Hôm ấy, trong vườn trường, Thiên Bạch vội vã tìm Hạ Lỗi.
- Hạ Lỗi, anh có biết Mộng Phàm gần đây làm sao không?
Hạ Lỗi giật mình, bối rối ngước mắt nhìn Thiên Bạch. Hồi nhỏ Thiên Bạch là con người cởi mở và ham mê sách vở, lớn lên, anh vẫn giữ tính đó. Anh có tâm vóc vừa phải, dáng thư sinh. Cái quan trọng, anh là con người khí khái, không dễ bị khuất phục trươc một thế lực mạnh hơn mình. Với bạn bè, Thiên Bạch là con người bình dị dễ gần gũi, nhiệt tình và thẳng thắn.
- Làm sao kia chứ? Hạ Lỗi buồn bã hỏi.
- Cô ấy rất kỳ quái! Gần đây cứ tránh tôi, tựa như sợ sệt tôi vậy! Làm sao lại như thế? Tôi hoàn toàn không hiểu.
Tia mắt của Hạ Lỗi dừng trên cây liễu đằng xa:
- Hoặc giả, vì cô ấy là "vị hôn thê" của anh chăng? Tuổi lớn rồi, không phải là đứa trẻ nữa nên mới... có chút húy kỵ? Đó cũng là điều tất nhiên.
- Húy kỵ? Anh nói Mộng Phàm hả? Thiên Bạch cất cao giọng. - Anh không phải là không hiểu Mộng Phàm. Cô ấy từ nhỏ tấm lòng rộng mở, đàng hoàng hẳn hoi! Cô ấy sẽ không uốn éo giả tạo. Vậy thì cái điều cấm kỵ lỗi thời ấy có ý nghĩa gì với cô ta?
- A! Trong lồng ngực Hạ Lỗi như có một hòn đá lớn chèn vào. - Anh hiểu cô ấy như vậy, trong lòng có chuyện gì, sao không nói thẳng với cô ấy?
- Tôi muốn nói thẳng, nhưng cô ấy không muốn nghe! Mỗi lần tôi mở miệng, cô ấy lại tránh! Trước đây cứ bận về chuyện Ngũ Tứ, mọi người cũng không có thời giờ. Bây giờ rảnh rỗi rồi, cô ấy đột nhiên biến thành con người như vậy đấy!
- Gấp gáp gì chuyện ấy, chẳng phải là anh có thời gian cả một đời để tâm tình với cô ấy hay sao? Giọng nói của Hạ Lỗi thẳng thừng, không e ngại, không ngập ngừng.
- Trời! Thiên Bạch thở hắt ra. - Bây giờ là thời đại nào nếu tôi còn hủ lậu ôm lấy cái gọi là "phụ mẫu chi mệnh". Chắc chắn là tôi sẽ mất Mộng Phàm! Hạ Lỗi! Thiên Bạch kích động túm lấy Hạ Lỗi, sôi nổi nói. - Tôi nói với anh, đằng nào thì anh cũng là anh em của tôi, tôi cũng không sợ anh sẽ chê cười tôi! Những ngày này, chúng ta chống cái này chống cái kia, dường như trong xã hội cũ không có một việc nào là hợp lý! Chỉ riêng chuyện hôn ước của tôi với Mộng Phàm là từ nhỏ đã lập,... Tôi biết, Mộng Phàm trong đáy lòng, căn bản coi không ra gì cái hôn ước này. Nếu cô ấy cam tâm tình nguyện làm trái hôn ước, tuyệt đối không phải vì phụ mẫu chi mệnh, mà là vì cá nhân tôi!
Tia mắt Hạ Lỗi dừng lại trên mặt Thiên Bạch.
- Nói sự thực Thiên Bạch nói tiếp, mắt ánh lên tia sáng. - Hồi nhỏ, biết cô ấy là "vợ" tôi thì không có cảm giác gì nhiều. Nhưng hiện tại, theo với thời gian mỗi năm một khôn lớn, tôi với Mộng Phàm, đúng là "một mối tình thâm, chỉ cầu trong mộng".
Hạ Lỗi chấn động nhìn chăm chú Thiên Bạch.
- Hạ Lỗi, anh sẽ cười tôi phải không? Anh sẽ cười tôi không gắng gổ phải không? Tôi là như vậy đấy, đúng là không thuốc nào cứu nổi! Tôi mỗi ngày đều điên cuồng mong gặp cô ấy, nhưng không dễ gì gặp được. Cô ấy có vẻ như gần như xa, làm cho tôi khó lòng dứt nổi! Làm thế nào? Hạ Lỗi, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Tôi bây giờ bó tay không biết tính sao. Tôi nghĩ, chí có anh mới giúp tôi được!
Hạ Lỗi càng chấn động nhìn Thiên Bạch:
- Sao anh lại cho rằng tôi giúp được anh?
- Nhất định anh giúp được! Thiên Bạch sôi nổi nói một cách tin tưởng. - Từ nhỏ anh đã là người cầm đầu năm con quỷ nhỏ. Lớn lên anh lại là bậc đại ca, danh đúng với thực của chúng tôi. Mấy đứa chúng tôi, không có điều gì bí mật trước mặt anh! Mộng Phàm cũng vậy.
Hạ Lỗi cảm động, mắt đăm đăm nhìn phía xa, im lặng, chưa biết phải nói gì.
- Anh giúp tôi hỏi cô ấy, khuyên cô ấy đừng đối với tôi như vậy! Làm cho tôi nghi nghi ngờ ngờ, lo lắng phập phồng thế này quả thực là tàn nhẫn! Thiên Bạch đăm đăm nhìn Hạ Lỗi, đáy mắt có một sự tin cậy, gởi gắm. - Ai bảo anh kết nghĩa với tôi! Lòng dạ cùng chung, đối đãi với nhau trung liệt thì khi Thiên Bạch có nạn, Hạ Lỗi cứu cho!
Nói rồi Thiên Bạch lại đập bàn tay nặng nề lên vai Hạ Lỗi.
Hạ Lỗi đăm đăm nhìn phía xa, trong lòng có một mối đau khổ ràng rịt mâu thuẫn.
Tối ấy, anh xông vào phòng Mộng Phàm giống như nước cuốn. Đứng trước Mộng Phàm, anh nói như một cái máy:
- Mộng Phàm! Cô không thể đối với Thiên bạch như vậy! Đừng nói anh ấy là một vị hôn phu của cô, cứ coi bè bạn, cô cũng nên hết lòng hết dạ đối với anh! Thiên Bạch từ nhỏ cùng chúng ta khôn lớn, là một thanh niên có tâm huyết, trong lòng cô nên hiểu rõ điều đó! Giả sử cô muốn phản bội tôi. Tôi không cho phép cô làm như vậy! Bắt đầu từ ngày mai, cô phải xử tốt với anh ấy, dốc toàn tâm toàn ý với anh ấy. Người quang minh chính đại như anh ấy, tâm địa lương thiện, vừa bảnh bao, lại là thanh niên có khí chất. Trên đời này cô không tìm được một người thứ hai! Nghĩa phụ nghĩa mẫu đính hôn cho cô là đúng trăm lần, đúng nghìn lần! Cô đừng chịa ảnh hưởng của Ngũ Tứ, đến cả Thiên Bạch cũng khước từ. Nếu vậy cô chỉ là một đứa con gái nhỏ non nớt không biết gì! Thế thì tôi sẽ khinh thị cô, không coi cô ra gì. Cô nghe thấy chưa? Tôi muốn cô toàn tâm toàn ý yêu Thiên Bạch!
