Dịch: Doc Co Bai Troi
Biên Dịch: chuoi_gia
Biên Tập: Tiểu Long Nữ
Nguồn: TTV
“Nói rất đúng a.” Long Dực gật đầu, thở dài nói: “Nhưng mà vào hiện tại mà nói, chỉ cần ta không gặp địch thủ mạnh mẽ, không hao tổn lượng lớn linh khí, thì cũng không dẫn phát Chí Dương Linh Khí mất khống chế. Ta lo lắng chính là ngày tháng tích lũy, Chí Dương Linh Khí sẽ từng bước tăng cường, giống như thế nước trong sông hồ, không ngừng đầy lên, sớm muộn có một ngày sẽ vỡ đê .”
Chư Cát Dã thở dài nói: “Đúng vậy, chỉ mong trời cao chiếu cố, có thể cho ngươi sớm một ngày tìm được Chí âm Long Huyệt, hóa giải nguy nan.”
Từ chối không được thịnh ý giữ lại của Chư Cát Dã, Triệu Hiểu Hạm, Long Dực và Đường Anh phải lưu lại mới được, mãi cho tới bữa tối mới rời đi.
Trở lại biệt thự số tám ngồi chốc lát, Long Dực gọi điện thoại tới chỗ Nhâm Thiên Vũ ở, hỏi hắn về chưa, Lưu quản gia nghe điện thoại nói Nhâm đại thiếu gia vừa mới về đến nhà, tựa hồ uống chút rượu, bộ dạng tâm tình cũng không quá tốt. Long Dực biết vị đại ca này thích uống rượu nhất, cười cười, nói vài tiếng rồi cúp điện thoại.
“Tiểu Anh, ta phải tới gặp đại ca, chúng ta cùng đi chứ. Đại ca chính là người nối nghiệp tương lai của tập đoàn Phong Vân a.” Long Dực đứng dậy nói.
“Được a, em cũng muốn coi mặt anh ta như thế nào đây. Cha nuôi anh để cho ta ấn tượng đầu tiên là “lão gian cự hoạt”, hy vọng vị đại ca kia của anh ngàn vạn lần không nên là “tiểu gian tế họat” mới được, ha ha…” Đường Anh vừa cười duyên vừa đứng lên.
Hai người vừa mới đi tới cửa, Long Dực đột nhiên quay người lại đi vào trong phòng, thần thần bí bí cười nói: “Tiểu Anh, Lưu quản gia nói đại ta không vui, ta nghĩ hai người chúng ta không băng đổi thân phận lại. Em nói có được hay không?”
Đường Anh khó hiểu hỏi: “Đổi thân phận gì?”
“Dùng dịch dung thuật a.” Long Dực xoa xoa tay cười nói: “Ta hóa trang thành nhị ca Thiên Trụ, em hóa trang thành tam tỷ Yên Nhiên, chúng ta hai người vừa tới, đại ca khẳng định sẽ thất kinh, thứ nhất có thể đùa anh vui vẻ, thứ hai thử xem thụât dịch dung của ta học đựơc như thế nào, xem đại ca có thể hay không tìm ra sơ hở. Em nói thế nào?”
Khi Đường Anh tại M quốc cùng Nhâm Yên Nhiên ở chung vài ngày, đối với cử chỉ lời nói của nàng hiểu rất rõ, lại tự thân hình thể của nàng khác biệt không lớn, vì vậy rất tán thành. Mà Long Dực mặc dù so với Nhâm Thiên Trụ hơi cao một ít, nhưng lúc này đang đêm, Nhâm Thiên Vũ không nhất định có thể phát hiện ra.
Dùng nửa giờ, hai người lần lượt từ trong phòng đi ra. Cùng nhìn đối phương, trừ bỏ quần áo trên người và hình thể còn có thể nhận ra, dung mạo bộ mặt thật có thể dùng từ giống như thật để hình dung.
“Ha ha, tiểu Anh, thụât dịch dung của em có thể coi là trên đời tuỵêt nhất. Tới nhà đại ca, nếu như em không lên tiếng nói chuyện, anh ta khẳng định phân biệt không được giả mạo.” Long Dực đánh giá “Nhân Yên Nhiên” trước mắt khen không dứt.
