Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #16  
Old 26-04-2008, 09:23 AM
meongo75's Avatar
meongo75 meongo75 is offline
Nghịch Thiên Quá»· Äế
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Ha Long
Bài gởi: 419
Thá»i gian online: 1 ngày 8 giá» 29 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 1 Post
Bạch Mã Khiếu Tây Phong
Tác giả: Kim Dung
Dịch giả: Nguyễn Duy Chính

Hồi 16


Nhưng may sao đến tối thì đội nhân mã đầu tiên đã đến nÆ¡i . Tô Lá»— Khắc vá»™i kể chuyện tìm ra mê cung, trong cung có ác qui ? hại ngưá»i như thế nào kể cho má»i ngưá»i nghe. Tuy đông ngưá»i mật lá»›n, chẳng ai dám đỠnghị Ä‘i vào thám hiểm. đội thứ hai, đội thứ ba lần lượt kéo đến, mấy trăm ngưá»i ở nÆ¡i đất bằng này nghỉ ngÆ¡i . Cứ má»—i nhóm độ mươi ngưá»i lại gầy má»™t đống lá»­a, nghÄ© rằng ác qui ? dù hung dữ nhưng chắc cÅ©ng sợ ánh sáng.

Lý Văn Tú nằm dá»±a vào má»™t khối đá, trong bụng nghÄ© thầm: “Cha mẹ ta hàng vạn dặm từ Trung Nguyên đến đất Hồi Cương, cÅ©ng chỉ vì muốn tìm đến Cao Xương mê cung. Hai ngưá»i chưa tìm được đến nÆ¡i thì đã táng mạng. Thá»±c ra nếu có kiếm được chăng nữa, phần lá»›n cÅ©ng bị ác qui ? trong cung giết chết, trừ khi nghe tiếng qui ? liá»n lùi ra ngaỵ Thế nhưng cha ta, mẹ ta má»™t thân võ công, không Ä‘á»i nào lại nghe lá»i ác qui ?. Ôi, ngưá»i võ công có cao bao nhiêu, nhưng làm sao đánh lại được qui ? quái ?â€.

đột nhiên từ sau có tiếng ngưá»i Ä‘i rón rén đến gần, ghé tai nói nhá»: “A Túâ€. Lý Văn Tú mừng quá, vá»™i nhá»m dậy kêu lên:

- Kế gia gia, ông cũng đến đấy ử

Kế lão nói:

- Ta không yên lòng nên đi theo đại đội đến kiếm ngươi đây .

Lý Văn Tú trong lòng cảm kích, cầm tay ông ta, nói:

- đưá»ng Ä‘i thật gian nan, ông tuổi đã lá»›n rồi, chắc khổ sở lắm, mau ngồi xuống nghỉ Ä‘i .

Kế lão bèn ngồi xuống bên cạnh nàng, bá»—ng từ phương tây vá»ng lại mấy tiếng cú rúc chói tai, thật là khó nghe. Cả bá»n không hẹn mà cùng hướng vá» phía tiếng chim, chỉ thấy má»™t con vật gì trắng toát, từ trong đêm tối lao vụt ra, đến cách chá»— má»i ngưá»i chừng bốn trượng, đứng yên không động đậy, nhìn ra thì là má»™t bóng ngưá»i, dưới ánh lá»­a thấp thoáng, con quái vật đó khoác má»™t tấm vải trắng, mặt đầy những máu, trên áo cÅ©ng máu me vương vãi, thân hình thật cao, phải hÆ¡n ngưá»i thưá»ng đến năm thước. Trong đêm tối hình ảnh đó cá»±c kỳ đáng sợ. Con qui ? đó vươn hai tay, mưá»i móng tay so vá»›i ngón tay còn dài hÆ¡n, tay cÅ©ng đầy máu .

Cả bá»n không ai dám thở, chỉ chăm chăm nhìn nó.

Con qui ? quái đó lại cưá»i hinh hích, eo éo nói:

- Ta ở mê cung ở đã một nghìn năm, không để cho ai làm rộn, sao các ngươi dám lớn mật đến thế?

Nó nói bằng tiếng Cáp Tát Khắc, chính là thanh âm Lý Văn Tú đã nghe trong mê cung lúc ban ngày . Con quái vật đó từ từ quay lại, hai tay nhắm ngay một con ngựa cách xa chừng ba trượng, kêu lớn:

- Chết này!

Nó lập tức xoay ngưá»i Ä‘i mất, chỉ nháy mắt đã không còn thấy hình bóng đâu . Con qui ? đó chợt đến, chợt Ä‘i, thật là đáng sợ, mãi đến khi nó Ä‘i má»™t lúc rồi, má»i ngưá»i má»›i kinh hoảng kêu lạ Con ngá»±a bị nó chỉ vào bốn chân khuỵu xuống, ngã ra chết rồi . Má»i ngưá»i chen nhau đến coi, thấy con vật toàn thân không có thương tích gì, mÅ©i mồm cÅ©ng không chảy máu, không biết trúng phải phép ma phép quái gì mà chết.

Má»i ngưá»i cùng nói:

- đúng qui ? rồi, đúng qui ? rồi .

Có ngưá»i nói:

- Ta đã bảo đại Qua Bích có qui ? mà!

Ngưá»i khác nói:

- Mê cung đó hàng ngàn năm không ai dám vào, dĩ nhiên có qui ? canh giữ.

Lại ngưá»i khác nói:

- Nghe nói qui ? quái không có chân, xem con qui ? này có dấu chân không nào ?

Má»i ngưá»i liá»n cầm Ä‘uốc, đến chá»— con qui ? bá» Ä‘i soi tìm, thấy cứ năm thước lại có má»™t cái lá»— nhá», dấu chân ngưá»i không thể nhá» như thế, hai dấu cách nhau cÅ©ng không thể xa như thế.

Chuyện xảy ra như vậy không ai còn hồ nghi, chắc chắn là qui ? quái trong mê cung ra phá phách, Ä‘á»u nói:

- Dù trong mê cung có cái gì chăng nữa thì mình cÅ©ng chẳng thèm. Sáng sá»›m ngày mai, tất cả rút trở vá».

đêm đó ngưá»i nào cÅ©ng phập phồng lo sợ, nhưng hôm sau khi mặt trá»i lên thì không ai còn sợ hãi như trước nữa . Má»™t số thanh niên bàn nhau nên vào mê cung xem cho biết. Tô Lá»— Khắc và Xa NhÄ© Khố Ä‘á»u sẵng giá»ng ngăn lại, bảo là nếu như muốn vào mê cung thì phải bàn cho kỹ lưỡng tìm má»™t cách thức an toàn.

Bàn tán cả ngày nhưng có ra cách thức nào đâu ? Tuy nhiên tất cả dồng ý ở lại thêm má»™t đêm, ngày mai tính lại . đến khoảng gần giá» hợi, chính là lúc qui ? quái xuất hiện đêm trước, lại nghe thấy phương tây ba tiếng cú rúc, cả bá»n ai nấy Ä‘á»u nổi da gà. Con qui ? áo trắng chân dài, toàn thân đầy máu lại vụt tá»›i, đứng cách chừng vài trượng, eo éo nói:

- Các ngươi chưa chịu vỠphải không? Cứ ở loanh quanh đây thêm một đêm nữa, từng đứa từng đứa ta sẽ cho chết không kịp ngáp. Ta ở trong cung một nghìn năm qua không ai dám vào, chúng bay lớn mật thật.

Nói tới đây nó lại từ từ quay đầu, hai tay chỉ vào một thanh niên đứng tận đằng xa, kêu lên:

- Chết này!

Nói xong, nó lập tức rút vá» chạy mất, dưới ánh trăng thấy nó chạy má»—i lúc má»™t xa, sau cùng biến mất. Chỉ thấy thanh niên kia từ từ sụm xuống, không nói được má»™t câu, chết ngay lập tức, trên ngưá»i cÅ©ng không có vết thương nào . đêm qua chỉ má»›i chết má»™t con ngá»±a, hôm nay lại giết má»™t thanh niên khá»e mạnh. Như thế còn ai dám ở bây giá»? Huống chi bá»n Tô Lá»— Khắc lại nói là trong mê cung nào có báu vật gì đâu, đến má»™t cục vàng cục bạc cÅ©ng không. Nếu chẳng phải vì trá»i tối, cả bá»n chắc đã lên đưá»ng chạy rồi .

Hôm sau trá»i vừa há»­ng sáng, cả bá»n đã lếch thếch quay vá».

Lý Văn Tú hôm trước đã đến xem kỹ xác con ngá»±a, bây giá» lại đến coi thi thể chàng thanh niên, trong bụng không còn hoài nghi gì nữa, nói lẩm bẩm: “Cái này không phải ác qui ?â€.

Bá»—ng dưng đằng sau có tiếng ngưá»i run run:

- đúng là ác qui ?, đúng là ác qui ?! A Tú, so vá»›i ác qui ? còn đáng sợ hÆ¡n, thôi mình Ä‘i vá».

Không biết từ bao giá», Kế lão đã đứng ngay sau lưng nàng. Lý Văn Tú thở dài nói:

- được, thôi mình Ä‘i vá».

đột nhiên nghe tiếng Tô Phổ kêu thất thanh:

- A Mạn, A Mạn, em ở đâu ?

Xa NhÄ© Khố kinh hoảng há»i:

- A Mạn không đi với ngươi ử

Nói xong y cất tiếng gá»i lá»›n:

- A Mạn, A Mạn! Thôi mình Ä‘i vá».

Lập tức chạy Ä‘i tìm con gái . Tô Phổ cÅ©ng vừa kêu “A Mạn†vừa chạy lên má»™t cái gò, nhìn bốn bá», bá»—ng thấy phía tây cạnh đưá»ng có má»™t cái khăn choàng đầu thêu hoa, vá»™i vàng chạy tá»›i nhặt lên xem, chính là khăn cá»§a A Mạn. Y hoảng không để đâu cho hết, kêu lá»›n:

- A Mạn bị ác qui ? bắt đi rồi .

