 |
|

19-10-2008, 10:17 PM
|
 |
Äại sắc lang bán cánh gà nướngVu Thần Giáo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bà i gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 4 giá»
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
|
|
Hồi 20
Luyện sắc tướng yên hoa há»—n tÃch,
Thuyết diệu ngữ đạo niệm thuần chơn
Nghĩa là :
Luyện cái sắc tướng chỗ yên hoa ở lộn,
Nói lá»i diệu đạo niệm tròn chÆ¡n.
Có bà i kệ rằng:
Thấy tốt như không chẳng động tâm,
Công-phu đến chá»— thiệt huyá»n-thâm,
Có ai há»c đặng chÆ¡n không pháp,
Cá»p hát rồng ngâm tá»± cổ kim.
Lại nói XÃch-Thái-Cổ thà nh đạo rồi là m sao té chết đặng. Khi ngưá»i đệ tá» chặt dây, ông thoát xác phà m rồi, nay trở lại hiển cái đạo cho nó coi, ngà y sau biết là việc Thần Tiên phải há»c má»›i thà nh. Còn đệ tá» thấy thầy nhảy xuống hang sâu trong lòng hoảng-hốt giá»±t mình, đợi hết mấy bữa chẳng thấy ông lên bèn bá» gánh đứng giữa trá»i nguyện xin cải lá»—i. Nguyện rồi liá»n nhảy theo để liá»u mình theo thầy chuá»™c tá»™i, sau cÅ©ng đặng chứng quả (Tri-Phi Hối-Quá Thánh-Quan). Äây nói qua Lưu-Trưá»ng-Sanh, dốc lòng Ä‘i luyện cái sắc ma, nghe ngưá»i nói chá»— Tô-Châu nhiá»u ngưá»i lịch sá»± mỹ miá»u. Liá»n Ä‘i qua đó kiếm Ãt cục đá, Ä‘iểm luyện cho thà nh và ng, cổi hết áo đạo báºn đồ hà ng nhiá»…u Ä‘i tá»›i nhà điếm. Mấy ngưá»i coi cá»a tiếp há»i thầy ở đâu, quý hiệu là chi?
Äáp rằng: Ta là Trưá»ng-Sanh-Tá», ngưá»i ở Yên-SÆ¡n Ä‘i bán châu báu đến đây, ta Ä‘i đã lâu, nay muốn kiếm má»™t mỹ-nhÆ¡n tuyệt sắc đặng chung vui. Mấy ngưá»i coi cá»a nghe nói khách bán châu báu đến, biết là Tà i-Thần Bồ-Tát, láºt Ä‘áºt tiếp đãi vui mừng dẫn đến phòng hạng nhứt. Có má»™t nà ng tuyệt sắc vô song tên là Tợ-Ngá»c xuất-sắc có danh, Ä‘á»n ca xướng hát, việc việc Ä‘á»u hay, biết vẽ biết há»a, lại thông việc thi bà i, ngưá»i chá»§ tiệm quà chuá»™ng hÆ¡n hết.
Tợ-Ngá»c thấy Trưá»ng-Sanh-Tá» khà tượng đà ng hoà ng, lá»i nói Ä‘iá»u hòa tá» tế, không có má»™t lằng kiêu-lẫn, khách quà như váºy mà sao chẳng tiếp đãi? Rồi nà ng lại là m ra mưá»i phần yểu Ä‘iệu, trăm thứ yêu thương. Trưá»ng-Sanh nhá»› hai câu cá»§a thầy dặn hồi trước:
- Dẫu như núi Thái-SÆ¡n sáºp trước mặt mình cÅ©ng không kinh; chẳng phải chẳng kinh, sáºp mà như chẳng sáºp. Ngưá»i mỹ-nhÆ¡n ở trước mắt mình cÅ©ng chẳng động; chẳng phải chẳng động, ở trước mà tưởng như không có ở trước.
Trưá»ng-Sanh-Tá» nhá»› y như váºy, tưởng như không không, chẳng có má»™t chút ma chướng nà o nháºp đặng. Uổng phà công cá»§a Tợ-Ngá»c muốn phá ông mà là m ra thiên ban tình ái, muôn thứ phong lưu cÅ©ng không động lòng ông. Bởi cái lòng là chá»§ cái thân, như cái lòng không động thá»i trong lòng an tịnh. Cái ý niệm cÅ©ng nghe theo cái Tâm bà y vẽ. Há»… cái Tâm không động thá»i ý niệm cÅ©ng không dám động. Duy thứ nhứt con mắt lá»— tai, là mối giặc đầu. Hai đứa nó ham vui thấy sắc tốt, nghe tiếng dâm liá»n báo vá»›i anh Tâm hay trước. Trưá»ng-Sanh là ngưá»i chà đạo, thưá»ng thưá»ng hồi quang phản chiếu, Ä‘em cái “Tâm†giữ gìn định chắc nÆ¡i tổ-khiếu. Dặn nó đừng có tin lá»— tai vá»›i con mắt, thá»i khá»i lầm việc lá»›n, rồi cái Tâm cÅ©ng y theo lá»i ông dặn, là m giống như ngưá»i chẳng biết chẳng hay, tỉ như con nÃt lên ba, không biết giáºn há»n tham luyến chi cả. Chỉ biết có chÆ¡i giỡn, chẳng hỠđộng cái tình, ngá»§ chung má»™t giưá»ng, nằm chung má»™t gối, lại tá»· như tấm da thúi mà bạn vá»›i đống xương khô, không có Ä‘iá»u chi lạ. Lúc còn sống thì phấn đợi kiá»u-nga, xuê son Ä‘en Ä‘á». Chẳng may khi số dứt rồi thì ngưá»i ngưá»i Ä‘á»u ghê gá»›m, ruồi lằng banh bấy thịt da, chẳng khác nà o hình sáºy giấy bao mà thôi.
Rồi Trưá»ng-Sanh-Tá» lại Ä‘em con mắt lá»— tai gìn giữ thêm nữa. Nhá»› phép thấy như không thấy, nghe như không nghe, hai đứa nó cÅ©ng y như phép dạy. Má»™t đứa thì như Ä‘ui, thấy sắc dưá»ng như nhắm lại, má»™t thằng thì như Ä‘iếc, nghe Ä‘iá»u quấy giả như bùn nhét đầy tai. Tuy cùng nà ng Tợ-Ngá»c nằm chung, ngồi chung mà tưởng như không biết nà ng là ngưá»i gì, rồi lại tÃnh như vầy: Ai lá»›n thì tưởng như cha mẹ cô bác, nhá» tưởng như anh em, con cháu má»™t chá»— sanh ra, thá»i là m sao mà đem cái ý quấy vá»ng niệm? Trưá»ng-Sanh-Tá» tưởng như váºy, lại dặn anh “Tâmâ€, anh “mắtâ€, chị “taiâ€, ba vị chÆ¡n nhÆ¡n gìn giữ cho an, lại trở há»™ thân mình. Há»… có xảy ra Ä‘iá»u phi lá»… thì ba vị ấy giữ phép qui trình, chẳng cho thất lá»…, tánh hạnh nghiêm trang, thể mình là m lá»›n.
Khi đó ông ở trong nhà điếm mà tu thà nh má»™t vị Äại-Tiên! Thưá»ng tại trong cái phòng Ä‘iếm mà chÆ¡i giỡn, mấy cô Ä‘iếm thấy ông dám xà i tiá»n bạc mà chẳng cần việc “Tình†nên cô nà o cÅ©ng lại giỡn chÆ¡i, trá»n ngà y vui vẻ. Bữa đó mấy cô Ä‘iếm Ä‘em bông cho Tợ-Ngá»c, thấy Trưá»ng-Sanh ngồi chung vá»›i Tợ-Ngá»c má»™t ghế, nó lại lấy bông giắt trên đầu Trưá»ng-Sanh, rồi cổi áo cá»§a ổng lấy áo cá»§a nó báºn vô, ông cÅ©ng tá»± nhiên ngồi trân trân cưá»i như con nÃt. ÄÆ°Æ¡ng mở nút áo cá»§a ông liá»n nghe ngoà i cá»a tằng-hắng bước vô má»™t ông Hồ-Tăng mặt Ä‘en râu rìa, mắt to, mà y ráºm, trán lồi mÅ©i cao, hình dung kỳ quái. Mấy cô Ä‘iếm thấy ông, hoảng kinh Ä‘á»u chạy trốn sau lưng Trưá»ng-Sanh không dám nói má»™t tiếng.
Chẳng hay Hồ-Tăng là ai? Ấy là Äạt Ma Tổ-Sư ở bên Tây-phương Ä‘i tu qua Nam-Hải trở vá» ngang qua Tô-Châu, thấy có đám mây đỠnổi lên tại đó, định chắc có ChÆ¡n-Tiên giáng thế, mà sao lạc ở chá»— nhà điếm? Ông đến coi đặng Ä‘iá»u độ y má»™t phen cho tỉnh, ông dòm thấy mấy cô Ä‘iếm cùng Trưá»ng-Sanh giắt bông cổi áo vui cưá»i. Lúc đó ngưá»i chá»§ tiệm đương sá»a soạn đồ đạc, còn mấy cô Ä‘iếm kia ở các phòng ngá»§ trưa nghe đằng sau cưá»i giỡn Ä‘á»u xúm lại coi, tình cá» Äạt-Ma bước vô. Trưá»ng-Sanh trá»±c thấy biết là dị nhÆ¡n, láºt Ä‘áºt đứng dáºy má»i ông ngồi. Trưá»ng-Sanh thấy trên ghế có cái ấm, trong có nước lạnh sẵn, liá»n Ä‘em để trên bụng, váºn há»a công má»™t hồi, nước trong ấm liá»n sôi lên nghi ngút. Ông lấy trà ngon để vô trong chén, hai tay dâng má»i Äạt-Ma Tổ-Sư uống. Mấy cô Ä‘iếm thấy việc là đá»u ngó coi, nói thiệt kỳ quái. Trưá»ng-Sanh cưá»i rằng:
- Äó là lá»a trong ngÅ©-hà nh chá»› có chi lạ! Tôi còn phép nướng bánh trên da bụng đặng chÃn khá»i có chảo. Mấy cô Ä‘iếm nghe nói không tin, đứa Ä‘i lấy bá»™t, đứa xách nước, xúm lại là m cái bánh đưa cho Trưá»ng-Sanh nướng. Ông lấy để trên bụng, trở qua trở lại, đôi ba lần thì bánh chÃn, lấy đưa cho mấy cô Ä‘iếm, má»—i ngưá»i má»™t miếng ăn. Rồi hai ông y nhiên ngồi đà m luáºn đạo-đức, còn mấy cô Ä‘iếm Ä‘á»u trở vá» phòng bà n luáºn, má»i chá»§ thưa rằng:
- Thưa má, chị em tôi chẳng qua là bạc pháºn, mang lá»›p thân phà m, kể từ ngà y cha mẹ sanh đến khôn, chưa có Æ¡n Ä‘á»n nghÄ©a trả cho tròn câu hiếu đạo, mà nay ở lại đây, ấy cÅ©ng là tiá»n kiếp có thá» Æ¡n cá»§a má, nên lá»›n lên tìm má mà ở, đặng trả cái nợ buổi trước. Nay con đã trả rồi, con tưởng chắc có duyên là nh sẵn trước nên gặp má»™t vị Bồ-Tát bán châu báu đến đây đã lâu. Chị em tôi tưởng là ngưá»i hảo há»›n du lịch, kiếm Ä‘iá»u trêu giỡn nhiá»u khi, mà ông cÅ©ng tá»± nhiên, chẳng có má»™t chút lòng phà m, không không như Pháºt, tánh hÆ¡n trẻ nhá», mà lại nói nhiá»u Ä‘iá»u đạo-đức tinh thông. Má»›i đây có má»™t vị cao lá»›n khác thưá»ng xưng là Äạt-Ma Tổ-Sư đến. Vị Bồ-Tát thấy khách đến liá»n lấy ấm để trên bụng nấu nước. Chị em tôi thấy lấy là m lạ chạy theo coi, ngưá»i cưá»i nói rằng: Tôi còn phép nướng bánh trên bụng nữa! Mấy đứa tôi nghe nói liá»n lấy bá»™t là m bánh Ä‘em đưa cho ông, ông lấy để trên bụng trở qua trở lại đôi ba lần thì bánh chÃn, đưa cho chị em tôi má»—i đứa má»™t miếng. Bá»n tôi nghÄ© lại chắc là Tiên Pháºt lâm phà m, xuống mà giác tỉnh chị em tôi. Váºy xin má vui lòng cho chị em tôi xuất thân theo thầy đặng lánh đưá»ng tứ khổ, nhá» kiếp sau hưởng phước. Nói rồi lạy tạ Æ¡n chá»§, gói quần áo theo thầy. Hai vị ấy há»i rằng:
- Váºy chá»› mấy cô ở trong phòng khách mà gói đồ Ä‘i đâu? Coi bá»™ như tâm chà ngưá»i ngán trần lắm váºy? Mấy ngưá»i chắp tay cúi đầu thưa rằng: Thưa thầy, chẳng qua là bá»n tôi duyên pháºn thấp hèn, mang thân phụ nữ mà không tỉnh sá»›m đặng kiếm nẻo tu hà nh, thoát đưá»ng ô trược. Vì so sánh vá»›i Ä‘á»i trang Ä‘iểm, phấn đợi kiá»u nga, tại ý niệm sai, luyến mê tà i lợi mà phải lầm trong vòng khổ hạnh, thất thân chịu Ä‘iá»u hạ tiện, thiệt nói cà ng thêm hổ thẹn! Khi thầy má»›i đến đây, chị em tôi tưởng thầy là ngưá»i ham vui du lịch. Thầy ở lâu chị em tôi coi tâm chà cá»§a thầy cà ng ngà y cà ng bó buá»™c, đức hạnh nghiêm trang không nhiá»…m má»™t chút tình dục như kẻ khác, lại có phép luyện diệu thuáºt tinh thông, nấu nước, nướng bánh trên mình mà chÃn đặng. Chị em tôi chắc thầy là ngưá»i có đạo, quả phẩm gần thà nh nên chị em tôi xin lạy chá»§ mà theo thầy, cầu tiên-sanh thuáºn độ.