“Anh cũng không kém a! Mới học vài ngày liền nắm giữ những tinh yếu của thụât dịch dung, so với em lúc đầu cùng sư phụ học giỏi hơn nhiều. Em mới rồi xem qua ảnh chụp của vị nhị ca gì đấy, ân, để cho em nhìn anh một chút… cái mũi hơi có chút cao… má phía bên cái có chút gầy…. tổng thể có thể nói rất không tệ!”
Đợi tới khi hai người đã dịch dung xong hình dạng bước ra khỏi bịêt thự vào trong xe, lại bị Triệu quản gia từ một phòng khác đi ra thấy được một bên mặt, ông ta ngơ ngác nhìn chiếc xe đi khuất bóng, lẩm bẩm nói: “Quái thật, quái thật, Nhị thiếu gia và Tam thiểu thư lúc nào trở về vậy? Bọn họ như thế nào ở chỗ này?”
Khi đi tới chỗ Nhâm Thiên Vũ, bảo vệ cửa thấy trong xe ngồi chính là Nhị thiếu gia và Tam thiểu thư, lập tức mở cửa cho vào.
Xuống xe, còn chưa tới cửa bịêt thự của Nhâm Thiên Vũ, Long Dực trong mũi đã nghe một cỗ mùi rượu cồn, nghĩ thầm: “Đại ca quả nhiên uống rượu. Chắc là uống không ít đi.”
Bước vài bước vào trong nhà, liếc mắt một cái liền thấy Nhâm Thiên Vũ một thân một mình ngồi ở trên ghế salon, một tay cầm bình rượu, một tay cầm chén, đang ngửa cổ đổ rượu vào trong miệng.
“Đại ca, ta tới rồi.” Long Dực đem giọng thu lại một chút, cố gắng bắt chước thanh âm của Nhâm Thiên Trụ.
“Còn có muội, muội cũng trở về rồi.” Đường Anh học thanh âm của Nhâm Yên Nhiên tuỵêt đối có thể lấy giả thành thật, khiến Long Dực bội phục sát đất.
Nhâm Thiên Vũ giương mắt nhìn về phía bọn họ, trong mắt mang theo tơ máu hồng hồng, xem bộ dáng tựa hồ đã có sáu phần say xỉn.
“Thiên Trụ? Tiểu Nhiên? Các ngươi như thế nào trở về?” Nhâm Thiên Vũ thấy bọn họ hai người đồng thời có chút kinh ngạc, nhưng mà tác dụng của rượu cồn khiến cho suy nghĩ trong đầu hắn trở nênkhông rõ ràng, cũng không có tiếp tục nghĩ gì, vung tay lên, ra hiệu hai người ngồi xuống.
“Chúng ta như thế nào không thể trở về? Như thế nào, ca không hoan nghênh ca? Không hoan nghênh nói ra chúng ta liền đi.” Đường Anh đối với nam nhân say xỉn này tịnh không hề thấy hứng thú, khẽ che mũi, cau mày.
“Tiểu Nhiên, muội như thế nào không học theo Thiên Trụ? Vẫn là cái tính tình nóng này như vậy… ai!” Nhâm Thiên Vũ lại uống xong một chén rượu, thở dài một hơi, tựa hồ trong lòng đầy uất ức và buồn khổ.
“Đại ca, huynh làm sao vậy? Gặp chuyện gì không vui sao? Huynh nói mau cho chúng ta nghe một chút.” Nhìn thấy đại ca bình thường luôn hào phóng cởi mở hiện ra vẻ mặt như vậy, Long Dực cảm thấy rất ngạc nhiên.
