Dịch: Bạch Anh
Biên Dịch: Đậu Phụ
Biên Dịch: chuoi_gia
Nguồn: Tàng Thư Viện
Đợi hai người trở lại, Triệu Mạn Lệ không nhịn được hỏi: “Dực nhi, ngươi tiểu quỷ đầu này, cùng Hiểu Hạm nói cái gì bí mật thế, không thể công khai hay sao?”
Long Dực cười ha hả nói: “Mẹ nuôi, con vừa rồi có hỏi ý kiến HIểu Hạm, con sợ rằng cô ấy sẽ cự tuyệt cho nên không hỏi trước mặt mọi người. May mà Hiểu Hạm đã đáp ứng rồi.”
“Đã không cự tuyệt, vậy bây giờ có thể nói rồi. Mẹ nuôi có chút tò mò đấy.” Triệu Mạn Lệ cười nói.
Long Dực nháy mắt với Chư Cát Dã nói: “Thầy thuốc Dã, khi tại La Tư quốc, ngươì nhớ rõ đã đáp ứng với ta chuyện gì không?”
Chư Cát Dã tuổi tuy lớn nhưng đầu óc không hề hồ đồ, nhìn bộ dáng Long Dực cười cười cùng với vừa rồi hắn và Triệu Hiểu Hạm đến một bên thần thần bí bí nói chuyện, trong nháy mắt đã hiểu được hết thảy.
Hắn lén lút liếc mát nhìn trộm Triệu Hiểu Hạm, mặc dù nghe Long Dực nói nàng đã đáp ứng, nhưng hắn không con không cái trong lòng vẫn rất khẩn trương, lâm trận đối địch cũng không như bây giờ, gãi đầu nói: “A, ta vừa nghĩ ra, vừa rồi …. Ngươi vừa rồi đã hỏi HIểu Hạm cô nương? Cô ấy … ý cô ấy ra sao?”
“Chuyện này ta không làm chủ được, ngươi tự hỏi Hiểu Hạm đi.” Long Dực từ bên người Triệu Hiểu Hạm bước ra, để cho nàng đối diện với Chư Cát Dã.
Chưa Cát Dã là một kẻ từng trải, thực lực cường đại, lúc này lại không dám nhìn vào mắt Triệu Hiểu Hạm, miệng mấp máy vài câu, không ai nghe rõ hắn muốn nói gì.
Triệu Hiểu Hạm nhìn hắn, trong mắt lé lên thần thái khác thường, đột nhiên đôi môi anh đào hé mở, nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Cha.”
Âm thanh của nàng tuy nhỏ nhưng Chư Cát Dã lại nghe thấy rất rõ ràng, nhất thời thân thể như bị sét đánh, run run cười nói: “Cô … Hiểu Hạm cô nương … cô gọi ta …. Gọi ta là gì?”
“Gọi là ba ba a.” Triệu Hiểm Hạm mở to đôi mắt, thần sắc có chút e lệ. “Long đại ca nói bên người ngài không có con gái, bình thường một thân một mình rất cô đơn, còn nói người rất thích con, đã sớm muốn nhận con làm con gái nuôi. Con vừa rồi nghe những lời này, trong lòng cũng có chút bất ngờ, nhưng sau lại rất vui, không thể tưởng tượng được trên thế giới này còn có nhiều người yêu thương con, quan tâm tới con như vậy. Con .. con thật sự rất vui”
Nàng nói tới đây, không khỏi nhớ tới người cha đã khuất ở cách xa ngàn dặm, trong lòng bỗng xuất hiện một trận ủy khuất, nước mắt không ngừng tuôn ra, nghẹn ngào nói: “Con rất nhớ cha, con vẫn cho rằng người vẫn còn ở bên con, vẫn chưa chết, nhưng người ... nhưng người ... người luôn không xuất hiện gặp con, nói với con một câu nào.…. Con biết chuyện này là ảo tưởng của con thôi, cha vĩnh viễn không thể quay trở lại. Trong lòng con thật muốn có người cha như cha, yêu thương con, cùng con ăn cơm, nói chuyện với con, dẫn con đi chơi. Long đại ca mặc dù rất tốt với con, nhưng anh ấy tuổi quá nhỏ, con không muốn coi anh ấy như cha..”
Lúc này tới phiên Long Dực xấu hổ, nghĩ thầm: “Em cũng mới có mười sáu mười bảy tuổi, anh cũng chưa tới hai mươi, sao lại coi anh như cha? Em hoàn toàn có thể coi anh như ca ca mà.”
Chư Cát Dã như bị đóng đinh trên mặt đất, ngơ ngác nói: “Hiểu Hạm, có thể gọi lần nữa không, gọi cha một lần nữa cho ta nghe?”
“Cha! Cha! Cha!” Triệu Hiểu Hạm lau nước mắt, gọi ba tiếng.
Chư Cát Dã vất Bách Bảo Tương trong tay, vọt tới trước xe lăn của Triệu Hiểu Hạm, ngồi xổm xuống nhìn nàng, trong mắt tràn ngập yêu thương, run giọng nói: “Con … con ngoan …. Cha rất vui … rất vui ….” hai hốc mắt đỏ lão lên, ứa lệ lăn xuống.
“Cha, con không muốn làm con gái nuôi của người, cũng không muốn người làm cha nuôi của con, từ nay về sau … từ nay về sau con sẽ coi người như cha ruột của mình, người coi con như con ruột, người nói xem, như vậy có được không?” Triệu Hiểu Hạm hai mắt đẫm lệ nhìn mái đầu hai màu tóc của Chư Cát Dã, nhịn không được lấy tay khẽ vuốt..
“”Tốt! Tốt! Tố quá! Thật tốt quá! Con gái thông minh, con sẽ là con ruột của ta!” Chư Cát Dã trong lòng kích động, râu tóc rối loạn. “Ta Chư Cát Dã hôm nay thề với trời, bất kể gian nan thế nào cũng sẽ trị khỏi bệnh cho con gái ta, nếu không được, ta sẽ ….”
“Cha, con không cho phép người nói lung tung.” Triệu HIểu Hạm khuyên can. “ có thể trị khỏi chân của con hay không con cũng không trách người. Bởi người đã cố gắng hết sức rồi, con cũng rất vui vẻ rồi.” Lấy khăn tay ra, nàng khẽ lau nước mắt trên mặt Chư cát Dã.
Chư Cát Dã cười ha hả nói: “Ta không thề độc nữa, con gái thông minh không cần lo lắng. Ta nói, nếu trị không khỏi chân của con, ta sẽ đẩy xe giúp con, mang con đi khắp thiên hạ, xem cảnh đẹp khắp thế giới.”
Triệu Hiểu Hạm nhoẻn miệng cười, lấy tay khẽ vuốt làn tóc bị gió thổi tung, vẻ mặt phấn chấn, như chiếu rọi mọi vậy, phảng phất như trở nên thành thục hơn rất nhiều.
Long Dực ở một bên quan sát đôi phụ tử, nhìn cảnh trước mắt cũng có chút chua xót, nhìn mẹ nuôi Triệu Mạ Lệ, thấy bà đang cúi đầu, lén lau nước mắt.
“Mẹ nuôi là người dễ xúc động, gặp chuyện này bà khẳng định sẽ khóc.” Long Dực mỉm cười.
Sau nửa ngày, Triệu Hiểu Hạm và Chư Cát Dã từ trong cơn kích động khôi phục thái độ bình thường, Triệu Hiểu Hạm nói: “Cha, con bây giờ không thể dập đầu với người, đợi một ngày chân con khỏi hẳn, con sẽ bù cho người.”
“Dập đầu lạy cha chỉ là hình thức thôi, căn bản không quan trọng, chỉ cần trong lòng con có cha, vậy là được rồi.” Chư Cát Dã hài lòng mỉm cười, nhìn hai chân Triệu Hiểu Hạm nói: “Hiểu Hạm, con chờ đó, ta đi lấy Huyết Liên rồi sẽ trở về chữa chân cho con.”
Nói xong lão vội vàng bước đi, lại bị Long Dực ở bên giữ lại.
“Thầy thuốc Dã, đừng nóng vội, chúng ta vừa mới xuống phi cơ, tốt xấu gì cũng phải rửa mặt, ăn cơm đã rồi mới làm chuyện khác.”
“Nói thừa, ta không vội thì ai vội? Trị tốt cho Hiểu Hạm một ngày thì ta an tâm sớm một ngày. Khi Hiểu Hạm khỏe hẳn, ta còn muốn dạy nó tất cả y thuật và công phu.” Chư Cát Dã có được con gái, lập tức coi nàng là bảo bối của mình, thà không ăn không uống cũng muốn chữa trị cho nàng.
“Cha, Long đại ca nói rất đúng, chân của con đã bị liệt mấy năm rồi, thêm một lát có sao đâu. Hai người đi ăn cơm đi.” Triệu Hiểu Hạm nói.
“Đúng vậy, Chư Cát tiên sinh, chuyện của Hiểu Hạm cô nương không cần phải vội vã như vậy.” Triệu Mạn Lệ thuận theo Triệu Hiểu Hạm nói: “Ăn uống no đủ mới có thể làm tốt công việc, nếu tay chân nhũn ra, ngân châm của người vừa mềm, sợ rằng không thành được.”
Chư Cát Dã quay đầu lại, thấy Hiểu Hạm nhìn mình, không đành lòng cư tuyệt nàng, bèn nói: “Được rồi, ăn cơm trước đã, mọi việc để sau.”
