21-10-2008, 08:34 PM
Phi Thăng Chi Háºu
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
Chương 20
Sáng nay báo Thá»i luáºn có má»™t tin ngắn: Có thể có gian láºn bầu cỠđại há»™i đảng bá»™ sở Q.?
Báo nà y cho biết đã nháºn được đơn tố cáo cá»§a má»™t cán bá»™ sở Q.. Theo ngưá»i tố cáo thì ông V. không có bao nhiêu tÃn nhiệm trong ngà nh, nhưng khi bầu lại trúng đảng uá»· viên vá»›i số phiếu khá cao. Ngưá»i nà y đỠnghị ban Kiểm tra Quáºn uá»· và ban Kiểm tra Thà nh uá»· kiểm tra. Nếu đúng như lá»i tố cáo thì phải huá»· kết quả sai trái ấy, lấy lại uy tÃn cho tổ chức Äảng ở đây. Nếu sai, ngưá»i tố cáo xin chịu hoà n toà n trách nhiệm trước pháp luáºt vá» tá»™i đã vu cáo, là m mất uy tÃn ông V.
Tá» báo đã chuyển thư tố cáo cá»§a công dân nà y đến các cÆ¡ quan hữu quan để là m rõ sá»± tháºt. Khi nà o có kết quả, sẽ thông tin đến bạn Ä‘á»c.
Ná»—i lo cá»§a Diệu đã thà nh sá»± tháºt. Chỉ có Ä‘iá»u, nó đến nhanh quá, sá»›m hÆ¡n chị nghÄ© rất nhiá»u. Chị Ä‘oán, sẽ trầm trá»ng, sẽ rất tai tiếng đây. Cái danh hão tiến sÄ© cá»§a chồng, chẳng báºn tâm cÅ©ng được, chứ chuyện danh dá»± nà y thì phải há»i. Buổi sáng báo ra, tối vá» Diệu há»i chồng:
- Bên anh có chuyện gì không ổn phải không?
Diệu lá»±a lá»i há»i thế. Váºy mà Sán trả lá»i thế nà y:
- Ổn với chả không ổn. Trên đất nà y có chỗ nà o ổn không? Thiên hạ thối mồm thì mặc xác nó. Hơi đâu mà nghe.
- Thì anh cũng phải bình tĩnh xem thế nà o, để có giải pháp phù hợp chứ. Cây ngay sợ gì chết đứng.
Nói thế cho chồng khá»i tá»± ái thôi, chứ trong thâm tâm, đã từ lâu, chị lá» má» cảm thấy, con đưá»ng Ä‘i lên cá»§a chồng có Ä‘iá»u gì đây không đà ng hoà ng. Chuyện nháºn quà cáp, biếu xén là thưá»ng xuyên. Chuyện két bia dạo nà o là may mắn, ngẫu nhiên thoát hiểm. Thế còn chuyện lên trưởng phòng? Bảo vệ luáºn án? Lên phó giám đốc? Vợ chồng không còn là ngưá»i cảm thông chia sẻ, việc ai nấy là m, thì tá»™i ai nấy chịu cÅ©ng là hiển nhiên. Nhưng thiên hạ nà o biết cho như thế. Mà dù có biết cÅ©ng vẫn là điá»u không hay cho mình.
Sán tỠra bất cần:
- Cô mặc xác tôi. Không phải là m ra bộ thông cảm.
Thế là hết. Hết tháºt rồi. Diệu buồn bã nói vá»›i mình như thế. Chị báo Sán:
- Anh ăn cơm trước. Em có việc phải đi.
Tháºt ra lâu nay hỠđã không ăn cùng nhau. Cứ ngưá»i trước ngưá»i sau. Bữa nà o có con gái thì hai ngưá»i má»›i gượng gạo ăn cùng. Có lẽ há» ngầm thoả thuáºn, đợi con lá»›n thêm chút nữa, và o đại há»c chẳng hạn, há» sẽ anh đưá»ng anh, tôi đưá»ng tôi.
Sán cũng dắt xe ra:
- Tôi cũng có việc phải đi. Không ăn cơm nhà đâu.
Sán vá»™i đến gặp Ngưá»i lÆ¡ lá»› .
Ông ta ngầm nghĩ một lát rồi nói:
- Phải nhìn thẳng và o sá»± tháºt…
- Thế thì…
Phải đặt tình huống xấu nhất…
Sán gợi tâm lý tiếc của ở ông ta:
- Thế thì mất hết à ? Ông đã đầu tư bao nhiêu và o vụ nà y.
- Chắc không mất hết.
- Thế mất cái gì? Còn cái gì?
- Cùng lắm là mất cái ghế đảng uỷ viên thôi. Nó mà kiểm lại phiếu, thì chẳng lòi ra à ?
- Liệu nó có lôi tôi ra không?
- Chắc chắn nó sẽ há»i đến ông. Vì giữa ông và những ngưá»i gian dối tất phải có mối liên quan rồi.
- Nhưng không cụ thể. Không có bằng chứng. Chả đứa nà o nháºn đã cầm tiá»n cá»§a tôi đâu.
- Tất nhiên là thế. Nhưng nó vẫn kết tá»™i ông vì tÃnh mục Ä‘Ãch cá»§a hai bên là má»™t. Vụ nà y, nếu là án hình sá»± thì bá»n công an sẽ tra ra. Nhưng đây là chuyện ná»™i bá»™ Äảng. Chỉ có thể suy luáºn ra thôi. Không chứng minh được. Do đó tôi má»›i bảo, xấu nhất là ông mất chức đảng uá»· viên.
- Nhỡ nó như con bà i đôminô, kéo theo các việc khác.
- Tôi cÅ©ng nghÄ© đến. Nhưng theo cách là m hiện nay cá»§a tổ chức nước ông thì há» sẽ đóng cá»a, xá» lý ná»™i bá»™. Thế má»›i bảo, cùng lắm là mất ghế Äảng uá»· viên. Còn chức phó giám đốc chắc vẫn còn.
Sán lo lắng há»i:
- Tôi sợ…
- Ông sợ là phải. Nhưng không nên sợ quá. Vì, cÅ©ng theo cách là m hiện nay thì… khi tổ chức đã dá»±ng ai lên, há» sẽ bảo vệ ngưá»i ấy. Chỉ sợ…
- Ông nói thế, còn sợ gì?
- Hình như ông không biết 5 Ä‘iá»u răn đối vá»›i quan chức và 5 Ä‘iá»u răn vá»›i công chức. Cả 10 Ä‘iá»u răn ấy Ä‘á»u có hai Ä‘iá»u chung trong đó có má»™t Ä‘iá»u là việc đối xá» vá»›i các nhà báo. Ông không biết tháºt à ? Thì tôi Ä‘á»c cho ông nghe. Äiá»u đầu tiên đối vá»›i quan chức đã là : Không lÆ¡ là vá»›i nhà báo . Hai là : Không lếu láo vá»›i cấp trên . Ba là : Không quên các báºc tiá»n bối . Bốn là : Không bối rối vá»›i chị em . Cuối cùng là : Không lèm nhèm vá»›i cấp dưới .
Sán đang rất lo lắng việc mình mà cũng nói:
- Phải thán phục sá»± hiểu biết cá»§a ông vá» ngưá»i Việt Nam chúng tôi.
Ngưá»i lÆ¡ lá»› cưá»i ná»a miệng:
- Chưa hết đầu. Ông nghe 5 Ä‘iá»u răn đối vá»›i công chức má»›i vui. Má»™t là : Không nghe ca-ve kể chuyện . Hai là : Không nghe thằng nghiện trình bà y . Ba cÅ©ng là mối quan hệ vá»›i các nhà báo, nhưng vì không phải là lãnh đạo nên thế nà y: Không dây vá»›i các nhà báo . Ông thấy chưa? Bốn cÅ©ng là : Không lếu láo vá»›i cấp trên . Cuối cùng, Ä‘iá»u nà y chắc ông là m xuất sắc: Không đưa hết tiá»n cho vợ ! Thế đấy! Chỉ sợ bá»n báo chà tiếp tục khui ra, cho toà án công luáºn xét xá». Toà án công luáºn là kinh lắm đấy.
- Thế còn cái luáºn án?
- CÅ©ng theo cách là m cá»§a tổ chức thì, há»™i đồng Khoa há»c sẽ phải đứng ra bảo vệ ông. Vì ông đã bảo vệ công khai trước bà n dân thiên hạ. Còn chuyện ông thuê ai là m là chuyện khác. Không nhân chứng. Không váºt chứng. Việc nà y khó có thể Ä‘iá»u tra được. Trừ khi…
- Trừ khi nà o? - Sán tái mặt.
- Trừ khi há» sát hạch chÃnh ông. Nhưng Ä‘iá»u nà y thì hiện nay chưa có tiá»n lệ. Phân tÃch tình hình như thế, ông hãy tạm yên tâm. Bây giá» là lúc ông cần hết sức táºp trung cho công việc. Duy trì tốt các mối quan hệ đã có, mở rá»™ng các quan hệ do vị trà má»›i đưa lại.
Sán gá»i mang thá»±c đơn lên. Ngưá»i lÆ¡ lá»› ngăn lại: "Äể khi khác. Tôi có hẹn".
Sán vá» rồi, cái đầu Ä‘inh cá»§a Ngưá»i lÆ¡ lá»› tiếp tục theo Ä‘uổi ý nghÄ© cá»§a mình. Ông ta rà soát lại toà n bá»™ công việc là m ăn, và mối quan hệ tay đôi vá»›i Sán lâu nay.
Mình chÆ¡i kÃn võ. Không sÆ¡ hở chá»— nà o. Những khoản đầu tư cho hắn, là má»™t kiểu đầu tư chiá»u sâu. Hắn lại dùng khoản, đầu tư lại và o những địa chỉ cần thiết. Má»™t cách là m như thế không thể nói là không khôn ngoan. Mình tác động và o cả hệ thống. Nhưng qua ngưá»i khác. Nó giống như ngưá»i ta tra dầu nhá»n và o lá»— tra dầu để bôi trÆ¡n toà n bá»™ bánh răng, pÃt tông, động cÆ¡.
Vấn đỠở đất nước nà y vẫn là vấn đỠcá»§a cả hệ thống, cá»§a cÆ¡ chế. Má»™t cách tác động như thế lã an toà n hÆ¡n cả. Tất nhiên, không chỉ quan hệ vá»›i má»™t mình hắn. Mình còn có những mối quan hệ khác trong hệ thống. Nguyên tắc đơn tuyển và trá»±c tiếp đảm bảo an toà n cao nhất. Äứt khâu nà o thì đứt, không xảy ra tình trạng vỡ cả đưá»ng dây. Ngay tay nà y, nếu có chuyện gì vá»›i bắn, thì cÅ©ng chẳng thế xảy ra chuyện gì vá»›i mình.
Gần đây, không phải ngẫu nhiên Sán trở thà nh ngưá»i chăm chỉ Ä‘á»c báo nhất Sở. Báo Nhân dân và báo cá»§a Äảng bá»™ Thanh Hoa thì mua bằng tiá»n ngân sách. Anh ta bá» tiá»n túi ra đặt má»™t tá» báo mà mình ghét cay ghét đắng. Chả cứ gì Sán, tất cả các quan chức đầu óc, tay chân không được sạch sẽ Ä‘á»u ghét nó – Thá»i luáºn .
Là do Sán ghét, là lý do bạn Ä‘á»c thÃch.
Má»™t buổi sáng, vừa lướt mắt qua, mắt Sán trợn lên, ngụm cà phê đắng chát khi thấy cái tÃt nà y cá»§a tá» Thá»i luáºn : Gian láºn kiểm phiếu ở đại há»™i Äảng bá»™ sở Quy hoạch và Kiến trúc Thanh Hoa.
Thế là nó đã nói toạc tên Sở. CÅ©ng nói trắng tên mình. Mất dạy tháºt! Mình đã bị bá»n Kiểm tra Äảng má»i lên, yêu cầu là m tưá»ng trình. Mình còn chưa biết kết luáºn, mà nó đã thông tin trên mặt báo. Äánh hÆ¡i giá»i tháºt.
…"Kết quả kiểm tra lại phiếu bầu cá» Ban chấp hà nh Äảng bá»™ Sở Quy hoạch Kiến trúc cho thấy, số phiếu bầu cho ông VÅ© Sán, hiện là Phó giám đốc Sở Quy hoạch Kiến trúc là dưới mức quá bán. Äoà n kiểm tra kiến nghị vá»›i Äảng uá»· cấp trên huá»· "kết quả giả" mà vì thế, ông VÅ© Sán trúng cá» Ban chấp hà nh"
Äểu nhất là những câu bình luáºn kinh ngưá»i nà y:
…"Bạn Ä‘á»c, trước hết là đảng viên, cán bá»™, công nhân viên Sở Quy hoạch Kiến trúc có quyá»n đặt câu há»i: ai là ngưá»i đạo diá»…n mà n kịch gian láºn nà y? Có thể nghÄ© đến những ngưá»i muốn đưa ông Sán và o Äảng uá»·, để đưa ông Sán lên chức vụ hiện nay (lúc đại há»™i diá»…n ra, ông Sán là trưởng phòng Quy hoạch). Nhưng không thế không nghi ngá» má»—i liên quan giữa những ngưá»i muốn đưa lên và ngưá»i được đưa lên. Mối liên quan ấy cụ thể thế nà o, không ai biết. Nhưng nhất thiết là có.
Cái bá»n nhà báo ấy còn so sánh thế nà y má»›i ghê:
"Ở nhiá»u nước ngưá»i ta không cần biết mối liên quan giữa đội bóng vá»›i những kẻ cuồng má»™ đội bóng ấy. Khi có vụ cố động viên đánh nhau, há» cứ đè đội bóng ra phạt.
Nà o đã hết, nó còn dám viết:
"Gì thì gì, ngưá»i ta cùng có quyá»n đặt dấu há»i vá» quyá»n lá»±c và năng lá»±c tháºt cá»§a con ngưá»i nà y. Nếu xứng đáng đã chẳng phải là m thế!"
Chúng còn lần đến phá»ng vấn ông Cáºn. Câu trả lá»i là :
"Chúng tôi bổ nhiệm treo đúng quy trình. Bảo ai được bổ nhiệm, cÅ©ng phải có ngay năng lá»±c phù hợp vá»›i chức vụ được giao thì chắc là khó. Ngưá»i được bổ nhiệm má»›i báo vệ luáºn án tiến sÄ©. Trong bó đũa chá»n cá»™t cá» tôi thôi?
Ông ấy ná»›i thế là thá»±c tế, vừa tá»± vệ được, vừa bảo vệ được mình. Nhưng, nà o bá»n ấy đã chịu dừng lại. Nó thả má»™t câu lấp lá»ng chết ngưá»i:
"Chúng tôi không có ý nghi ngá» há»c vị má»›i được phong cá»§a ông Phó giám đốc. Nhưng xã há»™i thì có cÆ¡ sở để cho rằng, má»™t tá»· lệ không nhá» các bằng tiến sÄ© là tiến sÄ© rởm"
Sán chá»i ra mồm bằng những lá»i rất tục. Thừ ngưá»i má»™t lúc lâu bình tâm lại, Sán chợt nhá»› tá»›i má»™t tay đã gặp trong má»™t quán bia, hồi anh ta còn là m cán bá»™ địa chÃnh phưá»ng. Hình như hắn đã nhá» mình chuyện nhà đất gì đó. Khi ấy, hắn bảo Sán: "Có việc gì cần, đại ca cư bảo em má»™t tiếng. Em giải quyết xong ngay. Không để lại dấu vết gì. Quân em và o loại chuyên nghiệp. Äại ca cứ yên tâm".
Sau lần mấy ngưá»i bạn cùng đến nhà Triển chÆ¡i, Nhâm, Tổng biên táºp tá» ChÃnh luáºn muốn có má»™t bà i ký chân dung anh. Chị cá» Phong đến.
Hôm trước, Phong đã đến nhà , giúp anh chuẩn bị bữa tối đón Nhâm và các bạn. Sáng hôm sau trong câu chuyện vá»›i cô, Nhâm nói: "Nhìn ná»a mặt bên phải anh Triển em sẽ thấy gương mặt ấy đà n ông đến thế nà o. Váºy mà bây giá», ná»a mặt bên trái thế đấy". Phong đáp: "Thì cÅ©ng khó coi tháºt. Nhưng đà n ông ăn nhau là ở đằng sau, ở bên trong khuôn mặt ấy chứ!"
Thu Phong là má»™t phóng viên cừ cá»§a tá» ChÃnh luáºn . Cô nổi tiếng nhá» những bà i phá»ng vấn thông minh, sắc sảo nhiá»u nhân váºt tên tuổi, có khi là những nhân váºt gai góc, dư luáºn Ä‘ang quan tâm. Má»—i câu há»i cô mặt ra, thưá»ng là má»™t vấn Ä‘á». Äá»c những câu há»i ấy, bạn Ä‘á»c nháºn ra ngưá»i há»i nắm rất chắc chá»§ Ä‘á», nhá» thế, cÅ©ng nắm được bản chất việc mình quan tâm. Vì váºy ngưá»i được há»i thưá»ng phát triển, mở rá»™ng vấn đỠđã nêu trong câu há»i. Ngưá»i há»i và ngưá»i trả lá»i cá»™ng hưởng, nhân lên. Ngưá»i trong nghá» biết rất rõ, phải nắm chắc cuá»™c Ä‘á»i ngưá»i được phá»ng vấn và vấn đỠphá»ng vấn đến mức nà o má»›i hồi được như thế!
Nhưng… giá»›i báo chà Thanh Hoa, cả nam lẫn nữ, ai quen biết cô, Ä‘á»u há»i nhau, vì sao má»™t ngưá»i có nhan sắc, các số Ä‘o rất được, cặp chân dà i, đôi mắt to tròn thế kia, lại chưa lấy chồng?
Phong có nhiá»u mối quan hệ, hiểu biết khá rá»™ng và là ngưá»i sắc sảo. Äối tượng lân la đến gần, chỉ và i câu há»i thăm bình thưá»ng, cô như đã biết tá»ng hết má»i chuyện, là m ngưá»i kia cụt hứng đà nh rút lui. Ai Ä‘á»i, má»™t kỹ sư vừa nói mình ở công ty A, thì Phong đã tiếp, thuá»™c Tổng công ty B, anh C tổng giám đốc, anh Ä phó tổng giám đốc phải không ạ? Vợ chỉ biết gá»i dạ báo vâng cùng chán, nhưng hiểu biết, sắc sảo quá cÅ©ng không hay. Lấy vợ vá» là m vợ, chứ ai lấy vợ vá» là m… chồng. Mà Phong thì có khả năng là m chồng lắm. Äi nhiá»u, Ä‘á»c nhiá»u, tiếp xúc nhiá»u, chắt lá»c qua ngòi bút nên già dặn, cứng cá»i. Hay là cô chưa có phúc pháºn, chưa gặp ná»a cá»§a mình. Cái ná»a ấy dứt khoát phải hÆ¡n cô. ChỠđợi như thế, giỠđã gần bốn mươi rồi.
Triển chẳng lo ngưá»i ta sợ thấy mặt mình. Trái lại, còn có vẻ thách thức. Anh muốn thá» xem há» nhìn mình thế nà o. Äấy cÅ©ng là thước Ä‘o, xem ngưá»i ta nhìn ngưá»i, nhìn Ä‘á»i thế nà o.
Phong thì coi như mặt anh không có gì đặc biệt. Hay cô giấu cảm xúc cá»§a mình? CÅ©ng không biết nữa. Chỉ biết cô há»i chuyện bình thưá»ng. Dù có máy ghi âm, nhưng vẫn thấy hà hoáy ghi và o sổ tay. Sau hÆ¡n gần hai giá» trò chuyện, cô gấp sổ lại Cầm chiếc máy ghi âm đặt trước mặt Triển, bấm hai cái, đưa lên tai nghe thá» rồi tắt, vẻ bằng lòng, bá» và o chiếc xắc nhá»›. Do dá»± má»™t tà rồi nhìn thẳng và o mắt anh, chá»§ động đưa tay ra:
- Cảm ơn anh đã tiếp chuyện. Mấy ngà y nữa em quay lại.
Äã lâu lắm, Triển má»›i nắm tay má»™t ngưá»i con gái. Dù chỉ là cái bắt tay. HÆ¡n cái bắt tay xã giao má»™t chút. Nhưng, cÅ©ng chưa thể gá»i là thân máºt. Äó là cái bắt tay cá»§a má»™t ngưá»i đồng nghiệp cảm thông, chia sẻ. Nhưng, vá»›i Phong thì hÆ¡n thế rất nhiá»u. Quý trá»ng và gần gụi. Chỉ riêng việc cô dám nhìn lâu cái mặt sần sẹo nà y đã nói lên Ä‘iá»u gì rồi.
Triển thấy lòng mình ấm lại.
Anh tiá»…n khách ra cá»a. Äúng lúc vợ xịch xe máy vá». Mai soi mói nhìn khách. Triển giá»›i thiệu ngưá»i nà y vá»›i ngưá»i kia và ngược lại. Cá hai ngưá»i phụ nữ Ä‘á»u chỉ hÆ¡i cúi đầu thay cho lá»i chà o. Không ai nói vá»›i ai câu gì.
Cánh cá»a vừa đóng lại sau lưng, Mai đã buông xông má»™t câu chanh chua:
- Không biết sung sướng nỗi gì, mà còn đưa nhau lên báo cơ chứ.
Uất quá, Triển vằn mắt lên:
- Từ lâu rồi, chứ không phải hôm nay, sướng hay khổ, sống hay chết, tôi không mượn cô đâu nhé!
- Thì đúng thế. Chỉ đừng mang vạ vỠcho mẹ con tôi là được rồi.
Mấy ngà y sau, Phong Ä‘iện thoại đến. Cô đưa cho Triển xem bà i phá»ng vấn đã đánh máy sạch sẽ. Triển dán mắt và o Ä‘á»c ngay. Cô bảo:
- Anh tranh thá»§ Ä‘á»c và cho ý kiến. Em tá»± lấy nước phục vụ mình nhé.
Triển giáºt mình:
- Chết, tôi vô ý quá. Cứ quen như ở toà soạn, anh chị em đưa bà i là xem ngay, ngưá»i nhà nên chăng mấy khi má»i nước. Cô giúp tôi nhé.
Gian bếp và phòng ăn ở ngay phÃa trong cầu thang lên gác, nên không khó khăn gì, Phong đã mang ra hai cốc nước mát.
Rất lạ. Rõ rà ng mình không nói câu nà y. Cả ý nà y nữa, cÅ©ng không phải cá»§a mình. Cô ta đưa và o chá»— nà y phù hợp, đắc địa lắm. Cà ng Ä‘á»c, cà ng lạ. Có má»™t Ä‘oạn, tháºt ra mình cÅ©ng định nói, nhưng không biểu sao lại quên mất, là m sao lại có trong bà i? Hay mình nói mà quên. Chỉ cần nghe lại băng ghi âm là biết ngay. Cô ấy cứ như Ä‘i guốc và o bụng mình. CÅ©ng viết báo mãi rồi má»›i là m quản lý. Nhưng nói vá» mình, vá» những suy nghÄ© cá»§a mình, bằng văn nói lại khác .
Anh chăm chú Ä‘á»c, tay phải lăm lăm cây bút đánh dấu. Phong giở cuốn "Ô, dù, lá»ng" cá»§a nhà báo Hữu Thá» tranh thá»§ há»c. Má»—i bà i báo ngắn cá»§a ông là má»™t vấn Ä‘á», tháºm chà là má»™t phát hiện. Viết ngắn cá»±c khó. Tháºt tình, cô cÅ©ng không hoà n toà n chú mục và o trang sách. Thỉnh thoáng vẫn đưa mắt nhìn Triển. Cô vốn ná» tá» Thá»i luáºn . Những cú đánh Ä‘Ãch đáng cá»§a nó là m cả là ng báo hả hê. Phải có bản lÄ©nh lắm má»›i dám chÆ¡i như thế! Thá»§ trưởng mình không thể đỠvá»›i ngưá»i nà y được. Phụ nữ có phần hạn chế vá» mặt nà y. Không thÃch "gây sá»±" lắm thì phải.
Äặt táºp bản thảo lên bà n, Triển nhìn Phong. Lần đầu tiên cô ngồi gần anh thế nà y. Cô cÅ©ng nhìn thẳng và o mắt anh. Không biết Trương Chi ngà y xưa xấu đến đâu. Không biết E-dốp ngà y xưa xấu đến mức nà o. Nhưng nà ng Mỵ Nương không lấy Trương Chi, đâu phải là thất vá»ng vá» sá»± xấu xà ấy. Tháºt ra, nhan sắc chỉ cần má»™t lần trong lá»… cưới. Tình yêu má»›i cần suốt Ä‘á»i. Nà ng Klea kiá»u diá»…m, lúc má»›i gặp E-dốp thì sợ phát khiếp, phải lấy hai tay che mặt mà kêu lên, chá»— cá»§a kẻ nà y là ở vưá»n bách thú, sao lại ở đây. Váºy mà chỉ má»™t thá»i gian sống gần gÅ©i, ánh sáng trà tuệ từ anh chà ng xấu xà ấy toả ra, bằng tà i ứng khẩu những chuyện ngụ ngôn để Ä‘á»i nà ng Klea kiá»u diá»…m, quý phái đã chết mê chết mệt vì cảm phục, phải nói lá»i khẩn cầu yêu đương E-dốp.
Trong tình cảm đồng nghiệp, trước kia Triển đã là má»™t Tổng biên táºp bản lÄ©nh hÆ¡n ngưá»i mà cô ngưỡng má»™. Tai nạn cá»§a anh là m tất cả bạn bè trong giá»›i cảm phục, xót thương chứ chả riêng gì phong. Tình cảm ấy là m cô không có cảm giác ghê sợ khi nhìn anh, ngay từ khi má»›i gặp lại. Nếu trong lúc nhìn, có chút gì xót xa, ái ngại, cô lại nhá»§, hãy nhìn ná»a mặt bên phải anh xem. Khối báºc nam tứ tu mi phải chạy dà i.
Bốn mắt gặp nhau. Cảm thông. Chia sẻ. Mến phục. Triển nhìn Phong, vẻ biết Æ¡n. Anh không há» mặc cảm, vì ná»a mặt gá»›m ghiếc cá»§a mình:
- Tôi chỉ chữa má»™t từ, à hai từ thôi. Äừng viết "Ä‘a phần", phải viết là "phần lá»›n". Nếu dùng "Ä‘a" thì phải là "Ä‘a số", đối láºp vá»›i "thiểu số". Thứ hai, không viết "vá»n vẹn", nó vốn là "vẻn vẹn", rồi mấy anh em trẻ thiên thẹo Ä‘i, dùng mãi thà nh quen. Còn ná»™i dung, tôi hết sức cảm Æ¡n cô đã hiểu tôi, như tôi hiểu mình váºy.
Phong lại chú động đưa tay ra. Triển đón lấy. Anh giữ lại lâu hÆ¡n. Có thể, đó là cái bắt tay thân máºt. Rồi cÅ©ng phải mở lòng bà n tay ra. Sợ khiếm nhã, nếu giữ lâu thêm.
Mươi ngà y sau, số cuối tuần cá»§a tá» ChÃnh luáºn đăng bà i phá»ng vấn vá»›i má»™t tấm ảnh nhá» cá»§a phóng viên ở đầu bà i, sau lá»i toà soạn. Giữa trang là tấm ảnh má»™t nhóm mấy ngưá»i bạn thá»i Triển há»c Äại há»c Tổng hợp Văn, có cả Nhâm và hai ngưá»i bạn Tổng biên táºp khác. Má»™t tấm ảnh cá nhân Triển, được phóng to ra từ tấm ảnh táºp thể ấy.
Triển gá»i Ä‘iện má»i Nhâm và Phong ăn trưa. Phong, tất nhiên đóng vai đà n em, tiếp thức ăn cho thá»§ trưởng và bạn thá»§ trưởng. Nhâm há»i Triển:
- Ông có nhớ tấm ảnh ấy chụp ở đâu không?
- Không nhớ. Sao tôi không có nhỉ?
Bữa ăn chỉ là cái cá»› để được ngồi trò chuyện. Triển cÅ©ng chả nói lá»i cám Æ¡n. Nếu không có Phong bóc tôm nướng đặt và o bát hai ngưá»i, chắc cÅ©ng không ai ăn món cách rách nà y.
Không biết vì sao Nhâm lại há»i Triển câu nà y trước mặt Phong:
- Hình như chuyện vợ con ông, không ổn lắm phải không?
Triển thở dà i ngao ngán:
- Chả giấu gì bà , chán nhau lâu rồi. Bây giá», ra và o lại phải trông thấy cái mặt gá»›m ghiếc nà y, ngưá»i ta không chịu nổi.
- Thôi thì sống vì con cái váºy.
Nghe giá»ng, không biết Nhâm nói vá»›i bạn, hay nói vá»›i chÃnh mình. Khổ thế đấy. Chưa lấy chồng thì bố mẹ, anh chị em thúc giục. Mà nhiá»u ngưá»i đã có gia đình, như hai thá»§ trưởng đây, Ä‘á»u có vẻ, giá đừng có thì hÆ¡n. Phong giục hai ngưá»i ăn. Cô và o quầy bar, báo lấy thêm mấy chiếc khăn ướt nữa, gá»i đĩa dưa hấu ướp lạnh.
Chỉ có hai ngưá»i, Nhâm bảo bạn:
- Thá»±c tình, tôi không hiểu vì sao nó quý ông. Bảo, cảm phục, thương xót, đồng cảm thì đã Ä‘i má»™t nhẽ. Äằng nà y, quý mến kiểu đà n bà vá»›i đà n ông má»›i lạ.
