Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2126: Điều đội ngắm bắn
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
.
- Vì sao còn chưa điều tới? Cục trưởng Lưu hừ nói. Tình huống như vậy, giết chết tội phạm hoàn toàn phù hợp với pháp luật, chẳng những không bị phạt, hơn nữa còn có cơ hội lập công.
- Cục trưởng Ngô không cho điều .
Ngục trường Ngưu liếc nhìn Ngô Chính Phong một cái,hừ nói.
- Hừ ,anh là Ngục trường của nhà giam Hổ Sơn!
Lưu Bắc Hòa có chút tức giận, nhấn mạnh câu này, giọng điệu nặng lên không ít. Ý là anh mới là trưởng nhà giam. Ngô Chính Phong dựa vào cái gì đến đây vung tay múa chân.
- Lão Lưu, không thể điều, người này tuyệt đối không thể bị thương.
Ngô Chính Phong tranh thủ thời gian, nói.
- Lão Ngô, xem này, hiện trường như thế này rồi, còn không điều tới liệu có ổn không? Thật sự xảy ra chuyện lớn rồi, cái gậy kia là đánh vào Lưu Bắc Hòa tôi rồi.
Lưu Bắc Hòa càng giận giữ, hừ lạnh phản kích. Ông ta vung tay lên, nói:
- Lập tức điều đội ngắm bắn lại đây.
- Anh sẽ phạm một sai lầm lớn, lão Lưu, chúng tatìm một chỗ nói chuyện thêm đã.
Ngô Chính Phong vừa thấy thế này không được rồi, không nói rõ xem ra sẽ gây ra chuyện lớn. Tới khi đó mất chức là chuyện nhỏ, rơi đầu đều có khả năng xảy ra.
Bởi vì, Chủ nhiệm Điền nói rất rõ ràng. Mặc dù điều tra ra thân phận của Thiên Thông rất bình thường, nhưng Ngô Chính Phong không tin vào những tài liệu đã điều tra. Nếu kinh động đến Điền Giang đại quản gia nội các này thì đấy không phải là chuyện nhỏ.
Phỏng chừng, đồng chí Thiên Thông không chỉ đơn thuần là một cảnh sát bình thường, hẳn là có thân phận vô cùng thần bí.
Lưu Bắc Hòa sửng sốt, phạm một sai lầm lớn cũng phải để người này chấn tĩnh một chút. Bởi vì, ông ta nhìn ra được, Ngô Chính Phong không thể tự dưng dựng chuyện, cho nên vẫn cùng Ngô Chính Phong vào một căn phòng.
- Lão Ngô, anh nói, tình hình thế này điều đôi ngắm bắn giết tội phạm cũng là lẽ đương nhiên, vậy mà tôi vẫn sẽ phạm sai lầm lớn, những lời này của anh có chút....
Cục trưởng Lưu nhìn chằm chằm cục trưởng Ngô giải thích một chút.
- Vừa rồi chủ nhiệm Điền Giang gọi điện thoại đến, trực tiếp nói chuyện với tôi. Nói đồng chí Thiên Thông là người bên phòng cảnh vệ ‘bên kia’. Lão Lưu, tôi đã nói cho anh , anh thật sự muốn điều, tôi sẽ không ngăn cản anh.
Ngô Chính Phong nói xong, có ý ra vẻ bình tĩnh, đương nhiên chờ xem vẻ mặt kinh ngạc của cục trưởng Lưu.
- Chủ nhiệm Điền, có phải kia là chủ nhiệm Điền Giang?
Lưu Bắc Hòa cảm thấy giọng nói của mình sao lại có chút run sợ thế này.
- Ngoài ông ta ra còn ai nữa. Hơn nữa chủ nhiệm Điền đã nhấn mạnh rồi, đồng chí ThiênThông là người của phòng Cảnh vệ ‘bên kia’.
Ngô Chính Phong lại nhấn mạnh ‘bên kia’, tin là Lưu Bắc Hòa sẽ hiểu.
Cái ‘Bên kia’này lại khác, là phòng cảnh vệ đại biểu bên Chủ tịch Đường, nhưng không phải là cục cảnh vệ của văn phòng trung ương.
Lực lượng của cục cảnh vệ văn phòng trung ương không ít, còn nhân viên cảnh vệ bình thường thì tính làm gì? Như một số cảnh sát vũ trang cũng là thuộc sự điều động của cục cảnh vệ văn phòng trung ương. Còn 'Bên kia' thì chắc không phải là nhỏ, ‘bên kia’ có ý gì, người ta chính là nhân viên bảo vệ chính cống của Chủ tịch Đường?
- Việc này, cục trưởng Ngô, anh xem làm thế nào? Đánh lại không thể đánh, không thể điều đội ngắm bắn, chẳng lẽ lại chống mắt lên nhìn ngừơi của chúng ta bị đả thương, thật sự nếu không trợ giúp, đến lúc có đồng chí bị thương nặng hy sinh thì lớn chuyện rồi. Trách nhiệm này anh và tôi đều gánh không nổi!
Lưu Bắc Hòa quả nhiên sắc mặt có một vài thay đổi, Ngô Chính Phong rõ ràng phát hiện, người này khóe miệng chắc chắn giật vài cái.
Hơn nữa, giọng điệu lập tức dịu xuống. Khác hẳn thái độ cứng rắn khi nãy. Ngô Chính Phong trong lòng thích thú, tuy nhiên, trong nháy mắt nghĩ vấn đề thật khó giải quyết, lão Ngô cũng không vui lên nổi.
- Tôi thấy, vẫn là xin chỉ thị của lãnh đạo đi. Loại tình huống này, anh và tôi đều quyết định không nổi. Nếu bọn họ bên kia có thể cử ngươi đến, sẽ dễ dàng giải quyết hơn. Chúng ta duy trì hiện trạng, cùng cậu ta giằng co, tuy nhiên, tuyệt đối không thể đả thương cậu ta.
Ngô Chính Phong nói
- Vậy anh mau yêu cầu để được hướng dẫn đi, việc này, ôi...
Lưu Bắc Hòa miệng nói, trong lòng cứ hối hận. Sao lại phải gánh lấy thứ đồ có thể làm bỏng chết người này.
Hơn nữa Lưu Bắc Hòa không mù. Người này dùng lực của một người đánh ngã mấy chục người đội tinh anh của nhà lao Hổ Sơn của mình, thân thủ kia chính Lưu bắc Hòa cũng kinh hãi sắp ngã.
Người này, không chừng là vệ sĩ bảo vệ bên mình của Chủ tịch Đường, người như thế sao có thể làm cậu ta bị thương.
Cho nên, Lưu Bắc Hòa trước tiên phải nhắc nhở Ngục trường Ngưu thận trọng, chú ý phương diện này. Ngục trường Ngưu đương nhiên có chút không phục, thế nhưng Lưu Bắc Hòa đã cảnh cáo ông ta, nói:
- Chấp hành mệnh lệnh, người này không thể bị thương.
- Cục trưởng Lưu, chẳng lẽ người đó là?
Ngục trường Ngưu cũng là người thông thấu, đồng chí có thể ngồi vào vị trí ngục trường nhà giam Hổ Sơn này thì đâu có phải là kẻ ngu.
- Điều không nên hỏi thì khôngg được hỏi! Đây là kỷ luật!
Lưu Bắc Hòa mặt nghiêm nghị, hừ nói. Tuy nói quan hệ của hai người rất tốt, thế nhưng gặp ông chủ mặt lớn, Ngục trường Ngưu không dám dài dòng, lập tức ra ngoài sắp xếp.
- Chủ nhiệm Khâu Hoa, tôi là tiểu Ngô của cục thành phố, có chuyện gấp cần báo cáo với anh.
Lúc trước Điền Giang có chiêu giao, chuyện liên quan đến Thiên Thông thì tìm chủ nhiệm Khâu Hoa, cho nên Ngô Chính Phong gọi cho Khâu Hoa, thái độ rất khiêm tốn, tự xưng ‘tiểu Ngô’
- Chuyện gì?
Khâu Hoa hỏi.
- Đồng chí Thiên Thông...
Cục trưởng Ngô nói lại tình hình rất nhanh
- Tuyệt đối không thể làm cậu ta bị thương, có người chết cũng không cho phép động vào cậu ta, tôi lập tức phái người đến xử lý.
Khâu Hoa cũng kinh hãi, vội vàng nói. Đối với đồng chí Thiên Thông, cả quốc gia, phỏng chừng chỉ có ông ta và Điền Giang là hai người rõ ràng nhất.
- Vâng!
Cục trưởng Ngô gác điện thoại xong, sóng lòng mênh mông, chủ nhiệm Khâu không ngờ hạ lệnh có chết cũng không được làm bị thương người này.
Cục trưởng Ngô đem lời này truyển đạt cho cục trưởng Lưu Bắc Hoà, ông này trán đẫm mồ hôi, liền xông ra, trong lòng thầm nhủ nguy hiểm thật .
- Chúng ta tiếp tục kêu gọi đầu hàng, chúng ta thay phiên hô, ít nhất cũng có thể phân tán một bộ phận sức chú ý.
Cục trưởng Ngônói, Lưu Bắc Hòa gật gật đầu.
Tuy nói chỉ qua mười lăm phút, tuy nhiên, cục trưởng Ngô và cục trưởng Lưu cảm giác ngày hôm đó, quả thực còn gian nan hơn so với rơi vào chảo nóng. Trong khoảng thời gian này, người bị thương lại tăng lên khoảng mười người rồi.
Mà nhóm đội viên phòng chống bạo loạn tất cả đều đang kiên trì vật lộn, trong tay bọn họ ngoại trừ một tấm chắn nhựa hữu cơ trong suốt, không thể lấy bất cứ vũ khí gì. Cho nên, toàn bộ rơi vào tình trạng bị động chống cự, bị đánh. Đã bị đánh, bản thân còn phải chịu, bị thương còn không ra ngoài băng bó được.
Cục trưởng Ngô và cục trưởng Lưu cục càng xem trái tim càng băng giá, trong lòng nói người này dường như mãi không biết mệt mỏi. Đánh mấy tiếng rồi không ngờ vẫn có thể đánh. Người này, có phải làm bằng sắt thép hay không. Hai người cũng không khỏi thở dài trong lòng về sự lợi hại của đồng chí phòng cảnh vệ nội các.
Lúc này, một chiếc Cherokee lớn đi với tốc độhơn một trăm mét đỗ ở bên ngoài nhà giam Hổ Sơn. Bên trong một người trẻ tuổi diện mạo khá đẹp trai và phong độ nhảy xuống.
Cảnh sát vũ trang coi cửa kiểm tra xong giấy chúng nhận, lập tức nghiêm người.
