Trên thềm cỏ, một cậu bé với 1 cái chân báo đâm thẳng vào ngực, đang ôm nửa thân đầu của một con sói khóc rống, nước mắt lưng tròng. Bỗng nhiên, toàn thân lạnh lẽo, âm thanh báo hiệu nguy hiểm nổ vang trong từng thớ thịt.
Cậu bé đang ở giữa cảm xúc ngổn ngang và lý trí mạnh mẽ. Hai loại cảm giác trái ngược giao hòa làm cậu thấy mông lung. Đứng giữa sự mơ hồ, giữa sự sống và cái chết, bản năng chiến đấu được trui rèn và sức mạnh bộc phát lớn nhất. Cậu cầm kiếm ngăn giữa đầu.
Keng…
Tiếng kim loại va chạm vang lên.
Cảm giác đau đớn truyền từ tay phải đánh thức cậu giữa ranh giới mơ hồ. Đau đớn từ ngực và những vết thương khác truyền lại. Cậu cắn răng, nhảy lùi lại, đứng nhìn kẻ âm độc kia, và gằn từng chữ:
- Ngươi nhất định phải chết. Dù có chết, ta cũng mang ngươi theo.
- A ha ha… Nghé con không sợ hổ.
Dưới trời mưa rả rích, 2 thân ảnh liên tục va chạm, từng tiếng va chạm, từng tiếng thét, và từng tiếng chửi bới vang lên.
Không lâu sau, 2 thân thể tách ra, một chịu đủ loại vết chém ngang dọc trên thân thể, và một bị cắm vào giữa tim 1 thanh kiếm.
Cậu bé với những vết thương nghiêm trọng, ngã thẳng vào xác Ám Ảnh Báo, trước ngực lượng lớn máu tươi trào ra. Đau đớn liên hồi, cậu ngất đi.
…
- Phong nhi, chạy từ từ thôi. Người mẹ gọi.
- Nó cũng lớn rồi, để nó chơi đi. Cha đứa bé nói.
Trong sân, 1 đứa bé đang vui đùa cùng 1 con sói con dưới ánh nắng, tung tăng rượt bắt. Dần dần cậu cảm thấy khát.
…
Theo bản năng, đứa bé mở miệng, và liếm, rồi nuốt. Những giọt máu theo lưỡi cậu tiến vào dạ dày. Trong đó có 1 giọt máu của Ám Ảnh Báo. Dường như ngay lập tức vết thương của cậu khép lại, trong cơ thể cậu, mỗi miếng thịt, từng cái lỗ chân lông như đang nhảy nhót.
…
Chẳng biết cậu lấy nước từ đâu, cậu chỉ uống và cảm thấy “ngon”. Thế là cậu tiếp tục ừng ựng uống, như say như mê.
…
Cậu bé liên tục liếm và đưa vào cơ thể ngày càng nhiều máu Ám Ảnh Báo.
“Tích.
Hoàn thành nhiệm vụ kỳ tích.
Phần thưởng: Phong ấn máu Purrcat.”
Sau khi tiếng hệ thống vang lên, từng dòng điện lũ lũ tràn ra, mỗi giọt máu Ám Ảnh Báo rơi vào miệng cậu bị những dòng điện này bao quanh. Chúng như có linh tính, di chuyển xuyên suốt mà không làm tổn thương cậu bé.
Nhìn bên ngoài, từ 2 khuỷu tay, 2 đầu gối và giữa ngực cậu hiện lên những vòng sáng xanh lam.
Được 1 lúc, cậu bé không còn liếm nữa và lâm vào ngủ say. Những vòng sáng xanh lam bắt đầu dần dần ảm đạm, biến mất vô tung như chưa bao giờ xuất hiện qua.
...
Sáng hôm sau, cậu bé tỉnh dậy. Lúc này đây thân thể người bạn thân của cậu đã khô lại, nhăn nhúm.
Bước tới, nâng phần đầu người bạn thân, cậu lại khóc. Lần này không phải là tiếng khóc rống, chỉ đơn giản những giọt nước mắt lăn trên khuôn mặt.
Âm thầm gỡ kiếm từ con người hèn hạ kia, cậu bắt đầu đào đất đá, và cậu chôn 2 mảnh thân xác người bạn dưới gốc cây. Rồi vùi đất đá lấp lại. Sang bằng.
Lau nước mắt, cậu nói:
- Xin lỗi, tao thật ngu ngốc và vô dụng. Hãy tha thứ cho tao, yên nghỉ và sống vui vẻ tại thế giới bên kia.
…
Cậu quỳ trước mộ người bạn thân cho đến khi nắng gắt và cậu không thể chịu đựng được nữa.
Cậu đứng dậy và quay lưng bước đi hướng về bên ngoài Thạch địa.
…
“Tích.
Biên giới Hỏa địa.
Bắt đầu quét…”
Triệu Phong ngồi tại 1 gốc cây. Khuôn mặt cậu bé tràn đầy vẻ lạnh lùng, dường như với cậu, chẳng điều gì khiến cậu để ý.
“Tích.
Hoàn thành.
Tên: Hỏa địa.
Loại: Cấm địa.
Mức độ nguy hiểm: 86% cấp 1, 14% cấp 2. (Khu vực sơ cấp Hỏa địa)
Mô tả: Luyện tràng tự nhiên, chiến thú dồi dào. Sinh vật loại 1 và 2. Khoáng thạch loại 1. Dược liệu loại 1.
Sinh vật chính: Pyroshu, Charkubi, Volcamel.
Tích.
Thông báo: Tiến về phía tây bắc 5 dặm. Leo thẳng lên đỉnh núi lửa cho đến khi có thông báo dừng.”
…
10 ngày sau, Triệu Phong cuối cùng cũng tới được đỉnh núi yêu cầu.
Trải rộng bước chân tại Hỏa địa mới thấy nguy hiểm như thế nào. Nếu máy móc cho rằng cấm địa chỉ có sự uy hiếp từ sinh vật, thì có lẽ không một ai an toàn bước ra khỏi Hỏa điạ.
Hỏa địa, vùng đất của tu luyện tràng. Bạn sẽ không biết lúc nào 1 cột lửa từ dưới mặt đất phóng thẳng lên, nên mỗi bước đi đều phải thật cẩn thận. Bước chậm hay bước nhầm, kết quả chào đón là vạn kiếp bất phục.
Không chỉ là những cột lửa bất ngờ từ lòng đất. Sinh vật ở đây tràn đầy kinh khủng.