Triển thở dà i:
- Cái mặt tôi, gá»›m ghiếc hÆ¡n cả Ngưá»i đà n ông có bá»™ mặt cưá»i cá»§a Huygô, nên không thể mÆ¡ ước gì. - Ngừng má»™t lát, Triển khen. - Bà có cô phóng viên hay tháºt đấy.
Phong đã trở lại bà n ăn. Tiếp viên đặt khăn lạnh trước từng ngưá»i. Hai tay Phong hai chiếc dÄ©a, hai miếng dưa má»i hai ngưá»i. Thế là không ai trước, ai sau. Triển giÆ¡ bà n tay lên, mấy ngón tay hÆ¡i vẫy vẫy. Cô tiếp viên Ä‘i mua đưá»ng gần má»™t vòng, sang bên phải, để khá»i phải nhìn bên mặt sần sẹo ông khách.
Triển xoa xoa ngón cái và o hai ngón kia, ra ý tÃnh tiá»n.
- Thưa chú, chị đây thanh toán rồi ạ!
- Chết thôi! Tôi má»i mà không phải trả tiá»n, thì má»i mãi được! - Triển cưá»i nhìn Phong.
Phong cÅ©ng cưá»i nhìn anh:
- Thì anh cứ má»i Ä‘i, chị Nhâm và em sẵn sà ng đến dá»±. - Sợ thế hÆ¡i phô, Phong tiếp - Lần nà y em thanh toán, vì đó là tiá»n nhuáºn bút cá»§a anh đấy. Em rất lạ khi ngưá»i Ä‘i phá»ng vấn lại nháºn nhuáºn bút cá»§a ngưá»i trả lá»i phá»ng vấn. Chị Nhâm hay cá» em Ä‘i phá»ng vấn. Bao giá» em cÅ©ng mang nhuáºn bút đến cho ngưá»i trả lá»i. Nếu ngưá»i ta trả lại thì em cưa tôi, nháºn lại má»™t ná»a thôi. Nếu há» không trả lại thì thôi. Em nghÄ© như thế đúng luáºt hÆ¡n, mà cÅ©ng tá»± trá»ng hÆ¡n.
Nhâm nhìn hai ngưá»i, cưá»i ý tứ:
- Tôi thì thỉnh thoảng má»›i dá»± được. Cá» cô Phong đại diện tất cả những bữa ông Triển má»i. Äồng ý không?
Äôi mắt bồ câu cưá»i. Hà m răng trắng Ä‘á»u tăm tắp cưá»i.
Cái miệng xinh xinh cưá»i:
- Phải có giấy uy nhiệm hợp pháp thì mới có giá trị Thủ trưởng ạ!
Triển Ä‘ang duyệt bà i thì Ä‘iện thoại di động đổ nhạc. Anh thấy số máy nhà , tưởng con gái gá»i nên há»i:
- Gì đấy con gái?
Giá»ng vợ sừng sá»™:
- Anh Triển! Sao giỠnà y cái Minh chưa v�
- Cô gá»i cho lÅ© bạn nó xem thế nà o. Tôi vá» ngay bây giá».
Linh tÃnh mách bảo, có gì đó chẳng là nh. Trong xe, anh gá»i đến cô giáo chá»§ nhiệm, đến lá»›p há»c thêm. Ông chá»§ nhà nói. lá»›p đã tan cách đây hÆ¡n má»™t giá». Cháu có đến lá»›p, ông ấy còn nháºn tiá»n há»c phà nó đóng cÆ¡ mà . Tất cả há» hà ng, có khả năng con đến Ä‘á»u Ä‘i há»i, mặc dầu biết rằng, không bao giá» nó tá»± tiện đến nhà ai ngoà i lịch trình mà không xin phép bố mẹ. Äám bạn bè cÅ©ng được kiểm tra. Triển hoang mang tháºt sá»±. Mai lồng lên như con hổ mẹ mất con. Chị cứ Ä‘i Ä‘i, lại lại trong phòng khách, nhắc Ä‘i nhắc lại mãi má»™t câu: "Con bé có là m sao thì anh chết vá»›i tôi!"
Triển nÃn nhịn. Coi như không nghe thấy. Anh lá» má» Ä‘oán rằng, việc nà y liên quan đến anh. Äà nh im lặng chịu tráºn. Có khả năng má»™t cuá»™c bắt cóc không? Nó sẽ đòi bao nhiêu tiá»n chuá»™c. Anh gá»i Ä‘iện cho đại tá Truân, Giám đốc Công an Thà nh phố, nói nghi ngá» cá»§a mình. Truân nhắc anh bình tÄ©nh theo dõi diá»…n biến. Nếu nó gá»i đến, cố gắng kéo dà i thá»i gian đà m phán, bên ấy sẽ triển khai những biện pháp nghiệp vụ cần thiết. Truân là chá»— quen biết, ngay từ khi anh chưa gặp nạn. Cái vụ tạt a-xit giá» vẫn còn là chuyện Ä‘au đầu cá»§a Truân. Giá» lại đến chuyện nà y.
Truân cho rằng, đây không phải là vụ bắt cóc tống tiá»n.
Giả định nà y sẽ được khẳng định ngay, nếu trong đêm nà y hoặc cùng lắm ngà y mai, không có cú Ä‘iện thoại nặc danh nà o gá»i đến. Má»™t nhóm chuyên án láºp tức được thà nh láºp.
Mấy tốp trinh sát hình sự thay nhau theo dõi nhà Triển.
Suốt đêm Triển không chợp mắt. Cứ phấp phá»ng chá», mà cùng chả biết chá» gì? Äã quá ná»a đêm. Nó không thể vỠđược và o giá» nà y nữa rồi. Con Æ¡i, con ở đâu? CÆ¡n có là m sao không? Bố có thể chịu thay con tất cả. Con gái bé bá»ng…
Triển rùng mình khi nghÄ© đến nhan sắc nó. Tóc ruồi buông lÆ¡i sau đôi vai tròn trịa, cái mÅ©i cao, đôi mắt hÆ¡i sâu, đôi lông mà y thanh tú. Khuôn mặt trái xoan giống mẹ như đúc. Nó lại cao ráo nữa chứ. Sẽ là mồi ngon cho bá»n xấu xa đê tiện.
Má»›i chỉ nghÄ© thế, Triển đã không chịu được. Anh giÆ¡ tay tát và o má mình, và o cái má sần sẹo ghê gá»›m, vốn là ná»—i Ä‘au cá»§a anh. Không thấy Ä‘au. Triển hét má»™t tiếng rõ to. Hai tay nắm cứng lại, như sắp nhảy xổ và o những kẻ bất lương đứng trước mặt. Nó trả thù mình đây. Không là m gì được tao, mà y túm con tao chứ gì. Sao hèn mạt thế. LÅ© khốn nạn. Tóm được chúng mà y, tao sẽ băm ra từng mảnh. Triển ân háºn quá. Tại mình tất cả. Không nhẽ Mai đúng, mà đúng tháºt rồi còn gì?
Chả ai bảo vệ được bố con mình. Bá»n chó má còn giở những trò gì không biết. Anh thấy nản chà vô cùng. Bà i báo chỉ như phát đạn chỉ thiên lé loi. Có khuấy động dư luáºn được má»™t tà đấy. CÅ©ng chả đâu và o đâu. Chỉ như gãi ghé. Chỉ tổ thiệt thân. Äể vợ con liên luỵ thế nà y, ân háºn suốt Ä‘á»i.
Mai căm chồng lắm. Chỉ tại cái đầu bướng bỉnh, cái tÃnh gà n dở kia mà con bé bị hại. Nói có sai đâu cÆ¡ chứ. Nhân bảo như thần bảo. Bá»n khốn nạn sẽ ngấu nghiến con bé ngay cho mà xem. LÅ© chó ấy là m sao nhìn được trước má»™t nhan sắc như thế. Vô phúc, con má»›i rÆ¡i và o nhà nà y, để thà nh mồi cho lu khốn nạn. Mẹ con mình còn sống vá»›i con ngưá»i nà y, còn khổ. Biết đâu sẽ đến lượt mẹ? Cái tÃnh ương ngạnh ấy, không ai nói được đâu.
Suy tÃnh váºy, Mai Ä‘i đến má»™t quyết định. Phá» phạc sau má»™t đêm căng thẳng, mất ngá»§, chị gõ cá»a phòng chồng. Thấy Triển gục trên bà n là m việc. Cái má sần sẹo ngá»a lên, trông cà ng kinh khá»§ng. Mai xóc má»™t câu:
- Thế mà vẫn ngủ được à ?
Choà ng tỉnh dáºy. CÅ©ng vừa má»›i thiếp Ä‘i được má»™t lúc. Anh không nói gì. CÅ©ng chả biết nói gì vá»›i con ngưá»i không còn tình nghÄ©a. Triển rá»a mặt cho tỉnh táo. Mai đứng giữa phòng đợi. Mặc cảm tá»™i lá»—i vá»›i con, là m anh đã không muốn nói chuyện, cà ng phải câm lặng trước những lá»i móc máy cá»§a vợ Triển hiểu ná»—i Ä‘au đớn cá»§a ngưá»i mẹ, khi con gái bị rÆ¡i và o nanh vuốt cá»p dữ. Nồi Ä‘au còn hÆ¡n cả ná»—i Ä‘au cá»§a mình. Nhưng, giá đừng chì chiết, mà động viên mình tìm má»i cách cứu con, thì đỡ khố bao nhiêu. Hoá ra, Mai thông báo cho chồng biết quyết định:
- Anh phải ở nhà , chá» xem chúng nó có gá»i đến đòi tiá»n chuá»™c không. Tôi vá» bà ngoại. Ở đây, đến lượt tôi chưa chừng.
Muốn nói lá»i an á»§i vợ. Muốn nói câu xin lá»—i, vì mình mà nên cÆ¡ sá»± nà y. Muốn dặn vợ phải cẩn tháºn khi Ä‘i đưá»ng… Váºy mà không là m sao mở miệng được. Mà Mai cÅ©ng chả đợi gì sau thông báo ấy. Ngưá»i đà n bà ấy Ä‘i như ma Ä‘uổi.
Triển gá»i Ä‘iện thoại cho Phó tổng biên táºp thưá»ng trá»±c, thông báo tin dữ nhà mình, dặn anh đảm trách công việc thay mình. Anh ngả ngưá»i trên ghế, trân trân nhìn trần nhà . Cái nhìn trống rá»—ng, vô hồn.
Chuông Ä‘iện thoại là m Triển giáºt bắn mình. Anh vồ lấy, chắc mẩm nó dÃnh dáng đến con. Hoá ra là Nhâm. Chị há»i thăm tình hình. Chắc hẳn cá»™ng sá»± cá»§a anh đã thông báo đến tất cả những ngưá»i bạn thân thiết hay quan hệ công tác vá»›i Triển, nên sau đó anh nháºn được Ä‘iện há»i thăm cá»§a các cÆ¡ quan chá»§ quan, chỉ đạo, quản lý…
Má»™t lúc sau, có tiếng "cúc cu" gá»i cổng. Ai thế nhỉ. Triển cố Ä‘oán, nhưng không thể Ä‘oán ra. Anh bất ngá» khi thấy Thu Phong đứng trước cổng. Không ai nói vá»›i ai má»™t lá»i. Äến má»™t lá»i chà o lúc nà y cÅ©ng không. Nhìn quanh nhà má»™t lượt, chỉ có chiếc xe cá»§a Triển phá»§ bạt từ lâu. Thế nghÄ©a là Triển ở nhà má»™t mình. Cô cÅ©ng chẳng há»i vợ anh đâu. Không há»i Triển đã ăn sáng chưa. Cô không biết rằng, ngay Cả bữa tối qua, anh cÅ©ng chưa ăn. Vợ anh lẽ ra phải nhá»›, thì cÅ©ng không nhá»›, nữa là anh. Triển cÅ©ng không há»i Phong câu nà o. Anh trở lại bà n có chiếc Ä‘iện thoại cố định, và chiếc Ä‘iện thoại di động Ä‘ang nạp Ä‘iện.
Lúc sau, cô đặt trước mặt anh má»™t bát mỳ nghi ngút khói. PhÃa trên là má»™t lá»›p đầy tim, bầu dục xà o hà nh tây, cần tây. Má»™t đĩa rau mùi, rau thÆ¡m bên cạnh. Triển bá»—ng thấy đói cồn cà o. Anh nhìn Phong. Chưa biết nói thế nà o thì cô đã nói trước:
- Chị Nhâm giao cho em nhiệm vụ nà y!
Triển chỉ biết nói "cảm Æ¡n em", rồi cắm cúi ăn. Chưa bao giá» anh ăn má»™t bữa sáng như thế. Phong ngồi nhìn anh ăn ngon là nh. Äợi ăn xong, cô dá»n bát đũa, mang cho anh má»™t cốc nước lá»c. Rồi quay và o, lấy bÆ¡ gạo, cắm nồi cÆ¡m Ä‘iện.
- Em phải đến cÆ¡ quan bây giá».
Triển cầm chùm chìa khoá ra mở cổng. Phong Ä‘ang loay hoay vá»›i chiếc xe, bởi chá»— để xe hÆ¡i cháºt. Triển chẳng nói gì, chen và o. Phong bước lùi lại. Triển lá»±a xoay má»™t tÃ, chiếc xe máy quay đầu ra cổng. Không nói lá»i cảm Æ¡n, cô chỉ nói ba tiếng "em Ä‘i đã" rồi phóng xe Ä‘i thẳng.
Cả buổi sáng chôn chân ở nhà . Căng thẳng chỠđợi.
Không má»™t cú Ä‘iện thoại gá»i đến. Không má»™t cuá»™c gá»i Ä‘i.
11 giá». Tiếng chim cúc cu. Triển ra mở cổng. Thu Phong.
Không ai nói vá»›i ai má»™t lá»i, nghÄ©a là không có bất cứ thông tin gì vá» Huệ Minh.
Phong và o gian bếp. Mấy phút sau xoong nước đã sôi. Phong thả và o những miếng giò sống. Món xà o buổi sáng là chuẩn bị cho cả bữa trưa. Phong cho và o lò vi sóng. Cô lấy má»™t chiếc đĩa, mở gói thịt lợn quay, gói bằng lá sen, úp lên, láºt ngược. Gói kiệu muối được trút ra. Bát đũa được dá»n. Nồi cÆ¡m Ä‘iện đặt lên giá cạnh bà n. Phong lấy nắm rau cải cúc vừa rá»a, cho và o xoong giò Ä‘un từ nãy, múc canh ra bát. Xong đâu đấy, ra phòng khách phÃa ngoà i. CÅ©ng chỉ nói ba tiếng "em Ä‘i đã". Triển cầm chùm chìa khoá ra mở cổng.
Chiá»u tối. Phong vừa chuẩn bị xong bữa cÆ¡m cho Triển thì có tiếng chim cúc cu. Triển cầm chùm chìa khoá lững thững Ä‘i ra. Anh thét lên như bị rắn cắn:
- Minh!
Phong nghe tiếng kêu, chạy ra. Qua chấn song cổng, cô thấy Huệ Minh tay bÃu chấn song, từ từ khuỵu xuống. Triển loay hoay mãi má»›i mở được cổng. Phong dùng vai đấy cánh cổng nhÃch dần ra, bởi con bé nằm chẹn sát cánh cổng. ÄÆ°á»£c má»™t khe hẹp, cô lách mình ra ngoà i, thét:
- Anh gá»i 115 Ä‘i. Cháu là m sao ấy anh ạ.
Triển cÅ©ng đã lách được ra ngoà i, hấp tấp gá»i:
- Minh Æ¡i, con Æ¡i, con là m sao thế nà y. Chúng nó là m gì con? Tỉnh dáºy con Æ¡i! Bá»n khốn nạn…
Phong bình tĩnh hơn:
- Hãy đưa cháu và o nhà đã. Má»—i ngưá»i má»™t bên, em luồn hai tay xuống dưới, anh cÅ©ng váºy. Nắm lấy hai cổ tay em… thế… thế…
Bằng cách ấy hỠđưa cái thân thế đã má»m nhÅ©n và o nhà . Cô ghé tai nghe ngá»±c con bé, rồi sá» nắn khắp ngưá»i nó.
Má»™t lúc sau, xe cấp cứu đến. Bác sÄ© và cô y tá sững ngưá»i khi nhìn thấy mặt Triển. Ông đã nhá»› ra chuyện vá» nhà báo nà y, nên há»i vẻ tôn trá»ng:
- Cháu bị là m sao hả anh Triển?
Không nháºn ra thiện ý cá»§a ngưá»i há»i, anh khó chịu trả lá»i:
- Bác sÄ© cứ đưa cháu đến bệnh viện cho tôi nhá»!
Bác sÄ© chắc cÅ©ng chỉ kém anh má»™t hai tuổi, nhã nhặn giải thÃch:
- Tôi há»i, để biết mà sÆ¡ cứu cho cháu.
Triển không biết trả lá»i thế nà o. Bác sÄ© vẫn kiên nhẫn:
- Thế đưa đến bệnh viện nà o ạ?
Triển không biết thế nà o. Phong đỡ lá»i:
- Anh đưa cháu đến bệnh viện phụ sản.
- Chị là mẹ cháu à ?
- Không, tôi là cô cháu.
Nói đoạn, cô giục Triển khoá nhà để cùng mình đưa con bé đi. Xe vừa chạy, cô lại giục anh báo tin cho mẹ cháu và các nơi cần thiết, trước hết là bên công an.
Triển là m theo
Phòng cấp cứu. Ngưá»i nữ bác sÄ© có bá»™ mặt tròn và nh vạnh báºt ngá»a ngưá»i khi trông thấy Triển rồi quay Ä‘i. Anh Ä‘ang phát Ä‘iên lên vì chưa biết con gái là m sao, thấy thái độ ấy cà ng Ä‘iên tiết:
- Chị có cấp cứu con tôi không thì bảo?
Phong ôn tồn bảo bác sĩ:
- Cháu bị bắt cóc. Không biết chúng là m gì cháu. Chỉ biết cháu lê được vỠđến nhà thì ngất Ä‘i. Chị hãy cấp cứu cho cháu tỉnh lại đã. Nãy tôi sá» bụng cháu, thấy lép kẹp, chắc là từ hôm qua chưa có gì và o bụng. Äể tôi Ä‘i mua cho cháu há»™p sữa, những chuyện khác tÃnh sau. Bên công an chắc đến bây giá».
Phong mua sữa vá» thì, không biết bằng cách nà o, bà bác sÄ© đã là m con bé tỉnh lại. Nó vừa mở mắt nhìn má»i ngưá»i, đã vá»™i nhắm tịt lại. Mai cÅ©ng vừa đến. Ngưá»i mẹ gạt má»i ngưá»i ra, xô và o gá»i rối rÃt:
- Minh ơi, Minh ơi, mẹ đây mà con! Tỉnh lại đi.
Nó lỠđỠmở mắt. ÄỠđẫn. Sợ hãi. Hoảng hốt. Mắt cá»§a kẻ mất hồn.
Mai khóc nức lên:
- Chúng nó là m hại Ä‘á»i con rồi!
Vừa áp má đầy nước mắt và o mắt con, Mai vừa đưa bẩn tay thon dà i, rá» rẫm khắp mặt nó. Theo phản xạ cá»§a ngưá»i mẹ, chị đưa tay xuống ngá»±c con, rồi đưa tay xuống phÃa dưới. Cứ tưởng, bằng bà n tay cá»§a ngưá»i mẹ, sẽ phát hiện ra những thương tổn trên cÆ¡ thể con gái. Xá»™c và o mÅ©i chị, là thứ mùi tanh tưởi, đặc hữu cá»§a con đực thoát ra khi giao cấu, là m Mai lá»™n má»a. Triển đứng ở đầu giưá»ng, nhìn con không chá»›p mắt. Con gái bé bá»ng đã bị chúng bức hại. LÅ© khốn khiếp. Phải là m gì bây giỠđây?
Mai cầm há»™p sữa từ tay Phong, dá»— con gái uống. Tay nó nắm chặt cổ tay mẹ, như chết Ä‘uối cứ bám lấy cá»c.
Hai ngưá»i, má»™t nam má»™t nữ xăm xăm Ä‘i và o. Tư thế cá»§a ngưá»i có quyá»n lá»±c và trách nhiệm. Triển cảnh giác:
- Anh chị là ai?
Ngưá»i đà n ông nà y thẻ cảnh sát ra đưa cho Triển. Anh nhìn ngưá»i phụ nữ còn trẻ. Chị nà y nói:
- Tôi đi với anh nà y.
Triển không chịu:
- Chị không có thẻ à ?
Vừa vặn, Ä‘iện thoại di động đồ nhạc. Truân nói, đã phái hai cán bá»™ giá»i nghiệp vụ đến là m nhiệm vụ. Ông nói, Triển cố gắng phối hợp vá»›i quân mình để tìm ra manh mối. Ngưá»i nữ cảnh sát đưa thẻ ra cho Triển xem. Chị tên là Thuần.
Cháu Minh đã tỉnh lại. Nó đưa mắt nhìn bố, nhìn mẹ, nhìn cô phóng viên. Thuần má»i bố mẹ cháu ra ngoà i:
- Äá» nghị anh chị để bác sÄ© khám phụ khoa cho cháu.
- Tôi đợi cháu tỉnh lại sẽ há»i chuyện sau.
Mai phản ứng:
- Thôi, xin các ngưá»i đừng hà nh tá»™i con tôi nữa. Chỉ cần ngồi gần, đã nôn má»a vì cái mùi bá»n khốn nạn để lại trên ngưá»i nó rồi… Việc gì phải khám.
Thuần rất khó chịu hai từ "các ngưá»i", nhưng bá» qua. Chị má»›i ngoà i ba mươi, đã là m mẹ nên rất thông cảm vá»›i ná»—i Ä‘au cá»§a Mai. Chỉ riêng Triển biết cái từ "các ngưá»i" ấy bao gồm cả mình. Thuần cố thuyết phục:
- Äây là thá»§ tục bắt buá»™c để phục vụ cho công tác Ä‘iá»u tra phá án. Mong chị thông cảm. - Chị quay sang Triển. - Anh cả thông vá»›i chị giúp, để chúng em là m pháºn sá»±. Chúng em còn phải gặp anh chị và cháu nhiá»u. Rất mong anh chị giúp đỡ.
- Vâng, đã là nguyên tắc là m việc, thì đồng chà cứ tiến hà nh.
Một lúc sau, Thuần từ trong phòng bác sĩ ra, mặt nhẹ nhòm hơn. Hai tay kéo vợ chồng Triển ra một góc:
- Nói ngay để anh chị mừng. Cháu nhà không bị xâm hại!
Mai trợn mắt:
- Có mà bác sĩ rởm.
Ngưá»i nữ sÄ© quan đáp ngay:
- Nếu chị không tin, có thể trưng cầu má»™t cÆ¡ sở y tế khác giám định lại. Tôi nghÄ©, nếu là má»™t vụ kiện cáo, thì còn có khả năng bị là m sai lạc kết quả giám định… Äằng nà y…
Triển chưa biết thế nà o. Nhưng có vẻ yên tâm với thông báo ấy.
- Hãy biết váºy. Nếu thế, tôi cÅ©ng đỡ ân háºn. Bây giá» chúng tôi đưa cháu vỠđược không chị?
- Em đã há»i kỹ bác sÄ©. Chuyện xấu nhất ai cÅ©ng tưởng đã xảy ra, lại không xảy ra. Cháu cÅ©ng không bị thương tÃch gì. Anh chị, nhất là chị, phải luôn ở bên cháu, theo dõi diá»…n biến tâm lý cháu. Quả tháºt chúng em cÅ©ng chưa hình dung đã xảy ra chuyện gì. Có Ä‘iá»u chắc chắn là , cháu bị chấn động lá»›n vá» tinh thần và tâm lý. Cứ để cháu nghỉ, hạn chế tiếp xúc. Mai em đến thăm cháu.
Khi nói, Thuần cứ nhìn Triển, cứ như chị nói với Triển thôi.
Xe cÆ¡ quan Triển đã đến, cùng vá»›i hai Phó tổng biên táºp Phong cùng Mai, má»—i ngưá»i má»™t bên đỡ cháu ra xe. Hai ngưá»i bạn Triển bắt hai xe tay, lúc nà o cÅ©ng túc trá»±c ở cổng bệnh viện, chạy sau.
Tà i sản của ngudoc
21-10-2008, 08:55 PM
Phi Thăng Chi Háºu
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
Chương 21
"Thằng ấy" nháºn tiá»n tạm ứng xong, biến ngay.
Nó Ä‘i rồi, Sán bá»—ng thấy có cái gì gần như ân háºn. Có ác quá không? Con gái hắn chỉ bị bá»n con trai trong lá»›p chòng ghẹo thôi, Sán đã suýt cho chúng nó má»™t tráºn rồi. Hắn đến táºn nhà mấy đứa, mách cha mẹ chúng, không quên kết thúc bằng má»™t lá»i Ä‘e. Con bé nà y lá»›n hÆ¡n con hắn. Nghe nói xinh lắm. Nhỡ chúng nó thèm quá, không nhịn được thì sao? NghÄ© đến đấy, Sán lại gá»i Ä‘iện cho "thằng ấy":
- Nhá»› kỹ lá»i tao dặn, không được là m quá đấy.
- Äại ca cứ yên tâm, quân em nghiêm lắm, đứa nà o bất tuân lệnh, em trừng phạt liá»n.
- Bảo chúng nó, là m đúng hợp đồng sẽ có thưởng. Phè phỡn mệt nghỉ.
Phi vụ thá»±c hiện xong, "thằng ấy" gá»i ngay. Sán vá»™i há»i:
- Có thực hiện đúng hợp đồng không?
- Không sai một li. Em phải thả ngay mấy con dê đực ấy sang bên kia sông, cho ăn cỠnon rồi.
Sán thanh toán nốt phần còn lại, thưởng thêm má»™t khoản háºu hÄ©nh. Trả đũa được rồi, Sắn má»›i thấy lo. Liệu công an có lần ra không? Bá»n "thằng ấy" có chá»— nà o sÆ¡ hở không?
Không có đứa nà o bị tóm là được rồi. Không biết có để lại dấu vết gì không? NghÄ© đến chuyện bị công an lần ra đầu mối, khi chiếc còng số 8 báºp và o cổ tay, ngưá»i Sán túa đầy mồ hôi.
Chúng nó sẽ theo dõi mình đây. Nó phải suy ra chứ. Báo nêu Ä‘Ãch danh mình, mà con thằng Tổng biên táºp báo ấy bị đòn thì còn ai và o đây nữa. Từ nay phải cảnh giác, tất nhiên không gặp lại "thằng ấy", kể cả qua Ä‘iện thoại bà n và di động trả tiá»n sau. Cái Ä‘iện thoại là kinh lắm đấy, con dao hai lưỡi đấy NghÄ© thế, Sán mua ngay má»™t chiếc Ä‘iện thoại di động má»›i, lắp sim khác và o. Khi nà o cần gá»i Ä‘i thì dùng máy nà y.
Loại thuê bao trả tiá»n trước không thể tra ra ngưá»i gá»i được.
VÅ© Sán cảnh giác thế, lại chấm dứt liên lạc vá»›i "thằng ấy" ngay khi thanh toán hợp đồng xong, chỉ hÆ¡n má»™t giá» sau khi sá»± việc xảy ra, nên tổ cá»§a thiếu tá Chuẩn bị cháºm chân. Giám sát 24/24 giá» vẫn không phát hiện ra má»™t quan hệ nà o đáng ngá» cá»§a hắn. Các cuá»™c Ä‘iện thoại Ä‘i, đến Ä‘á»u bị theo dõi. CÅ©ng không thấy có gì khả nghi. Sau má»™t thá»i gian khá dà i theo dòi chặt chẽ, không thấy có gì nghi vấn, Thuần đà nh thú tháºt vá»›i cấp trên vá» sá»± lúng túng cá»§a mình. Có thể là chúng thá»±c hiện gián tiếp qua má»™t, tháºm chà hai tầng đối tượng khác chăng?
Thuần nghÄ© mãi vá» tÃnh mục Ä‘Ãch hà nh động cá»§a chúng. Vá» sá»± nhanh gá»n và chừng má»±c khi chúng tiến hà nh công việc. Thuần cho rằng hướng suy nghÄ© cá»§a mình không sai. Nhưng vẫn không tìm được dấu vết gì, không má»™t nhân chứng nà o cung cấp manh mối gì. Thuần đã cho lấy mẫu tinh dịch dây trên ngưá»i nạn nhân, để có cÆ¡ sở xét nghiệm khi bắt được nghi can.
Thuần nhá»› gương mặt con bé lúc ở bệnh viện. Không biết có Ä‘au đớn, sợ hãi nà o hÆ¡n thế? Hẳn chưa má»™t đứa con trai nà o được cầm tay nó. Bá»n chó má đã là m gì con bé thì chị không giải thÃch được.
Bây giá», nhiá»u ngưá»i Ä‘ua nhau xây nhà cao cá»a rá»™ng.
