 |
|

25-12-2009, 05:18 PM
|
|
|
|
Tham gia: Aug 2009
Bà i gởi: 588
Thá»i gian online: 4 ngà y 2 giá» 30 phút
Thanks: 520
Thanked 225 Times in 138 Posts
|
|
Äông Chu Liệt Quốc
Tác giả: Phùng Mộng Long
hồi 20
Tấn hiến-công mê sắc láºp Ly-cÆ¡
Sở thà nh-vương chuá»™ng tà i phong Äấu Cấu
Trịnh văn-công thấy uy thế nước TỠmỗi ngà y một mạnh, sợ đem binh đến đánh nước mình, bèn sai sứ cầu hòa.
Và o năm Châu huệ-vương thứ mưá»i, Tá» hoà n-công há»p các nước Tống, Lá»—, Trần, Trịnh nÆ¡i đất U là m lá»… huyết-thệ.
Từ ấy, các nước Ä‘á»u tùng phục nước Tá».
Sau lá»… huyết-thệ, Tá» hoà n-công trở vá» nước bà y tiệc khao thưởng các quan. Tiệc nữa chừng, Bảo thúc-nha rót má»™t chén rượu đầy dâng cho Tá» hoà n-công và chúc thá».
TỠhoà n-công rất đẹp lòng nói :
- Tiệc rượu ngà y hôm nay vui vẻ biết bao !
Bao thúc-nha tâu :
- Báºc minh-quân, hiá»n-sÄ© tuy vui mà chẳng quên lo . Chúa-công chá»› nên quên những ngà y chạy trốn sang nước Cá», Quản-Trá»ng chá»› quên những ngà y ở trong tù xa, Ninh-thÃch đừng quên lúc cỡi trâu dưới núi.
Tá» hoà n-công cưá»i lá»›n, đứng dáºy xá hai cái, và nói :
- Nếu chúng ta không bao giỠquên những lúc gian nan, đó là phúc lớn cho nước ta đó.
Ngà y ấy Chúa tôi vui vầy, rượu cà ng say, lòng ngưá»i cà ng hoan-hỉ .
Một hôm, có sứ nhà Châu sai đến.
TỠhoà n-Công vội vã ra nghinh-tiếp.
Sứ triá»u truyá»n chỉ phong cho Tá»-hầu là m Phương-bá, có quyá»n Ä‘em quân vấn tá»™i các chư-hầu.
Lại giao cho Tá» hoà n-công má»™t tá» máºt chiếu như sau :
Vệ hầu Sóc, Ä‘em quân giúp Vương-tá» Äồi, gây loạn Thiên-triá»u , lòng trẫm tÃch oán đã mưá»i năm, song chưa chinh phạt đặng. Nay trẫm cáºy khanh toan liệu việc ấy mà rá»a há»n cho trẫm.
TỠhoà n-công bái mạng, rồi đưa Thiên-sứ vỠnước .
Cách đó không lâu, Tê hoà n-Công hưng binh phạt Vệ.
Lúc ấy Vệ huệ-công (tức Vệ-sóc) đã qua Ä‘á»i , con là Thế-tá» XÃch lên nối ngôi xưng hiệu Vệ ý-công.
Vệ ý-công nghe binh Tá» kéo đến, không cần há»i nguyên do, cứ việc Ä‘em quân ra thà nh chống cá»±. Nhưng đánh không lại, bị thua má»™t tráºn khá lá»›n, phải kéo binh trở vá» cố thá»§.
TỠhoà n-Công đem binh vây thà nh hạch tội Vệ huệ-Công thuở trước.
Vệ ý-công nói :
- Äó là lá»—i cá»§a Tiên-quân ta, đâu có can hệ gì đến ta mà sợ !
Nói rồi sai con trưởng là Khai-phương Ä‘em lá»… váºt xin giảng hòa .
TỠhoà n-công nói :
- Theo phép nhà Châu ta thì không bắt tội đến con cháu. Nay Vệ huệ-công đã chết, ta cũng nên khoan thứ.
Nói rồi, thâu lá»… váºt , thừa nháºn việc cầu hòa, rồi rút quân vá» nước.
Công-tá» Khai-phương thấy nước Tá» cưá»ng-thịnh, xin được là m quan nÆ¡i nước Tá» .
TỠhoà n-công nói :
- Ngươi là con trưởng của Vệ-hầu, tất ngà y sau lên nối ngôi , tại sao lại bỠngôi của mình mà sang là m tôi ở nước ta ?
Công-tở Khai-phương tâu :
- Chúa-công là báºc hiá»n đức trong thiên-hạ, nếu được hầu hạ chúa-công tôi tưởng còn sung sướng hÆ¡n là là m vua.
Tá» hoà n-công suy nghÄ©, rồi phong cho Khai-phương là m quan Äại phu, và cÅ©ng thân yêu như bá»n Thụ-Äiêu và Dịch-Nha váºy.
Ngưá»i nước Tá» gá»i ba ngưá»i nầy là "Tam quÃ" . NghÄ©a là ba ngưá»i
được vua tin nhứt.
Công-tỠKhai-phương lại nói với TỠhoà n-công rằng :
- Vệ huệ-công trước kia còn lại má»™t ngưá»i con gái rất đẹp , chưa định vu-quy.
Tá» hoà n-công há»i :
- Con gái Vệ huệ-công là Vệ-CÆ¡ ta đã cưới vá» là m phu-nhân rồi , nay còn má»™t ngưá»i em nữa sao ?
Công-tỠKhai-phương nói :
- Tâu Chúa-công, tháºt đúng váºy. Nà ng nà y là em nhưng nhan sắc còn mặn mà hÆ¡n.
Tá» hoà n-công mừng rỡ sai ngưá»i đến thương lượng vá»›i Vệ ý-Công , xin rước vá» là m tiểu thiếp.
Vệ ý Công không dám trái lá»i, phải đưa Vệ-CÆ¡ sang Tá».
Tá» hoà n-Công gá»i ngưá»i chị là Trưởng Vệ-CÆ¡, ngưá»i em là Thiếu Vệ-CÆ¡ để
phân biệt. Hai chị em Ä‘á»u được Tá» hoà n-công yêu chuá»™ng cả.
Äây nói qua việc Tấn. Chúa nước Tấn lúc bấy giá» là Tấn hiá»n-Công , con cá»§a Xưng-đại tức là Tấn Võ-công.
Hiến-công lúc còn là m Thế-tá», cưới nà ng Giả-thị là m chánh thất nhưng không con, bèn cưới cháu gái cá»§a Khuyển-Nhung là Hồ-CÆ¡ là m thứ thất, sinh đặng má»™t trai là Trùng-nhÄ© . Sau đó lại cưới thêm con gái há» Doãn, sinh đặng má»™t trai là Di-ngô.
Lại nữa, trong lúc Tấn võ-Công còn sang có cưới nà ng Tá»-Khương, con nhà tôn-thất nước Tá» là m tiểu thiếp. Nhưng Tấn võ-công đã già , còn nà ng Tá»-khương còn trẻ, nên Hiến-Công tư thông vá»›i Tá»-khương (tiểu thiếp cá»§a cha) ăn ở vá»›i nhau sinh đặng má»™t trai là Thân-sanh.
Äến lúc Hiến-công lên ngôi, thì chánh thất Giả-thị đã qua Ä‘á»i .
Tấn hiến-công bèn láºp nà ng Tá»-Khương lên là m chánh-thất, và con nà ng Tá»-khương là Thân-sanh lên là m Thế-tá», mặc dầu lúc đó Trùng-NhÄ©, Di-ngô, cÅ©ng là con cá»§a Tấn hiá»n-công, đã lá»›n tuổi hÆ¡n .
Sau đó Tá»-khương sinh thêm được má»™t gái nữa, má»›i mãn phần .
Nà ng Tá»-khương chết , Tấn hiến-công cưới em gái nà ng Giả-thị là Giả-quân là m tiểu thiếp, nhưng Giả-quân cÅ©ng không con, Tấn hiến-Công bảo phải nuôi con gái má»›i sinh cá»§a Tá»-khương là m con nuôi.
Chưa hết, Tấn hiến-công lên ngôi được mưá»i lăm năm , cá» binh sang đánh nước Ly-nhung. Chúa Ly-nhung bị thua, dâng hai ngưá»i con gái cho Tấn hiến-công mà cầu hòa. Hai ngưá»i con gái ấy , ngưá»i lá»›n là Ly-cÆ¡, ngưá»i nhá» là Thiếu-CÆ¡. Nà ng Ly-cÆ¡ xinh đẹp phi thưá»ng, nhan sắc không thua Tức-VÄ© , tướng mạo không nhưá»ng Äắc-Ká»·, lại thêm lòng dạ nham hiểm, đũ mánh khoé là m say lòng ngưá»i , do đó Tấn hiến-công rất yêu chuá»™ng.
Chẳng bao lâu, Ly-cÆ¡ sanh đặng má»™t trai là Há»-Tá», còn Thiếu-CÆ¡ cÅ©ng sanh đặng má»™t trai là Trác-tá» .
Vì quá yêu nà ng Ly-cÆ¡, Tấn hiến-công không còn thiết gì đến mối tình nà ng Tá»-Khương thuở trước, muốn láºp Ly-CÆ¡ lên là m chánh-thất, bèn đòi quan Thái-bốc là Quách-yến và o triá»u bảo :
- Khanh thá» bói má»™t quẻ xem ta láºp Ly-cÆ¡ lên chánh-thất có đặng chăng ?
Quách-yến tuân lá»i gieo quẻ, rồi nói :
- Quẻ không tốt. Äiá»m ứng việc thay đổi lá»™n xá»™n không hay.
Tấn hiến-công không tin, truyá»n quan Sá»-tô bói lại.
Quan Sá»-tô cÅ©ng cho là xấu, và nói :
- Tâu Chúa-công, chư-hầu không đặng cưới vợ hai lần , nay Chúa-công đã láºp chánh thất rồi, mặc đầu chánh thất sá»›m lìa trần nhưng vẫn có con trai. Nếu Chúa-công láºp chánh-thất nữa tháºt trái lẽ .
Tấn hiến-công không nghe, chá»n ngà y cáo vá»›i Thái-miếu , rồi láºp Ly-cÆ¡ là m Chánh-cung, Thiếu-cÆ¡ là m Thứ-phi.
Sá»-tô thấy váºy thở dà i , nói riêng vá»›i quan Äại-phu Lý-khắc :
- Nước Tấn ta sắp mắt rồi ! Biết là m sao !
Lý-khắc nghe nói giáºt mình há»i :
- Sao thế ! Ai là m mất nước Tấn ?
Sá»-tô đáp :
- Nước Tấn ắt phải bị mất vá» tay nước Ly-nhung. Ngà y xưa vua Kiệt nhà Hạ, đánh nước Thi , ngưá»i nước Thi dâng nà ng Muá»™i-Hỉ, vua Kiệt yêu Muá»™i-Hỉ mà nhà Hạ mất. Vua Trụ nhà Ân đánh nước Tô, ngưá»i nước Tô dâng Äắc-ká»·, vua Trụ yêu Äắc-Ká»· mà nhà Ân mất. Vua U-vương nhà Châu đánh nước Bao, ngưá»i nước Bao dâng Bao-tá»±, vua U-vương yêu Bao-tá»± nên nhà Tây Châu suy mất. Nay Chúa-công Ä‘i đánh nước Ly-Nhung ngưá»i Ly-Nhung, dâng gái đẹp mà Chúa-Công say mê như thế , lẽ nà o nước Tấn còn được.
Lúc đó có quan Thái-bốc là Quách-yến bước và o, Lý-khắc Ä‘em những lá»i cá»§a Sá»-tô thuáºt lại.
Quách-yến nói :
- Cứ theo quẻ, thì nước Tấn ta bị loạn chứ chưa mất , vì tiên-quân ta má»›i được thá»-phong ở nước Tấn nà y, nên váºn nước còn dà i.
Lý Khắc há»i :
- Äến bao giá» thì loạn ?
Quách-yến nói :
- Chi trong mưá»i năm nữa mà thôi.
Ba vị đại thần nhìn nhau buồn bã rồi lui vá».
Kế đó, Tấn hiến-công tỠý muốn láºp con trai nà ng Ly-cÆ¡ lên là m Thế-tá». Má»™t hôm nói vá»›i Ly-cÆ¡ :
- Nay phu nhân ở chức chánh cung, chẳng lẽ không láºp Há»-Tá» , con trai cá»§a phu-nhân, lên là m Thế-tá» sao phải lẽ ?
Ly-cơ nghe nói lòng mừng khấp-khởi, nhưng nà ng vốn là một kẻ mưu mô, thâm hiểm, bèn nghĩ thầm :
- Thân-sanh được phong Thế-tỠđã lâu , nay vô cá»› mà phế Ä‘i ắt quần thần chẳng phục. HÆ¡n nữa Trùng-nhÄ© và Di-ngô lại thân máºt vá»›i Thân-sanh lắm. Nếu bây giá» nói ra chưa là m chi được, mà há» lại biết trước đỠphòng, thì sau nầy rất khó.
NghÄ© như váºy, bèn tâu vá»›i Tấn hiến-công :
- Khi Chúa-công láºp Thế-tá» Thân-sanh, cả chư-hầu Ä‘á»u biết. Nay Thế-tá» không có tá»™i gì mà Chúa-công tÃnh việc phế-láºp, thiếp thà chết chứ không dám vâng mệnh.
Tấn hiến-công ngỡ Ly-cơ có lòng tốt , khen ngợi vô cùng, rồi bỠqua việc ấy không nói đến nữa.
Trong triá»u có hai ngưá»i tôi được Tấn hiến-công rất yêu mến.
Má»™t ngưá»i là Lương-ngÅ© và má»™t ngưá»i là Äông quang-ngÅ©. Cả hai há»p sức vá»›i Tấn hiến-công lo việc quốc-chÃnh. Vì được yêu dùng nên hai ngưá»i nầy là m lắm chuyện lá»™ng quyá»n, đến ná»—i ngưá»i nước Tần gá»i là "nhị-ngÅ©" . Nghe tiếng "nhị-ngÅ©" ai cÅ©ng phải sợ.
CÅ©ng trong lúc ấy, có má»™t phưá»ng hát tên Ưu-thi, trẻ tuổi, đẹp trai, có tà i khôi hà i rất duyên dáng, vì váºy Tấn hiến-công rất thÃch , cho phép được tá»±-do ra và o cung Ä‘iện, không ai ngăn cấm cả.
Ly-cơ được thế, tư tình với Ưu-thi, hai bên tỠra tương đắc .
Má»™t hôm, Ly-cÆ¡ Ä‘em ý muốn láºp Thế-tá» Há»-Tể nói vá»›i Ưu-Thi .
Ưu Thi đáp :
- Ba vị Công-tá» kia còn ở tại Kinh-đô, việc đó khó thá»±c hiện được . Nay phải tìm cách đưa ba ngưá»i ra trấn cõi ngoà i rồi tùy cÆ¡ ứng biến.
Ly-cÆ¡ há»i :
- Thế thì ta đem ý ấy bà n với Chúa-công có đặng chăng ?
Ưu-thi nói :
- Không nên, nay trong triá»u có "nhị ngÅ©" nói gì mà Chúa-công chẳng nghe . Phu-nhân nên Ä‘em và ng bạc mua lòng mà giao kết vá»›i há». Há»… "nhị ngÅ©" thưa thuáºn thì việc chẳng khó gì .
Ly-cÆ¡ liá»n đưa và ng bạc cho Ưu-thi Ä‘em lo lót cho Lương-NgÅ© và Äông quang-ngÅ©.
Ưu Thi lãnh mạng, đến nhà Lương-ngũ trước và nói :
- Thưa ngà i, phu-nhân muốn là m đẹp lòng ngà i nên sai tôi Ä‘em lá»… váºt đến đây, mong ngà i không từ chối .
Lương-ngÅ© nghe nói, ngạc nhiên há»i :
- Phu-nhân có dặn Ä‘iá»u chi chăng ? Nếu không nói rõ tôi đâu dám nháºn ?
Ưu Thi Ä‘em mưu kế cá»§a Ly-cÆ¡ , thuáºt lại.
Lương-ngũ nói :
- Việc nầy phải có Äông quang-ngÅ© giúp sức má»›i xong.
Ưu Thi nói :
- Phu-nhân cá»§ng có lá»… váºt biếu Äông-quang-ngÅ© như ngà i.
Hai ngưá»i liá»n dắt nhau đến nhà Äông quang-ngÅ© để cùng nhau đà m luáºn.
Sáng hôm sau, Lương-NgÅ© và o triá»u thưa vá»›i Tấn hiến-công :
- Äất Khúc-ốc là chá»— Tiên-quân thuở xưa láºp nghiệp, hiện nay tôn miếu hãy còn. Còn đất Bồ và đất Khuất, tiếp giáp vá»›i Nhung-Äịnh là má»™t nÆ¡i trá»ng địa. Ba chá»— ấy cần phải có ngưá»i ra trấn thá»§, xin Chúa-công sai Thế-tá» Thân-sanh ra trấn nÆ¡i Khúc-ốc, Công-tá» Trùng-NhÄ© ra trấn nÆ¡i đất Bồ và Công-tá» Di-ngô ra trấn nÆ¡i đất Khuất . ÄÆ°á»£c như váºy giang-san nước Tấn má»›i vững và ng.
Tấn hiến-công nói :
- Äất Khúc-ốc thì phải rồi, còn đất Bồ và đất Khuất là hai nÆ¡i hoang-địa, tại sao lại phải cho hai vị Công-tá» ra trấn giữ ?
Äông quang-Ngữ quỳ tâu :
- Tuy hoang-địa nhưng lại là nÆ¡i trá»ng địa. Nếu xây thà nh sá»a sang cho kiên cố thì đất ấy trở nên trù máºt. Và nước Tấn sẽ già u mạnh hÆ¡n các chư hầu.
Tấn hiến-Công nghe lá»i sai Thế-tá» Thân-sanh ra trấn thá»§ nÆ¡i Khúc-ốc, có quan Thái-Phó Äá»— nguyên-Khoản theo hầu . Công-tá» Trùng-Nhỉ ra trấn nÆ¡i đất Bồ, có Hồ-Mao theo hầu . Công-tá» Di-Ngô ra trấn nÆ¡i đất Khuất, có Lã di-Sảnh theo hầu .
Ba vị Công-tá» Ä‘i rồi trong triá»u chỉ còn có Há»-Tá» và Trác-tá» gần gÅ©i Tấn hiến-công .
Nà ng Ly-cơ lại tìm hết mánh khóe để là m say lòng vua Tấn.
Lức bấy giá» Tấn hiá»n-công chia quân ra là m hai đạo : Thượng quân và hạ quân. Äạo thượng quân thì do Tấn hiến-công Ä‘iá»u khiển, còn đạo hạ quân thì giao cho Thế-tá» Thân-sanh xá» dụng.
Thân-sanh cùng vá»›i quan Äại-phu Triệu-Túc và Tất-Vạn kéo quân sang chinh phục nước Cảnh, nước Quắc và nước Ngụy.
Ba nước nầy đánh không lại phải đầu hà ng.
Vì váºy công lao cá»§a Thế-tá» Thân-sanh rất lá»›n.
Mà cÅ©ng vì váºy, nà ng Ly-cÆ¡ ngà y đêm buồn bã, tÃnh chưa ra kế để là m hại Thế-tá» Thân-sanh được.
Äây nói đến việc nước Sở. Từ khi Sở văn-vương tạ thế, Hùng-hi lên nối ngôi. Hùng-Hi và Hùng-Váºn cùng là con nà ng Tức-VÄ© sinh ra, nhưng Hùng-váºn tà i trà hÆ¡n anh , do đó Tức-VÄ© có lòng yêu dấu . Cả đến ngưá»i trong nước cÅ©ng mến phục.
Hùng-hi thấy váºy muốn tìm kế giết Hùng-váºn Ä‘i để khá»i di-há»a vá» , sau ngặt vì Hùng-váºn được các quan trong triá»u hết lòng che chở , nên Hùng-hi không tìm ra kế.
Lần hồi, Hùng-hi chán nản, bá» bê việc triá»u chÃnh, thÃch săn bắn nÆ¡i chốn hoang vu . Vì váºy, Hùng-hi lên ngôi đã hÆ¡n ba năm mà chưa chỉnh đốn được việc gì cả.
Má»™t hôm, Hùng-váºn máºt sai ngưá»i đón đưá»ng giết Hùng-hi Ä‘i , rồi nói dối vá»›i Tức-vÄ© là Hùng-hi Ä‘i săn gặp tai nạn mà thác.
Tức-VÄ© lòng nghi ngá» nhưng không tiện nói ra, bèn truyá»n cho các quan láºp Hùng-váºn lên nối ngôi, hiệu là Sở thà nh-vương.
Sở thà nh-vương phong cho ngưá»i chú là Vương-tá» Nguyên là m Tể-tướng.
Vương-tá» Nguyên từ khi Sở văn-vương chết Ä‘i, đã có ý muốn cướp ngôi, lại thấy chị dâu là Tức-VÄ©, nhan sắc tuyệt vá»i, Ä‘em lòng ham muốn. Trước kia, vì sợ Äấu bá-tá»· là má»™t Äại-thần cương-trá»±c , lại có nhiá»u tà i trà nên chẳng dám là m cà n . Nay Äấu bá-tá»· đã chết, Vương-tá» Nguyên không còn kÃnh trá»ng ai nữa, má»›i láºp lên má»™t ngôi nhà bên cạnh cung Tức-VÄ©, ngà y đêm bắt vÅ©-nhạc múa hát, cốt là m cho Tức-VÄ© say lòng.
Tức-VÄ© nghe tiếng, há»i bá»n thế nữ :
- Tiếng Ä‘á»n ca ở đâu mà gần thế ?
Bá»n thế-nữ tâu :
- Äó là tiếng nữ-nhạc bên nhà má»›i cá»§a quan Tể-tướng đó.
Tức-Vĩ thở dà i nói :
- Tiên-quân ngà y xưa chăm lo luyện táºp binh-sÄ© đánh dẹp các chư hầu, vì váºy các nước Ä‘á»u thần phục. Bây giá» quân nước Sở ta đã mưá»i năm nay, không tiến được nữa bước trên đất Trung-quốc , thế mà quan Tể-tướng không nghÄ© những Ä‘iá»u xấu hổ ấy lại bà y việc Ä‘á»n ca, hát xướng bên cung gái góa nầy, tháºt lạ lùng là m sao !
Ná»™i-thị Ä‘em mấy lá»i ấy thuáºt lại vá»›i Vương-tá» Nguyên.
Vương-tỠNguyên lấy là m xấu hổ , nghĩ thầm :
- Má»™t ngưá»i đà n bà còn có chà như váºy, lẻ nà o ta đây là má»™t đấng trượng-phu lại chẳng nghÄ© đến sao ! Nếu không đánh được nước Trịnh quyết chẳng
là m ngưá»i.
Nói rồi, Ä‘iểm sáu trăm cá»— binh xa, khiến Äấu ngá»±-cương và Äấu Ngô là m tiên-phuông, Vương-tôn Du và Vương-tôn Gia Ä‘i háºu táºp rầm rá»™ kéo đến nước Trịnh.
Trịnh văn-công nghe tin binh Sở kéo đến đánh liá»n há»™i quần-thần thương nghị.
Äá»—-thúc nói :
- Quân-sở rất hùng mạnh, ta là m sao địch lại , chi bằng xin giảng hòa rồi sẽ tÃnh.
Sư Thúc nói :
- Nước ta đã có minh thệ vá»›i Tá», nếu cầu cứu ắt Tá» Ä‘em binh đến giúp. Xin cứ cố-thá»§ chá» viện binh.
Thế-tỠHoa bấy giỠcòn trẻ tuổi, lòng bồng-bột nghe nói vội xin đem quân ra đối địch.
Trịnh văn-công chưa quyết lẽ nà o, Thúc-thiêm quỳ tâu :
- Trong ba lá»i nói vừa rồi, chỉ có lá»i cá»§a Sư-thúc là hợp ý tôi . Tôi Ä‘oán binh Sở chẳng bao lâu phải kéo vá».
Trịnh văn-công há»i :
- Vương-tá» Nguyên đã Ä‘em binh đến đây, nếu không bị thua lẽ nà o chịu lui vá».
Thúc-thiêm nói :
- Xưa nay nước Sở Ä‘i đánh nước ngoà i chưa bao giá» dùng binh lá»±c nhiá»u như thế. Lần nầy Vương-tá» Nguyên cốt ý là m cho vừa lòng Tức-VÄ©. Nhưng đã cố thắng tất sẽ thua. Vì váºy không đáng sợ .
Các quan còn đang thương nghị bỗng có tin báo :
- Binh Sở đã phá đặng Kiết-thất quan, nay đã và o đến Thuần-môn rồi.
Äá»—-thức nói :
- Ấy váºy, nếu không muốn giảng hòa thì phải qua nÆ¡i đất Äồng-khâu để tránh nhuệ khà cá»§a giặc .
Thúc-thiêm nói :
- Äừng sợ gì cả ! Tôi đã có kế là m cho quân giặc phải lui .
Nói xong, sai quân giáp sÄ© mai phục trong thà nh, rồi khiến mở bét cả bốn cá»a thà nh ra. Dân sá»±, chợ búa vẫn Ä‘i lại như thưá»ng.
Tướng nước Sở là Äấu ngá»±-cương vừa kéo quân đến thầy váºy lòng nghi ngá», nói vá»›i Äấu-ngô :
- Ta đến đây mà quân Trịnh không chút gì xao dộng, tất có mưu kế chi đây. Ta không nên tiến quân vội, phải án binh đợi quan Tể-tướng đã.