Lúc này Ä‘oàn ngưá»i Ä‘i đã xa, ngay cả xác cá»§a Lạc đà, Tang Tư Nhi, và chàng thanh niên cÅ©ng đã khiêng Ä‘i rồi, ở lại chỉ còn có Tô Lá»— Khắc, Xa NhÄ© Khố, Tô Phổ, Lý Văn Tú và Kế lão năm ngưá»i thôi . Cả bá»n nghe Tô Phổ hoảng hốt kêu vá»™i chạy tá»›i há»i han. Tô Phổ cầm chiếc khăn hoa, chân tay rụng rá»i nói:

- Cái này của A Mạn. Nàng. .. nàng. .. bị ác qui ? bắt mất rồi .

Lý Văn Tú há»i lại:

- Bắt đi lúc nào ?

Tô Phổ đáp:

- Ta không biết. Chắc là đêm hôm qua . Nàng. .. nàng ngủ chung với mấy cô bạn gái, sáng nay không còn thấy đâu nữa .

Y ngơ ngẩn một hồi, đột nhiên nhắm hướng mê cung lao mình chạy tới, vừa chạy vừa kêu:

- Ta thỠcùng chết với A Mạn.

A Mạn bị ác qui ? bắt Ä‘i rồi, y làm gì có tài cứu được nàng vá». Thế nhưng nếu A Mạn chết rồi, y cÅ©ng chẳng muốn sống làm gì nữa . Tô Lá»— Khắc gá»i vói theo:

- Tô Phổ, Tô Phổ, thằng ngu, mau quay lại, ngươi không sợ chết ử

Thấy con mình càng chạy càng xa, tình cha con sau cùng thắng được nỗi sợ ác qui ?, y cũng chạy theo . Xa Nhĩ Khố ngơ ngẩn, kêu lên:

- A Mạn, A Mạn!

Rồi cÅ©ng chạy theo hai ngưá»i kia . Kế lão lắc đầu:

- A Tú, thôi mình Ä‘i vá».

Lý Văn Tú nói:

- Không, Kế gia gia, cháu phải Ä‘i cứu há».

Kế lão nói:

- Ngươi đánh không lại ác qui ? đâu .

Lý Văn Tú nói:

- Không phải ác qui ?, ngưá»i đó.

Kế lão đột nhiên giơ tay ra, nắm chặt tay Lý Văn Tú, run run nói:

- A Tú, dẫu có là ngưá»i, y so vá»›i ác qui ? còn đáng sợ hÆ¡n. Ngươi nghe lá»i ta, mình Ä‘i vá» thôi, Ä‘i cho thật xạ Mình là ngưá»i Hán, không thể ở Hồi Cương được, ngươi và ta cùng vá» Trung Nguyên.

Lý Văn Tú thấy Tô Phổ ba ngưá»i càng lúc càng xa, trong bụng bồn chồn, cố dãy ra, nào ngá» Kế lão tuy tuổi đã cao, sức lá»±c không phải tầm thưá»ng, liên tiếp mấy lần vẫn không thoát ra được. Nàng kêu lên:

- BỠtay cháu ra. Tô Phổ, Tô Phổ cũng bị nó giết mất.

Kế lão thấy nàng mặt đỠgay, bộ dạng thật là gấp rút, đành thở dài một tiếng, bỠtay nàng ra buồn bã nói:

- Vì chàng thanh niên Cáp Tát Khắc kia, ngươi chẳng coi cái gì vào đâu .

Lý Văn Tú vừa thoát được liá»n quay đầu chạy ngay, không nghe Kế lão nói gì. Nàng chạy má»™t mạch đến trước mê cung, thấy Tô Phổ tay Ä‘ang múa Ä‘ao, vừa múa vừa gào:

- Ãc qui ? chết tiệt kia, ngươi giết chết A Mạn, thì giết luôn ta Ä‘i . A Mạn chết rồi, ta còn sống làm gì. Ta là Tô Phổ, ngươi có giá»i ra đây cùng ta quyết đấu, ngươi sợ ta hay sao ?

Y giơ tay lắc cái vòng cửa, nhưng vì tâm thần hỗn loạn, đẩy qua đẩy lại vẫn không mở được. Tô Lỗ Khắc đứng một bên kêu lên:

- Tô Phổ, thằng ngu ơi! đừng có vào .

Thế nhưng Tô Phổ nào có nghe lá»i á»·

Lý Văn Tú thấy y si tình như thế, trong lòng xót xa, lớn tiếng nói:

- A Mạn chưa chết đâu .

Tô Phổ nghe thấy câu đó, đầu óc liá»n tỉnh lại ngay, quay qua há»i:

- A Mạn chưa chết ư? Sao . .. sao ngươi biết?

Lý Văn Tú đáp:

- Trong mê cung không phải là ác qui ? mà là ngưá»i .

Tô Phổ, Tô Lá»— Khắc, Xa NhÄ© Khố cùng cất tiếng há»i lại:

- Rõ ràng là ác qui ?, sao lại là ngưá»i ?

Lý Văn Tú đáp:

- Là ngưá»i giả dạng đó. Y dùng má»™t loại ám khí cá»±c độc thật nhá» phát xạ giết con ngá»±a và ngưá»i thanh niên, vết thương không dá»… gì nhìn thấy . Y dưới chân Ä‘i cà khêu, khoác áo trắng chùm ngưá»i, thành thá»­ Ä‘i trên sa mạc không có dấu chân, thân thể lại thật là cao, chạy lại nhanh.

Chỉ có hai câu nàng không nói ra, đó là: "Ta biết ngưá»i đó là ai vì ta nhận ra thá»§ pháp phóng ám khí cá»§a ỵ Trên con ngá»±a và ngưá»i thanh niên kia, ta đã tìm ra dấu vết cá»§a ám khíâ€.

Nàng giải thích hợp tình hợp lý nhưng bá»n Tô Lá»— Khắc vẫn chưa tin hẳn. Lúc này Kế lão cÅ©ng đã chạy đến, y chậm rãi nói:

- Ta biết ác qui ? này ghê gá»›m lắm, đừng ai vào mê cung làm gì để khá»i chết oan. Ta già cả rồi nói ra nhất định không sai đâu .

Tô Phổ đáp:

- Dù là ác qui ? hay là ngưá»i, ta cÅ©ng nhất định vào . .. vào cứu A Mạn.

Y cÅ©ng mong như lá»i Lý Văn Tú nói, ác qui ? chẳng qua chỉ là ngưá»i giả thành thì cÅ©ng còn chút hi vá»ng cứu được A Mạn. Y lại tá»›i lắc chiếc vòng cá»­a, lần này mở ra được. Lý Văn Tú nói:

- để ta đi với ngươi .

Tô Phổ quay lại, lòng cảm kích khôn cùng nói:

- Lý anh hùng, ngưá»i đừng vào làm chi, nguy hiểm lắm.

Lý Văn Tú nói:

- Không sao đâu, để ta theo ngươi, như thế không nguy hiểm.

Tô Phổ mắt rưng rưng lệ, nghẹn ngào nói:

- đa tạ, đạ tạ.

Lý Văn Tú nghÄ© thầm: “Ngươi cảm Æ¡n ta như thế chẳng qua cÅ©ng chỉ vì A Mạnâ€. Nàng quay lại nói vá»›i Kế lão:

- Kế gia gia, ông ở đây chỠcháu nhé.

Kế lão nói:

- Không đâu, ta cùng Ä‘i vá»›i ngươi, ngưá»i . .. ngưá»i đó ghê gá»›m lắm.

Lý Văn Tú nói:

- Ông già rồi, lại không biết võ công, ở bên ngoài chỠtốt hơn. Cháu không nguy hiểm gì đâu .

Kế lão đáp:

- Ngươi không biết đâu, nguy hiểm ghê gớm lắm. Ta muốn lo cho ngươi .

Lý Văn Tú không thể nào nói gì hÆ¡n, nghÄ© thầm: “Ông làm sao lo cho tôi được? Có tôi phải lo cho ông thì cóâ€. Năm ngưá»i liá»n đốt Ä‘uốc theo con đưá»ng cÅ© tiến vào mê cung.

Tài sản của meongo75

Chữ ký của meongo75
[COLOR="DarkRed"][FONT="Times New Roman"][SIZE="4"][B][I]Ngưá»i Ä‘á»i Ä‘á»u nói làm thần tiên là tốt, nhưng không bằng làm đôi chim liá»n cành ở nhân gian. “[/I][/B][/SIZE][/FONT][/COLOR]
  #17  
Old 26-04-2008, 09:24 AM
meongo75's Avatar
meongo75 meongo75 is offline
Nghịch Thiên Quá»· Äế
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Ha Long
Bài gởi: 419
Thá»i gian online: 1 ngày 8 giá» 29 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 1 Post
Bạch Mã Khiếu Tây Phong
Tác giả: Kim Dung
Dịch giả: Nguyễn Duy Chính

Hồi 17


Năm ngưá»i Ä‘i quanh co má»™t hồi thật lâu, Tô Phổ vừa Ä‘i vừa gá»i:

- A Mạn, A Mạn, em ở đâu ?

Thế nhưng trước sau không nghe thấy tiếng nào khác. Lý Văn Tú nghÄ© thầm: “để ta dá»a cho tên quái qui ? sợ má»™t phen má»›i đượcâ€. Nàng bèn nói:

- Bá»n mình tất cả kêu lên là đại đội nhân mã Ä‘ang đến cứu ngưá»i, không chừng khiến cho ác nhân sợ bá» chạy đó.

Tô Lỗ Khắc, Xa Nhĩ Khố và Tô Phổ cùng theo kế đó lớn tiếng la lên:

- A Mạn, A Mạn, đừng có sợ, tất cả má»i ngưá»i đến cứu ngươi đây .

