Sẽ không có chương 20. Thay vào đó các chương 20 – 30- 40 trở đi được thay thế bằng các phụ chương này. Đây là những mảnh ghép về quá khứ của một số nhân vật, hay cũng chỉ là ghi lại vài sự kiện nào đó trong quá khứ, làm rõ hơn cho thế giới khá hỗn loạn trong truyện.
Gần như không ảnh hưởng đến mạch truyện chính, nên các bạn có thể bỏ qua cũng không sao ;)
...
IMI - Thực nghiệm đảo
Phụ chương 1
Câu chuyện về Thần chết
"đoạn flashback căn giữa vì tác giả thích thế..."
Không khí ban đêm tĩnh mịch bao trùm nơi đây.
Ánh trăng sáng vằng vặc mọc lên từ khu rừng phía xa, soi sáng cánh đồng vắng lặng. Nhưng có một cái
gì đó rất lạ, rất khác thường. Một mùi hương mà hầu hết mọi người đều không muốn ngửi, một mùi tanh tưởi làm ô uế không khí.
Mùi của máu...........
Từng lớp thi thể như chất thành từng đống, những vũng máu đỏ hòa quyện vào nhau chảy dài trên cả võ đường xuyên qua những cái xác đang nằm ngổn ngang, vất vưởng, chồng chất lên nhau. Từng cơn gió lạnh lẽo thổi qua làm tung bay những mảnh vải vụn do tàn cuộc của trận chiến, khiến nó thỉnh thoảng mắc vào một mảnh binh khí nào đấy dựng lên, vô tình hình thành một lá cờ tàn tạ mà u oán. Phát ra những tiếng phần phật, giữa đồng không tĩnh lặng, làm những người còn sống, đang nhăn nhó rên rỉ cũng phải thấy lạnh toát sống lưng mà dừng việc kêu ca lại.
Tuy vậy, nếu đứng xa xa nhìn lại, bạn sẽ thấy đây là quả là một thắng cảnh, khi mà những xác chết dần dần phân tán ra thành từng mảnh ánh sáng nhỏ, bay lên, lung linh như từng chú đom đóm, tô điểm lộng lẫy thêm cho bầu trời đêm tĩnh mịch.
Ánh sáng dịu nhẹ còn phát ra từ những vũ khí không tổn hại quá nặng, biểu thị cấp bậc của chúng, tinh quanh lúc ẩn lúc hiện, dù không còn chủ nhân, nhưng những mảnh bảo khí này vẫn ngạo nghễ mà khoe ra vẻ đặc biệt của mình.
Giữa cánh đông tràn ngập xác chết và tinh quang ấy, có hai người, một nam một nữ, ngồi dựa lưng vào nhau trên xác một con rồng khổng lồ, hình thù như một quả núi lớn. Dáng vẻ cả hai cực kỳ mệt mỏi, nhưng nhìn vào đôi mắt tràn ngập ánh sáng tự tin cùng khuôn mặt tinh xảo của cả hai, đôi kim đồng ngọc nữ này vẫn là điểm nhấn của cả chiến trường tang thương chết chóc.
Thiếu niên luôn miệng nói gì đó, ở xa chỉ thấy miệng hắn mấp máy, còn cô gái nhắm nghiền đôi mắt, cẩn thận cảm thụ và lắng nghe những gì được kể.
Câu chuyện được kể bằng chất giọng đều đều mà lạnh lẽo. Nhưng nó cũng không cản trở được hứng thú của cô.
Theo dòng hồi tưởng của hắn, cô bắt đầu hình dung...
...
Lúc còn nhỏ, tôi vẫn thường hay tự hỏi:
Tử thần có thật không !?
Đó phải là một vị thần vĩ đại hay chỉ là một kẻ đem đến cái chết cho mọi người !?
Ngôi làng nhỏ của tôi mỗi mười năm đều phải đón tiếp một vị khách như vậy. Một kẻ gieo giắc cái chết và nỗi kinh hoàng.
Lão ghé vào đây theo định kỳ, chẳng biết thói quen này đã hình thành từ bao giờ, trên một chiếc xe đạp cũ kỹ, lão chỉ đến vào những đêm trăng tròn, cứ một thập kỷ một lần.
Lần nào lão đến, ngôi làng cũng chìm trong sự sợ hãi, lão chỉ ngồi đó, không làm hại ai, nhưng người ta kể mỗi lần bóng lưng gầy của lão đạp chiếc xe đạp cũ nát đó chầm chậm mà đi, ở chiếc yên sau luôn có hình bóng một ai đó mờ ảo, mà chỉ khi ánh trăng chiếu xuống con người ta mới nhìn rõ.
Bóng hình mờ ảo dưới trăng đó, có phải linh hồn của người đã khuất !?
Ai biết, bởi lẽ mỗi lần người ta nhìn thấy hình ảnh đó, một ai trong làng sẽ ra đi.
Ở lại đây kinh khủng quá phải không !?
Cứ theo từng chu kỳ lại phải lo lắng xem ai sẽ là người bị lão đưa linh hồn đi.
Trốn khỏi làng !?
Không thể nào, đây là nơi chôn nhau cắt rốn của tất cả chúng thôi, hơn nữa ai khẳng định được người chết là do lão mang đi. Dù sao mỗi mười năm cũng chỉ mất một mạng thôi mà.
Ôm cái tâm lý đó, mọi người thấp thỏm chờ đợi mỗi mười năm. Nhưng có vẻ sự chịu đựng của mọi người cũng đã đến giới hạn rồi, lúc nào cũng nơm nớp sợ bị lão nhìn chúng và đưa đi, lâu như vậy, có ai chịu đựng mãi được. Và đêm nay, lão lại đến.
Lão ngồi đó giữa không gian trống trái của thị trấn hoang sơ tiêu điều, trước giếng nước nơi trung tâm được những căn nhà bằng gỗ đã bốc mùi rỉ mục bao quanh. Trên đầu là một cây thánh giá vang lên những tiếng kẽo kẹt của sự nứt vỡ đã lâu, không gian hoang vu âm trầm bởi những trận gió đơn điệu xào xạc không ngừng thổi qua, từng chiếc lá khô bay lượn mỗi khi có lớp gió nóng đi ngang, thỉnh thoảng chạm vào mấy con quạ đang đậu trên những tấm gỗ cũ hỏng đang nhìn xuống nền đường tiêu điều nứt vỡ bên dưới, làm chúng kêu lên mấy tiếng khó chịu rồi đập đập đôi cánh, tạo ra những tiếng động hiếm hoi trong cái không khí chết chóc này, bay lên bầu trời u ám.
Lão nhe hàm răng trắng tinh với hai chiếc răng nanh tinh xảo ra cười khẩy một cách nham nhở, chiếc xe đạp cũ nát dựng một bên ở thành giếng dường như khẽ run rẩy qua mỗi nhịp điệu hô hấp của chủ nhân, mùi hơi thở của con người từ mọi ngõ ngách trong thị trấn vẫn được truyền đến tất cả các giác quan của lão, sự sợ hãi, hoảng loạn, một chút dũng khí cuối cùng trong tim làm cho nhịp đập cơ thể sống mạnh lên trông thấy, và cái mùi này càng lúc càng rõ ràng hơn.
Dưới ánh trăng chiếu rọi, bóng hình lão in lên trên mặt đất một đường dài như cây cột bởi dáng người có hơi gầy mà cao liêu nghiêu, dường như còn mờ ảo hiện ra đôi cánh đen đặc hữu của những ác quỷ đáng sợ, từng vệt bóng những chiếc lá khô thổi bay bay vô tình làm cho quang cảnh có phần giống những chiếc lông vũ bay ra từ đôi cánh đen được tạo thành từ bóng trăng này. Cơn gió hanh khô mang những chiếc lá như từng tấm thiệp mời của tử thần đến những căn nhà đang đóng cửa kín mít, bên trong tối om, thoạt nhìn như vô chủ kia.
Tiếng lá cọ vào cửa loẹt xoẹt, mà xào xạc giữa đêm hoang vu tĩnh mịch làm cho tiếng hô hấp của những con người đang trốn trong căn nhà hay dưới những chiếc hầm xây sẵn có phần dồn dập hơn, tất cả không tự chủ được mà đều rịn ra một chút mồ hôi tay, cùng nhau nắm thật chặt những vũ khí thô sơ của mình, hi vọng những thứ này phần nào giúp cho họ có can đảm hơn. Lượng máu lưu thông cấp tốc do quả tim đập mạnh làm thân nhiệt tăng cao, đồng thời cổ họng cũng cảm thấy khô rát, không phải vì cái thời tiết nắng nóng quanh năm ở trấn này mà là vì họ không còn ngụm nước bọt nào để nuốt xuống, trấn tĩnh cơn sợ hãi nữa.
...
“Còn phải chịu đựng đến bao giờ đây !?”
“Hay là...”
“Giết lão.”
“Giết”
“Giết”
“Giết lão rồi chúng ta sẽ không phải sợ hãi như vậy nữa”
Như có luồng ma lực nào đó thôi thúc, toàn bộ mọi người bắt đầu trở lên kích động, tơ máu trong mắt đỏ lòm lên dần dần, hơi thở dồn dập, hàm răng nghiến vào nhau ken két, họ không nói ra, nhưng như có một luồn sức mạnh vô hình đem cái ý niệm giết chóc này thổi đến tâm trí từng người.
“Sợ hãi cái gì chứ !?”
“Sao phải sợ chứ”
“không phải lão cũng chỉ là một ông già thôi sao !?”
“Nhìn đôi chân yếu ớt kìa.”
“Nhìn cái tay đang run rẩy chống gậy kìa.”
“Giết lão không phải quá dễ dàng sao !?”
“Vậy nên, sợ gì chứ !?”
“Hãy nắm chặt vũ khí trên tay, và giết đi.”
“Giết”
“Giết”
“Hãy cầm chặt vũ khí của mình.”
“Hãy bổ những thứ đó vào thân thể yếu đuối của lão.”
“Làm được, chúng ta làm được.”
Người nọ đánh mắt sang phía người kia, trong con mắt hoảng loạn vì sợ hãi, tràn ngập tơ máu vì sự kích động, họ thấy được một sự khích lệ từ ánh mắt đối diện, thậm chí là ánh mắt van lơn.
“Làm được, cùng với nhau, chúng ta sẽ làm được.”
Cứ như vậy, giữa khoảng trống của làng, nơi giếng nước có một ông lão gầy yếu đang ngồi, bên chiếc xe đạp cũ kỹ, những con quạ lập lờ trên bầu trời u ám. Từng con người lờ đờ, kích động, bọt mép trào dâng, cặp mắt đỏ ngầu cùng với cơ thể phập phồng qua từng ngụm hít thờ dồn dập dần dần tụ tập theo thế bao quanh.