Hạ Lỗi nói một hơi. Nói xong, cũng không nhìn Mộng Phàm. Anh quay mình chạy ra khỏi phòng, rảo bước qua khu vườn, mở cửa bên, xông ra rừng cây hoa, xông ra đồng rộng, rồi giống như ngày nào hồi còn nhỏ, anh cất tiếng kêu:
- Đừng... Đừng... Đừng... Đừng...
Tối đó, anh suốt đêm ngồi trên hòn Vọng Phu.
Ánh trăng rất đẹp, mặt đất dưới ánh trăng nhuộm một lớp trắng bạc. Núi xa cây xa, là một bóng tối chập chờn, cao thấp nhấp nhô, bụi cây thấp trên đồng rộng, thưa thớt hữu tình. Vầng trăng nhuốm ánh sáng bạc lên tất cả các ngọn cây.
Vạn vật im lặng, bốn bề vắng vẻ.
Không biết anh đã ngồi bao lâu, trong đầu óc cơ hồ trống rỗng, ngay cả năng lực suy nghĩ cũng không có. Anh chỉ ngồi, nghìn đăm đăm phía xa. Rồi anh nghe thấy phía sau lưng mình có tiếng vang lạo xạo, anh quay đầu lại, bỗng giật mình, Mộng Phàm đang đứng cheo leo trên mép núi.
Anh khẽ đứng lên, trái tim dường như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
- Cô! Anh khàn tiếng kêu. - Nửa đêm lại trèo lên hòn Vọng Phu! Sao cô liều lĩnh thế? Vạn nhất té xuống một cái thì làm sao?
Cô đứng không động đậy, đôi mắt to, chớp sáng dưới ánh trăng, nhìn thẳng vào anh.
- Té xuống ấy là quả báo của tôi! Cô trầm giọng nói.
- Thế là ý thế nao? Anh cảm thấy trong cổ họng khô khan.
- Đứa con gái hư thì chịu quả báo. Nửa đêm canh ba theo đuổi anh lên hòn Vọng Phu, sẽ chịu quả báo. Phản bội Thiên Bạch, cũng sẽ chịu quả báo... Đằng nào cũng sẽ chịu quả báo, tan xương nát thịt cũng coi như rồi!
Anh hít hơi sâu, trái tim đập như trống đánh, cứ nhảy "thịch, thịch, thịch", chỉ một câu cũng không thốt ra khỏi miệng được.
- Hạ Lỗi, anh thật giả dối! Cô nhìn chăm chăm vào anh, thấp giọng nói. - Mười hai năm trước, tôi ôm Tiểu song song của tôi đến cho anh. Bắt đầu từ đêm đó, tôi đã thành cái bóng của anh. Anh đi đâu, tôi cũng theo đấy. Tôi cứ theo anh như vậy mười hai năm, lòng anh còn không rõ sao? Anh vẫn cứ ra lệnh cho tôi, toàn tâm toàn ý yêu Thiên Bạch?
Anh nhìn cô trừng trừng, tia mắt không sao dời nổi khỏi khuôn mặt cô nữa.
Cả hai im lặng không nói gì. Họ cứ đứng, cứ đứng như vậy. Tia mắt hai người nhìn chăm chắm xoáy chặt vào nhau. Rất lâu rất lâu. Sau đó Mộng Phàm mới khẽ mở miệng:
- Anh giữ tôi lại hay bảo tôi đi?
Anh không nói, trong lòng đau như thắt.
- Thôi được! Cô u trầm nói. - Tôi đi!
Cô quay mình bước đi. Thần trí cô rõ là không sáng suốt. Cái cất chân ấy, rõ ràng phía dưới là khoảng không, bên mình cô là dốc núi cheo leo muôn trượng. Hạ Lỗi kinh hoảng, không kịp nghĩ ngợi, nhanh như bay xông tới, nhanh như bay túm lấy cô kéo mạnh về phía mình.
Mộng Phàm sà vào lòng Hạ Lỗi.
Họ ôm lấy nhau thật chặt, thật chặt.
- Xem kìa! Lát sau anh giật mình nói Chúng ta làm gì thế này? Xem kìa, cô quyết rũ tôi như vậy đấy... Anh thử đẩy cô ra.
- Hạ Lỗi, đừng đẩy tôi ra! Mộng Phàm vẫn dựa sát vào Hạ Lỗi, nói mạnh mẽ. - Lúc tôi và anh trèo lên hòn Vọng Phu lần thứ nhất, tôi đã phản bội Thiên Bạch rồi! Anh khinh thị tôi, không coi tôi ra gì thì cũng chẳng sao. Tôi là thế đấy, trong lòng tôi chỉ có anh thôi. Tôi cứ thế, cứ thế đấy!
Cô rúc đầu vào ngực Hạ Lỗi, nước mắt cứ nung sôi lục phủ ngũ tạng Hạ Lỗi. Lý trí của Hạ Lỗi theo gió đêm phiêu diêu đi xa rất xa, phiêu diêu đến không còn tìm thấy dấu vết. Trong lòng anh là cái đã lôi cuốn hồn anh, ràng buộc lòng anh mười hai năm nay. Anh không còn sức nghĩ ngợi trước lời bày tỏ mạnh mẽ của Mộng Phàm. Anh cũng không cần nghĩ ngợi nữa.
Lúc trời mờ mờ sáng, Hạ Lỗi và Mộng Phàm mới về đến vườn sau nhà họ Khang.
Tia nắng hai người vẫn ngây ngất nhìn sau. Tay hai người lặng lẽ nắm lấy nhau. Thần sắc hai người đều mê man mờ mịt. Bước chân của hai người đều nhẹ nhàng phiêu diêu.
Mới vào đến vườn sau, đã bị Vú Hồ nhìn thấy.
- Trời ơi!
Vú Hồ khẽ kêu một tiếng, chạy tới, hốt hoảng rụng rời, quyết liệt tách hai người ra.
- Tiểu thư, tiểu thư nói! Vú Hồ lắc lắc Mộng Phàm. - Cô về phòng nhanh lên, đừng để nhỏ Ngân, nhỏ Thúy trông thấy! Mau về đi! Trời đất ơi! Cô đừng chần chừ, chần chừ là có hại cho mình, càng có hại cho cậu Lỗi!
Mộng Phàm dường như hơi tỉnh táo một chút.
- Đi mau! Vú Hồ dậm chân. - Đi mau! Có chuyện gì để sau hãy nói!
Mộng Phàm như tỉnh cơn say, liếc nhìn Hạ Lỗi lần nữa rồi quay mình chạy đi.
Vú Hồ kéo Hạ Lỗi, vừa lôi vừa kéo anh vào trong phòng. Quay mình đóng cửa phòng, đóng cả cửa sổ, Vú Hồ vừa quay đầu lại, sắc mặt trắng bệch.
- Không thể được! Tuyệt đối không thể được! Bà kinh hoàng kêu lên. - Lỗi thiếu gia, cậu thật thà nó cho tôi biết, cậu cùng tiểu thơ Mộng Phàm làm những chuyện gì? Hai người nửa đêm lẻn ra khỏi nhà, làm những chuyện gì? Cận nói đi!
- Không có gì cả. Hạ Lỗi gượng ngạo nhìn Vú Hồ. - Tôi đến Hòn Vọng Phu, rồi cô ấy lên núi tìm tôi. Chúng tôi đứng trên hòn Vọng Phu, rồi cô ấy lên núi tìm tôi. Chúng tôi đứng trên hòn Vọng Phu, nhớ lại thời thơ ấu của chúng tôi... Chúng tôi cứ đứng như vậy, quên hết mọi cái!
- Cậu không... không cùng với cô Mộng Phàm... Vú Hồ cắn rằng, hỏi thẳng. - Cậu không xâm phạm đến người cô ấy phải không?
