘á»i, xưa nay vẫn thấy bá»n tay chÆ¡i ở SÆ¡n Äông Hà Bắc, thưá»ng hay lẩn quẩn đến đây, bởi thế nên tôi biết tiếng Ca Ca, mà muốn đến đây để bàn má»™t việc. Nhưng việc này tất phải kín đáo không thể nào có má»™t ngưá»i ngoài nghe được.
- Ở đây toàn là tâm phúc của tôi cả, xin cứ nói không hỠchi.
- Ngài có biết chuyện Lương Trung Thư ở Bắc Kinh đây sắp đưa châu báu vá» mừng bố vợ là Thái Sư ở Äông Kinh không? Ấy năm ngoái đã đưa Ä‘i má»™t chuyến 10 vạn quan tiá»n châu báu, mà giữa đưá»ng bị ngưá»i ta cướp mất, đến nay tra mãi không ra. Tá»›i năm nay lại sắp tải Ä‘i 10 vạn kim ngân châu báu nữa, để mừng sinh nhật hôm rằm tháng sáu, có lẽ nay mai là khởi trình đây. Tôi thiết tưởng cái cá»§a bất nghÄ©a, nó khoét xương hút máu cá»§a dân ấy, dẫu ta có lấy Ä‘i cÅ©ng chẳng tá»™i gì? Vả tôi nghe tiếng Ca Ca là ngưá»i tài giá»i, mà tôi đây dẫu chẳng ra gì, cÅ©ng biết được má»™t đôi ngón võ, bởi vậy muốn đến bàn vá»›i Ca Ca, nên thừa cÆ¡ há»™i mà cướp lấy món tiá»n cá»§a cái đồ ăn cướp ngày cá»§a dân kia, mà cứu bá»n giang hồ bần bách, có thú hÆ¡n không? Cứ như bá»n chúng ta Ä‘i, thì tôi tưởng không kể gì nó có dăm ba ngưá»i, dẫu nó có tá»›i vài ba nghìn quân, ta cÅ©ng có thể vung đầu gậy mà không sợ chi hết cả. Việc ấy nếu Ca Ca định làm, thì tiểu đệ xin tình nguyện giúp má»™t tay, Ca Ca nghÄ© sao?
Tiá»u Cái nói:
- Ta hãy thư thả bàn kỹ xem đã. Nay bác má»›i ở xa đến, chắc là hãy còn mệt nhá»c, vậy xin hãy vào phòng nghỉ, rồi ta sẽ bàn lại.
Nói xong gá»i ngưá»i nhà dẫn Lưu ÄÆ°á»ng vào má»™t gian phòng má»›i nằm ở đó. Khi Lưu ÄÆ°á»ng nằm má»™t mình ở trong phòng, chợt nghÄ© ra rằng: "Mình phen này thá»±c vất vả quá! CÅ©ng may mà gặp được Tiá»u Cái, cho nên má»›i thoát được thế này, nhưng nghÄ© lại giận cho thằng khốn nạn hôm qua, bá»—ng dưng nó bắt mình, bảo ngay là giặc cướp, mà trói giam mất hẳn má»™t đêm, thế có tức không? Bây giá» có lẽ nó Ä‘i cÅ©ng chưa xa mấy, âu là ta Ä‘uổi đánh cho nó má»™t mẻ, mà lấy lại món tiá»n cho Tiá»u Cái là hÆ¡n. Äồ súc sinh ấy nó quen thói tham quan lại nhÅ©ng xưa nay, phải liệu cho nó má»›i được".
Nghĩ đoạn vớ thanh đao đi ra, khép cửa buồng lại, rồi lẻn ra ngoài trang mà chạy vỠđằng Nam để theo Lôi Hoành. Mới hay:
Anh hùng đứng ở trên Ä‘á»i,
Lẽ nào dung túng những loài tham ô.
Ra tay múa ngá»n gươm thù,
Moi gan tàn ác Ä‘á»n bù núi sông.

Bấy giá» mặt trá»i đã cao hÆ¡n trượng, Lôi Hoành đương dẫn lÅ© thổ binh Ä‘i lững thững trên đưá»ng, Lưu ÄÆ°á»ng chạy thốc lại đến nÆ¡i mà quát lên rằng:
- Tên Äô Äầu kia, muốn sống đứng lại đấy.
Lôi Hoành nghe nói giật mình quay cổ lại, thấy Lưu ÄÆ°á»ng hầm hầm chạy đến, liá»n giật lấy thanh Ä‘ao cá»§a đứa thổ binh mà thét lên rằng
- Thằng kia mày định đuổi ta để làm gì?
Lưu ÄÆ°á»ng nói:
- Mầy có biết Ä‘iá»u để 10 lạng bạc đây, thì ta tha cho mày.
- Tiá»n nầy là tiá»n cá»§a cậu mầy tặng ta đây, có chuyện gì đến mày? Nếu ta không nể cậu mầy, thì ta chém cổ Ä‘i rồi, lại còn dám đến đòi tiá»n ta hay sao?
Lưu ÄÆ°á»ng hầm hầm giận dữ mà rằng:
- Ta tá»± nhiên vô cá»› không làm giặc ăn cướp gì, thế mà mầy dám bắt trói ta má»™t đêm, rồi lại biểu cậu ta mà lấy 10 lạng bạc là nghÄ©a gì? Quân nầy hút máu hút má»§ cá»§a dân đã quen, còn toan bắt nạt bá»n ta à? Muốn tá»­ tế đưa trả món tiá»n ấy đây, bằng không ta xé xác lập tức bây giá» cho mà coi.
Lôi Hoành cÅ©ng nổi giận trá» Lưu ÄÆ°á»ng mà mắng rằng:
- Mầy là đồ ăn cắp làm nhục cả gia phong, lại còn dám vô lễ với ta à?
- Chính mầy là đồ ăn cướp ăn hại của dân của nước, mầy còn há mồm mắng ai?
Lưu ÄÆ°á»ng nói xong vác Ä‘ao xông vào đánh luôn. Lôi Hoành cưá»i ha hả rồi giÆ¡ Ä‘ao lên đỡ. Hai bên đánh nhau ở giữa đưá»ng cái có tá»›i 50 hiệp, mà không biết bên nào được bên nào thua.
Bá»n thổ binh thấy vậy, toan kéo nhau đến để giúp sức Lôi Hoành, mà đánh Lưu ÄÆ°á»ng. Chợt đâu bên cạnh đưá»ng có má»™t ngưá»i, ở trong cánh cá»­a phên, vác đôi đồng giản bước ra kêu lên rằng:
- Hai hảo hán hãy khoan tay tôi nói câu này đã.
Nói Ä‘oạn xông vào đưa đồng giản rẽ đám đánh nhau ra làm đôi. Lưu ÄÆ°á»ng và Lôi Hoành dừng tay đứng xa ra ngoài vòng, rồi nhìn lên thấy ngưá»i kia, mày xanh mắt sắc, mặt trắng râu dài, ăn mặc ra dáng má»™t nhà nho sÄ©. Nguyên ngưá»i ấy tên là Trí Äa Tinh Ngô Dụng, biểu tá»± là Há»c Cứu, đạo hiệu là Gia Lượng tiên sinh, vốn ngưá»i làng ở đấy, chÆ¡i vá»›i Tiá»u Cái rất thân xưa nay.
Bấy giá» Ngô Dụng tay cầm đồng giản trá» há»i Lưu ÄÆ°á»ng rằng:
- Bác nầy ở đâu? Vì cá»› sao lại đánh vá»›i Äô Äầu thế?
Lưu ÄÆ°á»ng trừng mắt nhìn Ngô Dụng mà nói rằng:
- Không việc gì đến nhà thầy.
Lôi Hoành thấy vậy, liá»n Ä‘em đầu Ä‘uôi kể cho Ngô Dụng nghe, Ngô Dụng nghe nói bảo Lưu ÄÆ°á»ng rằng:
- Nếu vậy thì bác đừng chấp nê nữa, ông cậu bác vá»›i tôi là chá»— chí thân, mà Äô đầu đây là ngưá»i tá»­ tế, nếu bác lại làm như thế, thì mất cả thể diện ông cậu bác chứ không phải chÆ¡i.
Lưu ÄÆ°á»ng đáp rằng:
- Nhà thầy không biết, nguyên việc này là hắn đánh lừa để lấy tiá»n, chứ cậu tôi có bằng lòng cho hắn đâu! Nếu hắn không trả lại, thì tôi thá» quyết không thôi.
Lôi Hoành nói:
- Trừ khi có Bảo Chính đến đây thì tôi trả lại.
Lưu ÄÆ°á»ng nói:
- Ngươi muốn đổ oan cho ngưá»i ta là giặc, rồi lại lừa lấy tiá»n mà không trả ta là nghÄ©a lý gì?
- Ta nhất định không trả.
- Không trả thì há»i thanh Ä‘ao ở tay ta đây.
Ngô Dụng lại gạt đi mà rằng:
- Hai bên đánh nhau suốt ná»­a ngày trá»i, chưa biết bên nào được thua, giỠđịnh còn đánh nhau đến đâu nữa.
Lưu ÄÆ°á»ng nói:
- Äánh đến bao giá» má»™t thằng sống, má»™t thằng chết má»›i thôi.
Lôi Hoành nói:
- Nếu ta có sợ ngươi, thì ta đã thét thổ binh vào đánh giúp, nhưng thế không phải là hảo hán, chỉ một mình ta cũng đánh đổ được ngươi cho mà xem.
Lưu ÄÆ°á»ng cả giận vá»— bụng thét lên rằng:
- Ta không sợ, ta không sợ!
Nói Ä‘oạn lại xông vào đánh nhau, Ngô Dụng hết sức can ngăn cÅ©ng không được. Chợt đâu thấy bá»n thổ binh trỠđằng xa mà nói rằng:
- Bảo Chính đã đến kia, ta đến nói với Bảo Chính mới được.
Lưu ÄÆ°á»ng nghe nói vá»™i quay lại xem, thấy Tiá»u Bảo Chính đương khoác áo xốc xa xốc xếch, chạy tong tả đến mà quát lên rằng:
- Thằng rồ dại kia không được vô lễ.
Ngô Dụng thấy Bảo Chính đến, cưá»i ta lên mà bảo rằng:
- Xin má»i Bảo Chính đến đây, các ông đương đánh nhau hăng quá.
Tiá»u Cái vừa thở hồng há»™c vừa nói:
- Làm thế nào mà đã trốn đến đây để đánh nhau thế?
Lôi Hoành nói:
- Anh ấy vác đao đến đòi trả lại 10 lạng bạc, nhưng tôi bảo có ngài đến, thì tôi sẽ trả, ai ngỠanh ấy giơ tay đánh luôn, có tới năm sáu mươi hiệp, rồi sau thầy đồ đến khuyên giải mãi cũng không thôi.
Tiá»u Cái nói:
- Thằng súc sinh này, thế mà tôi không được biết, xin Äô đầu nể mặt tôi mà Ä‘i vá», rồi khi khác tôi xin đến tạ tá»™i.
- Vâng, có thầy đồ đấy, tôi có chấp anh ta đâu, làm thế thì thành ra lại phiá»n cho Bảo Chính quá.
Lôi Hoành nói xong bái tạ Tiá»u Cái, Ngô Dụng mà kéo thổ binh vá» huyện.
Bấy giá» Ngô Dụng nói vá»›i Tiá»u Cái rằng:
- Hôm nay nếu Bảo Chính không ra đây, thì có lẽ xảy ra chuyện to mất. Võ nghệ cá»§a cháu ngài giá»i lắm, tôi đứng nấp xem đã lâu, thấy Lôi Hoành đã là má»™t tay thiện nghệ, mà cÅ©ng chỉ che đỡ quanh co không sao địch nổi. Nếu hai ngưá»i đánh nhau luôn má»™t hồi nữa thì Lôi Hoành tất nguy mất, vì thế nên tôi phải chạy ra can lại. Nhưng không biết rằng cháu ngài ở đâu đến đây, mà tôi không thấy ở trang bao giá»?
Tiá»u Cái nói:
- Tôi đương tính sai ngưá»i Ä‘i má»i ngài đến nói chuyện, bất đồ tìm đến anh này thì không thấy đâu, mà thanh Ä‘ao ở trên giá cÅ©ng mất. Sau thấy trẻ chăn trâu nói hảo hán vác thanh Ä‘ao chạy ra phía Nam, tôi liá»n tất tả Ä‘uổi theo đến đây, may mà có ngài khuyên giải há»™, không thì lỡ ra việc lá»›n không chÆ¡i. Bây giá» xin má»i thầy qua bên tôi chÆ¡i, bàn mấy câu chuyện cần đã.
Ngô Dụng vâng lá»i, quay vá» nhà há»c, cất đồng giản Ä‘i, dặn nhà chá»§ cho há»c trò nghỉ má»™t buổi, rồi khóa cá»­a buồng há»c, mà cùng vá»›i Tiá»u Cái, Lưu ÄÆ°á»ng Ä‘i vào trang viện.
Khi vá» tá»›i nhà, Tiá»u Cái má»i Ngô Dụng vào cả nhà trong cùng ngồi nói chuyện, rồi Ä‘em tên há» Lưu ÄÆ°á»ng, cùng câu chuyện đến đây để thuật cho Ngô Dụng nghe, và lại bảo rằng:
- Bác ta đến đây, thá»±c là má»™t ý rất tốt mà lại ứng vá»›i giấc má»™ng cá»§a tôi đêm qua. Äêm hôm qua tôi nằm mê thấy bảy vì sao Bắc Äẩu, rÆ¡i xuống nóc nhà, mà trên chá»— chuôi sao Äẩu lại có má»™t vì sao nhá», hóa ra má»™t tia sáng Ä‘i sang Bắc mất. Tôi Ä‘oán như thế, tất là có lợi, đương định Ä‘i má»i thầy đến để xem việc ấy như thế nào?
Ngô Dụng cưá»i mà đáp rằng:
- Tôi thấy bác Lưu ÄÆ°á»ng đến đây, bằng má»™t cách nhiêu khê như vậy, trong lòng cÅ©ng đã Ä‘oán được bảy tám phần rồi, nếu quả như thế thì là má»™t việc rất hay nên làm, những cá»§a tham tàn bất nghÄ©a không lấy thì để làm chi! Duy có má»™t Ä‘iá»u là việc nầy bất tất phải nhiá»u ngưá»i, nhưng, mà ít ngưá»i quá cÅ©ng không được. Trong bá»n ngưá»i nhà đây kể cÅ©ng nhiá»u, nhưng mà vô dụng cả, còn ba ngưá»i mình tuy có giá»i thá»±c, cÅ©ng khó lòng mà đảm nhiệm được xong, việc này tất do phải có bảy tám tay hảo hán má»›i xong, chứ nhiá»u quá cÅ©ng vô ích.
Tiá»u Cái nói:
- Chẳng hay là ứng vào với số sao ở trong giấc mộng chăng?
- Có lẽ, giấc má»™ng cá»§a quan bác không phải tầm thưá»ng, cái này chắc là vá» mạn Bắc lại có ngưá»i phù trợ được ta đây hẳn.
Nói đoạn, chau mày ngồi nghĩ một lúc, rồi lại nói rằng:
- ÄÆ°á»£c rồi...được rồi...tôi nhá»› ra trong ấy có ba anh em nhà nầy, võ nghệ cao cưá»ng mà nhất sinh can đảm, là có thể giúp ta xong việc, để rồi ta xin kể cho Bảo Chính nghe...
Cho hay:
Anh hùng mới biết anh hùng,
Có trong thanh khí mới cùng tìm nhau,
Giang Hồ xuôi ngược bấy lâu,
Non xa nước bạc thiếu đâu anh tài?
Äã mang tiếng gá»›m ghê Ä‘á»i,
Làm cho đáo để cho ngưá»i gá»›m ghê!
Phù vân là của bất nghì,
Giết ngưá»i tàn ác tá»™i gì hay không!

