03-09-2008, 05:23 PM
TỠSỹ 4vn
Tham gia: May 2008
Äến từ: TPHCM
Bà i gởi: 206
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 2 Times in 2 Posts
Phần thứ ba
Chương I
Hai năm sau...
Trong má»™t căn nhà gác nhỠở đưá»ng Huế, má»™t ngưá»i thiếu phụ độ ngoà i 20 tuổi, gương mặt còn trẻ măng, ngồi bên cạnh chiếc giưá»ng con, nét mặt có vẻ mÆ¡ má»™ng, buồn rầu. Trên đệm má»™t khuôn mặt trẻ con xanh muốt lá»™ ra ngoà i tấm chăn bông trắng.
Ngưá»i thiếu phụ ấy là Chi mà thằng bé con ốm nặng nằm trong chăn, độc giả cÅ©ng Ä‘oán biết là thằng Ân, con nà ng.
Trá»i Ä‘ang độ vá» giữa đông lại thêm có mưa phùn nên rất lạnh. Trông ra ngoà i cá»a kÃnh thấy là n mưa bụi thấp thoáng bay nghiêng trong bầu trá»i u ám, Chi lại nhá»› đến hôm nà ng từ biệt bạn ra Ä‘i...
Äêm hôm ấy, nà ng hết sức chiá»u chuá»™ng Lương bằng tấm tình yêu tha thiết để trả Æ¡n chà ng...
Lương vừa ở bệnh viện vá», nà ng đã tươi cưá»i đón tiếp. Thấy mÅ© áo bạn lấm tấm nước mưa, nà ng bắt cởi ra để lau và thấy lưng áo sÆ¡ mi thá»§ng má»™t chá»—, nà ng cÅ©ng lấy chỉ kim ra mang há»™. Lúc Lương từ biệt mình lên bệnh viện, nà ng lại tiá»…n chân ra táºn cá»a rồi cầm tay chà ng se sẽ nói:
- Anh đi nhé! Em xin từ biệt anh...
Nói xong, nà ng ghé miệng hôn trên má Lương má»™t cái hôn nồng nà n khiến Lương cảm động quá tưởng là Chi đã bắt đầu yêu... Còn Chi, Chi cÅ©ng ngáºm ngùi nhìn theo hút bạn cho đến khi bóng chà ng đã khuất má»›i lên buồng viết thư từ biệt. Những lá»i chua xót ấy thá»±c ở táºn đáy lòng nà ng mà ra; nà ng không yêu Lương nhưng Lương quân tá» thế, lẽ nà o nà ng lại không ngáºm ngùi trong lúc phân ly...
Suốt đêm hôm ấy, Chi trằn trá»c không sao ngá»§ được. Äến năm giá» sáng hôm sau, má»™t tay bế thằng Ân, má»™t tay ôm bá»c áo, ngưá»i đà n bà khốn khổ mở cá»a lặng lẽ ra Ä‘i... Trá»i mưa bụi. Khi nà ng Ä‘i đã xa, ngoảnh lại nhìn chiếc nhà lầu thì chỉ thấy là n bụi nước bay nghiêng, lấm loáng ánh đèn...
Vì công việc đi trốn đã dự định sẵn sà ng nên mẹ con chỉ việc mang nhau đến ở nhà mới mà nà ng đã thuê và sắm đồ đạc từ lúc ở nhà Lương.
Thế rồi từ đó bắt đầu cuá»™c Ä‘á»i vui sáng: má»™t mẹ má»™t con sống trong gian buồng cô tịch vá»›i con sen; mẹ con, thà y tá»› yêu nhau, coi nhau như ruá»™t thịt. Ngà y ngà y, công việc ná»™i trợ xong, Chi lại ra công há»c táºp để Ä‘i thi lấy bằng tiểu há»c vì nà ng nghÄ©: nếu xin Ä‘i dạy há»c ngay thì chỉ được và o ban trợ giáo, lương bổng chẳng được là bao nhiêu. Như váºy, ngà y sau thằng Ân lá»›n lên nà ng sẽ không lấy gì nuôi nó ăn há»c đến nÆ¡i đến chốn được.
Kỳ dị thay là ý tưởng cá»§a nà ng! Sao Ä‘ang độ trẻ trung nà ng lại quả quyết Ä‘inh "ở góa" suốt Ä‘á»i. Nói là vì sá»± thất vá»ng mà mà ng quyết tâm theo chá»§ nghÄ©a độc thân thì cÅ©ng có lẽ. Nhưng nếu không có thằng con đó và không há»n giáºn Tú đến cá»±c Ä‘iểm thá»i Chi cÅ©ng khó lòng mà giữ được ý định.
Hay nói theo cách khác nà ng vẫn còn yêu Tú yêu trong sự đắng cay.
Mà thá»±c váºy. Ai Ä‘á»i nà o còn Ä‘ang độ thanh xuân hÆ¡ há»›, sống không tình, không cảm mà nà ng vẫn thản nhiên cho được. Lúc há»c hà nh cÅ©ng như khi nà ng mang con Ä‘i dá»c phố, bao giá» nà ng cÅ©ng ung dung vui vẻ như má»™t ngưá»i vô tư lá»±.
Nhưng cá»› sao ngà y nà y nà ng lại ngồi bên giưá»ng ngá»§ cá»§a con mà âu sầu lo lắng?
Là vì, đã ba bốn hôm nay thắng Ân ốm nặng mà tiá»n lưng thì đã cạn từ lâu. ÄÆ¡n xin Ä‘i dạy há»c nà ng gá»i Ä‘i đã được non má»™t tháng mà vẫn chưa thấy trả lá»i. Tiá»n hết, con sà i còn cảnh nà o Ä‘au đớn hÆ¡n cho ngưá»i quả phụ?
Giá phải năm xưa thì nà ng đã tưởng tượng đến sá»± hy sinh cá»§a ngưá»i mẹ bán thân để lấy tiá»n mua thuốc cho con vì lòng thương con quá nặng. Nhưng nay ý nghÄ© cá»§a nà ng không dến ná»—i thê thảm như váºy; nà ng chỉ âm thầm nhá»› tá»›i Lương, ân nhân nà ng.
Hồi tưởng đến tình ân ái cÅ©, Chi bá»—ng thấy trong lòng dìu dịu. Nà ng mong má»™t ngưá»i đến chữa cho thằng Ân: ngưá»i ấy là bác sÄ© Nguyá»…n Lương... Nà ng lại nhá»› đến hôm sinh nở, đến sá»± Ä‘au đớn lúc nó lá»t lòng. Cảm động vì Æ¡n chà ng cứu mệnh, nà ng gục đầu xuống giưá»ng con, ứa hai hà ng nước mắt.
Hai năm qua! Cảnh Ä‘au lòng đã hồ xóa nhòa trong tâm trà nay lại bà y ra rõ rệt trước mặt nà ng: từ khi gặp gỡ đến lúc bá» ra Ä‘i; cuá»™c tình duyên khe khắt đầy hương vị đắng cay nà ng quên sao được. Lương yêu nà ng, Lương cứu nà ng khá»i chết mà nà ng không chút tình yêu lại.
- Ta thực là đứa vô ơn, bất nghĩa!
Tá»± mắng như váºy, Chi lại thở dà i...
Ngưá»i ta, trong hồi khổ cá»±c má»›i cảm thấu được hết Æ¡n sâu cá»§a ngưá»i đã giúp mình khi trước. Chi cÅ©ng Ä‘ang ở trưá»ng hợp đó. Nhưng than ôi! nà ng còn mặt mÅ©i nà o mà trở lại vá»›i Lương được! Biết Lương có còn giữ được lòng chung thá»§y nữa chăng? Hay thá»i gian đã là m cho chà ng quên hẳn Chi rôi. Biết đâu bây giá» chà ng đã có vợ con?
Nhưng, bao giá» tình mẫu tá» cÅ©ng thắng được lòng vị ká»·. Äang lúc băn khoăn, Chi bá»—ng nhếch mép như để ngăn ná»—i đắng cay, rồi mạnh mẽ, nà ng đứng dáºy, đến bà n há»c viết giấy má»i Lương. Trong thư chỉ vắn tắt có má»™t câu bằng tiếng Pháp: "Xin má»i ông lại ngay số nhà ... phố Huế. Bệnh nặng," và ký tên thá»±c rõ: Nguyá»…n Thị Chi...
*
Nháºn được thư Chi, Lương vá»™i vã đến ngay. Chà ng vui vẻ hồi há»™p như vừa tìm thấy má»™t váºt quý nhất mất đã từ lâu.
Là vì, tình yêu tuy có vì thá»i gian mà phai lạt nhưng chà ng cÅ©ng không thể nà o quên được con ngưá»i nhan sắc. Cái hôn nồng nà n Chi đã ban cho chà ng trong đêm hôm ấy, ngà y nay chà ng ngẫm nghÄ© vẫn còn cảm thấy biết bao tình âu yếm say sưa...
CÅ©ng đã bao phen chà ng toan láºp gia đình, nhưng vì sợ má»™t ngà y kia Chi trở lại nên chà ng vẫn xếp việc đó lại. Äá»i chà ng đã đổi ra êm Ä‘á»m, phẳng lặng, mà tình ái cá»§a chà ng đối vá»›i Chi cÅ©ng chỉ là thứ tình mÆ¡ má»™ng: Lương tưởng như ở nÆ¡i xa xăm kia Chi vẫn nghÄ© tá»›i mình luôn... Những khi chiá»u tà bảng lảng hay trong lúc đêm hôm khuya khoắt, ngồi má»™t mình mÆ¡ tưởng nhá»› tá»›i ngưá»i xưa, lòng chà ng lại man mác ná»—i buồn. Má»™t đôi khi chà ng muốn bá» công việc mà đi lăn lá»™n khắp bốn phương trá»i để tìm Chi. Khốn thay! Äá»i ngưá»i ta lưu lạc như con chim bạt gió, nay đó mai đây, biết đâu tìm!
Bức thư kia thá»±c là mÅ©i tên dẫn lối cho chà ng đến chá»— ước mong. Äá»™t nhiên ái tình sống lại trong lòng chà ng.
Xe vừa đỗ trên hè, Lương đã thấy con sen đứng chỠở cá»a. Theo nó Ä‘i qua cái ngõ con, chà ng má»§m mỉm cưá»i thầm: "NgỠđâu Từ Thức lại lần mò đến được tiên động vá»›i Giáng Hương". Rồi chà ng se sẽ bảo con sen:
- Mà y phải ở dưới nà y trông xe để tao lên một mình cũng được.
Kỳ thực chà ng chỉ muốn được tự do trò chuyện với nà ng.
Lương định dá»a cho Chi giáºt mình nhưng vừa ló đầu lên khá»i cá»a gác, chà ng bá»—ng tần ngần, cảm động vì cảnh thương tâm.
Gục đầu xuống tay thằng Ân, nó Ä‘ang thở khò khè, Chi thổn thức, thỉnh thoảng lại se sẽ gá»i tên con, giá»ng nói xót xa vô hạn. Có lẽ thấy nó thở mạnh, nà ng tưởng đã đến lúc nguy nan nên má»›i lo sợ hoảng hốt thế chăng?