Ngô Chính Phong cùng Lưu Bắc Hòa vừa nghe nói người tới, lập tức liền xông ra ngoài nghênh đón. Lúc này, người tới chính là vị cứu tinh.
Sao trẻ tuổi như vậy...Lão Ngô và lão Lưu liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, trong lòng kinh hãi một chút, không tránh khỏi có chút lạnh gáy, một người trẻ như vậy đến đây thì làm được cái gì?
- Tôi là Diệp Phàm của văn phòng trung ương, lập tức dẫn tôi qua.
Diệp Phàm bắt tay hai người, lập tức nói.
Hai người cũng không kịp hỏi nhiều gì, dẫn theo Diệp Phàm tới hiện trường.
- Sao lại làm thành như thế này ?
Diệp Phàm nhíu mày hừ nói, vừa mới tìm hiểu tình hình thông qua Triết Chiêm Hùng.
- Cái này...
Lưu Bắc Hòa nột nộ, trên mặt đen lại
- Mở cửa ra!
Diệp Phàm nói
- Diệp ....chủ nhiệm Diệp, việc này chỉ sợ không an toàn. Đồng chí Thiên Thông bị kích thích rồi, gặp
ai đánh người đó, lúc này mạo nuội đi vào rất mạo hiểm .
Cục trưởng Lưu nói.
- Bị kích thích, các anh làm việc gì hay ho sao ?
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.
- Cái này, tôi sẽ nghiêm khắc xử lý những đông chí có liên quan .
Mặt cục trưởng Ngô tối sầm lại, cực kỳ xấu hổ. Cục trưởng Lưu ở bên cạnh vừa thấy , trong lòng cảm thấy rất thỏa mái. Thầm nhủ ông đây bị đánh, anh cũng làm một tấm đệm cùng.
- Rào trước đón sau cái khỉ, các ông đã làm gì rồi.
Diệp Phàm không để cho Ngô Chính Phong chút thể diện nào.
- Chúng tôi xử lý đúng là không đích đáng, xin lãnh đạo phê bình!
Cục trưởng Ngô mặt mày khó chịu nói, cục trưởng Lưu bên cạnh trong lòng lại dễ chịu. Thầm nhủ đá đến vó ngựa rồi.
- Mở ra !
Diệp Phàm không muốn dài dòng với ông ta,lần này âm thanh lớn hơn nhiều.
- Mở ra !
Lưu Bắc Hòa vung tay lên ,đến lúc cậu phải hối hận thì đừng trách tôi. Ngục trường Ngưu bên kia chỉ huy phòng khống chế phòng, mở cửa sắt.
- Đồng chí Thiên Thông, tôi là Diệp Phàm, dừng tay!
Diệp Phàm bước vượt qua vài bước nói, lấy hóa âm mê thuật trực tiếp đánh Thên Thông.
Sau khi Thiên thông hơi hơi sửng sốt nhìn Diệp Phàm một cái thì đúng thật là dừng tay chân lại, đột nhiên, anh ta cất một bước đi lên, như
nhìn thấy mẹ đẻ, anh ta ôm chặt Diệp Phàm tự nhiên gào khóc rống lên, miệng mắng:
- Nó là đồ tạp chủng, đánh em gái tôi, Tiếtnhị công tử kia muốn làm hại cô ấy.Tôi muốn làm món lòng, làm thịt thằng khốn! Làm thịt thằng khốn.
- Trước tiên anh đừng ra ngoài, anh nói với họ đòi Tiết Trung Cường tới đây. Đến lúc đó anh trút giận thế nào đó là do anh. Tuy nhiên, đừng đánh chết. Tàn phế là được!
Diệp Phàm vỗ nhẹ nhẹ vai Thiên Thông nói nhỏ bên tai anh ta.
- Ý kiến hay, xem bố mày khiến hắn ta thành thái giám như thế nào!
Thiên Thông hừ một tiếngđột nhiên không khóc nữa, anh ta đẩy Diệp Phàm ra, phóng ra bên ngoài hô,
- Bố mày muốn Tiết Trung Cường đến, lập tức đến đây, bằng không, bố muốn giết người.
Thiên Thông nói, bắt một đội viên phòng chống bạo loạn bị thương, làm ra tư thế muốn húc đầu, đươngnhiên là đang đóng kịch
Diệp Phàm không cảm thấy buồn cười, người này tính khí thật kì quặc, một người bốn năm bốn sáu rồi mà như một đứa trẻ to xác.
Nói khóc kiền khóc, nín liền nín, Diệp Phàm hiểu, loại người này, mới thật sự là hạng người đại trí giả ngu. Anh thật sự coi anh ta là ngốc thì anh nhất định cực kỳ đen đủi.
- Tiết Trung Cường đâu ?
Diệp Phàm đi ra, hướng về phía cục trưởng Ngô hừ nói.
- Cậu ta hiện còn ở bệnh viện.
Cục trưởng Ngô giật mình nói.
- Tại bệnh viện,sao lại xuất hiện ở nhà giam Hổ Sơn, hơn nữa còn muốn làm nhục em gái nhà người ta. Ai cho các anh qyền thả anh ta ra. Điều tra rõ chuyện khi đó cho tôi.
Diệp Phàm nghiêm mặt nói.
- Chuyện này, Chủ nhiệm Diệp, lúc ấy chúng tôi xử lý đích xác không thỏa đáng.
Cục trưởng Ngô nói.
- Tôi hỏi là ai thả anh ta ra?
Diệp Phàm hỏi.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2127: Đại gia Diệp Phàm
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Ôi, việc này là do đồng chí Quách Canh Tân chủ quản. Để tôi hỏi một chút.
Cục trưởng Ngô cố che đậy, thật ra, trong lòng y khá là thích thú.
Bởi vì, sau khi y đã lôi Quách Canh Tân ra đỡ đạn, nếu cấp trên muốn truy tra xuống dưới thì Phó cục trưởng thường trực Quách Canh Tân phỏng chừng sẽ bị kiểm điểm.
Có thể nhìn thấy kẻ đối đầu như thế, Cục trưởng Ngô đương nhiên là vui rồi. Trong lòng tự nhủ, xem ra, đây cũng không phải là chuyện xấu.
- Để hỏi cái rắm, không chịu trương mắt ra mà nhìn hả, đợi đến khi hỏi lại được thì bên này đã xảy ra tai nạn chết người rồi. Kêu Quách Canh Tân lập tức đem Tiết Trung Cường cùng đám người lúc ấy xuất hiện ở nhà giam Hổ sơn đến đây, tôi cho các anh 30 phút.
Nếu không làm được, tôi sẽ báo cáo tình hình chi tiết ở đây lên cấp trên. Về phần người của các anh, tôi không dám cam đoan tính mạng của bọn họ có sao không.
Tuy nhiên, Diệp Phàm tôi cũng xin nói lời xúi quẩy trước. Nếu kẻ nào dám xuống tay với đồng chí Thiên Thông, Diệp Phàm tuyệt đối sẽ không nương tay.
Diệp Phàm nói xong, tung một cước đá vào một cọc sắt trên hàng rào, một tiếng giòn vang vang lên, lập tức, toàn bộ người đứng đó sợ đến ngây người. Bởi vì, lan can lưới sắt kia nhất loạt đều đã bị Diệp Phàm đá đổ.
“Sao mấy thằng cha từ bên Nội vệ đi ra đều biến thái thế này...”. Hai vị Ngô, Lưu lẫn giám đốc nhà giam họ Ngưu trên ót đều ướt đẫm cả mồ hôi, trong lòng thầm mắng một câu.
Sau đó Cục trưởng Ngô đành đi xử lý.
- Đồng chí Canh Tân, tôi lấy danh nghĩa Đảng uỷ yêu cầu anh lập tức tóm gọn đám người Tiết Trung Cường mang theo đến nhà giam Hổ sơn lúc ấy. Không được để cho tên nào thoát, đặc biệt là thủ phạm chính Tiết Trung Cường, phải nhanh lên, tôi cho anh thời gian 25 phút để đem người đến đây.
Cục trưởng Ngô giọng điệu nghiêm túc thật sự, trực tiếp ra lệnh.
- Đã xảy ra chuyện gì thưa Cục trưởng Ngô?
Quách Canh Tân trong lòng chợt lạnh, vội vàng hỏi.
- Không phải hỏi thêm, chủ nhiệm văn phòng trung ương Diệp Phàm đang ở ngay đây đốc thúc. Anh ấy cho tôi thời gian30 phút, nếu cậu không đem người tới, Ngô Chính Phong tôi sẽ dựa vào lỗi không làm tròn trách nhiệm để đình chỉ chức vụ của cậu.
Ngô Chính Phong ngắn gọn.
- Cục trưởng Ngô, việc này, vẫn chưa có điều tra rõ ràng đã bắt người, chỉ sợ không ổn đâu. Hơn nữa, Tiết Trung Cường không phải ở bệnh viện chữa trị sao? Có liên can gì đến nhà giam Hổ sơn chứ?
Quách Canh Tân tính kéo dài thêm chút thời gian.
- Đồng chí Canh Tân, xem ra, cậu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ rồi. Không cần nói nhiều, đã mất hai phút đồng hồ cho cậu rồi đấy, cậu tự mình xem xét mà xử lý!
Ngô Chính Phong đập bàn một cái. Vừa rồi bên thành phố có việc nên Quách Canh Tân mới lui trở về, không thể tưởng được tình huống bây giờ càng ngày càng nguy hiểm như thế này.
Đương nhiên, mệnh lệnh của cục trưởng Ngô Chính Phong, Quách Canh Tân không dám phản đối. làm vậy chẳng khác gì muốn từ bỏ cái ghế đang ngồi. Cho nên, hắn lập tức bố trí nhân viên đi bắt đám người lớn nhỏ của Tiết đại thiếu gia.
Bên này, y ngồi vào trong xe rồi lập tức gọi điện thoại tìm hiểu xem rốt cuộc bên nhà giam Hổ sơn có chuyện gì xảy ra, sau khi nghe báo cáo lại thì Quách Canh Tân thiếu chút nữa là mặt mũi xám xịt.
- Đồ cặn bã!
Quách Canh Tân không kìm nổi mắng một câu, ngẫm nghĩ một chút, lại gọi điện thoại nhân vật số 4 Biểu thang đế, thì ra là thằng cháu họ Vu Thế Kiệt mà rằng:
- Tiểu Vu, việc này, tôi không giúp được các người nữa rồi.
Cháu khẩn trương thông báo cho Tiết gia sớm chuẩn bị, bằng không, phỏng chừng tiểu Tiết đi vào rồi sẽ khó đi ra. Hơn nữa, vị đồng chí tên Thiên Thông kia nghe nói thân thủ rất cao, chỉ sợ đến lúc đó Tiết Trung Cường mà đi thì sẽ cực kỳ đen đủi. Việc này, cháu tốt nhất lập tức báo cho cô nàng Nhạc Bảo Sai, bằng không thì sẽ là quá muộn.