Nói xong, truyá»n đóng quân ngoà i thà nh, cách xa năm dặm .
ÄÆ°á»£c má»™t lúc, đại binh cá»§a Vương-tá» Nguyên kéo đến, Äấu ngá»±-Cương cáo-báo lại quân tình.
Vương-tá» Nguyên lấy là m lạ, trèo lên chá»— cao xem, thấy trong thà nh Trịnh quân-sÄ© có thứ lá»›p, cá» xà rá»™n-rà ng, liá»n thở dà i, nói :
- Nước Trịnh có ba ngưá»i tà i (ý nói Thúc-thiêm, Äá»—-Thúc và Sư-thúc) ắt có mưu kế chi đây. Nếu ta sÆ¡-xuất còn mặt mÅ©i nà o trông thấy nà ng Tức-VÄ©. Chi bằng cho quân thám thÃnh kỹ, nắm được địch mình rồi sẽ liệu.
Ngà y hôm sau, có quân thám thÃnh vá» báo :
- Quân nước TỠ, Lỗ, Tống đồng hưng binh qua cứu Trịnh.
Vương-tá» Nguyên giáºt mình, bảo các tướng :
- Nay các nước chư hầu Ä‘em binh đến đây, trong đánh ra, ngoà i đánh và o, quân ta cá»± sao lại. Thôi thì ta tiến quân được đến đây cÅ©ng gá»i là thắng tráºn rồi. Bây giá» rút lui vá» nước thì tiện hÆ¡n .
Nói xong, truyá»n quân-sÄ© cuốn cá» im trống, ngay đêm hôm ấy lẻn ra khá»i địa-giá»›i nước Trịnh.
Nhưng khi vỠđến biên giá»›i nước Sở lại truyá»n mở cỠđánh trống lên ầm-Ä©.
Vá» chưa đến Kinh-thà nh Vương-tá» Nguyên đã sai ngưá»i đến báo cho Tức-VÄ© hay tin quân Sở đắc thắng khải-hoà n.
Tức-Vĩ nói :
- Nếu quan Tá»-tướng đắc thắng thì cáo-tế vá»›i nhà Thái-miếu, rồi truyá»n bá cho dân chúng biết chứ nói vá»›i gái góa nầy là m chi ?
Quân vỠbáo lại. Vương-tỠNguyên thẹn thùng, lểnh mểnh đem quân và o thà nh mặt buồn khôn xiết.
CÅ©ng trong đêm ấy, tại nước Trịnh, Thúc-thiêm thấy bốn bá» yên lặng, má»›i cho ngưá»i ra dò xét.
Quân và o báo :
- Trại quân Sở không còn má»™t bóng ngưá»i.
Thúc-thiêm dẫn các quan lên mặt thà nh xem, rồi chỉ và o trại địch nói :
- Quân Sở đã bỠtrốn rồi.
Các tướng không tin há»i :
- Tại sao ngà i biết được ?
Thúc-thiêm nói :
- Dinh quan Äại tướng bao giá» cÅ©ng phải có quân canh gác cẩn máºt, nay thấy có đà n quạ Ä‘áºu trên cây mà kêu thì biết đó là trại không ngưá»i. Tôi chắc rằng quân Sở hay tin các nước chư hầu kéo đến nên đã âm thầm rút lui.
Äang lúc bà n bạc, bá»—ng có quân và o báo :
- Quân các nước chư hầu vừa kéo đến biên giới, hay tin quân Sở đã bỠvỠnên các chư hầu đem binh trở lại.
Ai nấy vá»— tay reo hò, khen ngợi Thúc-thiêm là ngưá»i cao kiến.
Trịnh văn-công mừng rỡ, mở tiệc vui vầy, Chúa tôi hỉ-hạ.
Còn Vương-tỠNguyên, từ khi đi đánh nước Trịnh không được công-trạng gì lại bị Tức-Vĩ thỠơ, lãnh-đạm, lòng áy-náy muốn cướp ngôi nước Sở. Tuy nhiên, Vương-tỠNguyên lại định ý tư thông với Tức-Vĩ trước đã.
Gặp lúc Tức-VÄ© bị bệnh, Vương-tá» Nguyên giả cách và o thăm , rồi ở mãi trong cung, không chịu vá».
Quan Äại-phu là Äấu-liêm hay được, liá»n và o cung thấy Vương-tá» Nguyên Ä‘ang soi gương, chải đầu.
Äấu-liêm nói :
- Quan Tể-tướng dẫu là chú vua, nhưng vẫn là kẻ bá» tôi. Vã lại, quốc-mẫu góa chồng, nam nữ nên tị-hiá»m, sao Tể-tướng không nghÄ© Ä‘á»n Ä‘iá»u ấy
Vương-tá» Nguyên ná»—i giáºn nói :
- Quyá»n bỉnh nước Sở hiện ở trong tay ta. Sao ngươi dám nói cà n .
Liá»n sai bá»n thá»§-hạ bắt Äấu-liêm trói lại, giam và o ngục.
Tức-VÄ© thấy hà nh-động lăng-loà n cá»§a Vương-tá» Nguyên liá»n sai ná»™i thị đến báo vá»›i Äấu-cấu ô-đồ (con cá»§a Äấu bá-tá»·) tìm mưu diệt loạn.
Äầu-cấu ô-đồ tâu vá»›i Sở thà nh-vương, rồi cùng vá»›i Äấu ngá»±-cương, Äấu-ngô và Äấu-bà n (con cá»§a Äấu-cấu) Ä‘em quân và o cung.
Vương-tá» Nguyên Ä‘ang vui say vá»›i bá»n cung-nữ, nằm ngá»§ mÆ¡ mà ng, nghe tiếng quân reo, giáºt mình thức dáºy, cầm gươm chạy ra.
Vừa Ä‘á»n cá»a, gặp Äấu-ban bên ngoà i cầm kiếm xốc tá»›i .
Vương-tỠNguyên hét to :
- Thằng ranh con nà y, mà y dám đến đây tác-loạn sao ?
Äấu Ban nói :
- Ta đâu có là m loạn, ta đến để trừ loạn đấy chứ !
Nói xong vung kiếm chém Vương-tỠNguyên.
Hai bên đánh má»™t lúc thì Äấu-ngô và Äấu ngá»±-cương đến tiếp ứng .
Vương-tỠNguyên nhắm thế cự không lại bõ chạy .
Äấu-ban rượt theo chém má»™t nhát, rÆ¡i đầu.
Giết được Vương-tá» Nguyên rồi, Äấu-cấu ô-đồ mở trói cho Äấu Liêm rồi cùng nhau đến thăm Tức-VÄ©.
Xảy có lệnh Sở thà nh-vương triệu táºp quần thần để chá»n ngưá»i thay thế Vương-tá» Nguyên là m chức Tể-tướng.
Các quan tỠtựu đũ mặt.
Sở thà nh-Vương muốn chá»n Äấu-Liêm, nhưng Äấu-liêm má»™t mặt chối từ, nói :
- Hiện nay nước ta có một đối thủ đáng sợ là nước TỠ.
Nước Tá» dùng Quản-Trá»ng và Ninh-ThÃch mà nước già u, quân mạnh, nay Äại-vương muốn chỉnh đốn lại nước Sở tất phải dùng Äấu Cấu Ô-Äồ má»›i được.
|

26-12-2009, 07:38 AM
|
|
|
|
Tham gia: Aug 2009
Bà i gởi: 588
Thá»i gian online: 4 ngà y 2 giá» 30 phút
Thanks: 520
Thanked 225 Times in 138 Posts
|
|
Äông Chu Liệt Quốc
Tác giả: Phùng Mộng Long
Hồi 21
Quản-trá»ng Ä‘oán thần Du-nhi
Tá»-hầu đánh nước Cô-trúc
Quân SÆ¡n-nhung tức là nước Linh-Chi , phÃa Tây giáp nước Yên , phÃa Äông Bắc giáp vá»›i Tá» và Lá»—. Chúa nước Linh-chi á»· mình là nÆ¡i hiểm-địa, không ai dám xâm lấn nên chẳng chịu tùng phục ai, lại còn phá phách nhiá»u nÆ¡i, cướp bóc cá»§a cãi .
Trước đây, đã má»™t lần xâm lấn nước Tá», bị Thế-tá» Hốt nước Trịnh, Ä‘em binh giúp TỠđánh má»™t tráºn phải lui vá» . Nay nghe nước Tá» là m bá chá»§, nên cỠđại binh sang đánh nước Yên, mục Ä‘Ãch là m cho nước Yên sợ oai mình, không dám tùng phục Tá» nữa .
Nước Yên cự không lại, phải sai sứ sang TỠcầu cứu .
Tá» hoà n-công hay tin há»i Quản-trá»ng :
- Nước Yên bị giặc Sơn-nhung xâm lấn, ta phải là m cách nà o để cứu nước Yên .
Quản-trá»ng nói :
- Yên là một nước trong hội minh chủ, nay đã cầu cứu thì không bỠqua được. Vả lại, quân Sơn-Nhung lâu nay không tùng-phục nhà Châu, ta cũng nên mượn cớ mà đem quân chinh phạt.
Tá» hoà n-công nháºm lá»i, kiểm Ä‘iểm binh mã kéo Ä‘i .
Khi qua đến sông Tá»-thức thuá»™c địa giá»›i nước Lá»—, Lá»— trang-công thân hà nh đến nÆ¡i tiếp đón, là m tiệc đãi đằng.
Lỗ trang-công nói :
- Minh công đánh được quân SÆ¡n-nhung chẳng những nước Yên đội Æ¡n, mà nước Lá»— tôi cÅ©ng lấy là m toại nguyện . Váºy xin Minh-công cho tôi được Ä‘em quân giúp sức.
TỠhoà n-công nói :
- Tôi không dám là m phiá»n Hiá»n hầu đến những nÆ¡i hiểm-địa ấy . Nếu tôi không thắng được sẽ cần đến sá»± giúp đỡ cá»§a Hiá»n-hầu cÅ©ng chẳng muá»™n.
Nói xong từ biệt Lỗ trang-công kéo quân đi .
Lúc ấy Chúa nước Linh-chi tên Máºt-lư , Ä‘em quân quấy nhiá»…u nước Yên đã hai tháng rồi, cướp bóc cá»§a cải, bắt đà n bà , con gái không biết bao nhiêu mà kể . Nay nghe tin binh TỠđến cứu, bèn láºt Ä‘áºt rút lui vá» nước.
TỠhoà n-Công đem binh đến nơi .
Yên trang-Công khai thà nh nghinh tiếp, và tạ Æ¡n khó nhá»c đã Ä‘em binh đến cứu .
Quản-trá»ng nói :
- Quân SÆ¡n-nhung chưa thua mà kéo vá», nếu quân ta trở vỠắt chúng lại đến phá rối nữa . Bây giá» phải thừa thế thẳng đến ná»™i địa mà đánh má»›i dứt háºu hoạn được.
Tá» hoà n-công khen phải, truyá»n tiến binh .
Yên trang-công thưa :
- Tôi xin đem binh đi tiên phong mà giúp Minh công .
TỠhoà n-công nói :
- Nước Yên vừa bị quân giặc tà n phá, ta nở nà o để hiá»n-hầu Ä‘i tiên phong . Xin Hiá»n-hầu cứ Ä‘em binh Ä‘i sau là m tiếp ứng mà trợ oai cÅ©ng đủ.
Yên trang-công nói :
- Cách đây tám mươi dặm có má»™t nước gá»i là Vô-chung cÅ©ng là giống ngưá»i SÆ¡n-nhung nhưng không thuá»™c nước Linh-chi, Minh công nên sai ngưá»i Ä‘i dụ để mượn chúng đưa đưá»ng thì má»›i tinh .
Tá» hoà n-công đắc ý, liá»n sai Thấp-bằng Ä‘em và ng bạc đến dụ vua nước Vô-chung .
Vua nước Vô-chung sai tướng Hồ nhi-bang đem hai ngà n quân đến giúp.
Hồ nhi-bang theo Thấp-bằng đến ra mắt TỠhoà n-công .
Tá» hoà n-công háºu thưởng, và khiến Ä‘i tiá»n đội .
Äi độ ba ngà y , đến má»™t nÆ¡i rừng núi hiểm trở, hai bên đá dá»±ng cháºp chồng, Tá» hoà n-công há»i Yên trang-công :
- Chỗ nầy kêu là chỗ gì ?
Yên trang-công thưa :
- Äây là Quy-từ, yết lá»™ cá»§a SÆ¡n-nhung ra và o.
Tá» hoà n-công thương nghị vá»›i Quản-trá»ng rồi cho đốn cây láºp đồn, khiến Bảo Thúc-nha ở lại đó trấn thá»§, coi việc váºn lương .
Cách hai ngà y sau, đại binh tiến bước.
Chúa nước Linh-chi, hay được tin binh TỠđến đánh, liá»n sai má»i Äại-tướng Tốc-mãi đến thương nghị.
Tốc-mãi nói :
- Quân TỠtừ xa đến đây, binh lao mã liệt ta phải đánh gấp chớ nên trì hoãn.
Máºt-lư y lá»i, Ä‘em quân mai phục trong rừng, rồi sai Tốc-mãi dẫn má»™t ngà n binh, đợi nghênh-chiến.
Hồ nhi-bang vừa kéo binh thì gặp Tốc-mãi đã dà n quân sẵn.
Hai bên đánh nhầu má»™t tráºn.
Tốc-mãi giả thua, kéo binh chạy.
Hồ nhi-bang Ä‘uổi theo, vừa đến giữa rừng , binh phục cá»§a Máºt-Lư nổi dáºy, ó lên má»™t tiếng, áp đến chém giết, quân cá»§a Hồ nhi-Bang bị chết rất nhiá»u, bá» chạy trở lại.
Còn Hồ nhi-bang bị quân cá»§a Máºt-Lư bắt trói.
May thay , đại binh cá»§a Tá» hoà n-Công Ä‘á»n kịp đánh Ä‘uổi Máºt-Lư, giải cứu cho Hồ nhi-bang khá»i tay giặc Ä‘em vá» trại.
Hồ nhi-bang có ý thẹn thuồng.
Tá» hoà n-công vá»— vá», an á»§i .
- Ra tráºn thắng-bại lẽ thưá»ng, tướng quân chá»› lấy thế là m áy náy .
Nói xong chá»n má»™t con ngá»±a tốt tặng cho Hồ nhi-bang .
Hồ nhi-bang cảm tạ lui ra .
Tá» hoà n-công tiến quân đến núi Phục-long truyá»n quân đóng trại nÆ¡i đỉnh núi . Lại khiến Vương-tá» Thà nh-phá»§ và Tân tu-vô đóng trại dưới núi, Ä‘em những binh xa kết liá»n vá»›i nhau là m má»™t bức thà nh giả, canh giữ rất nghiêm nhặt.
Sáng hôm sau, Máºt-lư cÅ©ng vá»›i Tốc-mãi Ä‘em hÆ¡n má»™t vạn quân đến khiêu chiến. Nhưng vì bị bức thà nh binh xa ngăn đón không là m sao tiến quân được, phải đánh cầm chừng.
Quản-trá»ng trèo lên ngá»n núi cao xem thấy quân sÄ© SÆ¡n-nhung lá»›p nằm lăn xuống đất lá»›p ôm nhau nô đùa, bá» cả ngá»±a xe, vÅ© khà . Bèn vá»— vai Hồ nhi-bang, nói :
- Lúc nầy là lúc tướng quân có thể đem quân ra đánh trả thù đó .
Hồ nhi-bang trợn mắt, nhìn số quân SÆ¡n-nhung Ä‘ang nằm dưới bãi rồi háºm hữuc kéo quân ra Ä‘i .
Thấp-bằng nói :
- Tôi e giặc Sơn-nhung dùng kế để dụ ta chăng ?
Thữuc váºy quân SÆ¡n-nhung thấy quân Tá» không ra đánh nên cho hai đội quân phục nÆ¡i mé rừng, rồi khiến má»™t số quân sÄ© giả cách trá»… biếng mà dụ địch.
Tuy nhiên, Quản-Trá»ng đâu phải không biết binh-pháp, nhìn Thấp-bằng mỉm cưá»i nói :
- Ta đã liệu trước cả rồi.
Nói xong khiến Thà nh-phá»§ Ä‘em má»™t toán quân Ä‘i vá» phÃa tả, Tân tu-vô dẫn má»™t toán quân Ä‘i vá» phÃa hữu, để cháºn quân mai phục.
Hồ nhi-bang vừa kéo quân xuống khá»i núi quân giặc à o à o bá» chạy .
Hồ nhi-bang giục ngựa đuổi theo . Nhưng nghe trên núi có tiếng kẻng thu quân, nên Hồ nhi-bang quay ngựa trở lại .
Máºt-lư thấy Hồ nhi-bang không Ä‘uổi theo lòng tức tối, ra hiệu cho hai toán quân trong rừng ùa ra truy kÃch.
Vừa lúc ấy hai đạo quân của Thà nh-phủ và Tân tu-vô cũng vừa kéo đến đổ ra đánh.
Hai bên xáp chiến một hồi, hai đạo binh Sơn-nhung vỡ loạn bỠchạy, bị chết không biết bao nhiêu mà kể.
Máºt-lư thu góp tà n quân, thấy hao hÆ¡n nữa, lòng buồn bã nói vá»›i tướng Tốc-mãi.
- Xưa nay chưa há» có nước nà o Ä‘em binh đánh nước ta mà thắng tráºn như vầy . Nay ngươi có kế chi chăng ?
Tốc-mãi nói :
- Quân TỠđóng trên đỉnh Phúc-long sơn xung quanh không có suối nước , chỉ có con sông Nhụ-thuỷ mà thôi . Nay ta đắp ngang nguồn sông, là m cho nước sông không chảy tới, ắt binh TỠphải chết khát .
Máºt-lư nói :
- Kế ấy tuy hay, song phải kéo dà i thá»i gian . Hiện nay, quân ta hao hụt quá nhiá»u, nếu quân Tá» thiếu nước uống liá»u chết mà tiến binh thì ta lấy gì cá»± địch.
Tốc-mãi, nói :
- Một mặt phải sai sứ qua nước Cô-Trúc viện binh thêm .
Máºt-lư đẹp ý, truyá»n quân chặt cây, đà o đất lấp dòng sông Nhụ-thuá»·, rồi sai ngưá»i qua cầu cứu nước Cô-trúc .
TỠhoà n-công đang ở trên núi Phúc-long bà n bạc với các tướng sĩ mưu việc tiến quân, xảy nghe quân và o báo :
- Giặc Sơn-nhung lấp lòng sông Nhụ-thuỷ quân sĩ không còn nước uống .
Má»i ngưá»i kinh hãi ngÆ¡ ngác nhìn nhau .
Tá» hoà n-công há»i :
- Xung quanh núi nầy không có một khe nước nà o sao ?
Quân sĩ tâu :
- Chúng tôi đã tìm kiếm khắp nơi, nhưng không thấy một vũng nước nà o cả .
Quản-trá»ng nói :
- Xin cho quân sĩ đà o giếng, lấy nước mà uống.
Tá» hoà n-công truyá»n đà o giếng lấy nước, há»… ai đà o được giếng có nước trước thì sẽ trá»ng thưởng.
Quân sĩ thi nhau đà o khắp nơi nhưng tuyệt nhiên, không chỗ nà o có mạch nước cả.
Phần thì mệt phần lại khát ai nấy chán nản.
Tá» hoà n-công muốn rút quân vá».
Thấp-bằng nói :
- Xin Chúa-công hãy cháºm rãi, tôi còn có cách nầy.
Nói xong dẫn quân đi tìm ổ kiến.
Tá» hoà n-công trông thấy há»i :
- Trong lúc quân sĩ thiếu nước, khanh lại đi tìm ổ kiến là m chi ?
Thấp-bằng thưa :
- Giống kiến là má»™t linh váºt, nÆ¡i nà o có nước ắt nó là m tổ mà ở.
Quân sÄ© Ä‘i tìm má»™t lúc lâu, bắt gặp má»™t tổ kiến nÆ¡i hướng mặt trá»i má»c.
Thấp-bằng cho đà o nơi đó.
Quả nhiên, tìm được một mạch nước rất trong trẻo.
Quân sĩ reo hò, không còn sợ chết khát nữa.
Tá» hoà n Công khen Thấp-bằng là báºc kỳ tà i và đặt tên giếng nước ấy là Thánh-tuyá»n.
Chúa nước Linh-chi, sau khi đắp xong dòng sông Nhụ-thuá»· cho ngưá»i dò xét, thấy binh Tá» lâu ngà y mà không thiếu nước, lấy là m lạ há»i tướng Tốc-mãi :
- Äã lâu sao binh Tá» vẫn chưa thiếu nước ?
Tốc-mãi nói :
- Tôi có nghe quân Tá» vừa đà o được suối nước, đặt tên là Thánh-tuyá»n. Nhưng đó chỉ là sống tạm vá»›i thá»i gian, thế nà o cÅ©ng phải kéo binh vá» . Ta chá» há» rút binh, Ä‘em quân truy kÃch, Ä‘oạt má»™t số vÅ© khà mà dùng.
Chúa tôi đắc ý, cả ngà y say sưa không còn lo nghĩ gì nữa .
Bỗng một hôm, có tin báo :
- Quân TỠđem đại binh đến vây thà nh .
Máºt-Lư và Tốc-mãi kinh hãi bá» trốn.
Quân Sơn-nhung mất Chúa, chạy tán loạn, lớp thì đầu hà ng, lớp ôm nhau kêu khóc.
Tá» hoà n Công không cho quân sÄ© giết hại má»™t ngưá»i nà o, kéo quân và o thà nh mở ngục thả má»™t số đà n bà con gái rất đông , mà trước đây bá»n SÆ¡n-nhung đã bắt bên nước Yên .
Äoạn chiêu an bá tánh.
Quân Sơn-Nhung thấy vua TỠnhơn đức, rủ nhau ra đầu hà ng hết.
Tá» hoà n-công há»i quân SÆ¡n-nhung :
- Chúa bây hiện giỠtrốn nơi nà o ?
Quân Sơn-nhung thưa :
- Nước tôi giáp vá»›i nước Cô-Trúc, hai nước vốn giao hảo vá»›i nhau . Trước đây Chúa-công tôi có cho ngưá»i sang mượn quân, nhưng chưa kịp Ä‘i . Nay Chúa-công tôi tất trốn qua nước đó .
Tá» hoà n-công há»i :
- Nước Cô-trúc mạnh hay yếu đưá»ng sá thế nà o ?
Quân Sơn-nhung thưa :
- Cô-Trúc là một nước lớn, địa thế hiểm-trở, cách đây chừng trăm dặm, có suối Tỵ-Nhỉ là m giới hạn.
Quản-trá»ng nói :
- Ngưá»i SÆ¡n-nhung chiếm miá»n rừng núi, tuyệt địa khó lòng, sá»›m đánh tối đầu, rất nên nguy hiểm. Nay nước Linh-Chi và Cô-trúc đã kết giao, nếu lấy được Linh-Chi mà không phá được Cô-Trúc thì Linh-chi không thể giữ ná»—i . Xin Chúa-công kéo quân đánh Cô-trúc má»™t thể .
Tá» hoà n-công nháºm lá»i , truyá»n nghÄ© binh lại đó ba ngà y, rồi kéo sang đánh Cô-trúc.
Nói vá» Chúa nước Linh-chi là Máºt-Lư sau khi bá» thà nh chạy trốn sang nước Cô-trúc , Ä‘em việc bại binh thuáºt lại.
Chúa nước Cô Trúc là Äáp lý-kha nghe nói than rằng :
- Ta vừa toan cất binh đến giúp chẳng ngá» Hiá»n-hầu lại bị thảm bại như vầy. Thôi thì cứ ở lại đây, chá» ta chỉnh tu binh mã dõng sẽ mưu việc phục quốc cho .
Máºt-lư cúi đầu cảm tạ, lòng buồn không vÆ¡i .
Xảy có quân và o báo :
- Quân nước TỠchiếm nước Linh-chi nay lại cỠbinh sang đánh Cô-trúc nữa.
Äáp lý-kha cưá»i lá»›n nói :
- Äã lấy được nước Linh-chi, còn mạo hiểm đến đây mà chịu chết !
Nói rồi truyá»n quân thu hết các thuyá»n bè nÆ¡i suối Tỵ-Nhỉ để ngăn giặc.
Äại tướng Hoà ng-hoa thưa :
- Tôi sợ quân TỠcó thể đóng bè qua suối, xin Chúa-công cho quân sĩ phục nơi mé rừng mà phòng bị trước là hơn .
Äáp lý Kha nói :
- Việc đóng bè để đổ binh qua sông không phải chốc lát mà là m xong . Ta không cần phải lo sớm.
Nói rồi cùng Máºt-lư uống rượu say sưa cả ngà y không lo gì cả.
Trong lúc đó, binh TỠđã kéo đến bên Tỵ-nhĩ .
NÆ¡i đây núi đá lởm chởm cá» cây ráºm rạp cháºn kÃn đưá»ng Ä‘i .
Quản-trá»ng liá»n khiến lấy diêm tiêu, lưu hoà ng rải khắp nÆ¡i rồi đốt lá»a.
Lá»a cháy rần rần cây cối hai bên đưá»ng thà nh tro, mở đưá»ng cho xe ngá»±a Ä‘i được .
Tuy nhiên, núi đá lởm chởm, những xe lương thữuc Ä‘i rất cháºm chạp khó khăn . Quân-sÄ© Ä‘em lòng chán nản.
Quản-trá»ng thấy thế đặt và i bà i hát, để quân sÄ© hát cho vui mà quên cá»±c nhá»c.