Lương không thể cầm lòng được nữa, bước mạnh đến chỗ Chi ngồi.
Nghe tiếng động, Chi giáºt mình ngoảnh lại. Thấy Lương, nà ng như nhẹ hẳn gánh sầu. Lau nước mắt, nà ng cưá»i gượng:
- Em vẫn mong anh.
Lương không đáp, lặng lẽ đến bên giưá»ng Ân ngá»§. Bắt mạch xong, chà ng sẽ cất tiếng há»i Chi, nét mặt lá»™ vẻ lo lắng:
- Nó sốt từ bao giá»? Sao em không gá»i anh ngay?
Rồi không để Chi kịp đáp, chà ng nói tiếp:
- Em ẵm nó lên nhà anh... lên bệnh viện ngay! Khổ! Chỉ cháºm má»™t giá» nữa là nguy đến tÃnh mệnh. Em sắp sá»a Ä‘i.
Lạ sao! Từ lúc có Lương, Chi hết lo lắng vá» bệnh trạng cá»§a con, hình như chà ng là vị cứu tinh cá»§a mình váºy. Cả đến lá»i nói ngụ ý trách móc cá»§a Lương nà ng cÅ©ng không hay; nà ng chỉ cảm thấy vẻ dịu dà ng âu yếm.
Ngáºp ngừng nà ng há»i:
- Váºy ra anh lại đến bắt em vá»?
Lương nghĩ một lúc rồi vui vẻ đáp:
- Ta nên xếp những ý nghÄ© riêng ra má»™t bên em ạ! Bây giá» ta hãy là m sao cho em nó qua khá»i nguy nan nà y đã.
Chi thở dà i:
- Vâng, thôi được.
Câu nói cụt ngá»§n thoảng nghe thì tưởng là vô nghÄ©a, nhưng thá»±c ra ngụ má»™t ý sâu xa: Chi đã đánh liá»u trở lại vá»›i cố nhân má»™t phen nữa xem sao váºy.
Thấy nà ng còn dìu dắng, Lương lại nhắc:
- Mau lên, em!
Chi vội ẵm con lên rồi lặng lẽ theo xuống nhà , trong lòng bâng khuâng lo ngại. Trèo lên xe, nà ng bỗng nẩy ra một cảm giác lạ lùng: hình như mình sắp đến một nơi ảo mộng.
Nhưng lúc xe đã chạy thì hai ngưá»i Ä‘á»u mải nghÄ© đến bệnh tình thằng bé nên không chút báºn lòng vá» sá»± lo buồn riêng nữa. Chi nhìn Lương, Lương cÅ©ng nhìn Chi rồi cả hai cùng lặng lẽ vuốt ve nó, lặng thinh không nói má»™t lá»i.
VỠđến nhà , Lương vá»™i vã bế Ân đặt lên giưá»ng; Ä‘oạn, chà ng sai lấy nước nóng tẩm và o khăn mặt và mảnh chăn bông để á»§ xuống quanh ngưá»i.
Chỉ ná»a giá» sau nó đã đỡ sốt. Lương bá» chăn Ä‘i rồi tiêm cho nó mấy ống thuốc. Còn Chi, trong lúc chà ng loay hoay chạy chữa cÅ©ng đứng loanh quanh ở bên cạnh để lấy há»™ những thứ cần dùng hay giúp Lương là m má»™t việc gì đó.
Khi đã chắc là thằng bé không việc gì nữa, Lương mới thong thả nhìn Chi mà trách:
- Sao em gan thế? Chứng kinh phong cá»§a trẻ con có thể là m cho nguy đến tÃnh mệnh trong và i giá», thế mà em chẳng tìm thà y chạy chữa. Giá anh không đến thì không biết em là m thế nà o?
Nghe nói, Chi má»›i tá»± biết là mình vẫn có ý định: thể nà o Lương cÅ©ng đến chữa bệnh cho con. Nà ng bồi hồi cảm động, nhưng không tìm được lá»i từ tạ nên chỉ ngước mắt nhìn ân nhân mà lặng lẽ mỉm cưá»i.
Ngay lúc ấy có ngưá»i gá»i dây nói má»i Lương Ä‘i chữa bệnh. Chà ng phải vá»™i vã Ä‘i ngay nên không kịp há»i chuyện Chi vá» sá»± sống đã qua. Là m cho nà ng lại tần ngần ngÆ¡ ngác như ngưá»i lạc và o má»™t nÆ¡i kỳ quái.
May sao lúc ấy, lÅ© ngưá»i nhà lại lên chà o há»i; há» cưá»i nói rất vui khiến Chi cÅ©ng phải tươi cưá»i tiếp chuyện. Thấy Ä‘iệu bá»™ long trá»ng cá»§a bác Năm - ngưá»i tà i xế cá»§a Lương, nà ng tò mò há»i:
- Bác vẫn là m với ông Lương từ ngà y ấy đến nay?
Bác ta e lệ đáp:
- Thưa bà , vâng.
Rồi bác lim dim cặp mắt ốc nhồi và chắp hai tay và o trước ngá»±c cho có vẻ long trá»ng.
- Thưa bà , tôi xin phép thưa vá»›i bà câu chuyện nà y: "Thá»±c ông tôi là ngưá»i chung tình hiếm có. Trong hai năm trá»i nay, ông ấy vẫn má»™t lòng má»™t dạ vá»›i bà !".
Nghe câu nói ngồ ngá»™, Chi mỉm cưá»i:
- Thế ra bác cũng biết?
- Dạ vâng. Những lúc ngồi buồn, ông tôi thưá»ng há»i tôi những câu rất lạ.
- Lạ thế nà o?
- Dạ; độ như, những đêm khuya, thấy tôi lảng vảng ở bên cạnh, ông thưá»ng bá»—ng nhiên quát há»i: "Anh Năm! Anh có biết chá»— ở cá»§a bà ở đâu không?" Rồi ông lại tá»§m tỉm cưá»i má»™t mình mà nói: "Thôi váºy" Thưa bà , thá»±c lắm lúc tôi sinh lo nghÄ©, tưởng ông hóa Ä‘iên!
Câu chuyện đã bông lÆ¡n, ở miệng má»™t ngưá»i chất phác thá» thẻ nói ra lại cà ng thấy ý vị, khiến Chi phải cưá»i. Nhưng ngẫm nghÄ©, nà ng bá»—ng cảm thấy hết tình yêu tha thiết cá»§a Lương trong câu nói vu vÆ¡ đùa bỡn. Phải! trong lúc tương tư, nụ cưá»i lắm khi ngụ nhiá»u ná»—i đắng cay hÆ¡n là hà ng nước mắt!
- Thôi tôi đã hiểu. Bây giỠbác là m ơn trông em nó hộ tôi để tôi đi nằm một lúc.
Nói đoạn, nà ng uể oải đi lên gác, hai mắt lim dim như suy nghĩ, mơ mà ng.
Loay hoay lục soát các đồ dùng khi trước ở trên buồng, thấy không suy xuyá»…n tý gì. Chi cà ng ngáºm ngùi chan chứa. Äôi hoa, há»™p phấn, chiếc lược, cái gương thảy còn y nguyên trong ngăn kéo; chiếc giưá»ng treo cá»§a thằng Ân cÅ©ng vẫn ở góc buồng. Nhìn những váºt đó, Chi như sống lại cuá»™c Ä‘á»i đắng cay năm ná». Nà ng rÆ¡m rá»›m nước mắt, thở ra, nói má»™t mình: "Trá»i! anh còn thương là m chi đứa con gái bá»™i bạc nà y!".
Trá»i đã tối...
Ngưá»i bếp lên má»i nà ng xuống ăn cÆ¡m trước, vì có lẽ đến 9, 10 giá» Lương má»›i vá». Chiá»u lòng, Chi xuống ăn qua loa mấy bát rồi lại ẵm con lên buồng mình ngay. Thấy trong ngưá»i má»i mệt nà ng muốn ôm con ngá»§ quên Ä‘i, nhưng trằn trá»c mãi không sao chợp mắt.
Äêm đông giá lạnh, gian buồn im lặng như nÃn hÆ¡i. NghÄ© tá»›i Lương, Chi động lòng quá, thỉnh thoảng lại ôm chặt con và o lòng mà tá»± nhá»§: "Phải! trên Ä‘á»i nà y chỉ có anh là thương mẹ con em mà thôi!".
Mãi đến chÃn giá» Lương má»›i ở bệnh viện vá», chà ng vá»™i vã lên buồng thăm Chi. Nhưng Chi vá» ngá»§ để xem bạn là m gì.
Nà ng thấy Lương rón rén đến bên giưá»ng rồi se sẽ thò tay và o trong chăn sá» thằng Ân. Má»™t lúc sau chà ng lại lẳng lặng quay ra.
Lắng tai nghe tiếng giầy nện xuống thang sẽ sẽ và cháºm chạp, Chi Ä‘oán là Lương Ä‘ang nghÄ© tá»›i mình. Rồi không biết tại sao lúc tiếng giầy đã im hẳn nà ng thấy trong lòng bứt rứt lạ thưá»ng.
Lần thứ hai, nà ng muốn ngá»§ quên Ä‘i nhưng loay hoay đến má»™t tiếng đồng hồ vẫn không sao ngá»§ được. Bá»±c mình nà ng sẽ lừa con xuống gối rồi trá»—i dáºy, rón rén xuống dưới nhà .
Äứng sau khung cá»a kÃnh ở chân thang, nhìn và o buồng khách, thấy khuôn mặt Lương phản chiếu ánh lá»a hồng lấp loáng, có vẻ trầm tư mặc tưởng, Chi mỉm cưá»i, đẩy cá»a bước và o. Lúc ấy Lương Ä‘ang ngồi gá»n trong chiếc ghế bà nh, hai chân gác lên má»™t cái khác, má»™t tay sỉa răng, hai mắt đăm đăm nhìn ngá»n lá»a lom Ä‘om cháy trong lò như có vẻ thư thái lắm. Thấy Chi và o, chà ng lặng lẽ ngước mắt lên nhìn rồi Ä‘iá»m tÄ©nh há»i:
- Em chưa ngủ à ?
Chi không đáp, sẽ tá»±a lưng và o bệ lò sưởi, Lương vá»™i và ng đứng dáºy nhưá»ng ghế, âu yếm nói:
- Em ngồi xuống đây cho ấm!
Rồi khi nà ng đã yên chỗ, Lương cũng ghé ngồi xuống chếc ghế bên kia, se sẽ trách:
- Tệ quá! Em bá» nhà ra Ä‘i mà không nói cho anh biết là m anh phải lo ngại trong mấy năm trá»i, chỉ sợ em lại gặp những cảnh chẳng ra gì. Mà thá»±c, anh cÅ©ng hết hy vá»ng được tái hợp cùng em. NgỠđâu trá»i còn thương hại, bá»—ng nhiên em lại cho đến gá»i anh!
Ngừng một lát chà ng nói tiếp:
- Thôi từ nay chắc em không nỡ lòng nà o bỠanh mà đi nữa!