Nhâm Thiên Vũ “hắc” một tiếng, nặng nề đem bình rượu và chén đặt ở trên mặt bàn gỗ trước mặt, thân thể nằm ngửa về phía sau trên ghế salon, nhìn trần nhà trên đỉnh đầu nói như thì thào: “Nói… nói… ta không biết nên nói thế nào…. Ba ba đã cảnh cáo ta, ngàn vạn lần không thể nói lung tung…”
Đường Anh bĩu môi nói: “Chuyện gì chứ, làm cho thần bí như vậy, chẳng lẽ huynh đệ cùng nhà cũng không thể nói? Hừ, muội xem huynh rõ ràng là không tin chúng ta! Này… cái này khiến cho người ta rất thương tâm!”
Nhâm Thiên Vũ hắc hắc cười vài tiếng: “Thương tâm? Nói tới thương tâm, ai lại biết tâm tình của ta hiện tại…”
Long Dực càng nghe càng thấy không ổn, vội nói: “Đại ca, đến cùng có chuyện gì? Thật sự không thể nói sao?”
Nhâm Thiên Vũ đột nhiên ngồi thằng người, mắt say lờ đờ trên người bọn họ quét qua, đột nhiên thở dài một tiếng: “Thiên Trụ, Tiểu Nhiên, các ngươi cảm thấy tứ đệ…. Long Dực con người thế nào?”
Long Dực không thể tưởng tượng được hắn sẽ đột nhiên hỏi về chính mình, cùng Đường Anh liếc mắt một cái, đang muốn nói chuyện, Đường Anh đã cướp: “Như thế nào? Đương nhiên là người tốt rồi, Long Dực là người tốt tốt nhất trên đời này.”
“Hắn… hắn nói chung nói gì thì vẫn làm, chí ít không có ý xấu, sẽ không chủ động đi thương tổn bất luận kẻ nào.” Long Dực không biết như thế nào đánh giá chính mình, chỉ có thể nói như vậy.
“Các ngươi đều cho rằng hắn không tệ a......” Nhâm Thiên Vũ lần nữa thở dài: “Kì thật ta cũng vẫn xem trọng hắn, cũng muốn lấy tình an hem ruột thịt đối xử với hắn, nhưng mà...” Hắn nói tới đây dừng lại, tựa hồ đang do dự điều gì, môi giật giật, muốn nói lại không nói.
“Nhưng mà cái gì? Nói mau! Nói mau!” Đường Anh thúc giục Nhâm Thiên Vũ, liếc mắt thấy ánh mắt Long đã cùng Nhâm Thiên Vũ đối diện, trong lòng rùng mình: “Long ca hình như… Hình như đang dùng Tha Tâm thông a......”
Thời gian từng giây trôi qua, Nhâm Thiên Vũ ánh mắt đăm đăm, cả người giống như đánh mất hồn phách, mà khuôn mặt của Long Dực không biết khi nào đã bắt đầu từ mang chút hồng nhận trở nên một mảng tái nhợt.
“Long ca!” Đường Anh nhẹ nhàng gọi một tiếng, nâng tay kéo cánh tay trái của Long Dực, nhưng lại cảm giác được cả người hắn lại đang run nhè nhẹ.
Anh ấy thi triển
Tha Tâm thông từ trong nộ tâm Nhâm Thiên Vũ tìm hiểu được cái gì? Là cái gì lại khiến anh ấy kích động như thế? Đường Anh thầm nghĩ.
Nàng một tiếng khẽ gọi này, làm cho Long Dực lập tức phục hồi tinh thần lại. Cùng thời gian, Nhâm Thiên Vũ cũng phảng phất giống như được giải thoát, dùng sức vỗ vỗ đầu, cười khổ nói: “Ta đây là làm sao vậy? Ân, có thể là uống rượu quá nhiều, phản ứng có chút chậm chạp. Tiểu Nhiên, muội mới vừa rồi hỏi ta cái gì vậy”
Lời nói xong, tiếng chuông điện thoại bên cạnh ghế sa lon vang lên, Nhâm Thiên Vũ nhíu mày, đưa tay cầm lấy điện thoại nghe.
Long Dực cúi đầu, hai tay đặt trên đùi còn không ngừng run rẩy, Đường Anh lén từ dứơi bàn đưa qua một tay, khẽ đặt ở trên mu bàn tay của Long Dự, nhẹ nhàng vuốt ve, giống như đang an ủi.
