 |
|

11-08-2008, 11:06 AM
|
 |
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
|
|
Chương 15
Nhảy múa với linh hồn
Ngồi trong tắc xi từ sân bay Hồng Kiá»u Ä‘i ra, Tư Dao nhìn quang cảnh bên ngoà i nhưng không có gì lá»t và o mặt.
Phải chăng mình đã quá Ä‘iên rồi, Ä‘i tin lá»i nói cá»§a hai ngưá»i không há» quên biết trên mạng, bay đến Thượng Hải ở xa ngà n dặm? Cà ng hoang đưá»ng hÆ¡n nữa là , lại chuẩn bị đối thoại vá»›i má»™t hồn ma?
Tháºm chà mình còn không muốn chỠđến cuối tuần.
Trước khi Ä‘i, cô không dám nói tháºt vá»›i mấy ngưá»i cùng thuê phòng trong biệt thá»± vá» mục Ä‘Ãch chuyến Ä‘i nà y, chỉ bảo là đi công tác. Ở công ty, giám đốc lại cà ng không thể hiểu tại sao cô lại xin nghỉ hai ngà y trong khi dá»± án Ä‘ang ở giai Ä‘oạn quan trá»ng : vì hai ngà y ngắn ngá»§i mà rất có thể cô sẽ đánh mất cÆ¡ há»™i thăng tiến.
-Anh nà y, tạm thá»i chưa đến nghÄ©a trang Chuyên Kiá»u vá»™i. Tôi muốn và o nhà thá» Từ Gia Há»™i má»™t lát, nếu anh đồng ý thì cứ chá» bên ngoà i. Äợi sau khi tôi ra, lại Ä‘i đến Chuyên Kiá»u, sẽ thanh toán cả thể.
Tư Dao vốn không định Ä‘i “sám hốiâ€, nhưng không hiểu tại sao lại có cảm giác thân thiết vá»›i “Con cóc lõi Ä‘á»iâ€, chi bằng cứ thá» cả hai cách xem sao.
Vì không phải ngà y cuối tuần nên trong và ngoà i nhà thá» Ä‘á»u hết sức yên tÄ©nh. Lần đầu tiên Tư Dao và o nhà thá», bởi Ä‘ang nặng trÄ©u tâm tư nên cô tá»± nhiên nghiêm trang hẳn lên.
Vừa bước và o cá»a nhà thỠđã thấy má»™t tấm bình phong, phÃa trước bình phong đặt má»™t cháºu nước. Tư Dao đứng ngẩn ra nhìn cháºu nước má»™t lúc, vừa may có má»™t ngưá»i bước ra từ sau tấm bình phong nhúng tay và o cháºu nước, đưa lên đầu là m dấu thánh rồi Ä‘i. Chắc đây là má»™t nghi thức mà các tÃn đồ phải là m.
Vòng qua tấm bình phong, chỉ thấy lác đác và i ngưá»i bên trong sảnh đưá»ng rá»™ng lÆ¡n, hoặc ngồi quỳ, Ä‘á»u cúi đầu cầu nguyện. Tư Dao quỳ xuống chiếc ghế thấp sát đất, chắp hai tay trước ngá»±c, mắt nhắm lại.
Äức Chúa, nếu ngưá»i có thể nghe thấy lá»i sám hối cá»§a con- má»™t ngưá»i không phải tÃn đồ CÆ¡ đốc, thì xin Ngưá»i hãy trả lại cho con má»™t bá»™ óc sáng suốt và cuá»™c sống yên bình. Con không rõ mình có tá»™i hay không, nhưng chắc là đã là m không Ãt chuyện sai lầm, đã vô tình là m tổn thương nhiá»u ngưá»i, con chỉ mong bi kịch sẽ không xảy ra nữa.
Lòng cô dần dần lắng xuống.
Äúng là má»™t cảm giác vô cùng tốt đẹp. Nếu như tối tối trước khi Ä‘i ngá»§ Ä‘á»u có thể yên tÄ©nh thế nà y thì cuá»™c sống sẽ vui biết bao!
Những tiếng chân bước nhè nhẹ…Tư Dao mở mắt, cô rất kinh ngạc, má»™t hà ng các thiếu nữ mặc áo daìa trắng Ä‘i qua ngay bên cạnh cô, cháºm cháºm tiến vá» bệ theá» chÃnh. Há» là ai thế? Là Thiên sứ chăng? Trong cái thà nh phố đầy sắc mà u lòe loẹt, ô nhiá»…m nghiêm trá»ng nà y, chỉ có Thiên sức má»›i ặc bá»™ đồ trắng tinh khiết không chút tì vết, má»›i có maÃa tóc dà i mượt mà như dòng suối, má»›i có bước Ä‘i khoan thai như thế kia!
Tại sao mình lại trông thấy Thiên sứ? Liệu có phải má»i tá»™i lá»—i cá»§a mình: Ãch ká»·, đố kỵ, dục vá»ng nảy sinh bởi quá yêu thÃch, những tổn hại gây ra vì sÆ¡ suất…đã được tha thứ, bởi thế mình má»›i được nhìn thấy cảnh thiên đưá»ng?
Bá»—ng Thiên sứ Ä‘i sau cùng bất chợt xoay ngưá»i lại.
Mái tóc dà i sÅ©ng, má»™t lá»n tóc rÅ© trên trán, khuôn mặt trắng bệch, chÃnh là Kiá»u Kiá»u!
-Tại sao cáºu không nắm chặt tay mình?
Tư Dao thầm nghÄ©: đây không phải là thá»±c, đây là ảo giác! Cô đứng dáºy chạy như bay ra phÃa cá»a, tiếng già y da nện trên sà n là m kinh đồng đế những tÃn đồ Ä‘ang thà nh tâm cầu nguyện.
Äặt má»™t bó hồng và ng trước má»™, Tư Dao khom ngưá»i, tay khẽ rá» lên dòng chữ khắc tên Kiá»u Kiá»u trên bia đá, nước mắt lã chã rÆ¡i, chẳng mấy chốc đã ướt đầm má»™t khoảng mặt đá ốp trên má»™.
-Kiá»u Kiá»u, cáºu ở đâu? Có nghe thấy tiếng mình nói không?
Sau khi cáºu ra Ä‘i, sá»±c cắn rứt đã khiến mình suy sụp. Mình rất ân háºn vì đã khăng khăng đòi Ä‘i hang quan tại. Mình hối háºn vì đã không có đủ sức để kéo cáºu lên, hối háºn vì trong khoảnh khắc gặp Lâm Mang mình đã để cho tình xưa trá»—i dáºy, đã khao khát cái mà cáºu Ä‘ang có.
Giữa khao khát và đố kỵ, có ranh giới không?
Mình không nên tiếp nháºn Lâm Mang khi anh ấy vá» Giang Kinh, không nên cùng Ä‘i ăn ở “Rừng Há»a Miâ€, không nên cùng anh ấy và o chá»i đại há»c Giang Kinh, không nên nảy ra ý nghÄ© cùng anh ấy là m lại từ đầu má»›i phải. Anh ấy là má»™t chà ng trai đặc sắc, anh ấy biết, là m thế sẽ không tôn trá»ng cáºu.
Cáºu có thể hiểu hết tất cả những chuyện nà y không? Cáºu có thể hiểu, tuy lòng ngưá»i là phức tạp, tình cảm khó bá» gỡ rối, nhưng mình không bỉ ổi đến mức bá» mặc cho tuổi hoa cá»§a cáºu héo tà n. Cáºu có thể trả lại cho mình và Lâm Mang sá»± yên bình không? Bá»n mình sẽ mang theo cùng má»™t ná»—i nhá»› vá» cáºu để vÄ©nh viá»…n cách xa đôi ngả.
Gió thổi. Hai cây thông cao ná»a thân ngưá»i trông hai bên má»™ khẽ lay động, như khóc như than.
Có tháºt là tiếng ai Ä‘ang khóc không?
Tư Dao nghe rõ rà ng có tiếng khóc thút thÃt vẳng tá»›i.
Trá»i nhiá»u mây nhưng cÅ©ng má»›i chỉ 3 giá» chiá»u. Xung quanh còn sáng sá»§a, lẽ nà o không cần phải có mà n đêm mà linh hồn cÅ©ng hiện lên?
Vẫn là ảo giác? Lại là ảo giác chăng?
Nhưng tiếng khóc nghe rất rõ kia mà .
Có phải Kiá»u Kiá»u không?
Cô đứng dáºy, nhìn khắp xung quanh. Vì không phải dịp cúng lá»… nên khắp nghÄ©a trang vắng lặng. Cô muốn xác định nÆ¡i tiếng khóc đưa đến, nhưng dưá»ng như âm thân ấy cứ quanh quẩn trên đỉnh đầu; đà nh phải Ä‘i tìm mà không định hướng.
Kiá»u Kiá»u, cáºu ở đâu, sao lại trốn tránh mình? Cáºu muốn dẫn mình Ä‘i đâu?
Tiếng khóc má»—i lúc má»™t rõ rà ng hÆ¡n, má»—i lúc má»™t tháºt hÆ¡n. Tư Dao đã Ä‘i và o Di Xuân Viên – má»™t khu khác cá»§a nghÄ©a trang – từ lúc nà o không biết.
Một cô gái đang phủ phục trước mộ khóc thất thanh. Tư Dao chưa bao giỠgặp cô ta.
Tư Dao khẽ thở dà i, quay ngưá»i định Ä‘i. Chắc cô ta nghe thấy tiếng bước chân nên ngoảnh đầu lại, khuôn mặt đầm đìa nước mắt. Cô ta trạc 18, 19 tuổi, mái tóc cắt ngáng trông rất ưa nhìn, đôi mặt phương hÆ¡i xếch. Cô ta há»i bằng tiếng Thượng Hải “Chị cÅ©ng quen Tiểu Khiết à ?â€
Tư Dao nhìn tên ngưá»i chết khắc trên bia má»™ là Phó Sương Khiết, má»™t cái tên tháºt đẹp.
-Không, tôi không biết cô ấy, chỉ Ä‘i qua thôi. Xin lá»—i đã là m phiên. Em khóc lóc sao mà thảm thiết thế. Em hãy giữ gìn sức khá»e.
-Sương Khiết là chị há» cá»§a em. Từ nhá» hai chị em đã rất thân nhau. Chị ấy há»c ở đại há»c Y-Giang Kinh, đã Ä‘i thá»±c táºp ở bệnh viện. Nà o ngá» tháng trước chị ấy đột ngá»™t qua Ä‘á»i, em Ä‘au buồn vô cùng. Sau khi chôn chị ấy ở đây, tuần nà o em cÅ©ng đến thăm chị ấy hai lần.
Không rõ tại sao cô bé nà y dưá»ng như rất muốn thổ lá»™ tâm tình.
- Thế ư? Chị cÅ©ng từ Giang Kinh đến đây. Nà y, đã má»™t tháng rồi, sao em vẫn chưa thể nguôi? Äau xót là chuyện bình thưá»ng, nhưng cÅ©ng không nên Ä‘au xót quá mức, kẻo ảnh hưởng đến cuá»™c sống.
Tư Dao vừa nói vừa nghÄ©, mình mà cÅ©ng đủ tư cách khuyên cô bé nà y hay sao? Cô gái nhìn Tư Dao đôi mắt cÅ©ng dá» heo, rõ rà ng vừa má»›i khóc. Cô không nén nổi, lại khóc huhu, vừa khóc vừa nói : “Em rất sợ, dăm bữa ná»a tháng nữa mình cÅ©ng sẽ nằm đâyâ€.
- Gì thế? Sao lại nói như váºy? Tư Dao hốt hoảng.
Cô gái mấp máy miện, nhưng thấy khuôn mặt xa lạ của Tư Dao nên cuối cùng chỉ lắc đầu : Vì em rất đau lòng.
Tư Dao thở dà i : Em nên tÄ©nh tâm, đừng nghÄ© ngợi lan man. Tư Dao cảm thấy như Ä‘ang nói vá»›i chÃnh mình.
Lúc nhấn chuông gá»i cá»a, Tư Dao vẫn chưa nghÄ© ra được, enen nói vá»›i cha mẹ Kiá»u Kiá»u như thế nà o vá» mục Ä‘Ãch cá»§a lần ghé thăm nà y. Äể tưởng niệm Kiá»u Kiá»u, muốn nói chuyện vá»›i linh hồn cá»§a Kiá»u Kiá»u ư? Äây cÅ©ng là nguyên nhân cô không gá»i Ä‘iện trước, vì sợ cha mẹ Kiá»u Kiá»u sẽ từ chối. Äúng thế, ngưá»i già không muốn gợi lại ná»—i Ä‘au vá» ngưá»i con gái độc nhất đã ra Ä‘i.
Cha kiá»u Kiá»u ra mở cá»a, thấy khuôn mặt cô gái rất quen, Tư Dao vừa định nói thì ông đã nhá»› ra : Chúa là bạn cá»§a Kiá»u Kiá»u, đúng không/ hồi mùa hè các cháu đã cùng đến đây đưa tiá»…n Kiá»u Kiá»uâ€. Mắt ông bắt đầu đỠhoe.
Tư Dao nhanh trà nói luôn : Chú ạ, chúa là Mạnh Tư Dao, cháu đi Thượng Hải công tác, tiện thể đến thăm hai cô chú. Dịp đó chúng cháu đã dặn nhau, hễ có dịp vỠThượng Hải thì phải đến thăm cô chú.
Tư Dao đã mua má»™t lô thuốc bổ, cô gượng cưá»i và cầm lên.
Mẹ Kiá»u Kiá»u xuất hiện, nháºn ra Tư Dao : Kìa Dao Dao! Äến chÆ¡i sao không gá»i Ä‘iện báo trước để cho chú chuẩn bị mâm cÆ¡m?
-Thôi ạ, cháu chỉ có thể ngồi một lúc.
Ngồi chuyện trò má»™t lát, rồi Tư Dao há»i : Xin cô chú đừng trách cháu gợi chuyện không vui, cháu muốn thăm căn phòng Kiá»u Kiá»u ở ngà y trưuá»›c, cháu muốn được tưởng niệm….
Cha mẹ Kiá»u Kiá»u cÅ©ng đã chuẩn bị tư tưởng, biết khó tránh nhắc đến chuyện nà y, và cà ng cảm động vì tình nghÄ©a cá»§a Tư Dao, liá»n mở cá»a phòng kiá»u Kiá»u.
- Không vấn đỠgì, các cháu Ä‘á»u là bạn thân, Tiểu Mạn và Viên Thuyên cÅ©ng đã và o đây .
Nói xong, mẹ Kiá»u Kiá»u lặng lẽ Ä‘i ra.
Ảnh Kiá»u Kiá»u đặt trên mặt bà n trang Ä‘iểm, khuôn mặt trái xoan rạng rỡ thanh tú vá»›i nụ cưá»i ngá»t ngà o trong sáng. Äây là Kiá»u Kiá»u quen thuá»™c cá»§a Tư Dao, so vá»›i ảo giác gần đây thưá»ng gặp, tháºt má»™t trá»i, má»™t vá»±c.
- Kiá»u Kiá»u, mình đến rồi, đến thăm căn phòng xinh xắn cá»§a cáºu.