Vì vậy, bốn người trở lại phòng khách, Triệu Mạn Lệ dặn phòng bếp làm mấy loại thức ăn, biết Chư Cát Dã thích uống rượu, lại xuất ra hai bình rượu đã cất lâu năm đem tới đưa cho hắn rồi ngồi cạnh Hiểu Hạm, nhìn hai người Long Dực ăn uống.
Sau khi ăn xong, Chư Cát Dã không nghỉ ngơi, lau miệng bước nhanh ra khỏi Phong Vân lục hào biệt thự, đi được vài bước lại quay lại, kéo tay Long Dực nói: “Đi, theo ta đi lấy Huyết Liên. Huyết Liên là hy vọng lớn nhất trị khỏi cho Hiểu Hạm. Trên đường ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện, có ngươi đi theo sẽ đáng tin hơn.”
Hai người ngồi xe từ biệt thự số sáu về nông viện của Chư Cát Dã
Chư Cát Dã không con không cái, cũng chẳng có thân thích, sống mốn mình, vốn dĩ hắn có thể mua được nơi ở tốt, nhưng do tính tình thích yên tĩnh, lại không quen ở những căn hộ cao cấp cho nên mới mua một nông viện gần hồ Thái Bình, một cái sân, mấy gian phòng.
Nông viện mặc dù nhìn qua rất giản dị, nhưng bên trong phòng ốc bố trí đều là đồ cổ, giá trị không thấp, góc tường bày chút hoa cỏ, trên vách treo vài bức cổ họa, nhìn qua rất có ý vị truyền thống.
Điều khiến Long Dực không thể tưởng tượng được là dưới căn nhà còn có một tầng hầm rất lớn, sau khi Chư Cát Dã giải thích mới hiểu được tầng hầm này là hắn làm sau khi kiến tạo, bên trong đặt rất nhiều dụng cụ, thiết bị và y thư điển tịch, hắn kiến tạo lúc trước cũng là để có thể dốc lòng nghiên cứu y thuật, bí mật của tầng hầm này cũng chỉ có Nhâm Đạo Viễn, Nhâm Thiên vũ cùng rất ít người trong Phong Hổ, Vân Long tổ mới được biết.
Trong tầng hầm có một cái tủ lạnh lớn, là Chư Cát Dã chuyên dùng để chứa tiêu bản y học, phương tiện nghiên cứu. Huyết Liên lúc trước đã bị bốn gã thành viên tổ Phong Hổ từ La Tư quốc hộ tống trở về, thông qua tay của Nhâm Thiên Vũ bí mật đưa tới nơi này, để trong tủ lạnh.
Chư Cát Dã để Long Dực ngồi ở đại sảnh, bản thân quen việc dễ làm, nhanh chóng xuống tầng hầm, rất nhanh tìm được hai đóa Huyết Liên vẫn vô cùng kiều diễm.
“Thật tốt quá, Huyết Liên còn nguyên, chưa bị tổn hao gì! Ta lúc trước còn lo bọn họ bảo hộ không tốt, trên đường chạm phải cánh hoa Huyết Liên, ảnh hưởng tới hiệu quả trị liệu” Sau khi từ tầng hầm đi ra, Chư Cát Dã cẩn thận đem Huyết Liên cho vào trong Bách Bảo Tương, nhẹ nhàng khép lại, vẫy tay với Long Dực nói: “Hôm nay chữa trị chân cho Hiểu Hạm, ta không tiện lưu ngươi lại, từ nay về sau nếu có rảnh, mời ngươi tới uống rượu.”
“Ai, có con gái, ngươi không buồn để ý tới tiểu bằng hữu này nữa rồi.” Long Dực vừa ngồi xuống nghế, còn chưa kịp xem kỹ bức tranh trong phòng, thấy Chư Cát Dã nóng vội không kìm nổi, chỉ đành cười khổ đứng lên, cùng hắn nhanh chóng trở về biệt thự số tám.
Tổ tiên Chư Cát Dã lưu lại cổ y có viết Huyết Liên có thể “hoạt tử nhân, nhục bạch cốt.” nhưng lại không nói phương pháp dùng, khi Chư Cát Dã về biệt thự số tám, lấy Huyết Liên hoa từ trong Bách Bảo Tương ra, vội vàng đưa cho Hiểu Hạm nhìn, đột nhiên lại nhớ tới vấn đề này, lập tức ngây ra.
“Ai, đóa hoa sen này sao lại đỏ như vậy? Giống như . . . giống như nhiễm máu vậy. A đúng rồi, nó gọi là Huyết Liên bởi vì đỏ như máu.” Triệu Hiểu Hạm cầm Huyết Liên trong tay, biết chân mình muốn trị khỏi thì nó là tác dụng mấu chốt, trong lòng vừa thấy lạ vừa kích động.
Chư Cát Dã dùng sức nhay nhay đỉnh đầu vốn đã không còn nhiều tóc, đi vòng quanh Triệu HIểu Hạm, lẩm bẩm nói: “Huyết Liên này là nấu thành nước uống? Hay là ăn sống? Hay là tạo thành dược phẩm? Hay là phải đập nát thoa lên chân? …”
Huyết liên mang về chỉ có hai cây, nếu không phải đến lúc thiết yếu nhất thì sẽ không phát huy hết công hiệu, chẳng khác nào chính mình và Long Dực bỏ phí bảo vật của La Tư Quốc? Chư Cát Dã quay lại nhìn Triệu Hiểu Hạm, ánh mắt thoáng một vẻ rụt rè, đây chính là lần đầu tiên lão thấy khỏ xử như thế từ lúc học y đến nay.
Triệu Hiểu Hạm đâu biết rằng lão đang nghĩ cái gì, thấy lão tâm tình bất an, thần sắc bất định, bèn hỏi : “Cha, người trông giống như trong lòng đang nôn nóng, có chuyện gì không ổn sao ? Hay là,… còn có chuyện gì không đúng ?”
“Không có, ta chỉ tự ngẫm thấy mình đột nhiên thật vô năng, thật không xứng là thầy thuốc Trung Hoa. Đóa Huyết Liên này … rốt cuộc dùng như thế nào ?” Chư Cát Dã cười khổ, ngây ngốc nhìn huyết liên trước mắt.
Long Dực nghiêm mặt nói : ”Dã đại phu, ông không cần tự phỉ báng mình, không phải ông vô năng, càng không phải không là thầy thuốc trung hoa thật sự bởi vì từ trước đến giờ loại Huyết Liên này chưa từng có ai dùng qua, ông đang tiến hành thăm dò bí mật mà chưa từng ai biết. Là thăm dò nên có thể chuẩn bị nhận thất bại cũng có thể chuẩn bị nhận thành công. Hiểu Hạm đã nói qua, vô luận không thể trù trừ được nữa, bọn ta sẽ không trách ông đâu”
“Ài, huyết liên cũng không phải không thể tìm kiếm, nếu dùng không thành công, thì chúng ta sẽ đi kiếm hai bông sen khác”
“Ông can đảm mà dùng đi, thật muốn không được, cũng chỉ có thể đến La Tư Quốc. Hắc hắc dù sao chúng ta đã đắc tội với lão nhân trông coi Huyết liên của La Tư Quốc cũng không sợ sẽ đắc tội lần hai”
“Được, ta trước hết dùng một đóa thử xem, nếu có hiệu quả, sẽ dùng tiếp, tất cả đều thử trên người Hiểu Hảm” Vốn Chư Cát Dã còn muốn lưu lại một đóa Huyết Liên làm tiêu bản để nghiên cứu, nhưng vì cứu Hiểu Hạm, trong lúc nhất thời lão thầm nghĩ sẽ đem tất cả những gì có thể cấp cho nàng mà không tiếc gì.
lão lấy ra một cây ngân châm, đâm vào đóa Huyết Liên thật sâu, sau khi rút ra không thấy có chút biến hóa gì, sắc mắt bèn thoáng giãn ra một chút, nhưng chưa thôi lo lắng, lão từ từ gỡ ra hai cánh huyết liên, thần sắc nghiêm túc chậm rãi đưa lên miệng mình
Khi cánh hoa sắp sửa chạm môi, đột nhiên liền bị Long Dực cướp lấy
Long Dực cười nói : “Dã đại phu, Huyết Liên này có độc hay không có độc ông không phải đã dùng ngân châm thử qua sao ? Vì sao lại còn muốn ăn nó ?”
“Ta không yên tâm, ta sợ nó sẽ còn có tác dụng phụ. Ta khổng thể để sau khi cho Hiểu Hạm ăn, nó sẽ phát sinh chuyện không hay gì. Ta sẽ không chịu đựng được a” Chư Cát Dã xem Long Dực như người nhà nên cũng không giấu giếm, trong câu nói tràn ngập nỗi quan tâm và yêu thương với Triệu Hiểu Hạm
Triệu Hiểu Hạm trong lòng cảm kích, cắn môi cúi thấp đầu, kêu lên một tiếng “Cha”
“Ông đã lớn tuổi, thân thể không có năng lực chống chịu bằng ta, lại nói ta còn có Tự Dũ Thuật có thể trị khỏi bệnh tật, trong lúc mấu chốt còn có thể bảo vệ tính mạng, có tác dụng phụ hay không cũng nên để ta thử chứ hả !” Long Dực nói rồi nhanh chóng đem hai cánh huyết liên cắn tới rồi nuốt vào bụng
Trông đóa huyết liên kiều diễm quỷ lệ đỏ tươi như máu nhưng ăn cũng dậy lên chút hương vị, trong vị ngọt có lẫn vị chua, giống như là một quả dâu tây.