Trưá»ng-Sanh phán rằng:
- Mấy cô cÅ©ng vì tiá»n duyên hữu hạnh nên tỉnh sá»›m, đã ở trong chá»— thất thân mà giác đặng căn là nh. Nhưng mà việc tu cá»§a ta đây, thiệt là chà quà chà trá»ng biết chá»— vá» thiên-đà ng, lánh chá»— trầm địa ngục, trưá»ng trai, giá»›i sát, qui-cá»§ tinh nghiêm. Như muốn tu thì trai không đặng có vợ, gái không đặng có chồng, giữ trá»n thỉ trá»n chung, phải bá» táºt đố sân si, tham lam trá»™m cắp, dẫu cây kim sợi chỉ cÅ©ng không phạm tay lấy. Phà m việc chi muốn thì phải há»i má»›i đặng. Như các trò muốn tu vá»›i ta thì phải y mấy lá»i trước đó, ta má»›i thâu lãnh. Váºy các trò thá» há»i trong lòng coi có đặng cùng không? Mấy ngưá»i ấy thưa rằng:
- Thưa thầy, chị em tôi vâng lá»i thầy, dẫu cho gặp Ä‘iá»u cay đắng khổ cá»±c bao nhiêu chị em tôi cÅ©ng nguyện sống thác má»™t lòng, trước trả hiếu cho cha mẹ, sau khá»i tái sanh trong trần khổ. Xin thầy niệm tưởng, bá»n tôi nhứt nguyện thá» thầy, ngà y sau có đổi lòng, nguyện tán thân tro bụi.
Lại nói Äạt-Ma Tổ-Sư là ngưá»i quán thông thế giá»›i, muôn việc Ä‘á»u thông. Bình sanh chẳng muốn hÆ¡n ngưá»i, từ-bi quảng đại, tu dưỡng đủ đầy. Phải như ngưá»i khác ham vui thấy Trưá»ng Sanh là m má»™t hai phép như váºy, cÅ©ng biến ra má»™t hai cái diệu thuáºt mà tranh tà i, chá»› ông thì toà n nhiên không động niệm chi, là m như ngưá»i quê không biết, nói rằng:
- Cái phép cá»§a ông thiệt rất hay, tôi rồi đây cÅ©ng há»c cùng ông! Nói rồi cung tay ra Ä‘i, có ngâm bốn câu kệ rằng:
Ký thức đông lai lộ,
Tây quy váºt giáo lai,
Ngoạt tương chơn tánh muội,
Cữu luyến bất quy gia.
Nghĩa là :
Äã biết đưá»ng Äông qua,
VỠTây chớ khá sai,
Äừng Ä‘em chÆ¡n tánh muá»™i,
Chơi lâu chẳng vỠnhà .
Trưá»ng-Sanh đáp lại bốn câu rằng:
Không không vô nhứt váºt,
Nẫm đắc niệm đầu sai,
ThỠthân thùy tác chủ,
Hà xứ thị ngô gia.
Nghĩa là :
Không không, không má»™t váºt,
Nà o có nhiễm trần ai,
Thân nà y tôi là m chủ,
Chá»—-chá»— gá»i liên-đà i.
Äạt-Ma Tổ-Sư nghe bốn câu kệ cá»§a Trưá»ng-Sanh, biết ngưá»i có tu hà nh, chẳng nói lại nữa, vá»— tay cưá»i dặn rằng:
- “Rán nhá»›! Rán nhá»›!â€. Nói rồi đằng vân Ä‘i mất.
Còn Lưu-Trưá»ng-Sanh ở lại Ä‘iá»u độ mấy ngưá»i Ä‘iếm má»›i phát tâm đó, lại láºp má»™t cái am tranh để cho mấy ngưá»i ở chung tu hà nh, mua bán theo nghá» bô-vải. Äặng hÆ¡n má»™t năm, truyá»n đạo cho má»—i ngưá»i tu luyện, hòa-hảo mến yêu như chị em ruá»™t, rồi phân cá» nháºp thất má»—i ngưá»i ba tháng, trảm đặng xÃch-long (Dứt đưá»ng kinh kỳ). Ở đó đặng hÆ¡n tám năm, ngưá»i ngưá»i Ä‘á»u có đơn-thÆ¡ lai chiếu, xuất tánh vá» trá»i, độ Cá»u-Huyá»n Thất-Tổ đặng đồng lên Cá»±c-Lạc. Trưá»ng-Sanh cÅ©ng ở tại đó tu nữa.
Lại nói Vương-Ngá»c-Dương qua Nam-Kinh ở tại Khổ Huyện, khi trước Lưu-Trưá»ng-Sanh có nói chuyện cùng ông muốn qua Tô-Châu đặng luyện sắc ma, Ä‘i hết mấy năm. Sợ Trưá»ng-Sanh ở chá»— yên huê lâu ngà y, mê mất chÆ¡n tánh nên ông Ä‘i đến đó thăm coi, trong ý muốn khuyên y trở vỠẩn sÆ¡n tu luyện. Bữa đó Ä‘i đến Tô-Châu, vô hết mấy nhà điếm, mà kiếm không đặng, Ä‘i ngang qua đó thấy mấy cô Ä‘iếm đứng thoa son dồi phấn, ông lại gần muốn há»i thăm. Hai cô Ä‘iếm thấy ông Ä‘i lại chúm chÃm cưá»i rằng:
- Äạo-trưởng muốn tá»›i thăm ngưá»i nướng bánh trên bụng phải chăng? Ngá»c-Dương nghe nói việc lạ chắc Lưu-Trưá»ng-Sanh còn ở trong đó, liá»n đáp rằng:
- Phải, tôi tá»›i thăm ông. Rồi má»™t cô lại nói: Ông muốn thăm Ä‘i theo tôi đây. Nói rồi trở vô. Ngá»c-Dương theo sau.
Vì sao mà hai cô Ä‘iếm biết ý ông? Là nhÆ¡n khi trước thấy ông Hồ-Tăng báºn áo và ng bâu lá»›n, tay xách bầu thiếc, nay thấy ông nầy cÅ©ng như ông trước, nên tưởng chắc đến thăm ngưá»i khách ấy, nó má»›i má»i ông vô đặng là m phép nữa coi chÆ¡i. Nó dẫn ông Ä‘i vừa tá»›i cá»a phòng, nghe ngưá»i chá»§ kêu, hai cô Ä‘iếm láºt Ä‘áºt trở ra bá» Ngá»c-Dương lại đó. Ngá»c-Dương thấy cá»a phòng khép sÆ¡, lấy tay xô ra, thấy Trưá»ng-Sanh nằm chung vá»›i cô Ä‘iếm má»™t giưá»ng đương ngá»§. Ngá»c-Dương thấy váºy tức cưá»i, sẵn trên bà n có cái ống lá»a để hút thuốc, lấy châm trên mặt Trưá»ng-Sanh, tà n bay nhằm cô Ä‘iếm, nà ng ấy thức dáºy, phá»§i nói rằng:
- Ai Ä‘em lá»a đốt ngưá»i? Trưá»ng-Sanh nói:
- Ma đầu nó giỡn vá»›i ta! Ngá»c-Dương cưá»i rằng:
- Giỡn vá»›i ma đầu! Trưá»ng-Sanh nói:
- Ngưá»i ta nói ta ma, ta chịu ma, ma nầy má»›i khá»i chá»— Ta-bà , ngưá»i nay Ä‘em lá»a châm và o mặt, đây đó chÆ¡i rồi ai biết ma. Ngá»c-Dương muốn nói chuyện vá»›i Trưá»ng-Sanh. Trưá»ng Sanh liá»n nói:
- Mau mau Ä‘i, có ngưá»i đợi ngươi bên đất Sở, đặng lên bỠđạo. Ngá»c-Dương há»i:
- Sư huynh chừng nà o Ä‘i? Trưá»ng-Sanh đáp:
- Äi thì tôi cÅ©ng Ä‘i, nhưng chưa ắt ngà y nà o.
Ngá»c-Dương nghe nói có cá»› rồi cung tay ra Ä‘i. Ra khá»i nhà điếm, qua đất Sở, giữa đưá»ng gặp Äà m-Trưá»ng-ChÆ¡n nói Ä‘i hoà i không Ãch, chi bằng tịnh dưỡng có công. Hai ngưá»i Ä‘á»u và o Am-SÆ¡n tu luyện mấy năm đặng thà nh chánh quả. Äà m-Trưá»ng ChÆ¡n có là m má»™t cuốn “Vân-Thá»§y-Táºpâ€. Vương-Ngá»c-Dương là m má»™t cuốn “Vân-Quán-Táºpâ€. Äà m-Trưá»ng-ChÆ¡n mồng 1 tháng 4 phi thăng. Còn Vương-Ngá»c-Dương 24 tháng 4 thà nh đạo. Việc đó là việc sau.
Äây nói qua Lưu-Trưá»ng-Sanh ở tại nhà điếm, luyện không còn sắc tướng, lìa khá»i chá»— Tô-Châu, cÅ©ng trở vá» Äông-Lổ, và o núi tịnh dưỡng. Năm vua Gia-Thái tu đặng 3 năm, đến năm Quà Hợi, mồng 8 tháng 2 thà nh đạo, có đặt má»™t cuốn “Tu-ChÆ¡n Táºpâ€.
Lại nói việc XÃch-Thái-Cổ ở núi Thái-Hoa tu chÆ¡n nhiá»u năm, đến năm Ất-Sá»u, 30 tháng 11 xuất tánh phi thăng, có là m má»™t cuốn “Thái-Cổ-Táºpâ€. Trong Thất-ChÆ¡n mãn hết 4 ngưá»i, còn lại Khưu-Trưá»ng-Xuân, Mã-ÄÆ¡n-Dương và Tôn-Bất-Nhị.
