18-09-2008, 02:24 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Chương 21
Chưa đến ba giá» chiá»u, Vân Lâu đã ngồi yên trong phòng trà Nhã KhÃ. Tá»±a lưng và o ghế chà ng nghÄ© ngợi bâng quợ Trên tay chà ng má»™t bức há»a cuốn tròn. Ly cà phê trước mặt không ngừng bốc khói. Những cuá»™n khói nhẹ bay bổng lên cao rồi lững lá» tan biến. Ly cà phê lạnh dần. Äầu óc Vân Lâu miên man vá»›i bao ý nghÄ©, gương mặt chà ng tái xanh, đôi mắt thâm quầng vì những đêm mất ngá»§.
Có tiếng nhạc vang lên. Bản Khúc ca xứ Ấn đươc độc tấu bằng dương cầm. Những âm thanh nhẹ vươn lên, Vân Lâu bà ng hoà ng tá»±a đầu và o thà nh ghế, xót xa nhắm chặt mắt lại, lắng nghe khúc nhạc quen thuá»™c ngà y nà o. Từng tiếng nhạc như từng mÅ©i sắc nhá»n đâm sâu và o tim.
Hà n Ni! Nhắm mắt lại, tim Vân Lâu gà o thầm. Trá»i Æ¡i! Sao tà n nhẫn thế? Bao nhiêu nghị lá»±c, tá»± tin tan rã hết. Vân Lâu như chiếc thuyá»n con phiêu bạt giữa giòng biển mông mênh.
Có tiếng gót già y tiến đến gần, rồi ngừng ngay bên cạnh. Vân Lâu thở dà i ngẩng đầu lên. Như má»™t ảo tưởng, chà ng vá»™i và ng nhắm mắt lại. Tiếng nhạc vẫn vang trong phòng. Hà n Ni! Em Ä‘ang trêu anh đấy à ? Äừng để cho tái tim khô héo anh nở hoa hy vá»ng. Nghị lá»±c anh đã tà n rồi, không đủ khả năng để chấp nháºn má»™t lần tuyệt vá»ng nữa đâu!
- Anh... Là m sao thế?
Có tiếng gá»i vang bên tai. Vân Lâu giáºt mình nhìn lên, chà ng lấy hết can đảm còn lại để đối diện vá»›i ngưá»i con gái. Má»™t khuôn mặt bình thưá»ng không son phấn, không hoa tai, mái tóc xõa dà i vá»›i chiếc áo xanh bình dị. Nà ng đứng cạnh, nụ cưá»i trên mắt. Hà n Ni! Vân Lâu gá»i thầm. Môi mÃm chặt để tiếng gá»i khá»i tuôn ra khá»i miệng. Äây là Hà n Ni! Nhất định là Hà n Ni! Phấn son không còn thì không còn gì nghi ngá» nữa.
- Sao? Anh không má»i tôi ngồi à ?
Ngưá»i con gái lạ lùng nhìn nét mặt khổ sở cá»§a Vân Lâu.
Äầu Vân Lâu nhức như búa bổ:
- à ! Tha lá»—i cho tôi... à mà tôi nên gá»i cô bằng gì nhỉ?
Tiểu My ngồi xuống gá»i ly cà phê vá»›i nụ cưá»i:
- Hôm qua anh gá»i tôi là cô Tiểu My, nếu bây giá» anh chỉ gá»i tên thôi, chắc tôi cÅ©ng không phản đối. Anh lạ tháºt, sao lại lắm trò thế?
Tiểu Mỷ Chắc chắn là cô chỉ có một tên Tiểu My thôi phải không?
Tiểu My ngạc nhiên:
- Anh nói thế là thế nà o? Không lẽ bắt buộc tôi phải có thêm một cái tên thứ hai nữa à ?
Vân Lâu nhìn thẳng và o mắt Tiểu My:
- Tôi nghĩ là cô phải có.
- Tại sao?
- Vì cô phải có một cái tên khác.
- Anh nà y lạ tháºt, sao anh lại nói chuyện gì lạ thế?
Mắt Vân Lâu vẫn nhìn chòng chá»c và o mắt Tiểu My:
- Tôi biết chắc cô chẳng phải tên ÄÆ°á»ng Tiểu My mà tên tháºt cô là Dương Hà n Ni!
- Nói báºy! Tiểu My khó chịu - Tôi rất tiếc là phải hoang phà thá»i giỠđến đây má»™t cách vô Ãch. Tôi nghÄ© có lẽ bá»™ Óc cá»§a anh bị “mát†rồi. Nếu không có chuyện gì để nói, tôi... xin chà o anh!
Vân Lâu quên bẵng phép lịch, chồm tới nắm tay Tiểu My:
- Khoan! Cô khoan đi!
- Ông Lâu ạ, ông là m tôi sợ.
Vân Lâu vội và ng xin lỗi:
- Xin lá»—i, xin cô tha thứ cho... Tháºt ra tôi bị cô là m bối rối.
- Ông mới là m tôi bối rối chứ! Có chuyện gì ông muốn nói với tôi không?
- Có!
- Váºy thì nói Ä‘i!
Vân Lâu im lặng đưa mắt buồn buồn nhìn Tiểu My.
- Sao? Tại sao anh không nói gì cả thế?
- Vâng, bây giá» tôi nói đây, nhưng không biết phải bằt đầu thế nà o. Vân Lâu xoa trán - Hay là ... Äể tôi cho cô xem món nà y trước nhé!
Vân Lâu đưa bức há»a cho Tiểu My.
- Cô mở ra xem.
Tiểu My lạ lùng đỡ lấy bức há»a, nhìn Vân Lâu, rồi cháºm rãi trải bức há»a ra. Tiểu My mở to mắt ngạc nhiên. Không phải chỉ có má»™t bức mà là khoảng mưá»i bức, bao gồm loại tranh cảnh, phác há»a, tranh sÆ¡n dầu... Tất cả Ä‘á»u có chung má»™t ngưá»i mẫu, má»™t mái tóc dà i, má»™t khuôn mặt hồn nhiên thoát tục... Nét há»a tháºt sống động. Tiểu My cà ng nhìn cà ng bị cuốn hút và o tranh. Lạ tháºt! Ngẩng lên, Tiểu My trố mắt nhìn Vân Lâu:
- Tất cả Ä‘á»u là do anh vẽ cả à ?
Vân Lâu gáºt đầu, Tiểu My mở to mắt:
- Anh vẽ tôi à ? Từ bao giỠmà tôi chẳng hay thế?
Vân Lâu nhìn thẳng và o mắt Tiểu My:
- Tôi há»a được hÆ¡n trăm bức, trong đó chỉ có mưá»i mấy bức nà y là khá hÆ¡n cả. Cô có chắc ngưá»i trong tranh là cô không?
Tiểu My có vẻ khó hiểu:
- Giống tôi lắm. Nhưng tại sao có chuyện nà y?
Vân Lâu cháºm rãi đáp:
- Ngưá»i trong tranh nà y có tên là Hà n Nị Tôi nói thế cô có nhá»› được gì chăng?
Tiểu My lắc đầu:
- Nhớ cái gì? Tôi không hiểu ý ông muốn nói gì cả.
- Cô có nhá»› chuyện ná»a đêm cô xuống lầu ngồi đà n, tôi đã lẳng lặng ngồi nghe và bản nhạc “Không Bao Giá» Xa Nhau†Cô thưá»ng hát không? Cô có nhá»› đến lá»i thá» khi chúng ta cùng dạo nÆ¡i bãi biển, nhá»› những buổi hoà ng hôn, những đêm thanh, những buổi sáng đẹp trá»i ra không rá»i nhau không? Em có nhá»› lá»i thế, sống sẽ là cá»§a anh mà chết Ä‘i rồi hồn vẫn bên anh không? Em có nhá»› bản “Má»™ng Tưởng Khúc†chứ?
- Thôi, tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi!
Tiểu My cắt ngang những câu há»i lẩm cẩm, khiến Vân Lâu mừng rỡ vì hiểu lầm:
- Em hiểu ra rồi à ? Em đã biết mình chÃnh tháºt là Hà n Ni rồi chứ?
Tiểu My lắc đầu:
- Không, không phải. Tôi hiểu ý anh rồi, nhưng tôi không phải là Hà n Ni, có thể chúng tôi giống nhau và anh đã nhìn lầm anh Lâu ạ.
- Không thể nà o có chuyện lầm lẫn được! Tay chà ng vồn vã giữ lấy tay Tiểu My, như sợ rằng nà ng biến Ä‘i mất - NghÄ© lại cho kỹ xem, Hà n Ni! Có thể em đã đánh mất dÄ© vãng từ sau cÆ¡n bệnh nặng. Không phải không có chuyện như thế xảy ra đâu. Tiểu My... Riêng vá» chuyện em đột nhiên biến thà nh Tiểu My thì chuyện đó chúng ta sẽ tìm hiểu sau. Bây giá», em thá» nghÄ© lại, nghÄ© tháºt kỹ xem... Biết đâu... Không lẽ em không nhá»› má»™t tà xÃu nà o cả sao?
- Anh Lâu, tôi đã bảo anh tôi không phải là Hà n Ni, tôi cÅ©ng không bị mất trà lần nà o cả, tôi nhá»› tất cả má»i việc xảy ra bắt đầu từ lúc tôi lên bốn. Ngay từ thưở nhá» tôi rất khoẻ mạnh, Ãt khi bị cảm cúm nữa chứ đừng nói chi đến bệnh ngặt. Cha tôi không phải là ông Dương, cha tôi lÃ ÄÆ°á»ng Văn Khiêm, má»™t nhà soạn nhạc bất đắc chÃ. Anh hiểu không? Äừng có gán cho tôi là Hà n Ni, chưa bao giá» tôi lại gặp chuyện hoang đưá»ng thế nà y.
Tiểu My cuá»™n tròn những bức há»a lại, đặt trước mặt Vân Lâu, sá»± bá»±c mình hiện rõ trên mắt nà ng.
- Như váºy là kể như xong rồi, phải không anh? Mong rằng từ rà y vá» sau anh đừng quấy rầy tôi nữa.
Vân Lâu nà i nỉ:
- Khoan, cô My, cô đợi một chút, chúng ta có thể nói thêm một tà chứ?
Tiểu My tá»±a ngưá»i và o ghế, nhìn thằng Vân Lâu, gã con trai trước mặt có vẻ bê bối đến độ buồn cưá»i. Gã nầy Ä‘iên rồi chắc! Nhưng nhìn ánh mắt van xin cá»§a gã, nà ng lại không đà nh lòng bá» Ä‘i, nâng tách cà phê lên, há»›p má»™t há»›p nhá», tiểu My há»i:
- Anh còn gì để há»i tôi nữa không?
- Còn cô, cô có biết đánh đà n không?
- Biết, biết tà ti.
ánh mắt Vân Lâu chợt sáng:
- Äấy thấy không, cô cÅ©ng biết đánh đà n!
- Äiếu đó có gì lạ đâu? Lúc còn há»c ở trưá»ng, nhà nghèo tuy không mua được đà n dương cầm... Äúng ra thì có má»™t chiếc nhưng quá cÅ©, cha tôi cÅ©ng đã bán nốt. Và o trưá»ng, trong những giá» ra chÆ¡i, tôi đã há»c lóm vá»›i chiếc dương cầm cá»§a nhà trưá»ng, tôi biết đà n nhưng không hay lắm vì anh cÅ©ng biết muốn giá»i phải luyện luôn, mà nhà không có là m sao đà n cho hay được.
- Thế lúc xưa cô há»c ở trưá»ng nà o?
- Ở trưá»ng trung há»c ngoà i phố đó. Sau khi Ä‘áºu xong tú tà i... Tôi má»›i nghỉ há»c hai năm nay thôi. Nếu thấy cần, anh có thể đến đấy há»i. Suốt sáu năm há»c, tôi chỉ dùng có má»—i má»™t tên Tiểu My thôi. Hay là , cô bạn gái cá»§a anh cÅ©ng há»c ở đấy?
Tia hy vá»ng trong mằt Vân Lâu chợt tắt, chà ng cúi đầu nhìn xuống:
- Không, cô ấy không Ä‘i há»c.
Tiểu My cưá»i:
- Äó anh thấy không, tôi đâu phải là ngưá»i yêu cá»§a anh được? Không thể nà o chấp nháºn má»™t sá»± ngá»™ nháºn tai hại như thế được.
- Nhưng cô giống như đúc ngưá»i tôi yêu, không khác má»™t tà nà o cả.
Tiểu My lắc đầu:
- Trên Ä‘á»i nà y không thể nà o có chuyện hai ngưá»i hoà n toà n giống hệt nhau được, có lẽ vì anh yêu cô ấy quá nên lầm lẫn chăng? Nhìn Vân Lâu, đột nhiên Tiểu My tò mò - Cô ấy dáng dấp ra sao?
- Ai?
- Cô bạn anh đó, nà ng bỠrơi anh à ?
Vân Lâu tá»±a ngưá»i và o ghế, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà , dưới ná»n vải đỠlấp lánh ánh kim tuyến có những ngá»n đèn nhá».
- Nà ng đi đâu, anh có đi tìm không?