“Ba ba nói ta qua một chuyện, nó có việc khẩn yếu cần thương lượng, là về chuyện của Long… Long Dực. Ai, đã trễ thế này còn muốn nói gì nữa? Thương lượng thương lượng, dù sao trong cái nhà này, còn không phải một mình ông ấy định đọat?” Sắc mặt của Nhâm Thiên Vũ thật không tốt, cmả giác hơi say khiến hắn khi đứng lên thân thể vẫn lắc lư vài cái.
“Đại… Đại ca, chúng ta cũng đi.” Long Dực cũng động thân, kéo tay của Đường Anh, không để ý tiếng gọi của Nhâm Thiên Vũ bước nhanh đi.
Ra cổng bịêt thự, Đường Anh ngạc nhiên phát hiện, hốc mắt Long Dực đã ướt: “Long ca, anh khóc.” Đường Anh thật thanh hỏi.
Long Dực cắn chặt môi, bước nhanh qua góc tường phía trước, một tay nắm lấy đầu vai Đường Anh, nghẹn ngào nói: “Tiểu Anh, ta … ta nên làm cái gì bây giờ? Ta hiện tại trong lòng rất rối… rối loạn…”
“Long ca, anh vừa rồi dùng Tha Tâm thụât tìm hiểu thế giới nội tâm của đại ca huynh có đúng hay không? Anh nhất định phát hiện chuyện gì đúng không? Nói cho Tiểu Anh có được hay không?” Đường Anh dùng bàn tay trắng nõn mềm mại nâng mặt của hắn lên hỏi.
“Cha nuôi ông ấy… ông ấy…” Long Dực hai tay đột nhiên giơ lên, vò đầu, thống khổ không tưởng lắc lắc đầu. “Cha nuôi anh làm sao vậy?”
Lúc này của lớn của bịêt thự Nhâm Thiên Trụ ở, hai chiếc xe chống đạn màu đen một trước một sau đi nhanh ra, hướng vào trong màn đem chạy nhanh đi.
“Tiểu Anh, ta hiện tại muốn đi chứng thực một việc,” Long Dực lau khóe mắt, dùng khẩu khí không thể cự tuyệt đối với Đường Anh: “Muội không thể đi theo ta. Nhớ kĩ lời của ta, về trước đến biệt thự chờ ta. Nếu như… Nếu như thật sự là như vậy, ta muốn.... Ta sẽ lựa chọn rời đi....”
Bi thống, tuyệt vọng, mất mác.... Đường Anh chưa từng thấy Long Dực lộ ra vẻ mặt như vậy, nàng không biết đến cùng là chuyện gì khiến cho Long Dực chịu đả kích trầm trọng như thế, chỉ biết là lúc này vô luận hắn nói cái gì, chính mình đều nhất định phải nghe, đều nhất định phải dựa theo lời hắn nói đi làm.
“Anh rời đi, ta cũng không lưu lại. Anh ở đâu, thì nhất định sẽ có Đường Anh đi theo.” Đường Anh giương mắt nhìn hắn, kiên quyết nói.
“Cảm ơn… cảm ơn em…:” Long Dực yết hầu nghẹn ngào gật đầu, mũi chân điểm nhẹ, người đã đột nhiên ở trước mắt Đường Anh biến mất.
Đường Anh nhẹ nhàng thở dài một tiếng, cũng lập tức xoay người chạy về biệt thự số tám.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hailua2523
Dịch: Doc Co Bai Troi
Biên Dịch: chuoi_gia
Biên Tập: Tiểu Long Nữ
Nguồn: TTV
Đợi đến khi xe của Nhâm Thiên vũ cùng vài tên bảo vệ dùng trước biệt thự số sáu của vợ chồng Nhâm Đạo viễn, một bóng đen nhàn nhạt như gió nhẹ từ đỉnh tường xẹt qua, tránh thoát cameras giám thị dày đặc bốn phía, tựa sát vào dưới mái hiên chật hẹp bên cửa sổ.