Nói đâu xa, như Phó giám đốc Trần ÄÆ°Æ¡ng, ngưá»i tiá»n nhiệm cá»§a Sán. Ai cÅ©ng có má»™t biệt thá»± ra biệt thá»±, có mặt đưá»ng, mặt phố rá»™ng. Rồi căn há»™ cao cấp cho thuê, trang trại nghỉ cuối tuần. Nhiá»u nhà đâu có xe ô tô riêng, danh nghÄ©a là xe cá»§a con, giám đốc công ty trách nhiệm hữu hạn, hoặc là m cho công ty nước ngoà i. Sán vẫn ở căn há»™ cÅ©. Không ai nói ra nói và o được vá» nhà cá»a đất Ä‘ai anh ta được. Tháºt ra, Sán không đủ khôn ngoan giữ kÃn tà i sản cá»§a mình trước mắt má»i ngưá»i. Äấy là ý cá»§a Ngưá»i lÆ¡ lá»›. Sán vốn tôn ngưá»i ấy là sư phụ trong má»i chuyện, nên tuyệt đối nghe lá»i ông ta. Nhà Sán vẫn là căn há»™ có hai phòng và má»™t khu phụ. Phòng to cá»§a hai vợ chồng, phòng nhá» cho con gái. Từ sau vụ bị vợ cho má»™t cái tát Ä‘Ãch đáng, má»—i ngưá»i má»™t giưá»ng.
Mấy hôm nay, liá»n mấy đêm, Diệu thấy chồng trở mình luôn. Qua má»™t chuyên viên trong ban Tổ chức Thà nh uá»·, trước khi bị đưa lên mặt báo, Diệu đã biết vụ gian láºn phiếu bầu cá»§a Sán đã có kết luáºn. Dù má»›i chỉ mất ghế Äảng uá»· viên, nhưng tai tiếng thì hết chá»— nói. Diệu ngượng vá»›i bất cứ ai. Không dám nhìn thẳng và o mắt bất cứ ai. Khi không thể không nhìn ngưá»i nói chuyện, chị cÅ©ng chỉ nhìn qua, theo phép lịch sá»± tối thiếu, rồi nhìn xuống, nhìn lên hay nhìn Ä‘i chá»— khác. Nhục nhà ê chá». Lúc nà o cÅ©ng thấy gáy mình nóng lên bá»›i nhưng cái nhìn từ phÃa sau. Äi bá»™ nhanh hay cháºm, ngồi trên xe máy, Ä‘i cháºm hay phóng nhanh Ä‘á»u không thoát. Những ánh mắt soi mói, dòm dá», dè bỉu, thương hại cứ bám nết lấy chị. Äến cả lúc Ä‘i chợ, cÅ©ng vẫn những cặp mắt ấy bám riết. Chỉ có hai nÆ¡i có vẻ an toà n cho chị ẩn nấp, nhưng lại không thể trốn mãi ở đây - phòng vệ sinh cÆ¡ quan và căn há»™ cá»§a mình.
Ở hai nÆ¡i ấy, chị không bị những cái nhìn phÃa sau xói và o. Nhưng, con ngưá»i là má»™t thá»±c thể xã há»™i, khi sinh ra, xã há»™i đã đóng dấu và o tên tuổi. Ngưá»i cà ng có vị thế xã há»™i cao, ngưá»i cà ng nổi tiếng, những ngưá»i cá»§a công chúng dấu ấn xã há»™i cà ng Ä‘áºm, ảnh hưởng xã há»™i cà ng rá»™ng. Phụ nữ cà ng xinh đẹp, cà ng nhiá»u ngưá»i biết đến. Không ai, không cách nà o, con ngưá»i có thể giữ kÃn dấu ấn xã há»™i, cả khi mình đã chôn dưới ba tấc đất. Diệu không thể chạy trốn dư luáºn xã há»™i vừa thương hại, vừa dè bỉu. Nó len cả và o giấc ngá»§, trong hÆ¡i thở. Vá»›i cả Kiên, chị cÅ©ng trốn chạy.
Ngồi há»p, Diệu chỉ còn biết nhìn và o cuốn sổ tay trước mặt. Kiên chỉ há»i: "Chị Diệu có ý kiến gì không?" Diệu đã giáºt mình.
Hôm tá» Thá»i luáºn bêu chuyện Sán lên mặt báo, tối vá» chị há»i chồng: "Chuyện thế nà o hả anh? Vẫn là câu tìm hiểu, không há» trách cứ, phê phán gì. Váºy mà Sán đã trợn mắt:
- Còn thế nà o nữa. Chúng nó vu cáo, bôi nhỠtôi. Không được ăn thì đạp đổ chứ sao?
Dù biết há»i cÅ©ng chả để là m gì. Không nhẽ lại không há»i. Dù biết vẫn có chuyện gian láºn trong bầu cá», không chỉ ở má»™t đại há»™i mà còn ở nhiá»u kiểu đại há»™i khác. Nhưng chÃnh chồng mình là m việc gian dối ấy thì chị không hình dung được Chán chưá»ng. Äau đớn. Tuyệt vá»ng.
Sáng sau, phá» phạc vì mất ngá»§ và đầu đớn dằn váºt, vừa đến cÆ¡ quan, Diệu đóng cá»a phòng, hai tay ôm đầu, gục xuống bà n. Có tiếng gõ cá»a. Diệu giáºt bắn mình, ngá»ng phắt dáºy. "Má»i và o!". Hình như chị chưa dứt câu nói, cánh cá»a đã mở toang. Má»™t thoáng hoảng hốt và bối rối, nhưng chị trấn tÄ©nh được ngay. Không phải vì chị có bản lÄ©nh, mà vì, đây là ngưá»i duy nhất thấu hiểu nồi Ä‘au cá»§a chị. Ngưá»i duy nhất chị dám nhìn thẳng và o mắt lúc nà y. Kiên kéo ghế, ngồi đối diện, qua chiếc bà n là m việc. Bốn mắt hút nhau. "Chỉ cần lúc nà y, anh ôm em và o lòng, em sẽ vượt qua được tất cả". Diệu thầm nói vá»›i anh, như má»™t lá»i nguyện cầu. Không biết anh có Ä‘á»c được ý nghÄ© nà y không? Kiên nói vừa đủ nghe:
- Em đừng tá»± là m khổ mình như thế. Tá»™i ai ngưá»i ấy chịu. Äá»i không bất công đâu em ạ. Äừng để ảnh hưởng đến sức khoẻ và công việc. Em chuẩn bị Ä‘i công tác vá»›i anh má»™t chuyến cho khuây khoả. Em trao đổi vá»›i Hùng, cáºu ấy nắm được ná»™i dung công việc rồi.
Công việc đầu giá» bá»™n bá» Ä‘ang đợi. Nói đến đấy, Kiên đưa tay ra phÃa Diệu. Chị rụt rè nắm lấy. Nhưng Kiên nắm tháºt chặt, tháºt lâu. Anh muốn truyá»n sức mạnh và hÆ¡i ấm sang chị. Cho đến lúc có tiếng giầy để kim loại cá»§a phụ nữ gõ rất kêu ngoà i hà nh lang, Kiên má»›i miá»…n cưỡng buông tay ra.
Chỉ sau má»™t đêm, má»™t ngà y mà con bé biến thà nh má»™t đứa trẻ ốm yếu bệnh táºt. Nó không thể Ä‘i má»™t mình nếu mẹ nó không dìu má»™t bên. Nhìn cái gì cÅ©ng ngÆ¡ ngác. Thấy ngưá»i lạ là nhắm tịt mắt lại. Mai tắm cho nó, như tắm cho đứa trẻ. NghÄ©a là phải là m hết má»i động tác. Từ cởi quần áo, đến đỡ và o bồn tắm, xối nước và o đầu, và o ngưá»i, xát xà phòng.
Nó nằm gối đầu lên tay mẹ, hai chân co lại trong hai chân cặp chặt cá»§a Mai, chẳng khác gì khi còn là cái bà o thai trong bụng mẹ. Thế mà vẫn thon thót giáºt mình. Ba lần nó giẫy giụa báºt tung tay, chân chị Ä‘ang ôm chặt, hét gá»i: "Bố mẹ cứu con". Mai thấp thá»m cả đêm. Không hiểu nó đã phải chịu đựng những gì trong thá»i gian ấy. Nếu không bị chúng nó là m nhục thì sao con bé lại hoảng loạn đến thế?
Mãi đến gần trưa, con bé má»›i tỉnh dáºy. Hình như, lúc nà y nó má»›i nháºn ra nhà mình. Mai đưa bát cháo cho con. Hai tay nó run run Ä‘á». Chị phải cầm, xúc cho nó váºy.
Ä‚n hết bát cháo, nó há»i mẹ mấy giá» rồi, hôm nay là thứ mấy, để còn chuẩn bị sách vở Ä‘i há»c.
- Thế xe đạp đâu rồi?
- Xe đạp? Xe đạp? Chắc vẫn ở chỗ ấy.
- Chỗ ấy là chỗ nà o hả con?
- Là chỗ con ngã xe ấy.
- Là m sao mà ngã?
- Mẹ đừng há»i nữa…
Từ sáng đến giá», mấy lần Thuần gá»i Ä‘iện xem Minh dáºy chưa. Bây giá» chị đến. Mai bảo: "Cháu chưa nhá»› được cái gì".
Thuần há»i Minh mấy câu, thá» xem trà nhá»› nó thế nà o, rồi Ä‘i.
Hai hôm sau nó má»›i tỉnh hẳn. Thấy có thể nói chuyện được, Mai gá»i Ä‘iện cho Thuần. Mai vẫn ôm con trong vòng tay, tưởng như nếu buông ra, sẽ có kẻ cướp mất!
- Con Ä‘ang Ä‘i thì má»™t chiếc ô tô ép sát và o. Con vá»™i và ng phanh đứng lại. Ngưá»i và xe đạp đổ sang vệ đưá»ng.
Chưa kịp ngồi dáºy, đã bị hai ngưá»i trong xe nhảy ra, ấp má»™t chiếc khăn ướt và o cả mÅ©i, mồm. Äến lúc tỉnh dáºy, thấy đã bị lá»™t hết quần áo. Hai tay bị hai Ä‘oạn xÃch khoá, căng và o hai góc giưá»ng. Hai chân cÅ©ng bị xÃch khoá căng và o hai góc kia.
Con biết là chúng nó sắp là m nhục mình. Con hét lên, gá»i mẹ, gá»i bố. Con khóc, con gà o tháºt to, kêu bố mẹ đến cứu con… Kêu má»™t lúc lâu, chỉ thấy tiếng mình. Con mệt quá. Ná»—i lo sợ bị là m nhục khiến mồ hôi tháo ra như tắm.
Cá»a phòng bá»—ng mở toang. Con hoảng hồn co rúm ngưá»i lại. Con giẫy giụa. Nhưng không là m sao dứt ra khá»i bốn sợi xÃch ở cổ tay, cổ chân…
Thuần xem kỹ tay chân Minh. Chỉ thấy da bị Ä‘á». Không có vết hằn sâu và o thịt. Chị há»i:
- Cái xÃch to bằng ngần nà o hả cháu?
- XÃch nhá» thôi cô ạ. Nhưng đã quấn giẻ. Sợ quá không còn khóc được, con lại kêu bố mẹ đến cứu. Hai thằng đà n ông vừa và o cưá»i rất đểu.
- Con có nhớ mặt nó không?
Câu há»i ấy là cá»§a Mai.
- Nó bịt mặt mẹ ạ. Chỉ hở hai mắt thì là m sao biết được. Nó bảo cá»a kÃnh cách âm tuyệt đối. Lại cách xa nhà xung quanh. Bố mẹ mà y có đứng ngay ngoà i cá»a cÅ©ng không nghe thấy gì đâu. Thế rồi… - Minh kể trong tiếng nức nở - hai thằng ấy, cứ thế sá» soạng khắp ngưá»i con. Con nhắm mắt lại. Con nhổ nước bá»t. Con… con chá»i. Chúng nó cÅ©ng không tha. Con uất quá. Không kêu được. Không khóc được. Ngưá»i co cứng lại vì xấu hổ và sợ hãi.
Minh khóc nấc lên. Mai cùng khóc theo. Thuần cắn chặt răng. Chị nắm bà n tay thon thả, thanh mảnh cá»§a con bé, âu yếm vuốt ve như má»™t ngưá»i chị, ngưá»i mẹ. Mai thì nguyá»n rá»§a bá»n chó má, lúc rá»§a thầm, lúc rá»§a ra miệng. Thuần bảo Mai lấy cho cháu cốc nước cam…
Có tiếng chim cúc cu. Mai ra mở cổng. Cô giáo chá»§ nhiệm và các bạn nữ lá»›p Minh kéo đến. Thấy tiếng nhiá»u ngưá»i ở tầng dưới, Thuần vá»™i xuống nhà . Chị nói vá»›i cô chá»§ nhiệm, mừng là cháu chỉ bị má»™t cÆ¡n sức tâm lý, không bị xâm hại… Bây giá» Ä‘ang nghỉ ngÆ¡i để hồi phục dần. Chỉ và i hôm là lại Ä‘i há»c như thưá»ng… Mai giá»›i thiệu Thuần vá»›i cô giáo chá»§ nhiệm và các bạn Minh. Há» chuyện trò má»™t tà rồi vá».
Thuần dặn Mai, không nói cho Minh biết đó là cô giáo và bạn nó đến, tránh cho nó khá»i tâm trạng xấu hổ vá» ná»—i nhục phải chịu đựng. Minh tiếp tục kể:
- Lúc tỉnh lại… Chúng nó bảo, nếu con mở mắt ra, cho nó chụp ảnh, thì sẽ thôi không sá» soạng nữa. Con tưởng chúng nó nói tháºt, nên mở mắt ra… Nếu thức, ngưá»i ta không thể mở mắt mãi mà không chá»›p. Nếu thức, cÅ©ng không thể nhắm mắt mãi mà không mở. Con bé buá»™c phải nhắm nghiá»n mắt. Không biết chúng còn giở trò đê tiện gì nữa.
Minh lại già n giụa nước mắt. Nó nằm yên một lúc rất lâu.
HÆ¡i thở Ä‘á»u Ä‘á»u. Hai ngưá»i mẹ nhìn nhau, cùng giữ yên lặng cho con bé chợp mắt. Äến mình còn không tưởng tượng nổi trò man rợ nà y, nói gì đến con bé chưa đến mưá»i bảy tuổi.
Thỉnh thoảng Thuần lại lắc đầu như Ä‘ang cố xua Ä‘i những trò ma quái kinh tởm. Loại tá»™i phạm nà y, quái đản quá, thú tÃnh quá. Là m thế nà o tóm được chúng đây? Xem ra chúng chuẩn bị rất tỉ mỉ, tÃnh toán rất cẩn tháºn.
Tá»± nhiên con bé giáºt bắn mình. Tay co lại che ngá»±c, chân co quắp thu và o bụng. Rồi lại báºt khóc nức nở. Mai rối rÃt:
- Mẹ đây mà con, mẹ đây mà . Äừng sợ: Có cô Thuần đây rồi! Không đứa nà o dám động đến con nữa đâu.
Chắc trong cÆ¡n mê, lÅ© đầu trâu mặt ngá»±a lại nhảy và o nó… Nó lại thiếp Ä‘i. Thuần nghÄ© đến việc viết báo cáo. Chị sẽ phải đưa ra nháºn định cá»§a mình. Phải đỠxuất phương án phá án.
Minh thiếp Ä‘i được hÆ¡n ná»a giá». Vừa tỉnh dáºy, nó lại vá»™i co hai tay che ngá»±c, thu hai chân lên bụng.
- Mẹ biết không… Con mở mắt ra, má»™t lúc má»›i quen được ánh sáng. Kinh tởm quá, con rú lên. Bằng cách lừa Ä‘á»u giả ấy, chúng buá»™c con phải nhìn thấy chúng trong tư thế không mặc gì. Rồi chúng cứ thế thay nhau nằm đè lên ngưá»i con. Con ngất Ä‘i, không còn biết gì nữa.
Sấm tối, chúng bịt mắt con bằng băng dÃnh Ä‘en kịt, rồi má»›i mở khoá, tháo xÃch chân xÃch tay. Sau má»™t đêm má»™t ngà y bị xÃch. Chân tay tê dại, không cỠđộng được. Con buồn nôn vì cái thứ kinh tởm chúng nó để lại trên khắp ngưá»i, cứ thế chúng đưa tay chân con và o bá»™ quần áo cá»§a mình. Hai thằng giữ hai tay con đưa lên xe.
Xe chạy má»™t lúc lâu, chúng lôi con ra khá»i xe ô tô.
Chúng Ä‘i được má»™t lúc, con má»›i gỡ được băng dÃnh ra. Phải ngồi bệt xuống vệ đưá»ng má»™t lúc nữa, má»›i nhìn được rõ cảnh váºt xung quanh…
Thuần để Mai ngồi với con. Chị xuống nhà nói chuyện với Triển.
- Theo lá»i cháu kể và kết quả khám hôm trước ở bệnh viện, thì đúng là cháu chưa bị xâm hại trinh tiết, nhưng lại bị quấy rối. Chắc từ nà y không thoả đáng. Em chưa nghÄ© ra từ khác, vì chưa gặp trưá»ng hợp nà o thế nà y. Tháºt ra cùng có thể gá»i là xâm hại tình dục được rồi. Cái ác nhất là , chúng để lại má»™t vết sẹo tâm lý kinh khá»§ng, không biết đến bao giá» má»›i là nh được. Nó sẽ tác động xấu đến tâm lý, tình cảm lâu dà i cá»§a cháu, ngay cả khi xã trưởng thà nh và khi có bạn trai.
Vá» cÆ¡ quan, Thuần báo cáo vá»›i Trưởng phòng. Trưởng phòng bảo, đợi má»™t lát. Rồi hai ngưá»i lên phòng giám đốc, để ông nghe luôn thế. Ông Truân nói:
- Äồng chà Thuần nêu nháºn định cá»§a mình Ä‘i!
Thuần băn khoăn lắm:
- Báo cáo Giám đốc và Trưởng phòng, tôi chưa lý giải được, vì sao hoà n toà n có Ä‘iá»u kiện xâm phạm trinh tiết nạn nhân, mà chúng lại không là m. Chỉ dừng lại ở mức ấy.
Xin phép cho tôi kể má»™t chuyện đã Ä‘á»c ở đâu đó để minh hoạ cho Ä‘iá»u khó lý giải ấy.
Tống Mỹ Linh khi biết Tưá»ng Giá»›i Thạch dan dÃu vá»›i má»™t cô gái trẻ đẹp. Qua đám tay chân, bà ta đến gặp cô gái kia, nói cho cô ta Ä‘iá»u hÆ¡n lẽ thiệt, rồi đưa cho cô ta má»™t số tiá»n lá»›n, cùng vé máy bay, buá»™c cô ta phải rá»i Trung Quốc ngay sáng hôm sau. Tưởng Giá»›i Thạch như thưá»ng lệ, đến vá»›i cô ta thì chỉ thấy cá»a đóng then cà i. Biết ngay đòn nà y là cá»§a vợ, má»›i vá» hằm hè bà ta. Ngưá»i đà n bà sắc nhá»n ấy nói: "Em biết, khi anh đã cởi hết quần áo ra, trước má»™t cô gái đẹp trần truồng thì cÅ©ng chẳng khác gì con thú".
Váºn dụng Ä‘iá»u nháºn xét tâm lý đà n ông ấy và o trưá»ng hợp nà y thì chỉ có thể giải thÃch rằng, những kẻ là m nhục nạn nhân, đã nháºn lệnh má»™t kẻ nà o đó là , có thể là m đủ má»i chuyện đến cáºn Z, nhưng nhất thiết không được đến Z!
Theo phương pháp há»™p Ä‘en, có thể suy ra, kẻ ấy muốn đánh má»™t tÃn hiệu cho anh Triển biết, nó còn gia ân vá»›i bố con anh, nghÄ©a là còn để má»™t khoảng trống cho anh suy nghÄ© mà biết Ä‘iá»u.
Thuần được phong thiếu tá trước niên hạn sau má»™t vụ phá án thông minh. Äến hai vụ bố con nhà báo nổi tiếng nà y, chị cảm thấy bế tắc. Chị cÅ©ng đồng tình vá»›i suy nghÄ© cá»§a Triển, kẻ thù cá»§a anh không tư thù cá nhân anh mà thâm thù tá» Thá»i luáºn do anh đứng đầu. Vụ trước, khoanh vùng đối tượng rất khó, vì quá rá»™ng. Vụ nà y rõ là đụng trá»±c tiếp đến má»™t cá nhân. Do đó chắc chắn phải có mối liên quan đến cá nhân nà y. Hướng suy nghÄ© ấy chắc đúng. Nhưng chị cÅ©ng chưa tháºt tá»± tin khi trình bà y vá»›i cấp trên.
Trưởng phòng đồng ý vá»›i hướng Ä‘iá»u tra cá»§a Thuần.
Giám đốc chỉ thị:
- Tổ chức ngay việc giám sát chặt chẽ má»i động thái cá»§a cá nhân ấy, để tìm ra mối liên hệ cá»§a hắn vá»›i đồng bá»n hoặc tay chân.
Ngà y đầu tiên đến trưá»ng, sau hÆ¡n má»™t tuần nghỉ há»c, Minh không dám nhìn ai, nhất là lÅ© con trai. Cái tin em bị bắt cóc cả trưá»ng Ä‘á»u biết. Äiá»u tệ hại nhất đối vá»›i em là , ai cÅ©ng cho rằng em đã bị bá»n xấu cưỡng bức. "Nó xinh thế kia, là m sao thoát được chuyện ấy". Không thể cải chÃnh được vì đấy là dư luáºn ngầm, là ý nghÄ© trong đầu má»i ngưá»i. Minh thấy, nhiá»u đứa con trai, cố tình Ä‘i ngang trước mặt mình, nhìn thẳng và o mặt mình vá»›i vẻ tò mò. Có đứa nhếch mép cưá»i.
Ngồi trong lá»›p má»™t tiết, chẳng hiểu thầy giảng gì. Äầu cứ căng lên như sắp nứt vỡ. Gáy bá»ng rất, bởi những ánh mắt phÃa sau. Có lần, hai đứa con trai Ä‘i qua còn quay lại nhìn Minh, má»™t đứa ghé tai thằng Ä‘i cùng nhá» to Ä‘iá»u gì.
Minh xuống sân trưá»ng, gá»i bố. Triển đã mua cho con gái máy Cityphone để liên lạc và dặn kỹ không được vá» má»™t mình. CÆ¡ quan yêu cầu anh phải dùng xe cÆ¡ quan đưa đón cháu Ä‘i há»c. Chi bá»™ có hẳn má»™t nghị quyết. Há»™i nghị toà n cÆ¡ quan có biên bản vá» việc nà y. Là do được má»i ngưá»i thống nhất là bảo vệ con gái anh chÃnh là bảo vệ anh. Con gái anh đã phải hứng chịu háºu quả đấu tranh chống tiêu cá»±c cá»§a cả táºp thể nà y thì nó phải được táºp thể nà y chăm sóc, bảo vệ.
Chú lái xe đưa Minh vỠcơ quan bố.
Minh thầy bá»›t bị cảm giác má»i ngưá»i tò mò khi nhìn mình. Các cô các chú Ä‘á»u vui vẻ há»i Minh, hoặc niá»m nở: "Äến tìm bố à ? Bố cháu Ä‘ang ở trong phòng đấy".
Minh vừa trông thấy bố đã khóc nấc lên:
- Con không thể chịu được cái kiểu bá»n bạn bè nhìn con, nhất là đám con trai.
Triển Ä‘au quá. Chúng nó chÆ¡i đòn nà y tháºt khá»§ng khiếp. Mình còn dám đương đầu vá»›i chúng. Con bé mong manh, trong suốt như lá thuá»· tinh. Là m sao bây giá»? Nó vừa khóc vừa nói:
- Bây giá» con má»›i hiểu vì sao bố khó chịu vá»›i cái kiểu ngưá»i ta nhìn mình. Con… con không Ä‘i há»c nữa đâu? Con không thể chịu được ná»—i nhục nhã nà y.
Äiện thoại bà n đổ chuông. Cô giáo chá»§ nhiệm Minh hốt hoảng gá»i đến vì Minh bá» vá» mà không nói vá»›i ai. Má»™t lát sau là điện thoại cá»§a Thuần. Biết Minh Ä‘ang ở đây, Thuần nói sẽ qua trưá»ng, kéo cả cô chá»§ nhiệm cùng đến trao đổi vá»›i Triển.
Anh bảo con gái:
- Má»i ngưá»i Ä‘á»u quan tâm đến con. Cô Thuần và cô Chá»§ nhiệm cÅ©ng đến bây giá». Con hãy nghÄ© đến bố mẹ. Con hãy nhìn bố đây. Bố vẫn ngẩng cao đầu, nhìn thẳng và o mắt má»i ngưá»i mà là m việc.
Con bé vẫn khóc. Nó gắt lên:
- Nhưng bố là bố. Là đà n ông. Là công việc… Con là m sao sống được trong cảnh nà y?
Triển không biết nói sao. Con bé nói đúng quá. Phải có cách gì hoá giải việc nà y.
Có tiếng gõ cá»a. Triển bảo con gái và o căn phòng vẫn dà nh cho anh nghỉ trưa. Anh ra mở cá»a, má»i khách sang phòng há»p gần đấy.
Triển kể cho hai ngưá»i nghe tâm trạng con mình. Anh bá»™c bạch:
- Khi con tôi rÆ¡i và o cảnh nà y, tôi cà ng hiểu dư luáºn xã há»™i ghê gá»›m đến thế nà o, bị dư luáºn hiểu lầm là khổ thế nà o, bị xã há»™i phanh phui, mổ xẻ thì sợ thế nà o. Hai chị có cách gì tác động và o dư luáºn há»c sinh trưá»ng cháu không? Tôi không thể tác động và o dư luáºn bằng công cụ cá»§a mình được.
Cô chủ nhiệm:
- Äể tôi giải thÃch đầu Ä‘uôi câu chuyện vá»›i các em lá»›p tôi có được không?
- Thế còn vá»›i há»c sinh toà n trưá»ng? - Triển há»i.
Thuần:
- Tôi sẽ xin ý kiến anh Truân. Có thể có má»™t sá»± giải thÃch cho toà n trưá»ng.
Triển thấy khó lòng đạt được mục Ä‘Ãch. Anh phân tÃch:
- Rất có thể, cà ng giải thÃch, sá»± dị nghị cà ng tăng. Äây là má»™t việc khó nói. Lại dá»… bị hiểu theo lôgic thông thưá»ng. Vì thế, dư luáºn rất khó tin và o Ä‘iá»u chúng ta giải thÃch. Trừ khi…
Hai ngưá»i nhìn anh chỠđợi. Có vẻ vừa thất vá»ng, vừa chua chát, Triển nói:
- Trừ khi vụ án kết thúc, may ra mới đỡ.
Sau nhiá»u lần trao đổi qua Ä‘iện thoại vá»›i má»™t bạn đồng nghiệp có uy tÃn trong giá»›i báo chà Sà i Gòn và vá»›i má»™t ngưá»i bà con trong ấy, mấy ngà y sau, Triển cùng con gái bay và o.
á»”n định chá»— ăn ở, đến trưá»ng xin há»c, gặp thầy hiệu trưởng, cô giáo chá»§ nhiệm gá»i gắm xong, Triển bay ra. Mai vẫn ở bên ngoại, như má»™t cuá»™c lánh nạn.
Những ngà y đầu xa con, ngà y nà o Triển cÅ©ng gá»i Ä‘iện cho con và o khoảng mưá»i giỠđêm. Thá»i gian nà y, nó rất cần trao đổi, cần giải thÃch, Ä‘iá»u chỉnh để lấy lại thăng bằng và thÃch nghi vá»›i hoà n cảnh má»›i. Môi trưá»ng má»›i, chá»— ở má»›i, kiểu cách ăn uống má»›i, trưá»ng má»›i, thay má»›i, bạn má»›i… là khó khăn, nhưng cÅ©ng là điá»u kiện cho Minh quên Ä‘i mối quan hệ ở ngoà i nà y. Nó sợ gặp tất cả những ngưá»i quen ở Thanh Hoa. Là ngưá»i Ä‘oạt giải nhất cuá»™c thi nữ sinh thanh lịch cá»§a trưá»ng, những ngưá»i biết nó, nhiá»u hÆ¡n rất nhiá»u những ngưá»i nó biết. Thà nh ngưá»i nổi tiếng, hoá ra má»i chuyện rất dá»… rắc rối, lôi thôi.
Lần nà o nói chuyện vá»›i bố, Minh cÅ©ng nói lá»i cảm Æ¡n, vì bố đã quyết định thay đổi môi trưá»ng sống cho mình.
Thỉnh thoáng mẹ con cÅ©ng nói chuyện vá»›i nhau. Nó há»i: "Mẹ vỠông bà ngoại, thì ai cÆ¡m nước cho bố?" Mẹ nó bảo: "Lo gì, thiếu gì ngưá»i sẵn sà ng chăm sóc ông ấy". Minh ở vá»›i cô ruá»™t, có hai ngưá»i con Ä‘á»u là gái, kém nó và i tuổi nên vui. Má»™t lần Minh há»i bố, thế cái cô cảnh sát đã tìm ra bá»n mất dạy hại con chưa? Triển nói để con yên tâm, lưới trá»i rá»™ng, không thể thoát được, rồi cÅ©ng có lúc tóm được chúng thôi.
ÄÆ°á»£c Ãt lâu, Triển quy định, bố con gá»i thư Ä‘iện tứ cho nhau tuần hai lần, có gì đột xuất thì gá»i. Triển mừng vì con bé có vẻ đã bình thưá»ng trở lại. Anh sợ nhất hôm nó bá» há»c, khi con bé nói "con là m sao sống được trong cảnh nà y?".
Äã từ nhiá»u năm nay Thá»i luáºn có lệ, buổi trưa, ai ở lại là m việc chiá»u, Ä‘á»u dùng cÆ¡m văn phòng cá»§a toà soạn. Thỉnh thoảng Nhâm cÅ©ng má»i Triển Ä‘i ăn trưa, dÄ© nhiên có cả Phong. Tai hoạ liên tiếp giáng xuống gia đình Triển là m Nhâm rất thương. Chị còn phán Ä‘oán, má»™t tai hoạ nữa, như cÆ¡n bão sẽ đổ bá»™ và o gia đình anh. Ấy là sá»± tan vỡ hôn nhân.