( Äây nói việc bà Tôn-Bất-Nhị ở huyện Lạc-Dương khổ tu 12 năm đại-đạo gần thà nh, biến hóa vô cùng vô táºn, biết Mã-ÄÆ¡n Dương ở nhà lo hoà i sợ khó liá»…u đạo, trong ý muốn vá» chỉ Ä‘iểm cho ông. Lại nghÄ© mình ở đây hoà i, lâu năm ngưá»i ngưá»i Ä‘á»u kêu là “Phong-Bà â€, nay mình đặng đạo thà nh, bằng không biến hóa đạo thuáºt là m sao sá»a độ lòng ngưá»i? Liá»n ra lò chặt hai nhánh cây, thổi má»™t hÆ¡i chÆ¡n khÃ, nói: “Biếnâ€! Hai nhánh cây liá»n biến ra má»™t trai má»™t gái, nắm tay Ä‘i vô thà nh Lạc-Dương. Trong thà nh ai nấy Ä‘á»u thấy Phong-Bà nắm tay má»™t ngưá»i đà n ông, tại giữa chợ chạy lên chạy xuống, cáºp kè vá»›i nhau chạy giỡn, mắng cÅ©ng không thôi, đánh cÅ©ng không chạy, là m thế nà o cÅ©ng không giáºn. Thà nh Lạc-Dương là chá»— thị tứ lá»… nghi, há để cho nó là m việc quấy! Thảy Ä‘á»u há»™i nghị muốn giết chết cho rồi. Xưa nay đương chợ hằng thanh tịnh, há cho trai gái là m việc tồi bại hay sao?
|

19-10-2008, 10:19 PM
|
 |
Äại sắc lang bán cánh gà nướngVu Thần Giáo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bà i gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 4 giá»
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
|
|
Hồi 21
Tôn-Bất-Nhị, Lạc-Dương hiển đạo thuáºt,
Mã-ÄÆ¡n-Dương, Quảng-Tây há»™i hữu nhÆ¡n
Nghĩa là :
Tôn-Bất-Nhị ở Lạc-Dương hiển phép thuáºt,
Mã-ÄÆ¡n-Dương ở Quảng-Tây gặp ngưá»i đạo hữu.
Có bà i kệ rằng:
Chớ cho sáu giặc phá rồi công,
Sắc sắc, hình hình thiệt thảy không,
Biết đặng bổn lai không má»™t váºt,
Linh-đà i chỉnh ở tại trong lòng.
Lại nói việc bà Tôn-Bất-Nhị Ä‘em hai nhánh cây hóa là m ngưá»i trai, ngưá»i gái giống như bà , má»—i ngà y lại chợ, cáºp kê chÆ¡i giỡn, đánh không chạy, mắng không Ä‘i, ngưá»i trong chợ không biết là m sao, thương-nghị là m má»™t lá đơn vô thưa quan, xin trị chánh phong-hóa, đặng an trong chợ.
TỠbẩm như vầy:
“…Cúi bẩm quan lá»›n đặng rõ: Nguyên mấy năm trước có má»™t đà n-bà hình như bị bịnh phong, ở xứ xa đến, gởi thân ngoà i thà nh ở trong lò gạch bể xin ăn. Chúng tôi thương ngưá»i bịnh hoạn không đà nh bỠđói, cho ăn uống đặng sống. Nay ngưá»i ấy cùng má»™t ngưá»i trai thưá»ng cáºp kè chÆ¡i giỡn trong chợ nhiá»u lần, đánh Ä‘uổi không Ä‘i, thiệt không thà nh sá»± thể. Bởi xứ Lạc-Dương là chá»— phong đô ấp lá»›n, nam bắc há»™i đưá»ng, không nên để nó là m việc nhÆ¡ cho ngưá»i cưá»i chê xóm ấp như váºy. Cúi xin quan trong là m chá»§, giết tuyệt yêu nam yêu nữ. â€
Nay bẩm.
Quan huyện Lạc-Dương coi tỠbẩm, ngẫm nghĩ một hồi rồi phê rằng:
“ Nếu thiệt kẻ phong Ä‘iên, quả ngưá»i mất trà không hiểu việc nhÆ¡n-tình thì tá»™i kia còn chá»— dung. Kỳ tháºt, theo lá»i bẩm nà y nó là ngưá»i bổn tánh không muá»™i mà giả phong Ä‘iên, trai gái đồng giữa chợ giỡn chÆ¡i là m những việc tồi phong bại tục. Ban ngà y còn dám váºy, ban đêm tăm tối thế nà o? Chợ không phải nÆ¡i là m tác tệ, lò gạch nà o phải chá»— buôn dâm! Äã đánh Ä‘uổi không Ä‘i phải giết cho tiêu hình biệt tÃch. Các ngưá»i chá» nó và o lò gạch, chất cá»§i khô châm lá»a đốt thiêu. Tá»™i trừng chẳng khá để lâu, các ngươi hãy thi hà nh cần kÃp.â€
Nay phê.
Quan huyện phê rồi truyá»n ra, cả chợ bá tánh nghe, má»—i ngưá»i Ä‘em má»™t bó cá»§i lại lò gạch. Chẳng bao lâu, hai ngưá»i nắm tay dắt vô trong lò. Mấy ngưá»i Ä‘á»u la:
- Nó vô rồi! Mau quăng cá»§i và o lò! Má»™t lát chất thà nh như núi châm lá»a đốt rần rần, khói bay mù mịt, liá»n thấy má»™t cụm khói trong lò bay lên hóa ra ngÅ©-sắc tưá»ng-vân. Trên mây ngồi ba vị Tiên-nhÆ¡n:
- Ngưá»i ngồi giữa là bà phong Ä‘iên kêu nói vá»›i mấy ngưá»i trong chợ rằng:
- Tôi thiệt ngưá»i tu hà nh, nhà tôi tại tỉnh SÆ¡n-Äông, tôi há» Tôn, tên Bất-Nhị, giả bịnh phong Ä‘iên mà ẩn mình ở đây tu luyện được 12 năm. Nay tu thà nh rồi, tôi muốn mượn lá»a mà phi thăng cho mau, nên lấy hai nhánh cây hóa ra má»™t trai má»™t gái, đặng dẫn mấy ông đưa dùm tôi Ä‘i. Tôi nhá» trong bá tánh nuôi dưỡng mấy năm mà đặng thà nh, không biết là m sao trả Æ¡n, tôi nguyện từ đây đến sau trong bá tánh bình an mạnh giá»i, phong Ä‘iá»u vÅ© thuáºn, quốc thá»›i dân an. Rất đội Æ¡n ngà n thuở.
Nói rồi bà đem hai ngưá»i xô xuống cho thiên hạ là m tin. Ngưá»i ngưá»i Ä‘á»u thấy trên mây rá»›t xuống hai ngưá»i, láºt Ä‘áºt chạy đỡ lên, thì thấy 2 nhánh cây khô rõ rà ng. Ai nấy tức cưá»i, ngó lên thấy Phong-Bà đã lên mây cao, rồi lần lần nhá» cho đến mất, thảy Ä‘á»u cúi lạy giữa thinh không. Quả thiệt mấy năm phong Ä‘iá»u võ thuáºn, mùa-mà ng đặng tốt, quốc thái dân an. Ai nấy Ä‘á»u cảm đức cá»§a bà , láºp ra má»™t cái miá»…u tên là “Tam-Tiên-Tá»±â€. Há»… có việc chi đến cầu vái Ä‘á»u đặng cảm ứng.
Nói vá» bà Tôn-Bất-Nhị vỠđến SÆ¡n-Äông, huyện Ninh-Hải, vừa tá»›i nhà gặp Mã-Hưng chạy ra nghinh tiếp, bà thẳng và o nhà giữa nghỉ. Mã-Hưng liá»n báo cho Mã-viên-ngoại hay. Viên ngoại láºt Ä‘áºt ra thấy mừng rằng:
- Tôn đạo-hữu bấy lâu cực khổ? Bà đáp rằng:
- Sư huynh sao gá»i tôi cá»±c khổ? Hai chữ cá»±c khổ là bạn tu hà nh phải chịu khổ khảo má»›i đặng chứng quả! Chịu khổ không đặng là m sao tu hà nh?
Hai đà ng Ä‘ang nói chuyện, mấy đứa tá»› Ä‘á»u chạy ra mừng bà . Bà lấy là m vui-vẻ, khuyên dạy chúng nó như mẹ dạy con. Äêm đó, Tôn-Bất-Nhị và Mã-viên-ngoại ngồi công-phu. Viên-ngoại má»™t đêm Ä‘i xuống mấy lần. Tôn-Bất-Nhị ngồi hoà i tá»›i sáng không dá»i động. Viên-ngoại nói:
- Tôi coi Tôn đạo-hữu công-phu khá hÆ¡n tôi nhiá»u! Bất-Nhị nói:
- Chẳng phải có má»™t việc công-phu mà thôi, cái đạo còn có nhiá»u việc huyá»n-diệu hÆ¡n mưá»i phần.
Viên-ngoại nói:
- Äạo-hữu đừng có ý cưá»i tôi, tôi biết Ä‘iểm đá thà nh bạc. Tôn-Bất-Nhị cưá»i rằng:
- Sư-huynh chỉ đá thà nh bạc, tôi biết chỉ đá thà nh và ng; mà và ng bạc ấy không khá»i đặng việc sống thác. Thà nh mà chẳng đặng Thần Tiên thì không chá»— dùng đặng.
TÃch xưa Thuần-Dương Lữ-Tổ theo thầy là Chung-Ly Lão-Tổ há»c đạo. Ngà i lấy vải gói theo má»™t cục đá nặng hÆ¡n mưá»i cân, biểu Thuần-Dương mang theo ba năm, hai vai Ä‘á»u chai hết. Ông không má»™t lá»i phiá»n trách. Bữa ná» Chung-Ly biểu Thuần-Dương mở gói ra thấy cục đá, tá»± nhiên không buồn há»i rằng: Thưa thầy, đá đó là m chi? Lão-Tổ nói:
- Tuy là cục đá mà chỉ đặng thà nh và ng, chẳng uổng công ngươi mang hết ba năm. Ông nói rồi liá»n lấy tay chỉ cục đá thà nh và ng, nói vá»›i Thuần-Dương rằng: Ta Ä‘em phép đó truyá»n dạy ngươi, ngươi chịu không?
Thuần-Dương há»i: Äá hóa thà nh và ng khá đặng còn hoà i, không cải biến chăng?
Äáp rằng: Äá thà nh và ng cùng và ng thiệt chẳng như nhau. Và ng thì trước sau như má»™t, không cải biến. Còn đá mà chỉ thà nh và ng thì 500 năm sau trở biến thà nh đá.
Thuần-Dương thưa: Như váºy tôi nguyện chẳng chịu há»c phép đó!
Lão-Tổ há»i: Sao không há»c?
Thuần-Dương thưa: Vì lợi cho ngưá»i 500 năm trước, mà để hại cho ngưá»i 500 năm sau, cÅ©ng không xà i đặng, nên tôi nguyện chẳng chịu há»c.
Lão-Tổ khen rằng: Äạo niệm cá»§a ngưá»i thiệt hÆ¡n ta, như váºy ắt sau đặng thà nh chánh-quả.
Nên luáºn qua cái phép chỉ đá thà nh và ng nầy, còn để hại cho ngưá»i sau thì vá»›i đạo có Ãch chi đâu?
Mã-ÄÆ¡n-Dương nghe nói không chá»— trả lá»i. Bữa sau Tôn-Bất-Nhị nấu má»™t chảo nước sôi, Ä‘em và o nhà tắm, thỉnh Mã viên-ngoại Ä‘i tắm. Khi đó nhằm tháng 8, trá»i nóng ná»±c thấy nước lên hÆ¡i nghi ngút rá» tay không đặng. ÄÆ¡n-Dương thăm coi nước nóng phá»ng tay liá»n nói rằng:
- Không đặng! Không đặng! Tôn-Bất-Nhị cưá»i:
- Sư huynh tu hết mấy năm mà má»™t chút như váºy cÅ©ng không đặng, để tôi tắm thá».
Bà nói rồi bước vô tắm, nước lên hơi nghi ngút mà bà không nói nóng chút nà o. Tắm rồi bước ra.
Mã-ÄÆ¡n-Dương nói:
- Tôi vá»›i đạo-hữu cÅ©ng há»c má»™t thầy, công-phu má»™t thế mà sao việc diệu pháp đạo-hữu giá»i hÆ¡n tôi?