- Đương nhiên là không! Hạ Lỗi kiên quyết, không khỏi thấy lạnh run lên. - Tôi không thô lỗ đến cái nước ấy đâu! Cô ấy là tiểu thư con nhà đại gia ngọc trắng băng trong!
- A di đà phật! Vú Hồ vội vàng niệm phật Bồ Tát phù hộ!
Niệm phật xong, bà hất mạnh đầu, giận dữ nhìn Hạ Lỗi:
- Lỗi thiếu gia, cậu mất trí rồi hay sao? cậu quyến rũ tiểu thư Mộng Phàm như vậy, cậu còn mặt mũi nào nhìn lão gia và thái thái? Ngày xưa, cậu không cha không mẹ, không nơi nương tựa, lão gia đưa cậu từ Đông Bắc xa xôi về đến đấy, nuôi cậu, dạy bảo cậu, cho cậu ăn học... Cậu đem ân đổi thành oán như vậy, có đúng hay không?
Tấm lòng sôi sục của Hạ Lỗi bỗng bị dội một thùng nước lạnh. Anh mở to mắt nhìn Vú Hồ, đau khổ vì lời trách móc giận dữ của bà ta.
- Ân đổi thành oán? Đâu có nghiêm trọng như vậy? Tôi... phải thưa chuyện với nghĩa phụ...
- Không được nói! Không thể nói! Một chữ cũng không được nói! Vú Hồ sợ đến nỗi hồn bay phách lạc. - Cậu chớ có đem phô bày cái tư tưởng tự do luyến ái của cậu. Lão gia là người như thế nào, cậu còn không biết hay sao? Nhà họ Khang và nhà họ Sở, giao tình đã mấy đời, mới kết thân gia cho con cái. Cậu và tiểu thư Mộng Phàm làm bất cứ chút gì sai lầm, đều là chuyện bại hoại môn phong. Cậu muống giết lão gia hay sao!
- Sẽ không đến nỗi như thế chứ? Anh không dám chắc.
- Sẽ như thế, sẽ như thế! Vú Hồ bấn quá, cố hết sứ la Hạ Lỗi Lỗi Thiếu gia, sao cậu lại làm như vậy? Cậu không nghĩ gì đến lão gia và thái thái, không nghĩ gì đến Thiên Bạch hay sao?
- Thiên Bạch... Lòng Hạ Lỗi càng thêm đau khổ.
- Lỗi thiếu gia ơi! Vú Hồ đau xót kêu lên thành tiếng, nước mắt theo đó chảy xuống. - Làm người không thể không trung hậu, như vậy là sai lầm, nhất định là sai lầm! Cậu làm tổn thương cả Mộng Phàm tiểu thư nữa! làm ngươi ắt phải có lương tâm, ắt không thể quên thân phận của mình...
Thân phận? Lại hai chữ thân phận! Lòng Hạ Lỗi cứ chìm xuống, chìm xuống một đầm nước băng giá.
Ngoài Vú Hồ, nét mặt nhiệt tình thẳng thắn của Thiên Bạch đúng là "chiếu yêu kính" của Hạ Lỗi. Thiên Bạch bán theo Hạ Lỗi, cấp thiết, hưng phấn, không chút nghi ngờ, hỏi:
- Thế nào? Hạ Lỗi, anh có giúp tôi nói chuyện với Mộng Phàm không?
- Thiên Bạch... Tôi. - Anh ấy a ấp úng không thốt nên lời.
- À, tôi biết rồi. Mặt Thiên Bạch đỏ lên. - Anh cũng như tôi vậy, đụng phải chuyện nam nữ, anh khó nói ra lời chứ gì! Kỳ thực, anh quả là... Thiên Bạch bỗng nẩy ra một kế. - Hay là tôi đi nhờ Thiên Lam, anh bảo thế nào? Hai cô ấy từ nhỏ đã thân thiết, chưa biết chừng, Mộng Phàm sẽ nói cho Thiên Lam biết?
Không ổn! Nếu Mộng Phàm nói thực với Thiên Lam sẽ xảy ra chuyện trời nghiêng đất sập! Anh buột miệng nói:
- Không nên!
- Không nên? Thiên Bạch mở cặp mắt trong suốt. - Thế ý anh ra làm sao? Anh nói đi, nói đi, đừng làm tôi nóng ruột nữa?
- Thiên Bạch Hạ Lỗi hít mạnh hơi, lấy toàn bộ dũng khí gắng gượng mở miệng. - Anh biết đấy, Mộng Phàm là cô gái mới trong gia đình kiểu cũ. Cô ấy không thích các thứ gò bó của xã hội cũ. Từ nhỏ, cô ấy đã theo chúng ta chạy nhảy nào núi, nào rừng cây, nào đồng cỏ cho nên nuôi thành thói quen yêu chuộng tự do...
- Tôi hiểu rồi! Mắt Thiên Bạch sáng lên.
- Anh hiểu cái gì? Hạ Lỗi ngạc nhiên.
- Tôi cứ coi như chưa hề đính hôn cùng cô ấy! Thiên Bạch gật gù rất đắc ý nói. - Tôi phải xóa sạch hai chữ "hôn ước" trong ký ức, rồi bây giờ bắt đầu theo đuổi cô ấy! Anh bảo sao? Thiên Bạch nhìn tôi không có chút kinh nghiệm, bắt đầu như thế nào cũng không biết! Quan trọng nhất là tôi phải bày tỏ nỗi lòng với cô ấy! Bày tỏ rằng dù không có hôn ước, tôi cũng yêu cô ấy đến cung! Xem này! Anh vỗ vỗ vào sọ mình Tôi có thể nói ra những câu đó trước mặt anh. Nhưng gặp cô ấy, đầu lưỡi tôi lại dính lại! Trời! Tôi quả là phải học hỏi ở anh nhiều.
- Học hỏi ở tôi? Hạ Lỗi hỏi lại.
- Đúng thế. Anh không sa vào chuyện yêu đương, lòng như nước lặng, đó là một thứ hạnh phúc! Một số lớn con gái ở trường sùng bái anh mà không một ải làm anh động tâm. Thiên Lam, Mộng Phàm từ nhỏ đi theo anh, anh đều yêu thương các cô ấy như em gái vậy... Nói thực, có một hồi tôi rất sợ anh đấy...
- Sợ tôi? Anh lại ngạc nhiên.
- Đúng vậy! Đừng làm bộ giả mù sa mưa! Thiên Bạch đấm dử một quả vào bụng Hạ Lỗi. - Chẳng lẽ anh không biết, vì anh mà Mộng Hoa cãi nhau to một trận với Thiên Lam đó.
- Có chuyện ấy ư?
- Còn nhớ một lần chứng ta đến miều tết vòng dây leo, anh chẳng tết cho Thiên Lam một cái tòng tụi là gì? Con nhỏ đem cái tòng tụi đem ở cổ, bị Mộng Hoa phát hiện, gây nhau một trận trời long đất lở.
- Thế à? Tôi không biết đấy!
- Tôi phải khuyên dạy Mộng Hoa đấy! Tôi bảo cậu ấy: Cậu nhìn Hạ Lỗi nhỏ nhen quá! Con người Hạ Lỗi, đừng nói là vợ bạn không thể trêu ghẹo, ngay cả bạn của bạn, anh ấy cũng đặc biệt tôn trọng, huống chi là vợ của anh em!