Bà i hát như vầy :
Non cao vòi vá»i, đèo đá chÆ¡ vÆ¡i
Mây trôi man mác bên trá»i
Khó khăn đâu dễ là m vơi được lòng
Bánh xe dù long , bà n tay ngưá»i đở
Thân trai là nợ , há sỠgian truân
Quyết lòng xẻ núi lấp sông
Núi dầu cao mấy, chẳng bằng quân ta .
Quân sÄ© vừa hát, vừa đẩy xe Ä‘i, quên cả mệt nhá»c.
Chẳng mấy chốc, xe đã qua khá»i đồi núi hiểm nghèo.
TỠhoà n-công ngoảnh đầu nhìn lại, tấm tắc khen thầm :
- Sức mạnh cá»§a câu ca, lá»i hát quả thữuc nhiệm mầu !
Quản-trá»ng nói :
- Thể xác và tinh thần cá»§a con ngưá»i là hai mối tương-quan , thể xác mệt má»i, tinh thần tất yếu Ä‘uối. Ngược lại như tinh thần hưng khởi , thể chất ắt sung mãn. Do đó, kÃch thÃch tinh thần là điá»u cần thiết.
TỠhoà n-công nói :
- Trá»ng-phụ qua là má»™t kẻ thấu đáo nhân tình.
Qua khá»i và i hòn núi nữa, lại đến má»™t cụm núi cao, xe cá»™ phải dừng lại, không có lối Ä‘i . Trước mặt hai bên đá dá»±ng như vách, chỉ có má»™t con đưá»ng nhỠở giữa vừa má»™t ngưá»i má»™t ngá»±a.
TỠhoà n-công biến sắc, nói :
- Chỗ nầy nếu bị phục binh, chúng ta sẽ không còn một mạng .
Nói vừa dứt lá»i mặt vua xây xẩm, thoáng thấy trong kẹt đá nhảy ra má»™t quái thú, nữa ngưá»i ná»a váºt, mình mặc áo Ä‘á», đầu đội mÅ© Ä‘en, bước đến trước mặt Tá» hoà n-công cúi đầu thi lá»…, rồi giÆ¡ tay má»™t vén vạt áo lên Ä‘oạn chạy biến và o núi.
Tá» hoà n-công kinh hãi, quay qua há»i Quản-trá»ng :
- Khanh có thấy gì chăng ?
Quản-trá»ng đáp :
- Tôi không thấy gì cả .
Tá» hoà n-công thuáºt lại quái-trạng vừa rồi cho Quản-trá»ng nghe .
Quản-trá»ng đáp :
- Theo tôi đoán, đó là thần Du-nhi . Một vị thần núi đến mách bảo với Chúa-công đó.
Tá» hoà n-công há»i :
- Tại sao lại vén áo lên để là m gì ?
Quản- trá»ng đáp :
- Vén áo là ý nói, phÃa trước mặt có nước, mà vén phÃa tay mặt là ý nói phÃa tay mặt nước sâu, bảo phải Ä‘i phÃa trái. Nay xin đóng quân nÆ¡i đây do thám thì biết.
TỠhoà n-công khiến quân thám-tỠđi dò xét.
Quân vỠbáo :
- PhÃa trước có suối Tỵ-nhỉ, sâu lắm. Chúa nước Cô-trúc đã thâu Ä‘oạt hết thuyá»n bè, không thể qua đặng.
TỠhoà n-công còn đang suy nghĩ , bỗng có toán quân khác vỠbáo :
- Suối Tỵ-nhỉ phÃa mặt sâu thăm thẳm, nhưng vá» phÃa trái thì cạn, lá»™i không quá gối.
Tá» hoà n-công vá»— tay, cưá»i lá»›n :
- Thế thì đúng theo lá»i thần Du-nhi đã mách bảo rồi.
Yên trang-công nói :
- Thuở nay tôi không nghe nói suối Tỵ-Nhỉ có chá»— nà o cạn như váºy . Äây chắc là thần Du-nhi muốn độ Minh-công qua sông đó .
Tá» hoà n-công há»i :
- Từ đây đến Cô-trúc còn bao xa ?
Yên trang-công đáp :
- Thà nh quách nước Cô-trúc má»›i dá»±ng lên từ Ä‘á»i nhà Thương . Qua khá»i suối Tỵ-nhỉ có ba hòn núi cách nhau ba mươi dặm gá»i là Tiên-Ä‘oà n sÆ¡n , Mã-tiên sÆ¡n và Song-tá» sÆ¡n . Ba hòn núi ấy chÃnh là ba ngôi má»™ cá»§a Tiên-quân xứ Cô-trúc. Khá»i ba hòn núi ấy đến Vô-đệ thà nh tức là Kinh-đô rồi .
Tá» hoà n-công cả mừng, truyá»n quân theo triá»n núi tiến vá» hướng trái mà lá»™i qua suối.
Lúc ấy Chúa nước Cô-trúc đang ăn uống, nghe quân báo rằng quân TỠđã qua suối rồi lòng hoảng sợ, sai tướng Hoà ng-hoa đem năm ngà n quân ra cự địch.
Máºt-lư nói :
- Tôi tá»›i đây đã lâu chưa láºp được công trạng gì, xin Ä‘i vá»›i Tốc-mãi là m tiên-phuá»™ng
Tướng Hoà ng-hoa cưá»i lá»›n :
- Thôi thôi, một vị vua mất nước, một bại tướng không còn một tên quân, lại muốn theo tôi mà là m gì ?
Nói xong, tướng Hoà ng-hoa kéo quân ra đi .
Máºt-lư có ý trẽn trà ng.
Äáp lý-kha thấy váºy nói :
- Hiá»n-hầu kéo binh Ä‘i trước mà tiếp ứng cho Hoà ng-Hoa, rồi tôi sẽ Ä‘em quân đến sau .
Máºt-lư tuân lệnh, kéo quân đến Mã-tiên sÆ¡n, nghÄ© đến lá»i nói cá»§a Hoà ng-hoa lòng không nguôi giáºn .
Hoà ng-Hoa kéo quân vừa đến mé suối Tỵ-nhỉ, gặp đại binh của TỠhoà n-công, cầm đầu là tướng Cao-hắc.
Hai bên khai chiến đánh với nhau một lúc .
Cao-hắc yếu thế gần bỠchạy, xảy có Vương-tỠThà nh-phủ đem binh tiếp ứng.
Hai bên đánh với nhau dư trăm hiệp, bất-phân thắng bại.
Vương-tá» Thà nh-phá»§ cả giáºn hét :
- Sơn cẩu ! Mi tà i cán chi mà dám đương sức với ta .
Nói xong, giục trống cho ba quân áp tráºn.
Hoà ng-Hoa vẫn là tay thao lược, có sức mạnh hÆ¡n ngưá»i, nên không lấy thế là m nao núng, trợn mắt, chỉ và o mặt Vương-tá» Thà nh-phá»§ nói :
- Ta quyết xây nấm mồ để vùi xác chúng bây !
Hai bên đánh năm mươi hiệp nữa thì đạo trung-quân của TỠhoà n-công tiếp đến , bên hữu có Công-tỠKhai-phương, bên tả có Thụ-điêu, áp tới đánh nhầu.
Tướng Hoà ng-Hoa tuy có sức mạnh, song binh TỠquá đông . Nhắm cự không lại quảy ngựa bỠchạy.
Binh TỠrượt theo, chém giết binh Cô-trúc không biết bao nhiêu mà kể.
Tướng Hoà ng-hoa má»™t mình má»™t ngá»±a chạy riệt đến Äoà n-tá» sÆ¡n , thấy trên núi quân TỠđã chiếm mất rồi, bèn quà y ngá»±a chạy vòng ra sau núi tẩu thoát. Chạy má»™t đổi ná»a đến chân núi Mã-tiên sÆ¡n, thấy quân cá»§a Máºt-Lư vừa kéo đến, lòng mừng rỡ cho ngá»±a lần tá»›i.
Thấy tướng Hoà ng-hoa mặt mà y hÆ¡-hải, Máºt-lư mỉm cưá»i há»i :
- Tướng-quân chưa bao giá» biết thất tráºn, sao nay lại bá» cả binh sÄ© chạy vỠđây má»™t mình ?
Tướng Hoà ng-hoa thẹn thùng cúi mặt xuống đất không đáp, biết Máºt-lư muốn trả thù cá» chỉ khinh dá»… cá»§a mình vừa rồi, song cÅ©ng bá» qua , xin má»™t Ãt lương khô ăn cho đỡ đói rồi sẽ hay .
Máºt-lư sai lấy gói cÆ¡m , móc đưa cho Hoà ng-hoa ăn .
Ăn xong, Hoà ng-hoa xin một con ngựa cởi.
Máºt-lư lá»±a má»™t con ngá»±a ốm trao cho .
Tướng Hoà ng-hoa lòng đầy căm tức, nhưng chẳng biết nói sao, đà nh lá»§i thá»§i trở vá» Vô-đệ thà nh ra mắt Äáp lý-kha .
Äáp lý-kha nói :
- Bởi ta không nghe lá»i khanh nên má»›i thất tráºn.
Hoà ng-hoa nói :
- Bởi Máºt-lư trốn sang nước ta , nên binh Tá» má»›i Ä‘em quân đến đánh. Chi bằng chém Máºt-lư nạp đầu cho Tá» hầu , thà giảng hoà thì hÆ¡n .
Äáp lý-kha nói :
- Máºt-lư cùng khốn vỠđây vá»›i ta, ta nở nà o lại xá» bạc như váºy.
Quan Tể-tướng Ngá»™t luáºt-cổ nói :
- Tôi xin dâng một kế có thể phá binh TỠdễ như chơi .
Äáp lý Kha há»i :
- Kế gì váºy ?
Ngá»™t luáºt-cổ nói :
- PhÃa Bắc nước ta có má»™t cái bể cát, không có nước non, cây cối gì cả .Xưa nay ngưá»i trong nước chết, thưá»ng Ä‘em thây ra bá» nÆ¡i đây, xương chất thà nh đống , ban ngà y cÅ©ng như ban đêm, bóng ma hiện hình kêu khóc rất ghê rợn. Äặc biệt là thỉnh thoảng có lồng luồng gió độc thổi đến, ai ngá»™ phải Ä‘á»u xây xẩm mặt mà y rồi chết ngay . Nếu gạt quân TỠđến đó, tá»± nhiên phải bá» mạng.
Äáp lý Kha nói :
- Quân TỠdại gì mà đến nơi đó ?
Ngá»™t luáºt-cổ nói :
- Chúa-công hãy tạm Ä‘em cung-quyến ẩn-trú nÆ¡i Dương-sÆ¡n, rồi sai ngưá»i nói dối vá»›i Tá» hầu rằng Chúa-công trốn Ä‘i cầu cứu nước khác,thế nà o Tá» hầu cÅ©ng Ä‘em quân Ä‘uổi theo .
Hoà ng-hoa nói :
- Tôi xin đem quân đến giả cách đầu hà ng , rồi dụ binh TỠđến đó cho .
Äáp lý Kha nháºm lá»i.
Hoà ng-hoa kéo quân ra đi, nghĩ bụng :
- Nếu ta không chém đầu Máºt-Lư Ä‘em nạp thì Tá»-hầu đâu có tin ta . Vả lại đó cÅ©ng là dịp để ta trả thù quân bá»™i nghÄ©a.
NghÄ© rồi kéo binh đến Mã-tiên sÆ¡n, và o ra mắt Máºt-lư .
Lúc ấy Máºt-lư Ä‘ang đốc quân chống lại cuá»™c tấn công cá»§a binh Tá», nghe Hoà ng-Hoa kéo binh đến tiếp ứng thì mừng lắm, vá»™i ra tiếp đón.
Hoà ng-hoa thừa lúc Máºt-Lư bất ý, rút gươm chém má»™t nhát bay đầu .
Tốc-mãi xem thấy nổi giáºn, giục ngá»±a đến quyết giết cho được Hoà ng-hoa trả thù cho chúa mình.
Hai đà ng dà nh nhau được một lúc, Tốc-mãi mồ hôi ướt giáp, biết mình cự không lại , bỠcả quân sĩ chạy sang trại Hồ nhi-bang xin đầu hà ng.
Hồ nhi-bang cho là giả dối, khiến quân bắt Tốc-mãi đem chém.
Còn Hoà ng-hoa xách đầu Máºt-lư thẳng đến trại Tá» hoà n-công xin-và o ra mắt .
TỠhoà n-công cho và o.
Hoà ng-hoa quỳ móp dưới trướng tâu :
- Chúa-công tôi đã Ä‘em cả gia quyến đến nước Sa-tÃch mà viện binh . Tôi can mãi không được nên đến đây đầu đà ng. Nếu Minh-công không chê tôi hèn yếu , tôi xin Ä‘i trước dẫn đưá»ng để đưa Minh-công và o thà nh.
Tá» hoà n-công thấy đầu Máºt-lư, nên tin tháºt bèn cho Hoà ng-Hoa là m tiên phong . Rồi kéo rốc binh mã và o thà nh nước Cô-trúc.
Khi đến nÆ¡i, thấy thà nh quách Ä‘á»u bá» trống, Tá» hoà n-công lại cà ng tin lá»i Hoà ng-hoa là tháºt.
Hoà ng-hoa nói :
- Nay Äáp lý-ba dẫn gia quyá»n Ä‘i cầu vinh , sá»›m tối ắt Ä‘em quân vá» báo thù . Xin Minh-công cho ngưá»i theo truy cản, bắt Äáp lý-ba mà giết Ä‘i thì má»›i giữ thà nh nầy được.
Tá» hoà n-công khen phải, liá»n sai Cao-hắc dẫn má»™t ngà n quân theo Hoà ng-hoa Ä‘i tiá»n bá»™, lại giao thà nh cho Yên trang-công trấn giữ rồi kéo đại binh theo sau, để phòng binh viện kéo vá».
Äi được má»™t lúc thì trá»i gần tối, không còn thấy đạo binh cá»§a Cao-hắc và Hoà ng-hoa đâu nữa, trước mặt chỉ thấy má»™t bãi sa-mạc rá»™ng thênh thênh, bốn bá» hoang vắng, gió thổi lạnh lùng, xa xa văng vẳng những tiếng ma kêu, quá»· khóc lẫn vá»›i tiếng huýt, tiếng gầm cá»§a loà i hổ-mang và thú dại.
Quân sÄ© ngưá»i ngưá»i rởn ốc, và cứ thỉnh thoảng má»™t luồng gió thổi đến má»™t số quân binh ngã gục, ngất thở.
Quản-trá»ng thất kinh nói vá»›i Tá» hoà n-công :
- Tôi được nghe xứ nầy có cái bể cát rất độc, chắc bể cát ấy là đây . Xin chớ đến nữa.
Tá» hoà n-công truyá»n thâu quân .
Nhưng quân sÄ© lạc đưá»ng không biết hướng nà o trở lại.
Trong lúc trá»i tối mịt mùng, rải rác những đống xương khô ngổn-ngang trên bãi, cứ má»—i tên quân lạc ra khá»i Ä‘oà n là bị má»™t con ác-Ä‘iểu từ đâu bay đến mổ và o sá», như má»™t nhát búa , hốt hút lấy tuá»· óc mà ăn .
Quản-trá»ng truyá»n đánh kiá»…ng lên thu quân và o má»™t chá»—, rồi bảo vệ Tá» hoà n-công tìm đưá»ng cÅ© trở lại.
Nhưng, đưá»ng cÅ© đã mịt mù, không còn dấu vết.
Quản-trá»ng nói :
- Nước Chung-vô tiếp giáp vá»›i nước nầy, những con ngá»±a già xứ Chung-vô ắt thuá»™c đưá»ng, váºy thì bảo Hồ nhi-bang chá»n lấy và i con ngá»±a già thả cho Ä‘i trước, quân ta theo sau, ắt thoát đặng.
Tá» hoà n-Công là m theo kế ấy, quả nhiên ra khá»i sa mạc.
Nhắc lại tướng Hoà ng-hoa, có ý Ä‘i trước để đánh lừa binh Tá», và láºp kế đưa Cao-hắc đến núi Dương-sÆ¡n .
Nhưng đi được một lúc, Cao-hắc thấy Hoà ng-hoa cứ một mạch đi thẳng, không chỠđại binh theo sau, lòng nghi ngại, không dám đi nữa.
Hoà ng Hoa biết ý, láºp tức bắt sống Cao-hắc, rồi thẳng đưá»ng đến núi Dương-sÆ¡n, và o yết kiến Äáp lý-kha, và nói :
- Máºt-lư thua tráºn ở Mã-tiên sÆ¡n , bị quân Tá» giết, nay tôi đã trá hà ng, gạt được quân Tá» và o nÆ¡i bể cát, lại bắt sống được tướng Cao-Hắc Ä‘em vỠđây, xin Chúa-công định liệu.
Äáp lý Kha bảo Cao Hắc :
- Nếu nhà ngươi chịu đầu hà ng, ta tha chết.
Cao-hắc trừng mắt nhìn lên, hét lớn :
- Ta là quan nước Tá», có bao giá» lại thần phục loà i khuyển-dương . Chúng bây đừng có nói những lá»i vô lá»… đó !
Hoà ng-hoa cả giáºn, rút gươm chém Cao-hắc má»™t nhát bay đầu .
Äoạn há»p binh lại, cùng vá»›i Äáp lý-kha kéo quân vá» thu phục Kinh-thà nh.
Yên trang-công chống giữ, nhưng không lại, phải bá» thà nh, Ä‘em binh chạy vá» Äoà n-tá» sÆ¡n .
Trong khi ấy, đại binh cá»§a Tá» hoà i-Công đã ra khá»i biển cát, kiểm Ä‘iểm binh mã thấy hao hÆ¡n hai phần mưá»i.
TỠhoà n-công nói :
- Không giao tranh mà binh mã bị tổn thương tháºt là đau đớn .
Quản-trá»ng nói :
- Bây giá» trở lại nÆ¡i Kinh-thà nh Cô-trúc để quân sÄ© nghỉ ngÆ¡i rồi sẽ tÃnh.
Tá» hoà n-công y lá»i, truyá»n quân kéo vá» thà nh Cô-trúc.
VỠgần đến nơi bỗng thấy nhân dân già trẻ, dắt nhau đi lũ lượt .
Quản Trá»ng sai ngưá»i đến dò há»i, má»›i biết Äáp lý-Kha đã đánh Ä‘uổi Yên trang-công mà chiếm thà nh rồi.
Nhân dân nước kia tránh và o rừng nay nghe thà nh đã lấy lại nên trở vỠyên trú.
Tá» hoà n-công thất kinh đưa mắt nhìn Quản-trá»ng.
Quản-trá»ng nói :
- Tôi đã có cách lấy lại kinh thà nh Cô-trúc rồi !
Nói xong , khiến Hồ nhi-bang cho quân thay hình đổi dạng lẫn vá»›i đám đông ngưá»i , lẻn và o thà nh để là m ná»™i ứng. Äoạn truyá»n quân vây kÃn ba mặt thà nh chỉ chừa cá»a phÃa Bắc để phục binh mà bắt Äáp lý-kha .
Äêm ấy Äáp lý-kha hay tin quân Tá» kéo đến, liá»n đốc quân lên mặt thà nh chống giữ .
Bá»—ng trong thà nh lá»a cháy sáng ngá»i , Ä‘oà n quân ná»™i ứng cá»§a Hồ nhi-bang nổi dáºy, ó lên má»™t trà ng , trà n ra mở bét bốn cá»a thà nh.
Bên ngoà i quân TỠkéo và o ba mặt.
Äáp lý-kha thất kinh vá»™i lên ngá»±a chạy thoát ra cá»a phÃa Bắc.
Äi được và i ba dặm xảy nghe má»™t tiếng pháo lệnh, binh Tá» phục hai bên rừng kéo ra đông như kiến.
Äáp lý-Kha bị bắt, còn tướng Hoà ng-hoa và Ngá»™t luáºn-cổ bị chết trong đám loạn quân .
Tá» hoà n-công kéo binh và o thà nh truyá»n chém đầu Äáp lý-kha bêu nÆ¡i Bắc-môn, rồi treo bản phá»§-dụ nhân dân .
Dân Cô-trúc thuáºt lại chuyện Cao-hắc bị giết.
TỠhoà n-Công thương tiếc vô cùng, khiến ghi công và o sổ để khi vỠnước gia-ân .
Yên trang-công Ä‘ang đóng binh ở Äoà n-tá» sÆ¡n nghe Tá» hoà n-Công đã chiếm được Kinh-thà nh Cô-trúc liá»n kéo binh đến chúc mừng.
TỠhoà n-Công nói với Yên trang-công :
- Tôi Ä‘em binh sang giúp quÃ-quốc, may thu phục được hai nước Linh-chi và Cô-trúc nầy rá»™ng hÆ¡n năm trăm dặm váºy xin biếu .
Yên trang-công nói :
- Tôi đã là m phiá»n Minh-công quá nhiá»u, và mang Æ¡n quá trá»ng, lẽ đâu còn dám hưởng Æ¡n huệ ấy.
TỠhoà n-công nói :
- Linh-chi và Cô-trúc, hai nước giáp liá»n vá»›i nước Yên, nếu giao cho ngưá»i khác ắt bị quấy nhiá»…u. Hiá»n-hầu chá»› nên chối từ hãy nháºn lấy mà mở mang bá» cõi rồi sai sứ và o triá»u cống nhà Châu như thế tôi cÅ©ng đã được má»™t phần vinh dá»± rất lá»›n.
Yên trang-công từ chối không được, phải nháºn lá»i.
Tá» hoà n-công truyá»n mở tiệc khao thưởng ba quân, lại cắt má»™t thuở ruá»™ng nÆ¡i chân núi Tiên-Ä‘oà n sÆ¡n thưởng công cho Hồ nhi-bang , rồi kéo binh vá» nước.
Yên trang-Công đưa tiá»…n Tá» hoà n-Công ra khá»i nước Yên , rồi má»›i trở vá» .
Từ đấy, nước Yên trở nên má»™t nước hùng mạnh ở phÃa Bắc.
Khi TỠhoà n-công vỠđến sông Tể-thủy, địa giới nước Lỗ .
Lỗ trang-công ra đón tiếp, mở tiệc nơi mé sông khoản đãi để chúc mừng .
Tá» hoà n-công Ä‘em những bảo váºt lấy được ở hai nước Linh-chi và Cô-trúc Ä‘em chia cho Lá»— trang-công .
Lá»— trang-công vì mến tà i Quản-Trá»ng, lại biết được Quản-trá»ng có má»™t cái ấp riêng gá»i là Tiểu-cốc ở địa pháºn nước Lá»—, bèn cho ngưá»i đến đó sá»a sang, xây thà nh quách rất tá» tế.
Trong thá»i gian Lá»— trang-công còn ở ngôi, nước Lá»— được thái bình cưá»ng thịnh. Nhưng và o tháng tám năm đó Lá»— trang-công tạ thế khiến cho nước Lá»— sinh ra rối loạn.
|

26-12-2009, 07:40 AM
|
|
|
|
Tham gia: Aug 2009
Bà i gởi: 588
Thá»i gian online: 4 ngà y 2 giá» 30 phút
Thanks: 520
Thanked 225 Times in 138 Posts
|
|
Äông Chu Liệt Quốc
Tác giả: Phùng Mộng Long
Hồi 22
QuÃ-hữu đảm đương nước Lá»—
Tá»-hầu trông thấy yêu ma
Nguyên Lá»— trang-công có má»™t ngưá»i em cùng mẹ là Công-tá» QuÃ, trong bà n tay cá»§a Công-tá» Quà có chữ hữu nên gá»i là QuÃ-hữu .
QuÃ-hữu vốn tánh cương trá»±c, lại cùng má»™t mẹ, nên Lá»— trang-Công rất yêu quÃ.
Lá»— trang-công lại còn có má»™t thứ huynh là Khánh Phá»§, và má»™t thứ đệ là Thúc-nha, hai ngưá»i nầy gian xảo, nên Lá»— trang-Công chẳng phục.
Quý-hữu , Khánh-phá»§, Thúc-nha cả ba Ä‘á»u là m chức Äại-phu trong triá»u.
Trong thá»i gian Lá»— trang-Công má»›i lên ngôi, ra chÆ¡i nÆ¡i đất Lang-đà i, gặp ngưá»i con gái há» Äảng tên là Mạnh-Nhâm, nhan sắc tuyệt trần, Lá»— trang-Công Ä‘em lòng yêu dấu, sai ngưá»i Ä‘i thỉnh.
Mạnh-nhâm không đến.
Lá»— trang-công sai ngưá»i đến hứa vá»›i Mạnh Nhâm nếu kết duyên tÆ¡ tóc sẽ được phong là m chánh thất.
Mạnh-nhâm bắt Lá»— trang-Công phải chÃch huyết ăn thá» má»›i nháºn lá»i.
Sau khi thá» nguyá»n xong, Lá»— trang-công Ä‘em Mạnh-nhâm vá» cung chung sống.
Qua má»™t thá»i gian Mạnh-nhâm sanh đặng má»™t trai là Công-tá» Ban .
Lá»— trang-công muốn giữ lá»i thá», láºp Mạnh-nhâm lên là m chánh thất, ngưá»i mẹ Lá»— trang-Công là Văn-khương nhất thiết không thuáºn , bảo phải lấy nà ng Ai-khương, con gái Tá» tương-công vá» là m chánh-thất.
Lá»— trang-công không dám cãi lá»i mẹ. Tuy-nhiên lúc bây giá» nà ng Ai-khương còn bé lắm, phải chỠđợi hai mươi năm trá»i nữa má»›i cưới được.
