Cây gậy và nòng súng va chạm tóe lửa rồi đều văng ra, hai thiếu niên vung tay cùng đấm thẳng, mũi quyền va chạm vang lên một tiếng bốp – trầm đục.
“Hình như vừa rồi nếu ta không bắn, gây gậy này sẽ đập thẳng vào mặt ta đúng không !?” Lee Ji Won cười nhạt.
Tuy thế, nắm tay dưới lớp giáp điện tử vẫn ẩn ẩn đau nhức, cú đấm của hai người va chạm với nhau, nắm tay của Tường đã bật máu, thế nhưng Lee Ji Won lại thấy cánh tay tê dại, giống như bị một lực lượng quái dị nào đó thẩm thấu qua lớp giáp truyền vào.
Tường không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ ngửa người ra đằng sau, dẻo dai như một cành liễu mỏng, vừa đúng lúc đó trên vai Lee Ji Won bật ra hai khẩu súng, chưa nhắm đã nhả đạn, bắn sát qua ngực hắn. Nếu không kịp ngửa ra thì vị trí trái tim sẽ có một lỗ thông gió thoáng mát lạnh người.
Tường là dạng không nói đã đánh, còn gã này là dạng vừa nói vừa đánh, nếu như chú tâm nghe hắn nói chuyện, có ý định đáp trả thì chắc chắn sẽ ôm hận lìa đời. Bộ giáp hắn đang mặc được gọi là Mobile Suit (Ms) – khởi đầu chính là bộ giáp du hành vũ trụ của những năm đầu tiên, sau đó được điều chỉnh thành bộ đồ pha trộn tơ nhện bó sát với khả năng chịu lực cực mạnh dành cho phi công lái Robot khối lượng cao. Cuối cùng lắp thêm lớp vỏ hợp kim điều khiển bằng điện từ ở ngoài, ẩn giấu vô số vũ khí được triệu tập từ không gian thứ nguyên di động do lõi bộ giáp tạo ra.
Có thể nói, tên người sắt thần bí hành sự khó đoán này chính là một kho vũ khí di động, toàn thân chỗ nào cũng bắn đạn được, hơn nữa hỏa lực cực cao, so với một con robot khổng lồ hay một chiến hạm cao cấp cũng chẳng kém hơn chút nào. Đối mặt với thứ như vậy, người tỉnh táo một chút sẽ không ai nói chuyện phiếm với hắn cả. Dù sao mục đích của mọi người lên đảo đều là để giết nhau tìm thuốc bổ mà.
“Phản xạ thật khủng khiếp !”
Lee Ji Won đối với việc Tường dễ dàng tránh được hai luồng đạn bất ngờ từ cầu vai của mình cũng không ngạc nhiên gì, chỉ cảm thán một câu. Người này từ đầu đã thể hiện sự cảnh giác cực độ với mọi thứ xung quanh, muốn ám toán hắn thì đúng là nằm si nói mộng. Nếu muốn giết hắn, phải dùng chiến lực tuyệt đối áp đảo. Nghĩ vậy hắn đưa đôi tay bọc giáp sắt, to như bắp chân người thường của mình lên, nở nụ cười vui vẻ, kích hoạt công năng biến hình.
Mười ngón tay lập tức biến thành mười họng súng, đồng loạt nhả đạn.
“Nhưng ngươi đã chiến đấu quá nhiều rồi, toàn kẻ sừng sỏ cả, cơ thể đang chảy máu đầm đìa đó còn duy trì được phản xạ như vậy bao lâu đây !?”
Tường vừa mới ngửa người ra sau, còn chưa kịp bật dậy, đã lập tức chống tay nhào lộn vài vòng nữa, chật vật né tránh mười hai đường đạn khi nhau khạc đến như súng tiểu liên. Trời mới biết trong không gian thứ nguyên của bộ giáp kia có bao nhiêu đạn, thế nhưng tần suất vãi đạn như vậy thì chẳng đoán trước bao giờ hắn dừng lại được. Hắn bị bắn cho không thể dừng chân hay dừng tay nghĩ ngơi một giây nào, những mảnh gạch đá, đất nung theo đà tránh né của hắn đành đau khổ thành con dê thế tội, vỡ tan nát từng mảnh, vụn nhỏ bắn ra vô số, cắt trên gương mặt hắn những vệt dài đỏ ửng.
May mắn, lộn hơn mười vòng thì hắn phá vỡ cửa sổ nhảy vào một nhà dân gần đó, lấy được cơ hội thở dốc đầu tiên. Và Lee Ji Won cũng dừng bắn. Tuy vậy hắn chỉ dừng bắn về tòa nhà Tường đang núp, còn đâu chuyển hỏa lực về phía mái nhà đằng xa, chỗ Linh đang núp, lạnh lùng bóp cò.
Bùm.
Linh nhìn mảng tường lớn dưới chân mình sập xuống mà mặt tái mét, hoảng hồn lùi về phía sau. Bạch mã vương tử vừa cứu mạng mình đảo mắt đã trở thành ác ma hai sừng, tâm hồn thiếu nữ bị xúc phạm mãnh liệt. Rõ ràng, cứu hay giết chỉ xem tâm tình của người này. Đây mới chính là loại coi mạng người như cỏ rác, quá đáng hận.
“Nếu ngươi không ló đầu ra, phát tiếp theo sẽ nhắm vào đầu cô ta đấy !” Lee Ji Won cao giọng nói. Thế nhưng một tay đã đổi trở lại, cầm lấy khẩu súng dài hơn hai mét kia, nhắm vào phía nhà dân Tường đang núp bóp cò.
Xoẹt.
Tia beam lại một lần nữa rít gào bắn ra, lần này do có thời gian tích xúc lực lượng, luồng quang hạt xanh lục ấy có phạm vi bao phủ rộng hơn rất nhiều, trước đó chỉ bằng cổ tay, bây giờ đã bằng nắm đấm. Nhà dân bằng đất nung làm sao cản được hỏa lực của thứ vũ khí công nghệ cao như vậy, lập tức bị xuyên thủng, vết cháy lập tức hóa lỏng, sau ba đường đạn. Kết cấu của tường đất bị những vệt nóng đỏ nung chảy lập tức phá hủy, dẫn tới cả nhà sập xuống.
Vừa lúc đó có một bóng trắng lao ra ngoài. Lee Ji Won chuẩn xác nhắm tới, không cho bóng trắng chạm đất thì luồng quang hạt đã ác độc bắn ra.
Xèo.
Bóng trắng lập tức bị phá hủy, thành vô số quang điểm nhỏ li ti tiêu tán, chính là cặn bã cũng không còn, nhưng bên tai Lee Ji Won lập tức nghe cảnh cáo:
“Ji Won, ảo ảnh đấy !”
“Trễ quá, bắn mất rồi ! Hắn đâu !?”
“Bên trái, hướng 9 giờ, phía trên 45 độ !”
Xèo...
Lại một luồng quang hạt nữa bắn ra, Lee Ji Won buồn bực.
“Vẫn là ảo ảnh ! Ji Jine, đừng dùng chế độ quét hình quang học nữa, đổi qua trạng thái quét hình 3D đi !”
“Quét rồi, nhưng không thấy gì cả !” Bên kia gấp gáp kêu lên. Sau đó vội vã hét:
“Phía trước mặt, mau lùi lại !”
Lee Ji Won nghĩ cũng không kịp nghĩ, đã khởi động hệ thống phản trọng lực, đẩy nó lên áp xuất cao nhất, cả người bắn về đằng sau so với một quả đạn pháo còn muốn nhanh hơn, vừa lúc đó trước mặt hắn xuất hiện một bóng trắng giáng xuống, khiến một mảng đất đá vỡ tan tành.