Đất đá, cây cỏ của Hỏa địa gần như bao phủ bởi màu đỏ. Mặc dù tại đây, cỏ cây rất ít, nhưng đều là thứ quái dị. . Khi bị đốt cháy 1 góc quần áo, Triệu Phong từng tiến tới 1 đám cỏ, nhằm làm 1 bộ mới, kết quả cậu ta bị hù không nhẹ. Mới tiến vào khu vực 1 trượng xung quanh, bụi cỏ ong ong rung động, rồi … một cột lửa từ dưới mặt đất, xuyên thẳng qua bụi cỏ, bốc thẳng lên trời có hơn 1 trượng cao. Ban đầu cậu còn tưởng ngẫu nhiên, sau đó cứ mỗi khi lại gần 1 trượng, điều đó lại xảy ra. Rốt cuộc, Triệu Phong bỏ cuộc.
Lần thứ hai, cậu tiến tới ngồi tại 1 gốc cây nghỉ ngơi, và nếu cậu không phản ứng nhanh, thì không chỉ mỗi mái tóc bị đốt trụi. Lúc cháy tóc cậu quay lại nhìn, chỉ nghe tiếng “ặc… ặc…” truyền từ cái cây. Tiếng “ặc… ặc…” chói tai như tiếng ma quỷ từ địa ngục bò lên. Triệu Phong chạy trối chết.
Và Hỏa địa, niềm kiêu hãnh của chiến thú. Thú ở Hỏa địa, hiếu chiến và điên cuồng. Không ít lần Triệu Phong nhìn thấy 2 con thú đang chiến đấu sống mái với nhau khi đi trên đường. Thậm chí suốt 10 ngày hành trình, cậu còn nhìn thấy cảnh choảng nhau tập thể.
“Tích.
Hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến 7. Phần thưởng: Không.
Tuyên bố nhiệm vụ phụ tuyến 8: Lôi điện tôi thể.
Mô tả: Mỗi ngày 6 khắc, chỉ cần đứng trên đỉnh núi này và cố gắng chịu đau đớn từ lôi điện.
Tư liệu liên quan: Hệ thống sẽ hấp dẫn lôi điện từ bầu trời.
Thời gian kết thúc: Chưa rõ.
Chú ý: Thỉnh chuẩn bị, sau 30 phân lập tức bắt đầu việc tôi thể ngày hôm nay.”
- Purrcat: Xuyên Thạch Miêu, Ám Ảnh Báo (chương 13), tác dụng: Máu được xem là đệ nhất kỳ thảo.
=> 8 cây Huyết Thạch Hoa không được 1 điểm cống hiến, tác dụng nửa ngày; 1 con Ám Ảnh Báo 3 điểm cống hiến => chương này.
Cuối cùng xin lưu ý: Quý hiếm có 1 phần là khó gặp => chương 13: nhiệm vụ kỳ tích.
Mong rằng từ lần phân tích này cách bạn trở nên hào hứng suy ngẫm truyện
Một ngày đẹp trời, trời quang mây tạnh. Bỗng nhiên, mây đen kéo tới, chớp giật đùng đùng.
Vô số lôi điện ầm ầm đánh tới, quây quanh sườn tây đỉnh núi lửa này.
Triệu Phong xếp bằng, nhắm mắt, cắn môi. Trong cơ thể cậu, lôi điện tung hoành, lãnh liệt nổ vang. Thân thể cậu bắt đầu cháy đen, nhịp đập con tim ngày càng nhỏ. Ý thức cậu dần mơ hồ. Chỉ còn bên cạnh vang lên tiếng “đùng… đùng…” của lôi điện và tiếng “Tích… tích” của Lục Mang.
Canh 1, cuối cùng ánh chớp cũng tan đi, chỉ còn để lại 1 thân thể đen đuốc, hoàn toàn bất động.
“Tích.
Bổ sung năng lượng thành công… Dự tính hoàn thành chỉ tiêu còn 267 ngày.
Tích.
Mở một phần phong ấn.”
…
Hỏa địa, trên một đỉnh núi không tên. Hơn một năm trôi qua, từ khi trời còn mờ sáng đến khi bóng tối bao trùm hết thảy, tại đỉnh núi này, sớm vang chớp giật liên hồi. Sinh vật Hỏa địa cũng lui binh tránh xa.
Lôi điện liên tục một năm, khiến cho sườn phía tây đỉnh núi này bị cháy đen, cây cỏ đều không thể sống sót.
…
“Tích.
Hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến 8. Phần thưởng: Điểm tích lũy 2.
Tích.
Hệ thống bổ sung năng lượng hoàn thành.
Tích.
Tuyên bố nhiệm vụ phụ tuyến 9: Hỏa luyện kim thân.
Mô tả: Tiến tới giữa đỉnh núi lửa và nhảy xuống.
Thời gian kết thúc: Chưa rõ.
Chú ý: Khắc 1 ngày hôm sau bắt đầu.
Phần thưởng: ???”
…
Trong dung nham nóng chảy, độ nóng kinh người, có 1 vòng tròn tràn đầy lôi điện, vòng tròn chìm vào trong giữa hồ dung nham, nhưng lại tạo thành một khoảng không – nơi mà dung nham gần như không thể tiếp cận.
Trong vòng tròn lôi điện ấy, một cậu bé ngồi xếp bằng, cơ thể bỏ bừng, hơi thể đều đều.. Ngay giữa ngực, 2 khuỷu tay và 2 đầu gối sáng lên những vòng tròn ánh lam lúc sáng lúc tối bất định.
Thời gian dần trôi qua… 1 tháng, 2 tháng… 1 năm, 2 năm…
…
3 năm trôi qua…
Một ngày nọ, 1 vòng tròn lôi điện từ trong một ngọn núi lửa bay thẳng lên trời, và rơi xuống tại sườn tây đỉnh núi. Giờ phút này, vòng tròn lôi điện đã ảm đảm hơn so với trước, lôi điện đã không còn những tiếng “đùng… đùng… xoẹt…” như mấy năm về trước, nó – dường như bất cứ lúc nào cũng có thể tan vỡ.
Lôi điện dần thu hồi và biến mất, để hiện ra thân thể một cậu bé. Trên cơ thể cậu tràn đầy vảy đen, một số nơi vảy đen đã bong rớt, lộ ra màu vàng đất của làn da.
Dưới màn đêm, và dưới một gốc cây tràn đấy ánh lửa, quanh thân nó có 3 đốm lửa quay quanh, một viên khoáng thạch màu tím tỏa ra ánh sáng lưu ly, xung quanh là những đống tro tàn.
Triệu Phong đang cách gốc cây hơn 5 trượng. Cậu không dám lơ là, cậu biết những đống tro tàn kia chính là sinh vật nào đó tới gần gốc cây và mất mạng, cây cối Hỏa địa quỷ dị vô cùng.
Sau 20 phân, cậu quyết định tiến tới.