Lá»i bàn cá»§a Thánh Thán:

Má»™t bá»™ sách bảy mươi hồi, chép má»™t trăm lẻ tám anh hùng, thì Tiá»u Cái là ngưá»i khởi lên làm Thá»§ Lãnh, Tiá»u Cái khởi lên làm Thá»§ Lãnh, mà không chép ngay tá»± hồi đầu, như má»i chuyện khác, đến hồi 13 má»›i xuất danh, bao nhiêu chuyện đã xẩy từ 13 hồi trước, nhân đó mà được biết tác giả trong lòng chứa toàn bá»™ truyện, rồi sau hạ bút viết ra. Nếu không trong lòng chứa toàn bá»™ truyện, tả Tiá»u Cái ngay từ đầu, làm những chuyện kinh thiên động địa, như quấy nước chá»c trá»i, thì đám giặc ấy còn đâu giá trị, phải tả ra bao nhiêu rắc rối má»i ngưá»i, để đưa lại Tiá»u Cái làm Thá»§ Lãnh, đám ngưá»i ấy má»›i khá»i tai tiếng sau này.
Gia Lượng má»›i ra khá»i lá»u tranh, nói má»™t câu đầu: Việc này ít ngưá»i làm chẳng được, mà nhiá»u ngưá»i làm cÅ©ng chẳng được, lá»i nói chí lý thay dẫu Ä‘em trị thiên hạ, cÅ©ng không khác vậy. Câu nói ít ngưá»i làm chẳng được, cÅ©ng như câu nói nhiá»u ngưá»i làm chẳng được, vì kẻ hay ngưá»i dở, phải xét được ra, để mà dùng đến. Hỡi ôi! Vua không kín đáo, thì mất đến thân mình, đúng như câu: Dân có thể khiến theo, không thể cho biết, đấy cÆ¡ mưu vậy. Theo Lá»… chế nhà Châu dùng 360 vị quan, Ä‘á»u thuá»™c loại dân khả xá»­ đây, bất khả xá»­ tri, vì Khu Mật Viện Äại Thần chỉ Tam Công Tam Cô dá»± bàn, còn nhiá»u ngưá»i không được. Ngô Dụng nói há chẳng phải là yếu luận việc Vương Äạo trị thiên hạ đấy ư? Má»™t bá»™ truyện tả 108 anh hùng, làm đầu là Tiá»u Cái, khởi ra từ giấc má»™ng, thì than ôi! Äáng tỉnh ngá»™ thay! Vì kể ra sá»± tích 108 ngưá»i, có cưá»i, có khóc, có khen, có chê, có nhưá»ng, có cướp, có luồn cúi, có báo thù...Thế mà khởi đầu từ má»™t giấc má»™ng, thì biết ở Ä‘á»i việc gì không là má»™ng ảo? Äại địa má»™ng quốc, xưa nay má»™ng ảnh, vinh nhục má»™ng sá»±, chúng sinh má»™ng hồn...Há chuyện 108 ngưá»i này là má»™ng, xưng hùng xưng bá, nay còn đâu? Äại thiên thế giá»›i Ä‘á»u là má»™ng cả, độc giả đến nay chẳng đáng ngại.
Tài sản của tarta12a

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #14  
Old 16-04-2008, 11:08 PM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Hồi 14