“Hắn nhảy lên cao hơn 20m, ruồi máy do thám chỉ bay ở dưới mặt đất 4m, bị giới hạn tầm nhìn.” Bên kia vội vàng thanh minh. Nhưng Lee Ji Won đâu có hơi mà đáp lại. Khó khăn lắm lúc nãy mới đẩy được Tường ra xa để oanh tạc bằng súng đạn, vừa mới chớp mắt đã bị người này áp sát, phiền toái lại đến.
Cận chiến với gã này chắc chắn không phải điềm lành.
Quả nhiên Tường đánh hụt một cú lập tức lại vọt tới, Lee Ji Won còn đang bắn về sau như một quả đạn pháo, hắn dĩ nhiên là đuổi không kịp, thế nhưng cây gậy trên tay xoay tròn một đường đã lao vút ra như phi lao, nhằm thẳng tới khuôn mặt đang đội nồi cơm bảo hiểm kia.
Enegy Shield – Active
(Khiên chắn năng lượng – kích hoạt)
Trước ngực Lee Ji Won có một khối tròn sẫm màu, trên đó lóe lên dòng chữ biểu thị trạng thái của bộ giáp, ngay sau đó một màn hào quang cấu thành từ vô số khối bát giác tổ hợp lại chắn trước mặt hắn, vừa vặn tiếp xúc với một cây gậy bắn tới kia.
Coong...
Âm thanh phát ra như nồi liêu xong chảo va chạm, cây gật bắn ngược vể tay Tường, Lee Ji Won hoàn hảo không tổn thương gì, nhưng bị ép đến chạm đất, đôi chân bọc trong lớp hợp kim của Ms cào hai đường dài trên mặt đất, làm tốc độ lùi lại chậm hơn rất nhiều, còn Tường vừa lúc đó vọt tới.
Cầu vai hắn lại trồi lên hai khẩu súng nhỏ lúc trước dùng để bắn lén vô cùng âm hiểm, lần này lại tiếp tục thực hiện thiên chức của mình. Hai luồng đạn xả ra như chớp, nhưng Tường chỉ nghiêng người, bay đến trong tư thế cực kỳ quỷ dị, để hai luồng đạn xẹt qua cần cổ của mình, không chút nào hãm phanh cả. Tuyên bố trò bắn lén vô sỉ sử dụng lần hai đã không còn tác dụng.
Hai người chỉ còn cách hai mét, cây gậy trên tay Tường đã lại xoay tròn, ánh sáng lập tức tích tụ ở đỉnh gậy.
“Fang !” Lee Ji Won hét lớn một tiếng, đôi cánh xương gai bằng hợp kim sau lưng hắn rung lên, sau đó lập tức tách ra thành mười sáu đoạn nhỏ, bắn vọt tới trước.
Tường lập tức phải dừng quá trình tích tụ lực lượng lại, xoay tròn cây gậy để bảo vệ cơ thể, nhưng tốc độ của những mảnh kim loại này còn nhanh hơn đạn bắn ba lần, khoảng cách quá gần, hắn chỉ kịp gạt hai cái.
Gò má lập tức rách toạc một đường tới mang tai, máu tóe ra như nước ép, vai phải bị xuyên thủng, thấy rõ một động sâu thấy bên kia. Bên sườn và đùi cũng bị quét ngang qua một đường, để lại hai vạch máu dài, chiếc áo đồng phục chính thức tan nát.
Hắn vội vã lùi ra sau, lại có 6 mảnh kim loại từ phía trên đâm xuống, cắm ngập vào mặt đất, rồi nhanh như chớp bắn vọt lên tới cổ họng hắn, Tường chỉ còn cách ngửa người ra sau để chúng lướt qua mặt, nhưng vừa bay tới mặt hắn chúng dừng lại quỷ dị rồi đâm thẳng xuống, không hề tuân theo quán tính chút nào. Vì thế lớp da bên cổ Tường đã rách thêm một đường nữa, may mắn chưa trúng động mạch, nhưng một lượng máu lớn lại mất đi.
Chỉ vài giây, hai người đã cách nhau hơn hai mươi mét.
Kế hoạch áp sát cận chiến thất bại.
Đối với kẻ có hỏa lực cao như Lee Ji Won, nếu hắn đã cảnh giác, và oanh tạc trên diện rộng, muốn lại gần hắn lần nữa còn khó hơn lên trời. Chưa kể mười sáu mảnh kịp loại gọi là Fang đang trôi nổi bên người hắn như bầy cá hung ác kia.
“Vũ khí vệ tinh !?” Tường lúc này đã không còn giữ im lặng nổi.
Thực ra nói chuyện câu giờ cũng là một cách khá tốt để hồi phục.
“Hết hơi rồi hả !? Ba đoạn phim quay được khi ngươi giết người, có khi nào nói nhảm giữa trận như vậy đâu !?” Lee Ji Won cười lạnh, nhưng cũng không phủ nhận:
“Đúng, bộ giáp này đi trước công nghệ của thế giới bên ngoài ít nhất 50 năm, có khiên chắn năng lượng và vũ khí vệ tinh cũng chẳng hiếm lạ gì. Dù sao cách sử dụng cũng chỉ là ứng dụng đơn giản của sóng điện từ thôi mà.”
“Được rồi, ngươi cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, đừng câu giờ nữa, còn gì chăn trối không !?”
“Có. !” Tường thở ra một hơi nặng nhọc đáp.
“30 giây !” Lee Ji Won tùy ý nói, nhưng rồi ngẫm lại bổ xung:
“Nếu nhúc nhích nửa phân thôi ta sẽ bắn ngay !” Nói xong thì họng súng dài hơn hai mét kia đã chĩa thẳng tới. Với thể lực của Tường, hắn không còn cách nào làm ra phản xạ tránh đạn được nữa, tia beam so với đạn còn nhanh hơn rất nhiều. Trên thực tế với vô số vết thương như vậy, hắn còn đứng được đã là quái thai rồi.
Tường gật đầu rồi quay sang, nhìn về phía mái nhà đằng xa, nói:
“Linh, chạy đi !”
“Không !” Bên kia hét lên đáp lại.
“Tại sao lúc nào cậu cũng cãi tôi vậy !?” Tường nói với vẻ bất đắc dĩ. Bảo chạy là vì ai vậy !? Vì chính cái mạng của cô cơ mà.
“Tại sao à !? Giờ này còn hỏi câu như vậy !” Linh nghiến răng nói.
“Vì tôi ghét cậu !”
Câu này nói như hét lên, tiếng nói thanh thúy, truyền đi rất xa, gió không nổi mạnh nhưng cây rừng vẫn lay động.
Lee Ji Won tất nhiên sẽ không đứng ngẩn người xem cãi lộn, hắn cười nhạt rồi bảo:
“Được rồi, không cần làm trò nữa. Ta chắc chắn không giết cô ta làm gì ! Yên tâm ra đi rồi chứ !?”
“Ở lại trên đảo này không có ta, chắc chắn cô ấy cũng sẽ chết, mà còn chết rất thê thảm. Nếu như vậy, trước khi chết ta chắc chắn sẽ giết cô ấy trước !” Tường thở ra một hơi, chậm rãi nói.
“Cũng có nghĩa là, chắc chắn ta không bao giờ chết trước cô ấy !”
Lee Ji Won cười lạnh, bóp cò.
Vèo....
Luồng quang hạt bắn tới chỗ Tường vẫn tỏa ra hơi nóng đáng sợ cùng sức công phá chết người, thế nhưng khi chỉ còn cách trán hắn khoảng 30cm, đột ngột lại rẽ sang, giống như tránh né hắn vậy.
“Cái g...” Lee Ji Won há hốc mồm, không thể tin tưởng.
“Ngươi có biết... sóng điện từ ở một mức độ nhất định có thể đổi hướng đường đạn, tia beam do các hạt tích điện tạo thành cũng không ngoại lệ !?”
Trái với bình thường, Tường đột nhiên trở thành một người nói rất nhiều. Hắn nói cực kỳ chậm rãi, từng câu từng chữ, giống như một cỗ máy vô cảm đang giảng giải vô số đoạn số liệu mà nó tích trữ bấy lâu.