Nhưng, như không để ý đến câu nói xót xa, Chi quay sang nhìn ngá»n lá»a rồi thốt nhiên buông má»™t tiếng thở dà i:
- Äá»i chúng ta có lẽ là đá»i lý tưởng chăng?
Câu há»i vẩn vÆ¡ là m cho Lương ngÆ¡ ngác không hiểu. Chà ng ngẫm nghÄ© má»™t lúc rồi gáºt gù đáp:
- Anh thá»±c cÅ©ng không biết ra sao. Nếu cho Ä‘á»i chúng ta là lý tưởng thì anh em ta có lẽ không phải là ngưá»i nữa hay sao? ừ! Em thá» ngẫm xem hai ta Ä‘á»u vô lý cả. Có Ä‘á»i nhà ai lại yêu nhau má»™t cách kỳ quặc...
Chi Ä‘ang là m thinh bá»—ng cướp lá»i:
- Mà vô lý thực, anh ạ!
Rồi như để trút sạch ná»—i băn khoăn trong trÃ, nà ng thở dà i se sẽ há»i:
- Chúng ta hiện có thể chung sống như xưa được nữa chăng? Hay là ...
Lương đáp:
- à ! Ra từ nãy đến giá» em vẫn băn khoăn vá» sá»± sống cá»§a hai ta? Nhưng nghÄ© là m gì cho báºn lòng vô Ãch hở em? ChÃnh anh đây cÅ©ng không bao giá» nghÄ© đến Ä‘iá»u đó: Không biết tại sao bây giá» anh bình tÄ©nh lạ, mà anh xin thú thá»±c: từ nãy đến giá» anh vẫn nghÄ© những gì anh cÅ©ng không nhá»›; có lẽ anh Ä‘ang sống trong cảnh má»™ng chăng?
Câu nói mÆ¡ hồ khó hiểu là m cho Chi ngÆ¡ ngác nhìn Lương. Lương cÅ©ng ngÆ¡ ngác nhìn Chi hình như cÅ©ng không hiểu lá»i mình đã nói.
Trong lò, ngá»n lá»a sắp tà n ráºp rá»n ru Lương và o cõi má»™ng. Hai ngưá»i ngồi lặng thinh như thế rất lâu, cùng có vẻ suy nghÄ© mÆ¡ mà ng.
Tà i sản của conanbmt
03-09-2008, 05:25 PM
TỠSỹ 4vn
Tham gia: May 2008
Äến từ: TPHCM
Bà i gởi: 206
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 2 Times in 2 Posts
Phần thứ ba
Chương II
Chăn gối, giưá»ng mà n ở căn nhà phố Huế, Chi đã mang lại nhà Lương. Cả con sen cÅ©ng được Lương cho đến hầu hạ nà ng.
Tuy không phải đó là mệnh lệnh cá»§a nà ng, nhưng nà ng cÅ©ng để lặng yên cho ngưá»i nhà khuân vác, không đả động má»™t lá»i, hình như không lấy là m khó chịụ
Quả thá»±c, Chi đã siêu lòng vì tấm tình yêu bá»n chặt cá»§a Lương và muốn cùng chà ng phối hợp. Khốn thay! Xưa Lương đối vá»›i nà ng thân máºt, âu yếm thì trái lại nay chà ng lãnh đạm hững há», hình như có cái vá»±c thẳm ngăn cách đôi bên. Thái độ ấy là m cho Chi tưởng bạn đối vá»›i mình chỉ còn má»™t tấm lòng thương. Thì, nà ng lại cho là cuá»™c kết giao không phải vì ái tình sẽ giam mình và o má»™t cảnh Ä‘á»i tẻ ngắt. Luôn luôn, nà ng chua xót nghÄ© thầm: "chả nhẽ ta cứ lẵng đẵng vá»›i anh ấy mãi như thế nà y hay saá»".
Cứ má»—i lần tá»± há»i như váºy là lòng tá»± ái cá»§a Chi lại má»™t lần bị xúc phạm. Tá»§i thân, Chi lại muống Ä‘i thá»±c xa để tá»± tạo lấy cuá»™c Ä‘á»i độc láºp, không thân thÃch, không bạn bè.
Là vì, Chi đã nháºn thấy hạnh phúc cá»§a tình yêu chỉ như má»™t áng hương vút qua Ä‘á»i mình rồi tan mất, tan Ä‘i không bao giá» trở lạị Chi đã nháºn ra rằng: những ngưá»i bạn đáng kÃnh, đáng yêu thưá»ng đạp xéo, rà y vò lòng ta hÆ¡n là là m cho sá»± sống cá»§a ta được thêm vui thú, êm Ä‘á»m; muốn được sung sướng thì chỉ có má»™t cách là sống trÆ¡ trá»i má»™t thân trên Ä‘á»i, không yêu mà cÅ©ng không ghét aị
Nhưng than ôi! thằng Ân nà o có phải là má»™t đứa trẻ ngoan để an á»§i nà ng trong sá»± sống cô đơn như những ngưá»i quả phụ. Nó là đứa hay quấy, hay vòi, hay há»n giáºn. Sá»± Ä‘á»i bao giá» cÅ©ng vẫn khắt khe như thế. Có bao giá» hoà n cảnh lại được thá»±c hợp vá»›i ý muốn cá»§a ta!
Ra Ä‘i còn e ngại, mà ở lại sao đà nh. Äang lúc phân vân thì bá»—ng má»™t hôm, trong bữa cÆ¡m chiá»u, Lương lại ngỠý muốn cùng nà ng láºp gia đình. Còn sá»± yêu cầu nà o hợp vá»›i lòng mong ước cá»§a Chi hÆ¡n nữạ Nhưng thấy vẻ mặt thản nhiên và cá» chỉ thá» Æ¡ cá»§a chà ng khi đó, Chi tưởng là Lương chỉ miá»…n cưỡng há»i nà ng nên cÅ©ng mỉm cưá»i đáp lại:
- Äể em nghÄ© xem đã.
Lương cÅ©ng lạnh lùng theo ý, không kêu nà i gì nữa là m cho cho Chi cà ng tin là tấm ái tình thắm thiết ngà y xưa đã vì thá»i gian mà phai nhạt. Dẫu sao câu trả lá»i ngá»™ nghÄ©nh ấy cÅ©ng đủ tá» là Chi đã siêu lòng. Và giá từ đó trở Ä‘i, nếu không xẩy ra sá»± gì lôi thôi nữa thì chẳng bao lâu đôi tình nhân kỳ quặc ấy cÅ©ng đến cùng nhau kết nghÄ©a vợ chồng ...
Nhưng một buổi sáng mai ...
... Buổi sáng mùa đông ấm áp, Chi ngồi Ä‘an chiếc áo len cho con ở trước nhà để sưởi nắng. Nà ng phải bà y ra công việc như thế để báºn bịu cho khuây vì chÆ¡i mãi, nà ng sinh chán nản u sầụ Tuy váºy, những ý nghÄ© não nùng vẫn ngấm ngầm trong tâm trÃ. Thỉnh thoảng như xót xa, nà ng lại dừng tay mà buông má»™t tiếng thở dà ị
Nà ng thở dà i, lặng nhìn mấy thiên tuế cục mịch trồng ở giữa những vòng tóc tiên ... Không biết đã bao nhiêu năm mà thứ cây đó má»›i má»c được chừng ba bốn tấc; biết bao ngà y dãi dầu mưa nắng mà mấy tầu lá lưa thưa bám quanh ngá»n vẫn còn tươi, chưa héỠChi lại chạnh tưởng đến cuá»™c Ä‘á»i cô độc, đắng cay cá»§a Chị Năm sáu năm qua, nà ng đã phải chịu biết bao khổ cá»±c, thế mà vẫn cứng cá»i, tá»± phụ như xưa: tấm lòng ngay thẳng ấy vẫn vững bá»n trÆ¡ trÆ¡ như những cây thiên tuế.
Gió lạnh đìu hiu ... khóm cây ngá»c lan bên tưá»ng sá»™t sạt ... Loay hoay vá»›i những ý nghÄ© buồn rầu, nghe tiếng động khô khan, Chi cà ng cảm thấy Ä‘á»i mình lạnh lẽá»
Bá»—ng tiếng ai gá»i ngoà i đưá»ng là m cho nà ng tỉnh má»™ng. Ngẩng lên trông, thấy ngưá»i phát thư gá»i ra nháºn giấy, nà ng uể oải đứng dáºy ra đón. Ngoà i mấy tá» báo và thư cá»§a Lương, Chi thấy má»™t bức thư đỠtên mình thì hÆ¡i ngạc nhiên vì đã bao lâu nay nà ng chưa từng nháºn được má»™t cái thư. Nhưng, Ä‘á»c tên ngưá»i gá»i, mặt Chi tái dần ... Ngưá»i ấy là Tú, cố nhân nà ng.
- Sao anh ấy còn viết thư cho tả Anh định há»i ta gì?
Chi vừa lẩm bẩm, vừa xé phong bì ra Ä‘á»c. Không biết tại sao nà ng bá»—ng run lên bần báºt mà lòng thì rá»™n rã khác thưá»ng. Trên tá» giấy kẻ ô vuông có những hà ng nà y:
Em CHI,
"Em Æ¡i! Em cho phép anh gá»i là em như thế cho thêm rõ tá»™i ác cá»§a anh. Anh hối háºn lắm ...
"Ngà y ấy, lúc cùng anh vÄ©nh biệt ở vưá»n bách thảo, chắc em cÅ©ng biết cho ná»—i Ä‘au đớn cá»§a anh, chắc em không ngá» rằng anh lại ngồi đó mà trông theo hút em - phải, hôm ấy em giáºn anh quá lắm, em khóc như mưa; đến khi bóng em đã khuất, anh xót xa quá, gục đầu xuống lưng ghế xi măng mà khóc ...
"Nhưng khổ thay! Anh chỉ là má»™t thằng Ãch ká»·, má»™t đứa đê hèn. Vì, lương tâm tuy bị cắn rứt mà anh chẳng biết nghÄ© lại thương em: cảnh gia đình em vừa phác há»a đã là m cho anh ghê sợ, ghê sợ đến ná»—i coi nó như má»™t chốn lao tù! Cái ý tưởng ghét gia đình ngà y ấy đã ăn sâu và o óc thiếu niên nên anh cÅ©ng bị tiêm nhiá»…m. Mà thá»±c váºy! Còn gì đáng buồn hÆ¡n là má»›i ngoà i hai mươi tuổi đã phải cáng đáng vợ con.Anh em ai cÅ©ng coi gia đình là má»™t ngục thất tối tăm, để giam hãm linh hồn, thân thế. Há» thưá»ng nói: lấy vợ là hết, đừng mong gì ngóc đầu lên được nữạ
"Hình như năm xưa, Tú đã nói vá»›i Chi như thế rồi, phải không em? nhưng ngà y nay hối lại má»›i biết là mình bất nghÄ©a: cái lý đã đà nh như váºy, nhưng sao anh chẳng Ä‘oái thương em để em phải riêng chịu má»i phần Ä‘au khổ ...