Bởi váºy, Mạnh-Nhâm dù chưa láºp chánh-thất nhưng trong hai mươi năm ấy vẫn là m chá»§ trong cung .
Äến lúc Ai-khương vá» là m phu-nhân thì Mạnh-nhâm đã qua Ä‘á»i rồi.
Nà ng Ai-Khương không con . Em gái Ai khương là Thúc-khương theo Ai-khương sang , lấy Lỗ trang-công sinh được Công-tỠKhải .
Trước kia, Lỗ trang-công lại còn lấy nà ng Phong-thị là m tiểu-thiếp, có sanh đặng một trai là Công-tỠThân nữa.
Như váºy, Lá»— trang-công có ba trai : Công-tá» Ban , Công-tá» Khải và Công-tá» Thân .
Vá» phần nà ng Ai-khương, tuy được láºp là m chánh-thất, song đã chẳng con, lại háºn vì trước kia Tá» tương-Công giết cha mình, nên bá» ngoà i kÃnh trá»ng Lá»— trang-công , mà bên trong ghét thầm.
Ai-khương thấy Khánh-phá»§ mặt mÅ©i khôi ngô, Ä‘em tình dan dÃu tư thông vá»›i nhau; lại kết đảng vá»›i Thúc Nha em cùng mẹ cá»§a Khánh phá»§ để mưu láºp Khánh-phá»§ lên ngôi .
Thúc-nha là m Tể tướng.
Má»™t hôm nhân tiết trá»i không mưa .
Lá»— trang-công Ä‘i tế đảo-vÅ©, truyá»n bá»n nữ-nhạc táºp dượt nÆ¡i sân nhà quan Äại-phu Lương-thị.
Quan Äại-phu Lương-thị có má»™t đứa con gái khá đẹp, thưá»ng Ä‘i lại vá»›i Công-tá» Ban . Hai bên trao tình cá nước, và Công-tá» Ban hứa sau nầy nối ngôi sẽ phong cho nà ng là m phu-nhân .
Hôm ấy con gái Lương-thị , bắc thang lên tưá»ng xem diá»…n nhạc, chẳng may gặp Ngữ nhân-Lạc là tên giữ ngá»±a, đứng ngoà i tưá»ng trông thấy .
Dẫu là pháºn tôi đòi, nhưng khát vá»ng cá»§a con ngưá»i đâu cách biệt, Ngữ nhân-lạc cất lên và i giá»ng hát đưa tình để ghẹo hoa .
Hát rằng :
Hoa xuân hơ hớ nhuỵ đà o
Tiếc thay ! Ong bướm chưa và o vưá»n xuân
Tưá»ng cao vòi vá»i
Bóng nguyệt mông lung
Ước ao cá nước tương phùng
Ấp yêu mộng đẹp cho lòng phôi pha !
Công-tá» Ban nghe tiếng hát chạy đến, trông thấy Ngữ nhân-lạc , lòng căm tức truyá»n bắt và o, đánh ba trăm roi, máu tuông lai láng .
Ngữ nhân-lạc khóc lóc van xin .
Công-tá» Ban má»›i tha cho và đem việc ấy thuáºt lại vá»›i Lá»— trang-công .
Lỗ trang Công nói :
- Äối vá»›i đứa tiểu-nhân vô lá»…, má»™t là bá» qua , hai là giết Ä‘i . Con đánh nó như váºy không khá»i gây thù oán. Vả lại Ngữ nhân-lạc là đứa có sức mạnh phi-thưá»ng, má»i ngưá»i ai cÅ©ng biết, con khá cẩn tháºn.
Quả váºy, Ngữ nhân-lạc tuy là má»™t kẻ tôi đòi , song sức mạnh Ãt ai sánh kịp. Äã có lần Ngữ nhân-lạc từ trên chòi canh cao hai mươi trượng nhảy xuống đất mà vẫn đứng dáºy như chÆ¡i . Lại cầm cá»™t chòi canh rung rinh là m cho má»i ngưá»i phải khiếp sợ.
Bị Công-tá» Ban đánh Ä‘áºp ; Ngữ nhân-lạc Ä‘em lòng thù oán, đến xin là m tôi cho Khánh-phá»§.
Khánh-phá»§ liá»n thu dùng.
Năm sau Lá»— trang-Công bệnh biết mình không sống được lâu , lại nghi Khánh Phá»§ muốn cướp ngôi, nên gá»i Thúc Nha và há»i dò ý kiến.
Quả nhiên Thúc-nha khen Khánh-phá»§, và khuyên Lá»— trang-Công nên truyá»n ngôi lại cho Khánh-phá»§.
Lỗ trang-công buồn bã, nhưng không tỠý cho Thúc-Nha biết.
Thúc-nha bái tạ lui ra .
Lá»— trang-công lại cho đòi QuÃ-hữu và o há»i.
QuÃ-hữu nói :
- Chúa-công ngà y trước đã có lá»i ước vá»›i Mạnh-Nhâm . Tuy không láºp Mạnh-nhâm lên chánh-thất nhưng vẫn phải coi con cá»§a Mạnh-Nhâm là chÃnh.
Lỗ trang-công nói :
-Thúc-nha khuyên ta nên truyá»n ngôi cho Khánh-phá»§, việc ấy nên chăng ?
QuÃ-hữu nói :
- Khánh-phá»§ là má»™t kẻ thiếu đạo-đức, không đủ tư-cách là m vua . Thúc-nha muốn mưu cầu quyá»n lợi, xin Chúa-công chá»› nghe theo . Tôi xin hết sức phò Công-tá» Ban để cứu lấy nước Lá»—.
Lá»— trang-công gáºt đầu nở má»™t nụ cưá»i tươi nhìn QuÃ-hữu tá» vẻ trìu mến.
QuÃ-hữu lui ra, nghÄ© thầm :
- Nếu không chặt bá»›t vây cánh cá»§a Khánh-phá»§, sau nầy ắt khó trừ đặng. NghÄ© rồi, giả chiếu cá»§a Lá»— trang-công triệu Thúc Nha đến tư dinh quan Äại-phu Hà m-quà để nghe lệnh .
Thúc-nha ngỡ tháºt bôn ba đến.
QuÃ-hữu bá» thuốc độc và o má»™t ly rượu, đưa cho Hà m-quà bắt Thúc-nha uống. Lại viết cho Thúc-nha má»™t bức thư, đại ý nói Chúa-công có lệnh bắt Công-tá» phải phục độc-dược mà chết Ä‘i thì con cháu má»›i được phong chức bằng không toà n gia phải bị tru lục .
Thúc-nha không chịu uống.
Hà m-quà phải đè Thúc-nha xuống đất đổ thuốc độc và o miệng.
Thúc-nha hộc máu chết ngay .
Chiá»u hôm ấy, Lá»— trang-công từ trần .
QuÃ-hữu láºp Công-tá» Ban lên nối ngôi .
Chưa bao lâu, ông ngoại cá»§a Công-tá» Ban qua Ä‘á»i, Công-tá» Ban nghÄ© đến tình mẹ mình là Mạnh-Nhâm, nên đến táºn nhà thăm viếng.
Khánh-phủ hay được, kêu Ngữ nhân-lạc đến nói nhỠ:
- Ngươi không nhá»› cái thù thuở xưa ? Ngà y nay con giao-long đã ra khá»i mặt nước thì sức má»™t ngưá»i có thể bắt được, sao nhà ngươi không đến nhà há» Äảng mà báo thù .
Ngữ nhân-lạc nói :
- Nếu có Ä‘iá»u gì xin nhá» Công-tá» bênh vá»±c thì tôi má»›i dám.
Khánh-phủ nói :
- Äiá»u đó ngươi khá»i lo .
Ngữ nhân-Lạc liá»n giấu má»™t con dao găm và o mình, thừa lúc đêm tối trèo tưá»ng và o nhà há» Äảng, đứng núp trước cá»a phòng.
Trá»i tang-tảng sáng, ná»™i thị mở cá»a ra lấy nước .
Ngữ nhân-lạc lén và o buồng ngủ.
Lúc ấy, Công-tá» Ban cÅ©ng đã thức dáºy, vừa bước chân xuống đất. Thấy Ngữ nhân-lạc, Công-tá» Ban sợ hãi, hét lá»›n :
- Mầy đến đây để là m gì .
Ngữ nhân-lạc nói :
- Ta đến để báo thù tráºn đòn năm trước.
Công-tá» Ban liá»n rút thanh kiếm ở đầu giưá»ng chém má»™t nhát và o trán Ngữ nhân-lạc đến lòi tuá»· óc ra .
Ngữ nhân-lạc vốn có sức mạnh, tay trái nắm lưỡi kiếm, tay phải cầm dao đâm và o cạnh sưá»n Công-tá» Ban đến lút cán.
Công-tỠBan té nhà o xuống đất tắt thở.
Bá»n ná»™i thị sợ hãi kêu ầm lên .
Còn Ngữ nhân-lạc, sau khi đâm được Công-tỠBan một nhát trả thù, cũng té xỉu xuống đất chết ngay .
QuÃ-hữu nghe tin Công-tá» Ban chết biết mưu cá»§a Khánh-phá»§. Liệu mình cô thế, liá»n bá» qua nước Trần tị nạn.
Khánh-phá»§ tuy mưu giết vua, nhưng bên ngoà i vẫn là m ra vẻ đạo đức để che mắt thiên hạ, liá»n đổ tá»™i cho Ngữ nhân-lạc, và bắt cả nhà Ngữ nhân-lạc Ä‘em chém.
Lúc bấy giá» nà ng Ai-khương muốn láºp Khánh-Phá»§ lên ngôi, nhưng Khánh-phá»§ lòng sâu độc, muốn cho tăm tiếng được vẹn toà n, nói vá»›i Ai-khương :
- Chưa giết được Công-tỠThân và Công-tỠKhải thì chưa nên nối ngôi .
Thương há»i :
- Thế thì có nên láºp Công-tá» Thân hay không ?
Khánh-phủ nói :
- Công-tá» Thân đã trưởng thà nh, khó kiá»m chế, nên láºp Công-tá» Khải thì hÆ¡n .
Công-tá» Khải là con nà ng Thúc-khương cháu ngoại cá»§a Tá» hầu , nên Khánh-phá»§ thân hà nh sang nước Tá» mang lá»… váºt lo lót vá»›i Thụ-Äiêu , yêu cầu Tá» hoà n-Công thừa nháºn Công tá» Khải lên nối ngôi .
Lúc đó Công-tá» Khải má»›i có tám tuổi, tuy được lên ngôi, song bên trong thì sợ Ai-khương , bên ngoà i thì sợ Khánh-phá»§, không dám quyết Ä‘oán Ä‘iá»u gì cả.
Cách nữa tháng sau, Công-tá» Khải má»›i là m lá»… tức vị xưng hiệu là Lá»— mẫn-công, rồi sai sứ sang Tá» xin há»™i ở đất Lạc-cô thuá»™c Tá».
Äến ngà y há»™i, Lá»— mẫn-công nắm áo Tá» hoà n-công khóc oà , kể lể chuyện Khánh-phá»§ hiếp chế mình .
Tá» hoà n-công há»i :
- Các quan Äại phu ở nước Lá»— bây giá» có hiá»n sÄ© nà o chăng ?
Lỗ hoà n-Công nói :
- Chỉ có QuÃ-hữu trung trá»±c hÆ¡n cả, nay cánh trốn sang nước Trần .
Rồi Tá» hoà n-công há»i :
- Sao không triệu vỠmà dùng .
Lỗ mẫn-công nói :
- Nếu triệu QuÃ-hữu vá» thì Khánh-phá»§ nghi ngá» khó lòng lắm .
TỠhoà n-công nói :
- Không sao ! Cứ bảo là theo ý nước TỠthì ai dám trái mạng .
Nói xong, sai sứ sang nước Trần triệu QuÃ-hữu vá».
Lá»— mẫn-công chá» QuÃ-hữu đến. Rồi má»›i cùng vá» nước Lá»—.
VỠđến nÆ¡i, Lá»— mẫn-công phong cho QuÃ-hữu là m Tể-tướng.
Tá» hoà n-công lại sợ nước Lá»— có loạn nên sai Trá»ng tôn-thu đến dò xét tình hình.
Sau khi nháºn xét má»i Ä‘iá»u, Trá»ng tôn-thu và o yết kiến Công-tá» Thân .
Công-tá» Thân bà n bạc tình hình nước Lá»— rất rà nh mạch , khiến Trá»ng tôn-thu cÅ©ng phải khen là má»™t kẻ có tà i trị nước .
Trá»ng tôn-thu dặn nhá» QuÃ-hữu nên bảo vệ Công-tá» Thân và phải trừ Khánh-phá»§ Ä‘i má»›i được.
QuÃ-hữu lắc đầu, giÆ¡ lên má»™t cánh tay .
Trá»ng tôn-thu biết QuÃ-hữu muốn nói mình cô thế, liá»n đáp :
- Äể tôi vá» tâu vá»›i Chúa-công tôi . Nếu có gì cần giúp đỡ, xin ngà i cho biết. Trong thá»i gian Trá»ng tôn-phu lưu lại nÆ¡i nước Lá»—, Khánh-phá»§ Ä‘em và ng bạc, lá»… váºt đến mua lòng, nhưng Trá»ng tôn-thu nhất quyết không nháºn nói :
- Nếu ngôi là kẻ trung quân ái-quốc, hà tất phải nhá»c lòng là m cái việc đó. Khánh-phá»§ sợ hãi lui ra, lòng áy náy không an .
Khi vỠđến nước Tá», Trá»ng tôn-thu kể lại ná»™i tình nước Lá»— cho Tá» hoà n-công nghe, và nói :
- Nếu không trừ được Khánh-phủ thì nước Lỗ không thể nà o yên được.
TỠhoà n-công nói :
- Ta đem quân sang mà trừ đi, phỗng có nên chăng ?
Trá»ng tôn-thu nói :
- Tội ác Khánh Phủ chưa rõ rà ng, xin cứ chỠcho Khánh-phủ là m loạn sẽ giết cũng chăng muộn.
TỠhoà n-công khen phải, bỠqua việc ấy không bà n đến nữa.
Thế rồi, thá»i gian trôi trong âm mưu Ä‘en tối cá»§a Khánh-Phá»§.
Khánh-Phá»§ lúc nà o cÅ©ng mong cướp ngôi nước Lá»— , chỉ vì Lá»—-mẫn Công là cháu ngoại cá»§a Tá» hoà n-công, lại có QuÃ-hữu hết lòng phò tá nên chưa dám là m vá»™i.
Má»™t hôm, có quan Äại-phu Bốc-Kỳ đến chÆ¡i .
Khánh-phá»§ má»i và o thư trang, Bốc-Kỳ mặt hầm hầm nói :
- Thế nầy thiệt quá ức !
Khánh-phá»§ ngạc nhiên há»i :
- Việc gì thế ?
Bốc-Kỳ đáp :
-Tôi có má»™t thá»a ruá»™ng tiếp giáp vá»›i thá»a ruá»™ng quan Thái-phó Thân bất-hại bị Thân bất-hại xâm lấn. Tôi và o tâu vá»›i Chúa-công để định lẽ công bằng. Chúa-công bênh-vá»±c quan Thái-phó, bảo tôi nhưá»ng thá»a ruá»™ng ấy. Thưa Công-tá», như thế còn gì ức hiếp bằng. Nếu Công-tá» nói giúp, tôi sẽ nhá»› Æ¡n suốt Ä‘á»i.
Khánh phá»§ cưá»i lá»›n nói :
- Chúa-công còn bé, chưa rõ được tình Ä‘á»i . Äem Ä‘iá»u phải quấy mà bà n thữuc vô Ãch. Nếu nhà ngươi có thể là m được đại sá»± ta sẽ vì nhà ngươi mà giết Thân bất-hại cho .
Bốc-Kỳ đưa mắt nhìn Khánh-phá»§, tỠý dò xét rồi há»i :
- Công-tá» muốn phế láºp .
Khánh-phá»§ chúm chÃm cưá»i, không đáp.
Bốc-Kỳ nói tiếp :
- Nay QuÃ-hữu Ä‘ang bÄ©nh-chánh, thì việc đại sá»± ấy không phải dá»… . Nếu thất bại là m sao thoát nạn ?
Khánh-phủ nói :
- Thà nh bại do mưu lược và lòng cương-quyết. Nếu sợ sệt, tÃnh toán chẳng bao giá» là m nên đại sá»± !
Bốc-Kỳ mỉm môi, há»i :
- Xin Công-tỠcho tôi biết ý.
Khánh-phủ nói :
- Chúa-công hãy còn trẻ tÃnh, nhiá»u khi Ä‘ang đêm vẫn ra ngoà i phố chÆ¡i . Nếu đón đưá»ng giết Ä‘i rồi đổ tá»™i cho quân trá»™m cướp có khó gì. Bấy giá» ta phụng mệnh Ai-khương quốc-mẫu mà nối ngôi lại Ä‘uổi QuÃ-hữu Ä‘i, thì còn ai ngăn cản.
Bốc-kỳ vâng lá»i, trở vá» nhà tìm được má»™t võ-sÄ© tên Thu-á, đưa cho má»™t con dao gâm, sai đến phục ở ngoà i cá»a cung .
Äêm ấy, quả nhiên Lá»— mẫn-công ra ngoà i bị Thu-á đâm má»™t dao chết ngay tại chá»—.
Bá»n thị vệ kêu ầm lên, xúm đến vây bắt Thu-á.
Trong lúc đó Khánh-phá»§ lợi dụng cÆ¡ há»™i đến táºn nhà giết chết Thân bất-hại.
QuÃ-hữu Ä‘ang ở nÆ¡i tư dinh hay tin, biết Khánh-phá»§ là m loạn vá»™i vã đến gõ cá»a nhà Công-tá» Thân thuáºt lại má»i việc, rồi bà n vá»›i Công-tá» Thân trốn sang nước Châu tị nạn.
Nhân dân nước Lá»— lâu nay rất tin phục QuÃ-hữu, nghe tin Lá»— mẫn-công bị giết , QuÃ-hữu phải chạy trốn, cả nước Ä‘á»u háºm hữuc, căm tức Khánh-phá»§ vô cùng, rá»§ nhau đến vây nhà Khánh-phá»§ đông như kiến.
Khánh-phủ hoảng hốt, không dám nghĩ đến việc tiếm ngôi, định trốn ra nước ngoà i để tránh mối căm phẫn của dân chúng.
Lại sá»±c nhá»› đến nước Cá», trước kia Tá» hoà n-công cÅ©ng nhá» mượn binh nước Cá» vá» phục nghiệp, vả lại Văn-khương trước kia có tư thông vá»›i thầy thuốc nước Cá» , nay Ai-khương là cháu, ta cùng Ai-Khương đến đó ắt dung thân được.
Bèn sắp sá»a hà nh trang, tin cho Ai-khương biết, rồi trốn Ä‘i.
Ai-khương hay được tin Khánh-phủ bỠtrốn, cũng muốn đi theo .
Các cung nhân bà n rằng :
- Vì Khánh Phá»§ mà phu-nhân lỡ mang tai tiếng, lòng dân oán ghét, nay còn theo Khánh-phá»§ nữa e há»a đến không tránh kịp. Chi bằng qua nước Châu , bà n vá»›i QuÃ-hữu mưu lo việc nước để tránh tiếng tăm.
Ai-khương nghe lá»i, bõ sang nước Châu và o xin yết kiến QuÃ-hữu .
QuÃ-hữu nghe được tin Khánh-phá»§ đã trốn Ä‘i, không chịu tiếp kiến Ãi-khương, láºp tức Ä‘em Công-tá» Thân vá» nước.
Lúc đó Tá» hoà n-công được tin nước Lá»— không có vua , liá»n đòi Trá»ng tôn-thu và o há»i :
- Nay nước Lá»— Ä‘ang rối loạn, chưa ngưá»i kế vị, ta có nên nhÆ¡n cÆ¡ há»™i nầy Ä‘em binh đến chiếm chăng ?
Trá»ng tôn-thu nói :
- Lá»— là má»™t nước trá»ng nghÄ©a, dân chúng chưa quên Æ¡n đức Châu-công. Dẫu gặp biến cố, ta cÅ©ng không nên chiếm vá»™i. Vả lại, Công-tá» Thân là ngưá»i thông minh tà i trÃ, còn QuÃ-hữu cÅ©ng am hiểu việc nước, chi bằng nhân dịp nầy ta Ä‘em quân sang giúp, để tá» ra nước ta là má»™t nước đại nghÄ©a.
Tá» hoà n-công nghe lá»i, sai quan Thượng-khanh là Cao-há» Ä‘em ba ngà n quân sang đóng nÆ¡i nước Lá»— nhắm tình hình mà định Ä‘oạt . Há»… Công-tá» Thân đủ tà i trị nước thì ý giao hòa, bằng không, chiếm Ä‘oạt ngay nước Lá»—.
Cao-hỠtuân lệnh, kéo binh ra đi.
Vừa đến nước Lá»— thì QuÃ-Hữu cÅ©ng vừa phò Công-tá» Thân vỠđến nÆ¡i.
Cao-há» thấy Công-tá» Thân mặt mÅ©i khôi ngô, nói năng đứng đắn , tỠý kÃnh trá»ng, nên bà n vá»›i QuÃ-hữu láºp Công-tá» Thân lên ngôi, tức là Lá»— hi-công.
Lá»— hi-công nhá» Cao-há» giúp sức, đắp thà nh Lá»™c-môn để đỠphòng nước Châu và nước Cá». Äoạn sai Há»-tư theo Cao-há» sang nước TỠđể tạ Æ¡n Tá» hoà n-công. Lại khiến ngưá»i Ä‘em lá»… váºt sang nước Cá», nhá» vua nước Cá» giết Khánh-Phá»§.
Khi Khánh-phá»§ chạy sang nước Cá» , đã Ä‘em lá»… váºt cống hiến cho vua nước Cá» rồi, nên má»›i được dung nạp, nay sứ nước Lá»— lại Ä‘em lá»… váºt đến nhá» giết Khánh-phá»§, vua nước Cá» không biết là m sao, bèn thu lá»… váºt, rồi nói vá»›i Khánh-phá»§ :
- Nước Cá» tôi nhá» má»n, binh lá»±c yếu á»›t, nếu Công-tỠở đây nước tôi mang há»a. Xin Công-tá» tạm tránh nÆ¡i nước khác.
Khánh-Phá»§ dùng-dằng không chịu Ä‘i, vua nước Cá» phải sai ngưá»i đến Ä‘uổi.
Khánh-phá»§ cùng cá»±c nghÄ© đến nước Tá», trước kia Thụ-Ä‘iêu có ăn lá»… mà bênh vá»±c cho mình. Nay liá»u sang đó rồi sẽ liệu. NghÄ© rồi lểnh mểnh qua Tá».
Tướng giữ ải nước Tá», từng nghe tiếng Khánh-phá»§ là gian ác, không cho và o nước.
Khánh-phá»§ phải tạm trú nÆ¡i bá» sông Vạn-thá»§y để chá» dịp liên lạc vá»›i Thụ-Äiêu.
Trong lúc đó, Công-tá» Há»-tư, được lệnh Lá»— hi-công sang tạ Æ¡n nước Tá», trở vá» tá»›i Vạn-thá»§y gặp Khánh-phá»§, bèn nói :
- Nếu đã không được nước nà o cho trú ngụ thì vỠnước còn hơn.
Khánh-phủ buồn bã, nói :
- QuÃ-Hữu thấy mặt tôi ắt không dung, nếu ngưá»i có thương tôi thì vá» trước tâu vá»›i Chúa-công nghÄ© tình tiên-quân mà tha tá»™i, tôi má»›i dám vá».
Há»-tư từ giã Khánh-phá»§ trở vá» ra mắt Lá»— hi-Công , thuáºt lại lá»i Khánh-phá»§.
Lỗ hi-công động lòng muốn tha tội cho Khánh-phủ vỠnước .
QuÃ-hữu nói :
- Nếu kẻ giết vua mà không bắt tội thì còn gì phép nước ?
Lỗ hi-công thở dà i, lòng không quyết.
QuÃ-Hữu kêu Há»-Tư dặn nhá» :
- Nếu Khánh-phá»§ chịu xá» lấy mình để là m gương cho kẻ khác, ắt con cháu không mất ngôi quyá»n quÃ.
Há»-tư đến bá» sông Vạn-thá»§y, định và o ra mắt Khánh-phá»§, nói rõ sá»± tình, nhưng xét thấy mình không đủ can đảm bắt ngưá»i tá»±-váºn nên đứng ngoà i cá»a khóc lá»›n.
Khánh-phá»§ nghe tiếng khóc cá»§a Há»-tư, biết mạng mình không thể bảo toà n được, ngước mặt lên trá»i than dà i, rồi mở dây lưng thắt cổ tá»± váºn.
Há»-Tư trở vá» báo tin vá»›i Lá»— hi-công.
Lỗ hi-Công buồn bã thở dà i.
Bỗng có quân và o báo :
- Nước Cá» sai tướng Doanh-nô Ä‘em binh đánh Lá»—, đòi tiá»n lá»… tạ vá» cái chết cá»§a Khánh-phá»§.
QuÃ-hữu nói :
- Ngưá»i nước CỠđã không bắt Khánh-phá»§, nay nghe Khánh-phá»§ chết lại đến đòi tiá»n công là lý gì ?
Nói xong, tâu với Lỗ hi-công xin đem quân ra đánh .
Lá»— hi-công cởi thanh bá»u-kiếm trao cho QuÃ-hữu nói :
- Äây thanh bá»u-kiếm nầy gá»i là Mạnh-lao, tuy dà i không được má»™t thước, nhưng lưỡi bén lắm, nó là má»™t bảo váºt, xin biếu cho thúc-phụ.