Vân Lâu nhắm mắt lại:
- Tôi tìm mãi không được, ngưá»i ta cho tôi biết là nà ng đã chết rồi.
- à , thì ra thế và chuyện của anh chỉ có thế?
Tiểu My nhìn Vân Lâu cảm phục, sá»± chung tình cá»§a gã con trai là m cho nà ng xúc động. Nà ng không biết nên nói thêm Ä‘iá»u gì,
Vân Lâu mở mắt ra nhìn ngưá»i con gái trước mặt vá»›i nụ cưá»i Ä‘au khổ. Äây là Tiểu My chứ chẳng phải là Hà n Nị Thượng đế tháºt oái oăm, tạo nên chi má»™t khuôn mặt nhưng hai con ngưá»i khác hẳn nhau.
- Chuyện cá»§a tôi giản dị lắm phải không? Nhưng tôi mong rằng câu chuyện nà y sẽ không bị kết thúc má»™t cách tức tưởi như váºy. Phải có má»™t phép lạ và tôi Ä‘ang đợi chá» phép lạ đó đây.
- Vì anh đợi chớ nên anh đã gặp tôi và cứ tưởng như phép lạ xuất hiện?
- Con ngưá»i trong lúc Ä‘au khổ bao giá» cÅ©ng hy vá»ng, và vá»›i cô, ngay bây giá» tôi cÅ©ng không hiểu mình nên tin gì... Ban nãy cô đã nói là trên Ä‘á»i nà y không thể nà o có hai gương mặt hoà n toà n giống hệt nhau, đó là chưa kể đến việc giữa cô và Hà n Ni hoà n toà n khác huyết thống. Khó hiểu quá!
Tiểu My cưá»i:
- Anh đã đi quá xa rồi!
Vân Lâu đột nhiên há»i:
- Cô có sẵn lòng đến thăm mẹ Hà n Ni không? Äể xem tại tôi rối trà nhìn lầm, hay tháºt tình cô giống Hà n Ni tháºt?
Nụ cưá»i trên môi Tiểu My chợt tắt:
- Thôi, chuyện cá»§a anh đã qua rồi, tôi không muốn dây và o việc riêng cá»§a anh nữa, đừng kéo tôi vá»™ Nhá»› là tôi tên ÄÆ°á»ng Tiểu My, má»™t ca sÄ©, má»™t thứ nghá» nghiệp trang Ä‘iểm cho Ä‘á»i sống, chứ không phải thần tượng cá»§a anh, má»™t cô gái xuấp thân từ má»™t gia đình ná» nếp, có lẽ tôi nghÄ© chẳng sai chứ?
- Vâng.
- Anh biết tôi xuất thân từ đâu không? Cha tôi là má»™t nhạc sÄ©, đó là tước hiệu do chÃnh ông tá»± phong cho mình, nhạc cá»§a cha tôi không hỠđược ai thưởng thức, mẹ tôi đã mất ngay từ khi tôi vừa chà o Ä‘á»i... Sống bên cạnh cha, tôi đã nhiá»…m táºt say mê âm nhạc cá»§a ông. Nhưng Ä‘á»i sống tôi khổ cá»±c lắm, từ năm lên bảy lên tám tôi đã phải đảm Ä‘ang tất cả việc nhà , phải phục dịch cho má»™t ngưá»i cha suốt Ä‘á»i say rượu chè... Tiểu My cưá»i đầy cay đắng. Äấy anh thấy không, tôi là m sao có thể là Hà n Ni cá»§a anh cho được? Nhìn bức há»a là tôi hiểu ngay ngưá»i con gái anh yêu phải là má»™t cây kiểng trong nhà kÃnh, còn tôi? Tôi chỉ là loà i cá» dại dáºp dìu qua bao tráºn gió mưa. Ngay từ thưở còn bé tôi đã biết rõ số mệnh cá»§a Ä‘á»i mình. Thế mà tôi không hiểu sao anh lại có thể lầm lẫn khi khác nhau má»™t trá»i má»™t vá»±c như thế nà y được.
Äúng như lá»i nà ng nói, Tiểu My không phải là Hà n Ni, hoà n toà n không phải. Từ câu chuyện kể lể tháºt tình, từ thái độ cương quyết, Vân Lâu đã nhìn ra sá»± khác biệt. Má»™t ngưá»i trưởng thà nh trong cÆ¡n bão táp, má»™t ngưá»i yếu Ä‘uối như sợi tÆ¡ má»m. Hoà n toà n khác xa nhau! Vân Lâu gáºt gù:
- Nếu cô không thÃch thì thôi váºy, tôi cÅ©ng không dám là m phiá»n cô nữa.
- Váºy là kết thúc nhé!
Vân Lâu yên lặng, Tiểu My há»i:
- ÄÆ°á»£c không?
- Tôi xin tôn trá»ng ý cô, nếu sá»± hiện diện cá»§a tôi là m cô khó chịu thì tôi sẽ cố gắng không là m phiá»n cô nữa.
Tiểu My cưá»i:
- Tôi cÅ©ng không khó chịu chi lắm, có Ä‘iá»u tôi không thÃch ai cứ mãi tìm bóng dáng cá»§a má»™t ngưá»i khác trên cÆ¡ thể tôi.
Vân Lâu chợt hiểu. Tá»± ái ngưá»i con gái cứng cá»i dá»… yêu.
- Tôi hiểu ý cô, và tôi sẽ cố gắng không là m cô khó chịu.
Nâng ly cà phê lên Tiếu My chợt thấy hối háºn, hối háºn vá» những lá»i khước từ thẳng thắn ban nãy cá»§a mình. Vá»›i nụ cưá»i khá»a lấp nà ng nói:
- Anh cÅ©ng đừng nên đến đấy thưá»ng, vì đúng như anh đã nói, ở đấy không phải là chá»— để nghe nhạc.
Vân Lâu thở dà i:
- Thế tại sao cô là m ở đấy?
Tiểu My cưá»i buồn:
- Äá»i sống là má»™t sá»± bắt buá»™c. Äã có má»™t thá»i tôi mÆ¡ trở thà nh má»™t ca sÄ© lừng danh, tôi đã luyện táºp hết mấy năm. Má»—i tối nằm nhắm mắt lại là mÆ¡ thấy tiếng hát cá»§a mình vang đến táºn cùng thế giá»›i. Không ngá»... bây giá» tôi lại hát trên bục gá»—. Äặt ly nước xuống thở dà i, Tiểu My tiếp - Sá»± tháºt bao giá» cÅ©ng tà n nhẫn, phải không anh. Thôi tôi vá», tối nay tôi phải hát ở ba nÆ¡i khác nhau.
- Trước khi Ä‘i, xin phép cô cho tôi nói mấy câu. Vì cô không muốn tôi gây phiá»n phức cho cô nên có lẽ tôi sẽ không đến đây tìm gặp cô nữa, có Ä‘iá»u tôi muốn xin phép cô má»™t việc, Hà n Ni đối vá»›i tôi là cả má»™t thế giá»›i, tôi yêu ngưá»i con gái đó say đắm, nhưng tá»™i quá, nà ng đã chết sá»›m. Cô tuy không liên hệ vá»›i Hà n Ni, nhưng có má»™t gương mặt giống hệt vì váºy dù má»›i quen sÆ¡, tôi vẫn có cảm giác như cô là má»™t ngưá»i bạn thâm giao...
- Rồi sao nữa?
- Tôi muốn cô đừng hiểu lầm tôi tuá»™c loại đà n ông tán nhảm. Nhưng khi nghe cô hát tôi nháºn xét là cô đừng nghÄ© rằng khi mình trình bà y má»™t bản nhạc vá»›i tất cả tâm hồn như thế là không có ngưá»i thưởng thức. Không nên cúi đầu trước Ä‘á»i sống, cÅ©ng đừng có mặc cảm tụ tị Giá»ng ca cá»§a cô cÅ©ng giống như chÃnh ngưá»i cô: Cao quý và thà nh tháºt.
Mắt chá»›p nhanh, Tiểu My muốn khóc, nà ng đứng dáºy, nà ng phải Ä‘i ngay để khá»i phải khóc trước mặt gã con trai xa lạ.
- Cám ơn, thôi chà o anh.
Vân Lâu ngồi yên, nhìn theo dáng hấp tấp cá»§a ngưá»i con gái, chà ng thở dà i.
Tà i sản của Memory
18-09-2008, 02:25 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Chương 22
Äá»i sống kéo dà i mãi thế nà y tháºt đáng chán! Tiếu My lẩm bẩm, rồi ném chiếc bút kẻ mắt lên bà n. Nà ng mặc chiếc áo trình diá»…n và o, chiếc áo do nà ng may lấy, mà u tÃm, thắt lưng bạc. Ngắm ngưá»i trong kÃnh, nà ng thấy nà ng yếu Ä‘uối là m sao! Äi hát má»›i mấy thà ng mà đã gầy thấy rõ.
- Äây không phải là nếp sống cá»§a ta.
Quét nhẹ lá»›p phấn lên mặt, Tiểu My nhá»› lại câu nói cá»§a Vân Lâu bảo là đá»i ca hát chẳng thú vị tà nà o cả mà nà ng ngán ngẩm. Nhưng hắn cÅ©ng dá»… thương đấy chứ?
- Là m gì mà ngồi thỠthẫn thế kia, nhanh lên đi, tới phiên bồ rồi đấy!
An Kỳ, má»™t ca sÄ© bạn lên tiếng là m Tiểu My giáºt mình.
- Váºy hả?
An Kỳ là ca sĩ đà n chị của Tiểu My.
- Bồ biết khán thÃnh giả há» thÃch gì không? Lúc hát bồ phải nhún nhảy, Ä‘iệu bá»™ như khiêu khÃch há» má»›i thÃch. Tám phần mưá»i ở đây là đà n ông, hỠđến để nhìn, để ngắm ca sÄ© cho đáng đồng tiá»n chá»› đâu phải để nghe nhạc đâu.
- Chán tháºt!
- Bồ phải táºp cho lưng má»m má»™t chút. Như chuyện ông Tổng Giám Äốc tối hôm qua má»i bồ Ä‘i ăn chẳng hạn. Ông ấy là má»™t tay có tên tuổi trong giá»›i doanh thương, tại sao bồ lại từ chối? Là m thế là m sao nổi được. Ai nâng đỡ cho bồ? Ở đây không phải là trưá»ng há»c, không phải hát hay là được tán thưởng ngaỵ Ngưá»i ta tung tiá»n ra, ngưá»i ta phải được hưởng trá»n thú vui chá»›, hỠđâu cần hiểu nghệ thuáºt là gì!
- Buồn tháºt.
- Äá»i sống là váºy đó, ai bảo bồ bước và o con đưá»ng nà y là m gì? Ở đây rất nhiá»u ngưá»i hát không hay mà vẫn được nổi tiếng. Tại sao? Vì há» dá»… dãi, há» biết chiá»u khách hÆ¡n chúng ta, bồ hiểu chưa?
Tiểu My cưá»i nhạt, không đáp.
Có tiếng cô Lý, ngưá»i phụ trách chương trình, gõ cá»a:
- Tiểu My ơi, tới phiên My hát rồi đấy nhé!
- Vâng.
Tiểu My vén áo bước ra khá»i phòng trang Ä‘iểm, đến sau bức mà n nhung. Ngưá»i xướng ngôn viên khẽ vén mà n nhìn ra ngoà i, vì cô cai sÄ© Ä‘ang hát Ä‘oạn chót cá»§a bản nhạc. Quay sang Tiểu My, cô xướng ngôn viên nói:
- Nà y My nhìn xem, có má»™t ngưá»i tháºt lạ, hắn chỉ đến và o lúc My hát và bá» ra ngay khi My bước và o. Phà tiá»n mua vé và o chỉ để nghe má»™t ngưá»i hát thì cÅ©ng lạ. Hắn là bạn My à ?
Tim Tiểu My Ä‘áºp nhanh:
- Äâu? Hắn đâu?
- Ghế cuối cùng hà ng thứ ba đấy!
Tiểu My vén mà n nhìn ra, ánh đèn chiếu ngược lên sân khấu, khiến cho việc nhìn xuống những hà ng ghế thÃnh giả thà nh khó khăn, nhất là những hà ng ghế ngoà i cùng. Tuy không nhìn thấy rõ, nhưng trá»±c giác cho Tiểu My biết ngay đấy là ai.
- Có lẽ chị lầm rồi, là m gì có ngưá»i chỉ đến để nghe có má»™t mình em hát?
- Không, chỉ tại hắn đến và o giỠMy hát và bỠvỠngay lúc My hát xong nên tôi mới để ý chớ.
- Má»—i ngà y ông ấy Ä‘á»u đến cả à ?
- Không hẳn như váºy, cô có quen hắn không?
- Không, em không quen... Là m gì có chuyện vô lý như váºy được.
- Tôi để ý nhiá»u lần rồi, chắc hắn cảm nặng My rồi đấy.
Ngưá»i nữ ca sÄ© trên sân khấu đã trở và o và Tiểu My bước ra. Bao nhiêu ánh đèn đỠdồn lên ngưá»i nà ng. Vừa nóng vừa chói, Tiểu My không nhìn thấy gì bên dưới cả, nhưng nà ng biết có bao nhiêu cặp mắt Ä‘ang đổ dồn vá» sân khấu ngắm nghÃa nà ng. Má»—i cỠđộng là má»™t sá»± cân nhắc, bản nhạc “Hồi tưởng khúc†vang lên.