Hạ Lỗi bị giáng một đòn dữ dội. Anh kinh sợ và hổ thẹn đến không có đất mà chui. Anh định thần nhìn Thiên Bạch, Không khỏi nghi hoặc, phải chăng Thiên Bạch có ý ngầm trong lời? Nhưng gương mặt Thiên Bạch thành thực và tự nhiên thế kia, đúng là sáng như ánh sáng như ánh sáng mặt trời, không gợn một mảy may hoài nghi. Hạ Lỗi trong lòng nóng như lửa đốt. Thiên Bạch ơi Thiên Bạch! Vợ của anh em, không thể đoạt được! Tôi phải xa lánh Mộng Phàm, xa lánh Mộng Phàm! Tôi thề rằng. Từ nay trở đi, xa lánh Mộng Phàm!
Hạ Lỗi phải đi đến quyết định như thế dù trong lòng rất đau đớn.
Xa lánh Mộng Phàm, hạ quyết tâm rất đễ, nhưng làm thì lại khó. Ở trường học, anh bắt đầu điên cuồng lao vào học hành, hưởng ứng các thứ hoạt động cứu quốc, bắt mình bận gần chết. Tan học, anh không dám về nhà, cứ chuồn đến cửa hiệu thuốc Khang Ký. Cửa hiệu gần đây rất phát tài. Tâm Mi thường ở cửa hiệu đỡ đần công việc. Nhìn thấy dì Mi chịu ra khỏi tòa nhà lớn thâm u, học làm một chút việc, Hạ Lỗi cũng thấy có gì như được an ủi trong lòng. Tâm Mi gói thuốc bột đã càng ngày càng thành thạo, nét cười trên mặt cũng tăng thêm.
- Tiểu Lỗi, chính cậu đã thức tỉnh tôi, người ta sống chỉ cần sống, sao cho có ích. Trước đây tôi cứ phiền muộn ở trong nhà, giống như cái thây biết đi vậy. Bây giờ thường đến Khang Ký giúp đỡ, học được cách bào chế phối ghép vị thuốc, cũng có rất nhiều điều thú vị trong công việc. Cảm ơn cậu, tiểu Lỗi ạ.
Hạ Lỗi nhìn Tâm Mi, chị nở nang mặt mày đã là đáng mừng, đôi mắt ánh lên những tia sáng cũng có cái gì đó không phải bình thường. Chỉ có thú vị thôi sao? Xem ra không chỉ có vậy mà dường như chị vừa được hồi sinh. Nhưng Hạ Lỗi không có thời gian nghiên cứu Tâm Mi. Bản thân anh chằng chịt rối rít muôn mối tơ vò, càng ngày càng dày đặc. Đúng là không có cách nào thoát ra khỏi vỏ kén dày, đã khiến lòng anh không sao thanh thản được. Anh muốn cùng mọi người trò chuyện, hoặc cùng Khang Cần nói chuyện gì đó cũng được. Nhưng Khang Cần khá bận rộn, vừa phải trông coi cửa hiệu cửa hiệu, vừa phải ứng phó với khách hàng, vừa phải nhiệt tâm chỉ dạy Tâm Mi. Rõ ràng bác ta không có thời giờ để tâm đến những mâu thuẫn và đau đớn của Hạ Lỗi.
Thời kỳ này tính khí của Hạ Lỗi rất tệ. Mỗi lần gặp Thiên Bạch, cái cảnh ở hòn Vọng Phu lại diễn lại trong óc. Sao có thể thanh thản đàng hoàng đối mặt với Thiên Bạch? Sao lại có thể không có mặc cảm phạm tội? Cũng như vậy, anh không có mặc cảm phạm tội? Cũng như vậy, anh không có cách nào đối mặt với Mộng Phàm, không có cách nào đối mặt với Mộng Hoa, cũng không có cách nào đối mặt với Thiên Lam. Anh đột nhiên biến thành người cô độc, trăm phương nghìn kế tránh né mọi người.
Tránh né người khác còn dễ, tránh né Mộng Phàm quả là rất khó. Mỗi sáng sớm cô đến cửa phòng đợi anh, đêm khuya nghe tiếng chân anh trở về cũng nồng nhiệt ra đón.
- Sao anh về muộn thế? Anh đi đâu? Sao trời chưa sáng anh đã đi? Anh bận những gì thế? Anh...
- Tôi bận. Anh không quay đầu lại, lạnh lùng nói. - Tôi bận ghê lắm, bận đén nỗi không rảnh giờ phút nào nữa! Cô đừng lo cho tôi, đừng tìm tôi, đứng nói chuyện với tôi! Cô biết rõ đó, tôi "bận" là bận một việc: bận tránh né cô.
Nói xong, không dám nhìn sự biểu lộ tình cảm của Mộng Phàm, anh vội ra khỏi cửa. Chạy đến rừng cây hoa, chạy đến đồng rộng, chạy đến bờ sông, rồi nhảy ùm xuống nước, theo dòng nước ngược mà bơi mải miết. Nước sông vào mùa thu lạnh đến thấu xương. Anh để cho làn nước lạnh giá thấm vào anh, dìm đắm anh, với niềm hy vọng uổng công là nước lạnh thế này có thể ướt tắt trái tim cực cháy, cựa quậy không yên của anh.
Vì tìm mọi cách để tránh né Mộng Phàm nên Hạ Lỗi không thể lại lên hòn Vọng Phu. Nhưng hòn núi đó như có ma lực của nó. Hạ Lỗi thấy mình giống như trúng phải tà. Hai ba phen, nhịn không nổi anh lại đến hòn Vọng Phu. Đứng trên núi, kêu lên một tiếng, mọi ưu tư chồng chất trong lòng, tựa hồ theo với sự lan tỏa của âm thanh mà giảm nhẹ không ít.
Sáng sớm hôm ấy, anh lại đứng trên hòn Vọng Phu. Mặt trời vẫn còn chưa mọc lên, bốn bề trong sương sớm mờ mịt là một dãy mông mênh. Trời xám nhờ, rừng cây xám nhờ, đồng hoang xám nhờ... Anh nhìn trời mây rồi dùng hết âm lượng, kêu to:
- Hoàng thiên đại thượng! Hậu thổ tại hạ!
Hoàng thiên tại thuợng!Hặu thổ tại hạ! Hồi âm bốn mặt tám phương truyền về. Hoàng thiên tại thượng! Hậu thổ tại hạ! Lòng anh hết sức đau khổ, bỗng quay mình toan xuống núi. Vừa quay mình thì phát hiện Mộng Phàm giống như tượng đá đứng ở đây.
Không xong rồi, không xong rồi... Mộng Phàm, chúng ta không thể lại đơn độc gặp mặt! Không xong rồi, không xong rồi... Anh mới dợm bước đều sổ toẹt hết rồi? Anh thấy rằng hôm đó... là vết nhơ của anh. Anh hối thì đã muộn, hận không thể nhảy xuống Hoàng hà mà rửa cho sạch sẽ! Có phải thế không? Có phải thế không?
Mộng Phàm! lòng anh đau đớn cùng cực, Mộng Phàm, cô tha thứ cho tôi! Tôi nhu nhược như vậy, không có cách nào đối mặt với tình yêu và tình bạn. Tôi tự ti như vậy, không có cách nào thẳng thắn cứng cỏi đấu tranh, cũng không có cách nào đối mặt với nghĩa phụ...
- Anh nói đi! Mộng Phàm rơi lệ. Anh nói rõ ràng minh bạch cho tôi biết đi! Chỉ cần anh nói ra, anh định vứt bỏ hết hình ảnh của tôi ra khỏi cuộc đời anh, không chút lưu luyến ư? Thế thì... tôi sẽ chủ động tránh né anh. Tôi biết anh chán gặp tôi, tôi cũng sẽ cảnh cáo mình, không lên hòn Vọng Phu nữa!
Hạ Lỗi ngẩng đầu nhìn Mộng Phàm, lòng anh đau khổ trăm bề.