Cô báºt khóc. Lúc sắp Ä‘i ra, Tư Dao chú ý nhìn và o máy vi tÃnh. Máy không cắm Ä‘iện đã đà nh, mà ngay mà n hình và CPU cÅ©ng chẳng nối dây. Có trá»i má»›i biết Kiá»u Kiá»u lên mạng ở nÆ¡i nà o.
Thấy Tư Dao khóc, mẹ Kiá»u Kiá»u lại khuyên nhá»§ : “ Dao Dao à , cháu đừng quá buồn phiá»n, cÅ©ng chỉ tại Kiá»u Kiá»u chẳng ra sao, nó hay kêu không được khá»e, váºy mà lại còn Ä‘i du lịch leo núi VÅ© Di ; Bạn trai nó muốn Ä‘i má»™t mình, khuyên nó nên ở nhà nhưng nó cứ không ngheâ€
Tư Dao nghÄ© bụng : chắc cáºu ấy sợ mình và Lâm Mang có thể có chuyện gì, nên má»›i Ä‘i cùng. Cô bèn há»i : Bạn ấy không được khá»e? Bạn ấy ốm Ä‘au ra sao ạ?
Bà mẹ nói : Cô chú cÅ©ng không rõ lắm, phần lá»›n thá»i gian nó Ä‘á»u ở căn nhà thuê chung vá»›i bạn ở Phố Äông, lại vì Ä‘ang có ngưá»i yêu nên và i tuần lá»… nó má»i vá» nhà . Con gái lá»›n rồi, thÃch tá»± do.
Tư Dao “À†má»™t tiếng, nghÄ© bụng : mình vẫn chưa biết chuyện Kiá»u Kiá»u lại thuê nhà ở bên ngoà i, cứ tưởng là vẫn ở cùng cha mẹ.
Cô chợt muốn là m rõ trước đây trước đây Kiá»u Kiá»u đã mắc bệnh gì, có lẽ Ä‘iá»u nà y sẽ là m vợi bá»›t ná»—i cắn rứt cá»§a cô chăng?
Ngưá»i bạn cÅ©ng phòng trá» cá»§a Kiá»u Kiá»u hÆ¡i bá»±c mình vá» ngưá»i khách không má»i mà đến, lại đến và o lúc muá»™n thế nà y, không muốn mở cá»a; Khi nghe Tư Dao nói tỉ mỉ rằng muốn tưởng niệm Kiá»u Kiá»u, cô má»›i dịu giá»ng : cô đến cÅ©ng chưa gá»i là quá muá»™n đâu, vì phòng Kiá»u Kiá»u ở trưuá»›c đây còn Ä‘ang bá» trống. Ngà y nay ngưá»i ta mê tÃn quá, nghe nói ngưá»i từng thuê ở đây đã chết, thì không dám đến nữa. Há» tháºt vá»› vẩn, cô ấy có chết trong phòng nà y đâu? Thế là tôi phải trả tiá»n thuê cả nhà .
Căn phòng Kiá»u Kiá»u đã từng ở trống trÆ¡n chỉ có bốn bức tưá»ng.
-Tôi là bạn thân cá»§a cô ấy, nhưng chưa từng á»o cùng phòng ký túc xá. Cô ấy đã Ä‘i xa, chắc cô phải lâu lâu má»›i quen được… -Tư Dao biết cô bạn nà y là m cùng công ty vá»›i Kiá»u Kiá»u, liá»n nghÄ© phải tìm cách để cô ta nói ra hết những Ä‘iá»u mình biết.
Cô gái nhếch mép : Má»›i đầu tôi cÅ©ng cảm thấy quái lạ, cÅ©ng rất sợ, má»™t thá»i gain sau lại bình thưá»ng. Nói thá»±c, trưuá»›c khi Kiá»u Kiá»u ra Ä‘i, tôi dã nghÄ© đến việc chuyển nhà . Tôi biết nói thế nà y cÅ©ng không có háºu cho lắm…Kiá»u Kiá»u chẳng có Ä‘iá»u gì đặc biệt tốt.
Tư Dao gáºt đầu nói : Tôi quen cô ấy nhiá»u năm, biết cô ấy quen được nuông chiá»u, không thÃch là m việc nhưng Ä‘iá»u nà y cÅ©ng chẳng đáng trách. Cô ấy luôn được cưng chiá»u, từ bé chưa từng phải rá»a bát bao giá». Và , cÅ©ng hay chấp nhặt, nhưng thá»±c ra bản chất cá»§a cô ấy rất tốt …â€.
-Không chỉ là những chuyện nà y… Cô bạn cùng nhà định nói nhưng lại kìm ngay.
- Thế mà tôi cứ tưởng mình đã rất hiểu Kiá»u Kiá»u
-Chỉ là quan niệm riêng của tôi thôi, chẳng nên nói là m gì. Không có chuyện gì to tát đâu.
Tư Dao cảm thấy đã đến lúc có thể há»i trá»±c tiếp : - Nghe nói khi sống, có má»™t thá»i gian cô ấy không được khá»e, cô có biết cô ấy mắc bệnh gì không?
-Tôi khong rõ lắm, chỉ thấy cô ấy có lần nôn á»e, hoặc ngất xỉu, phòng y tế cá»§a công ty nói là cô ấy huyết áp tháºp.
Tư Dao nghe nói “nôn á»e, ngất xỉuâ€, lại thấy vẻ mặt cô bạn hÆ¡i khác thưá»ng, bèn há»i “Bạn trai cá»§a cô ấy…Lâm Mang, chúng tôi Ä‘á»u quen nhau cả, không biết quan hệ cá»§a hai ngưá»i gần gÅ©i đến mức nà o? Xin lá»—i, câu há»i nà y hÆ¡i kỳ cục, nhưng chỉ vì tò mò thôi, cô không nói cÅ©ng không sao.
-Cô dã há»i thế thì tôi cho cô biết váºy. Như cô vừa nói, hai ngưá»i bá»n hỠđã …gần gÅ©i đến mức không thể gần hÆ¡n đựoc nữa.
- Váºy thì vá» chuyện cô ấy không khá»e, chắc cô cÅ©ng có sá»± suy Ä‘oán.
Rốt cuá»™c cô bạn nà y không kìm nến nữa : - ÄÆ°á»£c, chẳng giấu cô nữa. Có má»™t buổi tối tôi vá» nhà , lúc và o cá»a nghe tiếng ti vi báºt rất to, Kiá»u Kiá»u Ä‘ang xem má»™t tá» Phiếu khám nên không chú ý đến tôi. Khi vừa thấy tôi, cô ấy láºp tức năm tá» giấy lại. Tôi chỉ nói thế thôi, tin rằng cô cÅ©ng sẽ suy Ä‘oán như tôi.
-Cô nói cô ấy..và anh ta… Tư Dao thấy đầu hơi ong ong.
-Tôi không nói thế…có thể thấy cô cÅ©ng không hiểu nhiá»u vá» Kiá»u Kiá»u. Theo quan sát cá»§a tôi, thì Kiá»u Kiá»u thÃch “câu rùa Ä‘enâ€.
-“Câu rùa đen?†Tôi không hiểu.
-Có có biết câu nói “con rể rùa và ng†không? Kiá»u Kiá»u…có lẽ hÆ¡i yếu Ä‘uối, nhưng tá»± biết mình xinh đẹp. Hoà n cảnh gia đình cô ấy bình thưá»ng. Muốn tìm má»™t chá»— dá»±a thá»±c sá»±, má»™t chá»— dá»±a vá» cả kinh tế lẫn thế lá»±c nên cô ấy đã từng yêu không Ãt lần, toà n những ngưá»i gia đình khá giả, tháºm chà yêu cả đà n ông đã có vợ. Có lúc bá»n hỠđưa nhau vỠđây nồng nà n vá»›i nhau khiến tôi thấy rất phiá»n. Äừng cho rằng Kiá»u Kiá»u lẳng lÆ¡. Như cô vừa nói, bản chất cá»§a Kiá»u Kiá»u trong sáng thuần khiết, rất dịu dà ng, nhưng cô ấy lại cứ ra sức gắn hạnh phúc Ä‘á»i mình cho ngưá»i khác. Bởi váºy chúng tôi má»›i nói đà u rằng cô ta “câu rùa đênâ€. Cô ấy đổi bạn trai không biết bao nhiêu lần. Cho đến khi gặp Lâm Mang, má»™t anh chà ng gần như hoà n hảo, đẹp trai cao lá»›n, sá»± nghiệp cÅ©ng rất thà nh công, nói tháºt lòng, chúng tôi Ä‘á»u rất ngưỡng má»™, cô ấy má»›i yên tâm “thu dây câu vá»â€. Những Ä‘iá»u nà y xảy ra trong vòng và i tháng.
-Thế thì tỠphiếu khám đó…chưa chắc đã liên quan tới anh ta?
-Kiá»u Kiá»u đã Ä‘i rồi, e chẳng ai có thể biết nữa.
Tư Dao nói lá»i cảm Æ¡n, quay ngưá»i Ä‘i. Ngưá»i con gái kia còn nói vá»›i theo : Thá»±c ra cô không phải là ngưá»i đầu tiên đến đây há»i tôi những chuyện nà y. Má»™t cô gái khác tên là Viên Thuyên cÅ©ng đến đây hai lần, lần đầu ngay sau khi Kiá»u Kiêu chết, lần sau là hai tuần trước ngà y Quốc khánh. Thái độ cô nà y rất tệ, cứ khinh khỉnh, tôi cÅ©ng không mấy để ý cô ta nữa.
Tư Dao không ngá» rằng khi trở vá» Giang Kinh, tâm trạng cô còn nặng ná» hÆ¡n cả lúc Ä‘i. Những câu há»i trong đầu cà ng nhiá»u hÆ¡n.
Chẳng phải la không có thu hoạch gì, tuy nhiên thu hoạch đó lại cà ng là m cô thêm rối tinh rối mù. Cô cảm thấy hình nhưu cô đã cố sống cố chết để đến nhà Kiá»u Kiá»u, cô cảm thấy không sao chịu nổi, muốn thăm lại Kiá»u Kiá»u, cô chui tá»t và o phòng-nÆ¡i cất giữ những thứ Kiá»u Kiá»u để lại. Lục tìm má»™t hồi, thấy trong ngăn kéo má»™t tá» phiếu xét nghiệm “mang thai bình thưá»ngâ€.
Thượng Hải có 15 triệu dân. Việc có thai trước khi kết hôn chẳng phải chuyện gì ghê gá»›m, nhưng khi xảy ra cụ thể vá»›i má»™t ai đó thì Ãt nhiá»u cÅ©ng ảnh hưởng đến cuá»™c sống. Äây chắc chắn là nguyên nhân vì sao cô ấy giấu kÃn chuyện. Trong con mắt cá»§a má»i ngưá»i, Kiá»u Kiá»u là má»™t cô gái kÃn đáo, giữ gìn, có chừng má»±c, không phải hạng Ä‘a tình bừa bãi. Chức đó là “kết quả†cÅ©ng vá»›i Lâm Mang, mà nếu đứa tẻ nà y đúng là cá»§a Lâm Mang tháºt?
Liệu có nên cho anh ta biết?
Nhưng nếu cái thai không pải của Lâm Mang thì sao?
Cho anh biết, rồi sao nữa? Có thể cứu được Kiá»u Kiá»u sống lại ư? Äể cho anh ta có thêm ná»—i Ä‘au, sá»± ngá» vá»±c và cắn rứt chăng?
Äiá»u duy nhất khiến Tư Dao có cảm giác được an á»§i má»™t chút là , Kiá»u Kiá»u Ä‘i Tân Thưá»ng Cốc đúng lúc má»›i có thai nên có thể giải thÃch đựoc tại sao cô ấy tá» ra ốm yếu mệt má»i và tinh thần không tốt, dẫn đến việc trượt chân, để rồi cuối cùng không gượng nổi nữa, rÆ¡i xuống vá»±c sâu.
Äây có thể coi là sá»±c việc đã khẳng định sẵn, má»™t sá»± trùng hợp ngẫu nhiên không thể nà o khác.
Tồng thá»i, nó cÅ©ng cho thấy cái chết cá»§a Kiá»u Kiá»u có tÃnh tất nhiên, khắc hẳn vá» bản chất so vá»›ic việc Viên Thuyên bị tai nạn xe hÆ¡i bất ngá». Kết nói hai sá»± việc lại để dá»± Ä‘oán số pháºn cá»§a những ngưá»i khác, có thể nói là cá»±c kỳ hoang tưởng vô căn cứ.
NghÄ© đến Viên Thuyên, Tư Dao nhá»› lại lá»i nối cá»§a mẹ Kiá»u Kiá»u và ngưá»i bạn trá» cùng nà h. Hình như Viên Thuyên cảm thấy cái chết cá»§a Kiá»u Kiá»u không bình thưá»ng. Cô ấy Ä‘ang Ä‘iá»u tra cái gì?
|

11-08-2008, 11:13 AM
|
 |
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
|
|
Chương 16
Dù không muốn nhớ, cũng rất khó quên
Vá» Viên Thuyên, em cÅ©ng biết rồi, Sở tà i chÃnh kế toán cá»§a bá»n anh hÆ¡n trăm nhân viên, chuyên môn nghiệp vụ na ná nhau, Ä‘á»u là những ngưá»i biết tÃnh toán tỉ mỉ, nhưng cô ấy còn cẩn tháºn hÆ¡n má»i ngưá»i hà ng chục lần. Nếu cô ấy có ý định gì đó, chắc chắn sẽ là m cho tháºt trá»n vẹn, trước khi xong việc không bao giá» tuỳ tiện tiết lá»™ ra. Và dụ như chuyện em chuyển nhà , cô ấy gá»i quà cho em, cÅ©ng sắp xếp đâu ra đấy, ngay anh cÅ©ng không hay biết. Phẩm chất và tÃnh cách đó rất hợp vá»›i ngà nh kế toán, cô ấy trẻ tuổi, má»›i và o nghá» bốn năm mà đã được giữ vị trà Phó tổng kiểm toán viên cá»§a Ban kiểm toán xây dá»±ng cÆ¡ bản, toà n được nháºn những dá»± án lá»›n. – Dục Chu nói tá»›i Viên Thuyên, thao thao bất tuyệt.
Sauk hi vỠđến Giang Kinh, Tư Dao láºp tức hẹn gặp Dục Chu, mong anh ta có thể giúp mình loại bá»›t những ná»—i ngá» vá»±c, nhưng khi nói chuyện lại tháy Dục Chu cÅ©ng không biết gì nhiá»u hÆ¡n cô.
Hai ngưá»i ngồi trong quán “Bách Gia Thônâ€- má»™t quán rượu nho nhá» nằm ở cuối phố, nổi tiếng nhá» có loại rượu vang ngon. Tư Dao chá»n nÆ¡i nà y bởi cô còn nhá»› Dục Chu thÃch uống rượu vang. Vì có sợi dây liên hệ là Viên Thuyên nên hai ngưá»i đã rất thân quen. Sau khi Viên Thuyên chết, dù rằng chưa từng gặp lại nhau nhưng qua hai lần Ä‘iện thoại chuyện trò, an á»§i lẫn nhau, há» vẫn duy trì được quan hệ bạn bè.