QuÃ-hữu Ä‘eo kiếm và o lưng, cúi lạy tạ Æ¡n, rồi dẫn quân thẳng đến đất Lịch-trì mà cá»± vá»›i tướng Doanh-nô.
Äến nÆ¡i, tướng Doanh-nô đã bà y tráºn sẳn sà ng .
QuÃ-Hữu nhá»§ thầm :
- Chúa ta má»›i lên ngôi, uy thế chưa vững, nếu rá»§i ro bị thất tráºn ắt lòng dân không phục. Vả lại tướng Doanh-nô là ngưá»i hữu dõng vô mưu, ta phải dụng kế má»›i thắng ná»—i .
QuÃ-hữu liá»n tiến ra giữa tráºn, kêu Doanh-nô nói :
- NÆ¡i chiến trưá»ng, quân sÄ© là những kẻ vô tá»™i chết oan để bồi đắp danh tiếng cho chá»§ tướng. Hôm nay ta không muốn như thế. Ngươi vốn là má»™t hổ tướng, nếu có tà i hãy cùng ta bõ hết vÅ© khà đánh bằng tay không, nếu ai thắng sẽ định Ä‘oạt số pháºn kẻ bại.
Doanh-nô cưá»i lá»›n, nói :
- Lá»— tướng ! Ta chưa há» thầy tướng nà o ra tráºn vá»›i ý định lạ lùng đó. Nhưng thôi, dẫu ngươi muốn đánh bằng cách nà o ta vẫn không sợ.
Nói xong, truyá»n quân sÄ© dang ra hai bên, rồi cùng vá»›i QuÃ-hữu đấu võ.
Hai ngưá»i đánh vá»›i nhau hÆ¡n năm mươi hiệp, bất phân thắng bại .
QuÃ-hữu có má»™t đứa con trai tên Hạnh-Phá»§, lúc bấy giá» má»›i lên tám tuổi, nhưng có ý kiến ngá»™ nghÄ©nh lắm, do đó QuÃ-hữu yêu mến vô cùng, Ä‘i đâu cÅ©ng Ä‘em theo.
Hạnh-phá»§ thấy cha mình không thắng ná»—i tướng Doanh-nô liá»n gá»i lá»›n :
- Thanh Mạnh-lao ở đâu sao không dùng đến nó ?
QuÃ-Hữu nhá»› lại thanh gươm báu Ä‘eo bên mình, liá»n sụt lại má»™t bước chá» cho Doanh-nô chồm tá»›i, rút lưỡi kiếm chém sả má»™t nhát.
Äầu Doanh-nô toét từ trán xuồng đến vai, mà thanh kiếm không vấy giá»t máu nà o . Tháºt là má»™t thanh gươm sắc bén phi-thưá»ng .
Quân binh nước CỠthấy chủ tướng mình đã thác, bỠchạy rồi .
QuÃ-hữu đắc thắng thâu quân trở vá».
Lá»— hi-cá»—ng thân hà nh đón tiếp thưởng má»™t chung ngá»± tá»u, phong cho QuÃ-hữu là m Thượng-tướng, lại thưởng cho đất PhÃ-ấp.
QuÃ-hữu tâu :
- Tôi cùng Khánh-phá»§ và Thúc-nha Ä‘á»u là cháu cá»§a tiên-công nay vì nước phải ép Thúc-Nha uống thuốc độc, buá»™c Khánh-Phá»§ thắt cổ , nếu cho đó là công trạng, hưởng lấy lá»™c nước tháºt xấu hổ vá»›i lương tâm, tôi chẳng dám nháºn lãnh.
Lá»— hi-công thông cảm ná»—i lòng trung nghÄ©a cá»§a QuÃ-hữu nói :
- Thế thì khanh muốn thế nà o ?
QuÃ-hữu nói :
- Khánh-phủ và Thúc-nha tuy phạm tội với nước nhưng con cháu không can hệ gì, xin Chúa-công tặng phong cho con cháu để gánh vác việc nước.
Lá»— hi-công y lá»i, phong cho con Khánh-Phá»§ ở đất Thà nh-ấp tức dòng Mạnh-tôn, phong cho con Thúc-nha ở đất Háºu-ấp, tức dòng Thúc-tôn, phong cho QuÃ-hữu đất PhÃ-ấp, tức dòng QuÃ-tôn. Ba dòng Mạnh, Thúc, Quà đá»u cầm quyá»n-chÃnh nước Lá»— gá»i là Tam hoà n .
Chỉnh đốn xong nước Lá»—, Lá»— hi-công cho ngưá»i sang viếng nước TỠđể kết thêm tình giao hảo.
Tá» hoà n-công nghÄ© đến Ai-khương là gái nước Tá», nay lại trốn sang nước Châu ấy là điá»u xấu hổ, liá»n há»i Quản-trá»ng :
- Lá»— hoà n-công và Lá»— mẫn-công Ä‘á»u bị chết do tay Văn-Khương và Ai-khương, gái nước Tá», nếu không trừng phạt e xấu lây đến quốc-thể .
Quản-trá»ng nói :
- Tuy hai ngưá»i ấy là gái nước Tá» song đã gả vá» Lá»— rồi, há»… con gái xuất giá tùng phu, hà nh động đâu còn liên quan đến cố quốc. Nếu Chúa-công muốn trị tá»™i cÅ©ng được, nhưng phải âm thầm thì hay hÆ¡n.
Tá» hoà n-công liá»n sai Thụ-Ä‘iêu sang nước Châu đưa Ai-khương vá» Lá»—.
Ai-khương tuân-lệnh, Ä‘i đến đất Di-địa thì trá»i vừa xẩm tối phải tìm quán xá nghỉ ngÆ¡i.
Thụ-điêu nói với Ai-khương :
- Phu-nhân một tay là m hại hai vua, nay còn mặt mũi nà o vỠLỗ. Chi bằng tự xỠlấy mình là hay hơn.
Ai-khương nghe nói, quay lưng và o phòng đóng cá»a lại.
Äêm ấy Thụ-Ä‘iêu nghe tiếng khóc sụt sùi suốt đêm trưá»ng. Mãi cho đến lúc trá»i hừng sáng má»›i dứt.
Thụ-Ä‘iêu chá» mãi không thấy Ai-khương ra liá»n xô cá»a và o xem, thấy Ai-khương đã treo cổ tá»± váºn . Máu hồng còn ướt đẫm, đôi dòng lệ chưa nhòa .
Thụ-Ä‘iêu láºp tức sai ngưá»i qua nước Lá»— phi-báo.
Lỗ hi-công đưa linh cữu Ai-khương vỠnước tống táng, và tin cho TỠhoà n công hay.
TỠhoà n-công tuy cũng có động lòng nhưng không lấy thế là m buồn bã.
Lúc bấy giá», má»i việc trong nước Tá» hoà n-Công Ä‘á»u giao cho Quản-trá»ng gánh vác, còn mình chỉ uống rượu, hoặc săn bắn để hưỡng lạc.
Má»™t hôm, Tá» hoà n-Công Ä‘i săn nÆ¡i Äại-trạch, có Thụ-Ä‘iêu theo hầu.
Bỗng Thụ-điêu thấy TỠhoà n-công mặt mà y ngơ ngác, đôi mắt chăm chăm, đứng nhìn sững vỠmột hướng.
Thụ-Ä‘iêu lấy là m lạ, há»i :
- Chúa công nhìn thấy gì váºy ?
TỠhoà n-công nói :
- Ta vừa trông thấy má»™t giống ma quỉ, hình thù rất ghê sợ vụt chốc lại biến Ä‘i mất, chắc là điá»m không tốt.
Thụ-điêu nói :
- Ma quỉ thuộc vỠâm, lẽ nà o lúc ban ngà y lại hiện lên được ?
TỠhoà n-công nói :
- Ngà y trước tiên-quân ta cÅ©ng Ä‘i săn trong lúc ban ngà y, thấy beo mà bõ mạng. Ngươi mau má»i Trá»ng-phụ ra đây ta há»i.
Thụ-điêu nói :
- Quản-trá»ng là m gì biết được chuyện ma quái ?
TỠhoà n-công nói :
- Ngà y trước Ä‘i đánh Cô-trúc, Quản-trá»ng đã Ä‘oán biết được thần Du-nhi, thì ắt cÅ©ng biết đưa giống ma quỉ chá»› chẳng không.
Thụ-điêu thưa :
- Trước kia Chúa-công tả hình dáng thần Du-nhi nên Quản-Trá»ng phá»ng theo đó nói cà n, để Chúa-công an lòng Ä‘i đánh Cô-trúc . Nay Chúa-công muốn thá» tà i Quản-trá»ng, Chúa công đừng nói rõ hình dáng, nếu Quản-trá»ng biết được má»›i thá»±c là thánh.
Tá» hoà n-công nghe lá»i thâu quân trở vá». Tối hôm đó vì quá sợ sệt nên Tá» hoà n-công sanh bệnh sốt.
Rạng ngà y, các quan chầu chực đủ mặt để vấn an .
Tá» hoà n-Công há»i Quản-trá»ng :
- Hôm qua nÆ¡i Äi-trạch, ta thấy má»™t giống ma quỉ hiện lên chẳng hay khanh có biết được đó là giống gì chăng ? Hình dáng ra sao ?
Quản-trá»ng không biết trả lá»i sao, xin hẹn lại đễ suy xét.
Thụ-Ä‘iêu tá»§m tỉm cưá»i bước đến nói vá»›i Tá» hoà n-công :
- Tôi đã biết Quản-Trá»ng không phải là vị thánh.
TỠhoà n-công mỗi ngà y một đau nặng.
Quản-trá»ng rất lo lắng sai ngưá»i yết bãng khắp nÆ¡i, há»… ai biết mà nói được hình dáng giống ma quỉ mà Tá» hoà n-công đã thấy thì được trá»ng thưởng.
Yết bảng chưa được ba ngà y, có má»™t ngưá»i mặc áo rách, đội nón mê, xin và o yết kiến.
Quản-trá»ng cho và o há»i :
- Ngươi biết được hình dáng ma quỉ sao ?
Ngưá»i ấy thưa :
- Không có giống ma quái nà o tôi không thạo. Xin ngà i cho tôi được phép và o yết kiến Chúa-công.
Quản-trá»ng vá»™i vã đưa và o cung, giữa lúc Tá» hoà n-công Ä‘ang ngồi trên long sà ng, có hai thị-nữ đấm bóp và Thụ-Äiêu Ä‘ang dâng nước trà .
Quản-trá»ng thưa :
- Có ngưá»i nói được hình dáng ma quái, tôi đã Ä‘em đến đây , xin Chúa-công cho phép yết-kiến.
TỠhoà n-công cho và o.
Ngưá»i ấy quì móp trước long- sà ng, cúi đầu thi lá»… .
Thấy ngưá»i áo rách, nón mê, Tá» hoà n-công có ý khinh dá»…, há»i :
- Một kẻ quê mùa như ngươi lại có thể biết được chuyện ma quái sao ?
Ngưá»i ấy tâu :
- Chúa-công gặp ma quái nơi đâu ?
TỠhoà n-công nói :
- Ta thấy giống ấy nÆ¡i Äại-trạch, lúc ban ngà y.
Ngưá»i ấy nói :
- Chúa-công tự là m hại lấy mình, chứ ma quái đâu có là m hại được Chúa-công.
Tá» hoà n-công há»i lá»›n :
- Nhà ngươi bảo rằng không có ma quái sao ?
Ngưá»i ấy tâu :
- Hạ thần vẫn cho là có ma quái, như ở dưới nước có giống Võng-ượng, ở gò thì có giống Trăn, ở núi thì có giống Quỉ, ở đồng bằng thì có giống Bà ng-hoà ng, còn nÆ¡i Äại-trạch thì chỉ có giống Uy-đà mà thôi.
Tê hoà n-công há»i :
- Giống Uy-đà hình dáng thế nà o ?
Ngưá»i ấy thưa :
- Giống Uy-đà to lá»›n như ngưá»i, mặc áo đỠđội mÅ© Ä‘á». Giống ấy sợ tiếng xe chạy. Há»… nghe tiếng xe chạy rầm rÄ© thì ôm đầu mà đứng. Ai trông thấy giống ấy tất dá»±ng nên nghiệp bá đặng .
Tá» hoà n-công nghe xong, vùng đứng dáºy, nét mặt tươi tỉnh, không còn Ä‘au đớn gì cả, nói :
- ChÃnh ta đã thấy giống ấy, nhà ngươi tên gì ở đâu mà lại có tà i xét Ä‘oán như váºy ?
Ngưá»i ấy nói :
- Tôi tên Hoà ng-tá», má»™t kẻ nông phu sống nÆ¡i cõi Tây nước Tá».
TỠhoà n-công nói :
- Nhà ngươi ở đây ta sẽ phong cho nhà ngươi là m chức Äại-phu.
Hoà ng-tỠtừ chối, nói :
- Tôi không muốn là m quan, chỉ mong Chúa-công sá»a sang chÃnh trị, trừ gian diệt nịnh, là m cho nước mạnh dân già u, khiến cho tôi được yên nghiệp là m ăn là tôi mãn nguyện rồi.
Tá» hoà n-công khen là ngưá»i cao sÄ©, ban cho thóc lúa, rồi sai ngưá»i đến táºn nhà viếng thăm.
Lại thưởng cho Quản-trá»ng rất háºu .
Thụ-Äiêu nói :
- Hoà ng-tá» nói được chứ Quản-trá»ng có nói được đâu mà Chúa-công trá»ng thưởng ?
TỠhoà n-công nói :
- Nếu không có Trá»ng-phụ thì sao ta được nghe lá»i nói cá»§a Hoà ng-tá».
Thụ-điêu không dám nói nữa .
Lúc bây giá», nước Vệ bị nước Bắc-dịch Ä‘em quân xâm chiếm .
Vệ ý-công sai sứ sang TỠcầu cứu .
TỠhoà n-công nói :
- Quân ta má»›i Ä‘i đánh SÆ¡n-nhung vừa rồi, hãy còn mệt má»i, quân lá»±c chưa dùng đặng. Nếu nước Vệ thấy nguy cấp nên cầu viện ở nước khác. Sứ nước Vệ nghe Tá» hoà n-công nói, buồn bã ra vá».
Rồi, cuối năm ấy, có quan Äại-phu nước Vệ là Ninh-Tốc sang Tá» báo tin Vệ ý-công đã bị quân Bắc-dịch giết , nay phải sang đón Công tá» Há»§y vá» nước nối ngôi.
TỠhoà n-công hay tin, thở dà i, nói :
- Không sang cứu nước Vệ kịp thá»i là lá»—i tại ta !
|

26-12-2009, 07:42 AM
|
|
|
|
Tham gia: Aug 2009
Bà i gởi: 588
Thá»i gian online: 4 ngà y 2 giá» 30 phút
Thanks: 520
Thanked 225 Times in 138 Posts
|
|
Äông Chu Liệt Quốc
Tác giả: Phùng Mộng Long
hồi 23
Ham chim hạc, Vệ-hầu mất nước
Giáºn sở-vương, Tá»-chúa hưng binh
Nhắc qua việc nước Vệ, Vệ ý-công lên ngôi đã chÃn năm trá»i, mà tÃnh tình biếng nhác, chẳng lo chÃnh sá»±, chỉ thÃch chÆ¡i má»™t giống chim gá»i là chim hạc.
Giống chim nầy tÃnh ưa sạch sẽ, hình dung đã tao nhã lại hát hay, múa khéo.
Ngưá»i trong nước thấy vua ưa thÃch , Ä‘ua nhau bắt chim hạc Ä‘em đến dâng rất nhiá»u. Há»… chim nà o tốt thì được Vệ ý-công phong hà m-phẩm, cấp lương bổng, chim nà o đẹp thì được ăn lá»™c Äại-phu, xem như má»™t triá»u đình chim hạc.
Má»—i khi Vệ ý-công Ä‘i chÆ¡i đâu trên các cá»— xe loan, chim hạc Ä‘áºu bao quanh, gá»i là Hạc tướng quân.
Các ngưá»i nuôi hạc lúc bấy giỠăn lương rất háºu. Triá»u đình phải thâu thuế cá»§a dân tháºt nặng, để đủ tiá»n cấp lương cho hạc .
Lúc bấy giá» việc triá»u chÃnh do tay Thạch-kỳ con cháu Thạch-Thác và Ninh-tốc đảm đương. Hai ngưá»i nầy là hai tôi trung liệt đã nhiá»u lần can gián nhưng Vệ ý-công không nghe.
Công-tá» Há»§y là thứ huynh cá»§a Vệ huệ-công, thấy cháu mình như váºy, biết nước Vệ má»™t ngà y nà o đó tất sanh biến , bá» sang nước Tá» cư ngụ .
Tá» hoà n-công chá»n con gái dòng Tôn-thất gả cho, rồi cho ở luôn bên nước Tá».
Nước Vệ sang trong tình trạng ngoắc ngoải ấy mãi cho đến lúc quân Bắc-dịch đến xâm lấn bỠcõi.
Bắc-dịch là má»™t nước cưá»ng thạnh , lâu nay có ý xâm chiếm Trung-nguyên .
Vừa rồi lại nghe TỠhoà n-công đi đánh Sơn-nhung lấy là m tức tối. Vua nước Bắc-dịch là Sưu-man, vỗ án hét :
- Quần TỠđem quân đi đánh Sơn-nhung là có ý khinh dễ nước ta lắm, nếu không nghĩ cách mà trị trước, ắt quân TỠcòn dễ ngươi nữa.
Nói xong, kéo binh sang đánh nước Hình.
TỠhoà n-công toan đem binh sang cứu nước Hình , thì quân Bắc-dịch lại kéo sang đánh nước Vệ.
Lúc ấy, Vệ ý-công Ä‘ang sai ngưá»i đẩy xe chim bạc Ä‘i chÆ¡i, nghe báo có quân Bắc-dịch đến đánh thất kinh, hạ lệnh gá»i quân Ä‘i đánh giặc.
Dân nước Vệ bá» trốn cả, không ai dám ra Ä‘i lÃnh.
Vệ ý-công sai quan Tư-đồ Ä‘i bắt khắp nÆ¡i má»›i được hÆ¡n má»™t trăm ngưá»i Ä‘em vá» tra há»i.
Dân nước Vệ thưa :
- Chúa-công chỉ dùng má»™t giống váºt cÅ©ng đủ đẹp được quân Bắc-dịch, hà tất phải gá»i lÃnh là m gì ?
Vệ ý Công há»i :
- Giống váºt gì lại có thể Ä‘uổi được giặc ?
Dân nước Vệ thưa :
- Giống chim hạc !
Vệ ý-công quát mắng :
- Giống chim hạc là m thế nà o mà đánh giặc, các ngươi đám dùng lá»i khi quân như thế sao ?
Dân nước Vệ vẫn không sợ sệt, đáp :
- Chim hạc không đánh được giặc, thì đó là váºt vô-dụng thế mà Chúa-công đã dùng váºt vô dụng cho hưởng Æ¡n vua lá»™c nước , còn kẻ hữu-dụng lại bõ Ä‘i , như váºy là m sao trong cÆ¡n hữu-sá»± dân chúng không bõ trốn ?
Vệ ý-Công tỉnh ngá»™, dịu giá»ng nói :
- Nay ta đã hối lỗi. Ta sẽ theo ý dân đuổi hết chim hạc đi.
Thạch-kỳ tâu :
- Xin Chúa-công thực hà nh ngay ý định ấy. Tôi e bây giỠđã trễ lắm !
Vệ ý-Công tức khắc sai ngưá»i Ä‘i Ä‘uổi chim hạc, nhưng chim hạc lâu nay được nuôi nấng, quen nÆ¡i ăn, chốn ở nên cứ quanh quẩn mãi trong cung không chịu bay Ä‘i.
Thạch-kỳ và Ninh-Tốc thân hà nh ra đứng giữa chợ , giảng dụ dân chúng, nói rõ lòng hối háºn cá»§a Vệ ý-công, dân chúng má»›i chịu nháºp và o quân ngÅ©.
Thì, lúc đó giặc Bắc-dịch đã kéo đến đất Huỳnh-Trạch rồi.
Thạch-kỳ bà n với Vệ ý-công :
- Quân Bắc-Dịch mạnh lắm, chá»› khinh thưá»ng. Tôi xin sang nước Tá» cầu cứu, nhá» binh Tá» giúp sức má»›i xong.
Vệ ý-Công nói :
- Ngà y trước Tá» phụng mệnh Thiên-tá» Ä‘em binh chinh phạt nước ta. Dẵu không bắt tá»™i, nhưng từ ấy đến nay ta chưa sang tạ tá»™i , nay chắc gì Tá» chịu Ä‘em binh đến giúp. Chi bằng ta liá»u quyết chiến vá»›i Bắc-dịch má»™t phen rồi sẽ liệu.
Ninh-tốc tâu :
- Nếu váºy xin Chúa-công lo bảo vệ thà nh trì, để tôi Ä‘em quân ra quyết chiến cho.
Vệ ý-công nói :
- Nếu ta không thân hà nh ra tráºn, lòng quân không cởi mở được căm há»n.
Nói xong, trao cho Thạch-kỳ má»™t cái ngá»c-quyết và dặn :
- Ta giao việc nước cho khanh hãy ráng vì ta mà táºn tâm.
Lại giao cho Ninh-tốc một mũi tên, rồi nói tiếp :
- Khanh khá lo việc giữ thà nh. Nếu không đánh được quân. Bắc-dịch ta thá» không trở vá».
Thạch-kỳ và Ninh-tốc Ä‘á»u ứa nước mắt nhìn Vệ ý-công nghẹn ngà o không nói được nữa lá»i.
Vệ ý Công cùng với tướng Cừ-khổng khai thà nh, kéo quân đi .
Tuy Vệ ý-công đã ăn năn, nhưng lòng dân oán háºn chưa nguôi .
Lúc Ä‘i đưá»ng, quân lÃnh hát lên nhiá»u câu ngáºp trà n uất ức.
Hát rằng :
Hỡi chim hạc ! Hỡi chim hạc !
Lầu son bát ngát !
Chim hạc ăn lương !
Äồng rẫy ruá»™ng nương
Dân thuá»ng lo cà y cấy !
Hạc lai chơi bay nhảy
Xuống ngựa lên xe !
Dân khổ cá»±c trăm bá»
Khi hữu sá»± , bắt lê ra chiến tráºn
Äi phen nầy số pháºn mong manh.
Vệ ý Công nghe hát, lòng buồn rũ rượi.
Khi đến đất Huỳnh-Trạch trông thấy quân Bắc-dịch ngá»±a xe lá»™n xá»™n, hà ng ngÅ© không chỉnh tá», Cừ-khổng nói :
- Quân lá»±c Bắc-Dịch như váºy mà bảo rằng mạnh thì tháºt là lầm to.
Nói xong giục trống cho quân sĩ xáp chiến.
Quân Bắc-dịch giả thua bõ chạy, dụ quân Vệ đến chổ phục quân, đổ ra đánh.
Quân Vệ vốn không cố lòng đánh giặc, thấy quân Bắc-dịch quá mạnh hè nhau bỠtrốn.
Vệ ý-công và Cừ-khổng bị quân Bắc-dịch vây và o giữa rất ngặt .
Cừ-khổng nói với Vệ ý-công :
- Tình thế rất hiểm nghèo xin Chúa-công bõ cỠhiệu, thay đổi y phục rồi xuống xe mà chạy, may ra mới thoát được.
Vệ ý-Công thở dà i nói :
- Ta thà liá»u chết để tạ tá»™i vá»›i bá tánh còn hÆ¡n !
Quân Bắc-dịch vây mỗi lúc một dà y thêm, các tướng Vệ lần lượt bỠmạng, quân sĩ chết không biết bao nhiêu mà kể, máu tuôn như suối.
Vệ ý-công cầm cự đến phút cuối cùng rồi cũng chết trong đám loạn quân.
Quân Bắc-dịch bắt sống được Hoa long-hoạt và Lá»…-không, giữ chức Thái-sá», theo Vệ ý-công há»™ giá.
Chúa nước Bắc-dịch là Sưu-Man truyá»n Ä‘em chém.
Hai ngưá»i nầy vồn biết tinh thần tÃn ngưỡng cá»§a ngưá»i Bắc-dịch, nên láºp kế nói dối :
- Các ngươi không muốn chiếm nước Vệ hay sao mà chém chúng ta .
Sưu-Man há»i :
- Äể chúng bây mà là m gì ?
Hoa long-Hoạt nói :
- Ta đây là m chức Thái-sá», giữ việc cúng tế . Nếu sống ta sẽ vì các ngươi mà cáo trước vá»›i thần linh, nhá» thần linh giúp sức thì má»›i chiếm nước được.
Sưu-Man tin thá»±c, tha cho hai ngưá»i lên xe vá» thà nh.
Lúc ấy Ninh-tốc Ä‘ang tuần phòng trên mặt thà nh thấy Hoa long-hoạt và Lá»… Không hÆ¡ hải chạy vá», thất kinh há»i lá»›n :
- Chúa-công đâu ?
Hoa long-hoạt và Lễ-không nói :
- Quân ta tan vỡ, Chúa-công bõ mình rồi ! Quân giặc mạnh lắm hãy mau lánh nạn kẻo trễ !
Ninh-tốc mở cá»a thà nh cho hai ngưá»i và o.
Lễ-khổng và o thà nh. Vừa khóc vừa nói :
- Lúc ra đi có Chúa-công, lúc trở vỠcó một mình. Âu là ta chết theo Chúa-công còn hơn.