“Long đại ca, nói gì đi chứ ? Có khó ăn không ?” Triệu Hiểu Hạm nghĩ đến chốc nữa mình cũng phải ăn thứ đó, nhíu mày nhịn không được hỏi
“Ài, hương vị… rất… rất ngon. Hiểu Hạm muội đã nếm qua dâu tây chưa ?” Long Dực cười hỏi
“Đã nếm qua” Triệu Hiểu Hạm nghiêng đầu nhìn Triệu Mạn Lễ, hé miệng cười nói : “ Muội theo Triệu đại thẩm đến siêu thị, muội có mua rất nhiều, thực ăn ngon quá đi. Muội nhớ rõ ngày xưa khí đó mẹ muội còn chưa mất, có một lần theo cha lên núi, khi về có mang cho muội dâu tây, những quả dâu tây đó rất chua, khi ăn xong răng muội buốt đến độ đậu phụ cũng không cắn nát được”
Long Dực cười nói : “Ta đánh cuộc với muội, huyết liên này so với dâu tay trong siêu thị còn ngon hơn” rồi quay qua nhìn Chư Cát Dã nói : “Dã đại phu, còn phải đợi bao lâu mới biết huyết liên có tác dụng phụ hay không ?”
“Để nửa giờ đi, nếu trong cơ thể ngươi không xuất hiênh phản ứng gì, thì có thể chúng minh rằng huyết liên này không độc cũng không có tác dụng phụ” Cha Cát Dã nhìn đóa huyết liên còn lại trong tay ân cần nói : “Tiểu Long, ngươi ngàn vạn lần không nên khinh suất, có chút nào không thoải mái, hãy lập tức dùng Tự Dũ Thuật để trị bệnh của ngươi ngay, nếu không được, ta lập tức chữa trị cho ngươi”
“Ta biết rồi” Long Dực trấn định mọi người bằng một nụ cười.
Bốn người ngồi nói chuyện, Cha Cát Dã chốc chốc lại liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, chốc chốc lại giương mắt quan sát, thấy thời gian qua đi Long Dực vẫn bình yên, nói chuyện bình thường mới yên lòng.
“Xem chừng không sao rồi” Nửa giờ rất nhanh qua đi, Long Dực thở ra một hơi, đứng dậy nói
Hắn vừa rồi ngoài mặt nhìn thì thấy thoải mái, nhưng bên trong ngầm đề tụ linh khí, đề phòng huyết liên sẽ xâm hại tạng phủ, khẩn trương chỉ có chính mình biết, bây giờ đã vượt qua thời gian mà Chư Cát Dã định liệu, huyết liên ăn xuống đã bị dịch vị tiêu hóa, đã vậy lại không có việc gì, vậy chứng minh Huyết Liên vào thân thể đúng là không gây hại.
Chư Cát Dã nhẹ thở phào, mặt dâng lên mấy phần tiếu ý, vui mừng nói : “Không có việc gì! Thật tốt quá ! Tốt quá !”
Đem Huyết Liên đến trước mặt Triệu Hiểu Hạm cười hiền từ nói : “Ta lo rằng nếu dùng phương pháp khác sẽ phá hư hoặc làm chậm dược tính của Huyết Liên, cho nên mới đề nghị con ăn. Tới đi Hiểu Hạm, chậm rãi ăn không cần cấp bách”
Triệu Hiểu Hạo gật đầu, tiếp lấy huyết liên, trước mặt Long Dực, Chư Cát Dã, Triệu Mạn Lệ từ từ ăn từng cánh hoa vào bụng
Long Dực và Chư Cát Dã hai người vất vả ngàn dặm đến La Tư quốc, trải qua bao hung hiểm, vì hai đóa Huyết Liên nhỏ bé này, hy vọng Huyết Liên có thể mang đến hy vọng cho Triệu Hiểu Hạm, sáng tạo kỳ tích. Lúc Triệu Hiểu Hạm chậm rãi nuốt huyết liên, trái tim bọn họ cũng theo từng động tác của Triệu Hiểu Hạm mà đập.
“Cảm giác thế nào ?” Khi Triệu Hiểu Hạm nuốt xong một đóa huyết liên Chư Cát Dã mới run giọng hỏi.
Triệu Hiểu Hạm nhẹ liếm môi, phảng phất còn muốn nếm lại hương vị huyết liên, nghe vậy cười nói : “Cảm giác…. Tựa như ăn dâu tây. Long đại ca nói rất đúng, so với dâu tây còn có ngon hơn chút ít”
“Ài, chờ một chút… chờ một chút… không vội…” Chư Cát Dã xoa xoa tay, trong đại sảnh đi tới đi lui, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn đóa Huyết Liên còn lại
Sau đó chừng hai mươi phút, ông lại hỏi Triệu Hiểu Hạm : “Thế nào, bây giờ có cảm giác gì không ? giống như có một cỗ khí lưu thông xuống chân con ? Chỉ cần có một chút cảm giác, con phải nói cho ta biết”
‘Không có” Triệu Hiểu Hạm vẫn lắc đầu
Chư Cát Dã có chút uể oải, đặt mông ngồi xuống ghế sofa, lắc đầu thờ dài
Ông đã đem toàn bộ hy vọng chữa trị đôi chân của Triệu Hiểu Hảm ký thác lên đóa Huyết Liên kia, nếu Huyết Liên vô dụng, điều này đối với ông mà nói thật sự là một đả kích không nhỏ.
Long Dực thấy lão đứng ngồi không yên liền an ủi : “Dã đại phu, Huyết Liên không phải vật thường, nói không chừng muốn nó phát huy công dụng, phải chờ một hai canh giờ hoặc là dài hơn nữa, ông cũng đừng vội ! Chúng ta chờ một chút xem…
Chư Cát Dã thần sắc trong ánh mắt xẹt qua một tia tuyệt vọng cười khổ nói: “Sau khi ăn loại huyết liên này nửa giờ sau có thể dung nhâp. Có hay không có công hiệu tự nhiên đã rõ. Ngay lúc này… Ôi…”
Ông thực sự sợ Triệu Hiểm Hạm sau khi nghe mình mình nói ra sẽ không chịu nổi đả kích, hắn thoáng nhìn qua vẻ mặt hổ thẹn nói : “Thực xin lỗi Hiểu Hảm, là tại cha vô dụng”
Nghe thần thái trong giọng nói của Chư Cát Dã, Triểu Hiểm Hạm biết huyết liên đối với mình vô dụng, nàng vốn không ôm nhiều hy vọng chữa khỏi chân mình cho nên căn bản tâm lý chưa thể nói là bị đả kích. Chỉ là có cảm giác thất vọng mà thôi, nàng ôn nhu nhìn Chư Cát Dã nói : “Cha, người không cần tự trách mình, con một chút cũng không trách người. Con tin rằng cha con là người kiên cường, sẽ không vì một điểm ngăn trở nhỏ này mà đánh mất niềm tin”
“Hiểu Hạm, con không được nản chí. Cha từ về sau sẽ bỏ hết mọi việc chuyên tâm nghiên cứu phương pháp chữa khỏi bệnh cho con, chung quy rồi cũng sẽ có ngày thành công. Bây giờ ta sẽ dạy con y thuật, chúng ta hai người sẽ tiến hành nghiên cứu” Chư Cát Dã nói
“Con có thể học được không” Triệu Hiểu Hạm trong ánh mặt chợt hiện lên ánh sáng, nhưng lập tức ảm đạm, lắc đầu nói : “Con không được, cái gì con cũng không biết”
“Con còn nhỏ, đã đủ trí thông minh, có thời gian học tập, ta đánh cuộc với con, khi con bằng tuổi ta thành tựu y học khẳng định sẽ vượt xa ta”
Long Dực nghe bọn họ hai người nói chuyện bỗng nhiên ngắt lời nói : “ Dã đại phu, ở đây còn một đóa huyết liên nữa, tại sao lại không cho Hiểu Hạm ăn nốt ? Hai chân của nàng đã tê liệt nhiều năm có lẽ một đóa huyết liên dược lực không đủ chữa trị toàn bộ hệ thống thần kinh đã bị phá hỏng và héo rút
Chư Cát Dã giật mình, trong lòng không cho là đúng, nhưng cũng là còn chút hy vọng, đem gốc huyết liên còn lại cho Triệu Hiểm Hạm ăn
Bốn người ngồi ở đại sảnh, vẫn chờ đến khi mặt trời lặn, mỗi lần hỏi Hiểu Hạm đều nhận được cái lăc đầu, nói cảm giác trước giờ vẫn thế
Chư Cát Dã dường dư hoàn toan ủ rũ, vò đầu bứt tai, thở ngắn thở dài, lão trước kia vvối với y thuật của mình thì cực kỳ tự phụ, cho rằng thiên hạ không ai có thể sáng ngang nhưng lúc này đây lại cảm giác chình mình so với lang băm cũng không bằng
Mắt nhìn thất đóa huyết liên cực khổ lấy về không có tác dụng, Long Dực cũng không biết nên nói thế nào cho tốt.
Trầm mặc không nói gì, Nhâm Đạo Viễn, Nhâm Thiên Vũ, Nhâm Thiên Trụ trước sau lái xe tới, khi thấy Long Dực và Chư Cát Dã phụ tử ba người đầu tiêu là ân cần hỏi vài câu, sau đó biết được huyết liên đối với Triệu Hiểu Hạm không có hiệu quả cũng không khỏi thở dài
Triệu Mạn Lệ biết mấy người nam nhân này đã lâu không gặp mặt, bây giờ lại gặp nhau, biết có nhiều điều muốn nói. Vì vậy nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo Triệu Hiểu Hạm, sau đó hướng về Chư Cát Dã nói ý bảo để nàng an ủi một chút.