Nhưng Tư Dao chú ý thấy Dục Chu chỉ gá»i má»™t cốc Coca.
-Nghe những Ä‘iá»u anh nói, thì đúng là tÃnh cách cá»§a Viên Thuyên! Em và cô ấy há»c cùng lá»›p hồi cấp 3. Lên đại há»c tuy khác chuyên ngà nh nhưng ở cùng má»™t tầng ký túc xá, có thể coi là em hiểu rất cặn kẽ vá» Viên Thuyên. Cứ thế mà suy, thì việc cô ấy Ä‘i Ä‘iá»u tra hai lần vá» Kiá»u Kiá»u chắc chắn phải có chá»§ Ä‘Ãch.
Tư Dao cảm thấy Dục Chu Ä‘ang truyá»n đạt thông tin má»™t cách lòng vong.
-Em nói đúng, Viên Thuyên sẽ không là m những việc không có mục Ä‘Ãch. Anh nghÄ© chắc là cô ấy cảm thấy nguyên nhân cái chết cá»§a Kiá»u Kiá»u Ãt nhiá»u có gì đó kỳ lạ.
Lúc nói câu nà y, Dục Chu chỉ nhìn và o chiếc cốc thủy tinh, hình như cố ý tránh ánh mắt Tư Dao.
-Chá»— cô ấy cho rằng đáng ngá», có phải là … Anh nói tháºt vá»›i em Ä‘i, có phải liên quan đến em không?
Dục Chu mÃm môi nghÄ© ngợi má»™t lúc má»›i nói : Dù sao thì cÅ©ng là chuyện đã qua, anh nói cho em biết cÅ©ng chẳng sao. Cô ấy…đúng là cô ấy đã nói vá»›i anh, cảm thấy…cảm thấy lần ấy trên núi VÅ© Di, giữa em và Lâm Mang hình như có má»™t…có má»™t sá»± hiểu ngầm gì đó không thể nói ra. ÄÆ°á»›ng nhiên cô ấy biết hai ngưá»i đã từng yêu nha, nhưng thái độ cá»§a cả hai không giống như lâu ngà y gặp lại, mà là như ngà y ngà y chạm mặt nhau váºy.
-Ngay cô ấy mà cũng nghĩ thế?! Dù đã dự liệu trước nhưng Tư Dao vẫn cảm tháy rất bức xúc.
-Em đừng nghÄ© ngợi gì, đây là má»™t suy Ä‘oán hoà n toà n vô căn cứ cá»§a Viên Thuyên, là muốn há»i cho rõ rà ng xem Kiá»u Kiá»u và Lâm Mang đã từng sâu nặng đến đâu, yêu đương đến mức độ nà o. Nhưng xem chừng kết quả thu được không nhiá»u, cha mẹ Kiá»u Kiá»u không rõ mấy vá» tình hình con gái, còn ngưá»i bạn trá» cùng Kiá»u Kiá»u thì cứ như bẩm sinh đã xung khắc vá»›i Viên Thuyên, nên không chịu nói gì. Có lẽ tại thái độ cá»§a Viên Thuyên hÆ¡i kẻ cả, bởi cô ấy còn trẻ mà đã là m việc rất xuất sắc, nên đã bá» qua cả những kỹ xảo giao tiếp thông thưuá»ng. May mà anh thá»±c lòng yêu cô ấy, đương nhiên anh luôn nhất nhất nghe lá»i cô ấy, chứ nếu là ngưá»i thì chưua chắc đã chịu như váºy.- Dục Chu nói đến câu “nhất nhất nghe lá»iâ€, ánh mắt anh thể hiện ná»—i nhá»› nhung.
Bá»n hỠđã từng là má»™t cặp tuyệt vá»i biết bao.
-Xem ra Viên Thuyên cÅ©ng giống Kiá»u Kiá»u, Ä‘á»u cảm thấy em có lẽ đã không cố hết sức cứu Kiá»u Kiá»u, cho rằng em là má»™t ngưá»i rất Ãch ká»·, mất hết lương tâm. Ngán tháºt!- Tư Dao thấy muốn uống rượu.
-Theo anh thì không đến ná»—i tệ hại như em tưởng tượng. Cô ấy chỉ là suy Ä‘oán, lại chẳng có chứng cứ gì; vẫn rất tốt vá»›i em, giúp em tìm nhà má»›i. Trong khi Ä‘ang Ä‘i công tác vẫn thu xếp việc gá»i quà tặng em. Nếu đúng là không tin em nữa, thì sao lại nhiệt tình như váºy?
Tư Dao như chợt tỉnh ngá»™ ra, kêu lên “Thảo nà o mà …chÃnh vì món quà đó, nên em má»›i nghÄ© chắc là Viên Thuyên bất mãn vá»›i emâ€.
- Sao lại nói thế? Chắc chắn là Dục Chu cảm thấy Tư Dao Ä‘ang nói ra những chuyện giá»i Æ¡i.
-Anh còn chưa biết, trong há»™p quà đó còn có má»™t bức ảnh chụp Tân Thưá»ng Cốc. Em vừa trông thấy đã rụng rá»i, vì Viên Thuyên bất mãn vá»›i em.
- Sao lại nói thế? Chắc chắn là Dục Chu cảm thấy Tư Dao Ä‘ang nói ra những chuyện giá»i Æ¡i.
- Anh còn chưa biết, trong há»™p quà đó còn có má»™t bức ảnh đó còn có má»™t bức ảnh chụp Tân Thưá»ng Cốc. Em vừa trông thấy đã rụng rá»i, vì Viên Thuyên biết sau cái chết cá»§a Kiá»u Kiá»u, em sợ nhất là nghe nhắc đến Tân Thưá»ng Cốc, thì đâu có thể dùng bức ảnh ấy trang trà cho căn nhà má»›i được? Nhất định là có ngụ ý sâu xa. Äến hôm nay em má»›i hiểu, ngụ ý đó là má»™t lá»i trách cứ thầm lặng.
- Dao dao nghĩ phức tạp quá rồi đấy – Thấy Tư Dao nước mắt già n giụa, Dục Chu hơi lúng túng.
- Anh hiểu Viên Thuyên, phá»ng Ä‘oán được tâm tư cá»§a cô ấy, em không nghÄ© phức tạp sao được?
- Cô ấy không phức tạp như em tưởng tượng! Trong mắt anh, cô ấy bên ngoà i thì cứng rắn nhưng bên trong lại vô cùng dịu dà ng, là má»™t ngưá»i tốt, có thể cùng sống đến trá»n Ä‘á»i. Äó là lý do tại sao anh đã không do dá»± cầu hôn vá»›i cô ấy, và còn mong được cưới sá»›m, ngay em cÅ©ng đã từng xem phòng má»›i cá»§a bá»n anh rồi còn gì? Bây giá» anh đã hiểu, mong ước cà ng lá»›n, thất vá»ng cà ng nhiá»u. GiỠđây má»™t mình anh đối mặt vá»›i căn nhà trống trải, cảm thấy rất Ä‘au buồn.
- Em hiểu, hôm nay anh chỉ uống cô ca mà không uống rượu vang cũng vì chẳng có hứng thú gì.
-Sau khi Viên Thuyên đi xa, anh chưa hỠuống một lần nà o. Những chai rượu vang chỉ hiện lên ký ức vỠnhững lần ở bên cô ấy. Dục Chu ngao ngán.
-Dần dần rồi sẽ đỡ hơn…
- Có lẽ anh sẽ không bao giá» uống rượu nữa. Nhưng ngà y vừa qua, vì nhá»› Viên Thuyên khá»§ng khiếp nên anh Ä‘á»c kinh Pháºt theo lá»i khuyên cá»§a mẹ, đã giải tá»a và bình tÄ©nh được má»™t chút. Anh đã thấy hÆ¡i thÃch Pháºt há»c, tháºm chà đã có ý nghÄ© cắt đứt trần duyên, suốt Ä‘á»i theo Pháºt. Ngà y mai anh Ä‘i công tác ở Thà nh Äo, cÅ©ng muốn nhân dịp nà y đến núi Nga Mi bái Pháºt, nói chuyện vá»›i các cao tăng ở đó. Anh nói tháºt, tình cảm cá»§a anh và Viên Thuyên đạm sau như váºy, lại sắp cưới nữa, dù sao anh cÅ©ng không thể gần gÅ©i vá»›i má»™t ai khác, thá»±c không thể tưởng tượng nổi.
-Viên Thuyên tháºt hạnh phúc vì có được má»™t ngưá»i chung tình như anh, nhưng anh cÅ©ng cần phải nghÄ© cho thoáng hÆ¡n. Tư Dao xúc động trà o nưuá»›c mắt.
- Äâu có dá»… thế… Dục Chu định nói nhưng ròi lại thôi, ngá»a cổ uống cạn cốc Côca, có vẻ như tá» ra đã quyết tâm : Nói tháºt vá»›i em, anh Ä‘á»c kinh Pháºt cÅ©ng là bất đắc dÄ©. Anh…anh.. vẫn luôn trông thấy cô ấy, trông thấy Viên Thuyên.
Tư Dao suýt đánh rÆ¡i cốc rượu trong tay, kinh ngạc nhìn Dục Chu. Ãnh mắt anh cà ng lá»™ rõ vẻ sợ hãi.
-Chắc chỉ là ngá»§ mê…là ác má»™ng. Em cÅ©ng thưá»ng gặp mà .
-Có lẽ váºy, nhưng anh cảm thấy rất tháºt. Nhất là trong căn há»™ má»›i cá»§a bá»n anh. Anh vốn không muốn đến ở vì sợ lại Ä‘au lòng nhưng má»™t buổi tối, cÅ©ng vừa tuần trước, mấy ngưá»i há» hà ng từ Hà Bắc vá» Giang Kinh, ở kÃn hết căn nhà nhá» cá»§a anh hiện giá», nên anh đà nh sang ở nhà má»›i. Äến cá»a anh cảm giác thấy có gì không ổn lắm: cánh cá»a sắt chỉ khép há»! Anh nhá» rất rõ lần trước đã khóa rồi. Anh tưởng là có kẻ trá»™m, nhưng lại nghÄ© căn phòng trống hoác thế nà y, bên trong chỉ có và i thứ đồ dùng giản dị, chắc bá»n trá»™m đã mất công toi. Ai ngá» khi và o trong báºt đèn, anh sợ thót tim.
Anh thấy trên mặt bếp có má»™t bó hoa tươi sắc mà u rá»±c rỡ cắm trong lá». Còn trong phòng là m việc thì vá»ng ra tiếng hát bà i “Giang Nam†cá»§a Lâm Tuấn Kiệt.
Dục Chu bắt đầu thở gấp hÆ¡n, trán vã mồ hôi, cầm lấy cốc rượu, hình như định uống má»™t há»›p côca nhưng khổ má»™t ná»—i trong cốc đã không còn má»™t giá»t.
- Lẽ nà o..anh cho rằng…- Tư Dao cÅ©ng cảm thấy rá»n rợn.
- Em và anh biết rõ thói quen cá»§a Viên Thuyên, cô ấy rất thÃch các loại hoa sắc mà u rá»±c rỡ. Trước kia gân như tuần nà o cô ấy cÅ©ng mua hoa vá» cắm trong phòng, đúng không? Căn há»™ má»›i đó bá» trống đã lâu, anh vốn chẳng có tâm tư nà o để mua hoa vá» trang trÃ. Bà i hát “Giang Nam†cÅ©ng là bà i Viên Thuyên rất thÃch. Lúc ấy ý nghÄ© đầu tiên đến vá»›i anh là Viên Thuyên vẫn còn ở trong căn nhà ấy.
- Lẽ nà o chÃnh vì bó hoa đó…
-Vẫn còn nữa, em nghe anh nói hết đã. Äêm ấy, vì bó hoa đó mà anh cứ nằm trằn trá»c mãi, thế rồi lÆ¡ mÆ¡ ngá»§, không rõ có phải là trong mÆ¡ hay không. Anh nghe thấy từng tiếng, từng tiếng thở dà i. Anh mở mắt, trên đầu giưá»ng có má»™t bóng ngưá»i. Anh sợ quá kêu lên, vá»™i và ng giáºt công tắc đèn trên bà n nhỠở đầu giưá»ng nhưng giáºt Ä‘i kéo lại mãi mà đèn vẫn không sáng. Còn bóng ngưá»i ấy đã bay ra khá»i phòng ngá»§ rồi. Tuy anh nói đó là “bóng ngưá»iâ€, nhưng anh có thể nháºn ra dáng vẻ ấy chÃnh là Viên Thuyên!
Anh bước theo ra ngoà i phòng ngá»§, gá»i tên cô ấy, rồi lại báºt đèn phòng khách nhưng vẫn không sáng. Trong bóng tối, chỉ thấy Viên Thuyên Ä‘i chầm cháºm, vòng quanh phòng khách, tay khẽ đưa lên. Vì anh nhÆ¡ thương cô ấy rất nhiá»u, nên dù khiếp sợ nhưng vẫn muốn nói chuyện vá»›i cô ấy. Tuy nhiên bất kể anh nói gì cô ấy cÅ©ng không đáp lá»i. Cô ấy cứ Ä‘i vòng quanh như váºy khoảng 10 phút, rồi đột nhiên tan biến Ä‘i như là n sương khói.
Cùng lúc đó, các ngá»n đèn anh đã cố báºt, lại cùng sáng lên. Anh đứng đối diện vá»›i lá» hoa rá»±c rỡ kia, chợt cảm thấy bó hoa ấy hÆ¡i khác thưá»ng, có má»™t vẻ kỳ quái rất khó diá»…n tả. Anh bước lại nhìn kỹ, thì lại không thấy có gì khác lạ, bèn đưa tay ra, khi vừa chạm và o má»™t cánh hoa thì láºp tức cả trăm cánh hoa lá»›n nhá» cùng rÆ¡i xuống.
Dục Chu nói xong, thở ra một hơi dà i, sắc mặt vô cùng nhợt nhạt.
|

11-08-2008, 11:14 AM
|
 |
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
|
|
CHÆ¯Æ NG 17
THEO GIÓ LẶN VÀO ÄÊM
Dục Chu cố đòi tiá»…n Tư Dao vá» táºn nhà , chá»— anh ở cách hồ Chiêu Dương cÅ©ng không xa, không có gì quá phiá»n phức.
Ngay khi xe vừa má»›i chạy Tư Dao đã cảm thấy có gì đó khác thưá»ng.
Cảm giác nà y đã từng xuất hiện mấy lần. Äêm cô Ä‘i dạo vá»›i Lâm Nhuáºn, rõ rà ng giác quan thứ sáu mách bảo cô có má»™t đôi mắt Ä‘ang ngầm theo dõi trong bóng tối.
Cô lấy chìa khóa ra mở cá»a, ánh đèn trước cá»a quá yếu, mấy lần không tra được chìa khóa và o ổ. Cô cảm thấy sống lưng là nh lạnh vì bị đôi mắt nà o đó theo dõi, bèn bất thình lình quay ngưá»i lại thì chẳng nhìn thấy má»™t ai.