Nói xong, rút gươm đâm và o cổ tá»± váºn.
Hoa long-hoạt nói :
- Ta là m chức Thái-sá», giữ sổ bá»™, không nên liá»u mình bõ sách sá» thất lạc.
Liá»n và o nhà Thái-miếu ôm tất cả sách sá» Ä‘em ra.
Thạch-kỳ và Ninh-tốc đưa cung quyến của Vệ ý-công và Công-tỠThân đi trốn.
Hoa long-hoạt cũng ôm sổ sách đi theo.
Dân chúng nước Vệ hay tin hai quan Äại-phu Thạch-kỳ, Ninh-tốc đã bá» trốn, Ä‘á»u bồng con, dắt vợ bá» nhà ra Ä‘i, tiếng kêu khóc rất thảm thiết.
Hay tin thà nh nước Vệ bõ trống, quân Bắc-dịch kéo và o, má»™t mặt đốt phá cung thất, vÆ¡ vét cá»§a cải, giết ngưá»i cướp cá»§a, má»™t mặt cho tướng theo Thạch-kỳ và Ninh-tốc truy nã.
Thạch-kỳ và Ninh-Tốc chạy đến sông Hoà ng hà hay tin quân Bắc-dịch Ä‘uổi theo, lòng kinh hãi, tưởng không trốn thoát , may nhá» có đạo quân nước Tống kéo đến, cháºn quân Bắc-dịch lại, hai ngưá»i má»›i kịp xuống đò sang sông lánh nạn.
Quân Bắc-dịch, sau khi tà n phá Kinh-thà nh nước Vệ, thu góp và ng bạc, thóc lúa, rồi kéo binh vỠnước, để lại một cảnh điêu tà n , tang tóc, thê lương.
Giữa lúc đó có quan Äại-phu nước Vệ là Hoằng-diá»…n, khi trước lảnh mạng Vệ ý-Công sang sứ nước Trần, nay trở vá» thấy nước Vệ đã bị quân Bắc-dịch phá tan-tà nh, lại nghe Vệ ý-công bị tá» chiến nÆ¡i Huỳnh-trạch, lòng Ä‘au xót, vá»™i vã đến Huỳnh-trạch để tìm xác Vệ ý Công .
Dá»c đưá»ng, Hoằng-diá»…n chạy đâu đâu cÅ©ng đầy những xác chết và máu me tanh hôi không thể tả.
Äến Huỳnh-trạch, Hoằng-diá»…n xông và o các đống xác chết kiếm tìm.
Chợt thấy cây cỠhiệu bõ dưới đất, Hoằng-Diễn mừng thầm, nói :
- CỠhiệu nơi đây, ắt xác Chúa-công không đâu xa.
Bèn tiến đến hai bước.
Bá»—ng nghe trong đống thịt ngưá»i lại có tiếng rên rỉ, Hoằng-diá»…n bá»›i lên xem, thì thấy má»™t ngưá»i ná»™i thị chưa chết, bị gãy cả chân tay, Ä‘ang nằm ở đây.
Hoằng-diá»…n há»i :
- Ngươi có biết Chúa-công chết chỗ nà o chăng ?
Ngưá»i ná»™i-thị hắt hà m qua má»™t bên nói :
- Äây là đống thịt cá»§a Chúa-công. Quân giặc bằm nhá» ra chÃnh mắt tôi trông thấy. Vì váºy dầu bị gãy cả tay chân, tôi vẫn cố nằm nÆ¡i đây, đợi ngưá»i nước Vệ đến mà chỉ.
Hoằng-diễn rơi lệ, hai tay bới đống thịt đã tan nát từng mảnh, chỉ tìm được một buồng gan còn nguyên vẹn mà thôi.
Bèn để buồng gan trước mặt vừa lạy vừa khóc.
Lạy xong, Hoằng-diễn nói :
- Nay Chúa-công ta bá» xác như vầy không lấy gì mai táng. Váºy ta hy sinh tấm thân cá»§a ta là m áo quan mà tẩn liệm cho Chúa-công.
Nói xong quay lại bảo tên gia nhân :
- Sau khi ta chết, ngươi Ä‘em chôn ta và o khu vưá»n nầy, đợi lúc nà o nước Vệ có vua má»›i, hãy tưá»ng trình câu chuyện nầy lại.
Äoạn cầm dao mổ bụng xách buồng gan cá»§a Vệ ý-công bõ và o .
ÄÆ°á»£c má»™t lúc thì chết.
Tên gia-nhân tuân lá»i dặn , Ä‘em Hoằng-diá»…n mai táng trong rừng, rồi sá»a chữa má»™t chiếc xe hư, đưa ngưá»i ná»™i thị vá» thà nh để dò xét tin tức trong nước.
Lúc đó, Thạch-kỳ và Ninh-tốc đã chiêu táºp được má»™t số dân chúng, đưa Công-tá» Thân vệ láºp lên ngôi, tức là Vệ đái-công.
Nhưng Vệ đái-công trước đây bị bịnh, lên ngôi được có mấy hôm thì từ trần.
Ninh-tốc phải sang nước TỠtriệu Công-tỠHuỷ vỠkế vị .
TỠhoà n-công sai Công-tỠVô-khuyết đem quân hộ tống Công-tỠHủy trở vỠ, tôn lên ngôi, tức là Vệ văn-công.
Vệ văn-công vừa lên ngôi, được nghe câu chuyện Hoằng-Diá»…n mổ bụng là m áo quan để chôn buồng gan Vệ ý-công, lòng rất cảm động, cho ngưá»i đến Huỳnh-trạch dùng vương-lá»… mai táng Vệ ý-Công , rồi phong cho Hoằng-diá»…n và dùng con cháu Hoằng-diá»…n ra là m quan .
Vệ văn-công tÃnh tinh cần mẫn, tuy là m vua vẫn đội mÅ© lụa xấu, mặc áo vải , ăn cÆ¡m đỠcanh rau, lại siêng năng chăm lo việc liêm chÃnh. Vì váºy, chẳng bao lâu dân tình bá»›t khốn đốn .
Công-tá» Vô-khuyết cho ba ngà n quân đến trấn tại Tà o ấp để phòng giữ quân giặc, rồi trở vá» nước Tá», kể lại đạo đức cá»§a Vệ văn-công và thuáºt lại chuyện Hoằng-Diá»…n mổ bụng chôn vua cho Tá» hoà n-Công nghe.
TỠhoà n-công khen :
- Má»™t ông vua vô đạo mà có được bá» tôi trung nghÄ©a như váºy thì nước Vệ chưa đến ná»—i mất.
Quản-trá»ng thưa :
- Nay bắt quân sÄ© đóng đồn phòng thá»§ cho nước Vệ thì khổ nhá»c lắm , chi bằng đắp cho nước Vệ má»™t cái thà nh, tuy khó nhá»c má»™t lần, song yên ổn mãi mãi.
Tá» hoà n-công y lá»i, toan há»™i chư hầu sang đắp thà nh cho nước Vệ .
Bỗng có sứ nước Hình đến cáo-cấp , nói quân Bắc-dịch lại kéo đến đánh , xin cho quân cứu viện.
Tá» hoà n-công há»i Quản-trá»ng :
- Ta có nên cất binh đi cứu nước Hình chăng ?
Quản-trá»ng thưa :
- Sở dÄ© chư hầu phục ta là vì nước ta hay cứu vá»›t tai nạn các nước khác. Nay đã không cứu Vệ, lại không cứu Hình nữa thì là m sao gá»i là bá-chá»§ .
- Thế thì bây giỠnên đi đắp thà nh cho nước Vệ, hay đi cứu nước Hình trước ?
Quản-trá»ng nói :
- Cứu binh như cứu lá»a, không nên duyên trì. Cứu xong nước Hình, rồi nhân tiện, đến đắp thà nh cho nước Vệ thì được lưỡng toà n.
Tá» hoà n-Công khen phải, truyá»n hịch cho các chư hầu, há»™i nÆ¡i đất Nhiếp-bắc để cùng nhau đánh quân Bắc-dịch.
Quản-trá»ng lại thưa vá»›i Tá» hoà n-công :
- Quân nước Bắc-dịch vừa thắng nước Vệ, thế quân Ä‘ang mạnh lắm. Còn nước Hình cầu cứu, song quân lá»±c chưa phải suy yếu. Nay ta đợi cho hai bên giáp chiến đã. Nước Hình dẫu thua tráºn, thì quân Bắc-dịch lúc đó cÅ©ng mệt má»i. Ta thừa thế kéo binh đến đánh, ắt dá»… thắng hÆ¡n.
Tá» hoà n-Công nghe theo lá»i, Ä‘em binh đến nÆ¡i Nhiếp-bắc, giả cách chỠđợi binh các nước chư hầu, rồi sai ngưá»i do thám tin tức nước Hình.
Quân Bắc-dịch đang lúc hung hăng, ngà y đêm công thà nh.
Nước Hình cự không nổi, vua tôi bỠchạy tán loạn .
Chúa nước Hình là Thúc-Nhan chạy đến trại TỠhoà n- Công cầu cứu .
TỠhoà n-công nói :
- Tôi không đến quÃ-quốc kịp, tháºt có lá»—i lá»›n.
Nói xong, há»p các chư hầu bà n mưu phá giặc .
Vua Bắc-dịch là Sưu-man chiếm được kinh thà nh nước Hình, vÆ¡ vét cá»§a cải, đốt phá cung Ä‘iện, lòng tham đã mãn nguyện, không còn thiết gì nữa, lại nghe quan các nước chư hầu sắp sá»a kéo đến, vá»™i vã rút quân vá».
Vì váºy khi các nước chư hầu đến thì chỉ còn vưá»n không nhà trống, cung Ä‘iện hoang-tà n mà thôi.
Tá» hoà n-công há»i Thúc-nhan :
- Thà nh cũ còn có thể ở tạm nữa được chăng ?
Thúc-nhan thưa :
- Dân chúng đã bá» Ä‘i quá nữa, đến trú ngụ nÆ¡i Di-nghi , bây giá» tôi phải theo ý dân, dá»i đô sang Di-nghi má»›i được.
Tá» hoà n-công há»™i chư hầu, giúp vua nước Hình xây đắp thà nh lÅ©y nÆ¡i Di-nghi, và cắp cho trâu bò, lúa thóc rất nhiá»u.
Vua nước Hình mến đức, ca tụng chẳng cùng.
TỠhoà n-công lại đem quân các chư hầu sang nước Vệ.
Vệ văn-Công ra khá»i thà nh nghênh tiếp.
Tá» hoà n-công thấy Vệ văn-công đội mÅ© lụa xấu, mặc áo vải thô, lòng thương xót, há»i :
- Tôi nhá» các chư hầu đến giúp cho quÃ-quốc xây thà nh, đắp lÅ©y chẳng hay quÃ-quốc muốn đóng đô nÆ¡i nà o ?
Vệ văn-công thưa :
- Tôi đã chá»n đất Sở-khâu là nÆ¡i cát địa, có thể đóng đô được , song việc xây cất thà nh quách tổn phà lắm, không thể nà o là m nổi.
TỠhoà n-công nói :
- Việc đó đã có tôi và các nước chư-hầu giúp sức, xin hiá»n-hầu chá»› lo .
Nói xong, truyá»n các nước chư hầu Ä‘á»n đất Sở-khâu , đốc suất việc xây thà nh đắp lÅ©y cho nước Vệ .
Tiếng đồn vang đến nước Sở .
Sở thà nh-vương Hùng-váºn từ khi dùng Tá»-văn Äầu-cầu Ô-Äồ là m Tể-tướng, chăm lo sá»a sang chÃnh-trị trong nước, mưu việc bá-chá»§ chư-hầu, nay nghe Tá» hoà n-công cứu nước Hình , giúp nước Vệ khiến các chư-hầu mến phục, lòng áy náy không an.
Má»™t hôm há»i Tá»-văn :
- Hiện nay các chư hầu Ä‘á»u quy thuáºn nước Tá», không biết đến nước Sở, ta tháºt lấy là m xấu hổ, khanh có ý chi chăng ?
Tá»-văn tâu :
- Tá»-hầu sá»a sang việc quốc-chÃnh đã hÆ¡n ba mươi chÃn năm, các chư-hầu Ä‘á»u tin phục. Ta khó địch ná»—i vá»›i Tá». Bây giá» xin Äại-vương mở mang bá» cõi, thu phục nhân tâm, chuẩn bị lá»±c lượng để ngà y sau cùng vá»›i TỠđối địch.
Sở thà nh-vương nói :
- Mở rộng bỠcõi bằng cách nà o ?
Tá»-văn thưa :
- Nay có nước Trịnh, nằm và o giữa Nam, Bắc, là m tấm bình phong che đỡ cho các nước Trung-nguyên. Nếu Äại-vương muốn mở mang bá» cõi tất phải đánh lấy Trịnh má»›i được.
Sở thà nh-vương nói :
- Có ai vì ta ra sức đảm đương việc đánh Trịnh chăng ?
Quan Äại-phu Äầu-Chương bước ra xin đảm nháºn.
Sở thà nh-Vương cấp cho ba vạn binh hùng, khiến Äầu-chương thẳng đưá»ng kéo sang nước Trịnh.
Nước Trịnh từ khi bị nước Sở sang quấy nhiá»…u ở đất Thuần-môn, ngà y đêm có ý đỠphòng, nay nghe binh Sở kéo đến nữa, Trịnh văn-Công sợ hãi, má»™t mặt sai tướng tăng cưá»ng việc phòng thá»§ Thuần-môn, má»™t mặt sai sứ sang Tá» cáo cấp.
TỠhoà n-công hay tin hội các chư hầu bà n mưu cứu Trịnh .
Äầu-Chương kéo quân đến Thuần-môn, thấy quân Trịnh đỠphòng cẩn máºt, lại hay tin các chư hầu hiệp binh đến cứu liệu thế không là m gì được phải kéo binh vá».
Sở thà nh-vương hay được Äầu-Chương chưa đánh đã lui binh tức giáºn, rút thanh gươm Ä‘eo mình đưa cho Äầu-liêm, bảo Ä‘i chém đầu Äầu-chương.
Äầu-Liêm là anh Äầu-chương nên khi được lệnh lòng phân vân, giấu máºt lệnh và o mình, không cho ai biết, rồi lén đến cùng vá»›i Äấu-chương thương nghị.
Äầu-Liêm nói :
- Em đã trái lệnh vua không tránh khá»i tá»™i . Nay phải tìm cách láºp công chuá»™c tá»™i má»›i được .
Äầu-Chương sụp lạy nói :
- Nếu anh tưởng tình đến em, xin anh bà y kế cho.
Äầu-Liêm nói :
- Nước Trịnh thấy em kéo binh vá» tất không còn đỠphòng nữa . Nay em phải láºp tức đến đó xuất kỳ bất ý đánh má»™t tráºn, may thắng đặng.
Äầu-Chương vâng lá»i chia quân là m hai đạo kéo Ä‘i trước.
Còn Äầu-liêm theo sau tiếp ứng.
Quan giữ thà nh nÆ¡i biên giá»›i nước Trịnh là Äam-Bá , từ lúc thấy quân nước Sở không đánh mà rút vá» , có ý trá»… biếng. Bất ngá» nay Äầu-chương lại kéo đến nữa không còn để phòng kịp, bị Äầu-Chương hãm thà nh bắt sống trên lưng ngá»±a, còn quân sÄ© chết hÆ¡n quá nữa. hừa thắng, Äầu-chương kéo quân thẳng đến vây thà nh nước Trịnh.
ÄÆ°á»£c hai ngà y, Äầu-liêm bà n vá»›i Äầu-chương :
- Ta chỉ cốt láºp công để chuá»™c tá»™i chết, nay thắng tráºn như vầy cÅ©ng đã đũ , không nên khinh thưá»ng đóng quân trên đất địch lâu.
Hai anh em liá»n rút quân vá».
Äầu-chương và o yết kiến Sở thà nh-vương và tâu :
- Khi trước tôi lui binh vá» cốt là để láºp mưu đánh lừa giặc chứ không có ý khi quân hay sợ giặc xin Äại-vương xét lại.
Sở thà nh-vương nói :
- Ngươi đã thắng giặc, bắt được tướng Trịnh, tội ấy có thể dung tha. Nhưng tại sao nước Trịnh chưa chịu đầu hà ng mà ngươi đã kéo binh vỠ?
Äầu-Chương nói :
- Tôi sợ quân Ãt, không đánh nổi nước Trịnh là m tổn thương đến uy-danh nước Sở nên phải rút binh vá».
Sư thà nh-vương nổi giáºn hét :
- Nếu đổ thừa cho quân Ãt thì quả ngươi đã sợ giặc rồi ! Nay ta cấp thêm quân cho ngươi, nếu không đánh được nước Trịnh thì đừng thấy mặt ta nữa.
Äầu-Liêm bước tá»›i, quỳ tâu :
- Xin Äại-vương cho anh em tôi cùng Ä‘i. Nếu nước Trịnh không chịu đầu hà ng chúng tôi xin Ä‘em đầu Chúa Trịnh vá» nạp cho Äại-vương.
Sở thà nh-vương nháºm lá»i, phong cho Äầu-liêm là m Äại-tướng, Äầu-chương là m phó tướng, cấp cho má»—i ngưá»i năm vạn binh ròng kéo thẳng đến nước Trịnh.
Trịnh văn-công hay được tin Äam-bá bị bắt, lại nghe quân Sở ồ ạt kéo đến nữa, hoảng hốt, sai sứ sang nước Tá» cầu cứu.
Quản-trá»ng thưa vá»›i Tá» hoà n-công :
- Mấy năm qua, Chúa-công đã giúp nước Yên, cứu nước Lá»—, lại xây thà nh đấp lÅ©y cho nước Hình và Vệ. Váºy ngà y nay Chúa công có thể dùng quân các nước ấy để đánh Sở được . Mà đánh Sở tức là cứu Trịnh váºy.
TỠhoà n-công nói :
- Nếu hội các chư hầu đánh Sở, nước Sở hay được tất phòng bị trước, thì khó thắng.
Quản-Trá»ng nói :
- Nước Sái là má»™t nước nhá», tiếp giáp vá»›i Sở, trước kia có lá»—i vá»›i Chúa-công. Nay Chúa-công mượn tiếng ấy Ä‘i đánh Sái, rồi kéo binh qua đánh Sở, thì nước Sở không phòng bị kịp .
Nguyên trước đây Sái-hầu có em gái là Sái-cÆ¡, Ä‘em gã cho Tá» hoà n-công là m đệ tam phu-nhân. Má»™t hôm, Tê hoà n-công cùng vá»›i Sái-cÆ¡ chèo thuyá»n du ngoạn nÆ¡i ao sen, Sái-CÆ¡ đùa bỡn, lấy tay khuấy nước là m tung và o mặt Tá» hoà n-công. Tá» hoà n-Công phải tránh né mãi. Sái-cÆ¡ biết Tá» hoà n-công sợ nước, má»›i cố ý là m cho thuyá»n lay động, nước bắn và o ướt áo.
Tá» hoà n-công nổi giáºn mắng :
- Tiện-tỳ, mi dám vô lễ với ta đến thế ư ?
Nói xong sai Thụ-điêu đuổi Sái-cơ vỠnước .
Sái-hầu thấy váºy giáºn lắm, nói :
- Ta đã gả em gái cho, mà còn xỠbạc, xua đuổi. Thế thì còn tình nghĩa gì nữa.
Sái hầu Ä‘em Sái-cÆ¡ gả cho Sở thà nh-vương láºp là m phu-nhân.
Từ ấy, Tá» hoà n-Công Ä‘em lòng căm giáºn Sái-hầu.
Nay nghe Quản-trá»ng nhắc đến, Tá» hoà n-công nói :
- Sái và Sở đáng phải trừng trị. Nay có nước Giang và nước Hoà ng, cũng tiếp giáp với Sở, bị nước Sở quấy nhiễu đem lòng căm phẫn. Ta muốn cùng với hai nước ấy thỠước, và nhỠlà m nội ứng phỗng có nên chăng ?
Quản-trá»ng bà n rằng :
- Nước Giang và Hoà ng là hai nước ở xa Tá» lại gần Sở. Nếu qui thuáºn nước ta tất nước Sở giáºn, kéo quân sang đánh . Chừng đó ta đến cứu thì quá xa xôi, bằng không đến cứu, mang tiếng vá»›i chư-hầu, chi bằng liên-kết vá»›i nước khác là hÆ¡n.
TỠhoà n-công nói :
- Dẫu xa xôi, nhưng há» có lòng hâm má»™ vá» vá»›i mình, lẽ nà o lại từ chối để cho há» phải thất vá»ng !
Quản-trá»ng nói :
- Nếu Chúa-công không nghe lá»i thì cứ xin ghi lấy lá»i tôi nói, sau nầy sẽ thấy Ä‘iá»u lợi hại.
Tá» hoà n-công sai má»i nước Hoà ng và nước Giang Ä‘á»n giao hòa, rồi cùng hai nước ăn thá», há»p binh đánh Sở.
Vua nước Giang và nước Hoà ng bà n với TỠhoà n-công :
- Lâu nay nước Thư vốn giúp cho nước Sở thi hà nh nhiá»u Ä‘iá»u tà n ác. Ấy váºy, nên đánh nước Thư trước để chặt vây cánh.
Tể hoà n-công y lá»i viết má»™t phong thư sai ngưá»i Ä‘em đến nước Từ. Nước Từ vốn là má»™t nước tiếp giáp vá»›i nước Thư. Vua nước Từ gả con gái cho Tá» hoà n-công là m đệ nhị phu-nhân, lâu nay vẫn tùng phục nước Tá», nên nay Tá» hoà n-công khiến hưng binh sang đánh nước Thư. Vua nước Từ được lệnh hưng binh .
Chẳng bao lâu lấy được nước Thư .
TỠhoà n-công bảo vua nước Từ đóng quân ở Kinh-thà nh Thư , phòng khi cấp biến .
Giữa lúc đó, TỠhoà n-công lại tiếp sứ nước Lỗ sang thương nghị.
Sứ nước Lá»— là QuÃ-hữu và o ra mắt và tâu :
- Nước tôi có hiá»m khÃch nước Châu và nước Cá», nên trước đây không sang đắp thà nh cho nước Vệ và nước Hình. Nay nghe tin quà quốc há»™i vá»›i nước Giang và Hoà ng, sắp sá»a tranh chiến , Chúa-công tôi xin Ä‘em binh giúp sức.
Tá» hoà n-công nghe nói, mừng rỡ Ä‘em việc đánh Sở máºt ước vá»›i Lá»—.
Lúc bấy giỠnước Sở đang đem quân xâm chiếm nước Trịnh, vây thà nh rất ngặt.
Trịnh văn-công muốn xin giảng hòa để cứu dân nước khá»i cảnh lầm than.
Quan Äại-phu Khổng-thúc can :
- Xin Chúa-công hãy cháºm rãi . Nước Tá» Ä‘ang chuẩn bị đánh Sở , mục-Ä‘Ãch để cứu Trịnh. Ta nên cố thá»§ chá» xem.
Trịnh văn-công nghe lá»i, sai ngưá»i cáo cấp vá»›i Tá» hoà n-công.
Tá» hoà n-công láºp tức há»™i chư hầu, mượn cá»› đánh Sái, để Ä‘em quân phạt Sở .
Tá» hoà n-công phong cho Quản-trá»ng là m Äại tướng, lại khiến Thụ-Ä‘iêu Ä‘em quân sang đánh nước Sái trước.
Nước Sái lâu nay vốn cáºy Sở không phòng bị gì cả. Khi thấy Thụ-Ä‘iêu kéo quân đến, má»›i vá»™i và ng Ä‘em quân chống giữ.
Sái hầu thấy Thụ-Ä‘iêu bá»—ng nhá»› lại Thụ-Ä‘iêu trước kia là ngưá»i hầu hạ Sái-cÆ¡ trong cung Tá» , là má»™t kẻ tiểu-nhân, bèn sai ngưá»i Ä‘em và ng lụa đến cống lá»… , để nhá» Thụ-Ä‘iêu hoãn binh.
Thụ-Ä‘iêu nháºn lá»… váºt rồi Ä‘em các Ä‘iá»u dá»± tÃnh cá»§a Tá» hoà n-công há»™i chư hầu, trước đánh Sái sau đánh Sở nói cho nước Sái biết, bảo Sái hầu phải Ä‘em gia quyến lánh nạn kẻo bị diệt vong .
Sứ tỠtâu lại , Sái hầu thất kinh, nội đêm ấy bỠthà nh, dắt cung quyến chạy sang nước Sở.
Dân trong thà nh thấy vua bá» trốn tức khắc tìm đưá»ng lánh nạn.
Thụ-Ä‘iêu kéo quân và o thà nh, sai ngưá»i vá» phi báo vá»›i Tá» hoà n Công xưng tụng công lao cá»§a mình.
Còn Sái-hầu trốn sang nước Sở. Và o ra mắt Sở thà nh-vương thuáºt lại những lá»i nói cá»§a Thụ-Ä‘iêu.
Sở thà nh-vương biết được mưu kế cá»§a Tá» hoà n-công, liá»n ra lệnh cho quân sÄ© canh phòng khắp nÆ¡i cẩn máºt.
Lại sai ngưá»i sang nước Trịnh bão Äầu-chương rút quân vá».
Mấy hôm sau, đại binh của TỠhoà n-công kéo đến nước Sái.
Thụ-Äiêu Ä‘em quân ra nghênh tiếp, bảy nước chư-hầu cùng đến má»™t lượt quân bị rất chỉnh tá».