“Ba, tìm ta chuyện gì?” Khi Nhâm Thiên Vũ đi vào biệt thự, đang thấy phụ thân ngồi ở trong phòng khách thưởng thức trà, hắn cảm thấy đầu có chút choáng vàng, dựa vào ghế sa lon chậm rãi ngã ngồi.
Nhâm Đạo Viễn thấy hắn một bộ dáng say xỉn, hừ một tiếng, khuôn mặt trầm tĩnh nói: “Thiên vũ, tại sao uống nhiều rượu như vậy? Ta không phải đã nói qua, hai ngày này Long Dực sẽ trở về, muốn con chú ý chút?”
Nhâm Thiên Vũ nhếch miệng cười, nói: “Con cùng Tứ... cùng Long Dực còn chưa có gặp mặt đây chú ý.... Hắc hắc, con sẽ chú ý, ba không cho con nói lung tung, con sẽ cái gì cũng không nói.”
Nhâm Đạo Viễn gật đầu, đứng lên ở trong phòng khách bước qua lại, đột nhiên thở dài nói: “Ta biết, con cùng Long Dực quan hệ không tệ, rất coi trọng năng lực của hắn. Kì thật ta coi trọng giống như con a!”
“Nếu coi trọng, tại sao còn muốn đối với hắn như vậy? Mọi người lấy thành tâm đối đãi với nhau bất được sao?” Nhâm Thiên Vũ trợn to con mắt mang theo tơ máu nói.
Nhâm Đạo Viễn khoát tay áo, nói: “Đúng vậy, Long Dực thật thà chất phác, không có tâm cơ, chỉ cần cho hắn một chút ân hụê nhỏ nhoi, hắn sẽ mang theo tràn ngập nhiệt huyết vì chúng ta làm việc, thậm chí đi bán mạng cũng không tiếc. Nhưng hắn dù sao không phải kẻ ngốc, theo sự tăng trưởng của tuổi tác, kiến thức uyên bác, hắn còn có thể cam tâm chịu chúng ta sử dụng như vậy sao? Ta lúc đầu thu lưu hắn, nhận hắn làm nghĩa tử, chính là nhìn hắn còn là thiếu nên chưa am thế sự, thực lực lại mạnh mẽ, có thể trở thành một quân cờ có thể lời dụng. Một khi sau này hắn sinh dị tâm, khi đó thực lực vừa lại tăng cừơng tật lớn, sợ rằng trong Phong Hổ, Vân Long tổ, không ai có thể chế ngự được hắn.”
Nhâm Thiên Vũ không cho là đúng nói: “Tính cách Long Dực cùng Nhị đệ không khác lắm, ôn hòa bình đạm, không thích danh lợi, như thế nào có thể đối Nhâm gia chúng ta cấu thành thương hại?”
Nhâm Đạo Viễn tức giận nói: “Ngươi biết cái gì!Không phải tộc của ta, tâm tư nhất định khác! Những lời này ngươi chưa từng nghe qua?”
Nhâm Thiên Vũ đối phụ thân vừa kính lại vừa sợ, mặc dù uống chút rượu, có chút men say, nhưng còn không có thất thố tới tình trạng cùng phụ thân lớn tiếng chống đối, khóe miệng giật giật, nói: “Ba, người là chủ nhân của Nhâm gia. Người nói nói đương nhiên chính là chân lý, con không có cách nào khác phản đối. Đối với con buồn bực chính là, nếu người đã lo lắng Long Dực sẽ đối với Nhâm gia chúng ta bất lợi, tại sao không nói rõ cùng hắn, lấy tính cách của hắn, khẳng định sẽ tự động rời khỏi Nhâm gia.”
Nhâm Đạo Viễn nói: “Hiện tại không nói rõ, là bởi vì hắn còn có giá trị lợi dụng rất lớn, vẫn là quân cờ tốt. Hắn hiện tại đã trở về, chúng ta phải tiếp tục vỗ về hắn, cho hắn điều tốt, khiến cho hắn cảm giác được đặt mình trong cái gia đình Nhâm gia rất quang vinh ấm áp...‘vật hết giá trị mới vứt bỏ’, lời này con hiểu chứ? Chính là ép sạch hết những thứ giá trị của đồ vật gì đấy rồi mới vứt bỏ, đây mới là chúng ta tiêu chuẩn cơ bản của thương gia chúng ta.”