Ngô Há»c Cứu thuyết ba chàng Nguyá»…n;
Công Tôn Thắng ưng bảy vì sao





Khi đó Tiá»u Cái nghe Ngô Dụng nói, thì vá»™i vàng há»i rằng:
- Ba ngưá»i ấy là ai, xin ngài cho tôi biết?
Ngô Dụng đáp:
- Ba ngưá»i ấy là ba anh em ruá»™t ở thôn Thạch Kiệt, gần Lương SÆ¡n Bạc, xưa nay chỉ sinh nhai vá» nghỠđánh cá, và cÅ©ng đôi khi có giở ngón chÆ¡i bá»i ghê gá»›m. Má»™t ngưá»i là Lập Äịa Thái Tuế Nguyá»…n Tiểu Nhị, má»™t ngưá»i là Äá»an Mạnh Nhị Lang Nguyá»…n Tiểu NgÅ©, và má»™t anh là Hoạt Diêm La Nguyá»…n Tiểu Thất, ba anh em Ä‘á»u chÆ¡i thân vá»›i tôi cả. Và tôi xem ý ba anh ấy dẫu không há»c thức gì, song thá»±c là những ngưá»i có chí khí nam nhi, mà lại có lòng nghÄ©a hiệp quả cảm, nếu được có bá»n há» giúp cho, thì chả việc gì mà không xong được.
Tiá»u Cái nói:
- Tôi cÅ©ng nghe danh thấy tiếng ba anh em há» Nguyá»…n đã lâu, nhưng chưa có dịp nào được gặp...Thôn Thạch Kiệt chỉ cách đây chùng má»™t dặm đưá»ng, hay là thá»­ cho ngưá»i Ä‘i triệu hỠđến đây, được chăng?
- Không được, việc ấy tất là tôi Ä‘i thì má»›i thuyết được hỠđến đây, chứ sai ngưá»i Ä‘i thì há»ng mất.
Tiá»u Cái cả mừng mà rằng:
- Nếu tiên sinh nghĩ thế thì còn gì hơn, nhưng chẳng hay bao giỠtiên sinh định đi?
- Việc này không thể chậm được, chỉ đêm hôm nay tôi đi, là sáng mai có thể đến đấy được rồi.
Tiá»u Cái lấy làm vui lòng khen phải, rồi sai ngưá»i nhà dá»n rượu lên để ba ngưá»i cùng đánh chén.
Ngô Dụng bảo vá»›i Lưu ÄÆ°á»ng rằng:
- Con đưá»ng từ Bắc Kinh Ä‘i sang Äông Kinh, thì ta đã thuá»™c cả rồi, nhưng không biết rằng há» Ä‘i lối nào? Việc này có lẽ phải phiá»n Ngô Huynh thám thính giúp, xem hôm nào há» Ä‘i, và há» Ä‘i đưá»ng nào má»›i được.
Lưu ÄÆ°á»ng nói:
- Vâng, để đêm nay tiểu đệ xin đi.
Ngô Dụng nói:
- Nhưng mà hãy thư thả, nay mới là đầu tháng năm, còn cách hơn bốn mươi ngày nữa, mới đến rằm tháng sáu, vậy hãy xin đợi tôi đi bảo đám kia vỠrồi sẽ liệu.
Äoạn rồi ba ngưá»i cùng uống rượu vá»›i nhau, hồi lâu má»›i nghỉ. Vào khoảng đầu trống canh ba, Ngô Dụng dậy sá»›m rá»­a mặt mÅ©i, ăn qua miếng cÆ¡m sáng rồi, giắt lấy ít tiá»n mà từ giã Tiá»u Cái, Lưu ÄÆ°á»ng rồi Ä‘i sang Thạch Kiệt. Trưa hôm sau Ä‘i đến thôn Thạch Kiệt, Ngô Dụng vào thẳng nhà Nguyá»…n Tiểu Nhị. Khi đến cá»­a thấy có mưá»i mấy gian nhà lá ở giữa khoảng non cao nước thẳm, trước hàng dậu thưa có chăng phÆ¡i má»™t bức lưới rách và có mấy con thuyá»n câu buá»™c ở cá»c dậu.
Bấy giá» Ngô Dụng lên tiếng há»i rằng:
- Nhị Ca có nhà hay không?
Vừa há»i dứt lá»i, thì Nguyá»…n Tiểu Nhị đã chạy ra, trông thấy Ngô Dụng rồi vồn vã há»i chào rằng:
- Kìa tiên sinh, đã lâu không được gặp, chẳng hay cơn gió gì, thổi tiên sinh trôi dạt đến đây thế?
Ngô Dụng cưá»i mà đáp rằng:
- Tôi có chút việc, muốn đến phiá»n Nhị Ca đây!
- Việc gì xin tiên sinh cứ nói.
- Tôi lâu nay ngồi dạy há»c ở nhà má»™t ngưá»i Äại phú há»™, nay ông ta sắp làm bữa tiệc, muốn cần dùng mươi lăm con cá lá»›n, vào khoảng mưá»i bốn, mưá»i lăm cân má»™t, bởi vậy tôi muốn đến đây phiá»n quan bác giúp cho.
Nguyá»…n Tiểu Nhị cưá»i mà đáp rằng:
- Tiểu đệ hãy xin hầu tiên sinh mấy chén rượu, rồi ta sẽ nói chuyện được chăng?
Ngô Dụng nói:
- ÄÆ°á»£c lắm, chính ý tôi cÅ©ng muốn uống vá»›i Nhị Ca mấy chén cho vui đây.
- Nếu vậy bên kia hồ có mấy hàng rượu, ta xuống thuyá»n sang đấy đánh chén má»™t thể.
Ngô Dụng nói:
- Thế thì hay lắm, nhưng tôi còn muốn nói chuyện với bác Tiểu Ngũ nữa, không biết rằng bác ấy có nhà không?
Tiểu Nhị nói:
- Ta thử cùng đến đấy xem!
Nói Ä‘oạn bảo Ngô Dụng cùng xuống thuyá»n cởi dây buá»™c mà chèo Ä‘i.
Vừa chèo đi được một quãng, thì thấy Tiểu Nhị vẫy tay đằng trước mặt mà nói to lên rằng:
- Thất Ca có thấy Ngũ Ca đâu không?
Ngô Dụng nghe há»i, ngẩng lên nom thì thấy trong đám bụi lau, có má»™t con thuyá»n lách ra, rồi thấy Nguyá»…n Tiểu Thất đội nón lá, mặc áo ngắn, ngồi ở trên vừa chèo vừa há»i rằng:
- Nhị Ca định tìm Ngũ Ca để làm gì đó?
Ngô Dụng liá»n ứng lên rằng:
- Thất Ca Æ¡i! Tiểu Äệ đến hầu chuyện các bác đây!
Nguyễn Tiểu Thất trông thấy Ngô Dụng, thì mừng rỡ mà rằng:
- Chào tiên sinh, tiên sinh đến đây từ bao giá», mà sao lâu nay không được gặp thế?
Ngô Dụng nói:
- Má»i bác Ä‘i uống rượu vá»›i Nhị Ca má»™t thể Ä‘i.
- Vâng, hôm nay có tiên sinh đến chơi, tôi xin đi hầu ngài mấy chén rượu cho vui.
Nói Ä‘oạn cùng chèo thuyá»n Ä‘i đến má»™t chá»— gò cao ở giữa hồ, trên có bảy tám gian nhà lá, rồi Nguyá»…n Tiểu Nhị lên tiếng mà há»i rằng:
- Lão Nương ơi! Ngũ Ca có nhà hay không?
Bà già nghe há»i, chạy ra đáp rằng:
- á»i chà! Nói thế nào được! Bây giá» cá cÅ©ng không đánh, chỉ suốt ngày cá» bạc rông dài, xác xÆ¡ như nhá»™ng vậy. Vừa rồi má»›i vá» tháo cành thoa ở trên đầu tôi, Ä‘em Ä‘i đánh bạc rồi đấy.
Tiểu Nhị nghe nói thì cưá»i má»™t tiếng, rồi lại quay thuyá»n Ä‘i.
Nguyá»…n Tiểu Thất Ä‘i thuyá»n sau nói vá»›i Nguyá»…n Tiểu Nhị rằng:
- Không biết làm sao mà NgÅ© Ca Ä‘en thế? Äánh bạc chỉ thua hoài mãi thôi...mà đến tôi đây cÅ©ng thế, phen này thá»±c là trần trụi không còn gì nữa.
Ngô Dụng thấy nói như thế, thì trong lòng ám tưởng: "Anh này tất mắc kế cá»§a ta". Bây giá» hai thuyá»n chèo Ä‘i được má»™t lúc, đến bên cầu Äá»™c Má»™c có má»™t đại hán vác hai chuá»—i tiá»n, đương vá»™i xuống thuyá»n sắp Ä‘i. Nguyá»…n Tiểu Nhị kêu to lên rằng:
- Ngũ Lang phát tài chăng?
Nguyá»…n Tiểu NgÅ© nghe há»i mà cưá»i rằng:
- Té ra là Ngô tiên sinh đấy à? Sao mấy năm nay không gặp tiên sinh thế? Tôi đứng trên cầu trông thấy các ông đã nửa ngày rồi.
Nguyễn Tiểu Nhị nói:
- Tôi vá»›i Ngô tiên sinh đến tận nhà tìm, thấy lão nương nói rằng Ä‘i đánh bạc rồi chúng tôi lại kéo đến đây để mà tìm. Bây giá» chúng ta má»i Ngô Tiên Sinh Ä‘i lên hàng đánh chén Ä‘i.
Nguyá»…n Tiểu NgÅ© nghe nói, nhảy xuống thuyá»n, ba cái cùng thong dong chèo Ä‘i đến má»™t chá»— khóm sen gần đó, rồi buá»™c thuyá»n vào bến mà Ä‘i đến tá»­u Ä‘iếm.
Khi vào tá»›i tá»­u Ä‘iếm, bốn ngưá»i cùng đến má»™t chá»— nhà sàn, tìm chá»— bàn ghế sÆ¡n dầu sạch sẽ, rồi Tiểu Nhị nói vá»›i Ngô Dụng rằng:
- Tiên Sinh đừng cưá»i anh em tôi là thô tục...xin đón tiên sinh ngồi trên.
Ngô Dụng nói:
- Có đâu dám thế, xin má»i các bác ngồi.
Tiểu Thất nói:
- Ca Ca xin ngồi chủ vị, để tiên sinh ngồi khách vị, còn hai anh em tôi ngồi đây trước là xong.
Ngô Dụng cưá»i nói:
- Phải, tính Thất Lang nhanh nhẹn thế là phải.
Äoạn rồi bốn ngưá»i cùng ngồi, gá»i má»™t thùng rượu và các thứ đũa chén lên.
Nguyá»…n Tiểu Nhị há»i nhà hàng rằng:
- Có gì nhắm tốt không?
- Có thịt bò mới, béo lắm, các ngài xơi.
- ÄÆ°á»£c rồi, lấy mươi cân thái to to Ä‘em ra đây.
Nhà hàng vâng lá»i quay Ä‘i, Nguyá»…n Tiểu Nhị lại nói vá»›i Ngô Dụng rằng:
- Xin tiên sinh chá»› cưá»i chúng tôi là vô lá»….
- Lẽ nào? ...tôi đến đây phiá»n nhiá»…u các bác thì có, Nguyá»…n Tiểu Nhị nói:
- Sao tiên sinh dạy thế?
Bấy giá» nhà hàng Ä‘em thịt bò lên bầy trên bàn, rồi ba anh em há» Nguyá»…n cất chén, má»i Ngô Dụng xÆ¡i rượu và lấy thức nhắm.
Ngô Dụng ăn có mấy miếng thịt, thì không nuốt Ä‘i được nữa. Bá»n kia thì ngốn như xa cán ngốn bông vậy. Má»™t lúc rồi Nguyá»…n Tiểu NgÅ© má»›i ngẩng đầu lên há»i chuyện Ngô Dụng rằng:
- Tiên sinh đến chơi đây...Chẳng hay có việc gì nữa?
Nguyễn Tiểu Nhị nói:
- Bây giá» tiên sinh ngồi dạy há»c ở má»™t nhà phú há»™, ngài muốn đến đây há»i anh em ta tìm há»™ cho mươi lăm con cá to, nặng chừng mưá»i bốn mưá»i lăm ký má»™t.
Nguyễn Tiểu Thất nói:
- Giá má»i khi ra thì đến năm ba chục con cÅ©ng có thể kiếm được, nhưng bây giá» thì đến hạng cá mươi cân cÅ©ng khó lòng mà có được.
Nguyễn Tiểu Ngũ nói:
- Nếu tiên sinh có dùng hạng cá to độ năm sáu cân một, thì chúng tôi xin tặng ngài được mươi con.
Ngô Dụng cưá»i mà rằng:
- Tôi có tiá»n đây, mua hết bao nhiêu thì xin tính trả, song tất phải dùng hạng mưá»i bốn mưá»i lăm cân má»›i được, còn hạng bé thì tôi không dùng đến.
Nguyễn Tiểu Thất nói:
- Nếu thế thì tiên sinh tìm ở đâu cÅ©ng không được, đến ngay như hạng năm sáu cân mà NgÅ© Ca tôi nói, cÅ©ng là hiếm lắm mà cÅ©ng phải đợi đến mấy hôm má»›i có thể tìm được nữa là...à quên trong thuyá»n tôi có mấy con cá nhá» còn sống ở đó, ta Ä‘em ra đây mà chén cho xong.
Nói Ä‘oạn chạy ra mở sạp thuyá»n bắt mấy con cá ước năm bảy cân lên, Ä‘em vào bếp nấu nướng má»™t lúc rồi Ä‘em bày lên bàn ăn.
Nguyễn Tiểu Thất lại nói:
- Xin má»i tiên sinh xÆ¡i tạm vậy.
Bấy giá» bốn ngưá»i lại cùng bắt tay vào ăn uống má»™t lúc, rồi Ngô Dụng tá»± nghÄ© má»™t mình rằng:
- Ở chá»— này bây giá» nói chuyện cÅ©ng không tiện, tất thế nào đêm nay cÅ©ng phải ngá»§ lại ở nhà trá», thì má»›i có thể nói được.
ÄÆ°á»£c má»™t lát trá»i đã gần tối, Nguyá»…n Tiểu Nhị nói vá»›i Ngô Dụng rằng:
- Bây giá» trá»i sắp tối rồi, xin đón tiên sinh vá» nghỉ ở nhà tôi, rồi sáng mai ta sẽ bàn.
Ngô Dụng nói:
- Tôi Ä‘i hôm nay thá»±c là may mắn, má»›i gặp được cả ba bác như thế này, vậy tiá»n bữa rượu hôm nay chắc là không khi nào các bác để cho tôi trả. Nhưng còn đêm nay tôi còn phải nghỉ nhỠở bên Nhị Ca má»™t tối, nhân tôi có ít tiá»n đây, muốn phiá»n các bác mua há»™ ngay rượu thịt ở đây, rồi ta vá» mua thêm con gà ở quanh xóm để tối nay đánh chén nói chuyện vá»›i nhau có được không?
Nguyễn Tiểu Nhị nói:
- Có khi nào chúng tôi lại để cho tiên sinh trả tiá»n; cái đó chắc anh em chúng tôi phải chuẩn bị cả, chả lẽ lại không kiếm được đủ hay sao?
- Äành vậy, nhưng trong lòng tôi thành tâm như thế, nếu các bác không nghe lá»i ấy, thì tôi xin vá» bây giá», không dám lưu lại nữa.
Nguyễn Tiểu Thất nói:
- Thôi tiên sinh đã nói, thì ta hãy cứ cầm lấy, rồi sau sẽ liệu.
Ngô Dụng nói:
- Phải, tính Thất lang nhanh nhẹn thế, thú lắm.
Nói Ä‘oạn, lấy má»™t lạng bạc đưa cho Nguyá»…n Tiểu Thất, Tiểu Thất lấy tiá»n, gá»i nhà hàng ra mua má»™t hÅ© rượu lá»›n, hai mươi cân thịt bò sống, và đôi gà to, rồi Tiểu Nhị tính trả tiá»n mà vá». Bốn ngưá»i Ä‘i ra khá»i tá»­u Ä‘iếm, tìm đến chá»— buá»™c thuyá»n, rồi bước xuống cổi thuyá»n chèo vá» nhà Nguyá»…n Tiểu Nhị.
Khi vá» tá»›i nÆ¡i, Nguyá»…n Tiểu Nhị má»i mấy ngưá»i vào mái Thá»§y Äình đằng trong để ngồi chÆ¡i rồi sai vợ (ba anh em duy má»™t mình Tiểu Nhị có vợ) và ngưá»i nhà giết gà nấu thịt làm chén.
Vào khoảng gần hết canh má»™t, các thức nhắm đã làm xong, bày biện ở trên bàn, bốn ngưá»i quây quần vào đánh chén.
Bấy giỠNgô Dụng lại giở đến chuyện mua cá mà rằng:
- Ở đây hồ lớn như thế, mà sao lại không có cá to?
Nguyễn Tiểu Nhị nói:
- Chả giấu gì ngài, cá to thì trừ ra chỉ ở Lương Sơn Bạc là có được, chứ ở thôn đây hẹp hòi làm sao tìm bới cho ra!
- Äây vá»›i Lương SÆ¡n Bạc chỉ có má»™t con nước thông nhau, không xa là mấy, sao không vào đấy mà đánh cá có được không?
Nguyễn Tiểu Nhị thở ra một tiếng mà than rằng:
- Nếu vào được, còn nói làm chi nữa?
Ngô Dụng há»i:
- Làm sao bác lại thở dài, mà bảo không vào được?
Nguyá»…n Tiểu Nhị vá»™i đỡ lá»i lên rằng:
- Tiên sinh không biết, chỗ Lương Sơn Bạc trước vẫn là kho cơm áo của chúng tôi, nhưng ngày nay lại không dám đến nữa rồi.
Ngô Dụng nói:
- Có lẽ một chỗ rộng lớn như thế, mà quan tư lại cấm đánh cá hay sao?
- Quan tư nào cấm chúng tôi đánh cá, có đến ông Diêm Vương sống cũng không cấm được nữa là...
- Nếu vậy, sao không dám vào?
- Tiên sinh không biết đâu, để tôi kể chuyện cho tiên sinh nghe...
Ngô Dụng làm bộ ngơ ngẩn mà rằng:
- Thực tôi không biết là thế nào cả.
Nguyễn Tiểu Thất tiếp luôn:
- Chá»— Lương SÆ¡n Bạc thì gá»›m lắm! Bây giá» má»›i có má»™t bá»n cưá»ng đạo ở đấy, há» có cho đánh cá nữa đâu!
Ngô Dụng lại há»i:
- Thế ra tôi không biết! Bây giá» lại có bá»n cưá»ng nhân ở đấy, mà sao tôi không nghe thấy bao giá»?
Nguyễn Tiểu Nhị nói:
- Bá»n ấy có anh đầu đảng là má»™t anh há»c trò thi há»ng trở vá», tên là Bạch Y Tú SÄ© Vương Luân, anh thứ hai là Mô Tước Thiên Äá»— Thiên và anh thứ ba là Vân Lý Kim Cương Tống Vạn. Lại có anh là Hãn Äịa Hốt Luận Chu Quý, thì mở cá»­a hàng ở ngoài đưá»ng cái, để dò xét sá»± tình. Má»›i đây lại thêm má»™t anh hảo hán, trước đã từng làm Giáo Äầu dạy cấm quân ở Äông Kinh, tên là Báo Tá»­ Äầu Lâm Xung nào đó, lại là má»™t tay võ nghệ siêu quần, không ai địch nổi. Mấy đứa chó má ấy nó tụ há»p có tá»›i năm bảy trăm lâu la, chỉ Ä‘i phá nhà cá»­a, cướp bóc khách buôn, rồi giữ riết lấy chá»— ấy, làm cho anh em chúng tôi, đến hÆ¡n năm nay mất cả áo cÆ¡m vá»›i há», mà không dám vào đấy nữa!
Ngô Dụng nói:
- Có sự lạ thế mà tôi không biết! Nhưng làm sao quan quân lại không tróc nã hỠđi?
Nguyễn Tiểu Ngũ nói:
- Nếu quan quân mà động đến, tất là tàn hại đến dân, vì há» nghe tiếng động ở đâu, là há» hãy bắt các giống lợn gà chó má ở đấy để chè chén vá»›i nhau, rồi há» lại tống lấy ít tiá»n đã, bởi thế nên đám tuần cảnh bá»™ tập cÅ©ng đành phải mặc há», mà không dám đến các hương thôn. Vả chăng nếu Thượng Thư có sai đến đám nào Ä‘i, thì anh nào anh ấy cÅ©ng sợ xôn xao cả rồi, còn làm gì được há» nữa?
Nguyễn Tiểu Nhị nói:
- Chúng ta đây dẫu dạo này không kiếm được cá lớn, song cũng không đến nỗi bị hỠquấy nhiễu như thế, cũng khá lắm rồi.