Kỳ lạ thay, lão vẫn ngồi đó không động đậy, thứ di chuyển có lẽ chỉ duy nhất là đôi bàn tay đang run rẩy nắm lấy cán cây gậy chống xuống đất, đỡ lấy phần nào sức nặng cơ thể già nua yếu ớt. Ánh trăng sáng loáng trên đầu phản chiếu qua cặp kính tròn cổ điển làm người ta không thể nhìn được ánh mắt lão đang có tư vị như thế nào, lão muốn gì, lão nghĩ ra sao.
Khi bị đám đông đang mất kiềm chế, như những con dã thú vây quanh thế này.
Ý niệm trong đầu mọi người hình thành một cách rõ rệt, nhưng không hiểu sao, phát ra miệng lại chỉ là những tiếng rên hừ hừ như dã thú, tiếng kim loại va quệt, quẹt quẹt dưới đất của những người yếu ớt không nâng nổi vũ khí của mình. Trong không khí đặc sệt lại cùng sự u ám này, thật sự rất quỷ dị.
Nhưng khi đến trước mặt lão, ngay cả tiếng hừ hừ này cũng không còn.
Người.
Đã bao vây rồi.
Vậy chúng ta bây giờ làm gì tiếp đây !?
Từng con người như đã mất đi khả năng ngôn ngữ ngơ ngác nhìn nhau, tuy không có tiếng động, nhưng ai cũng hiểu được trong ánh mắt người kia muốn gì.
“Ai sẽ lên trước đây !?”
“Ai là người đầu tiên xuống tay đây !?”
Tâm trạng kích động nhưng không đến nỗi mất đi lý trí cuối cùng, sự sợi hãi với con ác quỷ mỗi mười năm đến đây một lần này đã ăn sâu vào trong tâm trí của từng con người trong trấn, mỗi lần lão thản nhiên ngồi đây, chẳng phải đều có một người chết không rõ lý do gì đó sao !?
Đã bao lần mọi người họp nhau muốn đánh đuổi lão, nhưng chẳng phải đều sợ rúm ró, đóng kín cửa trong nhà khi nhìn thấy ánh trăng phản chiếu bóng lưng của lão xuống ẩn hiện một đôi cánh đen kịt đó sao !?
“Ai đó lên trước đi...”
Từng ánh mặt dại đi, cuồng nộ giờ lại có thêm sự sợ hãi không thể che giấu.
Sợ hãi là một phần của con người mà, ai phủ nhận được nó chứ...
...
Đột nhiên có một chiếc lá cây nhòn nhọn đâm vào cổ một người.
Đang căng thẳng, lại giật bắn mình, ông vung gậy lên theo bản năng, nào ngờ nó chẳng may đập vào đầu một người bên cạnh. Cú đập khá mạnh làm người đó lăn ra mặt đất bất động, sống chết không rõ. Trên đầu chiếc gậy nhuốm đầy máu đỏ tươi.
“Mày giết con tao rồi.”
Tiếng một người phụ nữ đứng tuổi vang lên giằng xé tâm can trong đêm tĩnh lặng làm cả đám người giật mình hoảng hốt quay đầu lại.
Rồi như có ma xui quỷ khiến, những cú xoay người vô tình của những kẻ đang kích động đứng san sát vào nhau gây nên những sự va chạm ngoài ý muốn. Và lại có một số người mang thêm thương tích
Đám người lấy hết dũng khí tập trung đứng đây nghe thấy tiếng hét như một cái công tắc mở ra bản năng của mình. Những người bị thương quay sang nhìn người gây ra vết thương cho mình với ánh mắt thù hằn oán hận.
Tiếng người đàn bà ôm người bị thương đầu tiên bi phẫn vang lên
“Nếu lúc nào cũng phải có một người chết, vậy sao mày không chết đi !?”
“Đúng rồi.”
“Chỉ cần có một người chết thôi mà, rồi chúng ta sẽ sống yên ổn mười năm nữa.”
“Đúng rồi, sao mày đánh tao, mày muốn tao là người ra đi đúng không !?”
“Chúng mày nữa, nhìn tao làm gì, ánh mắt thật đáng ghét, chúng mày cũng muốn tao đi lắm chứ gì !?”
Bốp.
Sự kiềm nén cũng đã đến giới hạn cuối cùng, cái ông lão bị cành lá cây chạm trúng ấy nhấc cây gậy của mình lên bổ một cái thật mạnh xuống người đàn bà đang trừng mắt căm phẫn mình.
“Nhìn ánh mắt là biết nó muốn giết mình rồi, ta chỉ tự vệ thôi, không phải sao !?”
Phập.
Một người kinh hoàng nhìn con dao đàng cắm trước ngực mình, rồi căm phẫn phát ra những tiếng a..aa...a xé lòng. Hắn chính là người vô tình xoay người gây ra thương tích cho người bên cạnh, và người đó không ngần ngại gì cầm con dao của mình, đâm cho hắn một nhát.
“Muốn tao đi một mình sao, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.”
Bước chân hắn loạng choạng, cầm theo chiếc thuổng gặt lúa cong cong vung lên, nhưng có lẽ do mất máu quá nhiều, mục tiêu lại nhầm sang kẻ khác.
Thứ vũ khí cong cong do nông cụ tạo thành ấy hung ác bổ xuống, nhưng lại vào bả vai một người vô tội. người đó cầm con dao thợ rèn dài ngoằng, kêu lên kinh hoàng, rồi đâm thẳng nó vào bụng kẻ cầm thuổng, chưa hết, cơn đau làm mất đi lý trí, hắn dùng sức đâm mạnh vào, đẩy người cầm thuổng ra phía sau, mũi con dao lại thò ra khỏi cơ thể kẻ xấu số, vì thế mà lại đâm vào một kẻ khác.
“Nó là thằng ra tay đầu tiên.”
Bốp (đầu bị đập)
“Mày mới là đồ giết người.”
Phập ( người bị đâm)
“Chúng mày đều điên rồi.”
Á á Á
“Điên rồi.”
Xoẹt ( dao chém)
“Điên thật rồi.”
Hộc...Hộc
“Đừng hòng giết tao.”
Ngoạm. (răng cắn)
“Tao sẽ không chết.”
Phựt Phựt (thịt bị xé)
“Chúng mày chết hết đi.”
Cả đám người cứ như vậy mà xông vào cào cấu cắn xé lẫn nhau, chẳng vì một nguyên nhân gì, có thể chỉ đơn giản là do họ cần phát tiết sự sợ hãi và nỗi căm hận trong lòng.
Dù gì ra tay với người vẫn có cảm giác dễ dàng hơn.
Không phải sao.
...
Rạng sáng, lão mỉm cười đứng dậy, phủi phủi lớp quần áo đã hơi nhuốm màu vì bụi, nhìn đám hồn ma vất vưởng đầy vẻ không cam tâm đang lượn lờ trên cánh đồng đầy xác chết và những tiếng khóc ai oán, những tiếng gào thét trong đau đớn.
Lão vẫy vẫy tay với một linh hồn gần mình nhất, để nó lên yên sau của xe đạp, lại thong thả rời đi
...
“Con người, yếu ớt quá phải không !?”
“Không chỉ thể xác, mà cả tâm linh cũng vậy, dễ dàng sụp đổ chỉ vì một thứ siêu nhiên nào đó...”
Thiếu niên ngừng kể rồi hỏi cô gái, rồi hắn phất phất tay, một xác chết được nhấc lên nhẹ nhàng, không một tiếng động, để lộ ra khoảng đất phía dưới.
Ở đó có một nhánh rễ cây nho nhỏ.
Hai đàn kiến vây kín quanh rễ cây màu nâu lộ ra trên mặt đất lạnh cóng tiến hành chiến tranh giành lãnh thổ, có lẽ vì trên mảnh hoang nguyên cằn cỗi vắng vẻ này chiếc rễ cây là một nơi trú ẩn tuyệt vời có một không hai nên trận chiến diễn ra hết sức khốc liệt, chỉ sau một lúc vài nghìn con kiến đã biến thành thi thể. Máu tanh là thế, nhưng thực tế trong mắt con người, vài nghìn xác kiến cũng chỉ là một mảng đen đen nhỏ xíu.
Một giọt máu từ xác chết đang lơ lửng nặng nề rơi xuống giữa chiến trường thảm liệt này, làm cả đàn kiến mất đi một mảng lớn, thi nhau bỏ chạy tứ tán.
“Trong mắt những kẻ siêu việt nhân loại, con người cũng như vậy.”
Cô gái gật đầu không phản đối, nhỏ nhẹ nói:
“Kể cả chúng ta, nếu không có trường sinh đảo thì cũng chỉ như những con kiến cánh, bay cao hơn đồng loại một chút mà thôi, các siêu năng lực gia, võ thuật gia, hay học giả trên thế giới này cũng vậy.”
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn trời cao với ánh trăng vằng vặc soi rọi, hững hờ nói:
“Nhưng đã có trường sinh đảo, tôi sẽ xếp một ngọn tháp bằng từng con kiến nhỏ, cứ xếp mãi, rồi cuối cùng cũng sẽ chạm được vào bầu trời cao kia. Những con kiến đầu tiên làm chân tháp có thể sẽ phải hi sinh, nhưng những con còn sống sót lên đến đỉnh sẽ có một cuộc sống mới, không còn ở dưới bóng trời cao nữa.”
Hắn giơ tay lên trước tầm mắt, từ góc nhìn ở dưới lên thì mặt trăng như đã nằm gọn trong bàn tay của hắn vậy.
Cô gái quay lại nhìn hắn, mái tóc màu bạc phủ xuống đã che đi đôi mắt màu vàng lạnh băng, trông hắn lúc này chỉ như một con người bình thường, muốn với tới trời cao xem thiên khung có gì bí ẩn. Cô chỉ mỉm cười không nói, cũng không muốn hỏi hắn, phải đi đâu, làm gì mới có thể tạo ra nhiều xác “kiến” chất chồng lên như vậy...
Hắn cũng thấy làm lạ với cô gái, ngoảnh đầu lại nhìn vào khuôn mặt tuyệt mỹ của cô nghi hoặc hỏi:
“Không còn gì muốn biết nữa à !?”
Vì bình thường, cô ấy hỏi hắn rất nhiều thứ, rất nhiều. Nhưng lần này lại yên lặng đến lạ thường.
“Không.” Cô gái vẫn chỉ cười cười, ngẫm nghĩ một chút, định nói thêm gì đó với hắn nhưng rồi lại thôi, vì một giọng nam mạnh mẽ vang lên bên tai hai người:
“Báo cáo King, đã tìm thấy đỉnh Olympus.”
Ngay sau đó một đoạn tin tức và vài mảnh bản đồ được truyền tải đến hai người.
“Tốt, toàn quân bám sát, ta và Queen sẽ đi trước mở đường.”