Bằng sá»± nhạy cảm cá»§a phụ nữ, chị có thể giảm bá»›t ná»—i bất hạnh ấy cho bạn, bằng má»™t sá»± bù đắp khác, và xem ra, có vẻ thà nh. Nhưng chị không nói gì vá»›i Phong. Vá»›i sá»± nhạy cảm cá»§a phụ nữ, cá»§a má»™t nhà báo sắc xáo như Phong, cứ trong tình trạng lÆ¡ lá»ng, không rõ rà ng, có khi hay hÆ¡n. Ngoà i những bữa ăn trưa, thỉnh thoảng Phong cÅ©ng đến nhà Triển là m bữa tối. Những hôm ấy, Phong báo trước, để Triển không ăn cÆ¡m ngoà i.
Hôm nay Phong là m món hÆ¡i cầu kỳ: chả rươi. Mâm cÆ¡m dá»n ra vẫn chỉ có má»™t chiếc bát, má»™t đôi đũa, Triển nà i nỉ bằng má»™t câu há»i:
- Em vẫn không ăn với anh à ?
Phong nhìn ra ngoà i trá»i, khê gáºt gáºt như nói vá»›i mình:
- Em không có quyá»n ăn vá»›i anh, ở nhà anh.
- Em kỹ tÃnh quá!
- Äấy là nguyên tắc anh ạ, - ngừng má»™t chút, cô nói thêm. - Em tôn trá»ng cuá»™c sống gia đình anh.
Triển đà nh ăn má»™t mình. Bữa cÆ¡m sẽ ngon hÆ¡n bao nhiêu khi cô cùng ăn. Anh ăn miếng chả rươi. Vừa nhai vừa ngẫm nghÄ©. NghÄ© vá» ngưá»i phụ nữ nà y và cố nháºn ra hương vị cá»§a món ăn lạ miệng.
- Mùi thì là thì đã đà nh rồi. Hình như có mùi cay cay, thơm thơm của… không lẽ là vỠquýt hả em?
- Äúng là vá» quýt đấy anh ạ. Có má»™t mùi gì lạ lắm, anh không gá»i ra được.
- Anh không gá»i ra được đâu. Chỉ những phụ nữ Thanh Hoa gốc, má»›i biết thứ gia vị nà y cho món chả rươi - lá gấc non.
- Quả tháºt, anh chưa nghe nói bao giá».
- Vá»›i rươi, ngưá»i ta không dùng vị cay cá»§a á»›t, cÅ©ng không dùng vị cay hạt tiêu, mà dùng vị cay vá» quýt. Còn lá gấc, nó cÅ©ng có vị cay ngai ngái, thÆ¡m nồng rất riêng cá»§a nó anh ạ.
Tà i sản của ngudoc
21-10-2008, 09:11 PM
Phi Thăng Chi Háºu
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
Chương 22
Ai nói, ngồi không mà mệt nhá»c thì tháºt vô lý. Nhưng quả tháºt Thảo Tần cứ bã ngưá»i ra. Chân tay bải hoải, xương cốt má»i nhừ. Cảm giác bồn chồn, bứt rứt, khó chịu quá.
Không biết có phải, đó là háºu quả cá»§a cảm giác ghê ghê từ lúc máy bay cất cánh. Ngá»™ nhỡ… Tần nhắm mắt lại. Mặc dù không buồn ngá»§. Nhắm mắt như má»™t sá»± trốn chạy, để khá»i phải nhìn bất cứ cái gì. Nhưng không thể nhắm mắt mãi mà không ngá»§. Xung quanh, ngưá»i thì Ä‘á»c báo, ngưá»i thì xem truyá»n hình. Ngưá»i châu Âu, má»—i ngưá»i má»™t cuốn sách. Còn mình thì chẳng thể Ä‘á»c được, mặc dù có mấy cuốn mang cho con. Toà n những cuốn phải suy nghÄ© cả: Bà máºt cá»§a hạnh phúc. Hạt giống tâm hồn. Trái tim cá»§a tâm hồn. Không bao giá» là thất bại, tất cả là thá» thách . CÅ©ng chẳng thể nghÄ© được Ä‘iá»u gì. à nghÄ© nà y, ý nghÄ© kia cứ xô đến rồi lại dạt Ä‘i. Ngay cả ý nghÄ© vá» con gái là điá»u báºn tâm nhất, cÅ©ng không thể nà o giữ lại mà nghÄ© tiếp. Khoảng cách chÃn mưá»i cây số chiá»u cao là m Tần có cảm giác bất an quá.
Giá Kiên ngồi bên. Những lúc thế nà y, chỉ còn anh nắm tay mình má»i chuyện đã khác hẳn. Hôm nay anh cÅ©ng Ä‘i, nhưng là vá» phÃa Nam. Hoá ra chưa lần nà o vợ chồng bên nhau trong má»™t chuyến Ä‘i xa. Lúc nà y, chị cảm thấy cấn anh biết mấy. Bá»n há»c trò lá»›p chị chá»§ nhiệm, tha hồ mà nhá»› cô giáo. Không biết trong thá»i gian Ä‘i vắng, lá»›p có xảy ra sá»± cố gì không? Ai mà biết được. Mặc dù khả năng tá»± quản cá»§a bá»n trẻ đã khá lên nhiá»u. à nghÄ© trong đầu như má»› bòng bong, không biết đâu là đầu, đâu là cuối. Vừa má»›i nắm được má»™t đầu mối, chưa kịp định thần, nó đã trôi tuá»™t đâu mất. Rồi loanh quanh thế nà o, nó lại trở vá».
Không ra thức, không ra ngá»§. Không ra tỉnh, không ra mê. Chỉ biết mình tỉnh khi nghe tiếp viên nhắc thắt dây an toà n, lúc máy bay sắp qua má»™t vùng thá»i tiết xấu, hoặc xe ăn uống đến bên má»i chá»n món. Nhưng trở Ä‘i trở lại vẫn là suy nghÄ© vá» con gái. Nó thông minh, nó hiểu biết. Nhưng, có thể đúng như Kiên nói, Tần chưa trang bị cho nó những hiểu biết vá» giá»›i tÃnh, vá» quan hệ vá»›i bạn khác giá»›i.
"Phải nhiá»u lần đến nhà chÆ¡i, có cả ông bà ở nhà , mấy lần nói chuyện vá»›i nhau ở nhà mình, mấy lần Ä‘i chÆ¡i riêng, bố má»›i dám cầm tay mẹ đấy con ạ. Mà thá»i gian tìm hiểu diá»…n ra cÅ©ng gần hai năm trá»i. Cho đến lúc bố hôn mẹ, cÅ©ng phải mất ná»a năm nữa. Cái hôn đầu tiên ấy, bố mẹ ngầm hiểu sẽ thà nh vợ chồng. Bây giá» nụ hôn đơn giản quá, dá»… dãi quá, đến nhanh quá, Ãt ý nghÄ©a quá. Mẹ cảm thấy thế. Không biết con suy nghÄ© gì khi đón nụ hôn cá»§a Misen. Có giống suy nghÄ© cá»§a mẹ lúc đón nháºn nụ hôn cá»§a bố con không? Sau đó có hôn nhau nữa không? Misen có nói vá»›i con suy nghÄ© và tình cảm cá»§a mình khi hôn con không? Từ đấy, anh ta có đòi há»i gì hÆ¡n không con?"
Tần đã viết cho con như thế. Linh cảm ngưá»i mẹ mách bảo, con gái Ä‘ang mất trá»ng lượng trong vòng tay anh con trai da trắng, mÅ©i dá»c dừa. Không biết có giống như mình vừa rÆ¡i và o tình trạng mất trá»ng lượng lúc nà y, khi máy bay rÆ¡i và o má»™t vùng không khà loãng. Cứ hun hút như rÆ¡i xuống vá»±c thẳm. Không thá»i gian.
Không không gian. Không ý thức. Không cảm giác. Không biết mình còn sống hay đã chết. Cứ thế rơi trong chốn không cùng vũ trụ. Nỗi lo lắng mơ hồ hà nh hạ chị suốt từ hôm Thuỳ Dương kể chuyện Misen hôn nó.
Tần tá»± trách mình, đã không chuẩn bị cho nó nhưng tình huống, khi tiếp xúc vá»›i bạn trai. Khi nó cầm tay con, khi nó vuốt ve âu yếm con, con phải là m thế nà o. Cái cách từ chối, hoặc cá»± tuyệt cá»§a con gái phải như thế nà o? Äứa nà o chả, miệng bay bổng những lá»i ngá»t ngà o, tay cứ đánh lấn, được đằng đầu lân đằng chân. Mình cÅ©ng chưa kịp dặn con các biện pháp tránh thai. Dở quá… Nhỡ nó dÃnh và o chuyện ấy mà không giải quyết kịp thì lôi thôi to.
Biết thế, để nó há»c ở nhà còn hÆ¡n. Mẹ con có nhau. Nó gặp chuyện gì, còn biết mà tư vấn, há»— trợ. Bây giá», vẫn du há»c tại chá»— cÆ¡ mà . Há»c trong nước mà vẫn có bằng quốc tế hẳn hoi. Giá nó há»c xong đại há»c ở nhà , để mấy năm ấy mình huấn luyện thêm cho cứng cáp lên, hiểu biết cuá»™c sống thêm lên, trang bị má»™t ná»™i lá»±c văn hoá, để có khả năng chống chá»i và tiếp nháºn, đẩy và hút các yếu tố văn hoá ngoại lai. Sau đó muốn cao há»c, nghiên cứu sinh ở nước ngoà i cÅ©ng được. Con trai đã rắc rối. Con gái rắc rối hÆ¡n nhiá»u lắm.
NghÄ© đến đấy, ruá»™t cà ng nóng cồn cà o. Chị nhìn đồng hồ. Má»›i bay được hÆ¡n năm giá». Chưa được nữa đưá»ng. Äang bay trên biển đây. Ngá»™ nhỡ máy móc, động cÆ¡ trục trặc… Tần vá»™i nhắm nghiá»n mắt, không dám nghÄ© tiếp. Suốt từ lúc lên máy bay, không là m sao gạt ra khá»i đầu óc cái từ "ngá»™ nhỡ ấy". Biết thế, đừng Ä‘i cho xong.
Chưa bao giá» Diệu ngồi cùng xe vá»›i Kiên, trong má»™t chuyến Ä‘i xa thế nà y. Anh ngồi ghế trên, cùng hà ng vá»›i lái xe. Hà ng sau, Diệu ngồi bên phải, ngay sau Kiên, bên trai là Trưởng phòng Ká» hoạch Tà i chÃnh, giữa là Phó chánh Văn phòng. Có má»™t lúc, chị ngồi dịch lên, hai tay bÃu và o thà nh ghế trên, hướng cái nhìn ra ngoà i, như Ä‘ang say sưa ngắm cảnh bên đưá»ng. Tháºt ra, chị chẳng nhìn gì cả. PhÃa trên, Kiên đã Ä‘iá»u chỉnh cho chiếc ghế hÆ¡i ngả ra sau. Trong tư thế nữa nằm ná»a ngồi, sau tá»±a và o giá đỡ lắp trên lưng ghế. Anh cảm thấy rất rõ mấy ngón tay ấm nóng cá»§a Diệu dưới gáy mình.
Nó truyá»n khắp cÆ¡ thể anh cảm giác gần gụi, thân thiết và nhục cảm. Gần quá. Chỉ cân dịch lên tà nữa, Diệu có thể áp má mình và o mái tóc anh. HÃt đầy lồng ngá»±c pháºp phồng chút hÆ¡i hướng anh, chị rút tay vá», thu và o lòng, ngả ngưá»i ra phÃa sau, nhắm mắt lại. Trá»i đất quay cuồng. Ngưá»i chao đảo như bị má»™t tráºn lốc vần vÅ© hút lên cao, thả bịch xuống. Chị cắn chặt môi, nén tiếng kêu cứ muốn báºt ra khá»i ngá»±c.
Xe từ từ tiến và o cÆ¡ quan huyện. Má»™t cổng nhưng hai toà nhà tách hẳn nhau, má»™t bên là Huyện uá»·, má»™t bên là Uá»· ban. Bá» thế. Äồ sá»™. Nguy nga. Huyện nghèo mà trụ sở hoà nh tráng quá!
Sau mà n chà o há»i, chá»§ nhà , tất nhiên là nhiệt liệt chà o đón khách.
Tất nhiên là nhiệt liệt cảm Æ¡n tình nghÄ©a cá»§a Äảng bá»™, chÃnh quyá»n và nhân dân quáºn Lâm Du.
Tất nhiên là thông báo vá»›i khách vá» tình hình Huyện mình và những háºu quả lâu dà i do chiến tranh để lại.
Sau cùng, chá»§ nhà , tất nhiên là má»i khách dá»± bữa cÆ¡m thân máºt. Dù là huyện nghèo, dân nghèo, nhưng tất nhiên là không được để cho ngưá»i ta nghÄ© rằng, mình không hiếu khách. Vì thế địa Ä‘iểm chiêu đãi không phải ở nhà khách huyện mà ở má»™t nhà hà ng cách phố huyện và i cây số - má»™t nhà hà ng sÆ¡n thuá»· hữu tình, lắm cá»§a
ngon, nhiá»u váºt lạ. Tất nhiên là , tất cả các quan chức chá»§ chốt cá»§a Huyện uá»· và Uá»· ban cùng tiếp Ä‘oà n cho thêm phần long trá»ng. Do đó khách chỉ có năm (kể lái xe), nhưng chá»§ nhà thì gấp hÆ¡n bốn lần như thế. Tiệc ăn đặt trên hai dãy bà n ở gian giữa nhà hà ng, tất nhiên là sang trá»ng rồi. Vì thế, lúc nà y tất nhiên là phải quán triệt tinh thần "lấy mâm là m gốc, lấy cốc là m rá»…". Và để thể hiện thịnh tình vá»›i khách, tá»± nhiên là , khi nâng ly phải ngá»a cổ 100%!
Buổi chiá»u, bà Phương Thà nh, Phó chá»§ tịch Huyện phụ trách văn xã, cùng Phó Văn phòng Uá»· ban Nhân dân huyện dẫn Ä‘oà n Ä‘i dá»± lê khánh thà nh hai ngôi nhà tình nghÄ©a, được là m bằng tiá»n á»§ng há»™ cá»§a Lâm Du. Sau đó, sẽ Ä‘i thăm bãi biển Cảnh Phong, nổi tiếng cá»§a Huyện. Bà Thanh đỠnghị được ngồi cùng xe vá»›i Kiên và Diệu để tiện trò chuyện. Hai ngưá»i trong Ä‘oà n sang xe chá»§ nhà , ngồi vá»›i Phó Văn phòng Huyện.
Cả Kiên và Diệu đã nhiá»u lần qua vùng nà y, rồi và o tuá»™t Huế, Äã Nẵng hay Sà i Gòn. Chưa bao giá» dừng lại ở đây.
Nghe giá»›i thiệu má»›i thấy, chiến tranh đã diá»…n ra ở đây khốc liệt vô cùng. Trung bình, cứ má»—i nhà phải hứng má»™t tấn bom. Chưa kể pháo từ hạm tà u ngoà i khÆ¡i rót và o. Không nhà nà o không có ngưá»i hy sinh trong chiến đấu, hoặc bị bom đạn giặc giết hại. Tỉ lệ bà mẹ Việt Nam anh hùng tÃnh theo dân số, và o loại cao nhất nước. Gia đình Ä‘oà n đến thăm và dá»± lá»… khánh thà nh nhà tình nghÄ©a là má»™t ông lão ngoà i bảy mươi, cha đẻ má»™t liệt sÄ©. Vợ và ba ngưá»i con nữa, hy sinh cùng lúc trong má»™t tráºn bom. Gá»i là gia đình nhưng chỉ có má»™t mình ông lão, các cháu con ngưá»i anh cả và ngưá»i em út thay nhau đến nấu ăn giúp.
Trước, ông lão cứ luân phiên ở nhà anh em. Giá» có ngôi nhà nà y má»›i được ở riêng: Xã bà n tÃnh mãi đấy. Ông không đồng ý dùng số tiá»n được trợ cấp gá»i tiết kiệm ăn dần. Sống má»—i ngưá»i má»—i nhà , chết má»—i ngưá»i môi mồ. Cứ là m cho lão má»™t ngôi nhà , lão ở và i ngà y rồi chết trong cái nhà ấy cÅ©ng thoả. Xã đà nh chiá»u theo. Ở ta chỉ phong ngưá»i mẹ anh hùng, không phong ngưá»i bố anh hùng, nên không đâu nháºn phụng dưỡng ông cụ. Äà nh phải sống tùng tiệm bằng tiá»n tuất liệt sÄ© váºy Hôm nay, bà con kéo đến đông lắm. Äảng uá»· xã tặng đảng viên đã nghỉ sinh hoạt nà y: Quốc kỳ, Äảng kỳ và ảnh Bác Hồ. Xã tặng phÃch nước Rạng Äông. Ông anh tặng bát hương. Ông em tặng bá»™ ấm chén. Ngưá»i chồng bát, ngưá»i cái xoong.
Kiên quay lại nhìn Diệu. Chị hiểu anh muốn nói gì. Anh không tiện rá»i chá»—, khi các vị chá»§ nhà vẫn Ä‘ang ngồi hai bên.
Chị ra xe, lấy chiếc phong bì, cho và o đấy năm tá» má»™t trăm, ghi tên Kiên xong, định gạch ngang má»™t cái rồi viết tên mình. Không biết nghÄ© thế nà o, lại viết xuống dưới, theo hà ng dá»c. Khẽ cưá»i má»™t mình rồi đưa cho Kiên. "Nhìn hai cái tên em viết thế, anh có nghÄ© gì không? Ngồi cách má»™t ngưá»i, Diệu đưa mắt nhìn sang, thầm thì như váºy. Kiên nhìn chiếc phong bì rồi đưa cho bà Phó chá»§ tịch. Bà Thanh cầm lấy micrô, giá»›i thiệu vá»›i bà con món quà cá»§a cá nhân đồng chà Bà thư kiêm Chá»§ tịch và đồng chà Phó chá»§ tịch quáºn Lâm Du. Bà giÆ¡ cao chiếc phong bì rồi đưa trả lại Kiên. Anh đưa cho Diệu. Chị bước lên, đến trước mặt ông lão, tay trai đỡ bà n tay xương xảu, tay phải đặt chiếc phong bì và o đấy: "Chúng cháu có chút quà , để bác hút thuốc, uống rượu". Chị vá» chá»—, tá»± thưởng cho mình má»™t nụ cưá»i vì cái từ "chúng cháu" rất khéo cá»§a mình.
Bà Thanh dẫn Ä‘oà n sang má»™t xã khác, cách xã nà y dăm cây số Diệu rất lạ khi thấy á»›t phÆ¡i đỠsáºm hai bên đưá»ng. Chá»§ nhà giải thÃch là để bà con ăn dần và là m hà ng xuất khẩu.
Ngôi nhà đến khánh thà nh là cá»§a má»™t bà mẹ Việt Nam anh hùng. CÅ©ng sống độc thân. Ngưá»i con duy nhất cá»§a mẹ là chiến sÄ© du kÃch, hy sinh trong má»™t tráºn chống cà n. Nhưng đấy không phải là con trai mà là con gái mẹ. Chồng mẹ cÅ©ng hy sinh trong má»™t tráºn pháo bầy. "Anh chị không thể hình dung nối, những mất mát hy sinh cá»§a bà con mảnh đất nà y đâu". Bà Thanh nói thế. Kiên và Diệu Ä‘i hai bên, nghe bà kể, gia đình nà o cÅ©ng có má»™t hai ngưá»i là liệt sÄ© hoặc tá» nạn vì bom thảm, pháo bầy, gia đình nà o cÅ©ng có ngưá»i bị địch bắt, cầm tù, tra tấn đánh Ä‘áºp. Cái giá cho ngà y bình yên hôm nà y đắt quá - Kiên nghÄ© Diệu rất xót xa thân pháºn bà mẹ gần tám mươi nà y.
Nhưng chị vẫn cưá»i thầm vì cái cách gá»i "anh chị" cá»§a bà Thanh. Gá»i thế, chả hoá ra mình vá»›i anh là vợ chồng à ?
Lần đầu tiên Diệu trông thấy cây hồ tiêu, thấy lá nó giống hệt lá trầu, chỉ nhá» hÆ¡n thôi, cÅ©ngleo bám và o cây khác. Lúc vá», chị xin má»™t nhà nh. Bà Thanh đố Diệu:
- Chị Diệu gá»i cái nà y là gì? - Vừa nói bà vừa chỉ và o má»™t chùm những váºt tròn xanh, có cuống, bám xung quanh cà nh, dà i hÆ¡n mưá»i phân.
- Thì em vẫn gá»i là hạt tiêu thôi.
Diệu đưa lên miệng nhấm thá». Vị cay nồng nà n, thÆ¡m lừng xá»™c lên mÅ©i. Cái vá» ngoà i như cùi xanh. Bên trong là má»™t nhân đã hÆ¡i hÆ¡i cứng, nhưng vẫn cắn được.
Bà Thanh giải thÃch:
- Tôi vẫn quen gá»i là hạt tiêu như chị gá»i đấy. Tháºt ra là quả tiêu chị ạ. Äây là chùm quả. Khi chÃn mầu và ng, Ä‘á». Äem phÆ¡i, lá»›p vá» ngoà i sẽ khô, nhưng vẫn bám chặt và o quả, trông nhăn nheo như hạt Ä‘u đủ cái phÆ¡i khô. Ngà y trước, còn cấm chợ ngăn sông, hạt tiêu rất đắt, gian thương má»›i trá»™n lẫn hạt Ä‘u đủ cái và o. Nếu xát cho hết vá» ngoà i, ngay lúc thu hoạch vá», phÆ¡i khô ta được hạt tiêu sá». Ngà y xưa, hạt tiêu Ấn Äá»™ lúc má»›i sang châu Âu, nó quý, nó đắt đến mức khi bán, ngưá»i ta đã phân loại hạt to nhá» rồi, lại còn đếm từng hạt chứ chưa cân như bây giá». Nhà giầu đựng nó trong những chiếc túi gấm nhá» xinh, Ä‘eo và o thắt lưng ở bụng, như Ä‘eo đồng hồ quả quýt váºy. Nó được coi như má»™t váºt trang sức. Äể khoe cá»§a mà !
Bà Thanh vốn là nhà giáo nên có cái cặn kẽ, tỉ mỉ chi tiết. Và lại được nói vá» sản váºt quê mình, được khoe hiểu biết cá»§a mình trước má»™t chức sắc vừa đẹp, vừa nhiệt tình nghe thế nà y là điá»u thú vị. Nó giống như má»™t thứ bệnh nghá» nghiệp. Kiên cÅ©ng chăm chú theo dõi câu chuyện giữa hai ngưá»i.
- Em thấy rất lạ. Quê chị đã nắng nóng, lại trồng, lại ăn hai thứ quả tháºt cay là ớt và hạt tiêu thì lạ tháºt. Chắc hẳn ngưá»i dân quê ta Ä‘á»u có trái tim bốc lá»a.
Bà Thanh cưá»i sung sướng. Bà đưa tay, vén mái tóc phi dê ruổi, hất nó ra sau vai. Khuôn mặt đầy đặn phúc háºu cá»§a ngưá»i phụ nữ ngoà i năm mươi, tươi cưá»i đón ý khách:
- Trong tình yêu, trai tim ngưá»i quê mình bốc lúa thế nà o thì để các nhà văn, nhà thÆ¡ miêu tả. Chứ trong hai cuá»™c kháng chiến vừa qua thì, trái tim yêu nước cá»§a dân đất lá»a nà y tháºt đáng khâm phục.
Không hiểu sao, tự nhiên bà Thanh lại hòi một câu lạc lõng:
- A nà y, mình há»i Diệu nhá»›, ở Thanh Hoa, ngưá»i ta nuôi bò là m gì?
Câu chuyện có vẻ ăn ý nên xưng hô thân hÆ¡n. Nhưng Diệu hÆ¡i lạ vá» câu há»i. Nó chả dÃnh dáng gì đến câu chuyện Ä‘ang nói. Lại rất… buồn cưá»i. Cứ như há»i trẻ lên năm lên ba ấy. Tuy thế, Diệu cÅ©ng phải trả lá»i. Giữ hai ngưá»i, má»›i chỉ là quen biết lần đầu, dù quà trá»ng, nhưng chưa thể suồng sã mà nói thẳng suy nghÄ© ấy ra.
- Thì để lấy thịt, lấy sữa, lấy da thôi. Bây giỠở thà nh phố chả thấy xe bò nữa rồi. - NghÄ© má»™t tÃ, chị thêm. - Thanh Hoa có món phở cá»±c ngon, chÃnh là nhá» xương bò ninh đấy chị Thanh ạ.
Chá»§ nhà cưá»i thÃch thú như tiết lá»™ má»™t bà máºt:
- Diệu có tin không? Vùng nà y, bà con nuôi bò chỉ cốt lấy phân thôi.
- Chị nói tháºt chứ?
- Là m sao mình bịa được. Chỉ có Ä‘iá»u, Diệu chưa rõ là bà con lấy phân bò là m gì. Nếu biết, Diệu sẽ tin ngay.
- Äể là m gì ạ?
- Chỉ bón phân bò mới được thứ hồ tiêu cay, thơm đặc biệt. Chỉ bón phân gà mới cho những quả ớt cay xé lưỡi.
Diệu thú tháºt:
- Quả tháºt em chưa nghe nói bao giá».
- Thế Diệu đã nghe nói, ngưá»i ta dùng hồ tiêu để… sưởi chưa?
- Chuyện ấy thì tin là m sao được hả chị?
Giá»ng bà Thanh dịu ngá»t, xa xăm như kể chuyện cổ tÃch:
- Ngà y xưa, ngưá»i ta giã nhá» hạt tiêu, pha chút nước, phết lên giấy dán tưá»ng, để mùi hồ tiêu toả ra, thấm và o hÆ¡i thở, và o da thịt, cho ngưá»i hÃt và o, ấm lên. Những mong, cái nóng ấm ấy là m vợi Ä‘i buốt giá trong lòng. Váºy mà các cung nữ vẫn cô đơn lạnh lẽo, vẫn không sao chịu nồi. Há» không biết chỠđến bao giá», có khi chá» hết Ä‘á»i, vẫn không má»™t lần được Ä‘oái hoà i. Tuổi xuân vùn vụt trôi Ä‘i. Cái già cứ xống xá»™c Ä‘uổi sau lưng. Má»™ng chăn gối vá»›i quân vương vẫn mịt mù xa tắp. Thế nên, các nà ng má»›i nghiến răng: "Dang tay muốn dứt tÆ¡ hồng/ Bá»±c mình muốn đạp tiêu phòng mà ra". Tiêu phòng, chÃnh là phòng cung nữ phết nước hồ tiêu quê tôi đấy Diệu ạ.
Diệu thÃch quá, há»i:
- Ngà y xưa chị dạy văn à ? Chắc há»c sinh mê chị dạy lắm.
- Cái vốn văn há»c, nói đúng là cái vốn Ä‘á»c, phân tÃch văn chương cÅ©ng giúp mình Ãt nhiá»u trong công việc, nhất là khi phải thuyết phục ngưá»i khác má»™t việc gì đó.
Kiên nói lá»i cảm Æ¡n:
- Chuyện hồ tiêu cá»§a chị Thanh hay quá. Tôi sẽ kể cho nhà tôi nghe. Nhà tôi cÅ©ng dạy há»c, nhưng dạy toán chị ạ.
Biển thế nà y má»›i là biển chứ. Nếu không có núi dá»±ng đứng dưới chân, không có đảo chỉ cách tầm nhìn thế kia, biển sẽ buồn thiu. Có biển, núi má»›i được khoe vẻ hùng vÄ©, gân guốc, gan góc. Có núi má»›i biết, khi giáºn há»n, biển Ä‘anh đá, gà o thét dữ dá»™i thế nà o. Kìa, những con sóng lùi mãi ra xa, lấy Ä‘a, dồn cả sức bình sinh xông và o cà o cấu vách đá. Bá»t nước trắng xoá tung lên táºn lưng núi. Và dưới kia, bá» cát mịn mà ng, ngon ngá»t như đưá»ng cát ai phÆ¡i, xui ta in tấm lưng trần lên đấy. Biển như ngưá»i đà n bà đang yêu, vừa dịu dà ng tình tứ, vừa tham lam ngấu nghiến bá».
Cả Ä‘oà n ngưá»i đứng im phăng phắc trên mặt núi bằng phẳng, mắt đăm đăm nhìn xuống. Má»—i ngưá»i ngắm biển theo tâm trạng cá»§a mình. Kiên nói vá»›i bà Thanh:
- Tắm biển, ta được no nê thân thể. Ngắm biển ta được thoả thuê tâm hồn. ước gì, chá»— chúng ta đứng đây má»c lên má»™t toà nhà , các phòng Ä‘á»u hướng ra biển, đặt tên là Vá»ng bái đà i hay Vá»ng ba lâu - đà i ngắm biển, lầu ngắm sóng - thì tuyệt lắm. Bá» biển huyện ta đẹp thế nà y, chỉ tiếc hÆ¡i xa Hà Ná»™i và Thanh Hoa. Mai nà y Ä‘i lại nhanh hÆ¡n, tay sẽ thà nh má»™t thị trấn du lịch, nghỉ dưỡng lý tưởng chị Thanh nhỉ?