Các Ä‘iện đưá»ng trong mê cung Ä‘á»u trống không, tiếng bốn bá» dá»™i lại oang oang. Ä‘i má»™t hồi nữa, bá»—ng nghe tiếng đàn bà kêu thét lên, giá»ng đúng là A Mạn. Tô Phổ vá»™i theo âm thanh chạy đến, đẩy má»™t cánh cá»­a, thấy A Mạn nằm co ở má»™t góc phòng, hai tay bị trói quặt ra đằng sau . Hai ngưá»i vừa mừng vừa sợ, cùng kêu lên. Tô Phổ chạy đến cởi dây trói, há»i:

- Con ác qui ? đâu ?

A Mạn đáp:

- Y không phải là qui ?, mà là ngưá»i . Y vừa má»›i ở đây, nghe thấy tiếng cá»§a các ngưá»i, định ôm em bá» chạy . Em cố hết sức dãy dụa, y nghe thấy đông ngưá»i nên vá»™i hốt hoảng chạy mất.

Tô Phổ thở phào má»™t hÆ¡i, há»i tiếp:

- Thế. .. thế ngưá»i đó hình dáng ra sao ? Tại sao y lại bắt em đến đây ?

A Mạn đáp:

- Trên đưá»ng y bịt chặt mắt em, đến mê cung rồi tối Ä‘en nên không nhìn rõ tướng mạo y ra sao cả.

Tô Phổ quay lại nhìn Lý Văn Tú, ánh mắt đầy vẻ cảm kích. A Mạn nói với Xa Nhĩ Khố:

- Cha, ngưá»i này nói tên y là Ngõa NhÄ© Lạp Tá», cha có biết. ..

Nàng nói chưa dứt câu, Xa Nhĩ Khố và Tô Lỗ Khắc cùng kêu lên:

- Ngõa Nhĩ Lạp T�

Hai ngưá»i kêu lên như thế thật đã rõ ràng, không những há» biết Ngõa NhÄ© Lạp Tá» mà còn biết rành là khác. Xa NhÄ© Khố đáp:

- Ngưá»i đó là Ngõa NhÄ© Lạp TỠư? Không thể được. Chính y nói y là Ngõa NhÄ© Lạp Tá»? Ngươi không nghe nhầm đấy chứ?

A Mạn nói:

- Y nói y có quen mẹ con.

Tô Lỗ Khắc nói:

- Thế thì đúng rồi, đúng là Ngõa Nhĩ Lạp TỠrồi .

Xa Nhĩ Khố lẩm bẩm nói:

- Y quen với mẹ ngươi ? Là Ngõa Nhĩ Lạp T� Vì cớ gì. .. cớ gì y lại biến thành ác qui ? trong mê cung?

A Mạn nói:

- Y không phải qui ?, y là ngưá»i . Y nói từ lúc còn nhỠđã yêu mẹ con, nhưng mẹ con lại có mắt không tròng, Ä‘i lấy cái thằng khùng là cha con... Ấy chết, cha Æ¡i, cha đừng giận, cái tên đê tiện đó nói đó.

Tô Lá»— Khắc cưá»i sằng sặc, nói:

- Ngõa Nhĩ Lạp TỠlà thằng đê tiện, nhưng y nói đâu có sai, cha ngươi đúng là thằng khùng. ..

Xa NhÄ© Khố giÆ¡ quyá»n đấm ra, Tô Lá»— Khắc vừa cưá»i vừa né tránh, nói tiếp:

- Ngõa NhÄ© Lạp Tá» trước đây giành mẹ ngươi vá»›i cha ngươi, y bị thua . Y không phải là ngưá»i tá»­ tế gì, ná»­a đêm mang dao vào giết cha ngươi . Ngươi xem, bên mang tai y có cái sẹo, chính là do Ngõa NhÄ© Lạp Tá» chém đó.

Má»i ngưá»i nhìn Xa NhÄ© Khố, quả nhiên bên cạnh tai có má»™t vết sẹo dài . Cái sẹo đó ai ai cÅ©ng đã thấy nhưng có Ä‘iá»u không biết tại sao . A Mạn nắm tay cha, nhá» nhẹ nói:

- Cha, lúc đó cha bị thương có nặng lắm không?

Xa Nhĩ Khố đáp:

- Cha ngươi tuy bị trúng ám toán của y, nhưng cũng đánh gục được y, đè được y xuống trói gô lại .

Y nói mấy câu đó, trong giá»ng có vẻ tá»± hào, nói tiếp:

- Hôm sau tá»™c trưởng há»p má»i ngưá»i lại, tuyên bố trục xuất tên vô lại đó ra khá»i bá»™ tá»™c, vÄ©nh viá»…n không cho quay vá», nếu lén lút trở lại sẽ xá»­ tá»­. Từ đó đến nay không còn thấy y đâu nữa, tên khốn kiếp đó ẩn nấp trong mê cung làm trò gì? Còn ngươi làm sao lại để cho y bắt được?

A Mạn nói:

- Hôm nay lúc trá»i vừa sáng, con vào rừng Ä‘i giải, ngỠđâu tên tồi bại đó nấp ở đằng sau, đột nhiên xông ra, bịt miệng con lại, ôm chạy thẳng lên đây . Y nói y không lấy được mẹ con thì bắt con thay thế. Con van xin y thả con vá», nói mẹ con không thích y thì con cÅ©ng không thể nào thích y được. Y nói: “Ngươi thích ta cÅ©ng được mà không thích ta cÅ©ng không sao, nhưng ngươi là ngưá»i cá»§a ta rồi . Bá»n Cáp Tát Khắc nhát gan, không đứa nào dám vào mê cung cứu ngươi đâuâ€. Y nói thế không đúng, cha, Tô Lá»— Khắc bá bá, má»i ngưá»i Ä‘á»u can đảm, lại còn Lý anh hùng, Tô Phổ, Kế gia gia ai cÅ©ng không ngại cá»±c nhá»c xông vào cứu con.

Xa Nhĩ Khố hậm hực nói:

- Y giết chết Lạc đà, Tang Tư Nhi, mình đuổi theo mau, bắt nó đem xử tử.

Lý Văn Tú vốn đã Ä‘oán ra kẻ giả làm qui ? kia là ai rồi, nào ngá» những gì nàng Ä‘oán lại sai bét cả, trong lòng ngầm xấu hổ đã nghÄ© xấu cho ngưá»i tốt, cÅ©ng may nàng chưa nói cho ai nghe, nghÄ© thầm: “Làm sao gã Cáp Tát Khắc này lại biết ném kim độc? Ném kim thá»§ pháp lại đúng y như thế? Chẳng lẽ y cÅ©ng há»c từ sư phụ ta hay sao ?â€.

Tô Lá»— Khắc biết được con ác qui ? chẳng qua chỉ là Ngõa NhÄ© Lạp Tá» giả ra thì đâu còn sợ gì nữa . Huống chi há» cÅ©ng biết tên này võ công bình bình, nếu gặp phải làm gì chẳng tóm được? Xa NhÄ© Khố thì muốn báo thù giết há»c trò mình nên cầm Ä‘uốc giÆ¡ lên, Ä‘i trước má»i ngưá»i .

Kế lão nắm vạt áo Lý Văn Tú nói nhá»:

- đó là chuyện trong bá»™ tá»™c ngưá»i Cáp Tát Khắc, bá»n mình chẳng liên quan gì, đứng bên ngoài chá» há» cÅ©ng được.

Lý Văn Tú thấy giá»ng ông run run, quả là sợ hãi lắm, ôn tồn nói:

- Kế gia gia, ông ngồi ở trong sân này chá» cháu, có được không? Gã Cáp Tát Khắc xấu xa kia võ công ghê lắm, chỉ sợ bá»n Tá»™ .. Lá»— Khắc đánh không lại, cháu phải giúp há» má»™t taỵ

Kế lão thở dài nói:

- Thế thì mình cùng đi vậy .

Lý Văn Tú nở môt nụ cưá»i hiá»n hòa vá»›i ông, nói:

- Chuyện này sẽ xong xuôi, ông đừng lo gì cả.

Kế lão đi song song với Lý Văn Tú nói:

- Chuyện này xong rồi, ta sẽ vỠTrung Nguyên. A Tú, ngươi có đi vỠcùng với ta chăng?

Lý Văn Tú thấy thật khó nghÄ©, hình ảnh quê cÅ© đất Trung Nguyên, trong lòng nàng chỉ còn má» mỠảo ảo . Nàng đã sống nÆ¡i thảo nguyên này mưá»i hai năm, chỉ yêu thích gió tuyết, cát bụi, vá»›i cánh đồng bao la ngút ngàn, những đàn cừu, đàn bò và tiếng chim thiên linh ná»­a đêm cất tiếng hót. ..

Kế lão thấy nàng không trả lá»i, nói tiếp:

- Bá»n mình ngưá»i Hán ở Trung Nguyên, so vá»›i nÆ¡i đây sướng hÆ¡n nhiá»u, mặc cÅ©ng đẹp, ăn cÅ©ng ngon. Kế gia gia cá»§a ngươi đã để dành đủ tiá»n, vá» cÅ©ng thoải mái . đất Trung Nguyên hoa lệ, so vá»›i nÆ¡i đây đẹp đẽ biết bao, sống má»™t cuá»™c Ä‘á»i cho đáng sống.

Lý Văn Tú há»i:

- Trung Nguyên đẹp như thế, sao đến bây giỠông mới v�

Kế lão sững ngưá»i, Ä‘i được mấy bước má»›i chậm rãi nói:

- Ta ở Trung Nguyên có má»™t kẻ thù, đến đất Hồi Cương chẳng qua để tị nạn. Sau mấy chục năm, kẻ thù kia chắc đã chết rồi . A Tú, mình ở ngoài này chá» há».