Đặc biệt vì nó cực kỳ không hiếm thấy, cũng tức là chẳng có gì quý hiếm, cũng vô cùng phổ thông. Giống với dịch chuyển giả (teleporter) và tinh thần niệm (telekinesis), số lượng người có những năng lực không đặc biệt nhưng khá phổ thông và nổi tiếng này rất nhiều.
Còn một lý do nữa khiến nó đặc biệt, đó là loại năng lực này có thể thông qua luyện tập để đạt được.
Dĩ nhiên không phải luyện tập kiểu như nâng tạ hay hít đất và đeo lốp cao su chạy đường trường, việc khống chế khí này có vô số phương pháp riêng để luyện tập, cũng dẫn tới nhiều cách sử dụng và hạn chế khác nhau.
Những người đầu tiên đưa ra ý tưởng biến các khí hệ dị năng này trở thành một giáo trình phổ thông, rồi đem đi dạy toán loạn để kiếm tiền là người Trung Quốc. Bọn họ trình chiếu vài đoạn video về những người cổ đại thời xa xưa (mà bình dân vẫn hay gọi là phim kiếm hiệp), trong đó triển lãm vô số cách sử dụng khí vô cùng hào nhoáng. Nào là ngự khí phi hành, quy pháo khí công (kamehameha), hay cách không truyền lực. Tất nhiên, cái luồng Ki mà họ nhất quyết cho rằng con người có thể tạo ra, và truyền được từ người này sang người khác này cũng có tên riêng tiếng Trung của nó, gọi là nội lực.
Tóm lại, nội lực của người Trung Quốc qua cách nói của họ vô cùng lợi hại, bác đại tinh thâm, giúp người ta phi thiên độn địa, bắn ra khí còn lợi hại hơn đạn, và ngày xưa những võ giả có nội lực đầy đường, sau này mới bắt đầu mai một dần đi khi vũ khí lạnh xuất hiện. Hỏi lý do thì họ bảo rằng thời thế thay đổi, những nội gia cao thủ (cao thủ dùng nội lực này) đã sớm không còn lưu luyến gì với thế giới mới này, cho nên đã kéo nhau đi ở ẩn một lượt để cùng gặm nhấm những ngày huy hoàng trong quá khứ của họ. Cách giải thích này dẫn tới vô số tranh cãi bát nháo một thời gian dài, nhưng tạm thời không bàn đến nữa.
Sau cùng, thế giới cũng chấp nhận cái lý thuyết China’s Ki này tồn tại, và hỏi bọn họ làm sao để có thể giúp cho người thường đạt được. Và kết quả là:
“Pháp môn tu luyện của mỗi môn phái là truyền thừa tuyệt mật, truyền nội không truyền ngoại, truyền nam không truyền nữ, truyền trưởng không truyền thứ...”
À, sau đó còn rất dài, nhưng cái tên đầu tiên chính nghĩa hiên ngang nói ra cái đó đã sớm bị tống vào trại thần kinh rồi. Không truyền được thì ngươi khoe ra làm gì !? Tự sướng giùm dân tộc à !?
Một hồi náo loạn qua đi, dù cái phương pháp giúp cơ thể con người điều khiển được khí ấy sau cùng cũng được chứng minh là có thật, thế nhưng cũng chẳng mấy ai học được, vì các thầy giáo sau khi nhận một mớ tiền to, dạy hết khóa luyện thể lực cơ bản mới bắt đầu chê học sinh tư chất không tốt, luyện mười – hai mươi năm mới có kết quả làm cơ thể khỏe lên, sau đó khuyên các học sinh nên chuyển qua tập thái cực quyền (dưỡng sinh) và một số môn võ cổ truyền khác không cần nội lực.
Tuy lởm khởm là thế, nhưng sau khi mấy cao thủ nội gia không hiểu mọc tới từ đâu biểu diễn một hồi bay lượn, cách không nâng vật, nhíu mày bẻ cong thìa, phóng khí tứ tung lại cam đoan đấy không phải siêu năng lực mà là nội lực thì cái thế giới võ hiệp tàu đó mỗi năm vẫn tuyển được một lượng lớn tín đồ cuồng nhiệt.
Lý thuyết về việc luyện khí thành thần này cũng vì thế được phát tán đi khắp thế giới theo số dân chạy qua chạy lại ở các nước khác trên địa cầu đông như ruồi của người Trung Quốc, làm rộ lên một hồi sóng lớn, và cái năng lực điều khiển khí này đến trẻ ba tuổi cũng biết.
Năng lực này có phải siêu năng lực không, chẳng ai nói rõ được, thế nhưng người ta bảo nó có thể tu luyện, cũng cho những người bình thường một hi vọng để trở nên đặc biệt. Khiến cái danh từ Ki này được biết đến nhiều hơn bất kỳ siêu năng lực nào. Siêu năng lực là trời sinh đã có, ghen tị thì ghen tị nhưng chẳng ai làm gì được, còn cái này có thể thông qua phấn đấu mà đạt được, đó lại là một chuyện khác.
Và cứ thế, vô số tổ chức hướng dẫn, đào tạo người sử dụng Ki mọc lên như nấm, hàng giả thì nhiều, nhưng cũng có một số là hàng chính hãng, chất lượng cao, dạy thật đánh thật. Sau cùng người châu Âu cũng vào cuộc, và thành công nghiên cứu ra một hệ thống khai thác tiềm lực cơ thể người riêng biệt, nhưng về bản chất và cách sử dụng không khác lắm so với của Trung Quốc. China’s Ki sang tây trở thành đấu khí. Đấu khí được hệ thống hóa hơn, khoa học hơn và cũng lật bàn luôn cái quan điểm phù phiếm rằng nội lực chỉ có người châu Á mới luyện được do thể chất đặc thù, và muốn có nội lực phải sang Trung của du học.
Cũng nhấn mạnh rằng, việc điều khiển Ki cũng là một dạng siêu năng lực thuộc tính gió. Nhưng thay vì giống với các siêu năng lực gia có khả năng điều khiển gió và không khí từ lúc mới sinh, việc điều khiển Ki dành cho người bình thường sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
Đúng là người thường cũng có thể học được Ki, giống như ta học cách hít thở sâu để tăng bình tĩnh vậy, thế nhưng điều khiển dòng khí này còn khó hơn việc để oxi không chạy vào buồng phổi mà chạy thẳng vào dạ dày mỗi khi hít thở. Có thể làm được, nhưng rất khó, ưu tiên vẫn là những người có thể chất đặc thù thôi.
Ki của tây, hay còn gọi là Đấu khí thông dụng hơn rất nhiều ở châu Âu, các tổ chức châu Âu có giáo trình khác với đồ tầu, ít khả năng vô đối trên hình ảnh hơn, không có phi thiên độn địa, một quyền bạt núi, phất tay bay hết nước sông như phim chưởng mô tả, thế nhưng thực dụng hơn rất nhiều, khi họ thành công đào tạo một người thường trở thành một siêu năng lực gia sử dụng khí làm thành lớp bảo vệ có thể dễ dàng cản đạn sau hai năm.
Tin tức được công bố, số người điên cuồng đi tìm học ở các học viện hay tổ chức này còn nhiều hơn sinh viên thất nghiệp của cả thế giới cộng lại, thế nhưng những người được tuyển thì ít đến đáng thương, so với số con ông cháu cha còn ít hơn. Chỉ có điều tương lai chắc chắn được đảm bảo hơn là chạy sang tàu dễ dàng được nhận, nhưng miệt mài mấy chục năm mới thấy chút tiểu thành. Trong các tổ chức có thể sử dụng đấu khí, có vài tổ chức hoàn toàn áp đảo những nơi khác về danh tiếng, thực lực, cũng như số lượng thành viên. Hiệp hội kị sĩ bàn tròn ở Anh là một ví dụ tiêu biểu của giai cấp này. Mỗi năm hiệp hội này chỉ tuyển 12 thành viên vòng ngoài, và trung bình ba năm mới tuyển được một thành viên hạch tâm, được đánh số từ một tới mười ba.
Robert Mullins là thành viên hạch tâm trẻ nhất của hiệp hội này, mang số thứ tự 13, trong khi các thành viên khác đều đã ngoài tám mươi, điều này nói lên tư chất, thiên phú cùng tiềm lực phát triển đáng sợ của hắn.
...
Thế nhưng cái con người có tiềm lực đáng sợ ấy lại đang ở một bên cười giả lả, cằn nhằn cho cái thân phận hẩm hiu của mình, đồng thời cố nhích nhích cái cổ để tránh xa lưỡi đao đang kề trên đó ra.
“Ta nói này, con gái con đứa không nên động cái là rút dao rút kiếm ra, làm như vậy hứng tình của đàn ông với ngươi giảm đi nhiều lắm đấy. Trừ khi thiếu chủ của ngươi là một thằng khổ dâm...”
“Câm miệng !”
Shirayuki đã tới giới hạn, trời mới biết tại sao mồm của tên kị sĩ này lại dơ bẩn đến vậy, đây là đạo lý mồm ruồi thì toàn mùi phân sao !? Cô ta đã phải nghe hắn lải nhải cả nửa ngày, sau cũng cũng hết chịu nổi, lập tức vung đao lên.
Xoẹt xoẹt....
“Ta đã nói với cô là vô ích rồi mà ! Quanh người ta luôn có một luồng khí tự động bảo vệ, dù trúng phải tên lửa trực diện cũng chưa chắc đã ăn thua gì. Nếu không phải gã mặt chuột kia âm hiểm chơi cái bùa gì đó có thể xuyên qua tường khí phòng ngự của ta, các người tới rắm của ông đây còn chưa có tư cách ngửi á !” Robert uể oải nói.
Cô nàng này cả ngày hôm nay đã thử công kích hằng bằng đủ thứ vũ khí, từ Kunai, phi tiêu, dao, kiếm, kim châm, thiếu chút nửa cả sáp nến cũng muốn lôi ra nhỏ thử, nếu không phải hắn phòng ngự cường hãn, sợ là đã bị con nhỏ bạo lực này hấp diêm tới chết mất. Còn may, nhờ có tường khí hộ vệ này, bây giờ hắn vẫn giữ được thân trong sạch, còn chưa phải đổ giọt máu nào.
Đấu khí của Robert tự động bảo vệ quanh người hắn, giúp hẳn cản lại mọi sự công kích từ bên ngoài, Robert cũng cẩn thận vô cùng, lúc đi ngủ cũng không tắt vòng bảo vệ này đi mà để nó sang chế độ auto từ nhỏ, riết rồi thành quen, trừ khi đi tắm hoặc đi đong gái may ra hắn mới giải trừ một số chỗ quan trọng.