(Sóng điện từ, hắn lấy đâu ra sóng điện từ !? Thiết bị phát sóng ở đâu ra !? Chắc chắn không phải do siêu năng lực, siêu năng lực của hắn là ánh sáng cơ mà !?) Bên tai Lee Ji Won nghe rõ tiếng thì thào của người bên kia đầu máy, hắn mặc kệ những chuyện đó, không lý giải được thì không cần nghĩ nữa, chỉ cần giết chết người trước mắt, hấp thu toàn bộ của hắn là sẽ rõ ràng hết thôi.
Đến lúc đó cho dù là Thần Tiễn muốn solo cùng hắn, cũng chẳng có gì đáng ngại.
“Fang !” Lee Ji Won trầm giọng ra lệnh cho đám vũ khí vệ tinh trôi nổi quanh người mình. Những mảnh kim loại này đồng loạt rung lên ông ông rồi bắn vọt tới. Tốc độ cực nhanh, mơ hồ thấy trong không khí những điểm sóng gợn.
“Ta bảo cô ấy chạy đi, vì bộ dạng kế tiếp có lẽ không giống với người bình thường cho lắm. Cô gái này là người duy nhất đổi xử với ta như người bình thường, muốn hòa nhập với thế giới này... ngoài cô ấy ra, ta không thấy lựa chọn nào thích hợp hơn cả.”
Tường nói xong câu này thì nhắm mắt lại. Chỉ trong một khoảnh khắc, đám vũ khí vệ tinh của Lee Ji Won cũng đã bắn tới.
[Bắt đầu kết nối với chân lý.]
Khi hắn mở mắt ra, đôi đồng tử đen láy sâu thẳm đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một vòng tròn màu vàng kim được cấu thành từ vô số ký tự đủ loại hình thù, xoay tròn liên tục như một hố đen không đáy khiến bất cứ ai nhìn vào cũng đều cảm thấy như linh hồn mình bị hút ra, trở thành một phần trong thế giới màu vàng kim hỗn độn.
Trong tầm mắt của hắn, thế giới bên ngoài dần dần chuyển thành vô số quang điểm nhỏ li ti, mỗi vật chất không còn là vật chất nữa, mà là một tổ hợp dày đặc những hạt tròn nhỏ sắp xếp chung một chỗ hình thành.
Thế giới dưới con mắt này, tất cả đều được phản ánh dưới dạng hạt, thể hiện rõ nét nhất bản chất thật sự của mọi sự vật trên đời. Không có chút khác biệt nào. Ở đôi mắt hắn lúc này, con người cũng chỉ là do một đống hạt tổ hợp thành các chất hữu cơ mà thảnh, so với đám đất đá cây cỏ ngoài kia chẳng có gì khác biệt. Ngoại lệ duy nhất có lẽ chỉ có vô số dòng ký tự cổ quái mà ngoài hắn ra chẳng ai đọc hiểu này thôi:
[Kết nối hoàn tất ! Bắt đầu phase 1 – Can thiệp vào trạng thái cơ thể.]
[Bắt đầu đồng bộ hóa các dây thần kinh tín hiệu.]
[Tiến hành điều chỉnh giải phóng công xuất cực hạn.]
[Mã gen thứ nhất. Bắt đầu phá giải !]
Một loạt các chỉ lệnh không ngừng hiện lên trước đôi mắt vàng óng, theo những chỉ lệnh chớp lóe lên liên tục, cả người hắn nóng bừng lên, tất cả những bó cơ dưới lớp da trắng noãn đã bắt đầu phập phồng, nhuộm màu da thành một mảng đỏ ửng như con tôm luộc. Nhưng rất nhanh sau đó toàn bộ màu đỏ rút đi hết, hắn lại trở lại dáng vẻ nhẹ nhàng như thường lệ.
[Mã gen cưỡng chế khai mở thành công – 30% giới hạn cơ thể sẽ ở trạng thái giải phóng trong 300 giây, bắt đầu đếm ngược.]
[300]
[299]
...
Vừa đúng lúc này, đám Fang đồng loạt đánh tới, ở đằng xa, bốn chiến funnel cũng đồng loạt nhả ra những tia beam chết người, khóa kín mọi đường thoát của hắn. Giống như bầy ong đang điên cuồng truy sát hắn vì mối thù phá tổ.
Ánh mắt vàng kim chớp lóe, những số liệu xoay tròn liên tục, vô số quang điểm trong đó bắt đầu kết nối với nhau thành những lược đồ phức tạp. Các dòng chữ trước tầm mắt lại một lần nữa lóe lên:
[Phân tích quỹ đạo chuyển động hoàn tất, tiến hành thôi diễn chuyển động trước 3 giây. Trạng thái đồng bộ dây thần kinh khống chế chuyển động đạt hiệu xuất cao nhất. Cơ năng thân thể đã điều chỉnh tới trạng thái thích hợp của mức giới hạn mới. Chân lý – trạng thái chiến đấu – toàn bộ triển khai.]
Vèo vèo vèo...
Ba lưỡi Fang bay lướt qua mặt hắn, một sợi tóc cũng không chém rụng được. Hắn đã ở vào một cảnh giới kỳ diệu, từng cái giơ tay nhấc chân nhẹ nhàng lại biến thành những động tác né tránh hữu hiệu nhất, những cây Fang bay qua chỉ có thể lướt sát sàn sạt vào cơ thể. Hắn khẽ nghiêng đầu tránh thoát ba lưỡi Fang vừa lộn ngược lại, chân phải dặm nhẹ một cái, cả người nhích sang trái một mm, một luồng beam từ trên cao góc 45 độ âm hiểm lướt sát qua, khiến một phần da hắn đỏ ửng vì hơi nóng còn sót lại trong không khí, nhưng chẳng có một điểm thương tổn nào.
[Bắt đầu Phase 2 – Đồng bộ hóa]
[Bắt đầu phân tích toàn bộ tín hiệu trong phạm vi 10m]
[Phân tích hoàn tất 30%]
Mười sáu cây Fang bắn trượt thì cùng lúc tụ tập, lại tỏa ra như đàn cá bơi lội dưới biển sâu, sau đó cùng quay ngoắt mũi nhọn của mình, toàn bộ bắn về phía hắn, khóa kín mọi lối thoát. Tường chỉ đảo mắt, tiến thẳng về phía trước, cây gậy trên tay gạt ra ba đường, xảo diệu hết cỡ chạm nhẹ vào sống ba thanh Fang trước mặt, khiến nó đổi hướng đâm vào ba thanh khác đang bay đến phía bên trái phải của hắn, sau đó lại đảo bước quay người hai lần để hai lưỡi Fang khác lướt sát qua bụng và sống lưng.
[Phân tích hoàn tất 75% - Bắt đầu tiến hành phát xạ sóng não]
[Phát xạ hoàn tất, quá trình chuyển đổi thành tín hiệu điện tử bắt đầu – Cần 60 giây, bắt đầu đếm ngược]
Lee Ji Won há hốc mồm. Nếu đối thủ dựa vào tốc độ, sức mạnh hay siêu năng lực để phá hủy đám Fang được làm bằng hợp kim Orihancol siêu cứng này, hắn có lẽ sẽ còn cảm thấy dễ chịu hơn một chút, đằng này người ta lại coi những thứ vũ khí có thể đồ sát một trung đội trên chiến trường này như mấy món đồ chơi không hơn không kém. Dùng cái tốc độ như rùa bò với cơ thể đã muốn nát bét kia để né tránh thoải mái như đi dạo...
[30]
[29]
...
Người này, không ngờ lại có thể khiêu vũ giữa loạn tiễn.