Quách Canh Tân cũng cảm giác nhạy cảm đến tính nghiêm trọng của sự việc ở đây, nếu Ngô Chính Phong cứ vin vào việc này, chỉ sợ là y không tránh khỏi có liên quan, kiểm điểm xử phạt là cái chắc.
Cho nên, Quách Canh Tân đã hối hận, đồng thời lập tức giải thích tình hình cho đứa cháu họ, tự nhiên là muốn cầu Nhạc gia ra tay bảo vệ đôi chút.
Nếu bị mắc cái án xử phạt, sau này còn muốn được đề bạt thì cũng là phiền toái. Xử phạt kiểm điểm nội bộ chính là chướng ngại vật trên con đường làm quan.
Bình thường thì không có gì, nhưng ở thời khắc mấu chốt để cất nhắc, người ta chỉ cần nhắc khéo đến vấn đề này là y sẽ liền mất đi tư cách cạnh tranh.
Quách Canh Tân tuyệt đối không muốn con đường làm quan của chính mình bị bỏ dở như vậy, trước mắt mà nói, chỉ có Nhạc gia có thể giúp y vượt qua cửa ải khó khăn này.
- Tại sao có thể như vậy, ngay cả Ngô Chính Phong cũng đã biết. Chú à, việc này, nhất định là do tên Diệp Phàm đó làm ra. Đêm hôm đó đương sự chính là hắn, theo lý mà nói thì hắn là đương sự , có nguy cơ nảy sinh tị hiềm ghen ghét, không thể ra mặt xử lý việc này có phải không? Chú hoàn toàn có thể khiếu nại lên Cục trưởng Ngô việc này.
Vu Thế Kiệt vội thốt lên.
- Quyền phán quyết là ở người ta, người ta bây giờ là lãnh đạo do cấp trên cử tới. Ngô Chính Phong đã muốn ép thì tôi cũng hết cách.
Mấu chốt là phải xem thái độ của Ngô Chính Phong, dù sao y cũng là nhân vật số một của thành phố. Cháu không lăn lộn trong thể chế này nên không thể hiểu rõ lắm về tầm ảnh hưởng của nhân vật số một.
Tuy nói chúng ta chú ý dân chủ và tập trung, nhưng quyền uy của nhân vật số một vẫn là không thể dại dột mà khiêu chiến. Hơn nữa, Ngô Chính Phong đã nói ra được những lời nghiêm khắc như thế, phỏng chừng việc này bên trong còn có chỗ tinh diệu.
Hơn nữa, theo như cách lý giải tình huống của chú thì chính là, tên Thiên Thông kia khi ở trong nhà giam Hổ Sơn đã đả thương mười mấy viên cảnh ngục, vì sao nhà giam không áp dụng nguyên tắc ra mà thi thố.
Nếu cứ chiếu theo quy củ, chẳng phải đã sớm kêu tay súng bắn tỉa giết chết y cho rồi. Chú nghĩ, liệu có phải là Diệp Phàm đã lợi dụng quan hệ với cấp trên để cứng rắn áp đặt xuống dưới.
Tiểu Vu, về phương diện này thì chú cũng không có tài cán gì mà có thể ra sức rồi. Chú nghĩ, chỉ có Nhạc gia mới có năng lực vãn hồi sự việc như thế này.
Hơn nữa chú còn có một mối lo lớn hơn nữa. Nếu Tiết Trung Cường bị đưa đi thì sau đó khẳng định là sẽ gặp xui xẻo. Chỉ sợ Diệp Phàm cứ vin lấy chuyện này không buông thì bên Thang Đế các cháu sẽ có chút nguy hiểm.
Quách Canh Tân phân tích hai mặt vấn đề cho đứa cháu họ nghe.
Đương nhiên, về chuyện chủ nhiệm Điền mà Ngô Chính Phong nói thì Quách Canh Tân không tiện tiết lộ ra, cho nên, cứ như vậy mà đem hết mọi sự đổ lên đầu Diệp Phàm.
- Vậy được, cháu sẽ báo cho Chủ tịch Nhạc hay.
Vu Thế Kiệt đáp.
25 phút đồng hồ đã trôi qua.
Tiết Trung Cường trên đầu quấn đầy bông băng bị cưỡng chế áp giải tới nhà giam Hổ sơn.
- Đồ súc sinh!
Bốp một tiếng giòn vang, Thiên Thông đã trực tiếp bợp cho Cậu hai nhà họ Tiết một cái bạt tai khiến y luýnh quýnh ngã vào hàng rào, vết thương trên đầu lại bị vỡ ra khiến máu tươi lập tức chảy xuống.
- Đồng chí Thiên Thông, xin hãy chú ý một chút, nơi này là nhà giam Hổ sơn, đừng có mà làm quá.
Quách Canh Tân khẩn trương tiến lên nói. Dù sao cũng là người của Tiết, Quách Canh Tân đã giữ người trong tay thì cũng phải bảo vệ lấy.
- Quá cái đầu má mầy!
Thiên Thông giơ tay ra, Quách Canh Tân bị y đẩy đến thiếu chút nữa là đặt mông ngồi xổm xuống dưới mặt đất. Vừa rồi hai cái răng cửa bay đi đến bây giờ vẫn còn đang đau, Quách Canh Tân thật sự là có chút nhút nhát trước hạng người dũng mãnh như thế này.
- Mày muốn làm gì?
Quách Canh Tân cả giận, chỉ vào Thiên Thông mà hô. Hai tên thủ hạ của họ Quách đã tiến lên trước một bước, như hổ rình mồi mà quát nạt Thiên Thông:
- Đây là công nhiên đánh lén cảnh sát!
- Đánh lén cảnh sát, khi em gái của tôi bị người ta đánh thì các người đang ở nơi nào? Mấy người các người đều là bọn khốn khiếp, không ngờ lại để một tên phạm nhân chạy đến nhà giam Hổ sơn đánh người. Đám cặn bã, hôm nay bố muốn xử tên này! Các người còn không mau cút đi!
Thiên Thông chỉ vào hai viên cảnh sát quát.
- Cậu muốn làm gì?
Hai cảnh sát vẻ mặt nghiêm túc trở lại, bởi vì, vừa rồi Quách Canh Tân đã dặn dò. Tự nhiên là yêu cầu hai người phải chiếu cố một chút cho Cậu hai nhà họ Tiết, đừng để cho y bị thê thảm quá.
- Lui ra!
Lúc này, Cục trưởng Ngô hừ lạnh một tiếng, hai viên cảnh sát quay sang dò xét Quách Canh Tân rồi lại có chút do dự.
- Lời của tôi không ai muốn nghe có phải hay không?
Ngô Chính Phong lần lượt liếc nhìn hai người kia một cái, sắc mặt có chút âm trầm. Mà hết thảy ai nấy tự nhiên đểu dồn nén cảm xúc về nơi đáy mắt.
Rắc...
A...
Đầu tiên là một tiếng lay động, kế đó là Tuyết Hồng vọt tới trước mặt Cậu hai nhà họ Tiết một cước hung hăng dẫm nát phần con cháu dưới háng hắn ta. Còn tiếng 'A' thảm thiết kia tự nhiên là do Cậu hai nhà họ Tiết phát ra rồi.
Tiếp theo lại là vài tiếng rên rỉ do Cậu hai nhà họ Tiết trung đòn đau quá. Phỏng chừng, phần con cháu dưới háng kia cũng đã lãnh đủ. Ngay cả Diệp Phàm đứng xem cũng âm thầm kinh hãi, trong lòng tự nhủ, nữ nhân, ngàn vạn lần đừng trêu chọc lung tung, bằng không, cái thảm cảnh này, thật là đáng sợ!
- Giẫm chết đồ súc sinh kia, súc sinh...
Tuyết Hồng là một bên ra sức giẫm một bên luôn mồm chửi bậy , Quách Canh Tân không khỏi cau mày. Còn đám Ngô Chính Phong tự nhiên là giả vờ không nhìn thấy rồi.
- Được rồi, đi thôi.
Diệp Phàm thấy cũng đã khá là đâu vào đó, có mạnh tay thêm nữa là tai nạn chết người không chừng. E là Cậu hai nhà họ Tiết sau này còn có thể liệt vào cõi nhân đạo hay không thì còn khó nói lắm.
Đoạn hắn quay sang nghiêm túc nhìn Ngô Chính Phong mà rằng:
- Cục trưởng Ngô, Tiết Trung Cường một mình tự ý từ bệnh viện được giám sát mà chạy đến nhà giam Hổ sơn hành hung, việc này sẽ giao cho anh nghiêm túc điều tra rõ. Sau khi tra ra kết quả thì tổng hợp rồi báo lên.
- Vâng! Việc này nhất định phải nghiêm túc xử lý, mặc kệ dính đến người nào, Chính Phong nhất định đem kết quả xử lý báo cáo rõ ràng lên cấp trên.
Ngô Chính Phong lập tức xốc lại tinh thần tỉnh táo, hiểu được đây là Chủ nhiệm Diệp người ta ném cho mình chút ân tình. Ngô Chính Phong khi nói ra những lời này còn lơ đãng liếc nhìn Quách Canh Tân một cái, phát hiện người này sắc mặt càng ngày càng trầm hẳn xuống.
“Tiểu Quách tử, hãy trương mắt mà xem lão Ngô thu thập ngươi như thế nào. nhá..”
Mà cục trưởng cục Tư pháp họ Lưu cùng với giám đốc nhà giam Hổ sơn Ngưu Thanh Vân sắc mặt đều có chút khó lòng chịu nổi. Sau khi đám Diệp Phàm đi rồi, cục trưởng Lưu mới đặt mông ngồi phịch xuống ghế.
- Cục trưởng Lưu, cái gã Chủ nhiệm Diệp kia cũng quá kiêu ngạo à nha? Nơi này là lấy anh làm nhân vật chủ trì, hắn làm thế thật ra là vung tay múa chân quá đáng?
Giám đốc Ngưu hơi có vẻ bất mãn.
- Hắn đương nhiên không là cái gì sất, tuy nhiên, hắn lại đang là đặc sứ.
Lưu Bắc Hòa khoát tay áo, liếc nhìn Giám đốc Ngưu một cái bảo:
- Chuyện này anh vốn không hiểu. Mà anh cũng không cần phải hiểu, có hiểu cũng vô dụng.
Cục trưởng Lưu lại tiếp lời:
- Tuy nhiên, Tiết Trung Cường là đã xảy ra chuyện gì? Sao cậu lại bất để hắn ta dính vào như vậy.
- Ôi, lúc ấy Quách Canh Tân có lời chào hỏi. Hơn nữa, Thang Đế là địa phương kiểu gì anh cũng không phải không rõ. Tôi nghĩ, có chút chuyện vặt cũng chả sao. Không thể ngờ được lại đã mang đến bao phiền toái.