"Ôi, cay đắng! Viết ra lá»i thương xót ấy anh lại cà ng nháºn thấy rõ sá»± đê tiện cá»§a anh. Vì, em Æ¡i! Ngưá»i ngồi viết thư cho em bây giá» nà o phải là chà ng thiếu niên trong sạch, tráng kiện như xưạ Tú ngà y nay chỉ là má»™t đứa hư thân ốm yếu, đã là m Ä‘iếm nhục gia đình!
"Má»™t năm sau hôm cùng em ly biệt, anh đã quên hẳn em. Kịp đến khi thôi há»c thì thầy me anh Ä‘á»u nối gót qua Ä‘á»á»‹ Sinh buồn, từ đó anh thưá»ng cùng bạn hữu miệt mà i trong cuá»™c truy hoan ở dưới xóm hồng lâụ Rồi anh mê má»™t hoa khôi trong là ng ca kỹ, được Ãt lâu, Tâm, vì nà ng tên ... là Tâm đã nghiá»…m nhiên là bà Ngá»c Tú.
"Vợ chồng ăn ở vá»›i nhau được non má»™t năm thì gia cư Ä‘iá»n sản cá»§a ông cha để lại cho anh Ä‘á»u khánh táºn. Than ôi! không biết các cụ đã tốn bao nhiêu mồ hôi nước mắt má»›i gây dá»±ng được cÆ¡ đồ mà chẳng may gáºp phải đứa con bá»™i bạc để đến ná»—i đổ xụp tan tà nh, đã thế, sau khi tiá»n hết Tâm lại cuốn gói ra Ä‘i ...
Äau đớn quá, anh chỉ muốn đâm đầu xuống hồ tá»± vẫn cho xong. Song, sau má»™t tháng trá»i thương nhá»›, căm giáºn nó, ngà y nà o anh cÅ©ng lang thang khắp phố để tìm; thì tình cá» hôm ná» qua phố Quan Thánh, anh lại gặp em. Lúc ấy em Ä‘ang đứng bẻ má»™t đóa hoa hồng cho con chơị Thằng bé nghịch quá, bóp vụn cả cánh, đà i rồi ném và o mặt em, là m cho anh ngẩn ngÆ¡ đứng ở bên ngoà i ngắm mãi, rồi không biết tại sao mắt anh bá»—ng ứa hai hà ng lệ!
"Từ hôm ấy trở Ä‘i, anh bá»—ng sinh lòng tá»± thẹn. Ná»—i đắng cay há»n giáºn, ngưá»i đã là m cho anh phải khánh táºn gia tà i cÅ©ng tá»± nhiên tiêu tán hết. Vì anh nghÄ©: Tâm thá»±c đã báo thù cho em ...
Thá»±c đấy Chi ạ. Ngà y nay Tú Ä‘au đớn thế nà o thì ngà y xưa Chi cÅ©ng Ä‘au đớn thế. Tâm há chẳng là m cho sáng mắt thằng khốn nạn nó đã há»§y hoại má»™t Ä‘á»i em, má»™t Ä‘á»i giai nhân băng tuyết.
"May mà anh không đến ná»—i phải ân háºn vì tương lai em vì em đã lấy được má»™t ngưá»i chồng xứng đáng là bác sÄ© Nguyá»…n Lương. Anh thú tá»™i cùng em chẳng phải là để mong em tha thứ cho tá»™i ác ngà y xưa mà là để còn biết rằng trá»i là đấng chà công, chà chÃnh, trá»i đã trừng phạt quân bạc bá»™i nà y và rá»§ lòng thương ngưá»i ngay thẳng.
"Nhưng nếu em còn chút tình thương anh thì xin cho anh gặp mặt con lúc sắp từ giã cõi Ä‘á»á»‹ Thôi anh xin ngừng bút vì anh má»i mệt lắm rồi không sao gượng được nữạ
Ngưá»i bạn khốn khổ cá»§a em;
tú
T.B - Anh hiện ở phố sông Tô Lịch số nhà ... Nếu em bằng lòng cho con đến thì nên bảo ngưá»i nhà mang lại chứ em đừng đến là m chị
Äá»c xong bức thư, Chi bồi hồi cảm động. Trái tim nà ng hồi há»™p như ngưá»i má»›i chạy má»™t quãng đưá»ng dà ị Cuá»™c Ä‘á»i kỹ vãng lại lá»™n xá»™n chạy qua trà nhá»› là m cho nà ng thêm bối rối băn khoăn.
Mải loay hoay vá»›i những cảm giác tê mê, Chi không biết lúc đó Lương vẫn đứng bên ngoà i mà ngắm nà ng. Thấy Ä‘á»c xong thư, mặt nà ng đổi khác thì Lương Ä‘oán là ngưá»i bạn gái vừa nháºn được má»™t tin Ä‘au đớn, má»™t tin quan hệ. Chà ng nóng ruá»™t quá, vá»™i đẩy cá»a và á»
- Em nghÄ© gì mà ngẩn cả ngưá»i ra thế?
Ngoảnh lại thấy Lương, Chi luống cuống giấu tá» thư và o trong túi thì chà ng lại há»i:
- Thư của ai đó, em?
Chi cố gượng cưá»i đáp:
- Cá»§a má»™t ngưá»i bạn. Anh cÅ©ng có bốn cái thư, hôm nay trá»i Ä‘i vắng hay sao mà lắm bạn nhá»› đến mình thế!
Câu nói khôi hà i là m cho Lương nhách má»™t nụ cưá»i, chà ng lạnh lùng đón bá»c báo, thư rồi thong thả Ä‘i và o trong nhà . Má»™t lúc sau, chà ng lại ra đứng lảng vảng bên Chi như có Ä‘iá»u gì lo lắng. Thấy bạn thở dà i, chà ng vá»— vai, sẽ há»i:
- Em có Ä‘iá»u gì buồn?
- Không!
- Em nói dốị Em nên biết rằng nếu em đã coi anh là ngưá»i bạn trung thà nh thì không nên dấu diếm nhau Ä‘iá»u gì má»›i phảị
Nghe lá»i trách âu yếm, Chi ngước mắt nhìn Lương, nét mặt lá»™ vẻ chua xót vô cùng. Nà ng nhá»› ra, buồn rầu đáp:
- Không biết tại sao bây giỠem thấy chán nản lạ. Em chỉ muốn chết thôi, còn sống ngà y nà o còn khổ ngà y ấỵ
Lương cưá»i gượng:
- Em có những ý tưởng lạ quá, vẩn vÆ¡, vÆ¡ vẩn thá»±c buồn cưá»á»‹ Thì ra bây giá» em đã sinh yếm thế.
Chà ng không hiểu ná»—i băn khoăn trong lòng ngưòi bạn gái nên má»›i thốt ra nhá»i buá»™c tá»™i ấỵ Thá»±c ra, Chi có chán Ä‘á»i, á»§y mị đâủ Trong lúc Ä‘ang bối rối vá» má»™t việc khó khăn, dầu ngưá»i kiên nhẫn, yêu Ä‘á»i đến bá»±c nà o chăng nữa cÅ©ng lắm khi thốt ra những lá»i tuyệt vá»ng như Chị Mà thá»±c váºy, lúc nháºn được bức thư cá»§a cố nhân, nà ng xúc động lạ lùng, biết đâu lúc đó nà ng lại chẳng tha thứ cho ngưá»i yêu mà muốn cùng nhau chắp lại tÆ¡ tình. Những lá»i dịu ngá»t an á»§i cá»§a Lương chỉ là m cho nà ng thêm Ä‘au khổ.
Có lẽ số pháºn nà ng đến ngà y hôm ấy là phải chịu Ä‘au đớn e chá». Thần Tình ái hình như đã xếp đặt trước má»i sá»± hình phạt để kết liá»…u cuá»™c tình duyên khe khắt. Äang lúc phân vân khó nghÄ©, Chi chợt nghe tiếng con kêu khóc ở sau nhà : Thằng Ân thá»±c là con ma ám ảnh nà ng trong những khi bối rốị Má»™t lúc sau, con sen đã bế nó lại mà phụng phịu vá»›i nà ng.
- Thưa bà , cáºu ấy cứ đòi bà , con dá»— thế nà o cÅ©ng không nÃn.
Chi cau mà y nói:
- Mang nó ra đà ng sau kia, mặc nó!
Thì thằng Ân cà ng khóc to:
- Me ơi! me ẵm con.
- Mặc nó. ẵm cả ngà y, ai ẵm được. Mà y bỠnó xuống đất kiạ
Ân thấy mẹ hắt há»§i thì lại chu chéo lên, đạp dẫy lung tung. Nó đạp mạnh đến ná»—i con sen không tà i nà o giữ nổi, phải bá» xuống đất. ÄÆ°á»£c thể nó cà ng dẫy đà nh đạch như con cá nằm trên thá»›t, miệng hét lên khản cả tiếng.
Không cầm lòng được nữa, Chi ứa nước mắt, ôm xốc con lên nức nở:
- Thực khổ tôi quá!
Rồi thấy thằng Ân còn há»n, khóc lai nhai mãi, nà ng má»›i thốt ra má»™t lá»i Ä‘au đớn hÆ¡n tiếng khóc:
- Con vá»›i cái! Trá»i thá»±c chẳng thương tôị
Thằng Ân quả thá»±c là đứa con tai ác đủ đưá»ng. Nghe mẹ nói nặng, nó lại khóc chu chéo lên rất thiểu nãỠTrước kia, lúc còn chưa biết nói, nó lại ngoan hÆ¡n. Nhất là mấy hôm nay nó bá»—ng sinh vòi vÄ©nh lạ thưá»ng, là m cho Chi vừa tức giáºn, vừa Ä‘au đớn chỉ muốn oà lên khóc.
Nghẹn ngà o, Chi ôm sốc con và o trong nhà , rồi vừa du nó xuống đất vừa quát lên:
- Có im cái miệng đi không nà o!
Thằng Ân lại quần quại trên sà n nhà . Giáºn quá, Chi vùng xuống bếp lấy má»™t thanh cá»§i toan đánh đòn. Nhưng lúc chạy lên thì thấy Lương Ä‘ang ôm nó trên tay và vuốt ve dá»— dà nh má»™t cách dịu dà ng, âu yếm, nà ng lại vứt roi Ä‘i, ứa hai hà ng nước mắt.
Hồi lâu, khi đã bớt nghẹn ngà o, nà ng lặng lẽ đến gần đón lấy con rồi nức nở một mình:
- Con nên thương me chứ. NÃn Ä‘i, chóng me yêu, chứ sao lại cứ là m khổ me lắm thế, hở con!
Lá»i than thở đầy nước mắt văng vẳng bên tai Lương ảo não như tiếng ca ai oán. Chà ng động lòng quá, se sẽ cất tiếng gá»i "Em Chi! Em Chi!" rồi chợt nghÄ© ra má»™t kế, chà ng vá»™i vã chạy và o buồng ăn lấy há»™p bánh "bÃch quy" ra đưa cho nó và i cáị Nhưng thằng Ân đã thèm đón ngay đâu, nó còn nguây nguẩy là m cao, mãi lúc Chi ngá»t ngà o dá»—, nó má»›i cầm và nÃn khóc. Lương thở dà i:
- Giá mà anh có tà i chữa Ân thà nh một đứa trẻ ngoan ngoãn thì sung sướng biết bao!