Bản nhạc vừa dứt, trà ng pháo tay rá»i rạc vang lên. Những tiếng vá»— tay mà Tiểu My mong má»i đón nháºn tháºt nhiá»u. Nhưng mấy tháng trá»i sống bằng nghá» ca hát, Tiểu My má»›i hiểu rằng, muốn được tán thưởng nhiá»u không phải chỉ cần cố gắng hát hay là được mà nó còn đòi há»i những tiểu xảo khác, Ä‘iá»u đó khiến nà ng nản chÃ. Má»—i lần hát xong má»™t bản là Tiểu My lại than thầm vá»›i lòng mình:
- Ta không thÃch hợp vá»›i nếp sống nà y, không khà nà y cà ng ngà y cà ng là m mình thấy cô đơn hÆ¡n thôi.
Phải chăng đó là má»™t lá»i tá»± trách, phiá»n muá»™n? Tiểu My cÅ©ng không phân tÃch được tâm trạng mình, nà ng cÅ©ng không buồn phân tÃch là m chị Mặc nó, hát để sống, thế thôi!
Nhưng hôm nay nà ng không còn tâm trạng đó nữa. Má»™t thứ tình cảm chân thà nh, xúc động từng huyết quản, bà ng bạc trong tim. Tiểu My thấy thÃch hát lạ lùng, hát tháºt to để giải tá»a bao nhiêu uất ức trong tim. Bản “Hồi tưởng khúc†vừa dứt, Tiểu My bỠý hát tiếp bản đã chá»n, và nà ng bắt đầu trở lại vá»›i má»™t bản hoà n toà n ngoà i chương trình.
Em như mây trá»i ngà n năm bay mãi
Em mơ một ngà y dừng bước phiêu du
Nhưng gió phiêu bồng đưa bước em đi
Nên áng mây trá»i còn bay bay mãi
Em như mây trá»i ngà n năm bay mãi
Nhìn xuống cuá»™c Ä‘á»i ôi sao buồn hiu
Thầm nghÄ© sống Ä‘á»i chỉ là gian dối
Nên lòng u buồn như lá mùa thu
Em là mây trá»i ngà n năm bay mãi
Em mong một ngà y ngơi nghỉ bình yên
Tiểu My hát vá»›i tất cả say mệ Bước chân và o phòng trà , đây là lần đầu tiên nà ng hát xuất thần như váºy. Nhưng tiếng vá»— tay vẫn thưa thá»›t, nÆ¡i đây đúng là nÆ¡i không phải để cho ngưá»i nghe nhạc. Bất giác Tiểu My đưa mắt nhìn xuống hà ng ghế thứ ba, ánh đèn sáng chói chiếu ngược lại sân khấu cháºn lấy tia nhìn. Tiểu My không nhìn thấy gì cả. Äúng là hắn không? Bản nhạc thứ ba trong chương trình bắt đầu...
Em sẽ ca một bản nhạc
Mà lá»i là thÆ¡ anh...
Tiểu My cúi đầu chà o khán giả, nà ng không quên liếc nhanh xuống hà ng ghế thứ bạ Khi ra khá»i bức mà n nhung cô xướng ngôn viên bước đến chỉ cho Tiểu My thấy:
- Xem kìa! Hắn đã bỠđi rồi kìa!
Tiểu My đưa mắt nhìn theo. Quả tháºt, có má»™t ngưá»i đà n ông Ä‘ang đứng lên bá» Ä‘i. Tiểu My xúc động. Vì tiếng hát cá»§a mình mà hắn đến đây hay hắn chỉ tìm ngưá»i yêu cá»§a hắn qua hình dáng cá»§a tả Trở vá» phòng trang Ä‘iểm, đứng ngắm mình trong gương, nà ng thấy gương mặt mình vừa xa lạ vừa mệt má»i.
An Kỳ chưa đi, nà ng đang ngồi bên cạnh yên lặng hút thuốc chỠđợi bạn trai đến đón. Nhìn vẻ bơ phỠcủa Tiểu My, An Kỳ nói:
- Äúng ra Tiểu My không nên hát hai bản nhạc đó. Bản “Nụ hôn buổi tối†hay “Những Câu chuyện không ai quên được†má»›i thÃch hợp vá»›i nÆ¡i nà y, hoặc “Con sông đà o hoaâ€, “Tình ca dưới trăng†cÅ©ng được.
Tiểu My cưá»i buồn ngồi xuống tháo hoa tai và vòng cổ đặt xuống bà n. Dù An Kỳ đã hết lòng chỉ bảo những tiểu xảo cần thiết cho nghá» nghiệp. Tiểu My chỉ biết ngồi cưá»i, không có má»™t phản ứng. Nà ng bước ra sau bình phong thay áo, tiếng ồn à o bên ngoà i ùa và o theo những bước chân vá»™i vã cá»§a mấy cô vÅ© nữ, Tiểu My cảm thấy lạc lõng. Không hiểu cuá»™c Ä‘á»i nà y rồi sẽ đến đâu?
Có tiếng gõ cá»a rồi giá»ng nói cá»§a má»™t chiêu đãi viên:
- Chị My ơi có thư nà y!
Tiểu My bước ra mở cá»a, cô chiêu đãi đưa thư:
- Có một ông bảo đưa thư nà y cho chi...
Tiểu My hồi há»™p tiếp lấy thá»± Nếu không phải là thư cá»§a ông giám đốc Hinh thì hay biết mấy. Mở thư ra, bất giác Tiểu My sững ngưá»i. Trên trang giấy không có chữ viết, mà chỉ có độc nhất má»™t đóa sen đơn sợ NÆ¡i góc tá» giấy, hai chữ Vân Lâu tháºt nhá».
- Của ai thế nà y?
- Của một ông khách bảo trao cho chị, xong bỠđi mất rồi!
- Thế à !
Tiểu My thắc mắc trở vá» phòng, ngắm nghÃa mảnh giấy. Tại sao lại vẽ thế nà y? NghÄ©a gì đây? Mẫn Vân Lâu, gã con trai kỳ quặc! Trải tá» thư lên bà n, chăm chú nhìn đóa hoa, mắt Tiểu My chợt sáng khi nhá»› lại bà i “yêu Hoa Sen†thưở còn Ä‘i há»c.
Mặc cho ngưá»i yêu mẫu đơn, tá»› vẫn thÃch loà i sen hÆ¡n, tinh khiết, trong sạch, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Nụ hương thÆ¡m ngát dáng dấp và bình thản, khiến ngưá»i yêu quà nể vì...
Phải chăng ý cá»§a anh chà ng muốn vì ta vá»›i cánh sen? Cùng má»™t ý nghÄ©a trong sách? Má»™t thứ tình cảm dá»… chịu len và o hồn. Xếp mảnh giấy bá» và o vÃ, Tiểu My đứng dáºy bước ra cá»a.
Liên tiếp mấy hôm liá»n, Tiểu My có cảm giác nôn nả má»—i lần sắp đến giá» trình diá»…n. Lòng nà ng không còn phiá»n muá»™n chán nản má»—i lúc bước lên bục gá»—. Tiếng hát đã có tri âm, và nà ng có thói quen há»i cô xướng ngôn:
- Ông ấy hôm nà y có đến không?
Khi câu há»i đã được xác định như ý là tiếng hát lại vút cao. Trong ánh mắt sáng, Tiểu My hát say sưa, hát vá»›i tất cả tâm hồn.
Còn nếu câu trả lá»i là má»™t cái khoát tay, thì tiếng hát là má»™t phiá»n muá»™n não ná». ánh đèn chói chang trong phòng trà ngáºp đầy cảm giác thê lương, cổ há»ng như tắc nghẹn. Tiểu My lúc bấy giá» chỉ còn là má»™t cái máy biết hát.
Ngà y dà i rồi cÅ©ng trôi quạ Bằng tiếng hát Tiểu My đưa tiá»…n thá»i gian dần dần Ä‘i. Mùa đông qua rồi xuân tá»›i. Mùa xuân mang đến niá»m vui và hy vá»ng. Tiểu My Ä‘ang ở tuổi căng đầy mạch sống. Cà ng lúc nà ng cà ng cảm thấy mình thÃch má»™ng mÆ¡, bây giá» tiếng hát không còn là má»™t việc là m bắt buá»™c, mà nó đã trở thà nh má»™t dâng hiến, dâng hiến cho riêng má»™t ngưá»i. Ai đấy? Tiểu My cÅ©ng không dám nghÄ©. Nhiá»u lúc nà ng tưởng tượng như chÃnh mình là má»™t cà nh hoa tươi mát. Má»—i má»™t cánh Ä‘á»u ngáºp đầy ánh nắng và mùa xuân.
Má»—i đêm, khi hát xong bản nhạc và cuối cùng, lúc trở vá» gian nhà nhỠđầy bóng tối và gió lạnh, là Tiểu My lại thẫn thá». Nhà là nÆ¡i duy nhất để cho Tiểu My cảm thấy được an á»§i, bình yên sau những giá» mệt nhá»c, thế mà bây giá» nà ng bá»—ng thấy xa lạ quá. Má»™t gian nhà kiểu Nháºt ba gian, vách giấy đã được Tiểu My biến đổi thà nh vách gá»—. Chắc chắn và sạch sẽ hÆ¡n, đỡ tốn kém hÆ¡n sau những cÆ¡n say thưá»ng xuyên cá»§a chạ Ba gian liá»n, Tiểu My và cha má»—i ngưá»i ở má»™t gian, gian còn lại là phòng khách. Nhưng khách thì năm thì mưá»i há»a má»›i đến má»™t lần. Do đó nó trở thà nh má»™t nÆ¡i vắng lạnh, chỉ dà nh riêng cho cha Tiểu My đối thoại vá»›i chai rượu nồng. Cha Tiểu My, má»™t ngưá»i cha yêu quà mang đến cho nà ng bao nhiêu niá»m vui, bao nhiêu an á»§i, nhưng cÅ©ng mang đến cho nà ng tháºt nhiá»u phiá»n muá»™n. Lúc ông ÄÆ°á»ng Vân Khiêm chưa có rượu và o, đầu óc còn minh mẫn, ông cÅ©ng biết Ä‘iá»u đó. HÆ¡n má»™t lần ông đã nắm lấy tay con gái buồn rầu bảo:
- Con, cha hứa vá»›i con là cha sẽ bá» rượu cha sẽ cố gắng là m ăn đà ng hoà ng để mang tiá»n vá» nhà hầu Ä‘em lại hạnh phúc cho con. Ngay ngà y mai, cha sẽ bắt đầu là m lại cuá»™c Ä‘á»i.
Tiểu My nhìn cha yên lặng. Nà ng biết rằng lá»i hứa cá»§a cha chỉ có nghÄ©a trong mấy giây đồng hồ. Quả nhiên mấy tiếng đồng hồ sau Tiểu My lại mục kÃnh cảnh ông Khiêm tay ôm bình rượu nghêu ngao bước vá».
- Tiểu My nà y... Con hãy nhìn đây... Cha là má»™t đại nhạc sÄ©. Cha Ä‘ang Ä‘iá»u khiển cả má»™t ban nhạc đại hợp tấu. Há» Ä‘ang hợp tấu bản Khúc Nhạc Äêm Khuya cá»§a ta kìa, con có nghe không?
Äôi tay ông Khiêm nâng cao, như Ä‘ang ôm đà n trong tay... Miệng nhái giá»ng kèn ồ ồ độc tấu bản “danh khúc†cá»§a ông, mãi đến lúc mệt má»i lăn ra ngá»§ má»›i thôi.
Äá»i sống cá»§a ông Khiêm ngáºp đầy những giấc má»™ng cá»§a cÆ¡n saỵ Äến khi tỉnh dáºy, lại hối háºn lại khóc than buồn khổ...
Má»™t gia đình như thế có hạnh phúc chăng? Có phải là nÆ¡i để nghỉ ngÆ¡i khi mệt má»i? Äêm nà o trở vá» không gặp lúc cha ngá»§ yên, là gặp lúc ông say be bét, lúc lại vắng lạnh vì ông không vá». Tiểu My như má»™t kẻ tá»™i đồ lúc nà o cÅ©ng chịu đựng trong câm nÃn.
Mùa xuân đến, cánh hoa đà o ngoà i cá»a nở rá»™, mùi thÆ¡m là vị xuân độc nhất trang Ä‘iểm cho gian phòng Tiểu Mỵ Tá»±a ngưá»i và o cá»a, ngá»i lấy không khà ngát hương, nghÄ© ngợi má»™t chút vá» bao nhiêu ảo tưởng, khuôn mặt trẻ tuổi kia lại ám ảnh... Cánh hoa sen trong bà n...
Ảo tưởng chóng đến rồi tà n nhanh. Khi trở lại thá»±c thế chỉ đối diện vá»›i gian phòng trống trải, ná»—i buồn bà ng bạc trong tim. Tất cả chỉ là má»™ng, còn thá»±c tại là má»™t cái gì tà n nhẫn, phiá»n hà ...