Giám đốc Ngưu có chút ủ rũ than thở.
- Đúng là khốn khiếp, bây giờ cậu tính thế nào cho xong việc đây? Hơn nữa, phỏng chừng cậu đã thu nhận của người ta thứ gì tốt rồi nha.
Cục trưởng Lưu vỗ mạnh xuống bàn, hai hàng lông mày dựng ngược, sắc mặt nghiêm túc thật sự.
- Không... Không có...
Giám đốc Ngưu sắc mặt khó chịu chối đây đẩy.
- Chó sẽ sửa được cái tật đớp *** sao? Đừng tưởng rằng người trong thiên hạ đều là kẻ ngu.
Cục trưởng Lưu hừ lạnh một tiếng chửi.
- Tôi chỉ nhận có hai bình rượu, thật sự là thế, nghe nói là rượu Mao Đài đã cất vào hầm mười mấy năm. Ngoài ra thì tôi thật sự là một hạt bụi cũng chưa lấy. Lúc ấy Tiết Trung Cường bảo là muốn đánh cho Tuyết Hồng tàn phế đấy, tuy nhiên, đã bị tôi ngăn cản rồi.
Giám đốc Ngưu rối rít phân bua.
- Đúng là con mèo say mỡ, chuyện khác không cần nói làm chi, chỉ riêng chuyện hai anh em Thiên Thông kia là bạn tốt của Chủ nhiệm Diệp mà cậu còn dám xuống tay.
Ẩm IC rồi chắc? Chủ nhiệm Diệp là thần là thánh, người ta thật đã muốn nắm thóp chúng ta thì có chạy cũng đố có thoát.
Hơn nữa, cậu có chịu nhìn không, Chủ nhiệm Diệp rất chiều ý cô kia, phỏng chừng, hai người còn có quan hệ gì khác? Đúng thật là, hiện tại đã gây ra phiền toái lớn rồi.
Cục trưởng Lưu là đang tiếc công rèn sắt không thành thép, chỉ vào Giám đốc Ngưu mà mắng ầm lên.
----------oOo----------
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2128: Hậu quả của việc bắt cá hai tay
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Việc này, ôi... Lúc ấy vốn tưởng rằng Anh em Thiên Thông đã bị bắt, lại là do Quách Canh Tân tự mình hạ lệnh.
Mà Chủ nhiệm Diệp bên kia cũng không thấy phản ứng gì. Tôi cho là bọn họ quan hệ cũng không có gì đặc biệt? Hơn nữa, huynh muội bọn họ xuất thân cũng rất bình thường.
Mà Tiết gia thì anh cũng biết rồi đấy, ở Bắc Kinh chúng ta đây vẫn có ảnh hưởng nhất định. Lại có Quách Canh Tân ra mặt, Quách Canh Tân quan hệ với bên quản lý của Thang Đế thế nào tôi đã sớm tìm hiểu.
Thang Đế về cơ bản mặt trị an một khối chính là do Quách Canh Tân thao túng đấy. Nếu tôi không đồng ý, chẳng phải là lại đắc tội với Cậu hai nhà họ Tiết hay sao?
Thêm vào đó việc này còn có thể là ý của đám quản lý bên Thang Đế, bởi vì hai anh em nhà Thiên Thông làm Thang Đế mất mặt, nếu tôi cứ kiên trì không đồng ý, đây chẳng phải là đắc tội với cả đám người sao.
Giám đốc Ngưu cũng là tỏ vẻ khó khăn.
- Ôi... Việc này...
Cục trưởng Lưu cũng biết rõ uy lực của đám quản lý bên Thang Đế, trầm ngâm một hồi rồi bảo:
- Tiểu Ngưu, tôi nghĩ, việc này, đoán chừng cậu phải hạ lệnh xuống xử phạt.
- Cục trưởng Lưu, anh hãy giúp tôi một chút đi, bằng không, vác phải cái quyết định xử phạt thì thật phiền toái.
Giám đốc Ngưu khẩn đứng lên xin xỏ.
- Giúp thế nào đây, quyền chủ động vẫn ở trong tay Ngô Chính Phong. Chuyện do cậu gây ra thì chính mình tự chùi đít đi, mà này, phỏng chừng Ngô Chính Phong vẫn đang muốn xem ý tứ của gã Chủ nhiệm Diệp kia.
Mà Cậu hai nhà họ Tiết ở trong đây bị người ta đánh cho thành bộ dạng này, Tiết gia thoạt tiên sẽ không chịu. Nhất định sẽ gây sức ép việc này đấy, mà đám quản lý bên Thang Đế, đặc biệt là cái cô Nhạc Bảo Sai kia tuy chỉ là đàn bà, nhưng căn bản cũng không phải là loại lương thiện gì cho cam.
Nhiều chuyện như vậy rối rắm cùng một chỗ, lần này thật đúng là phiền toái to rồi. Cậu còn muốn rút người ra, việc đó là không thể nào.
Đúng thật là, khiến cho ngay cả tôi cũng đều chụp vào chịu vạ lây. Cậu tạm ngưng chức vụ rồi viết kiểm điểm trước đi!
Cục trưởng Lưu vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Tạm thời cách chức kiểm điểm, Cục trưởng Lưu, không cần phải như vậy chứ, bây giờ không phải là chưa có kết luận sao.
Giám đốc Ngưu thiếu chút nữa muốn hét lên thành tiếng.
- Tôi đây là đang cứu cậu đó, chịu khó suy nghĩ đi, tôi đi trước.
Lưu Bắc Hòa vỗ vỗ vai cấp dưới rồi đứng lên định bỏ của chạy lấy người.
- Cục trưởng Lưu, chuyện Tiết gia làm sao bây giờ? Việc này đã rõ ràng, hơn nữa, người phụ nữ kia cũng quá độc ác đi. Nếu Tiết Trung Cường thật sự bị phế ngay lập tức, vậy chuyện này thật đúng là không giải quyết nổi. Đến lúc đó, tôi biết giải thích việc này thế nào đây, dù sao, việc này là phát sinh ở trong nhà giam Hổ Sơn. Thang Đế sẽ xách những người liên quan ra truy cứu trách nhiệm.
Giám đốc Ngưu kéo ống tay áo Cục trưởng Lưu một chút.
- Tôi không biết, Tiết Trung Cường là bị thương ở nhà giam Hổ Sơn sao?
Lưu Bắc Hòa lại vỗ vỗ vai Giám đốc Ngưu một chút, lần này thì đi thật.
- Không biết, nói dối trắng trợn quá thể...
Nhìn bóng dáng Cục trưởng Lưu đã đi xa, Giám đốc Ngưu thì thầm một câu, chân mày kia đột nhiên giãn ra, kêu lên:
- Đúng rồi, ở trong nhà giam Hổ Sơn nào có phát sinh chuyện gì? Tiết Trung Cường bản thân sớm đã bị thương, ai mà biết chứ...
Ra khỏi nhà giam Hổ Sơn, ba người đám Diệp Phàm lên xe.
- Chưa hết giận được! Với tính của em, giết hạng người cặn bã như thế cũng chưa là gì cả.
Tuyết Hồng lạnh lùng trừng mắt nhìn Diệp Phàm một cái, hừ nói.
- Thôi vậy, hắn phỏng chừng cũng không xê xích gì nhiều. Em xem em sút hắn mấy phát liền, phỏng chừng, hắn vô dụng mất rồi. Với thằng đàn ông mà nói, đấy không phải là so với giết hắn càng bi thảm hơn sao.
Diệp Phàm khuyên nhủ.
- Cũng phải đó em, anh thấy thế là thỏa đáng rồi. Nếu em thực chưa hết giận, tối nay anh sẽ qua cho hắn ta “ăn hành” tiếp.
Thiên Thông nói.
- Hừ hừ, thôi vậy, em không thèm đếm xỉa tới hạng người cặn bã như thế.
Tuyết Hồng hừ hai tiếng rồi quay đầu đi.
- Hay là để anh đưa em đi Tây đô building mua mấy bộ quần áo, cứ coi như là chút tâm ý của Diệp Phàm anh.
Diệp Phàm vòng vo nói sang chuyện khác.
- Đi thì đi, em mà sợ quần áo nhiều quá bao giờ?
Tuyết Hồng bỗng mỉm cười rất lạ, Diệp Phàm trong lòng chợt lạnh, tự nhủ, “phỏng chừng cổ lại muốn thịt ai đó sao ta.”
Khi tới siêu thị Tây đô thì quả thực là như thế.
Tuyết Hồng vừa xuống xe liền đi vào shop hàng hiệu xa hoa bắt đầu phóng tay mau sắm khiến Diệp Phàm hết cả hồn.
- Cái này... cái này được... cái này... cái này cũng mua...
Tuyết Hồng miệng luôn lẩm bẩm mấy chữ này, sau đó duỗi ngón tay kêu nhân viên phục vụ ra đóng gói.
Hơn nữa, cô một bên cao giọng kêu, một bên còn nhìn Diệp Phàm đầy ẩn ý. Về phần Thiên Thông, tự nhiên hơi ngượng ngùng đứng sau lưng cô nàng mà lơ đi coi như không nhìn thấy.
- Không sao, chỉ cần em cao hứng, có muốn mua hết quần áo ở trung tâm thương mại này cũng không có vấn đề gì.
Diệp Phàm lớn tiếng cười khổ đúng kiểu đại gia.
- Diệp gia quả là hào phóng đó, nhưng cũng không thể thiên vị thế được đúng không?
Lúc này, bên cạnh nghe tiếng ai đó. Áo khoác màu phấn hồng, váy màu đen, vẻ mặt thanh lịch, không phải là Đại tiểu thư Phượng Khuynh Thành đã lâu không gặp thì còn ai vào đây nữa?
- Khuynh Thành, đã lâu không gặp.
Diệp Phàm liền cất tiếng chào hỏi.
- Gần hai năm rồi à nha?
Phượng Khuynh Thành nghiêng qua liếc Diệp Phàm một cái đáp.
- Đúng vậy.
Diệp Phàm gật gật đầu.
- Anh Diệp, mau xem giùm em, bộ y phục này có đẹp không?
Lúc này, Tuyết Hồng đang mặc thử một bộ váy liền vẻ mặt hưng phấn từ trong phòng thử đồ chạy ra, nhao đến trước mặt Diệp Phàm, biểu hiện vô cùng thân thiết.
- Anh Diệp?
Phượng Khuynh Thành trên mặt cười nhạt hừ một câu, liếc nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Từ khi nào mà lại móc thêm được một cô em nuôi để thịt rồi vậy?