Lý Văn Tú nói:

- Không được, Kế gia gia, mình phải Ä‘i nhanh hÆ¡n đừng để cách xa há» nhiá»u quá.

Kế lão hừ hừ mấy tiếng, bước đi không nhanh hơn chút nào . Lý Văn Tú thấy ông ta già cả, không nỡ thúc giục. Kế lão nói tiếp:

- VỠđến Trung Nguyên rồi, mình sẽ vá» Giang Nam. Mình sẽ mua má»™t căn nhà, bốn bá» trồng đầy đào hoa dương liá»…u, xen kẽ lẫn nhau . đến mùa xuân, hoa đào Ä‘á», dương liá»…u xanh, thêm chim én Ä‘en bay qua bay lại dưới tàn cây . A Tú, mình lại đào thêm má»™t cái ao, nuôi toàn cá, màu vàng có, màu đỠcó, màu trắng có, ngươi thể nào cÅ©ng thích lắm. .. so vá»›i nÆ¡i đây thật hÆ¡n nhiá»u . ..

Lý Văn Tú chầm chậm lắc đầu, trong lòng lại nghÄ©: “Dù Giang Nam có đẹp thế nào, ta cÅ©ng chỉ thích sống nÆ¡i đây thôi, có Ä‘iá»u . .. chuyện này xong rồi, Tô Phổ sẽ kết hôn cùng A Mạn, lúc đó thể nào há» cÅ©ng làm đám cưới tưng bùng, đánh vật kéo co, chung quanh đống lá»­a hò hát. ..†Nàng ngẩng đầu lên nói:

- được rồi, Kế gia gia, bao giá» mình quay lại, ngày hôm sau mình lên đưá»ng vá» Trung Nguyên.

Mắt Kế lão đột nhiên sáng bừng lên, xem ra cực kỳ vui sướng, lớn tiếng nói:

- Hay lắm. Bao giá» mình quay lại, ngày hôm sau mình lên đưá»ng vá» Trung Nguyên.

Ngay lúc đó, Lý Văn Tú bá»—ng thấy thương gã Ngõa NhÄ© Lạp Tá» kia . Y không lấy được ngưá»i y thương yêu, lại còn bị Ä‘uổi ra khá»i bản tá»™c, sống đơn độc nÆ¡i mê cung. A Mạn đã mưá»i tám tuổi rồi, y ở mê cung này chắc cÅ©ng phải hai chục năm? Có khi còn lâu hÆ¡n nữa .
Tài sản của meongo75

  #18  
Old 26-04-2008, 09:26 AM
meongo75's Avatar
meongo75 meongo75 is offline
Nghịch Thiên Quá»· Äế
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Ha Long
Bài gởi: 419
Thá»i gian online: 1 ngày 8 giá» 29 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 1 Post
Bạch Mã Khiếu Tây Phong
Tác giả: Kim Dung
Dịch giả: Nguyễn Duy Chính

Hồi 18


- Ngõa NhÄ© Lạp Tá», đứng lại!

đột nhiên từ phía trước vá»ng lại tiếng quát giận đữ cá»§a Xa NhÄ© Khố. Lý Văn Tú không còn chá» Kế lão nữa, vá»™i vàng theo hướng tiếng nói chạy lên. Qua khá»i cá»­a cá»§a má»™t toà đại Ä‘iện, thấy trong Ä‘iện đưá»ng, Xa NhÄ© Khố tay cầm trưá»ng Ä‘ao Ä‘ang đấu vá»›i má»™t ngưá»i nhô lên hụp xuống. Ngưá»i đó hai tay không, mặc trưá»ng bào màu trắng, bịt khăn trùm đầu cÅ©ng màu trắng chỉ lá»™ hai con mắt, khăn và áo Ä‘á»u đầy vết máu, chính là gã có tên là Ngõa NhÄ© Lạp TỠđã giả làm ác qui ? hôm qua bắt cóc A Mạn. Có Ä‘iá»u hôm nay y không Ä‘i cà khêu nên áo dài vén lên quấn ngang bụng.

Tô Lá»— Khắc, Tô Phổ thấy Xa NhÄ© Khố tay cầm Ä‘ao đấu vá»›i y tay không, tin chắc nhất định thắng nên không tiến lên đánh giúp, hai ngưá»i chỉ cầm cao ngá»n Ä‘uốc, mồm thì hò hét trợ uỵ

Lý Văn Tú chỉ mới coi vài chiêu, biết là không xong, kêu lên:

- Cẩn thận!

Nàng đang toan ra tay, đã nghe bình một tiếng, ngực Xa Nhĩ Khố đã trúng một chưởng, mồm hộc máu ngã văng ra ngoài . Cha con Tô Lỗ Khắc kinh hãi, cùng vứt đuốc đi múa đao xông lên, hợp công kẻ địch. Hai cây đuốc bị vứt xuống đất, trong điện lập tức tối thui không còn nhìn rõ được nữa .

Lý Văn Tú xách lưu tinh chùy (?), kêu lên:

- Tô Phổ, lui ra! Tô Lỗ Khắc bá bá, lui ra, để ta lên đấu với ỵ

Tô Lỗ Khắc giận dữ đáp:

- Ngươi tránh ra, đừng có la lối .

Thanh trưá»ng Ä‘ao trong tay y liá»n vung ra, tiếng kêu vù vù. Ä‘ao pháp cá»§a ngưá»i Cáp Tát Khắc có má»™t đưá»ng lối riêng, thật là cương mãnh ác liệt. Thế nhưng thân thá»§ Ngõa NhÄ© Lạp Tá» thật là linh hoạt, từ dưới đất vung chân đá văng trưá»ng Ä‘ao trong tay Tô Phổ.

Lý Văn Tú liá»n ném lưu tinh chùy xuống, tung mình nhảy tá»›i, chá»™p lấy thanh Ä‘ao còn Ä‘ang rÆ¡i trên không, soe .t soe .t hai tiếng chém vào Ngõa NhÄ© Lạp Tá». Nàng theo sư phụ há»c quyá»n cước và lưu tinh chùy, Ä‘ao pháp chưa từng há»c qua, nhưng lúc này bốn ngưá»i Ä‘ang quấn quít má»™t chá»—, chùy pháp nếu thi triển không khá»i lỡ trúng cha con Tô Phổ. Nàng đành dùng quyá»n pháp phối hợp Ä‘ao pháp, ngưng thần tiếp chiến. Tô Phổ mất Ä‘ao liá»n dùng tay chân đấm đá, Ngõa NhÄ© Lạp Tá» má»™t đấu vá»›i ba nhưng vẫn không sút kém chút nào .

đấu được hÆ¡n má»™t chục hiệp, Ngõa NhÄ© Lạp Tá» kêu lá»›n má»™t tiếng, quyá»n bên trái đánh ra, trúng ngay sống mÅ©i Tô Phổ, lại đá luôn má»™t cái trúng bụng Tô Lá»— Khắc. Cha con Tô Lá»— Khắc cùng ngã không ai ngồi dậy được. Thì ra quyá»n cước cá»§a Ngõa NhÄ© Lạp Tá» ná»™i lá»±c thâm hậu, đánh trúng rồi khó mà gượng lại, Tô Lá»— Khắc tuy có tráng kiện vạm vỡ nhưng cÅ©ng chịu không nổi .

Cục diện bây giỠtrở thành một mình Lý Văn Tú đấu với kẻ địch, né qua tránh lại hiển nhiên đã kém thế. Ngõa Nhĩ Lạp TỠquát lên:

- Ngươi mau cút Ä‘i thì ta tha mạng chá»

Lý Văn Tú thấy nếu mình bá» chạy, cùng lắm chỉ mang được Kế lão theo, ba ngưá»i Cáp Tát Khắc thể nào cÅ©ng trúng phải độc thá»§ cá»§a ỵ Thành ra nàng không kể sống chết, hết sức chống đỡ. Ngõa NhÄ© Lạp Tá» giÆ¡ tay trái ra, Lý Văn Tú liá»n né qua bên phải, nào ngỠđó chỉ là hư chiêu, hữu chưởng liá»n đánh vụt ra, nghe bịch má»™t cái trúng ngay đầu vai . Lý Văn Tú loạng choạng muốn ngã, trong đầu lóe lên má»™t ý niệm: “Chiêu Thanh đông Kích Tây này sư phụ đã dạy ta rồi, sao lại không nhá»› tá»›i ?â€. Ngõa NhÄ© Lạp Tá» quát lá»›n:

- Ngươi không chạy đi, ta giết ngươi đó.

Lý Văn Tú trong lòng nổi lên một ý chí ngang tàng, cũng kêu lên:

- Ngươi giết ta thì cứ giết.

Nàng nhảy vá»t lên, chỉ má»›i vài chiêu hông lại trúng má»™t quyá»n, Ä‘au đến tuá»™t cả Ä‘ao, ngồi bệt xuống trong lòng nghÄ© thầm: “Chắc ta chết mấtâ€. đột nhiên nghe vù má»™t tiếng, má»™t ngưá»i đã nhảy vào đánh vá»›i Ngõa NhÄ© Lạp Tá».

Lý Văn Tú vá»™i vàng lăn má»™t vòng, quay đầu nhìn lại, tưởng chừng không tin nổi mắt mình. Thì ra Kế lão đã tay cầm má»™t thanh chá»§y thá»§ Ä‘ang đấu vá»›i Ngõa NhÄ© Lạp Tá». Thân thá»§ ông già thật là nhanh nhẹn, xuất chiêu nhanh như gió, không có vẻ lụm cụm chút nào .

Lạ lùng thay, Kế lão giÆ¡ tay ra chân, chiêu nào cÅ©ng giống hệt Ngõa NhÄ© Lạp Tá», chẳng khác gì võ công do sư phụ nàng là Hoa Huy truyá»n thụ. Lý Văn Tú lập tức hiểu ngay: “đúng rồi, võ công Trung Nguyên Ä‘á»u như thế cả. Kế lão và gã Cáp Tát Khắc kia Ä‘á»u há»c võ công Trung Nguyên, mình đâu có biết là Kế gia gia biết võâ€.