- Tôi đã hoàn toàn không nghĩ đến lòng tự trọng của mình nữa. Tôi trăm phương ngàn kế muốn theo anh, anh cũng trăm phương ngàn kế muốn gạt tôi ra. Tôi chưa hề thấy mình hèn kém như thế bao giờ! Anh đối với tôi như vậy... chắc anh chỉ ước sao vĩnh viễn không gặp tôi nữa, ước sao tôi biến mất, ước sao tôi chết đi là xong...
- Im đi! Im đi! Cuối cùng anh kêu to thành tiếng. Cô nói như vậy là có ý gì? Cô cố tình đổ oan cho tôi. Cô hiểu tôi hơn bất kỳ ai, cô biết rõ... biết rõ...
- Biết rõ cái gì? Mộng Phàm hỏi lại, đầy vẻ thúc ép. - Tôi không biết gì hết! Tôi chỉ biết anh chả đạp lên tình cảm của tôi, giết chết lòng tự tin của tôi. Anh cố tình đẩy tôi vào chỗ chết!
- Mộng Phàm! Hạ Lỗi kêu lên đau đớn. Cô bức tôi như vậy, khiến tôi không còn lối thoát! Cô biết rõ, tôi tránh cô là bởi vì tôi sợ cô. Tôi sợ cô... là bởi vì tôi... yêu cô biết bao nhiêu!
Sau khi Hạ Lỗi buột miệng ra lời đó, toàn thể con người Mộng Phàm đều rúng động. Đôi mắt ướt lệ mở to, không hề chớp. Cô đắm nhìn Hạ Lỗi.
Hạ Lỗi cũng bị lời nói của chính mình làm cho anh khiếp hoảng. Anh há hốc miệng không nói nên lời.
Hai người nhìn nhau không nói.
- Anh nói đi Mộng Phàm nín thở nói, giọng nhỏ đi. Đây là lần thứ nhất anh thừa nhận! Dù cho lần trước, anh bất thần ôm tôi, cũng không nói là yêu tôi... Bây giờ, rốt cuộc anh đã thừa nhận rồi!
Hạ Lỗi không còn tự chủ được nữa. Anh dựa lưng vào phiến đá.
- Đời tôi coi như hỏng rồi! Mộng Phàm xông tới, ôm lấy Hạ Lỗi, úp khuôn mặt đầy lệ vào vai anh rồi nói trong nước mắt:
- Nếu yêu tôi, tại sao anh lại tránh tôi? Tại sao lại lạnh nhạt với tôi? Tại sao lại không để ý đến tôi? Tại sao không đối mặt với tôi? Tại sao? Tại sao?...
Hạ Lỗi toàn thân thắt lại, anh cảm thấy đau buốt trong xương sống.
- Tôi gắng sức đã lâu rồi, rằng tôi không cho phép mình được gặp tôi, được nghĩ đến cô. Trời chưa sáng tôi đã đến lớp, tan học cũng không dám về nhà, vất vả khổ sở lánh khỏi cô. Vậy mà giờ đây trong vài phút, mọi cố gắng của tôi đều tan thành mây khói Anh hít hơi sâu Tại sao? Cô còn hỏi tôi tại sao? Bởi vì... Anh cắn chặt răng, từ kẽ răng lọt ra vài tiếng Tôi "Không thể" yêu cô!
Mộng Phàm giật thót mình, ngẩng lên nhìn Hạ Lỗi.
- Tôi làm sao có thể yêu cô? Hạ Lỗi buồn bã nói. - Cô là hòn ngọc trên tay nghĩa phụ, là cô gái mà toàn thể họ Khang cưng quý, là con dâu chưa cưới của nhà họ Sở... Tôi thực sự không đủ tư cách yêu cô! Anh bối rối bất lực, nhưng nhiệt tình sôi sục không thể nén được Không được đâu, Mộng Phàm ạ. Trong chỗ sâu thẩm của nội tâm tôi có hàng ngàn hàng vạn tiếng la lên với tôi: Không được đâu! Không được đâu! Quan niệm về thị phi vẫn bền vững hoành hành ở giữa chúng ta! Không được đâu. Tôi không thể yêu cô! Tôi không có quyền và cũng không có tư cách yêu cô!
- Chúng ta có thể đấu tranh... Mộng Phàm thở gấp nói. - Anh từng nói thời đại bây giờ khác rồi! Chúng ta nên giàn lấy hạnh phúc cho mình... Anh dám đấu tranh với chính phủ Bắc Dương, mà lại không dám đấu tranh cho tình yêu của chúng ta ư?
- Bởi vì... Hạ Lỗi đau đớn nặng nề, nói chầm chậm từng chữ, từng câu một. - Mệnh lệnh của cha mẹ có thể chống lại. Nhưng vợ của anh em, không thể đoạt lấy!
Mộng Phàm tựa hồ bị đánh mạnh, cô lùi lại sau, sợ hãi nhìn Hạ Lỗi.
- Mỗi khi tôi nghĩ đến Hạ Lỗi đau khổ, chầm chậm tiếp tục nói. - Cha mẹ cô sẽ vì chuyện của chúng ta mà bị một đòn nặng, tôi không dám yêu cô nữa! Mỗi khi tôi nghĩ đến tình bạn của hai nhà Khang Sở, tôi lại càng không dám yêu cô nữa! Tôi lại nghĩ đến hồi thơ ấu, năm đứa chúng ta tình như chân tay, tôi càng không dám yêu cô nữa! Lại cả Thiên Bạch, tôi chỉ cần nghĩ đến Thiên Bạch, tin cậy tôi, bảo hộ tôi như vậy... tôi... Nước mắt anh vọt trào ra. - Tôi chỉ đàng sợ hãi trốn tránh thôi! Mọng Phàm! Anh cạn hơn, giọng nói khàn to. - Dù tôi có đấu tranh với toàn thế giới, tôi cũng không sao đấu tranh được với lương tâm của mình! Nếu tôi buông thả mình yêu cô, tôi sẽ hận tôi. Cái hận ấy cuối cùng sẽ khiến hai chúng ta cùng hủy diệt! Cho nên, tình yêu của chúng ta là một thứ tình cảm nguy hiểm biết bao. Nó không chỉ hủy diệt hạnh phúc và tình cảm gắn bó của hai nhà Khang Sở, nó còn hủy diệt cả hai chúng ta!
Tiếng nói của anh xiết bao đau khổ, dường như mỗi chữ đều rỏ máu, mỗi chữ từ miệng anh tuôn ra đánh Mộng Phàm quỵ ngã.
- Thế... thế thì chúng ta phải làm thế nào? Cô hoang mang hỏi.
Hạ Lỗi cúi đầu nghĩ ngợi. Một hồi lâu, hai người đều im lặng không nói. Trên núi chỉ có tiếng gió qua lại như thoi đưa.
Bỗng Hạ Lỗi đứng vững lại được, hất mạnh đầu, tia mắt sáng rực:
- Chúng ta nhất định biến tình yêu đôi lứa thành tình anh em! Anh nói rắn rỏi và mạnh mẽ. - Chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể giữ được sự thanh thản đàng hoàng, tự hỏi lòng không thẹn! Cũng chỉ có như vậy, mấy đứa tẻ từ nhỏ cùng khôn lớn lên là chúng ta, mới có thể chung sống hòa bình, dù cho vật đổi sao dời cũng không xảy ra biến đổi!