Lời này vừa ra, Diệp Phàm thiếu chút nữa phát điên. Khẩn trương nói:
- Cái gì gọi là móc máy nuôi thịt gì đây, Khuynh Thành, em cũng không thể ăn nói lung tung như thế. Tuyết Hồng là em gái của Thiên Thông, tôi là dẫn bọn họ đi dạo quanh khu thương mại mua ít quần áo.
- Thân thiết đến mức ấy, không phải hàng “móc” thì là cái gì?
Phượng Khuynh Thành vẫn cứ cười cười cợt nhả.
- Anh Diệp à, anh nói đi mua quần áo cho em. Còn nói tùy ý em chọn có phải hay không? Khi nào thì lại thành dẫn hai anh em em đi dạo quanh khu thương mại mua ít quần áo vậy. Vậy ý của anh là quần áo sẽ do anh trả tiền có phải hay không?
Tuyết Hồng mập mờ ám chỉ.
- Đương nhiên là do anh thanh toán, Tuyết Hồng mua quần áo, đương nhiên anh sẽ trả tiền có phải không nào?
Diệp Phàm trong lòng thầm kêu khổ “hỏng rồi”, chỉ sợ lập tức gặp phải cảnh hai người phụ nữ “choảng” nhau thì thật là phiền..
Tuyết Hồng đến từ nông thôn, rất thanh thuần. Mà Thiên Thông lại tính tình cổ quái, chỉ sợ Khuynh Thành chọc vào hai anh em họ thì phiền.
Vừa rồi kết cục của Cậu hai nhà họ Tiết đến nay còn khiến Diệp Phàm nhớ tới mà sởn cả gai ốc. Còn Phượng Khuynh Thành lại làm sao so được với Cậu hai nhà họ Tiết. Nếu thật có bị thương thì có trò hay để xem rồi.
- Các người dan díu mà còn muốn gạt tôi?
Phượng Khuynh Thành quả nhiên biến sắc, lại liếc nhìn Diệp Phàm một cái, bỗng tự nhiên cười nói mà rằng:
- Anh Diệp, em gái này cũng muốn mua ít quần áo, anh cũng không thể thiên vị quá thế chứ?
- Mua, mua tất!
Diệp Phàm bị ép buộc, đành phải làm đại gia cho rồi. Hơn nữa, trên mặt còn muốn treo cái biển tươi cười gật đầu hòa hoãn.
Kỳ quái là giờ phút này Thiên Thông không ngờ lại rất bình tĩnh, mặt không chút thay đổi đứng đó không rên lấy một tiếng. Diệp Phàm thầm kêu một tiếng may mắn, nếu cậu ta dính vào thì phức tạp hơn bao nhiêu rồi.
- Yes Sir!Chị em tôi hôm nay ưng gì lấy nấy, chẳng cần tiết kiệm tiền cho anh Diệp làm gì, hắn là đại gia, chúng ta thật vất vả lắm mới có cơ hội tốt để ăn hôi thế này.
Phượng Khuynh Thành cười tươi như thiếu nữ, phút cuối cùng còn bổ sung một câu:
- Đúng rồi, không đắt không mua, phải tìm những đồ quý nhất tốt nhất mà xuống tay.
Bốn cô bạn cùng đi shopping với Phượng Khuynh Thành liếc mắt một cái, Diệp Phàm trên trán mồ hôi toát ra không ít.
- Hừ, anh Diệp nhà tôi, dựa vào cái gì mà mua quần áo cho cô mặc?
Tuyết Hồng tức giận, trừng mắt liếc Phượng Khuynh Thành một cái.
- Em gái à, em vẫn chưa trưởng thành mà? Sao có thể nói là anh Diệp của em. Em cứ hỏi anh ấy xem, năm sáu năm trước bọn tôi đã quen thân nhau rồi.
Phượng Khuynh Thành bật cười khanh khách, tự nhiên, hai cô nàng cứ như vậy mà đấu đá nhau qua ánh mắt. Diệp Phàm liếc qua phát hiện, đồng chí Thiên Thông không ngờ lại đang quỷ dị cười cười.
Người này, không ngờ lại cứ ở một bên yên phận, Diệp Phàm trong lòng thầm mắng một câu, miệng bỗng thành ra lí nhí:
- Đúng đúng, đều là em gái của tôi, các người mua thì mua, nhanh lên một chút, đừng để người ta tranh mất đồ tốt.
- Không được, mới hôm qua Anh Diệp còn ôm tôi cơ mà. Các người, tuy nói năm sáu năm trước đã quen nhau. Hứ, vậy thì có sao, vậy thì có là gì? Phỏng chừng cũng chưa có nắm tay nhau bao giờ. Điều này chứng tỏ cái gì, có nghĩa là người ta không coi nhà cô là em gái.
Tuyết Hồng cười khanh khách đáp trả.
- Anh nào có?
Diệp Phàm ngạc nhiên thốt lên.
- Thấy không, người ta nói chưa từng ôm cô. Không biết xấu hổ, không ngờ lại cứng rắn đổ thừa cho người ta nói là đã ôm mình. Có phải là lần sau lại chủ động đòi người ta làm thật. Em gái à, em còn trẻ, đừng bậy bạ như thế. Diệp ca thích tuýp phụ nữ thành thục, em còn quá nhỏ, chờ lớn lên chút rồi hẵng nói.
Phượng Khuynh Thành vốn rất lão luyện, về kiến thức mà nói, Tuyết Hồng khẳng định không bằng cô nàng.
Theo lời Thiên Thông, Tuyết Hồng từ nhỏ đến lớn rất ít đi ra ngoài, về cơ bản là chỉ ở nhà trong thôn. Lần này thật ra là trốn đến Bắc Kinh.
- Ai nói, Anh Diệp có ôm tôi. Cô cứ hỏi anh ý xem có phải hay không?
Tuyết Hồng tức giận, bỉu môi giễu Phượng Khuynh Thành. Đám nhân viên phục vụ cạnh đó ai nấy đều tủm tỉm cười thầm.
Đúng thế không anh Diệp?
Phượng Khuynh Thành trên mặt vẫn cười cười, tuy nhiên điệu bộ hơi có vẻ là lạ, Diệp Phàm biết đây là dấu hiệu sắp bùng nổ của cọp cái.
- Cái này, có ôm qua. Nhưng mấy năm trước anh cũng từng ôm em mà, phải không?
Diệp Phàm liều mạng đáp.
- Hừ, mua đồ!
Tuyết Hồng ngúng nguẩy tức giận với cô nhân viên phục vụ.
- Mua thì mua, xem ai mua nhiều hơn?
Phượng Khuynh Thành cũng hừ một tiếng, xông lên chọn y phục. Lại còn bảo đám bạn “khuê mật(bạn gái thân)” chỉ cần chọn những thứ đắt nhất, không cần biết có hợp hay không.
Nhìn cô nhân viên phục vụ cười híp mắt mà ân cần xách quần áo, Diệp Phàm trong lòng chỉ biết cười khổ.
- Giờ thì cậu đã biết nếm mùi chân bước hai thuyền (bắt cá hai tay) rồi chứ bạn?
Thiên Thông mỉm cười ẩn ý.
- Cậu nói gì thế, tôi chân bước hai thuyền hồi nào chớ. Đồng chí Tiểu Thiên, cậu đùa gì kỳ vậy?
Diệp Phàm nhún vai tỉnh bơ.
- Ha ha, không thì tốt. Tuy nhiên, em gái tôi đúng là chưa thành niên. Năm nay mới 17 tuổi thôi đấy.
Thiên Thông cười với giọng khác lạ.
- Điều này can hệ gì đến tôi chứ, cậu nói với tôi mà làm gì?
Diệp Phàm lắc lắc đầu, cảm thấy hơi khó xử.
Khoảng chừng hai giờ sau, Diệp Phàm vẫn run rẩy đứng chờ. Mà trước mặt là hai đống đồ kha khá. Đương nhiên tất cả đều là hộp chứa đồ xịn.
Hai đống đồ này chẳng to cao hơn kém nhau bao nhiêu. Vốn Phượng Khuynh Thành bên kia đông người, theo lý mà nói quần áo khẳng định là mua được nhiều hơn.
Tuy nhiên, Tuyết Hồng đã tức giận thật rồi, căn bản cũng không chọn lựa gì cả. Trực tiếp dặn dò nhân viên phục vụ, bên kia mua cái gì thì cứ chiếu theo số đo của mình mà lấy thêm một bộ như thế. Cứ như vậy, khiến cho hai đống đồ cứ y sì nhau.
----------oOo----------
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2129: Tạ Thắng Cường trở về
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Mua đủ rồi, mua đủ rồi nên đi ăn cơm thôi.
Diệp Phàm có vẻ đã mệt mỏi đến đi lại cũng đã run chân, hơn nữa, hứng thú liếc nhìn mấy cô nàng một lượt mà hỏi.
- Đủ rồi, đi ăn cơm thôi!
Tuyết Hồng lại cao hứng hẳn lên.
- Bọn em cũng đói bụng.
Phượng Khuynh Thành vội lên tiếng.
- Vậy cùng đi ăn luôn.
Diệp Phàm thuận miệng đáp.
Quẹt thẻ thanh toán xong Diệp Phàm đặng chẳng đừng mà gọi bên quản lý trung tâm thương mại phái hai xe chở đồ. Sau đó, mấy người thẳng tiến đến Khách sạn Hoàng Thành Căn.
- Anh đây sắp thành con buôn bán sỉ rồi.
Diệp Phàm lớn tiếng cười khổ.
Tự nhiên, ở Khách sạn Hoàng Thành Căn lại làm ầm ĩ một phen mới xong việc. Tự nhiên, Diệp Phàm lại là người phóng tay. Hơn nữa, tảng đá trong lòng này thật sự là khiến hắn buồn bực!
- Họ Phượng kia, chúng ta mấy ngày nữa lại chơi một chuyến nữa chứ?
Lúc chia tay Tuyết Hồng lại cắm tiếp một câu, Diệp Phàm thiếu chút nữa là té xỉu, khẩn trương cướp lời:
- Cái này, anh bận quá rồi, qua một thời gian ngắn nữa mới đi với bọn em được.
Ha ha ha...
Sáu cô nàng cười tươi như hoa, khiến người qua đường ai nấy ngắm đến rơi cả tròng mắt.
Đông viên của nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa tuy nói danh khí không bằng biệt thự ở Tây Viên, nhưng, có thể vào đây ở tất cả đều là nhân vật hiển hách của quốc gia. Cấp bậc ít nhất phải đạt tới Thứ trưởng. Mà biệt thự Tây viên là chỗ ở của các lãnh đạo cấp phó nguyên thủ trở lên, đương nhiên trình tự lại cao thêm một bậc nữa.