“Cha, con hỏi người một vấn đề” Triệu Hiểu Hạm tự mình di chuyển xe lăn đến ghế sofa mà Chư Cát Dã đang ngồi, nháy mắt nói
“Hỏi đi, cha đang nghe đây” Chư Cát Dã giống như tiểu hào từ làm chuyện sai, cũng không ngẩng đầu lên.
“Người hi vọng là hai chân con khỏi hẳn, nhưng mỗi ngày không vui vẻ ? Hay là hy vọng hai chân con không khỏi những ngày nào cũng vui vẻ ?”
“Cái này… ta hy vọng hai chân con sẽ khỏi đồng thời cũng muốn con mỗi ngày đều vui vẻ”
“Không được, đây không tính là trả lời, con hỏi người hai vấn đề, người chỉ có thể lựa chọn một trong hai cái để trả lời”
“ta chỉ có thể chọn cái sau mà thôi. Một người sống trên đời mà ngày nào cũng vui vẻ thì làm gì có vật gì đổi được chứ” Chư Cát Dã nói
Triệu Hiểu Hạm ôn nhu cười nói : “Điều này thì được, con dù có không khỏi cũng sẽ không chút thương tâm khổ sở nào. Cha! người không cần phải buồn làm gì. Dù thế nào đi nữa, vui vẻ mới thực là tốt nhất”
Chư Cát Dã nghiêng đầu, nhìn thấy hình dáng thánh khiết của nàng, vốn tâm tình đang cực kỳ buồn bực cũng đã tốt lên không ít, rốt cuộc nhếch miệng cười.
Triệu Hiểu Hạm cũng cười theo, nụ cười rực rỡ như hoa xuân tươi đẹp
Nhâm Đạo Viễn cười ha hả nói : “ y thuật của Chư Cát tiên sinh thế thượng vô song, tuy tạm thời không có biện pháp cũng không có nghĩa là không có biện pháp, ta tin rằng trải qua nghiên cứu ông nhất định có thể chữa trị hai chân cho Hiểu Hạm cô nương. Tốt lắm, chuyện này nói đến đây thôi. Mạn Lệ bà bồi tiếp Hiểu Hạm ở nhà ăn cơm, ta cùng Chư Cát tiên sinh, Thiên Vũ, Thiên Trụ, Tiểu Long bây giờ sẽ đi uống rượu coi như là vì hai người mà tẩy trần.
Triệu Mạn Lệ gạt đầu, dặn dò : “Ài, các ngươi cẩn thận một chút, đừng uống nhiều quá, an toàn là trên hết”
Lúc này sắc trời đã tối mù, bọn Nhâm Đạo Viễn năm người theo đi lên ba chiếc xe chống đạn dưới sự hộ vệ của mấy thành viên Phong Hổ tổ, đi tới biệt thự Phong Vân số sáu.
Gần đây tổ chức có thực lực lớn nhất Trùng Khánh đã giúp tổ chức quang đầu đảng( Đảng đầu trọc ) hoạt động trở lại, khiến bách tính lòng dạ không yên.Cũng bởi vì không kiêng nể buôn bán súng đạn, thuốc phiện, gây ra mấy vụ ám sát bọn chúng đã vài lần xung đột với cảnh sát. Quang Đầu Đảng mỗi người đều có vũ khí, bọn chúng đi đánh lẻ thoát ẩn thoắt hiện, nên cảnh sát không thể tìn thấy sào huyệt của bọn chúng, cũng không thể tiến hành càn quét quy mô được. chỉ có thể đem tinh lực hết sức duy trì xã hội yên ổn, trấn an người dân. Tại các khu phố cũng đều gia tăng cảnh lực, thực hiện tuần tra hai mươi bốn giờ không gián đoạn
Do Long Dực từng cùng với quang đầu đảng có xung đột mà hiện giờ hắn là một thành viên của Nhâm thị gia tộc, quang đầu đảng mặc dù e ngại thực lực của phong vân tập đoàn nhưng không có gì đảm bảo rằng bọn chúng sẽ không chuyển hướng trả thì sang các thành viên Nhâm gia. Cho nên người nhà Nhâm Đạo Viễn mỗi lần ra ngoài đều đi xe chống đạn, cũng dẫn theo ít nhất bốn tên nhất cấp thành viên bảo hộ, bảo vệ thân nhân an toàn
Chư Cát Dã mặc dù đã được Triệu Hiểu Hạm khuyên bảo không tự oán trách mình nhưng trong lòng cũng thấy ít nhiều khổ sở, tại bữa tiệc đêm đó, lão nói ít nhất nhưng lại uống rượu nhiều nhất cùng với bốn người Nhâm Đạo Viễn liên tục chạm cốc, cuối cùng thì say túy lúy. ngay cả bản thân lão làm sao có thể nằm ngủ trên giường nhà mình cũng không hề hay biết.
Ngày hôm sau Chư Cát Dã đang ngủ say, thì bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại dồn dập reo ở đầu giường. Lão chẳng buồn đứng vậy, mới tay lấy điện thoại đặt ở bên tai nghe
“Chư Cát tiên sinh” trong điện thoại truyền đến thanh âm lo lắng khẩn trưởng của Triệu Mạn Lệ “Người mau tới đây nhanh lên, Hiểu Hạm có chuyện rồi”
“Hả ?” Chư Cát Dã vỗi vã bật dậy như cây cung “Hiểu Hạm làm sao ? Nhân phu nhân người mau nói !”
“Nó… Nó, sáng nay khi ăn cơm, bỗng nhiên nói rất nóng, ta đưa tay lên sờ trán nó, thấy đúng vậy, nóng như than hồng. Lại nhìn làn da nó có chút đỏ lên như là … như là…. Ôi ta không thể nói rõ ràng được. Dã tiêu sinh người mau lập tức tới đây xem Hiểu Hạm đã xảy ra chuyện gì”
“Ta tới ngay!” Chưa Cát Dã vội vã quẳng điện thoại đi, khoác vội cái áo vải cũng không thèm rửa mặt, chạy như bay về thiệt thư số sáu.
Đến nơi chỉ thấy Triệu Hiểu Hạm đang ngồi trên xe lăn da trên mặt, trên cổ, hai tay, hai chân đều biến thành một mày hồng nhạt, nhìn qua quỷ dị không nói nên lời. Long Dực cùng Triệu Mạn Lệ đang đứng hai bên trái phải của nàng, khồng ngừng hỏi han, Triệu Hiểu Hạm chốc chốc gật đầu chốc chốc lại lắc đầu
“Hiểu Hạm đừng nóng vội, cha đến đây” Chư Cát Dã tiến vào phòng khách, đến bên Triệu Hiểu Hạm.
Lão đến làm cho tâm tình của ba người Long Dực cũng yên ổn đi rất nhiều. Triệu Hiểu Hạm cầm lấy hai tay lão, nước mắt rơi như mưa nói : “Cha, con cảm thấy rất khó chịu ! khó chịu lắm”
“Chỗ nào… con khó chịu chỗ nào ? con gái ngoan, cha nhất định sẽ giúp con ! Nhất định sẽ giúp con!” Cha Cát Dã thấy lòng bàn tay của Triệu Hiểm Hạm truyền đến một luồng nhiệt năng ấm ấm, loại bệnh trạng này, thật sự là lão bình sinh thấy lần đầu.
“Hài tử, không cần kinh hoảng, nói cha nghe, rốt cuộc sao lại thế này ?” Cha Cát Dã biết lúc này không thể loạn, càng loạn càng không nghĩ ra được đối sách.
Triệu Hiểu Hạm lắc đầu nói : “Con cũng không biết, con sáng sớm thức dẫu đã thấy không thoải mái, giống như có cái gì đó nóng hầm hập trong thân thể chạy tới chạy lui, thực là cảm giác rất khó chịu…”
Cha Cát Dã bắt mạch cho nàng, chỉ cảm thấy so với người bình thường thì nhanh hơn rất nhiều, nhưng lại không phải bệnh gì, khổ sở suy nghĩ cũng không tìm ra nguyên nhân, không khỏi nôn nóng đứng lên.
Long Dực lặp lại lời Triệu Hiểu Hảm : “Nóng hầm hập, có thức gì đó trong người chạy tới chạy lui, cảm giác rất khó chịu” bỗng dưng trong đầu lóe lên ý nghĩ, thất thanh nói : “Ta hiểu rồi, nhất định là huyết liên… là huyết liên đã phát huy tác dụng”
Chư Cát Dã thân hình chấn động, gấp giọng hỏi Triệu Hiểu Hạm “Hai chân của con có cảm giác hay không ? Tỷ như có loại nhiệt khí đó chui vào ?”
“Không có, chỉ là nửa người trên rất khó chịu”
Chư Cát Dã nghe xong liền thất vọng, nhìn Long Dực lắc đầu thở dài.
Long Dực mắt lóe sáng lên, phảng phất thấy hy vọng lớn, đem ghế gỗ ngồi bía sau Triệu Hiểu Hạm, bàn tay đặt lên sau lưng nàng ấm giọng nói : “Hiểu Hạm, nhắm mắt lại, không cần suy nghĩ gì, được chưa ? Trong chốc lát muội sẽ không thấy khó chịu nữa”
Triệu Hiểu Hạm đối với hắn cực kỳ tín nhiệm, gật đầu, chậm rãu nhắm hai mắt lại, hai hàng lông mi có chút vênh lên, lông mày đay nhíu chặt cũng giẫn ra.
