Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #21  
Old 31-05-2008, 03:23 PM
killer1310 killer1310 is offline
Diệt Thế Ma Thần
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bài gởi: 217
Thá»i gian online: 1 ngày 0 giá» 18 phút
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 23

Hung hiểm đã hÆ¡n ngưá»i
Oán độc chẳng kém ai

Ngưá»i ấy mặt áo vải Ä‘i giầy rÆ¡m, lưng Ä‘eo trưá»ng Ä‘ao, chính là cháu ruá»™t cá»§a Thôi Thu SÆ¡n, chàng Thôi Hy Mẫn Thừa Chí há»i:
- Có việc gì thế?
Hy Mẫn móc túi lấy má»™t lá thư ra đưa cho Thừa Chí. Nhận xét bút tích, chàng biết ngay lá thÆ¡ cá»§a sư phụ, liá»n cung kính đỡ lấy, bóc thư ra Ä‘á»c. Trong thÆ¡ viết:
“Theo di huấn cá»§a chư vị tổ sư, bất cứ đệ tá»­ nào cá»§a phái Hoa SÆ¡n Ä‘á»u không được phép nhận quan chức cá»§a Triá»u đình. Ngày nay Sấm Vương đã khắc tá»±u đại nghiệp, tất cả đệ tá»­ cá»§a phái ta Ä‘á»u phải rút lui ngay. Và đêm trăng tròn tháng tá»›i, lên đỉnh núi Hoa SÆ¡n tá» tập.â€
Dưới ký tên: Nhân Thanh.
Thừa Chí nói:
- Ủa, cách hội kỳ chỉ còn non một tháng, chúng ta phải đi ngay mới kịp.
Hy Mẫn nói:
- Chính thế ạ. Cả Thôi thúc thúc cũng bảo đi cùng với chúng ta đấy.
Hai ngưá»i trở vỠđưá»ng Chính Äiá»n Tá»­, vừa tá»›i đầu đưá»ng đã nghe thấy tiếng khí giá»›i va chạm, hò hét mắng chá»­i, rồi lại thấy mấy chục quân Minh từ trong nhà chàng hấp tấp chạy ra…
Thừa Chí nghÄ©: “Quân Minh đã tan rã hết rồi, tại sao lại còn mấy chục ngưá»i ở đây thế?â€
NghÄ© Ä‘oạn, chàng bước rảo cẳng. Vá» tá»›i nhà, Thừa Chí thấy Hà Thích Thá»§ Ä‘ang múa động song câu, đánh bá»n quân Minh chen nhau chạy ra ngoài. Chỉ trong giây lát, không còn má»™t bóng ngưá»i nào ở đó nữa.
Hà Thích Thá»§ cưá»i nói:
- Những tên đại binh này thấy nhà ta cao lớn, muốn ào đánh cướp đấy sư phụ ạ.
Thừa Chí cưá»i nói:
- CÅ©ng may tôi trở vá» sá»›m má»™t tí, chá»› không bá»n tàn quân ấy còn phải chịu khổ nữa.
Ba ngưá»i cùng Ä‘i vào ná»™i đưá»ng, bá»—ng thấy Hồng Thắng Hải từ phía trong há»›t hải chạy ra, sắc mặt nhợt nhạt, lá»›n tiếng kêu la:
- Nguy tai! Nguy tai!
Thừa Chí giá»±t mình kinh hãi, liá»n há»i:
- Việc gì thế?
Hồng Thắng Hải đáp:
- Trình… Trình… lão phu… tử…
Má»i ngưá»i Ä‘á»u ùa vào trong phòng cá»§a Trình Thanh Trúc. Ai nấy Ä‘á»u kinh hãi vô cùng, vì thấy ông ta Ä‘ang quỳ ở dưới đất, ngưá»i cứng đỠnhư tượng gá»—, trên ngá»±c thấy cắm má»™t con dao sáng quắc.
Sa Thiên Quảng giận dữ nói:
- Mau bắt tên thích khách!
Y nhảy luôn ra ngoài cá»­a sổ, Hồ Quế Nam, Hà Thích Thá»§ cÅ©ng nhảy theo ra. Thừa Chí để tay vào mÅ©i Thanh Trúc xem còn thở hay không. Nhận thấy sá»± hô hấp đã đình chỉ, ngưá»i đã giá lạnh như băng tuyết chàng má»›i hay ông ta chết từ lâu rồi. Chàng cúi xuống xem tá» giấy buá»™c ở trên cán dao, thấy có việc tám chữ như sau: “Vì thần đồng tá»­, dÄ© tuần ngô chủ†(Thần hèn má»c này xin cùng chết, do được tuẫn tiết cho chá»§.) Lúc này, chàng má»›i hay Trình Thanh Trúc đã tá»± sát để thá»§ tiết vá»›i chá»§ cÅ©. Chắc ông ta khi hay tin Sùng Chính băng hà, nhá»› lại tình cÅ© nghÄ©a xưa, liá»n lấy dao tá»± sát luôn. Hành động này tuy là tận trung má»™t cách ngu dại, nhưng tánh nết cương trá»±c cá»§a ông ta thật đáng thương hại. Thừa Chí cÅ©ng phải nhá» mấy hàng lệ anh hùng. Chàng liá»n sai ngưá»i Ä‘uổi theo gá»i bá»n Sa Thiên Quảng trở vá», và cho ngưá»i Ä‘i mua cá»— quan tài để an táng cho Trình Thanh Trúc. Ông ta là Bang chá»§ cá»§a má»™t bang phái lá»›n, đáng lẽ phải làm ma chay thật linh đình nhưng trong lúc loạn ly này, phu phen không có, bạn bè cÅ©ng chạy cả, vậy lấy ai để khênh vác các đồ nghi trượng, nên Thừa Chí đành phải cho khâm liệm ngay. Chàng cùng má»i ngưá»i đứng trước quan tài hành lá»…. Mãi không thấy Thanh Thanh ra, chàng há»i Uyển Nhi rằng:
- Hạ cô nương đâu?
Uyển Nhi đáp:
- Em không thấy chị ấy ra ngoài này. Äể em vào má»i chị ấy ra hành lá»….
Thừa Chí nói:
- Không dám phiá»n cô, tôi Ä‘i gá»i lấy cÅ©ng được.
Chàng vào tới cửa phòng Thanh Thanh, dùng ngón tay khẽ gõ vài cái và nói:
- Chú Thanh, mở cửa cho tôi.
Thấy trong phòng im lặng, chàng lại gõ thêm vài tiếng nữa, vẫn không thấy hồi âm. Chàng đẩy mạnh cá»­a vào, thấy trong phòng rá»—ng không, liá»n ngẩn ngưá»i ra giây lát. Khi định thần lại, chàng má»›i hay Thanh Thanh bá» Ä‘i rồi. Nàng Ä‘em cả bảo kiếm lẫn y phục, thậm chí Ä‘em cả cái lu đựng hài cốt cá»§a mẹ nàng Ä‘i nốt. Chàng lục lá»i khắp nÆ¡i, thấy dưới gối có má»™t tá» giấy cá»§a nàng để lại, trên đó viết: “Anh đã có Kim Chi Ngá»c Äiệp, còn lấy tôi, con nhà dân quèn làm gì nữa!â€
Thừa Chí ngẩn ngưá»i ra nhìn tá» giấy cá»§a Thanh Thanh viết để lại, trong lòng bối rối vô cùng, không biết làm thế nào cho phải? Chàng nghÄ©: “Ta đối vá»›i nàng chân tình như thế, mà hÆ¡i tí lại nghi ngá», lúc nào cÅ©ng đỠphòng ta. Ta là nam nhi đại trượng phu, làm gì cÅ©ng quang minh chính đại, chá»› có bao giá» ta làm Ä‘iá»u gì khuất lấp đâu? Suốt ngày vào sanh ra tá»­ trong rừng thương núi Ä‘ao, tránh sao khá»i không đụng chạm vá»›i ngưá»i này ngưá»i ná», nhưng ta không làm má»™t Ä‘iá»u gì trái vá»›i lương tâm cả. ChúThanh, chú Thanh Æ¡i! Quả thật chú không hiểu lòng tôi má»™t tí nào!â€
NghÄ© tá»›i đây, chàng ứa nước mắt, trong lòng Ä‘au đớn vô cùng, lại nghÄ© tiếp: “Lần trước nàng ra Ä‘i, suýt tí nữa nàng bị quân ngoại quốc bắn chết. Hiện bây giá» thiên hạ chưa được ổn định, trong lúc binh hoang loạn mã này, không biết nàng Ä‘i vá» phía nào?â€
Chàng buồn bá»±c, ngồi xuống mép giưá»ng. Uyển Nhi rón rén bước vào nhìn thấy Thừa Chí thẫn thá» như ngưá»i mất hồn mất vía vậy, sợ hãi quá vá»™i chạy ra báo tin cho má»i ngưá»i hay. Ai nấy Ä‘á»u vào cả trong phòng khuyên giải. Uyển Nhi tuy ít tuổi hÆ¡n hết nhưng rất Ä‘iá»m tÄ©nh, ra hiệu bảo má»i ngưá»i yên lặng, rồi nói vá»›i Thừa Chí rằng:
- Viên tướng công lo lắng như vậy cÅ©ng vô ích. Hạ cô nương võ nghệ cao cưá»ng như thế, ai dám hà hiếp cô ta? Tướng công, chú Câm và chị Hà Thích Thá»§ cứ việc Ä‘i lên Hoa SÆ¡n trước. Tiểu muá»™i xin ở lại đây trôm nom cô A Chín. Còn chú Sa Thiên Quảng, Thiết lão sư, chú Quế Nam và tất cả đàn em trong bang Kim Long sẽ chia đưá»ng Ä‘i kiếm Hạ cô nương, đồng thá»i Tướng công cho truyá»n lệnh bài Ä‘i khắp chốn giang hồ, ra lệnh cho các hào kiệt, bang phái để ý giúp há»™ cho.
Nàng vừa nói, Thừa Chí vừa gật đầu. ChỠnàng nói xong, chàng mới lên tiếng:
- à kiến của Tiêu cô nương rất hay. Chúng ta cứ theo kế hoạch đó mà tiến hành. Nhưng Hà Thích Thủ vì chưa chánh thức nhập môn của tôi, còn phải đợi tôi bẩm cùng sư phụ rõ đã hãy hay. Lần này, chị ấy hãy tạm ở lại đây.
Hà Thích Thá»§ định lên tiếng cầu khẩn, bá»—ng sá»±c nghÄ© tá»›i Thanh Thanh cÅ©ng nghi ngá» nàng, nếu bây giá» nàng Ä‘i cùng vá»›i Thừa Chí thì không tiện tí nào, nên nàng chỉ mỉm cưá»i không lên tiếng nữa.
Nàng lại nghÄ©: “Không cho ta Ä‘i, ta cứ Ä‘i cho mà xem.â€
Nàng là Giáo chá»§ tà giáo, xưa nay thích gì làm nấy, chá»› không ai dám ngăn cản cả. Nhưng gần đây, nàng đã ngoan ngoãn hiá»n lành ít nhiá»u rồi, tuy vậy, tánh ương ngạnh còn phần nào nên nàng má»›i trù tính lên núi Hoa SÆ¡n má»™t mình để bái sư tổ là thế.
Chỉ bảo đâu đấy xong, tối hôm ấy, Thừa Chí vào trong cung từ biệt Sấm Vương và Lý Nham. Tá»± Thành tặng cho chàng rất nhiá»u châu báu. Chàng định từ chối, thấy Lý Nham đưa mắt ra hiệu, chàng đành phải cảm tạ nhận lấy.
Lý Nham tiễn chàng ra tới cửa cung, thở dài nói:
- Chú Viên, chú công thành thân thoái như thế, thá»±c là may mắn lắm… còn tôi ở lại đây sẽ bị tiểu nhân kèn cá»±a nhưng tôi vẫn phải ở lại, quyết lấy tánh mạng ra báo Ä‘á»n lòng tri ngá»™ cá»§a đại vương.
Nói xong, chàng tỠvẻ buồn rầu. Thừa Chí cảm khoái nói:
- Xin đại ca thận trá»ng đôi chút, nếu gặp sá»± nguy nan, xin huynh cứ báo tin cho biết ngay. Dù xa cách nghìn vạn dặm, đệ cÅ©ng sẽ há»a tốc tá»›i giúp.
Hai ngưá»i cùng gạt lệ từ biệt nhau.
Sáng sá»›m ngày hôm sau, Thừa Chí cỡi con Ô Bắc (Ä‘en và trắng) cá»§a Sấm Vương tặng cho, cùng vá»›i Thôi Thu SÆ¡n, Thôi Hy Mẫn, An đại nương, Tiểu Tuệ, Hồng Thắng Hải sáu ngưá»i, dắt hai con đưá»i ươi thá»§ng thẳng Ä‘i vá» phía Tây, tiến lên núi Hoa SÆ¡n.
Ngá»±a cá»§a các ngưá»i kia cÅ©ng là lương mã nên không bao lâu đã tá»›i huyện Uyển Bình.
Má»i ngưá»i vào khách sạn nghỉ chân. CÆ¡m nước xong, sắp sá»­a lên đưá»ng, Hồng Thắng Hải nhanh mắt trông thấy trên góc tưá»ng có má»™t con bò cạp và má»™t con rít, cả hai con Ä‘á»u được đóng bằng má»™t cái Ä‘inh cá»n con.
Chàng giá»±t mình vá»™i kéo vạt áo Thừa Chí. ÄÆ°a mắt nhìn hai con vật ná», Thừa Chí gật đầu, trong lòng nghÄ© thầm: “Cái này chắc có liên can tá»›i NgÅ© Äá»™c giáo, chỉ tiếc rằng Hà Thích Thá»§ không có mặt ở đây, không biết há» làm dấu hiệu như thế có ý nghÄ©a gì?â€
Hồng Thắng Hải há»i dò Ä‘iếm tiểu nhị:
- Mấy con vật ở trên góc tưá»ng kia, chắc lại bá»n ngưá»i nói giá»ng miá»n Nam đóng lên phải không?
Äiếm tiểu nhị cưá»i nói:
- Nếu không nhật ít tiá»n cá»§a há» thì cháu đã vứt hai con vật ấy Ä‘i từ lâu rồi. Thật phiá»n quá ông ạ.
Y vừa nói vừa đếm đốt ngón tay, rồi lại vừa cưá»i vừa nói tiếp:
- Từ ngay hôm kia tá»›i giá», kể cả ông đã có trên mưá»i vị khách quan há»i cháu vá» chuyện hai con vật ấy.
Hồng Thắng Hải vá»™i há»i:
- Chú có nhá»› ngưá»i nào đã đóng lên không?
Äiếm tiểu nhị đáp:
- Một mụ ăn xin già đấy!
Hồng Thắng Hải đưa mắt nhìn Thừa Chí rồi lại há»i tiếp:
- Còn những ngưá»i đã há»i chú là hạng ngưá»i như thế nào?
Vừa há»i, chàng vừa nhét má»™t ít bạc vụn vào tay Ä‘iếm tiểu nhị.
Nhận lấy số bạc vụn, Ä‘iếm tiểu nhị cám Æ¡n rồi cưá»i nói:
- Những ngưá»i đã há»i cháu toàn là bá»n ăn xin và tụi côn đồ, nhưng không ngá» ngưá»i lịch sá»± như ông mà cÅ©ng há»i tá»›i chuyện…
Thừa Chí liá»n ngắt lá»i tên ná», há»i luôn:
- Khi mụ ăn xin đóng hai con vật ấy, có ai đứng cạnh không?
Äiếm tiểu nhị nghÄ© ngợi giây phút má»›i đáp:
- Ngày hôm ấy… kể cũng hơi kỳ thật, thoạt tiên có một cậu công tử rất đẹp trai tới đây ăn uống…
Thừa Chí lại vá»™i há»i:
- Ngưá»i ấy hình dáng như thế nào? Mặc quần áo gì? Bao nhiêu tuổi?
- Cậu ấy trẻ hÆ¡n Tướng công chừng hai, ba tuổi, mặt đẹp lắm. Thoạt tiên, cháu cứ tưởng là cậu ta là má»™t kép hát chuyên đóng vai đàn bà nhưng sau thấy cậu ta Ä‘eo kiếm, cháu không dám tưởng tượng như thế nữa. Hình như trong nhà có ngưá»i má»›i chết vậy, mặt mày á»§ rÅ©, cứ uống má»™t chén rượu, là như muốn khóc…
Má»i ngưá»i Ä‘á»u Ä‘oán chắc ngưá»i đó là Thanh Thanh chá»› không sai. Thôi Hy Mẫn nổi giận nói:
- Không cần chú kể lể lôi thôi những chi tiết ấy làm gì. Ai có rỗi thì giỠnghe nào!
Äiếm tiểu nhị thấy Hy Mẫn hung tợn, sợ hãi vô cùng, vá»™i lảng sang chuyện khác nói:
- Quý vị sắp phải lên đưá»ng ngay đấy ư?
Thừa Chí há»i:
- Sau rồi thế nào nữa, chú tiểu nhị?
Äiếm tiểu nhị đưa mắt nhìn Hy Mẫn rồi đáp:
- Vị Tướng công trẻ tuổi ấy Ä‘ang uống rượu thì nghe có tiếng chân ngưá»i lên thang, quay lại trông thấy má»™t cụ râu tóc bạc phÆ¡, tay cầm quài trượng. Vừa lên tá»›i trên lầu này, ông cụ má»›i chống mạnh quài trượng xuống sàn gác, những chén bát ở các bàn này Ä‘á»u nhảy cả lên.
Nghe nói tá»›i đây, Thừa Chí lo ngại quá, nghÄ© thầm: “Lão già hỠÔn Minh SÆ¡n gặp Thanh Thanh ở đây, thì nàng thoát sao khá»i tay lão ấy?â€
Äiếm tiểu nhị lại nói tiếp:
- Ông cụ ấy ngồi ở cái bàn cạnh Tướng công ná». Cụ ta vừa gá»i rượu và món ăn xong, lại có má»™t ông cụ nữa lên. Lạ quá, trước sau có tất cả bốn ông cụ lên ăn uống. Ông nào ông nấy Ä‘á»u râu tóc bạc phÆ¡ mặt đỠhồng. Có ông cầm đôi Ä‘oản kích, có ông cầm roi da. Má»—i ngưá»i ngồi má»™t bàn, không ông nào nhìn ông nào, bốn ông ngồi xung quanh Tướng công ná». Cháu Ä‘ang ngạc nhiên không hiểu các ông ấy định giở trò gì, thì lúc ấy mụ ăn xin già lên. Ông tài phú chúng cháu định lên tiếng Ä‘uổi mụ ta Ä‘i. NgỠđâu, bá»—ng nghe keng má»™t tiếng. Hà! Tướng công thá»­ Ä‘oán xem là cái gì?
Thôi Hy Mẫn vá»™i há»i:
- Cái gì thế?
Äiếm tiểu nhị đáp:
- Thật không ai có thể tưởng được, tiếng keng ấy là thoi bạc lá»›n cá»§a mụ ném ra mặt quầy. Rồi mụ chỉ tay vào mặt bốn ông cụ vá»›i vị Tướng công ná» và nói: “Mấy ngưá»i kia ăn bao nhiêu, tính cả vào phần tôi, tôi trả hết.†Äấy quý vị xem, có mụ ăn xin nào lại tiêu sang đến thế chưa?
Càng nghÄ© càng lo, Thừa Chí nghÄ©: “Bốn ông già hỠÔn đã khó địch rồi, lại thêm mụ Hà Hồng Dược nữa thì nàng chống sao nổi?â€
Càng nói càng cao hứng, tiểu nhị nói đến nỗi nước miếng bắn tung tứ phía mà vẫn nói:
- NgỠđâu mấy ngưá»i kia cứ cúi đầu ăn uống, không thèm đếm xỉa đến mụ kia. Mụ ăn xin tức giận quá, thét lá»›n má»™t tiếng, giÆ¡ tay ném má»™t đạo bạch quang, nhắm ông già cầm quài trượng bắn tá»›i.
Thôi Hy Mẫn nói:
- Thôi đi, chú đừng có nói dóc nữa. Chẳng lẽ mụ ấy lại biết phi kiếm hay sao?
Äiếm tiểu nhị vá»™i cãi:
- Cháu không nói dóc đâu. Tuy không phải là phi kiếm nhưng cháu chắc cÅ©ng có mấy thành giống phi kiếm thá»±c. Rồi ông già ná» giÆ¡ đôi đũa lên, chỉ nghe thấy “kinh koong, kính koong†má»™t hồi, trên hai chiếc đũa đã xâu má»™t tràng cái gì bóng nhoáng. Cháu liếc mắt nhìn trá»™m… Trá»i Æ¡i! Quý vị khách quan có biết là cái gì không?
Hy Mẫn há»i:
- Cái gì thế?
Äiếm tiểu nhị kéo tay Hy Mẫn tá»›i cạnh má»™t cái bàn, rồi nói:
- Äây, Tướng công thá»­ xem?
Trên mặt bàn có má»™t cái lá»—, tiểu nhị lấy má»™t chiếc đũa cắm vào, vừa lá»t, không to và cÅ©ng không nhá» hÆ¡n, rồi nói:
- Ông già ấy cầm chiếc đũa xoay má»™t cái là cắm vào trong mặt bàn ngay. Chỉ miếng võ này cÅ©ng đủ thấy ông ta không phải là tay tầm thưá»ng, phải không Tướng công? Mụ ăn xin biết địch không nổi ông ta liá»n chạy luôn. Sau đó, vị Tướng công trẻ tuổi cùng vá»›i bốn ông già Ä‘i má»™t lúc. Cháu má»›i hay năm ngưá»i đó cùng má»™t bá»n, bày sẵn trận thế để đối phó mụ ăn xin kia.
Thừa Chí há»i:
- HỠđi vỠhướng nào?
Äiếm tiểu nhị đáp:
- Há» Ä‘i vá» làng Lương Hương ở phía Tây. Mấy ông già và Tướng công tuổi trẻ Ä‘i không bao lâu, mụ ăn xin quay trở lại, đóng hai con quái vật ở góc tưá»ng kia, lại cho cháu má»™t miếng bạc, dặn cháu canh nom há»™, đừng để cho ai đụng tá»›i. Mấy ngày hôm nay, thiên hạ đại loạn, ông chá»§ tiệm chúng cháu định đóng cá»­a nghỉ vài ngày nhưng bà chá»§ không chịu, nhá» vậy cháu má»›i kiếm được má»™t ít bổng lá»™c…
Trong khi tiểu nhị Ä‘ang lẩm bẩm nói, Thừa Chí đã nhảy ra tá»›i cá»­a, phi thân lên mình ngá»±a kêu gá»i:
- Chúng ta đuổi theo mau!
Hãy nói Thanh Thanh bữa nỠbực mình ra đi, trong lòng đau đớn vô cùng, nàng quyết tâm đem hũ tro (hài cốt của mẹ nàng) lên trên đỉnh núi Hoa Sơn để chôn cùng với cha nàng, rồi tự tử luôn cạnh mộ của cha mẹ.
Nàng nghÄ©: “Ta cô độc má»™t thân má»™t mình, lại gặp phải ngưá»i yêu bạc tình, kết cục Ä‘au khổ như nhiện thá»i.â€
Càng nghĩ càng tự thương tự liên.
Ngày hôm ấy, tá»›i huyện Uyển Bình, vào nghỉ chân trong tá»­u lâu, không ngá» lại gặp bốn anh em hỠÔn và Hà Hồng Dược. Sau Ôn Minh SÆ¡n giở má»™t miếng ná»™i công tuyệt kỹ ra, Hà Hồng Dược tá»± biết mình địch không nổi liá»n rút lui ngay. Thanh Thanh đã có lòng quyết tá»­ nên thấy không kinh hãi gì cả. Nàng chỉ sợ bốn ông lão giết nàng tại chá»—, không làm tròn lá»i trối trăn cá»§a mẹ lúc sắp chết. Sau nàng nghÄ© ngay được má»™t kế, Ä‘i tá»›i trước mặt Ôn Minh Äạt vái chào, lá»›n tiếng nói:
- Ôn trưởng vẫn mạnh giá»i đấy ạ?
Rồi nàng Ä‘i tá»›i chào từng ngưá»i má»™t. Bốn anh em hỠÔn thấy nàng thản nhiên không có vẻ gì sợ hãi gì cả, Ä‘á»u ngạc nhiên đưa mắt nhìn nhau.
Thanh Thanh cưá»i nói:
- Bốn ông đi đâu thế?
Ôn Minh Äạt há»i lại:
- Cháu cũng đi đâu thế?