Giống như đi dưới mưa mà không ướt áo, đi giữa rừng mà không dẵm vào cây, không chỉ tốc độ cần nhanh, mà cần có một cảm quan hết sức biến thái, không bỏ sót bất cứ thứ gì dù là hạt nước nhỏ nhất đang tiếp cận cơ thể. Với tần suất dày đặc và tốc độ đạt tới 3Hz của đám Fang này, mắt thường vốn đã không thể theo kịp, thì cơ thể làm sao có thể phản ứng kịp chứ !?
“Hắn quả nhiên có siêu năng lực liên quan tới dự đoán chuyển động. Anh thấy rồi đấy, bất kể là ai trên đảo này, cận chiến với hắn chính là tìm ngược đãi mà !” Bên tai vang lên những tiếng nhận xét trầm trọng của Ji Jine làm hắn lập tức thanh tỉnh lại. Không nói thêm lời nào, rút bên hông ra hai khẩu Air gun, nhắm thẳng tới thiếu niên đang dần tới gần mình dù có một bầy Funnel và Fang truy kích không ngừng kia.
“Ji Jine, em điều khiển đám Funnel và Fang đi.” Lee Ji Won bỏ lại một câu như vậy rồi giương súng bóp cò.
Bùm bùm bùm.
Hai khẩu Air gun của hắn là hàng cải tạo lại để thích hợp với chiến tranh quy mô lớn, không phải loại hàng nhỏ gọn mà đám đặc công hay sát thủ vẫn ưa thích sử dụng. Mỗi lần bắn ra trên họng súng đều có một gợn sóng mơ hồ do không khí nổ mạnh phát xạ. Mỗi một làn đạn này có thể dễ dàng làm cho một chiếc xe tăng tan tành xác pháo.
Dùng công kích tinh chuẩn không có tác dụng, Lee Ji Won quyết định tiến hành oanh tạc trên quy mô lớn.
Thế là làng nhỏ lập tức bị san bằng và trùm lên một hồi khói bụi do vô số tràng nổ mạnh kinh hoàng.
...
Bom nổ đạn bay tứ tung, vô số mảnh vụn đất đá và kim loại toán loạn tứ phía trong không gian, tính sơ sơ cũng phải có mấy triệu mảnh, nhưng dưới những động tác giống như rùa bò của hắn, không một hạt bụi nào chạm tới, hắn chỉ nhẹ nhàng di động, lách qua khe hở tưởng như không có của mỗi một làn đàn, thần kỳ đứng ở giữa vòng bán kính sát thương của hai vụ nổ gần nhau nhất, hai chỉ nhẹ nhàng nhảy lên khi hai vụ nổ va chạm triệt tiêu rồi lại đáp xuống như chưa có gì xảy ra.
Trạng thái suy diễn 100% mọi chuyển động của tất cả các hạt chuyển động xung quanh này mới là khả năng thật sự của hắn. Trong trạng thái phân tích lý tưởng này, hắn có thể biết trước tất cả chuyển động của mọi vật thể xung quanh mình, thậm chí cơ thể còn được điều khiển một cách thần kỳ ngay cả khi đã mất khả năng cử động cơ bản nhất.
Bởi tất cả cơ năng trong cơ thể lúc này đều được điều khiển bằng sóng não, cũng chính là ý nghĩ của hắn. Dùng bộ não làm nhiên liệu, phát xạ một loại lực lượng tinh thần được chuyển hóa thành vật chất, can thiệp trực tiếp vào thế giới thực, cường hành vận động cơ thể, cũng có thể thoải mái điều chỉnh lại mọi tế bào bên trong, mô phỏng bất kỳ loại siêu năng lực nào có được do biến dị mã gen.
Đây chính là khả năng của tầng thứ nhất thuộc chân lý.
[3]
[2]
[1]
[Phase 2 hoàn tất.]
[Bắt đầu phát xạ sóng não đã chuyển đổi thành tín hiệu điện tử. Bắt gặp mười tám luồng tín hiệu xung quanh đã được giải mã, bắt đầu tiến hành can thiệp thao túng vật lý.]
[Can thiệp hoàn tất, Xác nhận chuyển đổi quyền khống chế.]
[Chân lý – trạng thái khống chế, toàn bộ triển khai.]
...
Giữa làn bụi mù mịt do mình vung vẩy hai khẩu Air gun trên tay tạo thành, Lee Ji Won vẫn nhìn rõ được thân ảnh lay lắt của Tường giữa đống bom đạn nổ đì đùng trước mắt, nhờ hệ thống quét hình nổi 3D. Hắn cũng vì thế có thể làm ra những công kích tinh chuẩn nhất, tất cả đường đạn và vụ nổ đều nhắm cả vào thiếu niên tóc bạc kia, không bị khói bụi ảnh hưởng chút nào.
Đột nhiên tầm nhìn trước mắt nhòe đi, hắn đang nhíu mày thì bên tai vang lên tiếng nói gấp gáp:
“Ji Won, chạy đi !”
Sau đó là một tiếng Koong... dữ dội mà trầm đục, khiên chắn năng lượng vừa tự động kích hoạt, cản lại cho hắn một thứ gì đó rất mạnh, khiến cho nó giảm đi gần 10% năng lượng duy trì.
Nên nhớ rằng, cho dù trúng một viên đạn trực diện của xe tăng bắn ra, lớp khiên này cũng chỉ giảm đi 5% mà thôi.
“Lại chuyện quái gì đây chứ !?” Lee Ji Won bực bội gắt lên.
Tiếng gõ phím rào rào như mưa rơi trái mùa, khiến những đầu ngón tay đang múa loạn trên tấm bảng trắng của cô thiếu nữ này đỏ ửng lên vì tần suất hoạt động quá cao. Mái tóc rũ xuống trước cặp kính rộng che gần nửa khuôn mặt cũng không có thời gian để hất lên như trước, cứ đong đưa đong đưa làm tâm tình cô ta lại càng phiền muộn và chán ghét, càng thêm quyết tâm cắt tóc cho bằng được, mặc kệ gã bạn trai làm mặt ngầu nghiêm khắc cấm đoán kia. Một giọt mồ hôi căng thẳng lăn dài trên gò má đã hồng lên vì kích động, rơi xuống mặt bàn phía dưới nảy lên vỡ tan ra thành nhiều mảng nhỏ li ti.
[Tường lửa thứ nhất bị phá vỡ.]
[Mật mã cấp 3 bị phá giải]
[Tường lửa thứ hai bị phá vỡ ! Đáng chết, tại sao nhanh như vậy chứ !? Cứ như bị hacker cả thế giới này vây công vậy.]
[Mật mã cấp hai bị phá giải, bắt đầu phát tán địa chỉ rác. Tường lửa thứ nhất bị xâm nhập, nguồn tấn công chưa biết rõ. Cảnh báo, hệ thống đang bị xâm thực, quyền điều khiển đang bị thay đổi.]
“Điên rồi ! Điên rồi, làm sao có thể chứ ! Hòn đảo này cách ly với thế giới bên ngoài, trên đảo toàn một đám võ biền chỉ giỏi đánh đấm, lấy đâu ra hacker trình độ này chứ ! Dừng lại cho ta !”
[Tường lửa thứ nhất bị phá giải. Toàn bộ tín hiệu đã ở trạng thái không phòng vệ, phát hiện sóng tín hiệu bất minh can thiệp. Quyền điều khiển xác nhận chuyển giao, bắt đầu thao tác vật lý. Tường lửa thứ nhất thiết lập lại hoàn tất. Mật mã cấp 1 thay đổi. Tường lửa thứ hai hoàn tất. Mật mã cấp 2 thay đổi thành công. Tường lửa thứ 3 hoàn tất. Mật mã cấp 3 thay đổi thành công.]
“Người sử dụng hiện tại không đủ quyền hạn để truy nhập hệ thống, xin nhập mật mã của tài khoản cao cấp hơn.”