Bất-Nhị đáp:
- Thầy truyá»n đạo má»™t cách mà chá»— tu luyện tại mình. Vì tôi ở tại Lạc-Dương khổ tu 12 năm má»›i đặng chút huyá»n-công. Còn sư huynh ở nhà vui hưởng an nhà n, giữ mấy căn nhà , rà ng buá»™c thưá»ng thưá»ng tấc bước không khá»i, chẳng chịu khổ tu, sợ lìa bá» mất chá»— ở thì là m sao đặng huyá»n-công diệu pháp?
ÄÆ¡n-Dương rằng:
- Khi thầy thăng thiên rồi không ai coi giữ trong nhà , nên không đi đặng. Nay nhỠđạo-hữu vỠđây, xin giao việc, tôi nguyện ra luyện đạo.
Bữa đó viên-ngoại sá»a soạn đợi gần sáng mấy ngưá»i mê ngá»§ lén Ä‘i không ai hay. Bà thấy viên-ngoại láºp chà tâm đạo như váºy, việc chắc đặng thà nh, tiá»n để lại nà o có dùng hết, bà đem ra là m phước, sá»a cầu, đắp lá»™, cứu giúp ngưá»i nghèo, lại xin má»™t thằng con cá»§a Mã-Miên là m con nuôi đặng tiếp nối tông chi cho Mã-ÄÆ¡n-Dương. Trót mấy năm, sắp đặt công việc xong rồi, bà và o núi Thái-SÆ¡n (chá»— Ngá»c-Nữ-Phong) tu dưỡng mấy năm nữa. Äến ngà y 19 tháng 2, bà thà nh đạo.
Lại nói việc Mã-ÄÆ¡n-Dương Ä‘i khá»i huyện Ninh-Hải chẳng biết Ä‘i đâu mà tu, lại nhá»› má»™ cá»§a thầy ở tại Xiểm-Tây. Khi tá»›i Trưá»ng-An thấy phÃa trước có hai ngưá»i Ä‘i, má»™t ngưá»i giống Khưu-Trưá»ng-Xuân mà chẳng biết phải không, bèn kêu thá»: Khưu đạo-hữu! Khưu-Trưá»ng-Xuân nghe kêu chạy lại, hai ngưá»i gặp nhau vui mừng là m lá»… ngồi tại bên đưá»ng. Mã-ÄÆ¡n-Dương há»i:
- Äạo hữu bấy lâu Ä‘i đặng mấy xứ? Việc công phu tu luyện thể nà o? Trưá»ng-Xuân đáp:
- Vì má»™ thầy ở đây nên không đà nh lìa xa, việc tu chẳng dám quên Æ¡n. Mã-ÄÆ¡n-Dương cưá»i rằng:
- Thầy mình đạo thà nh rồi nà o phải chết! NhÆ¡n giả nói chết là ý thầy muốn dứt mấy ngưá»i tu sau đừng vá»ng tưởng thà nh Tiên, chá»› có chết đâu! Còn việc tu tấn là ná»™i-công cá»§a mình, đức hạnh là ngoại-công, thầy có nói trong ngoà i cÅ©ng phải tu hết má»›i đặng chá»— huyá»n-diệu. Nay đạo hữu nói không dám vong Æ¡n là lầm rồi. Khưu-Trưá»ng-Xuân nghe nói liá»n nhá»› tỉnh láºt Ä‘áºt lạy Mã-ÄÆ¡n-Dương thưa rằng:
- Vì tôi xa lìa sư huynh nên còn ám muá»™i, nay nhá» sư huynh mở tỉnh, thiệt rất may. Nói rồi nhắc việc hồi đưa linh-cữu cá»§a thầy vá» Tây, đặng thấy mặt thầy cho Mã-ÄÆ¡n-Dương nghe v.v... ÄÆ¡n-Dương nói:
- Äạo huynh chẳng đặng ẩn giấu, hay Ä‘em mình khoe nên không thà nh đạo, phải sau mấy ngưá»i. Nay đạo huynh phải răn cái tánh, muốn giữ mình xét tỉnh thì phải giấu cái trà xảo, là m việc chÆ¡n thiệt, tôi Ä‘em mấy đưá»ng công phu cá»§a thầy truyá»n tôi truyá»n hết cho đạo huynh.
Khưu-Trưá»ng-Xuân nghe nói vui mừng liá»n tạ Æ¡n.
Kế đó dẫn Mã-ÄÆ¡n-Dương tá»›i Äại-Ngụy-Thôn bái yết miá»…u thầy. Qua đến tỉnh Tứ-Xuyên, Trưá»ng-Xuân biết việc lá»—i hồi tâm cải sá»a tánh hạnh, giấu việc động xảo chẳng dám khoe tà i nữa. Mã-ÄÆ¡n-Dương thấy quả thiệt tình, má»›i Ä‘em việc huyá»n công diệu đạo chỉ cho Khưu-Trưá»ng-Xuân. Chừng đó Trưá»ng-Xuân cần há»c diệu lý chẳng dám dãi đãi. Mã-ÄÆ¡n-Dương thấy bên đất Sở phong cảnh hân hoan mà chẳng bằng Xiểm-Tây phước địa. Rồi cùng Trưá»ng-Xuân tại sông NhÆ¡n-Hà qua đến hố Xuyên-Cốc. Bữa đó trá»i mưa tuyết lá»›n, hai ngưá»i ở trong miá»…u lạnh Ä‘i không đặng ngồi chung má»™t tấm bồ-Ä‘oà n. NhÆ¡n khi Khưu-Trưá»ng-Xuân đến há»c đạo, không có Ä‘em bồ-Ä‘oà n theo. Sau theo thầy qua tá»›i Giang-Nam, Mã-ÄÆ¡n-Dương Ä‘em bồ Ä‘oà n các món cho Khưu-Trưá»ng-Xuân. Äến lúc đưa linh-cữu thầy qua Xiểm-Tây, Trưá»ng-Xuân cÅ©ng Ä‘em bồ-Ä‘oà n nạp-y theo. Ão nạp-y mấy năm mặc rách hết còn bồ-Ä‘oà n chưa hư.
Còn Mã-ÄÆ¡n-Dương lúc ở nhà ngồi tu có nệm, nên chẳng sắm bồ-Ä‘oà n. Khi ra Ä‘i láºt Ä‘áºt Ä‘em theo có má»™t cái áo thay đổi và mấy lượng bạc. Chừng gặp Khưu-Trưá»ng-Xuân bạc xà i đã hết, bây giá» theo Trưá»ng-Xuân xin ăn qua ngà y, không tiá»n mua bồ-Ä‘oà n. Nên hai ngưá»i phải ngồi chung má»™t cái, đâu lưng mà an nghỉ, vì tu hà nh không cần thong thả, muốn láºp công khổ chà cho tu thà nh mà thôi.
Hai ngưá»i ngồi trong miá»…u tu mấy bữa bị mưa tuyết đặc cao hÆ¡n 3 thước. Từ Xuyên-Cốc đến núi, cách tiệm cÅ©ng xa không Ä‘i xin đặng, hai ngưá»i chịu đói ba ngà y. Trưá»ng-Xuân trong lòng niệm tưởng muốn Ä‘i xin ăn mà bị tuyết đặc, nên Ä‘i không đặng.
Äói lạnh gian-nan không than khổ,
Nà o chẳng kém ngưá»i vá»ng niệm sanh.
|

19-10-2008, 10:23 PM
|
 |
Äại sắc lang bán cánh gà nướngVu Thần Giáo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bà i gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 4 giá»
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
|
|
Hồi 22
Phân bồ-đoà n, đạo bất luyến tình,
Vấn tướng pháp, đương diện Trưá»ng-Xuân
Nghĩa là :
Chia cái bồ-đoà n thì đại-đạo chẳng luyến tình,
Thầy coi tướng trước mặt Ä‘em ngưá»i chỉ nói.
Có bà i kệ rằng:
Là m thiện như lên trăm thước thang,
Xuống thá»i rất dá»…, tấn thá»i nan,
Chỉnh tua ra sức là m công đức,
Äừng khiến cho mình sợ khổ than.
Lại nói việc Mã-ÄÆ¡n-Dương cùng Khưu-Trưá»ng-Xuân ở tại hố Xuyên-Cốc, trong miá»…u lạnh bị tuyết lá»›n Ä‘i không đặng. Trưá»ng-Xuân biết ÄÆ¡n-Dương có thiện niệm, vì thương ông nhà già u mà xuất gia Ä‘i tu là m sao chịu lạnh cho nổi, cá»±c khổ đói khát, phải chi đặng chén cháo lá»ng cho ông đỡ đói. Trong ý muốn Ä‘i kiếm nhà đặng xin cÆ¡m cho ông ăn rồi ra ngoà i miá»…u xem thấy mây giăng bÃt núi, tuyết lấp đầy non, chẳng nói không thấy nhà mà thôi, đưá»ng Ä‘i cÅ©ng không đặng, chẳng biết đâu xin, lại nếu rá»§i té xuống hố thì chẳng những cÆ¡m không đặng ăn mà còn sợ không bảo toà n tánh mạng.
Coi rồi trở vô ngồi không yên sợ Mã-ÄÆ¡n-Dương vì đói lạnh động ra tưởng việc ăn mà tán-loạn tinh-thần, trong lòng không định. Việc ấy kinh động đến bổn cảnh Thổ-Äịa, ngà i má»›i láºt Ä‘áºt chạy đến Trương-Lão cho nằm chiêm bao. Trương-Lão đương ngá»§ thấy ông già đầu bạc đến nói rằng: Trong miá»…u ta có hai ngưá»i tu hà nh, bị tuyết ngăn lạnh đói hết 3 ngà y, ngươi phải mau mau nấu cÆ¡m cho y ăn đỡ đói. Nói rồi biến mất. Trương-Lão giá»±t mình ngồi dáºy kêu vợ thuáºt chuyện v.v... Tánh bà hay tin Thần Thánh, nghe nói láºt Ä‘áºt nhúm lá»a kêu dâu nấu cÆ¡m, rồi thuáºt chuyện chiêm bao cho dâu con hay. Ai nấy nghe váºy cÅ©ng vui mừng.
Má»™t hồi trá»i sáng, Trương-Lão biểu ngưá»i con Ä‘em cÆ¡m đến miá»…u thỉnh hai ông dùng cÆ¡m. ÄÆ¡n-Dương cÅ©ng tưởng mấy ngưá»i ở gần xóm thấy mình nhịn đói có lòng trắc ẩn Ä‘em cho đỡ đói. Cùng Trưá»ng-Xuân ăn rồi tạ Æ¡n. Ngưá»i ấy thấy hai ông ăn rồi lấy đồ Ä‘em vá», hai ngưá»i cùng ngồi tu nữa. Mã-ÄÆ¡n-Dương ngồi đến chiá»u, má»›i Ä‘i ra ngoà i coi tuyết bá»›t chưa, lại thấy má»™t ngưá»i Ä‘i đến, sợ đồn nên láºt Ä‘áºt trở vô. Rồi Khưu-Trưá»ng-Xuân đứng dáºy nói:
- Thiệt ngưá»i tu hà nh cÅ©ng có cảm ứng chá»›. Tôi hồi khuya sợ sư huynh đói lạnh khó chịu, trong lòng tưởng muốn phải có má»™t chén cháo cho sư huynh ăn đỡ đói, ai dè tưởng váºy có váºy. Ngà y nay có ngưá»i Ä‘em cÆ¡m cho ăn thiệt rất linh nghiệm. ÄÆ¡n-Dương nghe nói nổi giáºn nói rằng:
- Ngưá»i quân-tá» lo đạo chẳng lo ăn, ngươi chẳng lo tu niệm tấn đạo để lo ăn mãi. Không nghe trong sách có nói: “Quá khứ tâm chẳng khá còn; Hiện tại tâm chẳng khá có; Vị lai tâm chẳng khá tưởngâ€. (Việc qua rồi đừng nhá»›; Việc hiện tại đừng tưởng; Việc chưa đến đừng trông)
Ngươi nay ba thứ tâm chưa dứt, má»™t niệm chưa quên, là m sao há»c đạo? Ta nay không chịu Ä‘i chung vá»›i ngươi nữa, phân ly nhau. Trưá»ng-Xuân nghe nói tá»± hối chẳng kịp, biết mình niệm sai, lấy lá»i xin lá»—i. Hai ngưá»i đương nói, thấy má»™t ngưá»i đốn cây trước miá»…u đặng là m cá»§i.