Lúc này, trước một tòa biệt thự thấp thoáng cây hoa ở Đông Viên có một chiếc Hồng Kỳ dừng đỗ. Từ bên trong đi ra một người trung niên khá có thần thái, mặt vuông trán rộng, mũi tương đối cao. Người này tên là Tạ Thắng Cường, chức vụ hiện tại là Phó bí thư Đảng ủy kiêm Phó trưởng ban thư ký nội các Chính phủ, cũng chính là người cầm lái của Tạ gia.
Hắn mới từ trong xe xuống, trong biệt thự lập tức có rất đông người đổ ra. Một người phụ nữ trung niên từ xa đã kêu lên:
- Ông à, rốt cuộc ông cũng đã trở về.
- Sao vậy Thái Anh?
Tạ Thắng Cường vừa mới từ nước ngoài khảo sát trở về, còn chưa hết mỏi mệt, thuận miệng vừa hỏi vừa tiến vào đại sảnh biệt thự, Thái Anh là bà xã của Tạ Thắng Cường.
- Thủy Đông với mấy đứa bạn tốt đều bị người ta đánh.
Thái Anh vẻ mặt rất tức giận. Tạ Thủy Đông vốn là con út của Tạ Thắng Cường.
Bấy giờ, Tạ Thắng Cường tiến vào đại sảnh mới nhìn thấy một cái đầu trẻ tuổi quấn đầy băng vải, trên chân cũng quấn như xác ướp. Mà người nọ miệng sưng to đến nỗi ngay cả Tạ Thắng Cường cũng sắp nhận không ra đây là con mình, Tạ Thủy Đông.
- Sao lại bị đánh thành như vậy, có phải lại đi ăn chơi đàng điếm làm ầm ĩ ở đâu nên mới ra nông nỗi này không? Tôi mới đi có vài ngày, các người rốt cuộc đang làm gì đó?
Tạ Thắng Cường luôn quản giáo rất nghiêm con cái trong nhà, nay nghĩ đến đứa con gây rối nên nông nỗi này thì trên mặt lập tức nghiêm huấn mà hỏi.
- Ông à, Thủy Đông bị đánh thành thế này rồi mà ông vừa về đến nhà không đau lòng, lại chưa chi đã mắng chửi, tim ông là sắt đá hay sao?
Thái Anh tương đối đã hài lòng, thanh âm cũng cao lên không ít.
- Được rồi, trước tiên nói một chút vì sao lại thế này?
Tạ Thắng Cường khoát tay áo ngồi xuống, thật ra, Tạ Thắng Cường lòng dạ sớm đã biết rõ.
Đứa con lúc này không nằm ở bệnh viện mà lại về nhà, mục đích thì không cần nói cũng biết, tự nhiên là trở về làm cho mình nhìn thấy tình trạng thê thảm này mà đòi công đạo thôi. Bởi vì, nếu Tạ Thủy Đông nằm bệnh viện, Tạ Thắng Cường chưa chắc có thì giờ rảnh mà nhìn đến.
- Đêm qua không phải đã thương lượng xong với Tiếu gia rồi sao, đi Khách sạn Hoàng Thành Căn chúc mừng. Mấy người trẻ tuổi bọn nó cùng nhau tụ tập náo nhiệt.
Cho nên mấy người thế hệ trước bọn tôi cũng không tiện tham gia. Ai biết đang khi bọn nó đang náo nhiệt thì đột nhiên có một tên ác ôn xông tới, gặp người liền đánh.
Hơn nữa còn cưỡng ép mà ôm lấy Thập lục muội hành hung. Người nọ rất dữ tợn, Thủy Đông bọn họ trở tay không kịp, đều bị đánh ngã lăn ra đất.
Hơn nữa, người nọ tuyệt đối là nhằm vào Thủy Đông, Thủy Đông bị đánh thảm nhất. Rất kỳ cục mà, ông à, việc này không thể không can thiệp rồi. Đứa nhỏ nhà chúng ta không thể để bị đánh thành bộ dạng như vậy mà để yên được?
Thái Anh thuật lại.
- Tiếu gia cũng có người ở hiện trường thì phải? Tiếu Hàn Xung cũng tới, hắn là người đầu tiên bị đánh trúng, nghe nói đùi và đầu đều bị thương.
Tạ Thủy Đông gian nan rặn ra từng chữ. Trên mặt cố khoa trương nhíu lại, dường như đau đớn lắm. Tự nhiên, thằng này đang dùng khổ nhục kế, mấy mánh cũ rích ấy sao có thể giấu diếm được Tạ Thắng Cường vốn cáo già.
- Các người báo cảnh sát chưa, nếu là ở Hoàng Thành Căn, khách sạn không có khả năng thiếu nhân viên bảo an chứ?
Tạ Thắng Cường sắc mặt bình tĩnh hỏi, chỉ hơi nhíu mày.
- Báo cảnh sát, cảnh sát cũng đã tới, bọn họ nói đang điều tra. Chẳng qua, lúc ấy kẻ đó chạy mất, cảnh sát nói nhất thời không tìm thấy hung thủ.
Thái Anh đáp.
- Người nọ sẽ không vô duyên vô cớ vọt vào phòng riêng các người đánh người chứ? Mày nói thật cho bố, người nọ tên gọi là gì?
Tạ Thắng Cường nghiêm mặt, hừ nói.
- Người nọ hình như quen với Thập Lục, vẫn mắng cái gì mà con mụ lẳng lơ, cái gì mà đông giai vân vân toàn những lời thô tục. Nghe Thập Lục gọi thì hình như là anh Bàng, tuy nhiên, hỏi qua Thập Lục rồi, con bé không chịu nói.
Thái Anh hừ nói với giọng tương đối phẫn nộ.
- Tiếu Hàn Xung bị đánh Tiếu gia cũng không phản ứng gì hay sao?
Tạ Thắng Cường dường như hiểu ra cái gì nên cứ thản nhiên mà hỏi.
- Sao lại không phản ứng, lúc ấy nhìn đến đứa con kia trong tình trạng thê thảm, Chung Hồng gấp đến độ phát khóc.
Thái Anh tiếp lời, Chung Hồng có vẻ là bà mẹ của Thập lục muội.
- Cái này cũng lạ đây.
Tạ Thắng Cường như thoáng chút suy nghĩ.
- Lạ gì mà lạ, ông còn không mau gọi điện thoại thúc giục Phó cục trưởng Cố đôi chút. Tôi thấy đám công an của quận Lục Dương căn bản là cũng không muốn quản chuyện này. Chúng ta đều đã thúc giục qua mấy lần, không ngờ vẫn trì hoãn, nói là đang tích cực điều tra, tích cực điều tra như thế nào mà đến hiện tại cả người cũng không tra ra được?
Thái Anh vội giục. Phó cục trưởng Cố mà bà ta nhắc đế tự nhiên là Phó cục trưởng cục Công an thành phố Bắc Kinh, Cố Hoài Hưng rồi.
- Gấp cái gì, chuyện mới phát sinh hôm qua, hôm nay người ta đang điều tra cũng bình thường thôi. Mới đớp một miếng đã muốn béo tốt ngay sao được, phá án cũng phải cho người ta thời gian chứ.
Tạ Thắng Cường không ngờ lại quát nạt giáo huấn bà xã luôn một trận.
- Không vội sao được, là con của chúng ta bị đánh thành bộ dạng như vậy đấy, bọn họ đương nhiên không vội rồi, ông ơi là ông. Nói thật với ông, cả nhà đang đợi ông trở về. Bằng không, ông không gọi thì tôi cũng đánh điện cho anh Cố rồi.
Thái Anh cũng đã có chút tức giận.
- Bà thật đúng là không hiểu chuyện, nếu như Thập lục muội không muốn nói ra cái tên “anh Bàng” kia là ai. Vậy chứng tỏ cái gì, bà không có óc sao? Suy nghĩ kỹ vào.
Tạ Thắng Cường nhướn mày, hừ nói.
- Bọn họ có quan hệ?
Thái Anh hoảng hốt hiểu ra, lập tức sửng sốt, sắc mặt nháy mắt liền thay đổi. Vốn là muốn bám của cầu thân với Tiếu gia, nếu như Thập lục muội có người khác rồi, đây chẳng phải là đứa con của bà ta mất phần hay sao.
- Trước kia có chút quan hệ cũng không sao, trước khi kết hôn người ta muốn tạm biệt bạn trai cũng là bình thường. Chắc hẳn là sau này y sẽ không tới nữa. Người nọ cứng rắn muốn ép buộc Thập Lục, cha, việc này, con muốn cha chủ trì công đạo. Tốt nhất là cha cứ ra mặt hỏi Thập Lục xem sao, không chừng cô ấy sẽ nói cho cha biết.
Anh chàng Thủy Đông này có vẻ như thực sự thích Thập lục muội nên mới đứng ra nói đỡ cho nàng ta.
Tạ Thắng Cường ngẫm nghĩ một chút, uống vào chén trà, sau đó cầm điện thoại lên gọi cho Tiếu Thiết Phong.
Tiếu Thiết Phong, được xưng tụng là uỷ viên thứ nhất dưới quyền Phó chủ tịch uỷ ban quân giới. Trong uỷ ban quân giới thứ hạng là tương đối cao. Còn kiêm chức Trưởng ban bên quốc phòng. Đương nhiên, cũng là nhân vật tai to mặt lớn thật sự trong giới quân đội.
Tạ gia rất có thực lực trong khối chính trị, mà nay lại muốn cùng Tiếu gia làm đám hỏi, đương nhiên chính là nhìn trúng cơ hội tăng quyền lực trong quân đội.
Chính trị phải đem kết hợp cùng quân đội mới có thể thể hiện ra uy lực to lớn. Thường thường thì khi lên cấp Thứ trưởng trở lên trong thể chế mà không có kết hợp giữa cả quân và chính thì rất khó có cơ hội leo thêm nữa.
- Anh Tiếu, xin chào, anh dùng cơm chiều rồi chứ?
Tạ Thắng Cường ra vẻ hòa nhã cười nói qua điện thoại.
- Vừa mới thôi, anh trở về lúc nào vậy?
Tiếu Thiết Phong hỏi.
- Vừa trở về, ha ha.
Tạ Thắng Cường cười lớn hai tiếng, quay qua hỏi:
- Hàn Xung sức khỏe thế nào rồi?
- Coi như cũng ổn, bị thương ngoài da thôi. Băng bó chút là được.
Tiếu Thiết Phong giọng điệu không ngờ vô cùng bình tĩnh đáp lại. Nhưng thật ra lại làm cho Tạ Thắng Cường có chút buồn bực, bởi vì mất đi cái cớ để tìm hiểu thêm một bước về tình huống. Tạ Thắng Cường vốn muốn mượn câu chuyện này dẫn dắt để hỏi tới Thập lục muội.
Nhưng Tiếu Thiết Phong cũng chợt hỏi:
- Anh Tạ, thằng bé Thủy Đông thì thế nào?
