05-03-2008, 03:30 PM
Huyết Phụng Thần - Tuyết Thiên Hồ
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: U Minh Hồng Hoang
Bà i gởi: 1,281
Thá»i gian online: 2 ngà y 16 giá» 45 phút
Thanks: 1
Thanked 313 Times in 236 Posts
Chương 14 – Äẩu nô
Hồi 5
Dịch giả: StormRaider
Nguồn: Tà ng thư viện
Má»™t cước vừa hết, chân phải cá»§a Yến Vị Quy lại đá tá»›i, Lục Tiệm trầm giá»ng hét má»™t tiếng, từ “Thá» giả tướng†biến thà nh “Hầu vương tướngâ€, má»™t chưởng quét nhanh ra, bá»—ng nghe Sá»u nô nhân nói vá»™i:
- Không được ngạnh tiếp.
Âm thanh chưa dứt, chưởng cước đã giao nhau, bình một tiếng, ngón út và ngón vô danh của Lục Tiệm cong đi rồi gãy. Yến Vị Quy hừ lạnh một tiếng, nhịn đau thu chân lại, chân phải không trụ vững được, vạch thà nh vòng tròn.
Lục Tiệm bị gãy hai ngón tay, kiếp lá»±c liá»n sinh ra, xương cốt kêu khẽ má»™t tiếng đã tiếp lại được như bình thưá»ng.
- Kiếp lá»±c cá»§a ngươi là ở tay – Yến Vị Quy hừ lạnh nói – kiếp lá»±c cá»§a ta ở chân. Ngươi đã từng nghe câu “Thá»§ thị lưỡng phiến môn, toà n bằng cước thÃch nhân†(tạm dịch – tay chỉ để há»— trợ, giết ngưá»i phải dùng chân) chưa ?
Lục Tiệm hÃt má»™t hÆ¡i, biến hóa thà nh “Chư thiên tướngâ€, song chưởng đánh ra thu và o liên tiếp, kÃn kẽ không ngừng, bá»—ng thấy Yến Vị Quy dưới chân như có lò xo, đột nhiên bắn vá»t đến, má»™t cước lại tung ra. Lục Tiệm xuất chưởng vốn là hư chiêu, thấy váºy liá»n biến “Mã vương tướng†xuất má»™t cước nghênh đón.
Sá»u nô nhân thầm kêu há»ng bét, tâm niệm còn Ä‘ang chuyển động thì Lục Tiệm đã kêu thảm má»™t tiếng bắn vá» phÃa sau, lúc tiếp đất trước hết biến “Thần ngư tướng†lăn má»™t cái trên mặt đất rồi lại biến “Tước mẫu tướng†để tiêu khứ lá»±c đạo cá»§a cước đó, bá»—ng nghe Sá»u nô nhân hét lên:
- Tôi chạy trước.
Nói xong cô tung mình chạy ra xa, Lục Tiệm thấy cô bá» chạy má»™t mình vô cùng kinh ngạc, bá»—ng thấy Yến Vị Quy hÆ¡i do dá»± rồi phi thân Ä‘uổi theo hướng Sá»u nô nhân.
Lục Tiệm ngần ngưá»i ra, bá»—ng có ngưá»i cưá»i hi hi nói:
- Có gì kỳ quái đâu ? Má»™t con chó săn không thể đồng thá»i truy Ä‘uổi hai con thá».
Lục Tiệm nghe váºy đột nhiên tỉnh ngá»™, nguyên Sá»u nô nhân thấy đối thá»§ quá mạnh, cố ý bá» chạy, Yến Vị Quy nếu quả tháºt má»™t mình ra tay, thấy Sá»u nô nhân bá» chạy, lại cân nhắc trước sau, biết không thể cùng lúc bắt hai ngưá»i, tất nhiên sẽ bá» qua Lục Tiệm Ä‘ang bị thương để Ä‘uổi theo Sá»u nô nhân.
Sá»u nô nhân hà nh động như váºy hoà n toà n là xả thân dụ địch. Lục Tiệm nghÄ© đến đó, trong lòng cấp bách, đúng lúc định Ä‘uổi theo thì trước mắt má»™t bóng ngưá»i bá»—ng xuất hiện, má»™t ngưá»i chặn đưá»ng cưá»i nói:
- Không cần Ä‘uổi theo, ta là đối thá»§ cá»§a ngươi, ta tên Tiết NhÄ©, biệt hiệu là “ThÃnh ká»·â€.
Yến Vị Quy má»™t khi đã động thân liá»n nhanh như Ä‘iện chá»›p, không quá ba mươi bước đã đến sau lưng Sá»u nô nhân, má»™t trảo xuất ra nhắm và o tóc cô, mắt thấy tóc cô đã nắm trong tay, Yến Vị Quy tưởng đã chắc ăn, bất ngá» thân mình Sá»u nô nhân đột nhiên co rút lại, toà n bá»™ chui và o lòng đất.
Yến Vị Quy cả kinh, định thần nhìn bá»™ tóc giả đó, thấy bá»™ tóc giả nà y chân tóc gắn lên má»™t cái mặt nạ, mặt nạ đó vô cùng xấu xÃ, ngưá»i ngoà i nhìn và o khó mà chịu nổi, Yến Vị Quy đột nhiên đại ngá»™:
- Bộ mặt xấu xà của cô ta đúng là giả.
Lại thấy chá»— Sá»u nô nhân biến mất trở thà nh má»™t cái hố sâu, bất giác trong lòng lo ngại, chỉ sợ Sá»u nô nhân phá đất táºp kÃch, vá»™i nhảy lên má»™t cây cao, đứng trên đó nhìn ra bốn phÃa. Äá»™t nhiên thấy mặt đất phÃa bắc hÆ¡i động Ä‘áºy liá»n xuất ra má»™t cước, thế như lôi đình, hoà n toà n cắm sâu và o lòng đất.
Lá»±c cá»§a má»™t cước đó công phá và o sâu hÆ¡n má»™t trượng, cát bụi tứ tán, mặt đất chấn động, Sá»u nô nhân nếu bị cước lá»±c nà y đánh và o thì không chết cÅ©ng trá»ng thương.
Không ngá» lúc chân Yến Vị Quy đá sâu và o lòng đất bá»—ng cảm giác có Ä‘iá»u quái dị, hai chân cá»§a y trà n đầy kiếp lá»±c, không chỉ chạy như bay mà còn cứng như sắt, bách độc bất xâm, có Ä‘iá»u lần nà y trong đất không phải là đao kiếm, cÅ©ng không có chất độc mà là má»™t lưới cưá»ng lá»±c xô tá»›i. Y thay đổi ý niệm không kịp, liá»n thấy hà ng chục cái rá»… cây phá đất chui ra, theo chân y xoạt xoạt chạy lên.
Việc nà y quái dị vô cùng, Yến Vị Quy quát lên má»™t tiếng, chặt đứt bảy tám Ä‘oạn rá»… cây đó, có Ä‘iá»u rá»… cây vừa đứt liá»n có chất dịch mà u xanh chảy ra, chá»— bị chặt đứt lại má»c dà i ra, đầu rá»… cây bị chặt đứt rÆ¡i xuống đất lại tái sinh, má»c lên thà nh rá»… cây má»›i, vì váºy Yến Vị Quy cà ng chặt thì rá»… cây cà ng dà i cà ng nhiá»u, nhất thá»i cà ng ngà y cà ng bao chặt lấy y, phảng phất như không bao giá» ngừng nghỉ, Yến Vị Quy vốn là má»™t cưá»ng nô lại bị khóa chặt giữa trùng trùng rá»… cây, không thể động Ä‘áºy.
Yến Vị Quy vừa kinh hãi vừa tức giáºn, cố sức giáºt mạnh má»™t cái, bá»—ng phát giác mặt đất bốn phÃa cÅ©ng theo đó chuyển động, nhưng rừng rá»… cây thì không nhúc nhÃch tà nà o, lại định giáºt tiếp bá»—ng nghe Sá»u nô nhân thở hÆ¡i gấp nói:
- Không cần phải phà sức, ngươi đã nghe “háºu đức tái váºt, hóa sinh thảo má»™c†chưa ?
Yến Vị Quy cả kinh, thất thanh nói:
- Cô, cô là “Äịa mẫu†nương nương ?
Sá»u nô nhân hừ lạnh má»™t tiếng, nói:
- Ta nếu là Äịa mẫu thì ngươi còn sống để nói năng được sao ?
Yến Vị Quy không kìm được nói:
- Nếu cô không phải là “Äịa mẫuâ€, sao có thể thi triển thuáºt “Hóa sinh†?
Sá»u nô nhân cưá»i nhạt nói:
- Không phải là Äịa mẫu thì không thể luyện thà nh “Hóa sinh†ư ?
Yến Vị Quy nói:
- Nhưng nếu cô đã luyện thà nh “Hóa sinh†thì dù không phải là Äịa mẫu, trong tương lai cÅ©ng trở thà nh Äịa mẫu. Nói như váºy, ta là kiếp nô cá»§a Thiên bá»™, cô là thiếu chá»§ cá»§a Äịa bá»™, có thể coi là ngưá»i cùng má»™t nhà .
- Bá»›t nịnh bợ Ä‘i – Sá»u nô nhân quát khẽ - ta đã trồng “Nghiệt nhân tá»â€ trên mình ngươi, lúc nà o cÅ©ng có thể biến thà nh “Nghiệt duyên đằngâ€, rá»… cây bao bá»c chu vi mưá»i trượng, trừ khi ngươi có thể nhổ báºt đất đá nặng mấy vạn cân trong chu vi mưá»i trượng nà y, nếu không đừng mong thoát khá»i.
Yến Vị Quy trầm mặc một lúc, đột nhiên nói:
- “Nghiệt duyên đằng†đó hoà n toà n phụ thuá»™c “Chu lưu thổ kÃnh†cá»§a cô để có thể chặt rồi lại má»c. Muốn ta bị chế trụ thì cô cÅ©ng phải lưu lại bồi tiếp, chúng ta thỠđợi xem ai kiên nhẫn hÆ¡n.
Sá»u nô nhân nghe liá»n im lặng, thuáºt “Hóa sinh†cá»§a cô còn lâu má»›i đại thà nh, chỉ có thể vây chặt Yến Vị Quy chứ không thể đả thương y, hÆ¡n nữa Yến Vị Quy nói không sai, “Nghiệt duyên đằng†muốn bảo trì uy lá»±c thì phải không ngừng hấp nạp “Chu lưu thổ kÃnh†cá»§a cô. Sá»u nô nhân công lá»±c còn thấp, gặp phải cưá»ng địch như váºy, không còn cách nà o khác phải sá» ra “Hóa sinhâ€, lúc nà y phát giác ná»™i tức đã cạn, không kìm được lại cảm thấy lo lắng.
Äúng lúc đó, bá»—ng nghe tiếng cưá»i hi hi, Trầm Tú phe phẩy quạt lông, từ góc tưá»ng phÃa trước cưá»i cưá»i bước ra.
oOo
Lục Tiệm định tâm nhìn lại, chỉ thấy má»™t ngưá»i tầm thước, không béo không gầy, mắt mÅ©i Ä‘á»u nhá», chỉ có đôi tai cá»±c to, trong lúc y nói chuyện cÅ©ng rung động không ngừng.
Quái nhân tai to như váºy, Lục Tiệm bình sinh chưa từng gặp, đầu tiên kinh hãi, sau đó không kìm được há»i:
- Tai của ngươi bị sưng ư ?
Tiết NhÄ© mắt lá»™ sắc giáºn, bá»±c tức nói:
- Nói lăng nhăng, tai của ta rất tốt, sao có thể nói là bị sưng ?
Lục Tiệm ngạc nhiên nói:
- Nếu không bị sưng, sao lại dà i như … lợn.
Tuy y không nói chữ “tai†nhưng Tiết NhÄ© hiểu rõ ý cá»§a y, tức giáºn kêu oa oa, nói:
- Tiểu tỠđáng chết, ngươi dám cưá»i cợt gia gia – vừa nói, trong mắt xuất hiện thần sắc oán độc – ta rất háºn ngưá»i khác nói đến chữ “lợnâ€, ta vốn chỉ muốn bắt sống ngươi, hiện giá» ngươi phải chết.