... Lòng lạnh theo đêm buồn
Äèn thắp sao không sáng
Muốn khóc không còn lê.
Muốn than không thà nh tiếng
Äá»i không kẻ tri âm...
Tà i sản của Memory
18-09-2008, 02:26 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Chương 23
Mấy hôm liá»n không đến Thanh Vân, Vân Lâu đã tá»± nhá»§ vá»›i lòng không nên đến đấy, vì sá»± hiện diện cá»§a chà ng ở nÆ¡i đó chẳng có nghÄ©a lý gì cả. NÆ¡i đấy không có ngưá»i chà ng muốn tìm. Lòng tá»± nhá»§ lòng thế mà chà ng vẫn sốt ruá»™t, nhất là khi bóng đêm từ từ đến. Äêm sao lạnh, sao buồn lạ lùng và dà i như hà ng thế ká»·? lại thêm má»™t lần nữa không đừng được, chà ng phải đến phòng trà Thanh Vân đúng lúc Tiểu My bước lên bục gá»—, rồi lại vá» khi nà ng chà o khán giả. Tiểu My, ngưá»i con gái dá»… thương chi lạ! Má»—i lần nhìn nà ng hát trên bục gá»— là má»™t lần Vân Lâu lại xúc động. Hình bóng nà ng là niá»m an á»§i lá»›n. Có những lúc Vân Lâu tin chắc ngưá»i đứng trên bục gá»— kia là Tiểu My chứ không phải là Hà n Ni nhưng chà ng vẫn thấy lòng mình rạo rá»±c... Như áng mây trá»i bay muôn phương... Nhá»› lại ngà y nà o, Vân Lâu đã từng và Hà n Ni là áng mây, áng mây trá»i kia đã không trở vá»... Nhưng, nghÄ© thế nà o thì Tiểu My vẫn không phải là Hà n Nị Vân Lâu nhá»§ thầm, ta không nên đến Thanh Vân nữa.
Tối hôm ấy, sau khi rá»i khá»i công ty quảng cáo, ăn cÆ¡m tối xong, Vân Lâu chẳng định vá» nhà . Suốt má»™t ngà y nắng tốt, trá»i đêm mát tháºt đẹp, Vân Lâu muốn Ä‘i lang thang. Những ánh sao trá»i lấp lánh trông như... chiếc áo dạ há»™i cá»§a Tiểu Mỵ áo cá»§a Tiểu Má»· Tại sao ta lại có má»™t so sánh ngá»™ nghÄ©nh thế? Vân Lâu lắc đầu, bất giác chà ng nghÄ© đến Hà n Nị Chà ng nhá»› đến nhiá»u đêm cả hai dạo bước trên phố, nà ng đã thì thầm: Em không thể nà o sống xa anh!
Bấy giá» ngưá»i xưa ở đâu? Vân Lâu lại lắc đầu. Khi ngẩng mặt nhìn lên, chà ng phát giác ra mình Ä‘ang đứng trước má»™t rạp chiếu bóng ế khách.
Chà ng suy tÃnh, xem má»™t phim xuất bảy giá» có lẽ thú hÆ¡n chui đầu và o phòng trà Thanh Vân. Mua vé bước và o, đây là má»™t cuốn phim xã há»™i cÅ© chiếu lại. Vân Lâu không để ý đến tên cuốn phim cÅ©ng như tên đạo diá»…n. Nhưng khi xem má»™t cháºp là chà ng bị thu hút ngay bởi cốt chuyện. Câu chuyện xảy ra có lẽ đã trên hai mươi năm nói vá» tình yêu trong cuá»™c chiến. Má»™t mối tình tuyệt vá»ng. Trong phim có má»™t vai da Ä‘en, anh chà ng chuyên môn hát những bản tình ca, má»—i má»™t bản nhạc là má»™t lần Vân Lâu rÆ¡i lệ. Xem xong phim, Vân Lâu má»›i ra xem tá»±a “cuá»™c tình ở bắc Phiâ€.
Khi Ä‘i ra, Vân Lâu cà ng không muốn trở vá» căn nhà buồn tẻ cá»§a mình, sá»± xúc động là m chà ng bị ray rứt. Vân Lâu là thế đó, rất dá»… xúc động dù vá»›i má»™t bản nhạc, hay má»™t bức há»a, má»™t bà i thÆ¡...
Rồi chà ng lại Ä‘i lang thang, ánh đèn neon trước các gian hà ng đã tắt, đôi chân cÅ©ng đã thấy má»i. Vân Lâu dừng lại. Không ngá» những bước chân phiá»n muá»™n cá»§a chà ng lại dẫn đến phòng trà Thanh Vân.
ánh đèn vẫn còn sáng, nghÄ©a là mà n cuối cùng vẫn còn, nhưng nÆ¡i bán vé đã đóng kÃn rồi. Và o chăng? Là m sao có thể và o được? Giá» nà y chưa chắc Tiểu My còn ở đây! Cho tay và o túi quần, chà ng đứng tá»±a lưng và o cá»™t, ngắm hình cá»§a Tiểu My treo cao trên vách.
Thá»i gian trôi qua trong yên lặng, mãi đến lúc có tiếng chân đến gần Vân Lâu má»›i quay lại, chà ng đã nhìn thấy chiếc áo dà i Ä‘en Ä‘iểm kim tuyến như những cánh sao trên ná»n trá»i đêm. Má»™t chút ngỡ ngà ng. Nà ng đã đứng trước mặt chà ng vá»›i gương mặt phiá»n muá»™n. Sá»± ngạc nhiên như cÆ¡n bão là m cả hai Ä‘á»u đứng bất động. Tiểu My lúc nà o cÅ©ng là ngưá»i lên tiếng trước:
- Tôi tưởng... Anh sẽ chẳng bao giỠđến đây nữa chứ!
- Thế à !
- Tại sao lâu quá không thấy anh đến?
- Bao nhiêu ngưá»i nghe cô hát chưa đủ sao?
Tiểu My lắc đầu, mắt nà ng trong như hồ thu:
- Không, không ai thÃch nghe tôi hát cả ngoà i anh. Anh không đến là không còn ai nữa cả.
Một chút xúc động trong tim. Tiểu My! Vân Lâu khẽ kêu mà nghe lòng rộn rã.
Yên lặng má»™t lúc tháºt lâu, Tiểu My lên tiếng:
- Anh đứng đây là m gì thế?
- Tôi cũng không biết. Nhưng khi nhìn thấy cô bước ra đột nhiên tôi tưởng mình đang đứng đợi cô.
- Thế à ? Anh đến đây từ bao gi�
- Tôi... tôi cũng không biết.
- Ở đâu đến đây?
Vân Lâu lắc đầu:
- Tôi cũng không nhớ, chỉ biết rằng tôi đã lang thang trên phố rất lâu.
- Bây giá», anh định Ä‘i đâu đây?
- Tôi cũng không biết, tùy cô đấy.
- Thế thì đến Nhã Khà ngồi nhé?
- Vâng.
Vân Lâu đứng thẳng ngưá»i lên, đưa Tiểu My tá»›i quán. Tìm má»™t bà n khuất ngồi xuống, cả hai Ä‘á»u dùng cà phệ NÆ¡i đây cuá»™c sống vỠđêm tháºt thÃch hợp, quán mở đến hÆ¡n má»™t giá» khuya.
Những cháºu kiểng là bức bình phong kÃn đáo, thế giá»›i bây giá» như thu hẹp lại. Bản nhạc êm dịu hòa hợp vá»›i ánh sáng mỠảo là m thú vị gian phòng.
Cà phê đã mang ra, má»™t chút sữa và ba miếng đưá»ng cho tách cà phê cá»§a Tiểu My.
- Tại sao anh lại cho đến ba miếng đưá»ng?
- Tôi ngại cô sợ đắng!
- Là m sao anh biết chuyện đó?
- Vì tôi cũng thế.
Tiểu My cưá»i. Gã nà y gà n tháºt. Nà ng cầm chiếc muá»—ng nhá» lên khuấy nhẹ. Chiếc đèn má» treo trên tưá»ng tá»a ánh sáng phản chiếu nÆ¡i các cánh sao trên áo Tiểu Mỵ Ngước mặt nhìn lên, bắt gặp cái nhìn say đắm cá»§a gã con trai lạ, bất chợt Tiểu My thấy ngượng ngáºp:
- Tại sao lâu quá không thấy đến?
Hớp ngụm cà phê, Vân Lâu nhìn Tiểu My nói:
- Vừa má»›i tá»±u trưá»ng nên tôi hÆ¡i báºn. Vả lại tôi cÅ©ng nghèo.
Tiểu My hiểu ngay ý Vân Lâu.
- Anh vẫn còn sống với cha mẹ anh à ?
- Không, gia đình tôi ở Hương Cảng, còn tôi sang đây há»c.
Tiểu My gáºt gù. Trên khuôn mặt kia có má»™t tà phong sương, má»™t tà khát khao tình thương.
- Gia đình anh khá không?
Vân Lâu cưá»i buồn:
- Khá thì khá lắm, nhưng cha tôi và tôi có mối bất hòa nên tôi không xà i tiá»n nhà .
- Tại sao anh lại bất hòa với cha anh?
Vân Lâu lại cưá»i, đăm đăm nhìn và o cốc cà phê mà u Ä‘en quánh... Äá»™t nhiên chà ng lại nghÄ© đến Hà n Nị Trước mặt là má»™t rừng sa mù, ở đấy khuôn mặt Tiểu My như ẩn hiện trong khói sương.
- Xin cô đừng há»i chuyện nà y.
Tiểu My ngại ngùng, trong má»—i ngại ngùng có má»™t chút chua xót và tá»™i nghiệp cho ngưá»i láºn Ä‘áºn. Không muốn há»i thêm, tá»±a ngưá»i và o ghế, Tiểu My nói:
- Nếu thế, từ rà y vá» sau đừng đến Thanh Vân nữa, đến là m gì để má»—i lần phải mất bao nhiêu tiá»n phà cá»§a.
Vân Lâu tháºt bình thản:
- Không, cô lầm rồi, cô đừng có mặc cảm xem thưá»ng mình như thế, giá»ng ca cá»§a cô xứng đáng hÆ¡n số tiá»n tôi mua vé nhiá»u.
Trong đôi mắt Vân Lâu có cái gì thà nh tháºt, chứ không phải là lá»i tán tụng xuông. Nhưng Tiểu My vẫn nói:
- Anh an ủi tôi đấy à ?
Vân Lâu lắc đầu:
- Nếu chỉ là những lá»i an á»§i, chắc chắn cô sẽ nhìn ra ngaỵ Tôi hiểu, cảm giác cô nhạy và bén, không ai có thể qua mặt cô được.
Tiểu My chá»›p mắt nhìn xuống, nà ng cố đè nén lòng mình để khá»i phải tuôn ra bao nhiêu tâm sá»±.
- Nếu anh tháºt tình thấy giá»ng ca tôi vô giá thì xin anh đừng đến nÆ¡i rẻ tiến đó để mua vui bằng tiếng hát cá»§a tôi nữa. Tôi sẵn sà ng hát cho anh nghe bất cứ lúc nà o, ở đâu... Ngoại trừ chốn phòng trà .
Vân Lâu đăm đăm nhìn khuôn mặt Tiểu My:
- Tháºt chứ? Như thế có là m phiá»n cô lắm không?
Tiểu My đỠmặt:
- Anh không hiểu ý tôi.
- Vả lại tôi cũng không muốn tạo nên một thói quen mới, nghĩa là không thể sống nếu thiếu tiếng hát của cô.
- Anh thÃch giá»ng ca tôi đến thế à ?
- Không phải chỉ có giá»ng ca thôi mà tôi còn thÃch cả những thứ khác nữa.
Tiểu My chớp mắt:
- Thứ khác là thứ gì?
- Bản tÃnh cứng cá»i, lòng nghị lá»±c và ... tÃnh cao ngạo cá»§a cô.
Tiểu My ngạc nhiên:
- Tôi cao ngạo? Là m sao anh biết tôi cao ngạo.
- Tôi biết, ngay trong giá»ng hát cô đã để lá»™ ra Ä‘iá»u đó. Bây giá» trong hoà n cảnh bất khả kháng, cô Ä‘ang tranh đấu cho lẽ sống nên...
Tiểu My bà ng hoà ng nâng ly cà phê lên uống như để trấn tÄ©nh trái tim Ä‘ang Ä‘áºp vá»™i và ng trong lồng ngá»±c nà ng. Liếc nhanh vá» phÃa Vân Lâu nà ng chống chế:
- Anh đừng tưởng Ä‘iá»u anh vừa nghÄ© là đúng đâu nhé!
- nếu tôi đã hiểu sai thì... xin lá»—i váºy. Nhưng tại sao cô phải là m mặt lạ thế?
- Thì chúng ta cÅ©ng chưa quen biết nhau nhiá»u, là m gì không lạ?
- Nhưng tôi hiểu cô, vì khuôn mặt cô đối với tôi quá quen thuộc!
- Anh nhìn Hà n Ni qua khuôn mặt tôi à ?