Thanh Thanh đáp:
- Cháu có hẹn vá»›i ngưá»i bạn há» Viên gặp nhau ở đây. NgỠđâu đến giá» vẫn chưa thấy y đến?
Nghe tới tên của Thừa Chí, bốn anh em hỠÔn, như kính cung chỉ điểu (con chim vừa thoát chết trước mũi tên) đâu còn dám ở lại nơi đó nửa phút.
Ôn Minh Nghi quát lớn:
- Cháu theo các ông ngay đi.
Thanh Thanh giả bộ nói:
- Cháu còn phải chỠđợi ngưá»i bạn.
Nhanh như chá»›p, Ôn Minh NghÄ©a cách đó Ä‘iểm luôn yếu huyệt cá»§a nàng, kéo luôn ra khá»i tá»­u Ä‘iếm, rồi cùng cỡi má»™t con ngá»±a, phi thẳng ra ngoại thành. Bốn anh em hỠÔn cứ kiếm chá»— thật vắng ngưá»i mà Ä‘i, tá»›i má»™t cây cổ thụ, cùng nhảy xuống ngá»±a. Ôn Minh NghÄ©a quăng Thanh Thanh xuống, cất tiếng chá»­i rá»§a:
- Con tiện nhân vô sỉ này, ngày hôm nay trá»i xanh run rá»§i khiến mày lá»t vào tay chúng tao.
Thanh Thanh khóc lóc nói:
- Thưa ông, cháu có lầm lỗi gì đâu? Các ông tha thứ cho cháu, từ nay trở đi, các ông dạy bảo gì cháu cũng xin tuân theo.
Ôn Minh Nghĩa nói:
- Mầy còn muốn sống ư?
Vừa nói, y vừa rút luôn thanh đoản kiếm ra. Thanh Thanh vẫn khóc lóc nói:
- Ông Ba, mẹ con là con gái cá»§a ông, cháu xin ông má»™t Ä‘iá»u này.
Minh Sơn nói:
- Hôm nay mầy thế nào cũng chết.
Thanh Thanh khóc nói:
- Cháu chỉ xin ông giúp cho má»™t việc là sau khi cháu chết, xin ông bắn tin cho ngưá»i bạn há» Viên cá»§a cháu hay, bảo y Ä‘i kiếm báu vật Ä‘i, khá»i phải chá» cháu nữa.
Bốn anh em nghe nàng nói tá»›i ba chữ “Kiếm vật báu†đá»u động lòng tham cùng lên tiếng há»i:
- Mầy vừa nói gì thế?
Thanh Thanh đáp:
- Thể nào cháu cÅ©ng phải chết rồi, việc bí mật này cháu không thể nói cho ai hay được. Cháu chỉ mong ông gởi lá»i chào ngưá»i bạn cá»§a cháu thôi.
Nói xong nàng xé má»™t mảnh vạt áo, móc túi lấy mÅ©i kim để trong bao kim chỉ ra, chích vào đầu ngón tay cho chảy máu rồi viết vào mảnh vải. Bốn anh em hỠÔn cứ luôn mồm há»i nàng nếu nàng kiếm vật báu gì thế. Nàng làm thinh cứ cúi đầu viết.
Xong đâu đấy, nàng liá»n giao cho Ôn Minh SÆ¡n và nói rằng:
- Ông Ba, ông đừng đưa thẳng tay cho y, nhá» ngưá»i khác Ä‘em tá»›i tá»­u Ä‘iếm ở huyện Uyển Bình mà lúc nãy cháu ngồi chỠđợi là được rồi!
Tuy giả bộ làm ra như vậy nhưng hễ nghĩ tới Thừa Chí bạc tình, nàng lại ứa hai hàng lệ.
Thấy nàng thương tâm như vậy, bốn anh em há» có biết đâu là nàng làm ra trò để lừa dối ngưá»i, cứ xúm quanh để xem. Nàng viết: “Kính thưa Thừa Chí đại ca, Ä‘á»i này chúng ta không sao tái ngá»™ được nữa. Những vật báu cá»§a cha em để lại, xin tặng anh tất cả. Vậy anh cứ việc Ä‘i đào lấy, không phải chỠđợi em nữa.
Nay kính, Thanh Thanh.â€
Ôn Minh NghÄ©a quát há»i:
- Những vật báu gì thế? Chẳng lẽ cháu cũng biết nơi chôn giấu hay sao?
Thanh Thanh gật đầu. Ôn Minh Nghĩa nói:
- Quân xảo quyệt, mầy định lừa dối chúng tao phải không? Sự thật không có vật báu gì hết. Hồi mồ mả cha mầy đã lừa dối chúng tao một trận rồi. Bây giỠđến lượt mầy lại muốn giở cái trò ấy ra phải không?
Thanh Thanh cúi đầu làm thinh, thò tay vào trong vạt áo, cởi ngầm đôi bướm ngá»c buá»™c lên dây Ä‘eo ở trước ngá»±c ra. Äôi bướm ngá»c này cÅ©ng là bảo vật trong mưá»i cái hòm ná», khi Ä‘em bán lấy tiá»n, nàng thấy nó xinh đẹp và trông như bướm thá»±c, nàng má»›i giữ lại để Ä‘eo trong ngưá»i. Lúc đứng dậy, nàng giả bá»™ đánh rÆ¡i đôi bướm ngá»c, rồi nói:
- Tin hay không tùy các ông. Muốn giết thì các ông cứ việc ra tay đi.
Nghe tiếng kêu “cạch†má»™t cái, bốn anh em há» Ä‘á»u nhìn xuống đất, thấy má»™t đôi bướm ngá»c rất đẹp rÆ¡i cạnh chân nàng. Thanh Thanh vá»™i cúi xuống nhặt hai con bướm lên. Làm giặc mấy chục năm, anh em hỠÔn biết ngay đôi bướm ngá»c ấy giá trị liên thành, Ä‘á»u đỠngầu mắt lên, trống ngá»±c đập mạnh đồng thanh quát há»i:
- Vật này mầy lấy ở đâu thế?
Thanh Thanh vẫn làm thinh như trước. Ôn Minh Sơn nói:
- Cháu chịu nói rõ chỗ giấu vật báu cho các ông hay, các ông sẽ tha chết cho.
Thanh Thanh đáp:
- Hai con bướm này cháu lấy ở trong những hòm châu báu đấy. Theo tá» bản đồ cá»§a cha cháu để lại, cháu vá»›i Viên đại ca đã Ä‘i đào được mưá»i hòm châu báu. Vì hai ngưá»i không vác nổi cho nên chúng cháu chỉ lấy tạm vài món ra để tiêu xài tạm. Cháuthấy đôi bướm này hay hay, giữ lại Ä‘eo chÆ¡i. Chúng cháu đã hẹn nhau lần này sẽ Ä‘i lấy hết mưá»i hòm châu báu ấy. NgỠđâu, các ông…
Nói xong nàng lại khóc. Bốn ông cụ đứng ra má»™t bên thì thầm bàn tán. Há» tin võ nghệ cá»§a há» cao cưá»ng hÆ¡n Thanh Thanh nhiá»u nên không sợ nàng bôn tẩu.
Ôn Minh Äạt nói:
- Theo nó thì những châu báu đó là chuyện có thật đấy.
Minh Nghĩa nói:
- Chúng ta buộc nó phải dẫn anh em mình đi đào.
Ba ngưá»i kia Ä‘á»u gật đầu. Minh SÆ¡n nói:
- Trước hết hãy lừa dối nó là chúng ta vui lòng tha cho nó khá»i chết. Chá» tá»›i khi kiếm được số châu báu đó rồi, anh em mình sẽ trừng trị nó sau.
Ôn Minh Ngô nói:
- Phải đấy, khi đào những châu báu đó ra rồi, chúng ta chôn sống nó vào trong hố ấy, để khi thằng nhãi con hỠViên tới, sẽ đào thấy của quý ấy, có phải hay không?
Ba ngưá»i kia Ä‘á»u cả cưá»i, rồi cùng nói:
- à kiến của chú Năm hay lắm!
Bàn định xong, bốn ngưá»i nghÄ©: “Lần này vừa lấy được cá»§a, lại rá»­a được mối căm há»n bấy lâu nay.â€
Bốn anh em Ä‘á»u há»›n hở quay trở lại uy hiếp Thanh Thanh. Lúc đầu, nàng còn giả bá»™ không nghe, cứ khăng khăng không chịu Ä‘i, sau mãi má»›i bằng lòng vậy. Nàng nói:
- Nơi chôn những hòm châu báu ở trên đỉnh núi Hoa Sơn.
Nàng định dẫn anh em hỠÔn lên trên đỉnh núi Hoa SÆ¡n, tìm kiếm được nÆ¡i chôn cất thi hài cho cha mình, và nhân lúc anh em há» Ä‘ang đào bá»›i sẽ chôn luôn hài cốt cá»§a mẹ nàng vào đấy, rồi rút kiếm ra tá»± tá»­. Lá»i nói cá»§a nàng rất hợp lý, nên bốn anh em hỠÔn má»›i bị mắt lừa.
Năm xưa, anh em hỠÔn dùng gian mưu bắt được Kim Xà Lang Quân, bắt Hạ đại hiệp phải đưa đi tìm của. Hạ đại hiệp cũng đã dẫn anh em hỠÔn lên núi Hoa Sơn.
Kiếm mãi không thấy châu báu chôn ở đâu cả, mà Kim Xà Lang Quân lại đột nhiên mất tích.
Nhưng trong thâm tâm cá»§a anh em hỠÔn đã chôn sâu ấn tượng “vật báu thể nào cÅ©ng chôn ở trên núi Hoa SÆ¡n.†Năm xưa Trưá»ng Xuân Cá»­u cùng vá»›i vị hòa thượng đã lên đỉnh núi Hoa SÆ¡n tìm kiếm cÅ©ng do thế mà nên.
Bốn anh em hỠÔn liá»n dẫn Thanh Thanh Ä‘i ngay tức thì, sợ Thừa Chí Ä‘uổi theo kịp, Ä‘i cả ban đêm, không dám nghỉ ngÆ¡i ở đâu cả.
Ngày hôm đó, năm ngưá»i Ä‘i tá»›i ranh giá»›i tỉnh SÆ¡n Tây. Äã mấy đêm ngày liá»n không nghỉ ngÆ¡i rồi, nên ai nấy Ä‘á»u mệt lả, đành phải vào má»™t khách Ä‘iếm ná» nghỉ chân. Minh NghÄ©a háu đói nhứt và ăn cÅ©ng rất khá»e, cứ luôn miệng gá»i Ä‘em cÆ¡m nước lên. Tiểu nhị vừa bưng thức ăn lên, Ôn Minh NghÄ©a không gá»i ai cả, sà vào ăn ngay. Ba ngưá»i kia và Thanh Thanh vừa ngồi vào bàn bá»—ng nghe Minh NghÄ©a kinh hãi la lá»›n, tay gắp má»™t vật gì ở trong bát lên, rồi cả ngưá»i cứng đỠnhư tượng đá vậy. Bốn ngưá»i Ä‘á»u thất kinh, đưa mắt nhìn con vật Minh NghÄ©a vừa gắp lên má»›i hay là má»™t con nhện Ä‘en thật lá»›n. Minh Äạt rá» tay ngưá»i em, thấy đã giá lạnh, mÅ©i cÅ©ng không có hÆ¡i thở rồi. Ôn Minh NghÄ©a vừa sợ hãi vừa tức giận, túm ngá»±c tên tiểu nhị giÆ¡ cao tay vứt mạnh xuống đất chỉ nghe “đạch†má»™t tiếng, tên ná» hai chân gãy gục và chết giất liá»n.
Ôn Minh SÆ¡n chạy ra túm ngá»±c ngưá»i trưởng quầy, tay cầm đôi đũa gắp con nhện quát há»i:
- Mi táo gan thật, dám mưu toan hại mạng? Cái này là cái gì?
Sợ hãi đến mất hồn vía, tên trưởng quầy van lơn, phân trần:
- Tiểu điếm đã mở hơn bảy mươi năm rồi, trong bếp lại thanh khiết vô cùng. Không… Không… hiểu… tại sao lại… có vật này…
Minh SÆ¡n nắm má dưới tên ná» bóp mạnh má»™t cái, cả cái quai hàm rá»i hẳn ra, không sao mím môi lại được. Minh SÆ¡n liá»n nhét con nhện vào mồm trưởng quầy, chỉ trong giây phút và ngưá»i hắn ta thâm tím mà chết liá»n.
Lúc ấy trong tá»­u Ä‘iếm đã đại loạn, Minh Äạt má»™t tay vẫn nắm cổ tay Thanh Thanh, còn tay kia bồng xác Minh NghÄ©a. Minh SÆ¡n và Minh Ngô thì đập phá hết và giết chóc, chỉ trong chốc lát đã có bảy tám mạng ngưá»i bị chết oan, rồi còn châm lá»­a thiêu tá»­u Ä‘iếm ấy ra tro. Thấy anh em há» hung dữ quá, những ngưá»i Ä‘i đưá»ng chỉ đứng tận đằng xa mà nhìn chá»› không ai dám tá»›i can thiệp cả.
Ba anh em hỠÔn Ä‘em xác Minh NghÄ©a ra cánh đồng chôn cất, rồi dắt Thanh Thanh vào má»™t cổ miếu nghỉ ngÆ¡i. Ba anh em vừa bị thương vừa phẫn ná»™, Ä‘á»u không hiểu tại sao con nhện lại độc đến thế?
Thấy thá»§ Ä‘oạn cá»§a NgÅ© Äá»™c giáo độc ác quá đỗi, Thanh Thanh nghÄ© thầm: “Äấy tất nhiên là hành vi cá»§a NgÅ© Äá»™c giáo và chắc mụ Hà Hồng Dược Ä‘ang theo dõi bá»n chúng ta cÅ©ng nên?â€
Ngày hôm sau, bốn ngưá»i vào khách Ä‘iếm ăn cÆ¡m, bắt ngưá»i làm trong Ä‘iếm phải nếm thá»­ trước má»›i dám ăn. Äi được mấy ngày, má»™t đêm, trong chuồng ngá»±a bá»—ng có tiếng ngưá»i ồn ào, và tiếng Ä‘iếm tiểu nhị kêu là có ngưá»i ăn trá»™m ngá»±a. Minh Ngô nổi giận, Ä‘i xuống xem xét, sắp tá»›i chuồng ngá»±a, bá»—ng nghe trong bóng tối có tiếng “sịt†má»™t cái, thấy má»™t tia nước phun tá»›i Minh Ngô lùi vá» phía sau để tránh nhưng không kịp, nước đó đã phun đầy mặt. Mặc dầu hai mắt không mở được nhưng nhá» có võ nghệ khá cao, Minh Ngô rút roi ra, nhắm phía tia nước vá»t tá»›i quất luôn má»™t cái, đánh trúng kẻ ám hại gẫy gục xương sống.
Một tên khác quát lớn:
- Lão huynh còn muốn đánh nữa phải không?
Vừa nói tên ná» vừa bổ búa xuống. Minh Ngô quay nhuyá»…n tiên lại quấn luôn cả ngưá»i lẫn búa cá»§a địch, giÆ¡ lên quất mạnh xuống má»™t cái. Ngưá»i ná» bị văng sang góc tưá»ng, không kịp kêu la, đã vỡ sá» chết liá»n.
Tưởng chỉ có vài tên trá»™m quèn thôi, Minh Äạt và Minh SÆ¡n nghÄ© rằng má»™t mình Minh Ngô cÅ©ng dư sức đối phá» rồi nên cứ ở trên lầu nằm nghÄ©. Sau nghe tiếng kêu la cá»§a Minh Ngô khác thưá»ng Ä‘á»u giá»±t mình chạy xuống xem, má»›i hay Minh Ngô hai tay dụi mắt kêu Ä‘au. Minh Äạt chạy lại bồng lấy em, còn Minh SÆ¡n nhảy ra bên ngoài tra xét tung tích cá»§a địch, nhưng không thấy gì, liá»n quay trở vào cùng anh bồng MinhNgô lên lầu. Vừa tá»›i cá»­a phòng, thấy Minh Ngô đã tắt thở rồi, cả hai ông anh Ä‘á»u gục xuống thi hài em mà khóc lóc. Mặt mày Minh Ngô bị thuốc độc ăn nát bét. Minh Äạt càng nhìn càng xót thương giận dữ nói:
- Hai mươi năm trước, tên Kim Xà ác tặc bá»—ng tẩu thoát khá»i tay anh em chúng ta. Lúc ấy chân tay bị cắt đứt hết gân mạch và đã trở nên phế nhân rồi, thì còn chạy sao nổi? Nên anh đã nghÄ© bá»n NgÅ© Äá»™c giáo cứu y…
Minh Sơn nói:
- Chính thế, có ngỠđâu bá»n NgÅ© Äá»™c giáo lại gây hấn ngầm vá»›i anh em ta. Lần này, chúng ta và bá»n chúng Ä‘á»u được Tào Hóa Thuần má»i vào trong Kinh mưu đồ đại sá»±, tuy không thành công nhưng chúng ta vá»›i chúng không có thù oán gì vá»›i nhau, tại sao chúng lại theo dõi và giở thá»§ Ä‘oạn độc ác đốc vá»›i chúng ta như thế này?
Ngẫm nghÄ© giây lát, Minh Äạt bá»—ng nhảy lên la lá»›n:
- Tên Kim Xà ác tặc dùng các thứ thuốc độc lợi hại vô cùng.
- Chẳng lẽ nó vá»›i NgÅ© Äá»™c giáo có liên hệ gì chăng?
Minh SÆ¡n cÅ©ng sá»±c tỉnh ngá»™ liá»n nói:
- Äúng thế đấy.
Hai ngưá»i nghÄ© lại những pha trò thù độc ác cá»§a Kim Xà Lang Quân ở Từ Châu, Thạch Lương Ä‘á»u sợ hãi vô cùng. Bàn định ná»­a ngày, hai anh em chôn Minh Ngô xong, quyết tâm lên núi Hoa SÆ¡n trước, chỠđào bảo vật xong, má»›i Ä‘i kiếm bá»n NgÅ© Äá»™c giáo để trả thù. Sợ bá»n Hà Hồng Dược hãm hại ngầm, hai anh em hỠÔn không những ăn uống rất cẩn thận mà đêm tá»›i cÅ©ng không dám vào khách sạn ngá»§ trá».
Hôm đó hai anh em dắt Thanh Thanh vào má»™t tòa cổ miếu đổ nát để nghỉ ngÆ¡i. Muốn được yên trí ngá»§ má»™t giấc ngon lành, Minh Äạt khuân luôn hai tảng cối đá lá»›n chặn cá»­a trước và cá»­a sau. Ngá»§ tá»›i giữa đêm, bá»—ng nghe đằng sau tượng phật có tiếng động “chít chít†đưa ra. Thoạt tiên, hai anh em tưởng lầm là lÅ© chuá»™t ra kiếm ăn nên không thèm để ý tá»›i, lim dim sắp sá»­a ngá»§ lại. Minh SÆ¡n bá»—ng ngá»­i nghe có mùi thÆ¡m đưa tá»›i, trong ngưá»i khoan khoái vô cùng, cảm thấy toàn thân nhẹ bá»—ng và Ä‘i trên mây.
Nhưng y bá»—ng rùng mình ngồi nhổm dậy, sá»±c tỉnh ngá»™ ngay, quát lá»›n má»™t tiếng, nhảy phắt lên. Tuy việc xảy ra rất đột ngá»™t nhưng dù sao Minh Äạt cÅ©ng là tay giang hồ lão luyện, y liá»n kéo Thanh Thanh rồi cùng nhảy lên trên bàn thá». Dưới ánh trăng lá» má», hai ngưá»i trông thấy Minh SÆ¡n Ä‘ang múa quài trượng đánh tứ phía bốn bá». Bá»—ng nghie má»™t tiếng động rất lá»›n, thì ra tượng phật đã bị quài trượng cá»§a Minh SÆ¡n đánh sạt má»™t góc.
Phía sau tượng có hai thằng bé áo vàng nhảy ra. Má»™t tên múa Ä‘ao nhảy vào tấn công Minh SÆ¡n, còn tên kia cầm ống đồng thổi khói độc phun ra. Minh Äạt lấy hai cái tụ tiá»…n (tên trong tay áo) ném luôn ra. Hai tên nhá» bị ám khí xuyên qua ngá»±c chết liá»n, Minh SÆ¡n vẫn múa quài trượng đánh đập lung tung.
Minh Äạt vá»™i gá»i:
- Chú Ba hết kẻ địch rồi.
Minh SÆ¡n hình như không nghe, vẫn cứ múa đánh như cÅ©, thì ra đầu óc y đã bị hÆ¡i độc làm mê ám. Minh Äạt muốn xông vào hãm quài trượng cá»§a ngưá»i anh lại nhưng Minh SÆ¡n càng múa càng nhanh, không có kẽ hở nào để nhảy vào.
Äang vô kế khả thi, đột nhiên Minh Äạt thấy Minh SÆ¡n quay đầu trượng lại đâm mạnh vào ngá»±c má»™t cái, miệng há»™c máu tươi ra ngã nằm thẳng cẳng, chỉ trong vài ngày, ba ngưá»i ông ngoại đã bị bá»n NgÅ© Äá»™c giáo giết chết.
Tuy xưa nay không ưa gì ông ấy thật nhưng thấy tình cảnh bi đát như vậy, nàng cÅ©ng phải động lòng thương xót. Minh Äạt lẳng lặng bồng xát Minh SÆ¡n ra ngoài chôn cất.
Tánh nết rất cứng cá»i và ương ngạnh, Minh Äạt không ứa má»™t giá»t nước mắt, đứng trước má»™ Minh SÆ¡n vái mấy cái rồi nói vá»›i Thanh Thanh rằng:
- Ta sẽ giết những kẻ thù rồi đưa ngưá»i trở lại nÆ¡i này hành quyết cúng tế ba anh em.
Thanh Thanh rÆ¡i lệ chẳng đáp ná»­a lá»i, vì nàng hiểu rõ tính tình cá»§a Minh Äạt rất là ác độc. Những ngưá»i ông ngoại cá»§a nàng từ trước đến này vẫn không bao giá» từ bá» tính hiểm độc và tham lam.
Thanh Thanh tá»± hiểu Minh Äạt khống chế nàng để làm con tin chá» sau khi chiếm bảo vật rồi sẽ mổ tim nàng để tế má»™.
Tế má»™ xong, Minh Äạt đưa Thanh Thanh vào khách Ä‘iếm, trói gô nàng nằm lên giưá»ng.
Trá»i tối dần!
Thanh Thanh bị trói nằm trên giưá»ng nhá»› tá»›i Thừa Chí. Nàng giận chàng vì chàng có quá nhiá»u ngưá»i con gái theo chàng.
Thanh Thanh ngộ nhận Uyển Nhi và A Chín đã có tình với Thừa Chí nên nổi cơn ghen tức bỠđi.
Và vì vậy, nàng má»›i gặp khốn khổ thế này. Thanh Thanh rÆ¡i nước mắt, sá»± thật trong thâm tâm cá»§a nàng chẳng còn muốn sống làm gì trên thế gian nữa vì nàng nghÄ© mình đã mất ngưá»i yêu.
Trá»i trở vá» khuya, trong khách Ä‘iếm đã im vắng tiếng ngưá»i, chỉ còn Minh Äạt nằm Ä‘á»c quyển sách gì đó.
Chợt nghe có tiếng động thật khẽ ở phía ngoài cửa sổ. Tiếng động như chiếc lá rơi.
Là má»™t kẻ giang hồ lão luyện, Minh Äạt hiểu ngay có kẻ Ä‘ang tá»›i đứng bên cá»­a sổ rình rập.
Ông ta nhá»m ngưá»i lên nhẹ như sợi tÆ¡ hồng, bước lại gần bên cá»­a sổ lắng tai nghe.
Tiếng động phía ngoài mạnh hÆ¡n, hình như ngưá»i kia Ä‘ang sắp sá»­a bá» chạy vì phát giác bên trong có ngưá»i.
Soạt!
Lẹ như chá»›p, Minh Äạt mở toang cánh cá»­a sổ phóng ra ngoài vừa lúc ba mÅ©i phi tiêu bắn vào mặt lão.
Minh Äạt đưa tay bắt lấy ba mÅ©i phi tiêu đưa mắt nhìn thì nhận ra có má»™t chiếc bóng chạy đằng xa.
Không bá» lỡ cÆ¡ há»™i, Minh Äạt phóng mình Ä‘uổi theo chiếc bóng kia thật gấp. Lão nhất định bắt xem tên kia là ai.