- Ôi, tình hình không được tốt. Trên mặt sưng lớn, đùi cũng sưng lên, trước ngực xương sườn còn bị chặt đứt hai cái. Đứa nhỏ này, thật sự là càn quấy, sao có thể đánh nhau với người ta, lần này trở về phải trừng trị một chút, muốn làm phản hay sao?
Tạ Thắng Cường nói như thế, tự nhiên là kích tướng Tiếu Thiết Phong. Bởi vì, việc này chung quy có vẻ là do Thập lục muội mà ra.
- Ôi, anh Tạ, thiệt là ngại quá. Vì chuyện của Thập Lục mà khiến Thủy Đông chịu oan ức. Tuy nhiên, cũng không rõ bên cục Công an điều tra thế nào rồi?
Tiếu Thiết Phong lời nói hàm chứa thái độ ăn năn xin lỗi.
- Bọn họ nói là đang điều tra, tôi nghĩ, hung thủ kia cũng không có khả năng độn thổ biến hóa mà chạy đi?
Tạ Thắng Cường cố ý đáp.
- Hung thủ thì không chạy thoát được đâu. Việc này do Thập Lục dựng lên, Tiếu gia chúng tôi sẽ cho các người một câu trả lời thỏa đáng Thế nên anh cứ yên tâm anh Tạ ạ.
Tiếu Thiết Phong đột nhiên cứng giọng đứng lên, lập tức bày tỏ thái độ.
Nhưng thật ra làm cho Tạ Thắng Cường trong lòng có chút thư thái. Vốn cho là Tiếu Thiết Phong vì con gái mà muốn bao che cho tên kia, Tạ Thắng Cường trong lòng còn có chút tức giận, không ngờ người ta cũng không có ý tứ này.
Đặt điện thoại xuống, Tiếu Thiết Phong thong thả rảo bước đi lại trong thư phòng.
Sau đó chậm rãi đi đến phòng con gái.
- Cha!
Có vẻ như Thập lục muội đang ngồi trên giường nghịch dao găm, thấy Tiếu Thiết Phong tiến vào, lập tức đứng lên.
- Ngồi đi, cha có việc muốn hàn huyên tán gẫu với con đây.
Tiếu Thiết Phong bảo con gái ngồi xuống cạnh mép giường rồi ông ta cũng tự mình ngồi xuống chiếc ghế đơn cạnh đó.
- Cha, cha có muốn hút thuốc không?
Thập lục muội hỏi vậy, bởi vì,cô biết Tiếu Thiết Phong rất nghiện thuốc lá, một ngày phải hai bao là ít.
- Nhưng cha không muốn làm cho phòng con gái ám mùi khói thuốc, nếu thế thật con sẽ không lải nhải phiền chết hay sao, ha ha.
Tiếu Thiết Phong thản nhiên cười cười.
- Không việc gì.
Thập lục muội hình như biết cha tìm mình nhất định là có chuyện, liền có ý đợi ông mở lời trước.
- Người thanh niên hôm trước đánh người, con có quen hắn chứ?
Tiếu Thiết Phong đi thẳng vào vấn đề, hôm qua vốn là ông đã muốn hỏi rồi, tuy nhiên, không có tự mình mở miệng, mà là bảo bà xã Chung Hồng nói chuyện với con gái nhưng cô lại không chịu nói.
Tiếu Thiết Phong cũng nghĩ ngợi mất vài ngày mới hỏi việc này, dù sao, người của Tạ gia nhân cũng bị đánh cho rất thê thảm, vấn đề mang tính thể diện dù sao cũng phải giải quyết.
Nhưng điều khó có thể chấp nhận được chính là mớ rắc rối này rất có thể sẽ khiến việc kết thông gia giữa hai nhà Tạ Tiếu cũng theo đó mà đành phải gác lại.
Với Tiếu Thiết Phong mà nói, ông ta cũng không muốn thấy việc này phát sinh. Tuy nhiên, ông cũng hiểu được tính tình của con gái, càng ép thì cô càng không nói.
----------oOo----------
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2130: Dạo một vòng quanh cục Công an
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
.
Dù sao cũng phải cho cô thời gian để bình tĩnh lại, hiện tại, nếu như Tạ Thắng Cường đã trở lại tự mình hỏi về việc này, có vẻ Tiếu Thiết Phong cũng hiểu được không thể làm lỡ việc. Bằng không, Tạ gia không phục, sẽ oán Tiếu gia ngay.
Tạ Thắng Cường là Phó trưởng ban thư ký nội các Chính phủ, giữ chức vụ cấp Bộ trưởng. Năm nay tuy mới hơn 50 nhưng còn có tiềm lực và không gian thăng tiến rất lớn.
Nếu như ông ta có thể leo được cao hơn, tỷ như, sau này có thể ngồi lên vị trí Phó Thủ tướng, vậy sự ủng hộ đối với Tiếu gia sẽ càng lớn.
Tiếu Thiết Phong lại mới 50, đương nhiên cũng muốn cố gắng trèo cao hết mức. Tin rằng có Tạ gia ủng hộ, hai nhà đều sẽ hưởng lợi rất nhiều.
Huống chi, hai nhà vốn là thế giao, giao tình vốn cũng không tệ. Vì một chút chuyện nhỏ mà khiến cho tất cả mọi người sinh lòng ghét bỏ nhau, vậy thì thật đúng là không đáng chút nào.
- Quen... Có quen ạ.
Tiếu Thập lục muội cúi đầu, vân vê vạt áo trên đầu ngón tay như cuốn sợi dây chun.
- Con gọi hắn là Anh Bàng, hắn tên thật là gì, người ở đâu? Công tác nơi nào?
Tiếu Thiết Phong bắt đầu quá trình tra hộ khẩu.
- Con cũng không rõ lắm, con chỉ biết anh ấy là anh Bàng.
Tiếu Thập lục muội đương nhiên không muốn lộ ra thân thế của Vương Nhân Bàng rồi, bởi vì, Tiếu Thập lục muội có chút lo sợ rằng nếu cha cô ra tay thì sẽ làm Vương Nhân Bàng bị thương. Thứ nữa là sợ Vương gia phản kích lại sẽ thương tổn đến Tiếu gia.
Dù sao, tầm quan trọng và ảnh hưởng của Lão Vương Tiếu Thập lục muội cũng đã tận mắt nhìn thấy. Vì cứu Lão Vương, ngay cả Tổ phó thường trực Nghiêm Thế Kiệt củtổ A đặc nhiệm cũng phải hy sinh.
Chúng tỏ là tổ A rất coi trọng Lão Vương. Tuy nói hiện tại Lão Vương đã là phế nhân, tuy nhiên tầm ảnh hưởng của gia tộc có thần hộ mệnh Tổ đặc nhiệm A Vương Bài thì hẳn là còn có chút phân lượng. Huống chi, Diệp Phàm và Vương Nhân Bàng lại là huynh đệ thân thiết.
Năng lực của Diệp Phàm Tiếu Thập lục muội đã tận mắt chứng kiến, hắn trưởng thành ắt sẽ là Vương Bài trẻ tuổi của tổ A rồi, có thể nói là “ con cưng” của tổ A.
Nếu Vương Nhân Bàng bị đả kích, Diệp Phàm tuyệt đối sẽ phản kích ngay. Diệp Phàm cũng không chỉ đại biểu cho một mình hắn, còn có nhà vợ của hắn là Kiều gia. Uy lực của Kiều gia đại viện ngay cả Tiếu gia cũng phải cân nhắc đôi chút.
Cho nên, Tiếu Thập lục muội thực không muốn nhìn thấy Vương Tiếu Tạ ba nhà đấu đá lẫn nhau. Tay hay chân cũng đều là thịt, bất luận nhà nào bị tổn thất, Tiếu Thập lục muội đều sẽ đau lòng.
Đương nhiên, đối với Tạ gia, Tiếu Thập lục muội cũng không có nhiều cảm tình cho lắm. Về phần Tạ Thủy Đông thích cô cũng chỉ vẻn vẹn là hắn ta đơn phương tình nguyện thôi.
Ngày đó Tiếu Thập lục muội cũng là bị mẫu thân ép buộc không có biện pháp đành phải đi xem mặt một chút, cô muốn tìm cơ hội giải thích cho Tạ Thủy Đông hiểu.
Hơn nữa, Tiếu gia cũng cần Tạ gia ủng hộ, cô cũng không muốn thấy Tiếu gia bị Tạ gia trở mặt.
Tuy nhiên, được cái này thì mất cái kia nên rất khó vẹn cả hai. Cho nên, Tiếu Thập lục muội vẫn ngậm miệng không nói ra Vương Nhân Bàng. Liền hy vọng việc này có thể không đi đến đâu là tốt nhất.
- Cha à, cha đừng hỏi nữa có được không, con van cha đó.
Tiếu Thập lục muội đôi mắt đỏ lên, cầu khẩn.
- Vì sao?
Tiếu Thiết Phong mỉm cười, sắc mặt bắt đầu trở nên có phần nghiêm túc.
- Con có băn khoăn gì à, không sao đâu, con cứ nói cho cha biết, tin rằng cha sẽ xử lý rất ổn đấy.
Tiếu Thiết Phong vẫn lấy giọng điệu hòa hoãn thương lượng mà nói, ông ta thực sự cũng không muốn bức ép đứa con gái bảo bối của mình.
- Cha, con van cha, cha đừng hỏi nữa.
Tiếu Thập lục muội đã ngân ngấn nước mắt lưng tròng.
- Có thật là con không nói cho cha nghe phải không?
Tiếu Thiết Phong vẻ mặt càng ngày càng nghiêm túc.
- Cha sẽ làm gì anh ấy chứ?
Tiếu Thập lục muội ngẩng đầu lên, hỏi.
- Cha chưa nghĩ đến chuyện làm gì với nó? Tuy nhiên, Tiếu gia và Tạ gia đều có người bị thương, nghe nói người ở hiện trường toàn bộ đều bị thương rồi. Thằng đó đã làm ra trò gì vậy chứ, muốn nếm lấy chế tài của luật pháp chăng? Việc này, cha cũng nói thật, cha sẽ không nhúng tay vào, cứ để pháp luật phán xét.
Tiếu Thiết Phong bày tỏ thái độ.
- Cha... có thật là cha sẽ không ra tay, chỉ giao cho cục Công an xử lý?
Tiếu Thập lục muội ấp úng hỏi.
- Cha đây đã khi nào lừa gạt con chưa?
Tiếu Thiết Phong vẻ mặt nghiêm chỉnh bảo tiếp:
- Thập Lục, có một số chuyện là không còn cách nào khác. Việc này người là do con dựng lên, dù sao cũng phải cho Tạ gia một câu trả lời thỏa đáng có phải hay không? Dù là hôm nay con không nói, qua mấy ngày nữa người ta cũng sẽ điều tra ra. Muộn không bằng sớm một bước. Việc này, tóm lại là một câu đó thôi.