Ngô Dụng nói:
- Như thế, thì hỠcũng khoái hoạt lắm nhỉ?
Nguyễn Tiểu Ngũ nói:
- Bá»n ấy nó không sợ trá»i, không sợ đất, cÅ©ng không sợ quan tư, chỉ là có vàng bạc thì tiêu vá»›i nhau, có gấm vóc thì mặc vá»›i nhau, rượu uống hàng vò, thịt ăn hàng tảng, như thế thì làm gì mà không khoái hoạt? Như anh em tôi thành ra cÅ©ng có võ nghệ trong mình, mà không làm sao được như bá»n há», thế có chán không?
Ngô Dụng nghe đến câu đó, thì trong bụng lại mừng thầm, chắc là kế sách phải xong.
Nguyễn Tiểu Thất lại nói:
- Ngưá»i ta sống má»™t thá»i, cÅ©ng như cây cá» sống má»™t mùa, như anh em chúng tôi chỉ đánh cá kiếm ăn, sao bằng há»c hỠđược má»™t ngày, là má»™t ngày khoái hoạt.
Ngô Dụng nói:
- Hạng ngưá»i ấy thì há» làm gì? Sá»± nghiệp cá»§a há» bất qua chỉ đến khi quan tư bắt được là roi trượng vào thân, mà uy thế hùng dÅ©ng cÅ©ng đến vất Ä‘i, để chịu tá»™i, chứ làm sao hÆ¡n được nữa?
Nguyễn Tiểu Nhị nói:
- Äám quan tư bây giá», thì lại gà má» không biết lắm. Những đứa ngập mắt chán vạn ra đấy, nhưng nào có việc gì đâu? Anh em chúng tôi bây giá», thá»±c là mất cả khoái hoạt, nếu có ai dắt cho Ä‘i như bá»n kia, thì là Ä‘i ngay lập tức.
Nguyễn Tiểu Ngũ nói:
- Tôi cÅ©ng thưá»ng nghÄ© như thế, nhưng anh em mình thá»±c là võ nghệ chẳng kém gì ai, nhưng nào có ai biết đến.
Ngô Dụng nói:
- Nhưng mà có ai biết đến, thì ca bác cũng chả chịu đi đâu?
Nguyễn Tiểu Thất đáp:
- Nếu có ai biết đến anh em chúng tôi, thì dẫu dấn thân vào nÆ¡i nước lá»­a chúng tôi cÅ©ng Ä‘i, mà nếu có ai dùng đến chúng tôi được má»™t ngày, thì dẫu cho chết ngay cÅ©ng được thá»a lòng, ở nÆ¡i chín suối.
Ngô Dụng nghe nói lấy làm mừng thầm trong bụng: "Ba anh em đã có ý thế, để ta tìm kế nhá»§ khuyên dần". Liá»n cất chén má»i ba ngưá»i uống luôn mấy tuần rượu nữa, rồi há»i rằng:
- Bây giá» các bác phá»ng có dám lên Lương SÆ¡n Bạc mà bắt tụi ấy hay không?
Nguyễn Tiểu Thất đáp luôn rằng:
- Nếu có bắt được há» mà Ä‘em ná»™p quan lấy thưởng, thì cÅ©ng bị đám hảo hán giang hồ trên Ä‘á»i chê cưá»i không ra gì nữa.
Ngô Dụng nói:
- Như ý tôi thiết nghÄ©: Bây giá» ba bác bá»±c mình vì chài lưới kiếm ăn, cÅ©ng chả lấy gì làm khoái hoạt, vậy hay là ca bác nhập bá»n vá»›i há» hóa ra lại thú hÆ¡n.
Nguyễn Tiểu Nhị nói:
- Tiên sinh không biết, chứ anh em chúng tôi đã mấy phen toan vào nhập bá»n vá»›i hỠđấy. Nhưng vá» sau thấy bá»n thá»§ hạ cá»§a Bạch Y Tú SÄ© Vương Luân thưá»ng nói rằng: Anh ta bụng dạ hẹp hòi, không có lượng bao dung kẻ khác, má»›i đây Giáo Äầu Lâm Xung đến đó, cÅ©ng bị anh ta đãi chẳng ra gì, vì thế anh em tôi chán nản không muốn lên đấy nữa.
Nguyễn Tiểu Thất nói:
- Giá bá»n há» mà được khẳng khái như tiên sinh, yêu đãi anh em tôi thì còn đâu nữa?
Nguyễn Tiểu Ngũ cũng nói:
- Phải, nếu bá»n hỠđược như Ngô tiên sinh, thì anh em tôi Ä‘i đã lâu rồi, còn đâu đợi đến ngày nay, dẫu cho có vì há» mà chết nữa cÅ©ng can tâm.
Ngô Dụng khiêm tốn mà rằng:
- Tôi đây đã thấm vào đâu, bây giỠthiên hạ thiếu gì những tay hảo hán anh hùng hào kiệt mà...
Nguyễn Tiểu Nhị nói:
- Äã đành là bá»n hảo hán không thiếu gì, nhưng anh em chúng tôi không được gặp.
Ngô Dụng nói:
- Gần đây có ông Tiá»u Bảo Chính ở thôn Äông Khê, huyện Vận Thành, các bác có biết không?
Nguyá»…n Tiểu NgÅ© nghe nói liá»n há»i:
- Chẳng hay ông ấy là ông Thác Tháp Lý Thiên Vương Tiá»u Cái đó chăng?
Ngô Dụng nói:
- Chính phải đấy.
Nguyễn Tiểu Thất nói:
- Chá»— ông ấy ở chỉ cách đây chừng hÆ¡n trăm dặm đưá»ng, nhưng chúng tôi cÅ©ng là duyên hèn phận bạc, cho nên chỉ nghe tiếng mà không được gặp mặt bao giá»!
Ngô Dụng nói:
- Ông ta là tay nam tá»­ giá»i giang, mà lại có lòng trá»ng nghÄ©a khinh tài, vậy sao các bác không đến chÆ¡i vá»›i ông ta?
Nguyễn Tiểu Nhị nói:
- Vì anh em chúng tôi cũng không có việc gì đi đến đấy cho nên cũng không được gặp.
Ngô Dụng nói:
- Ấy bấy lâu nay tôi vẫn dạy há»c ở gần ngay cạnh trại cá»§a ông ta đấy, má»›i đây nghe nói ông ta sắp có má»™t việc rất phú quý, cho nên tôi muốn đến đây bàn vá»›i các bác, để chẹn đưá»ng mà cướp lấy, các bác nghÄ© sao?
Nguyễn Tiểu Ngũ nói:
- Không được, ngưá»i ta là ngưá»i trá»ng nghÄ©a khinh tài, có khi nào chúng ta lại làm thế, để cho bá»n giang hồ hảo hán chê cưá»i.
Bấy giá» Ngô Dụng cả cưá»i mà rằng:
- Tôi vẫn tưởng bụng các bác cÅ©ng không được vững chắc, chứ nào biết đâu các bác lại có lòng khẳng khái, hiếu nghÄ©a như thế. Tôi xin nói thá»±c vá»›i các bác, chính tôi ở chá»— Tiá»u Bảo Chính đến tìm các bác đây, nếu các bác quả có lòng giúp đỡ, thì tôi sẽ nói má»™t việc nầy để các bác nghe.
Nguyễn Tiểu Nhị nói:
- Ba anh em chúng tôi thá»±c là nhất tâm như thế, không há» có má»™t chút gì giả dối cả. Nếu quả có việc ngang tắt gì, mà muốn phiá»n tiên sinh đến bảo anh em tôi Ä‘i, thì chúng tôi xin thá» rằng: Nếu không bá» tính mạng để giúp được việc ấy, thì khi cạn chén rượu này chúng tôi sẽ chịu tá»™i ác đến thân, mà chết vào sá»± phi mệnh.
Bấy giá» Nguyá»…n Tiểu Thất cùng Nguyá»…n Tiểu NgÅ©, Ä‘á»u vá»— tay lên đầu mà rằng:
- Má»™t bầu nhiệt huyết đây, chỉ bán cho ngưá»i biết cá»§a đấy thôi.
Ngô Dụng nói:
- Ba bác ở đây, không phải là tôi định đến quyến rá»§, để làm hại cái lòng tá»­ tế cá»§a các bác, nhưng việc này là má»™t việc lá»›n, chứ không phải tầm thưá»ng: Nguyên đến hôm rằm tháng sáu này, là ngày sinh nhật cá»§a Sài Thái Sư ở trong triá»u, ngưá»i con rể là Lương Trung Thư ở Äại danh phá»§ Bắc Kinh có mua tá»›i 10 vạn quan kim ngân châu báu, nay mai sắp đưa vào mừng. Chuyện ấy có má»™t ngưá»i hảo hán là Lưu ÄÆ°á»ng đến mách, cho nên muốn đến đây bàn vá»›i các bác, hôm ấy ta sẽ lập kế tìm tá»›i chá»— núi non tÄ©nh mịch nào mà chẹt lấy, cái cá»§a bất nghÄ©a ấy, để chi dụng vá»›i nhau có khoái hoạt không? Chẳng hay các bác nghÄ© sao?
Nguyễn Tiểu Ngũ nghe nói cả mừng, bảo với Tiểu Thất rằng:
- Thất lang, ta định thế nào?
Nguyễn Tiểu Thất nhảy quớ lên mà rằng:
- Cái chí nguyện má»™t Ä‘á»i, có lẽ phen này má»›i thá»a chăng? Trá»i Æ¡i! Việc ấy thá»±c là gãi vào chá»— ngứa! Nhưng chẳng hay đến bao giá» má»›i Ä‘i?
Ngô Dụng nói:
- Vào khoảng đầu canh năm, xin má»i các bác Ä‘i sang nhà Tiá»u Bảo Chính vá»›i tôi.
Ba anh em há» Nguyá»…n rất vui lòng, cùng Ngô Dụng uống rượu tá»›i đêm khuya má»›i ngá»§. Sáng hôm sau bốn ngưá»i cùng dậy sá»›m, ăn cÆ¡m nước xong rồi, bá»n anh em há» Nguyá»…n dặn dò nhà cá»­a cẩn thận, rồi cùng Ngô Dụng Ä‘i ra. Khi tá»›i thôn Äông Khê đã thấy Tiá»u Cái, Lưu ÄÆ°á»ng, ra đứng ở gốc cây hòe để đón Ngô Dụng dẫn ba anh em há» Nguyá»…n tá»›i gốc cây hòe, để chào Lưu ÄÆ°á»ng và Tiá»u Cái. Tiá»u Cái trông thấy ba anh em há» Nguyá»…n thì trong bụng mừng thầm. "Nguyá»…n thị tam hùng, thá»±c là xứng đáng",liá»n má»i vá» trong trang để nói chuyện. Bấy giá» sáu ngưá»i cùng nhau thá»§ng thỉnh Ä‘i vào trong trang, đến tận nhà trong; kéo ghế chia tân chá»§ cùng ngồi, rồi Ngô Dụng Ä‘em chuyện ba anh em há» Nguyá»…n, cÅ©ng tâm đầu ý hợp kể cho má»i ngưá»i nghe.
Tiá»u Cái cả mừng liá»n sai ngưá»i nhà giết lợn dê mua sắm vàng hương vỠđể làm lá»….
Ba anh em há» Nguyá»…n trông thấy Tiá»u Cái mặt mÅ©i hiên ngang, nói năng lá»—i lạc, thì cÅ©ng hết bụng vui mừng mà nói rằng:
- Nếu chúng tôi không có Ngô tiên sinh dẫn đến đây, thì làm sao được gặp các ngài?
Äoạn rồi Tiá»u Cái lại sai ngưá»i làm cÆ¡m dá»n lên sáu ngưá»i cùng ăn uống, nói chuyện vá»›i nhau suốt ná»­a đêm ấy. Sáng sá»›m hôm sau, Tiá»u Cái bày các đồ giấy vàng ngá»±a mã, cùng các lá»… dê lợn lên mặt trước nhà trong, rồi sáu ngưá»i cùng làm lá»… phát nguyện vá»›i nhau.
Má»i ngưá»i thấy Tiá»u Cái rất lòng thành kính như vậy, thì ai nấy Ä‘á»u há»›n hở vui mừng, mà đồng thanh thá» nguyện rằng:
- Lương Trung Thư ở Bắc Kinh làm hại dân gian, lấy hại nhiá»u tiá»n cá»§a, nay lại Ä‘em vào Äông Kinh để mừng sinh nhật Xái Thái Sư, vậy những cá»§a ấy toàn là những cá»§a gian ngoan bất nghÄ©a. Nay trong sáu anh em chúng tôi, lấy lòng trá»ng nghÄ©a khinh tài, nếu ai có má»™t chút gì tư lợi, thì xin trá»i chu đất triệt, thần minh soi xét không dung.
Làm lá»… xong rồi đốt vàng đốt mã cẩn thận, Ä‘oạn rồi cùng ngồi uống rượu thụ lá»™c thánh vá»›i nhau. ÄÆ°Æ¡ng khi đó thấy ngưá»i nhà vào báo rằng:
- Ngoài cá»­a có má»™t tiên sinh nào, nói rằng muốn gặp Bảo Chính để xin tiá»n.
Tiá»u Cái nghe nói bảo ngưá»i nhà rằng:
- Sao bây không biết gì cả! Ta còn mắc uống rượu tiếp khách trong này, thì bay lấy dăm ba đấu gạo đưa cho ngưá»i ta rồi nói: Ta còn bận, không thể tiếp có được không?
Ngưá»i ấy vâng lá»i chạy ra má»™t lúc rồi lại vào nói rằng:
- Chúng con đã cho mấy đấu gạo, nhưng tiên sinh ấy nhất định không Ä‘i, tá»± xưng là Nhất Thanh Äạo Nhân, muốn gặp Bảo Chính để nói chuyện, chứ không phải vì tiá»n gạo mà đến đây.
Tiá»u Cái mắng rằng:
- Bây không biết là thế nào à? Ra nói vá»›i ngưá»i ta rằng: "Hôm nay ta còn mắc bận, không thể vào tiếp được, xin đến hôm sau vậy".
- Bẩm con đã nói thế, nhưng tiên sinh ấy bảo rằng: Không cần gì tiá»n bạc, chỉ nghe thấy tiếng Bảo Chính là ngưá»i nghÄ©a khí, nên muốn đến chào đó thôi.
Tiá»u Cái gắt rằng:
- Chúng bây không đỡ được việc gì, chỉ nhiá»…u ta thôi. Nếu ngưá»i ta có chê ít, thì cho thêm ngưá»i ta, chứ hà tất phải vào nói vá»›i ta! Nếu ta không bận tiếp rượu ở đây, thì ta xá»­ trí ngay rồi, còn cần chi chúng bây phải nói. Thôi Ä‘i ra liệu cho ngưá»i ta thế nào cho xong Ä‘i, đừng vào nói vá»›i ta nữa!
Ngưá»i nhà nghe nói, lại chạy ra bảo vá»›i ngưá»i kia. Chợt đâu ngoài cá»­a trang ầm ầm cả lên, rồi thấy má»™t ngưá»i lật đật chạy vào bảo rằng:
- Tiên sinh ấy đã phát cáu, đánh mưá»i mấy tên ngưá»i nhà ngã lăn ra cả ngoài kia.
Tiá»u Cái nghe nói giật mình kinh sợ, vá»™i vàng đứng dậy nói rằng:
- Xin má»i các ngài hãy ngồi xÆ¡i rượu, để tôi chạy ra xem sao?
Nói Ä‘oạn chạy hất hải ra ngoài cá»­a trang, thì thấy má»™t ngưá»i cao chừng tám thước, đạo mạo đưá»ng đưá»ng, trông rất cổ quái, đương ở chá»— cây hòe ngoài cổng, vừa đánh vừa nói ầm Ä© lên rằng:
- Không biết ngưá»i, không biết ngưá»i...
Tiá»u Cái nghe nói, chạy ra lên tiếng mà rằng:
- Tiên sinh Æ¡i, xin ngài bá»›t giận! Tiên sinh đến nhà Tiá»u Bảo Chính, có phải là thiếu gạo nước lương thá»±c thì ngưá»i ta đã đưa ra rồi, còn việc chi mà tiên sinh giận dữ như thế?
Ngưá»i kia nghe nói, thì cưá»i ha hả lên mà rằng:
- Bần đạo đến đây có phải vì cÆ¡m gạo tiá»n nong gì đâu. Tôi đến đây cốt tìm Tiểu Bảo Chính để nói chuyện, chứ đến 10 vạn quan tiá»n, tôi cÅ©ng chẳng coi vào đâu nữa là...Äám thôn phu vô lý quá!
Tiá»u Cái há»i:
- Nếu vậy tiên sinh đã biết Tiá»u Bảo Chính chăng?
- Tôi được nghe tiếng, chứ chưa gặp mặt bao giá».
- Thế thì chính tôi đây, tiên sinh có chuyện gì muốn nói?
Ngưá»i kia vá»™i vàng nói:
- Xin chào Bảo Chính, xin Bảo Chính tha lỗi cho tôi.
Tiá»u Cái nói:
- Không dám, xin má»i tiên sinh vào trong nhà xÆ¡i tạm chén nước đã.
Nói xong liá»n má»i ngưá»i kia vào trong nhà, trong khi lÅ© Ngô Dụng thấy có ngưá»i lạ vào, thì cùng bảo nhau chạy nấp cả vào má»™t chá»—. Äoạn rồi Tiá»u Cái má»i tiên sinh kia vào ở nhà trong để đãi nước.
Khi uống nước xong, tiên sinh kia há»i Bảo Chính rằng:
- Ngồi đây không thể nói chuyện được, xin ngài cho đến chỗ nào kia thì tiện hơn.
Tiá»u Cái biết ý, liá»n má»i đến má»™t chá»— gác con con rồi há»i rằng:
- Thế nầy khi không phải, tôi xin há»i quý tánh cao danh, và ngài ở đâu đến.
- Bần đạo là Công Tôn Thắng, đạo hiệu là Nhất Thanh Äạo Nhân, vốn ngưá»i ở Kế Châu, từ thuở nhá» có theo đòi võ nghệ, ngưá»i ta thưá»ng gá»i là Công Tôn Thắng Äại Lang. Tôi có há»c được ít đạo thuật, thưá»ng hay hô gió gá»i mưa, cưỡi mây đạp gió, cho nên đám giang hồ thưá»ng gá»i bần đạo là Nhập Vân Long, xưa nay vẫn được nghe tiếng Bảo Chính ở Vận Thành đây, nhưng cÅ©ng là vô duyên, cho nên chưa được gặp. Nay có món 10 vạn quan kim ngân bảo muốn Ä‘em đến đây để làm quà yết kiến, chẳng hay nghÄ©a sÄ© có nhận cho chăng?
Tiá»u Cái cưá»i mà đáp rằng:
- Tiên sinh nói đó, có phải là việc sinh nhật ở Bắc Kinh không?
Công Tôn Thắng ngạc nhiên mà rằng:
- Sao Bảo Chính lại biết được?
- Tôi đoán xằng vậy, không biết rằng có hợp ý tiên sinh không?
- Vâng, cái món phú quý ấy, ta chá»› bá» mất mà hoài. Cổ nhân nói: "Äáng lấy không lấy, sau chá»› phàn nàn! "Bảo Chính nghÄ© sao?
- ÄÆ°Æ¡ng khi nói chuyện, thì chợt có má»™t ngưá»i ở đâu chạy ra nắm lấy tay Công Tôn Thắng mà rằng:
- Gớm thực! Dương gian có vương pháp, âm phủ có qủy thần, ngươi dám bàn những việc ấy hay sao? Ta đứng nghe lâu rồi.
Công Tôn Thắng nghe nói, nét mặt biến hẳn Ä‘i mà không biết nói trả lá»i làm sao được? Má»›i hay:
Nước bèo gặp gỡ tự nhiên,
Nào ai hò hẹn mà nên hẹn hò?
Xưa nay những khách giang hồ,
Lưng bầu nhiệt huyết ai mà khác chi?
Tức gan sao nhịn được cưá»i,
Kìa quân tham nhÅ©ng lá»™ ngưá»i lầm than.
Äỉnh chung xa mã muôn vàn,
Chẳng qua máu mủ dân gian chứ gì?
Ra tay trừ của bất nghì,
Chứng minh xin có trá»i kia đất này!