Phía trước chiếc bóng kia cứ chạy, đằng sau Minh Äạt rượt theo thật gấp.
Ra tới ngoại ô chiếc bóng kia chợt biến mất chẳng hiểu đi đằng nào.
Minh Äạt ngưng bước đưa mắt nhìn quanh khắp tìm chiếc bóng kia xem Ä‘ang trốn ở nÆ¡i nào.
Bỗng lão kêu lên:
- Chết! Ta đã trúng kế “Äiệu hổ ly sÆ¡n†cá»§a mụ Hà Hồng Dược rồi!
Minh Äạt khẩn cấp chạy trở vá» khách Ä‘iếm, vừa tá»›i đã thấy cánh cá»­a phòng mở toang.
Lão đưa mắt nhìn vào trong thì không còn trông thấy Thanh Thanh nữa. Lão phóng ngưá»i vào nhận ra còn mấy sợi dây trói cô gái bị cắt đứt bởi má»™t loại kiếm rất sắc.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên kẻ kia đã bắt cóc Thanh Thanh Ä‘i từ lúc Minh Äạt rượt theo chiếc bóng kia…
* * *
Thật thế, kẻ bắt cóc Thanh Thanh chẳng ai khác hơn là Hà Hồng Dược.
Mấy ngày qua, ả này đã theo sát bên lưng anh em Minh Äạt và ả đã cho đánh độc chết ba ngưá»i, giỠả dùng quá»· kế bắt Thanh Thanh.
Hà Hồng Dược bắt cóc nàng không phải vì bảo vật như Minh Äạt mà chỉ vì mối tình hận năm xưa.
Hà Hồng Dược nhất định bắt buá»™c nàng phải đến tá»›i chá»— trú ngụ cá»§a Kim Xà Lang Quân để tìm ngưá»i yêu cÅ© và sau đó sẽ giết nàng thay thế cho mẫu thân nàng.
Cái ghen của bà ta quả thật là kinh khủng chưa từng trông thấy trên mặt giang hồ. Thanh Thanh vẫn hiểu như thế, nhưng cũng chỉ vì ghen tức Uyển Nhi và A Chín mà nàng bỠđi và nàng không cần đến cái mạng sống của nàng nữa. à định của nàng cũng tự quyết trước mộ phần của song thân sau khi mai táng.
Trưa nay, Hà Hồng Dược dẫn Thanh Thanh Ä‘i trên má»™t con đưá»ng vắng vẻ. Thanh Thanh nhìn phía trước có hai ngưá»i Ä‘ang Ä‘i sát bên nhau.
Má»™t ông đạo sÄ© già và má»™t ngưá»i lái buôn đứng tuổi vừa Ä‘i vừa trò chuyện. Thanh Thanh nhận ra hai ngưá»i đó là Má»™c Tang đạo nhân và đại sư huynh cá»§a Thừa Chí, Hoàng Chân. Nàng biết rõ hai ngưá»i ấy võ nghệ giá»i hÆ¡n mụ ăn xin này nhiá»u nhưnghá»… cứ hÆ¡i cá»­ động má»™t tí là bị năm ngón tay chất độc cá»§a mụ nỠđâm vào cổ há»ng liá»n.
Lại nghe tiếng Hoàng Chân cưá»i nói:
- Trong vài ngày nữa, sư phụ cháu thế nào cÅ©ng hồi sÆ¡n, và tiểu sư đệ má»™t hay hai ngày cÅ©ng sẽ tá»›i, lúc ấy đạo trưởng khá»i lo không có đối thá»§ đánh cá».
Má»™c Tang hà hà cưá»i nói:
- Nếu không vì ham đánh mấy ván cá» thì lão đạo sÄ© này lên núi dá»± buổi há»p cá»§a phái Hoa SÆ¡n các anh làm quái gì?
Vừa cưá»i vừa nói, hai ngưá»i càng Ä‘i càng xa. Di mãi rồi hai ngưá»i cÅ©ng lên tá»›i đỉnh núi hoa sÆ¡n. Biết võ nghệ cá»§a đệ tá»­ phái Hoa SÆ¡n cao siêu khôn lưá»ng lại thêm há» há»™i há»p trên núi, Hà Hồng Dược phải cúi đầu xuống, không dám sÆ¡ ý, rồi từ từ bò lên trên má»m núi, lấy dây thừng ra cá»™t vào cành cây cổ thụ, còn má»™t mẩu dây cá»™t vào thân mình vá»›i Thanh Thanh, cho thòng lòng xuống dưới vách núi.
Không tá»›i lưng chừng, Thanh Thanh bá»—ng trông thấy má»™t cái động nhá», liá»n nói:
- Ở đây này.
Trống ngá»±c đập thật mạnh, vì mấy chục năm nay, Hà Hồng Dược ngày đêm vẫn hằng mong nhá»› con ngưá»i phụ bạc, nay lại gặp gỡ nÆ¡i đây, có lẽ mình sẽ dầy vò y má»™t hồi, rồi đánh chết cho hả dạ nhưng cÅ©ng có lẽ mình không nhẫn tâm, và sẽ tha thứ cho chàng. NghÄ© tá»›i sá»± sắp gặp mặt đến nÆ¡i, mụ ta cảm thấy chân tay run bây bẩy, gan bàn tay toát mồ hôi lạnh. Mụ dùng tay phải bá»›i những gạch đã dá»±ng ở xung quanh cá»­a động cho rá»™ng để chui vào.
Cá»­a động này, Kim Xà Lang Quân xây rất chật hẹp, sau nhá» có Thừa Chí dùng Kim Xà kiếm phá rá»™ng nên bây giá» hai ngưá»i má»›i chui được vào không khó như trước nữa.
Äá» phòng Kim Xà Lang Quân tập kích, mụ ăn xin bắt Thanh Thanh phải bò vào trước, còn mụ ta theo sau. Vừa bò vào phía bên trong động, Thanh Thanh vừa khóc lóc rất thảm thiết. Tá»›i phía trong, thấy tối quá, Hà Hồng Dược phải đánh đá lá»­a, đốt dây thừng để soi sáng, rồi đưa cho Thanh Thanh cầm để chiếu lối Ä‘i. Thanh Thanh nghÄ©: “Lấy dây thừng thay Ä‘uốc thế này nhỡ cháy hết Ä‘oạn dây này thì lấy gì mà leo lên trở vá»? Äằng nào ta cÅ©ng đã định chết ở đây để được gần gÅ©i cha mẹ rồi nhưng chẳng lẽ mụ ta cÅ©ng không muốn trở vá» nữa chăng.â€
Sự thật thì Hà Hồng Dược cũng đã quyết được chết ở trên này rồi.
Càng Ä‘i vào sâu càng cảm thấy động này hình như không có ngưá»i ở, mụ ná» trong lòng càng sinh nghi. Äá»™t nhiên mụ ta nắm lấy cổ Thanh Thanh quát há»i:
- Ngươi vừa đánh lừa ta, ngưá»i sẽ chết khổ, chết sở!
Vào thêm mấy bước, dưới ánh sáng dây thừng hai ngưá»i trông thấy phía trước mặt có má»™t thạch thất rất rá»™ng. Hà Hồng Dược vá»™i cầm dây thừng ở tay Thanh Thanh lên soi, thấy bốn vách có khắc những đồ hình luyện võ, và còn thêm má»™t hàng chữ như sau: “Trá»ng báu bí thuật, tặng kẻ hữu duyên, vào trong cá»­a này, gặp há»a chá»› oán.â€
Tuy ở vá»›i nhau không lâu lắm nhưng bút tích cá»§a Kim Xà Lang Quân thế nào, Hà Hồng Dược có thể nhận ra ngay. Thấy chữ viết trên vách, mụ ta nhận ngay ra bút tích cá»§a ngưá»i yêu, nhưng mụ ta không thấy hình bóng Kim Xà Lang Quân đâu cả. Trong lòng Ä‘au đớn như bị dao cắt, mụ lá»›n tiếng kêu gá»i:
- Tuyết Nghi, anh ra đây đi!
Lát lâu không thấy trả lá»i, mụ định thần giây phút, quát há»i Thanh Thanh rằng:
- Y đi đâu rồi?
Thanh Thanh vừa khóc vừa chỉ xuống dưới đất, trả lá»i:
- Cha tôi ở dưới này!
Hai mắt tối sầm, Hà Hồng Dược vá»™i nắm tay Thanh Thanh, và suýt nữa đã bị chết giấc ngã lăn ra đó. Vá»›i má»™t giá»ng nói khàn khàn và run run, mụ ta há»i:
- Ngươi nói gì vậy?
Thanh Thanh đáp:
- Tôi nói là thi hài cha tôi được mai táng ở dưới đất này đấy!
Hà Hồng Dược ngẩn ngưá»i ra nói:
- Ồ… thế ra là… y… y đã chết rồi!
Lúc này, mụ ta không thể nào đứng vững được nữa, ngã ngồi phịch xuống tảng đá mà Kim Xà Lang Quân vẫn thưá»ng dùng để tá»a luyện ná»™i công, hai tay mụ ôm lấy đầu, trong lòng Ä‘au đớn hết sức. Ná»—i căm há»n từ mấy chục năm nay tiêu tan ngay trong chốc lát và những cảnh âu yếm xưa kia nay hiện cả ra trước mắt. Mụ khẽ nói:
- Cô mau ra ngoài kia đi! Tôi tha thứ cho cô đấy!
Lúc đó trông mụ ta rất thương hại. Thanh Thanh bỗng cảm thấy trong lòng nảy nở mối tình tương liên và thương xót. Nàng nghĩ tới cha mình phụ bạc mụ ta và Thừa Chí cũng phụ bạc mình. Vì mối dây đồng bịnh ấy, nàng đột nhiên chạy lại ôm lấy mụ ăn xin mà khóc lóc rất thảm thiết.
Hà Hồng Dược nói:
- Cô hãy mau may ra khá»i nÆ¡i này Ä‘i, kẻo để dây thừng này cháy thêm má»™t khúc nữa thì cô không còn hy vá»ng lên được tá»›i đỉnh núi này nữa đâu!
Thanh Thanh há»i:
- Còn bà thì sao?
Hà Hồng Dược đáp:
- Tôi ở lại đây với cha cô.
Hà Hồng Dược ngồi thừ mặt ra, chẳng nói chẳng rằng và cũng không thèm để ý gì tới Thanh Thanh nữa rồi bỗng nhiên như điên cuồng, ra tay cào đất lên.
Thanh Thanh giật mình há»i:
- Bà làm gì thế?
Hà Hồng Dược vẻ mắt thê thảm đáp:
- Tôi mong nhớ anh ta từ hai mươi năm nay rồi, tuy bây giỠkhông còn được gặp mặt anh ta nữa nhưng được trông thấy xương cốt anh ta cũng hả hê lắm rồi.
Thấy thần sắc cá»§a mụ ta thay đổi khác thưá»ng, Thanh Thanh vừa kinh ngạc vừa sợ hãi. Năm chiếc móc tay cá»§a Hà Hồng Dược rất lợi hại, khác gì cái bừa sắt, chỉ bá»›i trong chốc lát đã trông thấy má»™t đống xương tàn rồi. Äó là hài cốt cá»§a Kim Xà Lang Quân mà năm xưa đã do tay Thừa Chí chôn cất. Nhá» nÆ¡i động đó ở trên đỉnh núi cao ráo vô cùng nên xương cốt vẫn còn nguyên vẹn như xưa. Thanh Thanh gục xuống cạnh đống di cốt cá»§a cha mà khóc lóc thảm thiết. Khi bá»›i thấy cái sá», Hà Hồng Dược vá»™i ôm chặt lấy, vừa khóc vừa hôn, lá»›n tiếng kêu gá»i:
- Hạ lang, Hạ lang, em tới thăm anh đây!
Khóc chán, mụ ta lại còn ca hát những bài ca rất lạ. Thanh Thanh nghe nhưng không hiểu nổi lá»i ca ấy.
Trong những phút Ä‘iên rồ, Hà Hồng Dược cứ hôn lấy hôn để cái sỠấy. Äá»™t nhiên mụ thất thanh la lên má»™t tiếng. Thì ra mặt mụ đã bị vật gì rất nhá»n đâm phải má»™t cái.
Mụ vá»™i vàng cầm cái sỠấy tởi dưới ánh lá»­a để xem xét, má»›i hay bá»™ răng trong sá» có cắn chặt má»™t cái kim thoa nho nhá». Vì cái kim thoa ấy nhá» quá, nên không ai trông thấy. Hà Hồng Dược thò tay moi cái kim thoa ấy ra, ngỠđâu bá»™ răng cắn chặt quá không sao moi ra được. Chắc Kim Xà Lang Quân lúc chết đã cắn chặt cái kim thoa này, cho tá»›i khi xác thịt đã rữa hết mà vẫn còn cắn chặt trong mồm. Hà Hồng Dược phải thá»c hai ngón tay vào trong mồm cái sá», dùng sức giật mạnh má»™t cái, cả bá»™ răng rÆ¡i ra, và kim thoa cÅ©ng rÆ¡i theo xuống đất. Mụ nhặt lên lau chùi hết bụi bẩn, bá»—ng sắc mặt thay đổi hẳn, giận dữ quát há»i:
- Có phải tên mẹ cô là Ôn Nghi không?
Thanh Thanh gật đầu. Hà Hồng Dược vừa đau lòng, vừa uất hận, nghiến răng nói:
- Giá»i lắm, giá»i lắm, anh ta sắp chết mà còn vẫn nhá»› tá»›i con tiện tỳ ấy, cắn chặt cái kim thoa cá»§a nó trong mồm!
Trông thấy trên chiếc kim thoa có khắc hai chữ “Ôn Nghiâ€, mụ càng tức giận thêm, đôi mắt như nổ lá»­a, đột nhiên bá» kim thoa vào mồm nhai ngấu nghiến đến ná»—i bị kim thoa đâm, máu tươi chảy đầy mồm.
Thấy mụ ta như con hổ Ä‘iên, thần trí bấn loạn, Thanh Thanh biết mình cùng vá»›i mụ sắp chết đến nÆ¡i, liá»n mở túi ra, lấy chiếc hÅ© tro (hài cốt cá»§a mẹ) ra, đổ những tro đó vào trong hố. Hà Hồng Dược ngẩn ngưá»i ra giây lát rồi quát há»i:
- Cô làm gì thế?
Dốc hết hũ tro xong, Thanh Thanh vun đất lấp hố miệng lẩm bẩm cầu khẩn:
- Cha mẹ có linh thiêng, xin hiện vá» chứng giám cho con đã hoàn tất nguyện vá»ng “hợp táng má»™t huyệt†cá»§a cha mẹ rồi đó.
Hà Hồng Dược giằng lấy cái hÅ©, xem xét má»™t lúc, đã hiểu biết là cái gì rồi, liá»n quát há»i:
- Hũ này đựng tro hài cốt của mẹ cô phải không?
Thanh Thanh từ từ gật đầu. Hà Hồng Dược vung tay đánh luôn má»™t chưởng. Thanh Thanh lùi lại nhưng vẫn không tránh khá»i, bị cái chưởng ấy đánh trúng vai, loạng choạng suýt ngã. Hà Hồng Dược như Ä‘iên như cuồng, kêu gào thật lá»›n:
- Cấm hai ngưá»i được hợp táng má»™t nÆ¡i! Ta cấm…
Vừa la, mụ vừa bới lung tung, nhưng tro xương đã trộn lẫn với đất rồi, làm sao phân tách ra được? Lửa ghen bốc cháy, Hà Hồng Dược bới hết xương cốt của Kim Xà Lang Quân lên, la lớn:
- Ta phải thiêu hài cốt cá»§a anh thành tro, tung xuống núi Hoa SÆ¡n, cho nó bay bổng Ä‘i khắp má»i nÆ¡i, không bao giá» có thể tụ hợp vá»›i con tiện tỳ ấy được!
Thanh Thanh sợ quá, chạy lại quyết thí mạng, mong cướp lấy lại chá»— xương cốt đó. Nhưng võ nghệ cá»§a nàng kém mụ ta xa, má»›i đấu được vài hiệp đã bị mụ ấy giáng cho má»™t chưởng ngã lăn ra đất. Hà Hồng Dược cởi áo ngoài ra bá»c lấy chá»— hài cốt ấy để đốt. Mụ dùng khuá»·u tay trái đè lên mình Thanh Thanh không cho nàng nhổm dậy, tay phải quạt lá»­a cho bốc cháy lá»›n thêm. Chỉ trong giây lát, hài cốt đã bắt lá»­a, trong động khói tá»a um tùm, Hà Hồng Dược Ä‘ang ha hả cưá»i, đột nhiên ngá»­i mùi rất lạ xông lên mÅ©i liên ngạc nhiên rồi la lá»›n:
- Hạ lang, anh ác độc lắm!
Thanh Thanh cũng ngửi mũi thơm xông lên mũi, đang ngạc nhiên không hiểu mùi đó ở đâu ra thì bỗng thấy đầu óc choáng váng. Rồi nàng thấy Hà Hồng Dược quỳ xuống trước đống xương đang cháy, dùng mũi hít mạnh những làn khói thơm đang bốc lên, mồm kêu la rùm beng rằng:
- Hay lắm, hay lắm! Sự thật em cũng muốn chết bên cạnh anh mà!
Mụ bá»—ng ngẩng đầu lên ngắm nhìn Thanh Thanh, vẻ mặt trông rất ghê sợ. Thanh Thanh thét lá»›n má»™t tiếng, rảo cẳng chạy ra bên ngoài, vừa ra khá»i nÆ¡i đó vài trượng, đã mê man và chân tay bá»§n rá»§n, ngã lăn ra đất.
Hãy nói, hôm đó Thừa Chí ở tá»­u Ä‘iếm, trông thấy dấu hiệu cá»§a Hà Hồng Dược đóng trên tưá»ng, biết ngay là hiệu lệnh kêu gá»i giáo chúng cá»§a mụ để Ä‘uổi theo kẻ địch. Äồng thá»i Thanh Thanh đã lá»t vào tay anh em hỠÔn. Hai nhóm đó, bất cứ bên nào đắc thắng, Thanh Thanh cÅ©ng bị tai há»a. Thừa Chí càng nghÄ© tá»›i, càng lo sợ cho nàng, liá»n cấp tốc phi ngá»±a Ä‘uổi theo.
Suốt dá»c đưá»ng dò há»i, chàng má»›i hay trong bá»n anh em hỠÔn đã có ba ngưá»i bị trúng độc chết. Chàng càng lo lắng thêm, ngày đêm ăn nằm không yên. May thay, căn cứ vào sá»± theo dõi tung tích cá»§a chúng, chàng thấy cả hai nhóm ngưá»i Ä‘á»u Ä‘i vá» phía Hoa SÆ¡n. Nhá» vậy chàng đỡ phải lo ngại sẽ lỡ kỳ hẹn há»™i há»p.
Khi tá»›i núi Hoa SÆ¡n, Hồng Thắng Hải thấy bãi đất ở cạnh lương Ä‘inh có vẻ khác thưá»ng, liá»n dùng khí giá»›i đào thá»­ xem, ngỠđâu lại thấy thi hài cá»§a Ôn Minh Äạt chôn tại đó.
Thừa Chí nói:
- Hiện giá» chú Thanh đã lá»t vào tay bá»n NgÅ© Äá»™c giáo rồi, chúng ta phải mau Ä‘uổi theo lên núi Ä‘i.
An đại nương an ủi chàng rằng:
- Lúc này là thá»i kỳ há»™i há»p cá»§a phái Hoa SÆ¡n chúng ta, dù Má»™c lão sư phụ chưa vá», chỉ cần má»™t trong hai sư huynh có mặt trên đó cÅ©ng sư sức cứu cô ấy thoát nạn.
Thừa Chí nói:
- Bá»n NgÅ© Äá»™c giáo dám táo gan xông lên trên núi Hoa SÆ¡n chắc thế nào chúng cÅ©ng có sá»­a soạn trước nên má»›i dám tá»›i như vậy. Chúng ta chá»› có để cho các sư Ä‘iệt trong phái ta bị chúng đả thương.
Thôi Hy Mẫn nói:
- Cả Tổ sư gia cÅ©ng đã đến rồi, thì sợ quái gì bá»n chúng, chúng ta mau mau lên núi Ä‘i!
Má»i ngưá»i liá»n cỡi ngá»±a vào má»™t nhà nông, rồi vá»™i vàng lên núi. Lúc sắp lên tá»›i đỉnh núi, má»i ngưá»i bá»—ng trông thấy mấy chiếc ám khí nhá» bay vượt lên trên không phát ra những tiếng kêu “soẹt soẹtâ€, Thừa Chí mừng rỡ nói:
- Má»™c Tang đạo trưởng ở trên kia, ông ta ném ba quân cá» ra hiệu gá»i chúng ta đấy.
Nói Ä‘oạn, chàng cÅ©ng móc túi lấy ba quân cá» ra, ném thẳng lên trá»i. Má»™t lát sau, ba quân cỠấy bay lẩn vào trong đám mây, vài phút sau má»›i thấy rÆ¡i xuống.
Thôi Hy Mẫn khen rằng:
- Tiểu sư thúc, hồi này công lá»±c cá»§a sư thúc mạnh hÆ¡n trước nhiá»u.
Äang giÆ¡ tay ra định thâu hồi mấy quân cá» cá»§a mình, Thừa Chí bá»—ng thấy trên lưng chừng núi có mấy chiếc ám khí bay vá»t ra, chỉ nghe “leng keng†mấy tiếng, ba quân cá» cá»§a chàng đã bị những ám khí nỠđụng phải bắn ra phía sau, rÆ¡i cả xuống đất.
Chàng Ä‘ang ngạc nhiên thì bá»—ng thấy Thiết Toán Bàn Hoàng Chân cả cưá»i Ä‘i tá»›i. Thôi Hy Mẫn la lá»›n:
- Sư phụ, không ngỠsư phụ tới trước.
Vừa rồi, chàng vừa chạy tá»›i quỳ xuống vái ba cái. Chàng là ngưá»i trá»±c tính, khi nào trong lòng há»›n hở là lúc vái lạy đầu gõ xuống mặt đất rất mạnh, nên lúc đứng dậy, trán chàng vì va mạnh và mặt đá đã có hai ba chá»— xưng húp. Vừa thương vừa bá»±c tức, Tiểu Tuệ khẽ trách nhẹ chàng. Chàng chỉ nhe răng cưá»i khì, trông rất ngô nghê, ngốc nghếch. Thừa Chí cÅ©ng vá»™i tiếng lên chào. Vì nhá»› Thanh Thanh, chàng vá»™i há»i Hoàng Chân có trông thấy tung tích cá»§a Thanh Thanh ở đâu không? Hoàng Chân chưa nói gì thì bá»—ng hai con đưá»i ươi đột nhiên kêu la loạn xạ, rồi cứ cắm đầu chạy thẳng lên trên sưá»n núi.
Thôi Hy Mẫn nói:
- Nguy to, hai con đưá»i ươi chạy mất rồi!
Nói Ä‘oạn, chàng cất cẳng Ä‘uổi theo liá»n, Thừa Chí nói:
- Nơi đây là cố hương của chúng, vỠtới chốn cũ, tất nhiên chúng phải vui mừng chạy nhảy chớ? Thôi, cứ để mặc chúng!
Nhưng đôi súc vật này nuôi đã khá lâu rồi, sao lúc Ä‘i chúng không có vẻ gì luyến tiếc cả? Ai nấy Ä‘á»u ngạc nhiên vá» Ä‘iểm ấy.
Hai con đưá»i ươi càng lên càng cao. Thừa Chí Ä‘ang nhìn theo bá»—ng trông thấy trên vách núi có làn khói Ä‘en phun ra, mà nÆ¡i đó lại là thạch động chôn hài cốt Kim Xà Lang Quân, và cÅ©ng là nÆ¡i mình đã tìm được vật báu. Chàng Ä‘ang ngạc nhiên chưa hiểu tại sao thì thấy hai con đưá»i ươi ở phía trên con cứ chỉ trá» ra hiệu, hình như gá»i mình lên trên ấy vậy. Tiểu Tuệ cÅ©ng trông thấy liá»n nói:
- Thừa Chí đại ca, hình như hai con đưá»i ươi không phải bôn tẩu đâu. Chúng Ä‘ang gá»i anh đấy.
Thừa Chí trả lá»i:
- Äúng thế.
Chàng giÆ¡ tay ra hiệu, chàng Câm hiểu ý gật đầu liá»n chạy vá» thạch thất lấy Ä‘uốc và thừng ra, rồi cùng má»i ngưá»i leo lên triá»n núi.