Rồi theo trà o lưu tư tưởng, chà ng nói lan man: Lại còn biết bao nhiêu ngưá»i tin anh, giao tÃnh mệnh cho anh mà lắm khi anh phải phụ lòng: như lắm báºn, vì không thấu suốt được căn bệnh hay định bệnh không Ä‘Ãch xác, thà nh thá» sau đà nh giương mắt nhìn ngưá»i hấp hối ...
Nghá» là m thuốc đã chẳng chữa được hết những sá»± Ä‘au đớn cá»§a loà i ngưá»i thì anh nà o có thể thấu được hết khổ tâm cá»§a em. Vì thế, anh có dám là m Ä‘iá»u gì trái ý em đâu, anh cÅ©ng biết là em đã khổ nhiá»u vì anh rồi, em ạ!
Giá»ng nói thong thả, dịu dà ng và nét mặt nghiêm trang mÆ¡ má»™ng đủ tá» là lúc ấy Lương cảm thương Chi vô hạn. Nhưng nghe lá»i chân chÃnh ấy, Chi vẫn hững há» không mảy may thương xót. Nà ng ôm chặt con và o lòng rồi âu yếm bảo:
- Mẹ yêu con quá! Con tôi ngoan quá!
Nà ng khen con là vì lúc đó nà ng nghĩ đến cha nó, chứ thực ra thằng Ân có ngoan ngoãn bao giỠ...
Tà i sản của conanbmt
Last edited by conanbmt; 03-09-2008 at 05:43 PM .
03-09-2008, 05:45 PM
TỠSỹ 4vn
Tham gia: May 2008
Äến từ: TPHCM
Bà i gởi: 206
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 2 Times in 2 Posts
Phần thứ ba
Chương III
Ngay chiá»u hôm ấy, Chi mang con lại phố sông Tô Lịch, nÆ¡i Tú ở. Bước chân xuống xe, Chi bà ng hoà ng như ngưá»i má»›i chợt ngá»§ dáºy trong hôm mưa dầm: trá»i má»›i vá» chiá»u đã tưởng là sáng hôm saụ Nà ng ôm chặt con và o lòng mà suýt soa, tuy không lạnh.
Äứng lưỡng lá»± má»™t lúc, Chi má»›i gõ cá»áº¡ Má»™t cô bé xinh đẹp, lách mình ra ngoà i hai cánh khép, mỉm cưá»i và há»i nà ng bằng thứ giá»ng rất ngây thÆ¡:
- Chị há»i gì ạ?
- Anh ... ông Tú có nhà không em?
- Có, má»i chị và o trong nhà .
Chi và o khá»i thì cô bé cÅ©ng khép cá»a lại, rồi tươi cưá»i:
- Chị có phải là em anh Tú không?
- Phải! Sao em biết?
- Em đoán thế. Chị mới ở Hưng Yên lên phải không?
- Phảị
- Chị lên thăm anh Tú?
- Phảị
Äến đây, thì cô bé như đã thá»a tÃnh tò mò, vui vẻ bảo Chi:
- ÄÆ°á»£c, thế chị hẵng đứng đây nhé! Äể em báo tin cho anh Tú đã. Chắc anh ấy mong chị lắm đấỵ
- ừ, em lên đị
Cái thái độ ngây thÆ¡, thân máºt cá»§a cô bé là m cho Chi bá»—ng nhiên như thư thái trong lòng. Nà ng cảm thấy từ nay Ä‘á»i nà ng cÅ©ng sẽ vui tươị
Ngưá»i ta, sau mấy năm xa cách nhau, bao giá» cÅ©ng có lòng tha thứ đối vá»›i lá»—i lầm khi trước. Thá»i gian thưá»ng là m cho ta quên sá»± khổ sở đã quạ Ta có ghi nhá»› há»a chăng chỉ những khi sung sướng xum vầỵ Váºy, Chi đến thăm Tú không phải là để há»i tá»™i chà ng mà để cùng nhau than thở vì ná»—i đắng cay trong mấy năm trá»i xa cách.
Còn đang bâng khuâng nghĩ ngợi thì cô bé đã chạy xuống, nói khôi hà i:
- Em đã bảo anh ấy rồị Nhưng chị có phải là chị Chi thì mấy được lên!
Chi mỉm cưá»i, đặt tay lên vai cô bé, âu yếm há»i:
- Sao em biết tên chị?
Thì cô ta đưa mắt nhìn nà ng một cách rất "lẳng lơ" mà thỠthẻ:
- Em vừa há»i anh Tú xong.
- Khá lắm! Còn em? Em tên là gì?
- Chị há»i anh Tú thì sẽ biết.
Nói xong, cô bé vùng chạy xuống dưới nhà , có vẻ sung sướng như nhà thi sĩ mới là m được bà i thơ haỵ Chi cũng sung sướng nhìn theo, chỠkhi bóng cô đã khuất mới thong thả trèo lên gác.
Äi trên cầu thang, nà ng bá»—ng sinh lòng lo sợ vẩn vÆ¡ và rá»n rợn. Nà ng hồi há»™p hÆ¡n nữa khi đã trông thấy Tú ngồi trên giưá»ng mà nhìn vá» phÃa mình đị
Hai ngưá»i lặng lẽ nhìn nhau, cùng mấp máy cặp môi chà ỠRồi sau những phút cảm động, Chi vá»™i vã ẵm con tiến lên chá»— Tú ngồị Nhưng, gần tá»›i giưá»ng không biết tại sao nà ng đứng lại đăm đăm nhìn Tú ...
Quả tháºt như lá»i nói trong thư: Tú bây giá» chẳng phải là chà ng thiếu niên trai tráng, vui tươi thuở ná»: dung nhan đã tiá»u tụy, thân thể lại gầy gò như ngưá»i ốm nặng đã lâụ Nhưng, khi đã yêu ai thì ngưá»i ta thưá»ng hay nghÄ© đến tÃnh hạnh, đến những cái đáng yêu cá»§a bạn tình hÆ¡n là dung mạo bá» ngoà ị Cho nên trong lúc thấu suốt được sá»± biến đổi cả tinh thần lẫn thể chất cá»§a ngưá»i xưa, Chi không chán nản, nà ng nghÄ© đến sá»± ân ái đã qua ... Xưa kia, trên hồ bán nguyệt nà ng đã tá» cho Tú những giấc má»™ng ngà y xuân ... Xưa kia, nà ng đã phải bao phen vì chà ng mà thổn thức! Sá»± ân ái ấy đã qua rồi mà Chi còn cảm thấy biết bao hương vị nồng nà n. Thì, ná»a vì thương hại Tú, ná»a thương thân mình, nà ng nghẹn ngà o:
- Äây, anh đón lấy con!
Tú cÅ©ng ứa lụy giÆ¡ tay run run ra đón thằng Ân nhưng nó lại nhè mồm, nhất định không theá» Chi gượng cưá»i, nói ná»±ng:
- Thầy em đấy mà ! Sao em lại không theá»
Khốn thay! Thằng Ân nà o có biết ai là cha nó. Từ lúc lá»t lòng đến nay, nó má»›i nghe mẹ nói đến tiếng thầy là má»™t thì nó hiểu sao được, nên ngẩn mặt ra nhìn ngưá»i lạ mặt, môi mÃm chặt và o nhau trông rất ngá»™.
Lúc ấy, Chi nghiêm nghị như má»™t ngưá»i Ä‘ang lo tÃnh việc quan trá»ng. Nà ng lặng lẽ ngồi xuống, nét mặt đăm đăm có vẻ suy nghÄ© mÆ¡ mà ng. Hồi lâu nà ng kể lể:
- Giá ngà y ấy anh thương tôi một chút thì đâu đến nỗi phải khổ sở như ngà y nay ... Nhưng thôi, anh ạ.
Nà ng ứa nước mắt khóc. Rồi gạt nước mắt nà ng gượng cưá»i:
- Nhưng thôi! Nhắc lại là m chi những sá»± lá»—i lầm khi trước. Anh khổ đã nhiá»u mà em cÅ©ng gian nan vất vả. Ngà y nay Ä‘á»i em vẫn lênh đênh như thuyá»n không láị (Chi gạch hai chữ lênh đênh bằng má»™t tiếng thở dà i não ruá»™t.) Thá»±c em giáºn anh không để đâu cho hết, nhưng rồi đây nếu em vẫn ... thì thằng Ân sẽ ...
Chi chưa nói được hết câu, giá»t lệ đã ngáºp ngừng trong mắt. Nà ng bá»—ng nghÄ© tá»›i Lương, nên Ä‘au lòng quá, chỉ muốn khóc oà lên.
Vì nà ng thương con, nên má»›i thương lây cả cha nó. Thằng Ân đẻ chưa khai thì ngà y sau lá»›n lên, lúc đã cắp sách Ä‘i há»c, biết là m thế nà o cho nó khá»i tá»§i thân. Cái tiếng con đẻ hoang chỉ có má»™t mình cha nó là rá»a sạch được thì dẫu nà ng oán giáºn đến đâu chăng nữa cÅ©ng không nỡ táºn từ vá»›i Tú, huống chi nà ng vẫn còn yêu ...
Nhưng còn Lương? Chi sao nỡ phụ chà ng? Phụ chà ng mà trở lại vá»›i ngưá»i xưa, Chi sẽ hóa ra má»™t đứa vô ân, bất nghĩả
Äang lúc phân vân, Chi bá»—ng tìm ra má»™t cá»› để tá»± tha thứ cho mình! Nà ng thầm nghÄ©: "Ngà y má»›i quen biết nhau, anh ấy còn không cần đến tình yêu xác thịt, ngà y nay chắc anh cÅ©ng chẳng hẹp lượng gì mà không vui lòng cho ta tái hợp vá»›i Tú. Huống chi, độ nà y anh lại có ý há» hững vá»›i tạ Biết đâu Lương chẳng mong mình Ä‘i cho khuất mắt!"
NghÄ© váºy, nà ng thở dà i há»i Tú:
- Chả hay bây giỠanh có thương đến đứa con gái khốn khổ nà y không?
Tú nghẹn ngà o:
- Tôi còn sống đến nay cÅ©ng chỉ vì mong được thấy tung tÃch em ... chứ nếu ...
- Nếu em chết rồi thì có lẽ anh đã tự sát để theo em rồi đấy nhỉ?
Nói xong, Chi thở ra thá»±c mạnh, rồi lại tươi cưá»i há»i:
- Em đã xóa bá» những lá»—i lầm cá»§a anh khi xưa rồi đó, chẳng hay anh có muốn cùng em xum há»p như em đã nói vá»›i anh độ trước hay không?
Tú sá»ng sốt nhìn Chi:
- Thế ra em cũng chưa ...? Ông Lương là thế nà o với em?
Nà ng thở ra, sẽ đáp:
- Bạn đó thôị
Rồi gượng cưá»i, cái cưá»i ngụ ý cảm động sung sướng, nà ng tiếp:
- Chuyện, em kể thì dà i lắm, mà rất khác Ä‘á»á»‹ Từ ngà y chúng ta từ biệt nhau, em đã gặp nhiá»u sá»± lạ lắm. Thá»±c là má»™t thiên tiểu thuyết ly kỳ!