Lục Tiệm nghÄ© đến Sá»u nô nhân bị Yến Vị Quy truy sát, là nh Ãt dữ nhiá»u, không muốn lằng nhằng vá»›i lão, liá»n nói:
- Tai ngươi to như váºy, có gì đặc biệt chứ ?
Nói xong tung mình chạy Ä‘i, không ngá» vừa cất bước thì không những không tiến lên mà không tá»± chá»§ được lùi lại má»™t bước dà i. Lục Tiệm trong lòng hãi dị, quay đầu lại nhìn, đã thấy Tiết NhÄ© tay trái cầm má»™t con cá gá»— mà u và ng, tay phải cầm má»™t cái gáºy ngắn mà u bạc, dùng gáºy đánh và o cá gá»— nhưng không phát ra âm thanh gì.
Lục Tiệm trong lòng kỳ quái, lại cất bước bỠđi, không ngỠtrong lòng nghĩ đến đi tới mà lúc cất bước lại thà nh lùi một bước dà i.
Lục Tiệm cảm thấy khó hiểu, lại nghe Tiết NhÄ© cưá»i hi hi nói:
- Ngươi có biết tại sao ta được gá»i là “ThÃnh kỷ†không ? Chữ “kỷ†đó có hai nghÄ©a, ở đây có nghÄ©a là nhá» không thể so sánh được. “ThÃnh kỷ†có nghÄ©a là khả năng nghe cá»§a ta mưá»i phần tinh tế, có thể nghe được âm thanh mà ngưá»i thưá»ng không nghe được, như tiếng kêu cá»§a loà i dÆ¡i, tiếng chấn động ngoà i ngà n dặm, hoặc tiếng tim Ä‘áºp, mạch nhảy cá»§a ngưá»i.
Lục Tiệm kinh nghi nói:
- Tại sao ta rõ rà ng là tiến lên, không ngá», không ngỠ…
- Không ngá» biến thà nh lùi lại phải không ? – Tiết NhÄ© tiếp lá»i, nói – đó là do ta dùng “Kinh hồn bổng†đánh và o “Táng tâm má»™c ngưâ€, muốn gá»i ngươi như thế nà o thì ngươi sẽ là m như váºy – nói xong đảo mắt má»™t cái rồi lại cưá»i nhạt nói – lúc nãy ngươi cưá»i cợt tai cá»§a ta phải không ? Phạt ngươi tá»± tát tám cái, trước hết đánh bên trái, sau đó đánh bên phải.
Nói xong gõ ngân bổng, Lục Tiệm ứng thế giơ cao tay trái, vung lên rồi đánh xuống, tát mạnh và o mang tai một cái, đầu váng mắt hoa; Tiết Nhĩ lại gõ, Lục Tiệm tay phải giơ lên, tát xuống má phải. Nháy mắt, Lục Tiệm tay phải tát bên phải, tay trái tát bên trái, hai tay liên tiếp tát và o má, đã đánh xong đủ tám cái, chỉ thấy trước mắt đảo lộn, hai tai ong ong, hai má tê liệt như gỗ đá, dĩ nhiên đau đớn vô cùng.
- Äã biết lợi hại chưa – Tiết NhÄ© cưá»i hi hi nói – lại cho ngươi ngã hai cái.
Liá»n gõ và o má»™c ngư hai cái, Lục Tiệm không tá»± chá»§ được, nhảy lên hai cái, chưa kịp rÆ¡i xuống đất đã nghe Tiết NhÄ© hét lên:
- Ngã dáºp mặt xuống.
Lục Tiệm trên không lá»™n ngưá»i, đầu rÆ¡i xuống đất, vỡ đầu chảy máu, tứ chi phảng phất như không còn trên ngưá»i, tá»±a trên mặt đất, không thể cỠđộng.
Tiết NhÄ© cưá»i nói:
- Ngươi cưá»i bá»™ dạng tai cá»§a ta, hiện giá» bá»™ dạng ngươi có khác gì con chó chết ? Ta vốn muốn ngươi Ä‘áºp đầu má»™t trăm cái để giải háºn, nhưng gia gia hảo tâm, bá» qua cho ngươi. Bất quá, hiện giá» ngươi nói tai ta đẹp hay không đẹp ?
Lục Tiệm trong lòng tức giáºn nói:
- Không đẹp, trông giống tai lợn.
Tiết NhÄ© trong mắt hung quang bạo xuất, tức giáºn kêu lên oa oa, đúng lúc định hạ sát thá»§ bá»—ng nghe từ xa má»™t nữ tá» chầm cháºm nói:
- Bá» Ä‘i, cần gì phải là m khổ ngưá»i khác ? Ông bị ngưá»i ta cưá»i là tai lợn có phải má»™t hai lần đâu, nếu má»—i lần đêu tức giáºn, không sợ tức đến chết sao ?
Tiết Nhĩ lộ ra thần sắc u sầu, ngơ ngẩn nói:
- Ngưng nhi, cô cÅ©ng cưá»i ta, váºy còn gì là thiên lý. Cô tưởng ta muốn có đôi tai dà i như váºy sao ?
Nữ tỠđó nói:
- Tai dà i có phúc, thá»i Tam Quốc, Lưu hoà ng thúc có tai dà i đến vai đó thôi ? HÆ¡n nữa Pháºt Tổ bồ tát trong miếu, tai không phải cÅ©ng rất lá»›n sao ?
Tiết Nhĩ hiện ra thần sắc vui mừng, sau đó lại buồn rầu nói:
- Nhưng tại sao không ai nói tai bá»n há» là tai lợn ?
Nữ tỠđó bị há»i, nhất thá»i không đáp được
Tà i sản của ZORO_NDK
Chữ ký của ZORO_NDK Võ Lâm Chà Tôn - Duy Ngã Tuyết Thiên Hồ :00 (85):
Tếu Ngạo Thiên Hạ - Thùy Dữ Tranh Phong :00 (14):
Tháºp Bá»™ Sát Nhất Nhân - Thiên Lý Bất Lưu Hà nh :33:
Thần Thú tá»a kỵ:Há»a Phượng Hoà ng
Lúc bé , nghỉ há»c là chuyện lạ. Lá»›n lên má»›i biết, chuyện lạ là đi há»c...
Lúc bé, tưởng đến trưá»ng là phải há»c. Lá»›n lên má»›i biết, đến trưá»ng còn được ... ngá»§
Lúc bé, tưởng thi xong là hết. Lớn lên mới biết , sau thi còn có thi lại...
Lúc bé , tưởng Ä‘iểm 10 má»›i là giá»i. Lá»›n lên má»›i biết, chỉ 2 thôi đã quý lắm rồi...
Lúc bé,cho 10 ngà n là dư,giỠcho 10 triệu cũng ko đủ!
Last edited by kedatinh1974; 05-09-2008 at 04:02 PM .
05-03-2008, 03:30 PM
Huyết Phụng Thần - Tuyết Thiên Hồ
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: U Minh Hồng Hoang
Bà i gởi: 1,281
Thá»i gian online: 2 ngà y 16 giá» 45 phút
Thanks: 1
Thanked 313 Times in 236 Posts
Chương 14 – Äẩu nô
Hồi 6
Dịch giả: StormRaider
Nguồn: Tà ng thư viện
Lục Tiệm nhân lúc hai ngưá»i nói chuyện, thầm nghÄ©: “con má»™c ngư đó chắc chắn có quá»·, có Ä‘iá»u khi gõ má»™c ngư lão tai lợn và nữ tá» kia lại vô sá»±, có lẽ má»™c ngư nà y chỉ dùng đối phó vá»›i ta. Bất quá, má»™c ngư đó gõ và o sao lại không có tiếng kêu ? Äúng rồi, lão tai lợn đó hiệu xưng “ThÃnh ká»·â€, có khả năng nghe được âm thà nh cá»±c nhá» mà ngưá»i thưá»ng không nghe thấy. Tiếng dÆ¡i kêu ta chưa từng nghe qua, tiếng động ngoà i ngà n dặm chắc không có quan hệ vá»›i việc nà y, nhưng lão tai lợn đó có thể nghe được tiếng tim Ä‘áºp, mạch nhảy cá»§a ngưá»i khác. Có lẽ con má»™c ngư đó phát ra âm thanh giống như tim Ä‘áºp, mạch nhảy, nên ta không thể nghe thấy.â€
NghÄ© tá»›i đó, y váºn kiếp lá»±c, chuyển hóa thà nh ná»™i lá»±c. Tiết NhÄ© hai tai hÆ¡i động Ä‘áºy, có lẽ đã phát hiện ra, bá»—ng cưá»i nhạt má»™t tiếng, đánh mạnh má»™t cái và o con má»™c ngư, Lục Tiệm ná»™i lá»±c liá»n tiêu tán, huyết khà xáo trá»™n bất thưá»ng.
Lục Tiệm không kìm được sinh nghi: “con má»™c ngư đó quả nhiên có quan hệ vá»›i khà huyết cá»§a ta.†Y ấn hai tay xuống đất, kiếp lá»±c mạnh mẽ xuất ra, thuáºn theo mặt đất truyá»n tá»›i chá»— Tiết NhÄ© rồi lại theo chân truyá»n lên, tá»›i hai tay lão, rồi lại theo hai tay tá»›i con má»™c ngư.
Lục Tiệm tuy không nghe thấy âm thanh của mộc ngư nhưng có thể cảm thấy mộc ngư chấn động, so sánh chấn động của mộc ngư với hiện tượng trên thân mạch của mình để ấn chứng, quả nhiên phát giác hai loạn chấn động nà y hô ứng với nhau, giống như là một.
Lục Tiệm đột nhiên đại ngá»™. Nguyên lai, Tiết NhÄ© có năng lá»±c “ThÃnh ká»·â€, nghe được khà huyết lưu động cá»§a Lục Tiệm, thông qua con má»™c ngư đó phát ra chấn động để dẫn phát khà huyết Lục Tiệm cá»™ng hưởng, cải biến sá»± váºn chuyển cá»§a khà huyết. Lúc nãy Lục Tiệm trong lòng nghÄ© đến việc bước tá»›i trước, Tiết NhÄ© nghe được đánh và o má»™c ngư, má»™c ngư phát ra chấn động, khà tức cÆ¡ bắp trong ngưá»i Lục Tiệm liá»n theo đó chấn động, khà huyết váºn chuyển ngược lại, biến thà nh bước lùi lại.
Tiết NhÄ© thấy nữ tỠđó mãi không đáp lá»i, không kìm được vá»™i nói:
- Ngưng nhi, cô sao rồi ? Tại sao không trả lá»i ?
Ngưng nhi lạnh nhạt nói:
- Ta không quản sự hẹp hòi của ông.
Chỉ thấy tiếng loạt soạt vang lên, tựa hồ đã bỠđi.
Tiết NhÄ© ngẩn ngưá»i, trừng mắt nhìn Lục Tiệm nói:
- Xú tiểu tá», toà n là tại ngươi không tốt, hại ta bị Ngưng nhi cưá»i cợt, phạt ngươi tá»± đánh mình hai mgươi quyá»n, trước đánh bên trái, sau đánh bên phải.
Vừa nói vừa đánh mạnh và o má»™c ngư. Lục Tiệm ứng thế vung tay trái đánh và o má trái, cảm thấy xương mặt như muốn gẫy, miệng đầy máu, hiểu rõ rằng đánh đủ hai mươi quyá»n nà y nếu không chết thì cÅ©ng ngất Ä‘i. Láºp tức ngưng thần kiểm tra, cảm thấy lúc cá» quyá»n khà huyết cÅ©ng lưu động, liá»n đợi khi tay phải vung lên đột ngá»™t dùng kiếp lá»±c chuyển thà nh chân khÃ, chấn động huyết mạch ngÅ© tạng, láºp tức khà huyết toà n thân xung đột đại loạn, như váºy khà huyết tá»± lưu hà nh, không bị Tiết NhÄ© khống chế nữa, tay phải cá»§a Lục Tiệm nhỠđó được tá»± do, co duá»—i bình thưá»ng.