Lá»i bàn cá»§a Thánh Thán:

Bắt đầu câu chuyện Thá»§y Há»­, từ thôn Thạch Kiệt vậy, mà sau kết lại truyện Thá»§y Há»­, cÅ©ng ở Thạch Kiệt vậy, nghÄ©a cá»§a hai chữ Thạch Kiệt nói ra là định số vậy. Song lẽ nói từ Thạch Kiệt là theo lệ mà thác thá»§y (gợi mối) ra đây, chứ còn truyện Thá»§y Há»­ 108 anh hùng, thì vốn có trước kia, tức đã nói từ 13 hồi vậy, 108 ngưá»i vốn có trước, thì phải kể là có từ trước, sao lại bắt đầu từ Thạch Kiệt? Thì phải Ä‘á»c hồi Nguyá»…n Thị Tam Hùng, ở thôn Thạch Kiệt, để nhận ra 108 anh hùng, Ä‘i vào nÆ¡i Bến Nước, đã định Ä‘oạt từ đó mà ra.
Há» Nguyá»…n nói rằng: Ngưá»i sống má»™t Ä‘á»i, cá» sống má»™t mùa.. Hỡi ôi! Lá»i nói hết ý vậy! Vì ngưá»i sinh cõi Ä‘á»i, kẻ sống đến bảy mươi là thưá»ng thì lấy thá»i gian ấy mà nói, trong khoảng ấy, lại má»™t ná»­a là đêm, còn má»™t ná»­a ngày, lại không những thế mà thôi con ngưá»i từ 15 tuổi vá» trước, hãy còn trẻ thÆ¡, cÅ©ng như vất Ä‘i không đáng kể, sau khi 50 tuổi, tai mắt kém Ä‘i, cÅ©ng như vất bá» vậy, trong khoảng đó chỉ còn 35 năm, lại còn bị cuá»™c Ä‘á»i mưa gió chiếm mất, bệnh tật chiếm mất, lo nghÄ© đói rách chiếm mất...Thế thì như há» Nguyá»…n nói đến bá»n không sợ trá»i không sợ đất, có tiá»n bạc thì tiêu vá»›i nhau, có gấm vóc thì mặc vá»›i nhau, rượu uống hàng vò, thịt ăn hàng tảng, như thế thì làm gì mà không khoái hoạt...Thá»­ há»i rằng há» Nguyá»…n kia đã được mấy ngày? Mà chẳng động tâm. Cho nên tác giả chép ra tên cá»§a ba ngưá»i há» Nguyá»…n vá»›i má»™t sá»± ngao ngán sâu xa; Nào là Lập Äịa Thái Tuế, Hoạt Diêm La, Äoản Mệnh Nhị Lang, than ôi sống thác nhanh chóng, kiếp ngưá»i không thưá»ng, giàu có khó tìm, nên tùy sở thích, chuyện Ä‘á»i nếu không viết ra sách, thì đâu được bá»n lâu?
Gia Lượng thuyết há» Nguyá»…n, khéo đưa đón ý, ngưá»i Ä‘á»i có thể bắt chước, khi buông khi nắm, từ xa đến gần, như dắt lại tá»›i, khác nào Gia Cát Lượng đối Mạnh Hoạch, đâu phải ngưá»i Ä‘á»i có thể bắt chước, cho nên xem hồi Du Thuyết Nguyá»…n Thị, nên xem xét văn chương uyển chuyển, cá»§a bút phép tài tình, cá»§a má»™t tác phẩm.
Tài sản của tarta12a

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #15  
Old 16-04-2008, 11:10 PM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Hồi 15

Tải kim ngân, Dương Chí vâng mệnh;
Cướp lễ vật, Ngô Dụng dùng mưu.