Long Dực tập trung chí dương linh khí, chuyên qua huyệt đạo trên lưng Triệu Hiểu Hạm nhập vào kỳ kinh bát mạch bên trong. Chí dương linh khí của hắn cũng kà khí lưu chí nhiệt, cùng với nhiệt lưu trong người Triệu Hiểu Hạm lúc này giống nhau, hai luồng khí lưu gặp nhau liền lập tức dung hợp lại với nhau
Hẵn dùng “Linh quyết” dẫn cỗ nhiệt lưu kia trong cơ thể Triệu Hiểm Hạm vận hành xuống phía dưới, bắt đầu thông sướng, nhưng khi khí lưa đi tới phần đùi, thì như là lái xe gặp phải tắc đường, không thể đi xuống tiếp mà hai cỗ khí lưu bị dẫn đạo kia đều không thể thông hành, đứng yên lại một chỗ lập tức làm cho thân thể Triệu Hiểu Hạm cảm thấy trương lên, nhịn không được ”ưm” một tiếng.
Nghe tiếng rên rỉ của Triệu Hiểu Hạm Chư Cát Dã đột nhiên tỉnh ngộ, thầm nghĩ : “Nhiệt khí trong cơ thể Hiểu Hạm phát trướng, rõ ràng là nội tức vận hành không nhanh, ta thế nào lại không nghĩ ra ? Ài, ta thật sự hồ đồ rồi ! Xem ra Tiểu Long đang trợ giúp Hiểu Hạm dẫn đạo nội tức, chỉ cần kỳ kinh bát mạch đả thông, nội tức có thể tự do tuần hoàn, Hiểu hạm sẽ không xảy ra chuyện gì”
Đột nhiên lại nghĩ “Không đúng, Hiểu Hạm chỉ là một cô gái bình thường, chưa từng tiếp xúc với công phu nàp, như thế nào lại có nội tức ? Chẳng lẽ do huyết liên ?” Lão đã nghe nói qua trên đời này có những thiên sanh linh vật, sau khi ăn vào có thể khiến cho người ta qua một đêm mà thực lực mạnh hơn, chân khí nội tức đạt đến cực cao cảnh giới, chẳng lẽ huyết liên là một linh vật như thế ?”
“Đúng rồi, lão nhân trông coi hồ huyết liên của La Tư Quốc kia thực lực cường đại tương đương với Tiểu Long, hắn đúng là đã ăn qua cánh của huyết liên, hắn đánh ra nhữg huyết sắc chưởng ảnh cự đại chẳng phỉa rất giống màu của huyết liên sao ? Ha Ha bốn đóa huyết liên Hiểu Hạm đã ăn một nửa không biết nội tức về sau sẽ mạnh mẽ đến độ nào, nó có thể luyện thành thánh thủ thần châm, như thế thì kim cương cũng có thể xuyên thấu !” trpng lúc nhất thời lão vuốt râu, trong lòng kích động vô cùng
Cha Cát Dã nghĩ tới hai đóa huyết liên trong một đêm có thể thay đổi Triệu Hiểu Hạm khiến cho thể chất của nàng xảy rã biến hóa ngất trời, huyết liên hóa thành nội khí mạnh mẽ trong cơ thể nàng, nếu kinh mạch của nàng có thể thông suốt thì chỉ có trăm điều lợi mà cũng chẳng có một điều hại, đáng tiếc là hai chân nàng tê liệt, kinh mạch phong bế, nội khí không thể tuần hoàn chu thuên, bởi vậy chẳng những vô dụng ngược lại sẽ có đại hại trước mắt. Bây giờ mới chỉ là dấu hiệu mới bắt đầu mà thôi. Bất quá còn có Long Dực bên cạnh giúp Hiểu Hạm dẫn đại nội khí, nội khí linh khí của hai người hỗn hợp cùng một chỗ. Xu hướng mạnh mẽ tiến về hai chân đã bị phong bế của nàng tiến tới.
Chư Cát Dã biết Long Dực dẫn khí đạo có thể không thành công, trực tiếp liên quan đến sinh tử của Triệu Hiểu Hạm trái tim như có ai bóp chặt, hai quyền đầu nắm chặt lại, bên trong toát ra mồ hôi lạnh. Triệu Mạn Lệ mặc dù không hiểu nhưng cảm giác rằng Long Dực đã trợ giúp Triệu Hiểu Hạm nên cũng nín thở theo dõi.
Một giờ trôi qua, màu đỏ quỷ lệ bên ngoài Triệu Hiểu hạm dần nhạt lại mà quanh người Long Dực sương trắng bốc mù mịt, quần áo đã ướt đẫm, có thể thấy được chàng lần này là dùng toàn lực thi triển.
Hai giờ trôi qua, làn da Triệu Hiểu Hạm đã khôi phục lại màu trắng nõn, trên khuôn mặt lại hơi phớt phớt hồng càng thêm xinh đẹp, nhìn lại Long dực, quả thực giống như người ta vừa dính mưa lớn.
“Hây…” thở ra một hơi nhẹ, Long Dực chậm rãi thu hồi song chưởng, đan điền trống rỗng, thanh âm suy yếm hỏi : “Hiểu Hạm bâu giờ hai chân muội có cảm giác ấm áp chưa ?”
Triệu Hiểu Hạm mở to mắt, cúi đầu nhìn hai chân mình, lẳng lặng dùng tâm cảm thụ, bỗng nhiên thần sắc lộ ra vẻ vui mừng vô hạn, lớn tiếng nói “ Ha, có, ha, có cảm giác rồi ! đùi này, chân này, còn có cả bản chân nữa, đều có cảm giác ấm áp ! Long Đại ca muội đúng thực là cảm giác, có phải là tốt lắm không ?”
Long Dực liếc nhìn Chư Cát Dã cười khổ nói : “Dã đại phu, xem ra chuyến đi tới La Tư Quốc không uổng phí, huyết liên cuối cùng cũng có tác dụng. Nó sinh ra linh khí lại được ta dùng nội tức dẫn đạo cuối cùng đã đả thông được kinh mạch trên hai chân của Hiểu Hạm, bây giờ khí huyết có thể lưu thông, ông là thần y, kế tiếp như thế nào đành trông chờ vào ông ! Ài thật kà mệt mỏi a ! Linh khí của ta đã cạn sạch, bây giờ đúng là một con kiến cũng có thể đả bại ta”
“Tiểu Long thật cám ơn ngươi !” Chư Cát Dã đã thực kích động muốn khóc, nức nở nói : “Ngươi nhanh đi nghỉ ngơi đi, Hiểu Hạm cứ giao cho ta. Chỉ cần chân Hiểu Hạm có một điểm cảm giác, ta cam đoan nội trong ba tháng sẽ làm cho nó đứng lên được”
“Hắc, ông không cần cám ơn ta. Đừng quên Hiểu Hạm còn là ta mang trở về, ta đã đồng ý với thân muội muội. Chữ trị chân của nàng, ta cũng có một phần trách nhiệm “ Long Dực nói xong những lời này lại cười rồi bắt đầu nhắm mắt điều tức.
Nghe nói Triệu Hiểu Hạm có thể khôi phục, Triệu Lệ Mạn tự nhiên cũng không kìm hãm được vui mừng, bất quá bà ở bên cạnh cũng không giúp được gì. Vì vậy chạy vào phòng chốc lát đã chế hai chén trà nóng mang ra cho Long Dực và Chư Cát Dã dùng
Chư Cát Dã nhanh chóng lấy trong mình ra một loạt ngân châm thật nhỏ, ấm giọng cười nói : “Hiểu Hạm cha bây giờ sẽ dùng phương pháp ngân châm quá huyệt giúp con kích thích toàn bộ hệ thần kinh, điều này sẽ khiến cho hệ thống thần kinh của con hoạt động tốt hơn, có lợi cho việc khôi phục. Bây giờ con cùng ta trở về nhà, ngày mai ta sẽ bắt đầu, mỗi sáng sớm sẽ mát xa chân, buổi chiều tiếp tục dùng ngâm châm quá huyệt, mỗi ngày cho con uống một chén thảo dược sanh cơ hoạt huyết. Có lẽ không cần đến ba tháng con có thể hoàn toàn thoát khỏi xe lăn, đi lại giống như người bình thường, còn có thể chạy nhảy được. Con có thích không ?”
Lão vừa nói chuyện hai tay không ngừng vung lên, ngón tay chớp động, trong chốc lát đã đâm hơn mười cây ngân châm lên chân của Triệu Hiểu Hạm.
Triệu Hiểu Hạm lúc đầu không có cảm giác gì, bất quá sau đó đã có một chút cảm giác ngứa ngáy như là bị một con kiến nhỏ bò lên chân. Cảm giác tuy là rất nhỏ nhưng từ khi hai chân tê liệt đến nay đây là lần đầu tiên.
“Ta có thể nhanh chóng đứng lên ! Có thể nhanh chóng đi lại!” Nàng trong lòng kêu to, hai hàm răng bạch ngọc cắn chặt vào môi dưới, cố gắng kìm lại không cho mình bật khóc thành tiếng.
Linh Khí của Long Dực tiêu hao, cũng đã mau được khôi phục nhanh chóng, nửa giờ sau linh khí chàng đã khôi phục được năm sáu thành liền đứng dậy kinh ngạc nhìn Triệu Hiểu Hạm thở dài : “Thật là không được ! Thật là không được !”