Tiết NhÄ© thấy váºy cả kinh, vá»™i gõ má»™c ngư, định má»™t lần nữa chế ngá»± khà huyết toà n thân Lục Tiệm, có Ä‘iá»u y há»… ra tay là bị Lục Tiệm dùng cách đó để là m rối loạn.
Tiết NhÄ© vạn lần không ngá» Lục Tiệm Ä‘oán ra huyá»n cÆ¡ cá»§a con má»™c ngư, hÆ¡n nữa lại còn bất chấp thương tổn trên ngưá»i, tá»± loạn khà huyết. Có Ä‘iá»u lúc đó khà huyết cá»§a Lục Tiệm lúc nhanh lúc cháºm, hoà n toà n không và o quy luáºt nà o, Tiết NhÄ© không thể nắm được, má»™c ngư không biết đánh và o đâu nên không thể tiếp tục dá»±a và o tâm mà không chế, mắt thấy Lục Tiệm sắc mặt bất định, hai mắt đỠngầu, tay phải đột nhiên đưa lên mặt, chưa kịp đánh và o thì lại từ từ hạ xuống, rồi lại đưa lên, hạ xuống, cứ lên lên xuống xuống như váºy, tình trạng vô cùng quái dị.
Cứ như váºy được má»™t lúc, Tiết NhÄ© cà ng không nghe được quy luáºt váºn hà nh khà huyết cá»§a Lục Tiệm, rÆ¡i và o thế hạ phong, tay không ngừng gõ mạnh má»™c ngư, trán toát mồ hôi. Bá»—ng thấy Lục Tiệm đột nhiên đưa chân, tiến má»™t bước dà i tá»›i trước, má»™t bước đó hoà n toà n nằm ngoà i quy luáºt cá»§a má»™c ngư, đúng là cỠđộng mà Lục Tiệm tá»± mình phát ra.
Tiết NhÄ© kinh hoà ng thất thố, hai tay run lên, quay ngưá»i bá» chạy, bá»—ng trước mắt má»™t bóng ngưá»i chá»›p động, má trái đã trúng má»™t quyá»n trầm trá»ng, choáng váng đến mức mất cả phương hướng, kế đó trong tay nhẹ bá»—ng, má»™c ngư đã rÆ¡i và o tay Lục Tiệm.
Lục Tiệm vốn đã bị thương, lúc nãy lại tá»± loạn khà huyết, kinh mạc ná»™i phá»§ tiếp tục bị thương không nhẹ, tuy liá»u chết Ä‘oạt được má»™c ngư nhưng trước mắt trá»i đất tối sầm, cổ há»ng bá»—ng thấy ngá»t rồi phun má»™t búng máu xuống đất.
Tiết NhÄ© để mất má»™c ngư, vừa kinh hoà ng vừa tức giáºn, gà o lên:
- Trả mộc ngư cho ta, trả mộc ngư cho ta.
Hai tay chụp loạn, hướng vá» phÃa Lục Tiệm.
Lục Tiệm lách ngưá»i né tránh, quát:
- Váºt hại ngưá»i nà y, ta cÅ©ng không cần.
Liá»n ném má»™c ngư xuống đất, lấy chân đạp lên, chỉ nghe rắc má»™t tiếng, con má»™c ngư đó đã vỡ là m hai mảnh.
Tiết NhÄ© ngÆ¡ ngẩn nhìn đám mảnh vỡ, đột nhiên nhảy vá»t lại cầm lên, thất thanh nói:
- Mộc ngư của ta, mộc ngư của ta …
Bá»—ng nhìn lên trá»i, miệng há hốc ra, oa oa khóc lá»›n.
Lục Tiệm vốn định quay ngưá»i bá» Ä‘i, bá»—ng thấy lão khóc lóc thương tâm như váºy, thầm kinh hãi vá»™i nói:
- Ai dám để ông dùng má»™c ngư đó hại ngưá»i ? Là m việc xấu bị như váºy cÅ©ng đáng.
Tiết NhÄ© như không nghe thấy, ngồi trên đất, má»™t tay cầm mảnh vỡ cá»§a má»™c ngư, má»™t tay lau nước mắt, khóc lóc thương tâm vô cùng, giống như má»™t đứa trẻ khóc món đồ chÆ¡i mà nó yêu thÃch váºy. Lục Tiệm thấy bá»™ dạng lão như váºy, bất giác hiá»m khÃch tan biến hết, ngầm thấy có lá»—i, vá»— vá»— vai lão nói:
- Xin lá»—i, lúc đó ta bị ông hại cho khổ sở, trong lúc giáºn dữ nên đã nặng tay, sau nà y ta sẽ tá»›i miếu thá» lấy má»™t con má»™c ngư Ä‘á»n cho ông.
Tiết Nhĩ sụt sịt nói:
- Lấy ở miếu ra thì có tác dụng gì ? Con Táng tâm mộc ngư nà y khắp thiên hạ chỉ có một con, đã bị ngươi phá rồi. Chủ nhân chắc sẽ giết ta.
Nói đến đó, lão lại khóc lóc rất thương tâm:
- Chá»§ nhân không cần giết ta, chỉ cần không truyá»n cho ta ná»™i lá»±c, ta cÅ©ng phải chết.
Lục Tiệm nghe váºy liá»n đồng cảm, trong lòng chua xót, nhÃu mà y thở dà i nói:
- ÄÆ°á»£c thôi, trước hết ông đừng khóc. Äợi ta đưa đồng bạn thoát thân, rồi ta sẽ cùng ông đến gặp chá»§ nhân cá»§a ông, má»™c ngư là do ta phá há»§y, để ông ta trừng trị ta váºy.
oOo
Hai bên trong lúc giằng co, bá»—ng thấy Trầm Tú xuất hiện, Yến Vị Quy vô cùng mừng rỡ, Sá»u nô nhân ngược lại cả kinh.
Trầm Tú mắt không đổi sắc, nhìn qua Sá»u nô nhân, ánh mắt liếc lên liếc xuống. Bá»—ng nghe Yến Vị Quy kêu lên:
- Thiếu chủ, xin đánh cô ta một chưởng.
Trầm Tú liếc y má»™t cái, cưá»i nhạt nói:
- Ngươi là má»™t đứa nô tà i ngu ngốc, có mắt như mù, mỹ nhân như hoa như ngá»c thế nà y, ta sao phải đánh cô ta má»™t chưởng ? Nô tà i vẫn là nô tà i, không có chút lòng thương hương tiếc ngá»c.
Nói xong vòng tay vái chà o, cưá»i hi hi nói:
- Tại hạ là Trầm Tú cá»§a Thiên bá»™, vị sư muá»™i cá»§a Äịa bá»™ nà y xưng hô như thế nà o ?
Hắn thấy Sá»u nô nhân không đáp, lại cưá»i nói:
- Thiên bá»™ Äịa bá»™ vốn có giao hảo, cá»› gì phải giao tranh ? Không biết Ôn đại sư hiện giá» có khá»e không, ngà y sau ta nhất định sẽ vá» Tây Thà nh bái vá»ng lão nhân gia.
Không ngá» Sá»u nô nhân vẫn lạnh nhạt không nói, Trầm Tú bất giác cưá»i nhẹ, nhấm nhẳng nói:
- Vị sư muội nà y hóa ra là một tiểu mỹ nhân lạnh lùng, để ta là m quen với cô.
Liá»n phe phẩy quạt bước đến, cưá»i nói:
- á»’, sư muá»™i toát nhiá»u mồ hôi, y phục ướt hết cả rồi.
Sá»u nô nhân lúc đó Ä‘ang cố gắng chống đỡ, mồ hôi như tắm, vì váºy quần áo dÃnh chặt và o ngưá»i, cÆ¡ thể lá»™ ra, nghe y nói váºy vừa giáºn dữ vừa xấu hổ, tức giáºn nói:
- Nhắm cặp mắt chó của ngươi lại, không được là m loạn.
Trầm Tú không nhắm mắt, ngược lại còn nhìn chằm chằm và o cô, khóe miệng nhếch lên vẻ cưá»i cợt như có như không. Sá»u nô nhân bị hắn nhìn đến khó chịu, liá»n váºn ná»™i lá»±c, bá»—ng má»™t cái rá»… “Nghiệt duyên đằng†phá đất chui ra, cuốn lấy bắp chân Trầm Tú. Yến Vị Quy kinh hãi nói:
- Thiếu chủ mau tránh.
Trầm Tú không há» cỠđộng, bất chấp cái rá»… cây đó như linh xà thuáºn thế bò lên, quấn chặt lấy toà n thân hắn, trên mặt vẫn giữ nét cưá»i cưá»i, không nhÃu mà y lấy má»™t cái.
Sá»u nô nhân thấy hắn không tránh không động, trong lòng quái lạ, cưá»i nhạt nói:
- Ngươi không sợ chết sao ? Bị rễ cây cuốn lấy cũng không biết tránh sao ?
Trầm Tú cưá»i nói:
- Cái “Nghiệt duyên đằng†nà y là tuyệt kÄ© cá»§a sư muá»™i, bình thưá»ng rất Ãt khi dùng đến, Trầm Tú bị nó trói má»™t cái đã là vinh hạnh. HÆ¡n nữa cái rá»… nà y gá»i là “Nghiệt duyênâ€, rất có thâm ý, Trầm Tú tình nguyện để nó trói cả Ä‘á»i, nếu không như váºy sao có thể cùng sư muá»™i nên duyên pháºn …
Sá»u nô nhân nghe hắn nói năng mỠám, trong lòng phát bá»±c, thóa mạ:
- Ngươi toà n nói lăng nhăng, ngươi có tin ta sẽ dùng rễ cây nà y cắt lưỡi ngươi không ?
Trong lúc nói, rễ cây đó bỗng dà i ra, tiến tới răng Trầm Tú.
Trầm Tú hÃt và o má»™t hÆ¡i, thổi ngá»n cái rá»… cây đó ra, hai mắt nhìn chằm chằm và o Sá»u nô nhân, thở dà i nói:
- Sư muá»™i đẹp tháºt, dù là lúc thóa mạ cÅ©ng đẹp hÆ¡n ngưá»i thưá»ng gấp trăm lần, giá»ng thóa mạ cá»§a sư muá»™i má»m mại như hoà ng oanh, giòn giã như tiếng chuông bạc, Trầm Tú nếu được nghe âm thanh đó má»™t lần nữa thì đừng nói cắt lưỡi, dù cho bị băm là m vạn mảnh ta cÅ©ng cam tâm.
Sá»u nô nhân đồng thá»i chế trụ hai ngưá»i, kiêm quản không hết nên quên váºn kình cải biến âm thanh, vì váºy câu thóa mạ vừa rồi đã dùng đến giá»ng tháºt cá»§a mình. Lúc nà y nghe Trầm Tú tán dương như váºy, tuy biết rõ hà nh vi cá»§a hắn nhưng vẫn không kìm được trong lòng xao động, liếc hắn má»™t cái tá»± nhá»§: “Kẻ nà y là m việc ác, nhưng vẻ ngoà i tuấn tú, hai mắt như có lá»i, lại có cái lưỡi khéo léo nói đến mặt đất nở hoa, chẳng trách ni cô thanh tu cÅ©ng bị hắn lừa.â€
Lại nghe Trầm Tú nói:
- Sư muá»™i, cứ như thế nà y sẽ chỉ là m cô tổn hao chân khà vô Ãch. Cô là đồng môn Äịa bá»™, Thiên bá»™ cá»§a ta sao có thể là m khó cô. Bây giá» ta đếm đến ba, tất cả chúng ta cùng ngừng tay, sư muá»™i muốn Ä‘i hay ở lại, hoà n toà n tá»± tiện.
Vá»›i năng lá»±c cá»§a Sá»u nô nhân thì chế trụ hai ngưá»i tháºt là miá»…n cưỡng, liá»n nghÄ© má»™t chút rồi gáºt đầu nói:
- ÄÆ°á»£c, ta tin ngươi lần nà y.
Trầm Tú cưá»i cưá»i, đếm đến ba. Sá»u nô nhân ứng thanh triệt kình, cây “Nghiệt duyên đằng†đó khoảng khắc khô kiệt rÆ¡i xuống, hóa thà nh bụi cát, đúng là sinh ra nhanh, chết cÅ©ng nhanh.