Mã-ÄÆ¡n-Dương thấy cầm cái dao, bèn há»i mượn, ngưá»i ấy đưa cho. Mã-ÄÆ¡n-Dương lấy cắt cái bồ-Ä‘oà n, rồi trả dao cho ngưá»i đó, lại kêu Trưá»ng-Xuân nói rằng:
- Bồ-Ä‘oà n phân là m hai miếng phải Ä‘i riêng là tu má»›i đặng, pháºn ai nấy lo chá»› khá trước cần sau dãi-đãi mà hại việc tu. Nói rồi quảy đồ Ä‘i liá»n. Trưá»ng-Xuân không cho Ä‘i, chạy theo sau. Ngưá»i đốn cá»§i thấy váºy há»i rằng: Bây giá» gần tối thầy Ä‘i đâu? Trưá»ng-Xuân đáp:
- Muốn chạy theo sư huynh tôi. Ngưá»i ấy ngó bốn phÃa không thấy ai, lại nói:
- Sư huynh cá»§a thầy Ä‘i và o ngã nà o tôi không thấy? Trưá»ng-Xuân:
- ổng Ä‘i đưá»ng nầy! Ngưá»i ấy nói:
- ÄÆ°á»ng nầy mấy chục dặm không có nhà ai hết, trá»i gần tối rồi có chá»— đâu mà nghỉ, thầy theo cÅ©ng không kịp. Váºy nghe lá»i tôi ở đây mà nghỉ, sáng sẽ Ä‘i kiếm ông. Trưá»ng-Xuân nói:
- Anh kêu giùm tôi má»™t tiếng, coi ông có trở lại không? Ngưá»i đó trèo lên cây kêu lá»›n rằng:
- Bá»› đạo-trưởng, mau mau trở lại, Ä‘i chẳng đặng! Kêu dá»™i mấy lần không nghe tiếng, rồi trèo xuống Ä‘i vá». Trưá»ng-Xuân trở lại miá»…u nghỉ nữa.
Äây nói việc Mã-ÄÆ¡n-Dương cái đạo cÅ©ng thà nh rồi, nên cùng Khưu-Trưá»ng-Xuân phân biệt ra Ä‘i là muốn ká»m cho y lo việc tu hà nh, sợ Ä‘i má»™t đưá»ng y lo cho mình hoà i, mất việc tu cá»§a y nên phải lánh như váºy.
Bữa đó ông ra khá»i miá»…u, tá thổ độn Ä‘i đến tỉnh Hà -Nam, và o núi Trung-SÆ¡n tu dưỡng. Nhằm vua Gia-Thái năm Giáp-Tý, tháng 2 ngà y 17 tiếp đặng đơn thÆ¡ rồi thà nh đạo. Ông có là m má»™t cuốn “Tu-ChÆ¡n Ngữ-Lục truyện Ä‘á»iâ€.
Trong Thất-ChÆ¡n thà nh hết 6 ngưá»i, còn Khưu-Trưá»ng-Xuân chưa thà nh. Ông từ Mã-ÄÆ¡n-Dương phân ra đến sau thêm lo việc tu, láºp ra mấy lá»i thệ nguyện, là m bà i thi trừ cái vá»ng niệm cá»§a ông. Ông muốn diệt cho hết cái tâm phà m đặng sau thà nh chánh-quả, ông là m bà i thi rằng:
Vá»ng niệm manh thá»i bất khả đương,
Cơ tư phạn thực, khát tư thang,
Kiêm tương vá»ng niệm nhứt tá» liá»…u,
Cải quán thần thá»i cá»±u thổ trưá»ng.
Vá»ng đắc nhÆ¡n tà i cân cốt Ä‘oạn,
Vá»ng tham nhÆ¡n thá»±c khổ sanh sang,
Ban ban vá»ng niệm tổng tiêu táºn,
Thân nội không không vô sở toà n.
NghÄ©a là : Cái vá»ng niệm muốn sanh khó ngăn đặng. Äói thì muốn ăn, khát thì muốn uống nước. Nay Ä‘em việc vá»ng niệm Ä‘á»u bá». Cải đổi cái lòng cÅ© khi trước. Khi còn vá»ng muốn cá»§a ngưá»i, tôi nguyện gân xương Ä‘á»u gãy đứt, Ä‘i không đặng. Còn vá»ng tham ăn cá»§a ngưá»i thì miệng sanh ghẻ. Món món vá»ng niệm Ä‘á»u tiêu. Trong mình không không chẳng có má»™t mảy thÃnh thiên an mạng tá»± trá»i. Ông là m bà i thi rồi vui mừng há»›n hở, giữ đặng hÆ¡n ná»a tháng cÅ©ng còn có khi vá»ng nhá»›, rồi ông Ä‘i lại tiệm cây xin má»™t miếng bảng lấy viết má»±c biên 8 câu thi, thưá»ng mang trên cổ, đặng má»—i ngà y thấy nhá»› gìn giữ.
Thi rằng:
Vá»ng niệm muốn trừ bá» chẳng thanh,
Nay đem trên bảng viết thông-minh,
Vá»ng ngôn, vá»ng ngữ, Ä‘á»u trừ sạch,
Vá»ng ngữ, vá»ng tham phải quyết tin.
Vá»ng lấy bạc tiá»n tay cốt gãy,
Vá»ng ăn cÆ¡m cháo miệng sanh Ä‘inh (ghẻ),
Giá» giá» trong bụng thưá»ng lo sợ,
Chớ để thất-tình lục-dục sanh.
Khưu-Trưá»ng-Xuân lấy bảng mang trên cổ, má»—i ngà y thưá»ng xét ba lần, há»… vá»ng niệm trừ được má»™t phần thì cái đạo tâm thêm má»™t phần. Ông láºp tâm trừ được vá»ng niệm lần lần luyện đặng quên luôn. Äi đủ các nÆ¡i không há» nhiá»…m má»™t việc chi trong tâm cả. Bữa ná» Ä‘i đến đất Hà -Äông, thấy bên đưá»ng có má»™t cái nhà sạch sẽ, chừng giá» ngỠông đến hóa chay, thấy có má»™t thằng nhỠở trong Ä‘i ra, ông nói vá»›i nó rằng:
- Tôi ở xa đến đây xin ăn, là m phước cho tôi má»™t bữa. Thằng nhá» nghe nói vô nhà đem ra má»™t đĩa bánh cho ăn, ông sá»a soạn lại ăn, liá»n thấy má»™t ông già chừng 50 tuổi, râu tóc hoa râm trong nhà đi ra ngó ông má»™t hồi rồi vói lấy hai cái bánh trong đĩa đưa cho Trưá»ng-Xuân, còn bao nhiêu biểu thằng nhá» Ä‘em vô. Trưá»ng-Xuân thấy váºy thưa rằng:
- Thằng nhá» cho tôi đặng kết duyên vá»›i tôi, sao ông biểu nó Ä‘em vô? Tiên-sanh chẳng đà nh cho tôi hay là bần-đạo chẳng được hưởng cá»§a đó chăng? Xin tá» cho tôi hiểu! Ông già cưá»i rằng:
- Má»™t bữa cÆ¡m tôi nà o không chịu nổi, nhÆ¡n vì đạo-trưởng không phước hưởng đặng nhiá»u!
Trưá»ng-Xuân nghe nói giá»±t mình há»i rằng:
- Tôi có một bữa ăn mà hưởng không đặng, chắc có duyên cớ, xin thầy là m ơn tỠgiùm. Ông già nói:
- Vì tôi có há»c tinh thông việc ma-y tướng-phép, trong thế gian du phương nhiá»u năm coi Ä‘oán việc ngưá»i cùng thông thá» yểu đắc thất vinh khô, không sai má»™t mảy, trong giang hồ đặt cho tôi hiệu là Toán-Ma-Y.
Hồi nảy tôi coi tướng cá»§a đạo-trưởng ăn no chẳng đặng, há»… ăn no má»™t bữa thì phải nhịn đói mấy bữa, chẳng bằng ăn Ãt má»™t chút mà má»—i bữa có thưá»ng. Thiệt tôi có ý thương đạo-trưởng, chá»› không phải tôi tiếc má»™t bữa ăn. Khưu-Trưá»ng-Xuân gáºt đầu há»i rằng:
- Thiệt thầy đoán không sai, xin thầy là m ơn coi lại giùm, tướng tôi tu đặng thà nh công chăng?
Toán-Ma-Y coi rồi nói:
- Chẳng đặng, chẳng đặng! Xin đừng trách tôi nói ngay. Tướng ông hai bên miệng có 2 đưá»ng chỉ chạy và o khóe miệng, gá»i là “Äằng-xà tả-khẩu†ứng vá» chá»— bị chết đói. Còn mấy chá»— khác hình tướng tuy tốt chá»› thế nà o không khá»i bị nạn ách đặng, sợ chịu không nổi là m sao tu cho thà nh?
Trưá»ng-Xuân há»i:
- Có chỗ cải đặng chăng? Toán-Ma-Y rằng:
- Cái tướng nó định chung thân nà o cải đặng! Có chết thì thôi. Bất kỳ ngưá»i già u sang, nghèo khó, không luáºn là ở tục hay xuất gia, há»… cái mạng bị chết đói thì phải chết đói, chẳng trốn lánh đâu đặng, không phép giải nổi.
Äể tôi nhắc tÃch hai ngưá»i cổ nhÆ¡n cho ông nghe: Hồi Ä‘á»i Liệt-Quốc có ông Võ-Linh-Vương, tướng định chết đói, ông là m vua má»™t nước mà cÅ©ng phải chết đói là vì hai ngưá»i con cá»§a ông già nh ngôi đánh vá»›i nhau, sợ ông có lòng thương riêng nên khóa cá»a cung lại, biểu binh coi giữ. Hai đà ng đánh mấy tháng chẳng thôi, trong cung tuyệt lương thảy Ä‘á»u đói chết. Võ-Linh-Vương đói 7 ngà y, cÆ¡m nước không có má»™t miếng, ông thấy ổ chim tước, ý muốn lên bắt chim con mà ăn, thấy có cái thang bắt leo lên cây, ai dè chim con bay hết rồi, còn có má»™t cái trứng, lấy cầm lên tay muốn ăn, bị chim lá»›n bay lại Ä‘áºp cánh. Võ-Linh-Vương giá»±t mình rá»›t trứng chim nên ăn không đặng. NhÆ¡n vì tướng chết đói, thiệt má»™t trứng chim mà cÅ©ng không đặng ăn.
Còn thuở Há»›n-Thà nh-Äế, có má»™t vị quan lá»›n tên Äặng-Thông cÅ©ng gặp thầy coi tướng, nói tướng ông bị chết đói. Bữa nỠông tâu cùng Há»›n-Thà nh-Äế rằng: Tôi là Äặng-Thông là m quan thanh liêm, trong nhà không dư mà thầy tướng coi nói tôi sau bị chết đói, tưởng nhà tôi đạm bạc dưá»ng ấy e sau chắc phải chết đói. Há»›n-Thà nh-Äế rằng: Trẩm ắt cho khanh đặng già u sang, ắt cho đặng no ấm, lá»i thầy tướng không chi là m chắc. Trẩm cho khanh má»™t cái núi đồng ở tỉnh Vân-Nam, đúc tiá»n mà dùng. Má»™t năm đúc đặng hÆ¡n mấy chục muôn, trong mưá»i năm được mấy trăm vạn, là m sao mà chết đói?