Ãnh mắt cá»§a Tư Dao không thể xuyên thấu bóng đêm.
Hay tại mình yếu bóng vÃa?
Rốt cuá»™c cÅ©ng mở được cá»a, Tư Dao vá»™i bước và o ngay, đóng chặt ba tầng cá»a bảo vệ, báºt đèn rồi Ä‘i lên gác.
Mở toang cá»a sá», bên ngoà i tối om, đôi mắt ấy có di chuyển lên đây không?
Con mèo Linda cÅ©ng nhảy lên cá»a sổ, cùng chá»§ nhân nhìn và o bóng đêm, kêu lên má»™t tiếng dà i hà o hứng.
-Linda, hãy cho ta biết, mi có nhìn thấy gì không?
Linda có vẻ như nghe hiểu, lại nhìn và o bóng đêm một lúc, rồi như mất hứng quay mình nhảy xuống. Nó biết chủ nhân sắp tắt đèn đi ngủ, bèn xuống nhà dứoi đi chơi.
Mở máy tÃnh ra, Tư Dao chợt nhá»› mình chưa cảm Æ¡n hai ngưá»i tốt bụng đã góp ý kiến.
Yêu Yêu: Cảm Æ¡n anh. May mà có lá»i khuyên cá»§a anh, tôi đã vá» quê ngưá»i bạn ấy, viếng má»™ co ấy, thu hoạch được rất nhiá»u.
Hoà ng Dược Sư: Æ n trá»i là bạn đã trở vá».
Không biết tại sao, mấy ngà y không nháºn đựoc tin cá»§a bạn, tôi có cảm giác bạn gặp nguy hiểm.
Yêu Yêu: Lạ nhỉ, anh là Hoà ng Dưuợc Sư, mà cũng có lúc “không biết†à ?
Hoà ng Dược Sư: Tôi là phiên bản.
Yêu Yêu: Nếu như ngay anh cũng không thể nói rõ, thì hơi kỳ lạ, tại có cảm giác nguy hiểm? Anh đang ở đâu?
Hoà ng Dược Sư: Có lẽ là một nơi rất xa chỗ bạn.
Yêu Yêu: Äảo Hoa Äà o?
Hoà ng Dược Sư: Còn xa hơn thế nữa.
Yêu Yêu: Anh không muốn nói cũng được, dù là không biết, tôi vẫn ngủ ngon.
Hoà ng Dược Sư: Tháºt không?
Yêu Yêu: Sigh, nếu như cô ấy không đến.
Tôi cảm thấy đã kết nối được vá»›i cô ấy rồi, ở trong nghÄ©a trang, tháºm chà tôi còn nghe thấy tiếng cô ấy khóc, chắc cô ấy có thể buông tha tôi.
Hoà ng Dược Sư: Ãt ra thì cô ấy cÅ©ng không gá»i QQ cho bạn nữa
(Tư Dao nhìn lên tên Kiá»u Kiá»u trong danh sách bạn bè, cô thở phà o)
Yêu Yêu: Äúng, không gá»i nữa, tôi tìn rằng đã hiểu thêm má»™t chút vá» cái chết cá»§a cô ấy, có lẽ cô ấy sẽ buông tha tôi.
Hoà ng Dược Sư: Nếu thá»±c sá»± như váºy thì tốt quá. Phải Ä‘i là m rồi đây. 88 (bye bye)
Yêu Yêu: Là m đêm à ?
Hoà ng Dược Sư: Không, ở đây đang rực nắng.
Anh chà ng Hoà ng Äá»±oc Sư đó nói xong, láºp tức thoát khá»i mạng. Tư Dao nghÄ© má»™t lúc vá» chữ “rá»±c nắngâ€: phải chăng anh ta ở nước ngoà i? Ngưá»i nà y tháºt là bà hiểm, dưá»ng như rất chú ý giữ kÃn vè bản thân, cÅ©ng rất tôn trá»ng sá»± riêng tư cá»§a mình, chưa từng há»i gì thêm.
Cô lại gá»i tin cho “Con cóc lõi Ä‘á»iâ€, cảm Æ¡n vá» gợi ý cá»§a anh ta, nhưng cô không nói mình đã nhìn thấy gì, nghe thấy gì trong nhà thá».
Những việc xảy ra trong nhà thá»i, liệu có phải lại là ảo giác? Hay đúng là linh hồn cá»§a Kiá»u Kiá»u?
Tại sao đến hôm nay vẫn chưa há» thấy ảo ảnh vá» Viên Thuyên? Căn cứ và o sá»± phân tÃch cá»§a Dục Chu, Viên Thuyên lúc sống đã nghi ngá» vá» cái chết cá»§a Kiá»u Kiá»u, tháºm chà nghi ngá» cả mình, nên trước khi chết má»›i gá»i bức ảnh Tân Thưá»ng Cốc đến đây. Còn quả cầu pha lê nữa ,không chỉ là má»™t dá»± báo cho tương lai, phải chăng cÅ©ng còn có ngụ ý gì đó?
Quả cầu pha lê trong suốt, Viên Thuyên hy vá»ng lòng mình không vướng chút bụi trần, trong sáng long lanh như pha lê? Äúng, đây chÃnh là tâm tư cá»§a Viên Thuyên.
Trước khi ngá»§, Tư Dao nghÄ© đến đôi mắt trong bóng tôi ở ngoà i kia, bèn đóng chặt cá»a sổ lại. Có lẽ cánh cá»a sẽ chặn được ánh nhìn ấy, nhưng cô lại phải váºt lá»™n vá»›i má»™t ná»—i sợ khác.
ChÃnh lúc cô đóng cá»a sổ thì ná»—i sợ hãi không gian khép kÃn đã trà o dâng như nước thá»§y triá»u.
Cô cÅ©ng không thể nói rõ từ khi nà o mình bắt đầu sợ bị nhốt má»™t mình ở trong phòng. Trước khi thì có mẹ ở bên, khi ở ký túc xá thì còn có bạn cÅ©ng phòng. Khi trưởng thà nh, vì mong có thể đối diện vá»›i cuá»™c sống độc láºp, cô đã phải nhỠđến sá»± trợ giúp cá»§a bác sỹ má»›i xóa bỠđược những trở ngại tâm lý nà y. Nhưng mấy ngà y gần đây, những nhược Ä‘iểm trong tâm lý cá»§a cô dưá»ng như Ä‘ang “tổng động viênâ€, chứng bệnh sợ bị giam cầm tìm đến trước hết.
Có lúc cô nghĩ, sống thế nà y thực chẳng thú vị gì.
Có lẽ, lại đến phúc phải đi gặp bác sỹ tâm lý.
Hình như má»—i lần Ä‘i ngá»§ mà phải đóng cá»a, Ä‘á»u gặp ác má»™ng.
Cảnh trong má»™ng tÄ©nh lặng như cõi chết, không thanh không sắc, nhưng chỉ trong khoảnh khắc cô đã ngáºp chìm trong biển lá»a.
Cô muốn kêu lên, lại bị sặc khói đến noÄ©i không thể há miệng, chỉ có thể gà o lên trong tiá»m thức : cho tôi ra, cho tôi ra. Nhưng lại không có lối ra.
Ra được sẽ an toà n hÆ¡n hay sao? Ngoà i kia có ánh mắt theo dõi, lại có cả bước chân bám theo trên con đưá»ng vắng ngắt ở ven hồ.
Biển lá»a nà y, chẳng phải là thứ xiá»ng xÃch dà nh cho mình hay sao? Ná»—i sợ hãi và tá»± trách mình đã hóa thà nh lá»a, thiêu đốt không thương tiếc.
Là n gió ẩm ướt từ hồ thổi tứi, láºp tức thổi tắt đám lá»a Ä‘ang cháy dữ dá»™i. Mình vẫn nên mở cá»a sổ thì hÆ¡n.
Gió mang theo hơi nước, đúng là gió từ hồ Chiêu Dương thổi lại.
Tư Dao chợt tỉnh,nhá»› ra trước khi Ä‘i ngá»§ cô đã đóng cá»a sổ nên không thể nà o cảm thấy là n gió ẩm ướt ấy được.
Nhưng cô mở to mắt, và thấy cá»a sổ Ä‘ang mở toang.
Có má»™t bóng ngưá»i trong bóng tôi.
Kiá»u Kiá»u, là cáºu à ?
Gió mắt lạnh là m cô nhanh chóng tỉnh hắn. Bóng ngưá»i đó thấp bé, không phải là dáng vẻ thướt tha cá»§a Kiá»u Kiá»u. Äá»™ng tác cá»§a hắng ta gá»n nhẹ và nhanh, là má»™t ngưá»i tháºt.
Phảu ứng đầu tiên cá»§a cô là kêu to má»™t tiếng cho vÆ¡i bá»›t ná»—i kinh hòang Ä‘ang trà n ngáºp, nhưng cô ngạc nhiên khi nháºn ra mình lại có thể bình tÄ©nh má»™t cách khác thưá»ng, không những không kêu má»™t tiếng , mà vẫn còn nằm bất động, như Ä‘ang ngá»§. Có lẽ vì đã trải qua nhiá»u phen sợ hãi, cho nên có thể xá» lý các tình huống bất thưá»ng má»™t cách lý trà hÆ¡n; hay chỉ là má»™t dạng tê liệt, tháºm chà là má»™t dạng buông xuôi chấp nháºn.
Hoặc là , vì kinh hãi quá mức nên dã không biết phải là m gì để giải tá»a, cÅ©ng không hiểu, giải tá»a rồi thì mình có thoát được tình cảnh nguy hiểm nà y không?
Hét lên, váºt lá»™n giằng co? Coi chừng mất mạng.
Kẻ đột nháºp hoà n toà n có thể ra tay trong khi mình Ä‘ang ngá»§, nhưng hắn không là m thế; đủ thấy giết ngưá»i không phải là mục Ä‘Ãch cá»§a chuyến “viếng thăm†nà y. Nhưng tại sao hắn không dùng thuốc mê? Báo “Buổi Chiá»u†vẫn hay đăng tin bá»n trá»™m cướp dùng thuốc mê gây án, hay là tên nà y không phải tá»™i phạm chuyên nghiệp? Nhưng hắn tá» ra rất linh hoạt, có thể đột nháºp qua đưá»ng cá»a sổ đã đóng chặt mà mình không há» biết, hoà n thoà n không giống má»™t tay má»›i và o nghá». Rốt cuá»™c hắn muốn gì đây?
Cô quyết định tiếp tục nằm im, quan sát hà nh vi cá»§a kẻ đột nháºp.
Má»™t luồng sáng bất chợt lóe lên, Tư Dao vá»™i nhắm mắt lại, khi xác định luồng sáng đó không chiếu và o mình, cô má»›i từ từ mở ra. Thì ra bóng Ä‘en kia báºt đèn pin , ánh đèn pin Ä‘ang soi và o má»™t ngăn kéo ở bà n là m việc.
Hắn Ä‘ang lục lá»i thứ gì? Tiá»n? Thẻ tÃn dụng? Séc?
Và tiá»n để ở dưới gối, tiá»n cá»§a mình phần lá»›n Ä‘á»u ở đây.
Mắt cô cà ng thÃch ứng hÆ¡n vá»›i bóng đêm. Bóng Ä‘en vẫn là bóng Ä‘en, áo Ä‘en quần Ä‘en, khăn Ä‘en quấn quanh đầu, giốgn hệt bá»n đạo tặc trong phim võ hiệup.
Sau khi lục hết má»i ngăn kéo, kẻ đột nháºp chuyển sang bà n trang Ä‘iểm, lại mở ngăn kéo ra tìm tiếp.
Tiá»n? Äồ trang sức?
Có vẻ hắn ta không tìm được thứ cần tìm, hai vai xuôi xuống có vẻ rất nản. hắn lại chuyển sang bà n là m việc, bắt đầu láºt giở chồng giấy tở, kế hoạch cá»§a doanh nghiệp, và bản thiết kế mặt bằng. Chẳng lẽ là liên quan đến công ty? Là “thám tá»â€ do đối phương cạnh tranh sai Ä‘i đánh cắp bà máºt kinh tế? Mình phải rút ra bà i há»c, sẽ không bao giá» mang “tà i liệu máºt†cá»§a công ty vá» nhà nữa. Không phải!
Nếu đúng như là như váºy, thì hắn sẽ lục tìm chồng tà i liệu nà y đầu tiên, chứ không lục ngăn kéo trước.
Tên nà y rõ rà ng không hứng thù vá»i trò gián Ä‘iệp kinh tế, hắn mau chóng rá»i khá»i bà n là m việc.
Rồi bước vá» phÃa giưá»ng ngá»§ cá»§a Tư Dao.
Theo bản năng, Tư Dao nÃn thở, nhưng nÃn thở chác sẽ khiến kẻ đột nháºp kia cảnh giác sinh nghi. Bá»i váºy cô lại bắt đầu thở Ä‘á»u Ä‘á»u, tiếng thở nhẹ và dà i giống y như má»™t ngưá»i Ä‘ang say giấc.
Hắn dừng lại trước giưá»ng, Tư Dao nghÄ©, cho dù chỉ nhìn thấy ánh mắt hắn cÅ©ng được, nếu hắn là kẻ Ä‘iên rồ, có thú tÃnh thì mình phải chá»§ động tấn công trước.
Nhưng cô không thể mở mắt.
Tuy nhiên cô có thể cảm thấy hắn ta cÅ©i xuống, tiếp theo là cảm giác như chiếc gối hÆ¡i nhúc nhÃch, chắc chắn là tay hắn đụng và o. Và tiá»n và điện thoại ở dưới gối, tên nà y hẳn là có kinh nghiệm, biết giưá»ng con gái thưá»ng cất những thứ quan trá»ng dưới gối khi Ä‘i ngá»§.
Bà n tay đã rút ra, tin chắc là không phải tay không. Kỳ lạ là sau má»™t thoáng, chiếc gối lại nhúc nhÃch, hình như hắn trả lại đồ.
Nhưng hắn vẫn chưa Ä‘i. Tư Dao vẫn thở Ä‘á»u Ä‘á»u, he hé mắt, thấy hắn đứng thẳng, hình như Ä‘ang nhìn mình chằm chằm. Cô khép mắt lại, tá»± há»i : rốt cuá»™c hắn muốn gì?
Äá»™t nhiên, cô cảm thấy có hai ngón tay lạnh giá vuốt trên khuôn mặt mình, nói đúng hÆ¡n đó là ngón tay Ä‘i găng, có vẻ như găng tay dệt bằng sợi tÆ¡ hoặc sợi cô-tôn má»ng ôm sát tay. Hắn muốn là m gì đây?!
Sự trấn tĩnh mà cô đã giữ được rất lâu đang lung lay, không biết lúc nà o sẽ sụp đổ. Nỗi sợ hãi đang bao trùm lên cô, cũng giống như bóng đen kia.