Yến Vị Quy vừa thoát ra, đột nhiên tung mình lên, má»™t cước như gió đá tá»›i. Sá»u nô nhân đã có phòng bị, hai tay ấn xuống đất, “Khôn nguyên†phát động, đất đá đột nhiên dá»±ng lên, bị cước phong quét qua, khoảng khắc lại nát ra rÆ¡i xuống, nhưng Sá»u nô nhân nhá» chút trì hoãn nà y đã kịp phiêu nhiên lùi lại phÃa sau.
Yến Vị Quy lại co ngưá»i, đúng lúc cước thứ hai sắp xuất ra, bá»—ng má»™t phiến bạch quang vụt tá»›i chụp và o cổ y, Yến Vị Quy biết đây là thuáºt “Thiên la†liá»n cả kinh, thu kình nói:
- Thiếu chủ, thế nà y là sao ?
- Trong mắt ngươi có còn coi ta là thiếu chá»§ không ? – Trầm Tú cưá»i nhạt nói – Ta bảo tha cô ta, tại sao ngươi lại động thá»§ ?
Yến Vị Quy nói:
- Cô ta bị chủ nhân phân phó bắt sống, tôi là kiếp nô, nhất thiết phải theo mệnh lệnh của chủ nhân.
Trầm Tú tức giáºn mặt trắng bệch, cao giá»ng nói:
- Tốt lắm, ngươi muốn bắt cô ta, trước hết hãy thắng được ta.
Yến Vị Quy buột miệng nói:
- Tôi đâu dám cùng thiếu chủ giao thủ ?
Trầm Tú nói:
- Ngươi nếu không dám cùng ta động thủ, thì phải thả cô ta.
Yến Vị Quy không biết là m thế nà o, bá»—ng nghe Sá»u nô nhân hừ lạnh má»™t tiếng, nói:
- Ai cần bá»n ngươi thả, bản cô nương nói đến là đến, nói Ä‘i là đi, ai có thể ngăn cản ?
Láºp tức chuyển mình bá» Ä‘i, bá»—ng nghe Trầm Tú cưá»i nói:
- Xin há»i phương danh sư muá»™i ?
Sá»u nô nhân thản nhiên nói:
- Ta là Tú Diệp, chữ Tú trong tú lệ, chữ Diệp trong diệp tá».
Trầm Tú cưá»i nói:
- Tên hay lắm, chữ Tú đó với tại hạ quả là có duyên.
Sá»u nô nhân cưá»i má»™t tiếng, rảo bước bá» Ä‘i, khoảng khắc đã không còn nhìn thấy nữa.
Trầm Tú nhìn theo bóng dáng yểu Ä‘iệu cá»§a cô, lại nghÄ© đến dung mạo như hoa, nhất thá»i thần hồn Ä‘iên đảo, lẩm nhẩm nói:
- Tú Diệp, Tú Diệp …
Äá»™t nhiên sắc mặt hắn đại biến, thất thanh nói:
- Nha đầu giá»i lắm, không ngá» chiếm được tiện nghi cá»§a ta.
Yến Vị Quy ngạc nhiên nói:
- Chiếm tiện nghi như thế nà o ?
Trầm Tú tái mặt, phất tay áo bỠđi, Yến Vị Quy nhẩm lại hai chữ “Tú Diệp†đó hai lần, đột nhiên đại ngộ, buột miệng nói:
- Tú Diệp ? Tú Gia ! Nữ tỠđó tự xưng là gia gia (ông nội) của thiếu chủ ?
Bá»—ng thấy Trầm Tú quay đầu nhìn lại, trong mắt lá»™ vẻ tức giáºn, vá»™i chuyển miệng nói:
- Bá»n chúng chạy thoát, phải trả lá»i chá»§ nhân như thế nà o bây giá» ?
- Ngươi đừng lo – Trầm Tú cưá»i cưá»i – sá»›m muá»™n ta sẽ bắt cô ta trở lại.
Tà i sản của ZORO_NDK
Last edited by kedatinh1974; 05-09-2008 at 04:03 PM .
05-03-2008, 03:34 PM
Huyết Phụng Thần - Tuyết Thiên Hồ
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: U Minh Hồng Hoang
Bà i gởi: 1,281
Thá»i gian online: 2 ngà y 16 giá» 45 phút
Thanks: 1
Thanked 313 Times in 236 Posts
Chương 14 – Äẩu nô
Hồi 7
Dịch giả: StormRaider
Nguồn: Tà ng thư viện
Tiết Nhĩ nghe Lục Tiệm nói, há hốc mồm trố mắt nhìn Lục Tiệm, đột nhiên cái tai dà i phe phẩy, nói:
- Ta không tin, ngươi sao có thể tốt bụng như váºy được ?
- Việc nà y không liên quan tới tốt bụng – Lục Tiệm thở dà i nói – tóm lại là do ta hại ông chịu “Hắc thiên kiếp†mà thôi.
Tiết Nhĩ thấy vẻ mặt y thà nh khẩn, bất giác bắt đầu tin tưởng và i phần, lại lắc đầu nói:
- Ngươi muốn giúp bằng hữu đà o tẩu, chỉ sợ không thà nh. Yến Vị Quy vốn nổi danh là má»™t con lừa, chạy đã nhanh, xuất cước lại cà ng tà n nhẫn, vị nữ bằng hữu xấu xà đó cá»§a ngươi nhất định là nh Ãt dữ nhiá»u rồi.
Lục Tiệm nghe váºy trong lòng khẩn cấp, vá»™i nói:
- Váºy ta Ä‘i cứu cô ấy, ông chỠở đây má»™t chút, ta đưa cô ta ra khá»i phá»§ rồi sẽ quay lại gặp chá»§ nhân cá»§a ông.
Tiết NhÄ© bán tÃn bán nghi nói:
- Ngươi nhất định sẽ quay lại sao ? Không lừa ta chứ ?
- Quân tá» nhất ngôn, tứ mã nan truy – Lục Tiệm nghiêm mặt nói – Nếu ta lừa ông sẽ bị trá»i đánh sét thiêu.
Tiết NhÄ© nghe váºy lá»™ ra thần sắc cảm động, gáºt đầu nói:
- Váºy thì tốt, ta chá» ngươi ở đây.
Lục Tiệm gáºt đầu, quay ngưá»i chạy Ä‘i, bá»—ng nghe Tiết NhÄ© lại nói:
- Ngươi nhất định phải quay lại đấy, ta chỠngươi ở đây.
Lục Tiệm quay đầu nhìn lại, thấy Tiết NhÄ© ngÆ¡ ngẩn đứng tại chá»— dõi mắt nhìn theo đầy vẻ cô độc đáng thương, bất giác thở dà i má»™t tiếng, tăng tốc vừa chạy vừa thấp giá»ng gá»i Sá»u nô nhân.
Chạy được và i trăm bước, bỗng nghe một thanh âm vang lên:
- Tôi ở đây.
Thanh âm đó từ sau má»™t bụi chuối truyá»n ra, Lục Tiệm vừa kinh hãi vừa vui mừng, chạy lại nói:
- Sá»u nô nhân, cô chạy thoát rồi ư ? Gã Yến Vị Quy đó đâu ?
Sá»u nô nhân nói:
- Hắn chạy rồi.
Lục Tiệm Ä‘ang định đến gần, bá»—ng thấy Sá»u nô nhân kêu lên:
- Anh đừng qua đây.
Lục Tiệm nghe váºy dừng bước, nghÄ© ra Ä‘iá»u gì liá»n cả kinh nói:
- Sá»u nô nhân, cô bị thương rồi ư ?
- Tôi không bị thương – Sá»u nô nhân nói – anh đừng tá»›i đây, đợi tôi Ä‘i trước rồi anh theo sau, nhất định không được Ä‘i lên trước nhìn mặt tôi.
Lục Tiệm nói:
- Tại sao ? Tuy cô không dễ nhìn nhưng tôi đâu có sợ.
Sá»u nô nhân nghiến răng nói:
- Tôi biết anh là ngưá»i tốt, nhưng Ä‘iá»u tôi vừa nói, anh nhất định phải nghe theo.
Lục Tiệm thở dà i, đột nhiên nói:
- Sá»u nô nhân, tôi không thể cùng cô rá»i khá»i phá»§ Tổng đốc.
Sá»u nô nhân cả kinh nói:
- Tại sao ?
Lục Tiệm thở dà i nói:
- Cô cũng biết, tôi vốn là một kiếp nô.
Sá»u nô nhân hÆ¡i trầm mặc, nói:
- Tôi đã nghe Tần Tri Vị nói rồi.
- Váºy cô có biết kiếp nô là như thế nà o không ? - Lục Tiệm cưá»i khổ nói – kiếp nô là những kẻ đáng thương nhất thiên hạ, không những phải là m nô dịch cho ngưá»i khác mà thỉnh thoảng lại phải chịu “Hắc thiên kiếpâ€, sống cÅ©ng như chết. Tôi dùng quá nhiá»u kiếp lá»±c, lại phản bá»™i kiếp chá»§, vốn đã phải chết, nhưng có má»™t vị cao tăng dùng tÃnh mạng để hóa thà nh thần thông, phong trụ “Tam viên đế mạch†cá»§a tôi, vì váºy mà tôi vẫn còn sống đến giá», có Ä‘iá»u ba đạo cấm chế cá»§a vị cao tăng đó hiện giỠđã bị phá mất hai, chỉ còn má»™t đạo không biết bao giá» cÅ©ng bị phá nốt, lúc cấm chế đó bị phá cÅ©ng là lúc tôi phải chết. Vì váºy, tôi vốn không còn sống được lâu nữa.
Sá»u nô nhân đột nhiên hét lên:
- Tôi không bắt anh phải nói những Ä‘iá»u đó.
Lục Tiệm nói:
- “Hữu vô tứ luáºt†cá»§a Hắc thiên thư là không thể kháng cá»±, cho dù không muốn chết cÅ©ng không có cách nà o chống lại được. Như hiện giá», ThÃch đại ca có hy vá»ng xuất lao, cÅ©ng đã biết chá»— lẩn trốn cá»§a Từ Hải thì Cốc Chẩn đã có hy vá»ng tẩy oan báo cừu, cô đã thoát khá»i sá»± truy Ä‘uổi cá»§a Yến Vị Quy, vá»›i bản lÄ©nh cá»§a cô thì rá»i khá»i Tổng đốc phá»§ không khó. Tôi chỉ còn ba tâm nguyện, quả tháºt vô cùng hối tiếc.
Sá»u nô nhân nghiến răng nói:
- Tâm nguyện gì ?
Lục Tiệm nói:
- Tâm nguyện thứ nhất là gia gia tôi, ông ấy tên là Lục Äại Hải, sống ở Diêu gia trang chá»— giáp ranh Tô châu Lá»— châu, nếu cô có thá»i gian, xin thay tôi tìm xem ông ấy có khá»e không ?
Sá»u nô nhân nói:
- Äiá»u đó không khó, tâm nguyện thứ hai là gì ?
Lục Tiệm lấy trong ngưá»i ra xá lợi cá»§a Ngư hòa thượng, nói:
- Xá lợi nà y là của vị cao tăng đã cứu tôi lưu lại, nhỠtôi đưa đến Tam Tổ Tự ở Thiên Trụ sơn an táng.
Nói xong bá» xá lợi và o má»™t cái túi nhá», ném và o trong bụi chuối.
Sá»u nô nhân đưa tay đón lấy, nhẹ thở dà i, có vẻ thất vá»ng, cháºm chạp nói:
- Còn, còn tâm nguyện thứ ba.
Lục Tiệm nói:
- Cô còn nhá»› lúc trên thuyá»n tôi đã nhắc đến má»™t cô bé không ?
- Có nhá»› - Sá»u nô nhân nói – anh đã nói mắt cô ta và … và mắt tôi rất giống nhau.