Vèo, cậu chạy thẳng vào.
4 trượng… 3 trượng.
Xoẹt… 1 cột lửa từng dưới mặt đất phóng lên, Triệu Phong vội vàng rẽ trái.
Vù… 1 cột lửa từ thân cây bay thẳng về phía cậu. Triệu Phong cúi nửa thân người nhào tới. Cột lửa xẹt qua phía trên thân thể cậu.
Xoẹt… Xoẹt… Vù… Vù… Vù… Vù.. Xoẹt…
Liên tiếp những cột lửa từ dưới mặt đất bay lên và từ cái cây bay ngang. Triệu Phong như một chỉ báo săn nhanh chóng tránh né, dù vậy một vài cột lửa cũng xoẹt qua người cậu, lưu lại 1 vệt đỏ.
Càng tới gần số lượng cột lửa bạo phát ngang dọc khắp nơi. Người cậu bắt đầu dần chuyển sang đỏ.
1 trượng… Cậu bộc phát tốc độ lớn nhất. Rốt cuộc cậu chạm tay vào viên khoáng thạch kia và nhanh chóng quay lại.
Tách… Viên khoáng thạch lưu ly màu tím rạn nứt, và vỡ ra từng mảnh rơi xuống. Những mảnh vỡ dưới đất đã không còn màu tím ban đầu nữa, giờ này, nó chỉ còn là một viên đá thông thường sần sùi.
Thoát xa cái cây 6 trượng, Triệu Phong thở ra một hơi, cơ thể bị nướng thành màu đỏ rực như con tôm luộc. Trong màu đỏ ấy, thỉnh thoảng lóe lên những màu vàng nhạt chạy dọc thân thể cậu.
- Quả thế, cậu lầu bầu.
Đây đã không còn là lần đầu tiên cậu nhìn thấy kết quả của những viên khoáng thạch cậu chạm vào. Lần đầu ấy, là ở Thạch địa, cũng một nhiệm vụ phụ tuyến với nội dung chủ yếu giống hoàn toàn nhiệm vụ phụ tuyến 10.
“Nhiệm vụ phụ tuyến 5: Theo hướng dẫn, tiến vào các vị trí chỉ định thu thập khoáng thạch.”
…
Một thời gian sau…
- Rống…
Phốc…
Trước 1 cửa hang lưng chừng núi, Triệu Phong tay cầm 1 thanh kiếm rỉ sét gãy mất 1 phần, dưới chân cậu là một con vượn lông đỏ, bườm nâu nằm trên vũng máu. Cậu bước từng bước vào sâu trong động.
Dưới cái màu đen tối của hang động, thỉnh thoảng phía trước lóe lên những tia sáng đỏ và vàng. Triệu Phong nhặt lên. Tách… Tách…
“…
Tích.
Hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến 10. Phần thưởng: 1 điểm tích lũy.
Tích.
Quét tư liệu…
Hoàn thành!
Tên: Triệu Phong.
Tuổi: 11.
Tu vi: Luyện thể tầng 9.
Chiều cao: 3.35 thước.
Cân nặng: 1.98 bình.
Sức mạnh cơ bắp: 31.93 bình.
Sức bật: Khoảng 22 thước.
Tốc độ: Phi tiễn.
Bộc phát: Bộc phát sức mạnh 31.2 bình, bộc phát sức bật 23 thước hơn, bộc phát tốc độ: Phi tiễn.
Kháng tính: Lôi (cực thấp), Hỏa (cực thấp).
Tích.
Tiến hành thiết lập chương trình tương quan.
Tích.
Tuyên bố nhiệm vụ phụ tuyến 11: Tiến về Mộc địa.
Mô tả: Trải qua 2 lần hướng dẫn, lần này không có chi tiết. Yêu cầu duy nhất: Đi đến Mộc địa trong khoảng thời gian bắt buộc.
Thời hạn: 37 ngày.
Chú ý: Đừng nên mong chờ và đặt hi vọng vào hệ thống. Không hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống tiến hành trừng phạt “100 ngày khủng bố”.
…”
…
Cống hiến đường - Thanh Linh môn.
Trong cái không khí nhộn nhịp của cống hiến đường. Một cậu bé tiến tới quầy đổi, nơi 1 vị trung niên áo xám đang đứng.
- Người rừng? Đổi gì thì mang tới đi.
- Xin hỏi 1 điểm cống hiến cần bao nhiêu cây kỳ dược?
- 15 cây. Vị chưởng quầy lạnh nhạt.
Cậu bé tâm tình bất định, rồi mở miệng:
- Xin hỏi chưởng quầy, 1 nén vàng cần bao nhiêu cây kỳ dược?
- Một cây kỳ dược đổi được 10 nén vàng và 5 thỏi bạc.
Cậu bé lấy từ trong người, dưới lớp áo lá, một cây dược thảo toàn thân đỏ rực, phất phơ 1 lá, trên ngọn cây, chồi non vẫn còn tỏa 1 màu tím nhạt.
- Liệu Nham thảo 1 lá? Ừ. Tiền đây.
Cây thảo dược ấy là cây duy nhất Triệu Phong tìm thấy ở Hỏa địa, trong 1 lần tìm kiếm khoáng thạch. Dược thảo Hỏa địa cực kỳ thưa thớt, cậu thu thập được cây Liệu Nham thảo hoàn toàn là do vận may.
…
Xuân Thủy thành là một trong tứ đại thành thị của Nhân tộc, nhân khí thịnh vượng, dòng người tấp nập. Xuân Thủy thành là thương thành giao dịch lớn thứ 2 tại nhân tộc, từ quầy hàng vỉa hè, đến những cửa hàng lớn, và cả những cuộc đấu giá đa phần là giao dịch dược liệu và các thứ liên quan.
…
- Mại dô, mại dô, thiên đại kỳ dược Tu La Thiên đây.
- Tu La Thiên mà bán trên vỉa hè à? Hừ..
- Tưởng chúng ta đều là kẻ ngu si sao?
…
- Mật ong Kinh Mộc đây, giá chỉ 3 khối kỳ thạch.
…
- Tránh đường, tránh đường.
…
- Khốn khiếp, kẻ nào giật mất túi đồ của ta.
…
- Phu nhân, xin hãy rủ lòng thương bố thí cho con vài đồng đi mà. Một đứa bé ăn mày bám víu vào quần một mỹ phụ khóc lóc cầu xin.
- Tránh ra. Mỹ phụ vốn là một tu sĩ, nhìn thấy đứa bé dơ bẩn bám vào người mình, nổi giận hét lên và đạp thẳng.