Bình tÄ©n, Tư Dao, ngươi không còn lá»±a chá»n nà o khác. Căn cứ và o hà nh động vừa rồi, có lẽ hắn thuá»™c loại lưu manh rất tháºn trá»ng. Loại lưu manh như thế có tÃnh mục Ä‘Ãch rất cao, không muốn để lá»™, nên sẽ không thay đổi chá»§ Ä‘Ãch ngay tức thá»i. Hắn vuốt má mình, đương nhiên là do bản năng cá»§a “giống đựcâ€, Ä‘iá»u nà y hoà n toà n có thể hiểu được. Chỉ cần ý định cá»§a hắn không phải là hại ngưá»i, thì mình chắc sẽ an toà n, nếu bây giá» phản kháng, tức là đánh động hắn ngay. Bá»n lưu manh tháºn trá»ng thưá»ng rất chú ý tá»± vệ, nhất định mang theo hung khÃ, sá»± phản kháng cá»§a mình chỉ dẫn đến háºu quả thiệt thân thôi.
NghÄ© váºy Tư Dao lấy lại sá»± bình tÄ©nh, lặng lẽ “ngá»§ sayâ€.
Quả nhiên, hắn ta chỉ vuốt rất nhẹ lên mặt Tư Dao, rồi láºp tức rút tay vá» Ä‘i ra chá»— khác. Nghe âm thanh nhè nhẹ trên sà n có thể Ä‘oán rằng hắn Ä‘i ra cá»a sổ.
Tư Dao lại hé mắt nhìn, chỉ thấy bóng đêm bám tay và o báºu cá»a sổ, nhảy lên bệ cá»a, chui ra, đứng bên ngoà i đóng hai cánh cá»a lại, tất cả những động tác nà y chỉ diá»…n ra trong chá»›p mắt đã xong. Lại nghe thấy má»™t tiếng “cách†khẽ vang lên, Tư Dao lúc nà y đã nhổm dáºy, rất kinh ngạc khi phát hiện ra cái chốt ở giữa hai cánh cá»a sổ đã tá»± động tra và o.
Hắn là ngưá»i hay ma?
|

11-08-2008, 11:15 AM
|
 |
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
|
|
Chương 18
Cuá»™c phân tÃch hãi hùng
“Trái tim cô đã bị anh ta chiếm mất má»™t khoảng lá»›n!†Hinh vỠđến buồng bệnh nhân, bá»—ng nghe tiếng bà San nói ở phÃa sau. May mà Hinh có trà nhá»› khá tốt, nếu không, mấy hôm nay bà ta đã sắm nhiá»u vai như thế - cô khó mà nháºn ra đó là tiếng bà ta.
“Bà nói vá» anh ấy à ? Anh ấy chỉ là má»™t bạn đồng hương cá»§a cháuâ€. Hinh không muốn để ý nhiá»u đến bà ta, nhưng vì nể trá»ng ngưá»i già và cÅ©ng không nỡ cau có lạnh nhạt nên cô chỉ đáp lại má»™t câu cho phải phép.
“Tôi không nói anh ta, mà là nói anh ta!â€
Tháºt không sao hiểu nổi nữa.
Hinh biết, ngay trong lúc bình thưá»ng không “sắm vai†gì, thì bà San đã là ngưá»i rất “khó khănâ€, cô bèn gáºt đầu, rồi Ä‘i vá» phÃa giưá»ng mình. Nhưng tiếng bước chân vẫn cứ ở phÃa sau cô, tiếng nói cÅ©ng bám theo: “Tháºt không sao hiểu nổi nữa!â€
“Bà nói gì thế?†Hinh quay ngưá»i lại nhìn bà San. Tại sao bà ta có thể biết cô Ä‘ang nghÄ© gì? Thá»±c ra bà ta là má»™t bệnh nhân như thế nà o?
“Tôi là má»™t bệnh nhân như thế nà o, chẳng lẽ há» không nói vá»›i cô à ? Tôi là má»™t ngưá»i Ä‘a nhân cách - má»™t loại bệnh thần kinh khiến ngưá»i ta cưá»i nhạo nhất!†Hình như bà ta lại Ä‘á»c được ý nghÄ© cá»§a Hinh.
“Bà có thể Ä‘oán biết ý nghÄ© cá»§a cháu à ?†Äang giữa ban ngà y tháºt, nhưng Hinh lại cảm thấy hÆ¡i sá» sợ.
“Cho nên vừa nãy tôi nói là anh ta, chứ không phải là anh ta!â€
“Ai đã chiếm một khoảng lớn trong trái tim cháu? Bà có thể nói rõ là ai không?†Nếu bà San nói ra đúng tên Tạ Tốn, liệu có thể coi bà ta là “dị nhân†không đây?
“Cô chẳng nên biết thì vẫn hÆ¡n!â€
“Thá»±c là ná»±c cưá»i! Tất nhiên là cháu biết mình nhá»› đến ai chứ!†Hinh bắt đầu cho rằng bà San chỉ như các thầy tướng số giang hồ cố là m ra vẻ bà hiểm, cô bèn chá»›t nhả dùng cái câu nói kiểu nữ văn sÄ© Quỳnh Dao, chắc sẽ là m cho bà ta phát ngán, để “cảnh tỉnh†bà ta.
“Nhá»› nhung ai đó, là má»™t việc nguy hiểm, đã dấn má»™t bước rồi thì khó bá» quay trở lạiâ€.
Hinh như bị gai đâm, ngây ngưá»i nhìn bà San, rồi thong thả há»i: “Cháu nghe không hiểu mấy, bà thá» và dụ xem, má»™t việc như thế nà o gá»i là đã dấn bước rồi khó bá» quay trở lại?â€
“Thôi không nói là m gì, kẻo nói ra, tôi e cô không chịu đựng nổiâ€. Tại sao... câu trả lá»i nà y nghe quen quen?
“Bà cứ nói Ä‘i, cháu đã chuẩn bị tinh thần rồi!†Cảm giác tuyệt vá»ng bắt đầu trá»—i dáºy trong Hinh.
“Và dụ, ngưá»i ta nhảy lầu tá»± tá». Äã nhảy ra rồi thì quay lại sao được nữa?â€
Äây chÃnh là câu đối thoại giữa Tạ Tốn và Hinh khi ngồi trên tà u há»a hồi ná».
“Thá»±c ra bà muốn gì? Tại sao bà không chịu buông tha tôi?†Hinh gần như hét lên má»™t cách rồ dại, không chá» bà San trả lá»i nữa, cô bước nhanh vá» giưá»ng cá»§a mình nằm váºt xuống, toà n thân run rẩy. Cô định òa khóc, nhưng lại nháºn ra rằng mình không có nước mắt.
Tạ Tốn, anh hãy mau đến vá»›i em, đưa em ra khá»i chốn nà y!
“Tiếc rằng anh chẳng phải siêu nhân, nếu không anh sẽ đưa em rá»i khá»i đây, sẽ Ä‘i tháºt xa, Ä‘i khá»i trưá»ng đại há»c, Ä‘i khá»i cái thà nh phố nà y!†Nghe Hinh kể xong má»i chuyện, Tốn nhÃu đôi mà y ráºm, dằn giá»ng nói.
“Nếu thế thì biến thà nh má»™t đôi rá»§ nhau Ä‘i trốn à ? Mẹ em sẽ ghét, sẽ không thèm nhìn mặt em nữa! Em chỉ muốn mau được vá» trưá»ng há»c táºp như bình thưá»ngâ€. Hôm nay lại là má»™t buổi chiá»u xuân nắng và ng rá»±c rỡ, hai bên con đưá»ng rải đá cuá»™i trong khu vưá»n, dưá»ng như má»i bông hoa trong vưá»n Ä‘á»u Ä‘ang nở rá»™, lại có những cánh bướm Ä‘ang ráºp rá»n sánh đôi. Hinh ngả ngưá»i trong vòng tay Tốn, lòng cô xốn xang. Có Tốn ká» bên, Hinh cảm thấy cuá»™c sống lại êm Ä‘á»m như trước. Chỉ tiếc rằng anh không thể suốt ngà y sá»›m tối ở bên Hinh.
“Anh nói em đừng lấy là m lạ, anh cho rằng và o lúc nhạy cảm nà y, em ở lại đây không hẳn là nÆ¡i không an toà n đâu!â€
“Sao anh lại có ý nghÄ© nà y?†Hinh cảm thấy Tốn lại Ä‘ang tuyên bố những ý tưởng kỳ cục, nhưng cÅ©ng không phải là không có lý. “Anh nói cứ như mình là bác sÄ© chuyên trách cá»§a em, ông ấy cÅ©ng đã nói như thế. Có Ä‘iá»u, đây chỉ là cách né tránh tiêu cá»±c, chứ không phải là biện pháp để tháºt sá»± giải quyết vấn Ä‘á». Năm xưa Tưởng Dục Hồng đã nằm viện tâm thần, thoát chết năm đầu, nhưng vẫn không tránh được tai há»a năm sauâ€.
“Cho nên em vẫn muốn Ä‘iá»u tra rõ sá»± tháºt? Nhưng thá»i gian lại không á»§ng há»™ em, anh Ä‘oán chắc em có cảm giác má»—i ngà y dà i như má»™t nămâ€.
“Nhưng khi anh đến, thì má»—i ngà y cá»§a em lại chỉ ngắn như má»™t giây! Có lúc em tháºt sá»± lo mình sẽ lún và o quá sâu, nếu thế thì sẽ khó mà thoát ra đượcâ€. Hinh chợt thấy rùng mình, cô lại nhá»› đến cuá»™c nói chuyện vá»›i bà San hôm qua.
Hinh biết, bà ta sẽ không buông tha cô.
Hinh tháºm chà cảm thấy đôi mắt bà San Ä‘ang nhìn chằm chằm và o cô, đến ná»—i sống lưng cô lạnh toát, cô bất giác nhìn quanh bốn phÃa tìm kiếm. Tốn chà o từ biệt, cô cÅ©ng không nghe thấy.
Dưới gốc cây sung, bà San Ä‘ang ngồi trên chiếc ghế mây, tay phải cầm cây bút chì. Thấy Hinh ngoái nhìn rồi bước đến, mép bà hÆ¡i động Ä‘áºy - vừa giống như buồn bã vì thấy xót thương, lại vừa giống như cưá»i khẩy nảy sinh từ ná»—i oán há»n.
“Bà đang vẽ tháºt không đấy? Khi vẽ thì nên táºp trung tâm trà má»›i đúng, nhưng bà thì lại cứ nhìn cháu, tại sao thế?†Hinh đến bên gốc cây, nhưng cô lại “cảnh giác†dừng bước.
“Cô rất xinh đẹp, con gái đẹp lại mặc áo bệnh nhân trắng tinh đã là má»™t bức tranh tuyệt mỹ rồi, đâu cần tôi phải là m cái việc vẽ rắn thêm chân!â€
“Thế thì bà cầm giấy vẽ bút vẽ, để giả vá» vẽ cái gì ạ?â€
Bà San thở dà i: “Thấy cảnh đẹp, thì quấy quá vẽ chÆ¡i, hà nh hạ mấy tá» giấy!â€
“Nhưng nếu bà vẽ đẹp, thì không gá»i là hà nh hạ gì được!†Hinh cảm thấy lá»i lẽ cá»§a bà San chứa đầy ẩn ý sâu xa.
“Cô thỠnhìn xem, tôi vẽ ra sao?†Bà San đưa cho Hinh bức vẽ.
Hinh thoáng do dá»±, nhưng rồi cÅ©ng đón lấy, chỉ thoáng nhìn cô đã phải im bặt tiếng cưá»i: “Äây là cảnh gì váºy? Lúc nà y mặt trá»i lên cao nắng và ng rá»±c rỡ, trăm hoa khoe sắc... nhưng bà lại vẽ gió táp mưa sa, hoa rÆ¡i lả tả, và ngưá»i nà y thì... được, cháu công nháºn là bà vẽ rất giống cháu, cháu không phải là rắn, bà cÅ©ng không vẽ thêm chân, nhưng vẽ cô gái toà n thân ướt sÅ©ng nà y thì không thể nà o là cảnh tháºt trước mắt!â€
Bà San rướn ngưá»i cầm lại bức vẽ, mồm lẩm bẩm: “Tri âm hiếm thấy, đứt dây đà n nà o còn ai nghe!â€
Hinh định nói “Chẳng ai hiểu nổi bà , mà bà còn đòi có tri âm!†nhưng chưa kịp nói thì Hinh ngá»› ra “gay rồi!†Thì ra cô đứng dưới cây nên không để ý, chẳng biết mây Ä‘en bốn bá» Ä‘ang cuồn cuá»™n, tiếng sấm mùa xuân vang rá»n, chỉ trong nháy mắt, mưa to đổ áºp xuống!
Hinh vẫn đứng đó, và thấy cà ng thêm khiếp sợ bà San: bà ta có khả năng tiên tri!
Gió mạnh đến cùng mưa rà o, những đóa hoa Ä‘ang nở rá»™ láºp tức bị Ä‘áºp tả tÆ¡i, cánh hoa rÆ¡i quá ná»a, tất cả bá»—ng tan hoang. Cây sung nà y tuy lá cà nh ráºm rạp nhưng cÅ©ng không chịu nổi tráºn mưa như trút nước, toà n thân Hinh ướt đẫm. Tá» giấy trên tấm bảng vẽ tất nhiên cÅ©ng bị “hà nh hạâ€!
“Bà nói đi, bà dõi nhìn cháu mãi, bà thấy những gì?†Hinh nói gần như cầu xin.
“Tôi biết lòng cô Ä‘ang rất mâu thuẫn, cô sợ sẽ lún và o quá sâu. Cô vốn nghÄ© mình rất cứng cá»i và tá»± chá»§, nay lại mắc má»› vá»›i má»™t con ngưá»i thì cô khó tránh khá»i phải nghÄ© ngợiâ€. Bà ta nói như má»™t chuyên gia phân tÃch tâm lý siêu hạng.
“Bà còn chưa trả lá»i cháu: bà nói cháu Ä‘ang nghÄ© đến má»™t ngưá»i, ngưá»i đó là ai? Tên là gì?â€
“Tên, chỉ là má»™t thứ tÃn hiệu mà thôi!â€
“Thì ra là bà không biết!â€
Bà San thở dà i thưá»n thượt: “Giả sá» tôi nói tên là “Tạ Tốnâ€, thì có thể nói lên Ä‘iá»u gì? CÅ©ng chỉ là má»™t cái tên gá»i mà thôi!â€
“Nhưng trong lòng cháu, thì cái tên nà y nói lên tầm quan trá»ng cá»§a anh ta đối vá»›i cháuâ€. Hinh bắt đầu cảm thấy sá»± bà hiểm cá»§a bà San không chỉ là có “đa nhân cáchâ€, cô bèn thổ lá»™ tâm tình.
“Thứ Ä‘ang xâm chiếm lòng cô, không phải là má»™t cái tên, mà là má»™t bi kịchâ€.