Tiểu My chau mà y, má»™t chút giáºn dữ hiện lên mặt, Vân Lâu vá»™i vã xoa dịu:
- Äừng nhắc đến Hà n Ni nữa. Việc đến phòng trà Thanh Vân không phải chỉ vì khuôn mặt cô, cô phải hiểu cho, đừng là m mất hòa khà giữa chúng ta.
- Nhưng nếu tôi hoà n toà n không giống Hà n Ni, liệu anh có đến Thanh Vân mỗi đêm không?
Vân Lâu bối rối:
- Äiá»u đó... Tiểu My cÅ©ng phải hiểu là tôi quen biết Tiểu My nhá» khuôn mặt rất gần vá»›i Hà n Ni...
- Vâng, tôi hiểu, anh đến Thanh Vân cũng chỉ vì Hà n Ni.
Tiểu My cà ng lạnh lùng, Vân Lâu cà ng bối rối, chỉ biết vuốt ve nà ng một cách tiêu cực.
- Cô đừng nghÄ© như váºy!
- Nhưng đó là sá»± tháºt!
Vân Lâu yên lặng, khuôn mặt nà ng tái xanh vì giáºn. Giữa hai ngưá»i bây giá» như có má»™t khoảng cách xa lạ. Äêm cà ng lúc cà ng khuya, cà phê nguá»™i dần.
- Thôi kể như Ä‘iá»u cô vừa nói là đúng Ä‘i. Cô nói đúng, chúng ta quả tháºt khá xa lạ nhau. Từ hôm nay, cô cứ yên tâm tôi sẽ chẳng bao giỠđến là m phiá»n cô nữa.
Tiểu My yên lặng, lá»i nói cá»§a anh chà ng lạnh chi lạ. Tim chợt nhói Ä‘au, mắt chợt nóng, ly cà phê trước mặt lá» má». Tại sao ta như váºy? Tại sao ta lại xúc động? Nhiá»u lúc, sao ta lại mong má»i được gặp chà ng, má»—i khi nhẹ vén mà n nhìn trá»™m ra ngoà i ghế khán thÃnh giả mà không trông thấy chà ng là ta thấy thiêu thiếu. Bây giá» ngồi đối diện vá»›i chà ng ta lại chỉ dùng toà n ngôn từ xa lạ, ngá»™t ngạt. Tại sao? Tại sao phải diá»…n kịch như thế? Giá»ng Vân Lâu vẫn lạnh nhạt bên tai:
- Thôi, cũng khuya lắm rồi, để tôi đưa cô vỠnhé!
- Dạ thôi, cám ơn anh tôi vỠmột mình cũng được!
Tiểu My chợt thấy lá»i nói cá»§a mình còn lạnh nhạt hÆ¡n. Nhưng Vân Lâu đã đứng dáºy, thanh toán tiá»n nước:
- Không được, khuya lắm rồi, tôi phải đưa cô vá». Con gái Ä‘i má»™t mình trong đêm không nên.
Tiểu My chau mà y há»i gặng lại:
- Äó chỉ là má»™t phép lịch sá»±?
- Vâng.
Tiểu My nhếch môi cưá»i:
- Anh quả chu đáo tháºt, nhưng tôi không cần, việc Ä‘i đêm má»™t mình đối vá»›i tôi là má»™t chuyện thưá»ng.
- Váºy thì... Tùy cô...
Tất cả kết thúc tháºt nhanh, Tiểu My chợt xót xa, hố ngăn cách không còn thá»i gian để khá»a lấp. Trả tiá»n xong, cả hai máy móc rá»i khá»i quán. Gió đêm xuân nhẹ và mát. Äứng bên lá», đối diện nhau vá»›i bao nhiêu bứt rứt, nhưng ngoà i mặt cả hai vẫn là m ra vẻ lạnh lùng, xa lạ.
Má»™t chiếc taxi vụt ngừng trước mặt, Vân Lâu mở cá»a xe. Tiểu My chui và o.
- Chà o cô!
- Chà o anh!
Cánh cá»a đóng sầm lại, xe lướt Ä‘i để lại đám bụi mù. Vân Lâu nhìn theo cho đến khi bóng xe khuất hẳn, cho tay và o túi quần, chà ng cháºm rãi bước vá» phÃa nhà . Chiếc bóng cô độc cá»§a chà ng ngã dà i trên đưá»ng phố vắng lặng.
Tà i sản của Memory
18-09-2008, 02:26 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Chương 24
Những ngà y dà i buồn nản kéo dà i, má»—i đêm cứ đến giá» thì Ä‘i hát rồi đến hết giá» trở vá» nhà , Ä‘á»i sống tháºt nhạt nhẽo. âm nhạc đối vá»›i nà ng giỠđây đã mất hết ý nghÄ©a. Tiểu My như má»™t chiếc máy hát, há»… cứ được vặn nút là ra tiếng. Tiếng vá»— tay cà ng lúc cà ng thư nà ng buồn như chiếc lá úa.
Má»—i ngà y nà ng ngóng đợi phép lạ nhưng chà ng vẫn biệt tăm. Gã con trai lạ lùng ấy bây giỠở đâu? Tiểu My không hiểu sao mình lại thắc mắc thế? Có lẽ anh chà ng đã quên ta rồi. Nà ng không tránh khá»i má»™t chút hối tiếc. Sao chà ng không đến? Má»—i lần đứng trên bục gá»— là má»—i lần nà y nhá»› đến lá»i chà ng - “Lúc Tiểu My hát, Tiểu My nên đặt hết tim óc mình và o bản nhạc, đừng sợ không ngưá»i nghe, cÅ©ng đừng nản lòng, cÅ©ng đừng coi thưá»ng chÃnh mình. Vì giá»ng ca cá»§a Tiểu My cao sang lắmâ€.
Sống má»™t Ä‘á»i được bao nhiêu lần tán thưởng như váºy? Nhưng... tại sao chà ng không đến nữa chứ? Tại sao? Phải chăng vì bản tÃnh ương ngạch cá»§a nà ng? Tiểu My chợt hối tiếc vá» vụ cãi vã hôm trước tại quán cà phê Nhã KhÃ. Tiểu My! Sao không chịu bình tÄ©nh má»™t tà có phải giữ được bình yên không? Hãy quên Ä‘i! Hãy trở lại nếp sống bình dị cÅ©.
Nhưng từ táºn cùng quả tim, Tiểu My réo gá»i tên Vân Lâu, Vân Lâu! Anh đến Ä‘i, tôi không bao giá» chối từ ý nguyện cá»§a anh nữa đâu. Anh Lâu, tôi sẽ không phá»§ nháºn việc tôi hằng mong má»i. Tôi sẽ hát cho anh nghe, tôi sẽ giúp anh mở lại quả tim đóng kÃn. Anh Lâu, đến Ä‘i anh!
Nhưng ngà y tháng cứ âm thầm trôi, Vân Lâu đâu chẳng thấy trở lại, chỉ thấy Tiểu My cà ng lúc cà ng hao mòn nhan sắc. Bản tÃnh cÅ©ng thay đổi, nóng nảy và cá»™c cằn. Trạng thái thấp thá»m lo âu là m nà ng khổ sở, bứt rứt. Tiểu My cÅ©ng không là m sao phân tÃch được sá»± thay đổi cá»§a lòng mình. Äến ná»—i ngưá»i cha say sưa suốt ngà y cÅ©ng phải để ý. Má»™t đêm, sau cÆ¡n say, ông tở vá» nhà há»i:
- Tiểu My, lúc nà y con là m sao thế?
- Là m sao là là m sao?
- Ai là m con buồn hở Tiểu My?
Tiểu My bực:
- Không ai cả.
ông Khiêm đặt tay lên vai ngưá»i con gái:
- Váºy thì con phải vui lên chứ, sao lại buồn, Ä‘á»i bao giá» chẳng thế? Con còn trẻ, đừng á»§ dá»™t. Uống rượu nhé, uống để đôi má con hồng lên, cho con không còn buồn.
Và Tiểu My bắt đầu táºp uống. Äêm ấy nà ng uống rất nhiá»u, uống đến độ phải ói ra hết, rồi dở khóc dở cưá»i. Tiểu My cÅ©ng không hiểu tại sao mình lại khóc.
Ngà y hôm sau đến phòng trà , đột nhiên Tiểu My thấy nhớ Vân Lâu lạ lùng. Nhưng chà ng cũng không đến.
Hát xong bản nhạc cuối nà ng chán nản trở vá» phòng hóa trang. Mệt má»i như kẻ tá»™i đồ. Má»—i tối cứ phải hóa trang thà nh má»™t loại búp bê cho bao nhiêu ngưá»i ngồi ngắm. Má»™t chiếc máy biết hát. Tháºt chán. Tháºt vô vị.
Có tiếng gõ cá»a, cô chiêu đãi há» Lý thò đầu và o cưá»i vá»›i nà ng:
- Chị Tiểu My, có khách!
Tiểu My ngạc nhiên, đưa tay lên chặn ngực, phải chăng?...
- Ai thế?
- Dạ Ông giám đốc Hinh.
Cả má»™t trá»i thất vá»ng. Nhắm mắt lại, toà n thân nà ng là má»™t sá»± tan rã. Vừa định lên tiếng từ chối thì nà ng nhá»› đến lá»i cha bảo là Tiểu My con còn trẻ, phải vui Ä‘i chứ...
Phải vuỉ Vâng, dại gì lại đau khổ một cách vô lối thế nà y? Nhìn cô chiêu đãi, Tiểu My nói nhanh:
- Thôi được, bảo ông ấy đợi má»™t tÃ, tôi sẽ ra ngay!
Và tối hôm ấy, Tiểu My Ä‘i vá»›i ông Hinh đến nhà hà ng Trung Ương. Nhảy cÅ©ng rất nhiá»u mà ăn cÅ©ng rất nhiá»u. Những nụ cưá»i lá»›n là m trái tim rá»™ng mở. Tiểu My hút thá» má»™t Ä‘iếu xì gà , những tiếng ho sặc sụa cá»§a nà ng cà ng là m cho không khà vui nhá»™n thêm.
Äây má»›i chỉ là má»™t bắt đầu. Sau đấy Tiểu My lại Ä‘i phố nhiá»u lần vá»›i ông Hinh. Ông Hinh lúc thiếu thá»i vì hoà n cảnh nghèo khổ, đã phải lăn lá»™n để láºp sá»± nghiệp. Bây giá» là giám đốc nhiá»u công ty lá»›n, con cái đã nên ngưá»i, ông cÅ©ng đã trên năm mươi, giỠông nghÄ© ông có quyá»n hưởng thụ, bên cạnh lúc nà o cÅ©ng có má»™t cô bạn trẻ đẹp. Những ngưá»i bạn gái Ä‘i cạnh ông không bao giá» thuá»™c loại lẳng lÆ¡ vòi tiá»n, vì ông là con ngưá»i từng trải, suy tÃnh rất kỹ. Nhiá»u lúc gặp cô khó tÃnh khước từ lá»i má»i, ông cÅ©ng không giáºn, chỉ cưá»i nói:
- Nếu không thÃch thì thôi, tôi không thÃch có chuyện miá»…n cưỡng.
Có Ä‘i chÆ¡i vá»›i ông Hinh, Tiểu My má»›i hiểu được bản tÃnh ông, nà ng thấy vừa thÃch thú lẫn kÃnh trá»ng. Äi phố, dùng cÆ¡m tối, Ä‘i nhảy, nhiá»u lúc ông Hinh còn Ä‘em xe đến đưa đón Tiểu My Ä‘i hát, nên ông hiểu khá rõ hoà n cảnh hiện tại cá»§a gia đình Tiểu Mỵ Có lần ông định giúp đỡ nà ng nhưng nà ng đã thẳng thắn cá»± tuyệt:
- Ông đừng là m thế, tôi Ä‘i chÆ¡i vá»›i ông là vì thÃch, chá»› tôi không định bán thá»i giá» cá»§a tôi.
ông Hinh rất phục bản tÃnh thẳng thắn cá»§a Tiểu My, và vì thấy nà ng bất vụ lợi, ông cà ng thÃch chăm sóc hÆ¡n. Những cuá»™c Ä‘i chÆ¡i chỉ là những giá» phút giải trà đúng ý nghÄ©a cá»§a nó. Tiểu My đối vá»›i ông như má»™t ngưá»i bạn, má»™t đứa con gái yếu Ä‘uối cần được che chở. Có lần ông Hinh há»i:
- Cô không có bạn trai sao hở Tiểu My?
Tiểu My nghÄ© đến Vân Lâu, cưá»i khô héo:
- Không!
- Äể tôi là m mai cho cô nhé? Ngưá»i đẹp như cô phải có má»™t ngưá»i bạn Ä‘á»i xứng đáng má»›i đúng.
Äó là tất cả câu chuyện giữa Tiểu My và ông Hinh. Mặc dù hai ngưá»i không có má»™t rà ng buá»™c nà o vướng vÃu, nhưng những lá»i đà m tiếu vẫn đến tai Vân Lâu. Vì ghen ghét Tiểu My hỠđồn là nà ng đã bắt được ông chá»§ bá»± và đã sống chung vá»›i ông tạ Trong phòng trà , má»i câu chuyện được thổi phồng như thế có gì là lạ. Tiểu My cÅ©ng hiểu, nhưng nà ng vẫn cưá»i:
- Mặc há», há» muốn nói sao cÅ©ng được, có chết ai đâu mà sợ.