Đứa bé bị hất bay thẳng về phía vách tường của một cửa hàng dược liệu bên đường, đôi môi lan tràn ra máu tươi, hiển nhiên trong cơ thể đã bị nội thương. Chỉ vài phân nữa, khi đập vào tường, đứa bé sẽ chết. Đứa bé không ngờ vì quá đói, trót dại cầu xin một người phụ nữ xinh đẹp, dẫn đến kết cục này.
____________________
Nếu bạn thắc mắc tại sao 3 năm không ăn uống mà main vẫn còn sống thì vui lòng ngẫm lại chương 16.
Dưới khung cảnh sôi động của 1 khu giao dịch sầm uất, Triệu Phong theo thói quen lẵng lặng bước đi, thân người và cái đầu giữ nguyên một hướng nhưng đôi mắt thỉnh thoảng đảo quanh. Đôi lúc cái liếc mắt của cậu bị bắt gặp, và cũng có những kẻ rảnh rỗi trừng mắt lại.
Tiếng chào hàng, trao đổi, chửi bới… không bao giờ dứt, như vốn dĩ chính là một phần của tòa thành.
Bỗng nhiên khuôn mặt lạnh băng của cậu giật giật.
- Phu nhân, xin hãy rủ lòng thương bố thí cho con vài đồng đi mà. Âm thanh non nớt vang lên.
Một đứa bé ăn mày quần áo nhơ nhớt, dơ bẩn, rách bươm đang nài nỉ một người phụ nữ. Trong lòng Triệu Phong ngẫu nhiên bay lên 1 phần hồi ức, cậu có chút thẫn thờ.
Phanh…
Đứa bé bị hất tung bay ra, hướng về phía bức tường ngay bên cạnh Triệu Phong. “Đứa bé sẽ chết nếu bị đâm đầu vào vách tường” – cậu nghĩ vậy.
Mọi người xung quanh, có kẻ đứng nhìn, có người tiếp tục công việc của mình. Họ - lãng quên đứa bé sắp chết, chẳng ai quan tâm đếm xỉa, giúp đỡ.
Còn Triệu Phong, cậu đang giãy giụa giữa 2 luồn ý kiến trái chiều của bản thân. “Có nên giúp hay không?” – cậu phân vân, do dự. Điều đó, đưa đến việc Triệu Phong cũng như vài kẻ khác: đứng nhìn.
Mắt thấy đứa bé sắp va vào vách tường, một đạo thân ảnh từ xa vọt tới, bắt được đứa bé, kéo vào trong lòng.
Thùng…
Tiếng va đập vang lên. Bức tường xây bằng Bộc Thạch vững vàng không sứt mẻ. Dưới mặt đất, 2 cái thân ảnh quyện vào nhau, lăn vài vòng mới miễn cường dừng lại. Một chàng trai bế 1 đứa bé lồm cồm bò dậy.
Chàng trai có khuôn mặt hơi tròn, da mặt ngăm đen, đặc biệt dưới mắt trái có 1 vết sẹo chừng 3 li. Chàng trai đặt cậu bé – lúc này đã khóc thút thít, ra bên cạnh, đồng thời phủi phủi lại bộ quần áo nhăn nheo và đầy bụi. Sau một lát, gã trai trẻ cất tiếng:
- Nhóc, may mắn có lão tử đi qua, không thì mày chết chắc rồi. Đây, có tí tiền, cầm lấy.
Sau khi đặt vài thỏi bạc nhỏ vào tay đứa bé. Gã quay lưng bước đi.
Những kẻ đứng nhìn xung quanh thấy thế, cũng bắt đầu giải tán.
Đứa bé dừng khóc, như chợt hiểu điều gì, muốn mở miệng nói, nhưng nhìn quanh không thấy người ân nhân, đứa bé cắn cắn môi.
…
Tại một con đường nhỏ phía tây Xuân Thủy thành. Một chàng trai đang bị một cậu bé cản đường.
- Nói cho ta biết vì sao ngươi lại cứu đứa bé kia? Cậu bé cất tiếng, giọng đầy lạnh lùng và âm lãnh.
Chàng trai trong lòng phiền muộn cực kỳ, vốn dĩ chỉ cứu một đứa bé, bỏ lại tí bạc vụn. Vậy mà từ lúc rời đi, cứ mãi cảm thấy bất an. Hóa ra là có 1 kẻ bám đuôi như thế này. Cơ thể hắn cũng bước đầu cảm nhận được linh khí xung quanh, thế nhưng chạy thế nào cũng không thoát khỏi cái đuôi phía sau. Cuối cùng dừng lại, chờ đợi; và nghe 1 thấy câu hỏi vô số tội này.
“Cực phẩm ở nơi nào tới đây?” – chàng trai buồn bực. Suy nghĩ một lát, chàng ta trả lời:
- Thấy người gặp nạn, giúp được thì giúp thôi.
Cố đè nén sự bất an trong lòng, chàng trai quan sát đứa bé đang ở trước mặt mình. Dù sao, người có thể theo đuôi mình đến tận đây mà không bị bỏ rơi, mặc dù chỉ là một đứa bé, nhưng hẳn tu vi không yếu hơn mình, thậm chí có thể cao hơn, "Cẩn thận vẫn hơn" - hắn nghĩ.
- Thấy người gặp nạn, giúp được thì giúp. Cậu bé thì thào.
Khuôn mặt lạnh lùng của cậu xuất hiện vẻ giãy dụa; sự phức tạp trong tâm trí, khiến cậu cảm thấy mơ hồ: cái gì mới đúng, cái gì mới sai?
Một lúc sau, cậu bước đi.
Gã thanh niên thở phào một hơi: “Đứa trẻ thật quỷ dị. May mà nó đi rồi”.
…
- Phong nhi, nhớ kỹ. Trên đời có nhiều người đau khổ và khốn khó hơn chúng ta nhiều. Cũng có nhiều người đôi lúc sẽ gặp tai nạn. Nếu con gặp những người có hoàn cảnh như vậy, hãy mở lòng ra và giúp đỡ họ, giúp được gì thì cứ giúp, không giúp được cũng hỗ trợ phần nào; đừng quá nhỏ nhen và ích kỷ.
Lời dạy của mẹ còn văng vẳng bên tai, khiến Triệu Phong bồi hồi.
…
Đêm tối trên một cành cây. Triệu Phong không chợp mắt nổi. Nội tâm Triệu Phong đang tranh đấu. Một chủng tàn khốc, thâm độc đấu tranh cùng một chủng thiện lương, trong sáng.
“Thế nào mới đúng? Như thế nào? Như thế nào?” - Cậu hét ầm lên như một kẻ điên giữa đêm khuya thanh vắng.
…
...