Äặng-Thông nghe nói chắc khá»i; ai dè Thà nh-Äế băng hà rồi Thái-Tá» lên ngôi, văn võ bá quan tâu rằng: Äặng-Thông hồ mị tâu vá»›i lão Thượng-Hoà ng đặng mình là m già u, dám Ä‘em núi đồng nhà nước mà riêng đúc bạc tiá»n xà i phÃ, tá»™i ấy chẳng nhá». Thái-Tá» nghe tâu liá»n nổi đại ná»™, biểu quan Hình-Bá»™ tịch hết gia tà i cá»§a Äặng-Thông. Xét ông là cá»±u-thần cá»§a Tiên-Äế nên tha tá»™i tru-lục, Ä‘em bá» thiên-lao. Lại bị bá quan tâu thêm dứt tuyệt cÆ¡m nước chẳng cho ăn đói 7, 8 ngà y, đến bữa gần chết muốn uống má»™t há»›p nước. Ngưá»i chá»§ ngục thấy váºy có lòng thương Ä‘em lại cho, bị mấy ông quan ngục ngó thấy, la má»™t tiếng lá»›n, chá»§ ngục giá»±t mình, rá»›t đổ chén nước dưới đất. NghÄ© thiệt chết đói, má»™t miếng nước uống cÅ©ng không được. Hai ngưá»i đó già u sang hết bá»±c mà cÅ©ng phải chết đói, thiệt tướng pháp không sai. Nên Bá-Di, Thúc-Tá», hai ông biết mạng mà không chịu tranh chức, tình nguyện chết tại núi Thú-Dương.
Còn ông Lương-Võ-Äế và Tần-Thỉ-Hoà ng chẳng biết mạng. Má»™t ngưá»i chết trên núi NgÅ©-Tướng-SÆ¡n, bởi số chết đói, không sao trốn đặng. Toán-Ma-Y thuáºt chuyện cổ nhÆ¡n cho Trưá»ng-Xuân nghe. Trưá»ng-Xuân kinh hải, thâu tâm má»™ đạo, hết sức thức tỉnh, lạy tạ ra Ä‘i, trở lại Tây-Tần quyết lòng há»c theo hai ông Bá-Di, Thúc-Tá» hai vị thánh nhân, thuáºn theo mạng trá»i.
Bữa ná» Ä‘i đến đất Tần, có má»™t đưá»ng hố sâu, hai bên núi cao, đá dốc cháºp chồng, thiệt đưá»ng nguy hiểm. Ông Khưu đến đó kiếm má»™t miếng đá nằm ngá»a trên đó mà đợi chết, đói trá»n 7 ngà y nước cÅ©ng không uống, cam tâm chịu như lá»i nguyện. NhÆ¡n vì ông thiệt là ngưá»i tu hà nh tinh-thần đầy đủ, không sợ chết, bằng như ngưá»i thưá»ng thì đã ô-hô rồi! Qua đến ngà y thứ 9, không biết mưa ở đâu dâng nước dẫy đầy khe rãnh, ngáºp gần bên mình, ông thiệt cầu chết, muốn an mạng thuáºn trá»i đặng y theo tướng pháp, chá»› nếu ông chẳng an mạng thì nhảy xuống nước chết rồi, để chi nhiá»u việc cá»±c khổ. Ấy là cổ-nhÆ¡n giữ chắc má»™t lá»i, không vì chá»— sống thác mà đổi chÃ, nên gá»i là ngưá»i hiá»n.
Lại nói ông nằm trên đá, nước chảy ngang đó má»™t trái đà o tươi tốt trôi trước mặt ông mấy lần, mùi thÆ¡m bay táºn mÅ©i. Ông thiệt không ý muốn ăn, vì nhá»› tÃch Võ-Linh-Vương lúc gần chết mà má»™t trứng chim ăn cÅ©ng không đặng. Còn Äặng-Thông gần chết má»™t chén nước uống cÅ©ng không đặng. Mình nay cÅ©ng gần chết, không biết ăn đặng trái đà o nầy không?
Mạng chưa phải chết rồi đặng cứu,
Trá»i thưởng đà o tiên tá»›i bên mình.
|

20-10-2008, 10:35 PM
|
 |
Äại sắc lang bán cánh gà nướngVu Thần Giáo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bà i gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 4 giá»
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
|
|
Hồi 23
Hóa cưá»ng lương, cải tà qui chánh,
Äà m chà lý, nhÆ¡n tỠđắc sanh
Nghĩa là :
Khuyên dạy ngưá»i hung cải chá»— tà theo chánh,
Nói việc phải lẽ, vì chỗ chết mà đổi chỗ sanh.
Có bà i kệ rằng:
Già u sang cÅ©ng tợ bá»t nước đầu,
Nà o tu cỡi hạc tới Dương-Châu,
Liên-trì có cái thân tâm pháp,
Trong tịnh thưá»ng ngâm bảy búp câu.
Lại nói ông Khưu thấy nước trôi tá»›i má»™t trái đà o, tưởng rằng mạng mình chết đói, sợ trái đà o nầy chắc ăn không đặng, nay lấy ăn thá» coi là m sao? Nói rồi lấy ăn má»™t miếng thÆ¡m ngon vô cùng, ăn hết trái đà o, trong mình tinh-thần thêm khá»e mạnh, đói khát Ä‘á»u không, nước khe liá»n giá»±t hết. Mặt nhá»±t chói ná»±c đổ mồ hôi ướt mình, nằm ngá»§ không đặng ngồi dáºy tưởng rằng: Chắc mạng mình không bị chết bên nước, hay là số chết trên núi cao? Thiệt niệm ma nó hay là m mê tâm muá»™i tánh, cho nên ngưá»i tu hà nh phải xem hai chữ sống thác coi như không không, chẳng khá nhứt định là tham sống hay cầu chết, sống thác tá»± lẽ Trá»i, cÅ©ng đừng tưởng có, không, thì mà nó không và o trong thân mình, má»›i an tình. Ông Khưu vì hay tưởng-niệm nên ma má»›i dẫn đặng!
Lại nói Khưu-Trưá»ng-Xuân dáºy Ä‘i đến chá»— Tần-Lảnh, thấy có má»™t cái miá»…u trên đỉnh núi, chá»— hoang vu không ai Ä‘i tá»›i. Ông Khưu và o miá»…u lấy bồ-Ä‘oà n trải ra nằm, tám chÃn ngà y cÆ¡m nước không ăn, coi thế gần miá»n, vẳng nghe ngoà i miá»…u có ngưá»i nói chuyện. Trưá»ng-Xuân nhướng mắt lén coi, thấy có mưá»i mấy ngưá»i ngồi ngoà i trước miá»…u. Có má»™t ngưá»i vô, hồi lâu há»i ông ở đâu đến đây? Ông Khưu trong lòng không tưởng cÅ©ng không trả lá»i. Ngưá»i ấy vạch mắt ông ra thấy còn chút hÆ¡i chắc ông gần chết nên không há»i nữa. Trở ra ngoà i, cùng mấy ngưá»i kiếm cá»§i xách nước, sắm sá»a bếp chảo lấy thịt nấu chÃn Ä‘em cúng thần, rồi dá»n cÆ¡m và thịt rượu má»i anh em ăn uống no say. Mấy ngưá»i đó là ăn cướp ở núi Tần-Lảnh, đón đưá»ng giá»±t cá»§a ngưá»i ta, thiệt nhiá»u ngưá»i hảo-há»›n tên là : Triệu-BÃch, Lý-Hùng, Dương-Năng, Châu-Cá»u. NhÆ¡n bữa đó cướp giá»±t có tiá»n mua rượu thịt ăn uống say sưa. Rồi Dương-Năng nói vá»›i Triệu-BÃch rằng: Anh em mình xưa nay là m việc dữ, nay muốn là m má»™t Ä‘iá»u là nh, không biết đặng chăng?
Triệu-BÃch há»i:
- Có việc chi là nh, nói cho anh hay. Dương-Năng nói:
- Trong miá»…u có má»™t ông thầy tu, nằm coi không phải bịnh chi chắc là bị đói gần chết. Váºy phải nấu cháo mạch cho ông ăn đặng cứu ngưá»i là m phước. Triệu-BÃch nói:
- ÄÆ°á»£c, anh em mình mau nấu cho ông ăn. Nói rồi láºt Ä‘áºt Ä‘i nấu bưng vô miá»…u kêu thầy dáºy ăn cháo. Khưu Trưá»ng-Xuân chẳng chịu ăn, mấy ngưá»i ép đổ, ăn đặng hai chén.
Hồi lâu trong mình có hÆ¡i ấm, huá»n dương tỉnh lại, trách rằng:
- Coi thế việc cá»§a ta gần xong, mấy ngưá»i lại bà y Ä‘em đồ vô danh chi thá»±c cho ta ăn, khiến cho ta chịu thêm ma nạn. Cầu sống không đặng thì phải, nay cầu chết mà đã mấy lần chết cÅ©ng không đặng.
Châu-Cá»u nghe nói nổi giáºn, lấy dao chỉ Trưá»ng-Xuân mắng rằng:
- Mi thiệt ngưá»i giả tu, không biết phải quấy. Anh em ta là m Æ¡n cứu mi, mà lại nói bá»n ta Ä‘em đồ vô danh chi thá»±c. Mi nay muốn cầu chết để ta cho mi má»™t dao đặng vui lòng. Nói rồi muốn chém. Khưu-Trưá»ng-Xuân cÅ©ng không sợ, mở áo phình bụng nói rằng:
- Äừng chém, mầy mổ ruá»™t ta ra đặng Ä‘em đồ vô danh chi thá»±c trả lại, dẫu chết cÅ©ng cam tâm.
Châu-Cá»u nghe nói cưá»i rằng:
- Ông thầy nầy thiệt kỳ lạ, có đâu đồ ăn rồi mà trả lại đặng! Ta nay không chém là m chi, váºy há»i vì cá»› nà o mà cầu chết? Nói cho anh em ta nghe thá».
Trưá»ng-Xuân Ä‘em việc thầy coi tướng thuáºt lại cho mấy ngưá»i nghe, nói:
- Mạng tôi bị chết đói, không cải đặng, nên tôi nguyện há»c theo cổ-nhÆ¡n là Bá-Di, Thúc-Tá» hai vị đại thánh, thuáºn thiên an mạng mà thôi. Trưá»ng-Xuân nói rồi, Triệu-BÃch cưá»i lá»›n rằng:
- Äừng là m váºy. Như thầy sợ đói anh em tôi má»—i ngưá»i cho 2 lượng bạc, thì mấy anh em tôi tÃnh cÅ©ng đặng mưá»i mấy lượng. Thầy kiếm miá»…u ở đó tu hà nh, rán độ má»™t ngưá»i đệ tá», đồng nhau chịu khó cần kiệm thì là m sao đói đặng? Triệu-BÃch nói chưa dứt lá»i, Trương-Kiến, Lý-Hùng má»—i ngưá»i trong lưng lấy 2 lượng bạc ra giao cho Khưu-Trưá»ng-Xuân. Trưá»ng-Xuân lắc đầu không nháºn, nói:
- Tôi bình sanh chẳng vá»ng lấy cá»§a ai, mấy anh không tin tôi, có cái bảng nầy là m chứng. Nói rồi lấy bảng ra, đưa mấy ngưá»i coi, thấy trên bảng đỠcác Ä‘iá»u ấy. Dương-Năng tức cưá»i nói rằng:
- Anh em tôi tình nguyện dâng cho ông, không phải tại ông lấy mà ngại. Trưá»ng-Xuân nói:
- Phà m không có công mà lấy cá»§a ngưá»i thì gá»i là không nhÆ¡n. Còn đặng cá»§a ngưá»i, ăn cá»§a ngưá»i là vá»ng thá»§, Ä‘á»u có tá»™i. Châu-Cá»u nói:
- Bạn tôi cho thầy mấy lượng bạc thầy không dám lấy, nói sợ có tá»™i. Còn như anh em tôi thưá»ng ăn cướp đánh giá»±t cá»§a ngưá»i, thì tá»™i lá»›n biết bao nhiêu ? Trưá»ng-Xuân nói:
- Mấy anh vá»›i tôi chẳng đồng. Tôi vì sanh tiá»n không có bố thà giúp ngưá»i nhiá»u Ãt, nên nay chẳng dám hưởng cá»§a ngưá»i. Còn mấy anh kiếp trước có cho vay và mấy ngưá»i đó có lưá»ng gạt mấy anh, nên kiếp nầy gặp ná»a đưá»ng đòi lại, phải gia bá»™i trả thêm. Còn ngưá»i không thiếu cá»§a mấy anh, nên không gặp há», dẫu có gặp cÅ©ng bá» qua. Khưu-Trưá»ng-Xuân nói rồi 13 ngưá»i Ä‘á»u rởn óc.