Bảy nước ấy là :
1- Tống hoà n-công (Ngự-thuyết)
2- Lỗ hi-công (Thân)
3. Trần tuyên-công (Xá»-Cá»±u)
4- Vệ văn Công (Hủy)
5- Trịnh văn-công (Thiệp)
6.- Tà o chiêu-công (Ban)
7- Hứa mục-công (Tân-thần) .
Bảy nước ấy chịu dưới quyá»n Ä‘iá»u khiển cá»§a Tá» hoà n-Công , Tiểu-bạch là m Minh-chá»§.
Lúc ấy Hứa mục-công Ä‘ang bịnh nhưng cÅ©ng ráng Ä‘em quân há»™i nÆ¡i nước Sái . Vì váºy, khi đến nÆ¡i, Hứa mục-công lâm bịnh nặng bá» mình.
TỠhoà n-công cảm tình ấy phong cho nước Hứa được đứng trên hà ng nước Tà o.
Äóng quân nÆ¡i nước Sái được ba ngà y, an táng Hứa mục-công xong.
Tá» hoà n-công cỠđại binh thẳng đưá»ng kéo qua nước Sở .
Vừa đến biên giá»›i nước Sở, bống thấy má»™t ngưá»i mÅ© áo chỉnh tá» khép nép bên đưá»ng, cúi chà o Tá» hoà n-công há»i :
- Ngà i có phải Tá»-hầu chăng ? Tôi là sứ-thần nước Sở, chá» ngà i nÆ¡i đây đã lâu.
Nguyên ngưá»i ấy là Khuất-hoà n , hiện là m quan Äại-phu nước Sở . Nay vâng lệnh Sở thà nh-vương đến để thuyết khách .
Tá» hoà n-công lấy là m lạ, há»i Quản-trá»ng :
- Tại sao nước Sở biết được quân ta đến đây mà cho ngưá»i ra đón ?
Quản-trá»ng nói :
- Tất có kẻ nà o Ä‘em mưu kế cá»§a ta tiết láºu cho ngưá»i nước Sở biết. Tuy nhiên nay đã có thuyết khách cá»§a Sở đến đây, xin Chúa-công cho phép tôi dùng đại nghÄ©a mà nhắn nhá»§ và i lá»i, là m cho nước Sở phải nhục nhã phục tùng, khá»i dùng đến binh lá»±c cÅ©ng nên .
Nói xong bước ra tiếp kiến Khuất-Hoà n.
Hai ngưá»i chắp tay cùng thi lá»….
Khuất-hoà n nói :
- Chúa-công tôi hay tin quà quốc Ä‘em binh đến nên sai tôi thưa vá»›i quÃ-quốc và i lá»i. Tá» vá»›i Sở ai có nước nấy. Nước TỠở Bắc-hải, nước Sở ở Nam-hải cách nhau vạn dặm, cá»› gì lại Ä‘em binh xâm phạt ?
Quản-trá»ng nói :
- Ngà y xưa vua Thà nh-vương nhà Châu phong cho Tiên-quân ta nước Tá» là Thái-công , có dặn Há»… nước nà o không chịu mệnh nhà Châu , nước Tá» có quyá»n Ä‘em binh vấn tá»™i . Từ khi nhà Châu thiên sang Äông Äô, các nước chư hầu Ä‘á»u chểnh-mảng không theo vương-lệnh. Chúa ta phụng mệnh Thiên-triá»u giữ quyá»n Minh-chá»§. Nay nước Sở bá» lệ hà ng năm cống hiến nhà Châu, mặc dầu chỉ má»™t xe cá»— thanh-mao mà không giữ lá»…. Như thế nước Sở không có lá»—i sao ?
Khuất-hoà n nói :
- Từ lúc nhà Châu suy yếu, các nước Ä‘á»u bá» lệ triá»u cống đâu phải riêng gì nước Sở. Nếu quÃ-quốc cho đó là má»™t tá»™i lá»—i thì tháºt là đáng buồn cưá»i.
Nói xong, cưá»i lá»›n rồi quay xe trở vá».
Quản-trá»ng nói vá»›i Tá» hoà n-công :
- Ngưá»i nước Sở rất tá»± cao, tá»± đắc không thể dùng lá»i chinh phục được, phải dùng binh lá»±c để thị uy má»›i xong .
Tá» hoà n-công truyá»n các nước tấn binh, đến đánh nÆ¡i Kinh địa .
Sở thà nh-Vương cÅ©ng không nhịn, phong Tá»-văn là m Äại-tướng , Ä‘em quân ra đóng nÆ¡i đất Hán-nam để chống vá»›i quân các chư hầu .
Tá»-văn nói vá»›i Sở thà nh-vương :
- Quản-trá»ng là má»™t ngưá»i giá»i binh-pháp, nay Ä‘em quân các nước chư hầu đến đây tất đã có sẵn mưu kế , xin Chúa-công cho má»™t ngưá»i nữa đến dò xét binh tình rồi sẽ tuỳ liệu.
Sở thà nh-vương nói :
- Bây giỠphải sai ai ?
Tá»-văn nói :
- Khuất-hoà n đã biết mặt Quản-trá»ng, váºy cứ sai Khuất-hoà n Ä‘i má»™t phen nữa.
Sở thà nh-vương chưa có ý kiến, Khuất-hoà n đã nói :
- Lần trước tôi đã gặp Quản-Trá»ng nhưng không bà n luáºn được gì, nay Ä‘i nữa cÅ©ng chẳng Ãch chi. Nếu Äại-vương muốn hoà , tôi sẽ lá»±a lá»i đáp ứng, còn nếu muốn đánh, xin Äại-vương sai ngưá»i khác.
Sở thà nh-vương nói :
- Äánh hay hoà là tuỳ ở tình-hình địch quân. Ta giao cho ngươi quyá»n xét Ä‘oán ấy, để định liệu việc nói năng .
Khuất-hoà n phụng-mệnh sang trại TỠthương thuyết.
|

26-12-2009, 07:43 AM
|
|
|
|
Tham gia: Aug 2009
Bà i gởi: 588
Thá»i gian online: 4 ngà y 2 giá» 30 phút
Thanks: 520
Thanked 225 Times in 138 Posts
|
|
Äông Chu Liệt Quốc
Tác giả: Phùng Mộng Long
hồi 24
TỠhoà n-công lấy lòng đãi sứ Sở
Hội chư-hầu nhất dạ phục vua Châu
Khuất-hoà n đến trại TỠxin và o yết kiến.
Quản-trá»ng hay được tin, nói vá»›i Tá» hoà n-công :
- Nước Sở sai sứ đến một lần nữa chắc là xin giảng hoà , Chúa-công nên tiếp đãi tỠtế .
TỠhoà n-công cho đòi Khuất-hoà n và o.
Khuất-Hoà n quỳ móp dưới trướng tâu :
- Chúa công tôi chỉ vì không cống cá» thanh-mao, để quÃ-quốc nhá»c lòng Ä‘em quân đến đây tháºt tá»™i rất lá»›n . Chúa công tôi đã biết lá»—i , xin quÃ-quốc lui binh khá»i ba mươi dặm. Chúa công tôi sẽ tuân-mệnh .
TỠhoà n-công nói :
- Nếu vua nước Sở biết giữ bổn-pháºn ta còn đòi gì nữa mà không rút quân.
Khuất-hoà n lạy tạ lui ra, trở vỠthưa lại với Sở văn-vương :
- Tôi hứa vá»›i Tá»-hầu, chịu cống hiến má»™t xe cá» thanh-mao, và Tá»-hầu cÅ©ng đã hứa rút quân khá»i ba mươi dặm.
Sở thà nh-vương không tin, sai ngưá»i Ä‘i thám thÃnh .
Bỗng có quân và o báo :
- Quân các nước chư-hầu đã rút khá»i ngoà i ba mươi dặm , hiện đóng nÆ¡i đất Thiệu-lăng.
Sở thà nh-vương nói :
- Tá»-hầu chịu rút quân ấy là có ý sợ ta, ta há lại giữ lá»i hứa là m chi ?
Tá»-văn thưa :
- Äại Vương chá»› nên là m thế ! Ngưá»i ta không bá»™i tÃn vá»›i mình, mà mình bá»™i tÃn vá»›i há» sao phải.
Sở thà nh-vương nÃn lặng, nét mặt buồn buồn.
Kế đó, sai Khuất-Hoà n đem mấy xe và ng lúa đến đất Thiệu-lăng để ban thưởng cho quân các nước chư hầu .
Lại sai sá»a soạn má»™t xe cá» thanh-mao Ä‘em đến trình vá»›i Tá» hoà n-công để Ä‘em và o triá»u cống Thiên-tá» .
Lúc đó, Hứa mục-công đã qua Ä‘á»i, con Hứa mục-công là Hiệp, lên nối ngôi, xưng hiệu Hứa hi-công .
Hứa hi-công sai quan Äại-phu Bách-đà đến há»™i diện cùng các chư-hầu nÆ¡i Thiệu-lăng để Ä‘iá»u khiển Ä‘oà n quân cá»§a mình.
Khuất-hoà n và o yết kiến TỠhoà n-công dâng và ng lụa để ban thưởng cho quân sĩ.
TỠhoà n-công đem phân phát cho các nước.
Khuất-hoà n lại dâng cỠthanh-mao.
Tá» hoà n-công xem xong giao trả cho Khuất-hoà n , sai sứ Ä‘em và o triá»u cống Thiên-tá».
Tá» hoà n-công há»i Khuất-hoà n :
- Nhà ngươi đã bao giỠđược trông thấy quân lực của các nước Trung-nguyên chưa ?
Khuất-hoà n nói :
- Tôi ở nÆ¡i xa xôi hẻo lánh vá» cõi Nam nầy, chưa từng thấy những đạo binh hùng mạnh cá»§a Trung-nguyên , nếu Minh-công có hảo-ý, xin cho tôi được xem tưá»ng táºn .
Tá» hoà n-công liá»n đưa Khuất-hoà n Ä‘i xem các trại quân cá»§a các nước chư-hầu.
Bấy giá» quân các nước đóng liá»n nhau dà i hÆ¡n mấy mươi dáºm. Má»—i khi trại quân Tá» ná»—i trống hiệu, các trại chư-hầu đồng ứng tiếng, gióng lên như sấm.
Tá» hoà n-công đắc ý, cưá»i lá»›n , nói vá»›i Khuất-hoà n :
- Binh-lực của các nước Trung-nguyên ta như thế nầy đánh đâu mà chẳng thắng .
Khuất-hoà n nói :
- Minh-công là bá chá»§ Trung-quốc, dùng đạo-đưc để chinh-phục lòng ngưá»i, dùng đại-nghÄ©a thắng thiên-hạ. Cái đó má»›i đáng sợ . Chư như lấy binh lá»±c cáºy oai, thì nước Sở tôi, dẫu nhá» má»n, nhưng có Phương-thà nh, có sông Hán-thuá»· , thà nh cao, hà o sâu, dẫu trăm vạn binh hùng, vị tất đã là m gì nổi !
TỠhoà n-công nghe nói, có ý hổ thẹn, bảo Khuất-hoà n :
- Nhà ngươi tháºt là má»™t hiá»n-sÄ© cá»§a nước Sở. Nay ta xin cùng vua nước Sở giữ lấy chức pháºn cá»§a tiên quân ta ngà y xưa , nhà ngươi nghÄ© thế nà o ?
Khuất-hoà n nói :
- Minh-công có lòng nghĩ đến Chúa-công tôi mà giảng-hoà thì còn gì may mắn hơn.
Tá» hoà n-công truyá»n mở tiệc đãi đằng.
Sáng hôm sau Tá» hoà n-Công láºp đà n , để cùng vá»›i nước Sở ăn thá» và láºp Ä‘iá»u ước giảng-hoà vá»›i nhau.
Quản-Trá»ng xin tha cho Äam-Bá vá» nước Trịnh.
Khuất-hoà n cũng thay mặt Sái-hầu xin lỗi với TỠhoà n-công.
Äoạn, hai bên từ giã nhau.
TỠhoà n-Công ra lệnh thu quân vỠnước.
Trong khi Ä‘i đưá»ng, Bảo thúc-nha há»i Quản-trá»ng :
- Nước Sở tiếm xưng vương hiệu, tại sao Trá»ng-phụ không Ä‘em việc ấy bắt tá»™i khi-quân lại nháºn cá» thanh-mao là m chi ?
Quản-trá»ng nói :
- Nước Sở tiếm xưng vương-hiệu đã ba Ä‘á»i. Nếu nay bắt bá» vương-hiệu, không Ä‘á»i nà o nước Sở chịu tuân theo. Ấy váºy, nước ta là m sao Ä‘iá»u khiển được. Muốn Ä‘iểu khiển há», cốt yểu phải là m cho há» nghe lá»i mình trước đã. Mà muốn há» nghe lá»i mình, không gì hÆ¡n đừng để há» bất mãn mình.
Bảo thúc-nha nghĩ ngợi một lúc, rồi cũng cho là phải.
Quan Äại-phu nước Trần là Äà o-Äồ, nghe tin Tá» hoà n-Công Ä‘em quân vá» nước, liá»n bà n vá»›i quan Äại-phu nước Trịnh là Thân-hầu :
- Nếu để quân Tá» Ä‘i qua địa giá»›i nước Trần và nước Trịnh, thì ta phải cung-đốn lương thá»±c, như thế đã tốn cá»§a lại mất công , chi bằng nói vá»›i Tá» hầu Ä‘i vá» phÃa Äông, khiến cho nước Từ và Cá» phải chịu lấy sá»± khó nhá»c ấy thì hai nước ta má»›i rảnh-rang được.
Thân-hầu vốn là má»™t kẻ nham hiểm, ngoà i mặt tán thà nh lá»i nói cá»§a Äà o-Äồ, nhưng trong bụng có ý cưá»i thầm, liá»n bảo Äà o-Äồ và o tâu vá»›i Tá» hoà n-công.
Äà o-Äồ bước và o ra mắt, tâu :
- Minh-công đánh SÆ¡n-nhung nÆ¡i phÃa Bắc, phạt nước Sở nÆ¡i phÃa Nam, bây giá» nên rút quân vá» phÃa Äông, để cho các nước trông thấy oai mà sợ.
TỠhoà n-công nói :
- Nhà ngươi nói rất phải.
ÄÆ°á»£c má»™t lúc Thân-Hầu cÅ©ng và o ra mắt Tá» hoà n-công, tâu :
- Minh-công Ä‘em quân chinh phạt đã lâu ngà y, phải tìm cách để quân sÄ© có nÆ¡i trú ngụ mà giải-lao. Nay nếu kéo binh vá» phÃa Äông rá»§i có nước má»i rợ nà o đón đưá»ng ngăn trở, là m cho quân sÄ© mệt nhá»c, ta thán thì tháºt là điá»u bất lợi !
TỠhoà n-công như sực tỉnh, nói :
- Nếu không có nhà ngươi, ta đã lầm lẫn rồi .
Nói xong sai ngưá»i bắt Äà o-Äồ trị tá»™i, Trần tuyên-công phải Ä‘em lá»… váºt xin lá»—i hai ba lần Tá» hoà n-công má»›i chịu tha. Lại khiến Trịnh văn-công phải Ä‘em đất Hổ-lao thưởng cho Thân-hầu .
Trịnh văn-công, dẫu phải nghe lá»i, nhưng lòng không phục.
Tá» hoà n-công thấy Quản-trá»ng láºp được nhiá»u công lao to tác , bèn Ä‘em đất Biá»n-ấp , hÆ¡n ba trăm nóc nhà cá»§a quan Äại-phu Bá-thị phong thêm cho Quản-trá»ng.
Sở thà nh-vương thấy binh Tá» và các nước chư-hầu đã rút vá» , ý chừng muốn Ä‘em cổ thanh-mao và o nhà Châu triá»u cống.
Khuất-hoà n thưa :
- Ta không nên thất tÃn vá»›i nước Tá». Vã lại chỉ vì nước Sở ta không cống hiến nhà Châu , nên nước Tá» má»›i được tiếng là biết tôn kÃnh Thiên-tá». Nay nhân cÆ¡ há»™i nầy, ta sai và o cống hiến thì nước ta cÅ©ng chẳng kém gì nước Tá».
Sở thà nh-vương nói :
- Chỉ ngặt má»™t Ä‘iá»u nước ta đã xưng Vương-vị . Nay xưng hô thế nà o cho tiện ?
Khuất-hoà n nói :
- Không hỠchi. Trong tỠbiểu chỉ xưng là viễn-thần cũng đủ .
Sở thà nh vương nháºm lá»i, sai Khuất-hoà n Ä‘em mưá»i xe cá» thanh-mao và các thư và ng lụa và o dâng vua Huệ-vương nhà Châu.
Châu huệ-vương mừng lắm, phán :
- Nước Sở lâu nay đã bá» bổn pháºn, bây giá» lại biết triá»u phục như thế thá»±c là phước lá»›n cá»§a Tiên-vương ta.
Nói rồi Ä‘em lá»…-váºt cáo-yết Thái-miếu, lại ban thưởng cho nước Sở rất háºu .
Khuất-hoà n lạy tạ, rồi cáo từ.
Chẳng bao lâu, TỠhoà n-công lại sai Thấp-bằng đến yết kiến Châu huệ-vương , tâu vỠviệc nước Sở đã chịu thần phục .
Châu huệ-Vương tiếp đãi Thấp-bằng rất trá»ng thể.
Thấp-bằng tâu vá»›i Châu huệ-vương , xin được phép đến chúc mừng ngôi Thái-tá».
Châu huệ-vương nghe nói vẻ mặt lúng túng, trá»™n lẫn má»™t Ãt u buồn, rồi sai ngưá»i đòi Thái-tá» Trịnh và Vương-tá» Äái đến.
Thấp-Bằng lạy mừng xong, bái tạ ra vá».
VỠđến nước Tá», Thấp-bằng và o ra mắt Tá» hoà n-công tâu :
- Nhà Châu sắp có loạn !
Tá» hoà n-công thất kinh há»i :
- Tại là m sao thế ?
Thấp-bằng nói :
- Ngưá»i con trưởng cá»§a Thiên-tá» là Trịnh, tức con bà Khương-háºu, đã láºp lên Thái-tá». Nay bà Khương-háºu mất, bà thứ-háºu là Trần-vỉ, được vua yêu, sinh đặng Vương-tá» Äái. Thiên-tá» muốn bá» con trưởng láºp con thứ, vì váºy lúc tôi xin yết kiến, vua đòi ra cả hai ngưá»i. Tôi e rằng chẳng bao lâu nhà Châu sẽ có loạn .
Tá» hoà n-công vá»™i vã đòi Quản-trá»ng và o thương-nghị.
Quản-trá»ng nói :
- Tôi có một kế, có thể giữ yên được nhà Châu.
Tá» hoà n-công há»i :
- Kế gì váºy ?
Quản-trá»ng nói :
- Cần gây cho Thái-tá» má»™t thế-lá»±c mạnh mẽ. Nay viết má»™t đạo biểu dâng lên vua nhà Châu tỠý các chư-hầu muốn yết-kiến ngôi Thái-tá», xin nhà vua cho Thái-tá» ra há»™i vá»›i các chư-hầu. Há»… Thái-tỠđã há»™i diện vá»›i các chư-hầu thì địa-vị đã được căng-co dầu muốn thay đổi cÅ©ng không được.
Tá» hoà n-công khen phải, liá»n viết hịch hẹn vá»›i các chư-hầu sang năm há»p mặt tại đất Thá»§-chỉ thuá»™c nước Vệ, rồi lại sai Thấp-Bằng đến triá»u Châu , tỠý các chư-hầu muốn yết kiến ngôi Thái-tỠđể tá» lòng tôn kÃnh.
Châu huệ-vương không muốn cho Thái-tá» Ä‘i há»™i, nhưng sợ thế lá»±c nước Tá», chẳng dám từ khước.
Thấp-bằng vỠnước, báo với TỠhoà n-công.
Äầu năm sau, Tá» hoà n-công sai Trần kÃnh-trá»ng sang đất Thá»§-Chỉ là m má»™t nhà hà nh-cung để đón Thái-tá».
Äúng kỳ hẹn Thái-tá» Trịnh đến. Các chư-hầu kéo đến lạy mừng .
Thái-tá» Trịnh hai ba lần từ chối không dám nháºn lá»….
TỠhoà n-công tâu :
- Chúng tôi là chư-hầu, đối vá»›i Thái-tá» cÅ©ng như bá» tôi đối vá»›i vua, xin Thái-tá» chá»› tị-hiá»m.
Thái-tá» Trịnh tá» lá»i cảm tạ.
Rồi đêm ấy, má»i Tá» hoà n-công đến hà nh-cung, Ä‘em việc Vương-tá» Äái muốn cướp ngôi thuáºt lại .
TỠhoà n-công tâu :
- Chúng tôi cùng các Chư-hầu ước nguyện quyết bảo vệ cho Thái tỠ, xin Thái-tỠchớ ngại.
Thái-tá» Trịnh sợ ở nÆ¡i đất Thá»§-Chỉ lâu ngà y là m phiá»n các chư hầu, nên muốn vá» triá»u.
TỠhoà n-công nói :
- Sở dÄ© chúng tôi muốn lưu Thái-tá» lâu ngà y là muốn Thiên-tá» hiểu thấu lòng lưu luyến cá»§a chư-hầu đối vá»›i Thái-tá». Nay Ä‘ang giữa mùa hè nóng ná»±c, xin đợi đến mùa thu mát trá»i, chúng tôi sẽ há»™ giá hồi loan cÅ©ng chẳng muá»™n .
Châu huệ-vương thấy Thái-tá» Trịnh lâu vá», Ä‘oán biết Tá» hoà n-Công có lòng mến phục , nên không vui . HÆ¡n nữa, Thứ-phi Trần-Vỉ và Vương-tá» Äái ngà y đêm ở bên cạnh kiếm lá»i gièm siểm.
Nhơn lúc quan Thái-sỠChu-khổng và o yết kiến .
Châu huệ-Vương nói :
- Vừa rồi, Tá»-hầu đánh được Sở, song quân-lá»±c nước Tá» cÅ©ng không hÆ¡n gì Sở. Nay Sở lại tùng phục Thiên-triá»u không hổn láo như trước nữa, thì Sở cÅ©ng đáng tin cáºy .
Chu-khổng tâu :
- Tâu Bệ-hạ, ý chừng Bệ-hạ có Ä‘iá»u gì bất bình nước Tá» ?
Châu huệ-vương nói :
- Tá»-hầu cáºy thế , nhóm chư-hầu qui phục Thái-tá», như thế đã có mầm khi quân ! Ta muốn nhá» khanh Ä‘em cho Trịnh-hầu má»™t máºt chiếu, bảo Trịnh-hầu bá» Tá» theo Sở , rồi Ä‘em ý cá»§a Trẫm truyá»n lại vá»›i vua Sở.
Chu-khổng tâu :
- Sở vá» triá»u cống là nhá» có Tá» bắt buá»™c, sao Bệ-hạ lại không nghÄ© đến công lao cá»§a Tá»-hầu.
Châu huệ-vương nói :
- Nếu các nước chư-hầu cứ tùng phục nước Tá» mãi chắc gì Tá»-hầu không sanh dị tâm , ý trẩm đã quyết khanh chá»› bà n bạc là m chi !
Chu-khổng không dám nói nữa.
Châu huệ-vương liá»n viết má»™t máºt chiếu, niêm phong rất cẩn tháºn trao cho Chu-khổng.
Chu-khổng không hiểu trong tỠchiếu đó đã viết gì , vội vã đem đến trao cho Trịnh văn-công .
Trịnh văn-công mở ra Ä‘á»c.
Chiếu rằng :
Thái-tá» Trịnh bất tuân phụ lệnh, tá»± táºp các chư-hầu mưu gây rối Thiên triá»u. Äó là tá»™i bất hiếu, không thể nối ngôi được. Nay ý trẫm muốn láºp Vương-tá» Äái là m Thái-tá», nếu hiá»n-hầu bá» Tá» theo Sở , để cùng giúp Vương-tá» Äái thì trẫm sẽ giao hết quyá»n bÃnh cho.
Trịnh văn-công xem chiếu xong, lòng mừng thầm, nói vá»›i các quan Äại phu :
- Tiên quân ta VÅ©-công , Trang-công trước kia hai Ä‘á»i là m Khanh-sÄ© nhà Châu đến Ä‘á»i Lệ-công cÅ©ng có công nghiệp lá»›n, giúp vua Châu, nhưng chưa giữ được quyá»n chÃnh. Nay vua nhà Châu lại định giao quyá»n cho ta, thá»±c Ä‘iá»u đáng mừng đó !
Quan Äại-phu Äổ-thúc can :
- Nước ta chịu Æ¡n nước Tá» , nay bõ Tá» theo Sở là điá»u bá»™i nghÄ©a. HÆ¡n nữa, Thái-tá» Trịnh được má»i ngưá»i tôn sùng, nay bõ Ä‘i phò Vương-tá» Äái là trái vá»›i ý-nguyện chung cá»§a má»i ngưá»i, xin Chúa-công tháºn trá»ng việc nầy .
Trịnh văn-công nói :
- Theo ý Tá»-hầu sao bằng theo ý Thiên-tá» nhà Châu , việc phế láºp là do ý Thiên-tá» chứ đâu phải ý ta .
Äổ-thúc nói :
- Ngôi Thái-tá» nhà Châu bao giá» cÅ©ng phải là con trưởng. Nếu láºp con thứ không tránh Ä‘iá»u rắc rồi. Xem như trước kia U-vương yêu Vương-tá» Bá-Phục, vua Hoà ng-vương yêu Vương-tá» Khắc, vua Trang-vương yêu Vương-tá» Äồi kết quả Ä‘á»u mang tai vạ. Nếu Chúa-công không xét kỹ e phải hối háºn.