Mộng Phàm bị động, nhìn chăm chú vào Hạ Lỗi không chớp mắt, trong lòng âu sầu trăm mối... Quyết định của Hạ Lỗi mới là con đường duy nhất có thể đi. Nhưng cuối cùng liệu Hạ Lỗi có biến mất? Cô chớp chớp mắt, lệ ứa hai hàng:
- Chỉ có anh mới dùng phương thức ấy để thuyết phục tôi! Cũng chỉ có anh "cự tuyệt" mới khiến tôi chấp nhận.
- "Cự tuyệt"? Sao cô dám dùng hai chữ ấy để bẻ cong tấm lòng của tôi?
- Tôi rốt cục dã hiểu anh rồi! Mộng Phàm gật đầu lưu luyến, chịu oan uổng cầu toàn, ngắm Hạ Lỗi. - Tôi sẽ nghe lời anh, cố đè nén tình yêu đôi lứa, chỉ giữ lại tình anh em! Nhưng, anh không nên cố ý tránh né tôi, để chúng ta cũng có thể sớm chiều gặp nhau như anh em vậy!
Hạ Lỗi chăm chú nhìn Mộng Phàm. Lát sau, anh mới chầm chậm gật đầu.
- Tôi nghe lời cô! Anh kiên định. - Chúng ta đã quyết định như vậy rồi! Từ nay trở đi, không ai được phạm vào điều qui ước, chúng ta phải biến tình yêu đôi lứa thành tình anh em!
Mộng Phàm cũng gật đầu. Tia mắt cô vẫn không sao rời khỏi mặt Hạ Lỗi.
Hai người đứng ở trên núi, cứ nhìn nhau ngây ngất như vậy rất lâu, rất lâu.
Mặt trời cuối cùng từ hang núi nhô lên, ban đầu là một mảng ráng hồng rực rỡ, từ từ lên cao, dần dần lan rộng, đốt đỏ nửa bầu trời. Tiếp đó, mặt trời giốn như từ sau núi trước tiếp vọt ra, bỗng chốc chói lòa muôn phương. Cây thì xanh biếc. Rừng cây phong là ba màu đỏ, vàng, xanh xen lẫn. Con sông nhỏ uốn ép như dải dây lưng lụa màu trắng của mặt đất.
Như vậy đấy. Sáng sớm hôm ấy, họ ở trên núi Vọng Phu, có một quyết định thiêng liêng. Hai người đều cảm thấy nỗi đau đớn như người tráng sĩ chặt cổ tay, cũng dễ chịu như được đi gánh nặng. Như vậy đấy, từ nay về sau, phải giữ đúng luật chơi, không ai có thể vi phạm một bước.
Hạ Lỗi thấy mình nhất định phải giữ vững quy định. Ngay từ thời thơ ấy, Mộng Phàm là cái bóng nhỏ của anh. Trong quá trình trưởng thành, cô vẫn cứ chủ động đi theo anh. Cho nên chỉ cần Mộng Phàm không phạm quy, anh có thể tin rằng sẽ không phạm quy.
Nhưng, những ngày tiếp theo đó, anh không thoải mái chút nào. Mộng Phàm xuất hiện trong mỗi giấc mộng của anh, trong mỗi ý nghĩ của anh, trong mỗi trang sách, dưới mỗi ngọn đèn, trong mỗi buổi bình minh và hoàng hôn. Anh gạt không nổi cô, quên không nổi cô, khi dặp mặt, trong lòng càng cuồn cuộn bao khát vọng cuồng nhiệt... Cái khát vọng mạnh mẽ như thế, tuyệt nhiên không phải tình cảm anh em! Anh bỗng như sa vào nước sôi lửa nóng, mỗi lần vùng vẫy là một tiếng kêu gọi, vùng vẫy càng mạnh tiếng gọi càng âm vang: Mộng Phàm, Mộng Phàm, Mộng Phàm...
Đó là tiền nhân hậu quả của câu chuyện khi mới bắt đầu, vì sao Hạ Lỗi lại đứng trên hòn Vọng Phu, trong lòng cuồn cuộn vọt ra một cái tên. Trên hòn Vọng Phu, có quá nhiều vùng vẫy. Dưới hòn Vọng Phu có quá nhiều hồi ức! Quá khí từng phút từng phút một, từ khi mới gặp Mộng Phàm đến hiểu nhau, đến yêu nhau, đến quyết tâm biến tình yêu đôi lứa thành tình anh em... dài đến mười hai năm, khiến người say lòng, cũng khiến người nát lòng!
Đúng thế, cứ như thế khiến người say lòng lại khiến người nát lòng! Mộng Phàm ơi, trong đêm chi chít vô vàn vì sao, trong buốt sớm mờ mịt vô vàn sương mù, còn có bao nhiêu buổi hoàng hôn mặt trời gác núi, và rất nhiều ngày mưa sầu gió thảm, Hạ Lỗi cứ như vậy đứng sửng trên hòn Vọng Phu, nhìn xa hút mắt; Đi đi, đi đi! Đi đến nơi ngoài trời đi! Nhưng, Mộng Phàm, cái tên đó như một bộ phận của trời đất, từ bên hang núi theo gió mà đến, từ rừng cây hoa, từ đồi thông thấp, từ đồng rộng, từ ven hồ, từ gò núi đùng đùng cuộn đến như tiếng gió giận dữ, như sấm rung chuyển cánh đồng. Hạ Lỗi lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, dày vò trăm mối như vậy đấy.
Bất luận trong lòng có đau khổ bao nhiêu, ngày tháng cũng từng ngày từng ngày trôi qua. Từ mùa thu đến mùa đông, Hạ Lỗi vẫn cố giữ lời thề của mình. Tuy cùng Mộng Phàm sớm chiều gặp mặt, nhưng anh không dám vi phạm một chút nào. Mộng Phàm dần dần gầy đi, tiều tụy nhợt nhạt và yếu đuối. Hai người trao đổi với nhau bằng ánh mắt, lòng mang theo nỗi đau đớn sâu sắc, không lời, đau đơn đến nỗi người mê man mờ mịt, không biết đông tây nam bắc. Hạ Lỗi quả không ngờ, trong cơn dày vò này, anh rốt lại chống chọi được khá lâu.
Nhưng rồi tất cả những cố gắng, tất cả mọi nỗ lực đều tan tành trong một lần say rượu.
Sở dĩ uống rượu say là tại Khang Cần.
Tối hôm đó, khi tâm tình bàng hoàng cô độc, Hạ Lỗi đến Khang Ký dược tài hàng. Ai ngờ Khang Cần đang uống rượu giải sầu ở đây. Thời giờ đã muộn, cửa hàng đóng cửa, Khang Cần ngồi đối diện ngọn đèn con, xem ra hết sức cô quạnh.
- Hay quá! Khang Cần đã ngà ngà say, nhìn thấy Hạ Lỗi tinh thần phấn chấn lên. - Tôi đang không có gì khuây khỏa, cảm hoài tự thương thân, cậu đến đây thế là tôi có bạn! Lỗi thiếu gia, ngồi xuống! Uống rượu! Uống rượu!
Hạ Lỗi ngồi xuống nâng chén.
- Vì ba chữ "Lỗi thiếu gia" phạt bác ba chén! Anh khích động kêu lên. - Nhà bác ba đời chịu ơn nhà họ Khang, nhà tôi hai đời chịu ơn nhà họ Khang, đôi bên không ai hơn ai. Huống chi bây giờ là thời đại nào mà còn kêu "Thiếu gia"?
Khang Cần cười buồn bã:
- Dẫu cho ở thời đại nào, thiếu gia, tiểu thư, lão gia, nô tài vẫn tồn tại! Rất nhiều quy tắc cực nghiêm, không sao phá nổi.
Hạ Lỗi bị đụng chạm mạnh, mắt ánh lên vẻ đau khổ:
- Khang Cần, bác có chuyện gì cứ nói thẳng, đừng vòng vo nữa!