Hinh hÆ¡i nao núng: “Bà lại nói hão huyá»n chẳng đâu và o đâu! Tại sao bà lại biết? Trừ phi bà thá»±c sá»± có thể nhìn thấu tim gan ngưá»i khác? Lẽ nà o bà thá»±c sá»± có khả năng tiên Ä‘oán tương lai?â€
“Cô có biết tại sao tôi phải và o viện nà y bốn chục năm nay không?â€
Hinh không há»i dồn nữa, cô ngẫm nghÄ©. Mấy câu nói cá»§a bà San đã tác động mạnh đến cô: nếu bà già nà y nói đúng (đã gá»i ra tên Tạ Tốn, đã biết rõ tâm lý cá»§a cô, đã sắm vai Tưởng Dục Hồng và Thẩm Vệ Thanh rất chuẩn - Ä‘iá»u đáng sợ là bà ta hầu như chưa nói sai má»™t câu nà o) thì cái bi kịch kia sẽ là gì? Chẳng lẽ mình không thoát khá»i kết cục cá»§a “vụ án mưu sát 405â€? Hay là bà ta vẫn Ä‘ang tiếp tục sắp đặt để đưa mình và o vai “nạn nhânâ€, cùng bà ta sắm vai cho tháºt giống?
Tại sao bà ta phải là m như váºy?
“Trang Ãi Văn là ai?†Hih cảm thấy có lẽ má»i sá»± bà ẩn Ä‘á»u liên quan đến cái nhân cách bà hiểm cá»§a bà San: áo trắng, tóc dà i, tiếng hát tuyệt vá»i, và ... khuôn mặt nát bươm nữa!
Äôi mắt già nua cá»§a bà San thoáng ánh lên má»™t tia sáng rạo rá»±c cá»§a tuổi xuân, tuy chỉ thoáng ánh lên nhưng đã lắng Ä‘á»ng trong đôi mắt thẳm sâu cá»§a Hinh.
“Mưa má»—i lúc má»™t to, tôi cÅ©ng mệt rồi. Các cô y tá cÅ©ng kém táºn tình, chẳng thiết gá»i chúng ta và o nhà . Bác sÄ© Tuấn nói tôi Ä‘ang ở giai Ä‘oạn lên cÆ¡n nguy hiểm, không nên để cho bị tác động nhiá»u. Tôi phải và o nghỉ đãâ€.
Bây giỠđến lượt cháu không buông tha bà .
“Bà hãy nói xem chị ta là ai? Nếu bà không nói, cháu sẽ Ä‘oán phứa lên. Cháu nghÄ©, chắc chị ta phải là má»™t nhân váºt rất quan trá»ng trong cuá»™c Ä‘á»i cá»§a bà . Có lẽ là má»™t ngưá»i mà bà rất mến yêu. Bà mê Ä‘iện ảnh, chắc vì hồi trẻ bà đã từng mong là m ngôi sao mà n bạc, cho nên bà má»›i mô phá»ng những con ngưá»i bà đã từng tiếp xúc và gây ấn tượng mạnh cho bà . Trương Ãi Văn là thần tượng cá»§a bà hồi trẻ, chắc chị ấy rất đẹp, trang nhã thanh cao, có giá»ng nói như cá»§a má»™t thiên sứ. Chị ấy là cô gái rất tuyệt vá»i trong con mắt cá»§a bà . Nhưng tại sao chị ấy lại mang chiếc mặt nạ nát bươm? Hay là chị ấy có khuôn mặt nát bươm tháºt?†Nói đến câu cuối cùng, Hinh cÅ©ng như Ä‘ang “u mêâ€.
Bà San bá»—ng đứng thẳng lên bước lại gần Hinh giáºt phắt lấy bức vẽ ném Ä‘i, nắm tháºt chặt hai cánh tay Hinh, khiến cô thấy Ä‘au tay: “Cô có muốn tôi cho cô biết tháºt không? Tôi đã nhìn thấy...†Bá»—ng toà n thân bà San run lên bần báºt, da thịt trên khuôn mặt già nua rúm ró biến dạng.
“Bà đã nhìn thấy cái gì?â€
“Tôi đã nhìn thấy... cô ấy... ở ngay chÃnh cô!†Nói xong, bà San như trút được má»™t gánh nặng, rồi cưá»i rất kinh dị.
Bà Kiá»u Doanh đã tổ chức xong đợt hoạt động thá»i trang, trong khi chá» má»™t thách thức tiếp theo, bà muốn tranh thá»§ vá» Giang Kinh má»™t tuần. Bấy lâu nay, cảm giác cắn rứt Ä‘ang dà y vò Kiá»u Doanh: và o lúc cô con gái rất cần được quan tâm thì bà lại đà nh phải bôn ba vì “sá»± nghiệpâ€. CÅ©ng may, bà thấy Diệp Hinh tươi tỉnh hÆ¡n trước, hình như cô không mảy may tỠý oán trách bà , trái lại, cô nắm tay mẹ trò chuyện liến thoắng, lá»i lẽ cÅ©ng không gợn chút kỳ dị lạ lùng. Bà cho rằng trước đây mình đã quyết định đúng, đồng ý vá»›i nhà trưá»ng và bệnh viện đưa Hinh và o nằm viện tâm thần, nên má»›i có được chuyển biến tốt như hiện nay. Cảm giác cắn rứt trong bà cÅ©ng vÆ¡i Ä‘i Ãt nhiá»u.
ÄÆ°á»£c gặp mẹ, Hinh rất đỗi vui mừng. Nhất là khi mẹ nói sẽ đến vá»›i cô những má»™t tuần, cô cà ng vui sướng hÆ¡n.
Trong lúc trò chuyện việc nhà vá»›i mẹ, Hinh nghÄ© ngợi “có nên giá»›i thiệu Tạ Tốn vá»›i mẹ không nhỉ?â€
Mẹ không thể không nghe nhắc đến cái tên Tạ Tốn, cái tên nà y cùng vá»›i tên mình đã trở thà nh “tiếng xấu†trong trưá»ng rồi cÅ©ng nên!
Hinh nghÄ© Ä‘i nghÄ© lại mãi, rồi kết luáºn phải chá» thá»i cÆ¡ chÃn muồi đã, rồi má»›i giá»›i thiệu vá»›i mẹ vỠ“ngưá»i tình hạng sao†Tạ Tốn.
Hinh ngà y nà o cÅ©ng sống trong sá»± khắc khoải đợi chá» Tốn. Khi Tốn đến, là quãng thá»i gian rá»±c sáng cá»§a má»™t ngà y. Chắc anh đã phải trốn há»c khá nhiá»u, có hôm anh và o thăm Hinh đến và i lần. Hinh lo Tốn sẽ há»c hà nh sa sút thì gay. Tốn cưá»i: “Cà ng hay, anh sẽ chá» em ra viện để cùng nhau há»c bù!â€
“Hôm nay mẹ em nói là đã gặp bác sÄ© Äiá»n để bà n vá» bệnh tình cá»§a em. Ngà y mai ông Äiá»n sẽ tổ chức buổi đánh giá vá» em, mong sao ông ấy sẽ cho em ra viện. Em có cảm giác rằng ông ấy ngà y cà ng tin em hÆ¡nâ€.
“Thế thì quá hay, chúng ta sẽ luôn luôn được ở bên nhau. Nhưng chỉ sợ lúc đó em lại ngán anh mất thôi!â€
Hinh biết là Tốn nói đùa, hoặc nên nói là Tốn Ä‘ang “vá» lá»ng tay để lại tóm cho chặtâ€, cô chỉ im lặng mỉm cưá»i nhìn anh, và thầm nghÄ© “anh chà ng ngố ạ, anh có biết Ãt hôm nay em đợi chá» anh và anh đến vá»›i em, gá»™p cả lại đã đủ để em nặng lòng vá»›i anh cả Ä‘á»i rồi không?†Hinh bá»—ng nhá»› lại cái bà i hát ngà y nà o, bèn há»i: “Anh chỉ chuyển nói úp mở ná»a vá»i, anh còn chưa cho em biết câu chuyện ở phÃa sau bà i hát “ChỠđợi, đợi chá»â€ là như thế nà o!â€
“Cứ nên chá» em ra viện đã, rồi hãy hay. Kể các chuyện sinh tá» biệt ly và o lúc nà y, thì chỉ bất lợi cho tâm trạng cá»§a em. Em ở đây đã khó mà nghỉ ngÆ¡i yên ổn rồi, không nên khuấy động gì thêm kẻo sẽ ảnh hưởng đến việc đánh giá cá»§a bác sÄ©â€.
“Nói lá»i phải giữ lấy lá»i, sau khi em ra viện, anh phải cho em biết đấy nhé!â€
“Anh sẽ giữ lá»i, cÅ©ng như đã hứa là ngà y nà o cÅ©ng và o đây thăm em váºyâ€.
“Trước hết tôi phải nói rõ vá»›i cô Hinh rằng, hôm nay tôi gặp riêng cô để nói vá» vấn đỠđánh giá là nằm trong khuôn khổ chuyên môn cá»§a tôi, nhưng cÅ©ng có phần gá»i là “cầm đèn chạy trước ô tôâ€, vì cô là bệnh nhân cá»§a bác sÄ© Tuấn, nên sau khi kết luáºn đánh giá rồi, tôi vẫn cần phải bà n vá»›i bác sÄ© Tuấn. Ông ấy là thầy thuốc hà ng đầu vá» chuyên ngà nh nà y, hai chúng tôi sẽ cùng đưa ra má»™t kết luáºn hợp lýâ€. Bác sÄ© Äình nói cháºm rãi, ông rót má»™t cốc nước khoáng má»i Hinh. Cách nói cá»§a ông cÅ©ng nhạt nhẽo vô vị như cốc nước nà y, chứ không có sức lôi cuốn như cách nói cá»§a bác sÄ© Tuấn.
“Có phải hiện nay cô vẫn hay nghÄ© ngợi vỠ“vụ án mưu sát 405†không?â€
“Xin nói tháºt, cháu không thể không há» nghÄ© ngợi, nhưng cháu cà ng ngà y cà ng cảm thấy rằng: trước kia cháu hay vương vấn vá» chuyện nà y, thá»±c chất chỉ là hiện tượng tâm lý bị ám ảnh bởi các tình tiết lịch sá» và các lá»i đồn đại ly kỳ. Cháu cÅ©ng có bị ảnh hưởng - Ãt ra là ảnh hưởng đến việc há»c táºp, nhưng cháu không cho rằng đã đến mức gá»i là tâm thần phân liệt!â€
“Nếu Ãt hôm nữa để cô ra viện, thì cô không sợ rằng mình sẽ trở thà nh nạn nhân thứ 13 hay sao?†Ông Äình chợt thấy không biết mình nên hay không nên tin và o lá»i cá»§a Diệp Hinh. Mấy hôm nay hình như cô ta đã trải qua má»™t chuyện gì đó.
“Tất nhiên là cháu sợ. Không dá»… gì mà gỡ bỠđược ná»—i ám ảnh tâm lý kia, nhưng cháu tin rằng nhà trưá»ng sẽ bố trà bảo vệ chu đáo căn phòng ký túc xá cá»§a chúng cháuâ€.
“Nghe nói trước đây nhà trưá»ng đã từng có biện pháp an toà n, nhưng vẫn không ngăn chặn được, đã khiến ngưá»i ta có cảm giác rằng không sao tránh thoát!â€
“Cháu tháºt sá»± không tin bất cứ Ä‘iá»u gì gá»i là số pháºn an bà i, cháu chỉ tin rằng tuổi xuân phÆ¡i phá»›i cá»§a mình cần được nâng niu gìn giữâ€.
“Cô sống ở đây có tạm gá»i là thÃch nghi không?â€
“Thoạt đầu thì cháu không hợp lắm, ban đêm luôn ồn à o không sao ngá»§ được, nhưng mấy hôm nay thì đã khá hÆ¡n. Các thầy các bạn cÅ©ng hay và o thăm, Ä‘em đến cho cháu tình cảm đầm ấm cá»§a táºp thể...â€
“Cô đã từng nhắc đến... tôi Ä‘ang nghÄ© xem cô nên nói là ... má»™t ngưá»i bạn trai, má»™t ngưá»i bạn há»c tên là Tạ Tốn. Anh ấy có và o thăm cô không?â€
Äang trả lá»i rất lưu loát trôi chảy, Hinh bá»—ng im bặt. Mình có nên nói tháºt không nhỉ? Mấy câu vừa nói, là cảm nháºn rất chân tháºt cá»§a Hinh - tuy hÆ¡i thi vị hóa má»™t chút. Trong trưá»ng đã đồn đại như thế, thì có lẽ các bác sÄ© cÅ©ng đã biết cả, mình tá»™i gì phải phụ há»a cá»§ng cố thêm? Chưa biết chừng nhà trưá»ng lại còn cho rằng Tạ Tốn là nhân tố đáng kể khiến mình “có vấn đỠthần kinhâ€! Nếu bây giá» mình khai rằng Tạ Tốn hằng ngà y và o đây và i lần thì sợ rằng sẽ bất lợi cho anh ấy, và tình hình sẽ cà ng thêm rối. Anh ấy và o đây lần nà o cÅ©ng Ä‘á»u là vá»›i tư thế cá»§a kiến thá»±c táºp sinh, cÅ©ng không có ai biết rá»— anh ấy là ai kia mà !
Hinh bèn gáºt đầu: “Nói anh ta là bạn trai cá»§a cháu thì không tháºt xác đáng, từ khi cháu nằm viện, anh ta chưa và o thăm cháu lần nà o cả. Trước đây, cháu chỉ có má»™t hình cảm mÆ¡ hồ không rõ rệt vá»›i anh ta, khi bị áp lá»±c quá căng, cháu có hÆ¡i nghÄ© quá lên vá» sá»± tồn tại cá»§a anh ta. Thá»±c ra anh ta chỉ là má»™t bạn há»c khác lá»›p, chúng cháu không có quan hệ gì thân thiếtâ€.
Ông Äình thấy Hinh Ä‘ang sôi nổi bá»—ng trở nên trầm lặng, nhưng nói năng vẫn rà nh rá»t đâu ra đấy, ông hiểu cô khó tránh khá»i những thăng trầm vá» tình cảm, nhất là trong những ngà y như thế nà y. Có thể tháo gỡ được, thá»±c không dá»… dà ng gì, rõ rà ng là cô ta Ä‘ang rất cố gắng.
“Từ đầu đến cuối, má»i câu trả lá»i cá»§a cô ấy Ä‘á»u không có Ä‘iểm nà o mÆ¡ hồ né tránh, cÅ©ng không có Ä‘iểm nà o không phù hợp vá»›i thá»±c tế. Nói cách khác, tức là cô Hinh không có bất cứ dấu hiệu nà o tương tá»± như chứng bệnh ảo giác. Cô ấy rất chân tháºt, rất biết suy nghÄ©, tháºm chà còn biết phân tÃch tại sao mình lại có nhiá»u hà nh vi khiến cho ngưá»i ta thấy khó hiểu như thế...â€
“à bác sÄ© Äình là ... cô ấy có thể ra viện?†Bác sÄ© Tuấn nhìn táºp bệnh án cá»§a Diệp Hinh đặt ở trước mặt, nhưng ông không Ä‘á»c. Ông Tuấn vẫn không thể hiểu nổi tại sao ông Äình cứ “lệch pha†vá»›i mình trong ca Diệp Hinh nà y.