Thừa Chí nói:
- ÄÆ°á»ng lối Ä‘i lên trên động chỉ có tôi thuá»™c hÆ¡n hết, vậy để mình tôi Ä‘i thôi.
Nói Ä‘oạn, chàng xé vạt áo chia ra làm hai mảnh nhét vào lá»— mÅ©i, đốt Ä‘uốc đâu đấy, rồi thả dây thừng leo xuống. Hai con đưá»i ươi đứng trên sưá»n núi và nhảy nhót kêu là loạn xạ, gãi đầu gãi cổ hình như nóng lòng sốt ruá»™t vô cùng.
Thừa Chí chui vào cá»­a động, thấy khói mù xông ra, vá»™i nhịn hÆ¡i nín thở, từ từ Ä‘i vào bên trong, quả nhiên trông thấy má»™t ngưá»i nằm ngang dưới đất. Chàng tá»›i gần xem má»›i hay là Thanh Thanh. Vừa mừng vừa sợ, chàng để tay vào mÅ©i nàng, không thấy thở, rá» vào ngá»±c nghe trái tim còn đập rất yếu. Lúc ấy trong động vẫn còn ánh sáng lá»­a, chàng trông thấy má»™t ngưá»i nữa nằm ở đó, định vào cứu đột nhiên thấy đầu óc choáng váng, chân tay bá»§n rá»§n, biết ngay khói mù có hÆ¡i độc rất mạnh, vá»™i vã bồng Thanh Thanh ra ngoài cá»­a động, giật mạnh dây thừng lên má»™t cái. Chàng Câm và Hồng Thắng Hải ở trên đỉnh núi vá»™i kéo dây thừng lên. Lúc Ä‘ang kéo lên Thừa Chí thấy xung quanh không có hÆ¡i độc, má»›i dám hít mạnh vài hÆ¡i, bá»—ng nghe trong bụng khó chịu vô cùng, không sao chịu được, nôn á»c ra má»™t đống thật lá»›n. Má»i ngưá»i Ä‘á»u lo ngại, chỉ sợ chàng bị ná»™i thương cáng đáng không nổi, tuá»™t tay má»™t cái là cả hai ngưá»i Ä‘á»u bị rÆ¡i xuống dưới thung lÅ©ng. Hồng Thắng Hải và chàng Câm vừa kéo vừa lo sợ.
Hai chú cháu Thôi Thu Sơn vội vàng chạy lại phụ giúp.
Khi Thừa Chí và Thanh Thanh sắp lên tá»›i đỉnh núi thì trong động bá»—ng có tiếng nổ thật lá»›n, khói bốc lên mù mịt, đá vụn bắn tứ tung. Má»i ngưá»i Ä‘á»u giật mình kinh hãi. Hồng Thắng Hải suýt buá»™t tay, may chàng Câm vì tai Ä‘iếc nên không nghe gì, vẫn bình tÄ©nh kéo dây lên, lại thêm sức khá»e hÆ¡n ngưá»i, má»›i cứu được Thừa Chí và Thanh Thanh khá»i nguy.
Lên tới đỉnh núi, hai chân bủn rủn, Thừa Chí đứng không vững ngã quỵ xuống.
Má»™c Tang đạo nhân vá»™i xoa bóp cho chàng. Lúc ấy trong động vẫn còn tiếng nổ phát ra liên tiếp, ai nấy không hiểu tại sao trong lại có lắm thuốc nổ như vậy? Và cÅ©ng không hiểu ai ở trong ấy quấy nhiá»…u như thế, Ä‘á»u ngÆ¡ ngác nhìn nhau. Má»™t lát sau, Thừa Chí từ từ tỉnh dậy, vẫn còn thấy má»i mệt vô cùng liá»n nói:
- Hiểm thật!
Má»™t lúc sau, Thanh Thanh cÅ©ng tỉnh lại, trông thấy Thừa Chí vá»™i òa lên khóc. Thấy hai ngưá»i đã thoát khá»i nguy hiểm, má»i ngưá»i má»›i được yên trí. Tất cả ở trên đỉnh núi nghỉ ngÆ¡i má»™t hồi lâu, không nghe tiếng nổ nữa. Thôi Hy Mẫn xin leo xuống Ä‘iá»u tra xem. Thôi Thu SÆ¡n buá»™c dây vào lưng chàng, để nhỡ gặp nguy là kéo lên ngay. Khi thòng xuống tá»›i động, Thôi Hy Mẫn kiếm mãi không thấy cá»­a động đâu cả.
Vì những đá vụn ở trong động bắn ra đã lấp kín mất cá»­a động rồi. Chàng đành phải ra hiệu cho bên trên kéo lên. Khi tỉnh táo lại như thưá»ng, Thanh Thanh má»›i từ từ kể hết chuyện đã xảy ra ở trong động cho má»i ngưá»i nghe. Má»™c Tang đạo nhân than thở nói:
- Năm xưa bần đạo thấy Kim Xà Lang Quân đặt nhiá»u tên nhá» trong há»™p sắt để bẫy ngưá»i, đã cho là khôn khéo lắm rồi, ngỠđâu lại còn hÆ¡n thế nữa.
Hoàng Chân nói:
- Có ngỠđâu, ông ta lại còn tự lấy thuốc độc vào xương cốt nữa.
Tròn xoe đôi mắt, Thôi Hy Mẫn ngạc nhiên há»i:
- Sư phụ, ông ta làm thế nào mà tá»± cấy thuốc độc vào trong xương cốt được? Ngưá»i ta khi chết rồi đã trở nên bá»™ xương khô, làm sao còn bá» thuốc độc vào trong xương cá»§a mình như thế được?
Hoàng Chân vừa cưá»i vừa mắng:
- ChỠkhi nào mầy quy thiên rồi, mầy thử bỠthuốc độc vào trong cốt ngu ngốc của mầy xem.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u cưá»i ồ. Thôi Hy Mẫn phùng mồm bÄ©u môi nói:
- Ngưá»i ta không biết má»›i há»i chá»›!
Thừa Chí nói:
- Hạ lão sư Kim Xà Lang Quân là ngưá»i Ä‘a mưu túc kế, giá»i tính toán. Ông ta tá»± biết bình sinh kết nhiá»u thù oán, sau khi chết tất có ngưá»i tá»›i há»§y hoại di hài cá»§a ông ta để cho đỡ tức. Ông ta đã thiện sá»­ dụng chất độc, nên lúc hấp hối ông ta đã uống má»™t thứ thuốc độc thật mạnh để ngấm vào xương cốt.
Lúc này mới vỡ lẽ, Thôi Hy Mẫn vỗ đùi đến “đét†một cái, rồi la lớn:
- Tôi biết rồi, nếu có ai tá»›i đốt xương cốt cá»§a ông ta, khói độc bốc lên có thể giết chết được kẻ thù… Nhưng tại sao trong động có nhiá»u tiếng nổ lá»›n như thế? Chẳng lẽ ông ta còn cho cả thuốc nổ vào trong xương tá»§y chăng?
Tiểu Tuệ nói:
- Cho làm sao thuốc nổ vào trong xương tủy được? Tôi chắc ông ta chôn thuốc nổ ở dưới đất.
Thừa Chí nét mặt buồn rầu thở dài đáp:
- Bà mẹ cá»§a chú Thanh có trối lại muốn được chôn cùng vá»›i ông ta. Hiện giá» hài cốt cá»§a hai ngưá»i tuy đã hóa ra tro nhưng cÅ©ng đã được hợp táng má»™t nÆ¡i má»™t chốn rồi.
Thôi Hy Mẫn lè lưỡi ra, tỠvẻ vô cùng kinh hãi rồi nói tiếp:
- Có thể đối phó vá»›i kẻ thù cá»§a mình được. Mụ ác phu NgÅ© Äá»™c giáo bị chết như thế cÅ©ng đáng kiếp lắm.
Thừa Chí nói:
- Tuy oán độc quá nỗi, nhưng bà ta si tình như vậy, kể cũng tội nghiệp thật!
Luôn tay vuốt ve hai con đưá»i ươi, Tiểu Tuệ nói:
- Nếu không nhỠhai con thú này phát giác thì chỉ chậm một tí nữa không những chị Thanh Thanh không ra được, mà cả anh Thừa Chí cũng bị chôn vùi trong động vì thuốc nổ mất.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u nhận thấy lá»i nói cá»§a Tiểu Tuệ là đúng. Như vậy đủ thấy súc sinh tinh khôn có khi còn hÆ¡n loài ngưá»i. Má»i ngưá»i vừa trò chuyện vừa Ä‘i lên núi.
An đại nương và Tiểu Tuệ đỡ Thanh Thanh vào trong thạch thất, rá»­a mặt và thay áo quần cho nàng xong, đỡ nàng lên giưá»ng nằm nghỉ.
Trúng độc khá nặng, Thanh Thanh đã uống thuốc giải độc linh đơn cá»§a Má»™c Tang rồi, nhưng thuốc độc cá»§a Kim Xà Lang Quân chế theo đơn bí truyá»n cá»§a NgÅ© Äá»™c giáo nên thuốc giải độc thưá»ng không sao chữa khá»i được.
Sáng ngày hôm sau, tuy ngá»§ được má»™t đêm, mặt nàng đầy những hắc khí, bịnh càng trầm trá»ng thêm, có lúc mê mẩn, có khi khóc lóc kêu la, nói mê nói sảng, cứ trách Thừa Chí phụ bạc. Thấy Thừa Chí ngượng nghịu, má»i ngưá»i vừa buồn cưá»i, vừa lo ngại, thấy chàng không vui, Ä‘á»u lẳng lặng rút ra bên ngoài.
Thừa Chí an á»§i Thanh Thanh, thá» không phụ bạc, không yêu ngưá»i khác. Mặt Thanh Thanh lúc này hồng hào, khi thì xám Ä‘en, mồm cứ mãi á»™c ra nước Ä‘en. Thấy vậy, Thừa Chí cuống cả chân tay, đành phải thúc thá»§ nằm cạnh nàng khóc thầm.
Má»i ngưá»i ở bên ngoài bàn tán xôn xao, Ä‘á»u trách Kim Xà Lang Quân dụng tâm quá độc, má»›i hại ngưá»i hại khiến con gái bị liên lụy như vậy. Ai nấy chán nản không còn tâm trí đâu mà ăn cÆ¡m nữa.
Hoàng hôn sắp tá»›i, hai con đưá»i ươi kêu la om sòm, bên ngoài có tiếng ngưá»i ồn ào, thì ra vợ chồng Quy Tân Thụ dẫn Mai Kiếm Hòa, Lưu Bá»™i Sinh, và Tôn Trá»ng Quân, tất cả sáu ngưá»i đã tá»›i. Nghe nói Thanh Thanh trúng độc, Quy nhị nương liá»n lấy Phục Linh Thá»§ Ô hoàn cá»§a con uống thừa cho nàng uống. Nhá» vậy nàng má»›i ngá»§ yên má»™t giấc.
Má»™t lát sau, đệ tá»­ cá»§a Hoàng Chân dẫn tám sư đệ và hai đứa con tá»›i, liá»n tiến lên vái chào Má»™c Tang đạo nhân trước rồi vái chào sư phụ vợ chồng nhị sư thúc. Y thấy Thừa Chí nhá» tuổi hÆ¡n cả đứa con lá»›n, khi quỳ lạy có vẻ không muốn, nên chỉ chào má»™t tiếng:
- Sư thúc!
Giá»ng nói cá»§a y rất ngượng ngạo. Thừa Chí thấy ngưá»i sư Ä‘iệt đó bốn mươi tuổi, dáng ngưá»i to lá»›n vạm vỡ, gân cốt cứng như gang thép, cao hÆ¡n mình má»™t đầu, trong lòng khen thầm, liá»n nghÄ©: “Äại sư huynh anh hùnh như vậy, phải có nhân tài xuất chúng như ngưá»i này má»›i đáng là đệ tá»­ trưởng môn cá»§a anh ta. Thôi Hy Mẫn võ công đã kém ngưá»i lại lá»— mãng, so sánh vá»›i ngưá»i này thật kém xa quá.â€
Chàng Ä‘ang nghÄ© thầm, thấy ngưá»i ná» sắp quỳ xuống vá»™i giÆ¡ tay ra cản, và xua tay bảo chín đệ tá»­ kia rằng:
- Tất cả khá»i phải lá»… phép như thế nữa!
Thôi Hy Mẫn đứng cạnh đó liá»n giá»›i thiệu:
- Sư thúc, vị đại sư huynh cá»§a cháu đây há» Phùng tên là Nan Äịch, các giá»›i giang hồ ban cho anh ta biệt hiệu là Bát Diện Oai Phong (oai phong tám mặt).
Thừa Chí há»i:
- Chắc Phùng huynh đã há»c được hết chân truyá»n cá»§a đại sư ca rồi?
Hoàng Chân biết Phùng Nan Äịch không muốn quỳ trước má»™t sư thúc còn ít tuổi như vậy, vì y là ngưá»i có tên tuổi trên chốn giang hồ, cần phải giữ sÄ© diện, nên ông ta cÅ©ng không muốn cưỡng ép y làm gì. HÆ¡n nữa tánh ông ta hay vui đùa, không bao giá» chú trá»ng đến lá»… nghi phiá»n phức cả, cho nên chỉ cưá»i má»™t hồi rồi thôi. Phùng Nan Äịch nói vài câu khiêm tốn khách sáo, rồi sai con lá»›n Phùng Bất Phá, con thứ Phùng Bất Thôi, vái chào má»i ngưá»i.
Phùng Bất Phá năm nay đã hai mươi mốt tuổi, Phùng Bất Thôi thì mưá»i bảy, cả hai anh em Ä‘á»u nhá» tên tuổi lừng lẫy cá»§a cha mà các anh hùng hào kiệt ở miá»n Tây Lương Ä‘á»u phải kiêng nể, và anh em y cÅ©ng có đôi chút võ nghệ thật sá»±. Chúng thấy Thừa Chí tuổi má»›i có đôi mươi đã là sư thúc tổ, cao hÆ¡n chúng những hai bậc, tuy phải miá»…n cưỡng quỳ lạy, trong lòng vẫn không phục tí nào, lại thấy đôi mắt cá»§a Thừa Chí vừa sưng vừa đỠngầu, lúc ra tiếp khách nước mắt chưa ráo hẳn. Hai anh em chúng Ä‘á»u nghÄ©: “Con ngưá»i chưa hết hôi sữa như thế này chắc võ nghệ cÅ©ng tầm thưá»ng thôi.â€
Anh em y biết Tôn Trá»ng Quân là ngưá»i rất hiếu thắng, võ nghệ lại cao cưá»ng nên đêm hôm ấy, chúng bàn tán định súc siểm Tôn Trá»ng Quân sư cô đấu võ vá»›i tên tiểu sư thúc tổ, để cho mất hết sÄ© diện má»™t phen chÆ¡i.
Chúng nghÄ© dù cha chúng và sư tổ hay chuyện cÅ©ng không thể nào trách cứ được. Vì vậy sáng sá»›m ngày hôm sau, hai anh em dậy thật sá»›m Ä‘i kiếm Tôn Trá»ng Quân, ngỠđâu lại gặp bác sư thúc Thạch Tuấn. Chúng biết Thạch Tuấn cÅ©ng là ngưá»i ít tuổi hiếu thắng, võ nghệ cÅ©ng giá»i như chúng, vì mặt bên phải có vết máu, ngưá»i ta ban cho cái tên là Thanh Diện Thần. Thấy anh em há» Phùng có vẻ Ä‘ang Ä‘i kiếm ngưá»i, y liá»n quát há»i:
- Này, anh em cậu định làm trò quỷ gì thế?
Phùng Bất Thôi cưá»i đáp:
- Chúng tôi Ä‘i kiếm Tôn sư cô. Nghe nói cô ta ở SÆ¡n Äông hạ rất nhiá»u anh tài cá»§a phái Bá»™t Hải, chúng tôi định yêu cầu cô ấy kể lại những chuyện đó cho nghe đấy. Thạch Tuấn cưá»i nói:
- Thế à. Vừa rồi tôi trông thấy cô ta luyện võ với Mã sư huynh ở phía sau núi kia.
Ba ngưá»i há»›n hở chạy tá»›i phía sau núi. Anh em há» Phùng vừa Ä‘i vừa nghÄ© kế xúi dục Tôn Trá»ng Quân Ä‘i kiếm Viên tiểu sư thúc để đấu võ.
Phùng Bất Thôi khẽ nói:
- Nếu Tôn sư cô còn luyện kiếm ở đó thì anh em ta nói tên há» Viên bảo những đưá»ng kiếm cá»§a nàng sai bét.
Phùng Bất Thôi cưá»i gật đầu tỠý tán thành. Ba ngưá»i vừa Ä‘i tá»›i sÆ¡n hậu đã nghe tấy tiếng quát mắng cá»§a Tôn Trá»ng Quân, Ä‘á»u ngạc nhiên vô cùng. Phùng Bất Thôi liá»n tiến lên xem, thấy Tôn Trá»ng Quân tay cầm cái móc Ä‘ang Ä‘uổi má»™t ngưá»i. Ngưá»i đó trạc độ ba mươi tuổi, vẻ mặt phẫn uất, vừa chạy vừa chá»­i:
- Con giặc cái, con ác phụ…
Y lại múa Ä‘ao quay lại đấu vá»›i Tôn Trá»ng Quân, nhưng võ nghệ y kém hÆ¡n cho nên đánh má»™t hồi lại bá» chạy, có Ä‘iá»u lạ là y không chạy xuống núi, chỉ kiếm các nÆ¡i hẻo lanh mà chạy quanh thôi, há»… có cÆ¡ há»™i may là y lại quay lại đánh.
Phùng Bất Thôi nói:
- Chúng ta tiến lên đón đưá»ng tên nỠđừng để cho nó tẩu thoát.
Thạch Tuấn nói:
- Tôn sư tá»· không thích ngưá»i ta giúp sức đâu. Vả lại nàng dư sức thắng tên ná». Lúc ấy ngưá»i ná» kêu la om xòm:
- Mi giết chết vợ ta và ba đứa con thơ thì thôi chớ? Tại sao mi lại còn đang tâm giết cả bà mẹ trên bảy mươi của ta?
Mặt Tôn Trá»ng Quân lạnh lùng như sương tuyết, quát lá»›n:
- Ngươi là côn đồ vô sỉ, nhà ngưá»i còn thêm vài ngưá»i nữa ta cÅ©ng giết tất!
Hai ngưá»i càng đấu càng kịch liệt, Phùng Bất Phá nói:
- Tại sao Tôn sư cô không dùng kiếm? Cái đơn câu này hình như cô không hợp sử dụng thì phải?
Thạch Tuấn và Phùng Bất Thôi cũng thấy khí giới của nàng không hợp dùng thực.
Thạch Tuấn liá»n rút luôn thanh kiếm cá»§a mình ra, quay đầu kiếm ném cho nàng và gá»i:
- Tôn sư tỷ, tiếp lấy kiếm này.
Thanh kiếm đó Ä‘ang nhằm phía Tôn Trá»ng Quân bay sang, ngỠđâu vừa tá»›i quãng giữa, bá»—ng có má»™t ngưá»i ở trong bụi rậm nhảy ra bắt luôn kiếm đó. Ba ngưá»i giật mình kinh hãi, thấy khinh công cá»§a ngưá»i ấy vừa nhanh chóng vừa đẹp đẽ, Ä‘á»u phải khen thầm. Chá» tá»›i khi ngưá»i đó đứng yên, nhìn rõ mặt, má»i ngưá»i má»›i hay là Mạt Ảnh Tá»­ Mai Kiếm Hòa, đại đệ tá»­ cá»§a Quy sư thúc.
Thạch Tuấn liá»n kêu gá»i:
- Mai sư huynh!
Mai Kiếm Hòa gật đầu chào, rồi ném kiếm trả lại Thạch Tuấn và nói:
- Tôn sư muội luyệt tập sử dụng khí giới khác, không dùng kiếm nữa.
Lúc này Thạch Tuấn má»›i vỡ lẽ nhưng chàng không hiểu Tôn Trá»ng Quân vì lạm sát những ngưá»i lương thiện bị Má»™c lão tổ sư cấm chị sá»­ sụng kiếm.
Lúc này ngưá»i nỠđấu vá»›i Tôn Trá»ng Quân Ä‘ang hăng hái nhưng vì võ nghệ kém hÆ¡n, không bao lâu bị Trá»ng Quân đá trúng cổ tay, con Ä‘ao cá»§a y rá»i khá»i tay bắn ra đằng xa. Tiếp theo đó, Trá»ng Quân dí luôn Ä‘oản câu vào ngá»±c tên ná», Ä‘ang định đưa mạnh má»™t cái là tên ná» thá»§ng hông và chết ngay, Mai Kiếm Hòa vá»™i lên tiếng gá»i:
- Hãy khoan
Tài sản của killer1310

  #22  
Old 31-05-2008, 03:24 PM
killer1310 killer1310 is offline
Diệt Thế Ma Thần
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bài gởi: 217
Thá»i gian online: 1 ngày 0 giá» 18 phút
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi Kết

Äất tây thục quần hùng há»™i há»p
Bể nam hải chư kiệt ẩn thân


Tôn Trá»ng Quân ngẩn ngưá»i ngừng tay lại, ngưá»i ná» nhảy sang bên tránh và cắm đầu chạy thẳng xuống dưới núi.
Mai Kiếm Hòa cưá»i nói:
- Sư muội tha thứ cho y để sư tổ ban khen cô một phen.
Tôn Trá»ng Quân mỉm cưá»i. NgỠđâu, tên ná» chạy má»™t khoảng khá xa, bá»—ng ngừng chân quay trở lại chá»­i:
- Con giặc cái, đồ khốn nạn!
Thấy y không biết Ä‘iá»u gì cả, Mai Kiếm Hòa lẫn Thạch Tuấn cÅ©ng phải nổi giận.
Phùng Bất Thôi quát lớn:
- Mi là cái thứ gì mà dám tới Hoa Sơn đây quấy nhiễu như vậy?
Nói Ä‘oạn, chàng cầm cây thiết tiên xông xuống núi. Tôn Trá»ng Quân lại càng tức giận hÆ¡n, lá»›n tiếng nói:
- Không giết chết tên tiểu tá»­ này, ta thá» không làm ngưá»i? Äành để cho sư tổ chặt thêm má»™t ngón tay nữa cÅ©ng cam tâm.
Nàng múa móc Ä‘uổi theo tên ná». Xưa nay vẫn tận tâm bảo vệ sư muá»™i, Mai Kiếm Hòa sợ nàng giết ngưá»i lại bị khiển trách lần nữa, liá»n nghÄ©: “Ta hãy bắt sống tên này đánh má»™t trận thật Ä‘au, để sư muá»™t đỡ tức tối, như thế thì hÆ¡n.â€
Chàng liá»n chạy đưá»ng tắt đón bắt tên ná».
Khinh công cao siêu hÆ¡n ngưá»i ná», chỉ trong chốc lát, Mai Kiếm Hòa đã vượt qua tên ná» rồi, thấy có ngưá»i chận đưá»ng, ngưá»i ná» vá»™i chạy sang đưá»ng hẻm bên trái.
Thạch Tuấn và anh em há» Phùng Ä‘á»u lấy ám khí ra. Phùng Bất Phá nhằm phía sau tên ná» ném má»™t viên phi hoàng thạch.
Ngưá»i ná» cÅ©ng khá lanh lẹ, nghe tiếng gió động, vá»™i nhảy sang bên trái để tránh nhưng y tránh không nổi mÅ©i trụ tiá»…n, đùi trúng ám khí, Ä‘au chịu không nổi, ngã nằm lăn ra đất. Mai Kiếm Hòa tiến lên định đè chặt y bá»—ng nghe bên cạnh có tiếng động, tiếp theo tên ná» bay lên cao.
Chàng giật mình kinh hãi vá»™i cúi đầu để tránh, nhận kỹ lại má»›i hay tên ná» bị ngưá»i ta dùng mấy chục sợi dây trói cho và kéo sang bên kia. Lúc ấy Tôn Trá»ng Quân và má»i ngưá»i vừa chạy tá»›i Ä‘á»u thất thanh kêu la. Thì ra ngưá»i ra tay cứu tên ná» lại là má»™t thiếu nữ rất đẹp, mặc y phục trắng, tóc tá»a xuống hai vai, hai chân không Ä‘i giày, cổ tay và cổ chân Ä‘á»u Ä‘eo vòng vàng, ăn mặc rất kỳ lạ, không ra Mân Mưá»ng, miệng tá»§m tỉm cưá»i đứng yên nhìn má»i ngưá»i.