Hai ngưá»i càng đấu càng hăng, Ngõa NhÄ© Lạp TỠđột nhiên eo éo kêu lên:

- Mã Gia Tuấn, ngươi khá»e chứ?

Kế lão hÆ¡i giật mình, nhảy vá»™i vá» phía sau, Ngõa NhÄ© Lạp Tá» giÆ¡ tay ra, chính là sá»­ dụng má»™t ná»­a chiêu Thanh đông Kích Tây . Kế lão không mắc mưu cá»§a y, chá»§y thá»§ liá»n vung qua bên phải đón trước. Nào ngá» Ngõa NhÄ© Lạp Tá» không sá»­ dụng tiếp ná»­a dưới cá»§a chiêu Thanh đông Kích Tây, tay trái chá»™p vào mặt Kế lão, lá»™t luôn má»™t mảng da mặt cá»§a ông tạ

Lý Văn Tú, Tô Lá»— Khắc và A Mạn ba ngưá»i cùng kinh hoảng kêu lên, riêng Lý Văn Tú dưá»ng như muốn ngất xỉu . Chỉ thấy Ngõa NhÄ© Lạp Tá» tung mình nhảy lên, chân trái đá ra, chân phải đá tiếp, uyên ương liên hoàn, Ä‘á»u trúng ngay mình Kế lão . Ngay khi đó, má»™t ánh sáng trắng lóe lên, thanh chá»§y thá»§ trong tay Kế lão phóng vụt ra, đâm phập ngay vào bụng địch thá»§.

Ngõa NhÄ© Lạp Tá» thảm thiết kêu lên má»™t tiếng, hai tay ra chiêu NgÅ© Lôi Oanh đính, đánh thẳng xuống đỉnh đầu Kế lão . Lý Văn Tú biết rằng nếu quyá»n này đánh trúng, Kế lão không sao sống nổi . Nàng cố hết sức bình sinh, nhảy tá»›i giÆ¡ tay ra đỡ, nghe lách cách mấy tiếng, hai tay dưá»ng như muốn gãy vụn. Hai ngưá»i giằng co, Ngõa NhÄ© Lạp Tá» tay không đánh xuống được, Lý Văn Tú cÅ©ng không cách nào đẩy được y ra.

Tô Lá»— Khắc lúc này đã cá»­ động được rồi liá»n nhảy lên dùng hết sức đấm luôn vào cằm Ngõa NhÄ© Lạp Tá». Ngõa NhÄ© Lạp Tá» ngã ngá»­a vá» sau, đụng ngay vào tưá»ng, sụm ngay xuống. Lý Văn Tú kêu lên:

- Kế gia gia, Kế gia gia!

Nàng đỡ Kế lão dậy, không dám mở mắt, mặt ông ta ắt hẳn máu thịt bầy nhầy thật là ghê rợn. Nào ngá» khi nàng hé mắt nhìn ra, trước mặt lại là má»™t ngưá»i đàn ông tráng niên. Nàng giật mình mở to mắt, chỉ thấy y mặt mày nhẵn thín, râu ria cạo sạch, trông cÅ©ng khá đẹp trai, trong cảnh tranh tối tranh sáng thấy y mặt trắng bệch không má»™t chút máu . Ngưá»i đó chỉ chừng ngoài ba mươi, chỉ có đôi mắt là còn quen thuá»™c trên má»™t khuôn mặt lạ hoắc, thật là thần bí.

Lý Văn Tú ngÆ¡ ngẩn hồi lâu má»›i “A†lên má»™t tiếng kinh hoàng, đẩy Kế lão ra nhảy lùi vá» sau . Nàng bị trúng quyá»n cước, rÆ¡i xuống đứng không vững nên ngồi bệt xuống, ấp úng nói:

- Ngươi . .. ngươi . ..

Kế lão đáp:

- Tạ .. ta không phải là Kế gia gia của ngươi, tạ .. tạ ..

đột nhiên y oa lên một tiếng, hộc ra một ngụm máu tươi, hổn hển nói tiếp:

- đúng đó, ta là Mã Gia Tuấn, từ trước tới nay giả làm ông già hỠKế. A Tú, ngươi không giận ta chứ?

Hai tiếng “A Tú†vẫn không khác gì mưá»i năm qua đầy vẻ thiết tha lo lắng. Lý Văn Tú nói:

- Tôi không giận ông, đương nhiên là không giận. Từ trước đến nay ông đối với tôi thật tốt, thật tốt.

Nàng nhìn Mã Gia Tuấn, lại nhìn ngưá»i nằm gục nÆ¡i bức tưá»ng Ngõa NhÄ© Lạp Tá», trong bụng không biết bao nhiêu là ngá» vá»±c. Lúc này A Mạn đã đỡ cha lên, xoa bóp vết thương trên ngá»±c ỵ Tô Lá»— Khắc và Tô Phổ nhặt Ä‘ao, hai ngưá»i khập khiá»…ng Ä‘i tá»›i trước mặt Ngõa NhÄ© Lạp Tá». Ngõa NhÄ© Lạp Tá» nói:

- A Tú, sao ta bảo ngươi chạy đi, ngươi không chạy ?

Y nói bằng tiếng Hán, thanh điệu giống hệt sư phụ nàng Hoa Huỵ Lý Văn Tú không kịp suy nghĩ, buột miệng kêu lên:

- Sư phụ!

Ngõa Nhĩ Lạp TỠnói:

- Ngươi bây giỠmới nhận ta ử

Y chầm chậm giơ tay gỡ khăn choàng đầu, quả nhiên chính là Hoa Huỵ Lý Văn Tú vừa kinh ngạc, vừa đau lòng, chạy đến gục dưới chân y, kêu lên:

- Sư phụ, sư phụ, con đâu có biết là thầy . Con. .. con lúc đầu đã Ä‘oán là sư phụ nhưng há» nói đây là ngưá»i Cáp Tát Khắc tên là Ngõa NhÄ© Lạp Tá», thầy cÅ©ng nhận như thế.

Ngõa Nhĩ Lạp TỠthản nhiên nói:

- Ta chính là ngưá»i Cáp Tát Khắc, bị bá»™ tá»™c Ä‘uổi ra, vÄ©nh viá»…n không cho quay trở lại . Ta đến Trung Nguyên nÆ¡i ngưá»i Hán sống, há»c võ công cá»§a ngưá»i Hán, ha ha, thu ngưá»i Hán làm há»c trò, Mã Gia Tuấn, ngươi khá»e chứ, khá»e chứ?

Mã Gia Tuấn nói:

- Sư phụ, tuy thầy có ơn với tôi, nhưng lại . ..

Lý Văn Tú lại càng ngạc nhiên, nói:

- Kế gia gia, ông. .. ông ta cũng là thầy của ông sao ?

Mã Gia Tuấn nói:

- Ngươi đừng gá»i ta là Kế gia gia nữa . Ta là Mã Gia Tuấn. Ông ta là sư phụ cá»§a ta, dạy ta võ công, cùng ta quay vỠđất Hồi Cương, ná»­a đêm dẫn ta lẻn vào vùng ngưá»i Cáp Tát Khắc. Y dùng độc châm giết mẹ cá»§a A Mạn. ..

Y nói bằng tiếng Hán. Lý Văn Tú càng nghe càng lạ lùng, dùng tiếng Cáp Tát Khắc há»i A Mạn:

- Mẹ ngươi bị y dùng kim độc giết chết đấy ử

A Mạn chưa kịp trả lá»i, Xa NhÄ© Khố đã nhảy dá»±ng lên, kêu lá»›n:

- đúng đó, đúng đó. Mẹ cá»§a A Mạn, nàng Nhã Lệ Tiên thân ái cá»§a ta, má»™t ngày kia toàn thân tím bầm, bị bạo bệnh chết, thì ra là vì ngươi Ngõa NhÄ© Lạp Tá». Ngươi là tên ác ôn giết chết vợ tạ

Y vùng lên toan ra thí mạng vá»›i Ngõa NhÄ© Lạp Tá», nhưng đã bị trá»ng thương, vừa cá»­ động vết thương lại tấy lên, phải ngồi thụp xuống. Ngõa NhÄ© Lạp Tá» nói:

- đúng thế. Ta giết Nhã Lệ Tiên đó, ai bảo nàng không có mắt lấy một tên khùng, lại không chịu bỠđi theo tả

Xa Nhĩ Khố gào lên:

- đồ ác tặc, đồ ác tặc.

Mã Gia Tuấn dùng tiếng Cáp Tát Khắc nói:

- Ông ta vốn định giết Xa NhÄ© Khố nhưng hôm đó Xa NhÄ© Khố không biết Ä‘i đâu, tìm mãi không ra. Sư phụ ta đích thân Ä‘i tìm Xa NhÄ© Khố, dặn ta bá» thuốc độc xuống giếng nước cho toàn thể bá»™ tá»™c chết hết. Thế nhưng bá»n ta lúc đó tá túc tại má»™t nhà ngưá»i Cáp Tát Khắc, chá»§ nhân đối đãi thật chu đáo, có gì cÅ©ng Ä‘em ra má»i khách. Ta nghÄ© Ä‘i nghÄ© lại, không thể nào ra tay được. Khi sư phụ ta quay vá», nói tìm không ra Xa NhÄ© Khố, há»i ra má»›i biết ta không nghe lá»i bá» thuốc độc xuống giếng, lập tức nổi cÆ¡n lôi đình, nói ta hẳn là đã tiết lá»™ bí mật cá»§a ông ta, nên muốn giết ta diệt khẩu . Ta bị ép uổng quá mức, đành phải tiên hạ thá»§ vi cưá»ng, xuất kỳ bất ý bắn ba mÅ©i độc châm vào lưng ông tạ

Ngõa Nhĩ Lạp TỠhậm hực nói:

- Ngươi là tên cẩu tặc vong ân phụ nghĩa, hôm nay rồi cũng chết vì tay tạ

Mã Gia Tuấn nói với Lý Văn Tú:

- A Tú, hôm đó ngươi cùng vá»›i Trần đạt Hải động thá»§, vừa sá»­ dụng võ công là ta biết ngay ngươi đã theo sư phụ ta há»c võ, biết ba mÅ©i kim độc kia không giết được ông tạ

Ngõa Nhĩ Lạp TỠhừ một tiếng nói:

- Với cái tài nhỠnhoi của ngươi mà giết được ta ử

Mã Gia Tuấn không để ý đến ông ta, nói với Lý Văn Tú:

- HÆ¡n mưá»i năm nay ta trốn nÆ¡i Hồi Cương, ẩn náu ở bá»™ tá»™c Thiết Diên, giả vá» làm má»™t ông già, cÅ©ng vì sợ sư phụ ta chưa chết. Chỉ có nÆ¡i đây là ông ta không dám quay vá» thôi . Ta có biết đâu ông ta lại ở ngay gần đây, thành ra ý niệm đầu tiên là phải chạy vá» Trung Nguyên.