Lục Tiệm lộ ra thần sắc buồn bã, thở dà i nói:
- Cô ấy tên là Diêu Tình, ba năm trước má»™t tráºn đại há»a đã phá há»§y gia đình cô ấy, bản thân cô ấy còn trúng thá»§y độc, được ngưá»i đưa lên Tây Thà nh trên núi Côn Luân chữa trị. Tôi lần nà y vá» Trung thổ, vốn muốn tìm cô ấy. Sá»u nô nhân, cô và tôi dù sao cÅ©ng quen biết, tương lai nếu cô có lúc đến núi Côn Luân, nhất định phải giúp tôi tìm cô ấy. Nếu cô ấy còn sống, nhá» cô nói vá»›i cô ấy là có má»™t ngưá»i tên Lục Tiệm, trước lúc chết vẫn tưởng nhá»› tá»›i cô ấy …
Y nói tá»›i đó, má»™t hồi lâu không nghe Sá»u nô nhân đáp ứng, bất giác thở dà i nói:
- BỠđi. Núi Côn Luân đó không biết ở chỗ nà o, cô cũng không thể đến được.
Nói xong quay ngưá»i bá» Ä‘i, Sá»u nô nhân đột nhiên nói:
- Anh, anh đi đâu ?
Lục Tiệm nói:
- Cô đừng há»i, mau Ä‘i Ä‘i.
Sá»u nô nhân bá»—ng nhiên giáºn dữ kêu lên:
- Anh là đồ ngốc, tôi há»i anh Ä‘i đâu ?
Lục Tiệm nghe tiếng kêu đó thanh âm trong trẻo như ngá»c, không giống giá»ng nói ấm á»› cá»§a Sá»u nô nhân, nghe rất lá»t tai, bất giác ngạc nhiên nói:
- Sá»u nô nhân, là cô vừa nói sao ?
Sá»u nô nhân mặc nhiên im lặng. Lục Tiệm trong lòng tuy nghi ngá», nhưng y không muốn nghÄ© nhiá»u, vô tâm rảo bước bá» Ä‘i. Sá»u nô nhân nhìn theo bóng dáng y xa dần, không kìm được nghiến răng dáºm chân, bá»—ng thấy má»™t con bướm giấy trắng như tuyết phiên phiên bay tá»›i, Ä‘áºu trên lá chuối, hai cánh Ä‘áºp nhẹ, trông giống như má»™t đóa kì hoa Ä‘ang bừng nở trong bóng đêm.
Lục Tiệm cùng Sá»u nô nhân má»™t phen tá» biệt, tâm thần kÃch động, Ä‘i được hÆ¡n má»™t trăm bước, bá»—ng bốn phÃa cảnh váºt lạ lẫm liá»n nhìn lại cẩn tháºn, hóa ra trong lúc vá»™i vã đã Ä‘i nhầm đưá»ng, đúng lúc định quay lại bá»—ng nghe từ xa truyá»n lại âm thanh nho nhỠđúng là cá»§a má»™c ngư, y vừa rồi đã Ä‘áºp vỡ con “Táng tâm má»™c ngư†cá»§a Tiết NhÄ©, trong lòng liá»n sinh cảnh giác, không kìm được chạy vá»™i vá» phÃa âm thanh đó phát ra.
Chạy qua má»™t cái cá»a tròn, bá»—ng thấy đèn lá»a sáng rá»±c, hương thÆ¡m quanh quẩn, đúng là má»™t tòa pháºt đưá»ng.
Lục Tiệm nhìn qua cá»a sổ, hoảng hốt thấy má»™t đứa nha hoà n Ä‘ang chán nản gõ và o má»™c ngư, mỹ phụ ôn nhu tên “Thanh Ảnh†đó hai tay chắp lại, Ä‘ang quỳ trước tượng Quan Âm, thấp giá»ng tụng niệm.
Lục Tiệm không dám quấy rầy, đứng lại góc đình, tiếng tụng kinh nhu hòa đó như dòng nước nhu hòa rót và o tai y: “… phụ hoà n , đổ thái tỠđộc tá»a , thảm nhiên bố viết: ‘ngô nhân như chi , nhi kim độc tá»a ? Nhân thưá»ng đổ ngô dÄ© quả quy , bôn tẩu thú ngô , tÃch địa phục khởi , khiêu lương hỉ tiếu viết : ‘mẫu quy hÄ© ! CÆ¡ nhân bão hÄ© !? Kim nhi bất lai , há»±u bất đổ xứ , khanh dÄ© huệ thùy ? Khả tảo tương ngữ . Äảo tá»± kiá»n khôn , tình tháºt nan vân , nãi trà lương tá»± . Kim nhi hà cụ nê ngưu , nê mã , nê trư , tạp xảo chư váºt , túng hoà nh vu địa , đổ chi tâm cảm , ngô thả phát cuồng . Tương vi hổ lang , quá»· mị , đạo tặc thôn hồ ? Táºt thÃch tư kết , ngô tất tá» hÄ© … ngô tất tá» hÄ© …â€
(Tạm dịch: “… mẹ trở vá», thấy thái tá» vẫn ngồi má»™t mình, Ä‘au lòng vá»™i nói: ‘Con ta, sao lại ngồi má»™t mình ? Con thưá»ng thấy ta là m trái cây, vá»™i chạy vá» phÃa ta, nhảy lên vui mừng mà nói: “Mẹ vá» rồi ! CÆ¡ nhi được no rồi !†GiỠđây không chạy lại, cÅ©ng không liếc nhìn, con là m sao váºy ? Mau nói Ä‘i. Cầu xin trá»i đất, tá»™i lá»—i như mây, trả lại con cá»§a con. Bây giỠđồ chÆ¡i trâu đất, ngá»±a đất, lợn đất, các váºt linh tinh, ngổn ngang khắp mặt đất, ta thấy mà phát cuồng. Hay là bị hổ lang, quá»· mị, đạo tặc nuốt mất rồi ? Bệnh táºt buông ra, ta phải chết … ta phải chết …â€)
Mỹ phụ niệm Ä‘oạn kinh văn đó, âm thanh bi thiết, dần nói không ra lá»i, Lục Tiệm im lặng lắng nghe, tuy không hiểu hà m nghÄ©a cá»§a kinh văn, nhưng tâm tình tùy theo ngữ Ä‘iệu đó cÅ©ng trở nên sầu khổ. Bá»—ng nghe nha hoà n kinh hãi nói:
- Chủ mẫu, sao bà lại khóc ?
Lục Tiệm hoảng hốt tỉnh lại, nhưng trên mặt thấy lạnh, đưa tay lên lau thì thấy toà n nước mắt, bất giác âm thầm tá»± trách: “Lục Tiệm ngươi tháºt không biết kìm chế, nghe má»™t chút kinh văn đã rÆ¡i lệ là sao ?â€
Bỗng nghe mỹ phụ đó trầm mặc một lúc lâu rồi mới thở dà i nói:
- Cô bé ngoan, con không biết, ta là ngưá»i phạm đại tá»™i, trừ cách ngà y ngà y sám hối trước Pháºt, không còn biết là m cách nà o khác.
Nha hoà n nói:
- Chá»§ mẫu là ngưá»i tốt hiếm có trong thiên hạ, sao có thể là tá»™i nhân ? Chá»§ mẫu nếu là tá»™i nhân, thiên hạ nà y là m gì còn có ngưá»i tốt nữa.
Mỹ phụ đó nói:
- Thế gian có nhiá»u tá»™i nghiệt không phải tá»± tay ngươi gây ra, nhưng là do ngươi mà có. Những tá»™i nghiệt đó không phải cá»§a kiếp nà y, mà do kiếp trước để lại, ôi, hoặc kiếp trước cá»§a ta tá»™i nghiệt quá nặng, đã định sẵn kiếp nà y phải chịu báo ứng. Con Æ¡i, việc ta rÆ¡i lệ, con không được nói vá»›i Chu Hư và Tú nhi để bá»n há» phải lo lắng.
Nha hoà n nghe lá»i nói đó như hiểu như không, chỉ biết nói:
- Chủ mẫu yên tâm, con hiểu rồi.
Äúng lúc đó, bá»—ng nghe trong bóng tối góc tây bắc có ngưá»i cưá»i nhạt nói:
- Thương Thanh Ảnh, bà cầu thần bái pháºt là m gì ? Không muốn tá»± cho là ngưá»i tốt nữa ư ?
Lục Tiệm nghe thấy giáºt mình, ngưá»i vừa nói đó đúng là Cốc Chẩn. Hai ngưá»i trong pháºt đưá»ng cả kinh, mỹ phụ đó đứng dáºy nói:
- Ngưá»i tá»›i là ai ?
Cốc Chẩn lạnh nhạt nói:
- Mưá»i ba năm trước, bà bá» rÆ¡i má»™t đứa trẻ, đúng không ?
Thương Thanh Ảnh mặt ngá»c thảm biến, thất thanh nói:
- Ngươi, sao ngươi biết ?
Cốc Chẩn nói:
- Muốn ngưá»i ta không biết, trừ khi là không là m. Tháºt ra bà cầu khấn Pháºt Tổ, niệm niệm kinh văn cÅ©ng chỉ để an tâm. Ta cho bà biết, không chỉ Pháºt Tổ không thể nguyên lượng cho bà , đứa bé đó cÅ©ng háºn bà cả Ä‘á»i, tá»™i nghiệt đó dù bà tái sinh sang kiếp khác cÅ©ng đừng mong được giải thoát …
Thương Thanh Ảnh thân mình khẽ run lên, nghiến răng nói:
- Ngươi, ngươi cuối cùng là ai ?
Cốc Chẩn lạnh giá»ng nói:
- Ta là ai bà không nháºn ra ư ? Quả nhiên là đứa tiện nhân vô sỉ, dâm loạn bá» rÆ¡i con mình …
Thương Thanh Ảnh mắt sáng lên, không những không giáºn dữ mà còn vui mừng, buá»™t miệng nói:
- Ngươi, ngươi là Chẩn nhi …
Äá»™t nhiên tránh qua đứa nha hoà n, vá»™i vã chạy ra khá»i pháºt đưá»ng, gá»i lá»›n:
- Chẩn nhi, là con ư ? Chẩn nhi, ngươi có phải Chẩn nhi không ?
Trong đình không ngá» tuyệt nhiên không có âm thanh, Thương Thanh Ảnh liá»n trong bóng tối tìm kiếm tứ phÃa, vừa sá» vừa gá»i: “Chẩn nhi, Chẩn nhi …†thanh âm dần như sắp khóc. Lục Tiệm nghe tiếng vạt áo lất phất trong gió, trong lòng biết Cốc Chẩn đã bá» Ä‘i, âm thầm thở dà i má»™t tiếng, cÅ©ng lặng lẽ rá»i khá»i chá»— đó, Ä‘i được hÆ¡n mưá»i bước vẫn còn nghe tiếng kêu gá»i thê thiết cá»§a Thương Thanh Ảnh.
Lục Tiệm vốn muốn Ä‘uổi theo Cốc Chẩn há»i cho minh bạch, bá»—ng cảm thấy phÃa sau có Ä‘iá»u dị dạng, như có ngưá»i bám theo, quay đầu lại nhưng không nhìn thấy ai, đến lúc bước Ä‘i tiếp thì cảm giác kì lạ đó đã biến mất.
Tà i sản của ZORO_NDK
Last edited by kedatinh1974; 05-09-2008 at 04:04 PM .
05-03-2008, 03:40 PM
Huyết Phụng Thần - Tuyết Thiên Hồ
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: U Minh Hồng Hoang
Bà i gởi: 1,281
Thá»i gian online: 2 ngà y 16 giá» 45 phút
Thanks: 1
Thanked 313 Times in 236 Posts
Chương 14 – Äẩu nô
Hồi 8
Dịch giả: StormRaider
Nguồn: Tà ng thư viện
Lục Tiệm biết Cốc Chẩn trăm ngà n mưu kế, tất có cách ra khá»i phá»§, lại nghÄ© đã hứa vá»›i Tiết NhÄ©, không thể thất tÃn. Láºp tức nháºn chuẩn phương hướng, quay trở lại chá»— đã ước định vá»›i Tiết NhÄ©, không ngá» không còn thấy ai ở đó liá»n cảm thấy kì quái, lại thấy đằng xa thư phòng cá»§a Trầm Chu Hư đèn lá»a sáng rá»±c. Liá»n rảo bước đến gần, bá»—ng nghe trong thư phòng truyá»n ra má»™t tiếng hừ lạnh trầm trá»ng, chỉ nghe Trầm Chu Hư hét lên:
- Ba ngưá»i bá»n ngươi còn mặt mÅ©i nà o nữa ?