Chiá»u vùng biển xuống cháºm. Cả má»™t vùng trá»i đỠối mầu á»›t chÃn. Nếu không phải là chuyến công tác… Diệu ao ước. Chị nấn ná bước chân. Nhưng, Kiên đã mở cá»§a xe. Từ đây vá» huyện hÆ¡n ba mươi cây số nữa. Bữa tối, vẫn ở nhà hà ng buổi trưa, nhưng thá»±c đơn gá»n nhẹ hÆ¡n. Và chá»§ nhà chỉ có bà Thanh và anh Phó chánh Văn phòng tiếp Ä‘oà n.
Sáng hôm sau, ông Chá»§ tịch Huyện má»i Ä‘oà n Ä‘i ăn sáng và chia tay luôn. Dẫn Ä‘oà n Ä‘i, vẫn là bà Thanh. Äoà n sẽ dá»± lá»… động thổ má»™t nhà khác ở cuối huyện. Bà Thanh má»i Ä‘oà n ăn trưa, rồi tạm biệt quay lại. Äoà n Lâm Du Ä‘i tiếp và o Huế, dá»± khai mạc Festival.
Trong Ä‘oà n, ai cÅ©ng đã thăm Huế, Ãt nhất má»™t lần, nhiá»u đến hai ba lần, nên không có cái háo hức được ngắm vẻ thÆ¡ má»™ng ban ngà y, hay cái lung linh huyá»n áo vỠđêm cá»§a cố đô má»™ng mÆ¡. Nếu có thá»i gian, dá»± các đêm biểu diá»…n nghệ thuáºt cÅ©ng hay đấy. Chỉ tá»™i hai ngà y liá»n Ä‘i lại, đứng đứng, ngồi ngồi vá»›i những cuá»™c tiếp xúc xã giao, lá»… lạt, nên má»i ngưá»i có vẻ mệt. Bây giá» Ä‘oà n lại phải tách là m hai, do thà nh phần tham dá»± khác nhau. Kiên và Diệu là khách má»i cá»§a ban tổ chức, sẽ được ngồi ở khu vá»±c chÃnh diện lá»… đà i. Số còn lại ngồi chá»— khác cách rất xa. "Ở nhà xem truyá»n hình tưá»ng thuáºt trá»±c tiếp sẽ bao quát được toà n cảnh lá»… há»™i". à kiến ấy được ba ngưá»i kia nhất trÃ. Váºy là chỉ còn Kiên và Diệu Ä‘i.
Từ bãi đỗ xe, hai ngưá»i phải Ä‘i bá»™ rất xa má»›i và o được nÆ¡i hà nh lá»…. Ngưá»i đông quá. Ngưá»i thà nh dòng cháy, cuồn cuá»™n, như con trăn vặn mình uốn lượn giữa những gốc cây.
Nhưng, đông thế chứ đông nữa, xa thế chứ xa nữa cÅ©ng không ngại. Cà ng thÃch. Giữa chốn xa lạ, lại đông như kiến cá» thế nà y, ai biết ai?
Hai ngưá»i Ä‘i sát bên nhau. Không biết tay ai tìm tay ai trước Chỉ biết, khi tay há» chạm nhau, thì láºp tức cùng nắm lấy. Há» dắt nhau, lững thững, cháºm rãi thong thả đếm bước. Không cần biết có gặp ngưá»i quen không. Há» Ä‘i như không cần đến, không cần biết cứ thế nà y sẽ muá»™n giá» khai mạc.
Há» nhẩn nha táºn hưởng giây phút được tá»±a và o nhau, được Ä‘i bên nhau. Không ai nói gì. Không nên nói gì. Không cần nói gì. Há» cứ Ä‘i như thế, trong dòng ngưá»i háo hức, dưới bầu trá»i đêm lung linh, huyá»n ảo, kỳ bÃ. Há» không biết trên kia, giá»›i thiệu tên ai, ai nói gì. Tất cả chỉ thoang thoáng, loang loáng, không rõ hình hà i, không rõ mà u sắc. Äến cả ngưá»i nói cÅ©ng chỉ oang oang, loáng thoáng. Trá»i đầy sao. Äất đầy sao đèn và toà n những ngưá»i là ngưá»i. Vừa huyên náo, vừa tÄ©nh lặng, vừa cháºt nÃch, vừa rá»™ng rãi, vừa tò mò vừa dá»… dãi…
Há» trôi vá» phòng ở như hai kẻ má»™ng du. Vẫn không nói vá»›i nhau câu gì. Lâng lâng. Äầy ứ. Trà n trá».
Diệu rÆ¡i mình xuống tấm nệm trắng, ngưá»i bừng bừng. Chị vá»› lấy Ä‘iện thoại di động… rồi lại vứt xuống giưá»ng. Má»i tế bà o, đến táºn những nÆ¡i sâu kÃn nhất Ä‘á»u rung rung, tê tê.
Các giác quan Ä‘á»u mở hết cỡ, căng lên chỠđợi.
Suốt mấy năm qua… Suốt hai ngà y qua… Suốt mấy tiếng vừa rồi…
Chị oằn ngưá»i. Váºt vã. Quằn quại. Miệng mở to. Thở như hụt hÆ¡i. Rên rỉ, Ä‘au đớn như bị tra tấn…
Không thể chịu được nữa, Diệu đưa tay xuống bụng dưới…
Kiên siết chặt tấm thân nõn nà . Äã phải kìm nén mấy năm nay rồi, mấy hôm nay rồi, mấy giá» qua rồi. Không gì bắt ta phải chịu đựng nữa. Em yêu Æ¡i, má»™t lần thôi, rồi chết cÅ©ng thoả. Mà vứt tất cả Ä‘i cÅ©ng xong… Diệu Æ¡i, anh biết Æ¡n em vô cùng…
Giây phút cực khoái là m Kiên bừng tỉnh. Bà ng hoà ng.
Xót xa. Tiếc nuối.
Sáng hôm sau, trước khi Kiên tách Ä‘oà n bay Ä‘i thà nh phố Hồ Chà Minh, trong quán bún bò Huế, Diệu nhìn Kiên đắm Ä‘uối há»i:
- Anh ngủ ngon không?
Kiên không trả lá»i mà hòi lại:
- Em cũng khó ngủ phải không? Anh mơ thấy em đấy!
Chị mở Ä‘iện thoại di động, cho anh xem tin nhắn lưu: "Anh sang vá»›i em Ä‘i. Cá»a không khoá".
Kiên cÅ©ng chìa cho Diệu Ä‘iện thoại cá»§a mình. Dòng tin nhắn không gá»i: "Anh sang vá»›i em nhé!"
Há» nhìn nhau rất lâu. Chị nhắm mắt lại. Hai dòng nước mắt chầm cháºm lăn xuống.
Sau chuyá»n Ä‘i, Diệu xin chuyến công tác vá» Thà nh Há»™i phụ nữ Thanh Hoa.
Triển cứ tá»± nhá»§, hiến nhiên là không có trá»i rồi. Là ngưá»i không tÃn ngưỡng nên cÅ©ng chẳng tin có thánh thần nà o phù trợ. Mình chỉ tin và o mình, tin và o lòng tốt, và o cái thiện ở má»—i con ngưá»i. Thế những chuyện xảy ra gần đây là gì? Mình không bị mù, là ngẫu nhiên, chẳng phải nó gượng nhẹ, nương tay vá»›i mình. Thế còn con bé? Dẫu thế nà o cÅ©ng phải nói rằng nó nhẹ tay. Nó còn má»™t tà tá» tế hay nó tÃnh nước lùi?
Con bé và o đấy dẫu sao cũng bớt căng thẳng và xấu hổ.
Không biết, vá»›i thá»i gian nó có quên được phần nà o.
Bây giá», hoá ra Triển sống độc thân. Trưa cÆ¡m há»™p cÆ¡ quan, tối cÆ¡m bụi. Thỉnh thoảng má»›i ngồi vá»›i Nhâm và Phong. Kể ra, vợ anh cÅ©ng đúng khi bảo Triển nên ngồi nhà .
Giao tiếp bạn bè Ãt hẳn. Không há»p hà nh. Không lá»… lạt. Không há»™i hè. Bù lại, trá»i có mắt hay những xáo trá»™n, va Ä‘áºp cá»§a cuá»™c sống là m văng Ä‘i những liên kết lá»ng lẻo, tạo nên những liên kết má»›i, những tráºt tá»± má»›i? Äiá»u kì diệu là trong cÆ¡n hoạn nạn, anh đã gặp Phong. Äây là sá»± bù đắp lá»›n nhất giúp anh thăng bằng trở lại.
Hôm nay, anh rá»§ Phong Ä‘i ăn tối. Hai ngưá»i Ä‘i bằng chiếc xe tay ga to đùng cá»§a cô. Ä‚n xong Triển đưa Phong vá» nhà mình. Äến cổng anh má»i cô và o ngồi chÆ¡i má»™t lát. HÆ¡n chÃn giá», Phong đứng dáºy. Triển cầm tay cô, nhìn thẳng và o đôi mắt to tròn, khẩn khoản:
- Ở lại với anh.
Phong cũng nhìn thẳng và o mắt Triển:
- Em đã nói rồi… Em tôn trá»ng cuá»™c sống gia đình anh. - Sợ Triển không hiểu hết ý mình, cô nói rà nh mạch. - Việc ấy nếu có, không phải ở nhà anh.
Anh gần như kéo giáºt cô vá» phÃa mình, ôm choà ng lấy, ôm chặt đến ngạt thở rồi buông ra ngay. Hai tay gỡ đầu Phong, hÆ¡i ngá»a mặt cô vá» phÃa sau, nhìn và o mắt cô má»™t lần nữa, rồi má»›i áp môi và o miệng cô. Phong run ngưá»i trong cái hôn mê cuồng cá»§a Triển.
Anh buông cô, kéo ngay ra chỗ dựng xe. Chiếc xe phóng như bay đến một toà nhà sáng trưng.
Ngưá»i bảo vệ đồng phục chỉnh tá», đứng nghiêm trước cá»a kÃnh dà y, rách mắt khi nhìn thấy má»™t ngưá»i đà n ông, bá»™ mặt khá»§ng khiếp, cầm tay cô gái đẹp, tóc cắt ngắn, đôi mắt to trên gương mặt duyên dáng, đôi chân dà i bước lên báºc tam cấp Anh ta đẩy cá»a, đứng tránh sang bên, cúi đầu chà o khách. Khách đưa hai tấm chứng minh thư cho nhân viên lá»… tân, yêu cầu căn phòng đẹp nhất.
Triển má» toang cánh cá»a thông ra ban công.
- Ra đây em!
Cô đến bên anh nhìn xuống.
Má»™t miá»n yên ả, thanh tÄ©nh nÆ¡i là ng quê đồng bằng sông Hồng, mê man mắt nhìn. Ãnh sáng ngá»n đèn cao áp thuá»· ngân soi sáng những chiếc lá súng nhếnh nháng dát bạc trên mặt nước. Hoa tÃm, hoa trắng không chút e ấp, rá»i rợi khoe sắc mặc sức gợi tình. Phong nhắm nghiá»n mắt, ngoan ngoãn nằm yên cho Triển cháºm chạp, từng tà má»™t lần lượt cởi từng chiếc khuy áo.
Anh không nháºn ra vẻ căng cứng nÆ¡i thân thá» cô. Cảm giác thèm muốn khiến anh cứng ngưá»i lại. Toà n thân cô mở ra: núm vú phá»›t hồng như nụ lá»™c vừng sắp nở, cặp chân dà i quyến rÅ© má»i gá»i bà n tay mÆ¡n man… Äá»™t nhiên Triển rá»i khá»i cô. Má»™t tiếng "tách" nhẹ. Căn phòng bừng sáng. Phong bá»—ng hét lên, báºt dáºy, lao đến chá»— công tắc, tắt đèn.
- Sao thế em, anh muốn được ngắm tháºt kỹ tuyệt tác tạo hoá ban thưởng cho mình.
Phong không trả lá»i. Cô lắc đầu nhiá»u lần, thay cho câu: "không được đâu anh". Äôi mắt to tròn long lanh, cô dang rá»™ng cánh tay kéo anh áºp xuống.
Những giây phút tuyệt vá»i…
Như phát hiện ra Ä‘iá»u gì, Triển kinh ngạc kêu lên:
- Thế ra em chưa từng…
- Vâng, chưa từng…
- Trá»i đất Æ¡i, anh, anh… chả ra là m sao cả!
Äôi mắt to, cưá»i mãn nguyện:
- Sao lại thế? Anh… rất là m sao đấy anh yêu ạ!
Äang ngất ngây hạnh phúc, Phong bá»—ng mất hút. Gá»i không trả lá»i. Há»i Nhâm, chị bảo Phong Ä‘i du lịch Singapo.
"Tệ tháºt, chả bảo ngưá»i ta lấy má»™t câu". Triển rÆ¡i và o tình trạng khắc khoải, bồn chồn như lần đầu yêu.
Phong vá», hẹn anh trưa nay lại đến căn phòng nhìn xuống mặt hồ tÃm mÆ¡ hoa súng. Triển háo hức muốn và o cuá»™c ngay. Phong ngăn lại. Hôm nay, cô lạ lắm. Bối rối. Xúc động. Ngưá»i cứ run lên:
- Khoan đã. Em có cái nà y cho anh.
- Cái gì cũng chẳng bằng cái nà y…
NghÄ© là má»™t món quà gì đó nên Triển vừa nói vừa mân mê cấp vú căng mẩy. Phong không có vẻ thÃch thú như má»i lần. Có má»™t Ä‘iá»u gì đó, còn quan trá»ng hÆ¡n cả việc là m tình cá»§a ngưá»i phụ nữ lần đầu yêu. Cô giữ tay anh lại, tay kia vá»›i cái sắc. Äể yên đã nà o anh yêu! - Cô đưa ra trước mặt anh gương mặt cá»§a… chÃnh anh.
Triển giáºt bắn ngưá»i. Sá»ng sốt. Sững sá». Sung sướng.
Không tin và o mắt mình. Dù có hai lá»— nÆ¡i hai con mắt, anh cÅ©ng phải kêu lên: "Äúng là mình đây rồi". Chưa bao giá» kêu trá»i, váºy mà Triển kêu trá»i. Anh áp nó và o mặt mình, quà ng sợi dây qua đầu ra sau gáy, quay và o chiếc gương lá»›n nằm ngang suốt chiá»u dà i chiếc giưá»ng, từng chứng kiến những giây phút tuyệt diệu cá»§a há». Anh hét lên, lạc giá»ng:
- Thu Phong, là m sao em là m được cái nà y?
Vừa nói, Triển vừa quỳ xuống, ôm chặt ngưá»i phụ nữ Ä‘ang rưng rưng nhìn xuống. Hai tay cô lùa và o mái tóc hoa râm ngưá»i đà n ông cá»§a mình. Triển úp mặt và o bụng cô, vùi mặt mình và o đây, như đứa trẻ lên ba là m nÅ©ng mẹ. Phong ngước nhìn ra cá»a sổ. Bầu trá»i vuông xanh thăm thẳm. Má»™t dải mây má»ng như tấm khăn voan lững thững dạo qua. Trong tư thế ấy, Triển không nhìn được gương mặt Phong. Anh không biết, gương mặt cô lúc nà y còn hạnh phúc hÆ¡n cả niá»m hoan lạc má»—i lần anh dìu cô lên chÃn tầng cõi mê. Chỉ cô má»›i biết cÆ¡ thể mình đã có sá»± thay đổi kì diệu chưa từng có trong Ä‘á»i. Khi cái thiên bảo cá»§a anh nháºp và o mình, Ä‘áºu lại thà nh mầm sống, nó kÃch hoạt má»i tế bà o trong cÆ¡ thể. Các hoócmôn hoạt động hết cỡ, tạo nên sá»± biến chuyển lạ kỳ.
Chị thấy mình như được tiếp nguồn sống. Äầu óc luôn phấn chấn. Khoẻ hẳn ra. Máu chảy rần ráºt. Những nÆ¡i nhạy cảm nhất trên cÆ¡ thể Phong lúc nà y như hứng tình, đón đợi.
Là m thế nà o có được cái nà y? Nói đi, anh xin em!
Ấp hai bà n tay và o hai bên má ngưá»i đà n ông đầu tiên mình dâng hiến. Mấy ngón tay má»m ấm xoa nhẹ bên má sần sẹo, nhìn hút và o mắt anh, cô thá»§ thỉ:
- Lúc anh nằm ngá»§. Em chụp mấy kiêu cáºn cảnh mặt anh. Nghe nói bên Sinh có kÄ© thuáºt là m ảnh không gian ba chiá»u, trên cÆ¡ sở ảnh chụp khi đưa và o máy tÃnh. Thế là em Ä‘i. Bằng kÄ© thuáºt vi tÃnh, há» tạo được gương mặt anh như bức tượng ảo. Máy số hoá má»i số Ä‘o cần thiết gương mặt anh. Nhá» thế há» dá»±ng khuôn, đúc má»™t tượng thạch cao. Sau đó đổ silicôn thà nh mặt nạ. Cuối cùng là hoá trang mặt nạ ấy. Thế thôi! - Giá»ng cô tá»± hà o âu yếm - Em không ngá» giống đến thá». Anh tháo ra Ä‘i. Sống bên em, không còn đến nó đâu.
Cuá»™c là m tình hôm nay, cÅ©ng như những cuá»™c trước Ä‘á»u trên cả tuyệt vá»i. Nhưng hạnh phúc nhất vẫn là , sau đó hai cÆ¡ thể, no nê mãn nguyện, thanh thản bên nhau trò chuyện. Câu chuyện giữa hai ngưá»i yêu hôm nay có thêm cái ân, cái nghÄ©a, cả nguồn thương cảm sâu xa.
Và o ngà y là m việc cuối tuần, Triển gá»i Ä‘iện cho Nhâm.
Anh định ra mắt bạn vá»›i gương mặt má»›i cá»§a mình, trong má»™t bữa cÆ¡m thân máºt ba ngưá»i, thì chị thông báo, Phong Ä‘i công tác nhiá»u ngà y, kết hợp vá»›i nghỉ phép thăm ngưá»i thân. Mấy ngà y sau, vẫn không liên hệ được. Triển há»i Nhâm: "Thế cô ấy không liên lạc vá»›i toà soạn à ? "Liên hệ vá»›i toà soạn hay không thì không biết. Còn liên hệ vá»›i tôi thì không". Anh tá»± trách mình Ä‘oảng. Chỉ biết đây là quân bạn mình. Chẳng biết nhà ở đâu. Không nhẽ bây giá» má»›i há»i thì vô duyên quá, nhưng cÅ©ng chẳng có cách nà o khác. Triển đà nh nhá» má»™t ngưá»i bạn kiếm cá»› đến tìm Phong.
Một ngôi nhà hai tầng kiểu cũ, trong một ngõ sâu, nhưng là ngõ riêng, không chung đụng với ai. Bà mẹ Phong chỉ nói là con gái đi công tác. Vẫn không liên lạc được.
Mươi hôm sau, không thể chịu được nữa, Triển lại gá»i cho Nhâm. Nhâm trả lá»i, Phong xin là m việc luôn ở Văn phòng Äại diện báo tại Sà i Gòn. Anh liên hệ vá»›i văn phòng ấy để tìm số máy cá»§a Phong thì được trả lá»i, cô không có số máy bà n. Hòi số máy di động má»›i thì văn phòng nói, đã bị cướp giáºt. Triển láºp tức bay và o. Nhân thể thăm con gái. Hai ngà y liá»n, anh ngồi ra ở đấy. Má»›i đầu còn ngồi trong văn phòng. Sau thấy chướng, đà nh ra quán giải khát gần đấy để "phục kÃch". Không thấy Phong đến văn phòng. May nhân viên ở đây cÅ©ng đã nghe tên tuổi nhà báo chống tiêu cá»±c nôi tiếng nà y, nên tá» ra kÃnh nể anh. Há» bảo, cô không có trách nhiệm trá»±c ở văn phòng như há», nên chỉ tạt qua. Có khi mấy ngà y không đến.
Há»i ở đâu, há» bảo, cÅ©ng chưa đến nhà bao giá» nên không biết.
Triển đà nh bay ra.
Tà i sản của ngudoc
21-10-2008, 09:20 PM
Phi Thăng Chi Háºu
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
Chương 23
Äang lÆ¡ mÆ¡ ngá»§, Thảo Tần nghe thông báo thắt dây an toà n. Máy bay bắt đầu hạ dần độ cao. Tiếng động cÆ¡ nhẹ bẫng Ä‘i. Ngưá»i mừng vì sắp trở vá» nhà . Ngưá»i mừng vì sắp được đặt chân lên thá»§ đô ánh sáng châu Âu. Sau hÆ¡n mưá»i giá» bay, lẽ ra Tần cÅ©ng sẽ thở phà o, sắp kết thúc những giá» phút đằng đẵng trong thấp thá»m, lo âu. Trái lại, cà ng lo lắng gấp bá»™i.
Chỉ tại chị đã Ä‘á»c cuốn bút ký cá»§a má»™t nhà văn viết vá» ngà nh hà ng không. Nhá»› gì chả nhá»›, lại nhá»› rất rõ là , tá»· lệ tai nạn hà ng không cao nhất lúc máy bay tiếp đất. Thì mấy chục năm trước, chồng bạn Tần cÅ©ng tá» nạn, khi máy bay ta hạ cánh xuống sân bay Băng cốc là gì. "Ngá»™ nhỡ…", lại "ngá»™ nhỡ", và bây giá» thêm: "Lạy giá»i đừng xảy ra chuyện gì, cho mẹ con tôi gặp nhau".
Má»—i lần máy bay hẫng má»™t cái, Tần lại co rúm ngưá»i lại, hai tay nắm chặt thà nh ghế. Lúc hai bánh sau chạm đất, máy bay giáºt nhẹ, mặt chị tái Ä‘i. Cho đến lúc nó từ từ lăn bánh và o cá»a ga chị má»›i thở phà o. Hú vÃa! Toà n thân lá»ng ra như được cởi trói. Nặng nhá»c đứng dáºy. Bây giá» má»›i tin rằng mình vẫn… sống! Bây giá» má»›i nghÄ© tá»›i con.
Gá»›m, cái sân bay rá»™ng kinh ngưá»i. Tân SÆ¡n Nhất so vá»›i nó chỉ như sân bay Côn Äảo so vá»›i Tân SÆ¡n Nhất. Tần má»›i biết hai sân bay ấy và sân bay Ná»™i Bà i, nên nghÄ© váºy. Cứ như má»™t thà nh phố nhỠấy. Không biết phải qua lại bao nhiêu lần má»›i là m quen được cái tÃn đồ bát quái nà y. Ngưá»i ra đón đông quá. Theo hẹn, ra khá»i cá»a, tạt sang phải, cứ đứng đợi trong phạm vi năm chục mét vuông, Thùy Dương sẽ ra đón.
Kiên hay Ä‘i nhiá»u nên có kinh nghiệm. Anh dặn vợ, chá»› có để đồ đạc trong nhiá»u cái đựng khác nhau. Nhiá»u nhất chỉ là hai thứ. Hai thứ phân cho hai tay là nhiá»u. Tốt nhất là má»™t cái, dù to, còn cái kia, tháºt nhá», có thể Ä‘eo, khoác lên ngưá»i cà ng tốt, phải để má»™t tay tá»± do. Hai tay cùng bị hai thứ đồ đạc trói buá»™c sẽ khó xoay xoả khi có sá»± cố. Cái kiểu tay xách, nách mang dá»… quên lắm.
Mắt Tần dá»›n dác nhìn ra phÃa trước ga, cố Ä‘á»c các biển cầm tay cá»§a những ngưá»i ra đón. Nhiá»u biển quá. Cứ như Ä‘i biểu tình ấy. Äá»™t nhiên chị Ä‘á»c thấy hai dòng chữ: "Chà o đón mẹ Thảo Tần. Con Thuỳ Dương - Misen". Ba chữ "Mẹ Thảo Tần" chữ to, các chữ khác nhá» hÆ¡n. Mừng quá, nhưng chị vẫn thầm kêu lên: "Ãi chà , đã mẹ con rồi đây. Thế nghÄ©a là … "
Tần kéo valy nhÃch dần vá» phÃa ấy.
Chà ng trai cầm tấm biển giÆ¡ cao, không biết có ngưá»i chăm chú nhìn mình. Anh ta cao quá. Con chị chỉ đến vai. Da trắng ngần, tóc như những sợi tÆ¡ non đầu kén, mặt hÆ¡i dẹt, mắt sâu, mùi dá»c dừa… - gương mặt Ä‘iển hình cá»§a đà n ông Pháp.
Thùy Dương đứng sát bên Misen, đảo mắt dò tìm mẹ trong đám đông. Ngưá»i Ä‘an qua Ä‘an lại trước mặt chị, nên Dương chưa nhìn thấy mẹ. Chiếc valy kéo là m chị không Ä‘i nhanh được.
Nhưng tháºt lạ. Ná»a muốn đến bên con tháºt nhanh, nữa muốn cháºm lại hay cứ đứng thế nà y nhìn ngắm nó thôi.
"Kiên Æ¡i, em không biết nên thế nà o đây? Äiá»u anh và em lo lắng đã sá» sá» trước mắt rồi. Con bé sẽ ra sao vá»›i chà ng trai da trắng đẹp mã kia? Thế là sá»›m hay muá»™n? May hay rá»§i?"
Những câu há»i ngốn ngang là m bước chân chị nặng ná», nấn ná, ná»a bước, ná»a dừng.
Trong má»™t khoảnh khắc, trước mặt Tần không có ai qua lại, Dương bá»—ng nháºn ra mẹ, chỉ cách mình mấy bước chân.
Nó kêu lên mừng rỠrồi chạy à o đến, dang hai tay, ấp cả tấm thân con gái và o mẹ. Tần buông tay nắm valy, hai tay cũng ôm chặt con gái. Chỉ hai bước chân, Misen đã đến bên chị tiếng Việt hết sức rõ rà ng:
- Con chà o mẹ.
Cân nhắc má»™t thoáng, chị đáp lại bằng cách gá»i trung tÃnh:
- Chà o anh!
Dương rÃu rÃt:
- Mẹ có mệt lắm không? Chưa bao giỠmẹ đi một chặng dà i thế nà y nhỉ? Bố có khoẻ không mẹ. Bố cũng lại công tác rồi, phải không ạ?
Misen bảo Thùy Dương:
- ÄÆ°a mẹ vá» nghỉ ngÆ¡i đã em, - anh ta nhìn Tần, - để con kéo valy cho mẹ.
Tần thấy khó xá». Xưng hô là thể hiện má»™t thái độ. Xưng "mẹ" vá»›i anh ta, tức là đã chấp nháºn anh ta và o gia đình mình rồi. Tốt nhất là tránh. Trong lúc Misen đến bãi gá»i xe, hai mẹ con đứng trên hè nói chuyện. Chị thấy con gái xinh hÆ¡n ngà y ở nhà . Da trắng hồng, mắt ướt long lanh. Nhưng hình như đôi mắt ấy, tránh nhìn lâu mắt mẹ. Nó mặc kiểu nà y đẹp hÆ¡n: váy ngắn bó, áo phông. Có vẻ định nói gì, nhưng lại thôi. Chị há»i thẳng:
- Con muốn nói vá»›i mẹ Ä‘iá»u gì phải không?
Thảng thốt, nó chối:
- Không đâu mẹ? Con chỉ muốn há»i xem, mẹ muốn ở đâu?
Ngạc nhiên, chị xoay mặt nó lại, buộc nó nhìn thẳng và o mắt mình:
- Æ hay, sao lại há»i thế. Mẹ sang thăm con thì ở vá»›i con chứ ở vá»›i ai. Không lẽ con có mấy chá»— ở à ?
Giá»ng nó yếu Ä‘i:
- Nhưng bây giá», con không ở chá»— cÅ© nữa.
- Sao thế?
- Ngưá»i ta… Ngưá»i ta không cho thuê nữa…
Tần đã lỠmỠđoán ra. chị gay gắt:
- Con bắt đầu nói dối từ bao giỠđấy? - Chị nghiêm giá»ng – Thế bây giá» con ở đâu?
Mắt nhìn xuống chân, nó lý nhÃ:
- Con ở… con ở với Misen.
Äiếng ngưá»i. Hai tay Tần nắm hai vá»›i con, giáºt giáºt, lay lay như đánh thức ngưá»i mê ngá»§:
- Sao con là m thế hả? Sao con dám giấu bố mẹ hả? Con có hiểu như váºy là thế nà o không?
Tần sốc. "Là m thế nà o bây giá». Mất con rồi! Äau quá anh Æ¡i:
Không hiểu nước mắt chị chảy ra từ lúc nà o. Thuỳ Dương cuống quÃt:
- Con xin mẹ, mẹ bình tÄ©nh lại Ä‘i. Không có chuyện gì nghiêm trá»ng đâu ạ.
"Sai lầm không thể nà o gỡ lại được!"
Thấy má»™t chiếc xe Peugeot chầm cháºm tiến lại, Ä‘oán là xe cá»§a Misen, Tần quả quyết bảo con gái:
- Con gá»i taxi đưa mẹ vá» sứ quán. Có vá» vá»›i mẹ không thì tùy!