Về cơ bản, hắn chính là loại giáp xác vỏ cứng, thô dày, nhưng ẩn dưới đó chính là cơ bắp linh hoạt dẻo dai với sực bộc phát khá mạnh, chiến lực cũng có thể coi là có số má trên đảo. Những người khắc chế được hắn cũng không nhiều.
“Vô ích mà ! Ta đã bảo rồi, cô có đá vào chổ hiểm của ta cả ngày thì chỉ có chân cô gãy thôi chứ chân giữa của ta vẫn sừng sững như thương á ! Đệt, đã bảo không chơi chọc vào mắt mà, dù ta không sao nhưng cảm giác vẫn rợn lắm ! Dm, được rồi, ông không nói chuyện với cô nữa là được chứ gì !? Oy Takeshi, chú mày bị câm hay sao hả !? Cả ngày hầm hầm cái mặt, cứ như vậy hoài chẳng ai yêu chú mày đâu, không lẽ suốt đời chú ở với con hầu gái bạo lực này !?”
Takeshi vẫn nhắm mắt dưỡng thần, quanh người hắn trôi nổi một lá bùa đang tỏa ra khí đen nhàn nhạt có tác dụng cách âm và bảo vệ. Vì thế lỗ tai hắn mới được thoải mái nhẹ nhàng như vậy, đối thoại với tên kị sĩ kia đúng là cực hình, phải cố lắm mới không nhịn được mà giết phứt hắn đi.
Nhưng gã này là một tay đấm siêu cấp, bảo tiêu có số má hẳn hoi, khó khăn lắm mới bắt được, giết đi đúng là đáng tiếc. Chỉ có điều hắn cảnh giác cao quá, không thể dán thêm cái bùa nào để kềm chế nữa, nếu không Takeshi thật muốn dán một cái bùa cấm khẩu vào.
Hắn biết thừa gã này chỉ đang cố gắng chọc giận để thử giới hạn của hắn, vậy nhưng Takeshi cũng chẳng có hứng thú tiếp cái tràng khẩu chiến mà chắc chắn mình sẽ hộc máu rồi bại lui kia, lấy sở đoản của mình đấu với sở trường của đối phương chính là tìm ngược đãi, hắn không ngu như vậy, vì thế Takeshi dứt khoát treo lên một lá bùa cách âm, nằm ngủ cho qua chuyện.
Trước khi tìm được Thần Tiễn thì Robert là lính đánh thuê hàng khủng, hiếm có khó tìm, tạm thời đành phải nhịn, xong việc thì phải cho đám quỷ dạ hành ăn tươi nuốt sống hắn mới hả dạ.
Nhóm tạm thời này của Takeshi đang trên đường truy tung Thần Tiễn, dựa vào một thức thần dạng chó của Takeshi dẫn đường, khoảng cách giữa hai bên đang không ngừng thu hẹp lại. Rất nhanh thôi, cái gai trong mắt và con ruồi bên tai này sẽ cùng biến mất, không nên phung phí sức lực với kẻ sắp chết làm gì.
Chỉ tội cho Shirayuki, bùa cách âm hắn có mỗi một cái, căn bản không nghĩ sẽ phải dùng đến làm gì.
Bọn họ đang ở trong một toa xe ngựa kiểu nhật cổ kính, khí đen đặc trưng của Takeshi vẫn lan tràn, quấn quanh nhiều nhất ở bánh xe khiến chúng chạy êm ru không xóc, và vòng quay được đẩy mạnh tạo ra vận tốc tương đối lớn, so với xe đua công thức một cũng chẳng kém. Mấy con ngựa kéo xe cũng không vừa, chẳng con nào có đầu cả, Robert nhìn mà thấy gớm, thầm mắng sở thích của người Nhật biến thái, nhưng thái độ vẫn rất tươi tỉnh mà thao thao bất tuyệt:
“Ta nói này Takeshi, chú mày không thể giữ cái tầm mắt hạn hẹp thế được, vì một nhành hoa ăn thịt mà bỏ cả khu rừng tươi tốt xanh um thì quá lãng phí. Tuy chú mày không đẹp trai lắm, mặt thì chuột kẹp với mắt hốc hác, thế nhưng mà chú mày là thiếu gia có tiền nha, mỗi hôm đem tiền đi đập vào mặt mấy cô cho cái giường nó có thêm chủ mới chứ. Đàn bà là hoa, đàn ông là bình nhé, một bình cắm chục bông hoa cũng không hại gì cả, con bé này ta xem dáng người cũng không tệ, thế nhưng cả ngày che mặt thì chắc chắn không biết thổi sáo rồi...nói chung là... mẹ kiếp con ranh này, ông có nói với cô nữa đâu, đừng dùng dao đâm vào mắt ta, cô có máu bạo dâm à !? Thấy gớm bỏ bà !!!”
“Ngươi câm miệng cho ta !!”
“Ta xxx, đây là thời đại tự do ngôn luận cơ mà ! Dân chủ, bình đẳng, không hạn chế biết không ! Đừng thấy ta hiền mà làm tới, lần đầu ông đây biết quất ngựa trên bụng đàn bà thì cô còn chưa có ngày đó đâu đấy, chọc ông điên lên thì đừng hỏi sao *** to vậy nhé !”
“Thiếu chủ, cứu em với !!!”
Bên cạnh cục đá Takeshi đã chìm vào mộng đẹp, có một đôi nam nữ đang vật lộn đùa giỡn đầy sức sống, tiếng nói của chàng trai, tiếng rên rỉ của cô gái trong toa xe truyền ra ngoài sống động, lá cây bên đường rì rào đong đưa hưởng ứng.
32 năm về trước, một loài Alien tự xưng là Thần, có hình dáng khá giống con người tiếp cận trái đất qua một kẽ hở không gian tại thái bình dương.
Lần đầu tiên tiếp xúc với chúng, con người thảm bại. Nhưng vũ khí tối tân nhất, những quả bom nặng đô nhất đã bị cấm từ lâu cũng đều đã đem ra sử dụng hết, kết quả là đến cái vách chắn năng lượng của người ta cũng không xuyên qua được. Con người khi đó thành thật đóng vai một con muỗi yếu ớt đâm gẫy mấy cái ống hút của mình cũng không đốt được một nồi inox.
32 năm trước, cũng là thời điểm hòn đảo bay này đột ngột xuất hiện trên bầu trời thái bình dương, dùng một thứ ánh sáng trắng còn chói mắt hơn mặt trời, xuyên qua lớp phòng ngự của cổng không gian kia, bắn phá toàn bộ những thứ ở gần cổng, để lại một vùng trời nóng bỏng tới tận mấy tháng sau, thiêu đốt toàn bộ các sinh vật tự xưng là thần ở bên kia kẽ hở. Sau đó ung dung mà đóng nó lại.
Loài người chưa kịp sung sướng thì lại một đợt cảnh báo nữa được phát ra, đám Alien này mười năm nữa sẽ lại đến, và hòn đảo bay kia không thể cứu họ được lần nữa, vì quy mô của lần thứ hai này sẽ lớn hơn rất nhiều, sẽ là cả thế giới. Con người phải tự cứu lấy mình.
Nhưng cứu bằng cách nào đây !?
Thế là tập đoàn IMI ra đời.
Tổng bộ của tập đoàn chính là hòn đảo bay trên thái bình dương thần bí vô cùng đó. Thành viên hội đồng quản trị là tất cả những vị tai to mặt lớn mà mỗi người nắm quyền điều hành cả một quốc gia trên trái đất. Nói đơn giản một chút, liên hợp quốc biến thành IMI, thành viên liên hợp quốc trở thành hội đồng quản trị, còn chủ tịch hội đồng quản trị, chính là chủ nhân của hòn đảo bay mạnh mẽ vô cùng kia.
Bọn họ có hai người, với hình dáng của một thanh niên trẻ và một cô gái tuổi chừng đôi mươi. Không ai biết tên thật của bọn họ là gì, chỉ gọi bọn họ bằng danh hiệu lần lượt là King và Queen.
Nắm trong tay tập đoàn IMI, lúc đó bọn họ thật sự chính là hoàng đế và hoàng hậu thật sự của thế giới này.
Trong mười năm kế tiếp, tập đoàn IMI mới được thành lập này đưa ra vô số bản vẽ về những máy móc kỳ lạ chỉ xuất hiện trong các phim khoa học viễn tưởng, khiến cho công nghệ của trái đất khi ấy bị ép phải nhảy vọt về chất, vô số vũ khí phục vụ chiến tranh thế hệ mới lần lượt ra đời. Các robot khổng lồ xuất hiện, những kim loại mới được tìm ra, chiến hạm khổng lồ cũng đã xuất hiện. Mười năm chạy đua với công nghệ nhảy vọt này vô cùng vất vả, cũng làm cho vô số nhà khoa học hưng phấn muốn chết ngất đi.
Bọn họ xóa xổ được 60% sa mạc trên thế giới bằng cách dịch chuyển một lượng lớn nước biển có tinh lọc qua cổng không gian. Chặn đứng ba đợt sóng thần ác liệt nhất đổ bộ và Nhật bản, Thái Lan và Ấn độ cùng vô số trận động đất lớn nhỏ khác. Cuối cùng, mặt trăng cũng đã được khai phá, trở thành cứ điểm chiến đấu ngoài không gian đầu tiên của loài người trong sáu năm kế tiếp kể từ khi hòn đảo bay xuất hiện.
Đây là ba việc mà tập đoàn IMI làm cho thế giới lúc bấy giờ, dùng uy thế vượt trội về công nghệ và sức mạnh cộng với thành ý cực kỳ khẩn thiết, mạnh mẽ dung nhập vào, trở thành một phần của thế giới.
Thế giới hiện tại, cũng tức là kháng thần lịch năm thứ 32, mọi người đã hoàn toàn quen với tồn tại dị dạng của tập đoàn IMI, có rất nhiều trường học, văn phòng, công ty chi nhánh, hay các doanh nghiệp ăn theo mọc lên như nấm. Hòn đảo bay trên thái bình dương từ lâu đã trở thành một trong mười kỳ quan của thế giới mới, vẫn sừng sững và nguy nga hệt như ba mươi hai năm trước. Chỉ có điều, ngoại trừ nhân viên hạch tâm của IMI, không ai có tư cách đến tham quan dạo chơi cả. Cho dù là thành viên của hội đồng quản trị, muốn tới cũng phải hẹn trước.
Tổng bộ của tập đoàn IMI – nơi King và Queen trú ngụ. Immortal Island – Trường sinh đảo.
...
“Ầy, không thể không nói, hòn đảo này thật sự rất đẹp đó, đến khi cái bộ xương già này của ta chuẩn bị còng xuống, cô có thể bán cho ta một mảnh đất để dưỡng già chứ, đại nữ hoàng !?”