Lại nghe Yến Vị Quy sợ sệt nói:
- Tha cho nữ tỠđó là ý của thiếu chủ.
Trầm Chu Hư ồ lên má»™t tiếng, lại nghe Trầm Tú cưá»i nói:
- Việc đó đúng là hà i nhi tác chá»§. Hà i nhi nghÄ© rằng, ba ngưá»i đó Ä‘ang đêm tiá»m nháºp và o Tổng đốc phá»§, vốn phải bắt sống, nhưng sợ bá»n chúng còn có đồng bá»n, nếu bắt ba ngưá»i nà y, đồng bá»n có thể sinh cảnh giác, không thể quét hết được. Vì váºy, tốt hÆ¡n là thả ra để bắt vá», thả má»™t ngưá»i bá»n chúng rồi theo dõi hà nh tung, đến khi phát giác ra sà o huyệt thì có thể má»™t mẻ tóm gá»n.
Trầm Chu Hư trầm ngâm nói:
- Có lý, đã an bà i ngưá»i theo dõi chưa ?
Trầm Tú cưá»i nói:
- Äã an bà i xong.
Trầm Chu Hư áºm ừ má»™t tiếng, lại nói:
- Mạc Ất đâu, ngươi đuổi bắt tên đó thế nà o rồi ?
Mạc Ất chÃnh là quái nhân đầu to mà Lục Tiệm gặp hôm đó, chỉ thấy lão ấp úng:
- Kẻ tôi truy Ä‘uổi là má»™t tên tiểu tá», đảm lược tháºt lá»›n, không ngá» hắn dám tiến và o ná»™i trạch, tôi chặn đưá»ng hắn, báo danh hiệu, trước hết sá» ra má»™t tuyệt chiêu trấn tá»± cá»§a Kim SÆ¡n tá»± là “Giao long xuất quáºtâ€, tay trái là hư chiêu, eo co lưng lại, tay phải từ chưởng hóa thà nh chỉ …
Lão nói chưa hết, Trầm Tú đã đã cưá»i khẩy má»™t tiếng.
Trầm Chu Hư lạnh nhạt nói:
- BỠđi, Mạc Ất ngươi chỉ cần nói tên chiêu thức là được, còn biến hóa của chiêu thức không cần phải nhắc lại.
- Vâng – Mạc Ất ứng tiếng nói – Tên tiểu tỠđó trông có vẻ cao ngạo, công phu lại rất tệ, bị tôi má»™t chỉ Ä‘iểm trúng thắt lưng liá»n ngã phệt ra, lại lăn má»™t cái định đứng dáºy, tôi dùng má»™t tuyệt chiêu cá»§a Yến SÆ¡n phái là “Phi ưng tam thÃch†đá y ba phát.
Trầm Chu Hư nói:
- Nói như váºy, ngươi đã hoà n toà n chiếm thượng phong ? Sao lại để y đà o thoát ?
Mạc Ất thở dà i nói:
- Tiểu tỠđó trúng liá»n ba cước, không ngá» lại không nhăn mặt, cưá»i hi hi nói: “Ông nói ông là Mạc Ất, có phải là “Bất vong sinh†trong lục đại kiếp nô cá»§a Thiên bá»™ không ?†Tôi nói “Thì sao ?â€. Hắn cưá»i nói: “Ta đã nghe “Bất vong sinhâ€, Mạc Ất, Mạc đại tiên sinh trà nhá»› siêu phà m, không sách nà o chưa Ä‘á»c, đã Ä‘á»c qua là không bao giá» quên, ta vô cùng bá»™i phục.†Tôi nghe y nói cao hứng, liá»n nói: “Nếu ngươi đã bá»™i phục ta, ta sẽ không đánh ngươi nữa, ngươi Ä‘i cùng ta tá»›i gặp chá»§ nhân.†Không ngá» tiểu tỠđó lại nói: “Không được, ông nói ông là ‘Bất vong sinh’, ta tin sao được ? Truyá»n thuyết nói ‘Bất vong sinh’ Mạc đại tiên sinh có thể Ä‘á»c lại tất cả thư tịch trong thiên hạ không sai má»™t chữ, có thể thi triển toà n bá»™ võ công trong thiên hạ, nhất định là má»™t ngưá»i quang minh lá»—i lạc, có văn khà hoà n hảo, ông thì đầu to cổ nhá», tướng mạo hèn má»n, sao có thể là Mạc đại tiên sinh đỉnh đỉnh đại danh ‘Bất vong sinh’ được ?â€
Trầm Chu Hư nghe đến đó, hừ lạnh một tiếng, nói:
- Tên tiểu tỠđó tháºt là quá»· trá. Hắn nói như váºy để lừa ngươi trúng kế.
Mạc Ất thở dà i nói:
- Bây giá» nghÄ© lại thì đúng váºy, có Ä‘iá»u lúc đó tôi không biết, nghe hắn nói thế liá»n tức giáºn nói: “Nói như váºy, ngươi có cách nà o để khẳng định ta chÃnh là Mạc đại tiên sinh đại danh đỉnh đỉnh ‘Bất vong sinh’ đó không ?†Tên tiểu tỠđó liá»n nói: “Nếu ông là Mạc đại tiên sinh đại danh đỉnh đỉnh ‘Bất vong sinh’, tất nhiên là không sách nà o chưa Ä‘á»c qua, Ä‘á»c rồi nhất định không quên, đúng không ?†Tôi nói: “Tất nhiên là như váºy.†Tiểu tỠđó nói: “Bất kỳ quyển sách nà o trong thiên hạ, ông cÅ©ng Ä‘á»c ra được ư ?†Tôi lại nói: “Kiếp lá»±c cá»§a ta sinh ra ở não, đã nhìn qua thì bất luáºn loại thư tịch nà o ta cÅ©ng có thể há»c thuá»™c.†Tiểu tỠđó cưá»i rồi nói: “Tốt lắm, ở đây ta có má»™t quyển sách, nếu ông có thể Ä‘á»c lại được, ta sẽ tin ông là Mạc đại tiên sinh đại danh đỉnh đỉnh ‘Bất vong sinh’.†Tôi nghe đến chữ sách liá»n vui mừng nói: “Tốt lắm, bất kỳ sách nà o, ngươi chỉ cần nói tên, ta sẽ Ä‘á»c ra ngay.†Tiểu tỠđó lấy từ trong tay áo ra má»™t quyển sách, nói: “Sách nà y tên là ‘Danh sách tướng lÄ©nh quấy nhiá»…u nhân dân, tham ô hối lá»™ cá»§a ba tỉnh Tô giang Chiết giang Mân giang’, ông có Ä‘á»c ra được không ?†Tôi nghe váºy nhất thá»i trợn mắt, lục tìm trà nhá»› má»™t lúc lâu, chung quy vẫn không thể nhá»› ra quyển sách đó.
Trầm Tú tiếp lá»i nói:
- Nô tà i ngu ngốc, trong thiên hạ là m gì có quyển sách đó, chắc là hắn tá»± soạn ra, ngươi chưa từng Ä‘á»c qua, là m sao nhá»› ra được.
Mạc Ất kêu lên một tiếng, nói:
- Ngươi má»›i là ngu ngốc, Ä‘iểm đó ta cÅ©ng đã nghÄ© tá»›i, có Ä‘iá»u trước đó đã tá»± khoa trương, lúc nà y là m sao nói ngược lại được ? Äà nh phải nói: ‘Quyển sách đó ta chưa từng xem qua, tất nhiên không thể Ä‘á»c ra được. Có Ä‘iá»u ta chỉ cần nhìn qua má»™t lần, tất có thể Ä‘á»c lại không sai má»™t chữ’.â€
Trầm Tú tức giáºn hừ lạnh má»™t tiếng, Trầm Chu Hư thở dà i nói:
- Trả lá»i như váºy tuy không sai, có Ä‘iá»u bất tri bất giác đã rÆ¡i và o cái bẫy thứ hai cá»§a hắn.
Mạc Ất thở dà i nói:
- Äúng thế, y vừa nghe váºy liá»n cưá»i nói: “Tốt lắm, ông có thể cầm xem, nhưng phải xem trong bao lâu ?†Tôi nói: “Ta xem rất nhanh, má»—i trang chỉ cần nhìn má»™t cái, quyển sách nà y không quá trăm trang, chưa đến má»™t tuần trà là xem xong.†Hắn liá»n cưá»i nói: “Tốt lắm, cho ông xem đây.†Nói xong ném quyển sách đó cho tôi, tôi liá»n Ä‘em ra chá»— sáng để Ä‘á»c, đến lúc Ä‘á»c xong quay đầu lại định gá»i y, không ngỠđã không còn thấy bóng dáng y đâu nữa.
Trầm Tú cưá»i ha hả nói:
- Ngươi còn nói mình không ngu ngốc nữa ư ? Nếu là ta, trước hết sẽ điểm huyệt hắn rồi mới xem sách.
Mạc Ất háºm há»±c nói:
- Tốt lắm, ngươi thông minh, có dám cùng ta so tà i Ä‘á»c sách không. Tùy tiện lấy má»™t quyển sách trong thư phòng nà y, kẻ nà o không Ä‘á»c ra được thì là kẻ láo khoét.
Trầm Tú cưá»i nhạt nói:
- Nô tà i ngươi chỉ biết Ä‘á»c sách chết, không biết há»c cách dùng sống động, vì váºy má»›i bị lừa gạt. Nhá»› năm đó tể tướng cá»§a Tống thái tổ là Triệu Phổ chỉ biết ná»a bá»™ Luáºn ngữ cÅ©ng có thể quản trị thiên hạ, có thể thấy Ä‘á»c sách không cần nhiá»u mà quan trá»ng là đá»c má»™t biết mưá»i, lÄ©nh ngá»™ được tinh thần trong sách.
Mạc Ất kêu lên một tiếng, nói:
- Hay lắm, nói đến Tống thái tổ, Triệu Phổ, Luáºn ngữ, bá»n há» còn có “Thái tổ bản kỉ†trong “Tống sá»â€, có “Triệu Phổ truyệnâ€, có “Luáºn ngữ, “Khổng Tá» thế giaâ€, có …
Trầm Chu Hư ngắt lá»i nói:
- Bá» Ä‘i Mạc Ất, Trầm Tú nói không phải vô lý, ngươi thân là kiếp nô, Ä‘á»c sách không đếm xuể, chỉ vì ta nếu có lúc quên mất thì có thể tùy thá»i mà há»i ngươi, chứ không cần ngươi có há»c vấn huyá»n diệu. Chỉ bất quá, lá»i Trầm Tú cÅ©ng không thá»a đáng, tiểu tỠđó quá»· kế Ä‘a Ä‘oan, có thể tùy theo đối thá»§ mà định kế, y đối phó vá»›i Mạc Ất dùng kế sách đó, nhưng nếu đối phó ngươi có thể lại có mưu kế khác.
Trầm Tú cưá»i nói:
- Con sao có thể bị đánh lừa dễ dà ng như thế ?
Trầm Chu Hư thản nhiên nói:
- Äấu trà hay đấu lá»±c, nếu khinh địch Ä‘á»u bại không nghi.
Trầm Tú trầm mặc má»™t lúc rồi cưá»i hi hi nói:
- Phụ thân giáo huấn đúng lắm, hà i nhi hiểu rồi.
Mạc Ất ngắt lá»i nói:
- Chá»§ nhân xin đừng tin hắn, hắn ngoà i mặt cưá»i nói, miệng nói hiểu rồi, trong lòng có khi vẫn có Ä‘iểm không phục.
Trầm Tú tức giáºn nói:
- HỠMạc kia, ta không phá ngươi, ngươi lại dám phá ta …
- Im đi – Trầm Chu Hư quát – Mạc Ất, quyển sách đó đâu ?
Mạc Ất nói:
- Ở đây, tôi vẫn mang theo.