Kinh Hoa trấn, nơi bạn phải trải qua khi bạn muốn đi từ Xuân Thủy thành đến Mộc địa. Sở dĩ như vậy bởi vì gần như biên giới Mộc địa và Nhân tộc toàn là núi cao, riêng chỉ có con đường từ Kinh Hoa trấn đến Mộc địa là 1 đoạn thung lũng.
Tại Kinh Hoa trấn, người dân sinh sống bằng cách vào Mộc địa thu thập kỳ dược bán lại cho bên ngoài. Giá tiền của một cây kỳ dược đủ để 1 gia đình 5 người sống xa hoa trên 6 tháng, bởi vậy những con người ở đây đều liều lĩnh đi vào Mộc địa – chỉ 1 lần đi vài chục ngày, thậm chí vài ngày đã có thể sống giàu sang một thời gian dài; không ai, không gia đình nào cưỡng lại sự hấp dẫn ấy.
Kinh Hoa trấn chỉ là một thị trấn, tuy nhiên dân số đông đúc, cửa hàng, tửu điếm, lầu xanh… mọc lên khắp nơi. Thậm chí bảo lâu chuyên cung cấp vũ khí, áo giáp… cũng không ít.
…
Trong một ngôi nhà nhỏ ở phía tây Kinh Hoa trấn, một người phụ nữ toàn thân tái xanh nằm trên giường, đã hôn mê không lâu trước đó. Trên cơ thể người phụ nữ, những vệt lục xen kẽ lam du động, chốc chốc từng vụ hàn khí và mùi tanh hôi tản ra xung quanh. Đôi tay người phụ nữ đã trở nên tím bầm, nếu để ý kĩ, thì lòng bàn tay có 1 vệt nhỏ như bị kiến đốt.
- Tiểu Hoa a, mẫu thân ngươi trúng phải độc của Nghĩ Lân trùng, không có Sinh Liên Hoa thì hoàn toàn vô phương, ai…
- Kiều thúc thúc, mau giúp a, mau chữa cho mẫu thân. Tiểu Hoa cuống lên.
- Aiz… Tiểu Hoa, thúc thúc cũng đành bó tay, hơn 10 năm qua Kinh Hoa trấn chưa từng xuất hiện qua 1 cây Sinh Liên Hoa, đó là chưa kể giá trị Sinh Liên Hoa quá cao. Tiểu Hoa, chuẩn bị hậu sự cho mẫu thân đi. Mẫu thân con chỉ cầm cự được 3 ngày nữa thôi.
Trương Kiều lắc đầu, thu lại đồ nghề, cho vào hộp gỗ, khẽ vỗ vỗ bả vai đứa bé, thở dài và bước đi.
Đứa bé quýnh lên, hai tay ôm vào chân vị đại phu.
- Kiều thúc, đừng đi, mau chữa bệnh giùm cho mẹ cháu. Đứa bé khóc lóc thảm thiết.
- Tiểu Hoa a, thật sự là độc này, thúc không có phương pháp khác.
- Đừng mà thúc thúc, van cầu người… Mau cứu mẹ cháu, dù làm trâu làm ngựa cháu cũng cam tâm.
- Không có Sinh Liên Hoa, thúc cũng vô phương. Haiz…
Trương Kiều gỡ tay đứa bé ra, và bắt đầu đi nhanh ra ngoài. Chỉ một lát, đã khuất bóng. Trong nhà, chỉ còn đứa bé gục đầu lên ngực người phụ nữ khóc to.
…
3 năm trước, gia đình Thanh Hoa chuyển đến Kinh Hoa trấn, lúc đó Thanh Hoa cũng chỉ có 5 tuổi.
Cha của Thanh Hoa là Thanh Hằng, sau một lần mang ra một cây kỳ dược từ Mộc địa, đã mua được căn nhà này.
Sau đó, người cha bắt đầu chè chén ăn chơi. Chẳng lâu sau, khi hết tiền, người cha chửi bới, đánh đập vợ con. Và vài ngày sau, mang cái thân nát rượu của mình đi vào Mộc địa, cũng từ đó, không bao giờ trở về được nữa.
Mẹ của Thanh Hoa, ban đầu mở 1 cửa hàng bán vải nhỏ. Nhưng một đêm nọ, bị hắc bang thiêu rụi. Không có tiền, không biết làm gì, khó khăn dần chồng chất lên đôi vai người mẹ.
Cuối cùng người mẹ đánh liều tiến vào Mộc địa.
Vận may 2 lần xuất hiện, hai năm qua, mỗi 1 năm người mẹ lại 1 lần từ Mộc địa mang về 1 cây kỳ dược. Có tiền vào, người mẹ chu cấp cho Thanh Hoa một cuộc sống đầy đủ vật chất, được học hành, vui chơi.
Và rồi cơn ác mộng ập tới, sau lần tiến vào Mộc địa này, vào ngày hôm qua, người mẹ trở về với thân thể trúng độc. Sáng nay, phát hiện mẹ bất tỉnh tại cửa vào, Thanh Hoa phải nhờ hàng xóm xung quanh đưa mẹ vào giường. Sau đó, mời Trương Kiều đại phu tới xem bệnh.
…
...
Trên con đường, giữa dòng người tiến vào và tiến ra Mộc địa. Một đứa bé gái ngồi trên đường với hàng chữ “Bán thân đổi Sinh Liên Hoa” trên mặt đất phía trước.
Mới vừa bước ra Kinh Hoa trấn và đi về hướng Mộc địa, Triệu Phong nghe được tiếng thông báo của Lục Mang.
Triệu Phong bây giờ có dáng dấp của một binh sĩ: 2 cây đoản kiếm đeo ngang hông, giáp trụ sáng bóng và một đôi ủng da. Cậu vừa mới mua tại bảo lâu, tất cả tốn hết 8 nén vàng, 6 thỏi bạc. Giờ này, cậu lại sắp trở lại cảnh nghèo rớt mồng tơi.
“Tích.
Phát hiện Sinh Liên Hoa.
Tích.
Tuyên bố nhiệm vụ kì tích: Thu thập nhụy và cánh hoa Sinh Liên Hoa.
Mô tả: Có 1 gốc Sinh Liên Hoa tại hồ nước nằm sâu trong một dãy núi đá, hãy vào thu thập nhụy và cánh hoa Sinh Liên Hoa. Chỉ dẫn: Đi về phía tây bắc 3 dặm, tiêu diệt Hoàng Diên Nghĩ, thông qua hang Hoàng Diên Nghĩ, từ cuối hang đào sâu xuống 3 trượng sẽ thông vào động thiên, trong động thiên có hồ nước nơi Sinh Liên Hoa sinh trưởng.