Tay phải cá»§a thiếu nữ đó trắng như ngá»c ngà, Ä‘ang cầm má»™t bó mấy chục sợi dây, giây đó không phải là dây tÆ¡ hay dây kẽm. Sau nàng lại có má»™t thiếu nữ trẻ hÆ¡n, từ đầu chí chân Ä‘á»u bao bá»c bằng áo khoác lông Hồ Ly trắng, chỉ để lá»™ bá»™ mặt thôi.
Tuy nhan sắc đẹp như mỹ nữ trong tranh, nhưng trông vẻ rất tiá»u tụy. Hai thiếu nữ ấy là Hà Thích Thá»§ và A Chín.
Thì ra sau khi Thừa Chí rá»i khá»i kinh đô chừng độ má»™t ngày, Hồ Quế Nam cÅ©ng thăm dò tá»›i khách sạn Uyển Bình đã hay hết chuyện cá»§a anh em hỠÔn, Hà Hồng Dược và Thanh Thanh, liá»n trở vá» bàn vá»›i má»i ngưá»i. Hà Thích Thá»§ biết mấy con vật đóng ở góc tưá»ng là dấu hiệu triệu tập giáo chúng NgÅ© Äá»™c giáo, chỉ sợ Thanh Thanh ngá»™ độc thá»§ cá»§a mụ ăn xin là mình có lá»—i vá»›i sư phụ, nàng nghÄ© như vậy. Nhưng nàng đã nhận lá»i trông nom A Chín rồi, bá» Ä‘i sao được? Trong lúc loạn ly này nhỡ A Chín có chuyện gì không may xảy ra thì sao? Bàn Ä‘i tính lại, nàng chỉ có má»™t cánh lưỡng toàn là dắt A Chín Ä‘i cùng thôi. Nàng liá»n Ä‘em chuyện đó bàn vá»›i A Chín, đêm hôm ấy viết lá thư để lại, hai ngưá»i lẳng lặng tìm tá»›i nÆ¡i vua Sùng Chính tá»± ải để cho A Chín tế lá»… qua rồi má»›i lên đưá»ng. Tuy bị thương nặng, A Chín nhá» có Hà Thích Thá»§ là ngưá»i giàu kinh nghiệm trông nom và săn sóc cho, không đến ná»—i Ä‘au khổ, và vết thương chỉ có khá»i dần chá»› không nguy kịch như trước nữa. CÅ©ng vì vậy, tình cảm cá»§a hai ngưá»i càng ngày càng mật thiết thêm. Lúc hai ngưá»i lên tá»›i Hoa SÆ¡n vừa gặp Hồng Thắng Hải ác chiến vá»›i Tôn Trá»ng Quân. Sau thấy Thắng Hải bị ám khí đánh ngã, Hà Thích Thá»§ vá»™i lấy Nhuyá»…n Hồng Chân Sách (lưới nhện bằng sợi dây vàng) ra cứu.
Không biết Hồng Thắng Hải đã theo hầu Thừa Chí rồi, Mai Kiếm Hòa và Tôn Trá»ng Quân càng không hay Hà Thích Thá»§ vá»›i A Chín là ai, chỉ đột nhiên thấy hai nàng lên trên Hoa SÆ¡n quấy nhiá»…u Ä‘á»u tức giận vô cùng.
Tôn Trá»ng Quân quát há»i:
- Các ngưá»i là thá»§ hạ cá»§a môn phái nào? Tất cả có phải là đồng đảng cá»§a phái Bá»™t Hải không?
Hà Thích Thá»§ cưá»i đáp:
- Tỉ tỉ cao tánh đại danh là chi? Không biết bạn này có Ä‘iá»u gì thất lá»… vá»›i chị?
Tiểu muội xin đứng trung gian giảng hòa cho đôi bên nhé?
Thấy nàng ăn mặc quái dị, giá»ng nói lại á»n ẻn, Tôn Trá»ng Quân liá»n thóa mạ rằng:
- Mi là yêu quái của tà giáo nào? Có biết nơi đây là đâu không?
Hà Thích Thá»§ chỉ cưá»i chá»› không thèm trả lá»i. Hồng Thắng Hải nói:
- Hà cô nương, con giặc cái này ác độc lắm. Biệt hiệu của nó là Phi Thiên Ma Nữ, nhà tôi với ba đứa con, còn bà mẹ ngoài bảy mươi tuổi nữa cũng bị nó giết chết cả.
Nói xong, chàng tức giận đến hai mắt như nổ lá»­a. Từ khi ở Kim Linh chịu má»™t bài há»c rất sâu sắc cá»§a Thừa Chí đến giá», Mai Kiếm Hòa đã mất tánh ngạo mạn, vả lại y biết ngày hôm nay, sư tổ thế nào cÅ©ng tá»›i, không muốn gây sá»± vá»›i ai, vá»™i lá»›n tiếng nói:
- Các ngươi mau mau xuống dưới núi đi, đừng có ở đây nói lôi thôi nữa.
Phùng Bất Thôi cũng lên tiếng nói:
- Các ngưá»i có nghe sư thúc ta nói gì không? Mau mau Ä‘i ngay xuống núi.
Nói xong, chàng xông tá»›i trước mặt A Chín làm bá»™ xua Ä‘uổi. A Chín tay cầm gậy thanh trúc, liếc mắt nhìn vá»›i vẻ oai nghi cá»§a má»™t vị hoàng tá»™c, Bất Thôi bá»—ng tá»± dưng rùng mình thất kinh. Nhưng giây phút sau, Bất Thôi thức tỉnh, nổi giận quát há»i:
- Các ngưá»i muốn chết phải không?
Chàng vừa nói vừa giÆ¡ tay định kéo áo A Chín, muốn đẩy nàng Ä‘i ra. ÄÆ°á»£c Trình Thanh Trúc dạy bảo cho từ hồi nhá», võ công đã được chân truyá»n, A Chín chỉ múa thanh trúc đánh má»™t vạch và má»™t móc. Phùng Bất Thôi đã đứng không vững, ngã lăn ra đất. May võ công đã có căn bản, lưng vừa sát đất, chàng đã nhún má»™t cái đứng dậy.
Tuy vậy, chàng cÅ©ng phải thua ngưá»i má»™t tiếng rồi. Tánh ngưá»i thanh niên bao giá» chẳng hiếu cưá»ng hiếu thắng, chàng xấu hổ quá, giÆ¡ roi sắt xông lại đánh.
Hà Thích Thá»§ cưá»i nói:
- Các vị là ngưá»i cá»§a phái Hoa SÆ¡n phải không? Chúng ta là ngưá»i nhà cả đấy mà!
Phùng Bất Thôi quát lớn:
- Ai là ngưá»i nhà vá»›i nữ yêu tinh như mi?
Mai Kiếm Hòa là ngưá»i lịch duyệt giang hồ lâu năm, kiến thức nhiá»u hÆ¡n, thấy Hà Thích Thá»§ vừa rồi ra tay cứu Hồng Thắng Hải, thân thá»§ khác ngưá»i, biết ngay nàng là ngưá»i có lai lịch liá»n đưa mắt ra hiệu bảo anh em há» Phùng hãy yên, rồi lên tiếng há»i:
- Chẳng hay tôn sư là vị nào?
Hà Thích Thủ đáp:
- Sư phụ tôi hỠViên tên là Thừa Chí, là môn hạ của phái Hoa Sơn.
Mai Kiếm Hòa và Tôn Trá»ng Quân đưa mắt nhìn nhau, bán tín bán nghi.
Thạch Tuấn cưá»i nói:
- Viên sư thúc còn là đứa bé con không biết đã há»c hiểu ba thế võ cá»§a bổn môn chưa mà dám thu nhận đồ đệ như vậy?
Hà Thích Thá»§ mỉm cưá»i há»i:
- Có thật không?
Tôn Trá»ng Quân đã bị thất bại nặng ná» trong tay Thừa Chí, sau đó bị sư tổ chặt đứt má»™t ngón tay, tánh đàn bà hẹp hòi, Ä‘á»u đổ lá»—i vào đầu Thừa Chí, há»… nghÄ© đến tiểu sư thúc là hầm há»±c tức tối. Nhưng khi nàng nghÄ© tá»›i bản lãnh cá»§a Thừa Chí cao cưá»ng hÆ¡n, lại là bá» trên cá»§a mình, và ngưá»i ta còn có Æ¡n cứu sống đứa con yêu quý cá»§a sư phục mình nữa, nên nàng chỉ có ân hận trong lòng chá»› không dám thốt ra lá»i bao giá».
Bây giá» nàng nghe Hà Thích Thá»§ tá»± nhận là đồ đệ cá»§a Thừa Chí, lá»­a uất hận lại bốc lên sùng sục, liá»n lá»›n tiếng nói:
- Nếu mi là đệ tử của phái Hoa Sơn tại sao lại đi đôi với tên cuồng đồ này?
Hà Thích Thủ đáp:
- Y là ngưá»i tùy tòng cá»§a sư phụ tôi. Tôi không thấy y có cái gì là vô sỉ cả.
Xong quay sang phía Thắng Hải, nàng quát:
- Tại sao anh lại thất lễ với cô nương này?
Mấy ngưá»i ở hậu sÆ¡n cãi lá»™n, tiếng vang ra phía trước. Không bao lâu, Phùng Nan Äịch, Lưu Bá»™i Sinh, vá»›i các đồ đệ khác Ä‘á»u lần lượt kéo vá» phía hậu sÆ¡n xem.
Phùng Bất Phá nói:
- Thưa cha, ngưá»i đàn bà này nhận là đệ tá»­ cá»§a tên tiểu… à tiểu sư thúc há» Viên đấy ạ.
Phùng Nan Äịch “hừ†má»™t tiếng rồi nói:
- Bá»n há» Ä‘ang cãi vã nhau chuyện gì thế?
Phùng Bất Thôi tranh nói trước, bèn kể đầu đuôi câu chuyện vừa rồi cho cha nghe.
Các đệ tá»­ Ä‘á»i thứ ba cá»§a phái Hoa SÆ¡n thì Phùng Nan Äịch là ngưá»i lá»›n tuổi hÆ¡n hết, và vào há»c môn này sá»›m nhất, lại thêm tên tuổi lừng lẫy trên giang hồ, đương nhiên là lãnh tụ cá»§a các đệ tá»­ rồi. Chàng nghe con thứ kể xong, quay lại há»i Tôn Trá»ng Quân rằng:
- Tôn sư muội tại sao kết thù với tên n�
Mai Kiếm Hòa thấy Tôn Trá»ng Quân mặt đỠbừng không trả lá»i được, bèn lên tiếng nói giúp:
- Tên cuồng đồ này có má»™t ngưá»i anh kết nghÄ©a, không biết tá»± lượng, cứ đòi há»i lấy sư muá»™i, bị sư muá»™i mắng cho má»™t phen…
Hồng Thắng Hải xen lá»i nói:
- Nhận lá»i hay không tùy ở nàng thật. Nhưng không chịu thì thôi, tại sao nàng lại cắt luôn hai tai cá»§a nghÄ©a huynh tôi…
Phùng Nan Äịch trợn mắt nói:
- Ai há»i ngươi nào?
Mai Kiếm Hòa lại nói:
- NgỠđâu tên cuồng đồ này má»i rất nhiá»u ngưá»i tá»›i giúp sức, nhân lúc sư muá»™i Ä‘i má»™t mình nhảy bao vây và bắt Ä‘i. May thay sư mẫu chúng em hay tin tá»›i cứu kịp.
Phùng Nan Äịch trợn tròn xoe đôi mắt, quát lá»›n:
- Ngươi táo gan thật? Còn muốn dây dưa mãi câu chuyện này phải không?
Hà Thích Thủ đáp:
- Bắt cóc ngưá»i để ép bức kết hôn như vậy anh em y có lá»—i thật. Nhưng Tôn sư tỉ đã giết chết nghÄ©a huynh cá»§a y, như thế cÅ©ng hả dạ rồi, tại sao chị ấy lại còn tá»›i nhà y giết luôn bốn ngưá»i. Xin chị cho hay, đứa con lên ba và bà cụ ngoài bảy mươi cá»§a y có tá»™i tình gì mà chị Ä‘ang tay giết chết như vậy?
Ai nấy Ä‘á»u công nhận Tôn Trá»ng Quân hạ thá»§ quá ác độc.
Phùng Bất Phá nói:
- Nguyên nhân cÅ©ng chỉ tại ngươi lập tâm bất lương trước. Bây giá» ngưá»i nhà ngưá»i đã chết rồi, ngươi muốn làm gì nữa?
Hà Thích Thủ nói:
- Vấn đỠnày để tôi vào thỉnh giáo sư phụ rồi xem ông ta định đoạt ra sao.
Lưu Bội Sinh nói:
- Hiện giỠViên sư thúc đang bận rộn, chắc không được rỗi đâu.
Mai Kiếm Hòa há»i:
- Sư phụ chúng ta đâu?
Lưu Bội Sinh đáp:
- Sư phụ, sư nương, và sư bá, sư thúc Ä‘ang bận nghÄ© cách cứu ngưá»i.
Phùng Nan Äịch nói:
- Nếu vậy, hãy giam tên này lại trước, chỠlát nữa thỉnh thị sư phụ và hai vị sư thúc hãy hay.
Anh em Phùng Bất Phá nghe nói liá»n xông lên bắt ngưá»i. Tuy đã cải tà quy chính rồi, Hà Thích Thá»§ vẫn chưa giảm hết dã tính, thấy má»i ngưá»i coi mình không ra gì, xưa nay độc bá nhất phương, làm quen Giáo chá»§, thì khi nào nàng lại chịu nhịn được?
Nàng tá»§m tỉm cưá»i nói:
- Muốn trói ngưá»i phải không? Äây tôi có dây thừng.
Nàng lấy cái lưới Nhuyá»…n Hồng Châu Sách ra đưa thẳng tá»›i. Phùng Bất Thôi lưá»m nàng rồi nói:
- Ai thèm lấy giây của mi.
Äi thẳng tá»›i cạnh Hồng Thắng Hải, hai anh em vừa giÆ¡ tay định động thá»§, bá»—ng có tiếng cưá»i khì rồi cả hai anh em Ä‘á»u thấy chân bó chặt, ngưá»i bị nàng bồng lên trên không, như là đằng vân giá vÅ© bay thẳng Ä‘i. Hai anh em há» hoảng sợ mất hến hồn vía, bá»—ng nghe bên tai có tiếng đàn bà nói:
- Mau xử miếng “Lý Ngư Phiên Thân†(cá chép trở mình) đi. Miếng võ đệ nhất này, chắc cha cậu đã dạy rồi phải không?
Phùng Bất Phá nghe lá»i, dùng luôn miếng Lý Ngư phiên thân, hai chân đứng xuống đất tức thì, vẻ mặt ngÆ¡ ngác giây lát. Còn Phùng Bất Thôi trẻ ngưá»i bướng bỉnh, không chịu nghe lá»i, định sá»­ dụng miếng võ khác, nhảy tránh sang bên đứng luôn, tá» ra má»™t dáng Ä‘iệu rất đẹp, ngỠđâu lúc xuống nhanh quá, cả cái mông đít ngồi phịch xuống đất đến “đét†má»™t cái. Chàng vừa Ä‘au vừa xấu hổ, mặt đỠbừng lên như gấc chín.
Thấy con mình bị khi thị, Phùng Nan Äịch cả giận, quát lá»›n:
- Con yêu nữ này lúc đầu mi nhận là đệ tử của bổn môn, chúng ta còn bán tín bán nghi, nhưng bây giỠmi giở võ công hạ tiện kia ra, đủ thấy mi không phải là môn phái của bổn môn. Mi lại đây.
Chàng tức giận đến nỗi không kịp cởi từng cái khuy áo một, chỉ kéo mạnh một cái đứt hết mấy cái khuy, rồi vứt luôn cái áo ngoài ra một bên, bên trong lộ cái áo ngắn vải xanh, thần thái rất oai tráng, tựa như một cái tháp sắt vậy.
Hà Thích Thá»§ cưá»i nói:
- Vị sư huynh này muốn đấu thử vài hiệp với tiểu muội phải không? Thế thì còn gì bằng nữa, nhưng chúng ta đánh cuộc cái gì nào?
Vừa rồi thấy nàng ra tay khá lanh lẹn, Phùng Nan Äịch tá»± thị đã được chân truyá»n cá»§a sư môn, oai trấn Tây Lương, nên coi thưá»ng ngưá»i thiếu nữ kia. Tuy vậy tánh rất nhân từ, chàng thấy Hà Thích Thá»§ có vẻ e sợ, tức khí nguôi liá»n, trong lòng nảy nở ngay thiện chí, dõng dạc nói:
- Bá»n chúng tôi đây còn dá»… nói chuyện, chá» lát nữa Quy nhị nương ra đây, bà ta là ngưá»i coi ngưá»i ác như kẻ thù, thấy ngưá»i yêu quái như cô thể nào cÅ©ng không tha cho đâu, tôi khuyên cô nên Ä‘i ngay thì hÆ¡n.
Hà Thích Thủ nói:
- Anh có phải là sư phụ tôi đâu, mà có quyá»n Ä‘uổi tôi Ä‘i?
Vừa rồi vô cá»› bị quật ngã hai cái, Phùng Bất Thôi uất hận khôn tả, liá»n đưa mắt ra hiệu cho anh hay, rồi la lá»›n:
- Chúng ta đấu với mi đây, nhưng không được sử dụng quỷ kế như hồi nãy nghe chưa?
Hai anh em Ä‘á»u múa roi sắt xông lên. Hà Thích Thá»§ cưá»i nói:
- Hay lắm, tôi đứng yên, không cử động và cũng không đánh trả, như thế đã bằng lòng chưa?
Nói Ä‘oạn, nàng quấn chiếc Nhuyá»…n Hồng Chân Sách vào lưng, hai tay thá»c vào trong tay áo trong tay áo. Song thiết tiên cá»§a hai anh em há» Phùng đánh Ä‘á»u xuống, không thấy nàng né tránh gì cả, khi thấy khí giá»›i sắp đụng tá»›i đầu nàng, cả hai Ä‘á»u thâu roi lại. Tuy còn ít tuổi, anh em hỠđược cha dạy từ hồi nhá», xưa nay không há» vô cá»› đả thương ngưá»i.
Phùng Bất Thôi nói:
- Mau lấy khí giới ra đi?
Hà Thích Thá»§ cưá»i nói:
- Nếu chân tôi cá»­a động rá»i khá»i nÆ¡i đây ná»­a tấc, và tay tôi thò ra ngoài tay áo là coi như tôi thua cuá»™c rồi, như thế đã bằng lòng chưa?
Phùng Bất Thôi nói:
- Nhỡ anh em chúng tôi lỡ tay đả thương cô thì đừng có oán trách đấy nhé?
Hà Thích Thá»§ cưá»i đáp:
- Cứ việc xông vào đánh Ä‘i. Các cậu trẻ con cứ hay nói lôi thôi mất cả thì giá».
Xấu hổ vô cùng, Phùng Bất Phá giơ roi đánh vào đầu nàng tức thì.
Hà Thích Thá»§ ngã ngưá»i sang bên, tránh khá»i roi đó. Phùng Bất Thôi bị nàng đánh ngã, liá»n dùng hết sức bình sinh múa thiết tiêu đánh xuống vai nàng má»™t cái thật mạnh, ngỠđâu cây roi vừa xuống tá»›i nÆ¡i, thân hình cá»§a đối thá»§ đã biến mất. Hai chân cá»§a Hà Thích Thá»§ vẫn như đóng Ä‘inh vào mặt đất, còn ngưá»i cá»§a nàng thì tránh Äông né Tây. Song tiên cá»§a anh em há» Phùng càng đánh nhanh bao nhiêu, thân hình nàng càng tránh né nhanh bấy nhiêu, nàng vẫn tươi cưá»i, song tiên cá»§a anh em há» không saođánh trúng mảnh áo cá»§a nàng. Má»i ngưá»i Ä‘á»u ngÆ¡ ngác nhìn nhau không hiểu ngưá»i thiếu nữa này ở đâu tá»›i, nàng lại tá»± nhận là đệ tá»­ cá»§a phái Hoa SÆ¡n nhưng thân pháp và võ công không có má»™t tí nào giống võ công cá»§a phái Hoa SÆ¡n cả, mà tài lại tinh xảo đến thế.
Ba ngưá»i đánh thêm mấy chục hiệp, anh em há» Phùng bá»—ng huýt còi miệng bảo nhau, cùng quất song tiên vào chân Hà Thích Thá»§ và cÅ©ng nghÄ© rằng: “Hai chân mi không nhích động, xem mi chống đỡ bằng cách nào?â€
Hà Thích Thá»§ bá»—ng nhiên cưá»i nói:
- Cẩn thận nhé!
Nàng cúi cong mình xuống, khuỷu tay trái đẩy mạnh lưng Phùng Bất Phá một cái, khuỷu tay phải đụng vào lưng Bất Thôi. Cả hai anh em chỉ cảm thấy đau nhức, song tiên rơi xuống đất, loạng choạng ngã bắn ra xa.
Phùng Nan Äịch khẽ nói:
- Mai sư đệ, ngưá»i con gái này lạ lùng lắm, để huynh lên đấu trước thá»­ xem.
Mai Kiếm Hòa gật đầu, Phùng Nan Äịch nhún mình nhảy ra lá»›n tiếng nói:
- Tôi xin lãnh giáo vài hiệp.
Thấy chân Ä‘i nặng ná» và vững chắc, Hà Thích Thá»§ biết ngay ngưá»i này võ công rất cao cưá»ng, vẻ mặt nàng vẫn tươi cưá»i, hai má lá»™ hai đồng tiá»n trông rất xinh đẹp, trong lòng nàng thì giá»›i bị cẩn thận, cưá»i nói:
- Nếu tiểu muá»™i địch không nổi, xin sư huynh chá»› có cưá»i nhé?
Phùng Nan Äịch đáp:
- Cô khéo ăn nói lắm. Nào, má»i cô ra tay trước!
Nói Ä‘oạn, chàng liá»n cúi chào theo lối con nhà võ, tả chưởng hữu quyá»n, hợp hai tay vào nhau vái má»™t cái, rồi sá»­ dụng luôn miếng “Phá Ngá»c quyá»n†để giữ thế. Hà Thích Thá»§ đáp lá»… lại, rồi khẽ giÆ¡ tay đẩy lui thế võ cá»§a đối phương. Phùng Nan Äịch khen thầm: “Tài ba lắm!â€
Chàng Ä‘ang định tiếp tục tấn công, đột nhiên nghe dưới lưng núi có tiếng kêu la hò hét, có ngưá»i Ä‘ang đánh nhau Ä‘uổi nhau. Phùng Nan Äịch ngẩn ngưá»i ra, trong lòng chần chá», đưa mắt nhìn đối phương.
Hà Thích Thá»§ cưá»i nói:
- Anh nghÄ© tôi Ä‘em ngưá»i tá»›i đánh giúp phải không? Nếu vậy chúng tay hãy ngưng tay xem sao đã rồi hãy thi đấu nhé?
Tiếng hò hét càng ngày càng gần, trong đó có cả tiếng mắng chá»­i cá»§a đàn bà, Phùng Nan Äịch gật đầu đáp:
- Cũng được.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u chạy tá»›i má»m núi nhìn xuống xem, thấy má»™t thiếu nữ hồng y Ä‘ang chạy vá»™i lên núi, phía sau có bốn đại hán tay cầm khí giá»›i Ä‘uổi theo đánh. Thấy trên sưá»n núi có bóng ngưá»i, thiếu nữ hồng y tinh thần phấn khởi, cấp tốc chạy lên, trông thấy Phùng Nan Äịch liá»n gá»i:
- Bát Diện Oai Phong, mau cứu tôi.
Phùng Nan Äịch giật mình nói:
- Ồ, Hồng Nương Tử đấy à?
Khắp thân thể đầy những máu tươi, Hồng Nương Tá»­ không sao chịu đựng được nữa, liá»n chết giấc nằm lăn ra đất. Tiếp theo đó, bốn ngưá»i kia vừa lên tá»›i trên núi, không thèm đếm xỉa tá»›i má»i ngưá»i đứng đó, giận dữ xông thẳng tá»›i định tróc nã Hồng Nương Tá»­.
Phùng Nan Äịch giÆ¡ tay trái ra, đánh luôn má»™t chưởng vào ngưá»i Ä‘i đầu, và quát lá»›n:
- Bá»n kia, phải nên hiểu biết nÆ¡i đây là đất Ä‘ai gì?