Thư phòng im lặng một lúc, đột nhiên Mạc Ất kinh hãi nói:
- Chủ nhân, sao ngà i lại đốt quyển sách đó ?
Trầm Chu Hư thản nhiên nói:
- Quyển “Danh sách tướng lĩnh quấy nhiễu nhân dân, tham ô hối lộ của ba tỉnh Tô giang Chiết giang Mân giang†nà y, ngươi không được tiết lộ ra ngoà i chút nà o, đã biết chưa ?
Mạc Ất sợ sệt nói:
- Äã biết.
Trầm Tú nói:
- Có Ä‘iá»u kẻ đó tiến và o ná»™i trạch, chỉ sợ …
Trầm Chu Hư lạnh nhạt nói:
- Không sao, có Ngưng nhi ở đó, nhất cá» nhất động cá»§a hắn không thoát khá»i tay cô ta.
Trầm Tú cưá»i nói:
- Ngưng nhi lòng dạ má»m yếu, chỉ sợ …
Trầm Chu Hư nói:
- Ngưá»i mà hắn để thoát, ta tạm thá»i không muốn bắt sống nữa.
Trầm Tú cả kinh nói:
- Chẳng lẽ phụ thân đã đoán ra lai lịch của hắn.
Trầm Chu Hư nói:
- Việc nà y không cần há»i nhiá»u.
Trầm Tú à lên một tiếng, có vẻ bực bội. Lại nghe Trầm Chu Hư từ từ nói:
- Tiết NhÄ©, ngươi có “Táng tâm má»™c ngưâ€, trong số kiếp nô thì thần thông cá»§a ngươi chỉ kém Ngưng nhi, tại sao cÅ©ng để ngưá»i chạy thoát ?
Chỉ nghe Tiết Nhĩ ô ô khóc nói:
- Chá»§ nhân, tôi đáng chết, tôi gặp má»™t kẻ rất xấu. Hắn Ä‘oạt lấy má»™c ngư cá»§a tôi, má»™t cước đạp vỡ, sau đó lại lừa tôi, nói hắn đưa đồng bá»n rá»i khá»i rồi cùng tôi quay lại gặp chá»§ nhân chịu tá»™i, không ngá» tôi chỠđã lâu mà không thấy hắn quay lại, chá»§ nhân lại có lệnh triệu hồi, tôi đà nh phải quay vá».
Trầm Tú cưá»i nói:
- Mạc Ất ngu ngốc, ngươi cÅ©ng váºy. Hắn bảo ngươi đợi, ngươi cứ ngốc nghếch đứng đó đợi ư ? Hiện giá» chỉ sợ hắn đã chạy ra ngoà i mưá»i dặm rồi.
Tiết Nhĩ sụt sịt nói:
- Tôi tưởng hắn là ngưá»i tốt, không nghÄ© là hắn lừa tôi.
Trầm Chu Hư trầm mặc một lúc rồi nói:
- Má»i việc Ä‘á»u có thưởng có phạt, Yến Vị Quy và Trầm Tú thả ra để bắt, thấy rõ tác dụng vá» sau; Mạc Ất tuy để kẻ địch chạy thoát, nhưng lấy được danh sách đó thì có thể lấy công chuá»™c tá»™i; chỉ có Tiết NhÄ©, không chỉ là m mất chà bảo “Táng tâm má»™c ngưâ€, lại còn tin và o lá»i kẻ địch, để cưá»ng địch chạy thoát, tá»™i không thể tha, phạt ngươi phải chịu “Hắc thiên kiếp†hai thá»i thần.
Tiết NhÄ© kêu thảm má»™t tiếng, run giá»ng nói:
- Chủ nhân tha mạng, chủ nhân tha mạng.
Trầm Chu Hư hừ lạnh một tiếng, nói:
- Tất cả đi đi.
Lục Tiệm nÃn thở nghe ngóng đã lâu, bá»—ng nghe tiếng kêu xé lòng nát ruá»™t cá»§a Tiết NhÄ©, không kìm được lạnh giá»ng nói:
- Cháºm đã.
Tiếng nói chưa dứt đã rảo bước đi và o thư phòng.
HẾT CHÆ¯Æ NG 14
Tà i sản của ZORO_NDK
Last edited by kedatinh1974; 05-09-2008 at 04:04 PM .
05-03-2008, 03:44 PM
Huyết Phụng Thần - Tuyết Thiên Hồ
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: U Minh Hồng Hoang
Bà i gởi: 1,281
Thá»i gian online: 2 ngà y 16 giá» 45 phút
Thanks: 1
Thanked 313 Times in 236 Posts
CHÆ¯Æ NG 15: HUYỀN Äá»’NG
Chương 15 – Hồi 1
Dịch giả: StormRaider
Nguồn: Tà ng thư viện
Má»i ngưá»i trong phòng nhìn thấy Lục Tiệm thảy Ä‘á»u biến sắc. Tiết NhÄ© vui mừng như Ä‘iên, túm lấy Lục Tiệm cưá»i ha ha nói:
- Ngươi không chạy, ngươi không chạy – lại quay sang Trầm Chu Hư nói – chá»§ nhân, ngưá»i tôi nói đến chÃnh là y.
Lục Tiệm gáºt đầu nói:
- Xông và o nhà các vị chÃnh là ta, đạp vỡ Táng tâm má»™c ngư cÅ©ng chÃnh là ta, Trầm tiên sinh, ông không được phạt Tiết NhÄ©, ông ta là m mất má»™c ngư không phải vì vô trách nhiệm mà chÃnh là vì thá»±c lá»±c không đủ, đánh không lại ta.
Trầm Chu Hư nhấc chén trà lên, thổi tan lá»›p bá»t trà rồi há»›p má»™t há»›p, hướng vá» phÃa Lục Tiệm nói:
- Chúng ta đã từng gặp nhau, hôm đó tại Tháºp Lý đình, ngươi Ä‘i cùng ThÃch tướng quân.
Lục Tiệm nói:
- ThÃch tướng quân là đại ca kết nghÄ©a cá»§a ta, Ä‘a tạ Trầm tiên sinh đã nói giúp cho huynh ấy.
Nói xong liá»n vòng tay cảm Æ¡n.
Trầm Chu Hư gáºt đầu nói:
- Ngươi đột nháºp Tổng đốc phá»§ có phải vì ThÃch Kế Quang không ?
Lục Tiệm nói:
- Không sai.
Trầm Chu Hư ngước nhìn y, cưá»i nói:
- Ngươi vốn có thể chạy thoát, tại sao lại quay lại ?
Lục Tiệm nói:
- Ta đã đáp ứng Tiết NhÄ©, đến gặp ông để chịu tá»™i, sao có thể bất tÃn nuốt lá»i ?
Trầm Tú nghe đến đó cưá»i nhạt nói:
- Tháºt là má»™t kẻ ngu ngốc.
Trầm Chu Hư biến sắc quát lớn:
- Ngươi thì biết gì ?
Trầm Tú không ngá» phụ thân đột nhiên tức giáºn lôi đình mắng hắn, đà nh cụp mắt cúi đầu không nói, trong lòng mưá»i phần thống háºn Lục Tiệm.
Lại nghe Trầm Chu Hư nói:
- Ngươi đối với Tiết Nhĩ là địch chứ không phải là bạn, tại sao lại cùng hắn chịu tội ?
Lục Tiệm nhẹ cưá»i khổ:
- Ông ta và tôi Ä‘á»u là kiếp nô, biết rõ ná»—i khổ cá»§a “Hắc Thiên Kiếpâ€, nếu vì tôi mà ông ta phải chịu kiếp nạn, thì tôi có bá» chạy trong lòng cÅ©ng không yên.
Câu nà y vừa nói ra, ba kiếp nô trong phòng Ä‘á»u nhìn Lục Tiệm lá»™ vẻ cổ quái, Tiết NhÄ© trợn đôi mắt nhá» bé nhìn y, đôi tai dà i không ngá»›t phe phẩy; Mạc Ất miệng lẩm nhẩm Ä‘á»c, hai mắt chá»›p lia lịa như muốn đẩy bụi trong mắt ra, Yến Vị Quy mặt bị mÅ© tre che khuất nhưng dưới mÅ© hai mắt sáng rá»±c lên.
Lục Tiệm cao giá»ng nói:
- Trầm tiên sinh, tội không phải do Tiết Nhĩ, nếu có giết thì hãy giết ta đây.
Trầm Tú nhìn thấy thần tình cá»§a mấy kiếp nô, trong lòng không hiểu vì sao bất giác cảm thấy ghen tị, ngắt lá»i cưá»i nhạt nói:
- Hiện giá» ngươi ra vẻ anh hùng, nếu đã váºy sao không chÃnh đại quang minh tiến và o Tổng đốc phá»§, hà cá»› gì phải lén lén lút lút Ä‘ang đêm lẻn và o, e rằng bất quá chỉ là má»™t con chuá»™t hèn nhát.
Lục Tiệm nhìn hắn thản nhiên nói:
- Ta dù có là con chuá»™t hèn nhát cÅ©ng còn hÆ¡n ngươi tà n sát ngưá»i già , câu dẫn ni cô.
Trầm Tú trong đầu như đảo lộn, gầm lên:
- Xú tiểu tá», ngươi dám miệt thị Trầm má»— ?
Lục Tiệm cưá»i nhạt nói:
- Miệt thị hay không, ngươi cũng tự biết.
Trầm Tú trong lòng hoảng loạn, ngoà i mặt lại không lộ ra chút gì, lạnh nhạt nói:
- Ngươi nói nhăng nói cà n, chắc là điên rồi.
Không đợi Lục Tiệm kịp nói gì, lại quay sang Trầm Chu Hư cúi đầu nói:
- Phụ thân, ngưá»i nà y miệt thị hà i nhi tháºt đáng háºn, hà i nhi muốn tá»± mình xuất thá»§ trừng phạt y.
Trầm Chu Hư không lộ vẻ tán đồng hay phản đối, lạnh nhạt nói:
- Nếu ngươi thua thì sao ?
Trầm Tú giáºt mình, lại nghe Mạc Ất nói:
- Thua cÅ©ng đáng, lần nà y bá»n lão tá» không giúp Trầm Tú, con lừa thối kia, ngươi nghe rõ rồi chứ ?
Lão quay sang nhìn Yến Vị Quy, Yến Vị Quy tức giáºn nói:
- Con má»t sách nà y, ngươi chá»i ai váºy ? Giúp hay không giúp, ai cần ngươi phải nói ?
Tiết Nhĩ lại nói:
- Còn có Ngưng nhi, cô cũng không được giúp Trầm Tú.
Bỗng nghe trong bóng tối tiếng một nữ tỠnói:
- Váºy ta sẽ không giúp hắn nữa.
Trầm Tú nghe váºy tái mặt, cưá»i nhạt nói:
- Ai cần bá»n ngươi giúp ? Ta thua thằng nông dân nà y sao ? Tháºt là chuyện ná»±c cưá»i.
Nói xong quay sang Lục Tiệm vẫy tay hét:
- Ra ngoà i sân.
Nói xong liá»n cởi áo ngoà i, ra khá»i cá»a đến đứng giữa đình viện.
Lục Tiệm hơi ngần ngại, Mạc Ất lại nói:
- Äừng sợ, đánh vá»›i y, thua thì chết là cùng, thắng thì má»i việc Ä‘á»u dá»… dà ng.
Tiết Nhĩ vỗ tay nói:
- Nói đúng lắm.
Bỗng nghe Trầm Chu Hư thở dà i nói:
- Hai ngưá»i bá»n ngươi giá» là kiếp nô cá»§a ai đây ?
Mạc, Tiết hai ngưá»i nghe thế cả kinh, bốn mắt vá»™i nhìn Trầm Chu Hư, thấy ông ta sắc mặt thản nhiên, hoà n toà n không biết trong lòng Ä‘ang có chá»§ ý gì.