Lý Văn Tú thấy hÆ¡i thở ông ta yếu dần, biết ông ta bị Ngõa NhÄ© Lạp Tá» dùng cước pháp liên hoàn đá trúng hai cái, ná»™i tạng đã bị vỡ nát, không còn cách gì sống được, quay đầu lại nhìn Ngõa NhÄ© Lạp Tá», thấy con dao đâm vào bụng lút tận cán, cÅ©ng không sao thoát khá»i . Nàng ở Hồi Cương hÆ¡n mưá»i năm, chỉ có hai ngưá»i này thá»±c lòng lo liệu cho mình, chăm sóc cho mình, nào ngỠân oán triá»n miên, đến ná»—i giết lẫn nhau để thành thế hai bên cùng chết. Mắt nàng nhòa lệ, há»i Mã Gia Tuấn:

- Kế. .. Mã đại thúc, đại thúc. .. biết ông ta chưa chết, lại ở gần đây sao không lập tức quay vỠTrung Nguyên?

Khóe miệng Mã Gia Tuấn lá»™ má»™t nụ cưá»i thê lương, nói nhá»:

- Dương liễu nơi đất Giang Nam nay đã trổ mầm rồi . A Tú, ngươi một mình vỠđi, từ naỵ .. nên cẩn thận, Kế gia gia, Kế gia gia từ nay không còn lo cho con được nữa ...

Thanh âm má»—i lúc má»™t yếu, sau cùng không còn nghe gì nữa . Lý Văn Tú nằm phục lên ngưá»i ông, kêu lên:

- Kế gia gia, Kế gia gia, ông đừng chết.

Mã Gia Tuấn đâu còn có thể trả lá»i nàng, nhưng Lý Văn Tú cÅ©ng đã hiểu rõ. Mã Gia Tuấn sợ sư phụ cá»§a y không để đâu cho hết, đáng lẽ phải vá» Trung Nguyên ngay, nhưng lại theo nàng vào mê cung, tưởng rằng trước sau giả làm ông già, Ngõa NhÄ© Lạp Tá» sẽ không thể nào nhận ra. Thế nhưng sau cùng ông phải ra tay động thá»§ cùng vá»›i ngưá»i mà ông e ngại nhất, cÅ©ng chỉ vì nàng!!!

Trong mưá»i năm qua, nàng yêu ông chẳng khác gì ông cháu, thá»±c ra ông ta chỉ má»›i tráng niên. Trên Ä‘á»i này ông ruá»™t đối vá»›i cháu chắc gì được thế? Có chăng hay không nàng đâu biết được.

Hai chiếc đuốc dưới đất, một chiếc đã tắt ngúm, còn một chiếc cũng đã đến tận cùng rồi .
Tài sản của meongo75

  #19  
Old 26-04-2008, 09:27 AM
meongo75's Avatar
meongo75 meongo75 is offline
Nghịch Thiên Quá»· Äế
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Ha Long
Bài gởi: 419
Thá»i gian online: 1 ngày 8 giá» 29 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 1 Post
Bạch Mã Khiếu Tây Phong
Tác giả: Kim Dung
Dịch giả: Nguyễn Duy Chính

Hồi 19


Tô Lỗ Khắc đột nhiên nói:

- Thật là lạ lùng, hai ngưá»i Hán đấu vá»›i má»™t ngưá»i Cáp Tát Khắc, ta nào có biết quyá»n ta đánh ra hồi nãy lại trúng ngay mặt ngưá»i Cáp Tát Khắc.

Lý Văn Tú há»i lại:

- Thế thì đã sao ? Tại sao ngươi lại giúp ngưá»i Hán đánh ngưá»i Cáp Tát Khắc là thế nào ?

Tô Lỗ Khắc gãi đầu nói:

- Ta cũng chẳng biết nữa .

Một lát sau, y nói tiếp:

- Ngươi là ngưá»i tốt, y là ngưá»i xấu .

Sau cùng y cÅ©ng phải thừa nhận rằng trong số ngưá»i Hán có những tên cưá»ng đạo xấu xa, nhưng cÅ©ng có những ngưá»i anh hùng như Lý Văn Tú. Trong số ngưá»i Cáp Tát Khắc có những ngưá»i tốt như y thì cÅ©ng có những ngưá»i chẳng ra gì như Ngõa NhÄ© Lạp Tá».

Lý Văn Tú nghÄ© thầm: “Nếu như năm xưa ngươi biết được như thế, thì chắc đã không hung hăng đánh Tô Phổ má»™t trận thật Ä‘au . Cùng má»™t chuyện mà hai thái độ khác nhau . Nếu như hồi đó Tô Phổ vẫn là bạn cá»§a ta, liệu khi y lá»›n lên rồi gặp được A Mạn có yêu nàng không? Lòng ngưá»i thật là lạ lùng, ta làm sao hiểu đượcâ€.

Tô Lỗ Khắc lớn tiếng nói:

- Ngõa NhÄ© Lạp Tá», ta xem ngươi cÅ©ng không sống được, chúng ta chẳng cần giết ngươi làm chị Thôi chào ngươi .

Ngõa Nhĩ Lạp TỠđột nhiên mắt bừng lên một vẻ ác độc, tay phải vung ra. Lý Văn Tú biết y phát xạ độc châm, kêu lên:

- Sư phụ, đừng. ..

Ngay khi đó, một đốm lửa bùng lên, cây đuốc sau cùng cũng đã tắt, trong điện giơ tay không nhìn thấy ngón, Ngõa Nhĩ Lạp TỠmuốn bắn kim độc cũng không thể nào nhìn được cho chính xác. Lý Văn Tú kêu lên:

- Các ngưá»i ra mau, đừng ai lên tiếng.

Tô Lá»— Khắc, Tô Phổ, Xa NhÄ© Khố, A Mạn bốn ngưá»i đỡ nhau từ từ Ä‘i ra. Ai cÅ©ng biết độc châm cá»§a Ngõa NhÄ© Lạp Tá» ghê gá»›m, tuy y sắp chết đến nÆ¡i, nhưng vẫn còn có thể bắn kim giết ngưá»i . Bốn ngưá»i ra khá»i Ä‘iện rồi, thấy Lý Văn Tú vẫn chưa ra, Tô Phổ kêu lên:

- Lý anh hùng, Lý anh hùng, mau ra đi .

Lý Văn Tú liá»n “ừ†má»™t tiếng.

Ngõa NhÄ© Lạp Tá» há»i:

- A Tú, ngươi . .. ngươi cũng định bỠđi ử

Giá»ng y thật là thê lương. Lý Văn Tú trong lòng không nỡ, nghÄ© thầm ông ta tuy làm nhiá»u Ä‘iá»u xấu xa nhưng vá»›i mình thật là tá»­ tế, để ông ta nằm má»™t mình trong bóng tối chá» chết, thá»±c là quá tàn nhẫn. Nàng ngồi xuống nói:

- Sư phụ, con ở lại đây với thầy .

Tô Phổ lại ở bên ngoài gá»i thêm mấy tiếng nữa . Lý Văn Tú lá»›n tiếng đáp:

- Các ngươi ra trước đi . Ta đợi một lát sẽ ra sau .

Tô Phổ nói:

- Ngưá»i đó hung ác lắm, Lý anh hùng phải cẩn thận.

Lý Văn Tú không trả lá»i . A Mạn nói:

- Sao anh vẫn gá»i y là Lý anh hùng mà không gá»i là Lý cô nương?

Tô Phổ lạ lùng há»i lại:

- Lý cô nương? Y là con gái sao ?

A Mạn đáp:

- Anh giả ngây giả dại không biết hay không nhìn ra thật?

Tô Phổ đáp:

- Ta giả ngây giả dại bao giá»? á»´ .. y võ công giá»i như thế sao lại là con gái được?

A Mạn nói:

- đêm hôm đó trá»i bão tuyết, y Ä‘oạt lại em làm nô lệ, vá» sau lại tha chá» Khi đó em đã biết y là con gái rồi .

Tô Phổ vỗ tay đắp:

- A, đúng rồi . Nếu y quả thá»±c là con trai, Ä‘á»i nào lại chịu bá» má»™t cô gái xinh đẹp như em?

Mặt A Mạn hơi đỠlên nói:

- Không phải thế. Khi đó em thấy y nhìn anh, liá»n biết y là con gái . Trên Ä‘á»i làm gì có má»™t ngưá»i con trai nào lại nhìn anh bằng cặp mắt si mê đến thế bao giá».

Tô Phổ gãi đầu, cưá»i ngây ngô nói:

- Ta chẳng nhìn thấy gì cả.