Tư liệu kèm theo: Hoàng Diên Nghĩ thuộc họ kiến, toàn thân màu vàng, riêng đôi mắt đen và đôi càng màu lục.
Sinh Liên Hoa là một loại bí dược sinh trưởng tại khu trung cấp Mộc địa, hầu như không hề thấy xuất hiện tại khu sơ cấp – Bí dược, dược thảo cấp 2, hay còn được gọi với tên thông thường là thiên đại kỳ dược. Sinh Liên Hoa thuộc họ sen, không hạt, 1 gốc Sinh Liên Hoa bao gồm 1 lá và 1 bông; lá màu lục trong suốt, cánh hoa màu tím, thân lá và thân hoa màu đỏ tươi. Đặc biệt: nhụy hoa màu vàng, nhị hoa màu đen.
Sinh Liên Hoa là loài hoa của sự sống. Dưới tu vi Luyện khí kỳ, phục dụng nhụy hoa Sinh Liên Hoa thì đạt được dược lực cực mạnh và bá đạo; đặc biệt: người trúng độc của bất kì kỳ thú nào khi ăn vào cánh hoa Sinh Liên Hoa thì ngay tức khắc toàn bộ độc tố bị ép đẩy ra khỏi cơ thể, đồng thời hồi phục sức khỏe.
Sinh Liên Hoa: tử thần gõ cửa – nhị hoa cực độc. Dưới tu vi Trúc cơ kỳ, chạm vào nhị hoa Sinh Liên Hoa, ngay lập tức tử vong. Tu vi Trúc cơ kỳ chạm vào: 2 canh giờ sau đột tử. Tu vi Kim Đan kỳ chạm vào: 3 ngày sau chỉ còn sót lại bãi máu đen.
Hướng dẫn: Dùng ngọc lưu ly cắt lấy nhụy hoa và cánh hoa.
Thời hạn: 2 ngày.
Phần thưởng: ???
Tích. Tích.
Hoàn thành!
Tên: Mộc địa.
Loại: Cấm địa.
Mức độ nguy hiểm: 77% cấp 1, 23% cấp 2. (Khu vực sơ cấp Mộc địa)
Mô tả: Thiên đường thảo dược. Dược thảo loại 1 và 2. Sinh vật loại 1 và 2. Khoáng thạch loại 1.
Sinh vật chính: Rooshoo, Zebroose, Ramhorn, Snowfoot.
Tích.”
Không hề chần chừ, Triệu Phong vội vàng chạy đi mua ngọc lưu ly.
…
Giữa cái nắng chang chang, một người rừng mặc quần áo lá, khuôn mặt nhợt nhạt, đôi lúc tỏa ra một tia lạnh lùng, đang trên đường tiến vào Mộc địa. Khốn nạn thay binh sĩ Triệu Phong phải bán lại tất cả đồ, trừ 1 thanh đoản kiếm đeo ở hông, với giá rẻ mạt mới đủ tiền mua 1 miếng ngọc lưu ly nhỏ bằng 3 món tay. Giờ thì đúng là nghèo không có mồng tơi để rớt rồi.
- Con cái nhà ai thế này?
- Bán thân đổi Sinh Liên Hoa? Haha… Chuyện cười gì thế này, có bán 10 kiếp làm người cũng không đổi được một cây Sinh Liên Hoa.
- Nhóc con, theo anh này, anh lo cho trọn cuộc đời phú quý.
- Tiểu muội tử, quay về nhà đi thôi. Sinh Liên Hoa tuyệt đối là có cầu cũng không thấy được.
Sinh Liên Hoa? Phía trước bàn tán gây nên sự chú ý của Triệu Phong.
Bên đường, một bé gái khuôn mặt trái xoan tái nhợt, đôi mắt to tròn tràn ngập nước. Giữa những lời bàn tán ấy, bé gái cắn răng, vẻ mặt kiên cường.
Nhìn vẻ cố chấp của bé gái, Triệu Phong có cảm giác là lạ. Cậu suy nghĩ, tính toán một lúc mới mở miệng:
- Muội muội, ngồi đây và chờ thì chẳng có cây Sinh Liên Hoa nào đâu. Chỉ có tiến vào Mộc địa xem thử vận may thôi.
Nói xong, cậu quay đầu bước thẳng về hướng cấm địa. Tại chỗ bé gái, không thiếu kẻ cười lạnh.
…
Thanh Hoa tiến từng bước chập chững, khập khiễng với đôi chân và đôi tay tràn đầy vết thương. Giữa khung cảnh xanh mướt của Mộc địa, một cô gái đầu tóc rối tung, quần áo rách rưới với làn da trắng, trên toàn thân không thiếu những vệt màu đỏ, trông có vẻ nổi bật.
Thanh Hoa đã không còn nhớ rõ mình đã đi bao xa và bao lần vấp ngã. Vì mẹ, cô bé mím môi bước tiếp. Từng bước, từng bước gian nan.
…
Trời dần tối, Thanh Hoa sợ hãi co mình ngồi dưới một gốc cây.
Hổn hển… Hổn hển…
Cô bé thở dốc sau một chặng đường mệt mỏi.
Chẳng bao lâu, cô bé thiếp đi.
…
Khoảng giữa đêm, một đạo hắc ảnh lao đến chỗ cô bé, bế cô bé đặt ở vai và biến mất giữa màn đêm thăm thẳm.
…
Từng tia nắng ban mai chiếu lấp lánh, xuyên qua những tán lá, những ngọn cỏ, phản xạ lại tạo thành đủ sắc màu. Từng tiếng chim hót, vượn kêu, sói hú vang lên trầm thấp trong khu rừng.
Phía xa xa bên trái cánh rừng, tại một tảng đá xù xì dưới ngọn núi nọ, một ụ lửa đã hóa tàn tro từ lâu. Một cậu bé đang vươn vai nhìn ánh mặt trời.
Rắc… rắc… Từng khớp xương va chạm vang lên.
Bên ụ lửa, nghe tiếng động, một đứa bé gái đột nhiên tỉnh giấc và mở mắt. Đầu óc có hơi mơ hồ, hơi nghi hoặc tại sao mình ở đây, cô bé nhìn xung quanh và nhìn thấy cậu bé.
Cô bé hoảng loạn, ôm chặt quần áo của mình. Nhìn chàng trai hôm qua khuyên mình tiến vào cấm địa, cô bé cố gắng trấn tĩnh và rụt rè lên tiếng:
- Tại sao ta lại ở đây? Tối qua ngươi đã làm gì ta?
- Được rồi, không cần phải như thế, ta không có ý xấu. Cậu bé bất đắc dĩ lên tiếng.
“Không có ý xấu mà khuyên ta vào Mộc địa và mang ta lại đây” – cô bé khóc không ra nước mắt.