Nhâm Thiên Vũ nhìn phụ thân đang ba hoa trước mắt này, đột nhiên cảm thấy đáy lòng toát ra một trận rét lạnh.
Hắn có thể nói cái gì đây? Phụ thân vẫn như cũ là chúa tể của cái gia đình này, vẫn là người nắm giữ tập đoàn Phong Vân. Mà chính hắn đã là con trưởng của cái gia đình này, cũng là kẻ thừa kế của tập đoàn Phong Vân, vì lợi ích của gia đình cùng tập đoàn, hắn chỉ có thể lựa chọn im lặng tiếp nhận.
Tựa hồ cảm giác miệng hơi khô, Nhâm Đạo Viễn nâng chén lên uống một hớp nước, lại nói tiếp: “Thiên Vũ, có chuyện con sợ rằng còn chưa biết, Tiểu Nhiên tại nước Mỹ giết con trai Lý Tra Đức của chủ tịch tập đoàn Thiên Hạ Lý Thiên Hạ.”
“A!” Nhâm Thiên Vũ hít một hơi khí lạnh, một chút hơi rượu cũng không còn, cả kinh nói: “Tiểu Nhiên nó.... nó như thế nào có thể....”
“Tiểu nhiên chính mình đương nhiên giết không nổi Lý Tra Đức, có người ở bên cạnh giúp đỡ nó. Hắc hắc, giết hay a! Bị chết hay a!” Khẩu khí của Nhâm Đạo Viễn ung dung thỏai mái, lại có chút nhìn có vẻ hả hê, đột nhiên đổi sắc, oán hận nói: “Biết tiểu Nhiên tại sao giết chết Lý Tra Đức không? Bởi vì hắn đáng chết! Hắn lại đi đùa giỡn tiểu Nhiên, còn muốn đi vũ nhục nó. Thật tốt, Long Dực cùng một vị bằng hữu của hắn lúc ấy có mặt, hơn nữa giúp đỡ chế phục Lý Tra Đức, tiểu Nhiên do giận dữ đã giết chết Lý Tra Đức.”
Nhâm Thiên Vũ nghe được trợn mắt há mồm, lẩm bẩm nói: “Lý Tra Đức là đáng chết, đổi thành ta, ta cũng sẽ không bỏ qua cho hắn! Ba, Lý Thiên Hạ biết con trai bị tiểu Nhiên giết, sẽ không chịu để yên, nhất định sẽ hướng Nhâm gia chúng ta khởi binh hỏi tội, chúng ta phải sớm chuẩn bị.”
Nhâm Đạo Viễn mỉm cười, nói: “Chuẩn bị đương nhiên là phải chuẩn bị, bất quá cũng không cần quá mức khẩn trương. Ít nhất trước mắt Lý Thiên Hạ chỉ là tưởng rằng con trai mất tích, còn không có nghĩ đến đã bị tiểu Nhiên giết. Ha ha, Lý Thiên Hạ vợ chồng vì thế tức giận không thôi, hiện tại tập đoàn Thiên Hạ tập đoàn như loạn như vỡ tổ a, thành viên Thiên Hạ hội ơ dưới bọn họ cùng với thành viên nòng cốt các nơi đều đang phụng mệnh tra tìm Lý Tra Đức ở nơi nào, kinh doanh cũng bị ảnh hưởng không nhỏ. Cơ hội tốt a cơ hội tốt!”