Quan Äại phu Thân-hầu cãi :
- Dù muốn dù không đó là lệnh Thiên-tá». Ta há lại trái lệnh Thiên-tỠđể nghe theo Tá»-hầu sao ? Như váºy còn gì đạo quân thần.
Trịnh văn-công cho lá»i nói cá»§a Thân-hầu là phải, đêm ấy bá» ra vá» không há»™i chư-hầu nữa.
Tá» hoà n-công hay tin nổi giáºn, toan Ä‘em binh đánh Trịnh.
Quản-Trá»ng can :
- Dẫu má»™t nước Trịnh bá»™i ước , cÅ©ng chưa hại chi, nay xin Chúa-công cứ láºp minh thệ vá»›i các nước rồi tÃnh sau.
Tá» hoà n-công nghe theo lá»i, láºp đà n nÆ¡i đất Thá»§-chỉ, để cùng vá»›i các chư hầu ăn thá» , đồng tâm giúp ngôi Thái-tá» .
Lá»i thá» như sau :
Tất cả các nước chư hầu có mặt hôm nay đồng tâm giữ ngôi Thái-tỠđể giữ vững nhà Châu. Nếu ai đổi lòng sẽ bị đất trá»i tru diệt.
Ngà y hôm sau các nước chư-hầu đưa Thái-tỠTrịnh vỠnước.
Trịnh văn-công hay tin các nước chư hầu láºp minh thệ, có ý lo sợ cho mình.
Kế đó Sở thà nh-vương sai ngưá»i sang Trịnh để bà n việc giao hữu .
Trịnh văn-công lòng dụ dự không quyết, nên không tiếp sứ.
Sở thà nh-vương bèn tư thông với Thân-hầu , để nhỠThân-hầu xúi giục Trịnh văn-công bỠTỠtheo Sở.
Nguyên Thân-hầu trước kia là m quan nước Sở , được Sở văn-vương yêu chuá»™ng. Sau Sở văn-vương gần mãn phần, sợ ngưá»i sau không dùng Thân-hầu nên má»›i cho Thân-hầu má»™t số châu ngá»c để trốn sang nước khác láºp nghiệp . Thân-hầu trốn sang đất Lịch, được Trịnh lệ-công yêu dùng. Sau Trịnh lệ-công phục nghiệp má»›i phong Thân-hầu là m chức Äại phu nước Trịnh.
Äến lúc Trịnh lệ-công qua Ä‘á»i. Trịnh văn-công lên nối nghiệp, Thân-hầu vẫn giữ chức ấy.
Nay được tin nước Sở, Thân-hầu và o bà n với Trịnh văn-công :
- Ta vì phụng mệnh Thiên tá» mà trái ý Tá», chỉ còn trông cáºy ở nước Sở, nếu không theo Sở thì lấy đâu nương tá»±a ?
Trịnh văn-công nghe lá»i, máºt sai Thân-hầu qua kết liên vá»›i Sở .
Tá» hoà n-Công hay tin tức giáºn cá» binh sang vây thà nh Tần-Máºt cá»§a nước Trịnh.
Lúc bấy giá» Thân-hầu còn Ä‘ang ở nước Sở , nghe tin ấy liá»n tâu vá»›i Sở thà nh-vương :
- Nước Trịnh sở dÄ© giao kết vá»›i Sở là cáºy có Sở giúp. Nếu Äại vương không Ä‘em binh cứu nước Trịnh , ắt Trịnh phải theo Tá» .
Sở thà nh-vương triệu táºp quân thần thương nghị.
Quan Tể-tướng Tá»-văn tâu :
- Nước Hứa Ä‘ang tùng phục nước Tá», được Tá» hoà n-công rất ưu đãi , nay muốn cứu Trịnh, chỉ cần Ä‘em binh qua đánh Hứa, quân Tá» tất phải rút vá» mà cứu Hứa.
Sở thà nh-Vương y lá»i, Ä‘em quân vây thà nh nước Hứa. Quả nhiên Tá» bõ Trịnh kéo thẳng qua nước Hứa để cứu viện .
Nước Sở lại rút quân vá».
Thân-hầu trở vỠnước lòng hiu hiu tự đắc, cho rằng mình đã có công phu rất lớn đối với nước Trịnh.
Qua năm sau, TỠhoà n-công lại đem quân đánh Trịnh nữa.
Quan Äại-phu nước Trần là Äà o-Äồ, lúc trước theo Tá» hoà n-công Ä‘i Sở có hiá»m khÃch vá»›i Thân-Hầu, nên nay viết má»™t máºt thư sai ngưá»i Ä‘em đưa cho quan Äại-phu nước Trịnh là Äổ-thúc.
Thư ấy như vầy :
Thân-hầu là má»™t đứa ô-mị, trước kia nịnh bợ Tá»-hầu được thuởng đất Hổ-lao nạp , lại ô-mị nước Sở để là m cho Trịnh-hầu phải mang tiếng thất tÃn. Nếu chém đầu Thân-hầu Ä‘em tạ tá»™i, ắt quân Tá» tức khắc lui vá» nước .
Äổ-thúc Ä‘em bức thư ấy trình vá»›i Trịnh văn-công.
Trịnh văn-công cả giáºn truyá»n chém Thân-hầu, cắt đầu bá» và o má»™t chiếc há»™p, sai Äổ-thúc Ä‘em nạp cho Tá» hoà n-công và nói :
- Ngà y trước sở dĩ nước Trịnh bội ước là do Thân-hầu ô-mị , nay xin giết Thân-hầu đem dâng đầu tạ tội.
Tá» hoà n-công biết Äổ-Thúc là má»™t tôi hiá»n, thuáºn cho nước Trịnh giảng hoà .
Rồi, cÅ©ng trong năm ấy Tá» hoà n-công lại triệu táºp các chư-hầu há»p nÆ¡i đất Ninh-mãn để kiểm Ä‘iểm việc binh.
Trịnh văn-công e ngại có chiếu mệnh Thiên-tá», nên chẳng dám công nhiên Ä‘i dá»± má»›i sai con là Thế-tá» Hoa Ä‘i thế.
Nguyên Thế-tá» Hoa cùng vá»›i em là Công-tá» Tang Ä‘á»u con bà ÄÃch phu-nhân . Bấy giá» ÄÃch phu-nhân được Trịnh văn-công yêu, má»›i láºp Hoa lên là m Thế-tá». Sau đó, Trịnh văn-công lại láºp thêm hai bà phu-nhân nữa cÅ©ng Ä‘á»u có con trai cả .
Cách đó chẳng bao lâu ÄÃch phu-nhân chết. Trong cung có má»™t nà ng cung nữ tên Yên-cáºt, má»™t hôm nằm má»™ng thấy má»™t ngưá»i đà n ông tay cầm cà nh hoa đến nói : Ta đây là thuá»· tổ nhà ngươi, nay cho nhà ngươi cà nh hoa lan nầy, mai sau sẽ sinh quÃ-tá», khiến cho nước nhà thịnh vượng.
Nói xong cầm cà nh hoa lan đưa cho Yên-cáºt rồi biến mất.
Yên-Cáºt giáºt mình thức dáºy, Ä‘em chuyện ấy tâu vá»›i vua.
Trịnh văn-công cho là điá»m tốt, ăn ở vá»›i Yên-cáºt, sinh đặng má»™t trai đặt tên là Lan.
Thế-tá» Hoa thấy cha mình nhiá»u vợ yêu như váºy, sợ ngà y sau bõ mình láºp ngưá»i khác, má»›i bà n riêng vá»›i các quan Äại-phu, như Thúc-thiêm, Äổ-thúc, Sư-thúc, để bầy mưu gây uy-thế cho mình.
Nhưng các quan Ä‘á»u khuyên Thế-tá» Hoa nên giữ lấy đạo-hiếu .
Do đó, Thế-tá» Hoa không bằng lòng, tỠý hiá»m-khÃch vá»›i các quan.
Äến ngà y há»™i chư-hầu, Thế-tá» Hoa và o yết-kiến Tá» hoà n-công nói riêng :
- Nước Trịnh tôi ngà y nay quyá»n binh Ä‘á»u ở trong tay Thúc-thiêm , Äổ-thúc và Sư-thúc định Ä‘oạt cả . Sở dÄ© phụ-thân tôi bõ không Ä‘i dá»± há»™i cÅ©ng vì ba ngưá»i ấy. Nếu Hiá»n-hầu trừ được ba ngưá»i ấy thì nước Trịnh tôi má»›i phần phục quà quốc mãi mãi .
Tá» hoà n-công Ä‘em chuyện để bà n lại vá»›i Quản-trá»ng .
Quản-trá»ng nói :
- Không nên ! Xét lá»i nói cá»§a Thế-tá» Hoa tá» ra má»™t kẻ bất trung , bất tÃn. Thúc-thiêm, Sư-thúc và Äổ-thúc đã được tiếng là Tam-lương cá»§a nước Trịnh, ta chá»› nên nghe lá»i mà hõng việc.
Tá» hoà n-công bá» qua không nói đến nữa. Tuy nhiên Quản-Trá»ng vốn ghét Thế-tá» Hoa là kẻ gian-giảo, cố ý Ä‘em lá»i nói cá»§a Thế-tá» Hoa tiết-lá»™ cho ngưá»i nước Trịnh biết.
Trịnh văn-công hay được, đòi Thế-tá» Hoa và o há»i.
Thế-tỠHoa nói dối rằng :
- Phụ thân không qua dá»± há»™i nên Tá» hoà n-công không chịu giảng hoà . Váºy thì ta nên theo nước Sở là hÆ¡n.
Trịnh văn-công đã rõ hết ngá»n ngà nh vá»— án hét :
- Nghịch-tỠ, mi muốn bán nước lại còn dám nói dối với ta nữa sao ?
Nói xong, truyá»n giam Thế-tá» Hoa và o ngục .
Thế-tá» Hoa khoét tưá»ng trốn ra .
Trịnh văn-công hay được truyá»n Ä‘em chém.
Em Thế-tá» Hoa là Công-tá» Tang sợ liên luỵ liá»n trốn sang nước Tống , nhưng Trịnh văn-công được sai ngưá»i theo giết chết.
Trịnh văn-công lại cảm nghÄ©a Tá» hoà n Công không nghe lá»i Thế-tá» Hoa, nên sai Äá»—-thúc đến tạ Æ¡n .
Năm ấy Châu huệ-vương ốm nặng Thái-tỠTrịnh sợ có biến loạn, nên sai quan Hạ-sĩ Vương-tỠHổ đến báo với TỠhoà n-công.
Chẳng bao lâu Châu huệ-vương băng-hà .
Tá» hoà n-công nay tin , vá»™i vả há»p các chư-hầu ở đất Thao (thuá»™c nước Tà o) là m tá» ai Ä‘iếu và o triá»u Châu dâng lá»… tế .
Má»—i nước chư-hầu phái má»™t quan Äai-phu thay mặt, kể tên sau đây :
l. Quan Äại-nhu nước Tá» : Thấp-bằng
2. Quan Äại-phu nước Tống : Hoa tú-lão
3. Quan Äại-phu nước Lá»— : Công tôn-ngao
4. Quan Äại-phu nước Vệ : Ninh-tốc.
5. Quan Äại-phu nước Trần : Viên-tuyá»n
6. Quan Äại-phu nước Trịnh : Tư nhân-sư.
7. Quan Äại-phu nước Tà o : Công-tá» Máºu.
8. Quan Äại-phu nước Hứa : Bách-đà .
Tuy mượn tiếng là điếu tang nhưng kỳ tháºt để là m háºu thuẫn , tôn Thái-tá» Trịnh lên ngôi.
Sau lễ an-táng, Thái-tỠTrịnh lên tức vị, hiệu là Châu tương-vương.
Trần-vỉ , vợ vua Huệ-vương và Vương-tá» Äái lòng rất căm phẫn, nhưng sợ oai các chư-hầu không dám kinh động.
Việc nhà Châu sắp đặt đã yên, Tá» hoà n-công lui vá» nước, định triệu táºp chư hầu nÆ¡i đất QuÃ-khâu để bà n tÃnh má»i việc.
Quản-trá»ng nói :
- Nhà Châu vừa rồi chỉ vì con trưởng , con thứ, không nhất định mà sắp bị rối loạn. Váºy Chúa-công định ngôi Thế-tá» trước để khá»i di-hoạ vá» sau.
TỠhoà n-công nói :
- Ta có tất cả sáu con, Ä‘á»u là con cá»§a vợ thứ : Công-tá» Võ-Khuy lá»›n tuổi hÆ¡n , nếu cứ lấy ngưá»i hiá»n thì có Công-tá» Chiêu. Trưởng Vệ-cÆ¡ (mẹ Công-tá» Võ-khuy) hầu ta đã lâu, ta đã hứa định
láºp Công-tá» Võ-khuy rồi ; Dịch-nha và Thụ-Äiêu hai ngưá»i ấy thưá»ng thưá»ng có nói vá»›i Võ-khuy . Công-tá» Chiêu là ngưá»i hiá»n , nhưng ý ta chưa quyết, bây giá» tuỳ ý Trá»ng-phụ.
Quản-trá»ng biết Dịch-nha vá»›i Thụ-Ä‘iêu là hai tên nịnh, lại là bè đảng cá»§a Trưởng Vệ-cÆ¡ , e cho ngà y sau Công-tá» Võ-khuy lên nối ngôi thì ná»™i công, ngoại ứng là m loạn Quốc-chÃnh. Công-tá» Chiêu là con cá»§a Trịnh-cÆ¡, nước Trịnh vừa má»›i giảng hoà vá»›i Tá» , láºp Công-tá» Chiêu thì giữa Tá» và Trịnh cà ng thêm thân máºt.
NghÄ© như váºy, Quản-Trá»ng má»›i thưa vá»›i Tá» hoà n-công :
- Hiện nay Chúa-công không có con hiá»n nối ngôi thì là m sao giữ được cÆ¡-nghiệp bá-chá»§. Chúa-công đã xét Ä‘oán biết Công-tá» Chiêu là ngưá»i hiá»n, thì nên láºp ngay má»›i phải .
Tá»-hoà n-công nói :
- Ta chỉ sợ Công-tỠVõ-khuy cho mình là lớn tuổi hơn, sinh ra chuyện tranh già nh lẫn nhau, thì biết là m thế nà o ?
Quản-di-ngô thưa :
- Nay nhân dịp Chúa-công sắp đại há»™i các nước chư hầu ; nên chá»n trong các vua chư hầu có ông nà o hiá»n, hãy Ä‘em việc Công-tá» Chiêu mà uá»· thác cho còn lo ngại gì.
Tá» hoà n-công nháºm lá»i.
Bây giá» Tống hoà n-công là Ngá»±-thuyết Máºt, Thế-tá» Tư-phá»§ nhưá»ng ngôi cho Công-tá» Mục-di (thứ huynh cá»§a Tư-phá»§) . Mục-di không chịu là m vua. Tư-phá»§ phải lên nối ngôi hiệu là Tống tương-công.
Tống tương-công theo lệnh cá»§a bá chá»§ (Tá» hoà n-công) , mặc dầu có tang vẫn đến dá»± há»™i ở đất QuÃ-khâu
Quản-trá»ng tâu vá»›i Tá» hoà n-công :
- Vua nước Tống biết nhưá»ng ngôi cho ngưá»i hiá»n là Công-tá» Mục-di. Vả lại trong lúc có tang mà đi dá»± há»™i, là há» rất kÃnh trá»ng nước ta. Chúa-công nên uá»· thác Công-tá» Chiêu cho vua nước Tống .
Tá» hoà n-công y-lá»i, láºp tức sai Quản-Trá»ng đến quân-xá, để hầu chuyện trước cùng Tống tương-công .
Tống tương-công đến yết kiến TỠhoà n-công.
Tá» hoà n-công tiếp đãi rất nồng háºu rồi Ä‘em việc Công-tá» Chiêu ân-cần gá»i gắm :
- Äể giữ yên được cÆ¡ nghiệp tôi hy-vá»ng lòng tốt cá»§a hiá»n-hầu không quên chăm sóc Công-tá» Chiêu, khiến cho cÆ¡ nghiệp Tá» vẫn còn tồn-tại vÄ©nh-viá»…n.
Tuy Tống tương-công khiêm nhượng, không dám nháºn lá»i , nhưng ná»—i lòng đã thầm cảm lá»i á»§y-thác cá»§a Tá» hoà n-công.
Ngà y há»™i, các chư-hầu cùng há»p mặt trước đà n để vá»ng bái thiên-tá» .
Quan Thái-tế Chu-khổng Ä‘á»c lá»i chiếu cá»§a Thiên-tá» nhà Châu
Äoạn trao phần tế cho Tá» hoà n-công .
TỠhoà n-công bái lĩnh toan bước xuống ngai tạ lễ, Chu-khổng nói :
- Hiá»n-hầu nay tuổi đã già , xin miá»…n việc ấy .
Tá» hoà n-công toan bố lá»… tạ, Quản-Trá»ng vá»™i vã nói :
- Xin Chúa-công lấy lá»… nghÄ©a là m trá»ng, để nêu gương cho các chư-hầu.
Như sực tĩnh, TỠhoà n-công nói lớn :
- Dẫu Thiên-tỠthương tình, song kẻ là m tôi có bao giỠvô lễ được .
Nói xong phục xuống trước đà n lạy hai lạy. Các nước chư-hầu
thấy váºy Ä‘á»u khâm phục.
Tá» hoà n-công nhân các nước chư-hầu còn đũ mặt, tuyên Ä‘á»c năm Ä‘iá»u cấm cá»§a vua nhà Châu :
1. Không được lấp dòng nước chảy
2. Không được cấm đong thóc.
3. Không được đổi con trưởng.
4. Không được lấy tiểu thiếp là m chánh.
5. Không được cho đà n bà dá»± và o việc chÃnh-trị .
Äoạn Tá» hoà n-công láºp thệ vá»›i các nước chư-hầu rằng :
- Phà m là nước đồng minh , phải cùng nhau giao hiếu, lúc hoạn
nạn phải cứu nhau .
Xong cuá»™c lá»… Tá» hoà n-công há»i Chu-khổng :
- Ta nghe Ä‘á»i Tam Äại (nhà Hạ, nhà Thương và nhà Châu) , ngà y xưa có lá»… Phong-thiện, chẳng hay lá»… ấy có nghÄ©a như thế nà o ?
Chu-khổng nói :
- Äá»i Tam Äại là m lá»… "Phong" ở núi Thái-sÆ¡n là m lá»… "Thiện" ở núi Lương-phù. Lá»… Phong là tế trá»i, lấy nghÄ©a trá»i cao, nên phải đắp đất lên mà tế. Còn lá»… Thiện là tế đất, lấy nghÄ©a đất thắp, nên quét sạch đất mà tế, ấy là cái lá»… cá»§a Ä‘á»i Tam-đại váºy.
TỠhoà n-công nói :
- An-ấp là thá»§-đô cá»§a nhà Hạ, Báºc-ấp là thá»§-đô cá»§a nhà Thương, Phong-kiá»u là thá»§-đô cá»§a nhà Châu, chốn Äô-thà nh rất xa núi Thái-sÆ¡n và núi Lương-phá»§ , núi nầy lại nằm trong địa-giá»›i nước ta, ý ta cÅ©ng muốn là m cái lá»… ấy, các ngà i nghÄ© sao ?
Thấy Tá» hoà n-công có ý kiêu-ngạo và tá»± đắc, Chu-khổng không hà i lòng, liá»n đáp :
- Hiá»n-hầu cho là phải, thì còn ai dám bảo là không phải ?
TỠhoà n-công nói :
- Thôi, hoãn lại ngà y mai ta sẽ bà n .
Các vua chư-hầu Ä‘á»u lui vá» tá»u quán.
Chu-khổng đến nói riêng vá»›i Quản-trá»ng :
- Lá»… Phong-thiện là cái lá»… trá»ng thể cá»§a Thiên-tá», tôi thiết tưởng nước chư-hầu không nên nói đến. Sao Trá»ng-phụ không can được má»™t câu nà o ?
Quản-trá»ng ôn tồn đáp :
- Bản năng hiếu thắng cá»§a Chúa-công tôi, không thể nà o can thẳng má»™t cách đột-ngá»™t được, phải tìm phương chá»a lần, váºy hôm nay tôi sẽ liệu nói .
Tối đến, Quản-trá»ng và o yết kiến Tá» hoà n-công :
- Chúa-công có tháºt lòng muốn là m lá»… Phong-thiện không ?
TỠhoà n-công đáp :
- Äã nói, sao lại không tháºt !
Quản-trá»ng thưa :
- Lá»… Phong-thiện bắt đầu có từ Ä‘á»i Vô hoà i-thị đến Ä‘á»i Chu thà nh-vương , tất-cả 73 nhà , Ä‘á»u là tuân mệnh trá»i là m Thiên-tá», nên má»›i được phép là m lá»… Phong-thiện.
TỠhoà n Công tỠý không hà i lòng, nói lớn :
- Ta đây, đánh nước Sở ở phÃa Nam, tiến quân và o đất Thiệu-Lăng, phÃa Bắc đánh SÆ¡n-nhung, Linh-chi và Cô-trúc ; phÃa Tây qua bãi Lư-sa đến táºn núi Thái-hà ng. Các chư-hầu ấy không ai đám trái ý, ba lần há»™i chư-hầu vá» việc xa, sáu lẫn há»™i chư-hầu vá» việc y thưá»ng. Dầu Ä‘á»i Tam-đại chịu mệnh trá»i là m Thiên-tá» cÅ©ng không thể có má»™t sức mạnh nà o hÆ¡n ! Váºy giỠđây ta có là m lá»… Phong-thiện để cho con cháu noi theo tưởng cÅ©ng là lẽ phải !
Quản-trá»ng nói :
- Các báºc đế-vương thá»i xưa lúc nà o gặp Ä‘iá»m là nh má»›i là m lá»… Phong-thiện , nay Chúa-công bá»—ng nhiên tổ chức lá»… ấy ắt những thức-giả sẽ chê cưá»i .
TỠhoà n-công không nói đến việc đó nữa.
Hôm sau kéo binh vá» nước lá» sá»a sang cung-thất rất rá»±c rỡ , má»—i dụng-cụ cá»§a nhà vua, món gì cÅ©ng sang trá»ng như đồ dùng cá»§a Thiên-tá» nhà Châu.
Ngưá»i trong nước ai cÅ©ng chê Tá» hoà n-công cố ý tiếm phạm .
Quản-trá»ng cÅ©ng đắp má»™t cái đà i cao ba từng gá»i là "Tam qui".
NghÄ©a là cả ba hạng ngưá»i : Nhân dân, chư-hầu, má»i rợ Ä‘á»u tùng phục mình cả . Lại còn láºp ra Tắc-môn để che cá»a, Phạn-Ä‘iếm để tiếp sứ thần các nước.
Bảo thúc-nha thấy váºy có ý nghi hoặc há»i :
- Vua xa xỉ , mình cũng xa xỉ . Vua tiếm phạm mình cũng tiếm phạm như thế sao phải ?
Quản-trá»ng nói :
- Dẫu má»™t ông vua hay má»™t thưá»ng dần mà đã có công khổ nhá»c gây dá»±ng cÆ¡ đồ , tất có ngà y phải được huởng sung sướng để bù lại công khó nhá»c cá»§a mình chứ . Nếu cứ Ä‘em lá»… nghÄ©a bó buá»™c Ä‘á»i sống mình thì ai lại không chán . Vẳ lại việc là m cá»§a tôi cÅ©ng chỉ vì Chúa-công , mà muốn chia cái tiếng chê cưá»i cá»§a thiên hạ đó .
Bảo thúc-nha nghe nói tuy là m thinh không cãi lại, song lòng không phục .
Trong lúc đó quan Thái-Tể nhà Châu là Chu-khổng cáo biệt trở vá» triá»u.
Äi đến nữa đưá»ng gặp Tần hiến-công Ä‘i dá»± há»™i trá»….
Chu-khổng nói :
- Há»™i đã tan rồi sao đến bây giá» hiá»n-hầu má»›i đến ?
Tần hiến-công dáºm chân, than :
- Nước tôi xa quá nên đến trễ, không được trong thay cảnh uy-nghiêm của ngà y hội, thực tiếc thay !
Chu-khổng nói :
- Tôi tưởng không phải là điá»u đáng tiếc. Tá»-hầu cáºy mình có công to, tỠý kiêu ngạo , là m lắm Ä‘iá»u trái đạo . Há»… trăng tròn thì phải khuyết, nước đầy tất phải trà n. Chẳng bao lâu nước Tá» sẽ suy đốn .
Tấn hiến-công nghe nói quay xe trở vá». Nhưng di dá»c đưá»ng bị bệnh, nên vỠđến nước Tấn thì tạ thế.
Từ đó, nước Tấn sanh lắm Ä‘iá»u rối loạn.
|
 |
|
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
ãàçïðîì, áèçíåñ, âÿçàíèå, đông chu liệt quốc, đông chu liet quoc prc, dong chau liet quoc 4vn, dong chau liet quoc pdf, dong chau liet quoc.prc, dong chu liet epub, dong chu liet quoc, dong chu liet quoc 4vn, dong chu liet quoc pdf, dong chu liet quoc prc, dong chu liet quoc. prc, dong chu liet quoc.epub, êàìèí, ebook dong chu liet quoc, èñòîðèÿ, ïåñíÿ, ïèêàï, ïëèòêà, ïîòòåð, îòêðûòêè, ïðîãíîç, ïðîñòèòóòêè, ôåäåðàëüíàÿ, òåñòû, ýëåêòðîìîíòàæ  |
| |