Khang Cần giật mình kinh ngạc nhìn Hạ Lỗi:
- Không phải là tôi nói cậu.
Anh bỗng chú ý đến vẻ buồn tênh và khổ sở của Khang Cần:
- Lẽ nào bác cũng có nỗi đau khó nói ra?
Khang Cần toàn thân co rút lại:
- Uống rượu! Lỗi thiếu gia! Chuyện gì ta cũng đừng nên nói, cứ uống rượu đi! Mặc nó, hôm nay hay ngày mai, mặc nó. Có bao nhiêu điều không biết tính sao, ta cứ để nó thế rượu này nuốt vào trong bụng là xong!
- Nói hay lắm! Hạ Lỗi uống liền ba ly lớn. Rượu vừa vào bụng, muốn không nói chuyện quả tình là không thể được. Anh nhìn Khang Cần, như gặp tri kỷ. - Khang Cần à, tôi quả là đau khổ sắp chết rồi! Nhà họ Khang này là nơi nuôi dạy tôi, cũng là nguồn gốc nỗi đau khổ của tôi. Tôi quả là hận mình! Tại sao lại nhiều tình cảm thế này? Người nếu không có tình cảm, có phải là sung sướng biết bao nhiên không? Tại sao tôi không là gió, không là cây, không là đá? Tại sao tôi không đạt được không yêu không hận? Tôi quả là hận mình!
Khang Cần sợ hãi nhìn Hạ Lỗi:
- Lỗi thiếu gia! Cả cái hận ấy cũng đem nuốt vào bụng! Tôi tiếp cậu! Nói xong, Khang Cần lại cạn ly.
- Hay hay hay! Hạ Lỗi nói liên tiếp. - Đem tất cả yêu và hận, tất cả những mối nghĩ cắt không dứt không êm, tuốt nuốt vào trong bụng! Anh uống liền ba ly.
- Uống khá đấy! Khang Cần đỏ ngầu mắt lên. - Cậu là nghĩa tử, tôi là trung bộc. Cậu không thể bất nghĩa, tôi không thể bất trung! Cuộc đời cố ý ra đề khó khăn cho ta! Cố tình dồn chúng ta vào địa ngục!
- Đúng thế đúng thế! Anh kêu lên, hoàn toàn không hiểu tại sao Khang Cần lại khích động như vậy. Mà bởi sự khích động của Khang Cần khiến anh càng thêm khích động. - Biết rõ không nên yêu mà yêu! Như vậy là vong ân phụ nghĩa! Tôi bây giờ cắt bỏ không xong, vấn vương lòng dạ, đúng là chuyện đáng xấu hổi. Mộng Phàm, cô ấy là vợ của Thiên Bạch! Tôi quả là thằng người chẳng ra làm sao, bất nhân bất nghĩa.
Khang Cần giật mình, toàn thân đều phấn khích:
- Thằng người chẳng ra làm sao là tôi, là tôi!
- Không không, là tôi, là tôi! Hạ Lỗi kêu lên.
- Cậu chỉ biết cậu, không biết tôi đâu! Nếu ở vào thời cổ, tôi phải bị thích chữ vào mặt! Tôi đáng chết!
- Tôi mới đáng chết!
Hai người cứ tôi một lời, anh một câu, anh một ly, tôi một ly, uốn đi rồi khóc đi, nói đi, cuối cùng là khóc đi, uống quá say, say đến vừa vỗ bàn vừa quật ly, vừa nhảy vừa kêu, vừa cười vừa khóc, đại náo cả lên:
- Làm người mà như thế à? Không làm chủ nổi mình! Thật dối trá! Thật đáng cười! Hạ Lỗi là thằng nào? Căn bản là thằng lừa bịp! Đại lừa bịp! Lừa Thiên Bạch! Lừa nghĩa phụ! Lừa Mộng Phàm! Lừa cả mình! Tình anh em là cái gì! Đồ khốn! Nói nghe hay hơn cả hát! Đồ khốn! Luôn miệng nhân nghĩa đạo đức! Đầy bụng là vấn vương không dứt! Đồ khốn! Giả dối! Nguỵ quyên tử! Tiểu nhân! Ti tiện! Anh đá tung bàn, chân bước lảo đảo xiên xiên xẹo xẹo, giơ cánh tay hét to. Mày cút đi cho tao, Hạ Lỗi! Tao phải đánh mày! Đánh cho mày lộ hẳng nguyên hình!...
Khang Cần luống cuống, tỉnh rượu đến quá nửa:
- Hỏng rồi! Thế là mắc luỵ rồi! Bác ta vội dìu Hạ Lỗi. - Không ngờ cậu tửu lượng kém thế! Nhân lúc cậu còn đi được, tôi đưa cậu về nhà!
Khang Cần dìu Hạ Lỗi vào vườn nhà họ Khang. Bất kể Khang Cần và Già Lý ngăn cản thế nào, Hạ Lỗi dọc đường hò hét, rống lên, kêu lên không ngừng:
- A! Đấy là nhà họ Khang! Đây là nhà họ Khang rồi! Mau lên! Khang Cần! Khang Phúc! Khang Trung! Nhỏ Ngân! Nhỏ Thúy! Vú Hồ!... Các người mau đến thộp ngực Hạ Lỗi cho ta! Hôm nay ta phải báo thù cho nghĩa phụ! Mau lên!
Tất cả mọi người nhà họ Khang đều kinh động. Bỉnh Khiêm, Vịnh Tình, Tâm Mi, Mộng Phàm, Mộng Hoa và cô hầu đầy tớ lục tục từ các phía chạy lại, kinh ngạc, chấn động, ngơ ngác nhìn Hạ Lỗi và Khang Cần.
- Trời ơi! Tâm Mi sắc mặt trắng bệch. - Khang Cần, ngươi, ngươi rủ cậu ấy uống rượu?
- Khang Cần! Bỉnh Khiêm giận dữ rống lên. - Thế là thế nào? Sao ngươi rủ cậy ấy uống rượu?
- Thưa lão gia, con có lỗi! Khang Cần đã hoàn toàn tỉnh rượu. - Quả là không biết cậu ấy tửu lượng kém thế! Đó là do con sơ xuất!
Hạ Lỗi đứng không vững, cứ nghiêng ngả suýt té.
Mộng Phàm thốt lên một tiếng kêu cực kỳ đau đớn:
- Trời! Hạ... Lỗi!
Cô đưa tay ra toan dìu Hạ Lỗi, lại rụt tay lại không dám dìu.
Khang Cần và Già Lý mỗi người một dên ngăn đỡ Hạ Lỗi.
Giữ lúc vùng vằng như thế, Hạ Lỗi nhìn thấy Mộng Phàm. Lúc đó không đừng được, anh rống lên, kêu lên với Mộng Phàm:
- Mộng Phàm, cô còn nhớ cô cho tôi con quay không? Đó là lần thứ nhất có con quay! Con quay này quả là thích thú, biết trên mặt đất quay quay quay, không ngừng quay! Nếu sắp đổ, dùng roi quật nó, nó lại quay, quay quay quay quay... Anh ngẩng đầu nhìn trời, lại cúi đầu nhìn đất. - Ha ha, trời cũng quay, đất cũng quay, nhà cũng quay, tôi cũng không ngừng quay... Cô đừng sợ tôi ngã, cô có roi mà, cô có thể vụt...
Mộng Phàm hết sức chấn động, ngẩng đầu, đờ người nhìn Hạ Lỗi, nước mắt lặn trong khóe mắt. Cô phải dùng toàn lực cố kềm chế mới không để nước mắt trào ra.