Màn hình trước mắt nhiễu nhiễu, sau đó vô số điểm ảnh bắt đầu tích tụ lại, trước tất cả màn hình xung quanh đều ngưng tụ ra hình ảnh một khuôn mặt sắc nét vô cùng, mái tóc trắng toát như tuyết phủ vạn dặm đường, cùng đôi mắt màu vàng kim sáng rực nhưng vô cảm đầy vẻ máy móc.
“Công nghệ đi trước 50 năm nếu lộ ra ngoài sẽ gây ảnh hưởng tới thế giới hiện tại. Ta tuyên bố, tịch thu và tiêu hủy !”
Rầm.
Bàn tay cô gái đập mạnh lên mặt bàn, hét lớn với màn hình đầy vẻ bất cam:
“Ta sở hữu công nghệ 50 năm trước thì thế nào ! Ngươi có thể dễ dàng phá hủy tất cả hệ thống phòng vệ và bảo mật như vậy phải cần công nghệ đi đước bao nhiêu năm đây !? Tuyên bố tịch thu !? Đừng chọc cười ta, chẳng qua là lấy cái đầu người lớn đi uy hiếp trẻ con chưa hiểu chuyện mà thôi ! Ngươi lấy quyền gì mà phán quyết !? Ngươi là ai vậy !? Innovator, Coodinator hay Newtype !?”*
“Quyền phán quyết cấp độ I, toàn bộ công nghệ kế thừa và phát triển từ tập đoàn IMI đều phải được hội nghị liên hợp chấp thuận trước khi đưa vào ứng dụng thực tế, nếu cưỡng chế sử dụng, tất cả thành viên hội nghị đều có thể thực hiện quyền tiêu hủy mà không phải chịu bất cứ trách nhiệm pháp lý nào.” Giọng nói từ bốn phía phát ra lạnh lùng trầm mặc mà vô cảm, không khác gì một hệ thống trả lời tự động thật sự. Cô gái này run người nhìn lên màn hình phía trước, đôi mắt màu vàng kim kia vẫn thẳng tắp hướng tới, giống như soi rõ từng mảnh tâm can sâu kín nhất trong tâm hồn bất cứ ai nhìn vào nó vậy.
Đôi mắt mang khả năng nhìn thấu và bóc trần mọi sự thật trên thế gian, khiến cho bất cứ ai nhìn thẳng vào nó cũng chẳng còn giữ được chút tự tin nào, dù là nhỏ nhất.
“Cứ cho là như vậy đi ! Ngươi cũng chỉ duy trì trò chơi này được một thời gian nữa thôi, đừng tưởng ta không biết, ngươi phát xạ tín hiệu can thiệp và vũ khí vệ tinh và ruồi máy do thám của ta bằng thứ gì ! Dùng bộ não và dòng điện sinh thể của chính mình làm máy phát năng lượng, ngươi nghĩ mình duy trì được bao lâu !? Với tình trạng cơ thể ngươi mà suy ra, bộ não chắc chắn cũng chẳng phải loại đặc biệt mạnh mẽ gì, nếu không đầu ngươi phải to bằng ba quả dưa hấu mới đúng. Cưỡng chế sử dụng khả năng biến sóng não thành sóng điện từ, can thiệp vào tín hiệu điện tử của ruồi máy và vũ khí vệ tinh, lại còn phá hủy toàn bộ hệ thống của ta ở chỗ này cần bao nhiêu năng lượng !?”
Cô gái này đã hoàn toàn bó tay trước sức mạnh tuyệt đối, chấp nhận sự đả kích đau đớn nhất về niềm tự hào trước giờ chưa từng lay động trong lĩnh vực của mình, thế nhưng cũng chẳng hề tỏ ra căm phẫn hay điên loạn gì cả, mà chỉ dùng giọng trầm mặc phân tích ra từng chút một, muốn dùng lời nói để chiến thắng tràng chiến tranh công nghệ này.
“Ta đoán chỉ cần một phút nữa, không... chỉ cần ba mươi giây nữa, nếu ngươi còn tiếp tục sử dụng khả năng này, chắc chắn dòng điện sinh thể sẽ hoàn toàn hao hết, cơ năng thân thể khô kiệt, bộ não không có năng lượng duy trì chắc chắn sẽ dẫn đến chết não. So với sống thực vật còn thê thảm hơn ! Ngươi cứ oai đi, sau khi ngươi ngỏm rồi ta khôi phục lại toàn bộ hệ thống mấy hồi.”
Giọng nói trong máy tính chủ không vì thế mà tỏ ra bất kỳ thái độ đặc biệt nào, chỉ để lại một câu cuối cùng rồi biến mất:
“Mật mã hệ thống tự hủy kích hoạt, bắt đầu đếm ngược sau ba mươi giây !”
“Ư... khốn kiếp !!!!! Tên khốn kiếp, ta nhớ mặt ngươi rồi !”
Cô gái này chỉ còn cách nói như vậy, sau đó vội vàng ôm lấy ba chiếc laptop chạy biến.
Bùm Bùm Bùm Bùm...
Bùm chéo...
Phía sau lưng từng tiếng nổ đì đùng phát ra, khói lửa sau chiến khu bốc lên mịt mù.
“Ư... đồ khốn, dùng mặt lạnh lùng chơi trò âm hiểm, 20 giây đã nổ rồi !”
“Ji Won, chạy đi !”
...
Khói bụi tan hết rồi, tầm nhìn của Lee Ji Won mới khôi phục lại. Hệ thống quét hình 3D có thể giúp hắn nhìn trong mọi hoàn cảnh từ mấy chục giây trước đã không hiểu sao tắt điện, hắn chỉ còn cách dùng mắt thường mà nhìn qua làn khói bụi mịt mù kia.
Giờ tầm nhìn rõ ràng rồi, cảnh sắc trước mặt lại chân thực như xem tivi cao cấp, thế nhưng hắn chẳng cao hứng được chút nào cả, thậm chí còn cảm nhận rõ ràng một cơn ớn lạnh như có ma quỷ phả hơi sau gáy đang chạy dọc sống lưng mình.
Giữa bãi đất trống, Tường vẫn hoàn hảo đứng đó sau làn đạn phá tăng oanh tạc nhiệt tình của hắn, cái này thì thôi không nói, dù sao người này có khả năng phản xạ tới biến thái, cộng với cái kỹ năng đoán trước chuyển động như nhìn thấu tương lai chẳng biết moi từ đâu ra kia. Thế nhưng, trọng điểm nhất, chết người nhất chính là...
“Oy, phản đối chơi game dùng hack nhé !” Lee Ji Won tặc lưỡi, cuối cùng hắn cũng nhìn rõ ràng thứ vũ khí vừa rồi công kích mình, khiến cho tấm chắn năng lượng mất đi hơn 10% là thứ gì.
Thiếu niên tóc trắng kia dùng cặp mắt vàng tim sáng như đèn điện lạnh lùng nhìn hắn, thân thể có một lỗ thủng và vô số vết rách kia chẳng có vẻ gì là sẽ đổ xuống ngay đã mang tới cảm giác khó hiểu mãnh liệt cho người xem, lại cộng thêm mười sáu thanh kim loại vốn khi trước của hắn giờ đang xoay tròn quanh người, bảo vệ hắn như những cận vệ trung thành nhất, càng làm Lee Ji Won khó hiểu tới tuyệt vọng.
Giờ thì hắn đã hiểu, Ji Jine trước khi mất liên lạc kêu hắn chạy đi là vì cái gì.
Tất cả vũ khí vệ tinh, ruồi máy do thám đảm nhận quét hình 3D đều đã bị người ta cướp lấy, theo cái kiểu này thì bất cứ thiết bị tự động nào hắn quăng ra cũng đều sẽ rơi vào tay giặc. Hắn đã trở thành đại tướng không quân, thế này còn đánh nữa chính là tự tìm ngược đãi.
Thấy đối phương không trả lời, Lee Ji Won tặc lưỡi thêm một câu nữa:
“Ngươi làm thế nào hay vậy !?”