Ngưá»i nỠđưa tay phải lên đỡ, hai chưởng đụng nhau đến “bốp†má»™t tiếng, cả hai cùng bị lui ra mấy bước. Thì ra ngưá»i đó võ nghệ cao siêu vô cùng. Hai ngưá»i đưa mắt nhìn nhau có vẻ kinh hãi trong lòng.
Ngưá»i ná» quát lá»›n:
- Tôi thừa lệnh Tổng quân sư dưới trướng cá»§a Sấm Vương tróc nã vợ tên phản nghịch Lý Nham, sao ngưá»i dám ngăn cản?
Biết Lý Nham là nghÄ©a huynh cá»§a sư phụ, Hà Thích Thá»§ nghÄ© thầm: “Vị Hồng Y nữ này đã là vợ cá»§a Lý Nham thì ta phải ra tay cứu má»›i được.â€
NghÄ© Ä‘oạn, nàng xông lên cưá»i nói:
- Thiên hạ ai chẳng biết Lý Nham là một vị anh hùng hào kiệt, xin quý vị nể tiểu muội đôi chút, buông thả cho vị nương tử này!
Thái độ cá»§a ngưá»i ná» kiêu ngạo vô cùng, tá»± thị võ nghệ hÆ¡n ngưá»i, y không coi Hà Thích Thá»§ vào đâu, không thèm trả lá»i, giÆ¡ tay ra hiệu cho ba ngưá»i kia tiến lên bắt trói Hồng Nương Tá»­.
Hà Thích Thá»§ cưá»i nói:
- Giá»i lắm, các ngươi không muốn sống chắc?
Nàng liá»n để tay vào cạnh sưá»n bấm cái máy ám khí “Hàm Sa Xạ Ảnh†(ngậm cát bắn bóng) những Ä‘inh độc bắn ra tức thì. Ba tên ná» võ nghệ tầm thưá»ng làm sao tránh nổi những ám khí “thần bất tri quy bất giác†ấy. Tên Ä‘i trước bị luôn bảy tám mÅ©i Ä‘inh độc bắn vào mặt, không kịp kêu la đã ngã lăn ra chết liá»n. Mấy tên ná» sợ hãi vô cùng, Ä‘á»u quát há»i:
- Ngươi là ai?
Cái móc sắt trên tay trái cá»§a nàng vẫn giấu trong tay áo, lúc đánh nhau vá»›i anh em há» Phùng cÅ©ng không lá»™ ra. Äến bây giá», nàng má»›i lật tay áo lên để lá»™ cái móc sắt ra. Ngưá»i Ä‘i đầu sợ đến ná»—i mặt tái mét, giá»ng nói run run há»i:
- Cô… cô… cô là… NgÅ© Äá»™c giáo… Hà giáo chá»§ phải không?
Hà Thích Thá»§ mỉm cưá»i, tay phải lại lá»™c cái móc vàng ra, ánh sáng lập lòe. Ba tên ná» mất hết hồn vía, quay đầu chạy liá»n, bá» cả xác cá»§a đồng đảng ở đó. Má»™t tên sợ hãi quá, chạy tá»›i sưá»n núi trợt chân ngã lăn long lóc. Má»i ngưá»i đứng đó Ä‘á»u ngạc nhiên và nghÄ© thầm: “Sao ba tên ná» lại sợ nàng đến thế?â€
Phùng Nan Äịch và Mai Kiếm Hòa lăn lá»™n trên giang hồ lâu năm, Ä‘á»u biết tiếng tăm cá»§a NgÅ© Äá»™c giáo, vá»™i chạy lại đỡ Hồng Nương Tá»­, Ä‘ang định há»i han nguyên nhân thấy phía bên sưá»n núi có má»™t đạo sÄ© vừa gầy vừa cao Ä‘i tá»›i, cúi đầu nhìn xuống lưng núi lá»›n tiếng kêu gá»i:
- Ba tên hèn nhát như rái, có mau bò lên đây không?
Tiếng hò hét của y vang động như tiếng chuông kêu vậy, rung chuyển cả sơn cốc.
Ba tên ná» trông thấy mặt đạo nhân cả mừng, ngưng chân lại không bôn tẩu nữa, và quay mình bò trở lên núi liá»n. Má»i ngưá»i thấy đạo nhân mặc áo đạo bào, không phải là tÆ¡ và cÅ©ng không phải là vải, quý giá hoa lệ vô cùng, trên mÅ© cá»§a đạo nhân má»™t viên ngá»c trắng tinh, ánh sáng chói lá»i, thật là má»™t báu vật vô giá, trên lưng Ä‘eo má»™t thanh trưá»ng kiếm, đôi lông rất đạo mạo, hiển nhiên là má»™t vị đắc đạo cao nhân.
Phùng Nan Äịch tiến lên vái chào rồi nói:
- Xin đạo trưởng cho hay pháp hiệu? Chẳng hay đạo trưởng có phải là bạn hữu của Tổ sư tệ phái đây không?
Ngưá»i đạo nhân ná» không đáp lá»… lại, chỉ phe phẩy cái phất trần, đưa mắt ngắm nhìn má»i ngưá»i rồi há»i:
- Các ngưá»i tụ há»p ở đây làm gì thế?
Phùng Nan Äịch đáp:
- Tổ sư cá»§a tệ phái triệu tập các đệ tá»­ ở đây để há»™i há»p đại há»™i thưá»ng niên đấy ạ.
Äạo nhân ná» lại há»i:
- Thế à. Mục Nhân Thanh đã tới chưa?
Thấy đạo nhân dám gá»i quý danh cá»§a tổ sư mình, hình như là bạn hữu chí thân vá»›i nhau vậy, Phùng Nan Äịch lại càng lá»… phép hÆ¡n, vá»™i đáp:
- Tổ sư chúng tôi chưa giá lâm ạ.
Äạo nhân ná» mỉm cưá»i, chỉ Tôn Trá»ng Quân, Hà Thích Thá»§ và A Chín, ba ngưá»i mà nói rằng:
- Lão Mục thâu khá nhiá»u nữ đồ đệ đẹp đẽ như tiên kia, y cÅ©ng diá»…m phúc thật.
này, ba cô kia lại đây bần đạo xem nào!
Thấy đạo nhân ăn nói vô lá»… như vậy, má»i ngưá»i Ä‘á»u thất kinh. Tôn Trá»ng Quân cả giận há»i:
- Ngươi là ai?
Äạo nhân ná» cưá»i nói:
- ÄÆ°á»£c lắm, tiểu nương tá»­ hãy theo đạo gia vá» ta sẽ thong thả nói cho biết đạo gia là ai.
Thấy thái độ cá»§a đạo nhân suồng sã quá, Tôn Trá»ng Quân nổi giận thét:
- Ngươi nói gì? Dám đến đây quấy nhiễu thế ư?
Äạo nhân ná» cưá»i tít mắt lại, giÆ¡ tay vuốt má nàng má»™t cái, rồi để tay lên mÅ©i ngá»­i, cưá»i nói:
- Thơm tho quá.
Tôn Trá»ng Quân cả giận, thuận tay đâm luôn má»™t móc. Khẽ giÆ¡ tay phải lên đỡ, đạo nhân đã nắm được cổ tay cá»§a nàng. Mạch môn bị địch nắm chặt, Tôn Trá»ng Quân cảm thấy tê cả ngưá»i, không còn hÆ¡i sức nữa. Äạo nhân lôi nàng vào lòng, ôm chặt lấy hôn lên má má»™t cái rồi khen rằng:
- Con bé này xinh ghê!
Phùng Nan Äịch, Mai Kiếm Hòa, và Lưu Bá»™i Sinh cả giận, vá»— ra má»™t chưởng. Chỉ thấy đạo nhân nhún chân mạnh má»™t cái, tay vẫn ôm chặt Trá»ng Quân mà ngưá»i đã lui vá» phía sau mấy bước rồi. Má»i ngưá»i thấy y ôm theo má»™t ngưá»i mà vẫn còn lanh lẹ như vậy, ai nấy Ä‘á»u kinh hãi, biết tên đạo sÄ© ấy không phải là tay tầm thưá»ng. Tuy vậy, chẳng lẽ bó tay không cứu Trá»ng Quân hay sao? Nên ai nấy Ä‘á»u rút khí giá»›i ra xông cả lên vây chặt kẻ địch. Äạo nhân ná» cÅ©ng lẹ tay rút luôn thanh kiếm ở sau lưng ra.
Trong các đệ tá»­ chỉ có Mai Kiếm Hòa thân pháp nhanh hÆ¡n, và hÆ¡n nữa chàng quan tâm đến Trá»ng Quân cÅ©ng hÆ¡n ai hết, nên chàng là ngưá»i thứ nhất xông vào tấn công.
Thấy thanh kiếm cá»§a đạo nhân sáng quắc, biết ngay kiếm đó là bảo vật, Mai Kiếm Hòa không dám để kiếm cá»§a mình chạm kiếm cá»§a địch, chỉ nhằm khe hở ở ngưá»i đạo sÄ© đâm luôn ba kiếm. Từ khi chàng bị Thừa Chí đánh cho rÆ¡i kiếm ba lần má»›i hay võ công cá»§a bổn môn quả tinh xảo lắm, mình chỉ hiểu biết có chút ít thôi, nên chàng giảm bá»›t tánh kiêu ngạo, và xin sư phục và sư mẫu dạy thêm kiếm pháp. Ná»­a năm trá»i, chàng không ra cá»­a má»™t bước, suốt ngày chàng chăm chú nghiên cứu há»c tập kiếm pháp, quả nhiên võ công cá»§a chàng tiến bá»™ hÆ¡n trước nhiá»u.
Ba chiêu dùng tấn công đạo nhân là tuyệt há»c bình sinh cá»§a chàng, nhanh chóng và ác độc, đã được tinh yếu kiếm pháp cá»§a phái Hoa SÆ¡n.
Äạo nhân khen liá»n:
- Khá lắm!
Chưa dứt lá»i, chỉ nghe thấy keng má»™t tiếng, kiếm cá»§a tên đạo nhân đã chặt đứt thanh kiếm cá»§a Kiếm Hòa ra làm đôi rồi. Sợ hãi quá, Kiếm Hòa vá»™i nhảy lui. Theo luật thì chàng phải ném Ä‘oạn kiếm này vào địch thá»§ rồi má»›i rút lui, để đỠphòng địch thá»§ thừa cÆ¡ tấn công mình. Sở dÄ© chàng không làm theo như vậy là e nhằm phải sư muá»™i.
Nhưng dù chàng rút lui rất nhanh mà búi tá»c trên đầu chàng cÅ©ng bị đạo nhân cắt đứt ngay lúc ấy rồi.
Sau khi Mai Kiếm Hòa thất bại rút lui, Phùng Nan Äịch, Lưu Bá»™i Sinh, Thạch Tuấn, Phùng Bất Phá, Phùng Bất Thôi, và Tứ đệ tá»­ cùng lục đệ cá»§a Hoàng Chân Ä‘á»u cầm khí giá»›i xông vào tấn công. Äạo nhân ná» liá»n múa trưá»ng kiếm chống đỡ, chỉ nghe mấy tiếng keng keng đã có ngưá»i bị chém đứt khí giá»›i, có ngưá»i bị y đá bắn ra xa, sau cùng chỉ còn lại hai ngưá»i.
- Thanh kiếm này cũng tốt đây để ta chơi đã rồi ta sẽ gởi lại trả, nghe chưa!
Nói xong, y cắn kiếm vào bao, tiến tá»›i trước mặt Hà Thích Thá»§ cưá»i nói:
- Cô cũng theo ta đi nhé?
Hà Thích Thá»§ rất khôn ngoan lanh lợi, thấy đạo nhân Ä‘i tá»›i, biết y định giở thá»§ Ä‘oạn gì rồi, nhưng vừa rồi nàng đã trông thấy võ nghệ cá»§a đạo nhân rất cao cưá»ng, tá»± nghÄ© khó bá» tránh thoát nổi, liá»n bảo Hồng Thắng Hải rằng:
- Anh mau Ä‘i má»i sư phụ tá»›i đây.
Hồng Thắng Hải vừa quay mình đi, đạo nhân nỠđã tiến tới trước mặt rồi.
Nàng cưá»i nói:
- Võ nghệ của đạo trưởng cừ khôi quá! Chẳng hay đạo hiệu của đạo trưởng là gì thế?
Thấy nàng tá»§m tỉm cưá»i, không có vẻ gì hãi sợ cả, đạo nhân ngạc nhiên vô cùng, ngắm nghía nàng từ trên đầu xuống tá»›i chân. Y thấy hai chân không cá»§a nàng trắng như tuyết, hai má đỠhồng, lá»i ăn lẽ nói và nhứt là tiếng cưá»i cá»§a nàng làm cho ngưá»i hồn siêu phách lạc, nên đạo nhân nhÅ©n cả hai chân tay, lại tiến lên má»™t bước, cưá»i nói:
- Tên ta là Ngá»c Chân Tá»­, cô bé tên là gì thế? Cô khen võ nghệ cá»§a ta cao siêu, cô muốn há»c những môn võ ấy, cứ Ä‘i theo ta, ta sẽ dạy cho.
Hà Thích Thá»§ cưá»i nói:
- Ông chá»› có lừa dối tôi đấy nhé? Và chúng ta đã nói cái gì là phải theo đúng mà làm, không được nuốt lá»i, nghe chưa?
Ngá»c Chân Tá»­ đáp:
- Ta không lừa dối cô em đâu. Thôi, đi theo ta đi!
Vừa nói y vừa giÆ¡ tay ra kéo tay nàng. Lùi lại má»™t bước, Hà Thích Thá»§ cưá»i nói:
- Hãy khoan đã, chá» Sư phụ tá»›i, để tôi há»i xem ông có bằng lòng cho tôi Ä‘i hay không!
Ngá»c Chân Tá»­ nói:
- Hừ! Cô theo sư phụ dù có há»c được như bá»n kia cÅ©ng vô ích mà. Những sư phụ cÆ¡m nguá»™i ấy có tài ba gì đâu mà cô còn muốn theo há»c nữa! Thôi, theo ta Ä‘i Ä‘i. Hà, hà…
Hà Thích Thủ đáp:
- Bản lãnh của sư phụ tôi cao siêu lắm. Nếu ông ta biết tôi theo ông đi thể nào cũng không cho đâu.
Bá»n Phùng Nan Äịch thấy Tôn Trá»ng Quân bị tên đại nhân ôm trong lòng mà con yêu nữ ná» lại nói bông nói đùa vá»›i kẻ địch như vậy, ai nấy Ä‘á»u tức lá»™n gan lá»™n ruá»™t.
Mai Kiếm Hòa quát tháo:
- Tặc đạo giá»i thật, hôm nay ta phải thí mạng vá»›i mi!
Chàng múa kiếm xông lên. Vẫn trò chuyện vá»›i Hà Thích Thá»§, Ngá»c Chân Tá»­ không thèm quay ngưá»i lại nói:
- Ta lại giở thêm một miếng võ nữa cho cô bé xem nhé? Cô sẽ thấy ta tài ba hơn hay là sư phụ cô lợi hại hơn.
Vừa nói y vừa né mình tránh thế kiếm của Mai Kiếm Hòa, và mồm lại nói tiếp:
- Vá»›i kiếm pháp này, tên kia có thể nói là má»™t tay cao thá»§ hiếm có cá»§a phái Hoa SÆ¡n các ngươi nhưng mà gặp phải ta. Hừ, hừ, cô bé cứ đếm từ má»™t tá»›i mưá»i, ta tay không sẽ cướp được kiếm cá»§a y, không quá thá»i gian đó cho mà xem!
Thấy đạo nhân miệt thị mình quá như vậy, Mai Kiếm Hòa càng bá»±c tức thêm, thế kiếm càng đánh càng lợi hại hÆ¡n trước nhiá»u. Hà Thích Thá»§ cưá»i nói:
- Có phải tha hồ tôi đếm nhanh thế nào cÅ©ng được không? ÄÆ°á»£c, má»™t, hai, ba, bốn, năm…
Rồi nàng đếm thẳng má»™t hÆ¡i, Ngá»c Chân Tá»­ cưá»i nói:
- Con bé này hư lắm đấy nhé! Này nhìn kỹ đi!
Mai Kiếm Hòa vừa đâm kiếm ra, đột nhiên thấy địch né sang bên, và giÆ¡ thẳng cánh tay ra, không hiểu đối phương làm cách gì, đã xỉa thẳng hai ngón tay vào mặt mình rồi. Chàng kinh hãi vô cùng, rồi giÆ¡ tay trái lên gạt. Ngá»c Chân Tá»­ rụt tay lại, khuá»·u ta thuận thế đụng thật mạnh vào cổ tay đối phương má»™t cái. Mai Kiếm Hòa cảm thấy tay mình tê liệt, buông rÆ¡i trưá»ng kiếm bị Ngá»c Chân Tá»­ nhanh như chá»›p nhoáng cướp mất thanh kiếm đó rồi. Lúc ấy Hà Thích Thá»§ má»›i đếm tá»›i tám. Ngá»c Chân Tá»­ kha khả cưá»i, tay trái cầm kiếm, dùng hai ngón tay, ngón trá» và giữa bên tay phải ká»m chặt mÅ©i kiếm rồi đè mạnh má»™t cái, chỉ nghe thấy “cắc†má»™t tiếng, thanh kiếm gãy ngay má»™t mẩu. Má»i ngưá»i trông thấy những ngón tay cá»§a đạo nhân được bá»c bằng bao gang Ä‘en nhánh. Nhưng thần lá»±c như vậy cÅ©ng là hiếm có lắm rồi. Lại nghe thấy “cắc cắc†mấy tiếng liá»n, thanh trưá»ng kiếm nỠđã bị đạo nhân bẻ gãy làm mươi mảnh.
Ngá»c Chân Tá»­ vứt luôn cán kiếm gãy xuống đất, thét lá»›n má»™t tiếng thật dài giÆ¡ tay định kéo cổ Hà Thích Thá»§. Cố tâm sá»­ dụng kế hoãn binh để kéo dài thá»i gian nhưng Hà Thích Thá»§ chá» mãi không thấy Thừa Chí tá»›i. Lúc này không thể nào có thể chỠđợi thêm được nữa, nàng giÆ¡ luôn tay trái ra cho đạo nhân nắm lấy, yên trí sẽ nắm được má»™t cái bàn tay thÆ¡m tho, Ngá»c Chân Tá»­ không ngá» lại nắm phải má»™t cái gì cứng rắn và lạnh buốt, giá»±t mình kinh hãi, vá»™i buông ngay tay ra, đã thấy má»™t luồng sáng vàng chói lóe mắt, má»™t chiếc móc vàng đã bổ tá»›i sống mÅ©i rồi.
Hà Thích Thá»§ tấn công vừa nhanh vừa đúng, dù Ngá»c Chân Tá»­ võ nghệ có cao tá»›i đâu cÅ©ng không thể né tránh nổi. Trong lúc nguy cấp, Ngá»c Chân Tá»­ chỉ còn có má»™t cách là ngá»­a đầu vá» phía sau để tránh, cái móc cá»§a Hà Thích Thá»§ vừa lướt qua đầu mÅ©i, chỉ thấy mùi tanh hôi lạ lùng, thì ra móc cá»§a nàng có tẩm thuốc độc. Ngá»c Chân Tá»­ không ngá» cô bé xinh đẹp như thế mà ra tay lại ác độc như vậy, hoảng sợ đến toát mồ hôi lạnh. Y Ä‘ang ngẩn ngưá»i nghÄ© ngợi, cái móc sắt bàn tay trái cá»§a Hà Thích Thá»§ lại tấn công tá»›i. Chỉ trong chá»›p mắt, song câu đã tấn công luôn đến miếng độc. Ngá»c Chân Tá»­ tay không có khí giá»›i, lại Ä‘ang ôm Tôn Trá»ng Quân trong lòng nên bị nàng tấn công đến cuống cả chân tay đành phải đẩy Tôn Trá»ng Quân ra khá»i lòng, nhảy sang bên má»™t bước để tránh, rút trưá»ng kiếm ra, kha khả cưá»i nói:
- Thật không ngỠcô bé này lại có hai miếng khá lợi hại đấy, được lắm, chúng ta sẽ tái đấu nào?
Vừa rồi, nhân lúc bất ngá» má»›i liên tiếp tấn công được tên đạo nhân mấy miếng, Hà Thích Thá»§ cÅ©ng tá»± biết sức mình nên cô tranh đấu thật vá»›i đối phương tất không sao địch nổi nhưng tình thế bắt buá»™c, nàng đành phải liá»u lÄ©nh má»™t phen, liá»n cưá»i nói:
- Ông không được đánh thật nhé? Chúng ta chỉ đùa giỡn chơi thôi.
Lúc này, Ngá»c Chân Tá»­ sinh nghi rồi, biết ngưá»i con gái này bá» ngoài xinh đẹp như tiên nữ, mà ra tay thì ác độc vô cùng, nhưng y tá»± thị võ công thiên hạ vô địch nên không coi đối phương vào đâu, liá»n nói:
- Nhưng cô thua thì phải theo ta đi đấy nhé?
Hà Thích Thủ đáp:
- ÄÆ°á»£c, hãy coi móc cá»§a tôi đây.
Nàng múa song câu, tấn công rất nhanh. Ngá»c Chân Tá»­ không dám sÆ¡ ý, phải dùng thế gỡ thế, hai ngưá»i tranh đấu rất hăng hái.
Mai Kiếm Hòa vá»™i chạy lại đỡ Tôn Trá»ng Quân dậy. Lúc đầu má»i ngưá»i thấy Hà Thích Thá»§ đánh ngã anh em há» Phùng, còn tưởng là hai thiếu niên chưa được tinh xảo nhưng lúc này thấy nàng đối những thế võ quái dị, song câu cá»§a nàng y như đạo hoàng khí và má»™t luồng hắc khí nổ lá»±c địch trưá»ng kiếm cá»§a Ngá»c Chân Tá»­. Ai nấy Ä‘á»u tắc lưỡi khen thầm, và định tiến lên trợ giúp má»™t tay, nhưng thấy hai ngưá»i tranh đấu kịch liệt và lợi hại quá nên không ai dám xông vào, vì tá»± biết tài nghệ quá thấp kém, có vào đánh cÅ©ng chỉ chết oan uổng dưới trưá»ng kiếm cá»§a tên đạo tặc mà thôi.
Hai ngưá»i càng đấu càng nhanh, bá»—ng nghe thấy “keng†má»™t tiếng, chiếc móc vàng cá»§a Hà Thích Thá»§ đã bị Ngá»c Chân Tá»­ chém gẫy má»™t mẩu, Hà Thích Thá»§ vá»™i phẩy tay áo má»™t cái, liá»n đó có má»™t ám khí bay ra, “bốp†má»™t tiếng, ám khí đó bùng nổ, má»™t làn khói màu hồng tá»a ra trước mặt Ngá»c Chân Tá»­, ánh sáng mặt trá»i chiếu vào, trông thá»±c đẹp đẽ.
Ngá»c Chân Tá»­ vá»™i nhảy sang bên tránh, lá»›n tiếng quát mắng:
- Ngươi là ngưá»i cá»§a NgÅ© Äá»™c giáo phải không? Tại sao lại trà trá»™n vào đây?
Thạch Tuấn và Phùng Bất Thôi đứng phía cuối gió, ngá»­i phải hÆ¡i độc cá»§a ám khí, đầu óc mê man, ngã lăn ra đất bất tỉnh liá»n.
Hà Thích Thá»§ cưá»i nói:
- Hiện giỠta đã cải tà quy chánh, xin gia nhập làm môn đệ của phái Hoa Sơn rồi. Ngươi cũng nên cải tà quy chánh đi thì hợp.
Ngá»c Chân Tá»­ vận dụng song chưởng thành gió, phát ra tiếng vù vù, đánh tan làn hÆ¡i độc đó, và đánh tiếp luôn má»™t chưởng sức mạnh như thôi sÆ¡n bài hải đẩy tá»›i. Thấy đối phương kiếm pháp di tinh diệu, Hà Thích Thá»§ không ngá» chưởng pháp cá»§a địch còn lợi hại hÆ¡n, vá»™i rút luôn roi Ä‘uôi bò cạp ra, né mình tránh chưởng lá»±c cá»§a địch.