Mộng Hoa nhanh nhẹn chạy đến đưa ta chắn đỡ cho Hạ Lỗi:
- Hạ Lỗi, mau về phòng đi! Coi kìa, anh làm náo động khiến cha mẹ không ngủ được! Đi đi! Mau lên!
Hạ Lỗi túm lấy Mộng Hoa, bỗng nhiệt tình sôi sục:
- Tôi nói cho anh biết, Thiên bạch, anh em vẫn là anh em. Chúng ta kết bái ở ngoài đồng, tuyệt đối không phải là giả vờ!
Mộng Hoa gạt tay Hạ Lỗi ra, rất không hài lòng, nói:
- Tôi là Mộng Hoa, không phải Thiên Bạch!
Hạ Lỗi ngạc nhiên nghiêng người lại nhìn Mộng Hoa:
- Anh biến thành Mộng Hoa từ hồi nào?
Khang Bỉnh Khiêm quả thực bực quá rồi, rảo bước tiến lại. Ông giận dữ nói:
- Hạ Lỗi, mày dẹp đi cho tao nhờ một chút! Nửa đêm khuya khoắt, uống đến say mèm nói bậy nói bạ! Mày xem mày giống như cái gì? Mày không học cái tử tế, khiến tao đau lòng. Quả thật, mày làm tao giận đến chết mất!
Hạ Lỗi vừa thấy Khang Bỉnh Khiêm, bỗng vùng thoát ra khỏi Khang Cần, Già Lý, chạy thẳng đến trước mặt Khang Bỉnh Khiêm, nghiêng bên này ngả bên kia, gắng gượng muốn đứng vững, vừa giận dữ kêu lên với mình:
- Dưỡng phụ đã tới! Mày còn không đứng vững! Đứng vững! Nghiêm! Kính chào! Cúc cung!...
Anh vừa hô khẩu hiệu, vừa đứng nghiêm trước Khang Bỉnh Khiêm, chào kiểu nhà binh, lại cúi mình làm lễ, đầu vừa cong, toàn thân không đứng vững, đụng vào người Khang Bỉnh Khiêm.
- Trời! Mộng Phàm lại kêu lên thành tiếng.
Vú Hồ, Khang Cần, Già Lý, Nhỏ Ngân, Nhỏ Thúy... mọi người tất bật dìu đỡ Hạ Lỗi. Người này kêu người kia, muốn khuyên Hạ Lỗi về phòng. Hạ Lỗi lại khỏe vô cùng, vùng thoát khỏi mọi người, túm lấy Khang Bỉnh Khiêm, cấp thiết, nói không có thứ lớp:
- Nghĩa phụ, người không nên tức giận. Tôi nhất định phải nói cho người biết, tôi tôn kính người biết bao nhiêu, bao nhiêu! Tuy người thấy rằng không thể hiểu nổi tôi, người cứ giữ quy cũ đã định, cố chấp thành kiến của mình! Người tạo nên nỗi đau đớn vĩnh viễn trong lòng tôi! Nhưng tôi vẫn tôn kính người! Bởi vì quá tôn kính người, nên tôi mới làm cho mình trở thành thứ đức hạnh như thế này...
- Vú Hồ, Vịnh Tình can thiệp vào. Mấy đứa chúng bây lôi nó về phòng cho ta! Không để cho nó gây rối nữa!
- Dạ! Mọi người dạ ran, lại đến kéo Hạ Lỗi. - Đi đi! Đi đi!
- Tôi sẽ đi! Hạ Lỗi bỗng thét to. - Đừng có giục! Tôi sẽ đi thật xa! Tôi sẽ không để cho các người lại nhìn thấy tôi!
- Trời! Mộng Phàm lại khẽ kêu, đưa ngón tay vào miệng dùng răng cắn chặt để ngăn mình kêu lên thành tiếng.
Hạ Lỗi lại vùng xông tới. Bọn Vú Hồ sáu bảy đôi tay mà không nắm được anh. Anh quấn chặt lấy Khang Bỉnh Khiêm:
- Nghĩa phụ, người đừng tức giận như thế, người nghe tôi nói, tôi không dám cô phụ người! Tôi quả là không dám! Tôi mãi mãi nhớ năm ấy ở Đông Bắc, người an ủi cha tôi. Người để cha tôi chết mà không ân hận! Người thu dưỡng tôi! Anh khóc òa lên. - Người còn thu lượm thây cha tôi, chôn cất ông... Người xem, có phải tôi nhớ hết hay không? Làm sao tôi dám không cảm ơn? Ơn người nặng như non, dù tôi có tan xương nát thịt cũng thấy sung sướng ngọt ngào! Cho nên, để cho tôi đau đớn! Để cho tôi đau đến chết! Đó là món nợ tôi thiếu của người! Nghĩa Phụ! Cảm tạ! Cảm tạ người đã ban cho tôi tất cả tất cả! Xin người tiếp nhận một cái cúc cung trịnh trọng của tôi...
Hạ Lỗi khom lưng cúc cung, vừa mới khom người đã mềm nhũn ngã sấp xuống đất, không còn sức đứng lên được.
Khang Bỉnh Khiêm vừa sợ vừa giận, nhìn Hạ Lỗi nằm dưới đất, bị lời nói mơ hồ của Hạ Lỗi làm cho đau lòng khôn xiết. Sau khi say nói lời thật, trong lời nói của anh tại sao lại có nhiều điều oán thế? Lễ nào nhân nghĩa đến thế mà Hạ Lỗi vẫn không vừa lòng? Ông ta càng nghĩ càng giận, ngẩng đầu lớn tiếng:
- Khang Trung, mang cho ta một thùng nước!
- Dạ!... Mộng Phàm khẽ kêu, nước mắt tuôn trào ra.
- Bỉnh Khiêm! Vịnh Tình kêu.
- Lão gia... Tâm Mi lo sợ, nhìn Khang Bỉnh Khiêm lại vội nhìn Khang Cần. Nỗi đau khổ trong mắt tuyệt không ít hơn Mộng Phàm. Khang Cần không dám nhìn ánh mắt ấy, lại thử dìu Hạ Lỗi.
- Các người đừng cản ta! Lui cả ra! Khang Bỉnh Khiêm kêu to.
Khang Trung xách nước lại. Khang Bỉnh Khiêm đỡ lấy thùng nước, hắt toẹt vào người Hạ Lỗi.
Hạ Lỗi toàn thân thấm ướt, phun phì phì liền mấy cái, người tỉnh táo lại. Ngồi trên mặt đất, đầu anh nước rỏ, kinh hãi chăm chú nhìn mọi người đứng đầy cả vườn, biết mình vừa gây nên họa.
- Mày vào từ đường ngay cho tao! Khang Bỉnh Khiêm đau buồn nói. - Ta cùng gặp cha mày. Ông kéo Hạ Lỗi dậy.
Hạ Lỗi đi vào từ đường. Vừa nhìn thấy bài vị phụ thân, bất giác hai đầu gối quỳ gục xuống, nước mắt đầy tròng.
- Cha! Anh đau đớn kêu lên. - Xin cha ở trên trời linh thiêng ban cho con sức mạnh, ban cho con lời chỉ bảo! Nói với dưỡng phụ, con quả là không nên để người đau lòng!
- Mục Vân huynh! Khang Bỉnh Khiêm cũng đăm đăm nhìn bài vị. - Tôi nên làm sao với nó bây giờ? Dạy nó, nó bảo là nó không phải là con tôi đẻ ra. Không dạy nó, nó lại khiến người đau lòng như vậy đấy! - Nghĩa phụ! Hạ Lỗi dạy phục xuống đất, nói liền một chặp. - Tha thứ cho con! Tha thứ cho con! Tha thứ cho con!