Thuỳ Dương không ngá» mẹ quyết liệt thế. Nó biết, mẹ đã nói là là m. Không thể nà o thay đổi được. Nó đến chá»— Misen - lúc nà y đã mở cốp xe, chuẩn bị cho valy Tần và o - nói Ä‘iá»u gì nó. Misen cau trán, có vẻ nghÄ© lung lắm. Rồi anh ta cÅ©ng lấy Ä‘iện thoại ra gá»i. Taxi đến ngay. Trong khi ngưá»i lái xe đưa valy lên xe, Misen đến trước mặt Tần, cúi đầu rà nh rẽ:
- Con xin được nói vá»›i mẹ Ä‘iá»u nà y: trước sau, thế nà o con cÅ©ng là con rể mẹ, - anh ta quay sang Thùy Dương, - em vỠở vá»›i mẹ, anh vá» mang quần áo, đồ dùng cá nhân cá»§a em đến. Con xin phép Ä‘i ngay, vì không được đỗ xe ở đây lâu.
Kiên đã Ä‘iện cho má»™t ngưá»i bạn, bà thư thứ nhất sứ quán Việt Nam tại Pháp, như má»™t phương án dá»± phòng, nên má»i chuyện cÅ©ng đơn giản. Sứ quán vốn là chá»— tá túc cho các cán bá»™ trong nước có công việc qua lại. Tần được bố trà ở căn phòng đẹp nhất.
Là bạn Kiên nói thế, chứ Tần hoà n toà n dá»ng dưng chuyện ăn ở. Äến cả Paris hoa lệ bấy lâu ao ước chiêm ngưỡng, lúc nà y cÅ©ng chả còn ý nghÄ©a gì. Suốt từ sân bay vá» sứ quán, số 60 - 62, con phố nhá» mang tên nhà Phê bình Văn há»c nổi tiếng - Boalô, xe qua những đưá»ng giao cắt hai, ba tầng, qua đưá»ng hầm sáng trưng, Tần không nhìn thấy gì qua con mắt má»ng nước.
Vừa khép cá»a xong, chị đã nằm váºt xuống giưá»ng.
Thùy Dương ghé ngồi xuống cạnh. Chị ngồi phắt dáºy, mở valy lấy quần áo, Ä‘i vá» khu phụ phÃa cuối hà nh lang, dùng chung cho mấy phòng, theo lá»i dặn cá»§a nhân viên sứ quán. Chị cố nén cÆ¡n giáºn, hy vá»ng sau khi tắm táp đầu óc sẽ tỉnh táo hÆ¡n, bình tÄ©nh hÆ¡n để nói chuyện vá»›i con. Chị không há» thấy bất tiện vá»›i Ä‘iá»u kiện ăn ở, không bằng, ngay cả nhà cá»§a mình ở Thanh Hoa.
Bây giá» phải nhìn nháºn và giải quyết sá»± việc như nó đã xảy ra, chứ không phải phê phán nó, lên án nó. Là m thế nà o để cứu vãn tình bình, để nó bá»›t xấu Ä‘i. Sai lầm là sai lầm cá»§a mình. Äà nh là không thế sá»a chữa được. Chỉ có thể hạn chế háºu quả cá»§a nó thôi. Tại mình cÅ©ng chạy theo mốt cho con di há»c. Bảo nó há»c ở nhà thì nó há»c ở nhà , báo nó Ä‘i thì nó Ä‘i. Nó có nằng nặc đòi Ä‘i như con ngưá»i ta đâu? Nó có cần cách ly vá»›i lÅ© bạn xấu, má»›i phải chạy bằng được cho nó Ä‘i chứ. Tại mình không tÃnh hết nước, đã vô tình đặt nó và o hoà n cảnh thuáºn lợi. Cho tình cảm tá»± nhiên phát triển. Trách nó má»™t, phải trách mình mưá»i. Bây giá» chuyên đã như thế, phải giải quyết trên cÆ¡ sở thức tế thôi. Em nghÄ© thế, có phải không anh ?
Äể cho vòi hoa sen phun từ đầu xuống mình, Tần thầm trò chuyện vá»›i chồng như thế. Trở lại phòng, mặt đã bá»›t nặng ná». Chị báo:
- Con tắm đi cho thoải mái.
Thấy mẹ chá»§ động há»i, con bé mừng lắm:
- Con đợi Misen mang đồ đến đã mẹ ạ.
Äã dịu lại sau cÆ¡n choáng, tay chị quà ng qua vai, kéo con và o lòng. Con bé ngả và o lòng mẹ. Ấm áp. Tin cáºy. Nó cảm thấy mình lại bé bá»ng trong vòng tay mẹ, như ngà y xưa vẫn còn bú tÃ. Tá»± nhiên, tay nó lần và o dưới vạt áo mẹ lần lên. Nó chợt nhá»› ra, tà mẹ căng lên thế nà y là mình sắp có em đây. Tần nhá»§n ngưá»i. Xúc cảm ngưá»i mẹ vừa bạt Ä‘i, lại dá»™i lên như sóng oà m oạp vá»— bá».
Nó thầm thì:
- Bên nà y trai gái hôn nhau, cÅ©ng chả khác gì ngưá»i lá»›n bắt tay lúc gặp nhau, lúc chia tay đâu mẹ ạ. Hoặc như hai ngưá»i lá»›n khác giá»›i quen biết thôi. Khi ấy ngưá»i phụ nữ hÆ¡i nghiêng đầu, hướng má ra phÃa trước để ngưá»i đà n ông khẽ áp má và o thôi.
Má»›i đầu, con vá»›i Misen cÅ©ng như thế. Rồi má»™t lần, Misen bảo con: "Môi Thùy Dương đỠnhư quả dâu chÃn ấy. Mình thèm quá". Thú tháºt vá»›i mẹ là con rất thÃch Misen. Mấy đứa con gái lá»›p con Ä‘á»u thÃch. Misen há»c khá nhất trong bá»n con trai. Mà Misen đẹp trai thế nà o thì khá»i phải nói rồi. Riêng con, lại có lý do khác: Misen như ngưá»i đồng hương ấy. Hiểu Việt Nam chẳng kém gì con. Và anh ấy nói tiếng Việt thì mẹ biết rồi.
Má»™t chà ng trai như thế, là m sao con không yêu hả mẹ? Con há»i Misen: "Bạn có phải là ngưá»i nghị lá»±c không? "Sao không?" "Thế thì cố nhịn Ä‘i, dâu còn xanh lắm, đừng thấy đỠđã tưởng chÃn". Tháºt lòng là con đã chÃn vá»›i Misen rồi. Anh ấy xoè tay, nâng cằm con lên, nhìn và o mắt con bảo: "Nghị lá»±c không dùng trong trưá»ng hợp nà y. CÆ¡m treo, mèo nhịn đói là nghÄ©a là m sao? Dâu xanh, Misen sẽ dấm cho nó chÃn".
Con cố kéo dà i, cố trì hoãn, mặc dù trong bụng rất muốn nó sẽ đến. Con đùa: "Thì thắp hương, dấm như dấm chuối tiêu Ä‘i, Hai tay Misen giữ hai bên mang tai con, quả quyết: "Không, sẽ dấm theo kiểu cá»§a Misen thá» nà y nà y…". Vừa nói, Misen vừa nghiêng đầu, để chiếc má»§i dá»c dừa tuyệt vá»i không chạm và o má»§i con, rồi hôn con đến ngạt thở.
Chưa bao giá» con biết cái gì ngá»t ngà o đến thế, tuyệt diệu đến thế… Nó là m con vừa yếu má»m Ä‘i, vừa cứng cáp lên, vừa như chết lả Ä‘i, lại vừa như được tiếp thêm nguồn sống. Con bá»—ng thấy cuá»™c Ä‘á»i thanh thản, bình yên. Không còn gì phải lo lắng, sợ hà i. Hôm nay cÅ©ng thế, mà ngà y mai cÅ©ng thế.
Thế là đúng hay sai, con cÅ©ng không biết. Chỉ biết là , ngà y trước, con được sống trong yêu thương, đùm bá»c cá»§a bố mẹ, bây giá» Ä‘ang sống trong niá»m hạnh phúc không cùng vá»›i Misen… Con nghĩ… có hai Ä‘iá»u bố mẹ lo cho con, thì cả hai Ä‘á»u không xảy ra. Má»™t là , việc há»c sẽ sa sút. Vá»›i chúng con thì ngược lại. Hai là , con có bầu, phải Ä‘i giải quyết ở bệnh viện. Cả Ä‘iá»u nà y nữa mẹ cùng hoà n toà n yên tâm mẹ ạ!
- Thôi được, mẹ hiểu tình cảm cá»§a con. Con Ä‘ang sống trong hạnh phúc. Äiá»u nà y chắc không sai. Nhưng đấy là hôm nay. Còn ngà y mai, ngà y kia… hai đứa định liệu thế nà o?
- Thì chúng con sẽ chÃnh thức thà nh vợ chồng. Con sẽ là m việc ở bên nà y. Thỉnh thoảng sẽ vá» vá»›i bố mẹ, hoặc bố mẹ sẽ sang thăm chúng con. Con nghÄ©, sau nà y việc Ä‘i lại sẽ không khó khăn như bây giá»â€¦
Tần không dám nói vá»›i con, mối lo lắng nghi ngá» cá»§a mình vá» tÃnh Ä‘á»ng đảnh, thất thưá»ng trong hôn nhân giữa hai ngưá»i, ở hai ná»n văn hoá khác nhau, nhất là Äông - Tây. Nói ra bây giá» nó không hiểu. Nó Ä‘ang mù mà u, không nháºn ra bất kỳ mà u gì khác, ngoà i mà u hồng.
- Con biết đấy, ở nước mình, qua đêm ở nhà bạn trai khi chưa cưới, là điá»u không thể hiểu nổi…
Tần định nói: "Con nhà có giáo dục, ngưá»i con gái tá»± trá»ng không ai là m thế", nhưng chị đã kịp dừng lại. Lúc nãy đã tá»± dặn là không phê phán, không lên án cÆ¡ mà . NghÄ© thế chị bẻ sang cách nói khác:
- Äến nước ở hẳn nhà bạn trai thì… kỳ quặc hết chá»— nói… Mẹ…
Nói đến đấy, Tần nghẹn lại như sắp khóc. Chị không trách cứ con. Nhưng cái giá»ng Ä‘au đớn, cám cảnh cá»§a chị là m nó động lòng. Nó rÆ¡m rá»›m nước mắt:
- Con xin lá»—i mẹ. Con là m mẹ lo buồn. Thế bây giá», mẹ bảo con phải là m gì?
Nói thế, là còn có thể dạy được. Nhưng chÃnh Tần cÅ©ng không biết nên thế nà o. Misen có má»™t căn há»™ riêng. Chúng nó Ä‘ang trong thá»i kỳ nghiện nhau như nghiện ma tuý. Có bảo nó lại thuê nhà trỠở, có thể nó sẽ thuê, sẽ ở. Thế lúc mình vá»? Nó vẫn đến vá»›i nhau. Hoặc ở nhà Misen, hoặc ở chá»— con mình. Là m sao biết được? Ngay ở Việt Nam, bây giá» chuyện nam nữ sinh viên góp gạo thổi cÆ¡m chung, sống chung, sống thứ đã không còn là chuyện lạ.
Bên nà y, há» cứ sống vá»›i nhau, như vợ chồng, rồi sinh con. Cho đến khi con lá»›n má»›i là m lá»… cưới là chuyện bình thưá»ng. Nếu chán thì chia tay. Gặp má»™t ngưá»i khác mà thÃch thì chỉ cần nói má»™t câu, "Từ trước đến nay, anh vẫn yêu em, nhưng từ khi gặp X, anh không còn yêu em nữa. Chúng ta hãy coi nhau như những ngưá»i bạn". Xong!
Khốn ná»—i, ngưá»i mình chưa chấp nháºn lối sống ấy. Bây giá» chúng nó dÃnh nhau thế nà y… Cà ng nghÄ©, Tần cà ng tá»± trách mình và trách chồng, đã không tÃnh đến tình huống nà y.
Tần định sẽ há»i ý kiến chồng. Nhưng lại nghÄ©, Kiên cÅ©ng khó lòng đưa ra má»™t giải pháp nà o khác, đà nh bảo con:
- Mẹ không biết nên thế nà o, khi má»i việc đã thế nà y. Con đã là m thì phải sẵn sà ng đón nháºn những gì nó mang lại. Mẹ mong con không gặp Ä‘iá»u gì bất hạnh.
- Cảm Æ¡n mẹ. Con cÅ©ng mong như thế. Con chỉ biết, bây giá» con Ä‘ang hạnh phúc bên anh ấy. Con nghÄ©, Ä‘á»i ngưá»i, yêu má»™t ngưá»i cÅ©ng yêu mình là điá»u quan trá»ng nhất, là vô cùng hạnh phúc. Con sẽ đẻ những đứa cháu rất xinh, rất đẹp trai, rất thông minh cho mẹ, mẹ ạ.
Nghe con gái nói, Tần cà ng thấy lo. Dù biết thế là thừa. Mà cÅ©ng chẳng biết lo gì. Cứ lo mÆ¡ hồ thế thôi. Nó hồn nhiên quá đơn giản quá. Có lẽ bởi Ä‘á»i nó, má»›i chỉ là bắt đầu, và đá»u thuáºn lợi, thà nh công.
Misen mang má»™t valy đồ dùng cá nhân, máy tÃnh xách tay và má»™t Ãt sách vở cho Thuỳ Dương. Anh chà ng giục ngưá»i yêu giúp mẹ chuẩn bị Ä‘i ăn. Misen cứ má»™t Ä‘iá»u mẹ, hai Ä‘iá»u mẹ.
Tần vẫn cứ anh - tôi. Nó đã bắt cả hồn lẫn xác con gái mình, là m bá»™ lạnh nhạt vá»›i nó là không phù hợp, và sẽ đặt con gái và o tình trạng khó xá». Vá»›i lại… chị cÅ©ng muốn qua cÅ©ng cách đối xá», xem anh chà ng nà y là ngưá»i thế nà o, nên cứ để anh ta đạo diá»…n. Dương thấy mẹ không phản đối kịch bản cá»§a ngưá»i yêu thì vui lắm. Vì không có chá»— nà o lánh cho hai mẹ con thay quần áo, Misen phải ra ngoà i, sau lá»i dặn: "Con đợi mẹ và Thuỳ Dương ngoà i xe"
Bây giá» chị má»›i có cảm hứng ngắm thà nh phố hoa lệ. Lúc qua con đưá»ng hầm sáng rá»±c để và o trung tâm thà nh phố, Misen nhắc:
- Mẹ ạ, má»™t tà tẹo nữa ta sẽ qua đúng chá»— xe cá»§a công nương Diana gặp nạn… Äây, đúng chá»— nà y…
Tần bá»—ng má»§i lòng. Mái tóc bạch kim tháºt ấn tượng, đôi mắt xanh long lanh. Chiếc mÅ©i cao thanh tú, trên gương mặt mê hồn và nụ cưá»i thân thiện, quyến rÅ©, dù đà n ông hay đà n bà . Ngưá»i đẹp thế, tấm lòng bao dung thế mà phải chết trong Ä‘au đớn tá»™t cùng. Hạnh phúc lứa đôi cá»§a ngưá»i đà n bà ấy buồn quá. Chả biết trong quãng cưá»i ngắn ngá»§i cá»§a mình, ngưá»i đà n bà đẹp ấy hạnh phúc vá»›i ai: Thái tá»? Chà ng dạy cưỡi ngá»±a hay tỉ phú ngưá»i A Ráºp? Hay má»—i ngưá»i Ä‘em đến cho con ngưá»i bạc mệnh ấy má»™t kiểu hạnh phúc khác nhau?
- PhÃa trên đưá»ng hầm nà y, ngưá»i Pháp dá»±ng má»™t đà i tưởng niệm bà ấy mẹ ạ…
Qua cầu Äác-côn, sang đảo XÃt trên sông Xen, Misen dẫn mẹ con chị thăm nhà thá» Äức Bà . Anh chà ng Misen chụp cho mẹ con Tần mấy kiểu ảnh. Thuỳ Dương báo Misen nhá» ngưá»i bấm máy để chụp cùng vá»›i mẹ con mình. Tần định lấy cá»› không chụp ba ngưá»i để không chụp cùng Misen, nghÄ© thế nà o lại thôi. Misen nói vá»›i chị:
- Có má»™t Ä‘iá»u nên biết là mẹ Ä‘ang đứng ở Ä‘iểm gốc cá»§a tất cả quốc lá»™ trên toà n nước Pháp, tức là điểm xác định cây số không cho tất cả quốc lá»™ ấy.
Tần phải thừa nháºn anh chà ng nói năng lá»… phép. Äể bá»›t phải xưng hô, Tần chỉ gáºt đầu tán thưởng, không há»i gì thêm.
Misen lại thuyết minh:
- Mẹ ạ, sông Xen là con sông lá»›n thứ hai cá»§a nước con. Nó dà i 775 km. Có bốn lăm chiếc cầu bắc qua. Riêng Paris có ba mươi chiếc. Con sẽ đưa mẹ Ä‘i qua má»™t chiếc cầu đặc biệt: Cầu Côngcoóc. Nó đặc biệt vì má»™t phần được xây bằng đá lấy từ ngục Batsti, sau khi nhà ngục nà y bị đánh chiếm ngà y 14-7-1789 - sá»± kiện được coi là phát súng mở đầu cho cuá»™c Cách mạng Tư sản già nh tá»± do. Nó được chá»n là m ngà y Quốc khánh nước con mẹ ạ!
Misen đưa mẹ con Tần đến ăn ở nhà hà ng Việt Nam "Em và tôi", ở đưá»ng Tônbiắc, quáºn 1. Ngưá»i Việt Nam và những ngưá»i Pháp từng sống ở Việt Nam rất mê thá»±c đơn nhà hà ng nà y. Các thứ mắm tôm ngoà i bắc, mắm chua Huá», đến mùi, thìa là , rau thÆ¡m, ngổ… có tất. Mùa nà o thức ấy.
Tất nhiên là đắt nhiá»u so vá»›i giá cả ở Việt Nam. Sau má»™t ngà y dà i, lo hão huyá»n, lo chuyện con gái, ăn uống chả ra sao, Tần thấy ngon miệng. Misen cÅ©ng cầm đũa. Anh chà ng ra dáng chá»§ nhà và chá»§ bữa, dùng má»™t đôi đũa riêng tiếp thức ăn cho hai mẹ con Tần. Thuỳ Dương biết mẹ không chấp nháºn việc mình là m nên không dám chá»§ động há»i chuyện mẹ, ngoà i việc há»i thăm sức khoẻ ông bà ná»™i, ông bà ngoại, vợ chồng bác Äại, cu Thà nh. Nó chăm chú quan sát, cố Ä‘oán xem mẹ Ä‘ang nghÄ© gì.
Tần thấy, có lẽ nên chủ động trò chuyện với Misen, để hiểu thêm anh ta.
- Nghĩ thế nà o mà anh đưa Thuỳ Dương vỠở cùng?
- Chắc mẹ biết là khi yêu nhau, ngưá»i ta có nhu cầu gần gụi nhau. Con có má»™t căn há»™ riêng, mà Thuỳ Dương thì phải ở trá». Ở vá»›i nhau sẽ đỡ tốn hÆ¡n, nhất là chuyện ăn uống và đi lại. Chúng con lại giúp đỡ được nhau trong há»c táºp và sinh hoạt.
- Vá» lâu dà i, anh tÃnh thế nà o?
- Có gì mà phải tÃnh hả mẹ? Mấy năm nữa ra trưá»ng. Con sẽ ra trước Thuỳ Dương má»™t năm. Chúng con cÅ©ng vẫn cứ ở đấy thôi. Äến lượt Thuỳ Dương ra trưá»ng. Chúng con sẽ tìm việc là m ở bên nà y, hoặc vá» Việt Nam. Con nghÄ©, vá»›i ngưá»i có chuyên môn khá thì không khó.
- Chuyện hôn nhân thì thế nà o?
Chúng con sẽ thà nh vợ chồng. Nhưng chắc chắn phải nhiá»u năm nữa, khi công việc ổn định, thu nháºp ổn định. Có thể phải có má»™t chiếc xe hÆ¡i nữa cho Thuỳ Dương Ä‘i là m, nếu không tiện đưá»ng vá»›i con.
Anh ta thẳng thắn nói những dá»± định cá»§a mình bằng má»™t giá»ng đà ng hoà ng, tá»± tin. Tháºt ra, há»i chuyện con gái, Tần đã biết rồi, muốn nghe từ miệng anh thá» xem thế nà o thôi. Tần nhìn anh chà ng ăn rất… đẹp. Tay đũa gặp rất khéo. Chỉ tay trai cầm bát cÆ¡m trông rất ngá»™: cả bốn ngón tay má»™t bên, bên kia là ngón cái, không đỡ lấy trôn bát mà cầm ngang thân bát. Tối vá», Tần bảo con gái, sao không dạy Misen cách cầm bát thì Thuỳ Dương cưá»i, kể: "Con nói rồi, nhưng anh ấy bảo ngón tay anh dà i, cầm thế vẫn chắc, mà vi trùng ở đầu ngón tay cái, không thể rÆ¡i và o bát như cách cầm cá»§a ngưá»i mình được".
Trở vá» sứ quán, Misen dùng má»™t ổ dây Ä‘iện mang theo, nối đến bà n để cắm máy tÃnh. Anh ta há»i Tần:
- Mẹ cho con biết thá»i gian ở bên nà y, những dá»± kiến cá»§a mẹ, để con giúp mẹ lên chương trình thăm Paris. Và nếu mẹ có kế hoạch thăm chá»›p nhoáng mấy nước láng giá»ng thì chúng con sẽ thu xếp Ä‘i cùng mẹ cho vui.
Chẳng thể nà o khác, chẳng cách nà o khác, Tần đà nh phải dá»±a và o anh ta váºy:
- Tôi chỉ có mưá»i ngà y.
Tháºt ra, chị xin phép Ä‘i hai tuồn hoặc hÆ¡n cÅ©ng được. Nhưng không còn hà o hứng Ä‘i chÆ¡i trong tình cảnh nà y. Nếu Kiên Ä‘i cùng, đã Ä‘i má»™t nhẽ… việc quan trá»ng nhất là xem tình hình con gái thế nà o để giải quyết tại chá»— thì Tần không là m được gì. Hai đứa thì vẫn Ä‘i há»c, không rÆ¡i và o dịp nghỉ cá»§a chúng. Bá»n há»c trò ở nhà chắc cÅ©ng ngóng chị vá». Suy Ä‘i tÃnh lại, Tần quyết định rứt ngắn cuá»™c Ä‘i lại như thế, kế cả hai ngà y Ä‘i vá».
Vá»›i thá»i gian Ãt á»i ấy, mẹ cÅ©ng phải thăm được những Ä‘iểm tiêu biểu cá»§a Paris. Con sẽ láºp má»™t chương trình sÃt sao để mẹ thăm mấy Ä‘iểm, con kể mẹ nghe. Tất nhiên là tháp Epphen nà y, Khải hoà n môn nà y, vưá»n Lúcxămbua, Huy-gô miêu tả trong Những ngưá»i khốn khổ nà y, Trung tâm văn hoá Pompidu nà y. Rồi mẹ cÅ©ng phải thăm cÅ©ng Ä‘iện Vécsay, bảo tà ng Luvre nữa chứ. Ã, thế nà o mẹ cÅ©ng phải thăm ngò hẻm Cômpoanh nÆ¡i Bác Hồ từng sống từ năm 1921-1923. Dù bây giá» căn phòng số 9 ngà y xưa Bác ở, vá»›i viên gạch hồng sưởi ấm không còn. Nhưng con hẻm thì vẫn còn, vá»›i má»™t tấm biến đồng và má»™t bồn hoa.
Thuỳ Dương thêm:
- Thế nà o cÅ©ng phải đưa mẹ Ä‘i chÆ¡i trên sông Xen để mẹ ngắm Paris từ má»™t góc nhìn khác, và ngắm những cây tiêu huyá»n không có ở Việt Nam anh ạ.
HÆ¡n má»™t năm, sau ngà y biệt phái và o thà nh phố Ho Chà Minh công tác, Thu Phong gá»i Ä‘iện báo cáo tổng biên táºp, mẹ con cô sẽ bay in và o ngà y mai, sáng sau sẽ đến toà soạn.
Chiếc xe taxi vừa đỗ. Ngưá»i lái xe mở cá»a cho khách
Ông bảo vệ kiêm thưá»ng trá»±c nhìn ra, chạy mấy bước và o trong gá»i to: "Má»i cả nhà ra đón mẹ con phóng viên nhé!", rồi chạy vá»™i đến cạnh xe. Phong tháºn trá»ng đưa má»™t chân ra, khẽ xoay ngưá»i đưa nốt chân kia ra khá»i xe. Ông bảo vệ tay phải nắm cánh tay Phong vừa nâng vừa kéo từ từ, tay trái che lên đầu cô, sợ chạm và o thà nh trên xe. Äám phụ nữ mẫn cảm hÆ¡n vá»›i trẻ nhỠđã chạy ra. Má»™t cô nhanh tay già nh được quyá»n đón cháu bé, miệng xuýt xoa: "Xinh quá, kháu quá giống mẹ quá". Mấy cô khác, ngưá»i dắt tay Phong và o, ngưá»i cầm đồ đạc lỉnh kỉnh cho chị. Nhâm từ trên gác xuống. Chiếc váy Ä‘en lấm tấm hoa đỠloà xoà bên mắt cả chân. Tay cầm má»™t bó hoa, tươi cưá»i:
- Nữ phóng viên tà hon cá»§a tôi đâu, cho tôi bế cái nà o. - Chị ôm lấy Phong. - Mừng em đã thà nh ngưá»i mẹ, thay mặt toà soạn, tặng em bó hoa tươi. Chúc mẹ con hạnh phúc.
Các cán bá»™, phóng viên có mặt ở toà soạn vây quanh Phong, má»—i ngưá»i há»i má»™t câu. Má»™t cô bô bô: "Chị có biết em hoan hô chị vì lẽ gì không?". Phong chả biết ý tứ cô nà y thế nà o, lắc đầu. Cô ta nói to: "Dám má»™t mình nuôi con. Em sẽ nghiên cứu há»c táºp!". Cháu bé đã được chuyển đến tay Nhâm. Rồi lần lượt đến tay các cô khác. Má»™t ông tếu táo: "Bất bình đẳng giá»›i quá Tổng biên táºp Æ¡i! Cho tôi bế cháu má»™t tà chứ". Có ai đó chen và o: "Khéo lóng ngóng lại rÆ¡i công chúa bây giá»". Ông nà y vênh mặt lên: "Giá» nhà ai, quai nhà ấy. Giống tá»› như đúc. Äây, cả nhà xem xem, có đúng là phiên bản cá»§a tá»› không?" "Thôi Ä‘i bố, đừng có mà nháºn vÆ¡".
ÄÆ°á»£c đón tiếp trong không khà vui vẻ, ấm cúng không ngá», Phong đỡ mặc cảm. Nhưng cÅ©ng hÆ¡i chạnh lòng. "Giá được anh đón vẫn hÆ¡n. Nhưng em không có quen đòi há»i. Thế nay là qua nhiá»u rồi. Em chá»n cách nà y cÆ¡ mà . Cho nó đơn giản. Trông cảnh gia đình chị Nhâm, gia đình đấy. Sợ lắm. Nghá» nghiệp cần tá»± do, em lại thÃch sống tá»± do. Không bị rà ng buá»™c. Thế nà y lã mãn nguyện rồi anh ạ".
Bữa trưa hôm ấy, toà soạn là m má»™t bữa liên hoan nhá». Hai cô ra phố là m mấy món thức ăn sắn: chả cả, vịt quay, ná»™m, ngan luá»™c. Canh măng thì cho và o hai túi nilông lồng và o nhau. Äổ ra xoong, đặt lên bếp du lịch má»™t chốc, sôi bùng lên ngay. Rau sống rá»a lại, ngâm nước muối. Má»™t túi lòng lợn, chần lại má»›i thái. Má»™t túi bún. HÆ¡n chục chai bia Hà Ná»™i, nước ngá»t… Quá đủ cho má»™t chầu ná»™i bá»™ say sưa.
Má»i ngưá»i chuẩn bị và o bữa. Há» Ä‘i qua phòng khách, mẹ con Phong Ä‘ang ngồi đấy. Phong quay lưng ra ngoà i, cho con bú. Cảm giác Ä‘ang truyá»n nhá»±a sống cho con…, cảm giác tê tê buồn buồn nÆ¡i đầu vú…, cảm giác cÆ¡ thể bé bá»ng cá»§a con gá»n lá»n, ấm nóng trong lòng, là m Phong thấy thanh thản và đầy đủ, chở che và bao dung, hy sinh và dâng hiến.
Thức ăn đã dá»n ra. Bia, nước ngá»t đã rót. Äá đã bá» và o cốc. Cảm giác hứng khởi và thèm ăn là m má»i ngưá»i phởn phÆ¡. Cái cô nãy nói "sẽ nghiên cứu há»c táºp" bảo Phong:
- Em đã tranh thá»§ là m bát bún rồi. Äể em bế cháu. Chị và o nâng cốc vá»›i má»i ngưá»i Ä‘i.
Trao con cho cô gái, chị nói rất tháºt:
- Chị nhỡ nhà ng má»›i phải thế nà y? Không thuáºn vá»›i dòng Ä‘á»i lắm đâu. Em còn trẻ, thế nà o cÅ©ng sẽ tìm thấy ná»a cá»§a mình. Äừng bắt chước chị. Dạy trẻ con, mà chỉ có má»™t mình, thế nà o cÅ©ng lệch em ạ. Nhất là vá»›i con trai.
Cô gái đồng đưa đứa bé trên tay, mắt vẫn xoáy và o cái miệng chúm chÃm xinh xinh cá»§a nó:
- Cảm Æ¡n chị đã khuyên. Äúng như các cụ nói "chồng con là cái nợ nần. Ngưá»i muốn thoát khá»i, ngưá»i cho chân và o". Thôi chị ra Ä‘i, má»i ngưá»i gá»i kìa!