A Mạn sung sướng cưá»i, nụ cưá»i thật chẳng khác gì bông hoa má»›i nở. Nàng biết mắt Tô Phổ chỉ nhìn má»™t mình nàng, dù có hàng nghìn hàng vạn cô nương si tình nhìn y, y cÅ©ng không há» hay biết. Ä‘iện đưá»ng tối om như má»±c, Lý Văn Tú và Ngõa NhÄ© Lạp Tá» không ai nhìn thấy ai . Cô gái ngồi ngay bên cạnh sư phụ, trong cảnh tịch mịch, nghe tiếng cưá»i vui vẻ cá»§a A Mạn và Tô Phổ má»—i lúc má»™t xa, bước chân cá»§a bốn ngưá»i càng ngày càng nhá» dần. Ngoài Lý Văn Tú Ä‘ang ngồi bên sư phụ Ngõa NhÄ© Lạp Tá» chá» chết, trong Ä‘iện chỉ còn xác chết cá»§a Kế gia gia . Ngõa NhÄ© Lạp Tá» lại há»i:

- Sao lúc ta bảo ngươi Ä‘i ra, ngươi không nghe lá»i tả Nếu như ngươi Ä‘i ra. .. ôi . ..

Lý Văn Tú nhỠnhẹ nói:

- Sư phụ, thầy không lấy được ngưá»i thầy yêu thì giết bà ta Ä‘i . Con không lấy được ngưá»i con yêu, lại không nhẫn tâm để y bị ngưá»i ta giết.

Ngõa NhÄ© Lạp Tá» cưá»i khẩy má»™t tiếng nói:

- Thì ra là thế.

Y lặng yên giây lát, thở dài:

- Ngưá»i Hán các ngươi thật là lạ lùng, có đứa ác ôn như Mã Gia Tuấn vong ân phụ nghÄ©a, sát hại sư phụ, có đứa ăn cướp, giết ngưá»i không nháy mắt như Hoắc Nguyên Long, Trần đạt Hải, lại cÅ©ng có cô gái tâm địa nhân thiện như ngươi .

Lý Văn Tú há»i:

- Sư phụ, thế tên cướp Trần đạt Hải ra sao ? Cả bá»n Ä‘uổi theo y nhưng trên mặt tuyết có đến hai hàng dấu chân. Má»™t hàng là cá»§a sư phụ, phải không?

Ngõa Nhĩ Lạp TỠnói:

- đúng rồi, cá»§a ta đó. Từ khi ta bị tên nghịch đồ Mã Gia Tuấn bắn độc châm, thân thá» suy nhược, hÆ¡n mưá»i năm qua ở nÆ¡i sÆ¡n động dưỡng thương, tưởng coi như xong Ä‘á»i . NgỠđâu lại có ngươi đến cứu ta, giúp ta rút độc châm ra. Sau khi ta khá»i rồi, đêm đêm thưá»ng hay đến bá»™ tá»™c Thiết Diên, ở bên ngoài các lá»u vải thám thính, định bụng giết Xa NhÄ© Khố và tên tá»™c trưởng đã Ä‘uổi tạ Chỉ vì ngươi nên ta chưa bá» thuốc độc xuống giếng.

đêm hôm đó trá»i bão tuyết, ta náu mình bên ngoài nhà ngươi, thấy các ngươi cho Trần đạt Hải vào trú tuyết, lại nghe được các ngươi phát hiện bản đồ vào mê cung. Trần đạt Hải đào tẩu rồi, ta liá»n Ä‘i theo y, vào được mê cung. Ta đánh cho y má»™t quyá»n vào sau gáy bất tỉnh, nhốt y tại mê cung.

Chiá»u hôm qua, ta lấy trong bá»c y bức địa đồ khăn tay, rút ra mươi đưá»ng chỉ, bá» lại vào trong túi y rồi bịt mắt y lại, buá»™c y lên lưng ngá»±a, tống y Ä‘i thật xạ

Lý Văn Tú không hiểu sao má»™t ngưá»i tàn nhẫn như y lại tha mạng ngưá»i khác, há»i lại:

- Sao thầy lại rút Ä‘i mấy đưá»ng chỉ là sao ?

Ngõa NhÄ© Lạp Tá» cưá»i khan mấy tiếng, mưá»i phần đắc ý:

- Y biết đâu ta rút ra mươi đưá»ng chỉ rồi, địa đồ thiếu Ä‘i mấy lối Ä‘i, mê cung này không sao tìm thấy được nữa . Tên ăn cướp đó thể nào cÅ©ng Ä‘i kiếm đồng bá»n, theo địa đồ đó mà Ä‘i tìm mê cung. Bá»n chúng sẽ ở trên đại sa mạc Qua Bích chạy tá»›i chạy lui, không còn bao giá» vỠđược thảo nguyên nữa . Bá»n cưá»ng đạo sẽ từng đứa từng đứa chết khát trên sa mạc, đến lúc chết vẫn còn mong tìm được mê cung để phát tài, ha ha, ha ha, thật là thú vị, thú vị.

NghÄ© đến má»™t đám ngưá»i dưới ánh nắng chang chang, chạy loanh quanh trong má»™t sa mạc cả mấy trăm dặm không má»™t giá»t nước thật là ghê rợn, Lý Văn Tú nhịn không nổi phải chép miệng má»™t cái . Bá»n cưá»ng đạo đó đã giết cha mẹ nàng nhưng nay gặp tai há»a thảm khốc như thế, cÅ©ng không khá»i tá»™i nghiệp. Không biết nếu như nàng gặp lại bá»n chúng, liệu nàng có bảo chúng là: “Cái địa đồ kia không đúng đâu†chăng?

Có lẽ nàng sẽ nói cho há» biết. Có Ä‘iá»u bá»n Hoắc Nguyên Long, Trần đạt Hải Ä‘á»i nào chịu tin. Trong bụng chúng chỉ nghÄ© đến chuyện phát tài, trong sa mạc chạy má»™t vòng cho đến khi chết khát. Bá»n há» chắc mẩm thể nào cÅ©ng đến được mê cung, vì Trần đạt Hải đã theo bức địa đồ này đến mê cung rồi, thì còn làm sao sai được nữa . Trong mê cung có vô số trân châu bảo thạch, ai ai cÅ©ng nói thế lẽ nào không đúng?

Ngõa NhÄ© Lạp Tá» cưá»i ngặt nghẽo không ngừng, nói:

- Thá»±c ra, trong mê cung này đến cục vàng bằng ngón tay cÅ©ng chẳng có, mê cung trong này có cái gì thì trung nguyên còn nhiá»u gấp mấy . Bàn, ghế, giưá»ng, màn, biết bao nhiêu thư bản, vi kỳ, thất huyá»n cầm, bếp, chén, chảo . .. cái gì mà chẳng có, có Ä‘iá»u chẳng quí báu gì cả. Tại đất ngưá»i Hán ở, đâu đâu cÅ©ng đầy rẫy, vậy mà bá»n ngưá»i Hán lại xả mệnh Ä‘i tìm, ha ha, thật tức cưá»i muốn chết.

Lý Văn Tú hai lần Ä‘i vào mê cung, thấy vô số vật thưá»ng dùng hàng ngày . đất Hồi Cương khí hậu khô ráo, tuy đã lâu năm, những vật đó cÅ©ng chưa mục nát. Thế nhưng khắp các phòng ốc, nào thấy đâu kim ngân châu báu gì? Nàng nói:

- Truyá»n thuyết cá»§a con ngưá»i phần nhiá»u đâu có đúng, tòa mê cung này lá»›n thật nhưng nào có châu báu gì đâu . Ôi, đến ngay cả cha mẹ tôi cÅ©ng vì thế mà uổng mạng.

Ngõa NhÄ© Lạp Tá» há»i:

- Thế ngươi có biết lai lịch của mê cung này không?

Lý Văn Tú nói:

- Không biết. Sư phụ, thầy có biết không?

Ngõa Nhĩ Lạp TỠnói:

- Ta ở đây có Ä‘á»c được má»™t cái bia đá, trên đó khắc rõ việc xây dá»±ng mê cung này, thì ra xây dá»±ng từ Ä‘á»i đưá»ng Thái Tông.

Lý Văn Tú đâu có biết đưá»ng Thái Tông là ai, Ngõa NhÄ© Lạp Tá» liá»n kể tiếp cho nàng nghe lai lịch cá»§a tòa mê cung. NÆ¡i đây chính là thuá»™c vá» nước Cao Xương thá»i nhà đưá»ng.

Hồi đó Cao Xương là má»™t nước lá»›n ở Tây Vá»±c, sản vật phong phú, quốc thế cưá»ng thịnh. Năm Trinh Quan nguyên niên Ä‘á»i đưá»ng Thái Tông, quốc vương nước Cao Xương tên là Cúc Văn Thái thần phục nhà đưá»ng. đưá»ng triá»u phái sứ giả đến Cao Xương, đòi y phải theo qui cá»§ cá»§a ngưá»i Hán. Cúc Văn Thái nói vá»›i sứ giả:

- Chim ưng bay trên trá»i, chim trÄ© nằm trong bụi, con mèo ở trong nhà, con chuá»™t chui dưới hang, má»—i giống có má»™t tính cách, giống nào ra giống nấy tá»± mình sống theo mình.