Tường lúc này mới hoàn tất khống chế mười sáu thanh vũ khí vệ tinh và đám ruồi máy kia hoàn toàn, cuối cùng cũng thở ra được một hơi. Cô gái bên kia trước khi chạy trốn còn mở ra một cái cửa sau trong lỗ hổng trình tự, phát tán ra vô số virus vào hệ thống chính. Dù hắn đã phá hủy ngay toàn bộ hệ thống, chuyển quyền điều khiển đi, biến chính bộ não mình thành máy tính chủ, thế nhưng vẫn cần một lượng lớn tinh lực dồn vào. Nói không phải chứ nếu vừa rồi Lee Ji Won cố đấm ăn xôi bắn hắn, chưa chắc hắn đã né được, gánh nặng bộ não quá lớn, rất khó phân tâm.
Rất may mắn, bạn Ji Won của chúng ta chẳng còn chút chiến ý nào. Hắn còn đang muốn câu giờ để hệ thống phản trọng lực tích tụ, thực hiện một cú phản lực cao cấp nhất để chạy trối chết, dĩ nhiên đâu có dại mà chọc sát thần vừa mới kiếm được lưỡi hái kia.
Tường rất nhân từ, chầm chậm giải thích:
“Vũ khí vệ tinh, ruồi máy do thám hay bất cứ thiết bị tự động nào cũng đều cần có hệ thống chính điều khiển. Những hệ thống này sẽ liên lạc với người chỉ huy cao nhất thông qua sóng điện từ. Trong cơ thể con người cũng có một dòng điện đặc biệt gọi là dòng điện sinh thể, nếu như có khả năng chuyển hóa dòng điện sinh thể này thành tín hiệu điện tử, việc tương tác với những thiết bị tự động này không phải không thể. Hiểu không !?”
“Không.” Lee Ji Won thành thật đáp, rồi bấm nhanh một nút bên hông.
Bùm.
Hắn biến mất tại chỗ, Tường đảo mắt đã thấy hắn ở cách xa hơn 200m, chớp mắt đã cách xa một cây số, mất hút. Dưới chân, chỗ hắn đứng, mười hai cây Fang phá đất lúc này mới bắn lên xé rách bầu không khí tạo ra những tiếng gió rít kinh hồn.
Đánh lén thất bại.
“Hệ thống phản trọng lực xoay chiều áp xuất à !?”
Tường lẩm bẩm nói, ánh mắt nhìn về phương hướng xa xăm kia nhíu lại. Đây là lần đầu tiên có người thoát chết dưới tay hắn, lại là một con người, thật hiếm có.
...
Trích:
Chú thích:
Innovator: Tiến hóa giả.
Coordinator: Chủng người biến dị, thông minh hơn, khỏe hớn người thường (Phần lớn được tạo ra từ các thí nghiệm vô tính)
Newtype: Tân nhân loại (Con người ra ngoài không gian đã thay đổi để thích nghi với môi trường mới, có nhiều khả năng đặc biệt)
Ba loại người trên đều rất hay được phong mấy danh hiệu kiểu như người dẫn dắt nhân loại hay đại loại thế (thường thấy nhất trong serie Gundam) – Câu nói của cô gái này mang tính châm chọc và chế giễu, lôi những hình tượng trên ra vì cô ta (hay tác giả) cũng là fan cuồng của thể loại phim này một thời gian dài =))
Tường đột nhiên ngẩn người, tự hỏi. Quá trình này kéo dài năm giây.
Chân lý là chỗ dựa lớn nhất của hắn, cũng là quả bom nổ chậm to nhất treo trên đầu hắn. Nếu như cưỡng chế sử dụng tầng thứ hai của khả năng này ba mươi giây nữa, thì bộ não chắc chắn sẽ suy kiệt tới chết. Còn thoát khỏi tầng thứ hai, tức là tắt tất cả luồng điện sinh thể đang khống chế đám ruồi máy do tham bay vo ve khắp nơi và mười sáu thanh vũ khí vệ tinh được gọi là Fang kia đi thì có thể duy trì tầng thứ nhất được ba phút nữa.
Tầng thứ hai là để phát xạ sóng não. Tầng thứ nhất là để dùng ý chí khống chế cơ thể, nếu như bây giờ thoát khỏi trạng thái tầng thứ nhất, với cơ thể rách nát tứ tung và lỗ hổng lớn tướng trên vai này, chắc chắn hắn sẽ nằm liệt. Xem ra lựa chọn không có nhiều lắm, nhưng cũng đành phải quyết định thôi.
Trước hết phải nhớ lại bản đồ của thực nghiệm đảo. Đã ba mươi hai năm rồi, nhưng cảnh quan xem ra thay đổi không nhiều, đến cả làng nhỏ này cũng được tái tạo lại sau vô số lần hòn đảo reset, vậy những chỗ khác chắc chắn vẫn đang yên vị. Theo trí nhớ thì cách đây khoảng 2km, có một thung lũng khá kín đáo, dưới thung lũng là một thác nước và... chỗ đó tạm thời... có lẽ dùng được.
Tiếp theo là phương tiện. 2km nói ngắn không ngắn, nói dài không dài, trong trạng thái bình thường hắn chạy mất phút là tới, nhưng cơ thể này muốn chạy thì phải hỏi xem cái khớp xương chân thân yêu nó có rời ra trong lúc chạy không đã, chưa kể còn có một tảng thịt khoảng 50kg kia.
À không, cô ta lúc nào cũng cam đoan chỉ có 42 kg.
Cũng may, trời không tuyệt đường người ta. Dù hắn chẳng tin thần phật nào, trái lại thấy bất cứ thứ gì không phải con người mà lấy hình dạng con người để nói chuyện đều sẽ đuổi cùng giết tận. Mười sáu thanh vũ khí vệ tinh này, mỗi thanh đều có thể di chuyển với vận tốc 3Hz (150m/s). Nếu đem xếp hình, chắc cũng được một tấm ván nhỏ.... sau đó... sau đó...
Cứ như vậy đi.
Sau năm giây, Tường đã thoát khỏi trạng thái ngơ ngẩn, quay sang gọi cô gái đang chật vật chèo xuống khỏi nóc nhà kia:
Linh vừa đáp lại thì cả người đã nhẹ bẫng, bị một vòng tay nóng rực vòng qua eo kéo lên, mặt đất sắp sửa chạm tới lại một lần nữa rời xa. Cô muốn nói gì đó, nhưng lại nhận ra cảnh vật đằng sau đang lùi lại với vận tốc khủng khiếp, còn mình thì bị gió thổi cho không cách nào phát ra âm thanh gì cả, ba giây sau thì mắt cũng cay xè, phải nhắm chặt lại. Mười giây sau đó không hít được một ngụm không khí nào cả. Mười lăm giây thì bắt đầu hối hận vì đã không nghe cảnh báo, sau đó lại tức giận vì người cảnh báo nói quá bất ngờ.
Tường dùng mười sáu miếng vũ khí vệ tinh kia xếp thành hình một tấm ván tạm thời, đạp lên đó rồi dùng chân lý ra lệnh cho chúng bay đi như đạn bắn. Vì phải chở hai người nên vận tốc chúng cũng giảm đi kha khá, nhưng cũng vì thế mà lực cản không khí được triệt tiêu đến vừa phải, đủ cho hai người, hay đúng hơn là Tường trụ vững được mấy chục giây mà không bị hất văng.
Hai mươi giây sau.
Vận tốc giảm dần, cho tới khi Linh cảm thấy gió thổi đã như không có nữa, bên tai lại vang vọng tiếng của gã đáng ghét:
“Tôi sắp sửa ngủ một lúc, làm phiền cậu kéo vào bờ...”
Giọng nói rất mệt mỏi, rất rời dạc, có vẻ hữu khí vô lực khiến người ta thương cảm, Linh ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt hắn vốn trắng sáng vô cùng, lúc này đã tái mét ảm đạm, ánh mắt đen láy kia vẫn còn đọng lại chút ánh sáng vàng kỳ lạ đang tắt đi dần dần.