Tổng biên táºp đứng lên:
- Má»—i ngưá»i có má»™t lá»±a chá»n mà mình cho là phù hợp. Cô Phong có cháu bé là thêm má»™t trách nhiệm, nhưng cÅ©ng thêm má»™t chá»— dá»±a, má»™t niá»m vui. Chúc em hạnh phúc vá»›i sá»± lá»±a chá»n cá»§a mình. Chúng ta nâng cốc chúc ngưá»i mẹ và chúc nữ phóng viên tương lai sẽ vượt mẹ trong sá»± nghiệp báo chà vinh quang, nặng ná» và thá» thách.
Cốc bia mát tỉnh ngưá»i. Sau mấy miếng nhắm, nhiá»u ngưá»i thấy trá»i chỉ bằng chiếc vung. Mấy anh có vẻ bốc.
Ngưá»i đà n ông nãy bảo con Phong giống mình, đứng dạy, nhìn cô trịnh trá»ng tuyên bố:
- Cá nhân anh và cánh đà n ông trong toà soạn, kể cả mấy đứa Ãt tuổi hÆ¡n em, Ä‘á»u sẵn sà ng là m bố con em. Bố đẻ, bố nuôi, bố tháºt, bố giả, bố nhất thá»i, bố lâu dà i… tóm lại, bố gì cÅ©ng được, miá»…n là bố.
Má»i ngưá»i cưá»i vui. Má»™t cáºu còn trẻ nói to:
- Thì nhất định anh là bố cháu rồi. Nhưng là bố… láo.
Tiếng cưá»i vỡ ra. Cưá»i bắn cả bún trong miệng. Những lúc thế nà y, ngưá»i ta được quyá»n quá đà má»™t tÃ, châm chá»c má»™t tÃ, tếu táo má»™t tÃ. Má»™t, chứ đến hai tà cÅ©ng vẫn được chấp nháºn.
Phong đứng dáºy vẻ mặt nghiêm nghị, tá»± tin, mãn nguyện:
- Em cảm Æ¡n anh và cả cánh đà n ông các anh. Cái cách em chá»n là vừa là m mẹ, vừa là m bố, vừa là m chị, vừa là m bạn cháu, bốn trong má»™t thì vất vả, không thể nà o Ä‘á»u tốt như cháu có bố được. Biết là m thế nà o? ÄÆ°á»£c cái gá»n nhẹ, đơn giản và không thể bá» nhau. Rất cảm Æ¡n chị Nhâm, cảm Æ¡n má»i ngưá»i, đã cảm thông, chia sẻ hoà n cảnh em.
Bữa cÆ¡m tháºt vui. Nhâm bảo:
- Em bế con lên ngủ phòng chị. Chị nằm xalông cũng được.
Lúc Phong đã ôm con, nằm thoải mái trên giưá»ng, Nhâm há»i:
- Anh Triển gặp mẹ con chưa?
Phong nói rà nh mạch:
- Anh ấy không há» biết việc nà y. Mẹ con em cÅ©ng không bao giá» gặp. Trừ khi… Em tôn trá»ng cuá»™c sống gia đình anh ấy chị ạ!
Kiên vá» hôm trước thì mấy hôm sau vợ vá». Xa nhau cả thá»i gian và không gian lần nà y là lâu nhất, xa nhất. Giữa há» là bao nhiêu chuyện muốn kể cho nhau, bao Ä‘iá»u muốn nói và cả Ä‘iá»u không nói ra. Thá»i gian, khoảng cách và sá»± việc là m cho hai vợ chồng thấy chưa bao giá» cần nhau như bây giá». Tần bảo:
- Chưa bao giá» em thấy nhá»› anh đến thế. Em nhắc đến anh trong từng nÆ¡i đến, từng sá»± việc, từng ý nghÄ©. Biết bao lần em thầm há»i anh, là m thế nà o đây trong hoà n cảnh nà y?
Kiên bộc bạch suy nghĩ của mình, những ngà y xa vợ:
- Quan chức thá»i nà o cÅ©ng thế, thá»i nà y cà ng thế em ạ. Có biết bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu cạm bẫy, cám dá»—. Mà đã là con ngưá»i thì có biết bao nhiêu ham muốn. Äiá»u chỉnh được mình, kìm hãm được mình để không mắc và o cái bả quyá»n lá»±c, đã khó. Là con ngưá»i cá»§a quyá»n lá»±c, không hám lợi. Cà ng khó, lại không thả mình và o những nhu cầu tá»± nhiên cá»§a má»™t cÆ¡ thể sống là khó vô cùng.
Hai ngưá»i Ä‘á»u căng thẳng mệt má»i, sau chuyến Ä‘i xa nhiá»u ngà y. Tần không hiểu hết những Ä‘iá»u chồng nói. Chị chỉ hiểu đại thể suy nghÄ© cá»§a chồng, rằng anh vừa vượt qua được má»™t thú thách nà o đó. Bây giá», anh nói như má»™t sá»± giãi bầy, chia sẻ. Hai ngưá»i nằm bên nhau, không âu yếm, không đòi há»i. Nhưng há» thấy gần gụi, thân thiết hÆ¡n cả khi Ä‘ang quấn chặt lấy nhau những lúc nồng nà n nhất. ÄÆ°á»£c ở trong ngôi nhà cá»§a mình, cảm giác bình yên, tin cáºy khi nằm bên nhau là m há» sung sướng, mãn nguyện. Má»—i ngưá»i theo Ä‘uổi má»™t suy nghÄ© riêng. Má»™t lúc sau anh đặt tay lên bụng vợ:
- Bao giỠthì nghe thấy con đạp hả em?
Chị khẽ mỉm cưá»i trong mà u đèn ngá»§ hồng nhạt:
- Cũng sắp rồi.
Nói xong, chị nhấc gối ra, gối đầu lên cánh tay anh. Chỉ một chốc đã chìm dần và o giấc ngủ ngon là nh.
Nhóm trinh sát bám VÅ© Sán đã rút từ lâu. Nhưng thiết bị kỹ thuáºt vẫn tiếp tục theo dõi. Äá»™t nhiên có má»™t cú Ä‘iện thoại gá»i đến. Má»›i chỉ nghe: "Chà o đại ca", Sán đã cúp máy. "Bá»n khốn kiếp", Sán lẩm bẩm, lấy chiếc Ä‘iện thoại di động sim tra tiá»n trước chỉ dùng khi cần thiết ra gá»i. Giá»ng cố kiá»m chá», anh ta gắt:
- Cái gì đấy? Xong việc rồi cơ mà !
Giá»ng bên kia, vẻ cầu xin:
- Bá»n em gặp khó khăn, đại ca giúp má»™t Ãt. Dạo nà y không kiếm chác được gì.
- Lôi thôi quá. Tôi sẽ cho ngưá»i gặp. Năm thôi đấy nhé!
- Ấy, đại ca đừng cúp máy vá»™i. Năm thì bò bèn gì. Bá»n em má»™t đống ngưá»i… Ãt ra cÅ©ng phải gấp ba số ấy.
- Mà y là m như tao xúc được ấy. Thêm năm nữa thôi.
- Thôi thì tuỳ đại ca. Äã thế, em xin đại ca hai chục cho chẵn.
- Nà y, đừng có thấy bớ thì đà o mãi.
"Thằng ấy" trở mặt ngay:
- Hay đại ca muốn em tố cáo?
- Thế tố ra, thì mà y không bị bóc lịch à ?
- Thì cÅ©ng bóc. Nhưng kẻ thừa hà nh bao giá» cÅ©ng bị Ãt hÆ¡n kẻ chá»§ mưu chứ ạ.
- Xem ra mà y chẳng sợ bóc lịch nhỉ?
Nó cưá»i lạt:
- Äi tù là nghá» tay trái cá»§a bá»n em mà . Và o rồi lại ra thôi… Nhưng đại ca mà và o là tan tà nh công danh sá»± nghiệp. Vợ đại ca đẹp thế, thằng khác nó hưởng. Bồ non chạy mất dép. Em thì chả có gì mà mất… Tuỳ đại ca thôi.
Sán chỉ đỠphòng bị nghe điện thoại bà n. Anh ta không biết rằng, phòng mình đã bị gà i một thiết bị ghi âm cực nhạy, thu phát ra ngoà i.
Nghe xong đoạn băng ấy, Thuần thở phà o: "Có thể chứ".
Chị xin lệnh cho má»i Sán lên Công an Thà nh phố là m việc. Loại cán bá»™ Thà nh uá»· quản lý, phải là m từng bước tháºn trá»ng.
Là do ghi trong giấy má»i là : "Tư vấn giúp Công an Thà nh phố là m sáng tá» vấn đỠchuyên môn liên quan đến má»™t nghi án".
Sán Ä‘i xe ô tô cÆ¡ quan đến. Là do má»i rất khéo. Và điá»u quan trá»ng là , anh ta không mảy may nghi ngá» bá»™ mặt tháºt cá»§a mình sắp bị láºt tẩy, nên rất đà ng hoà ng bước qua trạm gác. Sán thấy khó chịu, khi chá»— ngồi không phải là phòng khách? cÅ©ng không thấy chá»§ nhà má»i nước. Hai ngưá»i cán bá»™ ngồi đây còn trẻ. Chưa hiểu chuyện gì, thì ngưá»i cán bá»™ nữ nói:
- Phiá»n ông nghe giúp Ä‘oạn băng ghi âm nà y, xem đây là ai, và ná»™i dung trao đổi liên quan đến việc gì?
Vừa nháºn ra tiếng mình, Sán đã tái mặt, rùng mình. Từ đâu đó sau gáy như có viên đá lạnh chạy suốt dá»c sống lưng.
Mồ hôi đổ ra như tắm. Rồi đũng quần ướt nóng, theo ống quần chảy xuống, lênh láng sà n nhà .
Chăm chú quan sát, Thuần thấy cái mặt kia đã thú nháºn tất cả. Lại thấy mùi khai nồng nặc bốc lên, chị nhăn mÅ©i, thá»m nói má»™t câu tếu táo quen thuá»™c: "Khinh cÆ¡ bản, toà n diện, vững chắc". Äẩy táºp giấy trắng, trên đất cây bút bi đến trước mặt anh ta, giá»ng chị lạnh lùng, mai mỉa:
- Ông Tiến sÄ©, Phó giám đốc Sở, khai hết ra, để khá»i mất thì giá» chúng tôi.
Nháºn được báo cáo cá»§a Công an Thà nh phố gá»i Thưá»ng vụ Thà nh uá»· và Thưá»ng trá»±c Uá»· ban, Bà thư thà nh uá»· Trịnh Trân lặng ngưá»i Ä‘i hồi lâu. "Dám hợp đồng vá»›i bá»n xã há»™i Ä‘en trả thù báo chà thì to gan tháºt. Hèn hạ tháºt! Mà cái tay Cáºn, không lẽ lại gà má» thế" .
Trong cuá»™c há»p Thưá»ng vụ, giá»ng ông bức xúc tá»™t cùng
Ông chỉ thị:
1. Công an Thà nh phố nhanh chóng hoà n thà nh công lác Ä‘iá»u tra. Toà án, Viện kiểm sát táºp trung chỉ đạo, xét xá» như má»™t vụ án Ä‘iểm.
2. Vụ án không lá»›n, háºu quả không nghiêm trá»ng, nhưng nó là điển hình sá»± tha hoá cá»§a má»™t bá»™ pháºn cán bá»™ công chức trong bá»™ máy công quyá»n chúng ta. Ban Tuyên giáo Thà nh uá»·, sở Văn hoá Thông tin, Nháºt báo Thanh Hoa, đà i Truyá»n hình, đà i Phát thanh Thanh Hoa cần có biện pháp tuyên truyá»n phù hợp, tạo dư luáºn xã há»™i, phê phán mạnh mẽ lối sống thá»±c dụng, chụp giáºt để thoả mãn nhu cầu bất chÃnh cá nhân.
3. Ban Kiểm tra, ban Tổ chức Thà nh uá»·, sở Ná»™i vụ ra soát lại khâu đỠbạt cán bá»™ vụ VÅ© Sán và loại ngưá»i như VÅ© Sán.
Ngay sau khi báo cáo gá»i Ä‘i, được sá»± đồng ý cá»§a giám đốc Truân, Thuần đến nhà Triển:
- Thế là em đã trả được món nợ cho cháu Minh rồi.
Triển vui lắm. Anh bắt tay cô hai lần:
- Cảm Æ¡n em và các cá»™ng sá»± vô cùng. Cháu Minh sẽ dịu bá»›t ná»—i căm uất. Äấy em xem, anh nghÄ© có sai đâu?
- Nhưng, vụ cá»§a anh, bá»n em vẫn chưa lần ra được má»›i tức chứ. - Ngừng má»™t lát như tá»± thưởng cho mình quyá»n nhấm nháp thắng lợi, Thuần kể - Anh mà nhìn thấy cái mặt hắn lúc nghe băng ghi âm nhỉ? - cô buá»™t mồm. - Em khinh cÆ¡ bản, toà n diện, vững chắc.
Má»™t tháng sau, vụ án được đưa ra xét xá». Tốc độ ká»· lục cá»§a các cÆ¡ quan bảo vệ pháp luáºt Thanh Hoa.
Tất cả các báo Thanh Hoa hoặc có văn phòng đại diện ở Thanh Hoa Ä‘á»u có tin bà i vá» vụ nà y. Riêng tá» ChÃnh luáºn có hẳn má»™t phóng sá»± cá»§a nhà báo Thu Phong: Con đưá»ng tha hoá cá»§a má»™t quan chức.
Kỳ má»™t: Con đưá»ng thăng quan tiến chức và VÅ© Sán.
Kỳ hai: Luáºn án tiến sÄ© cá»§a VÅ© Sán được bảo vệ như thế nà o?
Kỳ ba: VÅ© Sán mua và gian láºn phiếu như thế nà o để và o Äảng uá»·?
Kỳ bốn: Cuộc trả thù hèn hạ của Vũ Sán.
Kỳ năm: Cán bộ, công chức sở Quy hoạch Kiến trúc và bà con dân phố nói gì vỠVũ Sán.
Kỳ sáu: Bà i há»c Ä‘au xót vá» công tác tổ chức cán bá»™ .
Äể viết được phóng sá»± nà y, Phong đã Ä‘á»c má»™t mở hồ sÆ¡ dà y bên công an. Cô đã và o nÆ¡i tạm giam, trá»±c tiếp khai thác Sán. Gặp các giáo sư hướng dẫn, phản biện luáºn án cá»§a Sán. Tìm được hai bà i báo cá»§a má»™t tá» tạp chà chuyên ngà nh nói vá» luáºn án "Bảo tồn phố cổ Thanh Hoa". Cô đã là m quen được vá»›i hai cán bá»™, má»™t nam má»™t nữ ở Sở Quy hoạch Kiến trúc, từ đó mở rá»™ng ra nhiá»u mối quan hệ khác cá»§a Sán trong cÆ¡ quan Sở. Phong láºt lại cả vụ há»™p bia ngà y nà o. Phá»ng vấn cả bà con dân phố nÆ¡i Sán cư trú.
Nhá» là m việc tỉ mỉ, tháºn trá»ng như thế, nên chị phát hiện được nhiá»u chi tiết đắt giá ở con ngưá»i nà y. Riêng mối quan hệ vá»›i Ngưá»i lÆ¡ lá»› thì Phong chưa lần ra được. Cô chỉ nêu nghi vấn: nhiá»u cán bá»™ sở Quy hoạch Kiến trúc đặt câu há»i, Sán lấy đâu ra nhiá»u tiá»n để "chu đáo" vá»›i tất cả má»i ngưá»i trong phòng, trong cÆ¡ quan, nhất là các cán bá»™ chá»§ chốt, đảng viên. Ngà y sinh cá»§a ai, Sán cÅ©ng có má»™t món quà rất trá»ng lượng. Các ngà y lá»… tết trong năm, đến cả tết Trung thu, ngà y cháu sắp và o lá»›p má»™t, mừng nhà má»›i, ngà y giỗ… Sán Ä‘á»u "chu đáo" như thế. Chỉ có thể phá»ng Ä‘oán, đây là nguồn thu "ngoà i luồng", chứ không chỉ từ công việc chuyên môn nhá» "kinh tế phong bì". Má»™t ngưá»i ở Sở cho Thu Phong biết, Sán có má»™t chuyến Ä‘i du hà ở đảo Hái Nam, Trung Quốc do má»™t đối tượng ngưá»i nước ngoà i bao, vì được Sán giúp đỡ là m thá»§ tục cho thuê đất láºp khu công nghiệp.
Má»›i Ä‘á»c kỳ đầu, Triển gá»i Ä‘iện ngay cho Thu Phong:
- Chúc mừng em. Ấn tượng vô cùng. Loạt bà i nà y sẽ khẳng định vị thế cá»§a em trong là ng báo đấy. Äừng tránh mặt anh thế. Em vẫn nghe đấy chứ.
- Vâng.
- Em nên sá»a hai từ nà y: Äừng viết: "dà i kỳ", "dà i" trái nghÄ©a vá»›i "ngắn", phải viết là "nhiá»u kỳ", "nhiá»u" trái nghÄ©a vá»›i "Ãt" đúng không. Các bố bên Ä‘iện ảnh cÅ©ng cứ viết "phim truyá»n hình dà i táºp" nghe chướng lắm… Em có nghe anh nói không?
- Em vẫn nghe mà .
Còn má»™t danh từ em cÅ©ng cần sá»a: Äừng gá»i là "Sở Công an Thà nh phố". Gá»i là "Công an thà nh phố" thôi. Mặc dù nó ngang vá»›i các sở khác và cấp trên theo ngà nh dá»c, cÅ©ng ngang vá»›i các bá»™ khác, nên cÅ©ng vẫn gá»i là Bá»™ công an. Nhưng ở các tỉnh, thà nh phố, lại gá»i là : công an thà nh phố, công an huyện, công an xã, công an phưá»ng. Là do không nhất quán nà y là , các tổ chức ấy, không chi là đơn vị hà nh chÃnh sá»± nghiệp mà còn là lá»±c lượng vÅ© trang. Không tin em cứ xem con dấu đóng trên công văn giấy tá» cá»§a hỠấy!
Äá»c xong kỳ bốn, Triển gá»i Phong: "Không biết em viết những gì trong kỳ năm. Nhưng căn cứ và o tiêu Ä‘á»: "Cán bá»™ công chức Sở Quy hoạch, Kiến trúc và bà con dân phố nói gì vá» VÅ© Sán", anh đỠnghị em thêm và o ý nà y thay cho lá»i bình.
"Có ngưá»i nói rất đúng rằng, xét vá» "tiêu chuẩn" chạy chức quyá»n thì rõ rà ng là VÅ© Sán có đủ bốn chữ nhẫn để leo lên đến chức vụ ấy. Má»™t là nhẫn nại phục kÃch, chá» cÆ¡ há»™i, tạo cÆ¡ há»™i. Hai là nhẫn nhục để cầu thân. Ba là nhẫn tâm để hại ngưá»i khác. Bốn là nhẫn và ng để chạy quyá»n chức. Nhưng háºu quả thế nà o thì rõ như ban ngà y".
Nói đến đây, Triển dừng lại chỠđợi. đầu dây bên kia vẫn im lặng. Triển khai khoản van nà i:
- Nói vá»›i anh Ä‘i, anh muốn nghe giá»ng em. Nói gì cÅ©ng được! Má»™t câu thôi cÅ©ng được…
Im lặng mấy giây mà Triển cảm thấy như cả giỠnặng nỠtrôi qua. Chưa nghe thấy tiếng cúp máy, anh kiên nhẫn giục:
- Nói đi em!
Thu Phong như hụt hơi:
- Anh tháºt trà tuệ, cái ý ấy gá»i là lá»i bình cÅ©ng được. Gá»i là lá»i kết cÅ©ng hay. Em biết Æ¡n anh nhiá»u lắm.
Triển nói vội:
- Anh đến em ngay nhé?
Phong hấp tấp:
- Äừng anh.
Triển nghe tiếng cúp máy ngay sau đó.
Tà i sản của ngudoc
21-10-2008, 09:29 PM
Phi Thăng Chi Háºu
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
Chương 24
Có những ngưá»i suốt ngà y chẳng là m gì. Công việc quan trá»ng nhất là nhìn má»i ngưá»i qua lại.
Nháºn xét? Bình phẩm? Chê bai? Dè bỉu? Lưá»m nguýt?
Cộng tất cả lại.
Không khen ai bao giá», ngay cả những ngưá»i đẹp nhất.
Äể là m gì? Chẳng là m gì? Äây thÃch thế đấy.
Bây giá» bà Phụng là má»™t ngưá»i như thế.
Nghe chuông Ä‘iện thoại, ngỡ là cá»§a mấy bà bạn vẫn rá»§ nhau Ä‘i lá»… chùa. Không ngá» là má»™t giá»ng rất quen. Rất quen, nhưng lâu không nghe, nên ngỡ ngà ng. Ngỡ ngà ng nhưng rồi bà cÅ©ng nháºn ra tiếng cháu mình. Mấy năm chứ Ãt gì. Nó ngá»— ngược. Nó ăn chÆ¡i. Nó là m con bé bán gạo biệt tăm từ đấy.
Còn cái chuyện vá»›i mẹ cu Thà nh nữa chứ. Má»›i đầu bà Phụng cứ đổ riệt cho Kiá»u Linh - con yêu tinh nháºp và o nhà bà , hết là m hại cháu, hãm hại con bà . Nhá» Thảo Tần bà vỡ lẽ dần ra. Nết ăn nết ở cá»§a con dâu cả nhà ai cÅ©ng khen, đến khi cu Thà nh ra Ä‘á»i, bà má»›i bá»›t thà nh kiến. Bây giá», bà má»›i công nháºn, đứa nà o sáng ý, chịu há»c há»i thì dù nhà quê ra, miá»n núi xuống cùng thà nh thị hÆ¡n cả mấy cô gái thị thà nh không chịu há»c hà nh gì. Hôm ná», mấy bà đã nháºn xét con dâu má»™t bà trong nhóm: "Con bé ngưá»i Tà y là m dâu thà nh phố có mấy năm mà nhá»n hÆ¡n cả ngưá»i Kinh".
Mấy năm cháu Ä‘i du há»c, đã nhiá»u lúc bà tá»± há»i, nó ở luôn bên ấy như nhiá»u đứa khác thì cÅ©ng đỡ nước rối, lôi thôi. Nó vá», chuyện cư xá» cÅ©ng khó ra. Nhưng dẫu sao nó vẫn là cháu ná»™i bà , cháu Ä‘Ãch tôn hẳn hoi. Chưa bao giá» nó gá»i Ä‘iện cho bà . Sao hôm nay, bá»—ng dưng…
- Cháu chà o bà . Cháu Cưá»ng đây. Ông bà có khoẻ không ạ?
Bà Phụng mừng quá. Giá»ng hồ hởi:
- Ông bà khoẻ. Sao hôm nay lại gá»i Ä‘iện cho bà ? Bao giá» cháu vá»? Mấy năm bà cháu không gặp nhau rồi.
- Cháu mới vỠbà ạ!
- Äang ở sân bay à ? Bà gá»i bố cháu ra đón nhé!
- Không cần đâu bà ạ. Mấy phút nữa cháu gặp bà rồi!
Quái lạ! sao không nghe ông Hoè hay bố nó nói gì nhỉ?
Äùng má»™t cái vá». Cứ như trên trá»i rÆ¡i xuống. Ừ thì nó không nghiện hút, không phá phách, nhưng cÅ©ng và o loại rách giá»i rÆ¡i xuống.
Bà Phụng vừa quay và o đã nghe tiếng: "Cháu chà o bà ".
Giáºt mình quay lại, đã thấy thằng cháu cao lá»›n, trắng trẻo, lù lù trước mặt.
- Gá»›m, là m bà giáºt cả mình. Ngồi xuống đây… Æ , thế valy đâu? Sao lại vá» ngưá»i không thể nà y?
- Cháu gá»i nhà anh bạn, cùng chuyến bay vá».
Nói quấy quá thế, chứ tháºt ra Cưá»ng vá» từ mấy hôm trước, thuê phòng ở khách sạn. Ngà y nó còn ở nhà , bà Phụng đã không hiểu nó sống thế nà o. Mấy năm sống tá»± do ở nước ngoà i, cà ng không hiểu cháu ra sao, suy nghÄ© kiểu gì. Mấy ngà y qua, nó đã gặp lại má»™t số bạn bè, thăm dò tình hình là m ăn sinh sống. Qua má»™t kênh nà o đó, nó cÅ©ng biết hoạt động cá»§a Sao Việt phát đạt lắm. Nó không vá» nhà , để tránh những cuá»™c tiếp xúc không cần thiết vá»›i gia đình, há» hà ng.
Gia đình là m nó sợ. Rồi thế nà o chả có cuá»™c gặp mặt. Thế nà o chả phải chạm trán cô ấy. Nó vẫn nhá»› lá»i Kiá»u Linh nói lần cuối khi đưa cô và o nhà nghỉ Chiá»u tÃm không thà nh:
- "Quả đất tròn". Không nhẽ, lá»i Ä‘e ấy ứng nghiệm. Rồi bố cÅ©ng phải báºn tâm suy nghÄ©, Ãt nhất cÅ©ng là chạnh lòng. Tốt nhất là ở riêng hẳn ra, tách hẳn ra, cho má»i ngưá»i, và cả mình khá»i khó xá».
Bà Phụng bảo:
- Cháu mang valy vỠnhà ối, phòng cháu và phòng bố cháu vẫn để không đợi cháu đấy. Bố cháu là m nhà ở riêng lâu rồi, thỉnh thoảng… - bà định nói - vợ chồng con cái, nhưng đã kịp hãm lại - thỉnh thoảng mới vỠthăm ông bà thôi.
- Vâng ạ!
- Cháu há»c xong rồi phải không? Äịnh là m gì bây giá»?
- Vâng ạ!
- Thế có ăn trưa với bà không?
- Vâng ạ.
Bà nói gì, nó cÅ©ng: "Vâng". Không phải đồng ý, nghe lá»i. Chỉ có nghÄ©a là nó vẫn nghe. Thế thôi! Bà định há»i "chuyện vợ con", nghÄ© thế nà o lại thôi. Chuyện đà n bà con gái, nó nà o có ngá»ng. Nó lên gác, ngó lại căn phòng đã từng ở nhiá»u năm, đã từng ép được cái con bé Dá»± bán gạo má»™t tráºn là m tình nhá»› Ä‘á»i. Không biết, bây giá» con bé đâu? Nó thấy căn phòng cÅ© kỹ, hôi hám… Äiá»u quan trá»ng nhất là mất tá»± do, nếu phải giam mình ở đây. Äi vá» cứ phải qua mặt bà ná»™i. Cưá»ng lÆ¡ đễnh thả từng bước xuống cầu thang. Bước chân vô định cá»§a kẻ không chá»§ Ä‘Ãch gì.
Bà Phụng lại chèo kéo:
- Cháu đi đâu? Ở lại ăn cơm với bà . Bà nấu canh cua, là m món cả kho cho cháu.
Nó khủng khỉnh:
- Thôi, hôm nà o cháu ăn vá»›i bà . Cháu Ä‘i có chút việc. Bà nói vá»›i ông, tối cháu vá».
Nó lững thững từng bước. Quái, sao ở tuổi nó lại có dáng Ä‘i cá»§a ngưá»i sáu bẩy mươi thế nhỉ? Äến ông nghị quyết nhà bà cÅ©ng vẫn phăm phăm bước chân, cá» chỉ, động tác mạnh mẽ, dứt khoát.
Mấy ngà y nay, Cưá»ng nghÄ© rất lung. Ở bên ấy, là m giầu thì khó, nhưng sống tà m tạm cÅ©ng được. Cái xưởng là m bánh Ä‘a nem, nếu biết quản lý, biết kinh doanh thì cÅ©ng phất lên được Cái ngưá»i há»c mót cách là m cá»§a Cưá»ng, có đầu óc riết róng cá»§a ngưá»i tÃnh toán, chịu khó Ä‘i từng nhà hà ng ăn cần bánh cá»§a mình, ký hợp đồng cung cấp táºn nÆ¡i, theo yêu cầu giá» giấc cá»§a há», không để há» phải đến táºn xưởng mình, lại lúc có lúc không như xưởng cá»§a Cưá»ng. Ä‚n nhau là ở cách là m.
Chuyện quan hệ gia đình là má»™t trong những mối báºn tâm cá»§a nó. Chuyện sinh sống là m ăn là mối báºn tâm khác. Cả hai chuyện ấy Ä‘á»u là m Cưá»ng không yên. Cảm thấy đói bụng, Cưá»ng đến đầu phố, chá»— má»™t anh chà ng Ä‘ang cúi đầu soi gương xe máy nhổ râu, đằng sau là hà ng chữ viết bằng sÆ¡n xanh trên tưá»ng: "Xe, ôm chất lượng cao". Cái dấu phẩy tháºt Ä‘áºm - Nó cưá»i thầm, nghÄ© đến con bé đêm qua, không xinh, nhưng được cái chân dà i đến nách và vui lòng khách đến, vừa lòng khách Ä‘i. Äúng là … ôm chất lượng cao.
Cưá»ng đến má»™t quán ăn Âu. Khi rất nhiá»u ngưá»i châu Âu thÃch các món ăn Việt thì nó tẩy chay. Lúc nây bà Phụng bảo thết cháu canh cua, cả kho là quý cháu lắm. Nhưng vá»›i nó, không mảy may thÃch thú. Nó là m má»™t đĩa mỳ Ã, má»™t chiếc bánh Pizza à và má»™t cốc bia tươi Äức!