Nhâm Thiên Vũ tổng cảm giác thấy phụ thân lúc đầu bảo Long Dực tới nước Mỹ bảo vệ tam muội Nhâm Yên Nhiên, cùng một chuyện hiện tại Lý Tra Đức bị giết có quan hệ muôn hình vạn trạng, nhưng nhất thời nghĩ kỹ, liền cảm thấy đau đầu, lẩm bẩm nói: “Nhưng mà… giấy sao gói được lửa, Lý Thiên Hạ tra ra là tiểu Nhiên cùng Long Dực bọn họ giết con hắn, đến lúc đó…”
Nhâm Đạo Viễn nói tiếp: “Thương trường như chiến trường, nắm chắc thời cơ trọng yếu nhất, chờ khi Lý Thiên Hạ toàn lực ứng phó tra ra chân tướng, chúng ta đã thừa dịp không có mà vào, từ trong tay bọn họ cướp đoạt rất nhiều lợi ích, nếu như hắn thật muốn phát điên báo thù cho con trai, chúng ta có thể tung Long Dực quân cờ này ra....”
Nhâm Thiên Vũ nói: “Ba, người là muốn đem trách nhiệm toàn bộ đổ lên trên người Long Dực, sau đó đem hắn giao cho Lý Thiên Hạ xử trí?
Nhâm Đạo Viễn lắc đầu nói: “Không không không, lại nói tiếp Long Dực dù sao cũng là nghĩa tử của ta, tại chuyện tập đoàn Hải Thiên cùng tập đoàn Thiết Thị xung đột hắn cũng lập được công, ta cũng không phải người tuyệt tình tuyệt nghĩa, như thế nào có thể đem hắn giao cho Lý Thiên Hạ? Như lời ngươi nói lúc trước, đến lúc đó ta chỉ tìm lấy cái cớ khiến hắn tự chọn rời Nhâm gia....”
Nhâm Thiên Vũ thở phào một hơi còn chưa dứt, lại nghe phụ thân ngay sau đó nói: “Một khi Long Dực rời đi, ta sẽ thả ra tin tứ, nói hắn tại M quốc giết Lý Tra Đức sau đó bỏ chạy về nước, ta Nhâm Đạo Viễn vốn muốn đại nghĩa diệt thân, đem hắn giao cho cảnh sát xử phạt, kết quả hắn lại sợ tội chạy khỏi Nhâm gia, chẳng biết đi đâu. Ha ha, Thiên Vũ, con nghĩ lại xem, nếu như việc này để cho Lý Thiên Hạ biết, hắn sẽ làm như thế nào?”
Đồng tử của Nhâm Thiên Vũ co rút lại, nằm trên ghế salon như là hết khí lực , lộ vẻ sầu thảm thở dài nói: “Ba, người làm như vậy có phải hay không có chút... Có chút quá đáng? Người muốn Long Dực một người đối kháng cả tập đoàn Thiên Hạ, hắn.. Hắn căn bản không có đường sống có thể đi....”
Thực lực của Thiên Hạ tập đoàn mạnh, cũng không phải Long Dực một thân một mình có thể đối kháng, dùng “Bọ ngựa kéo xe” “Chân voi đạp kiến” mà hình dung không quá chút nào. Nếu đúng như lời phụ thân nói, đến lúc đó kết cục của Long Dực chỉ có chết, hơn nữa dưới sự trả thù điên cuồng của Lý Thiên Hạ, khẳng định còn có thể bị chết rất bi thảm.
Nghe thấy trong lời nói của con trai có ý tứ che chở Long Dực, Nhâm Đạo Viễn cả giận nói: “Rượu trong ngươi còn chưa hết ư? Ta làm như vậy là vì cái gì, còn không phải vì các ngươi? Vì ích lợi của tập đoàn Phong Vân? Hừ, lòng dạ đàn bà chỉ có thể hại chính mình!”
“Ba, ta…” Thiên Vũ muốn giải thích, lại bị phụ thân phất tay cắt đứt.
“Được rồi, ngươi đi trở về đi ngủ đi, ngày mai đầu óc sáng suốt lại gặp ta. Long Dực đã trở về, lời hôm nay nói tuyệt không thể cho hắn biết một điểm, mặt khác nếu như Thiên Trụ cùng tiểu Nhiên bọn họ điện thoại cho ngươi, cũng không có thể cùng bọn họ nói đến việc này. Bọn họ hai người... Ai, thành sự không đủ, bại sự có thừa a!”