Trong một giây, cô gái si ngốc nhìn vẻ bạc nhược chưa từng có này của hắn.
Trong giây tiếp theo, cô muốn kiễng chân lên để khuôn mặt mình gần với khuôn mặt hắn hơn, sau đó.... sau đó...
Sau đó trong giây thứ ba, cô phát hiện chân mình không chạm đất, vội vã nhìn xung quanh, cảnh vật trên cao thật tươi đẹp. Mọi thứ nhìn cứ bé tý xíu, rất có ý vị. Giá mà có chỗ đặt chân để ngắm. Bọn họ đang ở trên cao, cao quá, hình như xa xa đằng kia là một vách núi, hình như chúng ta vừa phi ra từ hướng vách núi đó, thế vách núi bên kia đâu !? Tại sao lại xa thế !? Như vậy thì làm sao nhảy tới được !?
Không nhảy tới được thì làm sao đây !?
Tường hết pin rất đúng lúc, hắn hoàn toàn tắt đi trạng thái chân lý ngay khi cảm nhận được mình đã đến đích kịp thời gian, còn cách đến đích thế nào không quan trọng lắm. Đến nơi thì lập tức thoát khỏi trạng thái dùng ý chí điều khiển cơ thể, chìm vào hôn mê.
Dĩ nhiên là chỉ không quan trọng với hắn mà thôi.
“Á á á....”
Mười sáu cây vũ khí vệ tinh đưa hai người tới đây đã phải bay hết tốc lực, cũng mất đi quyền khống chế, rơi lả tả xuống dưới, những người được nó chở đi cũng không loại lệ, bắt đầu tiết mục hạ cánh tự do cố hữu để tưởng niệm ngài Newton khi phát minh ra định luật táo rơi vì rụng vĩ đại. Cô thiếu nữ chỉ có thể phát ra tiếng hét thê lương để mãnh liệt biểu lộ sư u oán của mình.
Bõm bõm bõm bủm...
Đây là tiếng mười sáu cây vũ khí vệ tinh và đám ruồi máy do thám rơi xuống.
Bùm bùm...
Tiếng vật nặng hơn rất nhiều phát ra chấn động mặt hồ, bọt sủi lăn tăn, cột nước bắn tung tóe, rồi những hạt trắng bạc long lanh ấy lại rơi xuống mặt hồ không phẳng lặng, tỏa ra từng vòng sóng gợn.
“Ọc...ọc... tên khốn kiếp, buông tay ra, bám chặt thế làm sao tôi bơi được !”
Đôi bạn trẻ cứ như vậy thắt chặt vòng tay, đánh yêu mấy cái rồi cùng chìm nghỉm dưới lòng hồ.
...
Lee Ji Won khởi động chỗ năng lượng cuối cùng của bộ giáp bay về căn cứ của mình và đồng bọn. Cái trò bắn tốc độ để chạy trối chết vừa rồi tuy hay, nhưng một ngày chỉ làm được một lần, sau đó bộ giáp sẽ hết pin và thành sắt vụn nếu không được sạc lại. Cũng còn may là lê được một thân giáp tàn này về trụ sở tiếp tế.
Về đến đây là thoát rồi, chỉ cần nạp lại điện, lắp lại hệ thống vũ khí vệ tinh cùng ruồi máy do thám, hắn sẽ bá đạo trở lại, gây hại cho dân lành mấy hồi.
Ấy thế nhưng mà, tổng bộ đâu rồi !?
Hai thí sinh người Hàn Quốc này đã thông qua một cửa sau đặc biệt mang hẳn một xe tải tiếp tế với những linh kiện đủ thay thế và nâng cấp cho bộ giáp này hơn chục lần nữa. Trên xe tải có hệ thống phòng không, rada quét bốn phương, vệ tinh do thám tám hướng, cùng vô số bom đạn và vũ khí tầm xa với hỏa lực đủ để đám lính xe tăng đỏ mắt vì ghen tị. So sánh đơn giản một chút, đứa nào vô phúc lại gần cái xe tải này chắc chắn sẽ chết còn thảm hơn trăm lần nếu đánh nhau với hắn.
Ấy thế nhưng mà, cái xe tải siêu cấp vô địch, pháo đài kiên cố nhất của đại Hàn dân quốc biến đâu rồi !? Tại sao chỗ nó đóng quân lại có một mớ rác phế liệu cháy đen ám khói nghi ngút thế kia !? Thế này thì chơi hay nghỉ đây !?
Lee Ji Won nhìn muốn lồi mắt, lại hoang mang nhìn quanh xem có phải vừa có một hạm đội không quân nào oanh tạc cái pháo đài nhỏ bé được phết sơn hồng của mình không. Thật ngại, cái màu sơn này là bạn gái hắn phết.
Được rồi, bây giờ mới nhớ ra điểm quan trọng, đánh chết hắn cũng không tin cái mớ rác cháy đen kia từng là xe tải pháo đài thân yêu của mình, nhưng tạm thời không quan tâm đến nó nữa, đáng quan tâm nhất bây giờ là, cái người điều khiển pháo đài đấy chạy đi đâu mất rồi !? Chính là cái người mặc kệ hắn cau có nhăn nhó phản đối vẫn phết sơn hồng lên cái pháo đài vĩ đại này ấy.
Nghĩ đến cảnh phải bới đống rác khói đen nghi ngút kia để tìm người, Lee Ji Won cảm thấy tim mình giật thót, rồi lại đánh xuống một cách trầm trọng khiến hắn muốn hộc máu.
Hắn vội vã chạy quanh hét lớn:
“Ji Jine ! Kim Ji Jine !! Em ở đâu vậy !?”
Không có tiếng trả lời, Lee Ji Won càng thêm lo lắng, vội vã lật tung một mảng kim loại lớn như cửa nhà xem xét.
“Kim Ji Jine !”
Không có, hắn lại chạy tới một lùm cây rập rạp, gấp gáp lục xoát.
“Kim Ji Jine !”
Vẫn không có, hắn bê lên một tảng đá lớn nhìn xem... thấy rõ dưới đó có một chồi non kiên cường đang sinh tồn, rồi mới nhận ra hành vi vác đá này vô cùng nhảm nhí. Lại chạy quanh tìm kiếm bới loạn một hồi.
Đột nhiên thiết bị liên lạc bên tai hắn kêu rè rè và i i mấy đợt rồi mới truyền đến tiếng nói đứt quãng:
“Đừng tìm nữa... ở trên này. Anh mở nắp bồn câu vỡ ra làm gì... Trêu tức em à !?”
Cộp.
Lee Ji Won run run, cái bồn cầu vỡ trên tay rơi xuống nặng trịch giáng vào chân hắn, nhưng cũng không ngăn được hai hàng lệ trên má chảy dài, hắn vội vã ôm chân nhảy lò cò ngó nghiêng nhìn quanh.
“Chỗ nào !? Em đang ở chỗ nào vậy !?”
“Ngẩng đầu lên coi, đồ ngốc”
“Cây trên đảo này cao thật đó !” Lee Ji Won tặc lưỡi, nước mắt còn chảy dài đã nhanh chóng khô queo.
Cái cây đại thụ này phải cao tới hơn năm mươi mét. Cô gái đeo cặp kính vỡ với mái tóc rối bù, tay vẫn đang liều mạng ôm chặt ba cái laptop kia còn đang mắc ngang trên cành cây, dùng vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
“Hệ thống tự hủy nổ tung. May mắn có Enegy Shield đỡ cho một đòn, thế nhưng bị sức ép hất văng lên trên này, mau đỡ em xuống !”
Lee Ji Won nhìn cành cây cao hơn 50m phía trên mà nuốt một ngụm nước bọt đắng ngắt, sau cùng mới thở dài bắt đầu trèo cây.