Rồi Chi thuáºt lại chuyện mình cho Tú nghẹ Nà ng khen ngợi tÃnh quân tá» cá»§a Lương nhiá»u lắm. Nhất là việc giả say rượu để thá» lòng và lúc mẹ con bị khốn quẫn phải má»i Lương đến chữa bệnh. Xong, nà ng kết luáºn:
- Äấy anh coi! Có bao giá» em quên được anh đâụ Em còn Ä‘au khổ đến nay cÅ©ng chỉ vì ... (Chi nức nở) Anh Æ¡i! Anh có biết là em vẫn chung tình vá»›i anh? ...
Nghỉ một lúc cho bớt nghẹn ngà o, nà ng lại se sẽ tiếp như nói một mình:
- Chung tình? Em mà lại chung tình vá»›i anh? Thá»±c là khó tin quá, anh đã là chồng em đâủ Nhưng thá»±c ra em chịu sống cô độc cÅ©ng chỉ vì anh, vì thằng con đó. Em cÅ©ng không há» nghÄ© đến Ä‘iá»u ấy, nhưng bây giá» ngồi trước mặt anh, em má»›i chợt hiểu lòng em chỉ vì em vẫn yêu anh ...
Nói Ä‘oạn, nà ng đăm đăm nhìn Tú. Có lẽ lúc ấy, nà ng nghÄ© đến sá»± xum há»p mai sau vì hai má nà ng hồng hà o tươi tắn, cặp mắt Ä‘en trong sáng cÅ©ng lá»™ vẻ say đắm lạ thưá»ng. Lòng Chi lúc ấy lai láng biết bao tình âu yếm nồng nà n! Nà ng vui sướng như ngưá»i quả phụ thấy chồng sống lại, trong giấc mÆ¡.
Rồi sau lúc quá say sưa, Chi âm thầm bảo Tú:
- Bây giỠem hãy viết thư từ biệt anh Lương đã. Chắc anh ấy buồn vì em lắm nhưng mặc kệ, em chỉ biết có anh thôị
Nói xong, nà ng cưá»i nụ, ôm thằng Ân đặt xuống gác và lấy con dao dá»c giấy trên bà n cho nó chÆ¡i, Ä‘oạn, nà ng ngồi viết cho Lương mấy hà ng nà y:
"Thưa anh,
Xin anh đại xá cho sá»± đưá»ng đột cá»§a em, vì ngà y nay em đã phụ anh để trở lại vá»›i ngưá»i yêu năm trước. Bức thư hôm ná» em Ä‘á»c ở trước nhà chÃnh là thư cá»§a Tú đó, anh ạ. Em thấy chà ng hối háºn vì đã là m cho em khổ sở má»™t Ä‘á»i thì, ôi! Cay đắng, em vá»™i tha thứ cho bạn ngay và đã tÃnh đưá»ng cùng anh ly biệt ...
"Anh Æ¡i, anh nên nghÄ© đến nông ná»—i Ä‘au lòng cá»§a mẹ con em vì nếu em, không trở lại vá»›i Tú thì thằng Ân suốt dá»i sẽ mang tiếng con đẻ hoang, mà tha thứ cho ngưá»i bạn gái khốn khổ."
Viết xong, nà ng gáºp lại bá» và o túi rồi đến bên Tú mà nói vá»›i chà ng :
- Anh trông con há»™ em má»™t tà nhé. Äể em vá» nhà thu xếp cho chóng xong. Sau em lại đến; mà đêm nay anh cho em ngá»§ trỠở đây nhé!
Nghe giá»ng nói và dáng Ä‘iệu lẳng lÆ¡, Tú chợt nghÄ© đến Tâm, ngưá»i đã là m cho chà ng khánh kiệt gia tà i thì cảm động, chà ng cầm lấy tay Chi và thổn thức:
- Em tá» tế quá. Anh thá»±c không ngá» em lại ... Trong lúc mê man hạnh phúc, Tú quên bẵng là mình hiện Ä‘ang mắc bệnh lao trầm trá»ng.
Tà i sản của conanbmt
03-09-2008, 05:47 PM
TỠSỹ 4vn
Tham gia: May 2008
Äến từ: TPHCM
Bà i gởi: 206
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 2 Times in 2 Posts
Phần 3
ChươngIV
Tối hôm ấy, Lương vừa vỠđến nhà thì bác tà i Năm đã ở dưới bếp chạy lên, hớt hải báo cho chà ng cái tin đau đớn:
- Thưa ông, không biết tại sao lúc chiá»u bà ẵm cáºu Ä‘i chÆ¡i đến táºn sẩm tối má»›i vá»; bà vá» má»™t mình, không có cáºu Ân; rồi được má»™t lúc, lại cắp gói ra Ä‘i nữa và bảo tôi đưa cho ông bức thư nà ỵ
Lương lạnh lùng đón tá» giấy gáºp tư cá»§a bác Năm đưa cho, hình như có Ä‘iá»u gì lo nghÄ©. Quả váºy, Ä‘á»c xong mấy hà ng chữ Lương chưa kịp thở dà i, thì bá»—ng nghe tiếng chuông gá»i cá»a liên hồị Má»™t lúc sau, bác Năm trở và o, hốt hoảng nói:
- Thưa ông, có bà nà o cầm dao!
Lương cÅ©ng giáºt mình sợ hãi, nhá»›n nhác nhìn ra cá»áº¡ Chà ng lắc đầu, nét mặt có vẻ khổ sở, tuyệt vá»ng vô cùng. Rồi bá»—ng nhiên, chà ng hầm hầm tức giáºn, lẩm bẩm nói má»™t mình:
- Tao lại phải cho mà y má»™t bà i há»c nhã nhặn chứ chẳng không!
Nhưng chợt nghe tiếng hầm hè và nghiến răng ken két, chà ng bá»—ng mất hết can đảm và hấp tấp chạy lên gác và o buồng Chi mà đóng chặt cá»a lạị
Dưới nhà , bà khách, má»™t ngưá»i thiếu phụ xõa tóc tÆ¡i bá»i, hai mắt trợn trừng trông rất dữ dá»™i, Ä‘ang giÆ¡ dao sấn sổ vá»›i bác Năm:
- Ông ấy đâủ Ông ấy đâủ
Bác Năm vẫn lá»… phép trả lá»i:
- Ông tôi Ä‘i chÆ¡i chưa vá».
- à , mà y nói dối
Nói Ä‘oạn, ngưá»i thiếu phụ như Ä‘iên cuồng, chạy bổ Ä‘i tìm Lương khắp nhà dưới rồi lên gác, tay phải vẫn cầm con dao sáng loáng, miệng thì hầm hè như con thú dữ mất con. Äến cá»a buồng ngá»§ cá»§a Chi, ngưá»i đà n bà khốn nạn vặn quả đấm, đẩy ra không được thì hét lên những tiếng thảm thương ghê gá»›m:
- Nó ở đây rồi, ông Ä‘á»n mạng con tôi đị Trá»i Æ¡i là trá»i!
Lương ở bên trong, tuy tức giáºn nhưng cố gượng đứng im để mặc cho nà ng kêu gà o phá phách. May sao lúc ấy có hai ngưá»i đà n ông lên ngăn cản. Ngưá»i đứng tuổi, ăn mặc sang trá»ng, vừa dằng lấy con dao trong tay vợ vừa là u nhà u:
- Mợ lạ quá! Bệnh nó chết thì ai là m thế nà o cho khá»i được. Mợ hung hăng như thế chỉ tổ cho hà ng phố chê cưá»i thôị Thá»±c vô lý quá! CÅ©ng may mà ông đốc đây là ngưá»i nhã nhặn chứ mợ cầm dao và o nhà ông, ông ấy lại không có quyá»n tống mình ra cá»a hay saá»
Äoạn chà ng lại quay mặt vá» mé cá»a buồng:
- Xin ông tha lỗi cho sự vô lễ của nhà tôị Khốn nạn, chỉ tại đau đớn vì con nên mới hóa điên cuồng như thế.
Nhưng bà vợ vẫn dẫy rụa kêu gà o:
- ChÃnh nó giết con tôị Khốn nạn, nà o có bệnh táºt gì cho cam. Vừa má»›i sáng ngà y nó hãy còn nguây nguẩy mà đến chiá»u đã ... Trá»i Æ¡i! Quân giết ngưá»i!
Mãi đến lúc tiếng rá»n rÄ© cá»§a bà khách đã im hẳn, Lương má»›i dám cỠđộng. Chà ng nằm váºt xuống giưá»ng như má»™t kẻ tuyệt vá»ng, chán Ä‘á»i rồi, tá»§i thân, chà ng ứa hai hà ng nước mắt ...
Ôi! Quanh mình Lương chỉ có những kẻ chá»±c giết chà ng. Ngưá»i chà ng kÃnh yêu đã táºn từ ân nghÄ©a, mà kẻ kia được chà ng săn sóc, chạy chữa cho có ngỠđâu lại lăng mạ chà ng là kẻ sát nhân và đòi Ä‘á»n mạng. Là m ân nên oán! Còn gì mỉa mai chà ng hÆ¡n nữa!
Hồi lâu, khi sá»± Ä‘au đớn đã dìu dịu, chà ng má»›i ngồi dáºy mà nghẹn ngà o tá»± nhá»§:
- Ta giết ngưá»i thá»±c ư? Không có lẽ; ta đã án mạch cẩn tháºn rồi má»›i kê đơn kia mà !
Nhưng sao thằng bé lại chết? Câu há»i ấy lại là m cho Lương thêm bối rối, chà ng nà o có biết sao; cái tiếng kêu thảm thiết: "Trá»i Æ¡i, quân giết ngưá»i" vẫn còn văng vẳng bên tai như ở quãng xa xăm đưa đến ... Rồi chợt nghÄ© đến những ngưá»i chà ng chữa mà chẳng may bị thiệt mạng, Lương bá»—ng như nghe thấy tiếng rên rỉ đòi mạng cá»§a những oan hồn ... Sợ hãi chà ng vá»™i quá» quạng tìm cái khuy bấm đèn. Rồi khi ánh sáng đã báºt lên, chà ng thở dà i, ngÆ¡ ngác nhìn quanh như má»›i thoát khá»i má»™t sá»± hiểm nghèo ...
Mấy cái áo mà u, Lương may cho từ mấy hôm trước, Chi không mang theo nên trong lúc vá»™i và ng, nà ng bá» ngổn ngang trên đệm. Nhìn đống áo, Lương bá»—ng sá»±c nhá»› đến Chi nên vá»™i rút bức thư trong túi ra Ä‘á»c lạị
Lúc ấy chà ng đã hÆ¡i bình tÄ©nh nên không Ä‘em lòng oán giáºn tình nhân. "Biết đâu lúc cầm bút viết cho ta, Chi lại chẳng Ä‘au đớn vì tá»± biết mình bá»™i bạc. Phải, chỉ ngưá»i thá»§y chung má»›i có tình yêu chuyên nhất. Nà ng, đã vì tình thá»§y chung đáng kÃnh ấy mà phải phụ bạc ta, ta sao nỡ trách nà ng."