Bà Phụng gá»i Ä‘iện cho ông Hoè, báo tin cháu vá». Ông Hoè báo tin cho Äại. Äại không nói gì vá»›i vợ. Giải quyết xong công việc trong ngà y, đưa vợ vá» nhà , bảo mình sẽ ăn cÆ¡m vá»›i ông bà . Trên xe, Äại nói vá»›i bố:
- Con định cho cháu và o Sà i Gòn, theo dõi cái Trung tâm đăng kiểm xe cÆ¡ giá»›i sắp thà nh láºp. Ông thấy thế nà o?
Ông Hoè ngẫm nghĩ một lúc, thúng thẳng:
- Cũng được…
Không ai nói vì sao lại dá»± kiến như thế, lại đồng ý như thế. Äại Ä‘iện thoại cho vợ chồng Kiên, báo tin con trai vá», bảo tối vợ chồng đến ông bà ăn cÆ¡m, có chuyện muốn há»i ý kiến. Anh Ä‘iện cho mẹ nấu cÆ¡m cho ngần ấy ngưá»i ăn, rồi tạt và o chợ cóc xách vá» má»™t túi mấy thứ thức ăn sẵn, mua má»™t con cá chép to. Cô bán cả há»i:
- Chú định là m món gì ạ?
- Một đĩa cả rán, một nồi canh riêu.
Cô gái nhanh nhẹn dùng má»™t mảnh gá»— có Ä‘inh nhá»n cà o ngược vẩy cá. Vẩy láºp tức bong ra theo tay cô. Chiếc bà n chải nhá»±a bằng ná»a bà n tay, gạt hai lần, chiếc thá»›t đã không còn chiếc vảy nà o. Cô rá»a sạch cá rồi má»›i mổ, chặt khúc đầu, bổ đôi, chặt khúc Ä‘uôi, chặt hết vây lưng, vây bụng, vây Ä‘uôi. Chỉ hai đưá»ng dao sắc lém nằm ngang, con cá đã được lạng thà nh hai mảng thịt, sắt thà nh miếng. Cuối cùng chặt xương sống thà nh mấy Ä‘oạn. Äầu, Ä‘uôi, xương bá» và o má»™t túi, thịt đã lạng bá» và o má»™t túi khác. Cô gái hà ng rau bên cạnh không ai bảo, tá»± đưa sang má»™t túi, đủ cả dá»c, thìa là , hà nh lá.
Äại nhìn đôi tay thoăn thoắt cô hà ng cá, khen thầm:
"Äến ngưá»i buôn bán nhá» cÅ©ng cải tiến nhiá»u rồi. Má»—i ngưá»i bán má»™t mặt hà ng, nhưng vẫn là phân công tá»± nhiên cá»§a lối là m ăn thá»§ công". Anh há»i:
- Thế tối nay, không bán hết thì là m thế nà o?
- Cháu mang vá», sục khÃ, nó vẫn sống mà !
- Thế con chết ngá»a bụng kia thì là m thế nà o? Mang vỠăn à ?
- Bán cho hà ng ăn. Hà ng cá có mấy khi ăn cả đâu chú!
Anh nhìn đồng hồ, mất tất cả mưá»i bảy phút. TÃnh cả Ä‘oạn đưá»ng Ä‘i bá»™ từ đây đến chá»— đỗ xe, cả Ä‘i lẫn vá» mất hÆ¡n chục phút nữa… Những cái chợ cóc như thế nà y, nghá»nh ngà ng xuống cả lòng đưá»ng. Nhếch nhác. Hôi hám. Cản trở giao thông. Äại bá»—ng nảy ra ý nghÄ©. Muốn thanh toán những chợ cóc, hà ng vỉa hè, hà ng rong thế nà y, chỉ có cách là m siêu thị. Lần Ä‘i Pháp vừa rồi, chÃnh Äại đã gặp rắc rối vì mua hà ng rong. Há» phạt cả ngưá»i bán và ngưá»i… mua má»›i hay.
Thanh Hoa má»›i có hai siêu thị to cá»§a ngưá»i nước ngoà i. Ngưá»i Việt Nam thÃch sá»± tiện lợi. Äi xuyên qua thà nh phố, má»›i đến má»™t siêu thị ở ven ná»™i. Phải có những siêu thị nhá» hoặc vừa, cho từng khu vá»±c, để Ä‘i là m vá», tạt xe và o là mua được ngay. Äi xa sẽ phải mua cho cả tuần. Ngưá»i mua thá»±c phẩm đóng gói bây giá», cẩn tháºn đến mức, xem cả ngà y sản xuất, hạn sở dụng. Và i cái nhá» cùng bằng má»™t cái to chứ. Mình tranh thá»§ thá»i cÆ¡, trước khi và o WTO má»›i được.
Äại Ä‘iện cho Tần, báo em gái vá» sá»›m giúp mẹ má»™t tay.
- Thế cháu đâu bà ?
Vừa và o nhà , ông Hoè đã há»i vợ. Bà Phụng kế lại cho hai bố con nghe. Má»—i ngưá»i má»™t ý nghÄ© vá» Cưá»ng. Mặt há» Ä‘á»u có nét đăm chiêu. Có cái gì đó không yên. Kiên và Tần cÅ©ng đến ngay sau đó. Sau câu chà o, Tần cÅ©ng há»i mẹ má»™t câu giống hệt như ông Hoè. Cả Kiên và Tần Ä‘á»u băn khoăn. Tần và o bếp vá»›i mẹ. Ba ngưá»i đà n ông, má»—i ngưá»i theo Ä‘uổi má»™t ý nghÄ© riêng. Không ai nói vá»›i ai việc mà ai cÅ©ng nghÄ© đến.
Äại nói lại vá»›i Kiên Ä‘iá»u trên xe đã nói vá»›i bố.
Kiên ngẫm nghĩ một lúc mới nói:
- Cũng phải thế thôi bác ạ
Ông Hoè cau mặt. Äuôi lông mà y dá»±ng ngược chia chéo và o nhau:
- Nó theo dõi công việc giúp anh. Nhưng anh lại phải theo dõi nó. Chân ướt chân ráo má»›i vá», chưa quen là m việc nghiêm túc. Lại quen sống tá»± do, quen tiêu tiá»n bố gá»i cho, quen gái gú. Liệu có kham nổi công việc không?
Kiên cũng băn khoăn:
- Lo ngại cá»§a ông là hoà n toà n có lý đấy bác ạ. Kể ra, cháu phải được bác theo dõi, kèm cặp má»™t thá»i gian ở ngoà i nà y đã. Nhưng…
Kiên không nói tiếp. Cả ông Hoè và Äại Ä‘á»u hiểu cái "nhưng" ấy là gì
Ông Hoè phân tÃch:
- Phong cách là m việc ở Sao Việt là , là m ra là m, hưởng thụ ra hưởng thụ, không thể váºt vá», dá»±a dẫm được. Anh Äại phải dà y công lắm má»›i xây dá»±ng được nếp ấy. Sá»± khác biệt giữa công chức nhà nước và "công chức ngoà i nhà nước" có lẽ cùng ở chá»— ấy. Cách nói cá»§a tôi hÆ¡i khác ngưá»i nhưng tháºt sá»± là như thế. Có thể, đến má»™t lúc nà o đó, như Singapo thì sá»± khác biệt ấy má»›i mất dần. Chứ ở ta, bây giá» công chức nhà nước vẫn còn là m việc theo thói xấu má»™t thá»i chưa xa. Thá»i ấy, ai cÅ©ng có việc là m, nhưng không ai là m việc. Không ai là m việc, những vẫn hoà n thà nh kế hoạch. Hoà n thà nh kế hoạch nhưng vẫn không có gì. Không có gì, nhưng ai cÅ©ng có. Ai cÅ©ng có, nhưng không ai bằng lòng. Không ai bằng lòng, nhưng ai cÅ©ng cam chịu. Thế cho nên: Không ai chết đói nhưng thiếu, đói đến chết. Chả thế má»›i vừa đây thôi, có công ty được phong Anh hùng Lao động thá»i kỳ đổi má»›i, vừa được thưởng huân chương chưa được bao lâu đã phải phá sản. Trong khi đó, những ngưá»i "công chức ngoà i nhà nước" như quân anh Äại, đã biết coi công việc cá»§a công ty như công việc cá»§a mình rồi. Do đó, nhất thiết cháu Cưá»ng phải được rèn luyện, thá» thách. Nếu không, nó sẽ gây khó khăn cho công việc cá»§a anh đấy.
Äại thấy bố và em rể phân tÃch phải quá.
Äúng lúc ấy, Cưá»ng lững thững bước và o.
Không có cái mừng rỡ, vồn vã, hồ hởi, tÃu tÃt há»i han, sau mấy năm xa cách. Mà nó cÅ©ng váºy. Nó lần lượt chà o từng ngưá»i. Má»i ngưá»i chà o lại nó, cÅ©ng vá»›i vẻ không hà o hứng như nó vừa chà o mình
Ông Hoè phá vỡ không khà lểnh loảng:
- Ông thấy cháu chừng chạc hÆ¡n. Chắc há»c được triá»u kiến thức tiên tiến cá»§a bạn chứ. Cháu vá» giúp bố má»™t tay. Chá»— bố cháu là m ăn khá lắm rồi. Bố cháu cần những ngưá»i có năng lá»±c và tin cáºy đỡ đần công việc.
Kiên há»i:
- Cháu há»c quản trị kinh doanh phải không? Thế thì được việc cho bố cháu lắm đấy. Nhưng cÅ©ng phải có thá»i gian là m quen vá»›i công việc ở nhà . Không phải má»i Ä‘iá»u há»c ở bên ấy, Ä‘á»u váºn dụng ngay được.
Äại vẫn chưa nói gì đến công việc. Anh há»i:
- Con nói cho cả nhà xem dự định của con thế nà o?
Không ai đả động đến chuyện nó không vá» nhà ở. Dù ai cÅ©ng thấy, có là biểu hiện má»™t cái gì đó đã trượt ra khá»i quỹ đạo kiểm soát cá»§a gia đình. Má»i ngưá»i Ä‘á»u ngạc nhiên khi nó có vẻ thà nh tháºt, chứ không úp mở:
- Thú tháºt vá»›i bố, con cÅ©ng chưa biết nên thế nà o.
Tháºt ra, Äại chưa hiểu bao nhiêu vá» con mình, ngoại trừ cái thói ăn chÆ¡i đà ng Ä‘iểm qua hai vụ Kiá»u Linh và Dá»±. Anh thông báo vá»›i các cá»™ng sá»± việc con trai vá», rằng sẽ cho nó theo mình trong má»™t thá»i gian tế nắm công việc.
Sáng nay hai bố con đến công ty taxi Sao Việt. Cưá»ng chăm chú Ä‘á»c bảng theo dõi Ä‘iá»u hà nh xe trong tháng. Nó nói vá»›i Äại:
- Bố nói các chú cho con mượn một số tà i liệu sổ sách để hình dung ra hoạt động của công ty. Hôm qua con đi lòng vòng khắp thà nh phố. ThỠxem Thanh Hoa thay đổi thế nà o.
So vá»›i đưá»ng sá ngưá»i ta thì mình thua xa. Nhưng mấy chiếc cầu vượt và má»™t nút giao thông hai tầng cùng cải thiện được phần nà o tình hình Ä‘i lại tồi tệ thà nh phố mình.
- Con đi bằng xe máy à ?
- Không, con Ä‘i taxi. Ba cuốc taxi cá»§a ba hãng khác nhau, trong đó có Sao Việt. Con đóng vai Việt kiá»u vá» nước.
Lái xe cá»§a bố không nhẽ chỉ được mấy câu tiếng Anh bồi: chà o, há»i Ä‘i đâu, và nói giá tiá»n thôi sao. Không biết, nó không thuá»™c đưá»ng hay cố tình mua đưá»ng để kéo dà i thá»i gian chạy xe. Khi tÃnh tiá»n má»›i lá»™ mặt gian láºn. Lúc ấy con má»›i nói tiếng mình: "Quân ông Äại chứ gì? Vẫn quen bóp nặn khách thế nà y phải không? Nó xin con không báo cáo sếp bảo vợ má»›i đẻ, túng lắm. Con bảo chở Ä‘i tiếp má»™t Ä‘oạn nữa. Há»i có biết cái ông được đặt tên cho phố nà y là ai không. Tịt mÃt. Thá» má»™t xe nữa xem thế nà o. CÅ©ng chả hÆ¡n gì Và cÅ©ng xin không trả lại, lấy cá»› không có tiá»n lẻ.
Thế thanh tra cá»§a bố là m thế nà o trước hiện tượng nà y? Äâu những gần chục ngưá»i chia nhau kiểm tra cÆ¡ mà . Con vẫy má»™t chiếc cá»§a hãng khác, tỉ tê há»i chuyện. CÅ©ng ú ở tiếng Anh. CÅ©ng mÃt đặc lịch sỠđưá»ng phố và danh lam, thắng cảnh. Tay nà y kể má»›i bị cướp xe tháng trước. Bị nó ngồi ghế sau quà ng dây và o cổ thắt. CÅ©ng không biết là m sao mà thoát được Chuyện cướp taxi ở thà nh phố mình xảy ra nhiá»u chưa. Sao chưa có biện pháp gì hả bố?
Äại hết sức chăm chú nghe con nói. Anh ngạc nhiên tháºt sá»±. Nháºn xét cá»§a Cưá»ng rất xác đáng. Nó đã là m má»™t việc hết sức cần thiết cho anh. Gá»i là khảo sát, gá»i là tìm hiểu, Ä‘iá»u tra cÅ©ng được. Anh không tỉ mỉ, không cụ thể được thế nà y.
Nghe con há»i thế, Äại trả lá»i:
- CÅ©ng nhiá»u nhiá»u rồi, thỉnh thoảng lại có má»™t vụ. Chắc bên công an có thống kê. Nhưng quá là chưa có biện pháp gì. Các hãng xe chỉ biết dặn dò lÃnh mình nếu nghi ngá» thì phải cảnh giác. Bên công an còn bÃ, nói gì đến mình.
Có vẻ Cưá»ng Ä‘ang theo Ä‘uổi má»™t suy nghÄ© gì đó. Hoá ra, vá»›i công việc, nó cÅ©ng không phải là ngưá»i vô tâm. Äại mừng thấy con bá»›i ra, toà n những chuyện có vấn đỠcả. Anh bảo:
- Con dà nh thá»i gian tìm hiểu thêm, xem còn vấn đỠgì nữa không? Và nhất là con nghÄ© giải pháp cho bố. Khi cuá»™c sống đặt ra vấn đỠgì thì đồng thá»i nó cÅ©ng có câu trả lá»i cho vấn đỠđó. Ai tinh thì phát hiện ra sá»›m. Con nghÄ© cho bố Ä‘i. Chắc con là m được đấy?
Không phải là động viên. Trong thâm tâm anh tin và o Ä‘iá»u mình nói.
Mấy hôm sau, Cưá»ng chá»§ động gá»i Ä‘iện má»i bố vá» nhà .
Nó trình bà y:
- Con nghÄ© phải tổ chức cho lái xe há»c tiếng Anh hằng ngà y. Ngà y ba mươi đến bốn nhăm phút trước khi và o ca trá»±c. Má»—i buổi há»c chỉ yêu cầu thuá»™c năm, mưá»i từ, thuá»™c má»™t hai câu là được rồi. Cuối tháng kiểm tra lại. Có tà i liệu phát cho há» mang theo. Khi đợi khách thì ôn lại. Và o WTO đến nÆ¡i rồi, không chuẩn bị tốt việc nà y thì không giao tiếp được. Nếu ai kém quá, cho nợ lại. Nợ hai ba lần không trả được thì phải thải.
Äại rất khoái. Hôm há»p anh cÅ©ng đã nói ý nà y. Có đà o tạo phải có đà o thải. Chi có Ä‘iá»u không ai giúp anh thá»±c hiện ý tưởng nà y. Anh hà o hứng hẳn lên:
- Hay đấy. Trúng ý bố lắm. Con nói tiếp đi.
- Con đã mua mấy cuồn sách viết vá» lịch sỠđưá»ng phố Thanh Hoa; danh lam thắng cảnh; đình, Ä‘á»n, chùa. Phải biên soạn lại thà nh tà i liệu cho đơn giản, gá»n nhẹ, phô tô cho lái xe mang theo dùng là m cẩm nang hà nh nghá». Tất nhiên cÅ©ng kiểm tra, cho Ä‘iểm. Trượt môn nà y mấy lần cÅ©ng bị thải.
Bố tÃnh xem nên thế nà o. Chứ cả má»™t Phòng thanh tra mưá»i mấy ngưá»i mà vẫn không kiểm soát nổi lái xe gian láºn, bắt chẹt khách thì dở quá. Con thấy bên kia, má»—i tháng lái xe được phát ba chục đĩa, má»—i ngà y đưa đĩa và o thiết bị gắn trên xe, nó sẽ ghi và o tất táºt hoạt động cá»§a xe, kiểu má»™t thứ há»™p Ä‘en ấy. Chắc là đắt, nhưng trả lương cho má»™t đống ngưá»i mà vẫn thất thoát, vẫn bị kêu ca thì thà đầu tư má»™t lần rồi khấu hao dần vẫn hÆ¡n chứ.
Còn nữa, hình như, ná»a đêm vá» sáng không còn hãng nà o chạy xe phải không ạ? Mình quảng cáo vá»›i khách, chạy cả giỠấy, vá»›i giá cước phà cao hÆ¡n cÅ©ng tốt. Sẽ là hãng duy nhất phục vụ 24/24 giá».
Äại chăm chú nghe con nói và ghi và o sổ tay.
- Con còn ý kiến gì nữa không?
- Việc cuối cùng. Sao ta không tìm cách chống cướp xe? Hai tấm lưới phÃa sau và bên phải, hoặc bằng mi-ca có các lá»— tròn nhỠđể nói vẫn nghe được. Lái xe sẽ yên tâm hÆ¡n, không thiệt hại ngưá»i và xe… Con má»›i nghÄ© được thế thôi. Bố tham khảo.
Äại bảo:
- à kiến của con đáng giá lắm.
Äại ngáºp ngừng:
- Sao con không vỠở vá»›i ông bà . Nhà cá»a thì rá»™ng. Cho ông bà đỡ buồn.
- Chuyện ăn ở, quan trá»ng gì đâu bố. Miên là thoải mái và là m việc tốt là được rồi.
- Thế bây giỠcon đi lại bằng gì?
- Thì tạm thá»i Ä‘i "xe ôm". - Suýt nữa nó buá»™t mồm - "Xe, ôm chất lượng cao"!
-Mai bố mang tiá»n vá», con mua cái xe tay ga mà đi lại. Thế tiá»n ăn, tiá»n tiêu vặt hằng ngà y còn không? Khi nà o chÃnh thức là m việc, công ty má»›i trả lương được. Bây giá», tạm thá»i bố chu cấp. Con là m cho bố cái dá»± thảo đỠán Chấn chỉnh hoạt động xe taxi Sao Việt . Con và o mạng xem thiết bị chuyên dùng cho xe taxi có những gì. Là m xong đưa cho bố xem. Sau đó con sẽ trình bà y trước ban lãnh đạo. Thế nhé. Bố có việc phải Ä‘i đây.
- Bố đi trước, con ngồi với bà một lúc.
Äại biết, giữa hai bố con có má»™t khoảng trống. Không phải chỉ vì những khoảng cách không gian và thá»i gian lúc mình còn trong quân ngÅ©. Äến khi ra quân, lại cả tháng trá»i Ä‘i công tác nước ngoà i. Lại mấy năm nay con Ä‘i du há»c…
Äấy chưa phải là khoảng trống lá»›n nhất. Bây giá», cha con không thể nói chuyện vá»›i nhau như hai ngưá»i bạn, cà ng không thể nói vá»›i nhau như hai ngưá»i đà n ông. Bởi giữa hai cha con là má»™t ngưá»i đà n bà .
Vá»›i Cưá»ng, đã là chuyện quá khứ. Nhưng ngưá»i đà n bà ấy vẫn là hiện tại cá»§a bố mình. Ngay cả khi biệt vô tăm tÃch, má»™t lúc nà o đó, còn hiện vá», không phải bằng xương bằng thịt, thì vẫn cứ hiện vá» trong sâu thẳm tâm can.
"Em đẹp thế, em trinh nguyên, em đáng yêu, em là ngưá»i tình tuyệt vá»i. Chỉ vì khi ấy, anh còn ham chÆ¡i, ham cá»§a lạ, anh không muốn sá»›m rà ng buá»™c và o chuyện vợ con nên phải rẫy ra thôi. Oái oăm thay, bây giá» em lại là vợ bố anh".
Nếu không phải váºy, chưa chắc Cưá»ng đã nhá»›. Chưa chắc đã báºn tâm. Chả việc gì phải nghÄ© đến, phải lo lắng. Bây giá», nó sợ gặp lại Linh. Cuá»™c Ä‘á»i cô như sá»± trả thù Cưá»ng, trở thà nh ná»—i ám ảnh sợ hãi thưá»ng trá»±c trong nó. Lúc nà o cÅ©ng nÆ¡m ná»›p, canh cánh…
Cưá»ng biết cuá»™c sống cá»§a bố vá»›i "ngưá»i ấy" cÅ©ng ổn thoả. "Ngưá»i ấy" Ä‘ang là vợ đảm, cán bá»™ mẫn cán cá»§a Tổng công ty. Không biết bố có trách cứ gì mình không? Mình đã định không vá». Vá» má»›i thấy khó xá». Không ai đả động đến chuyện cÅ©. Nhưng trong thâm tâm ai cÅ©ng nghÄ© đến nó. Nó cứ chá»n vá»n trước mắt má»i ngưá»i như má»™t ná»—i ám ảnh.
Cưá»ng há»i bà ná»™i:
- Thế, bà là m những gì cho hết ngà y?
- Ờ cái thằng… Bà hết nghÄ©a vụ lao động rồi. Chả phải là m gì sất. Xem ti vi, Ä‘á»c báo, thỉnh thoảng Ä‘i lá»… chùa…
Bà Phụng không nói đến má»™t việc chiếm khá nhiá»u thá»i gian và tốn không Ãt tiá»n, là buôn chuyện qua Ä‘iện thoại, tháng mấy trăm ngà n. Tiá»n nong vá»›i bà chả thà nh vấn Ä‘á». Số tiá»n bán ngôi biệt thá»±, đủ đảm bảo cuá»™c sống cho ông bà , cho dù cả mưá»i lần trăm tuổi. Chỉ có buổi tối, khi ông Hoè vá» bà má»›i ý tứ nhưá»ng Ä‘iện thoại cho ông, trừ những cuá»™c bạn bè gá»i đến. Bà chỉ nói vá»›i Cưá»ng Ä‘i lá»… chùa thôi. Tháºt ra chuyện lên đồng má»›i là điá»u đáng nói. Nó cÅ©ng say, cÅ©ng nghiện. Mà lắm cái hay đáo đế. Äừng có mà báng bổ thánh thần đấy nhé.
Äại chưa muốn vá» nhà . Anh tạt và o quán cà phê, chá»n góc ngồi trong cùng, để không ai qua lại trước mặt mình. Äó cùng là thói quen từ thá»i trong quân ngÅ©. Bao giá» cÅ©ng phải chiếm lÄ©nh vị trà có góc quan sát rá»™ng nhất, mình quan sát ngưá»i ta thì dá»…, ngưá»i ta quan sát mình thì khó.
Xem ra, con trai cÅ©ng để ý đến chuyện là m ăn. Bước đầu có thể tạm yên tâm. Nhưng từ hôm con vá», Äại cứ thấy có cái gì đó gá»n gợn, gai gai, găng găng trong đầu. Không rõ rệt. Không gá»i ra được. Nhưng rõ rà ng là có. CÅ©ng chả có Ä‘iá»u gì phải nghi ngại, mà sao má»—i khi nghÄ© vá» nó, vẫn có cái gì không yên là nghÄ©a là m sao?
Kiá»u Linh chưa biết chuyện Cưá»ng đã vá». Mà có biết, cÅ©ng chả có gì là m cô phải báºn tâm. Sau mẹo vặt cá»§a chị bạn, cô không còn phải ngấm ngầm há»n trách chồng, má»—i khi vợ chồng gần gụi. Mà hình như, má»—i khi vợ rên lên, cùng vá»›i những tiếng "hức hức", Äại má»›i thấy mình mãn nguyện hoà n toà n, vì mình đã là m cho vợ sướng thế. Chưa bao giá» Kiá»u Linh thấy mình hạnh phúc như bây giá». Trông mặt mÅ©i, dáng vẻ cô, ai cÅ©ng nháºn ra cái hÆ¡n há»›n, hỉ hả, hăm hở trong cả công việc ban ngà y ở công ty, lẫn công việc gia đình khi vá» nhà . Nhất là lúc vợ chồng "há»™i nháºp" rồi "hoà nháºp".
Tháºt ra, cái cảm giác không yên cá»§a Äại, chỉ là phản xạ tá»± vệ, bản năng cá»§a má»™t ngưá»i đà n ông, khi có má»™t ngưá»i đà n ông khác đến gần ngưá»i đà n bà cá»§a mình. Khi thấy Cưá»ng không vá» nhà ở, Äại lá» má» Ä‘oán ra, có thể nó cÅ©ng ngại gặp mặt Kiá»u Linh. Vì thế anh cÅ©ng không gặng há»i con vá» chuyện ăn ở. Miá»…n là nó có ý thức vá» công việc là được rồi.
Äại được há»™i đồng Xét thầu thông báo chÃnh thức bằng văn bản, rằng Sao Việt là má»™t trong ba đơn vị kinh tế ngoà i quốc doanh trúng thầu, láºp trung tâm đăng kiểm xe cÆ¡ giá»›i.
Trong phiên há»p giao ban đầu tuần, Äại thông báo hai việc. Má»™t là đỠán Chấn chỉnh hoạt động xe taxi Sao Việt cá»§a Cưá»ng, hai là công tác triển khai xây dá»±ng trung tâm đăng kiểm. Không ai phát biểu khen tÃnh quyết Ä‘oán, đúng đắn cá»§a Äại trong khâu chuẩn bị hồ sÆ¡ dá»± thầu. Thế có mà khen cả ngà y. Nhưng trong suy nghÄ© cá»§a má»i ngưá»i, nhất là Hưng, thì má»™t lần nữa lại tâm phục, khẩu phục năng lá»±c tổ chức kinh doanh cá»§a Sếp.
Hưng gá»i Chánh văn phòng mang ngay rượu vang lên phòng há»p. Anh cầm chai rượu đã mở nắp giÆ¡ cao:
- Tôi đỠnghị chúng ta nâng li chúc mừng một thắng lợi nữa trong chiến lược kinh doanh của Tổng giám đốc.
- Äúng quá rồi còn gì!
- Quá đúng đấy!
Hưng quay sang nhìn Äại, thấy anh khẽ nhún vai. Biết ý, Hưng vá»™i nói:
- Xin phép Tổng giám đốc, tôi tiá»n trảm háºu tấu. Nếu không được duyệt, tôi vui lòng bá» tiá»n túi ra má»i má»i ngưá»i chai rượu nà y. Anh cứ yên tâm.
- Lúc nà o tôi cũng yên tâm. Cho qua!
Äại vui vẻ đón li rượu từ tay Chánh văn phòng.
- Chúc mừng!
- Chúc mừng!
Tiếng chạm li bao giỠcũng vui tai. Rượu chưa uống đã thấy bừng bừng.
Ly rượu mới đưa ngang miệng. Chưa ai kịp kỠmôi nhấp.
Cánh cá»a phòng há»p báºt mở. Phó chánh văn phòng cố kìm nén, vẫn để lá»™ ra vẻ hốt hoảng:
- Báo cáo Tổng giám đốc…
Mưá»i mấy cánh tay cầm li rượu cùng hạ xuống. Mưá»i mấy cặp mắt dồn cả vá» phÃa ngưá»i nói. Ngưá»i nà y Ä‘i như chạy đến trước mặt Äại. Hai tay anh ta cầm má»™t bản fax trình cấp trên.
Äại cầm tá» giấy. Ly rượu đỠnhư máu trên tay rung rung.
Äại vừa Ä‘á»c, vừa từ từ thả mình xuống ghế. Má»i ngưá»i vẫn đứng, chăm chú nhìn Äại. Hẳn là chuyện chẳng là nh rồi.
Nhưng là chuyện gì? Cái loại giấy fax kia hẳn là việc công, chứ không phải việc riêng. Ông Hoè lo lắng nhìn con. Ông muốn sấn lại xem tỠgiãy chết dẫm kia là cái gì mà con ông phải nhăn trán, bặm môi thế kia.
Cả phòng há»p lặng Ä‘i trong căng thẳng và chỠđợi. Dù chuyện gì. Dù tệ hại đến đâu, nếu Tông giám đốc đứng vững thì má»i ngưá»i chả coi chuyện ấy là cái Ä‘inh gì.
Äại từ từ đứng dáºy. Anh đưa mặt nhìn má»i ngưá»i má»™t lượt. Äến bố mình, dừng lại lâu hÆ¡n:
- Chúng ta thất bại rồi… Nhưng không phải vì sai lầm cá»§a chúng ta, cụ thể là cá»§a tôi. Bởi váºy, chúng ta vẫn nâng li. Äây là bà i há»c, là cÆ¡ há»™i cho chúng ta bắt đầu công việc má»™t cách thông minh hÆ¡n! Thế thôi!
Dù không còn cái vui vẻ, hồ hởi, nhưng không ai thấy nản lòng. Má»i ngưá»i tin rằng chả lâu nữa, sau cú thua nà y sếp sẽ bà y keo khác.
Tà i sản của ngudoc