Tiếu Thập lục muội trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng mới quyết định nói ra:
- Vậy được rồi, tuy nhiên, cha, con nói rồi đấy, cha nhất định không được nhúng tay vào, chỉ cần biết tình hình thôi nhé. Nếu cha mà nhúng tay, cả đời này con sẽ không thèm để ý đến cha nữa đâu.
- Cha đã nói không nhúng tay thì là không nhúng tay vào, chỉ cần đem việc này báo cho Tiếu gia, tin rằng bọn họ sẽ báo lên cơ quan công an ngay.
Tiếu Thiết Phong vẻ mặt nghiêm túc đáp.
- Anh ấy tên là Vương Nhân Bàng...
Tiếu Thập lục muội đem một số thông tin đã có chọn lựa từ trước về Vương Nhân Bàng nói ra, tin là bằng này đó cũng có thể tìm được y rồi.
Cuối cùng, Tiếu Thập lục muội lại nhấn mạnh lần nữa:
- Cha, cha ngàn vạn lần đừng nhúng tay, bằng không, con gái sẽ hận cha cả đời đấy.
- Yên tâm!
Tiếu Thiết Phong nói rồi liếc nhìn con gái một cái, hỏi:
- Cậu ta là bạn trai của con à?
- Không... Không phải, bạn bè bình thường thôi ạ?
Tiếu Thập lục muội sắc mặt đỏ ửng lên, khẩn trương lắc lắc đầu.
- Không phải như thế, so với bạn bè bình thường thì tốt hơn một chút.
Tiếu Thập lục muội vừa thấy thế liền sợ hãi thốt ra, về phương diện cảm tình hiển nhiên là cố ý tăng lên chút ít. Hẳn là cô sợ Tạ gia bên kia “chăm bẵm” Vương Nhân Bàng quá độc ác sẽ lại tạo nên một cuộc sóng gió lớn.
- Ừm, cha biết rồi...
Tiếu Thiết Phong như thoáng chút suy nghĩ, đoạn gật gật đầu. Tự nhiên đã nhìn ra chút manh mối ở đây.
- Cha, anh ấy là bạn thân cảu con...
Tiếu Thiết Phong vừa mới quay bước đi ra ngoài, Tiếu Thập lục muội ở sau lưng lại “tăng giá” tiếp.
- Loại người thô lỗ như vậy, cha thấy sau này con cũng đừng kết giao cùng nữa. Thằng bé Thủy Đông kia cũng không tệ, văn bằng nghiên cứu sinh thạc sĩ, đơn vị công tác cũng tốt. Hai bên lại đã sớm quen biết nhau, sau này nó còn rất có tiền đồ đấy.
Tiếu Thiết Phong dặn thêm.
- Cha, việc này, không có khả năng đâu.
Tiếu Thập lục muội quả quyết nói, hẳn là cô muốn lập tức tấn công ý tưởng của cha mình, chặt đứt suy nghĩ của đám người thế hệ trước.
- Từ từ sẽ tính vậy.
Tiếu Thiết Phong quăng nốt một câu rồi đi ra ngoài. Ông ta hiểu được, nhất thời cũng khó uốn nắn, rõ ràng phải từ từ thôi.
Tin rằng Tạ gia sau khi biết được thông tin về Vương Nhân Bàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì, Tiếu Thiết Phong cũng không muốn nghĩ tiếp. Tuy nhiên, chuyện y đã đồng ý với con gái, y cũng sẽ làm được.
- Một tên côn đồ không quan không tước, lại dám kiêu ngạo như thế. Chẳng lẽ là giống heo ăn lắm đồ béo nên quẫn trí mất rồi?
Vừa mới đặt điện thoại xuống, Tạ Thắng Cường đã không khỏi ấp úng lẩm bẩm.
- Ông Tạ, ông đang ở đây lải nhải cái gì thế? Ai không quan không tiền không chức hả?
Bà xã Thái Anh không nhịn được liền hỏi.
- Tên đó là Vương Nhân Bàng, trú tại một nơi gọi là Vương gia cốc ở vùng ngoại ô Bắc Kinh này. Nghe nói đó chỉ là một thôn nhỏ, có hơn mười gia đình, người trong thôn toàn bộ đều mang họ Vương...
Tạ Thắng Cường thản nhiên hừ một tiếng.
- Ông Tạ, ông nói xem, Vương Nhân Bàng và Tiếu Thập lục muội có phải có quan hệ gì hay không?
- Quan hệ thì khẳng định là có rồi, tuy nhiên, tới mức nào thì cũng không rõ lắm. Tuy nhiên, hiện tại không cần bàn đến cái này, chỉ cần con bé có thể hồi tâm chuyển ý là được.
Lần này con bé đã đồng ý đem tình hình nói cho anh Tiếu, vậy đoán chừng là đã muốn chặt đứt tình cảm phương diện này rồi. Bà có rảnh thì hãy nói chuyện với Thủy Đông, bảo nó đừng chấp nhặt nữa.
Đám trẻ còn chưa kết hôn thì có bạn trai cũng là bình thường. Hơn nữa, Tiếu Thập lục muội còn trẻ, nhất thời kích động cũng không có gì là lạ mà?
So với chúng ta năm nào thì không thể giống nhau được.
Tạ Thắng Cường nói thế vì ông ta đương nhiên cũng không muốn mất đi cơ hội tốt để làm thân cùng Tiếu gia.
Tạ Thắng Cường có dã tâm rất lớn về chính trị, bước tiếp theo mà y nhắm tới đương nhiên là trao quyền cho cấp dưới để tự mình tới tỉnh nào đó đảm nhiệm bí thư một nhiệm kỳ, sau đó trở lại nội các Chính phủ đảm nhiệm chức Phó Thủ tướng, hoặc ít nhất cũng phải là uỷ viên quốc hội.
- Ông Tạ, một khi đã như vậy, chúng ta sẽ đem tình hình báo lại cho Phó cục trưởng Cố một tiếng. Ác nhân tuyệt đối phải nghiêm trị có phải không nào?
Thái Anh liếc nhìn Tạ Thắng Cường một cái, lại nói thêm:
- Chỉ có điều việc này, Tiếu gia sao lại không ra mặt? Chẳng lẽ bọn họ muốn ở một bên xem cuộc vui hay sao?
- Chắc là băn khoăn chuyện Tiếu Thập lục muội rồi, hơn nữa, Tiếu Thập lục muội có thể nói ra, có phải là anh Tiếu đã đáp ứng giao dịch gì với con gái. Tuy nhiên, anh Tiếu có thể cung cấp này đó thông tin thì cũng đã không coi chúng ta là người ngoài rồi.
Tạ Thắng Cường nhận định.
Tạ Thắng Cường vừa đi khỏi, Thái Anh liền cầm điện thoại lên gọi cho Phó cục trưởng cục Công an thành phố họ Cố. Tin rằng với một tên côn đồ không có quyền không có tiền thì Phó cục trưởng cục công thành phố có thể nặng nhẹ mà làm xong việc. Đương nhiên, xử lý thế nào, Phó cục trưởng Cố tự nhiên đã 'hiểu'.
Cùng lúc đó, Vương Nhân Bàng bên này đang cảm thấy chán thấy mồ, liền từ trong Vương gia cốc đi ra. Mới vừa bước ra con đường nhỏ lát đá thì điện thoại vang lên.
Vừa thấy dãy số, biết là Tiếu Thập lục muội gọi tới, y vừa bắt máy đã lập tức mắng:
- Cô còn có mặt mũi gọi điện thoại đến, Vương Nhân Bàng tôi không giao du cùng loại đàn bà ăn ở hai lòng, chân đứng hai thuyền(bắt cá hai tay) như cô, chúng ta sau này không cần liên lạc lại nữa.
Nói xong liền cúp điện thoại.
Tuy nhiên, lập tức điện thoại lại vang lên, vừa thấy, vẫn là Tiếu Thập lục muội thì y thẳng tay dập luôn.
Tuy nhiên, liên tiếp đến vài lần, Tiếu Thập lục muội vẫn gọi tiếp, cậu chàng này tức giận quá, liền đành bốc máy quát:
- Người đâu phiền vậy ta, cô muốn làm gì? Có phải muốn thị uy với tôi rồi đi tìm cái tên mặt hoa da phấn kia mà hú hí.
Bố chỉ hận lúc ấy làm sao lại không phế nó đi, mẹ nó! Cô cũng muốn tìm một nhà khá giả đấy, giống tốt đấy, đừng quá bẩn thỉu như tôi đây có phải hay không, có thấy mất mặt không hả?
Thật là, cái thứ như vậy mà cô cũng thèm, cô không phải là chẳng ai thèm vào nữa chứ?
Vương Nhân Bàng đem toàn bộ cơn giận phát tiết đi ra, lời lẽ thật sự cay độc.
- Anh Bàng, anh nghe em nói được không?
Tiếu Thập lục muội cầu khẩn.
- Không nghe không nghe, nghe cái rắm.
Vương Nhân Bàng lại quát.
- Không nghe thì thôi, nhưng người bị anh đánh hôm đó là Tạ Thủy Đông, cha y tên là Tạ Thắng Cường, Phó trưởng ban thư ký đương nhiệm của nội các Chính phủ, cán bộ cấp Bộ trưởng... Bọn họ đã báo án rồi, là báo án lên quận Lục Dương đấy, anh tốt nhất là chú ý một chút. Hơn nữa, nghe nói bọn họ có người quen bên cục Công an thành phố.
Tiếu Thập lục muội sợ Vương Nhân Bàng lại tắt điện thoại, liền khẩn trương đem tình hình bên Tạ gia nói tuốt tuột ra một hơi, vẫn là sợ Vương Nhân Bàng bị thua thiệt.
- Phó trưởng ban thư ký, cán bộ cấp Bộ trưởng, chức quan to nhỉ, Vương Nhân Bàng này không quan không tước không tiền không chức, bố cứ thây kệ đấy, chân trần còn sợ đi giày sao, xem thủ bọn chúng có thể lanmf gì tôi nào?
Bọn họ có người bên cục công an thành phố sao, tôi sẽ đi ngay bây giờ, đến cục Công an thành phố giao lưu một vòng, xem bọn họ có thể làm gì nổi tôi chứ.
Cái gì vậy, cho là có quyền muốn gì được nấy sao?
Vương Nhân Bàng lại tức giận điên lên, cạch một tiếng cúp luôn điện thoại. Bên trong truyền đến tiếng Tiếu Thập lục muội như sắp khóc đến nơi:
- Anh ngàn vạn lần đừng có đi!
----------oOo----------
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♎ Sói Ngây Thơ