Ngá»c Chân Tá»­ biết roi cá»§a nàng có chất độc rất mạnh, nghÄ© thầm: “Võ công cá»§a mình độc bá»™ thiên hạ, nay lại để cho má»™t ngưá»i con gái tiếp mình nhiá»u hiệp thế này, thì còn gì sÄ© diện nữa? Bây giá» ta không cho cô gỡ quá ba hiệp để cho chúng biết tay ta má»›i được.â€
NghÄ© Ä‘oạn, y nhắm kỹ thế công cá»§a Hà Thích Thá»§ rồi giÆ¡ tay trái ra nắm luôn đầu roi. Nhá» có bao gang Ä‘eo trên ngón tay, y không sợ cây roi cá»§a đối thá»§ có chất độc nữa. Hà Thích Thá»§ hết sứ giằng mạnh má»™t cái, thấy giằng không chuyển mà trưá»ng kiếm bên tay phải cá»§a địch đã đâm tá»›i, vá»™i buông roi ra, cưá»i nói:
- Tôi chịu thua rồi, xin bái ông làm sư phụ vậy!
Nói xong, nàng quỳ xuống vái liá»n.
Ngá»c Chân Tá»­ cả cưá»i, vứt cây roi Ä‘uôi bò cạp xuống đất, đột nhiên thấy trước mặt có ánh sáng xanh lập lòe, biết có sá»± nguy tai đến nÆ¡i, vá»™i phẩy tay áo má»™t cái, nhảy ngay lên trên cao, thấy má»™t loạt Ä‘inh nhá» bay qua dưới chân, rồi rÆ¡i cả xuống bụi lau.
Thì ra khi Hà Thích Thủ quỳ xuống vái bấm ngầm cái máy ám khí Hàm Sa Xạ Ảnh, lần này xuất kỳ bất ý, yên trí thế nào cũng bắn trúng kẻ địch vài cái đinh là ít.
Nhưng nàng đâu có ngá» Ngá»c Chân Tá»­ lại có võ công cao siêu đến thế, chỉ còn cách má»™t sợi tóc là bị trúng mấy chục Ä‘inh ngay, mà y lại tránh khá»i được. Y ở trên không xà xuống, tá»±a như con diá»u hâu nhắm Hà Thích Thá»§ mà đâm bổ xuống.
Äứng cạnh đó quan sát, A Chín giá» phút nào cÅ©ng lo lắng cho Hà Thích Thá»§, nhưng khổ má»™t ná»—i, tay nàng còn bị thương chưa khá»i nên không thể ra tay trợ giúp được. Lúc này thế đánh cá»§a Ngá»c Chân Tá»­ quá độc ác, mà Hà Thích Thá»§ Ä‘ang sợ hãi đến mất hồn vía, nàng liá»n phóng luôn hai cái thanh trúc tiêu vào ngưá»i Ngá»c Chân Tá»­, đồng thá»i la lên:
- Tiếp lấy!
Nàng ném luôn thanh Kim Xà kiếm cho Hà Thích Thá»§, Ngá»c Chân Tá»­ dùng tay áo phẩy má»™t cái, cả hai chiếc phi tiêu bằng tre xanh Ä‘á»u bắn trở lại. Hà Thích Thá»§ tránh chưởng cá»§a địch, tiếp lấy thanh kiếm, gạt hai chiếc phi tiêu, tấn công kẻ địch, má»™t hÆ¡i liên tiếp theo đó, hai ngưá»i lại giao chiến. Lúc này, nàng đã có thêm bảo kiếm chém sắt chặt đá như chÆ¡i. Thế là, tay phải cầm kiếm, tay trái có thiết câu, vá» phương diện khí giá»›i, nàng đã được lợi thế hÆ¡n kẻ địch. Thấy đấu mãi vẫn không hạ nổi đối phương, Ngá»c Chân Tá»­ nóng lòng nóng ruá»™t vô cùng, đột nhiên quày tay trái rút cây phất trần ra trợ chiến. Như vậy khí giá»›i cá»§a y có nhu có cương, dÅ©ng mãnh vô cùng. Hà Thích Thá»§ xưa nay không thiện dùng kiếm, tay trái thiết câu còn miá»…n cưỡng chống đỡ nổi, tay phải Kim Xà kiếm thì dần dần bị đối phương khắc chế.
Má»i ngưá»i thấy nàng lâm nguy, không ai bảo ai, Ä‘á»u xông lại trợ chiến. Chỉ nghe thấy phất trần quất đến “vù†má»™t tiếng, vai cá»§a Lưu Bá»™i Sinh bị đánh trúng, Ä‘au buốt tận xương cốt. Tuy trong phất trần có cả sợi thép, nếu phải tay võ nghệ kém hÆ¡n, đã bị cái đánh ấy quất ngã rồi. Mai Kiếm Hòa nói vá»›i Tôn Trá»ng Quân rằng:
- Cô mau Ä‘i má»i sư phụ, sư mẫu, sư bá, sư thúc ta đây đối phó tên đạo tặc này.
Chàng thấy võ công cá»§a Ngá»c Chân Tá»­ cao cưá»ng, bình sanh ít thấy ai tài giá»i như vậy, có lẽ phải hợp sức mấy tay cao thá»§ má»›i ká»m chế nổi y.
Tôn Trá»ng Quân vâng lá»i, quay mình định Ä‘i, bá»—ng cả mừng kêu rút lên:
- Äạo trưởng, mau lại đây, mau lại đây!
Má»i ngưá»i Ä‘ang chăm chú vây đánh, không dám quay đầu nhìn lại, chỉ nghe thấy má»™t giá»ng già lão cất lên:
- Giá»i lắm, tưởng là ai, không ngá» lại là chú!
Ngá»c Chân Tá»­ đánh liên mấy miếng thật mạnh đẩy lùi má»i ngưá»i, rồi nhảy ra ngoài vòng vây, lạnh lùng đáp:
- Sư huynh mạnh giá»i đấy chứ?
Má»i ngưá»i quay lại nhìn thấy Má»™c Tang đạo nhân tay cầm bàn cá», tay ông hai há»p quân cá», đứng ở phía sau.
Má»i ngưá»i vốn biết đạo nhân là bạn thân cá»§a tổ sư, võ công giá»i ngang vá»›i tổ sư, nếu ông ta chịu ra tay, thì đối phương dù lợi hại đến đâu cÅ©ng phải rút lui ngay. Nhưng lại nghe thấy Ngá»c Chân Tá»­ gá»i ông ta là sư huynh, ai nấy Ä‘á»u ngạc nhiên vô cùng.
Mộc Tang nói:
- Chú tới đây có việc gì thế?
Ngá»c Chân Tá»­ cưá»i đáp:
- Anh tá»›i đây đánh cá», còn tôi Ä‘i bắt má»™t ngưá»i.
Vừa nói, y chỉ vỠphía Hồng Nương Tử rồi lại nói tiếp:
- Và còn thâu nhận thêm ba đồ đệ nữa.
Mộc Tang cau mày nói:
- Không ngỠmấy chục năm qua, chú vẫn không thay đổi tánh tí nào. Mau mau đi xuống núi ngay!
Vá»›i giá»ng mÅ©i, Ngá»c Chân Tá»­ “hừ†má»™t tiếng rồi nói:
- Năm xưa, sư phụ cÅ©ng không quản thúc nổi tôi chẳng lẽ bây giá» tôi lại phải phiá»n tá»›i anh dạy bảo hay sao?
Mộc Tang nói:
- Chú thá»­ nghÄ© xem, mấy chục năm nay, chú đã làm bao nhiêu việc mai má»™t lương tâm rồi? Có nhiá»u lần, ta định Ä‘i Tây Tạng kiếm chú…
Ngá»c Chân Tá»­ cưá»i nói:
- Thế à? Chúng ta, hai anh em, đã lâu không gặp nhau rồi nhỉ?
Mộc Tang nói:
- Ngày hôm nay, ta khuyên chú một lần chót, nếu chú không chịu hối cải thì đừng có trách ta là kẻ bất nhân đấy nhé?
Ngá»c Chân Tá»­ cưá»i nhạt nói:
- Ta một mình một kiếm tung hoành khắp thiên hạ, từ xưa tới nay không một kẻ nào dám nói nửa câu vô lễ với ta như vậy.
Mộc Tang nói:
- Phái Hoa Sơn có thù hằn gì với chú đâu, mà chú nỡ đánh đệ tử của phái đó bị thương như thế kia? Khi Mục sư huynh trở vỠthì biết ăn nói làm sao đây?
- Tôi ở Tây Tạng bấy lâu nay, ai chẳng rõ là tôi vá»›i anh đã Ä‘oạn tình tuyệt nghÄ©a rồi. Mục Nhân Thanh chỉ có hư danh thôi, ngưá»i khác sợ y chá»› tô, Ngá»c Chân Tá»­ này, đã có gan lên tá»›i núi Hoa SÆ¡n thì không tên khỉ già bảy hay tám chân ấy vào đâu cả.
Thở dài ra một tiếng, Mộc Tang nói:
- Trước sau cÅ©ng không sao tránh khá»i má»™t trận đánh. Nếu biết thế này thì từ ba mươi năm vá» trước ta đã diệt chú rồi, có phải bao lâu nay nhiá»u ngưá»i lương thiện khá»i bị chết oan chết uổng bởi tay chú không? Nào chú tiến lên Ä‘i!
Ngá»c Chân Tá»­ mỉm cưá»i nói:
- Anh muốn đấu võ với tôi phải không? Cái này là cái gì có biết không?
Y bá»—ng móc túi lấy má»™t thanh kiếm sắt rất nhá» ra, rồi hay tay nâng cao lên trên đỉnh đầu. Ngắm nhìn thanh kiếm đó hồi lâu, Má»™c Tang đạo nhân sắc mặt tái mét, giá»ng run run nói:
- Giá»i lắm, chú không uổng công sống ở Tây Tạng bấy nhiêu năm, quả nhiên đã kiếm được rồi.
Ngá»c Chân Tá»­ quát lá»›n:
- Mộc Tang đạo nhân! Tại sao ngươi trông thấy Thiết kiếm của sư môn lại không chịu quỳ lạy.
Má»™c Tang vá»™i vàng để bàn cá» và há»™p cá» xuống, hướng vá» phía Ngá»c Chân Tá»­ mà quỳ xuống vái lạy.
Má»i ngưá»i vẫn yên trí có Má»™c Tang đạo nhân sẽ đánh bại được kẻ địch, ngỠđâu ông ta lại phải quỳ lạy trước mặt đối phương, nên ai nấy Ä‘á»u kinh hãi và ngạc nhiên vô cùng.
Ngá»c Chân Tá»­ giÆ¡ tay trái lên, vù má»™t tiếng, đánh thẳng xuống. Má»™c Tang không chống đỡ, không trốn tránh, vận hÆ¡i sức lên trên lưng để chịu đựng. Chỉ thấy “bá»™p†má»™t tiếng, áo rách tả tÆ¡i từng mảnh má»™t bay tung lên. Má»™c Tang lảo đảo mấy cái, y nguyên như vậy. Sầm nét mặt lại, Ngá»c Chân Tá»­ lại bồi thêm má»™t chưởng nữa, đánh vào vai Má»™c Tang. Chưởng này không nghe thấy tiếng kêu gì cả, và áo cùng không thấy rách.
NgỠđâu kình cá»§a chưởng lại mạnh má»™t cách kỳ lạ. Chịu không nổi, Má»™c Tang ngã gục vá» phía trước, miệng thổ máu tươi, phun đầy ra đỉnh núi, Ngá»c Chân Tá»­ lại khoa tay nhằm đầu Má»™c Tang đánh xuống. Má»i ngưá»i kêu thầm “nguy to!†Chưởng cá»§a y đánh xuống, Má»™c Tang tất phải táng mạng, ai nấy Ä‘á»u lấy ám khí ra, nhắm cả vào cổ tay cá»§a Ngá»c Chân Tá»­ lao tá»›i.
Tá»±a như cái quạt sắt, Ngá»c Chân Tá»­ múa chưởng gạt tất cả ám khí cá»§a má»i ngưá»i rÆ¡i xuống mặt đất, rồi lại giÆ¡ tay lên đánh. A Chín đứng gần Má»™c Tang, thấy ông ta đầu tóc bạc phÆ¡ mà bị ác đạo hà hiếp như vậy, liá»n động lòng nghÄ©a hiệp, nhảy vá»™i tá»›i phía Má»™c Tang rồi dùng thân hình nàng làm má»™c đỡ che đầu ông ta.
Ngá»c Chân Tá»­ ngẩn ngưá»i ra chưa kịp hạ thá»§ bá»—ng đột nhiên phía sau lưng có tiếng ho, tiếp đó má»™t ông cụ mặt áo nho sinh bước tá»›i. Hà Thích Thá»§ thấy ngưá»i đó bá»—ng xuất hiện bên cạnh A Chín má»™t cách đột ngá»™t, thân pháp kỳ lạ, trên thế gian này hiếm có, lại tưởng lầm là kẻ địch đã có ngưá»i đến giúp sức. Nàng sợ A Chín bị hãm hại, vá»™i xông ngay lại, vừa giÆ¡ chưởng đánh vào ngưá»i ông già ná», vừa quát lá»›n:
- Mau bước ra đằng khác!
Ông cụ liá»n giÆ¡ cánh tay lên gạt, Hà Thích Thá»§ cảm thấy có má»™t sức lá»±c rất mạnh đẩy nàng giật lùi không thể gượng đứng vững được, phải lùi lại mấy bước rồi ngã ngồi phịch xuống đất.
Nàng xấu hổ quá, nhìn má»i ngưá»i, thấy ngoài Ngá»c Chân Tá»­ và tên sư đồ cá»§a y ra, ai nấy Ä‘á»u quỳ xuống vái lạy và đồng thanh chào:
- Sư tổ.
Thì ra Bát Thủ Tiên Viên Mục Nhân Thanh đã tới.
Hà Thích Thá»§ vừa kinh hãi vừa xấu hổ, trong bụng nghÄ© thầm: “Nguy tai! Thế này thì mình khó bỠđược thâu nhận vào môn phái Hoa SÆ¡n rồi.â€
Lúc ấy Má»™c Tang đã đứng dậy, tay vịn vào A Chín, nổ lá»±c Ä‘iá»u hòa hô hấp nhưng miệng vẫn cứ thổ huyết không ngá»›t. Mục Nhân Thanh nói vá»›i Ngá»c Chân Tá»­ rằng:
- Vị này là Ngá»c Chân đạo trưởng chắc? Sao đạo trưởng đối xá»­ vá»›i sư huynh lại nỡ hạ độc thá»§ đến thế? Thôi được, tôi chỉ còn mấy cái xương cốt già này, cÅ©ng vui lòng tiếp đón đạo trưởn vài hiệp!
Ngá»c Chân Tá»­ cưá»i nói:
- Ta lên núi Hoa SÆ¡n cÅ©ng vì mục đích này đấy. Xem ta Ngá»c Diện Hồ Ly hÆ¡n hay ngưá»i lão khỉ già hÆ¡n?
Má»i ngưá»i thấy sư tổ sắp ra đấu vá»›i ác đạo, ai nấy vừa kinh hãi vừa cả mừng. Há» chưa thấy sư tổ đấu vá»›i ai bao giá», bây giá» má»›i được mục kích thật dịp may hiếm có.
Lưu Bá»™i Sinh nghÄ©, sư tổ tuổi già sức yếu, võ công tuy cao cưá»ng đến đâu nhưng tinh thần sức lá»±c tất không thể bằng được tên ác đạo Ä‘ang lúc tráng niên này. Chàng vá»™i chạy Ä‘i má»i sư phụ và sư mẫu ra giúp sức.
Vừa vào tá»›i thạch thất, chàng trông thấy Thừa Chí đứng trước giưá»ng, nước mắt đầm hai má. Còn sư bá, sư phụ, sư mẫu, Hồng Thắng Hải và chàng Câm Ä‘á»u á»§ rÅ© u buồn. Chàng lẳng lặng Ä‘i tá»›i bên giưá»ng, trông thấy Thanh Thanh hai mắt sâu hoắm, sắc mặt xám Ä‘en, hÆ¡i thở hồng há»™c như sắp tắt thở đến nÆ¡i. Bên ngoài, ngưá»i ác đạo quấy nhiá»…u đến trá»i lỡ đất long mà mấy ngưá»i này ở trong thạch thất không ra xem xét chắc hẳn là vì Thanh Thanh sắp chết đến nÆ¡i chăng? Lưu Bá»™i Sinh khẽ nói:
- Sư phụ, tên ác đạo lợi hại lắm, sư tổi đã phải ra tay đối phó.
Thừa Chí hồi nhá» có khổ Ä‘iêu linh, nhỠđược sư phục nuôi dạy má»›i có ngày nay, thấy Lưu Bá»™i Sinh nói có vẻ nghiêm trá»ng, biết đối phương là má»™t địch thá»§ đáng ngại, trong lòng lo lắng cho sư phụ, liá»n ẵm Thanh Thanh lên nói vá»›i Hoàng Chân và vợ chồng Quy Tân Thụ rằng:
- Chúng ta cùng đi ra cả.
Má»i ngưá»i rảo bước theo ra. Lưu Bá»™i Sinh thấy tay Thừa Chí bồng má»™t ngưá»i mà chân bước Ä‘i nhanh nhẹn hÆ¡n mình, trong lòng cảm phục vô cùng.
Má»i ngưá»i Ä‘i tá»›i phía sau núi thấy Mục Nhân Thanh tay cầm trưá»ng kiếm, Ngá»c Chân Tá»­ tay phải cầm kiếm tay trái cầm phất trần. Hai ngưá»i cúi chào nhau, vừa định ra tay giao đấu.
Thừa Chí vá»™i kêu gá»i:
- Sư phụ, xin cho đệ tử được phép đối phó với y.
Mục Nhân Thanh vá»›i Ngá»c Chân Tá»­ Ä‘á»u hiểu biết nhau là võ lâm đệ nhất cao thá»§, cuá»™c tranh tài này, há»… sÆ¡ xuất má»™t tí là danh tiếng cả má»™t Ä‘á»i sẽ tiêu mạng ngay, và tánh mang cÅ©ng khó mà bảo tồn được là khác, cho nên cả hai Ä‘á»u tập trung tinh thần vào nhau, không nghe thấy tiếng kêu gá»i cá»§a Thừa Chí.
Thừa Chí Liá»n đưa Thanh Thanh cho Hà Thích Thá»§ bồng, Thừa Chí chỉ nói được má»™t câu:
- Chị làm ơn trông nom cô ta.
Chỉ thấy Ngá»c Chân Tá»­ phất cây trần má»™t cái, đột nhiên đánh vào vai trái, thì không sao gỡ ra được. Chàng là đệ tá»­ tất phải đỡ đần há»™ sư phụ liá»n nhún chân nhảy tá»±a như con chim đại bàng bay vù đến, xông thẳng vào ngưá»i Ngá»c Chân Tá»­. NgỠđâu không những chàng định như vậy, mà Hoàng Châu lẫn Quy Tân Thụ cÅ©ng thế, ba ngưá»i không hẹn mà nên nhảy tấn công Ngá»c Chân Tá»­ cùng má»™t lúc.
Thâu vá»™i phất trần lại, lùi vá» phía sau hai bước, Ngá»c Chân Tá»­ giữ luôn thế thá»§, chỉ thấy tiếng gió soạt má»™t cái, má»™t ngưá»i bay qua đầu, y vá»™i rụt cổ lại, thấy trên đầu mát lạnh. Cái mÅ© đạo sÄ© cá»§a y đã bị Thừa Chí hai tay chá»™p mất. Ngá»c Chân Tá»­ cả giận, múa kiếm nhắm cánh tay trái Thừa Chí chém luôn má»™t nhát. Miếng võ này vừa độc vừa hiểm. Thừa Chí ở trên không, không sao tránh kịp, vá»™i rụt tay lại. Chỉ nghe thấy “sẹt†má»™t tiếng, cả má»™t cái tay áo bị thanh kiêm đối phương chém đứt liá»n. Tuy áo là vật má»m mại, ở trên không, không chịu má»™t sức ép nào, mà bị bảo kiếm chém đứt, như vậy đủ thấy thanh kiếm đó sắc bén biết nhưá»ng nào? Và ná»™i công cá»§a lão đạo sÄ© cÅ©ng kinh ngưá»i. Thừa Chí xuống tá»›i đất, ba sư huynh đệ Ä‘á»u đứng cả má»™t lượt ở trước mặt sư phụ.
Má»i ngưá»i thấy hai bên vừa trao đổi má»™t miếng, vì quá nhanh chóng quá, chưa kịp chú mục tá»›i. Lúc nẫy nghÄ© lại cảnh vừa qua, ai nấy Ä‘á»u toát mồ hôi lạnh.
Ngá»c Chân Tá»­ nếu chỉ hÆ¡i tránh chậm má»™t tí là bị ngay chưởng lá»±c cá»§a Thừa Chí giáng vỡ sá». Còn Thừa Chí nếu rụt tay kém nhanh má»™t ly cÅ©ng bị đối phương chặt đứt cánh tay rồi. Chung quanh đấy, ngưá»i nào cÅ©ng võ nghệ khá cao, định thần xong, không hẹn mà nên, ai cÅ©ng Ä‘á»u kêu lên má»™t tiếng “giá»i!â€
Ngá»c Chân Tá»­ cậy có sư phụ truyá»n cho tuyệt nghệ, tá»± kêu là thiên hạ vô địch.
Tuy y biết oai danh cá»§a Mục Nhân Thanh đã lâu nhưng cứ giữ vững thế thá»§, y lợi dụng kéo dài thá»i cuá»™c đấu tranh khiến Mục Nhân Thanh vì tuổi già sức yếu chịu đựng không nổi, là y chiếm thế thắng ngay. NgỠđâu đột nhiên có cao thá»§ nhảy vào đánh trá»™m, y định thần nhìn kỹ, thấy Thừa Chí là má»™t thiếu niên trạc độ hai mươi tuổi vừa kinh hãi vừa tức giận múa trưá»ng kiếm, quát lá»›n:
- Ta hãy chém chết con khỉ nhỠnày đã, rồi sẽ giết con khỉ già này sau.
Thừa Chí thưa Mục Nhân Thanh rằng:
- Xin phép sư phục cho đệ tá»­ tranh đấu vá»›i tên đạo sÄ© này trước, nếu đệ tá»­ không địch nổi y thì má»i đại sư huynh và nhị sư huynh vào đánh tiếp, như vậy có nên không?
Mục Nhân Thanh đáp:
- Cũng được, nhưng con chớ khinh địch, nghe chưa?
Hoàng Chân và Quy Tân Thụ biết sư đệ này tài ba hÆ¡n mình, nhưng vì khiêm tốn mà nói như vậy. Má»™t thiếu niên có thể không tranh cưá»ng hiếu thắng như thế, thật là hiếm có, nghÄ© vậy hai ngưá»i Ä‘á»u nói:
- Sư đệ, đừng có khiêm tốn nữa, cần nhứt là đừng có kiêng nể gì hết.
Ngá»c Chân Tá»­ kiêu ngạo nói:
- Ngươi muốn đạo gia dùng khí giới hay bằng tay không tống tiễn nhà ngươi vỠTây phương?
Hà Thích Thủ đưa Kim Xà kiếm cho A Chín và bảo rằng:
- Cô đưa thanh kiếm này cho sư phụ tôi.
A Chín cầm thanh kiếm tá»›i trước mặt Thừa Chí. Äá»™t nhiên trông thấy nàng, Thừa Chí ngẩn ngưá»i ra. A Chín khẽ gá»i:
- Anh… anh…
Cô bá»—ng mắc nghẹn không sao thốt nên lá»i. Chá» Thừa Chí cầm lấy thanh kiếm rồi, nàng lui ngay ra. Lúc ấy sương mù vừa tan, mặt trá»i đã má»c, chiếu sáng cả quả núi, má»i ngưá»i đứng quây thành vòng tròn. Mục Nhân Thanh lùi lại đứng ở bên cạnh, xoa bóp cho Má»™c Tang, Hoàng Chân tay cầm bàn tính, Quy Tân Thụ cầm cái bừa Ä‘iểm huyệt, Ä‘á»u đứng trong vòng để áp trận.
Ngá»c Chân Tá»­ cưá»i nói:
- Nếu các ngưá»i muốn vào đánh cả má»™t lúc cÅ©ng được.
Kiếm của đối phương điểm tới trước mặt. Y vội lấy phấn trần lên đỡ, tay trái cầm kiếm đâm luôn, nhưng bỗng thấy đối phương thâu kiếm lại, nhắm huyệt môn của mình điểm tới, nếu mình đâm kiếm đó là địch thừa hư điểm mà đâm thẳng vào ngay.
Y không ngỠmột thiếu niên mặt mày thanh tú thế kia mà sử dụng thế kiếm lão luyện và độc ác đến thế? Y nhảy sang bên để tránh.