“cái gì không được chứ ?” Chư Cát Dã hỏi dồn
“Dã đại phu, ông có thấy khí tức trong cơ thể Hiểu Hạm rất mạnh ? Xem bộ dạng mồ hôi đầm đìa của ta vừa rồi ông sẽ biết, ta cho tới bây giờ chưa lần nào hao phí linh lực đến như vậy. Nếu không phái xuất toàn lực, căn bản không thể dẫn khí tức kia dẫn sâu vào kinh mạch hai chân Hiểu Hạm.”
Chư Cát Dã kinh hãi, hoãng sở lắp bắp nói : “Chiếu theo những gì nươi nói, chính là hai đóa huyết liên đã làm cho nội khí tu vi của Hiểu Hạm so với ngươi không sai biệt gì lắm ?”
Long Dực cười khôt nói : “Hiện tại mặc dù còn kém một chút, bất quá từ nay về sau sẽ rất khó nói. Thử nghĩ một chút, nếu kỳ kinh bát mạch của Hiểu Hạm có thể hoàn toàn thông suốt, nội khí có thể tùy ý vận chuyển, vậy thì chỉ lấy nội khí mà nói, nàng khẳng định chắn chắn vượt qua ta”
“ôi trời ơi !” Chư Cát Dã trợn trừng mắt lên, lẩm bẩm nói : “Ta hiểu rồi, khó trách lão nhân trông coi huyết liên của La Tư Quốc kia lại không muốn cấp cho chúng ta, nguyên lại là nó lại có công dụng to lớn này ! Ài ! Lúc này ta thật có chút hối hận tại sao lúc đó lại không mang cả bốn đóa huyết liên trở về ? Để cho Hiểu Hạm của ta trở thành người lợi hại nhất cũng làm ta nở mày nở mặt a”
Long Dực nghiêm mặt nói : “Dã đại phu ông nghĩ sao thế, nếu đem cả bốn đóa huyết liên về, vạn nhất hôm qua chúng ta đều để Hiểu Hạm ăn, nội khí trong cơ thể của nàng hôm nay khẳng định tăng nhiều lần cả ta cũng không thể chế ngự đươc, như vậy đối với Hiểu Hạm mới là đại họa. Cho nên câu nói “biết dừng đúng lúc” này thực là rất có đạo lý”
“Hắc hắc, ta nghi ngờ lão nhân La Tư Quốc kia, hắn sẽ lấy nốt hai đóa huyết liên kia mà nuốt, Huyết Liên mỗi năm một lần nở, hắn một năm ăn hai đóa,… ai da, thực lực càng ngày càng kinh khủng a”
Long Dực trong lòng không cho là đúng, thầm nghĩ : ”Thiên địa linh vật như vậy, không có khả năng trong thời gian ngắn có thể nở hoa, nói không chừng phải mười năm, trăm năm thậm chí còn dài hơn nữa mới có thể. Dã đại phu mặc dù nói có điểm thái quá, nhưng ngẫm lại cái lão giả La Tư quốc kia cũng là may mắn, mặc dù chờ đợi nhiều năm nhưng có thể ăn huyết liên để tăng cường thực lực, làm như vậy tuyệt đối đáng giá! Lần trước ta cùng hắn đánh một trận mà hắn kịp ăn hai đóa huyết liên, ta đây còn lâu mới là đối thử của hắn. Chỉ mong hắn đừng hận ta và Dã đại phu cướp huyết liên, đừng tìm chúng ta trả thù mới tốt”
Triệu Hiểu Hạm chẳng biết bọn họ nói gì, hỏi : ”Cha, Long đại ca, các người nói cái gì đó ? Lại là kinh mạch với nội khí, con nghe không hiểu lắm”
Chư Cát Dã xoa tay cười nói : “Con sẽ hiểu nhanh thôi. Ha ha, Hiểu Hạm từ nay về sau con muốn học công phu gì ? Ài, trước hết theo cha học thành thánh thủ thần châm đi, sau đó nhờ Long đại ca của con dạy con vài tuyệt học. Bất quá đồng thời con nhất định phải học y thuật do ta dạy, nhất định phải khiến y thuật của ta phát dương quang đại.
“Cha dạy con cái gì, con sẽ học cái đấy” Triệu Hiểu Hạm liếc mắt nhìn Long Dực nói : “Bất quá Long đại ca ở đây, con không khéo da mặt sẽ dày lên”
“Da mặt ? Con không nghe câu nói “da mặt mỏng không ăn gì, da mặt dầy ăn khối thịt” à ? Da mặt cha thật ra cố gắng dày nhưng con chung quy cũng không thể làm cho ba giúp ngươi cầu xin tiểu tử Tiểu Long này "
Long Dực. cười ha ha nói : “Hai người không cần cầu xin ta, chỉ cần nói một câu là ta đến, bất quá ta sắp khai giảng, từ nay về sau thời gian ở nhà sẽ rất ít, qua ngày nghỉ còn muốn đi tìm Chí Âm Long Huyệt để cứu cái mạng nhỏ của mình, chỉ có ít thời gian đến đây tận lực dạy cho Hiểu Hạm”
“Chư Cát Dã nói : “ Ngươi vừa nói đến Long Huyệt thì ta lại nghĩ tới việc này, chờ khi ta chữa trị khỏi cho chân Hiểu Hạm, ta sẽ dẫn nó đi khắp thế giới du lịch, nhân tiện sẽ giúp ngươi tìm Chi Âm Long Huyệt. Ta phỏng chừng La Tư Quốc kia, Đường Nghĩa Nhân cùng Mộ thị huynh muội đã bắt đầu hành động” dừng một chút, lại nói “Tiểu Long, đã hai ngày không gặp, ngươi có nhớ Mộ Phượng tiểu cô nương không ?”
Long Dực không ngờ được trước mặt Triệu Lệ Mạn lão lại hỏi vấn đề này, liếc mắt nhìn sau lưng Triệu Lệ Mạn, chàng đành mở lời chuyển đề tài : “Điều này, … A… Dã đại phu… ông… ông nên rút châm ra khỏi chân Hiểu Hạm đi, dũng đã lâu rồi đấy”
“Chư Cát Dã lập tức hiểu ý, hiểu được hắn tạm thời không muốn đem sự tình Mộ Phượng nói ra ngoài, cười nói : “Đúng, rút châm, đã có thể rút châm được rồi”
Lại lần nữa bóng tay chớp động, hơn mười cây ngân châm trên đùi Triệu Hiểu Hạm đã được lão thu lại.
Giữa trưa Chư Cát Dã, Long dực lưu lại ăn cơm, Nhâm Đạo Viễn, Nhâm Thiên Vũ vì sự tình bận rộn nên bình thường buổi trưa đều không về nhà, Nhâm Thiên Trụ cũng rất lười, bị Triệu Hiểu Hạm kêu qua mới đến ăn.
Chư Cát Dã lại một lần nữa uống say, chỉ có điều tối qua là vì buồn bực trong lòng mà uống còn hôm nay là vui quá mức uống đến khô chén, căn bản không cầm giữ được tửu lượng
Vốn Chư Cát Dã định đem Triệu Hiểu Hạm và mình về cùng, nhưng đã say mềm, đương nhiên không thẻ mang nàng về cùng. Vì vậy Long Dục và Nhâm Thiên Trụ lái xe đưa lão về nhà nghỉ. Triệu Mạn Lệ thì sai hai nô tỳ tranh thủ thu thập một số đồ cho Triệu Hiểu Hạm chuẩn bị cho ngày mai Chư Cát Dã tới đón.
Ngày hôm sau, Chư Cát Dã đã sớm sang đón Triệu Hiểu Hạm về, tự mình nấu cơm cho nàng, hai người phụ nữ dùng điểm tâm, sau đó giúp nàng đi một vòng trong sân, để giúp nàng quen thuộc với cảnh quanh xung quanh.
Trước kia quê quán của Triệu Hiểu Hạm là ở sơn thôn tiểu viện nên khi thấy cảnh quan nơi này không khỏi có cảm giác thân thiết, chỉ vào khắp ngõ ngách nói : “Cha, nơi này có dùng làm gì không, có thể chăn nuôi một vài con gà, con vịt đấy”
Nàng chỉ tiếp vào chỗ khác lại nói : “Nơi này có thể nuôi mấy con chó, mèo nhỏ, mỗi ngày con đều có thể chơi đùa với chúng nó, cũng là rất vui a !”
Cha Cát Dã chậm rãi đẩy xe cho nàng, nghe nàng nói cái gì cũng đều gật đầu đáp ứng. Chiều hôm đó mọi người cũng bắt đầu sửa sang lại tiểu viện. Sáng sớm hôm sau đã chạy ra chợ mua một đám gà con, vịt con về lại thêm một con chó trắng, một con mèo đen.
Mấy ngày sau, Chư Cát Dã vì Triệu Hiệu Hạm không chỉ khổ cực châm cứu mà còn phối chế các dược vật trị liệu, mỗi khi nghe nàng nói : “Hai chân càng ngày càng có cảm giác” trong lòng lại càng cảm thấy trấn an. Long Dực mỗi ngày cũng đều đến thăm.
Hai chân Triệu Hiểu Hạm vốn tê liệt giờ có hy vọng chữa khỏi, ngày khai giảng của Long Dực cũng tới nhanh, lần này thời gian gấp gáp, không còn cho hắn lừng khừng được nữa. Vì vậy trước khai giảng hai ngày đã từ biệt người nhà Nhâm Đạo Viễn và cha con Chư Cát Dã, Triệu Hiểm Hạm đáp máy bay đi đến thành phố Bắc Kinh
Triệu Hiểu Hạm biết Long Dực phải xa mình đến nơi cách mình phải đến ngàn dặm để đi học, mặc dù mới nhận cha nuôi. Nhưng đối với Long Dực rất lưu luyến, hai mắt đỏ hoe, không ngừng nói chàng phải nhanh nhanh về thăm mình.