Và nà ng tiếp tục vui chơi với ông Hinh, cho đến một buổi tối, Tiểu My và ông Hinh đến nhà hà ng Trung Ương thì đêm đã khuya lắm rồi. Nhà hà ng không còn bao nhiêu khách. HỠtìm một chiếc bà n gần sà n nhảy, ngồi xuống, ăn một và i thức ăn nhẹ, xong bước ra sà n nhảy.
ông Hinh nhảy rất giá»i, Tiểu My cÅ©ng không kém. Má»™t bản Rumba, rồi má»™t bản Valsẹ Tiểu My rất thÃch những loại nhạc xoay tròn nà y, nà ng như má»™t con bướm và ng nhởn nhÆ¡ theo tiếng nhạc, xog há» trở vá» bà n. Ông Hinh đùa má»™t câu ngắn, Tiểu My cưá»i tá» Khi tiếng cưá»i dứt, ông Hinh đưa mắt vá» phÃa chiếc bà n gần đấy nói vá»›i Tiểu My:
- Ông kia cứ nhìn vá» phÃa chúng mình mãi, cô có quen hắn không?
- Váºy à !
Tiểu My đưa mắt nhìn theo hướng ông Hinh chỉ, nà ng chợt ngỡ ngà ng. Nụ cưá»i tắt phụt. Gã đà n ông kia không ai khác hÆ¡n là Vân Lâu. Không phải chỉ có má»™t mình chà ng mà bên cạnh còn có má»™t ngưá»i thứ hai, má»™t thiếu nữ trẻ đẹp!
Hai tia nhìn chạm nhau. Dưới ánh sáng mỠảo cá»§a phòng trà , chà ng có vẻ tháºt xa lạ. Tại sao thấy nà ng mà Vân Lâu chẳng má»™t lá»i chà o há»i gì cả váºy? Äá»™t nhiên, Tiểu My thấy Vân Lâu đứng lên, nà ng tưởng chà ng sẽ tiến đến mình, nhưng nà ng đã lầm, Vân Lâu cúi xuống nói nhá» vá»›i ngưá»i bạn gái, rồi há» cùng bước ra sà n nhảy.
Ban nhạc chÆ¡i Ä‘iệu Mambo, tháºt haỵ Tiểu My nhìn theo há». Hai ngưá»i âu yếm đưa nhau Ä‘i theo tiếng nhạc tháºt tình tứ. Cúi mặt nhìn xuống, Tiểu My há»›p má»™t ngụm trà . Hèn gì! Hèn gì chà ng không đến!
Có tiếng ông Hinh há»i:
- Sao? Có quen không?
Tiểu My đáp:
- Có, thỉnh thoảng hắn có đến Thanh Vân nghe nhạc.
NghÄ© ngợi má»™t chút, Tiểu My vá»™i đứng dáºy:
- Nhảy một bản nhé?
Cả hai bước ra sà n nhảy. Không hiểu tại sao Tiểu My bá» Ä‘i khoảng cách hằng ngà y, nà ng tá» ra tháºt âu yếm, tá»±a đầu lên vai ông Hinh, cưá»i nói luôn miệng, lÃu lo như chim oanh.
Mấy lần lướt nhanh qua ngưá»i Vân Lâu, là mấy lần nà ng khiêu khÃch. Vân Lâu vẫn thá» Æ¡, xa lạ, cô bạn gái cá»§a chà ng có đôi mà y Ä‘en, đôi mắt to và chiếc miệng xinh. Tuy không xuất sắc lắm, nhưng cÅ©ng đủ hấp dẫn ngưá»i khác phái.
Bản nhạc vừa dứt là Vân Lâu trở lại bà n, trong khi Tiểu My và ông Hinh tiếp tục thêm một bản Cha Cha Chạ Thái độ của nà ng hoà n toà n vui vẻ và cởi mở.
Vân Lâu cháºn má»™t nữ chiêu đãi Ä‘ang đến gần nhá» mua gói thuốc lá. Thúy Vi, ngưá»i thiếu nữ nãy giá» ngồi cạnh chà ng, ngạc nhiên lên tiếng:
- Anh hút thuốc nữa à ?
Vân Lâu áºm á», mắt không rá»i Tiểu My Ä‘ang quay cuồng trên sà n nhảy.
- Cô gái đang nhảy giống Hà n Ni quá hở, mới nhìn có thể lầm ngay.
Vân Lâu giáºn dữ:
- Hà n Ni có bao giỠõng ẹo với những lão già như thế kia đâu!
HÃt má»™t hÆ¡i thuốc dà i, Vân Lâu sặc sụa, Thúy Vi gắt nhẹ:
- Không biết hút, mà hút là m gì cho khổ thế? Anh buồn à ?
Vân Lâu trừng mắt:
- Cô nói gì thế? Là m gì mà tôi phải buồn?
- Anh quen cô ấy không?
- Quen ai?
- Cô gái giống Hà n Ni ấy?
- Tại sao tôi phải quen ngưá»i ta chứ?
- Hôm nay anh là m gì lạ thế? Nếu biết trước hôm nay anh khó tánh thế nà y tôi đâu thèm đi với anh chi cho mệt.
Vân Lâu thở dà i, dịu giá»ng:
- Xin lỗi, tôi không cố ý là m Thúy Vi buồn.
- Tôi hiểu. Có lẽ vì ngưá»i con gái giống Hà n Nị Phải cô ấy là ngưá»i anh gặp giữa phố hôm ná» không?
Mắt Vân Lâu đăm đăm nhìn vá» phÃa Tiểu My vá»›i bao nhiêu há»n dá»—i:
- Có lẽ...
- Anh Lâu, anh đừng lầm lẫn, vì dù sao cô ấy cũng không phải là Hà n Ni.
- Có lẽ. Thôi mặc há».
Vân Lâu bấm chuông. Thúy Vi ngạc nhiên:
- Anh là m gì thế?
- Bảo há» tÃnh tiá»n.
- Không nhảy nữa à ?
- Thôi.
Thúy Vi nhìn Vân Lâu yên lặng. Vân Lâu móc túi lấy quyển sổ tay ra viết vá»™i và i chữ trao cho ngưá»i hầu bà n, chỉ vá» phÃa Tiểu My dặn dò và i câu, rồi trả tiá»n.
- Thôi mình vá».
Thúy Vi đứng dáºy, yên lặng theo Vân Lâu ra cá»a. Ra đến đưá»ng, nà ng má»›i thở dà i.
- Là m cái gì mà thở dà i váºy?
- Tại anh đấy.
- Sao lại tại tôi?
Thúy Vi nhìn thẳng tá»›i trước. Bây giá» là mùa xuân, những cánh Äá»— Quyên rá»™n rã khắp các bồn hoa thà nh phố, dưới ánh trăng cao quý trông dá»… thương vô cùng.
Hoa hồng chen sắc đua xuân
Thương ai mấy kiếp Ä‘oạn trưá»ng sầu Ä‘au.
Cả hai mãi lo nghÄ© riêng tá»± Vân Lâu bối rối, đầu óc quay cuồng vá»›i bao hình bóng Hà n Ni! Tiểu My! Hà n Ni sao mất quá sá»›m, Tiểu My sa Ä‘á»a thế sao!
Trong nhà hà ng, Tiểu My đưa mắt nhìn theo Vân Lâu, nà ng chợt nhÅ©n ngưá»i ra như quả bóng xì hÆ¡i. Ông Hinh nói vá»›i nà ng mấy câu mà Tiểu My chẳng nghe thấy gì cả. Tiếng nhạc vang lên, má»™t nữ ca sÄ© ra hát bản “Trên Ngá»n Tình Sầuâ€, Tiểu My khép mắt lại vá»›i ná»—i buồn buồn man mác. Ngưá»i hầu bà n mang đến cho nà ng má»™t mảnh giấy. Mảnh giấy vá»›i nét chữ cá»§a Vân Lâu. Tim Ä‘áºp mạnh, nà ng mở ra Ä‘á»c nhanh:
Tưởng ai là đóa hoa sen
Không ngá» là đóa hướng dương giữa trá»i.
Tiểu My vò nát mảnh giấy, mặt đỠgaỵ Anh Lâu, tôi háºn anh, tại sao anh dám sỉ nhục tôi. Anh đừng tưởng anh cao quÃ, chẳng qua cÅ©ng chỉ là má»™t tuồng quân tá» giả hiệu mà thôi.
ông Hinh lo lắng há»i dồn:
- Cái gì thế Tiểu My?
- Không có gì cả, chúng ta nhảy nhé?
ông Hinh lắc đầu:
- Thôi chúng ta vá», cô cần phải nghỉ ngÆ¡i, hình như cô hÆ¡i mệt?
- Tôi không mệt, tôi không muốn vỠnhà , đêm nay, tôi muốn đi suốt đêm.
ông Hinh chăm chú nhìn Tiểu My:
- Gã con trai ban nãy là bạn cô, phải không?
- Không, tôi không bao giỠcó bạn trai như thế. Tiểu My lắc đầu nhanh - Tôi muốn uống một chút rượu.
ông Hinh vẫn bình tĩnh:
- Äứng dáºy Ä‘i, Tiểu My, để tôi đưa cô vá»!
Tiểu My chau mà y:
- Ông không thÃch Ä‘i chÆ¡i vá»›i tôi à ?
ông Hinh vá»— vá»:
- Tiểu My, cô phải bình tÄ©nh, đừng ngu si như váºy. Cô còn trẻ đẹp, đà n ông trên Ä‘á»i nà y khó tin cáºy kể cả tôi, nhưng tôi không muốn hại cô, nhất là ... tÃnh tình cô dá»… thương quá. Vá» nhé? Äừng có sai lầm mà thiệt thân.
Tiểu My cúi đầu, yên lặng, nước mắt đã trà n ra mi:
- Tôi hiểu rồi, vâng, thôi vá».
Ra khá»i nhà hà ng Trung Ương, ra đến xe, ông bình thản há»i:
- Cô yêu cáºu ấy lắm phải không?
Yêu à ? Tiểu My chưa hỠnghĩ đến tiếng đó. Có thể... ta đã từng mến mộ, từng cảm thông với Vân Lâu, nhưng yêu thì... không biết đã yêu chưa.
- Tôi cÅ©ng không biết... Có Ä‘iá»u, tôi thấy giáºn hắn quá.
Nụ cưá»i nhẹ trên mép môi ông Hinh:
- Những ngưá»i trẻ tuổi thưá»ng dá»… ngá»™ nháºn trong vấn đỠtình ái. Tiểu My, cô đừng nóng nảy quá mà hối tiếc sau nà y.
Nhìn đưá»ng phố đầy xe qua lại, Tiểu My như má»™t kẻ xa lạ. Äá»™t nhiên nà ng cúi xuống ôm mặt khóc, ná»—i Ä‘au khổ ẩn ức từ táºn cùng đáy tim như được dịp tuôn trà o ra ngoà i, nà ng khóc cho đỡ tá»§i thân.
ông Hinh cho xe ghé và o, quay sang vá»— vá»:
- Tiểu My, là m sao thế hở?
Thế là Tiểu My không còn giấu diếm được nữa, vừa khóc nà ng vừa kể lể tất cả câu chuyên giữa nà ng và Vân Lâu cho ông Hinh nghe. Má»™t mối tình nhiá»u uẩn khúc!
Tà i sản của Memory
18-09-2008, 02:27 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Chương 25
Trở vá» nhà , suốt đêm Vân Lâu trằn trá»c không ngá»§ được. Chà ng nằm dà i trên giưá»ng, trừng mắt nhìn chân dung Hà n Ni treo cao trên tưá»ng, lòng nóng như lá»a đốt. Má»™t cảm giác khó chịu bứt rứt khiến chà ng không thể nằm yên được. Lăn qua lá»™n lại, hình ảnh xảy ra ban nãy nÆ¡i nhà hà ng Trung Ương mãi ám ảnh chà ng, dù đấy là Tiểu My chứ không phải là Hà n Ni.
Tiểu My! Nà ng là ngưá»i con gái cá»§a chốn ăn chÆ¡i mà ! San nà ng không biết hổ thẹn khi ká» vai tá»±a má vá»›i má»™t gã đà n ông đứng tuổi? Tại sao? Tháºt là nhục. Vân Lâu tốc má»n sang má»™t bên, tá»±a mặt và o thà nh tưá»ng mát lạnh. Mang khung ảnh trên đầu giưá»ng xuống. Gương mặt ngưá»i yêu cứ lá»›n dần, lá»›n dần, chiếm trá»n khoảng không gian nhạt nhòa. Nụ cưá»i ẩn trong mù sương. Vân Lâu ấp khung ảnh lên ngá»±c, thầm gá»i:
- Tiểu My! Tiểu My!
Tiếng gá»i vừa thoát ra khá»i miệng, chà ng bà ng hoà ng ngaỵ Tại sao chà ng lại gá»i là Tiểu My mà không phải là Hà n Nỉ Äặt khung anh trở vỠđầu giưá»ng. Vân Lâu thấy hổ thẹn. Hà n Ni! Hà n Ni! Em mất chưa bao lâu mà anh đã gá»i tên má»™t ngưá»i con gái khác. Sá»± hối tiếc cà ng là m cho đầu óc Vân Lâu rối bá»i.