Lục Tiệm nhÃu mà y, Ä‘i đến giữa đình, đã thấy Trầm Tú xắn tay áo, mắt lá»™ vẻ hung dữ ngoan cố, bất giác thầm nghÄ©: “Thần thông ‘Thiên La’ nà y, đáng tiếc lần trước lúc Chu Tổ Mô dùng ta không nhìn rõ, nếu không bây giỠđối phó sẽ có thêm và i phần chắc chắn.â€
ChÃnh lúc Ä‘ang nghÄ© cách đối phó thần thông “Thiên La†bá»—ng nghe Trầm Tú lấy thế hét lên: “Ngẩn ngÆ¡ cái gì ?â€. Song chưởng phân ra đánh mạnh tá»›i, chưởng thế cá»§a hắn vừa nhanh vừa hiểm, biến hóa kì tuyệt, nháy mắt vai trái, ngá»±c phải Lục Tiệm đã trúng chưởng Ä‘au thấu tim gan.
Mạc Ất kinh hãi nói:
- Không hay rồi, hắn đã há»c được “Tinh la tán thá»§â€.
Tiết Nhĩ vội nói:
- Tại sao gá»i là Tinh la tán thá»§ ? Lợi hại thế nà o ?
Mạc Ất nhÃu mà y khổ sở nói:
- Äó là tuyệt kÄ© cá»§a “Tây Côn Luân†năm xưa, ngươi bảo lợi hại hay không ?
Tiết NhÄ© há hốc miệng, giáºm chân nói:
- Tuyệt kÄ© cá»§a “Tây Côn Luân†? Sao hắn lại há»c được ?
Mạc Ất nói:
- Äúng váºy, tháºt là mưa rÆ¡i hoang mạc, thịt ngon để chó gặm mất.
Nói xong liên tục thở dà i.
Trầm Tú không kìm được, tức giáºn nói:
- Hai tên cẩu nô tà i, câm miệng cho ta.
Chỉ thấy chưởng thế cá»§a y dà y đặc như sao trá»i, nhanh như chá»›p xẹt, Lục Tiệm liên tiếp trúng chưởng, đột nhiên đứng vững lại, “Thá» giả tướng†biến thà nh “Hầu vương tướngâ€, hô hô hô liên tiếp xuất chưởng, Äại kim cương thần lá»±c trà n đầy tứ phÃa, bảo vệ khắp ngưá»i, chưởng lá»±c cá»§a Trầm Tú vừa tiếp xúc liá»n thấy vững và ng như núi, không thể nà o thâm nháºp, đà nh phải biến chiêu, nhảy cao xà thấp, tìm kẽ hở tấn công.
Tinh la tán thá»§ vốn là bà truyá»n cá»§a Thiên bá»™, năm đó đại hiệp Lương Tiêu, biệt danh “Tây Côn Luânâ€, đã dùng tuyệt kÄ© nà y đánh khắp bốn phương không có địch thá»§, đúng là tuyệt há»c đăng phong tạo cá»±c. Nếu ngưá»i đối diện vá»›i Lục Tiệm lúc nà y là “Tây Côn Luân†ngà y đó thì chỉ sợ má»™t chiêu đã phải chịu thảm bại. Có Ä‘iá»u Trầm Tú là ngưá»i khinh phù Ä‘a trá, há»c văn táºp võ chỉ lưu tâm đến bá» ngoà i, không chịu nghiên cứu sâu, “Tinh la tán thủ†tuy là võ công đệ nhất lưu nhưng hà m chứa thiên văn, phải có há»c vấn tinh thông má»›i có thể tùy thá»i chế ngá»±, lại cần ná»™i lá»±c hùng hồn má»›i có thể tạo ra uy lá»±c thần kì, Trầm Tú đối vá»›i thiên văn hiểu biết đã Ãt, ná»™i lá»±c lại không tinh thuần, vì váºy ngẫu nhiên có lúc đánh trúng cÅ©ng không thể khiến Lục Tiệm trá»ng thương.
Hai ngưá»i má»™t xảo má»™t vụng, má»™t công má»™t thá»§, nhất thá»i tạo thà nh thế giằng co, những ngưá»i đứng xem Ä‘á»u vô cùng kinh ngạc, Mạc Ất ngạc nhiên nói:
- Ta nháºn ra Tinh la tán thá»§, nhưng võ công cá»§a ngưá»i nà y lại cà ng kì quái, đánh Ä‘i đánh lại chỉ có chừng ấy chiêu, không hiểu vì sao Trầm Tú mãi không thể phá giải.
Trầm Chu Hư thản nhiên nói:
- Äó là “Äại kim cương thần lá»±c†cá»§a Kim cương môn, ba trăm năm nay má»—i Ä‘á»i chỉ truyá»n cho má»™t ngưá»i, lại rất Ãt khi dùng ra, ngươi chưa nhìn thấy bao giá» thì sao có thể nháºn ra được.
Mạc Ất nghe váºy vừa kinh ngạc vừa mừng rõ, nhìn chằm chằm và o Lục Tiệm không chá»›p, cố gắng ghi nhá»› chiêu thức cá»§a y, có Ä‘iá»u nhìn lui nhìn tá»›i, Lục Tiệm vẫn trước xuất má»™t “Thá» giả tướngâ€, sau má»™t “Hầu vương tướngâ€, tuy bá»™ dạng kì quái khó há»c theo, nhưng chiêu thức lặp lại không có gì má»›i. Äúng lúc Mạc Ất mất nhẫn nại, đột nhiên thấy Lục Tiệm xuất chiêu nhanh hẳn, hai tay ảo hóa như biến thà nh sáu tay, vì váºy mà trước đây sá» má»™t chiêu thì hiện giá» có thể cùng lúc đánh ra sáu chiêu. Trầm Tú chịu áp lá»±c tăng vá»t, chỉ còn cách tùy theo mà biến hóa.
Nguyên lai Lục Tiệm tá»± hiá»m biến chiêu quá cháºm, giữa chiêu trước chiêu sau luôn có kẽ hở, bị Trầm Tú táºn dụng để xâm nháºp, đấu đã lâu liá»n trước biến “Chư thiên tướngâ€, “Chư thiên tướng†vốn là pháp tướng cá»§a chư đại thiên thần, má»™t khi đánh ra liá»n như có ba đầu sáu tay, đồng thá»i biến ra “Thá» giả tướngâ€, “Hầu vương tướngâ€, quả nhiên vừa nhanh vừa nhiá»u, tuy vẫn không bằng Trầm Tú nhưng vẫn đủ để bù lấp và o kẽ hở giữa các chiêu thức, dù có chút sÆ¡ hở thì cÅ©ng như Ä‘iện quang chợt hiện, không thể nắm bắt.
Cứ như váºy má»™t lúc, công thá»§ liá»n thay đổi, lúc đầu thì Trầm Tú công Lục Tiệm thá»§, vá» sau má»—i bên Ä‘á»u có công có thá»§. Lục Tiệm xoay chuyển được tình thế bất lợi, trong lòng sung sướng, đánh đến hứng khởi, “Chư thiênâ€, “Thá» giảâ€, “Hầu vương†ba tướng hợp nhất, liên tiếp đánh ra hai chưởng, đột nhiên lại tiến lên má»™t bước. Mạc Ất, Tiết NhÄ© thấy váºy, không kìm được cùng lá»›n tiếng kêu hay.
Trầm Tú liên tiếp biến chiêu vẫn không vãn hồi được tình thế, trong lòng vừa kinh hãi vừa tức giáºn, lại nghe Mạc, Tiết hai ngưá»i kêu hay, tức đến nổ ngá»±c, suýt nữa bị Lục Tiệm đánh trúng má»™t chưởng.
Trầm Chu Hư thấy váºy nhÃu mà y, đột nhiên nói:
- Tinh la tán thá»§, dá»±a và o thiên tượng. Phải biết tinh tú trên trá»i từ xưa vẫn như váºy, trà n đầy không gian, to lá»›n vô cùng. Vì váºy môn võ há»c nà y mạnh mẽ như như tẩy Thiên Hà , như chuyển Bắc Äẩu, khà thế vô cùng hùng vÄ©, không dưới “Äại kim cương thần lá»±câ€, tại sao do ngươi sá» ra lại biến thà nh nhá» má»n thế nà y, tháºt giống như sao băng ngang trá»i, chá»›p má»™t cái đã tắt lịm, kì xảo biến hóa thì dư thừa, nhưng lại không có khà tượng to lá»›n vÄ©nh hằng. Cứ như thế nà y, uy danh má»™t Ä‘á»i cá»§a “Tây Côn Luân†tổ sư chẳng phải sẽ bị há»§y trong tay ngươi ư ?
Trầm Tú nghe váºy đột nhiên tỉnh ngá»™:
- Äúng váºy, ta má»™t lòng cầu kì chiêu biến chiêu mà quên mất “Tinh la tán thủ†vốn là chiêu thức hùng hồn mạnh bạo.
Äá»™t nhiên trầm giá»ng hét má»™t tiếng, kình lá»±c trong chưởng chỉ tăng lên, má»—i cỠđộng tuy chưa đạt được thần uy như Trầm Chu Hư nói nhưng cÅ©ng đã có khà thế đưá»ng đưá»ng, kèm theo chiêu thức quỉ dị, nháy mắt đã vãn hồi được thế kém. Mạc Ất, Tiết NhÄ© trong lòng bất phẫn, nhè nhẹ thở dà i.
Lục Tiệm gặp mạnh cà ng mạnh, đối thá»§ cà ng mạnh thì cà ng kÃch thÃch sá»± kiên định trong lòng y, hà ng loạt biến tướng không ngừng xuất ra, “Tu di tướng†huých vai, “Hùng trư tướng†húc đầu, “Bán sư nhân tướng†quyá»n đánh, “Mã vương tướng†chân đá, “Thần ngư tướng†bay lượn, “Tước mẫu tướng†hụp xuống, nhất thá»i cà ng đánh cà ng dÅ©ng mãnh, toà n thân trên dưới Ä‘á»u có thể đả thương đối thá»§, tháºm chà nhặt đá nhặt gá»—, bất thá»i dùng “Ngã tướng†ném ra, thế như tên bay, bức Trầm Tú chân tay luống cuống, bá»™ pháp thay đổi, định vòng ra phÃa sau Lục Tiệm, lại bị Lục Tiệm dùng “Nhân tướng†má»™t cước phản kÃch, đá trúng bụng.
Trầm Tú không ngỠđối thá»§ khó đối phó như váºy, vừa kinh hãi vừa tức giáºn, chúng kiếp nô thì vừa kinh hãi vừa mừng rõ, âm thầm hò reo
Tà i sản của ZORO_NDK
Last edited by kedatinh1974; 05-09-2008 at 04:05 PM .
Từ khóa được google tìm thấy
4vn eu forum showthread , 4vn.eu thuong hai , 4vn.eu/forum/showthread , àãåíòñòâî , àâàòàðêè , åãèïòà , äâèæåíèÿ , ãëîáóñ , âîëãîãðàä , àíèìå , an oan thuong hai full , baby thuong hai ebook , baby thuong hai ful , baby thuong hai full , bổ thiên kiếp thá»§ , dai thuong hai full , doc thuong hai ful , doc thuong hai full , doc truyen thuong hai , doctruyen thuong hai , êàçèíî , hai thuong phon hoa full , îäíîêëàñíèêè , ñíåæíàÿ , òèìàòè , õîñòèíã , phuong ca thuong hai , phượng ca , prc thương hải ful , suongchieu , tai thuong hai full pdf , tai truyen thuong hai , thuong hai , thuong hai *********** , thuong hai 4vn , thuong hai 4vn.eu , thuong hai full , thuong hai full lyric , thuong hai full pdf , thuong hai full prc , thuong hai full prc 4vn , thuong hai full txt , thuong hai full' , thuong hai full] , thuong hai phon hoa full , thuong hai phuong ca , thuong hai phuong ca 4vn , thuong hai phuong ca pdf , thuong hai phuong ca prc , thuong hai prc full , thuong hai tron bo 4vn , thuonghai full prc , thượng hải full prc , thương hải 4vn , thương hải full , thương hải , thương hải /4vn.eu , thương hải 4vn , thương hải full , thương hải full pdf , thương hải full prc , thương hải full text , thương hải pdf , thương hải prc , thương hải prc full , truyện thương hải , truyen thuong hai , truyen thuong hai full , ðàñïèñàíèå