“Chờ đã, tại sao phải trèo cây !? Bộ giáp của anh đâu !? Hệ thống phản trọng lực hỏng rồi à !?” Bên tai vang lên những tiếng rè rè đứt quãng, cũng may mắn là hắn còn hiểu hết.
Lee Ji Won chán nản nói:
“Hết pin mất rồi !”
Sau đó thành thật đóng vai Tarzan, cùng trèo lên tháp cao cứu công chúa.
Lúc này lại sinh ra ý nghĩ cổ quái, giá mà tóc cô ấy dài ngoằng ra, sau đó quấn lấy kéo mình lên trên thì thật tốt.
Dưới lòng hồ có một đôi trẻ đang ngụp lặn
Trên cây cao cũng có một đôi trẻ nhếch nhác.
“Biết vậy thì lúc trước đừng đánh nhau có phải hơn không !?”
Trong minh minh giống như có định sẵn, cùng giây phút này, những người phụ nữ sau lưng người đàn ông thất trận đều nghĩ như vậy.
...
............ “Khá lắm, nhưng ta còn khá hơn.” ( Chưa nói đã chết)
............Ngoài ra chỉ thích hút xì gà.
............Xin lỗi, chú rất tốt nhưng anh rất tiếc.
Ghi chú: Đã tử vong
o0o o0o o0o
Tên: ??? (Chết khi chưa kịp xưng danh)
Quốc tịch: Thổ Nhĩ Kỳ
Tuổi: 24
Thuộc tính: Mộc
Hướng kỹ năng: Khống chế trạng thái thân thể. [B+]
Vũ khí/ Dụng cụ mang theo: Dao, kéo, và một số dụng cụ nhôm đồng khác.
Khuynh hướng tính cách: Rắn hổ mang.
Trích dẫn ưa thích:
............ “Ây dà....”
Ghi chú: Đã tử vong
o0o o0o o0o
Tên: Lee Ji Won
Quốc tịch: Hàn xẻng.
Tuổi: 20
Thuộc tính: Không thuộc tính
Hướng kỹ năng: Thành thạo vũ khí điện tử thế hệ mới. [C –> A++]
Vũ khí/ Dụng cụ mang theo:
~ Xe tải pháo đài: Trang bị rada, pháo viễn trình, súng bắn tỉa kích hoạt tự động, mini gun tầm gần, bom hữu cơ, chất nổ dẻo, hệ thống vũ khí vệ tinh, hệ thống ruồi máy do thám, máy tính chủ có AI khống chế, một lượng lớn thiết bị bảo dưỡng Ms, đạn dược, thuốc men, báo cáo sử và ba con sói.
~ Mobile Suit (Ms): Một bộ giáp thiết kế dành cho đơn vị chiến đấu một người, đã được cải tạo thêm khiên chắn năng lượng và vũ khí vệ tinh.
~ TIMI beam gun: Súng cải tạo từ khẩu TIMI của tập đoàn IMI, hỗ trợ bắn ra quang hạt sức ép cao gây sát thương dạng thổi bay và đốt nóng trên diện rộng. Có thể đục thủng tường kim cương 10m (trên lý thuyết).
~ Custom Air Gun – Blast Mode: Cải tạo từ mẫu Air gun thường dùng của quân đội, bắn ra luồng không khí xoay tròn liên tục nén ép cho tới khi tiếp cận mục tiêu, gây nổ lớn và khí xoáy.
~ Bạn gái rất lợi hại.
Khuynh hướng tính cách: Khỉ
Trích dẫn ưa thích:
............ “Thích thì nhích ngay”
............ “Chơi hay nghỉ đây !?”
o0o o0o o0o
Tên: Kim Ji Jine
Quốc tịch: Hàn xẻng
Tuổi: 19
Thuộc tính: Không thuộc tính
Hướng kỹ năng: Chế tạo vũ khí điện tử thế hệ mới (vượt bậc 50 năm) [A++].
Vũ khí/ Dụng cụ mang theo:
~ Xe tải pháo đài: Trang bị rada, pháo viễn trình, súng bắn tỉa kích hoạt tự động, mini gun tầm gần, bom hữu cơ, chất nổ dẻo, hệ thống vũ khí vệ tinh, hệ thống ruồi máy do thám, máy tính chủ có AI khống chế, một lượng lớn thiết bị bảo dưỡng Ms, đạn dược, thuốc men, báo cáo sử và ba con sói.
~ Bạn trai lợi hại.
~ Vòng tay không gian (Hand make – Đi trước thế giới 25 năm). (Bên trong có thể chứa được 20 mét khối)
Khuynh hướng tính cách: Gà chọi
Trích dẫn ưa thích: ??? (Không có hứng đối thoại với ai ngoài Ji Won)
............ “Hm…mmm”
o0o o0o o0o
[/TD][TD]
Tên: Racha
Quốc tịch: Thái
Tuổi: 16
Thuộc tính: Hắc ám
Hướng kỹ năng: Khống chế tinh thần [B++]
Vũ khí/ Dụng cụ mang theo: Roi da, nến, đèn dầu, vải trắng, dây thừng và một số đồ lặt vặt khác.
Khuynh hướng tính cách: Rết
Trích dẫn ưa thích: Chưa có thông tin.
............ “Thiệt là đau đầu quá đi đó mà !!”
o0o o0o o0o
Tên: Anacharka
Quốc tịch: Thái
Tuổi: 18
Thuộc tính: Mộc
Hướng kỹ năng: Khống chế côn trùng [B+]
Vũ khí/ Dụng cụ mang theo: Đám công trùng ăn bám trên thân.
Khuynh hướng tính cách: Bọ cạp
Trích dẫn ưa thích:
............ “Xả thân nuôi bọ, chờ ngày mai tươi sáng.”
............ “Vì em trai, sẵn sàng làm zai...”
o0o o0o o0o
Tên: ??? (Chưa kịp xưng đã chết)
Quốc tịch: Lào
Tuổi: 24
Thuộc tính: Không thuộc tính
Hướng kỹ năng: Đặc chủng kỹ năng quân đội. [D]
Vũ khí/ Dụng cụ mang theo:
~ Kìm chích điện cải tiến (Công suất lớn, giật cái chết luôn)
~ Dao dung động siêu tần (Dựa vào sự dung động của lưỡi dao kiến các phân tử răng cưa hoạt động, có thể dễ dàng chém đứt khối sắt dày một mét)
~ Áo chống đạn và Air gun vô hạn đạn.
~ Thuốc độc giấu trong gót giày.
~ Ba quả địa lôi.
Khuynh hướng tính cách: Ngựa phối giống
Trích dẫn ưa thích: ??? (Chưa kịp nói gì đã chết)
Ghi chú: Đã tử vong
o0o o0o o0o
Tên: ??? Tường (Tên giả)
Quốc tịch: Việt Nam (Giả)
Tuổi: 18 (Giả)
Thuộc tính: Ánh sáng (Giả)
Hướng kỹ năng: Điều khiển photon (Giả) [C+], khống chế dòng điện sinh thể [SSS].
Vũ khí/ Dụng cụ mang theo: Cặp sách đi học.
Khuynh hướng tính cách: Cục đất.
Trích dẫn ưa thích:
............ “Ai muốn giết tôi, thì tôi giết người đó thôi”
o0o o0o o0o
Tên: Nguyễn Diệu Linh
Quốc tịch: Việt Nam
Tuổi: 18
Thuộc tính: Không thuộc tính.
Hướng kỹ năng: Khả năng chấp nhận và thích nghi khá tốt [E-]
Vũ khí/ Dụng cụ mang theo: Cặp sách đi học.
Khuynh hướng tính cách: Sư tử gầm gừ.
Trích dẫn ưa thích:
............ “Tránh xa xúi quẩy”
............ “Từ khi gặp hắn, tương lai phía trước đen tối như cái tiền đồ chị Dậu.”
............ “Đời đen bạc như lão hạc trong sa mạc, đời đói khổ như con hổ trong lò mổ”.