“Ta nếu không có thời gian trở về, muội có thể đi đến thành phố Bắc Kinh tìm ta. Dã đại phu đã nói muội sau ba tháng có thể đứng lên đi lại, đến lúc đó mọi người trực tiếp bay đến Bắc Kinh vui đùa một trận hai ngày thật thống khoái, muội nói có hay không ?”
“Chờ hai chân muội khỏi, sẽ lập tức đi tìm bằng được huynh” Triệu Hiểu Hạm gật mạnh đầu
Hai tháng hè ngắn ngủi, đối với Long Dực mà nói khổ cực phi thường, thời gian này đã xảy ra rất nhiều sự tình, chua xót, ngọt ngào, đắng cay, hỉ nộ ái ố đều có, hắn cả đời cũng khó có thể quên.
Một lần nữa bước vào cánh cửa đại học Long Quang, tâm tình mặc dù không kích động như lần đầu, nhưng nghĩ đến Như Vũ, Đinh Tiểu Lôi, Lý Vân ba người đều là chí giao hảo hữu, trên mặt không nhịn được nở một nụ cười vui vẻ
“Ba người bọn họ đã đến rồi. Hai tháng qua cũng không biết họ ở nhà bày trò gì chơi, có tu luyện Bàn Nhược Tâm Kinh và Thiên Phật Chưởng mà ta dạy cho không ? tiểu tử Như Vũ này vốn lười biếng, khẳng định rằng hắn dùng khoảng thời gian này đi cưa cẩm nữ sinh, Đinh Tiểu Lôi còn cố gắng chăm chú, bất quá hắn lại thích ăn uống, thân thể quá to lớn, luyện công phu lại càng gian nan. Mẫu thân Lý Vân lại bị bệnh nặng, hắn ở nhà luôn phải chiếu cố đến mẫu thân, chỉ sợ cũng không có nhiều thời gian luyện tập” Long Dực vừa cười vừa nghĩ thầm
Giáo viên Lý Nhân Triều đang chỉ đạo bọn đệ tử lưng vác bao lớn bao nhỏ kết đàn kết đội, hô ba uống năm. Hiển nhiên là cũng giống Long Dực vừa mới từ nhà tới trường học
Long Dực tăng nhanh cước bộ, nhanh chóng nhập vào đám người, bỗng nhiên trước mắt chợt lóe lên một bóng trắng, một làn hương thơm truyền đến mũi hắn
“Nguyệt Học tỷ ?” Long dực ngẩng đầu nhìn lên, lãnh đạm nhìn khuôn mặt thanh tú của Nhã Như Nguyệt, cũng đang nhìn mình cười nhẹ, không phải Nguyệt Nhã Nhi thì là ai ?”
“Long Dực hôm nay mới lên à ?” Nguyệt Nhã Nhu thanh âm du dương hỏi, tựa như tiếng ngọc
“Ài, bốn mươi phút trên máy bay, rồi đáp xe buýt tới đây” Long Dực cảm giác Nguyệt Nhã Nhu trước mặt so với Nguyệt nhã Nhu hai tháng trước tựa hồ có một chút biến hóa vi diệu, là cái gì biến hóa hắn cũng không nói lên được, bỗng trong lòng giật thót, hỏi : “Nguyệt Học tỷ, tỷ tại bách hoa sơn trang vùng mẫu thân Du Hoa Nhị học công phu, cũng học được chút ít rồi a”
Nguyệt Nhã Nhu thấp giọng nói: “Học Bách Hoa thần công, Lạc Anh Tân Phân chưởng, kỹ xảo ám khí của Thiên Nữ Tán Hoa, còn có Lạc Hoa Lưu Thủy thân pháp, Niêm Hoa Nhất Tiếu…” Nói đến “Niêm Hoa Nhất Tiếu” hai má trắng như ngọc bỗng nhiên đỏ bừng lên.
“Bách Hoa thần công, Lạc Anh Tân Phân chưởng đệ có thể hiểu được, nhưng Thiên Nữ Tán Hoa, Nhãn Hoa Liễu Loạn, Niêm Hoa Nhất Tiếu…, mấy cái này là loại tuyệt học gì? Lại còn đều có chữ Hoa trong đó, thực không hổ danh “Bách Hoa Môn”!
“Thiên Nữ Tán Hoa là môn công phu ám khí, Nhãn Hoa Liễu Loạn là một loại thân pháp khinh công, Niêm Hoa Nhất Tiếu là … là … một môn công phu có thể làm người ta thần hồn điên đảo.
“Làm cho người ta thần hồn điên đảo?” Long Dực ngấm ngầm thấy lạ, nói: “Di Hồn Thông của đệ có thể mê hoặc lòng người, khống chế thần trí con người, so với Niêm Hoa Nhất Tiếu của tỷ cũng không sai biệt lắm, bất quá cái tên lại dễ nghe hơn.”
Kỳ thật hắn có điều không biết, Niêm Hoa Nhất Tiếu là một loại mị công của Bách Hoa Môn, luyện đến chỗ tinh thâm, cả người sẽ kiều mị hoành sanh, nhất cử nhất động, một cái chau mày, một nụ cười cũng đều mang theo cực vận phong hạn làm cho người nhìn tim đập mạnh, thần hồn điên đảo, thường làm ra một số sự tình không tưởng tượng nổi.
Nguyệt Nhã Nhu vốn ôm nhu, tính tình lãnh đạm, nghe thế mặt đã đỏ đến mang tai nhưng đã vào Bách Hoa Môn cho nên mọi công phu của bổn môn đều phải đọc qua, cũng may Du mẫu hiểu rõ tích cách của nàng, trước khi học mị công đã dạy nàng môn khác, bất quá vẫn bắt buộc nàng phải học. Long Dực liếc mắt nhìn Nguyệt Nhã Nhu nghĩ nàng có chút biến hóa đó là do mị công Niêm Hoa Nhất Tiếu của nàng đã bắt đầu có thành tựu.
“Nơi này tai mắt nhiều, chúng ta không nói điều này nữa, bọn họ nghe được sẽ không hay.” Nguyệt Nhã Nhu chỉ vào cái bao trên lưng cười nói: “Ta cùng Du sư tỷ đã đến trường học vào chiều hôm qua, hôm nay đến xem tin tức của ngươi thấy bạn cùng phòng ngươi bảo ngươi còn chưa tới, vì vậy đến giúp giáo viên Lý, không ngờ lại có thể ở chỗ này gặp ngươi.
“Ba tên bạn cùng phòng của đệ đều đã tới sao? Ài, tỷ tìm ta có việc gì không?” Long Dực hỏi.
“Không có gì, chỉ là đã lâu không gặp, muốn trò chuyện với ngươi một lúc mà thôi.” Nguyệt Nhã Nhu hơi ngượng ngùng nói.
Long Dực trong lòng ấm áp, nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên đi học, lần đó đúng là được Nguyệt Nhã Nhu trợ giúp mới có thể biết được dễ dàng hơn rất nhiều học sinh mới.
“Ngoài ra còn có một việc muốn nói với ngươi” Nguyệt Nhã Nhu nói tiếp: “Du sư tỷ chúng ta nói, lần trước ngươi bị thương thiếu chút nữa mất mạng là mẹ tỷ ấy cứu ngươi, ngươi phải tri âm báo đáp…, mời nàng ấy cùng ta một bữa. Ha ha …! Du sư tỷ này thực biết đùa, nói nếu ngươi không mời thì tỷ ấy sẽ đến đài phát thanh của trường dùng đại loa kêu ngươi, trước mặt toàn thể giáo sư, bạn học của ngươi, bêu xấu ngươi.”
Long Dực cười ha ha nói: “Không cần cô ấy hô, ta cũng không phải người keo kiệt, chỉ là mời một bữa cơm nhất định sẽ không cự tuyệt. Nguyệt học tỷ, nhờ tỷ về chuyển báo với Du Hoa Nhị, nói tối nay đệ muốn mời cô ấy, thời gian và địa điểm tùy do cô ấy quyết định, cô ấy chủ trì đệ chủ chi. Đệ trên người không mang điện thoại, cô ấy thông qua Tiễn Như Vũ bạn cùng phòng của đệ liên lạc đi, tên tiểu tử kia không tuân thủ quy định của trường học, lén mang điện thoại trong người.” Nói rồi đem số điện thoại của Tiễn Như Vũ nói cho Nguyệt Nhã Nhu biết.
Nguyệt Nhã Nhu cười nói: “Biết rồi, ngươi ngồi trên máy bay thực vất vả, về phòng trước nghỉ ngơi đi, ta cũng về đây.”
Long Dực gật đầu, cùng nàng ta vẫy tay tạm biệt, nhắm hướng ký túc xá của nam sinh chạy đến, chốc lát đã đến trước cửa phòng 414. Bên trong truyền ra một thanh âm hi hi ha ha, giống như trong đó có hai người đang đánh nhau.
“Ba tên tiểu tử này làm gì thế nhỉ? Ồn một cách bất thường, không lẽ hai tháng không gặp nhau đã có xích mích?” Long Dực dán tai lên cửa phòng, trong lòng âm thầm thấy kỳ quái.