“Tôi vẫn cho rằng lúc đầu cho nháºp viện là không tháºt cần thiết! Äúng là cô ta có hiện tượng ảo giác, bản thân cÅ©ng không thể giải thÃch rõ được, nhưng chỉ cần được tư vấn tâm lý là đủ rồi. Bác sÄ© Tuấn là chuyên gia ở lÄ©nh vá»±c nà y, nhưng hình như anh chưa bắt đầu xúc tiến Ä‘iá»u trị cho cô Hinh, mà má»›i chỉ cho dùng thuốc. Tuy nhiên, hiện nay cô ấy cÅ©ng không cần thiết phải được tăng cưá»ng Ä‘iá»u trị nữa!â€
Ông ta lại bắt đầu chỉ trÃch mình Ä‘iá»u trị sai? Ông Tuấn bắt đầu thấy nóng mặt nhưng vẫn cố kiá»m chế: “Cô Hinh má»›i chỉ nháºp viện ná»a tháng nay, hiệu quả dùng thuốc cÅ©ng Ä‘ang rất ổn. Lịch trình công tác cá»§a tôi thì kÃn đặc, còn rất nhiá»u ca cần được Ä‘iá»u trị sát sao hÆ¡n. Riêng ca Uông Lan San đã ngốn cá»§a tôi không Ãt thì giá»...â€
“Váºy thì kết luáºn vá» Diệp Hinh là thế nà o?â€
“Mấy vị lãnh đạo công tác sinh viên cá»§a trưá»ng cô ta đã nói chuyện vá»›i tôi, chá»§ yếu nhắc đến hai chữ “tháºn trá»ngâ€. PhÃa nhà trưá»ng cÅ©ng Ä‘ang phải chịu áp lá»±c vì sắp đến ngà y 16 tháng 6!â€
“Cô Hinh rất cần được trở vá» vá»›i cuá»™c sống bên ngoà i!â€
“Anh Äình ạ, cô ta vẫn là bệnh nhân cá»§a tôi, lần đánh giá nà y cá»§a anh vốn không phải là thá»§ tục phải có. Tôi cho rằng, vì tháºn trá»ng, tôi cần phải giữ cô Hinh ở lại để quan sát thêm Ãt lâu. Nếu phải thế, thì cÅ©ng phải chá» sau ngà y 16 tháng sáu sẽ cho cô ta ra việnâ€.
“Tôi đà nh nói thẳng váºy, xem ra, nhà trưá»ng và cả anh Tuấn nữa cÅ©ng tin rằng ngà y 16 tháng 6 sẽ xảy ra chuyện không hay gì đó. Thế thì trước đây cô Hinh muốn tìm hiểu rõ sá»± tháºt - việc đó có quá nhiá»u Ä‘iá»u đáng ngá» chăng?â€
Ông Tuấn chợt ngá»› ra, không biết nên đối đáp ra sao. Hiếm có lúc ông bà không thể trả lá»i đối phương, mặt ông đỠbừng, thở gấp hồi lâu, rồi má»›i nói giá»ng Ä‘á»u Ä‘á»u: “Anh Äình đừng quên rằng mấy cô sinh viên mà anh đã từng Ä‘iá»u trị - cuối cùng đã ra sao. Bao năm qua, anh có ngá»§ ngon giấc không?â€
Buá»™t miệng nói ra rồi, ông Tuấn má»›i thấy mình đã quá nặng lá»i. Äúng thế: ông Äình cảm thấy ngá»±c ông Ä‘au nhói, Ä‘au thấm lên vai, xuyên sang lưng, má»™t tay áp lên ngá»±c, ngồi xuống, tay kia vá»™i sục tìm khắp túi áo... Ông Tuấn láºp tức nháºn ra rằng bác sÄ© Äình bất chợt bị nhồi máu cÆ¡ tim.
“Nếu không có anh, em chẳng biết mình sẽ ra saoâ€. Sau khi được Tốn khuyên giải an á»§i, tâm trạng Hinh đã bình thản trở lại rất nhiá»u. Ông Tuấn đã cho cô biết cuối cùng khoa vẫn quyết định cô phải ở lại thêm má»™t thá»i gian nữa. Hinh có cảm giác mình bị bỡn cợt, nhưng Tốn đã hết lòng an á»§i cô, cô má»›i bằng lòng, sẽ tiếp tục vâng lá»i các bác sÄ©.
Tốn ra vá» rồi, Hinh lại không nén nổi buồn phiá»n vì không được ra viện. Cô muốn nằm ngá»§ má»™t lát, có lẽ vì nghÄ© ngợi nhiá»u quá nên lại thấy hÆ¡i nhức đầu.
Bác sÄ© ná»™i trú đã kê đơn cho Hinh dùng thuốc giảm Ä‘au, nhưng uống thuốc rồi thì đầu lại nhức dữ dá»™i hÆ¡n. Hinh thấy hình như trong đầu mình có má»™t luồng khà ngá»— ngược Ä‘ang xông xáo tung hoà nh, lại thấy hình như nó bị hút bởi má»™t từ trưá»ng nà o đó, nó chỉ chá»±c phá tung đầu cô để chạy ra.
Hinh không sao nằm yên được nữa, bèn đứng dáºy để Ä‘i lại trong phòng. Thoạt đầu, đôi chân cứ không chịu nghe lá»i... nhưng nà o ngá» má»›i chỉ Ä‘i được Ãt bước, cô hình như đã mất tri giác, rồi chẳng biết mình đã bước đến cá»a phòng từ lúc nà o.
Má»™t cô y tá sợ Hinh sẽ Ä‘i lại lung tung bèn chạy đến, thấy nét mặt Hinh như Ä‘ang rất Ä‘au đớn, bèn há»i cô định Ä‘i đâu. Hinh quá Ä‘au không sao nói được má»™t câu, cô chỉ lắc đầu rất khó khăn, đôi chân tiếp tục bước Ä‘i. Biết Hinh Ä‘ang rất Ä‘au đớn, cô y tá bèn dìu Hinh Ä‘i bách bá»™, có lẽ Ä‘i lại, hÃt thở không khà trong là nh sẽ là m dịu cÆ¡n nhức đầu.
Ra khá»i buồng bệnh nhân, Hinh không dừng lại ở lối và o vưá»n hoa, cô Ä‘i dá»c theo hà nh lang. Cô y tá há»i: “Diệp Hinh, em định Ä‘i đâu thế?â€
Mặt Hinh đầy mồ hôi lạnh, hai tay ôm lấy đầu, nói má»™t cách vất vả: “Em muốn đến... chá»— ấyâ€.
“Là chá»— nà o?â€
“Em cÅ©ng không biết nữaâ€.
Cô y tá nghÄ© bụng: bác sÄ© Tuấn đã tháºn trá»ng rất có lý! Cô nà y nà o đã bình phục? Äâu có thể cho ra viện được! Nhưng cô cÅ©ng rất ngạc nhiên, vì từ khi và o đây, Hinh rất thuần, chưa bao giá» thấy khác thưá»ng như thế nà y. Cô quyết định không ngăn cản Hinh, cô muốn quan sát xem Hinh có hà nh vi gì bất ổn không, biết đâu có thể hữu Ãch cho bác sÄ© Tuấn Ä‘iá»u trị.
Hai ngưá»i Ä‘i chừng già ná»a quãng hà nh lang, Ä‘i qua cá»a và o khu buồng bệnh có nhân viên bảo vệ gác, Ä‘i qua hai chốt nữa, đến tòa nhà khám bệnh và các phòng hà nh chÃnh. Äây là tòa nhà bảy tầng, tầng má»™t hai ba là các phòng khám, tầng bốn và năm là phòng Ä‘iá»u trị và khôi phục thể lá»±c, các tầng trên là các phòng ban hà nh chÃnh và văn phòng cá»§a các thầy thuốc có thâm niên.
Hinh đứng trong đại sảnh cá»§a phòng khám, dưá»ng như không hỠđể ý đến má»i ngưá»i Ä‘i lại xung quanh, cô ngẩng đầu nhìn, đôi mắt rá»±c sáng, môi hÆ¡i mấp máy như Ä‘ang lẩm bẩm gì đó. Cô y tá thấy hÆ¡i hoảng vì hình như mình đã quyết định sai lầm, cô vá»™i há»i: “Nếu cô Hinh không nói rõ định Ä‘i đâu, thì chúng ta quay vá» nà o!â€
“Em biết... em phải Ä‘i đâu. Em cảm thấy... là ở trên gácâ€.
“Là ở tầng mấy?â€
“Em... không biết. Cứ Ä‘i tìm... từng tầng má»™tâ€. Hinh thở rất khó khăn.
Cô y tá nghÄ© ngợi, nhưng rồi cÅ©ng gáºt đầu: â€œÄÆ°á»£c, ta đừng Ä‘i thang máy, cứ lên từng tầng xem sao. Nếu cảm thấy là đến rồi thì cho tôi biết!â€
Äi hết tầng hai ba, rồi lên tầng bốn. Hinh thở má»—i lúc má»™t nặng nhá»c, chân bước cÅ©ng cà ng cháºt váºt, chắc sẽ gục mất thôi. Khi lên đến tầng năm, Hinh bá»—ng mở to mắt, vừa thở vừa nói: “Là tầng nà y. Nhưng chúng ta phải... nhanh lên, em có... cảm giác... không hayâ€.
“Nà o, Ä‘i đâu?â€
Hinh chỉ tay vá» hà nh lang phÃa đông, cô y tá dìu Hinh, cả hai cùng rảo bước. Lúc nà y Hinh thấy đầu cà ng nhức dữ dá»™i, cứ như chỉ chá»±c vỡ tung, nhưng hình như cô bị má»™t sức mạnh bà hiểm nà o đó dẫn Ä‘i, kêu gá»i cô Ä‘i lên tầng nhà nà y.
Há» dừng lại trước má»™t phòng Ä‘iá»u trị. Cá»a phòng Ä‘ang khép kÃn, Hinh gá»i: “Nà o mau và o Ä‘i, chắc vẫn còn kịp!â€
“Vẫn còn kịp cái gì?†Nhìn biển số phòng Ä‘iá»u trị nà y, cô y tá láºp tức có má»™t linh cảm không hay. Cô nhá»› rằng giá» nà y có lẽ bác sÄ© Tuấn Ä‘ang ở đây Ä‘iá»u trị phân tÃch thần kinh cho bà Uông Lan San.
Cô gõ cá»a, má»™t nữ y tá ra mở cá»a. Phòng nà y ngăn thà nh gian ngoà i gian trong, có má»™t cá»a thông sang nhau, gian trong là nÆ¡i bác sÄ© Ä‘iá»u trị phân tÃch thần kinh cho bệnh nhân, các y tá há»— trợ Ä‘iá»u trị thưá»ng ngồi ở gian ngoà i. Cô y tá ở đây thấy Hinh mặc áo trắng bệnh nhân, thì rất ngạc nhiên: “Hai ngưá»i đến đây là m gì? Äã được hẹn chưa? Bác sÄ© Tuấn Ä‘ang là m việc, không ai được là m phiá»n!â€
“Mau ngừng lại! Ngưng Ä‘iá»u trị ngay Ä‘i!†Hinh bá»—ng gá»i to.
“Các cô không được là m bừa! Äiá»u trị phân tÃch thần kinh nếu bị gián Ä‘oạn thì sẽ gây ra háºu quả rất xấu!†Cô y ta gay gắt nói. Và trách cô y tá Ä‘i kèm Diệp Hinh: “Cô tháºt là ... ngay cả kiến thức thông thưá»ng mà cô cÅ©ng không hiểu? Sao cô lại để cho bệnh nhân Ä‘iá»u khiển thế nà y? Mau Ä‘i vá» Ä‘i!â€
Cô y tá Ä‘i kèm Hinh cÅ©ng biết là đuối lý, bèn kéo tay Hinh: “NÆ¡i nà y Ä‘ang rất yên ổn, tất cả Ä‘á»u bình thưá»ng, ta Ä‘i thôi!â€
Hinh vùng vằng thoát khá»i tay cô y tá, chạy bổ và o gian trong, nhưng Hinh ra sức Ä‘áºp cá»a hay xoay tay nắm cá»a tháºt mạnh, cá»a vẫn cứ đóng chặt.
Hai cô y tá xúm và o lôi Hinh ra, cô y tá ở đây gá»i vá»›i và o gian trong: “Xin lá»—i bác sÄ© Tuấn, có má»™t bệnh nhân bị lên cÆ¡n, chúng tôi đã khống chế được rồi. Anh cứ tiếp tục Ä‘iá»u trị Ä‘i!†Nói xong, cô áp tai và o cá»a nghe ngóng, mặt cô bá»—ng biến sắc, cô lẩm bẩm: “Chuyện gì thế nhỉ? Sao bên trong lại có má»™t giá»ng đà n ông khác?â€
Cô nghÄ© ngay rằng sá»± việc đã trở nên nghiêm trá»ng, bèn lấy chìa khóa để mở cá»a ngăn cách, nhưng hình như cá»a lại bị khóa trái, không sao mở ra được. Hinh gá»i luôn: “Khá»i cần chỠđợi nữa, ba chúng ta xô cá»a váºy!†Hai cô y tá nhìn nhau, cảm thấy có lẽ không còn cách nà o khác tốt hÆ¡n. Cả ba cùng hợp sức xô cánh cá»a ấy.
Cá»a báºt tung, cả ba cùng ngây ngưá»i trước cảnh tượng trước mắt.
Chỉ thấy cá»a sổ lắp kÃnh đã mở toang, má»™t ngưá»i Ä‘ang đứng ở gá» ngoà i mép cá»a, chÃnh là bác sÄ© Äằng Lương Tuấn! Còn bà Uông Lan San thì Ä‘ang ung dung ngồi trên ghế sô-pha cá»§a bác sÄ© Ä‘iá»u trị phân tÃch thần kinh, chân ghếch lên, tá»§m tỉm cưá»i ông Tuấn Ä‘ang đứng trên mép cá»a.
“Bác sÄ© Tuấn!â€
Ông Tuấn dưá»ng như bừng tỉnh lại sau khi nghe thấy tiếng gá»i và tiếng xô cá»a vừa rồi, ông quay ngưá»i lại, lưng hướng ra ngoà i, nghi hoặc nhìn ba ngưá»i vừa xông và o.
Bà San bá»—ng cất tiếng, nhưng lại là má»™t giá»ng đà n ông: “Có phải ông lại không nỡ rÅ© bá» danh lợi phù phiếm tầm thưá»ng không? Ông cho rằng đến bao giá» má»›i có thể dừng lại? Dù có là m chá»§ nhiệm khoa, hay bác sÄ© chánh chá»§ nhiệm, sau đó là giám đốc bệnh viện, rồi sao nữa? Trên chặng đưá»ng đã Ä‘i qua, ông đã là m biết bao chuyện trái vá»›i lương tâm cá»§a mình? Nà o là chữa bệnh án, nháºn phong bì, sao chép luáºn văn... Nay lại vẫn muốn tiếp tục Ä‘i nữa ư?
Äiá»u đó sẽ rất đáng buồn.
Bầu không khà ở thà nh phố nà y rất bẩn, nhưng vẫn còn sạch hÆ¡n tâm hồn cá»§a con ngưá»i.
Tôi nên hòa tan và o không khà ở đây, Ãt ra cÅ©ng có tác dụng đóng góp má»™t phần nguyên liệu cho má»i ngưá»i hÃt thởâ€.