- Này, thu hồi cái ánh mắt bất mãn và tức giận đấy lại đi. Ta đã nói là ta không có ý xấu, ta mà có ý xấu thì giờ ngươi chỉ còn lại đống thịt lạnh. Cậu bé nhe răng cười.
Nụ cười ác quỷ của cậu là cô bé thêm hoảng sợ, cô quát lên:
- Ma quỷ, ma quỷ, tránh xa ta xa, tránh xa ta xa.
Nói xong cô bé co giò bỏ chạy.
Triệu Phong ngơ ngác: “Ta giống ác quỷ thế à?”, cậu lấy tay trái sờ lên khuôn mặt của mình. Sau khi xác định không vấn đề gì, cậu tức giận đuổi theo.
…
Cô bé bị mang về vứt cạnh ụ lửa.
- A, ui… Ma quỷ, ma quỷ. Đau chết người rồi. Cô bé khóc rống.
- Nín ngay. Triệu Phong quát lên.
Cô bé cắn môi, mở đôi mắt tràn ngập nước sợ hãi nhìn Triệu Phong. Nhìn cô bé Triệu Phong cười khổ.
Từ lúc nhìn thấy cô bé cần Sinh Liên Hoa đầy cố chấp giữa dòng người bàn tán, Triệu Phong đã quyết định đánh cuộc vào lần này.
Suốt thời gian dài đấu tranh tâm lý, chẳng phân ra được sau này nên làm thế nào, Triệu Phong hoàn toàn chán nản và ưu sầu. Cho tới lúc ấy, cậu quyết định đặt cuộc tin vào cô bé, nếu thua, cậu sẽ không tin vào nhân sinh nữa.
Lần ấy, đi được một khúc xa, cậu nhanh chóng giấu đi thân mình. Và khi cô bé đi vào, cậu bắt đầu đi theo. Trên đường đi không thiếu kẻ ý đồ đen tối, cũng không thiếu sinh vật đánh chủ ý vào cô bé đều bị Triệu Phong “dụ dỗ” chém giết ở đằng xa.
Mãi cho đến khi cô bé ngủ, Triệu Phong mới xuất hiện và mang cô bé đi về hướng Sinh Liên Hoa.
- Ngươi cần Sinh Liên Hoa? Nghĩ nghĩ một lúc, cậu cất tiếng.
- Ngươi có?
- Chưa có.
Cô bé mở to mắt trừng Triệu Phong, như muốn nói “Không có thì nói với ta làm gì”.
- Này, thu ngay cái thái độ ấy đi. Ta chưa có, nhưng ta biết nó ở nơi nào.
- Ở đâu? Thanh Hoa ríu rít.
- Có biết thì sao? Chưa lấy được thì ngươi đã chết.
- Vậy làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Không được, ta phải đi.
Nhìn cô bé lúng ta lúng túng thì thầm và cuối cùng ngẩng mặt lên, rồi chuẩn bị liều mạng. Triệu Phong âm thầm thở dài.
- Được rồi, bình tĩnh đi.
- Không được. Không chờ được. Mẫu thân ta trúng độc, không có Sinh Liên Hoa thì 2 ngày nữa sẽ chết. Cô bé thét lên.
Đánh mất cánh hoa Sinh Liên Hoa, khấu trừ 3 điểm tích lũy.
Tuyên bố nhiệm vụ nhiệm vụ phụ tuyến 13: Thu thập Huyết Kỳ Đằng, Kim Liên Hoa, Liệu Lam Cúc.
Mô tả: Không.
Tư liệu kèm theo: Huyết Kỳ Đằng thuộc họ dây leo, không lá, toàn thân xen lẫn lục và đỏ. Chiều dài khoảng 2 trượng, độ to khoảng 7 li.
Kim Liên Hoa thuộc họ sen, toàn thân màu trắng, cánh hoa màu vàng, nhị và nhụy màu lục.
Liệu Lam Cúc thuộc họ cúc, toàn một màu lam, riêng lá cây màu vàng.
Phần thưởng: ???
Tiến hành trừng phạt “Ác mộng luân hồi”
…”
- A Mãnh ca, mẫu thân muội mở mắt rồi này. Thanh Hoa mỉm cười và quay người nhìn sang.
Dưới mặt đất, Triệu Phong đã ngất đi.
“Ác mộng luân hồi” – cơn mộng người trong cuộc trải qua nhiều kiếp sống khác nhau, nhưng mỗi kiếp đều mang kết cục bi thảm. Triệu Phong đang chìm đắm trong những cơn ác mộng đó, hóa thân vào nhân vật chính, chân chính trải qua tất cả. Lúc 3 tuổi, gia đình bị diệt sát, cậu bị tra trấn, hành hạ tới chết. Hay cơn mộng khác, cậu trải qua trắc trở, trở thành binh sĩ của quốc gia, tham gia đánh đông dẹp bắc, và dưới âm mưu của kẻ khác, cậu vùi thây nơi biên cương…
- Khốn khiếp, ca là kẻ khốn khiếp đồi bại. Muội không để ý tới ca nữa. Mặc kệ ca.
…
Trong một căn nhà nhỏ phía tây Kinh Hoa trấn. Giống như một gia đình, 3 người đang quây quần ăn cơm.
- Dì, qua 2 ngày nữa con sẽ lại tiến vào Mộc địa. Dì không cần để bữa cho con nữa đâu.
- A Mãnh à, sao con cứ mãi đi vào đó thế. Nơi đó thật sự rất nguy hiểm. Người góa phụ trách cứ.
- Dì, con xin lỗi, con không thể không đi. Dì cũng đừng lo, con là tu sĩ mà, sẽ không sao đâu.
- Mẹ, mặc kệ huynh ấy đi. Lúc nào cũng thế: Mộc địa, Mộc địa. Về nhà chẳng được mấy ngày đã đi rồi. Cô bé oán trách.
- Lần này khi nào con trở về?
- Con cũng không biết nữa dì à. Triệu Phong cười khổ. Triệu Phong vừa nhận được nhiệm vụ mới sáng nay.
- Ừ, con nhớ cẩn thận.
…
Sáng sớm, khi ánh ban mai chưa xuất hiện, khi những con côn trùng còn chưa thức giấc. Triệu Phong đứng trước cửa, nhìn lại ngôi nhà đầy ấm áp mà mình đã trải qua 2 năm chung sống.
2 năm về trước, mỗi lần kiếm được 1 viên khoáng thạch hay 1 cây kỳ dược, cậu lại trở về ngôi nhà này, sống cuộc sống vui vẻ và hạnh phúc.
Lắc lắc đầu, Triệu Phong bước đi.