Trên tầng cao nhất của tòa tháp Trung ương giống như một cây cọc thẳng tắp ghim giữa trường sinh đảo, ông lão tóc hoa râm mặc một bộ quần áo như quý tộc trung cổ này ngắm nhìn một mảng xanh rì giống như trải dài vô tận phía dưới, cảm thán như vậy.
“Nếu như ngài thích thì cũng có thể, nhưng chỗ này của ta rất tĩnh mịch, nhiều người nói nó giống như tòa thành chết vậy, chỉ sợ không hợp lắm với tác phong của hội hiệp sĩ bàn tròn các ngài thôi !”
Ngồi ở giữa căn phòng sau một bàn làm việc phủ kính với những hoa văn tinh xảo là một cô gái tóc vàng mắt xanh, khuôn mặt diễm lệ. Cô ta vừa tháo xuống chiếc kính gọng bạc trên khuôn mặt tinh xảo, nhíu nhíu cặp mắt xanh lam sâu thăm thẳm, cúi xuống cái cần cổ trắng nõn mà thẳng tắp kiên nghị, chống khuỷu tay xuống bàn, ray ray thái dương với vẻ mệt mỏi.
“Có vẻ như thằng nhóc Robert quậy phá quá nhiều, quá nổi tiếng rồi, nên ai cũng nghĩ thành viên của hội bàn tròn chẳng ra sao cả. Haha, cô cũng đâu thể xem mấy ông già tám mươi như ta đây cũng giống nó chứ !?”
Ông già kia đưa mắt nhìn quanh, đánh giá cả căn phòng, thấy bốn phía trống trơn, vách tường ngoại trừ treo một vài bức tranh phong cảnh còn thua xa cảnh sắc bên ngoài, chỉ thấy kê thêm hai tủ kính chứa tài liệu màu trắng sữa, cũng khá sạch sẽ. còn lại chỉ có chiếc bàn phủ hai tầng tài liệu cao ngất kia tại chính giữa căn phòng. Ông ta lập tức nghĩ ngay tới, một cuộc sống thật khô khan và mệt mỏi.
King và Queen trong tràng chiến tranh thứ hai với đám Alien tự xưng là Thần kia đã cùng biến mất từ sau trận chiến 22 năm trước, nắm quyền của tập đoàn IMI hiện tại có ba người, cô gái này chính là người đứng đầu trong ba người đó. Một người đáng ra phải phong quang vô hạn, nhàn nhã thoải mái như một vị nữ vương thật sự, cuối cùng lại giống như nhân viên công chức sắp tới hạn nộp báo cáo thế này, đúng là bi ai.
Đối với câu trả lời của ông ta, cô gái kia ngẩng đầu lên cười nhẹ, tuy không đủ xua đi cái vẻ mệt mỏi cố hữu trên mặt cô ta, nhưng cũng làm người khác thấy thoải mái:
“Hắn thật sự rất nổi tiếng đấy, không ngờ dám chơi song phi với con gái của hiệu trưởng trường KeyWest và con gái của hội trưởng ESP league cùng một lúc. Hai trong sáu thế lực đỉnh cao ở thế giới này sắp thành thông gia với ngài rồi, nên tự hào đi chứ !? Ngài hội trưởng hội bàn tròn, Mr. Zero !?”
Ông lão gãi gãi đầu trừng mắt với vẻ bất đắc dĩ:
“Thôi, cho ta xin. Hai lão đó vừa đến đã đấm tung cửa hội của ta, đòi đem thằng Robert đi thiêu sống kia kìa. Nếu không phải nó trốn lên thực nghiệm đảo giả vờ tham gia cái thiên tài chiến của quý vị, giờ này xác nó đã lủng lẳng trên giá treo cổ rồi. Ta đến đây cũng vì chuyện này, lần trước cô đã đảm bảo, chỉ cần hắn tìm được King trên đảo, chắc chắn có thể sống sót mà rời khỏi đó, đúng chứ !?”
“Đúng vậy, chỉ cần được King thừa nhận, toàn bộ trường sinh đảo sẽ bảo hộ cho hắn, đến lúc đó chỉ cần đừng có đem mấy nữ hoàng bọn ta đi đánh thuốc thì cả thế giới này, hắn là an toàn nhất !” Cô gái kia cười nói.
Mr.Zero hít vào một hơi khí lạnh:
“Đại nữ hoàng, cô Stellar, làm ơn đừng đùa như vậy, thằng Robert nhà ta cưa mấy cô gái kia đều bằng phương pháp trong sáng hết đó, nếu có gì đen tối thì ta đã là người đầu tiên đánh gãy cái chân giữa nhà nó rồi. Còn động đến các cô !? Con lạy mẹ, cho nó mười lá gan nó cũng không dám.”
Một ông lão tám mươi liên tục lắc đầu xua tay rồi lại chắp tay khấn vái có vẻ thành khẩn thế kia thoạt nhìn rất hoạt kê, thế nhưng xung quanh cũng chẳng có tiếng cười nào cả. Cô gái duy nhất thấy được bộ mặt thật của ngại kị sĩ già đứng đầu hội bàn tròn đức cao vọng trọng này lại không có máu buồn đủ để thấy hào hứng với chuyện này, chỉ thở ra một hơi, cảm thán:
“Giờ tôi mới thật sự tin Robert là cháu ngài, quả thật cứ như cùng một khuôn đúc ra !”
Mr.Zero mặt già đỏ lên.
Rầm.
Đúng lúc này cửa phòng bị đá tung ra, theo sau đó một cô gái trẻ măng bước vào. Cô ta mặc một chiếc áo thun in chứ Smile trước ngực, quần sóc màu đen với thắt lưng tùy ý buộc màu nâu, cùng màu với mái tóc màu hạt dẻ buộc vát qua một bên vai của mình. Ánh mắt màu rượu thẳng tắp nhìn vào giữa căn phòng, cười tươi tắn như gió xuân:
“Stellar, em về rồi đây !”
Mr.Zero trợn mắt nhìn một thôi một hồi, xem ai to gan tới mức dám đá tung cửa bà hoàng không ngai của thế giới này, sau đó mới cổ quái đánh giá một hồi, lại tấm tắc ngầm khó hiểu, hai chị em nhà này nhìn chẳng liên quan chút nào. Một người giống mỹ nữ phương tây, còn cô bé này khuôn mặt lại là phương Đông điển hình. Một người như bà già cau có thiếu sức sống và khí lạnh tỏa ra khiến người khác nhìn sơ cũng thấy rét căm căm, một người thì đúng chuẩn thiếu nữ thanh xuân, tràn căng nhựa sống, khuôn mặt vui vẻ vô ưu vô lo, chỉ có điều...
“Ô kìa, lão khọm già ở hội hiệp sĩ đây mà !? Lão tới đây làm gì vậy !? Hội hết kinh phí, tới xin tiền à !?”
Sau khi đá tung cửa rồi chào cô chị một cách rất không lễ phép, cô gái này mới liếc tới vị khách thứ hai trong phòng, cất giọng như chuông bạc, hỏi rất hồn nhiên.
Mý mắt Mr.Zero giật giật, từng nghe danh Địa thuẫn nữ hoàng rất tùy ý, giống một con nhóc đang trong thời kỳ nổi loạn hơn, nhưng đến mức này thì đúng là:
“Tam nữ hoàng, tôi đến là vì...”
“Rồi rồi, xuy xuy... ông té ra ngoài ngắm cảnh đi, xem có khu đất nào vừa mắt muốn dưỡng già chờ chết thì cứ bảo, tôi cấp cho mà nằm, chị em nhà này đang có chuyện.”
“Ặc, tôi còn chưa nói gì mà !”
Mr.Zero khó khăn nuốt một ngụm nước miếng vào trong cuống họng già nua, sau khi phân bua mà người ta chẳng buồn liếc mắt lấy một cái, ông ta nhìn về chiếc bàn giữa căn phòng. Stellar đang nhún vai có vẻ bất đắc dĩ sau đám hồ sơ ngập đầu, hạ giọng nói:
“Ngài cứ về trước đi, chuyện của hắn tôi sẽ đảm bảo, không có việc gì đâu. Đây cũng là một lần ma luyện tốt cho hắn. Còn nữa, một thời gian tới việc ở Vatican chắc cần ngài và Trương Chân cùng ra mặt, thay tôi chuyển lời cho ông ấy giùm.”
Ông ta cười bồi bồi rồi cũng đi ra ngoài, cẩn thận đóng cánh cửa đã hỏng khóa lại.
Ngoại trừ đôi mắt, miệng và mấy ngón tay, hắn chẳng thể cử động được bất cứ bộ phận nào khác trên cơ thể, bởi vì vô số vết rách do đám Fang cứa qua đã làm lớp da trắng nõn của hắn giống như một cái bị rách. Nếu hắn ngọ nguậy, xác xuất vết thương ở cổ bị rách ra khá cao, và trong tình trạng này, mất một giọt máu là sức đề kháng của toàn bộ cơ thể sẽ giảm xuống, khả năng ngỏm củ tỏi cũng cao hơn rất nhiều.
Ngoại trừ lớp da bị rách, di chứng do sử dụng chân lý cũng đã kéo đến, ngay sau khi hắn giải trừ trạng thái mở khóa giới hạn cơ thể.
Người ta vẫn thường nói, tiềm năng của con người là vô hạn, ví dụ như một bà già vì cứu cháu mình bị kẹt dưới lốp xe tải đã dùng tay không mà khênh chiếc xe đó lên trong cơn hoảng loạn, đó chính là trạng thái giải phóng tiềm năng. Chúng ta thường chỉ sử dụng được 3% hiệu suất thực sự của cơ thể và thường phải rèn luyện để đưa cái hiệu suất đó lên mức độ cao hơn.
Thế nhưng con mắt chân lý là một năng lực đặc biệt, cho phép người sử dụng nhìn mọi vật dưới góc độ phân tử nguyên tử, và quan trọng nhất là giúp người đó có khả năng thấu hiểu mọi thứ trong tầm quan sát. Khi Tường sử dụng đôi mắt này để nội thị (nhìn vào phía trong cơ thể), thì tất cả bí mật giới hạn cơ thể con người đều rõ mồn một trước mắt hắn, khai thác và sử dụng chỉ bằng một ý niệm mà thôi.
Trong năm phút chiến đấu với Lee Ji Won, hắn đã giải phóng 30% tiềm năng cơ thể, dùng nó để hoàn thiện vô số động tác không tưởng với sức bật và lực phản ứng dẻo dai kinh người. Nói một cách đơn giản, trong năm phút đó, hắn mạnh lên gấp mười lần. Nhưng đánh đổi tương đồng, cái gì cũng có giá của nó, sau khi giải trừ trạng thái này, cơ thể chưa được rèn luyện để thích nghi với cường độ sức mạnh mới kia sẽ lập tức đình công, hoặc lâm vào trạng thái báo động, giống như máy móc chịu tải quá độ vậy. Đối với máy móc, trong trường hợp này, người ta thường thiết kế một bộ phận an toàn gọi là cầu chì, có tác dụng tự động ngắt thiết bị nếu như cường độ dòng điện vượt quá mức an toàn. Đối với cơ thể người thì trạng thái hôn mê chính là bộ phận an toàn đó, vì thế ngay khi chạy tới được chỗ thung lũng có thác nước chảy dài kia, hắn lập tức té xỉu rất vô trách nhiệm, ôm người đẹp lao xuống ao.