Hắn nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng ra một chút, chậm rãi ghé mắt nhìn vào, chỉ thấy Tiễn Như Vũ đang dùng Đinh Tiểu Lôi bình chưởng, đúng là đang dùng chưởng pháp Thiên Phật Chưởng, hai người không dùng Bàn Nhược tâm kinh chân khí, chỉ bằng hai nhục chưởng, cho nên dù bị đối phương đánh trúng cũng đều vô sự.
Lý Vân ngồi ở trên giường, song chưởng cũng không ngừng hoa lên, đồng thời miệng cũng cổ vũ hai người kia, vẻ mặt rất là hưng phấn.
“Ha ha, các vị huynh đệ, ta đã tới!” Long Dực tâm tình không khỏi hưng phấn, đẩy cửa phòng ra, song chưởng mở rộng, vui vẻ nói: “Đến đây đi, vỗ tay nhiệt liệt chào đón ta đi chứ!”
Ba người trong phòng nghe thấy tiếng mở cửa “rầm” một cái đang hoảng sợ, xem kĩ lại thì thấy Long Dực, nhất thời nhảy cẫng lên chạy đến.
“Lão Long ngươi rốt cục cũng tới!”
“Đã lâu không gặp, thập phần tưởng niệm!”
“Đến đây, Long bảo bối mau để ta hôn ngươi một cái!”
Ba người nhiệt tình ôm lấy Long Dực, Long Dực bị sáu cánh tay ôm thật chặt tựa hồ sắp không thở nổi.
“Lão Tiễn, ngươi thật sự rất độc ác! mặt ta đầy nước miếng của ngươi! Ta té!” Không kịp đề phòng trên mặt Long Dực đã bị Tiễn Như Vũ hôn một cái, Long Dực lập tức đẩy hắn ra, chất vấn: “Ngươi sáng nay có đánh răng không đấy?”
Tiễn Như Vũ ngẩn ngơ vỗ vỗ đầu nói: “Ai da, ta hôm qua tối khuya mới đến trường, ăn xong là đi nghỉ, buổi sáng dậy lại thấy lão Đinh và lão Lý rồi cùng bọn họ quậy tưng bừng, thật đúng là quên đánh răng rửa mặt! Ta phải đi bố soát đã, rồi sẽ cùng ngươi nói chuyện sau!” Nói rồi cầm kem đánh răng, bàn chải và cái cốc lao ra khỏi phòng ngủ.
Long Dực thoáng cái đã không thấy hắn đâu, quay lại nhìn Đinh Tiểu Lỗi và Lý Vân nhún vai, lắc đầu cười khổ nói: “Tiểu tử này so với trước kia còn phong cuồng hơn.” Lại nói: “Còn hai ngươi, đã theo hắn quấy phá, giúp hắn trêu cợt ta. Nhìn xem quần áo ta mới mua đã bị các ngươi xé rách rồi.”
Đinh Tiểu Lôi và Lý Vân lắc đầu ảo bão, hi hi ha ha cười. Đinh Tiểu Lôi nói: “Không phải chúng ta chọc phá, mà là chúng ta với lão Long ngươi hữu tình càng thêm thâm hậu, nếu đổi thành hắn ta còn lâu mới ôm lấy lắn, đem quần áo hắn xé rách. Đúng không lão Lý?”
“Nói đúng quá!” Lý Vân đẩy gọng kính lên nói: “Lão Long ngươi trong lòng chúng ta đúng là ngọn hải đăng chỉ đường, là vầng thái dương trong cơn giá lạnh.”
“Được rồi, được rồi, đừng tâng bốc ta nữa!” Long Dực cười cười quăng cái bao trên lưng lên giường của mình rồi nằm vật ra, nhìn nóc nhà thở dài: “Ài, hai tháng không đi học, ta thực sự rất nhớ nơi này, các ngươi có thấy như vậy không?”
“Ta xong rồi!” Long Dực vừa dứt lời, “Hây” một tiếng, Tiễn Như Vũ đã vọt vào phòng, đặt mông ngồi lên giường, lớn tiếng nói: “Ta bây giờ, miệng mũi thơm tho, tâm tình thoải mái, mọi người tiếp tục nói chuyện đi. Hai tháng không gặp tin rằng tất cả mọi người có rất nhiều chuyện muốn nói.”
Hắn vừa đi một hồi, đánh răng rửa mặt cùng lúc bất quá mới chỉ hai phút tốc độ này thực rất nhanh, Long Dực méo miệng cười nói: “Ngươi thật đã đánh răng sạch sẽ, mặt mũi sạch sẽ?”
“Ngươi cũng không phải không biết, tốc độ của ta luôn nhanh như vậy, thời gian là vàng bạc, lãng phí thời gian thật đáng xấu hổ.” Tiễn Như Vũ đắc ý mở miệng ba hoa
Hắn vừa dứt lời, Long Dực, Đinh Tiểu Lôi, Lý Vân ba người đồng loạt nhìn hắn bằng một vẻ mặt khinh bỉ.
“Thôi, để ta nói về mình trước đi. Bản thân ta hai tháng đều chăm chỉ luyện công, không dám lười biếng. Một ngày chỉ dám chơi đùa mười hai giờ, thời gian còn lại ta dùng để luyện công, mặc dù vất cả nhưng vốn bản thân ta ương ngạnh, ý chí kiên cường nên đều đã cắn răng duy trì đến cùng. Không phải có câu “Nam tử hán đại trượng phu lưu hãn lưu huyết bất lưu lệ” (Nam tử hán đại trượng phu đổ máu, đổ mồ hôi không đổ lệ ) sao ? Những lời này thật miêu tả bản thân ta chân thật nhất.” Tiễn Như Vũ mặt dày nói.
Long Dực biết Tiễn Như Vũ nói chỉ có một nửa là thật, bất quá tiểu tử này thiên tính thông linh, chỉ cần chăm chú luyện công, mỗi ngày luyện hơn một giờ là hơn Đinh Tiểu Lôi và Lý Vân luyện hai, ba canh giờ cho nên Bàn Nhược tâm kinh của hắn so với Đinh Lý hai người không thể kém hơn.
Đinh Tiểu lôi thở dài: “Đáng tiếc, ta không nhàn hạ như lão Tiễn, bất thình lình cha ta có cơ hội làm ăn, ta phải đi giúp ông trông nom, không có biện pháp a, ta chỉ có thể hỗ trợ ban ngày, ban đêm mới có thời gian luyện công, có đêm chỉ được ngủ có hai ba canh giờ. Ài, ta thật cảm thấy có lỗi với lão Long, đã không thể luyện được hảo công phu của ngươi đến nơi đến chốn.”
Lý Vân thì bộ mặt sầu khổ, nói: “Tình hình trong nhà ta các ngươi đều biết rồi đấy, mẹ ta bị bệnh, trước mắt còn đang chữa trị. Lão Long trợ giúp cho ta chữa bệnh cho mẹ nhưng mẹ ta chung quy nghĩ thấy trong lòng bất an. Sau khi về đến nhà thì thúc giục ta và cha ra ngoài đi làm công kiếm tiền, hy vọng có thể gắng gượng từng chút. Trong hai tháng này ta giúp tỷ tỷ cày cấy ruộng nương, chiếu cố đến mẹ, không thể tĩnh tâm luyện công. Bây giờ nhìn đến, ta thực là kém cỏi so với mọi người rồi.”
Long Dực thấy hắn gầy đi không ít, biết hai tháng qua hắn đã chịu nhiều vất vả, nghĩ đến người nhà nông kiếm sống khổ cực chỉ có thể gắng gượng được chút ít, không khỏi thở dài, đến chỗ hắn ngồi vỗ vai hắn nói: “Lão Lý, ngươi ra ngoài gọi điện cho cha ngươi bảo ông về nhà đi. Ài, lớn tuổi như thế rồi sao lại còn đi ra ngoài làm công? Ngươi đành lòng để cho ông đi ra ngoài sao?” Lý Vân bất đắc dĩ nói: “Ta đương nhiên không muốn ông ra ngoài làm rồi nhưng đối với cha ta, lời mẹ nói là thánh chỉ, ta chưa kịp nói gì ông đã đi làm rồi. Lão Long, mẹ và ta muốn ngươi dẫn ta đi tìm vị ân nhân đã cho vay tiền kia, để ta trước mặt người ấy dập đầu cảm tạ.”
Long Dực nghiêm mặt nói: “Ta không phải đã nói không rồi sao? Người nọ đã đi ra nước ngoài, ngươi dập đầu cũng được, trả tiền cũng được, cũng đều không thấy ngươi, được rồi. Chuyện này ngươi không cần nghĩ nhiều. Từ nay về sau chuyên tâm đọc sách học tập đi, thành tích của ngươi đối với người đó là sự báo đáp tốt nhất. Nhớ kỹ điều ta nói, ngày mai gọi điện cho cha ngươi, bảo ông trở về nhà đi.”
Lý Vân ngẩn ngơ nửa ngày, rốt cuộc chậm rãi gật đầu.
Tiễn Như Vũ nói: “Chủ đề này có phần ảo não, thôi để sau nói đi. Ta vừa rồi cùng lão Đinh và lão Lý tỷ thí chưởng pháp Thiên Phật Chưởng. Tất cả mọi người đều đã luyện rất thành thục, cùng không biết Bàn Nhược tâm kinh của mỗi người mạnh như thế nào, có ai có hứng thú cùng ta luyện tập?”
Đinh Tiểu Lôi và Lý Vân cũng không chịu yếu thế, cùng kêu lên: “Được!”