- A Mãnh ca, huynh xấu lắm. Lúc nào cũng lén đi. Tiếng non nớt từ phía sau của một cô bé.
- Huynh chỉ là không muốn nhìn thấy muội khóc lóc mà thôi. Đang chuẩn bị đi lại gặp ma nữ này, Triệu Phong lòng đầy phiền muộn.
- Ca nói dối dở tệ. Cô bé hờn dỗi.
- Được rồi Tiểu Hoa, để cho A Mãnh đi thôi. Tiếng người góa phụ vang lên.
Thanh Hoa trừng mắt, đầy bất mãn nhìn về Triệu Phong.
- Lần này ca nhất định phải dẫn muội đi dạo một tí rồi mới được đi đấy.
Nghĩ nghĩ, Triệu Phong gật đầu đồng ý:
- Được rồi.
Người góa phụ nhìn đứa bé gái ríu rít, tung tăng nhảy nhót đi cùng đứa bé trai cũng chỉ thở dài.
…
- Hihi… Ca chạy nhanh thật đấy. Nhanh, nhanh tiến về núi đá cũ.
Trên trán xuất hiện gân xanh, Triệu Phong khổ không tả được. Ban đầu chấp nhận đi dạo, về sau dưới sự bù lu bù loa của con bé, cũng đành nhắm mắt xuôi tay cõng nó đi dạo chơi Mộc địa.
Trở lại chốn cũ, sau khi dằn vặt Triệu Phong chạy, nhảy xung quanh núi đá. Giữa trưa, nhìn lại núi đá cô bé bỗng nhiên hỏi:
- Ca, ca sẽ không quên muội và nó chứ.
- Ừ, ngọn núi đá này huynh có thể quên, nhưng quái vật Tiểu Hoa thì sẽ không quên nổi, muội là nỗi ám ảnh luôn xuất hiện trong từng cơn ác mộng của huynh.
- Hihi… Vậy là tốt rồi.
“Nói thế lại cười? Thật khó hiểu?” – Triệu Phong nghi hoặc nhìn cô bé.
- Nếu như… nếu như…
- Làm gì ấp a ấp úng thế, chả giống muội tí nào, nói nhanh đi. Triệu Phong lập tức cắt đứt.
Triệu Phong đâu biết rằng, từ 2 ngày trước, khi nghe Triệu Phong sẽ lại trở vào cấm địa, không giống những lần trước, Thanh Hoa cảm thấy bất an và lo lắng. Vào ngày hôm nay, cảm giác ấy càng mãnh liệt, cô bé tràn đầy lo âu.
- Mặc kệ như thế nào, mỗi năm vào ngày này, muội sẽ chờ huynh ở đây. Cô bé nói với giọng cực kỳ nghiêm túc.
…
“Tích.
Hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến 14: Xây dựng động phủ.
Phần thưởng: Không.
Tích.
Tuyên bố nhiệm vụ 15: Dược lực đột phá. Đồng thời triệt tiêu toàn bộ 5 nhiệm vụ phụ tuyến phía sau.
Mô tả: Phục dụng dược liệu theo thứ tự sau: toàn bộ Kim Liên Hoa, nhụy hoa Sinh Liên Hoa, cánh hoa Liệu Lam Cúc, thân cây Huyết Kỳ Đằng.
Thời gian bắt buộc: 3 khắc sau.
Phần thưởng: ???”
…
Dưới lòng núi, trong một căn phòng, Triệu Phong xếp bằng và bắt đầu lấy từng cây dược thảo từ túi càn khôn ra. Vài phân sau, Triệu Phong bắt đầu phục dụng.
“Tích.
Bắt đầu trợ giúp luyện hóa dược lực. Khấu trừ 2 điểm tích lũy.”
1 năm trước, trong quá trình Triệu Phong đi tìm kỳ thạch và thu thập 3 cây dược thảo, trải qua nhiều trận chiến, cũng như phục dụng vài cây kỳ thảo Triệu Phong thu thập được, tu vi Triệu Phong cuối cùng tiến thêm 1 bước, từ luyện thể 9 tầng lên luyện thể 9 tầng đỉnh. Tuy nhiên tiếp theo đó 1 năm, dù cũng đã phục dụng thêm vài cây kỳ dược, nhưng tu vi vẫn đứng yên không tăng thêm, nó như một lực cản vô hình ngăn cách, làm Triệu Phong hết sức khó chịu.
Nhưng hôm nay, Triệu Phong biết dưới nhiệm vụ “đột phá” này, có lẽ tu vi bản thân mình rốt cuộc cũng tăng lên.
Trong cơ thể Triệu Phong, từng tia điện màu lam đan xen chạy khắp cơ thể, vừa đánh vào đan điền, vừa truy đuổi một dòng chất lỏng đủ màu pha trộn lục, lam, đỏ, vàng.
Huyết khí phi thiên, chớp giật đùng đùng. Khuôn mặt Triệu Phong dần trở nên vặn vẹo. Đau đớn lan tràn, Triệu Phong nhíu chặt mày, cắn răng ken két.
Dược lực mạnh mẽ, bá đạo và điên cuồng. Nó như một con mãnh thú xổng chuồng, điên cuồng tàn phá. Trong lúc đó, chớp giật xạ kích, liên tục đánh vào con mãnh thú khổng lồ từ tất cả các phương hướng. Hai bên đánh nhau bất kể sống chết, liên tục không ngừng nghỉ.
Từng thớt thịt Triệu Phong vang lên những âm thanh liên hồi: Lách cách.. Xèo… Xoẹt… Đùng…Ầm…
Thân thể Triệu Phong biến thành bãi chiến trường, còn bên ngoài vụ khí tràn ngập xung quanh, linh khí được kéo tới càng ngày càng nhiều, xoay quanh cơ thể cậu. Đôi lúc, một vài tia nhỏ linh khí tràn vào, rèn luyện xương cốt, da thịt Triệu Phong.
…
Một năm sau..
Một cái kén lam nhạt giữa một cái động bắt đầu rạn nứt, một bàn tay từ trong kén xé ra từng mảnh kén.
Rắc… rắc… Lộc cộc… Lộc cộc…
Sau một lúc, một chàng trai trẻ cơ thể đầy đặn, da dẻ tỏa ra ánh sáng 2 màu lam và vàng lẫn lộn.
Chàng trai đứng nhìn về cái kén, xung quanh cơ thể, linh khí vờn quanh, có lúc lại hỗn loạn di chuyển xung quanh. Đây là tiêu chuẩn của Luyện khí kỳ tầng một – loạn khí vô hình.
Chàng trai nhìn về cửa động, ánh mắt lấp lóe tinh quang, sắc bén mà trầm tĩnh.