Khi ấy có ngưá»i chạy vào cầm lấy tay Công Tôn Thắng mà há»i, Tiá»u Cái bèn ngẩng lên nom, thì chính là Trí Äa Tinh Ngô Dụng, liá»n cưá»i mà bảo rằng:
- Tiên sinh, má»i tiên sinh ra đây nói chuyện.
Ngô Dụng cÅ©ng cưá»i mà nói rằng:
- Tôi nghe tiếng ông Nhập Văn Long Công Tôn Thắng đã lâu, ai ngỠngày nay mới được gặp ở đây!
Tiá»u Cái lại trá» Ngô Dụng mà bảo Công Tôn Thắng rằng:
- Tiên sinh này là Trí Äa Tinh Ngô Dụng đây.
Công Tôn Thắng nghe nói ra dáng vui mừng mà rằng:
- Ngài là Gia Lượng tiên sinh phải không? Tiếng ngài lừng lẫy bấy lâu, mà tôi bây giá» má»›i được gặp ở nhà Bảo Chính đây, thế má»›i biết Bảo Chính là ngưá»i trá»ng nghÄ©a khinh tài, cho nên bá»n hào kiệt không ai là không đến đây tụ há»p.
Tiá»u Cái nói:
- Hiện còn có mấy ngưá»i bạn nữa ở trong kia, xin má»i ngài vào đấy để cho biết nhau má»™t thể.
Nói Ä‘oạn ba ngưá»i cùng vào nhà trong, cùng Lưu ÄÆ°á»ng và ba anh em há» Nguyá»…n làm lá»… tương kiến, Ä‘oạn rồi Ä‘á»u nói lên rằng:
- Ngày hôm nay được gặp gỡ đông đúc thế này, cÅ©ng không phải là sá»± ngẫu nhiên, vậy xin Tiá»u Bảo Chính ngồi vào ghế giữa cho.
Tiá»u Bảo Chính khiêm tốn mà rằng:
- Chết ná»—i! Tôi là anh chá»§ nhân tầm thưá»ng, đâu dám ngồi trên như thế!
Ngô Dụng nói:
- Bảo Chính là ngưá»i hÆ¡n tuổi, xin cứ ngồi trên cho phải.
Tiá»u Cái biết thế từ chối không tiện; đành phải ngồi trên ghế thứ nhất, để Ngô Dụng ngồi ghế thứ nhì, Công Tôn Thắng ghế thứ ba, Lưu ÄÆ°á»ng thứ tư, Nguyá»…n Tiểu Nhị thứ năm, Nguyá»…n Tiểu NgÅ© thứ sáu, Nguyá»…n Tiểu Thất ngồi xuống ghế thứ bảy. Äoạn rồi sai ngưá»i lấy các thứ rượu nhắm khác lên, cÅ©ng đánh chén làm vui.
Khi chè chén ung dung, Ngô Dụng nói vá»›i má»i ngưá»i rằng:
- Má»›i đây Bảo Chính nằm má»™ng thấy bảy ngôi sao Bắc Äẩu rÆ¡i xuống nóc nhà, thế mà nay chúng ta lại tụ há»p bảy ngưá»i ở đây, thì có lẽ là trên ứng mệnh trá»i, cái món phú quý kia, tất là bá» thông tay mà lấy được. Vậy hôm trước đã nói vá»›i Lưu Huynh, để Ä‘i thám thính đưá»ng lối Ä‘i cá»§a há», xin đến sáng mai xin ngô huynh Ä‘i sá»›m giúp cho.
Công Tôn Thắng nghe nói liá»n ứng lên rằng:
- Việc ấy không cần phải thám thính nữa, bần đạo đã biết rõ là hỠđây theo con đưá»ng lối Hoàng Nê Cương rồi.
Tiá»u Cái nói:
- Vá» phía đông Hoàng Nê Cươngchừng 10 dặm đưá»ng, là thôn An Lạc, ở đấy có má»™t tay hảo hán, gá»i là Bạch Nhật Thá»­ Bạch Thắng, cÅ©ng thưá»ng hay đến chÆ¡i tôi, mà tôi vẫn cấp đỡ cho luôn.
Ngô Dụng nói:
- Thế thì má»™t sao sáng ở trên sao Bắc Äẩu, có lẽ là ứng vào ngưá»i ấy chăng? Nếu vậy thì ta lại có việc dùng hắn được.
Lưu ÄÆ°á»ng há»i:
- Từ đây đến Hoàng Nê Cương nghe chừng cũng xa, không biết rằng chúng ta định ước ở đâu cho tiện.
Ngô Dụng đáp:
- Chỉ ở nhà Bạch Thắng, tức là chỗ dung thân của chúng ta đó, vả chăng ta cũng phải cần đến Bạch Thắng kia mà.
Tiá»u Cái lại há»i Ngô Dụng rằng:
- Tiên sinh định lấy cách êm ái, hay lấy cách cưá»ng ngạnh?
Ngô Dụng cưá»i mà đáp rằng:
- Việc ấy tôi đã an bài quy cÅ© rồi, để ta xem tinh binh cá»§a há», đáng lấy bằng sức khá»e, thì ta lấy bằng sức khá»e, đáng lấy bằng trí khôn, thì ta lấy bằng trí khôn...Tôi có má»™t kế như thế nầy...thế nầy...không biết rằng có hợp ý các ông không?
Tiá»u Cái nghe xong dậm chân xuống đất mà khen rằng:
- Diệu kế, diệu kế, không trách gá»i là tiên sinh Trí Äa Tinh, thá»±c là xứng đáng, dẫu đến Gia Cát Lượng cÅ©ng đến thế mà thôi.
Ngô Dụng mỉm cưá»i mà rằng:
- Thôi đừng nói đến nữa, tai vách mạch rừng phải cho cẩn thận, sao cho mình biết với nhau là được.
Tiá»u Cái lại nói vá»›i má»i ngưá»i rằng:
- Bây giá» ba bác há» Nguyá»…n hãy trở vá», để bao giá» có việc, sẻ đến đây tụ há»p vá»›i nhau, Ngô tiên sinh thì cÅ©ng vá» dạy há»c, còn Công Tôn tiên sinh cùng vá»›i Lưu ÄÆ°á»ng, thì nghỉ lại ở đây vá»›i tôi.
Bàn định xong; lại cùng nhau uống rượu, đến khuya mới nghỉ.
Ngày hôm sau cÆ¡m nước xong rồi. Tiá»u Cái lấy 30 vạn hoa ngân đưa tặng ba anh em há» Nguyá»…n mà nói rằng:
- Gá»i là má»™t chút lòng thành, xin các bác thu nhận lấy cho. Ba ngưá»i từ chối không lấy, nhưng Tiá»u Cái nhất định không nghe, sau bất đắc dÄ© phải cùng nhau nhận lấy mà bái biệt ra vá».
Khi đưa chân ra cổng trang, Ngô Dụng lại ghé tai ba ngưá»i mà dặn vá»›i rằng:
- Cứ thế nầy...cứ thế nầy...hễ đến hẹn, chớ để lỡ mới được.
Ba ngưá»i vâng lá»i, rồi trở vá» thôn Thạch Kiệt. Bấy giá» Ngô Dụng cÅ©ng vá» nhà dạy há»c, rồi thỉnh thoảng lại đến bàn chuyện trò vá»›i Tiá»u Cái, Công Tôn Thắng, Lưu ÄÆ°á»ng ở thôn Bảo Chính.
Ai hay một chốn thôn cùng.
Gây nên thế sự lạ lùng từ đây.
Ở Ä‘á»i ví chẳng ra tay.
Thì trăm năm với một ngày khác chi
Nói vá» Lương Trung Thư ở Bắc Kinh, khi đã mua sắm xong các đồ lá»… vật, để mừng nhạc gia, liá»n định tìm ngưá»i mà chá»n ngày mà cho Ä‘em sang Äông Kinh. Khi đó hai vợ chồng Lương Trung Thư bàn soạn vá»›i nhau, rồi Lương Trung Thư phàn nàn rằng:
- Bây giỠlễ vật đã sắm sanh đủ cả, chỉ nay mai là được khởi hành, duy còn một việc đem đi, thì chưa biết tìm ai cho chắc chắn!nếu lại hớ hênh như năm trước, để nó cướp 10 vạn kim ngân châu báu, mà đến nay truy nã không ra, thì thực là uổng lắm.
Phu nhân nghe nói, liá»n trá» xuống dưới thá»m mà nói rằng:
- Tôi thấy tướng công vẫn thưá»ng nói ngưá»i kia là má»™t tay giá»i giang được việc, vậy sao ngài không sai hắn Ä‘i, có phải là chu tất không?
Lương Trung Thư nghe vậy, liá»n quay ra nhìn, thấy Thanh Diện Thú Dương Chí đương đứng ở đấy, thì có ý trù trừ gá»i lên mà bảo rằng:
- Dương Chí, ta quên mất, không nhá»› đến ngươi, nếu ngươi có thể mang các lá»… vật mừng sinh nhật vào Äông Kinh cho ta được, thì ta sẽ cất nhắc lên cho.
Dương Chí chấp tay bẩm rằng:
- Lệnh ân tướng đã sai, tôi đâu dám trái nhưng ngài định xếp đặt thế nào, và cho bao giỠkhởi hành?
- Ta định lấy 10 cá»— xe Thái Bình ở Äại danh phá»§, cho mưá»i tên cấm quân Ä‘i áp, và má»—i xe cắm má»™t lá cá» vàng, trên đỠmấy chữ "Lá»… mừng sinh nhật quan Thái Sư",rồi lại thêm má»—i xe hai ngưá»i lính khá»e mạnh, Ä‘i theo vào đấy, mà trong ba ngày nữa là bắt đầu khởi hành.
Dương Chí bẩm rằng:
- Việc ấy không phải là chúng tôi dám từ chối, nhưng thực là không thể nào đi được, vậy xin ân tướng giao cho ai là kẻ anh hùng linh lợi thì hơn.
Lương Trung Thư truyá»n rằng:
- Việc nầy ta muốn cất nhắc cho ngươi, cho nên má»›i sai ngươi Ä‘i, rằng ta viết má»™t phong thư riêng cho quan Thái Sư, rồi ngài sẽ tâu vá»›i triá»u đình phong sắc cho ngươi, vậy làm sao mà ngươi từ chối?
- Dám bẩm ân tướng, chúng tôi được nghe trước đây đã bị má»™t phen mất cướp, tá»›i nay truy nã cưa ra...Hiện bây giá» trá»™m cướp càng nhiá»u, mà đây sang Äông Kinh toàn là đưá»ng bá»™, Ä‘i qua mấy nÆ¡i như núi Tá»­ Kim, núi Nhị Long, núi Äào Hoa, núi Tản Cái, đồi Hoàng Nê, thung Bạch Sa, bể Dã Mân và rừng Xích Tùng.. Äá»u là những nÆ¡i giặc cướp ẩn núp xưa nay, dẫu khách Ä‘i không, cÅ©ng không dám Ä‘i qua đấy. Huống chi chúng ta lại biết là kim ngân châu bảo mang Ä‘i, thì làm thế nào mà chúng không cướp bóc, như vậy chẳng qua chỉ uổng phí tình mạng mà không ăn thua, bởi thế nên chúng tôi không dám Ä‘i. Trung Thư nói:
- Nếu thế thì ta sẽ Ä‘iểm nhiá»u binh lính Ä‘i há»™ tống vá»›i ngươi cÅ©ng được chứ sao?
Dương Chí lại bẩm rằng:
- Ân tướng sai đến má»™t vạn ngưá»i Ä‘i, cÅ©ng là vô ích, nếu há» nghe thấy cướp đến, thì há» tháo trước ngay rồi, còn dám làm gì được.
- Cứ như ngươi nói, thì lễ vật đành bỠđấy, không đưa đi được nữa hay sao?
- Bẩm ân tướng, nếu ân tướng có y cho má»™t Ä‘iá»u này, thì chúng tôi xin vâng Ä‘i được.
- Ta đã giao cho ngươi, thì có thế nào ngươi cứ nói ta nghe...
Dương Chí nói:
- Nếu ân tướng nghe lá»i chúng tôi, thì không cần dùng đến xe phào chi cả, chỉ xin chia các lá»… vật ra làm 10 gánh, chá»n lấy 10 tên cấm quân khá»e mạnh để gánh, rồi ăn mặc giả khách buôn, mà Ä‘i ròng rã ngày đêm cho mau tá»›i Äông Kinh, thì may ra má»›i được.
Lương Trung Thư nghe nói khen rằng:
- Anh nói phải, để rồi ta viết thư trình vá»›i quan Thái Sư, ngài sẽ xin cáo mệnh cho vá».
Nói xong liá»n cho Dương Chí sá»­a soạn hành trang và Ä‘iểm quân lính ra Ä‘i.
Sáng hôm sau Lương Trung Thư lại gá»i Dương Chí vào sảnh mà bảo rằng:
- Ngươi định lúc nào bắt đầu ra đi?
- Bẩm ân tướng, chỉ sáng mai là chúng tôi lấy giấy lãnh trạng xin đi.
Lương Trung Thư nói:
- Phu nhân cÅ©ng có má»™t gánh lá»… vật, để đưa vào bảo quyến ở trong phá»§, nhưng sợ anh không hiểu đưá»ng lối, cho nên cất thêm má»™t tên Äô Quản, và hai tên Ngu Hầu để Ä‘i kèm vào cho tiện.
Dương Chí có ý ngần ngại mà bẩm rằng:
- Dương Chí nầy không đi được nữa.
Trung Thư ngạc nhiên mà há»i rằng:
- Sao lễ vật đã sửa soạn cẩn thận rồi, mà ngươi lại nói là không đi được nữa?
- Bẩm ân tướng, 10 gánh lá»… vật và mấy ngưá»i Ä‘i có Ä‘iá»u quan hệ ở chúng tôi, nên Ä‘i sá»›m thì phải Ä‘i sá»›m, nên Ä‘i trưa thì phải Ä‘i trưa, Ä‘á»u ở tay tôi cất đặt. Nay ân tướng lại cho lão Äô Quản vào hai tên Ngu Hầu cùng Ä‘i, vâng mệnh phu nhân sai khiến, trong khi Ä‘i đưá»ng hoặc sinh sá»± ngang trái; chúng tôi không có quyá»n coi giữ, mà lỡ ra há»ng đây việc to, thì bấy giá» biết nói làm sao cho được.
- Cái đó khó gì, để ta bắt hỠphải tùy theo ngươi là được rồi.
- Như vậy thì chúng tôi xin ký giấy lãnh để Ä‘i, nếu có sÆ¡ xuất Ä‘iá»u chi, thì xin cam chịu tá»™i.
Lương Trung Thư cả mừng mà rằng:
- Ngươi thá»±c là ngưá»i có kiến thức, không phụ lòng ta đỠcá»­ chút nào.
Nói Ä‘oạn cho gá»i Tạ Äô Quản và hai tên Ngu Hầu mà truyá»n rằng:
- Dương Chí đã nhận lấy lãnh trạng, tải các lá»… vật dâng quan Thái Sư bên Äông Kinh, việc gì cÅ©ng Ä‘á»u quan hệ ở hắn cả, vậy các ngươi Ä‘i đưá»ng phải tuân theo ý hắn, Ä‘i đứng nghỉ ngÆ¡i, bảo sao nghe vậy, không được ngang trái Ä‘iá»u chi. Còn những việc Phu nhân đã dặn, thì ba các ngươi phải cho chu tất, cẩn thận, Ä‘i đến nÆ¡i vỠđến chốn, chá»› để làm lỡ má»›i được!
Lão Äô Quản cùng Ngu Hầu Ä‘á»u cúi đầu mà vâng nhận má»i lẽ. Sáng hôm sau đầu trống canh năm, sắp sá»­a gánh gồng ra để ngoài sảnh sá»±. Lão Äô Quản cùng hai Ngu Hầu, Ä‘em má»™t gánh tài bạch cá»§a Phu nhân ra, tất cả là mưá»i má»™t gánh, bắt 11 tên cấm quân Ä‘á»u ăn mặc lối phu gánh thuê cả. Khi cÆ¡m nước xong rồi, Lương Trung Thư giao các giấy má cho Dương Chí. Dương Chí đội nón lá, giắt thanh Ä‘ao lưng, cầm thanh Ä‘ao lá»›n. Tạ Äô Quản thì ra dáng ngưá»i khách Ä‘i đưá»ng, và hai tên Ngu Hầu ăn mặc ra ngưá»i bán hàng, ai nấy Ä‘á»u cầm Ä‘ao và giắt mấy thanh roi mây, mà bái từ Lương Trung Thư rồi dòng dả cất gánh ra Ä‘i.
Mưá»i lăm ngưá»i Ä‘i khá»i cổng phá»§, ra tá»›i cá»­a thành Bắc Kinh, rồi cùng nhau lên đưá»ng cái lá»›n, trông chừng thẳng ruá»—i Kinh Sư. Bấy giỠđương độ trung tuần tháng năm, trá»i tuy lạnh ráo, mà nóng bức lạ thưá»ng. Dương Chí nhất tâm muốn Ä‘i cho kịp ngày sinh nhật, là ngày rằm tháng Sáu, cho nên cÅ©ng phải dòng dả Ä‘i mau. Từ khi ở thành Bắc Kinh bước chân ra, trong năm bảy ngày trá»i, hôm nào cÅ©ng đầu trống canh năm dậy Ä‘i cho mát, rồi đến giữa trưa lại nghỉ. Sau dần dần đến những nÆ¡i nhà cá»­a lưa thưa, đưá»ng Ä‘i vắng vẻ, các Ä‘iếm nghỉ toàn thị trên gò trên núi. Dương Chí bèn bắt các quân quan cứ từ giá» Thìn thì bắt đầu Ä‘i, mà đến giá» Thân thì nghỉ. Bá»n 11 đứa cấm quân toàn thị là gánh nặng è cổ, mà trá»i lại nóng bức như thiêu, chúng không sao chịu được, cứ thấy quãng rừng cây nào là đặt gánh xuống nghỉ. Dương Chí thấy vậy, thì thúc dục bắt Ä‘i, nếu anh nào chậm trá»… lại roi mây quất đít không cho được nghỉ chút nào.