Ba ngưá»i phụ nữ Ä‘á»u nháºn ra tình thế đầy nguy hiểm. Hinh và cô y tá Ä‘i kèm mình cùng bước đến ghì chặt bà San, Hinh còn bịt miệng bà ta nữa. Cô y tá cá»§a phòng Ä‘iá»u trị nà y từ từ bước đến bên cá»a sổ, khẽ gá»i: “Bác sÄ© Tuấn bị lừa bịp đó thôi! Anh là má»™t thầy thuốc chân chÃnh, anh còn có tương lai rá»™ng mở, anh hãy xuống Ä‘i...â€
â€œÄÆ°á»£c, tôi sẽ xuống!â€
Cô y tá rú lên má»™t tiếng kinh hoà ng, Hinh ngẩng đầu nhìn, trên báºu cá»a không thấy bóng bác sÄ© Tuấn đâu nữa.
|

11-08-2008, 11:17 AM
|
 |
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
|
|
Chương 19
Mình có phải là ngưá»i cáºu yêu thương nhất?
Kiá»u Kiá»u: Cáºu đến rồi, lâu quá không gặp
Kiá»u Kiá»u lên tiếng chà o. Kiá»u Kiá»u mỉm cưá»i, Kiá»u Kiá»u, có phải cáºu muốn há»§y diệt mình đến cùng không?
Tư Dao chăm cú nhìn hình mặt cưá»i Kiá»u Kiá»u Ä‘Ãnh them và o. Äây là má»™t hình vẽ bà y tá» tình cảm thông thưá»ng trên mạng, nhưng lúc nà y khiến cô lại cảm thấy vô cùng kỳ dị.
Hoà ng Dược Sư không biết Tư Dao gặp chuyện bất ngá» trên mạng, vẫn tiếp lá»i cô: â€œÄÆ°Æ¡ng nhiên không thể má»™t đòn đánh chết luôn (1), vẫn phải tùy tình hình cụ thểâ€. Qua má»™t lúc, chắc cảm thấy khó hiểu vì Tư Dao im lặng rất lâu, nên gá»i má»™t lá»i thoại tá»›i: “Sao bạn không nói gì thế?â€
Tư Dao vá»™i trả lá»i: “Cô ấy lại đến rồiâ€.
Hoà ng Dược Sư: Cô nà o?
Yêu Yêu: Ngưá»i bạn đã chết cá»§a tôi.
Hoà ng Dược Sư: ???!!!
Tư Dao nghÄ© bụng, phiên bản cá»§a Hoà ng Dược Sư nà y đã sợ hết hồn tháºt rồi. Cô lại nhìn sang: “con cócâ€, hầu như “con cóc†không chà o cÅ©ng đã lá»§i mất.
Kiá»u Kiá»u lại gá»i má»™t câu tiếp theo: “Sao cáºu không nói gì thế?Hay là đang nói chuyện vá»›i anh ta?â€
Tư Dao hoảng sợ: “Cáºu nói ai?â€
Kiá»u Kiá»u: Cáºu hiểu rất rõ mà .
Yêu Yêu: Lâm Mang à ? Anh ấy đã đi rồi, giữa hai chúng mình không còn bất cứ quan hệ gì.
Kiá»u Kiá»u: Cáºu còn tưởng tháºt à ? Minh trêu cáºu thôi, mình biết Lâm Mang đã Ä‘i rồi.
Yêu Yêu: Sao cáºu biết?
Kiá»u Kiá»u: Ngốc thế, mình Ä‘ang ở ngay bên cáºu.
Tư Dao bất giác nhìn ra cá»a sổ, bên ngoà i, khuôn mặt trắng bệch cá»§a Kiá»u Kiá»u thoáng lướt qua.
Lẽ nà o chuyến Ä‘i Thượng Hải cá»§a mình là vô Ãch?
Kiá»u Kiá»u: Chuyến Ä‘i Thượng Hải cá»§a cáºu tháºt ra rất thà nh công.
Yêu Yêu: Sao cáºu biết được mình Ä‘ang nghÄ© gì?
Kiá»u Kiá»u: Không thấy mình lợi hại hÆ¡n trước rất nhiá»u à ? Cáºu đến nghÄ©a trang, đến nhà mình, mình Ä‘á»u biết. Mình rất cảm động, cảm động vì long chân thà nh cá»§a cáºu.
Phiên bản cá»§a Hoà ng Dược Sư quả là cao nhân. Tư Dao nhìn nháºn Hoà ng Dược Sư khác hẳn, cô rất cảm kÃch gá»i cho anh ta má»™t lá»i cảm Æ¡n: “Cô ấy nói việc kết nối đã có tác dụng, cảm Æ¡n gợi ý cá»§a anhâ€.
Hoà ng Dược Sư: Äang đắc ý.
Ai dè, má»™t câu khác cá»§a Kiá»u Kiá»u là m cô sợ dá»±ng tóc gáy: “Dù mình tin cáºu thêm má»™t chút nhung cô ấy vẫn không tinâ€.
Yêu Yêu: Ai?
Kiá»u Kiá»u: Ngưá»i bạn thân nhất cá»§a cáºu. Thế nà o? Cô ấy phải lên mạng rồi má»›i phải chứ. Äể mình gá»i Ä‘iện tìm.
Tư Dao bắt đầu thấy hÆ¡i lạnh, gió mùa thu đáng chết, mạng QQ đáng chết, cô muốn tắt vi tÃnh, nhưng tay vẫn chưa chạm và o nút tắt thì tiếng “cách cách†đã vang lên, lại có thông báo tin cá»§a QQ.
Tiếng cách cách như gõ và o tim Tư Dao, mỗi tiếng gõ lại gây nên một cơn đau.
Việc cô sợ nhất nay đã xảy ra: Viên Thuyên gá»i tin nhắn đến.
Cô không nhìn nhầm. Viên Thuyên chết đã gần má»™t tháng nay gá»i tin nhắn đến.
Cô tá»± nhá»§ không nên kinh ngạc. Kiá»u Kiá»u chết đã 3 tháng mà vẫn nói chuyện được vá»›i cô kia mà ?
Lá»i thoại cá»§a Hoà ng Dược Sư lại đến: “Sao không nói nữa thế?â€
Yêu Yêu: Cô ấy cũng đến rồi.
Hoà ng Dược Sư: Lại them ai nữa?
Yêu Yêu: Ngưá»i bạn thân nhất cá»§a tôi, đã mất cách đây 1 tháng.
Hoà ng Dược Sư: ???!!!
Hoà ng Dược Sư! Bản lĩnh của anh chỉ có thế thôi ư?
Tư Dao đứng báºt dáºy, miệng rì rầm khấn: “Viên Thuyên, cáºu đừng trách mình, đây không phải là lá»—i cá»§a mình, tháºt sá»± không phải lá»—i cá»§a mìnhâ€. Cô thầm nghÄ©, quả nhiên Viên Thuyên cho rằng cái chết cá»§a mình lien quan đến chuyến du lịch núi VÅ© Di, thảo nà o cô ấy gá»i bức ảnh ấy đến. Äúng bức ảnh đấy! Äây là dịp tốt nhất để há»i.
Yêu Yêu: Cảm Æ¡n món quà cáºu tặng mình, mình rất thÃch quả cầu pha lê, nhưng mình không hiểu sao lại là bức ảnh Tân Thưá»ng Cốc?
Viên Viên Khuyên Khuyên: Sao cáºu lại không hiểu? Xin thứ lá»—i cho mình hay nghÄ© ngợi. Rốt cuá»™c, cáºu và Tân Thưá»ng Cốc có liên quan gì? Cảm giác như đã từng trông thấy nó từ đâu ra? Có phải tất cả Ä‘á»u là cái bẫy không?
Yêu Yêu: Mình tháºt sá»± không ngá» sá»± hiểu lầm cá»§a cáºu đối vá»›i mình lại sâu đến thế! Cáºu không cho rằng mình độc ác thế ư?
Viên Viên Khuyên Khuyên: Cáºu biết rồi, mình không dá»… tin bát cứ má»™t ngưá»i nà o, má»™t sá»± việc nà o. Sá»± việc tiến triển có vẻ đúng như lá»i ông ta nói, chúng ta lần lượt từng ngưá»i chết Ä‘i.
Yêu Yêu: Mình không có cách nà o giải tá»a được sá»± nghi ngá» cá»§a cáºu, vì quá giá»›i hạn hiểu biết cá»§a mình. Sá»± nghi ngá» cá»§a cáºu vá» cái chết cá»§a Kiá»u Kiá»u đã có kết quả gì chưa? Có phải do mình “hạ độc thủ†không?
Viên Viên Khuyên Khuyên: Dao Dao! Cáºu nói chuyện nên có là trà má»™t chút, mình không há» nghÄ© cáºu xấu xa đến thế. Cái chết cá»§a Kiá»u Kiá»u, dù nhìn bá» ngoà i hoà n toà n là sá»± cố nhưng chắc chắn có Ä‘iá»u gì đó kỳ lạ. Tiếc rằng mình vừa Ä‘iá»u tra được chút đầu mối thì lại bị tai nạn xe hÆ¡i.
Yêu Yêu: Nói cho mình biết manh mối gì, mình sẽ giúp cáºu tiếp tục Ä‘iá»u tra
Viên Viên Khuyên Khuyên: Vì liên quan đến cáºu, nên mình không nói, sợ cáºu sẽ buồn.
Yêu Yêu: Cáºu gá»i bức ảnh đó đến, lẽ nà o không phải để là m cho mình buồn sao?
Viên Viên Khuyên Khuyên: Cáºu hoà n toà n có thể là giải như váºy. Nói cho mình rõ bức ảnh đó đâu rồi? Mình mong cáºu sẽ cho nó và o khung kÃnh.
Yêu Yêu: Cáºu BT (dở hÆ¡i) rồi! Mình đã xé nát nó, bây giá» có lẽ đã ở trên đỉnh má»™t núi rác nà o đó, Ä‘ang ngạo nghá»… nhìn xuống.
Tư Dao cÅ©ng không hiểu tại sao mình lại nói dối vá» chuyện bức ảnh, có lẽ là má»™t kiểu trả đũa sá»± nghi ngá» cá»§a Viên Thuyên. Trước bổi tôi hôm nay, bức ảnh ấy dù gợi lại cho cô ký ức Ä‘au buồn nhưng là quà cá»§a ngưá»i bạn thân trước lúc chết đã gá»i tặng, cô nhất định phải cất tháºt sâu- để không bị “thấy váºt nhá»› ngưá»iâ€, nên đã đặt xuống dưới cái đế rá»™ng đặt quả cầu pha lê. Hai thứ Ä‘á»u do Viên Thuyên tặng cô, để và o má»™t chá»— là phải.
Lần nà y, Hoà ng Dược Sư lại gá»i đến má»™t câu: “Bạn vẫn Ä‘ang nói chuyện… vá»›i…ngưá»i chết à ?â€
Yêu Yêu: Tôi còn có thể là m gì được nữa!
Hoà ng Dược Sư: Không biết phải là m gì để có thể xác định rốt cuá»™c có phải là ngưá»i chết không?
Yêu Yêu: Không nhầm đâu, ngay cả những tiếng long mà hai chúng tôi Ä‘ang dung cÅ©ng Ä‘á»u đúng hết.
Tư Dao chợt nảy ra má»™t ý. Cô láºp tức chà o Hoà ng Dược Sư, nói là cần gá»i Ä‘iện thoại. Rồi cô bấm số gá»i và o máy cá»§a Dục Chu.
“Máy vi tÃnh cá»§a Viên Thuyên Ä‘ang để ở đâu?†Cô há»i độp ngay.
Chá»— Dục Chu Ä‘ang ở rất ầm ỹ tiếng nhạc và tiếng hát karaoke, thảo nà o anh ta hét to như Ä‘ang xé cổ há»ng, “Gì cÆ¡, cô nói gì?â€
“Anh Ä‘ang ở nÆ¡i quái quỉ nà o thế?†Tư Dao sốt ruá»™t không buồn lá»±a chá»n từ ngữ nữa, cảm thấy chÃnh mạng QQ cá»§a mình má»›i tháºt sá»± là “nÆ¡i quái quỉâ€
“Thà nh Äô, ở má»™t KTV, khách thì nhiệt tình, ông chá»§ thì ép, tôi không từ chối đượcâ€. Giá»ng Dục Chu lá»™ vẻ bất lá»±c.
“Máy vi tÃnh cá»§a Viên Thuyên Ä‘ang để ở đâu?†ChÃnh Tư Dao cÅ©ng cảm thấy câu há»i nà y đưa ra không đúng lúc.
“Ở căn há»™ má»›i cá»§a bá»n anh. Cái máy đó đã lâu không mở, em há»i để là m gì?â€
“Viên Thuyên… em nháºn được tin nhắn QQ cá»§a Viên Thuyên!â€
“Hả?†Giá»ng Dục Chu run run “Em đừng pha trò…â€
“Má»™t là em không có bụng dạ nà o để mà đùa, hai là , vấn đỠnà y không thể đùa, cà ng không đáng cưá»i. Nói tháºt đấy!â€
“Anh không uống rượu nhưng nghe em nói cÅ©ng thấy choáng váng. Em định thế nà o?â€
“Em muốn nhìn táºn mắt, Viên Thuyên có ở đó không, vì cô ấy ám chỉ rằng… cô ấy gá»i tin nhắn cho em từ căn há»™ má»›i cá»§a 2 ngưá»iâ€
Dục Chu trầm ngâm hồi lâu, trong Ä‘iện thoại chỉ còn nghe ầm Ä© những tiếng hát không sao nghe nổi. Cuối cùng anh lẩm bẩm như nói vá»›i chÃnh mình: “Sá»›m biết sẽ có ngà y hôm nay, thì nên bán quách căn há»™ đó Ä‘i má»›i phảiâ€.
“Rốt cuá»™c anh có cách gì để em và o đó không? Trước đây em đã cùng Viên Thuyên đến đó rồi, em vẫn còn nhá»› địa chỉâ€.
Dục Chu lại do dá»± má»™t lúc nữa: “Có lẽ em còn nhá»› căn há»™ cá»§a anh có 2 lá»›p cá»a, chìa khóa dá»± phòng cá»§a cánh cá»a sắt chống trá»™m phÃa ngoà i, anh gá»i ngưá»i bảo vệ cá»§a tiểu khu, tên là Phương Tuấn, má»™t ngưá»i đáng tin cáºy. Sau cá»a sắt là cá»a chÃnh, đây Ä‘á»u là sá»± sắp đặt cá»§a Viên Thuyên khi còn sống, vì sợ có ngà y bá»n anh đánh mất chìa khóa thì sẽ không và o nhà đượcâ€.
Tư Dao ghi số Ä‘iện thoại khách sạn cá»§a anh, rồi dặn anh gá»i Ä‘iện nói trước cho ngưá»i em há» và Phương Tuấn, sau đó tắt máy tÃnh không chút do dá»±, không cần biết Kiá»u Kiá»u và Viên Thuyên còn muốn nói Ä‘iá»u gì
(1) à nói vơ đũa cả nắm, phủi tất.
|
 |
|
| |