Tá»± nhá»§ váºy, Lương thở ra, nói má»™t mình:
- Hừ, không biết anh chà ng ấy khéo tu từ kiếp nà o mà vá»› được ngưá»i tình nhân hiếm có thế, chỉ đáng thương cho ta, ta thá»±c là má»™t đứa vô duyên!
Rồi trầm ngâm một lát, chà ng lại tiếp:
- Trá»i! đáng thương thay ... Nhưng ta vá»›i em đã vô duyên là m váºy thì, em Chi ạ, từ nay anh mong rằng Ä‘á»i ta không còn gặp nhau nữa, anh xin thà nh tâm chúc cho em được sung sướng vá»›i chồng con!
Lá»i nói ná»a ngụ ý thiết tha, ná»a đá giá»ng khôi hà i, đủ tá» là Lương chỉ muốn quên và tha thứ cho ngưá»i bạn gáị Giá Chi cứ lặng lẽ ra Ä‘i, đừng đả động gì đến sá»± tái hợp vá»›i cố nhân thì có lẽ chà ng cÅ©ng coi là má»™t sá»± dÄ© nhiên mà yêu Chi trong "má»™ng tưởng" như xưa được. Nhưng khốn thay! Nà ng đã vô tình nói rõ cho Lương biết, cái ý tưởng ghét ghen vá»›i ngưá»i tốt số hÆ¡n mình lại là m cho tấm tình há» hững cá»§a Lương bá»—ng trở nên tha thiết ...
...Chà ng muốn quên nhưng tá»± biết là không thể dứt tình ngay được thì chà ng lại buồn rầu, rưng rưng muốn khóc. Rồi chợt trông thấy tấm ảnh ngưá»i mẹ yêu quý treo trên tưá»ng, chà ng lại ngáºm ngùi nhá»› tiếc tuổi thÆ¡ ngâỵ Ngà y ấy chà ng sung sướng biết bao nhiêụ Thuở bé, Lương vốn là má»™t đứa trẻ ngoan nên được cha mẹ rất đỗi thương yêụ Äá»i thiếu niên cá»§a chà ng êm Ä‘á»m trong sạch như má»™t buổi sáng hè hiu hiu gió. Mãi đến năm 23 tuổi, chà ng má»›i phải thất vá»ng lần đầu, thất vá»ng, vì cái chết bất ngá», thê thảm cá»§a ngưá»i vợ trong tối tân hôn. Từ đó trở Ä‘i, chà ng quyết ý gác bá» chữ tình ra ngoà i cuá»™c Ä‘á»i hoạt động. Äã tưởng không bao giá» chà ng còn khổ sở vì tình nà o ngá» ...
Nà o ngỠđâu chà ng bá»—ng gặp Chi! Con ngưá»i tệ bạc ấy đã cợt trêu chà ng trong mấy năm nay lại nỡ táºn từ ân nghĩạ Nà o ngỠđâu đã bao nhiêu năm vui cùng nghá» nghiệp, chẳng có Ä‘iá»u trở ngại nay bá»—ng có ngưá»i buá»™c cho chà ng cái tiếng sát nhân. Trá»i! chà ng nặng lòng thương ngưá»i khốn khổ nà o há» có biết đến Æ¡n chà ng.
Rồi từ chuyện ná» nhảy sang chuyện kia, Lương lại nghÄ© đến cái má»™ng êm Ä‘á»m cái "lý tưởng" mà chà ng đã ôm ấp bao lâu trong tâm trÃ, vá»›i nghá» là m thuốc chà ng Ä‘i phiêu lưu, để chữa bệnh cho má»i ngưá»i, kẻ nghèo khó thì cÅ©ng chữa cho không.
Chà ng lại nhá»› đến những đêm trong sáng cùng mấy anh em đóng trại trên trái đồi u tÄ©nh ... thì lòng yêu mến tạo váºt bá»—ng là m cho chà ng nhá»› tiếc sá»± sống tá»± do, đầy sinh thú ...
- Äi! Phải Ä‘i!
Bao ná»—i buồn rầu chất chứa trong lòng ngưá»i thiếu niên bá»—ng theo tiếng goi cá»§a núi sông mà tan Ä‘i mất. Lương như nhẹ hẳn ngưá»i, buông má»™t tiếng thở dà i khoan khoáị
Ngay lúc ấy, bác Năm ở dưới nhà chạy lên, cất tiếng sẽ há»i:
- Bẩm, ông có sơi sữa để con phả
Lương cau mặt đáp:
- Không, tôi không ăn!
Thì bác Năm có ý buồn rầu lo ngại ...
- Bẩm, nếu ông nhịn đói, mai là m việc thế nà o được?
Nghe giá»ng nói dịu dà ng, Lương cảm động ngẩng lên đăm đăm nhìn tên đầy tá»› trung thà nh, tá»± nhá»§: "ÄÆ°á»£c lắm! anh thá»±c là ngưá»i có nghÄ©a, biết thương chá»§ trong lúc lo buồn. Hừ! có lẽ ở trên Ä‘á»i nà y chỉ có anh là biết Æ¡n ta mà thôi!
NghÄ© váºy, chà ng cất tiếng nhẹ nhà ng sẽ gá»i:
- Anh Năm!
- Dạ!
- Anh vẫn còn thức đấy à ?
- Bẩm vâng, còn sớm lắm. Ông sơi sữa để con phả
- ừ, mau lên nhé
Bác Năm quay Ä‘i, chà ng gá»i lại:
- Nà y anh Năm!
- Dạ.
- Tôi sắp Ä‘i đây ... anh hãy ở đây nghe tôi dặn. Tôi bảo thế nà o anh cứ là m như thế, không được há»i lôi thôị
Trước hết, anh và o buồng thay áo soạn cho tôi những đồ dùng Hướng Äạo cả quyển sách bìa đỠanh cÅ©ng xếp và o trong "sắc" há»™. Cái xe đạp cá»§a anh vẫn để ở nhà đấy chứ?
- Bẩm vâng.
- Thế anh cho tôi mượn và buá»™c cái gáºy và o đấy để mai tôi Ä‘i chÆ¡i; sáng mai anh bảo chúng nó nấu cÆ¡m thá»±c sá»›m và nhá»› đánh thức tôi dáºy, nghe không?
Äoạn, chà ng rút chiếc và ở trong bá»c ra, lấy má»™t táºp giấy bạc đưa cho Năm:
- Việc nhà , tôi nhá» anh trông nom giúp. Tôi Ä‘i những và i tháng má»›i vá».
- Bẩm ông, đi đâu ạ?
- Äi chÆ¡i! Thôi anh cứ theo đúng lá»i tôi dặn không được há»i nữạ
Tảng sáng hôm sau, trên cầu sông Cái, má»™t chà ng thiếu niên váºn y phục Hướng đạo cỡi xe đạp vùn vụt Ä‘i! Ra đến giữa cầu, thấy gió hiu hiu mÆ¡n man gò má và cảnh bình minh sán lạn, chà ng cảm động cất tiếng hát bà i "Lúc Ä‘i láºp trại".
Nhưng giá»ng hát cá»§a chà ng chẳng phải là giá»ng hát vui cưá»i trong trẻo như xưa, nghe ra có vẻ Ä‘au đớn âm thầm ...
Tà i sản của conanbmt
03-09-2008, 05:48 PM
TỠSỹ 4vn
Tham gia: May 2008
Äến từ: TPHCM
Bà i gởi: 206
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 2 Times in 2 Posts
Phần 3
Chương V
ánh sáng phÆ¡n phá»›t cá»§a ngá»n đèn Ä‘iện phá»§ rua mầu hồ thá»§y tá»a ra trong buồng như đồng hóa vá»›i bốn bức tưá»ng lÆ¡ nhạt.
Ngồi đối diện vá»›i ngưá»i xưa, Chi sẽ vuốt ve con ngá»§ trong lòng, hai mắt đăm đăm mÆ¡ má»™ng ... khuôn mặt nà ng tươi tắn phản chiếu ánh đèn lại cà ng thêm tươị
Hai ngưá»i ngồi im như thế đã khá lâụ Bá»—ng Tú thở dà i sẽ bảo:
- Em xỠđại lượng với anh thực chỉ là m cho anh thêm tủi thẹn vì anh không đáng là m chồng em. Một đứa bần tiện như anh nà o có hay ho gì mà em còn lưu luyến.
Chi ngắt lá»i:
- Sao lại bần tiện? Anh thá»±c Ãt lòng tá»± ái!
Rồi, yên lặng một lúc nà ng vừa cúi xuống hôn con, vừa âu yếm tiếp:
- Mà dù anh có ... chăng nữa em cũng chỉ biết là em yêu anh, vì em đã có con với anh rồi ...
Mấy tiếng "em đã có con" bá»—ng gieo và o lòng Tú má»™t cảm giác lạ lùng: ná»a e thẹn ná»a xót thương. Vì, chạnh tưởng đến sá»± bẩn thỉu lúc nuôi con, chà ng ghê tởm vô cùng, tưởng như nếu ở địa vị ấy, chà ng không thể nà o chịu được.
Thế mà Chi vẫn vui, vẫn cam lòng chịu khổ ...
- Trá»i! ta thá»±c là má»™t thằng khốn nạn.
Bao sá»± ghê sợ, cảm thương trong lòng, Tú bá»—ng nhiên thốt ra lá»i tá»± mắng. Chi biết là chà ng bị lương tâm cắn rứt nên ngá»t ngà o sẽ nhá»§:
- Thôi! xin anh đừng nhắc lại chuyện xưa là m gì nữạ Chuyện đã qua rồi thì hÆ¡i đâu mà nghÄ© đến cho nhá»c lòng. Ta có Ä‘au khổ nhiá»u má»›i biết thương nhau ...
Em khổ nhiá»u lắm rồi, nên bây giá» chỉ muốn vui, anh cứ nghÄ© quanh nghÄ© quẩn mãi như thế thì em còn vui sao được, (Äến đây giá»ng nà ng đổi ra vẻ âu yếm nÅ©ng nịụ) Nay mai chúng ta đã được xum há»p má»™t nhà , sung sướng biết bao nhiêu! Nếu anh cứ buồn, em giáºn cho đấy, đừng kêụ
Tú cà ng thêm chua xót, chà ng nà o có thể theo được ý ngưá»i yêu vì chà ng Ä‘ang mắc bệnh lao trầm trá»ng. Äá»™ng lòng, chà ng gục đầu xuống bà n mà sụt sùi khóc.
Nhưng Chi nà o hiểu thấu sự đau đớn của cố nhân! Nà ng chỉ có một định kiến là Tú bị lương tâm cắn rứt nên mới thảm thương như thế.
Váºy nên trong lúc Tú nước mắt đầm đìa thì trái lại Chi lặng lẽ nhìn chà ng hai mắt lá»™ vẻ nồng nà n vô hạn. Giá lúc ấy Tú ngẩng mặt trông lên thì chắc phải cảm động vì cái nhan sắc đắm say cá»§a nà ng. HÆ¡n nữa nếu chà ng Ä‘á»c được tư tưởng cá»§a ngưá»i yêu thì có lẽ cÅ©ng say sưa hạnh phúc mà cùng nà ng hoan hỉ vì, Chi đương nghÄ© đến sá»± ái ân "vô nghÄ©a" cÅ©ng như ngưá»i quả phụ kia ngồi mÆ¡ mà ng cái lúc hương đượm lá»a nồng.