- Chúng bây còn biết cái gì nữa, muốn sống ngủ đi.
Nói Ä‘oạn giÆ¡ roi toan đánh. Chúng thấy thế ai cÅ©ng Ä‘á»u im hÆ¡i nín tiếng nhắm mắt cho xong. Äến gần giá» Thìn cùng nhau thổi cÆ¡m nấu nước, ăn uống xong rồi má»›i bắt Ä‘á»u cho Ä‘i.
Khi Ä‘i ra đưá»ng Dương Chí vừa đánh vừa thúc, không cho vào chá»— mát để nghỉ, các quân chúng Ä‘á»u lẩm bẩm oán hận luôn mồm. Hai tên Ngu Hầu cÅ©ng kêu ca vá»›i Äô Quản, làm cho Äô Quản cÅ©ng phải phiá»n não khó chịu vì Dương Chí. Äi được độ mưá»i bốn mưá»i lăm ngày, thì trong bá»n mưá»i bốn mưá»i lăm ngưá»i ấy Ä‘á»u oán hận Dương Chí, mà không ai bằng lòng chút nào.
Má»™t hôm cÅ©ng vào khoảng giá» Thìn, má»i ngưá»i thổi cÆ¡m nấu nước ăn uống rồi ra Ä‘i, bấy giá» giữa hôm mồng bốn tháng sáu, trá»i chưa tá»›i trưa, thì mặt trá»i đã chói lá»i ở trên soi xuống, không há» có má»™t chút mây gợn nào che đỡ, làm cho nóng bức lạ thưá»ng không sao chịu nổi. Dương Chí thúc quân chúng Ä‘i ở má»™t con đưá»ng hẻm trong núi, đến lúc bóng nắng đã đứng đầu, thì trên mặt đá nóng bá»ng như nhung, không thể nào đặt chân xuống mà Ä‘i được! Quân chúng phàn nàn rằng:
- Trá»i nóng quá thế nầy, dá»… thưá»ng phÆ¡i chết ngưá»i ta chắc!
Dương Chí thấy chúng phàn nàn lại thét lên rằng:
- Chúng bây phải cho mau, đến quãng đồi đằng trước kia sẽ liệu.
ÄÆ°á»£c má»™t lát Ä‘i đến má»™t cái đồi đất ở trước mặt, mưá»i lăm ngưá»i cùng lên đồi để đặt gánh xuống nghỉ, rồi mưá»i má»™t quân gánh Ä‘á»u chạy ra chá»— gốc cây mà nằm ngá»§ lăng quay ra đó. Dương Chí thấy chúng như vậy, thì kêu lên rằng:
- Chết ná»—i! Äây là xứ sở nào, mà các ngươi dám nằm nghỉ ở đó? Có dậy mà Ä‘i mau lên không?
Nói Ä‘oạn lại quay sang lão Äô Quản mà bảo rằng:
- Äô Quản không biết đây chính là gò Hoàng Nê, trá»™m cướp vẫn thưá»ng lẩn núp ở đây, dẫu đến Thái Bình vô sá»±, cÅ©ng vẫn có ban ngày cướp bóc ngưá»i ta, huống chi là thá»i buổi nầy, còn ai dám lên đây mà nghỉ!
Hai tên Ngu Äầu nghe nói, thì ra dáng không bằng lòng mà rằng:
- Câu ấy ông nói đến mấy lượt rồi, ông chỉ quen nói thế để dá»a ngưá»i ta thôi.
Lão Äô Quản bảo Dương Chí rằng:
- Thôi thì hãy để cho hỠnghỉ một tí đến quá trưa ta lại đi có được không?
Dương Chí nói:
- Các ông có biết gì đâu, từ đây trở Ä‘i tá»›i bẩy tám dặm đưá»ng, không có má»™t cái nhà nào cả, nghỉ ở đây thế nào được?
Lão Äô Quản nói:
- Tôi hãy ngồi đây một lát rồi tôi đi, các ông cứ giục hỠđi trước đi.
Dương Chí đứng dậy cầm roi dóng dả cho chúng mà quát lên rằng:
- Anh nào không đi, thì đánh đủ hai chục roi không tha.
Chúng nghe nói Ä‘á»u sợ hãi, đâm bổ trở dậy. Trong đám ấy có má»™t anh nói vá»›i Dương Chí rằng:
- Äá» Hạt Æ¡i! Chúng tôi gánh nặng hàng trăm cân má»™t có được thung dung nhẹ nhàng như các ông Ä‘i tay không đâu? Ông phải nên nghÄ© lại cho chúng tôi cá»§a là ngưá»i má»›i được. Äến ngay Tướng Công Ä‘i đây, chắc ngài cÅ©ng còn cho chúng tôi kêu được má»™t câu nữa là...ông cứ mắng hoài Ä‘i, không còn thương chúng tôi chút nào cả.
Dương Chí lại quát lên rằng:
- Äồ súc sinh không biết gì, tao đây chỉ đánh má»›i xong!
Äô Quản gạt Ä‘i rằng:
- Äá» Hạt hãy khoan tay để tôi nói câu này: Khi tôi ở Äông Kinh hầu hạ quan Thái Sư, bao nhiêu quan quân trên dưới trông thấy tôi Ä‘á»u vâng dạ răm rắp, mà không há» có kêu ngạo má»™t câu nào. Nay bác là má»™t anh tá»­ tù Ä‘i sung quân, ví Tướng Công có lòng thương, cho làm chức Äá» Hạt, thế mà bác chỉ quát tháo đánh đập ngưá»i ta, thì còn ra lý thú gì nữa chứ?
Dương Chí nói:
- Các ông có biết đâu đưá»ng Ä‘i bây giá» thiên nguy vạn hiểm, chứ có phải chÆ¡i đâu?
- Tôi từ Tứ Xuyên Lưỡng Quảng không đâu là không Ä‘i khắp, nhưng cÅ©ng không thấy ai nói như bác bây giá».
Dương Chí nói:
- Bây giá» nào có được như má»i lúc thái bình đâu?
- Bác nói thế mà không sợ tội khoét mồm cắt lưỡi, thiên hạ bây giỠlàm sao mà không thái bình?
Dương Chí đương muốn nói đáp lại, thì bá»—ng thấy ở khu rừng có bóng ngưá»i đương ngấp nghé, nom dòm, chàng liá»n trá» mà bảo má»i ngưá»i rằng:
- Kia kìa, có phải rõ quân cướp đấy không?
Nói đoạn vất roi xuống đất, vác thanh đao chạy thốc sang khu rừng mà quát lên rằng:
- Chúng bây to gan thực, dám đến đây nom dòm hàng hóa của ta à?
Chàng vừa nói vừa chạy đến, thì thấy ở khu rừng bên ấy, có má»™t dẫy bảy cổ xe giang chấu, sáu anh đương cởi trần trùng trục, ngồi nghỉ mát, và má»™t anh bên cạnh mái tóc có nốt ruồi đỠcầm Ä‘ao đứng đó. Tụi kia trông thấy Dương Chí, thì bảy ngưá»i Ä‘á»u kêu lên má»™t tiếng rồi nhảy trổ ra, Dương Chí quát lên rằng:
- Các anh là ngưá»i nào?
Bảy ngưá»i kia há»i lại:
- Anh là ai? Anh đừng há»i càn, chúng tôi Ä‘i buôn bán tầm thưá»ng, không có tiá»n đâu cho anh được!
Dương Chí nói:
- Các anh buôn bán tầm thưá»ng, thì đây buôn to hẳn?
Bảy ngưá»i há»i:
- Anh là hạng ngưá»i nào, nói thá»±c cho biết?
- Các anh hãy nói các anh ở đâu đã?
- Bảy anh em chúng tôi buôn táo ở Hàng Châu, Ä‘em sang Äông Kinh, đưá»ng Ä‘i qua đây, thấy há» nói chá»— này là đồi Hoàng Nê, thưá»ng có trá»™m cướp lẩn lút để cướp bóc khách thương, cho nên chúng tôi phải mải miết Ä‘i. Nhưng nghÄ© lại mình chỉ có mấy xe táo, mà không có cá»§a cải chi, vả chăng Ä‘i được đến đây, thì trá»i nắng quá, không sao chịu nổi, đành phải ngồi nghỉ, đợi khi trá»i mát má»›i Ä‘i. Vừa rồi nghe tiếng nói ở trên đồi, chúng tôi tưởng là cướp cho nên phải bảo ngưá»i chạy ra nom xem.
Dương Chí nói:
- Té ra chúng mình là khách Ä‘i đưá»ng cả, thế mà tôi thấy ngưá»i nom dòm, vẫn cho là cướp nên vá»™i vàng chạy đến để xem.
Bảy ngưá»i kia cưá»i mà rằng:
- Má»i ngài xÆ¡i mấy quả táo cho vui.
Dương Chí nói:
- Thôi, tôi xin vô phép.
Äoạn rồi vác Ä‘ao chạy vá» chá»— để gồng gánh.
Lão Äô Quản thấy Dương Chí trở vá» thì nói rằng:
- Có cướp đến đây, thì chúng ta phải chạy đi mới được chứ?
Dương Chí nói:
- Tôi tưởng là cướp, nhưng té ra là bá»n buôn táo cả.
Lão Äô Quản trở ngay nét mặt mà nói vá»›i chúng rằng:
- Cứ như lá»i ông ấy nói lúc nãy, thì có lẽ tụi này chết hết cả rồi.
Dương Chí nói:
- Thôi ông bất tất phải nói, nếu được vô sự thì còn gì bằng nữa, bây giỠcứ để cho nghỉ, chốt mát sẽ đi.
Chúng nghe nói ai cÅ©ng bật cưá»i. Dương Chí để thanh Ä‘ao xuống đất, rồi cÅ©ng đến má»™t gốc cây mát ngồi nghỉ.
ÄÆ°á»£c má»™t lúc, thấy đàng xa có má»™t anh vai vác đôi thùng, chân bước lên đồi, miệng hát nghêu ngao rằng:
"Lá»­a trá»i nung nấu bấy lâu nay
Cháy lúa khô đồng héo cỠcây,
Thương nỗi nông phu như lửa đốt
Mà ai phe phẩy quạt luôn tay? "
Anh chàng ta vừa hát vừa Ä‘i lên chá»— rừng thông trên đồi, đặt gánh để nghỉ. Bá»n quân chúng trông thấy, liá»n há»i anh chàng kia rằng:
- Anh gánh gì trong thùng đó?
- Rượu trắng đấy!
- Anh gánh đi đâu?
- Gánh vào các làng để bán.
- Bao tiá»n má»™t thùng?
- Năm quan tiá»n má»™t thùng.
Chúng nghe nói bàn với nhau rằng:
- "Chúng ta đương nóng đương khát, thử mua một thùng uống giải nóng giải khác có thú không? "
Dương Chí thấy chúng nói, liá»n quát lên rằng:
- Chúng bây làm gì đó?
Chúng nói:
- Chúng tôi mua rượu uống cho đỡ khát.
Dương Chí vớ lấy thanh đao quát mắng rằng:
- Tao không bảo, sao chúng bây dám thiện tiện mua rượu, quân nầy to gan thực.
Chúng nói:
- Không có việc gì ông cÅ©ng hống hách vá»›i chúng tôi. Chúng tôi có tiá»n mua rượu uống, việc gì mà hăm dá»a.
Dương Chí lại mắng rằng:
- Quân khốn nạn này, không hiểu má»™t chút nào cả. Chúng bây chỉ chá»±c uống, không biết đưá»ng xá bây giá» vất vả, kể biết bao hảo hán bị thuốc mê đó sao?
Anh chàng bán rượu nghe nói thì nhìn Dương Chí rồi cưá»i nhạt mà rằng:
- Ông này mới lạ chứ! Tôi có bán cho ông uống đâu, mà ông dám nói những câu vô lý như thế.
ÄÆ°Æ¡ng khi hai bên cãi cá» á»m tá»i, thì thấy bá»n buôn táo vác Ä‘ao chạy đến:
- Các anh làm gì ầm ĩ lên thế?
Anh chàng bán rượu liá»n đáp rằng:
- Tôi gánh rượu vào làng bán, Ä‘i qua đây trá»i nắng ngồi nghỉ mát, bá»n kia đến há»i mua rượu uống; tôi cÅ©ng chưa bán, thế mà ông này lại bảo rằng: Rượu tôi có thuốc mê. Các ông tính coi nói những câu vô lý thế buồn cưá»i không?
Bảy ngưá»i kia nói:
- À, thế mà chúng tôi tưởng là có cướp đến...Thôi cần gì! Chúng tôi cÅ©ng đương muốn tìm rượu giải khát đây, các ông ấy đã ngá», thì anh bán cho chúng tôi má»™t thùng vậy.
Anh chàng gánh rượu đáp rằng:
- Không bán, không bán...
Bảy ngưá»i lại nói:
- Cái anh nầy rõ là vô lý, anh mang Ä‘i đâu bán không là tiá»n? Anh bán cho chúng tôi cÅ©ng là cứu cho chúng tôi đỡ cÆ¡n nóng khát chứ.
- Bán cho các ông một thùng, thì cũng chả làm gì, nhưng bị hỠnói thế, khó chịu lắm! Vả chăng đây cũng không có chén gáo gì cả, uống làm sao được?
- á»i chào! Há» nói mặc há», ta cứ bán đã sao? Chúng tôi đã có gáo kia rồi.
Nói Ä‘oạn hai ngưá»i chạy vá» chá»— để xe, lấy ra hai cái gáo dừa, và má»—i ngưá»i bốc má»™t bốc táo nướng Ä‘em đến. Bảy anh túm vào bên thùng rượu múc uống lần lượt vá»›i nhau, rồi giở táo ra nhắm.
Má»™t lát hết cả thùng rượu, bảy ngưá»i quay ra bảo anh bán rượu rằng:
- Chúng tôi quên mất, không há»i anh thùng rượu bao nhiêu tiá»n.
Anh kia trả lá»i rằng:
- Năm quan má»™t thùng, mưá»i quan má»™t gánh đấy.
Bá»n bảy ngưá»i nói:
- Năm quan một thùng, chúng tôi xin vâng, nhưng anh thêm cho chúng tôi một gáo.
Anh kia đáp:
- Giá tiá»n đã nhất định rồi, không thêm được!
Bá»n kia má»™t anh đưa tiá»n ra trả hàng rượu, má»™t anh thì mở ngay thùng rượu đầy, múc lấy má»™t gáo uống. Anh chàng bán rượu vá»™i vàng chạy đến giằng lấy, thì anh kia đã uống hết má»™t ná»­a, còn má»™t ná»­a trong gáo thì cầm chạy phăng sang bên rừng bên kia. Anh chàng bán rượu lật đật chạy Ä‘uổi theo, thì lại má»™t anh ở trong rừng, lững thững chạy ra múc luôn gáo nữa.
Anh chàng kia trông thấy vội vàng nắm lấy tay, giật lấy gáo rượu đổ vào thùng đậy lại cẩn thận rồi vất gáo dừa xuống đất mà nói lẩm bẩm rằng:
- Bá»n khách ấy không có má»™t chút gì là quân tá»­ cả, con ngưá»i như thế mà làm như thế được sao?
Äằng này bá»n quân chúng cá»§a Dương Chí, thấy đám kia uống rượu tá»›i ta tá»›i tấp như thế thì trong bụng rất lấy làm nóng nảy khó chịu, muốn sao vá»› được thùng rượu mà nốc vá»›i nhau, thì má»›i thá»a lòng. Có má»™t anh đến nói vá»›i lão Äô Quản rằng:
- Ngài Æ¡i! Ngài làm phúc nói giúp chúng tôi má»™t tiếng, bá»n hàng táo nó uống cả má»™t thùng có việc gì đâu, còn má»™t thùng cho chúng tôi mua uống nốt để cho đỡ khát, kẻo trá»i nóng bức thế này, mà ở đây không có nước thì chịu làm sao được.
- Lão Äô Quản phần thì nghe chúng nói cÅ©ng thương tình; phần thì bụng mình cÅ©ng hÆ¡i muốn uống, bèn nói vá»›i Dương Chí rằng:
- Bá»n hàng táo nó uống hết thùng rượu, cÅ©ng không việc gì cả vậy còn má»™t thùng nữa cho phép bá»n quân chúng nó mua, uống cho đỡ khát, chứ ở đây còn đào đâu ra nước được, không lẽ để nó chết khát hay sao.
Dương Chí nghe nói trong bụng nghĩ thầm rằng:
- "Bá»n kia nó uống hết má»™t thùng; đích xác ta trông thấy, sau nó lại múc má»™t gáo bên thùng này để uống, cÅ©ng không thấy việc gì cả, thôi ta đánh nó suốt cả ngày, âu là bây giá» ta cÅ©ng để mặc nó uống, má»—i đứa má»™t ít, cho nó hả lòng vậy."
NghÄ© Ä‘oạn liá»n bảo vá»›i lão Äô Quản rằng:
- Äô Quản đã nói vậy, tôi xin chiá»u lòng cho chúng nó uống. Má»›i hay:
Dẫu cho dạ đá gan đồng
Lúc này há dễ cầm lòng cho đang
Tri cơ nên trước giữ giàng.
Rồi ra những sá»± phi thưá»ng biết đâu?
Bấy giá» lÅ© quân chúng nghe Dương Chí nói, thì chẳng khác gì được ngưá»i cởi trói tha cho, liá»n hăm hở cùng nhau gom đủ năm quan tiá»n đến nói vá»›i anh kia để mua rượu uống. Anh kia lắc đầu mà đáp rằng:
- Rượu nầy có thuốc mê, tôi không bán cho các anh!
Chúng nghe nói thì làm bá»™ cưá»i nịnh mà bảo anh kia rằng:
- Bác ơi! Bác nói cay làm gì thế?
Anh chàng kia lại gạt đi mà rằng:
- Tôi không bán đâu, đừng lôi thôi nữa.
Bá»n buôn táo thấy vậy, bảo vá»›i anh hàng rượu rằng:
- Anh lầm rồi, vừa nãy há» nói liá»u thế thì mặc há», chứ việc gì anh lại giận dá»—i? Chúng tôi đã uống má»™t thùng, có việc gì đâu, thôi anh bán cho ngưá»i ta, đừng nên chấp nê nữa?
Anh chàng kia nói:
- Thôi, việc gì đương vô sá»±, lại làm cho ngưá»i ta phải nghÄ© tâm đến mình?
Bá»n hàng táo tức mình đứng dậy đẩy anh hàng rượu ra, rồi xách thùng rượu đưa cho đám quân chúng uống.
Äám quân chúng thấy vậy cả mừng, giữ lấy thùng rượu, rồi há»i bá»n buôn táo mượn cái gáo dừa để uống.
Bá»n buôn táo bảo đám quân chúng rằng:
- Äể tôi đưa các bác mấy quả táo mà nhắm rượu nhân thể.
Äám quân chúng nói:
- Xin cảm Æ¡n các ông, có đâu chúng tôi dám phiá»n thế.
Bá»n buôn táo cưá»i mà rằng:
- Chúng tôi cÅ©ng là khách Ä‘i đưá»ng cả, các bác lấy má»—i ngưá»i má»™t quả để đưa cay cho dá»… uống, có làm chi mà phiá»n.
Nói đoạn lấy độ dăm quả táo đưa cho đám quân chúng, và đưa hai cái gáo cho mượn một thể.
Quân chúng cả mừng, vá»™i vàng mở thùng rượu múc ra hai gáo đưa má»i Dương Chí và lão Äô Quản uống trước, Dương Chí nhất định không uống, duy có Äô Quản thì giÆ¡ gáo lên nốc luôn má»™t hÆ¡i vừa hết. Hai anh Ngu Hầu cÅ©ng má»—i ngưá»i uống trước má»™t gáo, còn thì quân chúng lần lượt chia nhau mà uống. Dương Chí thấy chúng uống vào Ä‘á»u vô sá»± cả, chàng cÅ©ng vẫn nhất định không uống, nhưng sau thấy trá»i nóng bức quá chừng, mà miệng ráo cổ khô không sao chịu được, chàng liá»n bất đắc dÄ© cầm lấy gáo rượu uống liá»u má»™t ná»­a, và ăn qua loa má»™t vài miếng táo cho đỡ khát vậy.
Khi uống xong rồi, anh chàng bán rượu bảo với chúng rằng:
- Thùng rượu nầy bá»n hàng táo đã uống mất ná»­a gáo, vậy tôi trừ cho các anh ná»­a quan còn phải trả đủ cho tôi.
Bá»n quân chúng đưa tiá»n ra trả, anh chàng kia nhận lấy tiá»n rồi, quảy đôi thùng mà lại hát nghêu ngao Ä‘i xuống dưới đồi. Bấy giá» bá»n bảy anh hàng táo đứng ở gốc thông bên kia, trá» sang 15 ngưá»i nầy mà nói rằng:
- Ngã này...Ngã này...
Äoạn rồi trong bá»n 15 ngưá»i này, hết thẩy Ä‘á»u nặng đầu chóng mặt, má»m rÅ© chân tay mà nằm vật cả ra đó. Bảy anh hàng táo thấy vậy, liá»n Ä‘em bảy cá»— xe giang châu đổ cả táo xuống góc rừng, rồi lấy các kim ngân tài bảo trong 11 gánh cá»§a lÅ© kia, mà xếp cả lên xe đậy Ä‘iệm cẩn thận, rồi kéo xe xuống đồi dưới mà Ä‘i. Dương Chí trông thấy thế, trong bụng vô cùng tức bá»±c khốn khổ, song chân tay thân thể đã má»m rÅ© cả ra, mà không sao cá»±a quậy được. Còn mưá»i bốn anh ná» cÅ©ng chịu phép, nhìn cho bá»n kia lấy hết kim ngân châu bảo mang Ä‘i, không há» làm gì được cả.
Khôn ngoan ở với ngu đần,
Vừa phần nhá»c xác vừa phần uổng công.
Giống tham bao tránh khá»i tròng
Làm cho lụy đến anh hùng bởi ai?
Bảy anh hàng táo ấy là ai? Chính là Tiá»u Cái, Ngô Dụng, Công Tôn Thắng, Lưu ÄÆ°á»ng và ba anh em há» Nguyá»…n. Còn anh hàng rượu kia, thì chính là Bạch Nhật Thá»­ Bạch Thắng, mà gánh rượu ấy toàn là rượu ngon tất cả. Khi bảy ngưá»i uống má»™t thùng, rồi Lưu ÄÆ°á»ng lại bá» thùng rượu bên này uống luôn má»™t gáo nữa, cố ý làm cho bá»n 15 ngưá»i ná» biết là rượu tốt. Äoạn rồi Ngô Dụng lại nấp ở trong rừng bá» thuốc mê vào gáo, mà chạy xổ ra giả vá» múc trá»™m. Bấy giá» Bạch Thắng quay lại giằng gáo rượu đổ trả vào thùng, làm cho thuốc mê pha lẫn cả vào rượu, rồi sau má»›i bán cho lÅ© ná». Äó là cái kế sách cá»§a bá»n 8 ngưá»i hảo hán bày ra, để cướp lấy 10 vạn quan tiá»n châu báu vậy.
Khi ấy Dương Chí vì uống ít rượu, nên vừa được má»™t lúc, thì chàng đã tỉnh táo dậy được trước, duy nhìn đến mưá»i bốn ngưá»i kia, thì anh nào anh nấy, vẫn còn nằm vật mãi ở gốc cây, dãi nhá»›t chảy ra bên mép, mà chưa anh nào dậy được. Dương Chí thấy thế, vừa phần tức bá»±c, vừa phần lo sợ, vì mấy đứa khốn nạn tham lam, nói ngang nói dá»c, làm cho mưá»i mấy gánh châu báu kim ngân; Ä‘á»u tống Ä‘i tất cả, như thế thì còn vá» tá»›i phá»§ mà trông thấy Lương Trung Thư làm sao được nữa? Chàng nghÄ© vÆ¡ nghÄ© vẫn, cay đắng trong lòng, liá»n lấy tá» giấy lÄ©nh trạng ra xé tan nát vứt Ä‘i. Äoạn rồi đứng mà phàn nàn má»™t mình rằng:
- Bây giá» Ä‘i cÅ©ng dở, mà vá» thì cÅ©ng chết, tiến thoái đôi đưá»ng Ä‘á»u là tuyệt vá»ng cả! Thá»i vận anh hùng đã đến lúc long Ä‘ong như thế, bất nhược liá»u mình mà chết ở đây cho rãnh!
Chàng nghÄ© vậy liá»n sắn áo Ä‘i rảo bước ra mạn đồi để nhảy xuống khe mà tá»± tá»­.
Cho hay:
Cây cao càng cả gió lay
Khôn ngoan càng lắm nỗi cay đắng lòng,
Chẳng hay cũng mẹo Hóa Công,
Thử gan sắt đá anh hùng xem sao?
Bể trần mấy lớp ba đào,
Nóng gan ai dễ cắm sào được yên!
Chắp tay vái lạy Hoàng Thiên,
Thân này liá»n quyết má»™t phen vá»›i Ä‘á»i...
Lá»i bàn cá»§a Thánh Thán:
Äá»c đến đây ta không khá»i ngậm ngùi mà than rằng: Bậc quân tá»­ lãnh mạng tá»± trong triá»u, Lâm chính ở ngoài quận, phải lòng trung và gắng trí khôn thế mà sau cÅ©ng táng thân mang tiếng, thì sao cho khá»i Ä‘au lòng!!! Hỡi ôi! Äể má»™t tay chuyên chế có thể Ä‘iá»u động ba quân, mà khiến hai kẻ chăn dê, chả khá»i sinh ra rắc rối: Dùng má»™t tâm chí làm việc, thì đến khó như xây lầu NgÅ© Phượng, cÅ©ng chả chút sai lầm; Mà kéo cả hỠđến bàn mưu, thì làm cái nhà nhá» cÅ©ng không được?
Lương Trung Thư biết ngoài đưá»ng lắm trá»™m cướp, lại khó kiếm nổi ngưá»i Ä‘i, đã nghÄ© kỹ càng, cậy đến Dương Chí; á»§y cho 10 vạn kim ngân, kể cÅ©ng biết ngưá»i; Tại sao lại còn phụ thêm má»™t lão Äô Äầu, và hai tên Ngu Hầu Ä‘i kèm theo nữa, cho rằng riêng lá»… vật cá»§a phu nhân má»™t gánh, gá»­i theo vào trong phá»§ để biếu bảo quyến; thì cÅ©ng Ä‘oạn Dương Chí đã lãnh 10 vạn cá»§a, khó gì má»™t gánh nữa đâu? Nếu bảo rằng Dương Chí chẳng thuá»™c lối đưá»ng cho lắm, thì những tên hầu trong Tướng phá»§, theo giúp việc phu nhân, đáng tin cậy lắm ư? Tức còn nghi kị Dương Chí, chưa coi là thân mật vậy. Phải chăng Lương Trung Thư coi trá»ng 10 vạn cá»§a, nghÄ© rằng Thái Sư đã giàu sang đến thế, cÅ©ng phải động lòng, khi Thái Sư đã động lòng, thì Lương Bắc Kinh đắc sá»§ng. Thế lại vững như bàn thạch, má»›i Ä‘em dâng hiến cá»§a này hòng rằng tâm Thái Sư phải động. Cho nên coi khinh Dương Chí, nghÄ© rằng y vốn kẻ bần hàn, nay thấy cá»§a chẳng động lòng sao được? 10 gánh cá»§a ấy, còn nguy hiểm hÆ¡n "Giấc mÆ¡ bắt được Hưu tàu lá chuối ngoài gò"má»›i phải cho Äô Quản và hai Ngu Hầu Ä‘i kèm ép vậy để phòng há» Dương kia khá»i động lòng. Thế mà vẫn nhá»› câu sách dạy: Dùng ngưá»i chá»› ngại, ngại ngưá»i chá»› dùng...Thế mà còn bày trò má»™t gánh cá»§a phu nhân, cho kẻ thân tín Ä‘i kèm, để cho dấu vết nghi kỵ. Thì than ôi! Làm má»™t ngưá»i như Dương Chí lúc ấy, xét cÅ©ng khó thay! Dẫu khi Ä‘i đưá»ng, cÅ©ng nghỉ ngÆ¡i từng lúc, Ä‘á»u theo lá»i dặn, coi cả ba ngưá»i, không được tá»± tiện, lại xét ra má»™t viên quan cai trị trăm há», má»™t viên tướng Ä‘iá»u khiển ba quân, chỉ má»™t ngưá»i là được, đằng này lại đến bốn ngưá»i, Ä‘em bốn ngưá»i ấy, áp tải 11 cấm binh há có được chăng? Kinh Dịch nói: Dương, như 1 vua 2 dân, đạo cá»§a quân tá»­, âm, như 2 vua 1 dân, đạo cá»§a tiểu nhân. Nay Trung Thư chỉ vì cá»› coi trá»ng 10 vạn cá»§a, khinh má»™t Dương Chí, vá»›i kế hoạch quanh co, đã theo đạo cá»§a tiểu nhân, còn mong qua Hoàng Nê Cương khá»i mất ở trong muôn má»™t, ắt vô lý vậy. Cho nên vụ mất cướp đồ mừng sinh nhật, đâu phải cái tá»™i ở đám 8 ngưá»i Tiá»u Cái, đâu phải cái tá»™i ở 11 tên Cấm binh, mà cÅ©ng không phải cái tá»™i ở bốn ngưá»i Sai áp nữa, mà chính cái tá»™i ở Trung Thư, còn bàn gì nữa, còn bàn gì nữa? ? ?
Hoặc có kẻ há»i: Äã xẩy ra mất cướp, sao Dương Chí chả cướp trước Ä‘i? Thánh Thán này xin đáp: Dương Chí không nên cướp vậy, vì 10 vạn cá»§a là trá»ng vật, chẳng cứ mồ hôi nước mắt cá»§a trăm hỠở phá»§ Äại Danh, mà cÅ©ng là thứ làm cho Lương Tướng Công kiệt tâm huyết nữa, vì Dương Chí vốn kẻ bần hàn, chóng được hiển đạt, cÅ©ng chỉ bởi ngưá»i trên hậu đãi trước, để rồi dùng vào việc sau đây, cho nên vì cá»› Ä‘em nổi 10 vạn cá»§a, mà trao cho làm Thống chế thì dá»… mà vì sẵn có Thống chế, mà trao cho 10 vạn cá»§a thì khó. Dương Chí cÅ©ng biết sâu xa như thế, sao Dương Chí biết được, vì biết rằng năm vÆ¡ vét 10 vạn cá»§a, để cầu cạnh Trượng Nhân thì ngưá»i ấy dùng ta phải đâu là quốc sÄ©, chẳng Ä‘em lòng quốc sÄ© đãi ta, mà khi đấu võ ở Äông Quạch, má»™t ngày vượt qua mấy cấp, Ä‘á»u là dụng ý để sau này ta hết sức giúp việc mà thôi, khác nào ngoi chim mồi để dá»a chó săn, chẳng phải ân tình, song lẽ kẻ kia có biết đâu đức cá»§a chim mồi là Phượng Hoàng phẩm, cá»§a chó săn là Kỳ Lân đâu? Cho nên trước khi Trung Thư chưa sai Äô Quản Ngu Hầu, Dương Chí đã kêu vá»›i Tướng Công, nên cho má»™t ngưá»i Ä‘i vá»›i tiểu nhân này, má»™t ngưá»i Ä‘i vá»›i tiểu nhân này, đâu phải xin Võ Dương hay Triá»u Ân làm phó hay giám sát, nếu Dương Chí sá»›m biết sá»± nghi kỵ, mà rồi cÅ©ng cứ Ä‘i, thì ra trượng phu biết báo Æ¡n sâu, để đáp lại sá»± vá»™i cất nhắc cho quan chức ở Äông Quách vậy, đâu có chối từ? Äem chuyện Dương Chí ra ngụ ngôn vậy. Hỡi Æ¡i! Xưa kia quốc gia và nghi lập Giám sát, luôn luôn có đấy, ta sao nói được hết ra.
Tác giả tả Dương Chí chợt vậy mà đi, lại chợt vậy mà thôi, chợt đi lại chợt chẳng đi, thế bút uốn éo, không thể nào định trước.
Tác giả tả khí trá»i oi bức, chỉ má»™t hai câu, đã bức sốt chết ngưá»i xưa kia bảo rằng mùa đông treo tranh trá»i bức, cho ấm áp thêm, nay Ä‘á»c hồi này, khác nào như thế.
Tác giả tả trên bước đưá»ng lão Äô Quản khéo giày vò, khác nào vẽ ra ngưá»i ấy. Hỡi Æ¡i! Kẻ tiểu nhân quen hưởng thá»i bình, chợt có há»a hoạn, thì ngăn trở má»i đưá»ng, uốn lưỡi chưởi ngưá»i, há chả rõ ràng đáng chú ý, đến khi biến đổi, chả biết làm sao, làm chuá»™t làm hùm, cÅ©ng Ä‘á»u thua cả, há chẳng Ä‘au thương!
Tác giả tả đám bán táo má»™t nÆ¡i, chàng bán rượu má»™t chốn, thùng rượu không gáo, gáo lại ở chá»— khác, khiến độc giả không quên đám uống rượu tụ nghÄ©a ở thôn Äông Khê, huống hồ phải sau này má»›i biết, bút pháp tác giả, thật khéo lắm thay!
Tác giả tả anh bán rượu cãi nhau, thá»±c là kỳ bút, nếu kẻ khác chép truyện, thì vào đỠngay, cho đến kẻ Ä‘á»c, cÅ©ng thấy mãi mà không bán rượu, vì ngá»n bút tả ra dần, như cung cứng ngá»±a mạnh, muốn xổ ra ngay, thì không thu lại kịp, tả như thế má»›i hay.
Tác giả tả bảy anh hàng táo gặp hàng rượu vồ lấy, như lÅ© bồ cắt kia tranh chim sẻ, nhảy lên, múa lên, Ä‘á»c thấy mê thú.
Tài sản của tarta12a

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
Trả lá»i

Từ khóa được google tìm thấy
âàêàíñèè, èçâåñòèÿ, èñòîðèÿ, ïåðååçä, ïèòàíèå, ìóæ÷èíû, ïðîãíîç, ñàëàòîâ, thuy hu 4vn, ýâàêóàòîð, ýëåêòðè÷åê, ýëåêòðîìîíòàæ, ðàáî÷èé, ðåôåðàòè, øêîëà

Ãiá»u Chỉnh


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™