Dù đã lâm vào hôm mê để tự bảo vệ, thế nhưng những vết thương do vũ khí vệ tinh cứa qua, và những sợi cơ bầm dập, sưng phồng khắp cơ thể do dùng sức quá độ không thể chỉ ngủ một giấc mà lành được. Hắn nhẩm tính sơ sơ, muốn đứng dậy được thì còn cần ít nhất ba ngày nữa. Trên hòn đảo đi ba bước gặp một con sói, đi bốn bước gặp một con cọp thế này, đây quả là một tin tức tốt đến mức làm người ta cảm thấy lạnh ngắt.
Chỉ có điều, khác với người bình thường, thiếu niên tóc trắng này hoàn toàn không hề có bất cứ cảm xúc tiêu cực hay tích cực nào, và toàn bộ giác quan trên cơ thể cũng đều bị ngắt hết từ lâu, bởi vậy với cơ thể sưng phồng cùng vô số vết rách còn đang rỉ máu kia, hắn không biểu lộ ra được chút khó chịu nào trên gương mặt lầm lỳ lãnh đạm đó cả. Thậm chí nỗi lo lắng sẽ bị ai tìm tới cũng là một việc xa xỉ, hắn chỉ lạnh lùng ngắt đi mọi mạch suy nghĩ khác, đưa cả bộ não lẫn cơ thể về trạng thái chờ, rất kiên nhẫn. Giống như một tảng đá thối hoắc lầm lỳ bên đường với đầy những vết nứt, nó cũng chẳng tỏ ra có chút gì đặc biệt, chỉ trầm mặc đợi thời gian qua đi, mọi thứ phong hóa, vết nứt sẽ tự liền lại mà thôi.
Tuy nhiên, muốn yên lặng mà tĩnh dưỡng không phải lúc nào cũng đơn giản như vậy.
“Aa, cậu tỉnh rồi !”
Tiếng nói của cô gái này rất dễ nghe, hơn một năm nay đã được hắn ghi nhớ và khắc sâu, muốn quên đi cũng không dễ dàng gì. Lúc này giọng nói đó có vẻ rất vui mừng, cũng có phần giống như thở phào vì vừa trút được gánh nặng.
Tường mở mắt, ánh mắt màu đen sâu thăm thẳm của hắn lúc này có hơi đục ngầu, và những vành tơ máu bám trên con ngươi như mạng nhện vẫn chưa mất đi, nhìn qua có chút dọa người. Khung cảnh phía trước nhập nhòe, đây cũng là di chứng do sử dụng chân lý để lại. Khi mà lấy chính dòng điện sinh thể và sóng não của người sử dụng làm năng lượng, chỉ cần một chút sai lầm nhỏ thôi đều có thể dẫn tới chết não hoặc mù lòa, câm điếc. Với khả năng khống chế mọi thứ cực tinh vi và chuẩn xác của mình, hắn tất nhiên chưa bao giờ gặp tình trạng tệ nhất, nhưng thị lực suy giảm một thời gian thì vẫn không thể tránh khỏi.
Trong tầm nhìn nhập nhằng của mình, Tường thấy Linh đang ngồi bên cạnh, cô đang dùng một chiếc khăn ướt lau đi những vết máu khô trên cổ hắn, với ánh mắt chăm chú, dù có hơi thâm quầng và đỏ hoe.
À, chắc là do thiếu ngủ. Hắn lập tức nghĩ như vậy, nhưng tạm thời không nói được, chỉ đưa ánh mắt đi một vòng xung quanh, đánh giá tình hình.
“Căn nhà này... vẫn còn đây.”
Trên đỉnh đầu hắn là một khoảng màu vàng do mấy chục thanh trúc hợp lại, bốn phía vách tường cũng có màu sắc và chất liệu tương tự. Mùi trúc dịu nhẹ lan tỏa, đậm vị thiên nhiên tươi mát, qua cánh cửa sổ sau lưng Linh, còn thấy được cảnh thác nước trắng xóa đang không ngừng trút xuống những dải bạc óng ánh. Hắn đang nằm trên một chiếc giường tre, lại có cả chiếu mềm, trên trán đang có một mảnh vải nhỏ ươn ướt đắp lên, toàn thân đều được băng bó bởi những mảnh vải vụn xé toạc từ một chiếc áo nào đó, kết hợp với phần thân trên trống trơn của mình và màu sắc mấy mảnh vải, thì hắn đoán nạn nhân chính là áo khoác đồng phục của mình và của cô thiếu nữ kia.
Chỉ có điều hình thắt nơ kiểu con bướm này thật sự quá thừa thãi, đáng lẽ có thể tiết kiệm được chút vải nữa để băng bó phần cổ vẫn đang rỉ máu của hắn, đỡ phải hở chút là lấy khăn thấm máu như cô ấy đang làm.
“Thực ra cậu không cần vì tôi làm bất cứ chuyện gì cả.”
Tường lại nhắm mắt, chậm rãi đánh giá một hồi rồi đột ngột nói như vậy. Trong khi đó cơ thể hắn bắt đầu phát ra những ánh sáng nhàn nhạt, vết thương trên cổ lập tức ngừng rỉ máu, những vùng mủ do nhiễm trùng cũng được thanh tẩy, máu chảy ra ngày càng chậm và các vết thương lập tức đình chỉ lan rộng.
“Tôi làm vì tôi cảm thấy mình nên như vậy, chứ không phải vì cậu.” Đáp lại là tiếng nói nhẹ nhàng của cô gái, nhưng về cuối câu giống như thở hắt ra, hiển nhiên cũng không vui vẻ gì.
“Cậu rất kỳ quái !”
“Cậu mới kỳ quái !”
“Nếu như là một người bình thường...”
“Nếu tôi bình thường thì đã sớm bị cậu làm cho tức chết rồi !”
“Trước khi tôi xuất hiện, thế giới của cậu vẫn hoàn toàn bình thường...”
“Ah, ý cậu là những chuyện bất thường đã bắt đầu ngay sau khi cậu chuyển vào với tôi !?”
“Nếu tính từ góc nhìn của một người bình thường thì có lẽ là ngay một tuần sau đó !”
“Thế, chuyện gì đã xảy ra vậy !?”
“Việc đã qua rồi !”
“Gợi ra chuyện mà không nói rõ, như vậy rất xấu !”
“Nếu tôi nói ra, cậu sẽ bắt tôi giải thích, và sau khi tôi giải thích cậu sẽ đánh tôi, cơ thể này tạm thời không chống lại được bất cứ tác nhân vật lý gây hại nào nữa !”
“Tôi đâu có không nói lý như vậy !? Tôi là người bình thường nhé !”
“Vừa rồi cậu nói: Nếu là người bình thường sớm đã chết rồi.”
“Là tức chết rồi !”
“Vậy đó, mâu thuẫn rồi !”
“Á á á... tức quá đi mất !”
Rầm.
Cánh cửa đóng sập lại, không gian yên tĩnh lại lan tràn, chỉ còn lại tiếng thở đều đặn của Tường, nhẹ nhàng mà đơn độc.
...
Cạch.
À, nhưng sự đơn độc đó kéo dài không lâu. Cánh cửa vừa mới khép lại chưa tới năm phút đã nặng nề mở ra lần nữa. Theo sau đó cô thiếu nữ kia ôm một mớ chăn gối chẳng hiểu lấy ở đâu ra, thoải mái chải xuống nền sàn bên cạnh chiếc giường trúc hắn đang nằm, sau đó hai tay ôm gối, cả người quấn chăn, thoải mái ngồi bệt xuống dựa vào thành giường.
“Sao thế !?” Tường cũng đã ngồi lên, dựa lưng vào bức tường trúc sau lưng, nhìn xuống hỏi.
“Khó ngủ !”
“À.”
Dĩ nhiên là khó ngủ. Không tính đến tiếng thác nước ầm ầm đang gào thét trút xuống ngoài kia, chỉ riêng cảm giác một mình trên hòn đảo này thôi cũng đã khiến không ít người bất an, căng thẳng vì luôn phải cảnh giác cao độ. Cứ nghĩ đến khi đang ngủ say không biết gì sẽ có một kẻ nhẹ nhàng cứa một đường lên cổ, và ta sẽ mãi mãi không tỉnh dậy nữa thì làm gì còn có ai dám ngủ.
Những đêm trước đó Linh có thể thoải mái ngủ một giấc vì Tường luôn ở bên cạnh cô, hắn giống như một tảng đá trầm mặc, lạnh lẽo mà vô cảm, vĩnh viễn sẽ không vì vấn đề tâm tình mà làm hại một ai đó, có thể lẳng lặng đóng vai một bảo tiêu cao cấp thật lâu.
(Thế nhưng hắn đã thành ra như vậy rồi...)
(Vẫn còn muốn hắn ở bên bảo vệ mình có phải vô sỉ lắm hay không !? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì việc mình ở chỗ khỉ ho cò gáy này cũng từ hắn mà ra cả, ôi, đúng sai loạn hết cả lên rồi, không thể phân biệt nổi nữa.)
“Này, chúng ta nói chuyện đi !” Linh ôm gối, nghiêng đầu đột ngột nói.
“Ừm.”
“Nhưng tuyệt đối không được lôi mấy định nghĩa cổ quái ra để biện luận, cũng không được ầm ừ cho qua chuyện. Không được làm tôi tức giận mà ngắt quãng câu chuyện... không được...”
Sau một loạt không được, câu cuối cùng là thế này:
“... hãy dùng cách mà cậu cho là giống con người nhất, để đối thoại có được hay không !?”
Cô nói với giọng như khẩn cầu.
Và hắn vẫn đáp lại bằng một tiếng ừm đơn giản.
...
Cứ như vậy, trong căn nhà gỗ đậm mùi hương trúc, đệm bởi những âm thanh ùn ùn thác lũ ngoài cửa sổ, thiếu niên và thiếu nữ lần đầu tiên tâm sự, cùng nói về cuộc đời mình.
“Từ nhỏ, tôi đã được nuôi dạy như một đứa con trai. Thay vì chơi búp bê như mấy đứa bạn hàng xóm, tôi đã theo anh trai chạy quanh cái xóm nhỏ xíu ở khu dân cư số năm ấy, gặp qua đủ loại người.”