Mà sao nà ng khác ngưá»i quả phụ? Trong mấy năm xa cách, nà ng chẳng được biết thú mây mưa, chẳng hy vá»ng gì được tái hợp vá»›i ngưá»i tình cÅ© thì nà o khác má»™t ngưá»i góa chồng ở váºy nuôi con?
Nhưng may sao! Tú lại trở vá» dương thế để cùng nà ng chắp lại tình xưạ Ôi hạnh phúc! NgỠđâu ngưá»i mà ta coi như đã chết, vẫn ở trên Ä‘á»á»‹ Tâm sá»± Chi lúc đó thá»±c không khác gì ngưá»i trinh phụ được tin chồng đã chết tráºn mà má»™t hôm, bá»—ng thấy trở vá» quê quán!
Nhưng chợt nhá»› ra rằng Tú còn má»i mệt vì nước da chà ng xanh xao quá đỗi, Chi lại thở dà i tá»± nhá»§: "Äá»i còn dà i, hy vá»ng còn nhiá»u! Äi đâu mà vộị Là m thế chả sợ con nó cưá»i cho!" Rồi nà ng ẵm con đứng dáºy âu yếm bảo tình lang:
- Em Ä‘i ngá»§ đây, mệt lắm rồị Còn anh, anh nên bắt chước Quan Công lúc bị giam trong trại quân Tà o mà cầm Ä‘uốc chá» cho đến sáng để tránh sá»± hiá»m nghi, nếu không có Ä‘uốc thì cầm đèn cÅ©ng được.
Nói xong, nà ng mỉm cưá»i để lá»™ hai hà m răng trắng muốt như những nụ ngá»c lan rồi vui vẻ ôm con lên giưá»ng. Khi đã đặt thằng Ân xuống đệm, nà ng cÅ©ng nằm theo; má»™t tay lồng xuống cổ con miệng thì xuýt xoa nói ná»±ng ra chiá»u âu yếm. Má»™t lúc sau cả hai mẹ con Ä‘á»u ngá»§ saỵ
Ngồi tỳ tay và o gò má, Tú lặng ngắm ngưá»i yêu trong lòng xiết bao lo ngạị Mấy hôm nay vì trá»i ấm áp chà ng không ho nên Chi vẫn chưa biết là chà ng mắc thứ bệnh hiểm nghèỠÔi! nếu nà ng hiểu rõ thì nà o có thể vui sướng như váºy được. NghÄ© lẩn thẩn, Tú lại tá»± trách mình sao chẳng nói ra từ trước để cho nà ng chán nản mà vui lòng là m bạn vá»›i Lương.
Chà ng lại nghÄ© đến cha mẹ, há» hà ng, đến cái tá»™i là m cá»a nhà tan nát.
Rồi từ Ä‘á»i ký vãng quay vá» Ä‘á»i hiện tại, Tú bá»—ng nghÄ© đến con.
Lúc nãy Chi đã nói vá»›i chà ng: Chi không dám lấy chồng cÅ©ng má»™t phần vì thằng con đó. Như váºy có lẽ nà ng đã miá»…n cưỡng gá»i thân cho chà ng vì tình thương con quá nặng. Äối vá»›i lòng hy sinh cao quý ấy, chà ng sao nỡ giữ lòng Ãch ká»· để nà ng phải vì mình mà bá» phà ngà y xanh!
HÆ¡n nữa, cứ theo những sách nói vá» "sinh lý" thì những đứa con đẻ hoang dù có trà thông minh đến đâu cÅ©ng chỉ là những phưá»ng gian ác; thằng Ân sao tránh khá»i được cái lẽ đương nhiên ấỵ
Trong lúc phân vân, ngưá»i Ä‘a cảm thưá»ng hay để định kiến mê hoặc, cái thuyết "di truyá»n tổ phụ" vừa nảy ra trong óc đã là m cho Tú nháºn thấy thằng Ân quả là má»™t đứa con gian ác, từ tÃnh hay vòi đến cặp mắt to và sáng quắc, chà ng Ä‘á»u cho là những nét đặc biệt cá»§a kẻ gian hùng.
- Trá»i Æ¡i! Nếu thế Chi sẽ phải khổ sở suốt Ä‘á»i vì con, mà xã há»™i sau nà y cÅ©ng thêm má»™t con trùng độc. Ta biết là m thế nà o mà cứu được nà ng ra khá»i vòng Ä‘au khổ? Ta biết là m thế nà o mà trừ được cái vạ sau nà ỷ
Lá»i than thở thốt ra trong lúc lo buồn thương cảm đủ tá» là Tú muốn ... trước khi nhắm mắt, cho xong Ä‘á»i thằng bé.
Giết nó Ä‘i chăng? Không, chà ng không đủ can đảm là m cái thá»§ Ä‘oạn gá»›m ghê ấỵ Nhưng chả nhẽ chà ng lại cam lòng để nó đầy Ä‘á»a thân Chỉ
May sao Ä‘ang lúc băn khoăn lo sợ, Tú bá»—ng nghÄ© đến cái tư tưởng sâu sắc vá» Ä‘á»i ngưá»i cá»§a má»™t nhà triết há»c tây phương: ngưá»i ta dù hư há»ng đến đâu cÅ©ng có thể tu tâm cải quá được, chà ng thở ra, nghÄ© thầm: "ChÃnh ta đây, trước thế mà nay còn biết hối háºn nữa là thằng bé con, nếu ta khéo dáºy thì may ra nó cÅ©ng thà nh ngưá»i lương thiện."
Rồi chạnh tưởng đến bước đưá»ng mai háºu mà chà ng đã phác há»a trong tâm trÃ, Tú cảm động lẩm bẩm nói má»™t mình:
- Ta là m nên tội thì bây giỠphải mang cái trách nhiệm nặng nỠấy chứ nà o phải bỗng dưng đeo cái vạ và o mình.
Äêm đã khuya ...
Tú cà ng ngẫm nghÄ© cà ng xót xa vì ná»—i niá»m khe khắt. Sá»± xót xa chứa trong tâm não lại như truyá»n và o gân cốt là m cho chà ng mệt má»i vô cùng. Không gượng được nữa, chà ng uể oải đứng dáºy đến bên giưá»ng định nằm ngá»§, nhưng, không biết tại hữu ý hay vô tình, Chi lại nằm nghênh ngang ở giữa giưá»ng, thà nh thá» chà ng lúng túng không dám đặt mình xuống. Mà hai mẹ con Chi đã thiêm thiếp giấc nồng, chà ng toan gá»i bảo nà ng nằm dịch và o trong nhưng lại không dám, đà nh se sẽ nằm ghé bên mép giưá»ng.
Má»™t lúc sau, vừa sắp thiu thiu ngá»§ thì bá»—ng nhiên Tú ngã lăn từ trên giưá»ng xuống sà n gác. Chà ng vừa Ä‘au đớn, vá»a tá»§i thân, chỉ muốn khóc òạ Nhưng chà ng bá»—ng tỉnh táo không muốn ngá»§ nên nữa lặng lẽ đến bên bà n giấy viết cho Chi bức thư từ biệt.
Bức thư ấy như sau nà y:
Mưá»i hai giỠđêm, trong lúc em yên giấc;
Em CHI,
Dù anh có Ãch ká»· đến đâu chăng nữa, anh cÅ©ng không thể nà o cùng em chung sống được, vì, khổ tâm cho chúng ta quá, anh hiện đương mắc bệnh lao, chỉ má»™t và i năm nữa sẽ không còn ở trên Ä‘á»i nà ỵ Nếu lúc đó chúng ta đã thà nh chồng vợ thì Ä‘á»i em sẽ ra saá»
Vì váºy anh phải trốn ra Ä‘i ... Khốn nạn! Sao từ lúc đến thăm anh, em vui thế. Nhưng thấy em vui, anh chỉ khóc ngấm, than ngầm, than cho cái duyên kiếp tà n tệ cá»§a đôi ta ...
Nhưng anh lại nghÄ© rằng: trá»i không cho chúng ta được xum há»p là má»™t sá»± chà công vì nếu cha con anh mang nhau Ä‘i, anh biết lắm, thì em sẽ được hoà n toà n vui sướng. Mất thằng Ân, em sẽ không Ä‘au đớn, vì nó nà o phải là má»™t đứa trẻ ngoan để những lúc vắng bạn thân yêu, em cùng nó tỉ tê trò truyện. Anh đã quan sát diện mạo và cá» chỉ cá»§a nó thì biết là nó sẽ trở nên má»™t đứa gian hùng, má»™t thằng ăn cắp như anh.
Äá»c đến đây chắc em cÅ©ng bồi hồi thương tiếc cha con anh. CÅ©ng Ä‘au đớn vì đứa bạc bá»™i nà y mà có lẽ phải sa hai hà ng lệ, nhưng anh tin rằng rồi em sẽ hiểu lòng anh. Em Æ¡i! Anh nỡ lòng nà o để cho em phải vì má»™t ngưá»i vô dụng mà bá» phà ngà y xanh. Em khổ sở đã bao lâu vì thằng con đó thì ngà y nay xin em trả lại nó cho anh mà an hưởng cuá»™c Ä‘á»i tá»± do trong sạch.
Hai cha con mang nhau Ä‘i đâu, em cÅ©ng chẳng nên nghÄ© đến là m gì. Nhưng anh xin nói để em an lòng: trong những ngà y còn sống, anh sẽ táºn tâm dáºy dá»— và truyá»n cho nó bệnh lao ... Anh sẽ cho nó hÃt những trùng ghê tởm chứa trong hÆ¡i thở anh và o phổi nó để trừ má»™t đứa gian hùng tương lai cho xã hộị
Thôi, em quên Ä‘i nhé! Äừng nghÄ© đến anh nữạ Anh đã là m hại má»™t Ä‘á»i em thì bây giá» anh xin trả lại em nhưng ngà y xanh vui sáng.
Rồi má»™t buổi chiá»u đông, trong má»™t căn nhà lá ở thôn quê, má»™t ngưá»i đà n ông còn trẻ, tay ôm đứa con hấp hối mà chÃnh mình cÅ©ng hấp hối như con, nhưng trước khi thở hÆ¡i cuối cùng, chà ng ta còn cầu nguyện cho ngưá»i bạn gái thân yêu má»i sá»± sung sướng ở Ä‘á»á»‹
Ngưá»i yêu em
Tú
Bức thư tuy vắn tắt song Tú viết lâụ Mà lúc đó chẳng biết chà ng có thương tiếc Chi không, nhưng nét mặt nghiêm trang và nghÄ© ngợi đủ tá» rằng chà ng tin là việc mình sắp là m có má»™t ý nghÄ©a thiêng liêng, chà ng cảm thấy Ä‘á»i Chi sẽ vui tươi rá»±c rỡ.
Mà cũng bởi thế nên khi buông bút, Tú động lòng quá, bưng mặt khóc sụt sùi ...
Tà i sản của conanbmt