Lý-Hùng nghe ông phân vừa rồi lại nói:
- Như váºy chắc không đặng. Nếu y lá»i thầy nói đây thì lẽ nà o ngưá»i ngưá»i thiếu nợ anh em mình, còn anh em mình chưa ắt không thiếu cá»§a ngưá»i ta. Bằng như có thiếu thì cÅ©ng bị ngưá»i đón đưá»ng giá»±t lại, tôi sợ cái nợ nầy trả không xong, ắt kiếp khác phải đầu thai luân hồi, cải thân mà trả như lá»i thầy giảng đó.
Triệu-BÃch nói:
- Như váºy anh em mình cÅ©ng có tiá»n Ãt nhiá»u phải kiếm má»™t chá»— mua bán là m ăn, chắc khá hÆ¡n. Nay gặp thầy đây phải cải tà qui chánh. Mấy anh em trong ý tÃnh sao? Châu-Cá»u nói:
- Äại-ca nói rất phải, bá»n ta thôi phải hồi tâm. Nói rồi lấy mấy con dao Ä‘em ra biển liệng hết.
Triệu-BÃch nói vá»›i Trưá»ng-Xuân rằng:
- Thưa lão-sư, xin gìn giữ tu hà nh, anh em tôi sau chắc cÅ©ng lạy ông là m thầy há»c táºp diệu đạo đặng cải hối tiá»n phi. Nói rồi Ä‘á»u Ä‘i hết.
Lại nói Khưu-Trưá»ng-Xuân bị ma giục quyết nhịn đói mà chết. Tuy gặp Triệu-BÃch mấy ngưá»i cứu sống rồi mà ma căn chưa dứt, cÅ©ng còn niệm mÆ¡ mà ng, rồi Ä‘i xuống núi chừng má»™t tháng xin đặng 200 quan tiá»n, mua sợi dây lòi tói vá»›i cái ống khóa, Ä‘i tầm má»™t chá»— không có miá»…u, cÅ©ng không thông đưá»ng lá»™, chung quanh rừng cây mù-mịt, thâm sÆ¡n cùng cốc không ai Ä‘i tá»›i, ông lấy sợi lòi-tói buá»™c trên cây, má»™t đầu xiá»ng trên cổ, lấy ống khóa khóa lại, rồi liệng mất chìa khóa nằm tại gốc cây. Báºn nầy chắc không sống đặng nữa, ai dè ông là m như váºy kinh động thấu trá»i. Thái-Bạch Tinh-Quân thấy biết ngưá»i đại chÃ, biến là m má»™t ngưá»i hái thuốc, đến trước mặt há»i rằng:
- Thầy phạm tá»™i chi mà đem khóa tại đây? Há»i đến mấy lần Trưá»ng-Xuân má»›i trả lá»i rằng: Mình lo việc mình, đừng lo việc ngưá»i ta. Ngưá»i hái thuốc nói:
- Việc trong thiên hạ phải lo chung, sao lại không lo? Ông cÅ©ng ngưá»i há»c đạo, ông muốn tÃnh việc chi nói cho tôi biết đặng tôi biện giải giùm ông, hoặc bá»›t đặng sầu, giải việc uất trắc may có đặng chăng?
Trưá»ng-Xuân nghe nói nhằm lẽ, liá»n Ä‘em lá»i Ma-Y coi tướng thuáºt cho ổng nghe, nói số tôi bị chết đói, không thế cải đặng, nên muốn thuáºn Thiên an mạng, cầu chết cho rồi, mà mấy lần cÅ©ng có ngưá»i cứu. Nên tôi Ä‘em khóa tại đây, nguyện không ai cứu đặng nữa. Chá»› thiệt chẳng có việc chi phiá»n muá»™n.
Ông hái thuốc nghe nói cưá»i rằng:
- Thiệt là ngưá»i niệm sai, sao mà chấp nê dưá»ng ấy. Tôi tưởng đâu ông có việc chi uất-ức, hoặc phạm tá»™i chi mà bị như váºy, chá»› việc nầy nguyên tại mình niệm ra, nên bị ma nó khiến mà lầm qua má»™t Ä‘á»i. Nay tôi nói việc ma cho ông nghe, đặng giải trừ cho sạch. Tuy nói tướng định trá»n Ä‘á»i là định cho ngưá»i thưá»ng nhÆ¡n, chá»› như ngưá»i phước căn dà y, tướng định cÅ©ng khó nhằm. Cái tướng khó phân biệt ná»™i ngoại, hoặc có tâm tướng, diện tướng. Cái tướng ngoà i chẳng bằng tướng trong, mạng tốt không bằng tâm tốt, như ngưá»i có việc là nh lá»›n, tướng nó biến theo lòng. Tâm tốt thì tướng cÅ©ng tốt, hoặc bị chết đói mà trở đặng trưá»ng thá». Tâm xấu thì tướng xấu theo, mạng chết là nh lại trở bị chết dữ, phước trở là m há»a, vui trở là m buồn. Cho nên bà khuyết trong sách tướng có nói rằng: Ngưá»i phước thá» lâu dà i chắc có trung háºu truyá»n gia cá»§a tổ-phụ. Ngưá»i mạng tuổi vắn nghèo là vì ngưá»i bạc phước.
Còn ngưá»i số mạng nghèo hèn mà trở đặng già u sang là vì có lòng giúp Ä‘á»i. Như mạng định già u sang mà trở lại nghèo khó là vì tham lợi ká»· tổn nhÆ¡n. Còn mạng bị chết đói mà lại xà i chẳng hết là vì có lòng thương tiếc lúa gạo. Ngưá»i số ăn xà i có dư mà lại bị đói khát là tại chẳng tiếc, đổ cÆ¡m gạo hà o vÅ©ng, chẳng trá»ng ngÅ©-cốc. Hoặc ngưá»i con cháu đông đảo già u sang là ngưá»i có lòng thương loà i váºt không đà nh sát hại, là ngưá»i nhÆ¡n đức. Còn kẻ vô háºu, không con thêm khó nghèo là tại không có lòng nhÆ¡n đức, đánh chim, đánh cá tà n nhẫn sát sanh chẳng dứt. Äó là cái tâm tướng nói đại lược. Còn tướng trên mặt đâu có định chắc! Như váºy là ở thế tình biện định mà thôi, chá»› như ông là ngưá»i tu hà nh, há»c Äạo đặng trở xây cuá»™c tạo-hóa, biến đổi cuá»™c cà n-khôn, Ä‘em cái thân phà m mà tu thà nh Pháºt thì chưa ắt cái tướng trên mặt quyết định ngưá»i đặng là m Thần Tiên hay không, vì phải tu má»›i đặng thà nh chá»›! Còn bấy lâu nay có Thần Tiên nà o mà bị chết đói bao giá». Ngưá»i mà chẳng biết như váºy thì sống chẳng khá»i Ä‘á»i, thác chẳng khá»i là m ngạ-quỉ. Nên sống đã vô dụng, chết nà o có Ãch chi?
Ngưá»i hái thuốc giảng má»™t hồi, Khưu-Trưá»ng-Xuân nghe thấu như chiêm bao má»›i tỉnh, như chá»— tối gặp đèn soi sáng, má»›i biết việc mình cầu chết là lầm, là thiệt tiểu chÃ. Ngưá»i trượng phu mà là m việc ấy đủ cho ngưá»i chê cưá»i. NghÄ© váºy liá»n muốn mở khóa mà không có chìa.
Ngà n thứ đạo lý, ngà n chỗ diệu,
Một chỗ chẳng thấu, một chỗ mê.
|

20-10-2008, 10:40 PM
|
 |
Äại sắc lang bán cánh gà nướngVu Thần Giáo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bà i gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 4 giá»
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
|
|
Hồi 24
Khổ căn táºn, tướng tùy tâm biến,
Âm ma khởi, huyễn do nhơn sanh
Nghĩa là :
Cái khổ căn hết, thì tướng tùy tâm mà biến,
Còn âm ma nó dấy loạn là tại mình niệm mà sanh.
Có bà i kệ rằng:
Ngươn-tiêu (*) đèn hết lại không thầm,
Muôn thuở thưá»ng minh chỉ tại tâm,
Tá» chiếu máy trá»i Ä‘á»u không dứt,
Sáng ngá»i khắp chá»— tợ trăng rằm.
(* Ngươn-tiêu là rằm tháng giêng)
Lại nói Khưu-Trưá»ng-Xuân nghe thấu mấy lá»i cá»§a ngưá»i hái thuốc như đặng tỉnh giấc chiêm bao, biết việc mình là m tá»· như con nÃt chÆ¡i giỡn, nà o phải ngưá»i trượng phu là m như váºy! Liá»n muốn mở khóa mà không có chìa, trong lòng bức rức.
Ngưá»i hái thuốc nói:
- Tôi có đặng cái chìa khóa. Liá»n trong tay lấy ra đưa mở. Trưá»ng-Xuân tạ Æ¡n thưa rằng:
- Tôi thiệt ngưá»i bị chết, nay nhỠông mấy lá»i mở dẫn, như bịnh ngặt gặp thuốc chết rồi mà còn sống lại, thiệt Æ¡n rất lá»›n. Ngưá»i hái thuốc rằng:
- Tôi có cho thầy đồng nà o, giúp bữa cÆ¡m nà o? Chẳng qua là thấy váºy lấy Ãt lá»i khuyên giải, tin không cÅ©ng tại thầy, tin thì khá»i chết, không tin ắt phải mạng vong, sống thác tại thầy là m ra, Æ¡n chi mà có. Nói rồi bá» Ä‘i mất. Trưá»ng-Xuân từ đó bá» dứt việc cầu chết, niệm tưởng coi như không, lần tan đặng sạch, y nhiên thanh tịnh tá» sáng, giống trăng rằm chẳng tối.
Nếu chẳng có Thái-Bạch Tinh-Quân giảng giải nói việc chánh lý thì khó rá»a đặng ma căn, dẫu có trăm vạn muôn binh cÅ©ng khó trừ. Cho nên ngưá»i tu hà nh hoặc ma chướng có sanh thì phải tìm chá»— tiá»n căn cá»§a nó coi vì đâu mà sanh, mau phải biết chá»— nó khởi đắc, thì thâu liá»n không mất công mà khá»i mệt lòng. Bằng như khởi chá»— nầy mà trừ chá»— khác, không tìm gốc mà trừ chá»— ngá»n thì trá»n Ä‘á»i trừ không sạch đặng. Vì như ngưá»i mà mình Ä‘em việc giảng nói không nhằm chá»— ý niệm cá»§a há» thì há» không phục, chắc việc không thà nh đặng.
Lại nói ông Khưu từ khi nhá» ngưá»i hái thuốc chỉ tỠđưá»ng mê cho ông tỉnh. Xét rồi, bèn láºp chà gia công hay là m phương tiện khó nhá»c không từ. Bữa nỠông đến xứ kia, thấy cuá»™c đất tốt, có má»™t con sông ngang đưá»ng lá»™. Há»… tá»›i mùa Hạ dưới sông nước lá»›n mà cạn chẳng có là m cầu, ghe Ä‘i không đặng, duy có lá»™i mà qua, mấy ngưá»i ở gần lá»™i quen không sợ, còn ngưá»i ở xa, thấy nước chẳng dám lá»™i, nhiá»u ngưá»i than thở.
Khưu-Trưá»ng-Xuân thấy váºy tưởng ra má»™t kế chịu khó láºp công. Ngưá»i nà o không biết lá»™i thì ông nguyện đà n ông con nÃt thì ông cõng qua, đà n bà con gái thì kết bè mà đẩy. Ai tá»-tế cho má»™t hai đồng tiá»n cÅ©ng phải, đặng mua ăn qua ngà y, bữa nà o không ai cho, ông đợi nước cạn lên xin ăn. Nguyện buổi mai xin bảy nhà , chiá»u xin tám nhà , có thì ăn không thì nhịn, mà xin đặng có cÆ¡m gặp ngưá»i đói khát hÆ¡n thì cÅ©ng nhưá»ng cho ăn, thà mình nhịn đói. Hoặc bữa nà o mưa lá»›n xin không đặng, ba ngà y ăn má»™t bữa cÅ©ng có. Trong má»™t năm bị đói cả trăm lần, nên nói mạng ông đói lá»›n 72 lần, đói nhá» vô số!