Thừa Chí biết đối phương sá»­ dụng miếng này vừa thá»§ vừa tấn công, nếu kiếm cá»§a mình đâm ra má»™t thước là kẻ địch tấn công vào bên phía phải ngay, chàng liá»n giÆ¡ ngang thanh kiếm và bảo vệ lấy thân mình trước. Cao thá»§ đấu kiếm khác hẳn vá»›i ngưá»i thưá»ng, hai ngưá»i bất cứ di động thế nào, đối phương đã biết ngay dụng ý ra sao rồi.
Những ngưá»i đứng xem, có mấy ngưá»i tài nghệ còn non ná»›t chỉ thấy hai ngưá»i nhìn nhau, thân pháp và chân bước rất chậm chạp và ngây ngô, hình như không có vẻ gì là khẩn trương cả. NgỠđâu, sá»± thắng bại cá»§a há» chỉ trong chá»›p mắt là quyết định xong ngay, sá»± sống chết như cá»™t trên sợi tóc, sá»± thật nguy hiểm gấp bá»™i lần đánh chém lung tung.
Tôn Trá»ng Quân hận Ngá»c Chân Tá»­ vừa rồi làm ô nhục mình, há»n giận vô cùng.
Nàng muốn giơ thiết câu đâm trộm vào phía sau lưng kẻ thù. Mai Kiếm Hòa thấy nàng đã tiến lên một bước, sợ hãi quá, vội giơ tay kéo lại và khẽ nói:
- Cô làm gì thế? Muốn chết hay sao?
Tôn Trá»ng Quân đáp:
- Anh để mặc em, em quyết định thí mạng với tên tặc đạo này rồi.
Mai Kiếm Hòa lại nói:
- Tên tặc đạo ấy đã biết tiểu sư thúc rất lợi hại, bây giỠy đang dùng kiếm pháp tối thượng thặng để bảo hộ toàn thân y. Nếu cô xông lên lúc này chỉ mất mạng mà thôi.
Tôn Trá»ng Quân cố gắng kéo tay ra, kêu la:
- Em không biết, để em lên giúp tay sư thúc.
Trước kia nàng thù ghét Thừa Chí hết sức, không bao giỠchịu tôn chàng là sư thúc cả. Lúc này, nàng thấy Thừa Chí ra tay đối địch với ác đạo, trong lòng quên hết oán hận cũ.
Mai Kiếm Hòa nói:
- ÄÆ°á»£c, cô ném má»™t cái ám khí thá»­ xem!
Tôn Trá»ng Quân lấy kim tiêu ra, vận sức nhằm lưng Ngá»c Chân Tá»­ ném tá»›i. Ngá»c Chân Tá»­ Ä‘ang chăm chú nhìn vào mÅ©i kiếm cá»§a Hà Thích Thá»§ hình như không biết gì kim tiêu phi tá»›i, Tôn Trá»ng Quân Ä‘ang mừng thầm sắp sá»­a ném trúng, bá»—ng nghe thấy “coong†má»™t cái, Mai Kiếm Hòa thất thanh la lá»›n:
- Nguy tai!
Vừa la, chàng vừa kéo Tôn Trá»ng Quân cùng rập mình xuống đất. Nhưng không kịp vì Tôn Trá»ng Quân nhìn lên đã thấy phi tiêu cá»§a mình bắn trở lại, nhằm ngay giữa ngá»±c phi tá»›i. Biết không sao tránh khá»i, nàng chỉ còn cách đợi chết.
Bá»—ng thoáng má»™t cái, má»™t bàn tay ngá»c giÆ¡ ra bắt luôn miếng vải đỠbuá»™c sau phi tiêu.
Mai Kiếm Hòa và Tôn Trá»ng Quân trống ngá»±c đập mạnh, nhìn xem ai là ngưá»i đã ra tay cứu mình, thấy ngưá»i đó là Hà Thích Thá»§, trong lòng hai ngưá»i vừa cám Æ¡n vừa xấu hổ, chỉ có gật đầu má»™t cái để tỠý tạ Æ¡n cứu mạng.
Lúc ấy, Thừa Chí và Ngá»c Chân Tá»­ kiếm pháp bá»—ng biến đổi hẳn, hai ngưá»i Ä‘á»u tấn công nhanh như chá»›p nhoáng, dùng toàn lá»±c mà đối phó vá»›i nhau. Ngá»c Chân Tá»­ là sư đệ cá»§a Má»™c Tang, vá» khinh công rất tài nghệ độc đáo, đột nhiên y giở “Bách Biến Quá»· Ảnh†ra, chạy quanh ngưá»i Thừa Chí để làm Thừa Chí hoa mắt là tấn công vào chá»— hiểm ngay nhưng y có ngỠđâu Thừa Chí cÅ©ng thạo “Bách Biến Quá»· Ảnh.†Cho nên tha hồ y hư hư thật thật, thiên biến vạn hóa, Thừa Chí vẫn chăm chú như thưá»ng không bị khinh công cá»§a đối phương làm huyá»n hoặc tý nào. Äấu tá»›i lưng chừng, Ngá»c Chân Tá»­ trong lòng nghi ngá», nghÄ© thầm: “Chẳng lẽ y cÅ©ng tinh thông môn khinh công này chăng?â€
Y bỗng nhảy ra ngoài, lấy Thiết kiếm ra, giơ lên, rồi quát lớn:
- Ngươi đã là đệ tử của Thiết Kiếm môn thì thấy Thiết kiếm này phải quỳ xuống lạy tức thì!
Thừa Chí nói:
- Thiết Kiếm môn cái gì? Xưa nay ta không nghe thấy ai nói tới cả.
Ngá»c Chân Tá»­ quát lá»›n:
- Ngươi không phải là đệ tá»­ cá»§a Má»™c Tang, tại sao ngươi lại biết khinh công “Bách Biến Quá»· Ảnh?†Mà đã là đệ tá»­ cá»§a y tại sao lại không biết là ngưá»i cá»§a Thiết Kiếm môn? Bây giá» kiếm ở trong tay ta, mau quỳ xuống nghe ta cư xá»­.
Thừa Chí đáp:
- Ta không biết đồng kiếm thiết kiếm gì cả!
Ngá»c Chân Tá»­ quay đầu há»i Má»™c Tang rằng:
- Bách Biến Quỷ Ảnh của y có phải anh dạy cho đấy không?
Má»™c Tang lắc đầu. Biết sư huynh xưa nay không nói dối bao giá», Ngá»c Chân Tá»­ ngạc nhiên vô cùng, ngẫm nghÄ© giây lát lại nhảy đánh tiếp…
Vừa đánh Thừa Chí vừa ngẫm nghÄ© những lá»i cá»§a đạo sÄ© vừa nói, bá»—ng nghÄ©: “Thảo nào, trước khi Má»™c Tang đạo trưởng dạy tá»›i Bách Biến Quá»· Ảnh, chỉ nhận là thua cá» phải dạy ta thôi chá»› ông ta không chịu nhận ta là sư phụ là thế đấy? Và còn dạy chú Thanh trước rồi dạy lại ta sau, thoạt tiên ta tưởng tánh ông ta hoạt kê má»›i làm ra trò như vậy, chá»› có ngỠđâu bên trong còn lắm chuyện rắc rối như thế này?â€
NghÄ© tá»›i Thanh Thanh, chàng đưa mắt nhìn thấy Thanh Thanh Ä‘ang ngậm má»™t miếng thuốc màu Ä‘á», Hà Thích Thá»§ Ä‘ang cắt cổ tay thả máu độc ra cho nàng. Chàng mừng rỡ vô cùng, liá»n nghÄ©: “Nàng trúng phải chất độc rất mạnh cá»§a NgÅ© Äá»™c giáo, mà Hà Thích Thá»§ là Giáo chá»§ tất nhiên biết cách giải cứu, như vậy nàng có cÆ¡ thoát nạn rồi!â€
Nhưng cao thá»§ tá»· võ, không để ý má»™t tí là nguy đến thân ngay. Trong khi há»›n hở, Thừa Chí chỉ sÆ¡ xuất má»™t chút, vai trái tránh hÆ¡i chậm, để hở má»™t chá»—. Chá» mãi má»›i có dịp may này, Ngá»c Chân Tá»­ liá»n nhắm ngay sưá»n bên trái cá»§a Thừa Chí đâm luôn má»™t kiếm.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u kinh hãi kêu rú, ngỠđâu Ngá»c Chân Tá»­ càng kinh hãi hÆ¡n. Thì ra kiếm ấy đâm trúng rồi mà kiếm lại bị bật ra, chá»› không đâm vào ngưá»i Thừa Chí được. Y có biết đâu Thừa Chí mặc cái áo cánh sợi vàng cá»§a Má»™c Tang tặng cho. Y tưởng đối thá»§ võ công đã luyện tá»›i mức Ä‘ao kiếm chém không đứt, liá»n toát mồ hôi lạnh sợ hãi vô cùng.
Thanh Thanh vừa má»›i tỉnh lại, bá»—ng thấy Thừa Chí bị trúng má»™t kiếm, trong lòng thương xót, vá»™i móc túi lấy ống sắt, rút nút ra vẫy mạnh vào ngưá»i Ngá»c Chân Tá»­. Con Kim Xà bắn tung ra, nhe nanh vuốt cắn luôn Ngá»c Chân Tá»­. Äạo sÄ© cúi đầu tránh, có ngỠđâu con rắn vàng linh tính vô cùng, trầm mình xuống nhắm đầu y cắn luôn.
Nếu là ngưá»i khác, không thể nào tránh khá»i Kim Xà trầm xuống cắn miếng ấy, nhưng Ngá»c Chân Tá»­ có phải là tay thưá»ng đâu, múa cây phất trần má»™t cái đã cuốn luôn con vật ná» lại. Y biết nếu lại dùng sức hất con rắn Ä‘i, Thừa Chí sẽ thừa cÆ¡ tấn công ngay, đành phải vứt bá» phất trần lẫn con Kim Xà xuống đất nhảy ra mấy bước.
Äánh mãi không hạ nổi đối phương, Thừa Chí chưa nghÄ© ra nên dùng kiếm pháp gì để thắng y được. Lúc này chàng trông thấy con rắn vàng liá»n nghÄ© ngay lại ngày ná» con Kim Xà này đấu vá»›i Tá» Vân Ngao những thân pháp tinh diệu vô cùng, những khi nhàn rá»—i, chàng vẫn Ä‘em những miếng võ ấy ra luyện tập và biến hóa. Thế là chàng không cần nghÄ© ngợi thêm nữa, thân theo kiếm tẩu, liên miên tiến lên.
Ngá»c Chân Tá»­ giá»±t mình kinh hãi cố hết sức chống đỡ, nhưng kiếm pháp và thân pháp cá»§a đối phương tuyệt nhiên không phải là những thế võ gia truyá»n cá»§a các phái võ lâm, chỉ thấy những miếng võ lạ những bóc kén rút tÆ¡, không sao hết được. Trong lúc y kinh hoàng, chỉ có cách lùi vá» phía sau. Thấy bá»™ pháp cá»§a y đã loạn, thét lá»›n má»™t tiếng, tấn công mạnh mấy miếng, múa kiếm chém đứt má»™t khúc tóc cá»§a đạo sÄ©, tay trái giáng luôn má»™t chưởng “đốp†má»™t tiếng trúng ngay ngá»±c Ngá»c Chân Tá»­.
Chưởng đó gá»i là Phá Ngá»c quyá»n đích truyá»n cá»§a phái Hoa SÆ¡n. Ngá»c Chân Tá»­ chịu đựng không nổi, ngã ngá»­a vá» phía sau, bá»—ng nghe cổ Ä‘au như cắt, thì ra y đã bị con Kim Xà Ä‘ang cắn chặt. Y bị má»™t chưởng cá»§a Thừa Chí chưa đến nổi chí mạng nhưng ná»c độc kỳ lạ cá»§a Kim Xà má»›i khiếp ngưá»i, vả lại con vật ná» lại cắn trúng chá»— yếu huyệt cá»§a y nên chỉ trong chốc lát, toàn thân đạo sÄ© phát Ä‘en mà chết.
Ba tên theo y tá»›i tróc nã Hồng Nương Tá»­ thấy thá»§ lãnh đã chết, không dám ở lại ná»­a phút, vừa chạy vừa lăn xuống núi, cấp tốc đào tẩu liá»n.
Các đệ tá»­ thấy Thừa Chí ra tay đánh bại kình địch, ai nấy khâm phục chàng vô cùng. Má»™c Tang than thở luôn miệng và sai chàng Câm Ä‘em xác Ngá»c Chân Tá»­ Ä‘i chôn, rồi tay cầm thanh Thiết kiếm nói câu chuyện xưa.
Thì ra, Ngá»c Chân Tá»­ vá»›i ông ta năm xưa là đồng môn. Phái cá»§a ông ta là Thiết Kiếm môn, thanh Thiết kiếm cá»§a khai sÆ¡n tổ sư sá»­ dụng, Ä‘á»i Ä‘á»i tương truyá»n. Má»™t năm kia, sư phụ ông ta tạ thế ở tỉnh Tây Tạng, Thiết kiếm liá»n mất tích. Thoạt tiên, Ngá»c Chân Tá»­ há»c võ rất chăm, ngưá»i lại chánh phái. NgỠđâu sau khi sư phụ chết, không ai quản thúc, tánh nết thay đổi hẳn không còn lương thiện như trước nữa. Y tu hành từ hồi còn nhá», không gần nữ sắc, thế mà lúc đó lại thích hái hoa, cưỡng gian, không Ä‘iá»u ác gì là không làm. Nhá» có võ nghệ cao cưá»ng không ai làm gì được y. Má»™c Tang đã khuyên can y nhiá»u lần nhưng y không chịu nghe, còn cãi lại là khác, vì vậy hai sư huynh đệ má»›i tuyệt giao từ đấy. Ngá»c Chân Tá»­ biết võ công cá»§a sư huynh cao cưá»ng lắm chỉ sợ đối phó không nổi nên không ở lại má»™t mặt tìm Thiết Kiếm. Chẳng ngá» y đã tìm ra được Thiết kiếm từ bao lâu không rõ.
Theo quy luật cá»§a Thiết Kiếm môn, há»… trông thấy Thiết kiếm y như trông thấy tổ sư vậy, nên ngưá»i nào có Thiết kiếm sẽ được coi như là ngưá»i Chưởng môn (đứng đầu môn phái), được quyá»n ra lịnh và xét xá»­ ngưá»i trong môn phái, thậm chí bắt chết cÅ©ng phải chịu. Cho nên Má»™c Tang trông thấy Thiết kiếm không dám đánh lại y nữa.
Mục Nhân Thanh nghe xong câu chuyện ấy, vừa than vài tiếng quay đầu lại há»i Hồng Nương Tá»­ rằng:
- Tại sao bá»n chúng Ä‘uổi bắt con?
Hồng Nương Tử quỳ sụp xuống vái lạy, vừa khóc vừa nói:
- Xin Mục lão gia cứu giúp chồng con!
Trước kia, Thừa Chí chưa há» gặp mặt Hồng Nương Tá»­ bao giá», nhưng do An đại nương giá»›i thiệu, má»›i hay nàng là vợ cá»§a nghÄ©a huynh Lý Nham và cÅ©ng là má»™t vị nữ hào kiệt. Nghe thấy nàng thưa vá»›i sư phụ như vậy, Thừa Chí kinh ngạc há»i:
- Nghĩa huynh tôi làm sao hở chị?
Hồng Nương Tử đáp:
- Ngô Tam Quế liên kết vá»›i quân Mãn Thanh tấn công vào SÆ¡n Hải Quan chiếm liá»n mấy trận, Sấm Vương Ä‘á»u bất lợi, vá»™i Ä‘em quân rút ra khá»i Bắc Kinh. NgỠđâu quân sư Tống Hiến Sách ở trước mặt Sấm Vương đặt Ä‘iá»u thị phi, vu khống Lý tướng quân định mưu phản, tá»± lập làm vua chúa, Sấm Vương đã hạ lệnh bắt giam Lý tướng công, nên tôi phải vá»™i vã lẻn trốn lên đây cầu cứu. NgỠđâu tên lùn há» Tống lại phái ngưá»i Ä‘uổi theo tôi…
Má»i ngưá»i nghe thấy quân Mãn Thanh đã tiến vào Quan ải rồi Ä‘á»u sá»­ng sốt tá»±a như đột nhiên nghe thấy tiếng sấm vậy. Thừa Chí lo ngại quá, vá»™i đỡ Hồng Nương Tá»­ dậy và nói:
- Chúng ta phải đi cứu ngay mới được. Tôi e đi chậm một bước là không kịp đâu.
Nhưng khi chàng nghĩ lại, lần này sư phụ triệu tập tất cả môn hạ tạ núi Hoa Sơn, tất phải có việc cần bàn tới. Vậy biết làm sao bây giỠđây? Chàng nhìn sư phụ, tỠvẻ lo ngại.
Mục Nhân Thanh nói tiếp:
- Các ngưá»i đã tá»›i đông đủ cả, ta tuyên bố mục đích cá»§a buổi há»p này.
Nói xong, ông ta cho thỉnh bức hình cá»§a sư tổ ra, thắp hương nến đâu đấy, các đệ tá»­ Ä‘á»u quỳ xuống vái lạy. Hà Thích Thá»§ đứng núp vào má»™t góc, đưa mắt nhìn Thừa Chí.
Mục Nhân Thanh mỉm cưá»i nói:
- Cô cứ cương quyết đòi nhập môn phái cá»§a ta, sá»± thật võ công cá»§a cô cÅ©ng đủ tung hoành thiên hạ rồi. Vừa rồi tôi đẩy má»™t cái, cô lùi có bốn bước thôi. Trong môn phái ta trừ ba đệ tá»­ do ta đích thân dạy bảo ra không có ngưá»i thứ tư có được công lá»±c như cô. Thôi được, ta cÅ©ng vui lòng cho cô nhập môn, quỳ xuống vái Sư tổ Ä‘i!
Hà Thích Thủ cả mừng, chạy tới sau lưng Thừa Chí quỳ xuống vái lạy sư tổ. Hành lễ xong, Mục Nhân Thanh đứng vào chính giữa lớn tiếng nói:
- Hiện giá» thiên hạ Ä‘ang đại loạn, ta tuổi tác đã cao, không muốn dính tá»›i việc Ä‘á»i nữa. Từ nay tất cả má»i việc cá»§a môn phái Hoa SÆ¡n này ta sẽ trao cho đại đệ tá»­ Hoàng Chân đảm trách.
Hoàng Chân sợ hãi vội nói:
- Võ công của đệ tử còn kém, nhị sư đệ và tam sư đệ…
Mục Nhân Thanh vá»™i ngắt lá»i nói:
- Con cứ giữ trá»ng trách chưởng môn, trông nom các đệ tá»­, bắt chúng tôn ká»· cho nghiêm, hành hiệp trượng nghÄ©a. Thôi, con đừng từ chối nữa.
Hoàng Chân không dám từ chối, liá»n quỳ xuống vái lạy tổ sư và sư phụ má»™t lần nữa, rồi nhận phù trưởng môn. Má»i ngưá»i xúm lại chúc mừng.
Thừa Chí thấy đại sá»± đã xong, trong lòng thương nhá»› nghÄ©a huynh, liá»n quỳ lạy sư phụ, xin xuống núi ngay và nói vá»›i Thanh Thanh rằng:
- Chú Thanh, chú hãy ở lại đây Ä‘iá»u dưỡng, chá» khi tôi cứu nghÄ©a huynh ra khá»i tù lao, sẽ trở lại đây vá»›i chú ngay.
Thanh Thanh thấy A Chín cÅ©ng theo lên núi, càng tức giận thêm, đôi mắt đỠngầu, nước mắt chảy ròng. A Chín đột nhiên chạy tá»›i trước mặt Thanh Thanh, vá»›i giá»ng nghẹn ngào nói:
- Chị Thanh, chị không hận em nữa chứ!
Nói xong, nàng lá»™t mÅ© da xuống, để lá»™ ra cái đầu trá»c lóc. Thì ra nàng thấy cha đã quốc vong, lại biết Thừa Chí nhứt tâm yêu thương Thanh Thanh, chán nản vô cùng, liá»n cắt tóc Ä‘i tu. Thấy nàng như vậy, ai nấy Ä‘á»u ngạc nhiên. Thanh Thanh hổ thẹn vô cùng. Thừa Chí trong lòng bối rối như má»› bòng bong, không biết xá»­ sá»± thế nào cho phải.
Mộc Tang bỗng nói:
- Cô nương này vừa rồi đã cứu bần đạo thoát chết. Bình sanh bần đạo chưa há» thâu nhận đồ đệ bao giá». Bây giá» môn phái cá»§a bần đạo đã quét sạch những kẻ tồi bại rồi, nếu cô nương vui lòng, để bần đạo sẽ dạy bảo vài miếng võ cho.
A Chín cả mừng, vá»™i tiếng tá»›i trước mặt Má»™c Tang quỳ xuống vái lạy. Sau này nàng há»c được hết tuyệt nghệ cá»§a Má»™c Tang trở nên má»™t Ä‘á»i đại hiệp vá» triá»u đại Mãn Thanh. Những môn hạ cá»§a nàng là Cam Phượng Trì, Bạch Thái Quan, Lã Tứ Nương Ä‘á»u là anh hùng nghÄ©a hiệp, tiếng tăm lừng lẫy nhứt thá»i vua Ung Chính, đó là những chuyện vá» sau.
Hãy nói Thừa Chí và Hồng Nương Tá»­, Thanh Thanh, Hà Thích Thá»§ Ä‘á»u Ä‘i cứu Lý Nham nhưng tá»›i nÆ¡i hÆ¡i chậm, Lý Nham đã bị Sấm Vương xá»­ trảm rồi. Khóc lóc má»™t hồi, Thừa Chí kiếm được thi hài cá»§a Lý Nham, bèn Ä‘em Ä‘i mai táng hẳn hòi. Má»™t hôm tế lá»… trên má»™ Lý Nham xong bá»—ng thấy má»™t vị thư sinh trạc độ trung niên, áo trắng đứng ngoài cánh đồng hướng vá» phía Bắc khóc lóc.
Thừa Chí lấy làm lạ, liá»n tiến lên há»i nguyên do ngưá»i đó, má»›i hay là Hầu Triá»u Tôn, mưá»i mấy năm trước đã gặp nhau ở trên núi Lão Nha. Lúc này Hầu công tá»­ đầu tóc bạc phÆ¡, không còn anh tuấn như xưa nữa. Hai ngưá»i cùng trở vá» khách sạn, ăn uống no say má»™t bữa. Hầu Triá»u Tôn lấy giấy bút ra viết luôn má»™t bài thÆ¡ tặng Thừa Chí, rồi cáo từ Ä‘i liá»n. Äại khái bài thÆ¡ đó nói rằng: Những cảnh phồn hoa xưa kia bây giá» không còn nữa. Triá»u đại đã thay đổi khiến bao kẻ vong quốc phải Ä‘au lòng xót thương. Má»—i năm tá»›i ngày hàn thá»±c, ở chân trá»i góc biển, khóc má»™t hồi để nhá»› tá»›i vua chúa và đất nước. Äây là lá»i Ä‘au thương cá»§a tôi, trước giá» từ biệt, để bày tá» cho bạn hay.
Thừa Chí Ä‘á»c xong bài thÆ¡, trong lòng ngao ngán. Ngay ngày hôm đó, chàng thu xếp hành trang lên đưá»ng, bá»—ng trông thấy tỠđịa đồ cá»§a vị quan Tây Dương tặng cho lúc trước, liá»n nghÄ© tá»›i chuyện ngao du hải ngoại. Thế là chàng Ä‘em Thanh Thanh, Hà Thích Thá»§, chàng Câm, Thôi Hy Mẫn các ngưá»i, lại còn triệu tập thêm Tổ Trá»ng Thá», cha con Mạnh Bá Phi, vợ chồng Uyển Nhi, Sa Thiên Quảng, Hồ Quế Nam, cùng hào kiệt bảy tỉnh Ä‘i má»™t thể. Và còn được Thất thập nhị đảo, Äảo chá»§ Trịnh Khởi Vân giúp đỡ, viá»…n chinh đất lạ. Từ đó chàng vá»›i má»i ngưá»i ở hải ngoại thiết lập má»™t thế giá»›i má»›i.
Thật là:
Mãn đưá»ng hoa túy tam thiên khách.
Nhứt kiếm sương hàn tứ thập châu.
Tạm dịch:
Hoa nở đầy nhà, say ba ngàn khách.
Má»™t thanh kiếm tá»a, lạnh bốn mươi châu
HẾT
Tài sản của killer1310

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
bich huyet kiem 4vn, bich huyet kiem 4vn.eu, bich huyet kiem. 4vn, ïèäîðû
Ãiá»u Chỉnh


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™