Y nói thế có ý rằng các ngươi tuy là chim ưng dữ tợn bay trên trá»i nhưng ta cÅ©ng là loài gà rừng, ẩn nấp nÆ¡i đồng cá», tuy các ngươi có là con mèo Ä‘i lại nÆ¡i sảnh đưá»ng, thì ta cÅ©ng như con chuá»™t nhắt, nằm sâu dưới hang, các ngươi chắc đã làm gì được tả Hai bên má»—i bên có những tính cách riêng, thích hợp riêng, không thể bên nào ép bên nào phải theo ý mình, sao các ngươi nhất định bắt ta phải theo qui cá»§ tập tục cá»§a ngưá»i Hán là sao ? đưá»ng Thái Tông nghe nói thế, giận dữ lắm bảo rằng y là giống dã man, không phục vương hóa nên sai đại tướng Hầu Quân Tập Ä‘em quân chinh phạt.
Tài sản của meongo75

  #20  
Old 26-04-2008, 09:29 AM
meongo75's Avatar
meongo75 meongo75 is offline
Nghịch Thiên Quá»· Äế
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Ha Long
Bài gởi: 419
Thá»i gian online: 1 ngày 8 giá» 29 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 1 Post
Bạch Mã Khiếu Tây Phong
Tác giả: Kim Dung
Dịch giả: Nguyễn Duy Chính

Hồi 20


Cúc Văn Thái nghe tin nói với bách quan rằng:

- Nước đại đưá»ng ở cách xa ta bảy ngàn dặm, ở giữa là má»™t ngàn dặm đại sa mạc, đất không có cá», không có nước, gió lạnh như dao cắt, trá»i nắng thì như thiêu, làm sao Ä‘em đại quân vượt qua được? Há» Ä‘em quân tá»›i đánh ta, nếu như Ä‘em binh thật nhiá»u, lương thảo tiếp viện sẽ không lo nổi. Còn nếu như chỉ Ä‘em dưới ba vạn quân thì ta không sợ. Mình sẽ dÄ© dật đãi lao (lấy nhàn nhã chống nhá»c mệt), kiên quyết thá»§ trong thành chỉ cần giữ được hai mươi ngày, quân nhà đưá»ng hết lương thá»±c ắt phải quay vá».

Y biết rằng quân nhà đưá»ng ghê gá»›m nên đưa ra kế sách chỉ thá»§ mà không đánh nên chiêu tập dân phu xây má»™t tòa mê cung ở má»™t nÆ¡i cá»±c kỳ bí mật, để nếu như đô thành không giữ được thì có nÆ¡i rút vá».

Thá»i kỳ đó nước Cao Xương tương đối hùng cưá»ng, các thợ giá»i cá»§a Tây Vá»±c Ä‘á»u tụ tập tại vùng này. Tòa mê cung xây dá»±ng rất ngoằn ngoèo, kiên cố, bao nhiêu trân kỳ bảo vật ở trong nước Ä‘á»u Ä‘em vào cất nÆ¡i đây. Cúc Văn Thái tính toán rằng nếu quân đưá»ng có đánh vào mê cung cÅ©ng chưa chắc tìm được nÆ¡i y ở.

Hầu Quân Tập đã từng há»c binh pháp cá»§a Lý Tịnh, rất giá»i dùng binh, đánh thẳng tá»›i thế như chẻ tre, vượt qua được sa mạc. Cúc Văn Thái nghe nói đại quân nhà đưá»ng kéo đến, lo lắng không biết làm cách nào, sợ quá mà chết. Con trai y là Cúc Trí Thịnh lên nối ngôi. Hầu Quân Tập tất lãnh đại quân, đánh đến chân thành, đánh nhau luôn mấy trận quân nước Cao Xương đại bại. Quân nhà đưá»ng có má»™t loại xe dùng để công thành, cao mưá»i trượng, trông như má»™t cái tổ chim nên gá»i là “sào xaâ€. Loại sào xa đó đẩy đến chân thành, quân sÄ© từ cao đánh xuống, ném đá bắn tên, quân Cao Xương khó mà chống đỡ. Cúc Trí Thịnh chưa kịp chạy vá» mê cung thì thành đã vỡ, đành phải đầu hàng. Nước Cao Xương từ khi Cúc Gia lập quốc đến đây, truyá»n được chín Ä‘á»i, tổng cá»™ng má»™t trăm ba mươi tư năm, tá»›i năm Trinh Quan thứ mưá»i bốn nhà đưá»ng thì bị diệt vong. Khi đó nước Cao Xương từ đông sang tây tám trăm dặm, từ nam chí bắc năm trăm dặm là má»™t đại quốc bên Tây Vá»±c.

Hầu Quân Tập bắt được vua nước Cao Xương Cúc Trí Thịnh cùng văn võ bách quan và các ngưá»i tài giá»i Ä‘em giải vá» Trưá»ng An (kinh đô nhà đưá»ng), lấy hết các đồ quí giá trong mê cung. Vua đưá»ng Thái Tông bảo là nước Cao Xương không chịu bị ngưá»i Hán đồng hóa, không biết được những gì tốt đẹp cá»§a Trung Hoa thượng quốc nên sai Ä‘em rất nhiá»u sách vở, y phục, dụng cụ, nhạc khí. .. cá»§a ngưá»i Tàu cho nước Cao Xương. Ngưá»i Cao Xương không theo mà nói rằng:

- Con gà rừng không thể há»c cách bay lượn cá»§a con chim ưng, con chuá»™t không thể bắt chước con mèo kêu meo meo, dù ngưá»i Hán các ngươi có hay cách nào chăng nữa, ngưá»i Cao Xương chúng ta cÅ©ng không thích.

HỠđem tất cả sách vở, văn vật, dụng cụ, tượng Phật, tượng Khổng Tử, tượng Lão Quân của đạo giáo. .. vua nhà đưỡng ban cho đem cất vào mê cung, chẳng ai thèm nhìn đến một lần.

HÆ¡n má»™t nghìn năm qua, sa mạc biến thiên, cây cối má»c lên, tòa cố cung trước nay vốn cá»±c kỳ bí mật lại càng thên ẩn bí. Nếu như không có địa đồ đưa đưá»ng chỉ lối, không ai có thể tìm được. Ngưá»i Cáp Tát Khắc ngày nay và dân tá»™c Cao Xương không có liên quan gì đến nhau.

Ngõa NhÄ© Lạp Tá» khi còn ở Trung Nguyên há»c cả văn lẫn võ, Ä‘á»c rất nhiá»u sách vở cá»§a ngưá»i Hán nên biết rành lịch sá»­ triá»u nhà đưá»ng. Lý Văn Tú tuy là ngưá»i Hán nhưng lại không biết gì cả nên cÅ©ng không thấy có gì hứng thú. Nàng nghe giá»ng Ngõa NhÄ© Lạp Tá» càng lúc càng yếu dần nên nói:

- Sư phụ, thầy nghỉ má»™t lát, đừng nói nữa. Gã hoàng đế ngưá»i Hán kia thật là lắm chuyện, ngưá»i ta thích cái gì thì kệ ngưá»i ta việc gì phải ép buá»™c? Ôi, cái mà mình thật thích thì thưá»ng lại không được. Còn cái gì ngưá»i khác tưởng là tốt mà nhất định bắt mình làm, mình không thích thì nhất định sẽ không bao giá» thích cả.

Ngõa Nhĩ Lạp TỠnói:

- A Tú, tạ .. ta thật là cô đơn, từ nay sẽ không còn ai nói chuyện với ta lâu như thế nữa, con. .. con có chịu ở với sư phụ không?

Lý Văn Tú đáp:

- Sư phụ, con ở đây với thầy.

Ngõa Nhĩ Lạp TỠnói:

- Ta sắp chết rồi, sau khi ta chết Ä‘i con sẽ Ä‘i khá»i, không bao giá» quay lại nữa.

Lý Văn Tú không biết phải trả lá»i sao, chỉ thấy thật thê lương Ä‘au lòng, nàng giÆ¡ tay ra, nhẹ nhàng cầm bàn tay trái sư phụ, thấy tay ông ta lạnh dần. Ngõa NhÄ© Lạp Tá» nói:

- Ta muốn con mãi mãi ở nÆ¡i đây cùng vá»›i ta, mãi mãi không không bao giá» rá»i xa tạ ..

Y vừa nói vừa chầm chậm đưa tay phải lên, ngón tay cái và ngón tay trá» cầm hai cái kim độc, nghÄ© thầm: “Hai cái kim này chỉ nhè nhẹ đâm vào ngươi thì ngươi sẽ vÄ©nh viá»…n ở lại mê cung vá»›i ta, không thể bá» ta đượcâ€. Y nói nhá»:

- A Tú, con vừa xinh đẹp vừa hiá»n hậu, thật là má»™t cô gái ngoan, con mãi mãi ở bên cạnh ta nhé. Ta má»™t Ä‘á»i thật là tịch mịch cô đơn, chẳng ai lo liệu cho ta cả. .. A Tú, con ngoan lắm, thật là má»™t đứa bé ngoan. ..

Hai chiếc kim độc từ từ di chuyển dần vá» hướng Lý Văn Tú, trong đêm tối nàng đâu có thấy. Ngõa NhÄ© Lạp Tá» nghÄ© thầm: “Tay ta không còn chút lá»±c khí nào, chỉ chầm chậm đâm thôi, nếu nhanh quá, nó chỉ giá»±t tay ra là ta không đâm nó được nữaâ€. độc châm từng tấc, từng tấc đến gần mặt nàng hÆ¡n, chỉ còn hai thước, chỉ còn má»™t thước. ..

Lý Văn Tú biết đâu kim độc chỉ cách mình bẩy tám tấc, nói tiếp:

- Sư phụ, mẹ của A Mạn chắc đẹp lắm nhỉ?

Ngõa Nhĩ Lạp TỠbỗng giật mình, nói:

- Mẹ của A Mạn. .. Nhã Lệ Tiên. ..

đột nhiên toàn thân y không còn má»™t chút lá»±c khí nào cả, biến Ä‘i đâu mất hết. Bàn tay Ä‘ang giÆ¡ lên liá»n rÅ© xuống, không còn bao giá» có thể giÆ¡ lên được nữa. Lý Văn Tú nói:

- Sư phụ, thầy đối với con thật tốt, con sẽ không bao giỠquên.
Tài sản của meongo75

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
âåòåð, êàìèí, ñâàäüáà, òåêñò, ôóòáîë
Ãiá»u Chỉnh


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™