Nhâm Thiên Vũ mấp máy miệng, vốn định đem chuyện mới vừa rồi gặp Nhị đệ cùng Tam muội nói ra, nhưng thấy phụ thân vẻ mặt vẻ giận dữ, chỉ có thể ủ rũ lui ra ngoài.
Bóng đen nằm ở bên ngoài dưới mái hiên đang muốn thả người rời đi, đột nhiên nghe được trong phòng thanh âm của một người phụ nữ nói: “Đạo Viễn… Đạo Viễn, ông tại sao muốn đối xử với Dực nhi như vậy? Ông không phải từng nói qua, con của chúng ta…bao gồm Dực nhi, ông đều sẽ đối xử như nhau, vô tư không thiên vị, hiện tại như thế nào ông không giữ lời? Ông… ông khiên tôi quá đau lòng...”
Thanh âm này lộ ra vô hạn bi thương cùng khổ sở, nghe tới quen thuộc cực kỳ, đúng là thê tử của Nhâm Đạo Viễn - Triệu Mạn Lệ.
Nhâm Đạo Viễn không nghĩ tới thê tử sẽ ở một bên nghe lén, hơi kinh hãi, lập tức cả giận nói: “Hừ, các người làm tốt chuyện nhà là được, phương diện khác không cần lo! Mạn Lệ, chuyện mới rồi nói vậy bà đã nghe được, thì để cho hắn hiện tại bắt đầu rạn nứt trong lòng đi. Ai, chúng ta vợ chồng ân ái vài chục năm, cũng đừng vì loại việc nhỏ phát sinh không vui!”
Triệu Mạn Lệ thật lâu không nói, sau lại rốt cuộc khẽ nấc lên tiếng: “Đạo Viễn, ông đây là đang uy hiếp ta sao?
Được... Được a...... Tôi không đi nói cho Dực nhi, tôi để cho nó tan nát cõi lòng....”
Tiếng bước chân chậm rãi vang lên, ngay sau đó nghe tiếng quát của Nhâm Đạo Viễn: “Mạn Lệ, bà đứng lại cho ta! Bà muốn đi làm gì?”
Tiếng bước chân cũng không có đình chỉ, Triệu Mạn Lệ dùng thanh âm lạnh như băng đáp lại nói: “Tôi đi thu thập chút đồ vật, ngày mai quay về nhà mẹ cùng mẹ già trò chuyện. Cái này ông đều phải quản ư?” Tiếng bước chân cùng tiếng nói chuyện càng ngày càng nhỏ, hiển nhiên là đã đi xa. Lưu lại Nhâm Đạo Viễn một thân một mình ở trong phòng khách ngẩn ra.
Trong phòng khách bịêt thự số tám, Đường Anh một thân một mình đi tới đi lui, vẻ mặt lo lắng.
Biểu hiện khác thường lúc trước của Long Dực đã khiến cho nàng mơ hồ đóan được đêm nay sẽ phát sinh chuyện gì, sau khi trở vè nàng vẫn cảm thấy tâm thần không yên, đứng ngồi không yên.
“Tiểu Anh...” Cuối cùng thanh âm của Long Dực tại trước cửa biệt thự vang lên, lập tức người của hắn lảo đảo tiến vào bên trong phòng khách.
“A, Long ca đã trở về.” Đường Anh mừng rỡ tiến ra đón, nhưng lại kinh dị phát hiện Long Dực hai mắt sưng đỏ, tinh thần hoảng hốt, tựa hồ chịu đả kích trầm trọng tới mức khiến hắn thương tâm gần chết.
“Cha nuôi… Cha nuôi, ta đối với ông chí thành chí kính, nhưng ông.... ông tại sao lại mốn đối với ta như vậy? Tại sao?” Long Dực phảng phất không có nghe Đường Anh nói, thanh âm khan khan lẩm bẩm tự nói một mình.
“Long ca, anh đừng làm em sợ, anh làm sao vậy?” Đường Anh cho rằng tinh thần hắn đã bị đả kích, nắm lấy cánh tay hắn lắc lắc, gấp giọng nói.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hailua2523