Lăn lộn mãi đến gần sáng, Vân Lâu mới chợp mắt được. Trong cơn mê, chà ng đã trông thấy Tiểu Mỵ Không, không phải, đã trông thấy Hà n Nị Hà n Ni yên lặng nhìn chà ng, vẫn đôi mắt đắm đuối ngà y nà o nà ng đang hát lại bản nhạc, một bản nhạc mà hình như chà ng đã có nghe rồi.
Nếu sá»›m biết Ä‘á»i chóng phai, thì ká» vai tá»±a má là m gì
Äể ngưá»i buồn vá»›i ná»—i cô đơn hằn sâu thế ká»·...
Tiếng hát thanh thoát nhá» dần như tiếng thở dà i, đôi mắt buồn khép nhanh. Vân Lâu váºt vã. Hà n Ni! Hà n Ni vẫn còn đó, khoảng cách ngắn nhưng tháºt xa, khuôn mặt đột nhiên biến đổi. Vân Lâu nhìn kỹ, không phải là Hà n Ni mà là Tiểu My.
Em như mây trá»i ngà n năm bay mãi
Em mơ một ngà y dừng bước phiêu du.
Giá»ng ca buồn, cô đơn. Vân Lâu cảm thấy từng tế bà o trên thân mình nhức nhối. Chà ng chìa tay ra gá»i to:
- Tiểu My!
Và chạy nhanh vá» phÃa nà ng, nhưng Tiểu My đã biến thà nh mây bay mất.
- Tiểu My!
Tiếng gá»i tháºt to cá»§a chÃnh chà ng đã đánh thức chà ng dáºy. Mở choà ng mắt ra, ánh nắng chói chang đã ngáºp phòng. Trá»i đã sáng.
Ngồi dáºy, hai tay ôm lấy gối, suốt ná»a buổi trá»i Vân Lâu ngẩn ngợ Rồi chà ng xuống giưá»ng máy móc Ä‘i rá»a mặt chải đầu. Hôm nay có giá» há»c trá»n ngà y. Thu xếp giấy bút má»™t cách vô vị, chà ng bước ra khá»i nhà , leo lên xe buýt, đầu óc vẫn còn trà n ngáºp bóng hình đêm quạ Hà n Ni, Tiểu My... Tiếng hát, ná»—i buồn, bao nhiêu khổ sở...
Suốt má»™t ngà y há»c hà nh mệt nhá»c, rồi cÅ©ng tá»›i lúc tan, chà ng đến công ty quảng cáo vá»›i má»™t thân xác không hồn. Mấy ông bạn đồng nghiệp Ä‘ang kể cho nhau nghe má»™t và i kinh nghiệm vui chÆ¡i nÆ¡i chốn vÅ© trưá»ng, má»™t ngưá»i nói:
- Äừng coi thưá»ng há», có nhiá»u vÅ© nữ xuất thân từ những gia đình danh giá lắm, chỉ vì má»™t hoà n cảnh bất đắt dÄ© nà o đó há» má»›i đưa thân và o nÆ¡i sa Ä‘á»a như váºy. Có ngưá»i tưởng con gái đã sa chân và o đấy là hư đốn, sá»± tháºt ra cÅ©ng còn chán vạn đứa trong sạch.
Bất giác Vân Lâu nghÄ© đến Tiểu Mỵ Thân xác trong sạch? Có tháºt không? Hình ảnh hôm qua ở nhà hà ng Trung Ương còn rà nh rà nh trước mắt chà ng cÆ¡ mà . Äá»™t nhiên chà ng thấy bá»±c mình. Thu xếp tà i liệu lại chà ng bước ra khá»i sở. Nhìn ngưá»i qua kẻ lại, xe cá»™ dá»c ngang, chà ng tá»± há»i - bây giá» ta Ä‘i đâu đây?
Äến trưá»ng Nguyên Lăng chà ng ăn má»™t tô mì. Kể như buổi cÆ¡m tối đã xong, nhưng Vân Lâu không đủ can đảm trở vá» nhà ngaỵ Chà ng lang thang giữa phố, ngừng trước mấy gian hà ng. Mắt dán chặtvà o khung kÃnh. Không có gì cả ngoà i má»™t khuôn mặt quen thuá»™c: Tiểu My! Vân Lâu nhắm mắt lại, chà ng lắc đầu, bóng hình vẫn không phai. Ná»—i nhá»› như cÆ¡n mê loạn. Äá»™t nhiên Vân Lâu muốn tìn đến Tiếu My ngay, để mắng nà ng má»™t tráºn cho hả. Tại sao Tiểu My lại là m thế? tại sao lại nhắm mắt cam tâm sa Ä‘á»a? Nhưng... nhưng ta là m gì có đủ tư cách để trách cứ nà ng?
Băng qua khá»i má»™t con đưá»ng, rồi má»™t con đưá»ng... Vân Lâu không biết mình đã Ä‘i hết bao nhiêu con đưá»ng. Sau cùng tỉnh trà lại, chà ng đột nhiên sá»±ng ngưá»i lại vì chà ng Ä‘ang Ä‘i vá» hướng phòng trà Thanh Vân? Không được, không được, ta không thể đến đó nữa.
Ta không thể yếu Ä‘uối, hãy quay lại ngay, nhanh lên! Nhưng chân Vân Lâu bất động không chịu tuân theo sá»± đòi há»i cá»§a lý trÃ.
- Hay là ... đến nghe nà ng hát thêm má»™t lần váºy. Kể như là má»™t lần chót.
Và Vân Lâu mua vé bước và o Thanh Vân. Bây giá» là chÃn giá» khuya, chưa đến giá» Tiểu My ra sân khấu. Vòng tay ra sau cổ chà ng ngá»a ngưá»i ra sau nhìn lên sân khấu, bá»±c bá»™i lạ lùng. Tại sao mình lại ngu dại trở lại đây? Không lẽ chuyện đêm qua chưa là m ta mở mắt sao mà hôm nay còn đến tìm Tiểu My nữa chứ? Ngu tháºt!
Rồi Tiểu My cÅ©ng bước ra sân khấu. Tất cả những ý thức phản kháng ban nãy Ä‘á»u bay mất. Tiểu My hôm nay mặc má»™t chiếc áo dạ há»™i trắng tinh, tóc xõa dà i, không má»™t món nữ trang, cháºm rãi bước ra. Dáng vẻ cao quý thanh thoát, nà ng đến trước micro nói nhá» nhẹ:
- Tôi lÃ ÄÆ°á»ng Tiểu My, hôm nay là ngà y cuối cùng cá»§a má»™t Ä‘á»i ca hát, tôi sẽ gá»i đến quà vị hai bản nhạc tôi thÃch nhất gá»i là má»™t chút quà tạm biệt đối vá»›i quý vị đã dà nh cho tôi.
Tất cả những mạch máu trong thân cuồn cuá»™n chảy, Vân Lâu nghe tim Ä‘áºp nhanh. Tại sao là đêm cuối cùng? Tại sao?
Tiểu My bắt đầu cất tiếng hát, bản “Äóa Mây Trá»iâ€. Những âm thanh cá»§a nà ng như những tiếng buồn phiá»n. Vân Lâu bà ng hoà ng xúc động. Tiếng hát hôm nay tháºt xuất thần.
Bay đến táºn chân trá»i
Äá»i bao nhiêu phiá»n toái
Äá»i bao nhiêu ái ngại
Như khoảng trá»i xanh cao.
Tiểu My! Có phải là tiếng lòng cá»§a em không? Mắt chà ng chợt ướt. Tiểu My! Äúng ra anh không nên có hà nh vi quá khÃch như thế. Anh cÅ©ng không có quyá»n trách em. Sống trong không khà bẩn thỉu giả dối nà y, bắt buá»™c em phải là m thế ư? Anh lầm, anh lầm tháºt, đúng ra anh không nên viết cho em những lá»i nhục mạ như thế. Anh ngu tháºt.
Tiểu My hát xong má»™t bản nhạc, tiếng vá»— tay hôm nay đặc biệt ồn à o. Con ngưá»i lạ tháºt, lúc nà o cÅ©ng thế, đợi khi biết được váºt trong tay sắp mất má»›i vá»™i và ng hối tiếc. Rồi bản nhạc thứ hai bắt đầu, đó là bản “Lòng Äã Lạnhâ€. Hát xong, nà ng lui dần ra sau. Những tiếng vá»— tay kéo dà i không ngừng được nà ng phải trở ra, mắt nà ng đẫm lệ nà ng hát bản nhạc thứ ba “Hẹn ngà y trở lạiâ€. Và lần nà y quả là lần sau cùng.
Vân Lâu thở dà i, đứng dáºy, chà ng bước ra cá»a hông, lòng trà n ngáºp biết bao nhiêu mâu thuẫn. Äến trước cá»a phòng hóa trang chà ng yên lặng chỠđợi.
Má»™t lúc, Tiểu My xuất hiện, chiếc áo dạ há»™i mà u trắng ban nãy đã được thay bằng chiếc áo dà i mà u xanh lam giản dị. Khuôn mặt không phấn son mệt má»i. Vừa ra tá»›i cá»a, nhìn thấy Vân Lâu là Tiểu My dừng lại, má»™t chút ngỡ ngà ng vây quanh.
Tim Vân Lâu Ä‘áºp nhanh, có tháºt nhiá»u Ä‘iá»u để nói, nhưng nói không ra lá»i. Chà ng định xin lá»—i, nhưng bắt đầu thế nà o đây. Khuôn mặt Tiểu My tháºt lạnh.
- Anh đấy à ? Anh đến đây là m gì?
Vân Lâu nghe một chút chua xót:
- Tôi... tôi đợi cô.
- Äợi tôi à ? Tiểu My nhếch môi cưá»i nhạt - Äợi tôi để là m gì chứ?
- Tiểu My! Tiểu My có thể cho tôi nói chuyện một chút được không?
- Chuyện gì? Có chuyện gì để nói nữa chứ? ông là ngưá»i cá»§a xã há»™i trà thức thượng lưu, còn tôi chỉ là má»™t ca kỹ cá»§a phòng trà , nói chuyện vá»›i tôi ông không sợ nhục sao?
Vân Lâu bị trám miệng, chà ng vừa bối rối, vừa Ä‘au khổ. Bao nhiêu câu nói ấp á»§ trong tim không khÆ¡i nguồn được. Tiểu My đã quay mặt bá» Ä‘i. Äuổi theo đến cầu thang, Vân Lâu gá»i:
- Tiểu My!
Tiểu My đứng lại chau mà y:
- Anh còn muốn gì nữa chứ?
Vân Lâu hấp tấp:
- Tiểu My, tại sao Tiểu My lại khó khăn vá»›i tôi như váºy, cho tôi mấy phút không được sao?
Tiểu My lắc đầu, bao nhiêu giáºn há»n đêm qua bóp nhói quả tim.
- Không được. Xin lá»—i, tôi không có thì giá» nhiá»u, ông Lâu ạ. Mặc dù chúng tôi chỉ là loại gái mua vui cho thiên hạ, nhưng không phải lúc nà o cÅ©ng bắt buá»™c phải chiá»u khách.
- Sao Tiểu My tà n nhẫn thế, tôi đến để xin lỗi Tiểu My đây.
- Không dám, ông là m Æ¡n cho tôi Ä‘i, có ngưá»i Ä‘ang đợi tôi, tôi không thể tiếp chuyện vá»›i ông lâu được.
- Có phải cái thằng già hôm qua không? Vân Lâu không còn đè nén được nữa, cÆ¡n giáºn và ná»—i thống khổ trà n ngáºp trái tim - Hắn có tiá»n nhiá»u phải không? Má»—i má»™t giá» Ä‘i chÆ¡i vá»›i nó là bao nhiêu tiá»n? Cô cho giá Ä‘i xem tôi có đủ tiá»n má»i cô không?
Tiểu My giáºn đến cá»±c Ä‘iểm, khuôn mặt tái xanh, nà ng trố mắt nhìn Vân Lâu. Tại sao chà ng lại nói thế? Quả tim Vân Lâu như tan vỡ, cúi nhìn xuống thang lầu, Tiểu My lẩm bẩm:
- Con ngưá»i tà n nhẫn tháºt!
Rồi yên lặng, nà ng bước vá» phÃa cầu thang, bá» mặc Vân Lâu đúng sững ở đấy. Tỉnh trà Vân Lâu Ä‘uổi theo cháºn đưá»ng:
- Tiểu My!
- Ông là m Æ¡n để tôi Ä‘i. Tiểu My sẵng giá»ng - Sao ông cứ theo tôi mãi váºy? Tôi hạ cấp, tôi mang nhan sắc ra bán cho ngưá»i mua vui, tôi chỉ là loà i hoa dại ngoà i đưá»ng, mặc tôi, nhưng ông cÅ©ng không có quyá»n là m nhục tôi. Bao nhiêu đấy đủ rồi!
Vân Lâu nuốt nước bá»t, sá»± lạnh nhạt cá»§a nà ng như chiếc dao nhá»n banh từng thá»› thịt con tim chà ng.