Trưá»ng-Xuân ở đó láºp ra công khó, tối nghỉ trong miá»…u, thấy có tấm bảng Ä‘á»: “Bà n-Khê chúng tá» kÃnh cúng†má»›i biết cái sông nầy là sông Bà n-Khê.
Nhá»› lại khi trước, thầy mình có nói tá»›i Bà n-Khê thì khổ căn đặng hết, chắc tại chá»— nầy chăng? Chừng đó ông phát tâm thưá»ng tham ngá»™ việc tu, chuyện ngoà i vắng rồi thì ngồi nghỉ công-phu.
Ở đó sáu năm, thưá»ng chịu khó nhá»c nói chẳng xiết. Äến chừng thá»§y cùng sÆ¡n táºn má»›i có ngưá»i hảo thiện cảm động mà tá»›i kết duyên là nh cúng dưá»ng, lúc sau dứt bá»›t việc đói khát.
Có bà i kệ rằng:
Lòng Trá»i chẳng phụ kẻ tu hà nh,
Vì sợ ngưá»i tu chà chẳng thà nh,
Bằng đặng chÆ¡n thà nh mà há»c đạo,
Nà o là ăn mặc không trá»n là nh.
Lại nói Khưu-Trưá»ng-Xuân ở đó sáu năm, khó nhá»c công thà nh viên mãn. Bữa ná» nước sông dẩy nước, có ba ngưá»i lÃnh Ä‘i đến, Ä‘á»u mang gươm Ä‘ao. Má»™t ngưá»i quảy cái đầu ngưá»i ta nói vá»›i ông rằng chém đặng ăn cướp, lên tỉnh báo tin mà không dám lá»™i nước, biểu ông cõng qua. Ông Khưu là ngưá»i hay chịu khó liá»n cởi áo buá»™c lưng, cõng hết hai ngưá»i qua rồi, tá»›i ngưá»i thứ ba, cõng qua ná»a sông ngưá»i ấy nói: Tôi sợ nước lắm ông phải giữ gìn. Trưá»ng-Xuân nói:
- Không sao! Nói rồi thấy nước chảy mạnh, sóng bá»§a lá»›n, ông Khưu đứng không vững, nước chụp ướt mình. Ngưá»i ấy nắm áo ông, chẳng may đầu ấy rá»›t xuống nước, ngưá»i lÃnh biểu vá»›t giùm. Ông Khưu ngó lại thấy cái đầu rá»›t xuống, láºt Ä‘áºt cõng ngưá»i lÃnh đến bá», rồi lá»™i trở lại thì cái đầu đã trôi mất. Ngưá»i lÃnh dáºm chÆ¡n kêu “Trá»i…†Ông Khưu không biết là m sao, nói rằng:
- Thôi cắt đầu tôi thưá»ng lại cho ông. Ngưá»i lÃnh nói:
- Cái nầy tại tôi sút tay là m rá»›t, chá»› không phải tại anh. Trưá»ng-Xuân đáp:
-Tôi là ngưá»i cô thân má»™t mình, có chết cÅ©ng không sao, còn ông là lÃnh, trong nhà ngưá»i ngưá»i Ä‘á»u nhỠông mà no ấm. Tôi chết má»™t mình mà ông đặng sống cho trá»n nhà nhá» thì việc ấy nên là m. Ngưá»i lÃnh nói:
- Như anh hảo tâm cho thiệt, tôi cÅ©ng chẳng đà nh. Lá»i ngưá»i thưá»ng nói: Gươm Ä‘ao tuy bén, mà cÅ©ng không giết đặng ngưá»i vô tá»™i. Bằng như anh có muốn tròn việc cá»§a tôi thì tá»± anh nhứt định. Nói rồi đưa gươm cho Trưá»ng-Xuân. Ông lấy dao muốn cắt, liá»n nghe trên không trung kêu rằng: Khưu-Trưá»ng-Xuân! Trả cái “hốt†lại cho ta! (Cái hốt cÅ©ng như cái quạt cá»§a Tiên Pháºt cầm) Ông Khưu ngó lên thấy ba ngưá»i lÃnh đứng ở trên mây nói rằng: Ta là Thiên-Quan, Äịa-Quan, NhÆ¡n-Quan, vì thấy ngươi đạo tâm bá»n chặt, khổ tu đặng viên mãn, nên đến mà hóa độ cho ngươi. Ngươi thiệt ngưá»i có chà xá ká»· thà nh nhÆ¡n, nhẫn nhịn ép mình không má»i láºp công bồi đức rất nhiá»u, nay ta Ä‘em cái phà m thân cá»§a ngưá»i đổi là m pháp-thân, huyá»…n-thể thay là m Tiên-thể, 6 năm ngá»™ đạo công đủ, 7 năm chứng quả thà nh chÆ¡n, lại hưng phát việc đạo, ngươi phải tinh tấn đừng sai.
Trưá»ng-Xuân nghe nói tá» ngá»™ linh cÆ¡ hiển sáng, ngó lại trong tay thấy cầm cái “hốt†chá»› không phải con dao, lại thấy trong ba ông có má»™t ông không cầm “hốt†thì chắc hốt mình cầm đây là hốt cá»§a ông, phải Ä‘em lên trả lại. NghÄ© rồi tá»± nhiên mình nhẹ bay lên trên mây, Ä‘em cái hốt dưng cho Tam-Quan Äại-Äế, thấy ba ông thăng lên Ä‘i mất. Rồi Khưu-Trưá»ng-Xuân muốn trở lại, nhá»› thầy tướng Ma-Y Ä‘oán mình số bị chết đói, nay mình đạo quả đặng thà nh, chắc khá»i bị đói nữa, để mượn đám mây nầy qua Hà -Äô thỠông coi có hiểu không! Chá»§ ý định rồi trở mây lại, má»™t khắc Ä‘i hÆ¡n muôn dặm, gần tá»›i nhà thầy tướng thấy má»™t ngưá»i chừng 20 tuổi chÃnh là em nhá» khi trước Ä‘em bánh cho ông ăn;
- Há»i ông Ä‘i đâu? Ông nói Ä‘i coi tướng. Ngưá»i ấy nói:
- Cha tôi không Ä‘i ra ngoà i. Như ông muốn coi thì theo tôi và o trong. Nói rồi dẫn Trưá»ng-Xuân vô trong.
Ông Ma-Y Ä‘ang ngồi trên ghế thấy Trưá»ng-Xuân Ä‘i vô liá»n tiếp đãi theo khách quý. Trưá»ng-Xuân thấy ông Ma-Y râu tóc Ä‘á»u bạc, già yếu lưng khòm, nói rằng:
- Mấy năm nay không gặp thầy râu tóc Ä‘á»u bạc hết. Ma-Y-Toán há»i rằng:
- Nhá»› có gặp thầy mà chẳng biết ở đâu? Khưu-Trưá»ng-Xuân rằng:
- Không nhá»› ngưá»i “đà ng-xà tả-khẩuâ€, mạng bị chết đói đó sao? Ông Ma-Y nghe nói liá»n coi tướng lại vá»— tay cưá»i lá»›n rằng:
- Diệu thay! Diệu thay! Chẳng biết đạo-trưởng có láºp cái công đức chi lá»›n nên nay Ä‘em tướng cÅ© đã đổi biến lại rồi! Trưá»ng-Xuân rằng:
- Lão tiên-sanh nói cái tướng định chung thân không cải đặng, sao nay nói cải biến? Ma-Y đáp:
- Vì tôi biết tướng trên mặt chá»› không biết tướng trong lòng. Nay đạo-trưởng tướng đổi theo cái tâm nên tôi thiệt thấu chẳng đặng đó! Khi trước thấy hai cái chỉ chạy vô trong miệng, tên là “đà ng-xà tả-khẩuâ€, chỉ vá» chá»— chết đói, còn nay hai đưá»ng chỉ trở vá» lên chá»— thừa-tướng (thừa-tướng là chá»— nhÆ¡n trung), trên thừa-tướng lại sanh hai mục ruồi son, phối thà nh cuá»™c tốt, tên là “lưỡng long hý châuâ€, thiệt chá»— quý nói chẳng xiết, ứng đặng chá»— Äế-Vương cúng dưá»ng, phước đức vô lượng. Thiệt tôi siá»…n há»c chẳng tỠđặng, xin thầy đừng trách.
Trưá»ng-Xuân nghe nói lấy là m cảm phục, thầm tưởng ông thầy tướng tháºt là thần-thông vô cùng! Rồi liá»n kiếu trở vá» Bà n-Khê vô núi ngồi tu. NhÆ¡n cái niệm động ra, trong lòng tình khảo, còn ý tá»±-kiêu muốn Ä‘i cưá»i ông Ma-Y, mà sanh thêm nghiệt chướng. ÄÆ°Æ¡ng ngồi công-phu, khi không như quên như nhá»›, thà như cái thân nầy ở trên núi cao lại khởi má»™t tráºn cuồng phong, hiện ra má»™t ông cá»p dữ, muốn lại chụp ông, ông Ä‘em việc chết coi như không, chẳng có chút sợ trong lòng, rồi cá»p liá»n biến mất. Lại mÆ¡ mà ng thấy má»™t ngưá»i đạo nhá» Ä‘i đến nói rằng:
- Thầy tôi là Mã-ÄÆ¡n-Dương tá»›i, sao sư thúc không dáºy Ä‘i rước? Quả thấy ÄÆ¡n-Dương bước vô, Khưu-Trưá»ng-Xuân tưởng rằng:
- Äạo không luyến tình, tá»›i cÅ©ng không mừng, Ä‘i cÅ©ng tá»± ông. Rồi lại thấy ngưá»i ta Ä‘i đến nói rằng:
- Mấy ngưá»i tôi nhỠông đưa qua sông nay đến kỳ gặt lúa, Ä‘em lại 30 táo cho ông và hai quan tiá»n mà đá»n Æ¡n khi trước, nói dứt Ä‘em lúa để trước mặt, ông cÅ©ng bá» qua không tưởng, rồi cÅ©ng mất.
Lại thấy một đứa con gái tuyệt sắc, chừng 17 tuổi, nó bị mẹ ghẻ ở ác độc đánh hoà i, trốn lại đây. Cô gái nói:
- Nay tôi muốn Ä‘i vá» nhà mà đưá»ng xa không dám Ä‘i, xin thầy đưa giùm, tôi cám Æ¡n ngà n thuở. Nói rồi than khóc má»™t hồi. Trưá»ng-Xuân cÅ©ng không Ä‘i tá»›i, như không biết không hay. Rồi nó cứ theo nắm tay ông biểu chỉ đưá»ng hoà i, ông cÅ©ng tá»± nhiên, không nói chi hết. Rồi lại thấy ngưá»i chị dâu dắt 2 đứa cháu, nói:
- Không đủ ăn, tôi ngưá»i đà n bà không sao nuôi đặng! Chú nay niệm tình cốt nhục tÃnh liệu giùm mẹ con tôi. Nói rồi biểu hai thằng cháu lại kêu chú Æ¡i, chú hỡi mà đòi ăn, tán loạn má»™t hồi.
Trưá»ng-Xuân đương tịnh, trà huệ phát sanh không tưởng tá»›i mấy việc đó, cứ giữ cái Äạo, coi như không có việc chi hết. Vẳng nghe trên không trung nổ má»™t tiếng lá»›n, thấy cá»a Nam-Thiên mở rá»™ng, lại có 2 ngưá»i đồng-tá», dẫn bạch-hạc đến trước mặt nói rằng:
- Tôi vưng sắc Ngá»c-Äế thỉnh ChÆ¡n-NhÆ¡n cỡi hạc phi thăng.
Chớ nói tam thi sanh cảnh huyễn,
Phải phòng sáu giặc loạn tâm Ä‘iá»n.
|
 |
|
| |