“Ngày nào cũng chứng kiến một đám nhóc hung hăng chơi trò chiếm lĩnh địa bàn, lấy gạch đá cây gỗ chọi nhau đến sứt đầu mẻ trán, tôi có muốn hiền hậu hơn cũng không được. Nhất là sau khi tự tay mình cầm gạch chọi thử vài đứa, đối với cái cảnh hoa máu nở ra tôi đã sớm chai sạn.”
“Gia đình tôi là gia đình quân nhân điển hình, nhưng từ ông cố nội, đến ông nội tôi rồi tới ba tôi, tất cả đều chỉ là bộ binh bình thường, sách giáo khoa dạy lái robot chưa bao giờ nghía qua một lần, vì thế lên chiến trường chỉ có thể ôm một cây súng hò hét lao lên trước làn đạn quân địch mà thôi. Ngoại trừ bố tôi giải ngũ sớm sau tràng chiến tranh thảm liệt ở mặt trăng 22 năm trước, đàn ông trong cái họ này sớm đã chẳng còn một ai, anh tôi lại chẳng để ý, cũng quyết tâm nối theo cái nghiệp chết chóc ấy, từ bảy năm trước cũng đã ghi danh vào một đơn vị bộ đội mà biệt tích rồi.”
“Vậy nên, nói cho cùng, tôi cũng không phải một đứa con gái bình thường gì đó như cậu hay nói. Cũng đừng nói là bình thường trên góc độ sinh học, làm gì có cô gái nào có thể dễ dàng thượng cẳng chân, hạ cẳng tay với mấy tên lưu manh như tôi chứ !”
Linh nói xong câu này, tựa đầu lên thành giường, để mái tóc trôi xuống bên tai khiến đôi mắt có thể nhìn rõ khuôn mặt hắn. Vẫn như thường lệ, chẳng có bất cứ một biểu cảm gì trên khuôn mặt đó của hắn cả. Cô cười cười nói tiếp:
“Nhưng nếu so sánh về độ bất thường, đối với cậu, tôi chỉ là một con đom đóm trước vầng trăng chói lòa cao tít trên đó mà thôi !”
“Được rồi, nhân tiện hôm nay đang rảnh rỗi, hãy thử ngồi bộc bạch một lần xem, cậu rốt cuộc là gì vậy !? Siêu năng lực gia !? Hẳn rồi. Một robot hình người nào đó được tạo ra từ các nhà máy thí nghiệm phục vụ chiến tranh !? Đối với kiểu đối thoại máy móc kia, như vậy cũng có thể lắm chứ !? Nhưng cứ đoán mò như vậy thì đúng hay sai cũng chẳng thể tự phân biệt được, rốt cuộc thì chờ cậu tự nói ra vẫn là hay nhất. Vốn nghĩ có thể chờ, nhưng cảm giác lúc nào cũng có thể chết mất khi chưa minh bạch mọi chuyện thế này rất khó chịu. Vì thế tôi muốn nghe ngay. Nói đi, cậu rốt cuộc là gì vậy !?”
...
Tường suy nghĩ một lúc lâu rồi nói với giọng ngập ngừng:
“Tôi... cũng không biết !”
“Nếu chỉ tính đến việc mang cơ thể, tri thức và giọng nói này...”
Linh ngắt lời hắn:
“Đừng nói như vậy.”
Những câu này cô đã nghe rất nhiều lần. Thậm chí có thể lấy luôn ví dụ kiểu: nếu như có hai tay hai chân và một đầu, động vật này được tính là đầy đủ tứ chi. Nói như vậy rõ ràng là chẳng đặt mình vào vị thế người nói nữa. Mà biến thành một người lạ nào đó đang kể chuyện và bình phẩm.
“Dù không nói, cậu cũng có thể cảm nhận được, tôi không giống với những người khác cho lắm ! Thiếu đi một thứ mà bất kỳ sinh vật sống nào cũng có !”
“Là cảm xúc, hay cảm giác !?”
“Cả hai !”
“Tại sao vậy !?”
“Do “bản thân tôi” khi còn là con người trước đây đã chọn như vậy !”
“Cậu có hối tiếc không !?”
“Hối tiếc cũng chỉ là một loại cảm giác mà thôi.”
Linh ngẩng đầu lên nhìn vào mắt hắn, ánh mắt cô cũng nheo nheo lại, mọng nước.
“Thật đáng thương.”
“Tôi không cảm thấy gì cả.” Hắn nói với giọng bình đạm, phảng phất như có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
“Chính vì như vậy. Cậu đáng thương vì thậm chí còn không cảm thấy được bản thân mình rất đáng thương.” Linh gục mặt xuống đầu gối nói khe khẽ như đang thì thầm.
“Cho dù như vậy...” Tường muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên nửa sau của câu nói biến mất, hắn cứ bỏ lửng như vậy mà ngẩn ngơ.
“Cho dù như vậy...”
Nếu như được chọn lại một lần nữa, hắn của khi trước, có lựa chọn như vậy không !?
Nếu hắn của khi đó lựa chọn khác đi, vậy hắn của bây giờ sẽ ra sao đây !?
Cái câu “cho dù như vậy” này, nên để “hắn của khi trước”, hay “hắn của bây giờ” nói ra !? Vì hắn của bây giờ và hắn của khi trước đã là hai con người hoàn toàn khác nhau, hắn không còn mang bất cứ tâm tình gì của con người khi trước cả, làm sao có thể phán đoán dựa trên nhân cách đó đây !?
Đây là một vấn đề không thể giải thích dưới góc nhìn logic được.
Vậy nên hắn cứ ở đó mà ngẩn ngơ mãi, vì không thể có đáp án của nửa sau câu nói rất đơn giản kia.
Rất lâu về sau đó, hắn cũng không thể có được câu trả lời hoàn hảo thật sự. Khi người ta nói thời gian có thể trả lời tất cả, thực ra nó không trả lời gì cả, mà nó chỉ làm ta quên đi mất vấn đề cần có câu trả lời mà thôi.
...
Toàn thân Thần Tiễn được bao quanh bởi một lớp ánh sáng mờ mờ, khiến hắn giống như một tinh thể huỳnh quang lóng lánh. Những vết thương gây ra bởi đám quỷ dạ hành đã lần lượt khỏi hẳn sau hai ngày. Năng lực ánh sáng của hắn không chỉ đem lại sức phá hoại cực lớn, mà còn có thể khiến cơ thịt có khả năng quang hợp như cây cối, thúc đẩy nhanh quá trình tái tạo và tạo thêm tế bào, khiến vết thương nhanh kết da non hơn.
Chỉ có điều, đôi tay của hắn vẫn không sao lành lại được. Xương tay phải đã bị đập nát toàn bộ sau một cú chém của gã kị sĩ kia, đáng hận hơn là một luồng Ki đã theo vụ chấn động truyền vào người hắn, không ngừng đập phá bên trong, cho nên dù có ánh sáng chữa trị, thế nhưng so với tốc độ phá hoại cũng chỉ tương đương mà thôi. Và vì tay trái của hắn, sau cú đâm hiểm hóc của Shirayuki, vùng khớp nối giữa cánh tay và vai đã bị đâm rời ra, xương sụn tái tạo lâu hơn ra thịt rất nhiều, vì thế hắn vẫn không cách nào cử động được. Thậm chí còn phải tránh cử động để cho vùng sụn nhanh chóng tái tạo trở lại trong mấy ngày tới.
Tổng thể mà nói, tình hình của hắn cũng không đến nỗi quá tệ, trên đường chạy và tĩnh dưỡng, hắn cũng đã thuận tay làm thịt vài siêu năng lực gia khác trong khi cả đám đều như nhau, đỏ mặt sung sướng khi nhìn thấy hắn. Chẳng ai ngờ được, con hổ bị thương, răng nanh không còn nhưng vẫn đủ sức tát chết người.
Thần Tiễn không phải chỉ có mỗi siêu năng lực ánh sáng, hắn còn là một Ki Master đẳng cấp khá cao, so với kị sĩ chỉ thua kém chút ít. Vậy nên dù đôi tay bị phế, chỉ với hai chân hắn vẫn có thể đá bay đầu kẻ khác như thường. Đáng tiếc là khả năng bắn cung của hắn đã in lại dấu ấn quá sâu trong lòng mỗi người, vậy nên không mấy ai nhận ra, cước lực của hắn cũng rất khủng bố.
Tuy thế, nhưng có tư cách lên đảo, không phải ai cũng là quả hồng mềm, mấy trận chiến đó dù kết quả cuối cùng là hắn thắng cuộc rời đi, nhưng cũng mệt muốn đứt hơi. Sau đó không kịp nghỉ dưỡng thì phiền toái khác cứ liên tục kéo đến, cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng bị số đông mài chết.
Vì thế hôm nay hắn dứt khoát đứng lại, giữa một bãi đất trống cạnh sườn núi, tự đưa mình vào thế cùng đường mạt lộ, muốn một lần dứt điểm cho xong. Chỉ cần Takeshi và đám trong top 5 không tới, hắn nhắm vẫn đủ tự tin để giải quyết hết đám ruồi bu phiền toái này.
“Ra đây đi !” Thần Tiễn đưa lưng vào vách núi, dùng ánh mắt sắc bén dưới cặp lông mày như phi đao nhìn chằm chằm vào một gốc cây gần đó.
Gốc cây lập tức rung rung, sau đó những mảnh vỏ cây liên tục bong ra, bay lên tứ tán, khi để ý kỹ lại, những mảnh vỏ cây ấy đều có chân và cánh cả, chúng đều do mấy con bọ nào đó ngụy trang thành.
Khi đám vỏ cây bay đi hết, một thiếu niên cởi trần, thân trên đầy những vết sẹo lõm sâu thoải mái bước ra. Tạo hình ấn tượng của thiếu niên người Thái tên Anacharka này luôn để lại cho thị giác của người xem một ấn tượng sâu sắc.
Hắn nghiêng nghiêng đầu, vuốt ngược lên mái tóc xoăn có hơi rối bời của mình, để lộ ra gương mặt khá thân thiện cười nói:
“Đúng là ngài số một vĩ đại, sinh mạng so với gián còn muốn dai hơn. Đám người ta sai đi luân phiên xxx ngươi lại đều hóa thành thuốc bổ cho ngươi cả, sơ xuất quá, sơ xuất quá !”
“Nên ngươi mới không chịu được nữa, cho rằng đích thân mình ra tay thì có thể giết được ta !?” Thần Tiễn cười lạnh nói.
“À, ta không muốn nói câu này đâu, vì nghe có vẻ như nó nhại lại Takeshi, thế nhưng mà...” Chủ nhân của đám bọ ngụy trang không chút kiêng nể, nhìn chằm chằm vào Thần Tiễn như nhìn một miếng thịt béo, trầm giọng nói:
“Thần Tiễn, hôm nay mày chết chắc rồi !”