- Tiểu My, Tiểu My đừng nói váºy, hôm nay tôi đến đây không phải để gây chuyện, mà là đến để xin lá»—i Tiểu Mỵ Chúng ta hòa nhau nhé? Tôi công nháºn tôi quá hồ đồ, ngu xuẩn khi...
- Thôi đừng nói nữa, Tiểu My cắt ngang - Tôi đã bảo là tôi không có thì giá», ngưá»i ta Ä‘ang đợi tôi dưới lầu đấy.
Tiểu My bước xuống lầu định đi, Vân Lâu giữ tay lại:
- Khoan đi!
Gương mặt Vân Lâu đỠnhư gấc:
- Tôi bảo cô ở lại, cô phải tá»± trá»ng má»™t tà chứ.
- Anh không cho tôi Ä‘i à ? Anh lấy tư cách gì mà ra lệnh cho tôi chứ? Tá»± trá»ng? Không Ä‘i vá»›i anh Ä‘i vá»›i ngưá»i khác là không tá»± trá»ng à ? Phải mà , anh là con ngưá»i thượng lưu mà . Nhưng ở đây là chốn công cá»™ng, ông đừng để tôi la lên nghe không đẹp đâu nhé?
Vân Lâu buông thõng tay xuống:
- Thôi được, cô muốn Ä‘i đâu thì Ä‘i. Cô bá» hát ở phòng trà có phải là để xây tổ ấm vá»›i lão kia không, hắn bao cô bao nhiêu mà cô phải chiá»u hắn thế chứ?
Tiểu My trừng mắt nhìn Vân Lâu, toà n thân run rẩy:
- Ông đi ngay, mong rằng không bao tôi nhìn lại mặt ông nữa.
Vân Lâu cÅ©ng bắt đầu giáºn dữ:
- Tôi cũng mong thế!
Chà ng bước nhanh xuống thang lầu, như cÆ¡n gió lốc tuôn à o ra cá»a. Suýt tà nữa thì đã đụng má»™t ngưá»i đứng chắn ngang cá»a. Ngẩng đầu lên thì ra là gã đà n ông chà ng đã gặp nÆ¡i ở nhà hà ng Trung Ương. Máu nóng dồn lên óc, Vân Lâu muốn tung ngay và o mắt gã má»™t quả đấm tháºt mạnh. Nhưng gã vẫn bình thản:
- Anh đến tìm Tiểu My à ?
- Mặc tôi.
Gã đà n ông đứng tuổi nhún vai cưá»i nhạt. Nụ cưá»i tháºt đáng ghét. Mi tưởng mi đã thắng ta à ? Vân Lâu trừng mắt định bá» Ä‘i, nhưng gã lại giữ chà ng lại:
- Anh Lâu, là m gì vội thế.
Vân Lâu ngạc nhiên. Gã nà y là m gì mà biết cả tên chà ng, chưa kịp phản ứng thì lại nghe gã nói:
- Äừng há»n lẫy thế. Tiểu My yêu anh lắm, anh đừng để cô ấy buồn.
Vân Lâu ngơ ngác:
- Ông là ai?
- Má»™t ngưá»i bạn cá»§a Tiểu My, tôi yêu cô ấy như yêu con tôi ở nhà . Tiểu My đáng yêu lắm, cáºu khó mà tìm được má»™t ngưá»i con gái nà o dá»… thương hÆ¡n. Trong hoà n cảnh nhÆ¡ bẩn mà nà ng vẫn giữ được tâm hồn tinh khiết. Cáºu mà để mất nà ng chắc là phải háºn ngà n Ä‘á»i.
Trái tim Ä‘áºp nhanh, Vân Lâu cảm thấy lòng rá»™ng mở, mắt chà ng mở to nhìn ngưá»i đà n ông trước mặt. Con ngưá»i dá»… lầm lẫn vì mang sẵn định kiến chà ng lắp bắp:
- Tại sao... , tại sao ông lại nói cho tôi biết những Ä‘iá»u đó?
ông Hinh cưá»i má»™t nụ cưá»i khoan dung:
- Ngưá»i đứng tuổi lúc nà o cÅ©ng cởi mở vá»›i lá»›p trẻ. Cáºu vui lòng bảo cho Tiểu My biết là tôi báºn, tôi không thể đợi nà ng được.
Nói xong ông quay lưng lại bỠđi, Vân Lâu chạy theo:
- Ông... Ông là m ơn cho tôi biết ông là ai?
- Tôi tên Hinh, là má»™t thằng già thÃch mang gánh giữa đà ng. Nhưng chắc chắn chỉ ba hôm sau là cáºu phải cảm Æ¡n tôi ngay.
Vân Lâu thà nh khẩn:
- Không cần phải ba hôm, tôi xin cảm Æ¡n ông ngay bây giá».
ông Hinh cưá»i không nói thêm má»™t Ä‘iá»u gì nữa, yên lặng bá» Ä‘i. Vân Lâu đưa mắt nhìn theo cho mãi đến khi bóng ông Hinh mất hút. Chà ng đứng tá»±a và o tưá»ng vá»›i má»™t trái tim nôn nao chỠđợi. Chà ng lo lắng không hiểu Tiểu My có sẵn sà ng tha thứ cho bao nhiêu lầm lẫn cá»§a mình không.
Má»™t lúc, có tiếng gót già y nện mạnh trên cầu thang, tim Vân Lâu muốn ngừng Ä‘áºp. Nhưng tháºt thất vá»ng. Không phải Tiểu My mà là má»™t nữ ca sÄ© khác. Äợi thêm má»™t lúc, lòng hy vá»ng má»›i thà nh sá»± tháºt.
Tiểu My bước xuống thang, Ä‘i thẳng ra đưá»ng, hình như nà ng không nhìn thấy chà ng, hình như Tiểu My khóc. Mắt vẫn đỠdù đã cố che dấu tháºt kỹ, nhưng vẫn không xóa được ngấn lệ. Vân Lâu hối háºn, chà ng đứng yên nhìn nà ng Ä‘ang ngÆ¡ ngác tìm quanh. Không dằn lòng được Vân Lâu bước ra:
- Kể như chuyện cũ đã xong, bây giỠchúng ta hãy bắt đầu lại.
Vân Lâu nói nhá» vá»›i nụ cưá»i cầu hòa. Tiểu My quay sang kinh ngạc:
- Anh? Rồi cÆ¡n giáºn đổ áºp đến – ông định là m gì đây nữa chứ, tại sao tối ngà y cứ Ä‘eo theo bên tôi là m phiá»n tôi mãi váºy? Là m nhục tôi như thế chưa đủ sao mà ông còn muốn là m trò gì nữa chứ? Muốn phá tôi đến bao giá» má»›i chịu thôi?
Vân Lâu buồn buồn:
- Nếu em bằng lòng bá» hết má»i chuyện cÅ© thì chúng ta và o Nhã Khà ngồi má»™t chút Ä‘i.
Chà ng nắm tay nà ng định đưa đi, nhưng Tiểu My đã giằng tay lại:
- Ông đừng đụng tới tôi!
Nà ng bước nhanh, mắt nhá»›n nhác nhìn hai bên đưá»ng tìm ông Hinh.
- Ông ấy đi rồi.
Tiểu My giáºn dữ quay lại:
- Ông đã nói gì? ông đã là m gì để ông ấy bỠđi chứ?
- Ông Hinh tá»± ý bá» Ä‘i, ông ấy còn bảo tôi nói lại vá»›i cô là rất tiếc ông ấy báºn không chỠđược. Tiểu My, Tiểu My đừng giáºn tôi nữa, được không?
CÆ¡n giáºn chưa nguôi, Tiểu My lại uất ức thêm. Nà ng có cảm giác cá»§a má»™t ngưá»i bị qua mặt, bị bá» rÆ¡i. Nà ng trừng mắt nhìn Vân Lâu thù hằn:
- Tôi đã bảo ông rồi, tôi bảo ông đừng có là m phiá»n tôi nữa, ông là m Æ¡n tránh ra cho tôi Ä‘i!
Vân Lâu vẫn cháºn trước mặt:
- Tôi không trách!
- Ông... Ông... Tiểu My giáºn dữ, nà ng định hét lên. Nhưng đôi mắt phÃa trước, má»™t đôi mắt thà nh khẩn van xin, má»™t đôi mắt dá»… là m má»m lòng ngưá»i, bao nhiêu sá»± cứng rắn còn lại bị băng hoại. Giá»ng nà ng chợt nhá» xuống, không hiểu có còn là cá»§a chÃnh Tiểu My nữa không - Anh... anh muốn gì đây?
- Tôi muốn được đi cùng với Tiểu My.
- Äến đâu chứ?
- Äến đâu cÅ©ng được.
- Ngay bây giỠà ?
- Vâng.
Tiểu My không biết là m sao, thôi đà nh váºy. ánh mắt cá»§a chà ng tháºt dá»… thương. Câu nói như má»™t tiếng thở dà i:
- Thôi, đi nhé!
Cánh tay Vân Lâu đã vòng sang ngưá»i Tiểu Mỵ Bước qua con đưá»ng Trung SÆ¡n rồi quẹo sang hướng bắc. Há» Ä‘i trong yên lặng, không ai nói vá»›i nhau má»™t lá»i. Bà n tay nà ng chạm và o cánh tay chà ng. Tiểu My cÅ©ng ngạc nhiên không hiểu, sao chỉ chưa đầy năm phút còn là thù háºn, giáºn dữ, thế mà bây giá» tại sao trái tim nà ng lại reo vui thế nà y? Tại sao?
Qua khá»i con lá»™ phÃa bắc Trung SÆ¡n, há» cứ thẳng bước tá»›i trước quên cả thá»i gian, quên cả không gian, đôi chân không thấy má»i vì lòng há» Ä‘ang xây má»™ng. Những bước chân rÃu rÃt đưa đến Viên SÆ¡n.
Qua khá»i cầu, tiến đến đà i chiến sÄ© Viên SÆ¡n, há» leo qua những báºc tam cấp, yên lặng. Äêm đã khuya, gió tháºt mát. Xa xa những hà ng tòng bá im lìm. Trên má»™t cà nh cổ thụ cao má»™t loà i chim nà o đó cất tiếng hót lảnh lót. Sao khuya đầy trên ná»n trá»i Ä‘en thẵm. Há» dừng chân bên cây cổ thụ, tay chà ng kéo nà ng vá» phÃa mình, há» nhìn nhau vá»›i bao nhiêu say đắm.
- Tiểu My.
Tiểu My yên lặng.
- Em thứ lá»—i cho anh nhé? Nếu anh đã là m em buồn, anh hứa sẽ mang lại hạnh phúc Ä‘á»n bù ná»—i buồn đó, em sẵn sà ng nháºn chứ?
Tiểu My vẫn yên lặng, trên đôi mắt to đen của nà ng, lệ đã đong đầy, đôi môi nhỠnhư ha cánh hoa nở nhụy, run rẩy.
- Anh định nói với em lâu rồi, nhưng anh không dám tự tin. Anh cứ tưởng lòng mình đã chết, nhưng từ khi biết em thì... Anh biết rằng anh không thể sống thiếu em được nữa. Tiểu My em!
Cánh tay chà ng xiết chặt, Tiểu My thấy toà n thân như tan rã, hồn bay bổng đâu đâu, bay lên táºn cùng trá»i cao, bay khá»i những cánh sao sầu muá»™n và ... Nà ng thấy chà ng cúi xuống che mất Ä‘i những ánh sao trong má»™t nụ hôn cuồng nhiệt say đắm trên môi. Tất cả những lá»—i lầm, những thù háºn cÅ© Ä‘á»u biến mất, chỉ còn để lại má»™t tình yêu ngát hương.
Má»™t lúc, chà ng ngẩng đầu lên, cánh tay chà ng vẫn không rá»i nà ng. Giữa ánh sáng mỠảo cá»§a phố khuya, cá»§a những ngá»n đèn đưá»ng cô độc, mắt nà ng tháºt sáng và Vân Lâu lại cúi xuống. Nụ hôn tá»›i tấp như mưa bão, nóng như ánh nắng mặt trá»i.
- Em còn giáºn anh không?
- Không.
- Tha lỗi cho anh rồi chứ?
- Ừm...
- Thế em có yêu anh chút nà o không nà o?
Tiểu My yên lặng khiến tim Vân Lâu muốn ngừng Ä‘áºp. Chà ng há»i dồn:
- Có không? Tiểu My, em trả lá»i cho anh biết Ä‘i, đừng để anh Ä‘au khổ mà !
- Anh đã biết rồi còn là m bộ.
- Biết cái gì chứ?
Tiểu My nói như hét:
- Anh biết em yêu anh, yêu tháºt nhiá»u chứ không phải chỉ là má»™t tà ti, anh còn giả vá» há»i nữa.
- Tháºt không My?
Cánh tay chà ng xiết mạnh, đầu chà ng cúi xuống thấp, cắn lấy môi nà ng, mặt nà ng và trán của nà ng.
Äêm đã khuya lắm rồi, gió đêm vây quanh vá»— vá», tắm mát đôi nhân tình má»›i. Äêm biết chiá»u lòng ngưá»i, ánh trăng già e thẹn nấp và o trong là n mây xám.
Tà i sản của Memory