Sau lưng hắn, một mảng bọ dày đặc như một đám mây đen, phô thiên cái địa ào ào lao tới.
Thần Tiễn giống như nghe được một câu chuyện cười ngu ngốc nào đó, ngửa mặt lên trời cười lớn, sau đó cao giọng nói:
“Đám hạ đẳng các người đúng là chỉ có một lối suy nghĩ thấp kém như nhau ! Cho rằng dùng số lượng có thể mài chết ta !?”
Hắn bước lên một bước chân, hạ trọng tâm xuống, một luồng khí từ đan điền (dưới rốn ba tấc) nóng rực tràn ngập tuần hoàn trong cơ thể một vòng, sau đó, trút lên cổ họng:
“Trước đây cũng vậy, bây giờ cũng vậy, và vĩnh viễn về sau cũng thế ! Cho dù các ngươi tập hợp được bao nhiêu con kiến yếu ớt thảm hại đi chăng nữa, đối với ta, cũng chỉ là một đống rác nhớp nhúa, tùy ý có thể dùng chổi hất đi mà thôi !”
Cổ họng Thần Tiễn nóng rực, một luồng lực lượng nóng rực nhanh chóng chạy qua thanh quản, khiến nó trương lên, thô dày hơn rất nhiều, và bắt đầu rung động với tần số cực kỳ kịch liệt, theo sau đó, một tiếng gầm lớn phát ra chấn động cây rừng, khiến vô số lá rơi tung bay lên.
Grao....
Phảng phất như sư tử nộ hống, lại giống như mãnh long rít gào. Một luồng sóng âm vô hình vô chất lập tức lan rộng ra xung quanh Thần Tiễn, khiến mặt đất lấy hắn làm trung tâm cũng nứt ra một đường dài, sau đó tỏa rộng ra, công kích toàn bộ những gì trước mặt hắn.
Đám bọ đang phô thiên cái địa bay tới lập tức va chạm với bức tường sóng âm này, lần lượt nổ tung tan nát thành từng mảng lớn, nhựa dịch bắn ra khắp trời, tạo thành một cơn mưa dịch lỏng xanh đặc, rơi xuống mặt đất đục ra vô số những lỗ to bốc khói u ám. Máu của đám trùng này không ngờ đều là kịch độc cả.
“Gì vậy !? Sư tử hống !? Cái này có thật à !?”
Khuôn mặt Anacharka lập tức thay đổi như một con tắc kè, hắn còn chưa kịp tiêu hóa hết mọi chuyện vừa xảy ra, thì đã thấy Thần Tiễn cả người bọc trong một lớp ánh sáng nhàn nhạt, xuyên qua lớp mưa axit kia tấn công tới.
Anacharka vội vã phất tay, một đám bọ gần hắn lập tức bay tới, phủ kín thân ảnh kia, thế nhưng chỉ vồ chúng một đợt tàn ảnh. Sau lưng hắn lập tức có tiếng rít gào cảnh báo của những con bọ khác, và tiếng gió thổi lạnh ngắt.
Tốc độ quá nhanh, giống như một viên đạn bạc xé rách trời giông tố, chỉ trong chớp mắt đã tiếp cận sau lưng hắn, một cước đá ra mang theo tiếng pháo nổ.
“Chết tiệt.”
Một loạt những con bọ cánh cứng không rõ từ đâu bay tới, che phủ sau lưng Anacharka, tạo thành một lớp phòng hộ cấp tốc, đỡ cho hắn một cú đá này. Nhưng lớp giáp có thể cản được đạn bắn mà chúng luôn tự hào bị một cước này thô bạo đục ra không chút kiêng nể, sau đó vẫn tiếp tục dùng thế sấm sét giáng lên Anacharka một cú như búa tạ.
Uỳnh.
“Á”
Cú đá rất mạnh, không thua một viên đạn phá giáp nào, dù đám bọ đã triệt tiêu tới hơn 90% uy lực, thế nhưng chỉ một thành lực lượng giáng vào cũng đã muốn đá văng toàn bộ xương sườn Anacharka ra ngoài. Hắn nặng nề phun ra một búng máu, bay thẳng về vách núi phía trước.
Với tốc độ này mà va chạm vào vách núi, chính là giống như nhảy từ trên tòa nhà 50 tầng xuống đất. Anacharka vột vã nén đau vung tay, quăng ra một lớp phấn bột vào trước vách núi, tầng đá vôi bên ngoài lập tức bị ăn mòn nhũn ra, cả người hắn mới nặng nề va vào, tiếp tục thổ một lượt máu nữa.
Vì mặt tiếp xúc đã bị phá mềm đi rất nhiều, hắn còn toàn mạng, thế nhưng Thần Tiễn đã lại nhào tới, đôi chân mạnh mẽ kia nhấc lên dẵm xuống giống máy dập vô tình, nhắm vào cần cổ hắn. Nếu bị đạp trúng, chắc chắn là cổ sẽ gãy lặc lòi. Không, chắc chắn sẽ nát bén nhàu nhĩ như mớ gạch cua ấy.
Anacharka đến mặt còn chưa kịp tái đã phải vội vã lăn sang một bên, ngay sau đó vách núi bên cạnh vang lên tiếng vỡ tan ầm ầm như dính thuốc nổ. Hắn lại điên cuồng cúi người xuống, lăn lông lốc trên mặt đất né thêm một luồng kình phong quét qua, khóe mắt còn vương lại nhìn rõ ràng, vách núi giống như bị đao chém đã nứt ra một đường dài đen ngòm. Thần Tiễn đạp một cú, lại quét chân một cú, lực phá hoại thể hiện ra lập tức khiến hắn kinh hồn táng đởm.
Thần Tiễn dùng Ki bọc lấy đôi chân, khiến cho lực đá tăng mạnh tới biến thái, mỗi cú đá còn tạo ra đao phong sắc bén khiến vùng quét qua như bị cánh quạt trực trăng chém bay.
“Thằng này đéo phải con người nữa !” Anacharka thầm hô đen đủi, lăn lông lốc hơn chục mét mới dừng lại được.
Lúc này thì Thần Tiễn lại không có đuổi theo, nếu không thì hắn chết chắc.
...
“Ha...ha...ha...” Anacharka thở dốc ba lượt mới lảo đảo đứng được lên, lúc này khóe miệng hắn vẫn còn phun máu rất dọa người. Sờ sờ lên ngực, dường như xương ức đã bị đạp nứt, đâm vào ra thịt lồi ra rồi. Nếu không phải mấy ngày nay liên tục có đám người khác dùng mạng để tẩm bổ cho hắn, chỉ dựa vào chính sức lực của mình trước khi lên đảo, hắn có lẽ đã mồ yên mả đẹp từ sau cú đá đầu tiên rồi.
Liếc nhìn lại, thấy Thần Tiễn vẫn đang dùng ánh mắt sắc như đao nhìn hắn, thế nhưng không tấn công tiếp, hắn khoái chí cười một hơi:
“Hộc... hộc... mày... thật sự con mẹ nó... biến thái ! Bá đạo khó đỡ... !”
“Thế nhưng mà... hộc... không phải cũng ngoan ngoãn rồi đó sao !! Haha... Ọc...”
Vừa cười sung sướng, vừa phun máu, ngón tay cong chỉ vào Thần Tiễn rất vui vẻ, tạo hình của hắn rất giống một bệnh nhân tâm thần vừa trốn trại.
Thế nhưng hắn không hề bị điên, hắn cười khoái chí vì mọi thứ đã trong tầm kiểm soát, công lao liều mạng cũng đã được đền đáp.
Thần Tiễn với hai tay buông thõng, vẫn đứng thẳng tắp như một cây thương, gằn giọng nói:
“Ít nói nhảm đi. Giao thuốc giải ra đây, ta tha cho ngươi một mạng !”
“Ha... Từ từ để ta lấy hơi đã !” Anacharka mệt mỏi chống hai tay xuống đầu gối, hít sâu mấy lượt vẫn cảm thấy lồng ngực đau nhức kinh khủng.
“Chết tiệt, xương vỡ găm vào phổi rồi !” Hắn cằn nhằn, rồi lại khó khăn thẳng người lên nói:
“Cảm thấy sao rồi !? Có phải lòng bàn chân thấy ngưa ngứa, nên lập tức dùng Ki để ngăn chặn chất độc lan ra !? À, cách giải quyết hay lắm, đám Trung Quốc các người lúc nào cũng tự hào vì trò đó mà !? Cái gì ấy nhỉ !? Luyện công cao cấp thì bách độc bất xâm ấy hả !?”
Thần Tiễn nhíu mày, vì hắn thật sự vừa làm như Anacharka nói. Trung Quốc có một cách vận dụng Ki rất thần diệu, họ gọi luồng khí có thể tự do điều khiển trong cơ thể người này là nội lực, và dùng nó để đề kháng lại hầu hết các tác nhân bên ngoài có thể gây ảnh hưởng xấu đến thân thể. Nếu trúng độc thì vận công bức độc ra, đây chính là thường thức, và dường như chiêu này chỉ có võ giả hay Ki Master của Trung Quốc mới làm được, bọn họ vẫn rất tự hào về điểm này.
“Nhưng cái Ki của các người, nói cho mà biết nhé, không phải là lực lượng vô hình vô chất hay cái con mẹ gì đó vô cùng thần bí đâu. Thực ra chỉ là Oxi trộn lẫn với một loại khí hiếm chưa có tên gọi như Uctoni thôi hiểu không !? Các người thực ra cũng chỉ là một đám siêu năng lực gia có khả năng điều khiển không khí trong cơ thể thôi. Nhất là khí cái khí hiếm kia, vì nó là khí trơ, nên có thể đề kháng lại vô số phản ứng hóa học tạo thành từ chất độc, đến miệng các người thì thành khí công bách độc bất xâm, ta nhổ vào.”
“Chất độc này có thể phản ứng với hơn 90% các loại khí trơ, hàng độc của ta đấy. Cho nên dùng khí để áp chế, đúng là ngu không đỡ được !”
“Giờ cảm thấy sao rồi !? Dùng khí làm chất độc lan nhanh, chắc đã tới bắp chân rồi nhỉ !? Thấy ngứa ngứa đúng không !? Đó là vì sinh mạng với thể chất mày khá cường hãn, nếu là người thường da thịt đã sớm hóa lỏng cả rồi, tao phục mày thật đấy !”
“Thế nhưng chỉ chút nữa thôi, xem nào, khoảng 2 phút nữa, chất độc sẽ xộc lên óc. Não bộ chắc không biến thái như cơ thịt chứ nhỉ !?”
“Mày định làm gì tiếp đây !? Thần Tiễn !?”
Anacharka nén đau giải thích một hơi dài, sau đó lại đắc ý cười vang vui vẻ !!